-
Chương 2661-2665
Chương 2661: Trần Nhất Mặc bị lộ mặt
"Ơ?"
Ánh mắt Thiết Vương bỗng trở nên lạnh lùng.
Lúc này mặt mày Thiên Thi lão nhân và Tiểu tiên nữ Bách Hoa cũng tối sầm lại.
Có gì đó không ổn.
"Hahahaha..."
Bỗng nhiên có một tràng tiếng cười sặc sụa vang lên giữa không trung.
Một khí tức hùng hậu từ trên trời đáp xuống, đặt chân xuống mặt đất cái rầm làm cát bụi bay tứ tung.
Ngọn lửa chậm rãi tắt đi.
Giữa hố lửa ấy có một người với thân hình cường tráng đang đứng.
"Hahahaha, Linh Thiên Thần, là ngươi, là ngươi đấy ư?"
Tiếng cười haha đầy sảng khoái vẫn vang lên không dứt.
Người vạm vỡ ấy thoăn thoắt lại gần Tần Ninh.
Đó là một lão già khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, vóc người đô con, khoác lên mình bộ quần áo giản dị bằng vải lanh trông không khác gì một người nông dân nhưng lại toát lên thiên uy vô bờ.
Ông ta vừa xuất hiện đã phất bàn tay to như quạt hương bồ của mình vào mặt Tần Ninh làm phát ra tiếng bép bép.
"Hahahaha... Ngươi thành công thật này...", lão già chỉ nhìn chăm chăm vào cơ thể hùng vĩ của Tần Ninh như không nhìn thấy người xung quanh.
Ông ta sờ mặt Tần Ninh một cách không kiêng nể, hết kéo qua trái lại kéo sang phải trông cực kỳ vui vẻ.
"Bà nội nó!"
Trần Nhất Mặc đứng ở bên dưới vừa thấy cảnh này đã giữ khư khư Diệp Nam Hiên trốn sau lưng hắn ta.
"Ngươi làm gì thế Trần sư đệ?"
"Đừng nói gì hết!"
Trần Nhất Mặc hét toáng lên: "Là Âm Minh, lão tử ghét ông ta nhất trần đời!"
Lúc này Trần Nhất Mặc trốn chui trốn lủi sau lưng Diệp Nam Hiên như chuột thấy mèo, lẩm bẩm: "Lão thất phu, thứ mất nết, đồ dở hơi, đồ kỳ quặc".
Ông ta kỳ quặc đến nỗi khiến người ta rùng mình.
Tô Uyển Nguyệt ngắm nhìn gương mặt Trần Nhất Mặc, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, đôi má ửng hồng lên từ lúc nào không hay.
Hắn ta vẫn thật cuốn hút như năm nào.
Trần Nhất Mặc bị rơi lụa che mặt, dáng vẻ hắn ta trông như không thiết sống nữa.
Năm người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đều tò mò nhìn hắn ta.
Tên này có xấu đâu, còn đẹp trai nữa là đằng khác! Một vẻ đẹp tuyệt mỹ hút hồn người khác! Sao còn che mặt làm gì?
Những người khác thấy Trần Nhất Mặc mang lụa che mặt đều ngỡ hắn ta xấu xí lắm nên mới cố ý giấu mặt mũi của mình.
Nhưng... sự thật lại hoàn toàn trái ngược!
Chi Tuyết bà bà sờ mặt Trần Nhất Mặc, cười nói: "Tiểu Mặc Nhi, nếu ngươi là con gái thì bà bà sẽ thích ngươi hơn đấy."
Trần Nhất Mặc hừ lạnh, xé một miếng vải che mặt lại.
Lý Huyền Đạo nhìn Dịch Hàn Ngọc bên cạnh, không cầm lòng được mà hỏi: "Sư phụ ngươi che mặt từ trước rồi sao?"
"Đâu có!"
"Hồi đó hắn cũng đẹp trai hết hồn vậy hả?"
Dịch Hàn Ngọc ho sặc sụa.
Lý Huyền Đạo xem như sư bá hắn ta nên đương nhiên phải hành xử cho lễ phép, Dịch Hàn Ngọc trả lời: "Trước đây sư tôn đã thế rồi ạ, bốn vạn năm qua vẫn không thay đổi, ta cũng không biết vì sao đang yên đang lành sư tôn lại tự dưng che mặt".
Đúng lúc đó, Chi Tuyết bà bà bước ra.
Trần Nhất Mặc đứng dậy, vẫn đeo tấm vải lên che mặt.
Tô Uyển Nguyệt thấy vậy bèn đưa một chiếc khăn tay đến.
Trần Nhất Mặc nhận lấy rồi dùng nó che mặt tiếp.
Cuối cùng Diệp Nam Hiên cũng không nhịn nổi nữa: "Trần sư đệ, ngươi làm cái quái gì thế?"
"Ta cứ tưởng ngươi xấu lắm, hóa ra đẹp trai chẳng kém gì ta, còn che mặt làm gì?"
Mấy người xung quanh nghe vậy đều khinh khỉnh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.
Trần Nhất Mặc trả lời: "Sư huynh thì biết cái gì".
Những người khác tức thì lắng tai nghe.
Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, thốt ra những lời hùng hồn: "Tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn, đeo lụa che mặt sẽ thần bí hơn, cao thâm khó lường hơn, thế mới toát lên phong độ của cao nhân chứ!"
"..."
Sau một tiếng soạt, Diệp Nam Hiên xé một mảnh vải ra đội trên mặt rồi khoanh tay lại, phác đao thì kẹp trước ngực, hỏi: "Thấy sao?"
Bọn họ thấy hình ảnh đó bèn quyết định bơ đẹp hắn ta.
Lý Huyền Đạo lại hỏi Dịch Hàn Ngọc: "Trước đây sư tôn ngươi đã thế rồi à?"
Hắn ta chỉ vào đầu mình.
Dịch Hàn Ngọc khẽ hắng giọng: "Hơi hơi ạ... nhưng không lố đến thế..."
Lý Huyền Đạo bỗng hả hê cười.
"Sư bá cười gì thế ạ?"
"Ta cười sư tổ ngươi. Xem ra trong số tất cả những người sư tổ ngươi nhận làm đệ tử trước đến nay, bao gồm Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, ta, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư thì chỉ có ta là bình thường nhất rồi, há há..."
Lý Nhàn Ngư đứng kế bên liếc mắt nhìn Lý Huyền Đạo nhưng không nói năng gì.
Người bình thường nhất ư?
Ngươi lo sửa cái thói ngày nào cũng nghe ngóng chuyện cấm trẻ em đi rồi nói!
Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nhìn bọn họ rồi quay sang nhìn nhau, đều chẳng biết nên nói gì.
Đệ tử Tần Ninh... trừ Dương Thanh Vân ra thì từ đó đến giờ chưa thấy ai bình thường cả! Đúng là hầu như yêu nghiệt tuyệt thế trên thế gian đều có điểm kỳ lạ của riêng mình nhưng điểm kỳ lạ của mấy người này... hơi dị hợm quá rồi?
Chương 2662: Lại là ai nữa đây?
Giờ phút này, Chi Tuyết bà bà bước lên nhìn về phía Tần Ninh, vui vẻ nói: "Tên nhãi nhà ngươi về thật này!"
Âm Minh lão đầu cũng tiến lại gần. Hai người nhìn Tần Ninh, từ tận đáy lòng dâng lên nỗi vui mừng khôn xiết.
"Ta không về thì Mặc Nhi sẽ bị giết mất!"
Tần Ninh đáp lời: "Dù bây giờ trở về thì cũng hơi muộn rồi..."
Chi Tuyết bà bà vội vàng an ủi: "Bốn chất độc Thiên Văn Thiềm Thừ, Nguyên Minh Dạ Xà, Ma Cốt Ngô Công, Cửu Vĩ Huyết Hạt này kết hợp với nhau sẽ tạo ra một thứ độc đến không tưởng. Cả bốn thứ tuyệt độc này đều khó giải, thảo nào đến Tiểu Mặc Tử cũng không tự giải quyết được..."
"Hoa Độc bà bà, đừng bảo là ngươi làm đấy chứ?"
Tiểu tiên nữ Bách Hoa vừa nghe thấy câu này thì gương mặt diễm lệ lập tức biến sắc, quát lớn: "Chi Tuyết bà bà, ngươi đừng hắt nước bẩn vào người ta! Đúng là ta dùng độc nhưng đều là độc của hoa cả, đời nào ta thèm đếm xỉa tới thứ độc trùng độc trĩ đó..."
Không phải ta! Ta không có làm! Ngươi đừng ăn nói hàm hồ! Tiểu tiên nữ Bách Hoa thầm "hỏi thăm" một lượt mười tám đời tổ tông của Chi Tuyết bà bà.
Cô ta có biết Trần Nhất Mặc bị trúng độc đâu.
Chi Tuyết bà bà gán việc này lên đầu cô ta, lỡ Tần Ninh nổi giận, tính sổ với cô ta thì đừng hòng cô ta sống yên nổi.
Ai mà không biết xưa kia hơn một nửa đan sư Thượng Nguyên Thiên đều muốn làm đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế chứ.
Ấy vậy mà Cửu Nguyên Đan Đế chỉ nhận mỗi mình Trần Nhất Mặc.
Vảy ngược của Cửu Nguyên Đan Đế đấy biết không! Nếu ngươi tát Cửu Nguyên Đan Đế mà hắn không so đo thì ngươi sẽ sống. Còn nếu ngươi tát Trần Nhất Mặc, dù hắn ta bỏ qua thì ngươi vẫn chết.
Bởi Cửu Nguyên Đan Đế sẽ trả thù ngươi tới cùng! Đây là kinh nghiệm xương máu mà các cường giả siêu cấp của Thượng Nguyên Thiên đúc kết được sau khi lấy mạng mình ra thử.
Lão tổ Âm Minh! Chi Tuyết bà bà! Quả nhiên hai người này vẫn còn sống.
Lúc này, Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương và tiểu tiên nữ Bách Hoa đều mang những tâm tư riêng.
Lão tổ Âm Minh là một người yêu võ nghệ như mạng của thời bốn vạn năm trước, đức hạnh thì không khác gì Thiết Vương.
Nhưng chỉ khi lão già yêu võ này gặp Chi Tuyết bà bà thì ông ta mới thay đổi. Khi đó Chi Tuyết bà bà vẫn còn rất trẻ trung, khác hẳn bây giờ.
Lão già yêu võ như mở ra một chân trời mới, yêu Chi Tuyết bà bà say đắm.
Song dù ông ta dốc lòng theo đuổi thế nào thì Chi Tuyết bà bà vẫn không hề đoái hoài gì tới ông ta.
Không biết vì lý do gì mà lão tổ Âm Minh có quen biết với Linh Thiên Thần, nhờ Linh Thiên Thần mà cuối cùng ông ta cũng tiếp xúc được với Chi Tuyết bà bà, từ đó hai người bắt đầu quen nhau.
Lão già này cũng thuộc dạng "chịu thương chịu khó", cam nguyện làm người thử đan dược cho Chi Tuyết bà bà.
Hễ khi nào Chi Tuyết bà bà luyện chế ra đan dược mới là lại lôi lão tổ Âm Minh ra thử.
Điển hình nam nhi dùng cả mạng sống để theo đuổi tình yêu của lòng mình!
Từ đó về sau, ngày nào Chi Tuyết bà bà cũng hành hạ lão tổ Âm Minh bằng đan dược, mỗi ngày lão tổ Âm Minh vui đến chết đi sống lại. Dần dà, hai người nảy sinh tình cảm với nhau, cuối cùng về một nhà.
Lão tổ Âm Minh xem Linh Thiên Thần như Nguyệt lão đã se duyên cho mình, khoảng thời gian đó hễ ông ta tóm được ai là lại hô hào "Cửu Nguyên Đan Đế là huynh đệ của ta, ai dám chọc hắn là chán sống!"
Đây là sự tích xảy ra cách đây lâu lắm rồi, ngày nay rất hiếm người trẻ nào biết.
Còn Chi Tuyết bà bà thì là một vị đan sư siêu mạnh.
Lúc Cửu Nguyên Đan Đế chưa nổi tiếng khắp Thượng Nguyên Thiên, Chi Tuyết bà bà được mệnh danh là một trong ba đại đan sư mạnh nhất Thượng Nguyên Thiên.
Sau này khi tên tuổi của Cửu Nguyên Đan Đế truyền đi khắp nơi, Chi Tuyết bà bà từng than thở rằng: Ta luyện đan cả đời, không phục hai người kia nhưng không thể không phục Cửu Nguyên Đan Đế! Và câu nói ấy đã đưa chỗ đứng của Cửu Nguyên Đan Đế thời bấy giờ nhảy vọt, đứng trên cả ba đại đan sư.
Khi đó mọi người gọi tổ hợp này là tứ đại Đan Đế của Thượng Nguyên Thiên.
Tuy nhiên, về sau, bằng thuật luyện đan siêu quần của mình, Cửu Nguyên Đan Đế đã vượt trên tất cả, khiến cho ba vị Đan Đế còn lại cũng phải cam tâm thừa nhận mình thua kém hơn, không còn tự xưng là Đan Đế nữa.
Đây là chuyện rất lâu về trước, ngày nay không còn nhiều người biết tới.
Rõ ràng lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đến đây vì Tần Ninh.
Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân và tiểu tiên nữ Bách Hoa đều hơi mất tự nhiên.
Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên kêu người được còn Tần Ninh thì không được sao?
Không muốn kêu không có nghĩa kêu không ai tới! Sức ảnh hưởng của một vị Đan Đế mạnh mẽ nhường nào chứ?
"Hoa Độc bà bà, ngươi tới đây hóng hớt gì đấy? Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đã hứa hẹn sẽ cho ngươi cái gì à?"
Chi Tuyết bà bà hừ lạnh: "Chuyện của Thiên Thần mà ngươi cũng muốn nhúng tay, chán sống rồi đúng không?"
Đối mặt với sự chất vấn không chút nương tình của Chi Tuyết bà bà, Tiểu tiên nữ Bách Hoa chỉ tỏ ra hậm hực chứ không dám nói gì.
Thiết Vương lại lên tiếng: "Chi Tuyết bà bà, lão tổ Âm Minh, bây giờ nhà họ Chu và nhà họ Nguyên sẽ không cướp Cửu Nguyên Đan Điển nữa, nhưng Tần Ninh cũng không được giết chóc vô tội vạ nữa. Mọi chuyện dừng tại đây, các vị thấy sao?"
Chuyện đã tới nước này, có đắn đo suy nghĩ cũng vô ích.
"Ngươi hỏi ta làm gì? Có phải do ta kiếm chuyện đâu".
Chi Tuyết bà bà nói với vẻ bực bội.
Tần Ninh nghe vậy bèn nhìn về phía bà ta, cũng nói lên tiếng lòng: "Ta cũng có kiếm chuyện gì đâu!"
Hắn cười tủm tỉm bảo: "Ta gọi hai vị tới đây chỉ vì muốn xem hai vị có còn sống không thôi. Hai vị đã mai danh ẩn tích rất lâu, lỡ chết không ai biết thì sẽ tiếc biết mấy?"
"Biến giùm, biến giùm, ngươi có chết thì bọn ta cũng còn sống nhăn răng".
Lão tổ Âm Minh hùng hổ phản bác lại.
"Thôi, không vòng vo nữa!"
Tần Ninh bật cười: "Âm Minh, Chi Tuyết, hai người cầm chân ba lão già đó đi. Ba kẻ đó cũng chỉ tới giúp thôi, ta sẽ không giết họ".
"Nhưng còn Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên thì ta tuyệt đối không bỏ qua, chính tay ta sẽ giết hai kẻ này, ngươi có ý kiến gì không?"
Lão tổ Âm Minh nghe hắn nói xong bèn gật đầu, đáp: "Được thôi".
Giờ thì võ giả nhà họ Chu và nhà họ Nguyên tái hết cả mặt.
Nhóm ba người Thiết Vương cũng lộ vẻ lúng túng.
Tần Ninh không muốn nhượng bộ.
Nhìn tình hình thì có vẻ là phải đánh nhau thật rồi!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vào tư thế chiến đấu.
Tần Ninh nhìn về phía Chu Vận thiên và Nguyên Chính Cương, người hắn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Nhưng giữa lúc đó, đất trời nơi đây lại rơi vào hỗn loạn một lần nữa.
Một tia thiên uy rực rỡ như được ngưng tụ từ mặt đất rồi chia ra hai nhánh, toát lên vô vàn luồng khí sắc bén vô tận.
Một tia kiếm khí kinh khủng đâm thủng bầu trời như muốn hủy hoại cả không gian tại đây.
Uy thế của nhát kiếm ấy giáng xuống trần gian.
Đó chỉ mới là khí thế, không ẩn chứa sức công phá lớn lao nào nhưng lại khiến tất cả mọi người cảm thấy khó thở tột cùng.
Quá mạnh.
Mạnh đến hãi hùng khiếp vía.
Phút chốc, qua một lúc sau, không gian giữa Tần Ninh và đám Thiết Vương bỗng bị xé rách.
Một bóng người với thanh trường kiếm trên lưng đứng đó, toàn thân toát lên khí chất như một thanh kiếm hùng vĩ, hàng lông mày lạnh lùng, mặc trường sam, phong thái bất phàm.
Khí thế kinh khủng ấy tức thì dập tắt ý chí chiến đấu của bao người.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn người nọ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Hắn ta hùng hổ lớn tiếng: "Màu mè quá, từ hồi xưa lắc xưa lơ lão tử đã độc chết ngươi được rồi!"
Lý Huyền Đạo cũng đưa mắt nhìn hắn ta.
Vì đều là kiếm khách nên Lý Huyền Đạo cảm nhận được trình độ của kẻ đeo kiếm. Kiếm chưa rời vỏ mà đã hội tụ được kiếm khí hùng hậu đến thế rồi, điều này quả là khó tin.
"Lại là ai nữa đây?"
Diệp Nam Hiên lẩm bẩm.
Trần Nhất Mặc bực mình đáp: "Cổ Lăng".
Nói tên xong, hắn ta bồi thêm một câu: "Là đệ tử của lão già kia, kiếm khách. Khi xưa bàn về thực lực thì ta vượt xa hắn, ấy vậy mà giờ còn dám làm màu với ta, càng nhìn càng chướng mắt quá đi mất".
Người ta đã sống được bốn vạn năm.
Trong khi hắn ta mới có bốn trăm năm.
Lỗ to mất thôi! Bây giờ tiểu tử đó còn dám tỏ ra "ta là người ra sân cuối cùng" nữa! Đúng là không biết xấu hổ mà!
"Ngươi kể chi tiết hơn được không?"
Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư đều chẳng biết gì, chẳng hiểu gì cả, chỉ biết đứng nhìn một toán cường giả đồng loạt hiện thân thôi...
Chương 2663: Đại sư Tân Vân
Thế là Trần Nhất Mặc liến thoắng kể: "Ban nãy bảo sau khi sư tôn xuất hiện thì tam đại Đan Đế thành tứ đại Đan Đế đấy nhớ không? Sau đó Chi Tuyết bà bà và hai Đan Đế kia thấy bản thân không xứng với danh hiệu Đan Đế nên không dùng danh xưng đó nữa, giờ chỉ còn mỗi sư tôn là Đan Đế thôi".
"Tên Cổ Lăng này chính là đệ tử cuối cùng của Tân Vân Đan Đế - một trong tam đại Đan Đế thời bấy giờ, là một tay kiếm khách, xem như hộ vệ của Tân Vân Đan Đế cũng được".
"Nhìn tiểu tử này ra sân hoành tráng vậy thôi chứ hồi đó có phải đối thủ của ta đâu, ta chỉ cần tung độc một cái thôi là hắn sẽ chết không ai hay rồi".
Nhóm ba người Lý Huyền Đạo gật đầu.
Có điều họ vừa nhìn Trần Nhất Mặc vừa thầm nói xấu hắn ta trong bụng.
Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mà thôi, giờ cũng có đánh nổi đâu..."
Bọn họ không hiểu vì sao hắn ta lại nói vậy.
Vì sao thế nhỉ?
Lúc này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ hơi nhíu mày nhìn bóng người trước mắt.
"Ngươi là ai?"
Tần Ninh chưa nhận ra được ngay.
Chi Tuyết bà bà mỉm cười trả lời: "Cổ Lăng, đệ tử Tân Vân lão đầu đấy".
"À... là hắn ta à...", bấy giờ Tần Ninh mới nhớ ra đúng là có người này.
Hắn rời sự chú ý sang Cổ Lăng, cười nói: "Thế có nghĩa là Tân Vân lão đầu cũng tới...", Tần Ninh vừa dứt lời thì không gian lại bị bóp méo, có mấy bóng người cùng nhau đi tới.
Người đứng đầu có râu tóc trắng xóa, thân hình già cỗi. Ông ta chầm chậm bước đến rồi nhìn bọn họ.
"Thiết Trọng Sơn, Thiên Thi lão nhân, Âm Minh, Chi Tuyết...", đôi mắt đầy ôn hòa của ông lão lướt nhìn qua một lượt, sau đó dừng lại tại Tần Ninh.
"Cửu Nguyên Đan Đế".
Năm xưa Tần Ninh xuất thân từ Cửu Nguyên Vực, tiếng tăm lừng lẫy khắp Thượng Nguyên Thiên Vực nên được mọi người gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.
Lúc này, thấy Tân Vân đã đến, Tần Ninh thu hồi thanh kiếm vàng trên tay rồi hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Chuyện hôm nay hãy kết thúc tại đây đi!"
Tân Vân ôn tồn bảo: "Việc đã ra nông nỗi này, tiếp tục đấu đá nhau thì chỉ có nước một sống hai chết thôi..."
Tần Ninh nhìn Tân Vân thật lâu nhưng chẳng nói lấy một câu.
"Thôi được!"
Qua một hồi, Tần Ninh bỗng nhiên đồng ý khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
Có Nguyên Chính Thiên, Chu Bồi Phong ở đây nhưng Tần Ninh không nhượng bộ.
Nguyên Chính Cương, Nguyên Chính Phong và Chu Vận Thiên đều lộ diện mà Tần Ninh cũng không đồng ý nhường một bước.
Dù những bậc vai vế rất cao như tiểu tiên nữ Bách Hoa, Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân hiện thân thì Tần Ninh cũng nhất quyết không nhường.
Vậy mà bây giờ Tân Vân mới nói một câu đã có thể làm Tần Ninh lùi bước.
Vì sao?
Lúc này, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đều tò mò quay sang nhìn Trần Nhất Mặc.
Hình như người này biết vì sao ấy nhỉ?
Trần Nhất Mặc thấy ai cũng nhìn mình thì rối rắm hỏi: "Nhìn ta làm quái gì?"
Nghe hắn ta hỏi vậy, Lý Huyền Đạo lập tức đe dọa: "Trần sư đệ à, ngươi nói chuyện như vậy với bọn ta thì không sao nhưng dám không nghe lời hai vị sư nương thì coi chừng sư tôn lôi ngươi ra đánh đấy!"
Thế là Trần Nhất Mặc ngần ngại nhìn Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên, nói ngay: "Thật ra cũng chả có gì, chỉ là khi sư phụ tạo ra Cửu Nguyên Đan Điển đã yêu cầu lão thất phu Tân Vân này vài thứ. Chúng không có ở bất cứ nơi đâu mà chỉ lão thất phu Tân Vân này mới có. Sư tôn mắc nợ người ta, lão già này đã đứng ra nói giúp nên sư tôn mới không đánh nữa!"
Hóa ra là vậy.
Tuy Tần Ninh đã sống nhiều kiếp, trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng ai cũng hiểu một điều rằng.
Tần Ninh là một người coi trọng tình cảm.
Có lẽ nếu là người khác thì đã trở nên lạnh nhạt, vô cảm sau khi trải qua chín đời chín kiếp, đi qua biết bao nhiêu là núi sông.
Song Tần Ninh không bao giờ là người như thế.
Nếu không thì các đệ tử của hắn đã không vất vả chờ đợi hắn rồi.
Bọn họ đều hiểu Tần Ninh ở một mức độ nào đó.
Đại sư Tân Vân nhoẻn môi cười: "Đa tạ công tử Tần Ninh!"
"Ân oán giữa hai chúng ta xóa bỏ, từ nay về sau ta không nợ ngươi bất cứ điều gì nữa. Có điều lần sau, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu ra tay mà ngươi ngăn cản thì ta sẽ giết ngươi!"
Tần Ninh thẳng thừng nói mà không chút dè chừng.
"Giỏi thì ngươi cứ thử đi!"
Tân Vân chưa kịp lên tiếng thì Cổ Lăng đeo kiếm đang đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, giễu cợt: "Ngươi là cái thá gì?"
Ánh mắt Cổ Lăng trở nên rét lạnh, kiếm khí ngất trời cắm thẳng vào chín tầng mây.
Trần Nhất Mặc đứng tại chỗ quát: "Cổ Lăng, còn bày đặt huênh hoang thế cho ai nhìn? Ngươi quên hồi xưa lão tử đầu độc ngươi khiến ngươi mất lần đầu thế nào rồi sao?"
Vừa dứt lời thì ai nấy đều mở to mắt nhìn hắn ta.
Có chuyện hay để hóng rồi!
Trần Nhất Mặc thấy ánh mắt mọi người trở nên kỳ lạ bèn giải thích: "Đừng hiểu lầm, là ta hạ độc hắn, hắn đi tìm một nữ nhân để giải độc, chả liên quan gì tới ta".
Cổ Lăng nghe hắn ta nhắc tới chuyện đó thì mặt mày tái mét, hừ lạnh: "Trần Nhất Mặc, cẩn thận mồm miệng của ngươi".
Trần Nhất Mặc phản pháo: "Bản hoàng không chấp ngươi. Vị Lý Huyền Đạo này là sư đệ ta, không phải ngươi tự nhận kiếm thuật mình cao siêu lắm sao? Cứ chờ đi, rồi một ngày nào đó ta sẽ dẫn sư đệ ta đi lấy cái đầu chó chết nhà ngươi!"
"Hừ!"
Cổ Lăng hừ một tiếng, lặng thinh.
Lý Huyền Đạo chỉ mới tới thiên giả Cực Cảnh, có là cái thá gì đâu, Cổ Lăng hoàn toàn không để hắn ta vào mắt.
"Sư huynh, hắn coi thường ngươi kìa!"
Trần Nhất Mặc đẩy Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo tỏ ra cạn lời: "Mắc mớ gì đến ta?"
Giữa lúc đó, Tần Ninh nhìn về phía Tân Vân, lại lên tiếng: "Ta sẽ dừng tay, nhưng không phải dừng tay dễ dàng như thế này".
Câu này làm Tân Vân nhìn hắn chằm chằm.
"Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu phải tìm hai thứ cho ta, một là Thiên Khuyết Mộc trăm vạn năm, hai là hạt sen Thiên Sơn!"
Tần Ninh thẳng thắn nói: "Tìm cho ta thì hôm nay ta sẽ tha cho Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên, không chịu tìm thì ta giết hai kẻ đó, nếu tới đó vẫn phải dừng tay thì xem như là ta nể tình đại sư Tân Vân nhà ngươi!"
Hắn vừa nói câu ấy thì Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên lập tức biến sắc.
"Được thôi!"
Đại sư Tân Vân chầm chậm đáp lời: "Ta thay mặt nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đồng ý".
Tần Ninh đưa ra yêu cầu ngay: "Phải tìm ra cho ta trong vòng một năm!"
Tân Vân gật đầu.
Tần Ninh nhìn về phía nhóm người Tân Vân, tiếp tục nói: "Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên cũng hay thật, mới nãy còn đòi giết cả dòng dõi Cửu Nguyên Đan Đế ta để giành lấy đan điển mà giờ lại co ro sợ sệt thế này, hài hước quá đi mất".
"Mời được các ngươi tới đây lại không dám dũng cảm đối đầu".
Nói xong Tần Ninh cũng không quan tâm tới mấy người đó nữa, bước ra ngoài thân xác khổng lồ của Ám Thiên Nhân.
Cơ thể Ám Thiên Nhân tức thì trở nên ảm đạm, toàn bộ sáu quyển đan điển trở lại vào trong cơ thể Tần Ninh, biến mất.
Hắn vẫy tay, thân xác Ám Thiên Nhân cũng mất tăm theo.
"Cút!"
"Còn để ta thấy người của nhà họ Chu và nhà họ Nguyên bén mảng vào Cửu Nguyên Vực thì giết không tha".
Tân Vân chẳng thèm đoái hoài gì đến lời hăm dọa ấy, chỉ xoay người rời đi.
Lúc này Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương và tiểu tiên nữ Bách Hoa cũng lần lượt rút lui.
Thật ra họ cũng chẳng biết nhà họ Chu và nhà họ Nguyên nghĩ gì trong đầu.
Kẻ gây hấn là nhà họ Nguyên và nhà họ Chu.
Tần Ninh nổi cơn thịnh nộ thì không chịu ra mặt mà lại bảo bọn họ tới giảng hòa.
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì sao còn làm thế?
Sao cứ phải chọc vào Trần Nhất Mặc chứ?
Ai mà không biết Cửu Nguyên Đan Điển vô cùng quý giá nhưng có người nào dám tranh giành nó mà có kết quả tốt chưa?
Đầu óc bọn nhà họ Nguyên và nhà họ Chu điên cả rồi.
Chương 2664: Giờ mới chịu nhận ta à?
Lúc này, Tần Ninh nhìn những người xung quanh ra lệnh: "Tiêu diệt Đà La cung, không chừa một mống!"
"Rõ!"
Mấy người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đồng loạt bước ra.
Chiến tranh lại tiếp diễn.
Có điều lần này người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã rút lui, những cường giả vai vế cao cũng đã rời đi hết.
Không một ai quan tâm đến sống chết của những kẻ thuộc Đà La cung.
Ban đầu Đà La cung được nhà họ Nguyên nâng đỡ nhưng hiện giờ đến nhà họ Nguyên cũng rơi vào cảnh đầu hàng, đương nhiên Đà La cung cũng mất đi chỗ dựa, cảnh diệt vong sắp đến.
Tần Ninh đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn cảnh giao chiến đang diễn ra khắp nơi.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đứng cạnh hắn.
"Sự trở về lần này của ngươi chẳng giống như những gì ngươi nói trước đây chút nào!"
Lão tổ Âm Minh chế nhạo: "Sao lại mới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thế này, không phải bảo sẽ thống trị thiên hạ sao?"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Do xảy ra vài rắc rối thôi..."
Chi Tuyết bà bà đi tới trước mặt Tần Ninh, trách cứ: "Sao về mà không đến gặp bọn ta vậy hả?"
"Hai người quy ẩn rồi mà, ta không biết các ngươi ở đâu thì sao tìm được? Bởi vậy ta mới phải dùng đan điển kêu gọi các ngươi tới đây đấy, ta cũng mới lấy lại được ba quyển cuối thôi..."
Không nhiều người ở thời đại này biết đến sự tồn tại của Chi Tuyết bà bà và Lão tổ Âm Minh.
Hai người không hỏi chuyện đời, Chi Tuyết bà bà một lòng nghiên cứu thuật luyện đan còn Lão tổ Âm Minh thì bảo vệ Chi Tuyết bà bà, quả là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ.
Chi Tuyết bà bà cười hỏi: "Lại do Tiểu Mặc Tử làm đúng không?"
Trần Nhất Mặc đứng một bên, trên mặt vẫn đeo chiếc khăn lụa, không nói một lời nào.
"Lần này mất công các ngươi đi ra một chuyến rồi..."
"Mất công gì chứ?"
Chi Tuyết bà bà khiển trách: "Đừng nói mấy lời như thế nữa, nghe phiền lắm, cần thì cứ gọi bọn ta thôi, nhà họ Chu và nhà họ Nguyên không tạo phản được đâu".
"Biết rồi!"
Đoạn Chi Tuyết bà bà lại bảo với hắn: "Ngươi tự xử lý chuyện này đi nhé, bọn ta về dọn nhà đã, nhớ qua nhà bọn ta uống rượu đấy".
"Được!"
Lúc này, Lão tổ Âm Minh đi tới nắm lấy tay Chi Tuyết bà bà, hai người xoay người rời đi, chỉ mới vài bước chân đã biến mất.
"Quả là một cặp đôi ngưỡng mộ biết mấy...", Thời Thanh Trúc thì thầm.
"Đúng vậy...", Tần Ninh quay sang nhìn nàng, cười hỏi: "Những năm qua nàng thế nào?"
"Ta chỉ ở trong Cửu Tinh Lâu này thôi. Hồi đó Tô Uyển Nguyệt bắt ta đi, rồi ta tu luyện tại đó đến nay".
Tần Ninh đưa mắt về phía Tô Uyển Nguyệt đang đứng sau lưng Trần Nhất Mặc.
Nàng ấy mới giải thích: "Tam đại cấm địa quá nguy hiểm, khi đó ta thấy cô ấy chỉ có cảnh giới Đại Đế Tôn nên mới rủ lòng thương đưa cô ấy đi!"
Tần Ninh cũng không vạch trần ý đồ của Tô Uyển Nguyệt.
Nàng ấy đưa Thời Thanh Trúc đi là vì nghĩ rằng một ngày nào đó hắn và Trần Nhất Mặc trở về nhất định sẽ đi tìm Thời Thanh Trúc, vậy là khi đó nàng ấy sẽ được gặp Trần Nhất Mặc rồi.
Đúng lúc đó, ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đã đến.
"Sư tôn, sư tổ!"
Dịch Hàn Ngọc chắp tay lên tiếng: "Để bọn ta xử lý nốt chuyện này là được rồi, hai người về nghỉ ngơi trước đi ạ!"
Tần Ninh nhìn hắn ta, bông đùa: "Giờ chịu nhận ta rồi à?"
Dịch Hàn Ngọc gãi đầu, chẳng mấy khi trông hắn ta bối rối như bây giờ.
Trần Nhất Mặc đập hắn ta một phát, mắng như tát nước: "Người ta hỏi thì lo mà trả lời đi chứ, sao cứ đứng ngây ra thế hả?"
"Sư tôn..."
"Đi lẹ đi, ta sẽ đưa sư tổ các ngươi về nhà họ Linh!"
Trần Nhất Mặc nhanh nhảu nói: "Huynh đệ của sư tổ nhà ngươi đâu hết rồi? Dẫn họ tới đây mau lên, còn phải đưa họ đi cùng nữa, bực mình mấy cái đứa này thật đó".
Dịch Hàn Ngọc lập tức gật đầu.
Mọi chuyện kết thúc tại đây.
Vài ngày sau, Tần Ninh dẫn mọi người về nhà họ Linh nằm tại Linh thành ở phía bắc đại lục Cửu Nguyên.
Toàn bộ người dân trong Linh thành đều choáng ngợp trước đội nhân mã mở đường hùng hậu.
Hàng loạt cường giả, cao thủ cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn và Chí Cao Đế Tôn nối đuôi nhau dẫn đường ở đằng trước.
Cả một đội ngũ khổng lồ cùng nhau trở lại.
Điều này làm cho các võ giả Linh thành ngạc nhiên quá đỗi.
Có chuyện gì thế?
Quả thật mấy trăm năm qua Linh thành đã phát triển rất nhanh nhưng chỉ có nhà họ Linh là có vài vị Chí Cao Đế Tôn sơ phẩm mà thôi, song đó cũng đã mạnh lắm rồi.
Vậy mà ở đây có hẳn một đội quân khổng lồ toàn là Chí Cao Đế Tôn.
Quá đáng sợ.
Tại Linh phủ.
Trong đại sảnh có hơn mười người đang đứng.
Đó là Tần Ninh, Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên.
Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư.
Cuối cùng là Tô Uyển Nguyệt và những tiểu bối khác trong nhà họ Linh.
Ngoài cửa còn có ba con chó vàng nằm ườn lộn xộn trên cầu thang phơi nắng.
Ghế chủ tọa trống không, Tần Ninh không muốn ngồi nên cũng không có ai ngồi vào đó.
Bốn chiếc ghế bên trái dành cho Tần Ninh, Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết.
Những người còn lại đều đứng trong đại sảnh.
Giờ phút này, Tần Ninh lên tiếng: "Địa vực dưới quyền Đà La cung cứ từ từ mà thâu tóm. Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương và nhà họ Linh tự xem mà cùng nhau xử lý đi!"
"Rõ!"
Dịch Hàn Ngọc gật đầu vâng lệnh.
Trong những năm gần đây tu vi của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên có bước tiến triển rất lớn. Có điều Cửu Nguyên Vực do ba phe Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt hợp tác thống trị, hầu hết mọi chuyện đều do Dịch Hàn Ngọc quyết định.
Dịch Hàn Ngọc cũng lờ mờ hiểu rằng tiếp đến nhà họ Linh sẽ thế chỗ cho Đà La cung.
Tình hình tại Cửu Nguyên Vực sẽ là thế chân vạc bốn chân gồm Cửu Nguyên đan tông, nhà họ Linh, thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt.
Thật ra nếu sư tổ muốn nhà họ Linh lên nắm quyền, thống nhất Cửu Nguyên Vực thì vẫn được.
Nhưng theo như suy nghĩ của sư tổ thì điều đó có thể sẽ không giúp nhà họ Linh đi lên được, bởi lẽ dục tốc thì bất đạt.
Dù gì những ngày tiếp theo thể nào các phe thế lực cũng ra sức ủng hộ nhà họ Linh thôi.
"Mấy ngày tới các ngươi đừng đi lung tung".
Tần Ninh tiếp tục dặn dò: "Phái Chí Cao Đế Tôn và Đại Đế Tôn của các phe tại vùng đất Cửu Nguyên Vực ra ngoài, cẩn thận lỡ người của Thượng Nguyên Thiên Vực đến, ta vẫn không tin nhà họ Chu và nhà họ Nguyên..."
Trần Nhất Mặc đứng chắp tay ở cửa đại sảnh, đưa lưng với mọi người mà cất lời: "Theo con thì sư tôn nên cho quân tiến đánh vào Thượng Nguyên Thiên Vực để tiêu diệt bọn chúng trước!"
"Thế à?"
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn hắn ta, mỉm cười: "Dù thân xác Ám Thiên Nhân mạnh cách mấy thì cũng chỉ chịu đựng được sức bùng nổ của sáu quyển đan điển một lần này thôi, không có lần thứ hai đâu".
Trần Nhất Mặc nghe vậy thì ngẩn người.
Nói cách khác sư tôn chỉ có thể bộc lộ hết toàn bộ sức mạnh hùng hậu của mình chỉ trong lần này thôi.
Không còn lần sau nữa ư?
Thế nếu người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu tiến đánh thì chẳng phải họ sẽ tiêu đời rồi sao?
Ngoài Tần Ninh, Trần Nhất Mặc là người thứ hai hiểu về đan điển nhất.
Sức mạnh của Cửu Nguyên Đan Điển quá lớn.
Ba quyển đầu là một cấp bậc, ba quyển trung là một cấp bậc cao hơn và ba quyển cuối còn cao hơn nữa.
Với năng lực của sư tôn thì ít nhất phải đến Cực Cảnh, thậm chí là thiên giả hoặc tôn giả mới chứa đựng nổi uy năng của cả sáu quyển đầu dung hợp lại.
Còn ba quyển cuối... thứ sức mạnh ẩn chứa trong nó quá ghê gớm, Trần Nhất Mặc cũng không biết cao nhất sẽ là cấp bậc nào.
Giữa lúc đó, người trong đại sảnh nghe vậy cũng nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Tình hình không hề đơn giản như họ nghĩ.
Họ cũng phải cố gắng phấn đấu hơn nữa mới được.
Tần Ninh nói ngay: "Các ngươi đừng quan tâm mấy chuyện đó, chỉ cần tập trung bảo vệ Cửu Nguyên Vực thôi là được, những chuyện tiếp theo ta tự có dự tính riêng".
Nói rồi Tần Ninh nhìn hai vị huynh trưởng và một đệ đệ của mình, bảo: "Đến từ đường thôi!"
Hắn vừa dứt lời thì Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết đều gật đầu.
Chương 2665: Nàng muốn uống rượu không?
Sau khi dời vào Linh thánh, nhà họ Linh cũng dời cả từ đường ở Cửu Châu tới đây để tu sửa lại lần nữa.
Linh Thiên Triết hiểu tính cách của đại ca mình.
Hắn là một người coi trọng tình cảm hơn bất cứ điều gì! Song đối với võ giả thì trọng tình vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu.
Giờ đây, Tần Ninh đã đến trước cửa từ đường. Hắn thở hắt ra rồi nắm vạt áo cất bước vào trong.
"Nam Hiên, Huyền Đạo, Nhàn Ngư, các ngươi cũng vào đi!"
Sau khi hắn dứt câu, đoàn người cùng nhau vào đình viện của từ đường.
Tần Ninh từ từ đi vào đại sảnh của từ đường từng chút một. Dù đang là ban ngày nhưng nơi đây vẫn đốt nến.
Bầu không khí tĩnh lặng nơi đây thoáng chốc đã làm dịu tâm hồn người ta.
Tần Ninh vào đại sảnh đốt nhang rồi cắm vào lư hương, sau đó dập đầu bái lạy trên tấm đệm cói một cách kính trọng.
"Cha... mẹ... Thiên Thần đến thăm hai người đây..."
Chín đời chín kiếp, mỗi một cuộc đời Tần Ninh đều tự mình trải qua.
Khi xưa phụ thân hắn dùng phân thân để lịch kiếp bảy đời, còn hắn thì lịch kiếp bằng chính bản thân mình.
Thân phận tại mỗi kiếp cũng là thân phận của hắn.
Kiếp nào cũng là cuộc đời mà Tần Ninh từng trải qua, và hắn rất trân trọng những cuộc đời ấy.
Tần Ninh quỳ thẳng lưng trên đệm hương bồ, nhẹ cười: "Cha mẹ thường nói khi hài nhi còn bé rất khờ khạo, không có thiên phú tu võ, sợ sau này sẽ không cưới được vợ nhưng đây là Thời Thanh Trúc, đây là Diệp Viên Viên, đều là thê tử của con đấy ạ. Chỉ tiếc rằng cha mẹ không tổ chức lễ thành hôn cho con được".
"Cả Vân Sương Nhi và Cốc Tân Nguyệt cũng là con dâu của cha mẹ đấy, ai cũng đẹp cả. Trước đây cha mẹ lo lắng những gì hài nhi đều làm được hết cả rồi!"
Tần Ninh hơi cúi đầu, ngập ngừng nói tiếp: "Còn liền tù tì bốn người nữa, cha mẹ yên tâm rồi chứ? Chắc cha hâm mộ lắm nhỉ?"
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết quỳ bên cạnh mà nét mặt chứa chan bao nỗi xúc động.
Họ có thể cảm giác được cảm xúc chân thành từ tận đáy lòng Tần Ninh.
Dù cho người đang quỳ cạnh họ là Linh Thiên Thần trong một thân xác khác.
"Trước đây hài nhi không kịp nói, chỉ biết lắng nghe cha mẹ nói thôi. Thiên Thần đã trải qua được nhiều thứ lắm, không chỉ tìm được mấy vị phu nhân mà còn có vài đứa đệ tử nữa".
Tần Ninh vẫy tay.
"Đây là đệ tử thứ ba Diệp Nam Hiên của Thiên Thần, tính tình ngay thẳng chính trực. Đây là đệ tử thứ tư Lý Huyền Đạo của Thiên Thần, lúc nào cũng nhây, thích hóng chuyện. Đây là đệ tử thứ mười một Lý Nhàn Ngư của Thiên Thần, hơi hướng nội...", Tần Ninh cười nói: "Còn một người nữa là hắn, Mặc Nhi..."
Lúc này Trần Nhất Mặc đi tới, tháo lụa che mặt ra rồi quỳ xuống đất, người run bần bật, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
"Sao lại khóc?"
Tần Ninh vỗ vai Trần Nhất Mặc, mỉm cười với bài vị: "Cha mẹ còn nhớ Mặc Nhi chứ? Năm đó con dẫn hắn về nhà, tên nhãi này nghịch ngợm quá chừng, cha mẹ rất quý hắn, bảo con sau này hãy sinh một đứa cháu trai giống như thế, hai người sẽ chăm nó cho..."
Trần Nhất Mặc nằm rạp xuống đất nghẹn ngào khóc, không tài nào kìm lại nổi.
Nhóm Linh Thiên Triết quỳ bên cạnh muốn nói gì nhưng cổ họng như nghẹn lại.
Cái chết của thúc thúc Linh Thư và thẩm thẩm Lý Thanh Huyên phải trách Trần Nhất Mặc ư?
Không hề! Linh Thiên Triết là người biết chuyện này rõ nhất, lúc đó Trần Nhất Mặc rất hay đến nhà họ chơi, cha mẹ quan tâm đến hắn ta đủ điều.
Khi đó đại ca đã chuyển thế rồi!
Trần Nhất Mặc hiếu thảo với cha mẹ của sư tôn mình biết bao, nhưng rồi bỗng một ngày bị hãm hại, bị đánh gãy một tay, bị nhốt trong Diêm Môn suốt gần bốn vạn năm không thể thoát ra ngoài.
Trần Nhất Mặc không hề muốn chuyện đó xảy ra cả.
Người đau khổ vì cái chết của đôi phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên nhất có thể là Tần Ninh, nhưng người áy náy nhất không ai khác ngoài hắn ta.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Tần Ninh an ủi: "Mặc Nhi tự giác thực hiện trách nhiệm của mình với hai người, nhưng con nghĩ chắc chắn cha mẹ không muốn vậy bởi hai người đã xem hắn thành cháu mình rồi..."
Trần Nhất Mặc khóc không thành tiếng.
Bên ngoài đại sảnh, Tô Uyển Nguyệt vô cùng sốt ruột khi thấy cảnh tượng ấy.
Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư thấy vậy mắt cũng đỏ hoe.
Tần Ninh lại mỉm cười nói tiếp: "Cha, mẹ, tạm thời bây giờ nhà họ Linh đã ổn định rồi, con sẽ giải quyết mọi mối đe dọa tiềm tàng trong nhà họ Linh. Không ai có thể động vào nhà họ Linh nữa, bởi con đã trở lại rồi!"
Hắn nói câu ấy rồi trịnh trọng dập đầu ba lần, lạy chín lần.
Năm người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư cũng đồng loạt dập đầu.
Chỉ có Trần Nhất Mặc là vẫn quỳ dưới đất.
Thời gian dần trôi.
Mọi người từ từ rời khỏi từ đường.
Tần Ninh ngồi trên đệm hương bồ, vỗ lưng Trần Nhất Mặc.
"Thôi nào, đừng khóc nữa...", hắn bông đùa: "Không phải ngươi là Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc, tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn sao? Sao lại mít ướt thế này?"
"Sư tôn...", bấy giờ Trần Nhất Mặc mới ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, lớn tiếng trách cứ: "Giờ người còn nói mát con nữa!"
"Rồi rồi, không nói mát nữa, sau này ngươi hiển linh với người ta thì sư tôn cố gắng phối hợp với ngươi nhé? Đừng khóc nữa..."
Trần Nhất Mặc nghe những lời này thì nước mắt lại lăn dài, khóc dữ hơn.
"Sao lại khóc to hơn thế này?"
"Người càng nói vậy con càng áy náy. Sư tôn đã giao cha mẹ người cho con chăm sóc, con không chăm lo cho họ đàng hoàng vậy mà sư tôn vẫn thương con như thế, huhu..."
Tần Ninh nở nụ cười cay đắng. Hắn nhẹ nhàng kéo Trần Nhất Mặc vào lòng, vừa vỗ vai hắn ta vừa an ủi: "Mọi chuyện đã ổn rồi, mọi chuyện đã ổn rồi...", mặc dù Trần Nhất Mặc không được bình thường cho lắm nhưng hắn ta xem Tần Ninh như cha ruột. Dù hắn ta thích hiển linh với người khác, thích khoe bản thân, thu hút sự chú ý của người khác về mình nhưng vẫn dành nhiều sự quan tâm cho Tần Ninh.
Linh Thư và Lý Thanh Huyên đã qua đời.
Tần Ninh mới là người đau khổ nhất.
Nghĩ đến việc sư tôn còn bị nỗi đau giày vò hơn mình, Trần Nhất Mặc cảm thấy sao mà xót xa quá đỗi.
Trong mắt Tần Ninh, dù cho các đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư xuất sắc nhường nào, nghịch ngợm ra sao thì cuối cùng đó vẫn là đệ tử của hắn, trừ Lý Nhàn Ngư ra thì có thể nói những người còn lại đều lớn lên trong sự bao bọc của hắn.
Hắn nâng niu họ cũng vì luôn xem họ là những đứa trẻ to xác mà thôi.
Màn đêm sâu thăm thẳm, trong từ đường, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi đối diện nhau.
Trần Nhất Mặc không ngừng kể lại từng mẩu chuyện nhỏ nhặt giữa mình với sư tôn, với hai phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên khi xưa.
Đôi khi nói ra sẽ thoải mái hơn.
Hai thầy trò ra ngoài từ đường.
Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, cùng với Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư và cả Tô Uyển Nguyệt đều đang đợi ở ngoài.
"Bọn ta trò chuyện hơi lâu. Thanh Trúc, nàng muốn uống rượu không?"
Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Hiếm lắm mới có dịp tụ tập đông đủ, uống một ly nhé?"
"Ta sẽ đi chuẩn bị ngay".
Tô Uyển Nguyệt cất lời.
Nàng ấy chưa thấy dáng vẻ này của Trần Nhất Mặc bao giờ, vì nó mà hôm nay nàng ấy tan nát cả cõi lòng.
Thấy Tô Uyển Nguyệt đã quay người đi, Lý Huyền Đạo lập tức đi lên hỏi: "Sư tôn, Tô Uyển Nguyệt này... với Trần sư đệ là thế nào vậy ạ?"
Tần Ninh trông dáng vẻ hóng hớt đấy mà muốn đánh hắn ta một trận.
Nếu không có cái thú vui tò mò chuyện người khác này thì Lý Huyền Đạo đã đáng tin cậy như Dương Thanh Vân rồi.
"Cũng không có gì, hồi đó ta đi du lịch khắp Thượng Nguyên Thiên Vực thì gặp Tô Uyển Nguyệt, cứu cô ấy một mạng và đưa cô ấy vào Cửu Tinh Lâu tu luyện. Vài năm sau, Tô Uyển Nguyệt trở thành lâu chủ Cửu Tinh Lâu. Khoảng thời gian đó hai người đó tiếp xúc với nhau cũng nhiều..."
Hóa ra là vậy! Lý Huyền Đạo lập tức quay sang Trần Nhất Mặc: "Trần sư đệ, Tô Uyển Nguyệt thích ngươi đấy!"
Trần Nhất Mặc phản bác: "Sư huynh đừng nói linh tinh, ta và Uyển Nguyệt chỉ là bạn thôi!"
"Ơ?"
Ánh mắt Thiết Vương bỗng trở nên lạnh lùng.
Lúc này mặt mày Thiên Thi lão nhân và Tiểu tiên nữ Bách Hoa cũng tối sầm lại.
Có gì đó không ổn.
"Hahahaha..."
Bỗng nhiên có một tràng tiếng cười sặc sụa vang lên giữa không trung.
Một khí tức hùng hậu từ trên trời đáp xuống, đặt chân xuống mặt đất cái rầm làm cát bụi bay tứ tung.
Ngọn lửa chậm rãi tắt đi.
Giữa hố lửa ấy có một người với thân hình cường tráng đang đứng.
"Hahahaha, Linh Thiên Thần, là ngươi, là ngươi đấy ư?"
Tiếng cười haha đầy sảng khoái vẫn vang lên không dứt.
Người vạm vỡ ấy thoăn thoắt lại gần Tần Ninh.
Đó là một lão già khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, vóc người đô con, khoác lên mình bộ quần áo giản dị bằng vải lanh trông không khác gì một người nông dân nhưng lại toát lên thiên uy vô bờ.
Ông ta vừa xuất hiện đã phất bàn tay to như quạt hương bồ của mình vào mặt Tần Ninh làm phát ra tiếng bép bép.
"Hahahaha... Ngươi thành công thật này...", lão già chỉ nhìn chăm chăm vào cơ thể hùng vĩ của Tần Ninh như không nhìn thấy người xung quanh.
Ông ta sờ mặt Tần Ninh một cách không kiêng nể, hết kéo qua trái lại kéo sang phải trông cực kỳ vui vẻ.
"Bà nội nó!"
Trần Nhất Mặc đứng ở bên dưới vừa thấy cảnh này đã giữ khư khư Diệp Nam Hiên trốn sau lưng hắn ta.
"Ngươi làm gì thế Trần sư đệ?"
"Đừng nói gì hết!"
Trần Nhất Mặc hét toáng lên: "Là Âm Minh, lão tử ghét ông ta nhất trần đời!"
Lúc này Trần Nhất Mặc trốn chui trốn lủi sau lưng Diệp Nam Hiên như chuột thấy mèo, lẩm bẩm: "Lão thất phu, thứ mất nết, đồ dở hơi, đồ kỳ quặc".
Ông ta kỳ quặc đến nỗi khiến người ta rùng mình.
Tô Uyển Nguyệt ngắm nhìn gương mặt Trần Nhất Mặc, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, đôi má ửng hồng lên từ lúc nào không hay.
Hắn ta vẫn thật cuốn hút như năm nào.
Trần Nhất Mặc bị rơi lụa che mặt, dáng vẻ hắn ta trông như không thiết sống nữa.
Năm người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đều tò mò nhìn hắn ta.
Tên này có xấu đâu, còn đẹp trai nữa là đằng khác! Một vẻ đẹp tuyệt mỹ hút hồn người khác! Sao còn che mặt làm gì?
Những người khác thấy Trần Nhất Mặc mang lụa che mặt đều ngỡ hắn ta xấu xí lắm nên mới cố ý giấu mặt mũi của mình.
Nhưng... sự thật lại hoàn toàn trái ngược!
Chi Tuyết bà bà sờ mặt Trần Nhất Mặc, cười nói: "Tiểu Mặc Nhi, nếu ngươi là con gái thì bà bà sẽ thích ngươi hơn đấy."
Trần Nhất Mặc hừ lạnh, xé một miếng vải che mặt lại.
Lý Huyền Đạo nhìn Dịch Hàn Ngọc bên cạnh, không cầm lòng được mà hỏi: "Sư phụ ngươi che mặt từ trước rồi sao?"
"Đâu có!"
"Hồi đó hắn cũng đẹp trai hết hồn vậy hả?"
Dịch Hàn Ngọc ho sặc sụa.
Lý Huyền Đạo xem như sư bá hắn ta nên đương nhiên phải hành xử cho lễ phép, Dịch Hàn Ngọc trả lời: "Trước đây sư tôn đã thế rồi ạ, bốn vạn năm qua vẫn không thay đổi, ta cũng không biết vì sao đang yên đang lành sư tôn lại tự dưng che mặt".
Đúng lúc đó, Chi Tuyết bà bà bước ra.
Trần Nhất Mặc đứng dậy, vẫn đeo tấm vải lên che mặt.
Tô Uyển Nguyệt thấy vậy bèn đưa một chiếc khăn tay đến.
Trần Nhất Mặc nhận lấy rồi dùng nó che mặt tiếp.
Cuối cùng Diệp Nam Hiên cũng không nhịn nổi nữa: "Trần sư đệ, ngươi làm cái quái gì thế?"
"Ta cứ tưởng ngươi xấu lắm, hóa ra đẹp trai chẳng kém gì ta, còn che mặt làm gì?"
Mấy người xung quanh nghe vậy đều khinh khỉnh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.
Trần Nhất Mặc trả lời: "Sư huynh thì biết cái gì".
Những người khác tức thì lắng tai nghe.
Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, thốt ra những lời hùng hồn: "Tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn, đeo lụa che mặt sẽ thần bí hơn, cao thâm khó lường hơn, thế mới toát lên phong độ của cao nhân chứ!"
"..."
Sau một tiếng soạt, Diệp Nam Hiên xé một mảnh vải ra đội trên mặt rồi khoanh tay lại, phác đao thì kẹp trước ngực, hỏi: "Thấy sao?"
Bọn họ thấy hình ảnh đó bèn quyết định bơ đẹp hắn ta.
Lý Huyền Đạo lại hỏi Dịch Hàn Ngọc: "Trước đây sư tôn ngươi đã thế rồi à?"
Hắn ta chỉ vào đầu mình.
Dịch Hàn Ngọc khẽ hắng giọng: "Hơi hơi ạ... nhưng không lố đến thế..."
Lý Huyền Đạo bỗng hả hê cười.
"Sư bá cười gì thế ạ?"
"Ta cười sư tổ ngươi. Xem ra trong số tất cả những người sư tổ ngươi nhận làm đệ tử trước đến nay, bao gồm Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, ta, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư thì chỉ có ta là bình thường nhất rồi, há há..."
Lý Nhàn Ngư đứng kế bên liếc mắt nhìn Lý Huyền Đạo nhưng không nói năng gì.
Người bình thường nhất ư?
Ngươi lo sửa cái thói ngày nào cũng nghe ngóng chuyện cấm trẻ em đi rồi nói!
Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nhìn bọn họ rồi quay sang nhìn nhau, đều chẳng biết nên nói gì.
Đệ tử Tần Ninh... trừ Dương Thanh Vân ra thì từ đó đến giờ chưa thấy ai bình thường cả! Đúng là hầu như yêu nghiệt tuyệt thế trên thế gian đều có điểm kỳ lạ của riêng mình nhưng điểm kỳ lạ của mấy người này... hơi dị hợm quá rồi?
Chương 2662: Lại là ai nữa đây?
Giờ phút này, Chi Tuyết bà bà bước lên nhìn về phía Tần Ninh, vui vẻ nói: "Tên nhãi nhà ngươi về thật này!"
Âm Minh lão đầu cũng tiến lại gần. Hai người nhìn Tần Ninh, từ tận đáy lòng dâng lên nỗi vui mừng khôn xiết.
"Ta không về thì Mặc Nhi sẽ bị giết mất!"
Tần Ninh đáp lời: "Dù bây giờ trở về thì cũng hơi muộn rồi..."
Chi Tuyết bà bà vội vàng an ủi: "Bốn chất độc Thiên Văn Thiềm Thừ, Nguyên Minh Dạ Xà, Ma Cốt Ngô Công, Cửu Vĩ Huyết Hạt này kết hợp với nhau sẽ tạo ra một thứ độc đến không tưởng. Cả bốn thứ tuyệt độc này đều khó giải, thảo nào đến Tiểu Mặc Tử cũng không tự giải quyết được..."
"Hoa Độc bà bà, đừng bảo là ngươi làm đấy chứ?"
Tiểu tiên nữ Bách Hoa vừa nghe thấy câu này thì gương mặt diễm lệ lập tức biến sắc, quát lớn: "Chi Tuyết bà bà, ngươi đừng hắt nước bẩn vào người ta! Đúng là ta dùng độc nhưng đều là độc của hoa cả, đời nào ta thèm đếm xỉa tới thứ độc trùng độc trĩ đó..."
Không phải ta! Ta không có làm! Ngươi đừng ăn nói hàm hồ! Tiểu tiên nữ Bách Hoa thầm "hỏi thăm" một lượt mười tám đời tổ tông của Chi Tuyết bà bà.
Cô ta có biết Trần Nhất Mặc bị trúng độc đâu.
Chi Tuyết bà bà gán việc này lên đầu cô ta, lỡ Tần Ninh nổi giận, tính sổ với cô ta thì đừng hòng cô ta sống yên nổi.
Ai mà không biết xưa kia hơn một nửa đan sư Thượng Nguyên Thiên đều muốn làm đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế chứ.
Ấy vậy mà Cửu Nguyên Đan Đế chỉ nhận mỗi mình Trần Nhất Mặc.
Vảy ngược của Cửu Nguyên Đan Đế đấy biết không! Nếu ngươi tát Cửu Nguyên Đan Đế mà hắn không so đo thì ngươi sẽ sống. Còn nếu ngươi tát Trần Nhất Mặc, dù hắn ta bỏ qua thì ngươi vẫn chết.
Bởi Cửu Nguyên Đan Đế sẽ trả thù ngươi tới cùng! Đây là kinh nghiệm xương máu mà các cường giả siêu cấp của Thượng Nguyên Thiên đúc kết được sau khi lấy mạng mình ra thử.
Lão tổ Âm Minh! Chi Tuyết bà bà! Quả nhiên hai người này vẫn còn sống.
Lúc này, Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương và tiểu tiên nữ Bách Hoa đều mang những tâm tư riêng.
Lão tổ Âm Minh là một người yêu võ nghệ như mạng của thời bốn vạn năm trước, đức hạnh thì không khác gì Thiết Vương.
Nhưng chỉ khi lão già yêu võ này gặp Chi Tuyết bà bà thì ông ta mới thay đổi. Khi đó Chi Tuyết bà bà vẫn còn rất trẻ trung, khác hẳn bây giờ.
Lão già yêu võ như mở ra một chân trời mới, yêu Chi Tuyết bà bà say đắm.
Song dù ông ta dốc lòng theo đuổi thế nào thì Chi Tuyết bà bà vẫn không hề đoái hoài gì tới ông ta.
Không biết vì lý do gì mà lão tổ Âm Minh có quen biết với Linh Thiên Thần, nhờ Linh Thiên Thần mà cuối cùng ông ta cũng tiếp xúc được với Chi Tuyết bà bà, từ đó hai người bắt đầu quen nhau.
Lão già này cũng thuộc dạng "chịu thương chịu khó", cam nguyện làm người thử đan dược cho Chi Tuyết bà bà.
Hễ khi nào Chi Tuyết bà bà luyện chế ra đan dược mới là lại lôi lão tổ Âm Minh ra thử.
Điển hình nam nhi dùng cả mạng sống để theo đuổi tình yêu của lòng mình!
Từ đó về sau, ngày nào Chi Tuyết bà bà cũng hành hạ lão tổ Âm Minh bằng đan dược, mỗi ngày lão tổ Âm Minh vui đến chết đi sống lại. Dần dà, hai người nảy sinh tình cảm với nhau, cuối cùng về một nhà.
Lão tổ Âm Minh xem Linh Thiên Thần như Nguyệt lão đã se duyên cho mình, khoảng thời gian đó hễ ông ta tóm được ai là lại hô hào "Cửu Nguyên Đan Đế là huynh đệ của ta, ai dám chọc hắn là chán sống!"
Đây là sự tích xảy ra cách đây lâu lắm rồi, ngày nay rất hiếm người trẻ nào biết.
Còn Chi Tuyết bà bà thì là một vị đan sư siêu mạnh.
Lúc Cửu Nguyên Đan Đế chưa nổi tiếng khắp Thượng Nguyên Thiên, Chi Tuyết bà bà được mệnh danh là một trong ba đại đan sư mạnh nhất Thượng Nguyên Thiên.
Sau này khi tên tuổi của Cửu Nguyên Đan Đế truyền đi khắp nơi, Chi Tuyết bà bà từng than thở rằng: Ta luyện đan cả đời, không phục hai người kia nhưng không thể không phục Cửu Nguyên Đan Đế! Và câu nói ấy đã đưa chỗ đứng của Cửu Nguyên Đan Đế thời bấy giờ nhảy vọt, đứng trên cả ba đại đan sư.
Khi đó mọi người gọi tổ hợp này là tứ đại Đan Đế của Thượng Nguyên Thiên.
Tuy nhiên, về sau, bằng thuật luyện đan siêu quần của mình, Cửu Nguyên Đan Đế đã vượt trên tất cả, khiến cho ba vị Đan Đế còn lại cũng phải cam tâm thừa nhận mình thua kém hơn, không còn tự xưng là Đan Đế nữa.
Đây là chuyện rất lâu về trước, ngày nay không còn nhiều người biết tới.
Rõ ràng lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đến đây vì Tần Ninh.
Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân và tiểu tiên nữ Bách Hoa đều hơi mất tự nhiên.
Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên kêu người được còn Tần Ninh thì không được sao?
Không muốn kêu không có nghĩa kêu không ai tới! Sức ảnh hưởng của một vị Đan Đế mạnh mẽ nhường nào chứ?
"Hoa Độc bà bà, ngươi tới đây hóng hớt gì đấy? Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đã hứa hẹn sẽ cho ngươi cái gì à?"
Chi Tuyết bà bà hừ lạnh: "Chuyện của Thiên Thần mà ngươi cũng muốn nhúng tay, chán sống rồi đúng không?"
Đối mặt với sự chất vấn không chút nương tình của Chi Tuyết bà bà, Tiểu tiên nữ Bách Hoa chỉ tỏ ra hậm hực chứ không dám nói gì.
Thiết Vương lại lên tiếng: "Chi Tuyết bà bà, lão tổ Âm Minh, bây giờ nhà họ Chu và nhà họ Nguyên sẽ không cướp Cửu Nguyên Đan Điển nữa, nhưng Tần Ninh cũng không được giết chóc vô tội vạ nữa. Mọi chuyện dừng tại đây, các vị thấy sao?"
Chuyện đã tới nước này, có đắn đo suy nghĩ cũng vô ích.
"Ngươi hỏi ta làm gì? Có phải do ta kiếm chuyện đâu".
Chi Tuyết bà bà nói với vẻ bực bội.
Tần Ninh nghe vậy bèn nhìn về phía bà ta, cũng nói lên tiếng lòng: "Ta cũng có kiếm chuyện gì đâu!"
Hắn cười tủm tỉm bảo: "Ta gọi hai vị tới đây chỉ vì muốn xem hai vị có còn sống không thôi. Hai vị đã mai danh ẩn tích rất lâu, lỡ chết không ai biết thì sẽ tiếc biết mấy?"
"Biến giùm, biến giùm, ngươi có chết thì bọn ta cũng còn sống nhăn răng".
Lão tổ Âm Minh hùng hổ phản bác lại.
"Thôi, không vòng vo nữa!"
Tần Ninh bật cười: "Âm Minh, Chi Tuyết, hai người cầm chân ba lão già đó đi. Ba kẻ đó cũng chỉ tới giúp thôi, ta sẽ không giết họ".
"Nhưng còn Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên thì ta tuyệt đối không bỏ qua, chính tay ta sẽ giết hai kẻ này, ngươi có ý kiến gì không?"
Lão tổ Âm Minh nghe hắn nói xong bèn gật đầu, đáp: "Được thôi".
Giờ thì võ giả nhà họ Chu và nhà họ Nguyên tái hết cả mặt.
Nhóm ba người Thiết Vương cũng lộ vẻ lúng túng.
Tần Ninh không muốn nhượng bộ.
Nhìn tình hình thì có vẻ là phải đánh nhau thật rồi!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vào tư thế chiến đấu.
Tần Ninh nhìn về phía Chu Vận thiên và Nguyên Chính Cương, người hắn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Nhưng giữa lúc đó, đất trời nơi đây lại rơi vào hỗn loạn một lần nữa.
Một tia thiên uy rực rỡ như được ngưng tụ từ mặt đất rồi chia ra hai nhánh, toát lên vô vàn luồng khí sắc bén vô tận.
Một tia kiếm khí kinh khủng đâm thủng bầu trời như muốn hủy hoại cả không gian tại đây.
Uy thế của nhát kiếm ấy giáng xuống trần gian.
Đó chỉ mới là khí thế, không ẩn chứa sức công phá lớn lao nào nhưng lại khiến tất cả mọi người cảm thấy khó thở tột cùng.
Quá mạnh.
Mạnh đến hãi hùng khiếp vía.
Phút chốc, qua một lúc sau, không gian giữa Tần Ninh và đám Thiết Vương bỗng bị xé rách.
Một bóng người với thanh trường kiếm trên lưng đứng đó, toàn thân toát lên khí chất như một thanh kiếm hùng vĩ, hàng lông mày lạnh lùng, mặc trường sam, phong thái bất phàm.
Khí thế kinh khủng ấy tức thì dập tắt ý chí chiến đấu của bao người.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn người nọ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Hắn ta hùng hổ lớn tiếng: "Màu mè quá, từ hồi xưa lắc xưa lơ lão tử đã độc chết ngươi được rồi!"
Lý Huyền Đạo cũng đưa mắt nhìn hắn ta.
Vì đều là kiếm khách nên Lý Huyền Đạo cảm nhận được trình độ của kẻ đeo kiếm. Kiếm chưa rời vỏ mà đã hội tụ được kiếm khí hùng hậu đến thế rồi, điều này quả là khó tin.
"Lại là ai nữa đây?"
Diệp Nam Hiên lẩm bẩm.
Trần Nhất Mặc bực mình đáp: "Cổ Lăng".
Nói tên xong, hắn ta bồi thêm một câu: "Là đệ tử của lão già kia, kiếm khách. Khi xưa bàn về thực lực thì ta vượt xa hắn, ấy vậy mà giờ còn dám làm màu với ta, càng nhìn càng chướng mắt quá đi mất".
Người ta đã sống được bốn vạn năm.
Trong khi hắn ta mới có bốn trăm năm.
Lỗ to mất thôi! Bây giờ tiểu tử đó còn dám tỏ ra "ta là người ra sân cuối cùng" nữa! Đúng là không biết xấu hổ mà!
"Ngươi kể chi tiết hơn được không?"
Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư đều chẳng biết gì, chẳng hiểu gì cả, chỉ biết đứng nhìn một toán cường giả đồng loạt hiện thân thôi...
Chương 2663: Đại sư Tân Vân
Thế là Trần Nhất Mặc liến thoắng kể: "Ban nãy bảo sau khi sư tôn xuất hiện thì tam đại Đan Đế thành tứ đại Đan Đế đấy nhớ không? Sau đó Chi Tuyết bà bà và hai Đan Đế kia thấy bản thân không xứng với danh hiệu Đan Đế nên không dùng danh xưng đó nữa, giờ chỉ còn mỗi sư tôn là Đan Đế thôi".
"Tên Cổ Lăng này chính là đệ tử cuối cùng của Tân Vân Đan Đế - một trong tam đại Đan Đế thời bấy giờ, là một tay kiếm khách, xem như hộ vệ của Tân Vân Đan Đế cũng được".
"Nhìn tiểu tử này ra sân hoành tráng vậy thôi chứ hồi đó có phải đối thủ của ta đâu, ta chỉ cần tung độc một cái thôi là hắn sẽ chết không ai hay rồi".
Nhóm ba người Lý Huyền Đạo gật đầu.
Có điều họ vừa nhìn Trần Nhất Mặc vừa thầm nói xấu hắn ta trong bụng.
Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mà thôi, giờ cũng có đánh nổi đâu..."
Bọn họ không hiểu vì sao hắn ta lại nói vậy.
Vì sao thế nhỉ?
Lúc này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ hơi nhíu mày nhìn bóng người trước mắt.
"Ngươi là ai?"
Tần Ninh chưa nhận ra được ngay.
Chi Tuyết bà bà mỉm cười trả lời: "Cổ Lăng, đệ tử Tân Vân lão đầu đấy".
"À... là hắn ta à...", bấy giờ Tần Ninh mới nhớ ra đúng là có người này.
Hắn rời sự chú ý sang Cổ Lăng, cười nói: "Thế có nghĩa là Tân Vân lão đầu cũng tới...", Tần Ninh vừa dứt lời thì không gian lại bị bóp méo, có mấy bóng người cùng nhau đi tới.
Người đứng đầu có râu tóc trắng xóa, thân hình già cỗi. Ông ta chầm chậm bước đến rồi nhìn bọn họ.
"Thiết Trọng Sơn, Thiên Thi lão nhân, Âm Minh, Chi Tuyết...", đôi mắt đầy ôn hòa của ông lão lướt nhìn qua một lượt, sau đó dừng lại tại Tần Ninh.
"Cửu Nguyên Đan Đế".
Năm xưa Tần Ninh xuất thân từ Cửu Nguyên Vực, tiếng tăm lừng lẫy khắp Thượng Nguyên Thiên Vực nên được mọi người gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.
Lúc này, thấy Tân Vân đã đến, Tần Ninh thu hồi thanh kiếm vàng trên tay rồi hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Chuyện hôm nay hãy kết thúc tại đây đi!"
Tân Vân ôn tồn bảo: "Việc đã ra nông nỗi này, tiếp tục đấu đá nhau thì chỉ có nước một sống hai chết thôi..."
Tần Ninh nhìn Tân Vân thật lâu nhưng chẳng nói lấy một câu.
"Thôi được!"
Qua một hồi, Tần Ninh bỗng nhiên đồng ý khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
Có Nguyên Chính Thiên, Chu Bồi Phong ở đây nhưng Tần Ninh không nhượng bộ.
Nguyên Chính Cương, Nguyên Chính Phong và Chu Vận Thiên đều lộ diện mà Tần Ninh cũng không đồng ý nhường một bước.
Dù những bậc vai vế rất cao như tiểu tiên nữ Bách Hoa, Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân hiện thân thì Tần Ninh cũng nhất quyết không nhường.
Vậy mà bây giờ Tân Vân mới nói một câu đã có thể làm Tần Ninh lùi bước.
Vì sao?
Lúc này, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đều tò mò quay sang nhìn Trần Nhất Mặc.
Hình như người này biết vì sao ấy nhỉ?
Trần Nhất Mặc thấy ai cũng nhìn mình thì rối rắm hỏi: "Nhìn ta làm quái gì?"
Nghe hắn ta hỏi vậy, Lý Huyền Đạo lập tức đe dọa: "Trần sư đệ à, ngươi nói chuyện như vậy với bọn ta thì không sao nhưng dám không nghe lời hai vị sư nương thì coi chừng sư tôn lôi ngươi ra đánh đấy!"
Thế là Trần Nhất Mặc ngần ngại nhìn Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên, nói ngay: "Thật ra cũng chả có gì, chỉ là khi sư phụ tạo ra Cửu Nguyên Đan Điển đã yêu cầu lão thất phu Tân Vân này vài thứ. Chúng không có ở bất cứ nơi đâu mà chỉ lão thất phu Tân Vân này mới có. Sư tôn mắc nợ người ta, lão già này đã đứng ra nói giúp nên sư tôn mới không đánh nữa!"
Hóa ra là vậy.
Tuy Tần Ninh đã sống nhiều kiếp, trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng ai cũng hiểu một điều rằng.
Tần Ninh là một người coi trọng tình cảm.
Có lẽ nếu là người khác thì đã trở nên lạnh nhạt, vô cảm sau khi trải qua chín đời chín kiếp, đi qua biết bao nhiêu là núi sông.
Song Tần Ninh không bao giờ là người như thế.
Nếu không thì các đệ tử của hắn đã không vất vả chờ đợi hắn rồi.
Bọn họ đều hiểu Tần Ninh ở một mức độ nào đó.
Đại sư Tân Vân nhoẻn môi cười: "Đa tạ công tử Tần Ninh!"
"Ân oán giữa hai chúng ta xóa bỏ, từ nay về sau ta không nợ ngươi bất cứ điều gì nữa. Có điều lần sau, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu ra tay mà ngươi ngăn cản thì ta sẽ giết ngươi!"
Tần Ninh thẳng thừng nói mà không chút dè chừng.
"Giỏi thì ngươi cứ thử đi!"
Tân Vân chưa kịp lên tiếng thì Cổ Lăng đeo kiếm đang đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, giễu cợt: "Ngươi là cái thá gì?"
Ánh mắt Cổ Lăng trở nên rét lạnh, kiếm khí ngất trời cắm thẳng vào chín tầng mây.
Trần Nhất Mặc đứng tại chỗ quát: "Cổ Lăng, còn bày đặt huênh hoang thế cho ai nhìn? Ngươi quên hồi xưa lão tử đầu độc ngươi khiến ngươi mất lần đầu thế nào rồi sao?"
Vừa dứt lời thì ai nấy đều mở to mắt nhìn hắn ta.
Có chuyện hay để hóng rồi!
Trần Nhất Mặc thấy ánh mắt mọi người trở nên kỳ lạ bèn giải thích: "Đừng hiểu lầm, là ta hạ độc hắn, hắn đi tìm một nữ nhân để giải độc, chả liên quan gì tới ta".
Cổ Lăng nghe hắn ta nhắc tới chuyện đó thì mặt mày tái mét, hừ lạnh: "Trần Nhất Mặc, cẩn thận mồm miệng của ngươi".
Trần Nhất Mặc phản pháo: "Bản hoàng không chấp ngươi. Vị Lý Huyền Đạo này là sư đệ ta, không phải ngươi tự nhận kiếm thuật mình cao siêu lắm sao? Cứ chờ đi, rồi một ngày nào đó ta sẽ dẫn sư đệ ta đi lấy cái đầu chó chết nhà ngươi!"
"Hừ!"
Cổ Lăng hừ một tiếng, lặng thinh.
Lý Huyền Đạo chỉ mới tới thiên giả Cực Cảnh, có là cái thá gì đâu, Cổ Lăng hoàn toàn không để hắn ta vào mắt.
"Sư huynh, hắn coi thường ngươi kìa!"
Trần Nhất Mặc đẩy Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo tỏ ra cạn lời: "Mắc mớ gì đến ta?"
Giữa lúc đó, Tần Ninh nhìn về phía Tân Vân, lại lên tiếng: "Ta sẽ dừng tay, nhưng không phải dừng tay dễ dàng như thế này".
Câu này làm Tân Vân nhìn hắn chằm chằm.
"Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu phải tìm hai thứ cho ta, một là Thiên Khuyết Mộc trăm vạn năm, hai là hạt sen Thiên Sơn!"
Tần Ninh thẳng thắn nói: "Tìm cho ta thì hôm nay ta sẽ tha cho Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên, không chịu tìm thì ta giết hai kẻ đó, nếu tới đó vẫn phải dừng tay thì xem như là ta nể tình đại sư Tân Vân nhà ngươi!"
Hắn vừa nói câu ấy thì Nguyên Chính Cương và Chu Vận Thiên lập tức biến sắc.
"Được thôi!"
Đại sư Tân Vân chầm chậm đáp lời: "Ta thay mặt nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đồng ý".
Tần Ninh đưa ra yêu cầu ngay: "Phải tìm ra cho ta trong vòng một năm!"
Tân Vân gật đầu.
Tần Ninh nhìn về phía nhóm người Tân Vân, tiếp tục nói: "Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên cũng hay thật, mới nãy còn đòi giết cả dòng dõi Cửu Nguyên Đan Đế ta để giành lấy đan điển mà giờ lại co ro sợ sệt thế này, hài hước quá đi mất".
"Mời được các ngươi tới đây lại không dám dũng cảm đối đầu".
Nói xong Tần Ninh cũng không quan tâm tới mấy người đó nữa, bước ra ngoài thân xác khổng lồ của Ám Thiên Nhân.
Cơ thể Ám Thiên Nhân tức thì trở nên ảm đạm, toàn bộ sáu quyển đan điển trở lại vào trong cơ thể Tần Ninh, biến mất.
Hắn vẫy tay, thân xác Ám Thiên Nhân cũng mất tăm theo.
"Cút!"
"Còn để ta thấy người của nhà họ Chu và nhà họ Nguyên bén mảng vào Cửu Nguyên Vực thì giết không tha".
Tân Vân chẳng thèm đoái hoài gì đến lời hăm dọa ấy, chỉ xoay người rời đi.
Lúc này Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương và tiểu tiên nữ Bách Hoa cũng lần lượt rút lui.
Thật ra họ cũng chẳng biết nhà họ Chu và nhà họ Nguyên nghĩ gì trong đầu.
Kẻ gây hấn là nhà họ Nguyên và nhà họ Chu.
Tần Ninh nổi cơn thịnh nộ thì không chịu ra mặt mà lại bảo bọn họ tới giảng hòa.
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì sao còn làm thế?
Sao cứ phải chọc vào Trần Nhất Mặc chứ?
Ai mà không biết Cửu Nguyên Đan Điển vô cùng quý giá nhưng có người nào dám tranh giành nó mà có kết quả tốt chưa?
Đầu óc bọn nhà họ Nguyên và nhà họ Chu điên cả rồi.
Chương 2664: Giờ mới chịu nhận ta à?
Lúc này, Tần Ninh nhìn những người xung quanh ra lệnh: "Tiêu diệt Đà La cung, không chừa một mống!"
"Rõ!"
Mấy người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đồng loạt bước ra.
Chiến tranh lại tiếp diễn.
Có điều lần này người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã rút lui, những cường giả vai vế cao cũng đã rời đi hết.
Không một ai quan tâm đến sống chết của những kẻ thuộc Đà La cung.
Ban đầu Đà La cung được nhà họ Nguyên nâng đỡ nhưng hiện giờ đến nhà họ Nguyên cũng rơi vào cảnh đầu hàng, đương nhiên Đà La cung cũng mất đi chỗ dựa, cảnh diệt vong sắp đến.
Tần Ninh đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn cảnh giao chiến đang diễn ra khắp nơi.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đứng cạnh hắn.
"Sự trở về lần này của ngươi chẳng giống như những gì ngươi nói trước đây chút nào!"
Lão tổ Âm Minh chế nhạo: "Sao lại mới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thế này, không phải bảo sẽ thống trị thiên hạ sao?"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Do xảy ra vài rắc rối thôi..."
Chi Tuyết bà bà đi tới trước mặt Tần Ninh, trách cứ: "Sao về mà không đến gặp bọn ta vậy hả?"
"Hai người quy ẩn rồi mà, ta không biết các ngươi ở đâu thì sao tìm được? Bởi vậy ta mới phải dùng đan điển kêu gọi các ngươi tới đây đấy, ta cũng mới lấy lại được ba quyển cuối thôi..."
Không nhiều người ở thời đại này biết đến sự tồn tại của Chi Tuyết bà bà và Lão tổ Âm Minh.
Hai người không hỏi chuyện đời, Chi Tuyết bà bà một lòng nghiên cứu thuật luyện đan còn Lão tổ Âm Minh thì bảo vệ Chi Tuyết bà bà, quả là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ.
Chi Tuyết bà bà cười hỏi: "Lại do Tiểu Mặc Tử làm đúng không?"
Trần Nhất Mặc đứng một bên, trên mặt vẫn đeo chiếc khăn lụa, không nói một lời nào.
"Lần này mất công các ngươi đi ra một chuyến rồi..."
"Mất công gì chứ?"
Chi Tuyết bà bà khiển trách: "Đừng nói mấy lời như thế nữa, nghe phiền lắm, cần thì cứ gọi bọn ta thôi, nhà họ Chu và nhà họ Nguyên không tạo phản được đâu".
"Biết rồi!"
Đoạn Chi Tuyết bà bà lại bảo với hắn: "Ngươi tự xử lý chuyện này đi nhé, bọn ta về dọn nhà đã, nhớ qua nhà bọn ta uống rượu đấy".
"Được!"
Lúc này, Lão tổ Âm Minh đi tới nắm lấy tay Chi Tuyết bà bà, hai người xoay người rời đi, chỉ mới vài bước chân đã biến mất.
"Quả là một cặp đôi ngưỡng mộ biết mấy...", Thời Thanh Trúc thì thầm.
"Đúng vậy...", Tần Ninh quay sang nhìn nàng, cười hỏi: "Những năm qua nàng thế nào?"
"Ta chỉ ở trong Cửu Tinh Lâu này thôi. Hồi đó Tô Uyển Nguyệt bắt ta đi, rồi ta tu luyện tại đó đến nay".
Tần Ninh đưa mắt về phía Tô Uyển Nguyệt đang đứng sau lưng Trần Nhất Mặc.
Nàng ấy mới giải thích: "Tam đại cấm địa quá nguy hiểm, khi đó ta thấy cô ấy chỉ có cảnh giới Đại Đế Tôn nên mới rủ lòng thương đưa cô ấy đi!"
Tần Ninh cũng không vạch trần ý đồ của Tô Uyển Nguyệt.
Nàng ấy đưa Thời Thanh Trúc đi là vì nghĩ rằng một ngày nào đó hắn và Trần Nhất Mặc trở về nhất định sẽ đi tìm Thời Thanh Trúc, vậy là khi đó nàng ấy sẽ được gặp Trần Nhất Mặc rồi.
Đúng lúc đó, ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đã đến.
"Sư tôn, sư tổ!"
Dịch Hàn Ngọc chắp tay lên tiếng: "Để bọn ta xử lý nốt chuyện này là được rồi, hai người về nghỉ ngơi trước đi ạ!"
Tần Ninh nhìn hắn ta, bông đùa: "Giờ chịu nhận ta rồi à?"
Dịch Hàn Ngọc gãi đầu, chẳng mấy khi trông hắn ta bối rối như bây giờ.
Trần Nhất Mặc đập hắn ta một phát, mắng như tát nước: "Người ta hỏi thì lo mà trả lời đi chứ, sao cứ đứng ngây ra thế hả?"
"Sư tôn..."
"Đi lẹ đi, ta sẽ đưa sư tổ các ngươi về nhà họ Linh!"
Trần Nhất Mặc nhanh nhảu nói: "Huynh đệ của sư tổ nhà ngươi đâu hết rồi? Dẫn họ tới đây mau lên, còn phải đưa họ đi cùng nữa, bực mình mấy cái đứa này thật đó".
Dịch Hàn Ngọc lập tức gật đầu.
Mọi chuyện kết thúc tại đây.
Vài ngày sau, Tần Ninh dẫn mọi người về nhà họ Linh nằm tại Linh thành ở phía bắc đại lục Cửu Nguyên.
Toàn bộ người dân trong Linh thành đều choáng ngợp trước đội nhân mã mở đường hùng hậu.
Hàng loạt cường giả, cao thủ cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn và Chí Cao Đế Tôn nối đuôi nhau dẫn đường ở đằng trước.
Cả một đội ngũ khổng lồ cùng nhau trở lại.
Điều này làm cho các võ giả Linh thành ngạc nhiên quá đỗi.
Có chuyện gì thế?
Quả thật mấy trăm năm qua Linh thành đã phát triển rất nhanh nhưng chỉ có nhà họ Linh là có vài vị Chí Cao Đế Tôn sơ phẩm mà thôi, song đó cũng đã mạnh lắm rồi.
Vậy mà ở đây có hẳn một đội quân khổng lồ toàn là Chí Cao Đế Tôn.
Quá đáng sợ.
Tại Linh phủ.
Trong đại sảnh có hơn mười người đang đứng.
Đó là Tần Ninh, Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên.
Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư.
Cuối cùng là Tô Uyển Nguyệt và những tiểu bối khác trong nhà họ Linh.
Ngoài cửa còn có ba con chó vàng nằm ườn lộn xộn trên cầu thang phơi nắng.
Ghế chủ tọa trống không, Tần Ninh không muốn ngồi nên cũng không có ai ngồi vào đó.
Bốn chiếc ghế bên trái dành cho Tần Ninh, Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết.
Những người còn lại đều đứng trong đại sảnh.
Giờ phút này, Tần Ninh lên tiếng: "Địa vực dưới quyền Đà La cung cứ từ từ mà thâu tóm. Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương và nhà họ Linh tự xem mà cùng nhau xử lý đi!"
"Rõ!"
Dịch Hàn Ngọc gật đầu vâng lệnh.
Trong những năm gần đây tu vi của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên có bước tiến triển rất lớn. Có điều Cửu Nguyên Vực do ba phe Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt hợp tác thống trị, hầu hết mọi chuyện đều do Dịch Hàn Ngọc quyết định.
Dịch Hàn Ngọc cũng lờ mờ hiểu rằng tiếp đến nhà họ Linh sẽ thế chỗ cho Đà La cung.
Tình hình tại Cửu Nguyên Vực sẽ là thế chân vạc bốn chân gồm Cửu Nguyên đan tông, nhà họ Linh, thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt.
Thật ra nếu sư tổ muốn nhà họ Linh lên nắm quyền, thống nhất Cửu Nguyên Vực thì vẫn được.
Nhưng theo như suy nghĩ của sư tổ thì điều đó có thể sẽ không giúp nhà họ Linh đi lên được, bởi lẽ dục tốc thì bất đạt.
Dù gì những ngày tiếp theo thể nào các phe thế lực cũng ra sức ủng hộ nhà họ Linh thôi.
"Mấy ngày tới các ngươi đừng đi lung tung".
Tần Ninh tiếp tục dặn dò: "Phái Chí Cao Đế Tôn và Đại Đế Tôn của các phe tại vùng đất Cửu Nguyên Vực ra ngoài, cẩn thận lỡ người của Thượng Nguyên Thiên Vực đến, ta vẫn không tin nhà họ Chu và nhà họ Nguyên..."
Trần Nhất Mặc đứng chắp tay ở cửa đại sảnh, đưa lưng với mọi người mà cất lời: "Theo con thì sư tôn nên cho quân tiến đánh vào Thượng Nguyên Thiên Vực để tiêu diệt bọn chúng trước!"
"Thế à?"
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn hắn ta, mỉm cười: "Dù thân xác Ám Thiên Nhân mạnh cách mấy thì cũng chỉ chịu đựng được sức bùng nổ của sáu quyển đan điển một lần này thôi, không có lần thứ hai đâu".
Trần Nhất Mặc nghe vậy thì ngẩn người.
Nói cách khác sư tôn chỉ có thể bộc lộ hết toàn bộ sức mạnh hùng hậu của mình chỉ trong lần này thôi.
Không còn lần sau nữa ư?
Thế nếu người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu tiến đánh thì chẳng phải họ sẽ tiêu đời rồi sao?
Ngoài Tần Ninh, Trần Nhất Mặc là người thứ hai hiểu về đan điển nhất.
Sức mạnh của Cửu Nguyên Đan Điển quá lớn.
Ba quyển đầu là một cấp bậc, ba quyển trung là một cấp bậc cao hơn và ba quyển cuối còn cao hơn nữa.
Với năng lực của sư tôn thì ít nhất phải đến Cực Cảnh, thậm chí là thiên giả hoặc tôn giả mới chứa đựng nổi uy năng của cả sáu quyển đầu dung hợp lại.
Còn ba quyển cuối... thứ sức mạnh ẩn chứa trong nó quá ghê gớm, Trần Nhất Mặc cũng không biết cao nhất sẽ là cấp bậc nào.
Giữa lúc đó, người trong đại sảnh nghe vậy cũng nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Tình hình không hề đơn giản như họ nghĩ.
Họ cũng phải cố gắng phấn đấu hơn nữa mới được.
Tần Ninh nói ngay: "Các ngươi đừng quan tâm mấy chuyện đó, chỉ cần tập trung bảo vệ Cửu Nguyên Vực thôi là được, những chuyện tiếp theo ta tự có dự tính riêng".
Nói rồi Tần Ninh nhìn hai vị huynh trưởng và một đệ đệ của mình, bảo: "Đến từ đường thôi!"
Hắn vừa dứt lời thì Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết đều gật đầu.
Chương 2665: Nàng muốn uống rượu không?
Sau khi dời vào Linh thánh, nhà họ Linh cũng dời cả từ đường ở Cửu Châu tới đây để tu sửa lại lần nữa.
Linh Thiên Triết hiểu tính cách của đại ca mình.
Hắn là một người coi trọng tình cảm hơn bất cứ điều gì! Song đối với võ giả thì trọng tình vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu.
Giờ đây, Tần Ninh đã đến trước cửa từ đường. Hắn thở hắt ra rồi nắm vạt áo cất bước vào trong.
"Nam Hiên, Huyền Đạo, Nhàn Ngư, các ngươi cũng vào đi!"
Sau khi hắn dứt câu, đoàn người cùng nhau vào đình viện của từ đường.
Tần Ninh từ từ đi vào đại sảnh của từ đường từng chút một. Dù đang là ban ngày nhưng nơi đây vẫn đốt nến.
Bầu không khí tĩnh lặng nơi đây thoáng chốc đã làm dịu tâm hồn người ta.
Tần Ninh vào đại sảnh đốt nhang rồi cắm vào lư hương, sau đó dập đầu bái lạy trên tấm đệm cói một cách kính trọng.
"Cha... mẹ... Thiên Thần đến thăm hai người đây..."
Chín đời chín kiếp, mỗi một cuộc đời Tần Ninh đều tự mình trải qua.
Khi xưa phụ thân hắn dùng phân thân để lịch kiếp bảy đời, còn hắn thì lịch kiếp bằng chính bản thân mình.
Thân phận tại mỗi kiếp cũng là thân phận của hắn.
Kiếp nào cũng là cuộc đời mà Tần Ninh từng trải qua, và hắn rất trân trọng những cuộc đời ấy.
Tần Ninh quỳ thẳng lưng trên đệm hương bồ, nhẹ cười: "Cha mẹ thường nói khi hài nhi còn bé rất khờ khạo, không có thiên phú tu võ, sợ sau này sẽ không cưới được vợ nhưng đây là Thời Thanh Trúc, đây là Diệp Viên Viên, đều là thê tử của con đấy ạ. Chỉ tiếc rằng cha mẹ không tổ chức lễ thành hôn cho con được".
"Cả Vân Sương Nhi và Cốc Tân Nguyệt cũng là con dâu của cha mẹ đấy, ai cũng đẹp cả. Trước đây cha mẹ lo lắng những gì hài nhi đều làm được hết cả rồi!"
Tần Ninh hơi cúi đầu, ngập ngừng nói tiếp: "Còn liền tù tì bốn người nữa, cha mẹ yên tâm rồi chứ? Chắc cha hâm mộ lắm nhỉ?"
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết quỳ bên cạnh mà nét mặt chứa chan bao nỗi xúc động.
Họ có thể cảm giác được cảm xúc chân thành từ tận đáy lòng Tần Ninh.
Dù cho người đang quỳ cạnh họ là Linh Thiên Thần trong một thân xác khác.
"Trước đây hài nhi không kịp nói, chỉ biết lắng nghe cha mẹ nói thôi. Thiên Thần đã trải qua được nhiều thứ lắm, không chỉ tìm được mấy vị phu nhân mà còn có vài đứa đệ tử nữa".
Tần Ninh vẫy tay.
"Đây là đệ tử thứ ba Diệp Nam Hiên của Thiên Thần, tính tình ngay thẳng chính trực. Đây là đệ tử thứ tư Lý Huyền Đạo của Thiên Thần, lúc nào cũng nhây, thích hóng chuyện. Đây là đệ tử thứ mười một Lý Nhàn Ngư của Thiên Thần, hơi hướng nội...", Tần Ninh cười nói: "Còn một người nữa là hắn, Mặc Nhi..."
Lúc này Trần Nhất Mặc đi tới, tháo lụa che mặt ra rồi quỳ xuống đất, người run bần bật, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
"Sao lại khóc?"
Tần Ninh vỗ vai Trần Nhất Mặc, mỉm cười với bài vị: "Cha mẹ còn nhớ Mặc Nhi chứ? Năm đó con dẫn hắn về nhà, tên nhãi này nghịch ngợm quá chừng, cha mẹ rất quý hắn, bảo con sau này hãy sinh một đứa cháu trai giống như thế, hai người sẽ chăm nó cho..."
Trần Nhất Mặc nằm rạp xuống đất nghẹn ngào khóc, không tài nào kìm lại nổi.
Nhóm Linh Thiên Triết quỳ bên cạnh muốn nói gì nhưng cổ họng như nghẹn lại.
Cái chết của thúc thúc Linh Thư và thẩm thẩm Lý Thanh Huyên phải trách Trần Nhất Mặc ư?
Không hề! Linh Thiên Triết là người biết chuyện này rõ nhất, lúc đó Trần Nhất Mặc rất hay đến nhà họ chơi, cha mẹ quan tâm đến hắn ta đủ điều.
Khi đó đại ca đã chuyển thế rồi!
Trần Nhất Mặc hiếu thảo với cha mẹ của sư tôn mình biết bao, nhưng rồi bỗng một ngày bị hãm hại, bị đánh gãy một tay, bị nhốt trong Diêm Môn suốt gần bốn vạn năm không thể thoát ra ngoài.
Trần Nhất Mặc không hề muốn chuyện đó xảy ra cả.
Người đau khổ vì cái chết của đôi phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên nhất có thể là Tần Ninh, nhưng người áy náy nhất không ai khác ngoài hắn ta.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Tần Ninh an ủi: "Mặc Nhi tự giác thực hiện trách nhiệm của mình với hai người, nhưng con nghĩ chắc chắn cha mẹ không muốn vậy bởi hai người đã xem hắn thành cháu mình rồi..."
Trần Nhất Mặc khóc không thành tiếng.
Bên ngoài đại sảnh, Tô Uyển Nguyệt vô cùng sốt ruột khi thấy cảnh tượng ấy.
Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư thấy vậy mắt cũng đỏ hoe.
Tần Ninh lại mỉm cười nói tiếp: "Cha, mẹ, tạm thời bây giờ nhà họ Linh đã ổn định rồi, con sẽ giải quyết mọi mối đe dọa tiềm tàng trong nhà họ Linh. Không ai có thể động vào nhà họ Linh nữa, bởi con đã trở lại rồi!"
Hắn nói câu ấy rồi trịnh trọng dập đầu ba lần, lạy chín lần.
Năm người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Lý Nhàn Ngư cũng đồng loạt dập đầu.
Chỉ có Trần Nhất Mặc là vẫn quỳ dưới đất.
Thời gian dần trôi.
Mọi người từ từ rời khỏi từ đường.
Tần Ninh ngồi trên đệm hương bồ, vỗ lưng Trần Nhất Mặc.
"Thôi nào, đừng khóc nữa...", hắn bông đùa: "Không phải ngươi là Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc, tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn sao? Sao lại mít ướt thế này?"
"Sư tôn...", bấy giờ Trần Nhất Mặc mới ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, lớn tiếng trách cứ: "Giờ người còn nói mát con nữa!"
"Rồi rồi, không nói mát nữa, sau này ngươi hiển linh với người ta thì sư tôn cố gắng phối hợp với ngươi nhé? Đừng khóc nữa..."
Trần Nhất Mặc nghe những lời này thì nước mắt lại lăn dài, khóc dữ hơn.
"Sao lại khóc to hơn thế này?"
"Người càng nói vậy con càng áy náy. Sư tôn đã giao cha mẹ người cho con chăm sóc, con không chăm lo cho họ đàng hoàng vậy mà sư tôn vẫn thương con như thế, huhu..."
Tần Ninh nở nụ cười cay đắng. Hắn nhẹ nhàng kéo Trần Nhất Mặc vào lòng, vừa vỗ vai hắn ta vừa an ủi: "Mọi chuyện đã ổn rồi, mọi chuyện đã ổn rồi...", mặc dù Trần Nhất Mặc không được bình thường cho lắm nhưng hắn ta xem Tần Ninh như cha ruột. Dù hắn ta thích hiển linh với người khác, thích khoe bản thân, thu hút sự chú ý của người khác về mình nhưng vẫn dành nhiều sự quan tâm cho Tần Ninh.
Linh Thư và Lý Thanh Huyên đã qua đời.
Tần Ninh mới là người đau khổ nhất.
Nghĩ đến việc sư tôn còn bị nỗi đau giày vò hơn mình, Trần Nhất Mặc cảm thấy sao mà xót xa quá đỗi.
Trong mắt Tần Ninh, dù cho các đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư xuất sắc nhường nào, nghịch ngợm ra sao thì cuối cùng đó vẫn là đệ tử của hắn, trừ Lý Nhàn Ngư ra thì có thể nói những người còn lại đều lớn lên trong sự bao bọc của hắn.
Hắn nâng niu họ cũng vì luôn xem họ là những đứa trẻ to xác mà thôi.
Màn đêm sâu thăm thẳm, trong từ đường, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi đối diện nhau.
Trần Nhất Mặc không ngừng kể lại từng mẩu chuyện nhỏ nhặt giữa mình với sư tôn, với hai phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên khi xưa.
Đôi khi nói ra sẽ thoải mái hơn.
Hai thầy trò ra ngoài từ đường.
Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, cùng với Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư và cả Tô Uyển Nguyệt đều đang đợi ở ngoài.
"Bọn ta trò chuyện hơi lâu. Thanh Trúc, nàng muốn uống rượu không?"
Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Hiếm lắm mới có dịp tụ tập đông đủ, uống một ly nhé?"
"Ta sẽ đi chuẩn bị ngay".
Tô Uyển Nguyệt cất lời.
Nàng ấy chưa thấy dáng vẻ này của Trần Nhất Mặc bao giờ, vì nó mà hôm nay nàng ấy tan nát cả cõi lòng.
Thấy Tô Uyển Nguyệt đã quay người đi, Lý Huyền Đạo lập tức đi lên hỏi: "Sư tôn, Tô Uyển Nguyệt này... với Trần sư đệ là thế nào vậy ạ?"
Tần Ninh trông dáng vẻ hóng hớt đấy mà muốn đánh hắn ta một trận.
Nếu không có cái thú vui tò mò chuyện người khác này thì Lý Huyền Đạo đã đáng tin cậy như Dương Thanh Vân rồi.
"Cũng không có gì, hồi đó ta đi du lịch khắp Thượng Nguyên Thiên Vực thì gặp Tô Uyển Nguyệt, cứu cô ấy một mạng và đưa cô ấy vào Cửu Tinh Lâu tu luyện. Vài năm sau, Tô Uyển Nguyệt trở thành lâu chủ Cửu Tinh Lâu. Khoảng thời gian đó hai người đó tiếp xúc với nhau cũng nhiều..."
Hóa ra là vậy! Lý Huyền Đạo lập tức quay sang Trần Nhất Mặc: "Trần sư đệ, Tô Uyển Nguyệt thích ngươi đấy!"
Trần Nhất Mặc phản bác: "Sư huynh đừng nói linh tinh, ta và Uyển Nguyệt chỉ là bạn thôi!"
Bình luận facebook