• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2481-2485

Chương 2481: Phải khiêm tốn

“Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, bên phía Thánh Đạo tông và thánh địa Thanh Dương kia có mấy vị đạo tử và thánh tử, quả thật là khó đối phó”.

Huyền Vô Thương vừa dứt lời, thiên chủ Huyền Vô Âm đã lập tức cười nói: “Vô Thương huynh, câu trước của ngươi cổ vũ tinh thần cho nhóm đệ tử, tại sao câu sau lại trở nên không tự tin rồi?”

“Ha ha, cũng không phải là không tự tin”.

Huyền Vô Thương nói tiếp: “Chỉ là hy vọng bốn người bọn họ không có thái độ không coi ai ra gì, cuộc tranh tài trong vực đại biểu cho cuộc chiến đỉnh cao giữa các thiên kiêu trong Cửu Nguyên Vực chúng ta, nếu như không cẩn thận một chút thôi thì có thể sẽ thua cuộc!”

“Như thế…”, trưởng lão Huyền Minh Hoàng có vẻ ngoài cao lớn, lúc này cao giọng nói: “Bốn tên nhóc kia, nếu như cố gắng hết sức rồi mà vẫn thua thì không sao, nhưng nếu thua cuộc vì không coi ai ra gì, ông đây kiểu gì cũng phải lột xuống một tầng da của bọn họ”.

Huyền Nguyệt Thượng Nhân nghe được những lời này không nhịn được mỉm cười.

“Ba vị, lần này, tin tức mà Đà La cung nói ra, liên quan đến Trần Nhất Mặc, liên quan đến Cửu Nguyên Đan Điển, chỉ sợ vị kia ở Cửu Nguyên đan tông… nói không chừng sẽ nổi giận đùng đùng, sự việc không đơn giản như vậy, cuộc tranh tài trong vực mới là trọng tâm”.

Huyền Nguyệt Thượng Nhân thản nhiên nói: “Ba vị vẫn nên cẩn thận một chút”.

“Thượng Nhân yên tâm, tất nhiên là ta sẽ cẩn thận đề phòng”.

“Nếu như Đà La cung muốn bày hề gì đó, cũng phải nhìn xem chúng ta có đồng ý hay không”.

Huyền Nguyệt Thượng Nhân gật gật đầu.

…Ở phía nam đại lục Cửu Nguyên chính là vị trí của thánh địa Thanh Dương.

Hai bên sườn của thánh địa Thanh Dương chính là địa vực của động thiên Huyền Nguyệt và Đà La cung.

Lúc này, bên trong thánh địa Thanh Dương.

So với khung cảnh hợp lòng người của Thánh Đạo tông, sự yên tĩnh của Cửu Nguyên đan tông, sự mịt mờ lúc ẩn lúc hiện của động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương làm cho người ta cảm giác được sự uy nghiêm.

Trong núi non liên miên không dứt, kiến trúc của thánh địa Thanh Dương lớp này chồng lớp khác, càng đi sâu vào trong, càng hiện ra sự uy nghiêm, vững chãi.

Lúc này, trong thánh địa Thanh Dương, tại võ trường, rất nhiều đệ tử đã tụ tập ở đây.

Mà các vị phong chủ, cùng với nhóm thánh tử ngược lại vẫn chưa đến.

Thánh địa Thanh Dương, thánh chủ Thanh Dương Hoa, năm đó cũng là một võ giả thiên tài hàng đầu.

Ngoại trừ thánh chủ, bên trong thánh địa Thanh Dương tổng cộng có năm vị phong chủ, tương đương với bảy vị đạo tông của Thánh Đạo tông.

Vô Nhai Phong, phong chủ Vũ Văn Hoắc! Trường Sinh Phong, phong chủ Liêm Trường Sinh! Lạc Nguyên Phong, phong chủ Thi Ngọc! Tú Vân Phong, phong chủ Hề Bình Bình! Lãnh Vân Phong, phong chủ Lãnh Tử Duệ.

Năm đại phong, năm vị phong chủ, địa vị cao quý.

Giờ phút này, trên Lãnh Vân Phong.

Phong chủ Lãnh Tử Duệ mặc trang phục màu đen, nhìn về phía Lý Nhàn Ngư trước mặt.

“Ngươi đạt đến cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bảy muộn nhất, nhưng cũng là người tiến bộ nhanh nhất, trong khoảng thời gian này, thực lực của ngươi tăng lên, ta cũng thấy được rõ ràng”.

Lãnh Tử Duệ thản nhiên nói: “Cuộc tranh tài trong vực lần này, nói không chừng ngươi có thể giành được vị trí thứ nhất!”

“Nếu như trở thành người đứng đầu, có khả năng rất lớn trong tương lai sẽ trở thành thánh chủ của thánh địa Thanh Dương chúng ta”.

Nghe được lời này, Lý Nhàn Ngư cũng chắp tay nói: “Phong chủ, ta không muốn trở thành thánh chủ”.

“Vì sao?

Bởi vì vị sư tôn kia của ngươi sao?”

Lãnh Tử Duệ hừ một tiếng rồi nói: “Nếu như ngươi gặp ta sớm hơn mấy năm thì ngươi chính là đồ đệ tử ta, vị sư tôn kia của ngươi, có thể dạy ngươi cái gì?”

Nghe được lời này, Lý Nhàn Ngư cười khổ trong lòng.

Lời này nếu như bị sư tôn nghe được, sư tôn thực sự nổi lên tính so đo, tìm các người nói đạo lý, đoán chừng các người sẽ xấu hổ đến mức ngay cả tâm tư muốn chết cũng có.

Lãnh Tử Duệ thở dài nói: “Thật sự là tạo hoá trêu ngươi, hạt giống tốt như vậy mà lại bị sư tôn ngươi bắt gặp, cho dù hắn không dạy ngươi cái gì, ngươi cũng đã là thiên tài tuyệt thế”.

Lý Nhàn Ngư cũng nói: “Phong chủ, người khen nhầm rồi, sư huynh Thanh Vô Song, sư huynh Lý Tấn Hoa, sư huynh Vạn Tiên Hướng, sư tỷ Niếp Như Tuyết, bốn người bọn họ đều mạnh hơn so với ta”.

“Đánh rắm!”

Lãnh Tử Duệ hừ một tiếng rồi nói: “Bốn tên kia thua kém ngươi rất nhiều, cũng chỉ có ngươi mỗi ngày không so đo, tính toán điều gì, không có tâm tư tranh đấu, nếu không, bốn người bọn họ nên gọi ngươi một tiếng sư huynh mới đúng”.

Lý Nhàn Ngư bất đắc dĩ.

Sư tôn nói, phải khiêm tốn.

“Được rồi, tất cả mọi người đều đã đến tập trung rồi, ngươi cũng chuẩn bị đi đi, đi đến võ trường bên kia tập trung!”

Lãnh Tử Duệ lại nói: “Tên nhóc thối, Lãnh Vân Phong của ta nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có được một hạt giống tốt như ngươi, lần này, ngươi phải đánh thật tốt cho ta!”

“Vâng, phong chủ”.

Lý Nhàn Ngư rời khỏi ngọn núi của Lãnh Tử Duệ, một đường đi xuống núi, tiến về phía chân núi.

Chỉ thấy ở phía xa xa, Liễu Văn Truyền đã đứng ở chân núi chờ đợi.

Nhìn thấy Lý Nhàn Ngư xuất hiện, Liễu Văn Truyền vội vàng dẫn một người bên cạnh đến.

“Lý sư huynh!”

Liễu Văn Truyền khách khí nói.

Từ lần trước suýt chút nữa bị Tần Ninh làm thịt, hiện giờ, nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, có thể nói là hắn ta kính trọng giống như là gặp cha mình.

Mà bên người Liễu Văn Truyền chính là Tạ Phong Quân! Tạ Phong Quân chính là thiếu gia nhà họ Tạ, gia nhập thánh địa Thanh Dương.

Trước khi rời khỏi nhà họ Linh, Tần Ninh đã đạt thành hiệp nghị với nhà họ Tạ.

Nhà họ Tạ và nhà họ Linh có biên giới giáp nhau, giúp đỡ lẫn nhau, mà Tần Ninh sẽ chăm sóc cho con trai và con gái của ông ta.

Tạ Phong Linh ở Thánh Đạo tông, ban đầu cũng lạnh nhạt với Tần Ninh, cho nên Tần Ninh cũng lười để ý đến cô ta.

Thế nhưng Tạ Phong Quân ở trong thánh địa Thanh Dương, ngược lại Lý Nhàn Ngư lại đặt việc này ở trong lòng, để cho Liễu Văn Truyền trông nom chăm sóc Tạ Phong Quân.

Liễu Văn Truyền biết đó là ý của Tần Ninh, cho nên không dám sơ suất, có thể nói là mỗi ngày dẫn Tạ Phong Quân bên cạnh, dốc lòng bồi dưỡng.

Mà Tạ Phong Quân lại đem việc này kể hết lại với phụ thân Tạ Trung, vậy nên, Tạ Trung đối đãi với nhà họ Linh có thể nói là giúp được cái gì liền giúp cái ấy, trợ giúp nhà họ Linh đứng vững gót chân.

“Lần này, ngũ đại bá chủ, cuộc tranh tài trong vực, hẳn là đại lục Cửu Nguyên sẽ trở nên hỗn loạn, bên phía nhà họ Linh…”, Liễu Văn Truyền nghe vậy thì lập tức nói ngay: “Thánh tử yên tâm, bên phía nhà họ Linh ta cũng đã phái tâm phúc đến đó, âm thầm trợ giúp”.

“Thế nhưng hai vị đệ tử kia của sư tôn quả nhiên là rất cao siêu, hơn một năm nay, có thể nói là cánh tay đắc lực của nhà họ Linh, được xưng là Đao Kiếm Song Kiêu ở một vùng phía bắc!”

Lý Huyền Đạo! Diệp Nam Hiên! Khi sư tôn tiến vào Thánh Đạo tông cũng không dẫn theo hai người này, mà để bọn họ ở lại nhà họ Linh, cho hai vị sư huynh rèn luyện thực tế.

Thế nhưng, trước khi sư tôn rời đi, nhất định là đã đưa ra mệnh lệnh cho bọn họ.

Hai người không liều mạng mới là lạ! Sư tôn từng nói, đệ tử mà người nhìn trúng, mỗi một người đều được chọn lọc từ ngàn vạn người, đều là rồng phượng trong loài người.

Lý Nhàn Ngư bị chuyện này thôi thúc, cho nên đối với việc tu hành không dám trì hoãn chút nào.

Các sư huynh đều rất lợi hại! Chẳng qua, từ đại lục Vạn Thiên cho đến bây giờ, hắn ta ngẫu nhiên tới được Trung Tam Thiên, lần nữa gặp nhau, thực lực của hắn ta còn mạnh hơn so với các sư huynh, điều này thực sự đã làm cho Lý Nhàn Ngư có chút đắc ý trong lòng.

Thế nhưng nghĩ đến con đường tương lai vẫn còn rất dài, Lý Nhàn Ngư cũng buông bỏ đắc ý trong lòng, trong khoảng thời gian này, hắn ta vẫn không tăng lên cảnh giới, mà củng cố vững chắc thực lực của mình.

Có điều, sư tôn tiến vào Thánh Đạo tông, ngược lại uy danh vang thật xa.

Hắn ta vẫn còn nhớ rõ, sư tôn nói, phải khiêm tốn! Chẳng lẽ, đây là kết quả cho sự khiêm tốn của sư tôn?

Giết chết một loạt ngoại môn của Thánh Đạo tông.

Giết chết một loạt nội môn của Thánh Đạo tông.

Việc này, Lý Nhàn Ngư cũng biết.

Thế nhưng nghĩ lại cũng rất đúng.

Sư tôn hẳn là đã rất khiêm tốn rồi, nếu không, đoán chừng bây giờ đã trở thành đạo tử của Thánh Đạo tông rồi.

Không, là giết chết đạo tử của Thánh Đạo tông mới đúng!
Chương 2482: Cường giả mạnh nhất - Đà La Khôn

Dù gì đi nữa sư tôn cũng ưu tú thế mà.

Không tìm được người thứ hai trên thế gian này đâu.

Nghĩ đến đây, nét cười dần lộ rõ trong mắt Lý Nhàn Ngư.

Liễu Văn Truyền thấy tâm trạng hắn ta khá tốt bèn cười nói: "Lần này thể nào Lý sư huynh cũng đoạt giải quán quân cho xem, trông ngươi tự tin chưa kìa".

"Không!"

Nghe vậy, Lý Nhàn Ngư nói một cách nghiêm túc: "Có giành được giải quán quân hay không phải phụ thuộc vào sư tôn nữa".

"Sư tôn cho ta giành quán quân thì còn được, chứ nếu người không cho thì... nhiều nhất là lọt vào tốp ba thôi".

Câu này làm khóe miệng Liễu Văn Truyền giật giật.

Ai lại nói thế chứ! Nhưng hắn ta biết rất rõ thực lực của Lý Nhàn Ngư như nào.

Trong hơn một năm trở lại tông môn, Liễu Văn Truyền luôn lặng lẽ chăm chỉ tu luyện.

Trong thời gian đó, vì chơi thân với Lý Nhàn Ngư nên hai người thường xuyên tỉ thí với nhau.

Song, Lý Nhàn Ngư quá khủng khiếp.

Hắn ta chưa dùng tới pháp thân thì Liễu Văn Truyền còn đối đầu trực diện, so tài được một lát.

Nhưng một khi Lý Nhàn Ngư kích hoạt pháp thân là thành quái vật ngay! Hắn ta đã được chiêm nghiệm điều đó rồi.

Lý Nhàn Ngư chiến đấu mà có pháp thân thì một mình hắn ta đủ để chống chọi với bốn vị thánh tử Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết nữa là.

À không.

Không phải chống chọi mà là treo ngược lên đánh luôn mới đúng! Liễu Văn Truyền có suy nghĩ này không phải vì suy đoán lung tung.

Hắn ta là đệ tử đứng đầu thánh địa Thanh Dương.

Có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng bảy.

Là thiên chi kiêu tử xếp dưới thánh tử.

Các vị thánh tử như Niếp Như Tuyết, Vạn Tiên Hướng mà muốn đánh bại hắn ta cũng phải tốn kha khá thời gian và công sức.

Thế nhưng... Lý Nhàn Ngư chỉ vừa kích hoạt pháp thân thôi mà Liễu Văn Truyền đã phải quỳ xuống rồi! Quỳ ngay và luôn! Đúng là quái vật mà.

Hắn ta thật sự rất tò mò liệu pháp thân của Lý Nhàn Ngư có phải hoàn hảo vô đối không.

Pháp thân có con mắt đỏ với cửu ngọc câu ấy quả là... kinh khủng! Mà thiên kiêu như thế lại nghe lời sư tôn của mình là Tần Ninh răm rắp, đủ để thấy hắn... càng đáng gờm hơn nữa, ôi chết tiệt!

Tần Ninh đã áp đảo hắn ta từ hơn một năm trước rồi.

Nay hắn tới cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong thì chắc kết quả không cần bàn cãi nữa nhỉ?

Nghĩ đến Tần Ninh, Liễu Văn Truyền giật mình.

Cả đời hắn ta không muốn gặp lại tên quái vật đó lần nào nữa đâu.

"Chuẩn bị xuất phát thôi!"

Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Liễu Văn Truyền, cười nói: "Thời gian qua tập luyện với ta, thực lực của ngươi đã tăng lên đáng kể, nói không chừng lần này ngươi sẽ nổi bật đấy".

Hắn ta mỉm cười đáp lại: "Không dám không dám, Lý sư huynh ngươi mới là tâm điểm chú ý đó".

Ba người cùng nhau rời đi.

...Đại lục Cửu Nguyên.

Ở khu vực phía đông.

Đây là khu vực nằm dưới sự quản lý của Đà La cung.

Đà La cung được mệnh danh là một trong ngũ đại thế lực bá chủ, là bá chủ có bề dày lịch sử lâu đời nhất, bí ẩn nhất.

Lâu đời hơn cả thánh địa Thanh Dương và Thánh Đạo tông.

Hơn hết, trước đây Đà La cung không phải bá chủ sẵn mà là thế lực đứng dưới bá chủ, hàng chục vạn năm, triệu năm qua liên tục lớn mạnh, cho đến gần một vạn năm qua mới có bước tiến, trở thành thế lực mạnh nhất.

Trong ngũ đại bá chủ.

Hiện tại có thể nói Đà La cung chiếm hạng nhất trong lòng mọi người.

Đà La Khôn - cung chủ đương nhiệm của Đà La cung - được tôn sùng là cường giả mạnh nhất Cửu Nguyên Vực.

Với cảnh giới hùng hậu Chí Cao Đế Tôn! Kể cả tông chủ Thánh Đạo tông Thánh Vô Khuyết, thánh chủ thánh địa Thanh Dương Thanh Dương Hoa, Huyền Nguyệt Thượng Nhân của động thiên Huyền Nguyệt và tông chủ Cửu Nguyên đan tông Dịch Hàn Ngọc cũng thế, bốn người này đều là Chí Cao Đế Tôn thập phẩm.

Tuy nhiên, thực lực của vị Đà La Khôn này lại đứng đầu trong hàng ngũ siêu cường ấy.

Có người bảo rằng Dịch Hàn Ngọc có thể đã bước vào cấp bậc đan sư Cực Cánh.

Người thì đồn rằng Đà La Khôn đã vào hàng ngũ cường giả Cực Cảnh rồi! Dù sao thì thực hư ra sao không ai biết.

Nhưng tất cả đều biết vị cung chủ Đà La Khôn này mạnh mẽ nhường nào.

Đà La cung có tổng cộng năm cung chủ.

Đà La Khôn là đại cung chủ.

Và cũng là người đứng đầu Đà La cung.

Bốn người còn lại.

Dương Bồi Nguyên! Khuất Kỳ! Ông Xích! Bàng Lôi! Bốn vị này nằm trong tốp mười không chỉ ở Đà La cung mà còn trên khắp đại địa Cửu Nguyên Vực.

Nếu như nói Đà La Khôn đứng nhất trong năm người Đà La Khôn, Thanh Dương Hoa, Thánh Vô Khuyết, Dịch Hàn Ngọc, Huyền Nguyệt Thượng Nhân, bốn người còn lại ngang ngửa nhau.

Đây là năm cường giả siêu cấp mạnh nhất Cửu Nguyên Vực.

Thì bốn người Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích, Bàng Lôi đứng sau năm cường giả ấy.

Lúc này, trong Đà La cung.

Đà La cung rộng lớn này có sự khác biệt rất lớn so với bốn tông môn kia, đâu đâu cũng thấy những tòa cung điện màu đen ánh kim.

Đà La cung tọa lạc ở núi Kim Nguyên, đây là dãy núi ẩn chứa mỏ vàng.

Đối với người bình thường, vàng có thể là một tài sản khổng lồ nhưng không ai dám khai thác mỏ vàng ở đây cả.

Vì đây là địa bàn của Đà La cung! Núi Kim Nguyên trải dài trăm dặm, bao la biết mấy, chỉ thoáng nhìn đã thấy những cái cây với táng lá ánh kim sắc như mọc vàng.

Nhìn kỹ cũng thấy đất núi xen lẫn đá vàng.

Chính vì vậy mà Đà La cung hệt như tòa cung điện thánh khiết nằm giữa rừng vàng núi bạc! Hiện giờ, hàng vạn võ giả đang tập trung tại võ trường trước chủ điện của Đà La cung.

Trong đại điện.

Đà La Khôn với cơ thể cường tráng, khuôn mặt như tượng tạc, là một mỹ nam tử hàng thật giá thật, kết hợp với cơ bắp cuồn cuộn khiến người ta càng sợ sệt hơn.

Vị đại cung chủ Đà La cung được tôn vinh là đệ nhất cường giả của Cửu Nguyên Vực này cũng là kẻ cầm trịch có thực quyền của Đà La cung, luôn là sự tồn tại được người ta nể trọng.

Bốn bóng người bên dưới chia ra hai bên, đó là nhị cung chủ Dương Bồi Nguyên, tam cung chủ Khuất Kỳ, tứ cung chủ Ông Xích, ngũ cung chủ Bàng Lôi.

Bốn người có phong thái khác nhau nhưng đều mặc trang phục chứa ký hiệu màu vàng đậm của Đà La cung.

Sau bọn họ là năm người thanh niên đang đứng.

Đó là năm thiếu cung chủ của Đà La cung.

Danh hiệu thiếu cung chủ không phải chỉ con của Đà La Khôn mà là năm vị thiên kiêu cảnh giới Tiểu Đế Tôn xuất sắc nhất Đà La cung.

Mạc Thành Phong! Dương Hướng! Đà La Nam! Vạn Hạn! Quý Trường Phong! Trong Đà La cung, năm người này rất nổi tiếng, không ai có thể bì kịp bọn họ.

Trong đó Đà La Nam là con của cung chủ Đà La Khôn, địa vị càng cao quý hơn nữa.

Ngũ đại bá chủ.

Hai mươi bốn vị thiên chi kiêu tử xuất chúng nhất đều có cảnh giới Tiểu Đế Tôn thất phẩm, và đây cũng là hai mươi bốn kẻ thiện chiến nhận được nhiều sự quan tâm nhất tại cuộc tranh tài trong vực.

Nhiều khả năng danh hiệu thủ khoa sẽ thuộc về một trong hai mươi bốn người này! Đương nhiên ngoài hai mươi bốn đệ tử xuất sắc nhất ra, các thế lực lớn còn có đệ tử ưu tú.

Ví dụ như thánh địa Thanh Dương có đệ tử đứng đầu Liễu Văn Truyền với tu vi Tiểu Đế Tôn thất phẩm.

Đệ tử đứng đầu thuộc các đỉnh của Thánh Đạo tông cũng là Tiểu Đế Tôn thất phẩm.

Thất phẩm là cấp bậc cao nhất của Tiểu Đế Tôn rồi.

Nhưng những người này không hề lép vế so với thánh tử và đạo tử.

Trong cuộc tranh tài trong vực từ trước đến nay chưa lần nào xảy ra chuyện thủ khoa không phải thiên kiêu tài giỏi nhất của ngũ đại bá chủ.

Lúc này, Đà La Khôn nhìn về phía năm người, ra lệnh: "Năm tiểu tử thối các ngươi, thi đấu cho tốt vào, phải lấy giải quán quân về nghe chưa?"

"Ai là quán quân, ta sẽ truyền chức đại cung chủ cho người đó".

Đà La Khôn tuyên bố: "Đà La Nam là con ta, điều đó không sai nhưng nếu nó không bằng các ngươi thì bản tọa sẽ không truyền vị trí đại cung chủ cho nó đâu!"

"Cha à, sao người biết con không phải quán quân chứ?"

Đà La Nam cũng có vóc dáng cao to, tướng mạo tuấn tú phi phàm, trông rất giống Đà La Khôn.

"Tiểu tử thối, con hơn được Mạc Thành Phong và Dương Hướng đã rồi hẵng nói!"

Đà La Khôn cười mắng: "Được rồi, lần này chúng ta phải mang danh hiệu thủ khoa về cho Đà La cung chúng ta".
Chương 2483: Tam đại cấm địa

Ai nấy đều hứng khởi.

Đà La Khôn khoát tay cho năm thiếu cung chủ lui xuống.

Ông ta nhìn Dương Bồi Nguyên trong đại điện, hỏi: "Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Huynh trưởng cứ yên tâm".

Dương Bồi Nguyên cười đáp: "Vận chuyển trận nối liền núi Kim Nguyên với tam đại cấm địa đã được thiết lập hoàn tất, có thể đến bất cứ lúc nào!"

"Vậy thì còn gì bằng".

Ông ta nhoẻn môi: "Đại địa Cửu Nguyên Vực nằm trong Thượng Nguyên Thiên, muốn ra ngoài, muốn cường giả Cực Cảnh ra đời thì phải đoàn kết!"

"Ngũ đại bá chủ ngang hàng với nhau thì Cửu Nguyên Vực chúng ta mãi mãi chỉ là một vực của Thượng Nguyên Thiên, không thể làm gì nên thân".

"Lần này nhận được sự giúp đỡ đắc lực của hai người đó, ngũ đại bá chủ ắt sẽ thống nhất, lại còn được đại nhân Thượng Kim Cổ Trát bí mật giúp đỡ, cho dù xảy ra biến cố gì thì cũng không sao cả".

Đà La Khôn gật đầu, dặn dò: "Nhưng cũng không thể chểnh mảng được, ta vừa hay tin hình như Cửu Nguyên Đan Đế đã trở lại".

"Hắn ư?"

Bốn vị cung chủ có mặt tại đây đều hốt hoảng.

Người đó có năng lực rất phi phàm.

"Đừng lo, nếu như hắn thật sự trở lại thì sao Trần Nhất Mặc chịu ngồi yên được? Loại trừ hết mọi khả năng có thể xảy ra, cho dù hắn ta trở lại thì vẫn có người đối phó với hắn mà, không cần chúng ta phí sức đâu".

Ông ta từ tốn bảo: "Cứ giao kèo với bên Thánh Đạo tông, Cửu Nguyên đan tông là được".

"Rõ".

"Vâng".

...

Cuộc tranh tài trong vực!

Đây thật sự là một cuộc so tài hoành tráng.

Lần này, năm bá chủ tổ chức cuộc tranh tài trong vực tại trung tâm đại lục Cửu Nguyên và cũng là trung tâm của đại địa Cửu Nguyên Vực.

Tam đại cấm địa!

Tam đại cấm địa tồn tại bấy lâu nay, uy danh hiển hách khiến nhiều người e ngại.

Ba khu vực này tựa vào nhau theo hình tam giác.

Tên của tam đại cấm địa cũng vô cùng nổi tiếng đối với võ giả khắp nơi trên Cửu Nguyên Vực.

Mộ Bất Tử.

Cấm địa Ám Ngục.

Cấm địa Thần Miếu.

Đây là ba thiên đường đồng thời là ba địa ngục dành cho những người thích mạo hiểm.

Trong đại địa Cửu Nguyên Vực có vô số địa điểm mang sắc thái thần bí, nhiều nơi võ giả sau khi vào còn nhận được thiên tài địa bảo, mỏ sắt, Kim Mạch và cơ duyên đổi đời.

Trong tam đại cấm địa có đủ thứ trên đời.

Từ di tích cổ, nguyên thú khó lường cho đến mỏ sắt, dược liệu.

Nhưng chính vì vậy mà đây là một nơi nguy hiểm khét tiếng.

Cho dù Chí Cao Đế Tôn vào đó mà sơ sẩy chút thôi cũng chết, mất hết đạo hạnh.

Bởi vậy mà bao nhiêu năm qua, tuy bá chủ các phe đã đi khá sâu vào tam đại cấm địa trong quá trình khám phá nhưng vẫn không thể điều tra được một cách triệt để.

Còn một điều nữa là, thông thường những cấm địa thế này tồn tại riêng lẻ thôi đã làm người ta hãi hùng rồi.

Còn đây tới ba cấm địa tập trung vào một chỗ... ai không sợ cho được.

Ba cấm địa này chiếm diện tích tương đương một phần tư diện tích Cửu Nguyên Vực, nơi sâu thẳm nhất không được ánh sáng mặt trời chiếu tới.

Trong cấm địa hiện diện rất nhiều điều khó nói trước.

Thế đất của tam đại cấm địa cũng thiên biến vạn hóa, một khắc trước có thể là thảo nguyên nhưng khi bước ra đã thành đầm lầy, thậm chí là núi, sa mạc, cũng có thể là một di tích cổ còn tồn tại.

Do đó, những cái tên đầy đáng sợ của tam đại cấm địa được khắc ghi vào lòng mỗi một võ giả Cửu Nguyên Vực.

Không còn ai biết nguồn gốc của tên gọi cấm địa Thần Miếu nữa.

Nghe nói thật lâu trước đây, có người nhìn thấy một ngọn miếu thần ở đây bay từ dưới đất lên trời nên cấm địa này mới được đặt tên như thế.

Và kể từ khi ngọn miếu thần nọ bay lên trời, dãy núi xung quanh bắt đầu có những biến đổi kỳ lạ.

Mộ Bất Tử.

Cũng vậy, đồn rằng có người nhìn thấy hài cốt của một lượng lớn võ giả đã chết tụ tập thành đoàn người ở trong này, oai phong như hùng binh, âm u như ma quỷ.

Cũng có người bảo rằng đã thấy đồng đội đã chết sống lại trong mộ Bất Tử.

Còn cấm địa Ám Ngục là một nơi âm u bất kể sáng tối, không được ánh mặt trời rọi sáng, cho dù không bị bất cứ thứ gì che khuất thì ánh nắng vẫn không thể chiếu vào.

Chưa kể, khắp nơi trong cấm địa Ám Ngục có một loại âm khí rất đáng sợ, thậm chí còn sinh ra chướng khí mê hoặc lòng người.

Tam đại cấm địa nối tiếp nhau.

Có điều chưa ai đặt chân đến nơi sâu nhất bao giờ, vì vậy không một người nào biết nơi sâu nhất tam đại cấm địa trông ra sao.

Mà địa điểm tiến hành cuộc tranh tài trong vực lần này nằm ngay trong tam đại cấm địa.

Trên thực tế, đây không phải lần đầu cuộc tranh tài trong vực được tổ chức tại tam đại cấm địa.

Trước đây cuộc tranh tài trong vực thường chọn tam đại cấm địa làm địa điểm thi đấu.

Cuộc thi này không phải thuộc dạng so tài trên võ đài xuyên suốt quá trình diễn ra.

Mà trước tiên sẽ bắt đầu bằng vòng loại.

Năm tông môn mà tông nào cũng có mấy nghìn đệ tử, nếu mới vào đã tổ chức đấu trên võ đài thì biết đến khi nào mới xong?

Bởi vậy mới cần thi vòng loại trước.

Loại thế nào?

Các Chí Cao Đế Tôn đứng đầu ngũ đại thế lực bá chủ sẽ chọn ra một khu vực trong tam đại cấm địa, dọn dẹp những mối nguy cơ hiểm hóc nhất rồi cho đệ tử của tông môn vào.

Tuy nhiên, mặc dù đó là khu vực do các Chí Cao Đế Tôn chọn ra nhưng đôi lúc vẫn xảy ra sự cố bất ngờ.

Có điều ngũ đại thế lực bá chủ không quan tâm đến điều đó.

Tam đại cấm địa đúng là nguy hiểm đấy, nhưng chỉ cần không tiến sâu vào trong thì cũng không đến nỗi không chịu được.

Khu vực nào chưa được khám phá thì ngay cả bọn họ cũng không dám tự ý đi sâu vào trong.

Khu vực nào biết rồi thì còn gì thích hợp hơn làm sân tỉ thí cho bọn đệ tử chứ.

Thánh Đạo tông.

Họ đã xuất phát được mười ngày.

Trong mười ngày qua, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc vẫn ngồi trên một con phi cầm di chuyển như bình thường, vô cùng thoải mái.

Dĩ nhiên, nếu không bị ba người Vân Thanh Tuyền, Lý Vinh Ưng, Hầu Trấn Thiên quấy rầy thì sẽ dễ chịu hơn nữa.

"Khà khà, Tần sư đệ".

Hôm nay, người trong Thánh Đạo tông ngừng tu luyện.

Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành lại xuất hiện.

Ngày nào bọn họ cũng chạy qua, Tần Ninh quen rồi.

"Lại qua hỏi nữa sao?"

Thời Thanh Trúc bực bội trách: "Đi đường mệt lắm đó biết không, để người ta nghỉ ngơi chút chứ".

Cảnh Hoành và Từ Hữu Tài đỏ mặt.

"Thời cô nương hiểu lầm, không phải hỏi bài đâu, chỉ là thấy các ngươi vất vả quá nên mang chút rượu và đồ ăn đến thôi".

Cảnh Hoành nhanh chóng giải thích.

Nghe là rượu, mắt Thời Thanh Trúc rực sáng.

Cảnh Hoành và Từ Hữu Tài vội vàng lấy từng chiếc hộp gấm ra như làm ảo thuật. Hộp gấm vừa được mở thì mùi thơm nức mũi truyền ra ngoài.

Vì lấy lòng Tần Ninh mà hai người này dành khá nhiều tâm huyết.

"Xem như các ngươi còn chút lương tâm".

Thời Thanh Trúc không ngớt lời khen ngợi.

Cảnh Hoành nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần sư đệ, ngày mai chúng ta sẽ đến thành Tam Cấm!"

Thành Tam Cấm?

Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta.

Cảnh Hoành tiếp tục nói: "Thành Tam Cấm là tòa thành trì nằm gần tam đại cấm địa nhất, gần như đã trở thành chỗ đặt chân của những võ giả ra vào tam đại cấm địa".

"Có điều mỗi khi tới thời điểm tổ chức cuộc tranh tài trong vực, thành Tam Cấm sẽ là nơi tạm trú cho các đại tông môn, đông vui lắm".

"Đúng là đông thật".

Cảnh Hoành tiếp lời: "Lúc đó Tần sư đệ thích gì, muốn mua thì cứ nói với ta nhé".

Hắn ta cười hí hửng.

"Nói với ngươi? Ngươi có tiền thì đi mà mua!", Từ Hữu Tài đứng bên cạnh trừng mắt.

Muốn biết ai giàu thì phải nhìn đan sư cơ!
Chương 2484: Thành Tam Cấm

Từ Hữu Tài nhìn Tần Ninh với vẻ nịnh nọt, nói: "Vòng loại của cuộc tranh tài trong vực phải nói là gay cấn, hồi hộp lắm đấy, năm thế lực lớn chọn một khu vực rồi nhét đệ tử Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn của các tông vào đó".

"Sau đó cho hỗn chiến!"

Hắn ta giới thiệu một cách hứng khởi: "Thật ra cuộc hỗn chiến này là trận đấu giữa đệ tử năm tông thôi, lúc này không nơi nào lục đục nội bộ nữa mà đồng lòng đối đầu với đối thủ".

"Trên thực tế, vòng loại được tổ chức trước tiên để tuyển chọn ra đệ tử ưu tú nhất, cũng được tính là một bài kiểm tra, kiểm tra xem nhìn chung ngũ đại tông môn ai mạnh hơn ai".

Tần Ninh gật đầu.

Cũng giống như thể lệ ở vòng sát hạch không được ra khỏi phạm vi quy định vậy, cho toàn bộ đệ tử của ngũ đại tông môn vào thì còn ai ngoài năm phe đó đâu?

Thường thì trong tình huống thế này, cho dù những ai thù hằn nhau trong tông môn cũng sẽ cân nhắc, hợp tác với nhau và đồng lòng chống lại đệ tử những thế lực khác vì tông môn.

Làm thế này không chỉ có thể chọn ra đệ tử ưu tú nhất mà còn là dịp để đệ tử tông môn đoàn kết với nhau, sức mạnh tổng thể cũng sẽ mạnh hơn!

"Nên mỗi lần như thế, trước khi trận tranh tài chính thức bắt đầu mọi người sẽ dùng tiền tiết kiệm mua đan dược, bảo khí Chí Tôn, vân vân để bảo vệ tính mạng".

Từ Hữu Tài cười hí hửng: "Tần sư đệ yên tâm, ta đã chuẩn bị sẵn những đan dược ngươi cần cả rồi, không cần trả tiền đâu, tặng ngươi!"

Tần Ninh nhìn hắn ta.

"Đừng nhìn ta như thế, huynh đệ với nhau mà, còn lạ gì nữa đâu?"

Cảnh Hoành đứng một bên cũng muốn tặng nhưng không biết nên tặng cái gì, chen miệng vào: "Huynh đệ? Ngươi và Tần sư đệ là huynh đệ, sư tôn ngươi xưng huynh gọi đệ với Tần sư đệ xong ngươi cũng bắt chước theo là sao?"

"Con nghé Cảnh Hoành nhà ngươi cút đi. Tài sản của Ngự Thú Đường chỉ có nhiêu đó, không phải chê chứ ta thấy mất mặt thật đó!"

"Muốn đánh lộn phỏng?"

Hai người trừng mắt nhìn nhau như sắp sửa lao vào đánh nhau.

Thật ra đây không phải lần đầu hai người như vậy, suốt dọc đường đi bọn họ cứ như thế mãi nên riết Tần Ninh cũng quen.

Cuộc tranh tài trong vực lần này.

Tần Ninh cũng để mắt tới.

Tông chủ Thánh Đạo tông ra mặt, bảy vị đạo tông có mặt đông đủ, thậm chí lâu chủ Đan Đạo Lâu Cung Vân, lâu chủ Khí Đạo Lâu Lệ An, lâu chủ Trận Đạo Lâu Hầu Nhất Bác, đường chủ Hình Phạt Đường Hổ Quan Sơn cùng với đường chủ Ngự Thú Đường Lý Vinh Ưng.

Đều xuất hiện!

Chí Cao Đế Tôn!

Đại Đế Tôn!

Những cường giả cấp bậc này đều lộ diện.

Điều này nằm ngoài dự liệu của Tần Ninh.

Thông thường cho dù cần cường giả để kiểm soát tình hình thì cũng đâu cần tới hết toàn bộ đâu nhỉ?

Hắn âm thầm quan sát.

Tuy hắn đã rõ trong Thánh Đạo tông có người bắt tay với Ma tộc.

Nhưng...

Ít nhất đến bây giờ hắn vẫn chưa thấy ai thuộc Ma tộc cả.

Tất nhiên Ma tộc ở Trung Tam Thiên có sự khác biệt rất lớn so với Ma tộc ở Hạ Tam Thiên và đại lục Vạn Thiên.

Có điều đến nay mà vẫn chưa thấy kẻ Ma tộc nào trà trộn trong Thánh Đạo tông, điều này khiến Tần Ninh cực kỳ khó chịu.

Đoàn người nghỉ ngơi dưỡng sức rồi tiếp tục lên đường.

Vào buổi trưa ngày hôm sau.

Phía trước, một tòa thành trì nơi cuối mây mù hiện ra trước mặt mọi người.

Nói là thành trì cũng lạ.

Tòa thành trì này không xây tường.

Mỗi một con phố tỏa ra bốn phương tám hướng hình thành nên những ngả đường giống chữ Tỉnh, nối liền nhau tạo ra một chiếc lưới.

Lúc này, đường phố người đến người đi, đông như trẩy hội.

Thành Tam Cấm!

Đến rồi!

Thật ra thành Tam Cấm vốn không náo nhiệt như thế, chỉ khi nào cuộc tranh tài trong vực được chọn tổ chức tại tam đại cấm địa thì thành Tam Cấm mới đông đúc thế này thôi.

Tọa kỵ của tông chủ Thánh Vô Khuyết đi đầu dừng lại.

Tất nhiên thành Tam Cấm đã cử người ra tiếp đón.

Mấy chuyện như này người của Bách Sự Các trong Thánh Đạo tông đã sắp xếp thỏa đáng.

Mọi người đồng loạt đáp xuống.

Từng con phi cầm được người của Ngự Thú Đường dẫn đi, bố trí tại khu vực ngoài thành.

Các đệ tử Bách Sự Các thì dẫn các cường giả trong tông như trưởng lão thượng vị, trưởng lão tinh anh vân vân đến nơi nghỉ chân.

Các đạo tử...

Đệ tử tinh anh...

Đệ tử nội môn...

Đều được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Hơn một vạn người đi lộp cộp, trông rất tưng bừng.

Mặc dù ồn ào nhưng không rối loạn, hết thảy đều đâu vào đấy.

Tần Ninh là đệ tử nội môn, đương nhiên phải theo sự sắp xếp dành cho đệ tử nội môn.

Có điều Từ Hữu Tài chắc chắn sẽ lấy lòng Tần Ninh nhân lúc Cảnh Hoành đi bố trí nguyên thú rồi.

Thế nên hắn ta xếp cho Tần Ninh ở hẳn một phòng đầy đủ nội thất.

Người của Thánh Đạo tông chiếm hết hơn hai mươi tửu lâu!

Đây mới chỉ là Thánh Đạo tông.

Nếu võ giả Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt, Đà La cung tới thì gần như toàn bộ thành Tam Cấm sẽ bị năm thế lực lớn lấp kín.

Những thế lực nhỏ khác đành cắm trại ở ngoài thành tạm bợ một thời gian.

Còn những võ giả tới để hóng chuyện cũng đành ở ngoài thành, không còn lựa chọn nào khác.

Tuy nhiên điều đó không làm đám võ giả muốn xem trận đấu chùn bước.

Sự kiện trọng đại này rất hiếm có, chẳng mấy khi có cơ hội được xem.

Sau khi tất cả được thu xếp thỏa đáng, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc vào phòng.

Ai cũng có nhẫn không gian nên không cần chỉnh lý gì cả.

Thời Thanh Trúc mở cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn quanh thành Tam Cấm: "Cách xây của thành Tam Cấm hay thật, đường đi nối tiếp nhau, không xây tường thành".

"Số lượng võ giả đến đây hàng năm nhiều lắm, xây tường thành sẽ gây cản trở sự mở rộng của thành trì, hơn nữa nơi này nằm gần tam đại cấm địa, xây tường thành cũng vô dụng..."

Một khi hung thú trong tam đại cấm địa xuất hiện thì có tường thành cũng chẳng làm nên chuyện gì, võ giả cư ngụ tại đây đều biết điều đó.

Thời Thanh Trúc quay sang Tần Ninh, tò mò hỏi: "Ta nghe nói trong cấm địa Thần Miếu có miếu thần, cấm địa Ám Ngục có lửa địa ngục, mộ Bất Tử có một nghĩa địa không ai dám trêu vào, là thật sao?"

"Ta không biết".

Nghe vậy, nàng nhìn hắn với vẻ mặt không dám tin, thốt: "Còn có chuyện chàng không biết ư?"

Tần Ninh gõ đầu nàng, cười ngao ngán: "Tam đại cấm địa nguy hiểm thật mà, vả lại cứ thay đổi mãi, vài năm trước ta có vào nhưng có lẽ bây giờ đã khác xưa rồi, thế nên ta thật sự không biết bên trong rốt cuộc ra sao!"

Thời Thanh Trúc vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, cuối cùng cũng có thứ chàng không biết, chúng ta vào có thể xem thật kỹ rồi".

"Nàng lo xa quá, chắc chắn thứ hiểm họa nhất trong nơi mà ngũ đại tông môn chọn ra để tiến hành vòng loại đã bị nhóm Chí Cao Đế Tôn giải quyết rồi, không còn nguy hiểm nữa đâu".

"Chứ nếu họ chẳng làm gì cả, mặc kệ đám đệ tử ùa vào, ngộ nhỡ chết sạch thì ngũ đại tông môn có mà khóc thét".

Đây là huấn luyện!

Huấn luyện cần đổ máu thật.

Nhưng cũng không thể để đệ tử tông môn mình chết quá thảm được.

Cả năm phe đều không đòi hỏi gì, không quy định giới hạn sinh tử trong vòng loại đầu tiên lẫn cuộc tranh tài cuối cùng.

Vốn dĩ mối quan hệ giữa ngũ đại tông môn đã không được hòa thuận cho lắm.

Đệ tử nhà mình giết được thiên kiêu của đối phương thì còn gì bằng.

Thế nên mỗi lần tổ chức cuộc tranh tài trong vực diễn ra là lượng đệ tử tử vong rất khổng lồ, nhìn chung mỗi nhà đều có tỷ lệ thương vong khoảng hai đến ba mươi phần trăm!
Chương 2485: Nét chữ chưa thay đổi lần nào?

Ngũ đại bá chủ vẫn chấp nhận được tỉ lệ tử vong đó!

Vì sau cuộc tranh tài trong vực đầu tiên, các đại tông môn quả thật rất tiếc nuối vì tổn thất quá nhiều đệ tử.

Nhưng sau đó phát hiện những đệ tử nhà mình đã sống sót bùng nổ thực lực, có bước tiến đáng kể trong tu hành.

Cường giả từng nếm trải chết chóc mới thật sự là cường giả.

Đây cũng là lí do vì sao cuộc tranh tài trong vực được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Tần Ninh cứ nghĩ nó đã bị hủy bỏ từ lâu rồi.

Không ngờ vẫn còn kéo dài đến nay.

Thật ra hắn đã đi qua nhiều nơi, gặp rất nhiều trận tỉ thí tương tự như thế không chỉ trong chín đời chín kiếp này mà cả khi là con của Vô Thượng Thần Đế, trước khi lịch kiếp.

Tàn khốc hơn thì nhiều vô số kể!

Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi".

Cửa phòng mở ra, một bóng người xuất hiện trước mặt Tần Ninh.

"Tần sư huynh".

Người mới tới chính là Lý Vân Tiêu.

"Ừm..."

Tần Ninh nhìn hắn ta, bảo: "Lần này dẫn ngươi theo là muốn bí mật điều tra giúp ta một số thông tin, ngươi kín tiếng chút, để người ngoài biết đệ tử nội môn ta đây còn mang theo đệ tử ngoại môn là phạm quy đấy".

Lý Vân Tiêu lập tức cười nói: "Đệ tử hiểu rồi. Tần sư huynh dẫn ta theo là để ta mở rộng tầm mắt, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ".

"Tốt".

Tần Ninh bảo: “Ngươi đi điều tra thông tin của thiên kiêu đứng đầu các tông môn tham gia cuộc tranh tài trong vực lần này, cả nhóm Chí Cao Đế Tôn của các đại tông môn nữa”.

“Rõ”.

Hắn dặn dò: "Giờ ngươi đang ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn, khả năng điều tra có hạn, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ưu tiên an toàn của bản thân lên hàng đầu, biết chưa?"

"Rõ rồi ạ".

Tần Ninh khoát tay, Lý Vân Tiêu lui xuống.

Thời Thanh Trúc nói với vẻ hiếu kỳ: "Chàng dẫn hắn tới làm gì? Muốn biết tin tức gì thì hỏi Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành là được rồi mà?"

Tần Ninh nhìn nàng, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng rồi tủm tỉm trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là cho hắn mở rộng tầm mắt thôi".

Thời Thanh Trúc nhéo mũi hắn một cái, trách móc: "Chàng có gì gạt ta đúng không? Lý Vân Tiêu này có điều khác thường đúng không?"

"Nàng thử nói xem?"

Nàng đáp ngay: "Pháp thân Vạn Linh của ta có linh tính mà, cứ thấy người này là lạ chỗ nào nhưng lạ làm sao thì không nói được".

"Đúng là vậy rồi..."

Tần Ninh thì thầm: "Đúng là... lạ thật..."

Thánh Đạo tông tới thành Tam Cấm trước tiên.

Ngày hôm sau, lại một thế lực bá chủ khác đến thành Tam Cấm.

Cửu Nguyên đan tông!

Đa phần võ giả trong Cửu Nguyên đan tông đều là đan sư, số lượng thiên kiêu võ học được bồi dưỡng từ đó cũng rất nhiều.

Võ giả Cửu Nguyên đan tông vừa xuất hiện trong thành Tam Cấm đã thu hút nhiều sự quan tâm chú ý.

Hơn một vạn võ giả trùng trùng điệp điệp đi tới, tràn trề khí thế.

Cầm đầu là một chiếc thuyền dài trăm trượng bay lượn giữa không trung, giương buồm mà đi trông vô cùng oai phong, bất phàm.

Cánh buồm được giương cao.

Bốn chữ to Cửu Nguyên đan tông lấp lánh hiện ra.

Không ít người cả trong lẫn ngoài thành Tam Cấm đều thấy khung cảnh này, mỗi đệ tử Cửu Nguyên đan tông đều ngồi thuyền con thoi bay tới, uy vũ biết bao.

"Cửu Nguyên đan tông!"

Lúc này, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đang đi dạo trên phố thành Tam Cấm.

Thật ra hôm qua các đệ tử Thánh Đạo tông đến đây hôm nay đều đi khắp nơi thành Tam Cấm để tham quan.

Dù gì đi nữa nơi này cũng tiếp giáp với tam đại cấm địa, rất nhiều thứ cổ quái, kỳ lạ gợi sự tò mò của người nhìn.

Thời Thanh Trúc đứng trên đường phố ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền kia từ từ đáp xuống, tới gần thành Tam Cấm. Bị lá cờ thu hút sự chú ý, nàng hỏi: "Hàng chữ đó... cũng là chàng viết sao?"

Tần Ninh ho khan, đáp: "Ban đầu Cửu Nguyên đan tông được Tiểu Mặc Tử sáng lập, nó bảo ta viết thì ta viết thôi..."

Thời Thanh Trúc tỏ ra cạn lời: "Chàng sống mấy đời mấy kiếp rồi mà sao nét chữ... vẫn không thay đổi thế hả?"

"Thì..."

Tần Ninh hơi xấu hổ.

Hắn cũng không ngờ Cửu Nguyên đan tông năm đó Tiểu Mặc Tử lập ra cho vui, sau này được giao cho Dịch Hàn Ngọc quản lý lại có thể phát triển thế này.

Cơ mà không thể đổi chữ trên cờ sao?

Xung quanh bàn tán rất sôi nổi.

"Hôm qua là đệ tử Thánh Đạo tông đúng không? Hôm nay Cửu Nguyên đan tông tới luôn rồi, náo nhiệt thật đấy!"

"Đúng vậy đúng vậy, đệ tử các tông môn này đều có cảnh giới Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn cả, bất cứ ai đi giữa Cửu Nguyên Vực chúng ta đều có thể xưng bá, đứng đầu một thành trì".

"Cửu Nguyên đan tông có vẻ hoành tráng hơn Thánh Đạo tông hôm qua nhỉ".

"Nhìn ngươi kiến thức hạn hẹp chưa kìa, đó là thần thuyền Phá Thiên, dấu hiệu của tông chủ Dịch Hàn Ngọc mỗi khi ra ngoài, bảo khí Chí Tôn cửu phẩm đó".

"Thuyền chất lượng thật cơ mà chữ trên cờ tông môn thần thuyền Phá Thiên sao mà... xấu thế..."

"Khờ vậy cha nội?", có người bác bỏ: "Nghe nói đó là sư tôn của tông chủ Dịch Hàn Ngọc, Trần Nhất Mặc, mời sư tôn của hắn Cửu Nguyên Đan Đế đặc biệt viết đó!"

Người nọ lập tức sửa lời: "Thảo nào ta thấy bốn chữ đó như rồng bay phượng múa vậy, nổi bần bật, nét chữ mạnh mẽ, uyển chuyển bay lượn, thấp thoáng ẩn chứa khí phách, dám nghĩ dám làm. Chữ đẹp quá, chữ đẹp quá!"

"Xùy..."

Mọi người tiếp tục thảo luận sôi nổi.

Tần Ninh nghe mấy câu đó xong càng xấu hổ hơn.

Chữ viết của hắn bị người ta chê bai không chỉ một lần.

Lúc này, võ giả của Cửu Nguyên đan tông đã đến đông đủ.

Bỗng nhiên, một tiếng cười sảng khoái vang lên giữa bầu trời thành Tam Cấm.

"Ha ha, Dịch huynh, nhiều năm không gặp, phong thái của Dịch huynh vẫn vậy nhỉ!"

Tông chủ Thánh Vô Khuyết bay từ phòng ở ra ngoài rồi chắp tay từ xa.

"Vô Khuyết huynh, lâu rồi không gặp!"

Trên thuyền, một bóng người trẻ tuổi mặc đan bào chậm rãi đi ra.

Nhìn dung mạo có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, thanh tú, anh tuấn, nhìn từ bên nào cũng tựa đại ca bên nhà khiến người ta khó lòng sinh ra ác cảm.

Dịch Hàn Ngọc!

Đại đệ tử của Trần Nhất Mặc!

Người dương danh Cửu Nguyên đan tông!

Được mệnh danh là cường giả đan sư tài giỏi nhất Cửu Nguyên Vực!

"Dịch huynh bận rộn vẫn đưa Cửu Nguyên đan tông đường xa tới đây, vất vả rồi".

"Ừm".

Hai vị tông chủ chào nhau từ xa rồi lui về, sắp xếp nơi ở cho các đệ tử...

Các đệ tử Cửu Nguyên đan tông ngồi trên thuyền con thoi nhìn về phía thành Tam Cấm, đương nhiên đang tìm kiếm đệ tử Thánh Đạo tông.

Lần này hai bên sẽ thành đối thủ cạnh tranh.

Tần Ninh ngẫm lại tin tức mà Lý Vân Tiêu mang đến cho mình.

Trong Cửu Nguyên đan tông có ba vị đan tử.

Loan Vân Tuỳ!

Cổ Thần!

Thịnh Tử Nhàn!

Ba người này không chỉ là đan tử nắm giữ thuật luyện đan siêu quần mà còn có thực lực rất cao.

Dịch Hàn Ngọc có nhận đồ đệ.

Loan Vân Tuỳ chính là đồ đệ nhỏ nhất của hắn ta.

Cổ Thần và Thịnh Tử Nhàn thì là đồ đệ của trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên.

Xét về thuật luyện đan, Loan Vân Tùy mạnh nhất trong ba vị đan tử.

Xét về thực lực thì Loan Vân Tùy cũng là người nổi trội nhất.

Không những thế, Loan Vân Tùy của Cửu Nguyên đan tông cũng là người giành được danh hiệu thủ khoa ở lần trước, nhận được sự ủng hộ nhiều nhất.

Hôm sau, ngày thứ ba, võ giả của động thiên Huyền Nguyệt, Đà La cung, thánh địa Thanh Dương đồng loạt đến.

Bầu không khí trên thành Tam Cấm vô cùng sôi nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom