• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2436-2440

Chương 2436: Ngươi đừng có mà cướp người

“Đạo tử thì giỏi lắm à?”

Chỉ là, ngay khi không khí trở nên căng thẳng, một âm thanh không mặn, không nhạt đột nhiên vang lên.

Từ Phàn theo bản năng tưởng rằng lời này là do Tần Ninh nói ra, đang định xoay người quát Tần Ninh.

Thế nhưng đúng lúc này, một vài người chậm rãi bước tới.

Dẫn dầu là một người trong trang phục trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng trắng, đây nghiễm nhiên là cách ăn mặc của luyện đan sư.

Người kia có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, nhưng vài sợi tóc loà xoà trên trán làm cho hắn ta nhìn có vẻ không đứng đắn, phải nói là kiểu tóc phá huỷ đi cả khí chất anh tuấn.

Mấy vị đệ tử đứng đầu ở đây cùng với bốn vị đạo tử thấy một màn như vậy thì đều nhíu mày.

Tại sao hắn ta lại đến đây?

Giờ phút này, Từ Phàn cũng mang vẻ mặt đau khổ.

Một vị đệ tử ngoại môn, Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, có nhất thiết phải như thế không?

“Tư Mã Tuyết Thiên, ngươi nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ sao? Có bản lĩnh thì sau này đừng tiến vào Đan Đạo Lâu xin đan dược, đạo tử thì cao siêu lắm sao? Đạo tử thì không cần dựa vào đan dược để tu hành sao?”

Thanh niên nhanh chân bước tới, thái độ không có chút sợ hãi nào khi đối diện với đạo tử.

Tần Ninh có thể nhìn ra, người này có cảnh giới Tiểu Đế Tôn, hẳn cũng là một đệ tử tinh anh của Thánh Đạo tông.

Chẳng qua, thân phận của đệ tử tinh anh vẫn thấp hơn một cái đầu so với đạo tử, mà người trẻ tuổi này lại không hề e sợ mấy vị đạo tử, có lẽ hắn ta còn có thân phận khác là luyện đan sư.

Đan sư vốn dĩ quý hiếm.

Huống chi còn trong tình huống ở Cửu Nguyên Vực, hầu hết các luyện đan sư đều tập trung hết dưới trướng Cửu Nguyên đan tông.

“Từ Hữu Tài!”

Tư Mã Tuyết Thiên lạnh lùng nói: “Đan dược do Đan Đạo Lâu phân phát sẽ được tông môn sắp xếp, ngươi không thể làm chủ được”.

“Ta không làm chủ được!”

Từ Hữu Tài cười ha ha nói: “Đến lúc đó, phân phát đan dược cho Đại Vũ Phong các ngươi, ta sẽ lựa chọn chất lượng hạ phẩm, cho các ngươi tức chết!”

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

Từ Hữu Tài nhìn Tư Mã Tuyết Thiên, sau đó không thèm để ý đến nàng ta nữa, hắn ta lập tức xoay người lại nhìn về phía Tần Ninh.

“Xin chào, ngươi chính là Tần Ninh phải không?”

Tần Ninh gật gật đầu.

“Tại hạ là Từ Hữu Tài, đệ tử cuối cùng của trưởng lão Vân Thanh Tuyền, đan sư Chí Tôn thất phẩm”.

Từ Hữu Tài mỉm cười nói: “Vừa rồi Vân trưởng lão gặp ta, dặn dò ta đến xem ngươi, nói ta phải nhắc nhở ngươi, sau khi lựa chọn phong xong xuôi thì đừng quên đến Đan Đạo Lâu báo cáo, ông ấy sẽ chờ”.

Từ Hữu Tài liếc mắt nhìn Tần Ninh, đánh giá từ trên xuống dưới nói: “Cũng không biết ngươi có tài năng gì, ta còn chưa từng nhìn thấy sư tôn ta mong nhớ một vị đệ tử như vậy”.

Từ Phàn cùng với mấy vị đạo tử ở đây nghe được những lời này thì trong lòng đều chấn động.

Lúc đầu, Vân trưởng lão đã nói Tần Ninh phải đến Đan Đạo Lâu báo cáo.

Thế nhưng mọi người đều cảm thấy đây chỉ là lời tán thưởng.

Mà bây giờ, lại còn đặc biệt dặn dò đệ tử mà mình yêu thích nhất Từ Hữu Tài tới đây nhắc nhở thêm lần nữa.

Có nhất thiết phải như thế hay không?

Trong lòng mấy vị đạo tử và Từ Phàn đều có suy nghĩ như thế.

Vân trưởng lão vừa gặp mặt Tần Ninh đúng một lần, nói chuyện không đến mười lăm phút, tuy rằng nội dung cuộc trò chuyện là cái gì, bọn họ cũng không hiểu rõ.

Thế nhưng trong mười lăm phút ấy lại làm cho một vị đan sư Chí Tôn bát phẩm, nhớ mãi không quên một đệ tử Tiểu Thần Tôn sơ kỳ…

Điều này thật đúng là không bình thường!

“Từ Hữu Tài, ngươi thật không biết xấu hổ!”

Một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Tiếng xé gió vút vút vút truyền tới.

Chỉ thấy hơn mười con nguyên thú có hình thể ba đến năm mét, dưới sự khống chế của mấy người hùng hùng hổ hổ lao tới.

Nhìn thấy hơn mười con nguyên thú kia thì sắc mặt của mấy vị đệ tử ở đây đều lộ ra vẻ không thoải mái.

Trong Thánh Đạo tông quả thực là có quy định.

Ba cấp bậc đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử tinh anh có thể điều khiển nguyên thú, thế nhưng bên trong Thánh Đạo tông, chỉ có thể khống chế nguyên thú được Thánh Đạo tông bồi dưỡng chuyên môn để làm thú cưỡi.

Nếu không, ai cũng có thể tuỳ tiện điều khiển nguyên thú, vậy thì cả thánh đạo tông với diện tích như vậy, chẳng phải là thánh thú bay đầy trời, linh tinh rối loạn hết cả sao!

Chỉ là có một nhóm người là ngoại lệ.

Nhóm người này không nổi danh giống như bảy phong của Thánh Đạo tông, cũng không độc đáo giống như ba lâu Đan Đạo Lâu, Khí Đạo Lâu hay Trận Đạo Lâu.

Nhưng cực kỳ đặc thù.

Ngự thú sư.

Là một trong số những thế lực bá chủ của Cửu Nguyên Vực, ngoại trừ cấp bậc Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn, nếu như phải tự mình bay trên không trung mà đi thì thật quá là mất mặt.

Điều khiển nguyên thú, hơn nữa là loại nguyên thú có phẩm chất cao, giống loài kỳ lạ thì mới là có mặt mũi.

Có điều, cho dù là cường giả, bọn họ có thể giết chết nguyên thú, nhưng thu phục thì sao có thể đơn giản như vậy được?

Trừ khi là nuôi dưỡng từ nhỏ, bồi dưỡng tình cảm.

Thế nhưng trong tông môn có nhiều cường giả như vậy, có bao nhiêu cường giả chịu hao phí tâm tư của mình để nuôi dưỡng nguyên thú như vậy chứ, hơn nữa, nuôi dưỡng nguyên thú cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Kết quả là…

Thân phận của ngự thú sư lập tức trở nên vô cùng quan trọng.

Cường giả ra ngoài ngồi xe do nguyên thú kéo, một vài địa phương đặc thù trong tông môn cần bảo vệ cũng phái nguyên thú trông coi trấn giữ, cùng với trong tông môn, hầu hết các đệ tử ra ngoài đều sẽ cưỡi một số nguyên thú do tông môn nuôi dưỡng.

Những việc này đều cần ngự thú sư chú ý.

Chỉ là ngự thú sư rất thưa thớt!

Muốn trở thành ngự thú sư, so với trở thành đan sư, khí sư, trận sư còn khó khăn hơn gấp mấy lần.

Phải có đặc tính tương tự với các loài thú!

Bởi vậy, ngự thú sư, cực kỳ ít.

Ở trong Thánh Đạo tông, ngự thú sư so với đan sư, khí sư, trận sư còn ít hơn.

Bởi vậy, nhóm ngự thú sư có được đặc quyền bên trong Thánh Đạo tông.

Ví dụ như các đệ tử chỉ được điều khiển một vài loại phi cầm riêng biệt như giống loài phi cầm Vân Phượng Hạc hay Hồng Đỉnh Nga.

Nhưng nhóm ngự thú sư thì không cần như thế.

Muốn cưỡi cái gì thì cưỡi cái đó.

Thiên tài đặc thù, luôn có đãi ngộ đặc thù.

Có thể không chút kiêng dè, công khai khống chế hơn mười con nguyên thú dáng vẻ hung ác, nghênh ngang xuất hiện ở đây, hiển nhiên là nhóm ngự thú sư.

Ngự thú sư trong Thánh Đạo tông được trưởng lão Thánh Đạo tông hướng dẫn, nhưng trong số các đệ tử đó, hầu hết bọn họ đều không phải là ngự thú sư, cùng lắm chỉ là hỗ trợ thôi.

Mà đệ tử có thể trở thành ngự thú sư… ít đến đáng thương.

Trong cả Thánh Đạo tông có tổng cộng không đến một trăm ngự thú sư.

Hơn mười vạn đệ tử trong tông môn, mà ngự thú sư lại không đến trăm người, có thể tưởng tượng được… hiếm có cỡ nào.

Chỉ là ít người, nhưng địa vị lại rất cao.

Bởi vậy, Ngự Thú Đường trong tông môn chuyên môn quản lý nguyên thú.

“Cảnh Hoành!”

Lúc này, Từ Hữu Tài mới nhìn thấy người tới là ai, hắn ta nhíu mày.

Tên rùa đen này sao lại ở đây?

Cảnh Hoành cực kỳ nổi danh trong Thánh Đạo tông.

Hiện giờ, đường chủ của Ngự Thú Đường là trưởng lão Lý Vinh Ưng.

Có thể thuần hoá được nguyên thú cấp tám.

Bản thân cũng là cảnh giới Đại Đế Tôn.

Trên thực tế, sức chiến đầu của trưởng lão Lý Vinh Ưng cũng không cường đại, nhưng thử nghĩ mà xem, khi giao chiến với đối thủ, ông ta có thể ầm ầm khống chế hơn trăm con nguyên thú cấp tám, cho dù là Chí Cao Đế Tôn, cũng có thể đánh một trận.

Chỉ là Ngự Thú Đường ít người, bình thường cũng ít khi gặp được trong tông môn.

Cái tên Cảnh Hoành này vội vội vàng vàng chạy tới đây làm gì?

“Dừng!”

Thanh niên tên Cảnh Hoành có thân hình cao lớn, khuôn mặt thật thà chất phác, lời nói cũng vô cùng thẳng thắn: “Từ Hữu Tài, ngươi đừng có mà cướp người!”

Cướp người?

Từ Hữu Tài sửng sốt.

Cướp người nào?

Cho dù Tần Ninh tiến vào Thánh Thiên Phong, cũng chỉ là ở bên trong Thánh Thiên Phong tu luyện mà thôi, vẫn có thể vào trong Đan Đạo Lâu học tập thuật luyện đan, việc này cũng không có gì là mâu thuẫn.
Chương 2437: Lý Vinh Ưng

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Từ Hữu Tài, Cảnh Hoành lập tức nói: “Ta đã biết hết cả rồi, ta không quản Tần Ninh tiến vào phong của người nào, nhưng ngươi đừng nghĩ đến chuyện để Tần Ninh vào Đan Đạo Lâu của các ngươi học tập thuật luyện đan!”

“Đánh rắm!”

Từ Hữu Tài mắng: “Đan thuật của hắn cực kỳ xuất sắc, sư tôn ta nhìn trúng rồi”.

“Ngươi mới đánh rắm ấy, khả năng ngự thú của hắn, ta cũng đã bẩm báo cho sư tôn ta, ông ấy nói trong Thánh Đạo tông chúng ta, ngự thú sư vốn đã ít ỏi đến mức đáng thương, tìm đan sư thì dễ, tìm ngự thú sư mới khó, Đan Đạo Lâu các ngươi cũng đừng có mà cướp người của Ngự Thú Đường chúng ta!”

“Cái gì?”

Tần Ninh biết ngự thú?

Giờ phút này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Từ Phàn giống như nhớ đến chuyện gì đó, đúng thật là đáng sợ.

Thời điểm Tần Ninh đối phó với Cương Thứ Liệp Vị, đã kết ấn!

Sau đó, Cương Thứ Liệp Vị lập tức nghe lời lăn đi!

Bây giờ nghĩ lại, đây không phải là phương pháp sử dụng Ngự Thú phù của ngự thú sư hay sao!

Thế nhưng, ngự thú sư cực kỳ hiếm thấy, cho dù là Từ Phàn, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời cũng không phản ứng kịp.

“Đệ tử Ngự Thú Đường chúng ta tận mắt nhìn thấy Tần Ninh thi triển Ngự Thú phù, chế phục Cương Thứ Liệp Vị, đây là việc mà ngự thú sư mới có thể làm được”.

Lúc này, Cảnh Hoành nhìn về phía Tần Ninh, hỏi thẳng: “Tiểu sư đệ, ngươi có phải là ngự thú sư không?”

Tần Ninh nhìn Cảnh Hoành, gật gật đầu.

Từ Hữu Tài nghe được những lời này thì nhíu mày.

Xát!

Sao lại còn là ngự thú sư?

Chính sư tôn nói với hắn ta, dặn dò hắn ta đến gặp Tần Ninh, điều này đã đủ để chứng minh, sư tôn coi trọng tên đệ tử Tần Ninh này.

Nếu như bị Ngự Thú Đường cướp mất…

Vậy thì hắn ta liền thảm.

Trên thực tế, Tần Ninh gia nhập Thánh Thiên Phong, hai người cũng không để ý.

Dù sao thì đệ tử tiến vào Thánh Đạo tông cũng muốn lựa chọn một phong làm nơi tu hành của mình.

Mà những nơi như Ngự Thú Đường hay Đan Đạo Lâu càng giống như là nghề tay trái…

Sau khi Tần Ninh tiến vào Thánh Thiên Phong, hoàn toàn có thể đến Đan Đạo Lâu báo cáo, làm một đan sư Chí Tôn, nhưng hắn cũng có thể đến Ngự Thú Đường báo cáo, trở thành một ngự thú sư.

Đều được!

Thế nhưng, thông thường mà nói, võ giả tinh thông hai con đường đặc thù, đều sẽ lựa chọn một con đường.

Ngự thú cũng tốt, mà luyện đan cũng thế, đều cần phải hao phí tâm tư nghiên cứu.

Còn nếu như muốn tinh thông cả hai thì sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tu vi của bản thân.

Điều quan trọng nhất chính là…

Trưởng lão Lý Vinh Ưng.

Trưởng lão Vân Thanh Tuyền.

Đều có tiếng là kẻ quái dị trong Thánh Đạo tông, nếu như Tần Ninh đồng thời gia nhập Ngự Thú Đường và Đan Đạo Lâu, hai vị này chắc chắn sẽ không đồng ý.

Lúc này, Từ Hữu Tài nói: “Cảnh Hoành, ngươi tới chậm rồi, sư tôn ta đã nói, muốn Tần Ninh gia nhập Đan Đạo Lâu, học tập thuật luyện đan”.

“Phi!”

Cảnh Hoành hừ một tiếng rồi nói: “Tần Ninh đã vào Đan Đạo Lâu chưa? Đã vào chưa?”

“Ngươi…”

“Hắn vừa mới tiến vào Thánh Đạo tông, cũng vừa mới lựa chọn phong xong xuôi, còn chưa quyết định vào nơi nào học tập, Vân trưởng lão nói là được à?”

Cảnh Hoành mang dáng vẻ ngay thẳng nói.

“A, lão phu nói là được, sao vậy?”

Cảnh Hoành vừa dứt lời, một tiếng quát lạnh lùng đã vang lên, ngay lập tức, mọi người nhìn thấy thân thể Cảnh Hoành bị nhấc lên, cổ áo bị người ta túm lấy, ném ra ngoài, người kia nói: “Tên nhóc thối, cướp người của ta, ngươi đủ tư cách sao?”

Vân Thanh Tuyền.

Lại xuất hiện.

Lúc này, mấy vị đạo tử, cùng với những đệ tử đứng đầu đều cúi người hành lễ, dáng vẻ cung kính.

Đạo tử có thân phận cao đến đâu, cũng chỉ là cao hơn một chút so với trưởng lão tinh anh bình thường mà thôi.

Thế nhưng so với trưởng lão thượng vị, nhất là trưởng lão thượng vị đặc thù như Vân Thanh Tuyền, đều thấp hơn rất nhiều.

Lúc này, Vân Thanh Tuyền tuỳ ý phất tay, sau đó nói: “Tần Ninh, ngươi lựa chọn phong nào rồi?”

“Thánh Thiên Phong!”

Nghe được câu trả lời của Tần Ninh, Vân trưởng lão lập tức nói: “Sao lại chọn Thánh Thiên Phong? Thánh Dật Phi đã chết, Thánh Phi Vũ đảm nhận chức vị đạo tông, tư cách và sự từng trải quá cạn, Thánh Thiên Phong rất rối loạn”.

Tần Ninh chỉ cười mà không nói.

Vân Thanh Tuyền lại nói: “Thế nhưng cũng không có việc gì, về sau ngươi ở Thánh Thiên Phong bị bắt nạt, thì cứ tìm sư huynh sư tỷ trong Đan Đạo Lâu giúp ngươi ra mặt, trong Thánh Đạo tông này, đắc tội với người của Đan Đạo lâu chúng ta thì sẽ không có đan dược tốt để uống”.

“Đệ tử nhớ rõ”.

Tần Ninh nhìn thoáng qua Tư Mã Tuyết Thiên.

Lúc này, Tư Mã Tuyết Thiên mặt không chút thay đổi.

Thế nhưng bên vạt váy lụa là mười ngón tay nắm chặt, rõ ràng là vô cùng tức giận.

Chỉ là một đệ tử ngoại môn, Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, vậy mà lại được Vân trưởng lão tán thưởng như vậy!

Thật sự là đáng giận, đáng phẫn nộ!

“Vân Thanh Tuyền, ngươi muốn cướp người với lão phu?”

Thế nhưng, đúng lúc này, phía trên quảng trường, một đợt gió yêu ma gào thét mà đến.

Một con giao long màu đen dài mấy trăm mét phá không bay đến.

Mùi tanh ập thẳng vào mặt mọi người, rất nhiều đệ tử tinh anh sắc mặt tái nhợt, không nhịn được mà lùi về phía sau, càng đừng nói đến đệ tử mới nhập môn.

Thân hình của hắc giao hạ xuống, khí thế kinh người.

Nguyên thú cấp tám, Hắc Lân Long Giao!

Nghe nói tổ tiên của loài nguyên thú này có được huyết mạch Thần Long.

“Lý Vinh Ưng”.

Lúc này, Vân Thanh Tuyền mở miệng mắng lớn: “Cả ngày cưỡi con sâu rách này của ngươi chạy tới chạy lui, có thấy mất mặt không?”

“A, Vân Thanh Tuyền, ngươi có muốn cũng không có mà dùng?”

Trên đỉnh đầu của hắc giao, một bóng người đáp xuống.

Ánh mắt của Tần Ninh nhìn qua.

Người này mặc áo choàng màu đen, một đầu tóc hoa râm, cả người có tinh thần phấn chấn, thế nhưng toàn thân trên dưới làm cho người ta có cảm giác cực kỳ cẩu thả.

Lý Vinh Ưng lập tức hừ một tiếng rồi nói: “Lão phu cũng mặc kệ ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng mà người này, ta nhất định muốn”.

“Ngự thú sư vốn dĩ đã ít rồi, ngươi còn tranh đoạt với ta?”

“Đây là đệ tử mà lão phu nhìn trúng, là ngươi tranh đoạt hay ta tranh đoạt?”

Hai vị trưởng lão đặc thù lúc này dựng râu trừng mắt, đăm đăm nhìn nhau.

“Tần Ninh, ta nói cho ngươi biết, nhóm ngự thú sư cả ngày ở cùng một chỗ với nguyên thú, không nói đến bẩn thỉu, mà lại còn vất vả, chậm trễ việc tu hành của ngươi”.

“Còn đan sư sẽ không giống như thế, ngươi thân là đan sư, cũng có thể hiểu được thân phận địa vị của đan sư có bao nhiêu tốt!”

Nghe được những lời này, Lý Vinh Ưng mắng: “Nói hươu nói vượn”.

“Tần Ninh, điều kiện ở Ngự Thú Đường tốt hơn so với ở Đan Đạo Lâu, Khí Đạo Lâu và Trận Đạo Lâu rất nhiều”.

“Đừng nghe ông ta nói bậy, đan sư cả ngày tiếp xúc với bình bình lọ lọ, nhàm chán biết bao nhiêu, ngươi đến Ngự Thú Đường của ta, cả ngày cưỡi mây đạp gió, tự do dự tại, nguyên thú mà đệ tử bình thường không dám cưỡi thì ngươi dám, hơn nữa, cũng chỉ có đệ tử Ngự Thú Đường mới có thể”.

“Nhảm nhí”.

Vân Thanh Tuyền bực bội nói: “Ta đã sớm thấy khó chịu với Ngự Thú Đường suốt ngày cưỡi nguyên thú chạy tới chạy lui, về sau ta phải bẩm báo trước mặt tông chủ, xoá bỏ đặc quyền của các ngươi”.

“Xoá bỏ? Được thôi, về sau Vân Thanh Tuyền ngươi ra khỏi Thánh Đạo tông, tự mình bay đi!”

“Tự mình bay thì tự mình bay”.

Hai vị trưởng lão quyền cao chức trọng, lúc này mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

Chúng đệ tử thấy một màn như vậy, đều ngậm miệng không nói gì.

Ai dám xen miệng vào?

Lúc này, Tư Mã Tuyết Thiên nhìn Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng lôi kéo Tần Ninh mà lời qua tiếng lại, trong lòng rất không thoải mái.

Hôm nay bị Tần Ninh chống đối, quả thực là nàng ta nuốt không trôi cục tức này.

Ngày xưa, bọn họ còn không để đệ tử ngoại môn vào trong mắt, thế nhưng hôm nay lại bị Tần Ninh chọc tức.

Lúc này, Tư Mã Tuyết Thiên đi ra, mở miệng nói: “Vân trưởng lão, Lý trưởng lão, Tuyết Thiên có một lời, không biết có nên nói ra hay không?”
Chương 2438: Đi ra làm người phân xử

Lúc này, ánh mắt mọi người đều bị Tư Mã Tuyết Thiên hấp dẫn, bọn họ đều nhìn về phía Tư Mã Tuyết Thiên.

“Cứ nói đi đừng ngại!”

Lý Vinh Ưng lập tức nói.

Tư Mã Tuyết Thiên gật gật đầu rồi liếc mắt nhìn Tần Ninh một cái, sau đó lại nhìn về phía hai vị trưởng lão, nói: “Ở lần khảo hạch này, Tần Ninh biểu hiện cực kỳ xuất sắc, mọi người đều thấy rõ như ban ngày”.

“Thế nhưng không biết hai vị làm sao nhìn ra được Tần Ninh cũng có thiên phú vượt trội ở lĩnh vực đan đạo và ngự thú đạo!”

“Hình như Vân trưởng lão cũng chỉ nói chuyện với Tần Ninh một lát, vậy mà đã chắc chắn rằng Tần Ninh có thiên phú dị bẩm sao?”

“Còn Lý trưởng lão người… dường như chưa từng thấy phương thức ngự thú của Tần Ninh, nếu như Tần Ninh thực sự là thiên chi kiêu tử, là yêu nghiệt ở đan đạo và ngự thú đạo, vậy thì hai vị trưởng lão có thể tranh giành, nhưng nếu Tần Ninh chỉ có thiên phú tu luyện cường đại, ở lĩnh vực đan đạo và ngự thú đạo lại không cường đại như vậy…”

Tư Mã Tuyết Thiên nói xong.

Vân Thanh Tuyền im lặng không nói gì.

Tuy rằng ông ta chỉ hỏi Tần Ninh mấy vấn đề, nhưng ông ta có thể xác định, thuật luyện đan của Tần Ninh chắc chắn không tầm thường.

Còn Lý Vinh Ưng lúc này mới sửng sốt.

Đúng vậy!

Ông ta chỉ nghe Cảnh Hoành nói, kỳ khảo hạch xuất hiện một vị đệ tử là ngự thú sư nên lập tức chạy đến.

Rốt cuộc là Tần Ninh ngự thú như thế nào, ông ta quả thực là không được chứng kiến.

Sở dĩ tranh giành kịch liệt như vậy, đơn giản là vì thấy Vân Thanh Tuyền đến cướp người, trong lòng ông ta không thoải mái.

Không quản có phải thiên tài ngự thú hay không, cứ tranh đoạt trước rồi nói sau.

Thế nhưng…

Lỡ như không phải thiên tài, chỉ là người bình thường thôi, vậy thì cũng không nhất thiết phải xé rách mặt với Vân Thanh Tuyền.

Lúc này, hai vị trưởng lão đều tỉnh táo lại.

Khoé miệng Tư Mã Tuyết Thiên khẽ nhếch lên, nàng ta nhìn thoáng qua Tần Ninh.

Chỉ là một đệ tử ngoại môn mới nhập môn, nàng ta có một vạn biện pháp làm cho Tần Ninh không thể chịu đựng nổi.

Tần Ninh cảm nhận được ánh mắt của Tư Mã Tuyết Thiên, hắn lạnh nhạt mỉm cười.

Xem ra người phụ nữ này muốn làm khó hắn!

Đúng lúc.

Hắn cũng hiểu được, khi tiến vào Thánh Đạo tông, nếu như ở một chỗ nhàm chán tu hành, vậy thì cực kỳ vô nghĩa.

Có một đạo tử chơi cùng, cũng rất tốt.

Lúc này, Tần Ninh tiến lên, chắp tay với hai vị trưởng lão nói: “Được hai vị trưởng lão ưu ái, đệ tử sợ hãi”.

“Thế nhưng, sau khi tiến vào Thánh Đạo tông, đệ tử cũng muốn làm nên việc lớn”.

“Đối với đan đạo và ngự thú đạo, đệ tử đều có hiểu biết, chính bản thân cũng không biết nên lựa chọn thế nào, được hai vị trưởng lão nâng đỡ, nếu như hai vị vì ta mà làm mất hoà khí, vậy thì đệ tử đáng chết vạn lần”.

Tần Ninh nói xong, hai người Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền đều cảm thấy thoải mái dễ chịu.

“Cho nên, đệ tử có một biện pháp”.

Nghe được những lời này, ánh mắt hai người Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền chợt loé lên.

Lúc này, ánh mắt của phần đông các đệ tử đều mang theo vẻ vui mừng.

Hôm nay, tất cả mọi thứ đều không tầm thường.

Đệ tử đứng đầu xuất hiện.

Đạo tử xuất hiện.

Hai vị trưởng lão thượng vị quyền cao chức trọng cũng xuất hiện.

Đều bởi vì một mình Tần Ninh.

Dịp bình thường, nào có chuyện lớn như thế này xảy ra?

Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Tần Ninh.

“Đệ tử cũng muốn kiểm nghiệm thiên phú đan thuật và thiên phú ngự thú của mình một chút, hai vị trưởng lão có thể ra đề cho đệ tử, kiểm tra đệ tử, nếu như đệ tử biểu hiện tốt hơn ở phương diện nào, thì đệ tử liền lựa chọn phương diện ấy, cũng không làm cho hai vị trưởng lão xảy ra tranh cãi”.

Lời này vừa nói ra, hai người gật đầu.

Vân Thanh Tuyền lập tức nói: “Không được, cái tên Lý Vinh Ưng này gian xảo, ra đề đơn giản cho ngươi, sau đó ngươi cứ thế trả lời rành mạch, vậy chẳng phải là ngươi bị ông ta cướp đi hay sao?”

Tần Ninh lại nói: “Hai vị trưởng lão nhìn trúng thiên phú của đệ tử, nếu như thực sự ra đề kiểm tra đơn giản, vậy thì cho dù đệ tử có tiến vào chỗ ở của hai vị trưởng lão, chỉ sợ cũng chẳng có gì đáng giá để hai vị vui vẻ phải không?”

Vân Thanh Tuyền gật gật đầu, điều này cũng đúng.

“Hơn nữa, còn có hai vị sư huynh ở đây hỗ trợ làm nhân chứng”.

Tần Ninh nói tiếp: “Hai vị trưởng lão cứ việc ra đề cho ta, nếu như ta không trả lời được, vậy thì chứng tỏ ta không tinh thông, còn nếu như ta trả lời được, hai vị trưởng lão lại tăng độ khó dần lên, cứ như vậy, tóm lại, sẽ có một bên theo độ khó dần lên mà ta không trả lời được nữa, đến lúc đó hai vị trưởng lão cũng đã có nhận định về ta, như vậy là hợp tình hợp lý!”

“Tên nhóc ngoan, ta thích”, lúc này, Lý Vinh Ưng cười ha ha nói: “Dám để chúng ta ra đề cho ngươi, chỉ cần phần tâm tính này của ngươi, lão phu đã tán thưởng ngươi”.

Một vị Tiểu Thần Tôn, lại dám để cho hai vị Đại Đế Tôn cường đại kiểm tra hắn.

Sự can đảm này, quả thật là không phải người bình thường nào cũng có thể sánh bằng.

“Thế nhưng, cho dù như thế, chúng ta cũng phải tìm một người làm chứng, miễn cho có người chơi xấu!”

Lý Vinh Ưng hừ hừ nói.

“Ngươi mới chơi xấu, lão phu làm việc quang minh lỗi lạc, sẽ không chơi xấu!”, Vân Thanh Tuyền không chút khách khí nói: “Vậy ngươi tìm đi, đối với ngự thú đạo hiểu biết một chút, đối với đan đạo cũng hiểu biết một chút, tuỳ ý ngươi tìm”.

“Thánh Phi Vũ, ngươi xuất hiện đi!”

Lúc này, Lý Vinh Ưng quát: “Đến đây cả nửa ngày chỉ xem náo nhiệt, đi ra làm người phân xử”.

Lời này vừa nói ra, các đệ tử đều biến sắc.

Thánh Phi Vũ!

Phong chủ Thánh Thiên Phong, cũng là một trong bảy đạo tông.

Tư cách và kinh nghiệm để làm đạo tông của Thánh Phi Vũ quả thực là không quá nhiều, thế nhưng hắn ta phải tiếp nhận chức trách của huynh trưởng Thánh Dật Phi, hơn nữa, vốn dĩ Thánh Đạo tông là do nhà họ Thánh sáng lập ra vào hơn mười vạn năm trước, theo lịch sử phát triển rồi dần dần biến thành Thánh Đạo tông.

Cho tới nay, trong bảy vị đạo tông đều có một vị nhà họ Thánh.

Vị trí tông chủ, xưa đến này đều do người nhà họ Thánh đảm nhiệm.

Theo lời nói của Lý Vinh Ưng vang lên.

Một tiếng cười yếu ớt vang lên.

“Lý trưởng lão, Vân trưởng lão, thật khéo…”

Chỉ thấy phía sau đám người, một người đàn ông trong trang phục màu trắng đang đứng đó.

Nhất thời, các vị đạo tử, đệ tử đứng đầu, đệ tử tinh anh đều lần lượt cung kính hành lễ.

Trong Thánh Đạo tông, dưới tông chủ chính là bảy vị đạo tông.

Mà bảy vị đạo tông có thể nói là dưới một người, trên vạn người, mỗi một vị đều có tu vi ít nhất là Chí Cao Đế Tôn!

Cho dù là hai người Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền nhìn thấy cũng phải hành lễ.

Chẳng qua là tính tình của hai vị này đều không tốt, cho nên hành lễ là điều không có khả năng.

Hơn nữa.

Thánh Phi Vũ tiếp nhận vị trí phong chủ Thánh Thiên Phong và vị trí đạo tông từ Thánh Dật Phi, vị trí trong nhóm đạo tông cũng không vững chắc, tư cách và kinh nghiệm cũng không cao hơn hai vị trưởng lão.

Lúc này, Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đều nhìn về phía Thánh Dật Phi,

Ánh mắt Tần Ninh mang theo sự đánh giá.

Người tới có dáng vẻ tầm hơn ba mươi tuổi, đương nhiên, đây cũng chỉ là vẻ bề ngoài, người ta sống mấy nghìn năm hay mấy vạn năm thì không nhìn ra được.

Quần trắng áo trắng, điểm xuyết hoa văn trúc xanh, khí chất thiên tiên không dính bụi trần.

Đôi mắt xinh đẹp kia lại càng làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Thánh Phi Vũ mỉm cười nói: “Ngày thường đều hiếm khi gặp được hai vị trưởng lão, hôm nay khó mà có dịp đứng cùng một chỗ, hiếm thấy, hiếm thấy…”

“Đừng đùa giỡn!”

Lý Vinh Ưng nói thẳng: “Những lời vừa rồi ngươi đều đã nghe được, hai người chúng ta kiểm tra Tần Ninh, ngươi là đạo tông của Thánh Thiên Phong, đến đây làm trọng tài, xem xem Tần Ninh thích hợp với ngự thú đạo hơn hay đan đạo hơn, ngươi làm người xác nhận!”

“Ta? Ta không được, ta không tin…”

Thánh Phi Vũ vội vàng nói: “Chuyện của hai vị trưởng lão, hai vị trưởng lão cứ xử lý là được rồi”.

“Thánh Phi Vũ, bớt nói nhảm”.

Vân Thanh Tuyền túm lấy cánh tay Thánh Phi Vũ, nói: “Là ngươi, Tần Ninh lựa chọn tiến vào Thánh Thiên Phong của ngươi, nếu như ngươi không làm trọng tài, ngươi có tin ta gọi đám người Vũ Mân, Giang Tự Như đến không, một người kiểm tra được ba trăm điểm, yêu nghiệt chịu đựng được một giờ, ta nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ muốn!”

Thánh Phi Vũ nghe được những lời này thì sắc mặt tái nhợt.

Không cần hố người khác như vậy chứ?

Hắn ta thực sự chỉ đi ngang qua thôi.

Chỉ là nhìn thấy Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đều ở trong này, cảm thấy tò mò nên mới xuống đây xem xét một chút.
Chương 2439: Để ta làm chứng

Tần Ninh lựa chọn Thánh Thiên Phong, hắn ta cũng không hiểu ra sao.

Thánh Phi Vũ biết năng lực của mình.

Thiên phú tu hành còn tạm được, ở trong Thánh Đạo tông, gần như không có ai cùng thế hệ mạnh hơn hắn ta.

Mấy vị đạo tông kia đều không phải cùng thế hệ với hắn ta, đương nhiên là mạnh hơn hắn ta.

Thế nhưng bàn về việc quản lý thì hắn ta lại dốt đặc cán mai.

Đại ca Thánh Dật Phi mới thật sự là người tài giỏi.

Thiên phú tu hành tốt, quản lý cũng tốt.

Thế nhưng lại mất tích.

Chắc là đã chết rồi.

Thế là Thánh Phi Vũ hắn ta liền thay thế vị trí phong chủ của Thánh Thiên Phong, một trong bảy đạo tông.

Thế nhưng Thánh Thiên Phong nằm trong tay hắn ta đúng là kém cỏi.

Hắn ta đã đề cập với tông chủ Thánh Vô Khuyết mấy lần, muốn từ chức không làm nữa, chỉ là Thánh Vô Khuyết không cho phép.

Thánh Đạo tông là do nhà họ Thánh phát triển, bảy vị đạo tông nhất định phải là người nhà họ Thánh, đây là quy định của tổ tiên, mà bây giờ trong số những người họ Thánh ở Thánh Đạo tông không ai thích hợp hơn hắn ta.

Tuy nói hắn ta không quen quản lý, thế nhưng đủ thực lực, có thể tọa trấn được.

Trước kia không phải đạo tông, mỗi ngày đều được tự do tự tại, vô cùng vui vẻ.

Giờ trở thành đạo tông rồi, đúng là phiền lòng muốn chết.

Bây giờ lại bị hai vị trưởng lão bắt được.

Nếu là người khác, Thánh Phi Vũ còn có thể từ chối được, thế nhưng hai người này lại bám rất dai.

Nhỡ may chọc giận bọn họ, thật sự đẩy Tần Ninh sang phong khác, vậy thì sẽ thua thiệt lớn.

Những năm gần đây Thánh Thiên Phong càng ngày càng ít nhận được thiên tài.

Thiên tài ít, dạy bảo ra thành tài lại càng ít, tỉ lệ đan dược, bảo khí chí tôn mà tông môn phân phối cũng sẽ giảm xuống.

Tuần hoàn ác tính.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Thánh Thiên Phong đời này không bằng đời khác.

Thánh Thiên Phong vốn chuẩn bị làm một vố lớn, thế nhưng về sau phát hiện... ừm... Mình thật sự không có khả năng, cho nên cũng không quan trọng.

Nhưng không có nghĩa là hắn ta không quan tâm đến Thánh Thiên Phong.

Lần này tìm được một mầm mống tốt như Tần Ninh, nếu để mất đi sẽ rất đáng tiếc.

Nhìn thiên phú của Tần Ninh, trong vòng trăm năm sẽ đến Đại Thiên Tôn, trong ngàn năm sẽ đến Tiểu Đế Tôn, ba ngàn năm sẽ đến Đại Đế Tôn, không có vấn đề gì.

Đến lúc đó, Thánh Thiên Phong sẽ có một người vực dậy.

Thánh Phi Vũ cũng không bỏ được.

"Được rồi được rồi".

Thánh Phi Vũ nhìn về phía hai vị trưởng lão, lập tức nói: "Để ta làm chứng".

"Như thế rất tốt".

"Được!"

Lúc này Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền chia ra đứng ở hai bên.

"Tần Ninh, đây chính là ngươi tự nói, vậy thì bắt đầu đi, hai người chúng ta mỗi người một câu hỏi, sẽ hỏi đến khi ngươi không trả lời được mới thôi".

Lý Vinh Ưng cười nói: "Ngươi có thể khống chế được nguyên thú cấp năm cấp bậc Tiểu Thần Tôn đúng không? Vậy ta sẽ bắt đầu hỏi ngươi từ ngự thú sư cấp năm".

"Được!"

Lúc này, Lý Vinh Ưng nghĩ ngợi một lát, đột nhiên vỗ đầu, mở miệng nói: "Ngự thú sư rất đặc biệt, cần có được lực tương tác với nguyên thú cực mạnh mới thích hợp".

"Gần đây ta mới thu phục được một con nguyên thú cấp năm, tên là Thập Nguyệt Lang, loại Thập Nguyệt Lang này cứ cách mười tháng sẽ nổi điên một lần, lúc nó nổi điên, cho dù là chủ nhân cũng sẽ bị phản phệ, bởi vậy mới có tên là Thập Nguyệt Lang, ngươi nói xem phải làm như thế nào để khiến cho chủ nhân không chịu liên lụy lúc Thập Nguyệt Lang phát điên?"

Nghe thấy thế, Thánh Phi Vũ gật đầu.

Câu hỏi về ngự thú sư này không đơn giản.

Xem ra trưởng lão Lý Vinh Ưng đúng là nghiêm túc.

Giờ phút này, mọi người đều đang chờ đợi Tần Ninh trả lời.

Trên mặt Tư Mã Tuyết Thiên nở nụ cười thản nhiên, thong dong.

Nàng ta không tin Tần Ninh sẽ tinh thông cả về đan thuật và ngự thú!

Hai vị trưởng lão đều là nhân vật thiên tài về lĩnh vực của riêng mình, chắc chắn có thể nhìn ra được rốt cuộc Tần Ninh có phải thiên tài thật sự hay không!

Nàng ta đang chờ đợi giây phút Tần Ninh bị mất mặt.

"Điều này..."

Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: "Nếu Thập Nguyệt Lang phát điên, phản phệ chủ nhân thì đúng là phiền phức, có thể lấy máu của nguyên thú cấp năm Hỏa Lung Sư để cấm chế cơn điên này!"

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Nguyên thú giống như Hỏa Lung Sư, mạch máu trong người cực nóng, có hiệu quả áp chế rất lớn đối với bản tính của nguyên thú có huyết mạch âm hàn như Thập Nguyệt Lang".

Lý Vinh Ưng gật đầu, có chút hài lòng.

Tần Ninh trả lời rất đúng.

Chỉ là Tần Ninh vẫn chưa trả lời xong, mà tiếp tục nói: "Trên thực tế, Thập Nguyệt Lang cứ mười tháng lại phát điên một lần cũng không phải là không thể trị tận gốc, Lý trưởng lão nên biết có một loại máu nguyên thú có thể hoàn toàn ngăn được việc cứ mười tháng lại nổi điên một lần của Thập Nguyệt Lang".

"Ngươi muốn nói đến máu của Hắc Kỳ Mãng?"

Tần Ninh lắc đầu, nói: "Máu của Hắc Kỳ Mãng đúng là có thể, nhưng Hắc Kỳ Mãng là nguyên thú cấp bảy, dùng máu tươi của nó để ngăn cản việc nguyên thú cấp năm nổi điên không có lời".

"Có một loại nguyên thú cấp năm tên là Địa Thổ Giáp Trùng, lớn bằng bàn tay, loại giáp trùng này cực kì thích khí âm hàn, nếu Thập Nguyệt Lang nổi điên, dùng máu của loại giáp trùng này có thể ngăn được, hơn nữa nếu sử dụng ba lần liên tiếp, Thập Nguyệt Lang sẽ không còn nổi điên nữa!"

Lúc này ánh mắt Lý Vinh Ưng nhìn Tần Ninh lập lòe tỏa sáng.

Ông ta có biết chuyện này!

Thế nhưng bí mật như thế, ngự thú sư bình thường căn bản không có khả năng biết được.

Đầu tiên, Địa Thổ Giáp Trùng đã rất hiếm thấy.

Vừa rồi ông ta cố ý nói đến Hắc Kỳ Mãng chính là để lừa Tần Ninh.

Chỉ là hiển nhiên, Tần Ninh biết rất rõ về điều này.

Lý Vinh Ưng lập tức nói: "Làm sao ngươi biết?"

"Lý Vinh Ưng, ngươi hỏi xong chưa?"

Vân Thanh Tuyền lại không nhịn được nói: "Một câu hỏi thôi, chưa hỏi xong hả?"

"Hừ, vậy ngươi hỏi đi!", Lý Vinh Ưng lập tức nói.

Lúc này, Vân Thanh Tuyền nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Lúc trước trò chuyện với ngươi, ta biết ngươi có năng lực phân biệt đan dược cực cao, nhưng ta lại không hiểu nhiều lắm về việc phân biệt đan dược này".

"Ngươi hãy phân biệt năm loại đan dược này đi, chúng được tạo ra bằng dược liệu gì, có tác dụng gì!"

"Cùng với loại nào được xem như sẽ thành đan, loại nào lại không phải!"

Nghe thấy thế, Lý Vinh Ưng bĩu môi nói: "Vô sỉ, đây không phải một câu hỏi nữa, đây là năm câu hỏi!"

"Ai cần ngươi lo, ta lại không ngăn cản ngươi hỏi như vậy!"

Tần Ninh nghe thấy lời này, nhìn xem đan dược trôi nổi trên người Vân Thanh Tuyền, liền tới gần phía trước, chóp mũi hơi thả lỏng.

"Năm loại đan dược theo thứ tự là..."

Lúc này Tần Ninh mở miệng nói.

"Ngũ phẩm Bảo Hoa Thanh Đan!"

"Ngũ phẩm Thối Cốt Thiên Đan!"

"Tứ phẩm Diệp Linh Đan!"

"Ngũ phẩm Ngưng Phong Ý Đan".

"Tứ phẩm Huyền Hóa Đan!"

Tần Ninh nói một mạch ra những cái tên này, lại lập tức nói: "Ba viên ngũ phẩm đều là tàn thứ phẩm, hai cái tứ phẩm cũng rất bình thường..."

"Hơn nữa Diệp Linh Đan và Huyền Hóa Đan có tác dụng theo thứ tự là..."

Tần Ninh bắt đầu giảng giải.

Giờ phút này, hai mắt Vân Thanh Tuyền lóe sáng.

Mà ở bên kia, Từ Hữu Tài cũng vô cùng ngạc nhiên.

Tần Ninh nói ra tất cả đặc tính của năm viên đan dược, ngay cả hắn ta còn chỉ nhớ được loáng thoáng chứ cũng không xác định, thế nhưng nhìn ánh mắt xác định của sư tôn, hiển nhiên Tần Ninh không nói sai.

Sau khi nói xong về năm viên đan dược, Tần Ninh đã thấy hơi miệng đắng lưỡi khô.

Lúc này Thời Thanh Trúc lườm hai vị trưởng lão một cái, có chút bất mãn.

Bình thường có bao giờ Tần Ninh nói nhiều như vậy đâu, hai lão già này hỏi lắm thế không biết.

Chỉ là giờ phút này, Vân Thanh Tuyền nhìn về phía Tần Ninh, lại không nhịn được cảm thán: "Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, kỳ diệu thay kỳ diệu thay, nghe ngươi nói, ta lại có một loại cảm giác khác với năm viên đan dược này".

Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ.
Chương 2440: Là đề thi hay là câu đố?

Lời này hoàn toàn có nghĩa khác!

Hài lòng với câu trả lời của Tần Ninh là một chuyện.

Nhưng câu trả lời của Tần Ninh lại có thể để cho vị đan sư Chí Tôn bát phẩm đỉnh phong này lĩnh ngộ, vậy đã có thể chứng minh lời nói của Tần Ninh có một ý nghĩa khác.

Lúc này, đông đảo đệ tử thi nhau âm thầm tán thưởng.

Mà khi một vị đạo tông, hai vị trưởng lão, bốn vị đạo tử, bảy vị đệ tử đứng đầu tụ tập ở chỗ này, cũng có không ít đệ tử bắt đầu chạy về đây, nghe ngóng xem có chuyện gì xảy ra.

Khi càng ngày càng nhiều người tụ tập đến, hai người Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền cũng liên tiếp đưa ra những câu hỏi để kiểm tra Tần Ninh.

Chỉ là, ban đầu đạo tông như Thánh Phi Vũ nghe những câu hỏi này cảm thấy rất không tệ.

Thế nhưng dần dần, Thánh Phi Vũ lại cảm thấy không được bình thường.

Câu hỏi của hai người Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền càng ngày càng không bình thường.

Rất kỳ quái, rất quỷ dị.

Ban đầu chỉ là liên quan đến việc khống chế nguyên thú cấp năm cùng với những câu hỏi về đan dược ngũ phẩm, thế nhưng dần dần, những câu hỏi càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng xảo trá.

Thậm chí bắt đầu xuất hiện những câu hỏi mà hắn ta còn không hiểu được.

Điều này rất không bình thường!

Lúc này, Vân Thanh Tuyền đột nhiên vỗ đùi, bừng tỉnh nói: "Có lý có lý, ngươi nói quá có lý!"

Dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra của vị phó lâu Đan Đạo Lâu chủ này, làm cho tất cả mọi người đều không hiểu gì.

Đây rốt cuộc là... tình huống gì vậy?

Là Vân trưởng lão kiểm tra Tần Ninh, hay là để Tần Ninh giải đáp nghi vấn vậy?

Tình hình có chút không đúng.

Mà lúc này, Thánh Phi Vũ cũng cười nói: "Vân trưởng lão, Lý trưởng lão, ta thấy..."

"Ngươi đừng nói gì, tới lượt ta".

Lý Vinh Ưng trực tiếp ngắt lời Thánh Phi Vũ, sau đó nhìn về phía Tần Ninh, hai mắt sáng lên nói: "Tần Ninh, cái mà ngươi vừa nói, cách tạo ra Ngự Thú phù ngoại trừ liên kết huyết mạch, liên kết hồn phách, liên kết ấn phù thì còn có một cái gọi là gì... tâm linh bắc cầu?"

Nghe thấy lời này, Tần Ninh gật đầu nói: "Phàm là ngự thú sư đều là những người có tâm ý tương thông với nguyên thú, rất nhiều người sau khi trở thành ngự thú sư đều chú trọng huyết mạch, hồn phách, ấn phù, lại là xem nhẹ bản tâm của mình".

Tần Ninh bắt đầu ba hoa chích choè.

Những người khác bắt đầu ngây ngẩn.

Lý Vinh Ưng bắt đầu sợ hãi thán phục.

Đây không phải lần đầu tiên.

Từ khi Lý Vinh Ưng bắt đầu kiểm tra Tần Ninh, mọi chuyện dần dần lệch đi.

"Lý Vinh Ưng, câu hỏi của ngươi đã kết thúc, tới lượt ta!"

Lúc này Vân Thanh Tuyền lại nói: "Tần Ninh, đan thuật chú trọng chính là..."

"Tới lượt ta tới lượt ta".

Bây giờ hai vị trưởng lão có dáng vẻ kiểu như nếu ngươi dám cản ta, ta sẽ làm thịt ngươi.

Cho dù là Thánh Phi Vũ căn bản cũng không thể chen lời vào.

Dần dần, sắc mặt của mấy vị đạo tử, mấy vị đệ tử tinh anh đều trở nên khó coi.

Bây giờ cho dù là đồ đần cũng đã nhìn ra thiên phú đan thuật và thiên phú ngự thú của Tần Ninh không hề đơn giản.

Nếu không tại sao hai vị trưởng lão lại không ngừng trò chuyện với Tần Ninh chứ.

Gương mặt xinh đẹp của Tư Mã Tuyết Thiên vô cùng lạnh lùng.

Điều này sao có thể!

Một vị Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, vẫn là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ vừa đột phá không bao lâu, làm sao có thể để hai vị Đại Đế Tôn quan tâm như thế chứ!

Làm sao tên Tần Ninh này có thể hiểu rõ nhiều như vậy?

Nhìn thấy mặt trời lặn xuống phía tây, sắc trời đã tối xuống, Thánh Phi Vũ thật sự không nhịn được nữa.

"Hai vị, sắc trời đã tối, câu hỏi này nên kết thúc chứ?"

Thánh Phi Vũ thận trọng nói.

"Ngậm miệng".

"Ngậm miệng".

Chỉ là hai người Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền lại gần như đồng thời mở miệng răn dạy.

Lúc nhìn thấy là Thánh Phi Vũ, khuôn mặt già nua của hai người đều run lên.

Vân Thanh Tuyền ho khan một cái, lập tức nói: "Ừm... Đúng vậy, nên kết thúc..."

"Như vậy đi, Tần Ninh hãy theo ta đến Đan Đạo Lâu, ta có thể sắp xếp chỗ ở cho hắn ở bên đó".

"Ha ha!", Lý Vinh Ưng cười.

Mà là cười lạnh.

"Vân Thanh Tuyền, ngươi đúng là không biết xấu hổ".

Lý Vinh Ưng cười nhạo nói: "Làm sao? Hắn còn chưa quyết định tiếp theo sẽ tu hành đan đạo hay là ngự thú đâu, ngươi đã quyết định thay hắn rồi?"

"Lý Vinh Ưng, ngươi không nói lời nào, không ai nghĩ ngươi bị câm đâu!"

"Hừ, ngươi cũng thế".

Hai vị trưởng lão lại có xu thế cãi lộn.

Chỉ là lần này còn kích động hơn vừa nãy.

Nếu như lúc trước đó là bởi vì ai cũng không muốn lùi lại một bước, ai cũng không muốn bị mất mặt.

Thì bây giờ hoàn toàn là bởi vì thiên phú của Tần Ninh.

Đan thuật.

Ngự thú.

Tất cả đều tinh thông.

Nếu để mất một đệ tử như vậy thì đúng là là tổn thất rất lớn.

"Hai vị trưởng lão".

Lúc này, Tần Ninh mở miệng.

Sau cả ngày hôm nay, đúng là hắn đã thấy hơi mệt mỏi.

Miệng đắng lưỡi khô.

"Hai vị trưởng lão nghe ta nói đã".

Tần Ninh nói: "Đệ tử đều vô cùng yêu thích đan thuật và ngự thú, nếu hai vị trưởng lão đồng ý, ta muốn học tập đan thuật và ngự thú cùng một lúc, mong rằng hai vị trưởng lão cho phép!"

Hắn vừa nói xong, Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền đều trầm mặc.

Đương nhiên bọn họ chỉ hi vọng Tần Ninh chuyên tu một đạo.

Dù sao kinh nghiệm của võ giả có hạn.

Bây giờ Tần Ninh đang ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn, có lẽ còn có đủ sức lực, nhưng khi cảnh giới dần tăng lên thì sẽ càng ngày càng không đủ thuận buồm xuôi gió.

Thế nhưng hai người cũng biết đối phương đều sẽ không buông tha cho Tần Ninh.

Đây là một biện pháp điều hoà.

"Ta thấy rất tốt".

Thánh Phi Vũ cười tủm tỉm nói: "Hai vị trưởng lão đều là trưởng lão kiệt xuất của Thánh Đạo tông ta, nếu như quả thật dạy dỗ ra được một vị thiên tài yêu nghiệt cả về ngự thú và đan thuật, vậy đó đúng là chuyện may mắn của Thánh Đạo tông ta, sau này hai vị trưởng lão cũng có thể ghi tên vào sử sách".

Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền lại khịt mũi coi thường.

Ghi tên vào sử sách?

Có ích gì chứ.

Thứ bọn họ quan tâm là những kiến thức trong đầu Tần Ninh, sau một lúc hỏi đáp, tư tưởng của Tần Ninh quả thực đã khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hết lần này tới lần khác lại có thể thực hiện.

Thật sự là một nhân tài hiếm có!

"Được!"

Suy nghĩ một hồi, Vân Thanh Tuyền mới gật đầu nói: "Được, nhưng ngươi phải bảo đảm thời gian học tập đan thuật không thể ít hơn ngự thú".

"Đương nhiên rồi".

"Thời gian học tập ngự thú nhất định cũng không thể ít hơn đan thuật", lúc này Lý Vinh Ưng khẽ nói.

Tuy hai vị trưởng lão đã đồng ý, thế nhưng ở giữa vẫn có một ít đối chọi gay gắt.

Thánh Phi Vũ nhìn thấy mọi chuyện sắp kết thúc, lúc này mới cười nói: "Hôm nay hai vị trưởng lão đã tốn rất nhiều công sức để ra câu hỏi kiểm tra, chắc cũng đã mệt mỏi rồi, cứ để Tần Ninh tới Thánh Thiên Phong ta ổn định lại trước, sau đó sẽ đến Đan Đạo Lâu, Ngự Thú Đường đưa tin".

"Tới Đan Đạo Lâu trước!"

"Tới Ngự Thú Đường trước!"

Gần như là đồng thời, Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đều mở miệng nói.

Lúc này, Thánh Phi Vũ đưa tay đỡ trán, vô cùng bất đắc dĩ, ngay sau đó liền nhìn về phía hơn mười vị đệ tử thông qua kiểm tra hôm nay.

"Bảy vị trí đầu trong số các đệ tử ngoại môn được lựa chọn phong mà mình muốn đến trước, các đệ tử còn lại sẽ do mấy vị đệ tử đứng đầu lựa chọn".

Lúc này tâm trạng của Thánh Phi Vũ rất tốt.

Vô duyên vô cớ lấy được hai thiên tài, đương nhiên trong lòng hắn ta rất vui vẻ.

Lúc này bảy vị đệ tử đứng đầu lần lượt tiến lên.

Bắt đầu từ Đại Vũ phong, tất cả đều đến theo thứ tự, cho đến người cuối cùng mới là Thánh Thiên Phong.

Đến cuối cùng, chỉ để lại mười một người, mà trong mười một người này bao gồm cả Lý Vân Tiêu.

Tuy Lý Vân Tiêu đã thông qua kiểm tra, thế nhưng thành tích cũng không tốt lắm.

Sáu phong khác đều không coi trọng.

Lúc này Ngu Linh Cơ cũng không nhiều lời, chỉ nói thẳng: "Các ngươi đi theo ta đi".

Mấy năm nay đều là thế cả.

Thực lực tổng hợp của Thánh Thiên Phong kém cỏi nhất, cái gì cũng chỉ có thể chọn phần thừa của người khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom