• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2506-2510

Chương 2506: Thay ta hỏi thăm sức khỏe

Năm xưa bà ấy là Thủy Thần một đời, bàn về thiên phú, sắc đẹp đều không thua mẹ hắn.

Tính tình bát nương từ trước đến giờ đều như vậy, Tần Ninh cũng đã quen rồi.

"Bát nương đối xử với cha ta không hề kém mẹ ta, nhưng mà mẹ ta không thích nói nhiều, luôn làm việc theo lí trí".

"Bát nương thì không có lí trí lắm, vì cha ta mà có thể lật cả trời".

Tần Ninh cười ha ha nói: "Ta nhớ mẹ ta đã nói, vì cha ta, bát nương của ta cũng sẽ không thèm quan tâm đến hàng tỉ sinh linh trên thế gian này đâu".

Tần Ninh vẫn nhớ lúc mẹ nói ra những lời này, vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ.

Nhưng mà bà ấy đã hoàn toàn quên mất sự tàn nhẫn muốn giết con trai ruột của mình vì phu quân mình trước kia rồi.

Tần Ninh tùy tiện nói: "Yên tâm, bát nương cũng chỉ gây sự chút thôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì, có mẹ ta ở đó, ai cũng sẽ không làm gì được Thương Mang Vân Giới, việc tìm cha ta vẫn phải nhờ ta thôi!"

Cây già cười ha hả nói: "Có thể nói trong số những đứa con của Thần Đế, đại thiếu gia vẫn là người đáng tin nhất!"

"Bớt nịnh hót đi!"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Theo ngươi nói, hiện nay bên trong ba thời không thế giới, khắp nơi đều tồn tại Ma tộc ư?"

"Còn không phải sao..."

Cây già lập tức nghiêm túc nói: "Những người này giống như con kiến vậy, rậm rạp chằng chịt, không biết đã chui vào từ bao giờ".

"Ta không liên lạc được với cha người, nhưng mà trước đó cha người có chủ động liên lạc với ta một lần, nhìn dáng vẻ của ông ấy, hình như sống rất thoải mái..."

Tần Ninh tùy tiện nói: "Ừm, ngươi đừng nói lời này với ta làm gì, ngươi phải nói với mẹ ta ấy, tốt nhất cũng nói với cả bát nương ta luôn..."

"Đã nói cho bọn họ biết hết rồi!", cây già cười ha ha nói.

Tần Ninh cũng cười ha ha.

Hai người đều làm ra vẻ không có ý tốt.

Cha sống ở bên ngoài cũng không tệ lắm?

Vậy không thể để ông ấy vui vẻ như thế được.

Con trai ông ấy đang phải ở chỗ này đấu tới đấu lui với Ma tộc mỗi ngày đây!

Nếu lời này truyền đến trong tai mẹ và bát nương, cha sẽ phải chịu đủ!

"Đại thiếu gia, bao giờ thì người trở về?"

"Ta rất muốn lập tức bay trở về, ngươi có thể đưa ta trở về sao?"

"Dĩ nhiên không thể rồi!"

"Vậy thì không được!", Tần Ninh cạn lời nói: "Ba thời không thế giới chính là như vậy, không tới thực lực cảnh giới kia thì sẽ không thể trở về".

"Nhưng mà đây cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên, bây giờ đến Trung Tam Thiên, ta đã gặp phải không ít Ma tộc, cũng nắm giữ không ít tin tức, sau này sẽ luôn có tác dụng".

Sau đó Tần Ninh nhìn về phía cây già, nói: "Thay ta hỏi thăm đại nương, mẹ ta, tam nương, tứ ngươi, ngũ nương, lục nương, thất nương, bát nương và sư phụ, nghĩa phụ ta".

"Còn có mấy đệ đệ tốt, muội muội ngoan ngoãn của ta nữa, bảo bọn họ đừng có nhớ thương vị trí minh chủ của Cửu Thiên Minh Chủ, nếu không sau này có đánh chết bọn họ ta cũng không chịu trách nhiệm đâu!"

"Cũng thay ta hỏi thăm cả gia gia nãi nãi nữa, à, nếu như ngươi có thể gặp được hai người bọn họ..."

Cây già cười ha ha nói: "Có phải đại thiếu gia đã quên một người rồi không?"

"Không cần ngươi nhắc nhở!"

Tần Ninh tùy tiện nói: "Tạ Y Tuyền bây giờ như thế nào rồi?"

Cây già cười quái dị nói: "Người không biết đâu, Y Tuyền tiểu thư cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cả ngày lẫn đêm nhớ nhung Nguyên Hoàng Thần Đế của cô ấy trở về đấy!"

Cây già cười ha ha, vẻ mặt gian trá.

Lúc này Tần Ninh cũng bật cười với vẻ mặt gian xảo, ngay sau đó liền tung ra một quyền.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Hắn liên tục vung ra mấy chục quyền, cây già kêu rên cầu xin tha thứ, nhưng lại không dám trả đũa.

"Ai bảo ngươi nói bậy nói bạ!"

Tần Ninh thu quyền, xì một tiếng nói: "Tính tình Y Tuyền xưa nay luôn lạnh nhạt, mẹ ta rất hài lòng với cô con dâu này, thậm chí trước khi ta đi còn nói với ta muốn để Y Tuyền đảm nhiệm vị trí thay mặt minh chủ, sau đó bị nghĩa phụ ta bác bỏ, lúc này mới thôi".

"Từ trước đến giờ cô ấy luôn luôn kiêu ngạo, vô cùng có chủ kiến, lấy nước mắt rửa mặt? Ngươi nghĩ ta bị ngu chắc?"

"Không phải lão hủ chỉ muốn làm tăng tình cảm của hai người sao, để cho người biết Y Tuyền tiểu thư rất nhớ nhung người mà!"

"Ha ha!"

Tần Ninh tùy tiện nói: "Ta đương nhiên biết Y Tuyền rất nhớ ta, không cần ngươi biểu đạt, lão già ngốc nghếch này!"

"Nói cho mẹ ta biết ta rất tốt, sẽ trở về, nhưng mà tạm thời cần phải giải quyết rất nhiều chuyện, hơn nữa chín đời chưa được viên mãn, ta cần phải ngưng tụ thân xác chín đời, thiên mệnh viên mãn thì việc tu hành cả đời này mới không xuất hiện vấn đề gì, ta cần thiết phải đến Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên!"

"Dạ dạ dạ, nhất định nhất định rồi..."

"Ngoài ra..."

Tần Ninh hắng giọng, nói: "Nói cho mẹ ta biết, đừng mệt mỏi như vậy nữa, nếu thật sự không có biện pháp nào khác thì mấy người mẹ kia của ta có thể san sẻ giúp bà ấy, nếu mà mệt lả đi, đứa con trai như ta sau này sẽ tính sổ với bà ấy đấy!"

"Được rồi".

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền xoay người, phất tay một cái nói: "Đi đây, lần sau có cơ hội gặp lại, ta sẽ hỏi ngươi sau".

"Tạm biệt!"

Cây già hét lên một tiếng rồi mỉm cười.

Nhưng lúc này giọng nói của Tần Ninh lại vang lên lần nữa: "Thời Thanh Trúc tu hành pháp thân Vạn Linh, tinh hoa ngũ hành của ngươi có thể nói là mang đến lợi ích có một không hai đối với việc ngưng tụ pháp thân của nàng ấy, vậy nên hãy cho nhiều chút, để pháp thân Vạn Linh của nàng ấy càng thêm tinh túy".

"Ta đã cho nhiều lắm rồi..."

"Ít nhất phải cho đến khi nàng ấy đột phá đến cấp bậc Chí Cao Đế Tôn thì thôi!"

"..."

Cây già mặt, dần dần khô...

Lúc này, Tần Ninh đi từng bước một tới chỗ đám dây leo dày đặc kia, đám dây leo liền tạo ra thành hình bảo tọa đưa Tần Ninh đi xuống đất...

Trời đất mênh mông, vô cùng vô tận.

Kể từ khi Vô Thượng Thần Đế thống nhất vạn giới, khai sáng ra thế giới mới năm đó, toàn bộ trời đất liền có quy tắc, vạn tộc mọc lên như rừng, hưng thịnh phồn vinh.

Thương Mang Vân Giới, Cửu Thiên Vân Minh.

Tọa lạc tại Cửu Thiên Vân Minh bên trong thời không vô tận, vẫn luôn mênh mông mà uy nghiêm như thường lệ.

Nơi này là đỉnh núi của chư thiên vạn giới, là nơi tụ tập của những người mạnh nhất thế gian.

Lúc này.

Bên trong Cửu Thiên Vân Minh.

Một tòa cung điện.

Hai bóng người ngồi đối diện nhau.

Hai người này đều mặc váy trắng, tà váy kéo dài trên đất biểu dương sự tôn vinh sang trọng hoa lệ.

Một người phụ nữ bên trái nhìn vô cùng phong nhã hào hoa, tựa như đã được năm tháng vô tận rèn giũa, có một sự kiêu ngạo cao quý của riêng mình, giống như một vị thần trên đỉnh núi của thế gian.

Một cô gái phía bên phải cũng vô cùng xinh đẹp, dung mạo trong trẻo lạnh lùng, mái tóc dài xõa ra sau gáy, nhìn cũng vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại thiếu đi mấy phần kiêu ngạo lạnh lùng từ trong xương giống người phụ nữ bên trái.

Một trái một phải đều phong nhã tài hoa.

Chỉ là nhìn cô gái phía bên phải không trưởng thành chín chắn bằng người phụ nữ bên trái, nhưng lại có mấy phần linh động.

Nhìn vẻ bề ngoài của hai cô gái này cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cho người nhìn một cái liền cảm thấy người phụ nữ bên trái là trưởng bối.

"Y Tuyền, đây là lá trà hái từ núi Cửu Nguyên Thần, nếm thử một chút xem", người phụ nữ bên trái cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng rót một chén trà.

Nhìn kỹ lại sẽ thấy nước trà kia có màu xanh nhạt, có làn sương khói loáng thoáng lượn lờ, vừa kỳ lạ vừa kỳ diệu.

"Cảm ơn dì Dao!"

Tạ Y Tuyền khẽ gật đầu, giọng nói linh hoạt kỳ ảo lại quyến rũ.

"Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn cái gì!", Tần Mộng Dao cười khẽ nói: "Con có thể ở bên cạnh trò chuyện với ta, ta đã rất vui vẻ rồi, trước kia vốn nghĩ con và Ninh Nhi có thể sinh ra một trai một gái, ta cũng sẽ có nhiều thú vui hơn, nhưng hai con lại chưa có ý định đó".
Chương 2507: Lão hủ tới để truyền lời

Tần Mộng Dao cười khổ nói: "Ta đột nhiên nghĩ năm xưa Diệp Vũ Thi đại nhân chăm sóc bốn đứa bé Mạnh Tử Mặc, Diệu Tiên Ngữ, Diệp Tuyết Kỳ, Bích Thanh Ngọc, mặc dù vô cùng phiền toái nhưng chắc chắn trong lòng lại cực kỳ vui vẻ".

"Người già rồi sẽ dễ thấy cô đơn".

Tạ Y Tuyền nghe vậy thì vội vàng nói: "Nếu dì Dao nói mình già rồi, vậy con đúng là không đất dung thân!"

Tần Mộng Dao cười nói: "Đứa nhỏ này, miệng ngọt thật, ta biết tính tình con lạnh nhạt, không thích nói lời từ chối, ở chỗ ta muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, không cần giấu giếm".

"Vâng...", hai người phụ nữ ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngân hà trên chín tầng trời bay qua trước mắt, khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.

Mà vào lúc này, trong lòng Tần Mộng Dao khẽ động, cong ngón tay bắn ra, một luồng ánh sáng bay từ ngoài cửa sổ vào bên trong phòng.

Tia sáng kia từ từ tiêu tán, chỉ thấy đó là một cái mầm nhỏ.

Mầm nhỏ rơi vào trước bàn, lăn lông lốc, sau đó dần dần mọc ra một đôi tay, một đôi chân, trên đầu có một chiếc lá xanh biếc, đột nhiên đứng dậy.

Mầm nhỏ có thể nói tiếng người, lúc này nhìn về phía Tần Mộng Dao, chắp tay nói: "Bái kiến phu nhân!"

"Lão cây, sao ngươi lại đến đây?

Bình thường muốn tìm ngươi rất khó, hôm nay lại chủ động tới?"

Tần Mộng Dao cười nhạt một tiếng, nâng chén trà lên nhấp một hớp, dáng vẻ cao quý.

"Lão hủ tới để truyền lời!"

Truyền lời! Tần Mộng Dao và Tạ Y Tuyền lập tức trở nên căng thẳng.

"Truyền lời của đại thiếu gia!"

Giờ phút này, trong lòng Tạ Y Tuyền run lên, bàn tay run rẩy làm nước trà đổ lênh láng.

Mầm nhỏ vội vàng nằm ở trên bàn, vui vẻ liếm láp.

Uống ngon thật! Trân phẩm như vậy, không biết có bao nhiêu cường giả đứng đầu ở trong Thương Mang Vân Giới sẽ đánh nhau vì nó đâu, có thể uống một hớp chính là may mắn!

"Nói!"

"Nói!"

Hai người Tần Mộng Dao và Tạ Y Tuyền gần như đồng thời mở miệng nói.

Mầm nhỏ sợ hết hồn, vội vàng ho khan một cái nói: "Đại thiếu gia bây giờ đang ở trong Trung Tam Thiên, nói vào kiếp cuối cùng đã bị người ta hãm hại, dẫn đến việc lịch kiếp thất bại, hiện tại mới bắt đầu đời thứ mười".

"Đại thiếu gia bảo Tần đại nhân người hãy giữ gìn sức khỏe, đừng mệt mỏi như thế, nếu thật sự không có biện pháp nào khác thì mấy mẹ có thể san sẻ giúp người, nếu mà mệt lả đi, đứa con trai như hắn sau này sẽ tính sổ với người đấy!"

Mầm nhỏ nhìn Tần Mộng Dao, cười nói: "Đại thiếu gia vẫn rất hiếu thuận, luôn quan tâm đến người".

Tần Mộng Dao nghe vậy trong lòng rất vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn lạnh nhạt nói: "Đứa nhỏ ngốc này...",

"Đại thiếu gia còn nói, Y Tuyền tiểu thư đừng lo lắng cho hắn, hắn sẽ bình yên vô sự trở về".

"Còn có Ma tộc đã xâm nhập vào bên trong Thương Mang Vân Giới, đại thiếu gia lo lắng cho sự an toàn của Thương Mang Vân Giới, nhưng mà hắn nói giải quyết xong Ma tộc trong thế giới Cửu Thiên sẽ trở lại!"

"Hai người không cần lo lắng".

Tần Mộng Dao tùy tiện nói: "Lần sau gặp được nó, nhớ bảo nó bảo vệ tốt mình, ta bên này không cần nó bận tâm, Lục Thanh Phong và Tạ Thanh đều ở đây, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu".

"Vâng...", mầm nhỏ chắp tay, tùy tiện nói: "Lão hủ cáo lui trước, đại thiếu gia còn nói phải hỏi thăm sức khỏe của đại nương, tam nương, tứ ngươi, ngũ nương, lục nương, thất nương, bát nương hắn nữa".

"Còn có sư tôn Lục Thanh Phong đại nhân, nghĩa phụ Tạ Thanh đại nhân của đại thiếu gia nữa".

"Lão hủ cũng đều phải đi một chuyến để chuyển lời của đại thiếu gia".

"Đi đi...", "Lão hủ cáo lui!"

Lúc này, mầm nhỏ đang chuẩn bị rời đi, Tạ Y Tuyền lại nhẹ nhàng rót một chén trà, bước chân của mầm nhỏ liền khựng lại, vẻ mặt không nỡ.

Tạ Y Tuyền khẽ mỉm cười nói: "Tần Ninh có làm ra chuyện gì khác thường ở hạ giới không?"

Chuyện khác người! Mầm nhỏ sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhìn chén trà kia không chớp mắt.

Tạ Y Tuyền đưa chén trà qua.

Mầm nhỏ lập tức há miệng uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều thông suốt, ngay sau đó cười ha ha nói: "Tần công tử rất may mắn, có mấy vị giai nhân làm bạn, Y Tuyền tiểu thư đừng lo lắng".

"Lần này gặp được Tần công tử vẫn là bởi vì một cô gái tên là Thời Thanh Trúc".

"Cô gái kia tu hành pháp thân không tầm thường, hơn nữa lão hủ quan sát, trong cơ thể có một chí bảo thần kỳ, nhưng theo lão phu, bảo vật này cũng không phải đến từ Thương Mang Vân Giới, lão phu suy đoán rất có thể là đại thiếu gia đã gặp đại nhân, là đại nhân cho...", đại nhân.

Đương nhiên là chỉ Vô Thượng Thần Đế đại nhân.

Tạ Y Tuyền nghe vậy cũng không đổi sắc mặt.

Tần Mộng Dao liền nói ngay: "Được rồi, đi truyền đạt lời của Tần Ninh đi!"

"Vâng...", mầm nhỏ vội vàng rời đi.

Tần Mộng Dao nhìn Tạ Y Tuyền trước mặt, trong phút chốc, bầu không khí có chút lúng túng.

Qua một lúc lâu, Tần Mộng Dao mới nói: "Thượng bất chính hạ tắc loạn, hai cha con này... Không một ai khiến người ta bớt lo...", Tạ Y Tuyền tùy tiện nói: "Cha con cũng như vậy...", hai người nhìn nhau, đều có chút lúng túng.

Mà cùng lúc đó, một luồng gió mát cuốn vào bên trong lầu các, ngay lập tức đã có thêm một bóng người.

"Chào đệ muội nhá!"

Tiếng cười ha hả vang lên.

Một người đàn ông mặc một bộ áo choàng màu xanh đột nhiên xuất hiện.

Người đàn ông này có vóc dáng cao to, khí chất đặc biệt, có một loại khí thế cao cao tại thượng, giữa đôi mày kiếm lộ ra một khí tức yêu dị, khá diêm dúa lòe loẹt.

"Tạ Thanh, sao ngươi lại đến đây?"

"Mới vừa nhận được tin của cái cây già kia, đứa con trai ngoan của ta đã có tin tức, cho nên mới đến tìm cô tâm sự!"

Tạ Thanh cười ha ha một tiếng, nhìn con gái đang ngồi ngay ngắn, nói: "Y Tuyền, đừng không có việc gì cũng tới tìm dì Dao của con nữa, bà ấy rất bận rộn...", Tạ Y Tuyền nhìn cha mình một cái, không hề để ý.

Tạ Thanh cũng không so đo.

Đứa con gái này của mình vô cùng kiêu ngạo, là một mỹ nhân lạnh lùng giống y như Tần Mộng Dao vậy.

"Tên nhóc Tần Ninh khốn kiếp này, đều bị các ngươi dạy hư!"

Tần Mộng Dao nhìn về phía Tạ Thanh, trách móc nói: "Một là ngươi, hai là Mục Vân, chưa bao giờ tạo ra hình tượng tốt cho nó, nếu không phải được Lục Thanh Phong đại ca dạy dỗ, nó đã sớm bị hai người các ngươi dẫn đi chệch đường rồi!"

Nghe vậy, Tạ Thanh liền nói ngay: "Nói thế nào đi nữa Ninh Nhi cũng là Nguyên Hoàng Thần Đế, tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường sao, người đàn ông ưu tú như vậy, nếu như chỉ cưới một cô gái thì lãng phí quá!"

Nghe thấy lời này, Tần Mộng Dao nhíu chặt mày lại.

Con gái ngươi, con dâu ta ở chỗ này mà ngươi nói như vậy thật sự thích hợp sao?

Tạ Thanh cười ha ha một tiếng nói: "Ta thấy tên nhóc này tương lai còn mạnh hơn cha hắn, năm đó số mạng của lão Mục không viên mãn, tên nhóc này tự mình lịch kiếp, thiên mệnh viên mãn, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu cao hơn lão Mục, ta thấy được người đẹp vây quanh, tiêu dao tự tại đều không có gì to tát cả".

Lúc này Tạ Y Tuyền nhìn cha mình một cái thật sâu.

Ừm... Đúng là khốn nạn! Vẫn lông bông như ngày thường! Tạ Thanh không nói về chuyện này nữa, mà mở miệng nói: "Tần đại minh chủ, gần đây bên trong Thương Mang Vân Giới có chút vấn đề, ngươi không lo lắng ư?"

"Ta lo lắng có ích lợi gì?

Lo lắng thì mọi chuyện sẽ không xảy ra sao?"

Tần Mộng Dao lạnh nhạt nói: "Đại chiến có lẽ sắp bắt đầu, nhưng mà... không biết Ninh Nhi có thể chạy về trước khi đại chiến diễn ra hay không..."
Chương 2508: Ai cũng không được đi

Trung Tam Thiên, Cửu Nguyên Vực.

Bên trong tam đại cấm địa.

Lúc này Tần Ninh rời khỏi lòng đất, xuất hiện ở trên mặt đất lần nữa.

"Tần Ninh!"

Thời Thanh Trúc thấy Tần Ninh xuất hiện lần nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chàng không sao chứ?"

"Không sao...", giờ phút này, Tần Ninh bước từng bước một về hướng đỉnh núi, trên đường đi không còn bị cản trở nữa.

Đi tới đỉnh núi, Thời Thanh Trúc thấy Tần Ninh liền cười một tiếng ngọt ngào, để lộ ra một đôi lúm đồng tiền, vui vẻ nói: "Chàng đi xuống đó làm gì vậy?

Tại sao sau khi chàng vừa rời đi, ta lại cảm thấy tinh hoa ngũ hành ở nơi này đột nhiên tăng lên gấp mấy trăm lần, chui thẳng vào bên trong thân thể ta, cản cũng không ngăn được, tất cả đều tích tụ bên trong huyết dịch kinh mạch thân xác của ta...", Tần Ninh đi tới phía trước, đưa tay kéo lấy Thời Thanh Trúc, xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Đi gặp một người bạn cũ".

"Nàng tu hành pháp thân Vạn Linh thích hợp chiếm đoạt tinh hoa ngũ hành để rèn luyện, những tinh hoa ngũ hành này đủ để đột phá đến cảnh giới Chí Tôn".

Thời Thanh Trúc cười nói: "Ta bây giờ không còn là Đại Thần Tôn hậu kỳ nữa, mà là Tiểu Đế Tôn nhị phẩm rồi!"

Tần Ninh cẩn thận kiểm tra cơ thể Thời Thanh Trúc, gật đầu nói: "Rất tốt".

Vạn Linh pháp thân ẩn chứa linh hồn thiên địa, mà linh hồn thiên địa chính là tinh hoa ngũ hành.

Kim tinh, mộc tinh, thủy tinh, thổ tinh, hỏa tinh.

Năm tinh ẩn chứa đạo đại hóa trời đất! Trên thực tế, nếu Thời Thanh Trúc dựa vào cây Thế Giới để tu hành, pháp thân Phá Tán, pháp thân Tụ Nhất, pháp thân Hợp Nhất căn bản không cần phải tốn thời gian rất lâu, mà rất có thể sẽ đến được Chí Cao Đế Tôn trong thời gian ngắn! Mà tinh hoa ngũ hành chính là thứ tróc ra từ cây Thế Giới, tuy không mạnh mẽ bằng thế giới chi lực mà cây Thế Giới sinh ra, nhưng cũng đủ để cho Thời Thanh Trúc tiến bộ cực nhanh trong thời gian kế tiếp.

"Đi thôi!"

Tần Ninh mở miệng nói: "Lần sau không thể mạo hiểm như vậy nữa".

"Biết rồi".

Tần Ninh nắm tay Thời Thanh Trúc, hai người cùng nhau đi từng bước một xuống dưới núi.

Chẳng qua là hai người còn chưa đi tới giữa sườn núi, đột nhiên lại có từng bóng người vọt vào từ bên ngoài khu vực bí mật.

Người cầm đầu không ngờ chính là Mục Vinh! Mà Mục Khô với sắc mặt nhợt nhạt đang đứng ở bên cạnh Mục Vinh.

Thấy một màn này, Tần Ninh cau mày lại.

Ở sau lưng Mục Vinh và Mục Khô, năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh bị đệ tử Cửu Nguyên đan tông áp giải, cả người toàn là máu, nhìn vô cùng thê thảm.

"Mục Vinh!"

Tần Ninh hờ hững nói.

"Chính là tên khốn kiếp này".

Thời Thanh Trúc hừ nói: "Ta vốn đang định dung hợp tinh hoa ngũ hành, chuẩn bị rời đi, tên khốn này lại không để cho ta đi, mà dẫn người xông tới, muốn cướp đoạt đồ vật của ta".

"Đánh chết hắn ta đi!"

"Được".

Giờ phút này, Mục Vinh lại nhìn về phía hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, cười lạnh nói: "Khó trách ban đầu nghe được tên của ngươi, ta còn cảm thấy rất quen thuộc, Tần Ninh của Thánh Đạo tông, một năm gần đây tiếng tăm của ngươi vô cùng vang dội".

"Nhưng mà ngươi lại tự tìm cái chết đến trước mặt ta, cũng coi như ngươi xui xẻo".

Nghe thấy lời này, Tần Ninh liền nhìn về phía Mục Vinh, Mục Khô.

"Tần huynh đệ...", lúc này khuôn mặt Tả Hạo toàn là máu, máu tươi chảy ra khỏi miệng, nói: "Người của Thánh Đạo tông...", Thánh Đạo tông?

Ai?

"Ha ha… Thật là trùng hợp".

Vào lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên.

Chỉ thấy được bên ngoài khu vực bí mật lại có mấy người đi tới.

Một thanh niên cầm đầu mặc trường bào màu xanh, trên trường bào có khắc một con rắn xanh vô cùng sống động, trông thật đến mức cứ như có thể lao ra bất cứ lúc nào vậy.

Tần Ninh nhìn về phía người này, ánh mắt suy tư.

"Ngươi là ai?"

Thanh niên mặc áo bào xanh mỉm cười, hơi dừng lại một chút mới tùy tiện nói: "Ngươi đúng là không quan tâm đến chuyện bên ngoài mà".

Mà lúc này, một thanh niên phía sau người mặc áo bào xanh này lại quát lên: "Vị này chính là Bùi Hiển Sơn của Thánh Đạo tông chúng ta, cũng là một trong những phó hội trưởng của Nhật Nguyệt Hội chúng ta".

"Ồ".

Tần Ninh nhìn người kia một cái, tùy tiện nói: "Ngươi tới tìm ta à?"

Bùi Hiển Sơn cười ha ha một tiếng, nói: "Không sai, tới tìm ngươi đó".

"Người của Viêm Môn, Nhật Nguyệt Hội, Hoa Các, Tuyết Môn cũng muốn giết ta...", ngay sau đó Tần Ninh cười nói: "Nếu đã như vậy, đúng lúc ta có rất nhiều điều không hiểu, lúc trước hỏi Lưu Huyên, hắn ta lại chẳng biết cái gì cả, bây giờ sẽ hỏi ngươi một chút".

Ánh mắt của Bùi Hiển Sơn kia vô cùng lạnh lùng, nhìn về phía Tần Ninh.

Một tên như vậy đúng là làm cho người ta chán ghét.

Đã đến đường cùng rồi mà vẫn còn có thể cười nói tự nhiên như thế.

Thật đáng chết! Bùi Hiển Sơn đi tới trước người Tả Hạo, bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống, cười nói: "Mấy vị này đúng là rất có khí phách, nghe nói là ngươi dẫn dắt bọn họ?

Ta nghĩ nếu ta giết bọn họ, ngươi cũng sẽ không quan tâm đúng không?"

Lúc này vẻ mặt Tả Hạo vô cùng kiên quyết.

Đúng là bọn họ đang áp giải Mục Khô, mà Mục Vinh cũng không dám ra tay.

Nhưng Bùi Hiển Sơn lại đột nhiên xuất hiện, căn bản không quan tâm đến sự sống chết của Mục Khô mà trực tiếp ra tay với bọn họ.

Mà năm người chỉ là Tiểu Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm, sao có thể là đối thủ của Bùi Hiển Sơn được.

"Bùi Hiển Sơn".

Lúc này, Mục Vinh lại quát khẽ: "Giết bọn họ, Tần Ninh sẽ không giao ra tinh hoa ngũ hành đâu".

Bùi Hiển Sơn cười nói: "Ta biết, cho nên ta cũng không có ý định giết bọn họ".

"Nếu không bọn họ cũng sẽ không sống tới bây giờ".

Giờ phút này, Bùi Hiển Sơn nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Giao tinh hoa ngũ hành mà ngươi lấy được ra đi, ngươi chậm trễ một phút, bọn họ sẽ chết đi một người".

"Dĩ nhiên, nếu như ngươi không quan tâm đến tính mạng của bọn họ thì tùy ngươi...", lúc này, năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh đang nửa quỳ, vẻ mặt ảm đạm.

"Tần huynh đệ, đừng nghe hắn ta".

Tả Hạo nói thẳng: "Mấy tên khốn kiếp này giết người không chớp mắt, ngươi đưa cho bọn họ, bọn họ vẫn sẽ giết ngươi".

"Im miệng".

Sau lưng Bùi Hiển Sơn, một thanh niên đột nhiên đá ra một cú.

Tả Hạo lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống đất.

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi buông bàn tay đang dắt Thời Thanh Trúc ra, đi tới trước từng bước một.

Bùi Hiển Sơn và Mục Vinh đều cẩn thận.

Có quá nhiều chuyện tà môn liên quan đến Tần Ninh.

Mà bây giờ Tần Ninh đã đến Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, bọn họ tự nhận là Tần Ninh không tạo được uy hiếp gì lớn cho bọn họ, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

"Không thể không nói, ta rất bội phục dũng khí của các ngươi".

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi nói: "Năm người này, ta đã nói để bọn họ đi theo ta, bảo đảm bọn họ sẽ kiếm được điểm tích lũy, bảo bọn họ sẽ không chết, các ngươi đã để ta vi phạm cam kết một lần, còn muốn để cho ta vi phạm cam kết lần nữa sao?"

"Nếu đã như vậy, các ngươi, ai cũng không được đi".

Nghe thấy hắn nói vậy, Mục Vinh và Bùi Hiển Sơn nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc.

Tần Ninh đây là... không hiểu rõ tình hình sao?

Bây giờ rốt cuộc là ai đang bị khống chế?

Bọn họ đang nắm giữ tính mạng của mấy người Tả Hạo, còn có mười mấy vị cao thủ cấp bậc Tiểu Đế Tôn, Tần Ninh đang uy hiếp bọn họ ư?

Người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

"Xem ra ngươi đúng là không hiểu rõ tình hình bây giờ".

Mục Vinh lạnh lùng nói: "Hôm nay, nơi này chính là nơi ngươi bỏ mạng".

Vừa dứt lời, Mục Vinh lập tức bước ra một bước, khí thế trong cơ thể ngưng tụ, khí thế của cảnh giới Tiểu Đế Tôn thất phẩm bùng nổ, sức mạnh cuồng bạo lan ra toàn bộ khu vực.
Chương 2509: Vì sao phải giết ta?

Thực lực của Mục Vinh thuộc về thứ hạng đầu ở trong toàn bộ đệ tử của Cửu Nguyên đan tông.

Sau lưng hắn ta có ba vị đan tử là thiên tài siêu cấp, Tiểu Đế Tôn thất phẩm, có thể tưởng tượng được tu vi của hắn ta cao thâm đến mức độ nào.

Giờ phút này, khí thế bùng nổ, cho dù là Bùi Hiển Sơn ở một bên cũng phải cau mày lại.

Thực lực của người này vẫn mạnh hơn mình nửa phần.

"Nếu như không muốn, vậy thì đi chết đi!"

Mục Vinh bước ra một bước, trong nháy mắt, bàn tay đột nhiên nắm chặt, một khí thế kinh thiên động địa bộc phát ra.

Lúc này Tần Ninh hơi nhấc mắt lên nhìn về phía Mục Vinh đang đánh tới.

"Tự tìm cái chết".

Tần Ninh hét lên một câu.

Trong phút chốc, trời đất đột nhiên khôi phục lại bình tĩnh.

Khí thế bùng nổ trong cơ thể Mục Vinh đã hoàn toàn tán loạn trong nháy mắt này.

Cứ như rốt cuộc Mục Vinh cũng không thể thể hiện ra được khí thế mạnh mẽ của mình vậy.

Ầm... Ầm ầm ầm... Ngay sau đó, bốn phía truyền tới từng tiếng nổ tung.

Mặt đất nứt ra, từng dây leo chui ra từ dưới lòng đất, trong nháy mắt đã xuyên thấu qua cơ thể của mười mấy người.

Cho dù là Tiểu Đế Tôn nhất phẩm hay là Tiểu Đế Tôn tam phẩm, không một ai là ngoại lệ, trong nháy mắt thân thể đã bị dây leo xuyên thấu, tinh khí sinh mạng bị chiếm đoạt không còn một mống.

Mục Vinh vô cùng hoảng sợ.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Trận pháp sao?

Không! Không phải! Căn bản không có bất kỳ dao động trận pháp nào xuất hiện.

Nhưng mười mấy người bên cạnh đều toi mạng trong nháy mắt.

Mà Mục Vinh lại sợ hãi phát hiện cả người mình cũng không thể động đậy được.

Đồng thời, bên kia Bùi Hiển Sơn vừa định giết mấy người Tả Hạo, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra cả người mình bị từng dây leo như tơ nhện trói buộc, căn bản không có cách nào nhúc nhích.

Tại sao có thể như vậy! Giờ phút này, hai người đều vô cùng sợ hãi.

Tần Ninh đi ra từng bước một, tiện tay bẻ một khúc gỗ từ trên dây leo, nắm trong tay, đi tới trước người Mục Vinh.

"Lần sau nếu muốn cướp đồ thì phải xem một chút, người ngươi muốn cướp là ai?"

Khúc gỗ lập tức đâm ra.

"A...", một tiếng hét thảm vang lên.

Nhưng mà tiếng kêu thảm thiết này cũng không phải phát ra từ trong miệng Mục Vinh, mà là từ trong miệng Mục Khô sau lưng Mục Vinh.

Khúc gỗ kia đâm vào giữa tim, bên trong khúc gỗ tản ra từng lực cắn nuốt khiến cho thân thể của Mục Khô dần dần khô đét, hoàn toàn mất hết sức sống.

"Tần Ninh, ngươi đáng chết!"

Mục Vinh gầm hét lên.

"Đáng chết?

Ngươi có thể giết ta ư?"

Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, thu hồi khúc gỗ, đâm vào tim của Mục Vinh để cắn nuốt hết sinh mạng.

Cách đó không xa, Bùi Hiển Sơn thấy một màn này, sắc mặt trắng bệch, cả người hoàn toàn đờ đẫn.

Chết! Mục Vinh cứ như vậy bị Tần Ninh đâm chết! Không có chút sức lực phản kháng nào.

Người kế tiếp chính là hắn ta! Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Bùi Hiển Sơn, khúc gỗ cũng chậm rãi tiến vào bên trong thân thể của Bùi Hiển Sơn, từng đầu gỗ nhọn đâm vào tay chân của hắn ta.

Nhưng Bùi Hiển Sơn đang bị đống dây leo kia trói buộc, trừ gào khóc kêu thảm thiết ra thì không thể nói được gì cả! "Tần Ninh...", Bùi Hiển Sơn bất lực gầm thét.

Lúc này, Tần Ninh lại đỡ năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh dậy, tiện tay lấy ra một dây leo khoác lên trên cánh tay của năm người.

Bên trong đám dây leo kia truyền ra từng luồng lực lượng sinh mệnh tinh khiết, rót vào trong cơ thể năm người.

Giờ phút này, vết thương trên người bọn họ đã dần dần khôi phục dưới lực lượng sinh mệnh mạnh mẽ đó... Chúng đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Năm người đều trợn mắt há hốc mồm.

Mà một giây sau, Tả Hạo phát hiện pháp thân của mình thậm chí còn vô cùng dễ chịu, đã phá tán lần thứ ba.

Hắn ta sắp đột phá.

Liễu Nghênh cũng phát hiện pháp thân của mình sắp bắt đầu lần phá tán thứ hai, hắn ta cũng sắp đột phá rồi.

Hai người rối rít ngồi xếp bằng dưới đất, nắm chặt cơ hội hiếm có lần này.

Tần Ninh thấy một màn này cũng không quấy rầy mấy người.

Hắn đi tới trước người Bùi Hiển Sơn, mỉm cười.

Nhưng nụ cười này ở trong mắt Bùi Hiển Sơn lại cực kỳ kinh khủng.

"Trò chuyện một chút đi".

Tần Ninh cầm khúc gỗ nhìn về phía Bùi Hiển Sơn, chậm rãi nói: "Vì sao phải giết ta?"

"Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử của Tuyết Môn muốn giết ta, ta có thể hiểu được, nhưng ba phe Hoa Các, Viêm Môn, Nhật Nguyệt Hội cũng phải giết ta, ta lại thấy rất khó hiểu, dẫu sao ta cũng không trêu chọc các ngươi!"

Lúc này Bùi Hiển Sơn thống khổ kêu rên: "Ta không biết, ta chỉ biết là phụng lệnh của Hoàn Khải Minh giết ngươi, những chuyện khác ta không biết!"

"Vậy sao?"

Tần Ninh cầm khúc gỗ, một đầu sắc nhọn của nó đâm vào bụng Bùi Hiển Sơn, nói: "Ta tự nhận là đã xem qua rất nhiều cách tra hỏi, có hàng vạn cách khác nhau, chỉ cần còn có một hơi thở, ta bảo đảm ngươi sẽ không chết, mà để cho ngươi cảm nhận được cái gì gọi là thống khổ, sống không bằng chết".

"Là Mục Hàng phong chủ!"

Bùi Hiển Sơn đột nhiên hét lên: "Là Mục Hàng đạo tông bảo Hoàn Khải Minh giết ngươi".

Lúc này, Tần Ninh ngừng lại.

"Ta chỉ biết là Mục Hàng đạo tông bảo Hoàn Khải Minh sử dụng sức mạnh của Nhật Nguyệt Hội để giết ngươi".

"Hoàn Khải Minh đến từ phong thứ ba, tuy bây giờ là đạo tử, nhưng Mục Hàng đạo tông là ân sư của hắn ta, hắn ta chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của Mục Hàng đạo tông".

"Kha Viêm Vũ đến từ phong thứ tư - Tiên Lâm Phong, tuy ta không biết, nhưng có lẽ hắn ta cũng phụng lệnh của Dịch Nhất Phong đạo tông".

"Đào Chỉ Kỳ đến từ phong thứ năm - Bách Hoa Phong, chắc cũng nhận được lệnh của Hoa Linh Lung đạo tông!"

"Đây chính là những gì mà ta biết, về phần tại sao muốn giết ngươi, ta thật sự không biết".

Lúc này, Bùi Hiển Sơn nhìn Tần Ninh trước mặt, không có bất kỳ phong độ nào của cao thủ Tiểu Đế Tôn thất phẩm cả, Tần Ninh giống như ma quỷ vậy, khiến hắn ta vô cùng sợ hãi.

Phong thứ ba, Ngọc La Phong, đạo tông Mục Hàng.

Phong thứ tư, Tiên Lâm Phong, đạo tông Dịch Nhất Phong.

Phong thứ năm, Bách Hoa Phong, đạo tông Hoa Linh Lung.

Ba vị đạo tông bảo ba vị đạo tử sử dụng thế lực liên minh đệ tử trong tay mình để giết hắn trong lần tuyển chọn này?

Thú vị! Dường như mọi chuyện đã không còn đơn giản như mình nghĩ nữa.

Tần Ninh nhìn Bùi Hiển Sơn một cái, cười nói: "Ta sẽ cho ngươi đi thanh thản hơn chút".

Khúc gỗ trực tiếp châm ra.

Mà giờ phút này, Bùi Hiển Sơn lại tỏ ra vô cùng thản nhiên.

Giải thoát! Tần Ninh nhìn về phía năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh, bọn họ đều đã lần lượt ngồi xuống đất, bắt đầu tĩnh tu, hắn cũng không quấy rầy.

Trong lòng hắn đã có suy nghĩ đại khái.

Thánh Dật Phi bỏ mình.

Thánh Phi Vũ điều tra, phát hiện bên trong Đại Vũ Phong và Bách Luyện Phong có đệ tử Ma tộc ẩn núp.

Nhưng bây giờ, Mục Hàng đạo tông, Dịch Nhất Phong đạo tông, Hoa Linh Lung đạo tông lại muốn giết mình.

Quá thú vị! Nửa ngày sau, năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh mới lần lượt tỉnh lại, vết thương trên người đã sớm khôi phục.

Tả Hạo đến Tiểu Đế Tôn tam phẩm.

Liễu Nghênh cũng đến Tiểu Đế Tôn nhị phẩm.

Ba người còn lại mặc dù chưa đột phá, nhưng ở Tiểu Đế Tôn nhất phẩm đã là tiến bộ cực lớn rồi.

Năm người nhìn về phía Tần Ninh, đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Đám dây leo trong bí địa xuất hiện kiểu gì vậy?

Lực trói buộc lại mạnh như vậy?

Hơn nữa nó còn ẩn chứa lực sinh mệnh vô cùng phong phú, đơn giản là quá thần kỳ.
Chương 2510: Xảy ra chuyện lớn rồi

"Chuyện ở đây không được truyền ra ngoài".

Tần Ninh nhìn về phía năm người, dặn dò: "Nếu không các ngươi sẽ gặp phiền toái vô cùng lớn".

Tả Hạo liền nói ngay: "Ta biết, nếu truyền đi, đừng nói là Cửu Nguyên đan tông chúng ta, ngay cả Cửu Nguyên Vực cũng sẽ bị hấp dẫn tới, đến lúc đó mấy người chúng ta khó giữ được cái mạng nhỏ này".

"Ừ..."

Tần Ninh tùy tiện nói: "Nhận lấy điểm tích lũy trên người mấy tên này đi, chúng ta sẽ rời đi".

"Được!"

Năm người cũng không khách khí.

Làm xong tất cả, bảy người liền rời khỏi nơi đây.

Dọc theo đường đi, năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh có thể nói là đã buông lỏng hơn lúc đến không ít.

Dẫu sao lúc tới không biết gì về con đường phía trước cả, lúc trở về đã chắc chắn hơn.

Bảy người đi tới bên mép dãy núi, chỉ thấy được một sống lưng đang nhô lên bên cạnh đầm lầy.

"Huyết Minh Ngạc!"

Mấy người Tả Hạo rất bất ngờ nói: "Sao ngươi không rời đi?"

"Xảy ra chuyện lớn rồi, Tần công tử".

Lúc này Huyết Minh Ngạc lại nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt lo lắng nói.

Chuyện lớn?

Chuyện lớn gì?

"Bên rừng nước xảy ra chuyện lớn!"

Huyết Minh Ngạc run lẩy bẩy nói.

Chuyện lớn có thể để cho một con nguyên thú cấp bảy sợ hãi như vậy.

Tần Ninh trực tiếp leo lên trên lưng Huyết Minh Ngạc, nói: "Đi xem một chút!"

Lúc này, Huyết Minh Ngạc dẫn bảy người đi về phía rừng nước.

Lúc đến vị trí cách rừng nước mấy dặm, mùi máu tanh gay mũi đã truyền ra, khiến cho trong lòng người ta trầm xuống.

Huyết Minh Ngạc lập tức nói: "Đều chết hết rồi".

Làm Huyết Minh Ngạc chở bảy người tiến vào bên trong rừng nước, chỉ thấy được thi thể của từng con Bạch Giáp Địa Long Thú con đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước trong rừng cây, đã bị người ta mổ bụng, trông cực kỳ thảm thiết.

Thấy một màn này, Tần Ninh cau mày lại.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Lúc trước ta ở bên ngoài núi chờ các ngươi trở lại, cũng không rời đi, sau đó cảm thấy được bên trong rừng nước có khí tức chập chờn, ta liền lặng lẽ đến xem".

"Kết quả phát hiện khắp cả rừng nước đều phát ra tiếng đánh nhau kịch liệt".

Tần Ninh tùy tiện nói: "Là Bạch Giáp Địa Long Thú và Băng Lân Huyết Giao Thú?"

"Không phải".

Huyết Minh Ngạc nói thẳng: "Là một đám võ giả có thực lực vô cùng mạnh mẽ, bọn họ đều mặc áo choàng che kín người, ta cũng không nhìn ra được cái gì, hơn nữa cũng không dám đến gần, sau đó đợi đến khi dao động kết thúc, ta phát hiện mấy con Bạch Giáp Địa Long Thú con đều đã chết hết, con Bạch Giáp Địa Long Thú kia cũng biến mất không thấy..."

Bạch Giáp Địa Long Thú là vương giả trong khu vực này, cường giả Chí Cao Đế Tôn vô địch.

Tần Ninh dẫm lên trên mặt nước, tra xét thi thể của mấy con Bạch Giáp Địa Long Thú con, lại nhìn rừng nước bị phá hủy xung quanh.

"Ta thấy có không ít người mặc đồ đen chết, nhưng lúc ta tới lại không thấy thi thể đâu...", Huyết Minh Ngạc bổ sung.

Lúc này, Tần Ninh quan sát khắp rừng nước.

Hắn đi tới đi lui bên trong rừng nước, cho đến cuối cùng Tần Ninh đi tới bên cạnh thi thể một con Bạch Giáp Địa Long Thú, cắt thi thể con thú non đó ra, bất ngờ phát hiện một thi thể bên trong bụng nó.

Nhìn kỹ lại, đó là một thi thể loài người, nhưng da thịt bên ngoài lại khác hoàn toàn với con người bình thường.

Da thịt hiện ra màu trăng âm u, hơn nữa ở vị trí giữa trán có một dấu ấn hình trăng khuyết, dường như là bẩm sinh.

Đồng thời, Tần Ninh nhìn về phía đôi mắt trợn trừng kia, quả nhiên phát hiện bên trong mắt người này, con ngươi cũng là hình trăng lưỡi liềm!

"Không phải là Nhân tộc!"

Tần Ninh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Là Ma tộc!"

Lúc này mấy người Tả Hạo cũng nhìn về phía thi thể, Tả Hạo ngẩn người, liền nói ngay: "Ừ... Là Ma tộc Ám Nguyệt!"

Ma tộc Ám Nguyệt, bọn họ chưa bao giờ gặp qua, dẫu sao Ma tộc xuất hiện hỗn loạn đã từ rất lâu rồi, những năm gần đây cũng không nghe được tin tức về Ma tộc.

Nhưng bọn họ đã được nhìn thấy tranh vẽ về Ma tộc trong sách cổ.

Chính là bộ dáng này!

Ma tộc Ám Nguyệt.

"Vì sao Ma tộc Ám Nguyệt phải săn giết Bạch Giáp Địa Long Thú?"

Mấy người đều không nghĩ ra.

Lúc này Huyết Minh Ngạc lại nói: "Tần công tử, không chỉ có mỗi nơi này đâu, bên trong lãnh địa của Băng Lân Huyết Giao Thú dường như cũng xuất hiện dao động rất lớn, lúc trước ta đi kiểm tra, chỉ thấy một mảnh hỗn độn, mà Băng Lân Huyết Giao Thú đã biến mất!"

Bạch Giáp Địa Long biến mất, thú con đã chết.

Băng Lân Huyết Giao cũng biến mất!

Tần Ninh cau mày lại.

Ma tộc bắt đi?

Tại sao?

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi nói: "Mai táng thi thể mấy con Bạch Giáp Địa Long Thú này đi".

"Ừm..."

Sau khi thu xếp ổn thỏa, bảy người ngồi lên Huyết Minh Ngạc rời đi.

Dọc theo đường đi, Tần Ninh rất ít khi mở miệng.

Bạch Giáp Địa Long.

Băng Lân Huyết Giao.

Đều là nguyên thú cấp chín.

Thực lực Chí Cao Đế Tôn, bản thân cũng đã rất mạnh rồi.

Nhưng lần này lại bị Ma tộc Ám Nguyệt bắt đi, là bắt đi, hay là giết, Tần Ninh còn không có cách nào chắc chắn được.

Chẳng qua là vì sao chứ?

Dọc theo đường này, tâm trạng Tần Ninh đều có chút không bình tĩnh.

Mà khi bảy người Tần Ninh rời khỏi đầm lầy, Huyết Minh Ngạc cũng rời đi.

Dĩ nhiên là vì Tần Ninh đã cởi bỏ Ngự Thú phù.

"Khoảng thời gian này, vất vả cho các ngươi rồi!", Tần Ninh khách khí nói: "Tiếp theo các ngươi cứ tiếp tục rèn luyện đi".

"Không vất vả, không vất vả", lúc này Tả Hạo mở miệng nói: "Cảm ơn Tần Ninh công tử đã giúp đỡ suốt quãng đường này".

Năm người tạm biệt Tần Ninh.

Lúc này, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đi về một phương hướng.

"Chàng đang lo lắng cho Trần Nhất Mặc sao?"

Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh nói.

"Lo lắng cho hắn ta làm gì?", Tần Ninh lại cười nói: "Nếu người này còn sống thì không cần phải quan tâm, nếu đã chết, bây giờ ta có lo lắng cũng vô ích".

"Bây giờ là cuộc tranh tài trong vực, mà bên trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực, các thế lực lớn và cường giả đứng đầu đều tụ tập ở bên ngoài tam đại cấm địa".

"Huống chi đây là nơi các đệ tử thi tuyển, nhưng lại xuất hiện người của Ma tộc Ám Nguyệt, hơn nữa..."

"Bắt Bạch Giáp Địa Long và Băng Lân Huyết Giao làm gì? Ta không biết".

"Đà La cung bên kia nói là có tin tức liên quan Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển để thu hút sự quan tâm của võ giả các phe, cuộc tranh tài trong vực chưa kết thúc thì sẽ không nói ra".

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Ta thấy... cuộc tranh tài trong vực này vẫn nên kết thúc sớm một chút thì hơn".

Thời Thanh Trúc hiếu kỳ nói: "Tại sao phải nhanh chóng kết thúc chứ?"

"Đơn giản".

Tần Ninh cười không nói.

Hai người đi dọc theo rừng núi phía trước, dọc theo đường đi cũng không gặp được người nào.

Cứ như vậy, lại qua mấy ngày nữa, ngày nào Tần Ninh cũng dẫn theo Thời Thanh Trúc, trừ việc đốc thúc chém giết nguyên thú ra thì cũng mượn cơ hội này để củng cố vững chắc thực lực của Tiểu Đế Tôn nhị phẩm, ở trong phạm vi toàn bộ cấm địa cũng không có chuyện gì xảy ra cả.

Ngày hôm đó, hai người đi tới một dãy núi.

Vừa vào trong phạm vi dãy núi, từng mùi máu tanh đã truyền ra.

Tần Ninh kéo tay Thời Thanh Trúc, nhìn về phía trước.

Đi tới một rừng cây nhỏ, chỉ thấy được trên mặt đất xuất hiện mấy thi thể.

Mà ở trong những thi thể này, Tần Ninh phát hiện một bóng người quen thuộc.

"Tạ Phong Linh!"

Tần Ninh đi tới trước người Tạ Phong Linh, đưa đầu ngón tay ra, tùy tiện nói: "Thanh Trúc, độ một ít tinh hoa ngũ hành cho cô ta".

"Được..."

Thời Thanh Trúc không dám trì hoãn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom