• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2451-2455

Chương 2451: Đúng là không thú vị

Hôm nay chắc chắn các đệ tử đến xem chiến sẽ truyền tin tức này ra ngoài.

Đến lúc đó, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh đều sẽ biết đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn bị một đệ tử Tiểu Thần Tôn sơ kỳ tên là Tần Ninh khiêu chiến thất bại, mất hết mặt mũi.

Hiện nay bên trong Thánh Đạo tông có tổng cộng bảy liên minh đệ tử.

Văn Võ Môn do Hô Diên Bân đạo tử thành lập.

Hoa Các do Đào Chỉ Kỳ đạo tử thành lập.

Viêm Môn do Kha Viêm Vũ đạo tử thành lập.

Nhật Nguyệt Hội do Hoàn Khải Minh đạo tử thành lập.

Thủy Môn do Bộc Xước đạo tử thành lập.

Tuyết Môn do Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử thành lập.

Cùng với… Thánh Môn do đệ tử đứng đầu Thánh Thiên Phong - Ngu Linh Cơ thành lập.

Đương nhiên cũng có những liên minh đệ tử khác, nhưng mà đây là bảy nơi mạnh nhất.

Bảy vị đạo tử, trừ Chư Thiền đạo tử không thành lập liên minh đệ tử thuộc về mình ra thì sáu người còn lại đều sáng lập, hơn nữa còn tranh quyền đoạt thế với nhau.

Lần này Tuyết Môn bị nhục nhã, những liên minh đệ tử khác chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.

Đáng hận! Mục Chước nhìn về phía Tần Ninh, sát khí quanh quẩn không tiêu tan.

"Ngoại môn, Lý Văn Phong, xuất chiến".

Đúng vào lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Một bóng người đột nhiên đáp xuống Sinh Tử Đài.

Người kia mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, đầu đội mũ lông, tay cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt hừng hực nhìn về phía Tần Ninh, không che giấu sát khí chút nào.

Khi người này xuất hiện, đệ tử xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên.

"Lý Văn Phong sao?"

Tần Ninh cười nói: "Xếp thứ hai ngoại môn chứ gì?

Tới đi".

Từ Mục Huyên đến Phác Nguyên, rồi đến Chử Viên thứ mười, nói thật, Tần Ninh đã có chút mệt mỏi.

Cũng không phải là mệt mỏi về thể lực, mà là mệt mỏi về tinh thần.

Hắn đã không muốn đánh nữa.

Đúng là không có ý nghĩa.

Nhưng nếu mình lùi bước, sau này đám người ngoại môn sẽ liên tục đến gây tìm phiền toái, ngược lại không bằng làm như bây giờ, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Lúc này, trong đám người xung quanh lôi đài, Lâm Hiên và Lý Thi Dao ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều ngẩn người.

Lý Văn Phong, thật sự ra sân! Lý Văn Phong là đệ tử Tuyết Môn.

Lại là người phụ trách ngoại môn của Tuyết Môn.

Chử Viên bị đánh bại, bọn họ cho rằng lúc này sẽ kết thúc, nhưng chưa từng nghĩ đến Lý Văn Phong cũng sẽ xuất hiện.

Chẳng qua là bây giờ Lý Văn Phong ra sân, vậy sẽ rất thú vị.

Lâm Hiên không khỏi nói: "Nếu như Tần Ninh có thể giết Lý Văn Phong, vậy… ta và ngươi cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn, lúc ấy hạng một ngoại môn sẽ là hắn".

Mười hạng đầu ngoại môn giao thủ với nhau, thủ thắng thì được, nhưng muốn lấy tính mạng của đối thủ lại quá khó khăn.

Nếu Tần Ninh quả thật có thể lấy mạng Lý Văn Phong, vậy hai người hạng một hạng ba bọn họ cũng sẽ không phải là đối thủ của Tần Ninh.

Thánh Đạo tông có hơn mười ngàn đệ tử ngoại môn, thứ nhất là phải trải qua việc sàng lọc mỗi năm một lần, nhưng bây giờ đệ tử mới vừa vào ngoại môn đã giành được hạng nhất… Vậy chỉ có thể nói, thiên phú của Tần Ninh vô cùng hiếm có.

Nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không có gì đáng nói.

Chỉ có thể nhìn kết quả.

Hai người tiếp tục ký giấy sinh tử.

Ánh mắt Lý Văn Phong sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Pháp thân thông suốt ngưng tụ.

Một luồng ánh sáng xuất hiện khiến người ta thấy hoa cả mắt.

"Không tầm thường".

Lúc này Tần Ninh cau mày lại.

Pháp thân của Lý Văn Phong không ngừng tỏa sáng ra bốn phía, cuối cùng đã thành hình.

Nhìn một cái, pháp thân này giống như một con gấu lớn với bộ lông toàn thân màu vàng, cơ thể cao ba trượng, nhưng ánh sáng màu vàng kia lại tỏa ra hơn cả trăm trượng.

Hơn nữa bên ngoài con gấu to màu vàng còn có từng khí Chí Tôn ngưng tụ thành một khôi giáp.

"Pháp thân Kim Hùng Đại!"

Trong đám người, Lý Thi Dao chậm rãi nói: "Người này… còn lợi hại hơn trước".

"Đúng vậy...", lúc này Lâm Hiên cũng thở dài nói.

Nếu không phải là lần này Tần Ninh làm ầm lên, chúng ta còn không biết đối thủ của mình đã mạnh lên rất nhiều từ bao giờ.

"Pháp thân Kim Hùng Đại!"

Lúc này Tần Ninh cũng nhìn về phía pháp thân của Lý Văn Phong, gật đầu một cái.

Lý Văn Phong xếp thứ hai lợi hại hơn Chử Viên xếp thứ mười rất nhiều, đúng là không ở cùng một cấp bậc.

Lý Văn Phong cầm trường kiếm trong tay, con gấu màu vàng đứng bên cạnh, khí thế của một người một gấu hòa chung với nhau, vừa âm trầm, vừa cuồng bạo, có thể nói là bổ sung với nhau.

"Giết".

Vừa hét lên một tiếng, kiếm trong tay Lý Văn Phong đã lập tức ngưng tụ ra trăm kiếm khí, xông thẳng về phía Tần Ninh.

Ầm… tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra, từng kiếm khí hóa thành màu vàng, lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.

Mà đồng thời, thân hình con gấu to màu vàng cũng tăng vọt, từ ba trượng hóa thành ba mươi trượng, trong nháy mắt đã đập tay xuống người Tần Ninh.

Một người một gấu, phối hợp chặt chẽ.

Ầm… Mặt đất nứt ra.

Cả người Tần Ninh bị gấu to màu vàng đập cho một cái lún xuống đất, không thấy bóng người đâu nữa.

Nhưng một giây sau, ánh sáng màu vàng càng thêm chói lóa lại xuất hiện.

Bàn tay khổng lồ của con gấu to màu vàng bị nâng lên.

Chỉ thấy dưới bàn tay kia có một con rồng vàng cuộn người lại, lúc này đầu rồng dần dần nâng lên, trong miệng cắn chặt bàn tay của con gấu.

Bóng người Tần Ninh ở bên trong pháp thân kim long, an toàn không có việc gì.

Lý Văn Phong lập tức cau mày lại.

Lúc này, vẻ mặt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Đúng là không thú vị".

"Hạng thứ hai ngoại môn của Thánh Đạo tông cũng chỉ như vậy mà thôi".

"Ta đã không còn kiên nhẫn chơi cùng các ngươi nữa rồi!"

Vừa dứt lời.

Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, khí Chí Tôn trong cơ thể dâng trào, bộc phát ra.

Pháp thân kim long cắn mạnh một cái, bàn tay của con gấu vàng vỡ ra răng rắc.

Sắc mặt Lý Văn Phong biến đổi.

Nhưng lúc này, Tần Ninh đã không hề nương tay nữa.

Băng Hoàng màu xanh da trời nâng lên cao rồi lao xuống, há miệng một cái, từng cột băng trong nháy mắt lao ra.

Từng cây cột băng lóe ra ánh sáng màu xanh làm người ta hoa cả mắt.

Lực bộc phát kinh khủng khiến người ta cảm thấy gần như bị nuốt chửng hoàn toàn.

Sắc mặt Lý Văn Phong biến đổi, trường kiếm trong tay lập tức chém ra mười mấy nhát kiếm.

Mà vào lúc này, các đệ tử xem chiến đã phát hiện ra một vấn đề.

Lý Văn Phong trông còn chật vật hơn Chử Viên vừa nãy.

Dù sao Chử Viên còn kéo chân Tần Ninh được một khoảng thời gian, nhưng Lý Văn Phong vừa ra sân đã phải thua… Chênh lệch này có chút lớn! Chẳng lẽ Lý Văn Phong còn không bằng Chử Viên ư?

Mà ở giữa đám người, Lâm Hiên và Lý Thi Dao đã nhìn ra một ít manh mối.

"Người này… Đúng là một quái thai...", Lâm Hiên không khỏi cười khổ nói: "Đối mặt với Chử Viên, người này không dùng hết sức, bây giờ đối mặt với Lý Văn Phong lại bùng nổ sức mạnh pháp thân...", "Thật đúng như hắn nói, người này đã không còn kiên nhẫn nữa, bây giờ… quyết định tốc chiến tốc thắng".

Hai người nhìn nhau, khổ sở cười một tiếng.

Tần Ninh quá bá đạo.

Thực lực quá mạnh mẽ.

"Kết thúc".

Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt hai tay lại, pháp thân Long Hoàng Bất Diệt trong nháy mắt bùng nổ.

Ầm… Cơ thể gấu to màu vàng của Lý Văn Phong sụp đổ, sau đó tan vỡ dưới sự nghiền ép pháp thân của Tần Ninh.

Chênh lệch quá lớn.

Sự chênh lệch với Tần Ninh khiến cho Lý Văn Phong không thể nào phản kháng.

Bốn cuộc chiến.

Bốn trận nghiền ép.

Tần Ninh Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, có thể nói là nhảy một cái vượt qua tất cả đệ tử ngoại môn.

Ai cũng biết xếp hạng thứ nhất trong các đệ tử ngoại môn là Lâm Hiên.

Lâm Hiên đúng là mạnh hơn Lý Văn Phong, nhưng muốn để Lâm Hiên giết Lý Văn Phong thì gần như là không thể.

Đánh bại thì được, nhưng giết chết lại quá khó khăn!
Chương 2451: Đúng là không thú vị

Hôm nay chắc chắn các đệ tử đến xem chiến sẽ truyền tin tức này ra ngoài.

Đến lúc đó, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh đều sẽ biết đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn bị một đệ tử Tiểu Thần Tôn sơ kỳ tên là Tần Ninh khiêu chiến thất bại, mất hết mặt mũi.

Hiện nay bên trong Thánh Đạo tông có tổng cộng bảy liên minh đệ tử.

Văn Võ Môn do Hô Diên Bân đạo tử thành lập.

Hoa Các do Đào Chỉ Kỳ đạo tử thành lập.

Viêm Môn do Kha Viêm Vũ đạo tử thành lập.

Nhật Nguyệt Hội do Hoàn Khải Minh đạo tử thành lập.

Thủy Môn do Bộc Xước đạo tử thành lập.

Tuyết Môn do Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử thành lập.

Cùng với… Thánh Môn do đệ tử đứng đầu Thánh Thiên Phong - Ngu Linh Cơ thành lập.

Đương nhiên cũng có những liên minh đệ tử khác, nhưng mà đây là bảy nơi mạnh nhất.

Bảy vị đạo tử, trừ Chư Thiền đạo tử không thành lập liên minh đệ tử thuộc về mình ra thì sáu người còn lại đều sáng lập, hơn nữa còn tranh quyền đoạt thế với nhau.

Lần này Tuyết Môn bị nhục nhã, những liên minh đệ tử khác chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.

Đáng hận! Mục Chước nhìn về phía Tần Ninh, sát khí quanh quẩn không tiêu tan.

"Ngoại môn, Lý Văn Phong, xuất chiến".

Đúng vào lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Một bóng người đột nhiên đáp xuống Sinh Tử Đài.

Người kia mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, đầu đội mũ lông, tay cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt hừng hực nhìn về phía Tần Ninh, không che giấu sát khí chút nào.

Khi người này xuất hiện, đệ tử xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên.

"Lý Văn Phong sao?"

Tần Ninh cười nói: "Xếp thứ hai ngoại môn chứ gì?

Tới đi".

Từ Mục Huyên đến Phác Nguyên, rồi đến Chử Viên thứ mười, nói thật, Tần Ninh đã có chút mệt mỏi.

Cũng không phải là mệt mỏi về thể lực, mà là mệt mỏi về tinh thần.

Hắn đã không muốn đánh nữa.

Đúng là không có ý nghĩa.

Nhưng nếu mình lùi bước, sau này đám người ngoại môn sẽ liên tục đến gây tìm phiền toái, ngược lại không bằng làm như bây giờ, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Lúc này, trong đám người xung quanh lôi đài, Lâm Hiên và Lý Thi Dao ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều ngẩn người.

Lý Văn Phong, thật sự ra sân! Lý Văn Phong là đệ tử Tuyết Môn.

Lại là người phụ trách ngoại môn của Tuyết Môn.

Chử Viên bị đánh bại, bọn họ cho rằng lúc này sẽ kết thúc, nhưng chưa từng nghĩ đến Lý Văn Phong cũng sẽ xuất hiện.

Chẳng qua là bây giờ Lý Văn Phong ra sân, vậy sẽ rất thú vị.

Lâm Hiên không khỏi nói: "Nếu như Tần Ninh có thể giết Lý Văn Phong, vậy… ta và ngươi cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn, lúc ấy hạng một ngoại môn sẽ là hắn".

Mười hạng đầu ngoại môn giao thủ với nhau, thủ thắng thì được, nhưng muốn lấy tính mạng của đối thủ lại quá khó khăn.

Nếu Tần Ninh quả thật có thể lấy mạng Lý Văn Phong, vậy hai người hạng một hạng ba bọn họ cũng sẽ không phải là đối thủ của Tần Ninh.

Thánh Đạo tông có hơn mười ngàn đệ tử ngoại môn, thứ nhất là phải trải qua việc sàng lọc mỗi năm một lần, nhưng bây giờ đệ tử mới vừa vào ngoại môn đã giành được hạng nhất… Vậy chỉ có thể nói, thiên phú của Tần Ninh vô cùng hiếm có.

Nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không có gì đáng nói.

Chỉ có thể nhìn kết quả.

Hai người tiếp tục ký giấy sinh tử.

Ánh mắt Lý Văn Phong sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Pháp thân thông suốt ngưng tụ.

Một luồng ánh sáng xuất hiện khiến người ta thấy hoa cả mắt.

"Không tầm thường".

Lúc này Tần Ninh cau mày lại.

Pháp thân của Lý Văn Phong không ngừng tỏa sáng ra bốn phía, cuối cùng đã thành hình.

Nhìn một cái, pháp thân này giống như một con gấu lớn với bộ lông toàn thân màu vàng, cơ thể cao ba trượng, nhưng ánh sáng màu vàng kia lại tỏa ra hơn cả trăm trượng.

Hơn nữa bên ngoài con gấu to màu vàng còn có từng khí Chí Tôn ngưng tụ thành một khôi giáp.

"Pháp thân Kim Hùng Đại!"

Trong đám người, Lý Thi Dao chậm rãi nói: "Người này… còn lợi hại hơn trước".

"Đúng vậy...", lúc này Lâm Hiên cũng thở dài nói.

Nếu không phải là lần này Tần Ninh làm ầm lên, chúng ta còn không biết đối thủ của mình đã mạnh lên rất nhiều từ bao giờ.

"Pháp thân Kim Hùng Đại!"

Lúc này Tần Ninh cũng nhìn về phía pháp thân của Lý Văn Phong, gật đầu một cái.

Lý Văn Phong xếp thứ hai lợi hại hơn Chử Viên xếp thứ mười rất nhiều, đúng là không ở cùng một cấp bậc.

Lý Văn Phong cầm trường kiếm trong tay, con gấu màu vàng đứng bên cạnh, khí thế của một người một gấu hòa chung với nhau, vừa âm trầm, vừa cuồng bạo, có thể nói là bổ sung với nhau.

"Giết".

Vừa hét lên một tiếng, kiếm trong tay Lý Văn Phong đã lập tức ngưng tụ ra trăm kiếm khí, xông thẳng về phía Tần Ninh.

Ầm… tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra, từng kiếm khí hóa thành màu vàng, lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.

Mà đồng thời, thân hình con gấu to màu vàng cũng tăng vọt, từ ba trượng hóa thành ba mươi trượng, trong nháy mắt đã đập tay xuống người Tần Ninh.

Một người một gấu, phối hợp chặt chẽ.

Ầm… Mặt đất nứt ra.

Cả người Tần Ninh bị gấu to màu vàng đập cho một cái lún xuống đất, không thấy bóng người đâu nữa.

Nhưng một giây sau, ánh sáng màu vàng càng thêm chói lóa lại xuất hiện.

Bàn tay khổng lồ của con gấu to màu vàng bị nâng lên.

Chỉ thấy dưới bàn tay kia có một con rồng vàng cuộn người lại, lúc này đầu rồng dần dần nâng lên, trong miệng cắn chặt bàn tay của con gấu.

Bóng người Tần Ninh ở bên trong pháp thân kim long, an toàn không có việc gì.

Lý Văn Phong lập tức cau mày lại.

Lúc này, vẻ mặt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Đúng là không thú vị".

"Hạng thứ hai ngoại môn của Thánh Đạo tông cũng chỉ như vậy mà thôi".

"Ta đã không còn kiên nhẫn chơi cùng các ngươi nữa rồi!"

Vừa dứt lời.

Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, khí Chí Tôn trong cơ thể dâng trào, bộc phát ra.

Pháp thân kim long cắn mạnh một cái, bàn tay của con gấu vàng vỡ ra răng rắc.

Sắc mặt Lý Văn Phong biến đổi.

Nhưng lúc này, Tần Ninh đã không hề nương tay nữa.

Băng Hoàng màu xanh da trời nâng lên cao rồi lao xuống, há miệng một cái, từng cột băng trong nháy mắt lao ra.

Từng cây cột băng lóe ra ánh sáng màu xanh làm người ta hoa cả mắt.

Lực bộc phát kinh khủng khiến người ta cảm thấy gần như bị nuốt chửng hoàn toàn.

Sắc mặt Lý Văn Phong biến đổi, trường kiếm trong tay lập tức chém ra mười mấy nhát kiếm.

Mà vào lúc này, các đệ tử xem chiến đã phát hiện ra một vấn đề.

Lý Văn Phong trông còn chật vật hơn Chử Viên vừa nãy.

Dù sao Chử Viên còn kéo chân Tần Ninh được một khoảng thời gian, nhưng Lý Văn Phong vừa ra sân đã phải thua… Chênh lệch này có chút lớn! Chẳng lẽ Lý Văn Phong còn không bằng Chử Viên ư?

Mà ở giữa đám người, Lâm Hiên và Lý Thi Dao đã nhìn ra một ít manh mối.

"Người này… Đúng là một quái thai...", Lâm Hiên không khỏi cười khổ nói: "Đối mặt với Chử Viên, người này không dùng hết sức, bây giờ đối mặt với Lý Văn Phong lại bùng nổ sức mạnh pháp thân...", "Thật đúng như hắn nói, người này đã không còn kiên nhẫn nữa, bây giờ… quyết định tốc chiến tốc thắng".

Hai người nhìn nhau, khổ sở cười một tiếng.

Tần Ninh quá bá đạo.

Thực lực quá mạnh mẽ.

"Kết thúc".

Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt hai tay lại, pháp thân Long Hoàng Bất Diệt trong nháy mắt bùng nổ.

Ầm… Cơ thể gấu to màu vàng của Lý Văn Phong sụp đổ, sau đó tan vỡ dưới sự nghiền ép pháp thân của Tần Ninh.

Chênh lệch quá lớn.

Sự chênh lệch với Tần Ninh khiến cho Lý Văn Phong không thể nào phản kháng.

Bốn cuộc chiến.

Bốn trận nghiền ép.

Tần Ninh Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, có thể nói là nhảy một cái vượt qua tất cả đệ tử ngoại môn.

Ai cũng biết xếp hạng thứ nhất trong các đệ tử ngoại môn là Lâm Hiên.

Lâm Hiên đúng là mạnh hơn Lý Văn Phong, nhưng muốn để Lâm Hiên giết Lý Văn Phong thì gần như là không thể.

Đánh bại thì được, nhưng giết chết lại quá khó khăn!


Đang tải...
Chương 2453: Thánh Vũ Tổ Ấn

Thánh Phi Vũ tiếp tục quan sát Tần Ninh, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ nghiêm túc đó.

"Linh Cơ, dâng trà!"

Hắn ta nói với giọng bình thản.

Ngu Linh Cơ kế bên bèn lấy bộ trà đạo và ấm trà ra, tập trung đun nước...

"Nói đi, sao lại thấy ta không đơn giản?"

Tần Ninh thản nhiên hỏi.

Giờ thì Ngu Linh Cơ cũng thấy là lạ.

Một võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn khi đối mặt với một võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn như Thánh Phi Vũ mà không hốt hoảng chút nào, đây chính là điều khác thường nhất.

Đừng nói là cảnh giới của Tần Ninh.

Đến Ngu Linh Cơ cô ấy đây mỗi lần gặp Thánh Phi Vũ đều thấy áp lực một cách kỳ lạ, không thoải mái nổi nữa là.

Trong lòng Thánh Phi Vũ cũng khá bất ngờ trước biểu hiện của Tần Ninh.

Đây không phải người bình thường.

Xem tâm tính, phong độ của người ta kìa!

Hai người ngồi nhìn nhau, Ngu Linh Cơ thì châm trà.

"Về những gì xảy đến với nhà họ Linh thì ta không nhiều lời nữa, người ngoài còn khó điều tra chứ ta thì không".

Thánh Phi Vũ chậm rãi cất lời: "Ta có xem qua Hồng Sơn ngươi nói rồi, quả thật nơi đó có dấu ấn trận pháp do huynh trưởng Thánh Dật Phi của ta để lại".

Thánh Dật Phi.

Ba từ ấy vừa được nhắc đến thì Ngu Linh Cơ giật mình.

"Linh Cơ...", Thánh Phi Vũ nhìn cô ấy, nói thật chậm: "Có thể huynh trưởng đã... chết thật rồi..."

Câu vừa dứt, Ngu Linh Cơ mặt tái mét, suýt thì đánh rơi bình trà trong tay.

Thánh Dật Phi là một trong bảy vị đạo tông và cũng là sư phụ của Ngu Linh Cơ.

Từ lúc bắt đầu biết ghi nhớ sự việc, cô ấy chỉ biết rằng sư phụ là người dạy dỗ mình, quan tâm mình, bồi dưỡng mình.

Đối với Ngu Linh Cơ, sư phụ giống như một người cha hơn.

Sau khi nói câu ấy, Thánh Phi Vũ lấy Tùy Ký Chí Tôn Trận được Tần Ninh cho lúc trước ra đưa cho Ngu Linh Cơ, an ủi: "Ta nghĩ hẳn là huynh trưởng muốn để lại thứ này cho ngươi đấy".

Ngu Linh Cơ cầm thẻ tre, nước mắt rơi như mưa.

Sau đó Thánh Phi Vũ nhìn sang Tần Ninh, bảo: "Nơi huynh trưởng ta để lại dấu vết tuyệt đối không thể nào bị mở ra bởi một vị Tiểu Thần Tôn được, huống gì khi đó ngươi còn chưa tới cảnh giới Tiểu Thần Tôn".

"Kết hợp với sự trỗi dậy của nhà họ Linh và bí mật về Hồng Sơn, người trẻ tuổi như ngươi mang trong mình quá nhiều bí mật khủng khiếp".

Tần Ninh chậm rãi gật đầu.

Mấy thứ này không giấu được.

Dù gì cường giả trong Thánh Đạo tông muốn là điều tra được thôi.

"Ngươi là người phương nào?"

Thánh Phi Vũ hỏi lại lần nữa.

Mặc dù hắn ta chẳng đoái hoài đến việc phát triển Thánh Thiên Phong, chỉ là bị ép giữ vị trí này thôi nhưng... hắn ta rất quan tâm tới cái chết của huynh trưởng.

"Ta là Tần Ninh".

Tần Ninh khẽ cười.

"Còn những điều kỳ lạ về ta thì có giải thích ngươi cũng không hiểu, chưa kể...", hắn nâng tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi tiếp lời: "Ta lười giải thích lắm".

Nhận được câu trả lời đó, Thánh Phi Vũ thản nhiên đáp trả: "Vậy ngươi có biết dù mình vô địch trong cảnh giới Tiểu Thần Tôn thì vẫn yếu tới đáng thương đối với Chí Cao Đế Tôn không?"

"Biết chứ, nhưng ta không sợ!"

Tần Ninh nhoẻn môi: "Ngươi xem thử có giết nổi ta không nào".

Nghe vậy, khí thế bắt đầu ngưng tụ trong cơ thể Thánh Phi Vũ hình thành sát khí phủ lấy Tần Ninh, giam cầm hắn chỉ trong nháy mắt.

Một vị Chí Cao Đế Tôn mà muốn giết cường giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn thì quá đơn giản nói gì là Tiểu Thần Tôn.

"Mà thôi đừng!"

Tần Ninh vẫn không nhúc nhích, ngăn cản: "Ngươi chưa muốn chết đâu nhỉ?"

Vẻ hoang mang hiện ra trên mặt Thánh Phi Vũ.

Ngu Linh Cơ chợt kinh ngạc thốt: "Đạo tông, phía... phía sau người...", Thánh Phi Vũ vừa quay lại nhìn đằng sau thì mặt mày tái mét.

Một con dấu giống ngọc tỉ đang trôi lơ lửng sau lưng hắn ta.

Thánh Vũ Tổ Ấn! Từ khi quật khởi từ Cửu Nguyên Vực, Thánh Đạo tông đã liên tục lớn mạnh trở thành một trong những bá chủ Cửu Nguyên Vực ngày nay, kéo dài hàng chục vạn năm, trăm vạn năm.

Trải qua vòng tuần hoàn hưng thịnh, suy yếu lặp đi lặp lại, Thánh Đạo tông đã gây dựng được nền tảng vững chắc cho mình.

Chìa khóa của nền tảng là gì?

Lá bài tẩy! Thánh Đạo tông thống trị Cửu Nguyên Vực, đương nhiên có lá bài tẩy cho riêng mình rồi.

Người ngoài đều biết trong Thánh Đạo tông có ba báu vật Thánh Nguyên! Có điều bọn họ không biết ba báu vật Thánh Nguyên này là gì.

Thứ nhất, ba báu vật Thánh Nguyên chỉ xuất hiện vào thời khắc tồn vong của Thánh Đạo tông.

Thứ hai, những kẻ đã thấy ba báu vật Thánh Nguyên... đều bị giết chết bởi chúng.

Khoảng một vạn năm qua, không biết bao nhiêu Chí Cao Đế Tôn chết dưới tay ba báu vật Thánh Nguyên... Trừ những người quyền cao chức trọng ra thì đa phần trưởng lão và đệ tử trong Thánh Đạo tông đều không biết đến sự tồn tại của chúng.

Sở dĩ Thánh Phi Vũ vừa nhìn đã nhận ra vật này là một trong ba báu vật Thánh Nguyên của Thánh Đạo tông là vì hắn ta là đạo tông, hơn hết là mang họ Thánh.

Thánh Vũ Tổ Ấn! Một trong ba báu vật Thánh Nguyên.

Giết Chí Cao Đế Tôn... dễ như trở bàn tay! Hắn ta không biết nó có giết được tông chủ không, nhưng giết hắn thì dễ như ăn cháo.

Tuy nhiên! Thứ này là chí bảo của Thánh Đạo tông, là vật bị phong ấn trong Thánh Đạo tông, kể cả tông chủ cũng không được phép tự tiện lấy ra.

Thế mà ngay lúc này nó xuất hiện sau lưng hắn ta một cách kì quặc như thế.

"Rốt cuộc ngươi là ai!"

Thánh Phi Vũ thấy sống lưng lạnh toát.

"Ngồi xuống nói chuyện đã nào".

Tần Ninh chỉ cười cười.

"Hở tí là đòi đánh đòi giết, gì mà bạo lực, khiếm nhã thế hả!"

Hắn tỏ ra không hài lòng: "Ngươi mà đòi đánh thật thì ta sợ mình lỡ tay cho Thánh Đạo tông các ngươi bay màu đấy nhé, rồi đừng kêu sao bẽ mặt".

Câu vừa dứt, Thánh Phi Vũ hừ lạnh: "Có giỏi thì thử xem".

"Sao?"

"Muốn thấy hai thứ còn lại à?"

"Ngươi...", câu này làm nét mặt Thánh Phi Vũ trở nên kinh hoàng.

Ba báu vật Thánh Nguyên.

Đến tông chủ và những cường giả Chí Cao 0Đế Tôn cũng cần thi triển bí pháp tuyệt mật của Thánh Đạo tông mới sử dụng được chúng.

Một Tiểu Thần Tôn như Tần Ninh có thể khiến Thánh Vũ Tổ Ấn lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn ta đã là kỳ tích rồi, chẳng lẽ người này điều khiển được cả hai thứ kia nữa ư?

"Giờ có nói chuyện đàng hoàng không?"

Tần Ninh nói với vẻ khó chịu.

Thánh Phi Vũ do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống.

"Nói đi".

Hắn ta nhìn Tần Ninh.

Giờ đây Thánh Phi Vũ không còn xem Tần Ninh là đệ tử nữa.

"Được thôi".

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Ta đi qua Cửu Châu, phát hiện ra Hồng Sơn, gặp phải Thánh Dật Phi, kết quả là nhận được một số thông tin".

"Thánh Dật Phi và Âu Dương Chí Dũng hợp tác với nhau, cùng nuôi nấng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên nhưng bị lừa, bị Âu Dương Chí Dũng và người của Ám Nguyệt Ma tộc lừa. Chết rồi".

"Ta vào Thánh Đạo tông cũng vì muốn điều tra việc này".

Tần Ninh nhìn về phía Thánh Phi Vũ, thanh minh: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có ý đồ gì với Thánh Đạo tông các ngươi cả. Ta chạy trốn khỏi Ám Nguyệt Ma tộc để tới đây đấy".

"Ban đầu ta định bí mật điều tra thôi, nhưng ngươi cũng thấy đấy, đệ tử Thánh Đạo tông các ngươi quá ngạo mạn, giờ ta nổi như cồn rồi nên cũng đổi ý, thôi thì nói thẳng luôn, nhờ ngươi điều tra giúp ta".

"Ta?"

Thánh Phi Vũ cau mày.

"Ngươi muốn điều tra thế nào?"

Hắn ta hỏi.
Chương 2454: Tốt nhất là ngươi bảo bọn chúng biết điều chút đi

Tần Ninh bật cười.

"Dễ thôi. Rốt cuộc Âu Dương Chí Dũng có tham gia vào cái chết của Thánh Dật Phi không?"

"Nếu như Âu Dương Chí Dũng có tham gia thì đồng nghĩa với việc hắn ta đã bắt tay với Ám Nguyệt Ma tộc. Ta muốn giết hắn ta để tra hỏi tình hình của Ám Nguyệt Ma tộc. Thành thật mà nói, từ khi tới Trung Tam Thiên ta chưa thấy ai trong Ma tộc cả, nhớ quá chừng..."

"Còn nếu Âu Dương Chí Dũng không tham gia thì là Thánh Dật Phi nói dối, hãm hại Âu Dương Chí Dũng. Thế thì ta phải điều tra xem ai trong Thánh Đạo tông đang câu kết với Ma tộc!"

Thánh Phi Vũ lập tức bác bỏ: "Làm gì có chuyện đại ca ta câu kết với Ma tộc!"

Nghe thấy câu này, Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, hờ hững nói: "Ta nói rồi, có hai khả năng đấy thây".

"Hơn nữa… ai dám chắc chỉ có mỗi đại ca ngươi? Ngươi tưởng ta tin ngươi chắc?"

"Ngươi..."

"Ta không tin ngươi đâu".

Tần Ninh nói huỵch toẹt ra: "Ngươi nghĩ ta giải thích là đang thảo luận với ngươi đấy à? Ngươi cũng nằm trong diện tình nghi đấy".

"Ai biết được có phải Thánh Dật Phi giả chết, nhà họ Thánh các ngươi vạch kế hoạch đưa Âu Dương Chí Dũng vào tròng, mượn đao giết người không!"

"Khả năng này rất có thể xảy ra!"

Ngu Linh Cơ bỗng nhiên lên tiếng: "Không thể nào!"

Tần Ninh nhìn cô ấy, không nói gì.

"Không có gì... là không thể...", trước đây hắn cũng như thế, nhưng... lòng người luôn thay đổi.

"Ta cho ngươi biết chuyện này để nếu ngươi không câu kết với Ma tộc thì có thể điều tra về vị đạo tông Âu Dương Chí Dũng, còn nếu ngươi câu kết với Ma tộc thì ngươi sẽ tiết lộ sự tồn tại và kế hoạch của ta cho chúng biết...", Tần Ninh mỉm cười: "Dù sao chăng nữa, nói cho ngươi thì kiểu gì ta cũng có được đáp án ta mong muốn thôi".

"Ngươi liều thật đấy".

Thánh Phi Vũ lạnh nhạt đáp.

"Liều sao? Không liều thì sao ta tới Thánh Đạo tông chứ".

Tần Ninh nghiêm túc nói với hắn ta: "Nhưng ta phải cảnh cáo chuyện này".

"Ai trong Thánh Đạo tông có dính dáng tới Ma tộc, bất kể là họ Thánh hay không thì ta cũng giết, hơn nữa sẽ... diệt môn diệt tộc".

Bốn mắt nhìn nhau.

Thánh Phi Vũ thấy được sự quyết tâm trong mắt đối phương.

Người này...

"Rồi, chừng đó thôi".

Tần Ninh nói tiếp: "Ta tới Thánh Đạo tông là để điều tra về Ma tộc, ta là người thích yên tĩnh, không thích gây chuyện, nhưng nếu đám đệ tử kia chọc ta thì ta không chắc chuyện ngày hôm nay không xảy ra nữa đâu".

"Tốt nhất là ngươi bảo bọn chúng biết điều chút đi".

Thánh Phi Vũ lập tức trả lời: "Ta chỉ quan tâm tới đệ tử Thánh Thiên Phong, các đạo tử kia trong tương lai sẽ là trụ cột của Thánh Đạo tông, ta..."

"Liên quan gì tới ta!"

Tần Ninh nói thẳng: "Kiếm chuyện với ta thì đạo tử ta cũng giết".

Thánh Phi Vũ nghe vậy thì nín thinh.

Thánh Đạo tông chọc vào quả bom hẹn giờ rồi.

Tên Tần Ninh này toàn làm theo ý mình thôi.

"Ta sẽ điều tra kỹ càng về chuyện ngươi đã nói".

Thánh Phi Vũ thỏa hiệp: "Còn Âu Dương Chí Dũng...", hắn ta chỉ nói lấp lửng rồi đổi chủ đề: "Được, cáo từ".

Ngu Linh Cơ cũng nhìn Tần Ninh thật lâu mới đi theo Thánh Phi Vũ.

Trên đỉnh núi, Tần Ninh ngồi bên bàn một mình cùng một tách trà xanh, vạt áo trắng khẽ phất phơ theo gió, không một tiếng động nào...

Mấy ngày kế tiếp, tên tuổi của Tần Ninh đã truyền đi khắp nơi trong Thánh Đạo tông.

Tần Ninh - mạnh nhất ngoại môn.

Ngông cuồng nhất.

Ngạo mạn nhất.

Trong lúc nhất thời, Tần Ninh còn nổi tiếng hơn cả đạo tử.

Đành chịu thôi, giết cả bốn vị thiên tài của ngoại môn, không nổi tiếng mới là lạ.

Hôm nay, tại đỉnh núi của Tần Ninh.

Lại có người tới.

Từ Hữu Tài! Hắn ta vốn không định đến đây nhưng trưởng lão Vân Thanh Tuyền cứ nhắc tới Tần Ninh mãi, ai mà chịu cho nổi.

Trong đại điện của đỉnh núi.

Nhìn Tần Ninh trong y phục trắng cùng chiếc áo khoác màu xanh, Từ Hữu Tài cười nói: "Tần sư đệ, Vân trưởng lão giục ta nhiều lần lắm rồi, hôm nay ngươi tới Đan Đạo Lâu chơi chút nhé?"

Hắn ta mệt chết đi được.

Mang tiếng là một vị đan sư Chí Tôn thất phẩm, kể cả bảy vị đạo tử trong Thánh Đạo tông cũng phải nể mặt.

Vậy mà phải cúi mình trước mặt Tần Ninh thế này đây.

"Được!"

Tần Ninh cất tiếng: "Quả thật nên ghé chơi một lát".

Mấy ngày qua hắn ở lỳ trong đỉnh núi tu luyện.

Cảnh giới Tiểu Thần Tôn hơi thấp thật.

Hôm nay Từ Hữu Tài đến đây, hắn cũng muốn luyện chế vài viên đan dược để hỗ trợ tăng tu vi.

Võ giả tu luyện, không thể nói là không cần chút đan dược nào.

Ăn đan dược quá nhiều sẽ làm hạn chế thiên phú của bản thân.

Nhưng không ăn viên nào, chỉ tu hành bằng chính sức mình thì thành ra lãng phí thiên phú.

Biết dùng hợp lý là được.

Nghe Tần Ninh đồng ý, Từ Hữu Tài như mở cờ trong bụng, dẫn hắn tiến về phía Đan Đạo Lâu.

Trên đường đi, hắn ta điều khiển hạc cầm chở Tần Ninh tới Đan Đạo Lâu.

Đan Đạo Lâu.

Nằm tại trung tâm của Thánh Đạo tông.

Nơi đây chứa nhiều lầu các, tháp, cung điện san sát nhau, không uy nghiêm nhưng đầy hùng vĩ.

Trong Thánh Đạo tông có ba nơi nổi trội nhất là Đan Đạo Lâu, Khí Đạo Lâu và Trận Đạo Lâu.

Đan sư.

Khí sư.

Trận sư.

Đây đều là những nhân tài đặc biệt được kính trọng tại bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu.

Vân Thanh Tuyền có cảnh giới Đại Đế Tôn thất phẩm, chưa đến Chí Cao Đế Tôn nhưng người đứng đầu một đỉnh núi, là một trong bảy vị đạo tông như Thánh Phi Vũ cũng phải khách sáo với ông ta.

Tại sao?

Vì Vân Thanh Tuyền là đan sư Chí Tôn bát phẩm.

Ít nhiều gì đệ tử hạt nhân và trưởng lão cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn của tông môn đều phải nhờ cậy vị Vân trưởng lão này mới có đan dược mà dùng!

Khi Tần Ninh theo chân Từ Hữu Tài đi tới một tòa lầu các cao lớn bảy tầng, hắn ta mỉm cười lên tiếng: "Thánh Đạo tông chúng ta có mười vị đan sư Chí Tôn bát phẩm, sư phụ ta là một trong số đó".

"Còn đan sư Chí Tôn cửu phẩm thì... chỉ có một, đó là lâu chủ Đan Đạo Lâu, đại sư Cung Vân!"

Từ Hữu Tài hắng giọng rồi tiếp lời: "Ngươi biết Cửu Nguyên đan tông chứ?"

"Dịch Hàn Ngọc, tông chủ Cửu Nguyên đan tông là đan sư Chí Tôn cửu phẩm hàng đầu, ngoài hắn ta ra còn có sáu vị đan sư Chí Tôn cửu phẩm nữa, ai cũng một chín một mười với lâu chủ Đan Đạo Lâu chúng ta".

"Bên cạnh đó, Cửu Nguyên đan tông có đến mười vị đan sư Chí Tôn bát phẩm..."

"Số lượng đan sư trong Cửu Nguyên đan tông chiếm tám mươi phần trăm đan sư Cửu Nguyên Vực, những thế lực khác thì hai mươi phần trăm!"

Tần Ninh gật đầu, chỉ giữ im lặng.

Từ Hữu Tài dẫn hắn vào lầu các, lên tầng trên, miệng nói liến thoắng: "Hết cách rồi, sư tôn của Dịch Hàn Ngọc là Trần Nhất Mặc, vài năm trước Trần Nhất Mặc là đan sư mạnh nhất Cửu Nguyên Vực chúng ta, nghe nói khả năng tiến vào cấp bậc tiếp theo rất cao".

"Trần Nhất Mặc lại là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế hơn bốn vạn năm trước".

Nhắc tới Cửu Nguyên Đan Đế, trông Từ Hữu Tài cực kỳ phấn khởi, hắn ta nói: "Thiên tài hiếm có đó nha! Sưu tầm hàng tỷ thuật luyện đan của Trung Tam Thiên trong vòng vạn năm, biên soạn lại thành Cửu Nguyên Đan Điển, cuốn sách ai cũng muốn có được đấy!"

Nghe vậy, Tần Ninh thấy hơi cạn lời.

Hễ nhắc tới Cửu Nguyên Đan Đế là đám đan sư lại hóa rồ, chỉ ước hắn thành ông tổ của mình.

Có điều vì nghe công khai như thế nên Tần Ninh hơi bối rối.
Chương 2455: Ai cũng có được thứ mình muốn

"Trước đây các đan sư cho dù hóa điên cũng muốn có được Cửu Nguyên Đan Điển".

"Về sau, nhiều võ giả tham gia vào cuộc tranh giành Cửu Nguyên Đan Điển. Một lũ tầm thường, kiến thức hạn hẹp!"

Từ Hữu Tài hậm hực nói: "Trọng tâm của Cửu Nguyên Đan Điển nằm ở thuật luyện đan, dược liệu, đan dược được ghi chép trong đan điển, trong khi bọn võ giả chỉ chăm chăm vào chất liệu đặc biệt của bản thân Cửu Nguyên Đan Điển".

"Có người còn nói gì cơ... có được toàn bộ chín cuốn Cửu Nguyên Đan Điển là thành tiên đó!"

Nói đến đây, Từ Hữu Tài thở dài: "Thành tiên... Nếu như Cửu Nguyên Đan Điển có thể giúp người ta thành tiên thì cả Trung Tam Thiên, Cửu Đại Thiên không phát cuồng vì thành tiên rồi..."

Tần Ninh thì cười cười: "Không có lửa làm sao có khói, biết đâu là thật!"

"Ngươi tin à?"

"Ờ..."

"Hả...", hắn ta liếc mắt nhìn Tần Ninh một cách kỳ lạ, nói: "Ta thì không tin, ta quan tâm tới lời giới thiệu về thuật luyện đan trong Cửu Nguyên Đan Điển hơn. Hay ơi là hay..."

Tần Ninh chỉ mỉm cười, không nói gì.

"Nghe nói nếu sở hữu toàn bộ chín cuốn Cửu Nguyên Đan Điển thì sẽ trở thành đan sư mạnh nhất Trung Tam Thiên, mọi cường giả siêu cấp đều không thể vượt qua".

Từ Hữu Tài ra vẻ bí hiểm: "Năm xưa ta nghe sư tôn nói rằng Cửu Nguyên Vực chúng ta là một vực của Thượng Nguyên Thiên, nghe nói trên Thượng Nguyên Thiên chân chính tồn tại một tông môn siêu cường, vô địch, hơn xa cường giả cấp bậc Chí Cao Đế Tôn. Người đã vượt trên cửu cảnh Chí Tôn như thế... với ta là thần tiên rồi".

Tần Ninh chẳng nói gì.

Cửu Nguyên Vực là một trong bảy vực lớn của Thượng Nguyên Thiên, Thượng Nguyên Thiên chân chính quả thật là thế lực cực kỳ đáng sợ tọa lạc.

Năm đó hắn rời đi, cứ tưởng khi mình trở về Trần Nhất Mặc nắm trong tay Cửu Nguyên Đan Điển đã nắm quyền Trung Tam Thiên rồi chứ.

Nhưng bây giờ xem ra, Trần Nhất Mặc... còn quá kém cỏi... chẳng biết hơn bốn vạn năm qua hắn ta sống kiểu gì nữa! Lỡ mà giậm chân tại chỗ... không khéo Tần Ninh tăng xông luôn quá.

"Tới rồi".

Từ Hữu Tài dẫn Tần Ninh lên lầu, tới tầng cao nhất, dừng lại trước một căn phòng rồi gõ cửa.

"Vào đi".

Giọng Vân Thanh Tuyền vọng ra.

Từ Hữu Tài mở cửa đi vào.

"Nào".

Ông ta thấy Tần Ninh bèn cười to: "Tần Ninh à, lão phu biết chuyện hôm qua rồi, không sao đâu, bọn đệ tử ỷ mình có thân phận đạo tử, xúm lại chèn ép nhiều người lắm rồi, ngươi cho chúng nó biết mùi đời cũng tốt".

"Ta không có ý đó".

Tần Ninh đáp ngay.

"Vậy thì càng tốt".

Vân Thanh Tuyền hài lòng: "Tập trung vào luyện đan mới là con đường tốt nhất".

Tần Ninh cười hỏi ông ta: "Vân trưởng lão tìm ta có chuyện gì không?"

Vân Thanh Tuyền cười hí hửng, khép cửa phòng lại rồi bảo: "Tần Ninh, mấy loại kiểm tra thuật luyện đan ngươi nói hồi trước ta thấy mới mẻ lắm, đáng để thử, nay gọi ngươi tới là để nói chuyện này đây".

"Sau này trong Thánh Đạo tông, nếu ngươi bị ai bắt nạt thì cứ tìm Từ Hữu Tài, Từ Hữu Tài không giải quyết được thì đến gặp ta".

Vân Thanh Tuyền là đan sư Chí Tôn bát phẩm.

Thông thường ông ta sẽ không đoái hoài tới đệ tử cảnh giới Tiểu Thần Tôn đâu.

Nhưng Tần Ninh quá đặc biệt.

Ông ta thật sự rất muốn lôi não Tần Ninh ra xem nó được làm từ cái gì.

Sao có thể chứa cả một rừng ý tưởng tuyệt vời thế nhỉ?

Mấu chốt là... suy nghĩ của Tần Ninh vô cùng chính xác.

Chính xác đến một trăm phần trăm.

"Ta hiểu rồi".

Tần Ninh nhoẻn môi: "Ta sẽ suy nghĩ về chuyện này".

Đương nhiên hắn không ngốc.

Hắn mà thể hiện thiên phú vượt trội về ngự thú đạo và đan đạo của mình thì Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đã quỳ kêu cha ơi cha hỡi từ lâu rồi.

Nhưng khi đó rắc rối cũng kéo đến.

Làm sao một kẻ có cảnh giới Tiểu Thần Tôn như Tần Ninh lại biết nhiều như thế?

Thế là trong lúc thảo luận với Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng, hắn chỉ đưa ra lời đề nghị dưới dạng giả thuyết.

Nếu như... trộn lẫn huyết mạch các nguyên thú, tạo ra dung dịch có thể điều khiển vài loại nguyên thú và cho vào Ngự Thú phù thì sẽ như thế nào?

Nếu như... thay thế dược liệu đan dược ngũ phẩm bằng dược liệu tứ phẩm thì có cho ra hiệu quả giống nhau không?

Giả sử thế này thì Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng sẽ lọt tai hơn.

Trên thực tế, những giả thuyết trên thật sự có thể thành công! Cứ thế, hai người sẽ nghĩ Tần Ninh là thiên tài trong ngự thú đạo và đan đạo chứ không xem hắn như quái vật.

"Ta thì không lo lắng sẽ bị bọn đệ tử gây phiền chút nào".

Tần Ninh cười híp mắt: "Thậm chí ta còn định nâng cao cảnh giới, trở thành Đại Thần Tôn để vào nội môn đấu với các đệ tử trong đó nữa cơ".

Vân Thanh Tuyền nhướng mày.

Cậu nhóc này kiêu ngạo thật.

"Vân trưởng lão, ngày nào ta cũng nghĩ ra nhiều ý tưởng cả, ta thấy tất cả đều khả thi, sau này sẽ thảo luận lâu đấy, không vội đâu".

Vừa nghe thấy câu này, mắt Vân Thanh Tuyền sáng như đèn pha.

Có bộ não chứa đầy sáng kiến giúp thuật luyện đan có bước tiến mới của Tần Ninh, ông ta có thể tiến tới đan sư Chí Tôn cửu phẩm rồi.

"Có điều..."

"Có điều sao?"

Vân Thanh Tuyền vội vàng hỏi.

"Có điều đệ tử tu luyện cũng cần đan dược, muốn tự luyện đan mà khổ nỗi không đủ điểm, ra ngoài làm nhiệm vụ thì tốn thời gian quá..."

"Còn tưởng là chuyện gì!"

Vân Thanh Tuyền vung tay lên, nói: "Kể từ hôm nay, ngươi muốn luyện chế đan dược nào cứ báo tên ta mà đi nhận dược liệu, để xem ai dám cản ngươi!"

"Thế thì còn gì bằng!"

"Tốt lắm!"

Hai người nhìn nhau, cười nhẹ.

Vân Thanh Tuyền cần trí óc của Tần Ninh, Tần Ninh cần dược liệu của Đan Đạo Lâu.

Hai người phối hợp với nhau, ai cũng có được thứ mình muốn.

Hơn nữa, Tần Ninh thấy rằng Vân Thanh Tuyền chỉ một lòng một dạ vào công việc luyện đan cũng như nghiên cứu về đan đạo.

Đan sư như thế rất hiếm có.

Chỉ dạy ông ta vài điều cũng tốt thôi.

Sau khi đạt được thỏa thuận, Vân Thanh Tuyền cho người dâng trà, cả hai bắt đầu bàn bạc... Đến khi mặt trời gác núi, ông ta mới để Tần Ninh về trong niềm tiếc nuối, đồng thời trao lệnh bài để hắn có thể ra vào Đan Đạo Lâu bất cứ khi nào hắn muốn.

"Sư phụ!"

Từ Hữu Tài tiễn Tần Ninh về rồi quay lại, thấy sư phụ cầm giấy bút viết những gì đã bàn trong hôm nay bèn im lặng.

"Sao đấy?"

Thật lâu sau, Vân Thanh Tuyền ngẩng đầu hỏi.

"Không có gì ạ, con định báo đã tiễn Tần Ninh về rồi thôi".

"Ừ!"

Vân Thanh Tuyền cầm tờ giấy trên bàn lên, bảo: "Đúng là sinh ra để làm đan sư mà, lối suy nghĩ của Tần Ninh là độc nhất vô nhị đấy!"

"Chưa chắc đâu sư phụ".

Từ Hữu Tài nói ngay: "Sao Tần Ninh có thể bì kịp ghi chép trong đan điển của Cửu Nguyên Đan Đế chứ?"

"Tuy ta chưa đọc Cửu Nguyên Đan Điển nhưng chắc những gì được ghi lại trong đó cũng chừng này thôi...", Vân Thanh Tuyền không ngớt lời khen ngợi: "Ý tưởng của Tần Ninh thật sự rất tuyệt vời nhưng lại hoàn toàn khả thi. Người có tài đan sư bẩm sinh như thế, theo Lý Vinh Ưng học ngự thú thì quá uổng phí, giới đan sư sẽ tổn thất nặng nề mất!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom