• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2691-2695

Chương 2691: Đi đánh nhau

Lý Huyền Đạo cũng giận dữ lên tiếng: "Chướng tai gai mắt thật đấy, gì cũng nói được".

Lý Nhàn Ngư lại khá bình tĩnh, hắn ta nói: "Lũ võ giả này như vậy xưa giờ rồi mà".

Tần Ninh nghe thế thì mỉm cười khuyên nhủ: "Quan tâm chúng làm gì, nếu không nghe lọt tai nổi thì cứ việc khiêu chiến kẻ đã thốt ra mấy lời đó thôi".

"Huyền Đạo, Nam Hiên, hai ngươi xử cảnh giới linh giả!"

"Nhàn Ngư, ngươi xử cảnh giới thiên giả!"

"Ai mạnh hơn ba ngươi thì cứ xem chừng mà đánh, không địch lại nổi thì nhờ ba con chó vàng giúp cho. Nếu có đế giả ra tay thì tìm Tô Khuynh Nguyệt và Ngụy Doanh Doanh giúp đỡ, nghiêm trọng hơn nữa thì nhờ Lôi Trấn Phong gọi Vương Viễn Tân và Bộc Nghĩa Vân đến cứu viện".

Vừa nghe đến đây thì mắt ba người sáng ngời.

"Sư tôn nói thật chứ?"

"Đương nhiên là thật rồi!"

Tần Ninh nói thẳng: "Ta đã nhẫn nhịn khi bị ai mắng bao giờ chưa?"

Diệp Nam Hiên lập tức cầm phác đao, hừ lạnh rồi nói: "Con nhịn bọn chúng suốt hai mươi ngày, muốn đánh lộn với chúng lắm rồi".

"Đi đi!"

Tần Ninh dặn dò: "Nhớ lấy, linh giả Cực Cảnh hướng tới trình độ cao nhất của thân xác, ngưng tụ thần văn. Thiên giả Cực Cảnh hướng tới trình độ cao nhất của huyết mạch, ngưng tụ huyết luân. Tôn giả Cực Cảnh thì rèn luyện thất tình".

"Mỗi võ giả ở cảnh giới linh giả, cảnh giới thiên giả và cảnh giới tôn giả đều có con đường tu luyện mang nét đặc trưng riêng của mình. Trong lúc giao thủ các ngươi hãy lĩnh hội nhiều nhất có thể, sẽ giúp ích cho các ngươi đấy".

Ba người đồng loạt gật đầu.

Tần Ninh ngồi xếp bằng trong tòa nhà, cả ngày cứ ru rú trong đó mãi không chịu ra ngoài.

Hắn đang làm gì?

Hắn đang tu luyện! Muốn từ cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tiến vào linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn chỉ riêng Thánh Nguyên Thái Cực Quyển thôi thì không bao giờ là đủ.

Hắn cần một bộ võ quyết mới.

Những ngày qua, hắn mày mò trong ký ức của mình và đã tìm ra được võ quyết tu luyện phù hợp với bản thân bây giờ.

Thật ra đối với cảnh giới linh giả sẽ hình thành mức độ tối đa của thân xác, võ quyết tu luyện phù hợp với họ nhất chính là quyền pháp, chưởng pháp và chỉ pháp,...

Do đó những ngày qua Tần Ninh đã làm quen với kha khá võ quyết dễ dùng.

Chẳng hạn như võ quyết Cực Cảnh cấp Hoàng Bát Hoang Kình quyền, tên của quyền pháp này có nghĩa là kình đạo thân xác ẩn chứa sức mạnh Cực Đạo, bùng nổ trong chớp mắt.

Ngoài ra còn có Thất Nguyên Bôn Lôi chưởng, môn chưởng pháp này mang ý nghĩa thân xác mạnh mẽ với sức mạnh Cực Đạo dời núi lấp biển.

Đây cũng là hai môn võ quyết thích hợp với bản thân lúc này nhất mà Tần Ninh đã chọn ra được.

Còn đối với những võ quyết từng tu hành thì hắn cần chìm đắm vào trong đó, tìm về cảm giác lúc mới tu hành thì mới có thể phát huy tối đa tiềm năng của võ quyết.

Về việc tìm kiếm ngọn nguồn của Thiên Hàng Ngân Hà và tiến vào vùng đất thánh táng, không phải Tần Ninh không vội mà là có vội cũng chẳng có ích gì.

Thế là sau khi dặn dò ba người đệ tử, Tần Ninh tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.

Nhiều khi phải lục lại kho võ quyết đồ sộ để tìm ra thứ phù hợp với bản thân cũng rắc rối lắm.

Những ngày kế tiếp bọn họ vẫn thường xuyên gặp những kẻ ăn nói không biết suy nghĩ.

Cuối cùng, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không nhịn nổi nữa, những kẻ nào dám phỉ báng sư tôn ngay trước mặt họ đều bị bọn họ đánh một trận tơi bời.

Cả hai đều có thực lực thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân nên hễ gặp ai cấp bậc linh giả Cực Cảnh là cứ thế mà đánh.

Còn nếu gặp phải thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân thì hai người cũng bất chấp tất cả, cứ nhào lên đánh.

Cảnh giới nhị luân cũng thế! Cảnh giới tam luân thì càng liều mạng hơn, dù sao thua cũng đâu mất mặt.

Còn mấy cấp bậc như cảnh giới tứ luân, ngũ luân, lục luân, thất luân thì hai người thật sự không đấu lại nhưng lại có Lý Nhàn Ngư thế chỗ.

Lý Nhàn Ngư là tôn giả tầng một, lại còn có vãng sinh đồng, đối phó với tầng hai, tầng ba cũng không thành vấn đề.

Nếu có cao thủ tôn giả tầng bốn, tầng năm, tầng sáu, tầng bảy ra tay thì ba con chó vàng sẽ hiện thân.

Bằng cách đó, những lời mắng chửi Tần Ninh đã hoàn toàn biến mất sau mười ngày.

Trong mấy ngày qua, có một vị đế giả Cực Cảnh không phục nên tới gây chuyện nhưng bị Tô Khuynh Nguyệt đánh bầm dập, sau đó ném ra khỏi núi Thần Nguyên.

Dần dần không còn ai chửi rủa Tần Ninh nữa.

Mọi người từ từ trút giận lên người của các thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương.

Ba phe Cửu Tinh Lâu, Thiên Lôi Cốc và Thiên Ngoại Các xem như cùng một chiến tuyến với Tần Ninh, bọn họ đang đợi lệnh của hắn.

Nhưng còn nhà họ Nguyên, nhà họ Chu, Thiên Cương Thần Môn và Cự Linh Tông thì không.

Vậy thì bốn thế lực này đang chờ điều gì chứ?

Lẽ nào đến những tổ chức nằm trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, trong môn có nhiều cường giả siêu cấp đế giả Cực Cảnh trấn giữ mà cũng bất lực sao?

Thế giả sử Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế không lộ diện thì cứ đứng ngoài này hết à?

Qua một thời gian, bốn thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương ấy bắt đầu trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hôm nay.

Trong lầu các.

Ba người Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư và Diệp Nam Hiên ngồi xúm lại một chỗ, tâm trạng sung sướng vô cùng.

Sau nhiều ngày chiến đấu, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đã tiến thêm một bước, đều bước vào cảnh giới thiên giả nhị luân.

Đánh nhau là cách tốt nhất để tăng cảnh giới, đây là điều mà Tần Ninh hay nói với họ.

"Đám khốn kiếp đó chỉ biết bắt nạt kẻ yếu là giỏi!"

Diệp Nam Hiên hừ lạnh: "Tưởng sư tôn là bùn nhão thật à!"

"Ăn đấm là biết điều lại liền!"

Vào lúc này, Lý Huyền Đạo lên tiếng: "Cơ mà bây giờ có vẻ lá bài tẩy của bọn mình bị người ta thấy cả rồi".

Ba phe Thiên Lôi Cốc, Thiên Ngoại Các và Cửu Tinh Lâu xem như đã là đồng minh của họ.

Mà phe Tần Ninh thì chỉ có bốn đệ tử bọn họ, hai vị sư nương cùng với ba con chó vàng có thực lực tôn giả Cực Cảnh tầng bảy đỉnh phong.

Ai cũng biết chuyện này.

Nếu như có đế giả Cực Cảnh muốn ra tay với họ... thì khi vào vùng ngọn nguồn sẽ rất phiền toái.

Người ngoài không biết thực lực hiện tại của Tần Ninh như nào chứ còn bọn họ thì rõ như trong lòng bàn tay.

Sư tôn đang ở linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn, hắn chưa dung hợp đan điển thì có lẽ có thể đối phó với cảnh giới Cửu Văn.

Sau khi đã dung hợp với bốn quyển đan điển thì đấu lại cảnh giới thiên giả, đến cỡ thiên giả cảnh giới thất luân, còn những cấp bậc cao hơn trong cảnh giới thiên giả thì dù sư phụ đã dung hợp bốn cuốn đan điển cũng chưa chắc đã giết được.

Nếu dung hợp quyển thứ năm thì có thể, nhưng chắc gì thân xác sư tôn đã chịu đựng được sức mạnh bộc phát khi dung hợp quyển thứ năm! Đây mới là điều mà bọn họ lo lắng nhất.

Người ngoài sợ sư tôn là sợ người sẽ dung hợp sáu quyển đan điển, từ đó có thực lực tiêu diệt được đế giả Cực Cảnh.

Song bây giờ sư tôn vẫn chưa tìm ra cách dung hợp với sáu quyển đan điển.

Diệp Nam Hiên lập tức an ủi: "Sư tôn còn có một bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên mà, sợ gì!"

"Sư tôn có nhưng các đế giả Cực Cảnh hùng mạnh trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương cũng có mà".

Lý Huyền Đạo đáp: "Hơn nữa khi ở linh giả Cực Cảnh, sư tôn vẫn chưa thể phát huy uy năng thật sự của thanh gươm Đại Tu Di Cửu Cung Tán đó".

Diệp Nam Hiên gãi đầu.

Hình như đúng là vậy thật!

Lý Nhàn Ngư nhanh chóng nêu ý kiến: "Chủ yếu chúng ta cần đề phòng hai phe thôi, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đấy. Lần trước đám người kia còn muốn chia rẽ chúng ta để giết từng người kia kìa. Suy cho cùng cũng do chúng ta chưa đủ mạnh thôi".

Nghe thấy câu này, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không hẹn mà cùng gật đầu.

Đúng vậy! Thực lực của bọn họ vẫn chưa đủ cao! Dù có thể đánh bại thiên giả và tôn giả Cực Cảnh thì sao chứ, đối mặt với đế giả Cực Cảnh thì bọn họ vẫn như kiến hôi thôi.

"Không phải còn có ta sao?"

Đúng lúc đó, bỗng có một giọng nói cất lên.

Nơi góc phòng, một bóng người mặc đồ tím đang quay lưng với ba người, đứng chắp tay và nói: "Nếu thực lực của ta khôi phục, trở thành đế giả Cực Cảnh thì xin lỗi chứ trừ sư tôn ra, tất cả những kẻ tại đây đều là rác rưởi!"
Chương 2692: Đã đến lúc

Ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư nghe câu này của Trần Nhất Mặc mà tròn mắt nhìn nhau.

"Trần sư huynh à...", Lý Nhàn Ngư bối rối: "Chính sư huynh cũng nói là, nếu... nếu thực lực khôi phục mà, nhưng không phải đến giờ vẫn chưa khôi phục sao?"

Lý Nhàn Ngư vừa dứt lời thì cảm giác được Trần Nhất Mặc đang đưa lưng về phía ba người run lên thấy rõ.

"Nhàn Ngư sư đệ!"

Trần Nhất Mặc nghiêm túc răn dạy: "Ngươi đừng quên thực lực của ta chỉ bị ẩn thôi chứ không phải là hoàn toàn mất đi. Nếu ngươi không tôn trọng sư huynh thì khi nào thực lực ta đột nhiên hiện về, sư huynh sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là tôn sư trọng đạo đấy!"

Nghe thấy câu này, Lý Nhàn Ngư cười mà răng run cầm cập, không dám nói gì nữa.

Vào lúc này, có ba bóng người từ hành lang đi đến.

Đó là Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên.

Những ngày qua Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cũng bế quan theo Tần Ninh.

Lúc này, bốn sư huynh đệ nhướng mày nhìn hai vị sư nương.

"Ơ?"

Lý Nhàn Ngư nhạy bén nhận ra thực lực của Diệp Viên Viên đã tăng tiến.

"Diệp sư nương... người đã tới thiên giả cảnh giới tam luân rồi ạ?"

Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.

Trần Nhất Mặc cũng nhìn hai người, nói: "Thời sư nương cũng tới tôn giả tầng bốn rồi!"

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không khỏi đứng dậy nhìn Tần Ninh với vẻ bất bình: "Sư tôn, sao người bất công thế ạ?"

"Những ngày qua vì tìm về danh dự cho người mà hai bọn con đánh nhau hết trận này đến trận khác mới miễn cưỡng tới cảnh giới nhị luân, vậy mà Diệp sư nương bế quan với người thì đến cảnh giới tam luân rồi".

Lúc trước cả ba người họ đều là thiên giả nhất luân mà.

"Vì thiên phú nàng ấy cao!"

Tần Ninh thản nhiên trả lời.

Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo có hâm mộ cũng vô dụng thôi, hai tên này cũng đâu thể làm ấm giường cho hắn được!

"Thôi, chuẩn bị ổn thỏa rồi thì lên đường thôi!"

Đoạn Tần Ninh nói: "Đã đến lúc vào xem trong đó có gì rồi".

Nghe thấy câu này, mấy người đều sáng bừng mắt.

Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, bảo: "Nếu như đây thật sự là Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế, cũng là vùng đất mà ta nói thì đó sẽ là một vùng đất trù phú đấy, ai làm ra thì khỏi cần quan tâm làm gì. Có lẽ không cần đến Thiên Khuyết Mộc trăm vạn năm hay hạt sen Thiên Sơn nữa đâu, những thứ như máu nguyên long và thiên hỏa đã có thể giúp ngươi loại bỏ độc tố trong cánh tay và đắp nặn một cánh tay mới rồi. Cơ mà cũng phải nhờ vào may mắn nữa".

Những lời này làm mắt Trần Nhất Mặc sáng rỡ.

Không có gì đáng vui mừng hơn tin này.

"Đợi khi Mặc Nhi khôi phục thực lực, ai dám lườm nguýt sư tôn thì con sẽ móc mắt hắn ra!"

Trần Nhất Mặc dõng dạc tuyên bố.

"Đi thôi".

Tần Ninh dẫn hai giai nhân, bốn đệ tử đi, bảy người ra khỏi tòa nhà.

Sau một tháng.

Khi thấy Tần Ninh xuất hiện lần nữa, những võ giả quan tâm chú ý đến nơi này đều xôn xao.

Tần Ninh đi ra rồi! Hắn muốn điều tra ngọn nguồn rồi sao?

Bọn họ chờ suốt một tháng nay, lòng kiên nhẫn đã bị mài mòn sắp hết rồi.

Mà lúc này, khi Tần Ninh xuất hiện, hai đạo chủ Vương Tân Nguyên và Bộc Nghĩa Vân của Thiên Ngoại Các, bốn phong chủ Lôi Trấn Phong, Ba Tiêu, Ngô Hoài, Vệ Trác của Thiên Lôi Cốc cùng với phó lâu chủ Ngụy Doanh Doanh và Tô Khuynh Nguyệt của Cửu Tinh Lâu đồng loạt hiện thân, tập trung ở nơi cách Tần Ninh không xa.

Thật ra những ngày qua họ cũng chờ đợi trong sốt ruột.

Khổ nỗi mỗi lần dò hỏi thì Tần Ninh đều bảo chờ, họ đành chờ thôi! Dù gì điểm xuất phát của Thiên Hàng Ngân Hà nằm ở vùng trời phía trên ngọn núi cao, thời không nơi đó rất hỗn loạn, có là đế giả thì khi tiến vào cũng sẽ rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh nữa là.

Hiện giờ họ không còn cách nào khác tốt hơn.

Nay thấy Tần Ninh ra ngoài, Lôi Trấn Phong tiến lại gần rồi nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh có cách rồi sao?"

"Ừm, đến lúc rồi".

Đến lúc rồi?

Đã đến lúc vào rồi sao?

Giờ đây, Tần Ninh đi tới bên dưới Thiên Hàng Ngân Hà ở gần đó. Mây mù quẩn quanh, tiếng nổ đùng đoàng vang lên không dứt, dòng nước chảy xuống mặt đất thì mất tăm.

Cảnh tượng quái lạ này đã diễn ra được một tháng rồi.

"Đã đến lúc...", Tần Ninh nhìn Thiên Hàng Ngân Hà, thì thầm một câu.

Gần một nén nhang sau, Thiên Hàng Ngân Hà kì lạ bỗng nhiên biến mất.

Những đám mây âm u trên từng ngọn núi cao xếp thành hàng thình lình mất tăm, tiếng động ầm ĩ cũng im bặt.

Hết thảy diễn ra một cách khó tin.

Lôi Trấn Phong, Vương Viễn Tân và những người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng ấy.

Không chỉ bọn họ mà nhiều võ giả xung quanh cũng ngỡ ngàng.

Tần Ninh đã làm gì sao?

Lôi Trấn Phong đứng ngay bên cạnh Tần Ninh nên thấy rõ hắn hoàn toàn không làm gì cả.

Chỉ nói một câu "Đã đến lúc", sau đó đám mây lập tức mất hút, Thiên Hàng Ngân Hà cũng không thấy đâu nữa.

Song điều này càng làm mấy người Lôi Trấn Phong kinh hoàng hơn.

Tần Ninh đã canh chính xác thời gian từ trước rồi!

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn lướt qua xung quanh rồi nói: "Lên núi thôi!"

Nói rồi hắn vén tà áo đằng trước lên, giắt ngang hông rồi bắt đầu leo núi.

Lôi Trấn Phong muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng, chọn cách leo núi như Tần Ninh.

Trong lúc nhất thời, võ giả Cửu Tinh Lâu, Thiên Ngoại Các và Thiên Lôi Cốc bắt đầu di chuyển lên núi.

Họ bước lên từng bước một giống như phàm phu tục tử vậy.

Những người khác thấy vậy đương nhiên cũng bắt chước theo.

Chu Vận Thiên nhanh chóng ra lệnh: "Truyền lệnh xuống dưới, phía Tần Ninh làm gì thì chúng ta làm theo, đây là mệnh lệnh".

"Rõ!"

Nguyên Thâm và Nguyên Mặc Vân cũng cùng ra lệnh cho kẻ dưới.

Thế nhưng muốn leo lên đỉnh ngọn núi cao vạn trượng này thì phải tốn ít nhất từ một đến hai tiếng.

Nhiều võ giả cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

Rõ ràng có thể ngự không phi hành, bay thẳng đến đỉnh núi mà, sao lại phải leo lên từng bước thế này chứ?

Quãng đường leo núi dài mấy trăm trượng rất yên bình.

Ở một bên của dãy núi dài, hàng ngàn hàng vạn võ giả cảnh giới Chí Tôn, Cực Cảnh đang chậm rãi leo núi.

Trông họ giống như đi chơi tiết thanh minh hơn là tới để tìm kiếm bảo vật.

"Mẹ nó, không leo nữa, ta lên trước chờ các ngươi đây!"

Có một thiên giả Cực Cảnh không kiên nhẫn nổi nữa, nói.

Cứ leo thế này thì cũng phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ, bay thẳng lên thì không phải xong chuyện rồi sao?

Vừa dứt lời, hắn ta lập tức bay lên trên.

Thấy cảnh này, mấy chục người khác cũng bỏ ngang, bay lên trên theo.

Không ít người bắt đầu lung lay trước cảnh tượng ấy.

Có nên leo tiếp không?

Hay là bay lên đây?

Uỳnh... Tuy nhiên, khi những người khác đang do dự thì một tiếng nổ trầm thấp bỗng nhiên vang lên.

Ngay sau đó là mấy chục tiếng nổ khác.

Bọn võ giả muốn bay thẳng lên đỉnh núi bay chưa được trăm mét thì nổ tung như bị sét đánh, rồi hóa thành một làn sương máu.

Điều đó khiến cho tất cả mọi người chết lặng.

Một số võ giả đang lăn tăn chuẩn bị bay lên cũng hốt hoảng bám vào núi, ngoan ngoãn leo tiếp.

"Một lũ ngu xuẩn".

Có kẻ chửi rủa.

Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế nông cạn hơn bọn hắn chắc?

Không thấy đến vị kia cũng leo núi đàng hoàng hay gì, những kẻ tự cho mình thông minh kia chết cũng đáng lắm.

Vào lúc này, mấy người Lý Huyền Đạo cách Tần Ninh không xa đang từ từ leo núi theo lời sư tôn.

"Sư tôn, thế này là sao ạ?"

Lý Nhàn Ngư tò mò hỏi.
Chương 2693: Ngươi gài bọn ta

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời rồi nói ngay: "Bây giờ chúng ta đang trên lối đi tiến vào vùng đất tháng táng!"

"Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế là một hiện tượng, hiện tượng này được sinh ra từ tự nhiên, sau này được người ta bồi bổ, phát triển, Thiên Hàng xuất hiện trước đó thật ra chính là khí thiên địa chí linh mạnh mẽ chảy ra từ trong vùng đất thánh táng".

"Đó cũng là lỗ hổng gây ra do giai đoạn bồi bổ sau đó, Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế há là thứ con người có thể thao túng ư?"

"Kẻ đã chế tạo ra nơi này không thể che giấu nó nên thành ra mới bất cẩn để người ngoài biết".

"Nếu như linh uẩn được để yên trong vùng đất thánh táng thì sẽ tích lũy trong yên bình, nhưng chính vì mảnh đất này bị tác động nên đã khiến cho linh uẩn xảy ra vấn đề".

"Cho dù đại đế viễn cổ đã chết thì cũng không phải người nào muốn là xâm phạm được!"

Tần Ninh nhìn xung quanh, giảng giải: "Mà muốn đi vào vùng đất tháng táng thì cần thông qua dấu vết được để lại bởi khí chí linh lọt ra từ những thứ linh uẩn này, thật ra đó cũng chính là lối đi đấy".

"Khi đi trên lối đi này tuyệt đối không được để lộ bất kỳ khí tức nào của khí Chí Tôn hay sức mạnh Cực Đạo, bởi một khi để lộ ra thì sẽ bị linh uẩn ngộ nhận là khiêu khích uy nghiêm của bọn chúng, giết ngay tức khắc".

Lý Huyền Đạo ngạc nhiên thốt: "Nói cách khác chúng ta như mấy người lạy chầu vua vậy, vào trong đó mà có suy nghĩ không an phận gì là bị giết ngay".

"Đúng vậy...", nghe đến đây, tất cả mọi người đều rụt cổ lại.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế, mới đầu chỉ chê cái tên Khởi Vân Thế gì đó này dài lê thê, không ngờ trong đó lại ẩn chứa nhiều thứ bí ẩn như vậy.

Giữa lúc đó, Tần Ninh tiếp tục nói: "Nhìn kiểu chết của mấy người đó thì e rằng số linh uẩn có mặt tại đây thật sự đã lên đến khoảng một trăm ngôi rồi!"

Khoảng một trăm ngôi linh uẩn! Đồng nghĩa với một trăm ngôi mộ! Chỉ khi nào thực hiện lễ hiến tế khí huyết của trăm vạn võ giả thì mới làm được điều đó.

Kẻ nào mà độc ác thế kia?

Hơn nữa, giết trăm vạn võ giả tại Thượng Nguyên Thiên thì không thể nào không để lộ chút tiếng gió nào được.

Trừ phi là... chuyện đó đã được tiến hành trong một thời gian dài.

Từ đó suy ra có kẻ đã dành rất nhiều công sức và thời gian để tạo nên vùng đất thánh táng này.

Không biết hiện tại kẻ đó đã đến cấp bậc gì rồi.

Trong lòng Tần Ninh cũng đang có một suy đoán không được tốt lành là bao.

Nếu như thân xác của hắn cũng ở đây thì... Thôi! Giờ nghĩ mấy cái này thì có ích gì!

Sau khi có hàng chục người bị giết, tất cả mọi người đều an phận leo núi từng bước một.

Quá trình này mất tròn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đỉnh núi cũng lọt vào mắt hàng ngàn hàng vạn người ở đây.

Vào lúc này, tất cả đều đang nhìn đỉnh núi.

Vùng trời trên đỉnh núi quanh quẩn những rặng mây trông như thánh địa chốn bồng lai, thời tiết thì ấm áp như đang là mùa xuân.

Lúc này, lần lượt có võ giả đi lên đỉnh núi rồi đứng ở đó nhìn bốn phía.

Mỗi ngọn núi đều có võ giả đứng trên đỉnh.

Bọn họ cúi đầu nhìn, thấy toàn bộ quang cảnh núi Thần Nguyên cứ như đang ở tít dưới chân họ vậy.

Bình thường ai cũng ngự không phi hành theo thói quen chứ hiếm khi nào tự leo núi như hôm nay. Từ trên cao nhìn xuống, họ lại có những cảm ngộ cho riêng mình.

Nhóm Tần Ninh đang đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, khoảng không phía trên họ trông vô cùng êm dịu.

Lúc này, Tần Ninh lấy một thanh trường kiếm ra quẳng lên một cách tùy ý.

Trường kiếm bay lên trời, khi đạt đến độ cao trăm trượng thì không gian bỗng vặn vẹo, trường kiếm hóa thành cát bụi ngay tức thì rồi trôi lềnh bềnh giữa trời.

Đây chính là sự khủng khiếp của núi Thần Nguyên.

Không gian phía trên đỉnh núi nhìn thì tĩnh lặng đấy, nhưng nó lại ẩn chứa mối nguy hiểm không lường trước được, có là đế giả Cực Cảnh đi nữa thì cũng rất dễ bị cuốn vào trong đó, cuối cùng chết trong ân hận.

Những người khác không rõ vì sao phải leo lên suốt cả quãng đường để đến đây, giờ cũng không biết nên làm gì tiếp theo, ai nấy đều nhìn về phía Tần Ninh.

Giờ đây, Tần Ninh nhìn xung quanh, võ giả các phe đang tập trung trên đỉnh từng ngọn núi.

Hắn đưa mắt nhìn lướt qua một vòng rồi hướng dẫn: "Chư vị, nếu chư vị muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành thì đừng bàng quan, mỗi người ném một số binh khí không dùng nữa lên trời đi".

Lúc này trưởng lão Củng Duy của Cự Linh Tông đứng cách đó mấy ngọn núi nhìn Tần Ninh, cười xởi lởi hỏi: "Tần công tử, rốt cuộc ý định của ngươi là gì vậy, Tần công tử không ngại tiết lộ cho bọn ta biết chứ?"

"Mọi người đang đồng tâm hiệp lực tìm kiếm ngọn nguồn của Thiên Hàng Ngân Hà này mà, ngươi có vốn kiến thức rộng, chi bằng nói cho bọn ta biết với".

Nghe vậy, môn chủ Liễu Nhược Tinh của Thiên Cương Thần Môn cũng góp ý: "Phải đấy, thời không trên đỉnh núi đều hỗn loạn, Tần công tử đang muốn thăm dò gì sao?"

Tần Ninh nghe thấy câu hỏi của mọi người thì mỉm cười nhìn bọn họ.

"Các ngươi muốn biết à? Thật ra cũng chẳng có gì to tát".

Hắn từ tốn nói: "Thời không phía trên nơi này xảy ra hiện tượng kỳ lạ, vốn dĩ toàn bộ các nơi đều có tình trạng thời không hỗn loạn nhưng bây giờ đã xuất hiện lỗ hổng".

"Mọi người lấy binh khí nào mình không cần nữa ra rồi kiểm tra thử đi, không gian chỗ nào tương đối yên ả thì đó sẽ là nơi chúng ta nên vào".

Bấy giờ mọi người mới ngỡ ra.

Thế là từng võ giả thử kiểm tra theo lời hắn.

Một số binh khí bị ném lên trời, tiếng thần binh bị không gian nghiền nát vang lên khắp nơi.

Tất cả những người đứng trên đỉnh các ngọn núi cùng nhau thử.

Mà lúc này, tại mấy ngọn núi mà nhà họ Nguyên và nhà họ Chu chiếm giữ, một võ giả nhà họ Nguyên ném một thanh đao lên trời nhưng nó không bị không gian nghiền nát mà rơi xuống lại, lành lặn không một vết xước.

"Đại nhân!"

Võ giả nọ nhìn Nguyên Thâm và Nguyên Mặc Vân.

Ánh mắt Nguyên Thâm chợt lóe lên, ông ta lập tức dáo dác nhìn xung quanh, ai cũng đang kiểm tra nên không phát hiện điều khác thường ở đây.

Nguyên Thâm nhanh chóng ra lệnh: "Vào trước thôi, chúng ta sẽ chiếm tiên cơ".

Nghe thấy câu này, những người còn lại đều gật đầu.

Giữa lúc đó, võ giả các phe đều đang kiểm tra xem không gian bên trên có an toàn hay không.

Đám người Nguyên Thâm ra hiệu cho võ giả nhà họ Nguyên bay thẳng lên trời.

"Á...", mọi người đang tìm không gian an toàn bằng binh khí thì bỗng có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên từ một hướng, máu tươi nhuốm đỏ cả khu vực bên đó.

"Nguyên Thương!"

"Nguyên Cát!"

Các thành viên cấp cao của nhà họ Nguyên, bao gồm Nguyên Thâm và Nguyên Mặc Vân, đều hoảng hốt kêu lên.

Ở vùng trời phía trên đỉnh núi mà võ giả nhà họ Nguyên đang đứng có từng thi thể bị quấy nát, hóa thành một bãi sương máu rơi vung vãi xuống.

Ánh mắt của võ giả các phe tức thì đổ dồn về phía nhà họ Nguyên.

"Tần Ninh!"

Nguyên Thâm trừng mắt nhìn Tần Ninh, sừng sộ quát: "Ngươi gài bọn ta!"

Câu này vừa cất lên thì tất cả mọi người đều quay sang nhìn Tần Ninh.

Lúc này hắn lại đứng chắp tay từ xa nhìn về nơi nhà họ Nguyên đang đứng, nhanh chóng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Bộ ngươi không thấy mất mặt à Nguyên Thâm?"

"Ngươi...", Tần Ninh chầm chậm trả lời: "Ta chỉ nói với mọi người là tìm không gian ổn định chứ có bảo các ngươi tìm không gian ổn định rồi đi vào ngay đâu!"

"Khi tìm ra tọa độ không gian ổn định, điều đầu tiên nhà họ Nguyên các ngươi làm không phải thông báo cho mọi người biết mà là ích kỷ vào trước một bước, có kẻ chết lại quay sang trách ta là sao? Thể diện của các ngươi đem cho chó ăn rồi à?"

Nguyên Thâm ăn chửi thì mặt mày đỏ gay.

Các võ giả xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tô Khuynh Nguyệt cười phá lên, chế nhạo nhà họ Nguyên không chút thương tình: "Tần tiên sinh biết nhưng chia sẻ cho mọi người cùng biết để tất cả đồng tâm hiệp lực tìm kiếm mật địa đi vào, nhà họ Nguyên thì hay rồi, tính ăn mảnh à?"

"Phải đấy, đúng là không biết xấu hổ mà!"

"Toàn một lũ vô liêm sỉ".

Vô số võ giả phỉ báng.
Chương 2694: Một trăm mười tám ngôi linh uẩn

Nguyên Thâm, Nguyên Mặc Vân và các võ giả nhà họ Nguyên đều tái cả mặt.

Tần Ninh dặn dò: "Mọi người tìm ra tọa độ không gian ổn định thì khoan vào, những tọa độ không gian ấy chỉ là tương đối ổn định thôi, cần phải nối tất cả tọa độ an toàn lại với nhau thì mới có thể tìm ra lối vào mật địa chân chính!"

Nguyên Thâm trách móc: "Sao lúc nãy ngươi không nói?"

"Ta thích, ngươi làm gì được?"

Tần Ninh nhìn Nguyên Thâm, hờ hững nói: "Ngươi còn nói thêm câu nào nữa thì có tin rằng không có ta là không ai vào được không? Có tin ta bảo mọi người liên thủ giết võ giả nhà họ Nguyên ngươi, sau đó tiêu diệt võ giả nhà họ Chu rồi ta mới dẫn mọi người vào, và ai cũng đồng ý không?"

Sắc mặt Nguyên Thâm lập tức trở nên hoảng hốt, các võ giả nhà họ Nguyên đứng quanh đây cũng mặt mày căng thẳng.

Chu Vận Thiên bực bội hỏi: "Tự dưng lôi nhà họ Chu vào làm gì?"

Tần Ninh liếc mắt nhìn Chu Vận Thiên, ông ta tức thì không dám hé răng nữa.

Vào lúc này, trong đám đông có một vị thiên giả Cực Cảnh lên tiếng: "Ta phát hiện một tọa độ không gian ổn định này".

Không lâu sau cũng có người thông báo: "Chỗ ta cũng có".

Lần lượt có người phát hiện ra tọa độ không gian ổn định và thông báo cho mọi người cùng biết.

Việc bọn người nhà họ Nguyên muốn đi vào tọa độ không gian ổn định trước nhưng lại bỏ mạng là một bài học xương máu, ai nấy cũng cẩn thận hơn.

Dần dần, càng ngày càng nhiều người phát hiện ra tọa độ không gian ổn định.

Trong gần một nén nhang đã có mấy chục tọa độ được tìm ra.

"Mọi người cố gắng chút, chỉ thiếu một tọa độ thôi thì chúng ta cũng không thể vào mật địa thăm dò ngọn nguồn của Thiên Hàng Ngân Hà đâu, thậm chí sẽ chết hết, chuyện này ảnh hưởng tới tính mạng của tất cả chúng ta đấy".

Tần Ninh cảnh báo.

Thế là hàng ngàn hàng vạn võ giả trên từng đỉnh núi tập trung tìm kiếm, không dám bỏ sót chỗ nào.

Gần nửa ngày trôi qua.

Không ai nói gì nữa.

Mọi người đều đang cẩn thận kiểm tra xung quanh, hơn một vạn binh khí đã được dùng vào việc đó.

Tổng cộng đã tìm được một trăm mười tám tọa độ không gian ổn định.

Một trăm mười tám!

Phát hiện này làm khuôn mặt Tần Ninh sa sầm xuống.

"Sư tôn, sao vậy ạ?"

Lý Nhàn Ngư thấy sắc mặt Tần Ninh không được tốt lắm bèn hỏi.

"Một trăm mười tám tọa độ đại diện cho một trăm mười tám ngôi linh uẩn. Nói cách khác, nơi này có một trăm mười tám ngôi mộ của các vị cường giả. Muốn tập trung hết những người đó tại đây thì đã có ít nhất một trăm vạn võ giả phải chết...", câu vừa dứt, những người đứng gần đó đều lộ vẻ bất ngờ và bàng hoàng.

Một trăm vạn võ giả! Đây là một con số động trời.

Mặc dù dân số của Thượng Nguyên Thiên vượt quá mười tỉ người nhưng số lượng võ giả lại không nhiều như thế.

Giết trăm vạn người để tạo ra vùng đất tháng táng, phải là kẻ tàn nhẫn biết mấy mới làm được chuyện này đây?

Lúc này, môn chủ Tiêu Vẫn Thiên của Thiên Cương Thần Môn cất lời: "Tần công tử, có lẽ đã tìm được hết tọa độ an toàn rồi, tiếp đó chúng ta cần làm gì?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.

Đây chính là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế.

Có thể trước đây vẫn còn có người khinh thường kiếp sau của Cửu Nguyên Đan Đế, nhưng hiện tại hầu như ai cũng kính trọng hắn.

Đúng là trăm nghe không bằng một thấy mà!

"Bên chư vị đều có trận sư chứ?"

Tần Ninh tiếp tục hướng dẫn: "Tập hợp một trăm mười tám trận sư đứng dưới các tọa độ không gian ổn định đó đi, ta sẽ truyền cho mọi người một trận văn, mỗi trận sư hãy ngưng tụ trận văn đó đến các tọa độ ổn định đó, sau đó chỉ cần chờ lối đi hiện ra là được".

Hắn vừa nói câu ấy xong thì các phe nhanh chóng sắp xếp.

Các trận sư lần lượt đứng trên đỉnh các ngọn núi có chiều cao khác nhau nối tiếp thành một hàng.

Vào lúc này, Tần Ninh siết chặt tay lại rồi ngưng tụ trận văn ra trong tay, các trận sư đứng khắp nơi thấy pháp môn để ngưng tụ trận văn đó không phức tạp bèn làm theo.

Thế là từng vị trận sư trên các đỉnh núi mọc nối tiếp nhau bắt tay vào việc.

Một loạt trận văn bay lên trời rồi dung nhập vào những tọa độ không gian ổn định kia.

Giây phút ấy, một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra.

Sau khi có một trận văn dung nhập vào, có một dòng nước nhỏ chảy ra từ các tọa độ không gian an toàn.

Có điều dòng nước nhỏ chảy ra từ một trăm mười tám tọa độ không đi xuống dãy núi mà dừng lại tại chóp đỉnh các ngọn núi, từ từ lấp đầy chỗ trống kể từ đó như một mặt phẳng.

Những dòng chảy ấy tụ tập tại đỉnh núi dưới chân mọi người rồi dần dần biến thành một dòng nước xoáy phóng lên trời, một cột sáng bay lên chạm đến tầng mây.

Một chiếc cầu thang chậm rãi hình thành trong cột sáng ấy.

Giờ đây, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn hình ảnh trước mắt.

Các bậc thang rộng trăm trượng xếp tầng lên nhau, nối thẳng đến trời cao, không thể thấy nấc thang cuối cùng nằm ở đâu.

Cảnh tượng ấy đã vượt quá trí tưởng tượng của mọi người.

Tần Ninh nhìn chiếc cầu thang vừa hiện ra, khẽ thở ra một hơi rồi lẩm bẩm: "Vùng đất tháng táng xuất hiện rồi!"

Dùng Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế để tạo ra một không gian vô tận, từ đó mở ra vùng đất tháng táng.

Ngay cả đế giả Cực Cảnh cũng không thể làm được điều đó.

Kẻ nào đã tạo ra nơi này vậy nhỉ?

Vừa hay đó lại còn là nơi Trần Nhất Mặc giấu thân xác của hắn! Là trùng hợp hay là có dự mưu từ trước đây?

Dù là khả năng nào thì cũng phải vào mới biết được.

"Không phải tất cả một trăm mười tám ngôi linh uẩn đều được tích lũy thành công đâu, sau khi tiến vào các ngươi hãy cẩn thận".

Tần Ninh dặn dò các đệ tử của mình: "Thấy linh uẩn nào thích hợp với mình thì cứ hấp thu, dung hợp thoải mái, cảnh giới của các ngươi đột ngột tăng mạnh cũng đừng lo lắng, đây là điều kỳ diệu của linh uẩn đấy".

"Gặp linh uẩn nào không phù hợp với mình thì đừng ngoan cố dung hợp, nếu không sẽ bị linh uẩn chiếm đoạt, trở thành cương thi!"

Bốn người Trần Nhất Mặc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư gật đầu răm rắp.

"Mặc Nhi, nhớ lấy, nếu như gặp phải linh uẩn thích hợp thì hãy dùng vào việc đắp nặn lại cánh tay chứ đừng đem đi đề cao thực lực".

"Vâng ạ".

"Huyền Đạo, Nam Hiên, hai ngươi dùng kiếm và đao, khi tìm được linh uẩn phù hợp thì hãy thoải mái dung hợp với tư cách là một đao khách và kiếm khách".

"Nhàn Ngư, vãng sinh đồng của ngươi có mối liên kết với huyết mạch, ngươi hãy cố gắng tìm linh uẩn của một cường giả theo con đường huyết mạch...", Tần Ninh căn dặn từng người một.

Theo như những gì hắn biết về mảnh đất này thì sau khi tiến vào, có thể mọi người sẽ đến những vị trí khác nhau chứ không tập trung hết một chỗ.

Là phúc hay họa thì phụ thuộc vào mỗi người thôi.

"Sư tôn!"

Đột nhiên thấy Tần Ninh lải nhải nhiều hơn bình thường, Diệp Nam Hiên cười hí hửng: "Không sao đâu ạ, bọn con có phải bùn nhão đâu".

"Phải cẩn thận chứ".

Tần Ninh nghiêm mặt: "Ta không đùa đâu, kẻ có thể mở ra vùng đất tháng táng, tụ tập ngôi mộ của một trăm mười tám cường giả siêu quần để tạo nên linh uẩn tuyệt đối không phải hạng tầm thường, thậm chí có thể là nhân vật đã vượt qua Cực Cảnh hoặc kinh khủng hơn cả Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương nữa đấy..."

"Linh uẩn lộ ra ngoài nên tất cả mọi người đều biết chuyện, há kẻ đứng sau nỡ để quả mình trồng bị người khác nẫng tay trên chứ?"

Bấy giờ Diệp Nam Hiên mới gật đầu với khuôn mặt nặng nề.

Nhìn từ biểu cảm của Tần Ninh thì xem ra chuyện lần này không đơn giản như hắn ta nghĩ.

Có thể tưởng tượng được mức độ của nó thế nào mới có thể khiến sư tôn nghiêm túc đến vậy.

Giờ phút này, Trần Nhất Mặc cũng nhìn về phía Tô Khuynh Nguyệt, nghiêm túc dặn dò: "Ngươi nhớ cẩn thận đấy".

"Biết rồi ạ tỷ phu".

Tô Khuynh Nguyệt nghịch ngợm đáp: "Giờ ta mạnh hơn ngươi mà, ngươi nên lo lắng cho bản thân mình mới đúng chứ!"

"Ngươi mà chết thì tỷ tỷ ta sẽ buồn lắm đó".
Chương 2695: Vùng đất thánh táng

Khuôn mặt Trần Nhất Mặc tức thì cứng đờ: "Ta không phải tỷ phu ngươi".

"Thôi...", thấy Tô Khuynh Nguyệt tỏ ra bình chân như vại, Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Nhất định phải cẩn thận đấy. Còn nữa, rốt cuộc tỷ tỷ ngươi có tới không vậy?"

"Ta có biết đâu".

Tô Khuynh Nguyệt nhìn xung quanh, đáp: "Ngươi nhìn mấy người nhà họ Nguyên, nhà họ Chu và Thiên Cương Thần Môn đi, Nguyên Chính Tướng và Chu Minh Công cũng có góp mặt đâu, chắc chắn tỷ tỷ ta sẽ không tới rồi".

Trần Nhất Mặc gật đầu.

Đối với hắn ta, chuyện này không chỉ liên quan tới vùng đất tháng táng xuất hiện đột ngột này mà còn liên quan tới thân xác của sư tôn nữa.

Nếu như có sự cố gì xảy đến với thân xác thì hắn ta có chết trăm lần cũng không đền tội nổi.

Giờ phút này, không ai vội vàng hành động trước.

Tất cả mọi người đều nhìn Tần Ninh dò hỏi.

Sau khi dặn dò mọi người xong, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Chẳng lẽ ta không vào thì mọi người cứ đứng đây chờ mãi hả?"

Nhưng hắn nói câu ấy lại khiến nhiều người cười gượng, không ai dám làm kẻ đi đầu cả.

"Đã vậy thì ta đi trước nhé!"

Tần Ninh cũng không so đo, nhìn xung quanh, hơn một vạn người có mặt tại đây đều nhìn chằm chằm vào nấc thang đầu tiên nằm giữa không trung.

Tần Ninh trong y phục trắng đi lên từng bước một, sau đó đám người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên cũng đi lên theo. Thấy nhóm Tần Ninh không gặp bất trắc gì, những người khác mới có can đảm hơn.

“Đi thôi!”

Mấy chục võ giả của một thế lực nhanh chóng đi lên bậc thang.

Trong lúc nhất thời, hàng vạn võ giả cùng nhau bước lên bậc thang, đi lên trời.

Dù tất cả mọi người đều đi lên trên đó nhưng bậc thang trông như dài vô tận vẫn sừng sững, không chút lung lay.

Sau khi bước lên những nấc thang, mọi người phát hiện càng lên cao, cảnh vật trên trời càng đổi khác. Những đám mây mênh mông ở phía trên tản ra nhường đường cho bậc thang. Tất cả mọi người đều không biết mình đang đứng ở vị trí nào, họ đang đi lên những bậc thang khác nhau.

Rồi khi bọn họ chạm tới đỉnh bậc thang, đập vào mắt họ là một mảnh đất rộng thênh thang.

Cứ như thể bọn họ từ dưới đất đi lên trời, nhưng trên mảnh trời này lại là một thế giới khác vậy.

Mà lúc này, Tần Ninh đã đi hết bậc thang và đi lên mặt đất. Hắn cúi người nắm một vốc đất vàng lên quan sát trong chốc lát.

"Biết ngay mà!"

Tần Ninh từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh lầm bầm: "Vùng đất tháng táng!"

Hắn không nán lại lâu mà bay vụt đi, vượt qua quãng đường dài trăm dặm với mảnh đất mênh mông vô bờ, cây cối xanh um tốt tươi, những ngọn núi mọc san sát nhau như thể hắn vẫn còn đang ở trong núi Thần Nguyên vậy.

Song nơi đây đã là một vùng đất hoàn toàn khác rồi.

Tần Ninh đang tiến về phía trước thì bỗng có một cột sáng phóng thẳng về phía chân trời.

Dù đứng cách đó mười mấy dặm nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cột sáng ấy biến đổi nhiều màu sắc lấp lánh, trông rực rỡ vô cùng.

Khi Tần Ninh đến gần cột sáng thì đã có khoảng một trăm võ giả đang tụ tập ở dưới chân núi.

Có cả cảnh giới Chí Tôn lẫn Cực Cảnh.

Hoặc là nhóm hai, ba người, hoặc là nhóm hơn mười người. Bọn họ đứng dưới chân núi nhìn ánh hào quang từ xung quanh ngọn núi bay lên trời, ai cũng lộ vẻ hiếu kỳ.

"Tần Ninh!"

Có người trong số họ nhìn thấy Tần Ninh.

Mọi người đều bị tách ra với đồng đội sau khi đi lên bậc thang, ai may mắn gặp được một, hai đồng đội thì tụ tập lại một chỗ.

Tất cả đều thấy cột sáng ở đằng xa nên chạy tới để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

"Tần đại sư!"

Một vị linh giả Cực Cảnh cách đó mấy chục mét chắp tay hỏi: "Cho hỏi như này là sao thế ạ?"

Tần Ninh nhìn về phía trước, trả lời: "Ta cũng không biết nữa".

Đương nhiên hắn biết đây là một ngôi linh uẩn tọa lạc chứ, nhưng hắn không rõ vầng sáng quanh linh uẩn này là thế nào: "Mọi người tìm cách lên núi xem đi!"

Ngọn núi này cao vạn trượng, được bao phủ trong ánh sáng, chắc chắn là có chỗ đặc biệt.

Bọn họ tới nơi này là để tìm kiếm bảo vật, gặp phải hiện tượng kỳ lạ này sao có thể đứng yên mà nhìn, hiển nhiên là phải đi xem rồi.

Có võ giả liếc nhìn Tần Ninh.

Hắn vẫn không nhúc nhích, ngoài miệng nói đi xem nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả.

Cuối cùng, có người không đợi được nữa nên bước vào trong vầng sáng.

Sau khi tiến vào phạm vi ánh sáng bao phủ, võ giả nọ biến mất.

Tần Ninh hơi trầm ngâm, sau đó cũng bước vào trong.

Người xung quanh thấy hắn đi vào cũng đồng loạt nối gót theo.

Một khắc sau, mọi người đã đi vào không gian bên trong ánh sáng. Bọn họ thấy nơi đây tràn ngập linh khí tự nhiên, đó là loại linh khí có thể làm cho người ta như thả mình giữa một dòng sông ấm áp và dễ chịu.

Tần Ninh cũng khẽ hít sâu một hơi.

Đây chính là khí của linh uẩn! Nó có tác dụng rất lớn đối với võ giả.

"Các ngươi nhìn kìa!"

Đúng lúc đó, có người chỉ về phía trước la lên.

Khi đứng ngoài vầng sáng nhìn vào thì nơi này chỉ là một ngọn núi cao vạn trượng, không thấy đỉnh chóp không hơn không kém.

Nhưng sau khi tiến vào phạm vi được bao phủ trong ánh sáng, ngọn núi ở đằng trước lại trông như một ụ đất cao trăm mét, sừng sững tựa một tòa cung đình.

Chiều cao tính từ chân núi đến cung đình chỉ có trăm mét nhưng lại rất dốc, từng nấc thang một kéo dài đến tận trước cung đình.

Hiển nhiên lúc này Tần Ninh cũng thấy hình ảnh ấy.

Có người hỏi: "Tần đại sư, rốt cuộc thế này là sao?"

Tần Ninh nhìn về chủ nhân đôi mắt đang nhìn mình, lập tức trả lời: "Hẳn nơi này là nghĩa trang của một cường giả nhưng bị dời tới đây, hình thành một ngôi linh uẩn. Cung đình đó chính là nơi tập trung linh uẩn, muốn lấy được linh uẩn thì lẽ hiển nhiên là phải được sự chấp thuận của linh uẩn, cũng chính là thông qua bài kiểm tra".

Nghe thấy câu này, ai nấy đều mắt sáng như đèn pha.

Linh uẩn! Bài kiểm tra! Tuy nghe còn hơi mơ hồ nhưng đã là lời nói do Tần Ninh thốt ra thì rõ là kì diệu rồi.

"Đi thôi!"

Có người không dằn được háo hức, nhanh chóng đi lên bậc thang.

Lúc võ giả nọ bước lên bậc thang một bước, hai bên bậc thang bỗng bùng nổ, từng bức tượng đá mọc lên.

Mỗi bức tượng đá đều là võ giả mặc lân giáp, cầm trường mâu trên tay và cao hơn mười trượng.

Có người nhìn thấy những bức tượng đá kia thì thốt lên: "Cách... cách ăn mặc này... là Kỳ Lân Vệ của nhà họ Tề ở Thượng Nguyên Thiên cách đây mười vạn năm đây mà!"

Những võ giả có thể tới đây tất nhiên đều có tiếng tăm trên Thượng Nguyên Thiên, ít nhiều đều có kiến thức sâu rộng.

"Nhà họ Tề cách đây mười vạn năm ư? Đó là đại gia tộc bậc nhất, hùng mạnh một thời mà, không kém cạnh bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương thời nay đâu!"

"Sao tượng đá Kỳ Lân Vệ của nhà họ Tề lại ở đây? Lẽ nào người được chôn cất ở đây là một lão tổ của nhà họ Tề ư?"

Nhà họ Tề đã khuất bóng khỏi Thượng Nguyên Thiên ngày nay.

Bởi lẽ nhà họ Tề đã lụn bại và bị diệt vong từ mười vạn năm trước rồi.

Nhưng ngay khi thấy các tượng đá Kỳ Lân Vệ, nhiều võ giả đều lộ vẻ tham lam.

"Đi thôi!"

Các võ giả Cực Cảnh lần lượt bước lên bậc thang.

Ban đầu chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng họ đang leo lên thì đôi mắt của những Kỳ Lân Vệ ở hai bên bậc thang bỗng rực sáng, rồi chúng vung trường mâu trên tay.

"Á..."

"Phập..."

Các võ giả không kịp đề phòng, bị đâm chết tại chỗ.

Vào lúc này Tần Ninh cũng đang đi trên bậc thang. Khi trường mâu đâm tới, hắn nắm tay lại rồi tung cú đấm, một đạo quyền kình đánh tới.

"Bát Hoang Kình quyền!"

Tiếng ầm vang lên, trường mâu gãy lìa.

Những tiếng la thất thanh vẫn còn đang vang vọng khắp bốn phía.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom