-
Chương 2706-2710
Chương 2706: Linh uẩn bên trong sa mạc
Tần Ninh biết được sự mạnh mẽ của những linh uẩn này.
Có thể làm cho một vị cảnh giới Chí Tôn, một vị cảnh giới linh giả, cảnh giới thiên giả trong nháy mắt tăng lên mấy cảnh giới lớn.
Cứ như vậy, một trăm mười tám chỗ linh uẩn sẽ tạo ra được trên trăm vị đế giả Cực Cảnh, phần thực lực này ở Thượng Nguyên Thiên đã vô cùng kinh khủng rồi.
Mà lực lượng này là do ai nắm trong tay?
Nếu như là Ma tộc! Vậy cho dù là bảy thế lực cấp bậc thiên vương cũng sẽ phải chịu đả kích thật lớn.
Hơn nữa hắn vẫn không biết bên trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương có liên quan gì với Ma tộc không! Tất cả vẫn chưa sáng tỏ.
Lúc này, Tần Ninh tiến vào bên trong sa mạc, rất nhiều người bên ngoài đều sửng sốt.
Đã có không ít người lấy được linh uẩn.
Mà theo tin tức mà mọi người biết, một khi linh uẩn bị một người lấy được, vậy lúc những người khác xông vào tìm linh uẩn chắc chắn sẽ chết.
Cho dù may mắn không chết, cũng cần phải bỏ ra cái giá cực lớn.
Nhưng bây giờ Tần Ninh đã tiến vào.
Tần Ninh đã vào bên trong, vậy bọn họ có cần tiến vào nữa không?
Hay là lúc này rời đi?
Không ít người đã nảy ra suy nghĩ muốn lui bước.
Chẳng qua là vẫn có rất nhiều người trực tiếp tiến vào sa mạc.
Trên con đường của võ giả, chưa chiến đấu đã lui bước thì đúng là tâm tính quá kém.
Dựa vào cái gì linh uẩn cứ nhất định sẽ thuộc về người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế chứ ?
Bọn họ cũng có cơ hội! Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Khí tức làm người ta sợ hãi không ngừng bộc phát ra.
Sa mạc, cát vàng đầy trời, cứ như vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ dừng lại.
Giờ phút này Tần Ninh đứng ở bên trong sa mạc, xung quanh là cát vàng bay đầy trời, quần áo của hắn cũng bay theo gió, phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy cũng chỉ trong khoảng mười thước trước mặt thôi.
"Người để lại truyền thừa trong sa mạc, sẽ là ai...", Tần Ninh đang âm thầm suy nghĩ.
Đột nhiên, sa mạc phía trước dần dần nhúc nhích.
Đợi đến khi Tần Ninh đi tới phía trước, từng con dị thú cả người bám đầy cát vàng chui ra từ dưới đất, hoàn toàn bao vây lấy Tần Ninh.
"Thiên nguyên thú! Dạ Sa Hạt Tử!"
Dạ Sa Hạt Tử, trời sinh là thiên nguyên thú sống được trong đất cát, hơn nữa thiên nguyên thú này lại dùng cát vàng để che giấu, săn bắt con mồi.
Đại khái là thiên nguyên thú cấp Hoàng, cấp Huyền, Dạ Sa Hạt Tử trưởng thành đến mức lớn nhất cũng chỉ là thiên giả cảnh giới tam luân, tứ luân.
Nhìn một cái, chỉ thấy xung quanh có khoảng mười mấy con Dạ Sa Hạt Tử, hoàn toàn bao vây lấy Tần Ninh.
Những Dạ Sa Hạt Tử kia không nói hai lời đã bay thẳng ra.
Khí thế kinh khủng bộc phát.
Từng con từng con Dạ Sa Hạt Tử cũng không tới gần Tần Ninh, chỉ là cái đuôi kéo dài giống như từng dây xích bắn về phía hắn.
Trong đuôi của Dạ Sa Hạt Tử có nọc độc, một khi chạm vào thì chắc chắn sẽ phải chết.
"Thử kiếm này một chút cũng tốt".
Lúc này trong tay Tần Ninh, một thanh trường kiếm ngưng tụ ra.
Tề Tiêu Kiếm! Bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên, chí bảo truyền đời của hoàng triều Đại Tề.
Thân kiếm Tề Tiêu dài ba thước bảy tấc, hiện lên ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Lưỡi kiếm không hề mỏng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sắc bén, vô cùng mạnh mẽ.
Tần Ninh cầm trường kiếm, chém ra.
Trong đầu hắn xuất hiện một bộ kiếm quyết.
Thần Diên Kiếm Quyết! Kiếm quyết này cũng là một trong rất nhiều kiếm thuật mà Tần Ninh cất giữ ở trong đầu, lúc cầm Tề Tiêu Kiếm trong tay, chẳng biết tại sao Tần Ninh lại nghĩ đến kiếm quyết đó.
Lúc này, Tề Tiêu Kiếm trong tay hắn hơi đảo một cái, một kiếm vạch qua, cứ như có một con diều hâu nhẹ nhàng lướt ra.
Ầm ầm ầm... Cái đuôi của từng con Dạ Sa Hạt Tử bị chặt đứt.
Dạ Sa Hạt Tử bị đứt đuôi không khác nào đồ tể mất dao, chiến lực giảm đi hơn nửa.
Lúc này Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, khí tức trong cơ thể quanh quẩn không tiêu tan.
"Vừa vặn lấy các ngươi ra để thử kiếm, thử kiếm quyết!"
Chỉ trong phút chốc, cả người Tần Ninh đã trực tiếp lao ra.
Hắn là linh giả cảnh giới thất văn không mượn bất kỳ ngoại lực nào cũng có thực lực đủ để giết chết thiên giả cảnh giới tam luân, tứ luân.
Nếu như dung hợp bốn cuốn Đan Điển thì sẽ càng không có chút áp lực nào, đối mặt với cảnh giới thiên giả sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Dung hợp quyển thứ năm, cũng có thể đối phó với cảnh giới tôn giả.
Chỉ là lấy linh giả cảnh giới thất văn của hắn bây giờ, muốn dung hợp năm cuốn Đan Điển sẽ phải trả giá rất lớn.
Lúc này từng tiếng nổ vang lên, khí tràng kinh khủng bộc phát ra.
Những tiếng ầm ầm truyền ra.
Bên trong sa mạc, Tần Ninh đang không ngừng chém giết.
Thần Diên Kiếm Quyết, mỗi một chiêu mỗi một thức đều như một cái bóng diều hâu không ngừng nhảy nhót giữa mười mấy con Dạ Sa Hạt Tử, luôn luôn bộc phát ra công kích kinh khủng.
Tần Ninh liên tục ngưng tụ, thả ra.
Mà hắn cũng càng ngày càng quen thuộc với chiêu thức của Thần Diên Kiếm Quyết.
Hắn cũng không phải đang học tập võ quyết mới, mà giống như đang ôn lại hơn.
Tìm lại loại cảm giác ban đầu, khí thế đó mới là chuyện hắn nên làm với từng võ quyết.
Một trận đánh nhau kịch liệt.
Trên đất, thi thể từng con Dạ Sa Hạt Tử nằm ngổn ngang, máu tươi nhiễm đỏ sa mạc.
Tần Ninh thu kiếm, tiếp tục đi từng bước một về phía trước.
Mỗi một linh uẩn đều sẽ để lại thử thách của mình, võ giả có thể thông qua mới là võ giả thích hợp lấy được linh uẩn.
Dĩ nhiên trong lúc đó, đám con cháu của những cường giả được chọn kia chắc chắn sẽ chiếm lợi thế hơn.
Tần Ninh đi tới trước, dần dần bước chân dừng lại.
Ở cuối sa mạc phía trước, khung cảnh đã quang đãng hơn.
Lúc này ở cuối sa mạc có một ốc đảo.
Suốt quãng đường đi đến đây, Tần Ninh đã gặp phải rất nhiều loại thiên nguyên thú, đều trực tiếp ra tay với hắn không một ngoại lệ.
Cũng không biết, võ giả tiến vào sa mạc có bao nhiêu người có thể sống đi tới nơi này.
Lúc này, Tần Ninh đi từng bước một về phía ốc đảo.
Bốn phía là từng cây cối, bãi cỏ tươi tốt, mà ở giữa ốc đảo chính là một cái hồ nước trong suốt.
Lúc này xung quanh cái hồ đã có mười mấy bóng người tụ tập.
Suốt quãng đường Tần Ninh đi tới đây, gặp được bao nhiêu thiên nguyên thú sẽ giết bấy nhiêu thiên nguyên thú, điều này cũng là để rèn luyện kiếm thuật của mình.
Mà những võ giả đến trước kia lúc này trông vô cùng chật vật, hiển nhiên bọn họ đều trốn được đến chỗ này.
Giờ phút này, khi Tần Ninh đến, không ít người cũng đã nhận ra hắn, vô cùng kinh ngạc vì hắn lại đến trễ hơn bọn họ.
Đồng thời, trong lòng cũng âm thầm có lòng tin hơn.
Tần Ninh đến muộn hơn họ, có thể nói là rốt cuộc vẫn không phải Cửu Nguyên Đan Đế, chẳng qua là người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, điều này đã chứng minh bọn họ cũng có cơ hội lấy được linh uẩn.
Đồng thời, trong lòng những người này cũng rất khinh thường những võ giả đã lùi bước trước đó.
Ai nói Tần Ninh tới chỗ này thì linh uẩn ở đây nhất định sẽ là của Tần Ninh?
"Nơi này là trung tâm sa mạc sao?"
Có võ giả không nhịn được mở miệng nói.
"Có lẽ vậy, mọi người đều đến đây từ những phương hướng khác nhau".
Mười mấy người lúc này đều vô cùng mừng rỡ.
Nếu như nơi này là trung tâm, vậy thì chứng minh linh uẩn đang ở chỗ này.
Chẳng qua là nó đang ở đâu?
Mọi người đều nhìn về phía rừng cây xung quanh, nhưng cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Nếu như phải nói có thì chỉ có cái hồ trong này thôi.
Chương 2707: Thanh Lân Ngạc
Lúc này chỉ nhìn thấy cái hồ rộng mười mấy dặm, nước hồ trong suốt, mặt hồ yên ả.
Mười mấy người bàn bạc với nhau, nhưng mọi người cũng không tùy tiện tiến vào trong hồ thăm dò.
Ai biết nơi này là đâu, có nhiều nguy hiểm không chứ! Cũng có mấy người như có như không nhìn về phía Tần Ninh.
Lúc này nếu Tần Ninh có thể đi đầu tiên giống như lúc tiến vào sa mạc là tốt nhất.
Nhưng Tần Ninh cũng không để ý đến võ giả xung quanh đang suy nghĩ gì, hắn đi tới bờ hồ, rửa tay một cái, quan sát cảnh tượng bên trong hồ.
Rừng cây xung quanh rì rào trong gió, lá cây rơi lả tả, kết hợp với bãi cỏ, những đóa hoa cực kỳ xinh đẹp.
Nơi này cứ như tiên gia thánh địa, thế ngoại đào nguyên, không một chỗ nào không có khí tức yên bình, đúng là rất khó khiến người ta nghĩ đến linh uẩn.
Tần Ninh rửa tay xong thì đi sang một bên, hai tay ôm đầu, nằm xuống bãi cỏ.
Ngay sau đó, hắn hơi nhắm mắt lại, có vẻ đang nghỉ ngơi thật... Một màn này khiến mọi người đều sửng sốt.
Làm gì vậy?
Chạy đến nơi này ngủ?
Đầu óc không có vấn đề chứ?
Chẳng qua là Tần Ninh vừa nằm xuống, đúng là không dậy nữa.
Mà số lượng võ giả đi từ sa mạc tới ốc đảo này cũng càng ngày càng nhiều.
Cho đến cuối cùng, gần như hai trăm vị võ giả Cực Cảnh tụ tập ở bên trong ốc đảo.
Ban đầu có gần ngàn người đi đến bên ngoài sa mạc, có một số người đã tự biết không có hy vọng, cho nên đã rời đi, chỉ còn mấy trăm người đi vào.
Nhưng bây giờ đã có hơn một nửa chết trên sa mạc.
Rất nhiều người tiến vào nơi này đều cẩn thận kiểm tra nửa ngày ở trong rừng cây, trong bãi cỏ, kết quả lại không phát hiện được gì.
Cuối cùng tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt vào trong hồ.
Nhưng vẫn không có ai tình nguyện thử nghiệm cả.
Chẳng qua là thời gian chờ đợi lâu, Tần Ninh lại vẫn luôn nghỉ ngơi không nhúc nhích, cuối cùng đã có người không đợi được nữa.
"Để ta".
Một vị linh giả Cực Cảnh bước ra một bước, bay vùn vụt lên trên không trung của cái hồ rộng lớn.
Mọi người đều thi nhau tụ tập ở bên hồ, thận trọng nhìn một màn này.
Chẳng qua là vị linh giả Cực Cảnh kia vừa bước chân ra, không bao lâu một cái bóng đen từ dưới đáy hồ đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, há cái miệng to ra nuốt linh giả Cực Cảnh kia xuống.
"Thanh Lân Ngạc!"
"Là thiên nguyên thú Thanh Lân Ngạc!"
Lúc này, đám người lập tức xôn xao hẳn lên.
Những tiếng nổ không ngừng vang lên.
Có vẻ là vị linh giả Cực Cảnh kia tiến vào bên trong hồ đã hoàn toàn chọc giận đám Thanh Lân Ngạc này.
Từng con Thanh Lân Ngạc thi nhau để lộ đôi mắt ra khỏi mặt nước, không ngừng bơi vào bờ.
Thanh Lân Ngạc có thể nghỉ ngơi ở trong nước, cũng có thể lao nhanh ở trên đất bằng.
Giờ phút này, từng con Thanh Lân Ngạc thi nhau vọt tới bên bờ, xông về hướng đám người.
Lần này, tất cả mọi người đều hoàn toàn hoảng loạn.
Chém giết bắt đầu.
Lớp vảy toàn thân của Thanh Lân Ngạc vô cùng rắn chắc, tỏa ra màu xanh nhàn nhạt, mà cơ thể của nó lại dài đến gần mười trượng, cái đuôi đã chiếm ba phần chiều dài và phủ đầy vảy giáp đảo qua lại, mang theo tiếng gió rít gào thét.
Cái miệng mở lớn, phun ra từng luồng sáng màu xanh, đằng đằng sát khí.
Lúc này, đám người đã hoàn toàn rối loạn.
Mộng đẹp của Tần Ninh cũng bị quấy rầy.
Trên thực tế, vừa rồi lúc hắn ở bờ hồ đã cảm giác được nơi đây có khí tức của Thanh Lân Ngạc.
Cho nên hắn đang đợi.
Vốn định chờ đợi đến đêm mới hành động tiếp, thời điểm đó tầm mắt của Thanh Lân Ngạc bị hạn chế, chỉ có thể dựa vào khứu giác, sẽ rất dễ dàng đối phó.
Chẳng qua là hiển nhiên hắn có thể chờ, nhưng những người này lại không thể chờ.
Mà nếu hắn nói ra những điều này, lại không chắc những người đó có tin hay không, hắn... căn bản cũng không cần phải nói.
Chém giết bắt đầu, thực lực của Thanh Lân Ngạc gần bằng cảnh giới thiên giả tứ luân, ngũ luân, thậm chí con mạnh nhất còn so sánh được với cảnh giới lục luân, thất luân.
Rất nhiều linh giả Cực Cảnh gần như đang chịu chết.
Lúc này, Tần Ninh cũng không có cách nào nghỉ ngơi nữa, liền giơ kiếm xông ra.
Hắn là linh giả cảnh giới thất văn, cũng không thể xem thường đám Thanh Lân Ngạc này được.
Tề Tiêu Kiếm trong tay, lúc này Tần Ninh trực tiếp đánh ra.
Mà giờ phút này, tất cả mọi người xung quanh đều đang giao chiến, máu tươi dần dần nhuộm đỏ bãi cỏ, rừng cây.
Xung quanh Tần Ninh có mấy con Thanh Lân Ngạc vây quanh, dần dần khép lại.
"Cút!"
Hắn hét lên một câu, kiếm khí bá đạo bên trong Tề Tiêu Kiếm lập tức lan ra.
Từng cái bóng diều hâu nhanh chóng tung bay, trong nháy mắt đã vạch qua cổ đám Thanh Lân Ngạc kia.
Đó là nơi Thanh Lân Ngạc phòng bị yếu nhất.
Lúc này, Tần Ninh không ngừng vừa đi vừa giết, lúc đi tới mép hồ, bên trong còn có rất nhiều Thanh Lân Ngạc đang không ngừng xông lên bờ.
Mà Tần Ninh lại đi ngược lại với đợt sóng Thanh Lân Ngạc, lướt vào bên trong hồ.
Linh uẩn kia đang ở ngay bên trong hồ.
Rốt cuộc đó là người nào thì chỉ có vào bên trong hồ mới có thể biết được.
Lúc này hắn đang đứng bên bờ hồ.
Mà bốn phía cũng có không ít cao thủ cấp bậc thiên giả Cực Cảnh xông ra.
Thấy Tần Ninh có vẻ như muốn đến gần bờ hồ, đương nhiên bọn họ cũng tới gần theo.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang, không lâu sau, trên mặt hồ đã có bảy tám người.
Mấy vị này đều là thiên giả Cực Cảnh cảnh giới ngũ luân, lục luân, thất luân.
Lúc này, bảy bóng người đều lao vào trong hồ.
Tần Ninh nhìn bảy người, cũng không để ý.
Người khác muốn làm gì thì làm.
Dần dần cũng có những người khác rối rít xông tới bên hồ.
Tần Ninh đứng trên mặt hồ, từng con Thanh Lân Ngạc tấn công tới.
Lúc này, mặt hồ cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mà đám Thanh Lân Ngạc kia cứ như giết mãi không hết vậy.
Tần Ninh cũng không tiếp tục nữa mà trực tiếp lặn xuống, tiến vào bên trong hồ.
Hành động này đã hoàn toàn khiến không ít cao thủ cảnh giới thiên giả khác phải sợ ngây người.
Thanh Lân Ngạc đều có thể sống được cả trên cạn lẫn dưới nước, nhưng lực chiến ở trong nước của nó lại mạnh hơn.
Khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Tiến vào bên trong hồ, sức chiến đấu của Thanh Lân Ngạc đã mạnh hơn, không dễ dàng đối phó nữa.
Mấy người đều trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên bí mật đang ở ngay dưới hồ, nếu không Tần Ninh không thể không nói hai lời đã lao vào trong hồ được.
Tần Ninh không sợ chết, nhưng bọn họ vẫn có chút sợ.
"Chết thì chết".
Lúc này cũng có người trực tiếp nhảy vào trong hồ, bóng người dần dần biến mất không thấy.
Dưới hồ nước.
Tần Ninh một người một kiếm, bốn phía là nước chảy cuồn cuộn.
Từng con Thanh Lân Ngạc với cơ thể to lớn, tốc độ chuyển động cực nhanh đang tụ tập về phía Tần Ninh.
Chẳng qua Tần Ninh rõ ràng là linh giả cảnh giới thất văn, nhưng tốc độ ở trong hồ của hắn còn nhanh hơn cả Thanh Lân Ngạc, lần nào cũng có thể tránh thoát được Thanh Lân Ngạc tấn công, rồi sau đó đánh ra một kích, trực tiếp tấn công vào điểm yếu của Thanh Lân Ngạc, một kích toi mạng.
Mấy vị cảnh giới thiên giả không khó nhìn ra, muốn làm đến bước này thì phải cần kinh nghiệm chiến đấu cực mạnh.
Chẳng qua lúc này đã không rảnh để thưởng thức màn tấn công của Tần Ninh nữa, từng con Thanh Lân Ngạc cũng đang lao về phía bọn họ rồi.
Chương 2708: Phong Trần Đại Đế
Trên thực tế, võ giả có thể tiến vào nơi này không có một ai là người yếu.
Mười mấy vị cao thủ cảnh giới thiên giả thi nhau đối phó với phiền toái của mình.
Lúc này Tần Ninh đang ở dưới đáy hồ, không ngừng đi sâu vào bên trong.
Hồ này không biết sâu đến bao nhiêu.
Vốn dĩ càng đi vào sâu bên trong thì ánh sáng trong tầm mắt càng nhỏ đi.
Nhưng sau khi liên tục chìm xuống mấy trăm trượng, áp lực bốn phía càng ngày càng mạnh, ánh sáng vẫn không hề thay đổi.
Mà bóng dáng đám Thanh Lân Ngạc kia cũng đã giảm bớt không ít.
Độ sâu mấy trăm trượng làm cho bọn chúng cảm thấy không thể thích ứng được, hơn nữa Thanh Lân Ngạc phải đuổi giết những người này, cũng đã tổn thất rất lớn.
Càng đến chỗ sâu, số lượng Thanh Lân Ngạc càng ít, nhưng thực lực lại càng mạnh.
Tần Ninh đụng phải mấy con, thậm chí còn có thực lực đến gần cảnh giới tôn giả.
Mà nếu gặp phải mấy con cảnh giới tôn giả, Tần Ninh cũng sẽ vòng qua, tạm tránh đi mà tiếp tục đi sâu xuống phía dưới .
Càng sâu, cảm giác áp bách càng mạnh.
Tần Ninh cũng không thể không dùng nhiều sức mạnh hơn để chống lại áp lực nước đến từ bốn phía.
Mà giờ phút này, mười mấy người cảnh giới thiên giả đi theo sau lưng Tần Ninh chỉ còn lại có bảy người.
Bảy người kia đều là cảnh giới ngũ luân, lục luân thậm chí là thất luân, thực lực mạnh mẽ.
Cuối cùng, sau khi đến độ sâu gần ba trăm trượng, áp lực nước bốn phía đã đến một cấp bậc kinh khủng.
Mà phía dưới, ở dưới đáy hồ đột nhiên xuất hiện từng luồng ánh sáng màu xanh.
Lúc này nhìn kỹ lại mới có thể nhận ra đó không phải là ánh sáng ở phía trên soi đến vị trí này, mà là bản thân đáy hồ này có thể tỏa sáng ra xung quanh.
Tần Ninh đi xuống đáy hồ đầu tiên, bàn tay nắm chặt, khí thế trong cơ thể ngưng tụ.
Một giây sau, cả người hắn đã biến mất không thấy.
Bảy người còn lại thấy một màn này đều vô cùng kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng khi bảy người đến gần phần đáy hồ, chỉ cảm thấy trong nháy mắt dường như đã xuyên qua một bình phong nào đó, ngay sau đó đã xuất hiện bên trong thế giới ở dưới hồ.
Bảy người đang đứng ở trên trời cao, cách mặt đất phía dưới mấy trăm trượng.
Đợi đến khi bảy người lần lượt rơi xuống đất, nhìn bốn phía, ai nấy đều trố mắt nghẹn họng.
Phần đáy cái hồ này lại ẩn giấu một điều kỳ diệu, giống như là một thế giới khác vậy.
Lúc này Tần Ninh cũng đang ở dưới mặt đất thế giới dưới đáy hồ, nhìn ra xung quanh.
Từng ngọn núi cao mọc lên như rừng, hoa cỏ cây cối, tất cả đều có linh khí! Tần Ninh dừng bước chân lại, Tề Tiêu Kiếm vẫn chưa từng rời tay.
Mà lúc này, nhìn vào sâu trong từng ngọn núi cao kia sẽ có thể phát hiện ra có mấy khí tức kinh khủng lan ra.
Ở cuối từng ngọn núi cao có một đỉnh núi vô cùng bắt mắt.
Lúc này trên đỉnh núi là từng cung đình hùng vĩ nguy nga.
Mà ở nơi đó có một bóng người cao đến trăm trượng ngạo nghễ đứng.
"Chào mừng các ngươi tới chỗ này".
Âm thanh vang dội truyền ra từ trong miệng bóng người cao trăm trượng kia.
Tám người bao gồm cả Tần Ninh đều thi nhau đề phòng cẩn thận.
"Giả thần giả quỷ!"
Một người đàn ông áo đen trong đó quát lên: "Ai?"
Giờ phút này bóng người trăm trượng kia đã đi từ bên ngoài cung đình trên đỉnh núi cao cuối cùng kia đến trên đỉnh đầu tám người trong nháy mắt.
Chỉ trong phút chốc, bóng người trăm trượng đã đứng trên đỉnh đầu tám người, ánh mắt nhìn chằm chằm tám người giống như một vị thần nhìn xuống con kiến hôi trên thế gian vậy.
"Ta là Phong Trần, cũng là linh uẩn lần này!"
Phong Trần! Sắc mặt một thanh niên mập mạp lập tức biến đổi, đột nhiên nói: "Hai mươi vạn năm trước, Thượng Nguyên Thiên, tộc trưởng Phong Trần của nhà họ Phong, Phong Trần Đại Đế, là ngươi!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người còn lại cũng đều lần lượt biến đổi.
Phong Trần Đại Đế! Là một người từ hai mươi vạn năm trước! Cấp bậc này đối với bọn họ mà nói, giống như là mơ vậy.
"Là ta!"
Bóng người trăm trượng tùy tiện nói: "Tám người các ngươi tới chỗ này chính là để cướp lấy linh uẩn, chẳng qua là linh uẩn chỉ có thể thuộc về một người, bảy người còn lại sẽ phải về tay không".
Nghe thấy vậy, vẻ mặt bảy người vô cùng thận trọng đề phòng.
Bây giờ, mọi người có thể coi là kẻ địch của nhau rồi.
Phong Trần Đại Đế lại cười nói: "Không cần quá khẩn trương...", "Cho dù cuối cùng linh uẩn chỉ thuộc về một người, mấy người còn lại không có được linh uẩn, cũng sẽ không chết".
"Bản thân ta chính là một người đã chết, cần gì phải vì vật của người chết để giết người chứ!"
Lúc này Tần Ninh lại cười nói: "Nếu ngươi thật sự từ bi như thế thì bên ngoài cũng sẽ không là cảnh máu chảy thành sông!"
Bảy người còn lại nghe thấy thế đều rối rít gật đầu.
Lời của người này không thể tin.
Phong Trần Đại Đế cười nói: "Những việc bên ngoài là phải đi qua, nếu không lúc tranh đoạt linh uẩn ở nơi này, bọn họ cũng sẽ chết, đây chỉ là khuyên bọn họ lùi bước thôi".
Tần Ninh không lên tiếng nữa.
Có người hỏi: "Vậy nên tranh đoạt linh uẩn như thế nào?"
Bóng người trăm trượng nói: "Trong tám người các ngươi, ai tới ngọn núi kia trước, lên được đến đỉnh núi, linh uẩn sẽ thuộc về người đó".
Nghe thấy lời này, vẻ mặt bảy người động một cái.
Ngọn núi kia?
Ở ngay phía trước! Đây là muốn xem ai có tốc độ nhanh hơn?
Không thể nào! Lúc này Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn về phía trước.
Ở giữa từng ngọn núi cao, nhìn một cái, hình như ngọn núi cuối cùng chỉ cách nơi đây vạn thước.
Nhưng thật sự chỉ có vạn thước sao?
Lúc này bóng người trăm trượng lại không giải thích thêm, chỉ nói thẳng: "Bây giờ bắt đầu, chúc các ngươi may mắn!"
Vừa dứt lời, bóng người đó đã biến mất, một giây sau lúc xuất hiện lại đã ở đỉnh ngọn núi kia, cứ như chưa bao giờ rời đi vậy.
Mà khi bóng người kia biến mất và xuất hiện trên đỉnh núi cao, đã có một thanh niên trực tiếp bước chân ra, xông về phía trước... Chẳng qua là khi thanh niên kia lao ra, nhìn như đã đến gần núi cao, nhưng một giây sau lại biến mất không thấy.
Đám người còn lại thấy một màn này, nào dám suy nghĩ nhiều, lập tức chạy như bay.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra.
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn về núi cao phía trước, cau mày lại.
Bảy người còn lại đã rời đi, nhưng hắn cũng không vội vã, mà đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn.
Qua thật lâu, Tần Ninh mới bước ra một bước.
Chẳng qua là hắn cũng không đi về phía trước, mà là đi về phía sau, ngược lại với hướng ngọn núi kia.
Tần Ninh không ngừng đi từng bước một rất chậm chạp, nhưng cảnh sắc xung quanh lại dần dần biến hóa.
Từng rừng cây xuất hiện ở bên cạnh hắn, rất nhanh, trước người hắn đã xuất hiện một ngọn núi cao, cung đình tràn đầy khắp núi.
Tiếp đó, hắn đã đi tới dưới chân núi cao.
Cứ như thế, hắn trực tiếp đi lên trên núi cao.
Cho đến cuối cùng vẫn bình an vô sự đi tới đỉnh núi, đi tới phía trước cơ thể trăm trượng kia.
Lúc này, bóng người trăm trượng dần dần hóa thành một người đàn ông quần áo trắng, tóc dài phất phới không nhuốm một hạt bụi, đôi mắt trong trẻo rất có thần, nhìn thấy Tần Ninh thì vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi...", "Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại biết sao?"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Thế giới giống gương mà thôi, bên kia là Địa Ngục, bên này mới là phương hướng thật sự, đây là trận pháp biến hóa, cùng ảo ảnh kết hợp, nếu như đây chính là thử thách của ngươi, vậy ta cảm thấy vị Đại Đế như ngươi còn không bằng hoàng đế Tề Dân!"
Chương 2709: Chưa đánh đã sợ
Người đàn ông nhìn Tần Ninh chằm chằm, hơi bất ngờ, nói ngay: "Ngươi khác lạ thật đấy!"
"Đúng vậy! Nếu không ta là một cái xác rồi!"
Tần Ninh vừa dứt lời, bảy người vừa biến mất kia giờ cũng lần lượt xuất hiện.
Bảy người thanh niên, bảy loại trang phục khác nhau, thoạt nhìn trông rất khác, nhưng bây giờ bọn họ đứng chung một chỗ, cùng đổ dồn ánh mắt vào Tần Ninh.
"Bảy vị, lại gặp nhau rồi!"
Tần Ninh nhìn về phía bảy người kia, cười nói: "Các ngươi nên xuống địa ngục mà ở!"
Lúc này, người thanh niên hơi béo nhìn vào Tần Ninh, quát lên: "Không hổ danh là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, đúng là không phải kẻ ngu!"
Ngu xuẩn sao?
Nếu ngu thì hắn đã xuống mồ từ lâu.
"Có vẻ như bảy người các ngươi chính là đời sau của vị Phong Trần Đại Đế này".
Tần Ninh khẳng định nói.
Trong khi đó, bảy người kia dần dần bao vây Tần Ninh lại.
Bọn họ nhìn hết vào Tần ninh, ánh mắt ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí.
"Tần Ninh, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết".
Người thanh niên hơi béo kia nhắc lại lần hai: "Linh uẩn của nhà họ Phong ta tất nhiên phải thuộc về đệ tử của nhà họ Phong ta, ngươi có thể đi đến đây thì chết cũng không còn gì để tiếc".
"Phong Kiện, nói nhảm với hắn làm gì, bảy người chúng ta cùng lên thì hắn chết chắc rồi".
Một người thanh niên khác khinh khỉnh cười bảo.
"Ồ?"
Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên vừa mở miệng kia, cười nói: "Vậy các ngươi còn chờ gì nữa?
Xông lên đi!"
Vừa thốt ra câu ấy, trong chốc lát, cả bảy người thanh niên đều có hơi do dự.
Bọn họ đều đã nghe qua tên tuổi của Tần Ninh.
Mà thực lực của Tần Ninh, bọn họ cũng đã thấy rồi.
Tuy thực lực bảy người bọn họ đều là thiên giả cảnh giới ngũ luân, lục luân, thất luân, nhưng bọn họ có thể giết được Tần Ninh sao?
Cùng lúc đó, giọng nói mờ mịt khi có khi không của Phong Trần Đại Đế vang lên, trách móc nói: "Hắn chỉ là linh giả cảnh giới thất văn thôi, bảy người các ngươi có gì phải sợ hả?
Thật thẹn khi các ngươi là đời sau của Phong Trần ta".
Nghe lời răn dạy ấy, mặt mũi cả bảy người kia đều đỏ bừng.
"Tổ tiên à, tên này chẳng phải người thường, hắn chính là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, ở thời kỳ mạnh nhất ngang tay với người đó".
"Vậy thì sao?"
Phong Trần Đại Đế quát: "Cho dù hắn là chuyển thế của Đan Đế thì thực lực bây giờ cũng chỉ là linh giả cảnh giới thất văn, ta đã từng vô địch Thượng Nguyên Thiên, hiện tại, lẽ nào lại không thể làm gì được hắn hay sao?
Còn bảy người các ngươi chưa đánh đã sợ, đấy mới là ngu đần".
Nghe vậy, bảy người thở dồn dập.
Đúng vậy.
Chưa đánh đã sợ.
Đấy mới là ngu xuẩn.
"Giết!"
Ngay sau đó, người thanh niên hơi béo tên là Phong Kiện lao lên.
Khí tức điên cuồng trong cơ thể hắn ta cuồn cuộn trào ra, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Có người dẫn đầu, sáu người còn lại không còn sợ hãi nữa, lần lượt lên tham chiến.
Rầm... từng tiếng nổ vang lên.
Tần Ninh cầm Tề Tiêu Kiếm trong tay, bắt đầu thi triển Thần Diên Kiếm Quyết, cả người cũng bắt đầu vào trạng thái chiến đấu.
Bảy cao thủ thiên giả cảnh giới ngũ luân, lục luân và thất luân không tin không giết được Tần Ninh! Bọn họ đã từng chứng kiến Tần Ninh giết chết Lục Ứng Xung và Mao Sung.
Thế nhưng, hai người kia chẳng là gì so với bảy người bọn họ cả.
Vừa nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, tung ra một quyền, lực lượng lập tức bùng nổ.
Rầm... tiếng nứt vỡ vang lên.
Bảy người lần lượt tản ra.
Làn sóng khủng khiếp bắt đầu lan ra.
Phong Kiện quát to: "Mọi người cẩn thận".
"Phong Viên, Phong Thịnh, hai người các ngươi đột kích hai hướng trái phải".
"Còn những người khác theo ta vây hắn lại".
Ngay sau đó, bảy người phối hợp với nhau, mạnh càng thêm mạnh.
Bảy người hợp sức, cho dù đối thủ có là cảnh giới tôn giả thì bọn họ vẫn giết được.
Rầm... lực lượng Cực Đạo cuồn cuộn.
Thân thể Tần Ninh dần bùng nổ.
Lực lượng khủng khiếp cuồn cuộn trào ra.
Khí thế bảy người hòa chung với nhau, càng lúc càng rõ hơn.
Tần Ninh hiểu với thực lực linh giả cảnh giới thất văn mà muốn đánh nhau với bảy người họ thì rất khó.
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt tay, bốn cuốn đan điển hiện ra bốn vầng sáng, bay thẳng lên trời.
Trong vầng sáng rực rỡ chói lói kia, cả người Tần Ninh trông như một chiến thần hùng mạnh.
Tuy thiếu một chút nhã nhặn, nhưng lại thêm vài phần dũng mãnh thiện chiến.
Âm thanh ầm ầm lại vang lên.
Bốn cuốn đan điển dung hợp lại, trong cơ thể Tần Ninh, từng luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra.
Khí tức ấy lại có thể giúp người ta vọt thẳng tới thiên giả cảnh giới tam luân.
Lúc này, Tần Ninh cầm Tề Tiêu Kiếm, nhìn về phía bảy người, cười cười nói: "Cảm giác này mới đúng".
Dứt lời, cơ thể Tần Ninh lập tức lao lên.
Ầm... tiếng nổ động trời truyền tới.
Một kiếm chém ra, kiếm khí tựa như diều hâu, nhanh chóng cắt ngang qua không khí.
Phụt, một người thanh niên phản ứng không kịp, nháy mắt trên cổ đã xuất hiện một vết máu, cái đầu bay lên nhưng thân thể vẫn còn ở lại.
"Phong Cách!"
Thấy người nọ đi đời, cả sáu người còn lại đều biến sắc.
"Tên này dung hợp Cửu Nguyên Đan Điển rồi".
Phong Kiện phẫn nộ quát lên.
Danh tiếng của Cửu Nguyên Đan Điển rất lớn.
Ở Cửu Nguyên Vực, Tần Ninh đã lấy Đan Điển làm tiền đề để giết đế giả.
Tuy Tần Ninh hiện tại không thể dung hợp cả chín cuốn, nhưng chỉ với sức mạnh của bốn cuốn đã đủ để ngang với thiên giả cảnh giới tam luân, lực lượng bùng nổ lại có thể dồn ép được thiên giả ảnh giới thất luân.
Đây chính là chuyển thế của Đan Đế! Một bóng dáng mờ ảo ngưng tụ lại, ánh mắt nhìn vào Tần Ninh đầy nghiêm nghị.
"Sáu người các ngươi mau dung hợp cái phù này!"
Bóng dáng mờ ảo kia vừa nói xong, sáu phù ấn bỗng từ trên trời giáng xuống, đi vào trong cơ thể sáu người bọn họ.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Trong nháy mắt, cơ thể sáu người họ nhận được một luồng khí thế rất khủng khiếp, dần dần, bọn họ gần tiếp cận cảnh giới tôn giả, rồi cuối cùng ổn định ở cảnh giới tôn giả.
"Giết hắn!"
Phong Trần Đại Đế quát.
Nhận được lệnh, cả sáu người đều lao lên.
Khí thế khủng khiếp tỏa ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.
Tần Ninh tăng cấp.
Sáu người họ cũng tăng theo.
Cảnh giới tôn giả, cực hạn của võ tâm, bảy tầng cảnh giới tương ứng với bảy cảm xúc hỉ giận ưu tư bi khủng kinh mà võ tâm trải qua.
Tôn giả tầng bảy.
Trông có vẻ như là tâm lộ, nhưng thật ra, sau mỗi một lần thông suốt, trải qua lột xác, giới hạn của thân thể và huyết mạch của thiên giả lại càng thêm khủng khiếp hơn linh giả.
Bây giờ, sáu người họ đã nhận được một phần lực lượng của Phong Trần Đại Đế, tuy bọn họ không trải qua bảy lần tâm lộ, nhưng thực lực bọn họ bày ra cũng rất khác với cảnh giới tôn giả tầng một.
Nhận được một phần sức mạnh của lão tổ, sáu người giờ bắt đầu tung hết sức.
Lực lượng khủng khiếp cuồn cuộn trào ra, tiếng nổ râm rang bùng lên.
Trong chớp mắt, núi non xung quanh đã bị trận chiến của bảy người họ tàn phá, không còn dáng vẻ vốn có của nó nữa.
"Đại Tu Di Cửu Cung Tán!"
Lúc này, Tần Ninh vung tay lên, một cái ô giấy xuất hiện.
Trên mặt ô lóe lên chín vầng sáng lộng lẫy.
Khí Kim Duệ.
Sức mạnh mộc linh.
Chúng bùng nổ, hướng thẳng về phía sáu người kia.
Ầm... âm thanh va chạm kịch liệt truyền tới.
Cả sáu người đều phải lui ra sau.
"Tề Tiêu Kiếm là bảo vật của hoàng đế Tề Dân!"
"Đại Tu Di Cửu Cung Tán là vật của Đại Cung Cổ Đế!"
Giọng nói mơ hồ của Phong Trần vang lên xen lẫn một chút kinh ngạc: "Chỉ với cảnh giới linh giả mà lại có thể sử dụng trơn tru ư!"
Chương 2710: Hư Tịnh Thần Châu
"Hai món bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên này chưa phải là mạnh nhất, nếu ngươi là Phong Trần Đại Đế thì chắc có bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên không tệ nhỉ?
Ta cảm thấy hứng thú với nó lắm".
Từ khi Phong Trần Đại Đế xuất hiện, bản chất của linh uẩn này đã mạnh hơn hoàng đế Tề Dân nhiều.
Nghe vậy, Phong Trần Đại Đế hừ nói: "Chỉ mới linh giả mà dám mơ tưởng linh uẩn của bổn đế sao?
Giết hắn!"
Ngay sau đó, sáu người Phong Kiện lại lao lên.
Thấy sáu người kia thẳng tiến về phía mình, Tần Ninh vẫn đứng im.
Hắn quăng Tề Tiêu Kiếm qua một bên, tay trái nắm chặt thành một quyền, tay phải để ngang thành một chưởng.
Một trái một phải, một chưởng một quyền tung ra.
Cùng lúc đó, bốn cuốn đan điển lại tỏa sáng rực rỡ.
"Cút!"
Vừa nói xong, sát khí ngưng tụ trong cơ thể hắn.
Rầm... tiếng ầm ầm vang lên, ba người Phong Kiện cầm đầu phải liên tục lui ra sau, sắc mặt trắng bệch, ngã nhào xuống đất.
Ba người đằng sau không dám tiến lên.
Dẫu cho thực lực bọn họ đã được tăng lên, nhưng khi đối diện với Tần Ninh, sáu người họ vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.
"Lão tổ!"
Một người thanh niên quát lên: "Cho... cho chúng con thêm một chút sức mạnh với ạ!"
Nghe yêu cầu đó, Phong Trần Đại Đế suýt nữa thổ huyết.
Cho... thêm?
Đám con cháu vô dụng này cảm thấy Phong Trần ông ta bây giờ vẫn là toàn năng hay sao?
Ông ta chỉ là một linh uẩn mà thôi.
Ông ta chỉ có đủ khả năng khiến thực lực sáu người họ tạm thời tăng lên thôi.
Sao còn đủ sức để trợ giúp cả sáu người chứ! "Không diễn nữa à?"
Tần Ninh nhìn vào sáu người kia, lạnh lùng nói: "Một khi đã thế, nếu lão tổ các ngươi không bảo vệ các ngươi thì các ngươi cũng chỉ có đường chết!"
Nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, một quyền một chưởng lại được ngưng tụ.
Thêm sức mạnh của bốn cuốn đan điển vào, tuy thực lực chỉ mới là thiên giả cảnh giới tam luân nhưng lực lượng bùng nổ cũng sẽ rất mạnh.
Dựa vào Thất Nguyên Bôn Lôi chưởng, Bát Hoang Kình quyền và Thần Diên Kiếm Quyết, tuy sáu tên này có mác là tôn giả tầng một nhưng lại không có sức mạnh của tôn giả tầng một, mài qua mài lại cũng chỉ có chết mà thôi.
Lúc này, Đại Tu Di Cửu Cung Tán đang lơ lửng trên đỉnh đầu Tần Ninh, lực lượng dần dần tỏa ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, lực lượng không ngừng bùng nổ.
Xoạt xoạt.
Lực lượng ùn ùn phóng ra xung quanh.
Sáu người dần dần rơi vào thế hạ phong.
Tần Ninh từng bước dồn ép khiến cho sáu người càng lúc càng đuối sức, sắc mặt không mấy đẹp mắt.
"Muốn chết sao".
Một tiếng quát truyền tới.
Phong Trần Đại Đế không nhìn nổi nữa rồi.
"Bổn tọa sẽ tự lấy một chút khí tức của mình, sáu người các ngươi mau giết hắn".
Phong Trần Đại Đế không thể nào trơ mắt chứng kiến con cháu của mình chết ngay trước mặt được.
Lúc này, hư ảnh cao trăm trượng ngưng tụ lại, há mồm phun ra một viên trân châu.
Viên ngọc ấy lơ lửng trước người Phong Kiện, Phong Trần Đại Đế nói: "Ta lấy Tịnh Trần Châu làm mẫu, ngưng tụ ra một viên Hư Tịnh Trần Châu, hãy dùng nó để giết hắn".
Phong Trần Đại Đế vừa dứt lời, hình bóng ông ta đã trở nên trong suốt hơn.
Sáu người nghe vậy, Phong Kiện cầm lấy Hư Tịnh Trần Châu, đầy sát khí nhìn vào Tần Ninh.
"Tên kia có thể bày ra thực lực của tôn giả, viên Hư Tịnh Trần Châu này đủ sức để giết hắn rồi".
Vừa nói xong, tinh thần của Phong Kiện vô cùng phấn chấn.
"Giết!"
Hắn ta cầm Hư Tịnh Trần Châu trong tay, liều chết xông thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Ầm... không gian truyền đến tiếng nổ đùng đoàng.
Lực lượng khủng khiếp của Hư Tịnh Trần Châu tỏa ra xung quanh.
Ngay sau đó, không gian xung quanh như được thanh lọc.
Vô số loại lực lượng cuồn cuộn trong không gian giờ đã biến mất, thậm chí đến cả không khí cũng biến mất theo.
Tất cả dường như đã trở thành một khoảng không trống rỗng.
Tần Ninh đứng giữa nơi đó tựa như một người bình thường.
Không có lực lượng xung quanh tôn lên, ánh sáng của Tề Tiêu Kiếm và Đại Tu Di Cửu Cung Tán trông có vẻ như ảm đạm hơn.
"Tịnh Trần Châu...", Tần Ninh nỉ non nói: "Thanh lọc không gian, nhường chỗ cho võ giả trong đó, một thân một mình sao...", cùng lúc đó, đám người Phong Kiện lại giống như không chịu ảnh hưởng gì.
Ánh mắt sáu người kia nhìn về phía Tần Ninh rạng rỡ hơn nhiều.
"Giết hắn, mau giết hắn!"
Ngay sau đó, sáu người lại tiếp tục lao thẳng tới chỗ Tần ninh.
Ầm... tiếng nổ động trời vang lên.
Âm thanh ầm ầm vang lên không dứt, cả người Tần Ninh dường như đã chìm trong đó.
"Tự tìm đường chết".
Lúc này, Phong Thịnh cười khẩy nói: "Dưới sự phù hộ của lão tổ, cho dù ngươi có bản lĩnh đến đâu thì cũng phải chết".
"Thế hả?"
Lúc này, Tần Ninh bị sáu người bao vây, dù vậy nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh.
"Vậy thử xem nào!"
Hắn bước ra.
Ngay khoảnh khắc ấy.
Khoảng không gian bị Hư Tịnh Trần Châu bao phủ tựa như không còn sót lại thứ gì cả.
Tiếng nổ ran trời vang lên không dứt bên tai.
Làn khí khủng khiếp cuồn cuộn trào dâng.
Bầu trời giống như bị xé rách sinh ra một lỗ hổng.
Tựa như ngân hà Cửu Thiên giáng từ trên trời xuống.
Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết! Pháp quyết này bắt nguồn từ Cửu Linh Tinh Thần quyết, qua nhiều lần phát triển đã tới cấp độ ấy.
Pháp quyết này không dựa vào lực lượng của thiên địa, mà dựa vào thứ trên cả trời, chính là ngân hà Cửu Thiên làm cơ sở.
Hư Tịnh Trần Châu có thể phong ấn lực lượng của thiên địa, nhưng cũng không thể ngăn cản được sức mạnh đến từ ngân hà Cửu Thiên.
"Người chết là các ngươi".
Vừa nói xong, giữa những tia sáng rực rỡ chói lọi kia, từng con voi hoang dã khổng lồ, vóc dáng cao cả trăm trượng, hình thể hùng dũng, dần dần đáp xuống.
Ầm... Tiếng ầm vang truyền tới.
Âm thanh nổ tung liên tục vang lên.
Từng cơn chấn động khủng khiếp ập tới.
Từng con voi hoang dã khổng lồ đáp thẳng xuống chỗ lũ Phong Kiện và Phong Thịnh, nghiền nát cơ thể của bọn chúng.
Không có tiếng kêu rên thảm thiết, cũng không có tiếng hét sợ hãi, chỉ có âm thanh đạp trời đạp đất mà bước của những con voi hoang dã, trên mặt đất đã không thể nhìn ra hình ra dạng thi thể của sáu người Phong Kiện nữa rồi.
Lúc này, viên Hư Tịnh Thần Châu kia bắt đầu có tiếng vỡ vụn, sắp tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn, bàn tay nắm chặt lại, hơn trăm con voi hoang dã khổng lồ kia tập hợp lại thành một, bước ra một bước.
Rắc! Hư Tịnh Thần Châu lập tức vỡ nát.
Giờ đây, mọi người đều cảm giác được luồng lực lượng thiên địa khiếp hãi kia đang dần biến mất không chừa lại chút gì.
"Khốn nạn!"
Trong không gian truyền tới một giọng nói mờ ảo.
Phong Trần Đại Đế gào lên một cách giận dữ, nhưng giờ đã không còn cách nào thay đổi mọi chuyện.
Ông ta chỉ là một linh uẩn, tuy ẩn chứa lực lượng khổng lồ nhưng lại không đủ sức giết chết Tần Ninh.
Cảm giác này quá đỗi ức chế.
Bàn tay Tần Ninh lại di chuyển, đất trời khôi phục lại như thuở ban đầu.
Bốn cuốn đan điển bắt đầu lùi về.
"Phong Trần!"
Lúc này, Tần Ninh bước thẳng tới chỗ đỉnh núi, bình thản nói: "Để ta xem, linh uẩn của ngươi so mới linh uẩn của hoàng đế Tề Dân sẽ như thế nào?"
Tần Ninh bước tới, đi tới đỉnh núi, bóng dáng của Phong Trần Đại Đế hiện ra rõ ràng hơn.
"Cửu Nguyên Đan Đế là người từ đâu tới?"
Tần Ninh nghe câu hỏi đó, chỉ cười đáp: "Là người xuất hiện sau khi ngươi chết hơn mười vạn năm, nên ngươi không biết ta đâu".
"Hôm nay coi như đã biết".
Phong Trần lạnh lùng đáp.
"Đừng nói thừa thãi nữa".
Tần Ninh nhìn về phía Phong Trần, nghiêm nghị nói: "Đạo linh uẩn thuộc về ta, còn những thứ khác cũng giao ra đây đi!"
Tần Ninh biết được sự mạnh mẽ của những linh uẩn này.
Có thể làm cho một vị cảnh giới Chí Tôn, một vị cảnh giới linh giả, cảnh giới thiên giả trong nháy mắt tăng lên mấy cảnh giới lớn.
Cứ như vậy, một trăm mười tám chỗ linh uẩn sẽ tạo ra được trên trăm vị đế giả Cực Cảnh, phần thực lực này ở Thượng Nguyên Thiên đã vô cùng kinh khủng rồi.
Mà lực lượng này là do ai nắm trong tay?
Nếu như là Ma tộc! Vậy cho dù là bảy thế lực cấp bậc thiên vương cũng sẽ phải chịu đả kích thật lớn.
Hơn nữa hắn vẫn không biết bên trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương có liên quan gì với Ma tộc không! Tất cả vẫn chưa sáng tỏ.
Lúc này, Tần Ninh tiến vào bên trong sa mạc, rất nhiều người bên ngoài đều sửng sốt.
Đã có không ít người lấy được linh uẩn.
Mà theo tin tức mà mọi người biết, một khi linh uẩn bị một người lấy được, vậy lúc những người khác xông vào tìm linh uẩn chắc chắn sẽ chết.
Cho dù may mắn không chết, cũng cần phải bỏ ra cái giá cực lớn.
Nhưng bây giờ Tần Ninh đã tiến vào.
Tần Ninh đã vào bên trong, vậy bọn họ có cần tiến vào nữa không?
Hay là lúc này rời đi?
Không ít người đã nảy ra suy nghĩ muốn lui bước.
Chẳng qua là vẫn có rất nhiều người trực tiếp tiến vào sa mạc.
Trên con đường của võ giả, chưa chiến đấu đã lui bước thì đúng là tâm tính quá kém.
Dựa vào cái gì linh uẩn cứ nhất định sẽ thuộc về người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế chứ ?
Bọn họ cũng có cơ hội! Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Khí tức làm người ta sợ hãi không ngừng bộc phát ra.
Sa mạc, cát vàng đầy trời, cứ như vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ dừng lại.
Giờ phút này Tần Ninh đứng ở bên trong sa mạc, xung quanh là cát vàng bay đầy trời, quần áo của hắn cũng bay theo gió, phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy cũng chỉ trong khoảng mười thước trước mặt thôi.
"Người để lại truyền thừa trong sa mạc, sẽ là ai...", Tần Ninh đang âm thầm suy nghĩ.
Đột nhiên, sa mạc phía trước dần dần nhúc nhích.
Đợi đến khi Tần Ninh đi tới phía trước, từng con dị thú cả người bám đầy cát vàng chui ra từ dưới đất, hoàn toàn bao vây lấy Tần Ninh.
"Thiên nguyên thú! Dạ Sa Hạt Tử!"
Dạ Sa Hạt Tử, trời sinh là thiên nguyên thú sống được trong đất cát, hơn nữa thiên nguyên thú này lại dùng cát vàng để che giấu, săn bắt con mồi.
Đại khái là thiên nguyên thú cấp Hoàng, cấp Huyền, Dạ Sa Hạt Tử trưởng thành đến mức lớn nhất cũng chỉ là thiên giả cảnh giới tam luân, tứ luân.
Nhìn một cái, chỉ thấy xung quanh có khoảng mười mấy con Dạ Sa Hạt Tử, hoàn toàn bao vây lấy Tần Ninh.
Những Dạ Sa Hạt Tử kia không nói hai lời đã bay thẳng ra.
Khí thế kinh khủng bộc phát.
Từng con từng con Dạ Sa Hạt Tử cũng không tới gần Tần Ninh, chỉ là cái đuôi kéo dài giống như từng dây xích bắn về phía hắn.
Trong đuôi của Dạ Sa Hạt Tử có nọc độc, một khi chạm vào thì chắc chắn sẽ phải chết.
"Thử kiếm này một chút cũng tốt".
Lúc này trong tay Tần Ninh, một thanh trường kiếm ngưng tụ ra.
Tề Tiêu Kiếm! Bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên, chí bảo truyền đời của hoàng triều Đại Tề.
Thân kiếm Tề Tiêu dài ba thước bảy tấc, hiện lên ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Lưỡi kiếm không hề mỏng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sắc bén, vô cùng mạnh mẽ.
Tần Ninh cầm trường kiếm, chém ra.
Trong đầu hắn xuất hiện một bộ kiếm quyết.
Thần Diên Kiếm Quyết! Kiếm quyết này cũng là một trong rất nhiều kiếm thuật mà Tần Ninh cất giữ ở trong đầu, lúc cầm Tề Tiêu Kiếm trong tay, chẳng biết tại sao Tần Ninh lại nghĩ đến kiếm quyết đó.
Lúc này, Tề Tiêu Kiếm trong tay hắn hơi đảo một cái, một kiếm vạch qua, cứ như có một con diều hâu nhẹ nhàng lướt ra.
Ầm ầm ầm... Cái đuôi của từng con Dạ Sa Hạt Tử bị chặt đứt.
Dạ Sa Hạt Tử bị đứt đuôi không khác nào đồ tể mất dao, chiến lực giảm đi hơn nửa.
Lúc này Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, khí tức trong cơ thể quanh quẩn không tiêu tan.
"Vừa vặn lấy các ngươi ra để thử kiếm, thử kiếm quyết!"
Chỉ trong phút chốc, cả người Tần Ninh đã trực tiếp lao ra.
Hắn là linh giả cảnh giới thất văn không mượn bất kỳ ngoại lực nào cũng có thực lực đủ để giết chết thiên giả cảnh giới tam luân, tứ luân.
Nếu như dung hợp bốn cuốn Đan Điển thì sẽ càng không có chút áp lực nào, đối mặt với cảnh giới thiên giả sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Dung hợp quyển thứ năm, cũng có thể đối phó với cảnh giới tôn giả.
Chỉ là lấy linh giả cảnh giới thất văn của hắn bây giờ, muốn dung hợp năm cuốn Đan Điển sẽ phải trả giá rất lớn.
Lúc này từng tiếng nổ vang lên, khí tràng kinh khủng bộc phát ra.
Những tiếng ầm ầm truyền ra.
Bên trong sa mạc, Tần Ninh đang không ngừng chém giết.
Thần Diên Kiếm Quyết, mỗi một chiêu mỗi một thức đều như một cái bóng diều hâu không ngừng nhảy nhót giữa mười mấy con Dạ Sa Hạt Tử, luôn luôn bộc phát ra công kích kinh khủng.
Tần Ninh liên tục ngưng tụ, thả ra.
Mà hắn cũng càng ngày càng quen thuộc với chiêu thức của Thần Diên Kiếm Quyết.
Hắn cũng không phải đang học tập võ quyết mới, mà giống như đang ôn lại hơn.
Tìm lại loại cảm giác ban đầu, khí thế đó mới là chuyện hắn nên làm với từng võ quyết.
Một trận đánh nhau kịch liệt.
Trên đất, thi thể từng con Dạ Sa Hạt Tử nằm ngổn ngang, máu tươi nhiễm đỏ sa mạc.
Tần Ninh thu kiếm, tiếp tục đi từng bước một về phía trước.
Mỗi một linh uẩn đều sẽ để lại thử thách của mình, võ giả có thể thông qua mới là võ giả thích hợp lấy được linh uẩn.
Dĩ nhiên trong lúc đó, đám con cháu của những cường giả được chọn kia chắc chắn sẽ chiếm lợi thế hơn.
Tần Ninh đi tới trước, dần dần bước chân dừng lại.
Ở cuối sa mạc phía trước, khung cảnh đã quang đãng hơn.
Lúc này ở cuối sa mạc có một ốc đảo.
Suốt quãng đường đi đến đây, Tần Ninh đã gặp phải rất nhiều loại thiên nguyên thú, đều trực tiếp ra tay với hắn không một ngoại lệ.
Cũng không biết, võ giả tiến vào sa mạc có bao nhiêu người có thể sống đi tới nơi này.
Lúc này, Tần Ninh đi từng bước một về phía ốc đảo.
Bốn phía là từng cây cối, bãi cỏ tươi tốt, mà ở giữa ốc đảo chính là một cái hồ nước trong suốt.
Lúc này xung quanh cái hồ đã có mười mấy bóng người tụ tập.
Suốt quãng đường Tần Ninh đi tới đây, gặp được bao nhiêu thiên nguyên thú sẽ giết bấy nhiêu thiên nguyên thú, điều này cũng là để rèn luyện kiếm thuật của mình.
Mà những võ giả đến trước kia lúc này trông vô cùng chật vật, hiển nhiên bọn họ đều trốn được đến chỗ này.
Giờ phút này, khi Tần Ninh đến, không ít người cũng đã nhận ra hắn, vô cùng kinh ngạc vì hắn lại đến trễ hơn bọn họ.
Đồng thời, trong lòng cũng âm thầm có lòng tin hơn.
Tần Ninh đến muộn hơn họ, có thể nói là rốt cuộc vẫn không phải Cửu Nguyên Đan Đế, chẳng qua là người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, điều này đã chứng minh bọn họ cũng có cơ hội lấy được linh uẩn.
Đồng thời, trong lòng những người này cũng rất khinh thường những võ giả đã lùi bước trước đó.
Ai nói Tần Ninh tới chỗ này thì linh uẩn ở đây nhất định sẽ là của Tần Ninh?
"Nơi này là trung tâm sa mạc sao?"
Có võ giả không nhịn được mở miệng nói.
"Có lẽ vậy, mọi người đều đến đây từ những phương hướng khác nhau".
Mười mấy người lúc này đều vô cùng mừng rỡ.
Nếu như nơi này là trung tâm, vậy thì chứng minh linh uẩn đang ở chỗ này.
Chẳng qua là nó đang ở đâu?
Mọi người đều nhìn về phía rừng cây xung quanh, nhưng cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Nếu như phải nói có thì chỉ có cái hồ trong này thôi.
Chương 2707: Thanh Lân Ngạc
Lúc này chỉ nhìn thấy cái hồ rộng mười mấy dặm, nước hồ trong suốt, mặt hồ yên ả.
Mười mấy người bàn bạc với nhau, nhưng mọi người cũng không tùy tiện tiến vào trong hồ thăm dò.
Ai biết nơi này là đâu, có nhiều nguy hiểm không chứ! Cũng có mấy người như có như không nhìn về phía Tần Ninh.
Lúc này nếu Tần Ninh có thể đi đầu tiên giống như lúc tiến vào sa mạc là tốt nhất.
Nhưng Tần Ninh cũng không để ý đến võ giả xung quanh đang suy nghĩ gì, hắn đi tới bờ hồ, rửa tay một cái, quan sát cảnh tượng bên trong hồ.
Rừng cây xung quanh rì rào trong gió, lá cây rơi lả tả, kết hợp với bãi cỏ, những đóa hoa cực kỳ xinh đẹp.
Nơi này cứ như tiên gia thánh địa, thế ngoại đào nguyên, không một chỗ nào không có khí tức yên bình, đúng là rất khó khiến người ta nghĩ đến linh uẩn.
Tần Ninh rửa tay xong thì đi sang một bên, hai tay ôm đầu, nằm xuống bãi cỏ.
Ngay sau đó, hắn hơi nhắm mắt lại, có vẻ đang nghỉ ngơi thật... Một màn này khiến mọi người đều sửng sốt.
Làm gì vậy?
Chạy đến nơi này ngủ?
Đầu óc không có vấn đề chứ?
Chẳng qua là Tần Ninh vừa nằm xuống, đúng là không dậy nữa.
Mà số lượng võ giả đi từ sa mạc tới ốc đảo này cũng càng ngày càng nhiều.
Cho đến cuối cùng, gần như hai trăm vị võ giả Cực Cảnh tụ tập ở bên trong ốc đảo.
Ban đầu có gần ngàn người đi đến bên ngoài sa mạc, có một số người đã tự biết không có hy vọng, cho nên đã rời đi, chỉ còn mấy trăm người đi vào.
Nhưng bây giờ đã có hơn một nửa chết trên sa mạc.
Rất nhiều người tiến vào nơi này đều cẩn thận kiểm tra nửa ngày ở trong rừng cây, trong bãi cỏ, kết quả lại không phát hiện được gì.
Cuối cùng tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt vào trong hồ.
Nhưng vẫn không có ai tình nguyện thử nghiệm cả.
Chẳng qua là thời gian chờ đợi lâu, Tần Ninh lại vẫn luôn nghỉ ngơi không nhúc nhích, cuối cùng đã có người không đợi được nữa.
"Để ta".
Một vị linh giả Cực Cảnh bước ra một bước, bay vùn vụt lên trên không trung của cái hồ rộng lớn.
Mọi người đều thi nhau tụ tập ở bên hồ, thận trọng nhìn một màn này.
Chẳng qua là vị linh giả Cực Cảnh kia vừa bước chân ra, không bao lâu một cái bóng đen từ dưới đáy hồ đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, há cái miệng to ra nuốt linh giả Cực Cảnh kia xuống.
"Thanh Lân Ngạc!"
"Là thiên nguyên thú Thanh Lân Ngạc!"
Lúc này, đám người lập tức xôn xao hẳn lên.
Những tiếng nổ không ngừng vang lên.
Có vẻ là vị linh giả Cực Cảnh kia tiến vào bên trong hồ đã hoàn toàn chọc giận đám Thanh Lân Ngạc này.
Từng con Thanh Lân Ngạc thi nhau để lộ đôi mắt ra khỏi mặt nước, không ngừng bơi vào bờ.
Thanh Lân Ngạc có thể nghỉ ngơi ở trong nước, cũng có thể lao nhanh ở trên đất bằng.
Giờ phút này, từng con Thanh Lân Ngạc thi nhau vọt tới bên bờ, xông về hướng đám người.
Lần này, tất cả mọi người đều hoàn toàn hoảng loạn.
Chém giết bắt đầu.
Lớp vảy toàn thân của Thanh Lân Ngạc vô cùng rắn chắc, tỏa ra màu xanh nhàn nhạt, mà cơ thể của nó lại dài đến gần mười trượng, cái đuôi đã chiếm ba phần chiều dài và phủ đầy vảy giáp đảo qua lại, mang theo tiếng gió rít gào thét.
Cái miệng mở lớn, phun ra từng luồng sáng màu xanh, đằng đằng sát khí.
Lúc này, đám người đã hoàn toàn rối loạn.
Mộng đẹp của Tần Ninh cũng bị quấy rầy.
Trên thực tế, vừa rồi lúc hắn ở bờ hồ đã cảm giác được nơi đây có khí tức của Thanh Lân Ngạc.
Cho nên hắn đang đợi.
Vốn định chờ đợi đến đêm mới hành động tiếp, thời điểm đó tầm mắt của Thanh Lân Ngạc bị hạn chế, chỉ có thể dựa vào khứu giác, sẽ rất dễ dàng đối phó.
Chẳng qua là hiển nhiên hắn có thể chờ, nhưng những người này lại không thể chờ.
Mà nếu hắn nói ra những điều này, lại không chắc những người đó có tin hay không, hắn... căn bản cũng không cần phải nói.
Chém giết bắt đầu, thực lực của Thanh Lân Ngạc gần bằng cảnh giới thiên giả tứ luân, ngũ luân, thậm chí con mạnh nhất còn so sánh được với cảnh giới lục luân, thất luân.
Rất nhiều linh giả Cực Cảnh gần như đang chịu chết.
Lúc này, Tần Ninh cũng không có cách nào nghỉ ngơi nữa, liền giơ kiếm xông ra.
Hắn là linh giả cảnh giới thất văn, cũng không thể xem thường đám Thanh Lân Ngạc này được.
Tề Tiêu Kiếm trong tay, lúc này Tần Ninh trực tiếp đánh ra.
Mà giờ phút này, tất cả mọi người xung quanh đều đang giao chiến, máu tươi dần dần nhuộm đỏ bãi cỏ, rừng cây.
Xung quanh Tần Ninh có mấy con Thanh Lân Ngạc vây quanh, dần dần khép lại.
"Cút!"
Hắn hét lên một câu, kiếm khí bá đạo bên trong Tề Tiêu Kiếm lập tức lan ra.
Từng cái bóng diều hâu nhanh chóng tung bay, trong nháy mắt đã vạch qua cổ đám Thanh Lân Ngạc kia.
Đó là nơi Thanh Lân Ngạc phòng bị yếu nhất.
Lúc này, Tần Ninh không ngừng vừa đi vừa giết, lúc đi tới mép hồ, bên trong còn có rất nhiều Thanh Lân Ngạc đang không ngừng xông lên bờ.
Mà Tần Ninh lại đi ngược lại với đợt sóng Thanh Lân Ngạc, lướt vào bên trong hồ.
Linh uẩn kia đang ở ngay bên trong hồ.
Rốt cuộc đó là người nào thì chỉ có vào bên trong hồ mới có thể biết được.
Lúc này hắn đang đứng bên bờ hồ.
Mà bốn phía cũng có không ít cao thủ cấp bậc thiên giả Cực Cảnh xông ra.
Thấy Tần Ninh có vẻ như muốn đến gần bờ hồ, đương nhiên bọn họ cũng tới gần theo.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang, không lâu sau, trên mặt hồ đã có bảy tám người.
Mấy vị này đều là thiên giả Cực Cảnh cảnh giới ngũ luân, lục luân, thất luân.
Lúc này, bảy bóng người đều lao vào trong hồ.
Tần Ninh nhìn bảy người, cũng không để ý.
Người khác muốn làm gì thì làm.
Dần dần cũng có những người khác rối rít xông tới bên hồ.
Tần Ninh đứng trên mặt hồ, từng con Thanh Lân Ngạc tấn công tới.
Lúc này, mặt hồ cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mà đám Thanh Lân Ngạc kia cứ như giết mãi không hết vậy.
Tần Ninh cũng không tiếp tục nữa mà trực tiếp lặn xuống, tiến vào bên trong hồ.
Hành động này đã hoàn toàn khiến không ít cao thủ cảnh giới thiên giả khác phải sợ ngây người.
Thanh Lân Ngạc đều có thể sống được cả trên cạn lẫn dưới nước, nhưng lực chiến ở trong nước của nó lại mạnh hơn.
Khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Tiến vào bên trong hồ, sức chiến đấu của Thanh Lân Ngạc đã mạnh hơn, không dễ dàng đối phó nữa.
Mấy người đều trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên bí mật đang ở ngay dưới hồ, nếu không Tần Ninh không thể không nói hai lời đã lao vào trong hồ được.
Tần Ninh không sợ chết, nhưng bọn họ vẫn có chút sợ.
"Chết thì chết".
Lúc này cũng có người trực tiếp nhảy vào trong hồ, bóng người dần dần biến mất không thấy.
Dưới hồ nước.
Tần Ninh một người một kiếm, bốn phía là nước chảy cuồn cuộn.
Từng con Thanh Lân Ngạc với cơ thể to lớn, tốc độ chuyển động cực nhanh đang tụ tập về phía Tần Ninh.
Chẳng qua Tần Ninh rõ ràng là linh giả cảnh giới thất văn, nhưng tốc độ ở trong hồ của hắn còn nhanh hơn cả Thanh Lân Ngạc, lần nào cũng có thể tránh thoát được Thanh Lân Ngạc tấn công, rồi sau đó đánh ra một kích, trực tiếp tấn công vào điểm yếu của Thanh Lân Ngạc, một kích toi mạng.
Mấy vị cảnh giới thiên giả không khó nhìn ra, muốn làm đến bước này thì phải cần kinh nghiệm chiến đấu cực mạnh.
Chẳng qua lúc này đã không rảnh để thưởng thức màn tấn công của Tần Ninh nữa, từng con Thanh Lân Ngạc cũng đang lao về phía bọn họ rồi.
Chương 2708: Phong Trần Đại Đế
Trên thực tế, võ giả có thể tiến vào nơi này không có một ai là người yếu.
Mười mấy vị cao thủ cảnh giới thiên giả thi nhau đối phó với phiền toái của mình.
Lúc này Tần Ninh đang ở dưới đáy hồ, không ngừng đi sâu vào bên trong.
Hồ này không biết sâu đến bao nhiêu.
Vốn dĩ càng đi vào sâu bên trong thì ánh sáng trong tầm mắt càng nhỏ đi.
Nhưng sau khi liên tục chìm xuống mấy trăm trượng, áp lực bốn phía càng ngày càng mạnh, ánh sáng vẫn không hề thay đổi.
Mà bóng dáng đám Thanh Lân Ngạc kia cũng đã giảm bớt không ít.
Độ sâu mấy trăm trượng làm cho bọn chúng cảm thấy không thể thích ứng được, hơn nữa Thanh Lân Ngạc phải đuổi giết những người này, cũng đã tổn thất rất lớn.
Càng đến chỗ sâu, số lượng Thanh Lân Ngạc càng ít, nhưng thực lực lại càng mạnh.
Tần Ninh đụng phải mấy con, thậm chí còn có thực lực đến gần cảnh giới tôn giả.
Mà nếu gặp phải mấy con cảnh giới tôn giả, Tần Ninh cũng sẽ vòng qua, tạm tránh đi mà tiếp tục đi sâu xuống phía dưới .
Càng sâu, cảm giác áp bách càng mạnh.
Tần Ninh cũng không thể không dùng nhiều sức mạnh hơn để chống lại áp lực nước đến từ bốn phía.
Mà giờ phút này, mười mấy người cảnh giới thiên giả đi theo sau lưng Tần Ninh chỉ còn lại có bảy người.
Bảy người kia đều là cảnh giới ngũ luân, lục luân thậm chí là thất luân, thực lực mạnh mẽ.
Cuối cùng, sau khi đến độ sâu gần ba trăm trượng, áp lực nước bốn phía đã đến một cấp bậc kinh khủng.
Mà phía dưới, ở dưới đáy hồ đột nhiên xuất hiện từng luồng ánh sáng màu xanh.
Lúc này nhìn kỹ lại mới có thể nhận ra đó không phải là ánh sáng ở phía trên soi đến vị trí này, mà là bản thân đáy hồ này có thể tỏa sáng ra xung quanh.
Tần Ninh đi xuống đáy hồ đầu tiên, bàn tay nắm chặt, khí thế trong cơ thể ngưng tụ.
Một giây sau, cả người hắn đã biến mất không thấy.
Bảy người còn lại thấy một màn này đều vô cùng kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng khi bảy người đến gần phần đáy hồ, chỉ cảm thấy trong nháy mắt dường như đã xuyên qua một bình phong nào đó, ngay sau đó đã xuất hiện bên trong thế giới ở dưới hồ.
Bảy người đang đứng ở trên trời cao, cách mặt đất phía dưới mấy trăm trượng.
Đợi đến khi bảy người lần lượt rơi xuống đất, nhìn bốn phía, ai nấy đều trố mắt nghẹn họng.
Phần đáy cái hồ này lại ẩn giấu một điều kỳ diệu, giống như là một thế giới khác vậy.
Lúc này Tần Ninh cũng đang ở dưới mặt đất thế giới dưới đáy hồ, nhìn ra xung quanh.
Từng ngọn núi cao mọc lên như rừng, hoa cỏ cây cối, tất cả đều có linh khí! Tần Ninh dừng bước chân lại, Tề Tiêu Kiếm vẫn chưa từng rời tay.
Mà lúc này, nhìn vào sâu trong từng ngọn núi cao kia sẽ có thể phát hiện ra có mấy khí tức kinh khủng lan ra.
Ở cuối từng ngọn núi cao có một đỉnh núi vô cùng bắt mắt.
Lúc này trên đỉnh núi là từng cung đình hùng vĩ nguy nga.
Mà ở nơi đó có một bóng người cao đến trăm trượng ngạo nghễ đứng.
"Chào mừng các ngươi tới chỗ này".
Âm thanh vang dội truyền ra từ trong miệng bóng người cao trăm trượng kia.
Tám người bao gồm cả Tần Ninh đều thi nhau đề phòng cẩn thận.
"Giả thần giả quỷ!"
Một người đàn ông áo đen trong đó quát lên: "Ai?"
Giờ phút này bóng người trăm trượng kia đã đi từ bên ngoài cung đình trên đỉnh núi cao cuối cùng kia đến trên đỉnh đầu tám người trong nháy mắt.
Chỉ trong phút chốc, bóng người trăm trượng đã đứng trên đỉnh đầu tám người, ánh mắt nhìn chằm chằm tám người giống như một vị thần nhìn xuống con kiến hôi trên thế gian vậy.
"Ta là Phong Trần, cũng là linh uẩn lần này!"
Phong Trần! Sắc mặt một thanh niên mập mạp lập tức biến đổi, đột nhiên nói: "Hai mươi vạn năm trước, Thượng Nguyên Thiên, tộc trưởng Phong Trần của nhà họ Phong, Phong Trần Đại Đế, là ngươi!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người còn lại cũng đều lần lượt biến đổi.
Phong Trần Đại Đế! Là một người từ hai mươi vạn năm trước! Cấp bậc này đối với bọn họ mà nói, giống như là mơ vậy.
"Là ta!"
Bóng người trăm trượng tùy tiện nói: "Tám người các ngươi tới chỗ này chính là để cướp lấy linh uẩn, chẳng qua là linh uẩn chỉ có thể thuộc về một người, bảy người còn lại sẽ phải về tay không".
Nghe thấy vậy, vẻ mặt bảy người vô cùng thận trọng đề phòng.
Bây giờ, mọi người có thể coi là kẻ địch của nhau rồi.
Phong Trần Đại Đế lại cười nói: "Không cần quá khẩn trương...", "Cho dù cuối cùng linh uẩn chỉ thuộc về một người, mấy người còn lại không có được linh uẩn, cũng sẽ không chết".
"Bản thân ta chính là một người đã chết, cần gì phải vì vật của người chết để giết người chứ!"
Lúc này Tần Ninh lại cười nói: "Nếu ngươi thật sự từ bi như thế thì bên ngoài cũng sẽ không là cảnh máu chảy thành sông!"
Bảy người còn lại nghe thấy thế đều rối rít gật đầu.
Lời của người này không thể tin.
Phong Trần Đại Đế cười nói: "Những việc bên ngoài là phải đi qua, nếu không lúc tranh đoạt linh uẩn ở nơi này, bọn họ cũng sẽ chết, đây chỉ là khuyên bọn họ lùi bước thôi".
Tần Ninh không lên tiếng nữa.
Có người hỏi: "Vậy nên tranh đoạt linh uẩn như thế nào?"
Bóng người trăm trượng nói: "Trong tám người các ngươi, ai tới ngọn núi kia trước, lên được đến đỉnh núi, linh uẩn sẽ thuộc về người đó".
Nghe thấy lời này, vẻ mặt bảy người động một cái.
Ngọn núi kia?
Ở ngay phía trước! Đây là muốn xem ai có tốc độ nhanh hơn?
Không thể nào! Lúc này Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn về phía trước.
Ở giữa từng ngọn núi cao, nhìn một cái, hình như ngọn núi cuối cùng chỉ cách nơi đây vạn thước.
Nhưng thật sự chỉ có vạn thước sao?
Lúc này bóng người trăm trượng lại không giải thích thêm, chỉ nói thẳng: "Bây giờ bắt đầu, chúc các ngươi may mắn!"
Vừa dứt lời, bóng người đó đã biến mất, một giây sau lúc xuất hiện lại đã ở đỉnh ngọn núi kia, cứ như chưa bao giờ rời đi vậy.
Mà khi bóng người kia biến mất và xuất hiện trên đỉnh núi cao, đã có một thanh niên trực tiếp bước chân ra, xông về phía trước... Chẳng qua là khi thanh niên kia lao ra, nhìn như đã đến gần núi cao, nhưng một giây sau lại biến mất không thấy.
Đám người còn lại thấy một màn này, nào dám suy nghĩ nhiều, lập tức chạy như bay.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra.
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn về núi cao phía trước, cau mày lại.
Bảy người còn lại đã rời đi, nhưng hắn cũng không vội vã, mà đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn.
Qua thật lâu, Tần Ninh mới bước ra một bước.
Chẳng qua là hắn cũng không đi về phía trước, mà là đi về phía sau, ngược lại với hướng ngọn núi kia.
Tần Ninh không ngừng đi từng bước một rất chậm chạp, nhưng cảnh sắc xung quanh lại dần dần biến hóa.
Từng rừng cây xuất hiện ở bên cạnh hắn, rất nhanh, trước người hắn đã xuất hiện một ngọn núi cao, cung đình tràn đầy khắp núi.
Tiếp đó, hắn đã đi tới dưới chân núi cao.
Cứ như thế, hắn trực tiếp đi lên trên núi cao.
Cho đến cuối cùng vẫn bình an vô sự đi tới đỉnh núi, đi tới phía trước cơ thể trăm trượng kia.
Lúc này, bóng người trăm trượng dần dần hóa thành một người đàn ông quần áo trắng, tóc dài phất phới không nhuốm một hạt bụi, đôi mắt trong trẻo rất có thần, nhìn thấy Tần Ninh thì vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi...", "Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại biết sao?"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Thế giới giống gương mà thôi, bên kia là Địa Ngục, bên này mới là phương hướng thật sự, đây là trận pháp biến hóa, cùng ảo ảnh kết hợp, nếu như đây chính là thử thách của ngươi, vậy ta cảm thấy vị Đại Đế như ngươi còn không bằng hoàng đế Tề Dân!"
Chương 2709: Chưa đánh đã sợ
Người đàn ông nhìn Tần Ninh chằm chằm, hơi bất ngờ, nói ngay: "Ngươi khác lạ thật đấy!"
"Đúng vậy! Nếu không ta là một cái xác rồi!"
Tần Ninh vừa dứt lời, bảy người vừa biến mất kia giờ cũng lần lượt xuất hiện.
Bảy người thanh niên, bảy loại trang phục khác nhau, thoạt nhìn trông rất khác, nhưng bây giờ bọn họ đứng chung một chỗ, cùng đổ dồn ánh mắt vào Tần Ninh.
"Bảy vị, lại gặp nhau rồi!"
Tần Ninh nhìn về phía bảy người kia, cười nói: "Các ngươi nên xuống địa ngục mà ở!"
Lúc này, người thanh niên hơi béo nhìn vào Tần Ninh, quát lên: "Không hổ danh là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, đúng là không phải kẻ ngu!"
Ngu xuẩn sao?
Nếu ngu thì hắn đã xuống mồ từ lâu.
"Có vẻ như bảy người các ngươi chính là đời sau của vị Phong Trần Đại Đế này".
Tần Ninh khẳng định nói.
Trong khi đó, bảy người kia dần dần bao vây Tần Ninh lại.
Bọn họ nhìn hết vào Tần ninh, ánh mắt ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí.
"Tần Ninh, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết".
Người thanh niên hơi béo kia nhắc lại lần hai: "Linh uẩn của nhà họ Phong ta tất nhiên phải thuộc về đệ tử của nhà họ Phong ta, ngươi có thể đi đến đây thì chết cũng không còn gì để tiếc".
"Phong Kiện, nói nhảm với hắn làm gì, bảy người chúng ta cùng lên thì hắn chết chắc rồi".
Một người thanh niên khác khinh khỉnh cười bảo.
"Ồ?"
Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên vừa mở miệng kia, cười nói: "Vậy các ngươi còn chờ gì nữa?
Xông lên đi!"
Vừa thốt ra câu ấy, trong chốc lát, cả bảy người thanh niên đều có hơi do dự.
Bọn họ đều đã nghe qua tên tuổi của Tần Ninh.
Mà thực lực của Tần Ninh, bọn họ cũng đã thấy rồi.
Tuy thực lực bảy người bọn họ đều là thiên giả cảnh giới ngũ luân, lục luân, thất luân, nhưng bọn họ có thể giết được Tần Ninh sao?
Cùng lúc đó, giọng nói mờ mịt khi có khi không của Phong Trần Đại Đế vang lên, trách móc nói: "Hắn chỉ là linh giả cảnh giới thất văn thôi, bảy người các ngươi có gì phải sợ hả?
Thật thẹn khi các ngươi là đời sau của Phong Trần ta".
Nghe lời răn dạy ấy, mặt mũi cả bảy người kia đều đỏ bừng.
"Tổ tiên à, tên này chẳng phải người thường, hắn chính là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, ở thời kỳ mạnh nhất ngang tay với người đó".
"Vậy thì sao?"
Phong Trần Đại Đế quát: "Cho dù hắn là chuyển thế của Đan Đế thì thực lực bây giờ cũng chỉ là linh giả cảnh giới thất văn, ta đã từng vô địch Thượng Nguyên Thiên, hiện tại, lẽ nào lại không thể làm gì được hắn hay sao?
Còn bảy người các ngươi chưa đánh đã sợ, đấy mới là ngu đần".
Nghe vậy, bảy người thở dồn dập.
Đúng vậy.
Chưa đánh đã sợ.
Đấy mới là ngu xuẩn.
"Giết!"
Ngay sau đó, người thanh niên hơi béo tên là Phong Kiện lao lên.
Khí tức điên cuồng trong cơ thể hắn ta cuồn cuộn trào ra, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Có người dẫn đầu, sáu người còn lại không còn sợ hãi nữa, lần lượt lên tham chiến.
Rầm... từng tiếng nổ vang lên.
Tần Ninh cầm Tề Tiêu Kiếm trong tay, bắt đầu thi triển Thần Diên Kiếm Quyết, cả người cũng bắt đầu vào trạng thái chiến đấu.
Bảy cao thủ thiên giả cảnh giới ngũ luân, lục luân và thất luân không tin không giết được Tần Ninh! Bọn họ đã từng chứng kiến Tần Ninh giết chết Lục Ứng Xung và Mao Sung.
Thế nhưng, hai người kia chẳng là gì so với bảy người bọn họ cả.
Vừa nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, tung ra một quyền, lực lượng lập tức bùng nổ.
Rầm... tiếng nứt vỡ vang lên.
Bảy người lần lượt tản ra.
Làn sóng khủng khiếp bắt đầu lan ra.
Phong Kiện quát to: "Mọi người cẩn thận".
"Phong Viên, Phong Thịnh, hai người các ngươi đột kích hai hướng trái phải".
"Còn những người khác theo ta vây hắn lại".
Ngay sau đó, bảy người phối hợp với nhau, mạnh càng thêm mạnh.
Bảy người hợp sức, cho dù đối thủ có là cảnh giới tôn giả thì bọn họ vẫn giết được.
Rầm... lực lượng Cực Đạo cuồn cuộn.
Thân thể Tần Ninh dần bùng nổ.
Lực lượng khủng khiếp cuồn cuộn trào ra.
Khí thế bảy người hòa chung với nhau, càng lúc càng rõ hơn.
Tần Ninh hiểu với thực lực linh giả cảnh giới thất văn mà muốn đánh nhau với bảy người họ thì rất khó.
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt tay, bốn cuốn đan điển hiện ra bốn vầng sáng, bay thẳng lên trời.
Trong vầng sáng rực rỡ chói lói kia, cả người Tần Ninh trông như một chiến thần hùng mạnh.
Tuy thiếu một chút nhã nhặn, nhưng lại thêm vài phần dũng mãnh thiện chiến.
Âm thanh ầm ầm lại vang lên.
Bốn cuốn đan điển dung hợp lại, trong cơ thể Tần Ninh, từng luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra.
Khí tức ấy lại có thể giúp người ta vọt thẳng tới thiên giả cảnh giới tam luân.
Lúc này, Tần Ninh cầm Tề Tiêu Kiếm, nhìn về phía bảy người, cười cười nói: "Cảm giác này mới đúng".
Dứt lời, cơ thể Tần Ninh lập tức lao lên.
Ầm... tiếng nổ động trời truyền tới.
Một kiếm chém ra, kiếm khí tựa như diều hâu, nhanh chóng cắt ngang qua không khí.
Phụt, một người thanh niên phản ứng không kịp, nháy mắt trên cổ đã xuất hiện một vết máu, cái đầu bay lên nhưng thân thể vẫn còn ở lại.
"Phong Cách!"
Thấy người nọ đi đời, cả sáu người còn lại đều biến sắc.
"Tên này dung hợp Cửu Nguyên Đan Điển rồi".
Phong Kiện phẫn nộ quát lên.
Danh tiếng của Cửu Nguyên Đan Điển rất lớn.
Ở Cửu Nguyên Vực, Tần Ninh đã lấy Đan Điển làm tiền đề để giết đế giả.
Tuy Tần Ninh hiện tại không thể dung hợp cả chín cuốn, nhưng chỉ với sức mạnh của bốn cuốn đã đủ để ngang với thiên giả cảnh giới tam luân, lực lượng bùng nổ lại có thể dồn ép được thiên giả ảnh giới thất luân.
Đây chính là chuyển thế của Đan Đế! Một bóng dáng mờ ảo ngưng tụ lại, ánh mắt nhìn vào Tần Ninh đầy nghiêm nghị.
"Sáu người các ngươi mau dung hợp cái phù này!"
Bóng dáng mờ ảo kia vừa nói xong, sáu phù ấn bỗng từ trên trời giáng xuống, đi vào trong cơ thể sáu người bọn họ.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Trong nháy mắt, cơ thể sáu người họ nhận được một luồng khí thế rất khủng khiếp, dần dần, bọn họ gần tiếp cận cảnh giới tôn giả, rồi cuối cùng ổn định ở cảnh giới tôn giả.
"Giết hắn!"
Phong Trần Đại Đế quát.
Nhận được lệnh, cả sáu người đều lao lên.
Khí thế khủng khiếp tỏa ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.
Tần Ninh tăng cấp.
Sáu người họ cũng tăng theo.
Cảnh giới tôn giả, cực hạn của võ tâm, bảy tầng cảnh giới tương ứng với bảy cảm xúc hỉ giận ưu tư bi khủng kinh mà võ tâm trải qua.
Tôn giả tầng bảy.
Trông có vẻ như là tâm lộ, nhưng thật ra, sau mỗi một lần thông suốt, trải qua lột xác, giới hạn của thân thể và huyết mạch của thiên giả lại càng thêm khủng khiếp hơn linh giả.
Bây giờ, sáu người họ đã nhận được một phần lực lượng của Phong Trần Đại Đế, tuy bọn họ không trải qua bảy lần tâm lộ, nhưng thực lực bọn họ bày ra cũng rất khác với cảnh giới tôn giả tầng một.
Nhận được một phần sức mạnh của lão tổ, sáu người giờ bắt đầu tung hết sức.
Lực lượng khủng khiếp cuồn cuộn trào ra, tiếng nổ râm rang bùng lên.
Trong chớp mắt, núi non xung quanh đã bị trận chiến của bảy người họ tàn phá, không còn dáng vẻ vốn có của nó nữa.
"Đại Tu Di Cửu Cung Tán!"
Lúc này, Tần Ninh vung tay lên, một cái ô giấy xuất hiện.
Trên mặt ô lóe lên chín vầng sáng lộng lẫy.
Khí Kim Duệ.
Sức mạnh mộc linh.
Chúng bùng nổ, hướng thẳng về phía sáu người kia.
Ầm... âm thanh va chạm kịch liệt truyền tới.
Cả sáu người đều phải lui ra sau.
"Tề Tiêu Kiếm là bảo vật của hoàng đế Tề Dân!"
"Đại Tu Di Cửu Cung Tán là vật của Đại Cung Cổ Đế!"
Giọng nói mơ hồ của Phong Trần vang lên xen lẫn một chút kinh ngạc: "Chỉ với cảnh giới linh giả mà lại có thể sử dụng trơn tru ư!"
Chương 2710: Hư Tịnh Thần Châu
"Hai món bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên này chưa phải là mạnh nhất, nếu ngươi là Phong Trần Đại Đế thì chắc có bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên không tệ nhỉ?
Ta cảm thấy hứng thú với nó lắm".
Từ khi Phong Trần Đại Đế xuất hiện, bản chất của linh uẩn này đã mạnh hơn hoàng đế Tề Dân nhiều.
Nghe vậy, Phong Trần Đại Đế hừ nói: "Chỉ mới linh giả mà dám mơ tưởng linh uẩn của bổn đế sao?
Giết hắn!"
Ngay sau đó, sáu người Phong Kiện lại lao lên.
Thấy sáu người kia thẳng tiến về phía mình, Tần Ninh vẫn đứng im.
Hắn quăng Tề Tiêu Kiếm qua một bên, tay trái nắm chặt thành một quyền, tay phải để ngang thành một chưởng.
Một trái một phải, một chưởng một quyền tung ra.
Cùng lúc đó, bốn cuốn đan điển lại tỏa sáng rực rỡ.
"Cút!"
Vừa nói xong, sát khí ngưng tụ trong cơ thể hắn.
Rầm... tiếng ầm ầm vang lên, ba người Phong Kiện cầm đầu phải liên tục lui ra sau, sắc mặt trắng bệch, ngã nhào xuống đất.
Ba người đằng sau không dám tiến lên.
Dẫu cho thực lực bọn họ đã được tăng lên, nhưng khi đối diện với Tần Ninh, sáu người họ vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.
"Lão tổ!"
Một người thanh niên quát lên: "Cho... cho chúng con thêm một chút sức mạnh với ạ!"
Nghe yêu cầu đó, Phong Trần Đại Đế suýt nữa thổ huyết.
Cho... thêm?
Đám con cháu vô dụng này cảm thấy Phong Trần ông ta bây giờ vẫn là toàn năng hay sao?
Ông ta chỉ là một linh uẩn mà thôi.
Ông ta chỉ có đủ khả năng khiến thực lực sáu người họ tạm thời tăng lên thôi.
Sao còn đủ sức để trợ giúp cả sáu người chứ! "Không diễn nữa à?"
Tần Ninh nhìn vào sáu người kia, lạnh lùng nói: "Một khi đã thế, nếu lão tổ các ngươi không bảo vệ các ngươi thì các ngươi cũng chỉ có đường chết!"
Nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, một quyền một chưởng lại được ngưng tụ.
Thêm sức mạnh của bốn cuốn đan điển vào, tuy thực lực chỉ mới là thiên giả cảnh giới tam luân nhưng lực lượng bùng nổ cũng sẽ rất mạnh.
Dựa vào Thất Nguyên Bôn Lôi chưởng, Bát Hoang Kình quyền và Thần Diên Kiếm Quyết, tuy sáu tên này có mác là tôn giả tầng một nhưng lại không có sức mạnh của tôn giả tầng một, mài qua mài lại cũng chỉ có chết mà thôi.
Lúc này, Đại Tu Di Cửu Cung Tán đang lơ lửng trên đỉnh đầu Tần Ninh, lực lượng dần dần tỏa ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, lực lượng không ngừng bùng nổ.
Xoạt xoạt.
Lực lượng ùn ùn phóng ra xung quanh.
Sáu người dần dần rơi vào thế hạ phong.
Tần Ninh từng bước dồn ép khiến cho sáu người càng lúc càng đuối sức, sắc mặt không mấy đẹp mắt.
"Muốn chết sao".
Một tiếng quát truyền tới.
Phong Trần Đại Đế không nhìn nổi nữa rồi.
"Bổn tọa sẽ tự lấy một chút khí tức của mình, sáu người các ngươi mau giết hắn".
Phong Trần Đại Đế không thể nào trơ mắt chứng kiến con cháu của mình chết ngay trước mặt được.
Lúc này, hư ảnh cao trăm trượng ngưng tụ lại, há mồm phun ra một viên trân châu.
Viên ngọc ấy lơ lửng trước người Phong Kiện, Phong Trần Đại Đế nói: "Ta lấy Tịnh Trần Châu làm mẫu, ngưng tụ ra một viên Hư Tịnh Trần Châu, hãy dùng nó để giết hắn".
Phong Trần Đại Đế vừa dứt lời, hình bóng ông ta đã trở nên trong suốt hơn.
Sáu người nghe vậy, Phong Kiện cầm lấy Hư Tịnh Trần Châu, đầy sát khí nhìn vào Tần Ninh.
"Tên kia có thể bày ra thực lực của tôn giả, viên Hư Tịnh Trần Châu này đủ sức để giết hắn rồi".
Vừa nói xong, tinh thần của Phong Kiện vô cùng phấn chấn.
"Giết!"
Hắn ta cầm Hư Tịnh Trần Châu trong tay, liều chết xông thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Ầm... không gian truyền đến tiếng nổ đùng đoàng.
Lực lượng khủng khiếp của Hư Tịnh Trần Châu tỏa ra xung quanh.
Ngay sau đó, không gian xung quanh như được thanh lọc.
Vô số loại lực lượng cuồn cuộn trong không gian giờ đã biến mất, thậm chí đến cả không khí cũng biến mất theo.
Tất cả dường như đã trở thành một khoảng không trống rỗng.
Tần Ninh đứng giữa nơi đó tựa như một người bình thường.
Không có lực lượng xung quanh tôn lên, ánh sáng của Tề Tiêu Kiếm và Đại Tu Di Cửu Cung Tán trông có vẻ như ảm đạm hơn.
"Tịnh Trần Châu...", Tần Ninh nỉ non nói: "Thanh lọc không gian, nhường chỗ cho võ giả trong đó, một thân một mình sao...", cùng lúc đó, đám người Phong Kiện lại giống như không chịu ảnh hưởng gì.
Ánh mắt sáu người kia nhìn về phía Tần Ninh rạng rỡ hơn nhiều.
"Giết hắn, mau giết hắn!"
Ngay sau đó, sáu người lại tiếp tục lao thẳng tới chỗ Tần ninh.
Ầm... tiếng nổ động trời vang lên.
Âm thanh ầm ầm vang lên không dứt, cả người Tần Ninh dường như đã chìm trong đó.
"Tự tìm đường chết".
Lúc này, Phong Thịnh cười khẩy nói: "Dưới sự phù hộ của lão tổ, cho dù ngươi có bản lĩnh đến đâu thì cũng phải chết".
"Thế hả?"
Lúc này, Tần Ninh bị sáu người bao vây, dù vậy nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh.
"Vậy thử xem nào!"
Hắn bước ra.
Ngay khoảnh khắc ấy.
Khoảng không gian bị Hư Tịnh Trần Châu bao phủ tựa như không còn sót lại thứ gì cả.
Tiếng nổ ran trời vang lên không dứt bên tai.
Làn khí khủng khiếp cuồn cuộn trào dâng.
Bầu trời giống như bị xé rách sinh ra một lỗ hổng.
Tựa như ngân hà Cửu Thiên giáng từ trên trời xuống.
Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết! Pháp quyết này bắt nguồn từ Cửu Linh Tinh Thần quyết, qua nhiều lần phát triển đã tới cấp độ ấy.
Pháp quyết này không dựa vào lực lượng của thiên địa, mà dựa vào thứ trên cả trời, chính là ngân hà Cửu Thiên làm cơ sở.
Hư Tịnh Trần Châu có thể phong ấn lực lượng của thiên địa, nhưng cũng không thể ngăn cản được sức mạnh đến từ ngân hà Cửu Thiên.
"Người chết là các ngươi".
Vừa nói xong, giữa những tia sáng rực rỡ chói lọi kia, từng con voi hoang dã khổng lồ, vóc dáng cao cả trăm trượng, hình thể hùng dũng, dần dần đáp xuống.
Ầm... Tiếng ầm vang truyền tới.
Âm thanh nổ tung liên tục vang lên.
Từng cơn chấn động khủng khiếp ập tới.
Từng con voi hoang dã khổng lồ đáp thẳng xuống chỗ lũ Phong Kiện và Phong Thịnh, nghiền nát cơ thể của bọn chúng.
Không có tiếng kêu rên thảm thiết, cũng không có tiếng hét sợ hãi, chỉ có âm thanh đạp trời đạp đất mà bước của những con voi hoang dã, trên mặt đất đã không thể nhìn ra hình ra dạng thi thể của sáu người Phong Kiện nữa rồi.
Lúc này, viên Hư Tịnh Thần Châu kia bắt đầu có tiếng vỡ vụn, sắp tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn, bàn tay nắm chặt lại, hơn trăm con voi hoang dã khổng lồ kia tập hợp lại thành một, bước ra một bước.
Rắc! Hư Tịnh Thần Châu lập tức vỡ nát.
Giờ đây, mọi người đều cảm giác được luồng lực lượng thiên địa khiếp hãi kia đang dần biến mất không chừa lại chút gì.
"Khốn nạn!"
Trong không gian truyền tới một giọng nói mờ ảo.
Phong Trần Đại Đế gào lên một cách giận dữ, nhưng giờ đã không còn cách nào thay đổi mọi chuyện.
Ông ta chỉ là một linh uẩn, tuy ẩn chứa lực lượng khổng lồ nhưng lại không đủ sức giết chết Tần Ninh.
Cảm giác này quá đỗi ức chế.
Bàn tay Tần Ninh lại di chuyển, đất trời khôi phục lại như thuở ban đầu.
Bốn cuốn đan điển bắt đầu lùi về.
"Phong Trần!"
Lúc này, Tần Ninh bước thẳng tới chỗ đỉnh núi, bình thản nói: "Để ta xem, linh uẩn của ngươi so mới linh uẩn của hoàng đế Tề Dân sẽ như thế nào?"
Tần Ninh bước tới, đi tới đỉnh núi, bóng dáng của Phong Trần Đại Đế hiện ra rõ ràng hơn.
"Cửu Nguyên Đan Đế là người từ đâu tới?"
Tần Ninh nghe câu hỏi đó, chỉ cười đáp: "Là người xuất hiện sau khi ngươi chết hơn mười vạn năm, nên ngươi không biết ta đâu".
"Hôm nay coi như đã biết".
Phong Trần lạnh lùng đáp.
"Đừng nói thừa thãi nữa".
Tần Ninh nhìn về phía Phong Trần, nghiêm nghị nói: "Đạo linh uẩn thuộc về ta, còn những thứ khác cũng giao ra đây đi!"
Bình luận facebook