-
Chương 2466-2470
Chương 2466: Từ Nham khiêu chiến
Còn có võ giả nói Cửu Nguyên Đan Điển có tổng cộng chín quyển, mà nội dung được ghi chép trong mỗi một quyển đã là báu vật.
Đồn rằng năm đó tài liệu mà Cửu Nguyên Đan Đế sử dụng để sáng tạo ra Cửu Nguyên Đan Điển có thể nói là tập hợp toàn bộ thiên tài địa bảo vô tận trong Trung Tam Thiên.
Bản thân Cửu Nguyên Đan Điển chính là một thần binh cái thế.
Cho dù là đan sư.
Hay là võ giả.
Trong lòng đều vô cùng mơ ước về Cửu Nguyên Đan Điển.
Đà La cung lại nắm trong tay tin tức liên quan đến Trần Nhất Mặc.
Mà thân là đồ đệ duy nhất của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc chắc chắn sẽ có Đan Điển, ít nhất là một quyển, thậm chí là chín quyển đều nằm trong tay hắn ta.
Tìm được Trần Nhất Mặc thì chẳng khác nào tìm được Đan Điển.
Cho nên cuộc tranh tài trong vực lần này sẽ càng thêm kịch liệt!
Tần Ninh đều biết tất cả những điều này.
Hắn rất tò mò rốt cuộc Đà La cung nhận được tin tức kiểu gì!
Bây giờ bên trong Cửu Nguyên Vực nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế có lẽ vòng nước xoáy đó đã sắp nhô lên khỏi mặt nước rồi.
Người hãm hại nhà họ Linh, sát hại cha mẹ!
Người khiến cho Trần Nhất Mặc vô cớ biến mất!
Cùng với đám người cấu kết với Ma tộc.
Có lẽ vốn là cùng một nhóm người.
Thánh Đạo tông, Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương, Đà La cung, rốt cuộc là ai ở phe nào, có lẽ sẽ biết được trong cuộc tranh tài trong vực lần này.
Tần Ninh mỏi mắt mong chờ.
Khi thời gian diễn ra cuộc tranh tài trong vực tới gần, bên trong Thánh Đạo tông cũng dần dần náo nhiệt hẳn lên.
Đám đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh bế quan đã lần lượt xuất quan, tìm đối thủ để rèn luyện thực lực của mình.
Những đệ tử ở cảnh giới Đại Thần Tôn, cảnh giới Tiểu Đế Tôn đều chờ mong thể hiện tài năng ở cuộc tranh tài trong vực.
Hôm đó.
Sinh Tử Cốc.
Sinh Tử Đài.
Một bóng người tiến vào bên trong sơn cốc, đi tới cạnh lầu các trong Sinh Tử Cốc, lấy một tờ giấy sinh tử vung bút lên ký tên mình.
Từ Nham!
Từ Nham đi đến bên một Sinh Tử Đài bên trong Sinh Tử Cốc, mở tờ giấy sinh tử ra, nhìn khắp bốn phía.
"Ta, đệ tử nội môn, Từ Nham, bế quan đã lâu, nghe nói trong Thánh Đạo tông xuất hiện một kẻ độc ác là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, đã giết chết cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, miệt thị Tuyết Môn chúng ta!"
"Hôm nay Từ Nham xuất quan, đã là Đại Thần Tôn sơ kỳ, ở Sinh Tử Đài này ký giấy sinh tử".
"Tần Ninh là đàn ông thì hãy ra đây đi!"
Giọng nói này truyền ra toàn bộ Sinh Tử Cốc.
Rất nhanh, tin tức đã truyền ra ngoài.
Đệ tử nội môn Từ Nham, khiêu chiến Tần Ninh trên Sinh Tử Đài.
Từ Nham là ai?
Ba năm trước, Từ Nham chính là đệ tử có tiếng tăm lừng lẫy ở ngoại môn.
Xếp hạng thứ nhất trong bảng xếp hạng đệ tử ngoại môn.
Sau đó đột phá đến cảnh giới Đại Thần Tôn, vào nội môn, vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng ngoại môn mới tới tay Lâm Hiên.
Mà sau khi Từ Nham đột phá Đại Thần Tôn sơ kỳ, tiến vào nội môn, ba năm qua vẫn luôn không có tin tức gì.
Mọi người còn tưởng rằng người này đột phá đến Đại Thần Tôn sơ kỳ đã lu mờ trong đám người rồi, không nghĩ tới là vẫn luôn bế quan.
Chẳng qua là hình như vẫn chưa đến Đại Thần Tôn trung kỳ.
Nhưng mà muốn đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn trung kỳ ba năm quá khó khăn.
Tần Ninh từ Tiểu Thần Tôn sơ kỳ đến Đại Thần Tôn sơ kỳ trong nửa năm đã khiến các vị đạo tông chấn động, khiến người ta hoảng sợ, bởi vì sao?
Bởi vì quá khoa trương!
Cho dù là thiên tài, một lần đột phá cảnh giới nhỏ, nói thế nào cũng phải mất một năm hai năm thậm chí là ba đến năm năm.
"Từ Nham khiêu chiến Tần Ninh!"
"Có thể nói lúc hai người này còn ở ngoại môn đều xếp thứ nhất!"
"Bây giờ đều là cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ, không biết ai có thể thắng được!"
"Từ Nham là người của Tuyết Môn, rất được Tư Mã Tuyết Thiên coi trọng, lần này nói không chừng là bị Tư Mã Tuyết Thiên sai khiến!"
"Đạo tử căm ghét một vị đệ tử nội môn như vậy ư?"
"Điều này mà ngươi không biết sao? Còn phải kể từ một năm trước..."
Chuyện trên Sinh Tử Đài trong Sinh Tử Cốc dần dần truyền ra.
Tin tức cũng truyền đến trong tai Tần Ninh.
Lý Vân Tiêu vội vã trở lại phòng, nói cho Tần Ninh mọi chuyện.
"Từ Nham? Lại là người của Tuyết Môn à?"
"Đúng vậy!"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Tư Mã Tuyết Thiên ghi hận ta như vậy ư? Bị điên hả, dù sao cũng là đạo tử, vậy mà lại không có tiền đồ như vậy?"
Lý Vân Tiêu cười khổ nói: "Phụ nữ đều nhỏ mọn mà!"
"Ngươi nói ai đấy?"
Thời Thanh Trúc ở bên cạnh bất mãn nói.
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, không dám trả lời.
Vị Tần sư huynh này bình thường luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại rất quan tâm đến Thời Thanh Trúc, hắn ta đều biết hết.
Không thể để cho Thời Thanh Trúc ghi hận mình được.
"Tần sư huynh, đi hay là không đi đây?"
Lý Vân Tiêu dò hỏi.
"Đi!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Dĩ nhiên là phải đi, ai mà không muốn nêu cao tên tuổi chứ? Ta cũng muốn, đúng lúc lắm, bọn họ cho rằng ta đến cảnh giới Đại Thần Tôn, bởi vì thời gian quá nhanh nên cảnh giới không yên ổn, ta cũng muốn để cho bọn họ nhìn một chút".
Nếu là trước kia, Tần Ninh cũng lười quan tâm đến.
Nhưng bây giờ Tần Ninh muốn cho thấy thiên phú trác tuyệt của mình, thực lực và thiên phú còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt.
Hắn muốn nhìn xem đám người có ý đồ khác trong Thánh Đạo tông có thể có hành động gì hay không.
"Đi!"
Tần Ninh đứng dậy, nói thẳng: "Đi gặp Từ Nham này, Lý Vân Tiêu, một năm qua ngươi cũng đã quen thuộc với ngoại môn nội môn rồi, hãy tìm cho ta mấy đệ tử nội môn khá nổi tiếng trong Tuyết Môn, không phải là thích khiêu chiến sao? Ta sẽ khiêu chiến lại từng người một".
Nghe thấy lời này, Lý Vân Tiêu giật mình một cái.
Tần Ninh đây là... định làm một lần nữa?
Lần trước vào ngày thứ hai sau khi nhập môn đã trực tiếp đánh ngã đám đệ tử ngoại môn rồi.
Hạng thứ hai Lý Văn Phong trực tiếp bị Tần Ninh chém chết, có thể nói là đã chứng minh được thực lực đứng đầu ngoại môn của Tần Ninh.
Lần này chẳng lẽ hắn muốn trực tiếp chứng tỏ thực lực đứng đầu nội môn của mình sao?
Chẳng qua là lần trước Tần Ninh quả quyết sát phạt, ra tay tàn nhẫn.
Lần này... Tần Ninh còn có thể làm được không?
"Tần sư huynh chờ một chút!"
Lý Vân Tiêu vội vàng rời đi.
Mà vào lúc này, một bóng người cũng chạy như bay tới, rơi lên trên đỉnh núi của Tần Ninh.
Từ Hữu Tài!
Từ Hữu Tài thấy Tần Ninh liền cười nói: "Lão Tần, ngươi lại bị người ta khiêu chiến, lại là Sinh Tử Đài".
"Không sợ!"
Tần Ninh nhìn về phía Từ Hữu Tài, tùy tiện nói: "Chuyện ta bảo ngươi điều tra đã điều tra rõ ràng chưa?"
"Ừm".
Từ Hữu Tài đến gần Tần Ninh, thấp giọng nói: "Ta tìm một người bạn ở Bách Sự Các tra xét bối cảnh của Lý Vân Tiêu, không có vấn đề gì, Lý Vân Tiêu từ nhỏ đến lớn đều lớn lên trong đại lục Cửu Nguyên, ta cầm chân dung của Lý Vân Tiêu đến chỗ hắn ta ở để hỏi, cũng không có vấn đề gì cả".
"Hơn nữa tính cách, cách đối nhân xử thế cũng đều rất tốt".
Tần Ninh gật đầu một cái.
Từ Hữu Tài mới nói: "Sao ngươi lại nghi ngờ hắn ta? Nghi ngờ cái gì? Ăn cây táo rào cây sung sao?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nói: "Cũng không phải".
"Ta muốn bồi dưỡng hắn ta, đương nhiên phải điều tra rõ".
Từ Hữu Tài lập tức hiểu ra.
Có thể được Tần Ninh bồi dưỡng, Lý Vân Tiêu thật có phúc.
Một năm qua hắn ta đi theo sư tôn, thường nghe thấy sự hiểu biết cao siêu về đan thuật của Tần Ninh, cũng vô cùng kính nể.
Tần Ninh nói muốn bồi dưỡng Lý Vân Tiêu, nghe một Đại Thần Tôn sơ kỳ nói ra có chút vớ vẩn, nhưng trên thực tế, người khác thì không thể, nhưng Tần Ninh tuyệt đối không thành vấn đề.
Chương 2467: Thứ không có tiền đồ
Từ Hữu Tài lập tức rời đi.
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc đứng ở một bên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay thon dài, nói: "Đi thôi, đi xem một chút Từ Nham kia là ai!"
Tần Ninh cũng không phải vô duyên vô cớ điều tra Lý Vân Tiêu!
Ban đầu vô tình gặp được Lý Vân Tiêu, hắn cũng không để ở trong lòng.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi.
Nhưng...
Trong vòng một năm này, có người nào đó luôn rời khỏi đỉnh núi của hắn lúc không có ai, hơn nữa còn rời đi vào ban đêm...
Trên ngọn núi mà hắn ở, tất cả những trận pháp đều đã bị hắn sửa đổi!
Vốn dĩ là để phòng ngừa lúc mình và Thời Thanh Trúc tu hành đến chỗ quan trọng bị người khác quấy rầy, hoặc là bị người khác theo dõi.
Nhưng lại phát hiện ra một số chuyện rất thú vị.
Lần đầu tiên có người len lén chạy ra khỏi ngọn núi, hắn cũng không thèm để ý.
Nhưng một năm lại xuất hiện sáu lần, hơn nữa mỗi một lần đều rất trùng hợp.
Một năm nay trên ngọn núi của hắn cũng chỉ có từng đấy người.
Loại bỏ một ít thì chỉ còn mấy người tương đối khả nghi.
Lý Vân Tiêu cũng là một trong số đó.
Chẳng qua là không tra được cái gì thì thôi.
Hoặc có thể là mình suy nghĩ nhiều.
Cũng có thể là...
Tần Ninh cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Hắn và Thời Thanh Trúc cùng nhau đi vào bên trong Sinh Tử Cốc.
Mà lúc này, trong cốc đã có khoảng mấy trăm người tụ tập, đều là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, thậm chí là đệ tử tinh anh cũng xuất hiện không ít.
Danh tiếng của Tần Ninh rất vang dội.
Thành tích yêu nghiệt trong lần kiểm tra.
Lúc còn ở ngoại môn đã chém chết bốn vị thiên tài.
Bây giờ tiến vào trong nội môn, lại bắt đầu giao chiến nội môn.
Không thể không nói thiên tài như vậy rất dễ thu hút sự chú ý.
Đi vào bên trong Sinh Tử Cốc.
Tần Ninh đối diện những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt vẫn dửng dưng.
Chẳng qua là khi thấy những ánh mắt kia chậm rãi từ trên người mình chuyển tới trên người Thời Thanh Trúc, Tần Ninh không bình tĩnh được nữa.
Thời Thanh Trúc Tu trắng trẻo nõn nà, mắt ngọc mày ngài, hai bên má có lúm đồng tiền, đơn giản là xinh đẹp tuyệt trần.
Ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu lên trên mặt nàng, càng tôn lên màu da trong suốt, trong ánh mắt dường như có màu xanh của nước biển.
Trên người mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, váy xếp ly màu xanh hoa lá non nước, bả vai như được gọt giũa, vòng eo thon nhỏ, làn da nõn nà, khí chất như trúc.
Cái eo nhỏ nhắn đong đưa theo từng nhịp bước, cổ tay trắng đeo lụa mỏng.
Trên đầu cài một cây trâm trúc chạm rỗng, điểm vài viên ngọc màu tím, tua rua rủ xuống mái tóc xanh.
Một cái nhăn mày một tiếng cười đều làm động lòng người.
Sự xinh đẹp của Thời Thanh Trúc vẫn luôn như vậy, giống như cây trúc yên ả trong tranh vẽ, trong núi rừng, cả người nàng rất phù hợp với tên.
Khí chất như trúc, làm cho lòng người say đắm.
Nhất là gần một năm nay nàng vẫn luôn đứng cùng một chỗ với Tần Ninh, được hắn chăm sóc đã từ trẻ trung đến trưởng thành, thể hiện ra sức hút của một cô gái hai mươi mùa hoa nên có.
Trong bốn cô gái.
Cốc Tân Nguyệt như hoa sen dưới trăng.
Diệp Viên Viên như sen tuyết trên núi băng.
Vân Sương Nhi như hoa sen trong nước.
Thời Thanh Trúc chính là cây trúc xanh trong rừng.
Đều rất quyến rũ!
Hào hoa phong nhã.
Ánh mắt của mọi người dần dần bị Thời Thanh Trúc hấp dẫn, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy không đủ.
Một cô gái như vậy đứng ở bên cạnh Tần Ninh, đủ để hơn nửa các nam đệ tử nội môn chỗ này sinh ra lòng ganh tỵ.
"Sớm biết vậy thì không nên để nàng tới!"
Tần Ninh nhẹ giọng nói.
Giống như bảo bối nhà mình bị người khác nhìn vậy, tóm lại trong lòng không thoải mái.
"Ta không muốn".
Thời Thanh Trúc lại nói: "Đợi ở trên núi ngột ngạt muốn chết".
Tần Ninh cười khổ lắc đầu.
"Tần Ninh, cút lên đây đi!"
Giờ phút này, một tiếng quát vô cùng phấn khích khẽ vang lên.
Vang vọng khắp bốn phía.
Từ Nham đứng trên một Sinh Tử Đài, nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh.
"Lần đầu tiên thấy có người chịu chết còn gấp gáp như vậy!"
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Từ Nham.
"Chỉ đánh với một mình ngươi, sợ rằng ta còn chưa làm nóng người ngươi đã chết rồi, quả thực là không có ý nghĩa, ngươi là người của Tuyết Môn đúng không?"
Nghe thấy lời này, Từ Nham hừ một cái nói: "Ta muốn giết ngươi không liên quan gì đến Tuyết Môn".
"Thứ không có tiền đồ".
Tần Ninh lại trực tiếp quát lên: "Trong đám thiên tài đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn đã có bốn người bị ta giết, ta cũng không quan tâm phải giết bao nhiêu người nội môn đâu, dám đứng ra khiêu chiến ta thì phải dám nhận, chẳng lẽ Tuyết Môn của ngươi đều là đám nhát gan dám làm không dám chịu sao?"
"Hay là Tư Mã Tuyết Thiên dạy dỗ ngươi như vậy?"
"Tư Mã Tuyết Thiên muốn giết ta thì cứ nói thẳng đi, phái các ngươi tới thì cứ thoải mái thừa nhận, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ? Nào có chuyện tốt như vậy?"
Hắn vừa dứt lời, mọi người hoàn toàn ngây ngốc.
Lời này của Tần Ninh là trực tiếp mắng Tư Mã Tuyết Thiên, mắng một vị đạo tử!
Người này vẫn ngông cuồng như trước, vẫn không biết sống chết như thường lệ!
Lúc này khuôn mặt Từ Nham đỏ lên.
Người sáng lập ra Tuyết Môn - Tư Mã Tuyết Thiên là một trong bảy đạo tử, quyền cao chức trọng, không người nào mà không biết.
Ở trong lòng hắn ta, Tư Mã Tuyết Thiên chính là thánh nữ, nữ thần vậy, không thể xâm phạm.
Tần Ninh mắng chửi như thế, tội đáng chết vạn lần!
"Đừng nói nhảm nữa, dám đi lên không?"
"Làm sao không dám?"
Tần Ninh đi từng bước một tới Sinh Tử Đài.
Sau khi ký giấy sinh tử, Tần Ninh nhìn về phía Từ Nham, tiếp tục nói: "Đã lâu chưa hoạt động gân cốt, ta cảm thấy mình hơi lười biếng rồi".
"Hôm nay lấy ngươi để luyện tay một chút đi!"
Giờ phút này Tần Ninh đằng đằng sát khí.
Trên Sinh Tử Đài, hai người đứng đối diện nhau.
Trận pháp dâng lên.
Dần dần, từng luồng sức mạnh ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh.
Mà lúc này Từ Nham cũng đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần Ninh.
Những tiếng ầm ầm vang lên, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra.
Khí tràng kinh khủng trong nháy mắt đã tràn ngập Sinh Tử Đài.
Càng ngày càng nhiều đệ tử đứng xung quanh xem chiến.
Rất nhiều đệ tử đều bế quan tu hành cho cuộc tranh tài trong vực sắp bắt đầu, lần này có không ít đệ tử xuất quan, sau khi biết chuyện cũng vô cùng tò mò.
Tần Ninh này bị điên rồi sao!
Lời nói của hắn hôm nay chắc chắn đã hoàn toàn gây thù với một vị đạo tử!
Rốt cuộc người này lấy đâu ra sức mạnh và dũng khí thế!
"Bế quan một năm, mặc dù ta chưa đột phá đến Đại Thần Tôn sơ kỳ, nhưng đã hiểu sơ qua về quyển thứ tư của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, ngươi lấy cái gì để đánh với ta đây, Tần Ninh?"
Từ Nham tràn đầy tự tin.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển!
Chính là một võ quyết mà các đệ tử trong Thánh Đạo tông phải tu hành, có thể phối hợp với bất kỳ pháp thân nào, uy lực của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển đều không có gì sánh kịp.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển có tổng cộng bảy quyển, phù hợp với các cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, càng tăng thêm sức mạnh.
Mà nghe nói nếu tu hành đến quyển thứ bảy, ở cấp bậc Chí Cao Đế Tôn, Thánh Nguyên Thái Cực Quyển bùng nổ sẽ vượt qua đa số võ quyết trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển được tôn sùng là võ quyết đứng đầu Thánh Đạo tông, có thể nói danh tiếng như sấm bên tai.
"Thật là trùng hợp".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Một năm nay ta cũng đã tranh thủ học tập Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, quyển thứ nhất đến quyển thứ tư, nhưng mà không phải hiểu sơ qua, mà là... đạt tới Hóa Cảnh!"
Hắn vừa dứt lời, những tiếng xôn xao vang lên xung quanh Sinh Tử Đài.
Từng tiếng khinh bỉ tràn ngập bốn phía.
Đạt tới Hóa Cảnh?
Cái gì gọi là đạt tới Hóa Cảnh?
Đó là chỉ việc sử dụng được một võ quyết nào đó đến mức vô cùng thành thạo, dễ dàng giống như nói chuyện hay uống nước vậy.
Tần Ninh làm được đến bước này?
Đừng nói điều vớ vẩn chứ!
Đừng nói đến Tần Ninh, cho dù bây giờ đám Chí Cao Đế Tôn trong Thánh Đạo tông năm đó tu hành từ quyển thứ nhất đến quyển thứ tư cũng không dám nói mình tu luyện đến cấp bậc Hóa Cảnh đâu.
Chương 2468: Đạt tới Hóa Cảnh
Có thể tu luyện Thánh Nguyên Thái Cực Quyển tới cấp bậc Hóa Cảnh, có thể nói không có kẻ địch cùng cảnh giới ở trong toàn bộ Thánh Đạo tông.
Không! Có thể chiến đấu vượt cấp! Lúc này Từ Nham giễu cợt nói: "Đúng là khiến người ta cười đến rụng răng, đạt tới Hóa Cảnh ư?
Ngươi biết cái gì gọi là đạt tới Hóa Cảnh không?"
Mỗi một quyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển bao la mênh mông.
Ví dụ như quyển thứ nhất, thích hợp cho võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tu hành.
Mà bên trong quyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển thứ nhất bao hàm cái gì?
Bao hàm cách tu luyện để tăng cảnh giới lên, tăng pháp thân lên, bao gồm chiêu thức võ quyết.
Có đao quyết! Có quyền quyết! Có kiếm quyết! Mà những võ quyết này đều được gọi là Tiểu Thiên Tôn Quyền, Tiểu Thiên Tôn Chưởng, Tiểu Thiên Tôn Đao,v.v... Một khi đạt tới cảnh giới Đại Thiên Tôn sẽ tu hành Thánh Nguyên Thái Cực Quyển quyển thứ hai.
Đó chính là Đại Thiên Tôn Quyền, Đại Thiên Tôn Chưởng... cứ tiếp tục như vậy.
Mà bên trong mỗi một quyển cũng không phải phân chia nhỏ thành các chiêu thức võ quyết, mà là dựa vào mình lĩnh ngộ ra chiêu thức.
Cái gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu! Chính là như vậy.
Đây cũng là chỗ kinh khủng của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển.
Không có chiêu thức cố định, chỉ tu hành theo ý cảnh, nhưng lại có thể lĩnh ngộ ra đao thức, kiếm thức, quyền pháp, chưởng pháp,v.v... Lúc này, Từ Nham tự cao tự đại giải thích với Tần Ninh, luôn khịt mũi coi thường.
Đạt tới Hóa Cảnh! Người này biết cái gì gọi là đạt tới Hóa Cảnh sao?
Nói khoác mà không biết ngượng! Trong lòng Từ Nham vô cùng giận dữ, bên ngoài cơ thể có ánh sáng pháp thân nhàn nhạt ngưng tụ, mà trong cơ thể, khí Chí Tôn đậm đà lúc này cũng bộc phát ra.
Ầm! Chỉ trong phút chốc, bên trong thân thể như có ngàn khí Chí Tôn hóa thành sức mạnh làm người ta sợ hãi, bộc phát ra.
Khí thế kinh khủng lan tràn.
"Đại Thần Tôn Quyền!"
Từ Nham hét lên, trực tiếp đánh ra một quyền.
Từng dòng khí dâng trào, quyền phong gào thét, lúc này lực lượng pháp thân và khí Chí Tôn dung hợp, trong nháy mắt đã bộc phát.
Ầm! Không khí bị đánh vang lên một tiếng ầm nặng nề, một quyền ảnh trăm trượng lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.
"Cút!"
Hắn quát khẽ, đập ra một quyền.
"Đại Thần Tôn Quyền!"
Cũng là tu hành Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, Tần Ninh lại dành thời gian để tu luyện võ quyết này, đương nhiên là nhìn trúng uy lực của nó.
Một quyền, quyền ảnh trăm trượng gần như không phân cao thấp với quyền ảnh mà Từ Nham ngưng tụ.
Quyền phong của hai người gào thét, trong nháy mắt đã đánh ra.
Hai quyền ảnh lập tức va chạm với nhau.
Ầm! Tiếng nổ kịch liệt bộc phát.
Khí tức làm người ta sợ hãi lan tràn.
Mà một giây sau, chỉ thấy được hai quyền ảnh va chạm, nhưng ngay sau đó một bóng người thụt lùi ầm ầm, sắc mặt trắng nhợt, phun ra máu tươi, cả người va vào mép Sinh Tử Đài rầm một tiếng.
"Phụt...", giờ phút này cả người Từ Nham chạm đất, nằm nhoài trên mặt đất, lại phun ra một búng máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Đau đớn lan tràn khắp người.
Lúc này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Một quyền đối với một quyền.
Tần Ninh bình yên vô sự.
Sắc mặt Từ Nham lại tái nhợt, ngã xuống đất không dậy nổi.
Ai mạnh ai yếu, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra.
"Ngươi...", "Ta thế nào?"
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Đại Thiên Tôn Quyền, xem ra một quyền ngươi lĩnh ngộ chênh lệch rất lớn với một quyền mà ta lĩnh ngộ nhỉ!"
"Ngươi...", cuối cùng Từ Nham không thể nói được một câu nào, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Tần Ninh thấy một màn này lại lạnh lùng nói: "Sinh Tử Đài không có thua thắng, chỉ có sống chết, giả chết cũng không được đâu!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền bước ra một bước.
Từ Nham trên mặt đất đột nhiên động.
Lực lượng pháp thân lực quanh quẩn khắp người.
Chỉ thấy lúc này Từ Nham đột nhiên đưa tay ra chỉ một cái.
"Đại Thần Tôn Chỉ!"
Một chỉ sắc bén trong nháy mắt đâm rách hư không, lao đến trước mắt Tần Ninh.
Thấy một màn này, Tần Ninh vẫn tỏ ra dửng dưng, bàn tay nắm chặt lại.
"Chém!"
Vừa hét lên một câu, bàn tay đã hóa thành đao, khí Chí Tôn ngưng tụ, trong nháy mắt chém xuống.
Uỳnh... Toàn bộ bàn tay của Từ Nham lập tức rời khỏi cánh tay, máu tươi chảy như suối.
Mà lúc này, Tần Ninh vẫn chưa dừng tay, một chỉ điểm ra, không ngờ cũng là Đại Thần Tôn Chỉ.
Phụt! Một tiếng vang lên.
Lồng ngực của Từ Nham bị ngón tay của Tần Ninh xuyên qua.
Cả người ngã xuống đất rầm một tiếng.
Trận chiến của hạng một ngoại môn hai giới đã kết thúc.
Cuối cùng Tần Ninh đã đánh bại Từ Nham rất dễ dàng.
Chênh lệch quá xa! Giữa hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Mọi người cũng không cho rằng Từ Nham yếu.
Tuy thời gian Từ Nham vào nội môn ngắn ngủi, nhưng ở trong liên minh đệ tử Tuyết Môn lại được gửi gắm kỳ vọng rất lớn, danh tiếng không nhỏ.
Nhưng dù vậy vẫn chết trong tay Tần Ninh.
Chỉ có thể nói hai người chênh lệch quá lớn.
Tần Ninh lợi hại hơn.
Giờ phút này, mọi người xung quanh Sinh Tử Đài đều vô cùng ngạc nhiên.
Một năm trước, Tần Ninh vào ngoại môn, liên tục giết bốn người, đã chứng minh được danh tiếng thực lực mạnh nhất ngoại môn của hắn.
Một năm sau.
Chẳng lẽ Tần Ninh còn muốn tung hoành nội môn sao?
Giờ phút này, xung quanh Sinh Tử Đài có rất nhiều người xem.
Tần Ninh bước ra một bước, khẽ mỉm cười nhìn bốn phía.
"Mọi người đừng vội rời đi".
Tần Ninh cười nói: "Tần Ninh ta vốn muốn yên ổn tu hành trong Thánh Đạo tông, nhưng luôn có người khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta".
"Lần lượt tới khiêu chiến ta trên Sinh Tử Đài, dùng mạng sống để đánh cược với ta!"
"Ở ngoại môn là như vậy, ở nội môn vẫn là như vậy".
"Cho nên...", Tần Ninh mở miệng nói: "Hôm nay ta sẽ trấn giữ trên Sinh Tử Đài này, đệ tử nội môn muốn giết ta thì cứ tùy tiện tới".
"Hay nói chính xác hơn là đệ tử nội môn trong Tuyết Môn muốn giết ta thì cứ tùy tiện tới".
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.
Người này thật sự muốn làm một lần nữa ở trong nội môn sao?
Thật sự không sợ chết!
"Đệ tử Tuyết Môn đều có thể lên đài, Tần Ninh ta sẽ tiếp tất cả!"
Lúc này giọng nói của Tần Ninh vang vọng hùng hồn, lời nói vô cùng kiên quyết.
Chẳng qua là một lúc lâu sau cũng không còn người nào xuất hiện.
Tần Ninh nhìn về phía Lý Vân Tiêu bên cạnh Sinh Tử Đài, nói: "Vân Tiêu, chuyện ta bảo ngươi làm đâu?"
"Ở chỗ này!"
Lý Vân Tiêu ném một quyển trục ra cho Tần Ninh.
Tần Ninh mở quyển trục ra.
"Tuyết Môn đúng là có không ít đệ tử nội môn!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Nghe thấy hắn nói vậy, mọi người lập tức hiểu ra.
Tần Ninh đây là... đã điều tra số đệ tử nội môn của Tuyết Môn, hắn đang định hoàn toàn khiêu chiến!
"Hạng thứ tư nội môn, Hứa Tuấn Thăng!"
"Hạng thứ mười ba nội môn, Ngô Hãn!"
Tần Ninh cười nói: "Hai vị này có ở đây không?
Dứt khoát trực tiếp khiêu chiến các ngươi, để những người khác đỡ phải tới làm phiền ta suốt ngày".
Điên rồi điên rồi.
Tần Ninh điên thật rồi.
Hạng thứ tư nội môn Hứa Tuấn Thăng xuất thân từ Đại Vũ Phong, là người rất nổi tiếng.
Trên thực tế, đệ tử nội môn cũng giống như đệ tử ngoại môn vậy, thực lực của những thiên tài nằm trong mười hạng đầu cũng không cách nhau quá lớn.
Ví dụ như hạng một ngoại môn Lâm Hiên có thể đánh bại hạng hai Lý Văn Phong, nhưng muốn giết Lý Văn Phong thì bản thân cũng sẽ mất gần nửa cái mạng.
Mà nội môn cũng như vậy.
Hạng bốn Hứa Tuấn Thăng có chênh lệch với ba hạng trước không?
Đương nhiên là có, nhưng cũng không thể khoa trương đến mức ba người kia muốn giết là có thể giết được.
Chương 2469: Ý cảnh tầng hai
Tần Ninh khiêu chiến Hứa Tuấn Thăng như thế, vậy phải có thực lực gì chứ?
Phải có thực lực vượt qua ba hạng đầu tiên mới được! Người này giống như đang muốn nói ông đây chính là hạng nhất nội môn, thấy kẻ nào đánh kẻ đó! Rất cuồng vọng.
Rất phách lối.
Nhưng nghĩ kỹ về phong cách hành động của Tần Ninh thì đúng thế thật, người này còn dám đối đầu với đạo tử, còn có cái gì hắn không dám nữa?
"Lên Sinh Tử Đài với ngươi cần gì Ngô sư huynh và Hứa sư huynh!"
Lúc này một tiếng quát bỗng nhiên vang lên.
Trong Sinh Tử Cốc, một bóng người đi đến.
Mục Chước! Mục Chước cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong.
Một năm trước, Mục Huyên khiêu chiến Tần Ninh, đã mở màn cho lời đồn thiên tài ở ngoại môn của Tần Ninh.
Lúc ấy Mục Chước hận không thể làm thịt hắn, cũng không kịp đợi một giây nào cả.
Nhưng nội môn không được phép phát động cuộc chiến sống còn ở Sinh Tử Đài với ngoại môn.
Đây là luật sắt của Thánh Đạo tông! Vốn tưởng rằng Tần Ninh cần ít nhất mấy chục mấy trăm năm mới đến cảnh giới Đại Thần Tôn.
Nhưng không nghĩ tới người này chỉ tốn một năm để đến Đại Thần Tôn, không, là nửa năm, nửa năm đã đến cảnh giới Đại Thần Tôn rồi.
Đơn giản là không thể tin được.
Nhưng Mục Chước cũng biết cơ hội báo thù của mình đã tới.
Tần Ninh Tiểu Thần Tôn sơ kỳ có thể giết được Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.
Vậy Tần Ninh Đại Thần Tôn sơ kỳ có thể giết được Đại Thần Tôn đỉnh phong sao?
Hắn ta không tin! Tần Ninh không thể nào khoa trương đến mức đó.
Lúc này Mục Chước trực tiếp phi lên trên Sinh Tử Đài, vung tay lên ký giấy sinh tử.
"Tần Ninh, một năm trước ngươi giết chết em trai ta ở trên Sinh Tử Đài, một năm sau ngươi cần phải chết trên đó".
Nghe thấy thế, Tần Ninh chỉ nhìn Mục Chước.
Trong danh sách đệ tử nội môn của Tuyết Môn mà Lý Vân Tiêu thống kê có hắn ta.
Đại Thần Tôn đỉnh phong.
Hạng thứ bảy mươi trong bảng xếp hạng nội môn, một trong những thành viên nòng cốt của Tuyết Môn.
Nếu đã đến tận cửa, không cho hắn ta một trận thì hơi phí.
Giờ phút này Tần Ninh bước ra một bước, khí thế trong cơ thể bộc phát.
Ầm! Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Trong những tiếng nổ đó, sức mạnh cả người Tần Ninh cũng bùng nổ.
Mục Chước đã trực tiếp xông ra.
Cảnh giới Đại Thần Tôn mạnh ở nơi nào?
Thứ nhất, dĩ nhiên là khí Chí Tôn bùng nổ mạnh hơn.
Thứ hai chính là pháp thân.
Đến cảnh giới Đại Thần Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, đề cao linh tính của pháp thân, linh tính pháp thân tăng lên thì sức phản ứng và lực bộc phát của võ giả cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Bốn cảnh giới Đại Thần Tôn, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong có bốn mức độ pháp thân Ngưng Hồn.
Mỗi một bước tăng lên, cấp bậc pháp thân Ngưng Hồn tăng lên, pháp thân và thân xác kết hợp càng chặt chẽ, linh tính càng mạnh.
Mục Chước nhìn về phía Tần Ninh, cả người trực tiếp lao ra.
"Đại Thiên Tôn Quyền".
Hắn ta nắm chặt bàn tay, trong những tiếng ầm ầm, quyền phong gào thét, mà lúc này pháp thân giống như một thanh kiếm ngưng tụ ra, dung hợp vào bên trong quyền phong.
Chỉ một chiêu này đã khiến tất cả mọi người đều cảm giác được.
Mục Chước mạnh hơn Từ Nham đã chết đơn giản không chỉ gấp mười lần.
Những tiếng ầm ầm vang lên, trong nháy mắt quyền phong đã đi tới trước người Tần Ninh.
Mà lúc này, hắn lại nắm chặt bàn tay, đánh ra một quyền.
"Đại Thần Tôn Quyền".
Quyền phong mạnh mẽ cũng gào thét lao ra.
Ầm ầm... Trong nháy mắt, trên Sinh Tử Đài vuông vức rộng trăm trượng không ngừng phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Cả người Tần Ninh và Mục Chước bị bụi bặm bốc lên che mất.
Còn chưa đợi bụi bặm rơi xuống, hai người đã xông ra lần nữa.
Mục Chước trực tiếp vận dụng lực lượng pháp thân, phối hợp với uy lực của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, quyền, chưởng, chỉ, ấn, các loại chiêu thức nhiều vô số kể, từng chiêu đều tràn đầy sát khí đối mặt với Tần Ninh.
Chẳng qua là đối mặt với những đòn tấn công mạnh liệt của Mục Chước, Tần Ninh vẫn luôn điều động khí Chí Tôn trong cơ thể mình, vận chuyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển cứng rắn chống lại.
Dần dần, mọi người cũng đã phát hiện ra vấn đề.
Đòn tần công của Mục Chước rất cuồng bạo, rất hung tàn.
Nhưng Tần Ninh luôn có thể ngăn cản được.
Người này không hề dùng pháp thân! Không dùng pháp thân nhưng vẫn có thể đỡ được đòn tấn công của Mục Chước.
Điều này khiến người không thể tưởng tượng nổi.
"Đáng chết".
Sao Mục Chước lại không nhìn ra.
Nhưng độ dày khí Chí Tôn của Tần Ninh đúng là ở cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ.
Nhưng mỗi lần đều có thể chống cự được rất trôi chảy.
Đây chính là mức độ khống chế của yêu nghiệt sao! Nếu như nói hắn ta ở cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong, khí Chí Tôn trong cơ thể là một đại dương, vậy khí Chí Tôn trong cơ thể Tần Ninh chính là một con sông lớn.
Hai bên chênh lệch không chỉ gấp mười lần.
Nhưng Tần Ninh vẫn có thể điều khiển khí Chí Tôn của mình một cách hoàn hảo, thực lực phóng ra vô cùng khoa trương.
Người khác đánh một đấm, lực lượng đã tản mất ba phần rồi.
Nhưng Tần Ninh đánh ra một đấm, lực lượng lại khuếch trương tăng lên ba lần.
Cho nên sự phòng ngự của Tần Ninh đương nhiên rất mạnh.
"Đáng chết".
Giờ phút này, Mục Chước gầm nhẹ trong lòng.
Nếu cứ tiếp tục hao tổn như vậy nữa, tuy Tần Ninh không làm gì được hắn ta, nhưng hắn ta cũng không có cách nào giết chết hắn.
Ngược lại còn tăng thêm danh tiếng cho Tần Ninh.
"Đây chính là cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong của ngươi sao?"
Mà vào lúc này, Tần Ninh lại nhìn về phía Mục Chước, giễu cợt nói: "Đúng là vô dụng".
Câu nói này khiến Mục Chước lập tức nổi điên.
Mãi mà không tấn công được, vốn dĩ đã rất nóng nảy, bây giờ lại Tần Ninh mắng một câu như vậy, hắn ta khó mà nuốt trôi cơn tức này.
"Pháp Phá!"
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Trên người Mục Chước, ánh sáng của thanh kiếm pháp thân kia trong nháy mắt đã lan ra gấp mấy lần, đột nhiên lại xen kẽ vào bên trong thân thể, hòa làm một cùng thân thể.
Tu hành pháp thân vô cùng kì quặc.
Vận dụng pháp thân lại là hàng nghìn hàng vạn cách kì lạ hơn.
Đây cũng là sức hút của võ giả cửu cảnh Chí Tôn, có thể thiên biến vạn hóa.
Giờ phút này Mục Chước dung hợp pháp thân vào trong cơ thể mình, thực lực bùng nổ trong nháy mắt đã khuếch trương tăng gấp trăm lần.
Khí thế kinh khủng lan ra, sức mạnh làm cho người ta kinh hãi cũng bộc phát.
Hai tay nắm chặt như có hai kiếm xuất hiện ở giữa hai tay, kiếm mang lóe lên, ánh sáng bắn ra bốn phía khiến trong lòng người ta run rẩy.
Kiếm kia nửa thật nửa giả, trong phút chốc khiến người ta không nhìn ra.
"Thái Cực Song Nguyên Kiếm!"
Mục Chước quát khẽ một tiếng, ngay sau đó hai kiếm chém về phía Tần Ninh.
Có đệ tử nội môn thấy một màn này liền gật gù tấm tắc.
"Lợi hại lợi hại".
"Đây là ý cảnh chiêu thức cấp bậc cao hơn ẩn giấu bên trong Thánh Nguyên Thái Cực Quyển đúng không?"
"Đúng vậy, ta đã thấy có người sử dụng rồi, Thánh Nguyên Thái Cực Quyển là tuyệt học của Thánh Đạo tông chúng ta, đương nhiên không thể chỉ có ý cảnh quyền thuật, ý cảnh chưởng pháp đơn giản như vậy được...", "Không sai, Mục Chước có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh chiêu thức võ quyết tầng hai, không đơn giản".
"Hạng thứ bảy mươi nội môn dĩ nhiên là không đơn giản rồi".
Lúc này đám người bàn luận sôi nổi.
Đòn tấn công kinh khủng của Mục Chước đã đi tới trước người Tần Ninh.
"Hừ!"
Mà lúc này, Tần Ninh lại hừ lạnh một tiếng.
Trong cơ thể, khí Chí Tôn mênh mông mắt tụ tập trong nháy mắt.
Một giây sau, trong tay hắn cũng nắm một thanh kiếm.
Một thanh kiếm giống như lực lượng pháp thân, vừa như khí Chí Tôn ngưng tụ ra, xen vào giữa chân thực và hư ảo.
Người này lại cũng có thể lĩnh ngộ được ý cảnh chiêu thức tầng hai! Giờ phút này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Chương 2470: Ngươi không biết, thì để ta dạy cho ngươi
Ý cảnh võ đạo tầng hai, chiêu thức được thi triển ra tất nhiên là có uy lực cường đại không chỉ gấp mấy lần chiêu thức trong ý cảnh võ đạo tầng một.
Mục Chước là đệ tử lâu năm, hơn nữa còn là Đại Thần Tôn đỉnh phong, đang trùng kích vào cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Còn Tần Ninh chỉ là đệ tử mới tiến vào nội môn, Đại Thần Tôn sơ kỳ mà thôi.
Tại sao lại có thể! Trong thời gian một năm! Đạt tới Đại Thần Tôn sơ kỳ, còn tu hành Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, bây giờ đã lĩnh ngộ đến chiêu thức ý cảnh tầng hai của nó.
Lúc này, mọi người bàn luận xôn xao, Tần Ninh nói bản thân đã đạt tới Hoá Cảnh! Cái tên này, sẽ không phải là thực sự đạt tới cấp bậc Hoá Cảnh rồi chứ?
Mới chỉ một năm trôi qua mà thôi.
Không có khả năng nhanh như vậy được.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, ngoài việc phụ trợ cảnh giới võ đạo tăng lên, còn cô đọng ý cảnh võ đạo, theo ý cảnh, biến hoá ra các loại chiêu thức.
Đại Thần Tôn Quyền, Đại Thần Tôn Chưởng, Đại Thần Tôn Chỉ,v.v…, những thứ này mới chỉ là ý cảnh tầng một mà thôi.
Ý cảnh tầng hai có thể lĩnh ngộ được chiêu thức có uy lực cực kỳ mạnh, thế nhưng không phải thiên tài thì không thể nào làm được.
Mà nghe nói, mỗi một quyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển có tổng cộng ba tầng ý cảnh.
Chân chính lĩnh ngộ được ba tầng ý cảnh, hơn nữa còn biến hoá thành chiêu thức, vận dụng để giết địch, dường như đều là hiếm có như lông phượng, sừng rồng.
Ít nhất thì…đệ tử ngoại môn, tạm thời chưa từng nghe nói có ai làm được đến bước này.
Thế nhưng, nghe nói có lời đồn, mỗi một quyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển không chỉ có ba tầng ý cảnh.
Chẳng qua là ý cảnh tầng ba đã không người nào lĩnh ngộ ra, càng đừng nói đến cấp bậc cao hơn.
Lúc này, Tần Ninh cầm trường kiếm trong tay, tựa như khí Chí Tôn ngưng tụ, lại tựa như lực lượng pháp thân ngưng tụ.
Nháy mắt.
Mục Chước đã cầm kiếm lao tới.
Tần Ninh không né cũng chẳng tránh, thản nhiên nghênh đón.
Ầm! Âm thanh nứt vỡ trầm thấp vang lên.
Hai bóng người nháy mắt đã va chạm, tiếng gầm rú long trời lở đất, bùng nổ bộc phát.
Trong lúc kiếm cùng kiếm va chạm, dường như còn bí mật khiến cho khí tức và thân thể của hai người, va chạm vào nhau.
Giờ phút này, Mục Chước và Tần Ninh cầm kiếm chém về phía đối phương, bốn mắt nhìn nhau, Tần Ninh từ trong mắt Mục Chước nhìn thấy được sát khí gần như điên cuồng.
“Ý cảnh tầng hai, dung hợp khí Chí Tôn và lực lượng pháp thân, ngưng tụ ra chiêu thức, uy lực cực kỳ mạnh mẽ!”
Tần Ninh nhìn Mục Chước, mỉm cười nói: “Thế nhưng ý cảnh tầng ba, ngươi có biết không?”
Lời này vừa nói ra, Mục Chước lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Ý cảnh tầng ba, ẩn chứa lực hồn phách, pháp thân, khí Chí Tôn của võ giả, ba thứ dung hợp thành một thể, ngươi không biết thì để ta dạy cho ngươi, ngươi nhìn cho kỹ…”, Tần Ninh vừa dứt lời.
Ầm…Đột nhiên, kiếm trong tay hắn vốn dĩ đang có lực lượng tương đương với kiếm trong tay Mục Chước, thể nhưng tại giây phút này, lại nháy mắt bộc phát ra một luồng khí thế cường đại hơn lúc trước gấp trăm lần.
Ầm…Mục Chước chỉ cảm thấy hai tay đang cầm kiếm của mình như muốn vỡ nát.
Mà lúc này, Tần Ninh ở trước mặt lại bộc phát ra ngàn vạn tia sáng rực rỡ, cuối cùng, tia sáng rực rỡ kia mang theo kiếm khí gào thét, chớp mắt một cái, một thanh kiếm đã xuyên thủng lồng ngực hắn ta.
Kiếm khí mãnh liệt đâm vào, khiến cho thân thể hắn ta bị bay ra ngoài, trực tiếp đập vào vách tường trận pháp phía sau lưng.
Thân hình Mục Chước bị đóng đinh trên vách tường trận pháp, sắc mặt hắn ta trắng bệch, tay chân giãy giụa, nhưng sức lực ngày càng yếu dần.
“Đây là ý cảnh tầng hai!”
“Mạnh hay không mạnh?”
Tần Ninh nhìn thi thể của Mục Chước, chậm rãi nói.
Giờ phút này, bốn phía xung quanh, mọi người đều im lặng.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển.
Mỗi một quyển tương đương với mỗi một cảnh giới lớn, bao gồm ba tầng ý cảnh.
Lĩnh ngộ ra ý cảnh tầng một, đều phải là cấp bậc thiên tài.
Ý cảnh tầng hai…nếu muốn lĩnh ngộ, phải thực sự là yêu nghiệt mới làm được.
Mà ý cảnh tầng ba…dù sao thì hiện tại bên trong tông môn vẫn chưa từng xuất hiện.
Thế nhưng, thật ra thì bên trong nhóm đệ tử tinh anh, đã từng nghe nói đến có người lĩnh ngộ ra ý cảnh tầng ba.
Lúc này, trong tay Tần Ninh lại xuất hiện quyển trục.
“Ngô Hãn!”
“Hứa Tuấn Thăng!”
“Các ngươi cũng là đệ tử Tuyết Môn, quyền cao chức trọng bên trong môn, ta đã giẫm lên thể diện của Tuyết Môn các ngươi, vì sao các ngươi còn chưa xuất hiện?”
“Xem ra Tuyết Môn, cùng lắm chỉ là một đám phế vật mà thôi, dám đến giết Tần Ninh ta hai lần, hai người đã chết, như vậy mà đã lùi bước rồi?”
Lúc này, giọng điệu của Tần Ninh đầy kiêu ngạo, dáng vẻ ngay thẳng.
Lần đầu tiên, thời điểm còn ở ngoại môn, bốn vị đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn khiêu chiếu hắn, bị hắn giết chết.
Bây giờ là lần thứ hai, sau khi tiến vào nội môn, đệ tử Tuyết Môn lại tiếp tục đến.
Xem ra, giết một lần vẫn chưa thể khiến cho bọn họ sợ hãi.
Một khi đã như vậy, thì lại giết lần thứ hai.
Cùng lắm là khi trở thành Tiểu Đế Tôn, tiến vào hàng ngũ đệ tử tinh anh thì lại giết lần nữa.
Tuyết Môn không sợ, tất nhiên là hắn cũng không sợ.
Cho dù là hắn ngại phiền phức thì cũng trốn không được.
“Haha!”
Không có người đáp lại, Tần Ninh mỉm cười nói: “Nghe nói trong Thánh Đạo tông, liên minh của bảy đại đệ tử, thì thực lực của Tuyết Môn có thể xếp vào ba vị trí đầu, bây giờ xem ra, cùng lắm chỉ là một đám phế vật này nọ, xây dựng cái gọi là liên minh, ta thấy Tuyết Môn giải tán, cùng không có gì bất ngờ”.
Lời này không khác gì là trần trụi đánh vào mặt người khác! Trần trụi đánh vào mặt Tư Mã Tuyết Thiên!
“Cần gì phải như thế chứ?”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Mọi người đều tránh đường ra, chỉ thấy một bóng người đã xuất hiện ở cuối đám người.
Quần trắng, áo trắng, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ phóng khoáng xuất trần đến mức không nói nên lời.
Ngô Hãn! Xếp vị trí thứ mười ba trong nội môn.
Người phụ trách bên trong Tuyết Môn.
Cái tên này, xuất hiện rồi! Hai mươi vị thiên kiêu trong nội môn, đại biểu cho chiến lực cường đại của một thế hệ Thánh Đạo tông.
Ngô Hãn, chắc chắn là được xem như nhân vật sóng gió bên trong tông môn.
“Ngươi là ai?”
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông áo trắng, chậm rãi nói.
“Ngô Hãn!”
“Xếp vị trí thứ mười ba trong nội môn, Ngô Hãn!”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Ngươi hỏi ta cần gì phải thế?”
“Ta ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, đệ tử ngoại môn Mục Huyên, đệ tử nội môn Từ Nham, có phải là đệ tử Tuyết Môn hay không?
Hết lần này đến lần khác muốn giết chết ta, lấy lòng cái vị đạo tử kia của các ngươi, vậy thì cần gì phải như thế?”
Nghe được lời này, Ngô Hãn cũng từng bước bước tới, đi đến bên cạnh Sinh Tử Đài, nhìn thẳng vào Tần Ninh.
“Bởi vì, ngươi đắc tội với đạo tử”.
“Bởi vì, đạo tử là thần bên trong nhóm đệ tử Thánh Đạo tông chúng ta, ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, căn bản là không đủ tư cách, không đủ tư cách khiến cho đạo tử vì ngươi mà phiền lòng!”
“Nếu như đạo tử bởi vì ngươi mà phiền lòng, sinh ra tức giận, vậy thì ngươi đáng chết!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
Mẹ nó! Chân chó đến cực hạn! Đây là đem Tư Mã Tuyết Thiên trở thành thần nữ, trở thành thần tượng không thể nào xâm phạm.
Còn tưởng cái vị Ngô Hãn thoạt nhìn phong độ lịch lãm này là một người có đầu óc, nhưng không ngờ còn điên cuồng hơn so với Mục Chước và Từ Nham.
Đệ tử Tuyết Môn, chẳng lẽ đều điên cuồng theo đuổi Tư Mã Tuyết Thiên như thế này sao?
Điều này cũng quá là khủng khiếp, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Đệ tử nội môn, Ngô Hãn, chấp nhận khiêu chiến!”
Lúc này, Ngô Hãn ký giấy sinh tử, rồi từng bước đi lên Sinh Tử Đài, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, bình tĩnh nói: “Người giỏi thì vẫn có người giỏi hơn, ngươi cho rằng bản thân mình rất lợi hại, thế nhưng…người kiêu ngạo thường chết nhiều nhất!”
“Còn chưa tới lượt ngươi dạy ta!”
Tần Ninh không mặn không nhạt nói: “Ngươi, không, xứng”.
Đối với lời này của Tần Ninh, Ngô Hãn lần thứ hai lắc đầu, sau đó hắn ta từ từ đi đến, khí thế trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra bên ngoài.
Cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong!
Còn có võ giả nói Cửu Nguyên Đan Điển có tổng cộng chín quyển, mà nội dung được ghi chép trong mỗi một quyển đã là báu vật.
Đồn rằng năm đó tài liệu mà Cửu Nguyên Đan Đế sử dụng để sáng tạo ra Cửu Nguyên Đan Điển có thể nói là tập hợp toàn bộ thiên tài địa bảo vô tận trong Trung Tam Thiên.
Bản thân Cửu Nguyên Đan Điển chính là một thần binh cái thế.
Cho dù là đan sư.
Hay là võ giả.
Trong lòng đều vô cùng mơ ước về Cửu Nguyên Đan Điển.
Đà La cung lại nắm trong tay tin tức liên quan đến Trần Nhất Mặc.
Mà thân là đồ đệ duy nhất của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc chắc chắn sẽ có Đan Điển, ít nhất là một quyển, thậm chí là chín quyển đều nằm trong tay hắn ta.
Tìm được Trần Nhất Mặc thì chẳng khác nào tìm được Đan Điển.
Cho nên cuộc tranh tài trong vực lần này sẽ càng thêm kịch liệt!
Tần Ninh đều biết tất cả những điều này.
Hắn rất tò mò rốt cuộc Đà La cung nhận được tin tức kiểu gì!
Bây giờ bên trong Cửu Nguyên Vực nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế có lẽ vòng nước xoáy đó đã sắp nhô lên khỏi mặt nước rồi.
Người hãm hại nhà họ Linh, sát hại cha mẹ!
Người khiến cho Trần Nhất Mặc vô cớ biến mất!
Cùng với đám người cấu kết với Ma tộc.
Có lẽ vốn là cùng một nhóm người.
Thánh Đạo tông, Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương, Đà La cung, rốt cuộc là ai ở phe nào, có lẽ sẽ biết được trong cuộc tranh tài trong vực lần này.
Tần Ninh mỏi mắt mong chờ.
Khi thời gian diễn ra cuộc tranh tài trong vực tới gần, bên trong Thánh Đạo tông cũng dần dần náo nhiệt hẳn lên.
Đám đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh bế quan đã lần lượt xuất quan, tìm đối thủ để rèn luyện thực lực của mình.
Những đệ tử ở cảnh giới Đại Thần Tôn, cảnh giới Tiểu Đế Tôn đều chờ mong thể hiện tài năng ở cuộc tranh tài trong vực.
Hôm đó.
Sinh Tử Cốc.
Sinh Tử Đài.
Một bóng người tiến vào bên trong sơn cốc, đi tới cạnh lầu các trong Sinh Tử Cốc, lấy một tờ giấy sinh tử vung bút lên ký tên mình.
Từ Nham!
Từ Nham đi đến bên một Sinh Tử Đài bên trong Sinh Tử Cốc, mở tờ giấy sinh tử ra, nhìn khắp bốn phía.
"Ta, đệ tử nội môn, Từ Nham, bế quan đã lâu, nghe nói trong Thánh Đạo tông xuất hiện một kẻ độc ác là Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, đã giết chết cảnh giới Tiểu Thần Tôn đỉnh phong, miệt thị Tuyết Môn chúng ta!"
"Hôm nay Từ Nham xuất quan, đã là Đại Thần Tôn sơ kỳ, ở Sinh Tử Đài này ký giấy sinh tử".
"Tần Ninh là đàn ông thì hãy ra đây đi!"
Giọng nói này truyền ra toàn bộ Sinh Tử Cốc.
Rất nhanh, tin tức đã truyền ra ngoài.
Đệ tử nội môn Từ Nham, khiêu chiến Tần Ninh trên Sinh Tử Đài.
Từ Nham là ai?
Ba năm trước, Từ Nham chính là đệ tử có tiếng tăm lừng lẫy ở ngoại môn.
Xếp hạng thứ nhất trong bảng xếp hạng đệ tử ngoại môn.
Sau đó đột phá đến cảnh giới Đại Thần Tôn, vào nội môn, vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng ngoại môn mới tới tay Lâm Hiên.
Mà sau khi Từ Nham đột phá Đại Thần Tôn sơ kỳ, tiến vào nội môn, ba năm qua vẫn luôn không có tin tức gì.
Mọi người còn tưởng rằng người này đột phá đến Đại Thần Tôn sơ kỳ đã lu mờ trong đám người rồi, không nghĩ tới là vẫn luôn bế quan.
Chẳng qua là hình như vẫn chưa đến Đại Thần Tôn trung kỳ.
Nhưng mà muốn đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn trung kỳ ba năm quá khó khăn.
Tần Ninh từ Tiểu Thần Tôn sơ kỳ đến Đại Thần Tôn sơ kỳ trong nửa năm đã khiến các vị đạo tông chấn động, khiến người ta hoảng sợ, bởi vì sao?
Bởi vì quá khoa trương!
Cho dù là thiên tài, một lần đột phá cảnh giới nhỏ, nói thế nào cũng phải mất một năm hai năm thậm chí là ba đến năm năm.
"Từ Nham khiêu chiến Tần Ninh!"
"Có thể nói lúc hai người này còn ở ngoại môn đều xếp thứ nhất!"
"Bây giờ đều là cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ, không biết ai có thể thắng được!"
"Từ Nham là người của Tuyết Môn, rất được Tư Mã Tuyết Thiên coi trọng, lần này nói không chừng là bị Tư Mã Tuyết Thiên sai khiến!"
"Đạo tử căm ghét một vị đệ tử nội môn như vậy ư?"
"Điều này mà ngươi không biết sao? Còn phải kể từ một năm trước..."
Chuyện trên Sinh Tử Đài trong Sinh Tử Cốc dần dần truyền ra.
Tin tức cũng truyền đến trong tai Tần Ninh.
Lý Vân Tiêu vội vã trở lại phòng, nói cho Tần Ninh mọi chuyện.
"Từ Nham? Lại là người của Tuyết Môn à?"
"Đúng vậy!"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Tư Mã Tuyết Thiên ghi hận ta như vậy ư? Bị điên hả, dù sao cũng là đạo tử, vậy mà lại không có tiền đồ như vậy?"
Lý Vân Tiêu cười khổ nói: "Phụ nữ đều nhỏ mọn mà!"
"Ngươi nói ai đấy?"
Thời Thanh Trúc ở bên cạnh bất mãn nói.
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, không dám trả lời.
Vị Tần sư huynh này bình thường luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại rất quan tâm đến Thời Thanh Trúc, hắn ta đều biết hết.
Không thể để cho Thời Thanh Trúc ghi hận mình được.
"Tần sư huynh, đi hay là không đi đây?"
Lý Vân Tiêu dò hỏi.
"Đi!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Dĩ nhiên là phải đi, ai mà không muốn nêu cao tên tuổi chứ? Ta cũng muốn, đúng lúc lắm, bọn họ cho rằng ta đến cảnh giới Đại Thần Tôn, bởi vì thời gian quá nhanh nên cảnh giới không yên ổn, ta cũng muốn để cho bọn họ nhìn một chút".
Nếu là trước kia, Tần Ninh cũng lười quan tâm đến.
Nhưng bây giờ Tần Ninh muốn cho thấy thiên phú trác tuyệt của mình, thực lực và thiên phú còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt.
Hắn muốn nhìn xem đám người có ý đồ khác trong Thánh Đạo tông có thể có hành động gì hay không.
"Đi!"
Tần Ninh đứng dậy, nói thẳng: "Đi gặp Từ Nham này, Lý Vân Tiêu, một năm qua ngươi cũng đã quen thuộc với ngoại môn nội môn rồi, hãy tìm cho ta mấy đệ tử nội môn khá nổi tiếng trong Tuyết Môn, không phải là thích khiêu chiến sao? Ta sẽ khiêu chiến lại từng người một".
Nghe thấy lời này, Lý Vân Tiêu giật mình một cái.
Tần Ninh đây là... định làm một lần nữa?
Lần trước vào ngày thứ hai sau khi nhập môn đã trực tiếp đánh ngã đám đệ tử ngoại môn rồi.
Hạng thứ hai Lý Văn Phong trực tiếp bị Tần Ninh chém chết, có thể nói là đã chứng minh được thực lực đứng đầu ngoại môn của Tần Ninh.
Lần này chẳng lẽ hắn muốn trực tiếp chứng tỏ thực lực đứng đầu nội môn của mình sao?
Chẳng qua là lần trước Tần Ninh quả quyết sát phạt, ra tay tàn nhẫn.
Lần này... Tần Ninh còn có thể làm được không?
"Tần sư huynh chờ một chút!"
Lý Vân Tiêu vội vàng rời đi.
Mà vào lúc này, một bóng người cũng chạy như bay tới, rơi lên trên đỉnh núi của Tần Ninh.
Từ Hữu Tài!
Từ Hữu Tài thấy Tần Ninh liền cười nói: "Lão Tần, ngươi lại bị người ta khiêu chiến, lại là Sinh Tử Đài".
"Không sợ!"
Tần Ninh nhìn về phía Từ Hữu Tài, tùy tiện nói: "Chuyện ta bảo ngươi điều tra đã điều tra rõ ràng chưa?"
"Ừm".
Từ Hữu Tài đến gần Tần Ninh, thấp giọng nói: "Ta tìm một người bạn ở Bách Sự Các tra xét bối cảnh của Lý Vân Tiêu, không có vấn đề gì, Lý Vân Tiêu từ nhỏ đến lớn đều lớn lên trong đại lục Cửu Nguyên, ta cầm chân dung của Lý Vân Tiêu đến chỗ hắn ta ở để hỏi, cũng không có vấn đề gì cả".
"Hơn nữa tính cách, cách đối nhân xử thế cũng đều rất tốt".
Tần Ninh gật đầu một cái.
Từ Hữu Tài mới nói: "Sao ngươi lại nghi ngờ hắn ta? Nghi ngờ cái gì? Ăn cây táo rào cây sung sao?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nói: "Cũng không phải".
"Ta muốn bồi dưỡng hắn ta, đương nhiên phải điều tra rõ".
Từ Hữu Tài lập tức hiểu ra.
Có thể được Tần Ninh bồi dưỡng, Lý Vân Tiêu thật có phúc.
Một năm qua hắn ta đi theo sư tôn, thường nghe thấy sự hiểu biết cao siêu về đan thuật của Tần Ninh, cũng vô cùng kính nể.
Tần Ninh nói muốn bồi dưỡng Lý Vân Tiêu, nghe một Đại Thần Tôn sơ kỳ nói ra có chút vớ vẩn, nhưng trên thực tế, người khác thì không thể, nhưng Tần Ninh tuyệt đối không thành vấn đề.
Chương 2467: Thứ không có tiền đồ
Từ Hữu Tài lập tức rời đi.
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc đứng ở một bên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay thon dài, nói: "Đi thôi, đi xem một chút Từ Nham kia là ai!"
Tần Ninh cũng không phải vô duyên vô cớ điều tra Lý Vân Tiêu!
Ban đầu vô tình gặp được Lý Vân Tiêu, hắn cũng không để ở trong lòng.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi.
Nhưng...
Trong vòng một năm này, có người nào đó luôn rời khỏi đỉnh núi của hắn lúc không có ai, hơn nữa còn rời đi vào ban đêm...
Trên ngọn núi mà hắn ở, tất cả những trận pháp đều đã bị hắn sửa đổi!
Vốn dĩ là để phòng ngừa lúc mình và Thời Thanh Trúc tu hành đến chỗ quan trọng bị người khác quấy rầy, hoặc là bị người khác theo dõi.
Nhưng lại phát hiện ra một số chuyện rất thú vị.
Lần đầu tiên có người len lén chạy ra khỏi ngọn núi, hắn cũng không thèm để ý.
Nhưng một năm lại xuất hiện sáu lần, hơn nữa mỗi một lần đều rất trùng hợp.
Một năm nay trên ngọn núi của hắn cũng chỉ có từng đấy người.
Loại bỏ một ít thì chỉ còn mấy người tương đối khả nghi.
Lý Vân Tiêu cũng là một trong số đó.
Chẳng qua là không tra được cái gì thì thôi.
Hoặc có thể là mình suy nghĩ nhiều.
Cũng có thể là...
Tần Ninh cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Hắn và Thời Thanh Trúc cùng nhau đi vào bên trong Sinh Tử Cốc.
Mà lúc này, trong cốc đã có khoảng mấy trăm người tụ tập, đều là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, thậm chí là đệ tử tinh anh cũng xuất hiện không ít.
Danh tiếng của Tần Ninh rất vang dội.
Thành tích yêu nghiệt trong lần kiểm tra.
Lúc còn ở ngoại môn đã chém chết bốn vị thiên tài.
Bây giờ tiến vào trong nội môn, lại bắt đầu giao chiến nội môn.
Không thể không nói thiên tài như vậy rất dễ thu hút sự chú ý.
Đi vào bên trong Sinh Tử Cốc.
Tần Ninh đối diện những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt vẫn dửng dưng.
Chẳng qua là khi thấy những ánh mắt kia chậm rãi từ trên người mình chuyển tới trên người Thời Thanh Trúc, Tần Ninh không bình tĩnh được nữa.
Thời Thanh Trúc Tu trắng trẻo nõn nà, mắt ngọc mày ngài, hai bên má có lúm đồng tiền, đơn giản là xinh đẹp tuyệt trần.
Ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu lên trên mặt nàng, càng tôn lên màu da trong suốt, trong ánh mắt dường như có màu xanh của nước biển.
Trên người mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, váy xếp ly màu xanh hoa lá non nước, bả vai như được gọt giũa, vòng eo thon nhỏ, làn da nõn nà, khí chất như trúc.
Cái eo nhỏ nhắn đong đưa theo từng nhịp bước, cổ tay trắng đeo lụa mỏng.
Trên đầu cài một cây trâm trúc chạm rỗng, điểm vài viên ngọc màu tím, tua rua rủ xuống mái tóc xanh.
Một cái nhăn mày một tiếng cười đều làm động lòng người.
Sự xinh đẹp của Thời Thanh Trúc vẫn luôn như vậy, giống như cây trúc yên ả trong tranh vẽ, trong núi rừng, cả người nàng rất phù hợp với tên.
Khí chất như trúc, làm cho lòng người say đắm.
Nhất là gần một năm nay nàng vẫn luôn đứng cùng một chỗ với Tần Ninh, được hắn chăm sóc đã từ trẻ trung đến trưởng thành, thể hiện ra sức hút của một cô gái hai mươi mùa hoa nên có.
Trong bốn cô gái.
Cốc Tân Nguyệt như hoa sen dưới trăng.
Diệp Viên Viên như sen tuyết trên núi băng.
Vân Sương Nhi như hoa sen trong nước.
Thời Thanh Trúc chính là cây trúc xanh trong rừng.
Đều rất quyến rũ!
Hào hoa phong nhã.
Ánh mắt của mọi người dần dần bị Thời Thanh Trúc hấp dẫn, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy không đủ.
Một cô gái như vậy đứng ở bên cạnh Tần Ninh, đủ để hơn nửa các nam đệ tử nội môn chỗ này sinh ra lòng ganh tỵ.
"Sớm biết vậy thì không nên để nàng tới!"
Tần Ninh nhẹ giọng nói.
Giống như bảo bối nhà mình bị người khác nhìn vậy, tóm lại trong lòng không thoải mái.
"Ta không muốn".
Thời Thanh Trúc lại nói: "Đợi ở trên núi ngột ngạt muốn chết".
Tần Ninh cười khổ lắc đầu.
"Tần Ninh, cút lên đây đi!"
Giờ phút này, một tiếng quát vô cùng phấn khích khẽ vang lên.
Vang vọng khắp bốn phía.
Từ Nham đứng trên một Sinh Tử Đài, nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh.
"Lần đầu tiên thấy có người chịu chết còn gấp gáp như vậy!"
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Từ Nham.
"Chỉ đánh với một mình ngươi, sợ rằng ta còn chưa làm nóng người ngươi đã chết rồi, quả thực là không có ý nghĩa, ngươi là người của Tuyết Môn đúng không?"
Nghe thấy lời này, Từ Nham hừ một cái nói: "Ta muốn giết ngươi không liên quan gì đến Tuyết Môn".
"Thứ không có tiền đồ".
Tần Ninh lại trực tiếp quát lên: "Trong đám thiên tài đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn đã có bốn người bị ta giết, ta cũng không quan tâm phải giết bao nhiêu người nội môn đâu, dám đứng ra khiêu chiến ta thì phải dám nhận, chẳng lẽ Tuyết Môn của ngươi đều là đám nhát gan dám làm không dám chịu sao?"
"Hay là Tư Mã Tuyết Thiên dạy dỗ ngươi như vậy?"
"Tư Mã Tuyết Thiên muốn giết ta thì cứ nói thẳng đi, phái các ngươi tới thì cứ thoải mái thừa nhận, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ? Nào có chuyện tốt như vậy?"
Hắn vừa dứt lời, mọi người hoàn toàn ngây ngốc.
Lời này của Tần Ninh là trực tiếp mắng Tư Mã Tuyết Thiên, mắng một vị đạo tử!
Người này vẫn ngông cuồng như trước, vẫn không biết sống chết như thường lệ!
Lúc này khuôn mặt Từ Nham đỏ lên.
Người sáng lập ra Tuyết Môn - Tư Mã Tuyết Thiên là một trong bảy đạo tử, quyền cao chức trọng, không người nào mà không biết.
Ở trong lòng hắn ta, Tư Mã Tuyết Thiên chính là thánh nữ, nữ thần vậy, không thể xâm phạm.
Tần Ninh mắng chửi như thế, tội đáng chết vạn lần!
"Đừng nói nhảm nữa, dám đi lên không?"
"Làm sao không dám?"
Tần Ninh đi từng bước một tới Sinh Tử Đài.
Sau khi ký giấy sinh tử, Tần Ninh nhìn về phía Từ Nham, tiếp tục nói: "Đã lâu chưa hoạt động gân cốt, ta cảm thấy mình hơi lười biếng rồi".
"Hôm nay lấy ngươi để luyện tay một chút đi!"
Giờ phút này Tần Ninh đằng đằng sát khí.
Trên Sinh Tử Đài, hai người đứng đối diện nhau.
Trận pháp dâng lên.
Dần dần, từng luồng sức mạnh ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh.
Mà lúc này Từ Nham cũng đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần Ninh.
Những tiếng ầm ầm vang lên, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra.
Khí tràng kinh khủng trong nháy mắt đã tràn ngập Sinh Tử Đài.
Càng ngày càng nhiều đệ tử đứng xung quanh xem chiến.
Rất nhiều đệ tử đều bế quan tu hành cho cuộc tranh tài trong vực sắp bắt đầu, lần này có không ít đệ tử xuất quan, sau khi biết chuyện cũng vô cùng tò mò.
Tần Ninh này bị điên rồi sao!
Lời nói của hắn hôm nay chắc chắn đã hoàn toàn gây thù với một vị đạo tử!
Rốt cuộc người này lấy đâu ra sức mạnh và dũng khí thế!
"Bế quan một năm, mặc dù ta chưa đột phá đến Đại Thần Tôn sơ kỳ, nhưng đã hiểu sơ qua về quyển thứ tư của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, ngươi lấy cái gì để đánh với ta đây, Tần Ninh?"
Từ Nham tràn đầy tự tin.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển!
Chính là một võ quyết mà các đệ tử trong Thánh Đạo tông phải tu hành, có thể phối hợp với bất kỳ pháp thân nào, uy lực của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển đều không có gì sánh kịp.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển có tổng cộng bảy quyển, phù hợp với các cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, càng tăng thêm sức mạnh.
Mà nghe nói nếu tu hành đến quyển thứ bảy, ở cấp bậc Chí Cao Đế Tôn, Thánh Nguyên Thái Cực Quyển bùng nổ sẽ vượt qua đa số võ quyết trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển được tôn sùng là võ quyết đứng đầu Thánh Đạo tông, có thể nói danh tiếng như sấm bên tai.
"Thật là trùng hợp".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Một năm nay ta cũng đã tranh thủ học tập Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, quyển thứ nhất đến quyển thứ tư, nhưng mà không phải hiểu sơ qua, mà là... đạt tới Hóa Cảnh!"
Hắn vừa dứt lời, những tiếng xôn xao vang lên xung quanh Sinh Tử Đài.
Từng tiếng khinh bỉ tràn ngập bốn phía.
Đạt tới Hóa Cảnh?
Cái gì gọi là đạt tới Hóa Cảnh?
Đó là chỉ việc sử dụng được một võ quyết nào đó đến mức vô cùng thành thạo, dễ dàng giống như nói chuyện hay uống nước vậy.
Tần Ninh làm được đến bước này?
Đừng nói điều vớ vẩn chứ!
Đừng nói đến Tần Ninh, cho dù bây giờ đám Chí Cao Đế Tôn trong Thánh Đạo tông năm đó tu hành từ quyển thứ nhất đến quyển thứ tư cũng không dám nói mình tu luyện đến cấp bậc Hóa Cảnh đâu.
Chương 2468: Đạt tới Hóa Cảnh
Có thể tu luyện Thánh Nguyên Thái Cực Quyển tới cấp bậc Hóa Cảnh, có thể nói không có kẻ địch cùng cảnh giới ở trong toàn bộ Thánh Đạo tông.
Không! Có thể chiến đấu vượt cấp! Lúc này Từ Nham giễu cợt nói: "Đúng là khiến người ta cười đến rụng răng, đạt tới Hóa Cảnh ư?
Ngươi biết cái gì gọi là đạt tới Hóa Cảnh không?"
Mỗi một quyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển bao la mênh mông.
Ví dụ như quyển thứ nhất, thích hợp cho võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tu hành.
Mà bên trong quyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển thứ nhất bao hàm cái gì?
Bao hàm cách tu luyện để tăng cảnh giới lên, tăng pháp thân lên, bao gồm chiêu thức võ quyết.
Có đao quyết! Có quyền quyết! Có kiếm quyết! Mà những võ quyết này đều được gọi là Tiểu Thiên Tôn Quyền, Tiểu Thiên Tôn Chưởng, Tiểu Thiên Tôn Đao,v.v... Một khi đạt tới cảnh giới Đại Thiên Tôn sẽ tu hành Thánh Nguyên Thái Cực Quyển quyển thứ hai.
Đó chính là Đại Thiên Tôn Quyền, Đại Thiên Tôn Chưởng... cứ tiếp tục như vậy.
Mà bên trong mỗi một quyển cũng không phải phân chia nhỏ thành các chiêu thức võ quyết, mà là dựa vào mình lĩnh ngộ ra chiêu thức.
Cái gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu! Chính là như vậy.
Đây cũng là chỗ kinh khủng của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển.
Không có chiêu thức cố định, chỉ tu hành theo ý cảnh, nhưng lại có thể lĩnh ngộ ra đao thức, kiếm thức, quyền pháp, chưởng pháp,v.v... Lúc này, Từ Nham tự cao tự đại giải thích với Tần Ninh, luôn khịt mũi coi thường.
Đạt tới Hóa Cảnh! Người này biết cái gì gọi là đạt tới Hóa Cảnh sao?
Nói khoác mà không biết ngượng! Trong lòng Từ Nham vô cùng giận dữ, bên ngoài cơ thể có ánh sáng pháp thân nhàn nhạt ngưng tụ, mà trong cơ thể, khí Chí Tôn đậm đà lúc này cũng bộc phát ra.
Ầm! Chỉ trong phút chốc, bên trong thân thể như có ngàn khí Chí Tôn hóa thành sức mạnh làm người ta sợ hãi, bộc phát ra.
Khí thế kinh khủng lan tràn.
"Đại Thần Tôn Quyền!"
Từ Nham hét lên, trực tiếp đánh ra một quyền.
Từng dòng khí dâng trào, quyền phong gào thét, lúc này lực lượng pháp thân và khí Chí Tôn dung hợp, trong nháy mắt đã bộc phát.
Ầm! Không khí bị đánh vang lên một tiếng ầm nặng nề, một quyền ảnh trăm trượng lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.
"Cút!"
Hắn quát khẽ, đập ra một quyền.
"Đại Thần Tôn Quyền!"
Cũng là tu hành Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, Tần Ninh lại dành thời gian để tu luyện võ quyết này, đương nhiên là nhìn trúng uy lực của nó.
Một quyền, quyền ảnh trăm trượng gần như không phân cao thấp với quyền ảnh mà Từ Nham ngưng tụ.
Quyền phong của hai người gào thét, trong nháy mắt đã đánh ra.
Hai quyền ảnh lập tức va chạm với nhau.
Ầm! Tiếng nổ kịch liệt bộc phát.
Khí tức làm người ta sợ hãi lan tràn.
Mà một giây sau, chỉ thấy được hai quyền ảnh va chạm, nhưng ngay sau đó một bóng người thụt lùi ầm ầm, sắc mặt trắng nhợt, phun ra máu tươi, cả người va vào mép Sinh Tử Đài rầm một tiếng.
"Phụt...", giờ phút này cả người Từ Nham chạm đất, nằm nhoài trên mặt đất, lại phun ra một búng máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Đau đớn lan tràn khắp người.
Lúc này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Một quyền đối với một quyền.
Tần Ninh bình yên vô sự.
Sắc mặt Từ Nham lại tái nhợt, ngã xuống đất không dậy nổi.
Ai mạnh ai yếu, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra.
"Ngươi...", "Ta thế nào?"
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Đại Thiên Tôn Quyền, xem ra một quyền ngươi lĩnh ngộ chênh lệch rất lớn với một quyền mà ta lĩnh ngộ nhỉ!"
"Ngươi...", cuối cùng Từ Nham không thể nói được một câu nào, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Tần Ninh thấy một màn này lại lạnh lùng nói: "Sinh Tử Đài không có thua thắng, chỉ có sống chết, giả chết cũng không được đâu!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh liền bước ra một bước.
Từ Nham trên mặt đất đột nhiên động.
Lực lượng pháp thân lực quanh quẩn khắp người.
Chỉ thấy lúc này Từ Nham đột nhiên đưa tay ra chỉ một cái.
"Đại Thần Tôn Chỉ!"
Một chỉ sắc bén trong nháy mắt đâm rách hư không, lao đến trước mắt Tần Ninh.
Thấy một màn này, Tần Ninh vẫn tỏ ra dửng dưng, bàn tay nắm chặt lại.
"Chém!"
Vừa hét lên một câu, bàn tay đã hóa thành đao, khí Chí Tôn ngưng tụ, trong nháy mắt chém xuống.
Uỳnh... Toàn bộ bàn tay của Từ Nham lập tức rời khỏi cánh tay, máu tươi chảy như suối.
Mà lúc này, Tần Ninh vẫn chưa dừng tay, một chỉ điểm ra, không ngờ cũng là Đại Thần Tôn Chỉ.
Phụt! Một tiếng vang lên.
Lồng ngực của Từ Nham bị ngón tay của Tần Ninh xuyên qua.
Cả người ngã xuống đất rầm một tiếng.
Trận chiến của hạng một ngoại môn hai giới đã kết thúc.
Cuối cùng Tần Ninh đã đánh bại Từ Nham rất dễ dàng.
Chênh lệch quá xa! Giữa hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Mọi người cũng không cho rằng Từ Nham yếu.
Tuy thời gian Từ Nham vào nội môn ngắn ngủi, nhưng ở trong liên minh đệ tử Tuyết Môn lại được gửi gắm kỳ vọng rất lớn, danh tiếng không nhỏ.
Nhưng dù vậy vẫn chết trong tay Tần Ninh.
Chỉ có thể nói hai người chênh lệch quá lớn.
Tần Ninh lợi hại hơn.
Giờ phút này, mọi người xung quanh Sinh Tử Đài đều vô cùng ngạc nhiên.
Một năm trước, Tần Ninh vào ngoại môn, liên tục giết bốn người, đã chứng minh được danh tiếng thực lực mạnh nhất ngoại môn của hắn.
Một năm sau.
Chẳng lẽ Tần Ninh còn muốn tung hoành nội môn sao?
Giờ phút này, xung quanh Sinh Tử Đài có rất nhiều người xem.
Tần Ninh bước ra một bước, khẽ mỉm cười nhìn bốn phía.
"Mọi người đừng vội rời đi".
Tần Ninh cười nói: "Tần Ninh ta vốn muốn yên ổn tu hành trong Thánh Đạo tông, nhưng luôn có người khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta".
"Lần lượt tới khiêu chiến ta trên Sinh Tử Đài, dùng mạng sống để đánh cược với ta!"
"Ở ngoại môn là như vậy, ở nội môn vẫn là như vậy".
"Cho nên...", Tần Ninh mở miệng nói: "Hôm nay ta sẽ trấn giữ trên Sinh Tử Đài này, đệ tử nội môn muốn giết ta thì cứ tùy tiện tới".
"Hay nói chính xác hơn là đệ tử nội môn trong Tuyết Môn muốn giết ta thì cứ tùy tiện tới".
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.
Người này thật sự muốn làm một lần nữa ở trong nội môn sao?
Thật sự không sợ chết!
"Đệ tử Tuyết Môn đều có thể lên đài, Tần Ninh ta sẽ tiếp tất cả!"
Lúc này giọng nói của Tần Ninh vang vọng hùng hồn, lời nói vô cùng kiên quyết.
Chẳng qua là một lúc lâu sau cũng không còn người nào xuất hiện.
Tần Ninh nhìn về phía Lý Vân Tiêu bên cạnh Sinh Tử Đài, nói: "Vân Tiêu, chuyện ta bảo ngươi làm đâu?"
"Ở chỗ này!"
Lý Vân Tiêu ném một quyển trục ra cho Tần Ninh.
Tần Ninh mở quyển trục ra.
"Tuyết Môn đúng là có không ít đệ tử nội môn!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Nghe thấy hắn nói vậy, mọi người lập tức hiểu ra.
Tần Ninh đây là... đã điều tra số đệ tử nội môn của Tuyết Môn, hắn đang định hoàn toàn khiêu chiến!
"Hạng thứ tư nội môn, Hứa Tuấn Thăng!"
"Hạng thứ mười ba nội môn, Ngô Hãn!"
Tần Ninh cười nói: "Hai vị này có ở đây không?
Dứt khoát trực tiếp khiêu chiến các ngươi, để những người khác đỡ phải tới làm phiền ta suốt ngày".
Điên rồi điên rồi.
Tần Ninh điên thật rồi.
Hạng thứ tư nội môn Hứa Tuấn Thăng xuất thân từ Đại Vũ Phong, là người rất nổi tiếng.
Trên thực tế, đệ tử nội môn cũng giống như đệ tử ngoại môn vậy, thực lực của những thiên tài nằm trong mười hạng đầu cũng không cách nhau quá lớn.
Ví dụ như hạng một ngoại môn Lâm Hiên có thể đánh bại hạng hai Lý Văn Phong, nhưng muốn giết Lý Văn Phong thì bản thân cũng sẽ mất gần nửa cái mạng.
Mà nội môn cũng như vậy.
Hạng bốn Hứa Tuấn Thăng có chênh lệch với ba hạng trước không?
Đương nhiên là có, nhưng cũng không thể khoa trương đến mức ba người kia muốn giết là có thể giết được.
Chương 2469: Ý cảnh tầng hai
Tần Ninh khiêu chiến Hứa Tuấn Thăng như thế, vậy phải có thực lực gì chứ?
Phải có thực lực vượt qua ba hạng đầu tiên mới được! Người này giống như đang muốn nói ông đây chính là hạng nhất nội môn, thấy kẻ nào đánh kẻ đó! Rất cuồng vọng.
Rất phách lối.
Nhưng nghĩ kỹ về phong cách hành động của Tần Ninh thì đúng thế thật, người này còn dám đối đầu với đạo tử, còn có cái gì hắn không dám nữa?
"Lên Sinh Tử Đài với ngươi cần gì Ngô sư huynh và Hứa sư huynh!"
Lúc này một tiếng quát bỗng nhiên vang lên.
Trong Sinh Tử Cốc, một bóng người đi đến.
Mục Chước! Mục Chước cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong.
Một năm trước, Mục Huyên khiêu chiến Tần Ninh, đã mở màn cho lời đồn thiên tài ở ngoại môn của Tần Ninh.
Lúc ấy Mục Chước hận không thể làm thịt hắn, cũng không kịp đợi một giây nào cả.
Nhưng nội môn không được phép phát động cuộc chiến sống còn ở Sinh Tử Đài với ngoại môn.
Đây là luật sắt của Thánh Đạo tông! Vốn tưởng rằng Tần Ninh cần ít nhất mấy chục mấy trăm năm mới đến cảnh giới Đại Thần Tôn.
Nhưng không nghĩ tới người này chỉ tốn một năm để đến Đại Thần Tôn, không, là nửa năm, nửa năm đã đến cảnh giới Đại Thần Tôn rồi.
Đơn giản là không thể tin được.
Nhưng Mục Chước cũng biết cơ hội báo thù của mình đã tới.
Tần Ninh Tiểu Thần Tôn sơ kỳ có thể giết được Tiểu Thần Tôn đỉnh phong.
Vậy Tần Ninh Đại Thần Tôn sơ kỳ có thể giết được Đại Thần Tôn đỉnh phong sao?
Hắn ta không tin! Tần Ninh không thể nào khoa trương đến mức đó.
Lúc này Mục Chước trực tiếp phi lên trên Sinh Tử Đài, vung tay lên ký giấy sinh tử.
"Tần Ninh, một năm trước ngươi giết chết em trai ta ở trên Sinh Tử Đài, một năm sau ngươi cần phải chết trên đó".
Nghe thấy thế, Tần Ninh chỉ nhìn Mục Chước.
Trong danh sách đệ tử nội môn của Tuyết Môn mà Lý Vân Tiêu thống kê có hắn ta.
Đại Thần Tôn đỉnh phong.
Hạng thứ bảy mươi trong bảng xếp hạng nội môn, một trong những thành viên nòng cốt của Tuyết Môn.
Nếu đã đến tận cửa, không cho hắn ta một trận thì hơi phí.
Giờ phút này Tần Ninh bước ra một bước, khí thế trong cơ thể bộc phát.
Ầm! Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Trong những tiếng nổ đó, sức mạnh cả người Tần Ninh cũng bùng nổ.
Mục Chước đã trực tiếp xông ra.
Cảnh giới Đại Thần Tôn mạnh ở nơi nào?
Thứ nhất, dĩ nhiên là khí Chí Tôn bùng nổ mạnh hơn.
Thứ hai chính là pháp thân.
Đến cảnh giới Đại Thần Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, đề cao linh tính của pháp thân, linh tính pháp thân tăng lên thì sức phản ứng và lực bộc phát của võ giả cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Bốn cảnh giới Đại Thần Tôn, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong có bốn mức độ pháp thân Ngưng Hồn.
Mỗi một bước tăng lên, cấp bậc pháp thân Ngưng Hồn tăng lên, pháp thân và thân xác kết hợp càng chặt chẽ, linh tính càng mạnh.
Mục Chước nhìn về phía Tần Ninh, cả người trực tiếp lao ra.
"Đại Thiên Tôn Quyền".
Hắn ta nắm chặt bàn tay, trong những tiếng ầm ầm, quyền phong gào thét, mà lúc này pháp thân giống như một thanh kiếm ngưng tụ ra, dung hợp vào bên trong quyền phong.
Chỉ một chiêu này đã khiến tất cả mọi người đều cảm giác được.
Mục Chước mạnh hơn Từ Nham đã chết đơn giản không chỉ gấp mười lần.
Những tiếng ầm ầm vang lên, trong nháy mắt quyền phong đã đi tới trước người Tần Ninh.
Mà lúc này, hắn lại nắm chặt bàn tay, đánh ra một quyền.
"Đại Thần Tôn Quyền".
Quyền phong mạnh mẽ cũng gào thét lao ra.
Ầm ầm... Trong nháy mắt, trên Sinh Tử Đài vuông vức rộng trăm trượng không ngừng phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Cả người Tần Ninh và Mục Chước bị bụi bặm bốc lên che mất.
Còn chưa đợi bụi bặm rơi xuống, hai người đã xông ra lần nữa.
Mục Chước trực tiếp vận dụng lực lượng pháp thân, phối hợp với uy lực của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, quyền, chưởng, chỉ, ấn, các loại chiêu thức nhiều vô số kể, từng chiêu đều tràn đầy sát khí đối mặt với Tần Ninh.
Chẳng qua là đối mặt với những đòn tấn công mạnh liệt của Mục Chước, Tần Ninh vẫn luôn điều động khí Chí Tôn trong cơ thể mình, vận chuyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển cứng rắn chống lại.
Dần dần, mọi người cũng đã phát hiện ra vấn đề.
Đòn tần công của Mục Chước rất cuồng bạo, rất hung tàn.
Nhưng Tần Ninh luôn có thể ngăn cản được.
Người này không hề dùng pháp thân! Không dùng pháp thân nhưng vẫn có thể đỡ được đòn tấn công của Mục Chước.
Điều này khiến người không thể tưởng tượng nổi.
"Đáng chết".
Sao Mục Chước lại không nhìn ra.
Nhưng độ dày khí Chí Tôn của Tần Ninh đúng là ở cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ.
Nhưng mỗi lần đều có thể chống cự được rất trôi chảy.
Đây chính là mức độ khống chế của yêu nghiệt sao! Nếu như nói hắn ta ở cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong, khí Chí Tôn trong cơ thể là một đại dương, vậy khí Chí Tôn trong cơ thể Tần Ninh chính là một con sông lớn.
Hai bên chênh lệch không chỉ gấp mười lần.
Nhưng Tần Ninh vẫn có thể điều khiển khí Chí Tôn của mình một cách hoàn hảo, thực lực phóng ra vô cùng khoa trương.
Người khác đánh một đấm, lực lượng đã tản mất ba phần rồi.
Nhưng Tần Ninh đánh ra một đấm, lực lượng lại khuếch trương tăng lên ba lần.
Cho nên sự phòng ngự của Tần Ninh đương nhiên rất mạnh.
"Đáng chết".
Giờ phút này, Mục Chước gầm nhẹ trong lòng.
Nếu cứ tiếp tục hao tổn như vậy nữa, tuy Tần Ninh không làm gì được hắn ta, nhưng hắn ta cũng không có cách nào giết chết hắn.
Ngược lại còn tăng thêm danh tiếng cho Tần Ninh.
"Đây chính là cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong của ngươi sao?"
Mà vào lúc này, Tần Ninh lại nhìn về phía Mục Chước, giễu cợt nói: "Đúng là vô dụng".
Câu nói này khiến Mục Chước lập tức nổi điên.
Mãi mà không tấn công được, vốn dĩ đã rất nóng nảy, bây giờ lại Tần Ninh mắng một câu như vậy, hắn ta khó mà nuốt trôi cơn tức này.
"Pháp Phá!"
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Trên người Mục Chước, ánh sáng của thanh kiếm pháp thân kia trong nháy mắt đã lan ra gấp mấy lần, đột nhiên lại xen kẽ vào bên trong thân thể, hòa làm một cùng thân thể.
Tu hành pháp thân vô cùng kì quặc.
Vận dụng pháp thân lại là hàng nghìn hàng vạn cách kì lạ hơn.
Đây cũng là sức hút của võ giả cửu cảnh Chí Tôn, có thể thiên biến vạn hóa.
Giờ phút này Mục Chước dung hợp pháp thân vào trong cơ thể mình, thực lực bùng nổ trong nháy mắt đã khuếch trương tăng gấp trăm lần.
Khí thế kinh khủng lan ra, sức mạnh làm cho người ta kinh hãi cũng bộc phát.
Hai tay nắm chặt như có hai kiếm xuất hiện ở giữa hai tay, kiếm mang lóe lên, ánh sáng bắn ra bốn phía khiến trong lòng người ta run rẩy.
Kiếm kia nửa thật nửa giả, trong phút chốc khiến người ta không nhìn ra.
"Thái Cực Song Nguyên Kiếm!"
Mục Chước quát khẽ một tiếng, ngay sau đó hai kiếm chém về phía Tần Ninh.
Có đệ tử nội môn thấy một màn này liền gật gù tấm tắc.
"Lợi hại lợi hại".
"Đây là ý cảnh chiêu thức cấp bậc cao hơn ẩn giấu bên trong Thánh Nguyên Thái Cực Quyển đúng không?"
"Đúng vậy, ta đã thấy có người sử dụng rồi, Thánh Nguyên Thái Cực Quyển là tuyệt học của Thánh Đạo tông chúng ta, đương nhiên không thể chỉ có ý cảnh quyền thuật, ý cảnh chưởng pháp đơn giản như vậy được...", "Không sai, Mục Chước có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh chiêu thức võ quyết tầng hai, không đơn giản".
"Hạng thứ bảy mươi nội môn dĩ nhiên là không đơn giản rồi".
Lúc này đám người bàn luận sôi nổi.
Đòn tấn công kinh khủng của Mục Chước đã đi tới trước người Tần Ninh.
"Hừ!"
Mà lúc này, Tần Ninh lại hừ lạnh một tiếng.
Trong cơ thể, khí Chí Tôn mênh mông mắt tụ tập trong nháy mắt.
Một giây sau, trong tay hắn cũng nắm một thanh kiếm.
Một thanh kiếm giống như lực lượng pháp thân, vừa như khí Chí Tôn ngưng tụ ra, xen vào giữa chân thực và hư ảo.
Người này lại cũng có thể lĩnh ngộ được ý cảnh chiêu thức tầng hai! Giờ phút này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Chương 2470: Ngươi không biết, thì để ta dạy cho ngươi
Ý cảnh võ đạo tầng hai, chiêu thức được thi triển ra tất nhiên là có uy lực cường đại không chỉ gấp mấy lần chiêu thức trong ý cảnh võ đạo tầng một.
Mục Chước là đệ tử lâu năm, hơn nữa còn là Đại Thần Tôn đỉnh phong, đang trùng kích vào cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Còn Tần Ninh chỉ là đệ tử mới tiến vào nội môn, Đại Thần Tôn sơ kỳ mà thôi.
Tại sao lại có thể! Trong thời gian một năm! Đạt tới Đại Thần Tôn sơ kỳ, còn tu hành Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, bây giờ đã lĩnh ngộ đến chiêu thức ý cảnh tầng hai của nó.
Lúc này, mọi người bàn luận xôn xao, Tần Ninh nói bản thân đã đạt tới Hoá Cảnh! Cái tên này, sẽ không phải là thực sự đạt tới cấp bậc Hoá Cảnh rồi chứ?
Mới chỉ một năm trôi qua mà thôi.
Không có khả năng nhanh như vậy được.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, ngoài việc phụ trợ cảnh giới võ đạo tăng lên, còn cô đọng ý cảnh võ đạo, theo ý cảnh, biến hoá ra các loại chiêu thức.
Đại Thần Tôn Quyền, Đại Thần Tôn Chưởng, Đại Thần Tôn Chỉ,v.v…, những thứ này mới chỉ là ý cảnh tầng một mà thôi.
Ý cảnh tầng hai có thể lĩnh ngộ được chiêu thức có uy lực cực kỳ mạnh, thế nhưng không phải thiên tài thì không thể nào làm được.
Mà nghe nói, mỗi một quyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển có tổng cộng ba tầng ý cảnh.
Chân chính lĩnh ngộ được ba tầng ý cảnh, hơn nữa còn biến hoá thành chiêu thức, vận dụng để giết địch, dường như đều là hiếm có như lông phượng, sừng rồng.
Ít nhất thì…đệ tử ngoại môn, tạm thời chưa từng nghe nói có ai làm được đến bước này.
Thế nhưng, nghe nói có lời đồn, mỗi một quyển Thánh Nguyên Thái Cực Quyển không chỉ có ba tầng ý cảnh.
Chẳng qua là ý cảnh tầng ba đã không người nào lĩnh ngộ ra, càng đừng nói đến cấp bậc cao hơn.
Lúc này, Tần Ninh cầm trường kiếm trong tay, tựa như khí Chí Tôn ngưng tụ, lại tựa như lực lượng pháp thân ngưng tụ.
Nháy mắt.
Mục Chước đã cầm kiếm lao tới.
Tần Ninh không né cũng chẳng tránh, thản nhiên nghênh đón.
Ầm! Âm thanh nứt vỡ trầm thấp vang lên.
Hai bóng người nháy mắt đã va chạm, tiếng gầm rú long trời lở đất, bùng nổ bộc phát.
Trong lúc kiếm cùng kiếm va chạm, dường như còn bí mật khiến cho khí tức và thân thể của hai người, va chạm vào nhau.
Giờ phút này, Mục Chước và Tần Ninh cầm kiếm chém về phía đối phương, bốn mắt nhìn nhau, Tần Ninh từ trong mắt Mục Chước nhìn thấy được sát khí gần như điên cuồng.
“Ý cảnh tầng hai, dung hợp khí Chí Tôn và lực lượng pháp thân, ngưng tụ ra chiêu thức, uy lực cực kỳ mạnh mẽ!”
Tần Ninh nhìn Mục Chước, mỉm cười nói: “Thế nhưng ý cảnh tầng ba, ngươi có biết không?”
Lời này vừa nói ra, Mục Chước lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Ý cảnh tầng ba, ẩn chứa lực hồn phách, pháp thân, khí Chí Tôn của võ giả, ba thứ dung hợp thành một thể, ngươi không biết thì để ta dạy cho ngươi, ngươi nhìn cho kỹ…”, Tần Ninh vừa dứt lời.
Ầm…Đột nhiên, kiếm trong tay hắn vốn dĩ đang có lực lượng tương đương với kiếm trong tay Mục Chước, thể nhưng tại giây phút này, lại nháy mắt bộc phát ra một luồng khí thế cường đại hơn lúc trước gấp trăm lần.
Ầm…Mục Chước chỉ cảm thấy hai tay đang cầm kiếm của mình như muốn vỡ nát.
Mà lúc này, Tần Ninh ở trước mặt lại bộc phát ra ngàn vạn tia sáng rực rỡ, cuối cùng, tia sáng rực rỡ kia mang theo kiếm khí gào thét, chớp mắt một cái, một thanh kiếm đã xuyên thủng lồng ngực hắn ta.
Kiếm khí mãnh liệt đâm vào, khiến cho thân thể hắn ta bị bay ra ngoài, trực tiếp đập vào vách tường trận pháp phía sau lưng.
Thân hình Mục Chước bị đóng đinh trên vách tường trận pháp, sắc mặt hắn ta trắng bệch, tay chân giãy giụa, nhưng sức lực ngày càng yếu dần.
“Đây là ý cảnh tầng hai!”
“Mạnh hay không mạnh?”
Tần Ninh nhìn thi thể của Mục Chước, chậm rãi nói.
Giờ phút này, bốn phía xung quanh, mọi người đều im lặng.
Thánh Nguyên Thái Cực Quyển.
Mỗi một quyển tương đương với mỗi một cảnh giới lớn, bao gồm ba tầng ý cảnh.
Lĩnh ngộ ra ý cảnh tầng một, đều phải là cấp bậc thiên tài.
Ý cảnh tầng hai…nếu muốn lĩnh ngộ, phải thực sự là yêu nghiệt mới làm được.
Mà ý cảnh tầng ba…dù sao thì hiện tại bên trong tông môn vẫn chưa từng xuất hiện.
Thế nhưng, thật ra thì bên trong nhóm đệ tử tinh anh, đã từng nghe nói đến có người lĩnh ngộ ra ý cảnh tầng ba.
Lúc này, trong tay Tần Ninh lại xuất hiện quyển trục.
“Ngô Hãn!”
“Hứa Tuấn Thăng!”
“Các ngươi cũng là đệ tử Tuyết Môn, quyền cao chức trọng bên trong môn, ta đã giẫm lên thể diện của Tuyết Môn các ngươi, vì sao các ngươi còn chưa xuất hiện?”
“Xem ra Tuyết Môn, cùng lắm chỉ là một đám phế vật mà thôi, dám đến giết Tần Ninh ta hai lần, hai người đã chết, như vậy mà đã lùi bước rồi?”
Lúc này, giọng điệu của Tần Ninh đầy kiêu ngạo, dáng vẻ ngay thẳng.
Lần đầu tiên, thời điểm còn ở ngoại môn, bốn vị đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn khiêu chiếu hắn, bị hắn giết chết.
Bây giờ là lần thứ hai, sau khi tiến vào nội môn, đệ tử Tuyết Môn lại tiếp tục đến.
Xem ra, giết một lần vẫn chưa thể khiến cho bọn họ sợ hãi.
Một khi đã như vậy, thì lại giết lần thứ hai.
Cùng lắm là khi trở thành Tiểu Đế Tôn, tiến vào hàng ngũ đệ tử tinh anh thì lại giết lần nữa.
Tuyết Môn không sợ, tất nhiên là hắn cũng không sợ.
Cho dù là hắn ngại phiền phức thì cũng trốn không được.
“Haha!”
Không có người đáp lại, Tần Ninh mỉm cười nói: “Nghe nói trong Thánh Đạo tông, liên minh của bảy đại đệ tử, thì thực lực của Tuyết Môn có thể xếp vào ba vị trí đầu, bây giờ xem ra, cùng lắm chỉ là một đám phế vật này nọ, xây dựng cái gọi là liên minh, ta thấy Tuyết Môn giải tán, cùng không có gì bất ngờ”.
Lời này không khác gì là trần trụi đánh vào mặt người khác! Trần trụi đánh vào mặt Tư Mã Tuyết Thiên!
“Cần gì phải như thế chứ?”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Mọi người đều tránh đường ra, chỉ thấy một bóng người đã xuất hiện ở cuối đám người.
Quần trắng, áo trắng, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ phóng khoáng xuất trần đến mức không nói nên lời.
Ngô Hãn! Xếp vị trí thứ mười ba trong nội môn.
Người phụ trách bên trong Tuyết Môn.
Cái tên này, xuất hiện rồi! Hai mươi vị thiên kiêu trong nội môn, đại biểu cho chiến lực cường đại của một thế hệ Thánh Đạo tông.
Ngô Hãn, chắc chắn là được xem như nhân vật sóng gió bên trong tông môn.
“Ngươi là ai?”
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông áo trắng, chậm rãi nói.
“Ngô Hãn!”
“Xếp vị trí thứ mười ba trong nội môn, Ngô Hãn!”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Ngươi hỏi ta cần gì phải thế?”
“Ta ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, đệ tử ngoại môn Mục Huyên, đệ tử nội môn Từ Nham, có phải là đệ tử Tuyết Môn hay không?
Hết lần này đến lần khác muốn giết chết ta, lấy lòng cái vị đạo tử kia của các ngươi, vậy thì cần gì phải như thế?”
Nghe được lời này, Ngô Hãn cũng từng bước bước tới, đi đến bên cạnh Sinh Tử Đài, nhìn thẳng vào Tần Ninh.
“Bởi vì, ngươi đắc tội với đạo tử”.
“Bởi vì, đạo tử là thần bên trong nhóm đệ tử Thánh Đạo tông chúng ta, ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, căn bản là không đủ tư cách, không đủ tư cách khiến cho đạo tử vì ngươi mà phiền lòng!”
“Nếu như đạo tử bởi vì ngươi mà phiền lòng, sinh ra tức giận, vậy thì ngươi đáng chết!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
Mẹ nó! Chân chó đến cực hạn! Đây là đem Tư Mã Tuyết Thiên trở thành thần nữ, trở thành thần tượng không thể nào xâm phạm.
Còn tưởng cái vị Ngô Hãn thoạt nhìn phong độ lịch lãm này là một người có đầu óc, nhưng không ngờ còn điên cuồng hơn so với Mục Chước và Từ Nham.
Đệ tử Tuyết Môn, chẳng lẽ đều điên cuồng theo đuổi Tư Mã Tuyết Thiên như thế này sao?
Điều này cũng quá là khủng khiếp, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Đệ tử nội môn, Ngô Hãn, chấp nhận khiêu chiến!”
Lúc này, Ngô Hãn ký giấy sinh tử, rồi từng bước đi lên Sinh Tử Đài, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, bình tĩnh nói: “Người giỏi thì vẫn có người giỏi hơn, ngươi cho rằng bản thân mình rất lợi hại, thế nhưng…người kiêu ngạo thường chết nhiều nhất!”
“Còn chưa tới lượt ngươi dạy ta!”
Tần Ninh không mặn không nhạt nói: “Ngươi, không, xứng”.
Đối với lời này của Tần Ninh, Ngô Hãn lần thứ hai lắc đầu, sau đó hắn ta từ từ đi đến, khí thế trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra bên ngoài.
Cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong!
Bình luận facebook