-
Chương 1981-1985
Chương 1981: Lông thỏ
"Đi tới sơn cốc!"
Tần Ninh đáp lại: "Nếu không, chúng ta đều phải chết".
Cho dù Tần Ninh có thực lực mạnh bằng trời thì bây giờ gần như toàn bộ kinh mạch khí huyết và hồn phách của hắn đều bị đánh nát, căn bản không phát huy ra được sức mạnh, đối mặt với mấy Thánh Vương này, chỉ có thể chạy!
Sắc mặt Giang Y Lâm bỗng nhiên lạnh lùng, trong nháy mắt chém ra một kiếm, che chở Giang Tiểu Tiểu rời đi.
Mà ngay lúc này, hơn mười đạo tặc ở xung quanh không ngừng tiến lại gần, dần dần vây quanh mười người còn sót lại.
Ầm...
Một thi thể nổ tung.
Nhà họ Giang chỉ còn lại sáu người.
Hai người Giang Y Lâm, Giang Y Y thở hồng hộc bảo vệ mấy người ở giữa, dáng người yểu điệu càng thêm xinh đẹp.
Sắc mặt Lý Cù lạnh lùng, cười nhạo nói: "Chạy đi? Tiếp tục chạy đi!"
"Tóm lại đều phải chết, các ngươi có thể chạy trốn được sao!"
Sắc mặt Giang Y Y u ám, mấy người Giang Y Lâm, Giang Tiểu Tiểu cũng không còn sức chống trả.
Ba người Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, Phong Vô Tình còn có thể sống đến bây giờ cũng là do con cháu nhà họ Giang bảo vệ.
Nhưng bây giờ, chín người đều đang rơi vào nguy hiểm, lại không ai có thể bảo vệ được họ.
"Không chạy thoát được chứ gì?"
Lý Cù cười nhạo nói: "Làm chúng ta mất hơn mười vị huynh đệ, con cháu nhà họ Giang đúng là khó chơi".
Giang Y Lâm giận dữ quát: "Rốt cuộc là ai bảo các ngươi tới?"
Nghe thấy lời này, Lý Cù lại cười nhạo nói: "Là ai? Ngươi đoán xem!"
"Dù sao đều phải chết, quan tâm là ai làm gì? Trước khi chết để huynh đệ chúng ta được thoải mái cũng coi như các ngươi chết có ý nghĩa".
Sắc mặt Lý Cù toàn vẻ chế nhạo, không ngừng ngắm nghía sắc đẹp của các cô gái.
Trên thực tế trong sáu người còn lại của nhà họ Giang có tận năm người là nữ.
Đám người kia cố ý làm vậy.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.
"Nhất là tên nhóc ngươi".
Lý Cù vô cùng giận dữ nhìn về phía Tần Ninh, khẽ nói: "Giết đại ca của chúng ta, ngươi đáng chết nhất, ta sẽ giết ngươi đầu tiên!"
Tần Ninh nhìn Lý Cù, lạnh lùng nói: "Mặc kệ người đứng phía sau các ngươi là ai, ta đã quyết định quản chuyện lần này rồi, chắc chắn người sau lưng ngươi sẽ phải chết!"
"Thật sao?"
Lý Cù cười nhạo nói: "Đã rơi vào đường chết rồi mà còn ở nơi này khoác lác?"
"Có phải khoác lác hay không, cứ nhìn sau lưng các ngươi là biết".
"Thôi đi, muốn lừa chúng ta? Không có cửa đâu!"
Lúc này sắc mặt Lý Cù toàn vẻ châm chọc.
Cũng không nhìn xem lúc nào rồi mà tên khốn này còn muốn lừa bọn họ?
Thật sự là ngu xuẩn.
Vù vù...
Chỉ là giờ phút này tiếng gió vun vút vang lên, Lý Cù cảm giác phía sau lưng như có một trận gió lớn ùa tới.
Lý Cù chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy cái bóng trước mặt thì lập tức giật mình.
Cơ thể khổng lồ, hai mắt đỏ ngầu cùng với bộ lông dung nham bao trùm lên người kia khiến người ta phải sợ hãi.
Sắc mặt Lý Cù biến đổi, đang định rời đi.
Sơn Dung Tiêu Thố lại trực tiếp vỗ chân xuống.
Ầm...
Núi đá vỡ vụn, Lý Cù phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn.
Đám người còn lại thấy cảnh này lập tức sợ hãi trợn tròn mắt.
Tại sao có thể như vậy!
Đây là thánh thú gì?
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
Tần Ninh dẫn mấy người lùi vào phía trong sơn cốc, ánh mắt nhìn về phía Lý Cù, lạnh lùng nói: "Nếu đã không nói thì các ngươi cứ chết đi".
Sơn Dung Tiêu Thố khổng lồ gào thét, trong những tiếng ầm ầm vang lên, mấy chục bóng người lần lượt bị đánh bay, thân thể nổ tung ra.
Thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch.
Tại sao có thể như vậy?
Đám người Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Thứ mà chúng ta bôi lên trên người sẽ không để Sơn Dung Tiêu Thố sinh ra bất kỳ địch ý nào với chúng ta, thế nhưng bọn họ... lại không có... Tới gần hang ổ của Sơn Dung Tiêu Thố, nó không giết bọn họ mới là kỳ quái".
Nhìn thấy từng bóng người lần lượt mất mạng, cơn giận trong lòng bọn Giang Y Lâm đều được giải phóng.
"Đám khốn kiếp đó đều đáng chết!"
Giang Y Lâm oán hận nói.
"Các ngươi..."
Lý Cù chỉ còn lại một hơi, lập tức xòe bàn tay ra, đứt quãng nói gì đó.
"Đi chết đi!"
Giang Y Lâm chém ra một kiếm, trong nháy mắt xẹt qua không trung, đầu của Lý Cù liền rơi xuống.
Tiếng kêu thê thảm dần dần biến mất.
Hơn mười người lần lượt ngã xuống đất, chỉ có ba bốn người là may mắn trốn thoát.
Mà Sơn Dung Tiêu Thố khổng lồ kia nhíu mày nhìn vết máu đầy đất, sau đó đưa mắt nhìn chăm chú về phía mấy người Tần Ninh, nhưng lại là không nói gì, tiếp theo cơ thể to lớn của nó liền tiến vào trong vùng núi hẻo lánh.
Giờ phút này, mấy người đều thi nhau đặt mông ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc.
May mà không chết.
Chỉ là những đồng bạn đã chết kia lại khiến mấy người Giang Y Lâm có phần bị đả kích.
"Rốt cuộc là ai!"
Giang Y Lâm hung ác nói: "Vì sao lại muốn giết hết chúng ta?"
Không một ai biết gì cả.
Mấy ngày sau đó chín người vẫn dừng lại ở trong sơn cốc có hang ổ Sơn Dung Tiêu Thố, không hề đi ra ngoài.
Những người kia sẽ không hết hy vọng.
Tần Ninh cũng hiểu được điều này.
Chỉ là bây giờ thật sự không có biện pháp gì tốt.
Lần này cơn lốc xuyên thẳng qua thời không đã gây cho hắn vết thương quá nghiêm trọng.
Ngay cả Ôn Hiến Chi và Phong Vô Tình bây giờ cũng mới khôi phục được một ít thực lực, ngay cả thực lực Thiên Thánh cũng không còn chứ đừng nói là hắn.
Mấy ngày nay cảm xúc của đám người Giang Y Lâm, Giang Y Y đều rất mất mát.
Cho dù tạm thời giữ được tính mạng, thế nhưng nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ, hơn nữa nhà họ Giang còn tổn thất nhiều người như vậy khiến bọn họ cũng rất đau buồn.
Mấy ngày nay Tần Ninh vẫn tu hành hàng ngày để khôi phục vết thương máu thịt kinh mạch và hồn phách...
Hôm đó Tần Ninh đang xem đám Sơn Dung Tiêu Thố con chơi đùa trong sơn cốc, bỗng chốc im lặng thật lâu.
Chỉ là một khí tức cực nóng đột nhiên xông ra từ sâu trong sơn cốc.
Ánh lửa lan tràn, khí tức nóng rực cứ như muốn đốt cháy cả trời đất này.
Tần Ninh dừng bước chân lại nhìn về phía sâu trong sơn cốc, chỉ thấy nơi đó hình như có ánh lửa bốc lên, phóng đến tận trời.
"Hả?"
Ánh mắt Tần Ninh khẽ động, hắn tới gần phía sâu trong sơn cốc.
Chỉ thấy bộ lông dung nham bên ngoài cơ thể của hai con Sơn Dung Tiêu Thố trưởng thành dần dần rút đi, lại sinh ra bộ lông dung nham mới.
Những sợi lông kia càng thêm chói mắt rực rỡ khiến người ta sợ hãi.
Mà đống lông rơi xuống đất lại dần dần mất đi màu sắc, thế nhưng hơi nóng vẫn không hề giảm.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh sáng lên, lập tức gọi Giang Y Y tới.
"Sao vậy?"
Giang Y Y có ấn tượng rất tốt về Tần Ninh.
Hai, ba lần liền toàn nhờ Tần Ninh cứu các cô vào lúc quan trọng.
"Bây giờ ta còn chẳng có cả thực lực Thánh Vương, không có cách nào tới gần chỗ đó, cô hãy đến đó nhặt đống lông kia về đi".
Giang Y Y nhìn theo ánh mắt của Tần Ninh thấy đống lông màu đỏ lửa của Sơn Dung Tiêu Thố, hình như là Sơn Dung Tiêu Thố rụng lông.
"Đống lông kia... Ngươi muốn đống lông kia để làm gì?"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Thất Đại Đạo vẫn chưa chết hết, nhất định người đứng phía sau sẽ không buông tay, tuy chúng ta đã nhờ vả được Sơn Dung Tiêu Thố, tạm thời an toàn, thế nhưng cũng coi như đã để lộ vị trí của mình, chắc chắn bọn họ sẽ còn tới nữa, chúng ta không thể ngồi chờ chết được, phải chuẩn bị gì đó đã".
Vẻ mặt Giang Y Y thận trọng, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi!"
Chương 1982: Thiên Liệt Thánh Ngân Lang
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Cho dù là lông rụng ra, nhưng dù sao nó cũng là thánh thú cấp tám, nóng bằng thánh thú thực lực Thánh Tôn, cô hãy cẩn thận một chút".
"Ừm!"
Sau nửa ngày bận rộn, mấy người Giang Y Y, Giang Y Lâm đã gom hết đống lông kia lại, chất thành một đống trước sơn cốc.
"Tần Ninh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Mấy người Giang Y Lâm đều hiếu kỳ nói.
"Dù sao Sơn Dung Tiêu Thố này cũng là thánh thú cấp tám, thực lực của nó vốn đã mạnh, nhưng chỗ mạnh nhất chính là bộ lông toàn thân, chúng nóng như dung nham, vô cùng kinh khủng, cho dù rụng xuống rồi nhưng vẫn có tác dụng cực lớn!"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đống lông này có thể kết hợp lại với thánh văn, ngưng tụ ra thánh trận, gia tăng uy lực của thánh trận".
Hắn vừa nói xong, mấy người đều vô cùng hiếu kỳ.
"Uy lực như thế nào?"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Bây giờ có vẻ ta đang ở tu vi Địa Thánh đỉnh phong, đủ khả năng sử dụng thánh văn, nhưng đó cũng chỉ là thánh trận cấp bốn thôi, không có uy hiếp nào với Thiên Thánh, nhưng nếu kết hợp với đống lông này, nói không chừng có thể giết được cảnh giới Thánh Vương đỉnh cao".
Hắn vừa nói xong, mấy người đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu thật sự có thể như thế, vậy đúng là không thể tưởng tượng được.
"Nhưng với dáng vẻ bây giờ của ta thì cần chuẩn bị không ít thời gian".
Nghe thấy lời này, Giang Y Y lại nói: "Tiểu Tiểu cũng là một thánh trận sư, thánh trận sư cấp năm có lẽ có thể giúp ngươi".
Tần Ninh hơi kinh ngạc nhìn về phía Giang Tiểu Tiểu, gật đầu.
Mấy ngày sau đó, Tần Ninh và Giang Tiểu Tiểu vẫn luôn chuẩn bị.
Mà đám người còn lại cũng thi nhau khôi phục vết thương, lúc nào cũng chú ý đến biến hóa bên ngoài sơn cốc.
Cứ như thế qua bảy ngày nữa, hai con Sơn Dung Tiêu Thố trưởng thành trong sơn cốc đột nhiên trở nên lo lắng.
Bên ngoài sơn cốc xuất hiện những khí tức nóng rực.
Mấy người Tần Ninh cũng thi nhau nhìn ra ngoài sơn cốc.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ầm...
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên trong sơn cốc, đá vụn bay tứ tung, mặt đất vỡ ra.
Chỉ thấy có mấy cái bóng cao lớn bỗng xuất hiện ở cửa sơn cốc.
"Thiên Liệt Thánh Ngân Lang!"
Sắc mặt Tần Ninh khẽ biến đổi, nói: "Cũng là thánh thú cấp tám, thực lực Thánh Tôn, mọi người cẩn thận một chút".
"Ừm!"
Có tổng cộng sáu con, giờ phút này chúng xông đến cửa sơn cốc cốc nhìn về phía mười mấy con Sơn Dung Tiêu Thố trong sơn cốc, hai mắt tản mát ra ánh sáng màu bạc đáng sợ.
Quá kinh khủng!
Hai con Sơn Dung Tiêu Thố trưởng thành thi nhau lao ra, bảo vệ mười mấy Sơn Dung Tiêu Thố con ở sau lưng.
Hai bên gặp mặt, không hề nói lời thừa thãi gì mà trực tiếp xông vào đánh nhau.
Trong phút chốc, núi non trong sơn cốc vỡ vụn, đất đá bay tứ tung.
Chín người Tần Ninh căn bản không thể ở trong sơn cốc được nữa, đành bất đắc dĩ rời khỏi sơn cốc.
Lúc này, ngoài sơn cốc có mấy chục bóng người xếp thành một hàng, nhìn chằm chằm chín người.
"Giang Y Y!"
Một người trong đó chính là Ly Tu trốn thoát mấy ngày trước, mà bên cạnh Ly Tu còn có một vị võ giả, cơ thể dũng mãnh, khí thế thâm trầm.
"Lần trước không chết, may mắn bảo vệ được mạng sống, thế mà bây giờ còn dám tới?"
Nhìn thấy Ly Tu, Giang Y Y lạnh lùng nói.
"Bớt nói nhảm đi!"
Sắc mặt Ly Tu lạnh lùng đáng sợ, quát lớn: "Hôm nay là ngày chết của ngươi".
"Đỗ Huyên, thực lực của Tần Ninh kia vô cùng quỷ dị, giết hắn trước đi".
Người đàn ông đứng bên cạnh nhìn Tần Ninh một chút, không nói nhiều lời mà vung tay lên, hơn mười người lập tức lao ra.
Mấy người Tần Ninh trốn ở trong hang động của Sơn Dung Tiêu Thố có thể an toàn.
Thế nhưng bọn họ cũng không phải là không có bất kỳ biện pháp nào.
Kẻ địch của Sơn Dung Tiêu Thố đã tới, hai bên ra tay đánh nhau, ai còn có thể bảo vệ được mấy người Tần Ninh nữa?
Bây giờ Thiên Liệt Thánh Ngân Lang và Sơn Dung Tiêu Thố đánh nhau chính là thời cơ tốt để bọn họ ra tay.
Năm người Giang Y Lâm, Giang Y Y đứng phía trước.
Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, Phong Vô Tình và Giang Tiểu Tiểu đứng ở phía sau.
Đỗ Huyên và Ly Tu dẫn hơn mười người, trực tiếp vây quanh chín người.
Ầm...
Những tiếng nổ kịch liệt vang lên trong sơn cốc.
Hiển nhiên Sơn Dung Tiêu Thố và Thiên Liệt Thánh Ngân Lang đang đánh nhau túi bụi.
Rõ ràng là không thể trông cậy vào Sơn Dung Tiêu Thố được.
Ở trong mắt Đỗ Huyên và Ly Tu, chín người này chắc chắn sẽ phải chết.
"Tiểu Tiểu, chuẩn bị kỹ càng".
"Ừm!"
Tần Ninh vừa mở miệng, Giang Tiểu Tiểu lập tức ngưng tụ ra từng thánh văn, dựng lên thánh trận.
"Thánh trận?"
Đỗ Huyên nhìn thấy hành động của Giang Tiểu Tiểu thì cười nhạo nói: "Chỉ là cảnh giới Thiên Thánh, thánh trận cấp năm mà thôi, ngươi lấy cái gì để đấu với chúng ta?"
Tần Ninh lại không nói một lời.
Hơn mười người đột nhiên lao thẳng tới.
"Lên!"
Tần Ninh hét lên một tiếng.
Trong nháy mắt, hơn vạn thánh văn ngưng tụ ra xung quanh cơ thể của Giang Tiểu Tiểu, ngay sau đó bộc phát ra.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc, một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên ngoài sơn cốc.
Lúc này tiếng nổ đùng đoàng mạnh mẽ gần như lan ra hơn mười dặm.
Mà khi tiếng nổ ầm ầm dần biến mất, chỉ thấy ngoài sơn cốc vô cùng hỗn độn, chín người Tần Ninh đã sớm biến mất.
Hơn mười người Đỗ Huyên và Ly Tu mang đến lại bị thương hơn nửa.
Mười mấy người còn lại đều bị nổ tung người, thiếu mất tay chân, cho dù là Ly Tu cũng máu me đầy mặt, Đỗ Huyên có vẻ tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch.
Đỗ Huyên phun ra một ngụm máu tươi, nổi giận mắng: "Làm sao có thể!"
Ly Tu lảo đảo đứng dậy, nhìn về phía mặt đất cháy khét, giận dữ nói: "Là đòn tấn công của Sơn Dung Tiêu Thố mới có thể gây ra".
"Tên khốn này, sao lại có thể phóng ra thực lực của Sơn Dung Tiêu Thố được?"
Đỗ Huyên lại không quan tâm đến những chuyện đó, trực tiếp quát: "Đuổi theo!"
Lại bị đùa bỡn!
Lại một lần nữa!
Tần Ninh đáng chết kia, đúng là rất đáng chết.
Cho dù Đỗ Huyên bị thương nhưng vẫn là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, thực lực không tầm thường, còn có thể tiếp tục đuổi theo.
Mà ở bên kia, chín người Tần Ninh chạy trốn bán sống bán chết.
"Uy lực thật lớn..."
Đến bây giờ Giang Tiểu Tiểu vẫn chưa tỉnh táo lại, không dám tin đây là uy lực mà mình bộc phát ra.
"Đáng tiếc...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc không thể trực tiếp giết hết tất cả, cấp thánh trận quá thấp, cho dù có lông của Sơn Dung Tiêu Thố gia tăng thì uy lực cũng có hạn".
Tuy nói như thế nhưng có thể phóng ra uy lực mạnh vậy cũng đã khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được rồi.
"Tiếp theo chỉ có thể xem mạng sống của chúng ta ra sao thôi!"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Khó gặp được ai có thể che chở cho chúng ta như Sơn Dung Tiêu Thố lắm".
Sơn Dung Tiêu Thố vốn đã hiếm thấy, mà cũng không phải thánh thú nào ở đây cũng giống như Sơn Dung Tiêu Thố.
Đám người Giang Y Y tăng nhanh tốc độ, không dám dừng lại.
Chỉ là không bao lâu sau, từng tiếng xé gió đã vang lên ở đằng sau.
"Các ngươi chạy trốn được sao, đám khốn kiếp!"
Giọng nói tức giận của Đỗ Huyên bỗng nhiên vang lên.
"Sao tên đó lại nhanh như thế..."
Mấy người đều biến sắc.
Tần Ninh lại hiểu rõ.
Cảnh giới Thánh Vương cửu hiền cũng coi như vô cùng mạnh trong toàn bộ Hạ Tam Thiên, muốn đuổi kịp bọn họ cũng không khó.
Dù sao một kích kia cũng không thể giết Đỗ Huyên được.
Chương 1983: Giang Du Văn
"Là chúng ta liên lụy đến các ngươi".
Giang Y Y nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Xin lỗi ba vị".
Phong Vô Tình đáp: "Nếu không phải là các ngươi tốt bụng cho chúng ta một chút nước và đồ ăn, sợ rằng ba người chúng ta đã chết rồi".
Mặc dù mấy người đã dùng hết tốc độ chạy về phía trước, thế nhưng ai cũng hiểu sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đuổi kịp.
Ầm...
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Mặt đất bỗng nổ tung.
Đỗ Huyên ở đằng sau đã bắt đầu ra tay tấn công mấy người bọn họ.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Đỗ Huyên cũng gần tấn công đến gần bọn họ.
"Đại Thiên Thánh Vân Chưởng!"
Đỗ Huyên quát khẽ một tiếng, một chưởng ấn vượt ra vài trăm mét, trong khoảnh khắc nện vào phía trước chín người.
Một chưởng này rơi xuống, chín người ít nhất phải chết một nửa.
"Hừ!"
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên.
Chỉ thấy trên hư không, một chưởng ấn lớn hơn rơi xuống, trực tiếp bóp nát chưởng ấn kia tiêu tán thành vô hình.
Mà một giây sau, một bóng người đã ra tay trong nháy mắt, bàn tay đập vào đám người Đỗ Huyên và Ly Tu.
Ầm...
Những tiếng nổ vang lập tức truyền ra.
Thậm chí Đỗ Huyên và Ly Tu còn không có cơ hội chống trả, cả người đã nổ tung ra rồi.
Mấy người còn lại đương nhiên cũng nổ tung, chết oan chết uổng.
Biến hóa đột ngột này khiến mấy người Giang Y Y, Tần Ninh đều thi nhau dừng lại.
Giang Y Y nhìn thấy bóng người vừa xuất hiện kia, lập tức mừng rỡ nói: "Du Văn thúc!"
Mấy người đều đã dừng lại.
Người kia cũng rơi xuống, nhìn về phía mấy người Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng thở ra.
"Các ngươi vẫn còn sống, tốt quá, tốt quá!"
Người đàn ông mặc một bộ kính phục, cơ thể cao lớn, lông mày rậm, từ trên xuống dưới mang đến cho người ta một cảm giác rất mạnh mẽ.
"Du Văn thúc thúc, sao ngươi lại tới đây?"
Giang Tiểu Tiểu hỏi.
"Mỗi ngày trong phủ thường xuyên có người mang đồ dùng cần thiết tới cho các ngươi, kết quả mãi mà không có tin tức, cha ngươi lo lắng liền để ta đến xem, ai ngờ lại xảy ra chuyện".
"Những người khác đâu?"
Nghe ông ta nói vậy, Giang Y Y buồn bã nói: "Đều đã chết".
"Đều đã chết?"
Giang Du Văn khẽ giật mình.
"Cũng may các ngươi còn sống, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đi, trong gia tộc đã điều động không ít Thánh Hoàng đến đây tìm kiếm các ngươi, rời đi trước rồi nói sau".
Giang Du Văn vỗ vỗ bả vai mấy người an ủi.
"Ba người này là..."
Nhìn thấy ba người Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, Giang Du Văn cẩn thận nói.
"Du Văn thúc thúc đừng lo lắng, đây là Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, ba người bọn họ cũng không phải là người của thánh vực Đại Võ chúng ta mà đến từ thánh vực Thiên Hồng, trải qua cơn lốc không gian nên đều bị thương nặng, may mà giữ được mạng sống, lại được chúng ta phát hiện ra, mấy ngày qua may mà có Tần Ninh đã cứu chúng ta nhiều lần!"
Tần Ninh?
Giang Du Văn chính là cao thủ cảnh giới Thánh Hoàng, không khó để nận ra kinh mạch hồn phách trong cơ thể Tần Ninh đều cực kỳ yếu ớt, chỉ là cấp bậc Địa Thánh mà thôi.
Cứu kiểu gì?
Chỉ là hiển nhiên bây giờ không phải là lúc để hỏi thăm những điều đó.
"Rời khỏi đây trước đi".
"Ừm!"
Gặp được Giang Du Văn, mấy người Giang Y Y hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường, Giang Tiểu Tiểu nhìn về phía Tần Ninh, thấp giọng nói: "Du Văn thúc thúc là thúc thúc cùng cha khác mẹ với phụ thân ta".
Hả?
Ôn Hiến Chi nghe thấy vậy thì ngẩn người nói: "Không phải các ngươi nói phụ thân ngươi là Giang Du Khải, xếp thứ hai, anh cả Giang Dật Phàm, thứ ba là Giang Tử An, thứ tư cũng chính là tộc trưởng của các ngươi là Giang Hồng Nhạc sao?"
Giang Tiểu Tiểu ngẩn người, lập tức nói: "Ngươi hiểu nhầm rồi".
"Bốn mạch của chúng ta bây giờ là trụ cột của nhà họ Giang, cho nên cũng gọi là tứ thúc, tam thúc, trên thực tế lại không phải cùng một dòng".
"Trụ cột của gia tộc chú trọng thực lực, dòng nào có thực lực mạnh thì sẽ được xếp làm trụ cột".
Tần Ninh hiểu rõ.
Những gia tộc có nhiều dòng chính dòng phụ cũng có chuyện này.
Cũng không phải là huynh đệ tỷ muội cùng dòng với tộc trưởng thì nhất định là trụ cột.
Tóm lại phải dựa vào thực lực để xem sức ảnh hưởng đến cả gia tộc.
Giang Du Văn chắc là cùng một dòng với Giang Du Khải.
Bây giờ xem ra nhà họ Giang chia làm bốn hệ.
Tần Ninh nhìn về phía Giang Tiểu Tiểu, cười nói: "Vị thúc thúc này của ngươi đúng là rất quan tâm đến các ngươi".
"Đương nhiên rồi".
Giang Tiểu Tiểu vội vàng nói: "Du Văn thúc nhìn chúng ta lớn lên từ nhỏ, vô cùng yêu thương chúng ta, có nhiều khi phụ thân không có thời gian chăm sóc chúng ta, đều là du Văn thúc chăm sóc chúng ta".
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Mà Phong Vô Tình ở một bên lại không nói gì.
"Tần công tử, có chút không đúng".
Phong Vô Tình truyền âm nói: "Giang Du Văn có thực lực Thánh Hoàng, nếu như muốn giam giữ Đỗ Huyên và Ly Tu kia, chắc chắn sẽ rất dễ dàng, thế nhưng vừa rồi lại trực tiếp giết..."
Bắt sống sẽ có thể lấy được rất nhiều tin tức, tìm ra người đứng đằng sau.
Giang Du Văn lại trực tiếp giết...
Luôn cảm giác có chút kỳ quái.
Tần Ninh không trả lời.
Hiện nay tình hình trong nhà họ Giang như thế nào, hắn cũng không biết.
Lần này bị thương cũng không phải là chuyện xấu hết.
Ít nhất bây giờ có thể tiếp xúc với người nhà họ Giang bắt đầu từ tầng dưới chót, có lẽ hắn cũng có thể hiểu rõ tình hình của Võ Môn bây giờ thế nào, cùng với sáu gia tộc lớn, có phải là... đoàn kết nhất trí thật hay không.
Giang Du Văn dẫn đường, sau thời gian cháy hết một nén nhang, mấy người đã xuất hiện giữa núi rừng.
Đằng trước có mấy vị võ giả nhà họ Giang đang đợi.
"Đại tiểu thư!"
"Nhị tiểu thư!"
Một người hộ vệ trung niên vội vàng khom lưng nói: "Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, hại hai vị tiểu thư gặp phải nguy hiểm, thuộc hạ đáng chết!"
"Thuộc hạ đáng chết".
Từng vị hộ vệ đều là cảnh giới Thánh Vương, giờ phút này đều khom người quỳ xuống đất.
"Chuyện xảy ra đột nhiên, cũng không thể trách mọi người, đều đứng lên đi!", Giang Y Y dịu dàng nói.
Giang Du Văn đứng chắp tay, khẽ nói: "Sau khi về tộc nhất định phải thẩm vấn mấy người các ngươi thật tốt, bây giờ hộ tống Y Y và Tiểu Tiểu trở về trước đã!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Mấy tên hộ vệ đều thi nhau đứng dậy.
Tần Ninh nhìn về phía Giang Du Văn, lại cảm giác rất không được bình thường.
Đối mặt với Đỗ Huyên và Ly Tu, Giang Du Văn trực tiếp giết chết, căn bản không hề có ý định thẩm vấn.
Vậy mà bây giờ lại nghiêm khắc muốn thẩm vấn đám hộ vệ phụ trách liên lạc này.
Điều này... rất kỳ quái.
Chỉ là thực lực bây giờ của hắn rất thấp, đương nhiên sẽ không nói chuyện đó với Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu.
Bây giờ xem ra trong nhà họ Giang có chút không được bình thường.
Lúc này Tần Ninh cũng chỉ để ý vậy thôi.
Mấy tên hộ vệ bảo vệ hai bên, đám người xuất phát lần nữa, rời khỏi dãy núi Giang Hung.
Sau khi đi mấy trăm dặm mới nhìn thấy một tòa thành trì.
Quy mô mấy chục vạn người, không tính là lớn.
Ngoài cửa thành có trên trăm vị võ giả đứng nghiêm ở hai bên.
Nhìn kỹ lại, những võ giả kia đều là cảnh giới Thiên Thánh, mấy người dẫn đầu lại là cảnh giới Thánh Vương, quả thực vô cùng mạnh mẽ.
Võ Môn, chính là tông môn đứng đầu thánh vực Đại Võ.
Sáu gia tộc lớn phụ thuộc vào Võ Môn, có thể nói là sáu phe mạnh nhất của Võ Môn.
Trong Võ Môn, môn chủ là cảnh giới Thánh Đế, vô cùng mạnh mẽ.
Một vài người mạnh nhất sáu gia tộc lớn cũng đều là Thánh Tôn.
Còn có không ít trưởng lão cũng là cảnh giới Thánh Hoàng.
Đồng thời, bên trong sáu gia tộc lớn, các tộc trưởng đều là cảnh giới Thánh Hoàng, trong tộc có không ít người là cảnh giới Thánh Hoàng, đương nhiên Thánh Vương và Thiên Thánh cũng không ít.
Chương 1984: Nhoáng một cái đã tám trăm năm
Mà chỉ nhìn những hộ vệ tới đón tiếp này, Thánh Vương cầm đầu, Thiên Thánh là thành viên cũng đủ để nhìn ra thực lực và địa vị của nhà họ Giang.
Đây là điều mà thánh vực Thiên Hồng hoàn toàn không có cách nào so sánh được.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư!"
Mấy vị thống lĩnh hộ vệ Thánh Vương lần lượt đi ra.
Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu đồng thời gật đầu.
Tần Ninh đi theo đám người tiến vào trong thành.
"Phụ thân ta đâu?"
Trên đường, Giang Y Y mở miệng hỏi.
"Đại nhân đang ở trong Giang Thành, nhận được tin tức hai vị tiểu thư an toàn nên không đến, hai vị tiểu thư trở về trong tộc sẽ có thể nhìn thấy đại nhân".
Thống lĩnh hộ vệ kia vừa nói xong, sắc mặt Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu có chút buồn bã.
Giang Du Văn lại nói: "Từ tám trăm năm trước, Diệp đại nhân vừa đi đã không thấy tung tích, tình hình giữa thánh vực Đại Võ chúng ta và thánh vực Thiên Kiếm có chút căng thẳng, trong gia tộc có khá nhiều chuyện".
Ông ta vừa dứt lời, Phong Vô Tình lại khẽ giật mình nhìn về phía Tần Ninh, truyền âm nói: "Lúc ấy ta rời khỏi thánh vực Thiên Kiếm, Diệp Nam Hiên đã đến khiêu chiến đại nhân nhà ta, tám trăm năm trước..."
"Chẳng lẽ chúng ta đã lang thang tám trăm năm trong thời không?"
Tần Ninh nghe vậy cũng hơi biến đổi sắc mặt.
Từ xưa đến nay, thời không là thứ thần bí nhất.
Thời gian và không gian biến hóa, cho dù là cao thủ mạnh nhất cũng không nhất định có thể hiểu được rõ ràng.
Có lẽ bọn họ chỉ ở trong thời không một chút, nhưng bên ngoài đã trôi qua tám trăm năm, không phải là không có khả năng này.
"Nếu như ngươi nói, phải là..."
Nhoáng một cái đã tám trăm năm!
Cũng không biết thánh vực Thiên Hồng bên kia như thế nào rồi.
Giang Y Y gật đầu, hỏi lại lần nữa: "Có điều tra ra lần này là do ai ra tay không? Thất Đại Đạo cũng không có lá gan ra tay với chúng ta!"
"Người của Thất Đại Đạo đều đã bị bắt hết, thế nhưng không một ai biết cả, chúng ta đã xử quyết rồi, xem ra người đứng đằng sau rất cẩn thận".
Giang Y Y nghe vậy thì tiếp tục nói: "Tiếp tục điều tra, dám ra tay với con cháu nhà họ Giang chúng ta ở trong Giang Châu, không thể tha thứ!"
"Rõ!"
Từng hộ vệ xếp thành hai hàng vây quanh Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu giống như sao vây quanh trăng, tiến vào trong thành.
Mãi đến khi đi tới trước một quán rượu, Giang Y Y mới dừng lại nhìn về phía ba người Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi.
"Tần công tử, các ngươi cứu tỷ muội chúng ta mấy lần, trong lòng ta rất biết ơn".
Giang Y Y khách khí nói: "Ba vị đều bị thương, nếu cần đan dược gì cứ việc nói thẳng ra, Giang Y Y ta mà có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm được".
"Cảm ơn".
Giang Y Y gật đầu, lại nhìn về phía mấy người bên cạnh, nói: "Ba vị này là khách quý của ta, hãy sắp xếp cho chu đáo vào".
"Vâng, đại tiểu thư".
Một đám hộ vệ bảo vệ xung quanh quán rượu.
Mà sau khi tiến vào trong quán rượu, cũng có không ít người đều là hộ vệ của nhà họ Giang.
Ba người Tần Ninh được sắp xếp vào trong một căn phòng có đầy đủ mọi thứ từ phòng tu luyện đến phòng nghỉ, phòng khách.
Ôn Hiến Chi đi đến bên cửa sổ, thấy trên đường cái và trên nóc nhà bên đường đối diện đều có hộ vệ nhà họ Giang đứng vững.
"Ôi chao, nhà họ Giang này đúng là vô cùng coi trọng Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu!", Ôn Hiến Chi cảm thán: "Sư phụ, người xem, xung quanh toàn là người".
Tần Ninh ngồi trên ghế gỗ, không hề nhúc nhích.
Phong Vô Tình nghiêm túc nói: "Đây là chuyện rất bình thường".
"Bây giờ nhà họ Giang có tổng cộng bốn trụ cột chính, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An và Giang Hồng Nhạc là tộc trưởng".
"Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu là con gái của Giang Du Khải, đương nhiên thân phận địa vị giống như quận chúa của quận vương, chắc chắn sẽ rất được coi trọng".
"Hơn nữa vừa rồi chắc các ngươi cũng đã thấy được, địa vị của Giang Y Y không bình thường".
Ôn Hiến Chi tán đồng gật đầu.
"Nếu nói như thế, trong Võ Môn, môn chủ chính là đế vương, sáu gia tộc lớn chính là thế gia vương hầu, mỗi một nhân vật quan trọng trong gia tộc đều là quận vương cũng là điều bình thường".
"Cho nên có người dám can đảm muốn ám sát Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu, không chỉ đang khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Giang mà còn đang chạm vào vảy ngược của Giang Du Khải, đương nhiên nhà họ Giang sẽ rất để ý rồi".
Phong Vô Tình nhìn về phía Tần Ninh, lúc này mới nói: "Tần công tử cũng cảm giác được Giang Du Văn có chút vấn đề sao?"
"Ta chưa quen thuộc với nhà họ Giang lắm, bây giờ cũng không hiểu rõ về thánh vực Đại Võ, không tiện kết luận vội, chờ một thời gian nữa rồi nói sau!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Việc cần thiết bây giờ là chúng ta phải khôi phục vết thương".
Phong Vô Tình cũng nói: "Nhoáng một cái đã tám trăm năm trôi qua, môn chủ Võ Môn đi khiêu chiến các chủ đại nhân của Nhất Kiếm các chúng ta, thế mà không có tin tức gì, đây không phải là chuyện tốt".
Môn chủ Võ Môn - Diệp Nam Hiên là Thánh Đế đỉnh cao của thánh vực Đại Võ.
Mà các chủ Nhất Kiếm các chính là Thánh Đế đỉnh cao của thánh vực Thiên Kiếm.
Diệp Nam Hiên đi khiêu chiến Lý Huyền Đạo, kết quả không có tin tức gì, sợ rằng người của Võ Môn sẽ nghi ngờ là người của Nhất Kiếm các đã giở trò gì đó.
Nhỡ may làm lớn chuyện thì cũng sẽ không có kết quả tốt gì...
Trong lòng Tần Ninh rất mệt mỏi.
Còn trông cậy vào việc đến Võ Môn nhận Diệp Nam Hiên làm đồ đệ.
Thế nhưng kết quả người kia lại mất tích.
Cũng quá ảo diệu.
Đầu tiên là Ôn Hiến Chi... Sau đó là Diệp Nam Hiên...
Nếu sớm biết thế thì rơi vào thánh vực Thiên Kiếm có phải tốt hơn không.
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vất vả lắm mới tìm được Ôn Hiến Chi, thế mà tên nhóc này còn mất trí nhớ...
Ôn Hiến Chi cảm nhận được ánh mắt của Tần Ninh, trong lòng lại rất bồn chồn.
Làm sao vậy!
Sao đột nhiên sư tôn lại nhìn mình bằng ánh mắt đó?
Ghét bỏ?
Khinh thường?
Bực mình?
Hắn ta có làm cái gì đâu chứ, cho dù mất trí nhớ cũng không phải là điều hắn ta muốn mà?
Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Tình, tiếp tục nói: "Ngươi có biện pháp gì để liên lạc với các chủ của các ngươi không?"
"Có thì có, nhưng thực lực bây giờ của ta đang bị hao tổn, còn không bằng Thánh Vương, hơn nữa còn ở trong thánh vực Đại Võ, rất khó liên lạc được..."
Tần Ninh nghe vậy thì càng thêm đau đầu.
Việc quan trọng bây giờ vẫn là khôi phục thực lực mới được.
"Vết thương kinh mạch, vết thương máu thịt, vết thương hồn phách, nếu như chúng ta chỉ khôi phục từng cái một thì tốc độ sẽ rất chậm, nhưng nếu cùng làm ba cái một lúc thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Cho nên cần phải có thánh bảo có sức khôi phục cực lớn với kinh mạch máu thịt và hồn phách của võ giả mới được".
"Hiến Chi, mang bút ra đây!"
"Vâng".
Ôn Hiến Chi mang giấy bút tới đưa cho Tần Ninh.
Tần Ninh cũng không nói thêm cái gì, hắn vung tay lên viết ra mười mấy loại thánh dược thánh bảo liên tiếp.
"Cửu Liên Tử Vi Quả!"
"Thiên Linh Bát Hoang Thảo!"
"Tử Ngọc Linh!"
Phong Vô Tình nhìn từng cái tên kia, sắc mặt biến đổi, nói: "Đây đều là thiên tài địa bảo hiếm thấy, đi đâu tìm bây giờ?"
Tần Ninh lại cười nói: "Không phải Giang Y Y đã nói có thể giúp chúng ta một tay sao? Cho cô ấy xem trước đã, nếu thật sự không được thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi".
Nói rồi Tần Ninh lại tiếp tục viết ra tên của từng cây dược liệu, thánh bảo nữa.
Không lâu sau, Tần Ninh giao một danh sách tên các loại dược liệu cho Ôn Hiến Chi, dặn dò: "Đi đưa cho Giang Y Y, nói cho cô ấy biết đây là những thứ chúng ta cần".
"Vâng".
Ôn Hiến Chi lập tức rời đi.
Chương 1985: Là cơ hội của chúng ta
Tần Ninh đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài đường đi, sắc mặt bình tĩnh, Phong Vô Tình cũng không biết Tần Ninh đang suy nghĩ gì.
Điều hắn ta lo lắng chính là thánh vực Đại Võ, môn chủ Võ Môn đi khiêu chiến các chủ Nhất Kiếm các - Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm, kết quả lại không có tin tức gì.
Nếu chuyện này là do người khác gây nên, vậy chắc chắn sẽ châm ngòi thổi gió.
Đến lúc đó, nói không chừng hai người đứng đầu thánh vực Đại Võ và thánh vực Thiên Kiếm có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.
Các chủ đại nhân sẽ làm thế nào?
Giờ phút này, hai người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Ôn Hiến Chi đưa danh sách thánh bảo mà Tần Ninh viết đến trước mặt Giang Y Y.
Nhìn thấy từng cái tên thánh bảo kia, sắc mặt Giang Y Y biến đổi.
"Sao vậy?"
Giang Du Văn ở một bên hỏi.
"Nhị thúc ngươi xem".
Giang Y Y đưa trang giấy qua, cười khổ nói: "Trong những thánh bảo này có một vài thứ ta còn chưa nghe nói bao giờ, mà ta biết chúng đều vô cùng quý giá, đừng nói nhà họ Giang chúng ta, ngay cả trong Võ Môn cũng rất khó lấy được..."
Giang Du Văn nhìn mỗi loại dược liệu trân quý kia, đột nhiên sững sờ.
"Tên nhóc này đúng là biết chặt chém".
Giang Du Văn không nhịn được nói: "Những dược liệu này... chúng ta đi đâu để lấy ra?"
Giang Y Y cũng nhíu mày.
Giang Du Văn lại nói: "Ba người này có đáng tin không?"
"Lần này có người đánh giết các ngươi, có phải có liên quan với ba người này hay không? Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, ba người này đúng lúc xuất hiện ở chỗ các ngươi bí mật rèn luyện, sau đó Thất Đại Đạo liền đến giết các ngươi..."
Giang Y Y bình tĩnh nói: "Nhị thúc quá lo lắng rồi, chắc không có liên quan gì đến ba người kia đâu, chúng ta ở cùng với nhau hai, ba tháng, bọn họ đúng là bị thương thật".
Giang Du Văn khẽ gật đầu.
"Vậy ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về Giang Thành, tộc trưởng cũng đã biết việc này và phái người đi điều tra rồi, tin chắc rất nhanh sẽ có kết quả".
"Ừm!"
Giang Du Văn rời khỏi phòng, trở lại trong phòng mình.
Trong phòng, Giang Y Lâm đứng dậy.
"Phụ thân!"
Giang Du Văn gật đầu, lập tức nói: "Y Lâm, ba người kia là ai?"
"Con cũng không biết".
Giang Y Lâm lắc đầu nói: "Ba tên này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn bị thương nặng, ngay từ đầu chúng con căn bản không để ý, chỉ đơn giản cho rằng cứu được ba tên ăn mày, thế nhưng ai biết... Ba tên này đã cứu Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu vào nhiều lần quan trọng, nếu không lần này chúng ta đã..."
Giang Du Văn khẽ lắc đầu.
"Lý Cù bỏ mình, không ai biết là chúng ta, bây giờ xung quanh đều là hộ vệ của nhà họ Giang, chúng ta không thể ra tay được".
Giang Du Văn thở dài nói: "Đáng tiếc một cơ hội trời ban như thế, ba tên kia... tìm cơ hội trừ bỏ mới có thể giải mối hận trong lòng ta".
Giang Y Lâm gật đầu.
Giang Du Văn đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai con gái, nói: "Tại sao con gái của Giang Du Văn ta lại chỉ có thể làm nha hoàn cho con gái của Giang Du Khải chứ?"
"Chỉ cần Giang Y Lâm và Giang Tiểu Tiểu chết, Giang Du Khải sẽ không có con cháu, vậy xem như xong đời".
"Y Lâm, con nhất định phải không chịu thua kém".
"Vâng!"
...
Đến đêm khuya, trong thành nhỏ có chút yên tĩnh.
Có vẻ bởi vì người của nhà họ Giang đến mà trên đường phố ít đi không ít người.
Giang Du Văn đi vào một con đường nhỏ trong thành đến trước một quán hoành thánh.
Giang Du Văn ngồi xuống, gọi một bát hoành thánh.
Mà đột nhiên một bóng người mặc áo bào tím lại xuất hiện như ma quỷ.
"Giang Du Văn!"
Người mặc áo bào tím kia đội mũ, đeo mạng che mặt.
"Nguyên tiên sinh!"
Giang Du Văn nhìn về phía người tới, khẽ cười nói: "Lần này ta đã cho các ngươi địa chỉ, thế nhưng kết quả thì sao? Người vẫn còn sống!"
"Các ngươi đã đồng ý với ta sẽ giết Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu, ta có thể đoạt được vị trí của Giang Du Khải, sẽ có thể giúp đỡ các ngươi, thế nhưng các ngươi lại không bắt lấy cơ hội lần này".
Người đàn ông áo tím kia cười nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ngươi cũng không nói cho chúng ta biết về ba người đi cùng Giang Y Y và Giang Tiểu!"
"Ta cũng không biết ba người này xuất hiện từ chỗ nào, nhưng cũng chỉ là ba tên vô dụng thôi, vậy mà các ngươi lại không làm được?"
Người áo tím tiếp tục nói: "Ba người kia cũng không phải vô dụng, mặc dù không có thực lực gì, nhưng nhìn liền biết không tầm thường, ngươi vẫn nên để ý một chút đi".
"Cơ hội lần này đã mất, chỉ có thể chờ đợi lần sau".
Người áo bào tím nói rồi liền muốn chuẩn bị rời đi.
"Vân tiên sinh!"
Giờ phút này, Giang Du Văn lại đứng dậy nói: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Trợ giúp ta cướp đoạt vị trí của Giang Du Khải, các ngươi có thể được cái gì?"
"Còn nữa, từ lúc hợp tác đến nay, ta vẫn hoàn toàn không biết gì về thân phận của các ngươi".
Nghe thấy lời này, người áo bào tím dừng lại.
"Giang Du Văn, trong thánh vực Đại Võ này bây giờ Võ Môn là mạnh nhất, các phe phái khác đều bị áp chế, chẳng lẽ chúng ta không thể trở lại giống như mấy vạn năm trước, các gia tộc lớn tồn tại bình đẳng sao, vì sao lại phải để Võ Môn đè ép chúng ta?"
Nghe thấy vậy, Giang Du Văn lập tức hoảng sợ nói: "Ngươi cũng là người của sáu gia tộc lớn? Là ai? Nhà họ Vũ? Nhà họ Đường? Nhà họ Thần?"
"Ha ha..."
Người đàn ông áo bào tím cười nói: "Chờ ngươi thay thế Giang Du Khải rồi nói sau".
"Lần này, Diệp Nam Hiên không ở đây là cơ hội của chúng ta, là cơ hội của mọi người chúng ta".
Người mặc áo bào tím nói xong liền lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Giang Du Văn ngây người suy nghĩ.
Nhà họ Vũ, nhà họ Đường, nhà họ Thần, nhà họ Phụng, rốt cuộc là nhà nào?
Chúng ta?
Chẳng lẽ...
Sắc mặt Giang Du Văn khẽ biến đổi.
Chỉ là nhớ lại năm đó, Cuồng Võ Thiên Đế đột nhiên xuất hiện áp chế sáu gia tộc lớn, thành lập Võ Môn, sáu gia tộc lớn đều bị ép quy hàng.
Thời gian đã qua bảy vạn năm!
Bảy vạn năm qua, sáu gia tộc lớn đều nằm phía dưới Võ Môn.
Đúng thế!
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà Võ Môn lại được thống soái sáu gia tộc lớn?
Năm đó không ai có thể địch lại Cuồng Võ Thiên Đế, bọn họ không thể không khuất phục.
Tuy bây giờ thực lực của Diệp Nam Hiên vô cùng mạnh mẽ, có thể áp chế bọn họ.
Nhưng lần này, Diệp Nam Hiên đã biến mất tám trăm năm.
Chưa chắc không phải cơ hội của bọn họ!
Giang Du Văn siết tay lại, đôi vợ chồng trong quán nhỏ đều không thể thở nổi, cơ thể dần dần hóa thành mưa máu, tan biến mất tăm.
...
Mấy ngày liên tiếp, ba người Tần Ninh đều ở trong quán rượu, đồ ăn cũng sẽ có người trực tiếp đưa tới.
Mà sau khi Ôn Hiến Chi đưa danh sách dược liệu đi, ngày hôm sau Giang Y Y đã đến nói cô ấy không thể tìm được những dược liệu kia.
Cách hai ngày Tần Ninh lại đưa ra danh sách dược liệu thứ hai, mà lần này Giang Y Y đã phái người bắt đầu đi tìm kiếm không ít dược liệu.
Hôm đó đám người Giang Y Y chuẩn bị trở về Giang Thành, ba người Tần Ninh cũng đi theo.
Trên đường đi, xuyên qua từng tòa thành trì trong Giang Châu cũng coi như thấy được phong tục con người bên trong thánh vực Đại Võ.
Ôn Hiến Chi vẫn luôn sống trong thánh vực Thiên Hồng.
Phong Vô Tình cũng luôn sống trong thánh vực Thiên Kiếm.
Hai người mới chỉ nghe nói qua về thánh vực Đại Võ chứ chưa từng đến bao giờ.
Tần Ninh nhìn cuộc sống trên đường phố, lại có chút cảm giác hoài niệm.
Năm đó hắn từng tạo ra danh tiếng đời thứ ba trong thánh vực Đại Võ này, Cuồng Võ Thiên Đế, lấy chiến tích để tạo ra danh tiếng, lấy sự hiếu chiến để gọi tên.
Bây giờ hắn lại trở về.
Mọi người đi với tốc độ không nhanh không chậm, khoảng nửa tháng sau, phía trước dần dần xuất hiện biến hóa...
"Đi tới sơn cốc!"
Tần Ninh đáp lại: "Nếu không, chúng ta đều phải chết".
Cho dù Tần Ninh có thực lực mạnh bằng trời thì bây giờ gần như toàn bộ kinh mạch khí huyết và hồn phách của hắn đều bị đánh nát, căn bản không phát huy ra được sức mạnh, đối mặt với mấy Thánh Vương này, chỉ có thể chạy!
Sắc mặt Giang Y Lâm bỗng nhiên lạnh lùng, trong nháy mắt chém ra một kiếm, che chở Giang Tiểu Tiểu rời đi.
Mà ngay lúc này, hơn mười đạo tặc ở xung quanh không ngừng tiến lại gần, dần dần vây quanh mười người còn sót lại.
Ầm...
Một thi thể nổ tung.
Nhà họ Giang chỉ còn lại sáu người.
Hai người Giang Y Lâm, Giang Y Y thở hồng hộc bảo vệ mấy người ở giữa, dáng người yểu điệu càng thêm xinh đẹp.
Sắc mặt Lý Cù lạnh lùng, cười nhạo nói: "Chạy đi? Tiếp tục chạy đi!"
"Tóm lại đều phải chết, các ngươi có thể chạy trốn được sao!"
Sắc mặt Giang Y Y u ám, mấy người Giang Y Lâm, Giang Tiểu Tiểu cũng không còn sức chống trả.
Ba người Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, Phong Vô Tình còn có thể sống đến bây giờ cũng là do con cháu nhà họ Giang bảo vệ.
Nhưng bây giờ, chín người đều đang rơi vào nguy hiểm, lại không ai có thể bảo vệ được họ.
"Không chạy thoát được chứ gì?"
Lý Cù cười nhạo nói: "Làm chúng ta mất hơn mười vị huynh đệ, con cháu nhà họ Giang đúng là khó chơi".
Giang Y Lâm giận dữ quát: "Rốt cuộc là ai bảo các ngươi tới?"
Nghe thấy lời này, Lý Cù lại cười nhạo nói: "Là ai? Ngươi đoán xem!"
"Dù sao đều phải chết, quan tâm là ai làm gì? Trước khi chết để huynh đệ chúng ta được thoải mái cũng coi như các ngươi chết có ý nghĩa".
Sắc mặt Lý Cù toàn vẻ chế nhạo, không ngừng ngắm nghía sắc đẹp của các cô gái.
Trên thực tế trong sáu người còn lại của nhà họ Giang có tận năm người là nữ.
Đám người kia cố ý làm vậy.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.
"Nhất là tên nhóc ngươi".
Lý Cù vô cùng giận dữ nhìn về phía Tần Ninh, khẽ nói: "Giết đại ca của chúng ta, ngươi đáng chết nhất, ta sẽ giết ngươi đầu tiên!"
Tần Ninh nhìn Lý Cù, lạnh lùng nói: "Mặc kệ người đứng phía sau các ngươi là ai, ta đã quyết định quản chuyện lần này rồi, chắc chắn người sau lưng ngươi sẽ phải chết!"
"Thật sao?"
Lý Cù cười nhạo nói: "Đã rơi vào đường chết rồi mà còn ở nơi này khoác lác?"
"Có phải khoác lác hay không, cứ nhìn sau lưng các ngươi là biết".
"Thôi đi, muốn lừa chúng ta? Không có cửa đâu!"
Lúc này sắc mặt Lý Cù toàn vẻ châm chọc.
Cũng không nhìn xem lúc nào rồi mà tên khốn này còn muốn lừa bọn họ?
Thật sự là ngu xuẩn.
Vù vù...
Chỉ là giờ phút này tiếng gió vun vút vang lên, Lý Cù cảm giác phía sau lưng như có một trận gió lớn ùa tới.
Lý Cù chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy cái bóng trước mặt thì lập tức giật mình.
Cơ thể khổng lồ, hai mắt đỏ ngầu cùng với bộ lông dung nham bao trùm lên người kia khiến người ta phải sợ hãi.
Sắc mặt Lý Cù biến đổi, đang định rời đi.
Sơn Dung Tiêu Thố lại trực tiếp vỗ chân xuống.
Ầm...
Núi đá vỡ vụn, Lý Cù phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn.
Đám người còn lại thấy cảnh này lập tức sợ hãi trợn tròn mắt.
Tại sao có thể như vậy!
Đây là thánh thú gì?
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
Tần Ninh dẫn mấy người lùi vào phía trong sơn cốc, ánh mắt nhìn về phía Lý Cù, lạnh lùng nói: "Nếu đã không nói thì các ngươi cứ chết đi".
Sơn Dung Tiêu Thố khổng lồ gào thét, trong những tiếng ầm ầm vang lên, mấy chục bóng người lần lượt bị đánh bay, thân thể nổ tung ra.
Thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch.
Tại sao có thể như vậy?
Đám người Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Thứ mà chúng ta bôi lên trên người sẽ không để Sơn Dung Tiêu Thố sinh ra bất kỳ địch ý nào với chúng ta, thế nhưng bọn họ... lại không có... Tới gần hang ổ của Sơn Dung Tiêu Thố, nó không giết bọn họ mới là kỳ quái".
Nhìn thấy từng bóng người lần lượt mất mạng, cơn giận trong lòng bọn Giang Y Lâm đều được giải phóng.
"Đám khốn kiếp đó đều đáng chết!"
Giang Y Lâm oán hận nói.
"Các ngươi..."
Lý Cù chỉ còn lại một hơi, lập tức xòe bàn tay ra, đứt quãng nói gì đó.
"Đi chết đi!"
Giang Y Lâm chém ra một kiếm, trong nháy mắt xẹt qua không trung, đầu của Lý Cù liền rơi xuống.
Tiếng kêu thê thảm dần dần biến mất.
Hơn mười người lần lượt ngã xuống đất, chỉ có ba bốn người là may mắn trốn thoát.
Mà Sơn Dung Tiêu Thố khổng lồ kia nhíu mày nhìn vết máu đầy đất, sau đó đưa mắt nhìn chăm chú về phía mấy người Tần Ninh, nhưng lại là không nói gì, tiếp theo cơ thể to lớn của nó liền tiến vào trong vùng núi hẻo lánh.
Giờ phút này, mấy người đều thi nhau đặt mông ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc.
May mà không chết.
Chỉ là những đồng bạn đã chết kia lại khiến mấy người Giang Y Lâm có phần bị đả kích.
"Rốt cuộc là ai!"
Giang Y Lâm hung ác nói: "Vì sao lại muốn giết hết chúng ta?"
Không một ai biết gì cả.
Mấy ngày sau đó chín người vẫn dừng lại ở trong sơn cốc có hang ổ Sơn Dung Tiêu Thố, không hề đi ra ngoài.
Những người kia sẽ không hết hy vọng.
Tần Ninh cũng hiểu được điều này.
Chỉ là bây giờ thật sự không có biện pháp gì tốt.
Lần này cơn lốc xuyên thẳng qua thời không đã gây cho hắn vết thương quá nghiêm trọng.
Ngay cả Ôn Hiến Chi và Phong Vô Tình bây giờ cũng mới khôi phục được một ít thực lực, ngay cả thực lực Thiên Thánh cũng không còn chứ đừng nói là hắn.
Mấy ngày nay cảm xúc của đám người Giang Y Lâm, Giang Y Y đều rất mất mát.
Cho dù tạm thời giữ được tính mạng, thế nhưng nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ, hơn nữa nhà họ Giang còn tổn thất nhiều người như vậy khiến bọn họ cũng rất đau buồn.
Mấy ngày nay Tần Ninh vẫn tu hành hàng ngày để khôi phục vết thương máu thịt kinh mạch và hồn phách...
Hôm đó Tần Ninh đang xem đám Sơn Dung Tiêu Thố con chơi đùa trong sơn cốc, bỗng chốc im lặng thật lâu.
Chỉ là một khí tức cực nóng đột nhiên xông ra từ sâu trong sơn cốc.
Ánh lửa lan tràn, khí tức nóng rực cứ như muốn đốt cháy cả trời đất này.
Tần Ninh dừng bước chân lại nhìn về phía sâu trong sơn cốc, chỉ thấy nơi đó hình như có ánh lửa bốc lên, phóng đến tận trời.
"Hả?"
Ánh mắt Tần Ninh khẽ động, hắn tới gần phía sâu trong sơn cốc.
Chỉ thấy bộ lông dung nham bên ngoài cơ thể của hai con Sơn Dung Tiêu Thố trưởng thành dần dần rút đi, lại sinh ra bộ lông dung nham mới.
Những sợi lông kia càng thêm chói mắt rực rỡ khiến người ta sợ hãi.
Mà đống lông rơi xuống đất lại dần dần mất đi màu sắc, thế nhưng hơi nóng vẫn không hề giảm.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh sáng lên, lập tức gọi Giang Y Y tới.
"Sao vậy?"
Giang Y Y có ấn tượng rất tốt về Tần Ninh.
Hai, ba lần liền toàn nhờ Tần Ninh cứu các cô vào lúc quan trọng.
"Bây giờ ta còn chẳng có cả thực lực Thánh Vương, không có cách nào tới gần chỗ đó, cô hãy đến đó nhặt đống lông kia về đi".
Giang Y Y nhìn theo ánh mắt của Tần Ninh thấy đống lông màu đỏ lửa của Sơn Dung Tiêu Thố, hình như là Sơn Dung Tiêu Thố rụng lông.
"Đống lông kia... Ngươi muốn đống lông kia để làm gì?"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Thất Đại Đạo vẫn chưa chết hết, nhất định người đứng phía sau sẽ không buông tay, tuy chúng ta đã nhờ vả được Sơn Dung Tiêu Thố, tạm thời an toàn, thế nhưng cũng coi như đã để lộ vị trí của mình, chắc chắn bọn họ sẽ còn tới nữa, chúng ta không thể ngồi chờ chết được, phải chuẩn bị gì đó đã".
Vẻ mặt Giang Y Y thận trọng, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi!"
Chương 1982: Thiên Liệt Thánh Ngân Lang
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Cho dù là lông rụng ra, nhưng dù sao nó cũng là thánh thú cấp tám, nóng bằng thánh thú thực lực Thánh Tôn, cô hãy cẩn thận một chút".
"Ừm!"
Sau nửa ngày bận rộn, mấy người Giang Y Y, Giang Y Lâm đã gom hết đống lông kia lại, chất thành một đống trước sơn cốc.
"Tần Ninh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Mấy người Giang Y Lâm đều hiếu kỳ nói.
"Dù sao Sơn Dung Tiêu Thố này cũng là thánh thú cấp tám, thực lực của nó vốn đã mạnh, nhưng chỗ mạnh nhất chính là bộ lông toàn thân, chúng nóng như dung nham, vô cùng kinh khủng, cho dù rụng xuống rồi nhưng vẫn có tác dụng cực lớn!"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đống lông này có thể kết hợp lại với thánh văn, ngưng tụ ra thánh trận, gia tăng uy lực của thánh trận".
Hắn vừa nói xong, mấy người đều vô cùng hiếu kỳ.
"Uy lực như thế nào?"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Bây giờ có vẻ ta đang ở tu vi Địa Thánh đỉnh phong, đủ khả năng sử dụng thánh văn, nhưng đó cũng chỉ là thánh trận cấp bốn thôi, không có uy hiếp nào với Thiên Thánh, nhưng nếu kết hợp với đống lông này, nói không chừng có thể giết được cảnh giới Thánh Vương đỉnh cao".
Hắn vừa nói xong, mấy người đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu thật sự có thể như thế, vậy đúng là không thể tưởng tượng được.
"Nhưng với dáng vẻ bây giờ của ta thì cần chuẩn bị không ít thời gian".
Nghe thấy lời này, Giang Y Y lại nói: "Tiểu Tiểu cũng là một thánh trận sư, thánh trận sư cấp năm có lẽ có thể giúp ngươi".
Tần Ninh hơi kinh ngạc nhìn về phía Giang Tiểu Tiểu, gật đầu.
Mấy ngày sau đó, Tần Ninh và Giang Tiểu Tiểu vẫn luôn chuẩn bị.
Mà đám người còn lại cũng thi nhau khôi phục vết thương, lúc nào cũng chú ý đến biến hóa bên ngoài sơn cốc.
Cứ như thế qua bảy ngày nữa, hai con Sơn Dung Tiêu Thố trưởng thành trong sơn cốc đột nhiên trở nên lo lắng.
Bên ngoài sơn cốc xuất hiện những khí tức nóng rực.
Mấy người Tần Ninh cũng thi nhau nhìn ra ngoài sơn cốc.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ầm...
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên trong sơn cốc, đá vụn bay tứ tung, mặt đất vỡ ra.
Chỉ thấy có mấy cái bóng cao lớn bỗng xuất hiện ở cửa sơn cốc.
"Thiên Liệt Thánh Ngân Lang!"
Sắc mặt Tần Ninh khẽ biến đổi, nói: "Cũng là thánh thú cấp tám, thực lực Thánh Tôn, mọi người cẩn thận một chút".
"Ừm!"
Có tổng cộng sáu con, giờ phút này chúng xông đến cửa sơn cốc cốc nhìn về phía mười mấy con Sơn Dung Tiêu Thố trong sơn cốc, hai mắt tản mát ra ánh sáng màu bạc đáng sợ.
Quá kinh khủng!
Hai con Sơn Dung Tiêu Thố trưởng thành thi nhau lao ra, bảo vệ mười mấy Sơn Dung Tiêu Thố con ở sau lưng.
Hai bên gặp mặt, không hề nói lời thừa thãi gì mà trực tiếp xông vào đánh nhau.
Trong phút chốc, núi non trong sơn cốc vỡ vụn, đất đá bay tứ tung.
Chín người Tần Ninh căn bản không thể ở trong sơn cốc được nữa, đành bất đắc dĩ rời khỏi sơn cốc.
Lúc này, ngoài sơn cốc có mấy chục bóng người xếp thành một hàng, nhìn chằm chằm chín người.
"Giang Y Y!"
Một người trong đó chính là Ly Tu trốn thoát mấy ngày trước, mà bên cạnh Ly Tu còn có một vị võ giả, cơ thể dũng mãnh, khí thế thâm trầm.
"Lần trước không chết, may mắn bảo vệ được mạng sống, thế mà bây giờ còn dám tới?"
Nhìn thấy Ly Tu, Giang Y Y lạnh lùng nói.
"Bớt nói nhảm đi!"
Sắc mặt Ly Tu lạnh lùng đáng sợ, quát lớn: "Hôm nay là ngày chết của ngươi".
"Đỗ Huyên, thực lực của Tần Ninh kia vô cùng quỷ dị, giết hắn trước đi".
Người đàn ông đứng bên cạnh nhìn Tần Ninh một chút, không nói nhiều lời mà vung tay lên, hơn mười người lập tức lao ra.
Mấy người Tần Ninh trốn ở trong hang động của Sơn Dung Tiêu Thố có thể an toàn.
Thế nhưng bọn họ cũng không phải là không có bất kỳ biện pháp nào.
Kẻ địch của Sơn Dung Tiêu Thố đã tới, hai bên ra tay đánh nhau, ai còn có thể bảo vệ được mấy người Tần Ninh nữa?
Bây giờ Thiên Liệt Thánh Ngân Lang và Sơn Dung Tiêu Thố đánh nhau chính là thời cơ tốt để bọn họ ra tay.
Năm người Giang Y Lâm, Giang Y Y đứng phía trước.
Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, Phong Vô Tình và Giang Tiểu Tiểu đứng ở phía sau.
Đỗ Huyên và Ly Tu dẫn hơn mười người, trực tiếp vây quanh chín người.
Ầm...
Những tiếng nổ kịch liệt vang lên trong sơn cốc.
Hiển nhiên Sơn Dung Tiêu Thố và Thiên Liệt Thánh Ngân Lang đang đánh nhau túi bụi.
Rõ ràng là không thể trông cậy vào Sơn Dung Tiêu Thố được.
Ở trong mắt Đỗ Huyên và Ly Tu, chín người này chắc chắn sẽ phải chết.
"Tiểu Tiểu, chuẩn bị kỹ càng".
"Ừm!"
Tần Ninh vừa mở miệng, Giang Tiểu Tiểu lập tức ngưng tụ ra từng thánh văn, dựng lên thánh trận.
"Thánh trận?"
Đỗ Huyên nhìn thấy hành động của Giang Tiểu Tiểu thì cười nhạo nói: "Chỉ là cảnh giới Thiên Thánh, thánh trận cấp năm mà thôi, ngươi lấy cái gì để đấu với chúng ta?"
Tần Ninh lại không nói một lời.
Hơn mười người đột nhiên lao thẳng tới.
"Lên!"
Tần Ninh hét lên một tiếng.
Trong nháy mắt, hơn vạn thánh văn ngưng tụ ra xung quanh cơ thể của Giang Tiểu Tiểu, ngay sau đó bộc phát ra.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc, một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên ngoài sơn cốc.
Lúc này tiếng nổ đùng đoàng mạnh mẽ gần như lan ra hơn mười dặm.
Mà khi tiếng nổ ầm ầm dần biến mất, chỉ thấy ngoài sơn cốc vô cùng hỗn độn, chín người Tần Ninh đã sớm biến mất.
Hơn mười người Đỗ Huyên và Ly Tu mang đến lại bị thương hơn nửa.
Mười mấy người còn lại đều bị nổ tung người, thiếu mất tay chân, cho dù là Ly Tu cũng máu me đầy mặt, Đỗ Huyên có vẻ tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch.
Đỗ Huyên phun ra một ngụm máu tươi, nổi giận mắng: "Làm sao có thể!"
Ly Tu lảo đảo đứng dậy, nhìn về phía mặt đất cháy khét, giận dữ nói: "Là đòn tấn công của Sơn Dung Tiêu Thố mới có thể gây ra".
"Tên khốn này, sao lại có thể phóng ra thực lực của Sơn Dung Tiêu Thố được?"
Đỗ Huyên lại không quan tâm đến những chuyện đó, trực tiếp quát: "Đuổi theo!"
Lại bị đùa bỡn!
Lại một lần nữa!
Tần Ninh đáng chết kia, đúng là rất đáng chết.
Cho dù Đỗ Huyên bị thương nhưng vẫn là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, thực lực không tầm thường, còn có thể tiếp tục đuổi theo.
Mà ở bên kia, chín người Tần Ninh chạy trốn bán sống bán chết.
"Uy lực thật lớn..."
Đến bây giờ Giang Tiểu Tiểu vẫn chưa tỉnh táo lại, không dám tin đây là uy lực mà mình bộc phát ra.
"Đáng tiếc...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc không thể trực tiếp giết hết tất cả, cấp thánh trận quá thấp, cho dù có lông của Sơn Dung Tiêu Thố gia tăng thì uy lực cũng có hạn".
Tuy nói như thế nhưng có thể phóng ra uy lực mạnh vậy cũng đã khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được rồi.
"Tiếp theo chỉ có thể xem mạng sống của chúng ta ra sao thôi!"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Khó gặp được ai có thể che chở cho chúng ta như Sơn Dung Tiêu Thố lắm".
Sơn Dung Tiêu Thố vốn đã hiếm thấy, mà cũng không phải thánh thú nào ở đây cũng giống như Sơn Dung Tiêu Thố.
Đám người Giang Y Y tăng nhanh tốc độ, không dám dừng lại.
Chỉ là không bao lâu sau, từng tiếng xé gió đã vang lên ở đằng sau.
"Các ngươi chạy trốn được sao, đám khốn kiếp!"
Giọng nói tức giận của Đỗ Huyên bỗng nhiên vang lên.
"Sao tên đó lại nhanh như thế..."
Mấy người đều biến sắc.
Tần Ninh lại hiểu rõ.
Cảnh giới Thánh Vương cửu hiền cũng coi như vô cùng mạnh trong toàn bộ Hạ Tam Thiên, muốn đuổi kịp bọn họ cũng không khó.
Dù sao một kích kia cũng không thể giết Đỗ Huyên được.
Chương 1983: Giang Du Văn
"Là chúng ta liên lụy đến các ngươi".
Giang Y Y nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Xin lỗi ba vị".
Phong Vô Tình đáp: "Nếu không phải là các ngươi tốt bụng cho chúng ta một chút nước và đồ ăn, sợ rằng ba người chúng ta đã chết rồi".
Mặc dù mấy người đã dùng hết tốc độ chạy về phía trước, thế nhưng ai cũng hiểu sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đuổi kịp.
Ầm...
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Mặt đất bỗng nổ tung.
Đỗ Huyên ở đằng sau đã bắt đầu ra tay tấn công mấy người bọn họ.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Đỗ Huyên cũng gần tấn công đến gần bọn họ.
"Đại Thiên Thánh Vân Chưởng!"
Đỗ Huyên quát khẽ một tiếng, một chưởng ấn vượt ra vài trăm mét, trong khoảnh khắc nện vào phía trước chín người.
Một chưởng này rơi xuống, chín người ít nhất phải chết một nửa.
"Hừ!"
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên.
Chỉ thấy trên hư không, một chưởng ấn lớn hơn rơi xuống, trực tiếp bóp nát chưởng ấn kia tiêu tán thành vô hình.
Mà một giây sau, một bóng người đã ra tay trong nháy mắt, bàn tay đập vào đám người Đỗ Huyên và Ly Tu.
Ầm...
Những tiếng nổ vang lập tức truyền ra.
Thậm chí Đỗ Huyên và Ly Tu còn không có cơ hội chống trả, cả người đã nổ tung ra rồi.
Mấy người còn lại đương nhiên cũng nổ tung, chết oan chết uổng.
Biến hóa đột ngột này khiến mấy người Giang Y Y, Tần Ninh đều thi nhau dừng lại.
Giang Y Y nhìn thấy bóng người vừa xuất hiện kia, lập tức mừng rỡ nói: "Du Văn thúc!"
Mấy người đều đã dừng lại.
Người kia cũng rơi xuống, nhìn về phía mấy người Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng thở ra.
"Các ngươi vẫn còn sống, tốt quá, tốt quá!"
Người đàn ông mặc một bộ kính phục, cơ thể cao lớn, lông mày rậm, từ trên xuống dưới mang đến cho người ta một cảm giác rất mạnh mẽ.
"Du Văn thúc thúc, sao ngươi lại tới đây?"
Giang Tiểu Tiểu hỏi.
"Mỗi ngày trong phủ thường xuyên có người mang đồ dùng cần thiết tới cho các ngươi, kết quả mãi mà không có tin tức, cha ngươi lo lắng liền để ta đến xem, ai ngờ lại xảy ra chuyện".
"Những người khác đâu?"
Nghe ông ta nói vậy, Giang Y Y buồn bã nói: "Đều đã chết".
"Đều đã chết?"
Giang Du Văn khẽ giật mình.
"Cũng may các ngươi còn sống, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đi, trong gia tộc đã điều động không ít Thánh Hoàng đến đây tìm kiếm các ngươi, rời đi trước rồi nói sau".
Giang Du Văn vỗ vỗ bả vai mấy người an ủi.
"Ba người này là..."
Nhìn thấy ba người Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, Giang Du Văn cẩn thận nói.
"Du Văn thúc thúc đừng lo lắng, đây là Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, ba người bọn họ cũng không phải là người của thánh vực Đại Võ chúng ta mà đến từ thánh vực Thiên Hồng, trải qua cơn lốc không gian nên đều bị thương nặng, may mà giữ được mạng sống, lại được chúng ta phát hiện ra, mấy ngày qua may mà có Tần Ninh đã cứu chúng ta nhiều lần!"
Tần Ninh?
Giang Du Văn chính là cao thủ cảnh giới Thánh Hoàng, không khó để nận ra kinh mạch hồn phách trong cơ thể Tần Ninh đều cực kỳ yếu ớt, chỉ là cấp bậc Địa Thánh mà thôi.
Cứu kiểu gì?
Chỉ là hiển nhiên bây giờ không phải là lúc để hỏi thăm những điều đó.
"Rời khỏi đây trước đi".
"Ừm!"
Gặp được Giang Du Văn, mấy người Giang Y Y hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường, Giang Tiểu Tiểu nhìn về phía Tần Ninh, thấp giọng nói: "Du Văn thúc thúc là thúc thúc cùng cha khác mẹ với phụ thân ta".
Hả?
Ôn Hiến Chi nghe thấy vậy thì ngẩn người nói: "Không phải các ngươi nói phụ thân ngươi là Giang Du Khải, xếp thứ hai, anh cả Giang Dật Phàm, thứ ba là Giang Tử An, thứ tư cũng chính là tộc trưởng của các ngươi là Giang Hồng Nhạc sao?"
Giang Tiểu Tiểu ngẩn người, lập tức nói: "Ngươi hiểu nhầm rồi".
"Bốn mạch của chúng ta bây giờ là trụ cột của nhà họ Giang, cho nên cũng gọi là tứ thúc, tam thúc, trên thực tế lại không phải cùng một dòng".
"Trụ cột của gia tộc chú trọng thực lực, dòng nào có thực lực mạnh thì sẽ được xếp làm trụ cột".
Tần Ninh hiểu rõ.
Những gia tộc có nhiều dòng chính dòng phụ cũng có chuyện này.
Cũng không phải là huynh đệ tỷ muội cùng dòng với tộc trưởng thì nhất định là trụ cột.
Tóm lại phải dựa vào thực lực để xem sức ảnh hưởng đến cả gia tộc.
Giang Du Văn chắc là cùng một dòng với Giang Du Khải.
Bây giờ xem ra nhà họ Giang chia làm bốn hệ.
Tần Ninh nhìn về phía Giang Tiểu Tiểu, cười nói: "Vị thúc thúc này của ngươi đúng là rất quan tâm đến các ngươi".
"Đương nhiên rồi".
Giang Tiểu Tiểu vội vàng nói: "Du Văn thúc nhìn chúng ta lớn lên từ nhỏ, vô cùng yêu thương chúng ta, có nhiều khi phụ thân không có thời gian chăm sóc chúng ta, đều là du Văn thúc chăm sóc chúng ta".
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Mà Phong Vô Tình ở một bên lại không nói gì.
"Tần công tử, có chút không đúng".
Phong Vô Tình truyền âm nói: "Giang Du Văn có thực lực Thánh Hoàng, nếu như muốn giam giữ Đỗ Huyên và Ly Tu kia, chắc chắn sẽ rất dễ dàng, thế nhưng vừa rồi lại trực tiếp giết..."
Bắt sống sẽ có thể lấy được rất nhiều tin tức, tìm ra người đứng đằng sau.
Giang Du Văn lại trực tiếp giết...
Luôn cảm giác có chút kỳ quái.
Tần Ninh không trả lời.
Hiện nay tình hình trong nhà họ Giang như thế nào, hắn cũng không biết.
Lần này bị thương cũng không phải là chuyện xấu hết.
Ít nhất bây giờ có thể tiếp xúc với người nhà họ Giang bắt đầu từ tầng dưới chót, có lẽ hắn cũng có thể hiểu rõ tình hình của Võ Môn bây giờ thế nào, cùng với sáu gia tộc lớn, có phải là... đoàn kết nhất trí thật hay không.
Giang Du Văn dẫn đường, sau thời gian cháy hết một nén nhang, mấy người đã xuất hiện giữa núi rừng.
Đằng trước có mấy vị võ giả nhà họ Giang đang đợi.
"Đại tiểu thư!"
"Nhị tiểu thư!"
Một người hộ vệ trung niên vội vàng khom lưng nói: "Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, hại hai vị tiểu thư gặp phải nguy hiểm, thuộc hạ đáng chết!"
"Thuộc hạ đáng chết".
Từng vị hộ vệ đều là cảnh giới Thánh Vương, giờ phút này đều khom người quỳ xuống đất.
"Chuyện xảy ra đột nhiên, cũng không thể trách mọi người, đều đứng lên đi!", Giang Y Y dịu dàng nói.
Giang Du Văn đứng chắp tay, khẽ nói: "Sau khi về tộc nhất định phải thẩm vấn mấy người các ngươi thật tốt, bây giờ hộ tống Y Y và Tiểu Tiểu trở về trước đã!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Mấy tên hộ vệ đều thi nhau đứng dậy.
Tần Ninh nhìn về phía Giang Du Văn, lại cảm giác rất không được bình thường.
Đối mặt với Đỗ Huyên và Ly Tu, Giang Du Văn trực tiếp giết chết, căn bản không hề có ý định thẩm vấn.
Vậy mà bây giờ lại nghiêm khắc muốn thẩm vấn đám hộ vệ phụ trách liên lạc này.
Điều này... rất kỳ quái.
Chỉ là thực lực bây giờ của hắn rất thấp, đương nhiên sẽ không nói chuyện đó với Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu.
Bây giờ xem ra trong nhà họ Giang có chút không được bình thường.
Lúc này Tần Ninh cũng chỉ để ý vậy thôi.
Mấy tên hộ vệ bảo vệ hai bên, đám người xuất phát lần nữa, rời khỏi dãy núi Giang Hung.
Sau khi đi mấy trăm dặm mới nhìn thấy một tòa thành trì.
Quy mô mấy chục vạn người, không tính là lớn.
Ngoài cửa thành có trên trăm vị võ giả đứng nghiêm ở hai bên.
Nhìn kỹ lại, những võ giả kia đều là cảnh giới Thiên Thánh, mấy người dẫn đầu lại là cảnh giới Thánh Vương, quả thực vô cùng mạnh mẽ.
Võ Môn, chính là tông môn đứng đầu thánh vực Đại Võ.
Sáu gia tộc lớn phụ thuộc vào Võ Môn, có thể nói là sáu phe mạnh nhất của Võ Môn.
Trong Võ Môn, môn chủ là cảnh giới Thánh Đế, vô cùng mạnh mẽ.
Một vài người mạnh nhất sáu gia tộc lớn cũng đều là Thánh Tôn.
Còn có không ít trưởng lão cũng là cảnh giới Thánh Hoàng.
Đồng thời, bên trong sáu gia tộc lớn, các tộc trưởng đều là cảnh giới Thánh Hoàng, trong tộc có không ít người là cảnh giới Thánh Hoàng, đương nhiên Thánh Vương và Thiên Thánh cũng không ít.
Chương 1984: Nhoáng một cái đã tám trăm năm
Mà chỉ nhìn những hộ vệ tới đón tiếp này, Thánh Vương cầm đầu, Thiên Thánh là thành viên cũng đủ để nhìn ra thực lực và địa vị của nhà họ Giang.
Đây là điều mà thánh vực Thiên Hồng hoàn toàn không có cách nào so sánh được.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư!"
Mấy vị thống lĩnh hộ vệ Thánh Vương lần lượt đi ra.
Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu đồng thời gật đầu.
Tần Ninh đi theo đám người tiến vào trong thành.
"Phụ thân ta đâu?"
Trên đường, Giang Y Y mở miệng hỏi.
"Đại nhân đang ở trong Giang Thành, nhận được tin tức hai vị tiểu thư an toàn nên không đến, hai vị tiểu thư trở về trong tộc sẽ có thể nhìn thấy đại nhân".
Thống lĩnh hộ vệ kia vừa nói xong, sắc mặt Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu có chút buồn bã.
Giang Du Văn lại nói: "Từ tám trăm năm trước, Diệp đại nhân vừa đi đã không thấy tung tích, tình hình giữa thánh vực Đại Võ chúng ta và thánh vực Thiên Kiếm có chút căng thẳng, trong gia tộc có khá nhiều chuyện".
Ông ta vừa dứt lời, Phong Vô Tình lại khẽ giật mình nhìn về phía Tần Ninh, truyền âm nói: "Lúc ấy ta rời khỏi thánh vực Thiên Kiếm, Diệp Nam Hiên đã đến khiêu chiến đại nhân nhà ta, tám trăm năm trước..."
"Chẳng lẽ chúng ta đã lang thang tám trăm năm trong thời không?"
Tần Ninh nghe vậy cũng hơi biến đổi sắc mặt.
Từ xưa đến nay, thời không là thứ thần bí nhất.
Thời gian và không gian biến hóa, cho dù là cao thủ mạnh nhất cũng không nhất định có thể hiểu được rõ ràng.
Có lẽ bọn họ chỉ ở trong thời không một chút, nhưng bên ngoài đã trôi qua tám trăm năm, không phải là không có khả năng này.
"Nếu như ngươi nói, phải là..."
Nhoáng một cái đã tám trăm năm!
Cũng không biết thánh vực Thiên Hồng bên kia như thế nào rồi.
Giang Y Y gật đầu, hỏi lại lần nữa: "Có điều tra ra lần này là do ai ra tay không? Thất Đại Đạo cũng không có lá gan ra tay với chúng ta!"
"Người của Thất Đại Đạo đều đã bị bắt hết, thế nhưng không một ai biết cả, chúng ta đã xử quyết rồi, xem ra người đứng đằng sau rất cẩn thận".
Giang Y Y nghe vậy thì tiếp tục nói: "Tiếp tục điều tra, dám ra tay với con cháu nhà họ Giang chúng ta ở trong Giang Châu, không thể tha thứ!"
"Rõ!"
Từng hộ vệ xếp thành hai hàng vây quanh Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu giống như sao vây quanh trăng, tiến vào trong thành.
Mãi đến khi đi tới trước một quán rượu, Giang Y Y mới dừng lại nhìn về phía ba người Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi.
"Tần công tử, các ngươi cứu tỷ muội chúng ta mấy lần, trong lòng ta rất biết ơn".
Giang Y Y khách khí nói: "Ba vị đều bị thương, nếu cần đan dược gì cứ việc nói thẳng ra, Giang Y Y ta mà có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm được".
"Cảm ơn".
Giang Y Y gật đầu, lại nhìn về phía mấy người bên cạnh, nói: "Ba vị này là khách quý của ta, hãy sắp xếp cho chu đáo vào".
"Vâng, đại tiểu thư".
Một đám hộ vệ bảo vệ xung quanh quán rượu.
Mà sau khi tiến vào trong quán rượu, cũng có không ít người đều là hộ vệ của nhà họ Giang.
Ba người Tần Ninh được sắp xếp vào trong một căn phòng có đầy đủ mọi thứ từ phòng tu luyện đến phòng nghỉ, phòng khách.
Ôn Hiến Chi đi đến bên cửa sổ, thấy trên đường cái và trên nóc nhà bên đường đối diện đều có hộ vệ nhà họ Giang đứng vững.
"Ôi chao, nhà họ Giang này đúng là vô cùng coi trọng Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu!", Ôn Hiến Chi cảm thán: "Sư phụ, người xem, xung quanh toàn là người".
Tần Ninh ngồi trên ghế gỗ, không hề nhúc nhích.
Phong Vô Tình nghiêm túc nói: "Đây là chuyện rất bình thường".
"Bây giờ nhà họ Giang có tổng cộng bốn trụ cột chính, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An và Giang Hồng Nhạc là tộc trưởng".
"Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu là con gái của Giang Du Khải, đương nhiên thân phận địa vị giống như quận chúa của quận vương, chắc chắn sẽ rất được coi trọng".
"Hơn nữa vừa rồi chắc các ngươi cũng đã thấy được, địa vị của Giang Y Y không bình thường".
Ôn Hiến Chi tán đồng gật đầu.
"Nếu nói như thế, trong Võ Môn, môn chủ chính là đế vương, sáu gia tộc lớn chính là thế gia vương hầu, mỗi một nhân vật quan trọng trong gia tộc đều là quận vương cũng là điều bình thường".
"Cho nên có người dám can đảm muốn ám sát Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu, không chỉ đang khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Giang mà còn đang chạm vào vảy ngược của Giang Du Khải, đương nhiên nhà họ Giang sẽ rất để ý rồi".
Phong Vô Tình nhìn về phía Tần Ninh, lúc này mới nói: "Tần công tử cũng cảm giác được Giang Du Văn có chút vấn đề sao?"
"Ta chưa quen thuộc với nhà họ Giang lắm, bây giờ cũng không hiểu rõ về thánh vực Đại Võ, không tiện kết luận vội, chờ một thời gian nữa rồi nói sau!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Việc cần thiết bây giờ là chúng ta phải khôi phục vết thương".
Phong Vô Tình cũng nói: "Nhoáng một cái đã tám trăm năm trôi qua, môn chủ Võ Môn đi khiêu chiến các chủ đại nhân của Nhất Kiếm các chúng ta, thế mà không có tin tức gì, đây không phải là chuyện tốt".
Môn chủ Võ Môn - Diệp Nam Hiên là Thánh Đế đỉnh cao của thánh vực Đại Võ.
Mà các chủ Nhất Kiếm các chính là Thánh Đế đỉnh cao của thánh vực Thiên Kiếm.
Diệp Nam Hiên đi khiêu chiến Lý Huyền Đạo, kết quả không có tin tức gì, sợ rằng người của Võ Môn sẽ nghi ngờ là người của Nhất Kiếm các đã giở trò gì đó.
Nhỡ may làm lớn chuyện thì cũng sẽ không có kết quả tốt gì...
Trong lòng Tần Ninh rất mệt mỏi.
Còn trông cậy vào việc đến Võ Môn nhận Diệp Nam Hiên làm đồ đệ.
Thế nhưng kết quả người kia lại mất tích.
Cũng quá ảo diệu.
Đầu tiên là Ôn Hiến Chi... Sau đó là Diệp Nam Hiên...
Nếu sớm biết thế thì rơi vào thánh vực Thiên Kiếm có phải tốt hơn không.
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vất vả lắm mới tìm được Ôn Hiến Chi, thế mà tên nhóc này còn mất trí nhớ...
Ôn Hiến Chi cảm nhận được ánh mắt của Tần Ninh, trong lòng lại rất bồn chồn.
Làm sao vậy!
Sao đột nhiên sư tôn lại nhìn mình bằng ánh mắt đó?
Ghét bỏ?
Khinh thường?
Bực mình?
Hắn ta có làm cái gì đâu chứ, cho dù mất trí nhớ cũng không phải là điều hắn ta muốn mà?
Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Tình, tiếp tục nói: "Ngươi có biện pháp gì để liên lạc với các chủ của các ngươi không?"
"Có thì có, nhưng thực lực bây giờ của ta đang bị hao tổn, còn không bằng Thánh Vương, hơn nữa còn ở trong thánh vực Đại Võ, rất khó liên lạc được..."
Tần Ninh nghe vậy thì càng thêm đau đầu.
Việc quan trọng bây giờ vẫn là khôi phục thực lực mới được.
"Vết thương kinh mạch, vết thương máu thịt, vết thương hồn phách, nếu như chúng ta chỉ khôi phục từng cái một thì tốc độ sẽ rất chậm, nhưng nếu cùng làm ba cái một lúc thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Cho nên cần phải có thánh bảo có sức khôi phục cực lớn với kinh mạch máu thịt và hồn phách của võ giả mới được".
"Hiến Chi, mang bút ra đây!"
"Vâng".
Ôn Hiến Chi mang giấy bút tới đưa cho Tần Ninh.
Tần Ninh cũng không nói thêm cái gì, hắn vung tay lên viết ra mười mấy loại thánh dược thánh bảo liên tiếp.
"Cửu Liên Tử Vi Quả!"
"Thiên Linh Bát Hoang Thảo!"
"Tử Ngọc Linh!"
Phong Vô Tình nhìn từng cái tên kia, sắc mặt biến đổi, nói: "Đây đều là thiên tài địa bảo hiếm thấy, đi đâu tìm bây giờ?"
Tần Ninh lại cười nói: "Không phải Giang Y Y đã nói có thể giúp chúng ta một tay sao? Cho cô ấy xem trước đã, nếu thật sự không được thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi".
Nói rồi Tần Ninh lại tiếp tục viết ra tên của từng cây dược liệu, thánh bảo nữa.
Không lâu sau, Tần Ninh giao một danh sách tên các loại dược liệu cho Ôn Hiến Chi, dặn dò: "Đi đưa cho Giang Y Y, nói cho cô ấy biết đây là những thứ chúng ta cần".
"Vâng".
Ôn Hiến Chi lập tức rời đi.
Chương 1985: Là cơ hội của chúng ta
Tần Ninh đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài đường đi, sắc mặt bình tĩnh, Phong Vô Tình cũng không biết Tần Ninh đang suy nghĩ gì.
Điều hắn ta lo lắng chính là thánh vực Đại Võ, môn chủ Võ Môn đi khiêu chiến các chủ Nhất Kiếm các - Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm, kết quả lại không có tin tức gì.
Nếu chuyện này là do người khác gây nên, vậy chắc chắn sẽ châm ngòi thổi gió.
Đến lúc đó, nói không chừng hai người đứng đầu thánh vực Đại Võ và thánh vực Thiên Kiếm có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.
Các chủ đại nhân sẽ làm thế nào?
Giờ phút này, hai người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Ôn Hiến Chi đưa danh sách thánh bảo mà Tần Ninh viết đến trước mặt Giang Y Y.
Nhìn thấy từng cái tên thánh bảo kia, sắc mặt Giang Y Y biến đổi.
"Sao vậy?"
Giang Du Văn ở một bên hỏi.
"Nhị thúc ngươi xem".
Giang Y Y đưa trang giấy qua, cười khổ nói: "Trong những thánh bảo này có một vài thứ ta còn chưa nghe nói bao giờ, mà ta biết chúng đều vô cùng quý giá, đừng nói nhà họ Giang chúng ta, ngay cả trong Võ Môn cũng rất khó lấy được..."
Giang Du Văn nhìn mỗi loại dược liệu trân quý kia, đột nhiên sững sờ.
"Tên nhóc này đúng là biết chặt chém".
Giang Du Văn không nhịn được nói: "Những dược liệu này... chúng ta đi đâu để lấy ra?"
Giang Y Y cũng nhíu mày.
Giang Du Văn lại nói: "Ba người này có đáng tin không?"
"Lần này có người đánh giết các ngươi, có phải có liên quan với ba người này hay không? Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, ba người này đúng lúc xuất hiện ở chỗ các ngươi bí mật rèn luyện, sau đó Thất Đại Đạo liền đến giết các ngươi..."
Giang Y Y bình tĩnh nói: "Nhị thúc quá lo lắng rồi, chắc không có liên quan gì đến ba người kia đâu, chúng ta ở cùng với nhau hai, ba tháng, bọn họ đúng là bị thương thật".
Giang Du Văn khẽ gật đầu.
"Vậy ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về Giang Thành, tộc trưởng cũng đã biết việc này và phái người đi điều tra rồi, tin chắc rất nhanh sẽ có kết quả".
"Ừm!"
Giang Du Văn rời khỏi phòng, trở lại trong phòng mình.
Trong phòng, Giang Y Lâm đứng dậy.
"Phụ thân!"
Giang Du Văn gật đầu, lập tức nói: "Y Lâm, ba người kia là ai?"
"Con cũng không biết".
Giang Y Lâm lắc đầu nói: "Ba tên này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn bị thương nặng, ngay từ đầu chúng con căn bản không để ý, chỉ đơn giản cho rằng cứu được ba tên ăn mày, thế nhưng ai biết... Ba tên này đã cứu Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu vào nhiều lần quan trọng, nếu không lần này chúng ta đã..."
Giang Du Văn khẽ lắc đầu.
"Lý Cù bỏ mình, không ai biết là chúng ta, bây giờ xung quanh đều là hộ vệ của nhà họ Giang, chúng ta không thể ra tay được".
Giang Du Văn thở dài nói: "Đáng tiếc một cơ hội trời ban như thế, ba tên kia... tìm cơ hội trừ bỏ mới có thể giải mối hận trong lòng ta".
Giang Y Lâm gật đầu.
Giang Du Văn đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai con gái, nói: "Tại sao con gái của Giang Du Văn ta lại chỉ có thể làm nha hoàn cho con gái của Giang Du Khải chứ?"
"Chỉ cần Giang Y Lâm và Giang Tiểu Tiểu chết, Giang Du Khải sẽ không có con cháu, vậy xem như xong đời".
"Y Lâm, con nhất định phải không chịu thua kém".
"Vâng!"
...
Đến đêm khuya, trong thành nhỏ có chút yên tĩnh.
Có vẻ bởi vì người của nhà họ Giang đến mà trên đường phố ít đi không ít người.
Giang Du Văn đi vào một con đường nhỏ trong thành đến trước một quán hoành thánh.
Giang Du Văn ngồi xuống, gọi một bát hoành thánh.
Mà đột nhiên một bóng người mặc áo bào tím lại xuất hiện như ma quỷ.
"Giang Du Văn!"
Người mặc áo bào tím kia đội mũ, đeo mạng che mặt.
"Nguyên tiên sinh!"
Giang Du Văn nhìn về phía người tới, khẽ cười nói: "Lần này ta đã cho các ngươi địa chỉ, thế nhưng kết quả thì sao? Người vẫn còn sống!"
"Các ngươi đã đồng ý với ta sẽ giết Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu, ta có thể đoạt được vị trí của Giang Du Khải, sẽ có thể giúp đỡ các ngươi, thế nhưng các ngươi lại không bắt lấy cơ hội lần này".
Người đàn ông áo tím kia cười nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ngươi cũng không nói cho chúng ta biết về ba người đi cùng Giang Y Y và Giang Tiểu!"
"Ta cũng không biết ba người này xuất hiện từ chỗ nào, nhưng cũng chỉ là ba tên vô dụng thôi, vậy mà các ngươi lại không làm được?"
Người áo tím tiếp tục nói: "Ba người kia cũng không phải vô dụng, mặc dù không có thực lực gì, nhưng nhìn liền biết không tầm thường, ngươi vẫn nên để ý một chút đi".
"Cơ hội lần này đã mất, chỉ có thể chờ đợi lần sau".
Người áo bào tím nói rồi liền muốn chuẩn bị rời đi.
"Vân tiên sinh!"
Giờ phút này, Giang Du Văn lại đứng dậy nói: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Trợ giúp ta cướp đoạt vị trí của Giang Du Khải, các ngươi có thể được cái gì?"
"Còn nữa, từ lúc hợp tác đến nay, ta vẫn hoàn toàn không biết gì về thân phận của các ngươi".
Nghe thấy lời này, người áo bào tím dừng lại.
"Giang Du Văn, trong thánh vực Đại Võ này bây giờ Võ Môn là mạnh nhất, các phe phái khác đều bị áp chế, chẳng lẽ chúng ta không thể trở lại giống như mấy vạn năm trước, các gia tộc lớn tồn tại bình đẳng sao, vì sao lại phải để Võ Môn đè ép chúng ta?"
Nghe thấy vậy, Giang Du Văn lập tức hoảng sợ nói: "Ngươi cũng là người của sáu gia tộc lớn? Là ai? Nhà họ Vũ? Nhà họ Đường? Nhà họ Thần?"
"Ha ha..."
Người đàn ông áo bào tím cười nói: "Chờ ngươi thay thế Giang Du Khải rồi nói sau".
"Lần này, Diệp Nam Hiên không ở đây là cơ hội của chúng ta, là cơ hội của mọi người chúng ta".
Người mặc áo bào tím nói xong liền lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Giang Du Văn ngây người suy nghĩ.
Nhà họ Vũ, nhà họ Đường, nhà họ Thần, nhà họ Phụng, rốt cuộc là nhà nào?
Chúng ta?
Chẳng lẽ...
Sắc mặt Giang Du Văn khẽ biến đổi.
Chỉ là nhớ lại năm đó, Cuồng Võ Thiên Đế đột nhiên xuất hiện áp chế sáu gia tộc lớn, thành lập Võ Môn, sáu gia tộc lớn đều bị ép quy hàng.
Thời gian đã qua bảy vạn năm!
Bảy vạn năm qua, sáu gia tộc lớn đều nằm phía dưới Võ Môn.
Đúng thế!
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà Võ Môn lại được thống soái sáu gia tộc lớn?
Năm đó không ai có thể địch lại Cuồng Võ Thiên Đế, bọn họ không thể không khuất phục.
Tuy bây giờ thực lực của Diệp Nam Hiên vô cùng mạnh mẽ, có thể áp chế bọn họ.
Nhưng lần này, Diệp Nam Hiên đã biến mất tám trăm năm.
Chưa chắc không phải cơ hội của bọn họ!
Giang Du Văn siết tay lại, đôi vợ chồng trong quán nhỏ đều không thể thở nổi, cơ thể dần dần hóa thành mưa máu, tan biến mất tăm.
...
Mấy ngày liên tiếp, ba người Tần Ninh đều ở trong quán rượu, đồ ăn cũng sẽ có người trực tiếp đưa tới.
Mà sau khi Ôn Hiến Chi đưa danh sách dược liệu đi, ngày hôm sau Giang Y Y đã đến nói cô ấy không thể tìm được những dược liệu kia.
Cách hai ngày Tần Ninh lại đưa ra danh sách dược liệu thứ hai, mà lần này Giang Y Y đã phái người bắt đầu đi tìm kiếm không ít dược liệu.
Hôm đó đám người Giang Y Y chuẩn bị trở về Giang Thành, ba người Tần Ninh cũng đi theo.
Trên đường đi, xuyên qua từng tòa thành trì trong Giang Châu cũng coi như thấy được phong tục con người bên trong thánh vực Đại Võ.
Ôn Hiến Chi vẫn luôn sống trong thánh vực Thiên Hồng.
Phong Vô Tình cũng luôn sống trong thánh vực Thiên Kiếm.
Hai người mới chỉ nghe nói qua về thánh vực Đại Võ chứ chưa từng đến bao giờ.
Tần Ninh nhìn cuộc sống trên đường phố, lại có chút cảm giác hoài niệm.
Năm đó hắn từng tạo ra danh tiếng đời thứ ba trong thánh vực Đại Võ này, Cuồng Võ Thiên Đế, lấy chiến tích để tạo ra danh tiếng, lấy sự hiếu chiến để gọi tên.
Bây giờ hắn lại trở về.
Mọi người đi với tốc độ không nhanh không chậm, khoảng nửa tháng sau, phía trước dần dần xuất hiện biến hóa...
Bình luận facebook