-
Chương 2696-2700
Chương 2696: Nhân khôi Kim Ngô Vệ
Lúc này Tần Ninh nhìn một cái, đã đánh giá ra đại khái những đòn tấn công mà mỗi một vị võ giả gặp phải đều không giống nhau.
Ví dụ như võ giả cảnh giới Chí Tôn sẽ phải chịu đòn tấn công cao hơn thực lực của bản thân một tầng.
Mà võ giả Cực Cảnh cũng như thế.
Tượng đá này tấn công dựa theo cảnh giới thực lực của mỗi một người, sau khi tăng lên một cấp bậc mới lại bộc phát.
Đây chính là thử thách đến từ chủ nhân linh uẩn.
Cũng không phải là càng mạnh thì càng có thể dễ dàng vượt qua thử thách, mà phải xem thiên phú! Ở cùng một cảnh giới, nếu như có thể làm được tốt nhất thì sẽ có thiên phú mạnh hơn.
Cho nên bất kỳ một người nào tiến vào nơi đây đều có cơ hội vượt qua thử thách, lấy được linh uẩn.
Giờ phút này Tần Ninh ngăn cản được một kích của tượng đá, tiếp tục tiến lên.
Mà vừa rồi hơn trăm người tiến vào nơi đây, sau khi bị tượng đá đột nhiên tấn công đã có hơn hai mươi người chết.
Kế tiếp, tất cả mọi người cẩn thận từng li từng tí.
Mà đã gần như không có cơ hội lùi lại rồi.
Tìm bảo vật vốn phải liều mạng.
Tu hành chính là liều mạng, gặp được một chút nguy hiểm mà đã muốn lui lại, võ giả kia còn tu võ cái gì nữa! Lúc này, hơn tám mươi người vẫn tiếp tục đi lên trên bậc thang phía trước.
Những tượng đá kia liệu còn tấn công nữa hay không, cũng khiến mọi người vô cùng sợ hãi.
Không tấn công mới là khiến người ta không có cách nào đề phòng nhất.
"A...", đột nhiên, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trên bậc thang đột nhiên xuất hiện từng phong nhận, trực tiếp lao ra trong không trung, cắt đứt hai đầu gối của từng vị võ giả.
Thậm chí còn bị cắt đứt nửa người.
Trong phút chốc, lại có hơn hai mươi người nữa chết.
Còn lại không đủ sáu mươi người, đã hoàn toàn hoảng sợ.
"Quá kinh khủng, ta muốn đi!"
Lúc này, một linh giả Cực Cảnh hoảng sợ hô lên.
Còn chưa đi được đến ba mươi mét mà đã chết hơn bốn mươi người, quả thực là quá kinh khủng.
Thế nhưng còn chưa kịp bước ra mười bước, những tượng đá kia đã chen chúc xông ra ngay lập tức, đâm người đó thành con nhím.
Một âm thanh giống như tiếng chuông vàng kẻng lớn vang vọng ra.
"Một khi đã leo lên linh đài, người lùi lại chắc chắc sẽ phải chết!"
Khi giọng nói kia vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở cuối bậc thang trên không, bên ngoài cung đình, một bóng người mặc áo bào màu vàng đứng chắp tay, nhìn xuống phía dưới.
Mọi người không nhìn thấy khuôn mặt của người mặc áo bào màu vàng kia, chỉ cảm thấy có một loại khí chất hoàng giả như đang quan sát chúng sinh.
"Hoàng triều Đại Tề!"
Mười vạn năm trước, nhà họ Tề mạnh nhất thời đó đã thành lập hoàng triều Đại Tề, gần như chiếm một phần ba khu vực Thượng Nguyên Thiên Vực, gia chủ tự phong thành đế! Người khoác hoàng bào kia sẽ là đế vương hoàng triều Đại Tề triều đại nào đây?
Chỉ là tất cả mọi người đều biết, có thể đến cấp bậc như thế, chỉ sợ vị này ít nhất phải là một vị cường giả siêu cấp đế giả Cực Cảnh đại viên mãn.
Mà linh uẩn mà nhân vật bậc này để lại làm sao có thể lấy được dễ dàng chứ! Lúc này, chưa đến sáu mươi người đặt chân lên trên bậc thang, sau lưng rất nhiều người đều ướt đẫm mồ hôi.
Quá kinh khủng.
Nếu tiến lên, có thể sẽ chết.
Nhưng nếu lùi lại thì chắc chắn sẽ phải chết.
Bây giờ chỉ có thể kiên trì lên! Lần lượt từng bóng người tiếp tục đi lên.
Tần Ninh đứng ở trên bậc thang, cũng có vẻ mặt đề phòng cẩn thận.
Ầm... Tiếp tục tiến lên, trên bậc thang phía trước, từng người khổng lồ mặc giáp vàng lần lượt xuất hiện.
"Kim Ngô Vệ nhà họ Tề!"
Lúc này, đã có người sắc mặt trắng bệch.
Kim Ngô Vệ nhà họ Tề! Cũng không phải là võ giả loài người, mà là nhân khôi được luyện chế thành con rối! Hơn nữa nghe nói cách luyện chế đó cực kỳ tàn nhẫn, lấy người sống làm gốc, rót vào vô cố kim loại kiên cố.
Coi người như binh khí để luyện chế thành con rối.
Đời thứ nhất Tần Ninh tu hành thuật con rối, đương nhiên biết về điều này.
Chỉ là điều này quá tàn nhẫn, xác suất thành công cực thấp, bởi vậy rất bị võ giả khắp nơi bài xích.
Nhưng uy lực luyện chế ra nhân khôi như thế này tuyệt đối có thể xưng là mạnh đến mức có thể tiêu diệt thiên tài đỉnh cao cùng cảnh giới dễ như trở bàn tay.
Lúc này, hơn sáu mươi Kim Ngô Vệ xuất hiện, đều cầm thần binh, đứng tại chỗ, hai mắt lấp lóe ánh sáng vàng, lúc này lao thẳng về hướng tất cả mọi người.
Ầm… Chỉ trong phút chốc, những tiếng nổ vang lên, từng vị võ giả nhân khôi Kim Ngô Vệ bộc phát khí tức, gần như nghiền ép tất cả.
Từng võ giả kêu lên thảm thiết, cả người bị thần binh chặt đứt, máu tươi chảy ròng ròng.
Lúc này, đám Kim Ngô Vệ kia bộc phát ra khí tức đều ở cùng một cảnh giới với mỗi một vị võ giả chúng đối mặt, thế nhưng lại ở cấp bậc cao nhất của cùng một cảnh giới.
Trước người Tần Ninh, một Kim Ngô Vệ cầm kiếm đánh tới như muốn xé rách Tần Ninh ra vậy.
"Bát Hoang Kình quyền".
Một quyền vung ra, sức mạnh kinh khủng bộc phát, cơ thể Kim Ngô Vệ kia lập tức nổ tung ra.
Cho dù Kim Ngô Vệ bộc phát ra thực lực ở cảnh giới linh giả tam văn giống như Tần Ninh, thế nhưng Tần Ninh lại bộc phát sức mạnh hoàn toàn vượt qua cảnh giới tam văn.
Mà lúc này, nhìn võ giả xung quanh không ngừng chết đi, Tần Ninh cũng vung quyền xông ra.
Có điều cho dù như thế, mỗi một giây vẫn không ngừng có người chết đi.
Hơn sáu mươi Kim Ngô Vệ bộc phát cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa lại quyết đoán mãnh liệt, tốc độ cực nhanh.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, từng thi thể ngã xuống trên bậc thang.
Mà sau khi Tần Ninh lao ra, Kim Ngô Vệ dần dần bị hắn chém giết từng người một, thế nhưng vẫn chỉ còn lại sáu người đứng trên bậc thang.
Bao gồm cả Tần Ninh ở bên trong, tổng cộng là sáu người.
Hơn nữa sáu người đều là linh giả Cực Cảnh.
Giờ phút này vẫn còn cách bậc cuối cùng một nửa quãng đường nữa, cơ thể năm người còn lại đầm đìa máu tươi, cả người hơi run rẩy.
Quá kinh khủng.
Lúc này mới qua bao lâu mà hơn một trăm người chỉ còn lại sáu người.
Linh uẩn cường giả thời cổ không phải dễ chiếm được như thế.
"Không lui được, nếu tiến lên đại khái sẽ chết, đáng chết".
Một linh giả cảnh giới tứ văn mắng.
Sở dĩ hắn ta còn sống sót cũng không phải là bởi vì chính mình, mà là hắn ta chống đỡ được đến khi Tần Ninh chém giết những Kim Ngô Vệ kia.
"Đừng nói lời xui xẻo như thế".
Một người đứng bên cạnh mở miệng nói: "Không vượt qua nổi cũng phải xông lên, nếu không chỉ có thể chết hết ở chỗ này".
"Cảm ơn Tần công tử".
Lúc này, một người đàn ông mặc áo xanh nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: "Nếu không phải Tần công tử chém hết những Kim Ngô Vệ kia, bây giờ chúng ta đã là thi thể rồi".
Tần Ninh nhìn thanh niên một cái, lập tức nói: "Đừng nói lời cảm ơn sớm như vậy, bây giờ ta có thể giúp các ngươi, nhưng có lẽ tiếp theo sẽ không thể giúp các ngươi nữa!"
Mấy người nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lúc này, Tần Ninh tiếp tục bước lên phía trên.
Thử thách linh uẩn này cũng không phải là thực lực, mà là thiên phú.
Từ lúc ban đầu tượng đá tấn công đến khi Kim Ngô Vệ xuất hiện, thực lực của những con rối này có thể biến hóa bất cứ lúc nào.
Đối mặt với linh giả cảnh giới nhất văn, sẽ có thể bộc phát ra thực lực của cảnh giới nhất văn.
Đối mặt với cảnh giới tam văn sẽ bộc phát ra thực lực của cảnh giới tam văn.
Lúc này Tần Ninh đi ra, năm người còn lại cũng bắt chước đi lên trên.
Chỉ là mới đi được vài chục bước, cầu thang phía trước đột nhiên tách ra.
Sáu lối đi hiện ra ở trước mặt sáu người.
Mỗi một lối đi đều có thể thông đến lầu các trên đỉnh núi, thông về hướng bóng người mặc áo bào màu vàng đứng đó.
"Đây là… muốn chúng ta nhất định phải tách ra...", sắc mặt một người trong đó trắng bệch, nói.
Nếu ở cùng với Tần Ninh, gặp phải nguy cơ tương tự thì bọn họ còn có khả năng biến nguy thành an.
Thế nhưng nếu hoàn toàn tách ra, vậy thì thật sự chỉ có thể dựa vào mình.
Chương 2697: Hậu duệ của hoàng triều Đại Tề - Tề Xuân
Tần Ninh nhìn sáu lối đi, tùy tiện lựa chọn một con đường bên trái để đi.
Mà lúc này, sắc mặt một người đứng đằng sau tái nhợt nói: "Ta muốn đi cùng Tần công tử".
Nói rồi, thanh niên kia sải bước ra, đi vào trong con đường mà Tần Ninh đã bước vào.
Ầm... Chỉ trong chốc lát, trên con đường hiện ra vô số đao quang kiếm ảnh, trong nháy mắt đã chém thanh niên kia thành từng mảnh vỡ.
Mùi máu tươi tràn ngập ra, bốn người khác hoàn toàn ngây ngốc.
Mà vào lúc này, một trong sáu con đường đã biến mất, chỉ còn lại năm cái.
Thấy cảnh này, bốn người khác đều hoàn toàn hiểu ra.
Con đường đã có người lựa chọn, người khác sẽ không thể bước vào trong đó.
Đây là quy định.
Tần Ninh nhìn thoáng qua sau lưng, sau đó bước chân ra, bóng người dần dần biến mất trên con đường.
Mà cùng lúc đó, bốn người khác cũng chỉ có thể kiên trì bước vào con đường của mình.
Đến một bước này, đã không có gì để nói rồi.
Năm bóng người dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này Tần Ninh đang đứng trên con đường, toàn bộ lối đi rộng khoảng mười trượng, phía trước dường như không có điểm cuối cùng.
Khi Tần Ninh đi ra từng bước một, một tiếng nổ bỗng nhiên vang lên trên lối đi.
Hư không vỡ ra, một bàn tay khổng lồ trực tiếp ập từ trên trời xuống.
Tần Ninh nắm tay lại, đấm ra một quyền.
Thế nhưng bàn tay khổng lồ kia lại như hư ảo, trực tiếp vượt qua một quyền của Tần Ninh, tiếp theo rơi xuống trên người hắn, trong nháy mắt đã bộc phát ra lực tấn công mãnh liệt.
Ầm... cả người Tần Ninh bị đánh lún xuống đất, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Không ngăn được?
Mà vào lúc này, phía trước lối đi lại xuất hiện một quyền nữa, bàn tay khổng lồ trăm trượng giáng từ giữa trời xuống.
Một tiếng ầm bỗng nhiên vang lên.
Khí tức làm người ta sợ hãi lập tức phóng ra.
Ầm... Những tiếng nổ kịch liệt vang lên lần nữa.
Tần Ninh ngăn cản, nhưng vẫn không được, quyền phong xông về phía hắn kéo theo tiếng gió mạnh gào thét, cơn gió mạnh kia cứ như muốn xé rách cơ thể của Tần Ninh vậy.
Lúc này, Tần Ninh đã hiểu ra.
Con đường này cũng không phải là phải vượt qua, mà là phải bị đánh suốt dọc đường.
Có thể chống đỡ được thì coi như đã đi qua.
Khi Tần Ninh vừa nghĩ như thế, quả nhiên bên trong hư không, một tiếng nổ vang lên, một dấu chân trực tiếp rơi xuống.
Lúc này Tần Ninh dứt khoát không ngăn cản, mặc cho dấu chân trực tiếp rơi lên trên người mình.
Ầm! Mặt đất sụp đổ, cả người Tần Ninh khảm vào dưới mặt đất, một lúc lâu sau mới bò lên.
Quả thật như thế.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía trước, nhíu mày lại.
"Tiếp tục đi".
Bên ngoài cơ thể hắn có ba thần văn quay xung quanh, mặt ngoài thân xác xuất hiện ánh sáng màu vàng xanh nhàn nhạt.
Hắn đi ra từng bước một, trên không trung, thỉnh thoảng sẽ có một quyền ảnh, một chưởng ảnh, một cước ảnh ập xuống.
Hơn nữa khi Tần Ninh càng đi vào sâu, những chưởng ảnh quyền ảnh kia cũng càng bộc phát mạnh hơn.
Âm thanh ầm ầm vang vọng, trên người Tần Ninh dần dần xuất hiện vết nứt, cho dù thân xác của hắn mạnh mẽ thế nào thì đến giờ phút này cũng đã không thể chống đỡ được nữa.
Chỉ là cũng may, phía trước đã tới cuối con đường.
Tần Ninh sải bước ra, đi đến cuối đường, chỉ trong phút chốc, con đường phía trước liền biến mất, mà hắn đã xuất hiện ở đỉnh núi, trước đại điện.
Chỉ là bóng người mặc áo bào màu vàng kia lại biến mất không thấy gì nữa.
Mà vào lúc này, một bóng người khác cũng xuất hiện.
Thanh niên mặc áo xanh kia vẫn còn sống.
Tần Ninh nhìn về phía thanh niên mặc áo xanh, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Con đường thử thách thế này, lấy sự hiểu biết của hắn về bốn người khác thì gần như không có khả năng vượt qua.
Tần Ninh đã tự mình thể nghiệm, đương nhiên biết đòn tấn công trên con đường kia kinh khủng đến thế nào.
Hắn lấy pháp thân Long Hoàng Bất Diệt và huyết mạch thân xác để bước vào Cực Cảnh, có thể nói là lấy pháp thân mà hắn tạo ra ở cảnh giới Chí Tôn, ở trong hai cảnh giới là cảnh giới linh giả, cảnh giới thiên giả, chính là mạnh nhất! Dù vậy lúc đi qua con đường kia, thân xác của hắn cũng đã bị hao tổn rất nhiều.
Những người khác thì càng không cần phải nói nhiều.
Thế nhưng bây giờ thanh niên mặc áo xanh lại vẫn sống được.
Mà ba người kia đã hoàn toàn biến mất không thấy.
"Tần công tử".
Thanh niên chắp tay nói: "Quả thật phi phàm".
"Ngươi cũng không kém".
Tần Ninh nhìn thanh niên kia, sau đó đưa mắt nhìn về phía cung điện trước mặt.
Một cung điện vuông vắn cao trăm trượng đứng sừng sững phía trước, uy nghiêm hùng vĩ.
"Tần công tử có kiến thức phi phàm, có biết đây là chỗ nào không?"
Tần Ninh nhìn về phía cung điện, phía trước có một bảng hiệu, hai bên là hai bức tượng thạch giao, hiện ra mấy phần uy nghiêm.
"Tẩm cung của hoàng đế hoàng triều Đại Tề!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Mười hai vạn năm trước hoàng triều Đại Tề vô cùng nổi tiếng ở trong Thượng Nguyên Thiên, mà đồ đằng của hoàng triều Đại Tề chính là thiên nguyên thú cấp Thiên".
Thanh niên gật đầu nói: "Đúng là như thế".
Lúc này, thanh niên đi từng bước một đến dưới tấm bảng kia, đi đến trước thạch giao, bàn tay khẽ vuốt ve thạch giao, sau đó quay người nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Ta biết ngươi là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng linh uẩn này trừ ta ra không thể là của ai khác nữa".
Trừ ngươi ra không thể là của ai khác nữa?
Tần Ninh nhìn về phía thanh niên, trầm mặc không nói gì.
Thanh niên tiếp tục nói: "Bởi vì ta tên là Tề Xuân! Ta chính là đế vương chân chính đời thứ mười hai của hoàng triều Đại Tề!"
Thanh niên vừa dứt lời, bàn tay khẽ vuốt thạch giao, lúc này hai con thạch giao vốn chỉ là hai bức tượng đá vô cùng sống động, hai mắt đột nhiên dâng lên một ngọn lửa, tiếp theo cơ thể của hai thạch giao vặn vẹo, đúng là đã sống lại, quay xung quanh người Tề Xuân.
"Linh uẩn này chính là linh uẩn của hoàng đế bệ hạ đời thứ ba của hoàng triều Đại Tề ta - Tề Dân, người thích hợp với linh uẩn này nhất đương nhiên là huyết mạch nhà họ Tề!"
"Tần công tử, chỉ sợ là ngươi sẽ phải trở về tay không rồi".
Lúc Tề Xuân nói ra những lời ấy còn lẳng lặng nhìn Tần Ninh.
Hắn ta muốn nhìn thấy sự chấn động, nhìn thấy sự kinh ngạc, nhìn thấy sự sợ hãi ở trong mắt người do Đan Đế chuyển thế.
Thế nhưng hắn ta đã phải thất vọng.
Tần Ninh chỉ đứng tại chỗ, lạnh nhạt nhìn hắn ta, cứ như căn bản không nghe thấy những gì hắn ta nói vậy.
"Ngươi không sợ hãi sao?"
"Có chút".
Tần Ninh thật thà nói.
Có chút?
Chỉ là có chút giật mình?
Tề Xuân nhìn về phía Tần Ninh, nắm chặt hai tay lại, nói: "Năm đó nếu như ngươi đã là Cửu Nguyên Đan Đế, là người vượt qua Cực Cảnh, vì sao còn muốn chuyển thế tu hành lại?"
"Năm đó hoàng triều Đại Tề ta hưng thịnh một thời, thế nhưng hoàng triều sụp đổ, cũng chỉ còn ở trong sách sử, mười mấy vạn năm qua, dòng dõi của hoàng triều Đại Tề gần như đã chết hết, mạch của chúng ta sống tạm đến nay, cuối cùng hôm nay, đã có hy vọng khôi phục".
"Ngươi có thể tự tin chuyển thế tu hành lại, bây giờ cũng nên biết cảm giác không còn đứng ở đỉnh cao không dễ chịu chứ?"
Tần Ninh nhìn về phía Tề Xuân, suy nghĩ một lát, lập tức nói: "Là ai nói cho ngươi?"
Tề Xuân chỉ là linh giả cảnh giới tứ văn, không có khả năng hiểu rõ về vùng đất thánh táng này như vậy.
"Cái này có quan trọng không?"
Tề Xuân lúc này lại nở nụ cười.
"Lúc đầu ta rất tò mò là ai chế tạo ra vùng đất thánh táng này, để lại một trăm mười tám linh uẩn, ta cho rằng chỉ là một số người muốn mượn linh uẩn làm cái gì đó, bây giờ xem ra còn phức tạp hơn ta tưởng tượng một chút...", lúc này Tần Ninh vẫn có vẻ rất lạnh nhạt.
Chương 2698: Quả thật là vô dụng
"Nơi đây đều mai táng những Đại Đế đã chết được mấy vạn năm, mười mấy vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm!"
"Ẩn chứa linh uẩn, thần vận vô địch, ta còn tưởng rằng là bồi dưỡng từng chút một, không cẩn thận để xảy ra vấn đề, nhưng bây giờ xem ra là có người cố ý để lộ ra".
"Một mặt là để người đời sau của những Đại Đế cổ đại hấp thu, một mặt khác là thu hút mọi người đến, sau đó làm gì đó đúng không?"
Nghe được lời nói này của Tần Ninh, sắc mặt Tề Xuân có chút lạnh lùng.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Hẳn là có người đã hứa hẹn với các ngươi cái gì đó, mà các ngươi cũng phải trả giá rất lớn đúng không?"
"Ví dụ như bồi dưỡng một linh uẩn, muốn thành công thì ít nhất phải cần khí huyết của trên vạn người để trả giá!"
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của Tề Xuân lập tức thay đổi.
"Tề Xuân ngươi là con cháu của hoàng đế Tề Dân, nếu như dung hợp linh uẩn, trong thời gian ngắn sẽ có thể trở thành một vị thiên giả Cực Cảnh, sau này muốn trở thành một đế giả Cực Cảnh cũng là chuyện đương nhiên, đến lúc đó sẽ có thể xây dựng lại hoàng triều Đại Tề của ngươi uy phong vô hạn!"
"Đám người kia đã đưa ra yêu cầu gì cho ngươi?"
Nghe đến đây, Tề Xuân khẽ nói: "Ngươi không cần biết".
"Không muốn nói thì thôi".
Tần Ninh nhìn về phía Tề Xuân, lại nhìn về phía linh uẩn sau lưng Tề Xuân, tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng ngươi là con cháu của hoàng đế Tề Dân thì linh uẩn này chắc chắn sẽ thuộc về ngươi ư?"
"Ta biết ngươi lợi hại, nhưng bây giờ ngươi đã không phải là ngươi trước kia nữa, cho dù ngươi có thông minh, biết được nhiều thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật ta là hậu duệ của hoàng đế Tề Dân, huyết mạch tương liên, ngươi không có khả năng thích hợp với linh uẩn này hơn ta đâu!"
"Thật sao?"
Tần Ninh vừa nói xong, Đại Tu Di Cửu Cung Tán đã xuất hiện trong tay.
"Tuy linh uẩn này ẩn chứa linh trí, thế nhưng linh trí vẫn chưa được đầy đủ, chỉ giống như một đứa trẻ mười tuổi thôi".
"Đúng là nó rất thân thiết với ngươi, nhưng muốn thu phục linh uẩn cũng không chỉ dựa vào huyết mạch thân thiết".
Ánh mắt Tề Xuân lạnh lẽo, quát: "Nhận lấy cái chết đi".
Hai tay hắn nắm lại, hai thạch giao bên cạnh trong nháy mắt đã phá rách hư không, trực tiếp xông thẳng về hướng Tần Ninh.
Ầm... Chỉ trong phút chốc, trong trời đất vang lên tiếng nổ tung, hai thạch giao bay thẳng về phía Tần Ninh.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán lấp lóe ánh sáng, mở ra ngay lập tức, ngưng tụ tám luồng sáng bay ra xung quanh.
Cơ thể thạch giao linh động như vật sống, bay thẳng về phía cây dù.
Lúc này Tề Xuân không chỉ dựa vào thực lực của mình, mà còn dựa vào hai thạch giao đó bộc phát.
Thạch giao bộc phát ra uy lực kinh khủng vô hạn giống như thiên nhân.
Tần Ninh dùng Đại Tu Di Cửu Cung Tán ngăn cản được thạch giao tấn công, cả người dường như hòa làm một thể với Đại Tu Di Cửu Cung Tán.
"Đường đường là Đan Đế năm đó mà bây giờ lại phải dựa vào cực khí này để trốn tránh, chật vật đối phó sao?"
Lúc này Tề Xuân cười nhạo nói.
"Ngươi đắc ý như vậy làm gì?"
Tần Ninh cầm cán dù trong tay, trong nháy mắt tám luồng sáng đã dung hợp thành một, hóa thành một thanh kiếm đen. Trường kiếm màu đen xông thẳng đến chỗ Tề Xuân.
Thạch giao lập tức bảo vệ ở trước người hắn ta.
Thế nhưng lúc thanh kiếm đen phóng ra, thạch giao lập tức sụp đổ, hóa thành bụi, kiếm đen kia trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Tề Xuân.
Trận chiến bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Tề Xuân sợ hãi nhìn Tần Ninh.
"Ngu xuẩn".
Tần Ninh thu cây dù lại, đi ra từng bước một.
"Chẳng lẽ ngươi không biết lúc ta ở Cửu Nguyên Vực còn giết đươc cả cấp Đế sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết, bây giờ nhà họ Nguyên và nhà họ Chu còn không dám tùy tiện ra tay với ta ư?"
"Nếu ta là ngươi, tất nhiên sẽ đợi đến khi tiến vào bên trong đại điện, được linh uẩn tán thành mới ra tay!"
"Ngươi cho rằng ngươi đã nắm vững thắng lợi?"
Tần Ninh đạp lên thi thể của Tề Xuân, trực tiếp đi vào cánh cổng, đến trước cửa đại điện... Mà cùng lúc đó.
Bên trong vùng đất thánh táng, ở trên đỉnh một ngọn núi cao, mấy bóng người đang tụ tập một chỗ.
Cách ăn mặc của mấy người kia cực kỳ cổ quái.
Trường bào bao phủ toàn thân, đỉnh đầu đội mũ cao, chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Lúc này đôi mắt kia lại tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, cứ như có dòng nước xoáy dao động.
Có tổng cộng bảy người đứng ở đây, đang vây quanh một bàn cờ ở giữa.
Mà lúc này, trên bàn cờ cũng không phải là hai quân đen trắng, mà là quân cờ đỏ như máu.
Giờ phút này, một quân cờ màu máu đột nhiên vỡ vụn.
"Hả?"
Sắc mặt một người đàn ông mắt bạc biến đổi.
"Chết!"
"Là ai?"
Người đó chậm rãi nói bằng chất giọng khàn khàn.
"Hậu duệ của hoàng triều Đại Tề, Tề Xuân".
Nghe thấy lời này, một người đàn ông mắt bạc khác quát: "Quả thật là vô dụng".
"Thiên Việt, nếu ta nhớ không nhầm thì kẻ này là ngươi tìm được đúng không?"
Một bóng người trong bảy người đi ra, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không nghĩ tới tên này lại vô dụng đến thế, nhưng từ đầu lúc tìm kiếm được mộ địa của hoàng đế Tề Dân, tiếp theo lại tìm kiếm hậu duệ của nhà họ Tề, cũng chỉ tìm được Tề Xuân này là có thiên phú coi như không tệ, những người khác đều không được...", "Lãng phí một người rồi!"
Lúc này Thiên Việt nói: "Nhưng mà có thể giết Tề Xuân, lấy được một linh uẩn, người này cũng không phải loại người đơn giản".
"Thiên Thú tiền bối, có cần đi xem một chút không?"
Nghe thấy lời này, một người hiển nhiên là cầm đầu trong bảy người lắc đầu nói: "Thôi, bây giờ chúng ta vẫn không nên xuất hiện thì hơn".
"Một trăm mười tám linh uẩn chỉ mới tổn thất một cái thôi, Tề Xuân này đúng là bùn nhão không trát tường được, mất công chúng ta nâng đỡ".
Mấy người đều thi nhau gật đầu.
"Quan trọng nhất chính là mười một chỗ linh uẩn kia, mười một chỗ kia không thể để xảy ra điều gì ngoài ý muốn, những cái khác đều không sao, tóm lại phải cho đám người ở Thượng Nguyên Thiên một chút ngon ngọt mới được".
"Ừm...", "Thiên Thường!"
Thiên Thú nói: "Dặn dò tất cả mọi người phải để ý chặt chẽ đến mười một chỗ linh uẩn kia, tuyệt đối không thể để xuất hiện điều gì ngoài ý muốn".
"Rõ!"
Lúc này, bảy bóng người vẫn đứng ở đỉnh núi, giống như cát bụi nhỏ bé, nhưng lại giống đứng phía sau nắm trong tay tất cả.
Bên này.
Tần Ninh đi vào trước cung điện, cánh cửa từ từ mở ra.
Một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
Một bộ áo bào màu vàng vô cùng lộng lẫy.
Thân hình cao lớn, tràn ngập uy nghiêm.
Chính là người áo vàng lúc trước xuất hiện.
Giờ phút này, người áo vàng nhìn thấy Tần Ninh, trong ánh mắt có mấy phần thăm dò.
"Ngươi lại có thể đi đến nơi này".
"Hậu duệ vô dụng kia của ngươi quả thực là quá ngu xuẩn".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu không đúng là khó mà nói".
"Nhưng mà bây giờ ta đã trở thành người sống duy nhất, đi đến nơi này, trừ ta ra không còn ai khác có thể lấy được linh uẩn nữa".
Người áo vàng nghe thấy lời này, khẽ nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể chi phối ta?"
Nghe thấy vậy, Tần Ninh lại thoải mái nở nụ cười tiến vào bên trong đại điện.
Đại điện này nhìn có chút vắng vẻ, mà ở chính giữa có những bậc thang xếp dần ra xung quanh, một ngai vàng lẳng lặng đứng sừng sững.
Tần Ninh thoải mái đi đến chỗ ngai vàng, thản yên ngồi xuống.
Hắn đưa mắt nhìn về phía bóng người áo bào màu vàng kia, cười nói: "Ta ngồi ở chỗ này, ngươi có năng lực làm gì ta?"
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, trong mơ hồ có một khí tức lạnh lùng hiện ra ở trong đại điện.
Chương 2699: Vậy cứ để như thế mà nói đi!
Tần Ninh cười nhạo nói: "Khi còn sống chắc hẳn là ngươi mới vào đế giả Cực Cảnh đúng không?
Cảnh giới sơ kỳ, cảnh giới trung kỳ?
Dù sao sẽ không vượt qua cảnh giới hậu kỳ".
"Ta thấy thử thách lúc trước cho dù là tượng đá hay là Kim Ngô Vệ đều chỉ đủ khả năng bộc phát ra thực lực mạnh nhất không vượt qua cảnh giới tôn giả".
"Đây là bởi vì thực lực của ngươi khi còn sống không đủ".
"Hơn nữa thử thách đã qua, cho tới bây giờ ngươi căn bản không thể làm gì được ta, nếu không phải như thế, ngươi đã có thể ra tay ngăn cản ta lúc ta giết hậu duệ của ngươi rồi!"
Ánh mắt người đàn ông áo bào màu vàng lấp lóe nhìn Tần Ninh, nhưng lại không hề nói gì.
"Nói cho cùng linh uẩn này của ngươi không đủ năng lực, nếu đã như vậy thì đừng nói mấy lời độc ác gì nữa!"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Có cái gì thì cứ lấy ra đi!"
Khóe miệng người đàn ông áo bào màu vàng khẽ nhúc nhích.
Mặc dù là như thế, nhưng thái độ của Tần Ninh quả thực khiến người ta không thích.
"Hoàng đế Tề Dân đúng không?"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta nghĩ chắc ngươi sẽ không biết rõ vì sao mình sẽ thức tỉnh đúng không?
Phần mộ bị người ta chuyển đến đây, lấy Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế để thai nghén thành một linh uẩn, người thúc đẩy tất cả điều này chắc hẳn đã nói cho ngươi biết, linh uẩn muốn thức tỉnh cần rất nhiều thiên tài địa bảo bồi dưỡng".
"Có người ở bên ngoài thông báo cho con cháu của ngươi đến đây tìm kiếm linh uẩn, mà ở bên trong, những linh uẩn khôi phục như các ngươi chắc hẳn cũng đã nhận được tin".
"Là người nào nói?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt hoàng đế Tề Dân rất mất tự nhiên.
Khi còn sống ông ta là đế vương, bình thường đều là người ngoài bái lạy ông ta, nhưng bây giờ người trẻ tuổi kia lại vênh mặt hất hàm sai khiến ở trước mặt mình, quả thực khiến ông ta không vui.
Giận dữ.
Nhưng đúng là không có cách nào.
Đúng là ông ta không làm gì được Tần Ninh.
Hắn đã thông qua thử thách, mà thử thách ông ta tạo ra để dành cho con cháu mình có được huyết mạch của mình, có thể chiếm được ưu thế.
Tần Ninh có thể thông qua, điều này nói rõ thiên phú của Tần Ninh đã đến một cấp độ kinh khủng.
Cũng không phải là ông ta không thể bố trí thử thách khó hơn, nhưng như thế sẽ khiến con cháu của mình không có cách nào thông qua.
Mà bây giờ mọi chuyện đều đã là sự thật, không thể sửa đổi được nữa.
"Nếu ngươi cứ có thái độ như vậy, cho dù ngươi đã thông qua thử thách, ta vẫn sẽ không cho ngươi linh uẩn, ngươi cũng không chiếm được".
Nghe được lời này của hoàng đế Tề Dân, Tần Ninh lại cười.
Hắn nhã nhặn tựa ở trên ngai vàng, nhìn về phía hoàng đế Tề Dân, cười nói: "Ngươi thật sự cho rằng bây giờ ta lịch sự nói chuyện cùng ngươi, là ta không có cách nào làm gì ngươi sao?"
Tần Ninh vừa dứt lời, trong cơ thể lập tức ngưng tụ ra từng khí thế kinh khủng.
Từng trận văn xuất hiện, bám lên trên từng cột đá trong đại điện.
Mà ngay sau đó, phía trên cột đá bên trong đại điện lại xuất hiện những dấu ấn nguệch ngoạc, từng khí tức nóng rực ngưng tụ ra.
Chỉ trong phút chốc, bên ngoài cơ thể hoàng đế Tề Dân cũng xuất hiện từng dấu ấn nguệch ngoạc, thiêu đốt cả người ông ta.
"A...", ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cả người hoàng đế Tề Dân bốc cháy, không ngừng phát ra những tiếng gào thét.
"Nói chuyện tử tế với ngươi là bởi vì lười đối phó với ngươi, nếu ngươi không đồng ý phối hợp, vậy cứ để như thế mà nói đi!"
Tần Ninh nói thẳng: "Một linh uẩn muốn ngưng tụ thành hình, đầu tiên cần thiên thời như Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế này, tiếp theo là cơ thể hoàn chỉnh của cường giả khi còn sống, cuối cùng chính là địa thế".
"Sở dĩ linh uẩn của ngươi sẽ ở đỉnh núi này chính là dựa vào địa thế ở đây, mà người giúp ngươi hình thành linh uẩn vì để khống chế ngươi, cũng vì để khống chế con cháu của ngươi nên đã động tay chân vào linh uẩn của ngươi rồi".
"Việc này nói thì đơn giản, nhưng làm rất khó, có điều nếu muốn khống chế thì ta vẫn có thể làm được!"
Lúc này Tề Dân chỉ cảm thấy cả người nóng rực như lửa, từ trên xuống dưới giống như không có một chỗ da thịt nào là nguyên vẹn, bị nướng cháy vô cùng đau đớn.
Dù ông ta đã đến thực lực cấp đế, nhưng lúc này cũng không thể chống đỡ được.
"Ta không biết là ai!"
Tề Dân hét lên: "Ta chỉ biết là có người làm ta thức tỉnh, bảo ta ở chỗ này chờ đợi con cháu của ta là được".
"Nói rõ chi tiết vào!"
Tần Ninh tựa ở trên ngai vàng, thản nhiên nói.
Lúc này hoàng đế Tề Dân lại không còn vẻ uy nghiêm của đế vương nữa, nhìn về phía Tần Ninh, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: "Ta vốn là một người chết, bị người ta đào mộ lấy bí pháp làm một ý niệm tỉnh lại, những người kia nói cho ta, hoàng triều Đại Tề đã xuống dốc, hỏi ta có muốn tái hiện lại uy nghiêm của hoàng triều Đại Tề hay không!"
"Ta vốn là người chết, đương nhiên không đành lòng nhìn thấy con cháu mình thê thảm, nên đã đồng ý".
"Sau đó bọn họ nói sẽ tìm kiếm đời sau của ta để bồi dưỡng linh uẩn, đợi đời sau của ta tới lấy, con cháu ta đương nhiên có thể lấy được linh uẩn của ta, thực lực tăng lên, phục hồi vương triều!"
"Chúng ta tìm được Tề Xuân, kết quả lại bị ngươi giết".
"Mọi chuyện chính là như vậy, những cái khác ta cũng không biết".
Tần Ninh nói: "Phác họa ra chân dung của những người kia xem nào".
Tề Dân nắm hai tay lại, từng luồng sức mạnh Cực Đạo ngưng tụ, hóa thành mấy tấm chân dung.
Bóng người trong bức vẽ vô cùng cao lớn, mặc một bộ trường bào màu đen che chắn toàn thân, chỉ lộ ra nửa gương mặt.
Chỉ là nửa gương mặt kia cũng rất kỳ quái.
"Hả?"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Không phải Nhân tộc!"
Hoàng đế Tề Dân tiếp tục nói: "Rốt cuộc bọn họ là gì, ta cũng không biết, đúng là không giống Nhân tộc".
"Ma tộc!"
Tần Ninh nhìn kỹ chân dung của những người kia, rất rõ ràng, trên nửa gương mặt lộ ra có con mắt màu bạc, hơn nữa kỳ quái là hình như trên trán những người kia còn có một vết nứt, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Trong ánh mắt của Tần Ninh có mấy phần suy tư.
"Ma tộc Kim Nguyệt, Ma tộc Ám Nguyệt, Ma tộc Thanh Mộc đã có âm mưu ở trong Cửu Nguyên Vực, lấy bản tính của Ma tộc thì không có khả năng không có dấu vết nào ở trong Thượng Nguyên Thiên".
"Phía sau ba tộc đó chính là tộc Thiên Mục".
Từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên lại đến Trung Tam Thiên, Ma tộc vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện, lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Hơn nữa cấp bậc của các thế giới trong Thương Mang Vân Giới tăng lên, cấp bậc của Ma tộc cũng sẽ tăng lên.
Ví dụ như đám người Ma tộc Kim Nguyệt mạnh hơn năm Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, giống như một cái trên trời, một cái ở dưới mặt đất vậy.
Tần Ninh cũng hiểu ra Ma tộc ngoài thế giới cũng tồn tại đẳng cấp cao thấp.
"Tộc Thiên Mục à...", Tần Ninh lẩm bẩm nói.
Trong lòng của hắn đã hiểu được đại khái.
"Tộc Thiên Mục đúng là thông minh, tìm kiếm thế lực xuống dốc để bồi dưỡng linh uẩn, khống chế linh uẩn, sẽ có thể khống chế đời sau của những linh uẩn nó, khi người đời sau đó mạnh lên sẽ mượn lực lượng mạnh mẽ này để có thể phá vỡ toàn bộ kết cấu của Thượng Nguyên Thiên!"
"Mà cái giá mà bọn họ chỉ cần trả chỉ có thời gian và thiên tài địa bảo thôi".
"Không cần người trong tộc đi chém chém giết giết, mà để chính Nhân tộc chém chém giết giết, cuối cùng khống chế toàn bộ!"
Những lời này của Tần Ninh lại khiến Tề Dân vô cùng khó hiểu.
"Ta hiểu rồi".
Tần Ninh nhìn về phía hoàng đế Tề Dân, nói: "Vậy kế tiếp phải nhìn xem ngoại trừ năng lực linh uẩn ra, ngươi còn để lại cái gì nữa?"
Chương 2700: Cắn nuốt bản nguyên linh uẩn
Nghe thấy lời này, cuối cùng hoàng đế Tề Dân đã nhẹ nhàng thở ra.
Mọi chuyện phát triển hoàn toàn không giống kế hoạch.
Kế hoạch là con cháu của mình đến đây lấy được linh uẩn, đạt được truyền thừa, mà Tề Dân ông ta sẽ giống như thế ngoại cao nhân, cao cao tại thượng.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn ngược lại! Tần Ninh mới là người cao cao tại thượng.
Mặc dù không muốn, nhưng lại không thể làm gì.
Lúc này Hoàng đế Tề Dân nắm tay lại lấy một thứ ở phía sau, chỉ thấy được một quyển trục chừng dài một thước, đường kính gần nửa thước bay đến trước người Tần Ninh.
"Đây là thuật Khống Nguyên!"
Hoàng đế Tề Dân rất kiêu ngạo nói: "Là tâm huyết cả đời của hoàng đế lập ra Đại Tề chúng ta, chính là thuật con rối cực mạnh".
Tần Ninh nhận lấy quyển trục, ung dung mở ra xem.
Chỉ là Tề Dân thấy tốc độ Tần Ninh quan sát quyển trục càng lúc càng nhanh, trong lòng vô cùng khinh thường.
Thuật Khống Nguyên là nguồn gốc Đại Tề lập quốc.
Năm đó Đại Tề luyện người chết trên chiến trường thành con rối, càng có nhiều cuộc chiến tranh xảy ra thì quân đội của Đại Tề sẽ càng nhiều, càng mạnh.
Tần Ninh chỉ tùy ý xem như thế, hiển nhiên là người ngoài ngành, căn bản không hiểu gì cả.
Không đến thời gian một nén nhang, Tần Ninh còn chưa xem xong cả quyển trục đã cuộn lại, bĩu môi nói: "Chẳng ra gì hết!"
Hả?
Cái gì?
Hoàng đế Tề Dân hơi sững sờ.
"Đây chính là thuật Khống Nguyên của hoàng triều Đại Tề các ngươi?
Năm đó ta cũng đã từng nghe nói qua, còn tưởng rằng sẽ rất lợi hại, không ngờ lại chẳng ra gì như vậy, ta mới đọc được một phần ba đã thấy trăm ngàn chỗ hở, khó trách hoàng triều Đại Tề các ngươi sẽ bị tiêu diệt!"
Nghe hắn nói như thế, hoàng đế Tề Dân rất muốn phản bác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đó của Tần Ninh lại không nói ra được một câu nào cả.
"Ngoài cái này ra thì sao?"
Thuật con rối! Đời thứ nhất Tần Ninh tiêu tốn thời gian vạn năm để nghiên cứu, bên trong thuật Khống Nguyên này đúng là có trăm ngàn sơ hở.
Lúc này, hoàng đế Tề Dân vẫy tay một cái, một hộp gấm bay từ phía sau đại điện ra.
Hộp gấm đến trước mặt Tần Ninh, từ từ mở ra, một thanh bảo kiếm xuất hiện.
"Đây là chí bảo truyền thừa của Đại Tề, bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên, Tề Tiêu Kiếm!"
Tề Dân có chút kiêu ngạo nói: "Tề Tiêu Kiếm nghĩa là kiếm đi cùng trời, nhưng cũng phải tuân theo ý trời, là truyền thừa của hoàng triều Đại Tề ta...", "Được rồi được rồi!"
Tần Ninh khoát tay, nhận lấy Tề Tiêu Kiếm, nhẹ nhàng rút trường kiếm ba thước bảy tấc ra, một luồng ánh sáng chợt lóe lên.
"Tạm được!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Những thứ này chỉ là vật do hoàng triều Đại Tề ngươi truyền thừa xuống?"
Tề Dân ngây ngẩn cả người.
Cái gì gọi là chỉ là chứ?
"Thuật Khống Nguyên, Tề Tiêu Kiếm, đây đều là những thứ khiến vô số đế giả Cực Cảnh ở Thượng Nguyên Thiên phải khiếp sợ năm đó!"
"Được rồi được rồi".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu hoàng triều Đại Tề của ngươi quả thật mạnh đến mức nghịch thiên thì căn bản không có khả năng hủy diệt".
"Nếu như không còn gì khác nữa, vậy ta sẽ nhận lấy bản nguyên linh uẩn của ngươi".
Tề Dân nghe thấy lời này, sắc mặt ảm đạm.
Ông ta được thức tỉnh lại, trong lòng vốn vô cùng vui vẻ, nghĩ rằng con cháu đời sau của mình sẽ vươn lên lần nữa.
Nhưng bây giờ đều là hoa trong gương trăng trong nước rồi.
Nhưng điều khiến ông ta tức giận trong lòng không chỉ có vậy, mà còn là thái độ của Tần Ninh, căn bản không coi linh uẩn như ông ta ra gì, đúng là phiền phức.
"Hết rồi!"
Tề Dân hừ một tiếng nói: "Ta nói cho ngươi biết, đám người kia đã có thể bồi dưỡng được linh uẩn thì chắc chắn phải có thực lực rất mạnh, ngươi không đấu lại bọn họ đâu".
"Ngươi mới chỉ đến cảnh giới linh giả Cực Cảnh, cũng không tính là gì trong mắt bọn họ".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Không sao, không phải ngươi đã đưa cho ta thực lực rồi sao?"
"Dù sao linh uẩn như ngươi khi còn sống cũng là đế giả Cực Cảnh, ít nhất có thể trợ giúp ta tăng lên ba tầng bốn tầng ở cảng giới linh giả chứ nhỉ?"
"Vậy là đủ rồi!"
Nghe hắn nói như thế, Tề Dân suýt nữa phun ra một búng máu.
Tần Ninh nói hươu nói vượn cái gì vậy! Bản nguyên linh uẩn như ông ta, nếu như để Tề Xuân dung nhập thì ít nhất có thể đến cảnh giới thiên giả, hơn nữa trong quá trình tu hành sau đó, uy lực của bản nguyên linh uẩn sẽ kéo dài, cung cấp lợi ích cho việc tu hành.
Cho dù không phải Tề Xuân mà là người khác đạt được, ít nhất cũng có thể tăng từ năm tầng trở lên! Thế nhưng Tần Ninh lại chỉ nói là ba bốn tầng cảnh giới.
Đúng là quá sỉ nhục người khác! Nhìn thấy Tề Dân có vẻ rất tức giận, Tần Ninh lại cười nói: "Ngươi không tin?"
Tần Ninh mỉm cười, bên ngoài cơ thể có ba thần văn ngưng tụ ra.
"Linh giả Cực Cảnh có chín thần văn, bây giờ ta đã ngưng tụ ba thần văn rồi, thế nhưng ba thần văn của ta...", Tần Ninh vừa nói xong, ba thần văn bên ngoài cơ thể đột nhiên một hóa ba, ba hóa chín, hóa thành chín cái.
Hơn nữa ba thần văn được hóa từ một cái kia đều khác nhau.
"Ta không phải người phàm!"
Tần Ninh cười nói: "Bây giờ đã rõ chưa?"
Tề Dân lập tức ngây ra.
"Nếu đã vậy thì cứ yên tâm lên đường đi!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh nắm tay lại, cả người Tề Dân dần dần hóa thành từng điểm sáng, bóng người cũng mờ dần đi.
Linh uẩn! Có được ý thức, có được bản nguyên.
Mà bản nguyên mới là có ích lợi lớn nhất với người cắn nuốt nó! Trên bàn tay của Tần Ninh ngưng tụ ra bản nguyên linh uẩn của hoàng đế Tề Dân, hóa thành một đốm sáng.
Tần Ninh ngồi ngay ngắn trên ngai vàng há miệng nuốt bản nguyên linh uẩn xuống.
Mà một giây sau, xung quanh cơ thể Tần Ninh tràn ngập từng luồng ánh sáng, rất lâu sau vẫn không tiêu tan… Bên trong vùng đất thánh táng.
Từng vùng đất linh uẩn dần dần được mọi người phát hiện.
Ban đầu từ ngơ ngác không hiểu, về sau mọi người đã dần hiểu ra sức mạnh của những linh uẩn kia, rất nhiều người đều điên cuồng bắt đầu tìm kiếm linh uẩn.
Vùng đất thánh táng, trong một rừng rậm.
Phía trước rừng rậm là một vùng đất hoang vu cằn cỗi.
Mà lúc này, trong rừng rậm có mấy trăm người đang tụ tập.
Phía trước, ở điểm cuối cùng đất cằn cỗi có một luồng ánh sáng phóng lên tận trời.
Trên đỉnh luồng sáng kia có một đao ảnh mênh mông vắt ngang qua trời đất, dù cách cả trăm dặm cũng tản ra khí tức kinh khủng đáng sợ.
Vùng đất cằn cỗi rộng trăm dặm không có một ngọn cỏ, đều bị đao khí ảnh hưởng.
Xung quanh, ánh mắt của từng vị võ giả đều tỏa sáng nhìn một màn này.
"Đao khi mạnh mẽ như vậy, người này trước khi chết chắc chắn là một vị đao khách tuyệt đỉnh, nếu có thể lấy được linh uẩn sẽ vô cùng mạnh mẽ!"
"Đáng tiếc ta không phải đao khách, nếu không sẽ là một bước lên mây!"
"Mấy ngày trước ta nghe nói có một vị Chí Cao Đế Tôn đã lấy được một linh uẩn truyền thừa, lại trực tiếp đạt đến cảnh giới tôn giả Cực Cảnh, quả thực là một bước lên trời, linh uẩn này quá mạnh".
"Không phải đao khách, nhưng nếu lấy được linh uẩn này thì cũng có thể trở thành một đao khách!"
"Vị huynh đài này nói rất đúng".
Những ngày qua, rất nhiều tin tức khiến người ta không thể tưởng tượng được không ngừng truyền ra.
Có linh giả Cực Cảnh lấy được linh uẩn, chỉ trong mấy ngày đã trở thành một vị đế giả Cực Cảnh.
Cũng có võ giả cảnh giới Chí Tôn trong nháy mắt bước vào hàng ngũ thiên giả.
Cũng có đế giả Cực Cảnh, vì muốn lấy được linh uẩn mà đã mất mạng.
Muốn có được linh uẩn, cũng không phải chỉ xem cảnh giới mạnh hay yếu, mà còn phải xem cơ duyên! Điều này khiến tất cả mọi người đều hiểu được mình cũng có cơ hội có được linh uẩn.
Bởi vậy mỗi khi phát hiện ra một linh uẩn, liền có mấy trăm thậm chí là hơn ngàn võ giả lao tới.
Giờ phút này, trên vùng đất cằn cỗi không có một ngọn cỏ, ánh đao kia xông lên tận trời, uy thế rất kinh khủng.
"Xông lên!"
Một giọng nói vang lên, một vị võ giả không kìm nén được đã vọt thẳng vào trong vùng đất cằn cỗi đó, mà chỉ thoáng chốc, bóng dáng người đó đã biến mất không thấy gì nữa…
Lúc này Tần Ninh nhìn một cái, đã đánh giá ra đại khái những đòn tấn công mà mỗi một vị võ giả gặp phải đều không giống nhau.
Ví dụ như võ giả cảnh giới Chí Tôn sẽ phải chịu đòn tấn công cao hơn thực lực của bản thân một tầng.
Mà võ giả Cực Cảnh cũng như thế.
Tượng đá này tấn công dựa theo cảnh giới thực lực của mỗi một người, sau khi tăng lên một cấp bậc mới lại bộc phát.
Đây chính là thử thách đến từ chủ nhân linh uẩn.
Cũng không phải là càng mạnh thì càng có thể dễ dàng vượt qua thử thách, mà phải xem thiên phú! Ở cùng một cảnh giới, nếu như có thể làm được tốt nhất thì sẽ có thiên phú mạnh hơn.
Cho nên bất kỳ một người nào tiến vào nơi đây đều có cơ hội vượt qua thử thách, lấy được linh uẩn.
Giờ phút này Tần Ninh ngăn cản được một kích của tượng đá, tiếp tục tiến lên.
Mà vừa rồi hơn trăm người tiến vào nơi đây, sau khi bị tượng đá đột nhiên tấn công đã có hơn hai mươi người chết.
Kế tiếp, tất cả mọi người cẩn thận từng li từng tí.
Mà đã gần như không có cơ hội lùi lại rồi.
Tìm bảo vật vốn phải liều mạng.
Tu hành chính là liều mạng, gặp được một chút nguy hiểm mà đã muốn lui lại, võ giả kia còn tu võ cái gì nữa! Lúc này, hơn tám mươi người vẫn tiếp tục đi lên trên bậc thang phía trước.
Những tượng đá kia liệu còn tấn công nữa hay không, cũng khiến mọi người vô cùng sợ hãi.
Không tấn công mới là khiến người ta không có cách nào đề phòng nhất.
"A...", đột nhiên, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trên bậc thang đột nhiên xuất hiện từng phong nhận, trực tiếp lao ra trong không trung, cắt đứt hai đầu gối của từng vị võ giả.
Thậm chí còn bị cắt đứt nửa người.
Trong phút chốc, lại có hơn hai mươi người nữa chết.
Còn lại không đủ sáu mươi người, đã hoàn toàn hoảng sợ.
"Quá kinh khủng, ta muốn đi!"
Lúc này, một linh giả Cực Cảnh hoảng sợ hô lên.
Còn chưa đi được đến ba mươi mét mà đã chết hơn bốn mươi người, quả thực là quá kinh khủng.
Thế nhưng còn chưa kịp bước ra mười bước, những tượng đá kia đã chen chúc xông ra ngay lập tức, đâm người đó thành con nhím.
Một âm thanh giống như tiếng chuông vàng kẻng lớn vang vọng ra.
"Một khi đã leo lên linh đài, người lùi lại chắc chắc sẽ phải chết!"
Khi giọng nói kia vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở cuối bậc thang trên không, bên ngoài cung đình, một bóng người mặc áo bào màu vàng đứng chắp tay, nhìn xuống phía dưới.
Mọi người không nhìn thấy khuôn mặt của người mặc áo bào màu vàng kia, chỉ cảm thấy có một loại khí chất hoàng giả như đang quan sát chúng sinh.
"Hoàng triều Đại Tề!"
Mười vạn năm trước, nhà họ Tề mạnh nhất thời đó đã thành lập hoàng triều Đại Tề, gần như chiếm một phần ba khu vực Thượng Nguyên Thiên Vực, gia chủ tự phong thành đế! Người khoác hoàng bào kia sẽ là đế vương hoàng triều Đại Tề triều đại nào đây?
Chỉ là tất cả mọi người đều biết, có thể đến cấp bậc như thế, chỉ sợ vị này ít nhất phải là một vị cường giả siêu cấp đế giả Cực Cảnh đại viên mãn.
Mà linh uẩn mà nhân vật bậc này để lại làm sao có thể lấy được dễ dàng chứ! Lúc này, chưa đến sáu mươi người đặt chân lên trên bậc thang, sau lưng rất nhiều người đều ướt đẫm mồ hôi.
Quá kinh khủng.
Nếu tiến lên, có thể sẽ chết.
Nhưng nếu lùi lại thì chắc chắn sẽ phải chết.
Bây giờ chỉ có thể kiên trì lên! Lần lượt từng bóng người tiếp tục đi lên.
Tần Ninh đứng ở trên bậc thang, cũng có vẻ mặt đề phòng cẩn thận.
Ầm... Tiếp tục tiến lên, trên bậc thang phía trước, từng người khổng lồ mặc giáp vàng lần lượt xuất hiện.
"Kim Ngô Vệ nhà họ Tề!"
Lúc này, đã có người sắc mặt trắng bệch.
Kim Ngô Vệ nhà họ Tề! Cũng không phải là võ giả loài người, mà là nhân khôi được luyện chế thành con rối! Hơn nữa nghe nói cách luyện chế đó cực kỳ tàn nhẫn, lấy người sống làm gốc, rót vào vô cố kim loại kiên cố.
Coi người như binh khí để luyện chế thành con rối.
Đời thứ nhất Tần Ninh tu hành thuật con rối, đương nhiên biết về điều này.
Chỉ là điều này quá tàn nhẫn, xác suất thành công cực thấp, bởi vậy rất bị võ giả khắp nơi bài xích.
Nhưng uy lực luyện chế ra nhân khôi như thế này tuyệt đối có thể xưng là mạnh đến mức có thể tiêu diệt thiên tài đỉnh cao cùng cảnh giới dễ như trở bàn tay.
Lúc này, hơn sáu mươi Kim Ngô Vệ xuất hiện, đều cầm thần binh, đứng tại chỗ, hai mắt lấp lóe ánh sáng vàng, lúc này lao thẳng về hướng tất cả mọi người.
Ầm… Chỉ trong phút chốc, những tiếng nổ vang lên, từng vị võ giả nhân khôi Kim Ngô Vệ bộc phát khí tức, gần như nghiền ép tất cả.
Từng võ giả kêu lên thảm thiết, cả người bị thần binh chặt đứt, máu tươi chảy ròng ròng.
Lúc này, đám Kim Ngô Vệ kia bộc phát ra khí tức đều ở cùng một cảnh giới với mỗi một vị võ giả chúng đối mặt, thế nhưng lại ở cấp bậc cao nhất của cùng một cảnh giới.
Trước người Tần Ninh, một Kim Ngô Vệ cầm kiếm đánh tới như muốn xé rách Tần Ninh ra vậy.
"Bát Hoang Kình quyền".
Một quyền vung ra, sức mạnh kinh khủng bộc phát, cơ thể Kim Ngô Vệ kia lập tức nổ tung ra.
Cho dù Kim Ngô Vệ bộc phát ra thực lực ở cảnh giới linh giả tam văn giống như Tần Ninh, thế nhưng Tần Ninh lại bộc phát sức mạnh hoàn toàn vượt qua cảnh giới tam văn.
Mà lúc này, nhìn võ giả xung quanh không ngừng chết đi, Tần Ninh cũng vung quyền xông ra.
Có điều cho dù như thế, mỗi một giây vẫn không ngừng có người chết đi.
Hơn sáu mươi Kim Ngô Vệ bộc phát cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa lại quyết đoán mãnh liệt, tốc độ cực nhanh.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, từng thi thể ngã xuống trên bậc thang.
Mà sau khi Tần Ninh lao ra, Kim Ngô Vệ dần dần bị hắn chém giết từng người một, thế nhưng vẫn chỉ còn lại sáu người đứng trên bậc thang.
Bao gồm cả Tần Ninh ở bên trong, tổng cộng là sáu người.
Hơn nữa sáu người đều là linh giả Cực Cảnh.
Giờ phút này vẫn còn cách bậc cuối cùng một nửa quãng đường nữa, cơ thể năm người còn lại đầm đìa máu tươi, cả người hơi run rẩy.
Quá kinh khủng.
Lúc này mới qua bao lâu mà hơn một trăm người chỉ còn lại sáu người.
Linh uẩn cường giả thời cổ không phải dễ chiếm được như thế.
"Không lui được, nếu tiến lên đại khái sẽ chết, đáng chết".
Một linh giả cảnh giới tứ văn mắng.
Sở dĩ hắn ta còn sống sót cũng không phải là bởi vì chính mình, mà là hắn ta chống đỡ được đến khi Tần Ninh chém giết những Kim Ngô Vệ kia.
"Đừng nói lời xui xẻo như thế".
Một người đứng bên cạnh mở miệng nói: "Không vượt qua nổi cũng phải xông lên, nếu không chỉ có thể chết hết ở chỗ này".
"Cảm ơn Tần công tử".
Lúc này, một người đàn ông mặc áo xanh nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: "Nếu không phải Tần công tử chém hết những Kim Ngô Vệ kia, bây giờ chúng ta đã là thi thể rồi".
Tần Ninh nhìn thanh niên một cái, lập tức nói: "Đừng nói lời cảm ơn sớm như vậy, bây giờ ta có thể giúp các ngươi, nhưng có lẽ tiếp theo sẽ không thể giúp các ngươi nữa!"
Mấy người nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lúc này, Tần Ninh tiếp tục bước lên phía trên.
Thử thách linh uẩn này cũng không phải là thực lực, mà là thiên phú.
Từ lúc ban đầu tượng đá tấn công đến khi Kim Ngô Vệ xuất hiện, thực lực của những con rối này có thể biến hóa bất cứ lúc nào.
Đối mặt với linh giả cảnh giới nhất văn, sẽ có thể bộc phát ra thực lực của cảnh giới nhất văn.
Đối mặt với cảnh giới tam văn sẽ bộc phát ra thực lực của cảnh giới tam văn.
Lúc này Tần Ninh đi ra, năm người còn lại cũng bắt chước đi lên trên.
Chỉ là mới đi được vài chục bước, cầu thang phía trước đột nhiên tách ra.
Sáu lối đi hiện ra ở trước mặt sáu người.
Mỗi một lối đi đều có thể thông đến lầu các trên đỉnh núi, thông về hướng bóng người mặc áo bào màu vàng đứng đó.
"Đây là… muốn chúng ta nhất định phải tách ra...", sắc mặt một người trong đó trắng bệch, nói.
Nếu ở cùng với Tần Ninh, gặp phải nguy cơ tương tự thì bọn họ còn có khả năng biến nguy thành an.
Thế nhưng nếu hoàn toàn tách ra, vậy thì thật sự chỉ có thể dựa vào mình.
Chương 2697: Hậu duệ của hoàng triều Đại Tề - Tề Xuân
Tần Ninh nhìn sáu lối đi, tùy tiện lựa chọn một con đường bên trái để đi.
Mà lúc này, sắc mặt một người đứng đằng sau tái nhợt nói: "Ta muốn đi cùng Tần công tử".
Nói rồi, thanh niên kia sải bước ra, đi vào trong con đường mà Tần Ninh đã bước vào.
Ầm... Chỉ trong chốc lát, trên con đường hiện ra vô số đao quang kiếm ảnh, trong nháy mắt đã chém thanh niên kia thành từng mảnh vỡ.
Mùi máu tươi tràn ngập ra, bốn người khác hoàn toàn ngây ngốc.
Mà vào lúc này, một trong sáu con đường đã biến mất, chỉ còn lại năm cái.
Thấy cảnh này, bốn người khác đều hoàn toàn hiểu ra.
Con đường đã có người lựa chọn, người khác sẽ không thể bước vào trong đó.
Đây là quy định.
Tần Ninh nhìn thoáng qua sau lưng, sau đó bước chân ra, bóng người dần dần biến mất trên con đường.
Mà cùng lúc đó, bốn người khác cũng chỉ có thể kiên trì bước vào con đường của mình.
Đến một bước này, đã không có gì để nói rồi.
Năm bóng người dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này Tần Ninh đang đứng trên con đường, toàn bộ lối đi rộng khoảng mười trượng, phía trước dường như không có điểm cuối cùng.
Khi Tần Ninh đi ra từng bước một, một tiếng nổ bỗng nhiên vang lên trên lối đi.
Hư không vỡ ra, một bàn tay khổng lồ trực tiếp ập từ trên trời xuống.
Tần Ninh nắm tay lại, đấm ra một quyền.
Thế nhưng bàn tay khổng lồ kia lại như hư ảo, trực tiếp vượt qua một quyền của Tần Ninh, tiếp theo rơi xuống trên người hắn, trong nháy mắt đã bộc phát ra lực tấn công mãnh liệt.
Ầm... cả người Tần Ninh bị đánh lún xuống đất, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Không ngăn được?
Mà vào lúc này, phía trước lối đi lại xuất hiện một quyền nữa, bàn tay khổng lồ trăm trượng giáng từ giữa trời xuống.
Một tiếng ầm bỗng nhiên vang lên.
Khí tức làm người ta sợ hãi lập tức phóng ra.
Ầm... Những tiếng nổ kịch liệt vang lên lần nữa.
Tần Ninh ngăn cản, nhưng vẫn không được, quyền phong xông về phía hắn kéo theo tiếng gió mạnh gào thét, cơn gió mạnh kia cứ như muốn xé rách cơ thể của Tần Ninh vậy.
Lúc này, Tần Ninh đã hiểu ra.
Con đường này cũng không phải là phải vượt qua, mà là phải bị đánh suốt dọc đường.
Có thể chống đỡ được thì coi như đã đi qua.
Khi Tần Ninh vừa nghĩ như thế, quả nhiên bên trong hư không, một tiếng nổ vang lên, một dấu chân trực tiếp rơi xuống.
Lúc này Tần Ninh dứt khoát không ngăn cản, mặc cho dấu chân trực tiếp rơi lên trên người mình.
Ầm! Mặt đất sụp đổ, cả người Tần Ninh khảm vào dưới mặt đất, một lúc lâu sau mới bò lên.
Quả thật như thế.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía trước, nhíu mày lại.
"Tiếp tục đi".
Bên ngoài cơ thể hắn có ba thần văn quay xung quanh, mặt ngoài thân xác xuất hiện ánh sáng màu vàng xanh nhàn nhạt.
Hắn đi ra từng bước một, trên không trung, thỉnh thoảng sẽ có một quyền ảnh, một chưởng ảnh, một cước ảnh ập xuống.
Hơn nữa khi Tần Ninh càng đi vào sâu, những chưởng ảnh quyền ảnh kia cũng càng bộc phát mạnh hơn.
Âm thanh ầm ầm vang vọng, trên người Tần Ninh dần dần xuất hiện vết nứt, cho dù thân xác của hắn mạnh mẽ thế nào thì đến giờ phút này cũng đã không thể chống đỡ được nữa.
Chỉ là cũng may, phía trước đã tới cuối con đường.
Tần Ninh sải bước ra, đi đến cuối đường, chỉ trong phút chốc, con đường phía trước liền biến mất, mà hắn đã xuất hiện ở đỉnh núi, trước đại điện.
Chỉ là bóng người mặc áo bào màu vàng kia lại biến mất không thấy gì nữa.
Mà vào lúc này, một bóng người khác cũng xuất hiện.
Thanh niên mặc áo xanh kia vẫn còn sống.
Tần Ninh nhìn về phía thanh niên mặc áo xanh, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Con đường thử thách thế này, lấy sự hiểu biết của hắn về bốn người khác thì gần như không có khả năng vượt qua.
Tần Ninh đã tự mình thể nghiệm, đương nhiên biết đòn tấn công trên con đường kia kinh khủng đến thế nào.
Hắn lấy pháp thân Long Hoàng Bất Diệt và huyết mạch thân xác để bước vào Cực Cảnh, có thể nói là lấy pháp thân mà hắn tạo ra ở cảnh giới Chí Tôn, ở trong hai cảnh giới là cảnh giới linh giả, cảnh giới thiên giả, chính là mạnh nhất! Dù vậy lúc đi qua con đường kia, thân xác của hắn cũng đã bị hao tổn rất nhiều.
Những người khác thì càng không cần phải nói nhiều.
Thế nhưng bây giờ thanh niên mặc áo xanh lại vẫn sống được.
Mà ba người kia đã hoàn toàn biến mất không thấy.
"Tần công tử".
Thanh niên chắp tay nói: "Quả thật phi phàm".
"Ngươi cũng không kém".
Tần Ninh nhìn thanh niên kia, sau đó đưa mắt nhìn về phía cung điện trước mặt.
Một cung điện vuông vắn cao trăm trượng đứng sừng sững phía trước, uy nghiêm hùng vĩ.
"Tần công tử có kiến thức phi phàm, có biết đây là chỗ nào không?"
Tần Ninh nhìn về phía cung điện, phía trước có một bảng hiệu, hai bên là hai bức tượng thạch giao, hiện ra mấy phần uy nghiêm.
"Tẩm cung của hoàng đế hoàng triều Đại Tề!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Mười hai vạn năm trước hoàng triều Đại Tề vô cùng nổi tiếng ở trong Thượng Nguyên Thiên, mà đồ đằng của hoàng triều Đại Tề chính là thiên nguyên thú cấp Thiên".
Thanh niên gật đầu nói: "Đúng là như thế".
Lúc này, thanh niên đi từng bước một đến dưới tấm bảng kia, đi đến trước thạch giao, bàn tay khẽ vuốt ve thạch giao, sau đó quay người nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Ta biết ngươi là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng linh uẩn này trừ ta ra không thể là của ai khác nữa".
Trừ ngươi ra không thể là của ai khác nữa?
Tần Ninh nhìn về phía thanh niên, trầm mặc không nói gì.
Thanh niên tiếp tục nói: "Bởi vì ta tên là Tề Xuân! Ta chính là đế vương chân chính đời thứ mười hai của hoàng triều Đại Tề!"
Thanh niên vừa dứt lời, bàn tay khẽ vuốt thạch giao, lúc này hai con thạch giao vốn chỉ là hai bức tượng đá vô cùng sống động, hai mắt đột nhiên dâng lên một ngọn lửa, tiếp theo cơ thể của hai thạch giao vặn vẹo, đúng là đã sống lại, quay xung quanh người Tề Xuân.
"Linh uẩn này chính là linh uẩn của hoàng đế bệ hạ đời thứ ba của hoàng triều Đại Tề ta - Tề Dân, người thích hợp với linh uẩn này nhất đương nhiên là huyết mạch nhà họ Tề!"
"Tần công tử, chỉ sợ là ngươi sẽ phải trở về tay không rồi".
Lúc Tề Xuân nói ra những lời ấy còn lẳng lặng nhìn Tần Ninh.
Hắn ta muốn nhìn thấy sự chấn động, nhìn thấy sự kinh ngạc, nhìn thấy sự sợ hãi ở trong mắt người do Đan Đế chuyển thế.
Thế nhưng hắn ta đã phải thất vọng.
Tần Ninh chỉ đứng tại chỗ, lạnh nhạt nhìn hắn ta, cứ như căn bản không nghe thấy những gì hắn ta nói vậy.
"Ngươi không sợ hãi sao?"
"Có chút".
Tần Ninh thật thà nói.
Có chút?
Chỉ là có chút giật mình?
Tề Xuân nhìn về phía Tần Ninh, nắm chặt hai tay lại, nói: "Năm đó nếu như ngươi đã là Cửu Nguyên Đan Đế, là người vượt qua Cực Cảnh, vì sao còn muốn chuyển thế tu hành lại?"
"Năm đó hoàng triều Đại Tề ta hưng thịnh một thời, thế nhưng hoàng triều sụp đổ, cũng chỉ còn ở trong sách sử, mười mấy vạn năm qua, dòng dõi của hoàng triều Đại Tề gần như đã chết hết, mạch của chúng ta sống tạm đến nay, cuối cùng hôm nay, đã có hy vọng khôi phục".
"Ngươi có thể tự tin chuyển thế tu hành lại, bây giờ cũng nên biết cảm giác không còn đứng ở đỉnh cao không dễ chịu chứ?"
Tần Ninh nhìn về phía Tề Xuân, suy nghĩ một lát, lập tức nói: "Là ai nói cho ngươi?"
Tề Xuân chỉ là linh giả cảnh giới tứ văn, không có khả năng hiểu rõ về vùng đất thánh táng này như vậy.
"Cái này có quan trọng không?"
Tề Xuân lúc này lại nở nụ cười.
"Lúc đầu ta rất tò mò là ai chế tạo ra vùng đất thánh táng này, để lại một trăm mười tám linh uẩn, ta cho rằng chỉ là một số người muốn mượn linh uẩn làm cái gì đó, bây giờ xem ra còn phức tạp hơn ta tưởng tượng một chút...", lúc này Tần Ninh vẫn có vẻ rất lạnh nhạt.
Chương 2698: Quả thật là vô dụng
"Nơi đây đều mai táng những Đại Đế đã chết được mấy vạn năm, mười mấy vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm!"
"Ẩn chứa linh uẩn, thần vận vô địch, ta còn tưởng rằng là bồi dưỡng từng chút một, không cẩn thận để xảy ra vấn đề, nhưng bây giờ xem ra là có người cố ý để lộ ra".
"Một mặt là để người đời sau của những Đại Đế cổ đại hấp thu, một mặt khác là thu hút mọi người đến, sau đó làm gì đó đúng không?"
Nghe được lời nói này của Tần Ninh, sắc mặt Tề Xuân có chút lạnh lùng.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Hẳn là có người đã hứa hẹn với các ngươi cái gì đó, mà các ngươi cũng phải trả giá rất lớn đúng không?"
"Ví dụ như bồi dưỡng một linh uẩn, muốn thành công thì ít nhất phải cần khí huyết của trên vạn người để trả giá!"
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của Tề Xuân lập tức thay đổi.
"Tề Xuân ngươi là con cháu của hoàng đế Tề Dân, nếu như dung hợp linh uẩn, trong thời gian ngắn sẽ có thể trở thành một vị thiên giả Cực Cảnh, sau này muốn trở thành một đế giả Cực Cảnh cũng là chuyện đương nhiên, đến lúc đó sẽ có thể xây dựng lại hoàng triều Đại Tề của ngươi uy phong vô hạn!"
"Đám người kia đã đưa ra yêu cầu gì cho ngươi?"
Nghe đến đây, Tề Xuân khẽ nói: "Ngươi không cần biết".
"Không muốn nói thì thôi".
Tần Ninh nhìn về phía Tề Xuân, lại nhìn về phía linh uẩn sau lưng Tề Xuân, tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng ngươi là con cháu của hoàng đế Tề Dân thì linh uẩn này chắc chắn sẽ thuộc về ngươi ư?"
"Ta biết ngươi lợi hại, nhưng bây giờ ngươi đã không phải là ngươi trước kia nữa, cho dù ngươi có thông minh, biết được nhiều thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật ta là hậu duệ của hoàng đế Tề Dân, huyết mạch tương liên, ngươi không có khả năng thích hợp với linh uẩn này hơn ta đâu!"
"Thật sao?"
Tần Ninh vừa nói xong, Đại Tu Di Cửu Cung Tán đã xuất hiện trong tay.
"Tuy linh uẩn này ẩn chứa linh trí, thế nhưng linh trí vẫn chưa được đầy đủ, chỉ giống như một đứa trẻ mười tuổi thôi".
"Đúng là nó rất thân thiết với ngươi, nhưng muốn thu phục linh uẩn cũng không chỉ dựa vào huyết mạch thân thiết".
Ánh mắt Tề Xuân lạnh lẽo, quát: "Nhận lấy cái chết đi".
Hai tay hắn nắm lại, hai thạch giao bên cạnh trong nháy mắt đã phá rách hư không, trực tiếp xông thẳng về hướng Tần Ninh.
Ầm... Chỉ trong phút chốc, trong trời đất vang lên tiếng nổ tung, hai thạch giao bay thẳng về phía Tần Ninh.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán lấp lóe ánh sáng, mở ra ngay lập tức, ngưng tụ tám luồng sáng bay ra xung quanh.
Cơ thể thạch giao linh động như vật sống, bay thẳng về phía cây dù.
Lúc này Tề Xuân không chỉ dựa vào thực lực của mình, mà còn dựa vào hai thạch giao đó bộc phát.
Thạch giao bộc phát ra uy lực kinh khủng vô hạn giống như thiên nhân.
Tần Ninh dùng Đại Tu Di Cửu Cung Tán ngăn cản được thạch giao tấn công, cả người dường như hòa làm một thể với Đại Tu Di Cửu Cung Tán.
"Đường đường là Đan Đế năm đó mà bây giờ lại phải dựa vào cực khí này để trốn tránh, chật vật đối phó sao?"
Lúc này Tề Xuân cười nhạo nói.
"Ngươi đắc ý như vậy làm gì?"
Tần Ninh cầm cán dù trong tay, trong nháy mắt tám luồng sáng đã dung hợp thành một, hóa thành một thanh kiếm đen. Trường kiếm màu đen xông thẳng đến chỗ Tề Xuân.
Thạch giao lập tức bảo vệ ở trước người hắn ta.
Thế nhưng lúc thanh kiếm đen phóng ra, thạch giao lập tức sụp đổ, hóa thành bụi, kiếm đen kia trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Tề Xuân.
Trận chiến bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Tề Xuân sợ hãi nhìn Tần Ninh.
"Ngu xuẩn".
Tần Ninh thu cây dù lại, đi ra từng bước một.
"Chẳng lẽ ngươi không biết lúc ta ở Cửu Nguyên Vực còn giết đươc cả cấp Đế sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết, bây giờ nhà họ Nguyên và nhà họ Chu còn không dám tùy tiện ra tay với ta ư?"
"Nếu ta là ngươi, tất nhiên sẽ đợi đến khi tiến vào bên trong đại điện, được linh uẩn tán thành mới ra tay!"
"Ngươi cho rằng ngươi đã nắm vững thắng lợi?"
Tần Ninh đạp lên thi thể của Tề Xuân, trực tiếp đi vào cánh cổng, đến trước cửa đại điện... Mà cùng lúc đó.
Bên trong vùng đất thánh táng, ở trên đỉnh một ngọn núi cao, mấy bóng người đang tụ tập một chỗ.
Cách ăn mặc của mấy người kia cực kỳ cổ quái.
Trường bào bao phủ toàn thân, đỉnh đầu đội mũ cao, chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Lúc này đôi mắt kia lại tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, cứ như có dòng nước xoáy dao động.
Có tổng cộng bảy người đứng ở đây, đang vây quanh một bàn cờ ở giữa.
Mà lúc này, trên bàn cờ cũng không phải là hai quân đen trắng, mà là quân cờ đỏ như máu.
Giờ phút này, một quân cờ màu máu đột nhiên vỡ vụn.
"Hả?"
Sắc mặt một người đàn ông mắt bạc biến đổi.
"Chết!"
"Là ai?"
Người đó chậm rãi nói bằng chất giọng khàn khàn.
"Hậu duệ của hoàng triều Đại Tề, Tề Xuân".
Nghe thấy lời này, một người đàn ông mắt bạc khác quát: "Quả thật là vô dụng".
"Thiên Việt, nếu ta nhớ không nhầm thì kẻ này là ngươi tìm được đúng không?"
Một bóng người trong bảy người đi ra, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không nghĩ tới tên này lại vô dụng đến thế, nhưng từ đầu lúc tìm kiếm được mộ địa của hoàng đế Tề Dân, tiếp theo lại tìm kiếm hậu duệ của nhà họ Tề, cũng chỉ tìm được Tề Xuân này là có thiên phú coi như không tệ, những người khác đều không được...", "Lãng phí một người rồi!"
Lúc này Thiên Việt nói: "Nhưng mà có thể giết Tề Xuân, lấy được một linh uẩn, người này cũng không phải loại người đơn giản".
"Thiên Thú tiền bối, có cần đi xem một chút không?"
Nghe thấy lời này, một người hiển nhiên là cầm đầu trong bảy người lắc đầu nói: "Thôi, bây giờ chúng ta vẫn không nên xuất hiện thì hơn".
"Một trăm mười tám linh uẩn chỉ mới tổn thất một cái thôi, Tề Xuân này đúng là bùn nhão không trát tường được, mất công chúng ta nâng đỡ".
Mấy người đều thi nhau gật đầu.
"Quan trọng nhất chính là mười một chỗ linh uẩn kia, mười một chỗ kia không thể để xảy ra điều gì ngoài ý muốn, những cái khác đều không sao, tóm lại phải cho đám người ở Thượng Nguyên Thiên một chút ngon ngọt mới được".
"Ừm...", "Thiên Thường!"
Thiên Thú nói: "Dặn dò tất cả mọi người phải để ý chặt chẽ đến mười một chỗ linh uẩn kia, tuyệt đối không thể để xuất hiện điều gì ngoài ý muốn".
"Rõ!"
Lúc này, bảy bóng người vẫn đứng ở đỉnh núi, giống như cát bụi nhỏ bé, nhưng lại giống đứng phía sau nắm trong tay tất cả.
Bên này.
Tần Ninh đi vào trước cung điện, cánh cửa từ từ mở ra.
Một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
Một bộ áo bào màu vàng vô cùng lộng lẫy.
Thân hình cao lớn, tràn ngập uy nghiêm.
Chính là người áo vàng lúc trước xuất hiện.
Giờ phút này, người áo vàng nhìn thấy Tần Ninh, trong ánh mắt có mấy phần thăm dò.
"Ngươi lại có thể đi đến nơi này".
"Hậu duệ vô dụng kia của ngươi quả thực là quá ngu xuẩn".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu không đúng là khó mà nói".
"Nhưng mà bây giờ ta đã trở thành người sống duy nhất, đi đến nơi này, trừ ta ra không còn ai khác có thể lấy được linh uẩn nữa".
Người áo vàng nghe thấy lời này, khẽ nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể chi phối ta?"
Nghe thấy vậy, Tần Ninh lại thoải mái nở nụ cười tiến vào bên trong đại điện.
Đại điện này nhìn có chút vắng vẻ, mà ở chính giữa có những bậc thang xếp dần ra xung quanh, một ngai vàng lẳng lặng đứng sừng sững.
Tần Ninh thoải mái đi đến chỗ ngai vàng, thản yên ngồi xuống.
Hắn đưa mắt nhìn về phía bóng người áo bào màu vàng kia, cười nói: "Ta ngồi ở chỗ này, ngươi có năng lực làm gì ta?"
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, trong mơ hồ có một khí tức lạnh lùng hiện ra ở trong đại điện.
Chương 2699: Vậy cứ để như thế mà nói đi!
Tần Ninh cười nhạo nói: "Khi còn sống chắc hẳn là ngươi mới vào đế giả Cực Cảnh đúng không?
Cảnh giới sơ kỳ, cảnh giới trung kỳ?
Dù sao sẽ không vượt qua cảnh giới hậu kỳ".
"Ta thấy thử thách lúc trước cho dù là tượng đá hay là Kim Ngô Vệ đều chỉ đủ khả năng bộc phát ra thực lực mạnh nhất không vượt qua cảnh giới tôn giả".
"Đây là bởi vì thực lực của ngươi khi còn sống không đủ".
"Hơn nữa thử thách đã qua, cho tới bây giờ ngươi căn bản không thể làm gì được ta, nếu không phải như thế, ngươi đã có thể ra tay ngăn cản ta lúc ta giết hậu duệ của ngươi rồi!"
Ánh mắt người đàn ông áo bào màu vàng lấp lóe nhìn Tần Ninh, nhưng lại không hề nói gì.
"Nói cho cùng linh uẩn này của ngươi không đủ năng lực, nếu đã như vậy thì đừng nói mấy lời độc ác gì nữa!"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Có cái gì thì cứ lấy ra đi!"
Khóe miệng người đàn ông áo bào màu vàng khẽ nhúc nhích.
Mặc dù là như thế, nhưng thái độ của Tần Ninh quả thực khiến người ta không thích.
"Hoàng đế Tề Dân đúng không?"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta nghĩ chắc ngươi sẽ không biết rõ vì sao mình sẽ thức tỉnh đúng không?
Phần mộ bị người ta chuyển đến đây, lấy Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế để thai nghén thành một linh uẩn, người thúc đẩy tất cả điều này chắc hẳn đã nói cho ngươi biết, linh uẩn muốn thức tỉnh cần rất nhiều thiên tài địa bảo bồi dưỡng".
"Có người ở bên ngoài thông báo cho con cháu của ngươi đến đây tìm kiếm linh uẩn, mà ở bên trong, những linh uẩn khôi phục như các ngươi chắc hẳn cũng đã nhận được tin".
"Là người nào nói?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt hoàng đế Tề Dân rất mất tự nhiên.
Khi còn sống ông ta là đế vương, bình thường đều là người ngoài bái lạy ông ta, nhưng bây giờ người trẻ tuổi kia lại vênh mặt hất hàm sai khiến ở trước mặt mình, quả thực khiến ông ta không vui.
Giận dữ.
Nhưng đúng là không có cách nào.
Đúng là ông ta không làm gì được Tần Ninh.
Hắn đã thông qua thử thách, mà thử thách ông ta tạo ra để dành cho con cháu mình có được huyết mạch của mình, có thể chiếm được ưu thế.
Tần Ninh có thể thông qua, điều này nói rõ thiên phú của Tần Ninh đã đến một cấp độ kinh khủng.
Cũng không phải là ông ta không thể bố trí thử thách khó hơn, nhưng như thế sẽ khiến con cháu của mình không có cách nào thông qua.
Mà bây giờ mọi chuyện đều đã là sự thật, không thể sửa đổi được nữa.
"Nếu ngươi cứ có thái độ như vậy, cho dù ngươi đã thông qua thử thách, ta vẫn sẽ không cho ngươi linh uẩn, ngươi cũng không chiếm được".
Nghe được lời này của hoàng đế Tề Dân, Tần Ninh lại cười.
Hắn nhã nhặn tựa ở trên ngai vàng, nhìn về phía hoàng đế Tề Dân, cười nói: "Ngươi thật sự cho rằng bây giờ ta lịch sự nói chuyện cùng ngươi, là ta không có cách nào làm gì ngươi sao?"
Tần Ninh vừa dứt lời, trong cơ thể lập tức ngưng tụ ra từng khí thế kinh khủng.
Từng trận văn xuất hiện, bám lên trên từng cột đá trong đại điện.
Mà ngay sau đó, phía trên cột đá bên trong đại điện lại xuất hiện những dấu ấn nguệch ngoạc, từng khí tức nóng rực ngưng tụ ra.
Chỉ trong phút chốc, bên ngoài cơ thể hoàng đế Tề Dân cũng xuất hiện từng dấu ấn nguệch ngoạc, thiêu đốt cả người ông ta.
"A...", ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cả người hoàng đế Tề Dân bốc cháy, không ngừng phát ra những tiếng gào thét.
"Nói chuyện tử tế với ngươi là bởi vì lười đối phó với ngươi, nếu ngươi không đồng ý phối hợp, vậy cứ để như thế mà nói đi!"
Tần Ninh nói thẳng: "Một linh uẩn muốn ngưng tụ thành hình, đầu tiên cần thiên thời như Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế này, tiếp theo là cơ thể hoàn chỉnh của cường giả khi còn sống, cuối cùng chính là địa thế".
"Sở dĩ linh uẩn của ngươi sẽ ở đỉnh núi này chính là dựa vào địa thế ở đây, mà người giúp ngươi hình thành linh uẩn vì để khống chế ngươi, cũng vì để khống chế con cháu của ngươi nên đã động tay chân vào linh uẩn của ngươi rồi".
"Việc này nói thì đơn giản, nhưng làm rất khó, có điều nếu muốn khống chế thì ta vẫn có thể làm được!"
Lúc này Tề Dân chỉ cảm thấy cả người nóng rực như lửa, từ trên xuống dưới giống như không có một chỗ da thịt nào là nguyên vẹn, bị nướng cháy vô cùng đau đớn.
Dù ông ta đã đến thực lực cấp đế, nhưng lúc này cũng không thể chống đỡ được.
"Ta không biết là ai!"
Tề Dân hét lên: "Ta chỉ biết là có người làm ta thức tỉnh, bảo ta ở chỗ này chờ đợi con cháu của ta là được".
"Nói rõ chi tiết vào!"
Tần Ninh tựa ở trên ngai vàng, thản nhiên nói.
Lúc này hoàng đế Tề Dân lại không còn vẻ uy nghiêm của đế vương nữa, nhìn về phía Tần Ninh, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: "Ta vốn là một người chết, bị người ta đào mộ lấy bí pháp làm một ý niệm tỉnh lại, những người kia nói cho ta, hoàng triều Đại Tề đã xuống dốc, hỏi ta có muốn tái hiện lại uy nghiêm của hoàng triều Đại Tề hay không!"
"Ta vốn là người chết, đương nhiên không đành lòng nhìn thấy con cháu mình thê thảm, nên đã đồng ý".
"Sau đó bọn họ nói sẽ tìm kiếm đời sau của ta để bồi dưỡng linh uẩn, đợi đời sau của ta tới lấy, con cháu ta đương nhiên có thể lấy được linh uẩn của ta, thực lực tăng lên, phục hồi vương triều!"
"Chúng ta tìm được Tề Xuân, kết quả lại bị ngươi giết".
"Mọi chuyện chính là như vậy, những cái khác ta cũng không biết".
Tần Ninh nói: "Phác họa ra chân dung của những người kia xem nào".
Tề Dân nắm hai tay lại, từng luồng sức mạnh Cực Đạo ngưng tụ, hóa thành mấy tấm chân dung.
Bóng người trong bức vẽ vô cùng cao lớn, mặc một bộ trường bào màu đen che chắn toàn thân, chỉ lộ ra nửa gương mặt.
Chỉ là nửa gương mặt kia cũng rất kỳ quái.
"Hả?"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Không phải Nhân tộc!"
Hoàng đế Tề Dân tiếp tục nói: "Rốt cuộc bọn họ là gì, ta cũng không biết, đúng là không giống Nhân tộc".
"Ma tộc!"
Tần Ninh nhìn kỹ chân dung của những người kia, rất rõ ràng, trên nửa gương mặt lộ ra có con mắt màu bạc, hơn nữa kỳ quái là hình như trên trán những người kia còn có một vết nứt, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Trong ánh mắt của Tần Ninh có mấy phần suy tư.
"Ma tộc Kim Nguyệt, Ma tộc Ám Nguyệt, Ma tộc Thanh Mộc đã có âm mưu ở trong Cửu Nguyên Vực, lấy bản tính của Ma tộc thì không có khả năng không có dấu vết nào ở trong Thượng Nguyên Thiên".
"Phía sau ba tộc đó chính là tộc Thiên Mục".
Từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên lại đến Trung Tam Thiên, Ma tộc vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện, lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Hơn nữa cấp bậc của các thế giới trong Thương Mang Vân Giới tăng lên, cấp bậc của Ma tộc cũng sẽ tăng lên.
Ví dụ như đám người Ma tộc Kim Nguyệt mạnh hơn năm Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, giống như một cái trên trời, một cái ở dưới mặt đất vậy.
Tần Ninh cũng hiểu ra Ma tộc ngoài thế giới cũng tồn tại đẳng cấp cao thấp.
"Tộc Thiên Mục à...", Tần Ninh lẩm bẩm nói.
Trong lòng của hắn đã hiểu được đại khái.
"Tộc Thiên Mục đúng là thông minh, tìm kiếm thế lực xuống dốc để bồi dưỡng linh uẩn, khống chế linh uẩn, sẽ có thể khống chế đời sau của những linh uẩn nó, khi người đời sau đó mạnh lên sẽ mượn lực lượng mạnh mẽ này để có thể phá vỡ toàn bộ kết cấu của Thượng Nguyên Thiên!"
"Mà cái giá mà bọn họ chỉ cần trả chỉ có thời gian và thiên tài địa bảo thôi".
"Không cần người trong tộc đi chém chém giết giết, mà để chính Nhân tộc chém chém giết giết, cuối cùng khống chế toàn bộ!"
Những lời này của Tần Ninh lại khiến Tề Dân vô cùng khó hiểu.
"Ta hiểu rồi".
Tần Ninh nhìn về phía hoàng đế Tề Dân, nói: "Vậy kế tiếp phải nhìn xem ngoại trừ năng lực linh uẩn ra, ngươi còn để lại cái gì nữa?"
Chương 2700: Cắn nuốt bản nguyên linh uẩn
Nghe thấy lời này, cuối cùng hoàng đế Tề Dân đã nhẹ nhàng thở ra.
Mọi chuyện phát triển hoàn toàn không giống kế hoạch.
Kế hoạch là con cháu của mình đến đây lấy được linh uẩn, đạt được truyền thừa, mà Tề Dân ông ta sẽ giống như thế ngoại cao nhân, cao cao tại thượng.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn ngược lại! Tần Ninh mới là người cao cao tại thượng.
Mặc dù không muốn, nhưng lại không thể làm gì.
Lúc này Hoàng đế Tề Dân nắm tay lại lấy một thứ ở phía sau, chỉ thấy được một quyển trục chừng dài một thước, đường kính gần nửa thước bay đến trước người Tần Ninh.
"Đây là thuật Khống Nguyên!"
Hoàng đế Tề Dân rất kiêu ngạo nói: "Là tâm huyết cả đời của hoàng đế lập ra Đại Tề chúng ta, chính là thuật con rối cực mạnh".
Tần Ninh nhận lấy quyển trục, ung dung mở ra xem.
Chỉ là Tề Dân thấy tốc độ Tần Ninh quan sát quyển trục càng lúc càng nhanh, trong lòng vô cùng khinh thường.
Thuật Khống Nguyên là nguồn gốc Đại Tề lập quốc.
Năm đó Đại Tề luyện người chết trên chiến trường thành con rối, càng có nhiều cuộc chiến tranh xảy ra thì quân đội của Đại Tề sẽ càng nhiều, càng mạnh.
Tần Ninh chỉ tùy ý xem như thế, hiển nhiên là người ngoài ngành, căn bản không hiểu gì cả.
Không đến thời gian một nén nhang, Tần Ninh còn chưa xem xong cả quyển trục đã cuộn lại, bĩu môi nói: "Chẳng ra gì hết!"
Hả?
Cái gì?
Hoàng đế Tề Dân hơi sững sờ.
"Đây chính là thuật Khống Nguyên của hoàng triều Đại Tề các ngươi?
Năm đó ta cũng đã từng nghe nói qua, còn tưởng rằng sẽ rất lợi hại, không ngờ lại chẳng ra gì như vậy, ta mới đọc được một phần ba đã thấy trăm ngàn chỗ hở, khó trách hoàng triều Đại Tề các ngươi sẽ bị tiêu diệt!"
Nghe hắn nói như thế, hoàng đế Tề Dân rất muốn phản bác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đó của Tần Ninh lại không nói ra được một câu nào cả.
"Ngoài cái này ra thì sao?"
Thuật con rối! Đời thứ nhất Tần Ninh tiêu tốn thời gian vạn năm để nghiên cứu, bên trong thuật Khống Nguyên này đúng là có trăm ngàn sơ hở.
Lúc này, hoàng đế Tề Dân vẫy tay một cái, một hộp gấm bay từ phía sau đại điện ra.
Hộp gấm đến trước mặt Tần Ninh, từ từ mở ra, một thanh bảo kiếm xuất hiện.
"Đây là chí bảo truyền thừa của Đại Tề, bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên, Tề Tiêu Kiếm!"
Tề Dân có chút kiêu ngạo nói: "Tề Tiêu Kiếm nghĩa là kiếm đi cùng trời, nhưng cũng phải tuân theo ý trời, là truyền thừa của hoàng triều Đại Tề ta...", "Được rồi được rồi!"
Tần Ninh khoát tay, nhận lấy Tề Tiêu Kiếm, nhẹ nhàng rút trường kiếm ba thước bảy tấc ra, một luồng ánh sáng chợt lóe lên.
"Tạm được!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Những thứ này chỉ là vật do hoàng triều Đại Tề ngươi truyền thừa xuống?"
Tề Dân ngây ngẩn cả người.
Cái gì gọi là chỉ là chứ?
"Thuật Khống Nguyên, Tề Tiêu Kiếm, đây đều là những thứ khiến vô số đế giả Cực Cảnh ở Thượng Nguyên Thiên phải khiếp sợ năm đó!"
"Được rồi được rồi".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu hoàng triều Đại Tề của ngươi quả thật mạnh đến mức nghịch thiên thì căn bản không có khả năng hủy diệt".
"Nếu như không còn gì khác nữa, vậy ta sẽ nhận lấy bản nguyên linh uẩn của ngươi".
Tề Dân nghe thấy lời này, sắc mặt ảm đạm.
Ông ta được thức tỉnh lại, trong lòng vốn vô cùng vui vẻ, nghĩ rằng con cháu đời sau của mình sẽ vươn lên lần nữa.
Nhưng bây giờ đều là hoa trong gương trăng trong nước rồi.
Nhưng điều khiến ông ta tức giận trong lòng không chỉ có vậy, mà còn là thái độ của Tần Ninh, căn bản không coi linh uẩn như ông ta ra gì, đúng là phiền phức.
"Hết rồi!"
Tề Dân hừ một tiếng nói: "Ta nói cho ngươi biết, đám người kia đã có thể bồi dưỡng được linh uẩn thì chắc chắn phải có thực lực rất mạnh, ngươi không đấu lại bọn họ đâu".
"Ngươi mới chỉ đến cảnh giới linh giả Cực Cảnh, cũng không tính là gì trong mắt bọn họ".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Không sao, không phải ngươi đã đưa cho ta thực lực rồi sao?"
"Dù sao linh uẩn như ngươi khi còn sống cũng là đế giả Cực Cảnh, ít nhất có thể trợ giúp ta tăng lên ba tầng bốn tầng ở cảng giới linh giả chứ nhỉ?"
"Vậy là đủ rồi!"
Nghe hắn nói như thế, Tề Dân suýt nữa phun ra một búng máu.
Tần Ninh nói hươu nói vượn cái gì vậy! Bản nguyên linh uẩn như ông ta, nếu như để Tề Xuân dung nhập thì ít nhất có thể đến cảnh giới thiên giả, hơn nữa trong quá trình tu hành sau đó, uy lực của bản nguyên linh uẩn sẽ kéo dài, cung cấp lợi ích cho việc tu hành.
Cho dù không phải Tề Xuân mà là người khác đạt được, ít nhất cũng có thể tăng từ năm tầng trở lên! Thế nhưng Tần Ninh lại chỉ nói là ba bốn tầng cảnh giới.
Đúng là quá sỉ nhục người khác! Nhìn thấy Tề Dân có vẻ rất tức giận, Tần Ninh lại cười nói: "Ngươi không tin?"
Tần Ninh mỉm cười, bên ngoài cơ thể có ba thần văn ngưng tụ ra.
"Linh giả Cực Cảnh có chín thần văn, bây giờ ta đã ngưng tụ ba thần văn rồi, thế nhưng ba thần văn của ta...", Tần Ninh vừa nói xong, ba thần văn bên ngoài cơ thể đột nhiên một hóa ba, ba hóa chín, hóa thành chín cái.
Hơn nữa ba thần văn được hóa từ một cái kia đều khác nhau.
"Ta không phải người phàm!"
Tần Ninh cười nói: "Bây giờ đã rõ chưa?"
Tề Dân lập tức ngây ra.
"Nếu đã vậy thì cứ yên tâm lên đường đi!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh nắm tay lại, cả người Tề Dân dần dần hóa thành từng điểm sáng, bóng người cũng mờ dần đi.
Linh uẩn! Có được ý thức, có được bản nguyên.
Mà bản nguyên mới là có ích lợi lớn nhất với người cắn nuốt nó! Trên bàn tay của Tần Ninh ngưng tụ ra bản nguyên linh uẩn của hoàng đế Tề Dân, hóa thành một đốm sáng.
Tần Ninh ngồi ngay ngắn trên ngai vàng há miệng nuốt bản nguyên linh uẩn xuống.
Mà một giây sau, xung quanh cơ thể Tần Ninh tràn ngập từng luồng ánh sáng, rất lâu sau vẫn không tiêu tan… Bên trong vùng đất thánh táng.
Từng vùng đất linh uẩn dần dần được mọi người phát hiện.
Ban đầu từ ngơ ngác không hiểu, về sau mọi người đã dần hiểu ra sức mạnh của những linh uẩn kia, rất nhiều người đều điên cuồng bắt đầu tìm kiếm linh uẩn.
Vùng đất thánh táng, trong một rừng rậm.
Phía trước rừng rậm là một vùng đất hoang vu cằn cỗi.
Mà lúc này, trong rừng rậm có mấy trăm người đang tụ tập.
Phía trước, ở điểm cuối cùng đất cằn cỗi có một luồng ánh sáng phóng lên tận trời.
Trên đỉnh luồng sáng kia có một đao ảnh mênh mông vắt ngang qua trời đất, dù cách cả trăm dặm cũng tản ra khí tức kinh khủng đáng sợ.
Vùng đất cằn cỗi rộng trăm dặm không có một ngọn cỏ, đều bị đao khí ảnh hưởng.
Xung quanh, ánh mắt của từng vị võ giả đều tỏa sáng nhìn một màn này.
"Đao khi mạnh mẽ như vậy, người này trước khi chết chắc chắn là một vị đao khách tuyệt đỉnh, nếu có thể lấy được linh uẩn sẽ vô cùng mạnh mẽ!"
"Đáng tiếc ta không phải đao khách, nếu không sẽ là một bước lên mây!"
"Mấy ngày trước ta nghe nói có một vị Chí Cao Đế Tôn đã lấy được một linh uẩn truyền thừa, lại trực tiếp đạt đến cảnh giới tôn giả Cực Cảnh, quả thực là một bước lên trời, linh uẩn này quá mạnh".
"Không phải đao khách, nhưng nếu lấy được linh uẩn này thì cũng có thể trở thành một đao khách!"
"Vị huynh đài này nói rất đúng".
Những ngày qua, rất nhiều tin tức khiến người ta không thể tưởng tượng được không ngừng truyền ra.
Có linh giả Cực Cảnh lấy được linh uẩn, chỉ trong mấy ngày đã trở thành một vị đế giả Cực Cảnh.
Cũng có võ giả cảnh giới Chí Tôn trong nháy mắt bước vào hàng ngũ thiên giả.
Cũng có đế giả Cực Cảnh, vì muốn lấy được linh uẩn mà đã mất mạng.
Muốn có được linh uẩn, cũng không phải chỉ xem cảnh giới mạnh hay yếu, mà còn phải xem cơ duyên! Điều này khiến tất cả mọi người đều hiểu được mình cũng có cơ hội có được linh uẩn.
Bởi vậy mỗi khi phát hiện ra một linh uẩn, liền có mấy trăm thậm chí là hơn ngàn võ giả lao tới.
Giờ phút này, trên vùng đất cằn cỗi không có một ngọn cỏ, ánh đao kia xông lên tận trời, uy thế rất kinh khủng.
"Xông lên!"
Một giọng nói vang lên, một vị võ giả không kìm nén được đã vọt thẳng vào trong vùng đất cằn cỗi đó, mà chỉ thoáng chốc, bóng dáng người đó đã biến mất không thấy gì nữa…
Bình luận facebook