-
Chương 2456-2460
Chương 2456: Tu luyện ba cuốn
Một ngày sau hôm Vân Thanh Tuyền nói câu đó.
Cảnh Hoành vâng lệnh sư phụ Lý Vinh Ưng dẫn Tần Ninh tới Ngự Thú Đường.
Lại một ngày trôi qua.
Tần Ninh trở về đỉnh núi của mình.
Có điều lần này không phải được Cảnh Hoành tiễn mà hắn tự cưỡi tọa kỵ về.
Lý Vinh Ưng cứ đòi tặng mãi!
Hắn từ chối không được.
Nhìn theo hướng Tần Ninh rời đi, Lý Vinh Ưng nói với vẻ thán phục: "Tần Ninh quả là thiên tài ngự thú đạo, sinh ra vì ngự thú mà, vốn hiểu biết về thú tộc và suy nghĩ độc đáo của hắn làm vi sư thấy tự ti quá, già rồi già rồi..."
"Hạt giống tốt thế này mà đi học luyện đan là một tổn thất quá lớn cho giới ngự thú chúng ta".
Hai vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đạo tông đều đã bị Tần Ninh chinh phục!
Bất kể là luyện đan.
Hay ngự thú.
Đều quá dễ dàng với Tần Ninh.
Cho dù không thể hiện thực lực sâu không lường được của mình thì việc chinh phục hai người này vẫn không quá khó khăn.
Đỉnh núi.
Tại phòng tu luyện trong đại điện.
Lúc này toàn thân Tần Ninh đang bừng sáng.
Pháp thân Long Phượng xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn phát ra những đốm sáng thần thánh.
Khí thế hùng hậu bộc phát.
Tiếng ầm ầm inh tai vang lên.
Rồng thét gào.
Phượng hót vang.
Tiếng của hai bên chồng lên nhau tạo ra âm hưởng cực kỳ khủng khiếp.
Sức bộc phát tiềm tàng của võ giả cảnh giới Chí Tôn tới từ hai chỗ.
Một là bản thân họ, vì họ tu hành võ quyết, đánh bại kẻ thù bằng cách thi triển võ quyết.
Hai là đến từ pháp thân. Khả năng tấn công của pháp thân thậm chí còn mạnh hơn khi võ giả bùng nổ võ quyết.
Đương nhiên điều đó còn phụ thuộc vào đặc điểm của pháp thân.
Hiện giờ Tần Ninh đang liên tục thổ nạp.
Pháp thân cũng bước vào tu luyện.
Võ quyết mà Tần Ninh đang tu luyện là võ quyết của Thánh Đạo tông - Thánh Nguyên Thái Cực Quyển!
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển là võ quyết được lưu truyền rộng rãi trong Thánh Đạo tông.
Đây thật sự là một võ quyết rất hùng mạnh.
Sử dụng nó sẽ đem lại khả năng chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng yêu cầu để tu luyện được võ quyết này là phải có cảnh giới ít nhất là Tiểu Thiên Tôn.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển có tổng cộng bảy cuốn, bao gồm bảy cảnh giới lớn từ Tiểu Thiên Tôn tới Chí Cao Đế Tôn.
Luyện đến cấp bậc cao nhất có thể ngưng tụ ra tượng Thánh Nguyên Thiên Tôn, khi đó võ giả đã xem như vô địch thế gian.
Sở dĩ Tần Ninh chọn võ quyết này là vì suy xét tới tình trạng hiện tại của mình.
Tốc độ tăng cảnh giới của hắn nói nhanh thì không nhanh, nói chậm thì không chậm, nhưng có lúc tăng vùn vụt.
Ví dụ như lúc ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn tu luyện võ quyết Chí Tôn ngũ phẩm, có khi còn chưa thi triển võ quyết mà ngày nào đó tự nhiên bay lên cảnh giới Đại Thần Tôn rồi.
Thà tu luyện nguyên bộ võ quyết này luôn cho tiện.
Giờ phút này, một luồng khí Thánh Nguyên di chuyển không ngừng trong người Tần Ninh.
Sức mạnh trên toàn bộ cơ thể hắn cũng đang được giải phóng liên tục.
Dần dần, có thể thấy một luồng khí Thánh Nguyên được ngưng tụ trong thân thể Tần Ninh và nằm yên tại hồn hải.
Ngay sau đó, luồng thứ hai xuất hiện.
Tiếp đến, luồng thứ ba.
Ba luồng khí Thánh Nguyên càn quét khắp nơi, phóng thích ra bên ngoài.
Âm thanh nặng nề bỗng vang khắp phòng tu luyện.
Ba luồng khí Thánh Nguyên phủ quanh người Tần Ninh.
Lúc này.
Hắn đứng dậy.
"Ngày thứ hai mươi mốt, đạt tầng ba Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, cũng được..."
Tần Ninh vừa thì thầm vừa ra ngoài phòng tu luyện, tới sân tu luyện trong đỉnh núi.
Sân tu luyện có kích thước chiều dài lẫn chiều rộng là trăm trượng, vuông vắn, bốn phía có trận pháp xoay chuyển nên có thể tập luyện tại đây mà không cần lo lắng sẽ làm hỏng thứ gì.
Tần Ninh thở hắt ra, ngưng tụ khí Chí Tôn trong cơ thể rồi tung một cú đấm.
Ầm...
Không khí trước mặt hắn thình lình nổ tung.
Rồi hắn hết tung chưởng tới chỉ ngón...
Một mình đứng giữa sân luyện võ, người Tần Ninh tràn trề khí thế.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển sẽ nâng cao thân xác, huyết mạch, xương cốt và hồn phách của võ giả, thời gian tu luyện càng dài, nó có thể ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của pháp thân.
Đương nhiên trong Thánh Nguyên Thái Cực Quyển không chỉ có mỗi tu hành mà còn có chiêu thức.
Tiếng nổ đùng đoàng truyền đến, khí tức ồ ạt lan ra khắp nơi khiến người ta hãi hùng.
Từng chiêu thức một đều có quy mô lớn với khí thế mênh mông vô bờ.
Tần Ninh cực kỳ hài lòng.
Mặc dù đúng là Thánh Nguyên Thái Cực Quyển sau khi được tạo ra ẩn chứa uy năng lớn khủng khiếp nhưng tồn tại quá nhiều tai hại, không phải võ giả nào cũng thích hợp.
Năm xưa, hắn có liên quan sâu xa tới Thánh Đạo tông nên trên thực tế môn võ quyết này đã được hắn sửa đổi rồi.
Hiện nay, tất cả đệ tử Thánh Đạo tông đều cho rằng người sửa đổi nó là tông chủ Thánh Vô Khuyết.
Nhưng Tần Ninh không quan tâm đến điều đó.
Tu luyện ba cuốn xong.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Môn võ quyết này vừa tương đối dễ vừa có thể đưa vào sử dụng rộng rãi.
Khó ở chỗ làm sao để khai thác tiềm năng của nó đến mức tối đa thôi.
Nhưng với Tần Ninh, đây không là vấn đề.
Hơn nữa, có võ quyết này rồi, sau này đánh nhau không cần lúc nào cũng phải bùng nổ sức mạnh của pháp thân nữa.
Lúc này, Tần Ninh đứng trong sân luyện võ ngưng tụ khí thế trong người.
Chẳng mấy chốc pháp thân đã hiện hình.
Ngoài ra hắn còn tu luyện một môn võ quyết khác, đó là Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết!
Đây là võ quyết do hắn tự nghĩ ra.
Để có thể thi triển sức mạnh mạnh nhất của pháp thân.
Trong trận đánh trước đó, Tần Ninh không thi triển môn võ quyết pháp thân này, chiến đấu luôn bằng pháp thân mà đánh bại được võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.
Hắn mà dùng đến Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết là Đại Thần Tôn chỉ có nước quỳ thôi.
Điểm mấu chốt của Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết là Âm Dương Thái Cực, Long Hoàng Trình Thụy!
Rất nhiều chiêu thức tấn công kết hợp được với nó.
Bắt đầu từ Tiểu Chí Tôn tới Chí Cao Đế Tôn là hết.
Hiện giờ Tần Ninh chủ yếu năm trong tay hai loại, đó là Vạn Long Khiếu và Vạn Hoàng Trảm.
Chưa kể, hắn ở kiếp này rất khác với thế thân thứ năm - Cửu Nguyên Đan Đế.
Lúc bị Ma tộc trồng hồn phách thương kiếm vào linh hồn ở Hạ Tam Thiên, Tần Ninh phải tốn rất nhiều thời gian để dung hợp và thôn tính nó.
Giờ đây, hồn phách của hắn không chỉ làm biến đổi thân xác mà còn ngưng tụ ra hồn phách thương kiếm.
Pháp thân và hồn phách cùng chung một nhịp nên hắn mới có thể kết hợp với pháp thân, ngưng tụ ra hồn phách thương kiếm.
Đây là một lối tu hành mới, chính Tần Ninh cũng thấy rất đỗi mới lạ.
Đằng nào kiếp này nếu chỉ tu luyện theo kinh nghiệm bao năm qua thì cũng chán.
Dù sao chăng nữa, nếu đã sống tới kiếp thứ mười thì phải tu luyện theo lối của kiếp mười, phải mạnh hơn những kiếp trước đó mới đúng.
Pháp thân bao trùm lên người Tần Ninh.
"Vạn Long Khiếu!"
Sau tiếng gầm, khí Chí Tôn và lực lượng pháp thân trong cơ thể nháy mắt bùng nổ.
Gầm!
Tiếng thét gào đinh tai nhức óc vang lên.
"Vạn Hoàng Trảm!"
Hắn lại hô lớn. Trong tích tắc, nơi đây như bị nhấn chìm bởi vụ nổ với sức công phá hủy diệt.
Lông vũ của phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, phá tan cả mặt đất.
Cùng lúc đó, thân rồng biến ảo, ngưng tụ ra bóng dáng một ngọn giáo.
Thân phượng rách toạc, hóa thành một thanh kiếm sắc biến.
Sự xé rách và tuôn trào ấy khiến người ta bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Cảm nhận được khí thế, người ngoài không khỏi than thở rằng sao một đệ tử Tiểu Thần Tôn có thể bộc phát ra khí thế như vậy.
Âm thanh chấn động từ từ biến mất.
Tần Ninh thở ra một hơi, nhìn xung quanh, nở nụ cười ngán ngẩm.
Trận pháp được thiết lập ở đây đệ tử tinh anh phá vô tư, còn bây giờ... trận pháp quanh đây nứt nẻ hết cả rồi.
Chương 2457: Không có hứng thú
"Trận pháp trong sân luyện võ mà Thánh Đạo tông cung cấp cho đệ tử tinh anh tu luyện ít nhất phải là cấp sáu chứ nhỉ? Sao mà yếu thế này?"
Tần Ninh lẩm bẩm.
"Nhìn nãy giờ vẫn không muốn trả lời câu hỏi của ta à?"
Tần Ninh lại cất tiếng.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ một góc của sân luyện võ.
Ngu Linh Cơ.
Cô ấy mặc đầm đen vừa vặn tôn lên dáng người cao ráo và đầy đặn, bên dưới là chiếc quần lụa mỏng thấp thoáng đôi chân thon dài, trông vô cùng xinh đẹp, động lòng người.
Phong phạm người phụ nữ mạnh mẽ điển hình.
Ngoài ra trông cô ấy cũng lạnh lùng, thanh cao.
"Chào Ngu sư tỷ".
Tần Ninh cười xởi lởi.
Ngu Linh Cơ vào sân luyện võ, nhìn hắn như người quái đản.
"Thật ra trận pháp được thiết lập ở đây là cấp bảy, đến đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn cũng không phá nổi, không ngờ ngươi chỉ có cảnh giới Tiểu Thần Tôn mà phá vỡ được nền móng của các trận pháp này!"
Nét mặt Ngu Linh Cơ kỳ lạ hết sức.
Chuyện này quá khó tin.
Cảnh giới Tiểu Thần Tôn mà bộc phát ra thực lực Tiểu Đế Tôn ư?
Trò đùa gì thế này.
"Ngu sư tỷ tìm ta làm gì?"
Tần Ninh không trả lời mà hỏi.
Hiện tại hắn đang tu luyện Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, cộng thêm Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết và pháp thân hùng mạnh.
Đối đầu với Tiểu Đế Tôn... không thành vấn đề.
Huống gì.
Hắn còn nắm giữ ba cuốn Cửu Nguyên Đan Điển.
Cùng với... hai thứ trong Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương mà hắn cướp được từ Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao.
Giết Tiểu Đế Tôn không khó.
Đó là chưa kể đến ba món chí bảo trấn tông của Thánh Đạo tông nữa.
Bí quá thì mượn dùng ké cũng được.
Đây chính là lá bài tẩy của Tần Ninh.
Hắn dám nói với Thánh Phi Vũ rằng làm hắn không vui thì cẩn thận bị lấy lá bài tẩy của Thánh Đạo tông ra xài đấy.
"Phải có việc mới được tìm ngươi sao?"
Ngu Linh Cơ hờ hững nói: "Ngươi vốn là đệ tử Thánh Thiên Phong, ta là đệ tử đứng đầu Thánh Thiên Phong, có quyền sai bảo đệ tử tinh anh, nội môn, ngoại môn ở nơi này!"
Tần Ninh bật cười, không đáp.
Ngu Linh Cơ nói tiếp: "Đạo tông đã bắt tay điều tra chuyện ngươi nói rồi, bắt đầu từ đạo tông Âu Dương Chí Dũng".
"Có điều bản thân đạo tông Âu Dương Chí Dũng là một vị Chí Cao Đế Tôn, thân phận và địa vị ngang ngửa đạo tông Thánh Phi Vũ nên việc điều tra tương đối khó khăn".
"Ta hiểu rồi".
Tần Ninh cười cười: "Đằng nào cũng là một vị đạo tông, cho dù bắt tay với Ma tộc thì về cơ bản phải đảm bảo không để lộ sơ hở chứ, sao mà điều tra nhanh được!"
Đây cũng là tiếng lòng của hắn.
Nếu như điều tra dễ ợt như thế thì hắn còn vào Thánh Đạo tông làm quái gì...
"Còn một việc nữa, đạo tông Thánh Phi Vũ bảo ta báo với ngươi".
"Hửm?"
Ngu Linh Cơ bảo: "Tiếp đến sẽ có một cuộc họp lớn dành cho năm đại bá chủ và các phe thế lực lớn liên quan trên khắp Cửu Nguyên Vực!"
"Cuộc tranh tài trong vực!"
Vừa nghe thấy cụm từ này, Tần Ninh nhướng mày hỏi: "Sao mấy năm ròng rồi mà vẫn vô vị thế nhỉ?"
"Ngươi nói gì thế?"
"Không có gì..."
Ngu Linh Cơ tiếp tục nói: "Về bản chất, cuộc tranh tài trong vực là cuộc tỉ thí giữa các đệ tử đứng đầu dưới trướng năm đại bá chủ. Bảy vị đạo tử của Thánh Đạo tông, năm vị thánh tử của thánh địa Thanh Dương và các đệ tử đứng đầu của Đà La cung, Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt sẽ ra sân".
"Ban đầu chỉ là cuộc tranh tài của các đệ tử đứng đầu, nhưng qua một thời gian tổ chức thì cuộc họp long trọng này trở nên phức tạp hơn".
"Thành cuộc tỉ thí cho cả đệ tử tinh anh và đệ tử nội môn".
"Đạo tông bảo ta nói với ngươi rằng cuộc tranh tài sẽ được tổ chức vào năm sau, ngươi muốn tham gia thì phải tiến vào cảnh giới Đại Thần Tôn!"
Nghe xong, Tần Ninh lắc đầu từ chối: "Không có hứng thú".
Không có hứng thú?
Ngu Linh Cơ ngẩn người, đáp lại ngay: "Đạo tông đoán ngươi sẽ nói thế nên bảo ta truyền lời rằng, ngươi không hứng thú với sự kiện trọng đại của năm thế lực thống trị cũng không sao, nhưng nghe nói lần này Đà La cung chuẩn bị đưa ra một tin tức chấn động, hình như là liên quan tới Trần Nhất Mặc cũng là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế".
Dù vậy nét mặt Tần Ninh vẫn không có gì thay đổi.
"Theo như bọn ta được biết, vụ mất tích của Trần Nhất Mặc có liên quan tới Ma tộc".
"Nếu như tin tức của Đà La cung đề cập tới Trần Nhất Mặc thì có thể liên quan tới cả Ma tộc, đồng nghĩa với việc có thể sẽ khiến Âu Dương Chí Dũng lộ đuôi!"
Bấy giờ Tần Ninh mới không giữ nổi vẻ bình tĩnh.
"Ta biết rồi".
Hắn cam đoan: "Cảnh giới Đại Thần Tôn mới có tư cách tham gia cuộc tranh tài trong vực này sao? Một năm không thành vấn đề".
Ngu Linh Cơ nhìn Tần Ninh một cách thăm dò.
"Ta không hiểu vì sao ngươi căm thù Ma tộc đến thế!"
Cô ấy chậm rãi nói: "Trên thực tế Ma tộc đã lộ diện tại Trung Tam Thiên từ hàng vạn năm về trước rồi chứ không phải đến bây giờ mới có, chẳng qua là bị thế lực, thánh địa ở các đại thiên trong Trung Tam Thiên tiêu diệt rồi, thỉnh thoảng mới quay lại, mà chỉ là vài cuộc nổi loạn lẻ tẻ thôi, năm đó từng xuất hiện ở Cửu Nguyên Vực nhưng bị diệt trừ gần như không còn".
Tần Ninh nghe vậy liếc mắt nhìn Ngu Linh Cơ, cười hỏi: "Nếu như sư tôn ngươi không phải bị Âu Dương Chí Dũng giết mà bị Ma tộc giết, ngươi có hận Ma tộc không?"
Nghe được câu hỏi này, cô ấy gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đưa mắt nhìn Ngu Linh Cơ đi xa, Tần Ninh cười tự giễu.
Tần Kinh Mặc chết do Ma tộc.
Lý Nhất Phong cũng có liên quan tới Ma tộc.
Cái chết của phu phụ Linh Thư cùng Lý Thanh Huyên cũng có bóng dáng của Ma tộc.
Không hận...
Sao hắn không hận được!
Cho dù bỏ qua hết những chuyện đó thì Ma tộc đang lăm le đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, mưu đồ thống trị Thương Mang Vân Giới, sao hắn có thể ngó lơ!
"Cuộc tranh tài trong vực... Cuộc thi nhảm nhí thế mà còn kéo dài đến bây giờ sao..."
Nói chung thế giới của võ giả chỉ có thế.
Các thế lực tranh chấp nhau.
Truy tìm kho báu.
Thiên kiêu các phe so tài với nhau.
Đến bao giờ mới hết!
Tần Ninh đi nhiều biết nhiều nên ngộ ra được điều này.
Nhưng như đã nói, tu võ mà chỉ động khẩu không động thủ thì cũng khá là chán.
Đến Đại Thần Tôn trong một năm, Thánh Phi Vũ đánh giá mình thế à?
Tần Ninh lắc đầu, xoay người trở về đại điện.
Hắn bế quan tu luyện Thánh Nguyên Thái Cực Quyển liên tù tì hai mươi mốt ngày, chưa gặp Thời Thanh Trúc được lần nào.
"Tiểu Trúc Trúc, phu quân tới đây!"
"Phu quân có cả một kho trữ tinh hoa đất trời hai mươi mốt ngày đây, tặng cho nàng này!"
"Ai cần!"
"Không chịu cũng phải chịu!"
"..."
Đêm xuân triền miên.
Ngập tràn khoái lạc.
Tần Ninh thấy linh hồn mình sắp thăng hoa tới nơi.
Đồng thời cảm thán nhờ mình chăm chỉ cày cấy mà vóc dáng của Thời Thanh Trúc càng lúc càng quyến rũ.
Hắn muốn mấy ngày tới sẽ cắm mặt vào lồng ngực của giai nhân, giải phóng con ngựa hoang dã trong mình ra nhưng hôm sau đã bị tỉnh giấc vì tiếng ồn ào bên ngoài.
"Từ Hữu Tài, ngươi chướng mắt chết đi được, trước đây ngươi có phiền thế đâu!"
"Cảnh Hoành, bộ ngươi tưởng mình vừa mắt lão tử chắc?"
Trên núi của Tần Ninh, Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.
Lý Vân Tiêu im lặng đứng một bên nhìn, không dám chen miệng.
Hai đệ tử tinh anh cãi nhau chí chóe, đệ tử ngoại môn như hắn ta mà chen miệng, người ta tát cho phát là xong đời.
"Chuyện gì mà ồn ào thế?"
Tần Ninh mặt quạu vừa ra ngoài cung điện vừa sửa sang áo quần.
Sáng sớm là lúc vạn vật tỉnh giấc, mấy tên này không biết bao nhiêu tinh hoa cả một ngày dồn hết vào buổi sáng hả?
Chương 2458: Có nhiều lắm đâu
"Tần sư huynh!"
Lý Vân Tiêu vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Hai vị sư huynh này đều muốn ngươi đi Đan Đạo Lâu, Ngự Thú Đường nên đâm ra cãi nhau...", lúc này, thấy Tần Ninh đi ra, Cảnh Hoành và Từ Hữu Tài không tranh cãi nữa.
"Tần sư đệ".
"Tần sư đệ".
Hai người gần như nói cùng một lúc.
"Tới Đan Đạo Lâu trước đi, hơn nửa tháng Vân trưởng lão không gặp ngươi nên nhớ ngươi lắm, chuẩn bị trà thượng hạng rồi đó!"
"Tới Ngự Thú Đường trước đi, Lý trưởng lão cũng trà bánh xong xuôi rồi".
Hai người giành nhau nói.
Bọn họ đều hiểu rõ một điều rằng Tần Ninh thành hòn ngọc quý trên tay sư tôn mình rồi.
Thậm chí sư tôn còn muốn nhận làm đồ đệ nữa cơ.
Nhưng đều bị Tần Ninh từ chối.
Số người trong Thánh Đạo tông muốn bái hai người này làm sư phụ nhiều đếm không xuể.
Nhưng Tần Ninh lại chẳng hề quan tâm.
Nghe vậy, hắn nhướng mày.
Vốn định bịp hai vị trưởng lão này cho qua chuyện thôi.
Không ngờ hai người kia hứng thú với hắn quá.
Tần Ninh tới Thánh Đạo tông không phải để giả heo ăn hổ.
Càng không phải để tiến hành cải cách về ngự thú, luyện đan.
"Một năm sau sẽ diễn ra cuộc tranh tài trong cuộc, đây là sự kiện trọng đại của Cửu Nguyên Vực chúng ta, ta cũng muốn tham gia nên phải đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn đã".
Tần Ninh hờ hững nói: "Do đó ta chuẩn bị bế quan, ngay trong đỉnh núi thôi chứ không đi đâu cả".
"Phiền hai người chuyển lời cho hai vị trưởng lão".
Thông báo này làm cả Từ Hữu Tài lẫn Cảnh Hoành đều sửng sốt.
"Đừng mà, ngươi làm thế thì bọn ta về biết ăn nói thế nào đây!"
"Phải đó, phải đó!"
Hai người mặt như mướp đắng.
Tần Ninh mặc kệ, thẳng thắn nói: "Vân Tiêu, tiễn khách".
Nói xong hắn quay người đi luôn.
Giai nhân mới là điều quan trọng nhất.
Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tần Ninh là anh hùng ư?
Đương nhiên rồi! Nên mới không qua được ải Thời Thanh Trúc chứ! Chỉ để lại Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành trố mắt nhìn nhau.
Làm sao bây giờ?
Về phòng, Thời Thanh Trúc lười biếng tựa lưng vào tường, hỏi Tần Ninh: "Lại tới nữa sao?"
"Ừm".
Hắn day mi tâm, ngồi xuống nói với vẻ ngán ngẩm: "Biết vậy không để lộ nhiều".
"Ai bảo chàng?"
Thời Thanh Trúc cười khúc khích.
"Mới sáng sớm, ta thấy hôm qua nàng chịu đòn chưa chừa nhỉ, tiếp thôi nào".
"Thôi không chịu!"
"Không chịu cũng phải chịu!"
"...", mặt trời chiếu tới mông.
Tần Ninh ngủ li bì trên giường.
Thời Thanh Trúc nằm sấp trên ngực hắn như chú chim non nép vào người, trông có chút mệt mỏi.
Ngoài đại điện lại bắt đầu ầm ĩ.
Tần Ninh bực bội mở mắt.
Lại chuyện gì nữa đây?
Để yên cho ta nhờ! Không cho người ta không gian riêng tư là sao?
Khoác áo sam xanh ra khỏi phòng, Tần Ninh khó chịu hỏi: "Lý Vân Tiêu, chuyện gì đây?"
Lúc này trên mặt Lý Vân Tiêu ướt đẫm mồ hôi, hắn ta vừa lau mồ hôi vừa đáp: "Tần sư huynh, ta thật sự không cản nổi... Trưởng lão Vân Thanh Tuyền và trưởng lão Lý Vinh Ưng tới rồi!"
"...", Tần Ninh ngơ ngác nhìn về phía trước đại điện.
"Tần Ninh!"
"Tần Ninh!"
Hai bóng người mặt mày đỏ gay xông tới.
"Ngươi bận bịu tu luyện quá, lão phu suy nghĩ kĩ rồi, ở Đan Đạo Lâu cũng phiền nên chuyển qua ở với ngươi luôn, dù sao chỗ của ngươi cũng rộng".
Vân Thanh Tuyền tuyên bố.
"Ngự Thú Đường của lão phu vốn ít người, Cảnh Hoành xử lý giúp ta là được, ta cũng dọn tới ở với ngươi".
Trưởng lão Lý Vinh Ưng hừ lạnh.
Tần Ninh nghe xong tròn mắt nhìn hai người.
Có lộn không?
Hai lão già cẩu thả các ngươi có phải mỹ nữ tuyệt sắc gì đâu mà đòi dọn tới ở với ta?
Có mà bị các ngươi làm phiền chết!
Vân Thanh Tuyền nhanh chóng thanh minh: "Ngươi đừng lo, tu luyện quan trọng hơn, ta không làm lỡ chuyện của ngươi đâu, khi nào rảnh uống trà với ta là được rồi".
"Lão phu cũng thế".
Lý Vinh Ưng chen miệng vào.
"Ngươi đừng bắt chước ta có được không?"
"Từ đâu ta đã muốn nói thế rồi, ai bắt chước? Ảo tưởng thế?'
"Lý Vinh Ưng, ngươi đừng nhờn với ta”.
“Ngươi mới nhờn”.
Hai người cạnh khóe nhau còn dữ dội hơn Từ Hữu Tài với Cảnh Hoành nữa.
Thật là đáng sợ!
Tần Ninh ngán ngẩm trả lời: "Hai vị muốn ở lại thì phải nghe lời ta đấy".
Hai vị trưởng lão vừa nghe xong thì im lặng ngay.
"Yên tâm, ta tuyệt đối không quấy rầy".
"Đúng rồi đúng rồi".
Hai người đồng loạt đáp.
Tần Ninh day mi tâm.
Nhức đầu quá.
Lý Vân Tiêu và đám đệ tử chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Khủng khiếp quá! Hai vị trưởng lão theo đuôi Tần Ninh mãi không chịu thôi! Có cần đến mức đó không?
Suy nghĩ ấy dâng lên trong lòng mười mấy đệ tử.
Nhưng đối với Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền.
Điều đó là cần thiết! Vì Tần Ninh... quá xuất sắc! Sau khi ghi chép lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mình và Tần Ninh trong mấy lần trước đó và sửa sang lại, Vân Thanh Tuyền phát hiện lời nói của hắn ẩn chứa quá nhiều điều vĩ đại.
Tất cả tri thức liên quan đến dược liệu, tất cả lời bình về đan dược cũng như tất cả đánh giá về thủ pháp luyện đan, mỗi một câu nói của Tần Ninh đều chính xác từng li từng tí.
Vân Thanh Tuyền có một trực giác mãnh liệt rằng nếu như tiếp tục đàm đạo với Tần Ninh, mình sẽ vượt qua được ngưỡng cửa, trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm! Điều này làm ông ta thấy cực kỳ đáng sợ.
Kiếp trước Tần Ninh có phải Đan Đế không đấy?
Không phải thì làm sao trong đầu có nhiều sáng kiến táo bạo vậy được.
Lý Vinh Ưng cũng rúng động không kém Vân Thanh Tuyền.
Đối với ông ta, mọi phát minh kì lạ về ngự thú của Tần Ninh không ngờ đều khả thi cả, mẹ nó! Người này có phải Thần Long chuyển thế không vậy! Sinh ra là thú thì mới nắm rõ về thú tộc như thế chứ! Vốn ban đầu hai vị trưởng lão đều thấy Tần Ninh quá kiêu ngạo sau khi nhận được báo cáo của đồ đệ.
Nhưng mỗi lần suy ngẫm lời nói của hắn, họ như bị kiến ăn xương vậy, hơi đau, tê rần, không nghĩ không được, nhưng muốn tìm tòi nghiên cứu lại rơi vào ngõ cụt.
Bí quá thì phải làm sao?
Hỏi Tần Ninh chứ gì nữa!
Vân Thanh Tuyền lên tiếng: "Đã vậy thì lão phu dời đan phòng của ta đến sườn núi ở, có thời gian ngươi qua uống trà với ta đi, đi mấy bước là tới rồi".
"Ta ở ngay bên cạnh Vân lão đầu, nghĩ ra cái gì hay ho, có chuyện gì vui vui thì cứ tìm ta nhá!"
Hai ông lão cười há há rời đi.
Tần Ninh cạn lời xoay người đóng cửa phòng.
Chẳng lẽ là do hắn thể hiện nhiều kiến thức về thuật luyện đan và ngự thú quá?
Có nhiều mấy đâu! Sao lại ra thế này hả trời.
Mà hai người này nhìn thế nào cũng không thấy kiên nhẫn được lâu! Thế là, một tháng sau.
Vào ban ngày Tần Ninh sẽ tu luyện đều đặn, khi mặt trời gác núi sẽ xuống sườn núi thưởng trà, đàm đạo với Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng.
Có về đan đạo.
Ngự thú đạo cũng không thể thiếu.
Đằng nào cũng không đuổi hai người về được, Tần Ninh quyết định cho thấy mọi hiểu biết của mình luôn.
Trong vòng một tháng.
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng không giành nhau, mỗi người hỏi một vài câu đồng thời liên tục suy ngẫm.
Càng ngẫm càng bàng hoàng.
Lối suy nghĩ của Tần Ninh thật sự là không còn người nào có.
Thậm chí có một lần hai người say khướt, tự tát mình, mắng bản thân không phải người, dám nghĩ đến chuyện nhận Tần Ninh làm đồ đệ!
Để tay lên ngực tự hỏi đi.
Họ xứng đáng không?
Xứng đáng con khỉ!
Chương 2459: Hầu Trấn Thiên
Thời gian một tháng, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Thế nhưng, tin tức hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng ở lại trong đỉnh núi của một vị đệ tử ngoại môn đã hoàn toàn lan truyền ra bên ngoài.
Phần đông các đệ tử đều là miệng truyền miệng, đồng thời cảm thấy kinh ngạc.
Lý Vinh Ưng, trình độ ngự thú có thể khống chế được nguyên thú cấp tám, là một trong số những trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đạo tông.
Vân Thanh Tuyền, đan sư Chí Tôn bát phẩm, lại càng không phải nói đến…hai vị này, có địa vị trong Thánh Đạo tông cao hơn bọn họ rất nhiều, tương đương với cấp bậc của tông chủ, đạo tông, cùng với lâu chủ Đan Đạo Lâu.
Thế mà hai vị trưởng lão này lại đối đãi với Tần Ninh…một tên đệ tử ngoại môn…để ý như thế.
Đối với chuyện này, hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng căn bản mặc kệ, không hỏi đến, vẫn cứ làm theo ý mình như trước.
Có mấy lần Vân Thanh Tuyền trở lại Đan Đạo Lâu, đều bị mấy vị đan sư Chí Tôn bát phẩm vây quanh hỏi đông hỏi tây, giọng điệu đó không khỏi mang theo mùi vị chê cười.
Chỉ là mỗi lần, Vân Thanh Tuyền đều dùng vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngu ngốc nhìn những vị đan sư Chí Tôn bát phẩm kia.
Bọn họ, biết cái quái gì! Tần Ninh quả thực là quá mức lợi hại! Cả một đám có tầm nhìn hạn hẹp.
Đều là đồ ngu xuẩn.
Biết cái rắm! Một ngày nọ.
Hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng như trước mang theo rượu ngon, đồ ăn ngon, trà hảo hạng đến, mời Tần Ninh từ trên đỉnh núi xuống.
Vốn dĩ là không có rượu.
Thế nhưng hai vị trưởng lão cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy Tần Ninh cực kỳ yêu thương Thời Thanh Trúc, mà Thời Thanh Trúc lại thích rượu, hầu hết rượu trong Thánh Đạo tông đều được Đan Đạo Lâu sản xuất ra.
Có thể nói Vân Thanh Tuyền dựa vào quyền lợi của mình mà mỗi ngày lấy ra các loại rượu để lấy lòng Thời Thanh Trúc.
Bốn người ngồi xuống.
Vân Thanh Tuyền nhìn về phía Tần Ninh, nâng chén rượu lên, mỉm cười nói: “Một chén này, xem như là ta mời ngươi!”
Tần Ninh tò mò nhìn về phía Vân Thanh Tuyền.
Vân Thanh Tuyền lập tức nói: “Mấy tháng nay lão phu đã lĩnh ngộ ra một vài điều, thời gian tiếp theo ta chuẩn bị bế quan, luyện chế đan dược cửu phẩm, nếu như thành công thì cuộc đời này lão phu sống cũng không uổng phí, nếu không có ngươi, đời này của lão phu không có hy vọng bước được đến bước này”.
Thời điểm Vân Thanh Tuyền nói ra những lời này, Lý Vinh Ưng ở bên cạnh, thậm chí còn suýt chút nữa đã không nhịn được mà rơi nước mắt.
Võ đạo đằng đẵng! Con đường phía trước khó đi! Vân Thanh Tuyền như thế, ông ta làm sao không phải?
Ngự thú đạo, vốn dĩ càng hiếm thấy hơn so với đan sư, khí sư và trận sư, muốn đi xa hơn, tất cả mọi thứ đều phải tự mình tìm tòi bước đi từng bước.
Hiện giờ, ông ta khống chế nguyên thú cấp tám vẫn có chút gian nan, càng miễn bàn đến nguyên thú cấp chín.
Trong khoảng thời gian này đến đây, sự trợ giúp của Tần Ninh đối với ông ta có thể nói là làm cho ông ta có được thu hoạch không nhỏ.
“Lão Vân, sao ngươi lại đem những lời trong lòng ông đây nói ra hết rồi”.
“Tối nay, không say không về!”
Nghe được những lời này, ánh mắt Thời Thanh Trúc mang theo sự cảnh giác.
Hai ông lão này, có thể uống được! Nhìn hai người bọn họ, trong lòng Tần Ninh cũng có cảm xúc.
Hai vị này, đối với đan thuật và ngự thú, quả thật là một lòng theo đuổi cực hạn.
Điểm này, rất đáng quý.
Bốn người nâng chén cạn ly.
“Haha, lão Vân, lão Lý, ta vừa mới xuất quan, nghe được có người nói, nhưng mà vẫn không tin được, hai người các ngươi thật sự là đi theo một đệ tử ngoại môn, xưng huynh gọi đệ sao?”
Một tràng tiếng cười haha đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đã xuất hiện ở một bên của đình nghỉ mát, người nọ mặc áo khoác màu tro, mái tóc dài có chút lộn xộn, trông tinh thần có hơi sa sút.
Bộ dạng ước chừng hơn năm mươi tuổi, nhìn qua có cảm giác rất đìu hiu.
“Hầu Trấn Thiên!”
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng nhìn thấy người nọ vừa xuất hiện thì vẻ mặt đã lập tức thay đổi.
“Cái lão già này, đã bế quan xong rồi à?’
“Giỏi cho hai người các ngươi, ở trong này lén lút uống rượu ngon, thừa dịp ta không có ở đây, tự mình uống trộm?
Bạn chí cốt mà như thế này à?”
Ông lão áo xám hùng hùng hổ hổ, không chút khách khí đi đến bên cạnh bàn, cầm bầu rượu lên, một hơi uống cạn sạch.
“Thoải mái!”
Ông lão một hơi uống cạn rượu trong chén, rồi nhìn về phía hai người, cười cợt nói: “Hai lão già các ngươi, thật sự là không ngại mất hết mặt mũi!”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của ông ta đã chuyển sang hướng Tần Ninh.
“Ngươi chính là cái người tên Tần Ninh kia?”
Tần Ninh gật gật đầu.
Vân Thanh Tuyền lúc này mới mở miệng nói: “Vị này chính là phó lâu chủ Khí Đạo Lâu, trưởng lão Hầu Trấn Thiên, trận sư Chí Tôn cấp tám, gần với lâu chủ Khí Đạo Lâu Hầu Nhất Bác nhất”.
Tần Ninh chắp tay chào hỏi.
Hầu Trần Thiên nhìn về phía Tần Ninh, hai mắt sáng như đuốc, ông ta mỉm cười nói: “Trận pháp trong đỉnh núi này, là do ngươi cải tạo?”
Lời này vừa nói ra, hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đều kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Bọn họ cũng không biết, Tần Ninh còn có hiểu biết về trận pháp! Tần Ninh gật gật đầu.
“Ở hướng thứ ba mươi về phía đông nam, vì sao ngươi lại thay đổi bảy mươi hai đạo trận văn của căn cơ đại trận?”
Hầu Trấn Thiên nói thẳng.
Tần Ninh lập tức cười nói: “Bảy mươi hai trận văn kia vốn dĩ có chỗ thiếu hụt, sửa lại sẽ càng tốt hơn”.
“Vậy vì sao ngươi lại sửa lại như thế?”
“Thì bởi vì khi sửa lại như thế sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất, cho nên ta sửa lại như vậy thôi!”
Tần Ninh vẫn lạnh nhạt như trước.
Hầu Trấn Thiên nói tiếp: “Khoách Linh Trận cấp bảy ở vị trí chính giữa của hướng bắc nối liền với bảy Tụ Linh Trận trên đỉnh núi tu luyện, nó một khi có động tĩnh gì thì hơn trăm trận pháp to nhỏ trên dưới đỉnh núi sẽ bị liên luỵ, tại sao ngươi lại làm được?”
“Cái này thì đơn giản…”, Tần Ninh nói xong thì ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta thấy Tụ Linh Trận và Khoách Linh Trận có tỷ lệ Tụ Linh và Khoách Linh không đúng, cho nên đồng thời điều tiết cả hai”.
“Đến khi nào cảm nhận được tình trạng thích hợp nhất thì dừng lại”.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy!”
Lúc này, Hầu Trấn Thiên cầm lấy chén rượu trên bàn, uống một ngụm sau đó cười nói: “Mấy trận pháp to to nhỏ nhỏ đều bị ngươi cải tạo, người thanh niên, có vẻ như ở lĩnh vực trận pháp, ngươi có căn cơ không tồi”.
“Như vậy đi…”, Hầu Trấn Thiên nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đến Trận Đạo Lâu báo cáo, rồi học tập thuật trận pháp được không?”
Nghe đến đây.
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng sửng sốt.
Nếu như vào thời điểm hai, ba tháng trước, biết được Hầu Trấn Thiên cướp người, bọn họ nhất định sẽ làm ầm ĩ lên.
Thế nhưng bây giờ…hai người đã bị kiến thức và sự hiểu biết sâu rộng của Tần Ninh thuyết phục.
Nhưng hai người bọn họ cũng không biết, đối với trận pháp, Tần Ninh cũng hiểu biết như thế! Nhìn vẻ mặt của Hầu Trấn Thiên, không giống như là đang đùa giỡn! Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng con người của ta rất lười biếng, ta sẽ không học trận pháp”.
“Như vậy sao được!”
Hầu Trấn Thiên trực tiếp nói: “Con đường võ đạo kiêng kị nhất chính là ham ăn nhác làm, trận pháp sư có bao nhiêu lợi hại?
Có thể bảo vệ được chính mình, còn đan sư có lợi hại thì sao?
Vào thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào sự bảo vệ của người khác”.
Vân Thanh Tuyền dựng râu trừng mắt nói: “Nếu như thực sự đến thời điểm phải liều sống liều chết thì uống đan dược vào là được, lực bộc pháp của đan sư cũng không yếu”.
Hầu Trấn Thiên cười cười nhìn về phía Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Thế nào?
Đến Trận Đạo Lâu học tập trận pháp, ta có thể tự mình dạy ngươi!”
Nghe được lời này, Tần Ninh níu mày.
Chuyện này…mãi không dứt! Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đến đây, bây giờ lại thêm một Hầu Trấn Thiên! Trong lòng hắn không khỏi buồn bực.
Hắn muốn im lặng chờ đợi trong Thánh Đạo tông, điều tra tin tức của Ma tộc.
Từng người từng người, xếp hàng đến đây…Lúc này, Tần Ninh nhìn Hầu Trấn Thiên, hờ hững mỉm cười, rồi mở miệng nói: “Nếu như ngươi là trận sư Chí Tôn cấp tám, vậy thì ngươi…không dạy được ta!”
Lời này vừa dứt, không gian trở nên yên tĩnh.
Chương 2460: Vân Thanh Tuyền đột phá
Hơn nửa ngày, Hầu Trấn Thiên mới phản ứng lại, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt kinh ngạc.
Thiên tài, đều vô cùng kiêu ngạo! Trước khi tiến vào ngọn núi này, ông ta đã nhìn thấy trận pháp được cải biến rất nhiều.
Sau khi tiến vào xem xét, lại càng kinh ngạc hơn.
Tất cả các trận pháp, nhìn thì như là chỉ cải biến một chút, nhưng mọi thứ đều vừa vặn! Đây là điều mà không phải trận pháp sư bình thường có thể làm được.
Đó là lý do vì sao lúc trước ông ta hỏi Tần Ninh mấy vấn đề.
Thế nhưng ông ta không nghĩ tới, Tần Ninh lại kiêu ngạo đến mức này.
Lúc này, Hầu Trấn Thiên cười tủm tỉm nói: “Thiên chi kiêu tử, từ trước đến nay vẫn luôn có lòng kiêu ngạo, ta thích, trên con đường võ đạo, người không có tâm trí mạnh mẽ, không có sự kiêu ngạo thì sẽ không đi được xa”.
“Ngươi nói ta không dạy được ngươi, vì sao?”
Nghe được những lời này, Tần Ninh thản nhiên nói: “Bởi vì, ngươi không bằng ta”.
Vốn định làm một người bình thường ở chung với các ngươi, nhưng hắn thực sự ngại một đám người này cứ chạy đến đây, vậy thì đừng trách ta không khách khí! Tần Ninh trực tiếp nói: “Ngươi là trận sư Chí Tôn cấp tám, vậy thì ta sẽ hỏi ngươi một số vấn đề liên quan đến trận sư Chí Tôn cấp tám, nếu như trả lời được, ta có thể gia nhập Trận Đạo Lâu, còn nếu như ngươi không trả lời được thì ngươi cũng đừng bảo ta gia nhập Trận Đạo Lâu gì đó!”
“Thú vị, thú vị”.
Hầu Trấn Thiên cười nói: “Gần đây ta bế quan, đúng lúc có thêm vài lĩnh ngộ, ngươi nói đi, ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có thể hỏi ra vấn đề gì!”
Lúc này, Tần Ninh chỉ cười mà không nói, hắn đứng dậy đi ra khỏi đình nghỉ mát, nói: “Trong con đường trận pháp, ta chỉ có chút không nhìn thấu Liệt Hạ Đại Trận, cho ngươi xem!”
Hầu Trấn Thiên theo Tần Ninh rời đi.
Mà lúc này, hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng cũng không đi.
Thời Thanh Trúc không có hứng thú, nên ở lại tiếp tục uống rượu.
Một lát sau, Vân Thanh Tuyền cười nói: “Tiểu thư Thanh Trúc, đến cùng là Tần Ninh còn có hiểu biết về cái gì nữa?
Cái mà chúng ta không biết ấy!”
“Nhiều lắm!”
Thời Thanh Trúc uống cạn chén rượu ngon, khuôn mặt cũng đã ửng hồng, nàng mỉm cười nói: “Thuật luyện đan chàng ấy biết, thuật luyện khí chàng ấy cũng biết, thuật trận pháp cũng biết, ngự thú, con rối, vân vân, chàng ấy đều biết hết!”
Lúc này, Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đã nghe đến chóng mặt.
“Thiên tài toàn năng!”
Lý Vinh Ưng cười haha nói: “Lúc trước hai người chúng ta còn muốn xem xem hắn thích hợp với ngự thú hay là luyện đan hơn, bây giờ xem ra, ngược lại là hai người chúng ta đường đột, Tần Ninh là thiên tài toàn năng!”
Vân Thanh Tuyền cũng cười nói: “Vẫn tốt, vẫn còn tốt, lúc ấy, nếu như hai người chúng ta đã đến rồi lại có thêm người của Trận Đạo Lâu và Khí Đạo Lâu nữa, nói không chừng sẽ thực sự đánh nhau!”
Lúc này hai người đã say khướt rồi, nói chuyện cũng tuỳ tiện hơn rất nhiều.
“Ta chỉ là cảm thấy buồn bực, tại sao Tần Ninh lại làm được?”
Thời Thanh Trúc nghe được câu hỏi này thì nói: “Bởi vì chàng ấy lợi hại, học một suy ra ba, bất cứ lĩnh vực gì cũng vừa học đã biết, hơn nữa còn hiểu biết vô cùng sâu rộng”.
“Vậy thì Tần Ninh chính là thiên tài rồi”.
Vân Thanh Tuyền cảm thán nói.
Lời này vừa dứt, Lý Vinh Ưng lại nâng một chén rượu lên, cười nói: “Tiểu thư Thanh Trúc cũng là thiên tài!”
“Thế nhưng có vẻ như, ngươi lười biếng hơn Tần công tử không ít”.
Nghe được lời này, Thời Thanh Trúc lập tức phản bác: “Không phải, Tần Ninh còn lười hơn so với ta”.
“Ồ?”
Lý Vinh Ưng lộ ra vẻ tò mò.
Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Đừng nhìn chàng ấy mỗi ngày giả vờ tu hành, thế nhưng trên thực tế là chàng ấy chưa muốn tăng cảnh giới, chỉ là…chàng ấy vẫn luôn nói, nước đầy tự qua cửa, cảnh giới tới một mức độ nhất định sẽ tự động tăng lên, chỉ có tăng lên như vậy mới có thể viên mãn”.
“Nếu như lúc nào chàng ấy cũng chăm chăm làm cho cảnh giới tăng lên, thì hẳn là còn lợi hại hơn bây giờ nhiều”.
Vân Thanh Tuyền nghe được những lời này thì tấm tắc khen ngợi: “Lợi hại, lợi hại, đối với việc tu hành của mình, quả nhiên là Tần Ninh nắm chắc!”
Lúc này, ba người thoải mái nói chuyện với nhau.
Hơn nửa giờ sau, hai người Tần Ninh và Hầu Trấn Thiên còn chưa trở về.
Lý Vinh Ưng không nhịn được nói: “Tiểu thư Thanh Trúc, ngươi thấy Tần Ninh mạnh về phương diện nào hơn?”
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc suy tư chốc lát rồi mới nói: “Đều như nhau”.
“Ồ?”
Trận pháp của hắn cũng rất lợi hại?”
“Đúng vậy, tuy rằng ta chưa từng thấy chàng ấy thi triển lần nào”.
Lý Vinh Ưng lập tức cười nói: “Chuyện này có chút thú vị, đoán chừng lần này lão Hầu cũng sẽ bị trấn áp!”
“Lão Hầu chính là trận sư Chí Tôn cấp tám, Tần Ninh…chưa hẳn sẽ…”
“Sẽ không có chuyện đó!”
Thời Thanh Trúc khoát tay nói: “Trong toàn bộ Thánh Đạo tông, cho dù là tất cả đan sư, khí sư, trận sư, vân vân cộng lại cũng không sánh bằng chàng ấy, hiểu biết của chàng ấy chắc chắn còn nhiều hơn…”, hai vị trưởng lão nghe được những lời này thì vô cùng kinh ngạc.
Mà không bao lâu sau.
Tần Ninh trở về.
Nhưng không thấy bóng dáng của Hầu Trấn Thiên đâu.
“Lão Hầu đâu?”
Vân Thanh Tuyền không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi.
“Ông ta ấy à…”, Tần Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn sang một vị trí trên một ngọn núi, nói: “Đoán chừng không tới mười ngày, nửa tháng sẽ không đi ra!”
Lời này vừa nói ra, hai người vô cùng tò mò.
Lão Hầu làm sao vậy?
Bị Tần Ninh làm khó rồi?
“Mặc kệ ông ta, tiếp tục uống rượu!”
Hai người Vân Thanh Tuyền, Lý Vinh Ưng đều bưng chén rượu lên, uống từng ngụm lớn.
Một đêm trôi qua.
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đều được hai vị đệ tử nâng về.
Thời Thanh Trúc cũng làm ầm ĩ cả một đêm, rõ ràng là đã uống nhiều.
Thời Thanh Trúc yêu rượu, Tần Ninh đã quản vài lần, nhưng quản không được cũng dứt khoát tùy ý nàng.
Về phần Hầu Trấn Thiên…Ở một cung điện tại sườn núi trong ngọn núi của Tần Ninh, vẫn chưa từng xuất hiện…thời gian trôi qua từng ngày.
Chớp mắt, thời gian ba tháng lại trôi qua.
Một ngày nọ, trong Thánh Đạo tông, một tin tức được truyền đi khắp cả tông môn, rồi truyền ra bên ngoài tông môn, truyền khắc cả đại địa Cửu Nguyên Vực.
Vân Thanh Tuyền! Thăng cấp thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm! Một vị cửu phẩm, đại biểu cho cái gì?
Cửu Nguyên đan tông, nơi tập trung của hầu hết các đan sư trong Cửu Nguyên Vực.
Ngoại trừ tông chủ Dịch Hàn Ngọc, còn có sáu vị đan sư Chí Tôn cửu phẩm.
Điều đó đã tạo nên ngai vàng về phương diện tông môn buôn bán đan dược cho Cửu Nguyên đan tông! Một vị đan sư Chí Tôn cửu phẩm có thể luyện chế được đan dược cửu phẩm, đem đến hiệu quả cực lớn đối với Chí Cao Đế Tôn! Trong cả Thánh Đạo tông, chỉ có một vị đan sư cửu phẩm là lâu chủ Đan Đạo Lâu, Cung Vân đại nhân.
Mà hiện tại lại nhiều thêm một người! Ngay khi tin tức được truyền ra, trong ngoài Thánh Đạo tông tràn đầy tiếng reo hò.
Thậm chí, tông chủ Thánh Vô Khuyết lâu rồi chưa xuất hiện cũng xuất hiện để chúc mừng Vân Thanh Tuyền.
Chuyện này làm chấn động Thánh Đạo tông, chấn động Cửu Nguyên Vực.
Bản thân Vân Thanh Tuyền vô cùng thoải mái.
Thế nhưng ông ta cũng hiểu được.
Nếu như không có thời gian ở chung bốn tháng với Tần Ninh, đời này ông ta không có hy vọng bước vào cửu phẩm! Tần Ninh…quá lợi hại! Đối mặt với sự đột phá của Vân Thanh Tuyền, ngược lại Tần Ninh không có cảm giác gì, ba tháng tiếp theo, hắn vẫn ở trong ngọn núi của mình, đóng cửa không ra ngoài.
Mỗi ngày đều ở bên trong tu hành.
Hơn nữa, lại thêm ba tháng tu hành, với thời gian nửa năm! Cuối cùng hắn cũng đến cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ! Thời gian nửa năm, nhanh đến mức nào?
Quả thực là tốc độ nhanh đến yêu nghiệt! Thế nhưng đối với bản thân Tần Ninh thì không được xem là nhanh! Đối với việc tăng cảnh giới, hắn cũng không tập trung theo đuổi quá nhiều, cái hắn theo đuổi chính là sự viên mãn ở mỗi cảnh giới.
Lần này, sở dĩ tăng nhanh hơn một chút, chính là vì nửa năm nữa sẽ đến cuộc tranh tài trong vực! Hắn phải tham gia.
Hắn muốn nhìn xem, chuyện lớn mà Đà La cung muốn thông báo, rốt cuộc là cái gì! Việc liên quan đến Trần Nhất mặc, cuối cùng cũng có chút tin tức, hắn không thể không quan tâm.
Một ngày sau hôm Vân Thanh Tuyền nói câu đó.
Cảnh Hoành vâng lệnh sư phụ Lý Vinh Ưng dẫn Tần Ninh tới Ngự Thú Đường.
Lại một ngày trôi qua.
Tần Ninh trở về đỉnh núi của mình.
Có điều lần này không phải được Cảnh Hoành tiễn mà hắn tự cưỡi tọa kỵ về.
Lý Vinh Ưng cứ đòi tặng mãi!
Hắn từ chối không được.
Nhìn theo hướng Tần Ninh rời đi, Lý Vinh Ưng nói với vẻ thán phục: "Tần Ninh quả là thiên tài ngự thú đạo, sinh ra vì ngự thú mà, vốn hiểu biết về thú tộc và suy nghĩ độc đáo của hắn làm vi sư thấy tự ti quá, già rồi già rồi..."
"Hạt giống tốt thế này mà đi học luyện đan là một tổn thất quá lớn cho giới ngự thú chúng ta".
Hai vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đạo tông đều đã bị Tần Ninh chinh phục!
Bất kể là luyện đan.
Hay ngự thú.
Đều quá dễ dàng với Tần Ninh.
Cho dù không thể hiện thực lực sâu không lường được của mình thì việc chinh phục hai người này vẫn không quá khó khăn.
Đỉnh núi.
Tại phòng tu luyện trong đại điện.
Lúc này toàn thân Tần Ninh đang bừng sáng.
Pháp thân Long Phượng xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn phát ra những đốm sáng thần thánh.
Khí thế hùng hậu bộc phát.
Tiếng ầm ầm inh tai vang lên.
Rồng thét gào.
Phượng hót vang.
Tiếng của hai bên chồng lên nhau tạo ra âm hưởng cực kỳ khủng khiếp.
Sức bộc phát tiềm tàng của võ giả cảnh giới Chí Tôn tới từ hai chỗ.
Một là bản thân họ, vì họ tu hành võ quyết, đánh bại kẻ thù bằng cách thi triển võ quyết.
Hai là đến từ pháp thân. Khả năng tấn công của pháp thân thậm chí còn mạnh hơn khi võ giả bùng nổ võ quyết.
Đương nhiên điều đó còn phụ thuộc vào đặc điểm của pháp thân.
Hiện giờ Tần Ninh đang liên tục thổ nạp.
Pháp thân cũng bước vào tu luyện.
Võ quyết mà Tần Ninh đang tu luyện là võ quyết của Thánh Đạo tông - Thánh Nguyên Thái Cực Quyển!
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển là võ quyết được lưu truyền rộng rãi trong Thánh Đạo tông.
Đây thật sự là một võ quyết rất hùng mạnh.
Sử dụng nó sẽ đem lại khả năng chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng yêu cầu để tu luyện được võ quyết này là phải có cảnh giới ít nhất là Tiểu Thiên Tôn.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển có tổng cộng bảy cuốn, bao gồm bảy cảnh giới lớn từ Tiểu Thiên Tôn tới Chí Cao Đế Tôn.
Luyện đến cấp bậc cao nhất có thể ngưng tụ ra tượng Thánh Nguyên Thiên Tôn, khi đó võ giả đã xem như vô địch thế gian.
Sở dĩ Tần Ninh chọn võ quyết này là vì suy xét tới tình trạng hiện tại của mình.
Tốc độ tăng cảnh giới của hắn nói nhanh thì không nhanh, nói chậm thì không chậm, nhưng có lúc tăng vùn vụt.
Ví dụ như lúc ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn tu luyện võ quyết Chí Tôn ngũ phẩm, có khi còn chưa thi triển võ quyết mà ngày nào đó tự nhiên bay lên cảnh giới Đại Thần Tôn rồi.
Thà tu luyện nguyên bộ võ quyết này luôn cho tiện.
Giờ phút này, một luồng khí Thánh Nguyên di chuyển không ngừng trong người Tần Ninh.
Sức mạnh trên toàn bộ cơ thể hắn cũng đang được giải phóng liên tục.
Dần dần, có thể thấy một luồng khí Thánh Nguyên được ngưng tụ trong thân thể Tần Ninh và nằm yên tại hồn hải.
Ngay sau đó, luồng thứ hai xuất hiện.
Tiếp đến, luồng thứ ba.
Ba luồng khí Thánh Nguyên càn quét khắp nơi, phóng thích ra bên ngoài.
Âm thanh nặng nề bỗng vang khắp phòng tu luyện.
Ba luồng khí Thánh Nguyên phủ quanh người Tần Ninh.
Lúc này.
Hắn đứng dậy.
"Ngày thứ hai mươi mốt, đạt tầng ba Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, cũng được..."
Tần Ninh vừa thì thầm vừa ra ngoài phòng tu luyện, tới sân tu luyện trong đỉnh núi.
Sân tu luyện có kích thước chiều dài lẫn chiều rộng là trăm trượng, vuông vắn, bốn phía có trận pháp xoay chuyển nên có thể tập luyện tại đây mà không cần lo lắng sẽ làm hỏng thứ gì.
Tần Ninh thở hắt ra, ngưng tụ khí Chí Tôn trong cơ thể rồi tung một cú đấm.
Ầm...
Không khí trước mặt hắn thình lình nổ tung.
Rồi hắn hết tung chưởng tới chỉ ngón...
Một mình đứng giữa sân luyện võ, người Tần Ninh tràn trề khí thế.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển sẽ nâng cao thân xác, huyết mạch, xương cốt và hồn phách của võ giả, thời gian tu luyện càng dài, nó có thể ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của pháp thân.
Đương nhiên trong Thánh Nguyên Thái Cực Quyển không chỉ có mỗi tu hành mà còn có chiêu thức.
Tiếng nổ đùng đoàng truyền đến, khí tức ồ ạt lan ra khắp nơi khiến người ta hãi hùng.
Từng chiêu thức một đều có quy mô lớn với khí thế mênh mông vô bờ.
Tần Ninh cực kỳ hài lòng.
Mặc dù đúng là Thánh Nguyên Thái Cực Quyển sau khi được tạo ra ẩn chứa uy năng lớn khủng khiếp nhưng tồn tại quá nhiều tai hại, không phải võ giả nào cũng thích hợp.
Năm xưa, hắn có liên quan sâu xa tới Thánh Đạo tông nên trên thực tế môn võ quyết này đã được hắn sửa đổi rồi.
Hiện nay, tất cả đệ tử Thánh Đạo tông đều cho rằng người sửa đổi nó là tông chủ Thánh Vô Khuyết.
Nhưng Tần Ninh không quan tâm đến điều đó.
Tu luyện ba cuốn xong.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Môn võ quyết này vừa tương đối dễ vừa có thể đưa vào sử dụng rộng rãi.
Khó ở chỗ làm sao để khai thác tiềm năng của nó đến mức tối đa thôi.
Nhưng với Tần Ninh, đây không là vấn đề.
Hơn nữa, có võ quyết này rồi, sau này đánh nhau không cần lúc nào cũng phải bùng nổ sức mạnh của pháp thân nữa.
Lúc này, Tần Ninh đứng trong sân luyện võ ngưng tụ khí thế trong người.
Chẳng mấy chốc pháp thân đã hiện hình.
Ngoài ra hắn còn tu luyện một môn võ quyết khác, đó là Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết!
Đây là võ quyết do hắn tự nghĩ ra.
Để có thể thi triển sức mạnh mạnh nhất của pháp thân.
Trong trận đánh trước đó, Tần Ninh không thi triển môn võ quyết pháp thân này, chiến đấu luôn bằng pháp thân mà đánh bại được võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.
Hắn mà dùng đến Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết là Đại Thần Tôn chỉ có nước quỳ thôi.
Điểm mấu chốt của Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết là Âm Dương Thái Cực, Long Hoàng Trình Thụy!
Rất nhiều chiêu thức tấn công kết hợp được với nó.
Bắt đầu từ Tiểu Chí Tôn tới Chí Cao Đế Tôn là hết.
Hiện giờ Tần Ninh chủ yếu năm trong tay hai loại, đó là Vạn Long Khiếu và Vạn Hoàng Trảm.
Chưa kể, hắn ở kiếp này rất khác với thế thân thứ năm - Cửu Nguyên Đan Đế.
Lúc bị Ma tộc trồng hồn phách thương kiếm vào linh hồn ở Hạ Tam Thiên, Tần Ninh phải tốn rất nhiều thời gian để dung hợp và thôn tính nó.
Giờ đây, hồn phách của hắn không chỉ làm biến đổi thân xác mà còn ngưng tụ ra hồn phách thương kiếm.
Pháp thân và hồn phách cùng chung một nhịp nên hắn mới có thể kết hợp với pháp thân, ngưng tụ ra hồn phách thương kiếm.
Đây là một lối tu hành mới, chính Tần Ninh cũng thấy rất đỗi mới lạ.
Đằng nào kiếp này nếu chỉ tu luyện theo kinh nghiệm bao năm qua thì cũng chán.
Dù sao chăng nữa, nếu đã sống tới kiếp thứ mười thì phải tu luyện theo lối của kiếp mười, phải mạnh hơn những kiếp trước đó mới đúng.
Pháp thân bao trùm lên người Tần Ninh.
"Vạn Long Khiếu!"
Sau tiếng gầm, khí Chí Tôn và lực lượng pháp thân trong cơ thể nháy mắt bùng nổ.
Gầm!
Tiếng thét gào đinh tai nhức óc vang lên.
"Vạn Hoàng Trảm!"
Hắn lại hô lớn. Trong tích tắc, nơi đây như bị nhấn chìm bởi vụ nổ với sức công phá hủy diệt.
Lông vũ của phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, phá tan cả mặt đất.
Cùng lúc đó, thân rồng biến ảo, ngưng tụ ra bóng dáng một ngọn giáo.
Thân phượng rách toạc, hóa thành một thanh kiếm sắc biến.
Sự xé rách và tuôn trào ấy khiến người ta bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Cảm nhận được khí thế, người ngoài không khỏi than thở rằng sao một đệ tử Tiểu Thần Tôn có thể bộc phát ra khí thế như vậy.
Âm thanh chấn động từ từ biến mất.
Tần Ninh thở ra một hơi, nhìn xung quanh, nở nụ cười ngán ngẩm.
Trận pháp được thiết lập ở đây đệ tử tinh anh phá vô tư, còn bây giờ... trận pháp quanh đây nứt nẻ hết cả rồi.
Chương 2457: Không có hứng thú
"Trận pháp trong sân luyện võ mà Thánh Đạo tông cung cấp cho đệ tử tinh anh tu luyện ít nhất phải là cấp sáu chứ nhỉ? Sao mà yếu thế này?"
Tần Ninh lẩm bẩm.
"Nhìn nãy giờ vẫn không muốn trả lời câu hỏi của ta à?"
Tần Ninh lại cất tiếng.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ một góc của sân luyện võ.
Ngu Linh Cơ.
Cô ấy mặc đầm đen vừa vặn tôn lên dáng người cao ráo và đầy đặn, bên dưới là chiếc quần lụa mỏng thấp thoáng đôi chân thon dài, trông vô cùng xinh đẹp, động lòng người.
Phong phạm người phụ nữ mạnh mẽ điển hình.
Ngoài ra trông cô ấy cũng lạnh lùng, thanh cao.
"Chào Ngu sư tỷ".
Tần Ninh cười xởi lởi.
Ngu Linh Cơ vào sân luyện võ, nhìn hắn như người quái đản.
"Thật ra trận pháp được thiết lập ở đây là cấp bảy, đến đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn cũng không phá nổi, không ngờ ngươi chỉ có cảnh giới Tiểu Thần Tôn mà phá vỡ được nền móng của các trận pháp này!"
Nét mặt Ngu Linh Cơ kỳ lạ hết sức.
Chuyện này quá khó tin.
Cảnh giới Tiểu Thần Tôn mà bộc phát ra thực lực Tiểu Đế Tôn ư?
Trò đùa gì thế này.
"Ngu sư tỷ tìm ta làm gì?"
Tần Ninh không trả lời mà hỏi.
Hiện tại hắn đang tu luyện Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, cộng thêm Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết và pháp thân hùng mạnh.
Đối đầu với Tiểu Đế Tôn... không thành vấn đề.
Huống gì.
Hắn còn nắm giữ ba cuốn Cửu Nguyên Đan Điển.
Cùng với... hai thứ trong Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương mà hắn cướp được từ Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao.
Giết Tiểu Đế Tôn không khó.
Đó là chưa kể đến ba món chí bảo trấn tông của Thánh Đạo tông nữa.
Bí quá thì mượn dùng ké cũng được.
Đây chính là lá bài tẩy của Tần Ninh.
Hắn dám nói với Thánh Phi Vũ rằng làm hắn không vui thì cẩn thận bị lấy lá bài tẩy của Thánh Đạo tông ra xài đấy.
"Phải có việc mới được tìm ngươi sao?"
Ngu Linh Cơ hờ hững nói: "Ngươi vốn là đệ tử Thánh Thiên Phong, ta là đệ tử đứng đầu Thánh Thiên Phong, có quyền sai bảo đệ tử tinh anh, nội môn, ngoại môn ở nơi này!"
Tần Ninh bật cười, không đáp.
Ngu Linh Cơ nói tiếp: "Đạo tông đã bắt tay điều tra chuyện ngươi nói rồi, bắt đầu từ đạo tông Âu Dương Chí Dũng".
"Có điều bản thân đạo tông Âu Dương Chí Dũng là một vị Chí Cao Đế Tôn, thân phận và địa vị ngang ngửa đạo tông Thánh Phi Vũ nên việc điều tra tương đối khó khăn".
"Ta hiểu rồi".
Tần Ninh cười cười: "Đằng nào cũng là một vị đạo tông, cho dù bắt tay với Ma tộc thì về cơ bản phải đảm bảo không để lộ sơ hở chứ, sao mà điều tra nhanh được!"
Đây cũng là tiếng lòng của hắn.
Nếu như điều tra dễ ợt như thế thì hắn còn vào Thánh Đạo tông làm quái gì...
"Còn một việc nữa, đạo tông Thánh Phi Vũ bảo ta báo với ngươi".
"Hửm?"
Ngu Linh Cơ bảo: "Tiếp đến sẽ có một cuộc họp lớn dành cho năm đại bá chủ và các phe thế lực lớn liên quan trên khắp Cửu Nguyên Vực!"
"Cuộc tranh tài trong vực!"
Vừa nghe thấy cụm từ này, Tần Ninh nhướng mày hỏi: "Sao mấy năm ròng rồi mà vẫn vô vị thế nhỉ?"
"Ngươi nói gì thế?"
"Không có gì..."
Ngu Linh Cơ tiếp tục nói: "Về bản chất, cuộc tranh tài trong vực là cuộc tỉ thí giữa các đệ tử đứng đầu dưới trướng năm đại bá chủ. Bảy vị đạo tử của Thánh Đạo tông, năm vị thánh tử của thánh địa Thanh Dương và các đệ tử đứng đầu của Đà La cung, Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt sẽ ra sân".
"Ban đầu chỉ là cuộc tranh tài của các đệ tử đứng đầu, nhưng qua một thời gian tổ chức thì cuộc họp long trọng này trở nên phức tạp hơn".
"Thành cuộc tỉ thí cho cả đệ tử tinh anh và đệ tử nội môn".
"Đạo tông bảo ta nói với ngươi rằng cuộc tranh tài sẽ được tổ chức vào năm sau, ngươi muốn tham gia thì phải tiến vào cảnh giới Đại Thần Tôn!"
Nghe xong, Tần Ninh lắc đầu từ chối: "Không có hứng thú".
Không có hứng thú?
Ngu Linh Cơ ngẩn người, đáp lại ngay: "Đạo tông đoán ngươi sẽ nói thế nên bảo ta truyền lời rằng, ngươi không hứng thú với sự kiện trọng đại của năm thế lực thống trị cũng không sao, nhưng nghe nói lần này Đà La cung chuẩn bị đưa ra một tin tức chấn động, hình như là liên quan tới Trần Nhất Mặc cũng là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế".
Dù vậy nét mặt Tần Ninh vẫn không có gì thay đổi.
"Theo như bọn ta được biết, vụ mất tích của Trần Nhất Mặc có liên quan tới Ma tộc".
"Nếu như tin tức của Đà La cung đề cập tới Trần Nhất Mặc thì có thể liên quan tới cả Ma tộc, đồng nghĩa với việc có thể sẽ khiến Âu Dương Chí Dũng lộ đuôi!"
Bấy giờ Tần Ninh mới không giữ nổi vẻ bình tĩnh.
"Ta biết rồi".
Hắn cam đoan: "Cảnh giới Đại Thần Tôn mới có tư cách tham gia cuộc tranh tài trong vực này sao? Một năm không thành vấn đề".
Ngu Linh Cơ nhìn Tần Ninh một cách thăm dò.
"Ta không hiểu vì sao ngươi căm thù Ma tộc đến thế!"
Cô ấy chậm rãi nói: "Trên thực tế Ma tộc đã lộ diện tại Trung Tam Thiên từ hàng vạn năm về trước rồi chứ không phải đến bây giờ mới có, chẳng qua là bị thế lực, thánh địa ở các đại thiên trong Trung Tam Thiên tiêu diệt rồi, thỉnh thoảng mới quay lại, mà chỉ là vài cuộc nổi loạn lẻ tẻ thôi, năm đó từng xuất hiện ở Cửu Nguyên Vực nhưng bị diệt trừ gần như không còn".
Tần Ninh nghe vậy liếc mắt nhìn Ngu Linh Cơ, cười hỏi: "Nếu như sư tôn ngươi không phải bị Âu Dương Chí Dũng giết mà bị Ma tộc giết, ngươi có hận Ma tộc không?"
Nghe được câu hỏi này, cô ấy gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đưa mắt nhìn Ngu Linh Cơ đi xa, Tần Ninh cười tự giễu.
Tần Kinh Mặc chết do Ma tộc.
Lý Nhất Phong cũng có liên quan tới Ma tộc.
Cái chết của phu phụ Linh Thư cùng Lý Thanh Huyên cũng có bóng dáng của Ma tộc.
Không hận...
Sao hắn không hận được!
Cho dù bỏ qua hết những chuyện đó thì Ma tộc đang lăm le đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, mưu đồ thống trị Thương Mang Vân Giới, sao hắn có thể ngó lơ!
"Cuộc tranh tài trong vực... Cuộc thi nhảm nhí thế mà còn kéo dài đến bây giờ sao..."
Nói chung thế giới của võ giả chỉ có thế.
Các thế lực tranh chấp nhau.
Truy tìm kho báu.
Thiên kiêu các phe so tài với nhau.
Đến bao giờ mới hết!
Tần Ninh đi nhiều biết nhiều nên ngộ ra được điều này.
Nhưng như đã nói, tu võ mà chỉ động khẩu không động thủ thì cũng khá là chán.
Đến Đại Thần Tôn trong một năm, Thánh Phi Vũ đánh giá mình thế à?
Tần Ninh lắc đầu, xoay người trở về đại điện.
Hắn bế quan tu luyện Thánh Nguyên Thái Cực Quyển liên tù tì hai mươi mốt ngày, chưa gặp Thời Thanh Trúc được lần nào.
"Tiểu Trúc Trúc, phu quân tới đây!"
"Phu quân có cả một kho trữ tinh hoa đất trời hai mươi mốt ngày đây, tặng cho nàng này!"
"Ai cần!"
"Không chịu cũng phải chịu!"
"..."
Đêm xuân triền miên.
Ngập tràn khoái lạc.
Tần Ninh thấy linh hồn mình sắp thăng hoa tới nơi.
Đồng thời cảm thán nhờ mình chăm chỉ cày cấy mà vóc dáng của Thời Thanh Trúc càng lúc càng quyến rũ.
Hắn muốn mấy ngày tới sẽ cắm mặt vào lồng ngực của giai nhân, giải phóng con ngựa hoang dã trong mình ra nhưng hôm sau đã bị tỉnh giấc vì tiếng ồn ào bên ngoài.
"Từ Hữu Tài, ngươi chướng mắt chết đi được, trước đây ngươi có phiền thế đâu!"
"Cảnh Hoành, bộ ngươi tưởng mình vừa mắt lão tử chắc?"
Trên núi của Tần Ninh, Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.
Lý Vân Tiêu im lặng đứng một bên nhìn, không dám chen miệng.
Hai đệ tử tinh anh cãi nhau chí chóe, đệ tử ngoại môn như hắn ta mà chen miệng, người ta tát cho phát là xong đời.
"Chuyện gì mà ồn ào thế?"
Tần Ninh mặt quạu vừa ra ngoài cung điện vừa sửa sang áo quần.
Sáng sớm là lúc vạn vật tỉnh giấc, mấy tên này không biết bao nhiêu tinh hoa cả một ngày dồn hết vào buổi sáng hả?
Chương 2458: Có nhiều lắm đâu
"Tần sư huynh!"
Lý Vân Tiêu vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Hai vị sư huynh này đều muốn ngươi đi Đan Đạo Lâu, Ngự Thú Đường nên đâm ra cãi nhau...", lúc này, thấy Tần Ninh đi ra, Cảnh Hoành và Từ Hữu Tài không tranh cãi nữa.
"Tần sư đệ".
"Tần sư đệ".
Hai người gần như nói cùng một lúc.
"Tới Đan Đạo Lâu trước đi, hơn nửa tháng Vân trưởng lão không gặp ngươi nên nhớ ngươi lắm, chuẩn bị trà thượng hạng rồi đó!"
"Tới Ngự Thú Đường trước đi, Lý trưởng lão cũng trà bánh xong xuôi rồi".
Hai người giành nhau nói.
Bọn họ đều hiểu rõ một điều rằng Tần Ninh thành hòn ngọc quý trên tay sư tôn mình rồi.
Thậm chí sư tôn còn muốn nhận làm đồ đệ nữa cơ.
Nhưng đều bị Tần Ninh từ chối.
Số người trong Thánh Đạo tông muốn bái hai người này làm sư phụ nhiều đếm không xuể.
Nhưng Tần Ninh lại chẳng hề quan tâm.
Nghe vậy, hắn nhướng mày.
Vốn định bịp hai vị trưởng lão này cho qua chuyện thôi.
Không ngờ hai người kia hứng thú với hắn quá.
Tần Ninh tới Thánh Đạo tông không phải để giả heo ăn hổ.
Càng không phải để tiến hành cải cách về ngự thú, luyện đan.
"Một năm sau sẽ diễn ra cuộc tranh tài trong cuộc, đây là sự kiện trọng đại của Cửu Nguyên Vực chúng ta, ta cũng muốn tham gia nên phải đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn đã".
Tần Ninh hờ hững nói: "Do đó ta chuẩn bị bế quan, ngay trong đỉnh núi thôi chứ không đi đâu cả".
"Phiền hai người chuyển lời cho hai vị trưởng lão".
Thông báo này làm cả Từ Hữu Tài lẫn Cảnh Hoành đều sửng sốt.
"Đừng mà, ngươi làm thế thì bọn ta về biết ăn nói thế nào đây!"
"Phải đó, phải đó!"
Hai người mặt như mướp đắng.
Tần Ninh mặc kệ, thẳng thắn nói: "Vân Tiêu, tiễn khách".
Nói xong hắn quay người đi luôn.
Giai nhân mới là điều quan trọng nhất.
Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tần Ninh là anh hùng ư?
Đương nhiên rồi! Nên mới không qua được ải Thời Thanh Trúc chứ! Chỉ để lại Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành trố mắt nhìn nhau.
Làm sao bây giờ?
Về phòng, Thời Thanh Trúc lười biếng tựa lưng vào tường, hỏi Tần Ninh: "Lại tới nữa sao?"
"Ừm".
Hắn day mi tâm, ngồi xuống nói với vẻ ngán ngẩm: "Biết vậy không để lộ nhiều".
"Ai bảo chàng?"
Thời Thanh Trúc cười khúc khích.
"Mới sáng sớm, ta thấy hôm qua nàng chịu đòn chưa chừa nhỉ, tiếp thôi nào".
"Thôi không chịu!"
"Không chịu cũng phải chịu!"
"...", mặt trời chiếu tới mông.
Tần Ninh ngủ li bì trên giường.
Thời Thanh Trúc nằm sấp trên ngực hắn như chú chim non nép vào người, trông có chút mệt mỏi.
Ngoài đại điện lại bắt đầu ầm ĩ.
Tần Ninh bực bội mở mắt.
Lại chuyện gì nữa đây?
Để yên cho ta nhờ! Không cho người ta không gian riêng tư là sao?
Khoác áo sam xanh ra khỏi phòng, Tần Ninh khó chịu hỏi: "Lý Vân Tiêu, chuyện gì đây?"
Lúc này trên mặt Lý Vân Tiêu ướt đẫm mồ hôi, hắn ta vừa lau mồ hôi vừa đáp: "Tần sư huynh, ta thật sự không cản nổi... Trưởng lão Vân Thanh Tuyền và trưởng lão Lý Vinh Ưng tới rồi!"
"...", Tần Ninh ngơ ngác nhìn về phía trước đại điện.
"Tần Ninh!"
"Tần Ninh!"
Hai bóng người mặt mày đỏ gay xông tới.
"Ngươi bận bịu tu luyện quá, lão phu suy nghĩ kĩ rồi, ở Đan Đạo Lâu cũng phiền nên chuyển qua ở với ngươi luôn, dù sao chỗ của ngươi cũng rộng".
Vân Thanh Tuyền tuyên bố.
"Ngự Thú Đường của lão phu vốn ít người, Cảnh Hoành xử lý giúp ta là được, ta cũng dọn tới ở với ngươi".
Trưởng lão Lý Vinh Ưng hừ lạnh.
Tần Ninh nghe xong tròn mắt nhìn hai người.
Có lộn không?
Hai lão già cẩu thả các ngươi có phải mỹ nữ tuyệt sắc gì đâu mà đòi dọn tới ở với ta?
Có mà bị các ngươi làm phiền chết!
Vân Thanh Tuyền nhanh chóng thanh minh: "Ngươi đừng lo, tu luyện quan trọng hơn, ta không làm lỡ chuyện của ngươi đâu, khi nào rảnh uống trà với ta là được rồi".
"Lão phu cũng thế".
Lý Vinh Ưng chen miệng vào.
"Ngươi đừng bắt chước ta có được không?"
"Từ đâu ta đã muốn nói thế rồi, ai bắt chước? Ảo tưởng thế?'
"Lý Vinh Ưng, ngươi đừng nhờn với ta”.
“Ngươi mới nhờn”.
Hai người cạnh khóe nhau còn dữ dội hơn Từ Hữu Tài với Cảnh Hoành nữa.
Thật là đáng sợ!
Tần Ninh ngán ngẩm trả lời: "Hai vị muốn ở lại thì phải nghe lời ta đấy".
Hai vị trưởng lão vừa nghe xong thì im lặng ngay.
"Yên tâm, ta tuyệt đối không quấy rầy".
"Đúng rồi đúng rồi".
Hai người đồng loạt đáp.
Tần Ninh day mi tâm.
Nhức đầu quá.
Lý Vân Tiêu và đám đệ tử chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Khủng khiếp quá! Hai vị trưởng lão theo đuôi Tần Ninh mãi không chịu thôi! Có cần đến mức đó không?
Suy nghĩ ấy dâng lên trong lòng mười mấy đệ tử.
Nhưng đối với Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền.
Điều đó là cần thiết! Vì Tần Ninh... quá xuất sắc! Sau khi ghi chép lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mình và Tần Ninh trong mấy lần trước đó và sửa sang lại, Vân Thanh Tuyền phát hiện lời nói của hắn ẩn chứa quá nhiều điều vĩ đại.
Tất cả tri thức liên quan đến dược liệu, tất cả lời bình về đan dược cũng như tất cả đánh giá về thủ pháp luyện đan, mỗi một câu nói của Tần Ninh đều chính xác từng li từng tí.
Vân Thanh Tuyền có một trực giác mãnh liệt rằng nếu như tiếp tục đàm đạo với Tần Ninh, mình sẽ vượt qua được ngưỡng cửa, trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm! Điều này làm ông ta thấy cực kỳ đáng sợ.
Kiếp trước Tần Ninh có phải Đan Đế không đấy?
Không phải thì làm sao trong đầu có nhiều sáng kiến táo bạo vậy được.
Lý Vinh Ưng cũng rúng động không kém Vân Thanh Tuyền.
Đối với ông ta, mọi phát minh kì lạ về ngự thú của Tần Ninh không ngờ đều khả thi cả, mẹ nó! Người này có phải Thần Long chuyển thế không vậy! Sinh ra là thú thì mới nắm rõ về thú tộc như thế chứ! Vốn ban đầu hai vị trưởng lão đều thấy Tần Ninh quá kiêu ngạo sau khi nhận được báo cáo của đồ đệ.
Nhưng mỗi lần suy ngẫm lời nói của hắn, họ như bị kiến ăn xương vậy, hơi đau, tê rần, không nghĩ không được, nhưng muốn tìm tòi nghiên cứu lại rơi vào ngõ cụt.
Bí quá thì phải làm sao?
Hỏi Tần Ninh chứ gì nữa!
Vân Thanh Tuyền lên tiếng: "Đã vậy thì lão phu dời đan phòng của ta đến sườn núi ở, có thời gian ngươi qua uống trà với ta đi, đi mấy bước là tới rồi".
"Ta ở ngay bên cạnh Vân lão đầu, nghĩ ra cái gì hay ho, có chuyện gì vui vui thì cứ tìm ta nhá!"
Hai ông lão cười há há rời đi.
Tần Ninh cạn lời xoay người đóng cửa phòng.
Chẳng lẽ là do hắn thể hiện nhiều kiến thức về thuật luyện đan và ngự thú quá?
Có nhiều mấy đâu! Sao lại ra thế này hả trời.
Mà hai người này nhìn thế nào cũng không thấy kiên nhẫn được lâu! Thế là, một tháng sau.
Vào ban ngày Tần Ninh sẽ tu luyện đều đặn, khi mặt trời gác núi sẽ xuống sườn núi thưởng trà, đàm đạo với Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng.
Có về đan đạo.
Ngự thú đạo cũng không thể thiếu.
Đằng nào cũng không đuổi hai người về được, Tần Ninh quyết định cho thấy mọi hiểu biết của mình luôn.
Trong vòng một tháng.
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng không giành nhau, mỗi người hỏi một vài câu đồng thời liên tục suy ngẫm.
Càng ngẫm càng bàng hoàng.
Lối suy nghĩ của Tần Ninh thật sự là không còn người nào có.
Thậm chí có một lần hai người say khướt, tự tát mình, mắng bản thân không phải người, dám nghĩ đến chuyện nhận Tần Ninh làm đồ đệ!
Để tay lên ngực tự hỏi đi.
Họ xứng đáng không?
Xứng đáng con khỉ!
Chương 2459: Hầu Trấn Thiên
Thời gian một tháng, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Thế nhưng, tin tức hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng ở lại trong đỉnh núi của một vị đệ tử ngoại môn đã hoàn toàn lan truyền ra bên ngoài.
Phần đông các đệ tử đều là miệng truyền miệng, đồng thời cảm thấy kinh ngạc.
Lý Vinh Ưng, trình độ ngự thú có thể khống chế được nguyên thú cấp tám, là một trong số những trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đạo tông.
Vân Thanh Tuyền, đan sư Chí Tôn bát phẩm, lại càng không phải nói đến…hai vị này, có địa vị trong Thánh Đạo tông cao hơn bọn họ rất nhiều, tương đương với cấp bậc của tông chủ, đạo tông, cùng với lâu chủ Đan Đạo Lâu.
Thế mà hai vị trưởng lão này lại đối đãi với Tần Ninh…một tên đệ tử ngoại môn…để ý như thế.
Đối với chuyện này, hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng căn bản mặc kệ, không hỏi đến, vẫn cứ làm theo ý mình như trước.
Có mấy lần Vân Thanh Tuyền trở lại Đan Đạo Lâu, đều bị mấy vị đan sư Chí Tôn bát phẩm vây quanh hỏi đông hỏi tây, giọng điệu đó không khỏi mang theo mùi vị chê cười.
Chỉ là mỗi lần, Vân Thanh Tuyền đều dùng vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngu ngốc nhìn những vị đan sư Chí Tôn bát phẩm kia.
Bọn họ, biết cái quái gì! Tần Ninh quả thực là quá mức lợi hại! Cả một đám có tầm nhìn hạn hẹp.
Đều là đồ ngu xuẩn.
Biết cái rắm! Một ngày nọ.
Hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng như trước mang theo rượu ngon, đồ ăn ngon, trà hảo hạng đến, mời Tần Ninh từ trên đỉnh núi xuống.
Vốn dĩ là không có rượu.
Thế nhưng hai vị trưởng lão cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy Tần Ninh cực kỳ yêu thương Thời Thanh Trúc, mà Thời Thanh Trúc lại thích rượu, hầu hết rượu trong Thánh Đạo tông đều được Đan Đạo Lâu sản xuất ra.
Có thể nói Vân Thanh Tuyền dựa vào quyền lợi của mình mà mỗi ngày lấy ra các loại rượu để lấy lòng Thời Thanh Trúc.
Bốn người ngồi xuống.
Vân Thanh Tuyền nhìn về phía Tần Ninh, nâng chén rượu lên, mỉm cười nói: “Một chén này, xem như là ta mời ngươi!”
Tần Ninh tò mò nhìn về phía Vân Thanh Tuyền.
Vân Thanh Tuyền lập tức nói: “Mấy tháng nay lão phu đã lĩnh ngộ ra một vài điều, thời gian tiếp theo ta chuẩn bị bế quan, luyện chế đan dược cửu phẩm, nếu như thành công thì cuộc đời này lão phu sống cũng không uổng phí, nếu không có ngươi, đời này của lão phu không có hy vọng bước được đến bước này”.
Thời điểm Vân Thanh Tuyền nói ra những lời này, Lý Vinh Ưng ở bên cạnh, thậm chí còn suýt chút nữa đã không nhịn được mà rơi nước mắt.
Võ đạo đằng đẵng! Con đường phía trước khó đi! Vân Thanh Tuyền như thế, ông ta làm sao không phải?
Ngự thú đạo, vốn dĩ càng hiếm thấy hơn so với đan sư, khí sư và trận sư, muốn đi xa hơn, tất cả mọi thứ đều phải tự mình tìm tòi bước đi từng bước.
Hiện giờ, ông ta khống chế nguyên thú cấp tám vẫn có chút gian nan, càng miễn bàn đến nguyên thú cấp chín.
Trong khoảng thời gian này đến đây, sự trợ giúp của Tần Ninh đối với ông ta có thể nói là làm cho ông ta có được thu hoạch không nhỏ.
“Lão Vân, sao ngươi lại đem những lời trong lòng ông đây nói ra hết rồi”.
“Tối nay, không say không về!”
Nghe được những lời này, ánh mắt Thời Thanh Trúc mang theo sự cảnh giác.
Hai ông lão này, có thể uống được! Nhìn hai người bọn họ, trong lòng Tần Ninh cũng có cảm xúc.
Hai vị này, đối với đan thuật và ngự thú, quả thật là một lòng theo đuổi cực hạn.
Điểm này, rất đáng quý.
Bốn người nâng chén cạn ly.
“Haha, lão Vân, lão Lý, ta vừa mới xuất quan, nghe được có người nói, nhưng mà vẫn không tin được, hai người các ngươi thật sự là đi theo một đệ tử ngoại môn, xưng huynh gọi đệ sao?”
Một tràng tiếng cười haha đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đã xuất hiện ở một bên của đình nghỉ mát, người nọ mặc áo khoác màu tro, mái tóc dài có chút lộn xộn, trông tinh thần có hơi sa sút.
Bộ dạng ước chừng hơn năm mươi tuổi, nhìn qua có cảm giác rất đìu hiu.
“Hầu Trấn Thiên!”
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng nhìn thấy người nọ vừa xuất hiện thì vẻ mặt đã lập tức thay đổi.
“Cái lão già này, đã bế quan xong rồi à?’
“Giỏi cho hai người các ngươi, ở trong này lén lút uống rượu ngon, thừa dịp ta không có ở đây, tự mình uống trộm?
Bạn chí cốt mà như thế này à?”
Ông lão áo xám hùng hùng hổ hổ, không chút khách khí đi đến bên cạnh bàn, cầm bầu rượu lên, một hơi uống cạn sạch.
“Thoải mái!”
Ông lão một hơi uống cạn rượu trong chén, rồi nhìn về phía hai người, cười cợt nói: “Hai lão già các ngươi, thật sự là không ngại mất hết mặt mũi!”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của ông ta đã chuyển sang hướng Tần Ninh.
“Ngươi chính là cái người tên Tần Ninh kia?”
Tần Ninh gật gật đầu.
Vân Thanh Tuyền lúc này mới mở miệng nói: “Vị này chính là phó lâu chủ Khí Đạo Lâu, trưởng lão Hầu Trấn Thiên, trận sư Chí Tôn cấp tám, gần với lâu chủ Khí Đạo Lâu Hầu Nhất Bác nhất”.
Tần Ninh chắp tay chào hỏi.
Hầu Trần Thiên nhìn về phía Tần Ninh, hai mắt sáng như đuốc, ông ta mỉm cười nói: “Trận pháp trong đỉnh núi này, là do ngươi cải tạo?”
Lời này vừa nói ra, hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đều kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Bọn họ cũng không biết, Tần Ninh còn có hiểu biết về trận pháp! Tần Ninh gật gật đầu.
“Ở hướng thứ ba mươi về phía đông nam, vì sao ngươi lại thay đổi bảy mươi hai đạo trận văn của căn cơ đại trận?”
Hầu Trấn Thiên nói thẳng.
Tần Ninh lập tức cười nói: “Bảy mươi hai trận văn kia vốn dĩ có chỗ thiếu hụt, sửa lại sẽ càng tốt hơn”.
“Vậy vì sao ngươi lại sửa lại như thế?”
“Thì bởi vì khi sửa lại như thế sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất, cho nên ta sửa lại như vậy thôi!”
Tần Ninh vẫn lạnh nhạt như trước.
Hầu Trấn Thiên nói tiếp: “Khoách Linh Trận cấp bảy ở vị trí chính giữa của hướng bắc nối liền với bảy Tụ Linh Trận trên đỉnh núi tu luyện, nó một khi có động tĩnh gì thì hơn trăm trận pháp to nhỏ trên dưới đỉnh núi sẽ bị liên luỵ, tại sao ngươi lại làm được?”
“Cái này thì đơn giản…”, Tần Ninh nói xong thì ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta thấy Tụ Linh Trận và Khoách Linh Trận có tỷ lệ Tụ Linh và Khoách Linh không đúng, cho nên đồng thời điều tiết cả hai”.
“Đến khi nào cảm nhận được tình trạng thích hợp nhất thì dừng lại”.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy!”
Lúc này, Hầu Trấn Thiên cầm lấy chén rượu trên bàn, uống một ngụm sau đó cười nói: “Mấy trận pháp to to nhỏ nhỏ đều bị ngươi cải tạo, người thanh niên, có vẻ như ở lĩnh vực trận pháp, ngươi có căn cơ không tồi”.
“Như vậy đi…”, Hầu Trấn Thiên nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đến Trận Đạo Lâu báo cáo, rồi học tập thuật trận pháp được không?”
Nghe đến đây.
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng sửng sốt.
Nếu như vào thời điểm hai, ba tháng trước, biết được Hầu Trấn Thiên cướp người, bọn họ nhất định sẽ làm ầm ĩ lên.
Thế nhưng bây giờ…hai người đã bị kiến thức và sự hiểu biết sâu rộng của Tần Ninh thuyết phục.
Nhưng hai người bọn họ cũng không biết, đối với trận pháp, Tần Ninh cũng hiểu biết như thế! Nhìn vẻ mặt của Hầu Trấn Thiên, không giống như là đang đùa giỡn! Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng con người của ta rất lười biếng, ta sẽ không học trận pháp”.
“Như vậy sao được!”
Hầu Trấn Thiên trực tiếp nói: “Con đường võ đạo kiêng kị nhất chính là ham ăn nhác làm, trận pháp sư có bao nhiêu lợi hại?
Có thể bảo vệ được chính mình, còn đan sư có lợi hại thì sao?
Vào thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào sự bảo vệ của người khác”.
Vân Thanh Tuyền dựng râu trừng mắt nói: “Nếu như thực sự đến thời điểm phải liều sống liều chết thì uống đan dược vào là được, lực bộc pháp của đan sư cũng không yếu”.
Hầu Trấn Thiên cười cười nhìn về phía Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Thế nào?
Đến Trận Đạo Lâu học tập trận pháp, ta có thể tự mình dạy ngươi!”
Nghe được lời này, Tần Ninh níu mày.
Chuyện này…mãi không dứt! Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đến đây, bây giờ lại thêm một Hầu Trấn Thiên! Trong lòng hắn không khỏi buồn bực.
Hắn muốn im lặng chờ đợi trong Thánh Đạo tông, điều tra tin tức của Ma tộc.
Từng người từng người, xếp hàng đến đây…Lúc này, Tần Ninh nhìn Hầu Trấn Thiên, hờ hững mỉm cười, rồi mở miệng nói: “Nếu như ngươi là trận sư Chí Tôn cấp tám, vậy thì ngươi…không dạy được ta!”
Lời này vừa dứt, không gian trở nên yên tĩnh.
Chương 2460: Vân Thanh Tuyền đột phá
Hơn nửa ngày, Hầu Trấn Thiên mới phản ứng lại, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt kinh ngạc.
Thiên tài, đều vô cùng kiêu ngạo! Trước khi tiến vào ngọn núi này, ông ta đã nhìn thấy trận pháp được cải biến rất nhiều.
Sau khi tiến vào xem xét, lại càng kinh ngạc hơn.
Tất cả các trận pháp, nhìn thì như là chỉ cải biến một chút, nhưng mọi thứ đều vừa vặn! Đây là điều mà không phải trận pháp sư bình thường có thể làm được.
Đó là lý do vì sao lúc trước ông ta hỏi Tần Ninh mấy vấn đề.
Thế nhưng ông ta không nghĩ tới, Tần Ninh lại kiêu ngạo đến mức này.
Lúc này, Hầu Trấn Thiên cười tủm tỉm nói: “Thiên chi kiêu tử, từ trước đến nay vẫn luôn có lòng kiêu ngạo, ta thích, trên con đường võ đạo, người không có tâm trí mạnh mẽ, không có sự kiêu ngạo thì sẽ không đi được xa”.
“Ngươi nói ta không dạy được ngươi, vì sao?”
Nghe được những lời này, Tần Ninh thản nhiên nói: “Bởi vì, ngươi không bằng ta”.
Vốn định làm một người bình thường ở chung với các ngươi, nhưng hắn thực sự ngại một đám người này cứ chạy đến đây, vậy thì đừng trách ta không khách khí! Tần Ninh trực tiếp nói: “Ngươi là trận sư Chí Tôn cấp tám, vậy thì ta sẽ hỏi ngươi một số vấn đề liên quan đến trận sư Chí Tôn cấp tám, nếu như trả lời được, ta có thể gia nhập Trận Đạo Lâu, còn nếu như ngươi không trả lời được thì ngươi cũng đừng bảo ta gia nhập Trận Đạo Lâu gì đó!”
“Thú vị, thú vị”.
Hầu Trấn Thiên cười nói: “Gần đây ta bế quan, đúng lúc có thêm vài lĩnh ngộ, ngươi nói đi, ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có thể hỏi ra vấn đề gì!”
Lúc này, Tần Ninh chỉ cười mà không nói, hắn đứng dậy đi ra khỏi đình nghỉ mát, nói: “Trong con đường trận pháp, ta chỉ có chút không nhìn thấu Liệt Hạ Đại Trận, cho ngươi xem!”
Hầu Trấn Thiên theo Tần Ninh rời đi.
Mà lúc này, hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng cũng không đi.
Thời Thanh Trúc không có hứng thú, nên ở lại tiếp tục uống rượu.
Một lát sau, Vân Thanh Tuyền cười nói: “Tiểu thư Thanh Trúc, đến cùng là Tần Ninh còn có hiểu biết về cái gì nữa?
Cái mà chúng ta không biết ấy!”
“Nhiều lắm!”
Thời Thanh Trúc uống cạn chén rượu ngon, khuôn mặt cũng đã ửng hồng, nàng mỉm cười nói: “Thuật luyện đan chàng ấy biết, thuật luyện khí chàng ấy cũng biết, thuật trận pháp cũng biết, ngự thú, con rối, vân vân, chàng ấy đều biết hết!”
Lúc này, Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đã nghe đến chóng mặt.
“Thiên tài toàn năng!”
Lý Vinh Ưng cười haha nói: “Lúc trước hai người chúng ta còn muốn xem xem hắn thích hợp với ngự thú hay là luyện đan hơn, bây giờ xem ra, ngược lại là hai người chúng ta đường đột, Tần Ninh là thiên tài toàn năng!”
Vân Thanh Tuyền cũng cười nói: “Vẫn tốt, vẫn còn tốt, lúc ấy, nếu như hai người chúng ta đã đến rồi lại có thêm người của Trận Đạo Lâu và Khí Đạo Lâu nữa, nói không chừng sẽ thực sự đánh nhau!”
Lúc này hai người đã say khướt rồi, nói chuyện cũng tuỳ tiện hơn rất nhiều.
“Ta chỉ là cảm thấy buồn bực, tại sao Tần Ninh lại làm được?”
Thời Thanh Trúc nghe được câu hỏi này thì nói: “Bởi vì chàng ấy lợi hại, học một suy ra ba, bất cứ lĩnh vực gì cũng vừa học đã biết, hơn nữa còn hiểu biết vô cùng sâu rộng”.
“Vậy thì Tần Ninh chính là thiên tài rồi”.
Vân Thanh Tuyền cảm thán nói.
Lời này vừa dứt, Lý Vinh Ưng lại nâng một chén rượu lên, cười nói: “Tiểu thư Thanh Trúc cũng là thiên tài!”
“Thế nhưng có vẻ như, ngươi lười biếng hơn Tần công tử không ít”.
Nghe được lời này, Thời Thanh Trúc lập tức phản bác: “Không phải, Tần Ninh còn lười hơn so với ta”.
“Ồ?”
Lý Vinh Ưng lộ ra vẻ tò mò.
Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Đừng nhìn chàng ấy mỗi ngày giả vờ tu hành, thế nhưng trên thực tế là chàng ấy chưa muốn tăng cảnh giới, chỉ là…chàng ấy vẫn luôn nói, nước đầy tự qua cửa, cảnh giới tới một mức độ nhất định sẽ tự động tăng lên, chỉ có tăng lên như vậy mới có thể viên mãn”.
“Nếu như lúc nào chàng ấy cũng chăm chăm làm cho cảnh giới tăng lên, thì hẳn là còn lợi hại hơn bây giờ nhiều”.
Vân Thanh Tuyền nghe được những lời này thì tấm tắc khen ngợi: “Lợi hại, lợi hại, đối với việc tu hành của mình, quả nhiên là Tần Ninh nắm chắc!”
Lúc này, ba người thoải mái nói chuyện với nhau.
Hơn nửa giờ sau, hai người Tần Ninh và Hầu Trấn Thiên còn chưa trở về.
Lý Vinh Ưng không nhịn được nói: “Tiểu thư Thanh Trúc, ngươi thấy Tần Ninh mạnh về phương diện nào hơn?”
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc suy tư chốc lát rồi mới nói: “Đều như nhau”.
“Ồ?”
Trận pháp của hắn cũng rất lợi hại?”
“Đúng vậy, tuy rằng ta chưa từng thấy chàng ấy thi triển lần nào”.
Lý Vinh Ưng lập tức cười nói: “Chuyện này có chút thú vị, đoán chừng lần này lão Hầu cũng sẽ bị trấn áp!”
“Lão Hầu chính là trận sư Chí Tôn cấp tám, Tần Ninh…chưa hẳn sẽ…”
“Sẽ không có chuyện đó!”
Thời Thanh Trúc khoát tay nói: “Trong toàn bộ Thánh Đạo tông, cho dù là tất cả đan sư, khí sư, trận sư, vân vân cộng lại cũng không sánh bằng chàng ấy, hiểu biết của chàng ấy chắc chắn còn nhiều hơn…”, hai vị trưởng lão nghe được những lời này thì vô cùng kinh ngạc.
Mà không bao lâu sau.
Tần Ninh trở về.
Nhưng không thấy bóng dáng của Hầu Trấn Thiên đâu.
“Lão Hầu đâu?”
Vân Thanh Tuyền không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi.
“Ông ta ấy à…”, Tần Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn sang một vị trí trên một ngọn núi, nói: “Đoán chừng không tới mười ngày, nửa tháng sẽ không đi ra!”
Lời này vừa nói ra, hai người vô cùng tò mò.
Lão Hầu làm sao vậy?
Bị Tần Ninh làm khó rồi?
“Mặc kệ ông ta, tiếp tục uống rượu!”
Hai người Vân Thanh Tuyền, Lý Vinh Ưng đều bưng chén rượu lên, uống từng ngụm lớn.
Một đêm trôi qua.
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đều được hai vị đệ tử nâng về.
Thời Thanh Trúc cũng làm ầm ĩ cả một đêm, rõ ràng là đã uống nhiều.
Thời Thanh Trúc yêu rượu, Tần Ninh đã quản vài lần, nhưng quản không được cũng dứt khoát tùy ý nàng.
Về phần Hầu Trấn Thiên…Ở một cung điện tại sườn núi trong ngọn núi của Tần Ninh, vẫn chưa từng xuất hiện…thời gian trôi qua từng ngày.
Chớp mắt, thời gian ba tháng lại trôi qua.
Một ngày nọ, trong Thánh Đạo tông, một tin tức được truyền đi khắp cả tông môn, rồi truyền ra bên ngoài tông môn, truyền khắc cả đại địa Cửu Nguyên Vực.
Vân Thanh Tuyền! Thăng cấp thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm! Một vị cửu phẩm, đại biểu cho cái gì?
Cửu Nguyên đan tông, nơi tập trung của hầu hết các đan sư trong Cửu Nguyên Vực.
Ngoại trừ tông chủ Dịch Hàn Ngọc, còn có sáu vị đan sư Chí Tôn cửu phẩm.
Điều đó đã tạo nên ngai vàng về phương diện tông môn buôn bán đan dược cho Cửu Nguyên đan tông! Một vị đan sư Chí Tôn cửu phẩm có thể luyện chế được đan dược cửu phẩm, đem đến hiệu quả cực lớn đối với Chí Cao Đế Tôn! Trong cả Thánh Đạo tông, chỉ có một vị đan sư cửu phẩm là lâu chủ Đan Đạo Lâu, Cung Vân đại nhân.
Mà hiện tại lại nhiều thêm một người! Ngay khi tin tức được truyền ra, trong ngoài Thánh Đạo tông tràn đầy tiếng reo hò.
Thậm chí, tông chủ Thánh Vô Khuyết lâu rồi chưa xuất hiện cũng xuất hiện để chúc mừng Vân Thanh Tuyền.
Chuyện này làm chấn động Thánh Đạo tông, chấn động Cửu Nguyên Vực.
Bản thân Vân Thanh Tuyền vô cùng thoải mái.
Thế nhưng ông ta cũng hiểu được.
Nếu như không có thời gian ở chung bốn tháng với Tần Ninh, đời này ông ta không có hy vọng bước vào cửu phẩm! Tần Ninh…quá lợi hại! Đối mặt với sự đột phá của Vân Thanh Tuyền, ngược lại Tần Ninh không có cảm giác gì, ba tháng tiếp theo, hắn vẫn ở trong ngọn núi của mình, đóng cửa không ra ngoài.
Mỗi ngày đều ở bên trong tu hành.
Hơn nữa, lại thêm ba tháng tu hành, với thời gian nửa năm! Cuối cùng hắn cũng đến cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ! Thời gian nửa năm, nhanh đến mức nào?
Quả thực là tốc độ nhanh đến yêu nghiệt! Thế nhưng đối với bản thân Tần Ninh thì không được xem là nhanh! Đối với việc tăng cảnh giới, hắn cũng không tập trung theo đuổi quá nhiều, cái hắn theo đuổi chính là sự viên mãn ở mỗi cảnh giới.
Lần này, sở dĩ tăng nhanh hơn một chút, chính là vì nửa năm nữa sẽ đến cuộc tranh tài trong vực! Hắn phải tham gia.
Hắn muốn nhìn xem, chuyện lớn mà Đà La cung muốn thông báo, rốt cuộc là cái gì! Việc liên quan đến Trần Nhất mặc, cuối cùng cũng có chút tin tức, hắn không thể không quan tâm.
Bình luận facebook