-
Chương 2676-2680
Chương 2676: Đại Tu Di Cửu Cung Tán
Chu Thiên Phóng cũng vội vàng khuyên: "Thanh Hà, ngươi đừng nóng, hãy đợi các trưởng lão của nhà họ Nguyên các ngươi ra mặt, tốt nhất là các trưởng lão ở cảnh giới đế giả".
Nguyên Thanh Hà nghe vậy, liếc mắt nhìn về phía Chu Thiên Phóng, nói: "Chu Thiên Phóng, trước kia ta thấy thiên phú của ngươi không bằng ta, nên vẫn luôn không thích ngươi, ai ngờ rằng lá gan của ngươi cũng bé như vậy!"
"Cho dù nơi đây là thành Thần Nguyên, không thuộc quyền quản lý của bất kỳ thế lực nào thuộc bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, nhưng ta muốn xem thử kẻ nào dám bắt nạt đệ đệ của ta!"
Nguyên Thanh Hà không hề hạ thấp giọng nói của mình, lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người đằng trước.
Sau đó, Nguyên Thanh Hà đẩy Chu Thiên Phóng qua một bên, đi thẳng tới chỗ đám đông phía trước.
"Thả người ra!"
Nguyên Thanh Hà quát to, khí tức trong cơ thể khuếch tán ra tạo nên một áp lực khủng khiếp như muốn bóp nghẹt trái tim mọi người.
Lúc này, người tinh tường có thể nhìn thấy được quẩn quanh người Nguyên Thanh Hà dường như có ba vầng sáng lúc sáng lúc tối, trông tựa như phù ấn, có khi lại tựa như ma trơi vờn quanh, nhìn rất độc đáo.
"Cảnh giới tôn giả!"
Có người chợt thốt lên.
Tôn giả Cực Cảnh, rèn luyện võ tâm, vượt qua kiếp nạn của thất tình, mà khi đã vượt qua rồi, mỗi một lần vượt qua một đạo sẽ tạo thành một đạo võ tâm.
Bởi vậy, ở cảnh giới tôn giả Cực Cảnh tầng bảy, một tầng cảnh giới là một đạo võ tâm nên thực lực sẽ tăng lên không chỉ gấp mười thôi đâu.
Cho nên, ở cảnh giới tôn giả, nếu muốn vượt cấp đánh chết đối thủ chẳng khác nào chuyện viển vông cả.
Nguyên Thanh Hà! Đây là một vị thiên kiêu chi tử của nhà họ Nguyên.
Nhà họ Nguyên vốn là một thế lực thuộc bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, trong gia tộc có đông đảo thiên kiêu.
Nguyên Thanh Hà là chị ruột của Nguyên Mục Dã, cô ta vừa nghe tin đệ đệ mình bị người ta bắt giữ, thậm chí còn tuyên bố muốn giết chết hắn ta, đã lập tức chạy đến ngay.
Thấy cảnh tượng hiện tại, trên mặt Nguyên Thanh Hà phủ đầy băng giá.
"Các ngươi không biết hắn ta là đệ tử của nhà họ Nguyên sao?"
Nguyên Thanh Hà lạnh lùng hỏi.
"Biết chứ!"
"Biết sao còn dám làm thế?"
"Chính vì biết mới làm vậy mà".
Diệp Nam Hiên hừ đáp lại.
Nhà họ Nguyên! Không phải nhà họ Nguyên thì bọn họ sẽ không ngang ngược như vậy.
"Được, hay lắm!"
Nguyên Thanh Hà nhìn thoáng qua Nguyên Mục Dã đang uất ức quỳ rạp trên mặt đất, rồi lại nhìn qua năm người Tần Ninh, bỗng nhiên khí tức trong cơ thể cô ta bùng nổ, một tay nắm chặt lại, ba phù ấn sáng rực vọt lên trong nháy mắt.
"Nguyên Thần quyết!"
"Nguyên Phá!"
Nguyên Thanh Hà vừa dứt lời, năm luồng sức mạnh Cực Đạo lập tức ngưng tụ thành năm đóa hoa sen màu đen, lao thẳng đến chỗ năm người Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư thấy thế bèn bước lên.
Còn Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều ăn ý lui về sau.
Trần Nhất Mặc đứng sau lưng Tần Ninh cũng yên lặng bình tĩnh lùi về sau vài bước.
"Nhàn Ngư, tránh ra đi".
Tần Ninh bỗng lên tiếng, hắn nói: "Ngươi không phải là đối thủ của cô ta đâu".
Tuy Lý Nhàn Ngư đã lĩnh ngộ tới con đường bước vào cảnh giới tôn giả, nhưng hắn ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới tôn giả, còn Nguyên Thanh Hà này lại ở cảnh giới tôn giả tầng ba, thực lực ngang với Thời Thanh Trúc, không phải là người mà Lý Nhàn Ngư có thể xử lý được.
"Thế nhưng, sư phụ...", "Lui ra sau đi".
Tần Ninh vừa nói xong đã bước lên một bước.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư mới ngậm ngùi lui ra sau Tần Ninh.
Tay Tần Ninh cầm cái ống đồng cổ kia, nhìn thẳng vào năm đóa hoa sen đen tuyền đang lao về phía mình, hắn nắm chặt bàn tay, ống đồng cổ bỗng tỏa sáng rực rỡ.
Tần Ninh đặt ống đồng cổ ngang trước người, năm đóa hoa sen đen kia đánh thẳng lên đó.
Keng... Tần Ninh vẫn đứng vững tại chỗ, không hề xê dịch, bên ngoài ống đồng cổ kia xuất hiện từng lớp từng lớp gỉ đồng màu xanh rơi xuống đất, dần dần chất thành một đống đất nhỏ.
Ống đồng cổ không quá dài, hơn nữa kích cỡ cũng chỉ tầm cánh tay trẻ con, thế nhưng lại tróc ra nhiều gỉ như vậy.
Cảnh ấy khiến chân mày Nguyên Thanh Hà chau lại.
Dần dần, gỉ đồng màu xanh kia vẫn không bong ra hết từng mảng, người Tần Ninh vẫn thẳng tắp, nhưng ống đồng cổ trong tay lại ngắn hơn không ít, lại còn trở nên tinh tế hơn nữa.
Nhưng mà, bên ngoài ống đồng cổ bỗng xuất hiện từng đường văn ấn, chúng lấp lóe ánh sáng xanh nhàn nhạt, ôn hòa.
Thấy thế, Tần Ninh mỉm cười nói: "Đạo sĩ áo đỏ à, mắt nhìn của ngươi sai rồi!"
Lúc này, Tần Ninh nhẹ nhàng lay động bàn tay, vầng sáng màu xanh nhàn nhạt trên ống đồng cổ kia càng lúc càng rực rỡ hơn.
Ngay sau đó, ống đồng cổ biến thành một cái ô.
Đó là một cái ô giấy màu xanh lục.
Thế nhưng, sau khi cái ô giấy màu xanh được mở ra, bên ngoài ô có thể nhìn thấy rõ ràng chín ô vuông.
Ngoài điều đó ra thì không còn thấy điều kỳ lạ nào trên cái ô đó nữa.
Giữa cơn mưa như trút nước, từ đầu đường tới cuối ngõ, mọi người đều bắt đầu mở ô ra.
Tần Ninh tạo ra ô, vắt ngang trước người.
Vào giờ phút ấy, đạo sĩ áo đỏ thấy ô giấy dầu trong tay Tần Ninh, bất chợt nhíu mày lại.
Đây là cái quỷ gì?
Bốn người Trần Nhất Mặc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư cũng đầy thắc mắc.
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Thanh Hà chợt lóe lên, khinh thường nói: "Đây chỉ là một cái ô mà thôi!"
"Phải thế không?"
Tần Ninh mỉm cười, bàn tay chợt động đậy, cái ô kia bắt đầu xoay tròn, hoa văn trên mặt ô cũng dần mờ nhạt dưới tốc độ xoay tròn chóng mặt.
Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh hơn, bỗng nhiên, trên mặt ô chợt xuất hiện một cơn gió mạnh.
Tốc độ gió cực kỳ nhanh, giống như thần binh tuyệt thế nào đó, thoáng chốc đã nhắm thẳng về phía Nguyên Thanh Hà.
Một tiếng phịch bỗng vang lên.
Gương mặt đang tươi cười của Nguyên Thanh Hà trắng bệch, một tay nắm chặt bả vai của mình.
Cánh tay đầu tiên đã bị gió cắt phăng, vị trí miệng vết thương cực kỳ sạch sẽ, nhẵn bóng.
Trong phút chốc, mỗi người đều cảm thấy khiếp hãi từ thể xác đến tận linh hồn.
Đây là cái gì thế! Lúc này, đạo sĩ áo đỏ bỗng nhiên vỗ đầu, bật thốt lên: "Ui da, ta không đổi, không đổi đâu!"
Tần Ninh nghe vậy, bèn cười nói: "Vậy thì không được, nếu ngươi dám chơi xỏ ta thì ta không ngại trở mặt với ngươi đâu".
Đạo sĩ áo đỏ tức tối dậm chân, vô cùng ảo não nói: "Lỗ lắm, lỗ lắm, trừ phi sau này ngươi lấy đế khí đổi với ta, nếu không thì lão đạo sĩ ta sẽ không đổi với ngươi đâu!"
Đám người xung quanh lại càng khó hiểu.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Lúc này, Chu Thiên Phóng đứng ngoài đám đông, sắc mặt thay đổi đột ngột, không nhịn được là lẩm bẩm: "Đúng rồi... Đại Tu Di Cửu Cung Tán!"
Đại Tu Di Cửu Cung Tán?
Đó là vật gì?
Đạo sĩ áo đỏ không nhịn được bèn nói: "Thằng nhỏ nhà họ Chu có kiến thức đấy, Đại Tu Di Cửu Cung Tán à, năm xưa, ở Thượng Nguyên Thiên các ngươi có sinh ra một vị nhân vật cấp Đế đỉnh phong, tên là Đại Cung Cổ Đế gì đó!"
Đại Cung Cổ Đế là ai?
Mặc dù nghe tên là thế nhưng vẫn có không ít người mờ mịt chẳng biết ai.
Bất chợt, có người thốt lên: "Ta nhớ ra rồi, ta đã từng thấy một quyển sách cổ ghi lại, mười hai vạn năm trước, Đại Cung Cổ Đế là một vị đế giả Cực Cảnh đã từng xưng bá Thượng Nguyên Thiên, không một ai có thể đánh bại!”
"Đại Cung Cổ Đế! Đại Cung Di Cửu Cung Tán là một cực khí của vị Đại Cung Cổ Đế kia!"
Lúc này, đám đông xung quanh rộn ràng lên.
Đạo sĩ áo đỏ u sầu sao: "Không nên đưa cho ngươi chút nào, không nên cho chút nào, lão đạo sĩ ta lỗ to rồi, quá là lỗ!"
Tần Ninh cũng cười đáp lại: "Cùng lắm thì sau này ta lấy một thứ giống vậy cho ngươi".
"Ngươi lấy đâu ra hả?
Đây là vũ khí mà một vị cường giả Cổ Đế đỉnh phong sử dụng đấy!"
Tần Ninh im lặng không nói gì.
Đạo sĩ áo đỏ bỗng nghĩ đến cái gì đó, nói luôn: "Thứ đó là do ta lấy trong một đầm lầy ở dãy núi Thiên Hàng Ngân Hà, ngày đó, Thiên Hàng Ngân Hà chính là thần địa của Thượng Nguyên Thiên! Chắc chắn ở đó còn có không ít vật dụng của người xưa để lại".
Chương 2677: Ngươi có thể đỡ được sao?
Nghe thế, đám đông xung quanh bắt đầu ồn ào hơn.
Lần này, trong núi Thần Nguyên, Thiên Hàng Ngân Hà vốn rất kỳ quái.
Có rất nhiều võ giả mạo hiểm tiến vào đó, hòng coi thử bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Trên đường này bày bán một số đồ vật lung tung nào đó, đại đa số là vật do rất nhiều võ giả đào ra từ trong núi Thần Nguyên.
Tần Ninh có thể vét được món đồ cổ do Cổ Đế từng sử dụng từ trong tay đạo sĩ áo đỏ là quá đỗi may mắn rồi.
Lúc này, Nguyên Thanh Hà nuốt một viên đan dược, làm giảm bớt nội thương trong cơ thể.
Tần Ninh không mảy may để ý tới hô hào của mọi người, Đại Tu Di Cửu Cung Tán ngừng xoay tròn, nó bị một tay của Tần Ninh giữ lại.
Dưới ô là một người thanh niên áo trắng.
Xanh trắng đan xen tôn nhau lên lại có một hương vị độc đáo khác.
Thế nhưng, vào giờ phút này, mọi người nhìn vào dưới ô chỉ có kính nể và sợ hãi.
Thần binh mà Đại Cung Cổ Đế sử dụng mười hai vạn năm trước giờ đã bị Tần Ninh cầm trong tay, chém bay một cánh tay của vị thiên kiêu chi tử Nguyên Thanh Hà này.
Cái ô này có sức mạnh thật khủng khiếp.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Thanh Hà, giọng điệu bình tĩnh nói: "Người nhà họ Nguyên ngươi thích là có thể ức hiếp người khác, mà người khác lại không thể ức hiếp người nhà họ Nguyên các ngươi sao?"
"Nếu thích là có thể giẫm đạp danh dự của người khác thì người khác cũng có thể giẫm đạp lên danh dự của các ngươi thôi".
Vừa dứt lời, cái ô trên đỉnh đầu Tần Ninh sáng lên, ở rìa ô bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều, từng nhũ băng bắn ra lao thẳng về phía trước.
Khi Nguyên Thanh Hà nhìn thấy nhũ băng, gương mặt kia xinh đẹp kia trầm xuống, trong nhũ băng ẩn chứa luồng khí hàn băng khiến cho một vị cao thủ cảnh giới tôn giả tầng ba như cô ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Hơn mười nhũ băng bay vun vút tới chỗ mười mấy người nhà họ Nguyên.
Phụt phụt phụt.
Nhóm người Nguyên Tung, Nguyên Mục Dã và Nguyên Dạ bị nhũ băng bắn trúng, chẳng mấy chốc, cả người lạnh buốt như băng, hơn mười người thoáng cái đã hóa thành tượng băng.
Chỉ còn mỗi Nguyên Thanh Hà, cô ta vươn tay còn lại ra, một luồng lực lượng thất luyện màu lam xuất hiện, đỡ lấy nhũ băng.
Thế nhưng, đây cũng chỉ cản trở tốc độ di chuyển của nhũ băng mà thôi.
Nhũ băng vẫn lao về phía Nguyên Thanh Hà như cũ.
Lực lượng Cực Đạo trong cơ thể Nguyên Thanh Hà bùng nổ, ánh sáng từ ba phù ấn càng rực rỡ hơn, thậm chí miệng vết thương nơi cánh tay đã cầm máu giờ cũng bắt đầu chảy.
Nhưng vậy vẫn không thể ngăn cản sức mạnh đang tới gần của nhũ băng.
Nguyên Thanh Hà vô cùng tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì Tần Ninh.
Cô ta tất nhiên có thể nhìn ra Tần Ninh chỉ mới tới cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng năm mà thôi, còn chưa bước vào Cực Cảnh nữa là.
Vậy mà, trong tay hắn lại nắm giữ vũ khí của một vị Cổ Đế thanh danh hiển hách xưa kia.
Nguyên Thanh Hà phẫn nộ quát lên: "Dựa dẫm vào thần binh thì có bản lĩnh gì chứ!"
Tần Ninh nghe thế, vẫn không tức giận, chỉ cười cợt đáp: "Câu này của ngươi thật ra rất thú vị. Dựa dẫm vào thần binh thì có bản lĩnh gì?
Lẽ nào ta có thần binh mà không dùng, lại cực khổ đánh nhau với ngươi à?"
Dứt lời, cổ tay Tần Ninh chợt xoay, ô xanh hơi nghiêng, một ô vuông trong chín ô vuông trên mặt ô phảng phất như một ngọn núi bỗng nhiên xuất hiện, một áp lực cực kỳ mạnh mẽ đánh úp về phía Nguyên Thanh Hà.
Vào giờ phút này, Nguyên Thanh Hà không đỡ được nữa, nhũ băng tiếp tục lao thẳng tới.
Khi nhũ băng sắp tới trước mặt cô ta.
Bỗng nhiên, một bóng người chợt xuất hiện, bàn tay nắm chặt lại, ngay lập tức hòa tan lực lượng của nhũ băng.
Cơ thể người nọ chợt run lên, bên ngoài tản mát cuồn cuộn hàn khí, một lúc sau mới biến mất hẳn.
Lúc này, Nguyên Thanh Hà thoát chết trong gang tấc, lòng đầy sợ hãi nhìn về phía Tần Ninh đang đứng cách mình hơn mười thước.
"Có sao không?"
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
"Lý bá!"
Thấy người nọ, sắt mặt Nguyên Thanh Hà tái nhợt, băng bó vết thương nơi bả vai, nói: "Mục Dã...", "Ta biết rồi!"
Lúc này, mọi người lặng lẽ tránh qua một bên.
Có rất nhiều người chưa từng gặp ông lão này, ông ta không giống quản lý cấp cao của nhà họ Nguyên, nhưng lại có thể đỡ được nhũ băng mà Nguyên Thanh Hà không thể đỡ được thì tất nhiên thực lực rất mạnh.
Lý bá nhìn về phía Tần Ninh, rồi lạnh lùng nói: "Dám giết chết đệ tử của nhà họ Nguyên, ngươi phạm tội chết rồi".
Tần Ninh nhìn vào ông lão đối diện, cười nhạo nói: "Người nhà họ Nguyên thật quá kiêu ngạo".
Hai tay hắn nắm chặt cán ô, mặt ô bắt đầu xoay tròn, thế nhưng, theo ánh mắt của Tần Ninh, chín ô vuông trên mặt ô vẫn không nhúc nhích.
Ánh sáng màu vàng kim, màu xanh lục, màu lam, màu đỏ, màu vàng, màu xanh, màu tím, màu xám trắng và màu đen ở giữa được chia thành chín khu vực vẫn không nhúc nhích.
"Đại Tu Di Cửu Cung Tán đại diện cho tám loại lực lượng thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi điện, và thêm lực lượng sau khi hợp nhất tám loại".
Tần Ninh cười nói: "Ngươi có thể đỡ được sao?"
Hắn vừa nói xong, chỉ trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng vụt lên, hóa thành một bàn tay khổng lồ màu vàng, đánh thẳng về phía Lý bá.
Quanh người Lý bá nhanh chóng ngưng tụ bảy vầng sáng khi sáng khi tối.
Cảnh giới tôn giả tầng bảy! Đó là cường giả tôn giả đỉnh phong.
Lý bá hừ lạnh, đánh ra một chưởng.
Hai chưởng một xanh một vàng ầm ầm va vào nhau.
Tần Ninh vẫn đứng im, khua tay một chút, vầng sáng màu xanh lục ngưng tụ, trong nháy mắt, mặt ngoài ô sáng lên, một ô cổ mộc nhanh chóng hóa thành hàng trăm cái xúc tua tuôn ra.
Lý bá biến sắc, lại lần nữa tập trung lực lượng.
Tần Ninh vẫn đứng im như cũ.
Nhũ băng màu lam ngưng tụ, khối đá màu vàng nổ tung, sấm giật điện gào hóa thành đao lôi dao điện, cùng với những lưỡi dao gió sắc lẹm cái trước cái sau ùn ùn bay ra.
Luồng khí thế khủng khiếp lan ra, phá tan tành cả khu đường.
Một vị cường giả cảnh giới tôn giả Cực Cảnh và một vị Chí Cao Đế Tôn tầng năm cứ như vậy giao chiến với nhau.
Thế nhưng, sau khi tám loại thuộc tính bùng nổ, bên ngoài cái ô, tám ô vuông bỗng nhiên hợp lại thành một, một luồng sáng vô cùng đen tối bao phủ quanh người Tần Ninh.
"Thì ra là thế...", Tần Ninh mỉm cười, đột nhiên khép ô lại rồi đâm ra.
Trong phút chốc, tại chóp ô, một ánh sáng màu đen trông như màn đêm sâu thăm thẳm bao phủ một nửa mặt đất, lao thẳng tới chỗ Lý bá.
Lúc này, sắc mặt Lý bá trầm xuống, hai tay nắm chặt lại, trước người ông ta xuống hiện từng lớp lá chắn màu xanh, chống đỡ lại vầng sáng đen tối kia.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, vầng sáng đen tối kia đã xuyên thấu qua lớp lá chắn màu xanh, rồi đi xuyên qua thân thể Lý bá, xuyên qua cả thân thể của Nguyên Thanh Hà.
Giờ phút này, mọi người xung quanh đều choáng váng.
Chu Thiên Phong thấy cảnh đó, hai nhân mềm như bún.
Đó chính là Tần Ninh! Tần Ninh giết đế giả Cực Cảnh dễ như bỡn, là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, đó chính là Tần Ninh.
Nhà họ Nguyên làm sao vậy?
Lẽ nào bọn họ không nhắc nhở đệ tử nhà mình phải cẩn thận, đề phòng tên Tần Ninh này ư?
Bắt đầu từ Nguyên Tung, đến Nguyên Mục Dã, lại đến Nguyên Tu, rồi đến Nguyên Dạ, rồi cuối cùng đến Nguyên Thanh Hà, còn có vị khách của nhà họ Nguyên, Lý Tồn Nguyên này nữa, đám người này đang đua nhau đi tự sát đấy à! Lúc này, ánh sáng đen kia đi xuyên qua người Lý bá và Nguyên Thanh Hà, ánh mắt hai người ngập tràn hoảng sợ, không thể tin được nhìn về phía trước.
Mà mọi người xung quanh đều đã đờ đẫn đứng nhìn cả rồi.
Một trò hề diễn ra, vài vị thiên kiêu của nhà họ Nguyên chết tươi, Nguyên Tung và Nguyên Mục Dã đều là thiên kiêu cấp bậc linh giả Cực Cảnh, còn Nguyên Dạ là thiên giả Cực Cảnh, đến Nguyên Thanh Hà là tôn giả Cảnh, ba vị thiên kiêu đại diện cho ba cảnh giới đều đã đi đời nhà ma.
Cùng lúc đó, phía cuối chân trời truyền đến từng tiếng xé gió lao vun vút tới, lại có người đến đây.
Mọi người ngơ ngác.
Đây... Vẫn chưa xong sao?
Chương 2678: Có thể đến thử xem
Từng tiếng xé gió vang lên, từng người từng người đáp xuống, khí thế ai nấy tỏa ra cũng đều mạnh mẽ.
Khí tức mãnh liệt toát ra từ bọn họ khiến mọi người đều cảm thấy áp lực vô cùng to lớn.
Đến tôn giả Cực Cảnh cũng không thể tỏa ra áp lực khủng khiếp như vậy được.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là... đế giả Cực Cảnh! Lúc này, đến Lôi Nguyên Lãng cũng ngẩn ngơ.
Lá gan đám người Tần Ninh quá lớn rồi.
Hắn ta được gọi là hỗn thế tiểu ma vương của Thiên Lôi Cốc, thế nhưng trước mặt đám người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và Diệp Nam Hiên, mấy trò hề của hắn ta chẳng là gì cả! Người của nhà họ Nguyên mà bọn họ còn chẳng thèm quan tâm, này mới xứng gọi là hỗn thế ma vương chứ! Từng luồng khí tức vừa xuất hiện kia vô cùng mạnh mẽ, thoáng chốc đã bao phủ cả khu phố.
Lúc này, hai người cầm đầu nhìn vào khu phố, thấy hơn mười thi thể của võ giả nhà họ Nguyên, sắc mặt bọn họ liền trầm xuống.
Sao lại như thế! Một người trong đó từ từ bước ra, nhìn về phía mấy người Tần Ninh.
"Là ngươi, Tần Ninh".
Vừa nói xong, trong lòng không ít võ giả sững sờ.
Tần Ninh! Là Tần Ninh chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, đã giết vô số cường giả của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu ở Cửu Nguyên Vực kia sao?
Là hắn! Lúc này, Lôi Nguyên Lãng ngẩn ngơ.
Vãi cả! Chẳng trách lại ngang ngược như vậy! Tần Ninh cũng nhìn vào hai người cầm đầu kia.
Hắn đã từng gặp hai người này ở trận chiến tại Cửu Nguyên Vực vào ngày đó.
Nguyên Lập Tân của nhà họ Nguyên.
Nguyên Lập Minh của nhà họ Nguyên.
Hai người họ đều đã tới cảnh giới đế giả Cực Cảnh.
Giờ phút này, hai người họ đều nhìn vào Tần Ninh, ánh mắt chợt lóe lên.
Bọn họ vừa nhận được tin đã vội vã chạy đến đây.
Thế nhưng hiện tại chỉ nhìn thấy thi thể võ giả nhà họ Nguyên chất thành đống.
Nguyên Lập Tân hỏi thẳng: "Tần Ninh, cớ sao lại giết đệ tử của nhà họ Nguyên ta?"
"Ngày đó, ở trận chiến tại Cửu Nguyên Vực, hai bên ta và ngươi đều chịu lùi bước, giờ ý của ngươi là gì?
Ngươi nghĩ nhà họ Nguyên chúng ta sợ ngươi thật sao!"
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Sợ ta sao?
Ta thấy các ngươi mới không sợ!"
Chân mày Nguyên Lập Tân nhíu lại.
Tần Ninh nói tiếp: "Đệ tử nhà họ Nguyên các ngươi quá đỗi kiêu căng, ta không vừa mắt nên mới ra tay dạy dỗ, đáng tiếc bọn họ lại không biết điều, thế nên mới phải giết".
"Nếu ngươi không phục thì cứ tới đây thử xem".
Nghe thế, sắc mặt Nguyên Lập Tân tái mét đi.
Thử xem?
Ông ta đâu có dám! Thất gia Nguyên Chính Thiên.
Tam gia Nguyên Chính Phong! Hai người họ mới hạ huyệt bao lâu chứ.
Nhất là tam gia Nguyên Chính Phong, đó là cường giả cấp bậc đế giả Cực Cảnh đại viên mãn, nhưng kết quả vẫn bị Tần Ninh giết đấy thôi.
Ông ta mới tới cảnh giới đế giả sơ kỳ mà thôi, nếu chọc giận Tần Ninh thì chỉ có nước chịu chết.
Giọng điệu Nguyên Lập Tân mềm mỏng hơn, nói: "Vậy thì ngươi cũng không thể giết người vô tội bừa bãi được".
"Có giết người bừa bãi hay không thì mọi người ở đây làm chứng".
Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Lập Tân, rồi chậm rãi nói: "Còn việc gì không?
Không có thì cút đi!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh khép ô lại, hai tay chắp sau lưng, xoay người bước đi.
Nguyên Lập Tân và Nguyên Lập Minh liếc mắt nhìn nhau, không hề định cản lại.
Bọn họ không dám! Nếu ngăn cản, bọn họ đi đời mất.
Tần Ninh ngày ấy thật sự khiến người người hâm mộ khao khát, thậm chí có vài món đồ cổ xuất hiện, Tần Ninh cũng không chút nể nang.
Làm sao để đối phó với Tần Ninh, trong nhà họ Nguyên, chỉ có rất ít người đang mưu đồ gì đó, bọn họ cũng không biết cụ thể ra sao nữa.
Lúc này, Tần Ninh dẫn cả bọn rời khỏi đây, cường giả của nhà họ Nguyên lại không dám nói một lời.
Đám đông vây xem đều vô cùng ngạc nhiên.
Vị này chính là người chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, kẻ đã giết Thất gia và Tam gia của nhà họ Nguyên ở Cửu Nguyên Vực! Ngươi như vậy mà cũng đã tới thành Thần Nguyên, vậy chuyến hành trình đến núi Thần Nguyên lần này sẽ rất thú vị đây.
Nghe nói rằng Lục gia Nguyên Mặc Vân và Ngũ gia Nguyên Sâm của nhà họ Nguyên đều đã tới thành Thần Nguyên.
Hơn nữa, tộc lão Chu Vận Thiên của nhà họ Chu cũng đã đến đây.
Nếu trong thành Thần Nguyên, bỗng vì nguyên nhân nào đó mà xảy ra tranh chấp, e rằng đến lúc đó... chẳng có ai ngăn cản được.
Ngoài bọn họ, còn có cả năm thế lực lớn cấp Thiên Vương khác nữa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ở khu phố giao dịch đã xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng bao lâu đã lan truyền khắp thành Thần Nguyên... Cùng lúc đó, trên khu phố, Tần Ninh dẫn theo bốn vị đệ tử tiếp tục dạo bộ.
"Đợi một lát!"
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên gọi họ lại.
Lôi Nguyên Lãng xuất hiện trước mặt đám Tần Ninh, hắn ta chắp tay nói: "Tại hạ Lôi Nguyên Lãng của Thiên Lôi cốc, nhờ ơn các vị nghĩa hiệp ra tay, tại hạ vô cùng cảm kích, xin các vị cho ta một cơ hội để thể hiện lòng biết ơn".
"Ta biết trong thành Thần Nguyên có một quán ăn rất ngon, các vị hiện có nhã hứng không ạ?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lôi Nguyên Lãng, rồi cười nói: "Được!"
"Còn ta, còn ta nữa".
Lão đạo sĩ áo đỏ vẫn luôn lẽo đẽo theo đám Tần Ninh, giờ chợt nhảy ra nói: "Lão đạo sĩ ta bị lỗ to rồi, không ăn một chầu thì lòng ta khó an bình đó nha".
Bọn họ nói xong, dưới sự dẫn đường của Lôi Nguyên Lãng đi loanh quanh, rồi tới phía tây bắc thành Thần Nguyên, đi vào một con đường không mấy rộng rãi lắm.
Bước vào con đường, quẹo vài ngõ, rồi tiến vào một tửu lâu.
Tửu lâu này chỉ có một tầng, khách khứa không nhiều.
Sau khi tiến vào đình viện, cảnh đẹp nên thơ, cây cầu nhỏ nước chảy quanh, hương hoa vờn quanh nơi đầu mũi, lại có vài phần ý thơ.
Tiểu nhị dẫn bọn họ lên một cái thuyền bên cạnh con suối nhỏ, ngồi xuống theo thứ tự.
Lôi Nguyên Lãng cười nói: "Nơi này không nổi tiếng ở thành Thần Nguyên lắm, nhưng giá cả cực kỳ mắc, mùi vị cũng rất ngon, mỗi lần ta ghé đến thành Thần Nguyên đều sẽ đến đây ăn một bữa no say".
Lôi Nguyên Lãng nói xong, gọi tiểu nhị đến, sai bảo: "Loại rượu xịn nhất, đồ ăn ngon nhất, dọn lên hết đi".
"Lần này Lãng công tử đến thành Thần Nguyên phát tài rồi à?"
Tiểu nhị cười hỏi.
"Làm lẹ đi".
Tiểu nhị rời khỏi, Lôi Nguyên Lãng châm trà cho cả đám.
"Vốn tưởng các vị đều không phải là người của Thượng Nguyên Thiên nên mới chẳng thèm đếm xỉa tới nhà họ Nguyên, ai ngờ rằng đây lại là công tử Tần Ninh".
Tần Ninh cười nói: "Ngươi biết ta sao?"
"Danh tiếng của Cửu Nguyên Đan Đế, có ai mà không biết chứ?"
"Thuật luyện đan siêu việt đến nỗi khiến cho Tam Đại Đan Đế tự thoái vị, không dám tự xưng là Đan Đế nữa, lại khai sáng ra loại thần thuật tuyệt đỉnh vô song như Cửu Nguyên Đan Điển".
"Bàn về thuật luyện đan thì mười vạn năm trước, mười vạn năm sau, sợ rằng chẳng có ai sánh được với người!"
Lý Huyền Đạo chậm rãi nói: "Miệng của ngươi ngọt thật đấy!"
"Vị này chính là đại nhân Mặc Hoàng, Trần Nhất Mặc nhỉ?
Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
Lôi Nguyên Lãng nói tiếp: "Thuật luyện đan của đại nhân Mặc Hoàng là do Đan Đế truyền lại, lại có xu thế trò giỏi hơn thầy mà tiến".
Trần Nhất Mặc cố gắng bình đạm, từ tốn nói: "Người này... ăn nói thật thà đấy".
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lôi Nguyên Lãng, nâng ấm trà lên, nói: "Phụ thân của ngươi là Lôi Trấn Thương phải không?"
"Đúng vậy".
"Vậy ông nội ngươi giờ khỏe không?"
"Tần công tử biết ông nội của ta sao?"
Lôi Nguyên Lãng kích động nói: "Bây giờ, ông nội đã không còn quan tâm đến việc trong Thiên Lôi Cốc nữa, mà tập trung bế quan, đã nhiều năm ta không gặp ông rồi".
Tần Ninh híp mắt lại, dường như nghĩ đến cái gì đó.
Mãi một lúc lâu sau, Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ áo đỏ đang nôn nóng đợi món ngon lên, nói: "Lão đạo sĩ, ngươi biết trốn lắm, mỗi lần có cơ hội nào là ngươi lại trồi lên".
Chương 2679: Ngươi cũng biết à?
Lão đạo sĩ cười ha hả nói: "Tần công tử đừng trêu ta, chuyện ở núi Thần Nguyên đều truyền cả Thượng Nguyên Thiên Vực, sao lão đạo sĩ ta không biết, ta tới đây cũng chỉ hóng hớt mà thôi".
"Phải thế không?"
Lúc này, bên mạn thuyền, một người hầu tiến lên mang theo rượu ngon, món ăn sang quý.
Lão đạo sĩ nhìn thấy cao lương mĩ vị, nước dãi nhỏ dài.
Đợi đến khi món ngon đã lên mâm, lão đạo sĩ chà xát bàn tay, nhìn Tần Ninh, cười nói: "Tần công tử, mời".
"Muốn ăn thì ăn đi".
"Vậy ta không khách khí nha".
Lão đạo sĩ cầm đùi dê lên, gặm một miếng, miệng đầy dầu mỡ.
"Vị ngon lắm đó nha!"
Lão đạo sĩ vừa gặm vừa nói.
Lúc này, Diệp Nam Hiên thả lỏng người, lại ăn ngấu ăn nghiến.
Tần Ninh nâng tách trà lên, thấy phong cảnh hợp lòng người, bèn thuận miệng nói: "Lão đạo sĩ, ngươi tiến vào núi Thần Nguyên, chuyện cụ thể ra sao thế?"
"Thứ được gọi là Thiên Hàng Ngân Hà là gì?"
Lão đạo sĩ gặm thịt, miệng đầy dầu mỡ, cười nói: "Này, đó thật ra là một lỗ hổng trên bầu trời, thứ được gọi là nước sông chảy ngược thì ta thấy không đúng lắm, hình như là do linh khí thiên địa quá dư thừa, nên ngưng tụ thành sông, thoạt nhìn trông như Ngân Hà giáng xuống thế gian thôi".
"Nhưng mà...", lão đạo sĩ nuốt một miếng thịt rồi nói: "Hiện tại, linh khí khuếch tán ra xung quanh, Ngân Hà không còn xuất hiện nữa, đường thì vẫn còn nhưng không thể tới gần".
Diệp Nam Hiên giờ đang cầm một cái đùi dê, hiếu kỳ hỏi: "Sao thế?"
"Không gian hỗn loạn, khoảng thời gian đó, ta thấy kha khá đế giả, tôn giả Cực Cảnh lén lút đến đó dò la, kết quả lại bị không gian hỗn loạn xé nát, đến cả cặn bã cũng không chừa lại".
Khủng khiếp như vậy ư?
"Nguyên nhân do đâu?"
"Cái này ai biết!"
Lão đạo sĩ nói ngay: "Nhưng mà, nếu các ngươi muốn đến đó thì đừng có vội, đợi cái gì mà Thiên Lôi Cốc, Thiên Cương Thần Môn và nhà họ Nguyên mở đường trước, xem thử không gian hỗn loạn kia liệu có thể khôi phục hay không, đoán chừng sau khi tiến vào trong vết rách thời không kia sẽ gặp một thế giới khác đấy".
"Đến cả Đại Tu Di Cửu Cung Tán kia cũng là do ta nhặt được ở trong một hồ nước cách vết rách trăm dặm, lúc ấy, ta cảm thấy có gì đó rất quái lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào, cũng đã thử phá phong ấn các kiểu nhưng lại không thấy có phản ứng gì, nên ta mới đem đi bán".
Nói đến đây, mặt lão đạo sĩ thịt đau như cắt, lại cầm một miếng thịt bự lên ăn.
Lòng lão đạo sĩ sáng như gương.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán là chí bảo hàng đầu.
Thế nhưng, đến cả thực lực như ông ta mà còn không làm gì được, càng đừng nhắc tới cường giả cấp Đế khác.
Mà Tần Ninh không chỉ nhìn thấy mánh khóe trong đó, mà chỉ dựa vào cảnh giới Chí Tôn đã mở được cấm chế, đây không phải là người bình thường mà.
Đừng chỉ thấy Tần Ninh biến hóa ống đồng cổ ảo ma thành một cây dù, ông ta đã tốn rất nhiều thời gian mà ống đồng cổ kia còn chẳng thèm thay đổi tí tẹo nào nữa là.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán trong tay ông ta chẳng khác nào phế liệu cả.
Đừng bảo là đặt trong tay ông mà đặt trong tay bất kỳ ai trong Thượng Nguyên Thiên e rằng đều không thể khống chế được.
Tần Ninh có thể khống chế được nó, đây là bản lĩnh, là năng lực của hắn.
Uy danh của Cửu Nguyên Đan Đế! Quả nhiên danh bất hư truyền.
Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, cười nói: "Nguy hiểm như vậy mà ngươi còn dám mò tới, lão đạo sĩ à, thực lực của ngươi không tệ nha...", "Thường thôi, thường thôi".
"Phải vậy không?"
Tần Ninh cười như không cười nói.
Lúc trước, khi ở Hồng Sơn, Cửu Châu, thoạt nhìn lão đạo sĩ mở miệng là nói bậy nói bạ, suốt ngày lải nhải không đâu, vài năm không gặp, giờ gặp lại, lão già này vẫn giữ vững dáng vẻ nghèo nàn như xưa, dường như phiêu bạt nơi đất trời không điểm đến, vẫn trôi nổi lay lắt như bèo trôi.
"Lão đạo sĩ, ngươi không phải là người của Thượng Nguyên Thiên nhỉ?"
Lão đạo sĩ gặm đùi dê, lắc đầu.
"Vậy ngươi từ đâu tới?"
"Ta đến từ phía bắc Trung Tam Thiên, Bắc Tuyết Thiên".
Lão đạo sĩ vứt cái đùi dê đã được gặm sạch sẽ qua một bên, nói: "Lôi Nguyên Lãng, thêm mười phần đùi dê nữa đi!"
"Không thành vấn đề".
Lôi Nguyên Lãng cười sảng khoái nói.
Lão đạo sĩ chợt cầm lấy đôi đũa, gắp miếng thịt, ăn từng miếng từng miếng, cười nói: "Con người của ta thích tự do tự tại, không thể trói buộc một chỗ, phiêu bạt khắp nơi, ở đâu gặp ta cũng không kỳ lạ đâu".
"Bắc Tuyết Thiên ư...", Tần Ninh chậm rãi nói: " Ngươi có biết Chiêm Ngưng Tuyết của Bắc Tuyết Thiên không?"
Nghe vậy, miệng ngồm ngoàm đầy đồ ăn của lão đạo sĩ phun hết vào mặt Lôi Nguyên Lãng đang ngồi đối diện.
"Ta chỉ nói Chiêm Ngưng Tuyết thôi mà, ngươi phản ứng lớn vậy làm gì?"
Tần Ninh hứng thú hỏi.
Lão đạo sĩ lập tức cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết, ai mà chẳng biết chứ!"
"Đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh của Bắc Tuyết Thiên, Chiêm Ngưng Tuyết, chuyên về thuật trận pháp, ở Bắc Tuyết Thiên, ai nhắc tới người nọ mà không kính sợ chứ, tất nhiên là ta biết rồi".
Lão đạo sĩ suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ây da, đừng nói nữa, chắc là ngươi cũng biết luôn Phong Không Chí Thánh đấy!"
"Tần công tử đây chính là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, bốn vạn năm trước đã nổi tiếng gần xa từ Cửu Nguyên Vực đến Thượng Nguyên Thiên Vực rồi".
"Vị Phong Không Chí Thánh kia cũng là một người vô cùng nổi tiếng ở Bắc Tuyết Thiên vào hai vạn năm trước... chậc... quả nhiên khiến người đời kính nể mà!"
"Vị Phong Không Chí Thánh kia sở hữu "Trận Tích", nó cũng được tôn xưng là thánh điển đấy!"
Lão đạo sĩ nói đến đây, ra dáng học rộng hiểu sâu, nói: “"Trận Tích" được viết bởi Phong Không Chí Thánh, nhân vật nổi danh ở Bắc Tuyết Thiên cách đây hai vạn năm trước, "Cửu Nguyên Đan Điển" do kiếp trước của ngươi, Cửu Nguyên Đan Đế sáng tác, và "Vạn Khí Phổ" được viết bởi Luyện Thiên Đại Đế danh chấn thiên hạ cách đây ba vạn năm trước, những năm qua, ba cuốn sách này đều được tôn xưng gọi là tam đại thánh điển ở vùng đất Cửu Đại Thiên, không ai có thể vượt qua ba thánh điển về thuật luyện khí, thuật luyện đan và thuật trận pháp đó cả!"
Bốn người Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe vậy, đều đồng loạt đưa mắt nhìn Tần Ninh.
Sư phụ đối diện thấy người ta tâng mình lên mây lên trời như vậy mà không ngại sao?
Chiêm Ngưng Tuyết là đệ tử chân truyền của Phong Không Chí Thánh, nghe tên chắc là nữ đệ tử, không biết dáng dấp như nào?
Trần Nhất Mặc lập tức nói: "Thiên phú của Chiêm Ngưng Tuyết như thế nào, mặt mũi ra sao?"
Lão đạo sĩ lau miệng, thở dài nói: "Thiên phú yêu nghiệt lắm, Phong Không Chí Thánh nổi tiếng một vạn năm, rồi biến mất không thấy tăm hơn, Chiêm Ngưng Tuyết thành lập Phong Thiên Tông ở Bắc Tuyết Thiên, trở thành bá chủ tối cao ở đó, nói một không nói hai!"
"Chiêm Ngưng Tuyết được xưng là thánh nữ Tuyết, nghe đồn dung nhan cực kỳ yêu nghiệt, thậm chí còn yêu nghiệt hơn cả thiên phú của cô ta nữa, hơn nữa, nghe nói rất có khả năng đã bước vào con đường thành Tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng thành Tiên!"
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cảm thấy chân gà trong tay mình không thơm ngon nữa.
Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư và ba người vẫn chưa thấy mặt Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi đây là đều là đệ tử sư phụ thu nhận ở đại lục Vạn Thiên và Hạ Tam Thiên.
Còn hắn ta là đệ tử duy nhất của sư phụ ở Trung Tam Thiên.
Nếu phải so sánh, so với đệ tử bảy kiếp của sư phụ, dường như hắn ta kém cỏi hơn nhiều.
Không có so sánh không có đau thương.
Hắn phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng chữa lành vết thương của mình, nhanh đạt tới đế giả Cực Cảnh, bước chân vào con đường thành Tiên thật sự.
"Trong Cửu Đại Thiên, không biết có bao nhiêu người tha thiết ao ước rước được vị thánh nữ Tuyết về dinh đâu, chẳng qua là hai vạn năm qua, vị thánh nữ Tuyết này rất hiếm khi xuất hiện, việc trong Phong Thiên Tông phần lớn là sai người làm cả".
Lão đạo sĩ nói tới đây lại cúi đầu gặm thịt.
Chương 2680: Không nhắc tới cũng được
Tần Ninh nghe vậy, trong lòng thoáng yên tâm hơn.
Bắc Tuyết Thiên chính là nơi tu luyện của hắn ở kiếp thứ bảy.
Chiêm Ngưng Tuyết là đệ tử duy nhất của hắn ở kiếp thứ bảy, rất giỏi về trận pháp.
Thật ra, chín đời chín kiếp, chín vị đệ tử, nếu ngoại trừ Dương Thanh Vân, người đệ tử mà hắn yên tâm nhất chính là Chiêm Ngưng Tuyết.
Vẫn khỏe mạnh là tốt rồi.
Đợi đến khi hành trình ở núi Thần Nguyên kết thúc, tìm được Vân Sương Nhi, hắn sẽ đến Bắc Tuyết Thiên gặp Chiêm Ngưng Tuyết.
Lúc này, Lý Huyền Đạo hỏi: "Lão đạo sĩ, ngươi vừa mới nói Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh ấy, Cửu Nguyên Đan Đế chính là sư phụ của ta, đệ tử chân truyền duy nhất là Trần Nhất Mặc, đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh là Chiêm Ngưng Tuyết, vậy đệ tử chân truyền duy nhất của Luyện Thiên Đại Đế này là ai?"
"Người này lại là một người kỳ lạ!"
Lão đạo sĩ cười ha hả nói: "Ta chưa từng gặp Luyện Thiên Đại Đế, nhưng cũng trong lúc Cửu Nguyên Đan Đế và Phong Không Chí Thánh nổi tiếng, vị đại nhân vật này xuất hiện, danh tiếng ở Trung Tam Thiên cực kỳ cao".
"Thuật luyện đan, thuật trận pháp, thuật luyện khí,... rất có ít người trở thành Đại Đế ở những lĩnh vực này!"
"Nghe nói Luyện Thiên Đại Đế cũng có một vị đệ tử, hình như tên là Khúc Phỉ Yên!"
Diệp Nam Hiên nghe vậy, ngẩn người hỏi: "Khúc Phỉ Yên hả?
Là nữ luôn?"
"Đúng vậy!"
Lão đạo sĩ cười to nói: "Đây chính là chỗ kỳ lạ, cô gái này là một vị luyện khí sư cực giỏi, nói chung là, những anh tài về thuật luyện đan, thuật trận pháp có không ít phụ nữ, thế nhưng về thuật luyện khí lại cực khổ hơn nhiều, có rất ít phụ nữ giỏi về lĩnh vực này...", nghe vậy, trong đầu bốn người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư và Trần Nhất Mắc đều hiện lên một cô gái lực điền, cao lớn vạm vỡ, tay vung chùy sắt, cơ bắp cuồn cuộn cả người, dáng vẻ dũng mãnh... Thôi ngừng! Nhìn đám đệ tử bọn hắn này, ai nấy cũng đều có nét đẹp riêng, đều đẹp trai ngời ngời, lẽ nào sư phụ không bắt bẻ nữ đệ tử sao?
Lão đạo sĩ nói tiếp: "Các ngươi đừng có hiểu lầm, ta chưa từng gặp Khúc Phỉ Yên, không biết gì nhiều, nhưng nghe đồn đó là một mỹ nhân đấy".
Mỹ nữ luyện khí hả?
Trong đầu bốn người Lý Huyền Đạo lại tưởng tượng ra một thiếu nữ vóc người xinh đẹp, tay cầm chùy sắt, dáng vẻ gõ sắt mong manh yếu đuối như gà... Quá buồn cười rồi! Tần Ninh không nhịn được bèn nói: "Khi mới bắt đầu, khí sư sẽ luyện chế phàm khí, là cần phải gõ thủ công, nhưng tới cấp bậc này rồi thì ai lại làm thế nữa, các ngươi nghĩ cả đời khí sư đều làm vậy sao?"
Bốn vị đệ tử cười tủm tỉm.
Tuy trong lòng lão đạo sĩ hơi khó hiểu, nhưng vẫn không nghĩ gì nhiều, tiếp tục ăn uống.
Tần Ninh hỏi tiếp: "Lão đạo sĩ có từng nghe nói đến một người tên là Thần Tinh Dịch không?"
Thần Tinh Dịch hả?
Lão đạo sĩ chau mày lại, suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe đến".
"Chắc chứ?"
Lão đạo sĩ nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tần Ninh mà nhức đầu, rồi đôi mắt ông ta bỗng nhiên sáng ngời, lập tức nói: "Ta nhớ ra rồi!"
"Thần Tinh Dịch, ây da, Thần Tinh Dịch mà ngươi nói có phải là Thần Tinh Dịch, đệ tử của Thông Thiên Đại Đế ở một vạn năm trước không?"
"Đúng!"
Nghe vậy, lão đạo sĩ nói ngay: "Hắn ta, ta biết, người này... không nhắc tới cũng được!"
Nghe đến đó, tinh thần đám Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên tỉnh táo mấy phần.
"Đừng mà, đừng im im chứ, nói đi mà lão đạo sĩ".
Trần Nhất Mặc cầm đầu nói.
Thần Tinh Dịch! Đệ tử của Thông Thiên Đại Đế! Đó chẳng phải là đệ tử của sư phụ ở kiếp thứ tám sao?
Sao người này không nhắc tới cũng được chứ?
Lẽ nào đây là một kẻ thô lỗ chăng?
Bốn vị đệ tử của sư phụ ở Trung Tam Thiên là Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch và hắn ta! Hắn ta phải tìm thấy một người thua mình mới được chứ! Nếu không làm sao thấy được sự lợi hại của hắn ta đây! Lão đạo sĩ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Trấn Nhất Mặc, nói: "Nếu đại nhân Mặc Hoàng đã muốn nghe, thì lão đạo sĩ đây sẵn lòng nói".
"Ta không biết gì nhiều về Thần Tinh Dịch này, nhưng lại nghe rất nhiều tin đồn về hắn ta".
"Bắt đầu từ bốn vạn năm trước, bốn vị Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh và Thông Thiên Đại Đế dần dần xuất hiện ở Trung Tam Thiên..., nói cũng lạ, bốn vị á, cứ mỗi một vạn năm lại xuất hiện một người".
Đám Trần Nhất Mặc thầm oán: đó là bởi mỗi đời của sư phụ chỉ kéo dài một vạn năm.
"Tần công tử chính là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, ta đoán ba người kia cũng không phải là không có chuyển thế...", "Dù sao, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì về ba người đó cả".
"Giống với Khúc Phỉ Yên, đệ tử của Luyện Thiên Đại Đế, còn có chút tin tức về đệ tử của Phong Không Chí Thánh, Chiêm Ngưng Tuyết, nhưng Thần Tinh Dịch lại khác, kể từ khi sư phụ của hắn ta Luyện Thiên Đại Đế mất tích, hắn ta cũng mất tăm hơi luôn, một vạn năm qua, thuở sư phụ hắn vừa mới biến mất, còn có khá nhiều tin tức về hắn, rồi bỗng nhiên đến một ngày, lại bặt vô âm tính, có không ít người bảo rằng hắn ta đã phi thăng, nhưng ta lại thấy không phải".
Trần Nhất Mặc hỏi ngay: "Xin chỉ giáo?"
"Nghe nói, gương mặt của Thần Tinh Dịch có thể xưng là đứng số một số hai Trung Tam Thiên, khôi ngô tuấn tú, một đôi mắt phượng quyến rũ, đốn tim người khác...", lão đạo sĩ chậm rãi nói: "Nghe đồn rằng, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của người đều đủ để mê hoặc hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ, tên này chắc là một tay già đời!"
Vừa nói xong, bốn người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc và Lý Nhàn Ngư không tập trung ăn cơm nữa, đều nhìn vào lão đạo sĩ, dựng thẳng tai lên nghe ngóng.
Thấy bốn người lắng nghe nghiêm túc như vậy, lão đạo sĩ chẳng biết phải làm sao.
"Các ngươi làm gì thế?"
"Không có gì, ngươi nói lẹ lên đi, chúng ta đang nghe này!"
Diệp Nam Hiên thúc giục.
Hắn ta vẫn luôn cảm thấy phụ nữ là gánh nặng.
Vậy mà vị bát sư đệ này trông có vẻ như... nhân duyên với phụ nữ không tệ à nha! Lão đạo sĩ nói tiếp: "Thần Tinh Dịch này à, nếu là phụ nữ, ta đoán rằng vô số cường giả của Cửu Đại Thiên đều sẽ dậy sóng, đánh nhau vì hắn ta, gương mặt đẹp trai ngời ngời không nói, còn quyến rũ nữa chứ, mà ta nghe nói, cả Trung Tam Thiên và Cửu Đại Thiên, không thiếu con gái của tộc trưởng các gia tộc khổng lồ, còn cả thánh nữ thánh địa gì đó, thậm chí cả đạo cô tâm hồn trong sáng một lòng hướng đạo đều có rất nhiều tin đồn với hắn".
"Quả nhiên là một tay già đời mà!"
Trần Nhất Mặc nghiêm mặt lại, nói: "Lẽ nào lại có phụ nữ có chồng nào đó nhìn trúng hắn ta nên bắt hắn ta sao?"
Vừa dứt lời, Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc.
Hắn ta cười ngại ngùng.
"Hì hì, người ta chỉ đang đưa ra một trường hợp mà thôi!"
Lão đạo sĩ cười nói: "Hắn ta thích những cô gái không có khúc mắc tình cảm gì, phụ nữ khác sao có thể lọt mắt xanh của hắn ta chứ?"
"Là một tay già đời biết thưởng thức đấy!"
Diệp Nam Hiên cười ha hả nói.
Hắn ta cười to, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh thì ho khù khụ, cúi đầu uống nước, không dám lên tiếng.
Lão đạo sĩ cười sảng khoái nói: "Nói thật này, các ngươi à, hâm mộ cũng không hâm mộ được đâu!"
Lý Nhàn Ngư ngây thơ hỏi: "Xin chỉ giáo ạ!"
"Cậu trai nhỏ này, ngươi nghĩ kỹ đi, người ta là đệ tử của ai?
Là đệ tử chân truyền của Thông Thiên Đại Đế đấy, Thông Thiên Đại Đế được tôn xưng là Thể Đế, là người có thể thuật mạnh mẽ nhất xuất hiện ở Trung Tam Thiên chúng ta trong vòng mười vạn năm qua đấy!"
"Tất nhiên là thể thuật của đệ tử hắn sẽ cực kỳ mạnh rồi, ngươi nghĩ kỹ lại đi... về cái mặt kia, người ta không phải là số một hay sao?
Nếu không sao có nhiều phụ nữ tranh nhau vì hắn chứ?"
Lão đạo sĩ nói xong, nở một nụ cười là đàn ông ai cũng hiểu.
Chu Thiên Phóng cũng vội vàng khuyên: "Thanh Hà, ngươi đừng nóng, hãy đợi các trưởng lão của nhà họ Nguyên các ngươi ra mặt, tốt nhất là các trưởng lão ở cảnh giới đế giả".
Nguyên Thanh Hà nghe vậy, liếc mắt nhìn về phía Chu Thiên Phóng, nói: "Chu Thiên Phóng, trước kia ta thấy thiên phú của ngươi không bằng ta, nên vẫn luôn không thích ngươi, ai ngờ rằng lá gan của ngươi cũng bé như vậy!"
"Cho dù nơi đây là thành Thần Nguyên, không thuộc quyền quản lý của bất kỳ thế lực nào thuộc bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, nhưng ta muốn xem thử kẻ nào dám bắt nạt đệ đệ của ta!"
Nguyên Thanh Hà không hề hạ thấp giọng nói của mình, lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người đằng trước.
Sau đó, Nguyên Thanh Hà đẩy Chu Thiên Phóng qua một bên, đi thẳng tới chỗ đám đông phía trước.
"Thả người ra!"
Nguyên Thanh Hà quát to, khí tức trong cơ thể khuếch tán ra tạo nên một áp lực khủng khiếp như muốn bóp nghẹt trái tim mọi người.
Lúc này, người tinh tường có thể nhìn thấy được quẩn quanh người Nguyên Thanh Hà dường như có ba vầng sáng lúc sáng lúc tối, trông tựa như phù ấn, có khi lại tựa như ma trơi vờn quanh, nhìn rất độc đáo.
"Cảnh giới tôn giả!"
Có người chợt thốt lên.
Tôn giả Cực Cảnh, rèn luyện võ tâm, vượt qua kiếp nạn của thất tình, mà khi đã vượt qua rồi, mỗi một lần vượt qua một đạo sẽ tạo thành một đạo võ tâm.
Bởi vậy, ở cảnh giới tôn giả Cực Cảnh tầng bảy, một tầng cảnh giới là một đạo võ tâm nên thực lực sẽ tăng lên không chỉ gấp mười thôi đâu.
Cho nên, ở cảnh giới tôn giả, nếu muốn vượt cấp đánh chết đối thủ chẳng khác nào chuyện viển vông cả.
Nguyên Thanh Hà! Đây là một vị thiên kiêu chi tử của nhà họ Nguyên.
Nhà họ Nguyên vốn là một thế lực thuộc bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, trong gia tộc có đông đảo thiên kiêu.
Nguyên Thanh Hà là chị ruột của Nguyên Mục Dã, cô ta vừa nghe tin đệ đệ mình bị người ta bắt giữ, thậm chí còn tuyên bố muốn giết chết hắn ta, đã lập tức chạy đến ngay.
Thấy cảnh tượng hiện tại, trên mặt Nguyên Thanh Hà phủ đầy băng giá.
"Các ngươi không biết hắn ta là đệ tử của nhà họ Nguyên sao?"
Nguyên Thanh Hà lạnh lùng hỏi.
"Biết chứ!"
"Biết sao còn dám làm thế?"
"Chính vì biết mới làm vậy mà".
Diệp Nam Hiên hừ đáp lại.
Nhà họ Nguyên! Không phải nhà họ Nguyên thì bọn họ sẽ không ngang ngược như vậy.
"Được, hay lắm!"
Nguyên Thanh Hà nhìn thoáng qua Nguyên Mục Dã đang uất ức quỳ rạp trên mặt đất, rồi lại nhìn qua năm người Tần Ninh, bỗng nhiên khí tức trong cơ thể cô ta bùng nổ, một tay nắm chặt lại, ba phù ấn sáng rực vọt lên trong nháy mắt.
"Nguyên Thần quyết!"
"Nguyên Phá!"
Nguyên Thanh Hà vừa dứt lời, năm luồng sức mạnh Cực Đạo lập tức ngưng tụ thành năm đóa hoa sen màu đen, lao thẳng đến chỗ năm người Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư thấy thế bèn bước lên.
Còn Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều ăn ý lui về sau.
Trần Nhất Mặc đứng sau lưng Tần Ninh cũng yên lặng bình tĩnh lùi về sau vài bước.
"Nhàn Ngư, tránh ra đi".
Tần Ninh bỗng lên tiếng, hắn nói: "Ngươi không phải là đối thủ của cô ta đâu".
Tuy Lý Nhàn Ngư đã lĩnh ngộ tới con đường bước vào cảnh giới tôn giả, nhưng hắn ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới tôn giả, còn Nguyên Thanh Hà này lại ở cảnh giới tôn giả tầng ba, thực lực ngang với Thời Thanh Trúc, không phải là người mà Lý Nhàn Ngư có thể xử lý được.
"Thế nhưng, sư phụ...", "Lui ra sau đi".
Tần Ninh vừa nói xong đã bước lên một bước.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư mới ngậm ngùi lui ra sau Tần Ninh.
Tay Tần Ninh cầm cái ống đồng cổ kia, nhìn thẳng vào năm đóa hoa sen đen tuyền đang lao về phía mình, hắn nắm chặt bàn tay, ống đồng cổ bỗng tỏa sáng rực rỡ.
Tần Ninh đặt ống đồng cổ ngang trước người, năm đóa hoa sen đen kia đánh thẳng lên đó.
Keng... Tần Ninh vẫn đứng vững tại chỗ, không hề xê dịch, bên ngoài ống đồng cổ kia xuất hiện từng lớp từng lớp gỉ đồng màu xanh rơi xuống đất, dần dần chất thành một đống đất nhỏ.
Ống đồng cổ không quá dài, hơn nữa kích cỡ cũng chỉ tầm cánh tay trẻ con, thế nhưng lại tróc ra nhiều gỉ như vậy.
Cảnh ấy khiến chân mày Nguyên Thanh Hà chau lại.
Dần dần, gỉ đồng màu xanh kia vẫn không bong ra hết từng mảng, người Tần Ninh vẫn thẳng tắp, nhưng ống đồng cổ trong tay lại ngắn hơn không ít, lại còn trở nên tinh tế hơn nữa.
Nhưng mà, bên ngoài ống đồng cổ bỗng xuất hiện từng đường văn ấn, chúng lấp lóe ánh sáng xanh nhàn nhạt, ôn hòa.
Thấy thế, Tần Ninh mỉm cười nói: "Đạo sĩ áo đỏ à, mắt nhìn của ngươi sai rồi!"
Lúc này, Tần Ninh nhẹ nhàng lay động bàn tay, vầng sáng màu xanh nhàn nhạt trên ống đồng cổ kia càng lúc càng rực rỡ hơn.
Ngay sau đó, ống đồng cổ biến thành một cái ô.
Đó là một cái ô giấy màu xanh lục.
Thế nhưng, sau khi cái ô giấy màu xanh được mở ra, bên ngoài ô có thể nhìn thấy rõ ràng chín ô vuông.
Ngoài điều đó ra thì không còn thấy điều kỳ lạ nào trên cái ô đó nữa.
Giữa cơn mưa như trút nước, từ đầu đường tới cuối ngõ, mọi người đều bắt đầu mở ô ra.
Tần Ninh tạo ra ô, vắt ngang trước người.
Vào giờ phút ấy, đạo sĩ áo đỏ thấy ô giấy dầu trong tay Tần Ninh, bất chợt nhíu mày lại.
Đây là cái quỷ gì?
Bốn người Trần Nhất Mặc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư cũng đầy thắc mắc.
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Thanh Hà chợt lóe lên, khinh thường nói: "Đây chỉ là một cái ô mà thôi!"
"Phải thế không?"
Tần Ninh mỉm cười, bàn tay chợt động đậy, cái ô kia bắt đầu xoay tròn, hoa văn trên mặt ô cũng dần mờ nhạt dưới tốc độ xoay tròn chóng mặt.
Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh hơn, bỗng nhiên, trên mặt ô chợt xuất hiện một cơn gió mạnh.
Tốc độ gió cực kỳ nhanh, giống như thần binh tuyệt thế nào đó, thoáng chốc đã nhắm thẳng về phía Nguyên Thanh Hà.
Một tiếng phịch bỗng vang lên.
Gương mặt đang tươi cười của Nguyên Thanh Hà trắng bệch, một tay nắm chặt bả vai của mình.
Cánh tay đầu tiên đã bị gió cắt phăng, vị trí miệng vết thương cực kỳ sạch sẽ, nhẵn bóng.
Trong phút chốc, mỗi người đều cảm thấy khiếp hãi từ thể xác đến tận linh hồn.
Đây là cái gì thế! Lúc này, đạo sĩ áo đỏ bỗng nhiên vỗ đầu, bật thốt lên: "Ui da, ta không đổi, không đổi đâu!"
Tần Ninh nghe vậy, bèn cười nói: "Vậy thì không được, nếu ngươi dám chơi xỏ ta thì ta không ngại trở mặt với ngươi đâu".
Đạo sĩ áo đỏ tức tối dậm chân, vô cùng ảo não nói: "Lỗ lắm, lỗ lắm, trừ phi sau này ngươi lấy đế khí đổi với ta, nếu không thì lão đạo sĩ ta sẽ không đổi với ngươi đâu!"
Đám người xung quanh lại càng khó hiểu.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Lúc này, Chu Thiên Phóng đứng ngoài đám đông, sắc mặt thay đổi đột ngột, không nhịn được là lẩm bẩm: "Đúng rồi... Đại Tu Di Cửu Cung Tán!"
Đại Tu Di Cửu Cung Tán?
Đó là vật gì?
Đạo sĩ áo đỏ không nhịn được bèn nói: "Thằng nhỏ nhà họ Chu có kiến thức đấy, Đại Tu Di Cửu Cung Tán à, năm xưa, ở Thượng Nguyên Thiên các ngươi có sinh ra một vị nhân vật cấp Đế đỉnh phong, tên là Đại Cung Cổ Đế gì đó!"
Đại Cung Cổ Đế là ai?
Mặc dù nghe tên là thế nhưng vẫn có không ít người mờ mịt chẳng biết ai.
Bất chợt, có người thốt lên: "Ta nhớ ra rồi, ta đã từng thấy một quyển sách cổ ghi lại, mười hai vạn năm trước, Đại Cung Cổ Đế là một vị đế giả Cực Cảnh đã từng xưng bá Thượng Nguyên Thiên, không một ai có thể đánh bại!”
"Đại Cung Cổ Đế! Đại Cung Di Cửu Cung Tán là một cực khí của vị Đại Cung Cổ Đế kia!"
Lúc này, đám đông xung quanh rộn ràng lên.
Đạo sĩ áo đỏ u sầu sao: "Không nên đưa cho ngươi chút nào, không nên cho chút nào, lão đạo sĩ ta lỗ to rồi, quá là lỗ!"
Tần Ninh cũng cười đáp lại: "Cùng lắm thì sau này ta lấy một thứ giống vậy cho ngươi".
"Ngươi lấy đâu ra hả?
Đây là vũ khí mà một vị cường giả Cổ Đế đỉnh phong sử dụng đấy!"
Tần Ninh im lặng không nói gì.
Đạo sĩ áo đỏ bỗng nghĩ đến cái gì đó, nói luôn: "Thứ đó là do ta lấy trong một đầm lầy ở dãy núi Thiên Hàng Ngân Hà, ngày đó, Thiên Hàng Ngân Hà chính là thần địa của Thượng Nguyên Thiên! Chắc chắn ở đó còn có không ít vật dụng của người xưa để lại".
Chương 2677: Ngươi có thể đỡ được sao?
Nghe thế, đám đông xung quanh bắt đầu ồn ào hơn.
Lần này, trong núi Thần Nguyên, Thiên Hàng Ngân Hà vốn rất kỳ quái.
Có rất nhiều võ giả mạo hiểm tiến vào đó, hòng coi thử bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Trên đường này bày bán một số đồ vật lung tung nào đó, đại đa số là vật do rất nhiều võ giả đào ra từ trong núi Thần Nguyên.
Tần Ninh có thể vét được món đồ cổ do Cổ Đế từng sử dụng từ trong tay đạo sĩ áo đỏ là quá đỗi may mắn rồi.
Lúc này, Nguyên Thanh Hà nuốt một viên đan dược, làm giảm bớt nội thương trong cơ thể.
Tần Ninh không mảy may để ý tới hô hào của mọi người, Đại Tu Di Cửu Cung Tán ngừng xoay tròn, nó bị một tay của Tần Ninh giữ lại.
Dưới ô là một người thanh niên áo trắng.
Xanh trắng đan xen tôn nhau lên lại có một hương vị độc đáo khác.
Thế nhưng, vào giờ phút này, mọi người nhìn vào dưới ô chỉ có kính nể và sợ hãi.
Thần binh mà Đại Cung Cổ Đế sử dụng mười hai vạn năm trước giờ đã bị Tần Ninh cầm trong tay, chém bay một cánh tay của vị thiên kiêu chi tử Nguyên Thanh Hà này.
Cái ô này có sức mạnh thật khủng khiếp.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Thanh Hà, giọng điệu bình tĩnh nói: "Người nhà họ Nguyên ngươi thích là có thể ức hiếp người khác, mà người khác lại không thể ức hiếp người nhà họ Nguyên các ngươi sao?"
"Nếu thích là có thể giẫm đạp danh dự của người khác thì người khác cũng có thể giẫm đạp lên danh dự của các ngươi thôi".
Vừa dứt lời, cái ô trên đỉnh đầu Tần Ninh sáng lên, ở rìa ô bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều, từng nhũ băng bắn ra lao thẳng về phía trước.
Khi Nguyên Thanh Hà nhìn thấy nhũ băng, gương mặt kia xinh đẹp kia trầm xuống, trong nhũ băng ẩn chứa luồng khí hàn băng khiến cho một vị cao thủ cảnh giới tôn giả tầng ba như cô ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Hơn mười nhũ băng bay vun vút tới chỗ mười mấy người nhà họ Nguyên.
Phụt phụt phụt.
Nhóm người Nguyên Tung, Nguyên Mục Dã và Nguyên Dạ bị nhũ băng bắn trúng, chẳng mấy chốc, cả người lạnh buốt như băng, hơn mười người thoáng cái đã hóa thành tượng băng.
Chỉ còn mỗi Nguyên Thanh Hà, cô ta vươn tay còn lại ra, một luồng lực lượng thất luyện màu lam xuất hiện, đỡ lấy nhũ băng.
Thế nhưng, đây cũng chỉ cản trở tốc độ di chuyển của nhũ băng mà thôi.
Nhũ băng vẫn lao về phía Nguyên Thanh Hà như cũ.
Lực lượng Cực Đạo trong cơ thể Nguyên Thanh Hà bùng nổ, ánh sáng từ ba phù ấn càng rực rỡ hơn, thậm chí miệng vết thương nơi cánh tay đã cầm máu giờ cũng bắt đầu chảy.
Nhưng vậy vẫn không thể ngăn cản sức mạnh đang tới gần của nhũ băng.
Nguyên Thanh Hà vô cùng tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì Tần Ninh.
Cô ta tất nhiên có thể nhìn ra Tần Ninh chỉ mới tới cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng năm mà thôi, còn chưa bước vào Cực Cảnh nữa là.
Vậy mà, trong tay hắn lại nắm giữ vũ khí của một vị Cổ Đế thanh danh hiển hách xưa kia.
Nguyên Thanh Hà phẫn nộ quát lên: "Dựa dẫm vào thần binh thì có bản lĩnh gì chứ!"
Tần Ninh nghe thế, vẫn không tức giận, chỉ cười cợt đáp: "Câu này của ngươi thật ra rất thú vị. Dựa dẫm vào thần binh thì có bản lĩnh gì?
Lẽ nào ta có thần binh mà không dùng, lại cực khổ đánh nhau với ngươi à?"
Dứt lời, cổ tay Tần Ninh chợt xoay, ô xanh hơi nghiêng, một ô vuông trong chín ô vuông trên mặt ô phảng phất như một ngọn núi bỗng nhiên xuất hiện, một áp lực cực kỳ mạnh mẽ đánh úp về phía Nguyên Thanh Hà.
Vào giờ phút này, Nguyên Thanh Hà không đỡ được nữa, nhũ băng tiếp tục lao thẳng tới.
Khi nhũ băng sắp tới trước mặt cô ta.
Bỗng nhiên, một bóng người chợt xuất hiện, bàn tay nắm chặt lại, ngay lập tức hòa tan lực lượng của nhũ băng.
Cơ thể người nọ chợt run lên, bên ngoài tản mát cuồn cuộn hàn khí, một lúc sau mới biến mất hẳn.
Lúc này, Nguyên Thanh Hà thoát chết trong gang tấc, lòng đầy sợ hãi nhìn về phía Tần Ninh đang đứng cách mình hơn mười thước.
"Có sao không?"
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
"Lý bá!"
Thấy người nọ, sắt mặt Nguyên Thanh Hà tái nhợt, băng bó vết thương nơi bả vai, nói: "Mục Dã...", "Ta biết rồi!"
Lúc này, mọi người lặng lẽ tránh qua một bên.
Có rất nhiều người chưa từng gặp ông lão này, ông ta không giống quản lý cấp cao của nhà họ Nguyên, nhưng lại có thể đỡ được nhũ băng mà Nguyên Thanh Hà không thể đỡ được thì tất nhiên thực lực rất mạnh.
Lý bá nhìn về phía Tần Ninh, rồi lạnh lùng nói: "Dám giết chết đệ tử của nhà họ Nguyên, ngươi phạm tội chết rồi".
Tần Ninh nhìn vào ông lão đối diện, cười nhạo nói: "Người nhà họ Nguyên thật quá kiêu ngạo".
Hai tay hắn nắm chặt cán ô, mặt ô bắt đầu xoay tròn, thế nhưng, theo ánh mắt của Tần Ninh, chín ô vuông trên mặt ô vẫn không nhúc nhích.
Ánh sáng màu vàng kim, màu xanh lục, màu lam, màu đỏ, màu vàng, màu xanh, màu tím, màu xám trắng và màu đen ở giữa được chia thành chín khu vực vẫn không nhúc nhích.
"Đại Tu Di Cửu Cung Tán đại diện cho tám loại lực lượng thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi điện, và thêm lực lượng sau khi hợp nhất tám loại".
Tần Ninh cười nói: "Ngươi có thể đỡ được sao?"
Hắn vừa nói xong, chỉ trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng vụt lên, hóa thành một bàn tay khổng lồ màu vàng, đánh thẳng về phía Lý bá.
Quanh người Lý bá nhanh chóng ngưng tụ bảy vầng sáng khi sáng khi tối.
Cảnh giới tôn giả tầng bảy! Đó là cường giả tôn giả đỉnh phong.
Lý bá hừ lạnh, đánh ra một chưởng.
Hai chưởng một xanh một vàng ầm ầm va vào nhau.
Tần Ninh vẫn đứng im, khua tay một chút, vầng sáng màu xanh lục ngưng tụ, trong nháy mắt, mặt ngoài ô sáng lên, một ô cổ mộc nhanh chóng hóa thành hàng trăm cái xúc tua tuôn ra.
Lý bá biến sắc, lại lần nữa tập trung lực lượng.
Tần Ninh vẫn đứng im như cũ.
Nhũ băng màu lam ngưng tụ, khối đá màu vàng nổ tung, sấm giật điện gào hóa thành đao lôi dao điện, cùng với những lưỡi dao gió sắc lẹm cái trước cái sau ùn ùn bay ra.
Luồng khí thế khủng khiếp lan ra, phá tan tành cả khu đường.
Một vị cường giả cảnh giới tôn giả Cực Cảnh và một vị Chí Cao Đế Tôn tầng năm cứ như vậy giao chiến với nhau.
Thế nhưng, sau khi tám loại thuộc tính bùng nổ, bên ngoài cái ô, tám ô vuông bỗng nhiên hợp lại thành một, một luồng sáng vô cùng đen tối bao phủ quanh người Tần Ninh.
"Thì ra là thế...", Tần Ninh mỉm cười, đột nhiên khép ô lại rồi đâm ra.
Trong phút chốc, tại chóp ô, một ánh sáng màu đen trông như màn đêm sâu thăm thẳm bao phủ một nửa mặt đất, lao thẳng tới chỗ Lý bá.
Lúc này, sắc mặt Lý bá trầm xuống, hai tay nắm chặt lại, trước người ông ta xuống hiện từng lớp lá chắn màu xanh, chống đỡ lại vầng sáng đen tối kia.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, vầng sáng đen tối kia đã xuyên thấu qua lớp lá chắn màu xanh, rồi đi xuyên qua thân thể Lý bá, xuyên qua cả thân thể của Nguyên Thanh Hà.
Giờ phút này, mọi người xung quanh đều choáng váng.
Chu Thiên Phong thấy cảnh đó, hai nhân mềm như bún.
Đó chính là Tần Ninh! Tần Ninh giết đế giả Cực Cảnh dễ như bỡn, là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, đó chính là Tần Ninh.
Nhà họ Nguyên làm sao vậy?
Lẽ nào bọn họ không nhắc nhở đệ tử nhà mình phải cẩn thận, đề phòng tên Tần Ninh này ư?
Bắt đầu từ Nguyên Tung, đến Nguyên Mục Dã, lại đến Nguyên Tu, rồi đến Nguyên Dạ, rồi cuối cùng đến Nguyên Thanh Hà, còn có vị khách của nhà họ Nguyên, Lý Tồn Nguyên này nữa, đám người này đang đua nhau đi tự sát đấy à! Lúc này, ánh sáng đen kia đi xuyên qua người Lý bá và Nguyên Thanh Hà, ánh mắt hai người ngập tràn hoảng sợ, không thể tin được nhìn về phía trước.
Mà mọi người xung quanh đều đã đờ đẫn đứng nhìn cả rồi.
Một trò hề diễn ra, vài vị thiên kiêu của nhà họ Nguyên chết tươi, Nguyên Tung và Nguyên Mục Dã đều là thiên kiêu cấp bậc linh giả Cực Cảnh, còn Nguyên Dạ là thiên giả Cực Cảnh, đến Nguyên Thanh Hà là tôn giả Cảnh, ba vị thiên kiêu đại diện cho ba cảnh giới đều đã đi đời nhà ma.
Cùng lúc đó, phía cuối chân trời truyền đến từng tiếng xé gió lao vun vút tới, lại có người đến đây.
Mọi người ngơ ngác.
Đây... Vẫn chưa xong sao?
Chương 2678: Có thể đến thử xem
Từng tiếng xé gió vang lên, từng người từng người đáp xuống, khí thế ai nấy tỏa ra cũng đều mạnh mẽ.
Khí tức mãnh liệt toát ra từ bọn họ khiến mọi người đều cảm thấy áp lực vô cùng to lớn.
Đến tôn giả Cực Cảnh cũng không thể tỏa ra áp lực khủng khiếp như vậy được.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là... đế giả Cực Cảnh! Lúc này, đến Lôi Nguyên Lãng cũng ngẩn ngơ.
Lá gan đám người Tần Ninh quá lớn rồi.
Hắn ta được gọi là hỗn thế tiểu ma vương của Thiên Lôi Cốc, thế nhưng trước mặt đám người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và Diệp Nam Hiên, mấy trò hề của hắn ta chẳng là gì cả! Người của nhà họ Nguyên mà bọn họ còn chẳng thèm quan tâm, này mới xứng gọi là hỗn thế ma vương chứ! Từng luồng khí tức vừa xuất hiện kia vô cùng mạnh mẽ, thoáng chốc đã bao phủ cả khu phố.
Lúc này, hai người cầm đầu nhìn vào khu phố, thấy hơn mười thi thể của võ giả nhà họ Nguyên, sắc mặt bọn họ liền trầm xuống.
Sao lại như thế! Một người trong đó từ từ bước ra, nhìn về phía mấy người Tần Ninh.
"Là ngươi, Tần Ninh".
Vừa nói xong, trong lòng không ít võ giả sững sờ.
Tần Ninh! Là Tần Ninh chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, đã giết vô số cường giả của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu ở Cửu Nguyên Vực kia sao?
Là hắn! Lúc này, Lôi Nguyên Lãng ngẩn ngơ.
Vãi cả! Chẳng trách lại ngang ngược như vậy! Tần Ninh cũng nhìn vào hai người cầm đầu kia.
Hắn đã từng gặp hai người này ở trận chiến tại Cửu Nguyên Vực vào ngày đó.
Nguyên Lập Tân của nhà họ Nguyên.
Nguyên Lập Minh của nhà họ Nguyên.
Hai người họ đều đã tới cảnh giới đế giả Cực Cảnh.
Giờ phút này, hai người họ đều nhìn vào Tần Ninh, ánh mắt chợt lóe lên.
Bọn họ vừa nhận được tin đã vội vã chạy đến đây.
Thế nhưng hiện tại chỉ nhìn thấy thi thể võ giả nhà họ Nguyên chất thành đống.
Nguyên Lập Tân hỏi thẳng: "Tần Ninh, cớ sao lại giết đệ tử của nhà họ Nguyên ta?"
"Ngày đó, ở trận chiến tại Cửu Nguyên Vực, hai bên ta và ngươi đều chịu lùi bước, giờ ý của ngươi là gì?
Ngươi nghĩ nhà họ Nguyên chúng ta sợ ngươi thật sao!"
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Sợ ta sao?
Ta thấy các ngươi mới không sợ!"
Chân mày Nguyên Lập Tân nhíu lại.
Tần Ninh nói tiếp: "Đệ tử nhà họ Nguyên các ngươi quá đỗi kiêu căng, ta không vừa mắt nên mới ra tay dạy dỗ, đáng tiếc bọn họ lại không biết điều, thế nên mới phải giết".
"Nếu ngươi không phục thì cứ tới đây thử xem".
Nghe thế, sắc mặt Nguyên Lập Tân tái mét đi.
Thử xem?
Ông ta đâu có dám! Thất gia Nguyên Chính Thiên.
Tam gia Nguyên Chính Phong! Hai người họ mới hạ huyệt bao lâu chứ.
Nhất là tam gia Nguyên Chính Phong, đó là cường giả cấp bậc đế giả Cực Cảnh đại viên mãn, nhưng kết quả vẫn bị Tần Ninh giết đấy thôi.
Ông ta mới tới cảnh giới đế giả sơ kỳ mà thôi, nếu chọc giận Tần Ninh thì chỉ có nước chịu chết.
Giọng điệu Nguyên Lập Tân mềm mỏng hơn, nói: "Vậy thì ngươi cũng không thể giết người vô tội bừa bãi được".
"Có giết người bừa bãi hay không thì mọi người ở đây làm chứng".
Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Lập Tân, rồi chậm rãi nói: "Còn việc gì không?
Không có thì cút đi!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh khép ô lại, hai tay chắp sau lưng, xoay người bước đi.
Nguyên Lập Tân và Nguyên Lập Minh liếc mắt nhìn nhau, không hề định cản lại.
Bọn họ không dám! Nếu ngăn cản, bọn họ đi đời mất.
Tần Ninh ngày ấy thật sự khiến người người hâm mộ khao khát, thậm chí có vài món đồ cổ xuất hiện, Tần Ninh cũng không chút nể nang.
Làm sao để đối phó với Tần Ninh, trong nhà họ Nguyên, chỉ có rất ít người đang mưu đồ gì đó, bọn họ cũng không biết cụ thể ra sao nữa.
Lúc này, Tần Ninh dẫn cả bọn rời khỏi đây, cường giả của nhà họ Nguyên lại không dám nói một lời.
Đám đông vây xem đều vô cùng ngạc nhiên.
Vị này chính là người chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, kẻ đã giết Thất gia và Tam gia của nhà họ Nguyên ở Cửu Nguyên Vực! Ngươi như vậy mà cũng đã tới thành Thần Nguyên, vậy chuyến hành trình đến núi Thần Nguyên lần này sẽ rất thú vị đây.
Nghe nói rằng Lục gia Nguyên Mặc Vân và Ngũ gia Nguyên Sâm của nhà họ Nguyên đều đã tới thành Thần Nguyên.
Hơn nữa, tộc lão Chu Vận Thiên của nhà họ Chu cũng đã đến đây.
Nếu trong thành Thần Nguyên, bỗng vì nguyên nhân nào đó mà xảy ra tranh chấp, e rằng đến lúc đó... chẳng có ai ngăn cản được.
Ngoài bọn họ, còn có cả năm thế lực lớn cấp Thiên Vương khác nữa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ở khu phố giao dịch đã xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng bao lâu đã lan truyền khắp thành Thần Nguyên... Cùng lúc đó, trên khu phố, Tần Ninh dẫn theo bốn vị đệ tử tiếp tục dạo bộ.
"Đợi một lát!"
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên gọi họ lại.
Lôi Nguyên Lãng xuất hiện trước mặt đám Tần Ninh, hắn ta chắp tay nói: "Tại hạ Lôi Nguyên Lãng của Thiên Lôi cốc, nhờ ơn các vị nghĩa hiệp ra tay, tại hạ vô cùng cảm kích, xin các vị cho ta một cơ hội để thể hiện lòng biết ơn".
"Ta biết trong thành Thần Nguyên có một quán ăn rất ngon, các vị hiện có nhã hứng không ạ?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lôi Nguyên Lãng, rồi cười nói: "Được!"
"Còn ta, còn ta nữa".
Lão đạo sĩ áo đỏ vẫn luôn lẽo đẽo theo đám Tần Ninh, giờ chợt nhảy ra nói: "Lão đạo sĩ ta bị lỗ to rồi, không ăn một chầu thì lòng ta khó an bình đó nha".
Bọn họ nói xong, dưới sự dẫn đường của Lôi Nguyên Lãng đi loanh quanh, rồi tới phía tây bắc thành Thần Nguyên, đi vào một con đường không mấy rộng rãi lắm.
Bước vào con đường, quẹo vài ngõ, rồi tiến vào một tửu lâu.
Tửu lâu này chỉ có một tầng, khách khứa không nhiều.
Sau khi tiến vào đình viện, cảnh đẹp nên thơ, cây cầu nhỏ nước chảy quanh, hương hoa vờn quanh nơi đầu mũi, lại có vài phần ý thơ.
Tiểu nhị dẫn bọn họ lên một cái thuyền bên cạnh con suối nhỏ, ngồi xuống theo thứ tự.
Lôi Nguyên Lãng cười nói: "Nơi này không nổi tiếng ở thành Thần Nguyên lắm, nhưng giá cả cực kỳ mắc, mùi vị cũng rất ngon, mỗi lần ta ghé đến thành Thần Nguyên đều sẽ đến đây ăn một bữa no say".
Lôi Nguyên Lãng nói xong, gọi tiểu nhị đến, sai bảo: "Loại rượu xịn nhất, đồ ăn ngon nhất, dọn lên hết đi".
"Lần này Lãng công tử đến thành Thần Nguyên phát tài rồi à?"
Tiểu nhị cười hỏi.
"Làm lẹ đi".
Tiểu nhị rời khỏi, Lôi Nguyên Lãng châm trà cho cả đám.
"Vốn tưởng các vị đều không phải là người của Thượng Nguyên Thiên nên mới chẳng thèm đếm xỉa tới nhà họ Nguyên, ai ngờ rằng đây lại là công tử Tần Ninh".
Tần Ninh cười nói: "Ngươi biết ta sao?"
"Danh tiếng của Cửu Nguyên Đan Đế, có ai mà không biết chứ?"
"Thuật luyện đan siêu việt đến nỗi khiến cho Tam Đại Đan Đế tự thoái vị, không dám tự xưng là Đan Đế nữa, lại khai sáng ra loại thần thuật tuyệt đỉnh vô song như Cửu Nguyên Đan Điển".
"Bàn về thuật luyện đan thì mười vạn năm trước, mười vạn năm sau, sợ rằng chẳng có ai sánh được với người!"
Lý Huyền Đạo chậm rãi nói: "Miệng của ngươi ngọt thật đấy!"
"Vị này chính là đại nhân Mặc Hoàng, Trần Nhất Mặc nhỉ?
Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
Lôi Nguyên Lãng nói tiếp: "Thuật luyện đan của đại nhân Mặc Hoàng là do Đan Đế truyền lại, lại có xu thế trò giỏi hơn thầy mà tiến".
Trần Nhất Mặc cố gắng bình đạm, từ tốn nói: "Người này... ăn nói thật thà đấy".
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lôi Nguyên Lãng, nâng ấm trà lên, nói: "Phụ thân của ngươi là Lôi Trấn Thương phải không?"
"Đúng vậy".
"Vậy ông nội ngươi giờ khỏe không?"
"Tần công tử biết ông nội của ta sao?"
Lôi Nguyên Lãng kích động nói: "Bây giờ, ông nội đã không còn quan tâm đến việc trong Thiên Lôi Cốc nữa, mà tập trung bế quan, đã nhiều năm ta không gặp ông rồi".
Tần Ninh híp mắt lại, dường như nghĩ đến cái gì đó.
Mãi một lúc lâu sau, Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ áo đỏ đang nôn nóng đợi món ngon lên, nói: "Lão đạo sĩ, ngươi biết trốn lắm, mỗi lần có cơ hội nào là ngươi lại trồi lên".
Chương 2679: Ngươi cũng biết à?
Lão đạo sĩ cười ha hả nói: "Tần công tử đừng trêu ta, chuyện ở núi Thần Nguyên đều truyền cả Thượng Nguyên Thiên Vực, sao lão đạo sĩ ta không biết, ta tới đây cũng chỉ hóng hớt mà thôi".
"Phải thế không?"
Lúc này, bên mạn thuyền, một người hầu tiến lên mang theo rượu ngon, món ăn sang quý.
Lão đạo sĩ nhìn thấy cao lương mĩ vị, nước dãi nhỏ dài.
Đợi đến khi món ngon đã lên mâm, lão đạo sĩ chà xát bàn tay, nhìn Tần Ninh, cười nói: "Tần công tử, mời".
"Muốn ăn thì ăn đi".
"Vậy ta không khách khí nha".
Lão đạo sĩ cầm đùi dê lên, gặm một miếng, miệng đầy dầu mỡ.
"Vị ngon lắm đó nha!"
Lão đạo sĩ vừa gặm vừa nói.
Lúc này, Diệp Nam Hiên thả lỏng người, lại ăn ngấu ăn nghiến.
Tần Ninh nâng tách trà lên, thấy phong cảnh hợp lòng người, bèn thuận miệng nói: "Lão đạo sĩ, ngươi tiến vào núi Thần Nguyên, chuyện cụ thể ra sao thế?"
"Thứ được gọi là Thiên Hàng Ngân Hà là gì?"
Lão đạo sĩ gặm thịt, miệng đầy dầu mỡ, cười nói: "Này, đó thật ra là một lỗ hổng trên bầu trời, thứ được gọi là nước sông chảy ngược thì ta thấy không đúng lắm, hình như là do linh khí thiên địa quá dư thừa, nên ngưng tụ thành sông, thoạt nhìn trông như Ngân Hà giáng xuống thế gian thôi".
"Nhưng mà...", lão đạo sĩ nuốt một miếng thịt rồi nói: "Hiện tại, linh khí khuếch tán ra xung quanh, Ngân Hà không còn xuất hiện nữa, đường thì vẫn còn nhưng không thể tới gần".
Diệp Nam Hiên giờ đang cầm một cái đùi dê, hiếu kỳ hỏi: "Sao thế?"
"Không gian hỗn loạn, khoảng thời gian đó, ta thấy kha khá đế giả, tôn giả Cực Cảnh lén lút đến đó dò la, kết quả lại bị không gian hỗn loạn xé nát, đến cả cặn bã cũng không chừa lại".
Khủng khiếp như vậy ư?
"Nguyên nhân do đâu?"
"Cái này ai biết!"
Lão đạo sĩ nói ngay: "Nhưng mà, nếu các ngươi muốn đến đó thì đừng có vội, đợi cái gì mà Thiên Lôi Cốc, Thiên Cương Thần Môn và nhà họ Nguyên mở đường trước, xem thử không gian hỗn loạn kia liệu có thể khôi phục hay không, đoán chừng sau khi tiến vào trong vết rách thời không kia sẽ gặp một thế giới khác đấy".
"Đến cả Đại Tu Di Cửu Cung Tán kia cũng là do ta nhặt được ở trong một hồ nước cách vết rách trăm dặm, lúc ấy, ta cảm thấy có gì đó rất quái lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào, cũng đã thử phá phong ấn các kiểu nhưng lại không thấy có phản ứng gì, nên ta mới đem đi bán".
Nói đến đây, mặt lão đạo sĩ thịt đau như cắt, lại cầm một miếng thịt bự lên ăn.
Lòng lão đạo sĩ sáng như gương.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán là chí bảo hàng đầu.
Thế nhưng, đến cả thực lực như ông ta mà còn không làm gì được, càng đừng nhắc tới cường giả cấp Đế khác.
Mà Tần Ninh không chỉ nhìn thấy mánh khóe trong đó, mà chỉ dựa vào cảnh giới Chí Tôn đã mở được cấm chế, đây không phải là người bình thường mà.
Đừng chỉ thấy Tần Ninh biến hóa ống đồng cổ ảo ma thành một cây dù, ông ta đã tốn rất nhiều thời gian mà ống đồng cổ kia còn chẳng thèm thay đổi tí tẹo nào nữa là.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán trong tay ông ta chẳng khác nào phế liệu cả.
Đừng bảo là đặt trong tay ông mà đặt trong tay bất kỳ ai trong Thượng Nguyên Thiên e rằng đều không thể khống chế được.
Tần Ninh có thể khống chế được nó, đây là bản lĩnh, là năng lực của hắn.
Uy danh của Cửu Nguyên Đan Đế! Quả nhiên danh bất hư truyền.
Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, cười nói: "Nguy hiểm như vậy mà ngươi còn dám mò tới, lão đạo sĩ à, thực lực của ngươi không tệ nha...", "Thường thôi, thường thôi".
"Phải vậy không?"
Tần Ninh cười như không cười nói.
Lúc trước, khi ở Hồng Sơn, Cửu Châu, thoạt nhìn lão đạo sĩ mở miệng là nói bậy nói bạ, suốt ngày lải nhải không đâu, vài năm không gặp, giờ gặp lại, lão già này vẫn giữ vững dáng vẻ nghèo nàn như xưa, dường như phiêu bạt nơi đất trời không điểm đến, vẫn trôi nổi lay lắt như bèo trôi.
"Lão đạo sĩ, ngươi không phải là người của Thượng Nguyên Thiên nhỉ?"
Lão đạo sĩ gặm đùi dê, lắc đầu.
"Vậy ngươi từ đâu tới?"
"Ta đến từ phía bắc Trung Tam Thiên, Bắc Tuyết Thiên".
Lão đạo sĩ vứt cái đùi dê đã được gặm sạch sẽ qua một bên, nói: "Lôi Nguyên Lãng, thêm mười phần đùi dê nữa đi!"
"Không thành vấn đề".
Lôi Nguyên Lãng cười sảng khoái nói.
Lão đạo sĩ chợt cầm lấy đôi đũa, gắp miếng thịt, ăn từng miếng từng miếng, cười nói: "Con người của ta thích tự do tự tại, không thể trói buộc một chỗ, phiêu bạt khắp nơi, ở đâu gặp ta cũng không kỳ lạ đâu".
"Bắc Tuyết Thiên ư...", Tần Ninh chậm rãi nói: " Ngươi có biết Chiêm Ngưng Tuyết của Bắc Tuyết Thiên không?"
Nghe vậy, miệng ngồm ngoàm đầy đồ ăn của lão đạo sĩ phun hết vào mặt Lôi Nguyên Lãng đang ngồi đối diện.
"Ta chỉ nói Chiêm Ngưng Tuyết thôi mà, ngươi phản ứng lớn vậy làm gì?"
Tần Ninh hứng thú hỏi.
Lão đạo sĩ lập tức cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết, ai mà chẳng biết chứ!"
"Đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh của Bắc Tuyết Thiên, Chiêm Ngưng Tuyết, chuyên về thuật trận pháp, ở Bắc Tuyết Thiên, ai nhắc tới người nọ mà không kính sợ chứ, tất nhiên là ta biết rồi".
Lão đạo sĩ suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ây da, đừng nói nữa, chắc là ngươi cũng biết luôn Phong Không Chí Thánh đấy!"
"Tần công tử đây chính là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, bốn vạn năm trước đã nổi tiếng gần xa từ Cửu Nguyên Vực đến Thượng Nguyên Thiên Vực rồi".
"Vị Phong Không Chí Thánh kia cũng là một người vô cùng nổi tiếng ở Bắc Tuyết Thiên vào hai vạn năm trước... chậc... quả nhiên khiến người đời kính nể mà!"
"Vị Phong Không Chí Thánh kia sở hữu "Trận Tích", nó cũng được tôn xưng là thánh điển đấy!"
Lão đạo sĩ nói đến đây, ra dáng học rộng hiểu sâu, nói: “"Trận Tích" được viết bởi Phong Không Chí Thánh, nhân vật nổi danh ở Bắc Tuyết Thiên cách đây hai vạn năm trước, "Cửu Nguyên Đan Điển" do kiếp trước của ngươi, Cửu Nguyên Đan Đế sáng tác, và "Vạn Khí Phổ" được viết bởi Luyện Thiên Đại Đế danh chấn thiên hạ cách đây ba vạn năm trước, những năm qua, ba cuốn sách này đều được tôn xưng gọi là tam đại thánh điển ở vùng đất Cửu Đại Thiên, không ai có thể vượt qua ba thánh điển về thuật luyện khí, thuật luyện đan và thuật trận pháp đó cả!"
Bốn người Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe vậy, đều đồng loạt đưa mắt nhìn Tần Ninh.
Sư phụ đối diện thấy người ta tâng mình lên mây lên trời như vậy mà không ngại sao?
Chiêm Ngưng Tuyết là đệ tử chân truyền của Phong Không Chí Thánh, nghe tên chắc là nữ đệ tử, không biết dáng dấp như nào?
Trần Nhất Mặc lập tức nói: "Thiên phú của Chiêm Ngưng Tuyết như thế nào, mặt mũi ra sao?"
Lão đạo sĩ lau miệng, thở dài nói: "Thiên phú yêu nghiệt lắm, Phong Không Chí Thánh nổi tiếng một vạn năm, rồi biến mất không thấy tăm hơn, Chiêm Ngưng Tuyết thành lập Phong Thiên Tông ở Bắc Tuyết Thiên, trở thành bá chủ tối cao ở đó, nói một không nói hai!"
"Chiêm Ngưng Tuyết được xưng là thánh nữ Tuyết, nghe đồn dung nhan cực kỳ yêu nghiệt, thậm chí còn yêu nghiệt hơn cả thiên phú của cô ta nữa, hơn nữa, nghe nói rất có khả năng đã bước vào con đường thành Tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng thành Tiên!"
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cảm thấy chân gà trong tay mình không thơm ngon nữa.
Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư và ba người vẫn chưa thấy mặt Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi đây là đều là đệ tử sư phụ thu nhận ở đại lục Vạn Thiên và Hạ Tam Thiên.
Còn hắn ta là đệ tử duy nhất của sư phụ ở Trung Tam Thiên.
Nếu phải so sánh, so với đệ tử bảy kiếp của sư phụ, dường như hắn ta kém cỏi hơn nhiều.
Không có so sánh không có đau thương.
Hắn phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng chữa lành vết thương của mình, nhanh đạt tới đế giả Cực Cảnh, bước chân vào con đường thành Tiên thật sự.
"Trong Cửu Đại Thiên, không biết có bao nhiêu người tha thiết ao ước rước được vị thánh nữ Tuyết về dinh đâu, chẳng qua là hai vạn năm qua, vị thánh nữ Tuyết này rất hiếm khi xuất hiện, việc trong Phong Thiên Tông phần lớn là sai người làm cả".
Lão đạo sĩ nói tới đây lại cúi đầu gặm thịt.
Chương 2680: Không nhắc tới cũng được
Tần Ninh nghe vậy, trong lòng thoáng yên tâm hơn.
Bắc Tuyết Thiên chính là nơi tu luyện của hắn ở kiếp thứ bảy.
Chiêm Ngưng Tuyết là đệ tử duy nhất của hắn ở kiếp thứ bảy, rất giỏi về trận pháp.
Thật ra, chín đời chín kiếp, chín vị đệ tử, nếu ngoại trừ Dương Thanh Vân, người đệ tử mà hắn yên tâm nhất chính là Chiêm Ngưng Tuyết.
Vẫn khỏe mạnh là tốt rồi.
Đợi đến khi hành trình ở núi Thần Nguyên kết thúc, tìm được Vân Sương Nhi, hắn sẽ đến Bắc Tuyết Thiên gặp Chiêm Ngưng Tuyết.
Lúc này, Lý Huyền Đạo hỏi: "Lão đạo sĩ, ngươi vừa mới nói Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh ấy, Cửu Nguyên Đan Đế chính là sư phụ của ta, đệ tử chân truyền duy nhất là Trần Nhất Mặc, đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh là Chiêm Ngưng Tuyết, vậy đệ tử chân truyền duy nhất của Luyện Thiên Đại Đế này là ai?"
"Người này lại là một người kỳ lạ!"
Lão đạo sĩ cười ha hả nói: "Ta chưa từng gặp Luyện Thiên Đại Đế, nhưng cũng trong lúc Cửu Nguyên Đan Đế và Phong Không Chí Thánh nổi tiếng, vị đại nhân vật này xuất hiện, danh tiếng ở Trung Tam Thiên cực kỳ cao".
"Thuật luyện đan, thuật trận pháp, thuật luyện khí,... rất có ít người trở thành Đại Đế ở những lĩnh vực này!"
"Nghe nói Luyện Thiên Đại Đế cũng có một vị đệ tử, hình như tên là Khúc Phỉ Yên!"
Diệp Nam Hiên nghe vậy, ngẩn người hỏi: "Khúc Phỉ Yên hả?
Là nữ luôn?"
"Đúng vậy!"
Lão đạo sĩ cười to nói: "Đây chính là chỗ kỳ lạ, cô gái này là một vị luyện khí sư cực giỏi, nói chung là, những anh tài về thuật luyện đan, thuật trận pháp có không ít phụ nữ, thế nhưng về thuật luyện khí lại cực khổ hơn nhiều, có rất ít phụ nữ giỏi về lĩnh vực này...", nghe vậy, trong đầu bốn người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư và Trần Nhất Mắc đều hiện lên một cô gái lực điền, cao lớn vạm vỡ, tay vung chùy sắt, cơ bắp cuồn cuộn cả người, dáng vẻ dũng mãnh... Thôi ngừng! Nhìn đám đệ tử bọn hắn này, ai nấy cũng đều có nét đẹp riêng, đều đẹp trai ngời ngời, lẽ nào sư phụ không bắt bẻ nữ đệ tử sao?
Lão đạo sĩ nói tiếp: "Các ngươi đừng có hiểu lầm, ta chưa từng gặp Khúc Phỉ Yên, không biết gì nhiều, nhưng nghe đồn đó là một mỹ nhân đấy".
Mỹ nữ luyện khí hả?
Trong đầu bốn người Lý Huyền Đạo lại tưởng tượng ra một thiếu nữ vóc người xinh đẹp, tay cầm chùy sắt, dáng vẻ gõ sắt mong manh yếu đuối như gà... Quá buồn cười rồi! Tần Ninh không nhịn được bèn nói: "Khi mới bắt đầu, khí sư sẽ luyện chế phàm khí, là cần phải gõ thủ công, nhưng tới cấp bậc này rồi thì ai lại làm thế nữa, các ngươi nghĩ cả đời khí sư đều làm vậy sao?"
Bốn vị đệ tử cười tủm tỉm.
Tuy trong lòng lão đạo sĩ hơi khó hiểu, nhưng vẫn không nghĩ gì nhiều, tiếp tục ăn uống.
Tần Ninh hỏi tiếp: "Lão đạo sĩ có từng nghe nói đến một người tên là Thần Tinh Dịch không?"
Thần Tinh Dịch hả?
Lão đạo sĩ chau mày lại, suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe đến".
"Chắc chứ?"
Lão đạo sĩ nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tần Ninh mà nhức đầu, rồi đôi mắt ông ta bỗng nhiên sáng ngời, lập tức nói: "Ta nhớ ra rồi!"
"Thần Tinh Dịch, ây da, Thần Tinh Dịch mà ngươi nói có phải là Thần Tinh Dịch, đệ tử của Thông Thiên Đại Đế ở một vạn năm trước không?"
"Đúng!"
Nghe vậy, lão đạo sĩ nói ngay: "Hắn ta, ta biết, người này... không nhắc tới cũng được!"
Nghe đến đó, tinh thần đám Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên tỉnh táo mấy phần.
"Đừng mà, đừng im im chứ, nói đi mà lão đạo sĩ".
Trần Nhất Mặc cầm đầu nói.
Thần Tinh Dịch! Đệ tử của Thông Thiên Đại Đế! Đó chẳng phải là đệ tử của sư phụ ở kiếp thứ tám sao?
Sao người này không nhắc tới cũng được chứ?
Lẽ nào đây là một kẻ thô lỗ chăng?
Bốn vị đệ tử của sư phụ ở Trung Tam Thiên là Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch và hắn ta! Hắn ta phải tìm thấy một người thua mình mới được chứ! Nếu không làm sao thấy được sự lợi hại của hắn ta đây! Lão đạo sĩ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Trấn Nhất Mặc, nói: "Nếu đại nhân Mặc Hoàng đã muốn nghe, thì lão đạo sĩ đây sẵn lòng nói".
"Ta không biết gì nhiều về Thần Tinh Dịch này, nhưng lại nghe rất nhiều tin đồn về hắn ta".
"Bắt đầu từ bốn vạn năm trước, bốn vị Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh và Thông Thiên Đại Đế dần dần xuất hiện ở Trung Tam Thiên..., nói cũng lạ, bốn vị á, cứ mỗi một vạn năm lại xuất hiện một người".
Đám Trần Nhất Mặc thầm oán: đó là bởi mỗi đời của sư phụ chỉ kéo dài một vạn năm.
"Tần công tử chính là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, ta đoán ba người kia cũng không phải là không có chuyển thế...", "Dù sao, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì về ba người đó cả".
"Giống với Khúc Phỉ Yên, đệ tử của Luyện Thiên Đại Đế, còn có chút tin tức về đệ tử của Phong Không Chí Thánh, Chiêm Ngưng Tuyết, nhưng Thần Tinh Dịch lại khác, kể từ khi sư phụ của hắn ta Luyện Thiên Đại Đế mất tích, hắn ta cũng mất tăm hơi luôn, một vạn năm qua, thuở sư phụ hắn vừa mới biến mất, còn có khá nhiều tin tức về hắn, rồi bỗng nhiên đến một ngày, lại bặt vô âm tính, có không ít người bảo rằng hắn ta đã phi thăng, nhưng ta lại thấy không phải".
Trần Nhất Mặc hỏi ngay: "Xin chỉ giáo?"
"Nghe nói, gương mặt của Thần Tinh Dịch có thể xưng là đứng số một số hai Trung Tam Thiên, khôi ngô tuấn tú, một đôi mắt phượng quyến rũ, đốn tim người khác...", lão đạo sĩ chậm rãi nói: "Nghe đồn rằng, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của người đều đủ để mê hoặc hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ, tên này chắc là một tay già đời!"
Vừa nói xong, bốn người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc và Lý Nhàn Ngư không tập trung ăn cơm nữa, đều nhìn vào lão đạo sĩ, dựng thẳng tai lên nghe ngóng.
Thấy bốn người lắng nghe nghiêm túc như vậy, lão đạo sĩ chẳng biết phải làm sao.
"Các ngươi làm gì thế?"
"Không có gì, ngươi nói lẹ lên đi, chúng ta đang nghe này!"
Diệp Nam Hiên thúc giục.
Hắn ta vẫn luôn cảm thấy phụ nữ là gánh nặng.
Vậy mà vị bát sư đệ này trông có vẻ như... nhân duyên với phụ nữ không tệ à nha! Lão đạo sĩ nói tiếp: "Thần Tinh Dịch này à, nếu là phụ nữ, ta đoán rằng vô số cường giả của Cửu Đại Thiên đều sẽ dậy sóng, đánh nhau vì hắn ta, gương mặt đẹp trai ngời ngời không nói, còn quyến rũ nữa chứ, mà ta nghe nói, cả Trung Tam Thiên và Cửu Đại Thiên, không thiếu con gái của tộc trưởng các gia tộc khổng lồ, còn cả thánh nữ thánh địa gì đó, thậm chí cả đạo cô tâm hồn trong sáng một lòng hướng đạo đều có rất nhiều tin đồn với hắn".
"Quả nhiên là một tay già đời mà!"
Trần Nhất Mặc nghiêm mặt lại, nói: "Lẽ nào lại có phụ nữ có chồng nào đó nhìn trúng hắn ta nên bắt hắn ta sao?"
Vừa dứt lời, Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc.
Hắn ta cười ngại ngùng.
"Hì hì, người ta chỉ đang đưa ra một trường hợp mà thôi!"
Lão đạo sĩ cười nói: "Hắn ta thích những cô gái không có khúc mắc tình cảm gì, phụ nữ khác sao có thể lọt mắt xanh của hắn ta chứ?"
"Là một tay già đời biết thưởng thức đấy!"
Diệp Nam Hiên cười ha hả nói.
Hắn ta cười to, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh thì ho khù khụ, cúi đầu uống nước, không dám lên tiếng.
Lão đạo sĩ cười sảng khoái nói: "Nói thật này, các ngươi à, hâm mộ cũng không hâm mộ được đâu!"
Lý Nhàn Ngư ngây thơ hỏi: "Xin chỉ giáo ạ!"
"Cậu trai nhỏ này, ngươi nghĩ kỹ đi, người ta là đệ tử của ai?
Là đệ tử chân truyền của Thông Thiên Đại Đế đấy, Thông Thiên Đại Đế được tôn xưng là Thể Đế, là người có thể thuật mạnh mẽ nhất xuất hiện ở Trung Tam Thiên chúng ta trong vòng mười vạn năm qua đấy!"
"Tất nhiên là thể thuật của đệ tử hắn sẽ cực kỳ mạnh rồi, ngươi nghĩ kỹ lại đi... về cái mặt kia, người ta không phải là số một hay sao?
Nếu không sao có nhiều phụ nữ tranh nhau vì hắn chứ?"
Lão đạo sĩ nói xong, nở một nụ cười là đàn ông ai cũng hiểu.
Bình luận facebook