• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1976-1980

Chương 1976: Dãy Giang Hung

“Tần công tử có vẻ rất hiểu về đại nhân nhà ta?”

Phong Vô Tình lại truyền âm nói: “Dường như Tần công tử không hề e ngại gì uy danh của đại nhân nhà ta”.

“E ngại à...”

Tần Ninh do dự một lúc rồi đáp: “Nếu là e ngại thì cũng là Lý Huyền Đạo e ngại ta chứ”.

“Kiếm này là Thánh Kiếm Phong Tình, bên trong có phong cấm thánh văn, là phong cấm do Thanh Vân Kiếm Đế năm đó để lại, có tổng cộng chín mươi chín kiếm khí. Thực ra hồi đó Thanh Vân Kiếm Đế để lại kiếm cho Lý Huyền Đạo là vì để sau này Lý Huyền Đạo mạnh lên thì có thể lĩnh ngộ được chín mươi chín loại kiếm ý bên trong chín mươi chín kiếm khí đó”.

“Xem ra hiện nay Lý Huyền Đạo đã hoàn toàn lĩnh ngộ được, truyền kiếm này lại cho ngươi, và để lại một kiếm khí cho ngươi, nhưng ta lại lỡ dùng nó...”

“Khiếm khí này với kẻ mạnh thì là lĩnh ngộ, nhưng với kẻ yếu thì hoàn toàn là chém giết”.

Phong Vô Tình nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng.

Sao Tần Ninh lại biết?

Phong Vô Tình hỏi: “Sao Tần công tử lại biết những điều này?”

“Ặc...”

Câu hỏi này thành ra là làm khó Tần Ninh.

Nói cho Phong Vô Tình biết hắn chính là Thanh Vân Kiếm Đế, sư tôn của Lý Huyền Đạo?

Phong Vô Tình chắc chắn không tin.

Hắn cũng chẳng có gì để khiến Phong Vô Tình tin tưởng.

“Lúc ngươi hôn mê thì ta đã quan sát kiếm này và vô tình phát hiện...”

Phong Vô Tình nghe vậy thì càng kinh ngạc hơn.

“Kiếm thuật của Tần công tử chỉ e đã đạt đến cấp bậc hóa cảnh rồi”.

Phong Vô Tình cảm thán.

Đây là câu hắn ta nói ra từ tận đáy lòng.

Kiếm thuật của Tần Ninh đúng là vô cùng kinh diễm.

Cũng không phải kinh ngạc vì uy lực mạnh mẽ khi Tần Ninh vung kiếm kia ra, mà là vì... Tần Ninh đủ khả năng phát hiện ra kiếm khí bên trong Thánh Kiếm Phong Tình.

Đến hắn ta còn chưa phát hiện được mà Tần Ninh đã thấy rồi, đây cũng đủ để hiểu rằng kiếm thuật của Tần Ninh cao hơn hắn ta.

Lúc này, mười mấy người gia tăng tốc độ.

Đi ra ngoài vườn hoa đào, trước mắt là một dãy núi...

Mà cùng lúc đó, ở một bên khác.

Thủ lĩnh đạo tặc của Thất Đại Đạo thành Giang Nguyên ở cảnh giới cửu hiền bỗng nhiên mất mạng khiến sáu thủ lĩnh khác sợ mất mật.

Sáu người dẫn theo mấy chục người chạy thục mạng.

Đi tới một dãy núi, bọn họ bỗng nhiên bị mấy người mặc áo dài màu đen che khuất thân hình và khuôn mặt ngăn lại.

“Chạy đi đâu? Lý Cầu?”

Thanh âm khàn khàn mang theo sự phẫn nộ.

“Không chạy thì làm gì?”

Lý Cầu là người đứng thứ hai trong Thất Đại Đạo, kinh hãi nói: “Đại ca ta bị một thanh niên bên cạnh đám Giang Y Y kia trực tiếp giết chết, nếu chúng ta không chạy nhanh thì đã chết từ lâu rồi!”

Nghe vậy, mấy bóng người hơi sững sờ.

Một người khác lập tức mở miệng nói: “Loại ngu dốt”.

Lý Cầu lạnh lùng hừ nói: “Ngươi có ý gì?”

“Đại ca ngươi là Thánh Vương cửu hiền bị giết chết trong nháy mắt, nếu bên cạnh bọn họ mà có cao thủ cấp bậc đó thì ít nhất cũng là cảnh giới Thánh Hoàng, giết các ngươi chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?”

“Sao lại thả các ngươi đi? Giang gia căm hận Thất Đại Đạo như thế, một mực tìm các ngươi còn không được, lần này có cơ hội sao lại tha cho các ngươi chứ?”

Nghe vậy, mấy người đều sững sờ.

Đúng là vậy nhỉ.

Lý Cầm lại nói: “Coi như đúng là thế đi, nhưng chuyện đại ca ta bị giết chết trong nháy mắt lại là sự thật”.

Nghe vậy, mấy tên mặc áo đen cũng không biết nói gì.

Dần dần, một người bước ra nói: “Khả năng lớn nhất chính là, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu dù sao cũng là con gái của Giang Du Khải, mang theo chí bảo gì đó nên mới có thể một kích tất sát Thánh Vương cửu hiền. Hơn nữa cũng mượn cơ hội này mà chấn nhiếp các ngươi. Nếu ta đoán không nhầm thì bọn họ đang chạy trốn đấy”.

Tên áo đen vừa nói xong thì mấy tiếng xé gió bỗng vang lên.

Lần lượt từng bóng người xuất hiện.

“Đỗ Huyên!”

Người áo đen nói tiếp: “Đám Giang Nhạc đâu?”

Tên đứng đầu có vóc dáng cao lớn, sát khí bừng bừng, rõ ràng cũng là một vị cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.

“Giang Nhạc? Chết rồi chứ sao!”

Đỗ Huyên ồn ào nói: “Sao, đám Giang Tiểu Tiểu, Giang Y Lâm đâu?”

Nghe vậy, sáu người Lý Cầu lập tức đỏ bừng mặt.

Nếu như đám Giang Y Lâm, Giang Tiểu Tiểu thật sự có võ giả nào giết chết được cảnh giới Thánh Vương cửu hiển thì tuyệt đối sẽ không thể bỏ mặc Giang Nhạc cùng mười mấy tên hộ vệ.

Bọn họ bị lừa!

Giống như lời tên áo đen nói, đây chỉ là dọa mà thôi.

Lý Cầu nói: “Đã cầm tiền thuê của các ngươi, Thất Đại Đạo chúng ta sẽ làm tốt việc cần làm”.

“Giờ chúng ta sẽ lập tức đuổi theo”.

“Dãy núi ở đây san sát, chúng sẽ không chạy ra xa được đâu”.

Lý Cầu nói xong, dẫn theo hơn mười người để đuổi theo.

“Gượm đã!”

Một tên áo đen lại nói: “Xung quanh đây đã bị chúng ta cho người phong tỏa rồi, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu sẽ không cho người đột phá vòng vây đâu, chắc chắn sẽ đi vào chỗ sâu, đến dãy Giang Hung!”

“Ý ngươi là...”

“Các ngươi dẫn người đi vào chỗ sâu, tản ra đuổi theo, tìm thấy người thì phát ra tín hiệu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.

“Đỗ Huyên, ngươi cũng đi đi!”

“Vâng!”

Lúc này, hơn trăm vị võ giả của hai phe cộng lại tản ra tứ phía, đuổi về phía chỗ sâu.

Mấy tên áo đen lúc này đều im lặng.

“Lần này đã điều tra vô cùng rõ ràng rồi mà. Kẻ mạnh nhất ở bên cạnh Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu chỉ có Giang Nhạc là cảnh giới Thánh Vương lục hiền thôi, sao lại... có biến cố?”

“Không biết”.

Một người khác lập tức nói: “Mặc kệ đi, bắt được người rồi giết đã rồi tính, đây cũng là một phần trong kế hoạch của chúng ta”.

“Ừ!”

Mấy người lần lượt biến mất không thấy gì nữa.

Mà một bên khác, nhóm Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu vẫn đang chạy bán sống bán chết về phía trước.

"Chúng ta không thể trực tiếp rời khỏi dãy Hung Giang được”.

Giang Y Y bình tĩnh nói: “Trạm gác ngầm ven đường đều bị bọn họ xử lý rồi, đám người này chắc chắn sẽ để lại người. Thất Đại Đạo toàn làm việc lấy tiền giết người, thay người trừ họa”.

“Phía sau bọn họ chắc chắn còn những người khác nữa”.

“Ừ!”

Lúc này, tất cả đều đồng ý.

“Chúng ta phải đi vào chỗ sâu, như vậy mới có cơ hội sống sót!”

Tần Ninh vô cùng đồng ý với suy nghĩ này.

Nhưng Tần Ninh cũng hiểu, nếu Giang Y Y nghĩ tới đây thì những kẻ muốn giết bọn họ cũng sẽ nghĩ ra.

Nhưng dù vậy thì Giang Y Y vẫn phải làm thế.

Trực tiếp quay về sẽ phải chết không nghi ngờ.

Về chỗ sâu mới có đường sống.

Dãy Giang Hung!

Tần Ninh thì thầm.

Khi còn là Cuồng Võ Thiên Đế, hắn vô cùng quen thuộc với thánh vực Đại Võ.

Dãy Giang Hung này nằm ở biên giới Giang Châu, phần cuối chính là vực bích ngăn cách với thánh vực khác.

Vực bích chính là không gian hỗn loạn ngăn cách giữa các thánh vực.

Những không gian hỗn loạn kia khiến cho Thánh Vương, thậm chí là Thánh Hoàng bị nuốt chết khi đi vào trong.

Cho nên những người có thể đi xuyên qua các thánh vực đều là Thánh Tôn hoặc thậm chí là Thánh Đế.

Nhưng đã đến cấp bậc đó thì cơ hồ là tọa trấn một phương, sẽ không tùy tiện xuất hiện.

Giống như Diệp Nam Hiên, thân là môn chủ Võ Môn, Thánh Đế mạnh mẽ, nhưng lại đích thân xuất hiện tìm Lý Huyền Đạo so tài thì thuộc loại vạn cổ hiếm thấy.

Nhưng vì biết rõ nơi đây nên Tần Ninh cũng yên tâm hơn. Tốt xấu gì đời thứ hai hắn cũng biết ngự thú, vẫn tránh thoát được một vài loại thánh thú.
Chương 1977: Sơn Dung Tiêu Thỏ

Mười mấy người lúc này không ngừng đi chậm lại.

Giang Y Y bình tĩnh nói: “Con đường tiếp theo khá là nguy hiểm đấy, khả năng sẽ có thánh thú cấp sáu, thậm chí là cấp bảy, mọi người cẩn thận một chút”.

Hơn mười người lần lượt hạ xuống, lần mò đi vào trong chỗ sâu.

Lúc này, Tần Ninh cũng đi bộ, nhìn Ôn Hiến Chi: “Thanh Hiên đâu?”

“Nó cứ ngủ say như chết ấy, đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì, có khi là chết thật rồi...”, Ôn Hiến Chi hờ hững nói.

“...”

Cái tên này thật sự đã mất trí nhớ!

Huyết Thể Thanh Thiên Giao cùng Ôn Hiến Chi tuy nói bình thường hay cãi nhau, nhưng thực tế đã tiếp xúc vài vạn năm, không thể rời xa nhau.

Nếu Thanh Hiên thật sự chết đi thì Ôn Hiến Chi e là sẽ phát điên mất.

Bây giờ lại mang vẻ không quan tâm, đúng là giả vờ!

“Đáng tiếc...”

Tần Ninh lẩm bẩm: “Nếu Thanh Hiên có thể phóng xuất khí tức ra thì có thể chấn nhiếp phần số thánh thú cấp tám, chúng sẽ không dám làm gì, khiến chúng ta an toàn hơn nhiều”.

Ôn Hiến Chi lại nói: “Chẳng phải người là sư tôn của con hay sao? Thánh thú kết bạn của người đâu?”

Thánh thú kết bạn?

Nghe câu này sao mà khó chịu thế chứ!

Nhưng khi liếc qua Phệ Thiên Giảo đang nằm trên vai Giang Tiểu Tiểu thì sáng mắt lên.

“Phệ Thiên Giảo, qua đây”.

Tần Ninh khẽ nói.

Phệ Thiên Giảo quay lại nhìn Tần Ninh, khó chịu nói: “Làm sao? Không thấy người ta đang nghỉ ngơi à?”

Tần Ninh nghe vậy thì hơi ngẩn ra.

Con chó này ngày xưa lúc nhận ra hắn thì chỉ sợ hắn nổi giận đánh chết nó, không dám thừa nhận, tác oai tác quái cả ngày.

Lần này gặp Ôn Hiến Chi, không thoát được, không thể không nhận, nhưng lại mất trí nhớ, rồi biến thành kiểu ông lớn như bây giờ.

Những ngày qua đi theo Giang Tiểu Tiểu ăn no uống say, Tần Ninh suýt thì quên sự tồn tại của Phệ Thiên Giảo.

Nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm chấp nhặt với nó.

“Huyết mạch của ngươi khác biệt, có huyết mạch thánh thú, nhưng cũng có huyết mạch của thần thú nữa. Ngươi phóng thích ra khí tức thì đám thánh thú cấp tám sẽ phải né tránh!”

Tần Ninh nói: “Thử xem!”

“Thả ra kiểu gì?”, Phệ Thiên Giảo trừng to mắt, tò mò hỏi.

Nghe vậy, Tần Ninh còn trừng mắt to hơn.

Ngươi không biết thả khí tức ra? Lại còn hỏi ta?

Tần Ninh nhẫn nại nói: “Vậy ngươi thử gào nhẹ xem”.

Phệ Thiên Giảo ngẩn ra, sau đó khẽ hừ giọng, há mồm ra gào.

“Áu... Áu áu áu.... Áu...”

Khi tiếng gầm của nó vang lên, đám người Giang gia đều ngơ ngác.

Tần Ninh lúc này cũng lấy tay che mặt, quay về phía sau nhất của đội ngũ.

“Sao vậy? Sư tôn?”

Ôn Hiến Chi tò mò hỏi.

“Ngươi nghe xem tiếng gào này là của Giảo à? Đây rõ ràng là tiếng chó sủa!”

Tần Ninh thật sự quá mệt mỏi, đã không nhờ cậy được Huyết Thể Thanh Thiên Giao gì rồi, giờ càng không thể dựa vào Phệ Thiên Giảo.

Thực ra, hắn cũng nên biết sớm...

Vào lúc quan trọng thì sao lại trông chờ vào hai thứ này chứ?

Tần Ninh cười khổ lắc đầu.

Phong Vô Tình khẽ nói: “Hay ta đưa Thánh Kiếm Phong Tình cho ngươi mượn nhé...”

“Thánh Kiếm Phong Tình chỉ có một kiếm khí bị Lý Huyền Đạo phong cấm lại thôi, giờ đã không còn gì nữa rồi...”, Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Cho dù có đi nữa thì với tình huống thân thể của ta hiện giờ cũng không thể thi triển ra nổi”.

Tần Ninh biết thể trạng này của mình rất khó làm được việc gì.

Dùng lột xác đời thứ hai đi đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, ngưng tụ ra thể văn hư ảo.

Nhưng lần này, khi bị cuốn vào gió lốc thời không, lại bị bốn món cổ vật truy kích, hắn không chết đã là kỳ tích rồi.

Trước mắt, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó.

Cũng may hắn quen thuộc với thánh thú, dù sao đời thứ hai hắn cũng là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyên môn nghiên cứu thuật ngự thú, không chỉ có thể khống chế thánh thú mà còn hiểu rõ tính tình và hành vi của thánh thú.

Vào giờ phút này, Tần Ninh nhíu mày, chóp mũi hơi di chuyển.

“Ngửi thấy mùi gì không?”

Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi đều lắc đầu.

Tần Ninh cũng cẩn thận hít hà.

“Dừng!”

Tần Ninh đột nhiên thốt lên.

Đám Giang Y Lâm, Giang Y Y đi trước dẫn đường lần lượt ngừng lại.

“Tần công tử, sao vậy?”

Tần Ninh đã ra tay một cách bí ẩn, giúp bọn họ tránh thoát một kiếp, Giang Y Y hiện tại cũng rất khách sáo với Tần Ninh.

“Đừng đi nữa!”

Tần Ninh nghiêm nghị nói: “Phía trước là địa bàn của Sơn Dung Tiêu Thố... thánh thú cấp tám!”

Sơn Dung Tiêu Thố?

Giang Y Lâm lên tiếng: “Đây là thánh thú gì mà ta chưa nghe bao giờ vậy?”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Sơn Dung Tiêu Thố được lấy tên từ vẻ ngoài của nó. Bọn này khá là hiếm thấy, tính công kích không cao, hơn nữa cực kỳ hiếm gặp, cho nên chúng ta không biết là chuyện thường”.

Giang Y Lâm lại nói: “Nếu tính công kích của nó không cao thì chúng ta che giấu khí tức, vượt qua đây là được”.

Nghe thế, Tần Ninh lại nói: “Không thể!”

Không thể?

Tại sao lại không thể?

Tần Ninh giải thích: “Sơn Dung Tiêu Thố đúng là công kích không mạnh, nhưng đi vào lãnh thổ của nó sẽ bị nó ghét, nhưng sẽ không đến mức ra tay đối phó”.

“Đó là Sơn Dung Tiêu Thố bình thường, chúng ta đi ngang qua khu vực vừa nãy lại chính là Sơn Dung Tiêu Thố vừa mới sinh không lâu”.

“Sơn Dung Tiêu Thố kiểu này có tính khí rất nóng, nếu đắc tội thì sẽ phải chết không nghi ngờ”.

Lúc này, đám người không khỏi lùi về sau mấy bước.

Giang Y Y lo lắng nói: “Hiện giờ lui về sau, chỉ sợ không ổn...”

Tần Ninh nói: “Ta không nói chúng ta phải lui lại”.

Giang Y Lâm khó hịu nói: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì, có thể nói ra một lượt được không”.

Tần Ninh im lặng.

Hắn cũng muốn lắm, nhưng không thể. Thôi động kiếm kia đã khiến hai tháng khôi phục của hắn đi tong, bây giờ hắn trông càng thảm hơn.

Tần Ninh im lặng một lúc mới nói: “Sau khi Sơn Dung Tiêu Thố sinh nở thì cực kỳ coi trọng con cái của mình, nhưng cũng cực kỳ khó chịu với những ai bước vào lãnh địa của mình”.

“Nhưng cũng không phải là không có cách nào khác, chúng ta chỉ cần thoa lên những thứ kia vào người, hoàn toàn che lấp khí tức của mình đi thì có thể đi vào lãnh địa của nó, thậm chí là hang ổ của nó cũng không sao!”

Tần Ninh nói xong, đi đến một tàng cây đại thụ, nhìn thật kỹ.

Giống như một đầm nước nhỏ có ánh sáng màu vàng nhạt.

Đầm nước rất nhỏ, khoảng ba đến năm mét, dòng nước màu vàng nhạt len lỏi giữa đám cỏ xanh nhưng không thẩm thấu vào mặt đất.

Dòng nước đó tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

Tần Ninh nói tiếp: “Mọi người lấy đồ chứa đựng nước này vào, sau đó thoa lên da mình một lượt, có tác dụng trong vòng một tháng”.

Giang Y Y lập tức hỏi: “Đây... là gì?”

Tần Ninh ho khan, nghiêm mặt nói: “Đây là nước đọng lại khi địa thế vận động, là mùi vị Sơn Dung Tiêu Thố thích nhất, cho nên nó sẽ cho con cái của mình dính vào thứ nước này, chúng ta cũng dính vào để tránh thoát chúng”.

“Ồ...”

Giang Y Y nghe vậy thì mở miệng nói: “Mọi người động thủ đi”.
Chương 1978: Không tin thì con cho người xem

Tần Ninh lúc này cũng lấy bình lưu ly ra đựng những chất lỏng vàng nhạt kia.

Không bao lâu sau, mọi người đã chứa được không ít.

Ôn Hiến Chi lúc này múc được một ít nước vàng nhạt, uống vào, nhìn Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn, ngửi mùi thơm mà uống vào cũng cực ngọt!”

“Đừng!”

Tần Ninh vừa nói ra, nhưng Ôn Hiến Chi đã uống xong.

“Sư tôn, không lẽ là... có độc sao?”

Nghe vậy, Tần Ninh không nói gì.

Đám người đều nhìn Tần Ninh.

“Không... không có độc, nhưng uống vào không có tác dụng gì cả, không bằng giữ lại một chút!”

Ôn Hiến Chi cười nói: “Sư tôn đừng lo, mọi người đã đựng đủ cho mấy tháng rồi kia, vẫn còn nhiều mà, con uống chút cũng không sao đâu, mà con đang khát nữa”.

Ôn Hiến Chi nói xong thì quỳ xuống đất, uống ừng ực như uống sữa.

Tần Ninh đưa tay đỡ trán, không nói lời nào.

“Cũng may nó mất trí...”, Tần Ninh thì thầm.

“Về sau nhớ lại thì cũng đừng trách sư tôn không can ngăn đấy, Hiến Chi...”

Tần Ninh nhìn mọi người, nói tiếp: “Mọi người nhớ lấy, bôi lên toàn bộ da thịt của mình, không chừa một chút nào”.

“Tìm nơi nào che giấu để bôi đi, lần này có thoát được hay không phải dựa vào nó đấy!”

Có Tần Ninh cứu sống lần trước, mọi người đã hoàn toàn tín nhiệm hắn, nên không do dự nữa mà tản ra cởi áo thoa nước.

Ôn Hiến Chi vừa mới tìm được một gốc cây, định chui vào bôi lên người thì đột nhiên quay lại, thần bí hỏi Tần Ninh: “Sư tôn, thoa lên hết sao?”

“Ừ!”

“Vậy chỗ đó thì sao ạ?”

“Chỗ nào?”

“Chính là chỗ đó đó!”

“Chỗ đó là chỗ nào mới được!”, Tần Ninh mệt mỏi.

Ôn Hiến Chi lại chỉ vào nơi nào đó dưới thân, nói: “Chỗ này này!”

Thấy cảnh này, Tần Ninh cạn lời.

“Ngươi... cái thứ ngu ngốc này, đến bao giờ ngươi mới thôi cái tính ngu ngơ chứ hả!”

Ôn Hiến Chi gãi đầu, không khỏi nói: “Ngày xưa con ngu lắm hả sư tôn?”

Tần Ninh nghiêm túc gật đầu.

Ôn Hiến Chi lại ghét bỏ nói: “Ngu thì ngu vậy, thế chỗ đó có bôi không ạ?”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Nếu ngươi sợ Sơn Dung Tiêu Thố cắn vào chỗ đó của ngươi thì bôi đi!”

Ôn Hiến Chi là một người lanh lẹ, nói: “Vậy con bôi cho chắc!”

Nói xong, Ôn Hiến Chi chui vào rừng cây, bôi lên người.

Không bao lâu sau, mọi người lần lượt tụ họp.

Đám Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cũng đi ra.

Sau khi bôi lên thứ nước màu vàng nhạt, thân thể mọi người đều tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, nhưng làn da trắng như tuyết đã hơi ngả màu lúa mạch.

Nhưng bọn họ cũng không quan tâm lắm, dù sao mùi cũng thơm, khiến bọn họ quên đi sự thay đổi về làn da.

Tần Ninh xin thề, hắn sẽ không bao giờ nói cho những người này biết dịch vàng nhạt này thực ra là nước tiểu của con Sơn Dung Tiêu Thố non.

Nếu không, hắn e là những người này sẽ lột da rút xương hắn rồi chôn hắn ở đây mất.

Sơn Dung Tiêu Thố sinh nở xong sẽ rất táo bạo, nhưng vô cùng yêu thương con non. Cho nên nó sẽ dùng phân cùng nước tiểu của con non phân tán khắp địa bàn của mình.

Một là cảnh cáo kẻ ngoại lai, hai là có thể thấy tình yêu thương của Sơn Dung Tiêu Thố cho con nó.

Từ khi sinh con non ra, cha mẹ luôn coi con non là toàn bộ của mình.

Mọi người đã xong.

Chỉ có Ôn Hiến Chi là ở mãi không đi ra.

“Ngươi vẫn chưa xong à? Mọi người đang chờ ngươi đó!”

Tần Ninh hét vào chỗ cái cây.

“Sư tôn đừng vội mà...”

Ôn Hiến Chi lúc này nói vọng ra: “Để con bôi chỗ đó kỹ một chút, đảm bảo chỗ đó được an toàn”.

Nghe vậy, Tần Ninh hoàn toàn im lặng.

Cái tên khốn kiếp này!

Không bao lâu sau, Ôn Hiến Chi đi ra, thần bí tới bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: “Sư tôn, con đã bôi chín lần, bôi đến thâm cả ra”.

Vẻ mặt Tần Ninh ghét bỏ.

“Người không tin ạ?”

Ôn Hiến Chi nói: “Không tin thì con cho người xem!”

Nói xong, Ôn Hiến Chi định cởi quần.

“Cút mau cho ta!”

Tần Ninh mắng: “Cái loại ghê tởm này, xéo đi!”

Lúc này, mười mấy người tập trung, làn da đều hóa thành màu vàng nhạt, nhìn vô cùng kỳ lạ.

Nhưng giữa đám người lại có một vệt sáng nhìn cực kỳ chói mắt, nhìn kỹ thì chính là Ôn Hiến Chi.

Thậm chí còn thấy giữa hai chân Ôn Hiến Chi đã ướt một mảng, bị nhuộm thành màu vàng nhạt.

Mấy tên đàn ông của Giang gia cũng bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm hối hận sao không nghĩ ra điểm này.

Giang Y Y nói tiếp: “Chúng ta đã tiêu tốn không ít thời gian rồi, tiếp theo phải làm gì đây?”

Tần Ninh đáp: “Tìm hang ổ của Sơn Dung Tiêu Thố!”

"Tìm hang ổ?”

Giang Y Lâm kinh ngạc nói: “Tần Ninh, nếu vậy, nhỡ đâu Sơn Dung Tiêu Thố đối phó chúng ta thì sao? Dù gì cũng là ngụy trang cả, ngươi cũng đã nói Sơn Dung Tiêu Thố cá tính mạnh mà”.

“Tin ta đi, không sao đâu”.

Tần Ninh cực kỳ nghiêm túc nói.

Giang Y Y do dự rồi nói: “Trước mắt cũng không còn cách nào khác, chúng ta xông loạn vào chỗ sâu thì cũng sẽ gặp một chút thánh thú mạnh mẽ, có khả năng sẽ bị tiêu diệt. Tần Ninh dám chắc thì chúng ta nên tin Tần Ninh đi!”

Còn nữa, Tần Ninh cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đùa.

Đám người lúc này đi theo Tần Ninh vào rừng.

Một nén nhang sau, trước mặt đám người xuất hiện hai ngọn núi.

Hai ngọn núi này đối lập nhau, ở giữa là một cái đường, mặt đất có không ít dấu chân.

Dấu chân thỏ.

Nhưng cũng không phải chân thỏ bình thường, mỗi dấu chân đều dài mười mấy mét.

“Là ở đây!”

Tần Ninh lúc này nhìn thấy những dấu chân kia thì cười nói: “Xem ra là tới rồi”.

Nói xong, Tần Ninh tiên phong đi vào trong.

Vượt qua hai ngọn núi, đến một sơn cốc.

Nhìn sơn cốc này có ước chừng mười bảy đến mười tám cái động, mỗi động đều có cửa hang cao trăm trượng.

Mà hai cái động ở sâu nhất thì có cửa hang cao đến ba trăm trượng.

Bên trong sơn cốc đều là hoa cỏ xanh biếc, cây cối cũng cao trăm trượng, vô cùng cao lớn.

Bên cạnh sơn động thậm chí còn có thác nước chảy xuống, âm thanh ầm ầm vang dội.

Nhìn sang, thấy bên trong sơn cốc giống như thế ngoại đào nguyên.

Thứ không hoàn mỹ duy nhất chính là cây cỏ hoa màu cùng thác nước núi đá nơi đây như được phóng to lên mấy chục lần.

Đám người Tần Ninh lẫn vào trong giống như đám kiến cỏ.

Rầm!!

Mặt đất khẽ rung, trời đất bỗng nhiên ảm đạm xuống.

Mọi người sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đỉnh đầu ù ù, trợn tròn mắt.

“Đây là gì?”

“Sơn Dung Tiêu Thố?”

“Thế này cũng... lớn quá đi mất?”

Giờ khắc này, mười mấy người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho rung động.
Chương 1979: Ta đã uống không ít

Tần Ninh lúc này vẫn trấn định hơn bình thường.

Dù sao thì hắn cũng đã dự liệu từ trước rồi.

Lúc này, trên đỉnh đầu của mười mấy người có một đám mây trắng đang phiêu đãng tới.

Bên dưới đám mây trắng này có tứ chi tráng kiện nhìn như bốn cái cột có lông tơ vậy, cao lớn uy mãnh.

Nhìn kỹ thì nào phải mây trắng.

Mà chỉ là một con thú lớn lông trắng toàn thân, cao lớn cỡ trăm trượng.

Đám lông trắng kia tỏa ra ánh sáng khiến người ta phải hoa mắt, lông xù cũng động đậy theo gió.

Tứ chi của nó thì khỏe mạnh, tương xứng với thân hình cao lớn.

“Đây là Sơn Dung Tiêu Thố ư? Có lớn quá không vậy?”, Giang Tiểu Tiểu kinh ngạc nói.

Chân sau của con Sơn Dung Tiêu Thố này hơi khụyu xuống, chân trước chèo chống thân thể to lớn. Mười mấy người Tần Ninh đang ở dưới chân trước của nó, ngẩng đầu lên nhìn con vật khổng lồ.

Rầm rầm...

Đột nhiên, con thỏ lớn bắt đầu chạy, mặt đất trong sơn cốc hơi lay động.

Mà ngay lúc này, trong đầm nước dưới thác nước vang lên tiếng bịch bịch, vô số Sơn Dung Tiêu Thố chui ra khỏi mặt nước, vung vẩy lông tơ trên cơ thể mình, giống như cơn mưa to bắn tung tóe vào mấy người khác.

Trong nháy mắt, cảnh tượng thế ngoại đào nguyên này khiến mọi người quên đi tâm trạng bị đuổi giết.

“Những con tiêu thỏ này không thấy chúng ta thật à?”

Giang Tiểu Tiểu tò mò nói.

“Có thấy, nhưng đã quên chúng ta đi rồi. Ở trong mắt chúng, chúng ta chỉ như con kiến dưới đất không thể tổn hại bọn chúng, nên chúng sẽ không quan tâm đến chúng ta”.

Giang Tiểu Tiểu thử bước ra một bước.

Đám tiêu thỏ kia vẫn đang chạy nhảy qua lại, vui vẻ không ngừng, đúng là không thèm quan tâm đến bọn họ.

“Quá thần kỳ!”

Giang Tiểu Tiểu kích động nói: “Ta cứ tưởng là thánh thú mạnh mẽ đều thích giết chóc, hiện tại xem ra là không phải”.

Tần Ninh cười nói: “Mọi người tạm thời ở lại đây đi”.

“Nếu đám người kia đuổi theo, không biết bôi những dịch này lên thì sẽ bị Sơn Dung Tiêu Thố coi như địch thủ, bị Sơn Dung Tiêu Thố đánh giết, chúng ta coi như được an toàn”.

Giang Y Lâm lại nói: “Ngươi xác định là bọn họ sẽ không biết gì sao?”

“Rất ít người biết chuyện này, ta cũng không chắc chắn một trăm phần trăm”.

Mấy người nghe vậy thì đều gật đầu.

Bọn họ cùng lắm cứ trốn trong sơn cốc, đám người đuổi giết kia cũng chẳng thể xông vào đây nổi.

Lúc này, Ôn Hiến Chi kéo góc áo Tần Ninh.

“Sư tôn...”

Sắc mặt Ôn Hiến Chi vàng như nến, chỉ vào cách đó không xa, nói: “Không phải người nói những loại nước kia là do địa thế lắng đọng lại sao? Vậy con tiêu thỏ kia đang làm gì vậy?”

Ôn Hiến Chi lên tiếng, kéo ánh mắt của mọi người sang góc khác.

Ở một bên sơn cốc, có con Sơn Dung Tiêu Thố cao trăm trượng đang giơ chân lên, xè xè xè xè...

Nước chảy xuống như lũ, có màu như lòng đỏ trứng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Lúc này, tất cả đều trợn tròn mắt.

Mọi người nhìn nhau, rồi nhìn màu sắc trên thân, đột nhiên tái mặt.

Đây là cái gì!

Đây là...

“Tần Ninh, ngươi...”, gương mặt xinh đẹp của Giang Y Y lúc này phát lạnh.

Mấy vị đệ tử Giang gia cũng nhìn Tần Ninh chằm chằm.

Tần Ninh lại dám lừa bọn họ bôi nước tiểu của Sơn Dung Tiêu Thố lên người... quan trọng hơn là, bọn họ còn vui vẻ cảm thụ mùi thơm...

Tần Ninh vội vã xua tay, nói: “Mặc dù ta không nói với các ngươi, nhưng đó cũng là sợ các ngươi từ chối, hiện tại các ngươi cũng thấy mọi người đang an toàn rồi mà, cũng tốt đấy chứ!”

“Ọe...”

Lúc này, Ôn Hiến Chi quỳ gối xuống đất, lấy tay móc họng, chỉ muốn phun ra tất cả.

“Các người đừng nói nữa...”

Ôn Hiến Chi nói: “Các ngươi mới chỉ bôi thôi, còn ta... đã uống không ít!”

Nghe vậy, đám người nhìn Ôn Hiến Chi với sắc mặt quái lạ.

Tần Ninh nhìn mọi người nói: “Nếu ta nói ngay từ đầu thì các ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý, tuy rằng là lừa gạt nhưng cũng là vì các ngươi thôi”.

“Mặc dù vậy...”, sắc mặt Giang Tiểu Tiểu khó coi: “Nhưng cũng... ghê quá đi mất!”

“Không sao, không sao”, Tần Ninh xua tay cười nịnh: “Nước tiểu của Sơn Dung Tiêu Thố là bài tiết ra những thứ tinh hoa nhất từ thánh quả, thánh dược của thỏ mẹ đấy!”

“Có thần hiệu với việc dưỡng nhan của loài người mà”.

“Có nhiều đại sư cổ cũng từng phát hiện ra điểm này và tập hợp chúng để luyện chế thành Trú Nhan Đan đấy”.

“Ngươi đừng nói nữa!”

Giang Y Lâm vội ngăn lại: “Ngươi mà nói nữa thì sau này ta sẽ có bóng ma tâm lý với Trú Nhan Đan mất”.

Lúc này, mọi người coi như chậm rãi tiếp nhận.

Không thì cũng chẳng còn cách nào.

Những kẻ đuổi giết kia sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ dựa vào ngụy trang để trốn ở đây đã là cực kỳ may mắn rồi.

Khó khăn chồng chất, tóm lại vẫn hơn là phải chết, chẳng qua chỉ là vấn đề tâm lý mà thôi.

Ôn Hiến Chi nôn nửa ngày mà cũng chẳng nôn được gì, cuối cùng chỉ đành mặc kệ.

Nhưng ánh mắt nhìn Tần Ninh lại tràn ngập sự u oán.

“Còn nói người là sư tôn của con, có sư tôn nào gài bẫy đồ đệ như thế không?”

Tần Ninh bị chất vấn thì đường hoàng nói: “Nói là ta bẫy ngươi, không bằng nói chính ngươi đòi uống ấy chứ? Hơn nữa ngươi bẫy ta còn nhiều hơn nữa kia kìa!”

Ôn Hiến Chi không tin: “Con ngay thẳng như thế mà lại bẫy người sao?”

“Chính vì quá ngay thẳng nên mới bẫy người đấy!”

Trong lúc đôi sư đồ nói chuyện thì ở hai huyệt động trong phía sâu của sơn cốc đột nhiên vang lên âm tanh.

Chỉ thấy có hai ánh sáng đỏ như máu đột nhiên tỏa ra từ trong huyệt động u ám, khiến người ta sợ hãi trong lòng.

Khi hai bóng dáng này xuất hiện, khí tức khiến người ta kinh hãi bỗng phóng ra.

Trong nháy mắt, đám người Giang gia kinh ngạc vô cùng.

Bên ngoài hang động cao ba trăm trượng là hai con Sơn Dung Tiêu Thố cũng cao gần ba trăm trượng.

Nhưng điều khiến chúng khác biệt với Sơn Dung Tiêu Thố thường là thân ảnh nó cao hơn, mạnh hơn.

Lông tơ trên người nó biến mất, hóa thành một màu đỏ nhạt. Từ trong ra ngoài, ánh sáng đỏ rực ngày càng mạnh mẽ.

Mà hai con Sơn Dung Tiêu Thố kia ngoại trừ lông tóc có màu đỏ như máu ra thì hơi khí tức tỏa ra cũng tràn ngập màu đỏ.

Đồng thời, nhìn kỹ sẽ thấy hai tai Sơn Dung Tiêu Thố dựng đứng, có cảm giác uy nghiêm.

Toàn thân đỏ như dung nham.

Đây mới là dáng vẻ thật sự của Sơn Dung Tiêu Thố sao?

Cho người ta một cảm giác khủng bố.

Lại nhìn ra những con thỏ cao mấy chục trượng, trăm trượng kia có vẻ chỉ là thời kỳ trưởng thành, vẫn chưa lột xác.

Lúc này, hai con Sơn Dung Tiêu Thố đi ra, lông tơ ướt sũng lần lượt nũng nịu tới gần.

Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy tâm trạng cũng nhộn nhạo hẳn lên.

“Ấm áp quá...”

Giang Tiểu Tiểu không khỏi nói.

“Thánh thú so với nhân loại càng chú trọng đến thực lực, cá lớn nuốt cá bé, Sơn Dung Tiêu Thố này lúc ôn hòa thì vô cùng đáng yêu, có uy nghiêm, không hề khiến người ta e sợ. Nhưng một khi bộc phát thì cực kỳ hung ác”.

“Chẳng phải thỏ đều ăn cỏ hay sao?”, Ôn Hiến Chi thốt ra một câu.

Tần Ninh chán hẳn, không muốn đáp lại.

Thỏ ăn cỏ, nhưng cũng phải nhìn xem là thỏ cấp bậc nào!
Chương 1980: Các ngươi hết chỗ trốn rồi

Mấy ngày sau đó, mọi người đều tìm chỗ trú trong sơn cốc, nhìn Sơn Dung Tiêu Thố chơi đùa với nhau, thoải mái vô cùng.

Tần Ninh, Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi thì đang khôi phục lại sức lực.

Sơn cốc này có không ít thánh dược, ăn vào có tác dụng chút ít với xương cốt, kinh mạch, nhưng tiếc là không thể luyện chế đan dược ở đây.

Nửa tháng liền, bọn họ quả nhiên không va phải đám người đuổi giết kia nữa.

Tất cả cũng dần yên tâm lại.

Hôm đó, Giang Y Y phái người đi điều tra tin tức.

Bọn họ không thể một mực ở lại đây được, vẫn phải tìm cách rời đi.

Tần Ninh cũng không có ý kiến gì.

Nửa ngày sau, người ra ngoài điều tra tin tức đã về.

“Sao rồi?”

Đám Giang Y Y tập trung lại, vội vàng hỏi.

“Hình như là rút rồi!”

Người đi thăm dò đáp: “Không phát hiện gì ở gần đây, chúng ta không dám đi quá xa, sợ mạo phạm đến những thánh thú khác”.

Giang Y Y nghe vậy thì yên tâm: “Vậy thì mai chúng ta sẽ xuất phát rời khỏi đây”.

“Vâng!”

“Được!”

Mọi người đã ở đây quá lâu rồi.

Hơn nữa Giang gia có thể đã biết rõ bọn họ bị người đuổi giết và cho cường giả đến tìm rồi.

Sáng sớm hôm sau, mọi người thu thập thỏa đáng để xuất phát.

Ba người Tần Ninh, Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi đi ở giữa đội ngũ.

Tần Ninh đã cứu bọn họ hai lần, đệ tử Giang gia khá có hảo cảm với bọn họ.

Rời khỏi sơn cốc, đi hơn mười dặm vẫn chưa thấy có nguy hiểm gì.

“A...”

Nhưng khi bọn họ dần yên tâm thì đột nhiên có tiếng kêu thảm vang lên.

Chỉ thấy một đệ tử phía sau đột nhiên tái mặt, miệng phun máu tươi, ngực lộ ra một lỗ máu.

“Cứ tưởng các ngươi sẽ trốn mãi như chuột đồng chứ, cuối cùng cũng chịu đi ra rồi”.

Một giọng nói khiến người ta sợ hãi vang lên.

“Lý Cầu!”

Thấy người này, nhóm Giang Y Y, Giang Y Lâm đều tái mặt.

“Lần này đám nhóc các ngươi hết chỗ trốn rồi nhỉ?”

Nói xong, mười mấy người ở xung quanh lần lượt xuất hiện.

Chính là đám người của Thất Đại Đạo.

“Lão tử đã tìm kiếm mười mấy ngày, tổn thất vài vị huynh đệ rồi mới tìm được các ngươi”.

Lý Cầu khẽ nói: “Hiện tại, các ngươi hết chỗ trốn rồi”.

“Nam giết hết, nữ đừng giết vội, các huynh đệ vui vẻ một chút rồi giết sau”.

Oành...

Nhất thời, mười mấy người giết ra.

Tần Ninh lập tức nói: “Rút về!”

Mười mấy người này thấp nhất cũng là Thiên Thánh cửu phẩm, thập phẩm, lại có hơn mười người thuộc cảnh giới Thánh Vương.

Mười mấy người bên Tần Ninh thì chỉ có năm, sáu Thánh Vương, nếu đánh lên chắc chắn sẽ chết.

Giang Y Y lúc này tiên phong dẫn đầu, trực tiếp đối mặt Lý Cầu.

Tiếng ầm ầm vang lên liên tục.

Tiếng nổ đùng đoàng truyền ra, giao chiến bộc phát ngay giữa núi rừng.

Lúc này, mấy đệ tử Giang gia bảo vệ Tần Ninh, Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi quay về.

“Muốn chạy? Định chạy đi đâu?”

Ba trong sáu người còn lại của Thất Đại Đạo trực tiếp tấn công bọn họ.

Oành...

Tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Lão đại của Thất Đại Đạo là Thánh Vương cửu hiền, sáu người thủ lĩnh còn lại cũng đều là cảnh giới Thánh Vương, thực lực không tầm thường.

Lúc này, ba người tấn công nhóm Tần Ninh.

Mấy đệ tử Giang gia không bảo vệ được, lần lượt bị chém giết.

Ba người Tần Ninh thì bị vây lại.

“Thằng nhãi, chính là ngươi lừa chúng ta!”

Một tên gầy gò trong đó oán hận nói: “Giết lão đại của chúng ta lại còn lừa chúng ta nữa, có giỏi thì thêm một kiếm nữa chém chết ta đi?”

Lúc này, đệ tử Giang gia không ngừng mất mạng.

Tần Ninh thấy vậy, thần sắc lạnh lùng.

Nếu Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và hắn ở thời kỳ đỉnh phong thì đám người này sẽ chết ngay trong tức khắc.

Nhưng bây giờ ba bọn họ chỉ là kẻ tàn phế.

Kinh mạch và xương cốt trong cơ thể đều không được tốt.

Đừng nói là cảnh giới Thánh Vương, dù là Thiên Thánh cũng có thể tiêu diệt được cả ba bọn họ.

“Ngươi thật sự muốn thử đúng không?”

Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, có chút do dự, quát lên: “Đã vậy, ta cho các ngươi toại nguyện”.

Nói xong, Tần Ninh rút Thánh Kiếm Phong Tình của Phong Vô Tình ra, khẽ nói: “Ông đây chết cũng phải kéo các ngươi chôn cùng”.

Một câu hét lên, một kiếm chặt xuống.

Ba người lập tức tái mặt, cấp tốc rút lui.

Nhưng một lúc sau, trước mặt bọn họ cũng chỉ có một đường kiếm khí yếu ớt va chạm đến thân thể, nhưng không đánh vỡ nổi thánh lực hộ thể của bọn họ.

“Bị lừa rồi!”

Lúc này, sắc mặt cả ba người lạnh lẽo.

“Ly Tu, Ly Kiệu, chúng ta đuổi theo!”

“Ừ!”

Ba người đã hoàn toàn bị chọc giận.

Đã đến bước này rồi mà còn bị Tần Ninh lừa.

Lúc này, Tần Ninh kéo Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi chạy thục mạng.

“Là giả sao?”

Ôn Hiến Chi thở hổn hển nói.

“Nói nhảm!”

Tần Ninh quát: “Vết thương trong cơ thể ta còn chưa khỏe, Thánh Kiếm Phong Tình kia chỉ dùng được một lần là xong rồi, nếu không chúng ta còn trốn mười mấy ngày làm gì?”

Ôn Hiến Chi cùng Phong Vô Tình đều rất bất đắc dĩ.

Nhưng sau lưng đã vang lên mấy tiếng xé gió,

Quả nhiên đã có người đuổi theo.

“Chúng ta không thoát khỏi tay chúng đâu!”

Tần Ninh nhìn về phía sau, cắn răng nói: “Không thoát khỏi cũng phải chạy!”

Nhưng đám người phía sau ngày càng đuổi tới gần.

Tần Ninh chỉ thấy hơn mười đệ tử của Giang gia đã chết hơn phân nửa, chỉ còn vài người Giang Y Lâm, Giang Y Y đang liều mạng ngăn cản, vừa đánh vừa lui.

“Lại cược thêm một lần”.

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía sau lưng, đột nhiên ngừng lại.

Sau đó, Tần Ninh móc vào trong lòng như sờ thứ gì đó.

Ly Tu, Ly Kiệu thấy vậy thì lộ ra vẻ hung ác,

“Khốn kiếp, đến nước này rồi mà còn định lừa chúng ta à?”, Ly Tu giận dữ hét lên: “Ngươi cho rằng chúng ta sẽ bị mắc lừa sao?”

“Không à? Vậy cứ thử xem sao!”

Tần Ninh lúc này đột nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, bàn tay lúc này da tróc thịt bong, một ánh sáng màu sữa lóe lên, hóa thành giọt dịch đầy trời, tản ra dưới đất.

Ly Tu cùng Ly Kiệu chưa hề tránh né.

Giọt dịch dính lên người, mười mấy người bị nhiễm vào, nhưng một khắc sau vẫn không cảm thấy có biến hóa gì.

“Ta biết ngay là các ngươi đã hết cách mà!”

Đám Ly Tu dẫn hơn mười người đi tới, lúc này đuổi theo.

Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu và những người khác đã mình đầy vết thương, giờ còn chưa đầy mười người sống sót.

“Tần Ninh, làm sao bây giờ?”

Mắt Giang Y Y đỏ ngầu, hỏi.

Cô ấy cũng không biết sao lại hỏi Tần Ninh.

Chỉ là trực giác nói rằng Tần Ninh sẽ có cách, cho nên cứ hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom