• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2721-2725

Chương 2721: Huyền Thiên

Đúng là chưa có gì chắc chắn cả!

"Đạo tràng Linh Uẩn được để lại cho con cháu đời sau của các cường giả bậc nhất năm xưa có lẽ là kế hoạch của một kẻ nào đó, nhưng thứ ẩn sâu bên trong lại chưa chắc đã thế".

"Sức mạnh linh uẩn trong đạo tràng Linh Uẩn đã bị lấy đi, có lẽ vẫn còn thứ gì đó còn sót lại nhưng ta vẫn chưa phát hiện ra".

Mười một đạo tràng Linh Uẩn đóng vai trò vô cùng quan trọng.

Tần Ninh cũng đã nhận thấy được điều này từ số thông tin mà hắn có được trong những ngày qua.

Có điều nếu như chúng thật sự quan trọng thì đáng lẽ ra kẻ đứng sau phải ngăn không cho người khác lấy được mười một đạo tràng Linh Uẩn bằng mọi giá chứ.

Song nhìn tình hình hiện giờ thì lại trái ngược hẳn.

Có một lối đi đằng sau một trăm mười tám cột đá.

Tần Ninh và Diệp Viên Viên không dừng lại mà tiếp tục tiến sâu vào con đường.

Sau khi băng qua con đường tối tăm dài lê thê ấy, hai người họ đến một hang động rộng lớn.

Tại đây có một tế đàn.

Xung quanh tế đàn đầy rẫy những cây cột bằng đồng đã bị tàn phá, thậm chí một số cây cột còn có màu xanh gỉ đồng. Chúng đã bị mục nát tàn tạ từ rất lâu về trước.

Tần Ninh và Diệp Viên Viên kiểm tra các cây cột đồng.

"Mấy cái này là sao vậy nhỉ?"

Diệp Viên Viên vô cùng tò mò.

Tần Ninh cẩn thận kiểm tra không chút ngơi nghỉ. Thật lâu sau, hắn trầm ngâm trả lời: "Trông giống như vận chuyển trận vậy..."

Vận chuyển trận?

Tần Ninh tiếp lời: "Cách xây dựng vận chuyển trận ở đây và ở toàn thế giới Thương Mang Vân Giới có điểm khác biệt nhưng về bản chất là như nhau, đều lấy một nút của hai không gian làm cơ sở, làm nền tảng để nối liền các lối đi dịch chuyển không gian".

"Nhìn từ chút dấu vết còn sót lại tại đây, về cơ bản nơi này cũng như thế nhưng cách thức thì lại hoàn toàn khác nhau".

"Nào, đi tiếp xem thế nào".

Hai người đi vào hang động, tiếp tục đi sâu vào trong lối đi.

Càng đi, càng nhiều hình ảnh ly kỳ và quái lạ hiện ra trước mắt hai người.

Có lúc là cả một cánh rừng những cái cây xưa cũ, khô mục đổ xuống đất, vết tích vô cùng lộn xộn nên chẳng thể phát hiện ra manh mối gì.

Lúc thì cất chứa nhiều bộ hài cốt thú tộc có kích thước to đến kỳ lạ, song cũng chỉ là một đống xương mục nát.

Quan trọng hơn, một số nơi trông cực kỳ âm u và lạnh lẽo, rất nhiều vết máu khô còn hằn nét trên mặt đất.

Họ đi qua hang động này đến hang động khác, qua lối đi này đến lối đi khác.

Tính đến hiện tại bọn họ đã đi qua khoảng tầm mười hang động, nhìn đâu cũng thấy có điều quỷ quái.

Mà trong lúc tiến sâu vào trong, Tần Ninh đã từ từ tìm ra một vài manh mối.

"Đều là vận chuyển trận nhưng lại khác loại, có cái giống với vận chuyển trận thông dụng ở Trung Tam Thiên ngày nay".

"Nhưng cũng có cái giống với vận chuyển trận ở biên giới".

Diệp Viên Viên suy một ra ba: "Có phải kẻ đứng sau chế tạo ra vận chuyển trận để đưa bọn Ma tộc ở biên giới, ví dụ như tộc Thiên Mục vào, sau đó bọn tộc Thiên Mục sẽ từ nơi này tiến vào từng thiên trong Trung Tam Thiên đúng không?"

"Nhiều khả năng là như thế".

Khi đã đi được một quãng đường nhất định, hai người họ đi hết lối đi, tới một hang động thoạt nhìn trông vô cùng khổng lồ.

Ở đây không có di tích đổ nát gì mà chỉ có một tòa cung đình hùng vĩ.

Tòa cung đình ấy gần như chiếm cứ toàn bộ không gian trong hang động, cánh cổng mở rộng làm tôn lên sự nguy nga, lộng lẫy và khí thế ngút ngàn của nó.

Vẽ ra trên cánh cổng là hàng chữ được viết theo lối chữ khải rồng bay phượng múa.

"Huyền Thiên cung!"

Tần Ninh và Diệp Viên Viên cùng nhau cẩn thận đi vào cổng cung đình.

Thế rồi cánh cổng sau lưng họ ầm ầm đóng lại! Vào lúc này, Tề Tiêu Kiếm lập tức phóng kiếm khí vào hư không làm phát ra vầng sáng rực rỡ.

Tần Ninh đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Rất có thể đây là lối đi mà tộc Thiên Mục đã dùng để tiến vào Trung Tam Thiên năm xưa, có khi bây giờ nó đã bị vứt xó rồi.

Song điều đó không đồng nghĩa với việc nơi này không có gì nguy hiểm.

Tộc Thiên Mục thần bí vốn cao cấp hơn các tộc như Ma tộc Ám Nguyệt, Ma tộc Kim Nguyệt và Ma tộc Thanh Mộc.

Tần Ninh không biết rốt cuộc bọn chúng sai bao nhiêu người đến đây, thực lực của những kẻ đó thế nào nên đương nhiên sẽ không chủ quan.

Diệp Viên Viên cũng cầm Nguyên U Vương Kiếm trên tay đề phòng cao độ.

Sau khi hai người tiến vào cung điện, mọi thứ đều vô cùng yên bình.

Cứ như thể không ẩn chứa bất kỳ mối nguy cơ nào vậy.

Nhà cửa, lầu các được xây khắp nơi trong cung điện.

Và ngay phía trước bọn họ chính là tòa cung điện chính với bốn góc mái vểnh lên, trông hùng vĩ quá đỗi.

Hai người mở cửa điện ra đi vào trong.

Cung điện vuông vức có hơi trống trải.

Tuy nhiên, phía cuối cung điện có một bóng người được ánh sáng rạng ngời chiếu rọi đang đứng chắp tay quay lưng với hai người.

Đó không phải người chết.

Nhưng cũng chẳng giống như người sống!

"Ai đấy?"

Tần Ninh cất giọng chất vấn.

Bấy giờ bóng người kia mới chầm chậm quay lại.

"Đừng hoảng hốt, ta không hại các ngươi đâu!"

Cất giọng nhã nhặn và ôn tồn cất lên.

Sau khi dứt lời, bóng dáng kia từ từ xoay người lại.

Tần Ninh phải tiến lại gần thêm chút nữa mới nhìn rõ mặt mũi người trước mắt.

Đó là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, khuôn mặt cũng trung bình nhưng quan sát tổng thể thật kỹ lại cho người ta một cảm giác rất đặc biệt.

Thần bí, sâu thẳm và bất phàm.

"Ngươi là ai?"

"Ta là Huyền Thiên!"

Người đàn ông kia trả lời rốt ráo: "Ta không có ác ý gì với các ngươi đâu, mong các ngươi hiểu cho".

Tần Ninh nhìn Huyền Thiên, khẳng định: "Ngươi là con rối chứ không phải người sống!"

"Cậu chàng này đúng là có mắt nhìn!"

Người đàn ông tự xưng là Huyền Thiên phá lên cười: "Đúng là như vậy".

"Ta bị người ta luyện chế thành con rối".

Bị người ta luyện chế thành con rối ư?

"Kẻ nào mà lại làm vậy?"

"Đệ đệ ruột của ta - Trấn Thiên!"

Diệp Viên Viên ngạc nhiên thốt lên: "Trấn Thiên Đế ư?"

"Chính hắn!"

Huyền Thiên cười cay đắng: "Xem ra các ngươi cũng đã tìm hiểu được một vài chuyện từ những gì còn rơi rớt lại rồi".

"Ồ? Có vẻ ngươi biết khá nhiều, nói bọn ta nghe xem nào!"

Bấy giờ Tần Ninh cất Tề Tiêu Kiếm đi rồi nhìn về phía Huyền Thiên.

Đã đến tận đây rồi thì hắn cũng không cảm thấy bồn chồn nữa.

"Ta tên là Huyền Thiên, đệ đệ ta là Trấn Thiên, hai huynh đệ ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không họ hàng không thân thích. Để có thể bước trên con đường võ đạo, bọn ta đã tận dụng tất cả cơ hội mà bọn ta có".

"May mắn thay, vì thiên phú của hai huynh đệ bọn ta tạm gọi là ổn, cũng gặp nhiều cơ duyên nên xông xáo khắp nơi, có được độ nổi tiếng nhất định".

"Khi ấy, hai huynh đệ bọn ta tiếng tăm lẫy lừng, tên tuổi nổi tiếng khắp Thượng Nguyên Thiên".

"Rồi sau đó...", Huyền Thiên cười xót xa: "Vì theo đuổi sức mạnh tối cao của cực đạo, vì một món chí bảo trong một bí cảnh mà đệ đệ ta nổi sát ý với ta, giết ta, lại còn luyện chế ta thành con rối".

Nói đến đây, nét mặt Huyền Thiên đầy chán chường và thất vọng.

Đệ đệ ruột thịt ra tay với bản thân để tu vi được tinh tiến.

Thật lòng người ta khó mà chấp nhận nổi.

"Từ đó, một vị Trấn Thiên Đế cái thế, vô địch xuất hiện tại Thượng Nguyên Thiên, còn Huyền Thiên ta... thì trở thành một con rối!"

"Về sau, Trấn Thiên Đế gặp sự cố trong tu luyện nên không còn khống chế được thân xác con rối của ta, tẩu hỏa nhập ma. Nhân cơ hội đó, ta đã giết ngược lại hắn, và rồi Trấn Thiên Đế đã chết".

Tần Ninh chỉ im lặng lắng nghe chứ không tỏ ý kiến gì.

Chuyện huynh đệ tranh chấp nhau để giành lấy cơ hội chạm đến đỉnh cao tu vi cũng không phải là không thể xảy ra.

Huyền Thiên tiếp tục giãi bày: "Ban đầu ta cứ ngỡ ta sẽ chết theo đệ đệ mình, biến mất khỏi thế gian này, mà trên thực tế cũng quả thật như thế... Bởi dù gì ta cũng đã là con rối bị đệ đệ ta thao túng, mặc dù ta giết hắn trong lúc hắn tẩu hỏa nhập ma nhưng hắn chết thì ta chắc cũng phải chết thôi".

"Rồi sau đó, ta không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, lúc tỉnh lại lần nữa là do một đám võ giả đánh thức ta".

"Và sau khi tỉnh lại thì ta ở ngay trong nơi này!"

Huyền Thiên ngóng nhìn xung quanh với nét mặt buồn bã.
Chương 2722: Không ra khỏi đây được

"Ta xuất hiện tại đây là do bị một khôi lỗi sư hùng mạnh khác khống chế, ép ta phục vụ cho hắn".

Lúc này Tần Ninh mới mở miệng hỏi: "Là ai vậy?"

"Ta chỉ biết những kẻ đó gọi hắn là đại nhân Thiên Thường thôi!"

Đại nhân Thiên Thường?

Huyền Thiên kể tiếp: "Sau khi bị đánh thức, ta lại làm một con rối và giết rất nhiều người theo lệnh bọn chúng, thế rồi ta cũng được biết rằng thời đại hiện tại đã cách thời điểm ta và đệ đệ ta chết khoảng ba mươi vạn năm".

"Lũ người đánh thức ngươi đều có một đôi mắt trên trán đúng không?"

"Phải, bọn chúng tự xưng là thánh tộc Thiên Mục, chúng đã tuyên bố sẽ thống trị thế giới Cửu Thiên".

Thánh tộc Thiên Mục! Tần Ninh không hỏi lại nữa.

Huyền Thiên tiếp tục cất lời: "Hồi xưa nơi này sầm uất lắm chứ không hoang vu vậy đâu, người đi kẻ lại nô nức nhộn nhịp, không chỉ người của thánh tộc Thiên Mục mà còn có cả Nhân tộc nữa".

"Là thế lực nào?"

Tần Ninh thẳng thừng hỏi.

"Thiên Cương Thần Môn".

Huyền Thiên cười nói: "Cũng là một trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương hiển hách tại Thượng Nguyên Thiên ngày nay đấy. Thật ra trong những năm gần đây, Thiên Cương Thần Môn đã ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, lại còn được thánh tộc Thiên Mục âm thầm chống lưng. Bọn chúng tưởng ta là một con rối không có ý thức nên có vài chuyện bàn với nhau ngay trước mặt ta luôn!"

"Cũng nhờ thế mà ta mới biết được nhiều chuyện".

"Những năm qua, Thiên Cương thánh chủ của Thiên Cương Thần Môn thường xuyên gặp vị đại nhân Thiên Thường kia...", Huyền Thiên tiếp tục cho biết: "Hầu như vụ nào cũng có bóng dáng bọn chúng, kế hoạch của chúng phải gọi là vô cùng chi tiết và kỹ lưỡng".

Tần Ninh không nói lời nào, chỉ lắng tai nghe những gì hắn ta kể.

"Ban đầu đây là địa điểm tụ tập của thánh tộc Thiên Mục, có điều sau này tộc nhân của thánh tộc Thiên Mục lần lượt rời đi, phân bố rải rác trong các địa vực của Thượng Nguyên Thiên, cũng có một bộ phận vào các thiên khác".

"Võ giả Thiên Cương Thần Môn cũng thường xuyên tới đây".

"Sau này thánh tộc Thiên Mục lấy được một loại bí pháp có thể biến võ giả sắp chết thành linh uẩn và bồi đắp bằng thiên tài địa bảo. Sau mấy vạn năm mở rộng, chúng đã ngưng tụ được vô số linh uẩn".

Bỗng Tần Ninh chen ngang: "Không phải chỉ có một trăm mười tám nơi thôi à?"

"Ừm, một số linh uẩn được bồi dưỡng thành công, bị người được chọn của thánh tộc Thiên Mục và Thiên Cương Thần Môn hấp thu rồi".

"Một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn này được tộc Thiên Mục và Thiên Cương Thần Môn giữ lại để làm nơi cốt yếu của bọn chúng".

"Giữ lại để làm gì?"

Huyền Thiên nghe Tần Ninh hỏi vậy thì lắc đầu đáp: "Cái này thì ta không biết".

"Phận con rối như ta bị đại nhân Thiên Thường của thánh tộc Thiên Mục khống chế, đôi khi có một số chuyện nếu cường giả Thiên Cương Thần Môn và thánh tộc Thiên Mục nhúng tay vào sẽ ảnh hưởng hình ảnh nên thảy qua cho ta làm".

"Chỉ có một số kẻ giữ vai trò quan trọng trong thánh tộc Thiên Mục và Thiên Cương Thần Môn mới biết được mấy chuyện cơ mật này thôi".

Tần Ninh gật đầu.

Hiện tại, hắn đã khẳng định được rằng.

Lần này thánh tộc Thiên Mục vào Thượng Nguyên Thiên của Trung Tam Thiên không phải như bọn Ma tộc lúc trước. Bọn chúng muốn "lật trời" thật.

Để có thể bồi dưỡng linh uẩn, chúng đã tốn vô số thiên tài địa bảo.

Song tộc đến từ biên giới như thánh tộc Thiên Mục hẳn là còn nắm giữ một số thủ đoạn đặc biệt khác nữa.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Huyền Thiên và cười hỏi: "Nếu nơi này đã dần bị thánh tộc Thiên Mục vứt bỏ thì tại sao ngươi vẫn còn ở đây?"

Nghe hắn hỏi mà Huyền Thiên chỉ biết nở nụ cười đắng chát, trả lời: "Có một lần nọ, Thiên Thường khống chế ta đi giết một vị đế giả nhưng kết quả là bị mai phục, thân con rối của ta bị hư hại nặng nề, Thiên Thường không sửa chữa được nên vứt bỏ ta như một chiếc giày rách vậy".

"Chỉ là như ta nói đấy, Thiên Thường tưởng ta là một con rối chỉ biết phục tùng hắn răm rắp nên suốt mấy năm qua ta đã bí mật dự trữ một số thứ".

"Khi Thiên Thường không cần ta nữa, ta dành một vạn năm tại đây để sửa chữa thân con rối của mình một lần nữa, cũng là ta mà các ngươi đang thấy đấy!"

Tự sửa chữa bản thân ư?

Huyền Thiên này cũng tài giỏi đấy.

"Vậy vì sao ngươi không rời khỏi đây mà còn ở đây làm gì?"

Diệp Viên Viên tò mò hỏi.

Huyền Thiên cười trong đau khổ: "Ta muốn rời khỏi đây lắm chứ, nhưng không đi được".

"Thiên Thường lo ngại trước sau nên dù cảm thấy ta vô dụng thì hắn vẫn hủy hoại thân con rối của ta và phong ấn ta tại đây”.

"Một kẻ kỹ tính đến khốn nạn!"

Huyền Thiên bảo: "May mắn là gặp được các ngươi, gặp được người khác tới đây mà không phải bọn chúng".

"Hai vị có thể giúp ta phá giải phong ấn được không?"

Huyền Thiên sốt ruột thuyết phục: "Ta sẽ không để hai người làm không công đâu. Nhiều năm qua, Thiên Thường điều khiển thân con rối ta giúp hắn giết nhiều người nên ta cũng lén giấu được nhiều thứ lắm".

"Đương nhiên những thứ đó sẽ rất hữu dụng với hai người".

"Ngoài ra ta còn giấu được hai đạo sức mạnh linh uẩn nữa, ta nghĩ... chắc chắn các ngươi sẽ cần đấy!"

Lúc này, Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh hỏi ý.

Có cần hay không thì đương nhiên phải xem ý Tần Ninh thế nào rồi.

"Đã vậy thì được thôi".

Tần Ninh mỉm cười: "Tiền bối Huyền Thiên nắm rõ nơi này đến vậy, ta mong rằng sau khi giúp đỡ tiền bối thì tiền bối cũng có thể giúp chúng ta một tay".

"Ồ?"

"Thánh tộc Thiên Mục đang ấp ủ mưu đồ chiếm giữ Thượng Nguyên Thiên ta, năm xưa tiền bối là bá chủ Thượng Nguyên Thiên một thời, hiện tại bọn ta cũng là võ giả của vùng đất Thượng Nguyên Thiên, sao có thể trơ mắt nhìn Thượng Nguyên Thiên bị bọn chúng xâm lược chứ?"

"Cho nên ta mong tiền bối sẽ giúp bọn ta!"

Biểu cảm Tần Ninh đầy chân thành, ánh mắt cũng vô cùng điềm tĩnh.

"Được thôi!"

Đôi mắt Huyền Thiên rực sáng, hắn ta nhìn Tần Ninh, đáp: "Vốn dĩ ta đã là người chết rồi, cũng chẳng cần bận tâm sống hay chết gì nữa".

"Tên Thiên Thường đó xem ta như nô lệ của hắn, nên ép làm quá nhiều chuyện ác cho hắn, xem như ta chuộc lỗi cho bản thân mình vậy".

"Thế thì còn gì bằng!"

Tần Ninh cúi người hành lễ.

Diệp Viên Viên đứng cạnh cũng bắt chước làm theo.

Có điều thật ra trong thâm tâm nàng hơi ngờ vực thái độ khác thường của Tần Ninh.

"Thế bọn ta nên làm gì để phá giải phong ấn ở đây cho tiền bối ạ?"

Tần Ninh hỏi: "Vãn bối là một trận pháp sư, có lẽ sẽ giúp được tiền bối!"

"Trận pháp sư sao? Vậy thì tốt quá rồi!"

Mặt Huyền Thiên lộ vẻ vui mừng thấy rõ, hắn ta cười tươi rói: "Tuyệt thật, tuyệt thật, hai người đi theo ta!"

Nói rồi Huyền Thiên tiến lại gần cửa đại điện, song hắn ta không bước qua bậc cửa mà chỉ đứng tại đó nhìn ra bên ngoài đại điện.

"Ngươi xem".

Huyền Thiên chỉ vào hai bên trái phải, nói: "Huyền Thiên cung này vốn là cung đình cũ của ta, hai bên trái phải có đặt một chú ấn Thiên Kim Chỉ, một chú ấn Địa Linh Phù, hai chú ấn ấy do Thiên Thường để lại".

"Thiên Kim Chỉ và Địa Linh Phù phong ấn hai bên. Thân con rối của ta bị đệ đệ ta Trấn Thiên Đế luyện chế, lại được gia công bằng Thiên Kim Thạch, sau này thì được Thiên Thường sửa chữa rồi thêm Địa Nguyên Sa vào, đây cũng là hai thứ mấu chốt để khống chế con rối ta đây".

"Bởi vậy mà Thiên Thường mới ngưng luyện ra Thiên Kim Chỉ và Địa Linh Phù trước khi rời đi. Nếu như ta bước ra ngoài đại điện một bước thì uy lực của Thiên Kim Chỉ và Địa Linh Phù sẽ phá hủy thân con rối của ta trong nháy mắt, khiến cho ta không nơi chôn thân. Không còn thân xác con rối thì ý niệm của ta cũng không còn vật chứa, chết là cái chắc!"

Huyền Thiên vừa nói xong thì Tần Ninh và Diệp Viên Viên nhìn hai bên, quả nhiên có tia sáng vàng và tia sáng xanh lập lòe ở hai bên căn phòng...
Chương 2723: Thanh Hoàng và Ly Hoàng

"Chỉ cần phá giải Thiên Kim Chỉ và Địa Linh Phù là được rồi đúng không tiền bối?"

"Chính xác!"

Huyền Thiên ra sức thuyết phục: "Thật ra Thiên Thường có lẽ không lường trước được rằng sẽ có người vào đây nên phong ấn chỉ nhằm vào ta thôi, sẽ không gây tổn thương gì cho các ngươi đâu!"

Tần Ninh gật đầu, đáp: "Tiên sinh chờ một lát, ta sẽ đi phá giải Thiên Kim Chỉ và Địa Linh Phù".

"Viên Viên, nàng ở trong này chờ ta nhé".

"Vâng".

Dứt lời, Tần Ninh đi sang cung đình bên trái rồi mở cửa đi vào. Chẳng mấy chốc vầng sáng vàng đã biến mất.

Sau đó hắn lại đi qua bên phải, tia sáng màu xanh cũng từ từ tan biến... Ánh sáng phát ra từ hai bên đã không còn.

Giờ phút này, Tần Ninh lại trở về, hắn chìa tay ra.

Một tờ giấy màu vàng trông khá đặc biệt đang nằm trên tay trái hắn, trên tờ giấy có khắc các ký tự.

Diệp Viên Viên không đọc ra. Với nàng, thứ này chẳng khác gì bùa trừ tà cả.

Cùng lúc đó, tờ giấy màu xanh trên tay phải của Tần Ninh cũng tỏa ra vầng sáng dịu nhẹ.

"Tiền bối, đây là Thiên Kim Chỉ và Địa Linh Phù mà ngươi nói đúng chứ?"

"Đúng vậy!"

Lúc này, bỗng nhiên Huyền Thiên lùi lại phía sau với vẻ hơi mất tự nhiên: "Sau khi phá giải hai lá bùa này rồi thì cấm chế trong cung đình không còn có tác dụng với ta nữa, ta sẽ đi tìm kho báu ta sưu tập được những năm qua cho các ngươi!"

Tần Ninh mừng rơn, gật đầu đáp: "Vâng!"

Nói rồi hắn nắm chặt tay lại, Thiên Kim Chỉ và Địa Linh Phù kia sắp sửa bị bóp nát... Tuy nhiên, ngay lúc này, Tần Ninh thình lình dừng tay lại.

Nhìn thấy Tần Ninh đã sắp bóp nát Thiên Kim Chỉ và Địa Linh Phù song đột nhiên lại dừng tay, Huyền Thiên ngỡ ngàng thốt: "Sao vậy?"

"Tiền bối à!"

Tần Ninh nhếch mép: "Nếu ta phá giải phong ấn nơi này cho tiền bối nhưng lỡ tiền bối lại quay sang giết hai người bọn ta thì sao được?"

"Hay là tiền bối giao cho bọn ta kho tàng ngươi sưu tầm được suốt mấy năm qua trước đi?"

Nghe thấy câu này, Huyền Thiên cười nói: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì mà, khổ nỗi không phá giải phong ấn thì ta không thể lấy mấy thứ đó ra cho các ngươi được đâu".

"Kho tàng của ta cùng với hai đạo sức mạnh linh uẩn đều được cất trữ trong một căn mật thất ở ngoài kia, ta đâu có mang bên mình được? Nếu không thì ta đã bị Thiên Thường phát hiện từ lâu rồi".

"Tiền bối nói cũng có lý".

Tần Ninh nhanh chóng đáp: "Đã vậy thì ta phá giải hai cấm chế này luôn đây".

Hắn nói câu ấy rồi siết chặt tay lại, Thiên Kim Chỉ và Địa Linh Phù biến thành cát bụi.

Hai mắt Huyền Thiên tức thì sáng ngời.

Hắn ta bước ra ngoài.

Hai chân hắn ta đã chạm lên mặt sàn ở bên ngoài đại điện.

Tĩnh lặng như tờ.

Hoàn toàn không xảy ra biến cố gì cả!

"Hóa giải thật rồi này!"

Vẻ kích động hiện rõ trên gương mặt Huyền Thiên: "Suốt bao nhiêu năm qua, chỉ cần ta bước ra khỏi đại điện này một bước thôi là cơ thể vừa như bị bốc cháy, vừa như rơi vào hầm băng vậy, đau đến bán sống bán chết. Tất cả những thứ này đều do Trấn Thiên Đế và Thiên Thường gây ra cho ta!"

"Hai ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không thất hứa đâu".

"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đến nơi cất giấu hai đạo linh uẩn".

Bấy giờ Huyền Thiên mừng rỡ ra mặt, phá lên cười to: "Ta lượm nhặt được hai đạo linh uẩn đó từ vô số sản phẩm thất bại của bọn thánh tộc Thiên Mục và Thiên Cương Thần Môn chứ không phải do chúng ngưng tụ ra đâu. Trong lúc đi theo chúng, ta đã học được cách bồi dưỡng linh uẩn và tự thân vận động luôn!"

Nói rồi Huyền Thiên cất bước, đưa Tần Ninh và Diệp Viên Viên rời khỏi đây.

Ba người đi qua từng hang động và khe suối, rồi đi tới sơn cốc.

Huyền Thiên nhìn ánh mặt trời ngoài kia, phút chốc hắn ta trông hạnh phúc vô cùng.

Bao nhiêu năm ròng rã hắn ta bị nhốt trong cái nơi chết tiệt kia, cuối cùng hôm nay cũng được giải thoát rồi.

"Ngay trong một sơn cốc khác ở đây".

Dứt lời, Huyền Thiên bay lên, dẫn Tần Ninh và Diệp Viên Viên rơi xuống một sơn cốc.

Trong sơn cốc này, cỏ dại mọc nhiều đến nỗi tưởng chừng lút cả đầu, không khác gì so với những sơn cốc quanh đây.

Huyền Thiên đi vào sơn cốc, cuộn nắm đấm lại. Hàng loạt chú văn thình lình được ngưng tụ trước mặt hắn ta.

Những chú văn ấy tập trung lại một chỗ tựa như Thái Cực đồ.

Cuối cùng, Huyền Thiên vỗ tay một cái, ký hiệu đập vào vách đá sơn cốc ở phía trước làm phát ra tiếng nổ ầm ĩ.

Khiến cho vách đá bị nứt ra.

Một cánh cửa đá hiện ra ở đằng sau vách đá.

Huyền Thiên tiến lại gần cửa đá rồi nhẹ nhàng nhấn lên, cửa đá tức thì ầm ầm mở ra.

Tiếng ùng ùng vang lên liên hồi.

Vào lúc này, Tần Ninh đứng đằng sau cầm lấy bàn tay ngọc ngà của Diệp Viên Viên.

"Theo ta!"

Huyền Thiên chắp tay đi vào sơn động, khóe môi chầm chậm nhếch lên cười.

Hai cái đứa trẻ người non dạ.

Lối đi trong sơn động rất dài, đến khi đi được khoảng nghìn trượng thì không gian bên trong mới có ánh sáng truyền đến.

Ở đây có hai tế đàn.

Có hai thân thể đang đứng yên trước hai tế đàn ấy.

Trông như xác chết nhưng lại tựa như vẫn còn sống.

Lúc này, Huyền Thiên lên tiếng: "Hai kẻ này chính là đồ đệ của Trấn Thiên Đế. Vào ba mươi vạn năm trước, Trấn Thiên Đế vô địch không ai bì kịp đã thu nhận hai người đệ tử tên là Thanh Hoàng và Ly Hoàng!"

"Hai người này là cánh tay phải và cánh tay trái đắc lực của Trấn Thiên Đế, mà giả sử hai người này sinh ra trong thời đại khác mà không phải thời đại của Trấn Thiên Đế thì hoàn toàn có thể xưng bá Thượng Nguyên Thiên!"

"Một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn, nói trắng ra thì mỗi đạo linh uẩn đều ẩn chứa sức mạnh cực đại".

"Hai người này hoàn toàn có thực lực nằm trong nửa tốp đầu của một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn!"

Huyền Thiên nhìn hai bộ thân thể kia bằng đôi mắt tham lam, không kiềm được mà kể: "Năm đó, sau khi giết Trấn Thiên Đế bị tẩu hỏa nhập ma, ta đã bị Thanh Hoàng và Ly Hoàng giết chết!"

"Rồi sao đó, ta được Thiên Thường chữa lành, sửa chữa lại một lần nữa, người của thánh tộc Thiên Mục cũng tìm ra di tích của hai kẻ này nên đem đi bồi dưỡng thành linh uẩn, song cuối cùng lại thất bại. Xác hai tên này bị vứt bỏ, ta lén cất đi, lợi dụng năng lượng còn sót lại của các linh uẩn thất bại để bồi dưỡng linh uẩn của hai người đó thành công rồi cất giấu, phòng hờ sau này có việc cần!"

Đúng lúc này, Huyền Thiên xoay người nhìn về phía Tần Ninh và Diệp Viên Viên, cười nói: "Kết quả là chờ được hai ngươi, xem như báo đáp ơn cứu mạng của hai người vậy".

Nghe những gì hắn ta vừa nói, Tần Ninh nhìn hai cái xác.

Thanh Hoàng và Ly Hoàng quả thật đã được công nhận là những nhân vật đã mở ra một thời đại mới.

Trấn Thiên Đế vốn đã rất mạnh rồi, hai người này lại còn là đồ đệ của Trấn Thiên Đế.

Cũng giống như hắn ở kiếp thứ năm được mệnh danh là Cửu Nguyên Đan Đế vậy, và bản lĩnh của Trần Nhất Mặc cũng không thua bất kỳ cường giả cấp Đế nào.

Giữa lúc đó, Tần Ninh đi lên vài bước rồi nhìn hai xác chết.

"Tiền bối, làm cách nào để hấp thu sức mạnh linh uẩn đây?"

Nghe hắn hỏi vậy, Huyền Thiên cười cười: "Dễ lắm, hai ngươi cứ đi tới trước hai cái xác đi".

Tần Ninh vẫy tay với Diệp Viên Viên.

Nàng tới gần tế đàn.

Lúc này, Tần Ninh và Diệp Viên Viên mỗi người đứng trước một tế đàn, đối mặt với hai xác chết trông rất sống động kia.

"Mở rộng tâm hồn và hồn phách của các ngươi, dung nhập sức mạnh của cơ thể vào hai cái xác này, sức mạnh của linh uẩn sẽ tự động dung hợp với các ngươi".

Tần Ninh và Diệp Viên Viên gật đầu.

Hai người cùng nhau đi tới trước mặt hai thân thể kia. Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, thoạt trông đều khoảng chừng hai mươi tuổi.

Người đàn ông có gương mặt anh tuấn, người phụ nữ thì có nét kiều diễm động lòng người.

Vào lúc này, khi thấy Tần Ninh và Diệp Viên Viên đã đứng trước hai cơ thể kia, nụ cười nơi khóe môi Huyền Thiên trở nên độc ác từ lúc nào không hay...
Chương 2724: Sao ngươi khờ khạo thế

"Được rồi đấy!"

Đúng lúc đó, Huyền Thiên lên tiếng: "Tiếp theo, các ngươi chỉ cần làm theo lời trái tim mách bảo để mà cảm nhận và thấu hiểu, thế là sẽ nghe được lời kêu gọi của sức mạnh linh uẩn thôi".

"Hiểu rồi!"

Tần Ninh gật đầu.

Lực hồn phách tỏa ra, đồng thời sức mạnh Cực Đạo trong cơ thể hắn cũng chảy vào trong đó.

Ầm... Ngay sau đó, hai thân thể nọ thình lình mở mắt, bỗng có một lực hút khổng lồ tác động lên người Tần Ninh và Diệp Viên Viên.

Hai thân thể ấy như bộc phát ra tiềm năng vô tận, tưởng chừng có thể nuốt chửng Tần Ninh và Diệp Viên Viên bất cứ lúc nào.

Trong chớp mắt, dường như có hàng ngàn hàng vạn tia sức mạnh của bọn họ đang dần tróc lìa ra và bị hút vào cơ thể hai người kia.

"Tiền bối!"

Trước diễn biến đó, Tần Ninh hoảng hốt quay ngoắt sang Huyền Thiên, nói: "Tiền bối, có điều không ổn..."

"Ơ?"

Huyền Thiên lại bỗng nhiên phá lên cười sằng sặc sau khi thấy cảnh tượng ấy.

"Có điều không ổn sao? Đương nhiên là không ổn rồi!"

Hắn ta cười sặc sụa: "Hai cái đứa ngu ngốc này, hai đạo sức mạnh linh uẩn mạnh mẽ biết bao mà ta lại dâng lên cho hai ngươi á? Đừng có mà mơ!"

Câu vừa dứt thì khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên cũng lập tức trở nên trắng bệch.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Hồi xưa bản tọa tinh thông thuật con rối, nắm trong tay một thuật con rối hắc ám, hiện tại ta vẫn còn giữ một đạo lực hồn phách chứ chưa biến mất hoàn toàn".

"Chỉ cần dung nhập hai sức mạnh linh uẩn này vào người thì ta sẽ được sống lại, trở thành người sống chân chính".

"Hai đứa ất ơ các ngươi mà mưu đồ chiếm lấy sức mạnh linh uẩn ư? Người ta nghe cười cho nát mặt!"

Diệp Viên Viên giận dữ quát: "Ngươi lừa bọn ta?"

"Đần độn, giờ mới biết thì đã muộn rồi!"

Huyền Thiên hừ lạnh, nói tiếp: "Bản thân hai đạo linh uẩn này đã bị ta luyện chế thành con rối, nằm dưới sự kiểm soát của ta từ bấy lâu nay rồi".

"Sức mạnh linh uẩn ẩn chứa trong cơ thể con rối là thứ ta chuẩn bị sẵn cho việc hồi sinh".

"Chẳng qua là giờ cần thêm khí huyết của các ngươi để khởi động sức mạnh linh uẩn cho ta nên ta mới để các ngươi sống đến bây giờ thôi".

Diệp Viên Viên vô cùng phẫn nộ.

Bỗng nhiên, Tần Ninh đứng kế bên bật cười: "Viên Viên à, đừng bảo là nàng tin thật đấy chứ?"

Diệp Viên Viên trừng mắt nhìn Tần Ninh, giận dỗi trách móc: "Đương nhiên ta không rỗi hơi mà tốt bụng vậy rồi, chẳng qua là do thấy chàng làm theo nên mới không đề phòng thôi..."

"Viên Viên ngốc, sao nàng biết ta không đề phòng?"

Lúc này, Tần Ninh và Diệp Viên Viên đang bị hai đạo sức mạnh linh uẩn giam cầm nên không thể cử động được dù chỉ một chút.

Huyền Thiên nhìn hai người, chế nhạo: "Tới nước này rồi mà còn cố làm ra vẻ huyền bí nữa à? Tưởng ta làm bùn nhão thật chắc?"

“Phong ấn đã được giải trừ, thân con rối của ta không còn bị ai khống chế nữa, Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn cũng đã bị chính ngươi phá hủy mà ngươi còn ở đó lừa ta được ư?”

Tần Ninh đưa mắt về phía Huyền Thiên, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Sao ngươi khờ thế, ta nói mà cũng tin à!"

Nét mặt Huyền Thiên tức thì cứng đờ.

"Ta thấy tận mắt Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn bị ngươi phá hủy, ta cũng được giải trừ phong ấn rồi mà!"

"Thì đúng rồi đấy!"

Tần Ninh phán một câu xanh rờn: "Nhưng ta ghi nhớ lại hết trước khi phá hủy rồi tạo cái mới là được thôi".

Sau khi nói xong, hắn nắm chặt hai tay, hai đạo phù ấn chợt hiện ra.

Trong chớp mắt, hai ký hiệu in lên bề mặt cơ thể Huyền Thiên.

Dưới sự điều khiển của Tần Ninh, ký hiệu của hai đạo phù ấn trên bề mặt cơ thể Huyền Thiên ngày một sáng hơn.

"Á...", mấy tiếng la gào thống thiết vang lên, cơ thể Huyền Thiên bị nhấn chìm trong ánh lửa, bị bốc cháy cả người khiến cho hắn ta trông như người lửa vậy, thê thảm vô cùng.

"Đúng là khờ khạo mà".

Giờ đây, Tần Ninh nhìn về phía thân thể Huyền Thiên, nói: "Triệt tiêu cơ quan của linh uẩn này mau!"

Huyền Thiên run như cầy sấy, dù vậy hắn ta vẫn phải dùng hai tay kết ấn, giải trừ cơ quan theo mệnh lệnh của Tần Ninh.

Những đạo văn ấn trói buộc Tần Ninh và Diệp Viên Viên đã biến mất.

Hắn bước lên một bước, nhìn Huyền Thiên và hờ hững hỏi: "Diễn kịch với ngươi cả buổi nên ngươi tự thấy mình vô địch thật đấy à?"

"Bộ không biết mình mấy cân, mấy lượng hay gì?"

Giờ phút này, Huyền Thiên nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, hắn ta hét toáng lên: "Không thể nào!"

"Gì mà không thể nào?"

"Trấn Thiên Đế và Thiên Thường đã phải dành biết bao nhiêu công sức mới thiết kế và ngưng tụ ra được hai đạo phù ấn phức tạp, rườm rà đó, làm sao ngươi có thể... sao ngươi có thể nắm giữ được chúng chứ!"

Sao Tần Ninh có thể nhớ như in phù ấn khống chế mà hai người kia phải dành mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm tâm huyết mới nghiên cứu và chế tạo ra được chỉ trong khoảng thời gian nhìn thấy ngắn ngủi, đã vậy còn thi triển một cách dễ dàng vậy chứ! Chuyện này quá khó tin!

"Bàn về thuật con rối thì chúng phải gọi ta là tổ tông nữa cơ".

Lúc này, Tần Ninh nhẹ nhàng đặt hai tay lên hai cánh tay của Huyền Thiên.

Hai đạo phù ấn đó vững vàng đi vào bên trong cơ thể của Huyền Thiên.

Cuối cùng, vẻ mặt bặm trợn của Huyền Thiên biến mất tăm, chỉ còn lại khuôn mặt với biểu cảm bình tĩnh.

"Bái kiến chủ thượng!"

Huyền Thiên cúi người lạy, nói với vẻ cung kính.

"Ờ...", bấy giờ thì Tần Ninh mới quay trở lại rồi nhìn Diệp Viên Viên.

Nàng giận dỗi khiển trách: "Sao chàng không nói trước cho ta biết?"

"Nói gì cơ?"

"Phải nói trước với ta là chàng đã chuẩn bị trước rồi chứ".

"Nhưng ta không nói nàng cũng biết rồi mà".

"...", Tần Ninh liếc mắt nhìn về phía hai thân thể linh uẩn.

"Hai thân thể linh uẩn này là linh uẩn chân chính đã được Huyền Thiên ngưng tụ trước đó, tên này muốn mượn sức mạnh linh uẩn để hồi sinh. Không những thế, xác thịt linh thiêng của bản thân linh uẩn đã bị Huyền Thiên luyện chế thành con rối rồi".

Tần Ninh từ tốn nói: "Nói cách khác, sau khi hai chúng ta hấp thu sức mạnh linh uẩn thì thực lực sẽ tăng tiến, còn thân xác hai đạo linh uẩn này thì trở thành con rối chân chính!"

Thực lực của Thanh Hoàng và Ly Hoàng vào thời kỳ đỉnh cao hẳn là không kém cạnh đế giả đứng đầu của bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương đâu nhỉ?"

Tần Ninh khẽ cười.

"Huyền Thiên".

"Có thuộc hạ".

Lúc này đây, Huyền Thiên quỳ một gối xuống đất, nét mặt nom vô cùng cung kính trông như một cái xác không hồn.

"Hộ pháp cho hai bọn ta, ai dám lại gần thì giết kẻ đó".

"Rõ!"

Huyền Thiên bước lên một bước.

Thế rồi Tần Ninh lại quay sang hai con rối, sau đó nhìn Diệp Viên Viên, miệng cười đùa: "Viên Viên ơi..."

"Sao?"

"Ta biết một loại bí thuật để hai người có thể cùng nhau tu luyện. Nếu ta và nàng hấp thu nó một mình thì lãng phú lắm, chỉ khi nào hai chúng ta cùng nhau tu luyện thì sức mạnh linh uẩn mới đạt tối đa được".

Diệp Viên Viên lập tức hỏi: "Cùng tu luyện là làm gì? Hấp thu sức mạnh của linh uẩn à?"

"Dễ ợt...", nói rồi Tần Ninh bước từng bước lại gần Diệp Viên Viên.

Tiếng rên rỉ đầy đè nén, trầm khàn dần vang vọng khắp hang động... Mới chớp mắt mà đã hai ngày trôi qua.

Trong mười ngày này, hết tiếng rên này đến tiếng rên khác văng vẳng trong hang động từ sáng đến tối.

Trước cảnh tượng đó, Huyền Thiên vẫn chỉ đứng ngoài động chưa không rục rịch gì, im lặng cứ như biến thành một pho tượng vậy.

Mười ngày sau.

Cửa hang động mở.

Có hai bóng người đi ra.

Đó là Tần Ninh và Diệp Viên Viên.

Mới có mười ngày thôi mà Diệp Viên Viên cứ như một đóa băng liên nở rộ, vừa lạnh thấu xương vừa chất chứa nét đẹp của sự trưởng thành, trông còn khiến người ta mơ ước hơn.

Khí tức trong cơ thể Tần Ninh cũng trông có vẻ đã mạnh hơn trước kia gấp mấy lần.
Chương 2725: Ba con rối

"Ta không lừa nàng chứ?"

Tần Ninh nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Diệp Viên Viên, cười nói: "Tu luyện thuật song tu giúp cả ta lẫn nàng hấp thu trọn vẹn hai đạo sức mạnh linh uẩn, đã thế quá trình hấp thu còn như lên thiên đàng nữa chứ".

Diệp Viên Viên đỏ bừng cả mặt, giận dỗi mắng: "Sao chàng lại không biết xấu hổ thế hả!"

"Nàng nói gì cơ?"

"..."

Tần Ninh cười hí hửng: "Ta giúp nàng từ tôn giả tầng một đến tôn giả tầng năm, năng lượng còn dư lại của hai đạo sức mạnh linh uẩn vẫn còn lưu giữ trong cơ thể nàng, cộng thêm công dụng diệu kỳ của tinh nguyên từ cửu mệnh thiên tử ta đây, con đường đến đế giả của nàng sẽ vô cùng dễ dàng, vậy mà nàng còn trách ta không biết xấu hổ ư?"

Diệp Viên Viên phản bác: "Nhưng chàng cũng đến cảnh giới tôn giả, còn tăng nhiều hơn ta nữa cơ mà!"

Tần Ninh từ thiên giả cảnh giới tam luân đến tôn giả tầng một đấy thôi.

Cái việc vượt qua ranh giới giữa thiên giả và tôn giả mới thật sự là khủng khiếp đấy.

Lúc này, Tần Ninh vẫy tay.

Thanh Hoàng và Ly Hoàng trong hang động chậm rãi đi ra.

Khi hai bóng người nọ đứng bên cạnh Huyền Thiên, ba cơ thể như có một luồng sáng truyền qua trông vô cùng rạng rỡ.

"Sau khi thân thể Thanh Hoàng và Ly Hoàng bị Huyền Thiên luyện chế thành con rối đã được truyền tải sức mạnh linh uẩn vào. Hiện giờ linh uẩn đã bị hai ta hấp thu, bản thân con rối cũng trở về trạng thái ban đầu".

"Tên Huyền Thiên này quả không hổ là nhân vật lừng lẫy một thời, đã bị Trấn Thiên Đế và Thiên Thường luyện chế thành con rối rồi, vậy mà không ngờ hắn lại học được thủ đoạn của cả hai người kia, vẽ gáo bằng hồ lô để rồi luyện chế ra Thanh Hoàng và Ly Hoàng này bằng phương pháp tương tự".

Nghe thấy câu này, Diệp Viên Viên cũng vô cùng sửng sốt.

"Vậy hắn ta không biết... sau khi phá giải Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn thì đã giành quyền kiểm soát cơ thể bản thân mình rồi ư?"

"Hắn không biết".

Tần Ninh lắc đầu đáp: "Nếu là trước đây thì khả năng cao là có, nhưng hai đạo phù ấn do Trấn Thiên Đế và Thiên Thường để lại đều đã bị ta phá hủy, rồi ta lại ngưng tụ ra hai đạo phù ấn khác nhưng cho thêm thủ đoạn khống chế của ta vào trong đó".

Diệp Viên Viên thở phào nhẹ nhõm.

"Ba con rối, ba vị đế giả...", nàng cười tươi: "Giờ thì không cần phải lo lắng, đề phòng mãi nữa rồi".

Thật ra, suốt khoảng thời gian qua, mấy người Viên Viên, Thời Thanh Trúc cùng với Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều biết rằng.

Chỉ khi nào nắm giữ thực lực cấp Đế thì may ra Tần Ninh còn dung hợp sáu quyển đan điển lại được.

Trong khi kẻ địch của Tần Ninh, dù là nhà họ Chu hay nhà họ Nguyên, đều là thế lực cấp bậc Thiên Vương tại Thượng Nguyên Thiên cả.

Ban đầu Tần Ninh đã dung hợp ba vật cấm tại Cửu Nguyên Vực để phát huy ra uy lực vượt trội của sáu quyển đan điển, nhưng tiếp đó phải dùng cái gì để thế vào đây?

Những ngày qua, trong lòng ai nấy đều khắc khoải những lo âu.

Đến tận bây giờ Diệp Viên Viên mới được thở phào, nhẹ lòng hẳn.

Tần Ninh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cười nói: "Đừng lo nữa, đối thủ mà chúng ta phải đối mặt có lẽ không phải nhà ho Nguyên và nhà họ Chu đâu".

Rốt cuộc Thiên Cương Thần Môn hợp tác với thánh tộc Thiên Mục nhằm mục đích gì?

Cho dù một trăm mười tám nơi cất giấu Linh Uẩn bị tiết lộ bất ngờ và bị những người khác lấy đi kha khá nơi nhưng rồi vẫn sẽ có kẻ được chọn của hai phe lấy được truyền thừa linh uẩn thành công thôi.

Mà đó lại là thứ ẩn chứa sức mạnh vô biên.

Còn về đến trình độ gì thì không ai biết.

Hai người đi liền một mạch rời khỏi đây, tiến thẳng về phía vùng đất thánh táng ở đằng trước.

Khu vực này chiếm diện tích rất lớn, rộng bao la bát ngát, xung quanh là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, đồng bằng bằng phẳng, địa hình hay hình dạng mặt đất đều phong phú và đa dạng.

Đây không chỉ là nơi linh uẩn náu mình dưới các mảnh đất thần bí mà còn có rất nhiều thiên nguyên thú hùng mạnh tồn tại hưng thịnh.

Trên một dãy núi.

Diệp Viên Viên đang ngồi xếp bằng, có vẻ nàng đang tĩnh tu.

Trong một sơn cốc nằm trên dãy núi.

Tần Ninh đang đứng đó một mình, gần đó là hàng loạt thiên nguyên thú sói cao mấy trượng, có bộ lông đỏ tươi đang vây quanh.

Những con thiên nguyên thú trông như chó sói kia có vóc người khổng lồ, trên đầu có một cái sừng mập mờ ánh đỏ như máu.

Sau một tiếng gầm nhỏ, một toán Độc Giác Lang Thú chạy thẳng về phía Tần Ninh.

"Hư Tiên Chưởng!"

Tần Ninh gầm lên một tiếng rồi tung chưởng, sức mạnh trong cơ thể tức thì bộc phát làm tiếng nổ bùng lên trong chớp mắt.

Từng đạo chưởng ấn trông thì hư ảo nhưng lại tựa như thật sự tồn tại nhanh chóng bùng nổ.

Ầm... Âm thanh trầm đục vang lên.

Hàng loạt tiếng nổ truyền vào tai không dứt.

Mà mỗi con Độc Giác Lang Thú đang liều chết xông xáo kia đều bộc phát ra thực lực không hề thua kém tôn giả tầng một, tầng hai. Cái sừng độc nhất trên đầu chúng nó phát sáng, phút chốc hóa thành những cục huyết thạch ập tới Tần Ninh.

Tiếng ầm vang lên không dứt.

Hư Tiên Chưởng va chạm với các huyết thạch, dấu chưởng vẫn cứng rắn như ban đầu, chưởng khí cũng không hề lung lay nhưng còn đám huyết thạch thì lại vỡ nát.

Tần Ninh lạnh lùng tiến lên một bước.

Trong chớp mắt, từng đạo Hư Tiên Chưởng vỗ vào người đám Độc Giác Lang Thú, máu me be bét.

Mấy chục con Độc Giác Lang Thú đồng loạt bỏ mạng, cơ thể nổ tung tóe.

Tần Ninh nắm chặt hai tay ước chừng.

"Cảnh giới tôn giả tầng một, vượt qua một thử thách thất tình thì huyết nhục sẽ được tăng cường một lần nữa, sức mạnh Cực Đạo sẽ len lỏi trong ngũ tạng lục phủ, kỳ kinh bát mạch... Hư Tiên Chưởng và cực đạo võ quyết cấp Địa là thích hợp nhất lúc này rồi..."

Giờ đây, Tần Ninh bật tung lên, nhảy qua vài bước, băng qua mười mấy dặm rồi đi tới nơi Diệp Viên Viên đang ngồi.

Lúc này, có năm đốm sáng đang vây quanh người Diệp Viên Viên. Năm đốm sáng ấy từ bên ngoài dần dần dung nhập vào trong cơ thể nàng.

Đúng lúc đó, tiếng nổ vang trời truyền đến.

Diệp Viên Viên từ từ mở mắt ra.

"Cảnh giới tôn giả tầng năm!"

Tần Ninh cười tự hào: "Linh uẩn tốt ở chỗ đó đấy, nó sẽ giúp cảnh giới của nàng tăng lên gấp nhiều lần trong thời gian ngắn nhưng lại không khiến nàng có cảm giác chông chênh, khó nắm bắt".

"Và nàng cũng không cần phải dành thời gian để làm quen với sự tăng tiến đột ngột đó, chưa kể nàng cũng có thể vận dụng võ quyết vốn có trong linh uẩn một cách tự nhiên mà không cần phải bỏ công ra học gì cả".

Diệp Viên Viên gật đầu.

"Đi thôi!"

Tần Ninh cười nói: "Để ta thử xem khả năng sử dụng Nguyên U Vương Kiếm và một số võ quyết Nguyên U Nữ Đế của nàng như nào rồi".

Hai mắt Diệp Viên Viên sáng ngời.

"Ta sẽ không nương tay vì chàng chỉ là cảnh giới tôn giả tầng một đâu nha".

"Được thôi".

Vào lúc này, bóng dáng hai người nhoáng cái đã biến mất, lao vụt vào trong núi.

Không lâu sau đó, tiếng nổ liên hồi cứ mãi vang vọng trong núi... Những ngày qua, Tần Ninh và Diệp Viên Viên cùng nhau đi trên chuyến lữ trình, trong lúc đó có tự tu luyện phần mình hoặc là đấu với nhau.

Dù Tần Ninh đã từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, trải qua chín đời chín kiếp thì kiếp này hắn vẫn phải tu hành từng chút một và liên tục.

Hôm nay, tại một vùng đất hoang vắng, Tần Ninh và Diệp Viên Viên sánh bước cùng nhau.

Những ngày qua Tần Ninh không đi tìm đạo tràng Linh Uẩn.

Bởi lẽ từ đó đến giờ thì gần như một trăm mười tám nơi cất giấu đạo tràng Linh Uẩn đã bị khai thác cả rồi.

Chỉ còn lại một số ít là chưa được tìm ra.

Dường như có một tòa thành trì bằng đá mọc lên lấp ló ở điểm cuối cánh đồng hoang.

Tường thành đá cao trăm trượng, nhìn qua thành tường thì sẽ thấy những tòa nhà, ngọn tháp bên trong được xây dựng bằng những hòn đá màu xanh khiến cho cả tòa thành trì trông vô cùng huyền diệu.

Tần Ninh và Diệp Viên Viên chầm chậm đi vào thành, lúc này đã có kha khá người đợi trong thành.

Có điều thành trì khổng lồ lại càng làm nổi bật sự điêu tàn như thể không có chút sức sống nào ở nơi này.

Hai người đang đi trên một con phố thì bỗng có một giọng nói cất lên.

"Tần công tử!"

Trong giọng nói ấy ẩn chứa sự ngạc nhiên lẫn vui mừng, có vẻ chủ nhân của giọng nói đang bất ngờ lắm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom