• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2446-2450

Chương 2446: Sinh Tử Đài bên trong Sinh Tử Cốc

"Không cần phải lo lắng".

Tần Ninh đè tay Lý Vân Tiêu xuống, cười nói: "Biện pháp tốt nhất để giải quyết phiền toái chính là đối diện với phiền toái".

"Ai đến thì giết kẻ đó".

"Một đám đến thì giết một đám, giết đến khi nào bọn họ sợ, bọn họ sẽ còn bám lấy ta nữa sao?"

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên.

Ngươi nói lời này không có vấn đề gì cả, nhưng ngươi có thể giết được sao?

Tiểu Thần Tôn sơ kỳ đấu với Tiểu Thần Tôn đỉnh phong! Chênh lệch quá xa! Lấy thiên phú của Tần Ninh, nếu chịu nhẫn nhịn một chút, đến lúc thành Tiểu Thần Tôn đỉnh phong rồi, Lý Vân Tiêu tin tưởng Tần Ninh có thể tùy tiện trừng trị Mục Huyên.

Nhưng bây giờ... Chẳng qua là từ khi hắn ta biết Tần Ninh đến bây giờ, hắn ta chưa từng thấy Tần Ninh cúi đầu bao giờ cả.

Cho dù đối mặt với đạo tử, Tần Ninh cũng cứng đối cứng chính diện.

Mục Huyên là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, xếp trong hạng 100 ở ngoại môn.

Mặc dù Lý Vân Tiêu mới vừa vào Thánh Đạo tông, cũng không biết thực lực thật sự của Mục Huyên, nhưng chỉ là cảnh giới và danh hiệu này thôi cũng đã đủ để nhìn ra Mục Huyên rất mạnh rồi.

Đám người lần lượt đi về phía Sinh Tử Đài trong Thánh Đạo tông... Vài năm trước Thánh Đạo tông đã ra lệnh cấm chỉ đệ tử đánh đấm, chém giết lẫn nhau.

Tuy lệnh cấm đã ban ra, nhưng vẫn sẽ xảy ra chuyện đệ tử chém giết nhau.

Điều này làm cho Thánh Đạo tông rất nhức đầu.

Vì thế đã lập ra một quy định thế này.

Nếu muốn ra tay thì hãy lên Sinh Tử Đài, sống chết là do mình.

Hai bên đồng ý là được.

Như vậy đã khiến những việc đệ tử chém giết lẫn nhau trong toàn bộ Thánh Đạo tông giảm bớt đi rất nhiều.

Sinh Tử Đài quyết định sống chết.

Ban đầu Sinh Tử Đài chỉ được đặt ở một sơn cốc nhỏ trong Thánh Đạo tông.

Nhưng khi quy định càng ngày càng nhiều.

Phạm vi của Sinh Tử Đài cũng dần dần mở rộng.

Thánh Đạo tông đã thành lập Sinh Tử Cốc.

Sinh Tử Cốc chia ra mấy khu vực, mỗi một khu vực đều xây dựng không ít Sinh Tử Đài, thậm chí hai bên sơn cốc còn có lầu các.

Nơi đây có đệ tử, trưởng lão chuyên môn phụ trách việc hai bên trong cuộc chiến sống còn ký kết khế ước, cùng với bảo đảm cuộc tỷ thí công bằng.

Công bằng này đương nhiên không phải hạn chế đệ tử dùng bảo bối đan dược gì, mà là đề phòng có người khác âm thầm ra tay trợ giúp một phe trong đó.

Lúc này, mười mấy người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Lý Vân Tiêu đi tới Sinh Tử Cốc.

Thấy cảnh tượng trong cốc, mười mấy vị đệ tử đều sửng sốt.

Đây chính là Sinh Tử Cốc của Thánh Đạo tông ư?

Không nói đến việc phạm vi xây dựng khá lớn, hơn nữa còn rất có quy củ.

Lúc này, Mục Huyên ở phía trước dẫn đường vào bên trong sơn cốc, tiến vào bên trong một tòa lầu các.

Không lâu sau, một lão già tóc bạc xuất hiện.

"Vị này chính là Vương Hạo, Vương trưởng lão phụ trách tất cả các cuộc chiến sinh tử lớn nhỏ bên trong Sinh Tử Cốc!"

Mục Huyên cười lạnh nói: "Tần Ninh, nếu ngươi đồng ý đánh một trận sống còn với ta, việc ký kết khế ước là không thể thiếu được".

"Bây giờ nếu hối hận thì hãy để Thời Thanh Trúc vui đùa một chút với mấy người chúng ta, ta có thể cân nhắc để ngươi quỳ xuống cầu xin ta, chuyện này coi như xong".

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Tần Ninh vẫn dửng dưng, không mở miệng.

Thấy Tần Ninh căn bản không để ý đến mình, Mục Huyên vô cùng tức giận.

"Làm phiền Vương trưởng lão giúp hai người chúng ta ký giấy sinh tử".

Lúc này Mục Huyên cũng không chần chờ nữa mà nói thẳng.

Vương trưởng lão kia có mái tóc bạc, tinh thần phấn chấn, dường như không hề để ý đến những chuyện giữa hai người.

Khi hai bên đi vào trong Sinh Tử Cốc, các trưởng lão bên trong Sinh Tử Cốc đều sẽ hòa giải.

Nhưng căn bản là vô ích.

Cứ như thế mãi, Vương Hạo trưởng lão cũng đã trở nên hờ hững.

Muốn đánh một trận sống còn thì cứ đánh thôi, ngăn cản làm gì?

Không có ý nghĩa!

"Các ngươi ở khu vực số một, lôi đài số mười hai".

Giờ phút này Vương Hạo nói thẳng.

Vừa nói vừa dẫn đường.

Mọi người lần lượt đi vào trong sơn cốc.

Chỉ thấy được phía trước sơn cốc rộng lớn xuất hiện hai mươi mấy lôi đài.

Mỗi một lôi đài đều dài rộng trăm trượng, cao hơn mười thước, nhìn vô cùng to lớn khí phách.

"Chính là chỗ đó!"

Vương Hạo chỉ vào một lôi đài trong đó, nói: "Ta cũng không nói nhiều nữa, các ngươi cũng đều hiểu cả rồi".

Không lâu sau có đệ tử lấy hai tờ đơn sinh tử tới.

Mục Huyên không do dự kí xuống.

Tần Ninh cũng không nói gì.

Hai bên đã chuẩn bị xong xuôi, có thể đi lên Sinh Tử Đài.

"Mục Huyên".

Mà vào lúc này, từng bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên trong sơn cốc.

"Đại ca!"

Thấy người cầm đầu kia, Mục Huyên vô cùng vui mừng, kinh ngạc nói: "Đại ca, sao huynh lại đến đây?"

Người kia mặc một bộ quần áo xanh, nho nhã hiền lành, khuôn mặt hơi giống với Mục Huyên, lúc này nhìn về phía Mục Huyên nói: "Đệ có chuyện gì vậy?"

Mục Huyên đi đến bên cạnh đại ca Mục Chước, thấp giọng nói: "Đại ca, bây giờ huynh đã là cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong, tiến thêm một bước chính là Tiểu Đế Tôn, sẽ có thể trở thành đệ tử tinh anh rồi".

"Trong Tuyết Môn của chúng ta có bao nhiêu người Đại Thần Tôn đỉnh phong sắp trở thành đệ tử tinh anh, đệ đều biết".

"Lần này, Tần Ninh đắc tội Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử, huynh là đệ tử nội môn, không thể để xảy ra trận chiến sống còn với đệ tử ngoại môn, nhưng đệ lại có thể".

"Nắm lấy cơ hội này để giết Tần Ninh, Tư Mã Tuyết Thiên nhất định sẽ có ấn tượng với đệ, cũng sẽ biết đến chúng ta, nhất định sẽ giúp huynh tăng lên Tiểu Đế Tôn, giúp huynh trở thành đệ tử tinh anh".

Nghe được những lời này của Mục Huyên, Mục Chước hơi sững sờ, sau đó đi tới trước giúp Mục Huyên sửa lại áo quần, nói: "Cẩn thận một chút".

"Đại ca, huynh yên tâm đi, tên nhóc này mới chỉ là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, Thánh Đạo tông chúng ta mấy chục ngàn năm qua đã từng xảy ra chuyện Tiểu Thần Tôn sơ kỳ chiến thắng Tiểu Thần Tôn đỉnh phong chưa?

Cho dù là mấy vị đạo tử năm đó cũng không làm được".

Lúc này Mục Chước nghiêm nghị nói: "Hắn không ngốc, nếu đã đồng ý giao chiến với đệ thì chắc chắn là có con át chủ bài nào đó".

Mục Chước chỉnh lại quần áo cho Mục Huyên, nghiêm túc nói: "Nhớ lấy, cẩn thận thì hơn".

Giờ phút này Mục Huyên phát hiện ra một viên đan dược ở trong lòng bàn tay của đại ca rơi vào trong tay áo bào của mình.

"Đây là Bạo Huyết Chí Tôn Đan lục phẩm, cho dù là Đại Thần Tôn ăn vào cũng có thể bộc phát ra thực lực của cảnh giới Tiểu Đế Tôn, thời gian không dài, nếu đệ ăn nó thì ít nhất có thể bộc phát ra thực lực của cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ, thậm chí là trung kỳ".

"Đại ca...", "Nghe huynh nói".

Mục Chước nghiêm túc nói: "Nuốt viên đan dược này vào có thể sẽ khiến kinh mạch của đệ nóng như lửa đốt trong suốt một năm, tạo ra ảnh hưởng với việc tu hành của đệ, cho nên huynh chỉ đưa cho đệ để đề phòng, không cần thì đừng ăn".

"Yên tâm!"

Mục Huyên cười nói: "Nhất định đệ sẽ làm thịt tên nhóc này".

Mục Chước khẽ gật đầu.

Mà vào lúc này, Tần Ninh đã đi lên trên Sinh Tử Đài.

"Mục Huyên".

Lúc này Vương Hạo trưởng lão mở miệng nói.

Mục Huyên đi từng bước một lên trên Sinh Tử Đài.

Hai người đứng cách nhau trăm trượng, nhìn lẫn nhau.

Hai bên dưới đài, Thời Thanh Trúc vẫn vô cùng bình tĩnh cầm hồ lô rượu, thỉnh thoảng lại uống một hớp, căn bản không hề lo lắng.

Nhưng trong lòng Lý Vân Tiêu lại rất thấp thỏm.

Mà bên kia, mấy vị đệ tử ngoại môn đi theo Mục Chước, còn có đệ tử ngoại môn đi theo Mục Huyên, khoảng mười mấy người ngồi chung một chỗ.

Vẻ mặt của hai bên đều khác nhau.

"Bắt đầu tỷ thí!"

Lúc này Vương Hạo trưởng lão lạnh nhạt nói.

Khi Vương Hạo trưởng lão vừa dứt lời, xung quanh Sinh Tử Đài xuất hiện từng luồng ánh sáng, một đại trận bao phủ bốn phía, ngăn cản tất cả mọi người ra tay.

"Ta sẽ để cho ngươi trả giá thật lớn vì sự cuồng vọng của ngươi".

Mục Huyên cười lạnh nói.

Mấy ngày nay vùng khác xử lý chuyện, đổi mới giảm bớt, ngày mai khôi phục canh ba, ngắm thông cảm.
Chương 2447: Chênh lệch pháp thân

"Nói nhảm thật nhiều!"

Tần Ninh nhìn về phía Mục Huyên, nói: "Hôm nay ta sẽ không chỉ giải quyết một mình ngươi".

"Ăn to nói lớn thật đấy".

Mục Huyên không ngừng cười lạnh.

Đại ca cũng nghe được tin tức chạy đến, hôm nay cho dù như thế nào hắn ta cũng phải thể hiện thật tốt.

"Bắt đầu đi!"

Mục Huyên nhìn về phía Tần Ninh, giễu cợt nói: "Hôm nay ta sẽ để cho ngươi nhìn một chút xem cái gì mới gọi là võ giả Tiểu Thần Tôn".

Tần Ninh đứng ở tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh.

Ầm...

Chỉ trong phút chốc, pháp thân ngưng tụ bên ngoài cơ thể Mục Huyên.

Nhìn kĩ pháp thân này sẽ thấy nó là một bóng người giống như hắn ta, cũng có không ít người lấy bản thân mình để tu hành võ quyết pháp thân.

Điểm mạnh của nó là ngay từ lúc pháp thân sinh ra đã như là một với tim mình.

Trong nháy mắt, pháp thân của Mục Huyên ngưng tụ, thoát khỏi bản thể.

Pháp thân Thoát Thể vốn là điểm mạnh của võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn.

Lúc này, pháp thân và cơ thể Mục Huyên đứng chung một chỗ, Mục Huyên cầm một thanh đao lớn trong tay, pháp thân cũng cầm một thanh đao lớn.

Hai người như hình với bóng, khí thế cũng thông với nhau.

Cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, sức chiến đấu sau khi pháp thân Thoát Thể đã rất gần với bản thân.

Làm thế nào để phân biệt được bốn cảnh giới Tiểu Thần Tôn, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong?

Chính là dựa vào lực bộc phát của pháp thân để phân chia.

Pháp thân có một phần tư chiến lực của bản thể sẽ là vì sơ kỳ, hai phần tư là trung kỳ, ba phần tư là hậu kỳ, toàn bộ lực lượng chính là đỉnh phong.

Mục Huyên tự nhận là tu hành pháp thân không kém, bản thể và pháp thân hợp tác giết Tần Ninh rất đơn giản.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía pháp thân của Mục Huyên, vẻ mặt vẫn dửng dưng như trước.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Tần Ninh nhìn Mục Huyên, mở miệng nói: "Chuẩn bị xong rồi thì nhận lấy cái chết đi".

"Ngươi tự tìm chết".

Mục Huyên bừng cháy lửa giận, trong nháy mắt đã lao ra.

Nhưng lúc này, Tần Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt không thay đổi.

Pháp thân.

Ngưng tụ ra.

Rồng!

Phượng!

Một con rồng vàng và một con phượng xanh xuất hiện hai bên vai Tần Ninh.

Rồng dài trăm trượng, uy vũ bất phàm, trông rất sống động.

Phượng cao trăm trượng, kiêu ngạo cao quý, khí chất lạnh như băng.

Gào...

Rít...

Tiếng rồng gầm, tiếng phượng kêu đột nhiên vang lên.

Trong phút chốc, hai cơ thể trăm trượng đã lao thẳng tới chỗ Mục Huyên.

Sắc mặt Mục Huyên liền biến đổi, thanh đao trong tay bắn ánh sáng ra bốn phía, trong nháy mắt bùng nổ.

Ầm!

Trong phút chốc, bóng long phượng đã đáp xuống, Mục Huyên chém lưỡi đao ra, ánh đao tới trước long phượng, nhưng ngay lập tức đã bị long phượng nuốt mất.

Giữa hai người, khí Chí Tôn bùng nổ, uy lực pháp thân không phải là cùng một cấp bậc.

Lực bộc phát của pháp thân Mục Huyên tương đối với thực lực bản thân, nhưng... pháp thân khởi bước, khác biệt một trời một vực với pháp thân của Tần Ninh.

Hoàn toàn không phải một cấp bậc.

Giống như là cả hai đều là hai mươi tuổi, Tần Ninh ăn thịt cá lớn lên, Mục Huyên ăn cám bã lớn lên vậy, sức khỏe của hai người cũng sẽ khác nhau rất nhiều.

Ầm...

Tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Cả người Mục Huyên thụt lùi, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, không nói đến việc trên người xuất hiện vết thương, mà pháp thân cũng phải run rẩy.

"Mục Huyên".

Dưới đài, Mục Chước lập tức thay đổi sắc mặt.

Một lần va chạm.

Mục Huyên thất bại thảm hại!

Tại sao chênh lệch có thể lớn như vậy?

Lúc này, thanh đao của Mục Huyên rớt xuống đất, cả người lùi lại, va phải bức tường trận pháp sau lưng, sắc mặt tái nhợt.

Tần Ninh đi ra từng bước một, đến gần Mục Huyên, nhặt thanh đao kia lên.

"Quá yếu..."

Giờ phút này, Tần Ninh lắc đầu nói: "Tiểu Thần Tôn đỉnh phong mà quá yếu..."

Mục Huyên nghe vậy thì đỏ bừng mặt.

Nếu thất bại thì sẽ chết.

Mới chỉ qua một chiêu mà Tần Ninh đã làm hắn ta bị thương nặng.

Đây quả thực là điều không tưởng tượng nổi.

Bạo Huyết Chí Tôn Đan!

Mục Huyên nghĩ đến cái gì đó, ngay sau đó đưa mắt nhìn về phía đại ca Mục Chước, không nói hai lời, nuốt một viên đan dược vào.

"Ta muốn làm thịt ngươi".

Mục Huyên gầm thét, khí thế trong nháy mắt tăng lên.

Lúc này pháp thân của hắn ta cũng vô cùng có linh tính.

Từ dáng vẻ đờ đẫn hóa thành vô cùng có linh tính, cộng thêm khí thế linh động quỷ dị tràn đầy.

Tần Ninh cũng nhìn về phía Mục Huyên.

Ăn đan!

Tăng vọt.

Trò cũ rích!

Tần Ninh cầm thanh đao trên tay, liếc Mục Chước dưới lôi đài một cái.

Đến khi nhìn về phía Mục Huyên lần nữa, ánh mắt Tần Ninh vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng.

"Tư Mã Tuyết Thiên nhỏ mọn, đệ tử của Tuyết Môn cũng không biết chừng mực, chẳng qua là muốn giết Tần Ninh ta, Tiểu Thần Tôn vẫn không đủ, phải để cấp bậc Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn tới, các ngươi là thá gì?"

Vừa dứt lời, pháp thân Chí Tôn của Mục Huyên đã bùng nổ lần nữa, bóng người lao về phía Tần Ninh.

Khí Chí Tôn kinh khủng kia ngưng tụ thành từng đao kình, quanh quẩn xung quanh cơ thể Mục Huyên.

Một tiếng nổ vang lên.

Tần Ninh không hề tránh né, bước ra một bước.

Chỉ trong phút chốc, khí rồng phượng cả người tăng vọt.

Không có võ quyết bùng nổ, mà là lực lượng thuần túy của pháp thân bùng nổ.

Long thân lao thẳng ra.

Từng ánh đao chém lên trên thân rồng, trong nháy mắt đã tan rã.

Lúc này phượng ảnh cũng từ trên trời hạ xuống, hai móng lập tức bắt lấy cả người Mục Huyên.

"Dựa vào đan dược để tăng lên đến thực lực Đại Thần Tôn, nhưng vẫn không đủ".

Tần Ninh vừa dứt lời liền chém đao ra.

"Không!"

Mục Huyên gầm thét, muốn giãy giụa, nhưng lúc này hắn ta phát hiện mình ở trước mặt Tần Ninh lại mềm yếu giống như một đứa bé.

"Ngươi dám!"

Lúc này Mục Chước cũng tức giận bùng nổ.

Tần Ninh tự tìm cái chết.

"Làm sao không dám!"

Vừa dứt lời, lưỡi đao đã xẹt qua.

Một tiếng bịch vang lên.

Cả người Mục Huyên nứt toác.

Pháp thân nổ tung tán loạn.

Bên trong trận pháp, trên Sinh Tử Đài đầm đìa máu tươi.

Lúc này thanh niên mặc đồ trắng như tuyết đã cho thấy vẻ mặt ác liệt của mình.

Mà dưới đài.

Hai mắt Mục Chước đỏ thẫm, mười mấy vị đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn xung quanh vô cùng hoảng sợ.

Mà mười mấy người Lý Vân Tiêu lại trợn mắt há hốc mồm.

Tần Ninh Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, giết chết Mục Huyên Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.

Một chiêu làm Mục Huyên bị thương nặng.

Một chiêu chém chết Mục Huyên ăn đan bùng nổ.

Giải quyết trong vòng hai chiêu, nước chảy mây trôi.

Đây là sức mạnh pháp thân của Tần Ninh.

Pháp thân Long Phượng!

Bọn họ chưa bao giờ thấy qua.

Lúc này, Vương Hạo trưởng lão kia cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Ninh một cái.

Mà lúc này Thời Thanh Trúc lại có thái độ không liên quan đến mình, thậm chí còn cầm hồ lô lên len lén uống một hớp, hài lòng.

Trên đài, trận pháp dần dần tan vỡ.

Vương Hạo nhìn về phía Tần Ninh áo trắng nhuốm máu đang cầm đao đứng, chậm rãi nói: "Tỷ thí kết thúc, Tần Ninh chiến thắng".

Giờ phút này, Mục Chước nhìn về phía Tần Ninh.

Sát khí gần như hóa thành thực chất, khiến cho rất nhiều đệ tử xung quanh không dám thở mạnh.

"Ngươi..."

"Sao nào?"

Tần Ninh mở miệng nói: "Muốn giết ta? Tới đây, Sinh Tử Đài, ký đơn sinh tử tiếp".

Lời nói ngông cuồng của Tần Ninh khiến Vương Hạo trưởng lão sửng sốt, ngay sau đó ho khan một cái nói: "Tần Ninh, không được làm ẩu, tông môn có quy định đệ tử ngoại môn chỉ có thể ký đơn sinh tử với đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn chỉ có thể tỷ thí cùng đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh chỉ có thể tỷ thí cùng đệ tử tinh anh".

Nghe thấy lời này, Tần Ninh ném thanh đao, đi tới mép Sinh Tử Đài nhìn về phía Mục Chước, cười tủm tỉm nói: "Em trai chết, rất tức giận? Muốn giết ta ư? Không thể phá hỏng quy định, nhưng mà..."

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Chắc bên trong Tuyết Môn có không ít đệ tử ngoại môn ưu tú nhỉ? Bảo bọn họ lần lượt lên đây đi, hôm nay có mười người tới thì ta sẽ tiếp mười, một trăm người tới, ta sẽ tiếp một trăm người!"

Hắn vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh như chết.
Chương 2448: Để ta

Lời nói của Tần Ninh đã không phải là Tuyết Môn đối phó với Tần Ninh, mà là người này đang khiêu chiến Tuyết Môn!

Khiêu chiến liên minh đệ tử do một vị đạo tử khai sáng!

Giờ phút này, sắc mặt Mục Chước âm trầm như nước.

Chưa từng thấy một người mới hống hách ngông cuồng như vậy bao giờ, hơn nữa còn chỉ là một đệ tử ngoại môn!

Lúc này đám đệ tử Tuyết Môn ngoại trừ khiếp sợ với cái chết của Mục Huyên ra thì trong lòng vô cùng giận dữ.

"Mục Chước sư huynh, không thể nhẫn nhịn!", một đệ tử ngoại môn căm hận nói: "Mục Huyên bị giết, người này còn ngông cuồng như vậy, thật sự là đáng ghét".

"Tuyết Môn chúng ta đã bao giờ bị chèn ép như thế đâu?"

"Đúng vậy!"

Bên trong Thánh Đạo tông có bảy vị đạo tử, ai nấy đều cao cao tại thượng, đứng riêng một góc trời.

Sáu trong bảy vị đạo tử đã khai sáng ra liên minh đệ tử, đệ tử tạp dịch, ngoại môn, nội môn, tinh anh, thậm chí còn có rất nhiều trưởng lão đều bị liên minh đệ tử cản trở.

Lúc này, sắc mặt Mục Chước vô cùng lạnh lẽo.

"Lý Phong, ngươi đi tìm Tần Mính tới!"

Mục Chước cắn răng nói: "Hỏi xem hắn ta có đến hay không".

"Rõ!"

Một đệ tử bên cạnh Mục Chước khom người gật đầu nói.

Đệ tử kia vội vàng rời đi...

Lúc này, tin tức Mục Huyên bỏ mình đã truyền ra rất nhanh.

Dẫu sao cũng có không ít đệ tử chú ý đến Sinh Tử Đài trong Sinh Tử Cốc.

Mục Chước nhìn về phía Tần Ninh ở trên lôi đài, sát khí ngưng tụ trong mắt.

Nếu không phải Thánh Đạo tông quy định cuộc chiến sinh tử của các đệ tử không thể vượt qua nội môn ngoại môn, hắn ta đã lên đài giết chết Tần Ninh rồi.

Nhưng nhìn Tần Ninh ung dung bình thản đứng ở nơi đó, Mục Chước quả thực không có cách nào khiến mình bình tĩnh được.

Tên khốn kiếp này, tại sao không đi chết đi!

Lúc này, mọi người đang đợi.

Không lâu sau.

Bên ngoài sơn cốc, một nhóm mấy người cất bước tới.

Một thanh niên cầm đầu với cơ thể cao lớn hùng dũng, mọc râu quai nón nhìn rất tục tằng.

Thanh niên kia vác một thanh phác đao trên vai, bước đi hùng hùng hổ hổ.

"Đệ tử ngoại môn, Phác Nguyên, tới chiến!"

Lúc này, Phác Nguyên trực tiếp nhảy lên trên lôi đài, đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.

Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, nói: "Phác Nguyên, chớ làm ẩu, Mục Huyên đã chết trận".

"Ta biết".

Phác Nguyên nhìn Mục Chước một cái, nói: "Mục Huyên xếp hạng chín mươi sáu ở ngoại môn, Phác Nguyên ta xếp hạng tám mươi mốt, mạnh hơn hắn không ít, Mục Chước sư huynh đừng giận dữ nói với ta như thế, chúng ta đều là người của Tuyết Môn, nên giúp đỡ Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử mới phải".

"Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn thôi mà cũng dám diễu võ dương oai đến mức này, thật sự là đáng chết".

"Phác Nguyên ta đồng ý đánh một trận, dù phải trả giá bằng tính mạng".

Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, trong lòng rất không thoải mái.

Đúng là thực lực của Phác Nguyên mạnh hơn Mục Huyên, nhưng hắn ta không cho rằng Phác Nguyên có thể thắng được Tần Ninh.

Người này cũng không phải trong hệ phái của hắn ta.

"Nếu đã thế thì tùy ngươi vậy!", Mục Chước không nói thêm gì nữa.

Tần Ninh nhìn người tới, khẽ mỉm cười nói: "Đừng vội ký giấy sinh tử, còn có người tiếp theo mà".

"Người kế tiếp không có cơ hội đâu".

Phác Nguyên hướng mũi đao xuống đất, nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Bởi vì ngươi sẽ chết ở trong tay ta".

Lúc này, Vương Hạo trưởng lão nhìn hai người một cái, thở dài.

Đều là những thiên tài trong đám đệ tử ngoại môn, chết một người đều là tổn thất lớn đối với tông môn.

Nhưng bây giờ ông ta cũng coi như nhìn ra một ít manh mối.

Muốn thay đổi rất khó.

"Ký giấy sinh tử, bắt đầu đi".

Vương Hạo trưởng lão dứt lời, cũng không nói thêm nữa.

Hai người lần lượt ký kết giấy sinh tử rồi quay về bên trong Sinh Tử Đài, trận pháp cũng được mở lại.

Lúc này, hai người đứng đối diện nhau.

Tần Ninh nhìn về phía Phác Nguyên bằng ánh mắt bình tĩnh.

Lúc này Phác Nguyên cầm phác đao trong tay, phác đao tỏa ra từng luồng ánh sáng chói lóa, mơ hồ có màu máu chuyển động.

Mà pháp thân cũng hiện lên.

Đao!

Pháp thân của Phác Nguyên là một thanh phác đao, có mấy phần tương tự với phác đao trong tay.

"Chọc giận Tuyết Môn, ngươi sẽ không có chỗ đặt chân ở ngoại môn đâu".

Phác Nguyên quát khẽ một tiếng, thanh đao trong tay lập tức chém ra.

Ầm...

Trong phút chốc, pháp thân của Tần Ninh cũng xuất hiện lần nữa.

Pháp thân Long Phượng!

Một con rồng một con phượng vẫn vô cùng dũng mãnh giống như vừa rồi.

Khí thế làm người ta sợ hãi bộc phát.

Thân rồng quanh co, mình phượng hùng vĩ.

Một con rồng một con phượng, trong nháy mắt xông ra.

Phác Nguyên vung đao xuống, thanh đao pháp thân cũng lập tức chém ra theo lưỡi đao này.

Gào!

Một tiếng gầm nhẹ vang lên.

Thân rồng của Tần Ninh lao ra, cắn một cái.

Keng!

Lúc này pháp thân của Phác Nguyên đã bị miệng rồng cắn chặt.

Giờ phút này, sắc mặt Phác Nguyên liền biến đổi.

Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, phượng ảnh lập tức lao ra, hai móng quặp xuống, nhấc cả người Phác Nguyên lên.

Một tiếng xoẹt đột nhiên vang lên.

Cả người Phác Nguyên bị xé rách trong nháy mắt, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt sân.

"Má ơi!"

Những tiếng kêu hoảng sợ vang lên.

Phác Nguyên bỏ mình.

Mục Chước lại không thay đổi sắc mặt.

Tên khốn này tự cho là đúng, đáng chết.

Mà lúc này một bóng người đi ra sau lưng hắn ta, run rẩy nói: "Mục Chước sư huynh, Tần Mính đã tới..."

Mục Chước cau mày lại.

Tần Mính coi như là người của hắn ta, xếp hạng bảy mươi hai ở ngoại môn, cao hơn Mục Huyên không ít.

Nhưng nhìn tình huống này, sợ rằng Tần Mính cũng không được.

"Để cho hắn..."

Mục Chước mới vừa nói xong, xoay người lại nhìn, sắc mặt lại tái xanh.

Lúc này Tần Mính mặc một bộ áo lam, hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hắn ta vừa mới tới liền thấy Tần Ninh xé Phác Nguyên, đã bị dọa sợ choáng váng.

"Vô dụng".

Mục Chước khẽ quát.

Tần Mính kia kịp phản ứng, lập tức run rẩy đi tới bên cạnh Mục Chước, cầu khẩn nói: "Mục Chước đại ca, mặc dù ta mạnh hơn Phác Nguyên một ít, nhưng tên Tần Ninh kia còn có thể xé xác Phác Nguyên, ta căn bản không phải đối thủ của hắn".

Mục Chước thấy một màn vừa rồi, đương nhiên cũng biết Tần Ninh mạnh mẽ, vốn cũng không có ý định để cho Tần Mính lên, nhưng thấy dáng vẻ bây giờ của Tần Mính cũng vô cùng giận dữ.

Đồ không có tiền đồ!

Vậy mà đã sợ?

Làm sao lọt vào hạng 100 ngoại môn được vậy!

Nhưng bây giờ thực lực qua hai trận chiến của Tần Ninh đã đủ để nhìn ra cho dù người này chỉ ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, nhưng nhờ có pháp thân mạnh mẽ, căn bản không sợ bất kỳ thiên tài nào.

Mười mấy người đứng đầu đám đệ tử ngoại môn đương nhiên đều là yêu nghiệt, nhưng một đệ tử nội môn như hắn ta lại không có quyền sai sử những người đó.

Hơn nữa, trong đám đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn cũng chỉ có hai người xếp trong hạng 10, nhưng hai người kia đều sắp vào cảnh giới Đại Thần Tôn, tuyệt đối là nhân vật nòng cốt, sao có thể nghe lời Mục Chước chứ?

Lúc này Tần Ninh đứng ở trên Sinh Tử Đài, nhìn về phía Mục Chước, cười nhạt nói: "Tuyết Môn không được rồi, chỉ có thế này thôi hả?"

Giờ phút này, trong mắt Mục Chước gần như phun ra lửa.

Thấy một màn này, Tần Ninh liền mỉm cười.

"Vương trưởng lão, nếu như có người không nhịn được sát khí muốn ra tay với ta, ta có thể trực tiếp trả đũa, giết đối phương cũng không sao chứ?"

Vương Hạo nhìn Tần Ninh một cái, nhàn nhạt nói: "Có thể".

Lời này đã chọc giận Mục Chước.

Bản thân hắn ta là Đại Thần Tôn đỉnh phong, cho dù thực lực của Tần Ninh là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, nhưng muốn giết hắn ta ư? Nói vớ vẩn!

Tên vô liêm sỉ này quá kiêu ngạo.

"Để ta!"

Vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
Chương 2449: Chử Viên hạng 10 ngoại môn

Khi tiếng nói kia vừa dứt, mọi người đều đưa mắt nhìn lại.

Từ khi Mục Huyên bị giết đến Phác Nguyên bị giết, càng ngày càng nhiều đệ tử biết chuyện ở đây, tin tức một truyền mười mười truyền trăm, cũng càng ngày càng nhiều người đến.

Trong khoảng thời gian này, dĩ nhiên là có không ít người lấy được tin tức, rối rít chạy tới.

Lúc này, Mục Chước nhìn thấy người tới, nhíu mày lại.

"Chử Viên!"

Mục Chước nhìn về phía Chử Viên, nhích lại gần, thấp giọng nói: "Pháp thân của người này vô cùng mạnh mẽ, nhưng nếu ngươi ra tay thì chắc chắn sẽ có thể giết được hắn".

Nghe thấy lời này, Chử Viên nhìn Mục Chước một cái, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Mục Chước đúng là đệ tử nội môn Đại Thần Tôn đỉnh phong, nhưng bàn về thiên phú, Chử Viên cảm thấy mình mạnh hơn hắn ta.

Chỉ là bây giờ cảnh giới của người này cao hơn thôi.

Chử Viên tin chắc mình sẽ đến cảnh giới Đại Thần Tôn và vượt qua Mục Chước, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.

"Ta biết rồi".

Chử Viên lạnh nhạt nói.

Giờ phút này, xung quanh đều ồn ào hẳn lên.

Chử Viên đã tới.

"Hạng mười ngoại môn, Chử Viên sư huynh".

"Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, hai người Mục Huyên, Phác Nguyên kia so với hắn ta thì chỉ yếu như sên thôi".

"Rốt cuộc tại sao tên Tần Ninh này lại trêu chọc người của Tuyết Môn vậy?"

Chử Viên cũng là đệ tử bên trong Tuyết Môn, hơn nữa còn là đại diện cho đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn, địa vị rất cao.

Ngay cả người này đều tự mình ra tay, đồng ý lên Sinh Tử Đài đánh một trận sống còn với Tần Ninh, rốt cuộc tên Tần Ninh này đã làm chuyện tày trời gì vậy?

Lại khiến Tuyết Môn căm thù hắn như thế!

Lúc này, Chử Viên cũng không nói nhảm, mà đi tới trước người Vương Hạo trưởng lão, trực tiếp ký giấy sinh tử, sau đó đi lên trên Sinh Tử Đài.

"Người thứ ba..."

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Tiếp theo còn có ai nữa?"

"Không có tiếp theo".

Lúc này Chử Viên đứng chắp tay, vô cùng kiêu ngạo nói: "Ta chính là người cuối cùng, người sẽ giết ngươi".

"Vừa rồi Phác Nguyên cũng nói như vậy..."

Nghe thấy lời này, Chử Viên cười nhạo một tiếng.

Phác Nguyên?

Tư cách xách giày cho hắn ta cũng không có.

Cho dù đều là cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, nhưng sự chênh lệch giữa người này với người khác cũng rất lớn.

Trong bảng xếp hạng 100 người đứng đầu ngoại môn đều là cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, nhưng vì sao lại vẫn phân chia cao thấp?

Là bởi vì cảnh giới giống nhau, nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực!

Cảnh giới giống nhau.

Nhưng phát triển lại khác nhau… Lúc ở cảnh giới trước đã có những phương pháp tu hành pháp thân khác nhau, cho nên sẽ xuất hiện tình huống thực lực không giống nhau.

"Như vậy quá tốt".

Lúc này Tần Ninh đứng ở trên Sinh Tử Đài.

Trận pháp xuất hiện xung quanh hai người.

Mục Chước đứng ở phía dưới, ánh mắt lạnh lùng.

Chử Viên đã đi lên, chắc là có thể được.

Cho dù như thế nào, thấy Tần Ninh còn sống, hắn ta sẽ cảm thấy vô cùng phiền lòng.

Lúc này đã có mấy trăm đệ tử tụ tập ở bốn phía Sinh Tử Đài.

Trong đám người, hai bóng người đứng cùng với nhau.

Một nam một nữ.

Người đàn ông nhìn phong lưu hào phóng, cô gái kia trông lạnh lùng sắc sảo.

Hai người đứng cùng với nhau mang đến cảm giác trai tài gái sắc.

"Lâm Hiên, ngươi có thể thắng được Tần Ninh này không?", cô gái lạnh nhạt nói, giọng nói rất dễ nghe.

"Không biết..."

Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Ta không nhìn ra hắn nông sâu thế nào, nếu như hắn giết Phác Nguyên đã là dùng hết toàn lực, vậy thì ta có thể thắng hắn, nhưng nếu không thì khó mà nói".

Nghe thấy lời này, cô gái liền đưa mắt nhìn về phía thanh niên.

"Đừng nhìn ta như thế, Lý Thi Dao, tự ngươi nói xem ngươi có thắng được không?"

Lâm Hiên không nhịn được nói: "Dù sao cũng không nhìn rõ được".

Lý Thi Dao không nói gì.

"Nghe nói là đệ tử mới, lúc kiểm tra đã đột phá từ Đại Thiên Tôn hậu kỳ đến Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, người này không đơn giản".

Lâm Hiên, xếp thứ nhất ngoại môn.

Lý Thi Dao, xếp thứ ba ngoại môn.

Có thể nói ở ngoại môn, hai người này là thần tượng trong lòng rất nhiều đệ tử ngoại môn.

Ba hạng đầu của ngoại môn, mỗi một người đều là thiên tài yêu nghiệt, ở cảnh giới Đại Thần Tôn.

Lúc này, hai người không nói gì nữa mà tiếp tục nhìn về phía võ đài.

Tần Ninh và Chử Viên đứng yên giữa Sinh Tử Đài.

"Pháp thân rất mạnh..."

Chử Viên cười lạnh nói: "Vậy ta sẽ xem rốt cuộc pháp thân của ngươi mạnh đến thế nào!"

Ầm…

Vừa dứt lời, khí thế kinh khủng trong cơ thể Chử Viên đã bộc phát ra.

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều cảm thấy pháp thân của Chử Viên ngưng tụ, thoát khỏi bản thể.

Đó là một ngọn núi xanh cao trăm trượng.

Ngọn núi kia nối liền với cơ thể, uy nghiêm hùng vĩ không diễn tả được, khiến trong lòng người ta phải kiêng dè.

Lúc ngọn núi xanh xuất hiện, mặt ngoài có từng khí Chí Tôn ngưng tụ, ở trong mắt tất cả mọi người, ngọn núi cao trăm trượng này lại như nặng vạn quân.

Pháp thân Thanh Sơn!

Võ giả cảnh giới Chí Tôn ngưng tụ ra hàng ngàn hàng vạn loại pháp thân, pháp thân hình dáng gì cũng tồn tại, bất kể là pháp thân gì thì lúc tu hành đến mức đỉnh phong đều là mạnh nhất.

Pháp thân không có mạnh yếu.

Quan trọng ở võ giả tu luyện pháp thân.

Lúc này, pháp thân Thanh Sơn ngưng tụ, khí thế của Chử Viên thay đổi trong nháy mắt.

Như đứng trên đỉnh núi, kiêu ngạo nhìn trời đất.

Khí chất chỉ có mình ta tràn ngập.

Trong hơn mười ngàn đệ tử ngoại môn, Tiểu Thần Tôn đỉnh phong có hơn ngàn người, xếp hạng thứ mười trong hơn ngàn người này dựa vào cái gì? Là thực lực!

"Không tồi".

Tần Ninh nhìn một cái, chậm rãi gật đầu.

Đúng là không tệ.

Pháp thân của Chử Viên ở trong mắt hắn đã được gọi là cấp bậc thượng đẳng.

Thông suốt toàn cơ thể, khí thế thâm trầm mênh mông.

Đáng tiếc lại gặp phải hắn.

Ầm!

Chử Viên bước ra một bước, mặt đất Sinh Tử Đài dưới chân sụp đổ từng viên đá một.

"Vạn Sơn Quyết!"

Chử Viên khẽ quát một tiếng, hai tay làm pháp quyết.

"Vạn Trọng Sơn Áp Đỉnh!"

Vừa hét lên.

Núi xanh trong nháy mắt đã hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh, lao thẳng về hướng Tần Ninh.

Ầm…

Sinh Tử Đài không ngừng chấn động.

Cả người Tần Ninh bị núi xanh đè xuống, mặt đất nổ tung tóe.

Tất cả mọi người đều biến sắc, vẻ mặt đờ đẫn.

Chử Viên thật là mạnh.

Hạng mười ngoại môn.

Danh bất hư truyền.

Vừa rồi cho dù là Mục Huyên hay là Phác Nguyên vừa ra tay đã bị Tần Ninh áp chế, trực tiếp làm thịt.

Nhưng bây giờ, Chử Viên lại có thể ra tay khống chế Tần Ninh.

Đây chính là thực lực khác biệt.

Mấy người Lý Vân Tiêu thấy một màn này, sắc mặt đều biến đổi.

"Thời Thanh Trúc, Tần Ninh không sao chứ?", Lý Vân Tiêu thấp thỏm nói.

"Không sao, yên tâm đi".

Thời Thanh Trúc nhấp một hớp rượu, nói: "Dù sao hắn sẽ không thua, nói không chừng còn đang mượn cơ hội này để rèn luyện mình..."

Nghe thấy thế, vẻ mặt đám người Lý Vân Tiêu đều vô cùng kì quái.

Rèn luyện mình?

Tần Ninh mới vừa tăng cấp không bao lâu, rèn luyện cái gì?

Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: "Dù sao hắn tu luyện cũng không giống chúng ta, không thể nhìn nhận theo lẽ thường được!"

Thời Thanh Trúc tự cảm thấy như vậy.

Tần Ninh có thể rất lâu không tăng cấp, cũng có thể tăng lên rất nhiều chỉ trong nháy mắt.

Theo lý mà nói đây là điều đại kỵ của võ giả.

Nhưng lần nào Tần Ninh cũng đều làm như vậy mà không thấy xảy ra vấn đề, con đường tu hành của hắn chỉ có chính hắn biết.

Nhưng mà ở trong mắt Thời Thanh Trúc, cũng chỉ có hắn mới có thể làm như vậy, nhữngQ người khác làm thế thì đã sớm xong đời rồi.

Dẫu sao người đàn ông mà mình thích ưu tú như thế đấy!
Chương 2450: Chẳng có thể đánh được một chiêu nào

Lúc này, ngọn núi xanh nặng như vạn quân, hạ xuống người Tần Ninh để áp chế hắn.

Mặt sân đá dưới chân Tần Ninh sụp đổ.

Lúc này vẻ mặt Chử Viên vô cùng lạnh lùng.

"Sơn Băng Áp Đỉnh!"

Những tiếng ầm ầm vang lên.

Núi xanh vỡ vụn ra, cả người Tần Ninh bị núi xanh bao trùm, từng cục đá lớn chất đống một chỗ, giống như ngưng tụ thành một mộ phần bằng đất vậy.

Cả người Tần Ninh biến mất không thấy.

Lúc này Chử Viên cau mày lại.

Xung quanh, không ít đệ tử đều bàn luận sôi nổi.

Các đệ tử Tuyết Môn thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chử Viên gia nhập Tuyết Môn, là tượng đài của các đệ tử ngoại môn trong Tuyết Môn.

Nếu hắn ta ra tay còn không được nữa thì chỉ có thể mời người kia ra tay thôi.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh đã bị áp chế.

Lúc này bàn tay đang siết chặt của Mục Chước cũng chậm rãi mở ra.

Tên Tần Ninh này! Cuối cùng vẫn chưa yêu nghiệt đến mức không có cách nào khống chế được.

"Còn nữa không?"

Mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trên Sinh Tử Đài.

Khi giọng nói kia vang lên, từng cục đá xanh vỡ vụn, bóng người Tần Ninh đi ra trong đống đá, nhìn về phía Chử Viên, cười nói: "Pháp thân Thanh Sơn, cũng được, còn có cái gì lợi hại hơn nữa không?"

Giờ phút này, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Vẻ mặt của Chử Viên cũng trở nên đờ đẫn.

Không chết! Làm sao có thể! "Lại ra chiêu lợi hại hơn đi!"

Tần Ninh phủi bụi trên người, lạnh nhạt nói: "Vừa rồi ta cảm thấy tương đối thoải mái, vậy mà ngươi lại kết thúc, chút áp lực này còn chưa đủ để giết ta đâu".

Một tiếng răng rắc vang lên, Chử Viên siết chặt hai nắm đấm.

Tần Ninh quá vô liêm sỉ rồi.

Ầm! Một tiếng nổ vang lên.

Những tảng đá xanh kia trong nháy mắt đã tụ tập lại một chỗ, xuất hiện ở sau lưng Chử Viên lần nữa.

Ngọn núi xanh trăm trượng vẫn uy vũ bất phàm.

Cả người Chử Viên đã tỏa ra sát khí.

"Xem ra, ngươi cũng chỉ là khoe tài ngoài miệng thôi".

Chử Viên hét lên một tiếng, bàn tay nắm chặt.

Núi xanh đá lớn trong nháy mắt đã cắt ra thành từng tảng đá hình lập phương vuông vức.

Tảng đá xanh vuông vức kia giống như một bức tường vậy, trong chớp mắt đã lao đến xung quanh người Tần Ninh.

Từng tảng đá xanh vỡ ra.

Lực bộc phát kinh khủng lan tràn.

Đá xanh hóa thành bức tường phong ấn, chặn lại tất cả đường lui của Tần Ninh.

Ầm… ầm ầm ầm! Từng tiếng ầm vang lên, cả người Tần Ninh dần dần bị nhốt lại.

Giờ phút này, ánh mắt Chử Viên vô cùng kiên định.

"Phong, Vạn Thạch Trận".

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Khuôn mặt mọi người đều tỏa sáng.

Tất cả mọi người run lên.

Trong đại trận đá xanh kia, từng bức tường đá ngưng tụ ra từng phong ấn, hoàn toàn bao vây lấy cơ thể Tần Ninh.

Mà lúc này, cách đó không xa, Lâm Hiên và Lý Thi Dao trong đám người cũng vô cùng kinh ngạc.

"Pháp thân Thanh Thạch của Chử Viên này lại mạnh hơn chút rồi, Vạn Thạch Trận đã thành công dung hợp với sức mạnh pháp thân...", Lâm Hiên kinh ngạc nói: "Không tầm thường".

"Nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của ngươi".

Lý Thi Dao ở bên cạnh cười nói: "Có điều bây giờ xem ra có lẽ hắn ta có thể leo lên đến hạng thứ bảy".

"Ừ".

Hai người cũng vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Chử Viên.

Đại trận đá xanh bao phủ lấy cơ thể Tần Ninh, ở đó, từng vách đá bộc phát ra lực đè nén kinh khủng, cứ như muốn hoàn toàn ép nát cả người Tần Ninh vậy.

Khí thế kinh khủng khiến lòng người ta rét lạnh.

"Haiz...", nhưng đúng vào lúc này, bên trong đại trận đá xanh, một tiếng thở dài vang lên.

"Quá thất vọng".

Giọng nói kia vừa dứt, đột nhiên.

Bên trong đại trận đá xanh tỏa ra ánh sáng vàng ngập trời, thần long màu vàng bộc phát ra, thân rồng xông ngang đánh thẳng, từng vách đá hoàn toàn nổ tung.

Ngay sau đó, chỉ thấy một con phượng hoàng màu xanh phóng lên cao.

Từng vách đá tiếp tục sụp đổ.

Mà vào lúc này, những vách đá kia cũng đã sụp đổ thành bột phấn.

Sắc mặt Chử Viên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Ở bên trong đại trận đá xanh, Tần Ninh đi ra từng bước một, nhìn về phía Chử Viên, lắc đầu nói: "Pháp thân Thanh Thạch của ngươi ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn đã thoát thể ngưng tụ, nhưng sức chiến đấu bùng nổ ra vẫn cách viên mãn ít nhất là ba phần, thật sự khiến cho người ta phải thất vọng".

"Cho tới bây giờ, ta mới chỉ sử dụng sức mạnh pháp thân, thậm chí còn chưa dùng võ quyết, nhưng lại chẳng có thể đánh được một chiêu nào".

Tần Ninh vừa nói vừa phủi bụi trên quần áo, pháp thân phượng hoàng màu xanh kia trong nháy mắt đã đáp xuống, xông thẳng về phía Chử Viên.

"Không!"

Chử Viên gầm thét một tiếng.

Nhưng mà đã xong rồi.

Pháp thân bị phá hủy, có thể nói hắn ta đã bị thương nặng, bây giờ pháp thân của Tần Ninh đánh thẳng tới, hắn ta không còn sức để phản kháng.

Bịch một tiếng.

Trên Sinh Tử Đài, máu tươi đầm đìa.

Một giây trước đám đệ tử của Tuyết Môn còn vô cùng mừng rỡ, giờ phút này đã hóa thành sợ hãi! Quá kinh khủng.

Chử Viên cứ thế mà chết.

Pháp thân Thanh Thạch mạnh như vậy, trong nháy mắt đã bị Tần Ninh phá hủy.

Hơn nữa, đúng là đến bây giờ Tần Ninh căn bản chưa sử dụng một võ quyết nào cả.

Chỉ đơn giản là sử dụng pháp thân để chiến đấu! Loại cảm giác này quá làm tổn thương lòng tự trọng của người khác! Giống như… người ta còn chưa dùng hết sức mà ngươi đã ngã xuống, còn ngã dứt khoát như vậy.

Lúc này, Tần Ninh đứng ở trên Sinh Tử Đài, vẻ mặt bình tĩnh.

Xung quanh, không có ai mở miệng.

Giờ phút này Tần Ninh cũng không biết làm sao.

Hắn cũng không muốn thể hiện ra sức mạnh của pháp thân đâu.

Nhưng mà không có cách nào.

Trước khi đi tới Thánh Đạo tông, hắn đã tu hành một võ quyết.

Võ quyết Chí Tôn tứ phẩm, Băng Hoàng Nguyên Thiên Chưởng và Kim Long Hóa Vũ Quyền, mỗi một bộ đều có chín thức.

Nhưng mà… đó là để thích ứng với cảnh giới Đại Thiên Tôn.

Kết quả không cẩn thận tiến vào cảnh giới Tiểu Thần Tôn võ quyết Chí Tôn ngũ phẩm, nhưng cũng phải mất thời gian để ôn lại.

Không có thời gian.

Cho nên không có biện pháp nào khác, hắn chỉ có thể lấy pháp thân để giao chiến.

Xem ra sau này phải lựa chọn một bộ võ quyết có thể trực tiếp bùng nổ từ cảnh giới Tiểu Thần Tôn đến Chí Cao Đế Tôn rồi.

Mà lúc này, trận pháp bốn phía lại mở ra lần nữa.

Tần Ninh vẫn không đi xuống.

"Trong đám đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn, Chử Viên là mạnh nhất sao?"

Tần Ninh nhìn về phía Mục Chước, cười nói: "Không còn ai xuất chiến nữa sao?

Đường đường là Tuyết Môn cũng chỉ như vậy thôi".

Lời này trong nháy mắt đã khiến cơn giận trong lòng đệ tử Tuyết Môn tăng vọt.

Từ trước đến giờ đều là Tuyết Môn đệ tử khi dễ những người khác, từ lúc nào mà những người khác lại có thể khi dễ Tuyết Môn đệ tử?

"Tần Ninh, chuyện này chưa xong đâu!"

Giờ phút này vành mắt Mục Chước như sắp nứt ra.

"Chưa xong đâu?

Vậy lúc nào mới xong?"

Tần Ninh tỏ vẻ phiền phức nói: "Muốn tới thì tới nhanh đi, ta không có nhiều thời gian để lãng phí với các ngươi đâu, chỉ là một Tuyết Môn thôi, tính là cái thá gì chứ?

Ta nói lời này đủ ngông cuồng rồi chứ?

Còn chưa tới giết ta ư?"

Giờ phút này, đệ tử Tuyết Môn đều vô cùng giận dữ.

Hiển nhiên Tần Ninh đang cố ý nói ra những lời này để kích thích bọn họ.

Nhưng hết lần này tới lần khác… bọn họ lại không có biện pháp gì.

Mục Huyên chết.

Phác Nguyên chết.

Chử Viên chết.

Ba vị Tiểu Thần Tôn đỉnh phong xếp trong hạng 100 đều đã chết ở trong tay Tần Ninh.

Tần Ninh này vô cùng mạnh.

Trong phút chốc, Mục Chước không thể nói nên lời.

Hắn ta hận không thể giết Tần Ninh ngay bây giờ.

Nhưng đệ tử nội môn không thể lên Sinh Tử Đài với đệ tử ngoại môn, cũng không thể ra tay, cho dù hắn ta có giết Tần Ninh thì cũng sẽ phải chết.

Bây giờ xung quanh có mấy trăm đệ tử ngoại môn tụ tập, đệ tử nội môn cũng tới hơn mười người, chuyện hôm nay nhất định sẽ hoàn toàn truyền ra, đến lúc đó Tuyết Môn sẽ vô cùng mất mặt xấu hổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom