-
Chương 2521-2525
Chương 2521: Ta đang cứu hắn ta
Hiện tại có thể xác định được, Trần Nhất Mặc không chết.
Đây cũng xem như là chuyện tốt.
Tần Ninh nhìn về phía Kim Cổ Lực, lại nói: “Đại ca Kim Cổ Trát của ngươi, có thực lực thế nào?”
“Chí Cao Đế Tôn tầng mười!”
Kim Cổ Lực vội vàng nói: “Thực lực của đại ca ta không yếu hơn năm người Đà La Khôn, Thanh Dương Hoa kia…”
“Nhưng cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, phải không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu không phải vì như thế, tộc Kim Nguyệt và tộc Ám Nguyệt các ngươi, đã sớm trực tiếp ra quân, tiêu diệt năm bá chủ của Cửu Nguyên Vực”.
Kim Cổ Lực cũng nói: “Cũng không chỉ có một nguyên nhân như thế, Nhân tộc vẫn quen thuộc với Nhân tộc hơn, nếu như chúng ta tiêu diệt tất cả các thế lực, muốn thống trị Cửu Nguyên Vực cũng không đơn giản như vậy”.
“Lần này, Đà La Khôn định tuyên bố bí mật gì?”
Tần Ninh lại hỏi.
“Ta không biết!”
Kim Cổ Lực vội vàng nói: “Ta thực sự không biết, ta đã ở chỗ này đã rất lâu rồi, lần này, đại ca có kế hoạch gì, ta thực sự không biết, thế nhưng ta có thể giúp ngươi điều tra, thân phận ta ở tộc Kim Nguyệt cực kỳ tôn quý, ta đi hỏi đại ca ta, đại ca ta nhất định sẽ nói cho ta biết!”
“Ngươi là kẻ ngốc hay ta là kẻ khờ? Thả ngươi đi rồi, ta còn có thể hỏi ngươi cái gì nữa?”
Nghe được lời này, Kim Cổ Lực sửng sốt, vẻ mặt đau khổ.
“Sau lưng tộc Kim Nguyệt, tộc Ám Nguyệt và tộc Thanh Mộc là ai?”
“Là thánh tộc Thiên Mục!”
Thánh tộc Thiên Mục?
Tần Ninh nhớ kỹ cái tên này.
“Ta hỏi ngươi, Thánh Đạo tông có quan hệ như thế nào với Ma tộc?”
“Thánh Đạo tông?”, Kim Cổ Lực ngẩn người, nói: “Ta không biết!”
“Ngươi không biết?”
“Ta thực sự không biết, tộc Kim Nguyệt và tộc Ám Nguyệt vẫn luôn chia ra để hành động, cho dù có liên hệ thì cũng là đại ca của ta và những người khác, ta… không mấy quan tâm việc trong tộc!”
“Thật không?”
Tần Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Kim Cổ Lực.
Qua một hồi lâu, Tần Ninh mới nói tiếp: “Vậy vì sao ngươi lại bắt đồ nhi của ta, ngươi muốn làm cái gì?”
“Thời điểm tên này đi vào đây, cũng chỉ còn nửa cái mạng, lại xâm nhập vào khu vực của ta, ta thấy pháp thân của hắn ta cường đại, có ý định muốn… cắn nuốt pháp thân để cho mình dùng, ai biết… pháp thân của tên này lại biến thành một vũ khí bảo vệ, ta không phá được, nên ở lại đây chờ đợi…”
“Ai mà ngờ, lại đợi được ngươi đến…”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Vậy ngươi ở chỗ này chờ đợi cái gì?”
“Bản thân ngươi ẩn nấp ở nơi đây, là do ai sai khiến?”
“Đại ca của ta!”
Kim Cổ Lực lập tức nói: “Đại ca ta nói, để ta ở đây chờ đợi, tiếp theo sẽ có chuyện lớn cần ta đi làm”.
Tần Ninh quan sát kỹ Kim Cổ Lực, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía đài đá màu vàng kim, nói: “Ta đã nhìn thấy, thứ ẩn chứa bên trong đài đá màu vàng kim này chính là một ý cảnh võ đạo của Chí Cao Đế Tôn, có phải là ngươi đang dự định dung hợp nó không?”
Kim Cổ Lực rụt cổ lại, gật gật đầu.
“Là của ai?”
“Huyền Không lão nhân của động thiên Huyền Nguyệt!”
Huyền Không lão nhân!
Tần Ninh nhíu mày.
Huyền Không lão nhân, hắn có quen biết.
Năm đó, khi còn ở Cửu Nguyên Vực, người đứng đầu động thiên Huyền Nguyệt chính là Huyền Không.
Mà lần này, theo Tần Ninh được biết, vị Huyền Không này đã mất tích từ rất lâu rồi…
Đã chết.
Tần Ninh còn nhớ rõ, Huyền Không có quan hệ không tồi với Trần Nhất Mặc, thậm chí, Huyền Không còn dự định chọn Trần Nhất Mặc làm con rể.
Đây đã là chuyện từ mấy vạn năm trước.
Tần Ninh nhìn về phía đài đá màu vàng kim, sau đó đảo mắt nhìn về Kim Cổ Lực, chậm rãi nói: “Ta sẽ không giết ngươi, tạm thời để lại cho ngươi một mạng”.
“Được được được”.
“Nhưng mà…”
Tần Ninh cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay, nháy mắt chém xuống: “Thân thể ngươi, không thể tồn tại!”
Ầm…
Trong khoảnh khắc, thân thể Kim Cổ Lực bị nổ tung, một hư ảnh hồn phách xuất hiện giữa không trung.
Tần Ninh búng tay, hư ảnh hồn phách kia rơi vào lòng bàn tay hắn, từng đạo phù chú được đánh ra, hồn phách bị trói buộc, ngay sau đó, Tần Ninh đem hồn phách của Kim Cổ Lực giam giữ trong hồn hải của mình.
“A…”
Lúc này, Kim Cổ Lực rít gào nói: “Tần Ninh, ta nói với ngươi nhiều chuyện như vậy, vì sao ngươi còn muốn phá huỷ thân thể của ta?”
“Bây giờ, ngươi không có tư cách để cò kè mặc cả với ta!”
Kim Cổ Lực nghe vậy thì sắc mặt mang theo vài phần không cam lòng.
Thân thể bị huỷ, thực lực sẽ bị giảm xuống một khoảng lớn.
Cho dù tái tạo lại thân xác, nhưng sao có thể tốt bằng thân xác mà ông ta đã dùng bấy lâu nay?
Đáng ghét, đáng ghét!
Lúc này, Tần Ninh cũng không thèm để ý đến Kim Cổ Lực đang rít gào mà trực tiếp đến gần đài đá.
Chín con mắt.
Trong mỗi một con mắt đều ngưng tụ ra chín đường ngọc câu.
Tám mươi mốt đường ngọc câu, ngay khi Tần Ninh tới gần Lý Nhàn Ngư đã lập tức bùng nổ, giống như có tám mươi mốt ánh sáng đỏ muốn giết chết Tần Ninh.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía chín con mắt, thản nhiên nói: “Ta đang cứu hắn ta!”
Tám mươi mốt ngọc câu vẫn không động đậy.
Mà lúc này, bỗng nhiên có một con mắt trong số đó lơ lửng giữa không trung, rồi dần dần hạ xuống, rơi vào lòng bàn tay Tần Ninh.
Bên trong mắt đồng kia phát ra âm thanh thì thầm, bay bổng trong không khí.
“Sư tôn…”
Theo âm thanh nho nhỏ vang lên, chín con mắt đã biến mất không thấy đâu, tất cả đều hạ xuống, quay về cơ thể Lý Nhàn Ngư.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng nhìn thấy trên đài đá vàng kim kia có từng tia sáng màu vàng tản ra, rơi vào cơ thể Lý Nhàn Ngư rồi cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Đợi tất cả mọi việc xong xuôi, cơ thể Lý Nhàn Ngư bắt đầu xuất hiện tiếng hít thở chậm rãi.
Tần Ninh từng bước tiến lại gần Lý Nhàn Ngư, chậm rãi nâng người hắn ta dậy rồi kiểm tra hơi thở, lúc này, hắn mới thực sự thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…”
Lúc này, sức lực toàn thân của Tần Ninh giống như là đã tiêu tán hết, cuối cùng vẫn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Lấy cảnh giới Tiểu Đế Tôn, mượn thần uy của ba quyển đan điển, trấn áp một vị cường giả siêu cấp Chí Cao Đế Tôn, đây đã là cực hạn của Tần Ninh.
Mà dưới cực hạn này, phải dùng thân thể cường độ cao, thừa nhận lực lượng bùng nổ của ba quyển đan điển.
Cho tới bây giờ, Tần Ninh mới thực sự yên lòng.
“Cửu Anh…”
“Có!”
Thân hình Cửu Anh xuất hiện, nó nhìn về phía Tần Ninh.
“Tần gia, ngươi không sao chứ?”
Lúc này, khuôn mặt Tần Ninh trắng bệch đến mức đáng sợ, trông hệt như quỷ, hơn nữa, trên cánh tay và giữa cổ còn có huyết văn nhàn nhạt.
“Không chết được…”
Tần Ninh khoát tay, lập tức nói: “Đưa chúng ta lên trên đi”.
“Được!”
Cửu Anh thật cẩn thận nâng Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đang hôn mê lên.
Cửu Anh yếu ớt nói: “Tần gia, phía trên có thể… còn có người…”
“Không sao”.
Tần Ninh phất tay nói: “Cho dù chỉ còn lại một hơi, giết bọn họ, vẫn là chuyện rất đơn giản”.
Cửu Anh gầm lên một tiếng rồi bay vút lên trên…
Cùng lúc đó.
Trên đỉnh vách núi, tại nơi rộng lớn như vậy, nhìn kỹ lại mới thấy, giờ phút này ở đó đã tụ tập hơn trăm người.
Mà những người kia đứng tập trung lại một chỗ, dáng vẻ như hổ rình mồi nhìn về phía bờ vách núi, lúc này, bên vách núi, ba bóng người đang đứng đó.
Thời Thanh Trúc.
Liễu Văn Truyền.
Quý Trường Phong.
Thời Thanh Trúc ngồi trên một tảng đá, một tay chống cằm, trông có vẻ nhàm chán, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn như có như không nhìn về phía bờ vách núi, có chút lo lắng.
Còn Liễu Văn Truyền thì như hổ rình mồi đứng chắn ở phía trước, dáng vẻ đề phòng.
Mà Quý Trường Phong thì giống như chó chết nằm ở một bên, dưới những ánh mắt chăm chú nhìn qua đây, có thể nói là mất hết thể diện, vô cùng xấu hổ.
Chương 2522: Các tử tụ tập
“Liễu Văn Truyền, mở đại trận ra!”
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Liễu Văn Truyền nhìn về phía người nọ, ánh mắt vẫn không đổi, khuôn mặt mang theo chút lạnh lùng nói: “Không mở được”.
“Liễu Văn Truyền, ngươi không cần tự tìm đường chết, Lý Nhàn Ngư đã chết, ở trong thánh địa Thanh Dương, ngươi đã không còn chỗ dựa vững chắc!”
Liễu Văn Truyền nhìn thanh niên áo xanh kia, hờ hững nói: “Thanh Vô Song, nếu như bây giờ ngươi tiếp tục ngạo mạn, vậy thì đợi lát nữa ngươi sẽ chết rất thảm”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt thanh niên áo xanh đã loé lên, sát khí bắn ra bốn phía.
“Cái đồ tự đâm đầu vào chỗ chết”.
Thanh Vô Song bị làm cho mất hết mặt mũi, trên mắt tối tăm không chút ánh sáng, sát khí trong lòng đã ngưng tụ lại.
Bên cạnh hắn ta, một thanh niên áo trắng có đôi mắt sâu thẳm như ánh sao, khí chất tĩnh lặng như ánh trăng, lạnh nhạt nói: “Để cho chúng ta tới chỗ này, rồi lại nhảy vực, rốt cuộc là kẻ này có ý gì?”
Bên cạnh thanh niên áo trắng, một thanh niên mặc áo dài cũng cười nói: “Xem ra, chúng ta bị đùa giỡn…”
Lúc này, Liễu Văn Truyền nhìn về phía hai người nọ, trầm mặc không lên tiếng.
Huyền Trung Nguyệt!
Trác Văn Nguyệt!
Động thiên Huyền Nguyệt, hai trong tứ nguyệt thiên kiêu.
Trong động thiên Huyền Nguyệt có bốn vị thiên kiêu, Huyền Trung Nguyệt, Lý Ý Nguyệt, Nguyên Nguyệt Minh, Trác Văn Nguyệt, trong bốn người này, Huyền Trung Nguyệt có danh tiếng vang dội nhất.
Ngoại trừ hai người này đã đến bên ngoài, còn có hai người đứng ở bên kia.
Hai tên thanh niên kia bày ra vẻ phóng khoáng, ngông nghênh, ngồi trên đỉnh núi bên ngoài trận pháp, nhìn vào bên trong trận.
“Cô gái xinh đẹp như vậy, trong thiên hạ đúng là hiếm thấy, cô nương, có thể ra ngoài nói chuyện được không?”, một người mở miệng nói.
Lúc này, Thời Thanh Trúc nhìn về phía người kia, mở miệng nói: “Ngươi là ai?”
“Đà La cung, Đà La Nam!”
“Ồ!”
Thời Thanh Trúc lập tức nói: “Ngươi có biết vì sao Quý Trường Phong lại thảm như vậy không?”
“Vì sao?”
Thời Thanh Trúc thản nhiên cười nói: “Bởi vì hắn ta đùa giỡn ta, phu quân ta tức giận nên đã đánh cho hắn ta tàn phế luôn!”
Nghe được lời này, Đà La Nam cũng cười ha ha nói: “Ngươi cười lên trông thật là xinh đẹp, ta sẽ giết phu quân ngươi rồi cưới ngươi!”
Vạn Hạn bên cạnh Đà La Nam nhíu mày.
Bên trong trận phá, Quý Trường Phong vô cùng thê thảm cũng gào lên: “Đà La Nam, Vạn Hạn, cứu ta”.
“Yên tâm”.
Đà La Nam cười nói: “Sẽ không để cho ngươi chết ở chỗ này đâu”.
Thánh địa Thanh Dương, Thanh Vô Song.
Động thiên Huyền Nguyệt, Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt.
Đà La cung, Đà La Nam, Vạn Hạn.
Năm vị thiên kiêu tuyệt đỉnh hiện giờ tụ tập ở đây, mang theo gần trăm vị đệ tử tinh nhuệ cảnh giới Tiểu Đế Tôn của tam đại tông môn, không thể không nói là vô cùng khí thế.
Nhân lực của cả ba phương đều đã đến đây từ sớm, hơn nữa, cũng đã chuẩn bị ra tay phá trận, thế nhưng, không phá được.
Gương huyền hoả kia chính là một món bảo khí Chí Tôn cực kỳ cường đại, đại trận mà Tần Ninh thi triển lại lấy gương huyền hoả làm căn cơ, cảnh giới Tiểu Đế Tôn căn bản là không thể nào phá vỡ.
Đừng nói là Tiểu Đế Tôn, cho dù là cảnh giới Đại Đế Tôn cũng khó mà phá vỡ được.
Năm vị thiên kiêu hoàn toàn bó tay, không còn cách nào chỉ có thể chờ đợi.
Liễu Văn Truyền truyền đạt lại lời nói của Tần Ninh.
Đến đây, chờ đợi!
Lời nói kiêu ngạo như thế, làm cho mấy vị thiên kiêu ở đây đều cảm thấy bản thân không thể đi một chuyến tay không.
Đúng lúc này, tiếng xé gió đột nhiên vang lên, lại có thêm mười mấy người chạy đến.
Theo sự xuất hiện của mười mấy người kia, mấy vị thiên kiêu ở đây cũng nhíu mày.
“Kha Viêm Vũ!”
“Hoàn Khải Minh!”
Lúc này, thánh tử thánh địa Thanh Dương, Thanh Vô Song cười nói: “Hai người các ngươi cũng đến xem náo nhiệt à?”
Kha Viêm Vũ và Hoàn Khải Minh chính là đạo tử Thánh Đạo tông.
Mà Tần Ninh cũng xuất thân từ Thánh Đạo tông, hai người này, chẳng lẽ là đến để trợ giúp Tần Ninh?
Lúc này, trong lòng mấy vị thiên kiêu đều cảm thấy khó hiểu.
Kha Viêm Vũ mặc áo dài màu đỏ lửa, mỉm cười nói: “Các vị đừng hiểu lầm”.
“Hai người chúng ta đến đây vì Tần Ninh”.
Hoàn Khải Minh thản nhiên nói: “Vì giết hắn!”
Điều này, ngược lại làm cho mấy vị thiên kiêu cảm thấy vô cùng tò mò.
Thế nhưng hai người Kha Viêm Vũ và Hoàn Khải Minh dường như cũng không muốn giải thích.
Trên thực tế, không chỉ có bảy vị thiên kiêu này đến đây.
Trên đỉnh núi ở xung quanh, có một vài bóng người đang đứng đó.
Hai vị thánh tử khác đến từ thánh địa Thanh Dương, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết cũng đến đây.
Lúc trước, hai người cũng không tham gia vào việc đuổi giết Lý Nhàn Ngư, chỉ là nghe được sự việc đã làm lớn đến mức này rồi nên hai người tò mò đến xem.
Cái tên Tần Ninh đột nhiên xuất hiện kia, rốt cuộc là có bản lĩnh gì mà dám can đảm khiêu khích nhóm thiên kiêu của các đại bá chủ.
Đồng thời, hai vị thiên kiêu khác của động thiên Huyền Nguyệt cũng xuất hiện ở đây.
Chỉ có ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông là chưa từng thấy mặt.
Vạn Tiên Hướng mặc một bộ áo dài, nhìn qua có chút phong độ nhẹ nhàng, hắn ta nhìn khí thế trên đỉnh núi bên kia, không nhịn được cười nói: “Những người này, vì vị trí đứng đầu mà bất chấp tất cả…”
Niếp Như Tuyết trong trang phục màu trắng tuyết cũng mở miệng nói: “Ngược lại ta thật sự hiếu kỳ, Lý Nhàn Ngư có thực sự là đã chết rồi hay không…”
“Thế nhưng thành thật mà nói, nếu như không chết, thực lực của hắn ta… quả thực là ta và ngươi không thể sánh bằng”.
Vạn Tiên Hướng cười ha ha nói: “Đối với vị trí đứng đầu, ta cũng không mấy quan tâm, thiên kiêu trong Cửu Nguyên Vực, đứng ở trên cũng chỉ có mấy người chúng ta, thế nhưng cả Thượng Nguyên Thiên rồi Trung Tam Thiên thì sao?”
“Rất nhiều thiên kiêu, truy đuổi vị trí thứ nhất, tranh giành vị trí thứ nhất, quá mệt mỏi…”
“Chẳng bằng làm một người tự do phóng khoáng”.
Niếp Như Tuyết nhìn thoáng qua Vạn Tiên Hướng, không nhịn được cười nói: “Nếu như ngươi thoải mái như vậy, chỉ sợ sẽ lùi về sau trên con đường võ đạo, sẽ không tiến lên phía trước được”.
“Điều này cũng đúng…”
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Hai người Lý Ý Nguyệt và Nguyên Minh Nguyệt cũng đứng ở một khoảng cách không xa.
Lý Ý Nguyệt mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, dáng người thướt tha, lộ ra vài phần xinh đẹp, khuôn mặt của cô ta không tính là rung động lòng người, liếc mắt nhìn qua cũng không tính là sáng chói, nhưng khi nhìn kỹ, lại khiến cho ngươi ta lưu luyến không rời, nhìn thêm vài lần nữa, dường như sẽ bị nó mê hoặc.
Bên cạnh cô ta là Nguyên Minh Nguyệt với bộ một quần áo màu trắng đơn giản, khí chất nhẹ nhàng.
“Hai người Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt lần này gây ra chuyện lớn rồi!”, Lý Ý Nguyệt thản nhiên nói.
“Tại nơi diễn ra cuộc sơ tuyển này thì chuyện gì được tính là lớn?”, Nguyên Minh Nguyệt không nhịn được cười nói: “Mọi người đều vì tranh giành vị trí đứng đầu, thủ đoạn như thế nào thì có liên quan gì?”
“Cái mà mọi người nhìn vào, chỉ là kết quả cuối cùng”.
Lý Ý Nguyệt nghe vậy thì môi hơi giật giật nhưng cũng không nhiều lời.
Lần này, ngoại trừ năm vị đạo tử khác của Thánh Đạo tông, cùng với ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông là không có ở đây, thêm cả Mạc Thành Phong, còn những vị thiên kiêu khác, trên cơ bản là đều tập trung ở nơi này.
Chỉ vì cái tên Tần Ninh kia!
Làm cho người ta cảm thấy thật không thể tưởng tượng được.
Thời điểm mọi người đang tụ tập ở đây, ngay khi tiếng gió gào thét truyền đến, dưới vách đá, một cỗ hơi thở khủng bố đột nhiên xuất hiện.
Thân hình cao lớn trăm mét của Cửu Anh bay lên trên, vững vàng dừng ở trên vách đá.
“Tần công tử”.
“Tần Ninh!”
Liễu Văn Truyền và Thời Thanh Trúc đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Không có Tần Ninh ở đây, những người này có thể xé nát bọn họ, Liễu Văn Truyền nghĩ thầm trong lòng.
Mà Thời Thanh Trúc thì xuất phát từ nỗi lo lắng cho Tần Ninh.
Đồng thời, bên ngoài đại trận, hơn trăm người cũng trở nên cẩn thận.
Tần Ninh!
Có thể khiến cho Quý Trường Phong bị thương nặng, thực lực của kẻ này cũng không kém hơn các thiên kiêu tuyệt đỉnh, không ai dám xem thường hắn.
Chương 2523: Vị trí thứ nhất này, nhất định phải là của hắn ta!
Tần Ninh có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng một lại tương đương với thực lực của Tiểu Đế Tôn tầng bảy, đối với bất luận kẻ nào mà nói, đây đều là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, không thể nào tin được.
Lúc này, Tần Ninh từ trên người Cửu Anh đáp xuống, trong lòng còn ôm một người.
“Lý sư huynh!”
Liễu Văn Truyền nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, vẻ mặt kinh hãi.
Mà đồng thời, mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt.
Lý Nhàn Ngư!
Thực sự không chết!
Cái tên này vẫn chưa chết?
Không ít người cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lúc này, Tần Ninh ôm Lý Nhàn Ngư đặt lên trên mặt đất.
Hai mắt Lý Nhàn Ngư chậm rãi mở ra, hơi thở yếu ớt.
Dọc đường đi, Tần Ninh đã kiểm tra cho Lý Nhàn Ngư một lần, thương thế trong cơ thể gần như là đã khôi phục như ban đầu, thế nhưng cỗ lực lượng khủng bố ẩn chứa trong đài đá màu vàng kim kia dũng mãnh xâm nhập vào trong cơ thể Lý Nhàn Ngư, truyền vào trong pháp thân của hắn ta, khiến cho bây giờ, hắn ta không thể phóng ra pháp thân được.
Lực pháp thân và cơ thể võ giả có chung một nhịp thở.
Tình huống hiện giờ của Lý Nhàn Ngư là thuộc về dạng… bảo vệ, khiến cho pháp thân không thể bùng nổ.
Cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.
Liễu Văn Truyền đi đến bên cạnh Lý Nhàn Ngư, ảo não nói: “Lý sư huynh, ngươi không sao chứ?”
Lý Nhàn Ngư lắc lắc đầu rồi nhìn về phía Tần Ninh.
Lúc trước, Tần Ninh đánh một trận với Kim Cổ Lực, trên thực tế, hắn ta vẫn luôn quan sát, tuy rằng thân thể không thể nhúc nhích được, thế nhưng cửu câu ngọc Vãng Sinh Đồng đã nhìn thấy tất cả.
Mà thương thế của Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư cũng biết rõ.
Hiện tại, nhìn qua thì sắc mặt Tần Ninh vẫn tái nhợt như trước, từng đường huyết văn âm thầm ngủ đông bên ngoài da thịt, trông vô cùng khủng bố.
“Sư tôn…”
“Ừm?”
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: “Người không sao chứ?”
“Yên tâm, không chết được”.
Tần Ninh ngồi xổm xuống, bàn tay xoa xoa đầu Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, sau này làm việc cần thêm chút tâm tư”.
“Vâng…”
Lý Nhàn Ngư gật gật đầu, nước mắt đảo quanh tròng mắt.
Trên đời này, không có ai đối xử với hắn tốt hơn sư tôn.
Từ đại lục Vạn Thiên cho đến bây giờ, vẫn luôn là như thế.
Hắn ta không biết nói chuyện, không bằng Thạch Cảm Đương cả ngày líu ríu, thế nhưng mỗi lần, hắn ta đều khắc ghi trong tim.
Tần Ninh đứng dậy, chậm rãi nói: “Đám người này, là sư tôn hẹn tới đây, cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ, đó là cây bình thường, mà ngươi, là cây mà ta lựa chọn, cho dù là mưa to gió lớn, cũng không thể làm thương tổn ngươi chút nào”.
Lý Nhàn Ngư gật gật đầu.
Liễu Văn Truyền ở lại chăm sóc Lý Nhàn Ngư.
Còn Thời Thanh Trúc đi đến bên cạnh Tần Ninh, nhìn thấy huyết văn trên cổ và bàn tay của hắn…
Đó là do khi giao chiến với Kim Cổ Lực, thân thể phải thừa nhận quá nhiều sức mạnh bá đạo của ba quyển đan điển, để lại dấu vết.
“Lại khoe khoang rồi?”
Thời Thanh Trúc có chút trách cứ nói.
“Không…”
Tần Ninh vuốt ve mái tóc dài của nàng, cười nói: “Gặp một vài tình huống ngoài ý muốn, thế nhưng vẫn còn tốt”.
Giờ phút này, trong cơ thể Tần Ninh, một cỗ khí tức đang ngưng tụ.
“Ta không lừa nàng”.
Nói xong, khí thế trong cơ thể Tần Ninh lập tức khuếch tán ra bên ngoài, trong đó ẩn như nghe được tiếng rồng gầm, tiếng phượng kêu, trong sự bá đạo còn mang theo vẻ thâm trầm.
Chớp mắt, chỉ thấy trong cơ thể Tần Ninh hình như có khí huyết vô tận ngưng tụ lại, rồi chậm rãi lưu chuyển ra toàn thân.
Phong Thần Châu, có năng lực thần kỳ, sau khi cắn nuốt khí huyết Ma tộc sẽ hoá thành Tịnh Ma Châu Đan.
Mà lần này, Tần Ninh tiêu diệt thân thể của Kim Cổ Lực, tuy rằng vẫn chưa phá huỷ hồn phách, nhưng Phong Thần Châu vẫn hấp thu máu thịt cùng khí tức của tên cường giả Chí Cao Đế Tôn này như trước, hoá thành khí huyết cực kỳ tinh khiết, ngưng tụ bên trong Phong Thần Châu.
Mà giờ đây, Tần Ninh đem khí huyết đó ngưng tụ lại một chỗ.
Nhất thời, từng luồng khí huyết khủng bố tràn ngập trong cơ thể Tần Ninh.
Trong khoảnh khắc, tiếng rồng gầm phượng kêu lập tức bùng nổ.
Trong cơ thể Tần Ninh, pháp thân Phá Tán, bắt đầu lần thứ hai… Bắt đầu lần thứ ba… Lần thứ tư… Lần thứ năm…
Chỉ trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, pháp thân của Tần Ninh đã phá tán bốn lần!
Tiểu Đế Tôn tầng một.
Thăng cấp lên Tiểu Đế Tôn tầng năm.
Mà từng luồng khí huyết kia dường như vẫn không bị tán loạn, có một phần vẫn trở về cơ thể Tần Ninh như trước.
Không thể tiếp tục nữa.
Từ tầng một đến tầng năm, đây đã là cực hạn mà Tần Ninh có khả năng làm được.
Nếu như lại tiếp tục sẽ làm cho pháp thân Long Hoàng Bất Diệt xuất hiện sơ hở lớn.
Lúc này, Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, khuôn mặt tươi cười, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên hai má Tần Ninh, sau đó nàng đứng chắp tay sau lưng, cười duyên nói: “Chàng thật lợi hại”.
Một màn này khiến cho không ít người xung quanh phải ghen tị.
Tần Ninh cũng mỉm cười nói: “Tình huống ngoài ý muốn, đôi khi cũng sẽ trở thành sự trợ giúp!”
Nói xong, Tần Ninh từng bước bước ra.
“Xem ra, người muốn giết đồ nhi của ta, đều tập trung ở đây hết rồi phải không?”
Giờ phút này, thanh âm của Tần Ninh lạnh nhạt, nhưng bên trong lời nói lại giống như mang theo ma lực vô tận, khiến cho đáy lòng mọi người trầm xuống.
Tiểu Đế Tôn tầng một Tần Ninh làm cho Quý Trường Phong bị thương nặng, tuy rằng bọn họ không tận mắt nhìn thấy Tần Ninh sao làm được như vậy, nhưng có thể nghĩ được việc này tất nhiên là không đơn giản.
Huống chi, Lý Tấn Hoa, cũng là do Tần Ninh giết chết!
Mà hiện giờ, Tần Ninh đã thăng cấp lên Tiểu Đế Tôn tầng năm, mọi người, thật sự có thể ngăn cản được hắn sao?
Lúc này, Thanh Vô Song của thánh địa Thanh Dương đi ra, chậm rãi nói: “Mọi người không chấp nhận được Lý Nhàn Ngư, chuyện là do ta gây nên, không có gì phải trốn tránh”.
“Tốt!”
Lúc này, Tần Ninh cũng nói ngay: “Thừa nhận là tốt, ta chỉ sợ các ngươi không thừa nhận”.
Vút…
Một tiếng vút bỗng nhiên vang lên.
Long Hoàng Thập Tự Kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Cầm kiếm, vung tay, chém xuống.
Một cái đầu người lộc cộc lăn ra.
Quý Trường Phong, chết!
Nhất thời, xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Sắc mặt Thanh Vô Song xanh mét.
Đà La Nam và Vạn Hạn đến từ Đà La cung cũng mang vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Lúc này, Tần Ninh lấy Dung Hồn Thạch của Quý Trường Phong xuống, đưa cho Liễu Văn Truyền, nói: “Liễu Văn Truyền, lấy điểm tính luỹ ra cho Nhàn Ngư, vị trí thứ nhất này, nhất định phải là của hắn ta!”
Liễu Văn Truyền nghe vậy thì vội vàng nhận lấy Dung Hồn Thạch, trong phút chốc, hai tay vẫn còn đang run rẩy.
Cảnh tượng giống như đang nằm mơ, làm cho lòng người phát run.
Nhưng Liễu Văn Truyền là kích động đến run rẩy.
Tần Ninh, quá cường đại!
Võ giả bình thường, người nào tăng lên cảnh giới mà không phải cẩn thận, sợ rằng sẽ xuất hiện sai lệnh gì đó.
Thế nhưng Tần Ninh lại bá đạo như thế.
Tầng một đến tầng năm, pháp thân trực tiếp trải qua bốn lần phá tán, kiểu tu hành như vậy, ai mà dám?
Chỉ có duy nhất một mình Tần Ninh!
Lúc này, Tần Ninh vung tay lên, đại trận tiêu tan.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn quanh bốn phía, lạnh nhạt nói: “Từng người một lên thì không đã ghiền, cùng lên cả đi!”
“Hy vọng, các ngươi đừng có chạy, như vậy, ta còn phải đi tìm các ngươi, việc này rất… không thú vị!”
Ầm…
Trong khoảnh khắc.
Một bộ quần áo trắng.
Thanh niên tóc bay tán loạn.
Cầm trường kiếm trong tay.
Vô cùng cuồng vọng.
Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, Đà La Nam, Vạn Hạn, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ, bảy vị đại thiên kiêu, bảy vị thiên chi kiêu tử không ai có thể sánh bằng trong cả Cửu Nguyên Vực, đều không rõ trong lòng đang có cảm nhận gì.
Thế nhưng bây giờ, rút lui, là không có khả năng.
“Giết!”
Thanh Vô Song nói xong thì trong tay cũng xuất hiện một thanh trường kiếm, tóc dài tung bay, khí chất xuất trần, dẫn đầu đám người ra tay.
Chương 2524: Cửu Tử Mẫu Toả Hồn Kiếm
Đến lượt Huyền Trung Nguyệt của động thiên Huyền Nguyệt, lúc này, trong tay hắn ta cũng xuất hiện một lưỡi dao sắc bén màu bạc giống như vầng trăng khuyết, chân đạp vào hư không, rồi lao đến.
Đà La Nam cười lớn, trong tay cầm theo một thanh khoan đao, cách khoảng không chém ra.
Ba người xung phong.
Bốn người Trác Văn Nguyệt, Vạn Hạn, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ cũng theo sát đánh đến.
Bốn phía, hơn trăm vị cao thủ cảnh giới Tiểu Đế Tôn lại như hổ rình mồi.
Mà cùng lúc đó, ở đỉnh núi phía xa xa, giữa không trung, bốn người Lý Ý Nguyệt, Nguyên Minh Nguyệt, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết cũng nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này.
Một bước tiến vào tầng năm.
Rốt cuộc đây là con đường tu hành gì?
Hơn nữa, thăng cấp như vậy, thật sự không lo lắng sau này, khi tăng cảnh giới sẽ tạo thành tình huống căn cơ không vững chắc hay sao?
Cái tên Tần Ninh này, bỗng nhiên từ Thánh Đạo tông chui ra, cả người đều vô cùng kỳ lạ.
Mà hiện tại, lại luôn miệng nói muốn đòi lại công bằng cho Lý Nhàn Ngư, càng khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.
Lúc này, bảy vị thiên kiêu đứng đầu Tiểu Đế Tôn tầng bảy đã lập tức đánh đến.
Bảy vị thiên kiêu, nháy mắt bày ra thiên phú của bản thân, khí thế khủng bố bùng nổ, lực lượng pháp thân tản ra đủ loại màu sắc.
Rất khó để tưởng tượng, mấy ngày trước, những vị thiên kiêu này liên hợp với nhau, đối phó với Lý Nhàn Ngư, đem Lý Nhàn Ngư đẩy vào đường chết.
Mà mấy ngày sau, những vị này lại tiếp tục liên hợp lại, đối phó với Tần Ninh.
Chỉ là lần này, sẽ như thế nào?
Nhìn thấy ba người cầm đầu là Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt và Đà La Nam, ánh mắt Tần Ninh mang theo sát khí.
“Cút cho ta!”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh chém ra một kiếm.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, kiếm chiêu của ý cảnh tầng bốn.
Một kiếm chém ra, hư ảnh rồng vàng lập tức bùng nổ, khí thế khủng bố càn quét ra xung quanh.
Ầm…
Âm thanh gầm rú, nứt vỡ kịch liệt vang lên.
Giữa lực xung kích, kiếm khí nháy mắt chém thẳng về phía ba người.
Ba người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt và Đà La Nam căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện lui về, thế nhưng ngay khi kiếm khí phóng tới trước mặt ba người, áp lực khủng bố truyền đến, khiến cho bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt, cơ thể lui về sau.
Mà lúc này, Tần Ninh lần thứ hai bước ra, chém xuống một kiếm.
“Tiểu Đế Kiếm”.
Lần này, kiếm chiêu biến hoá kỳ lạ khó lường, như thần long ẩn nấp trong mây đen, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Kiếm này, là đánh về phía Vạn Hạn.
Vạn Hạn lập tức thay đổi sắc mặt, hắn ta nhắm mặt, bấm tay niệm pháp quyết, ngưng tụ lực lượng pháp thân.
“Pháp thân Vạn Thạch!”
“Vạn Thạch Thuẫn Nham!”
Một lời vừa dứt, pháp thân hình lá chăn bùng nổ mở ra.
Thế nhưng, ngay sau dó, kiếm khí của Tần Ninh đã lao đến.
Pháp thuẫn bị kiếm khí chém trúng, nháy mắt vỡ tan.
Thứ vỡ tan theo, còn có thân thể của Vạn Hạn.
Máu tươi chảy xuống, tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Lúc này, cơ thể của Vạn Hạn đã bị bổ thành hai nửa.
Đà La Cung, nhị thiếu cung chủ, đã chết.
Giờ phút này, sắc mặt của sáu vị thiên kiêu còn lại vô cùng khó coi.
Không thể tiếp tục đánh!
Nếu đánh tiếp, nhất định sẽ chết.
Lúc này, trong lòng Thanh Vô Song đã sinh ra ý nghĩ rút lui.
Một kiếm chém chết một vị thiên kiêu, Tiểu Đế Tôn tầng năm Tần Ninh, còn khủng bố hơn so với Lý Nhàn Ngư.
Mà mấy người bọn họ bao vây tấn công Lý Nhàn Ngư, có thể thắng được.
Thế nhưng bao vây tấn công Tần Ninh… chưa chắc là sẽ thắng.
Khả năng cao là sẽ chết.
“Đây là đại thiên kiêu hiện giờ của Cửu Nguyên Vực sao? Một thế hệ người trẻ tuổi dẫn đầu sao? Sao lại không chịu nổi một đòn thế này? Vô dụng như vậy à?”
Tần Ninh đứng trên đỉnh núi, quát: “Thế nào? Bây giờ sợ rồi sao?”
Giờ phút này, mọi âm thanh đều tan biến.
Đà La Nam nhìn thi thể của Quý Trường Phong, lại nhìn thi thể của Vạn Hạn, hai mắt đỏ bừng giống như là đã trở nên điên cuồng.
Điều này sao có thể xảy ra?
“Chỉ vậy mà đã sợ sao?”
Đột nhiên, Đà La Nam quát khẽ: “Chỉ vậy mà đã sợ hãi?”
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Đà La Nam.
“Chúng ta có trăm vị Tiểu Đế Tôn, chẳng lẽ còn phải sợ một tên Tiểu Đế Tôn tầng năm như hắn hay sao?”
Đà La Nam nhìn về phía Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt, quát: “Trận chiến ngày hôm nay, không thể nào che giấu được, nếu như chúng ta cứ như vậy mà rút lui, thì chính là trò cười lớn nhất Cửu Nguyên Vực!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt khẽ thay đổi.
Năm người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, Hô Diên Bân, Mạc Thành Phong và Loan Vân Tuỳ chính là thiên kiêu mạnh nhất trong ngũ đại bá chủ, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí đứng đầu trong cuộc tranh tài trong vực lần này.
Thực lực của năm người mạnh hơn một chút so với những thiên chi kiêu tử khác.
Đà La Nam thấy lời nói của mình hiệu quả, liền tiếp tục nói: “Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, hai người các ngươi phối hợp, ta tấn công chính!”
Đà La Nam chính là một trong năm thiếu cung chủ của Đà La cung, không chỉ vậy, hắn ta còn là con ruột của Đà La Khôn.
Trên người, tất nhiên là vẫn còn con át chủ bài chưa lật.
Nghe được lời này của Đà La Nam, Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt cũng gật gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh cầm trường kiếm trong tay, nhìn về phía Đà La Nam, không nói gì.
Đà La Nam mang vẻ mặt lạnh như băng, chăm chú nhìn Tần Ninh.
Dưới tình huống như vậy, hắn ngược lại muốn nhìn xem, cái tên Đà La Nam này sẽ có hành động gì.
Đà La Nam nhìn về phía Tần Ninh, hai tay mở ra rồi đột nhiên nắm chặt.
Bỗng nhiên, xung quanh hắn ta như có gió lốc vô tận tập trung lại.
Trông cơn gió lốc, hai bên trái phải của Đà La Nam đồng thời xuất hiện mười tám hư ảnh.
Mười tám hư ảnh dần dần ngưng tụ thành thực thể, hoá thành mười tám thanh trường kiếm.
“Cửu Tử Mẫu Toả Hồn Kiếm!”
Trong đám người, một âm thanh kinh ngạc vang lên.
“Là Cửu Tử Toả Hồn Kiếm mà năm đó Đà La Khôn sử dụng!”
Lúc này, con ngươi của Thanh Vô Song hơi co lại.
Đây là bảo khí Chí Tôn bát phẩm, không phải một món, mà là một bộ.
Cửu Tử Mẫu Toả Hồn Kiếm, bao gồm chín thanh mẫu kiếm và chín thanh tử kiếm, hợp thành một bộ.
Năm đó, Đà La Khôn ở cảnh giới Đại Đế Tôn đã dùng bộ bảo kiếm Chí Tôn này chém giết không biết bao nhiêu cường giả siêu cấp cấp bậc Tối Cao Chí Tôn.
Mà hiện tại, bộ kiếm này được truyền lại cho Đà La Nam.
Hai mắt Thanh Vô Song trở nên lạnh lùng.
Nếu như ở giai đoạn cuối cùng của cuộc tranh tài trong vực, Đà La Nam thi triển ra bộ kiếm này, phối hợp cùng với kiếm pháp mà phụ thân dạy cho hắn ta thì ai có thể ngăn cản được Đà La Nam?
Cái tên này, giấu kỹ như vậy.
Lúc này, Đà La Nam quát: “Đồng loạt ra tay theo ta, giết chết kẻ này!”
Lần này, Đà La Nam đã hoàn toàn bị chọc giận.
Quý Trường Phong.
Vạn Hạn.
Đều đã chết.
Đây là nỗi sỉ nhục lớn của Đà La cung.
Mà sự sỉ nhục này, hắn ta phải tự mình đoạt lại.
Trong lúc đó, Đà La Nam điều khiển mười tám kiếm ảnh, đánh về phía Tần Ninh.
Chín thanh mẫu kiếm mang sát khí vô tận, giống như là mở ra tất cả mọi thứ trên thế gian, mà chín thanh tử kiếm lại theo sát phía sau, bộc phát ra khí thế cực kỳ cường đại.
Tử kiếm mượn dùng khí thế bùng nổ của mẫu kiếm, mẫu kiếm theo tử kiếm, cũng mang khí thế vô địch.
Nháy mắt, chín thanh mẫu kiếm và chín thanh tử kiếm giống như là xuất hiện chín hư ảnh của Đà La Nam, lao về phía Tần Ninh.
Thấy một màn như vậy, hai người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt cũng lần nữa bộc phát pháp thân, một trái một phải đánh đến.
Đồng thời, ba người Trác Văn Nguyệt, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ cũng từ sau lưng Tần Ninh đánh đến.
Sáu vị thiên kiêu, vào lúc này, sát khí bộc phát ra lại càng thêm mạnh mẽ hơn so với vừa rồi, bọn họ giữ vững tinh thần, chém giết Tần Ninh.
Hắn nhìn về phía sáu người cầm đầu, cùng với hơn trăm người đánh tới, bàn tay Tần Ninh nắm chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm.
Ánh mắt dừng lại trên người Đà La Nam.
Bàn tay siết chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm.
“Tiểu Đế Kiếm”.
Vẫn là cái tên này như trước, nhưng lần này, kiếm chiêu lại thay đổi.
Một kiếm vung lên rồi lại chém xuống.
Chương 2525: Ngươi hãy tha cho ta một mạng đi, làm ơn!
Khoảnh khắc ấy, cả đất trời quanh đây tĩnh lặng như tờ.
Xung quanh Tần Ninh như không còn một ai, chỉ có một mình hắn.
Tâm cảnh hắn đã chìm vào Long Hoàng Thập Tự Kiếm.
Vào lúc này, thân kiếm Long Hoàng Thập Tự Kiếm ấy lột xác, không bùng nổ trong kiếm khí màu vàng và màu xanh nữa mà là sự hợp nhất của hai sắc màu. Giờ đây, kiếm khí ngang tàng chém xuống.
Sau nhát kiếm, kiếm khí ngất trời tỏa tia sáng xanh ánh kim phút chốc đã giáng xuống.
Lúc này, tất cả mọi người đều thấy rằng.
Ở hàng đầu tiên, Cửu Tử Mẫu Tỏa Hồn Kiếm gồm mười tám thánh kiếm trước mặt Đà La Nam bị kiếm khí bổ xuống, ánh sáng tức thì trở nên ảm đạm.
Thứ tối tăm theo thánh kiếm, là đôi mắt của Đà La Nam.
Kiếm khí quét qua cơ thể hắn ta.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sinh khí trong người Đà La Nam rối loạn hoàn toàn.
Sau khi nhát kiếm cuối cùng chém xuống, Đà La Nam ngã xuống đất. Hiện giờ cơ thể hắn ta bị từng đạo kiếm khí đâm thủng, toàn thân bị tàn phá nặng nề. Hắn ta nằm gục trên nền đất, không còn chút sức sống nào nữa.
Chết rồi.
Chỉ với một kiếm.
Lại là một kiếm duy nhất.
Giờ phút này, Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Giờ thì cho dù tên khốn kiếp nào nói rằng mình có thể chỉ huy thì họ cũng không bao giờ ra tay lần nào nữa.
Tần Ninh, là quái vật!
"Đi!"
Thanh Vô Song lập tức quát lớn.
"Rút lui!"
Bấy giờ Huyền Trung Nguyệt cũng ra lệnh với khuôn mặt tái mét.
"Hai người định đi đâu đấy?"
Bỗng có một giọng nói cất lên, Tần Ninh lại nắm chặt tay lại.
"Tiểu Đế Trảo!"
Cú trảo được tung ra khiến cả hư không như có dấu hiệu sụp đổ, Tần Ninh thẳng tay tóm lấy hai người Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt.
Hai người họ muốn né tránh nhưng không thành công.
Tần Ninh chậm rãi thu tay lại, hai người trở lại bên cạnh hắn.
"Không, không, không...", Huyền Trung Nguyệt la hét om sòm: "Tất cả đều là kế hoạch của Thanh Vô Song, không liên quan gì tới ta hết!"
Thanh Vô Song thì mặt xanh như tàu lá chuối, quát: "Huyền Trung Nguyệt, ngươi đúng là tên nhát cáy!"
"Ngươi thì dũng cảm chắc? Ngươi gan dạ thế thì sao lại liên lạc với bọn ta cùng nhau ra tay với Lý Nhàn Ngư làm gì? Ngươi dũng cảm, ngươi không sợ chết thì đừng có mà chạy!"
Bị Huyền Trung Nguyệt chửi rủa mấy câu, sắc mặt Thanh Vô Song nhất thời trở nên khó coi.
Nhưng hắn ta lại quay sang Tần Ninh mà hét: "Tần Ninh, ngươi có biết mình đang làm gì không? Đà La Nam là con của đại cung chủ Đà La Khôn, phụ thân ta chính là Thanh Dương Hoa, nếu ngươi dám giết ta..."
Bành...
Thanh Vô Song chưa kịp nói hết câu.
Thì đã bị một cú trảo bóp vỡ đầu.
"Sao ta lại không dám?"
Tần Ninh dửng dưng hỏi.
Thanh Vô Song đã thành một cái xác không đầu.
Giờ thì tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Hơn một trăm người chạy tán loạn.
Nhưng Tần Ninh chẳng ngó ngàng gì tới cảnh tượng đó.
"Trác Văn Nguyệt!"
"Hoàn Khải Minh!"
"Kha Viêm Vũ!"
"Ba ngươi đừng hòng chạy..."
Tần Ninh vừa nói vừa tung một cú chưởng từ đằng xa, cứ như thể giờ đây cả thiên địa đều nằm dưới sự kiểm soát của hắn vậy.
Lúc này, ba bóng người thụt lùi, xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt bị Tần Ninh bắt, không sao vùng vẫy thoát ra nổi, dường như giờ đây đến cả Tiểu Đế Tôn thất phẩm cũng thành một trò cười.
Còn những người khác thế nào thì Tần Ninh không quan tâm, để mặc bọn chúng chạy trốn.
Bốn bóng người bị cố định trước mặt Tần Ninh, từ "không ai sánh bằng" tới "sợ mất mật" chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi.
"Sợ rồi sao?"
Tần Ninh nhìn về phía bốn người, chậm rãi hỏi.
"Tần Ninh, tha cho ta một mạng!", Huyền Trung Nguyệt cầu xin: "Ngươi hãy tha cho ta một mạng đi, làm ơn!"
"Ta tha cho ngươi một mạng ư? Có bao giờ ngươi nghĩ tới chuyện tha cho đồ đệ ta một mạng không?"
Tần Ninh lắc đầu, siết chặt bàn tay lại.
Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt còn muốn giãy giụa nhưng không còn sức lực nào nữa.
Dưới ánh nhìn của Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ, hai người bị Tần Ninh dập tắt sinh lực một cách cương quyết, chết oan chết uổng.
Lúc này, Tần Ninh đứng chắp tay nhìn xung quanh, cười nhẹ và nói: "Hóng chuyện xong vẫn chưa đi là muốn chịu chết đúng không?"
Câu này hắn dành cho đông đảo đệ tử đang dán mắt vào bên này quan sát.
Nghe thấy câu ấy, những người đó lũ lượt bỏ chạy ngay.
Lý Ý Nguyệt và Nguyên Nguyệt Minh.
Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết.
Cùng với vô số cường giả Tiểu Đế Tôn hùng mạnh thuộc những thế lực lớn khác.
Tần Ninh mà nổi máu giết người là không thèm đếm xỉa đến bất cứ điều gì.
Đà La Khôn, đại cung chủ Đà La cung, được mệnh danh là cường giả mạnh nhất Cửu Nguyên Vực, Đà La Nam là con trai độc nhất của ông ta, ai mà không quan tâm chú ý?
Thanh Vô Song là con trai của Thanh Dương Hoa - thánh chủ thánh địa Thanh Dương, ai mà không biết?
Nhưng Tần Ninh vẫn muốn giết.
Vì những kẻ này đã đẩy đồ đệ của hắn vào đường cùng!
Chẳng mấy chốc bầu không khí đã yên tĩnh trở lại.
Tần Ninh nhìn Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ.
Lần cuối thấy hai người là khi hắn tham gia buổi sát hạch để vào Thánh Đạo tông.
Chẳng qua do lúc đó hai người này chỉ đứng nhìn cuộc tranh chấp giữa hắn và Tư Mã Tuyết Thiên, không tỏ ra đề phòng hắn.
Nhưng lần này...
Đệ tử Viêm Môn và Nhật Nguyệt Hội lại nhận lệnh giết Tần Ninh hắn.
Hắn nhìn về phía hai người, cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay, từ tốn hỏi: "Vì sao lại muốn giết ta?"
Kha Viêm Vũ nói thẳng: "Ngươi động thủ đi!"
"Ồ? Không sợ chết nhỉ!"
Tần Ninh mỉm cười, nói: "Vậy thì để xem là ngươi mạnh miệng hơn hay kiếm của ta mạnh hơn!"
Dứt lời, hắn lại gần Kha Viêm Vũ, thẳng thừng dùng Long Hoàng Thập Tự Kiếm rạch bụng hắn ta. Hắn từ từ xắn ống tay áo lên rồi đưa một tay vào bụng Kha Viêm Vũ.
Giữa vùng bụng be bét máu, Tần Ninh tóm lấy một đoạn ruột của hắn ta rồi kéo luôn ra ngoài. Hình ảnh ấy kinh khủng đến mức không ai dám nhìn.
Tiếp đó, Tần Ninh nói: "Thân thể của võ giả mạnh mẽ vô cùng nhưng không đồng nghĩa với việc không sợ đau. Đau có nhiều cấp độ, trước đây ta thích chia cảm giác đau làm mười tám cấp độ, trong truyền thuyết địa ngục có mười tám tầng, tầng sau khủng khiếp hơn tầng trước, mười tám cấp độ đau đớn cũng là cấp sau đau hơn cấp trước".
"Ngươi xem".
Nói xong, hắn lại thò tay vào lần nữa và lấy dạ dày ra khỏi bụng Kha Viêm Vũ.
Tần Ninh đã thẳng tay giật dạ dày của hắn ta xuống.
Giờ đây, cơ thể Kha Viêm Vũ bị cú trảo giam cầm, sắc mặt trắng tái, toàn thân run rẩy, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn ta gầm thét: "Ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi!"
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Muốn chết sao? Đâu có được!"
"Ta không cho ngươi chết đâu, ngươi có thể chịu được nỗi đau này mà, trăm năm cũng không chết được!”
Giờ phút này, Kha Viêm Vũ như đã hóa điên, hai mắt hắn ta long sòng sọc, giận dữ quát mắng: "Tần Ninh, nếu biết có ngày hôm nay thì ngay lúc ngươi nhập môn ta đã giết ngươi rồi, giết ngươi rồi..."
Vị đạo tử này đã trở nên điên loạn.
Liễu Văn Truyền ở đằng sau cũng ớn lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Tần Ninh đáng sợ chết đi được.
Lúc vui thì có thể nhã nhặn, hiền lành, từ tốn đấy, nhưng giết người thì không bao giờ chớp mắt đâu.
"Hoàn Khải Minh, ngươi đừng vội, rồi sẽ đến lượt ngươi thôi".
Thế rồi Tần Ninh quay sang Kha Viêm Vũ, nói tiếp: "Ta sẽ làm từ từ thôi, ta có cả nghìn, cả vạn cách cạy miệng ngươi ra mà".
Tần Ninh cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm, lại rạch một đường ở ngực hắn ta để lấy tim, rồi rạch một đường ở đùi để lấy các kinh mạch ra...
Qua một lúc, Kha Viêm Vũ như bán sống bán chết.
"Ta nói!"
Thật lâu sau, hắn ta mới thoi thóp lên tiếng: "Ta nói..."
Hiện tại có thể xác định được, Trần Nhất Mặc không chết.
Đây cũng xem như là chuyện tốt.
Tần Ninh nhìn về phía Kim Cổ Lực, lại nói: “Đại ca Kim Cổ Trát của ngươi, có thực lực thế nào?”
“Chí Cao Đế Tôn tầng mười!”
Kim Cổ Lực vội vàng nói: “Thực lực của đại ca ta không yếu hơn năm người Đà La Khôn, Thanh Dương Hoa kia…”
“Nhưng cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, phải không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu không phải vì như thế, tộc Kim Nguyệt và tộc Ám Nguyệt các ngươi, đã sớm trực tiếp ra quân, tiêu diệt năm bá chủ của Cửu Nguyên Vực”.
Kim Cổ Lực cũng nói: “Cũng không chỉ có một nguyên nhân như thế, Nhân tộc vẫn quen thuộc với Nhân tộc hơn, nếu như chúng ta tiêu diệt tất cả các thế lực, muốn thống trị Cửu Nguyên Vực cũng không đơn giản như vậy”.
“Lần này, Đà La Khôn định tuyên bố bí mật gì?”
Tần Ninh lại hỏi.
“Ta không biết!”
Kim Cổ Lực vội vàng nói: “Ta thực sự không biết, ta đã ở chỗ này đã rất lâu rồi, lần này, đại ca có kế hoạch gì, ta thực sự không biết, thế nhưng ta có thể giúp ngươi điều tra, thân phận ta ở tộc Kim Nguyệt cực kỳ tôn quý, ta đi hỏi đại ca ta, đại ca ta nhất định sẽ nói cho ta biết!”
“Ngươi là kẻ ngốc hay ta là kẻ khờ? Thả ngươi đi rồi, ta còn có thể hỏi ngươi cái gì nữa?”
Nghe được lời này, Kim Cổ Lực sửng sốt, vẻ mặt đau khổ.
“Sau lưng tộc Kim Nguyệt, tộc Ám Nguyệt và tộc Thanh Mộc là ai?”
“Là thánh tộc Thiên Mục!”
Thánh tộc Thiên Mục?
Tần Ninh nhớ kỹ cái tên này.
“Ta hỏi ngươi, Thánh Đạo tông có quan hệ như thế nào với Ma tộc?”
“Thánh Đạo tông?”, Kim Cổ Lực ngẩn người, nói: “Ta không biết!”
“Ngươi không biết?”
“Ta thực sự không biết, tộc Kim Nguyệt và tộc Ám Nguyệt vẫn luôn chia ra để hành động, cho dù có liên hệ thì cũng là đại ca của ta và những người khác, ta… không mấy quan tâm việc trong tộc!”
“Thật không?”
Tần Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Kim Cổ Lực.
Qua một hồi lâu, Tần Ninh mới nói tiếp: “Vậy vì sao ngươi lại bắt đồ nhi của ta, ngươi muốn làm cái gì?”
“Thời điểm tên này đi vào đây, cũng chỉ còn nửa cái mạng, lại xâm nhập vào khu vực của ta, ta thấy pháp thân của hắn ta cường đại, có ý định muốn… cắn nuốt pháp thân để cho mình dùng, ai biết… pháp thân của tên này lại biến thành một vũ khí bảo vệ, ta không phá được, nên ở lại đây chờ đợi…”
“Ai mà ngờ, lại đợi được ngươi đến…”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Vậy ngươi ở chỗ này chờ đợi cái gì?”
“Bản thân ngươi ẩn nấp ở nơi đây, là do ai sai khiến?”
“Đại ca của ta!”
Kim Cổ Lực lập tức nói: “Đại ca ta nói, để ta ở đây chờ đợi, tiếp theo sẽ có chuyện lớn cần ta đi làm”.
Tần Ninh quan sát kỹ Kim Cổ Lực, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía đài đá màu vàng kim, nói: “Ta đã nhìn thấy, thứ ẩn chứa bên trong đài đá màu vàng kim này chính là một ý cảnh võ đạo của Chí Cao Đế Tôn, có phải là ngươi đang dự định dung hợp nó không?”
Kim Cổ Lực rụt cổ lại, gật gật đầu.
“Là của ai?”
“Huyền Không lão nhân của động thiên Huyền Nguyệt!”
Huyền Không lão nhân!
Tần Ninh nhíu mày.
Huyền Không lão nhân, hắn có quen biết.
Năm đó, khi còn ở Cửu Nguyên Vực, người đứng đầu động thiên Huyền Nguyệt chính là Huyền Không.
Mà lần này, theo Tần Ninh được biết, vị Huyền Không này đã mất tích từ rất lâu rồi…
Đã chết.
Tần Ninh còn nhớ rõ, Huyền Không có quan hệ không tồi với Trần Nhất Mặc, thậm chí, Huyền Không còn dự định chọn Trần Nhất Mặc làm con rể.
Đây đã là chuyện từ mấy vạn năm trước.
Tần Ninh nhìn về phía đài đá màu vàng kim, sau đó đảo mắt nhìn về Kim Cổ Lực, chậm rãi nói: “Ta sẽ không giết ngươi, tạm thời để lại cho ngươi một mạng”.
“Được được được”.
“Nhưng mà…”
Tần Ninh cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay, nháy mắt chém xuống: “Thân thể ngươi, không thể tồn tại!”
Ầm…
Trong khoảnh khắc, thân thể Kim Cổ Lực bị nổ tung, một hư ảnh hồn phách xuất hiện giữa không trung.
Tần Ninh búng tay, hư ảnh hồn phách kia rơi vào lòng bàn tay hắn, từng đạo phù chú được đánh ra, hồn phách bị trói buộc, ngay sau đó, Tần Ninh đem hồn phách của Kim Cổ Lực giam giữ trong hồn hải của mình.
“A…”
Lúc này, Kim Cổ Lực rít gào nói: “Tần Ninh, ta nói với ngươi nhiều chuyện như vậy, vì sao ngươi còn muốn phá huỷ thân thể của ta?”
“Bây giờ, ngươi không có tư cách để cò kè mặc cả với ta!”
Kim Cổ Lực nghe vậy thì sắc mặt mang theo vài phần không cam lòng.
Thân thể bị huỷ, thực lực sẽ bị giảm xuống một khoảng lớn.
Cho dù tái tạo lại thân xác, nhưng sao có thể tốt bằng thân xác mà ông ta đã dùng bấy lâu nay?
Đáng ghét, đáng ghét!
Lúc này, Tần Ninh cũng không thèm để ý đến Kim Cổ Lực đang rít gào mà trực tiếp đến gần đài đá.
Chín con mắt.
Trong mỗi một con mắt đều ngưng tụ ra chín đường ngọc câu.
Tám mươi mốt đường ngọc câu, ngay khi Tần Ninh tới gần Lý Nhàn Ngư đã lập tức bùng nổ, giống như có tám mươi mốt ánh sáng đỏ muốn giết chết Tần Ninh.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía chín con mắt, thản nhiên nói: “Ta đang cứu hắn ta!”
Tám mươi mốt ngọc câu vẫn không động đậy.
Mà lúc này, bỗng nhiên có một con mắt trong số đó lơ lửng giữa không trung, rồi dần dần hạ xuống, rơi vào lòng bàn tay Tần Ninh.
Bên trong mắt đồng kia phát ra âm thanh thì thầm, bay bổng trong không khí.
“Sư tôn…”
Theo âm thanh nho nhỏ vang lên, chín con mắt đã biến mất không thấy đâu, tất cả đều hạ xuống, quay về cơ thể Lý Nhàn Ngư.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng nhìn thấy trên đài đá vàng kim kia có từng tia sáng màu vàng tản ra, rơi vào cơ thể Lý Nhàn Ngư rồi cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Đợi tất cả mọi việc xong xuôi, cơ thể Lý Nhàn Ngư bắt đầu xuất hiện tiếng hít thở chậm rãi.
Tần Ninh từng bước tiến lại gần Lý Nhàn Ngư, chậm rãi nâng người hắn ta dậy rồi kiểm tra hơi thở, lúc này, hắn mới thực sự thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…”
Lúc này, sức lực toàn thân của Tần Ninh giống như là đã tiêu tán hết, cuối cùng vẫn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Lấy cảnh giới Tiểu Đế Tôn, mượn thần uy của ba quyển đan điển, trấn áp một vị cường giả siêu cấp Chí Cao Đế Tôn, đây đã là cực hạn của Tần Ninh.
Mà dưới cực hạn này, phải dùng thân thể cường độ cao, thừa nhận lực lượng bùng nổ của ba quyển đan điển.
Cho tới bây giờ, Tần Ninh mới thực sự yên lòng.
“Cửu Anh…”
“Có!”
Thân hình Cửu Anh xuất hiện, nó nhìn về phía Tần Ninh.
“Tần gia, ngươi không sao chứ?”
Lúc này, khuôn mặt Tần Ninh trắng bệch đến mức đáng sợ, trông hệt như quỷ, hơn nữa, trên cánh tay và giữa cổ còn có huyết văn nhàn nhạt.
“Không chết được…”
Tần Ninh khoát tay, lập tức nói: “Đưa chúng ta lên trên đi”.
“Được!”
Cửu Anh thật cẩn thận nâng Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đang hôn mê lên.
Cửu Anh yếu ớt nói: “Tần gia, phía trên có thể… còn có người…”
“Không sao”.
Tần Ninh phất tay nói: “Cho dù chỉ còn lại một hơi, giết bọn họ, vẫn là chuyện rất đơn giản”.
Cửu Anh gầm lên một tiếng rồi bay vút lên trên…
Cùng lúc đó.
Trên đỉnh vách núi, tại nơi rộng lớn như vậy, nhìn kỹ lại mới thấy, giờ phút này ở đó đã tụ tập hơn trăm người.
Mà những người kia đứng tập trung lại một chỗ, dáng vẻ như hổ rình mồi nhìn về phía bờ vách núi, lúc này, bên vách núi, ba bóng người đang đứng đó.
Thời Thanh Trúc.
Liễu Văn Truyền.
Quý Trường Phong.
Thời Thanh Trúc ngồi trên một tảng đá, một tay chống cằm, trông có vẻ nhàm chán, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn như có như không nhìn về phía bờ vách núi, có chút lo lắng.
Còn Liễu Văn Truyền thì như hổ rình mồi đứng chắn ở phía trước, dáng vẻ đề phòng.
Mà Quý Trường Phong thì giống như chó chết nằm ở một bên, dưới những ánh mắt chăm chú nhìn qua đây, có thể nói là mất hết thể diện, vô cùng xấu hổ.
Chương 2522: Các tử tụ tập
“Liễu Văn Truyền, mở đại trận ra!”
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Liễu Văn Truyền nhìn về phía người nọ, ánh mắt vẫn không đổi, khuôn mặt mang theo chút lạnh lùng nói: “Không mở được”.
“Liễu Văn Truyền, ngươi không cần tự tìm đường chết, Lý Nhàn Ngư đã chết, ở trong thánh địa Thanh Dương, ngươi đã không còn chỗ dựa vững chắc!”
Liễu Văn Truyền nhìn thanh niên áo xanh kia, hờ hững nói: “Thanh Vô Song, nếu như bây giờ ngươi tiếp tục ngạo mạn, vậy thì đợi lát nữa ngươi sẽ chết rất thảm”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt thanh niên áo xanh đã loé lên, sát khí bắn ra bốn phía.
“Cái đồ tự đâm đầu vào chỗ chết”.
Thanh Vô Song bị làm cho mất hết mặt mũi, trên mắt tối tăm không chút ánh sáng, sát khí trong lòng đã ngưng tụ lại.
Bên cạnh hắn ta, một thanh niên áo trắng có đôi mắt sâu thẳm như ánh sao, khí chất tĩnh lặng như ánh trăng, lạnh nhạt nói: “Để cho chúng ta tới chỗ này, rồi lại nhảy vực, rốt cuộc là kẻ này có ý gì?”
Bên cạnh thanh niên áo trắng, một thanh niên mặc áo dài cũng cười nói: “Xem ra, chúng ta bị đùa giỡn…”
Lúc này, Liễu Văn Truyền nhìn về phía hai người nọ, trầm mặc không lên tiếng.
Huyền Trung Nguyệt!
Trác Văn Nguyệt!
Động thiên Huyền Nguyệt, hai trong tứ nguyệt thiên kiêu.
Trong động thiên Huyền Nguyệt có bốn vị thiên kiêu, Huyền Trung Nguyệt, Lý Ý Nguyệt, Nguyên Nguyệt Minh, Trác Văn Nguyệt, trong bốn người này, Huyền Trung Nguyệt có danh tiếng vang dội nhất.
Ngoại trừ hai người này đã đến bên ngoài, còn có hai người đứng ở bên kia.
Hai tên thanh niên kia bày ra vẻ phóng khoáng, ngông nghênh, ngồi trên đỉnh núi bên ngoài trận pháp, nhìn vào bên trong trận.
“Cô gái xinh đẹp như vậy, trong thiên hạ đúng là hiếm thấy, cô nương, có thể ra ngoài nói chuyện được không?”, một người mở miệng nói.
Lúc này, Thời Thanh Trúc nhìn về phía người kia, mở miệng nói: “Ngươi là ai?”
“Đà La cung, Đà La Nam!”
“Ồ!”
Thời Thanh Trúc lập tức nói: “Ngươi có biết vì sao Quý Trường Phong lại thảm như vậy không?”
“Vì sao?”
Thời Thanh Trúc thản nhiên cười nói: “Bởi vì hắn ta đùa giỡn ta, phu quân ta tức giận nên đã đánh cho hắn ta tàn phế luôn!”
Nghe được lời này, Đà La Nam cũng cười ha ha nói: “Ngươi cười lên trông thật là xinh đẹp, ta sẽ giết phu quân ngươi rồi cưới ngươi!”
Vạn Hạn bên cạnh Đà La Nam nhíu mày.
Bên trong trận phá, Quý Trường Phong vô cùng thê thảm cũng gào lên: “Đà La Nam, Vạn Hạn, cứu ta”.
“Yên tâm”.
Đà La Nam cười nói: “Sẽ không để cho ngươi chết ở chỗ này đâu”.
Thánh địa Thanh Dương, Thanh Vô Song.
Động thiên Huyền Nguyệt, Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt.
Đà La cung, Đà La Nam, Vạn Hạn.
Năm vị thiên kiêu tuyệt đỉnh hiện giờ tụ tập ở đây, mang theo gần trăm vị đệ tử tinh nhuệ cảnh giới Tiểu Đế Tôn của tam đại tông môn, không thể không nói là vô cùng khí thế.
Nhân lực của cả ba phương đều đã đến đây từ sớm, hơn nữa, cũng đã chuẩn bị ra tay phá trận, thế nhưng, không phá được.
Gương huyền hoả kia chính là một món bảo khí Chí Tôn cực kỳ cường đại, đại trận mà Tần Ninh thi triển lại lấy gương huyền hoả làm căn cơ, cảnh giới Tiểu Đế Tôn căn bản là không thể nào phá vỡ.
Đừng nói là Tiểu Đế Tôn, cho dù là cảnh giới Đại Đế Tôn cũng khó mà phá vỡ được.
Năm vị thiên kiêu hoàn toàn bó tay, không còn cách nào chỉ có thể chờ đợi.
Liễu Văn Truyền truyền đạt lại lời nói của Tần Ninh.
Đến đây, chờ đợi!
Lời nói kiêu ngạo như thế, làm cho mấy vị thiên kiêu ở đây đều cảm thấy bản thân không thể đi một chuyến tay không.
Đúng lúc này, tiếng xé gió đột nhiên vang lên, lại có thêm mười mấy người chạy đến.
Theo sự xuất hiện của mười mấy người kia, mấy vị thiên kiêu ở đây cũng nhíu mày.
“Kha Viêm Vũ!”
“Hoàn Khải Minh!”
Lúc này, thánh tử thánh địa Thanh Dương, Thanh Vô Song cười nói: “Hai người các ngươi cũng đến xem náo nhiệt à?”
Kha Viêm Vũ và Hoàn Khải Minh chính là đạo tử Thánh Đạo tông.
Mà Tần Ninh cũng xuất thân từ Thánh Đạo tông, hai người này, chẳng lẽ là đến để trợ giúp Tần Ninh?
Lúc này, trong lòng mấy vị thiên kiêu đều cảm thấy khó hiểu.
Kha Viêm Vũ mặc áo dài màu đỏ lửa, mỉm cười nói: “Các vị đừng hiểu lầm”.
“Hai người chúng ta đến đây vì Tần Ninh”.
Hoàn Khải Minh thản nhiên nói: “Vì giết hắn!”
Điều này, ngược lại làm cho mấy vị thiên kiêu cảm thấy vô cùng tò mò.
Thế nhưng hai người Kha Viêm Vũ và Hoàn Khải Minh dường như cũng không muốn giải thích.
Trên thực tế, không chỉ có bảy vị thiên kiêu này đến đây.
Trên đỉnh núi ở xung quanh, có một vài bóng người đang đứng đó.
Hai vị thánh tử khác đến từ thánh địa Thanh Dương, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết cũng đến đây.
Lúc trước, hai người cũng không tham gia vào việc đuổi giết Lý Nhàn Ngư, chỉ là nghe được sự việc đã làm lớn đến mức này rồi nên hai người tò mò đến xem.
Cái tên Tần Ninh đột nhiên xuất hiện kia, rốt cuộc là có bản lĩnh gì mà dám can đảm khiêu khích nhóm thiên kiêu của các đại bá chủ.
Đồng thời, hai vị thiên kiêu khác của động thiên Huyền Nguyệt cũng xuất hiện ở đây.
Chỉ có ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông là chưa từng thấy mặt.
Vạn Tiên Hướng mặc một bộ áo dài, nhìn qua có chút phong độ nhẹ nhàng, hắn ta nhìn khí thế trên đỉnh núi bên kia, không nhịn được cười nói: “Những người này, vì vị trí đứng đầu mà bất chấp tất cả…”
Niếp Như Tuyết trong trang phục màu trắng tuyết cũng mở miệng nói: “Ngược lại ta thật sự hiếu kỳ, Lý Nhàn Ngư có thực sự là đã chết rồi hay không…”
“Thế nhưng thành thật mà nói, nếu như không chết, thực lực của hắn ta… quả thực là ta và ngươi không thể sánh bằng”.
Vạn Tiên Hướng cười ha ha nói: “Đối với vị trí đứng đầu, ta cũng không mấy quan tâm, thiên kiêu trong Cửu Nguyên Vực, đứng ở trên cũng chỉ có mấy người chúng ta, thế nhưng cả Thượng Nguyên Thiên rồi Trung Tam Thiên thì sao?”
“Rất nhiều thiên kiêu, truy đuổi vị trí thứ nhất, tranh giành vị trí thứ nhất, quá mệt mỏi…”
“Chẳng bằng làm một người tự do phóng khoáng”.
Niếp Như Tuyết nhìn thoáng qua Vạn Tiên Hướng, không nhịn được cười nói: “Nếu như ngươi thoải mái như vậy, chỉ sợ sẽ lùi về sau trên con đường võ đạo, sẽ không tiến lên phía trước được”.
“Điều này cũng đúng…”
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Hai người Lý Ý Nguyệt và Nguyên Minh Nguyệt cũng đứng ở một khoảng cách không xa.
Lý Ý Nguyệt mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, dáng người thướt tha, lộ ra vài phần xinh đẹp, khuôn mặt của cô ta không tính là rung động lòng người, liếc mắt nhìn qua cũng không tính là sáng chói, nhưng khi nhìn kỹ, lại khiến cho ngươi ta lưu luyến không rời, nhìn thêm vài lần nữa, dường như sẽ bị nó mê hoặc.
Bên cạnh cô ta là Nguyên Minh Nguyệt với bộ một quần áo màu trắng đơn giản, khí chất nhẹ nhàng.
“Hai người Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt lần này gây ra chuyện lớn rồi!”, Lý Ý Nguyệt thản nhiên nói.
“Tại nơi diễn ra cuộc sơ tuyển này thì chuyện gì được tính là lớn?”, Nguyên Minh Nguyệt không nhịn được cười nói: “Mọi người đều vì tranh giành vị trí đứng đầu, thủ đoạn như thế nào thì có liên quan gì?”
“Cái mà mọi người nhìn vào, chỉ là kết quả cuối cùng”.
Lý Ý Nguyệt nghe vậy thì môi hơi giật giật nhưng cũng không nhiều lời.
Lần này, ngoại trừ năm vị đạo tử khác của Thánh Đạo tông, cùng với ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông là không có ở đây, thêm cả Mạc Thành Phong, còn những vị thiên kiêu khác, trên cơ bản là đều tập trung ở nơi này.
Chỉ vì cái tên Tần Ninh kia!
Làm cho người ta cảm thấy thật không thể tưởng tượng được.
Thời điểm mọi người đang tụ tập ở đây, ngay khi tiếng gió gào thét truyền đến, dưới vách đá, một cỗ hơi thở khủng bố đột nhiên xuất hiện.
Thân hình cao lớn trăm mét của Cửu Anh bay lên trên, vững vàng dừng ở trên vách đá.
“Tần công tử”.
“Tần Ninh!”
Liễu Văn Truyền và Thời Thanh Trúc đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Không có Tần Ninh ở đây, những người này có thể xé nát bọn họ, Liễu Văn Truyền nghĩ thầm trong lòng.
Mà Thời Thanh Trúc thì xuất phát từ nỗi lo lắng cho Tần Ninh.
Đồng thời, bên ngoài đại trận, hơn trăm người cũng trở nên cẩn thận.
Tần Ninh!
Có thể khiến cho Quý Trường Phong bị thương nặng, thực lực của kẻ này cũng không kém hơn các thiên kiêu tuyệt đỉnh, không ai dám xem thường hắn.
Chương 2523: Vị trí thứ nhất này, nhất định phải là của hắn ta!
Tần Ninh có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng một lại tương đương với thực lực của Tiểu Đế Tôn tầng bảy, đối với bất luận kẻ nào mà nói, đây đều là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, không thể nào tin được.
Lúc này, Tần Ninh từ trên người Cửu Anh đáp xuống, trong lòng còn ôm một người.
“Lý sư huynh!”
Liễu Văn Truyền nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, vẻ mặt kinh hãi.
Mà đồng thời, mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt.
Lý Nhàn Ngư!
Thực sự không chết!
Cái tên này vẫn chưa chết?
Không ít người cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lúc này, Tần Ninh ôm Lý Nhàn Ngư đặt lên trên mặt đất.
Hai mắt Lý Nhàn Ngư chậm rãi mở ra, hơi thở yếu ớt.
Dọc đường đi, Tần Ninh đã kiểm tra cho Lý Nhàn Ngư một lần, thương thế trong cơ thể gần như là đã khôi phục như ban đầu, thế nhưng cỗ lực lượng khủng bố ẩn chứa trong đài đá màu vàng kim kia dũng mãnh xâm nhập vào trong cơ thể Lý Nhàn Ngư, truyền vào trong pháp thân của hắn ta, khiến cho bây giờ, hắn ta không thể phóng ra pháp thân được.
Lực pháp thân và cơ thể võ giả có chung một nhịp thở.
Tình huống hiện giờ của Lý Nhàn Ngư là thuộc về dạng… bảo vệ, khiến cho pháp thân không thể bùng nổ.
Cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.
Liễu Văn Truyền đi đến bên cạnh Lý Nhàn Ngư, ảo não nói: “Lý sư huynh, ngươi không sao chứ?”
Lý Nhàn Ngư lắc lắc đầu rồi nhìn về phía Tần Ninh.
Lúc trước, Tần Ninh đánh một trận với Kim Cổ Lực, trên thực tế, hắn ta vẫn luôn quan sát, tuy rằng thân thể không thể nhúc nhích được, thế nhưng cửu câu ngọc Vãng Sinh Đồng đã nhìn thấy tất cả.
Mà thương thế của Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư cũng biết rõ.
Hiện tại, nhìn qua thì sắc mặt Tần Ninh vẫn tái nhợt như trước, từng đường huyết văn âm thầm ngủ đông bên ngoài da thịt, trông vô cùng khủng bố.
“Sư tôn…”
“Ừm?”
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: “Người không sao chứ?”
“Yên tâm, không chết được”.
Tần Ninh ngồi xổm xuống, bàn tay xoa xoa đầu Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, sau này làm việc cần thêm chút tâm tư”.
“Vâng…”
Lý Nhàn Ngư gật gật đầu, nước mắt đảo quanh tròng mắt.
Trên đời này, không có ai đối xử với hắn tốt hơn sư tôn.
Từ đại lục Vạn Thiên cho đến bây giờ, vẫn luôn là như thế.
Hắn ta không biết nói chuyện, không bằng Thạch Cảm Đương cả ngày líu ríu, thế nhưng mỗi lần, hắn ta đều khắc ghi trong tim.
Tần Ninh đứng dậy, chậm rãi nói: “Đám người này, là sư tôn hẹn tới đây, cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ, đó là cây bình thường, mà ngươi, là cây mà ta lựa chọn, cho dù là mưa to gió lớn, cũng không thể làm thương tổn ngươi chút nào”.
Lý Nhàn Ngư gật gật đầu.
Liễu Văn Truyền ở lại chăm sóc Lý Nhàn Ngư.
Còn Thời Thanh Trúc đi đến bên cạnh Tần Ninh, nhìn thấy huyết văn trên cổ và bàn tay của hắn…
Đó là do khi giao chiến với Kim Cổ Lực, thân thể phải thừa nhận quá nhiều sức mạnh bá đạo của ba quyển đan điển, để lại dấu vết.
“Lại khoe khoang rồi?”
Thời Thanh Trúc có chút trách cứ nói.
“Không…”
Tần Ninh vuốt ve mái tóc dài của nàng, cười nói: “Gặp một vài tình huống ngoài ý muốn, thế nhưng vẫn còn tốt”.
Giờ phút này, trong cơ thể Tần Ninh, một cỗ khí tức đang ngưng tụ.
“Ta không lừa nàng”.
Nói xong, khí thế trong cơ thể Tần Ninh lập tức khuếch tán ra bên ngoài, trong đó ẩn như nghe được tiếng rồng gầm, tiếng phượng kêu, trong sự bá đạo còn mang theo vẻ thâm trầm.
Chớp mắt, chỉ thấy trong cơ thể Tần Ninh hình như có khí huyết vô tận ngưng tụ lại, rồi chậm rãi lưu chuyển ra toàn thân.
Phong Thần Châu, có năng lực thần kỳ, sau khi cắn nuốt khí huyết Ma tộc sẽ hoá thành Tịnh Ma Châu Đan.
Mà lần này, Tần Ninh tiêu diệt thân thể của Kim Cổ Lực, tuy rằng vẫn chưa phá huỷ hồn phách, nhưng Phong Thần Châu vẫn hấp thu máu thịt cùng khí tức của tên cường giả Chí Cao Đế Tôn này như trước, hoá thành khí huyết cực kỳ tinh khiết, ngưng tụ bên trong Phong Thần Châu.
Mà giờ đây, Tần Ninh đem khí huyết đó ngưng tụ lại một chỗ.
Nhất thời, từng luồng khí huyết khủng bố tràn ngập trong cơ thể Tần Ninh.
Trong khoảnh khắc, tiếng rồng gầm phượng kêu lập tức bùng nổ.
Trong cơ thể Tần Ninh, pháp thân Phá Tán, bắt đầu lần thứ hai… Bắt đầu lần thứ ba… Lần thứ tư… Lần thứ năm…
Chỉ trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, pháp thân của Tần Ninh đã phá tán bốn lần!
Tiểu Đế Tôn tầng một.
Thăng cấp lên Tiểu Đế Tôn tầng năm.
Mà từng luồng khí huyết kia dường như vẫn không bị tán loạn, có một phần vẫn trở về cơ thể Tần Ninh như trước.
Không thể tiếp tục nữa.
Từ tầng một đến tầng năm, đây đã là cực hạn mà Tần Ninh có khả năng làm được.
Nếu như lại tiếp tục sẽ làm cho pháp thân Long Hoàng Bất Diệt xuất hiện sơ hở lớn.
Lúc này, Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, khuôn mặt tươi cười, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên hai má Tần Ninh, sau đó nàng đứng chắp tay sau lưng, cười duyên nói: “Chàng thật lợi hại”.
Một màn này khiến cho không ít người xung quanh phải ghen tị.
Tần Ninh cũng mỉm cười nói: “Tình huống ngoài ý muốn, đôi khi cũng sẽ trở thành sự trợ giúp!”
Nói xong, Tần Ninh từng bước bước ra.
“Xem ra, người muốn giết đồ nhi của ta, đều tập trung ở đây hết rồi phải không?”
Giờ phút này, thanh âm của Tần Ninh lạnh nhạt, nhưng bên trong lời nói lại giống như mang theo ma lực vô tận, khiến cho đáy lòng mọi người trầm xuống.
Tiểu Đế Tôn tầng một Tần Ninh làm cho Quý Trường Phong bị thương nặng, tuy rằng bọn họ không tận mắt nhìn thấy Tần Ninh sao làm được như vậy, nhưng có thể nghĩ được việc này tất nhiên là không đơn giản.
Huống chi, Lý Tấn Hoa, cũng là do Tần Ninh giết chết!
Mà hiện giờ, Tần Ninh đã thăng cấp lên Tiểu Đế Tôn tầng năm, mọi người, thật sự có thể ngăn cản được hắn sao?
Lúc này, Thanh Vô Song của thánh địa Thanh Dương đi ra, chậm rãi nói: “Mọi người không chấp nhận được Lý Nhàn Ngư, chuyện là do ta gây nên, không có gì phải trốn tránh”.
“Tốt!”
Lúc này, Tần Ninh cũng nói ngay: “Thừa nhận là tốt, ta chỉ sợ các ngươi không thừa nhận”.
Vút…
Một tiếng vút bỗng nhiên vang lên.
Long Hoàng Thập Tự Kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Cầm kiếm, vung tay, chém xuống.
Một cái đầu người lộc cộc lăn ra.
Quý Trường Phong, chết!
Nhất thời, xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Sắc mặt Thanh Vô Song xanh mét.
Đà La Nam và Vạn Hạn đến từ Đà La cung cũng mang vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Lúc này, Tần Ninh lấy Dung Hồn Thạch của Quý Trường Phong xuống, đưa cho Liễu Văn Truyền, nói: “Liễu Văn Truyền, lấy điểm tính luỹ ra cho Nhàn Ngư, vị trí thứ nhất này, nhất định phải là của hắn ta!”
Liễu Văn Truyền nghe vậy thì vội vàng nhận lấy Dung Hồn Thạch, trong phút chốc, hai tay vẫn còn đang run rẩy.
Cảnh tượng giống như đang nằm mơ, làm cho lòng người phát run.
Nhưng Liễu Văn Truyền là kích động đến run rẩy.
Tần Ninh, quá cường đại!
Võ giả bình thường, người nào tăng lên cảnh giới mà không phải cẩn thận, sợ rằng sẽ xuất hiện sai lệnh gì đó.
Thế nhưng Tần Ninh lại bá đạo như thế.
Tầng một đến tầng năm, pháp thân trực tiếp trải qua bốn lần phá tán, kiểu tu hành như vậy, ai mà dám?
Chỉ có duy nhất một mình Tần Ninh!
Lúc này, Tần Ninh vung tay lên, đại trận tiêu tan.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn quanh bốn phía, lạnh nhạt nói: “Từng người một lên thì không đã ghiền, cùng lên cả đi!”
“Hy vọng, các ngươi đừng có chạy, như vậy, ta còn phải đi tìm các ngươi, việc này rất… không thú vị!”
Ầm…
Trong khoảnh khắc.
Một bộ quần áo trắng.
Thanh niên tóc bay tán loạn.
Cầm trường kiếm trong tay.
Vô cùng cuồng vọng.
Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, Đà La Nam, Vạn Hạn, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ, bảy vị đại thiên kiêu, bảy vị thiên chi kiêu tử không ai có thể sánh bằng trong cả Cửu Nguyên Vực, đều không rõ trong lòng đang có cảm nhận gì.
Thế nhưng bây giờ, rút lui, là không có khả năng.
“Giết!”
Thanh Vô Song nói xong thì trong tay cũng xuất hiện một thanh trường kiếm, tóc dài tung bay, khí chất xuất trần, dẫn đầu đám người ra tay.
Chương 2524: Cửu Tử Mẫu Toả Hồn Kiếm
Đến lượt Huyền Trung Nguyệt của động thiên Huyền Nguyệt, lúc này, trong tay hắn ta cũng xuất hiện một lưỡi dao sắc bén màu bạc giống như vầng trăng khuyết, chân đạp vào hư không, rồi lao đến.
Đà La Nam cười lớn, trong tay cầm theo một thanh khoan đao, cách khoảng không chém ra.
Ba người xung phong.
Bốn người Trác Văn Nguyệt, Vạn Hạn, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ cũng theo sát đánh đến.
Bốn phía, hơn trăm vị cao thủ cảnh giới Tiểu Đế Tôn lại như hổ rình mồi.
Mà cùng lúc đó, ở đỉnh núi phía xa xa, giữa không trung, bốn người Lý Ý Nguyệt, Nguyên Minh Nguyệt, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết cũng nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này.
Một bước tiến vào tầng năm.
Rốt cuộc đây là con đường tu hành gì?
Hơn nữa, thăng cấp như vậy, thật sự không lo lắng sau này, khi tăng cảnh giới sẽ tạo thành tình huống căn cơ không vững chắc hay sao?
Cái tên Tần Ninh này, bỗng nhiên từ Thánh Đạo tông chui ra, cả người đều vô cùng kỳ lạ.
Mà hiện tại, lại luôn miệng nói muốn đòi lại công bằng cho Lý Nhàn Ngư, càng khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.
Lúc này, bảy vị thiên kiêu đứng đầu Tiểu Đế Tôn tầng bảy đã lập tức đánh đến.
Bảy vị thiên kiêu, nháy mắt bày ra thiên phú của bản thân, khí thế khủng bố bùng nổ, lực lượng pháp thân tản ra đủ loại màu sắc.
Rất khó để tưởng tượng, mấy ngày trước, những vị thiên kiêu này liên hợp với nhau, đối phó với Lý Nhàn Ngư, đem Lý Nhàn Ngư đẩy vào đường chết.
Mà mấy ngày sau, những vị này lại tiếp tục liên hợp lại, đối phó với Tần Ninh.
Chỉ là lần này, sẽ như thế nào?
Nhìn thấy ba người cầm đầu là Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt và Đà La Nam, ánh mắt Tần Ninh mang theo sát khí.
“Cút cho ta!”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh chém ra một kiếm.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, kiếm chiêu của ý cảnh tầng bốn.
Một kiếm chém ra, hư ảnh rồng vàng lập tức bùng nổ, khí thế khủng bố càn quét ra xung quanh.
Ầm…
Âm thanh gầm rú, nứt vỡ kịch liệt vang lên.
Giữa lực xung kích, kiếm khí nháy mắt chém thẳng về phía ba người.
Ba người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt và Đà La Nam căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện lui về, thế nhưng ngay khi kiếm khí phóng tới trước mặt ba người, áp lực khủng bố truyền đến, khiến cho bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt, cơ thể lui về sau.
Mà lúc này, Tần Ninh lần thứ hai bước ra, chém xuống một kiếm.
“Tiểu Đế Kiếm”.
Lần này, kiếm chiêu biến hoá kỳ lạ khó lường, như thần long ẩn nấp trong mây đen, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Kiếm này, là đánh về phía Vạn Hạn.
Vạn Hạn lập tức thay đổi sắc mặt, hắn ta nhắm mặt, bấm tay niệm pháp quyết, ngưng tụ lực lượng pháp thân.
“Pháp thân Vạn Thạch!”
“Vạn Thạch Thuẫn Nham!”
Một lời vừa dứt, pháp thân hình lá chăn bùng nổ mở ra.
Thế nhưng, ngay sau dó, kiếm khí của Tần Ninh đã lao đến.
Pháp thuẫn bị kiếm khí chém trúng, nháy mắt vỡ tan.
Thứ vỡ tan theo, còn có thân thể của Vạn Hạn.
Máu tươi chảy xuống, tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Lúc này, cơ thể của Vạn Hạn đã bị bổ thành hai nửa.
Đà La Cung, nhị thiếu cung chủ, đã chết.
Giờ phút này, sắc mặt của sáu vị thiên kiêu còn lại vô cùng khó coi.
Không thể tiếp tục đánh!
Nếu đánh tiếp, nhất định sẽ chết.
Lúc này, trong lòng Thanh Vô Song đã sinh ra ý nghĩ rút lui.
Một kiếm chém chết một vị thiên kiêu, Tiểu Đế Tôn tầng năm Tần Ninh, còn khủng bố hơn so với Lý Nhàn Ngư.
Mà mấy người bọn họ bao vây tấn công Lý Nhàn Ngư, có thể thắng được.
Thế nhưng bao vây tấn công Tần Ninh… chưa chắc là sẽ thắng.
Khả năng cao là sẽ chết.
“Đây là đại thiên kiêu hiện giờ của Cửu Nguyên Vực sao? Một thế hệ người trẻ tuổi dẫn đầu sao? Sao lại không chịu nổi một đòn thế này? Vô dụng như vậy à?”
Tần Ninh đứng trên đỉnh núi, quát: “Thế nào? Bây giờ sợ rồi sao?”
Giờ phút này, mọi âm thanh đều tan biến.
Đà La Nam nhìn thi thể của Quý Trường Phong, lại nhìn thi thể của Vạn Hạn, hai mắt đỏ bừng giống như là đã trở nên điên cuồng.
Điều này sao có thể xảy ra?
“Chỉ vậy mà đã sợ sao?”
Đột nhiên, Đà La Nam quát khẽ: “Chỉ vậy mà đã sợ hãi?”
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Đà La Nam.
“Chúng ta có trăm vị Tiểu Đế Tôn, chẳng lẽ còn phải sợ một tên Tiểu Đế Tôn tầng năm như hắn hay sao?”
Đà La Nam nhìn về phía Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt, quát: “Trận chiến ngày hôm nay, không thể nào che giấu được, nếu như chúng ta cứ như vậy mà rút lui, thì chính là trò cười lớn nhất Cửu Nguyên Vực!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt khẽ thay đổi.
Năm người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, Hô Diên Bân, Mạc Thành Phong và Loan Vân Tuỳ chính là thiên kiêu mạnh nhất trong ngũ đại bá chủ, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí đứng đầu trong cuộc tranh tài trong vực lần này.
Thực lực của năm người mạnh hơn một chút so với những thiên chi kiêu tử khác.
Đà La Nam thấy lời nói của mình hiệu quả, liền tiếp tục nói: “Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, hai người các ngươi phối hợp, ta tấn công chính!”
Đà La Nam chính là một trong năm thiếu cung chủ của Đà La cung, không chỉ vậy, hắn ta còn là con ruột của Đà La Khôn.
Trên người, tất nhiên là vẫn còn con át chủ bài chưa lật.
Nghe được lời này của Đà La Nam, Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt cũng gật gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh cầm trường kiếm trong tay, nhìn về phía Đà La Nam, không nói gì.
Đà La Nam mang vẻ mặt lạnh như băng, chăm chú nhìn Tần Ninh.
Dưới tình huống như vậy, hắn ngược lại muốn nhìn xem, cái tên Đà La Nam này sẽ có hành động gì.
Đà La Nam nhìn về phía Tần Ninh, hai tay mở ra rồi đột nhiên nắm chặt.
Bỗng nhiên, xung quanh hắn ta như có gió lốc vô tận tập trung lại.
Trông cơn gió lốc, hai bên trái phải của Đà La Nam đồng thời xuất hiện mười tám hư ảnh.
Mười tám hư ảnh dần dần ngưng tụ thành thực thể, hoá thành mười tám thanh trường kiếm.
“Cửu Tử Mẫu Toả Hồn Kiếm!”
Trong đám người, một âm thanh kinh ngạc vang lên.
“Là Cửu Tử Toả Hồn Kiếm mà năm đó Đà La Khôn sử dụng!”
Lúc này, con ngươi của Thanh Vô Song hơi co lại.
Đây là bảo khí Chí Tôn bát phẩm, không phải một món, mà là một bộ.
Cửu Tử Mẫu Toả Hồn Kiếm, bao gồm chín thanh mẫu kiếm và chín thanh tử kiếm, hợp thành một bộ.
Năm đó, Đà La Khôn ở cảnh giới Đại Đế Tôn đã dùng bộ bảo kiếm Chí Tôn này chém giết không biết bao nhiêu cường giả siêu cấp cấp bậc Tối Cao Chí Tôn.
Mà hiện tại, bộ kiếm này được truyền lại cho Đà La Nam.
Hai mắt Thanh Vô Song trở nên lạnh lùng.
Nếu như ở giai đoạn cuối cùng của cuộc tranh tài trong vực, Đà La Nam thi triển ra bộ kiếm này, phối hợp cùng với kiếm pháp mà phụ thân dạy cho hắn ta thì ai có thể ngăn cản được Đà La Nam?
Cái tên này, giấu kỹ như vậy.
Lúc này, Đà La Nam quát: “Đồng loạt ra tay theo ta, giết chết kẻ này!”
Lần này, Đà La Nam đã hoàn toàn bị chọc giận.
Quý Trường Phong.
Vạn Hạn.
Đều đã chết.
Đây là nỗi sỉ nhục lớn của Đà La cung.
Mà sự sỉ nhục này, hắn ta phải tự mình đoạt lại.
Trong lúc đó, Đà La Nam điều khiển mười tám kiếm ảnh, đánh về phía Tần Ninh.
Chín thanh mẫu kiếm mang sát khí vô tận, giống như là mở ra tất cả mọi thứ trên thế gian, mà chín thanh tử kiếm lại theo sát phía sau, bộc phát ra khí thế cực kỳ cường đại.
Tử kiếm mượn dùng khí thế bùng nổ của mẫu kiếm, mẫu kiếm theo tử kiếm, cũng mang khí thế vô địch.
Nháy mắt, chín thanh mẫu kiếm và chín thanh tử kiếm giống như là xuất hiện chín hư ảnh của Đà La Nam, lao về phía Tần Ninh.
Thấy một màn như vậy, hai người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt cũng lần nữa bộc phát pháp thân, một trái một phải đánh đến.
Đồng thời, ba người Trác Văn Nguyệt, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ cũng từ sau lưng Tần Ninh đánh đến.
Sáu vị thiên kiêu, vào lúc này, sát khí bộc phát ra lại càng thêm mạnh mẽ hơn so với vừa rồi, bọn họ giữ vững tinh thần, chém giết Tần Ninh.
Hắn nhìn về phía sáu người cầm đầu, cùng với hơn trăm người đánh tới, bàn tay Tần Ninh nắm chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm.
Ánh mắt dừng lại trên người Đà La Nam.
Bàn tay siết chặt Long Hoàng Thập Tự Kiếm.
“Tiểu Đế Kiếm”.
Vẫn là cái tên này như trước, nhưng lần này, kiếm chiêu lại thay đổi.
Một kiếm vung lên rồi lại chém xuống.
Chương 2525: Ngươi hãy tha cho ta một mạng đi, làm ơn!
Khoảnh khắc ấy, cả đất trời quanh đây tĩnh lặng như tờ.
Xung quanh Tần Ninh như không còn một ai, chỉ có một mình hắn.
Tâm cảnh hắn đã chìm vào Long Hoàng Thập Tự Kiếm.
Vào lúc này, thân kiếm Long Hoàng Thập Tự Kiếm ấy lột xác, không bùng nổ trong kiếm khí màu vàng và màu xanh nữa mà là sự hợp nhất của hai sắc màu. Giờ đây, kiếm khí ngang tàng chém xuống.
Sau nhát kiếm, kiếm khí ngất trời tỏa tia sáng xanh ánh kim phút chốc đã giáng xuống.
Lúc này, tất cả mọi người đều thấy rằng.
Ở hàng đầu tiên, Cửu Tử Mẫu Tỏa Hồn Kiếm gồm mười tám thánh kiếm trước mặt Đà La Nam bị kiếm khí bổ xuống, ánh sáng tức thì trở nên ảm đạm.
Thứ tối tăm theo thánh kiếm, là đôi mắt của Đà La Nam.
Kiếm khí quét qua cơ thể hắn ta.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sinh khí trong người Đà La Nam rối loạn hoàn toàn.
Sau khi nhát kiếm cuối cùng chém xuống, Đà La Nam ngã xuống đất. Hiện giờ cơ thể hắn ta bị từng đạo kiếm khí đâm thủng, toàn thân bị tàn phá nặng nề. Hắn ta nằm gục trên nền đất, không còn chút sức sống nào nữa.
Chết rồi.
Chỉ với một kiếm.
Lại là một kiếm duy nhất.
Giờ phút này, Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Giờ thì cho dù tên khốn kiếp nào nói rằng mình có thể chỉ huy thì họ cũng không bao giờ ra tay lần nào nữa.
Tần Ninh, là quái vật!
"Đi!"
Thanh Vô Song lập tức quát lớn.
"Rút lui!"
Bấy giờ Huyền Trung Nguyệt cũng ra lệnh với khuôn mặt tái mét.
"Hai người định đi đâu đấy?"
Bỗng có một giọng nói cất lên, Tần Ninh lại nắm chặt tay lại.
"Tiểu Đế Trảo!"
Cú trảo được tung ra khiến cả hư không như có dấu hiệu sụp đổ, Tần Ninh thẳng tay tóm lấy hai người Thanh Vô Song và Huyền Trung Nguyệt.
Hai người họ muốn né tránh nhưng không thành công.
Tần Ninh chậm rãi thu tay lại, hai người trở lại bên cạnh hắn.
"Không, không, không...", Huyền Trung Nguyệt la hét om sòm: "Tất cả đều là kế hoạch của Thanh Vô Song, không liên quan gì tới ta hết!"
Thanh Vô Song thì mặt xanh như tàu lá chuối, quát: "Huyền Trung Nguyệt, ngươi đúng là tên nhát cáy!"
"Ngươi thì dũng cảm chắc? Ngươi gan dạ thế thì sao lại liên lạc với bọn ta cùng nhau ra tay với Lý Nhàn Ngư làm gì? Ngươi dũng cảm, ngươi không sợ chết thì đừng có mà chạy!"
Bị Huyền Trung Nguyệt chửi rủa mấy câu, sắc mặt Thanh Vô Song nhất thời trở nên khó coi.
Nhưng hắn ta lại quay sang Tần Ninh mà hét: "Tần Ninh, ngươi có biết mình đang làm gì không? Đà La Nam là con của đại cung chủ Đà La Khôn, phụ thân ta chính là Thanh Dương Hoa, nếu ngươi dám giết ta..."
Bành...
Thanh Vô Song chưa kịp nói hết câu.
Thì đã bị một cú trảo bóp vỡ đầu.
"Sao ta lại không dám?"
Tần Ninh dửng dưng hỏi.
Thanh Vô Song đã thành một cái xác không đầu.
Giờ thì tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Hơn một trăm người chạy tán loạn.
Nhưng Tần Ninh chẳng ngó ngàng gì tới cảnh tượng đó.
"Trác Văn Nguyệt!"
"Hoàn Khải Minh!"
"Kha Viêm Vũ!"
"Ba ngươi đừng hòng chạy..."
Tần Ninh vừa nói vừa tung một cú chưởng từ đằng xa, cứ như thể giờ đây cả thiên địa đều nằm dưới sự kiểm soát của hắn vậy.
Lúc này, ba bóng người thụt lùi, xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt bị Tần Ninh bắt, không sao vùng vẫy thoát ra nổi, dường như giờ đây đến cả Tiểu Đế Tôn thất phẩm cũng thành một trò cười.
Còn những người khác thế nào thì Tần Ninh không quan tâm, để mặc bọn chúng chạy trốn.
Bốn bóng người bị cố định trước mặt Tần Ninh, từ "không ai sánh bằng" tới "sợ mất mật" chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi.
"Sợ rồi sao?"
Tần Ninh nhìn về phía bốn người, chậm rãi hỏi.
"Tần Ninh, tha cho ta một mạng!", Huyền Trung Nguyệt cầu xin: "Ngươi hãy tha cho ta một mạng đi, làm ơn!"
"Ta tha cho ngươi một mạng ư? Có bao giờ ngươi nghĩ tới chuyện tha cho đồ đệ ta một mạng không?"
Tần Ninh lắc đầu, siết chặt bàn tay lại.
Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt còn muốn giãy giụa nhưng không còn sức lực nào nữa.
Dưới ánh nhìn của Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ, hai người bị Tần Ninh dập tắt sinh lực một cách cương quyết, chết oan chết uổng.
Lúc này, Tần Ninh đứng chắp tay nhìn xung quanh, cười nhẹ và nói: "Hóng chuyện xong vẫn chưa đi là muốn chịu chết đúng không?"
Câu này hắn dành cho đông đảo đệ tử đang dán mắt vào bên này quan sát.
Nghe thấy câu ấy, những người đó lũ lượt bỏ chạy ngay.
Lý Ý Nguyệt và Nguyên Nguyệt Minh.
Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết.
Cùng với vô số cường giả Tiểu Đế Tôn hùng mạnh thuộc những thế lực lớn khác.
Tần Ninh mà nổi máu giết người là không thèm đếm xỉa đến bất cứ điều gì.
Đà La Khôn, đại cung chủ Đà La cung, được mệnh danh là cường giả mạnh nhất Cửu Nguyên Vực, Đà La Nam là con trai độc nhất của ông ta, ai mà không quan tâm chú ý?
Thanh Vô Song là con trai của Thanh Dương Hoa - thánh chủ thánh địa Thanh Dương, ai mà không biết?
Nhưng Tần Ninh vẫn muốn giết.
Vì những kẻ này đã đẩy đồ đệ của hắn vào đường cùng!
Chẳng mấy chốc bầu không khí đã yên tĩnh trở lại.
Tần Ninh nhìn Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ.
Lần cuối thấy hai người là khi hắn tham gia buổi sát hạch để vào Thánh Đạo tông.
Chẳng qua do lúc đó hai người này chỉ đứng nhìn cuộc tranh chấp giữa hắn và Tư Mã Tuyết Thiên, không tỏ ra đề phòng hắn.
Nhưng lần này...
Đệ tử Viêm Môn và Nhật Nguyệt Hội lại nhận lệnh giết Tần Ninh hắn.
Hắn nhìn về phía hai người, cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay, từ tốn hỏi: "Vì sao lại muốn giết ta?"
Kha Viêm Vũ nói thẳng: "Ngươi động thủ đi!"
"Ồ? Không sợ chết nhỉ!"
Tần Ninh mỉm cười, nói: "Vậy thì để xem là ngươi mạnh miệng hơn hay kiếm của ta mạnh hơn!"
Dứt lời, hắn lại gần Kha Viêm Vũ, thẳng thừng dùng Long Hoàng Thập Tự Kiếm rạch bụng hắn ta. Hắn từ từ xắn ống tay áo lên rồi đưa một tay vào bụng Kha Viêm Vũ.
Giữa vùng bụng be bét máu, Tần Ninh tóm lấy một đoạn ruột của hắn ta rồi kéo luôn ra ngoài. Hình ảnh ấy kinh khủng đến mức không ai dám nhìn.
Tiếp đó, Tần Ninh nói: "Thân thể của võ giả mạnh mẽ vô cùng nhưng không đồng nghĩa với việc không sợ đau. Đau có nhiều cấp độ, trước đây ta thích chia cảm giác đau làm mười tám cấp độ, trong truyền thuyết địa ngục có mười tám tầng, tầng sau khủng khiếp hơn tầng trước, mười tám cấp độ đau đớn cũng là cấp sau đau hơn cấp trước".
"Ngươi xem".
Nói xong, hắn lại thò tay vào lần nữa và lấy dạ dày ra khỏi bụng Kha Viêm Vũ.
Tần Ninh đã thẳng tay giật dạ dày của hắn ta xuống.
Giờ đây, cơ thể Kha Viêm Vũ bị cú trảo giam cầm, sắc mặt trắng tái, toàn thân run rẩy, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn ta gầm thét: "Ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi!"
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Muốn chết sao? Đâu có được!"
"Ta không cho ngươi chết đâu, ngươi có thể chịu được nỗi đau này mà, trăm năm cũng không chết được!”
Giờ phút này, Kha Viêm Vũ như đã hóa điên, hai mắt hắn ta long sòng sọc, giận dữ quát mắng: "Tần Ninh, nếu biết có ngày hôm nay thì ngay lúc ngươi nhập môn ta đã giết ngươi rồi, giết ngươi rồi..."
Vị đạo tử này đã trở nên điên loạn.
Liễu Văn Truyền ở đằng sau cũng ớn lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Tần Ninh đáng sợ chết đi được.
Lúc vui thì có thể nhã nhặn, hiền lành, từ tốn đấy, nhưng giết người thì không bao giờ chớp mắt đâu.
"Hoàn Khải Minh, ngươi đừng vội, rồi sẽ đến lượt ngươi thôi".
Thế rồi Tần Ninh quay sang Kha Viêm Vũ, nói tiếp: "Ta sẽ làm từ từ thôi, ta có cả nghìn, cả vạn cách cạy miệng ngươi ra mà".
Tần Ninh cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm, lại rạch một đường ở ngực hắn ta để lấy tim, rồi rạch một đường ở đùi để lấy các kinh mạch ra...
Qua một lúc, Kha Viêm Vũ như bán sống bán chết.
"Ta nói!"
Thật lâu sau, hắn ta mới thoi thóp lên tiếng: "Ta nói..."
Bình luận facebook