• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1986-1990

Chương 1986: Giang Thành

Phía trước là tường thành vắt ngang qua, nhìn không thấy điểm cuối, xuất hiện trước mắt mọi người.

Tường thành cao chừng trăm mét, toàn bộ đều phát ra ánh sáng lấp lánh.

Bề mặt tường thành có hoa văn phủ kín, liếc mắt một cái có thể dễ dàng nhìn thấy trên đó có hơn mười cánh cửa, mỗi một cái đều rộng trăm mét, người tới người đi, ngựa xe như nước.

Có người cưỡi thánh thú, có người điều khiển phi cầm, chỉ là khi đi đến cổng thành đều lần lượt đáp xuống đất.

Mà bên ngoài cổng thành cũng có người phụ trách kiểm tra việc ra vào.

Trong hơn mười cánh cổng đó, phía trên mỗi cánh cổng đều có hai chữ lớn, hào quang rực rỡ, rồng bay phượng múa.

“Giang Thành!”

Lúc này, Ôn Hiến Chi thì thầm: “Đây là Giang Thành Giang gia? Thành trì lớn nhất Giang Châu!”

“Quả nhiên là cực kỳ khí phách”.

Tần Ninh liếc mắt nhìn Ôn Hiến Chi, chậm rãi nói: “Còn khí phách hơn so với Thánh Thú tông của ngươi sao?”

“Thánh Thú tông gì?”, Ôn Hiến Chi khó hiểu.

“Quên đi”.

Tần Ninh lười giải thích.

Phong Vô Tình cũng nhìn thấy hai chữ Giang Thành ở phía xa xa kia, vẻ mặt nao nao.

“Điều này…Tại sao lại có thể…”

Phong Vô Tình cảm thấy có chút rung động.

Ôn Hiến Chi bĩu môi: “Còn nói mình là hộ kiếm sứ gì đó? Ngươi như thế này là không được rồi, Giang Thành này nhìn qua hùng vĩ như thế, nhưng cũng không đến mức khiến cho ngươi giật mình như vậy chứ? Giống như cái đồ nhà quê…”

Tần Ninh nhìn biểu cảm của Phong Vô Tình, hắn cũng nghĩ đến điều gì đó, trong lòng hiểu rõ.

Hiện giờ Ôn Hiến Chi mất trí nhớ nên mới không biết.

Trên thực tế, năm đó, hai chữ Giang Thành này là hắn để lại cho Giang gia sau khi thành lập Võ Môn.

Năm đó, Võ Môn được thành lập, sáu gia tộc lớn phân phối rất nhiều người tiến vào Võ Môn.

Tâm nguyện của Tần Ninh khi ấy chính là, sáu gia tộc lớn vẫn luôn loạn lạc, thánh vực Đại Võ vẫn luôn diễn ra chiến loạn không ngớt, thương vong vô số kể.

Hắn đã dùng vũ lực cường đại để kết nối sáu gia tộc lớn lại với nhau, hi vọng một ngày nào đó, thù hận giữa bọn họ sẽ được hoá giải.

Giang Thành này chính là gốc rễ của Giang gia, sau khi Tần Ninh thành lập Võ Môn cũng không chuyển đổi vị trí của Giang Thành.

Hai chữ Giang Thành là bút tích của chính hắn.

Kiểu chữ rồng bay phượng múa, tự do phóng khoáng.

Ừm, ít nhất Tần Ninh cho rằng nét chữ của mình là như vậy.

Tuy rằng đã trải qua chín kiếp, nhưng mà nét chữ của Tần Ninh suốt chín kiếp ấy thật sự không có thay đổi gì lớn.

Phong Vô Tình là người thân cận bên cạnh Lý Huyền Đạo, hẳn là đã từng nhìn thấy một vài chữ viết của hắn ở kiếp thứ tư, chính vì thế cho nên hắn ta mới ngạc nhiên như vậy.

Giờ phút này, Giang Tiểu Tiểu điều khiển ngựa, đi đến bên cạnh ba người bọn họ, mỉm cười: “Phía trước là Giang Thành”.

“Giang Thành là tòa thành trì lớn nhất vùng đất Giang Châu, bên trong còn có những dãy núi non di động, nhưng mà cũng chỉ cao mấy trăm mét, không quá hùng vĩ, năm đó, Giang gia của chúng ta là người đứng đầu, đương nhiên, bây giờ vẫn là như thế”.

“Bên trong Giang Thành có hơn một ngàn vạn dân bản địa, người nhập cư cũng có mấy trăm vạn, vô cùng phồn hoa, các ngươi có thể đi xung quanh nhìn xem”.

Giang Tiểu Tiểu có ấn tượng rất tốt với ba người Tần Ninh.

“Nhìn thấy hai chữ Giang Thành kia không?”

Giang Tiểu Tiểu cười nói: “Hiện tại, chúng ta còn cách Giang Thành hơn mười dặm, nhưng mà hai chữ kia, cho dù đứng cách xa hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nghe nói năm đó, Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân đã tự mình viết lên, trong đó ẩn chứa võ đạo ý cảnh của Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân”.

“Cuồng Võ Thiên Đế tự mình viết?”

Lúc này, Ôn Hiến Chi trừng lớn mắt, hắn ta nhìn về phía trước, thì thầm: “Tại sao lại xấu như vậy…”

Một lời vừa dứt, Tần Ninh suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

Đồ đệ chê cười, một kích trí mạng!

Hơn nữa, lúc trước, ở thánh vực Thiên Hồng, Nhan Như Hoạ và Giản Bác cũng từng nói chữ viết của hắn quá khó coi!

“Xấu sao?”

Tần Ninh bình tĩnh: “Ta lại cảm thấy chữ viết rồng bay phượng múa này như ẩn chứa một loại vận mệnh gì đó bên trong, vô cùng tinh tuý”.

Giang Tiểu Tiểu nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Bởi vì là do Cuồng Võ Thiên Đế viết, cho nên Giang gia chúng ta cũng xem nó như thánh bảo, nghe nói năm đó, có người từng ở dưới tấm bia này, lĩnh ngộ ra được võ đạo ý cảnh, trong một ngày đã tiến vào cảnh giới Thánh Hoàng”.

“Nhưng nói thật là…ta cũng cảm thấy chữ viết này rất xấu”.

Nghe được những lời này, trong lòng Tần Ninh khó mà chịu được.

“Phong Vô Tình, ngươi thấy thế nào?”

Tần Ninh hỏi lại lần nữa.

Phong Vô Tình thấp giọng: “Thật không dám giấu, chữ viết này và chữ viết của Thanh Vân Kiếm Đế, quả thật là xấu như nhau…”

Tần Ninh suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

Đoàn người tiếp tục đi.

Đi đến trước cửa thành, bốn phía đã được dọn ra một con đường.

Hai tỷ muội Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu đi phía trước, hai cha con Giang Du Văn và Giang Lâm Y đi hai bên, đội ngũ hơn trăm người tiến vào trong thành.

Bên trong Giang Thành, đường xá rộng chừng trăm mét, khung cảnh cực kỳ tấp nập, ngựa xe như nước, tiếng người nói chuyện ồn ào.

Thế nhưng, khi đoàn người Giang gia đi qua, mọi người đều nhường đường, không dám lớn tiếng ồn ào.

Có thể nói, Giang gia chính là sự tồn tại cường đại nhất bên trong Giang Thành, ai dám trêu chọc?

“Đó là hai vị thiên kim tiểu thư của Giang Du Khải Giang gia phải không?”

“Hình như là Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu”.

“Trận thế như vậy, cũng chỉ có thể là Giang gia”.

Người tới người đi không ít, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.

Lực ảnh hưởng của Giang gia ở Giang Châu, quả thật là lớn đến mức chưa từng có.

Sau khi vào thành, đi thêm một giờ nữa mới vào được đến vòng trong.

Chỉ thấy trong phạm vi vòng trong có một tòa phủ đệ, cánh cổng cao mấy chục mét, nạm vàng mạ bạc, vô cùng xa hoa.

Cổng lớn mở rộng, hai bên trái phải có mười tên hộ vệ đi lại thẩm tra, cực kỳ cẩn thận.

Nhìn thấy đám người Giang Y Y xuất hiện, một tên hộ vệ vội vàng mở miệng nói: “Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã trở về, nhanh đi bẩm báo cho lão gia!”

Nhóm người Giang Y Y xuống ngựa.

Mà giờ phút này, từ bên trong phủ đệ, một bóng người nhanh chóng bước đến.

“Y Y!”

“Tiểu Tiểu!”

Người nọ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu, nhìn kỹ mới thấy, người này mặc áo dài màu xanh, trông có vẻ nho nhã hiền lành, khí chất ôn hoà.

Từ giữa hai hàng lông mày của người đó, có thể nhìn ra được lúc trẻ ông ta cũng là một mỹ nam.

“Phụ thân!”

“Phụ thân!”

Hai người Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu đều khom người hành lễ.

“Đã trở về rồi, trở về là tốt rồi”.

Người đàn ông nhìn về phía hai người, trong lòng an tâm.

Giang Du Khải!

Một trong những nhân vật trung tâm của Giang gia.

Giang gia thân là bá chủ của vùng đất Giang Châu, mỗi một thời đại đều không giống nhau.

Ví dụ như, thế hệ này, Giang gia có bốn người đứng đầu, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An cùng tộc trưởng Giang Hồng Nhạc, bốn người phụ trách các công việc lớn nhỏ, trong ngoài Giang gia, tuy nhiên, lời nói có trọng lượng nhất, tất nhiên vẫn là tộc trưởng Giang Hồng Nhạc.

Mà ba người đứng đầu còn lại trong thế hệ này của Giang gia, hiện giờ cũng đã trở thành thái thượng trưởng lão Giang gia rồi.

Trong Giang gia, cường đại mới là tất cả, không tồn tại đạo lý cha truyền con nối.

“Mau mau vào trong”.

Giang Du Khải dẫn theo Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu, cùng với Giang Du Văn, Giang Y Lâm tiến vào đình viện.

Sau khi bước vào đình viện mới phát hiện ra một quảng trường, mà cuối quảng trường là một đại điện, xung quanh đại điện cũng có không ít những hành lang thật dài, quanh co uốn lượn.

Dõi mắt nhìn theo, cả phủ đệ giống như một toà cung điện, vô cùng xa hoa.
Chương 1987: Tam Nguyên thánh đan

“Không hổ là Giang gia!”

Phong Vô Tình tán thưởng nói: “Giang Du Khải thân là một trong bốn nhân vật nòng cốt của Giang gia, phủ đệ đã xa hoa, giàu sang như thế này rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, Võ Môn thống lĩnh thánh vực Đại Võ, có thể nhìn ra được, việc tu hành võ đạo của cả thánh vực Đại Võ càng ngày càng cường đại hơn rất nhiều”.

Dưới sự dẫn dắt của hộ vệ Giang gia, ba người bọn họ được sắp xếp vào một viện riêng biệt, tuy nói là viện riêng biệt, nhưng cũng vô cùng sang trọng.

Một đường đi đến, ba người phát hiện ra, vẻn vẹn một mình tòa phủ đệ này đã có thể được xem là uy vũ bất phàm.

Diện tích của nó phải bằng ít nhất mười con phố trong Giang Thành ghép lại.

Mà đây cũng là nơi ở của nhóm đệ tử nòng cốt của Giang gia.

Sau khi ba người được sắp xếp thoả đáng, không lâu sau, Giang Tiểu Tiểu đã tới.

“Tỷ tỷ của ta đã nói với phụ thân, Tần đại ca, dược liệu mà ngươi cần, không bao lâu nữa là có thể gom góp lại đủ”, Giang Tiểu Tiểu cười hì hì nói: “Mấy ngày tiếp theo, các ngươi cứ tạm thời ở lại nơi này, chờ đợi tin tốt”.

“Được!”

Giang Tiểu Tiểu tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Phệ Thiên Giảo vẫn luôn nằm trên vai của Giang Tiểu Tiểu, căn bản là không ý nghĩ muốn ở lại với mấy người Tần Ninh.

“Con chó nhỏ thấy sắc quên nghĩa”.

Ôn Hiến Chi tức giận, bất bình mắng: “Sư tôn, nó là thú cưỡi của người phải không? Đến lúc nó quay lại, người phải đánh nó một trận, lúc đó, sư tôn nhớ gọi con, con đến làm thay sư tôn”.

Tần Ninh không thèm để ý đến Ôn Hiến Chi.

Sau mấy ngày chờ đợi, cuối cùng thì dược liệu cũng được đưa đến toàn bộ.

Mà Tần Ninh cũng chuẩn bị bắt tay vào việc luyện chế đan dược mà mình cần.

Giang phủ, trong một đình viện tinh tế, phức tạp.

Lúc này, Giang Y Y mặc trang phục màu trắng, đang đứng ở bên trong đình viện.

Cửa viện mở ra, một bóng người xuất hiện.

Đúng là Giang Du Khải.

“Đang nghĩ cái gì thế?”

Nhìn thấy con gái mình đứng trong đình viện, im lặng không nói lời nào, Giang Du Khải mở miệng hỏi.

“Cha!”

Giang Y Y lẩm bẩm: “Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai muốn giết con và Tiểu Tiểu”.

Nghe được những lời này, Giang Du Khải cười: “Đừng lo lắng, bên trong Giang phủ, không ai có thể làm tổn thương đến các con, việc này ta đã cho người đi điều tra, tin rằng nhanh thôi sẽ có kết quả”.

“Vâng”.

Giang Du Khải lại nói: “Ba người kia, chắc chắn là không có vấn đề gì sao?”

Nghe được những lời này, Giang Y Y gật đầu nói: “Ba người bọn họ tự xưng là đến từ thánh vực Thiên Hồng, hơn nữa, thực sự là bị thương nặng, đến bây giờ còn chưa khôi phục, ở cùng một chỗ với chúng con, quả thật là chín phần chết một phần sống”.

“Chỉ là, cái người tên Tần Ninh kia…Làm cho ta có cảm giác, rất không đơn giản”.

Giang Du Khải gật gật đầu, nói tiếp: “Ta đã phái người đi thăm dò ba người kia, một chút tin tức cũng không có, xem ra không phải là người của thánh vực Đại Võ chúng ta, chỉ là không biết đến thánh vực Đại Võ có mục đích gì…”

“Cha, vẫn nên điều tra xem là ai đã sai khiến Thất Đại Đạo ra tay với chúng ta đi!”

“Ừm!”

Một ngày nọ, trong viện riêng biệt, hương thơm của đan dược từ từ bay ra.

Tần Ninh mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Hai người Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi mong mỏi đợi chờ.

“Thành công không?”

Phong Vô Tình không nhịn được hỏi.

“Đương nhiên”.

Tần Ninh bấm tay bắn ra hai chiếc bình ngọc, lơ lửng trước mặt hai người.

“Đan được này được ta đặt tên là Tam Nguyên thánh đan, có thể khôi phục kinh mạch, máu thịt, hồn phách, ba thứ kết hợp như vậy mới có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục của chúng ta”.

Tam Nguyên thánh đan?

Ôn Hiến Chi có chút nghi ngờ: “Sư tôn, người đặt tên?”

“Đúng vậy, là loại thánh đan mới do ta luyện chế ra”.

Lời này vừa nói ra, Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi đều biến sắc.

Mới vừa luyện chế ra.

Loại thánh đan mới.

Thánh đan như thế, ai mà dám uống!

Nhìn thấy dáng vẻ e dè của hai người, Tần Ninh tuỳ ý nói: “Uống hay không uống thì tuỳ, không uống các ngươi cứ chậm rãi khôi phục, sớm muộn gì cũng bị người ta làm thịt”.

Ba người đều bị gió lốc không gian càn quét, lúc này, trong cơ thể vẫn còn sót lại vết thương do gió lốc không gian gây ra, không ngừng tàn phá kinh mạch, máu thịt và hồn phách của ba người bọn họ.

Mỗi ngày khôi phục được một trăm bước, nhưng lại bị lưỡi dao không gian trong cơ thể phá huỷ mất chín mươi chín bước, tốc độ khôi phục vô cùng chậm chạp.

“Con tin người, sư tôn”.

Ôn Hiến Chi vừa nói xong đã trực tiếp nhét một viên đan dược vào trong miệng.

Tần Ninh cũng không để ý đến hai người nữa, chỉ nói: “Tự tìm một nơi mà khôi phục đi!”

Nói xong, Tần Ninh xoay người rời đi.

Giờ phút này, Phong Vô Tình lấy ra một viên Tam Nguyên thánh đan, nuốt xuống bụng.

“Thế nào? Cảm thấy thế nào?”, Ôn Hiến Chi vội vàng nói.

Phong Vô Tình khó hiểu: “Bản thân ngươi cũng uống rồi, chính ngươi không tự cảm nhận được như thế nào sao?”

Ôn Hiến Chi lè lưỡi ra, viên đan dược vẫn đang còn trên đầu lưỡi.

“Ta không dám nuốt, lúc nãy là ta làm ra vẻ cho sư tôn xem mà thôi”.

“…”

Đáy lòng Phong Vô Tình mệt mỏi, hắn ta không nói hai lời, xoay người bước đi.

Ôn Hiến Chi mờ mịt: “Rốt cuộc là như thế nào, có được hay không? Cũng không nói một tiếng…”

Sau khi tự hỏi, Ôn Hiến Chi vội vàng đuổi theo Phong Vô Tình.

Không được.

Để xem Phong Vô Tình như thế nào đã, nếu không lỡ như mình nuốt xuống lại xuất hiện phiền phức lớn gì đó thì sao bây giờ?

Tần Ninh đi vào hoa viên của viện riêng biệt, trong hoa viên, chỉ có tiếng nước chảy dưới cầu cùng với tiếng kêu của một vài loại côn trùng, không gian vô cùng yên tĩnh.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, uống vào một viên Tam Nguyên thánh đan, một luồng sức mạnh tinh khiết chảy xuôi khắp cơ thể.

Lần thứ nhất hắn hỏi Giang Y Y về các dược liệu cần dùng, quả thật là những thứ đó hiếm thấy ở Hạ Tam Thiên.

Đừng nói là Giang Y Y chưa từng nhìn thấy, cho dù là một vài Thánh Đế cũng chưa chắc là đã biết đến.

Còn lần thứ hai hỏi dược liệu, những thứ đó chỉ thuộc loại hơi hơi quý giá, nhưng chắc chắn là Giang gia có thể lấy được.

Những dược liệu đó đều có hiệu quả khôi phục nhất định đối với kinh mạch, máu thịt và hồn phách, được Tần Ninh luyện chế thành Tam Nguyên thánh đan, tất nhiên là công dụng càng mạnh hơn.

Uống vào một viên Tam Nguyên thánh đan, thánh lực trong cơ thể Tần Ninh không ngừng ổn định lại, khí huyết cũng có thể nhanh chóng được khôi phục.

Hơn nữa, sự khôi phục ấy cũng sẽ không cắn ngược trở lại.

Cứ như thế, mười ngày sau.

Tần Ninh đứng dậy, thở ra một hơi.

Toàn bộ cơ thể chảy xuôi từng cỗ khí tức tinh thuần.

“Khí tức của Tiểu Thánh Vương”.

Vẻ mặt Tần Ninh thoả mãn: “Khôi phục được đến tình trạng như thế này đã là tốt lắm rồi, tiếp theo, phải từ từ bồi dưỡng thêm”.

Rời khỏi hoa viên, Tần Ninh cũng vừa lúc gặp được Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi.

Lúc này, khí tức trong cơ thể hai người đều đã tiếp cận đến cấp bậc Đại Thánh Vương.

“Sư tôn, Tam Nguyên thánh đan này quả thực là có hiệu quả thần kỳ, sư tôn, người còn có thể luyện chế tiếp được không? Con cảm thấy nếu như uống thêm mấy chục viên nữa, nói không chừng con có thể khôi phục được cảnh giới cao nhất, tuy rằng con cũng không biết cảnh giới cao nhất của con là cấp bậc gì”.

Ôn Hiến Chi nhìn thấy Tần Ninh lập tức hưng phấn nói.

“Những dược liệu này có cấp bậc không đủ cao, phần lớn là lục phẩm, thất phẩm, có thể giúp chúng ta khôi phục thực lực được đến cảnh giới Thánh Vương đã là cực hạn rồi”.

“Cho dù tiếp tục uống thì cũng không có hiệu quả gì đâu”.

Nghe được lời này của Tần Ninh, vẻ mặt Ôn Hiến Chi đầy tiếc nuối.

Tần Ninh thuận miệng nói tiếp: “Muốn khôi phục thì tiếp theo phải dựa vào khả năng phục hồi của bản thân mình, sau đó tự mình chữa trị, như vậy sẽ không xảy ra tình trạng cắn ngược trở lại hoặc là uống thánh đan cấp bậc cao hơn, cái này chính là thuốc tiên đối với việc chữa lành kinh mạch, máu thịt và hồn phách!”

Nghe vậy, Ôn Hiến Chi khẽ biến sắc.
Chương 1988: Thiên tài trong thánh vực Đại Võ

Tần Ninh nói thì đơn giản, thế nhưng tốc độ khôi phục của mình lại quá chậm, tiếp theo lại cần thánh dược cấp bậc cao hơn... sao có thể dễ tìm như thế chứ?

Ôn Hiến Chi không nhịn được nói: "Con nhớ sư tôn đã nói con là tông chủ Thánh Thú tông đúng không? Nếu như bây giờ ở trong tông môn của chúng ta, nói không chừng sẽ khôi phục rất nhanh, tông chủ như con vung cánh tay lên một cái, không phải tất cả người trong Thánh Thú tông đều sẽ tranh giành nhau đi tìm thiên tài địa bảo quý giá cho con sao?"

Nghe thấy Ôn Hiến Chi tự tin như vậy, Tần Ninh bật cười.

Tông môn chín người!

Vung cánh tay lên một cái?

Không phải là tám người ra ngoài tìm ư, có tác dụng gì chứ?

Tần Ninh cũng lười quan tâm đến hắn ta.

Cho dù mất trí nhớ, nhưng tính cách ngu ngơ này vẫn không hề thay đổi.

"Các ngươi đều ở đây sao!"

Ngay lúc này, một tiếng cười vang lên, chỉ thấy hai bóng người cùng nhau đi từ ngoài biệt viện vào.

Chính là Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu.

"Hai vị Giang tiểu thư cùng nhau đến có chuyện gì không?"

Giang Y Y nhìn về phía ba người Tần Ninh, cười nói: "Xem ra ba vị đã khôi phục được một chút thực lực rồi".

"Là thế này, lúc trước đã nói qua với các ngươi cuộc tỷ thí Đại Võ Tài đã bắt đầu tuyển chọn rồi, trong sáu gia tộc lớn và Võ Môn đều sẽ chọn ra đệ tử ưu tú nhất tiến về Võ Môn để tổ chức trận đấu cuối cùng của Đại Võ Tài".

"Nhà họ Giang chúng ta đang chuẩn bị bắt đầu chọn lựa, mấy ngày qua ba vị có vẻ rất nhàm chán, cho nên ta mới đặc biệt đến mời ba vị đi xem tỷ thí".

Đương nhiên Tần Ninh biết rất rõ về Đại Võ Tài.

Sau khi Võ Môn thành lập vẫn luôn tổ chức Đại Võ Tài.

Đầu tiên là chọn ra đệ tử ưu tú nhất trong sáu châu, lại thêm đệ tử Võ Môn, tổng cộng là bảy phe, rồi sẽ lựa chọn ra một người ưu tú nhất, được phong làm Đại Võ Tài, đây là người có thiên phú lớn nhất đại diện cho thế hệ trẻ tuổi đời này.

Hiện nay những người từng lấy được danh hiệu Đại Võ Tài bên trong Võ Môn đều là người có quyền cao chức trọng.

"Ta rất vui lòng!"

Tần Ninh cũng không từ chối.

Việc này liên quan đến tỷ thí Đại Võ Tài của Võ Môn, đương nhiên Tần Ninh rất quan tâm.

Hắn cũng muốn nhìn xem các thiên tài trong Võ Môn mà mình sáng tạo năm đó bây giờ đang ở trình độ nào rồi.

Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu dẫn ba người rời khỏi biệt viện.

Quãng đường vô cùng lòng vòng ngoắt ngoéo, Giang phủ giống như một tông môn lớn, bên trong rắc rối phức tạp với những con đường trùng trùng điệp điệp.

"Y Y tiểu thư bây giờ là cảnh giới Đại Thánh Vương, chắc sẽ rất có hy vọng trong Đại Võ Tài nhỉ?"

Phong Vô Tình tùy ý.

"Ta ư?"

Giang Y Y lại lắc đầu cười nói: "Ta không có hy vọng gì, chỉ sợ còn không thể vào được mười vị trí đầu ấy chứ".

"Ồ? Chỉ giáo cho?"

Phong Vô Tình cũng rất kinh ngạc.

Giang Y Y lập tức nói: "Tỷ thí Đại Võ Tài liên quan đến bảy phe, trong sáu gia tộc lớn chúng ta và bên trong tổng môn của Võ Môn".

"Không nói đến sáu phe khác, chỉ tính trong Giang phủ của chúng ta thôi".

"Con gái tộc trưởng - Giang Ngạo Tuyết, bản thân cô ta đã là một người vô cùng tài giỏi rồi, bây giờ đang ở cảnh giới Thánh Vương lục hiền, là nhân tài kiệt xuất của nhà họ Giang, trước đó cũng từng tu luyện trong Võ Môn, lần này trở về đại diện nhà họ Giang xuất chiến".

"Con trai của đại bá Giang Dật Phàm của ta - Giang Hạo Thành, cảnh giới Thánh Vương tam hiền".

"Con trai của tam thúc Giang Tử An - Giang Hoằng, cũng là cảnh giới Thánh Vương tam hiền".

Giang Y Y cười khổ nói: "Hơn nữa trong Giang phủ còn có không ít đệ tử cảnh giới Đại Thánh Vương, ta khó khăn lắm cũng chỉ được xếp trong mười vị trí đầu của nhà họ Giang thôi".

Nghe thấy vậy, Phong Vô Tình vô cùng kinh ngạc.

Trong thánh vực Đại Võ lại có rất nhiều thiên tài.

Giang Tiểu Tiểu chắp tay đi, cười hì hì nói: "Năm đó nhà họ Giang chúng ta có một vị thiên tài tên là Giang Bình Vân, là con của tộc trưởng, huynh trưởng của Giang Ngạo Tuyết tỷ tỷ, đó mới là thiên tài thật sự, tuổi còn trẻ mà đã ở cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, sánh vai với bốn người Liễu Nguyên Hằng, Diệp Ngọc, Vũ Bình Tiêu, Thần Vũ, là năm vị thiên tài tuyệt thế của thánh vực Đại Võ chúng ta!"

"Đáng tiếc... mấy năm trước Bình Vân ca ca đi ra ngoài rèn luyện, bị người ta giết hại, thiên tài ngã xuống..."

"Cảnh giới Thánh Vương cửu hiền?"

Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói: "Tuổi còn trẻ mà đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, đó đúng là thiên tài".

Giang Y Y tiếp tục: "Lần này trong trận thi đấu Đại Võ Tài có đệ tử Võ Môn, con trai út của đại đường chủ Diệp Bắc Phong - Diệp Ngọc, con trai út của nhị đường chủ Liễu Vạn Quân - Liễu Nguyên Hằng, tiểu đồ đệ của tam đường chủ Tuyết Phi Yến - Băng Doanh Doanh, đều là những nhân vật cực kì khó lường!"

"Trong nhà họ Vũ có bốn vị do Vũ Bình Tiêu cầm đầu, Vũ Trạch Thành, Vũ Bân, Vũ Văn Uyên, cũng vô cùng tài giỏi".

"Trong nhà họ Thần có Thần Vũ, Thần Hàm, Thần Ngọc Kiệt, Thần Hân..."

"Nhà họ Phụng có Phụng Nham, Phụng Phong Phong, Phụng Miện..."

"Nhà họ Khúc có Khúc Thi Thi và Khúc Thư Kỳ, nhà họ Đường có Đường Dục, Đường Phỉ, Đường Nhất Minh..."

Giang Y Y kể ra liên tiếp tên của hơn mười thiên tài rồi nói: "Những người này đều là Đại Thánh Vương rất mạnh, trong đó rất nhiều người có thực lực còn mạnh hơn ta".

Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Nói thật sáu gia tộc lớn và Võ Môn đều mạnh như thế, trong lòng của hắn có chút vui mừng.

Năm đó sáng lập ra Võ Môn chính là bởi vì sáu gia tộc lớn hỗn loạn, chinh chiến không ngừng, dẫn đến thực lực của thánh vực Đại Võ yếu hơn các thánh vực khác không ít.

Liên hợp sáu gia tộc lớn, thành lập ra Võ Môn, chấm dứt việc nội đấu cũng có thể khiến cho thực lực của thánh vực Đại Võ mạnh lên.

Tần Ninh tự nhận là điểm xuất phát của việc này rất tốt, bây giờ xem ra tình hình cũng không tệ lắm.

Mà giờ phút này, mấy người cùng nhau đi một lúc mới đến một võ trường.

Nhìn kỹ lại sẽ thấy xung quanh võ trường này là những ngọn núi cao trăm trượng xếp xung quanh một chỗ.

Trên núi lớn xây dựng không ít đình đài lầu các, vờn quanh bốn phía.

Hơn nữa bên trong võ trường đều dài rộng hơn nghìn trượng, mặt đất đều được lát đá Thanh Văn Đại Viêm kiên cố, nham thạch cỡ này cho dù là cảnh giới Thánh Vương cũng rất để lưu lại dấu vết.

Xung quanh võ trường lớn như vậy có không ít người tụ tập.

"Y Y, Tiểu Tiểu".

Mấy người vừa tới, một tiếng hô có vẻ hơi ngạc nhiên vang lên.

Chỉ thấy mấy bóng người đi đến, bọn họ đều mặc võ phục lộng lẫy, khí chất bất phàm, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp.

"Giang Hoằng ca ca!"

Nhìn thấy thanh niên mày liễu dẫn đầu, Giang Tiểu Tiểu cười hì hì: "Đã lâu không gặp".

Giang Hoằng, con trai của tam gia Giang Tử An nhà họ Giang.

"Cũng đã lâu không gặp Tiểu Tiểu, trông ngươi càng ngày càng đẹp".

Giang Hoằng cười nói: "Nghe nói khoảng thời gian trước các ngươi đi ra ngoài rèn luyện bị ám sát, an toàn là tốt rồi, ta nghe nói tộc trưởng đã sai người đi điều tra quy mô lớn, tin chắc rất nhanh sẽ có kết quả".

Một thanh niên bên cạnh Giang Hoằng cũng nói: "May mà các ngươi không có việc gì, cũng không biết là ai lại to gan như vậy, dám ra tay với con cháu nhà họ Giang chúng ta".

Giang Y Y cười: "Cũng trách thực lực của ta không mạnh, bị người khác để mắt tới".

"Ta thấy ngươi đã đến cảnh giới Đại Thánh Vương, xem ra khổ tu vẫn có hiệu quả".

Nghe thấy Giang Hoằng nói vậy, Giang Y Y nhìn Tần Ninh một chút.

Nếu không phải nhờ Tịnh Ma Châu Đan thần kỳ kia của Tần Ninh, cô ấy cũng không có khả năng đến cảnh giới Đại Thánh Vương nhanh như vậy.

Cho tới bây giờ, Giang Y Y vẫn rất hiếu kỳ, rốt cuộc Tịnh Ma Châu Đan của Tần Ninh từ đâu ra.

Khi đó cô ấy đã để ý, giữ lại một viên để phụ thân sai người cẩn thận nghiên cứu, kết quả lại khiến cô ấy vô cùng kinh ngạc.
Chương 1989: Dựa vào cái gì mà lại để yên như thế?

Từ xưa đến nay, rất nhiều luyện đan sư đều cực kỳ coi trọng phương pháp luyện đan, mà có một số luyện đan sư có thể căn cứ vào thành phần của đan dược để tìm ngược lại nguyên liệu luyện chế ra đan dược đó, thậm chí là quá trình luyện chế.

Thế nhưng tất cả các luyện đan sư trong Giang phủ đã nghiên cứu về Tịnh Ma Châu Đan rất nhiều lần, cuối cùng cho ra kết quả lại là... tất cả dược liệu đã biết bên trong thánh vực Đại Võ cũng không thể luyện chế ra viên đan này.

Không chỉ là ở trong thánh vực Đại Võ mà cho dù là trong toàn bộ Hạ Tam Thiên cũng không có khả năng luyện chế ra.

Mà Tần Ninh lại có viên đan này.

Mấy ngày trước đây cô ấy đã đưa dược liệu đến trong biệt viện của Tần Ninh, cũng hỏi thăm xem có cần luyện đan sư giúp bọn họ luyện chế đan dược hay không.

Tần Ninh lại từ chối.

Hôm nay gặp lại Tần Ninh, thực lực của ba người đều đã khôi phục không ít.

Có thể nghĩ ra là Tần Ninh biết luyện chế đan dược.

Bản thân Tần Ninh là một vị thánh đan sư, lại có thể lấy ra viên đan thần kỳ như Tịnh Ma Châu Đan, điều này khiến Giang Y Y càng thêm tò mò về Tần Ninh.

Chỉ là mỗi người đều có bí mật của riêng mình, dù sao Tần Ninh đã cứu được tỷ muội các cô mấy lần liền, Giang Y Y cũng không có lòng tham lớn như vậy mà đi hỏi thăm Tần Ninh những chuyện này.

Mà lúc này ở bên cạnh võ trường, dưới vài cái đình nghỉ mát vang lên những tiếng ồn ào.

Chỉ nghe thấy mấy giọng nói truyền đến từ bên kia.

"Giang Hàm à, ngươi tới nơi này làm cái gì? Lần tuyển chọn này chỉ có những ai đã bước vào cảnh giới Thánh Vương mới có tư cách, ngươi mới chỉ là cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm mà lại dám đến chỗ này, không có tư cách tham gia tuyển chọn đâu!"

Một giọng nói hơi chói tai vang lên.

Nhìn theo giọng nói kia, chỉ thấy mấy con cháu nhà họ Giang đang vây quanh một người trẻ tuổi nói cái gì đó.

"Lại là Giang Hàm kia".

Thanh niên bên cạnh Giang Hoằng mở miệng: "Mấy năm trước tên nhóc này may mắn được Giang Ngạo Tuyết cứu được một mạng, ở lại nhà họ Giang chúng ta, mấy năm qua nếu không phải được Ngạo Tuyết chăm sóc thì đã sớm..."

"Giang Nghênh..."

Giang Hoằng nhíu mày, ra hiệu Giang Nghênh không cần nói tiếp nữa.

Giang Nghênh lại cười nói: "Làm sao chứ? Toàn bộ nhà họ Giang có người nào không biết tên nhóc này chính là một kẻ ăn bám đâu, cũng không biết Ngạo Tuyết coi trọng hắn ta ở điểm nào nữa".

Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu cũng nhìn về phía bên kia.

Thanh niên bị đám người vây xung quanh đưa lưng về phía mấy người, giờ phút này cơ thể hơi run rẩy.

Giang Tiểu Tiểu tới gần ba người Tần Ninh, thấp giọng: "Giang Hàm này cũng là một người đáng thương, nghe nói năm đó được Ngạo Tuyết tỷ phát hiện ra, hắn ta đang hấp hối rồi".

"Về sau được Ngạo Tuyết tỷ luôn dẫn theo bên cạnh, nghe nói có quan hệ không bình thường với Ngạo Tuyết tỷ, nhưng mà tộc trưởng vẫn luôn không đồng ý, có ý kiến rất lớn với hắn ta".

"Bởi vậy con cháu nhà họ Giang chúng ta đều không thân thiện với hắn ta lắm, luôn cảm giác như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu vậy".

Lúc này Tần Ninh cũng nhìn về phía bóng người kia, không nói cái gì.

Bây giờ hắn cũng không muốn quan tâm đến chuyện nhà họ Giang.

Đồng thời hắn chỉ là cảnh giới Tiểu Thánh Vương, cũng không có năng lực quá lớn để nhúng tay.

"Giang Hàm, ta đang hỏi ngươi đấy, tại sao không nói gì? Ngươi tới đây làm gì?"

"Đây là chuyện của con cháu nhà họ Giang chúng ta, ngươi cho rằng Giang Ngạo Tuyết cho ngươi họ Giang là ngươi thật sự là con cháu nhà họ Giang sao?"

"Đúng đấy, ngươi xứng sao?"

Sắc mặt mấy thanh niên nam nữ đều có vẻ xem thường.

"Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe, ba người các ngươi còn chưa thôi sao?"

Giờ phút này, Giang Hàm kia đột nhiên quay lại, khuôn mặt đỏ lên, giận dữ hét: "Ta tới đây chỉ để xem Ngạo Tuyết tỷ thí, các ngươi không thích ta thì có thể không cần để ý tới ta!"

Giang Hàm nổi giận, mấy thanh niên nam nữ lập tức sững sờ.

Thế nhưng họ đã kịp phản ứng, mấy người lại cười nhạo: "Đồ vô dụng, còn dám nổi giận ư? Muốn chết!"

Thanh niên tên là Giang Tùng kia hừ một tiếng, phóng hồn áp Thánh Vương ra áp chế Giang Hàm, sắc mặt Giang Hàm trắng nhợt, khóe miệng rỉ ra một dòng máu.

"Chỗ này là nhà họ Giang, cũng không phải là nơi mà một người ngoài như ngươi có thể diễu võ giương oai, nếu không có Giang Ngạo Tuyết, tên nhóc ngươi đã sớm chết rồi!"

Giang Tùng cười lạnh nói.

"Giang Tùng, đủ rồi!"

Mà ngay lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.

Mấy người kia lập tức sững sờ.

Chỉ thấy ở bên ngoài đình nghỉ mát, một cô gái mặc áo trắng như tuyết đang bước nhanh vào trong đình.

Cô gái này có dáng người yểu điệu, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, từ trên xuống dưới đều có một khí chất trong trắng như tuyết, khiến người ta nhìn kỹ lại sẽ cảm thấy tĩnh lặng và lạnh băng, ngay lập tức có không ít con cháu nhà họ Giang đều ngây người ra.

"Ngạo Tuyết tỷ!"

"Ngạo Tuyết tỷ!"

Mấy con cháu nhà họ Giang đều rụt cổ.

"Sắp đến giờ tỷ thí rồi mà các ngươi đang làm gì thế hả?"

Giang Ngạo Tuyết đi ra, nhìn về phía mấy người, khẽ nói: "Hung dữ với người trong nhà như thế, có bản lĩnh thì cũng hung ác với đám thiên tài nhà họ Vũ, nhà họ Thần đi".

Cô ta vừa dứt lời, mấy người đều câm như hến.

"Hắn không phải thiên tài, cũng không phải người nhà họ Giang chúng ta..."

Một tiếng lẩm bẩm đột nhiên vang lên.

"Giang Hòe, ngươi nói cái gì?"

Sắc mặt Giang Ngạo Tuyết có chút lạnh lùng.

"Giang Ngạo Tuyết".

Giang Hòe kia lại khẽ nói: "Thực lực ngươi rất mạnh, chúng ta biết điều đó, thế nhưng Giang Hàm này vốn cũng không phải là con cháu nhà họ Giang chúng ta, ngươi thích hắn ta thì cứ để hắn ta ở rể nhà họ Giang chúng ta là được, để xem tộc trưởng có đồng ý không?"

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Giang Ngạo Tuyết càng thêm lạnh lẽo, hiển nhiên đã vô cùng giận dữ.

"Ngạo Tuyết, được rồi..."

Giang Hàm đưa tay bắt lấy cánh tay Giang Ngạo Tuyết, nói khẽ.

"Dựa vào cái gì mà lại để yên như thế?"

Mà ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy một người mặc áo trắng đi ra từ trong đám người bên ngoài.

Chính là Tần Ninh.

Mà bây giờ mấy người Giang Y Y, Giang Hoằng mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Tần Ninh đã đi đến bên kia.

"Tần công tử".

"Sư tôn".

Mấy người Giang Y Y và Ôn Hiến Chi vội vàng đi tới.

Ôn Hiến Chi thấp giọng: "Sư tôn, đây là chuyện nhà họ Giang người ta, chúng ta vẫn đừng nên nhúng tay thì hơn..."

Nói một câu không dễ nghe thì bây giờ ba người bọn họ xem như đang ăn nhờ ở đậu.

Giang Y Y cũng cười: "Các ngươi đừng trách, đây là khách của ta, Tần Ninh - Tần công tử".

Trong nhà họ Giang có rất nhiều phe phái.

Giang Y Y cũng không muốn xen vào tranh đấu của những người khác, càng không muốn để Tần Ninh bị cuốn vào.

Chỉ là giờ phút này, Tần Ninh lại nhìn về phía mấy người kia, trong giọng nói có chút giận dữ: "Xem thường người khác ư? Loại người như các ngươi mà cũng xứng xem thường người khác sao?"

Câu này của Tần Ninh có thể nói là long trời lở đất.

Mấy người Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Tên này là ai?

Sao trong Giang phủ lại xuất hiện nhiều người kỳ quái như thế.

Giờ phút này Giang Ngạo Tuyết cũng sững sờ.

Cô ta cũng không nhận ra Tần Ninh, càng không rõ vì sao Tần Ninh lại đột nhiên xuất hiện.

Giang Y Y vội vàng nói: "Tần Ninh, ngươi đang làm cái gì thế?"

Cô ấy biết Tần Ninh vô cùng tỉnh táo, cho dù bị Thất Đại Đạo đuổi giết cũng vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, nhưng sao bây giờ lại xúc động như vậy?

Ôn Hiến Chi càng gấp gáp hơn.

Đây chính là trong nhà họ Giang, nếu làm lớn chuyện, bọn họ sẽ không chịu nổi.

"Tần Ninh đúng không?"

Giang Tùng chỉ cảm thấy quá buồn cười, không nhịn được nói: "Đây là chuyện nhà họ Giang chúng ta, ngươi chỉ là một người ngoài, liên quan gì đến ngươi?"

Tần Ninh nhìn về phía Giang Hàm, sau đó lại đưa mắt nhìn những người kia, thở ra một hơi, chậm rãi đáp: "Đương nhiên là có liên quan đến ta rồi".
Chương 1990: Không ai lại hại nhau thế đâu

Hắn vừa dứt lời, một đám con cháu nhà họ Giang ở đây đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.

"Y Y, ngươi dẫn một tên kỳ quái như thế từ đâu đến vậy?"

Giang Tùng khẽ nói: "Nếu còn nói lung tung, ta sẽ không khách khí đâu".

Giờ phút này Giang Y Y cũng rất nôn nóng, giữ chặt Tần Ninh: "Tần công tử, đừng gây chuyện nữa..."

"Yên tâm!"

Tần Ninh nhẹ nhàng hất tay Giang Y Y, cười: "Ta tự có chừng mực, sẽ không gây thêm phiền phức cho cô đâu".

Giang Y Y sững sờ.

Cô ấy là cảnh giới Đại Thánh Vương, thế nhưng Tần Ninh lại có thể hất tay cô ấy ra dễ như vậy.

Tần Ninh bước ra, nhìn về phía mấy người ở đây.

"Ngươi nói không khách khí ư? Không khách khí như thế nào?"

Giang Tùng nghe thấy lời này liền giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tần Ninh.

Giờ phút này, Giang Y Y vội vàng tiến lên: "Mọi người, mọi người, sắp đến giờ tỷ thí rồi, mọi người vẫn nên nhanh chóng đi chuẩn bị đi".

Là con cháu nhà họ Giang, đương nhiên phải đoàn kết với nhau, nếu bởi vì sự kích động của Tần Ninh mà gây ra mâu thuẫn lớn gì đó, cô ấy cũng không có cách nào cứu vãn đâu.

Lúc này ánh mắt của ba người Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe đều có vẻ lạnh lùng khinh thường.

Phong Vô Tình vẫn luôn đứng ngoài quan sát, lại trầm mặc không nói gì.

Tần Ninh đột nhiên không thích hợp, hiển nhiên là có nguyên nhân gì đó.

"Ca!"

Chỉ là lúc đám người còn đang không hiểu, Giang Hàm kia lại đột nhiên đi đến trước mặt Tần Ninh, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Tần Ninh, lẩm bẩm nói: "Ca, ngươi... tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Ca!

Cái quỷ gì thế?

Đám người càng trợn mắt há hốc mồm.

Tần Ninh nhìn Giang Hàm trước mặt một chút, sắc mặt hơi giận dữ, bình tĩnh nói: "Nếu ta không ở chỗ này thì sao biết được ngươi cũng có thể bị người khác bắt nạt đến mức đấy".

Giang Hàm.

Chính là Tiên Hàm.

Mặc dù Tần Ninh cũng không biết tại sao Tiên Hàm lại xuất hiện ở nhà họ Giang, thế nhưng khi nhìn thấy Tiên Hàm bị người ta bắt nạt, Tần Ninh thật sự không nuốt trôi được cơn giận trong lòng.

"Ca, ta đâu có bị ai bắt nạt đâu".

Tiên Hàm cười: "Đều là hiểu nhầm cả, tất cả mọi người giải tán đi!"

Tần Ninh lại vỗ bả vai Tiên Hàm, nói: "Đừng lo lắng, có ca ở đây, không ai được phép làm thế với ngươi hết".

Dường như Tần Ninh có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Tiên Hàm.

Giang Ngạo Tuyết cũng kinh ngạc nhìn về phía Tiên Hàm và Tần Ninh.

Mà lúc này, càng ngày càng nhiên con cháu nhà họ Giang tụ tập lại từ bốn phía.

Tần Ninh nhìn về phía ba người Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe, khẽ cười: "Ba vị, vừa rồi nói đệ đệ ta là kẻ vô dụng, bây giờ ta cũng là một kẻ vô dụng, không biết có thể đọ sức với ba vị một chút không?"

Hắn vừa dứt lời, ba người Giang Tùng đều tập trung ánh mắt lên trên người Tần Ninh.

"Khốn kiếp, đây là chính ngươi nói đấy nhé".

Giang Tùng cười tủm tỉm: "Ngươi không phải con cháu nhà họ Giang tử ta, nếu đánh chết, ta cũng không chịu trách nhiệm đâu".

"Yên tâm, nếu đánh chết ta được thì coi như các ngươi có khả năng".

Dường như mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Mấy con cháu trụ cột nhà họ Giang như Giang Ngạo Tuyết, Giang Hoằng, Giang Y Y đều thay đổi sắc mặt.

Thế nhưng Tần Ninh lại giống như đã hạ quyết tâm, trực tiếp đi vào mép võ trường.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, ba người cùng tiến lên đi!"

Tần Ninh mở miệng nói.

Mượn Tam Nguyên thánh đan, bây giờ kinh mạch huyết nhục hồn phách của hắn đủ khả năng tiếp nhận mức bộc phát lớn nhất, chính là cấp bậc Tiểu Thánh Vương.

Ba tên Tiểu Thánh Vương, cũng không khiến hắn phải lo lắng gì.

"Ngông cuồng".

"Ngu dốt!"

Đám con cháu ở đây đều là những người trẻ tuổi bồng bột, nghe thấy Tần Ninh nói vậy, ai nấy cũng đều vô cùng giận dữ, thi nhau kêu la.

Giang Tùng lại cười nhạo: "Chỉ bằng ngươi?"

"Một mình ta là đủ".

Vừa dứt lời, Giang Tùng trực tiếp sải bước ra, sau đó tung ra một quyền.

Tần Ninh nhìn thấy Giang Tùng đánh tới lại vô cùng bình tĩnh, cũng sải bước lên, khí huyết trong cơ thể phóng ra.

Mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được cường độ của cấp bậc Tiểu Thánh Vương rõ ràng.

"Thiên hùng phách!"

Tần Ninh nâng tay lên, sau đó nhanh chóng rơi xuống.

Chỉ trong chốc lát, giống như có một con gấu khổng lồ xuất hiện phía sau Tần Ninh, nhào về phía Giang Tùng.

Ầm...

Một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, cả người Giang Tùng đột nhiên run rẩy, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã dập mông xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hắn ta muốn đứng dậy nhưng lại kêu la ầm ĩ, đau đến mức căn bản không dậy nổi.

"Nếu không phải ngươi là con cháu nhà họ Giang, một bàn tay này của ta đã đập chết ngươi rồi!"

Tần Ninh lạnh lùng nói.

Mặc dù tính tình Tiên Hàm, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi không nóng nảy bằng Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư, thế nhưng là sư phụ, là huynh trưởng, hắn có thể đánh chửi, có thể bắt nạt, có thể chế giễu hay trêu đùa.

Nhưng những người khác!

Thử động vào bọn họ mà xem!

Đám con cháu nhà họ Giang xung quanh đều lặng ngắt như tờ.

Tần Ninh cũng không thèm để ý.

Cho dù hai người Giang Bách và Giang Hòe có là đồ đần thì cũng đã nhìn ra Tần Ninh không dễ chọc.

Người bạn này của Giang Y Y không phải người bình thường.

Giang Hòe khẽ nói: "Coi như ngươi lợi hại, chỉ là chúng ta cũng không nói sai, bản thân Giang Hàm chưa đến cảnh giới Thánh Vương, chính là một tên vô dụng, không thể so được với chúng ta, ngươi lợi hại không có nghĩa là hắn ta cũng lợi hại!"

Nghe thấy vậy, Tần Ninh lạnh lùng nhìn về phía hai người Giang Bách và Giang Hòe.

"Há miệng một câu vô dụng, ngậm miệng một câu vô dụng".

Tần Ninh khẽ nói: "Nếu đã như vậy thì lại so một trận nữa xem sao!"

Hắn vừa dứt lời, Giang Bách và Giang Hòe lập tức lùi về sau mấy bước.

So với Tần Ninh?

Vừa nãy Giang Tùng đã đủ thảm rồi, một bàn tay suýt nữa đánh gãy gân cốt cả người.

"Không phải so với ta!"

Tần Ninh mở miệng: "Mà so với Tiên Hàm, các ngươi dám sao?"

Hắn vừa dứt lời, hai người Giang Bách, Giang Hòe lại như nghe nhầm, ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh.

Mà giờ phút này Tiên Hàm cũng mở to mắt nhìn Tần Ninh.

Ca, không ai lại hại nhau thế đâu.

Vừa rồi trong lòng hắn ta còn vô cùng cảm động bởi vì được gặp lại Tần Ninh, nhìn thấy Tần Ninh ra mặt vì mình.

Nhưng bây giờ Tiên Hàm lại nghi ngờ một lần nữa, có phải Tần Ninh hại mình đến nghiện rồi không?

Tần Ninh vỗ bả vai Tiên Hàm, nói: "Hãy tin tưởng mình".

Tiên Hàm bất đắc dĩ.

Ta rất tin tưởng mình, thế nhưng ta không tin hai tên kia.

Cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm và Tiểu Thánh Vương, tuy chỉ kém một bước nhỏ, thế nhưng một bước nhỏ này cũng là chênh lệch cực lớn.

Giờ phút này, Giang Hòe khẽ nói: "Là ngươi nói đấy nhé, Giang Hàm, ngươi có dám so tài với ta không?"

Nghe thấy lời này, Tiên Hàm cũng cảm thấy giận dữ.

"Nếu chỉ có một mình ông đây, ngươi bắt nạt ta thì thôi, nhưng ca của ta ở đây mà ngươi còn dám to mồm như thế? So thì so, chả lẽ ta lại sợ ngươi chắc?"

Chỉ là sau khi cáo mượn oai hùm nói xong, trong lòng Tiên Hàm lại ảo não muốn chết.

Giang Ngạo Tuyết nhìn về phía Tiên Hàm, trong đôi mắt đẹp cũng có vẻ ngạc nhiên.

Tần Ninh nhìn về phía Giang Hòe, cười: "Một mình ngươi không đủ để huynh đệ của ta đánh, cộng thêm Giang Bách nữa, cùng tiến lên đi".

Hắn vừa dứt lời, Tiên Hàm suýt nữa mềm nhũn hai chân, ngã nhào xuống đất.

Một Thiên Thánh thập phẩm đối phó với hai Tiểu Thánh Vương?

Có phải mấy năm qua Tần Ninh sống quá dễ dàng nên mới nghĩ mình cũng thần kỳ như hắn không?

Chỉ là giờ phút này Tần Ninh lại không thèm để ý, mà cười tủm tỉm nhìn về phía hai người kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom