-
Chương 2501-2505
Chương 2501: Còn có người muốn giết ngươi
“Vì sao muốn giết ta?”
Trong lúc nói chuyện, trong tay Tần Ninh đã xuất hiện thanh trường thương của Lưu Huyên, hắn đâm một nhát xuống đùi phải của hắn ta, máu tươi chảy ra.
Lưu Huyên kêu rên nói: “Ta không biết, ta chỉ làm theo mệnh lệnh…”
“Làm theo mệnh lệnh?
Mệnh lệnh của ai?”
“Mệnh lệnh của đạo tử Kha Viêm Vũ, là hắn ta ra lệnh cho ta đến giết ngươi!”
Kha Viêm Vũ! Kha Viêm Vũ xuất thân từ phong thứ tư Tiên Lâm Phong! Sau khi trở thành đạo tử thì sáng lập ra Viêm Môn, có thể nói là một trong bảy liên minh đệ tử của Thánh Đạo tông.
Kẻ này cũng có thiên phú rất cao.
Thánh Đạo tông, bảy vị đạo tử, người nào người nấy đều có thiên phú rất mạnh.
Thế nhưng… Tần Ninh vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn hay thù oán gì với Kha Viêm Vũ.
Vì sao hắn ta muốn giết mình?
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lưu Huyên, sau đó đi đến chỗ của những người khác, hỏi từng kẻ một.
Đáp án mà hắn nhận được, cũng giống nhau.
Hơn nữa, ngoài ra, Tần Ninh còn có được một đáp án ngoài ý muốn.
Tần Ninh lại trở về bên cạnh Lưu Huyên, hắn mỉm cười nói: “Vừa rồi, lúc tra hỏi mấy người bọn họ, thế mà ta lại có được một tin tức khác, ngươi chắc chắn là muốn giấu diếm, không định nói ra sao?”
Sắc mặt Lưu Huyên trắng bệch, hắn ta lập tức nói: “Ta nói, ta nói hết”.
“Ngoại trừ Viêm Môn, còn có người muốn giết ngươi”.
“Đạo tử Hoàn Khải Minh, người sáng lập ra Nhật Nguyệt Hội, đạo tử Đào Chỉ Kỳ, người sáng lập ra Hoa Các, cùng với đạo tử Tư Mã Tuyết Thiên, người sáng tạo ra Tuyết Môn, còn có Viêm Môn, bốn phương thế lực tập hợp đệ tử tinh anh lại, muốn giết chết ngươi trong lần sơ tuyển này”.
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Ngoài ngạc nhiên ra, càng nhiều hơn là sự khó hiểu.
Kha Viêm Vũ, Viêm Môn.
Hoàn Khải Minh, Nhật Nguyệt Hội.
Hai phe này, hắn chỉ mới gặp mặt thoáng qua ở thời điểm mới vừa nhập môn.
Còn Đào Chỉ Kỳ… Căn bản là hắn chưa bao giờ gặp, vì sao Hoa Các lại muốn giết mình?
Điều này thật không hợp lý! Tần Ninh nói tiếp: “Ta hỏi ngươi, có phải là Tư Mã Tuyết Thiên đồng ý cho bọn họ lợi ích nào đó không?”
“Không phải…”, Lưu Huyên lập tức nói ngay: “Lần này, Viêm Môn ra tay không bàn bạc gì với Tuyết Môn cả, chẳng qua là chúng ta chỉ trao đổi với người của Nhật Nguyệt Hội và Hoa Các mà thôi…”, Tần Ninh nhăn mày lại.
Lúc này, năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh đều mang vẻ mặt đau khổ.
Nhạc Nghiêm là huynh đệ tốt của bọn họ, vậy mà lại bị tên khốn này giết chết.
Tần Ninh trầm ngâm một lát rồi nói: “Năm người các ngươi, giết chết bọn họ, lấy điểm tích luỹ đi!”
Hơn mười vị võ giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn này đều bị Tần Ninh đánh cho bị thương nặng, muốn giết chết cũng không khó.
Lúc này, Tả Hạo từng bước bước đến, đấm một quyền lên mặt Lưu Huyên, giận dữ gào thét: “Ngươi đáng chết, tên khốn”.
Bốn người còn lại cũng lao đến.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Giờ phút này, Tần Ninh ngồi trên một tảng đá, trầm tư suy nghĩ.
Hắn cần sắp xếp lại một chút.
Từ cái chết của Thánh Dật Phi cho đến bây giờ… Tất cả, đều rất kỳ quái.
Thánh Dật Phi, phong chủ của phong thứ bảy Thánh Thiên Phong.
Phối hợp với Âu Dương Chi Dũng, nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, sau đó bị Âu Dương Chí Dũng liên hợp với người của Ma tộc giết chết.
Ở trong Thánh Đạo tông, Âu Dương Chí Dũng có quan hệ vô cùng tốt với đạo tông Vũ Mân, có thể nói là hai người này cũng một phe.
Còn các vị đạo tông khác trong Thánh Đạo tông thì sao?
Đạo tông Giang Tự Như của Tự Tại Phong, không màng tranh đấu, người này có cảm giác tồn tại rất thấp bên trong Thánh Đạo tông, khiến cho các đệ tử của Tự Tại Phong đều giống như là tiên nhân, sinh hoạt nhàn tản, thoát ly thế sự mà tu luyện.
Bộc Xước, một trong bảy vị đạo tử, xuất thân từ Tự Tại Phong, Bộc Xước sáng lập nên Thuỷ Môn, một trong bảy liên minh đệ tử lớn, số lượng người ít ỏi, các đệ tử trong đó cũng rất khiêm tốn.
Ngoài ra, còn có bốn phong.
Ngọc La Phong, đạo tông Mục Hàng.
Tiên Lâm Phong, đạo tông Dịch Nhất Phong.
Bách Hoa Phong, đạo tông Hoa Linh Lung.
Thánh Thiên Phong, đạo tông Thánh Phi Vũ.
Thánh Phi Vũ… tạm thời không kể đến.
Ba người Mục Hàng, Dịch Nhất Phong, Hoa Linh Lung… ba vị đạo tử Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ, Đào Chỉ Kỳ đúng là xuất thân từ ba phong này… Nếu như, nếu như là bọn họ muốn giết mình thì sao?
Vì sao?
Bởi vì hắn điều tra chuyện Ma tộc, chọc tới ba vị đạo tông này?
Thế nhưng cũng không đúng.
Tư Mã Tuyết Thiên hận mình thấu xương.
Mà đạo tử Tư Mã Tuyết Thiên và người xếp vị trí thứ nhất là đạo tử Hô Diên Bân, cùng xuất thân từ Đại Vũ Phong, Tư Mã Tuyết Thiên đối phó với mình, Tần Ninh có thể hiểu được, đạo tông Vũ Mân có quan hệ với Ma tộc, không tiện ra tay, cho nên mới để cho Tư Mã Tuyết Thiên ra tay.
Thế nhưng, ba người khác thì sao?
Nếu như cũng có quan hệ với Ma tộc, vậy thì cũng thật nực cười! Trong Thánh Đạo tông, mấy vị đạo tông đều có quan hệ với Ma tộc, vậy mà Thánh Đạo tông lại không trực tiếp sụp đổ?
Tần Ninh trái lo phải nghĩ, vẫn không thể hiểu rõ được.
Lúc này, mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh đã giết hết hơn mười đệ tử Viêm Môn kia, đồng thời lấy đi điểm tích luỹ trong Dung Hồn Thạch của bọn họ.
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía năm người kia, nói: “Cái chết của Nhạc Nghiêm, là lỗi của ta, xin lỗi”.
Lúc này, Tả Hạo cũng trịnh trọng nói: “Không trách ngươi, là do bọn chúng quá độc ác”.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Tả Hạo, nói: “Các ngươi đều là đệ tử tinh nhuệ của Cửu Nguyên đan tông, hẳn là cũng biết chuyện về Ma tộc chứ?”
“Cái này thì ai cũng biết”.
Liễu Nghênh mở miệng nói: “Ma tộc đã xuất hiện trong Trung Tam Thiên từ nhiều năm về trước, thế nhưng, lúc ban đầu, Ma tộc ngông cuồng, bị nhóm thế lực siêu cấp của các Đại Thiên trong Trung Tam Thiên tiêu diệt không ít, gần như là không còn chút bóng dáng nào, sau đó, cũng ngẫu nhiên xuất hiện một vài tin tức của Ma tộc, nhưng mà đều bị những thế lực trong các Đại Thiên, các đại vực tiêu diệt”.
“Mấy vạn năm qua, ở Cửu Nguyên Vực có từng xuất hiện không?
“Đã từng xuất hiện”.
Liễu Nghênh tuỳ ý nói: “Có dấu vết của hai loại Ma tộc, một mà Ma tộc Ám Nguyệt, chủng loài Ma tộc này có màu da trắng xám, lúc bộc phát sức mạnh, thân thể như có ánh trăng chiếu rọi, bọn họ tự xưng là tộc Ám Nguyệt”.
“Chủng tộc còn lại là Ma tộc Kim Nguyệt, võ giả của Ma tộc Kim Nguyệt có thân hình cường tráng, cơ thể rất cường đại, còn mạnh hơn cả thân thể của man thú, bọn họ tự xưng là tộc Kim Nguyệt”.
“Hai chủng tộc này, hẳn là xuất thân từ một dòng tộc”.
Lúc này, Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Ma tộc Ám Nguyệt.
Ma tộc Kim Nguyệt.
Lúc trước, khi ở bức tường thời không giữu Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, người ra tay muốn giết hắn chính là Nguyệt Văn Phong đến từ Ma tộc Ám Nguyệt! Lúc này, Tả Hạo cũng nói: “Ngươi nhắc đến Ma tộc, ta lại nhớ đến một việc…”
“Ồ?”
Tả Hạo tiếp tục nói: “Ta nhớ rõ có một năm, tại Cửu Nguyên đan tông chúng ta, hình như là xuất hiện tình huống Ma tộc xâm nhập, tông chủ tự mình ra tay, giết chết Ma tộc, cũng chính là từ khi đó, trong Cửu Nguyên đan tông bắt đầu xuất hiện cấm địa, tông chủ đưa ra mệnh lệnh ràng buộc đối với cấm địa kia, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến vào”.
Giờ phút này, con ngươi của Tần Ninh co lại.
“Trong Cửu Nguyên Vực, còn có bản ghi chép nào về Ma tộc không?’
Lúc này, Tả Hạo nói: “Không có, cũng chỉ là mấy vạn năm trước, Ma tộc xuất hiện vô cùng ngang ngược, sau đó lại bị thế lực siêu cấp ở các Đại Thiên đánh cho sợ hãi, rồi cũng dần dần biến mất không dấu vết, tuy rằng mọi người rất tò mò, đám Ma tộc này đến từ đâu, nhưng dù sao thì trong nhóm thế lực siêu cấp trong Trung Tam Thiên cũng có thể đối phó được với bọn chúng, cho nên cũng không có ai để ý quá nhiều…”, Tần Ninh gật gật đầu, thở ra một hơi, nói: “Tiếp tục xâm nhập vào trong nhìn xem, tìm được Thời Thanh Trúc, chúng ta rời khỏi đây”.
“Ừm…”, mấy người chôn cấp Nhạc Nghiêm ở đây, sau đó cũng đi đến… Tần Ninh đi trước dẫn đường, ánh mắt như có như không nhìn về phía sau dãy núi, khoé miệng hắn nhếch lên, rồi sải bước đi sâu vào trong.
Đợi đến khi sáu người Tần Ninh rời đi.
Bên trong ngọn núi yên tĩnh, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Chương 2502: Ta tới đây tìm người
Cho đến giờ phút này, người nọ mới thở ra một hơi, trên khuôn mặt và trên lưng toàn là mồ hôi chảy ròng ròng, thậm chí, ngón tay bên trong áo choàng cũng hơi run nhè nhẹ.
Đúng là Vương Triêu đến từ Nhật Nguyệt Hội! Vốn dĩ là lúc trước, Vương Triêu nhận được tin tức mà Lưu Huyên truyền tới, hắn ta đã lập tức tới đây, hai bên chỉ cách nhau tầm mấy chục dặm mà thôi.
Kết quả là, hắn ta dẫn theo mười mấy người, nhanh chóng chạy đến.
Nhưng càng tới gần, hắn ta càng cảm thấy không thích hợp.
Rất yên tĩnh.
Căn bản là không có chút dấu vết nào của một trận giao chiến.
Điều này rất kỳ quái! Từ từ đến gần, hắn ta lại nhìn thấy mấy người Liễu Nghênh, Tả Hạo ra tay giết chết đám người Lưu Huyên.
Lưu Huyên, Tiểu Đế Tôn tầng bốn, thực lực mạnh tương đương với hắn ta.
Thế nhưng… tất cả đều bị giết.
Vương Triêu sao còn dám ra mặt!
“Đi!”
Lúc này, âm thanh của Vương Triêu mang theo chút run rẩy, nói: “Lập tức báo cho đạo tử Hoàn Khải Minh, Tiểu Đế Tôn tầng bốn Lưu Huyên bị giết chết, Tần Ninh thăng cấp lên cảnh giới Tiểu Đế Tôn, thực lực của hắn có thể giết chết được Tiểu Đế Tôn tầng bốn”.
“Đi mau!”
“Vâng!”
Trong mười mấy người, ba bóng người lập tức rời đi.
Lúc này, Vương Triêu đặt mông ngồi xuống đất, thở dốc từng hơi.
Thật sự là bị doạ chết rồi.
Tiểu Đế Tôn tầng một, giết Tiểu Đế Tôn tầng bốn! Chuyện này căn bản là không có khả năng xảy ra.
Khi biết được Tần Ninh ở cảnh giới Đại Thần Tôn có thể giết chết được Tiểu Đế Tôn tầng một, các vị đạo tử đã cẩn thận đánh giá Tần Ninh rất cao.
Người phái ra, đều có Tiểu Đế Tôn tầng bốn dẫn đội.
Ai mà ngờ được, Tần Ninh lại có thể thăng cấp lên Tiểu Đế Tôn nhanh như vậy, hơn nữa, còn có thể làm cho cao thủ tầng bốn bị thương nặng.
“Tin tức đã được truyền đi rồi sao?”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai Vương Triều.
Vương Triều theo bản năng gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ bằng mười mấy người chúng ta, không có khả năng giết chết Tần Ninh, cái tên này…”
Hửm?
Không đúng, sắc mặt Vương Triêu lập tức thay đổi, hắn ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người mặc đồ trắng đang đứng trước mặt mình.
Tần Ninh!
“A…”, bên trong núi non, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên…Một trận giết chóc kết thúc, Tần Ninh chỉnh sửa lại quần áo rồi bước đi.
Lần này, xem như là đã giải quyết được cái đuôi.
Dẫn theo năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh, bọn họ tiếp tục xâm nhập vào trong.
Vòng vèo quanh co một hồi.
Bốn người xuất hiện trước một ngọn núi cao hùng vĩ.
Từ đỉnh núi đến chân núi là cả một vùng màu đỏ tươi.
Mà giờ phút này, liếc mắt nhìn lên trên, chỉ thấy ở vị trí đỉnh núi như ẩn như hiện cái gì đó, dường như là những toà cung điện.
“Đi lên trên xem sao”.
Nói xong, Tần Ninh bước lên phía trước, thân hình bay lên không trung.
Một lúc lâu sau, Tần Ninh xuất hiện trên đỉnh núi.
Ở nơi đây có những toà lầu các nguy nga mà lại trang nghiêm.
Những lầu các này được xây dựng bằng huyết thạch, điêu khắc ra các loại hình dáng, trông khá giống với gỗ bình thường.
Mà vị trí đỉnh núi cũng không chật hẹp, ngược lại, làm cho người ta cảm giác diện tích có chút rộng lớn.
Ngay khi sáu người xuất hiện trên đỉnh núi đã thấy ở nơi này, vậy mà đã có người đến trước.
Mà những người đó khi nhìn thấy sáu người Tần Ninh thì lập tức trở nên cẩn thận, cùng với sát khí đằng đằng.
“Tả Hạo!”
Trong đám người kia, một thanh niên đeo kiếm đi lên phía trước nhóm võ giả, hắn ta nhìn về phía Tả Hạo phía sau Tần Ninh, có chút giật mình nói.
“Vậy mà ngươi lại còn mạng để đi đến nơi này?”
“Mục Khô sư huynh!”
Tả Hạo nhìn thấy người đàn ông áo trắng đeo kiếm kia thì cũng ngẩn người.
Hắn ta không ngờ tới, nơi này, ngoại trừ Tần Ninh, vẫn còn có những người khác dám tiến vào.
“Đây không phải là nơi mà ngươi có thể ở, mau cút đi”.
Lúc này, Mục Khô từ trên cao nhìn xuống dưới, mang theo khí thế chèn ép người khác.
Khuôn mặt Tả Hạo lập đỏ bừng lên, hắn ta chắp tay nói: “Vâng vâng vâng, sư đệ không biết, Mục Khô sư huynh lại ở trong này, lập tức đi, lập tức đi ngay…”, Tả Hạo kéo ống tay áo của Tần Ninh, thấp giọng nói: “Tần công tử, trước hết cứ đi đi đã, Mục Khô sư huynh là đệ tử tinh anh của Cửu Nguyên đan tông chúng ta… Thực lực rất mạnh”.
Bọn họ cũng thấy được thực lực của Tần Ninh rất mạnh, Tiểu Đế Tôn tầng một giết Tiểu Đế Tôn tầng bốn không thành vấn đề.
Thế nhưng Mục Khô này là Tiểu Đế Tôn tầng năm, hơn nữa,… xung quanh còn có hơn mười đệ tử của Cửu Nguyên đan tông, mỗi một vị đều có thực lực không yếu hơn Lưu Huyên gặp được lúc trước.
Cái này gọi là hai tay khó địch lại được bốn tay, xảy ra tranh chấp với Mục Khô, cũng không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
“Ta không đi”.
Tần Ninh cũng nói thẳng: “Ta đến đây tìm người”.
“Tìm người?”
Mục Khô nghe vậy thì ra vẻ trêu tức nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Người ngươi nói là một cô gái xinh đẹp mặc váy lụa màu xanh phải không?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.
“Ngươi đã từng gặp nàng ấy?”
Mục Khô cười ha ha nói: “Đâu chỉ là từng gặp, cô gái kia đang ở ngay đây, thế nhưng, đoán chừng là sắp chết rồi…”, nghe được những lời này, Tần Ninh nhăn mày càng sâu.
Tả Hạo sợ Tần Ninh tức giận nên trực tiếp ra tay, hắn ta tiến lên, đi đến gần Mục Khô, mỉm cười nói: “Mục Khô sư huynh, cô gái kia là thê tử của vị Tần huynh đệ này, Tần huynh đệ đúng là vì thê tử của mình nên mới đến chỗ này, vẫn mong Mục Khô sư huynh nói cho ta biết, cô ấy đang ở đâu, sau khi tìm được cô ấy, chúng ta lập tức rời đi, tuyệt đối không quấy rầy Mục Khô sư huynh”.
Nói xong, Tả Hạo lấy ra một viên nguyên thạch, đưa cho Mục Khô.
“Cút ngay!”
Mục Khô vừa dứt lời đã đá bay Tả Hạo.
Thân thể Tả Hạo lùi về sau, ngã ngồi trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tiểu Đế Tôn tầng hai và Tiểu Đế Tôn tầng năm, tất nhiên là có chênh lệch rất lớn.
“Ngươi là cái thá gì?
Bây giờ, lập tức cút ngay!”
Mục Khô lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không phải là đệ tử của Cửu Nguyên đan tông, có lẽ ta đã giết chết mấy người các ngươi rồi cướp lấy điểm tích luỹ, chứ không phải là để cho các ngươi cút”.
Bên cạnh Mục Khô, một người mở miệng nói: “Mục Khô sư huynh lương thiện, Tả Hạo, ngươi còn không cút đi?”
“Mau cút đi!”
Nghe được những lời này, Tả Hạo phun ra máu tươi, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như trước.
Đúng là tất cả mọi người đều là đệ tử của Cửu Nguyên đan tông, thế nhưng, tài năng không bằng người khác thì sẽ không có ai tôn trọng ngươi.
Lúc này, nếu như Tả Hạo lộ ra vẻ giận dữ, hắn ta không chút nghi ngờ việc Mục Khô sẽ trực tiếp giết chết bọn họ.
Kẻ này có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng năm, lại là huynh trưởng của Mục Vinh trong Cửu Nguyên đan tông.
Mục Vinh! Hắn ta cũng không phải là đan tử của Cửu Nguyên đan tông, thế nhưng người này có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bảy, trong Cửu Nguyên đan tông, dưới ba vị đan tử, hắn ta là một thiên tài có thể nằm trong ba vị trí đầu.
Thiên phú của Mục Khô không bằng vị đệ đệ Mục Vinh này, nhưng cũng là Tiểu Đế Tôn tầng năm, hơn nữa, thiên phú của đệ đệ hắn ta rất cao, trong Cửu Nguyên đan tông, Mục Khô lại càng không coi ai ra gì, không người nào dám trêu chọc vào hắn ta.
Trong Cửu Nguyên đan tông, ngoại trừ người của ba vị đan tử, không có ai là Mục Khô không dám chọc.
“Lập tức cút ngay!”
Lúc này, lại có người quát: “Tả Hạo, Liễu Nghênh, sáu tên vô dụng các ngươi ở trong Cửu Nguyên đan tông còn chưa đủ mất mặt hay sao?
Hửm, Nhạc Nghiêm đâu?
Sẽ không phải là tên vô dụng kia chết rồi chứ?”
Nghe được những lời này, trên mặt năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh xuất hiện vẻ giận dữ.
Nói bọn họ là kẻ vô dụng thì không sao cả.
Thế nhưng, Nhạc Nghiêm đã chết mà vẫn còn bị mắng, bọn họ không nhẫn nhịn được.
Lúc này, Mục Khô không nhịn được nở nụ cười.
“Tức giận?
Xem ra, tên vô dụng Nhạc Nghiêm kia thực sự đã chết rồi?”
Mục Khô cười lạnh nói: “Ở trong Cửu Nguyên đan tông nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới đột phá được từ Đại Thần Tôn lên Tiểu Đế Tôn, kết quả là chết ở chỗ này?
Thật đúng là đồ vô dụng…”
“Ông đây liều mạng với ngươi!”
Nhất thời, hai mắt Tả Hạo đỏ sậm, trái ngược với dáng vẻ khúm núm lúc trước, hắn ta tức giận mắng chửi rồi lao lên…
Chương 2503: Cô gái kia ở đâu
Mà lúc này, Mục Khô cũng cười lạnh.
Bên cạnh hắn ta sớm đã có một người nhanh chóng bước ra, người kia cầm trong tay một thanh loan đao, một đao chém xuống, sức mạnh của thanh đao nháy mắt khuếch tán thành một trăm nhát, chém thẳng về phía Tả Hạo.
Người này là Tiểu Đế Tôn tầng ba.
Ra tay không chút lưu tình, một đao dứt khoát, quyết lấy mạng Tả Hạo.
Lúc này, Tả Hạo cũng không lùi bước, bàn tay hắn ta nắm chặt thành quyền, quyền phong chớp mắt hoá thành những đạo quyền kình, long trời lở đất đánh ra.
Ầm… Đao khí và quyền kình va chạm, sắc mặt Tả Hạo lập tức thay đổi, hắn ta chỉ cảm thấy quyền kình của mình lập tức bị vỡ nát, đao khí kia đã bay tới trước mặt mình.
Dường như là ngay sau đó, đao khí sẽ chém đôi người hắn ta.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người mặc áo trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, bàn tay nắm chặt, từng đạo đao khí nháy mắt vỡ tan.
Thanh niên áo trắng buông tay ra, đao khí kia trở về đường cũ, đánh về phía người ra tay.
Một giây sau, thân hình của thanh niên kia nhanh như chớp tiến lên, một ngón tay chỉ ra.
Phốc… Ngón tay, nháy mắt xuyên thủng vị đệ tử Tiểu Đế Tôn tầng ba kia.
Bùm một tiếng, đầu người kia bị nổ vỡ, thân hình ngã xuống mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng.
Đã chết.
“Trương Hoà!”
Mục Khô nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiểu Đế Tôn tầng ba, bị mất mạng trong chớp mắt.
Tên Tần Ninh này, không đơn giản.
“Ngươi muốn chết”.
Mục Khô hừ lạnh nói.
“Dẫn ta đi”.
Tần Ninh trực tiếp nói.
Đi?
Đi đâu?
Tần Ninh lại nói: “Đi tìm cô gái mà ngươi nhìn thấy kia”.
“Đi tìm cha của ngươi ấy!”
Mục Khô gầm lên giận dữ, ngay sau đó, pháp thân ngưng tụ, khí thế mênh mông cuồn cuộn phóng thích ra ngoài.
Pháp thân kia có hình dáng giống như nguyên thú loài hổ.
Lúc này, Mục Khô nắm chặt bàn tay rồi nhanh chóng thi triển chiêu thức giống như móng vuốt sắc bén của loài mãnh hổ, lao thẳng về phía Tần Ninh.
“Muốn chết”.
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, bàn tay hơi nắm chặt, sau đó lập tức buông ra.
“Tiểu Đế Chưởng!”
Trong phút chốc, trong cơ thể Tần Ninh, từng luồng lực lượng dao động.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, bốn tầng ý cảnh dung hợp thành một thể, hội tụ trong cơ thể rồi ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Tiểu Đế Chưởng! Đây là chiêu thức thứ nhất Tần Ninh tự lĩnh ngộ ra sau khi đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn, đi theo con đường pháp thân Phá Tán, phá tán một lần thì cường hoá một lần.
Ở cảnh giới Đại Thần Tôn, lấy ba tầng ý cảnh, Tần Ninh có khả năng giết chết Tiểu Đế Tôn tầng một, tầng hai, tầng ba.
Mà tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn, tất nhiên là sức mạnh sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Hơn nữa, Tần Ninh thi triển bốn tầng, lực lượng đã vượt xa ba tầng.
“Giết”.
Một lời hạ xuống, một chưởng đánh ra.
Chưởng ấn hư ảo dần dần ngưng tụ thành thực thể, giống như bóng dáng của Tần Ninh đang bước đến.
Mà trong mắt của Mục Khô, chưởng ấn kia tựa như là Tần Ninh khiêng lên một ngọn núi rồi ném về phía hắn ta.
Ầm… Chưởng và móng vuốt va chạm với nhau.
Tiếng nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Sắc mặt Mục Khô thay đổi, ngay sau đó, toàn bộ cánh tay của hắn ta truyền đến tiếng xương cốt nứt vỡ, tiếp đó là một sức mạnh cường đại đánh sâu vào trong cơ thể, phá nát kinh mạch của hắn ta.
Cuối cùng, Mục Khô không nhịn được mà đỏ bừng mặt, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống dưới đất.
Những người còn lại thấy một màn như vậy thì sao còn dám ngăn cản.
Từng bóng người lần lượt tản ra.
Tần Ninh đi đến bên người Mục Khô, cầm cánh tay gãy của hắn ta, sau đó, nhấc cả người hắn ta lên.
Mục Khô lập tức kêu lên thất thanh như tiếng heo bị chọc tiết.
“Người ở đâu?”
Tần Ninh hỏi thẳng.
“A…”, Mục Khô không ngừng kêu la thảm thiết, gào to: “Ngươi chết chắc rồi, mặc kệ ngươi là ai, ngươi chết chắc rồi”.
Tần Ninh cũng không nói lời vô nghĩa, hắn nắm lấy một cánh tay khác của Mục Khô rồi trực tiếp bóp nát.
“A…”, Mục Khô tiếp tục gào thét.
Bị một trận đòn nghiêm trọng này, cho dù tương lai có thể khôi phục lại được thì thân thể của hắn ta cũng sẽ tồn tại tai họa ngầm lớn.
“Người đâu?”
“Ở ngay phía trước, ở ngay phía trước!”
Lúc này, Mục Khô gào lên nói.
Tần Ninh kéo một cánh tay của Mục Khô, lôi đi giống như là đang lôi một con lợn chết, mặc cho Mục Khô kêu rên, hắn cũng ngoảnh mặt làm ngơ, từng bước đi về hướng thạch điện phía trước.
Những người còn lại nào dám tiến lên?
Lúc này, năm người Tả Hạo đã hoàn toàn cảm thấy mông lung.
Đối mặt với Tiểu Đế Tôn tầng bốn Lưu Huyên, Tần Ninh dùng một quyền để giải quyết.
Đối mặt với Tiểu Đế Tôn tầng năm Mục Khô, Tần Ninh dùng một chưởng để giải quyết.
Cực hạn của người này, rốt cuộc là ở đâu?
Hơn nữa, năm người nhìn thấy rõ ràng, võ quyết mà Tần Ninh thi triển có uy lực mạnh hơn.
Hắn vừa mới đột phá thì tu hành võ quyết cấp cao khi nào?
Theo chân Tần Ninh đi về phía thạch điện.
Đúng lúc này, âm thanh ầm ầm ầm vang lên.
Chỉ thấy cánh cửa của đại điện chậm rãi mở ra.
Ba dáng người từ trong đại điện đi ra.
Hai người đi ở hai bên trái phải có khuôn mặt hiên ngang, biểu cảm có chút không vui.
Mà ở giữa là một người thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, đẹp trai tuấn tú, khí chất cao ngạo, đầu đội kế quan, hai mắt sáng ngời có hồn, ánh mắt bắn thẳng về phía Tần Ninh.
Ngay khi nhìn thấy Mục Khô trong tay Tần Ninh, ánh mắt người kia hơi thay đổi, nhưng vẫn im lặng không nói gì như trước.
“Ngươi là ai?”
Người bên trái không vui mở miệng.
“Tần Ninh”.
Nghe được lời này, thanh niên bên trái nhíu mày, nói: “Thánh Đạo tông, là cái người tên Tần Ninh kia?”
Tần Ninh không trả lời, nói thẳng: “Người đâu?”
“Người nào cơ?”
Thanh niên bên trái không thèm để ý đến Tần Ninh, vô cùng không vui nói.
Tần Ninh nhấc nhấc Mục Khô trong tay lên, nói: “Cô gái kia!”
Giờ phút này, Mục Khô kêu rên: “Đệ đệ, cứu ta, cứu ta, tên khốn kiếp này, không nói hai lời đã ra tay, hắn đến vì cô gái kia!”
Nghe được lời này, thanh niên ở giữa từng bước đi lên, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh.
“Buông hắn ta ra”.
Tần Ninh nhìn người thanh niên trước mặt.
Người này, hẳn là Mục Vinh!
“Buông hắn ta ra, ta cho ngươi chết thoải mái một chút”.
Thanh niên kia lại nói, tựa như là một vị đế vương ở nhân gian, đang công khai đưa ra ý chỉ của mình.
Lúc này, biểu cảm của năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh vô cùng căng thẳng.
Mục Vinh! Thiên chi kiêu tử của Cửu Nguyên đan tông.
Trong Cửu Nguyên đan tông, ba vị đan tử ngạo nghễ trên cao, giống như bảy vị đạo tử của Thánh Đạo tông.
Ngoài ra, còn có tam đại đệ tử tinh anh.
Tên Mục Vinh này, chính là một trong tam đại đệ tử tinh anh, trong Cửu Nguyên đan tông, hắn ta có thủ đoạn thông thiên, cho dù là một vài trưởng lão cũng phải nể mặt hắn ta vài phần.
Thiên tài như vậy, có tiềm lực vô hạn trong tương lai.
“Buông hắn ta ra?”
Lúc này, Tần Ninh mỉm cười, bàn tay cũng chậm rãi dùng sức, đem cánh tay Mục Khô vặn thành bánh quai chèo.
“Lời ta nói, hình như ngươi nghe không rõ?
Ta hỏi ngươi, cô gái kia ở đâu?”
Tần Ninh nhìn về phía Mục Vinh, sắc mặt lạnh lùng nói.
Giờ phút này, vẻ mặt Mục Vinh lạnh như băng.
Lần đầu tiên có người dám can đảm kiêu ngạo trước mặt hắn ta như thế.
Cho dù là đạo tử của Thánh Đạo tông, thánh tử của thánh địa Thanh Dương, nhìn thấy Mục Vinh hắn ta, cũng chưa bao giờ láo xược như vậy! Chỉ là lúc này, Mục Vinh tức giận trong lòng, nhưng nhìn thấy bộ dạng thê thảm kia của Mục Khô, hắn ta cũng không dám ra tay.
“Thả hắn ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết, cô gái kia ở đâu!”
Mục Vinh kìm nén sự tức giận của mình, nói: “Nếu như ngươi giết hắn ta, ta đảm bảo, cô gái kia cũng phải chết”.
Chương 2504: Tinh hoa ngũ hành
Nghe được lời này, ánh mắt Tần Ninh nhìn thoáng qua Mục Vinh, rồi lại liếc nhìn Mục Khô, lắc lắc đầu nói: “Ngươi đang bàn điều kiện với ta? Trong tay ta đang có lợi thế, còn ngươi thì sao?”
Mục Vinh lập tức phẫn nộ quát: “Ngươi muốn chết”.
“Là ngươi muốn chết”.
Giữa hai người, khí tức đối chọi gay gắt.
Xoẹt…
Trong lúc đó, cánh tay của Mục Khô đã bị Tần Ninh trực tiếp xé xuống.
“Hỏi lại ngươi một lần nữa, người đâu?”
“Ngươi dám!”
Xoẹt…
Lại một tiếng xoẹt vang lên, máu tươi chảy ra ròng ròng, một cánh tay khác của Mục Khô cũng đã bị Tần Ninh xé xuống.
Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.
“Người đâu?”
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn thẳng vào Mục Vinh, bàn tay cũng nhắm ngay vào đùi của Mục Khô.
“Ở bên trong!”
Lúc này, Mục Vinh nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên dữ tợn, hắn ta tức giận hét lên: “Ở bên trong!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Tả Hạo và Liễu Nghênh.
Năm người lập tức tới gần Tần Ninh.
Tần Ninh nói: “Trông chừng tên này, đi theo ta”.
Năm người nghe vậy thì gật gật đầu.
Ở Cửu Nguyên đan tông, hai huynh đệ Mục Khô và Mục Vinh có quyền thế ngập trời, thế nhưng hôm nay lại làm nhục người huynh đệ đã chết của bọn họ, điều này làm cho bọn họ không thể nhẫn nhịn được.
Sợ?
Cùng lắm là chết, sợ cái gì!
Lúc này, Tả Hạo giữ chặt Mục Khô, bốn người vây quanh bốn phía.
Tần Ninh nhìn về phía cửa đại điện, hừ một tiếng rồi nói: “Cút đi”.
Giờ phút này, sắc mặt Mục Vinh u ám.
“Không muốn hắn ta chết thì cút ngay”.
Mục Vinh chậm rãi di chuyển, hai người bên cạnh cũng tránh đường.
Tần Ninh từng bước tiến vào trong đại điện.
Vừa bước vào đại điện, sắc mặt Tần Ninh cũng thay đổi.
Bên trong đại điện này, không phải là có dáng vẻ như một đại sảnh, mà là… một vùng núi.
Trong đại điện, tự hình thành không gian, tràn ngập núi non.
Mà lúc này, bên trong núi non, giống như là hàng ngàn ánh sao đang vây quanh mặt trăng, có một ngọn núi cao đến vạn mét, đâm thẳng lên trời cao.
Ở trên đỉnh núi, có một bóng người đang khoanh chân ngồi đó, sắc mặt tái nhợt, giống như là đang nhắm mắt tĩnh dưỡng.
“Thanh Trúc!”
Trong lòng Tần Ninh căng thẳng.
Mà lúc này, theo Tần Ninh bước vào trong đại điện, dường như là đã tiến vào trong một không gian quỷ dị.
“Thanh Trúc…”
Tần Ninh la to hơn.
Trên đỉnh núi, Thời Thanh Trúc chậm rãi mở ra hai mắt, lúc cúi đầu nhìn xuống, thấy được Tần Ninh, nàng đột nhiên nở nụ cười.
“Nàng làm sao vậy? Tự mình chạy đến đây làm cái gì?”
Nghe được lời trách cứ của Tần Ninh, Thời Thanh Trúc chu mỏ nói: “Ta bị những thứ kia hấp dẫn tới nơi này”.
Tần Ninh lập tức nói: “Đừng nhúc nhích, ta đưa nàng xuống dưới”.
“A, chàng đừng qua đây”.
Thời Thanh Trúc lại nói: “Ta bị nhốt trong này rồi!”
Nghe được lời này, Tần Ninh nhíu mày.
Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Sau khi tiến vào cấm địa, ta liền cảm giác được pháp thân bị hấp dẫn, chỉ hướng cho ta tới nơi này, kết quả là ta phát hiện ra thứ tốt, sau đó ta bắt đầu hấp thu, thế nhưng đám người kia lại xuất hiện, muốn ta đi xuống, ta không xuống, cuối cùng, không biết đám người kia đụng vào cái gì, bọn họ không vào được, ta cũng không ra được, bị nhốt luôn ở chỗ này”.
“Chàng đừng tiến vào, vào được nhưng không ra được đâu”.
“Dãy núi này có một lực hấp dẫn cực mạnh, hơn nữa, nó còn cắn nuốt khí huyết của con người, vừa rồi có người trong số bọn họ thử tiến vào, kết quả là bị hút thành cái xác khô, bị ăn mòn…”
Lúc này, Tần Ninh nhíu mày, hỏi: “Là cái gì hấp dẫn nàng tới đây?”
“Chính là cái này!”
Thời Thanh Trúc nói xong thì giơ tay lên.
Tần Ninh nhìn thấy trong bàn tay Thời Thanh Trúc hình như có một tia sáng năm màu, đang trôi nổi giữa không gian.
Nhìn thấy ánh sáng năm màu kia, Tần Ninh đột nhiên nở nụ cười.
“Tinh hoa ngũ hành!”
Tần Ninh lập tức nói: “Ta đã biết vì sao nàng lại bị hấp dẫn đến đây rồi, ngồi yên ở đó đừng nhúc nhích, ta đến đón nàng”.
Nói xong, Tần Ninh quay lại nhìn về phía đám người Tả Hạo, nói: “Trông chừng Mục Khô, hiện giờ, Mục Vinh không dám ra tay với các ngươi, chờ ta trở về”.
“Được!”
Mấy người Tả Hạo gật gật đầu.
Ở cùng với Tần Ninh một đoạn thời gian, bọn họ cũng biết tính tình của Tần Ninh, tuy rằng có chút lạnh nhạt, nhưng không có ý đồ xấu xa gì đối với bọn họ, hơn nữa, điểm tích luỹ cướp đoạt được, quả thật là đều cho bọn họ.
Lúc này, Tả Hạo nắm chặt Mục Khô, mà bốn người còn lại cũng đứng ở cửa đại điện, cẩn thận nhìn ra bên ngoài đại điện.
Cùng lúc đó, bên ngoài điện.
Mục Vinh dẫn theo hai người bên cạnh, cùng với mười mấy người còn lại bao vây đại điện chặt chẽ.
“Mục Vinh sư huynh, giết vào thôi!”, người bên trái mở miệng nói.
“Từ Phương, ngươi muốn Mục Khô chết à!”, người bên phải cũng nói: “Đừng động vào, bọn họ không chạy thoát được đâu”.
“Trước hết đừng hành động”.
Lúc này, Mục Vinh nói: “Ngô Tuấn nói không sai, bọn họ không chạy thoát được đâu, hơn nữa, vừa rồi chúng ta vẫn luôn không thể nào tiến vào không gian thần bí kia, mà Tần Ninh lại có thể đi vào, để cho hắn đi vào thì không thể nào tốt hơn”.
“Chỉ cần bọn họ đi ra, thả huynh trưởng của ta ra, ta sẽ lập tức giết chết bọn họ, còn nếu như bọn họ không giữ lời, giết chết huynh trưởng của ta, vậy thì bọn họ cũng phải chết…”
Nghe được lời này, Ngô Tuấn và Từ Phương đều gật đầu.
Mục Vinh có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bảy, gần với ba vị đan tử nhất, hai người Từ Phương, Ngô Tuấn cũng là Tiểu Đế Tôn tầng sáu, căn bản là không cần phải lo lắng Tần Ninh sẽ nhấc lên bọt nước gì.
Trong đại điện.
Tần Ninh tiến vào trong không gian thần bí, bốn phía là một vùng núi non, từ bên ngoài nhìn vào, ngọn núi ở giữa cao vạn mét, thế nhưng sau khi bước vào đây, nó cũng chỉ cao trăm mét.
Nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nó cao vô cùng vô tận, thật đúng là cực kỳ quỷ dị.
Lúc này, Thời Thanh Trúc ngồi ngay ngắn phía trên ngọn núi, bên ngoài thân thể có ánh sáng năm màu di chuyển, khi nhìn thấy Tần Ninh tiến đến, nàng mang thần thái sáng láng, vẻ mặt tươi cười nói: “Chàng phải cẩn thận đó nha”.
“Ừm…”
Trong lòng Thời Thanh Trúc tràn đầy vui vẻ.
Cho dù lại gặp được nguy hiểm lớn hơn nữa, nàng cũng không sợ, bởi vì Tần Ninh luôn xuất hiện đúng lúc, nhất định sẽ ra tay cứu nàng.
Lúc này, Tần Ninh từng bước tới gần ngọn núi.
Theo Tần Ninh không ngừng tiếp cận ngọn núi nơi Thời Thanh Trúc ở, mặt đất bắt đầu rung động, xuất hiện từng đợt dao động quỷ dị.
“Chính là như vậy, vừa rồi người của bọn họ tiến vào cũng tạo ra dao động như vậy, sau đó bị hút khô rồi ăn mòn, ngay cả chút bột phấn cũng không còn sót lại”.
Thời Thanh Trúc vội vàng nói.
Tần Ninh nhíu mày.
Bỗng nhiên, mặt đất nứt vỡ ra, những sợi dây leo từ mặt đất chui lên, nháy mắt đã chằng chịt như thiên la địa võng, tản ra xung quanh.
Trên những dây leo kia là từng chiếc gai gỗ, dài ước chừng một mét, chớp mắt đã bay ra, đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Liên tục tránh né hơn mười chiếc gai gỗ đâm tới, cuối cùng, Tần Ninh cũng không thể né tránh mãi, bàn tay hắn nắm chặt.
Một quyền tung ra.
Keng…
Quyền ảnh đánh vào gai gỗ, lập tức phát ra tiếng leng keng giống như là tiếng kim loại va chạm vào nhau, đâm vào màng nhĩ của con người.
“Nơi tinh hoa ngũ hành sinh ra… Quả nhiên là cái lão già kia!”
Lúc này, Tần Ninh cũng cao giọng nói: “Thanh Trúc, đừng lo lắng cho ta, ta đi một lát rồi sẽ trở lại!”
Một lời vừa dứt, thân hình Tần Ninh đột nhiên leo lên trên một sợi dây leo, dây leo kia lập tức quấn lấy cơ thể Tần Ninh, lôi xuống dưới mắt đất rồi biến mất không thấy đâu…
Thời Thanh Trúc thấy một màn như vậy thì trừng lớn đôi mắt trong veo như nước, chớp chớp mắt rồi ngẩn ngơ nói: “A… Bị lôi vào rồi…”
Chương 2505: Linh hồn cây Thế Giới
Mà lúc này, cả người Tần Ninh bị cây mây và dây leo cuốn lấy, kéo xuống sâu trong lòng đất, không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, khí thế cuồn cuộn dao động xung quanh bắt đầu yếu bớt.
Tần Ninh đưa mắt nhìn bốn phía.
Đây là một vùng đất giống như thế ngoại đào nguyên.
Từng cây cổ thụ xung quanh vô cùng có sức sống, mà lạ ở chỗ mỗi một cây cổ thụ đều có nét đặc sắc riêng, nhưng không ngoài suy đoán, chúng đều ẩn chứa sức sống bừng bừng.
Lúc này Tần Ninh đặt chân lên trên bãi cỏ mềm mại.
Dưới chân, mỗi một bụi cỏ, mỗi một đóa hoa đều mang theo hương thơm làm người ta vô cùng sảng khoái.
Nơi này không phải giống như thế ngoại đào nguyên, mà là tiên cảnh còn có tiên khí mờ mịt hơn cả thế ngoại đào nguyên.
Tần Ninh dẫm chân lên thảm cỏ mềm mại, nếu mang mỗi một bông hoa cỏ dưới chân hắn ra ngoài, chắc chắn đều là tiên thảo tiên hoa làm cho cả Cửu Nguyên Vực hoàn toàn điên cuồng!
Không, không chỉ là Cửu Nguyên Vực, mà toàn bộ võ giả Trung Tam Thiên cũng sẽ hoàn toàn điên cuồng vì nó.
Mà những hoa cỏ cây cối xung quanh, không một cái nào không ẩn chứa khí tức sinh mệnh mênh mông.
Tần Ninh đi từng bước một ở giữa đám hoa cỏ kia, dần dần đi vào sâu trong rừng cây, tới phía trước một cây cổ thụ.
Cây cổ thụ này có thân cây thô to, đừng nói là mười người trăm người, cho dù là ngàn người dường như cũng không có cách nào ôm trọn được nó.
Mà thân cây lớn như vậy lại hiện ra ở trước người Tần Ninh giống như là một bức tường vậy.
Đồng thời thân cây còn cao vút lên tận mây, dường như căn bản không thấy được điểm cuối.
Tần Ninh đi tới phía trước cây cổ thụ che trời này, mở miệng nói: "Tỉnh lại đi".
Chẳng qua là sau khi chờ chốc lát, cây cổ thụ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Tần Ninh cứ như đang nói chuyện với không khí vậy.
"Lão già kia, không để ý tới ta hả?"
Tần Ninh đi tới bên cạnh thân cây, nắm thật chặt quả đấm, trực tiếp nện một quyền xuống.
Uỳnh...
Thân cây to lớn không hề run rẩy.
Nhưng qua một lúc lâu.
"Ui da..."
Một tiếng kêu đau già nua vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy được ở trên thân cây đột nhiên lộ ra một đôi mắt, một đôi lông mày, còn có cả miệng, một cái mũi, trên dưới miệng còn có râu, dần dần hình thành một khuôn mặt người trên thân cây, hoặc có thể nói là khuôn mặt của một ông lão.
"Gọi ngươi ngươi không để ý tới ta, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi!"
Tần Ninh lẩm bẩm.
Lúc này khuôn mặt ông lão kia nhe răng toét miệng nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Đại thiếu gia của ta, người lại làm gì vậy!"
"Nhàn rỗi không chuyện gì, tìm ngươi trò chuyện một chút không được sao?", Tần Ninh cười nói: "Vả lại ngươi bắt người phụ nữ của ta, còn không thả ra à?"
"Gì cơ?"
Ông lão vội vàng nói: "Ta oan uổng quá, vất vả lắm mới đổi được hang ổ, cắm rễ ở chỗ này, còn chưa được yên tĩnh bao lâu, cô bé kia đã tới rồi, ta thấy nàng rất kỳ lạ nên mới muốn bắt nàng lại..."
"Giả vờ à?"
Tần Ninh liếc nhìn khuôn mặt già nua trên thân cây, tiếp tục nói: "Lúc trước ở đại lục Vạn Thiên đã từng nhìn thấy một phân niệm của ngươi, không ngờ lại gặp được ngươi ở chỗ này nữa!"
Cây Thế Giới!
Nơi đây ẩn chứa linh hồn của cây Thế Giới!
Đây là điều mà ngay cả Tần Ninh cũng không nghĩ tới.
Cây Thế Giới là gì?
Năm đó lúc cha chưa thành Vô Thượng Thần Đế đã tự mình nuôi dưỡng một cái cây Hồng Hoang, sinh ra cây Thế Giới là lực lượng của thế giới.
Cha đã nuôi lớn cái cây này từng bước một, để nó trở thành sống lưng của trời đất này!
Thương Mang Vân Giới!
Thế giới Cửu Thiên!
Đại lục Vạn Thiên!
Ba thời không được lập ra như thế nào?
Chính là bởi vì cây Thế Giới xuyên qua cả thế giới, là căn cơ và sống lưng để thế giới này an ổn cố định.
Mà cây Thế Giới cũng là do một tay cha tạo thành!
Kỷ nguyên mới mở ra.
Cha trở thành Vô Thượng Thần Đế, đã cải tạo trời đất, khiến cho hàng vạn hàng nghìn vực giới trở thành ba thời không thế giới lớn hiện nay.
Cũng chính là vào lúc này, cây Thế Giới đã được cha giao cho việc trấn giữ căn cơ của trời đất, tồn tại như sống lưng của trời đất.
Trên thực tế, ở trong mỗi một thế giới đều có phân niệm, phân thân của cây Thế Giới tồn tại.
Chỉ là trong thế gian này, trừ cha ra, không còn ai khác biết được.
Tần Ninh cũng không biết.
Đừng nói là hắn, cho dù là mẹ, sư tôn, nghĩa phụ căn bản cũng không thể biết.
Dẫu sao cha mới là chúa tể của thế giới này, những thứ cha nắm trong tay cũng chỉ có cha có thể nhìn rõ tất cả, hiểu rõ tất cả.
Đây cũng mới là lần thứ hai Tần Ninh gặp được thôi.
Lần đầu tiên chính là tình cờ gặp được ở đại lục Vạn Thiên, hắn đã nghe ngóng một ít tin tức về thế giới Thương Mang.
Cây Thế Giới xuyên qua ba thời không thế giới, tuy không thể nói không có chỗ nào không biết, nhưng nó là thứ duy nhất có thể nối liền ba thời không thế giới.
Từ đại lục Vạn Thiên có thể tiến vào thế giới Cửu Thiên, từ thế giới Cửu Thiên có thể tiến vào Thương Mang Vân Giới.
Nhưng nếu muốn đi ngược lại... Không thể nào!
Đây là luật sắt mà cha quyết định năm xưa!
Võ giả mạnh hơn một cấp bậc không bao giờ có thể tiến vào thế giới của người yếu.
Có một số người muốn lợi dụng sơ hở, nhưng mà... trong hàng vạn người mới có thể có một người thành công, đó cũng là kỳ tích.
Nếu không Tần Ninh lịch kiếp chín kiếp thất bại, mẹ, sư tôn, nghĩa phụ đã sớm xuống hạ giới điều tra rồi.
Mà không phải là bây giờ hắn phải leo lên từng bước một!
Có thể gặp được người này lần nữa, Tần Ninh cũng vô cùng kinh ngạc.
Trên thực tế, cây Thế Giới có thể nhận ra mình, Tần Ninh cũng không thấy bất ngờ lắm.
Năm đó cha đã từng dẫn hắn đi gặp lão già này rồi.
Nhưng mà khi đó được nhìn thấy bản thể thực sự.
Khen ngợi một câu sống lưng của thế giới cũng không quá đáng chút nào.
Bản thể của cây Thế Giới vô cùng to lớn!
Lão già kia đương nhiên biết rất rõ về dấu ấn hồn thức của hắn, cho dù có thay đổi hàng trăm loại hình dáng, lão già này cũng có thể nhìn một cái là nhận ra hắn.
Lúc này vẻ mặt của cây già như đưa đám, nói: "Vất vả lắm ta mới được dọn nhà..."
"Dọn nhà? Dọn nhà làm gì?"
Cây già tùy tiện nói: "Phân niệm này của ta là ở ba vùng đất chết trong ba cấm địa, nhưng mà không thể ở đó được nữa, nên ta mới đi".
"Vì sao?"
"Ma tộc ngoài thế giới chứ sao!", Cây già mặt bất đắc dĩ nói: "Nơi đó tụ tập quá nhiều Ma tộc ngoài thế giới, ma khí gây ra ảnh hưởng đến lão hủ, cho nên liền dọn nhà".
"Vậy ngươi không làm thịt bọn chúng được à?"
Tần Ninh kinh ngạc nói.
"Không được, ta là cây Thế Giới, có công việc riêng của ta, không thể làm bậy, nếu không thế giới lộn xộn, cha ngươi không mang thân thể ta đi nhóm lửa chắc?"
Tần Ninh gật đầu một cái.
"Nói cho ta biết bây giờ Thương Mang Vân Giới như thế nào rồi đi?"
Lúc này Tần Ninh ngồi trên chân mày của cây già, lạnh nhạt nói.
Cây già thở dài nói: "Bên trong cả thế giới khắp nơi đều có Ma tộc, những chủng tộc ngoài thế giới kia đã đi vào rồi, Cửu Thiên Vân Minh còn đỡ, dẫu sao có không ít cường giả, nhưng mà..."
Nghe thấy lời này, Tần Ninh tiện tay kéo một cái rễ trên lông mày của mặt cây già, khiến cây già đau đến mức kêu la.
"Có gì thì nói mau".
"Nhưng mà cha người đã biến mất lâu như thế, lòng người không biết đủ, người cũng biết mà, năm đó cha người có tấm lòng lương thiện, rất nhiều người bị thu phục, nhưng dần dần khi cha người không có ở đây, lòng người đã thay đổi, càng ngày càng nhiều người không phục mẹ ngươi".
"Nhất là Minh Nguyệt Tâm, dẫn đầu gây chuyện..."
Lúc này Tần Ninh liền bật cười.
Cười một lát, lại không nhịn được chuyển thành cười to ha ha.
"Từ trước đến nay tính tình bát nương luôn luôn ngang bướng, đừng nói là mẹ ta, cho dù là đối với cha ta cũng rất kiên cường, ông nội ta bà ấy cũng không sợ!"
Minh Nguyệt Tâm.
Người vợ thứ tám của Vô Thượng Thần Đế, bát nương của Tần Ninh!
“Vì sao muốn giết ta?”
Trong lúc nói chuyện, trong tay Tần Ninh đã xuất hiện thanh trường thương của Lưu Huyên, hắn đâm một nhát xuống đùi phải của hắn ta, máu tươi chảy ra.
Lưu Huyên kêu rên nói: “Ta không biết, ta chỉ làm theo mệnh lệnh…”
“Làm theo mệnh lệnh?
Mệnh lệnh của ai?”
“Mệnh lệnh của đạo tử Kha Viêm Vũ, là hắn ta ra lệnh cho ta đến giết ngươi!”
Kha Viêm Vũ! Kha Viêm Vũ xuất thân từ phong thứ tư Tiên Lâm Phong! Sau khi trở thành đạo tử thì sáng lập ra Viêm Môn, có thể nói là một trong bảy liên minh đệ tử của Thánh Đạo tông.
Kẻ này cũng có thiên phú rất cao.
Thánh Đạo tông, bảy vị đạo tử, người nào người nấy đều có thiên phú rất mạnh.
Thế nhưng… Tần Ninh vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn hay thù oán gì với Kha Viêm Vũ.
Vì sao hắn ta muốn giết mình?
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lưu Huyên, sau đó đi đến chỗ của những người khác, hỏi từng kẻ một.
Đáp án mà hắn nhận được, cũng giống nhau.
Hơn nữa, ngoài ra, Tần Ninh còn có được một đáp án ngoài ý muốn.
Tần Ninh lại trở về bên cạnh Lưu Huyên, hắn mỉm cười nói: “Vừa rồi, lúc tra hỏi mấy người bọn họ, thế mà ta lại có được một tin tức khác, ngươi chắc chắn là muốn giấu diếm, không định nói ra sao?”
Sắc mặt Lưu Huyên trắng bệch, hắn ta lập tức nói: “Ta nói, ta nói hết”.
“Ngoại trừ Viêm Môn, còn có người muốn giết ngươi”.
“Đạo tử Hoàn Khải Minh, người sáng lập ra Nhật Nguyệt Hội, đạo tử Đào Chỉ Kỳ, người sáng lập ra Hoa Các, cùng với đạo tử Tư Mã Tuyết Thiên, người sáng tạo ra Tuyết Môn, còn có Viêm Môn, bốn phương thế lực tập hợp đệ tử tinh anh lại, muốn giết chết ngươi trong lần sơ tuyển này”.
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Ngoài ngạc nhiên ra, càng nhiều hơn là sự khó hiểu.
Kha Viêm Vũ, Viêm Môn.
Hoàn Khải Minh, Nhật Nguyệt Hội.
Hai phe này, hắn chỉ mới gặp mặt thoáng qua ở thời điểm mới vừa nhập môn.
Còn Đào Chỉ Kỳ… Căn bản là hắn chưa bao giờ gặp, vì sao Hoa Các lại muốn giết mình?
Điều này thật không hợp lý! Tần Ninh nói tiếp: “Ta hỏi ngươi, có phải là Tư Mã Tuyết Thiên đồng ý cho bọn họ lợi ích nào đó không?”
“Không phải…”, Lưu Huyên lập tức nói ngay: “Lần này, Viêm Môn ra tay không bàn bạc gì với Tuyết Môn cả, chẳng qua là chúng ta chỉ trao đổi với người của Nhật Nguyệt Hội và Hoa Các mà thôi…”, Tần Ninh nhăn mày lại.
Lúc này, năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh đều mang vẻ mặt đau khổ.
Nhạc Nghiêm là huynh đệ tốt của bọn họ, vậy mà lại bị tên khốn này giết chết.
Tần Ninh trầm ngâm một lát rồi nói: “Năm người các ngươi, giết chết bọn họ, lấy điểm tích luỹ đi!”
Hơn mười vị võ giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn này đều bị Tần Ninh đánh cho bị thương nặng, muốn giết chết cũng không khó.
Lúc này, Tả Hạo từng bước bước đến, đấm một quyền lên mặt Lưu Huyên, giận dữ gào thét: “Ngươi đáng chết, tên khốn”.
Bốn người còn lại cũng lao đến.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Giờ phút này, Tần Ninh ngồi trên một tảng đá, trầm tư suy nghĩ.
Hắn cần sắp xếp lại một chút.
Từ cái chết của Thánh Dật Phi cho đến bây giờ… Tất cả, đều rất kỳ quái.
Thánh Dật Phi, phong chủ của phong thứ bảy Thánh Thiên Phong.
Phối hợp với Âu Dương Chi Dũng, nuôi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, sau đó bị Âu Dương Chí Dũng liên hợp với người của Ma tộc giết chết.
Ở trong Thánh Đạo tông, Âu Dương Chí Dũng có quan hệ vô cùng tốt với đạo tông Vũ Mân, có thể nói là hai người này cũng một phe.
Còn các vị đạo tông khác trong Thánh Đạo tông thì sao?
Đạo tông Giang Tự Như của Tự Tại Phong, không màng tranh đấu, người này có cảm giác tồn tại rất thấp bên trong Thánh Đạo tông, khiến cho các đệ tử của Tự Tại Phong đều giống như là tiên nhân, sinh hoạt nhàn tản, thoát ly thế sự mà tu luyện.
Bộc Xước, một trong bảy vị đạo tử, xuất thân từ Tự Tại Phong, Bộc Xước sáng lập nên Thuỷ Môn, một trong bảy liên minh đệ tử lớn, số lượng người ít ỏi, các đệ tử trong đó cũng rất khiêm tốn.
Ngoài ra, còn có bốn phong.
Ngọc La Phong, đạo tông Mục Hàng.
Tiên Lâm Phong, đạo tông Dịch Nhất Phong.
Bách Hoa Phong, đạo tông Hoa Linh Lung.
Thánh Thiên Phong, đạo tông Thánh Phi Vũ.
Thánh Phi Vũ… tạm thời không kể đến.
Ba người Mục Hàng, Dịch Nhất Phong, Hoa Linh Lung… ba vị đạo tử Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ, Đào Chỉ Kỳ đúng là xuất thân từ ba phong này… Nếu như, nếu như là bọn họ muốn giết mình thì sao?
Vì sao?
Bởi vì hắn điều tra chuyện Ma tộc, chọc tới ba vị đạo tông này?
Thế nhưng cũng không đúng.
Tư Mã Tuyết Thiên hận mình thấu xương.
Mà đạo tử Tư Mã Tuyết Thiên và người xếp vị trí thứ nhất là đạo tử Hô Diên Bân, cùng xuất thân từ Đại Vũ Phong, Tư Mã Tuyết Thiên đối phó với mình, Tần Ninh có thể hiểu được, đạo tông Vũ Mân có quan hệ với Ma tộc, không tiện ra tay, cho nên mới để cho Tư Mã Tuyết Thiên ra tay.
Thế nhưng, ba người khác thì sao?
Nếu như cũng có quan hệ với Ma tộc, vậy thì cũng thật nực cười! Trong Thánh Đạo tông, mấy vị đạo tông đều có quan hệ với Ma tộc, vậy mà Thánh Đạo tông lại không trực tiếp sụp đổ?
Tần Ninh trái lo phải nghĩ, vẫn không thể hiểu rõ được.
Lúc này, mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh đã giết hết hơn mười đệ tử Viêm Môn kia, đồng thời lấy đi điểm tích luỹ trong Dung Hồn Thạch của bọn họ.
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía năm người kia, nói: “Cái chết của Nhạc Nghiêm, là lỗi của ta, xin lỗi”.
Lúc này, Tả Hạo cũng trịnh trọng nói: “Không trách ngươi, là do bọn chúng quá độc ác”.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Tả Hạo, nói: “Các ngươi đều là đệ tử tinh nhuệ của Cửu Nguyên đan tông, hẳn là cũng biết chuyện về Ma tộc chứ?”
“Cái này thì ai cũng biết”.
Liễu Nghênh mở miệng nói: “Ma tộc đã xuất hiện trong Trung Tam Thiên từ nhiều năm về trước, thế nhưng, lúc ban đầu, Ma tộc ngông cuồng, bị nhóm thế lực siêu cấp của các Đại Thiên trong Trung Tam Thiên tiêu diệt không ít, gần như là không còn chút bóng dáng nào, sau đó, cũng ngẫu nhiên xuất hiện một vài tin tức của Ma tộc, nhưng mà đều bị những thế lực trong các Đại Thiên, các đại vực tiêu diệt”.
“Mấy vạn năm qua, ở Cửu Nguyên Vực có từng xuất hiện không?
“Đã từng xuất hiện”.
Liễu Nghênh tuỳ ý nói: “Có dấu vết của hai loại Ma tộc, một mà Ma tộc Ám Nguyệt, chủng loài Ma tộc này có màu da trắng xám, lúc bộc phát sức mạnh, thân thể như có ánh trăng chiếu rọi, bọn họ tự xưng là tộc Ám Nguyệt”.
“Chủng tộc còn lại là Ma tộc Kim Nguyệt, võ giả của Ma tộc Kim Nguyệt có thân hình cường tráng, cơ thể rất cường đại, còn mạnh hơn cả thân thể của man thú, bọn họ tự xưng là tộc Kim Nguyệt”.
“Hai chủng tộc này, hẳn là xuất thân từ một dòng tộc”.
Lúc này, Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Ma tộc Ám Nguyệt.
Ma tộc Kim Nguyệt.
Lúc trước, khi ở bức tường thời không giữu Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, người ra tay muốn giết hắn chính là Nguyệt Văn Phong đến từ Ma tộc Ám Nguyệt! Lúc này, Tả Hạo cũng nói: “Ngươi nhắc đến Ma tộc, ta lại nhớ đến một việc…”
“Ồ?”
Tả Hạo tiếp tục nói: “Ta nhớ rõ có một năm, tại Cửu Nguyên đan tông chúng ta, hình như là xuất hiện tình huống Ma tộc xâm nhập, tông chủ tự mình ra tay, giết chết Ma tộc, cũng chính là từ khi đó, trong Cửu Nguyên đan tông bắt đầu xuất hiện cấm địa, tông chủ đưa ra mệnh lệnh ràng buộc đối với cấm địa kia, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến vào”.
Giờ phút này, con ngươi của Tần Ninh co lại.
“Trong Cửu Nguyên Vực, còn có bản ghi chép nào về Ma tộc không?’
Lúc này, Tả Hạo nói: “Không có, cũng chỉ là mấy vạn năm trước, Ma tộc xuất hiện vô cùng ngang ngược, sau đó lại bị thế lực siêu cấp ở các Đại Thiên đánh cho sợ hãi, rồi cũng dần dần biến mất không dấu vết, tuy rằng mọi người rất tò mò, đám Ma tộc này đến từ đâu, nhưng dù sao thì trong nhóm thế lực siêu cấp trong Trung Tam Thiên cũng có thể đối phó được với bọn chúng, cho nên cũng không có ai để ý quá nhiều…”, Tần Ninh gật gật đầu, thở ra một hơi, nói: “Tiếp tục xâm nhập vào trong nhìn xem, tìm được Thời Thanh Trúc, chúng ta rời khỏi đây”.
“Ừm…”, mấy người chôn cấp Nhạc Nghiêm ở đây, sau đó cũng đi đến… Tần Ninh đi trước dẫn đường, ánh mắt như có như không nhìn về phía sau dãy núi, khoé miệng hắn nhếch lên, rồi sải bước đi sâu vào trong.
Đợi đến khi sáu người Tần Ninh rời đi.
Bên trong ngọn núi yên tĩnh, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Chương 2502: Ta tới đây tìm người
Cho đến giờ phút này, người nọ mới thở ra một hơi, trên khuôn mặt và trên lưng toàn là mồ hôi chảy ròng ròng, thậm chí, ngón tay bên trong áo choàng cũng hơi run nhè nhẹ.
Đúng là Vương Triêu đến từ Nhật Nguyệt Hội! Vốn dĩ là lúc trước, Vương Triêu nhận được tin tức mà Lưu Huyên truyền tới, hắn ta đã lập tức tới đây, hai bên chỉ cách nhau tầm mấy chục dặm mà thôi.
Kết quả là, hắn ta dẫn theo mười mấy người, nhanh chóng chạy đến.
Nhưng càng tới gần, hắn ta càng cảm thấy không thích hợp.
Rất yên tĩnh.
Căn bản là không có chút dấu vết nào của một trận giao chiến.
Điều này rất kỳ quái! Từ từ đến gần, hắn ta lại nhìn thấy mấy người Liễu Nghênh, Tả Hạo ra tay giết chết đám người Lưu Huyên.
Lưu Huyên, Tiểu Đế Tôn tầng bốn, thực lực mạnh tương đương với hắn ta.
Thế nhưng… tất cả đều bị giết.
Vương Triêu sao còn dám ra mặt!
“Đi!”
Lúc này, âm thanh của Vương Triêu mang theo chút run rẩy, nói: “Lập tức báo cho đạo tử Hoàn Khải Minh, Tiểu Đế Tôn tầng bốn Lưu Huyên bị giết chết, Tần Ninh thăng cấp lên cảnh giới Tiểu Đế Tôn, thực lực của hắn có thể giết chết được Tiểu Đế Tôn tầng bốn”.
“Đi mau!”
“Vâng!”
Trong mười mấy người, ba bóng người lập tức rời đi.
Lúc này, Vương Triêu đặt mông ngồi xuống đất, thở dốc từng hơi.
Thật sự là bị doạ chết rồi.
Tiểu Đế Tôn tầng một, giết Tiểu Đế Tôn tầng bốn! Chuyện này căn bản là không có khả năng xảy ra.
Khi biết được Tần Ninh ở cảnh giới Đại Thần Tôn có thể giết chết được Tiểu Đế Tôn tầng một, các vị đạo tử đã cẩn thận đánh giá Tần Ninh rất cao.
Người phái ra, đều có Tiểu Đế Tôn tầng bốn dẫn đội.
Ai mà ngờ được, Tần Ninh lại có thể thăng cấp lên Tiểu Đế Tôn nhanh như vậy, hơn nữa, còn có thể làm cho cao thủ tầng bốn bị thương nặng.
“Tin tức đã được truyền đi rồi sao?”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai Vương Triều.
Vương Triều theo bản năng gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ bằng mười mấy người chúng ta, không có khả năng giết chết Tần Ninh, cái tên này…”
Hửm?
Không đúng, sắc mặt Vương Triêu lập tức thay đổi, hắn ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người mặc đồ trắng đang đứng trước mặt mình.
Tần Ninh!
“A…”, bên trong núi non, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên…Một trận giết chóc kết thúc, Tần Ninh chỉnh sửa lại quần áo rồi bước đi.
Lần này, xem như là đã giải quyết được cái đuôi.
Dẫn theo năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh, bọn họ tiếp tục xâm nhập vào trong.
Vòng vèo quanh co một hồi.
Bốn người xuất hiện trước một ngọn núi cao hùng vĩ.
Từ đỉnh núi đến chân núi là cả một vùng màu đỏ tươi.
Mà giờ phút này, liếc mắt nhìn lên trên, chỉ thấy ở vị trí đỉnh núi như ẩn như hiện cái gì đó, dường như là những toà cung điện.
“Đi lên trên xem sao”.
Nói xong, Tần Ninh bước lên phía trước, thân hình bay lên không trung.
Một lúc lâu sau, Tần Ninh xuất hiện trên đỉnh núi.
Ở nơi đây có những toà lầu các nguy nga mà lại trang nghiêm.
Những lầu các này được xây dựng bằng huyết thạch, điêu khắc ra các loại hình dáng, trông khá giống với gỗ bình thường.
Mà vị trí đỉnh núi cũng không chật hẹp, ngược lại, làm cho người ta cảm giác diện tích có chút rộng lớn.
Ngay khi sáu người xuất hiện trên đỉnh núi đã thấy ở nơi này, vậy mà đã có người đến trước.
Mà những người đó khi nhìn thấy sáu người Tần Ninh thì lập tức trở nên cẩn thận, cùng với sát khí đằng đằng.
“Tả Hạo!”
Trong đám người kia, một thanh niên đeo kiếm đi lên phía trước nhóm võ giả, hắn ta nhìn về phía Tả Hạo phía sau Tần Ninh, có chút giật mình nói.
“Vậy mà ngươi lại còn mạng để đi đến nơi này?”
“Mục Khô sư huynh!”
Tả Hạo nhìn thấy người đàn ông áo trắng đeo kiếm kia thì cũng ngẩn người.
Hắn ta không ngờ tới, nơi này, ngoại trừ Tần Ninh, vẫn còn có những người khác dám tiến vào.
“Đây không phải là nơi mà ngươi có thể ở, mau cút đi”.
Lúc này, Mục Khô từ trên cao nhìn xuống dưới, mang theo khí thế chèn ép người khác.
Khuôn mặt Tả Hạo lập đỏ bừng lên, hắn ta chắp tay nói: “Vâng vâng vâng, sư đệ không biết, Mục Khô sư huynh lại ở trong này, lập tức đi, lập tức đi ngay…”, Tả Hạo kéo ống tay áo của Tần Ninh, thấp giọng nói: “Tần công tử, trước hết cứ đi đi đã, Mục Khô sư huynh là đệ tử tinh anh của Cửu Nguyên đan tông chúng ta… Thực lực rất mạnh”.
Bọn họ cũng thấy được thực lực của Tần Ninh rất mạnh, Tiểu Đế Tôn tầng một giết Tiểu Đế Tôn tầng bốn không thành vấn đề.
Thế nhưng Mục Khô này là Tiểu Đế Tôn tầng năm, hơn nữa,… xung quanh còn có hơn mười đệ tử của Cửu Nguyên đan tông, mỗi một vị đều có thực lực không yếu hơn Lưu Huyên gặp được lúc trước.
Cái này gọi là hai tay khó địch lại được bốn tay, xảy ra tranh chấp với Mục Khô, cũng không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
“Ta không đi”.
Tần Ninh cũng nói thẳng: “Ta đến đây tìm người”.
“Tìm người?”
Mục Khô nghe vậy thì ra vẻ trêu tức nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Người ngươi nói là một cô gái xinh đẹp mặc váy lụa màu xanh phải không?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.
“Ngươi đã từng gặp nàng ấy?”
Mục Khô cười ha ha nói: “Đâu chỉ là từng gặp, cô gái kia đang ở ngay đây, thế nhưng, đoán chừng là sắp chết rồi…”, nghe được những lời này, Tần Ninh nhăn mày càng sâu.
Tả Hạo sợ Tần Ninh tức giận nên trực tiếp ra tay, hắn ta tiến lên, đi đến gần Mục Khô, mỉm cười nói: “Mục Khô sư huynh, cô gái kia là thê tử của vị Tần huynh đệ này, Tần huynh đệ đúng là vì thê tử của mình nên mới đến chỗ này, vẫn mong Mục Khô sư huynh nói cho ta biết, cô ấy đang ở đâu, sau khi tìm được cô ấy, chúng ta lập tức rời đi, tuyệt đối không quấy rầy Mục Khô sư huynh”.
Nói xong, Tả Hạo lấy ra một viên nguyên thạch, đưa cho Mục Khô.
“Cút ngay!”
Mục Khô vừa dứt lời đã đá bay Tả Hạo.
Thân thể Tả Hạo lùi về sau, ngã ngồi trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tiểu Đế Tôn tầng hai và Tiểu Đế Tôn tầng năm, tất nhiên là có chênh lệch rất lớn.
“Ngươi là cái thá gì?
Bây giờ, lập tức cút ngay!”
Mục Khô lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không phải là đệ tử của Cửu Nguyên đan tông, có lẽ ta đã giết chết mấy người các ngươi rồi cướp lấy điểm tích luỹ, chứ không phải là để cho các ngươi cút”.
Bên cạnh Mục Khô, một người mở miệng nói: “Mục Khô sư huynh lương thiện, Tả Hạo, ngươi còn không cút đi?”
“Mau cút đi!”
Nghe được những lời này, Tả Hạo phun ra máu tươi, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như trước.
Đúng là tất cả mọi người đều là đệ tử của Cửu Nguyên đan tông, thế nhưng, tài năng không bằng người khác thì sẽ không có ai tôn trọng ngươi.
Lúc này, nếu như Tả Hạo lộ ra vẻ giận dữ, hắn ta không chút nghi ngờ việc Mục Khô sẽ trực tiếp giết chết bọn họ.
Kẻ này có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng năm, lại là huynh trưởng của Mục Vinh trong Cửu Nguyên đan tông.
Mục Vinh! Hắn ta cũng không phải là đan tử của Cửu Nguyên đan tông, thế nhưng người này có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bảy, trong Cửu Nguyên đan tông, dưới ba vị đan tử, hắn ta là một thiên tài có thể nằm trong ba vị trí đầu.
Thiên phú của Mục Khô không bằng vị đệ đệ Mục Vinh này, nhưng cũng là Tiểu Đế Tôn tầng năm, hơn nữa, thiên phú của đệ đệ hắn ta rất cao, trong Cửu Nguyên đan tông, Mục Khô lại càng không coi ai ra gì, không người nào dám trêu chọc vào hắn ta.
Trong Cửu Nguyên đan tông, ngoại trừ người của ba vị đan tử, không có ai là Mục Khô không dám chọc.
“Lập tức cút ngay!”
Lúc này, lại có người quát: “Tả Hạo, Liễu Nghênh, sáu tên vô dụng các ngươi ở trong Cửu Nguyên đan tông còn chưa đủ mất mặt hay sao?
Hửm, Nhạc Nghiêm đâu?
Sẽ không phải là tên vô dụng kia chết rồi chứ?”
Nghe được những lời này, trên mặt năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh xuất hiện vẻ giận dữ.
Nói bọn họ là kẻ vô dụng thì không sao cả.
Thế nhưng, Nhạc Nghiêm đã chết mà vẫn còn bị mắng, bọn họ không nhẫn nhịn được.
Lúc này, Mục Khô không nhịn được nở nụ cười.
“Tức giận?
Xem ra, tên vô dụng Nhạc Nghiêm kia thực sự đã chết rồi?”
Mục Khô cười lạnh nói: “Ở trong Cửu Nguyên đan tông nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới đột phá được từ Đại Thần Tôn lên Tiểu Đế Tôn, kết quả là chết ở chỗ này?
Thật đúng là đồ vô dụng…”
“Ông đây liều mạng với ngươi!”
Nhất thời, hai mắt Tả Hạo đỏ sậm, trái ngược với dáng vẻ khúm núm lúc trước, hắn ta tức giận mắng chửi rồi lao lên…
Chương 2503: Cô gái kia ở đâu
Mà lúc này, Mục Khô cũng cười lạnh.
Bên cạnh hắn ta sớm đã có một người nhanh chóng bước ra, người kia cầm trong tay một thanh loan đao, một đao chém xuống, sức mạnh của thanh đao nháy mắt khuếch tán thành một trăm nhát, chém thẳng về phía Tả Hạo.
Người này là Tiểu Đế Tôn tầng ba.
Ra tay không chút lưu tình, một đao dứt khoát, quyết lấy mạng Tả Hạo.
Lúc này, Tả Hạo cũng không lùi bước, bàn tay hắn ta nắm chặt thành quyền, quyền phong chớp mắt hoá thành những đạo quyền kình, long trời lở đất đánh ra.
Ầm… Đao khí và quyền kình va chạm, sắc mặt Tả Hạo lập tức thay đổi, hắn ta chỉ cảm thấy quyền kình của mình lập tức bị vỡ nát, đao khí kia đã bay tới trước mặt mình.
Dường như là ngay sau đó, đao khí sẽ chém đôi người hắn ta.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người mặc áo trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, bàn tay nắm chặt, từng đạo đao khí nháy mắt vỡ tan.
Thanh niên áo trắng buông tay ra, đao khí kia trở về đường cũ, đánh về phía người ra tay.
Một giây sau, thân hình của thanh niên kia nhanh như chớp tiến lên, một ngón tay chỉ ra.
Phốc… Ngón tay, nháy mắt xuyên thủng vị đệ tử Tiểu Đế Tôn tầng ba kia.
Bùm một tiếng, đầu người kia bị nổ vỡ, thân hình ngã xuống mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng.
Đã chết.
“Trương Hoà!”
Mục Khô nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiểu Đế Tôn tầng ba, bị mất mạng trong chớp mắt.
Tên Tần Ninh này, không đơn giản.
“Ngươi muốn chết”.
Mục Khô hừ lạnh nói.
“Dẫn ta đi”.
Tần Ninh trực tiếp nói.
Đi?
Đi đâu?
Tần Ninh lại nói: “Đi tìm cô gái mà ngươi nhìn thấy kia”.
“Đi tìm cha của ngươi ấy!”
Mục Khô gầm lên giận dữ, ngay sau đó, pháp thân ngưng tụ, khí thế mênh mông cuồn cuộn phóng thích ra ngoài.
Pháp thân kia có hình dáng giống như nguyên thú loài hổ.
Lúc này, Mục Khô nắm chặt bàn tay rồi nhanh chóng thi triển chiêu thức giống như móng vuốt sắc bén của loài mãnh hổ, lao thẳng về phía Tần Ninh.
“Muốn chết”.
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, bàn tay hơi nắm chặt, sau đó lập tức buông ra.
“Tiểu Đế Chưởng!”
Trong phút chốc, trong cơ thể Tần Ninh, từng luồng lực lượng dao động.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, bốn tầng ý cảnh dung hợp thành một thể, hội tụ trong cơ thể rồi ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Tiểu Đế Chưởng! Đây là chiêu thức thứ nhất Tần Ninh tự lĩnh ngộ ra sau khi đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn, đi theo con đường pháp thân Phá Tán, phá tán một lần thì cường hoá một lần.
Ở cảnh giới Đại Thần Tôn, lấy ba tầng ý cảnh, Tần Ninh có khả năng giết chết Tiểu Đế Tôn tầng một, tầng hai, tầng ba.
Mà tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn, tất nhiên là sức mạnh sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Hơn nữa, Tần Ninh thi triển bốn tầng, lực lượng đã vượt xa ba tầng.
“Giết”.
Một lời hạ xuống, một chưởng đánh ra.
Chưởng ấn hư ảo dần dần ngưng tụ thành thực thể, giống như bóng dáng của Tần Ninh đang bước đến.
Mà trong mắt của Mục Khô, chưởng ấn kia tựa như là Tần Ninh khiêng lên một ngọn núi rồi ném về phía hắn ta.
Ầm… Chưởng và móng vuốt va chạm với nhau.
Tiếng nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Sắc mặt Mục Khô thay đổi, ngay sau đó, toàn bộ cánh tay của hắn ta truyền đến tiếng xương cốt nứt vỡ, tiếp đó là một sức mạnh cường đại đánh sâu vào trong cơ thể, phá nát kinh mạch của hắn ta.
Cuối cùng, Mục Khô không nhịn được mà đỏ bừng mặt, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống dưới đất.
Những người còn lại thấy một màn như vậy thì sao còn dám ngăn cản.
Từng bóng người lần lượt tản ra.
Tần Ninh đi đến bên người Mục Khô, cầm cánh tay gãy của hắn ta, sau đó, nhấc cả người hắn ta lên.
Mục Khô lập tức kêu lên thất thanh như tiếng heo bị chọc tiết.
“Người ở đâu?”
Tần Ninh hỏi thẳng.
“A…”, Mục Khô không ngừng kêu la thảm thiết, gào to: “Ngươi chết chắc rồi, mặc kệ ngươi là ai, ngươi chết chắc rồi”.
Tần Ninh cũng không nói lời vô nghĩa, hắn nắm lấy một cánh tay khác của Mục Khô rồi trực tiếp bóp nát.
“A…”, Mục Khô tiếp tục gào thét.
Bị một trận đòn nghiêm trọng này, cho dù tương lai có thể khôi phục lại được thì thân thể của hắn ta cũng sẽ tồn tại tai họa ngầm lớn.
“Người đâu?”
“Ở ngay phía trước, ở ngay phía trước!”
Lúc này, Mục Khô gào lên nói.
Tần Ninh kéo một cánh tay của Mục Khô, lôi đi giống như là đang lôi một con lợn chết, mặc cho Mục Khô kêu rên, hắn cũng ngoảnh mặt làm ngơ, từng bước đi về hướng thạch điện phía trước.
Những người còn lại nào dám tiến lên?
Lúc này, năm người Tả Hạo đã hoàn toàn cảm thấy mông lung.
Đối mặt với Tiểu Đế Tôn tầng bốn Lưu Huyên, Tần Ninh dùng một quyền để giải quyết.
Đối mặt với Tiểu Đế Tôn tầng năm Mục Khô, Tần Ninh dùng một chưởng để giải quyết.
Cực hạn của người này, rốt cuộc là ở đâu?
Hơn nữa, năm người nhìn thấy rõ ràng, võ quyết mà Tần Ninh thi triển có uy lực mạnh hơn.
Hắn vừa mới đột phá thì tu hành võ quyết cấp cao khi nào?
Theo chân Tần Ninh đi về phía thạch điện.
Đúng lúc này, âm thanh ầm ầm ầm vang lên.
Chỉ thấy cánh cửa của đại điện chậm rãi mở ra.
Ba dáng người từ trong đại điện đi ra.
Hai người đi ở hai bên trái phải có khuôn mặt hiên ngang, biểu cảm có chút không vui.
Mà ở giữa là một người thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, đẹp trai tuấn tú, khí chất cao ngạo, đầu đội kế quan, hai mắt sáng ngời có hồn, ánh mắt bắn thẳng về phía Tần Ninh.
Ngay khi nhìn thấy Mục Khô trong tay Tần Ninh, ánh mắt người kia hơi thay đổi, nhưng vẫn im lặng không nói gì như trước.
“Ngươi là ai?”
Người bên trái không vui mở miệng.
“Tần Ninh”.
Nghe được lời này, thanh niên bên trái nhíu mày, nói: “Thánh Đạo tông, là cái người tên Tần Ninh kia?”
Tần Ninh không trả lời, nói thẳng: “Người đâu?”
“Người nào cơ?”
Thanh niên bên trái không thèm để ý đến Tần Ninh, vô cùng không vui nói.
Tần Ninh nhấc nhấc Mục Khô trong tay lên, nói: “Cô gái kia!”
Giờ phút này, Mục Khô kêu rên: “Đệ đệ, cứu ta, cứu ta, tên khốn kiếp này, không nói hai lời đã ra tay, hắn đến vì cô gái kia!”
Nghe được lời này, thanh niên ở giữa từng bước đi lên, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh.
“Buông hắn ta ra”.
Tần Ninh nhìn người thanh niên trước mặt.
Người này, hẳn là Mục Vinh!
“Buông hắn ta ra, ta cho ngươi chết thoải mái một chút”.
Thanh niên kia lại nói, tựa như là một vị đế vương ở nhân gian, đang công khai đưa ra ý chỉ của mình.
Lúc này, biểu cảm của năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh vô cùng căng thẳng.
Mục Vinh! Thiên chi kiêu tử của Cửu Nguyên đan tông.
Trong Cửu Nguyên đan tông, ba vị đan tử ngạo nghễ trên cao, giống như bảy vị đạo tử của Thánh Đạo tông.
Ngoài ra, còn có tam đại đệ tử tinh anh.
Tên Mục Vinh này, chính là một trong tam đại đệ tử tinh anh, trong Cửu Nguyên đan tông, hắn ta có thủ đoạn thông thiên, cho dù là một vài trưởng lão cũng phải nể mặt hắn ta vài phần.
Thiên tài như vậy, có tiềm lực vô hạn trong tương lai.
“Buông hắn ta ra?”
Lúc này, Tần Ninh mỉm cười, bàn tay cũng chậm rãi dùng sức, đem cánh tay Mục Khô vặn thành bánh quai chèo.
“Lời ta nói, hình như ngươi nghe không rõ?
Ta hỏi ngươi, cô gái kia ở đâu?”
Tần Ninh nhìn về phía Mục Vinh, sắc mặt lạnh lùng nói.
Giờ phút này, vẻ mặt Mục Vinh lạnh như băng.
Lần đầu tiên có người dám can đảm kiêu ngạo trước mặt hắn ta như thế.
Cho dù là đạo tử của Thánh Đạo tông, thánh tử của thánh địa Thanh Dương, nhìn thấy Mục Vinh hắn ta, cũng chưa bao giờ láo xược như vậy! Chỉ là lúc này, Mục Vinh tức giận trong lòng, nhưng nhìn thấy bộ dạng thê thảm kia của Mục Khô, hắn ta cũng không dám ra tay.
“Thả hắn ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết, cô gái kia ở đâu!”
Mục Vinh kìm nén sự tức giận của mình, nói: “Nếu như ngươi giết hắn ta, ta đảm bảo, cô gái kia cũng phải chết”.
Chương 2504: Tinh hoa ngũ hành
Nghe được lời này, ánh mắt Tần Ninh nhìn thoáng qua Mục Vinh, rồi lại liếc nhìn Mục Khô, lắc lắc đầu nói: “Ngươi đang bàn điều kiện với ta? Trong tay ta đang có lợi thế, còn ngươi thì sao?”
Mục Vinh lập tức phẫn nộ quát: “Ngươi muốn chết”.
“Là ngươi muốn chết”.
Giữa hai người, khí tức đối chọi gay gắt.
Xoẹt…
Trong lúc đó, cánh tay của Mục Khô đã bị Tần Ninh trực tiếp xé xuống.
“Hỏi lại ngươi một lần nữa, người đâu?”
“Ngươi dám!”
Xoẹt…
Lại một tiếng xoẹt vang lên, máu tươi chảy ra ròng ròng, một cánh tay khác của Mục Khô cũng đã bị Tần Ninh xé xuống.
Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.
“Người đâu?”
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn thẳng vào Mục Vinh, bàn tay cũng nhắm ngay vào đùi của Mục Khô.
“Ở bên trong!”
Lúc này, Mục Vinh nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên dữ tợn, hắn ta tức giận hét lên: “Ở bên trong!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Tả Hạo và Liễu Nghênh.
Năm người lập tức tới gần Tần Ninh.
Tần Ninh nói: “Trông chừng tên này, đi theo ta”.
Năm người nghe vậy thì gật gật đầu.
Ở Cửu Nguyên đan tông, hai huynh đệ Mục Khô và Mục Vinh có quyền thế ngập trời, thế nhưng hôm nay lại làm nhục người huynh đệ đã chết của bọn họ, điều này làm cho bọn họ không thể nhẫn nhịn được.
Sợ?
Cùng lắm là chết, sợ cái gì!
Lúc này, Tả Hạo giữ chặt Mục Khô, bốn người vây quanh bốn phía.
Tần Ninh nhìn về phía cửa đại điện, hừ một tiếng rồi nói: “Cút đi”.
Giờ phút này, sắc mặt Mục Vinh u ám.
“Không muốn hắn ta chết thì cút ngay”.
Mục Vinh chậm rãi di chuyển, hai người bên cạnh cũng tránh đường.
Tần Ninh từng bước tiến vào trong đại điện.
Vừa bước vào đại điện, sắc mặt Tần Ninh cũng thay đổi.
Bên trong đại điện này, không phải là có dáng vẻ như một đại sảnh, mà là… một vùng núi.
Trong đại điện, tự hình thành không gian, tràn ngập núi non.
Mà lúc này, bên trong núi non, giống như là hàng ngàn ánh sao đang vây quanh mặt trăng, có một ngọn núi cao đến vạn mét, đâm thẳng lên trời cao.
Ở trên đỉnh núi, có một bóng người đang khoanh chân ngồi đó, sắc mặt tái nhợt, giống như là đang nhắm mắt tĩnh dưỡng.
“Thanh Trúc!”
Trong lòng Tần Ninh căng thẳng.
Mà lúc này, theo Tần Ninh bước vào trong đại điện, dường như là đã tiến vào trong một không gian quỷ dị.
“Thanh Trúc…”
Tần Ninh la to hơn.
Trên đỉnh núi, Thời Thanh Trúc chậm rãi mở ra hai mắt, lúc cúi đầu nhìn xuống, thấy được Tần Ninh, nàng đột nhiên nở nụ cười.
“Nàng làm sao vậy? Tự mình chạy đến đây làm cái gì?”
Nghe được lời trách cứ của Tần Ninh, Thời Thanh Trúc chu mỏ nói: “Ta bị những thứ kia hấp dẫn tới nơi này”.
Tần Ninh lập tức nói: “Đừng nhúc nhích, ta đưa nàng xuống dưới”.
“A, chàng đừng qua đây”.
Thời Thanh Trúc lại nói: “Ta bị nhốt trong này rồi!”
Nghe được lời này, Tần Ninh nhíu mày.
Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Sau khi tiến vào cấm địa, ta liền cảm giác được pháp thân bị hấp dẫn, chỉ hướng cho ta tới nơi này, kết quả là ta phát hiện ra thứ tốt, sau đó ta bắt đầu hấp thu, thế nhưng đám người kia lại xuất hiện, muốn ta đi xuống, ta không xuống, cuối cùng, không biết đám người kia đụng vào cái gì, bọn họ không vào được, ta cũng không ra được, bị nhốt luôn ở chỗ này”.
“Chàng đừng tiến vào, vào được nhưng không ra được đâu”.
“Dãy núi này có một lực hấp dẫn cực mạnh, hơn nữa, nó còn cắn nuốt khí huyết của con người, vừa rồi có người trong số bọn họ thử tiến vào, kết quả là bị hút thành cái xác khô, bị ăn mòn…”
Lúc này, Tần Ninh nhíu mày, hỏi: “Là cái gì hấp dẫn nàng tới đây?”
“Chính là cái này!”
Thời Thanh Trúc nói xong thì giơ tay lên.
Tần Ninh nhìn thấy trong bàn tay Thời Thanh Trúc hình như có một tia sáng năm màu, đang trôi nổi giữa không gian.
Nhìn thấy ánh sáng năm màu kia, Tần Ninh đột nhiên nở nụ cười.
“Tinh hoa ngũ hành!”
Tần Ninh lập tức nói: “Ta đã biết vì sao nàng lại bị hấp dẫn đến đây rồi, ngồi yên ở đó đừng nhúc nhích, ta đến đón nàng”.
Nói xong, Tần Ninh quay lại nhìn về phía đám người Tả Hạo, nói: “Trông chừng Mục Khô, hiện giờ, Mục Vinh không dám ra tay với các ngươi, chờ ta trở về”.
“Được!”
Mấy người Tả Hạo gật gật đầu.
Ở cùng với Tần Ninh một đoạn thời gian, bọn họ cũng biết tính tình của Tần Ninh, tuy rằng có chút lạnh nhạt, nhưng không có ý đồ xấu xa gì đối với bọn họ, hơn nữa, điểm tích luỹ cướp đoạt được, quả thật là đều cho bọn họ.
Lúc này, Tả Hạo nắm chặt Mục Khô, mà bốn người còn lại cũng đứng ở cửa đại điện, cẩn thận nhìn ra bên ngoài đại điện.
Cùng lúc đó, bên ngoài điện.
Mục Vinh dẫn theo hai người bên cạnh, cùng với mười mấy người còn lại bao vây đại điện chặt chẽ.
“Mục Vinh sư huynh, giết vào thôi!”, người bên trái mở miệng nói.
“Từ Phương, ngươi muốn Mục Khô chết à!”, người bên phải cũng nói: “Đừng động vào, bọn họ không chạy thoát được đâu”.
“Trước hết đừng hành động”.
Lúc này, Mục Vinh nói: “Ngô Tuấn nói không sai, bọn họ không chạy thoát được đâu, hơn nữa, vừa rồi chúng ta vẫn luôn không thể nào tiến vào không gian thần bí kia, mà Tần Ninh lại có thể đi vào, để cho hắn đi vào thì không thể nào tốt hơn”.
“Chỉ cần bọn họ đi ra, thả huynh trưởng của ta ra, ta sẽ lập tức giết chết bọn họ, còn nếu như bọn họ không giữ lời, giết chết huynh trưởng của ta, vậy thì bọn họ cũng phải chết…”
Nghe được lời này, Ngô Tuấn và Từ Phương đều gật đầu.
Mục Vinh có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bảy, gần với ba vị đan tử nhất, hai người Từ Phương, Ngô Tuấn cũng là Tiểu Đế Tôn tầng sáu, căn bản là không cần phải lo lắng Tần Ninh sẽ nhấc lên bọt nước gì.
Trong đại điện.
Tần Ninh tiến vào trong không gian thần bí, bốn phía là một vùng núi non, từ bên ngoài nhìn vào, ngọn núi ở giữa cao vạn mét, thế nhưng sau khi bước vào đây, nó cũng chỉ cao trăm mét.
Nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nó cao vô cùng vô tận, thật đúng là cực kỳ quỷ dị.
Lúc này, Thời Thanh Trúc ngồi ngay ngắn phía trên ngọn núi, bên ngoài thân thể có ánh sáng năm màu di chuyển, khi nhìn thấy Tần Ninh tiến đến, nàng mang thần thái sáng láng, vẻ mặt tươi cười nói: “Chàng phải cẩn thận đó nha”.
“Ừm…”
Trong lòng Thời Thanh Trúc tràn đầy vui vẻ.
Cho dù lại gặp được nguy hiểm lớn hơn nữa, nàng cũng không sợ, bởi vì Tần Ninh luôn xuất hiện đúng lúc, nhất định sẽ ra tay cứu nàng.
Lúc này, Tần Ninh từng bước tới gần ngọn núi.
Theo Tần Ninh không ngừng tiếp cận ngọn núi nơi Thời Thanh Trúc ở, mặt đất bắt đầu rung động, xuất hiện từng đợt dao động quỷ dị.
“Chính là như vậy, vừa rồi người của bọn họ tiến vào cũng tạo ra dao động như vậy, sau đó bị hút khô rồi ăn mòn, ngay cả chút bột phấn cũng không còn sót lại”.
Thời Thanh Trúc vội vàng nói.
Tần Ninh nhíu mày.
Bỗng nhiên, mặt đất nứt vỡ ra, những sợi dây leo từ mặt đất chui lên, nháy mắt đã chằng chịt như thiên la địa võng, tản ra xung quanh.
Trên những dây leo kia là từng chiếc gai gỗ, dài ước chừng một mét, chớp mắt đã bay ra, đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Liên tục tránh né hơn mười chiếc gai gỗ đâm tới, cuối cùng, Tần Ninh cũng không thể né tránh mãi, bàn tay hắn nắm chặt.
Một quyền tung ra.
Keng…
Quyền ảnh đánh vào gai gỗ, lập tức phát ra tiếng leng keng giống như là tiếng kim loại va chạm vào nhau, đâm vào màng nhĩ của con người.
“Nơi tinh hoa ngũ hành sinh ra… Quả nhiên là cái lão già kia!”
Lúc này, Tần Ninh cũng cao giọng nói: “Thanh Trúc, đừng lo lắng cho ta, ta đi một lát rồi sẽ trở lại!”
Một lời vừa dứt, thân hình Tần Ninh đột nhiên leo lên trên một sợi dây leo, dây leo kia lập tức quấn lấy cơ thể Tần Ninh, lôi xuống dưới mắt đất rồi biến mất không thấy đâu…
Thời Thanh Trúc thấy một màn như vậy thì trừng lớn đôi mắt trong veo như nước, chớp chớp mắt rồi ngẩn ngơ nói: “A… Bị lôi vào rồi…”
Chương 2505: Linh hồn cây Thế Giới
Mà lúc này, cả người Tần Ninh bị cây mây và dây leo cuốn lấy, kéo xuống sâu trong lòng đất, không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, khí thế cuồn cuộn dao động xung quanh bắt đầu yếu bớt.
Tần Ninh đưa mắt nhìn bốn phía.
Đây là một vùng đất giống như thế ngoại đào nguyên.
Từng cây cổ thụ xung quanh vô cùng có sức sống, mà lạ ở chỗ mỗi một cây cổ thụ đều có nét đặc sắc riêng, nhưng không ngoài suy đoán, chúng đều ẩn chứa sức sống bừng bừng.
Lúc này Tần Ninh đặt chân lên trên bãi cỏ mềm mại.
Dưới chân, mỗi một bụi cỏ, mỗi một đóa hoa đều mang theo hương thơm làm người ta vô cùng sảng khoái.
Nơi này không phải giống như thế ngoại đào nguyên, mà là tiên cảnh còn có tiên khí mờ mịt hơn cả thế ngoại đào nguyên.
Tần Ninh dẫm chân lên thảm cỏ mềm mại, nếu mang mỗi một bông hoa cỏ dưới chân hắn ra ngoài, chắc chắn đều là tiên thảo tiên hoa làm cho cả Cửu Nguyên Vực hoàn toàn điên cuồng!
Không, không chỉ là Cửu Nguyên Vực, mà toàn bộ võ giả Trung Tam Thiên cũng sẽ hoàn toàn điên cuồng vì nó.
Mà những hoa cỏ cây cối xung quanh, không một cái nào không ẩn chứa khí tức sinh mệnh mênh mông.
Tần Ninh đi từng bước một ở giữa đám hoa cỏ kia, dần dần đi vào sâu trong rừng cây, tới phía trước một cây cổ thụ.
Cây cổ thụ này có thân cây thô to, đừng nói là mười người trăm người, cho dù là ngàn người dường như cũng không có cách nào ôm trọn được nó.
Mà thân cây lớn như vậy lại hiện ra ở trước người Tần Ninh giống như là một bức tường vậy.
Đồng thời thân cây còn cao vút lên tận mây, dường như căn bản không thấy được điểm cuối.
Tần Ninh đi tới phía trước cây cổ thụ che trời này, mở miệng nói: "Tỉnh lại đi".
Chẳng qua là sau khi chờ chốc lát, cây cổ thụ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Tần Ninh cứ như đang nói chuyện với không khí vậy.
"Lão già kia, không để ý tới ta hả?"
Tần Ninh đi tới bên cạnh thân cây, nắm thật chặt quả đấm, trực tiếp nện một quyền xuống.
Uỳnh...
Thân cây to lớn không hề run rẩy.
Nhưng qua một lúc lâu.
"Ui da..."
Một tiếng kêu đau già nua vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy được ở trên thân cây đột nhiên lộ ra một đôi mắt, một đôi lông mày, còn có cả miệng, một cái mũi, trên dưới miệng còn có râu, dần dần hình thành một khuôn mặt người trên thân cây, hoặc có thể nói là khuôn mặt của một ông lão.
"Gọi ngươi ngươi không để ý tới ta, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi!"
Tần Ninh lẩm bẩm.
Lúc này khuôn mặt ông lão kia nhe răng toét miệng nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Đại thiếu gia của ta, người lại làm gì vậy!"
"Nhàn rỗi không chuyện gì, tìm ngươi trò chuyện một chút không được sao?", Tần Ninh cười nói: "Vả lại ngươi bắt người phụ nữ của ta, còn không thả ra à?"
"Gì cơ?"
Ông lão vội vàng nói: "Ta oan uổng quá, vất vả lắm mới đổi được hang ổ, cắm rễ ở chỗ này, còn chưa được yên tĩnh bao lâu, cô bé kia đã tới rồi, ta thấy nàng rất kỳ lạ nên mới muốn bắt nàng lại..."
"Giả vờ à?"
Tần Ninh liếc nhìn khuôn mặt già nua trên thân cây, tiếp tục nói: "Lúc trước ở đại lục Vạn Thiên đã từng nhìn thấy một phân niệm của ngươi, không ngờ lại gặp được ngươi ở chỗ này nữa!"
Cây Thế Giới!
Nơi đây ẩn chứa linh hồn của cây Thế Giới!
Đây là điều mà ngay cả Tần Ninh cũng không nghĩ tới.
Cây Thế Giới là gì?
Năm đó lúc cha chưa thành Vô Thượng Thần Đế đã tự mình nuôi dưỡng một cái cây Hồng Hoang, sinh ra cây Thế Giới là lực lượng của thế giới.
Cha đã nuôi lớn cái cây này từng bước một, để nó trở thành sống lưng của trời đất này!
Thương Mang Vân Giới!
Thế giới Cửu Thiên!
Đại lục Vạn Thiên!
Ba thời không được lập ra như thế nào?
Chính là bởi vì cây Thế Giới xuyên qua cả thế giới, là căn cơ và sống lưng để thế giới này an ổn cố định.
Mà cây Thế Giới cũng là do một tay cha tạo thành!
Kỷ nguyên mới mở ra.
Cha trở thành Vô Thượng Thần Đế, đã cải tạo trời đất, khiến cho hàng vạn hàng nghìn vực giới trở thành ba thời không thế giới lớn hiện nay.
Cũng chính là vào lúc này, cây Thế Giới đã được cha giao cho việc trấn giữ căn cơ của trời đất, tồn tại như sống lưng của trời đất.
Trên thực tế, ở trong mỗi một thế giới đều có phân niệm, phân thân của cây Thế Giới tồn tại.
Chỉ là trong thế gian này, trừ cha ra, không còn ai khác biết được.
Tần Ninh cũng không biết.
Đừng nói là hắn, cho dù là mẹ, sư tôn, nghĩa phụ căn bản cũng không thể biết.
Dẫu sao cha mới là chúa tể của thế giới này, những thứ cha nắm trong tay cũng chỉ có cha có thể nhìn rõ tất cả, hiểu rõ tất cả.
Đây cũng mới là lần thứ hai Tần Ninh gặp được thôi.
Lần đầu tiên chính là tình cờ gặp được ở đại lục Vạn Thiên, hắn đã nghe ngóng một ít tin tức về thế giới Thương Mang.
Cây Thế Giới xuyên qua ba thời không thế giới, tuy không thể nói không có chỗ nào không biết, nhưng nó là thứ duy nhất có thể nối liền ba thời không thế giới.
Từ đại lục Vạn Thiên có thể tiến vào thế giới Cửu Thiên, từ thế giới Cửu Thiên có thể tiến vào Thương Mang Vân Giới.
Nhưng nếu muốn đi ngược lại... Không thể nào!
Đây là luật sắt mà cha quyết định năm xưa!
Võ giả mạnh hơn một cấp bậc không bao giờ có thể tiến vào thế giới của người yếu.
Có một số người muốn lợi dụng sơ hở, nhưng mà... trong hàng vạn người mới có thể có một người thành công, đó cũng là kỳ tích.
Nếu không Tần Ninh lịch kiếp chín kiếp thất bại, mẹ, sư tôn, nghĩa phụ đã sớm xuống hạ giới điều tra rồi.
Mà không phải là bây giờ hắn phải leo lên từng bước một!
Có thể gặp được người này lần nữa, Tần Ninh cũng vô cùng kinh ngạc.
Trên thực tế, cây Thế Giới có thể nhận ra mình, Tần Ninh cũng không thấy bất ngờ lắm.
Năm đó cha đã từng dẫn hắn đi gặp lão già này rồi.
Nhưng mà khi đó được nhìn thấy bản thể thực sự.
Khen ngợi một câu sống lưng của thế giới cũng không quá đáng chút nào.
Bản thể của cây Thế Giới vô cùng to lớn!
Lão già kia đương nhiên biết rất rõ về dấu ấn hồn thức của hắn, cho dù có thay đổi hàng trăm loại hình dáng, lão già này cũng có thể nhìn một cái là nhận ra hắn.
Lúc này vẻ mặt của cây già như đưa đám, nói: "Vất vả lắm ta mới được dọn nhà..."
"Dọn nhà? Dọn nhà làm gì?"
Cây già tùy tiện nói: "Phân niệm này của ta là ở ba vùng đất chết trong ba cấm địa, nhưng mà không thể ở đó được nữa, nên ta mới đi".
"Vì sao?"
"Ma tộc ngoài thế giới chứ sao!", Cây già mặt bất đắc dĩ nói: "Nơi đó tụ tập quá nhiều Ma tộc ngoài thế giới, ma khí gây ra ảnh hưởng đến lão hủ, cho nên liền dọn nhà".
"Vậy ngươi không làm thịt bọn chúng được à?"
Tần Ninh kinh ngạc nói.
"Không được, ta là cây Thế Giới, có công việc riêng của ta, không thể làm bậy, nếu không thế giới lộn xộn, cha ngươi không mang thân thể ta đi nhóm lửa chắc?"
Tần Ninh gật đầu một cái.
"Nói cho ta biết bây giờ Thương Mang Vân Giới như thế nào rồi đi?"
Lúc này Tần Ninh ngồi trên chân mày của cây già, lạnh nhạt nói.
Cây già thở dài nói: "Bên trong cả thế giới khắp nơi đều có Ma tộc, những chủng tộc ngoài thế giới kia đã đi vào rồi, Cửu Thiên Vân Minh còn đỡ, dẫu sao có không ít cường giả, nhưng mà..."
Nghe thấy lời này, Tần Ninh tiện tay kéo một cái rễ trên lông mày của mặt cây già, khiến cây già đau đến mức kêu la.
"Có gì thì nói mau".
"Nhưng mà cha người đã biến mất lâu như thế, lòng người không biết đủ, người cũng biết mà, năm đó cha người có tấm lòng lương thiện, rất nhiều người bị thu phục, nhưng dần dần khi cha người không có ở đây, lòng người đã thay đổi, càng ngày càng nhiều người không phục mẹ ngươi".
"Nhất là Minh Nguyệt Tâm, dẫn đầu gây chuyện..."
Lúc này Tần Ninh liền bật cười.
Cười một lát, lại không nhịn được chuyển thành cười to ha ha.
"Từ trước đến nay tính tình bát nương luôn luôn ngang bướng, đừng nói là mẹ ta, cho dù là đối với cha ta cũng rất kiên cường, ông nội ta bà ấy cũng không sợ!"
Minh Nguyệt Tâm.
Người vợ thứ tám của Vô Thượng Thần Đế, bát nương của Tần Ninh!
Bình luận facebook