• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2441-2445

Chương 2441: Rốt cuộc ngươi là ai?

Ngu Linh Cơ cũng đã tập mãi thành quen.

Lúc này, đệ tử đứng đầu của sáu phong lần lượt dẫn các đệ tử mà mình lựa chọn rời đi.

Hôm nay bị hai vị trưởng lão trì hoãn, muốn trở lại phong của mình rồi sắp xếp cho các đệ tử mới, chỉ sợ sẽ đến tận đêm khuya.

Mà lúc này, bốn vị đạo tử cũng lần lượt rời đi.

"Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử!"

Tần Ninh nhìn về phía Tư Mã Tuyết Thiên, khẽ mỉm cười nói: "Thực lực của ta đã được hai vị trưởng lão tán thành, không biết có được ngươi công nhận không?"

Hắn vừa dứt lời, cả người Tư Mã Tuyết Thiên đã run lên, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

"Tần Ninh, rất tốt, ta nhớ kỹ ngươi".

Tư Mã Tuyết Thiên khẽ mỉm cười nói: "Rất nhiều thiên tài ban đầu đều thể hiện được thấy thiên phú kinh tài tuyệt diễm, thế nhưng cuối cùng đều sẽ phai mờ trong đám người".

"Cảm ơn đạo tử nhắc nhở".

Tần Ninh cũng cười nói: "Nhưng ta nghĩ ta sẽ không như thế đâu".

Tư Mã Tuyết Thiên nhìn Tần Ninh một cái thật sâu lần nữa rồi mới rời đi.

Bốn vị đạo tử cũng lần lượt đạp không mà đi, biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này Lý Vân Tiêu đi đến bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: "Người phụ nữ này trông có vẻ thù dai, sợ là ngươi đã đắc tội nàng ta rồi!"

"Ta cũng thù dai mà".

Tần Ninh cười nhạt một tiếng.

Mà lúc này, cách đó không xa, dường như Thánh Phi Vũ đang dặn dò Ngu Linh Cơ cái gì đó.

Không lâu sau, Ngu Linh Cơ đi tới nói với Tần Ninh: "Đạo tông bảo ngươi đi qua".

Tần Ninh cũng không sợ, mà đi từng bước một về hướng Thánh Phi Vũ.

"Tần Ninh, khống chế ba trăm, chưa dùng hết sức, trong Thiên Chuy Trì một canh giờ, xem như phá vỡ kỷ lục mấy vạn năm, lại còn biết ngự thú..."

Thánh Phi Vũ khẽ cười nói: "Nói thật, ngươi đã mang đến cho ta cảm giác vô cùng có tài năng".

"Đạo tông".

Tần Ninh lại giải thích: "Nếu ta không thể hiện tài năng thì sao hôm nay có thể lọt vào mắt xanh của hai vị trưởng lão chứ? Muốn tiến vào Thánh Đạo tông tu hành thì vẫn phải tự mình tranh đoạt tài nguyên!"

Thánh Phi Vũ kinh ngạc nhìn Tần Ninh một chút.

"Tranh đoạt".

Thánh Phi Vũ lẩm bẩm nói: "Không tệ, đúng là như thế, nhưng Tư Mã Tuyết Thiên là đạo tử, ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn".

"Sớm muộn sẽ có một ngày ta cũng sẽ là đạo tử..."

"Được, ta sẽ chờ ngày đó".

Thánh Phi Vũ lập tức nói: "Hôm nay ngươi đã chứng minh được thiên phú rất mạnh, hai vị trưởng lão đều không cảm thấy có vấn đề gì".

"Nhưng mà ta vẫn muốn nói cho ngươi, tiến vào Thánh Đạo tông, nếu như làm ra chuyện khác người gì, Thánh Đạo tông cũng sẽ không nể mặt, nếu như có mục đích khác… vậy ngươi phải coi chừng mạng sống của mình, coi chừng mạng sống của nhà họ Linh đấy!"

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại nở nụ cười.

"Đúng là ta đã có kỳ ngộ, đạo tông có muốn nghe không?"

Lúc này đến lượt Thánh Phi Vũ kinh ngạc.

Tần Ninh luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không giống như một vị đệ tử Tiểu Thần Tôn sơ kỳ.

Đối mặt với cường giả vô địch Chí Cao Đế Tôn như hắn ta, Tần Ninh vẫn như thế.

"Ngươi nói đi".

Tần Ninh nói thẳng: "Trước đó ở Cửu Châu, ta đã phát hiện ra một vùng đất bí mật, đạt được ghi chép về một trận pháp".

"Tùy Ký Chí Tôn Trận!"

Tần Ninh vừa nói xong, trong khoảnh khắc, khí thế của Thánh Phi Vũ đã biến đổi, uy áp kinh khủng kia gần như áp chế Tần Ninh đến mức không có cách nào ngẩng đầu.

Chí Cao Đế Tôn.

Cường giả đỉnh cao trong Cửu Nguyên Vực.

Vốn đã vô cùng mạnh mẽ.

Một bên khác, Ngu Linh Cơ cũng cảm thấy được Thánh Phi Vũ đạo tông biến hóa, liền đưa mắt nhìn sang phía này.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lúc này Thánh Phi Vũ kiềm chế sát khí, trầm giọng nói.

"Tần Ninh, đến từ nhà họ Linh ở Cửu Châu, Thánh Đạo tông đã điều tra rõ ràng về bối cảnh của ta rồi, ta cũng không có gì phải giấu giếm".

"Vậy ngươi có biết lời này của ngươi có thể khiến ngươi chết không".

"Đúng là không nghĩ tới".

Tần Ninh lấy ra một hộp gấm đưa cho Thánh Phi Vũ, lập tức nói: "Ở Cửu Châu, Hồng Sơn có một mật địa, nhưng bây giờ gần như đã bị phá hủy, đạo tông có thể đi xem, ta cũng lấy được Tùy Ký Chí Tôn Trận này từ chỗ đó".

"Vị tiền bối kia để lại di ngôn là hy vọng đồ đệ của mình có thể nghiên cứu Tùy Ký Chí Tôn Trận này, vãn bối đã nhận được cơ duyên của vị tiền bối kia, đương nhiên sẽ làm tốt".

"Nếu đạo tông là người lạm sát kẻ vô tội, ta cũng lười giải thích thêm, ta có từng làm chuyện xấu xa gì hay không, ngươi cứ đi điều tra là biết".

Vốn dĩ Tần Ninh định sau khi tiến vào Thánh Đạo tông, gặp được đám quản lý mới nói ra việc này.

Vốn còn nghĩ ít nhất là phải đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn mới có thể gặp được quản lý cấp cao.

Kết quả ngày đầu tiên đã gặp Thánh Phi Vũ, vậy thì không cần phải giấu giếm gì nữa.

Hắn cũng không rảnh để chờ đợi trăm năm ngàn năm trong Thánh Đạo tông.

Thánh Phi Vũ run run rẩy rẩy nhận lấy hộp gấm.

Sau khi mở hộp gấm ra, hai mắt Thánh Phi Vũ ửng đỏ.

"Đại ca ta... Thánh Dật Phi... Thật sự đã chết rồi?"

"Ừm...", Tần Ninh gật đầu nói: "Ta chỉ thấy được một tàn hồn phách".

Thánh Phi Vũ lập tức nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Hiểu rồi, sau này ta sẽ hỏi lại ngươi sau".

Sau đó Thánh Phi Vũ vẫy tay với Ngu Linh Cơ, Ngu Linh Cơ đi tới.

"Linh Cơ!"

Thánh Phi Vũ liền nói ngay: "Sắp xếp Tần Ninh đến ở ngọn núi dành cho đệ tử tinh anh của Thánh Thiên Phong chúng ta, cho hắn một ngọn núi riêng, sau đó chọn mấy đệ tử tạp dịch đáng tin cho hắn... Được rồi, cứ để mười một người này đi theo Tần Ninh, tạm thời nghe lệnh Tần Ninh đi".

Ngu Linh Cơ gật đầu.

Hôm nay Tần Ninh thể hiện thần uy thiên phú, được hai vị trưởng lão yêu thích.

Đạo tông sắp xếp cho đệ tử ngoại môn này giống như đệ tử tinh anh cũng là hợp lí.

Thánh Phi Vũ dặn dò xong những điều này, cả người liền hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy gì nữa.

Tần Ninh cũng không thèm để ý.

"Các ngươi đều đi theo ta đi".

Lúc này Ngu Linh Cơ mở miệng.

Vốn dĩ việc dẫn đám đệ tử ngoại môn này đi báo tin không cần đệ tử đứng đầu như cô ấy ra mặt, chỉ là hôm nay còn có một người đặc biệt như Tần Ninh, cho nên cô ấy liền dứt khoát dẫn dắt.

Ngu Linh Cơ đi phía trước dẫn đường, mười ba vị đệ tử ngoại môn bao gồm Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đi ở phía sau, mấy vị đệ tử tinh anh đi cuối cùng.

"Thánh Đạo tông là một trong năm bá chủ lớn của Cửu Nguyên Vực, cùng với Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương, Đà La cung, cùng được xưng là năm bá chủ của Cửu Nguyên".

"Nơi này không giống như bên ngoài, đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử tinh anh đều phải tuân thủ quy củ riêng của mình".

"Những điều này đều sẽ có sau khi lệnh bài của các ngươi được làm xong vào ngày mai, nhớ đấy, phải xem kỹ vào".

"Chuyện của đệ tử tạp dịch, ta sẽ không nói với các ngươi..."

Lúc này Ngu Linh Cơ thản nhiên nói: "Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn đều sẽ có trưởng lão ngoại môn, trưởng lão nội môn giảng dạy việc tu hành riêng".

"Tất cả đều miễn phí, do trưởng lão quyết định thời gian nhập học, bỏ qua sẽ không có cơ hội nghe lại đâu".

"Ngoài ra, nếu còn muốn hiểu rõ cái gì thì đều cần tự mình nỗ lực".

"Trong tông môn có điểm tích lũy riêng của đệ tử, làm nhiệm vụ sẽ được điểm tích lũy, mua đan dược, bảo khí Chí Tôn vân vân đều tốn điểm tích lũy, đương nhiên nếu như đủ nguyên thạch thì cũng có thể trực tiếp tiêu nguyên thạch để mua".

"Những điều này ta cũng sẽ không nói nhiều, trên sổ tay đệ tử đều có, nhớ kỹ là được rồi".

"Toàn bộ Thánh Đạo tông có hơn mười vạn đệ tử, nhà lớn nghiệp lớn, không có quy củ sẽ không ra thể thống gì".

Ngu Linh Cơ không ngừng nhắc đến quy củ.

Cô ấy cũng lo lắng mấy vị đệ tử ngoại môn này sẽ bị Tần Ninh dẫn đi chệch đường.
Chương 2442: Bên trong Thánh Đạo tông

Hôm nay Tần Ninh ba lần bảy lượt chống đối Tư Mã Tuyết Thiên.

Thế nhưng đó là bởi vì Tần Ninh là thiên tài, là yêu nghiệt, có người che chở.

Nếu không phải Vân Thanh Tuyền trưởng lão và Lý Vinh Ưng trưởng lão xuất hiện, cho dù Tư Mã Tuyết Thiên có trực tiếp ra tay giết Tần Ninh căn bản cũng sẽ không chịu bất kỳ xử phạt nào.

Bởi vì nàng ta là đạo tử!

Nhưng những người khác thì lại khác.

Bình thường đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn nhìn thấy đạo tử đều phải cung kính, không dám chọc giận bọn họ.

Lúc này Ngu Linh Cơ nhìn về phía mấy người, chậm rãi nói: "Đệ tử tinh anh, mỗi người đều có được ngọn núi riêng của mình, trên núi có trận pháp, cung các, đình đài vân vân, đầy đủ mọi thứ".

"Xét thấy Tần Ninh thiên phú dị bẩm, Đạo Tông tự mình dặn dò ta cho đệ tử ngoại môn Tần Ninh một ngọn núi riêng".

"Mà mười một người các ngươi cùng vào Thánh Đạo tông với Tần Ninh thì hãy ở trên ngọn núi của Tần Ninh, làm đệ tử phụ thuộc của hắn đi".

Bên trong Thánh Đạo tông.

Rất nhiều đệ tử tinh anh cảnh giới tương đối cao sống một mình trên một ngọn núi, đều có đệ tử phụ thuộc.

Những đệ tử phụ thuộc này có nội môn, có ngoại môn, nhưng đa số đều là đệ tử tạp dịch.

Mà công việc phải làm cũng đều là chân chạy vặt hay làm việc lặt vặt.

Nhìn như vô dụng.

Thế nhưng đám đệ tử tạp dịch vì muốn tranh đoạt cơ hội làm đệ tử phụ thuộc cho đệ tử tinh mà thường đánh nhau vỡ đầu chảy máu.

Làm chân chạy vặt cho đệ tử tinh anh thì sẽ có thể tiếp xúc với đệ tử tinh anh.

Nếu như có thể có được đệ tử tinh anh cảnh giới Tiểu Đế Tôn tán dương, thuận tiện chỉ đạo hai câu, vậy đơn giản là còn lời hơn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mười lần.

Vì thế một vài đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, thậm chí còn không tiếc bán nhan sắc.

Có nam đệ tử.

Nữ đệ tử còn nhiều hơn.

Dù sao sắc đẹp cũng là vốn liếng để tu hành mà!

Nghe được lời này của Ngu Linh Cơ, mười một vị đệ tử đều vô cùng chấn động.

Không ngờ đạo tông cũng xem trọng Tần Ninh như thế.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì đúng thật.

Tần Ninh có thiên phú, được hai vị trưởng lão tranh đoạt, đạo tông lại không ngốc.

Nhân tài đặc biệt thì phải đối xử đặc biệt.

Lúc này ánh mắt của mười một vị đệ tử nhìn Tần Ninh đều mang theo vẻ kính sợ.

Đều là đệ tử ngoại môn, nhưng sau ngày hôm nay, Tần Ninh sẽ xem như cấp trên của bọn họ.

Ngu Linh Cơ dẫn theo mười mấy người đi vào trước sơn môn.

Nơi đây mới thật sự là Thánh Đạo tông.

Trước đó kiểm tra là ở bên ngoài Thánh Đạo tông.

Kiểm tra xong cũng chỉ được vào bên ngoài Thánh Đạo tông, chưa được tính là bên trong Thánh Đạo tông.

Bây giờ mới đi đến trước cửa núi của Thánh Đạo tông.

Chỉ thấy được hai ngọn núi cao vắt ngang phía trước, cao vút đến tận trên mây.

Bên trái ngọn núi viết ba chữ rất có khí thế.

"Thánh Đạo tông!"

Ba chữ to lớn này dường như có được ma lực, khiến nỗi lòng người ta phải dâng trào.

Mà đồng thời.

Ở giữa hai ngọn núi cao có một con đường núi hiểm trở giống như cầu nối.

Lúc này bên trên đường núi có từng hàng đệ tử, hiển nhiên là để bảo vệ sơn môn.

Toàn bộ sơn môn rộng hơn trăm trượng, hai bên cũng có rất nhiều lầu các.

Lúc mười mấy người xuất hiện ở chỗ này, trong ngoài lầu các lập tức có rất nhiều đôi mắt nhìn tới.

Ngu Linh Cơ đi đến phía trước.

Một đội đệ tử xuất hiện, ngăn mấy người lại.

Ngu Linh Cơ đưa lệnh bài đệ tử của mình ra.

Toàn bộ lệnh bài trắng như ngọc, sáng lấp lánh.

Mặt sau lệnh bài là ba chữ Thánh Đạo tông, mặt chính là tên của Ngu Linh Cơ, ở bên cạnh tên của Ngu Linh Cơ còn có một hàng chữ nhỏ.

Đệ tử tinh anh.

Mà khi Ngu Linh Cơ đưa lệnh bài ra, một vị trí trên lệnh bài kia dường như xuất hiện khuôn mặt của Ngu Linh Cơ, giống với bản thân Ngu Linh Cơ như đúc.

"Mời Ngu sư tỷ vào!"

Sau khi đệ tử canh gác nhìn thấy lệnh bài đều lập tức mỉm cười.

Thánh Thiên Phong, đệ tử đứng đầu Ngu Linh Cơ, đương nhiên đám đệ tử canh gác đều biết.

Nhưng Thánh Đạo tông có quy củ nghiêm ngặt, không biết có bao nhiêu người muốn trà trộn vào, nên kiểm tra thì vẫn phải kiểm tra.

"Đây là đệ tử mới nhận của Thánh Thiên Phong năm nay sao? Ngu sư tỷ tự mình dẫn dắt, vất vả rồi".

Ngu Linh Cơ gật đầu, lập tức thu hồi lệnh bài, đi vào trong sơn môn.

Đằng sau, đám đệ tử canh gác tụ tập lại một chỗ.

"Thánh Thiên Phong đời này không bằng đời khác..."

"Đúng vậy!"

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Ngu sư tỷ đúng là xinh đẹp, dáng người cao gầy, da trắng nõn nà, khí chất như ngự tỷ, là kiểu mà ta thích".

"Trương Hạc, ngươi đừng có nằm mơ nữa đi".

Mấy vị đệ tử canh gác đùa giỡn vài câu rồi lại tiếp tục tập trung làm việc.

Lúc này, Ngu Linh Cơ dẫn theo mười mấy người đi vào bên trái sơn môn.

Cô ấy lấy lệnh bài ra, tiện tay gọi một cái, một con phi cầm toàn thân trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện.

Cơ thể phi cầm kia cao ba trượng, bộ lông toàn thân trắng chói lóa, hơn nữa còn vô cùng mềm mại bồng bềnh.

Thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy giống như một con vẹt lông trắng khổng lồ.

Nguyên thú cấp sáu - Bạch Nhung Anh Thú!

Bên trong Thánh Đạo tông, đệ tử tinh anh, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp dịch đều không có tư cách cưỡi nguyên thú.

Cho dù làm việc trong tông môn, nguyên thú để cưỡi đều là tông môn chăn nuôi, bao gồm hạc, chim ưng vân vân, đều được thống nhất sắp xếp.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.

Các đạo tử.

Các đệ tử đứng đầu.

Cùng với đám ngự thú sư của Ngự Thú Đường chính là ngoại lệ.

Ngu Linh Cơ là đệ tử đứng đầu của một phong, địa vị gần với bảy vị đạo tử, có thể nói cũng là quyền cao chức trọng.

Lúc này Ngu Linh Cơ vung tay lên, Bạch Nhung Anh Thú dang rộng hai cánh, trải trên mặt đất.

Ngu Linh Cơ nhẹ nhàng bước lên trên.

"Đi theo ta".

Cô ấy vừa nói xong, hơn mười vị đệ tử đều lần lượt leo lên Bạch Nhung Anh Thú.

Bạch Nhung Anh Thú vỗ cánh bay cao, tốc độ cũng không nhanh.

Ngu Linh Cơ lập tức nói: "Đông tây nam bắc bên trong Thánh Đạo tông đều có phạm vi hơn trăm dặm, nếu như chỉ đi bộ thì quá chậm".

"Nói tóm lại, Thánh Đạo tông được chia làm mấy khu vực lớn".

"Đệ tử tạp dịch ở một khu vực, khu vực dành cho đệ tử ngoại môn, khu vực của đệ tử nội môn và khu vực của đệ tử tinh anh!"

"Về phần các trưởng lão, đạo tử thì lại khác".

Ngu Linh Cơ nghiêm túc nói: "Có lẽ các ngươi cho rằng đi theo Tần Ninh, ở trên ngọn núi của Tần Ninh là không vừa ý".

"Thế nhưng trên thực tế, các ngươi đang chiếm hời đấy".

"Chỗ ở của đệ tử ngoại môn chính là ở đó cơ".

Lúc này Ngu Linh Cơ điều khiển Bạch Nhung Anh Thú đi qua một khu vực.

Nơi đó là một sơn cốc.

Trong sơn cốc có từng phòng ốc hợp thành từng dãy lít nha lít nhít...

"Đây chính là chỗ ở của đệ tử tạp dịch".

"Phía trước là của đệ tử ngoại môn, chính là lầu các hai tầng".

"Tiếp theo là đệ tử nội môn, ở trong lầu các có sân".

"Thế nhưng đệ tử tinh anh sẽ được ở trên một ngọn núi, một người chiếm một ngọn núi riêng, là đệ tử phụ thuộc, các ngươi cũng có thể tu luyện trên ngọn núi đó".

"Điều khác biệt đầu tiên là gần như sẽ không bị quấy rầy, an toàn hơn, yên tĩnh hơn chỗ ở của đám đệ tử ngoại môn khác".

"Điều khác biệt thứ hai chính là..."

Cô ấy vừa nói đến chỗ này, Bạch Nhung Anh Thú đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

Không bao lâu đã đến khu vực có rất nhiều dãy núi.

Khoảng cách giữa từng ngọn núi ở đây không tính là gần, hơn nữa mỗi một ngọn núi phần lớn đều cao trên trăm trượng, có cao mấy trăm trượng, cũng có cao hơn ngàn trượng...

Hơn nữa mỗi một ngọn núi đều có cây cối xanh um tươi tốt, chân núi, sườn núi, đỉnh núi đều có cung điện lầu các, nhìn thoáng qua giống như thánh địa nhân gian vậy.

Càng quan trọng hơn là, nơi đây có... khí Chí Tôn trong trời đất cực kì nồng đậm!
Chương 2443: Vào ở

Lúc này Ngu Linh Cơ mới nói: "Nơi này chính là ngọn núi mà đệ tử tinh anh ở lại, mỗi một ngọn núi đều có một đại trận bảo vệ, đệ tử khác không thể xâm nhập, nếu không sẽ bị trận pháp giết chết".

"Hơn nữa khí Chí Tôn trong trời đất ở đây nồng đậm hơn những nơi vừa đi qua gấp mấy lần, đây vẫn chỉ là bên ngoài ngọn núi thôi, bên trong mỗi một ngọn núi của đệ tử tinh anh đều có một tụ khí trận, tụ tập khí Chí Tôn trong trời đất dùng để tu hành".

Nghe thấy lời này, trên mặt mười một vị đệ tử ngoại môn đều tỏa sáng.

So với đệ tử ngoại môn, đệ tử tinh anh quả thực là khiến cho người ta tha thiết ước mơ.

Một loại là nhà tranh trong thôn.

Một loại là hoàng cung trong thành.

Trong lòng mười một người đều vô cùng vui vẻ với điều này.

Ngu Linh Cơ nhìn về phía Tần Ninh, bàn tay vung lên, bên trên lệnh bài xuất hiện bản đồ nơi đây.

Chỉ thấy được từng ngọn núi cao thấp khác nhau hiện ra ở trước mắt.

Có khoảng mấy ngàn ngọn núi, mà một số trong đó đã có đệ tử tinh anh ở lại.

Ngu Linh Cơ lập tức nói: "Tần Ninh, ngươi lựa chọn một ngọn núi đi!"

Tần Ninh nhìn rất nhiều ngọn núi, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên một trăm ngọn núi ở nơi hẻo lánh nhất.

"Chỗ này đi".

Ngu Linh Cơ nghe thấy lời này thì nhíu mày lại.

"Tần Ninh, tuy nói tụ khí trận ở mỗi một ngọn núi của đệ tử tinh anh đều có hiệu quả như nhau, thế nhưng ngọn núi cũng đại diện cho thân phận của đệ tử, ngọn núi này là thấp nhất..."

"Ngươi có thể tùy ý lựa chọn!"

Tần Ninh lại khẽ mỉm cười nói: "Không cần, ngọn núi này là được!"

Tần Ninh thích yên tĩnh, lựa chọn những ngọn núi cao lớn kia, sau này sẽ phải quản lý nhiều đệ tử hơn, quá phiền phức.

Ngu Linh Cơ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dẫn theo mười mấy người đi đến trước ngọn núi mà Tần Ninh lựa chọn.

Một ngọn núi cao trăm trượng.

Trên đó có một con đường leo núi với thềm đá sạch sẽ gọn gàng.

Chân núi có một bia đá đứng sừng sững, chỉ là mặt ngoài bia đá không có chút ánh sáng nào.

Mà ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy được trên sườn núi là mây mù lượn lờ.

Cũng không phải là mây mù thật, mà là tác dụng thần kỳ của pháp trận được đặt ở chỗ này, ngăn cách người ngoài thăm dò.

Mỗi một ngọn núi của đệ tử tinh anh đều như thế.

Trừ khi tiến vào bên trong ngọn núi, nếu không sẽ không có cách nào theo dõi.

Đám người Ngu Linh Cơ vừa tới nơi đây, liền có mấy vị võ giả đi đến.

"Ngu sư tỷ!"

Một thanh niên cầm đầu khách khí nói.

"Ừm..."

Ngu Linh Cơ lập tức nói: "Phụng lệnh của đạo tông Thánh Phi Vũ, ban cho tân tấn đệ tử ngoại môn Tần Ninh một ngọn núi của đệ tử tinh anh, Tần Ninh lựa chọn nơi này, ngọn núi này liền giao cho Tần Ninh đi".

"Về phần thủ tục, ngày mai lại xử lý".

Đệ tử kia nghe vậy liền nói: "Vâng..."

Nói rồi tên đệ tử dẫn đầu kia lấy ra một tấm lệnh bài, đặt trước bia đá cao hơn một mét.

Chỉ thấy được xung quanh ngọn núi cao trăm trượng kia mơ hồ có khí Chí Tôn chuyển động, từ nơi sâu xa, dường như có cái gì đó được mở ra.

Đệ tử kia khom người nói: "Mời Ngu sư tỷ, lệnh bài này liền giao cho Ngu sư tỷ, ngày mai đến Bách Sự Các đăng ký là được rồi!"

"Ừm".

Mấy vị đệ tử lập tức quay người rời đi.

Lúc này Ngu Linh Cơ mới đưa lệnh bài cho Tần Ninh, nói: "Lệnh bài của đệ tử ngoại môn các ngươi, ngày mai đều phải đến Bách Sự Các làm, Bách Sự Các là nơi xử lý một chút việc vặt vãnh bên trong Thánh Đạo tông chúng ta, lệnh bài, thân phận, trận pháp trên núi bị hư hại, những việc đó đều cần đi tìm Bách Sự Các!"

Tần Ninh gật đầu.

"Được rồi, hôm nay cũng đã rất muộn rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau".

"Hiểu rồi".

Ngu Linh Cơ dẫn theo mấy vị đệ tử tinh anh lập tức rời đi.

Mà Tần Ninh thì dẫn mười một vị đệ tử ngoại môn leo lên trên núi.

