• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2511-2515

Chương 2511: Ngươi muốn làm cái gì?

Tạ Phong Linh đi theo Liễu Văn Truyền.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong nơi diễn ra cuộc sơ tuyển này, hơn nửa tháng vừa qua, hẳn là Liễu Văn Truyền đã liên hệ với Lý Nhàn Ngư, đại khái là sẽ đi cùng với Lý Nhàn Ngư.

Thế nhưng bây giờ, Tạ Phong Linh lại xuất hiện ở chỗ này, có phải là Lý Nhàn Ngư gặp phải phiền phức gì không?

Một lúc lâu sau, Tạ Phong Linh mới tỉnh lại.

Thế nhưng hơi thở mong manh, trông giống như là không sống nổi nữa.

“Tạ Phong Linh”.

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh chăm chú nhìn Tạ Phong Linh, nói: “Còn nhớ rõ ta không? Ở thành Tam Cấm, đã từng gặp nhau một lần!”

“Tần Ninh…”

“Đúng, là ta”.

Tạ Phong Linh lập tức nắm chặt lấy tay Tần Ninh.

“Tần Ninh bình tĩnh nói: “Từ từ nói”.

Máu tươi trong miệng Tạ Phong Linh chảy ra, hơi thở yếu ớt, nói: “Sau khi Lý sư huynh và Liễu sư huynh tiến vào nơi đây, không bao lâu sau đã tụ họp với nhau, chúng ta theo hai vị sư huynh đi rèn luyện, chém giết nguyên thú”.

“Sau đó gặp phải thánh tử Thanh Vô Song của thánh địa Thanh Dương!”

Thanh Vô Song?

Người đứng đầu ngũ đại thánh tử của thánh địa Thanh Dương.

“Thanh Vô Song vẫn luôn đề phòng thánh tử Lý Nhàn Ngư, lần này hắn ta muốn gây sự, ý đồ dò xét thực lực của thánh tử Lý Nhàn Ngư, kết quả là…bị đánh bại”.

“Sau đó, chúng ta lại gặp phải thánh tử Lý Tấn Hoa, hắn ta cũng muốn dò xét thánh tử Lý Nhàn Ngư, kết quả cũng bị đánh bại”.

“Danh tiếng của thánh tử Lý Nhàn Ngư vang xa, tất cả mọi người đều nói, hắn ta là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Vực Tử lần này, thế nhưng…cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ…”

“Tiếp đó…Trác Văn Nguyệt của động thiên Huyền Nguyệt cũng đến khiêu chiến thánh tử Lý Nhàn Ngư, còn có Đà La Nam của Đà La cung, tên kia mang sát khí rất nặng, khiến cho Liễu Văn Truyền sư huynh bị thương nặng, Lý sư huynh không nhịn được mà đánh gãy một tay của hắn ta”.

“Lúc này, tất cả mọi người đều biết, thánh tử Lý Nhàn Ngư vẫn luôn không có danh tiếng gì mới là người có thực lực cực kỳ khủng khiếp”.

“Đánh bại mấy người Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa, Đà La Nam đã chứng minh cho thực lực của Lý sư huynh, đồng thời là cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bảy, nhưng hắn ta…rất mạnh…”

“Thế nhưng mầm mống tai hoạ, cũng chính vì vậy mà được sinh ra…”

Lúc này, Tạ Phong Linh nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Những kẻ được gọi là thánh tử, đạo tử, thiên kiêu kia âm thầm kết bè kết phái, hãm hại chúng ta, dẫn chúng ta tiến vào lãnh địa của một con nguyên thú cấp tám”.

“Vì cứu mọi người, Lý sư huynh vậy mà tạo nên kỳ tích, giết chết được con nguyên thú cấp tám kia, điều này làm cho lũ khốn kiếp kia càng thêm e ngại, có Lý sư huynh ở đây, bọn họ tuyệt đối không có khả năng tranh đoạt vị trí đứng đầu trong cuộc tranh tài trong vực, vậy nên đám khốn kiếp kia liên hợp lại, đuổi giết chúng ta…”

“Lý sư huynh bị thương, chúng ta vừa đánh vừa chạy trốn, rồi tách nhau ra, ta…ta…”

Giờ phút này, Tạ Phong Linh thở dốc, sắc mặt trắng bệch, cả người giống như cỏ dại khô héo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Tạ Phong Linh nói tiếp: “Ta biết Lý sư huynh đối xử cực kỳ tốt với ta là vì nhà họ Linh, cũng là vì công tử Tần Ninh, ta chết rồi, hy vọng sau này Tần công tử có thể…che chở cho nhà họ Tạ chúng ta…”

Dứt lời, khí tức của Tạ Phong Linh trở nên tán loạn, khuôn mặt lặng yên…

Tần Ninh chậm rãi thở ra một hơi rồi đứng dậy.

Lúc này, một nỗi tức giận từ trong lòng Tần Ninh bốc lên.

Tốt!

Tốt lắm!

Một tên đồ đệ của mình còn chưa tìm được, bây giờ, lại còn có người nhìn chằm chằm vào một đồ đệ khác của mình, được lắm!

“Đi!”

Âm thanh của Tần Ninh trầm thấp.

“Đi đâu?”

“Đi giết người!”

Lúc này, giọng nói của Tần Ninh mang theo chút lạnh lùng.

Vòng sơ tuyển này, cần phải dựa vào thực lực, cũng cần phải dựa vào khả năng lôi kéo của bản thân.

Giữa các tông môn chém giết lẫn nhau, cũng sẽ kết bè kết phái.

Thế nhưng bây giờ, những người này lại kết bè kết phái, đối phó với đồ đệ của mình!

Cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ?

Vậy thì Tần Ninh hắn sẽ phá tan cái luồng gió này!

Cây do hắn bồi dưỡng ra, ai dám động vào, cũng phải chết!

“Cửu Anh!”

“Ra đây”.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Cửu Anh đều say giấc nồng bên trong cơ thể hắn, quả thật là Tần Ninh rất ít khi gọi nó ra.

“Xuất phát!”

Thân hình to lớn của Cửu Anh vỗ cánh bay lên.

Nơi diễn ra sơ tuyển có phạm vi ngàn dặm, vẫn có chút rộng lớn.

Tần Ninh lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất, đó là đi tìm từng khu vực một.

Đi được trăm dặm, trên mặt đất có một nhóm người đang tiến thẳng đến.

“Tần Ninh!”

Người cầm đầu kia nhận ra Tần Ninh.

“Ngu Linh Cơ!”

Tần Ninh dừng lại.

“Gặp được ngươi, đúng lúc”.

Ngu Linh Cơ tò mò nhìn về phía Tần Ninh.

Lời này là có ý gì?

“Trong khoảng thời gian này, tại nơi diễn ra cuộc sơ tuyển đã xảy ra chuyện gì, hẳn là ngươi biết chứ?”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Chuyện liên quan đến Lý Nhàn Ngư!”

Lý Nhàn Ngư…

Ngu Linh Cơ kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.

Chuyện liên quan đến Lý Nhàn Ngư, trong cấm địa diễn ra cuộc sơ tuyển này, tất cả mọi người đều đang bàn tán xôn xao, ai mà chẳng biết, Lý Nhàn Ngư có tư chất cường đại, thực lực sâu không lường được, mấy vị thiên kiêu đứng đầu kia đều bị hắn ta đánh bại.

Thế nhưng, danh tiếng của Lý Nhàn Ngư càng lớn thì càng bị người ta nhớ thương.

“Ta biết…”

Ngu Linh Cơ lập tức nói: “Thời gian gần đây, danh tiếng của Lý Nhàn Ngư vang xa, đã khiến cho rất nhiều người kiêng kị trong lòng, người muốn giết hắn ta, hẳn là không ít…”

Tần Ninh nói thẳng: “Có những ai?”

Ngu Linh Cơ lập tức nói: “Ta biết có vài người…”

“Trong Thánh Đạo tông của chúng ta có Chư Thiền, Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ, Tư Mã Tuyết Thiên, còn có Hô Diên Bân, chẳng qua là Hô Diên Bân cũng muốn tìm Lý Nhàn Ngư đọ sức một trận, nhưng vẫn không tìm được cơ hội”.

“Ngoại trừ những người đó, hình như là trừ ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông không nhúng tay vào ra thì những người khác đều ra tay thăm dò Lý Nhàn Ngư”.

“Trong thánh địa Thanh Dương có Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa”.

“Trong động thiên Huyền Nguyệt có Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt”.

“Đà La cung thì có Đà La Nam và Quý Trường Phong”.

Nghe vậy, Tần Ninh cười lạnh nói: “Được, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”

Ngu Linh Cơ giống như là lập tức nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt nháy mắt thay đổi.

Cô ấy nhớ rõ, thời điểm điều tra về Tần Ninh, cô ấy có được một tin tức.

Lý Nhàn Ngư đã từng xuất hiện ở Cửu Châu, hơn nữa còn công khai gọi Tần Ninh là sư tôn.

Lúc ấy còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ ngẫm lại…

“Ngươi muốn làm cái gì?”

“Chuyện này ngươi đừng quan tâm”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Những người này, ngươi biết người nào ở đâu thì có thể nói cho ta biết”.

Ngu Linh Cơ nhíu mày nói: “Hiện giờ đang là vòng sơ tuyển của cuộc tranh tài trong vực, ngươi đừng làm bậy…”

“Ngu Linh Cơ”.

Tần Ninh lại nói: “Không phải là ngươi muốn biết sư tôn Thánh Dật Phi của ngươi chết như thế nào sao? Chờ cuộc tranh tài trong vực lần này kết thúc, ta nghĩ ngươi sẽ rõ ràng, đến lúc đó, ta có thể nói cho ngươi tất cả”.

Nghe được lời này, Ngu Linh Cơ sửng sốt.

“Vừa rồi, tại một cồn cát cách nơi này ba mươi dặm, ta gặp được Quý Trường Phong của Đà La cung!”

“Được!”

Tần Ninh điều khiển Cửu Anh, lập tức xuất phát.

“Ngu Linh Cơ, về tin tức của những người khác, nếu như ngươi biết thì lập tức nói cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, cái chết của sư tôn ngươi, rốt cuộc là như thế nào”.

Lời nói bay bổng trong không khí, bóng dáng của Tần Ninh đã biến mất không thấy đâu.

Lúc này, trong lòng Ngu Linh Cơ căng thẳng.

Cái chết của sư tôn, chẳng lẽ còn có bí mật khác sao?

Thế nhưng hiện giờ, nhìn thấy phương hướng Tần Ninh rời đi, trong lòng Ngu Linh Cơ lại càng thêm lo lắng.

Rốt cuộc là Tần Ninh muốn làm cái gì?
Chương 2512: Chỉ bằng ngươi, cũng xứng?

Hắn điều khiển Cửu Anh, rời đi cùng Thời Thanh Trúc.

Lúc này, Tần Ninh đứng trên lưng Cửu Anh nhìn về một vùng cồn cát vô tận phía trước, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, tàn nhẫn.

“Chàng tức giận sao?”

Thời Thanh Trúc đứng bên cạnh, cẩn thận hỏi.

“Ừm…”

Tần Ninh đứng chắp tay, gật đầu nói: “Trần Nhất Mặc thì không thấy tăm hơi đâu, hiện giờ, đồ đệ của ta muốn làm Vực Tử của Cửu Nguyên Vực, nếu như hắn ta không có cái thực lực đó, vậy thì cũng thôi đi”.

“Nhưng hắn ta lại có thực lực đó, giờ đây lại bị cái đám gọi là thiên kiêu kia liên hợp lại, ý đồ muốn tiêu diệt đồ đệ của ta, sao ta có thể không tức giận?”

Thời Thanh Trúc nghe vậy cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, đám người này, thật là đáng ghét”.

“Đáng ghét, vậy thì giết!”

Hai người điều khiển Cửu Anh, một đường hướng thẳng về nơi mà Ngu Cơ Linh nói.

Ước chừng mười lăm phút sau, phía cuối của núi non là cồn cát mênh mông vô tận.

Ánh mắt trời rực rỡ, chói chang, chiếu rọi lên trên cồn cát, khúc xạ nên từng tia sáng, độ ấm cũng bất chợt tăng lên cao.

Hai người trực tiếp tiến vào trong cồn cát, sau một hồi đi tới đi lui, Cửu Anh đột nhiên nói: “Bên kia có người”.

“Qua đó!”

Tần Ninh mở miệng nói.

Chỉ thấy ở cồn cát phía trước, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, dần dần, bên tai truyền đến tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.

Ước chừng bảy, tám bóng người, đang bị mười mấy người truy đuổi, lảo đảo chạy trốn.

Xem tình hình, mấy người kia bị giết sạch chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Ánh mắt Tần Ninh đảo qua, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở giữa.

“Liễu Văn Truyền!”

Lúc này, Tần Ninh khống chế Cửu Anh tới gần mấy người kia.

“Công tử Tần Ninh!”

Lúc này, dưới sự bảo vệ của mấy người, Liễu Văn Truyền vừa đánh vừa lui, trên người sớm đã dính đầy máu tươi.

Thế nhưng đám người kia từng bước ép sát, không chút nhượng bộ.

“Công tử Tần Ninh”.

Nhìn thấy Tần Ninh, Liễu Văn Truyền nhất thời có cảm giác lệ rơi đầy mặt.

“Nhàn Ngư đâu!”

Tần Ninh hạ xuống, trực tiếp hỏi.

“Ta và Lý Nhàn Ngư bị tách ra, hắn ta dẫn người rẽ sang một hướng khác”.

Tần Ninh nhíu mày.

Mà lúc này, mười mấy người kia đều đã dừng tay lại.

Cầm đầu là một gã thanh niên có mái tóc dài được buộc cao, dáng người cao ráo, một tay vắt ra sau lưng, hắn ta lạnh lùng nhìn Liễu Văn Truyền và Tần Ninh vừa mới xuất hiện.

“Hắn ta chính là Quý Trường Phong?”

Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên cầm đầu, nói.

“Không phải…”

Liễu Văn Truyền chua xót nói: “Thánh tử, Lý Tấn Hoa”.

Thánh tử!

Liễu Văn Truyền tiếp tục mở miệng nói: “Ta và Lý Nhàn Ngư bị tên khốn này nhắm vào, Lý Nhàn Ngư quá cường đại, bọn họ biết, có Lý Nhàn Ngư ở đây, bọn họ không có hy vọng tranh đoạt vị trí đứng đầu, cho nên mới liên hợp lại, muốn giết chúng ta”.

“Ta và Lý Nhàn Ngư tách ra chạy!”

Liễu Văn Truyền nhìn về phía Tần Ninh, trầm giọng nói: “Hắn ta…có khả năng là không chịu được…”

Không chịu được!

Tần Ninh liếc nhìn Liễu Văn Truyền.

Lúc này, Liễu Văn Truyền mang vẻ mặt đau khổ nói: “Cũng không phải là ta sợ chết, nhưng bọn họ liên hợp lại với nhau, quả thực là rất mạnh, ta và Lý Nhàn Ngư căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, bị bọn họ tách ra, Lý Tấn Hoa vẫn luôn dẫn người đuổi theo ta, căn bản là ta không thể nào đi tìm Lý Nhàn Ngư được, hơn nữa, cho dù có tìm được, cũng phải chịu chết…”

“Ta biết”.

Tần Ninh nhìn Liễu Văn Truyền, thản nhiên nói: “Ta không trách ngươi”.

“Nói cho ta biết, có những ai”.

Tần Ninh nói thẳng.

Liễu Văn Truyền còn chưa mở miệng, thanh niên áo xanh Lý Tấn Hoa kia đã đi đến, nhìn về phía mấy người bọn họ.

“Liễu Văn Truyền, một năm nay, một đệ tử đứng đầu như ngươi lại trở thành chó săn cho Lý Nhàn Ngư, lúc đầu ta còn cảm thấy buồn bực, Lý Nhàn Ngư được sắc phong là thánh tử muộn nhất, căn cơ cũng yếu nhất, vì sao ngươi lại nương nhờ vào hắn ta!”

“Thì ra ngươi đã sớm biết, tên kia âm thầm phát triển, thực lực đã khủng bố tới mức này rồi”.

“Ngược lại ngươi cũng là một cái tên biết tìm lợi tránh hại”.

“Thế nhưng, cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ, lần này, Lý Nhàn Ngư chắc chắn sẽ phải chết, Liễu Văn Truyền nhà ngươi, cũng không cần phải sống sót”.

Những người xung quanh đằng đằng sát khí, tiến lên vây quanh bọn họ.

“Ngươi nói ai, chắc chắn sẽ phải chết?”

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tấn Hoa, hờ hững nói: “Chỉ bằng ngươi, cũng xứng?”

Ánh mắt Lý Tấn Hoa lạnh lùng, thánh quang khiếp người nhất thời bao phủ Tần Ninh.

“Tiểu Đế Tôn tầng một?”

Lý Tấn Hoa cười nhạo nói: “Đồ không sợ chết!”

“Rốt cuộc là ai không sợ chết?”

Lúc này, Tần Ninh từng bước tiến lên, nhìn về phía Lý Tấn Hoa.

“Liễu Văn Truyền”.

“Có!”

“Trước hết ngươi cứ nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa ta hỏi lại ngươi, là ai muốn giết các ngươi, ta sẽ giết người đó, tên này sẽ là người đầu tiên, bắt đầu từ Lý Tấn Hoa đi!”

Lúc này, khí tức bao phủ quanh thân Tần Ninh.

Cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng một.

Pháp thân Phá Tán một lần.

Thấy một màn như vậy, Lý Tấn Hoa liên tục cười nhạo.

Cái tên này, vậy mà lại muốn đối phó với hắn ta?

Thật sự là không biết hai chữ tự sát viết như thế nào mà!

Lúc này, Lý Tấn Hoa bước lên phía trước, khí tức quanh thân bắt đầu khởi động.

“Giết hắn”.

Đối mặt với Tần Ninh, hắn ta cũng lười tự ra tay.

Nhất thời, hai bóng người lập tức lao đến.

Võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng ba, hơi thở quanh thân phát động, trong nháy mắt đã chèn ép đến trước người Tần Ninh.

“Cút!”

Một lời vừa dứt, hai nắm đấm Tần Ninh vung ra.

Tiểu Đế Quyền!

Ba tầng ý cảnh bùng nổ.

Ầm…

Ầm…

Trong khoảnh khắc, thân thể của hai tên võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng ba bị xuyên thủng, lỗ máu bắt mắt xuất hiện.

Sự sống của hai người, lập tức biến mất.

Hai nắm đấm, giết hai vị Tiểu Đế Tôn tầng ba.

Lúc này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Lý Tấn Hoa nhìn về phía Tần Ninh.

Người trước mắt này, hình như cũng không đơn giản.

“Có chút thú vị”.

Bên cạnh Lý Tấn Hoa, một thanh niên mặc áo vàng bước ra, cười nói: “Cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng một, hình như là tu hành Thánh Nguyên Thái Cực Quyển của Thánh Đạo tông, lực bộc phát thật kinh người”.

“Tần Ninh…Ta nhớ rõ, gần một năm nay, dường như trong Thánh Đạo tông xuất hiện một kẻ yêu nghiệt, tên là Tần Ninh, nghe nói có quan hệ không tốt với Tư Mã Tuyết Thiên…”

“Là ngươi phải không?”

“Phải”.

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng nhìn về phía trước.

Thanh niên kia mỉm cười nói: “Tại hạ là Chân Phù!”

“Không cần tự giới thiệu”.

Tần Ninh nhìn người thanh niên kia, hờ hững nói: “Ta không rảnh rỗi để nhớ kỹ tên ngươi, dù sao thì người sắp chết, ta cũng sẽ không để ý”.

“Thú vị…”

Chân Phù nhếch miệng cười, bàn tay nắm chặt, chớp mắt, khí Chí Tôn đã quanh quẩn trong lòng bàn tay.

Lúc này, từng cỗ khí Chí Tôn hoá thành hơn trăm phù ấn, những phù ấn kia chồng chất lên nhau, cuối cùng hoá thành một chữ Giết khổng lồ, nháy mắt thoát khỏi bàn tay Chân Phù, bay đến trước người Tần Ninh.

“Ngươi là Tiểu Đế Tôn tầng một, ở trước mặt tầng bảy, có tư cách gì mà kiêu ngạo?”

Trong mắt Chân Phù tràn ngập sát khí.

“Tiểu Đế Chỉ!”

Tần Ninh không nói lời nào, bàn tay nắm chặt, một ngón tay chỉ ra.

Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, nền tảng của con người, khí Chí Tôn cùng lực pháp thân, lực hồn phách, lúc này, bốn tầng ý cảnh chớp mắt bùng nổ.

Trong khoảnh khắc này, Tần Ninh giống như trở thành trung tâm của mọi thứ, tiêu điểm của đất trời.

Trong lúc một ngón tay chỉ ra, khí thế khủng bố nháy mắt bùng nổ ra.

Chữ Giết và dấu ngón tay, lập tức tập trung lại, ngay sau đó, hai ánh sáng bay lên không trung rồi nổ tung.
Chương 2513: Tiễn ngươi lên đường

Chân Phù cảm nhận được một cỗ khí tức khủng bố đang tới gần mình, thân hình hắn ta lập tức lùi lại.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, dấu ngón tay kia đã xé rách chữ Giết, trực tiếp vọt thẳng đến trước mặt hắn ta rồi nổ tung.

Ầm…

Cơ thể Chân Phù bị dấu ngón tay bao phủ, bị cát vàng bay đầy trời phủ quanh.

Trong khoảnh khắc, thân thể Chân Phù lùi về sau, chỉ thấy bên trong màn cát vàng, một lỗ máu xuất hiện, máu tươi không ngừng chảy ròng ròng, sắc mắt hắn ta trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Tần Ninh.

Sao lại có thể như vậy?

Chỉ dùng sức một ngón tay, xuyên thủng phòng ngự của thân thể và phòng ngự của pháp thân hắn ta.

Đây vẫn còn là cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng một sao?

Lúc này, Lý Tấn Hoa cũng nhíu mày, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Tần Ninh.

“Đụng đến đồ đệ của ta, các ngươi xứng sao?”

Ánh mắt Tần Ninh nhìn chằm chằm vào Lý Tấn Hoa, mở miệng nói: “Trước hết, bắt đầu từ ngươi đi”.

Giờ phút này, trong mắt Lý Tấn Hoa ngưng tụ một vòng sát khí.

“Lùi lại!”

Lý Tấn Hoa mở miệng quát.

Thân là một trong ngũ đại thánh tử của thánh địa Thanh Dương, cho dù cường giả Đại Đế Tôn trong các thế lực đại bá chủ nhìn thấy Lý Tấn Hoa hắn ta cũng phải khách khách khí khí nửa phần.

Ngông cuồng giống như Tần Ninh, vẫn là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy.

Lý Tấn Hoa từng bước bước đến, khí thế trong cơ thể phóng ra.

Tiểu Đế Tôn tầng bảy.

Sự cường đại này Chân Phù không có khả năng so sánh cùng.

Ầm…

Trong phút chốc, cát vàng đầy đất bị ngọn gió vô hình cuốn bay, xung quanh thân thể Lý Tấn Hoa, từng luồng sức mạnh vô hình ngưng tụ lại.

Pháp thân của hắn ta lúc này phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, vô cùng chói mắt.

“Hửm?”

Tần Ninh nhíu mày.

Liễu Văn Truyền mở miệng nói: “Lý Tấn Hoa tu hành pháp thân Thánh Phong của thánh địa Thanh Dương chúng ta!”

Pháp thân Thánh Phong!

Lấy ngọn gió trong đất trời, ngưng tụ thành linh hồn của pháp thân.

Gió ôn hoà như nước, cũng mãnh liệt như sấm.

Lý Tấn Hoa có thể trở thành một trong ngũ đại thánh tử, tất nhiên là thực lực của bản thân hắn ta vô cùng ghê gớm.

Giờ phút này, Liễu Văn Truyền cũng không đoán ra được, rốt cuộc là Tần Ninh cường đại đến mức độ nào rồi.

Một chiêu giết chết hai vị Tiểu Đế Tôn tầng ba.

Một chiêu khiến cho cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bảy bị thương nặng.

Một Tần Ninh như vậy, căn bản là hắn ta nhìn không thấu.

Thế nhưng, Liễu Văn Truyền biết, lúc trước, Tần Ninh muốn giết chết hắn ta, đó là chuyện hoàn toàn khả thi, mà bây giờ…lại càng không phải là vấn đề.

Ầm…

Lúc này, bàn tay Lý Tấn Hoa nắm chặt, giữa màn cát điên cuồng bị gió cuốn bay trên không trung, ẩn ẩn lóe lên ánh sáng lạnh của những lưỡi dao sắc bén.

Cát vàng hoá thành từng mũi tên, mỗi một mũi giống như một món bảo khí Chí Tôn.

“Vạn Sa Vũ Tiễn!”

Lý Tấn Hoa vừa ra tay đã lập tức bộc phát ra lực uy hiếp khủng khiếp.

Hắn ta sẽ không coi thường Tần Ninh.

Thực lực của Chân Phù, hắn ta hiểu rất rõ, cho dù là hắn ta, muốn đánh bại Chân Phù cũng sẽ không thoải mái như thế.

Mà Tần Ninh lại có thể làm được đến mức này, điều đó đủ để nhìn ra, thực lực của Tần Ninh cũng không kém.

Hắn ta sẽ không vì Tần Ninh là cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng một mà khinh thường Tần Ninh.

Những mũi tên cát phá không lao đến, khí thế khủng bố bộc phát.

Sắc mặt của đám người Liễu Văn Truyền biến đổi, bước chân không tự chủ được mà lùi về sau.

Lúc này, Tần Ninh cũng mất đi sự kiên nhẫn.

Lý Nhàn Ngư sống chết không rõ, hắn không có dư thời gian để lãng phí ở chỗ này.

“Pháp thân Thánh Phong, ôn hoà như nước, sắc bén như kiếm, mãnh liệt như sấm”.

Tần Ninh nhìn về phía Lý Tấn Hoa, chậm rãi nói: “Để xem ngươi có thể ngăn cản được một kiếm của ta hay không”.

Trong phút chốc, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, trong tay đột nhiên xuất hiện một viên cầu nhỏ.

Nhân Linh Phương!

Là viên cầu nhỏ được Tần Ninh phá giải Nhân Linh Phương rồi lấy ra.

Tần Ninh dùng tay bóp nát, viên cầu nhỏ lập tức vỡ vụn.

Trong chớp mắt, tại nơi cát vàng vô tận, ánh sáng màu vàng toả ra đầy trời, giống như muốn là chọc mù mắt người khác.

Mà theo ánh sáng màu vàng đầy trời dần dần yếu đi, lại có ánh sáng màu xanh lạnh như băng phá không hiện ra.

Ánh sáng màu vàng và ánh sáng màu xanh nháy mắt ngưng tụ lại cùng một chỗ.

Trong đó, ẩn ẩn phát ra tiếng rồng gầm phượng kêu, truyền vào tai mỗi người.

Ầm…

Lúc này, âm thanh nứt vỡ vang lên, dao động khủng bố truyền đến, hàng vạn hàng nghìn mũi tên bị một cỗ khí thể đánh nát.

Ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy.

Bầu trời xuất hiện một long ảnh và một phượng ảnh.

Long ảnh màu vàng, phượng ảnh màu xanh, giao hoà cùng nhau.

“Đó là cái gì?”

“Không biết…”

“Khí tức thật là khủng khiếp”.

Giờ phút này, mọi người đều kinh hãi.

Đột nhiên, long ảnh màu vàng và phượng ảnh màu xanh lao thẳng xuống dưới.

Khí tức khủng bố càng quét qua đất trời.

Ánh sáng màu vàng kim chiếu rọi lên người Tần Ninh, ánh sáng màu xanh của băng tuyết bao phủ bên ngoài cơ thể hắn.

Đợi cho đến khi tất cả mọi ánh sáng biến mất, trong tay Tần Ninh xuất hiện một thanh trường kiếm.

Nhìn kỹ mới thấy, thanh kiếm kia có chiều rộng ước chừng một lòng bàn tay, một nửa mũi kiếm lóe lên ánh sáng vàng kim, nửa còn lại ánh lên tia sáng màu xanh lam.

Mà ở vị trí chuôi kiếm là một nửa đầu rồng và một nửa đầu phượng dung hợp thành một thể.

Thanh kiếm này, giống như không phải là một thanh kiếm, mà là hai thanh kiếm mạnh mẽ dung hợp lại với nhau.

Điều quan trọng hơn là, khí thế ẩn chứa bên trong thân kiếm.

Khí thế ấy tựa như có thể xé rách đất trời, san bằng mọi thứ.

Giờ phút này, Lý Tấn Hoa cũng nhíu mày.

Đây là kiếm gì?

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lý Tấn Hoa, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Đồ nhi của ta muốn dựa vào chính mình giành được vị trí thứ nhất, các ngươi lại không tuân theo quy tắc, vậy thì cũng đừng trách ta không làm theo quy tắc”.

“Tiễn ngươi lên đường”.

Một lời vừa dứt, Tần Ninh cầm kiếm chém xuống.

“Tiểu Đế Kiếm!”

Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, dung hợp ý cảnh, biến hoá ra quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp, vân vân, có thể nói là biến hoá ra muôn hình muôn vẻ.

Mà kiếm thức được biến hoá ra, cũng phải xem bản thân lĩnh ngộ được bao nhiêu, có thể hấp thụ được bao nhiêu kiếm thức trong đó.

Tần Ninh đã vô cùng thành thạo quyển thứ năm, có thể biến hoá ra khoảng hơn trăm chiêu kiếm thức.

Chỉ là, nếu như gọi tên từng chiêu một thì cực kỳ phiền phức.

Cho nên, Tần Ninh thống nhất gọi là: Tiểu Đế Kiếm!

Quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp cũng là như thế, cho dù Tần Ninh có thi triển ra chiêu thức gì, thì tên gọi đều giống như nhau, Tiểu Đế Quyền, Tiểu Đế Chưởng, Tiểu Đế Chỉ.

Một kiếm vừa chém xuống, cũng chỉ là một trong hơn một trăm kiếm chiêu mà Tần Ninh lĩnh ngộ được thôi.

Kiếm chiêu, dưới sự phối hợp của trường kiếm trong tay Tần Ninh lập tức chém xuống.

Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều nhìn thấy, bên trong kiếm chiêu kia dường như ẩn chứa những cỗ khí tức khủng bố.

Cỗ khí tức này cuối cùng hoá thành kiếm khí, dung hợp vào bên trong màu vàng và màu xanh, ngay sau đó, rồng vàng xuất thế, phượng xanh giáng lâm.

“Giết!”

Theo lời nói của Tần Ninh, kiếm khí thẳng tắp hạ xuống, nháy mắt chém xuống cồn cát.

Ầm ầm ầm…

Phút chốc, gió lốc trên cồn cát gào thét giận dữ, cát vàng bay lên cao, như muốn nuốt chửng vùng đất trời này.

Mà dưới kiếm khí đó, pháp thân Thánh Phong của Lý Tấn Hoa ngưng tụ thành từng lưỡi đao gió, bị kiếm khí xé rách, ngưng tụ thành lá chắn gió, cũng bị kiếm khí phá vỡ.

Lúc này, dường như hắn ta không thể lẩn trốn nữa, chỉ có thể…chờ chết.

Âm thanh bùng nổ ầm ầm vang lên, lật tung cát vàng trong phạm vi mười dặm, mười mấy người Lý Tấn Hoa đều bị cuốn vào bên trong đó, kiếm khí xé rách thân thể của bọn họ, cát vàng nổi lên cuồn cuộn rồi dần dần hạ xuống, bao vây lấy thân hình bọn họ.

Tất cả đều không ngoại lệ.

Thật lâu sau, tất cả đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn đám người Liễu Văn Truyền trợn mắt há hốc mồm giống như kẻ ngốc.

Một kiếm, nghiêng trời lệch đất.

Một kiếm khủng bố như vậy, nếu như được chém ra từ tay Đại Đế Tôn, sự chấn động trong lòng bọn họ ngược lại còn giảm bớt.

Thế nhưng cố tình là nó lại được chém ra từ tay Tần Ninh.
Chương 2514: Long Hoàng Thập Tự Kiếm

Cát vàng bay đầy trời dần dần hạ xuống, thế nhưng lúc này, đám người Liễu Văn Truyền vẫn chưa phản ứng lại, tất cả đều ngây ngốc mà đứng đó.

Tần Ninh nắm trường kiếm màu vàng xanh trong tay, thân kiếm hoá thành một vệt sáng rồi biến mất không thấy đâu.

Long Hoàn Thập Tự Kiếm!

Đây là thanh kiếm mà Tần Ninh sử dụng ở kiếp thứ năm.

Khi đó hắn vẫn còn là một vị Chí Cao Đế Tôn trong Cửu Nguyên Vực, đan sư Chí Tôn cửu phẩm, vẫn chưa đạt đến Cực Cảnh, thanh kiếm mày là do một người bạn tri kỷ tạo ra cho hắn.

Sau đó, trải qua sự cải tạo của hắn, có thể nói là đã khiến cho thanh kiếm này trở thành vương giả trong bảo chí Chí Tôn.

Thanh kiếm này rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, lúc ấy, Tần Ninh vẫn luôn nâng niu trân trọng nó.

“Đi!”

Tần Ninh nhìn về phía trước, cồn cát trong phạm vi mười dặm, đã hoàn toàn bị thay đổi hình dạng.

“Lúc trước các ngươi tách ra ở nơi nào? Dẫn ta đi!”

Tần Ninh trực tiếp nói.

Một hàng mấy người cưỡi trên lưng Cửu Anh, nhanh như bay rời khỏi đó…

Mà không bao lâu sau, từng bóng người đã đi đến nơi này.

Cầm đầu là một cô gái có thân hình xinh đẹp, đó đúng là Ngu Linh Cơ.

“Ngu sư tỷ”.

Lúc này, không ít đệ tử đào ra được những bộ phận cơ thể rách nát bên dưới lớp cát vàng, cả một đám mang ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.

Một cái đầu lộc cộc lăn ra, dọa sợ tất cả mọi người.

“Lý Tấn Hoa!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Linh Cơ trở nên lạnh lùng.

Lý Tấn Hoa, một trong ngũ đại thánh tử của thánh địa Thanh Dương, đã chết!

“Là hắn!”

Lúc này, Ngu Linh Cơ chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

Tần Ninh chỉ có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng một, tại sao lại có thể làm được?

Cái tên Tần Ninh này, sau khi tiến vào Thánh Đạo tông vẫn luôn lấy thiên phú yêu nghiệt mà ngạo mạn trước mặt mọi người.

Giống như là có hắn ở đây, những chuyện không có khả năng xảy ra, đều có thể trở thành sự thật!

Cái tên này, rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?

“Đi!”

Ngu Linh Cơ thẳng thắn nói: “Chuyện này, không phải là chuyện mà chúng ta có thể tham dự vào, cuộc tranh tài trong vực lần này, chỉ sợ sẽ nổi lên gió tanh mưa máu”.

Trước đó, mỗi lần diễn ra vòng sơ tuyển cuộc tranh tài trong vực đều nổi lên gió tanh mưa máu.

Thế nhưng, đó là do ngũ đại bá chủ và thế lực từ khắp các nơi tranh đoạt dấu ấn hồn thức của nguyên thú, tranh đoạt điểm tích lũy.

Lần này, Lý Nhàn Ngư đột nhiên vùng dậy, cường đại đến mức làm cho rất nhiều thánh tử, đạo tử, thiên kiêu cảm nhận được sự uy hiếp, cho nên đã liên hợp lại đuổi giết Lý Nhàn Ngư.

Vốn dĩ, xuất hiện một Lý Nhàn Ngư cũng đã làm cho người ta hoảng sợ.

Mà bây giờ, lại thêm một Tần Ninh nữa, chỉ sợ lại càng thêm rối loạn.

Ngu Linh Cơ thậm chí còn cảm thấy, nếu như bản thân mình dính vào, cũng sẽ chết.

Lúc này.

Tần Ninh dẫn theo đám người Liễu Văn Truyền, rời khỏi cồn cát, một đường đi thẳng theo phương hướng mà Liễu Văn Truyền chỉ dẫn.

Dọc đường đi, Liễu Văn Truyền không ngừng kể lại mọi việc.

“Cho nên, nói đến cùng là Mạc Thành Phong của Đà La cung, Huyền Trung Nguyệt của động thiên Huyền Nguyệt, Thanh Vô Song của thánh địa Thanh Dương, ba người này cầm đầu, liên hợp với những người khác, lập mưu hãm hại cái ngươi, muốn giết Nhàn Ngư…”

“Phải”.

Liễu Văn Truyền phẫn nộ nói: “Mấy tên khốn này, quả thực là cực kỳ vô liêm sỉ”.

Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: “Khoảng cách đến vị trí mà các ngươi tách ra, vẫn còn rất xa sao?”

“Là ngay phía trước”.

Dần dần, thân hình Cửu Anh dừng lại bên trên một ngọn núi.

Liễu Văn Truyền nhìn về phía trước, nói: “Nơi này lúc đầu có một con nguyên thú cấp tám, ta và Lý sư huynh dẫn người đến chỗ này, giết con nguyên thú cấp tám kia, bị chết mất một vài đệ tử, Lý sư huynh cũng bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng được một vạn điểm tích lũy”.

“Thế nhưng bỗng nhiên, đám người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt và Mạc Thành Phong xuất hiện”.

“Ta phá vòng vây, chạy về hướng mà chúng ta vừa đi qua, còn Lý sư huynh dẫn người đi sâu vào trong…”

Liếc mắt nhìn qua thì nơi này chính là lối vào một vùng núi non, ở đây đã tồn tại nguyên thú cấp tám, vậy thì có thể tưởng tượng được, càng đi sâu vào trong sẽ là tình huống gì.

“Đi”.

Tần Ninh không dừng lại, nói: “Mấy người các ngươi rời đi trước đi, Liễu Văn Truyền, ngươi theo ta đi đến đó”.

“Vâng”.

Mấy vị đệ tử Tiểu Đế Tôn khác đều có thương tích trong người, nếu như dẫn theo bọn họ vào trong, ngược lại tạo thành mối phiền phức.

Cuối cùng, ba người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Liễu Văn Truyền cùng nhau tiến sâu vào trong sơn cốc.

Lúc này, Cửu Anh cũng thu lại thân hình cao lớn, nằm ở trên vai Tần Ninh, thu lại sự sắc bén.

Trong này có nguyên thú cấp tám, cấp chín, sơ ý một chút thôi là có thể gây ra phiền phức lớn.

Ba người xâm nhập vào trong, dọc đường đi có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Liễu Văn Truyền nói: “Lý sư huynh chạy vào sâu trong này, tuy rằng nguy hiểm, thế nhưng đám người Mạc Thành Phong kia cũng không dám làm ra động tĩnh lớn, dù sao thì lỡ như trêu chọc phải một con nguyên thú cấp chín, tất cả bọn họ đều phải chết”.

Lần này, trong khu vực thí luyện được phân cách ra, phần lớn các nơi đều không tồn tại nguyên thú cấp tám và nguyên thú cấp chín.

Thế nhưng ngũ đại bá chủ cũng cố ý để lại một vài nguyên thú cấp tám, cấp chín, mục đích chính là tạo ra áp lực lớn hơn cho các đệ tử tham gia thí luyện.

Tần Ninh nhìn về phía trước, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng.

Sau khi đi sâu vào trong khoảng hơn mười dặm, xuyên qua một ngọn núi cao, phía trước trở nên rộng rãi, sáng sủa.

Mà ở đó, chỉ thấy có hơn mười võ giả đang liên hợp lại, trong tay là các loại bảo khí Chí Tôn, đối phó với một con nguyên thú.

“Kim Diễm Thánh Sư!”

Liễu Văn Truyền kinh ngạc nói.

Ba người dừng lại, ở phía trước, chỉ thấy những ngọn núi thấp bé xung quanh đã bị dao động từ cuộc chiến của mười mấy người kia và Kim Diễm Thánh Sư phá nát.

Mà lúc này, toàn thân trên dưới của Kim Diễm Thánh Sư bùng lên ngọn lửa màu vàng, khí nóng cuồng bạo đến cực hạn.

Có điều, mười mấy người kia đều có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bốn, tầng năm, tầng sáu, tầng bảy, hơn nữa, ba người cầm đầu tầng bảy có lực bộc phát rất mạnh, có ba người xung phong, con Kim Diễm Thánh Sư kia đã có chút không chống đỡ nổi.

“Mọi ngươi tăng thêm chút sức mạnh!”

Một người thanh niên trong số những kẻ cầm đầu quát: “Cái đám ngu xuẩn này, nhanh lên, giết được con nguyên thú cấp tám này, không thiếu chỗ tốt cho các ngươi!”

Lúc này, Liễu Văn Truyền nhìn về phía thanh niên áo trắng kia, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Đà La cung, Quý Trường Phong, bên cạnh hắn ta chính là hai huynh đệ Đan Tử Diễn và Đan Hành Song của Đà La cung”.

Liễu Văn Truyền oán hận nói: “Cái tên Quý Trường Phong này, sau khi bại dưới tay Lý sư huynh thì đi tìm Đà La Nam, thêm mắm dặm muối kể lại mọi chuyện, Đà La Nam đến tìm Lý sư huynh khiêu chiến, kết quả cũng bị Lý sư huynh đánh bại”.

“Có đúng không…”

Tần Ninh nhìn về phía trước, mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, sao có thể để cho bọn họ dễ dàng giết chết một con nguyên thú cấp tám như thế chứ?”

Liễu Văn Truyền nghe vậy thì lập tức trở nên vui vẻ.

Mấy ngày qua, hắn ta nghẹn một bụng tức giận.

Một năm nay, hắn ta đều đi theo bên cạnh Lý Nhàn Ngư, Lý Nhàn Ngư càng mạnh thì tương lai, địa vị của hắn ta trong thánh địa Thanh Dương lại càng cao.

Thế nhưng đám người được gọi là thiên kiêu kia tài năng không bằng người, lại nghĩ cách liên hợp lại, muốn giết Lý Nhàn Ngư, rất vô liêm sỉ.

Trước kia, chuyện này chưa từng xảy ra.

Không nói đến những người của Đà La cung, Thánh Đạo tông, động thiên Huyền Nguyệt, ít nhất, tất cả mọi người đều là đệ tử thánh địa Thanh Dương, nếu như Lý Nhàn Ngư thực sự có thể giành được hạng nhất, vậy thì cũng sẽ đem lại lợi ích lớn lao cho thánh địa Thanh Dương.

Thế nhưng tên khốn Thanh Vô Song này, lúc trước được người ta gọi là thánh tử đứng đầu, lại còn là cháu của thánh chủ thánh địa Thanh Dương, Thanh Dương Hoa, vậy mà lại vô liêm sỉ như thế.

Cực kỳ không biết xấu hổ!

“Tần công tử, nên làm như thế nào?”, Liễu Văn Truyền kích động nói.
Chương 2515: Hắn ta thật là phiền

Lúc này Tần Ninh bước ra một bước, nhìn về phía khu vực rộng lớn phía trước.

"Kim Diễm Thánh Sư thích lửa, mười mấy người có thể áp chế nó là dựa vào một bảo khí Chí Tôn".

Liễu Văn Truyền đưa mắt nhìn theo phương hướng Tần Ninh chỉ, chỉ thấy trên vùng đất rộng rãi phía trước, tổng cộng có mười sáu người, ba người phòng thủ, mười hai người vờn quanh bốn phía.

Ngoài ra còn có một người đứng ở bên ngoài chiến trường, tay cầm một cái gương huyền hỏa.

Trên cái gương huyền hỏa kia ngưng tụ ra từng hỏa văn, trải trên mặt đất xung quanh, mặt đất ngưng tụ từng hỏa văn khiến cho vị trí Kim Diễm Thánh Sư đứng bị hạn chế cực lớn.

Ngọn lửa trên người Kim Diễm Thánh Sư cũng không có cách nào bộc phát ra khí thế kinh khủng nữa.

"Trực tiếp phá cái gương huyền hỏa kia đi".

Lúc này Tần Ninh mở miệng.

Liễu Văn Truyền lập tức hiểu, bóng người trong nháy mắt lao ra, một khí thế bá đạo xông lên.

"Cẩn thận".

Lúc này, trong đám người có người cảm thấy được khí tức mạnh mẽ xuất hiện, đột nhiên quát lên.

Sắc mặt đệ tử đang cầm gương huyền hỏa kia cũng biến đổi, lúc này đánh ra một quyền.

Ầm...

Tuy Liễu Văn Truyền không so được với đám thiên tài tuyệt thế như thánh tử, đạo tử, đan tử, nhưng thực lực cũng yếu hơn những người đó một chút thôi.

Khí thế của hai người lập tức va vào nhau, Liễu Văn Truyền lại là người làm khó dễ trước, chỉ thấy một tiếng ầm bộc phát ra, cả người đệ tử kia thụt lùi, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Cảm giác khiến người ta khiếp đảm lan tràn.

"Ai?"

Quý Trường Phong dẫn đầu tấn công Kim Diễm Thánh Sư nổi giận gầm lên một tiếng.

Liễu Văn Truyền đưa mắt nhìn về phía Quý Trường Phong, hừ lạnh nói: "Quý Trường Phong, ngày chết của ngươi đến rồi".

"Là ngươi".

Quý Trường Phong cau mày lại, nhưng lại cười lạnh nói: "Lý Tấn Hoa đúng là vô dụng, dẫn người đuổi theo ngươi, lại để cho ngươi chạy thoát!"

Liễu Văn Truyền hờ hững nói: "Hắn ta đã chết rồi".

Chết!

Vẻ mặt Quý Trường Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được giễu cợt nói: "Lời này chỉ lừa được trẻ con thôi!"

"Không tin phải không?"

Liễu Văn Truyền hừ một tiếng nói: "Đợi đến khi ngươi tới địa phủ chắc chắn có thể gặp được hắn ta!"

"Chỉ bằng ngươi? Xứng sao?"

Quý Trường Phong lộ ra vẻ mặt nhạo báng, kiêu ngạo nói: "Nếu ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay".

"Ai nói là ta muốn giết ngươi?"

Cả người Liễu Văn Truyền chậm rãi rơi xuống.

Bên kia, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cũng xuất hiện.

Quý Trường Phong đưa mắt nhìn về phía hai người, nhưng lại trực tiếp coi thường Tần Ninh, đôi mắt nhìn chằm chằm Thời Thanh Trúc bên cạnh Tần Ninh.

Sắc đẹp của Thời Thanh Trúc cũng không cần phải nói, Quý Trường Phong chỉ cảm thấy trong nháy mắt nhìn thấy người phụ nữ này, thế giới của mình đã quá hoàn hảo.

Liễu Văn Truyền thấy ánh mắt của Quý Trường Phong không hề kiêng dè nhìn Thời Thanh Trúc, trong lòng lại liên tục cười lạnh.

Tên khốn kiếp này chết chắc rồi!

"Đan Tử Diễn, Đan Hành Song, hai người các ngươi áp trận, khống chế Kim Diễm Thánh Sư, người này để ta đối phó".

Lúc này Quý Trường Phong lui ra khỏi vòng chiến, trực tiếp hạ lệnh.

Ngay lập tức, mười mấy vị Tiểu Đế Tôn thi nhau dùng hết sức để áp chế Kim Diễm Thánh Sư lần nữa.

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Quý Trường Phong bước ra từng bước một, dáng người ngọc thụ lâm phong, thái độ kiêu ngạo, cười nói: "Vì sao hai vị lại đến tìm ta Quý Trường Phong gây phiền toái?"

"Vậy vì sao ngươi lại tìm Lý Nhàn Ngư gây phiền toái?"

Tần Ninh nói thẳng.

"Lý Nhàn Ngư... Hóa ra là đến vì hắn ta..."

Quý Trường Phong hơi mỉm cười nói: "Tên kia... Quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải giới hạn của Tiểu Đế Tôn, không giết hắn ta thì hạng nhất cuộc tranh tài trong vực lần này chắc chắn sẽ là hắn ta, đương nhiên chúng ta phải dùng hết sức để diệt trừ hắn ta rồi".

"Vậy sao?"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Các ngươi muốn giết hắn ta, ta sẽ giết các ngươi".

Nghe được lời của Tần Ninh, ánh mắt Quý Trường Phong có mấy phần kinh ngạc, không thể tin được nhìn về phía hắn.

Người này không điên chứ ?

"Ngươi có biết là ai muốn giết hắn ta không?"

Quý Trường Phong chậm rãi nói: "Thánh địa Thanh Dương, Thanh Vô Song".

"Động thiên Huyền Nguyệt, Huyền Trung Nguyệt".

"Đà La cung, Mạc Thành Phong".

"Còn có mấy vị đạo tử của Thánh Đạo tông..."

Tần Ninh lại nhìn về phía Quý Trường Phong, tỉnh táo nói: "Ta biết..."

Nghe Tần Ninh nói vậy, Quý Trường Phong vô cùng ngạc nhiên.

Biết?

Biết còn có thể nói ra những lời này?

Quý Trường Phong lắc đầu cười.

Người không biết không sợ.

"Người đẹp, xin hỏi tên tuổi?", Quý Trường Phong nhìn về phía Thời Thanh Trúc, khẽ mỉm cười nói: "Đi theo người như vậy, chỉ sợ ngươi cũng sẽ phải chịu liên lụy, ta thấy không bằng mấy ngày tiếp theo ngươi cứ đi rèn luyện với ta đi?"

Thời Thanh Trúc nhìn Quý Trường Phong một cái, không nói gì.

Bị Thời Thanh Trúc coi thường, Quý Trường Phong vẫn không có chút lúng túng nào, tiếp tục cười nói: "Đồng bạn này của ngươi quả thực là hơi ngu, ta thấy ngươi..."

"Hắn ta thật là phiền".

Lúc này Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được mở miệng nói.

"Đúng là phiền thật!"

Tần Ninh một bước bước ra, nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ giết hắn ta".

"Ừ..."

Nghe được cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt Quý Trường Phong rốt cuộc âm trầm hẳn.

Người này căn bản không coi hắn ta ra gì.

"Chỉ là cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhất phẩm mà lại không coi ai ra gì như vậy, nếu đám đệ tử mà Thánh Đạo tông dạy dỗ đều như vậy, vậy Thánh Đạo tông cách lúc diệt vong cũng không xa..."

Keng...

Chẳng qua là đáp lại Quý Trường Phong chỉ có một tiếng kiếm vang.

Giờ phút này, sắc mặt của Quý Trường Phong đã hoàn toàn lạnh lẽo.

"Tự tìm cái chết".

Ầm!

Quý Trường Phong hét lên một tiếng, chân đạp xuống đất, chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt đất đã xuất hiện từng vết nứt, những vết nứt kia lan dọc theo chân Quý Trường Phong thẳng đến trước người Tần Ninh.

Mà ở vị trí phía trước Tần Ninh mười thước, mặt đất đột nhiên nổ tung, từng vụn đất ngưng tụ thành móng vuốt, trực tiếp chụp vào người Tần Ninh.

"Rốt cuộc là ai tự tìm cái chết chứ?"

Trong tay Tần Ninh, Long Hoàng Thập Tự Kiếm trực tiếp đâm xuống mặt đất.

Ầm ầm ầm...

Từng cái móng nổ tung.

Uy lực mà bảo khí Chí Tôn đỉnh cao bộc phát ra là vô cùng mạnh mẽ.

Mà cho dù Tần Ninh chỉ là cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, cũng không đủ để bộc phát ra toàn bộ uy lực của Long Hoàng Thập Tự Kiếm, nhưng bảo khí Chí Tôn đỉnh cao chính là bảo khí Chí Tôn đỉnh cao, lực bộc phát ra còn mạnh hơn cả cấp sáu, cấp bảy.

Tần Ninh không hề nói nhảm, chỉ chém ra một kiếm.

"Tiểu Đế Kiếm".

Kiếm khí gào thét, khí long phượng quanh quẩn, trong nháy mắt đã đánh về phía Quý Trường Phong.

Quý Trường Phong hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vỗ một chưởng xuống hư không.

Rắc rắc rắc...

Nhưng một giây sau, ánh sáng tự tin trên mặt Quý Trường Phong đã biến mất không thấy.

Kiếm khí long phượng kia đã xé rách chưởng ấn của hắn ta, lại lao đến trước mặt chỉ trong nháy mắt.

"Đáng chết".

Quý Trường Phong hừ lạnh một tiếng, nắm chặt một quyền rồi tung ra.

Ầm...

Kiếm khí vẫn tồn tại như cũ, một quyền lại lập tức nứt ra.

Sắc mặt Quý Trường Phong đã hoàn toàn thay đổi.

Tần Ninh này không đúng.

"Kình Thiên Thuẫn!"

Quý Trường Phong gầm thét một tiếng, hai tay giơ lên cao nắm chặt, một tấm thuẫn bỗng nhiên xuất hiện trước người hắn ta.

Keng...

Kiếm khí lúc này trực tiếp chém vào tấm thuẫn tỏa ra ánh sáng màu xanh kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom