-
Chương 2516-2520
Chương 2516: Đúng là một người to gan
Cả người Quý Trường Phong thụt lùi trăm trượng, hai cánh tay loáng thoáng run rẩy.
Mà Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Quý Trường Phong.
"Không biết ngươi có thể ngăn cản được mấy kiếm!"
Quý Trường Phong hừ lạnh nói: "Không biết ngươi có thể tung ra được kiếm thức mạnh mẽ như vậy mấy lần".
"Cũng không cần ngươi quan tâm".
Tần Ninh vừa dứt lời, kiếm trong tay liền chém ra lần nữa.
Khí thế kinh khủng tiếp tục bộc phát ra.
Ầm...
Kiếm quang tỏa ra sáng chói.
"Tiểu Đế Kiếm".
Lại là một kiếm nhanh như tia chớp, uy thế như núi, trong nháy mắt chém ra.
Quý Trường Phong giơ tấm thuẫn lên, lập tức ngưng tụ từng khí Chí Tôn, rót vào bên trong thánh thuẫn trước người.
Keng!
Hai cánh tay không ngừng run rẩy, ánh sáng trên mặt vào tấm thuẫn lúc này cũng ảm đạm hẳn đi.
"Đáng chết".
Quý Trường Phong chửi nhỏ một tiếng.
Tần Ninh vẫn sử dụng Tiểu Đế Kiếm, nhưng một kiếm chiêu này hoàn toàn khác với chiêu vừa rồi.
"Tiểu Đế Kiếm!"
Chẳng qua là lúc Quý Trường Phong đang suy nghĩ về những điều này, kiếm thứ ba đã đánh tới.
Keng...
Trong nháy mắt, Quý Trường Phong chỉ cảm thấy hai cánh tay tê dại, đã không có cách nào nắm được thánh thuẫn trong tay nữa, ngay sau đó không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
"Tiểu Đế Kiếm".
Kiếm thứ tư lúc này cũng chém ra.
Keng...
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra, tấm thuẫn liền bị bứt, trên ngực Quý Trường Phong bỗng nhiên xuất hiện một vệt máu.
Rất thảm!
Bốn kiếm, phá Thánh Thuẫn, bị thương nặng Quý Trường Phong.
Liễu Văn Truyền thấy một màn này thì nhíu mày lại.
Lúc trước một kiếm giết chết Lý Tấn Hoa, lần này bốn kiếm đã làm Quý Trường Phong bị thương nặng.
Liễu Văn Truyền cũng biết không phải là uy lực kiếm thức của Tần Ninh yếu bớt, chẳng qua là thánh thuẫn trong tay Quý Trường Phong chính là một bảo khí Chí Tôn thất phẩm rất mạnh.
Nhưng cho dù rất mạnh, Tần Ninh cũng chỉ chém ra bốn kiếm.
Một giây sau, cả người Tần Ninh đã xuất hiện ở trước mặt Quý Trường Phong, hắn đứng chắp tay, Long Hoàng Thập Tự Kiếm dính sát vào cổ Quý Trường Phong.
Nếu hắn ta dám động, kiếm chắc chắn sẽ rơi xuống.
"Lý Nhàn Ngư đâu?"
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
"Khốn kiếp", Quý Trường Phong giận dữ hét.
Chỉ là Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, lại chỉ dùng bốn kiếm để đánh bại hắn ta, thật sự là đáng chết.
Lúc này một tiếng bịch vang lên.
Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong nháy mắt đã đi tới vị trí cánh tay của Quý Trường Phong, một kiếm vung lên, cánh tay kia bị chặt đứt.
"A..."
Quý Trường Phong hét thảm một tiếng, ôm lấy vết thương, sắc mặt trắng bệch, giận dữ hét: "Tên khốn kiếp này..."
Một tiếng bịch lại vang lên lần nữa.
Sắc mặt Quý Trường Phong trắng bệch, một cánh tay khác cũng bị chém xuống.
"Trả lời sai rồi".
Tần Ninh nhìn về phía Quý Trường Phong, chậm rãi nói: "Cái gọi là đạo tử, thánh tử, đan tử, ở trong mắt ta không đáng giá một đồng, không đáng giá bằng một sợi tóc của đồ nhi ta, hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, Lý Nhàn Ngư đâu?"
Quý Trường Phong gầm nhẹ nói: "Ta không biết, bọn ta cùng nhau đuổi giết hắn ta, hắn ta đã nhảy xuống vách đá, chết không có chỗ chôn rồi".
Ầm...
Long Hoàng Thập Tự Kiếm đột nhiên run rẩy, dường như cảm thấy được chủ nhân đang tức giận, không cách nào kiềm chế được kiếm khí muốn cứa cổ Quý Trường Phong vậy.
Cuối cùng Tần Ninh chậm rãi nói.
"Liễu Văn Truyền".
"Có mặt".
"Trông chừng hắn ta".
"Vâng".
Mà vào lúc này, mười mấy vị đệ tử còn lại dưới sự dẫn dắt của hai người Đan Tử Diễn và Đan Hành Song đã áp chế được Kim Diễm Thánh Sư, nhưng vẫn không có cách nào khống chế được Kim Diễm Thánh Sư.
Tần Ninh đi từng bước một về hướng Kim Diễm Thánh Sư.
Mười mấy đệ tử muốn rút lui, nhưng lo lắng Kim Diễm Thánh Sư sẽ thoát ra trong nháy mắt, sợ rằng bọn họ sẽ chết ít nhất là một nửa.
Nếu không rút lui, Tần Ninh sẽ tới.
"Đáng chết".
Đan Tử Diễn chửi nhỏ một tiếng trong lòng.
Tại sao Quý Trường Phong lại thua ở trong tay người này chứ.
"Cút ngay đi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Đi nói cho đám người kia, ta sẽ chờ bọn họ đến tìm ta".
"Nếu như không dám tới, sau một khoảng thời gian nữa ta sẽ đi tìm từng người bọn họ, giết sạch bọn họ, nếu như đi cùng nhau có lẽ còn có cơ hội sống".
Lời này là nói với đám người Đan Tử Diễn và Đan Hành Song.
Chẳng qua là mười mấy người nào dám rời đi?
Tần Ninh cũng không nói nhiều, chỉ đi qua một bên, nhìn đệ tử đang cầm gương huyền hỏa kia, đưa tay vẫy vẫy.
Đệ tử đang cầm gương huyền hỏa run run rẩy rẩy đi tới trước mặt Tần Ninh, giao gương huyền hỏa cho hắn.
Tần Ninh nhận lấy gương huyền hỏa, rót vào từng luồng khí Chí Tôn, dần dần hiểu được pháp môn vận hành của gương huyền hỏa, sau đó hắn liền cầm gương huyền hỏa đi tới phía trước Kim Diễm Thánh Sư.
Thấy một màn này, mười mấy vị đệ tử nào còn dám dừng lại, rối rít rút lui.
Tần Ninh lại nói: "Đừng quên lời ta bảo các ngươi nhắn nhủ hộ, ta sẽ dẫn Quý Trường Phong đến nơi đó, nếu không dám đến, vậy thì chờ ta đi tìm bọn họ đi!"
Mười mấy vị đệ tử không nói một lời, rối rít rời đi.
Ở lại chính là chết.
Quý Trường Phong cũng không phải là đối thủ của hắn, bọn họ thì nhằm nhò gì?
Mà khi mười mấy vị đệ tử rút lui, áp lực của Kim Diễm Thánh Sư dần dần giảm đi, lúc này gầm thét một tiếng, hai mắt sáng chói nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Đúng là một người to gan".
Kim Diễm Thánh Sư giễu cợt nói.
Một mình Tần Ninh muốn thu phục nó?
Nằm mơ sao!
Chẳng qua là Tần Ninh nhìn Kim Diễm Thánh Sư, cũng không nói nhiều, hắn cầm gương huyền hỏa trong tay, chỉ trong phút chốc, bên trong gương huyền hỏa phun ra ngọn lửa ngút trời.
Ngọn lửa này mạnh hơn hỏa văn mà vị cao thủ Tiểu Đế Tôn thất phẩm ngưng tụ ra lúc trước không chỉ gấp mười lần.
Kim Diễm Thánh Sư hoàn toàn tức giận.
Tên khốn kiếp này tự tìm cái chết!
Kim Diễm Thánh Sư rống giận một tiếng, ngọn lửa trong cơ thể không ngừng dâng lên, không ngừng ngưng tụ, như thể muốn xé xác Tần Ninh.
"Thú hỏa bên trong cơ thể ngươi, nếu như để cho ta dung hợp thì sẽ có thể ngưng tụ ra đan hỏa mạnh hơn".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta muốn nó".
Một lời rơi xuống, Tần Ninh bàn tay một móng, cách không giữa, Long Hoàng Thập Tự Kiếm, vào lúc này xuất hiện ở Tần Ninh trong tay.
Trường kiếm lướt qua gương huyền hỏa, trong nháy mắt, thân kiếm màu vàng và màu xanh da trời ngưng tụ ra một ngọn lửa nóng bỏng.
Lúc này Liễu Văn Truyền áp giải Quý Trường Phong gãy hai cánh tay, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai cánh tay của Quý Trường Phong đầm đìa máu tươi, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
"Nhìn cho kỹ vào".
Liễu Văn Truyền hừ lạnh nói: "Nhìn cho kỹ xem Tần Ninh công tử làm như thế nào để giết chết Kim Diễm Thánh Sư".
Quý Trường Phong lạnh lùng nói: "Nếu đám người Mạc Thành Phong, Đà La Nam, Huyền Trung Nguyệt tới thật, các ngươi ắt sẽ sẽ chết không toàn thây".
Nghe vậy, Liễu Văn Truyền đấm mạnh một quyền lên trên mặt Quý Trường Phong, mắng: "Khốn kiếp, bây giờ còn dám uy hiếp ông đây à?"
"Lúc trước bị các ngươi truy đuổi đến mức không có đường chạy, bây giờ có Tần Ninh công tử ở đây, các ngươi cứ chờ chết đi!"
"Động ai không động, lại muốn động vào đồ đệ của hắn? Các ngươi không tìm chết thì ai tự tìm chết đây".
Quý Trường Phong bị đánh đến mức khóe miệng chảy ra máu tươi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Cớ gì phải khiến mình chịu tội thêm?
Chẳng qua là Lý Nhàn Ngư là một trong năm thánh tử của thánh địa Thanh Dương, trở thành đệ tử của Tần Ninh trong Thánh Đạo tông này từ lúc nào vậy?
Tiểu Đế Tôn nhất phẩm dạy dỗ Tiểu Đế Tôn thất phẩm?
Đùa gì thế!
Loại chuyện này cho dù nghĩ như thế nào cũng đều là chuyện hoang đường.
Mà vào lúc này, hiển nhiên Kim Diễm Thánh Sư cũng đã bị Tần Ninh hoàn toàn chọc giận, nó rống lên một tiếng, ngọn lửa màu vàng bên ngoài cơ thể trong nháy mắt bùng nổ, hóa thành từng quả cầu lửa phóng ra.
Chương 2517: Khiêu khích công khai
Tần Ninh đưa mắt nhìn, nhưng vẫn không thèm để ý, giơ Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay lên cao chém xuống.
Một kiếm chém ngang.
Một kiếm chém dọc.
Trong khoảnh khắc, một kiếm quang hình chữ thập ngưng tụ.
Kiếm quang hình chữ thập hóa thành màu vàng xanh, mà ở trên đó lại đột nhiên ngưng tụ ra một ánh lửa kinh khủng.
"Thập Tự Trảm!"
Ầm...
Thập Tự Trảm vốn chỉ có một ngang một dọc dài một thước, vào lúc này lại hóa thành trăm thước, lao ra ầm ầm.
Trên đường đi, lúc từng quả cầu lửa chạm vào kiếm khí lúc đã bị cắt ra, dừng đòn tấn công lại.
Thập Tự Trảm giơ lên cao rồi rơi xuống, in ở trên kiếm khí của Tần Ninh.
Ầm...
Một tiếng nổ kinh khủng trong nháy mắt đã lan ra.
Lúc này cả người Kim Diễm Thánh Sư bộc phát ra một khí thế kinh khủng, tứ chi chạm đất, ngay lập tức đã tạo ra một khí tức kinh khủng.
Tiếng nổ truyền ra.
Xung quanh cơ thể nó, ánh lửa ngưng tụ thành từng vòng lửa, vòng này bộc phát ra sức mạnh kinh khủng hơn vòng kia.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí thế kinh khủng kia làm cho lòng người sợ hãi.
Nhưng khi vòng lửa nở rộ ra, hỏa văn mà gương huyền hỏa ngưng tụ ra trên mặt đất cũng lập tức bộc phát ra.
"Gào..."
Hỏa văn trong nháy mắt đã đắp lên vòng lửa, khiến cho thân thể của Kim Diễm Thánh Sư bị áp chế cực lớn, gầm lên một tiếng truyền mười mấy dặm.
"Cảm giác như thế nào?"
Lúc này sắc mặt Tần Ninh lại vô cùng lạnh lùng.
"Khốn kiếp!"
Kim Diễm Thánh Sư liên tục gầm thét, nhưng sức mạnh phóng ra từ bên trong gương huyền hỏa lại khiến nó bị hành hạ vô cùng đau đớn.
Mà kiếm của Tần Ninh lại bổ sung thêm khí tức của ngọn lửa bên trong gương huyền hỏa.
Những khí tức kia không chỉ có thể áp chế ngọn lửa của nó, còn thiêu đốt cả ngọn lửa của nó.
"Tiễn ngươi lên đường".
Tần Ninh vừa dứt lời, Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay chém ra một kiếm khi ngang dọc, ngưng tụ lần nữa.
Mà lần này có trên trăm Thập Tự Trảm, gần như là bày khắp phía trước Tần Ninh, một giây sau đã đột nhiên rơi xuống.
Ầm ầm ầm...
Trong sơn cốc bỗng nhiên vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
Trên trăm Thập Tự Trảm bá đạo làm cho người ta không dám tin.
Mà sau khi chém ra trên trăm Thập Tự Trảm, sắc mặt Tần Ninh cũng tái nhợt, thở hồng hộc, bàn tay cầm trường kiếm khẽ rũ xuống.
"Cuối cùng vẫn chỉ là Tiểu Đế Tôn nhất phẩm... Đã là giới hạn..."
Tần Ninh tự nhủ.
Ngọn lửa nổ ầm kéo dài khoảng một khắc đồng hồ mới dần dần tiêu tán.
Mà mặt đất trong toàn bộ sơn cốc lúc này đã là hóa thành màu than đen.
Cơ thể của Kim Diễm Thánh Sư cũng biến mất không thấy.
Trên mặt đất đen sì kia chỉ để lại một thú hạch.
Thú hạch bị ngọn lửa màu vàng thiêu đốt, nhìn qua chỉ to bằng nắm đấm, giống như đang lóe lên ngọn lửa màu vàng vậy, tản ra ánh sáng chói mắt.
Tần Ninh đi tới bên cạnh thú hạch, đưa tay ra cầm lấy nó.
Trong khoảng thời gian tu hành này, cho dù là đạo ngự thú hay là đạo đan thuật, đạo khí thuật, đạo trận thuật, hắn đều không ngừng tu luyện theo sự tăng lên của cảnh giới.
Đan thuật có mạnh hay không, không chỉ có liên quan đến thực lực mà còn liên quan đến việc đan hỏa của luyện đan sư mạnh hay yếu.
Chiếm đoạt mộc hỏa, thú hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, tiên hỏa, thần hỏa đều có thể tăng cấp bậc đan hỏa của luyện đan sư lên.
Mà phần lớn luyện đan sư bình thường đều dựa vào cảnh giới của mình để không ngừng rèn luyện đan hỏa.
Dẫu sao, mộc hỏa, thú hỏa vốn đã rất khó tìm, còn về địa hỏa, thiên hỏa ở Trung Tam Thiên cũng cực kỳ hiếm có.
Mà tiên hỏa, đưa mắt nhìn khắp Thượng Tam Thiên cũng là thứ rất quý hiếm.
Tần Ninh lấy được thú hạch của Kim Diễm Thánh Sư, luyện hóa thú hạch này, đan hỏa có thể vững vàng tăng lên một cấp bậc.
Lúc này Tần Ninh đi tới bên cạnh Liễu Văn Truyền, Thời Thanh Trúc, nhìn Quý Trường Phong kia một cái, tùy tiện nói: "Dẫn đường đi!"
Quý Trường Phong vô cùng biết điều.
Tần Ninh đã công khai khiêu khích tất cả thiên tài đứng đầu rồi.
Lấy dáng vẻ bây giờ của hắn ta, đã không thể tham gia vào cuộc tranh tài trong vực lần này rồi.
Nhưng nếu Tần Ninh dám khiêu khích tất cả mọi người, vậy hắn ta sẽ dẫn đường, để cho tất cả mọi người liên hiệp tiêu diệt Tần Ninh.
Bốn bóng người lập tức rời đi.
Mà cùng lúc đó, đám người Đan Tử Diễn, Đan Hành Song đã nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, đi tìm cứu binh.
Trên một thần đàn cúng tế, một thanh niên mặc trường sam màu đen đang lẳng lặng nhập vào xuất ra, bóng người đột nhiên đi tới bên tế đàn, chậm rãi dừng lại.
"Chuyện gì?"
Không lâu sau, thanh niên mặc đồ đen trên tế đàn mở miệng nói.
"Mạc đại ca!"
Người nọ chắp tay nói: "Đan Hành Song nói gặp được một thanh niên, làm Quý Trường Phong bị thương nặng, lúc này đã bắt Quý Trường Phong dẫn đến chỗ chúng ta ép chết Lý Nhàn Ngư rồi".
"Hả?"
Thanh niên mặc đồ đen mở mắt ra, con ngươi đen như mực mang theo mấy phần lạnh lùng, nói: "Là ai?"
"Đệ tử Thánh Đạo tông".
Người nọ tiếp tục nói: "Nghe nói là vì Lý Nhàn Ngư của thánh địa Thanh Dương, còn về việc rốt cuộc là vì sao thì không biết, chúng ta có cần đi hay không?"
Mạc Thành Phong chậm rãi đứng dậy, thở phào một cái, nói: "Thú vị thật, một đệ tử Thánh Đạo tông vì một đệ tử của thánh địa Thanh Dương mà làm Quý Trường Phong bị thương nặng?"
"Nhìn ý đồ của hắn thì đang muốn tuyên chiến với chúng ta đây".
Mạc Thành Phong cười nói: "Đà La Nam đâu?"
"Đan Tử Diễn đã đi tìm rồi!"
Mạc Thành Phong tùy tiện nói: "Nếu đã như vậy thì đi xem một chút".
"Tuyển chọn sắp kết thúc, Lý Nhàn Ngư chết, người có thể tạo ra uy hiếp với ta cũng chỉ có bốn người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, Loan Vân Tùy, Hô Diên Bân, lúc này lại bất ngờ xuất hiện thêm một người nữa, ta vô cùng tò mò".
Mạc Thành Phong tùy tiện nói: "Đúng rồi, đi thông báo cho đám người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, người thú vị như thế đương nhiên là nên gặp một chút rồi".
"Ừm..."
Cứ như thế, tin tức đã được truyền ra ngoài rất nhanh.
Một đệ tử Thánh Đạo tông bắt thiếu cung chủ Quý Trường Phong của Đà La cung, lại hẹn tất cả những thiên tài đã ép chết Lý Nhàn Ngư gặp nhau.
Đây là khiêu khích trắng trợn, ai cũng đều thấy được.
Chẳng qua là khiêu khích như vậy rất nhanh đã đưa đến chấn động cực lớn.
Chuyện Lý Nhàn Ngư bị thiên tài của các bá chủ tấn công rơi xuống núi mới vừa truyền ra liền xuất hiện chuyện này nữa.
Rốt cuộc là ai lại to gan như thế?
Đệ tử Thánh Đạo tông?
Là bảy vị đạo tử kia, hay là thủ tịch bảy phong?
Tin tức này truyền ra ngoài cũng đã gây ra chấn động vô cùng lớn, không ít người đều bắt đầu hỏi thăm rốt cuộc chỗ thanh niên kia hẹn gặp rất nhiều thiên tài là nơi nào, chuẩn bị đi đến đó xem.
Mà lúc này, bốn người Tần Ninh, Liễu Văn Truyền, Thời Thanh Trúc cùng với Quý Trường Phong đã xuất hiện trên một đỉnh núi cao.
Quý Trường Phong bị Liễu Văn Truyền túm cổ đi tới bên vách đá, nói: "Chính là chỗ này".
"Ngày đó Lý Nhàn Ngư bị chúng ta đuổi giết, bị thương nặng rồi nhảy xuống nơi này, phía dưới là vực sâu vô tận thông với lòng đất, Lý Nhàn Ngư đang bị thương, chắc chắn sẽ phải chết".
Lúc nói câu chắc chắn sẽ phải chết, Liễu Văn Truyền trợn mắt nhìn Quý Trường Phong một cái, bàn tay bóp cổ hắn ta cũng vang lên răng rắc.
Tần Ninh nhìn vách đá, gió lạnh rống giận, mây đen giăng đầy, sắc mặt dần trầm xuống.
Chương 2518: Xuống vực
Lúc này Liễu Văn Truyền nhìn về phía Tần Ninh, an ủi: "Tần Ninh công tử, nén bi thương..."
"Nén bi thương cái gì?"
Tần Ninh lại nhìn Liễu Văn Truyền một cái, chậm rãi nói: "Nhàn Ngư chưa chắc đã chết".
Nghe thấy lời này, ánh mắt Liễu Văn Truyền ngẩn ngơ.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, lấy gương huyền hỏa kia ra rồi đi lại khắp nơi trên đỉnh núi rộng lớn này.
Liễu Văn Truyền nhìn chằm chằm Tần Ninh, không biết rốt cuộc Tần Ninh đang suy nghĩ gì, cho nên cũng không mở miệng, chỉ trông coi Quý Trường Phong thật chặt chẽ.
Sau khi Tần Ninh đi lại khắp nơi trên đỉnh núi, Liễu Văn Truyền cũng thấy bên cạnh Tần Ninh xuất hiện từng trận văn, từng trận văn kia ngưng tụ thành từng đại trận, không ngừng tụ tập vào một chỗ.
Làm xong tất cả mấy việc này, Tần Ninh ném gương huyền hỏa đang cầm trong tay lên trời cao.
Chỉ trong phút chốc, lúc gương huyền hỏa lên đến vị trí cao trăm trượng thì lẳng lặng trôi lơ lửng, một giây sau đã lập tức phóng ra lực bộc phát kinh khủng.
Mà Liễu Văn Truyền và Thời Thanh Trúc đều cảm giác được trận văn bốn phía lúc này dường như cũng trở nên sinh động hơn.
Cho đến cuối cùng, từng luồng khí nóng bỏng kinh khủng bộc phát ra từ bên trong gương huyền hỏa.
Ầm...
Rồng lửa xuất hiện, tạo ra những tiếng ầm ầm.
Trên mặt đất, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra.
Từng con rồng lửa bay lên, vây quanh gương huyền hỏa.
Lúc này Tần Ninh nói: "Đây là đại trận mà ta bày ra, các ngươi cứ ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại!"
"Ta cũng đi".
Thời Thanh Trúc lại nói.
"Nguy hiểm, ta phải dẫn Nhàn Ngư trở về".
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì gật đầu một cái, không yêu cầu đi theo nữa.
Liễu Văn Truyền lại nói: "Tần công tử, nếu đám người Mạc Thành Phong, Huyền Trung Nguyệt tới thật..."
"Để cho bọn họ chờ".
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Nếu như không muốn chờ, vậy... ta cũng sẽ đi tìm từng người một".
"Ừm".
Nếu Tần Ninh đã yên tâm để cho Thời Thanh Trúc đợi ở chỗ này, vậy chứng tỏ cho dù đám người kia có đến, trận pháp này cũng có thể ngăn cản được.
Lúc này Tần Ninh đi tới vách đá, bước ra một bước, bóng người rơi xuống.
Vực sâu vạn trượng!
Gió lớn rống giận ở bên tai, khi rơi xuống độ sâu càng ngày càng lớn, tiếng gió lốc cũng càng ngày càng vang dội.
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại.
Cửu Nguyên Đan Điển quyển thứ nhất - Vấn Quyển hóa thành một cái thảm bay đặt ở dưới chân Tần Ninh.
Tần Ninh đạp lên Đan Điển giống như điều khiển thần binh vậy, tốc độ dần dần chậm lại.
Sau khi rơi xuống vách núi này, vực sâu vẫn còn kéo dài xuống dưới lòng đất.
Trên thực tế Tần Ninh cũng không biết rốt cuộc Lý Nhàn Ngư còn sống hay đã chết, chẳng qua là đồ đệ của Tần Ninh hắn sao có thể dễ dàng chết như vậy được?
Tần Ninh còn không biết giới hạn sức mạnh của vãng sinh đồng.
Lý Nhàn Ngư sẽ không chết, chắc chắn là vậy.
Từ Dương Thanh Vân, đến Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, cùng với Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư, mỗi đồ đệ đều không giống nhau, tuy Thạch Cảm Đương luôn nói Tần Ninh có khuynh hướng yêu quý Dương Thanh Vân hơn, nhưng trên thực tế Tần Ninh đều cực kỳ quan tâm đến mỗi người bọn họ.
Có lúc muốn buông bọn họ ra, để tự bọn họ đi rèn luyện, nhưng lại lo lắng bọn họ gặp phải nguy hiểm không cách nào hóa giải.
Nhưng nếu không nỡ buông tay để tự bọn họ đi liều mạng, đi đấu tranh thì lại lo lắng sau này thành tựu của bọn họ sẽ phải chịu hạn chế.
Cho nên có lúc Tần Ninh luôn cảm thấy mâu thuẫn.
Nhớ năm đó sư tôn nhét hắn vào một nơi bất kỳ nào đó cũng đều không lo lắng, bây giờ mỗi lần nghĩ lại, hắn đều rất biết ơn sư tôn đã để hắn rèn luyện trong nguy hiểm.
Mà hiện giờ mình đã để Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo ở nhà họ Linh, để cho bọn họ phát triển lớn mạnh cùng nhà họ Linh, đi rèn luyện mình, đi chém giết.
Lần này Lý Nhàn Ngư tiến vào bên trong cấm địa, Tần Ninh cũng an tâm để cho Lý Nhàn Ngư rèn luyện mình, có thể đoạt được hạng nhất cuộc tranh tài trong vực thì tại sao lại không đi tranh đoạt chứ?
Nhưng là không nghĩ tới lại xuất hiện bất ngờ.
Trong lòng không ngừng suy nghĩ lung tung, Tần Ninh đã xuống dưới lòng đất vách núi.
Không khí ở đây rất ẩm ướt, vô cùng yên tĩnh, bốn phía đều là bóng tối, Vấn Quyển của Cửu Nguyên Đan Điển được chế tạo từ ngọc, tỏa ánh sáng nhè nhẹ chiếu sáng bốn phía.
Sau khi không ngừng rơi xuống khoảng vạn trượng, mãi về sau Tần Ninh mới đặt chân lên đất, nhưng lại cảm giác lạnh như băng.
Lúc này Vấn Quyển mở ra, hóa thành một ngọc giản trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Tần Ninh.
Mà Tần Ninh cũng cảm giác được rất rõ ràng khí tức xung quanh lạnh thấu xương, cứ như muốn đóng băng cả người hắn vậy.
Cho dù Vấn Quyển đã cản trở đa số khí tức lạnh băng, nhưng những luồng khí lạnh phả vào bên ngoài cơ thể Tần Ninh vẫn khiến hắn cảm thấy tay chân dần dần cứng ngắc.
Tần Ninh không dừng lại mà đi dọc theo lòng đất.
Cảm giác lạnh thấu xương khiến Tần Ninh đi càng ngày càng chậm.
Mà Lý Nhàn Ngư bị đẩy vào chỗ này từ mấy ngày trước, rốt cuộc còn sống hay đã chết?
Trong lòng Tần Ninh cũng không chắc chắn lắm.
Hắn đi từng bước một về phía bóng tối trước mặt, cảm thấy vô cùng phiền não.
Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay, rốt cuộc nơi này mênh mông thế nào, hắn cũng không biết.
Tần Ninh đứng tại chỗ.
Dần dần, pháp thân ngưng tụ ở mặt ngoài thân thể hắn.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt!
Một long ảnh ngàn trượng, một phượng ảnh ngàn trượng xuất hiện.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Kim long lóe lên, lao thẳng tắp ra.
Những chỗ băng hoàng đi qua, dường như ngay cả gió mạnh bốn phía cũng bị ép nhượng bộ.
Long ảnh và phượng ảnh chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Mà đồng thời, trong cơ thể Tần Ninh có từng luồng ánh sáng quanh quẩn.
Cửu Thần Tinh Thần Quyết!
Đã rất lâu rồi Tần Ninh chưa từng sử dụng pháp quyết này, nhưng dưới sự tu hành vững vàng của hắn, nó vẫn có thể bộc phát ra.
Từng luồng ánh sáng khuếch tán ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết!
Cửu Thiên Tinh Thần Quyết!
Cửu Thần Tinh Thần Quyết!
Ba quyết lần lượt bộc phát ra uy lực vô cùng vô tận.
Mà cho tới bây giờ, pháp quyết này đã tiến thêm một bước, hóa thành Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết!
Dẫn dắt hàng vạn Tinh Thần lực hội tụ vào cơ thể.
Ánh sao kinh khủng tràn ngập bốn phía, soi sáng trăm dặm.
Long linh và phượng linh của pháp thân Long Hoàng Bất Diệt lúc này bộc phát ra.
Ầm...
Hai cái bóng nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.
"Tìm được rồi!"
Đột nhiên Tần Ninh mở mắt ra, cưỡi lên ánh sao đi về một phương hướng.
Nơi này đã được ánh sao chiếu hoàn toàn sáng lên.
Mặt đất lồi lõm không bằng phẳng giống như được trải bởi từng viên đá vụn, hơn nữa không khí u ám ẩm ướt khiến người ta cảm giác từ đầu đến chân lạnh như băng.
Cuối cùng, Tần Ninh đi tới một khu vực.
Dõi mắt nhìn, phía trước là từng ngọn núi đá chất đống, không có chút quy tắc nào, lúc này Tần Ninh tiến vào bên trong rừng đá, không ngừng đi sâu vào bên trong, sau khi loanh quanh một lát đã đến trước một ngọn núi đá.
Ở dưới vực sâu u ám không thấy mặt trời này lại có một ngọn núi đá lóe lên ánh sáng nhàn nhạt đỏ như màu máu.
Mà ở trên núi đá có một bóng người đang nằm, cả người đầm đìa máu tươi.
Mà ở xung quanh bóng người kia như có chín con mắt, bên trong mỗi một con mắt đều ẩn chứa chín câu ngọc.
Chín chín tám mươi mốt câu ngọc vờn quanh, chiếu sáng lên người thanh niên kia.
"Nhàn Ngư!"
Tần Ninh vô cùng ngạc nhiên.
Chương 2519: Người đàn ông mặc đồ vàng
"Nhàn Ngư!"
Tần Ninh đi về phía trước, nhưng trong phút chốc trên đỉnh núi đá bỗng nhiên tản ra từng kiếm khí màu vàng kinh khủng, trong nháy mắt đã lao đến trước người Tần Ninh.
Long phượng ảnh lúc này bùng nổ, lập tức xúm lại chỗ Tần Ninh để bảo vệ hắn.
Uỳnh...
Chẳng qua là kiếm khí màu vàng đã trực tiếp chém vào trên long ảnh và phượng ảnh, khiến cho hai pháp thân bị phá tan trong nháy mắt.
Dư âm kiếm khí lan truyền đến trên người Tần Ninh, trước ngực hắn đột nhiên xuất hiện một vết máu kinh khủng.
Mà vào lúc này, từng hòn đá màu đen u ám trên trên núi đá chất đống kia bắt đầu lột vỏ thành màu vàng.
Bàn đá màu vàng, khắp nơi đều là kiếm khí màu vàng, dường như chỉ cần Tần Ninh đến gần thêm nữa, mỗi một kiếm khí đều sẽ xuyên thủng thân thể hắn vậy.
Lý Nhàn Ngư nằm ở trên bệ đá không biết sống chết, chẳng qua là pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân của Lý Nhàn Ngư vẫn còn, chín con mắt ngưng tụ ra tám mươi mốt câu ngọc máu, vẫn luôn vững vàng bảo vệ thân thể, chắc hẳn sẽ không chết.
Tần Ninh nhìn một bệ đá một cái, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn lại bước ra lần nữa.
Chỉ trong phút chốc, ba luồng ánh sáng hiện lên xung quanh người hắn.
Cửu Nguyên Đan Điển.
Vấn Quyển.
Cầu Quyển.
Tác Quyển.
Ba cuốn đều xuất hiện, ánh sáng nhàn nhạt của chất ngọc tỏa ra.
Tần Ninh đưa pháp thân vào ba Đan Điển trên, bước ra một bước.
Một kiếm khí màu vàng lại chém xuống lần nữa.
Tần Ninh lại không né không tránh, thân rồng quơ móng to màu vàng, trực tiếp bắt lấy.
Ầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Kiếm vàng vỡ vụn.
Móng rồng vẫn còn nguyên.
Ba đan quyển mạnh hơn Long Hoàng Thập Tự Kiếm.
Bản thân đan quyển đã được Tần Ninh lấy những bảo vật trong trời đất để luyện ra, mỗi một chữ khắc trong đó đều là châm ngôn.
Sau khi một kiếm vàng vỡ tan tành, hàng vạn kiếm vàng trong nháy mắt bộc phát ra.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Ba Đan Điển chắn ngang trước người, giống như ba tấm màn trướng khổng lồ che trời.
Những tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, từng kiếm khí màu vàng lao ra, tất cả đều bị ba Đan Điển ngăn cản.
Ánh mắt của Tần Ninh có mấy phần lạnh lùng.
Dần dần khí thế của kiếm khí màu vàng càng ngày càng yếu ớt.
Lúc này Tần Ninh bộc phát ra khí thế kinh khủng chập chờn.
Hắn lại đến gần bàn đá màu vàng.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Núi vàng run rẩy.
Tần Ninh tiếp tục đến gần.
Núi vàng tiếp tục run rẩy.
Đợi đến khi Tần Ninh điều khiển ba Đan Điển ép tới gần chân núi vàng, bên ngoài núi vàng kia đã xuất hiện từng vết nứt.
"Tự tìm cái chết!"
Chỉ trong chớp nhoáng, vết nứt trên núi vàng lan ra mấy trượng, một bóng người lao ra ầm ầm từ bên trong đó.
Người nọ mặc trường sam màu vàng, đầu đội mũ vàng, tay cầm một thanh kiếm màu vàng, bên trong thân kiếm tản ra từng khí tức kinh khủng, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Keng...
Kiếm vàng chém lên trên ngọc giản, trong nháy mắt đã bị ngọc giản ngăn cản.
Nhưng lúc này ánh sáng của ngọc giản cũng đột nhiên ảm đạm hẳn đi, Tần Ninh phun ra một ngụm máu tươi, cả người thụt lùi.
Mà người đàn ông mặc đồ vàng, đầu đội mũ vàng, tay cầm kiếm vàng kia lại kiêu ngạo đứng trước núi vàng.
"Làm hỏng chuyện tốt của ta!"
Giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí khiến người ta khiếp sợ.
Tần Ninh nhìn về phía người kia, nhưng lại phát hiện da thịt toàn thân ông ta đều có ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, ở giữa trán có một hình trăng lưỡi liềm, mà trong đôi mắt lại là con ngươi trăng tròn màu vàng.
"Ma tộc Kim Nguyệt!"
Tần Ninh bật thốt lên.
Hắn chưa từng thấy Ma tộc Kim Nguyệt, nhưng đã biết được từ trong miệng mấy người Tả Hạo, Ma tộc Kim Nguyệt nhìn chung là có vẻ ngoài như vậy.
Người đàn ông kia nhìn về phía Tần Ninh, cũng có mấy phần kinh ngạc.
"Làm chậm trễ chuyện lớn của bổn tọa, đúng là không biết sống chết, vậy hãy ở lại chỗ này đi!"
Tần Ninh nghe thấy lời này, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Lúc này người đàn ông mặc đồ vàng cau mày lại, nhìn chằm chằm ba Đan Điển trong tay Tần Ninh, đột nhiên quát lên: "Cửu Nguyên Đan Điển".
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc đồ vàng, rốt cuộc đã thay đổi sắc mặt.
Cửu Nguyên Đan Điển có rất nhiều người biết, nhưng lại rất ít người được nhìn thấy.
Người đàn ông này biết được kiểu gì?
"Làm sao ngươi biết?"
Tần Ninh quát lên.
"Hừ!"
Người đàn ông mặc đồ vàng quát: "Trước kia đã từng nhìn thấy".
Đã từng nhìn thấy!
Ở chỗ nào?
Trần Nhất Mặc!
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc đồ vàng, mở miệng nói: "Trần Nhất Mặc ở nơi nào?"
"Ồ?"
Người đàn ông mặc đồ vàng nhìn Tần Ninh, hơi kinh ngạc: "Ngươi biết Trần Nhất Mặc? Thực lực Tiểu Đế Tôn lại có thể ngăn cản Kim Ngọc Kiếm Trận mà bổn tọa bố trí, cũng khá lợi hại!"
"Xem ra ngươi không đơn giản".
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.
"Nếu đã như vậy, cứ bắt ngươi trước rồi nói sau".
Người đàn ông mặc đồ vàng lạnh lùng nói.
"Bắt ta? Ngươi xứng sao?"
Tần Ninh cầm ba Đan Điển, quát lên: "Nếu đã nhìn thấy Cửu Nguyên Đan Điển, vậy thì phải biết uy lực của Cửu Nguyên Đan Điển chứ?"
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, Long Hoàng Thập Tự Kiếm xuất hiện trong tay, khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt lập tức vang lên.
Ba Cửu Nguyên Đan Điển hóa thành ba phù ấn, trên ba phù ấn kia đều khắc một chữ.
Vấn!
Cầu!
Tác!
Ba chữ tụ tập ở bên ngoài phù ấn, khí tức kinh khủng lan ra.
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, ba chữ kia trong nháy mắt đã dung nhập vào giữa trán Tần Ninh, biến mất không thấy.
Mà vào lúc này, pháp thân Long Hoàng Bất Diệt cũng ngưng tụ lần nữa.
Long ảnh cầm một cây trường thương, phượng ảnh đi đôi với một phượng kiếm.
Long thương!
Phượng kiếm!
Khi pháp thân Long Hoàng Bất Diệt xuất hiện, lúc này long thương và phượng kiếm cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng và ánh sáng màu lam.
Đồng thời trên trời xuất hiện đầy sao, Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết bộc phát ra, khí thế kinh khủng lan tràn.
Nơi đây giống như biến thành bầu trời đêm.
Tất cả những thứ này là sức mạnh lớn nhất mà Tần Ninh có thể thể hiện ra được bây giờ.
Ba Đan Điển!
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt!
Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết!
Giờ phút này, có thể nói là Tần Ninh đã thể hiện ra sức mạnh lớn nhất của mình, tung ra đòn tấn công mạnh nhất.
Khí thế kinh khủng khiến vẻ mặt ung dung của người đàn ông mặc đồ vàng trở nên nghiêm trọng.
"Chịu chết đi!"
Lúc này người đàn ông mặc đồ vàng đã thu lại sự khinh bỉ trong lòng mình, bàn tay nắm chặt lại, một tiếng nổ truyền ra.
Kiếm khí màu vàng ngưng tụ, hóa thành một thanh kiếm vàng nâng lên cao chém ra, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Tần Ninh bước ra một bước, bên trong pháp thân Long Hoàng Bất Diệt, long ảnh trực tiếp phá không bay ra.
Ầm!
Long thương xuất thế, đâm thẳng về phía kiếm vàng.
Ầm...
Tiếng nổ tung nặng nề vang lên.
Ánh sáng vàng vỡ ra đầy trời.
Mà vào lúc này, lực phản chấn to lớn lan đến trước người Tần Ninh, nhưng ba chữ kia lại đột nhiên ngưng tụ ra, ngăn cản ánh sáng vàng đầy trời.
Người đàn ông mặc đồ vàng lập tức hiểu ra, Tần Ninh là cảnh giới Tiểu Đế Tôn, có thể chống lại ông ta là nhờ vào ba Đan Điển.
Cửu Nguyên Đan Điển!
Tổng cộng chín cuốn.
Ba cuốn là một tầng.
Có vẻ Tần Ninh đang nắm trong tay ba quyển đầu.
Cũng may là ba quyển đầu, nếu như là ba quyển giữa hoặc là ba quyển cuối, vậy hôm nay sẽ khó mà nói.
Chương 2520: Kim Cổ Lực
Ba Đan Điển khiến Tần Ninh tăng lên tới mức có thể chống lại cường giả Chí Cao Đế Tôn như ông ta.
Cửu Nguyên Đan Điển năm xưa đúng là... Quá mạnh mẽ!
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Từ đầu đến cuối người đàn ông mặc đồ vàng vẫn dùng kiếm làm binh khí, chém ra từng kiếm khí, hoàn toàn có thể xé xác từng vị võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn.
"Ba Đan Điển lại ở trong tay ngươi, ngươi và Trần Nhất Mặc có quan hệ như thế nào?"
Người đàn ông mặc đồ vàng lạnh lùng nói: "Cho dù có quan hệ như thế nào, bắt ngươi, ba Đan Điển sẽ thuộc về ta, ngươi có thể chết được rồi".
Sắc mặt Tần Ninh vô cùng lạnh lùng.
Một tiếng nổ vang lên.
Trước người Tần Ninh, long ảnh cầm thương, phượng ảnh cầm kiếm, lại xông ra lần nữa.
Mà bản thân Tần Ninh thì cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm, cũng chém ra.
Pháp thân!
Bản thân!
Hai cái kết hợp, trong nháy mắt đã xông ra.
"Ta cũng đã biết đại khái về giới hạn thực lực bộc phát của ngươi!", người đàn ông mặc đồ vàng lạnh nhạt nói: "Nên kết thúc rồi!"
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc đồ vàng cầm trường kiếm chém ra, trong khoảnh khắc trường kiếm đã rơi xuống.
Kiếm vàng rơi xuống, kiếm khí mạnh mẽ.
Keng!
Âm thanh kinh khủng vang lên lần nữa.
Lần này không còn là kiếm khí do kiếm vàng ngưng tụ, mà là bản thân kiếm vàng chém ra.
Một tiếng vang chói tai trong nháy mắt đã phá rách hư không, đi tới trước mặt Tần Ninh.
Long phượng ảnh lao ra.
Ầm!
Ầm!
Tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, người đàn ông mặc đồ vàng điều khiển kim giáp, thế công mạnh mẽ, Tần Ninh bị động phòng ngự, pháp thân bắt đầu tan vỡ, mà lúc này cơ thể hắn cũng dần dần xuất hiện từng vết nứt.
"Cuối cùng chỉ là mượn thực lực bộc phát của ba Đan Điển thôi, không đáng nhắc tới".
Người đàn ông mặc đồ vàng hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt đã xông ra.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Pháp thân của Tần Ninh không chịu được, bắt đầu tán loạn.
Mà lúc này tốc độ nứt ra của cơ thể cũng càng nhanh hơn.
Giống như một món đồ sứ xuất hiện từng vết nứt, vô cùng kinh khủng.
Uy lực kiếm vàng chém xuống càng ngày càng mạnh, thậm chí ở sau lưng người đàn ông mặc đồ vàng đã ngưng tụ ra một bóng kiếm ngàn trượng màu vàng, kinh khủng đến mức cho người ta gần như không thở được.
"Chết đi!"
Một tiếng ầm vang lên, cả người Tần Ninh thụt lùi ầm ầm, phun ra một ngụm máu tươi.
Người đàn ông mặc đồ vàng lập tức cầm kiếm chém ra.
Trường kiếm đi tới trước ngực Tần Ninh.
"Đạp!"
Nhưng đúng vào lúc này, Tần Ninh há miệng quát một tiếng tựa như chân ngôn vậy, trong nháy mắt bùng nổ.
Chỉ trong chớp nhoáng, một bóng voi lớn xuất hiện ở sau lưng người đàn ông mặc đồ vàng.
Không phải voi lớn!
Là voi ma mút!
Voi ma mút giống thú dữ hồng hoang, cả người mọc đầy lông xanh, cái vòi dài giống như có thể hút cạn sông biển, đôi ngà lớn giống như cột chống trời vậy.
Cái bóng voi ma mút cổ xưa to lớn do mười triệu ngôi sao ngưng tụ ra, vào lúc này trực tiếp đạp xuống.
Cửu Thần Tinh Thần Quyết ngưng tụ ra Thần Tượng!
Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết ngưng tụ ra voi ma mút!
Tổ tiên của Thần Tượng là voi ma mút!
Một cú đạp kia dường như có thể đạp bể núi sông, có thể đạp vỡ trời đất, có thể đạp nát hư không.
Ầm...
Một cú đạp rơi xuống.
Cơ thể của người đàn ông mặc đồ vàng lập tức như bị sét đánh, trong miệng điên cuồng phun máu tươi, cả người rớt xuống đất giống như diều đứt dây vậy, lúc này đã bị cái chân khổng lồ của voi ma mút trực tiếp đạp lún vào trong mặt đất cứng rắn, không rõ sống chết.
Lúc này Tần Ninh cứ như bị hút hết toàn bộ lực lượng bên trong thân thể, không ngừng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, vết nứt trên người dần dần dừng lan ra.
Ba Đan Điển thoát ra khỏi người Tần Ninh, hóa thành ngọc phù bồng bềnh ở trước mặt hắn.
Giờ phút này, cả người Tần Ninh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau hắn mới bước ra một bước.
Chống Long Hoàng Thập Tự Kiếm đi tới trước bóng người màu vàng kia.
Trường kiếm trực tiếp để giữa cổ người đàn ông mặc đồ vàng, Tần Ninh thở hổn hển nói: "Chí Cao Đế Tôn? Giỏi lắm sao?"
Bóng người màu vàng kia nằm trên đất khẽ động mười ngón tay, cả người chảy ra dòng máu màu vàng nhạt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
"Ngươi... Ngươi..."
Tần Ninh đưa trường kiếm xuống, trực tiếp thọc một cái vào bụng người đàn ông mặc đồ vàng.
Máu tươi chảy ra ròng ròng, người đàn ông mặc đồ vàng đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng lại không thể động đậy được.
Cả người ông ta gần như vỡ vụn, cứ như hoàn toàn mất hết sức sống vậy, nếu không phải hồn phách mạnh mẽ thì bây giờ ông ta đã chết rồi.
"Ma tộc Kim Nguyệt, tên gì?"
"Ngươi xong đời rồi, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, chắc chắn sẽ phải chết!", người đàn ông mặc đồ vàng gầm hét lên.
"Hỏi ngươi tên gì!"
Tần Ninh khuấy động Long Hoàng Thập Tự Kiếm, chỉ thấy nội tạng của người đàn ông mặc đồ vàng cũng bị đảo lộn theo thân kiếm.
"Kim Cổ Lực! Ta tên là Kim Cổ Lực, Kim Cổ Trát là huynh trưởng của ta!"
Tần Ninh tùy tiện nói: "Kim Cổ Trát là ai?"
"Tộc trưởng tộc Kim Nguyệt!"
"Ở đâu?"
"Ở núi Kim Nguyên của Đà La cung", Kim Cổ Lực gầm thét, cặp mắt xuất hiện đầy tia máu cứ như không chịu đựng nổi sự đau đớn đó.
Núi Kim Nguyên!
Ở phía đông của Cửu Nguyên Vực, là lãnh địa của Đà La cung!
Tần Ninh liền cười nói: "Xem ra, Đà La cung cùng Kim Nguyệt nhất tộc, quan hệ không tệ!"
"Đà La Khôn cũng muốn đứng trên đỉnh Cửu Nguyên Vực, trở thành bá chủ duy nhất, tiến vào thế lực siêu cấp ở Thượng Nguyên Thiên đấu võ, nên mới đồng ý hợp tác với tộc Kim Nguyệt chúng ta".
"Tộc Kim Nguyệt nhất tộc cũng cần ông ta, coi như người đại diện trông coi Cửu Nguyên Vực".
Tần Ninh giễu cợt nói: "Chiêu trò y hệt như ở Hạ Tam Thiên".
Kim Cổ Lực lập tức nói: "Ngươi thả ta, ngươi thả ta ra, ta có thể bảo huynh trưởng ta tiến cử ngươi, tiến cử ngươi ngồi ngang hàng với Đà La Khôn, ngươi mới chỉ ở cảnh giới Tiểu Đế Tôn mà đã có thực lực kinh khủng như vậy, nhất định sẽ có thể".
Ông ta cảm giác thân xác của mình sắp vỡ vụn rồi.
Ông ta không muốn cơ thể mình nổ tung đâu!
Nếu thân xác tan vỡ, cho dù hồn phách vẫn tồn tại, nhưng nếu tu hành ra thân xác một lần nữa sẽ để lại cho mình mối họa rất lớn!
"Tiến cử ta?"
Tần Ninh giễu cợt nói: "Ngươi lấy cái gì tiến cử ta?"
"Huynh trưởng ta quản lý Kim Nguyệt nhất tộc, ở bên trong Cửu Nguyên Vực có địa vị cao như hai vị tộc trưởng của tộc Ám Nguyệt, tộc Thanh Mộc vậy, tuyệt đối có thể tiến cử ngươi".
"Tộc Ám Nguyệt, tộc Thanh Mộc? Đều ở bên trong Cửu Nguyên Vực?"
"Ừ..."
Tần Ninh nhìn về phía Kim Cổ Lực, cười nói: "Quả nhiên muốn hỏi thăm tin tức về Ma tộc vẫn là phải hỏi Ma tộc".
"Ta sẽ không lừa ngươi, tộc ta luôn coi trọng người mới".
Kim Cổ Lực tiếp tục nói: "Ta có thể thề, nếu ta lừa ngươi sẽ chết không được tử tế".
Tần Ninh đá Kim Cổ Lực một cú, cười mắng: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Người này dường như quá sợ hãi cái chết thì phải.
Dáng vẻ khinh thường vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
Bây giờ ông ta chỉ muốn sống.
"Trần Nhất Mặc đâu?"
Tần Ninh tiếp tục hỏi.
"Ở Tam Tử Địa!"
Kim Cổ Lực nói: "Năm đó hắn ta bị chúng ta bắt tay tính kế dẫn vào Tam Tử Địa, nhốt ở nơi đó, không ra được!"
Tam Tử Địa!
Tần Ninh đạp xuống một cú, giễu cợt nói: "Tam Tử Địa, cho dù là Chí Cao Đế Tôn ở trong đó lâu cũng không sống nổi, ngươi chắc chắn chứ?"
"Tên kia có Cửu Nguyên Đan Điển, không chết được, chúng ta chỉ có thể nhốt hắn ta!"
Nhốt?
Tần Ninh cau mày lại.
Cả người Quý Trường Phong thụt lùi trăm trượng, hai cánh tay loáng thoáng run rẩy.
Mà Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Quý Trường Phong.
"Không biết ngươi có thể ngăn cản được mấy kiếm!"
Quý Trường Phong hừ lạnh nói: "Không biết ngươi có thể tung ra được kiếm thức mạnh mẽ như vậy mấy lần".
"Cũng không cần ngươi quan tâm".
Tần Ninh vừa dứt lời, kiếm trong tay liền chém ra lần nữa.
Khí thế kinh khủng tiếp tục bộc phát ra.
Ầm...
Kiếm quang tỏa ra sáng chói.
"Tiểu Đế Kiếm".
Lại là một kiếm nhanh như tia chớp, uy thế như núi, trong nháy mắt chém ra.
Quý Trường Phong giơ tấm thuẫn lên, lập tức ngưng tụ từng khí Chí Tôn, rót vào bên trong thánh thuẫn trước người.
Keng!
Hai cánh tay không ngừng run rẩy, ánh sáng trên mặt vào tấm thuẫn lúc này cũng ảm đạm hẳn đi.
"Đáng chết".
Quý Trường Phong chửi nhỏ một tiếng.
Tần Ninh vẫn sử dụng Tiểu Đế Kiếm, nhưng một kiếm chiêu này hoàn toàn khác với chiêu vừa rồi.
"Tiểu Đế Kiếm!"
Chẳng qua là lúc Quý Trường Phong đang suy nghĩ về những điều này, kiếm thứ ba đã đánh tới.
Keng...
Trong nháy mắt, Quý Trường Phong chỉ cảm thấy hai cánh tay tê dại, đã không có cách nào nắm được thánh thuẫn trong tay nữa, ngay sau đó không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
"Tiểu Đế Kiếm".
Kiếm thứ tư lúc này cũng chém ra.
Keng...
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra, tấm thuẫn liền bị bứt, trên ngực Quý Trường Phong bỗng nhiên xuất hiện một vệt máu.
Rất thảm!
Bốn kiếm, phá Thánh Thuẫn, bị thương nặng Quý Trường Phong.
Liễu Văn Truyền thấy một màn này thì nhíu mày lại.
Lúc trước một kiếm giết chết Lý Tấn Hoa, lần này bốn kiếm đã làm Quý Trường Phong bị thương nặng.
Liễu Văn Truyền cũng biết không phải là uy lực kiếm thức của Tần Ninh yếu bớt, chẳng qua là thánh thuẫn trong tay Quý Trường Phong chính là một bảo khí Chí Tôn thất phẩm rất mạnh.
Nhưng cho dù rất mạnh, Tần Ninh cũng chỉ chém ra bốn kiếm.
Một giây sau, cả người Tần Ninh đã xuất hiện ở trước mặt Quý Trường Phong, hắn đứng chắp tay, Long Hoàng Thập Tự Kiếm dính sát vào cổ Quý Trường Phong.
Nếu hắn ta dám động, kiếm chắc chắn sẽ rơi xuống.
"Lý Nhàn Ngư đâu?"
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
"Khốn kiếp", Quý Trường Phong giận dữ hét.
Chỉ là Tiểu Đế Tôn nhất phẩm, lại chỉ dùng bốn kiếm để đánh bại hắn ta, thật sự là đáng chết.
Lúc này một tiếng bịch vang lên.
Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong nháy mắt đã đi tới vị trí cánh tay của Quý Trường Phong, một kiếm vung lên, cánh tay kia bị chặt đứt.
"A..."
Quý Trường Phong hét thảm một tiếng, ôm lấy vết thương, sắc mặt trắng bệch, giận dữ hét: "Tên khốn kiếp này..."
Một tiếng bịch lại vang lên lần nữa.
Sắc mặt Quý Trường Phong trắng bệch, một cánh tay khác cũng bị chém xuống.
"Trả lời sai rồi".
Tần Ninh nhìn về phía Quý Trường Phong, chậm rãi nói: "Cái gọi là đạo tử, thánh tử, đan tử, ở trong mắt ta không đáng giá một đồng, không đáng giá bằng một sợi tóc của đồ nhi ta, hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, Lý Nhàn Ngư đâu?"
Quý Trường Phong gầm nhẹ nói: "Ta không biết, bọn ta cùng nhau đuổi giết hắn ta, hắn ta đã nhảy xuống vách đá, chết không có chỗ chôn rồi".
Ầm...
Long Hoàng Thập Tự Kiếm đột nhiên run rẩy, dường như cảm thấy được chủ nhân đang tức giận, không cách nào kiềm chế được kiếm khí muốn cứa cổ Quý Trường Phong vậy.
Cuối cùng Tần Ninh chậm rãi nói.
"Liễu Văn Truyền".
"Có mặt".
"Trông chừng hắn ta".
"Vâng".
Mà vào lúc này, mười mấy vị đệ tử còn lại dưới sự dẫn dắt của hai người Đan Tử Diễn và Đan Hành Song đã áp chế được Kim Diễm Thánh Sư, nhưng vẫn không có cách nào khống chế được Kim Diễm Thánh Sư.
Tần Ninh đi từng bước một về hướng Kim Diễm Thánh Sư.
Mười mấy đệ tử muốn rút lui, nhưng lo lắng Kim Diễm Thánh Sư sẽ thoát ra trong nháy mắt, sợ rằng bọn họ sẽ chết ít nhất là một nửa.
Nếu không rút lui, Tần Ninh sẽ tới.
"Đáng chết".
Đan Tử Diễn chửi nhỏ một tiếng trong lòng.
Tại sao Quý Trường Phong lại thua ở trong tay người này chứ.
"Cút ngay đi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Đi nói cho đám người kia, ta sẽ chờ bọn họ đến tìm ta".
"Nếu như không dám tới, sau một khoảng thời gian nữa ta sẽ đi tìm từng người bọn họ, giết sạch bọn họ, nếu như đi cùng nhau có lẽ còn có cơ hội sống".
Lời này là nói với đám người Đan Tử Diễn và Đan Hành Song.
Chẳng qua là mười mấy người nào dám rời đi?
Tần Ninh cũng không nói nhiều, chỉ đi qua một bên, nhìn đệ tử đang cầm gương huyền hỏa kia, đưa tay vẫy vẫy.
Đệ tử đang cầm gương huyền hỏa run run rẩy rẩy đi tới trước mặt Tần Ninh, giao gương huyền hỏa cho hắn.
Tần Ninh nhận lấy gương huyền hỏa, rót vào từng luồng khí Chí Tôn, dần dần hiểu được pháp môn vận hành của gương huyền hỏa, sau đó hắn liền cầm gương huyền hỏa đi tới phía trước Kim Diễm Thánh Sư.
Thấy một màn này, mười mấy vị đệ tử nào còn dám dừng lại, rối rít rút lui.
Tần Ninh lại nói: "Đừng quên lời ta bảo các ngươi nhắn nhủ hộ, ta sẽ dẫn Quý Trường Phong đến nơi đó, nếu không dám đến, vậy thì chờ ta đi tìm bọn họ đi!"
Mười mấy vị đệ tử không nói một lời, rối rít rời đi.
Ở lại chính là chết.
Quý Trường Phong cũng không phải là đối thủ của hắn, bọn họ thì nhằm nhò gì?
Mà khi mười mấy vị đệ tử rút lui, áp lực của Kim Diễm Thánh Sư dần dần giảm đi, lúc này gầm thét một tiếng, hai mắt sáng chói nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Đúng là một người to gan".
Kim Diễm Thánh Sư giễu cợt nói.
Một mình Tần Ninh muốn thu phục nó?
Nằm mơ sao!
Chẳng qua là Tần Ninh nhìn Kim Diễm Thánh Sư, cũng không nói nhiều, hắn cầm gương huyền hỏa trong tay, chỉ trong phút chốc, bên trong gương huyền hỏa phun ra ngọn lửa ngút trời.
Ngọn lửa này mạnh hơn hỏa văn mà vị cao thủ Tiểu Đế Tôn thất phẩm ngưng tụ ra lúc trước không chỉ gấp mười lần.
Kim Diễm Thánh Sư hoàn toàn tức giận.
Tên khốn kiếp này tự tìm cái chết!
Kim Diễm Thánh Sư rống giận một tiếng, ngọn lửa trong cơ thể không ngừng dâng lên, không ngừng ngưng tụ, như thể muốn xé xác Tần Ninh.
"Thú hỏa bên trong cơ thể ngươi, nếu như để cho ta dung hợp thì sẽ có thể ngưng tụ ra đan hỏa mạnh hơn".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta muốn nó".
Một lời rơi xuống, Tần Ninh bàn tay một móng, cách không giữa, Long Hoàng Thập Tự Kiếm, vào lúc này xuất hiện ở Tần Ninh trong tay.
Trường kiếm lướt qua gương huyền hỏa, trong nháy mắt, thân kiếm màu vàng và màu xanh da trời ngưng tụ ra một ngọn lửa nóng bỏng.
Lúc này Liễu Văn Truyền áp giải Quý Trường Phong gãy hai cánh tay, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai cánh tay của Quý Trường Phong đầm đìa máu tươi, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
"Nhìn cho kỹ vào".
Liễu Văn Truyền hừ lạnh nói: "Nhìn cho kỹ xem Tần Ninh công tử làm như thế nào để giết chết Kim Diễm Thánh Sư".
Quý Trường Phong lạnh lùng nói: "Nếu đám người Mạc Thành Phong, Đà La Nam, Huyền Trung Nguyệt tới thật, các ngươi ắt sẽ sẽ chết không toàn thây".
Nghe vậy, Liễu Văn Truyền đấm mạnh một quyền lên trên mặt Quý Trường Phong, mắng: "Khốn kiếp, bây giờ còn dám uy hiếp ông đây à?"
"Lúc trước bị các ngươi truy đuổi đến mức không có đường chạy, bây giờ có Tần Ninh công tử ở đây, các ngươi cứ chờ chết đi!"
"Động ai không động, lại muốn động vào đồ đệ của hắn? Các ngươi không tìm chết thì ai tự tìm chết đây".
Quý Trường Phong bị đánh đến mức khóe miệng chảy ra máu tươi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Cớ gì phải khiến mình chịu tội thêm?
Chẳng qua là Lý Nhàn Ngư là một trong năm thánh tử của thánh địa Thanh Dương, trở thành đệ tử của Tần Ninh trong Thánh Đạo tông này từ lúc nào vậy?
Tiểu Đế Tôn nhất phẩm dạy dỗ Tiểu Đế Tôn thất phẩm?
Đùa gì thế!
Loại chuyện này cho dù nghĩ như thế nào cũng đều là chuyện hoang đường.
Mà vào lúc này, hiển nhiên Kim Diễm Thánh Sư cũng đã bị Tần Ninh hoàn toàn chọc giận, nó rống lên một tiếng, ngọn lửa màu vàng bên ngoài cơ thể trong nháy mắt bùng nổ, hóa thành từng quả cầu lửa phóng ra.
Chương 2517: Khiêu khích công khai
Tần Ninh đưa mắt nhìn, nhưng vẫn không thèm để ý, giơ Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay lên cao chém xuống.
Một kiếm chém ngang.
Một kiếm chém dọc.
Trong khoảnh khắc, một kiếm quang hình chữ thập ngưng tụ.
Kiếm quang hình chữ thập hóa thành màu vàng xanh, mà ở trên đó lại đột nhiên ngưng tụ ra một ánh lửa kinh khủng.
"Thập Tự Trảm!"
Ầm...
Thập Tự Trảm vốn chỉ có một ngang một dọc dài một thước, vào lúc này lại hóa thành trăm thước, lao ra ầm ầm.
Trên đường đi, lúc từng quả cầu lửa chạm vào kiếm khí lúc đã bị cắt ra, dừng đòn tấn công lại.
Thập Tự Trảm giơ lên cao rồi rơi xuống, in ở trên kiếm khí của Tần Ninh.
Ầm...
Một tiếng nổ kinh khủng trong nháy mắt đã lan ra.
Lúc này cả người Kim Diễm Thánh Sư bộc phát ra một khí thế kinh khủng, tứ chi chạm đất, ngay lập tức đã tạo ra một khí tức kinh khủng.
Tiếng nổ truyền ra.
Xung quanh cơ thể nó, ánh lửa ngưng tụ thành từng vòng lửa, vòng này bộc phát ra sức mạnh kinh khủng hơn vòng kia.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí thế kinh khủng kia làm cho lòng người sợ hãi.
Nhưng khi vòng lửa nở rộ ra, hỏa văn mà gương huyền hỏa ngưng tụ ra trên mặt đất cũng lập tức bộc phát ra.
"Gào..."
Hỏa văn trong nháy mắt đã đắp lên vòng lửa, khiến cho thân thể của Kim Diễm Thánh Sư bị áp chế cực lớn, gầm lên một tiếng truyền mười mấy dặm.
"Cảm giác như thế nào?"
Lúc này sắc mặt Tần Ninh lại vô cùng lạnh lùng.
"Khốn kiếp!"
Kim Diễm Thánh Sư liên tục gầm thét, nhưng sức mạnh phóng ra từ bên trong gương huyền hỏa lại khiến nó bị hành hạ vô cùng đau đớn.
Mà kiếm của Tần Ninh lại bổ sung thêm khí tức của ngọn lửa bên trong gương huyền hỏa.
Những khí tức kia không chỉ có thể áp chế ngọn lửa của nó, còn thiêu đốt cả ngọn lửa của nó.
"Tiễn ngươi lên đường".
Tần Ninh vừa dứt lời, Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay chém ra một kiếm khi ngang dọc, ngưng tụ lần nữa.
Mà lần này có trên trăm Thập Tự Trảm, gần như là bày khắp phía trước Tần Ninh, một giây sau đã đột nhiên rơi xuống.
Ầm ầm ầm...
Trong sơn cốc bỗng nhiên vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
Trên trăm Thập Tự Trảm bá đạo làm cho người ta không dám tin.
Mà sau khi chém ra trên trăm Thập Tự Trảm, sắc mặt Tần Ninh cũng tái nhợt, thở hồng hộc, bàn tay cầm trường kiếm khẽ rũ xuống.
"Cuối cùng vẫn chỉ là Tiểu Đế Tôn nhất phẩm... Đã là giới hạn..."
Tần Ninh tự nhủ.
Ngọn lửa nổ ầm kéo dài khoảng một khắc đồng hồ mới dần dần tiêu tán.
Mà mặt đất trong toàn bộ sơn cốc lúc này đã là hóa thành màu than đen.
Cơ thể của Kim Diễm Thánh Sư cũng biến mất không thấy.
Trên mặt đất đen sì kia chỉ để lại một thú hạch.
Thú hạch bị ngọn lửa màu vàng thiêu đốt, nhìn qua chỉ to bằng nắm đấm, giống như đang lóe lên ngọn lửa màu vàng vậy, tản ra ánh sáng chói mắt.
Tần Ninh đi tới bên cạnh thú hạch, đưa tay ra cầm lấy nó.
Trong khoảng thời gian tu hành này, cho dù là đạo ngự thú hay là đạo đan thuật, đạo khí thuật, đạo trận thuật, hắn đều không ngừng tu luyện theo sự tăng lên của cảnh giới.
Đan thuật có mạnh hay không, không chỉ có liên quan đến thực lực mà còn liên quan đến việc đan hỏa của luyện đan sư mạnh hay yếu.
Chiếm đoạt mộc hỏa, thú hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, tiên hỏa, thần hỏa đều có thể tăng cấp bậc đan hỏa của luyện đan sư lên.
Mà phần lớn luyện đan sư bình thường đều dựa vào cảnh giới của mình để không ngừng rèn luyện đan hỏa.
Dẫu sao, mộc hỏa, thú hỏa vốn đã rất khó tìm, còn về địa hỏa, thiên hỏa ở Trung Tam Thiên cũng cực kỳ hiếm có.
Mà tiên hỏa, đưa mắt nhìn khắp Thượng Tam Thiên cũng là thứ rất quý hiếm.
Tần Ninh lấy được thú hạch của Kim Diễm Thánh Sư, luyện hóa thú hạch này, đan hỏa có thể vững vàng tăng lên một cấp bậc.
Lúc này Tần Ninh đi tới bên cạnh Liễu Văn Truyền, Thời Thanh Trúc, nhìn Quý Trường Phong kia một cái, tùy tiện nói: "Dẫn đường đi!"
Quý Trường Phong vô cùng biết điều.
Tần Ninh đã công khai khiêu khích tất cả thiên tài đứng đầu rồi.
Lấy dáng vẻ bây giờ của hắn ta, đã không thể tham gia vào cuộc tranh tài trong vực lần này rồi.
Nhưng nếu Tần Ninh dám khiêu khích tất cả mọi người, vậy hắn ta sẽ dẫn đường, để cho tất cả mọi người liên hiệp tiêu diệt Tần Ninh.
Bốn bóng người lập tức rời đi.
Mà cùng lúc đó, đám người Đan Tử Diễn, Đan Hành Song đã nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, đi tìm cứu binh.
Trên một thần đàn cúng tế, một thanh niên mặc trường sam màu đen đang lẳng lặng nhập vào xuất ra, bóng người đột nhiên đi tới bên tế đàn, chậm rãi dừng lại.
"Chuyện gì?"
Không lâu sau, thanh niên mặc đồ đen trên tế đàn mở miệng nói.
"Mạc đại ca!"
Người nọ chắp tay nói: "Đan Hành Song nói gặp được một thanh niên, làm Quý Trường Phong bị thương nặng, lúc này đã bắt Quý Trường Phong dẫn đến chỗ chúng ta ép chết Lý Nhàn Ngư rồi".
"Hả?"
Thanh niên mặc đồ đen mở mắt ra, con ngươi đen như mực mang theo mấy phần lạnh lùng, nói: "Là ai?"
"Đệ tử Thánh Đạo tông".
Người nọ tiếp tục nói: "Nghe nói là vì Lý Nhàn Ngư của thánh địa Thanh Dương, còn về việc rốt cuộc là vì sao thì không biết, chúng ta có cần đi hay không?"
Mạc Thành Phong chậm rãi đứng dậy, thở phào một cái, nói: "Thú vị thật, một đệ tử Thánh Đạo tông vì một đệ tử của thánh địa Thanh Dương mà làm Quý Trường Phong bị thương nặng?"
"Nhìn ý đồ của hắn thì đang muốn tuyên chiến với chúng ta đây".
Mạc Thành Phong cười nói: "Đà La Nam đâu?"
"Đan Tử Diễn đã đi tìm rồi!"
Mạc Thành Phong tùy tiện nói: "Nếu đã như vậy thì đi xem một chút".
"Tuyển chọn sắp kết thúc, Lý Nhàn Ngư chết, người có thể tạo ra uy hiếp với ta cũng chỉ có bốn người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, Loan Vân Tùy, Hô Diên Bân, lúc này lại bất ngờ xuất hiện thêm một người nữa, ta vô cùng tò mò".
Mạc Thành Phong tùy tiện nói: "Đúng rồi, đi thông báo cho đám người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, người thú vị như thế đương nhiên là nên gặp một chút rồi".
"Ừm..."
Cứ như thế, tin tức đã được truyền ra ngoài rất nhanh.
Một đệ tử Thánh Đạo tông bắt thiếu cung chủ Quý Trường Phong của Đà La cung, lại hẹn tất cả những thiên tài đã ép chết Lý Nhàn Ngư gặp nhau.
Đây là khiêu khích trắng trợn, ai cũng đều thấy được.
Chẳng qua là khiêu khích như vậy rất nhanh đã đưa đến chấn động cực lớn.
Chuyện Lý Nhàn Ngư bị thiên tài của các bá chủ tấn công rơi xuống núi mới vừa truyền ra liền xuất hiện chuyện này nữa.
Rốt cuộc là ai lại to gan như thế?
Đệ tử Thánh Đạo tông?
Là bảy vị đạo tử kia, hay là thủ tịch bảy phong?
Tin tức này truyền ra ngoài cũng đã gây ra chấn động vô cùng lớn, không ít người đều bắt đầu hỏi thăm rốt cuộc chỗ thanh niên kia hẹn gặp rất nhiều thiên tài là nơi nào, chuẩn bị đi đến đó xem.
Mà lúc này, bốn người Tần Ninh, Liễu Văn Truyền, Thời Thanh Trúc cùng với Quý Trường Phong đã xuất hiện trên một đỉnh núi cao.
Quý Trường Phong bị Liễu Văn Truyền túm cổ đi tới bên vách đá, nói: "Chính là chỗ này".
"Ngày đó Lý Nhàn Ngư bị chúng ta đuổi giết, bị thương nặng rồi nhảy xuống nơi này, phía dưới là vực sâu vô tận thông với lòng đất, Lý Nhàn Ngư đang bị thương, chắc chắn sẽ phải chết".
Lúc nói câu chắc chắn sẽ phải chết, Liễu Văn Truyền trợn mắt nhìn Quý Trường Phong một cái, bàn tay bóp cổ hắn ta cũng vang lên răng rắc.
Tần Ninh nhìn vách đá, gió lạnh rống giận, mây đen giăng đầy, sắc mặt dần trầm xuống.
Chương 2518: Xuống vực
Lúc này Liễu Văn Truyền nhìn về phía Tần Ninh, an ủi: "Tần Ninh công tử, nén bi thương..."
"Nén bi thương cái gì?"
Tần Ninh lại nhìn Liễu Văn Truyền một cái, chậm rãi nói: "Nhàn Ngư chưa chắc đã chết".
Nghe thấy lời này, ánh mắt Liễu Văn Truyền ngẩn ngơ.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, lấy gương huyền hỏa kia ra rồi đi lại khắp nơi trên đỉnh núi rộng lớn này.
Liễu Văn Truyền nhìn chằm chằm Tần Ninh, không biết rốt cuộc Tần Ninh đang suy nghĩ gì, cho nên cũng không mở miệng, chỉ trông coi Quý Trường Phong thật chặt chẽ.
Sau khi Tần Ninh đi lại khắp nơi trên đỉnh núi, Liễu Văn Truyền cũng thấy bên cạnh Tần Ninh xuất hiện từng trận văn, từng trận văn kia ngưng tụ thành từng đại trận, không ngừng tụ tập vào một chỗ.
Làm xong tất cả mấy việc này, Tần Ninh ném gương huyền hỏa đang cầm trong tay lên trời cao.
Chỉ trong phút chốc, lúc gương huyền hỏa lên đến vị trí cao trăm trượng thì lẳng lặng trôi lơ lửng, một giây sau đã lập tức phóng ra lực bộc phát kinh khủng.
Mà Liễu Văn Truyền và Thời Thanh Trúc đều cảm giác được trận văn bốn phía lúc này dường như cũng trở nên sinh động hơn.
Cho đến cuối cùng, từng luồng khí nóng bỏng kinh khủng bộc phát ra từ bên trong gương huyền hỏa.
Ầm...
Rồng lửa xuất hiện, tạo ra những tiếng ầm ầm.
Trên mặt đất, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra.
Từng con rồng lửa bay lên, vây quanh gương huyền hỏa.
Lúc này Tần Ninh nói: "Đây là đại trận mà ta bày ra, các ngươi cứ ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại!"
"Ta cũng đi".
Thời Thanh Trúc lại nói.
"Nguy hiểm, ta phải dẫn Nhàn Ngư trở về".
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì gật đầu một cái, không yêu cầu đi theo nữa.
Liễu Văn Truyền lại nói: "Tần công tử, nếu đám người Mạc Thành Phong, Huyền Trung Nguyệt tới thật..."
"Để cho bọn họ chờ".
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Nếu như không muốn chờ, vậy... ta cũng sẽ đi tìm từng người một".
"Ừm".
Nếu Tần Ninh đã yên tâm để cho Thời Thanh Trúc đợi ở chỗ này, vậy chứng tỏ cho dù đám người kia có đến, trận pháp này cũng có thể ngăn cản được.
Lúc này Tần Ninh đi tới vách đá, bước ra một bước, bóng người rơi xuống.
Vực sâu vạn trượng!
Gió lớn rống giận ở bên tai, khi rơi xuống độ sâu càng ngày càng lớn, tiếng gió lốc cũng càng ngày càng vang dội.
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại.
Cửu Nguyên Đan Điển quyển thứ nhất - Vấn Quyển hóa thành một cái thảm bay đặt ở dưới chân Tần Ninh.
Tần Ninh đạp lên Đan Điển giống như điều khiển thần binh vậy, tốc độ dần dần chậm lại.
Sau khi rơi xuống vách núi này, vực sâu vẫn còn kéo dài xuống dưới lòng đất.
Trên thực tế Tần Ninh cũng không biết rốt cuộc Lý Nhàn Ngư còn sống hay đã chết, chẳng qua là đồ đệ của Tần Ninh hắn sao có thể dễ dàng chết như vậy được?
Tần Ninh còn không biết giới hạn sức mạnh của vãng sinh đồng.
Lý Nhàn Ngư sẽ không chết, chắc chắn là vậy.
Từ Dương Thanh Vân, đến Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, cùng với Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư, mỗi đồ đệ đều không giống nhau, tuy Thạch Cảm Đương luôn nói Tần Ninh có khuynh hướng yêu quý Dương Thanh Vân hơn, nhưng trên thực tế Tần Ninh đều cực kỳ quan tâm đến mỗi người bọn họ.
Có lúc muốn buông bọn họ ra, để tự bọn họ đi rèn luyện, nhưng lại lo lắng bọn họ gặp phải nguy hiểm không cách nào hóa giải.
Nhưng nếu không nỡ buông tay để tự bọn họ đi liều mạng, đi đấu tranh thì lại lo lắng sau này thành tựu của bọn họ sẽ phải chịu hạn chế.
Cho nên có lúc Tần Ninh luôn cảm thấy mâu thuẫn.
Nhớ năm đó sư tôn nhét hắn vào một nơi bất kỳ nào đó cũng đều không lo lắng, bây giờ mỗi lần nghĩ lại, hắn đều rất biết ơn sư tôn đã để hắn rèn luyện trong nguy hiểm.
Mà hiện giờ mình đã để Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo ở nhà họ Linh, để cho bọn họ phát triển lớn mạnh cùng nhà họ Linh, đi rèn luyện mình, đi chém giết.
Lần này Lý Nhàn Ngư tiến vào bên trong cấm địa, Tần Ninh cũng an tâm để cho Lý Nhàn Ngư rèn luyện mình, có thể đoạt được hạng nhất cuộc tranh tài trong vực thì tại sao lại không đi tranh đoạt chứ?
Nhưng là không nghĩ tới lại xuất hiện bất ngờ.
Trong lòng không ngừng suy nghĩ lung tung, Tần Ninh đã xuống dưới lòng đất vách núi.
Không khí ở đây rất ẩm ướt, vô cùng yên tĩnh, bốn phía đều là bóng tối, Vấn Quyển của Cửu Nguyên Đan Điển được chế tạo từ ngọc, tỏa ánh sáng nhè nhẹ chiếu sáng bốn phía.
Sau khi không ngừng rơi xuống khoảng vạn trượng, mãi về sau Tần Ninh mới đặt chân lên đất, nhưng lại cảm giác lạnh như băng.
Lúc này Vấn Quyển mở ra, hóa thành một ngọc giản trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Tần Ninh.
Mà Tần Ninh cũng cảm giác được rất rõ ràng khí tức xung quanh lạnh thấu xương, cứ như muốn đóng băng cả người hắn vậy.
Cho dù Vấn Quyển đã cản trở đa số khí tức lạnh băng, nhưng những luồng khí lạnh phả vào bên ngoài cơ thể Tần Ninh vẫn khiến hắn cảm thấy tay chân dần dần cứng ngắc.
Tần Ninh không dừng lại mà đi dọc theo lòng đất.
Cảm giác lạnh thấu xương khiến Tần Ninh đi càng ngày càng chậm.
Mà Lý Nhàn Ngư bị đẩy vào chỗ này từ mấy ngày trước, rốt cuộc còn sống hay đã chết?
Trong lòng Tần Ninh cũng không chắc chắn lắm.
Hắn đi từng bước một về phía bóng tối trước mặt, cảm thấy vô cùng phiền não.
Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay, rốt cuộc nơi này mênh mông thế nào, hắn cũng không biết.
Tần Ninh đứng tại chỗ.
Dần dần, pháp thân ngưng tụ ở mặt ngoài thân thể hắn.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt!
Một long ảnh ngàn trượng, một phượng ảnh ngàn trượng xuất hiện.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Kim long lóe lên, lao thẳng tắp ra.
Những chỗ băng hoàng đi qua, dường như ngay cả gió mạnh bốn phía cũng bị ép nhượng bộ.
Long ảnh và phượng ảnh chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Mà đồng thời, trong cơ thể Tần Ninh có từng luồng ánh sáng quanh quẩn.
Cửu Thần Tinh Thần Quyết!
Đã rất lâu rồi Tần Ninh chưa từng sử dụng pháp quyết này, nhưng dưới sự tu hành vững vàng của hắn, nó vẫn có thể bộc phát ra.
Từng luồng ánh sáng khuếch tán ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên.
Cửu Linh Tinh Thần Quyết!
Cửu Thiên Tinh Thần Quyết!
Cửu Thần Tinh Thần Quyết!
Ba quyết lần lượt bộc phát ra uy lực vô cùng vô tận.
Mà cho tới bây giờ, pháp quyết này đã tiến thêm một bước, hóa thành Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết!
Dẫn dắt hàng vạn Tinh Thần lực hội tụ vào cơ thể.
Ánh sao kinh khủng tràn ngập bốn phía, soi sáng trăm dặm.
Long linh và phượng linh của pháp thân Long Hoàng Bất Diệt lúc này bộc phát ra.
Ầm...
Hai cái bóng nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.
"Tìm được rồi!"
Đột nhiên Tần Ninh mở mắt ra, cưỡi lên ánh sao đi về một phương hướng.
Nơi này đã được ánh sao chiếu hoàn toàn sáng lên.
Mặt đất lồi lõm không bằng phẳng giống như được trải bởi từng viên đá vụn, hơn nữa không khí u ám ẩm ướt khiến người ta cảm giác từ đầu đến chân lạnh như băng.
Cuối cùng, Tần Ninh đi tới một khu vực.
Dõi mắt nhìn, phía trước là từng ngọn núi đá chất đống, không có chút quy tắc nào, lúc này Tần Ninh tiến vào bên trong rừng đá, không ngừng đi sâu vào bên trong, sau khi loanh quanh một lát đã đến trước một ngọn núi đá.
Ở dưới vực sâu u ám không thấy mặt trời này lại có một ngọn núi đá lóe lên ánh sáng nhàn nhạt đỏ như màu máu.
Mà ở trên núi đá có một bóng người đang nằm, cả người đầm đìa máu tươi.
Mà ở xung quanh bóng người kia như có chín con mắt, bên trong mỗi một con mắt đều ẩn chứa chín câu ngọc.
Chín chín tám mươi mốt câu ngọc vờn quanh, chiếu sáng lên người thanh niên kia.
"Nhàn Ngư!"
Tần Ninh vô cùng ngạc nhiên.
Chương 2519: Người đàn ông mặc đồ vàng
"Nhàn Ngư!"
Tần Ninh đi về phía trước, nhưng trong phút chốc trên đỉnh núi đá bỗng nhiên tản ra từng kiếm khí màu vàng kinh khủng, trong nháy mắt đã lao đến trước người Tần Ninh.
Long phượng ảnh lúc này bùng nổ, lập tức xúm lại chỗ Tần Ninh để bảo vệ hắn.
Uỳnh...
Chẳng qua là kiếm khí màu vàng đã trực tiếp chém vào trên long ảnh và phượng ảnh, khiến cho hai pháp thân bị phá tan trong nháy mắt.
Dư âm kiếm khí lan truyền đến trên người Tần Ninh, trước ngực hắn đột nhiên xuất hiện một vết máu kinh khủng.
Mà vào lúc này, từng hòn đá màu đen u ám trên trên núi đá chất đống kia bắt đầu lột vỏ thành màu vàng.
Bàn đá màu vàng, khắp nơi đều là kiếm khí màu vàng, dường như chỉ cần Tần Ninh đến gần thêm nữa, mỗi một kiếm khí đều sẽ xuyên thủng thân thể hắn vậy.
Lý Nhàn Ngư nằm ở trên bệ đá không biết sống chết, chẳng qua là pháp thân Cửu Ngọc Thiên Luân của Lý Nhàn Ngư vẫn còn, chín con mắt ngưng tụ ra tám mươi mốt câu ngọc máu, vẫn luôn vững vàng bảo vệ thân thể, chắc hẳn sẽ không chết.
Tần Ninh nhìn một bệ đá một cái, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn lại bước ra lần nữa.
Chỉ trong phút chốc, ba luồng ánh sáng hiện lên xung quanh người hắn.
Cửu Nguyên Đan Điển.
Vấn Quyển.
Cầu Quyển.
Tác Quyển.
Ba cuốn đều xuất hiện, ánh sáng nhàn nhạt của chất ngọc tỏa ra.
Tần Ninh đưa pháp thân vào ba Đan Điển trên, bước ra một bước.
Một kiếm khí màu vàng lại chém xuống lần nữa.
Tần Ninh lại không né không tránh, thân rồng quơ móng to màu vàng, trực tiếp bắt lấy.
Ầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Kiếm vàng vỡ vụn.
Móng rồng vẫn còn nguyên.
Ba đan quyển mạnh hơn Long Hoàng Thập Tự Kiếm.
Bản thân đan quyển đã được Tần Ninh lấy những bảo vật trong trời đất để luyện ra, mỗi một chữ khắc trong đó đều là châm ngôn.
Sau khi một kiếm vàng vỡ tan tành, hàng vạn kiếm vàng trong nháy mắt bộc phát ra.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Ba Đan Điển chắn ngang trước người, giống như ba tấm màn trướng khổng lồ che trời.
Những tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, từng kiếm khí màu vàng lao ra, tất cả đều bị ba Đan Điển ngăn cản.
Ánh mắt của Tần Ninh có mấy phần lạnh lùng.
Dần dần khí thế của kiếm khí màu vàng càng ngày càng yếu ớt.
Lúc này Tần Ninh bộc phát ra khí thế kinh khủng chập chờn.
Hắn lại đến gần bàn đá màu vàng.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Núi vàng run rẩy.
Tần Ninh tiếp tục đến gần.
Núi vàng tiếp tục run rẩy.
Đợi đến khi Tần Ninh điều khiển ba Đan Điển ép tới gần chân núi vàng, bên ngoài núi vàng kia đã xuất hiện từng vết nứt.
"Tự tìm cái chết!"
Chỉ trong chớp nhoáng, vết nứt trên núi vàng lan ra mấy trượng, một bóng người lao ra ầm ầm từ bên trong đó.
Người nọ mặc trường sam màu vàng, đầu đội mũ vàng, tay cầm một thanh kiếm màu vàng, bên trong thân kiếm tản ra từng khí tức kinh khủng, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Keng...
Kiếm vàng chém lên trên ngọc giản, trong nháy mắt đã bị ngọc giản ngăn cản.
Nhưng lúc này ánh sáng của ngọc giản cũng đột nhiên ảm đạm hẳn đi, Tần Ninh phun ra một ngụm máu tươi, cả người thụt lùi.
Mà người đàn ông mặc đồ vàng, đầu đội mũ vàng, tay cầm kiếm vàng kia lại kiêu ngạo đứng trước núi vàng.
"Làm hỏng chuyện tốt của ta!"
Giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí khiến người ta khiếp sợ.
Tần Ninh nhìn về phía người kia, nhưng lại phát hiện da thịt toàn thân ông ta đều có ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, ở giữa trán có một hình trăng lưỡi liềm, mà trong đôi mắt lại là con ngươi trăng tròn màu vàng.
"Ma tộc Kim Nguyệt!"
Tần Ninh bật thốt lên.
Hắn chưa từng thấy Ma tộc Kim Nguyệt, nhưng đã biết được từ trong miệng mấy người Tả Hạo, Ma tộc Kim Nguyệt nhìn chung là có vẻ ngoài như vậy.
Người đàn ông kia nhìn về phía Tần Ninh, cũng có mấy phần kinh ngạc.
"Làm chậm trễ chuyện lớn của bổn tọa, đúng là không biết sống chết, vậy hãy ở lại chỗ này đi!"
Tần Ninh nghe thấy lời này, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Lúc này người đàn ông mặc đồ vàng cau mày lại, nhìn chằm chằm ba Đan Điển trong tay Tần Ninh, đột nhiên quát lên: "Cửu Nguyên Đan Điển".
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc đồ vàng, rốt cuộc đã thay đổi sắc mặt.
Cửu Nguyên Đan Điển có rất nhiều người biết, nhưng lại rất ít người được nhìn thấy.
Người đàn ông này biết được kiểu gì?
"Làm sao ngươi biết?"
Tần Ninh quát lên.
"Hừ!"
Người đàn ông mặc đồ vàng quát: "Trước kia đã từng nhìn thấy".
Đã từng nhìn thấy!
Ở chỗ nào?
Trần Nhất Mặc!
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc đồ vàng, mở miệng nói: "Trần Nhất Mặc ở nơi nào?"
"Ồ?"
Người đàn ông mặc đồ vàng nhìn Tần Ninh, hơi kinh ngạc: "Ngươi biết Trần Nhất Mặc? Thực lực Tiểu Đế Tôn lại có thể ngăn cản Kim Ngọc Kiếm Trận mà bổn tọa bố trí, cũng khá lợi hại!"
"Xem ra ngươi không đơn giản".
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.
"Nếu đã như vậy, cứ bắt ngươi trước rồi nói sau".
Người đàn ông mặc đồ vàng lạnh lùng nói.
"Bắt ta? Ngươi xứng sao?"
Tần Ninh cầm ba Đan Điển, quát lên: "Nếu đã nhìn thấy Cửu Nguyên Đan Điển, vậy thì phải biết uy lực của Cửu Nguyên Đan Điển chứ?"
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, Long Hoàng Thập Tự Kiếm xuất hiện trong tay, khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt lập tức vang lên.
Ba Cửu Nguyên Đan Điển hóa thành ba phù ấn, trên ba phù ấn kia đều khắc một chữ.
Vấn!
Cầu!
Tác!
Ba chữ tụ tập ở bên ngoài phù ấn, khí tức kinh khủng lan ra.
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, ba chữ kia trong nháy mắt đã dung nhập vào giữa trán Tần Ninh, biến mất không thấy.
Mà vào lúc này, pháp thân Long Hoàng Bất Diệt cũng ngưng tụ lần nữa.
Long ảnh cầm một cây trường thương, phượng ảnh đi đôi với một phượng kiếm.
Long thương!
Phượng kiếm!
Khi pháp thân Long Hoàng Bất Diệt xuất hiện, lúc này long thương và phượng kiếm cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng và ánh sáng màu lam.
Đồng thời trên trời xuất hiện đầy sao, Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết bộc phát ra, khí thế kinh khủng lan tràn.
Nơi đây giống như biến thành bầu trời đêm.
Tất cả những thứ này là sức mạnh lớn nhất mà Tần Ninh có thể thể hiện ra được bây giờ.
Ba Đan Điển!
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt!
Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết!
Giờ phút này, có thể nói là Tần Ninh đã thể hiện ra sức mạnh lớn nhất của mình, tung ra đòn tấn công mạnh nhất.
Khí thế kinh khủng khiến vẻ mặt ung dung của người đàn ông mặc đồ vàng trở nên nghiêm trọng.
"Chịu chết đi!"
Lúc này người đàn ông mặc đồ vàng đã thu lại sự khinh bỉ trong lòng mình, bàn tay nắm chặt lại, một tiếng nổ truyền ra.
Kiếm khí màu vàng ngưng tụ, hóa thành một thanh kiếm vàng nâng lên cao chém ra, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Tần Ninh bước ra một bước, bên trong pháp thân Long Hoàng Bất Diệt, long ảnh trực tiếp phá không bay ra.
Ầm!
Long thương xuất thế, đâm thẳng về phía kiếm vàng.
Ầm...
Tiếng nổ tung nặng nề vang lên.
Ánh sáng vàng vỡ ra đầy trời.
Mà vào lúc này, lực phản chấn to lớn lan đến trước người Tần Ninh, nhưng ba chữ kia lại đột nhiên ngưng tụ ra, ngăn cản ánh sáng vàng đầy trời.
Người đàn ông mặc đồ vàng lập tức hiểu ra, Tần Ninh là cảnh giới Tiểu Đế Tôn, có thể chống lại ông ta là nhờ vào ba Đan Điển.
Cửu Nguyên Đan Điển!
Tổng cộng chín cuốn.
Ba cuốn là một tầng.
Có vẻ Tần Ninh đang nắm trong tay ba quyển đầu.
Cũng may là ba quyển đầu, nếu như là ba quyển giữa hoặc là ba quyển cuối, vậy hôm nay sẽ khó mà nói.
Chương 2520: Kim Cổ Lực
Ba Đan Điển khiến Tần Ninh tăng lên tới mức có thể chống lại cường giả Chí Cao Đế Tôn như ông ta.
Cửu Nguyên Đan Điển năm xưa đúng là... Quá mạnh mẽ!
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Từ đầu đến cuối người đàn ông mặc đồ vàng vẫn dùng kiếm làm binh khí, chém ra từng kiếm khí, hoàn toàn có thể xé xác từng vị võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn.
"Ba Đan Điển lại ở trong tay ngươi, ngươi và Trần Nhất Mặc có quan hệ như thế nào?"
Người đàn ông mặc đồ vàng lạnh lùng nói: "Cho dù có quan hệ như thế nào, bắt ngươi, ba Đan Điển sẽ thuộc về ta, ngươi có thể chết được rồi".
Sắc mặt Tần Ninh vô cùng lạnh lùng.
Một tiếng nổ vang lên.
Trước người Tần Ninh, long ảnh cầm thương, phượng ảnh cầm kiếm, lại xông ra lần nữa.
Mà bản thân Tần Ninh thì cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm, cũng chém ra.
Pháp thân!
Bản thân!
Hai cái kết hợp, trong nháy mắt đã xông ra.
"Ta cũng đã biết đại khái về giới hạn thực lực bộc phát của ngươi!", người đàn ông mặc đồ vàng lạnh nhạt nói: "Nên kết thúc rồi!"
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc đồ vàng cầm trường kiếm chém ra, trong khoảnh khắc trường kiếm đã rơi xuống.
Kiếm vàng rơi xuống, kiếm khí mạnh mẽ.
Keng!
Âm thanh kinh khủng vang lên lần nữa.
Lần này không còn là kiếm khí do kiếm vàng ngưng tụ, mà là bản thân kiếm vàng chém ra.
Một tiếng vang chói tai trong nháy mắt đã phá rách hư không, đi tới trước mặt Tần Ninh.
Long phượng ảnh lao ra.
Ầm!
Ầm!
Tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, người đàn ông mặc đồ vàng điều khiển kim giáp, thế công mạnh mẽ, Tần Ninh bị động phòng ngự, pháp thân bắt đầu tan vỡ, mà lúc này cơ thể hắn cũng dần dần xuất hiện từng vết nứt.
"Cuối cùng chỉ là mượn thực lực bộc phát của ba Đan Điển thôi, không đáng nhắc tới".
Người đàn ông mặc đồ vàng hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt đã xông ra.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Pháp thân của Tần Ninh không chịu được, bắt đầu tán loạn.
Mà lúc này tốc độ nứt ra của cơ thể cũng càng nhanh hơn.
Giống như một món đồ sứ xuất hiện từng vết nứt, vô cùng kinh khủng.
Uy lực kiếm vàng chém xuống càng ngày càng mạnh, thậm chí ở sau lưng người đàn ông mặc đồ vàng đã ngưng tụ ra một bóng kiếm ngàn trượng màu vàng, kinh khủng đến mức cho người ta gần như không thở được.
"Chết đi!"
Một tiếng ầm vang lên, cả người Tần Ninh thụt lùi ầm ầm, phun ra một ngụm máu tươi.
Người đàn ông mặc đồ vàng lập tức cầm kiếm chém ra.
Trường kiếm đi tới trước ngực Tần Ninh.
"Đạp!"
Nhưng đúng vào lúc này, Tần Ninh há miệng quát một tiếng tựa như chân ngôn vậy, trong nháy mắt bùng nổ.
Chỉ trong chớp nhoáng, một bóng voi lớn xuất hiện ở sau lưng người đàn ông mặc đồ vàng.
Không phải voi lớn!
Là voi ma mút!
Voi ma mút giống thú dữ hồng hoang, cả người mọc đầy lông xanh, cái vòi dài giống như có thể hút cạn sông biển, đôi ngà lớn giống như cột chống trời vậy.
Cái bóng voi ma mút cổ xưa to lớn do mười triệu ngôi sao ngưng tụ ra, vào lúc này trực tiếp đạp xuống.
Cửu Thần Tinh Thần Quyết ngưng tụ ra Thần Tượng!
Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết ngưng tụ ra voi ma mút!
Tổ tiên của Thần Tượng là voi ma mút!
Một cú đạp kia dường như có thể đạp bể núi sông, có thể đạp vỡ trời đất, có thể đạp nát hư không.
Ầm...
Một cú đạp rơi xuống.
Cơ thể của người đàn ông mặc đồ vàng lập tức như bị sét đánh, trong miệng điên cuồng phun máu tươi, cả người rớt xuống đất giống như diều đứt dây vậy, lúc này đã bị cái chân khổng lồ của voi ma mút trực tiếp đạp lún vào trong mặt đất cứng rắn, không rõ sống chết.
Lúc này Tần Ninh cứ như bị hút hết toàn bộ lực lượng bên trong thân thể, không ngừng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, vết nứt trên người dần dần dừng lan ra.
Ba Đan Điển thoát ra khỏi người Tần Ninh, hóa thành ngọc phù bồng bềnh ở trước mặt hắn.
Giờ phút này, cả người Tần Ninh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau hắn mới bước ra một bước.
Chống Long Hoàng Thập Tự Kiếm đi tới trước bóng người màu vàng kia.
Trường kiếm trực tiếp để giữa cổ người đàn ông mặc đồ vàng, Tần Ninh thở hổn hển nói: "Chí Cao Đế Tôn? Giỏi lắm sao?"
Bóng người màu vàng kia nằm trên đất khẽ động mười ngón tay, cả người chảy ra dòng máu màu vàng nhạt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
"Ngươi... Ngươi..."
Tần Ninh đưa trường kiếm xuống, trực tiếp thọc một cái vào bụng người đàn ông mặc đồ vàng.
Máu tươi chảy ra ròng ròng, người đàn ông mặc đồ vàng đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng lại không thể động đậy được.
Cả người ông ta gần như vỡ vụn, cứ như hoàn toàn mất hết sức sống vậy, nếu không phải hồn phách mạnh mẽ thì bây giờ ông ta đã chết rồi.
"Ma tộc Kim Nguyệt, tên gì?"
"Ngươi xong đời rồi, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, chắc chắn sẽ phải chết!", người đàn ông mặc đồ vàng gầm hét lên.
"Hỏi ngươi tên gì!"
Tần Ninh khuấy động Long Hoàng Thập Tự Kiếm, chỉ thấy nội tạng của người đàn ông mặc đồ vàng cũng bị đảo lộn theo thân kiếm.
"Kim Cổ Lực! Ta tên là Kim Cổ Lực, Kim Cổ Trát là huynh trưởng của ta!"
Tần Ninh tùy tiện nói: "Kim Cổ Trát là ai?"
"Tộc trưởng tộc Kim Nguyệt!"
"Ở đâu?"
"Ở núi Kim Nguyên của Đà La cung", Kim Cổ Lực gầm thét, cặp mắt xuất hiện đầy tia máu cứ như không chịu đựng nổi sự đau đớn đó.
Núi Kim Nguyên!
Ở phía đông của Cửu Nguyên Vực, là lãnh địa của Đà La cung!
Tần Ninh liền cười nói: "Xem ra, Đà La cung cùng Kim Nguyệt nhất tộc, quan hệ không tệ!"
"Đà La Khôn cũng muốn đứng trên đỉnh Cửu Nguyên Vực, trở thành bá chủ duy nhất, tiến vào thế lực siêu cấp ở Thượng Nguyên Thiên đấu võ, nên mới đồng ý hợp tác với tộc Kim Nguyệt chúng ta".
"Tộc Kim Nguyệt nhất tộc cũng cần ông ta, coi như người đại diện trông coi Cửu Nguyên Vực".
Tần Ninh giễu cợt nói: "Chiêu trò y hệt như ở Hạ Tam Thiên".
Kim Cổ Lực lập tức nói: "Ngươi thả ta, ngươi thả ta ra, ta có thể bảo huynh trưởng ta tiến cử ngươi, tiến cử ngươi ngồi ngang hàng với Đà La Khôn, ngươi mới chỉ ở cảnh giới Tiểu Đế Tôn mà đã có thực lực kinh khủng như vậy, nhất định sẽ có thể".
Ông ta cảm giác thân xác của mình sắp vỡ vụn rồi.
Ông ta không muốn cơ thể mình nổ tung đâu!
Nếu thân xác tan vỡ, cho dù hồn phách vẫn tồn tại, nhưng nếu tu hành ra thân xác một lần nữa sẽ để lại cho mình mối họa rất lớn!
"Tiến cử ta?"
Tần Ninh giễu cợt nói: "Ngươi lấy cái gì tiến cử ta?"
"Huynh trưởng ta quản lý Kim Nguyệt nhất tộc, ở bên trong Cửu Nguyên Vực có địa vị cao như hai vị tộc trưởng của tộc Ám Nguyệt, tộc Thanh Mộc vậy, tuyệt đối có thể tiến cử ngươi".
"Tộc Ám Nguyệt, tộc Thanh Mộc? Đều ở bên trong Cửu Nguyên Vực?"
"Ừ..."
Tần Ninh nhìn về phía Kim Cổ Lực, cười nói: "Quả nhiên muốn hỏi thăm tin tức về Ma tộc vẫn là phải hỏi Ma tộc".
"Ta sẽ không lừa ngươi, tộc ta luôn coi trọng người mới".
Kim Cổ Lực tiếp tục nói: "Ta có thể thề, nếu ta lừa ngươi sẽ chết không được tử tế".
Tần Ninh đá Kim Cổ Lực một cú, cười mắng: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Người này dường như quá sợ hãi cái chết thì phải.
Dáng vẻ khinh thường vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
Bây giờ ông ta chỉ muốn sống.
"Trần Nhất Mặc đâu?"
Tần Ninh tiếp tục hỏi.
"Ở Tam Tử Địa!"
Kim Cổ Lực nói: "Năm đó hắn ta bị chúng ta bắt tay tính kế dẫn vào Tam Tử Địa, nhốt ở nơi đó, không ra được!"
Tam Tử Địa!
Tần Ninh đạp xuống một cú, giễu cợt nói: "Tam Tử Địa, cho dù là Chí Cao Đế Tôn ở trong đó lâu cũng không sống nổi, ngươi chắc chắn chứ?"
"Tên kia có Cửu Nguyên Đan Điển, không chết được, chúng ta chỉ có thể nhốt hắn ta!"
Nhốt?
Tần Ninh cau mày lại.
Bình luận facebook