Ngọn núi này cao trăm trượng.

Hai bên chân núi là ruộng đồng dược liệu, còn có một số cây ăn quả, tới gần chân núi thì là từng tòa nhà gỗ hợp thành một dãy, có khoảng mười mấy gian phòng lớn nhỏ khác nhau.

Nơi này hẳn là chỗ đệ tử tinh anh trồng một chút hoa cỏ, quản lý một ít linh thực.

Mà khi đi lên vị trí cao năm mươi trượng, hai bên cầu thang xuất hiện vài toà lầu các, nhìn rất đẹp đẽ.

Lại đi tiếp lên trên đến vị trí đỉnh núi, đỉnh núi đã bị san bằng để xây dựng từng tòa lầu các cao lớn khí phách.

Ngay phía trước có ba tòa đại điện quay lưng hướng Bắc, ngoảnh mặt hướng Nam, đại diện ở giữa cao lớn uy vũ, hai bên như có rồng phượng làm bạn.

Xung quanh đỉnh núi cũng đều là từng tòa lầu các, còn có một sân luyện võ.

Nhìn một cái, khắp nơi đều vô cùng lộng lẫy.

Lúc này Tần Ninh đứng trước cung điện ở giữa nhìn mười một người.

"Mười một người các ngươi tự lựa chọn phòng ở sườn núi và chân núi đi, nếu đã vào ở nơi đây thì đều phải để ý, Lý Vân Tiêu, ngươi phụ trách điều hành và quản lý đi!"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Bình thường ta cũng không có chuyện gì cần sai sử các ngươi, chỉ cần làm tốt quy định thường ngày, tự mình tu luyện, thân là đệ tử ngoại môn, nên làm cái gì thì làm cái đó đi".

Lý Vân Tiêu nghe được Tần Ninh nói lời này, lập tức sững sờ, ngay sau đó vui vẻ nói: "Ngươi yên tâm, Tần sư huynh, ta nhất định sẽ giúp ngươi quản lý thật tốt".

Chỉ cần không phải đồ đần, ai cũng nhìn ra Tần Ninh mới vừa vào Thánh Đạo tông, chính là nhân vật chạm tay có thể bỏng.

Đi theo Tần Ninh tốt hơn việc bọn họ tự mình tu hành xông xáo quá nhiều.

Lúc này, Tần Ninh khoát tay, nói: "Mọi người đi đi, hôm nay cũng đều mệt mỏi cả rồi, ngày mai nói sau".

Mười một người lần lượt xuống núi, lựa chọn chỗ nghỉ ngơi ở sườn núi và chân núi.

Ngày đầu tiên tiến vào bên trong Thánh Đạo tông, không nghĩ tới lại có chuyện tốt như thế.

Lúc này Tần Ninh vươn tay ra.

Thời Thanh Trúc đặt tay nhỏ vào trong lòng bàn tay của Tần Ninh, hai người cùng nhau tiến vào bên trong đại điện.

Chính điện rộng rãi vô cùng khí phách, từ đại điện này có thể đi vào hai đại diện ở bên cạnh.

Hai người tới đại điện bên trái, nơi này là phòng khách, thiết kế cũng vô cùng chu đáo, đầy đủ mọi thứ.

Thời Thanh Trúc nhìn chiếc giường lớn rộng rãi, phía trên được trải sẵn chăn bông, liền mừng rỡ nằm úp sấp trên giường, duỗi eo ra.

"Rất thoải mái..."

Thời Thanh Trúc không nhịn được hớn hở nói: "Đãi ngộ của Thánh Đạo tông cũng không tệ lắm!"

Tần Ninh cười nói: "Một khoảng thời gian tiếp theo, chúng ta sẽ ở chỗ này".

"Được!"

Thời Thanh Trúc cũng không để ý đến việc phải ở nơi nào, ở cùng với Tần Ninh là được rồi.

Sau khi quan sát tỉ mỉ xung quanh, Tần Ninh cười nói: "Vất vả một ngày rồi, để ta xoa bóp cho nàng".

Thời Thanh Trúc thận trọng nói: "Ta sợ chàng bẻ gãy xương ta mất!"

"Sẽ không đâu..."

Tần Ninh nói rồi đi từng bước một tới gần Thời Thanh Trúc, trên mặt toát ra vẻ khát vọng.

"Khoan đã".

Chỉ là lúc này, Tần Ninh lại đột nhiên ngừng lại.

"Thế nào?"

"Nơi này là Thánh Đạo tông, ta cũng không tin tưởng trận pháp lắm, nàng chờ ta một chút..."

Nói rồi Tần Ninh rời khỏi đại điện.

Hắn đi vào võ trường trên đỉnh núi, quan sát xung quanh, từng trận văn trong cơ thể ngưng tụ ra, cẩn thận kiểm tra mỗi một vị trí, nhìn xem trong trận pháp có tồn tại bí ẩn gì hay không...

Thời Thanh Trúc mừng rỡ ở trên giường chờ đợi.

Chỉ là chờ đến nửa đêm mà Tần Ninh còn chưa trở về, Thời Thanh Trúc liền ngủ say...

Lúc này Tần Ninh đang vô cùng tập trung sửa đổi từng trận pháp phía trên ngọn núi này.
Chương 2444: Là bọn họ sao?

Mười mấy người ở trên một ngọn núi cao trăm trượng, đêm trăng giữa trời, Tần Ninh đứng ở vị trí sườn núi, cũng thở ra một hơi.

"Trận pháp được xây dựng không tệ, cũng không có gì cần kiểm tra, chỉ là chi tiết hơi kém một chút...", trong lúc làm việc giữa đêm, Tần Ninh đã thay đổi trận pháp trên đỉnh núi này rất nhiều.

Hắn đi từng bước một lên trên đỉnh núi, nhìn thấy Thời Thanh Trúc đã ngủ say, Tần Ninh rửa mặt xong liền nằm xuống bên cạnh Thời Thanh Trúc.

Thời Thanh Trúc lẩm bẩm nói mớ, kéo cánh tay Tần Ninh ra, chui vào trong lòng hắn...

Thánh Đạo tông.

Đêm trăng trời sao.

Ánh trăng chiếu xuống khiến toàn bộ Thánh Đạo tông lúc này nhìn như là thánh địa của tiên nhân, trong sự mông lung còn có một nét đẹp riêng.

Mà lúc này, ở dưới trăng đêm, một bóng người nhảy vọt qua từng ngọn núi về phía sâu trong Thánh Đạo tông.

Cuối cùng bóng người kia rơi lên trên một cái cây cổ thụ xiêu vẹo, đứng yên, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Chờ đợi một lát, một bóng người khác cũng đi đến.

Người kia mặc một bộ trường bào, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, lại đưa lưng về phía người đàn ông trên cây.

"Ngươi đã đến?"

"Ừm...", "Ngươi không nên tới".

"Nhưng ta vẫn đến".

Người đàn ông trên cây thản nhiên nói: "Chuyện này làm quá lề mề, chúng ta đã không tiếp tục chờ được nữa".

"Nơi này là Thánh Đạo tông, ngươi cho rằng là chỗ nào chứ?

Cũng không phải là nơi ta muốn làm cái gì thì làm cái đó!"

Người đàn ông dưới cây giống như đang khẽ nói một mình: "Ta khuyên ngươi, cẩn thận một chút thì tốt hơn, hiện nay Thánh Vô Khuyết đã có rất nhiều phỏng đoán".

"Sao ta phải sợ ông ta chứ?"

Người đàn ông trên cây lập tức nói: "Bây giờ ta muốn biết về tất cả những chuyện to nhỏ trong Thánh Đạo tông, về sau cần phải làm được đến mức có thể liên lạc bất cứ lúc nào".

"Còn nữa, về tên Tần Ninh hôm nay, ngươi vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn".

"Ta đã phái người trở về tộc điều tra thêm tin tức của người này rồi".

Người đàn ông dưới cây nghe thấy lời này thì nhíu mày lại.

"Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, đáng giá như thế ư?"

"Người này không đơn giản, cần phải quan sát, chờ ta lấy được tin tức rồi nói sau".

Người đàn ông dưới cây trầm mặc không nói gì.

Ngay sau đó, người đàn ông trên cây lại tiếp tục nói: "Cửu Nguyên đan tông bên kia cũng đã có người là sắp xếp thỏa đáng, không ra thì thôi, mà đã ra tay là phải một kích trí mạng".

"Ngay cả Cửu Nguyên đan tông, các ngươi cũng nhúng tay?"

Người đàn ông dưới cây ngạc nhiên nói: "Dịch Hàn Ngọc là đan sư Chí Tôn cửu phẩm đỉnh phong, ngoài hắn ta ra, sáu vị đan lão trong Cửu Nguyên đan tông đều có địa vị cực cao, chẳng lẽ các ngươi lại...", "Chuyện này không tới lượt ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi".

Lúc này người đàn ông trên cây đứng dậy, nói: "Ta không thể rời đi quá lâu, về sau, ta sẽ tự liên hệ với ngươi".

Vừa dứt lời, bóng dáng người đàn ông trên cây lập tức biến mất không thấy.

Còn người đàn ông dưới cây nhìn phong cảnh xung quanh một lát, cũng dần dần cất bước đi vào sâu trong núi… Gió nhẹ thoang thoảng.

Dường như tất cả chưa từng xảy ra.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Tần Ninh tỉnh dậy.

Bên ngoài đỉnh núi có hai ba người đang quét dọn.

Tần Ninh đi ra ngoài điện.

Lý Vân Tiêu chạy đến.

"Tần sư huynh".

Lý Vân Tiêu cười nói: "Đêm qua ta đã phân công nhiệm vụ cho mọi người, dựa theo ngươi nói, bình thường mọi người tự quản lý chức vụ của mình, nếu ngươi có chuyện gì có thể gọi ta bất cứ lúc nào".

"Ừm...", "Đúng rồi, hôm nay chúng ta phải đến lấy lệnh bài đệ tử ở Bách Sự Các, cái này phải tự mình đi!"

"Được".

Tần Ninh trở lại nhìn thoáng qua, nói: "Đợi chút nữa sẽ xuất phát".

Mặt trời lên cao.

Cuối cùng Thời Thanh Trúc đã thức dậy.

Cộng thêm Tần Ninh, mười ba người đều xuất phát đi về phía Bách Sự Các trong Thánh Đạo tông.

Bách Sự Các cách nơi ở của đệ tử tinh anh cũng không xa, đi đến bên ngoài Bách Sự Các, chỉ thấy xung quanh là những dãy núi nối liền, bao vây lấy Bách Sự Các.

Chỗ lối vào rộng mấy chục trượng, có không ít đệ tử qua lại.

Mười mấy người Tần Ninh đều đi đến hỏi đường, sau đó đi vào trong sơn cốc.

Trong sơn cốc rộng lớn có từng tòa lầu các đứng vững, phân chia khu vực vô cùng đơn giản dễ hiểu.

Mấy người đi vào nơi chuyên môn làm lệnh bài đệ tử, Lý Vân Tiêu tiến đến hỏi thăm.

Đám người Tần Ninh thì ở bên ngoài chờ đợi.

"Chính là bên trong này".

Lý Vân Tiêu đi ra, cười nói: "Rất đơn giản, ghi vào một sợi hồn phách của chúng ta là được, bên trong có đệ tử chuyên môn làm, chúng ta chờ một lát được rồi".

"Được".

Mười mấy người lần lượt tiến vào, bắt đầu làm.

Tiện thể nhận lấy mấy thứ như sổ tay đệ tử.

Làm xong mọi chuyện, mười mấy người mới đi ra, đứng một chỗ chờ đợi.

Trước lầu các này có một mảnh đất trống lớn, có không ít đệ tử tốp năm tốp ba tụ tập ở đây, hiển nhiên đều đang chờ đợi cái gì đó.

Ở vị trí cách mấy người Tần Ninh mấy chục thước.

Một nhóm năm sáu người đang đứng với nhau.

"Là bọn họ sao?"

Một thanh niên dẫn đầu có thân hình cao lớn, khí thế hiên ngang, lúc này mở miệng nói: "Đúng không?"

Một người bên cạnh hắn ta gật đầu nói: "Vâng, người kia là Tần Ninh, cô gái kia Thời Thanh Trúc".

"Mục Huyên sư huynh, tên Tần Ninh này kiểm tra rất tà môn".

"Vậy thì sao chứ?"

Lúc này Mục Huyên khẽ nói: "Tuyết Môn chúng ta đều không hề thua kém các đệ tử của hệ phái khác của Thánh Đạo tông như Thủy Môn, Nhật Nguyệt Hội, Viêm Môn".

"Đạo tử bị tên nhóc này chọc giận, tuy bên ngoài không nói gì, thế nhưng chúng ta làm thuộc hạ đều phải biết".

"Không dạy dỗ hắn ta một trận thì khó mà nuốt trôi cơn tức này!"

Bên trong Thánh Đạo tông, bảy vị đạo tử đều tự xây dựng ra một vài liên minh đệ tử của mình.

Tư Mã Tuyết Thiên xây dựng ra Tuyết Môn, trong đó có đệ tử tinh anh, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp dịch.

Mà điều này đều được Thánh Đạo tông ngầm đồng ý, cũng sẽ không bị hạn chế.

Những đệ tử này liên hợp cùng với nhau, bình thường làm việc cũng vô cùng nghênh ngang.

Mục Huyên chính là một thành viên của Tuyết Môn, người này cũng vô cùng nổi tiếng ở ngoại môn.

Đệ tử ngoại môn! Chia ra làm hai cấp độ, cảnh giới Đại Thiên Tôn là một cấp độ, cảnh giới Tiểu Thần Tôn là một cấp độ khác.

Mà Mục Huyên chính là một người nổi bật trong rất nhiều đệ tử ngoại môn.

Cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.

Ở trong Tuyết Môn, hắn ta cũng là đệ tử ngoại môn nòng cốt, còn là người được Tuyết Môn cực kỳ chú ý, chuẩn bị để tiến vào cảnh giới Đại Thần Tôn, trở thành đệ tử nội môn.

Điều này cũng không phải bí mật gì bên trong Thánh Đạo tông.

Bảy vị đạo tử, ngoại trừ Chư Thiền đạo tử ra thì đều sáng lập phe phái thuộc về mình.

Văn Võ môn của Hô Diên Bân.

Hoa Các của Đào Chỉ Kỳ.

Viêm Môn của Kha Viêm Vũ.

Nhật Nguyệt Hội của Hoàn Khải Minh.

Thủy Môn của Bộc Xước.

Tuyết Môn của Tư Mã Thiên Tuyết.

Sáu phe phái lớn này xuyên suốt toàn bộ Thánh Đạo tông.

Mục Huyên đứng xa xa nhìn đám người Tần Ninh, cười lạnh nói: "Đi".

Lúc này, mấy người đều đi đến.

Mười mấy người Tần Ninh, Lý Vân Tiêu đều đang xem sổ tay đệ tử.

Lúc này, Lý Vân Tiêu đột nhiên nói: "Nếu các đệ tử mà đánh lộn với nhau đều sẽ bị Hình Phạt Đường giam lại".

"Là Tư Quá Nhai!"

Lúc này cả người Lý Vân Tiêu khẽ run lên, nói: "Ta nghe nói hàng năm những đệ tử bị phạt ở Tư Quá Nhai chết nhiều không kể hết!"

Một đệ tử khác kinh ngạc nói: "Bị phạt còn chết người sao?"

"Ngươi nghĩ sao chứ!"

Lý Vân Tiêu lập tức nói: "Tư Quá Nhai, nghe tên liền biết là nơi nhốt người, để cho ngươi hối lỗi, nhưng trên thực tế là địa ngục rất đáng sợ!"
Chương 2445: Ngươi có dám nhận không?

Nhìn từng quy định được ghi lại trên sổ tay đệ tử, mọi người cũng dần dần nghiêm túc hẳn lên.

Vẫn nên biết điều một chút thì hơn.

Nếu không, chết cũng không biết chết như thế nào.

Một khi vi phạm những quy củ này đều sẽ bị xử phạt rất nặng.

Đáng sợ! Tần Ninh ngồi trên băng ghế đá ở một bên, lẳng lặng chờ đợi.

Mà vào lúc này, năm sáu người đi đến.

"Tiểu sư muội, ngươi đang làm gì ở đây vậy?"

Mấy người Mục Huyên đi đến bên cạnh bàn đá, nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cười tủm tỉm nói: "Tới đây một mình sao?

Có cái gì không hiểu thì có thể hỏi ta, ta tên là Mục Huyên".

Thời Thanh Trúc nhìn mấy người một cái, yên lặng lấy hồ lô rượu bên hông xuống uống một ngụm.

"Tiểu sư muội thích uống rượu sao?"

Mục Huyên lập tức cười nói: "Sư huynh vừa vặn góp nhặt không ít rượu ngon, không bằng cùng ta đi uống rượu, thưởng thức ánh trăng, như thế nào?"

"Không hứng thú".

Nghe thấy lời này, Mục Huyên không nói gì nữa.

Một vị đệ tử bên cạnh lập tức khẽ nói: "Thời Thanh Trúc, ngươi hãy biết điều một chút, Mục Huyên sư huynh là người xếp trong hạng 100 trong đám đệ tử ngoại môn của Thánh Đạo tông chúng ta, mời ngươi uống rượu cùng đã là rất nể mặt ngươi rồi!"

"Ồ".

Thời Thanh Trúc nhìn thoáng qua mấy người, lập tức cầm hồ lô rượu lên uống một ngụm, không nói nữa.

Mấy người Mục Huyên vô cùng ngạc nhiên.

"Nói chuyện với ngươi đó, đã nghe thấy chưa?"

"Nghe được rồi, ta không muốn để ý đến các ngươi thôi, không được sao?"

Thời Thanh Trúc ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.

"Ngươi... Cho thể diện mà không cần đúng không?"

Đệ tử kia tiếp tục nói: "Mục Huyên sư huynh chỉ cần động một ngón tay là có thể để ngươi không thể sống ở trong Thánh Đạo tông nữa, biết không?"

"Ồ".

Thời Thanh Trúc tiếp tục gật đầu, lại không thèm để ý.

Lúc này sắc mặt Mục Huyên vô cùng âm trầm.

Bình thường đám đệ tử ngoại môn mới nhập môn có ai nhìn thấy đệ tử cũ bọn họ mà không phải cúi đầu khom lưng đâu?

Cô gái này ỷ vào việc mình xinh đẹp mà hoàn toàn không coi bọn họ ra gì?

Hơn nữa... bọn họ vốn muốn trêu đùa Thời Thanh Trúc một chút để chọc giận Tần Ninh.

Thế nhưng lúc này, Thời Thanh Trúc lại không thèm quan tâm.

Tần Ninh cũng làm như không nhìn thấy.

Như thế làm sao còn tìm được lí do gì để trừng trị Tần Ninh nữa?

Mà vào lúc này, trong các có người đi ra gọi tên của mấy người Tần Ninh.

Bọn Lý Vân Tiêu lập tức đi lấy lệnh bài.

Khi đưa lệnh bài vào trong tay Tần Ninh.

Tần Ninh cũng đánh giá qua.

Bên trong lệnh bài này có một sợi hồn phách của mình, nếu mình chết, lệnh bài này cũng sẽ bị phá hủy để đề phòng người khác cầm lệnh bài tiến vào bên trong Thánh Đạo tông.

Lúc này, Tần Ninh nắm chặt lệnh bài, gật đầu.

Đệ tử ngoại môn, Tần Ninh.

"Đi thôi!"

Mấy người Lý Vân Tiêu cũng đã nhìn ra hiển nhiên đám người Mục Huyên này là đến để gây sự.

Nhưng nếu không để ý đến bọn họ thì sẽ không có việc gì.

Tần Ninh gật đầu, mười mấy người chuẩn bị rời đi.

"Dừng lại".

Lúc này, Mục Huyên sải bước ra, đi đến trước mặt mấy người, khẽ nói: "Đám nhát gan không có can đảm, không phải hôm qua rất ngông cuồng sao?

Sao hôm nay lại không dám nói câu nào?"

"Ông đây còn đang chờ các ngươi đấy!"

Mục Huyên khẽ nói: "Hôm qua dương dương đắc ý, hôm nay lại không dám ho he câu nào sao?"

"Tần Ninh, nếu ngươi nhát gan như thế thì hãy để phu nhân ngươi ở cùng với mấy người chúng ta, đến lúc đó lại nhận lỗi với đạo tử, mặc dù đạo tử cũng không so đo, thế nhưng ngươi phải thể hiện thái độ của mình cho tốt vào".

Lúc này, Tần Ninh nhìn thoáng qua Mục Huyên.

"Lý Vân Tiêu".

"Đến ngay đây".

"Nhìn xem trong sổ tay đệ tử nói thế nào về Sinh Tử Đài?"

Tần Ninh thản nhiên nói.

Lý Vân Tiêu nghe vậy liền nói ngay: "Bên trên Sinh Tử Đài ký kết giấy sinh tử, một sống một chết mới tính là kết thúc, tất cả những gì của người chết đều thuộc về bên thắng!"

"Ồ...", Tần Ninh kéo dài giọng ra, nhìn về phía Mục Huyên, nói: "Ta, đệ tử ngoại môn, Tần Ninh, khiêu chiến ngươi, đệ tử ngoại môn, Mục Huyên".

"Ngươi có dám nhận không?"

Nghe thấy hắn nói vậy, Mục Huyên lập tức sửng sốt.

Không nghe nhầm chứ?

Không nghe nhầm chứ?

Tần Ninh muốn khiêu chiến hắn ta?

Thật hay giả vậy?

Tên này tự tìm đường chết?

Tiểu Thần Tôn sơ kỳ.

Khiêu chiến Tiểu Thần Tôn đỉnh phong như hắn ta?

"Ngươi...", "Có nhận hay không?"

Tần Ninh lại nói thẳng: "Tiếp theo ta sẽ lên Sinh Tử Đài, nếu không nhận thì hãy quỳ xuống gọi cha mẹ!"

"Khoan đã".

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta và Thanh Trúc không có đứa con bất hiếu như ngươi, gọi ta một tiếng thái gia gia được rồi!"

Thái gia gia?

Lúc này, đám người Mục Huyên hoàn toàn ngây ra.

Tên này thật sự bị bọn họ kích thích?

Điên thật rồi!

"Được!"

Lúc này Mục Huyên vội vàng nói: "Ngươi đừng đổi ý, ngươi tuyệt đối đừng đổi ý, bây giờ liền đi ký kết giấy sinh tử!"

Lệnh bài đệ tử có rất nhiều tác dụng đối với đệ tử Thánh Đạo tông.

Cũng có thể ký kết giấy sinh tử! Một khi hai bên đồng ý thì sẽ không được sửa đổi!

"Đi! Đi Sinh Tử Đài".

Lúc này Mục Huyên đã không kịp chờ đợi nữa.

Đúng là hắn ta đã không thể chờ đợi.

Tần Ninh có thiên phú kinh khủng, hắn ta không biết sao?

Đương nhiên hắn ta biết.

Ải kiểm tra đầu tiên được ba trăm điểm.

Ải kiểm tra thứ hai, ở trong Thiên Chuy Trì một canh giờ.

Ải kiểm tra thứ ba càng thể hiện ra thiên phú ngự thú.

Thiên phú mạnh sao?

Mạnh đến mức không còn gì để nói nữa! Thế nhưng mà, nhưng mà... Tần Ninh chỉ là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ.

Như vậy còn tốt hơn là so với một con chim ưng non, sau khi chim ưng lớn lên sẽ rất lợi hại, thậm chí còn có thể xé rách hổ báo.

Thế nhưng khi còn bé, vì chưa trở thành chim ưng trưởng thành nên ngay cả một con gà trống già cũng không đánh lại được.

Bây giờ Mục Huyên hắn ta là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, nằm trong hạng tổng hợp 100 của Thánh Đạo tông.

Tần Ninh chỉ là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ.

Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong! Chênh lệch ba cảnh giới! Tần Ninh so với hắn ta thì tính là gì?

Nhưng bây giờ, Tần Ninh đã nổi giận, muốn đánh một trận sống chết.

Mục Huyên biết nếu mình không bắt được cơ hội này, đợi sau này Tần Ninh trưởng thành, hắn ta căn bản không có tư cách nhảy nhót trước mặt Tần Ninh nữa.

"Đây chính là tự ngươi chịu chết".

Lúc này Mục Huyên đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa quay đầu lại, sợ Tần Ninh đổi ý.

Mà lúc Mục Huyên có ý đồ truyền tin tức ra, mọi người đều đã biết chuyện này.

Hắn ta muốn giết Tần Ninh, công khai giết Tần Ninh.

Sau đó đạo tử Tư Mã Tuyết Thiên chắc chắn sẽ biết.

Đến lúc đó nhất định sẽ ban thưởng cho hắn ta! Đây là cơ hội tốt để lập công! Dần dần, chuyện này đã được truyền ra khắp ngoại môn.

Một bên khác.

Mười mấy người Tần Ninh đi ở phía sau.

Lý Vân Tiêu lại nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Tần sư huynh, không thể cậy mạnh đâu".

"Hay là đi tìm Cảnh Hoành sư huynh, Từ Hữu Tài sư huynh?"

"Không cần".

Tần Ninh lại khoát tay một cái nói: "Tên này tự mình nhảy lên thì không cần phải khách khí gì nữa".

"Nếu hôm nay không giết, ngày mai sẽ lại tới tiếp".

"Ngày nào cũng vậy sẽ khiến người ta thấy rất phiền".

"Chẳng bằng hôm nay có ai đến thì giết kẻ đó, ngày mai lại có một tên mạnh hơn, lại giết thêm một người nữa, dần dà sẽ không còn phiền toái nữa".

Nghe thấy mấy câu này, Lý Vân Tiêu lập tức run lên.

Tần Ninh coi mình là chiến thần ư! Nơi này chính là Thánh Đạo tông.

Vừa rồi vị đệ tử bên cạnh Mục Huyên luôn miệng nói Mục Huyên là đệ tử ngoại môn xếp trong hạng 100! Toàn bộ ngoại môn, cũng chỉ có cảnh giới Đại Thiên Tôn và Tiểu Thần Tôn, ít nhất là mấy vạn người, xếp trong hạng 100 là khái niệm gì chứ?

Chỉ là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, ít nhất cũng đã có hơn ngàn người đi, thế nhưng Mục Huyên lại có thể xếp trong hạng 100 trong hơn ngàn võ giả cùng cảnh giới, đủ để nhìn ra thực lực của hắn ta như thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom