-
Chương 2526-2530
Chương 2526: Ta sẽ tra khảo ngươi trước
Nghe thấy câu này, Hoàn Khải Minh tức thì biến sắc.
Kha Viêm Vũ nói nhỏ đến mức không thể nào nghe thấy.
Tần Ninh lại gần hắn ta, nghe từng câu một, vẻ mặt lúc thì thoải mái, lúc thì căng thẳng.
"Ta đoán cũng gần đúng rồi".
Sau cùng, Tần Ninh thở ra một hơi, nhìn về phía Kha Viêm Vũ và cười hỏi: "Chịu nói sớm thì có bị ăn hành đâu nào?"
Giữa lúc đó, hắn đi tới trước mặt Hoàn Khải Minh.
"Ta nói, ta nói tất".
Hoàn Khải Minh run rẩy bảo.
"Đừng vội".
Không ngờ Tần Ninh giơ kiếm lên, vừa rạch lên người hắn ta một đường vừa bảo: "Ta sẽ tra khảo ngươi trước, muốn nói gì thì để sau đi".
Tiếng kêu gào như heo bị cắt tiết vang lên.
Đến khi Hoàn Khải Minh như một con chó chết, mình mẩy bê bết máu thì Tần Ninh mới dừng tay.
"Kha Viêm Vũ đã khai tất cả những gì hắn biết rồi, nếu như lời khai của hai người không thống nhất thì ta sẽ giết các ngươi."
Giờ phút này, Hoàn Khải Minh tưởng người đang đứng trước mắt là một tên ác quỷ chứ không phải Tần Ninh nữa.
Giọng nói lí nhí vang lên.
Sau khi Hoàn Khải Minh nói xong, đôi mắt Tần Ninh tràn đầy sương giá.
Hai bóng người bị thả xuống, nằm vật ra trên nền đất như chó chết.
Tần Ninh đi tới vách núi từng bước một.
Gió thổi lất phất xiêm y trắng dính đầy máu tươi của Tần Ninh, làm vơi đi mùi máu tanh trên người hắn.
Lúc này, trông Tần Ninh chẳng khác gì đồ tể.
Liễu Văn Truyền lặng lẽ lấy vài tấm vải sạch ra đưa cho Thời Thanh Trúc.
Hắn ta sợ.
Tần Ninh của lúc này thật sự... khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Đối với Liễu Văn Truyền hắn ta, thánh tử hay đạo tử cao cao tại thượng đều như heo chó trong tay Tần Ninh. Điều này làm cho Liễu Văn Truyền lần đầu tiên sợ Tần Ninh từ trong xương tủy.
Thậm chí, hắn ta còn nghĩ cả đời mình sẽ không bao giờ quên được hắn.
Giữa lúc đó, Thời Thanh Trúc đến bên Tần Ninh, lặng lẽ lau chùi vết máu trên người hắn mà không nói một lời.
Vòng sơ tuyển của cuộc tranh tài trong vực còn mấy ngày nữa mới kết thúc.
Đến khi mặt trời lặn thì Tần Ninh mới đứng dậy.
"Tần công tử..."
Liễu Văn Truyền run rẩy gọi.
"Tìm chỗ ở mấy ngày đã, sau đó chúng ta sẽ xuất phát".
"Cuộc tranh tài trong vực vẫn chưa kết thúc đâu".
Tần Ninh hờ hững ra lệnh.
"Rõ..."
Liễu Văn Truyền nhìn nhìn Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ trên ngọn núi cách đó không xa. Hai người gần như đã tàn phế nhưng vẫn chưa chết.
"Còn hai người họ..."
"Giữ mạng chúng lại, cứ thả ở đó, tự khắc có người tới cứu chúng thôi!"
"Vâng".
Liễu Văn Truyền cõng Lý Nhàn Ngư, bốn người tranh thủ đêm khuya xuống núi...
Sau khi tìm được một sơn cốc, bốn người dừng chân.
Liễu Văn Truyền tự thân làm lụng, đào một cái hang rồi lấy chăn dự phòng ra thu xếp ổn thỏa cho Lý Nhàn Ngư, sau đó ra ngoài săn thú, nhóm lửa, ngồi đàng hoàng làm những chuyện mình nên làm.
Tần Ninh ngồi cạnh Lý Nhàn Ngư, cẩn thận điều tra dòng chảy của khí Chí Tôn trong cơ thể hắn ta.
"Sư tôn, con không sao đâu..."
Lý Nhàn Ngư mau chóng an ủi: "Chỉ là con chưa thể khống chế được tia khí huyết đã xâm nhập vào người nên pháp thân của con bị áp chế thôi, qua mấy ngày nữa là ổn ấy mà.."
Tần Ninh lập tức hỏi: "Sao ngươi đụng phải tên đó?"
"Ngày đó con bị bọn chúng dồn vào đường cùng, không còn cách nào khác phải nhảy núi, con đã mê man dưới đáy vực rất lâu, sau khi tỉnh lại vẫn trôi về phía trước, cuối cùng đụng phải tảng đá đó nên hôn mê..."
"Kim Cổ Lực xuất hiện tại đó, có lẽ vô số cường giả Ma tộc đã được sắp xếp đâu vào đấy khắp tam đại cấm địa rồi, người nào đó trong ngũ đại bá chủ đã cùng những kẻ này bủa vây khắp nơi, lợi dụng Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển để dẫn dụ người khác cùng nhau đi vào".
"Đến lúc đó, kẻ nào đầu hàng thì sống, phản kháng thì chết".
Tần Ninh chậm rãi cất lời: "Ta đã biết tổng quan tình hình rồi, chẳng qua không biết rốt cuộc thái độ của Dịch Hàn Ngọc... như nào thôi".
Dịch Hàn Ngọc.
Tông chủ Cửu Nguyên đan tông, đồ đệ của Trần Nhất Mặc.
Người này là đan sư tài ba nhất Cửu Nguyên Vực, vô cùng đáng gờm chứ không phải như hai tên không tim không phổi Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao kia.
"Nếu là đệ tử của sư huynh Nhất Mặc thì có lẽ sẽ không hợp tác với Ma tộc đâu ạ..."
Lý Nhàn Ngư cho ý kiến.
"Có thể có, có thể không", Tần Ninh day mi tâm, đáp: "Từ lời khai hôm nay của Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ, ta đã hiểu khái quát tình hình trong Thánh Đạo tông rồi, chuyện Đà La cung câu kết với Ma tộc Kim Nguyệt đã là điều chắc chắn, hiện tại còn Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương là chưa biết thái độ ra sao thôi..."
Chắc chắn trong ba phe này sẽ có phe không phải đồng minh của Ma tộc.
Nếu không thì tại sao Ma tộc phải tốn bao công sức để dụ những người này vào tam đại cấm địa chứ?
Thế nhưng cũng chưa có gì chắc chắn cả ba phe đều không phải!
Tần Ninh từ tốn nói: "Dù biết đó là cạm bẫy thì cũng phải nhảy vào!"
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Liễu Văn Truyền đứng kế bên không nói một lời, chỉ tập trung nướng thịt.
Bây giờ nghĩ lại cảnh tượng Tần Ninh mổ bụng Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ mà lòng hắn ta lạnh ngắt, thậm chí hắn ta còn không kìm được mà nghĩ rằng: Nếu mỗi chuyện nướng thịt mà cũng không hợp khẩu vị của Tần Ninh thì liệu mình có bị làm thịt không?
"Tần công tử, ăn một ít đi!"
Lúc này, Liễu Văn Truyền đưa thịt nướng qua, lên tiếng.
Thời Thanh Trúc đi ra lấy thịt nướng rồi lấy bình rượu hồ lô ra, uống một ngụm rượu, cắn một miếng thịt, bờ môi nhỏ nhắn và đỏ mọng dính dầu mỡ, thật là cảnh đẹp ý vui.
Tần Ninh lại gần đống lửa, cũng nhận thịt nướng rồi nhìn về phía Liễu Văn Truyền, hỏi: "Ngươi là đệ tử của thánh địa Thanh Dương đã lâu, có cách gì để kiểm chứng không?”
Liễu Văn Truyền nói trong đau khổ: "Ta chỉ là Tiểu Đế Tôn thôi, nếu như thánh địa Thanh Dương dính dáng tới Ma tộc thì e rằng chỉ có các Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn mới biết được, ta..."
"Chưa kể nếu ngươi không nói thì ta cũng không biết chuyện Đà La cung bắt tay với Ma tộc đâu, người nói ra tin này mà không phải ngươi thì ta đã không dám tin rồi".
Liễu Văn Truyền cảm thán: "Cái năm Ma tộc lộ diện, bọn chúng hùng hổ lắm, hàng vạn năm qua im hơi lặng tiếng, không ngờ lại... vẫn chưa hết hy vọng. Bọn chúng không sợ bị các cường giả của thế lực siêu cấp trong Thượng Nguyên Thiên phát hiện, tiêu diệt chúng một lần nữa sao?"
"Ma tộc mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều..."
Tần Ninh ăn một miếng thịt nướng, bỗng nhướng mày.
Thần kinh Liễu Văn Truyền lập tức căng thẳng như dây đàn sắp đứt, hắn ta vội vàng hỏi: "Dở lắm sao? Dở thì để ta nướng lại..."
Tần Ninh ngẩn người, nhìn hắn ta, dở khóc dở cười: "Không phải do thịt nướng mà là ta chợt nghĩ đến một chuyện thôi".
Liễu Văn Truyền thở phào nhẹ nhõm.
Không phải do hắn ta là được rồi.
"Huyền Không lão nhân là Thượng Nhân năm xưa của động thiên Huyền Nguyệt, sau khi Huyền Không chết, Huyền Nguyệt Thượng Nhân đã kế thừa thế nào?"
Liễu Văn Truyền lập tức trả lời: "Chuyện này kể ra thì rất dài. Hồi đó, Huyền Nguyệt Thượng Nhân nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ Dịch Hàn Ngọc của Cửu Nguyên đan tông, nếu không nhờ có sự ủng hộ của Dịch Hàn Ngọc thì ban đầu nàng ta đã không thể kế thừa trong yên bình rồi".
"Khi đó, động thiên Huyền Nguyệt suýt thì bùng nổ nội loạn. Tuy nhiên, sau hàng vạn năm, thực lực của Huyền Nguyệt Thượng Nhân ngày một mạnh hơn nên không ai trong động thiên Huyền Nguyệt dám nói gì nữa".
Dịch Hàn Ngọc!
Tần Ninh nhướng mày.
Nếu là như vậy thì giả sử Dịch Hàn Ngọc bắt tay với Ma tộc, nói không chừng Huyền Nguyệt Thượng Nhân cũng...
Chương 2527: Cuộc sơ tuyển kết thúc
Tần Ninh ăn thịt nướng liên tục, mày cũng cứ nhíu lại mãi khiến cho tâm trạng Liễu Văn Truyền lo lắng không yên từ nãy đến giờ.
Sau khi ăn xong, Liễu Văn Truyền ở lại hang trông nom Lý Nhàn Ngư.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc thì cùng nhau đi tới một hồ nước ở phía bên kia sơn cốc.
Tần Ninh cởi bỏ áo quần nhuốm máu, ngồi trong hồ nước nhắm mắt trầm tư.
Cứ tưởng Cửu Nguyên Vực là một nơi hòa bình, không có nhiều thông tin liên quan tới Ma tộc chứ.
Nhưng đến khi tìm hiểu cặn kẽ mới phát hiện Ma tộc đáng sợ đến nhường nào.
Lúc trước hắn ít biết thông tin về Ma tộc bao nhiêu, càng chứng tỏ Ma tộc giấu kỹ bấy nhiêu!
Lần này, nếu như mưu kế của Ma tộc thành công thì các thế lực lớn sẽ bảo vệ chúng, giúp chúng lặng lẽ lớn mạnh trong Cửu Nguyên Vực, một ngày nào đó sẽ bất chợt bùng nổ.
Mà đây mới chỉ là tại Cửu Nguyên Vực.
Trong Thượng Nguyên Thiên khổng lồ này có bao nhiêu nơi được Ma tộc dành hàng vạn năm tâm huyết để trù tính?
...
Gió đêm thổi qua ngọn núi vắng vẻ.
Giờ đây, toàn thân Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ lạnh ngắt như xác chết.
Đúng lúc đó, từng tiếng kêu xé gió vang lên
Mấy bóng người đáp xuống đỉnh núi.
"Cứu người trước".
Một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Mấy người lập tức ngồi xuống đỡ hai người lên rồi cho uống đan dược.
Đám mây đen chậm rãi trôi đi, ánh trăng bị che khuất nghiêng mình hắt xuống. Dưới ánh trăng, có một nữ tử đang đứng ở vách đá.
Cô ta mặc một bộ váy sam màu đen làm tôn lên dáng người thướt tha, mái tóc dài xõa sau gáy phất phơ theo gió như yêu ma trong đêm.
Hồi lâu sau, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ tỉnh lại, khuôn mặt cả hai người đều nhợt nhạt đến đáng sợ.
"Đào Chỉ Kỳ!"
Hoàn Khải Minh nhìn thấy nữ tử váy đen thì chậm rãi hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Mấy ngày nay ta không biết có chuyện gì đang xảy ra, vừa hay tin là chạy tới đây ngay!"
Đào Chỉ Kỳ cất giọng lạnh lùng: "Không ngờ hai ngươi lại rơi vào kết cục bi thảm thế này đấy?"
Hoàn Khải Minh im lặng.
Kha Viêm Vũ cũng cúi đầu, không nói gì.
Chẳng thể ngờ được Tần Ninh không giết bọn họ!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đào Chỉ Kỳ hỏi.
Hoàn Khải Minh lập tức trả lời: "Tần Ninh biết cả rồi".
Câu nói này vừa cất lên thì Đào Chỉ Kỳ nhìn chằm chằm vào Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Ta biết".
Hoàn Khải Minh vội vàng phân trần: "Chỉ là mánh khóe của Tần Ninh quá đáng sợ, hai bọn ta không chịu nổi..."
Khi nói đến cuối câu, Hoàn Khải Minh vẫn còn thấy hãi hùng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhớ lại gương mặt của Tần Ninh, hắn ta sởn cả gai ốc.
Đào Chỉ Kỳ tức thì thở hắt ra, lại nói: "Mong rằng các ngươi hiểu hậu quả cho hành động đó sẽ là gì. Ta không có quyền giết các ngươi, nhưng ta nghĩ... đạo tông Mục Hàng và đạo tông Dịch Nhất Phong sẽ biết nên xử lý các ngươi như thế nào đấy".
Đoạn cô ta nói tiếp: "Tên Tần Ninh này không phải người chúng ta có thể đối phó được đâu, cứ giao cho họ đi, cho dù hắn đáng gờm đến đâu đi nữa thì khi đối đầu với Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế tôn cũng chỉ biết bó tay chịu trói thôi..."
"Đi thôi!"
Đào Chỉ Kỳ phất tay một cái, mấy người đưa Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ trong trạng thái thương tích nặng nề rời khỏi đây.
Mấy ngày kế tiếp, vòng sơ tuyển của cuộc tranh tài trong vực như đã bị biến chất hoàn toàn.
Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa - hai vị thánh tử của thánh địa Thanh Dương - đã chết.
Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt - hai thiên kiêu của động thiên Huyền Nguyệt - đã chết.
Đà La Nam, Vạn Hạn, Quý Trường Phong - ba người thuộc Đà La cung - chết oan chết uổng.
Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ của Thánh Đạo tông gần như không toàn thây, sống chết thế nào chưa rõ.
Tin tức ấy lan truyền rộng rãi trong toàn bộ khu vực diễn ra vòng sơ tuyển, và cái tên nổi tiếng nhất không ai khác ngoài Tần Ninh.
Nhưng hắn không quan tâm bên ngoài đang rầm rộ điều gì.
Suốt mấy ngày nay, bốn người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Liễu Văn Truyền và Lý Nhàn Ngư luôn ở trong sơn cốc.
Hằng ngày Tần Ninh nghiên cứu việc tu luyện của bản thân, dạo này Thời Thanh Trúc cũng tập trung tu luyện.
Lý Nhàn Ngư thì liên tục áp chế khí huyết khủng khiếp trong cơ thể với niềm tin có thể sớm ngày ổn định năng lượng, giải phóng sức mạnh của pháp thân.
Một võ giả cảnh giới Chí Tôn mà pháp thân mất tác dụng thì gần như thành một kẻ vô dụng rồi.
Cuối cùng một tháng đã trôi qua.
Các cường giả Đại Đế Tôn trong ngũ đại bá chủ đồng loạt xuất hiện tại nơi thí luyện, đưa các đệ tử trong cuộc huấn luyện trở về.
Đối với một số người, một tháng qua như cơn ác mộng.
Có vài người thì cắm đầu tiến sâu vào cấm địa, chuyên tâm tu luyện, săn nguyên thú kiếm điểm, không quan tâm đến thế giới bên ngoài ra sao.
Ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông là kiểu người như thế.
Loan Vân Tuỳ, Cổ Thần, Thịnh Tử Nhàn, từ khi ba người này vào khu vực sơ tuyển đến nay thì vẫn chưa có tin tức gì về họ.
Nếu lần này không phải tất cả đều phải ra ngoài thì nhiều người thậm chí còn quên mất Cửu Nguyên đan tông còn có ba vị đan tử.
Từng người được đón trở lại bên ngoài thành Tam Cấm.
Qua một tháng, khung cảnh bên ngoài thành Tam Cấm đã thay đổi rất nhiều.
Ngoài thành mọc lên những ngọn tháp cao và những tòa lầu các, không những thế nhiều sân luyện võ cũng được xây dựng.
Mỗi lần cuộc tranh tài trong vực diễn ra là ngũ đại bá chủ lại cho làm mấy cái này.
Phía ngoài thành Tam Cấm là một khu vực rộng lớn, xây tháp, lầu các và võ trường là để tiến hành vòng đấu cuối cùng.
Cảnh giới Đại Thần Tôn.
Và cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Là cấp bậc của các đệ tử thiên tài nòng cốt hiện nay của các thế lực lớn.
Cuộc tranh tài trong vực là một sự kiện vô cùng trọng đại đối với thế lực các nơi, đương nhiên tất cả sẽ được tổ chức một cách hoành tráng rồi.
Giờ phút này, các cường giả siêu cấp Chí Cao Đế Tôn đến từ các thế lực đều đứng trước những ngọn tháp chờ đệ tử của mình trở về.
Lần lượt có đệ tử quay về, tìm vị trí của trưởng bối, bề trên của mình để tập trung lại.
Thánh địa Thanh Dương.
Thánh chủ Thanh Dương Hoa trong bộ trường sam đứng trên đỉnh một ngọn tháp với vẻ mặt hờ hững.
Toàn bộ năm vị phong chủ của các thánh phong xếp hàng, tất cả các trưởng lão cũng yên lặng chờ đợi dưới ngọn tháp.
Đã có một vài đệ tử thánh địa Thanh Dương có mặt tại đây.
Phong chủ Vũ Văn Hoắc của Vô Nhai Phong.
Phong chủ Liêm Trường Sinh của Trường Sinh Phong.
Phong chủ Thi Ngọc của Lạc Nguyên Phong.
Phong chủ Hề Bình Bình của Tú Vân Phong.
Phong chủ Lãnh Tử Duệ của Lãnh Vân Phong.
Giờ đây, cả năm vị phong chủ đều quan sát từng đệ tử hiện ra. Trải qua một tháng huấn luyện, sát khí trên người các đệ tử này đã dày hơn bao giờ hết.
Vốn dĩ đệ tử trong các thế lực bá chủ đều từng trải qua gió tanh mưa máu, giết đạo tặc, vào núi rèn luyện đều là chuyện thường tình.
Nhưng lần này thì khác, lần này là ở trong cấm địa, quan trọng hơn là đối đầu với những thiên kiêu hàng đầu khác.
Tàn khốc hơn, và có ý nghĩa hơn.
"Vạn Tiên Hướng!"
Phong chủ Thi Ngọc nhìn thấy một người thanh niên trong đám đông thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Tiên Hướng là đệ tử cuối cùng của ông ta và cũng là một trong các thánh tử, thiên kiêu các phe tập trung hết vào cuộc thí luyện này, thánh tử chết chẳng có gì lạ.
Thấy Vạn Tiên Hướng còn sống, tâm trạng phong chủ Thi Ngọc mới bình tĩnh trở lại.
"Niếp Như Tuyết!"
Bên cạnh ông ta, Hề Bình Bình cũng nở nụ cười đầy đẹp đẽ khi thấy đệ tử cuối cùng của mình là Niếp Như Tuyết.
Sau khi Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết xuất hiện, các đệ tử khác đồng loạt nhường đường. Hai người đi tới trước mặt năm vị phong chủ rồi cúi người hành lễ.
Thi Ngọc nhìn Vạn Tiên Hướng, không kìm được mà cười mắng: "Cái đứa này, đừng nói là con tìm chỗ ngủ cả tháng trong cấm địa đấy chứ?"
Chương 2528: Trở về
Vạn Tiên Hướng bối rối cười: "Sư tôn à, sao lại người lại nói ngay trước mặt nhiều người thế chứ, cho con chút mặt mũi đi mà..."
Mặc dù hắn ta là một trong ngũ đại thánh tử của thánh địa Thanh Dương nhưng xưa nay không thích tranh đấu, thiên phú vô cùng nổi trội nhưng tu luyện thì... lười biếng lắm.
Không thì thực lực và tiếng tăm của Vạn Tiên Hướng đã nổi bật hơn Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa là cái chắc.
"Cho con mặt mũi thì biết khi nào con mới làm sư tôn nở mày nở mặt đây?"
Phong chủ Thi Ngọc khẽ cười, nói: "Lần này tên nhãi nhà con có lười đến đâu cũng phải đem danh hiệu tốp mười về cho ta đấy!"
Tốp mười!
Nghe thấy câu này, Vạn Tiên Hướng mừng rỡ thấy rõ.
Hai mươi bốn thiên kiêu xuất sắc đã bị Tần Ninh giết bốn người, hai người thì tàn phế, trừ đi chín thì còn lại mười ba mười.
Mười ba người thì chiếm vị trí thứ mười thôi!
Chẳng có gì to tát cả.
Vạn Tiên Hướng lập tức mỉm cười tuyên bố: "Sư tôn yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ đem danh hiệu tốp mười về cho người".
Phong chủ Thi Ngọc vừa nghe vậy đã ngẩn người.
Tên nhãi này có gì đó sai sai.
Thực chất thực lực của hai mươi bốn vị thiên chi kiêu tử cách nhau không tính là lớn.
Trước khi tới đây, ông ta vẫn bảo Vạn Tiên Hướng phải lọt vào tốp mười bằng được, lúc ấy hắn ta còn mặt mày đau đớn, trách ông ta đặt ra yêu cầu quá cao.
Sao bây giờ chịu rồi?
Niếp Như Tuyết đứng bên cạnh không kìm được bật cười.
Tên Vạn Tiên Hướng này biết bảy trên hai mươi bốn vị thiên kiêu đã chết nên xác suất hắn ta giành được danh hiệu tốp mười là rất lớn.
Nếu là trước đây thì kiểu gì tên này cũng nằng nặc không chịu.
Bấy giờ phong chủ Hề Bình Bình cũng nhìn về phía Niếp Như Tuyết, cất lời đầy ngụ ý: "Tuyết Nhi à, đến Vạn Tiên Hướng cũng quyết tâm rồi kìa, con phải phấn đấu nỗ lực đấy!"
"Dạ, thưa sư tôn".
Giữa lúc đó, hai phong chủ Vũ Văn Hoắc và Liêm Trường Sinh chờ hoài chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa đâu, không khỏi nhìn sang Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết, dò hỏi: "Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa đâu?"
Bị hỏi như vậy, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết đều ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào.
Vũ Văn Hoắc là người khôn khéo, nhìn là biết ngay hai người đang giấu giếm điều gì.
"Sao vậy?"
Ông ta vội vàng hỏi.
Thanh Vô Song là con của thánh chủ Thanh Dương Hoa, được sự dạy dỗ của bọn họ nên Vũ Văn Hoắc luôn lấy đó làm hãnh diện.
"Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa chết rồi ạ".
Chết rồi!
Câu nói của Vạn Tiên Hướng như sét đánh ngang tai, nhất thời khiến cho năm vị phong chủ đứng ngây ra như tượng, không nói nên lời dù chỉ một câu.
"Ngươi tận mắt thấy ư?", lúc này phong chủ Liêm Trường Sinh cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh, run rẩy tiến lên.
Có thể nói Lý Tấn Hoa là đệ tử mà ông ta dành tâm huyết cả đời người để dạy dỗ, vậy mà đã chết! Sao có thể?
"Ta tận mắt thấy mà..."
Vạn Tiên Hướng sờ sống mũi.
Thật ra hắn ta không muốn nói ra chút nào.
Nhưng sớm muộn gì các vị phong chủ cũng phải biết thôi.
Để đảm bảo tính công bằng của vòng sơ tuyển, bá chủ năm phe phải giám sát lẫn nhau, không cho phép võ giả cấp bậc Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn vào cấm địa trước khi vòng sơ tuyển kết thúc.
Thế nên đến khúc cuối các phe mới biết số lượng đệ tử đã tổn thất của từng phe.
Lúc này Lãnh Tử Duệ - phong chủ Lãnh Vân Phong - tiến lên, nhìn về phía Vạn Tiên Hướng và hỏi: "Lý Nhàn Ngư đâu?"
Nói tới Lý Nhàn Ngư, nét mặt Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết đều trở nên kỳ lạ.
"Các ngươi nói đi chứ!"
Lãnh Tử Duệ vô cùng sốt ruột.
Mặc dù Lý Nhàn Ngư luôn từ chối bái ông ta làm sư phụ nhưng Lãnh Tử Duệ luôn đối xử với hắn ta như đồ đệ của mình. Nhóc này hướng nội quá, cả buổi không rặn ra nổi một cái rắm, rất dễ bị bắt nạt.
Rốt cuộc là thế nào?
Lúc này, Niếp Như Tuyết lên tiếng: "Lãnh phong chủ, ngài đừng lo lắng, chắc là Lý Nhàn Ngư không sao đâu..."
Chắc là không sao đâu?
Chắc là không sao đâu là thế nào!
Lãnh Tử Duệ vừa định quở trách thì bỗng thấy có một bóng người chậm rãi từ phía trước ngọn tháp cao của thánh địa Thanh Dương đi tới.
Gương mặt hắn ta ẩn chứa đôi phần xấu hổ, gương mặt tuấn tú trông hơi tái nhợt, bước chân cũng hơi loạng choạng.
"Nhàn Ngư!"
Lãnh Tử Duệ vừa nhìn thấy người nọ đã lập tức đi tới trước mặt hắn ta, chỉ vào trán hắn ta và hỏi một cách hùng hổ: "Tên nhóc thối kia, chịu về rồi đấy à?"
Lý Nhàn Ngư thấy ông ta lo lắng cho mình bèn cười đáp: "Để phong chủ lo lắng rồi".
Lãnh Tử Duệ thấy sắc mặt hắn ta nhợt nhạt như thể kiệt sức nghiêm trọng, không khỏi mắng: "Đã bảo ngươi cẩn thận chút, chú ý chút rồi, thế này là sao? Tham gia thi đấu cuộc chiến thứ hạng kế tiếp thế nào đây?"
Lý Nhàn Ngư gượng cười.
Lãnh Tử Duệ gặng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ta nghe nói Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa đều chết rồi? Chết thế nào?"
Lý Nhàn Ngư trả lời ngay: "Việc này kể ra thì dài lắm..."
"Vậy thì kể từng cái một với ta", Lãnh Tử Duệ kéo luôn Lý Nhàn Ngư sang một bên.
Tại một bên khác, phong chủ Vũ Văn Hoắc và phong chủ Liêm Trường Sinh cũng giữ Niếp Như Tuyết và Vạn Tiên Hướng lại, cẩn thận dò hỏi, Thi Ngọc và Hề Bình Bình cũng nghe ngóng.
...
Phía Đà La cung.
Bốn vị cung chủ Đà La cung xếp hàng đứng trước ngọn tháp.
Bốn vị cung chủ Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích, Bàng Lôi kiên nhân chờ đợi năm vị thiếu cung chủ trở về.
Tuy nhiên, thấy đệ tử hàng đầu của các thế lực lớn đều có một hai người trở về trong khi Đà La cung chưa có lấy một ai, bốn vị cung chủ bắt đầu sốt ruột.
"Chuyện gì thế này?"
Dương Bồi Nguyên nhướng mày, hỏi: "Mấy tên Mạc Thành Phong, Dương Hướng làm gì mà còn chưa chịu đi ra?'
"Người đi đón đâu?"
Giữa lúc đó, một nam tử trung niên cảnh giới Đại đế Tôn xuất hiện thật nhanh, hốt hoảng đi tới trước mặt bốn vị cung chủ, mặt mày tái mét.
"Không ổn rồi!"
Nam tử trung niên kia vừa thở hồng hộc vừa báo tin: "Ba vị thiếu cung chủ Đà La Nam, Vạn Hạn, Quý Trường Phong đã chết!"
Câu nói ấy như thiên thạch giáng xuống làm dấy lên cơn sóng thần ngút trời.
Trong lúc nhất thời, bốn vị cung chủ trố mắt nhìn nhau.
Cùng lúc đó, ở vị trí của động thiên Huyền Nguyệt.
Lý Ý Nguyệt và Nguyên Nguyệt Minh cũng phải đối mặt với sự dò hỏi của ba vị thiên chủ.
Ban đầu thấy bên Đà La cung chẳng có lấy một người trong năm vị thiên kiêu trở lại, trong lòng ba vị thiên chủ Huyền Vô Thương, Huyền Vô Âm, Huyền Minh Hoàng còn hả hê lắm.
Nhưng thấy bốn vị thiên kiêu của động thiên Huyền Nguyệt chỉ có Lý Ý Nguyệt và Nguyên Nguyệt Minh là trở về thì bọn họ lập tức không bình tĩnh nổi nữa.
Thiên kiêu đứng đầu nhà khác chết thì họ vui, nhưng nhà mình chết thì là chuyện lớn đấy!
"Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, chết rồi..."
Lúc này, người Huyền Vô Thương run bần bật, nói cũng hơi lắp bắp.
Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?
Không thể nào!
Tâm trạng Lý Ý Nguyệt và Nguyên Nguyệt Minh vô cùng cay đắng.
Lần này có đến bảy vị thiên kiêu bỏ mạng, các phe không hoảng hồn mới là lạ.
Nhưng làm sao để nói tin này ra đây...
Tại nơi tập trung của đệ tử Thánh Đạo tông.
Đạo tông Vũ Mân, đạo tông Giang Tự Như, đạo tông Mục Hàng, đạo tông Dịch Nhất Phong, đạo tông Hoa Linh Lung, đạo tông Âu Dương Chí Dũng, đạo tông Thánh Phi Vũ, bảy vị đạo tông cũng yên lặng chờ đệ tử đi ra.
Hồ Diên Bân xuất thân từ đệ nhất phong và cũng là người mạnh nhất trong số thất đại đạo tử đã an toàn trở về.
Đạo tông Vũ Mân thấy Hô Diên Bân - người từng đi lên từ Đại Vũ Phong, trở thành tín ngưỡng của muôn vàn đệ tử - thì tâm trạng đã khá hơn trông thấy.
"Bân Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đạo tông Vũ Mân hỏi.
Xung quanh không có ai khác, bấy giờ Hô Diên Bân mới tỏ ra rầu rĩ.
"Đạo tông, ta..."
Hô Diên Bân ngập ngừng, hắn ta thật sự không biết nên nói sao cả.
Chương 2529: Ngươi không biết thật ư?
Đạo tông Vũ Mân mỉm cười động viên: "Cứ nói thẳng đi, ta luôn tin ngươi mà".
Trong số bảy vị đạo tử, Hô Diên Bân và Tư Mã Tuyết Thiên đều là đệ tử tinh anh đi ra từ đệ nhất phong Đại Vũ Phong, cuối cùng trở thành đạo tử.
Nhưng Vũ Mân không ưu ái Tư Mã Tuyết Thiên như với Hô Diên Bân.
Hô Diên Bân luôn một lòng hướng về võ đạo, đó là tinh thần thượng võ thuần túy hoàn toàn.
Còn Tư Mã Tuyết Thiên... chưa bao giờ được lòng đạo tông Vũ Mân.
Hô Diên Bân tỏ ra u sầu: "Ban đầu trong vòng sơ tuyển này, đệ tử các tông chia bè kết phái để cùng nhau kiếm điểm, ta cứ tưởng đối thủ của ta sẽ là bốn người Huyền Trung Nguyệt, Thanh Vô Song, Loan Vân Tuỳ, Mạc Thành Phong chứ..."
"Nào ngờ tên Lý Nhàn Ngư của thánh địa Thanh Dương bỗng nhiên bật lên một cách kì lạ".
"Hắn ta đã đánh bại nhóm người Quý Trường Phong, Lý Tấn Hoa, Trác Văn Nguyệt. Tên đó cũng là Tiểu Đế Tôn thất phẩm cơ mà, nhưng pháp thân của hắn ta quá mạnh mẽ, quá lợi hại!"
"Lúc ta nhận được tin tức đó còn định đi khiêu chiến Lý Nhàn Ngư".
"Ai ngờ còn chưa tìm ra hắn ta đã hay tin mấy người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt hợp tác với nhau, bức tử Lý Nhàn Ngư".
"Nhưng bất ngờ hơn là Lý Nhàn Ngư không chết, kết quả mấy người này đều bị một kẻ tên là Tần Ninh giết, tên Tần Ninh đó còn là đệ tử Thánh Đạo tông chúng ta đấy ạ".
Giờ đây, Hô Diên Bân vô cùng sầu não.
Gì vậy trời?
Hắn ta chỉ đơn thuần muốn khiêu chiến Lý Nhàn Ngư thôi mà.
Nhưng chẳng tìm được cơ hội nào cả.
Lúc thì có người thì nói Lý Nhàn Ngư chết rồi, lúc thì có người nói Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt chết rồi, rốt cuộc là thế nào? Hắn ta cũng chả hiểu mô tê gì cả.
Hiện giờ, đạo tông Vũ Mân mặt đờ đẫn, đứng ngây ra tại chỗ, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Cùng lúc đó, Tần Ninh cũng đã trở lại nơi tập trung của đệ tử Thánh Đạo tông.
Ngu Linh Cơ tìm ra Tần Ninh rất nhanh, đi tới bên cạnh hắn.
"Là ngươi giết thật sao?"
Cô ấy ngạc nhiên hỏi.
"Nhiều người rành rành ra đó mà là giả được à?"
Tần Ninh hờ hững đáp.
Ngu Linh Cơ lập tức nhìn xung quanh rồi hỏi: "Ngươi nói cái chết của sư phụ ta có ẩn khuất, rốt cuộc là sao?"
"Tiếp theo đây ngươi sẽ biết thôi!"
Tần Ninh trả lời ngay tắp lự: "Mong rằng đến lúc đó ngươi đừng thất vọng!"
Ngu Linh Cơ ngẩn người.
Vào lúc này, Thánh Phi Vũ bỗng nhiên xuất hiện, lại gần Tần Ninh rồi khẽ quát với ánh mắt chứa đựng sự chất vấn: "Ngươi giết hết sao?”
"Đúng vậy".
Nhất thời trông Thánh Phi Vũ như vừa bất ngờ vừa bất lực, bảo: "Ngươi gây ra họa lớn rồi!"
Tần Ninh đáp trả: "Bọn chúng có thể bao vây Lý Nhàn Ngư, suýt chút nữa đã hại chết Lý Nhàn Ngư thì tại sao ta không thể vây đánh bọn chúng? Có làm trái quy định đâu!"
Vây đánh?
Dùng từ đỉnh đấy!
Thánh Phi Vũ nói ngay: "Đúng là vẫn hợp lệ nhưng chết nhiều thiên kiêu hàng đầu cảnh giới Tiểu Đế Tôn thế này, ai mà nuốt trôi cục tức nổi chứ?"
"Cuộc tranh tài trong vực đã kết thúc, tên nhãi nhà ngươi dám bước ra khỏi Thánh Đạo tông một bước xem, chờ chết đi!"
Ngu Linh Cơ kế bên tiếp lời: "Đạo tông, hắn còn phế Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ nữa..."
Thánh Phi Vũ ngạc nhiên mất một lúc rồi hùng hổ quát: "Vậy thì ngươi có ở lì trong Thánh Đạo tông cũng không thoát khỏi nguy hiểm đâu, Hoàn Khải Minh xuất thân từ đỉnh thứ ba Ngọc La Phong, Kha Viêm Vũ xuất thân từ đỉnh thứ tư Tiên Lâm Phong, ngươi làm vậy là đắc tội hai vị đạo tông rồi..."
"Tên nhãi nhà ngươi coi trời bằng vung quá, coi trời bằng vung quá..."
Bấy giờ, Tần Ninh cười đáp: "Vòng sơ tuyển vốn là một trận chém giết lẫn nhau mà, đệ tử bình thường chết thì không sao còn đạo tử chết thì không ổn à?"
Thánh Phi Vũ nói với vẻ ngán ngẩm: "Nói thì nói thế nhưng trong vòng sơ tuyển lần này chết một người thôi cũng rắc rối lắm rồi, đằng này nghe bảo chết đến bảy người? Lại còn đều là ngươi giết? Ngươi..."
Hắn ta thật sự không biết nói gì nữa.
Tần Ninh nhanh nhảu an ủi: "Không sao đâu!"
Giờ phút này, Ngu Linh Cơ đứng một lên cũng cạn lời thật sự.
Cùng lúc đó, phía Thánh Đạo tông lại có một nhóm đệ tử được đón về.
Nữ tử cầm đầu toát lên sự tươi mát, thoát tục, khí chất trang nhã mà ung dung.
Đào Chỉ Kỳ!
Đạo tử xuất thân từ đỉnh thứ năm Bách Hoa Phong.
Trong thất đại đạo tử, thực lực của Đào Chỉ Kỳ được công nhận là đứng thứ hai, sau Hô Diên Bân.
Chỉ là các đệ tử sau lưng cô ta đang cầm cáng, trên cáng có hai người đang nằm, mặt mày tái nhợt, thở thoi thóp.
Hoàn Khải Minh!
Kha Viêm Vũ!
Hai vị đạo tử!
Chuyện gì thế này?
Một số đệ tử chưa biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt đầy hoang mang, còn một vài đệ tử biết chuyện thì đem đi kể khắp nơi.
Toàn bộ phía Thánh Đạo tông có thể nói là lộn xộn cả lên.
Đến Đà La cung, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt cũng đang truyền tai nhau một tin tức chứ không riêng gì Thánh Đạo tông.
Có hai cái tên được tất cả mọi người nhắc đến nhiều nhất, đó là Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh.
Nhưng chỉ có một nơi là ngoại lệ.
Cửu Nguyên đan tông!
Lúc này.
Trước ngọn tháp của Cửu Nguyên đan tông, đại sư Cừu Dữ Nhân, đại sư Thi Vũ Huyên, đại sư Cố Vân Sinh, đại sư Cảnh Ung, đại sư Lãnh Pha, đại sư Cận Phi Dương, sáu vị đại sư Chí tôn cửu phẩm ngây ngẩn cả người.
Ba người Loan Vân Tuỳ, Cổ Thần, Thịnh Tử Nhàn đứng trước sáu người cũng hoang mang.
Sau khi vào cấm địa, ba người luôn tìm kiếm và giết nguyên thú, có ai gây chuyện thì ba người cũng không quan tâm, giải quyết luôn để kiếm thêm điểm.
Hoặc nếu phát hiện thảo dược quý giá nào trong cấm địa thì chăm chỉ hái, một tháng của họ đã trôi qua như thế.
Nhưng sao bọn họ thành người rừng rồi thế này, không phải đã một tháng rồi sao? Sao cứ như trời sập xuống thế này?
Gì mà Thanh Vô Song chết rồi, Lý Tấn Hoa chết rồi, Huyền Trung Nguyệt chết rồi...
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Có nguyên thú cấp tám, cấp chín hóa điên, trắng trợn tàn sát đệ tử huấn luyện ư?
Cổ Thần trong bộ đan bào nhìn sư tôn mình, đại sư Cừu Dữ Nhân, ở đằng trước, kìm lòng không được mà hỏi: "Sư tôn, rốt cuộc đã có chuyện gì thế ạ?"
Cừu Dữ Nhân vừa bị hắn ta hỏi đã trừng mắt, râu cũng vểnh lên.
"Con còn hỏi ta? Rồi người đi huấn luyện là con hay ta?"
"Con không biết thật à?"
Cổ Thần lắc đầu.
Cừu Dữ Nhân suýt chút nữa đã hộc máu.
Nhà ngươi tham gia vòng sơ tuyển những một tháng, xảy ra chuyện lớn cũng không biết mà còn hỏi ngược lại ta? Ta biết bằng niềm tin à?
Bấy giờ Thi Vũ Huyên cũng nhìn về phía Thịnh Tử Nhàn, hỏi: "Tử Nhàn, chuyện này là sao?"
"Con không biết nữa sư tôn...", Thịnh Tử Nhàn nói trong bất lực: "Con... con toàn săn giết nguyên thú thôi..."
Sáu vị trưởng lão và ba vị đan tử mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hóng chuyện từ người khác!
Cuối cùng, sau khi tìm hiểu sự tình từ những môn phái khác, mọi người càng ngạc nhiên hơn.
"Chết thật rồi ư?"
Loan Vân Tuỳ vô cùng thảng thốt: "Không thể nào..."
Giờ phút này, sáu vị trưởng lão không biết nên khóc hay nên cười nữa đây.
Ba tên đan tử này luyện đan đến ngốc luôn rồi, chẳng để ý gì cả.
Chuyện lớn thế này mà phải nghe người ngoài kể lại mới biết!
Có điều lúc này, tất cả mọi người cả trong lẫn ngoài thành Tam Cấm đều rúng động sau khi nghe những tin tức đó, không ai là ngoại lệ.
Bảy vị thiên kiêu Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa, Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, Đà La Nam, Vạn Hạn, Quý Trường Phong đã bị Tần Ninh giết chết.
Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ thì bị Tần Ninh phế bỏ.
Mạc Thành Phong và Dương Hướng thì không rõ tung tích...
Nói dễ nghe là không rõ tung tích, nói khó nghe là chắc bị Tần Ninh lặng lẽ giết chết trong những ngày cuối cùng rồi.
Giờ đây, tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi...
Chương 2530: Thống kê số điểm
Cùng lúc đó, trên năm ngọn tháp cao trăm mét.
Năm người có thực lực mạnh nhất toàn bộ Cửu Nguyên Vực không lộ mặt nhưng lại từ tiếng xôn xao truyền đến từ bốn phương tám hướng biết được chuyện gì đang xảy ra.
Năm tòa lầu các cách nhau khoảng trăm trượng.
Mà lúc này, năm vị Chí Cao Đế Tôn, năm vị cường giả siêu cấp hàng đầu đang trao đổi gián tiếp với nhau thông qua hồn thức...
Đà La Khôn là đại cung chủ Đà La cung, được mọi người công nhận là cường giả mạnh nhất Cửu Nguyên Vực, là Chí Cao Đế Tôn bậc nhất, không ai có thể nghi ngờ thực lực của ông ta.
Lúc này, Đà La Khôn hừ lạnh, lên tiếng: "Thánh Đạo tông có được một đệ tử giỏi đấy!"
Lần này Đà La cung chịu tổn thất nặng nề.
Năm vị thiếu cung chủ chết ba người, hơn nữa đều được khẳng định là đã chết.
Còn Mạc Thành Phong và Dương Hướng thì không rõ tung tích, đến tận bây giờ Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn phụ trách tiếp đón vẫn chưa tìm được người.
Có lẽ cũng chết luôn rồi.
Cứ thế, năm vị thiên kiêu, năm vị thiếu cung chủ của Đà La cung đã chết yểu hết!
Đây là một tổn thất vô cùng nặng nề đối với Đà La cung.
Sắc mặt Huyền Nguyệt Thượng Nhân cũng chẳng thoải mái gì cho cam.
Huyền Trung Nguyệt.
Trác Văn Nguyệt.
Đã chết cả rồi.
Đã thế còn là bị Tần Ninh của Thánh Đạo tông giết chết ngay trước mặt biết bao nhiêu đệ tử.
Vô cùng nhục nhã!
Huyền Nguyệt Thượng Nhân truyền âm bằng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Thánh Vô Khuyết, ngươi đúng là giấu sâu thật đấy, một đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm mà lại xuất sắc thế này, sau này đến Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn thì chắc mưu toan trở thành đệ nhất cường giả Cửu Nguyên Vực cũng dễ như trở bàn tay nhỉ".
Lúc này Thanh Dương Hoa cũng có hơi bất ngờ.
Vì đám đệ tử này bắt tay với nhau và đối phó với Lý Nhàn Ngư, còn Tần Ninh thì ra tay giết bọn thiên kiêu này.
Con trai ông ta chết rồi, Lý Tấn Hoa cũng đã chết.
Thế nhưng Lý Nhàn Ngư lại có một vị sư tôn trong Thánh Đạo tông ư?
Đã thế thiên phú còn vượt trội đến mức xứng danh yêu nghiệt, chuyện gì thế này?
Cùng lúc đó, Thánh Vô Khuyết nhìn xuống dưới, cũng dở khóc dở cười.
Tình huống này rốt cuộc là sao đây?
Tần Ninh... đã làm bằng cách nào?
Đến bây giờ tông chủ như hắn ta vẫn không nghĩ ra được.
Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ đều bị Tần Ninh phế bỏ rồi!
Người duy nhất không lên tiếng chính là Dịch Hàn Ngọc.
Ba vị đan tử Cửu Nguyên đan tông chẳng hề biết điều gì, nhưng cũng chính vì sự vô tri đó mà có thể nói ba vị đan tử đã may mắn thoát nạn.
Tuy nhiên, cái chết của bảy vị thiên kiêu tuyệt đỉnh vẫn là điều khó lòng chấp nhận đối với bất kỳ một phe nào.
Đây cũng là lần đầu tiên tổn thất lớn đến như thế trong nhiều lần tổ chức cuộc tranh tài trong vực đến nay.
Ai nấy đều bàn tán.
Sau đó im lặng.
Tâm trạng của mọi người lúc này không được tốt cho lắm.
Dịch Hàn Ngọc chậm rãi cất lời: "Vốn dĩ cuộc so tài ở vòng sơ tuyển đã là dựa vào năng lực cá nhân, chết nghĩa là không có bản lĩnh gì, đáng đời thôi, chỉ thiên kiêu nào có thể sống sót mới được gọi là thiên kiêu".
"Hiện tại có thể bắt đầu tiến hành vòng tỉ thí thứ hai, cuộc chiến thứ hạng được rồi".
Dịch Hàn Ngọc vừa lên tiếng đã khiến nét mặt của các cường giả đứng đầu trở nên khó coi.
Nhà ngươi không có ai chết nên ngươi mới có thể nói những lời đó một cách thản nhiên như vậy.
Tuy nhiên, bọn họ đều biết rằng, Tần Ninh giết nhiều người thế này liệu có phạm quy không?
Không!
Đều hợp lệ cả!
Sở dĩ Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn của bất kỳ phe nào cũng không được nhúng tay vào cấm địa mà ngũ đại bá chủ đã chọn ra, là vì khiến đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Tiểu Thần Tôn được trải nghiệm sự rèn giũa và tranh đấu tàn khốc nhất.
Chẳng qua trước đây toàn là thành phần thiên tài cảnh giới Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn sơ kỳ chết, còn các thiên tài hàng đầu không chết nên ngũ đại bá chủ mới chấp nhận.
Nhưng lần này, tổn thất quá nặng nề khiến các vị cường giả đứng đầu khó lòng chịu để yên.
Tuy nhiên, Dịch Hàn Ngọc nói không sai.
Đã là huấn luyện thì đồng nghĩa với chém giết!
"Tiến hành cuộc tỉ thí tiếp theo đi, thống kê số điểm của từng đệ tử, làm thành một bảng xếp hạng rồi tiến hành cuộc chiến thứ hạng".
Dịch Hàn Ngọc lại lên tiếng: "Ý của mọi người thế nào?"
Câu vừa dứt, mấy người đều không mở miệng nói gì.
Còn nói gì được nữa đây?
Đà La Khôn hừ lạnh: "Giờ mà còn tỉ thí gì nữa? Còn ai có thể làm đối thủ của tên Tần Ninh kia chứ?"
Thánh Vô Khuyết hờ hững đáp: "Cái này thì chưa chắc, Mạc Thành Phong và Dương Hướng vẫn chưa xuất hiện mà..."
Nghe thấy câu này, Đà La Khôn trừng mắt nhìn hắn ta từ xa. Tên khốn kiếp này cố tình đúng không?
Đến tận bây giờ vẫn không tìm ra hai người Mạc Thành Phong và Dương Hướng, nhiều khả năng đã chết trong cấm địa, nguy cơ rất lớn là đã bị Tần Ninh giết.
Dịch Hàn Ngọc nói tiếp: "Nếu chư vị không có ý kiến nào khác thì bắt đầu cuộc tỉ thí thứ hai, cuộc chiến thứ hạng thôi".
Vừa nói xong, hắn ta vung tay lên.
Trong giây lát, một tòa võ trường cùng với những cây cột đá xung quanh bay lên giữa năm ngọn tháp.
Nhiều đệ tử đều ngóng nhìn nó.
Ngay sau đó, một giọng nói cất lên.
"Chư vị đã trải qua sự khắc nghiệt của vòng sơ tuyển, có lẽ đã hiểu cuộc tranh tài trong vực là dịp để các thiên kiêu va chạm với nhau, là trận chiến vào sinh ra tử".
"Hiện tại sẽ thống kê số điểm của đệ tử cảnh giới Đại Thần Tôn và số điểm của đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn, chọn ra một trăm người có số điểm cao nhất rồi tiến hành cuộc chiến thứ hạng cuối cùng!"
"Đại Thần Tôn mạnh nhất là Tiểu Vực Tử!
"Tiểu Đế Tôn mạnh nhất là thủ khoa Vực Tử, là thế hệ thiên chi kiêu tử tối cao mới".
Giờ phút này, đám đông dần dần yên lặng lại.
Cuộc chiến Vực Tử, tới phần chính rồi.
Sau khi Dịch Hàn Ngọc dứt lời, hai vách đá dựng lên sát rìa võ trường khổng lồ.
Hai vách đá cao trăm trượng, bề mặt nhẵn bóng, tỏa sáng nhè nhẹ làm người ta từ trong thâm tâm kính sợ nó.
"Cảnh giới Đại Thần Tôn, cảnh giới Tiểu Đế Tôn, từng người hãy ném Dung Hồn Thạch vào tường Vực Tử, nó sẽ tự động ghi chép thông tin của các ngươi đồng thời thu số điểm của các ngươi, tiến hành xếp hạng, cuối cùng cho thấy một trăm người có số điểm cao nhất".
"Tiếp đó, một trăm người cảnh giới Đại Thần Tôn mạnh nhất có thể khiêu chiến người trước mình, bắt đầu từ người thứ một trăm".
"Đây chính là cuộc chiến thứ hạng cuối cùng của cuộc tranh tài trong vực, mỗi người chỉ được phép khiêu chiến một người trước mình, thắng thì thứ hạng thuộc về người đó, sau khi sửa lại kết quả sẽ tiếp tục khiêu chiến".
"Nếu như thực lực của ngươi đủ mạnh thì hoàn toàn có thể từ thứ hạng một trăm khiêu chiến đến thứ nhất".
Dịch Hàn Ngọc chậm rãi nói: "Mà khi đã khiêu chiến thì không theo quy tắc nào, cảnh giới Đại Thần Tôn không được sử dụng bảo khí Chí Tôn, bảo đan Chí Tôn vượt quá lục phẩm, cảnh giới Tiểu Đế Tôn không được phép sử dụng bảo khí, bảo đan vượt quá thất phẩm".
"Có phe nhận thua thì bên kia phải dừng tay, nếu không ai nhận thua thì một sống một chết".
Quy tắc vô cùng đơn giản.
Nhưng càng đơn giản càng chứng tỏ cuộc tranh tài chân chính mà chính thức bắt đầu thì mức độ tàn khốc sẽ càng lớn hơn nữa.
"Được rồi, bắt đầu đi!"
Dịch Hàn Ngọc lại cất tiếng, hai vách đá tỏa ra vầng sáng mập mờ.
Từng võ giả cảnh giới Đại Thần Tôn, cảnh giới Tiểu Đế Tôn đồng loạt đi tới trước vách đá.
Sau khi từng võ giả cảnh giới Đại Thần Tôn đi tới, ném Dung Hồn Thạch của mình vào, chẳng mấy chốc họ đã thấy những cái tên xuất hiện trên tường Vực Tử.
Nhưng điều mọi người quan tâm không nằm ở chỗ đó.
Võ giả cảnh giới Đại Thần Tôn giành được thủ khoa sẽ trở thành Tiểu Vực Tử.
Nhưng trong cuộc tranh tài trong vực thì mọi người coi trọng thủ khoa Vực Tử hơn, Tiểu Đế Tôn nào sẽ là người giành vị trí thứ nhất?
Giờ phút này, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung lên tường Vực Tử, nhìn những cái tên đang hiện ra.
Nghe thấy câu này, Hoàn Khải Minh tức thì biến sắc.
Kha Viêm Vũ nói nhỏ đến mức không thể nào nghe thấy.
Tần Ninh lại gần hắn ta, nghe từng câu một, vẻ mặt lúc thì thoải mái, lúc thì căng thẳng.
"Ta đoán cũng gần đúng rồi".
Sau cùng, Tần Ninh thở ra một hơi, nhìn về phía Kha Viêm Vũ và cười hỏi: "Chịu nói sớm thì có bị ăn hành đâu nào?"
Giữa lúc đó, hắn đi tới trước mặt Hoàn Khải Minh.
"Ta nói, ta nói tất".
Hoàn Khải Minh run rẩy bảo.
"Đừng vội".
Không ngờ Tần Ninh giơ kiếm lên, vừa rạch lên người hắn ta một đường vừa bảo: "Ta sẽ tra khảo ngươi trước, muốn nói gì thì để sau đi".
Tiếng kêu gào như heo bị cắt tiết vang lên.
Đến khi Hoàn Khải Minh như một con chó chết, mình mẩy bê bết máu thì Tần Ninh mới dừng tay.
"Kha Viêm Vũ đã khai tất cả những gì hắn biết rồi, nếu như lời khai của hai người không thống nhất thì ta sẽ giết các ngươi."
Giờ phút này, Hoàn Khải Minh tưởng người đang đứng trước mắt là một tên ác quỷ chứ không phải Tần Ninh nữa.
Giọng nói lí nhí vang lên.
Sau khi Hoàn Khải Minh nói xong, đôi mắt Tần Ninh tràn đầy sương giá.
Hai bóng người bị thả xuống, nằm vật ra trên nền đất như chó chết.
Tần Ninh đi tới vách núi từng bước một.
Gió thổi lất phất xiêm y trắng dính đầy máu tươi của Tần Ninh, làm vơi đi mùi máu tanh trên người hắn.
Lúc này, trông Tần Ninh chẳng khác gì đồ tể.
Liễu Văn Truyền lặng lẽ lấy vài tấm vải sạch ra đưa cho Thời Thanh Trúc.
Hắn ta sợ.
Tần Ninh của lúc này thật sự... khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Đối với Liễu Văn Truyền hắn ta, thánh tử hay đạo tử cao cao tại thượng đều như heo chó trong tay Tần Ninh. Điều này làm cho Liễu Văn Truyền lần đầu tiên sợ Tần Ninh từ trong xương tủy.
Thậm chí, hắn ta còn nghĩ cả đời mình sẽ không bao giờ quên được hắn.
Giữa lúc đó, Thời Thanh Trúc đến bên Tần Ninh, lặng lẽ lau chùi vết máu trên người hắn mà không nói một lời.
Vòng sơ tuyển của cuộc tranh tài trong vực còn mấy ngày nữa mới kết thúc.
Đến khi mặt trời lặn thì Tần Ninh mới đứng dậy.
"Tần công tử..."
Liễu Văn Truyền run rẩy gọi.
"Tìm chỗ ở mấy ngày đã, sau đó chúng ta sẽ xuất phát".
"Cuộc tranh tài trong vực vẫn chưa kết thúc đâu".
Tần Ninh hờ hững ra lệnh.
"Rõ..."
Liễu Văn Truyền nhìn nhìn Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ trên ngọn núi cách đó không xa. Hai người gần như đã tàn phế nhưng vẫn chưa chết.
"Còn hai người họ..."
"Giữ mạng chúng lại, cứ thả ở đó, tự khắc có người tới cứu chúng thôi!"
"Vâng".
Liễu Văn Truyền cõng Lý Nhàn Ngư, bốn người tranh thủ đêm khuya xuống núi...
Sau khi tìm được một sơn cốc, bốn người dừng chân.
Liễu Văn Truyền tự thân làm lụng, đào một cái hang rồi lấy chăn dự phòng ra thu xếp ổn thỏa cho Lý Nhàn Ngư, sau đó ra ngoài săn thú, nhóm lửa, ngồi đàng hoàng làm những chuyện mình nên làm.
Tần Ninh ngồi cạnh Lý Nhàn Ngư, cẩn thận điều tra dòng chảy của khí Chí Tôn trong cơ thể hắn ta.
"Sư tôn, con không sao đâu..."
Lý Nhàn Ngư mau chóng an ủi: "Chỉ là con chưa thể khống chế được tia khí huyết đã xâm nhập vào người nên pháp thân của con bị áp chế thôi, qua mấy ngày nữa là ổn ấy mà.."
Tần Ninh lập tức hỏi: "Sao ngươi đụng phải tên đó?"
"Ngày đó con bị bọn chúng dồn vào đường cùng, không còn cách nào khác phải nhảy núi, con đã mê man dưới đáy vực rất lâu, sau khi tỉnh lại vẫn trôi về phía trước, cuối cùng đụng phải tảng đá đó nên hôn mê..."
"Kim Cổ Lực xuất hiện tại đó, có lẽ vô số cường giả Ma tộc đã được sắp xếp đâu vào đấy khắp tam đại cấm địa rồi, người nào đó trong ngũ đại bá chủ đã cùng những kẻ này bủa vây khắp nơi, lợi dụng Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển để dẫn dụ người khác cùng nhau đi vào".
"Đến lúc đó, kẻ nào đầu hàng thì sống, phản kháng thì chết".
Tần Ninh chậm rãi cất lời: "Ta đã biết tổng quan tình hình rồi, chẳng qua không biết rốt cuộc thái độ của Dịch Hàn Ngọc... như nào thôi".
Dịch Hàn Ngọc.
Tông chủ Cửu Nguyên đan tông, đồ đệ của Trần Nhất Mặc.
Người này là đan sư tài ba nhất Cửu Nguyên Vực, vô cùng đáng gờm chứ không phải như hai tên không tim không phổi Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao kia.
"Nếu là đệ tử của sư huynh Nhất Mặc thì có lẽ sẽ không hợp tác với Ma tộc đâu ạ..."
Lý Nhàn Ngư cho ý kiến.
"Có thể có, có thể không", Tần Ninh day mi tâm, đáp: "Từ lời khai hôm nay của Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ, ta đã hiểu khái quát tình hình trong Thánh Đạo tông rồi, chuyện Đà La cung câu kết với Ma tộc Kim Nguyệt đã là điều chắc chắn, hiện tại còn Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương là chưa biết thái độ ra sao thôi..."
Chắc chắn trong ba phe này sẽ có phe không phải đồng minh của Ma tộc.
Nếu không thì tại sao Ma tộc phải tốn bao công sức để dụ những người này vào tam đại cấm địa chứ?
Thế nhưng cũng chưa có gì chắc chắn cả ba phe đều không phải!
Tần Ninh từ tốn nói: "Dù biết đó là cạm bẫy thì cũng phải nhảy vào!"
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Liễu Văn Truyền đứng kế bên không nói một lời, chỉ tập trung nướng thịt.
Bây giờ nghĩ lại cảnh tượng Tần Ninh mổ bụng Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ mà lòng hắn ta lạnh ngắt, thậm chí hắn ta còn không kìm được mà nghĩ rằng: Nếu mỗi chuyện nướng thịt mà cũng không hợp khẩu vị của Tần Ninh thì liệu mình có bị làm thịt không?
"Tần công tử, ăn một ít đi!"
Lúc này, Liễu Văn Truyền đưa thịt nướng qua, lên tiếng.
Thời Thanh Trúc đi ra lấy thịt nướng rồi lấy bình rượu hồ lô ra, uống một ngụm rượu, cắn một miếng thịt, bờ môi nhỏ nhắn và đỏ mọng dính dầu mỡ, thật là cảnh đẹp ý vui.
Tần Ninh lại gần đống lửa, cũng nhận thịt nướng rồi nhìn về phía Liễu Văn Truyền, hỏi: "Ngươi là đệ tử của thánh địa Thanh Dương đã lâu, có cách gì để kiểm chứng không?”
Liễu Văn Truyền nói trong đau khổ: "Ta chỉ là Tiểu Đế Tôn thôi, nếu như thánh địa Thanh Dương dính dáng tới Ma tộc thì e rằng chỉ có các Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn mới biết được, ta..."
"Chưa kể nếu ngươi không nói thì ta cũng không biết chuyện Đà La cung bắt tay với Ma tộc đâu, người nói ra tin này mà không phải ngươi thì ta đã không dám tin rồi".
Liễu Văn Truyền cảm thán: "Cái năm Ma tộc lộ diện, bọn chúng hùng hổ lắm, hàng vạn năm qua im hơi lặng tiếng, không ngờ lại... vẫn chưa hết hy vọng. Bọn chúng không sợ bị các cường giả của thế lực siêu cấp trong Thượng Nguyên Thiên phát hiện, tiêu diệt chúng một lần nữa sao?"
"Ma tộc mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều..."
Tần Ninh ăn một miếng thịt nướng, bỗng nhướng mày.
Thần kinh Liễu Văn Truyền lập tức căng thẳng như dây đàn sắp đứt, hắn ta vội vàng hỏi: "Dở lắm sao? Dở thì để ta nướng lại..."
Tần Ninh ngẩn người, nhìn hắn ta, dở khóc dở cười: "Không phải do thịt nướng mà là ta chợt nghĩ đến một chuyện thôi".
Liễu Văn Truyền thở phào nhẹ nhõm.
Không phải do hắn ta là được rồi.
"Huyền Không lão nhân là Thượng Nhân năm xưa của động thiên Huyền Nguyệt, sau khi Huyền Không chết, Huyền Nguyệt Thượng Nhân đã kế thừa thế nào?"
Liễu Văn Truyền lập tức trả lời: "Chuyện này kể ra thì rất dài. Hồi đó, Huyền Nguyệt Thượng Nhân nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ Dịch Hàn Ngọc của Cửu Nguyên đan tông, nếu không nhờ có sự ủng hộ của Dịch Hàn Ngọc thì ban đầu nàng ta đã không thể kế thừa trong yên bình rồi".
"Khi đó, động thiên Huyền Nguyệt suýt thì bùng nổ nội loạn. Tuy nhiên, sau hàng vạn năm, thực lực của Huyền Nguyệt Thượng Nhân ngày một mạnh hơn nên không ai trong động thiên Huyền Nguyệt dám nói gì nữa".
Dịch Hàn Ngọc!
Tần Ninh nhướng mày.
Nếu là như vậy thì giả sử Dịch Hàn Ngọc bắt tay với Ma tộc, nói không chừng Huyền Nguyệt Thượng Nhân cũng...
Chương 2527: Cuộc sơ tuyển kết thúc
Tần Ninh ăn thịt nướng liên tục, mày cũng cứ nhíu lại mãi khiến cho tâm trạng Liễu Văn Truyền lo lắng không yên từ nãy đến giờ.
Sau khi ăn xong, Liễu Văn Truyền ở lại hang trông nom Lý Nhàn Ngư.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc thì cùng nhau đi tới một hồ nước ở phía bên kia sơn cốc.
Tần Ninh cởi bỏ áo quần nhuốm máu, ngồi trong hồ nước nhắm mắt trầm tư.
Cứ tưởng Cửu Nguyên Vực là một nơi hòa bình, không có nhiều thông tin liên quan tới Ma tộc chứ.
Nhưng đến khi tìm hiểu cặn kẽ mới phát hiện Ma tộc đáng sợ đến nhường nào.
Lúc trước hắn ít biết thông tin về Ma tộc bao nhiêu, càng chứng tỏ Ma tộc giấu kỹ bấy nhiêu!
Lần này, nếu như mưu kế của Ma tộc thành công thì các thế lực lớn sẽ bảo vệ chúng, giúp chúng lặng lẽ lớn mạnh trong Cửu Nguyên Vực, một ngày nào đó sẽ bất chợt bùng nổ.
Mà đây mới chỉ là tại Cửu Nguyên Vực.
Trong Thượng Nguyên Thiên khổng lồ này có bao nhiêu nơi được Ma tộc dành hàng vạn năm tâm huyết để trù tính?
...
Gió đêm thổi qua ngọn núi vắng vẻ.
Giờ đây, toàn thân Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ lạnh ngắt như xác chết.
Đúng lúc đó, từng tiếng kêu xé gió vang lên
Mấy bóng người đáp xuống đỉnh núi.
"Cứu người trước".
Một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Mấy người lập tức ngồi xuống đỡ hai người lên rồi cho uống đan dược.
Đám mây đen chậm rãi trôi đi, ánh trăng bị che khuất nghiêng mình hắt xuống. Dưới ánh trăng, có một nữ tử đang đứng ở vách đá.
Cô ta mặc một bộ váy sam màu đen làm tôn lên dáng người thướt tha, mái tóc dài xõa sau gáy phất phơ theo gió như yêu ma trong đêm.
Hồi lâu sau, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ tỉnh lại, khuôn mặt cả hai người đều nhợt nhạt đến đáng sợ.
"Đào Chỉ Kỳ!"
Hoàn Khải Minh nhìn thấy nữ tử váy đen thì chậm rãi hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Mấy ngày nay ta không biết có chuyện gì đang xảy ra, vừa hay tin là chạy tới đây ngay!"
Đào Chỉ Kỳ cất giọng lạnh lùng: "Không ngờ hai ngươi lại rơi vào kết cục bi thảm thế này đấy?"
Hoàn Khải Minh im lặng.
Kha Viêm Vũ cũng cúi đầu, không nói gì.
Chẳng thể ngờ được Tần Ninh không giết bọn họ!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đào Chỉ Kỳ hỏi.
Hoàn Khải Minh lập tức trả lời: "Tần Ninh biết cả rồi".
Câu nói này vừa cất lên thì Đào Chỉ Kỳ nhìn chằm chằm vào Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Ta biết".
Hoàn Khải Minh vội vàng phân trần: "Chỉ là mánh khóe của Tần Ninh quá đáng sợ, hai bọn ta không chịu nổi..."
Khi nói đến cuối câu, Hoàn Khải Minh vẫn còn thấy hãi hùng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhớ lại gương mặt của Tần Ninh, hắn ta sởn cả gai ốc.
Đào Chỉ Kỳ tức thì thở hắt ra, lại nói: "Mong rằng các ngươi hiểu hậu quả cho hành động đó sẽ là gì. Ta không có quyền giết các ngươi, nhưng ta nghĩ... đạo tông Mục Hàng và đạo tông Dịch Nhất Phong sẽ biết nên xử lý các ngươi như thế nào đấy".
Đoạn cô ta nói tiếp: "Tên Tần Ninh này không phải người chúng ta có thể đối phó được đâu, cứ giao cho họ đi, cho dù hắn đáng gờm đến đâu đi nữa thì khi đối đầu với Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế tôn cũng chỉ biết bó tay chịu trói thôi..."
"Đi thôi!"
Đào Chỉ Kỳ phất tay một cái, mấy người đưa Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ trong trạng thái thương tích nặng nề rời khỏi đây.
Mấy ngày kế tiếp, vòng sơ tuyển của cuộc tranh tài trong vực như đã bị biến chất hoàn toàn.
Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa - hai vị thánh tử của thánh địa Thanh Dương - đã chết.
Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt - hai thiên kiêu của động thiên Huyền Nguyệt - đã chết.
Đà La Nam, Vạn Hạn, Quý Trường Phong - ba người thuộc Đà La cung - chết oan chết uổng.
Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ của Thánh Đạo tông gần như không toàn thây, sống chết thế nào chưa rõ.
Tin tức ấy lan truyền rộng rãi trong toàn bộ khu vực diễn ra vòng sơ tuyển, và cái tên nổi tiếng nhất không ai khác ngoài Tần Ninh.
Nhưng hắn không quan tâm bên ngoài đang rầm rộ điều gì.
Suốt mấy ngày nay, bốn người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Liễu Văn Truyền và Lý Nhàn Ngư luôn ở trong sơn cốc.
Hằng ngày Tần Ninh nghiên cứu việc tu luyện của bản thân, dạo này Thời Thanh Trúc cũng tập trung tu luyện.
Lý Nhàn Ngư thì liên tục áp chế khí huyết khủng khiếp trong cơ thể với niềm tin có thể sớm ngày ổn định năng lượng, giải phóng sức mạnh của pháp thân.
Một võ giả cảnh giới Chí Tôn mà pháp thân mất tác dụng thì gần như thành một kẻ vô dụng rồi.
Cuối cùng một tháng đã trôi qua.
Các cường giả Đại Đế Tôn trong ngũ đại bá chủ đồng loạt xuất hiện tại nơi thí luyện, đưa các đệ tử trong cuộc huấn luyện trở về.
Đối với một số người, một tháng qua như cơn ác mộng.
Có vài người thì cắm đầu tiến sâu vào cấm địa, chuyên tâm tu luyện, săn nguyên thú kiếm điểm, không quan tâm đến thế giới bên ngoài ra sao.
Ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông là kiểu người như thế.
Loan Vân Tuỳ, Cổ Thần, Thịnh Tử Nhàn, từ khi ba người này vào khu vực sơ tuyển đến nay thì vẫn chưa có tin tức gì về họ.
Nếu lần này không phải tất cả đều phải ra ngoài thì nhiều người thậm chí còn quên mất Cửu Nguyên đan tông còn có ba vị đan tử.
Từng người được đón trở lại bên ngoài thành Tam Cấm.
Qua một tháng, khung cảnh bên ngoài thành Tam Cấm đã thay đổi rất nhiều.
Ngoài thành mọc lên những ngọn tháp cao và những tòa lầu các, không những thế nhiều sân luyện võ cũng được xây dựng.
Mỗi lần cuộc tranh tài trong vực diễn ra là ngũ đại bá chủ lại cho làm mấy cái này.
Phía ngoài thành Tam Cấm là một khu vực rộng lớn, xây tháp, lầu các và võ trường là để tiến hành vòng đấu cuối cùng.
Cảnh giới Đại Thần Tôn.
Và cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Là cấp bậc của các đệ tử thiên tài nòng cốt hiện nay của các thế lực lớn.
Cuộc tranh tài trong vực là một sự kiện vô cùng trọng đại đối với thế lực các nơi, đương nhiên tất cả sẽ được tổ chức một cách hoành tráng rồi.
Giờ phút này, các cường giả siêu cấp Chí Cao Đế Tôn đến từ các thế lực đều đứng trước những ngọn tháp chờ đệ tử của mình trở về.
Lần lượt có đệ tử quay về, tìm vị trí của trưởng bối, bề trên của mình để tập trung lại.
Thánh địa Thanh Dương.
Thánh chủ Thanh Dương Hoa trong bộ trường sam đứng trên đỉnh một ngọn tháp với vẻ mặt hờ hững.
Toàn bộ năm vị phong chủ của các thánh phong xếp hàng, tất cả các trưởng lão cũng yên lặng chờ đợi dưới ngọn tháp.
Đã có một vài đệ tử thánh địa Thanh Dương có mặt tại đây.
Phong chủ Vũ Văn Hoắc của Vô Nhai Phong.
Phong chủ Liêm Trường Sinh của Trường Sinh Phong.
Phong chủ Thi Ngọc của Lạc Nguyên Phong.
Phong chủ Hề Bình Bình của Tú Vân Phong.
Phong chủ Lãnh Tử Duệ của Lãnh Vân Phong.
Giờ đây, cả năm vị phong chủ đều quan sát từng đệ tử hiện ra. Trải qua một tháng huấn luyện, sát khí trên người các đệ tử này đã dày hơn bao giờ hết.
Vốn dĩ đệ tử trong các thế lực bá chủ đều từng trải qua gió tanh mưa máu, giết đạo tặc, vào núi rèn luyện đều là chuyện thường tình.
Nhưng lần này thì khác, lần này là ở trong cấm địa, quan trọng hơn là đối đầu với những thiên kiêu hàng đầu khác.
Tàn khốc hơn, và có ý nghĩa hơn.
"Vạn Tiên Hướng!"
Phong chủ Thi Ngọc nhìn thấy một người thanh niên trong đám đông thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Tiên Hướng là đệ tử cuối cùng của ông ta và cũng là một trong các thánh tử, thiên kiêu các phe tập trung hết vào cuộc thí luyện này, thánh tử chết chẳng có gì lạ.
Thấy Vạn Tiên Hướng còn sống, tâm trạng phong chủ Thi Ngọc mới bình tĩnh trở lại.
"Niếp Như Tuyết!"
Bên cạnh ông ta, Hề Bình Bình cũng nở nụ cười đầy đẹp đẽ khi thấy đệ tử cuối cùng của mình là Niếp Như Tuyết.
Sau khi Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết xuất hiện, các đệ tử khác đồng loạt nhường đường. Hai người đi tới trước mặt năm vị phong chủ rồi cúi người hành lễ.
Thi Ngọc nhìn Vạn Tiên Hướng, không kìm được mà cười mắng: "Cái đứa này, đừng nói là con tìm chỗ ngủ cả tháng trong cấm địa đấy chứ?"
Chương 2528: Trở về
Vạn Tiên Hướng bối rối cười: "Sư tôn à, sao lại người lại nói ngay trước mặt nhiều người thế chứ, cho con chút mặt mũi đi mà..."
Mặc dù hắn ta là một trong ngũ đại thánh tử của thánh địa Thanh Dương nhưng xưa nay không thích tranh đấu, thiên phú vô cùng nổi trội nhưng tu luyện thì... lười biếng lắm.
Không thì thực lực và tiếng tăm của Vạn Tiên Hướng đã nổi bật hơn Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa là cái chắc.
"Cho con mặt mũi thì biết khi nào con mới làm sư tôn nở mày nở mặt đây?"
Phong chủ Thi Ngọc khẽ cười, nói: "Lần này tên nhãi nhà con có lười đến đâu cũng phải đem danh hiệu tốp mười về cho ta đấy!"
Tốp mười!
Nghe thấy câu này, Vạn Tiên Hướng mừng rỡ thấy rõ.
Hai mươi bốn thiên kiêu xuất sắc đã bị Tần Ninh giết bốn người, hai người thì tàn phế, trừ đi chín thì còn lại mười ba mười.
Mười ba người thì chiếm vị trí thứ mười thôi!
Chẳng có gì to tát cả.
Vạn Tiên Hướng lập tức mỉm cười tuyên bố: "Sư tôn yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ đem danh hiệu tốp mười về cho người".
Phong chủ Thi Ngọc vừa nghe vậy đã ngẩn người.
Tên nhãi này có gì đó sai sai.
Thực chất thực lực của hai mươi bốn vị thiên chi kiêu tử cách nhau không tính là lớn.
Trước khi tới đây, ông ta vẫn bảo Vạn Tiên Hướng phải lọt vào tốp mười bằng được, lúc ấy hắn ta còn mặt mày đau đớn, trách ông ta đặt ra yêu cầu quá cao.
Sao bây giờ chịu rồi?
Niếp Như Tuyết đứng bên cạnh không kìm được bật cười.
Tên Vạn Tiên Hướng này biết bảy trên hai mươi bốn vị thiên kiêu đã chết nên xác suất hắn ta giành được danh hiệu tốp mười là rất lớn.
Nếu là trước đây thì kiểu gì tên này cũng nằng nặc không chịu.
Bấy giờ phong chủ Hề Bình Bình cũng nhìn về phía Niếp Như Tuyết, cất lời đầy ngụ ý: "Tuyết Nhi à, đến Vạn Tiên Hướng cũng quyết tâm rồi kìa, con phải phấn đấu nỗ lực đấy!"
"Dạ, thưa sư tôn".
Giữa lúc đó, hai phong chủ Vũ Văn Hoắc và Liêm Trường Sinh chờ hoài chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa đâu, không khỏi nhìn sang Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết, dò hỏi: "Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa đâu?"
Bị hỏi như vậy, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết đều ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào.
Vũ Văn Hoắc là người khôn khéo, nhìn là biết ngay hai người đang giấu giếm điều gì.
"Sao vậy?"
Ông ta vội vàng hỏi.
Thanh Vô Song là con của thánh chủ Thanh Dương Hoa, được sự dạy dỗ của bọn họ nên Vũ Văn Hoắc luôn lấy đó làm hãnh diện.
"Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa chết rồi ạ".
Chết rồi!
Câu nói của Vạn Tiên Hướng như sét đánh ngang tai, nhất thời khiến cho năm vị phong chủ đứng ngây ra như tượng, không nói nên lời dù chỉ một câu.
"Ngươi tận mắt thấy ư?", lúc này phong chủ Liêm Trường Sinh cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh, run rẩy tiến lên.
Có thể nói Lý Tấn Hoa là đệ tử mà ông ta dành tâm huyết cả đời người để dạy dỗ, vậy mà đã chết! Sao có thể?
"Ta tận mắt thấy mà..."
Vạn Tiên Hướng sờ sống mũi.
Thật ra hắn ta không muốn nói ra chút nào.
Nhưng sớm muộn gì các vị phong chủ cũng phải biết thôi.
Để đảm bảo tính công bằng của vòng sơ tuyển, bá chủ năm phe phải giám sát lẫn nhau, không cho phép võ giả cấp bậc Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn vào cấm địa trước khi vòng sơ tuyển kết thúc.
Thế nên đến khúc cuối các phe mới biết số lượng đệ tử đã tổn thất của từng phe.
Lúc này Lãnh Tử Duệ - phong chủ Lãnh Vân Phong - tiến lên, nhìn về phía Vạn Tiên Hướng và hỏi: "Lý Nhàn Ngư đâu?"
Nói tới Lý Nhàn Ngư, nét mặt Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết đều trở nên kỳ lạ.
"Các ngươi nói đi chứ!"
Lãnh Tử Duệ vô cùng sốt ruột.
Mặc dù Lý Nhàn Ngư luôn từ chối bái ông ta làm sư phụ nhưng Lãnh Tử Duệ luôn đối xử với hắn ta như đồ đệ của mình. Nhóc này hướng nội quá, cả buổi không rặn ra nổi một cái rắm, rất dễ bị bắt nạt.
Rốt cuộc là thế nào?
Lúc này, Niếp Như Tuyết lên tiếng: "Lãnh phong chủ, ngài đừng lo lắng, chắc là Lý Nhàn Ngư không sao đâu..."
Chắc là không sao đâu?
Chắc là không sao đâu là thế nào!
Lãnh Tử Duệ vừa định quở trách thì bỗng thấy có một bóng người chậm rãi từ phía trước ngọn tháp cao của thánh địa Thanh Dương đi tới.
Gương mặt hắn ta ẩn chứa đôi phần xấu hổ, gương mặt tuấn tú trông hơi tái nhợt, bước chân cũng hơi loạng choạng.
"Nhàn Ngư!"
Lãnh Tử Duệ vừa nhìn thấy người nọ đã lập tức đi tới trước mặt hắn ta, chỉ vào trán hắn ta và hỏi một cách hùng hổ: "Tên nhóc thối kia, chịu về rồi đấy à?"
Lý Nhàn Ngư thấy ông ta lo lắng cho mình bèn cười đáp: "Để phong chủ lo lắng rồi".
Lãnh Tử Duệ thấy sắc mặt hắn ta nhợt nhạt như thể kiệt sức nghiêm trọng, không khỏi mắng: "Đã bảo ngươi cẩn thận chút, chú ý chút rồi, thế này là sao? Tham gia thi đấu cuộc chiến thứ hạng kế tiếp thế nào đây?"
Lý Nhàn Ngư gượng cười.
Lãnh Tử Duệ gặng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ta nghe nói Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa đều chết rồi? Chết thế nào?"
Lý Nhàn Ngư trả lời ngay: "Việc này kể ra thì dài lắm..."
"Vậy thì kể từng cái một với ta", Lãnh Tử Duệ kéo luôn Lý Nhàn Ngư sang một bên.
Tại một bên khác, phong chủ Vũ Văn Hoắc và phong chủ Liêm Trường Sinh cũng giữ Niếp Như Tuyết và Vạn Tiên Hướng lại, cẩn thận dò hỏi, Thi Ngọc và Hề Bình Bình cũng nghe ngóng.
...
Phía Đà La cung.
Bốn vị cung chủ Đà La cung xếp hàng đứng trước ngọn tháp.
Bốn vị cung chủ Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích, Bàng Lôi kiên nhân chờ đợi năm vị thiếu cung chủ trở về.
Tuy nhiên, thấy đệ tử hàng đầu của các thế lực lớn đều có một hai người trở về trong khi Đà La cung chưa có lấy một ai, bốn vị cung chủ bắt đầu sốt ruột.
"Chuyện gì thế này?"
Dương Bồi Nguyên nhướng mày, hỏi: "Mấy tên Mạc Thành Phong, Dương Hướng làm gì mà còn chưa chịu đi ra?'
"Người đi đón đâu?"
Giữa lúc đó, một nam tử trung niên cảnh giới Đại đế Tôn xuất hiện thật nhanh, hốt hoảng đi tới trước mặt bốn vị cung chủ, mặt mày tái mét.
"Không ổn rồi!"
Nam tử trung niên kia vừa thở hồng hộc vừa báo tin: "Ba vị thiếu cung chủ Đà La Nam, Vạn Hạn, Quý Trường Phong đã chết!"
Câu nói ấy như thiên thạch giáng xuống làm dấy lên cơn sóng thần ngút trời.
Trong lúc nhất thời, bốn vị cung chủ trố mắt nhìn nhau.
Cùng lúc đó, ở vị trí của động thiên Huyền Nguyệt.
Lý Ý Nguyệt và Nguyên Nguyệt Minh cũng phải đối mặt với sự dò hỏi của ba vị thiên chủ.
Ban đầu thấy bên Đà La cung chẳng có lấy một người trong năm vị thiên kiêu trở lại, trong lòng ba vị thiên chủ Huyền Vô Thương, Huyền Vô Âm, Huyền Minh Hoàng còn hả hê lắm.
Nhưng thấy bốn vị thiên kiêu của động thiên Huyền Nguyệt chỉ có Lý Ý Nguyệt và Nguyên Nguyệt Minh là trở về thì bọn họ lập tức không bình tĩnh nổi nữa.
Thiên kiêu đứng đầu nhà khác chết thì họ vui, nhưng nhà mình chết thì là chuyện lớn đấy!
"Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, chết rồi..."
Lúc này, người Huyền Vô Thương run bần bật, nói cũng hơi lắp bắp.
Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?
Không thể nào!
Tâm trạng Lý Ý Nguyệt và Nguyên Nguyệt Minh vô cùng cay đắng.
Lần này có đến bảy vị thiên kiêu bỏ mạng, các phe không hoảng hồn mới là lạ.
Nhưng làm sao để nói tin này ra đây...
Tại nơi tập trung của đệ tử Thánh Đạo tông.
Đạo tông Vũ Mân, đạo tông Giang Tự Như, đạo tông Mục Hàng, đạo tông Dịch Nhất Phong, đạo tông Hoa Linh Lung, đạo tông Âu Dương Chí Dũng, đạo tông Thánh Phi Vũ, bảy vị đạo tông cũng yên lặng chờ đệ tử đi ra.
Hồ Diên Bân xuất thân từ đệ nhất phong và cũng là người mạnh nhất trong số thất đại đạo tử đã an toàn trở về.
Đạo tông Vũ Mân thấy Hô Diên Bân - người từng đi lên từ Đại Vũ Phong, trở thành tín ngưỡng của muôn vàn đệ tử - thì tâm trạng đã khá hơn trông thấy.
"Bân Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đạo tông Vũ Mân hỏi.
Xung quanh không có ai khác, bấy giờ Hô Diên Bân mới tỏ ra rầu rĩ.
"Đạo tông, ta..."
Hô Diên Bân ngập ngừng, hắn ta thật sự không biết nên nói sao cả.
Chương 2529: Ngươi không biết thật ư?
Đạo tông Vũ Mân mỉm cười động viên: "Cứ nói thẳng đi, ta luôn tin ngươi mà".
Trong số bảy vị đạo tử, Hô Diên Bân và Tư Mã Tuyết Thiên đều là đệ tử tinh anh đi ra từ đệ nhất phong Đại Vũ Phong, cuối cùng trở thành đạo tử.
Nhưng Vũ Mân không ưu ái Tư Mã Tuyết Thiên như với Hô Diên Bân.
Hô Diên Bân luôn một lòng hướng về võ đạo, đó là tinh thần thượng võ thuần túy hoàn toàn.
Còn Tư Mã Tuyết Thiên... chưa bao giờ được lòng đạo tông Vũ Mân.
Hô Diên Bân tỏ ra u sầu: "Ban đầu trong vòng sơ tuyển này, đệ tử các tông chia bè kết phái để cùng nhau kiếm điểm, ta cứ tưởng đối thủ của ta sẽ là bốn người Huyền Trung Nguyệt, Thanh Vô Song, Loan Vân Tuỳ, Mạc Thành Phong chứ..."
"Nào ngờ tên Lý Nhàn Ngư của thánh địa Thanh Dương bỗng nhiên bật lên một cách kì lạ".
"Hắn ta đã đánh bại nhóm người Quý Trường Phong, Lý Tấn Hoa, Trác Văn Nguyệt. Tên đó cũng là Tiểu Đế Tôn thất phẩm cơ mà, nhưng pháp thân của hắn ta quá mạnh mẽ, quá lợi hại!"
"Lúc ta nhận được tin tức đó còn định đi khiêu chiến Lý Nhàn Ngư".
"Ai ngờ còn chưa tìm ra hắn ta đã hay tin mấy người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt hợp tác với nhau, bức tử Lý Nhàn Ngư".
"Nhưng bất ngờ hơn là Lý Nhàn Ngư không chết, kết quả mấy người này đều bị một kẻ tên là Tần Ninh giết, tên Tần Ninh đó còn là đệ tử Thánh Đạo tông chúng ta đấy ạ".
Giờ đây, Hô Diên Bân vô cùng sầu não.
Gì vậy trời?
Hắn ta chỉ đơn thuần muốn khiêu chiến Lý Nhàn Ngư thôi mà.
Nhưng chẳng tìm được cơ hội nào cả.
Lúc thì có người thì nói Lý Nhàn Ngư chết rồi, lúc thì có người nói Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt chết rồi, rốt cuộc là thế nào? Hắn ta cũng chả hiểu mô tê gì cả.
Hiện giờ, đạo tông Vũ Mân mặt đờ đẫn, đứng ngây ra tại chỗ, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Cùng lúc đó, Tần Ninh cũng đã trở lại nơi tập trung của đệ tử Thánh Đạo tông.
Ngu Linh Cơ tìm ra Tần Ninh rất nhanh, đi tới bên cạnh hắn.
"Là ngươi giết thật sao?"
Cô ấy ngạc nhiên hỏi.
"Nhiều người rành rành ra đó mà là giả được à?"
Tần Ninh hờ hững đáp.
Ngu Linh Cơ lập tức nhìn xung quanh rồi hỏi: "Ngươi nói cái chết của sư phụ ta có ẩn khuất, rốt cuộc là sao?"
"Tiếp theo đây ngươi sẽ biết thôi!"
Tần Ninh trả lời ngay tắp lự: "Mong rằng đến lúc đó ngươi đừng thất vọng!"
Ngu Linh Cơ ngẩn người.
Vào lúc này, Thánh Phi Vũ bỗng nhiên xuất hiện, lại gần Tần Ninh rồi khẽ quát với ánh mắt chứa đựng sự chất vấn: "Ngươi giết hết sao?”
"Đúng vậy".
Nhất thời trông Thánh Phi Vũ như vừa bất ngờ vừa bất lực, bảo: "Ngươi gây ra họa lớn rồi!"
Tần Ninh đáp trả: "Bọn chúng có thể bao vây Lý Nhàn Ngư, suýt chút nữa đã hại chết Lý Nhàn Ngư thì tại sao ta không thể vây đánh bọn chúng? Có làm trái quy định đâu!"
Vây đánh?
Dùng từ đỉnh đấy!
Thánh Phi Vũ nói ngay: "Đúng là vẫn hợp lệ nhưng chết nhiều thiên kiêu hàng đầu cảnh giới Tiểu Đế Tôn thế này, ai mà nuốt trôi cục tức nổi chứ?"
"Cuộc tranh tài trong vực đã kết thúc, tên nhãi nhà ngươi dám bước ra khỏi Thánh Đạo tông một bước xem, chờ chết đi!"
Ngu Linh Cơ kế bên tiếp lời: "Đạo tông, hắn còn phế Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ nữa..."
Thánh Phi Vũ ngạc nhiên mất một lúc rồi hùng hổ quát: "Vậy thì ngươi có ở lì trong Thánh Đạo tông cũng không thoát khỏi nguy hiểm đâu, Hoàn Khải Minh xuất thân từ đỉnh thứ ba Ngọc La Phong, Kha Viêm Vũ xuất thân từ đỉnh thứ tư Tiên Lâm Phong, ngươi làm vậy là đắc tội hai vị đạo tông rồi..."
"Tên nhãi nhà ngươi coi trời bằng vung quá, coi trời bằng vung quá..."
Bấy giờ, Tần Ninh cười đáp: "Vòng sơ tuyển vốn là một trận chém giết lẫn nhau mà, đệ tử bình thường chết thì không sao còn đạo tử chết thì không ổn à?"
Thánh Phi Vũ nói với vẻ ngán ngẩm: "Nói thì nói thế nhưng trong vòng sơ tuyển lần này chết một người thôi cũng rắc rối lắm rồi, đằng này nghe bảo chết đến bảy người? Lại còn đều là ngươi giết? Ngươi..."
Hắn ta thật sự không biết nói gì nữa.
Tần Ninh nhanh nhảu an ủi: "Không sao đâu!"
Giờ phút này, Ngu Linh Cơ đứng một lên cũng cạn lời thật sự.
Cùng lúc đó, phía Thánh Đạo tông lại có một nhóm đệ tử được đón về.
Nữ tử cầm đầu toát lên sự tươi mát, thoát tục, khí chất trang nhã mà ung dung.
Đào Chỉ Kỳ!
Đạo tử xuất thân từ đỉnh thứ năm Bách Hoa Phong.
Trong thất đại đạo tử, thực lực của Đào Chỉ Kỳ được công nhận là đứng thứ hai, sau Hô Diên Bân.
Chỉ là các đệ tử sau lưng cô ta đang cầm cáng, trên cáng có hai người đang nằm, mặt mày tái nhợt, thở thoi thóp.
Hoàn Khải Minh!
Kha Viêm Vũ!
Hai vị đạo tử!
Chuyện gì thế này?
Một số đệ tử chưa biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt đầy hoang mang, còn một vài đệ tử biết chuyện thì đem đi kể khắp nơi.
Toàn bộ phía Thánh Đạo tông có thể nói là lộn xộn cả lên.
Đến Đà La cung, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt cũng đang truyền tai nhau một tin tức chứ không riêng gì Thánh Đạo tông.
Có hai cái tên được tất cả mọi người nhắc đến nhiều nhất, đó là Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh.
Nhưng chỉ có một nơi là ngoại lệ.
Cửu Nguyên đan tông!
Lúc này.
Trước ngọn tháp của Cửu Nguyên đan tông, đại sư Cừu Dữ Nhân, đại sư Thi Vũ Huyên, đại sư Cố Vân Sinh, đại sư Cảnh Ung, đại sư Lãnh Pha, đại sư Cận Phi Dương, sáu vị đại sư Chí tôn cửu phẩm ngây ngẩn cả người.
Ba người Loan Vân Tuỳ, Cổ Thần, Thịnh Tử Nhàn đứng trước sáu người cũng hoang mang.
Sau khi vào cấm địa, ba người luôn tìm kiếm và giết nguyên thú, có ai gây chuyện thì ba người cũng không quan tâm, giải quyết luôn để kiếm thêm điểm.
Hoặc nếu phát hiện thảo dược quý giá nào trong cấm địa thì chăm chỉ hái, một tháng của họ đã trôi qua như thế.
Nhưng sao bọn họ thành người rừng rồi thế này, không phải đã một tháng rồi sao? Sao cứ như trời sập xuống thế này?
Gì mà Thanh Vô Song chết rồi, Lý Tấn Hoa chết rồi, Huyền Trung Nguyệt chết rồi...
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Có nguyên thú cấp tám, cấp chín hóa điên, trắng trợn tàn sát đệ tử huấn luyện ư?
Cổ Thần trong bộ đan bào nhìn sư tôn mình, đại sư Cừu Dữ Nhân, ở đằng trước, kìm lòng không được mà hỏi: "Sư tôn, rốt cuộc đã có chuyện gì thế ạ?"
Cừu Dữ Nhân vừa bị hắn ta hỏi đã trừng mắt, râu cũng vểnh lên.
"Con còn hỏi ta? Rồi người đi huấn luyện là con hay ta?"
"Con không biết thật à?"
Cổ Thần lắc đầu.
Cừu Dữ Nhân suýt chút nữa đã hộc máu.
Nhà ngươi tham gia vòng sơ tuyển những một tháng, xảy ra chuyện lớn cũng không biết mà còn hỏi ngược lại ta? Ta biết bằng niềm tin à?
Bấy giờ Thi Vũ Huyên cũng nhìn về phía Thịnh Tử Nhàn, hỏi: "Tử Nhàn, chuyện này là sao?"
"Con không biết nữa sư tôn...", Thịnh Tử Nhàn nói trong bất lực: "Con... con toàn săn giết nguyên thú thôi..."
Sáu vị trưởng lão và ba vị đan tử mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hóng chuyện từ người khác!
Cuối cùng, sau khi tìm hiểu sự tình từ những môn phái khác, mọi người càng ngạc nhiên hơn.
"Chết thật rồi ư?"
Loan Vân Tuỳ vô cùng thảng thốt: "Không thể nào..."
Giờ phút này, sáu vị trưởng lão không biết nên khóc hay nên cười nữa đây.
Ba tên đan tử này luyện đan đến ngốc luôn rồi, chẳng để ý gì cả.
Chuyện lớn thế này mà phải nghe người ngoài kể lại mới biết!
Có điều lúc này, tất cả mọi người cả trong lẫn ngoài thành Tam Cấm đều rúng động sau khi nghe những tin tức đó, không ai là ngoại lệ.
Bảy vị thiên kiêu Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa, Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, Đà La Nam, Vạn Hạn, Quý Trường Phong đã bị Tần Ninh giết chết.
Hoàn Khải Minh, Kha Viêm Vũ thì bị Tần Ninh phế bỏ.
Mạc Thành Phong và Dương Hướng thì không rõ tung tích...
Nói dễ nghe là không rõ tung tích, nói khó nghe là chắc bị Tần Ninh lặng lẽ giết chết trong những ngày cuối cùng rồi.
Giờ đây, tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi...
Chương 2530: Thống kê số điểm
Cùng lúc đó, trên năm ngọn tháp cao trăm mét.
Năm người có thực lực mạnh nhất toàn bộ Cửu Nguyên Vực không lộ mặt nhưng lại từ tiếng xôn xao truyền đến từ bốn phương tám hướng biết được chuyện gì đang xảy ra.
Năm tòa lầu các cách nhau khoảng trăm trượng.
Mà lúc này, năm vị Chí Cao Đế Tôn, năm vị cường giả siêu cấp hàng đầu đang trao đổi gián tiếp với nhau thông qua hồn thức...
Đà La Khôn là đại cung chủ Đà La cung, được mọi người công nhận là cường giả mạnh nhất Cửu Nguyên Vực, là Chí Cao Đế Tôn bậc nhất, không ai có thể nghi ngờ thực lực của ông ta.
Lúc này, Đà La Khôn hừ lạnh, lên tiếng: "Thánh Đạo tông có được một đệ tử giỏi đấy!"
Lần này Đà La cung chịu tổn thất nặng nề.
Năm vị thiếu cung chủ chết ba người, hơn nữa đều được khẳng định là đã chết.
Còn Mạc Thành Phong và Dương Hướng thì không rõ tung tích, đến tận bây giờ Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn phụ trách tiếp đón vẫn chưa tìm được người.
Có lẽ cũng chết luôn rồi.
Cứ thế, năm vị thiên kiêu, năm vị thiếu cung chủ của Đà La cung đã chết yểu hết!
Đây là một tổn thất vô cùng nặng nề đối với Đà La cung.
Sắc mặt Huyền Nguyệt Thượng Nhân cũng chẳng thoải mái gì cho cam.
Huyền Trung Nguyệt.
Trác Văn Nguyệt.
Đã chết cả rồi.
Đã thế còn là bị Tần Ninh của Thánh Đạo tông giết chết ngay trước mặt biết bao nhiêu đệ tử.
Vô cùng nhục nhã!
Huyền Nguyệt Thượng Nhân truyền âm bằng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Thánh Vô Khuyết, ngươi đúng là giấu sâu thật đấy, một đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn ngũ phẩm mà lại xuất sắc thế này, sau này đến Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn thì chắc mưu toan trở thành đệ nhất cường giả Cửu Nguyên Vực cũng dễ như trở bàn tay nhỉ".
Lúc này Thanh Dương Hoa cũng có hơi bất ngờ.
Vì đám đệ tử này bắt tay với nhau và đối phó với Lý Nhàn Ngư, còn Tần Ninh thì ra tay giết bọn thiên kiêu này.
Con trai ông ta chết rồi, Lý Tấn Hoa cũng đã chết.
Thế nhưng Lý Nhàn Ngư lại có một vị sư tôn trong Thánh Đạo tông ư?
Đã thế thiên phú còn vượt trội đến mức xứng danh yêu nghiệt, chuyện gì thế này?
Cùng lúc đó, Thánh Vô Khuyết nhìn xuống dưới, cũng dở khóc dở cười.
Tình huống này rốt cuộc là sao đây?
Tần Ninh... đã làm bằng cách nào?
Đến bây giờ tông chủ như hắn ta vẫn không nghĩ ra được.
Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ đều bị Tần Ninh phế bỏ rồi!
Người duy nhất không lên tiếng chính là Dịch Hàn Ngọc.
Ba vị đan tử Cửu Nguyên đan tông chẳng hề biết điều gì, nhưng cũng chính vì sự vô tri đó mà có thể nói ba vị đan tử đã may mắn thoát nạn.
Tuy nhiên, cái chết của bảy vị thiên kiêu tuyệt đỉnh vẫn là điều khó lòng chấp nhận đối với bất kỳ một phe nào.
Đây cũng là lần đầu tiên tổn thất lớn đến như thế trong nhiều lần tổ chức cuộc tranh tài trong vực đến nay.
Ai nấy đều bàn tán.
Sau đó im lặng.
Tâm trạng của mọi người lúc này không được tốt cho lắm.
Dịch Hàn Ngọc chậm rãi cất lời: "Vốn dĩ cuộc so tài ở vòng sơ tuyển đã là dựa vào năng lực cá nhân, chết nghĩa là không có bản lĩnh gì, đáng đời thôi, chỉ thiên kiêu nào có thể sống sót mới được gọi là thiên kiêu".
"Hiện tại có thể bắt đầu tiến hành vòng tỉ thí thứ hai, cuộc chiến thứ hạng được rồi".
Dịch Hàn Ngọc vừa lên tiếng đã khiến nét mặt của các cường giả đứng đầu trở nên khó coi.
Nhà ngươi không có ai chết nên ngươi mới có thể nói những lời đó một cách thản nhiên như vậy.
Tuy nhiên, bọn họ đều biết rằng, Tần Ninh giết nhiều người thế này liệu có phạm quy không?
Không!
Đều hợp lệ cả!
Sở dĩ Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn của bất kỳ phe nào cũng không được nhúng tay vào cấm địa mà ngũ đại bá chủ đã chọn ra, là vì khiến đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Tiểu Thần Tôn được trải nghiệm sự rèn giũa và tranh đấu tàn khốc nhất.
Chẳng qua trước đây toàn là thành phần thiên tài cảnh giới Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn sơ kỳ chết, còn các thiên tài hàng đầu không chết nên ngũ đại bá chủ mới chấp nhận.
Nhưng lần này, tổn thất quá nặng nề khiến các vị cường giả đứng đầu khó lòng chịu để yên.
Tuy nhiên, Dịch Hàn Ngọc nói không sai.
Đã là huấn luyện thì đồng nghĩa với chém giết!
"Tiến hành cuộc tỉ thí tiếp theo đi, thống kê số điểm của từng đệ tử, làm thành một bảng xếp hạng rồi tiến hành cuộc chiến thứ hạng".
Dịch Hàn Ngọc lại lên tiếng: "Ý của mọi người thế nào?"
Câu vừa dứt, mấy người đều không mở miệng nói gì.
Còn nói gì được nữa đây?
Đà La Khôn hừ lạnh: "Giờ mà còn tỉ thí gì nữa? Còn ai có thể làm đối thủ của tên Tần Ninh kia chứ?"
Thánh Vô Khuyết hờ hững đáp: "Cái này thì chưa chắc, Mạc Thành Phong và Dương Hướng vẫn chưa xuất hiện mà..."
Nghe thấy câu này, Đà La Khôn trừng mắt nhìn hắn ta từ xa. Tên khốn kiếp này cố tình đúng không?
Đến tận bây giờ vẫn không tìm ra hai người Mạc Thành Phong và Dương Hướng, nhiều khả năng đã chết trong cấm địa, nguy cơ rất lớn là đã bị Tần Ninh giết.
Dịch Hàn Ngọc nói tiếp: "Nếu chư vị không có ý kiến nào khác thì bắt đầu cuộc tỉ thí thứ hai, cuộc chiến thứ hạng thôi".
Vừa nói xong, hắn ta vung tay lên.
Trong giây lát, một tòa võ trường cùng với những cây cột đá xung quanh bay lên giữa năm ngọn tháp.
Nhiều đệ tử đều ngóng nhìn nó.
Ngay sau đó, một giọng nói cất lên.
"Chư vị đã trải qua sự khắc nghiệt của vòng sơ tuyển, có lẽ đã hiểu cuộc tranh tài trong vực là dịp để các thiên kiêu va chạm với nhau, là trận chiến vào sinh ra tử".
"Hiện tại sẽ thống kê số điểm của đệ tử cảnh giới Đại Thần Tôn và số điểm của đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn, chọn ra một trăm người có số điểm cao nhất rồi tiến hành cuộc chiến thứ hạng cuối cùng!"
"Đại Thần Tôn mạnh nhất là Tiểu Vực Tử!
"Tiểu Đế Tôn mạnh nhất là thủ khoa Vực Tử, là thế hệ thiên chi kiêu tử tối cao mới".
Giờ phút này, đám đông dần dần yên lặng lại.
Cuộc chiến Vực Tử, tới phần chính rồi.
Sau khi Dịch Hàn Ngọc dứt lời, hai vách đá dựng lên sát rìa võ trường khổng lồ.
Hai vách đá cao trăm trượng, bề mặt nhẵn bóng, tỏa sáng nhè nhẹ làm người ta từ trong thâm tâm kính sợ nó.
"Cảnh giới Đại Thần Tôn, cảnh giới Tiểu Đế Tôn, từng người hãy ném Dung Hồn Thạch vào tường Vực Tử, nó sẽ tự động ghi chép thông tin của các ngươi đồng thời thu số điểm của các ngươi, tiến hành xếp hạng, cuối cùng cho thấy một trăm người có số điểm cao nhất".
"Tiếp đó, một trăm người cảnh giới Đại Thần Tôn mạnh nhất có thể khiêu chiến người trước mình, bắt đầu từ người thứ một trăm".
"Đây chính là cuộc chiến thứ hạng cuối cùng của cuộc tranh tài trong vực, mỗi người chỉ được phép khiêu chiến một người trước mình, thắng thì thứ hạng thuộc về người đó, sau khi sửa lại kết quả sẽ tiếp tục khiêu chiến".
"Nếu như thực lực của ngươi đủ mạnh thì hoàn toàn có thể từ thứ hạng một trăm khiêu chiến đến thứ nhất".
Dịch Hàn Ngọc chậm rãi nói: "Mà khi đã khiêu chiến thì không theo quy tắc nào, cảnh giới Đại Thần Tôn không được sử dụng bảo khí Chí Tôn, bảo đan Chí Tôn vượt quá lục phẩm, cảnh giới Tiểu Đế Tôn không được phép sử dụng bảo khí, bảo đan vượt quá thất phẩm".
"Có phe nhận thua thì bên kia phải dừng tay, nếu không ai nhận thua thì một sống một chết".
Quy tắc vô cùng đơn giản.
Nhưng càng đơn giản càng chứng tỏ cuộc tranh tài chân chính mà chính thức bắt đầu thì mức độ tàn khốc sẽ càng lớn hơn nữa.
"Được rồi, bắt đầu đi!"
Dịch Hàn Ngọc lại cất tiếng, hai vách đá tỏa ra vầng sáng mập mờ.
Từng võ giả cảnh giới Đại Thần Tôn, cảnh giới Tiểu Đế Tôn đồng loạt đi tới trước vách đá.
Sau khi từng võ giả cảnh giới Đại Thần Tôn đi tới, ném Dung Hồn Thạch của mình vào, chẳng mấy chốc họ đã thấy những cái tên xuất hiện trên tường Vực Tử.
Nhưng điều mọi người quan tâm không nằm ở chỗ đó.
Võ giả cảnh giới Đại Thần Tôn giành được thủ khoa sẽ trở thành Tiểu Vực Tử.
Nhưng trong cuộc tranh tài trong vực thì mọi người coi trọng thủ khoa Vực Tử hơn, Tiểu Đế Tôn nào sẽ là người giành vị trí thứ nhất?
Giờ phút này, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung lên tường Vực Tử, nhìn những cái tên đang hiện ra.
Bình luận facebook