-
Chương 2711-2715
Chương 2711: Thánh tộc Thiên Mục
Phong Trần quát lên: "Không đưa cho ngươi thì sao?"
"Không đưa ư?
Tất cả năng lượng linh uẩn là của ta, sau khi luyện hóa năng lượng linh uẩn của ngươi xong, tia ý chí cuối cùng của ngươi sẽ biến mất, cuối cùng mọi thứ ngươi để lại đều thuộc về ta".
Lúc này, Tần Ninh thong dong tới chỗ cất dấu trong đỉnh núi kia.
"Con cháu của ngươi đều đã chết sạch cả rồi, ngươi không còn sự lựa chọn nào đâu!"
Hắn đẩy cửa bước vào trong đại điện.
Trong điện trông khá đơn điệu, có rất nhiều khoảng trống.
Mà sâu trong đó có một cái ghế xếp, trông tựa như được chế tạo bằng cát vàng, tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này, một bóng người đang ngồi ngay ngắn trên cái ghế dựa màu vàng kia, đôi mắt người nọ nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Đó chính là Phong Trần Đại Đế! Là một bậc anh hào hơn hai mươi vạn năm trước.
Vào giờ khắc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, độ ấm trong đại điện dường như có xu hướng đi xuống.
"Nói đi".
Tần Ninh nhìn vào người đang ngồi trên ghế dựa kia, nói thẳng mục đích của mình: "Chuyện tới nước này rồi, ngươi không còn gì để giấu nữa đâu".
Ánh mắt Phong Trần Đại Đế có chút lạnh lùng, ông ta nói: "Bọn họ là những thiên kiêu ưu tú nhất của nhà họ Phong ta từ xưa đến nay, giờ tất cả đã bị ngươi giết".
"Nếu ngươi dám đảm bảo sẽ không trả thù những người còn lại của nhà họ Phong ta thì ta sẽ phối hợp với ngươi".
Tần Ninh nhìn thoáng qua Phong Trần Đại Đế, cười bảo: "Ngươi có nói hay không thì ta đều có thể cướp đoạt năng lượng linh uẩn để giúp ta mạnh hơn thôi".
Phong Trần Đại Đế lập tức đáp lại: "Ngươi nói cũng đúng, thế nhưng, lẽ nào ngươi không muốn biết những chuyện khác sao?"
Những chuyện khác!
"Ngươi muốn nói thì đã nói rồi, không nói thì thôi".
Tần Ninh khoát tay nói.
"Nếu ta nói thì ngươi không được trả thù những người còn lại của nhà họ Phong, ít nhất phải cho Phong Trần ta để lại đời sau".
"Có nói hay không?"
Tần Ninh bước thẳng tới, nhìn vào Phong Trần Đại Đế.
"Ngươi có biết linh uẩn này là do ai hao tâm tổn sức nuôi dưỡng không?"
"Hở?"
Tần Ninh nhìn về phía Phong Trần, cười hỏi: "Ngươi biết à?"
"Ta biết!"
Phong Trần Đại Đế nói thẳng: "Bởi vì ta có Tịnh Trần Châu nên biết được một chút thông tin".
"Một trăm mười tám vị trí linh uẩn hoàn chỉnh thì chỉ có mười một vị trí là quan trọng nhất".
"Còn một trăm linh bảy chỗ còn lại giống như ta vậy, nếu những linh uẩn đó có xếp hạng thì ta đứng vị trí hơn chín mươi, gần như là lót đáy".
Tần Ninh quan sát thân thể của Phong Trần Đại Đế, từ từ bước lại gần, ra hiệu bảo Phong Trần Đại Đế xuống dưới, còn mình thì ngang nhiên ngồi trên ghế.
"Nói tiếp đi...", Tần Ninh nhìn xuống Phong Trần Đại Đế đang đứng ở kia, hỏi: "Mười một chỗ kia có gì khác sao?"
"Mười một chỗ kia là những nhân vật hùng mạnh nhất được sinh ra trên khắp Thượng Nguyên Thiên trong vòng ba mươi vạn năm trở lại đây, linh uẩn của những người đó vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có khả năng tạo ra đế giả".
Tạo ra đế giả! Tần Ninh mỉm cười hỏi tiếp: "Người đứng sau là ai?"
"Là thánh tộc Thiên Mục!"
Thánh tộc Thiên Mục?
Phong Trần Đại Đế thấy Tần Ninh nhíu mày lại, bèn vội vàng nói tiếp: "Bọn họ tự gọi bản thân mình là thế".
Tộc Thiên Mục! Liệu đó có phải là chủng tộc hùng mạnh đứng sau lưng ma tộc Ám Nguyệt và ma tộc Kim Nguyệt không?
"Nói tiếp đi!"
"Bọn họ tự xưng là thánh tộc Thiên Mục, vô cùng mạnh mẽ, không thể không kiêng dè, hơn nữa lại hừng hực dã tâm, nuôi dưỡng linh uẩn, rồi dẫn đời sau của những cường giả đã qua đời từ lâu như ta đến, rồi nhận lấy lực lượng linh uẩn, tự tăng sức mạnh bản thân lên rồi cống hiến cho bọn chúng".
Phong Trần Đại Đế bất đắc dĩ nói: "Chúng ta là cội nguồn lực lượng, bọn họ phải nắm được nguồn lực lượng ấy trong tay, mưu đồ nhấc lên sóng gió ở Thượng Nguyên Thiên".
Tần Ninh nhìn về phía Phong Trần, rồi mỉm cười nói: "Những thứ mà ngươi nói không khác những gì mà ta đoán lắm".
Phong Trần Đại Đế sửng sốt.
Trước khi ông ta trở thành linh uẩn, những tin tức này đều được Tịnh Trần Châu ghi lại, vậy nên ông ta mới biết.
Thế nhưng sao Tần Ninh đoán được chứ?
"Vậy ngươi nói xem mười một linh uẩn kia ở đâu?"
"Chắc là ở trung tâm vùng đất thánh táng, chúng đều quay quanh một chỗ, dường như, mười một linh uẩn kia đang trấn áp cái gì đó...", trấn áp cái gì?
Chân mày Tần Ninh chau lại.
"Ngươi nói mười một người đó có những ai!"
Phong Trần Đại Đế nói tiếp: "Hai mươi vạn năm trước, cách thời đại ta sống khoảng ba năm vạn năm gì đó, có hai người cực kỳ hùng mạnh".
"Thiếu Dương Đao Đế, Vân Thiếu Dương, chỉ với một thanh Thiếu Dương Đao, một bộ Thiếu Dương Đao Pháp đã vô địch thiên hạ!"
"Còn có một người là Vân Hiên Kiếm Đế, Lý Vân Hiên, người này có kiếm thuật siêu phàm, một thanh Kỳ Mộc Kiếm sắc bén, không ai địch lại, từ lõi thân cây Thiên Văn chế tạo nên một thanh thần binh số một, còn có cả Vân Tiêu Kiếm Quyết vô cùng mạnh mẽ nữa".
Tần Ninh gật gù lắng nghe.
Hắn đã từng nghe nói đến tên hai người họ.
Quả thật, ở thời đại đó, bọn họ đều là những nhân vật số một số hai.
"Còn những người khác thì sao?"
"Những người khác... ta không biết bao nhiêu...", Phong Trần Đại Đế nói tiếp: "Người ngoài chắc chắn không thể biết được những thông tin này".
"Tốt".
Tần Ninh gật đầu nói: "Ta sẽ không truy giết những người còn lại của nhà họ Phong nữa".
"Cảm tạ".
Phong Trần Đại Đế nở một nụ cười cay đắng.
Ông ta vốn định để lại cơ duyên của mình cho con cháu, nhưng hiện tại... giờ đã hóa theo mây gió.
Trái lại, bản thân ông ta không thể không nhân nhượng vì lợi ích của tất cả.
Phong Trần Đại Đế vung tay lên, một quyển trục, một hạt châu xuất hiện trong tay ông ta.
"Đây là Phong Linh Thiên Tán quyết, pháp quyết này là võ quyết truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Phong ta, chỉ tiếc là nó đã bị dừng ở đời của ta, võ quyết cấp Thiên này không phải do ta sáng lập, nó được ta tìm thấy ở trong cổ tích vào năm xưa, còn đây chính là Tịnh Trần Châu".
"Ngươi vừa thấy được sức mạnh của Tịnh Trần Châu rồi đấy, nó có thể lược bớt sức mạnh của không gian mà không ảnh hưởng đến bản thân người dùng, khiến kẻ địch bị trói buộc, giết càng dễ dàng hơn".
"Còn Phong Linh Thiên Tán quyết này là phong thuật, có khả năng tạo bão cát, sức mạnh tiềm ẩn vô cùng lớn".
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười, nhận lấy quyển trục và Tịnh Trần Châu.
Hắn cất luôn Tịnh Trần Châu vào.
Còn quyển trục, hắn mở ra nhìn một lát rồi nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì?
Phong Linh Thiên Tán quyết này quả thật rất mạnh, ta đã dựa vào nó mà vô địch trong cùng cảnh giới đó".
Phong Trần Đại Đế vội vàng nói.
"Là như thế này phải không?"
Tần Ninh nói xong, đưa bàn tay lên, trong lòng bàn tay chợt có tiếng gió thét gào vang không dứt bên tai.
Dần dần, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện từng tiếng gió thổi, trong cơn gió vô hình lại thoáng xuất hiện cát bụi.
Bão và cát cùng tụ tập lại một chỗ, từ từ xoay tròn, rồi biến thành một cơn bão cát.
Vào thời khắc ấy, Phong Trần Đại Đế đờ đẫn.
"Nó quả thật là một võ quyết rất mạnh, và cực kỳ tương đồng với võ quyết tên là Sa Vẫn Thuật mà ta biết".
Tần Ninh cười bảo: "Nhưng mà nếu cả hai kết hợp với nhau thì uy lực sẽ tăng thêm gấp bội đấy".
Phong Trần Đại Đế ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Vậy là học xong rồi à?
Không phải! Là do Tần Ninh đã biết trước rồi.
"Còn gì nữa không?"
Tần Ninh cười bảo: "Còn có những thứ khác nữa nhỉ?"
Phong Trần Đại Đế nghe vậy, gượng gạo nhìn vào Tần Ninh, nói: "Hết rồi, còn sót lại mỗi cái linh uẩn này thôi".
"Che che giấu giấu làm gì?"
Tần Ninh còn chưa lên tiếng, thì một cái đầu của Cửu Anh ở cổ tay hắn đã ngóc lên nói: "Đến ta còn ngửi được mùi máu tươi, chắc đây là máu của một con thiên nguyên thú khác xịn nào đó!"
Chương 2712: Thiên giả cảnh giới tam luân
Phong Trần Đại Đế nghe vậy, vội nói: "Đó là do năm xưa ta từng dung hợp khí huyết của một con thiên nguyên thú Dực Lân Đại Bằng, và nó cũng nằm trong năng lượng linh uẩn của ta".
"Vậy à?"
Tần Ninh cười nói: "Vậy rất tốt".
Vừa dứt lời, Tần Ninh nhìn xuống Phong Trần Đại Đế, nói tiếp: "Chuyện đã đồng ý với ngươi ta sẽ làm được, ta sẽ không làm khó nhà họ Phong bây giờ".
Nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, linh uẩn của Phong Trần Đại Đế dần cuốn vào vầng sáng.
Rồi từng dòng lực lượng linh uẩn chảy vào trong cơ thể Tần Ninh.
Lại một lần nữa, Tần Ninh lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ linh uẩn.
Lần này chớp mắt đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, trên người Tần Ninh có bảy đường thần văn, giờ đã thành tám đường, chín đường, chín đường thần văn ngưng tụ thành một, bắt đầu đi vào trong cơ thể Tần Ninh.
Cuối cùng, trên người Tần Ninh ngưng tụ ra một vòng huyết luân.
Cảnh giới thiên giả theo đuổi tu luyện máu, tu luyện kinh mạch, tu luyện đến trạng thái tối đa.
Cực hạn của cơ thể.
Cực hạn của huyết mạch.
Hai thứ này có thể gọi là gốc rễ của cảnh giới Cực Cảnh.
Sau khi một vòng huyết luân được tạo thành, thì ngay lập tức xuất hiện vòng thứ hai, vòng thứ ba... rồi cuối cùng ổn định ở ba vòng huyết luân.
Thiên giả cảnh giới tam luân.
Tần Ninh he hé mắt, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Phong Trần Đại Đế mạnh hơn hoàng đế Tề Dân rất nhiều, nên lực lượng dung hợp càng mạnh hơn.
Trước kia là cảnh giới tam văn tới cảnh giới thất văn.
Hiện tại là cảnh giới thất văn đột phá thẳng tới cảnh giới tam luân.
Đây chính là điểm mạnh của linh uẩn.
Nếu lũ Tề Kiện đạt được linh uẩn thì thực lực sẽ tăng còn kinh hơn hắn nhiều.
Lúc này, Tần Ninh thong dong đứng dậy, quan sát xung quanh.
"Phong Linh Thiên Tán quyết...", "Nếu kết với Sa Vẫn Thuật, mỗi cái đều có chỗ kỳ diệu riêng của nó, không thể nói rõ được, xem phải thử một lần mới biết!"
"Tịnh Trần Châu... đây là vật không tệ...", ở đạo tràng linh uẩn của hoàng đế Tề Dân, hắn đã đạt được Tề Tiêu Kiếm và thuật Khống Nguyên kia, Tề Tiêu Kiếm khá hữu dụng, đối với Tần Ninh thì những nội dung được ghi chép trong thuật Khống Nguyên kia thì lại có hơi cẩu thả.
Ở đời thứ năm của hắn, hắn đã đạt được danh hiệu Cửu Nguyên Đan Đế, sáng tác Cửu Nguyên Đan Điển, đến cả chất gỗ bọc ngoài đan điển đều phải chọn loại tốt nhất, nội dung ghi trong đan điển phải phong phú, bao gồm tất cả những ghi chép về đan dược và thuật luyện đan trên khắp Cửu Đại Thiên.
Thậm chí có rất nhiều lần, vì để chứng minh cho thuật luyện đan mà hắn sáng tạo, hắn đã liên tục dấn thân tiến vào các tuyệt địa, các cấm địa trong Cửu Đại Thiên để kiểm chứng.
Trong mỗi một đời tập trung tu luyện về một thuật, thái độ của Tần Ninh luôn theo đuổi giới hạn cao nhất của nó.
Trong mắt hắn, thuật Khống Nguyên không đáng nhắc tới, nhưng đặt vào thế giới Cửu Đại Thiên thì nó cũng là một loại thuật con rối hàng đầu rồi.
Hắn có thể tặng nó cho đạo sĩ áo đỏ, coi như là bồi thường Đại Tu Di Cửu Cung Tán lấy từ chỗ ông ta.
Tề Tiêu Kiếm.
Tịnh Trần Châu.
Nếu có thể sử dụng hai món bảo khí Cực Cảnh cấp thiên này một cách hợp lý thì sẽ rất có ích.
Phối hợp với Đại Tu Di Cửu Cung Tán thì lại càng thêm tuyệt vời.
Tần Ninh giờ đã là thiên giả cảnh giới tam luân, đã có thể thư thả đôi chút.
Lúc này, trên dọc đường đi ra, trong hồ nước, Thanh Lân Ngạc lại xuất hiện tấn công Tần Ninh.
Thế nhưng, hiện tại, cấp bậc của hắn đã là thiên giả cảnh giới tam luân, không cần dựa vào bốn cuốn đan điển, Thanh Lân Ngạc cảnh giới ngũ luân, lục luân, thất luân không thể nào làm gì được hắn nữa rồi.
Chẳng qua là Tần Ninh vẫn chưa định rời khỏi hồ nước.
Những Thanh Lân Ngạc đó có thể giúp hắn tu luyện Thần Diên Kiếm quyết và sử dụng thuần thục Tịnh Trần Châu.
Thời gian dần trôi, trong hồ nước, đã sinh ra không biết bao nhiêu Thanh Lân Ngạc, Tần Ninh tiếp tục ở lại đây gần một tháng.
Mỗi ngày, hắn đều sử dụng Thần Diên Kiếm Quyết để rèn luyện kiếm thuật của mình.
Quan trọng nhất vẫn là cảm giác.
Đối với Tần Ninh, mỗi một võ quyết mà hắn đã từng tu luyện, hắn đều khắc sâu vào trong trí nhớ của mình.
Ký ức của cả chín đời, nhưng thực ra chỉ là chín vạn năm trong cuộc đời hắn mà thôi.
Đối với những cá thể sống mấy trăm vạn năm như hắn mà nói, trải qua mấy vạn năm đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, không đáng là bao.
Trong trí nhớ của hắn, không chỉ bao gồm ký ức của chín đời chín kiếp, mà còn chứa cả ký ức khi hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế nữa.
Ngày qua ngày, cuối cùng Tần Ninh cũng đã vừa lòng, chuẩn bị rời khỏi đây.
Thế nhưng, khi Tần Ninh đến bên bờ hồ, thì lúc này cũng có hai người bước vào.
Tần Ninh dừng chân lại, lẳng lặng theo dõi hai người kia.
Hiện tại, xung quanh hồ nước không còn sót lại thi thể nào.
Thanh Lân Ngạc ăn thi thể của võ giả, dưới sự rửa trôi của nước sông, mùi máu tươi cũng biết mất, chỉ còn lại vết máu lưu lại bên bờ, là minh chứng rõ ràng nhất chứng tỏ trước kia đã từng xảy ra một trận chiến khốc liệt.
"Chết tiệt!"
Đó là hai người mặc đồ đen, một người trong đó nói: "Một trăm mười tám vị trí linh uẩn, có hơn một nửa đã được dung hợp, thế nhưng, cũng có kha khá những kẻ khác đạt được chúng".
"Phía các đại nhân chắc chắc đã tức điên rồi!"
Một giọng nói bén nhọn khác vang lên, không nhịn được mà quát khẽ: "Lũ khốn nạn của Thượng Nguyên Thiên cũng có chút bản lĩnh đấy...", "Ai bảo không đâu...", hai người ta một lời ngươi một câu, bắt đầu bàn tán.
"Chỗ này là linh uẩn của Phong Trần Đại Đế, thế mà cả bảy tên nhãi cảnh giới thiên giả của nhà họ Phong đều thất bại, quả là cực kỳ vô dụng".
Giọng nói kia lại vang lên: "Ta nghe nói rằng mười một chỗ linh uẩn kia đã có năm nơi bị kẻ khác nẫng tay trên, các đại nhân kia đang rất tức giận, đã bắt đầu phái tay sai đuổi giết bọn họ rồi".
"Sao mà không tức được chứ?
Năm chỗ linh uẩn kia dây dưa đến trung tâm của vùng đất thánh táng, dù sao đó cũng không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, trước tiên xem linh uẩn ở đây làm sao đã!"
"Ừ...", hai người họ nói xong, rồi rảo bước về phía hồ nước.
Nhưng đúng lúc này, bên trong hồ nước bỗng nhiên xuất hiện mấy tia kiếm khí hệt như diều hâu, trong nháy mắt đã xé rách mặt nước lao ra.
Trong chốc lát, hai người kia không kịp né, đã bị kiếm khí Thần Diên đánh trúng, trông vô cùng chật vật, trên người xuất hiện vài miệng vết thương, máu tươi chảy ra xối xả.
Máu tươi màu đỏ đậm chảy xuống tí tách, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
"Khốn nạn!"
"Là kẻ nào?"
Ngay sau đó, hai người nhảy ra sau, nhìn về phía hồ nước.
Đúng lúc này, mặt nước dao động, bóng dáng Tần Ninh chậm rãi xuất hiện.
"Là ta!"
Tần Ninh cần thận quan sát đánh giá hai người kia.
Hai người họ cũng cẩn thận quan sát lại Tần Ninh.
"Là con người!"
Một người trong đó nói.
Lúc này, Tần Ninh cầm Tề Tiêu Kiếm trong tay, nhìn vào hai người kia, cười bảo: "Hình như các ngươi không phải nhỉ?"
"Đừng lảm nhảm với hắn, lên xực hắn đi".
Cả hai người đều mặc đồ đen, che kín cả người, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Phong cách ăn mặc này giống hệt với những người hắn đã từng gặp ở chỗ hoàng đế Tề Dân.
"Ma tộc Thiên Mục à?"
Tần Ninh thốt lên.
"Thằng chó!"
Vừa nghe thấy chữ ma, hai người kia đã lập tức nổi giận.
"Chúng ta đến từ thánh tộc Thiên Mục, há thể nào loài người hèn mọn như ngươi có thể nhục mạ chứ!"
Một người trong đó quát lớn: "Thằng khốn này".
"Hả?
Loài người hèn mọn hả?
Vậy sao lũ các ngươi còn nói tiếng người thế?"
Tên còn lại hừ nói: "Làm việc ở chỗ loài người tất nhiên là phải nói tiếng người rồi".
"Vậy bình thường các ngươi không nói tiếng người mà nói tiếng thú à?"
Hai người kia hiển nhiên là hiểu Tần Ninh đang mắng khéo bọn họ.
Chương 2713: Đánh với Ma tộc
“Đồ không biết liêm sỉ!”
Lúc này, một người trong số đó cười khinh bỉ: “Nếu như ngươi đã muốn chết đến vậy, thì bọn ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này!”
Xoẹt, xoẹt… Hai bóng người phi tới phía trước nhanh như một tia chớp.
Cùng lúc đó, Tần Ninh cầm Tề Tiêu Kiếm trong tay, chém thẳng về phía bọn họ.
Tuy rằng hắn không thể phát huy toàn bộ uy lực của thanh bảo khí cực cảnh cấp Thiên này, nhưng hắn có đủ khả năng để phô bày toàn bộ thực lực của bản thân.
Hắn chém ra một nhát kiếm, nhưng theo sau đó là vô vàn nhát kiếm giống hệt nhau liên tục xuất hiện.
Nhưng mà lần này, kiếm khí mạnh hơn nhiều so với lần đánh lén khi nãy.
Choang, leng keng… Phía trước hai người kia dần ngưng tụ thành rất nhiều dòng sức mạnh Cực Đạo.
Sau khi trao đổi chiêu thức xong, Tần Ninh cũng đã đoán được mười mươi thực lực của hai người này.
Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân.
Hắn có thể đối phó được.
Trong lòng Tần Ninh dần bình tĩnh lại, trường kiếm chém ra từng đạo kiếm ảnh, rực rỡ đến loá mắt.
Thần Diên Kiếm Quyết, cực đạo võ quyết cấp Huyền rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của hắn.
Vào lúc này, có một loại hơi thở khủng bố dần lan rộng, trời đất dao động, tiếng nổ vang trời, bởi vì Tần Ninh chiến đấu với hai người kia mà càng ngày càng có nhiều kiếm khí Thần Diên được ngưng tụ và nhắm thẳng về phía hai người đó.
Hơi thở sát phạt lan tràn.
“Phá!”
Vào khoảnh khắc ấy, kiếm khí của Tần Ninh, đột nhiên nổ mạnh.
Kiếm ý phát ra.
Kiếm thế thăng hoa.
Trong nháy mắt, những công kích của Tần Ninh dưới sự thăng cấp ý cảnh của kiếm thế, xuất hiện sự lột xác, trong nháy mắt, hắn phá vỡ hàng phòng ngự của hai người kia, chặt đứt cánh tay của bọn họ.
Ùm… ùm… hai người kia cùng nhau co người lại, rơi thẳng vào trong hồ nước, từng đợt sóng lớn nổi lên.
Thân hình Tần Ninh vững vàng đứng trên mặt nước, nhìn về phía bọn họ.
Trong lúc những cơn sóng gợn trên mặt hồ thì bỗng có bốn vệt ánh sáng bắn thẳng về phía Tần Ninh.
Tần Ninh chém ra một kiếm, Thần Diên chi ảnh lại được ngưng tụ.
Chỉ trong nháy mắt, từng đợt sóng lập tức quay cuồng, đánh tan Thần Diên chi ảnh.
Choang! Thứ ánh sáng kia bắn thẳng về phía Tần Ninh, dường như nó có khả năng xuyên qua thân thể của hắn vậy.
Thân hình Tần Ninh nhanh chóng dịch chuyển, bốn vệt sáng cũng biến ảo đuổi sát theo hắn, không hề có ý định bỏ cuộc.
Cuối cùng, bốn vệt sáng tiêu tán, Tần Ninh cũng đứng vững trên mặt hồ, nhìn hai người kia.
Lúc này, áo choàng của hai người kia đã nát vụn, để lộ ra hình dáng của bọn họ.
Nhìn kỹ thì vẻ ngoài của hai tên này cũng gần giống như con người.
Điểm khác biệt duy nhất chính là trên trán hai người này có thêm hai con mắt nữa.
Bốn con mắt, giống như là bản sao của nhau, giống nhau như đúc.
Mà vệt sáng lúc nãy là do bốn con mắt của chúng ngưng tụ thành.
“Thánh tộc Thiên Mục… Đây chẳng phải là thánh tộc Thiên Mục sao…”, Tần Ninh đã nhìn thấy rất nhiều loại Ma tộc khác nhau ở đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên.
Xem ra hai người này chính là thánh tộc Thiên Mục, bọn họ có thêm một đôi mắt nữa.
Khi đôi mắt kia nhắm lại, nếu bọn họ cố tình ngụy trang, thì khả năng cao là không ai có thể nhận ra được.
“Thì ra đây chính là dung mạo thực sự của Ma tộc Thiên Mục nhà các ngươi sao”.
Tần Ninh cười nói: “Đôi mắt thứ hai kia hẳn là có chỗ hơn người chứ nhỉ…”, nghe được lời này, ánh mắt của bọn họ đều trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Ninh cũng mang theo sát khí.
“Chịu chết đi!”
Trong nháy mắt, đôi mắt trên trán của bọn họ chợt lóe lên ánh hào quang, tiếng xé gió ngay lập tức vang lên, trong đôi mắt ấy ngưng tụ ra hai lưỡi dao màu đen sắc bén, trực tiếp nhắm về phía Tần Ninh.
Tề Tiêu Kiếm chắn trước người hắn, Tần Ninh cầm lấy kiếm, mạnh mẽ ngăn cản bốn lưỡi dao sắc, thân hình hắn phải thối lui mấy trăm trượng, sóng nước lan rộng ra, một lúc lâu sau mới có thể tạm dừng lại.
Thấy vậy, hai người kia nhìn nhau, rồi lại bay về phía trước.
Lúc này, Tần Ninh cũng không vội giết chết hai người này, mà hắn muốn nhìn thử xem, cái gọi là Thiên Mục của thánh tộc Thiên Mục rốt cuộc có thể bộc phát ra loại sức mạnh khủng khiếp tới nhường nào.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trên mặt hồ, ba bóng dáng không ngừng giao đấu với nhau.
Sau khi bộc phát ra uy lực của Thiên Mục, thực lực của hai người nọ đã chạm tới cảnh giới tôn giả tầng một.
Mỗi một lần xuất chiêu như vậy, Tần Ninh đều nguy hiểm vạn phần, nhưng mà vào lúc nguy hiểm cùng cực, hắn lại kịp thời tránh thoát.
Dần dần, hai người kia đã mất hết kiên nhẫn.
“Thiên Liệt!”
Một tên trong số chúng hét to: “Không thể tha cho hắn được, nhất định phải lấy mạng hắn”.
“Được!”
Dường như bọn họ đã có một quyết định quan trọng, người đàn ông tên Thiên Liệt kia nhanh chóng lui về phía sau, hai tay không ngừng kết ấn.
Tên còn lại bay thẳng về phía Tần Ninh, dường như hắn ta không muốn làm cho Tần Ninh ngăn cản việc mà Thiên Liệt đang làm.
Răng rắc… Tiếng nứt vỡ vang lên.
Lực lượng khủng bố bên trong cơ thể của Tần Ninh bộc phát.
Tiếng gầm vang trời, chỉ trong nháy mắt, Tề Tiêu Kiếm chém về phía tên còn lại.
Thế nhưng vào lúc này, người nọ cũng dựa vào đôi mắt thứ hai của chính mình kiên cường ngăn cản công kích của Tần Ninh.
“Thiên Liệt, chuẩn bị xong chưa?”
Tiếng hét vang cả đất trời.
“Xong rồi!”
Thiên Liệt vừa nói xong, hai bàn tay hắn ta nắm chặt, một loại hơi thở khủng bố nhanh chóng bùng nổ.
Ầm… tiếng nứt vỡ bỗng vang lên.
Đôi mắt của Thiên Liệt vỡ nát, ánh sáng màu bạc nhanh chóng lụi tàn, cùng lúc đó, hai viên cầu màu bạc nhanh chóng thành hình, chúng phi thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy vậy, tên còn lại vội vàng lùi xa ra.
Vào giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh nhìn thẳng về phía trước.
Hai quả cầu xoay tròn, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía hắn.
“Vạn Thần Diên!”
Tần Ninh vừa hô dứt câu, Thần Diên kiếm quyết ngay lập tức bùng nổ, mấy ngàn nhát kiếm khí trực tiếp lao ra.
Tiếng ầm vang không ngớt bên tai.
Từng nhát kiếm khí Thần Diên, vào giây phút tiếp cận hai quả cầu kia bỗng nhiên bị lưỡi dao vô hình chém vỡ, kiếm khí căn bản không thể ngưng tụ thành.
Cảnh tượng trước mắt khiến Tần Ninh phải chau mày.
Hai quả cầu này dường như là kẻ vô địch, hơn nữa bên trong nó còn ẩn chứa công kích không gian.
“Nếu đã như vậy thì…”, lúc này, Tần Ninh không hề có ý định lui bước, hắn vừa nói xong, hai bàn tay đã nắm chặt.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán xuất hiện ở trong tay Tần Ninh, chiếc ô màu màu xanh nhạt ngay lập tức bung ra.
Chỉ trong nháy mắt, tám ánh hào quang tượng trưng cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, phong, điện xuất hiện, sau đó chúng hợp thành một, vệt sáng thứ chín, ánh hào quang màu đen phá không mà đến, chúng phô bày ra lực lượng của mình.
Ầm… ầm… Những tiếng đổ nát vang lên liên tục.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán bất động như núi, chắn ở trước người Tần Ninh.
Ở phía đối diện, hai quả cầu kia bị ánh sáng đen quét qua, vỡ vụn thành từng mảnh.
“A…”, một tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức vang lên.
Ở phía xa kia, đôi mắt trên trán người đàn ông tên Thiên Liệt vỡ tan, máu tươi chảy ra từ khóe mắt.
Lúc này, sắc mặt của Tần Ninh có chút thay đổi.
“Thì ra là thế…”
“Đôi mắt thứ hai kia có thể làm vũ khí, chỉ có điều nếu bị đối thủ làm hỏng, thì nó cũng sẽ bị phá hủy…”, Tần Ninh nhìn bọn họ, cười nói: “Xem ra, Ma tộc Thiên Mục, cũng có một chút độc đáo đấy".
Tên còn lại vội vàng lui về phía sau, nâng Thiên Liệt dậy, hạ giọng hỏi: “Còn chịu đựng nổi không?”
“Ừ…”, Thiên Liệt nói: “Chúng ta không phải là đối thủ của người này, ngươi mau chạy trước đi, ta cản phía sau!”
“Thiên Liệt…”
“Đi mau!”
Thiên Liệt cố hết sức nói: “Kẻ này cần phải được lưu ý, bẩm báo cho đại nhân, hai mắt ta nay đã tàn phế, dù sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt người nọ càng khó coi hơn.
“Chạy?”
Giọng nói lạnh lẽo của Tần Ninh đột nhiên vang lên, hắn nói: “Không ai trong các ngươi có thể chạy thoát được đâu”.
Trong nháy mắt, Đại Tu Di Cửu Cung Tán ngay lập tức chụp xuống.
Tám ánh hào quang không ngừng vờn quanh, nhốt hai người bọn họ lại.
Chương 2714: Ở đâu?
Việt
Lúc này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn về phía hai người kia, ánh mắt hắn ẩn chứa một chút sát khí.
“Vậy nên, đôi mắt thứ hai của thánh tộc Thiên Mục mới chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của các ngươi, chỉ cần hủy hoại đôi mắt ấy, thì các ngươi cũng sẽ biến thành một kẻ phế vật mà thôi!”
Tần Ninh nói thầm: “Thì ra là thế”.
“Ta hỏi các ngươi, thánh tộc Thiên Mục tiến vào Thượng Nguyên Thiên từ khi nào, hay là, tất cả mọi nơi trong Trung Tam Thiên đều có dấu vết của thánh tộc Thiên Mục các ngươi?”
Người đàn ông bên cạnh Thiên Liệt nhìn những ánh hào quang bao phủ bên ngoài bọn họ, hắn ta đấm ra một quyền, ánh hào quang không hề thay đổi một chút nào.
Lúc này, hắn ta mới hiểu được, Tần Ninh đang ép bọn họ sử dụng con át chủ bài của mình, sau đó nhân cơ hội này, nắm lấy bí mật của bọn họ!”
“Muốn moi tin tức từ chỗ bọn ta sao? Ngươi nằm mơ đi!”
Thiên Liệt hét xong, rồi nhìn về phía tên đồng bọn bên cạnh.
Ầm… Ngay sau đó, thân hình hai người bọn họ ngay lập tức nổ tung, máu tươi nhiễm hồng ánh hào quang xung quanh.
Tần Ninh thấy vậy liền cau mày.
Thà chết chứ không chịu khuất phục! Sau khi thu hồi Đại Tu Di Cửu Cung Tán, Tần Ninh bước từng bước về phía trước, ánh mắt của hắn dần bình tĩnh lại, thân hình hắn lặng lẽ biến mất ở bên trong ốc đảo, đi về phía Sa Khâu… Gần một tháng trôi qua, bên ngoài có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Rời khỏi đạo tràng Linh Uẩn của Phong Trần Đại Đế, Tần Ninh tiếp tục du hành ở trong vùng đất thánh táng… Trên con đường này, hắn gặp được không ít võ giả, Tần Ninh cũng biết được không ít tin tức.
Một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn, mỗi chỗ đều có những đặc điểm riêng.
Tần Ninh tìm được hai nơi, do hoàng đế Tề Dân và Phong Trần Đại Đế để lại, chỉ cần so sánh độ mạnh yếu của Linh Uẩn do hoàng đế Tề Dân và Phong Trần Đại Đế để lại cũng đó có thể thấy được sự chênh lệch thực lực giữa hai người khi còn sống.
Lúc này, Tần Ninh đang ở bên trong một tòa thành cổ của vùng đất thánh táng.
Đây cũng là nơi cất giấu một đạo Linh Uẩn, chẳng qua là hiện tại, Linh Uẩn đã bị người khác lấy đi, thành cổ cũng không có những bí mật nào khác, nên có không ít võ giả tụ tập ở đây.
Tần Ninh âm thầm tiến vào bên trong thành cổ.
Ven đường, có không ít võ giả nói chuyện với nhau, làm cho Tần Ninh biết thêm càng nhiều tin tức.
“Một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn, nghe nói hiện tại, đã bị đào hết hơn phân nửa, mỗi khi có một cái xuất hiện thì lại có thêm một cường giả ra đời”.
“Thật đáng tiếc, ta không tìm được nơi nào cả…”
"Ngươi cũng đừng thấy tiếc làm gì, nếu ngươi gặp được, thì coi chừng mạng cũng chẳng còn mà hưởng, ta may mắn tìm được một nơi cất giấu Linh Uẩn, tiến vào khảo sát, kết quả là suýt chút nữa chết ở bên trong, khiến ta phải dùng hết tất cả những con át chủ bài của mình, cuối cùng cũng chẳng lấy được gì cả”.
“Ngươi và ta không giống nhau, ta thông minh sáng sủa…”
“Cút…”, đi ngang qua một ngã tư đường, bên đường có một đám người đang tranh luận sôi nổi.
“Nhưng mà theo như ta được biết, trong một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn này, có mười một chỗ là do võ giả cấp Đế cường đại nhất xây dựng nên”.
“Ta cũng nghe nói một trăm linh bảy chỗ khác không bằng một góc của mười một chỗ kia, hơn nữa nghe nói, đã có tám chỗ bị người khác chiếm được”.
Tần Ninh khẽ nhăn mày.
Thánh tộc Thiên Mục tạo ra vùng đất thánh táng, mười một chỗ cất giấu Linh Uẩn kia, hẳn là đầu mối then chốt nhất.
Bây giờ, đã có tám chỗ bị người khác chiếm được.
Còn lại ba chỗ kia đang ở đâu?
“Chúng ta đừng ngồi ở trong này nữa, đi ra ngoài đi dạo đi, cầu một chút may mắn, nếu như có một đạo Linh Uẩn được chúng ta cùng nhau phát hiện, vậy khả năng chúng ta thành công vượt qua khảo sát có phải là rất lớn không?”
“Hay!”
Một vài người rời khỏi nơi này.
Thành cổ có khả năng chứa hơn mười vạn người cư ngụ, hiện giờ số lượng võ giả xuất hiện ở đây vốn cũng không nhiều.
Tần Ninh đi dạo trên đường, hắn cũng chẳng có mục đích gì cả.
Có không ít võ giả cũng chỉ biết đi dạo ở trong thành cổ, nếu rảnh rỗi không có việc gì làm liền tụ tập lại một chỗ thảo luận một ít tin tức mà bọn họ nghe được.
Tần Ninh đi dạo hơn nửa ngày ở trong thành cổ, cuối cùng hắn gặp một vài võ giả ở thành bắc.
“Tần công tử!”
Thủ lĩnh là một người trông có vẻ khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ mi thanh mục tú, làm cho người ta rất khó sinh ra ác cảm.
“Ngươi là?”
“Tại hạ là Hứa Kình hộ pháp của Thiên Cương Thần Môn!”
Hứa Kình tự giới thiệu xong, liền mang theo mấy người, đi về hướng Tần Ninh, chắp tay nói: “Đại danh của Tần công tử, bọn ta đều đã nghe thấy từ lâu, lúc trước ở núi Thần Nguyên bọn ta cũng đã nhìn thấy Tần công tử, nhưng mà Tần công tử không biết ta”.
Hộ pháp của Thiên Cương Thần Môn ít nhất cũng đạt tới cảnh giới tôn giả.
Tần Ninh nhìn về phía Hứa Kình, gật đầu, nhân tiện đó, hắn nói: “Ta cũng có một chút ấn tượng với ngươi”.
“Tần công tử, sao không thấy vị phu nhân kia của ngươi đâu?”
“Phu nhân?”
Hứa Kình nói: “Lúc trước, bọn ta ở bên ngoài đạo tràng Linh Uẩn nhìn thấy phu nhân Diệp Viên Viên, nhưng mà lúc ấy còn có võ giả nhà họ Nguyên và nhà họ Chu tiến vào trình diện, bọn ta tiến vào, không đạt được Linh Uẩn, liền rời khỏi nơi đó, lúc ấy ta nhìn thấy người nhà họ Nguyên và người nhà họ Chu vẫn chưa đi…”, Tần Ninh cau mày.
Hứa Kình tiện thể nói tiếp: “Chẳng qua là những người ở lại đều là tôn giả nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, bọn ta… thế đơn lực mỏng, không dám nhúng chân vào vũng nước đục này, nên bọn ta đành đi trước…”, Tần Ninh nhìn về phía Hứa Kình, hắn hỏi: “Ở đâu?”
“Ta dẫn ngươi đi!”
Lúc này, Hứa Kình vội nói: “Mong Tần công tử chớ trách, không phải là ta không muốn trợ giúp Diệp phu nhân, nhưng thật sự là có lòng mà không đủ sức”.
“Việc này không liên quan đến các ngươi”.
Tần Ninh lập tức nói: “Làm phiền dẫn đường giúp ta”.
“Vâng!”
Đám người Hứa Kình, lập tức chạy như bay về phía trước,
Tần Ninh cũng theo đám người Hứa Kình, rời khỏi đây.
Bên ngoài thành cổ, vùng đất thánh táng, giữa đất trời mênh mông, vài bóng người đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, Hứa Kình ở phía trước dẫn đường, dẫn Tần Ninh đi tới một dãy núi cao nguy nga.
Đi qua một dãy núi, phía trước là vùng đồng bằng rộng lớn bao la.
Một tòa núi cao cô đơn giữa đất trời rộng lớn.
Ngọn núi đó cao khoảng vạn trượng, khí thế uy vũ, vừa nhìn thấy nó, người ta đã cảm một loại hơi thở kì bí khiến tim đập nhanh hơn.
Lúc này, mọi người đều cau mày.
Lúc này, Hứa Kình nói: “Lúc đó, bọn ta tìm thấy Linh Uẩn ở đây, chẳng qua là lúc ấy hơi thở của Linh Uẩn cũng không giống như bây giờ…”, ánh mắt Tần Ninh nhìn về nơi đó, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng là vẫn có thể nhìn thấy đạo Linh Uẩn kia vẫn chưa bị người khác cướp đoạt.
Hoặc nói cách khác, người chiếm được Linh Uẩn còn đang tiêu hóa lực lượng của Linh Uẩn.
Xung quanh quả thật có hơi thở ẩn hiện.
Ánh mắt của Hứa Kình nhìn về phía chân núi, hai mắt hắn ta co lại, hắn ta nói ngay: “Ở kia!”
Chân núi có một khe núi, hơn mười bóng người đang tụ lại cùng một chỗ.
“Là Nguyên Duệ của nhà họ Nguyên!”
“Còn có Chu Hỗn của nhà họ Chu nữa!”
Hứa Kình vội nói: “Hai người này đều là cao thủ có cảnh giới tôn giả của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu…”, Tần Ninh đang đứng ở phía trước, ở dưới chân núi, hơn mười vị võ giả của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu dường như đang chờ đợi một điều gì đó.
“Tần công tử, bọn ta chỉ có thể dẫn ngươi đến đây thôi”.
Hứa Kình vội nói: “Dù sao thì quan hệ giữa Thiên Cương Thần Môn bọn ta với nhà họ Nguyên và nhà họ Chu cũng đang yên ổn, bọn ta không muốn trở mặt với bọn họ…”
“Ừ, cảm ơn!”
“Công tử khách sáo rồi!”
Nói xong, Hứa Kình nhanh chóng mang người rời khỏi đó.
Mà lúc này, ánh mắt Tần Ninh quan sát kỹ xung quanh, bóng dáng hắn dần biến mất.
Chương 2715: Cuối cùng cũng ra rồi
Mà vào lúc này, vị trí chân núi.
Nguyên Duệ và Chu Hỗn dẫn theo mười mấy vị võ giả nhà họ Nguyên, nhà họ Chu ẩn nấp ở đây.
"Nguyên Duệ ca, phải đợi tới khi nào?"
"Sắp rồi!"
Nguyên Duệ mặc một bộ trường sam, khí chất nhã nhặn lịch sự, lúc này cười nói: "Người phụ nữ kia chắc sắp đi ra rồi!"
"Hai người chúng ta đều là tôn giả cảnh giới tầng hai, cho dù người phụ nữ kia đã lấy được linh uẩn, có lẽ cũng sẽ không đến cảnh giới tôn giả, chúng ta sẽ đánh khiến nàng trở tay không kịp, định có thể chém chết!"
"Ừ...", Nguyên Duệ và Chu Hỗn nhìn nhau, tiếp tục lẳng lặng chờ đợi.
Không lâu sau trên đỉnh núi, ánh sáng bắn ra bốn phía, khí tức kinh khủng dần dần tan đi, biến mất không thấy.
Mà vào lúc này, một bóng người mặc đồ xanh chậm rãi xuống núi.
Mái tóc dài như thác nước xõa ở sau gáy, khuôn mặt trắng như thoa phấn hiện ra khí chất lạnh lẽo mà hờ hững.
Nhìn qua giống như một mỹ nữ tuyệt trần đi ra từ trong núi băng tuyết vậy.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ khiến người ta cảm thấy cô gái này có khí chất vô song đặc biệt không nói ra được, khiến người ta không nhịn được mà nhìn kỹ hơn.
Giờ phút này, Nguyên Duệ và Chu Hỗn đều ngẩn ngơ, rất nhanh đã tỉnh táo lại.
"Diệp Viên Viên".
Nguyên Duệ thấp giọng nói: "Người phụ nữ này cuối cùng cũng ra rồi".
"Ra tay!"
Không nói nhiều lời thừa thãi, hai người trong nháy mắt hướng phía trước mà đánh.
Khí tức kinh khủng bộc phát ra.
Võ giả cảnh giới tôn giả theo đuổi võ tâm cực hạn! Võ tâm cực hạn theo đuổi rèn luyện thất tình.
Mà mỗi khi rèn luyện một lần, tâm tính sẽ lột xác một lần, thực lực của võ giả cũng tăng vọt một lần.
Nguyên Duệ và Chu Hỗn đều là tôn giả cảnh giới tầng hai, ở trong Thượng Nguyên Thiên cũng được coi là cao thủ hàng đầu.
Hai người hợp tác dẫn theo mười mấy vị võ giả cảnh giới thiên giả, trong nháy mắt đã xông ra, khí thế mạnh mẽ.
Vẻ mặt cô gái xinh đẹp phía trước lạnh lẽo, hai tay lập tức nắm chặt, một tiếng nổ kinh khủng truyền ra.
Ầm... Ba người va chạm, ngọn núi to khẽ run lên, cả thân núi đều phải chấn động.
Nguyên Duệ và Chu Hỗn lần lượt thụt lùi.
Mà bóng người xinh đẹp kia cũng dừng bước chân đang đi xuống núi lại, đứng ở chân núi, có chút khó hiểu nhìn về phía hai người.
"Diệp Viên Viên!"
"Diệp Viên Viên!"
Sắc mặt Nguyên Duệ cùng Chu Hỗn đều vô cùng lạnh lẽo.
"Các ngươi là người nào?"
Lúc này Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.
Những năm gần đây ở Trung Tam Thiên, nàng ở trong Huyết Thần Cung của Huyết Vân Vực, đã sớm không còn là tiểu tỳ nữ, tiểu nha đầu đi theo Tần Ninh ở đế quốc Bắc Minh năm đó rồi.
Không chỉ có vóc người trổ mã yểu điệu duyên dáng quyến rũ, mà tâm tính cũng biến đổi rất nhiều.
Nếu không, nàng cũng sẽ không thể sống tới bây giờ.
"Người đến giết ngươi!"
Nguyên Duệ giễu cợt nói: "Mấy người các ngươi bởi vì Tần Ninh mới có thể được người khác chú ý, nhưng cũng là bởi vì Tần Ninh nên mới chịu chết".
"Trước kia Tần Ninh có thể che chở ngươi, bây giờ ngươi có mọc cánh cũng khó mà bay được".
Diệp Viên Viên nghe vậy thì nhíu mày lại.
"Ngươi nghĩ ta vô dụng lắm sao?"
Diệp Viên Viên hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt, mơ hồ có khí tức bá đạo nổi lên xung quanh cơ thể.
Khí thế mạnh mẽ cuồng bạo không ngừng lan ra.
"Cảnh giới tôn giả?"
"Cảnh giới tôn giả tầng một!"
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Diệp Viên Viên có chút hờ hững.
"Thật sự cho là ta dễ bắt nạt lắm sao?"
Diệp Viên Viên hét lên một câu, cả người lập tức lao ra, xung quanh cơ thể có từng bông sen màu xanh, trong nháy mắt đã lan ra khắp trời đất xung quanh, chủ động đánh ra.
Nàng ở trước mặt Tần Ninh đúng là vẫn luôn dịu dàng như một con cừu nhỏ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa nàng là cừu con thật.
Ở trước mặt Tần Ninh, nàng yếu đuối.
Ở trước mặt người ngoài, nàng rất mạnh.
Mấy vị đệ tử của Tần Ninh có ai mà không hiểu, nếu muốn theo Tần Ninh, đi khắp thiên hạ thì cần phải sử dụng hết sức mạnh của mình! Đương nhiên Diệp Viên Viên nàng cũng biết.
"Ta sẽ cho các ngươi nhìn một chút sức mạnh kinh khủng của linh uẩn".
Diệp Viên Viên hét lên, bàn tay nắm chặt, khí thế kinh khủng trong cơ thể bùng nổ.
Nàng là cảnh giới tôn giả tầng một, lúc đối mặt với Nguyên Duệ và Chu Hỗn cảnh giới tôn giả tầng hai đã thể hiện ra mức độ sức mạnh của mình.
Chỉ trong phút chốc, ba người đã lao vào đánh nhau, đám võ giả khác nhà họ Chu và nhà họ Nguyên căn bản không nhúng tay vào được.
Cảnh giới tôn giả đánh nhau, nếu bọn họ ra tay chắc chắn sẽ phải chết.
Ầm... Từng tiếng nổ không ngừng vang lên.
Diệp Viên Viên bùng nổ khí tức, càng ngày càng mạnh mẽ, hơn nữa phối hợp với một võ quyết Cực Cảnh, khí thế thể hiện ra hoàn toàn không thua kém hai người Nguyên Duệ, Chu Hỗn.
Lúc này, Chu Hỗn và Nguyên Duệ đều cảm thấy được áp lực to lớn.
Lúc trước Diệp Viên Viên xông vào bên trong cửa ải linh uẩn này, bọn họ muốn ra tay với nàng, nhưng nàng đã bắt đầu vượt ải linh uẩn rồi.
Cho nên bọn họ thất bại, liền chờ đợi ở chỗ này.
Đến cuối cùng, chắc chắn Diệp Viên Viên đã lấy được linh uẩn.
Nhưng Diệp Viên Viên vốn chỉ là cảnh giới thiên giả nhị luân, theo bọn họ suy nghĩ, cho dù nàng lấy được linh uẩn cũng chỉ là cảnh giới thiên giả lục luân, thất luân thôi.
Nhưng không ngờ Diệp Viên Viên lại tới cảnh giới tôn giả tầng một rồi.
Càng không ngờ được Diệp Viên Viên lại có thể lấy cảnh giới này để chống lại bọn họ.
"Đáng chết!"
Chu Hỗn hừ một tiếng, mắng: "Người phụ nữ này quá đáng sợ".
Vốn nghĩ người phụ nữ có thể được Tần Ninh nhìn trúng chắc chắn là không tầm thường, nhưng bọn họ không nghĩ tới sẽ bất phàm đến trình độ này.
"Rút lui!"
Chu Hỗn hùng hùng hổ hổ nói.
"Muốn đi thì đi sao?"
Giờ phút này Diệp Viên Viên lại hừ một tiếng nói: "Không được đâu".
Vừa dứt lời, nàng nắm chặt tay lại, lòng bàn tay có một dấu ấn hoa sen màu xanh ngưng tụ, trong nháy mắt đã bộc phát ra, lao thẳng về phía hai người Chu Hỗn và Nguyên Duệ.
Thấy hoa sen xanh sắp đến gần hai người, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, hoa sen xanh nổ tung, như có hàng ngàn vạn ánh sáng tỏa ra.
Ầm... Mặt đất dưới chân núi chấn động, đá vụn bay tứ tung, từng vị võ giả cảnh giới thiên giả liên tục bị đá vụn đập trúng, không biết sống chết.
Mà hai người Chu Hỗn và Nguyên Duệ lại thở hổn hển.
Ở trước mặt hai người có một bóng người đứng vững, nhìn về phía Diệp Viên Viên.
"Nguyên Ca Ngọc!"
Nguyên Duệ thấy người đàn ông vừa xuất hiện, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyên Duệ, sao lại chật vật như vậy?"
Người đàn ông vừa xuất hiện là một thanh niên, nhìn dáng vẻ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng khí tức loáng thoáng lại mạnh hơn hai người Nguyên Duệ, Chu Hỗn rất nhiều.
Nguyên Ca Ngọc?
Diệp Viên Viên lạnh lùng nhìn về phía thanh niên kia.
"Nhà họ Nguyên, nhà họ Chu, xem ra vẫn muốn tự tìm cái chết!"
Diệp Viên Viên lạnh lùng nói: "Lần trước bị dạy dỗ ở Cửu Nguyên Vực còn chưa đủ sao?"
Nghe thấy lời này, Nguyên Ca Ngọc lại giễu cợt nói: "Chỉ là một tên Tần Ninh, sao có thể đủ để nhà họ Nguyên và nhà họ Chu sợ chứ?"
"Vậy sao?
Bây giờ mạnh miệng, ngày đó nếu không phải nhờ đám người Hoa Độc bà bà, Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân xuất hiện, chỉ sợ mấy đế giả nhà họ Nguyên và nhà họ Chu các ngươi sẽ chết hết nhỉ?"
Nguyên Ca Ngọc nghe thấy lời chế giễu của Diệp Viên Viên cũng không quan tâm.
"Đúng là Nguyên Ca Ngọc ta không phải là đối thủ của Tần Ninh, nhưng sợ rằng ngươi lại không phải đối thủ của ta".
"Phải hay không phải, sau khi đánh nhau mới biết được".
Diệp Viên Viên không nhượng bộ, trong nháy mắt đã lao ra...
Phong Trần quát lên: "Không đưa cho ngươi thì sao?"
"Không đưa ư?
Tất cả năng lượng linh uẩn là của ta, sau khi luyện hóa năng lượng linh uẩn của ngươi xong, tia ý chí cuối cùng của ngươi sẽ biến mất, cuối cùng mọi thứ ngươi để lại đều thuộc về ta".
Lúc này, Tần Ninh thong dong tới chỗ cất dấu trong đỉnh núi kia.
"Con cháu của ngươi đều đã chết sạch cả rồi, ngươi không còn sự lựa chọn nào đâu!"
Hắn đẩy cửa bước vào trong đại điện.
Trong điện trông khá đơn điệu, có rất nhiều khoảng trống.
Mà sâu trong đó có một cái ghế xếp, trông tựa như được chế tạo bằng cát vàng, tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này, một bóng người đang ngồi ngay ngắn trên cái ghế dựa màu vàng kia, đôi mắt người nọ nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Đó chính là Phong Trần Đại Đế! Là một bậc anh hào hơn hai mươi vạn năm trước.
Vào giờ khắc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, độ ấm trong đại điện dường như có xu hướng đi xuống.
"Nói đi".
Tần Ninh nhìn vào người đang ngồi trên ghế dựa kia, nói thẳng mục đích của mình: "Chuyện tới nước này rồi, ngươi không còn gì để giấu nữa đâu".
Ánh mắt Phong Trần Đại Đế có chút lạnh lùng, ông ta nói: "Bọn họ là những thiên kiêu ưu tú nhất của nhà họ Phong ta từ xưa đến nay, giờ tất cả đã bị ngươi giết".
"Nếu ngươi dám đảm bảo sẽ không trả thù những người còn lại của nhà họ Phong ta thì ta sẽ phối hợp với ngươi".
Tần Ninh nhìn thoáng qua Phong Trần Đại Đế, cười bảo: "Ngươi có nói hay không thì ta đều có thể cướp đoạt năng lượng linh uẩn để giúp ta mạnh hơn thôi".
Phong Trần Đại Đế lập tức đáp lại: "Ngươi nói cũng đúng, thế nhưng, lẽ nào ngươi không muốn biết những chuyện khác sao?"
Những chuyện khác!
"Ngươi muốn nói thì đã nói rồi, không nói thì thôi".
Tần Ninh khoát tay nói.
"Nếu ta nói thì ngươi không được trả thù những người còn lại của nhà họ Phong, ít nhất phải cho Phong Trần ta để lại đời sau".
"Có nói hay không?"
Tần Ninh bước thẳng tới, nhìn vào Phong Trần Đại Đế.
"Ngươi có biết linh uẩn này là do ai hao tâm tổn sức nuôi dưỡng không?"
"Hở?"
Tần Ninh nhìn về phía Phong Trần, cười hỏi: "Ngươi biết à?"
"Ta biết!"
Phong Trần Đại Đế nói thẳng: "Bởi vì ta có Tịnh Trần Châu nên biết được một chút thông tin".
"Một trăm mười tám vị trí linh uẩn hoàn chỉnh thì chỉ có mười một vị trí là quan trọng nhất".
"Còn một trăm linh bảy chỗ còn lại giống như ta vậy, nếu những linh uẩn đó có xếp hạng thì ta đứng vị trí hơn chín mươi, gần như là lót đáy".
Tần Ninh quan sát thân thể của Phong Trần Đại Đế, từ từ bước lại gần, ra hiệu bảo Phong Trần Đại Đế xuống dưới, còn mình thì ngang nhiên ngồi trên ghế.
"Nói tiếp đi...", Tần Ninh nhìn xuống Phong Trần Đại Đế đang đứng ở kia, hỏi: "Mười một chỗ kia có gì khác sao?"
"Mười một chỗ kia là những nhân vật hùng mạnh nhất được sinh ra trên khắp Thượng Nguyên Thiên trong vòng ba mươi vạn năm trở lại đây, linh uẩn của những người đó vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có khả năng tạo ra đế giả".
Tạo ra đế giả! Tần Ninh mỉm cười hỏi tiếp: "Người đứng sau là ai?"
"Là thánh tộc Thiên Mục!"
Thánh tộc Thiên Mục?
Phong Trần Đại Đế thấy Tần Ninh nhíu mày lại, bèn vội vàng nói tiếp: "Bọn họ tự gọi bản thân mình là thế".
Tộc Thiên Mục! Liệu đó có phải là chủng tộc hùng mạnh đứng sau lưng ma tộc Ám Nguyệt và ma tộc Kim Nguyệt không?
"Nói tiếp đi!"
"Bọn họ tự xưng là thánh tộc Thiên Mục, vô cùng mạnh mẽ, không thể không kiêng dè, hơn nữa lại hừng hực dã tâm, nuôi dưỡng linh uẩn, rồi dẫn đời sau của những cường giả đã qua đời từ lâu như ta đến, rồi nhận lấy lực lượng linh uẩn, tự tăng sức mạnh bản thân lên rồi cống hiến cho bọn chúng".
Phong Trần Đại Đế bất đắc dĩ nói: "Chúng ta là cội nguồn lực lượng, bọn họ phải nắm được nguồn lực lượng ấy trong tay, mưu đồ nhấc lên sóng gió ở Thượng Nguyên Thiên".
Tần Ninh nhìn về phía Phong Trần, rồi mỉm cười nói: "Những thứ mà ngươi nói không khác những gì mà ta đoán lắm".
Phong Trần Đại Đế sửng sốt.
Trước khi ông ta trở thành linh uẩn, những tin tức này đều được Tịnh Trần Châu ghi lại, vậy nên ông ta mới biết.
Thế nhưng sao Tần Ninh đoán được chứ?
"Vậy ngươi nói xem mười một linh uẩn kia ở đâu?"
"Chắc là ở trung tâm vùng đất thánh táng, chúng đều quay quanh một chỗ, dường như, mười một linh uẩn kia đang trấn áp cái gì đó...", trấn áp cái gì?
Chân mày Tần Ninh chau lại.
"Ngươi nói mười một người đó có những ai!"
Phong Trần Đại Đế nói tiếp: "Hai mươi vạn năm trước, cách thời đại ta sống khoảng ba năm vạn năm gì đó, có hai người cực kỳ hùng mạnh".
"Thiếu Dương Đao Đế, Vân Thiếu Dương, chỉ với một thanh Thiếu Dương Đao, một bộ Thiếu Dương Đao Pháp đã vô địch thiên hạ!"
"Còn có một người là Vân Hiên Kiếm Đế, Lý Vân Hiên, người này có kiếm thuật siêu phàm, một thanh Kỳ Mộc Kiếm sắc bén, không ai địch lại, từ lõi thân cây Thiên Văn chế tạo nên một thanh thần binh số một, còn có cả Vân Tiêu Kiếm Quyết vô cùng mạnh mẽ nữa".
Tần Ninh gật gù lắng nghe.
Hắn đã từng nghe nói đến tên hai người họ.
Quả thật, ở thời đại đó, bọn họ đều là những nhân vật số một số hai.
"Còn những người khác thì sao?"
"Những người khác... ta không biết bao nhiêu...", Phong Trần Đại Đế nói tiếp: "Người ngoài chắc chắn không thể biết được những thông tin này".
"Tốt".
Tần Ninh gật đầu nói: "Ta sẽ không truy giết những người còn lại của nhà họ Phong nữa".
"Cảm tạ".
Phong Trần Đại Đế nở một nụ cười cay đắng.
Ông ta vốn định để lại cơ duyên của mình cho con cháu, nhưng hiện tại... giờ đã hóa theo mây gió.
Trái lại, bản thân ông ta không thể không nhân nhượng vì lợi ích của tất cả.
Phong Trần Đại Đế vung tay lên, một quyển trục, một hạt châu xuất hiện trong tay ông ta.
"Đây là Phong Linh Thiên Tán quyết, pháp quyết này là võ quyết truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Phong ta, chỉ tiếc là nó đã bị dừng ở đời của ta, võ quyết cấp Thiên này không phải do ta sáng lập, nó được ta tìm thấy ở trong cổ tích vào năm xưa, còn đây chính là Tịnh Trần Châu".
"Ngươi vừa thấy được sức mạnh của Tịnh Trần Châu rồi đấy, nó có thể lược bớt sức mạnh của không gian mà không ảnh hưởng đến bản thân người dùng, khiến kẻ địch bị trói buộc, giết càng dễ dàng hơn".
"Còn Phong Linh Thiên Tán quyết này là phong thuật, có khả năng tạo bão cát, sức mạnh tiềm ẩn vô cùng lớn".
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười, nhận lấy quyển trục và Tịnh Trần Châu.
Hắn cất luôn Tịnh Trần Châu vào.
Còn quyển trục, hắn mở ra nhìn một lát rồi nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì?
Phong Linh Thiên Tán quyết này quả thật rất mạnh, ta đã dựa vào nó mà vô địch trong cùng cảnh giới đó".
Phong Trần Đại Đế vội vàng nói.
"Là như thế này phải không?"
Tần Ninh nói xong, đưa bàn tay lên, trong lòng bàn tay chợt có tiếng gió thét gào vang không dứt bên tai.
Dần dần, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện từng tiếng gió thổi, trong cơn gió vô hình lại thoáng xuất hiện cát bụi.
Bão và cát cùng tụ tập lại một chỗ, từ từ xoay tròn, rồi biến thành một cơn bão cát.
Vào thời khắc ấy, Phong Trần Đại Đế đờ đẫn.
"Nó quả thật là một võ quyết rất mạnh, và cực kỳ tương đồng với võ quyết tên là Sa Vẫn Thuật mà ta biết".
Tần Ninh cười bảo: "Nhưng mà nếu cả hai kết hợp với nhau thì uy lực sẽ tăng thêm gấp bội đấy".
Phong Trần Đại Đế ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Vậy là học xong rồi à?
Không phải! Là do Tần Ninh đã biết trước rồi.
"Còn gì nữa không?"
Tần Ninh cười bảo: "Còn có những thứ khác nữa nhỉ?"
Phong Trần Đại Đế nghe vậy, gượng gạo nhìn vào Tần Ninh, nói: "Hết rồi, còn sót lại mỗi cái linh uẩn này thôi".
"Che che giấu giấu làm gì?"
Tần Ninh còn chưa lên tiếng, thì một cái đầu của Cửu Anh ở cổ tay hắn đã ngóc lên nói: "Đến ta còn ngửi được mùi máu tươi, chắc đây là máu của một con thiên nguyên thú khác xịn nào đó!"
Chương 2712: Thiên giả cảnh giới tam luân
Phong Trần Đại Đế nghe vậy, vội nói: "Đó là do năm xưa ta từng dung hợp khí huyết của một con thiên nguyên thú Dực Lân Đại Bằng, và nó cũng nằm trong năng lượng linh uẩn của ta".
"Vậy à?"
Tần Ninh cười nói: "Vậy rất tốt".
Vừa dứt lời, Tần Ninh nhìn xuống Phong Trần Đại Đế, nói tiếp: "Chuyện đã đồng ý với ngươi ta sẽ làm được, ta sẽ không làm khó nhà họ Phong bây giờ".
Nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, linh uẩn của Phong Trần Đại Đế dần cuốn vào vầng sáng.
Rồi từng dòng lực lượng linh uẩn chảy vào trong cơ thể Tần Ninh.
Lại một lần nữa, Tần Ninh lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ linh uẩn.
Lần này chớp mắt đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, trên người Tần Ninh có bảy đường thần văn, giờ đã thành tám đường, chín đường, chín đường thần văn ngưng tụ thành một, bắt đầu đi vào trong cơ thể Tần Ninh.
Cuối cùng, trên người Tần Ninh ngưng tụ ra một vòng huyết luân.
Cảnh giới thiên giả theo đuổi tu luyện máu, tu luyện kinh mạch, tu luyện đến trạng thái tối đa.
Cực hạn của cơ thể.
Cực hạn của huyết mạch.
Hai thứ này có thể gọi là gốc rễ của cảnh giới Cực Cảnh.
Sau khi một vòng huyết luân được tạo thành, thì ngay lập tức xuất hiện vòng thứ hai, vòng thứ ba... rồi cuối cùng ổn định ở ba vòng huyết luân.
Thiên giả cảnh giới tam luân.
Tần Ninh he hé mắt, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Phong Trần Đại Đế mạnh hơn hoàng đế Tề Dân rất nhiều, nên lực lượng dung hợp càng mạnh hơn.
Trước kia là cảnh giới tam văn tới cảnh giới thất văn.
Hiện tại là cảnh giới thất văn đột phá thẳng tới cảnh giới tam luân.
Đây chính là điểm mạnh của linh uẩn.
Nếu lũ Tề Kiện đạt được linh uẩn thì thực lực sẽ tăng còn kinh hơn hắn nhiều.
Lúc này, Tần Ninh thong dong đứng dậy, quan sát xung quanh.
"Phong Linh Thiên Tán quyết...", "Nếu kết với Sa Vẫn Thuật, mỗi cái đều có chỗ kỳ diệu riêng của nó, không thể nói rõ được, xem phải thử một lần mới biết!"
"Tịnh Trần Châu... đây là vật không tệ...", ở đạo tràng linh uẩn của hoàng đế Tề Dân, hắn đã đạt được Tề Tiêu Kiếm và thuật Khống Nguyên kia, Tề Tiêu Kiếm khá hữu dụng, đối với Tần Ninh thì những nội dung được ghi chép trong thuật Khống Nguyên kia thì lại có hơi cẩu thả.
Ở đời thứ năm của hắn, hắn đã đạt được danh hiệu Cửu Nguyên Đan Đế, sáng tác Cửu Nguyên Đan Điển, đến cả chất gỗ bọc ngoài đan điển đều phải chọn loại tốt nhất, nội dung ghi trong đan điển phải phong phú, bao gồm tất cả những ghi chép về đan dược và thuật luyện đan trên khắp Cửu Đại Thiên.
Thậm chí có rất nhiều lần, vì để chứng minh cho thuật luyện đan mà hắn sáng tạo, hắn đã liên tục dấn thân tiến vào các tuyệt địa, các cấm địa trong Cửu Đại Thiên để kiểm chứng.
Trong mỗi một đời tập trung tu luyện về một thuật, thái độ của Tần Ninh luôn theo đuổi giới hạn cao nhất của nó.
Trong mắt hắn, thuật Khống Nguyên không đáng nhắc tới, nhưng đặt vào thế giới Cửu Đại Thiên thì nó cũng là một loại thuật con rối hàng đầu rồi.
Hắn có thể tặng nó cho đạo sĩ áo đỏ, coi như là bồi thường Đại Tu Di Cửu Cung Tán lấy từ chỗ ông ta.
Tề Tiêu Kiếm.
Tịnh Trần Châu.
Nếu có thể sử dụng hai món bảo khí Cực Cảnh cấp thiên này một cách hợp lý thì sẽ rất có ích.
Phối hợp với Đại Tu Di Cửu Cung Tán thì lại càng thêm tuyệt vời.
Tần Ninh giờ đã là thiên giả cảnh giới tam luân, đã có thể thư thả đôi chút.
Lúc này, trên dọc đường đi ra, trong hồ nước, Thanh Lân Ngạc lại xuất hiện tấn công Tần Ninh.
Thế nhưng, hiện tại, cấp bậc của hắn đã là thiên giả cảnh giới tam luân, không cần dựa vào bốn cuốn đan điển, Thanh Lân Ngạc cảnh giới ngũ luân, lục luân, thất luân không thể nào làm gì được hắn nữa rồi.
Chẳng qua là Tần Ninh vẫn chưa định rời khỏi hồ nước.
Những Thanh Lân Ngạc đó có thể giúp hắn tu luyện Thần Diên Kiếm quyết và sử dụng thuần thục Tịnh Trần Châu.
Thời gian dần trôi, trong hồ nước, đã sinh ra không biết bao nhiêu Thanh Lân Ngạc, Tần Ninh tiếp tục ở lại đây gần một tháng.
Mỗi ngày, hắn đều sử dụng Thần Diên Kiếm Quyết để rèn luyện kiếm thuật của mình.
Quan trọng nhất vẫn là cảm giác.
Đối với Tần Ninh, mỗi một võ quyết mà hắn đã từng tu luyện, hắn đều khắc sâu vào trong trí nhớ của mình.
Ký ức của cả chín đời, nhưng thực ra chỉ là chín vạn năm trong cuộc đời hắn mà thôi.
Đối với những cá thể sống mấy trăm vạn năm như hắn mà nói, trải qua mấy vạn năm đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, không đáng là bao.
Trong trí nhớ của hắn, không chỉ bao gồm ký ức của chín đời chín kiếp, mà còn chứa cả ký ức khi hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế nữa.
Ngày qua ngày, cuối cùng Tần Ninh cũng đã vừa lòng, chuẩn bị rời khỏi đây.
Thế nhưng, khi Tần Ninh đến bên bờ hồ, thì lúc này cũng có hai người bước vào.
Tần Ninh dừng chân lại, lẳng lặng theo dõi hai người kia.
Hiện tại, xung quanh hồ nước không còn sót lại thi thể nào.
Thanh Lân Ngạc ăn thi thể của võ giả, dưới sự rửa trôi của nước sông, mùi máu tươi cũng biết mất, chỉ còn lại vết máu lưu lại bên bờ, là minh chứng rõ ràng nhất chứng tỏ trước kia đã từng xảy ra một trận chiến khốc liệt.
"Chết tiệt!"
Đó là hai người mặc đồ đen, một người trong đó nói: "Một trăm mười tám vị trí linh uẩn, có hơn một nửa đã được dung hợp, thế nhưng, cũng có kha khá những kẻ khác đạt được chúng".
"Phía các đại nhân chắc chắc đã tức điên rồi!"
Một giọng nói bén nhọn khác vang lên, không nhịn được mà quát khẽ: "Lũ khốn nạn của Thượng Nguyên Thiên cũng có chút bản lĩnh đấy...", "Ai bảo không đâu...", hai người ta một lời ngươi một câu, bắt đầu bàn tán.
"Chỗ này là linh uẩn của Phong Trần Đại Đế, thế mà cả bảy tên nhãi cảnh giới thiên giả của nhà họ Phong đều thất bại, quả là cực kỳ vô dụng".
Giọng nói kia lại vang lên: "Ta nghe nói rằng mười một chỗ linh uẩn kia đã có năm nơi bị kẻ khác nẫng tay trên, các đại nhân kia đang rất tức giận, đã bắt đầu phái tay sai đuổi giết bọn họ rồi".
"Sao mà không tức được chứ?
Năm chỗ linh uẩn kia dây dưa đến trung tâm của vùng đất thánh táng, dù sao đó cũng không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, trước tiên xem linh uẩn ở đây làm sao đã!"
"Ừ...", hai người họ nói xong, rồi rảo bước về phía hồ nước.
Nhưng đúng lúc này, bên trong hồ nước bỗng nhiên xuất hiện mấy tia kiếm khí hệt như diều hâu, trong nháy mắt đã xé rách mặt nước lao ra.
Trong chốc lát, hai người kia không kịp né, đã bị kiếm khí Thần Diên đánh trúng, trông vô cùng chật vật, trên người xuất hiện vài miệng vết thương, máu tươi chảy ra xối xả.
Máu tươi màu đỏ đậm chảy xuống tí tách, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
"Khốn nạn!"
"Là kẻ nào?"
Ngay sau đó, hai người nhảy ra sau, nhìn về phía hồ nước.
Đúng lúc này, mặt nước dao động, bóng dáng Tần Ninh chậm rãi xuất hiện.
"Là ta!"
Tần Ninh cần thận quan sát đánh giá hai người kia.
Hai người họ cũng cẩn thận quan sát lại Tần Ninh.
"Là con người!"
Một người trong đó nói.
Lúc này, Tần Ninh cầm Tề Tiêu Kiếm trong tay, nhìn vào hai người kia, cười bảo: "Hình như các ngươi không phải nhỉ?"
"Đừng lảm nhảm với hắn, lên xực hắn đi".
Cả hai người đều mặc đồ đen, che kín cả người, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Phong cách ăn mặc này giống hệt với những người hắn đã từng gặp ở chỗ hoàng đế Tề Dân.
"Ma tộc Thiên Mục à?"
Tần Ninh thốt lên.
"Thằng chó!"
Vừa nghe thấy chữ ma, hai người kia đã lập tức nổi giận.
"Chúng ta đến từ thánh tộc Thiên Mục, há thể nào loài người hèn mọn như ngươi có thể nhục mạ chứ!"
Một người trong đó quát lớn: "Thằng khốn này".
"Hả?
Loài người hèn mọn hả?
Vậy sao lũ các ngươi còn nói tiếng người thế?"
Tên còn lại hừ nói: "Làm việc ở chỗ loài người tất nhiên là phải nói tiếng người rồi".
"Vậy bình thường các ngươi không nói tiếng người mà nói tiếng thú à?"
Hai người kia hiển nhiên là hiểu Tần Ninh đang mắng khéo bọn họ.
Chương 2713: Đánh với Ma tộc
“Đồ không biết liêm sỉ!”
Lúc này, một người trong số đó cười khinh bỉ: “Nếu như ngươi đã muốn chết đến vậy, thì bọn ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này!”
Xoẹt, xoẹt… Hai bóng người phi tới phía trước nhanh như một tia chớp.
Cùng lúc đó, Tần Ninh cầm Tề Tiêu Kiếm trong tay, chém thẳng về phía bọn họ.
Tuy rằng hắn không thể phát huy toàn bộ uy lực của thanh bảo khí cực cảnh cấp Thiên này, nhưng hắn có đủ khả năng để phô bày toàn bộ thực lực của bản thân.
Hắn chém ra một nhát kiếm, nhưng theo sau đó là vô vàn nhát kiếm giống hệt nhau liên tục xuất hiện.
Nhưng mà lần này, kiếm khí mạnh hơn nhiều so với lần đánh lén khi nãy.
Choang, leng keng… Phía trước hai người kia dần ngưng tụ thành rất nhiều dòng sức mạnh Cực Đạo.
Sau khi trao đổi chiêu thức xong, Tần Ninh cũng đã đoán được mười mươi thực lực của hai người này.
Thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân.
Hắn có thể đối phó được.
Trong lòng Tần Ninh dần bình tĩnh lại, trường kiếm chém ra từng đạo kiếm ảnh, rực rỡ đến loá mắt.
Thần Diên Kiếm Quyết, cực đạo võ quyết cấp Huyền rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của hắn.
Vào lúc này, có một loại hơi thở khủng bố dần lan rộng, trời đất dao động, tiếng nổ vang trời, bởi vì Tần Ninh chiến đấu với hai người kia mà càng ngày càng có nhiều kiếm khí Thần Diên được ngưng tụ và nhắm thẳng về phía hai người đó.
Hơi thở sát phạt lan tràn.
“Phá!”
Vào khoảnh khắc ấy, kiếm khí của Tần Ninh, đột nhiên nổ mạnh.
Kiếm ý phát ra.
Kiếm thế thăng hoa.
Trong nháy mắt, những công kích của Tần Ninh dưới sự thăng cấp ý cảnh của kiếm thế, xuất hiện sự lột xác, trong nháy mắt, hắn phá vỡ hàng phòng ngự của hai người kia, chặt đứt cánh tay của bọn họ.
Ùm… ùm… hai người kia cùng nhau co người lại, rơi thẳng vào trong hồ nước, từng đợt sóng lớn nổi lên.
Thân hình Tần Ninh vững vàng đứng trên mặt nước, nhìn về phía bọn họ.
Trong lúc những cơn sóng gợn trên mặt hồ thì bỗng có bốn vệt ánh sáng bắn thẳng về phía Tần Ninh.
Tần Ninh chém ra một kiếm, Thần Diên chi ảnh lại được ngưng tụ.
Chỉ trong nháy mắt, từng đợt sóng lập tức quay cuồng, đánh tan Thần Diên chi ảnh.
Choang! Thứ ánh sáng kia bắn thẳng về phía Tần Ninh, dường như nó có khả năng xuyên qua thân thể của hắn vậy.
Thân hình Tần Ninh nhanh chóng dịch chuyển, bốn vệt sáng cũng biến ảo đuổi sát theo hắn, không hề có ý định bỏ cuộc.
Cuối cùng, bốn vệt sáng tiêu tán, Tần Ninh cũng đứng vững trên mặt hồ, nhìn hai người kia.
Lúc này, áo choàng của hai người kia đã nát vụn, để lộ ra hình dáng của bọn họ.
Nhìn kỹ thì vẻ ngoài của hai tên này cũng gần giống như con người.
Điểm khác biệt duy nhất chính là trên trán hai người này có thêm hai con mắt nữa.
Bốn con mắt, giống như là bản sao của nhau, giống nhau như đúc.
Mà vệt sáng lúc nãy là do bốn con mắt của chúng ngưng tụ thành.
“Thánh tộc Thiên Mục… Đây chẳng phải là thánh tộc Thiên Mục sao…”, Tần Ninh đã nhìn thấy rất nhiều loại Ma tộc khác nhau ở đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên.
Xem ra hai người này chính là thánh tộc Thiên Mục, bọn họ có thêm một đôi mắt nữa.
Khi đôi mắt kia nhắm lại, nếu bọn họ cố tình ngụy trang, thì khả năng cao là không ai có thể nhận ra được.
“Thì ra đây chính là dung mạo thực sự của Ma tộc Thiên Mục nhà các ngươi sao”.
Tần Ninh cười nói: “Đôi mắt thứ hai kia hẳn là có chỗ hơn người chứ nhỉ…”, nghe được lời này, ánh mắt của bọn họ đều trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Ninh cũng mang theo sát khí.
“Chịu chết đi!”
Trong nháy mắt, đôi mắt trên trán của bọn họ chợt lóe lên ánh hào quang, tiếng xé gió ngay lập tức vang lên, trong đôi mắt ấy ngưng tụ ra hai lưỡi dao màu đen sắc bén, trực tiếp nhắm về phía Tần Ninh.
Tề Tiêu Kiếm chắn trước người hắn, Tần Ninh cầm lấy kiếm, mạnh mẽ ngăn cản bốn lưỡi dao sắc, thân hình hắn phải thối lui mấy trăm trượng, sóng nước lan rộng ra, một lúc lâu sau mới có thể tạm dừng lại.
Thấy vậy, hai người kia nhìn nhau, rồi lại bay về phía trước.
Lúc này, Tần Ninh cũng không vội giết chết hai người này, mà hắn muốn nhìn thử xem, cái gọi là Thiên Mục của thánh tộc Thiên Mục rốt cuộc có thể bộc phát ra loại sức mạnh khủng khiếp tới nhường nào.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trên mặt hồ, ba bóng dáng không ngừng giao đấu với nhau.
Sau khi bộc phát ra uy lực của Thiên Mục, thực lực của hai người nọ đã chạm tới cảnh giới tôn giả tầng một.
Mỗi một lần xuất chiêu như vậy, Tần Ninh đều nguy hiểm vạn phần, nhưng mà vào lúc nguy hiểm cùng cực, hắn lại kịp thời tránh thoát.
Dần dần, hai người kia đã mất hết kiên nhẫn.
“Thiên Liệt!”
Một tên trong số chúng hét to: “Không thể tha cho hắn được, nhất định phải lấy mạng hắn”.
“Được!”
Dường như bọn họ đã có một quyết định quan trọng, người đàn ông tên Thiên Liệt kia nhanh chóng lui về phía sau, hai tay không ngừng kết ấn.
Tên còn lại bay thẳng về phía Tần Ninh, dường như hắn ta không muốn làm cho Tần Ninh ngăn cản việc mà Thiên Liệt đang làm.
Răng rắc… Tiếng nứt vỡ vang lên.
Lực lượng khủng bố bên trong cơ thể của Tần Ninh bộc phát.
Tiếng gầm vang trời, chỉ trong nháy mắt, Tề Tiêu Kiếm chém về phía tên còn lại.
Thế nhưng vào lúc này, người nọ cũng dựa vào đôi mắt thứ hai của chính mình kiên cường ngăn cản công kích của Tần Ninh.
“Thiên Liệt, chuẩn bị xong chưa?”
Tiếng hét vang cả đất trời.
“Xong rồi!”
Thiên Liệt vừa nói xong, hai bàn tay hắn ta nắm chặt, một loại hơi thở khủng bố nhanh chóng bùng nổ.
Ầm… tiếng nứt vỡ bỗng vang lên.
Đôi mắt của Thiên Liệt vỡ nát, ánh sáng màu bạc nhanh chóng lụi tàn, cùng lúc đó, hai viên cầu màu bạc nhanh chóng thành hình, chúng phi thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy vậy, tên còn lại vội vàng lùi xa ra.
Vào giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh nhìn thẳng về phía trước.
Hai quả cầu xoay tròn, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía hắn.
“Vạn Thần Diên!”
Tần Ninh vừa hô dứt câu, Thần Diên kiếm quyết ngay lập tức bùng nổ, mấy ngàn nhát kiếm khí trực tiếp lao ra.
Tiếng ầm vang không ngớt bên tai.
Từng nhát kiếm khí Thần Diên, vào giây phút tiếp cận hai quả cầu kia bỗng nhiên bị lưỡi dao vô hình chém vỡ, kiếm khí căn bản không thể ngưng tụ thành.
Cảnh tượng trước mắt khiến Tần Ninh phải chau mày.
Hai quả cầu này dường như là kẻ vô địch, hơn nữa bên trong nó còn ẩn chứa công kích không gian.
“Nếu đã như vậy thì…”, lúc này, Tần Ninh không hề có ý định lui bước, hắn vừa nói xong, hai bàn tay đã nắm chặt.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán xuất hiện ở trong tay Tần Ninh, chiếc ô màu màu xanh nhạt ngay lập tức bung ra.
Chỉ trong nháy mắt, tám ánh hào quang tượng trưng cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, phong, điện xuất hiện, sau đó chúng hợp thành một, vệt sáng thứ chín, ánh hào quang màu đen phá không mà đến, chúng phô bày ra lực lượng của mình.
Ầm… ầm… Những tiếng đổ nát vang lên liên tục.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán bất động như núi, chắn ở trước người Tần Ninh.
Ở phía đối diện, hai quả cầu kia bị ánh sáng đen quét qua, vỡ vụn thành từng mảnh.
“A…”, một tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức vang lên.
Ở phía xa kia, đôi mắt trên trán người đàn ông tên Thiên Liệt vỡ tan, máu tươi chảy ra từ khóe mắt.
Lúc này, sắc mặt của Tần Ninh có chút thay đổi.
“Thì ra là thế…”
“Đôi mắt thứ hai kia có thể làm vũ khí, chỉ có điều nếu bị đối thủ làm hỏng, thì nó cũng sẽ bị phá hủy…”, Tần Ninh nhìn bọn họ, cười nói: “Xem ra, Ma tộc Thiên Mục, cũng có một chút độc đáo đấy".
Tên còn lại vội vàng lui về phía sau, nâng Thiên Liệt dậy, hạ giọng hỏi: “Còn chịu đựng nổi không?”
“Ừ…”, Thiên Liệt nói: “Chúng ta không phải là đối thủ của người này, ngươi mau chạy trước đi, ta cản phía sau!”
“Thiên Liệt…”
“Đi mau!”
Thiên Liệt cố hết sức nói: “Kẻ này cần phải được lưu ý, bẩm báo cho đại nhân, hai mắt ta nay đã tàn phế, dù sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt người nọ càng khó coi hơn.
“Chạy?”
Giọng nói lạnh lẽo của Tần Ninh đột nhiên vang lên, hắn nói: “Không ai trong các ngươi có thể chạy thoát được đâu”.
Trong nháy mắt, Đại Tu Di Cửu Cung Tán ngay lập tức chụp xuống.
Tám ánh hào quang không ngừng vờn quanh, nhốt hai người bọn họ lại.
Chương 2714: Ở đâu?
Việt
Lúc này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn về phía hai người kia, ánh mắt hắn ẩn chứa một chút sát khí.
“Vậy nên, đôi mắt thứ hai của thánh tộc Thiên Mục mới chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của các ngươi, chỉ cần hủy hoại đôi mắt ấy, thì các ngươi cũng sẽ biến thành một kẻ phế vật mà thôi!”
Tần Ninh nói thầm: “Thì ra là thế”.
“Ta hỏi các ngươi, thánh tộc Thiên Mục tiến vào Thượng Nguyên Thiên từ khi nào, hay là, tất cả mọi nơi trong Trung Tam Thiên đều có dấu vết của thánh tộc Thiên Mục các ngươi?”
Người đàn ông bên cạnh Thiên Liệt nhìn những ánh hào quang bao phủ bên ngoài bọn họ, hắn ta đấm ra một quyền, ánh hào quang không hề thay đổi một chút nào.
Lúc này, hắn ta mới hiểu được, Tần Ninh đang ép bọn họ sử dụng con át chủ bài của mình, sau đó nhân cơ hội này, nắm lấy bí mật của bọn họ!”
“Muốn moi tin tức từ chỗ bọn ta sao? Ngươi nằm mơ đi!”
Thiên Liệt hét xong, rồi nhìn về phía tên đồng bọn bên cạnh.
Ầm… Ngay sau đó, thân hình hai người bọn họ ngay lập tức nổ tung, máu tươi nhiễm hồng ánh hào quang xung quanh.
Tần Ninh thấy vậy liền cau mày.
Thà chết chứ không chịu khuất phục! Sau khi thu hồi Đại Tu Di Cửu Cung Tán, Tần Ninh bước từng bước về phía trước, ánh mắt của hắn dần bình tĩnh lại, thân hình hắn lặng lẽ biến mất ở bên trong ốc đảo, đi về phía Sa Khâu… Gần một tháng trôi qua, bên ngoài có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Rời khỏi đạo tràng Linh Uẩn của Phong Trần Đại Đế, Tần Ninh tiếp tục du hành ở trong vùng đất thánh táng… Trên con đường này, hắn gặp được không ít võ giả, Tần Ninh cũng biết được không ít tin tức.
Một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn, mỗi chỗ đều có những đặc điểm riêng.
Tần Ninh tìm được hai nơi, do hoàng đế Tề Dân và Phong Trần Đại Đế để lại, chỉ cần so sánh độ mạnh yếu của Linh Uẩn do hoàng đế Tề Dân và Phong Trần Đại Đế để lại cũng đó có thể thấy được sự chênh lệch thực lực giữa hai người khi còn sống.
Lúc này, Tần Ninh đang ở bên trong một tòa thành cổ của vùng đất thánh táng.
Đây cũng là nơi cất giấu một đạo Linh Uẩn, chẳng qua là hiện tại, Linh Uẩn đã bị người khác lấy đi, thành cổ cũng không có những bí mật nào khác, nên có không ít võ giả tụ tập ở đây.
Tần Ninh âm thầm tiến vào bên trong thành cổ.
Ven đường, có không ít võ giả nói chuyện với nhau, làm cho Tần Ninh biết thêm càng nhiều tin tức.
“Một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn, nghe nói hiện tại, đã bị đào hết hơn phân nửa, mỗi khi có một cái xuất hiện thì lại có thêm một cường giả ra đời”.
“Thật đáng tiếc, ta không tìm được nơi nào cả…”
"Ngươi cũng đừng thấy tiếc làm gì, nếu ngươi gặp được, thì coi chừng mạng cũng chẳng còn mà hưởng, ta may mắn tìm được một nơi cất giấu Linh Uẩn, tiến vào khảo sát, kết quả là suýt chút nữa chết ở bên trong, khiến ta phải dùng hết tất cả những con át chủ bài của mình, cuối cùng cũng chẳng lấy được gì cả”.
“Ngươi và ta không giống nhau, ta thông minh sáng sủa…”
“Cút…”, đi ngang qua một ngã tư đường, bên đường có một đám người đang tranh luận sôi nổi.
“Nhưng mà theo như ta được biết, trong một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn này, có mười một chỗ là do võ giả cấp Đế cường đại nhất xây dựng nên”.
“Ta cũng nghe nói một trăm linh bảy chỗ khác không bằng một góc của mười một chỗ kia, hơn nữa nghe nói, đã có tám chỗ bị người khác chiếm được”.
Tần Ninh khẽ nhăn mày.
Thánh tộc Thiên Mục tạo ra vùng đất thánh táng, mười một chỗ cất giấu Linh Uẩn kia, hẳn là đầu mối then chốt nhất.
Bây giờ, đã có tám chỗ bị người khác chiếm được.
Còn lại ba chỗ kia đang ở đâu?
“Chúng ta đừng ngồi ở trong này nữa, đi ra ngoài đi dạo đi, cầu một chút may mắn, nếu như có một đạo Linh Uẩn được chúng ta cùng nhau phát hiện, vậy khả năng chúng ta thành công vượt qua khảo sát có phải là rất lớn không?”
“Hay!”
Một vài người rời khỏi nơi này.
Thành cổ có khả năng chứa hơn mười vạn người cư ngụ, hiện giờ số lượng võ giả xuất hiện ở đây vốn cũng không nhiều.
Tần Ninh đi dạo trên đường, hắn cũng chẳng có mục đích gì cả.
Có không ít võ giả cũng chỉ biết đi dạo ở trong thành cổ, nếu rảnh rỗi không có việc gì làm liền tụ tập lại một chỗ thảo luận một ít tin tức mà bọn họ nghe được.
Tần Ninh đi dạo hơn nửa ngày ở trong thành cổ, cuối cùng hắn gặp một vài võ giả ở thành bắc.
“Tần công tử!”
Thủ lĩnh là một người trông có vẻ khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ mi thanh mục tú, làm cho người ta rất khó sinh ra ác cảm.
“Ngươi là?”
“Tại hạ là Hứa Kình hộ pháp của Thiên Cương Thần Môn!”
Hứa Kình tự giới thiệu xong, liền mang theo mấy người, đi về hướng Tần Ninh, chắp tay nói: “Đại danh của Tần công tử, bọn ta đều đã nghe thấy từ lâu, lúc trước ở núi Thần Nguyên bọn ta cũng đã nhìn thấy Tần công tử, nhưng mà Tần công tử không biết ta”.
Hộ pháp của Thiên Cương Thần Môn ít nhất cũng đạt tới cảnh giới tôn giả.
Tần Ninh nhìn về phía Hứa Kình, gật đầu, nhân tiện đó, hắn nói: “Ta cũng có một chút ấn tượng với ngươi”.
“Tần công tử, sao không thấy vị phu nhân kia của ngươi đâu?”
“Phu nhân?”
Hứa Kình nói: “Lúc trước, bọn ta ở bên ngoài đạo tràng Linh Uẩn nhìn thấy phu nhân Diệp Viên Viên, nhưng mà lúc ấy còn có võ giả nhà họ Nguyên và nhà họ Chu tiến vào trình diện, bọn ta tiến vào, không đạt được Linh Uẩn, liền rời khỏi nơi đó, lúc ấy ta nhìn thấy người nhà họ Nguyên và người nhà họ Chu vẫn chưa đi…”, Tần Ninh cau mày.
Hứa Kình tiện thể nói tiếp: “Chẳng qua là những người ở lại đều là tôn giả nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, bọn ta… thế đơn lực mỏng, không dám nhúng chân vào vũng nước đục này, nên bọn ta đành đi trước…”, Tần Ninh nhìn về phía Hứa Kình, hắn hỏi: “Ở đâu?”
“Ta dẫn ngươi đi!”
Lúc này, Hứa Kình vội nói: “Mong Tần công tử chớ trách, không phải là ta không muốn trợ giúp Diệp phu nhân, nhưng thật sự là có lòng mà không đủ sức”.
“Việc này không liên quan đến các ngươi”.
Tần Ninh lập tức nói: “Làm phiền dẫn đường giúp ta”.
“Vâng!”
Đám người Hứa Kình, lập tức chạy như bay về phía trước,
Tần Ninh cũng theo đám người Hứa Kình, rời khỏi đây.
Bên ngoài thành cổ, vùng đất thánh táng, giữa đất trời mênh mông, vài bóng người đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, Hứa Kình ở phía trước dẫn đường, dẫn Tần Ninh đi tới một dãy núi cao nguy nga.
Đi qua một dãy núi, phía trước là vùng đồng bằng rộng lớn bao la.
Một tòa núi cao cô đơn giữa đất trời rộng lớn.
Ngọn núi đó cao khoảng vạn trượng, khí thế uy vũ, vừa nhìn thấy nó, người ta đã cảm một loại hơi thở kì bí khiến tim đập nhanh hơn.
Lúc này, mọi người đều cau mày.
Lúc này, Hứa Kình nói: “Lúc đó, bọn ta tìm thấy Linh Uẩn ở đây, chẳng qua là lúc ấy hơi thở của Linh Uẩn cũng không giống như bây giờ…”, ánh mắt Tần Ninh nhìn về nơi đó, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng là vẫn có thể nhìn thấy đạo Linh Uẩn kia vẫn chưa bị người khác cướp đoạt.
Hoặc nói cách khác, người chiếm được Linh Uẩn còn đang tiêu hóa lực lượng của Linh Uẩn.
Xung quanh quả thật có hơi thở ẩn hiện.
Ánh mắt của Hứa Kình nhìn về phía chân núi, hai mắt hắn ta co lại, hắn ta nói ngay: “Ở kia!”
Chân núi có một khe núi, hơn mười bóng người đang tụ lại cùng một chỗ.
“Là Nguyên Duệ của nhà họ Nguyên!”
“Còn có Chu Hỗn của nhà họ Chu nữa!”
Hứa Kình vội nói: “Hai người này đều là cao thủ có cảnh giới tôn giả của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu…”, Tần Ninh đang đứng ở phía trước, ở dưới chân núi, hơn mười vị võ giả của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu dường như đang chờ đợi một điều gì đó.
“Tần công tử, bọn ta chỉ có thể dẫn ngươi đến đây thôi”.
Hứa Kình vội nói: “Dù sao thì quan hệ giữa Thiên Cương Thần Môn bọn ta với nhà họ Nguyên và nhà họ Chu cũng đang yên ổn, bọn ta không muốn trở mặt với bọn họ…”
“Ừ, cảm ơn!”
“Công tử khách sáo rồi!”
Nói xong, Hứa Kình nhanh chóng mang người rời khỏi đó.
Mà lúc này, ánh mắt Tần Ninh quan sát kỹ xung quanh, bóng dáng hắn dần biến mất.
Chương 2715: Cuối cùng cũng ra rồi
Mà vào lúc này, vị trí chân núi.
Nguyên Duệ và Chu Hỗn dẫn theo mười mấy vị võ giả nhà họ Nguyên, nhà họ Chu ẩn nấp ở đây.
"Nguyên Duệ ca, phải đợi tới khi nào?"
"Sắp rồi!"
Nguyên Duệ mặc một bộ trường sam, khí chất nhã nhặn lịch sự, lúc này cười nói: "Người phụ nữ kia chắc sắp đi ra rồi!"
"Hai người chúng ta đều là tôn giả cảnh giới tầng hai, cho dù người phụ nữ kia đã lấy được linh uẩn, có lẽ cũng sẽ không đến cảnh giới tôn giả, chúng ta sẽ đánh khiến nàng trở tay không kịp, định có thể chém chết!"
"Ừ...", Nguyên Duệ và Chu Hỗn nhìn nhau, tiếp tục lẳng lặng chờ đợi.
Không lâu sau trên đỉnh núi, ánh sáng bắn ra bốn phía, khí tức kinh khủng dần dần tan đi, biến mất không thấy.
Mà vào lúc này, một bóng người mặc đồ xanh chậm rãi xuống núi.
Mái tóc dài như thác nước xõa ở sau gáy, khuôn mặt trắng như thoa phấn hiện ra khí chất lạnh lẽo mà hờ hững.
Nhìn qua giống như một mỹ nữ tuyệt trần đi ra từ trong núi băng tuyết vậy.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ khiến người ta cảm thấy cô gái này có khí chất vô song đặc biệt không nói ra được, khiến người ta không nhịn được mà nhìn kỹ hơn.
Giờ phút này, Nguyên Duệ và Chu Hỗn đều ngẩn ngơ, rất nhanh đã tỉnh táo lại.
"Diệp Viên Viên".
Nguyên Duệ thấp giọng nói: "Người phụ nữ này cuối cùng cũng ra rồi".
"Ra tay!"
Không nói nhiều lời thừa thãi, hai người trong nháy mắt hướng phía trước mà đánh.
Khí tức kinh khủng bộc phát ra.
Võ giả cảnh giới tôn giả theo đuổi võ tâm cực hạn! Võ tâm cực hạn theo đuổi rèn luyện thất tình.
Mà mỗi khi rèn luyện một lần, tâm tính sẽ lột xác một lần, thực lực của võ giả cũng tăng vọt một lần.
Nguyên Duệ và Chu Hỗn đều là tôn giả cảnh giới tầng hai, ở trong Thượng Nguyên Thiên cũng được coi là cao thủ hàng đầu.
Hai người hợp tác dẫn theo mười mấy vị võ giả cảnh giới thiên giả, trong nháy mắt đã xông ra, khí thế mạnh mẽ.
Vẻ mặt cô gái xinh đẹp phía trước lạnh lẽo, hai tay lập tức nắm chặt, một tiếng nổ kinh khủng truyền ra.
Ầm... Ba người va chạm, ngọn núi to khẽ run lên, cả thân núi đều phải chấn động.
Nguyên Duệ và Chu Hỗn lần lượt thụt lùi.
Mà bóng người xinh đẹp kia cũng dừng bước chân đang đi xuống núi lại, đứng ở chân núi, có chút khó hiểu nhìn về phía hai người.
"Diệp Viên Viên!"
"Diệp Viên Viên!"
Sắc mặt Nguyên Duệ cùng Chu Hỗn đều vô cùng lạnh lẽo.
"Các ngươi là người nào?"
Lúc này Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.
Những năm gần đây ở Trung Tam Thiên, nàng ở trong Huyết Thần Cung của Huyết Vân Vực, đã sớm không còn là tiểu tỳ nữ, tiểu nha đầu đi theo Tần Ninh ở đế quốc Bắc Minh năm đó rồi.
Không chỉ có vóc người trổ mã yểu điệu duyên dáng quyến rũ, mà tâm tính cũng biến đổi rất nhiều.
Nếu không, nàng cũng sẽ không thể sống tới bây giờ.
"Người đến giết ngươi!"
Nguyên Duệ giễu cợt nói: "Mấy người các ngươi bởi vì Tần Ninh mới có thể được người khác chú ý, nhưng cũng là bởi vì Tần Ninh nên mới chịu chết".
"Trước kia Tần Ninh có thể che chở ngươi, bây giờ ngươi có mọc cánh cũng khó mà bay được".
Diệp Viên Viên nghe vậy thì nhíu mày lại.
"Ngươi nghĩ ta vô dụng lắm sao?"
Diệp Viên Viên hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt, mơ hồ có khí tức bá đạo nổi lên xung quanh cơ thể.
Khí thế mạnh mẽ cuồng bạo không ngừng lan ra.
"Cảnh giới tôn giả?"
"Cảnh giới tôn giả tầng một!"
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Diệp Viên Viên có chút hờ hững.
"Thật sự cho là ta dễ bắt nạt lắm sao?"
Diệp Viên Viên hét lên một câu, cả người lập tức lao ra, xung quanh cơ thể có từng bông sen màu xanh, trong nháy mắt đã lan ra khắp trời đất xung quanh, chủ động đánh ra.
Nàng ở trước mặt Tần Ninh đúng là vẫn luôn dịu dàng như một con cừu nhỏ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa nàng là cừu con thật.
Ở trước mặt Tần Ninh, nàng yếu đuối.
Ở trước mặt người ngoài, nàng rất mạnh.
Mấy vị đệ tử của Tần Ninh có ai mà không hiểu, nếu muốn theo Tần Ninh, đi khắp thiên hạ thì cần phải sử dụng hết sức mạnh của mình! Đương nhiên Diệp Viên Viên nàng cũng biết.
"Ta sẽ cho các ngươi nhìn một chút sức mạnh kinh khủng của linh uẩn".
Diệp Viên Viên hét lên, bàn tay nắm chặt, khí thế kinh khủng trong cơ thể bùng nổ.
Nàng là cảnh giới tôn giả tầng một, lúc đối mặt với Nguyên Duệ và Chu Hỗn cảnh giới tôn giả tầng hai đã thể hiện ra mức độ sức mạnh của mình.
Chỉ trong phút chốc, ba người đã lao vào đánh nhau, đám võ giả khác nhà họ Chu và nhà họ Nguyên căn bản không nhúng tay vào được.
Cảnh giới tôn giả đánh nhau, nếu bọn họ ra tay chắc chắn sẽ phải chết.
Ầm... Từng tiếng nổ không ngừng vang lên.
Diệp Viên Viên bùng nổ khí tức, càng ngày càng mạnh mẽ, hơn nữa phối hợp với một võ quyết Cực Cảnh, khí thế thể hiện ra hoàn toàn không thua kém hai người Nguyên Duệ, Chu Hỗn.
Lúc này, Chu Hỗn và Nguyên Duệ đều cảm thấy được áp lực to lớn.
Lúc trước Diệp Viên Viên xông vào bên trong cửa ải linh uẩn này, bọn họ muốn ra tay với nàng, nhưng nàng đã bắt đầu vượt ải linh uẩn rồi.
Cho nên bọn họ thất bại, liền chờ đợi ở chỗ này.
Đến cuối cùng, chắc chắn Diệp Viên Viên đã lấy được linh uẩn.
Nhưng Diệp Viên Viên vốn chỉ là cảnh giới thiên giả nhị luân, theo bọn họ suy nghĩ, cho dù nàng lấy được linh uẩn cũng chỉ là cảnh giới thiên giả lục luân, thất luân thôi.
Nhưng không ngờ Diệp Viên Viên lại tới cảnh giới tôn giả tầng một rồi.
Càng không ngờ được Diệp Viên Viên lại có thể lấy cảnh giới này để chống lại bọn họ.
"Đáng chết!"
Chu Hỗn hừ một tiếng, mắng: "Người phụ nữ này quá đáng sợ".
Vốn nghĩ người phụ nữ có thể được Tần Ninh nhìn trúng chắc chắn là không tầm thường, nhưng bọn họ không nghĩ tới sẽ bất phàm đến trình độ này.
"Rút lui!"
Chu Hỗn hùng hùng hổ hổ nói.
"Muốn đi thì đi sao?"
Giờ phút này Diệp Viên Viên lại hừ một tiếng nói: "Không được đâu".
Vừa dứt lời, nàng nắm chặt tay lại, lòng bàn tay có một dấu ấn hoa sen màu xanh ngưng tụ, trong nháy mắt đã bộc phát ra, lao thẳng về phía hai người Chu Hỗn và Nguyên Duệ.
Thấy hoa sen xanh sắp đến gần hai người, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, hoa sen xanh nổ tung, như có hàng ngàn vạn ánh sáng tỏa ra.
Ầm... Mặt đất dưới chân núi chấn động, đá vụn bay tứ tung, từng vị võ giả cảnh giới thiên giả liên tục bị đá vụn đập trúng, không biết sống chết.
Mà hai người Chu Hỗn và Nguyên Duệ lại thở hổn hển.
Ở trước mặt hai người có một bóng người đứng vững, nhìn về phía Diệp Viên Viên.
"Nguyên Ca Ngọc!"
Nguyên Duệ thấy người đàn ông vừa xuất hiện, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyên Duệ, sao lại chật vật như vậy?"
Người đàn ông vừa xuất hiện là một thanh niên, nhìn dáng vẻ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng khí tức loáng thoáng lại mạnh hơn hai người Nguyên Duệ, Chu Hỗn rất nhiều.
Nguyên Ca Ngọc?
Diệp Viên Viên lạnh lùng nhìn về phía thanh niên kia.
"Nhà họ Nguyên, nhà họ Chu, xem ra vẫn muốn tự tìm cái chết!"
Diệp Viên Viên lạnh lùng nói: "Lần trước bị dạy dỗ ở Cửu Nguyên Vực còn chưa đủ sao?"
Nghe thấy lời này, Nguyên Ca Ngọc lại giễu cợt nói: "Chỉ là một tên Tần Ninh, sao có thể đủ để nhà họ Nguyên và nhà họ Chu sợ chứ?"
"Vậy sao?
Bây giờ mạnh miệng, ngày đó nếu không phải nhờ đám người Hoa Độc bà bà, Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân xuất hiện, chỉ sợ mấy đế giả nhà họ Nguyên và nhà họ Chu các ngươi sẽ chết hết nhỉ?"
Nguyên Ca Ngọc nghe thấy lời chế giễu của Diệp Viên Viên cũng không quan tâm.
"Đúng là Nguyên Ca Ngọc ta không phải là đối thủ của Tần Ninh, nhưng sợ rằng ngươi lại không phải đối thủ của ta".
"Phải hay không phải, sau khi đánh nhau mới biết được".
Diệp Viên Viên không nhượng bộ, trong nháy mắt đã lao ra...
Bình luận facebook