• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2476-2480

Chương 2476: Đúng là không biết xấu hổ

Tại Thánh Đạo tông.

Tông chủ phong.

Đại điện nghị sự.

Vẫn là đại điện nghị sự nguy nga và lộng lẫy ấy.

Nhưng giờ đây, trong đại điện nghị sự rộng rãi lúc này chỉ có mấy người đang đứng.

Đạo tông Vũ Mân! Đạo tông Giang Tự Như! Đạo tông Mục Hàng! Đạo tông Dịch Nhất Phong! Đạo tông Hoa Linh Lung! Đạo tông Âu Dương Chí Dũng! Đạo tông Thánh Phi Vũ! Đấy là bảy vị đạo tông và cũng là bảy vị cường giả vô địch Chí Cao Đế Tôn quyền thế nhất Thánh Đạo tông.

Bảy bóng người chia ra đứng hai bên.

Chính giữa là Tần Ninh và Tư Mã Tuyết Thiên đang đứng một trái một phải.

Trước đại điện là một chiếc ngai vàng phát ra ánh sáng đầy thánh khiết.

Bỗng nhiên, gió thổi đến một bóng người hiện ra trên ngai vàng.

Vẫn là tông chủ tao nhã, ôn tồn tỏa ra ánh sáng thánh khiết - Thánh Vô Khuyết! Với thực lực hiện tại, người này được xếp vào năm cường giả siêu cấp mạnh nhất Cửu Nguyên Vực, đứng đầu một tông nhưng giờ đây trông vẫn thật thản nhiên và điềm tĩnh.

"Hôm nay khá là lớn chuyện đấy... Đệ tử nội môn giết đồng môn trên Sinh Tử Đài, lại còn giết chết một đệ tử tinh anh nữa chứ".

"Rồi đạo tử mà ra tay với đệ tử nội môn, không màng thân phận mình là gì, lại còn... làm ngay trước mặt bao người!"

Giọng điệu Thánh Vô Khuyết dửng dưng, chậm rãi: "Các ngươi... có xem mình là đệ tử Thánh Đạo tông không?"

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn nam tử trên ngai vàng.

Tuổi tác đã ngoài ba mươi, vóc dáng cao ráo, khí chất như ẩn như hiện.

Trong lúc thất thần, hắn như nhìn thấy thiếu niên với khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con vào bốn vạn năm trước.

Khí chất vẫn thật đặc biệt, vẫn phong hoa tuyệt đại như thế.

Chớp mắt đã bốn vạn năm rồi.

Thánh Vô Khuyết đã trưởng thành!

"Tông chủ hỏi, sao không trả lời?"

Đạo tông Thánh Phi Vũ đứng bên cạnh mắng.

Nghe vậy, Tần Ninh tiến lên một bước, cười nói: "Thưa tông chủ, đệ tử bị oan!"

"Ngươi bị oan?"

Thánh Vô Khuyết nhìn về phía hắn, khẽ cười: "Oan chỗ nào?"

Tần Ninh lập tức đáp: "Một năm trước đệ tử đậu buổi sát hạch, vào Thánh Đạo tông một cách chính đáng".

"Đệ tử bộc lộ thiên phú của mình là vì mong muốn nhận được sự chú trọng của Thánh Đạo tông, thế nhưng đạo tử Tư Mã Tuyết Thiên oán hận đệ tử vì đệ tử không chịu vào Đại Vũ Phong, và oán hận đệ tử không... nể mặt cô ta!"

"Ngay ngày thứ hai đệ tử vào ngoại môn, đám người Mục Huyên, Lý Văn Phong của Tuyết Môn đã khiêu chiến đệ tử đấu một trận chiến sinh tử trên Sinh Tử Đài!"

"Đệ tử vốn muốn sống khiêm tốn nhưng bọn họ không cho!"

Nghe thấy những lời này, các vị đạo tông đều nhướng mày.

Ăn nói thế này, đúng là không biết xấu hổ! Trừ Thánh Phi Vũ ra thì đây là lần đầu các vị đạo tông tiếp xúc với Tần Ninh.

Tần Ninh không quan tâm, tiếp tục nói: "Đệ tử âm thầm tu luyện nửa năm, trở thành Đại Thần Tôn sơ kỳ, từ đó đến giờ luôn hành xử không phô trương".

"Khổ nỗi hôm nay đệ tử nội môn Từ Nham lại tới khiêu chiến đệ tử, đám Mục Chước cũng nhúng tay... Những người này đều là đệ tử của liên minh Tuyết Môn, nếu như không được Tư Mã Tuyết Thiên bày mưu đặt kế thì bọn chúng có dám không?"

Tần Ninh lại nói một tràng: "May thay đệ tử thiên phú vô song, tài hoa hơn người, uy vũ vô địch..."

"Nói điểm chính!"

Thánh Phi Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, ngắt lời.

Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta với vẻ bất mãn, bảo: "Nào ngờ ta thắng Hứa Tuấn Thăng, cuối cùng đệ tử tinh anh Hứa Mậu cũng ra tay, đạo tử Tư Mã Tuyết Thiên thấy thiên phú của đệ tử lợi hại quá nên vô cùng ghen tỵ, liên tục tìm cơ hội giết ta, ta biết phải làm sao đây? Đành đáp trả thôi!"

Khuôn mặt mỹ miều của Tư Mã Tuyết Thiên hơi nhợt nhạt.

Tên này đúng là không biết xấu hổ mà!

"Đành đáp trả?"

Thánh Vô Khuyết nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười: "Nếu như Mục Huyên, Từ Nham khiêu chiến ngươi khiến ngươi không thể không đánh trả thì mấy trận sau đó thì sao? Không phải ngươi rêu rao thách thức người Tuyết Môn giết mình à?"

Tần Ninh trả lời: "Đệ tử lười lắm, vì nghĩ sau này người Tuyết Môn sẽ liên tục khiêu chiến đệ tử mãi không chịu thôi nên đệ tử quyết định đặt dấu chấm hết cho chuyện này luôn".

Câu vừa dứt, các vị đạo tông đều cạn lời.

Ngươi lười lắm?

Ngươi thấy ai lười mà tăng tám tầng cảnh giới nhỏ trong vòng một năm chưa?

"Ít mồm mép lại cho".

Thánh Vô Khuyết phất tay, bảo: "Ta biết hết trò mèo của ngươi. Ngươi bị Mục Huyên và Từ Nham khiêu chiến thì chỉ đơn giản là thể hiện thiên phú siêu cường của bản thân! Nhưng sau này, ngươi cố ý dùng lời lẽ kích động bọn họ!"

Vừa nghe thấy câu này, Tần Ninh phản bác: "Tông chủ nói vậy là sai hoàn toàn rồi".

"Là thiên tài mà không thể giữ bình tĩnh trước lời lẽ thách thức, châm chọc của người khác thì làm sao tương lai có thể trở thành cường giả siêu cấp được?"

"Giống như tuy những gì đệ tử nói từ nãy đến giờ bất kính với các vị đạo tông nhưng các vị đạo tông, tông chủ chẳng so đo, đây chính là khoan dung!"

"Tư Mã Tuyết Thiên là đạo tử lại không hề khoan dung chút nào, cứ so đo với đệ tử ngoại môn như ta một cách nhỏ mọn, sau này mà trở thành trưởng lão thượng vị thậm chí đạo tông của Thánh Đạo tông thì còn ra gì nữa đây?"

"Cô ta thấy đệ tử nào thiên phú mạnh hơn mình thì sẽ giết sạch còn gì?"

"Đệ tử đề nghị tước đoạt thân phận đạo tử của Tư Mã Tuyết Thiên!"

Câu vừa dứt, bảy vị đạo tông đều lộ rõ vẻ ngỡ ngàng.

Đạo tông Vũ Mân quát: "Tần Ninh, ngươi xem Thánh Đạo tông là nơi nào đấy? Danh hiệu đạo tử được lập nên dưới sự đồng ý của tất cả cao tầng trong tông môn, há nói tước đoạt là tước đoạt được ngay?"

"À".

Tần Ninh trả lời: "Vậy thì bảo các trưởng lão bỏ phiếu lại để tước đoạt thân phận đệ tử của cô ta đi ạ".

"Được thôi!"

Đúng lúc đó, Thánh Vô Khuyết đứng dậy, vung tay lên và tuyên bố: "Vũ Mân, Mục Hàng, hai ngươi trấn an mọi người đi, chuyện này đến đây là kết thúc".

Vừa nghe thấy câu này, những người ở đây đều sửng sốt.

Tông chủ không truy cứu ư?

Đáng lẽ ra Tần Ninh và Tư Mã Tuyết Thiên đều có lỗi trong chuyện này.

Tần Ninh làm theo quy định là không sai nhưng có ý đồ khích tướng.

Tư Mã Tuyết Thiên thì vi phạm quy định của tông môn.

Dù sao chăng nữa cũng phải trừng phạt chứ!

Thánh Vô Khuyết nói: "Cuộc tranh tài trong vực sắp diễn ra, đợi qua rồi hẵng trừng phạt hai người này sau!"

"Tư Mã Tuyết Thiên, ngươi là một trong các đạo tử của Thánh Đạo tông ta, nếu như có thể lọt vào tốp ba cuộc tranh tài trong vực thì ta sẽ bỏ qua tội của ngươi".

"Tần Ninh, nay cảnh giới của ngươi đã là Đại Thần Tôn đỉnh phong, đủ để làm đệ tử nội môn rồi, vậy thì trong cuộc tranh tài trong vực lần này, nếu như ngươi không giành được Vực Tử tại cuộc so tài giữa các võ giả Đại Thần Tôn đỉnh phong thì khi trở lại Thánh Đạo tông, ta nhất định sẽ trừng trị ngươi!"

"Ta...", Thánh Phi Vũ thấy Tần Ninh muốn lên tiếng bèn nói: "Đệ tử được tông chủ yêu mến, bọn ta nhất định sẽ noi theo".

Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, không nói gì.

Đúng là không dễ gì trừng phạt một vị đạo tử.

Thánh Vô Khuyết đã nói vậy thì thôi, không trêu tên nhóc này nữa!

"Tư Mã Tuyết Thiên!"

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Tư Mã Tuyết Thiên, thờ ơ nói: "Cố lên nhé, trong cuộc tranh tài trong vực liệu mà cẩn thận đi, ngộ nhỡ lúc sau ta tiến vào cảnh giới Tiểu Đế Tôn, biết đâu ta cũng tham gia cuộc tranh tài Vực Tử cuối cùng đấy, lúc đó ta sẽ đánh cho ngươi không vào tốp ba nổi!"

Tư Mã Tuyết Thiên nghe vậy thì khuôn mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng.

"Đi!"

Đạo tông Vũ Mân bên cạnh hừ lạnh.

Mấy vị đạo tông cũng giữ im lặng.

Tông chủ đã đích thân ra mặt và quyết định, họ không còn gì để nói nữa.

Dù sao thì một vị đạo tử hay một đệ tử nội môn thiên phú yêu nghiệt cũng không thể giết sạch bọn họ được.

Tần Ninh đang chuẩn bị rời khỏi đây theo Thánh Phi Vũ.

"Các ngươi chờ chút!"

Giọng nói của Thánh Vô Khuyết bỗng cất lên.
Chương 2477: Ta không biết

Lúc này, bước chân của Tần Ninh và Thánh Phi Vũ ngừng lại.

“Tông chủ còn có việc gì sao?”

Tần Ninh nhìn về phía Thánh Vô Khuyết.

Đợi cho đến khi mấy vị đạo tông hoàn toàn rời đi, thân hình của Thánh Vô Khuyết đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh.

“Tại sao tông chủ lại nhìn đệ tử như thế?”

Tần Ninh chắp tay cười nói.

“Nói đi, ngươi làm sao có thể khống chế Thánh Vũ Tổ Ấn!”

Thánh Vô Khuyết chắp tay sau lưng nhìn Tần Ninh, thản nhiên nói.

Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Là một vị tiền bối dạy cho ta!”

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh rõ ràng nhìn thấy lông mày Thánh Vô Khuyết khẽ giật giật.

“Vị tiền bối nào?”

Thánh Vô Khuyết lại nói.

Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt, lấy tay làm bút, dùng khí Chí Tôn làm mực, phác hoạ ra một thân hình.

Ngay khi Thánh Vô Khuyết nhìn thấy bóng hình kia, hai tay chắp sau lưng của hắn ta khẽ run lên, suýt chút nữa đã không duy trì được sự bình tĩnh.

Chuyện này cũng khó trách.

Người Tần Ninh vẽ, chính là dung mạo của bản thân hắn ở kiếp thứ năm.

Cửu Nguyên Đan Đế! Năm đó, Tần Ninh nổi lên từ Cửu Nguyên Vực, sau đó đi đến Thương Thiên Nguyên, rồi cả Cửu Thiên của Trung Tam Thiên.

Thánh Đạo tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt, hắn đều có chút quan hệ.

Năm đó, Thánh Vô Khuyết chỉ là một đệ tử nhà họ Thánh trong Thánh Đạo tông, thiên phú không lộ ra rõ ràng, khi ấy, là Tần Ninh nhìn trúng thiên phú của hắn ta, dạy dỗ hắn ta tu hành, khai thác thiên phú của hắn ta.

Cửu Nguyên Đan Đế năm ấy có công ơn dẫn dắt đối với Thánh Vô Khuyết! Thế nhưng giờ phút này, Tần Ninh vẫn chưa định để lộ ra thân phận của mình.

Đã hơn bốn vạn năm trôi qua! Con người, đều sẽ thay đổi.

Trước khi điều tra ra kẻ nào có liên quan đến Ma tộc bên trong Thánh Đạo tông, hắn sẽ không công khai thân phận của mình.

Lúc này, ánh mắt Thánh Vô Khuyết sáng rực lên, hắn ta nhìn chằm chằm vào Tần Ninh, nói: “Vị tiền bối kia, hiện giờ đang ở đâu?”

Nghe xong, Tần Ninh trả lời: “Ta không biết”.

“Ta chỉ ngẫu nhiên gặp được vị tiền bối kia, tiền bối thấy thiên phú của ta không tầm thường, cho nên đã dạy cho ta rất nhiều thứ, thế nhưng sau này, tiền bối lại biến mất không chút tăm hơi!”

“Có điều, tiền bối có nói cho ta biết, nếu như gia nhập Thánh Đạo tông, vào thời khắc mấu chốt, có thể nói ra quan hệ của ta với tiền bối, điều này sẽ giúp ích cho ta”.

Suy đi nghĩ lại những lời Tần Ninh nói, Thánh Vô Khuyết dần dần trở nên ngây ngốc.

“Tông chủ, còn có chuyện gì khác không?”

Tần Ninh mở miệng nói: “Hôm nay đánh một trận, ta mệt muốn chết rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi!”

“Đi đi!”

Thánh Vô Khuyết khoát tay nói: “Nếu như có thể đột phá đến cảnh giới Tiểu Đế Tôn, ta sẽ lập tức phong ngươi làm đệ tử tinh anh, đại diện cho Thánh Đạo tông, thi đấu ở cuộc tranh tài trong vực”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức!”

Nói xong, Thánh Vô Khuyết phất phất tay.

Thánh Phi Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của anh họ thì cũng không hỏi nhiều, xoay người rời đi.

Bên ngoài đại diện.

Đạo tông Vũ Mân, người đã rời đi trước đó, dẫn theo Tư Mã Tuyết Thiên đi khỏi tông chủ phong.

“Đạo tông!”

Lúc này, Tư Mã Tuyết Thiên mang sắc mặt khó coi nói: “Cái tên Tần Ninh kia…”

“Được rồi”.

Vũ Mân ngắt lời, nói: “Cuộc tranh tài trong vực sắp tới, ngươi và Hô Diên Bân đều là đạo tử đi ra từ Đại Vũ Phong chúng ta, chuẩn bị thật tốt cho cuộc tranh tài trong vực đi, chuyện của Tần Ninh, tạm thời bỏ qua”.

Đáy mắt Tư Mã Tuyết Thiên mang theo vẻ ảm đạm.

Vũ Mân cũng không nhiều lời, chỉ hoá thành một vệt sáng rồi biến mất không thấy đâu.

Mà không lâu sau, Vũ Mân trở về phong của mình, từ xa đã nhìn thấy một bóng người đang đứng đó.

Âu Dương Chí Dũng! Lúc này, Âu Dương Chí Dũng đang đứng ở bên vách núi, nhìn thấy Vũ Mân xuất hiện thì gật gật đầu.

“Chuyện ngày hôm nay, ngươi cũng đã thấy rồi đấy”.

Vũ Mân phiền muộn nói: “Rõ ràng là tông chủ bao che cho Tần Ninh, cái tên Tần Ninh này, rốt cuộc có phải là…”

“Ta cũng không biết!”

Âu Dương Chí Dũng khẽ nói: “Thế nhưng, sự việc đã đến nước này rồi, ngươi và ta đều đã không còn đường rút lui, cuộc tranh tài trong vực lần này, có thể sẽ là tai hoạ của Cửu Nguyên Vực!”

“Ta đã liên hệ tốt với vị kia của Cửu Nguyên đan tông rồi, tình huống cụ thể thế nào, đến lúc đó rồi lại nói sau”.

“Ừm…”, Vũ Mân chậm rãi nói: “Hy vọng… mọi chuyện không phải như chúng ta suy nghĩ…”

“Chỉ mong là như vậy!”

Hai vị đạo tông đều thổn thức cảm thán.

Ở một bên khác.

Thánh Phi Vũ và Tần Ninh cùng nhau rời khỏi tông chủ phong.

Thánh Phi Vũ nhìn về phía Tần Ninh, sau đó nói: “Xem như là ta đã biết, vì sao ngươi lại yêu nghiệt như thế, Cửu Nguyên Đan Đế đại nhân, vậy mà lại từng dạy dỗ ngươi!”

Tần Ninh cũng nói: “Cửu Nguyên Đan Đế đại nhân, là ai?”

“Chính là cái người mà ngươi vừa mới vẽ ra kia, đó chính là Cửu Nguyên Đan Đế tiếng tăm lừng lẫy khắp Trung Tam Thiên, là nhân vật tuyệt thế sáng tác ra cuốn sách thần kỳ Cửu Nguyên Đan Điển!”

Lúc này, Tần Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói: “Là hắn!”

“Ừm…”, Thánh Phi Vũ nhìn thoáng qua tông chủ phong, rồi nói: “Thực tế, năm đó, tông chủ cũng đã từng được Cửu Nguyên Đan Đế đại nhân ưu ái, dạy cho đạo tu hành, cũng chính là nhờ quãng thời gian dạy dỗ đó mà tông chủ một bước lên mây, thiên phú và thực lực vượt xa ta và huynh trưởng Thánh Dật Phi, bởi vậy, cha ta mới đem vị trí tông chủ truyền lại cho huynh ấy!”

Tần Ninh nhìn thoáng qua, Thánh Phi Vũ và Thánh Dật Phi.

Thời điểm bốn vạn năm trước, hắn là Cửu Nguyên Đan Đế.

Khi đó, Thánh Vân Thiên, cũng chính là phụ thân của Thánh Dật Phi và Thánh Phi Vũ, đảm nhiệm vị trí tông chủ Thánh Đạo tông, đồng thời cũng là đạo tông của Thánh Thiên Phong, một người kiêm hai chức vị.

Thật ra, nhà họ Thánh có hai nhánh.

Một nhánh là Thánh Vân Thiên, phụ thân của Thánh Dật Phi và Thánh Phi Vũ.

Một nhánh khác là Thánh Vân Không, phụ thân của Thánh Vô Khuyết.

Trên thực tế, khi ấy, Thánh Vân Thiên là tông chủ, phong chủ của Thánh Thiên Phong là phụ thân của Thánh Vô Khuyết, Thánh Vân Không.

Thế nhưng, Thánh Vân Không mắc kẹt ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, nhưng lại theo đuổi Cực Cảnh, kết quả là khi đột phá, tẩu hoả nhập ma mà chết.

Vậy nên mới có tình huống Thánh Vân Thiên đảm nhiệm cả hai chức vị.

Cũng chính là vào lúc đó, Tần Ninh gặp được Thánh Vô Khuyết, phụ thân của hắn ta qua đời, nghe nói là thời điểm tẩu hoả nhập ma đã giết không ít người của Thánh Đạo tông.

Bởi vậy, lúc ấy, Thánh Vô Khuyết vô cùng chán nản.

Tần Ninh không đành lòng để thiên phú của hắn ta bị phủ bụi, cho nên đã dạy dỗ hắn ta một đoạn thời gian.

Về phần Thánh Dật Phi và Thánh Phi Vũ, có khả năng là lúc ấy hắn đã gặp qua, chẳng qua… có thể là không có ấn tượng gì, cho nên đã quên đi.

Thánh Phi Vũ nói tiếp: “Thật ra khi ấy, ta, đại ca, cùng với tông chủ có quan hệ vô cùng tốt, thời điểm đó tông chủ được Cửu Nguyên Đan Đế quan tâm, hai huynh đệ chúng ta cũng được không ít lợi ích”.

Tần Ninh sửng sốt.

Thật sự là có?

Thế nhưng, hắn thực sự không nhớ rõ bản thân có quan hệ gì với Thánh Dật Phi và Thánh Phi Vũ.

Thánh Phi Vũ tiện đà nói: “Chỉ là những năm gần đây, đại ca đảm nhiệm chức vị phong chủ Thánh Thiên Phong, là một trong các đạo tông, mỗi ngày đều bận rộn, huynh trưởng Vô Khuyết cũng bận rộn bế quan, đánh sâu vào Cực Cảnh, cho nên không có nhiều thời gian ở cạnh nhau”.

Nói đến đây, Thánh Phi Vũ không nhịn được mà lộ ra vẻ cảm thán.

Tần Ninh nhìn Thánh Phi Vũ, nói: “Chuyện Ma tộc, có chút manh mối nào chưa?”

“Ừm…”, Thánh Phi Vũ liếc nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng nói: “Ta đã điều tra ra một số tin tức, loại Ma tộc được gọi là Ma tộc Ám Nguyệt này, người trong tộc bọn chúng đã xâm nhập vào Thánh Đạo tông của chúng ta không ít, sau khi điều tra, số lượng ở Đại Vũ Phong và Bách Luyện Phong là nhiều hơn cả…”, Đại Vũ Phong, phong chủ Vũ Mân.

Bách Luyện Phong, phong chủ Âu Dương Chí Dũng.

Kết hợp với cái chết của Thánh Dật Phi, cùng với chuyện Tư Mã Tuyết Thiên nhìn mình không vừa mắt, Tần Ninh lập tức nói: “Hai người Vũ Mân và Âu Dương Chí Dũng kia thì thế nào?”
Chương 2478: Không thể loại trừ khả năng này

Nghe được câu hỏi này, Thánh Phi Vũ nói: “Hai người bọn họ có cảnh giới cao hơn ta, thực lực lại mạnh hơn ta, sao ta có thể điều tra được bọn họ?”

“Thế nhưng, có lẽ, thật sự là Âu Dương Chí Dũng liên hợp với Ma tộc, giết huynh trưởng của ta, tông chủ cũng sẽ điều tra việc này!”

“Hơn nữa, trong Cửu Nguyên Vực, cả bốn thế lực Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương và Đà La cung đều có người của Ma tộc”.

“Không điều tra thì không biết, một khi điều tra ra quả thực là giật mình”.

“Vốn tưởng rằng lúc trước Ma tộc xuất hiện, đã bị đánh cho sợ hãi, lại không nghĩ rằng bọn chúng chỉ ẩn nấp xuống dưới, ngấm ngầm xâm nhập vào bên trong các thế lực của Nhân tộc, không ngờ đã đến mức độ như thế này rồi!”

Nghe vậy, Tần Ninh cũng im lặng không nói gì.

“Vũ Mân và Âu Dương Chí Dũng có hiềm nghi lớn nhất”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Thế nhưng các ngươi lại không có tin tức chính xác”.

“Một khi đã như vậy thì cứ chờ đến cuộc tranh tài trong vực lần này đi!”

“Tin tức mà Đà La cung muốn tuyên bố, có lẽ cũng có liên quan đến kế hoạch của Ma tộc, lấy Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển làm mồi nhử, dẫn dụ võ giả khắp Cửu Nguyên Vực đến đó, tiến vào trong bẫy rập của bọn chúng, sau đó dùng một lưới bắt hết, tiếp đó bọn chúng sẽ khống chế Cửu Nguyên Vực, biến nó trở thành căn cơ cho bọn chúng ở Thượng Nguyên Thiên”.

Thánh Phi Vũ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tần Ninh.

Vì sao mỗi lần nói chuyện với Tần Ninh, trò chuyện một hồi, Thánh Phi Vũ lại cảm thấy hắn ta mới là vãn bối chứ!

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Tần Ninh tò mò nói.

“Tại sao ngươi biết?”

“Suy đoán!”

Tần Ninh trực tiếp nói: “Ta từ đại lục Vạn Thiên, đến Hạ Tam Thiên, rồi lại một đường đến đây, trở thành võ giả Chí Tôn, đã từng gặp qua rất nhiều Ma tộc”.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Thánh Phi Vũ lập tức trở nên nghiêm túc, cẩn thận.

“Ma tộc, không chỉ xuất hiện ở Trung Tam Thiên?”

“Ừm…”, Thánh Phi Vũ nhíu mày.

Trên thực tế những năm gần đây, quả thực là Ma tộc thường xuyên xuất hiện.

Thế nhưng mỗi lần xuất hiện đều bị thế lực ở các Đại Thiên tiêu diệt.

Dần dần, võ giả Nhân tộc không chút sợ hãi đối với Ma tộc.

Có điều, trước mắt xem ra, tình hình không phải là như thế.

Không biết Thượng Nguyên Thiên cùng với những Thiên khác có giống như thế này hay không!

“Ma tộc đến từ đâu?”

Thánh Phi Vũ thở dài nói: “Trong Trung Tam Thiên, vạn tộc đông đúc như cây trong rừng, lấy Nhân tộc làm gốc, Ma tộc này không phải Yêu tộc, lại có vài phần tương tự Nhân tộc chúng ta, thế nhưng… bọn chúng từ đâu đến?”

Tần Ninh không nói gì.

Từ đâu mà đến?

Từ ngoại vực! Nói cho ngươi, ngươi cũng không hiểu được.

“Đạo tông đại nhân, ngươi cần phải chú ý đạo tông Vũ Mân và đạo tông Âu Dương Chí Dũng nhiều hơn nữa, về phần đệ tử, ta cần phải chuyên tâm tham gia cuộc tranh tài trong vực”.

Nói xong, Tần Ninh chắp tay rồi xoay người rời đi.

Lúc này, Thánh Phi Vũ mỉm cười bất đắc dĩ.

Tốt xấu gì hắn ta cũng là đạo tông, nhưng Tần Ninh nào có dáng vẻ khi đối đãi với đạo tông.

Thánh Đạo tông, sâu trong sơn cốc, bên trong cấm địa.

Chỉ có tông chủ mới có thể tiến vào nơi này.

Thân hình của Thánh Vô Khuyết lại xuất hiện ở đây, hắn ta tiến vào trong sơn cốc, một đường đi sâu vào bên trong hang động, hướng dần xuống lòng đất… Sau một hồi vòng tới vòng lui, thật lâu sau, Thánh Vô Khuyết mới dừng lại.

“Cửu Nguyên Đan Đế Linh Thiên Thần chưa chết, cũng chưa rời khỏi Trung Tam Thiên!”

Thánh Vô Khuyết trực tiếp mở miệng nói.

Phía trước là một vùng tối đen, giống như là vực sâu.

Một âm thanh già nua chậm rãi vang lên.

“Ồ?”

“Đệ tử Tần Ninh tiến vào Thánh Đạo tông, là do người đó dạy dỗ!”

Thánh Vô Khuyết lại nói: “Sự việc có thể có chút phiền phức, còn muốn tiếp tục không?”

“Không sao!”

Âm thanh già nua lần thứ hai vang lên: “Có hắn ở đây, có lẽ sẽ càng tốt!”

“Con hiểu rồi!”

Thánh Vô Khuyết trầm mặc một lát, sau đó nói: “Phụ thân…”

“Muốn nói cái gì, nói đi”.

“Không có gì, chỉ là hy vọng phụ thân chú ý giữ gìn sức khoẻ!”

“Ta biết rồi”.

Âm thanh già nua lại vang lên: “Lần này, liên hợp với Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung, một khi chuyện lớn thành công, ta sẽ không có vấn đề gì”.

“Hai người Âu Dương Chí Dũng và Vũ Mân này, cũng nên diệt trừ!”

“Phụ thân yên tâm, con đã sắp xếp ổn thoả”.

“Ừm…”, sau một hồi yên tĩnh, cuối cùng, Thánh Vô Khuyết cũng rời khỏi đây.

Sau khi Tần Ninh trở về ngọn núi của mình, đám người Lý Vân Tiêu lập tức chạy đến, hỏi đông hỏi tây.

Khi đã xác định được Tần Ninh không phải nhận bất kỳ hình phạt nào, mười mấy người rốt cuộc cũng an tâm.

Về phần Thời Thanh Trúc, nàng vẫn thoải mái thong dong, không chút lo lắng.

Nếu như Tần Ninh xuất hiện vấn đề lớn, cho dù nàng lo lắng cũng không có tác dụng gì.

Ban đêm.

Trên đỉnh cung điện.

Hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc ngồi sát bên nhau.

“Chàng làm sao vậy?”

Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, hiếu kỳ nói: “Hôm nay là lạ”.

Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của Thời Thanh Trúc, thản nhiên nói: “Ta cũng cảm thấy là lạ!”

“Hôm nay, Thánh Phi Vũ nói cho ta biết, Đại Vũ Phong của Vũ Mân và Bách Luyện Phong của Âu Dương Chí Dũng có dấu vết của đệ tử Ma tộc”.

“Mà theo tin tức có được tại nơi Thánh Dật Phi chết, quả thật là có liên quan đến Âu Dương Chí Dũng và Ma tộc”.

Thời Thanh Trúc lập tức nói: “Nói như thế, chẳng phải là Âu Dương Chí Dũng cấu kết với Ma tộc sao?”

“Ừm…”, Tần Ninh gật gật đầu.

Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Vậy chàng đang suy nghĩ cái gì?”

“Chỉ là cảm thấy kỳ lạ”.

Tần Ninh nói: “Những chứng cứ này dường như là bày ra ngay trước mắt ta, để cho ta biết được… điều này rất kỳ lạ”.

Hai mắt Thời Thanh Trúc sáng ngời, nàng lại nói: “Ý chàng là, đây là có người làm ra cho chàng xem, không phải là sự thật?”

“Không loại trừ khả năng này”.

Thời Thanh Trúc lập tức nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, uống một ngụm rượu đi!”

Tần Ninh tức giận liếc mắt nhìn Thời Thanh Trúc.

Mỗi lần hắn đều muốn ngăn cấm Thời Thanh Trúc uống rượu.

Thế nhưng khi tưởng tượng đến việc Thời Thanh Trúc chờ đợi hắn mấy vạn năm, trầm mê vào hương rượu để giải toả nỗi lòng buồn khổ của mình, cho dù là sống lại lần nữa, nàng vẫn hoài niệm hương rượu như trước, vậy nên, hắn không đành lòng buộc Thời Thanh Trúc bỏ rượu.

“Sẽ biết ngay lập tức thôi!”

Tần Ninh khẽ nói: “Đợi đến khi cuộc tranh tài trong vực bắt đầu, ngũ đại bá chủ tụ hội, là thần hay là quỷ, đều sẽ nhảy ra ngoài”.

“Không biết rốt cuộc là Trần Nhất Mặc xảy ra chuyện gì…”, Thời Thanh Trúc khẽ cười nói: “Quen là tốt rồi”.

“Hửm?”

“Đồ đệ của chàng không phải đều là cái dạng này sao?”

Thời Thanh Trúc cười quái dị nói: “Ta đã nghe Lý Huyền Đạo nói qua một chút, ngoại trừ hắn ta và Dương Thanh Vân xem như bình thường, còn Thạch Cảm Đương thì bị người ta bắt đi, Ôn Hiến Chi bị người ta vây bắt, Diệp Nam Hiên cũng bị người ta vây bắt, đều là chàng thúc ngựa đến cứu”.

“Đến bây giờ, chàng còn chưa quen sao?”

Nghe vậy, Tần Ninh cũng nói: “Tên nhóc Lý Huyền Đạo này, cả ngày nói chuyện linh tinh, làm kiếm tu, đáng lẽ nên tập trung vào kiếm nhất, còn hắn ta thì suốt ngày hóng hớt nhiều chuyện”.

Thời Thanh Trúc cười khanh khách nói: “Ngược lại ta cảm thấy như vậy rất tốt”.

“Tuy rằng mấy người bọn họ đều không đứng đắn, thế nhưng chàng chọn đồ đệ rất tốt, ít nhất… bọn họ đều kính trọng chàng như cha!”

“Trải qua mấy kiếp, con đường mà chàng đi qua, những người mà chàng gặp được, có một vài người vẫn biết ơn chàng như trước, vẫn khắc ghi trong lòng như trước, thế nhưng cũng có một vài người hận chàng, oán chàng, ít nhất là mấy người bọn họ… chưa bao giờ thay đổi…”, nghe được những lời này, Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thanh Trúc.

Đúng vậy.

Ít nhất thì những đệ tử của hắn dù tính cách có khác nhau, nhưng chưa từng phản bội mình! Thánh Đạo tông, lần thứ hai nổi lên sóng gió.

Tần Ninh đạt được thành tựu cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong, dùng thời gian một năm tăng lên tám tầng, làm chấn động mọi người.

Thế nhưng, tin tức này cũng không khiến mọi người sôi trào lâu lắm.

Bởi vì, cuộc tranh tài trong vực, sắp bắt đầu rồi!
Chương 2479: Điều này không tốt lắm đâu

Cửu Nguyên Vực! Một trong những đại vực của Thượng Nguyên Thiên.

Trung tâm của Cửu Nguyên Vực chính là đại lục Cửu Nguyên, gần như là chiếm cứ hơn một nửa địa vực của Cửu Nguyên Vực.

Mà ở đại lục Cửu Nguyên có ngũ đại bá chủ.

Thánh Đạo tông! Thánh địa Thanh Dương! Động thiên Huyền Nguyệt! Đà La cung! Cửu Nguyên đan tông! Ngũ đại bá chủ này, mỗi phương một vẻ riêng biệt.

Cửu Nguyên đan tông có thuật luyện đan vô cùng cường đại, hơn một nửa đan dược ở đại lục Cửu Nguyên có xuất xứ từ Cửu Nguyên đan tông.

Đà La cung, là tông môn luyện khí hàng đầu, có số lượng khí sư Chí Tôn nhiều nhất.

Ngoài ngũ đại bá chủ ra, còn có rất nhiều thế lực tông môn khác, cũng có Chí Cao Đế Tôn trấn giữ, chẳng qua là không khủng bố như ngũ đại bá chủ mà thôi.

Thế nhưng trong đại lục Cửu Nguyên cũng thuộc cấp bậc khá mạnh.

Đây không chỉ là sự kiện quan trọng của ngũ đại bá chủ, mà còn là việc quan trọng của cả Cửu Nguyên Vực.

Mỗi lần cuộc tranh tài trong vực diễn ra, đều là một hồi tranh đấu ác liệt thu hút sự chú ý của mọi người.

Ai có thể đoạt được danh xưng Vực Tử, đạt được vị trí đầu tiên, thì trong tương lai, không có gì nghi ngờ sẽ trở thành người dẫn đường của một thời đại! Ví dụ như Thánh Vô Khuyết! Năm đó, hắn ta là người đứng đầu cuộc tranh tài trong vực, hiện giờ là tông chủ Thánh Đạo tông, Chí Cao Đế Tôn đỉnh phong.

Cuộc tranh tài trong vực.

Cấp bậc Tiểu Đế Tôn đỉnh phong, thiên kiêu xuất sắc nhất trong ngũ đại bá chủ, tất nhiên sẽ là nòng cốt.

Tiếp theo đó chính là các đệ tử cảnh giới Tiểu Đế Tôn, trong năm thế lực bá chủ.

Sau đó lại là cảnh giới Đại Thần Tôn thi đấu.

Ba cấp bạc, thiên kiêu nổi danh ở từng cấp bậc, trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành nhân vật sáng chói trong Cửu Nguyên Vực.

Ba tháng sau.

Thánh Đạo tông, cuối cùng cũng bắt đầu huy động lực lượng.

Trong tông môn, đệ tử Đại Thần Tôn, đệ tử Tiểu Đế Tôn tụ tập lại cùng một chỗ.

Hôm nay, tất cả đệ tử Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn đều nhận được tin tức, đến tập trung ở võ trường trước Thánh Đạo tông.

Trong võ trường rộng lớn, liếc mắt một cái có thể thấy, ước chừng có gần vạn người đang tụ tập ở nơi đây.

Có đệ tử, cũng có trưởng lão.

Mà phía cuối võ trường, trên một đài cao, tông chủ Thánh Đạo tông, Thánh Vô Khuyết cùng với bảy vị đạo tông và hơn mười trưởng lão thượng vị đều đang đứng ở đây.

Cuộc tranh tài trong vực là chuyện quan trọng, các tông môn, tông chủ, trưởng lão đều sẽ đến, càng miễn bàn đến lần này, Đà La cung thả ra tin tức, nói rằng bọn họ đang nắm giữ tin tức của Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển, điều đó làm cho ai cũng động lòng.

Lúc này, Tần Ninh cũng đứng bên trong đám người.

Thời Thanh Trúc ở bên cạnh hắn, nàng vẫn chói mắt như trước, khiến cho người khác không khỏi chú ý.

Đúng lúc này, một âm thanh trang nghiêm vang lên.

Võ trường rộng lớn dần dần trở nên yên tĩnh lại.

Thánh Vô Khuyết đứng dậy, đi về phía trước rồi nhìn xuống mọi người bên dưới.

“Đệ tử nội môn!”

“Đệ tử tinh anh!”

“Là nòng cốt của Thánh Đạo tông chúng ta, các ngươi, là thiên kiêu ưu tú, xuất sắc nhất trong Cửu Nguyên Vực!”

Thánh Vô Khuyết thản nhiên nói: “Cuộc tranh tài trong vực lần này là cuộc chiến để các ngươi vì bản thân mình, vì tông môn tranh giành tôn nghiêm”.

“Lúc này, ta hy vọng tất cả mọi người có thể không còn điều gì tiếc nuối”.

Thánh Vô Khuyết nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng đã làm cho người ta cảm xúc dâng trào.

Trên thực tế, không cần vị tông chủ này nói cái gì, các đệ tử đều dốc hết sức mình, hy vọng có thể thể hiện bản thân trong cuộc tranh tài trong vực.

Thánh Vô Khuyết nói tiếp: “Cuộc tranh tài trong vực lần này, mục đích chủ yếu chính là tam đại cấm địa, ở nơi đó các ngươi sẽ trải qua gió tanh mưa máu, cũng sẽ có người chết, mỗi một lần cuộc tranh tài trong vực diễn ra đều sẽ có người chết”.

“Thế nhưng ta hy vọng, các ngươi có thể sống sót trở về, bộc lộ ra thiên phú của mình, bộc lộ ra uy phong của Thánh Đạo tông chúng ta”.

Lời nói vừa dứt, Thánh Vô Khuyết đã phất tay, thản nhiên nói: “Xuất phát!”

Trong khoảnh khắc, xung quanh võ trường, từng con phi cầm có thân hình to lớn, xinh đẹp uy vũ, không ngừng hạ xuống, ước chừng có mấy trăm loài phi cầm với nhiều màu sắc khác nhau, khiến cho kẻ khác hoa cả mắt.

Thánh Đạo tông đi đường, tất nhiên là vô cùng có khí thế.

Lúc này, Tần Ninh ở bên trong đám người, đi theo phần lớn đệ tử nội môn, bước lên lưng một con phi ưng.

“Tần sư đệ!”

Chỉ là, đúng lúc này, một âm thanh gọi Tần Ninh lại.

“Cảnh Hoành sư huynh!”

Cảnh Hoành xuất hiện, cười ha ha nói: “Ngươi theo bọn họ chen lấn làm cái gì?

Đi theo ta, sư tôn dặn dò, đặc biệt lựa chọn cho ngươi một con phi cầm cấp sáu, để ngươi tự mình cưỡi!”

“Ách… Điều này không tốt lắm đâu?”

“Đây có là gì?

Đi!”

Cảnh Hoành không nói lời nào, kéo luôn Tần Ninh đi.

Các đệ tử nội môn còn lại thấy một màn như vậy đều cảm thấy tức giận.

“Nương nó, có được đặc quyền, ông đây ghét nhất là loại người như thế!”

“Đừng ở chỗ này lải nhà lải nhải nữa, đó là Tần Ninh, là người lần trước giết chết một vị đệ tử tinh anh, nếu như ngươi có thể làm được việc này, ngươi cũng có thể có được đặc quyền!”

“Bốn tầng ý cảnh của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, đời này của ông đây có thể lĩnh ngộ được ba tầng ý cảnh thì cho dù có chết cũng không có gì nuối tiếc!”

“Ngươi cũng đừng khoác lác nữa, ngươi có thể lĩnh ngộ được một tầng, chết cũng không uổng phí!”

“Cút…”, không ít đệ tử nội môn lúc này vừa ghen tị, vừa hâm mộ.

Ngự thú sư thực sự là rất thưa thớt, bởi vậy, nguyên thú được bồi dưỡng chuyên môn cho việc đi đường của Thánh Đạo tông cũng có số lượng hạn chế.

Hầu hết tất cả các đệ tử nội môn, tổng cộng khoảng hơn trăm người đều cưỡi chung một con nguyên thú phi cầm.

Chỉ có nhóm đạo tử mới có thể một mình khống chế một con nguyên thú phi cầm.

Cho dù là các đệ tử đứng đầu cũng không có tư cách này.

Trong lúc không ít các đệ tử xung quanh đang oán giận, vài bóng người đã bước tới.

Cầm đầu là một người mặc quần áo luyện đan, người kia nhìn về hướng đệ tử nội môn, nói: “Tần Ninh đâu?

Có ai nhìn thấy Tần Ninh không?”

“Từ sư huynh!”

Lúc này, các đệ tử nội môn cung kính nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy Tần Ninh bị Cảnh Hoành của Ngự Thú Đường kéo đi rồi!”

“Nương nó!”

Từ Hữu Tài hùng hùng hổ hổ nói: “Tên khốn Cảnh Hoành, thật đúng là xem Tần Ninh trở thành đệ tử của Ngự Thú Đường bọn họ rồi?

Dám cướp người với ta?”

Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành chính là đồ đệ của trưởng lão Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng.

Hai người này đều là thiên tài nổi danh của Thánh Đạo tông.

Một vị đan sư, một vị ngự thú sư.

Cho dù là người đứng đầu các phong cũng đối xử với bọn họ ôn hoà, nhóm đạo tử cũng không dám bắt nạt hai vị này.

Dù sao thì sau lưng bọn họ cũng có chỗ dựa không đơn giản.

Nhất là Từ Hữu Tài.

Sau khi Vân Thanh Tuyền thăng cấp thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm, cái đuôi của Từ Hữu Tài đều vểnh lên trời.

“Không được, sư tôn để cho ta tới mời, không thể để cho hắn bị Cảnh Hoành dẫn đi được”.

Từ Thánh Đạo tông đến tam đại cấm địa cũng cần mười ngày nửa tháng, vừa đi vừa nghỉ.

Dọc đường đi, vẫn đủ để cho hắn ta hỏi Tần Ninh rất nhiều vấn đề.

Vân Thanh Tuyền thăng cấp cửu phẩm là nhờ phúc của Tần Ninh, Từ Hữu Tài biết rất rõ ràng.

Nếu như dính cùng một chỗ với Tần Ninh, lỡ như một ngày nào đó, một lời nói vô tình của Tần Ninh có thể khiến cho mình thông suốt.

Đến lúc đó sẽ thăng cấp từ đan sư Chí Tôn thất phẩm lên đan sự Chí Tôn bát phẩm, đó chẳng phải là có được lợi ích vô cùng lớn sao.

Lời nói vừa dứt, Từ Hữu Tài đã vội vàng dẫn người đi…

“Nương nó! Người so với người, tức chết người!”

Thấy một màn như vậy, không ít đệ tử đều hùng hùng hổ hổ đi lên phi cầm, chuẩn bị xuất phát…Bên này, Thánh Đạo tông đã chuẩn bị xuất phát, hơn vạn người đi ra, có thể nói là khí thế mênh mông cuồn cuộn.

Tông chủ, bảy vị đạo tông, các vị trưởng lão thượng vị, các vị trưởng lão nòng cốt, vân vân đều lên đường.

Dù sao thì ở cuộc tranh tài trong vực, các thế lực lớn gần như là dốc hết toàn bộ lực lượng, cũng sẽ không tồn tại chuyện bị người ta cướp hang ổ.

Mà ở một nơi khác, Cửu Nguyên đan tông ở phía tây bắc đại lục Cửu Nguyên, cũng đang tiến hành cổ vũ, động viên.
Chương 2480: Khắp nơi xuất phát

Cửu Nguyên đan tông.

Nằm ở phía tây bắc của đại lục Cửu Nguyên, bên trong núi lớn.

Cửu Nguyên đan tông là vùng đất thiêng hội tụ người tài, nơi đây tập trung nhiều đan sư nhất trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực.

Lúc này, trước tông môn.

Dich Hàn Ngọc thân là tông chủ, quần áo màu trắng tuyết, làm tôn lên dáng người thon dài tao nhã.

Vị này cũng là một nhân vật truyền kỳ trong Cửu Nguyên Vực.

Đồ tôn của Cửu Nguyên Đan Đế, đồ đệ của Trần Nhất Mặc.

Trên thực tế, năm đó khi Cửu Nguyên Đan Đế vẫn còn, Trần Nhất Mặc vẫn còn, Dịch Hàn Ngọc cũng không nổi danh.

Thế nhưng, theo sự biến mất lần lượt của Cửu Nguyên Đan Đế và Trần Nhất Mặc, vị truyền nhân của mạch này ở Cửu Nguyên Vực cũng một đường nổi danh.

Thực lực của ngũ đại bá chủ, Cửu Nguyên đan tông có tư cách và kinh nghiệm ít ỏi nhất, nhưng thực lực không phải là yếu nhất.

Dịch Hàn Ngọc thân là tông chủ, không nói đến thuật luyện đan vô địch, mà thực lực của hắn ta cũng được liệt vào vị trí năm cường giả Chí Cao Đế Tôn đứng đầu Cửu Nguyên Vực.

Cửu Nguyên đan tông, chú trọng đan sư, nhưng lực chiến đấu cũng không yếu.

Dưới sự bồi dưỡng của Dịch Hàn Ngọc, thiên chi kiêu tử trong Cửu Nguyên đan tông cũng tầng tầng lớp lớp.

Hơn nữa, vị đan thuật đại sư này lại vô cùng hiểu rõ, khi nào nên uống loại đan dược này để tăng lên tu vi mà không tạo thành thương tổn đối với bản thân võ giả.

Rất nhiều người đều không khỏi cảm thán, Dịch Hàn Ngọc quả thực là được Cửu Nguyên Đan Đế và Trần Nhất Mặc truyền dạy.

Có người thậm chí còn hoài nghi, Dịch Hàn Ngọc đã đạt tới Cực Cảnh của đan thuật! Chẳng qua cũng chỉ là hoài nghi, không có căn cứ xác minh.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, vị này chắc chắn đã được học Cửu Nguyên Đan Điển do Cửu Nguyên Đan Đế viết nên.

Về phần rốt cuộc học được bao nhiêu thì không ai biết.

Lúc này, Dịch Hàn Ngọc đứng trước cửa tông môn, nhìn về núi sông phía trước.

Bên cạnh là sáu người, cả nam lẫn nữ mặc đan bào đứng đó.

Cửu Nguyên đan tông, sáu vị đan sư Chí Tôn cửu phẩm.

Đại sư Cừu Dữ Nhân! Đại sư Thi Vũ Huyên! Đại sư Cố Vân Sinh! Đại sư Cảnh Ung.

Đại sư Lãnh Pha.

Đại sư Cận Phi Dương.

Sáu vị này chính là cánh tay đắc lực trong Cửu Nguyên đan tông, cũng là sáu vị đan sư Chí Tôn cửu phẩm do Dịch Hàn Ngọc bồi dưỡng ra, thuật luyện đan xếp trong mười vị trí đầu trong Cửu Nguyên Vực.

Mà phía sau sáu người là ba thanh niên, đang ngẩng cao đầu mà đứng.

Ba người này chính là ba vị đan tử uy danh hiển hách của Cửu Nguyên đan tông! Ba người họ cũng là đan sư do Dịch Hàn Ngọc tự mình dạy dỗ.

Trong ba người, Loan Vân Tuỳ chính là đệ tử nhỏ nhất mà Dịch Hàn Ngọc thu nhận, đan sư Chí Tôn thất phẩm đỉnh phong.

Trong Cửu Nguyên đan tông, Loan Vân Tuỳ là thiên kiêu cực kỳ xuất sắc, hơn nữa, thái độ làm người còn hoà nhã, cũng không bao giờ xích mích với người khác, chỉ chuyên chú vào đan thuật.

Còn hai vị đan tử khác, tuy rằng không phải là đệ tử của Dịch Hàn Ngọc, nhưng cũng do sáu đại trưởng lão dạy dỗ.

Cổ Thần! Thịnh Tử Nhàn! Hai người này là do hai vị trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên dạy dỗ, cũng chính là đệ tử cuối cùng của hai vị trưởng lão.

Nếu muốn trở thành đan tử của Cửu Nguyên đan tông, không chỉ cần có đan thuật cao siêu mà thực lực cũng không thể kém.

Bản thân Dịch Hàn Ngọc chính là một vị đan sư Chí Tôn vô cùng cường đại, thực lực nằm trong năm vị trí đầu của Cửu Nguyên Vực, vậy nên đối với đệ tử Cửu Nguyên đan tông, hắn ta cũng có yêu cầu nghiêm khắc.

Đan sư, không thể chỉ chuyên chú vào đan thuật, mà còn phải chú ý vào việc tu hành của mình hơn nữa! Khi nào có thể dựa vào đan dược để thăng cấp, khi nào không thể dựa vào đan dược để thăng cấp, đều phải nắm rõ.

“Sư tôn”.

Lúc này, bên cạnh Dịch Hàn Ngọc, một người thanh niên trông có vẻ ngoài hiền lành chắp tay nói: “Tất cả đã chuẩn bị ổn thoả, có thể xuất phát rồi!”

“Ừm, vậy thì xuất phát đi!”

Dịch Hàn Ngọc quần áo không nhiễm chút bụi bặm, thản nhiên nói.

“Sư tôn không nói vài câu để cổ vũ tinh thần sao?’

Từ Trọng Phi mở miệng nói.

Từ Trọng Phi chính là đại đệ tử của Dịch Hàn Ngọc, cũng là một trong những đan tử đời trước, thế nhưng hiện tại, hắn ta đã bước vào cảnh giới Đại Đế Tôn, rời khỏi danh hiệu đan tử.

“Cần sao?”

Dịch Hàn Ngọc thản nhiên nói.

Từ Trọng Phi mỉm cười nói: “Sư tôn, người xem, nhóm nữ đệ tử của Cửu Nguyên đan tông chúng ta, đang háo hức chờ đợi đó!”

Nghe được những lời này, Dịch Hàn Ngọc liếc mắt nhìn Từ Trọng Phi một cái, rồi cười mắng: “Như thế là không đứng đắn”.

“Con nào có không đứng đắn”.

Từ Trọng Phi nghiêm túc nói: “Hễ là nữ đệ tử tiến vào Cửu Nguyên đan tông chúng ta, có người nào mà không bị sư tôn người hấp dẫn, làm cho đầu óc choáng váng!”

Vẻ bề ngoài của Dịch Hàn Ngọc nhìn qua cũng không quá lớn tuổi, dáng vẻ không đến ba mươi tuổi, da thịt nhẵn nhụi, khuôn mặt thanh tú, thực lực cường đại, nhưng lại không có khí thế cao ngạo, trong Cửu Nguyên đan tông rất được lòng mọi người.

Không ít nữ đệ tử đều âm thầm xiêu lòng với vị tông chủ này.

Dịch Hàn Ngọc lại nói: “Được rồi, chuẩn bị xuất phát đi!”

“Lần này, Đà La cung trắng trợn công khai nói ra sự việc liên quan đến sư tôn, liên quan đến tin tức của Cửu Nguyên Đan Điển, ta thật sự muốn nhìn xem, cái tên Đà La Khôn này, rốt cuộc là đang tính toán cái gì”.

Dịch Hàn Ngọc dứt lời, đáy mắt hiện lên một cỗ sát khí, nhưng chỉ chợt loé rồi biến mất.

Giờ phút này, võ giả Cửu Nguyên đan tông, hơn vạn người mênh mông cuồn cuộn bắt đầu xuất phát… Cùng lúc đó.

Đại lục Cửu Nguyên, phía tây nam.

Động thiên Huyền Nguyệt! Động thiên Huyền Nguyệt nằm ở một dãy núi có tiên khí mịt mờ, từ xưa đến nay, động tiên vẫn luôn được xây dựng ở nơi người giỏi đất thiêng.

Lúc này, phía trước sơn môn khổng lồ của động thiên Huyền Nguyệt.

Từng dáng người đang đứng vững ở đó.

Huyền Nguyệt Thượng Nhân, quần xanh váy dài, vạt váy chấm đất, bộc lộ ra khí chất cao quý, thánh khiết.

Vẻ ngoài của nàng ta giống như một bông hoa hồng kiều diễm giữa một vườn hoa đua nở, vô cùng gây chú ý, nhưng khi nhìn kỹ lại không khiến cho người ta cảm thấy hấp dẫn cho lắm.

Mấy năm trước, có thể nói Huyền Nguyệt Thượng Nhân là người phụ nữ làm lòng người rung động nhất Cửu Nguyên Vực.

Thế nhưng đã nhiều năm trôi qua, sau khi đảm nhiệm vị trí người đứng đầu động thiên Huyền Nguyệt, danh tiếng kia cũng dần dần yếu đi không ít.

Thế nhưng, trong lòng võ giả cùng lứa, bọn họ vẫn xem vị Huyền Nguyệt Thượng Nhân này là nữ thần của lòng mình.

Huyền Nguyệt Thượng Nhân đứng phía trước mọi người ở sơn môn, hai tay gấp lại trước người, phóng ra khí thế uy nghi, im lặng không lên tiếng.

“Thượng Nhân, tất cả đã được sắp xếp ổn thoả!”

Một vị trưởng lão tiến lên nói.

“Ừm”.

Huyền Nguyệt Thượng Nhân gật gật đầu, sau đó nàng ta nhìn về phía mọi người, mở miệng nói: “Cuộc tranh tài trong vực đại biểu cho cái gì, ta cũng không nhiều lời nữa, các ngươi đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn, cảnh giới Tiểu Đế Tôn, chính là vì lần này”.

“Huyền Trung Nguyệt!”

“Lý Ý Nguyệt!”

“Nguyên Nguyệt Minh!”

“Trác Văn Nguyệt!”

“Bốn người các ngươi, được tôn sùng là tứ nguyệt tuyệt đại của động thiên Huyền Nguyệt chúng ta, cuộc tranh tài trong vực lần này, hy vọng vị trí đứng đầu sẽ là của động thiên Huyền Nguyệt chúng ta”.

Bốn thanh niên nam nữ phía trước Huyền Nguyệt Thượng Nhân đều khom người cúi đầu.

“Được rồi, xuất phát đi!”

Huyền Nguyệt Thượng Nhân thản nhiên mở miệng, sau đó vung tay lên, từng con tàu phi hành loé ra ánh sáng của mặt trăng, phá không bay ra… Mà lúc này, phía sau Huyền Nguyệt Thượng Nhân, ba ông lão có hơi thở cường đại, trang phục quý giá cũng tiến lên.

Ba người này, chính là ba vị thiên chủ uy danh hiển hách của động thiên Huyền Nguyệt! Huyền Vô Thương! Huyền Vô Âm! Huyền Minh Hoàng! Ba vị thiên chủ là trưởng lão động thiên Huyền Nguyệt gần với Huyền Nguyệt Thượng Nhân nhất.

Huyền Vô Thương một đầu tóc bạc, nhưng da thịt lại nhẵn nhụi, tuy rằng nói là ông lão, nhưng thật ra cũng không hợp lý lắm.

“Lần này, có bốn đứa nhỏ kia, hẳn là có hy vọng tiến vào ba vị trí đầu”.

Huyền Vô Thương cười ha ha nói: “Những năm gần đây, cuộc tranh tài trong vực lần lượt diễn ra, đệ tử của động thiên Huyền Nguyệt chúng ta chưa bao giờ giành được vị trí đầu, ngược lại khiến cho bọn họ khinh thường không ít”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom