• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1996-2000

Chương 1996: Ngươi còn có rất nhiều sư đệ

Phong Vô Tình trầm tư một lát mới nói: "Không đánh nhau thì sẽ không có cách nào biết được ai có thể thắng, ai sẽ thất bại!"

Tần Ninh mỉm cười, cũng không nói thêm gì.

Có lẽ sau bảy vạn năm, thực lực của Tuyết Phi Yến đã tới cấp độ kinh khủng, về phần rốt cuộc như thế nào thì hắn cũng không xác định được.

Thiếu nữ bảy vạn năm trước bây giờ đã là một cao thủ đỉnh cao nổi tiếng một phương ở thánh vực Đại Võ rồi.

Chỉ là vật đổi sao dời, Tần Ninh cũng không biết cô gái năm đó bây giờ đã như thế nào?

Có một số người, cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, hắn cũng có thể xác định được tấm lòng của những người kia đối với hắn sẽ không thay đổi.

Thế nhưng lại có một số người không có cách nào xác định được.

Ví dụ như Lý Nhất Phong ở đại lục Vạn Thiên...

Bày ra đủ trò để nói cho hắn biết mình đã chết rồi, nhưng Lý Nhất Phong lại hợp tác với Ma tộc...

Bây giờ quan hệ của sáu gia tộc lớn trong thánh vực Đại Võ cũng không bình tĩnh như mặt ngoài, là có người bất mãn trong lòng hay là phía sau cũng có chiêu trò của Ma tộc?

Tần Ninh không biết.

Giờ phút này, cuối cùng Tiên Hàm cũng không nhịn được nói: "Ca, Ôn Hiến Chi là đồ đệ của ngươi?"

"Ừm!"

"Ca, không phải ngươi nói cả đời ngươi chỉ có Dương Thanh Vân sao? Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư cũng là về sau mới nhận, nhưng tên này nói hắn ta bái ngươi làm thầy trước cả Dương Thanh Vân!"

Tiên Hàm tiếp tục.

Hắn lại cười, tiếp: "Đúng là ta đã nói cả đời ta chỉ có một đồ đệ, thế nhưng ai nói cho ngươi đấy là cả đời của ta?"

"Không phải ta đã nói cho ngươi ta từng trải qua chín kiếp sao?"

Tiên Hàm nghe vậy lập tức mở to mắt.

Ôn Hiến Chi lại không hiểu gì cả.

"Sư tôn có ý gì?"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Hiến Chi, ngươi là đồ đệ mà năm đó ta là Ngự Thiên Thánh Tôn nhận, Dương Thanh Vân là đồ đệ ta nhận lúc ở đại lục Vạn Thiên".

"Nói như vậy, ngươi cũng được xem như nhị sư đệ".

"Không chỉ thế, đời thứ ba ta là Cuồng Võ Thiên Đế, Võ Môn này cũng là do ta sáng tạo, Diệp Nam Hiên là tam sư đệ của ngươi".

"Đời thứ tư ta là Thanh Vân Kiếm Đế, Lý Huyền Đạo của Nhất Kiếm các là đồ đệ của ta, Lý Huyền Đạo cũng là sư đệ ngươi!"

"Còn có đời thứ năm đến tận đời thứ chín, ngươi còn có rất nhiều sư đệ".

Hắn vừa dứt lời, Tiên Hàm và Ôn Hiến Chi đều chấn động.

Đương nhiên Tiên Hàm vô cùng tin tưởng Tần Ninh.

Trước kia hắn ta chỉ biết là Tần Ninh khó lường, nhưng thật sự không nghĩ đến lại khó lường như vậy.

Võ Môn rất mạnh, mấy năm nay hắn ta ở nhà họ Giang đã hiểu được rất rõ.

Về phần Nhất Kiếm các, đó là bá chủ của thánh vực Thiên Kiếm trong mười thánh vực lớn, Lý Huyền Đạo còn là một vị Thánh Đế danh tiếng vang dội.

Ôn Hiến Chi cũng vô cùng kinh ngạc.

Diệp Nam Hiên là sư đệ ta?

Lý Huyền Đạo cũng là sư đệ ta?

Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, kinh ngạc: "Sư phụ, người không lừa con đấy chứ"

"Không hề".

Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này thì vô cùng mừng rỡ, cười ha ha: "Quá tốt rồi quá tốt rồi, vậy sau này con có thể quang minh chính đại đi tìm bọn họ đòi quà".

"Hai vị Thần Đế là sư đệ của Ôn Hiến Chi con, ôi trời ơi, vậy chẳng phải con vô cùng trâu bò sao?"

"..."

"..."

Ôn Hiến Chi vừa nói xong, ba người đều ngơ ngác.

"Tên không có tiền đồ".

Tiên Hàm mắng: "Ngươi là đồ đệ của ca ta, về sau phải khách khí với ta một chút".

Phong Vô Tình đứng ở bên cạnh ba người, vẻ mặt ngơ ngác.

Ta là ai?

Ta ở đâu?

Ta đang làm gì?

Tần Ninh... Là Cửu U Đại Đế, Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế gì đó?

Một người có bốn thân phận?

Nói ra ai mà dám tim?

Thế nhưng... hắn ta nhìn về phía Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm, rõ ràng hai người này lại tin tưởng không hề nghi ngờ.

Quá đáng!

Lời này mà cũng dám tin?

Phong Vô Tình nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười nói: "Tần công tử, có vài chuyện không thể nói đùa được đâu".

"Sư phụ của đại nhân nhà ta được mọi người xưng là Thanh Vân Kiếm Đế, thế nhưng mà... đã qua đời hơn sáu vạn năm rồi, ngươi..."

"Ngươi không tin đúng không?"

Tần Ninh cười: "Không sao, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ để cho ngươi tin tưởng".

Sở dĩ Tần Ninh nói ra những những lời này ngay trước mặt Phong Vô Tình, cũng là vì hy vọng có một ngày Phong Vô Tình trở về thánh vực Thiên Kiếm, sẽ nói lúc gặp lại Lý Huyền Đạo.

Phong Vô Tình không tin.

Nhưng nhất định Lý Huyền Đạo sẽ đến đây điều tra.

Chỉ cần Lý Huyền Đạo nhìn thấy hắn, Lý Huyền Đạo ắt sẽ tin.

Năm đó hắn trải qua chín đời chín kiếp, đã từng gặp hàng ngàn hàng vạn người.

Nếu trong lòng hắn thích một số người thì sẽ để lại một vài dấu vết.

Vì để đến lúc này.

Khi gặp lại lần nữa, giữa nhau sẽ có những chuyện để đối chứng mà người thứ ba không thể biết, vậy thân phận hắn sẽ có thể được xác định.

Giang Tĩnh chính là như thế.

Một câu Tiểu Lập Thanh đã khiến trong lòng Giang Tĩnh nghi ngờ, mà Cuồng Huyết Ấn càng để Giang Tĩnh xác định.

Hắn chính là vị đại nhân kia chuyển thế đến, không có khả năng là giả.

Bởi vì có rất nhiều chuyện là năm đó hắn cố ý làm, tất cả bằng chứng để lại đều vì chứng minh cho lần gặp lại hôm nay.

Đương nhiên, mặc dù kỹ càng như thế nhưng vẫn có thiếu sót.

Ví dụ như... Phệ Thiên Giảo...

Tên khốn đó lại quên mất ước hẹn!

Nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Tần Ninh, trong lòng Phong Vô Tình cảm thấy rất khó chịu.

Tần Ninh giả mạo sư tôn của đại nhân nhà mình, nói là mình chuyển thế sống lại.

Nếu là người khác thì hắn ta đã sớm dùng một kiếm chém chết rồi.

Thế nhưng Tần Ninh đã cứu mạng hắn ta.

"Vẫn mong Tần công tử không nên nói lung tung".

Phong Vô Tình chắp tay nói: "Đại nhân nhà ta vô cùng kính trọng sư tôn, nếu để đại nhân hay là Kiếm Hộ khác nghe được, chắc chắn sẽ không chết không thôi với Tần công tử".

Tần Ninh nghe vậy thì chỉ cười, không nói tiếng nào.

Tiên Hàm lại vỗ vỗ bả vai Phong Vô Tình, cười: "Tiểu Phong à..."

Tiểu Phong?

Phong Vô Tình lảo đảo một cái, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

"Ta biết ngươi không đơn giản, nhưng là Kiếm Hộ của Lý Huyền Đạo, vậy còn chưa đủ tư cách để làm tùy tùng của ca ta, ta gọi ngươi một câu Tiểu Phong cũng được".

Tiên Hàm cười ha ha: "Ca của ta nói không sai đâu, bây giờ ngươi không tin, nhưng chắc chắn sau này sẽ tin".

Trên thực tế Tần Ninh không khó để nhậnra.

Sự sùng kính của Phong Vô Tình đối với Lý Huyền Đạo, sự tôn sùng gần như cuồng nhiệt đó cũng giống như Lý Huyền Đạo đối với hắn.

Nhưng mà bây giờ, đúng là hắn không có cách nào giải thích rõ những chuyện này.

"Tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa, ngày khác rồi nói sau!"

Tần Ninh nói: "Sắp bắt đầu tỷ thí rồi..."

Một đám nhân vật quan trọng của nhà họ Giang đều đã xuất hiện trong võ trường.

Ba vị thái thượng là Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh đang ngồi ở khán đài chính.

Mà vị trí ở giữa chính là Tuyết Phi Yến.

Vị tam đường chủ Võ Môn nổi tiếng này, cho dù là ba vị thái thượng nhà họ Giang đứng trước cô ấy cũng đều cảm thấy rất áp lực.

Bên trong võ trường, từng vòng tỷ thí đã bắt đầu.

Giang Hoàng Vĩ với mái tóc trắng xoá, giờ phút này đang cầm chén trà lên uống một hớp, cười nhạt: "Tuyết đường chủ, không biết đám tiểu bối này có thể lọt vào mắt của Tuyết đường chủ không?"

Tuyết Phi Yến đang ngồi nghiêng trên ghế, khẽ cười: "Con cháu nhà họ Giang ở trong thánh vực Đại Võ, đương nhiên là không có lời nào để nói rồi, ai nấy cũng đều là những đứa trẻ ngoan".

Giang Hoàng Vĩ lại cười tiếp: "Nghe nói lần này Tuyết đường chủ cũng đến nhà họ Vũ, nhà họ Thần để tỷ thí, không biết con cháu nhà họ Giang so sánh với bọn họ như thế nào?"
Chương 1997: Hình như có tâm sự

Nghe thấy lời này, Tuyết Phi Yến nhìn về phía Giang Hoàng Vĩ, cười nói: "Đại tộc lão thật sự muốn nghe lời nói thật ư?"

"Tuyết đường chủ cứ nói đừng ngại".

Tuyết Phi Yến tiếp tục: "Nói thật là hơi không bằng".

Cô ấy vừa dứt lời, ba vị thái thượng tộc lão đều không có bất kỳ sự bất mãn nào, bọn họ đã sớm biết điều này rồi.

"Vũ Bình Tiêu của nhà họ Vũ là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, đây là người xuất sắc nhất những năm gần đây mà ta thấy, có thể so sánh với hắn ta cũng chỉ có con trai của Liễu Vạn Quân đường chủ - Liễu Nguyên Hằng, cùng với yêu nghiệt Thần Vũ của nhà họ Thần thôi".

Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn đều gật đầu.

Bọn họ cũng biết chuyện này.

Liễu Vạn Quân là nhị đường chủ Võ Môn, có thể nói là phía dưới hai người, phía trên vạn người, gần với môn chủ Diệp Nam Hiên và đại đường chủ Diệp Bắc Phong mà thôi.

Mà con ông ta - Liễu Nguyên Hằng, những năm gần đây đúng là trò giỏi hơn thầy, đã sớm thể hiện ra thiên phú võ đạo.

Năm đó khi Võ Môn còn chưa thành lập, sáu gia tộc lớn cùng tồn tại, nhà họ Vũ và nhà họ Thần chính là hai gia tộc lớn cấp bậc số một.

Có thể bồi dưỡng ra được người như Vũ Bình Tiêu và Thần Vũ, đúng là vô cùng mạnh mẽ.

Trong lúc hai ông lão trò chuyện với Tuyết Phi Yến, Giang Tĩnh lại không thèm để ý đến trận tỷ thí mà nhìn về phía từng tòa lầu các xung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Trên thực tế, đúng là Giang Tĩnh đang tìm kiếm bóng dáng Tần Ninh.

Vừa rồi vội vàng rời đi, cũng quên mất việc sắp xếp người đi bưng trà rót nước cho Đại Đế.

Đại Đế xem tỷ thí liệu có khát không? Có đói bụng không? Có muốn nói cái gì không?

Đều do mình quá khích động, lại quên hết những việc nhỏ này.

Cho dù là chuyện nhỏ nhưng cũng phải chuẩn bị tốt mới đúng.

Đây chính là Cuồng Võ Thiên Đế, Đại Đế một đời, nhân vật vô địch xưng bá toàn bộ Hạ Tam Thiên.

Cho dù chuyển thế sống lại, nhưng Đại Đế làm như thế chắc chắn là có ý định của mình.

Nếu không tại sao một người mạnh như hắn lại phải chuyển thế?

Đương nhiên là để truy tìm con đường võ đạo mạnh hơn rồi.

Bây giờ Đại Đế chỉ là Thánh Vương, thế nhưng chắc chắn sau này sẽ là cấp bậc Thánh Đế, thậm chí còn vượt qua cả Thánh Đế!

Giang Tĩnh tin chắc điều này.

"Hình như Giang Tĩnh tộc lão có chuyện trong lòng?", giờ phút này Tuyết Phi Yến mở miệng hỏi.

"Hả?"

"Không, không có việc gì...", Giang Tĩnh phất tay cười: "Ta có thể có chuyện gì chứ".

Giang Tĩnh tùy ý: "Chỉ là năm đó nhà họ Giang ta cũng có Giang Bình Vân là thiên tài vạn năm khó gặp một lần, đáng tiếc lại bị kẻ xấu làm hại, đến bây giờ nhà họ Giang ta vẫn chưa điều tra ra được tin tức gì, trong Võ Môn cũng không có manh mối nào, thật sự quá đáng tiếc..."

"Lão tam!"

Giang Hoàng Vĩ lập tức ho khan một cái, nhìn về phía Giang Tĩnh.

Tuy là tỷ thí của nội bộ nhà họ Giang, nhưng Tuyết Phi Yến có thể đến đây xem chiến đã là vinh hạnh đặc biệt lớn lao của nhà họ Giang rồi.

Bây giờ nhắc đến chuyện của Giang Bình Vân cũng không phải chuyện gì tốt.

Giang Tĩnh lại không thèm để ý, tiếp tục: "Nếu Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân còn ở đây, chắc chắn sẽ không để yên như thế, đại nhân rất thích thiên tài, càng thích người biết cố gắng, chắc chắn sẽ điều tra ra chuyện này".

"Ngươi nói có đúng hay không, Tuyết đường chủ?"

Tuyết Phi Yến nghe vậy thì sững sờ, lập tức gật đầu: "Quả thật là như thế".

"Cuồng Đế đại nhân, từ trước đến nay vẫn luôn yêu quý người tài giỏi..."

Tuyết Phi Yến nghe vậy, vẻ mặt có chút hoài niệm.

Cuồng Đế đại nhân...

Bây giờ đang ở đâu?

Hiện nay tình hình của Võ Môn từ trong ra ngoài cũng không tính là tốt, dưới sự bình tĩnh là sóng to gió lớn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Trong sáu gia tộc lớn cũng có đủ chuyện, nhìn thì có vẻ rất nhỏ, nhưng thật ra nếu liên kết lại sẽ thấy cực kỳ đáng sợ.

Mà ở bên ngoài, thánh vực Thiên Kiếm đã có địch ý với thánh vực Đại Võ.

Thánh vực Đại Võ, tám trăm năm trước Diệp Nam Hiên nói đi khiêu chiến Lý Huyền Đạo, thế nhưng kết quả lại mất tích.

Vốn dĩ thánh vực Đại Võ cũng không muốn nhằm vào thánh vực Thiên Kiếm, thế nhưng kết quả lại có người cố ý gây ra sóng gió khiến cho quan hệ của hai thánh vực lớn càng ngày càng khẩn trương.

Diệp Nam Hiên không ở đây, nếu Lý Huyền Đạo thật sự nổi cơn tức giận rồi dẫn quân đến, vậy sợ rằng thánh vực Đại Võ dưới tình cảnh loạn trong giặc ngoài sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Ngay từ đầu, cô ấy chỉ nghĩ rằng đây là vấn đề từ từ nảy sinh ra trong tám trăm năm.

Thế nhưng bây giờ cô ấy đã hiểu ra.

Đây cũng không phải là vấn đề trong tám trăm năm, mà là vấn đề trong vài vạn năm.

Một vấn đề nhỏ bé, bình thường không mấy ai quan tâm, thế nhưng một khi xảy ra thì chính là sóng to gió lớn.

Cho nên cô ấy mới tự mình đến tham gia tỷ thí Đại Võ Tài lần này để quan sát chọn lựa các thiên tài bên trong các tộc, cũng coi như một sự trấn áp.

"Chuyện về Giang Bình Vân, đúng là Võ Môn vẫn đang điều tra, thế nhưng người hành hung vô cùng tàn nhẫn, còn không để lại dấu vết gì, quả thực là không có manh mối".

Tuyết Phi Yến mở miệng nói: "Nếu Giang Tĩnh thái thượng tộc lão không tin thì lúc nào cũng có thể đến Võ Môn điều tra".

"Những năm gần đây, cửu đường chủ vẫn luôn điều tra trong Võ Môn, Giang Tĩnh tộc lão có thể hỏi thăm Giang Vũ đường chủ".

Cô ấy vừa dứt lời, Giang Hoàng Vĩ liền cười: "Tuyết đường chủ đừng hiểu nhầm, tam đệ không có ý gì khác".

Ba vị thái thượng tộc lão cũng không phải là huynh đệ ruột thịt, chỉ vì bối phận và tuổi tác nên mới gọi là tam đệ.

Giang Tĩnh lại tiếp tục: "Ta tin chắc việc này sẽ có một lẽ công bằng".

Đúng là Giang Tĩnh tin chắc.

Bởi vì... Cuồng Đế đại nhân đã trở về.

Lấy tính cách của Cuồng Đế đại nhân, chắc chắn sẽ không thể để cho một số người làm xằng làm bậy.

Nếu Diệp Nam Hiên ở Võ Môn, có thể Võ Môn sẽ không hỗn loạn.

Diệp Nam Hiên không ở, chỉ với ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến, cũng không thể trấn áp được.

Thế nhưng nếu có Cuồng Đế đại nhân, chắc chắn Võ Môn sẽ sừng sững không ngã!

Trận tỷ thí này vô cùng đặc sắc.

Mà nhà họ Giang cũng đã lựa chọn ra mười người đại diện cho nhà họ Giang tham gia tỷ thí Đại Võ Tài lần này.

Giang Ngạo Tuyết xếp thứ nhất.

Giang Y Y cũng nhờ cảnh giới Đại Thánh Vương xếp thứ bảy.

Ít ngày nữa, mười thiên tài nhà họ Giang bọn họ sẽ đại diện cho nhà họ Giang tiến về Võ Môn ở Võ Châu để tham gia tỷ thí.

Đương nhiên đám người Tuyết Phi Yến đã phát biểu một lần để cổ vũ những người trẻ tuổi này, sau đó mới lần lượt rời đi.

Mấy người Tần Ninh xem xong tỷ thí liền trở về đình viện của mình.

...

Giang phủ, trong từ đường của một phủ đệ.

Giờ phút này ba vị thái thượng tộc lão Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh lần lượt ngồi vào chỗ.

"Tam đệ, hôm nay đang yên đang lành sao lại nhắc đến chuyện của Bình Vân làm gì?"

Giang Hoàng Vĩ không vui nói: "Không phải ngươi đang khiến tam đường chủ ngột ngạt sao?"

Giang Tĩnh nghe vậy thì hừ một tiếng: "Võ Môn quản lý mà còn không điều tra ra được hung thủ, điều này vốn đã kỳ quái rồi, ta còn không thể hỏi một chút ư?"

"Đây đã là chuyện mấy năm trước rồi, khỏi phải nói, nếu có thể điều tra ra được hung thủ, chẳng lẽ Giang Vũ lão tổ còn không bắt được sao?"

Giang Khôn cũng mở miệng: "Hôm nay ngươi nói ra trước mặt tam đường chủ đúng là không ổn!"

Giang Tĩnh nghe hai người nói vậy thì không nhịn được đứng lên: "Đại ca, nhị ca, ba người chúng ta trấn giữ nhà họ Giang, Giang Vũ lão tổ tọa trấn Võ Môn!"

"Chẳng lẽ một thiên tài chết đi mà cứ để yên như thế sao?"

"Chắc chắn ta sẽ điều tra ra được chuyện này".

Giang Tĩnh nói xong liền giận dữ rời đi.
Chương 1998: Hai chuyện

Mà trong từ đường, Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn lại quay sang nhìn nhau.

Giang Tĩnh... làm sao vậy?

Trong ba người, xưa nay Giang Tĩnh là người ít nói nhất, bình thường cũng không hay tức giận.

Bây giờ tâm trạng lại khác với bình thường.

"Hôm nay từ lúc tam đệ quan sát tỷ thí đã không yên lòng rồi..."

"Có phải tam đệ phát hiện ra chuyện gì rồi không?"

Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn lập tức khó hiểu nói.

Đêm đó, bên trong một biệt viện của Giang phủ.

Tần Ninh đứng ở trước cửa sổ tầng hai nhìn ánh trăng.

Một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn, cong hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính nói: "Đại nhân!"

"Ừm!"

Tần Ninh gật đầu, quay lại ngồi xuống ghế rồi nhìn về phía Giang Tĩnh: "Đã qua nhiều năm như vậy, nhà họ Giang phải có không ít dược liệu quý giá nhỉ? Ta cần khôi phục một chút thực lực, ngươi hãy giúp ta tìm những dược liệu này".

Nói rồi Tần Ninh đưa cho Giang Tĩnh một tờ danh sách.

Giang Tĩnh lập tức nói: "Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành!"

"Còn có một chuyện nữa".

Tần Ninh tiếp tục: "Bây giờ trong bốn dòng của nhà họ Giang, ngươi hãy đi điều tra vị huynh đệ Giang Du Văn kia của Giang Du Khải".

"Giang Du Văn?"

Giang Tĩnh giật mình.

"Ý của đại nhân là..."

"Lần trước Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu gặp nạn, đúng lúc ta cũng có ở đó, nếu cẩn thận nghĩ lại sẽ thấy có một số chuyện hình như có liên quan đến Giang Du Văn, Giang Y Lâm kia cũng là con gái của Giang Du Văn đúng không?"

"Vâng!"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Đừng gây ra chuyện gì, chỉ cần dùng sức của chính ngươi điều tra về hai cha con này là được rồi".

"Lập Thanh đã rõ!"

Tần Ninh nhìn về phía Giang Tĩnh, gật đầu: "Năm đó ta vốn có ý định để thánh vực Đại Võ mạnh hơn, bây giờ vẫn thế, nếu ai muốn phá hoại Võ Môn, phá hoại hòa bình của sáu gia tộc lớn, chắc chắn ta sẽ không bỏ qua".

"Lập Thanh hiểu!", Giang Tĩnh vội vàng nói: "Trong lòng Lập Thanh cũng nghĩ như thế, hiện nay sáu gia tộc ở dưới Võ Môn, tuy vài vạn năm qua có xích mích, thế nhưng quan hệ vẫn rất chặt chẽ, chắc chắn chỉ có một nhóm người nhỏ muốn phá hoại".

Tần Ninh nghe vậy thì gật đầu: "Bây giờ ta không xuất hiện cũng vì điều đó, chuyện này cần điều tra từng bước một, trong sáu gia tộc và Võ Môn có một người cũng phải bắt được, ta sẽ không để những người kia làm xằng làm bậy đâu".

"Rõ!"

"Còn có một chuyện nữa".

Tần Ninh cười nói: "Nếu Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết tình đầu ý hợp, ngươi cũng có thể giúp đỡ một chút, huynh đệ này của ta là người không tầm thường, nhà họ Giang các ngươi coi như nhặt được món hời lớn rồi đấy".

Giang Tĩnh nghe vậy thì lập tức kích động: "Đã là huynh đệ của Cuồng Đế đại nhân thì đương nhiên là nhà họ Giang chúng ta chiếm hời, Lập Thanh hiểu nên làm như thế nào".

"Tốt!"

...

Trận tỷ thí trong Giang phủ đã xong, cũng đã xác định được mười người, khoảng thời gian cuối cùng là tập luyện trong Giang phủ.

Số lần Giang Y Y tới đã ít đi, chỉ là ngày nào Giang Tiểu Tiểu cũng sẽ dẫn Phệ Thiên Giảo đến thăm mấy người Tần Ninh.

Mà bình thường Tần Ninh chỉ ở trong vườn hoa của đình viện để khôi phục thực lực của mình.

Hôm đó ở từ đường Giang phủ.

Ba người Giang Tĩnh, Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn ngồi ở ghế trên.

Phía dưới, bốn người Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An đang đứng nghiêm chỉnh.

Bây giờ có thể nói bốn người là nhân vật chủ chốt trong nhà họ Giang, thế nhưng khi đối mặt với ba vị thái thượng tộc lão vẫn phải rất cẩn thận.

Bốn người bọn họ đều là cảnh giới Thánh Hoàng.

Thế nhưng ba vị tộc lão lại là cấp bậc Thánh Tôn.

Hơn nữa không chỉ có thực lực, mà cống hiến của ba vị tộc lão đối với nhà họ Giang còn nhiều hơn bọn họ, là hậu bối, bọn họ phải cung kính là điều tất nhiên.

"Ba vị tộc lão triệu tập bốn người chúng ta đến là có chuyện quan trọng gì sao?"

Giang Hồng Nhạc là tộc trưởng hiện nay của nhà họ Giang, khách khí mở miệng hỏi.

"Không phải chúng ta, là Giang Tĩnh, các ngươi hỏi ông ta xem có chuyện gì?"

Giang Hoàng Vĩ mở miệng nói.

Giang Tĩnh nhìn về phía bốn người, khẽ cười nói: "Sau đây lão phu muốn tuyên bố hai chuyện".

Bốn người đều vểnh tai lắng nghe.

Giang Tĩnh cười: "Chuyện thứ nhất chính là tờ danh sách dược liệu này".

Nói rồi Giang Tĩnh đưa danh sách mà Tần Ninh cho mình ra, nói: "Ta muốn tất cả những dược liệu phía trên này, không được thiếu một thứ nào cả".

Bốn người đều nhận lấy danh sách lần lượt xem, ai nấy cũng phải giật mình.

Mỗi một dược liệu phía trên đều vô cùng quý giá, cho dù Giang Hồng Nhạc là tộc trưởng của nhà họ Giang cũng không có quyền tự tiện sử dụng.

Hơn nữa có một số dược liệu còn không có trong kho của nhà họ Giang.

"Tĩnh lão!"

Giang Hồng Nhạc chắp tay: "Đa số những dược liệu phía trên này đều có ở trong kho của chúng ta, nhưng trong tộc có quy định, nếu muốn lấy những dược liệu này ra, nhất định phải được Vũ tổ gật đầu, chúng ta không có quyền sử dụng".

Cũng không phải quy định của Giang phủ phiền phức, mà là những dược liệu này quá quý giá!

Mỗi một thứ đều đủ để đám Thánh Hoàng Thánh Tôn dùng mạng để tranh giành.

Giang Tĩnh nghe vậy thì hừ một tiếng nói: "Ta sẽ đích thân đi hỏi Vũ tổ, các ngươi cứ chuẩn bị tốt cho ta trước đi, chờ ta cầm thủ lệnh của Vũ tổ tới, ta sẽ lấy những dược liệu này đi".

Giang Hoàng Vĩ cũng nhìn qua danh sách, không nhịn được nói: "Những dược liệu này đều là thánh vật dùng để khôi phục kinh mạch huyết nhục hồn phách, tam đệ, ngươi bị thương ư? Có phải tu hành xảy ra rủi ro không?"

"Ta không sao hết!"

Giang Tĩnh nói thẳng: "Ta cần những dược liệu này là vì có tác dụng lớn!"

"Sao nào? Ta tận tụy vì nhà họ Giang bảy vạn năm, muốn lấy chút dược liệu mà các ngươi còn phải hỏi rõ ngọn nguồn ư? Chỉ cần Vũ tổ đồng ý là được không phải sao?"

Giang Khôn nghe vậy liền nói: "Tam đệ, đại ca không có ý đó, chỉ là có phải ngươi nghe ai xúi bậy không?"

"Ta không hề!"

Giang Tĩnh tiếp tục: "Không được thiếu một dược liệu nào, phải đủ hết tất cả, nếu trong Giang phủ chúng ta không có thì phải đến Võ Môn mua, nếu thực sự không được thì phải tìm mua trong toàn bộ thánh vực Đại Võ, trong vòng nửa tháng nhất định phải tìm được hết!"

"Nửa tháng?"

Giang Hồng Nhạc sững sờ.

Nửa tháng cũng quá gấp!

"Làm sao thế? Không làm được ư?"

Giang Tĩnh khẽ nói: "Hồng Nhạc à, chờ ta lấy được thủ lệnh của lão tổ chắc cũng phải cần nửa tháng, nếu ngươi không tìm được đầy đủ thì đừng trách đến lúc đó lão phu ra tay độc ác!"

Giang Hồng Nhạc nghe vậy, trong ánh mắt có vài phần kính sợ.

Rốt cuộc có chuyện gì lại khiến Tĩnh lão sốt ruột như vậy?

Giờ phút này, Giang Du Khải không nói câu gì, thế nhưng lúc nhìn thấy những dược liệu kia, trong lòng lại rất bất ổn.

Ông ta đã từng nhìn thấy những dược liệu này!

Con gái Giang Y Y đã đưa cho ông ta xem, là Tần Ninh viết!

Tại sao bây giờ lại có một cái giống như đúc xuất hiện trong tay Tĩnh lão?

Trong lòng Giang Du Khải vô cùng kinh ngạc.

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Lúc ấy khi con gái nói ra những dược liệu này, ông ta chỉ cảm thấy Tần Ninh đòi hỏi quá mức.

Cho dù Tần Ninh đã cứu hai đứa con gái của mình, nhưng nếu muốn đền đáp bằng những dược liệu này thì cũng hơi quá đáng.

Dù sao cho dù bây giờ hắn là một trong những người làm mưa làm gió ở nhà họ Giang, nhưng bọn họ cũng không lấy ra nổi những dược liệu này.

Bây giờ Tĩnh lão đã ra tay, còn không ngại vất vả đi lấy thủ lệnh của Vũ tổ, có thể tưởng tượng ra được đây là việc khó khăn nhường nào.
Chương 1999: Giang Tĩnh khác thường

Thế nhưng danh sách dược liệu mà Tần Ninh cần chớp mắt đã đến tay của Tĩnh lão, vậy mà Tĩnh lão còn gấp hơn so với Tần Ninh, vội vàng cho Giang Hồng Nhạc phái người đi tìm!

Điều này sao có thể xảy ra?

Tĩnh lão có quan hệ gì với Tần Ninh?

Phải đi hỏi Y Y mới được!

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của mấy người bọn họ, Giang Tĩnh cũng lười giải thích.

Giải thích cái gì chứ?

Cuồng Đế đại nhân nói, ông ta không thể để lộ ra tin tức người đã trở về, vậy nên ông ta tuyệt đối không thể tiết lộ.

Cuồng Đế đại nhân chỉ cần những dược liệu này, nếu như ông ta không thể thu thập được đầy đủ thì quả thực là thẹn với sự tin tưởng của đại nhân đối với mình.

Cho nên, dù ai có hỏi cái gì, nói cái gì, ông ta cũng không để lộ bất kỳ tin tức nào liên quan đến Cuồng Đế đại nhân.

Thử nghĩ mà xem, Tần Ninh trở về, không nói cho ai biết, ngay cả tam đường chủ cũng không biết, nhưng lại để cho Giang Tĩnh mình biết được.

Đây là sự tin tưởng của người đối với Giang Tĩnh.

Nếu như ông ta không bảo vệ được sự tin tưởng này, để lộ ra tin tức về Cuồng Đế đại nhân thì một mình ông ta gánh chịu hậu quả là chuyện nhỏ, thậm chí còn có thể liên luỵ đến cả Giang gia.

Tuyệt đối không thể nói ra!

Giờ phút này, Giang Tĩnh đứng thẳng thân thể, nói tiếp: “Tiếp theo là chuyện thứ hai”.

Chuyện thứ hai? Chuyện gì?

Mấy người đều nhìn về phía Giang Tĩnh.

“Chuyện thứ hai liên quan đến Giang Ngạo Tuyết”.

Lời này vừa nói ra, Giang Hồng Nhạc cũng sửng sốt, lập tức nói: “Tĩnh lão, đứa nhỏ Ngạo Tuyết này, lần này đứng vị trí thứ nhất trong cuộc so tài Giang gia, con bé không có làm sai điều gì chứ?”

“Ta còn chưa nói con bé làm sai cái gì, ta nghe nói Ngạo Tuyết và Giang Hàm tâm đầu ý hợp, việc này là thật hay giả?”

Nghe được những lời này, Giang Hồng Nhạc lập tức hiểu rõ.

“Thưa Tĩnh lão”.

Giang Hồng Nhạc chắp tay: “Việc này ta đã nói với con bé Ngạo Tuyết mấy lần rồi, khuyên con bé giữ vững tâm tính, Giang gia chúng ta đang trên đà suy thoái, hiện này, việc quan trọng nhất là tu hành, tranh thủ cơ hội lấy được thứ hạng tốt ở Đại Võ Tài, về phần Giang Hàm…Ta sẽ cảnh cáo hắn ta, cách xa Ngạo Tuyết một chút…”

“Đánh rắm!”

“Chó má!”

Chỉ là, Giang Hồng Nhạc còn chưa nói xong, Giang Tĩnh đã đẩy ngã ghế dựa, đứng bật dậy, ông ta nhìn về phía Giang Hồng Nhạc, quát lớn: “Ngươi dám, ngươi dám làm như vậy, lão phu lột da của ngươi!”

Tiếng quát này làm cho bốn người Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải và Giang Tử An hoàn toàn há hốc mồm.

Ngay cả hai vị thái thượng Giang Hoành Vĩ và Giang Khôn cũng đều bị hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn Giang Tĩnh.

Làm sao vậy?

Giang Tĩnh bị làm sao vậy?

Giang Ngạo Tuyết chính là niềm hy vọng của Giang gia trong thế hệ này, tương lai sẽ trở thành một trong những trụ cột của Giang gia, bây giờ nếu như bởi vì chuyện tình cảm nữ nhi mà chậm trễ việc tu hành thì đây chính là tổn thất lớn lao đối với bản thân Giang Ngạo Tuyết và cũng là đối với Giang gia.

Việc Giang Hồng Nhạc làm cũng không tính là sai trái.

Để cho Giang Ngạo Tuyết giữ vững tâm tính, cảnh cáo Giang Hàm, tránh xa Giang Ngạo Tuyết một chút.

Thế nhưng…Giang Tĩnh tức giận cái gì chứ!

Lúc này, Giang Tĩnh ổn định lại cảm xúc, cũng tự cảm thấy bản thân thất lễ, ông ta lập tức nhìn về phía Giang Hồng Nhạc, chậm rãi nói: “Hồng Nhạc à…”

“Có đệ tử”, Giang Hồng Nhạc bị Giang Tĩnh quát hai lần, nhưng không dám tỏ thái độ, chỉ khom người nói.

“Ngạo Tuyết và Giang Hàm tâm đầu ý hợp, ngươi không nghe ngạn ngữ có câu, huỷ đi mười tòa miếu không phá một mối nhân duyên sao?”, Giang Tĩnh tận tình khuyên nhủ: “Nếu như Ngạo Tuyết thích Giang Hàm, mà Giang Hàm cũng có ý với Ngạo Tuyết thì ngươi nên tác thành cho hai người bọn họ, nói không chừng sau này hai người đốc thúc lẫn nhau, Ngạo Tuyết có thể đạt được thành tựu cực kỳ cao đấy!”

“Tam đệ!”

Giang Khôn thái thượng trầm giọng: “Tình hình hiện tại của Giang gia chúng ta, không phải ngươi cũng không biết, Ngạo Tuyết thân là hy vọng của gia tộc chúng ta, sao có thể bị chuyện tình cảm của nữ nhi ràng buộc?”

“Chuyện danh sách dược liệu vừa rồi chúng ta còn có thể làm theo ý ngươi, cũng không hỏi ngươi làm gì, nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể làm theo ý ngươi!”

Lời này vừa nói ra, Giang Hoành Vĩ thái thượng cũng nói: “Đúng vậy, chuyện của Ngạo Tuyết cứ để phụ thân của con bé là Hồng Nhạc nhọc lòng là được rồi, ngươi xen vào làm gì?”

“Ta cũng là vì tương lai của Giang gia chúng ta”.

Giang Tĩnh nghiêm túc: “Các ngươi thì biết cái gì, cái tên Giang Hàm kia chính là Tiên Hàm, là…”

Nói đến đây, lời nói của Giang Tĩnh giống như bị nghẹn ở cổ, không thể nào thốt ra.

“Là cái gì? Là con trai của Thiên Vương lão tử”, Giang Hoành Vĩ hừ một tiếng nói.

Hôm này, Giang Tĩnh rất khác thường.

Trước đây, đối với chuyện của Giang gia, ông ta dường như không chút quan tâm, bây giờ lại lần lượt xen vào.

Giang Tĩnh hừ một tiếng, cũng không mở miệng nữa.

Con trai của Thiên Vương lão tử?

Còn lợi hại hơn so với con trai của Thiên Vương lão tử!

“Ta không nhiều lời với các ngươi nữa, dù sao thì ta cũng rất thích đứa nhỏ Tiên Hàm kia, rất xứng đôi với Ngạo Tuyết, về sau, ai dám can thiệp vào chuyện tình của hai người bọn họ, Giang Tĩnh ta sẽ đánh chết kẻ đó!”

Lời này vừa nói ra, hai người Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn đều dựng râu trừng mắt.

“Chúng ta can thiệp, ngươi cũng đánh?”

“Đánh!”

Giang Tĩnh không chút nhượng bộ: “Đừng nói là hai người các ngươi, cho dù là Giang Vũ lão tổ can thiệp ta cũng sẽ đánh!”

“Ngươi…”

“Lão tam, ngươi điên rồi!”

Giang Hoành Vĩ và Giang Khôn vô cùng tức giận.

Giang Tĩnh vung tay áo lên, nhìn mấy người bọn họ nói: “Chuyện thứ nhất, những dược liệu được ghi trên danh sách kia, trong vòng nửa tháng phải chuẩn bị tốt cho ta, nếu như thiếu một thứ thì Giang Hồng Nhạc, ngươi cứ chờ bị đánh đi!”

“Chuyện thứ hai, chuyện tình của Giang Ngạo Tuyết và Tiên Hàm, ai dám cản trở thì chính là đang đánh vào mặt của Giang Tĩnh ta đây, ta nhất định sẽ không khoan dung, bốn người các ngươi cũng không ngoại lệ”.

Dứt lời, Giang Tĩnh hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi.

Trong nhà thờ tổ, sáu người hai mặt nhìn nhau.

Giang Hồng Nhạc kinh ngạc: “Hai vị thái thượng, Tĩnh lão…làm sao vậy?”

“Chúng ta làm sao biết được?”

Giang Hoành Vĩ không kiên nhẫn: “Cái tên khốn kiếp này, không biết lại phát điên cái gì!”

Nói xong, hai vị thái thượng cũng giận dữ rời đi.

Mà giờ phút này, bốn người Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải và Giàn Tử An hai mặt nhìn nhau.

Trong Giang gia, bốn người bọn họ quyền cao chức trọng.

Thế nhưng đối với ba vị thái thượng, bọn họ vẫn phải hành xử cung kính.

Giang Hồng Nhạc đau khổ: “Một tháng trước, Tĩnh lão còn nói với ta, Ngạo Tuyết chính là hy vọng của Giang gia chúng ta, không thể lơ là việc tu hành, lúc ấy, ta còn nghĩ đến việc sai người ngáng chân, khiến cho Ngạo Tuyết và Tiên Hàm xa cách, nhưng mà bây giờ…”

Giang Du Khải nghe được những lời này cũng nhướng máy.

Danh sách kia!

Có liên quan đến Tần Ninh.

Chẳng lẽ việc này…cũng có liên quan đến Tần Ninh?

Giang Du Khải chắp tay rời đi, ông ta chờ không kịp muốn nhanh chóng đi hỏi con gái của mình.

Mà lúc này, sau khi rời đi, Giang Tĩnh bước đi trên con đường lớn của Giang phủ.

Xa xa, nhìn thấy Giang Ngạo Tuyết đi tới, Giang Tĩnh vẫy vẫy tay.

Giang Ngạo Tuyết mặc chiếc váy dài, thân thể thon gọn, dáng người thướt tha, cô ta có chút không tình nguyện bước về phía Giang Tĩnh.

“Tĩnh lão!”

Giang Ngạo Tuyết hạ thấp người hành lễ.

“Ngạo Tuyết à!”

Giang Tĩnh cười ha ha: “Trước kia ta luôn cảm thấy chuyện yêu đương sẽ làm ảnh hưởng đến con đường tu hành của ngươi, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, võ giả tu hành, trái tim thông suốt mới tốt, ngươi và Tiên Hàm quả thật là trời sinh một đôi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ ủng hộ hai người các ngươi, các ngươi muốn ở bên nhau thế nào thì cứ ở bên nhau như thế ấy, hiểu chưa?”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Giang Ngạo Tuyết hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.
Chương 2000: Ngươi hiểu lầm

“Tĩnh lão!”

Giang Ngạo Tuyết vừa dứt lời đã quỳ hai gối xuống đất, dập đầu nói.

“Lúc trước là Ngạo Tuyết không hiểu chuyện, không biết rõ tình huống của gia tộc, chỉ vì tình cảm cá nhân của bản thân, bỏ qua lợi ích của gia tộc, gia tộc cho ta tất cả mọi thứ, nếu như ta không thể báo đáp được gia tộc thì chính là sai lầm của ta!”

“Ta và Tiên Hàm không xảy ra chuyện gì cả, về sau, ta nhất định sẽ phân rõ giới hạn với Tiên Hàm, hy vọng Tĩnh lão nhân từ, không cần ra tay với Tiên Hàm”.

“Chỉ hy vọng Tĩnh lão có thể để cho Tiên Hàm ở lại Giang gia”.

“Ngạo Tuyết cam đoan, tuyệt đối sẽ không gặp lại Tiên Hàm nữa”.

Lúc này, âm thanh của Giang Ngạo Tuyết tràn ngập bi thương, sắc mặt tái nhợt.

Lúc trước phụ thân đã nhắc nhở cô ta, nhưng cô ta căn bản chẳng để trong lòng, cô ta thích Tiên Hàm, vì sao không thể ở bên cạnh Tiên Hàm?

Giang gia cường đại như thế, chẳng lẽ còn cần phải dựa vào lợi ích liên hôn?

Cô ta không muốn trở thành vật hy sinh cho gia tộc.

Cho dù phụ thân vẫn luôn khuyên bảo, cô ta cũng không nghĩ đến việc phụ bạc Tiên Hàm.

Nhưng lần này, ngay cả Tĩnh lão cũng tự mình xuất hiện, đến nói chuyện với cô ta.

Sự việc đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?

Nếu như cô ta vẫn không nghe theo như trước, tính mạng của Tiên Hàm sẽ khó mà đảm bảo.

Cô ta không muốn Tiên Hàm gặp chuyện không may!

Nếu như ông trời thật sự không cho phép hai người bọn họ ở bên cạnh nhau, vậy thì ít nhất cũng không thể để tính mạng của Tiên Hàm gặp nguy hiểm.

Giang Tĩnh nghe được những lời của Giang Ngạo Tuyết, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Tình huống gì đây?

Chẳng lẽ thái độ của mình không đủ hoà ái sao? Lời nói không đủ rõ ràng hay sao?

“Ngạo Tuyết, ngươi…”

“Tĩnh lão, trong lòng Ngạo Tuyết đã quyết, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Tiên Hàm nữa!”, Giang Ngạo Tuyết khí phách nói.

Lúc này, Giang Tĩnh đỡ Giang Ngạo Tuyết dậy, lại nói: “Ngươi hiểu lầm, hiểu lầm…”

“Không phải là lão phu muốn chia rẽ ngươi và Tiên Hàm, hai người các ngươi tâm đầu ý hợp, đây là chuyện tốt”, Giang Tĩnh khuyên bảo: “Hơn nữa, từ nay trở đi, ai dám chia rẽ các ngươi, hoặc gây bất lợi cho hai người các ngươi, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc này, ta giúp ngươi đòi lại công bằng, còn nếu phụ thân ngươi dám sai người ngáng chân, lão phu nhất định sẽ đánh hắn ta”.

Giang Ngạo Tuyết nghe được những lời này thì vô cùng kinh ngạc.

Là nghe nhầm sao?

Lúc trước, phụ thân tìm cô ta nói chuyện, còn nói chuyện của cô ta và Tiên Hàm, Giang Tĩnh thái thượng cũng không đồng ý.

Thế nhưng bây giờ…

Giang Ngạo Tuyết kinh ngạc không thôi.

Giang Tĩnh cười ha ha nói: “Lão phu già rồi, suy nghĩ có chút bảo thủ, hai người các ngươi còn trẻ, nên có quyết định của riêng mình, tự mình thực hiện, cố lên!”

Dứt lời, Giang Tĩnh xoay người rời đi.

Giang Ngạo Tuyết đứng im tại chỗ, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Vừa rồi…là mơ sao?

“Tiên Hàm…”

Vẻ mặt Giang Ngạo Tuyết có chút kích động, bóng người chợt loé rồi biến mất không thấy đâu.

Xuất hiện lần nữa, Giang Ngạo Tuyết đã tới viện riêng biệt, nơi ở của mấy người Tần Ninh.

“Tiên Hàm!”

Giang Ngạo Tuyết tiến vào đình viện, gọi lớn.

Tiên Hàm cả người đầy mồ hôi bước ra.

“Ngạo Tuyết, sao nàng lại tới đây?”

Tiên Hàm giật mình nói.

Giang Ngạo Tuyết được chọn là người đại diện Giang gia tham gia Đại Võ Tài, gần đây vẫn luôn một mực tu luyện, hai người rất ít khi có thời gian gặp nhau.

Giang Ngạo Tuyết nhìn thấy Tiên Hàm, ba bước cũng biến thành hai bước, cô ta trực tiếp lao về phía trước, vươn tay ôm chặt lấy Tiên Hàm, dáng vẻ vui vẻ giống như một đứa nhỏ.

“Làm sao vậy? Tuyết Nhi!”

Tiên Hàm lắp bắp kinh hãi.

“Tĩnh lão đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi!”

Giang Ngạo Tuyết kích động nói: “Người vừa nói với ta rằng sẽ ủng hộ chúng ta, cha ta cũng không thể ngăn cản chúng ta”.

Giang Ngạo Tuyết vui vẻ nhảy lên.

Giang Ngạo Tuyết không còn dáng vẻ lạnh lùng, thanh cao như ở trước mặt người ngoài, bộ dạng vui vẻ giống như là một đứa nhỏ được cho kẹo.

Giang Ngạo Tuyết buông Tiên Hàm ra, nhìn thấy vẻ mặt không chút gợn sóng của Tiên Hàm, cô ta không nhịn được hỏi: “Chàng không vui sao? Tại sao chẳng thấy chàng kích động chút nào?”

Tiên Hàm nhẹ nhàng nhéo mũi Giang Ngạo Tuyết, mỉm cười nói: “Bởi vì chuyện này ta đã đoán trước được cả rồi!”

“A?”

Tiên Hàm nắm chặt ta Giang Ngạo Tuyết, cười: “Có ca ta ở đây, không một ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không được”.

Lúc này, Tiên Hàm kéo Giang Ngạo Tuyết đến một đình nghỉ mát trong hoa viên, tinh tế nói…

Mà cùng lúc đó, trong đình viện, trên một tòa lầu các hai tầng.

Ôn Hiến Chi thấy một màn như vậy, không nhịn được nói: “Hiệu suất làm việc của Giang Tĩnh lão nhân cũng thật cao”.

Tần Ninh mỉm cười: “Là cực cao, cũng cực kỳ chuẩn xác”.

“Xem ra tốc độ khôi phục thực lực của chúng ta có thể nhanh hơn rồi”.

Nhanh hơn?

Phong Vô Tình sửng sốt.

Trong Giang phủ, mười vị thiên kiêu được lựa chọn có tên trong danh sách cùng với các cao thủ trong phủ, mỗi ngày đều gia tăng cường độ huấn luyện, hy vọng trước ngày thi đấu có thể khiến cho thực lực của mấy vị thiên kiêu này tăng lên một chút, có thể kiểm soát được sức mạnh của mình cũng như hiểu rõ đối thủ.

Trong khoảng thời gian này, Giang Y Y cũng chăm chỉ huấn luyện.

Một ngày nọ, đêm khuya, Giang Y Y trở về phủ đệ.

Chỉ thấy một bóng người đang ở trong đình viện, ngồi uống trà dưới gốc cây cổ thụ.

“Phụ thân!”

Nhìn thấy Giang Du Khải xuất hiện trong sân của mình, Giang Y Y vô cùng sửng sốt.

“Y Y…”

Lúc này, Giang Du Khải cười nói: “Gần đây tu hành vất vả lắm phải không? Đây là linh trà Thanh Nguyên, có thể khiến cho tinh thần người ta thoải mái, thử xem…”

Nhìn thấy dáng vẻ này của phụ thân, trong lòng Giang Y Y nao nao.

Sau khi thưởng thức trà xong, không lâu sau, Giang Du Khải mở miệng: “Y Y, danh sách lần trước Tần Ninh đưa cho con đâu?”

“Vẫn ở đây!”

Giang Y Y vung tay lên, lấy ra một danh sách.

Giang Du Khải nhận lấy danh sách dược liệu, nhìn kỹ một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Giống y như đúc!”

“Cha, giống y như đúc cái gì?”

Giang Y Y tò mò.

Danh sách dược liệu này vô cùng quý giá, có một số thứ, cho dù là Giang gia cũng không thể nào lấy được.

Giang Du Khải nói tiếp: “Ta nói cho con biết một chút, nhất định không được để lộ ra ngoài!”

“Vâng!”

Giang Du Khải trịnh trọng nói: “Hôm nay, Tĩnh lão triệu tập chúng ta đến nhà thờ tổ, nói ra hai chuyện”.

“Chuyện thứ nhất chính là người lấy ra một danh sách giống danh sách này y như đúc, đưa cho tứ thúc của con, nói rằng bằng bất cứ giá nào cũng phải sưu tập đầy đủ những dược liệu có trên danh sách”.

“A?”

Giang Y Y nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, há hốc miệng.

“Đừng vội kinh ngạc, vẫn còn chuyện thứ hai!”

Đến tận bây giờ, Giang Du Khải đều còn chưa dám tin tưởng.

“Tĩnh lão nói với tứ thúc của con, không được ngăn cản chuyện tình cảm của Giang Ngạo Tuyết và Tiên Hàm, để cho hai người bọn họ tự do phát triển, thậm chí còn ủng hộ bọn họ ở bên nhau”.

“Mà tứ thúc của con nói, một tháng trước, Tĩnh lão vẫn duy trì thái độ phản đối, thế mà bây giờ, thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ!”

Đề cập đến vấn đề này, Giang Du Khải lộ ra vẻ mặt trầm tư: “Ta cũng không biết tại sao nhưng ta vẫn luôn cảm thấy chuyện này có liên quan rất lớn đến Tần Ninh, nhưng lại không thể chỉ ra được là liên hệ ở điểm nào!”

Lời này vừa nói ra, Giang Y Y cũng lập tức nói: “Quả thật là cực kỳ không đúng”.

“Không đúng chỗ nào?”

Giang Du Khải vội vàng hỏi.

Ngay sau đó, Giang Y Y kể lại chuyện ngày hôm đó ở võ trường cho Giang Du Khải nghe.

Nghe được những lời này, Giang Du Khải lập tức đứng bật dậy, đi qua đi lại ở trong sân, không ngừng nói: “Đúng rồi, đúng rồi, cái này thì đúng rồi, quả thật là có liên quan rất lớn đến Tần Ninh”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom