• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2666-2670

Chương 2666: Xuất phát

Chỉ là bạn thôi?

Ngươi giỡn mặt với ta đó hả?

Tô Uyển Nguyệt vừa thấy ngươi bị thương thì mắt ầng ậng nước, thấy ngươi khóc thì cứ chớp đôi mắt to tròn liên tục, mấy lần còn lén lau nước mắt.

Lý Huyền Đạo vừa muốn nói tiếp thì Diệp Nam Hiên chạy tới ôm chầm lấy Trần Nhất Mặc, cười haha: "Phải đó, nam nữ với nhau chỉ nên làm bạn thôi, nữ nhân sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ rút đao của võ giả chúng ta đấy, đừng yêu đương làm gì cho mệt người!"

Lý Huyền Đạo thấy vậy thì ngán ngẩm lắc đầu.

Lý Nhàn Ngư cũng gượng cười đi theo.

Bốn sư huynh đệ cùng nhau sang một chỗ khác.

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên ở hai bên mình, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của hai người rồi cười bảo: "Nữ nhân không bao giờ làm ảnh hưởng tới tốc độ rút đao cả!"

Đình viện của nhà họ Linh đã được chuẩn bị tiệc rượu xong, mấy người cùng nhau ngồi xuống.

Thời Thanh Trúc nhìn Tô Uyển Nguyệt, tủm tỉm hỏi: "Tô tỷ tỷ, Cửu Tinh Trụy Nhưỡng của Cửu Tinh Lâu ngươi nổi tiếng gần xa Thượng Nguyên Thiên, ngươi lấy ra cho mọi người nếm thử nhé?"

"Được thôi...", Tô Uyển Nguyệt cũng hướng mắt sang Thời Thanh Trúc, lập tức đồng ý: "Hồi trước chúng ta kết nghĩa tỷ muội nhưng nay ngươi là phu nhân của Tần Ninh, ta lại là bạn của Nhất Mặc thì ngươi không được gọi ta là tỷ tỷ nữa đâu!"

Nghe vậy, mọi người đều thầm hiểu trong lòng.

Thời Thanh Trúc nhận lấy vò rượu từ Tô Uyển Nguyệt rồi ngửi nhẹ, bỗng thấy người thoải mái hẳn.

Từ kiếp trước cho đến kiếp này nàng đều yêu rượu, nhất là sau khi chết đi sống lại, lớn lên lần nữa và được Tần Ninh nuông chiều, nàng ngày càng thích rượu hơn.

Ba người Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư và Diệp Nam Hiên đã ở bên nhau suốt mấy trăm năm qua nên thân thiết như ruột thịt, ba sư huynh đệ trò chuyện rôm rả với Lý Huyền Đạo.

"Sư tôn, tiếp theo người định làm gì?"

Trong lúc cụng ly, Lý Huyền Đạo hỏi.

"Cái này phải hỏi Nhất Mặc!"

Hỏi Trần Nhất Mặc?

Nghĩa là sao?

Bấy giờ Trần Nhất Mặc ngẩng đầu đáp: "Mấy ngày nữa sẽ lên đường, đến núi Thần Nguyên ở Thượng Nguyên Thiên Vực!"

Núi Thần Nguyên?

Tô Uyển Nguyệt bèn hỏi: "Núi Thần Nguyên vô cùng nguy hiểm, nó nổi tại Thượng Nguyên Thiên Vực không kém gì tam đại cấm địa của Cửu Nguyên Vực đâu, huynh vào đó làm gì?"

Trần Nhất Mặc không nói gì.

Song Tần Ninh lại biết vì sao.

Có vẻ thân xác kiếp thứ năm của hắn đang ở đó.

Tô Uyển Nguyệt thấy Trần Nhất Mặc chỉ giữ im lặng thì phản đối: "Ta nhớ trước đây huynh đã mạo hiểm vào núi Thần Nguyên một lần rồi, sao giờ lại muốn đi nữa... Lần đó suýt thì huynh bỏ mạng tại đó, lần này huynh lại không phát huy được thực lực thì còn nguy hiểm hơn nữa".

Trần Nhất Mặc nói thẳng: "Có nguy hiểm cũng phải đi".

Tô Uyển Nguyệt gật đầu: "Huynh muốn đi thì ta đi với huynh".

Trần Nhất Mặc lặng thinh.

Tần Ninh lên tiếng: "Vậy thì quyết định đi núi Thần Nguyên. Sau khi chuyến đi tới núi Thần Nguyên kết thúc, tất cả hãy đi Tây Hoa Thiên với ta".

Tây Hoa Thiên?

Lý Nhàn Ngư hỏi ngay: "Sư tôn muốn đi tìm các sư huynh khác sao ạ?"

"Là tìm Sương Nhi!"

Tần Ninh nói: "Ta và Nhất Mặc đã gặp Viên Viên ở Thiên La Vực. Lúc trước Viên Viên và Sương Nhi ở cạnh nhau, đều trú ngụ trong Huyết Thần Cung nhưng sau đó Sương Nhi đã bị người của nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên mang đi, nên ta phải tới đó một chuyến".

Nhà họ Hoa! Tô Uyển Nguyệt thốt lên: "Nhà họ Hoa thống trị cả Tây Hoa Thiên, nền tảng hùng hậu, sâu không lường được...", song nói đến đây thì nàng ấy bỗng dừng lại.

Với tính cách của Tần Ninh thì đi Tây Hoa Thiên sẽ khó tránh khỏi lại dây vào những kẻ tai to mặt lớn ở đó.

"Quyết định vậy đi".

Tần Ninh đanh thép nói: "Đi núi Thần Nguyên rồi đi Tây Hoa Thiên, đợi tình hình Cửu Nguyên Vực ổn định rồi chúng ta sẽ xuất phát ngay".

Mấy ngày tới Tần Ninh ở tại nhà họ Linh.

Mỗi ngày hắn đều dạy ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư học.

Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã nửa tháng trôi qua.

Hôm nay, tại Linh phủ.

Trần Nhất Mặc dặn dò Dịch Hàn Ngọc: "Trong thời gian sư tôn đi ngươi hãy ở tại Cửu Nguyên Vực, kết hợp với thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt, nhà họ Linh và Cửu Nguyên đan tông để đề phòng người của Thượng Nguyên Thiên Vực lẻn vào, cũng phải giữ liên lạc với nhà họ La ở Thiên La Vực, kết đồng minh với họ như lời sư tổ ngươi đã dặn nữa..."

Dịch Hàn Ngọc nghe đến đây bèn nói: "Sư tôn, con biết rồi..."

"Tên nhãi này, lòng kiên nhẫn của ngươi bay đi đâu hết rồi hả?"

Trần Nhất Mặc bực bội bảo: "Cả ba ngươi phải ở yên đó cho ta, nghe rõ chưa?"

"Dạ rõ...", giữa lúc đó, Cơ Thi Dao đi ra, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Nhất Mặc: "Con đi cùng được không sư tôn?"

"Không được, quá nguy hiểm!"

Trần Nhất Mặc thấy Hác Kỉ Suất sau lưng Cơ Thi Dao bèn dặn dò: "Đồ tôn ngoan, theo sư tôn ngươi tu luyện chăm chỉ vào nhé, không được làm mất mặt dòng dõi Cửu Nguyên Đan Đế chúng ta đâu đấy".

Hác Kỉ Suất vừa nghe vậy thì mặt đỏ như gấc.

Hồi trước xưng huynh gọi đệ với Tần Ninh cho nhiều vào, giờ thì hay rồi, chớp mắt hắn đã thành sư tôn của sư tôn của sư tôn mình.

Vai vế thấp hơn tận mấy thế hệ!

"Thôi, không nói nữa".

Trần Nhất Mặc dặn lần cuối: "Hiện giờ Dịch Hàn Ngọc đã mang tiếng là cực đan sư, phải tu luyện chăm chỉ vào. Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, hai ngươi cũng nhanh thăng cấp đi, lúc về ta sẽ kiểm tra đấy, nhớ chưa".

Ba người lập tức gật đầu.

Tại một bên khác.

Tần Ninh cũng căn dặn Linh Thiên Thương cùng Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết: "Tình hình trong Cửu Nguyên Vực đã ổn định trở lại, không cần mở rộng thế lực nhà họ Linh nữa, phát triển bước nào chắc bước đó. Chắc ta sẽ còn ở lại Trung Tam Thiên một thời gian nên đừng vội gì cả, gặp nguy hiểm thì bảo Cửu Tinh Lâu truyền tin cho".

"Đại ca, huynh cũng phải cẩn nhận nhé".

Linh Thiên Triết cũng đáp.

"Yên tâm, đó giờ đại ca luôn cẩn thận mà".

Tần Ninh vỗ vai Linh Thiên Triết rồi ra khỏi đình viện.

Lúc này có một con phi ưng cao trăm trượng nhẹ nhàng đáp xuống tại một võ trường của Linh phủ.

Trên lưng phi ưng xây những tòa nhà xen kẽ nhau trông rất hùng vĩ.

Quãng đường từ Cửu Nguyên Vực đến Thượng Nguyên Thiên Vực rất xa, đương nhiên cưỡi phi cầm là cách tốt nhất.

"Xuất phát!"

Tần Ninh hô lớn.

Bốn đệ tử Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc.

Hai giai nhân Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc.

Cùng với ba con chó vàng.

Một nhóm bảy người ba chó, cộng thêm Cửu Anh đang ẩn nấp trong cơ thể Tần Ninh rời khỏi Cửu Nguyên Vực, tiến về phía Thượng Nguyên Thiên Vực...

Thượng Nguyên Thiên là một trong Cửu Đại Thiên của vùng đất Trung Tam Thiên bao la bát ngát.

Từ lâu Cửu Đại Thiên đã được phân chia như sau.

Thương Vân Thiên, Tự Tại Thiên, Vô Tương Thiên, Tứ Tượng Thiên, Xích Tiêu Thiên, Tây Hoa Thiên, Bắc Tuyết Thiên, Bắc Đấu Thiên, Thượng Nguyên Thiên.

Cửu Đại Thiên chiếm diện tích lên đến hàng tỷ dặm, nhiều tu sĩ cả đời chỉ quanh quẩn được trong một thiên chứ đừng nói là đi khắp Cửu Đại Thiên.

Thứ hạng của Thượng Nguyên Thiên trong Cửu Đại Thiên không hẳn là cao mà cũng không phải là thấp.

Toàn bộ Thượng Nguyên Thiên.

Có bảy đại vực và một đại Thiên Vực.

Thượng Nguyên Thiên Vực nằm ở trung tâm Thượng Nguyên Thiên, có diện tích rất lớn, hơn cả ngàn vạn lý.

Và ở đây có bảy đại bá chủ.

Nhưng nhiều võ giả thích gọi họ là bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương hơn.

Bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương này trông coi toàn bộ Thượng Nguyên Thiên Vực, cả Thượng Nguyên Thiên có thể nói là một nơi dồi dào tài nguyên tu luyện, thánh địa hay cõi tiên gì cũng có...
Chương 2667: Bốn cảnh giới Cực Đạo

Bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương là bảy thế lực đứng đầu.

Gần như năm xưa phe nào cũng từng cho ra những bậc cường giả cái thế vô cùng mạnh mẽ.

Những người như Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương, tiểu tiên nữ Bách Hoa, lão tổ Âm Minh, Chi Tuyết bà bà, đại sư Tân Vân đều đứng trên đỉnh cao của mỗi thời đại của riêng mình.

Đương nhiên những nhân vật như thế cũng có trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, có điều bình thường rất ít ai được thấy mặt.

Kể cả những cường giả hàng đầu trong chính bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương đều không phải muốn gặp là gặp huống chi là người ngoài.

Thượng Nguyên Thiên trải dài hàng vạn dặm, thật sự là quá mênh mông nên đương nhiên số lượng cường giả tuyệt thế ra đời không hề ít ỏi.

Giờ đây, phi ưng đang bay vút qua những đám mây với tốc độ rất nhanh.

Nhóm Tần Ninh tụ tập trong một tòa nhà trên lưng phi ưng.

Thời Thanh Trúc vung tay lên, một tấm bản đồ sống động được ngưng tụ từ sức mạnh Cực Đạo hiện ra.

Trên bản đồ ghi chú địa hình của vùng đất Thượng Nguyên Thiên, bảy đại vực và Thượng Nguyên Thiên Vực.

Thời Thanh Trúc chỉ vào Thượng Nguyên Thiên Vực, mỉm cười giới thiệu: "Có lẽ Thượng Nguyên Thiên Vực đã thay đổi rất nhiều so với bốn vạn năm trước, ở đây gồm có bảy phe là nhà họ Nguyên, nhà họ Chu, Thiên Cương Thần Môn, Cự Linh Tông, Thiên Lôi Cốc, Thiên Ngoại Các, Cửu Tinh Lâu!"

"Bảy phe này nắm giữ chiếc ghế bá chủ chưa bao giờ bị lung lay, trông coi gần như tám mươi phần trăm tài nguyên tu luyện, linh sơn, quặng mỏ, thành trì,... của Thượng Nguyên Thiên Vực".

"Thông thường bảy đại thế lực cấp Thiên Vương trong Thượng Nguyên Thiên Vực không được vào bảy đại vực. Bảy đại vực như những vì sao, còn Thượng Nguyên Thiên Vực thì như mặt trăng tạo thành bảy ngôi sao vây quanh mặt trăng, nghe bảo là có liên quan tới một kiểu vận mệnh của Thượng Nguyên Thiên đấy!"

"Thế lực có trong Thượng Nguyên Thiên Vực cũng không nằm ở số ít nhưng bình thường những thế lực lớn bé ấy đều phục tùng bảy phe hoặc phải cống nộp định kỳ".

Thời Thanh Trúc ở Cửu Tinh Lâu đã tám trăm năm nên nắm rõ Thượng Nguyên Thiên Vực hơn những người tại đây.

Lý Huyền Đạo cất lời: "Bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương ghê gớm nhỉ!"

"Võ giả chỉ quan tâm ai mạnh hơn, xưa giờ đã thế rồi mà!"

Thời Thanh Trúc tiếp lời: "Núi Thần Nguyên nằm tại phía tây Thượng Nguyên Thiên Vực, vô cùng rộng lớn, chiếm diện tích lên đến hàng ngàn vạn lý. Đó không phải một ngọn núi mà là cả một dãy núi, cấm địa... Kể cả bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương cũng chỉ thỉnh thoảng dẫn người vào rèn luyện chứ cả Thượng Nguyên Thiên hầu như không có ai dám đi sâu vào trong... Vì quá nguy hiểm..."

Tần Ninh cũng cảm thán: "Đúng là nguy hiểm thật..."

Hắn đã từng vào núi Thần Nguyên một lần, khi đó hắn đã đến đế giả Cực Cảnh, có thể là vô địch Thượng Nguyên Thiên song trải nghiệm trong núi Thần Nguyên của hắn vẫn đầy rẫy rủi ro. Bước lên con đường võ đạo là phải đối đầu với ý trời, đến cùng thì sức người vẫn không thể vươn lên hàng đầu, chỉ có Thiên Đạo mới là thứ quyền năng nhất.

Diệp Nam Hiên hỏi: "Sao sư tôn muốn đi núi Thần Nguyên thế ạ?"

"Ngươi cứ hỏi Trần Nhất Mặc".

Ai nấy đều nhìn về phía hắn ta.

Mấy ngày trước có Tô Uyển Nguyệt nên đương nhiên hắn ta sẽ không chịu thú thật.

Bấy giờ Trần Nhất Mặc mới chịu giải thích: "Vì ta đặt thân xác kiếp thứ năm của sư tôn trong núi Thần Nguyên".

Câu vừa dứt thì mấy người trố mắt nhìn nhau, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.

Thân xác các kiếp của Tần Ninh quan trọng nhường nào không cần nói cũng biết.

Cả Lý Huyền Đạo lẫn Diệp Nam Hiên đều chưa bao giờ lấy chuyện đó ra đùa giỡn.

Nhớ có lần Ôn Hiến Chi còn mang thân xác kiếp thứ hai của Tần Ninh bên mình, ngày nào cũng ôm mà khóc lóc rơi hết bao nhiêu là nước mắt nước mũi.

Thân xác của sư tôn quan trọng hơn cả mạng sống bọn họ, đầy là điều mà tất cả đệ tử đều công nhận.

Vậy mà Trần Nhất Mặc lại đặt thân xác kiếp thứ năm của sư tôn tại một nơi nguy hiểm như thế?

Trần Nhất Mặc thấy ánh mắt của người xung quanh thì vội vàng giải thích: "Đừng nhìn ta như vậy chứ... Thực tế chứng minh ta đã đúng mà. Các ngươi nhìn nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đi, chúng tới vì Cửu Nguyên Đan Điển và thân xác của sư tôn đấy, nếu gì ta cũng có thì đã bị bọn chúng cướp đi từ đời nào rồi..."

Lý Nhàn Ngư không biết nên khóc hay nên cười: "Trần sư huynh, lúc ngươi đặt nó ở nơi nguy hiểm như thế có từng nghĩ sẽ quên mất chỗ để không?"

"Yên tâm, ta nhớ mà, trừ ta ra không còn ai mở được hết".

Trần Nhất Mặc nói một cách tự tin.

"Vậy lỡ... Ta chỉ nói là lỡ thôi... thiên nguyên thú trong núi Thần Nguyên ăn thân xác của sư tôn thì sao?"

Trần Nhất Mặc hớ ra, lập tức nói như đinh đóng cột: "Không thể nào, ta chắc chắn!"

Nghe thấy câu trả lời này, mọi người đều không nói gì nữa.

Tần Ninh cũng không nói câu nào.

Thật ra hắn không thấy Trần Nhất Mặc làm bừa.

Từ khi cha mẹ qua đời đến khi Trần Nhất Mặc bị lừa vào Diêm Môn đúng là tình hình phức tạp đến không tưởng.

Trần Nhất Mặc giao đan điển cho Tô Uyển Nguyệt giữ, thân xác thì đặt tại núi Thần Nguyên chứng tỏ người này vẫn biết chừng mực.

"Được rồi, vào núi Thần Nguyên đã rồi tính. Việc cấp bách trước mắt là triệu hồi thân xác về rồi sau đó chúng ta sẽ đi Tây Hoa Thiên ngay!"

Mọi người gật đầu.

Trong tòa nhà, Tần Ninh nhìn người xung quanh.

"Hiện tại Nhàn Ngư đang ở thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân. Tám trăm năm trước ngươi đã là Đại Đế Tôn rồi mà, đáng ra bây giờ phải hơn chứ..."

Lý Nhàn Ngư nghe vậy bèn đáp: "Con bị kẹt lại tại thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân mãi vẫn chưa thể bước ra một bước, đột phá đến tôn giả được ạ!"

"Vãng sinh đồng của ngươi cần pháp môn riêng, cái trước quá chung chung, mấy ngày tới ta sẽ tìm giúp ngươi".

Tần Ninh nói tiếp: "Bốn cảnh giới lớn của Cực Cảnh có những đặc điểm riêng".

"Linh giả Cực Cảnh hướng tới trình độ cao nhất của thân xác, ngưng tụ thần văn hay còn gọi là thể văn bao trùm quanh người, tối đa là chín văn".

"Thiên giả Cực Cảnh hướng tới trình độ cao nhất của huyết mạch, ngưng tụ ra huyết luân, tối đa là bảy luân".

"Tôn giả Cực Cảnh thì hướng tới trình độ cao nhất của võ tâm, thử thách tâm trí để chuẩn bị cho đạo thất tình, cũng chia ra làm bảy tầng”.

“Còn đế giả Cực Cảnh thì hướng tới trình độ cao nhất của ý chí, được hình thành từ ý chí võ đạo của mỗi người, tại cửa ải này phải trải qua sáu loại cảm xúc. Võ giả rất kỵ thất tình lục dục nhưng con đường tu hành không phải để loại bỏ thất tình lục dục mà là trải qua sự mài giũa của thất tình lục dục!"

"Đạo lục dục khó hơn đạo thất tình, phải kiềm chế trái tim của bản thân để có thể ngưng tụ võ ý. Tại đế giả có sáu bước là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, viên mãn, đại viên mãn, bước nào cũng khó vượt qua".

Đây cũng là lý do vì sao Chí Cao Đế Tôn là cảnh giới khó đột phá nhất trong cửu cảnh Chí Tôn, vì vậy mà số lượng võ giả Chí Cao Đế Tôn trong Cửu Nguyên Vực là ít nhất, hiếm thấy nhất.

Và cảnh giới đế giả trong Cực Cảnh cũng là cảnh giới khó nhất.

Trước hết ngay từ công đoạn tiến vào cảnh giới đế giả Cực Cảnh đã không dễ rồi, từ con đường thất tình sang con đường lục dục là một sự chuyển biến lớn lao, vô số võ giả đã bị kẹt lại tại bước chuyển này.

Kế đến là sau khi tiến vào cảnh giới đế giả, trên con đường lục dục, một khi không vượt qua được dục nào thì sẽ chết.

Mỗi năm đều có đế giả chết trong lúc bế quan, hoặc chết vì tẩu hỏa nhập ma, hoặc tâm trí rối loạn, tự phế đi võ công của mình.

Võ đạo là như thế đấy, càng đi xa lại càng hiểm hóc.

Tần Ninh nhìn người xung quanh, nói: "Hiện giờ Huyền Đạo và Nam Hiên đều là thiên giả cảnh giới nhất luân, là cấp bậc rèn giũa huyết mạch, tốt nhất là nên có đan dược hỗ trợ. Từ nay ta sẽ cho Nhất Mặc luyện riêng một loại đan dược cho các ngươi".

"Nhàn Ngư, ngươi cứ thử sức bước vào con đường thất tình đi, đi càng xa càng tốt, nhầm bước cũng không quan trọng vì ta có thể giúp ngươi quay lại, cứ mặc sức mà thử".

Bọn họ đồng loạt gật đầu.
Chương 2668: Bị chặn đường

Tần Ninh tiếp tục nói: "Viên Viên và Nhất Mặc đều đã dung hợp với linh hồn của mạch Chúc Long. Nam Hiên, Huyền Đạo, Nhàn Ngư, Thanh Trúc, bốn người hấp thụ bốn mạch Chúc Long này đi!"

Nói rồi hắn siết nắm đấm lại, bốn mạch Chúc Long dài trăm trượng đi vào cơ thể bốn người.

"Mạch Chúc Long có giá trị rất cao, không khác gì thần đan diệu dược cả, bốn người hãy tự cảm nhận đi".

Tần Ninh đã chi mạch Thực Cốt Chúc Long dài nghìn trượng cho Trần Nhất Mặc một mạch, lúc trước hắn cũng dùng một mạch, sau khi chia cho mọi người thì hiện giờ chỉ còn lại ba trăm trượng.

Hắn vung tay lên, dành mạch ba trăm trượng ấy cho Cửu Anh.

Đương nhiên Cửu Anh rất muốn có nó. Hung thú thượng cổ là sinh vật cần phải có sự lột xác về huyết mạch và thực lực, linh hồn của Thực Cốt Chúc Long ba trăm trượng thật sự quá thích hợp với nó.

Có điều Tần Ninh cũng ra điều kiện.

Nếu đã vậy rồi mà Cửu Anh vẫn không thể bước vào Cực Cảnh thì chuẩn bị ăn đòn đi!

Dặn dò mọi người xong, phi ưng bay lượn trên bầu trời, tiến thẳng về phía Thượng Nguyên Thiên Vực...

Trong tòa nhà.

Ba con chó vàng nhắm mắt đang nằm thư giãn trên cầu thang trước tòa nhà.

Bốn đệ tử thì vào mật thất bế quan.

Chỉ còn lại ba người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đi lên tầng ba.

Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cười nói: "Đến cảnh giới tôn giả Cực Cảnh tầng ba trong vòng tám trăm năm, nàng giỏi lắm!"

Thời Thanh Trúc khiêm tốn: "Sống lại phải khác chứ... Hơn nữa cũng nhờ hạt châu trong cơ thể ta liên tục cung cấp năng lượng như một cái động không đáy vậy..."

Nghe nàng nói vậy, Tần Ninh bỗng gượng cười: "Cái đó của phụ thân ta nên bất phàm là đúng rồi, có lẽ cũng là chí bảo cực phẩm với cả Thần Nhân đấy!"

Thế rồi Tần Ninh quay sang Diệp Viên Viên, cười nói: "Thiên phú của Viên Viên rất cao, lúc ở đại lục Vạn Thiên đã xây dựng nền móng vững chắc cho Cửu Chuyển Linh Lung thể rồi, những năm qua lại được Huyết Thần Cung bồi dưỡng bằng vô số thiên tài địa bảo, đến linh giả Cực Cảnh đỉnh phong luôn rồi, nàng cũng giỏi lắm".

"Có điều..."

"Có điều sao?"

Diệp Viên Viên chợt cảm thấy căng thẳng.

"Có điều do sử dụng nhiều linh tài quá nên còn ứ đọng trong cơ thể, cần phải xử lý!"

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đúng lúc hôm nay cả hai đều ở đây, những ngày này ta sẽ dành trọn tâm huyết để giúp hai nàng giải quyết hết mọi vấn đề còn tồn đọng trong quá trình tu hành, thông suốt tất cả kinh mạch trong cơ thể, đây là một dịp rất tốt cho hai nàng!"

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nghe hắn nói vậy đều trịnh trọng gật đầu.

Tần Ninh nói đúng, bất kỳ bước nào trong quá trình tu hành đều không được có lỗ hổng.

Dưới cái nhìn mong chờ của hai người, Tần Ninh bất chợt đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại rồi bắt đầu tạo ra một trận pháp nhỏ có tác dụng ngăn chặn mọi thủ đoạn thăm dò cũng như cách âm với bên ngoài.

Hơ?

Không phải bảo giải quyết vấn đề còn tồn đọng trong tu hành à?

...Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Phi ưng bay rồi lại dừng, ngang qua vô số núi sông, cuối cùng cũng tới Thượng Nguyên Thiên Vực.

Trông nó như một khu vực sầm uất của một tòa thành trì.

Lại giống như đế đô của một đế quốc cường thịnh.

Thượng Nguyên Thiên Vực là thế giới của võ giả, trung tâm của võ giả đồng thời là nơi tập trung quyền lực của cả vùng đất Thượng Nguyên Thiên.

Nơi này đã bồi dưỡng ra nhiều cường giả tuyệt thế nổi tiếng khắp Thượng Nguyên Thiên.

Và cũng là nơi mà tất cả võ giả đều hướng tới.

Sau khi phi ưng vượt qua biên giới Thượng Nguyên Thiên Vực, trên đường đi bọn họ phát hiện có rất nhiều phi cầm bay trên trời.

Thậm chí trong số các phi cầm kia còn có thứ không phải nguyên thú mà là thiên nguyên thú - một tồn tại có cấp bậc hơn cả nguyên thú.

Hơn nữa, dọc đường họ cũng gặp vô số võ giả ngự không phi hành một cách trơn tru như đi trên đất bằng, tốc độ thì rất nhanh, tu vi ít nhất cũng là Cực Cảnh.

Diệp Viên Viên không kìm được cảm thán: "Thượng Nguyên Thiên Vực, trung tâm của Thượng Nguyên Thiên, đúng là không đùa được".

Những ngày qua nàng lại đột phá, cũng đã bước vào thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân.

Đương nhiên không thể không kể công Tần Ninh đã nỗ lực cày cấy rồi! Tinh nguyên trong cơ thể Tần Ninh là một trợ giúp không gì có thể diễn tả nổi đối với Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc.

Đây là sự bí ẩn của chính hắn.

Trong muôn vàn giới vực trên thế gian này, trừ hắn ra chỉ có phụ thân hắn có năng lực đó.

Và việc Tần Ninh bảo giúp hai người thăng cấp không phải chỉ là một bên "đòi hỏi" mà là song tu thật. Điều này khiến cho mặt mày hai người sáng rỡ hẳn.

Thật ra cấp bậc tu sĩ càng cao thì dung mạo của họ càng có thể thay đổi một cách thầm lặng.

Đó cũng là lý do vì sao nữ tử thực lực càng cao càng ít người xấu.

Đương nhiên không phải trường hợp nào cũng thế.

Khi nữ tử đã đến một cấp bậc rất cao thì phải xét đến cả khí chất chứ không chỉ riêng mỗi khuôn mặt nữa.

Mà khí chất thì phải có từ khi sinh ra, rất khó để đào tạo một kẻ tầm thường thành một người có khí chất.

Diệp Viên Viên lạnh lùng, cao sang tựa đóa tuyết liên trên đỉnh núi băng.

Thời Thanh Trúc thì yên tĩnh, nhẹ nhàng như một đóa hoa xanh giữa rừng trúc.

Đó chính là khí chất!

Bốn người Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên và Trần Nhất Mặc đều cảm nhận được sự thay đổi của hai vị sư nương trong mấy ngày gần đây, đương nhiên cũng ngầm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư vui mừng từ tận đáy lòng, sư tôn vui thì cái thân họ cũng yên lành.

Diệp Nam Hiên thì cảm thấy Tần Ninh ham nữ sắc. Nữ nhân sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao mà thôi, chẳng việc gì phải yêu đương cả.

Còn Trần Nhất Mặc thì tuy không thẳng thắn chẳng ngại ngần ai như Diệp Nam Hiên nhưng trong thâm tâm cũng nghĩ sư tôn mê đắm giai nhân là không nên.

Đã nửa tháng trôi qua mà sư tôn mới từ Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm lên ngũ phẩm, yếu như sên! Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, hai kẻ này không ngốc mà nói ra làm gì.

Đúng lúc này, Diệp Nam Hiên từ đỉnh đầu phi ưng nhảy xuống, hỏi: "Đến nơi rồi sư tôn, chúng ta đi đâu trước đây ạ?"

"Vào núi Thần Nguyên luôn".

Tần Ninh thẳng thừng nói.

Tốc chiến tốc thắng! Trong lòng hắn nhớ nhung Vân Sương Nhi lắm rồi, đi tìm thân xác cũng vì để chuẩn bị cho hành trình đến Tây Hoa Thiên thôi.

Thậm chí giờ Tần Ninh cũng không định truy cứu chuyện nhà họ Nguyên và nhà họ Chu nữa.

Tìm được Vân Sương Nhi đã rồi tính.

Một nhóm bảy người ba chó cưỡi phi ưng bay tới núi Thần Nguyên.

Sau vài ngày đi không ngừng nghỉ từ phía bắc đến phía tây Thượng Nguyên Thiên Vực, họ đã cách núi Thần Nguyên ngày một gần hơn.

Hôm nay, phi ưng vừa xuất phát không lâu thì bỗng nhiên có tiếng gió rít truyền tới từ độ cao nghìn trượng trước mắt, một toán người xuất hiện trước phi ưng.

Toán người kia cưỡi những con thiên nguyên thú có cánh chim màu đen, trên đầu là một chiếc lông chim vàng rực rỡ.

Giờ phút này, tên nam tử cưỡi phi cầm đi đầu quát: "Đứng lại!"

Thật ra không cần nam tử ra lệnh thì phi ưng mà nhóm Tần Ninh đang cưỡi đã run cầm cập, trông như sắp lả đi tới nơi rồi.

"Ai mà to gan thế?"

Diệp Nam Hiên tỏ ra khó chịu.

Trong nhóm bảy người họ, trừ sư tôn Tần Ninh ra thì một người là tôn giả Cực Cảnh tầng ba, bốn người là thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân, cảnh giới thất luân, lại thêm Trần Nhất Mặc một lúc nào đó sẽ thình lình bộc phát thực lực đế giả Cực Cảnh hùng hậu, thế mà cũng có kẻ dám trêu vào ư?

Tại Thượng Nguyên Thiên Vực này không hiếm võ giả Cực Cảnh nhưng không đến nỗi đi đâu cũng thấy.

Linh giả Cực Cảnh thì nhiều hơn một chút, thiên giả tôn giả thì rất hiếm, đế giả thì không khác gì lông phượng sừng lân, hầu như chỉ có trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương mà thôi.

Có Thời Thanh Trúc với tu vi tôn giả Cực Cảnh tầng ba ở đây, họ đi đâu ai cũng không dám chọc! Không ngờ đám người kia lại dám chặn đường họ một cách huênh hoang như thế.

Lúc này, mấy người lần lượt ta ngoài tòa nhà, đứng trên phi ưng nhìn về phía trước.

Mấy con phi cầm cách họ mấy chục mét đều trông hùng vĩ và oai phong, có vẻ là mạnh lắm đây.

"Có phải các ngươi tới từ Cửu Nguyên Vực không?"

Nam tử cưỡi phi cầm đi đầu hỏi lại lần nữa.
Chương 2669: Thành Thần Nguyên

Họ nghe vậy thì đều nghiêm mặt lại.

Lẽ nào là người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu?

Mới đó đã hay tin mà tới đây chặn đường họ sao?

Lúc này Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều tiến lên phía trước, bùng nổ khí thế đồng thời giơ đao và kiếm lên, ánh mắt thì đầy hung dữ.

"Đúng, thì sao?"

Lý Huyền Đạo nhìn đám người kia, thách thức.

Giữa lúc đó, một bóng người xinh xắn chậm rãi bước ra từ trong đám thiên nguyên thú phía trước, cười nói: "Sao lại tỏ ra thù địch như thế chứ?"

Đó là một nữ tử mặc chiếc quần màu xanh biếc, dáng người cao ráo trông rất hoạt bát, tràn trề năng lượng.

Đôi mắt sáng ngời của nàng ấy nhìn về phía đám người Tần Ninh, cuối cùng dừng lại tại hắn.

Chính xác hơn là bên cạnh Tần Ninh.

"Khuynh Nguyệt!"

Thời Thanh Trúc sáng bừng mắt.

"Thanh Trúc!"

Mũi chân nữ tử nọ nhẹ nhàng giẫm vào tọa kỵ dưới chân, thân hình nàng ấy tức thì trang nhã bay đến bên cạnh Tần Ninh, rồi nàng ấy dang hai tay ôm chầm lấy Thời Thanh Trúc.

"Ta cứ tưởng ngươi sẽ không quay lại chứ!"

Nữ tử cười tươi để lộ lúm đồng tiền hai bên má, nom thật động lòng người.

Thời Thanh Trúc giới thiệu: "Đây là Tô Khuynh Nguyệt, muội muội của Tô Uyển Nguyệt!"

Bấy giờ Tô Khuynh Nguyệt mới nhìn những người còn lại, cuối cùng quay sang nói với Trần Nhất Mặc: "Chào tỷ phu nhá!"

Trần Nhất Mặc nhướng mày, nghiêm mặt bác bỏ: "Đừng nói linh tinh, ta không phải tỷ phu của ngươi".

Tô Khuynh Nguyệt lè lưỡi rồi nhìn về phía Tần Ninh, cười hỏi: "Ngươi là Cửu Nguyên Đan Đế năm xưa chuyển thế à?"

Tần Ninh mỉm cười gật đầu.

"Tỷ ta biết các ngươi muốn tới núi Thần Nguyên nên bảo ta dẫn người đứng đây chờ các ngươi".

Tô Khuynh Nguyệt nồng nhiệt kể: "Gần đây núi Thần Nguyên đông vui cực kỳ, các ngươi tới đúng lúc lắm".

Thời Thanh Trúc hỏi: "Sao lại đông vui?"

"Có một dải ngân hà từ trên trời rơi xuống núi Thần Nguyên, nghe nói nhiều người thấy lắm. Dải ngân hà từ trên trời rơi xuống kéo dài mấy ngàn dặm, vừa nguy nga vừa tráng lệ".

Tô Khuynh Nguyệt nghiêm túc nói: "Cửu Tinh Lâu bọn ta lẫn các phe thế lực khác đều sai người tới thám thính, một số người đã vào kiểm tra thực hư thế nào".

Dải ngân hà từ trên trời rơi xuống?

Tại sao lại vậy?

Song Trần Nhất Mặc lại tái cả mặt, người hơi run run sau khi nghe thấy câu này.

Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta nhưng không hỏi gì.

Tô Khuynh Nguyệt nói với vẻ tự nhiên: "Dạo này tỷ tỷ bận tối mắt tối mũi nên bảo ta tiếp đón các ngươi. Đi theo ta".

Mười mấy con thiên nguyên thú phi hành đằng trước lập tức dẫn đường cho đoàn người đi.

"Gần núi Thần Nguyên có một thành trì cùng tên. Núi Thần Nguyên là cấm địa nên chứa đựng vô số nguy cơ, nhưng nơi nào càng nguy hiểm thì võ giả càng vào. Cũng vì lẽ đó mà nhiều năm qua thành Thần Nguyên rất phát triển, mỗi ngày có rất nhiều võ giả ra vào núi Thần Nguyên".

"Gần đây thì vì có chuyện dải ngân hà rơi xuống nên còn náo nhiệt hơn nữa".

Tô Khuynh Nguyệt dính lấy Thời Thanh Trúc, cười tủm tỉm nói: "Nghe nói phu quân ngươi là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế nên ta nóng lòng muốn gặp lắm".

"Giết chết Chu Bồi Phong của nhà họ Chu, Nguyên Chính Thiên và Nguyên Chính Phong của nhà họ Nguyên, chuyện này đã làm toàn bộ Thượng Nguyên Thiên Vực náo động đấy".

"Biết bao nhiêu người muốn gặp Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế một lần".

Tô Khuynh Nguyệt ngắm nghía Tần Ninh từ trên xuống dưới: "Ta cứ ngỡ người là Đan Đế chuyển thế, lại còn giết đế giả Cực Cảnh thì sẽ trông oai nghiêm, hùng vĩ, thần thánh bất khả xâm phạm chứ, giờ gặp mới biết là không phải".

"Trông khá là thư sinh, nho nhã, hiền lành là đằng khác. Ngươi thật sự là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế ư?"

Tần Ninh bật cười, gật đầu.

"Khác với hình tượng trong lòng ta quá".

Tô Khuynh Nguyệt nhanh nhảu khuyên: "Nhưng các ngươi đã tới đây rồi thì phải cẩn thận đấy".

"Lần này nhà họ Chu và nhà họ Nguyên cũng dẫn người tới, nếu bắt gặp chúng thì thể nào chúng cũng gây khó dễ cho các ngươi mà xem".

Nghe vậy, Trần Nhất Mặc lạnh lùng hỏi: "Bọn chúng còn có cái gan đó sao?"

"Sao không? Lỡ các ngươi tách ra thì sao, không đối phó được Tần Ninh lẽ nào không đối phó được các ngươi?"

Tô Khuynh Nguyệt trêu đùa: "Tỷ phu, ta được tỷ tỷ mách là hiện giờ ngươi là phế nhân, hoàn toàn không có tu vi đó nha!"

Trần Nhất Mặc hừ lạnh.

Nha đầu Tô Khuynh Nguyệt này lúc nào cũng ranh mãnh hoạt bát như thế, chẳng dịu dàng như Tô Uyển Nguyệt chút nào.

"Thôi thôi, ta không trêu ngươi nữa, không thì tỷ tỷ lại mắng ta mất!"

Tô Khuynh Nguyệt dặn dò: "Bây giờ trong thiên kiêu và cường giả các phe đang tập trung tại thành Thần Nguyên, sau khi vào tốt nhất là các ngươi đừng gây chú ý quá, năng lực của ta có hạn thôi".

Đúng lúc này, từng thiên nguyên thú phi hành hạ cánh.

Tô Khuynh Nguyệt cầm đầu nhảy xuống, những người khác lần lượt xuống dưới theo.

Phía trước là một tòa thành trì đồ sộ và nguy nga, tỏa ra khí thế bàng bạc tựa như một con hồng hoang mãnh thú đang nằm sấp dưới đất.

Thành Thần Nguyên là thành trì khổng lồ nằm gần núi Thần Nguyên.

Lối ra vào dưới cổng thành người người nối đuôi nhau nườm nượp.

Tô Khuynh Nguyệt lên tiếng: "Bình thường thành Thần Nguyên không tưng bừng thế đâu, do dạo gần đây nhiều người tới quá thôi".

Dứt lời, đoàn người vào thành.

Các võ giả Cực Cảnh lần lượt nhảy xuống khỏi các thiên nguyên thú phi hành, ai nấy đều mặc võ phục nhuyễn giáp, trên ngực có khắc hình chín ngôi sao lấp lánh.

Đó là huy hiệu của Cửu Tinh Lâu.

Như một lẽ hiển nhiên, đoàn người gần một trăm võ giả Cực Cảnh này mau chóng thu hút sự chú ý của bao võ giả đang qua lại.

"Người của Cửu Tinh Lâu..."

"Họ cũng tới núi Thần Nguyên à?"

"Nhìn ngươi nhà quê chưa kìa, ta nghe nói nhà họ Chu và nhà họ Nguyên sai người vào núi Thần Nguyên thám thính từ mấy ngày trước rồi, hơn nữa nghe nói người của Thiên Lôi Cốc cũng tới đấy!"

"Mấy thế lực cấp bậc Thiên Vương này toàn là chó cả, mũi thính hết sức, vừa hay tin dải ngân hà rơi xuống là hối hả chạy tới mà không cần biết nó có phải thứ tốt lành hay nguy hiểm gì không, cứ như sợ bị người khác chiếm mất chỗ vậy!"

"Ai bảo người ta mạnh chứ!"

Xung quanh ai cũng bàn tán sôi nổi.

Dù gì Cửu Tinh Lâu cũng là một trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, mọi động thái của họ đều được người khác chú ý cả.

Tuy nhiều người cũng từng nghe kể về chuyện xảy ra ở Cửu Nguyên Vực, biết Cửu Nguyên Đan Đế đã chuyển thế trở về.

Nhưng chẳng mấy ai tận mắt chứng kiến.

Sau khi vào thành, lọt vào mắt họ là con phố rộng thênh thang, người đông như nêm, ai nhìn thấy người của Cửu Tinh Lâu đều tức tốc tránh đường.

Tô Khuynh Nguyệt khoác tay Thời Thanh Trúc, hai người trò chuyện với nhau trông rất thân mật.

Thời Thanh Trúc tu luyện trong Cửu Tinh Lâu đã hơn tám trăm năm nên cũng gần gũi với Tô Uyển Nguyệt và Tô Khuynh Nguyệt.

"Tới nơi rồi!"

Lúc này mọi người đã đi tới một tửu lâu.

Một vài người đang đứng trước cửa tửu lâu, hiển nhiên cũng là hộ vệ của Cửu Tinh Lâu.

Tô Khuynh Nguyệt cười nói: "Tửu lâu này cũng là sản nghiệp của Cửu Tinh Lâu bọn ta, các ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu cũng được, thích gì chọn nấy!"

Nàng ấy nói xong thì kéo tay Thời Thanh Trúc qua, bảo: "Ngươi đi với ta đi. Lâu rồi không gặp, ta nhớ ngươi lắm!"

Lâu rồi không gặp?

Mới bao lâu trôi qua chứ?

Còn chưa tới một tháng nữa mà!

Tô Khuynh Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, cười hỏi: "Ta mượn Thanh Trúc một lát, ngươi không có ý kiến gì chứ?"

Tần Ninh gật đầu.

Tô Khuynh Nguyệt bèn kéo Thời Thanh Trúc lên tầng trên.

Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư thì tò mò dáo dác nhìn tửu lâu.

Dù sao chăng nữa thành Thần Nguyên cũng nằm trong Thượng Nguyên Thiên Vực, thực lực của võ giả Thượng Nguyên Thiên Vực hoàn toàn nằm ở một trình độ khác so với Cửu Nguyên Vực nên phong cách xây dựng trong thành trì cũng khác hẳn.

Không nói đến cách xây dựng, chỉ riêng chất liệu và kỹ thuật thôi là đã thấy khác rồi.
Chương 2670: Tuyệt đối không tha cho hắn

Tần Ninh và Diệp Viên Viên cùng nhau lên lầu chọn một phòng vào ở.

Bốn người Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng chọn cho mình một phòng.

Trong phòng.

Tần Ninh khoanh chân tĩnh tọa, khẽ thở ra một hơi.

Hắn đã đến Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm, lúc này pháp thân Long Hoàng Bất Diệt cũng bắt đầu hợp nhất. Khi quá trình hợp nhất hoàn tất, pháp thân sẽ hòa làm một với thân xác, cuối cùng hoàn toàn trở thành một thể.

Đồng nghĩa với việc tiến vào linh giả Cực Cảnh.

Có điều Tần Ninh không hấp tấp phải đạt tới cảnh giới đó ngay.

Xưa giờ trong chuyện thăng cấp hắn đều để mọi chuyện diễn ra tự nhiên cả.

Diệp Viên Viên thì vẫn cẩn thận trải giường, châm trà và chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của Tần Ninh như năm xưa.

"Đừng làm nữa!"

Tần Ninh cười nói: "Qua đây nào".

Diệp Viên Viên tiến lại gần Tần Ninh.

Hắn ôm vòng eo mảnh mai của Diệp Viên Viên để nàng ngồi vào lòng mình, bảo: "Con đường tu luyện đến thiên giả Cực Cảnh là kích hoạt huyết mạch, rèn luyện huyết mạch. Thời gian này nàng phải cảm nhận nó bằng cả tấm lòng đấy".

"Ta biết...", Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, hỏi: "Hiện tại chàng mới tới Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm, cũng không còn Ám Thiên Nhân hỗ trợ nữa, đan điển thì vẫn chưa dung hợp hết, lỡ gặp phải người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu thì phải làm sao đây?"

Gặp phải tôn giả Cực Cảnh thì không sao bởi bây giờ Thời Thanh Trúc cũng là tôn giả cảnh giới tầng ba.

Hơn nữa ba con chó vàng đó đều có thực lực tôn giả đỉnh phong cảnh giới tầng bảy nên cũng không sợ.

Nhưng nếu đối thủ của họ là đế giả Cực Cảnh thì cũng không thể trông cậy vào Trần Nhất Mặc thực lực lúc ẩn lúc hiện được.

Tần Ninh mỉm cười: "Nên phải tìm ra thân xác kiếp thứ năm rồi dung hợp để đến linh giả Cực Cảnh, lúc đó ta sẽ cố gắng dung hợp quyển thứ tư và quyển thứ năm nên không có gì phải sợ cả".

"Vả lại ngày đó ta cố ý thu hồi Ám Thiên Nhân đấy, mặc dù Ám Thiên Nhân đã bị hư hại nhưng về cơ bản nhà họ Nguyên và nhà họ Chu không biết điều đó... Ít nhất tạm thời nhà họ Chu và nhà họ Nguyên không dám làm gì chúng ta đâu".

"Nhưng cũng không thể đảm bảo không có bất trắc xảy ra. Bọn chúng e ngại ta, nếu như sau khi vào núi Thần Nguyên mọi người bị tách ra, gặp phải người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu thì nguy hiểm lắm".

Diệp Viên Viên lập tức nói: "Ta đã là thiên giả Cực Cảnh, không cần chàng phải luôn bảo vệ ta nữa rồi".

"Giỏi lắm!"

Tần Ninh nhoẻn môi cười: "Nàng tu luyện võ quyết Cực Cảnh mà mấy ngày trước ta dạy nàng chưa?"

"Rồi...", Diệp Viên Viên gật đầu trả lời: "Chỉ là Huyết Chú Luân quyết, võ quyết Cực Cảnh huyền phẩm mà chàng nói hợp với ta thật chứ? Ta đã tu luyện gần một tháng rồi mà chỉ ngưng tụ được bảy vòng huyết chú, đã thế còn chỉ lớn bằng bàn tay nữa!"

Tần Ninh vô cùng ngạc nhiên khi biết điều đó.

"Thiên phú của nàng cao hơn ta nghĩ".

Tần Ninh không nén được tiếng cười: "Huyết Chú Luân quyết này rất thích hợp với võ giả cảnh giới thiên giả, ngưng tụ được tối đa bảy huyết chú. Không những thế, thực lực cảnh giới thiên giả của nàng càng cao thì nó lại càng mạnh hơn".

"Ta không ngờ mới một tháng mà nàng đã ngưng tụ được bảy đạo huyết chú rồi!"

"Như vậy tức là nàng có thể thử đấu với võ giả thiên giả cảnh giới nhị luân, tam luân đấy!"

Được Tần Ninh khen ngợi, trong lòng Diệp Viên Viên vui mừng quá đỗi song ngoài miệng lại nói: "Có thể là nhờ tác dụng của Huyết Linh Chí và uy thế của mạch Thực Cốt Chúc Long thôi..."

"Hai thứ đó chỉ giúp nàng thăng cấp chứ không có tác dụng hỗ trợ trong việc tu luyện võ quyết. Điều đó chứng tỏ thiên phú của nàng cao lắm đấy".

Tần Ninh vui vẻ nói: "Qua đây, để ta kiểm tra cho".

Nói rồi mười ngón tay của hắn nghịch ngợm sờ soạng hết chỗ này đến chỗ khác, thành thạo không ai bằng...

Dạo này quả thật thành Thần Nguyên rất đông vui.

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước sự việc có dải ngân hà từ trên trời rơi xuống, rưới khắp núi Thần Nguyên.

Nhiều đế giả Cực Cảnh cũng nhân cơ hội này vào núi Thần Nguyên điều tra.

Có điều không thể phủ nhận một điều rằng núi Thần Nguyên quả thật rất nguy hiểm.

Trước tiên là những con thiên nguyên thú sống trong dãy núi hàng vạn dặm trước mặt, đa phần là cấp Thiên, cấp Địa, còn cấp Huyền và cấp Hoàng cũng không phải ở số ít.

Thiên nguyên thú mạnh hơn nguyên thú một bậc.

Bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng đại diện cho bốn cảnh giới của Cực Cảnh là đế giả, tôn giả, thiên giả và linh giả.

Bên cạnh đó, trong núi Thần Nguyên cũng thường xuyên xảy ra hiện tượng thời không biến đổi. Đây mới là điều nguy hiểm nhất.

Dù vậy nhiều người vẫn tò mò về tin đồn dải ngân hà giáng xuống ấy.

Lúc này, tại một tửu lâu ở phía đông thành Thần Nguyên.

Tửu lâu chín tầng cao gần trăm trượng, oai phong bất phàm. Và tửu lâu này là sản nghiệp của nhà họ Nguyên.

Một số người đang tập trung tại một căn phòng rộng rãi trên tầng cao nhất của tòa nhà trăm trượng ấy.

Hai người ngồi đầu có gương mặt na ná nhau.

Đó là ngũ gia nhà họ Nguyên, Nguyên Thâm! Lục gia nhà họ Nguyên, Nguyên Mặc Vân! Hai người này là cường giả khét tiếng trong Thượng Nguyên Thiên Vực.

Giờ đây, Nguyên Thâm và Nguyên Mặc Vân ngồi vào chỗ của mình, bên dưới có bốn năm thành viên cao tầng nhà họ Nguyên đang đứng.

"Ngũ gia, lục gia, đã điều tra rõ rồi ạ. Tần Ninh cùng với Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Trần Nhất Mặc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư đã được Tô Khuynh Nguyệt của Cửu Tinh Lâu đón vào thành Thần Nguyên rồi ạ".

Nghe thấy câu này, Nguyên Thâm nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tên Tần Ninh này đúng là to gan... Một tháng trước giết tam ca và thất đệ mà nay đã trắng trợn bước vào Thượng Nguyên Thiên Vực rồi".

Thất gia nhà họ Nguyên là Nguyên Chính Thiên, tam gia nhà họ Nguyên là Nguyên Chính Phong, hai người này cũng là những cường giả hàng đầu, quyền cao chức trọng tại Thượng Nguyên Thiên Vực.

Nhưng trước đây không lâu hai người nọ đã chết tại Cửu Nguyên Vực khiến cho nhà họ Nguyên mất hết cả mặt mũi.

"Lần này ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

Nguyên Thâm lạnh lùng thốt.

"Ngũ ca, huynh bình tĩnh lại đã".

Nguyên Mặc Vân trấn an: "Tên này giết được tam ca thì liệu hai ta có phải là đối thủ của hắn không?"

Nguyên Chính Phong có cảnh giới đế giả Cực Cảnh đại viên mãn, có thể đấu ngang tay với Tô Uyển Nguyệt cơ mà.

Tuy Tần Ninh chỉ là Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm nhưng lại có thể giết người ở cấp bậc này bằng Cửu Nguyên Đan Điển, thế thì hắn phải nhiều thủ đoạn biết mấy?

Sao họ có thể chống lại một kẻ như thế chứ!

"Thế cứ ngậm cục tức mà giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra à?"

Nguyên Thâm phẫn nộ quát.

Nguyên Mặc Vân khuyên giải: "Chuyện này nhị ca đã có sắp xếp rồi, huynh đừng vội".

"Nhịn một lúc sóng yên gió lặng mà, nhiều người muốn giết Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế lắm, nhà họ Nguyên ta sao phải đứng đầu ngọn gió?"

Lần ở Cửu Nguyên Vực chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Do Nguyên Chính Phong tự ý hành động đã kéo theo Nguyên Hoa Diêu xuất hiện, sau đó là Nguyên Chính Thiên... cả một chuỗi móc nối như thế.

Cùng lúc đó, nhà họ Nguyên cũng ngỡ Tần Ninh thua kém trước đây, Trần Nhất Mặc thì càng không cần phải lo lắng, nào ngờ Tần Ninh lại mạnh nhường này.

Tuy rơi vào thế hạ phong, phải ăn trái đắng nhưng công sức của họ cũng không phải là vô ích.

Chí ít bọn họ đã dò la được thực lực của Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế này rồi.

Song nhà họ Nguyên không vì thế mà sợ sệt.

Bởi lẽ không chỉ một mình nhà họ Nguyên mà còn rất nhiều người khác đang lăm le Cửu Nguyên Đan Điển.

Số người muốn lấy mạng Tần Ninh lại còn nhiều hơn nữa.

Rồi những kẻ đó cũng sẽ xuất hiện thôi.

"Mục đích chủ yếu của chúng ta trong chuyến này là thăm dò thực hư dải ngân hà rơi xuống núi Thần Nguyên.

Nguyên Mặc Vân nói tiếp: "Hơn nữa bọn Tần Ninh đã tới thì kiểu gì cũng vào thôi, lúc đó chỉ cần chúng tách ra, chúng ta không giết được Tần Ninh thì vẫn có thể giết mấy người còn lại mà?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom