• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1971-1975

Chương 1971: Phệ Thiên Giảo phiên bản thu nhỏ

Thầy trò hai người đều điên cuồng như nhau.

Bởi vậy, sau này Tần Ninh mới sáng lập ra Võ Môn.

Võ Môn dần dần phát triển lớn mạnh rồi thống nhất thánh vực Đại Võ.

Năm đó, chính vào thời điểm bảy vạn năm trước, thánh vực Đại Võ được chia thành sáu châu lớn, Võ Châu, Thần Châu, Phụng Châu, Giang Châu, Khúc Châu và Đường Châu.

Sáu phương hào môn có thế lực vô cùng cường đại.

Võ Môn bỗng nhiên xuất hiện, thống nhất sáu châu lớn, thành lập nên Võ Môn, tông môn chính được xây dựng ở vùng đất Võ Châu.

Mà sáu châu sáu gia tộc cũng hoàn toàn quy hàng.

Võ Môn cường đại, lấy Tần Ninh và Diệp Nam Hiên dẫn đầu, lấy thế lực của sáu gia tộc trong sáu châu lớn làm gốc rễ.

Cho dù hắn rời đi, bên trong Võ Môn, vẫn có sự tồn tại của Diệp Nam Hiên, tình trạng này vẫn sẽ tiếp tục được duy trì cho đến bây giờ.

Trong vùng đất Giang Châu, Giang gia Giang Châu vẫn có được quyền khống chế nhất định như trước, thay thế Võ Môn quản lý Giang Châu.

Hơn nữa, vùng Giang Châu, Giang gia có không ít đệ tử nòng cốt gia nhập Võ Môn, đảm nhiệm những chức vụ quan trọng.

Hiện tại, bên trong Võ Môn có chín vị đường chủ nắm giữ thực quyền, trong đó, có sáu vị là tộc trưởng một thế hệ của sáu gia tộc trong sáu châu lớn.

Mà sáu tộc trưởng của sáu gia tộc lớn này đều tự mình quản lý công việc trong châu của mình.

Đương nhiên, bây giờ Võ Môn đã trở thành thánh địa tu hành của cả thánh vực Đại Võ.

Không ít con cháu, đệ tử của sáu gia tộc lớn tiến vào Võ Môn tu hành.

Sáu gia tộc lớn cũng có trách nhiệm mời chào những đệ tử thiên tài về Võ Môn.

Tóm lại, dường như tất cả mọi thứ đều không khác gì so với trước khi Tần Ninh rời đi.

Võ Môn cầm đầu, lấy sáu gia tộc lớn làm gốc rễ, trong thánh vực Đại Võ, hoà thuận phát triển.

Đối với việc này, Tần Ninh cũng thoáng an tâm.

Sở dĩ, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu cùng với một đám đệ tử Giang gia xuất hiện ở nơi này là bởi vì một sự kiện quan trọng của thánh vực Đại Võ.

Đại Võ Tài!

Trên thực tế, cái gọi là Đại Võ Tài là do Tần Ninh năm đó sáng tạo ra.

Năm đó, Võ Môn mới thành lập, sáu gia tộc lớn cũng không chịu khuất phục, hơn nữa, bao nhiêu năm qua, trong nội bộ của sáu gia tộc lớn cũng có những va chạm nhất định.

Cho nên, để khiến cho sáu gia tộc lớn có thể bình yên hợp tác với nhau, dung hoà thành một thể, Tần Ninh đã sáng lập ra cuộc thi Đại Võ Tài.

Sáu gia tộc sẽ phái ra đệ tử ưu tú nhất trong tộc, cho dù là ở trong Võ Môn hay không ở trong Võ Môn đều được tính.

Thêm cả đệ tử của Võ Môn không thuộc sáu gia tộc lớn kia nữa.

Tạo thành bảy đội thi đấu, tiến hành thi đấu long trọng.

Ai có thể đạt được hạng nhất sẽ được phong là Đại Võ Tài.

Cái tên này…Thật thô thiển.

Bây giờ Tần Ninh ngẫm lại, hắn cũng không biết tại sao năm đó mình lại lấy cái tên này.

Đại Võ Tài cứ như thế được tổ chức, cho tới bây giờ, nó đã trở thành sự kiện vô cùng trọng đại của cả thánh vực Đại Võ.

Đây chính là trận chiến của một thế hệ thiên chi kiêu tử bên trong thánh vực Đại Võ.

Giang Y Y đến từ Giang gia Giang Châu, vẫn luôn tu hành bên trong Võ Môn, bây giờ đã đạt đến cảnh giới Tiểu Thánh Vương, thiên phú và thực lực đều cường đại.

Sự kiện trọng đại Đại Võ Tài sắp tới, Giang Y Y cũng đã bắt đầu chuẩn bị, hy vọng có thể lấy được thứ hạng tốt.

Cho nên, Giang Y Y mới có thể lựa chọn một chỗ bí mật như vậy để tu hành, hy vọng có thể tiến thêm bước nữa, trở thành Đại Thánh Vương.

Mà vừa lúc Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lại đáp xuống nơi này, đụng phải các cô ấy.

Đây cũng là một điều may mắn.

Nếu như gặp phải những người khác, có lẽ mấy cái mạng nhỏ cũng bọn họ đã không còn tồn tại.

Bảy ngày tiếp theo, Tần Ninh vẫn luôn dốc lòng chải chuốt xương cốt kinh mạch cùng hồn phách của mình, đây là một quá trình phức tạp.

Mỗi ngày chữa trị trên dưới một trăm đường kinh mạch, sức mạnh của lưỡi dao không gian vẫn còn sót lại, ít nhất là đã bị thương mười đường.

Nhưng mà cho dù là như vậy, mỗi ngày đều phải làm.

Nếu không, mức độ bị thương của kinh mạch cũng sẽ ngày càng nặng thêm.

Hôm nay, Phệ Thiên Giảo cũng đã thức tỉnh.

Nhìn thấy Tần Ninh, hai mắt của Phệ Thiên Giảo xuất hiện một tia mơ hồ.

“Ngươi là ai?”

Phệ Thiên Giảo trợn mắt há hốc mồm.

Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, cười khổ nói: “Đừng giả vờ nữa, Nhị Cẩu Tử, ta không trách ngươi”.

Thế nhưng, Phệ Thiên Giảo lại nhướng mày, mắt chó trừng lớn, nhìn chằm chằm Tần Ninh.

“Ta quen biết ngươi sao?”

Tần Ninh nghe vậy thì sững sờ.

“Ngươi thực sự không nhớ ta sao?”

Phệ Thiên Giảo cũng nhìn về phía Tần Ninh, ngạc nhiên nói: “Ta phải nhớ rõ ngươi sao?”

Một người một giảo hai mặt nhìn nhau.

Đáy lòng Tần Ninh hồi lâu vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

Tên này là cố ý hay thực sự đã quên rồi?

“A, chó nhỏ thật đáng yêu!”

Một âm thanh kinh ngạc vang lên.

Lúc này, Giang Tiểu Tiểu đi đến, cô bé nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, không nhịn được mà vươn tay ôm Phệ Thiên Giảo lên.

Ánh mắt Phệ Thiên Giảo cũng trừng lớn.

“Ngươi dám bế bổn đại gia!”

Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Giang Y Y, mắt chó trừng lớn.

Chỉ là, khi nhìn Giang Y Y, Phệ Thiên Giảo cũng nhìn rõ hai móng vuốt của mình, nó có chút sửng sốt.

“Ta…”

“Tại sao ta lại bị thu nhỏ lại?”

Phệ Thiên Giảo hoàn toàn ngây người.

Ánh mắt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh.

Từ khi hắn thức tỉnh, thân thể của Phệ Thiên Giảo đã biến thành phiên bản bỏ túi, nhìn qua chỉ lớn bằng một lòng bàn tay.

Mà Tần Ninh cũng hiểu được, Phệ Thiên Giảo bị biến thành như thế cũng là vì chống cự lại sự công kích của lưỡi dao không gian, khiến cho khí huyết không thể duy trì được thân hình cường đại, có thể nói đây là…một loại thoái hoá.

Trong thời không bạo loạn, có thể có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nơi đó vô cùng nguy hiểm.

Cho nên, khi nhìn thấy Phệ Thiên Giảo nhỏ xinh như vậy, Tần Ninh cũng không quá kinh ngạc.

Hơn nữa, sau khi thu nhỏ lại, hai chiếc sừng trên đầu nó bị giấu dưới cái lỗ tai xù lông, cả người toàn là lông mềm, trông đáng yêu hơn rất nhiều so với thân hình to lớn.

Ngốc nghếch hơn, đáng yêu hơn, thậm chí còn làm cho Tần Ninh có cảm giác như đã trở về tám vạn năm trước.

Về tới ngày mà hắn gặp được Phệ Thiên Giảo.

“Gương, ta muốn gương”.

Phệ Thiên Giảo vội vàng mở miệng nói.

Giang Tiểu Tiểu chỉ thấy Phệ Thiên Giảo cực kỳ đáng yêu, cô bé lấy một cái gương ra.

Phệ Thiên Giảo nhìn bản thân trong gương, nó lập tức nhảy dựng lên, không ngừng nhảy vòng vòng trên tay Giang Tiểu Tiểu, trông có vẻ nóng vội.

“Dáng người oai phong phi phàm của ta đâu rồi, sao ta lại biến thành dáng vẻ này, a a a …Ta không sống nổi nữa…”

Phệ Thiên Giảo không ngừng kêu la.

Giang Tiểu Tiểu cũng không ngừng cười khanh khách.

“Được rồi!”

Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, mở miệng nói: “Đừng làm loạn, ngươi chỉ là tạm thời biến thành hình dáng này thôi, hơn nữa còn không nhớ ra ta, chờ sau khi khôi phục là được rồi”.

Tần Ninh nói xong thì vương tay túm lấy Phệ Thiên Giảo, đặt nó lên đầu vai mình.

Chỉ là lúc này, âm thanh tí tách vang lên, vai áo Tần Ninh ướt đẫm một vùng.

“Đồ chết tiệt, ngươi dám tiểu lên người ta?”

Tần Ninh giận dữ.

Phệ Thiên Giảo cũng nhảy dựng lên, nhảy tới đầu vai của Giang Tiểu Tiểu, lè lưỡi nói: “Ta không quen biết ngươi, nhìn ngươi rất giống người xấu, ta thích tiểu tỷ tỷ này, ta không thèm ở cùng một chỗ với ngươi”.

“..”

Chó không đổi được bản tính ăn phân, đúng thật là có đạo lý!

Ánh mắt Tần Ninh mang theo vẻ xin lỗi nhìn về phía Giang Tiểu Tiểu.

Giang Tiểu Tiểu mỉm cười nói: “Không sao, tên nhóc này cũng rất đáng yêu, để ta giúp ngươi trông coi một thời gian cũng được”.
Chương 1972: Giang gia Giang Châu

Phệ Thiên Giảo vênh mặt hất hàm sai khiến, nó đứng trên đầu vai Giang Tiểu Tiểu, không thèm để ý đến Tần Ninh.

Thấy một màn như vậy, Tần Ninh vừa tức giận vừa buồn cười.

“Nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt ngươi còn nhớ rõ ta là chủ nhân của ngươi, không màng tính mạng mà bảo vệ ta, ta nhất định đã lột da con chó nhà ngươi!”, Tần Ninh thì thầm nói.

Khi Ngũ Chưởng Liên Hoa sắp tiêu tan, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều liều mạng bảo vệ hắn.

Tuy rằng hai tên này nhìn qua không đáng tin cậy, nhưng tình nghĩa đối với hắn qua mấy vạn năm vẫn không hề thay đổi.

Lúc này, Phệ Thiên Giảo đắc ý rời đi với Giang Tiểu Tiểu.

Tần Ninh nhìn Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi ở bên cạnh.

Hơi thở của hai người này rất vững vàng, nhưng không biết tại sao đến giờ vẫn chưa thức tỉnh.

Hiện tại, Tần Ninh ốc còn không mang nổi mình ốc, ngay cả thương tổn trong cơ thể cũng rất khó khôi phục lại, không thể giúp hai người bọn họ tìm hiểu.

Chỉ có thể tiếp tục chờ hai người kia tỉnh lại.

Một tháng tiếp theo, dần dần, Tần Ninh đã có thể bắt đầu đi lại.

Ít nhất thì những xương cốt giữ vị trí quan trọng trong cơ thể đã nối liền lại với nhau.

Chỉ là, nhìn qua bên ngoài thì có vẻ như không sao, nhưng trên thực tế, bây giờ, chỉ cần đẩy một cái hắn sẽ vỡ ra thành từng mảnh.

Thật sự là đẩy một cái sẽ vỡ ra thành từng mảnh.

Dù là như thế, nhưng đây cũng là tình huống sau hai tháng khôi phục của Tần Ninh.

Sau khi di chuyển được, Tần Ninh cũng bắt đầu xem xét xung quanh rừng hoa đào.

Mảnh rừng hoa đào này chiếm diện tích trăm mẫu, diện tích khá lớn, hơn nữa bốn phía đều là núi non.

Nơi này, thánh khí đất trời vô cùng nồng đậm, cực kỳ thích hợp để tu hành.

Một ngày nọ, Tần Ninh nhìn thấy Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cùng với một đám người ở chỗ này tu hành.

Giang Y Y là cảnh giới Tiểu Thánh Vương, uy lực của hồn phách từng bước tăng lên, ngày tới được cảnh giới Đại Thánh Vương cũng không còn xa.

Mà Giang Y Lâm có cảnh giới Đại Thánh Vương thì phụ trách đốc thúc Giang Y Y tu hành.

Trận đấu Đại Võ Tài là sự kiện trọng đại đối với tất cả võ giả trong thánh vực Đại Võ, thân là đệ tử Giang gia, tất nhiên là bọn họ vô cùng coi trọng.

Đối với việc này, Giang Y Y cũng cực kỳ chú tâm.

Tần Ninh đứng cách nhóm người kia hơn trăm mét, hắn dựa người vào thân cây, từ xa quan sát.

Không lâu sau, nhóm người bọn họ đã luyện tập xong, một thân hình nhỏ xinh đột nhiên thò đầu ra.

Đúng là Giang Tiểu Tiểu.

Giang Tiểu Tiểu có dáng vẻ của cô bé mười một, mười hai tuổi, xinh đẹp hoạt bát, cô bé nhìn về phía Tần Ninh cười nói: “Đã khoẻ hơn nhiều so với mấy ngày trước rồi, có thể đứng lên rồi”.

“Nghe tỷ tỷ nói, có thể sống sót từ bên trong lưỡi dao không gian đã là kỳ tích”.

Tần Ninh mỉm cười gật gật đầu.

Thật ra không phải Tần Ninh dựa người vào thân cây, khoanh tay trước ngực, là vì muốn đùa giỡn cái gì, mà thực sự là đi được đến nơi này, hắn đã rất mệt mỏi, nếu như không tựa vào thân cây thì sẽ phải ngồi xuống dưới đất.

Thậm chí, bây giờ ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.

Giờ phút này, Phệ Thiên Giảo nằm trên vai Giang Tiểu Tiểu híp hai mắt, dáng vẻ bình chân như vại.

Cái tên này, xem như là đã hoàn toàn bỏ rơi chủ nhân chân chính của nó.

“Các ngươi đại diện cho Giang gia, trong dòng tộc Giang gia, hẳn là không chỉ có mình các ngươi phải không?”

Tần Ninh thuận miệng hỏi.

Giang Tiểu Tiểu gật đầu nói: “Đúng vậy…”

“Trong vùng đất Giang Châu, Giang gia chúng ta quản lý tất cả mọi thứ, có thể xem như là người quản lý mà Võ Môn sắc phong cho, lão tổ tông Giang Vũ của chúng ta là Cửu đường chủ Võ Môn, nghe nói năm đó đi theo Cuồng Võ Thiên Đế!”

Giang Vũ…

Trong mắt Tần Ninh hiện lên một bóng người.

“Hiện tại, trong Giang gia, ba vị trưởng lão có thân phận lớn nhất, sau đó chính là tộc trưởng”.

“Cha ta và tộc trưởng là huynh đệ ruột thịt, đứng hàng thứ hai!”

Giang Tiểu Tiểu có tâm tư đơn thuần, không đề phòng gì Tần Ninh.

Hơn nữa, việc này chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được.

“Đại bá Giang Dật Phàm có một người con trai tên là Giang Hạo Thành, có cảnh giới Thánh Vương tam hiền, là người lợi hại nhất của Giang gia chúng ta”.

“Cha ta đứng hàng thứ hai, tên là Giang Du Khải, dưới gối có tỷ tỷ và ta!”

“Tam thúc của ta là Giang Tử An, có một người con trai tên là Giang Hoằng, cũng là cảnh giới Thánh Vương tam hiền”.

“Tứ thúc của ta, cũng chính là tộc trưởng hiện tại của Giang gia…”

Nói đến đây, Giang Tiểu Tiểu hơi do dự một chút: “Năm đó, tứ thúc có một đứa con tên là Giang Bình Vân, nhưng đã mất khi còn trẻ tuổi, nếu không, lớp thế hệ trẻ của Giang gia chúng ta chắc chắn sẽ đứng đầu sáu gia tộc lớn!”

Tần Ninh khẽ gật đầu.

“Ngoài ra, Giang gia còn có chi thứ, cũng có không ít các đệ tử thiên kiêu tài năng tuyệt diễm, hầu hết đều tu hành trong Võ Môn, hiện nay cũng đều đang bế quan, chuẩn bị cho Đại Võ Tài, hy vọng tiến thêm được một bước, đạt được thứ hạng tốt.

Giang Vũ đã là lão tổ của Giang gia, cũng là Cửu đường chủ của Võ Môn.

Chiếm được vị trí Cửu đường chủ Võ Môn thì chắc chắn là nhân vật nòng cốt, đứng ở tầng lớp trên cao.

Giang gia trấn giữ Giang Châu, thực hiện quyền quản lý của mình.

Thật ra, đây cũng là điều mà năm đó Tần Ninh nghĩ đến.

Võ Môn là tồn tại ở trên cao, thống lĩnh thánh vực Đại Võ, có thể lấy vũ lực cường đại để khiến cho sáu gia tộc lớn của sáu châu tiêu tan thù hận với nhau, nhân cơ hội đó, trải qua sự lắng đọng của thời gian, khiến cho thánh vực Đại Võ đoàn kết lại với nhau.

Hiện giờ xem ra, kết quả cũng không tệ lắm.

Tần Ninh bình tĩnh nhìn về phía Giang Tiểu Tiểu nói: “Thời gian qua, cảm ơn các ngươi đã thu nhận và giúp đỡ ba người chúng ta, hiện tại, một thân thương thế của ta cũng không có gì để báo đáp các ngươi”.

Tần Ninh nói xong thì bàn tay run rẩy giống như ông lão bảy, tám mươi tuổi, lấy ra mấy viên Tịnh Ma Châu Đan, nói: “Đây là Tịnh Ma Châu Đan, là thánh đan độc nhất vô nhị của ta, nếu như các ngươi muốn tăng cảnh giới thì có thể dùng”.

Giang Tiểu Tiểu nhận lấy đan dược.

Lúc này, Tần Ninh lấy ra một viên, cho vào trong miệng, nuốt xuống rồi nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm hại các ngươi, nếu như hại chết các ngươi thì ta chết đói rồi!”

Giang Tiểu Tiểu mỉm cười nói: “Ta tin tưởng lời nói của ngươi”.

Nói xong, cô bé lấy ra một viên Tịnh Ma Châu Đan, trực tiếp nuốt xuống.

Không lâu sau, vẻ mặt Giang Tiểu Tiểu khẽ biến đổi, kinh ngạc nói: “Đây là thần đan thần dược gì? Ta vừa mới nuốt vào đã cảm nhận được thánh lực trong cơ thể bị thôi thúc”.

“Không được, ta phải đi tu hành!”

Giang Tiểu Tiểu nói xong thì vội vàng rời đi.

Mà giờ phút này, Tần Ninh cũng mỉm cười quay trở lại đường cũ.

Tịnh Ma Châu Đan!

Sau khi Ma tộc chết đi, dùng Phong Thần Châu luyện hóa mà thành.

Hơn nữa, Tần Ninh còn không cần phải trả giá cái gì, chỉ cần cảm nhận được khí huyết của Ma tộc, Phong Thần Châu có thể luyện hóa thành Tịnh Ma Châu Đan, chính là đan dược thần kỳ làm tăng trưởng việc tu hành võ đạo.

Năm đó, phụ thân giao Phong Thần Châu này cho mình cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói để mình cất giữ nó.

Trên thực tế, kiếp trước, Phong Thần Châu cũng không trợ giúp gì cho hắn.

Ngược lại, sau khi trải qua chín đời chín kiếp thất bại, Phong Thần Châu niêm phong trí nhớ trong chín đời chín kiếp của mình, còn công dụng hiện tại chính là chuyển hoá khí huyết Ma tộc thành Tịnh Ma Châu Đan.

Công dụng thần kỳ này gần như không thể nói đạo lý, cũng làm cho Tần Ninh vô cùng tò mò.

“Không lẽ thứ Ma tộc muốn tìm chính là Tịnh Ma Châu Đan?”

Tần Ninh mỉm cười tự giễu, không nói thêm gì nữa.

Nếu như Ma tộc vì tìm kiếm một hạt châu như vậy mà tấn công Thương Mang Vân Giới, điều này mới thực sự là kỳ lạ!

Mấy ngày tiếp đó, mỗi ngày Tần Ninh đều giống như người già, đi bộ ngắm hoa, không ngừng khôi phục thương thế.

Mà thẳng đến hôm nay, một người nữa cũng tỉnh lại…
Chương 1973: Hẳn là có thể

“Ta là ai?”

“Ta đang ở đâu?”

“Ta muốn làm gì?”

Ôn Hiến Chi vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Tần Ninh đã không ngừng hỏi chuyện.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Hiến Chi, trong lòng Tần Ninh cũng cũng thấy bất đắc dĩ.

Được!

Vất vả lắm Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo mới nhận ra mình, bây giờ thì một người một giảo đều mất trí nhớ cả rồi.

Nếu nói Phệ Thiên Giảo giả vờ thì Ôn Hiến Chi tuyệt đối không có lý do để giả vờ.

Nhưng mà may mắn là lúc này, Ôn Hiến Chi còn trẻ tuổi, đẹp trai hơn lúc trước, chỉ là hắn ta cũng giống như Tần Ninh, vừa mới cử động thôi là toàn thân đã muốn vỡ ra thành từng mảnh.

“Ngươi tên là Ôn Hiến Chi, ta là sư tôn của ngươi, bây giờ chúng ta đang ở thánh vực Đại Võ”, Tần Ninh kiên nhẫn giải thích một lần cho hắn ta.

Nhưng Ôn Hiến Chi vẫn tiếp tục hỏi.

“Dựa vào đâu mà ta phải tin tưởng ngươi?”

Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, dáng vẻ ta đây không tin.

“Ta không cần thiết phải lừa ngươi”.

“Nếu như ngươi không tin thì chờ sau khi khôi phục, ngươi tự nhiên sẽ biết”.

Tần Ninh vừa nói xong thì Ôn Hiến Chi lại nói tiếp: “Ngươi nói chúng ta cùng nhau xuyên qua không gian, bị gió lốc công kích, cho nên hồn phách bị tổn thương, mất đi một phần trí nhớ?’

“Vậy thì sau khi khôi phục thương thế, trí nhớ cũng có thể khôi phục lại được sao?”

“Hẳn là có thể!”

Tần Ninh không chắc chắn nói.

Nếu như là người khác, Tần Ninh sẽ trả lời là có thể, nhưng Ôn Hiến Chi…

Quỷ mới biết được!

“Nếu như ngươi là sư phụ của ta, vậy tại sao ngươi lại còn trẻ tuổi như vậy?”, Ôn Hiến Chi hiếu kỳ hỏi.

“Về sau ngươi sẽ biết”.

Lúc này, Tần Ninh lấy ra một viên Tịnh Ma Chân Đan, đưa cho Ôn Hiến Chi nói: “Mỗi ngày uống một viên, chữa trị kinh mạch xương cốt cùng với hồn phách của bản thân, thương thế sẽ dần dần giảm nhẹ”.

“Được!”

Ngay sau đó, Ôn Hiến Chi lập tức nhét một viên vào trong miệng nhai nhai.

“Mùi vị không tồi…”

Tần Ninh không còn gì để nói.

“Phệ Thiên Giảo và ngươi đều đã tỉnh lại, hắn ta lại vẫn không tỉnh, không nên như thế…”

Tần Ninh nhìn Phong Vô Tình vẫn hôn mê như trước, có chút kinh ngạc nói.

Hẳn là Phong Vô Tình đã là cảnh giới Thánh Tôn, thậm chí là Thánh đế, theo đạo lý, hắn ta phải khôi phục nhanh hơn so với bọn họ mới phải.

Nửa tháng tiếp theo, hai người Tần Ninh và Ôn Hiến Chi bắt đầu chậm rãi khôi phục thương thế, mà Ôn Hiến Chi dù sao cũng là cảnh giới Thánh Tôn, khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với Tần Ninh.

Nhưng cho dù là như vậy, thầy trò hai người vẫn là người tàn phế như trước.

Trong khoảng thời gian này, Phệ Thiên Giảo ở cùng một chỗ với Giang Tiểu Tiểu, tự do thoải mái, vui vẻ đến mức quên trời quên đất, dường như cũng quên luôn việc nó còn có một chủ nhân.

Đối với việc này, Tần Ninh cũng không để ý.

Hắn đang chờ Phong Vô Tình tỉnh lại, hỏi rõ một số việc.

Lại thêm nửa tháng trôi qua, rốt cuộc thì Phong Vô Tình cũng tỉnh lại.

Chỉ là, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Phong Vô Tình làm không phải là chú ý đến vết thương của mình, mà là…

“Kiếm của ta đâu?”

Đây là câu đầu tiên Phong Vô Tình mở miệng nói.

“Ở đây này!”

Tần Ninh đưa cho Phong Vô Tình một thanh trường kiếm.

“Thánh khí không tồi, không bị mất đâu”, Tần Ninh mỉm cười nói.

“Đây là của đại nhân ban cho ta, ta không dám làm mất”, Phong Vô Tình cực kỳ quý trọng.

Đại nhân!

Hẳn là Lý Huyền Đạo!

Thật ra Phong Vô Tình không bị mất trí nhớ, nhưng thương thế còn nghiêm trọng hơn so với Tần Ninh lúc trước, khi nói chuyện cũng thở hổn hển.

“Ngươi từng nói, Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ khiêu chiến Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm các ngươi?”

Tần Ninh dò hỏi: “Vậy hẳn là ngươi có chút hiểu biết về thánh vực Đại Võ, Diệp Nam Hiên không có mặt, thánh vực Đại Võ do ai quản lý?”

Phong Vô Tình nghe được câu này thì nghẹn một hồi lâu mới nói: “Hẳn là Diệp Bắc Phong!”

“Trong Võ Môn của thánh vực Đại Võ có chín vị Đường chủ, ngoại trừ sáu vị trí do sáu vị lão tổ của sáu gia tộc lớn đảm nhiệm thì ba vị trí còn lại chính là của đệ đệ Diệp Nam Hiên, Diệp Bắc Phong và hai người Liễu Vạn Quân cùng Tuyết Phi Yến”.

“Những năm gần đây, Diệp Nam Hiên không ít lần đi khiêu chiến người khác, mỗi lần đều là Diệp Bắc Phong thay mặt quản lý Võ Môn”.

Tần Ninh nghe vậy thì gật gật đầu.

Diệp Bắc Phong…

Trong đầu Tần Ninh hiện lên dáng vẻ một người thiếu niên luôn luôn điềm tĩnh, chín chắn.

Năm đó, khi thu nhận đồ đệ, hắn còn coi trọng Diệp Bắc Phong hơn, chẳng qua, kiếp ấy hắn chuyển qua tu hành con đường cuồng võ, đi con đường cuồng ngạo, Diệp Nam Hiên lại thích hợp hơn Diệp Bắc Phong.

Nếu không phải như thế, có lẽ Tần Ninh sẽ thích Diệp Bắc Phong hơn.

Giống như Dương Thanh Vân, làm việc chín chắn, tư tưởng sáng tỏ.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn đến Ôn Hiến Chi vẫn đang ngây ra như phỗng ở một bên, trong lòng không khỏi cảm thán.

Phong Vô Tình nói tiếp: “Chúng ta đã đến thánh vực Đại Võ rồi sao?”

“Ừ!”

“Vậy chỉ sợ là không ổn rồi”.

Phong Vô Tình nhíu mày nói.

Không ổn?

Vì sao?

Phong Vô Tình lại nói: “Bởi vì Diệp Nam Hiên và các chủ của chúng ta luôn dây dưa không rõ, cho nên Nhất Kiếm các vô cùng lo lắng, nghi ngờ có phải Võ Môn có ý đồ xấu hay không, vậy nên chúng ta đã từng điều tra thánh vực Đại Võ”.

“Hiện giờ, trong thánh vực Đại Võ, bởi vì có sự tồn tại của Diệp Nam Hiên mà vui vẻ hòa thuận, nhưng trên thực tế, quan hệ của sáu gia tộc lớn, dường như…có vấn đề”.

Nghe được những lời này, Tần Ninh nhướng mày.

Có vấn đề?

Có vấn đề gì?

“Năm đó, Cuồng Võ Thiên Đế có tiếng là ngông cuồng, ban đầu, người đem sáu gia tộc lớn thu về dưới trướng Võ Môn, nhưng thật ra chuyện này đã làm giảm bớt được sự phân tranh mấy vạn năm qua của sáu gia tộc đó trong thánh vực Đại Võ, tuy rằng Cuồng Võ Thiên Đế nhìn như ngông cuồng, nhưng làm việc rất có đầu óc”.

“Chỉ là theo sự biến mất của Cuồng Võ Thiên Đế, các lão tổ thế hệ trước trong sáu gia tộc lớn cũng không phải là hoàn toàn tin phục Diệp Nam Hiên, nhưng thực lực của Diệp Nam Hiên vẫn rất cường đại, bọn họ cũng không dám hành động gì, nhưng mà trong bóng tối thì…”

“Quan hệ tương đối căng thẳng”.

Tần Ninh nhíu mày.

Năm đó, hắn thành lập nên Võ Môn, dùng thủ đoạn cường đại để sáu gia tộc lớn sáp nhập vào trong đó, quả thật là bởi vì lo lắng về sự phân tranh tồn tại đã lâu giữa sáu gia tộc.

Sau khi sáp nhập Võ Môn, quan hệ giữa sáu gia tộc lớn dần dần được làm dịu.

Ai không đồng ý để chiến tranh biến thành tơ lụa? Vậy thì đánh!

Tần Ninh đã làm như vậy.

Cũng không thể không làm như vậy!

Chỉ là đã qua bảy vạn năm, có lẽ rất nhiều chuyện đã thay đổi.

“Vậy thì xem ra, lần này bị thương cũng không phải là chuyện xấu…”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Ít nhất thì cũng có thể từ dưới quan sát xem, tình huống hiện tại của thánh vực Đại Võ là như thế nào!”

Ôn Hiến Chi nghe được những lời này, không nhịn được nói: “Sư tôn, người quản chuyện này làm gì? Hơn nữa, người xem, bây giờ ba người chúng ta…đều là kẻ vô dụng như nhau…”

Tần Ninh nghe được những lời này thì sắc mặt trầm xuống.

“Có thể đừng treo từ vô dụng ngoài miệng như thế được không?”

Quả thật là bây giờ nghe được hai chữ này Tần Ninh có chút phiền chán.

Kiếp thứ mười, sau khi tỉnh lại, hắn bị người ta cướp đoạt Tinh Môn, thứ nghe được nhiều nhất chính là hai chữ - vô dụng!

Trong thiên hạ này, có biết bao nhiêu người lúc đầu bị người ta nhận định là kẻ vô dụng, nhưng cuối cùng lại một bước lên mây, trở thành một đời lừng lẫy.

Ôn Hiến Chi thì thầm nói: “Nhưng mà bây giờ chúng ta chính là kẻ vô dụng…”

Tần Ninh lạnh lùng nhìn hắn ta, Ôn Hiến Chi rụt cổ lại.

Tuy rằng không nhớ rõ người thanh niên trước mắt này có phải là sư tôn của mình hay không, nhưng trong nửa tháng chung sống này, khi nhìn thấy người thanh niên kia trừng mắt, dáng vẻ có chút hung ác, trong lòng hắn ta đã sợ hãi.

Chẳng lẽ thực sự là sư tôn?

Nhưng mà có sư tôn nào mà lại đối xử với đồ đệ của mình hung ác như vậy?
Chương 1974: Ngươi chạy nhanh hơn Thánh Vương sao?

Mấy ngày tiếp theo, Tần Ninh cho Phong Vô Tình một ít Tịnh Ma Châu Đan, mỗi ngày, ba người đều ở bên cạnh vườn đào tu hành, chữa trị thương thế.

Mà sâu bên trong vườn đào, Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cùng với các đệ tử khác của Giang gia cũng ngày qua ngày tiến hành luyện tập với nhau.

Một ngày nọ, ba người Tần Ninh, Ôn Hiến Chi và Phong Vô Tình vẫn đang tiếp tục tu hành.

Trong rừng đào, nhóm đệ tử Giang gia cũng tập trung trên con đường tu hành của mình.

Một tiếng vút vang lên, Phệ Thiên Giảo chạy như bay đến.

Đáp xuống vai Tần Ninh, Phệ Thiên Giảo cụp lưỡi chó, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Chơi vui đến mức quên trời quên đất, dứt ra được để trở về rồi?”

Tần Ninh nói thẳng.

Phệ Thiên Giảo cũng phản bác lại nói: “Giang Tiểu Tiểu tu hành, ta không thích đám người Giang gia kia, một thân một mình ra ngoài đi dạo một chút, kết quả phát hiện ra, đại khái khoảng mấy chục người đang đi tới bên này, từ bốn phương tám hướng từ từ nhích lại gần”.

“Có người đến? Hẳn là nhóm hộ vệ của Giang gia?”, Ôn Hiến Chi lập tức nói.

“Không phải, khí thế hung hăng, còn đều là cảnh giới Thánh Vương, vừa nhìn đã biết là nhân vật có kinh nghiệm chinh chiến sa trường!”

Phệ Thiên Giảo chắc chắn nói: “Hơn nữa, đám người kia sát khí cuồn cuộn”.

“Xem ra mục tiêu là đám người Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu”.

Tần Ninh nhướng mày, từ từ nói: “Quả thật như lời của Phong Vô Tình nói, chỉ sợ bên trong Giang gia không ổn định, trong Võ Môn cũng cất giấu uy hiếp lớn hơn nữa”.

Uy hiếp lớn hơn nữa!

Ánh mắt Tần Ninh mang theo vẻ lạnh lùng.

Uy hiếp lớn hơn nữa là cái gì?

Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi đi thông báo cho tỷ muội Giang gia đi!”

Phệ Thiên Giảo lười biếng nói: “Không cần ta thông báo, hình như bọn họ đã sớm biết rồi, nhưng mà bị người ta bao vây, cũng không có biện pháp nào”.

Giờ phút này, Tần Ninh nhướng mày.

“Ngươi nói rõ xem, rốt cuộc là có bao nhiêu người?”

Phệ Thiên Giảo lại nói: “Đại khái khoảng trăm người, tên kém nhất cũng là cảnh giới Tiểu Thánh Vương, tên cầm đầu hình như là có cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, cảm giác sát khí rất nặng”.

“Phía bên Giang gia ước chừng có hơn bốn mươi người đang ở đây, đều là những người trẻ tuổi, một vài người mới là cảnh giới Tiểu Thánh Vương, thậm chí còn chưa tới cảnh giới Đại Thánh Vương”.

“Còn có mấy người hộ vệ trung niên, nhưng mà cũng chỉ là cảnh giới Thánh Vương lục hiền mà thôi”.

Tần Ninh suy nghĩ sâu xa trong chốc lát.

Nhóm người Giang gia này căn bản là không có năng lực phản kháng.

Sợ rằng chỉ có thể tìm ra cơ hội tìm đường trốn chạy.

“Sư tôn, chúng ta chạy đi!”

Ôn Hiến Chi đứng dậy kéo hai tay Phong Vô Tình, muốn cõng hắn ta lên lưng: “Ba tên vô dụng chúng ta ở chỗ này cũng chỉ cản trở người ta, chẳng bằng chúng ta chạy trước!”

“Ngươi chạy nhanh hơn Thánh Vương sao?”

Phong Vô Tình thẳng thắn nói.

Ôn Hiến Chi gãi gãi đầu, hình như là như vậy.

Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Sư tôn, người là sư tôn, nhất định là có biện pháp phải không?”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Ôn Hiến Chi.

Bây giờ mới biết ta là sư tôn của ngươi?

Giờ phút này, Tần Ninh trầm tư một lát, hắn nhìn về phía Phong Vô Tình, chậm rãi nói: “Cần ngươi cho ta mượn trường kiếm một chút”.

“Hả?”

Phong Vô Tình cảm thấy khó hiểu.



Sâu trong rừng đào.

Giang Tiểu Tiểu tu hành ở bên trong động, lúc này đi ra ngoài.

“Tỷ tỷ, sao vậy?”

Giang Tiểu Tiểu khó hiểu nói, bình thường khi cô bé đang tu hành, Giang Y Y sẽ không đánh thức cô bé.

“Đã xảy ra chuyện rồi!”

Giang Y Y bình tĩnh nói: “Xung quanh có không ít người đang tiến đến, nhổ sạch trạm gác ngầm của chúng ta, trước mắt, chúng ta chỉ có thể tìm một phương hướng để phá vòng vây”.

“A?”

Giang Tiểu Tiểu kinh ngạc, hoảng sợ nói: “Là ai có lá gan lớn như vậy, dám ra tay với đệ tử Giang gia chúng ta?”

Giang Y Y lắc đầu.

Hai người đàn ông trung niên đi tới, nhìn về phía hai người họ nói: “Hai vị tiểu thư đi trước đi”.

“Giang Nhạc thúc thúc, vậy còn nhóm các ngươi thì sao?”

“Ta vốn là người trông nom hai vị tiểu thư, phụ trách an toàn cho hai vị, tất nhiên là không thể dễ dàng rời khỏi”.

Nghe được những lời này, vẻ mặt Giang Tiểu Tiểu đầy vẻ không nỡ.

“Nhanh đi đi”.

Giang Y Y kéo Giang Tiểu Tiểu rời đi.

Một hàng mười mấy người cũng nhanh chóng đi theo hai người, vội vàng rời khỏi, để lại hơn hai mươi người cản phía sau.

Vút vút vút…

Từng tiếng xé gió vang lên.

Đám người Giang Nhạc không nói lời nào, trực tiếp lao đến.

Những người này hiển nhiên là tới đây vì bọn họ, không cần phải nhiều lời.

Ầm…

Nhất thời, sâu trong rừng đào, tiếng gầm rú nứt vỡ vang lên.

Đám người Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu thấy một màn như vậy đều thay đổi sắc mặt.

Nhóm hộ vệ này sớm chiều ở chung cùng với các cô, đồng thời cũng là người Giang gia.

“Đi!”

Giang Y Y nhanh chóng quyết định nói.

Bây giờ không phải là thời điểm để do dự.

Hơn mười đệ tử trẻ tuổi của Giang gia đều chạy thẳng về phía ngoài rừng đào.

Lúc này, Giang Tiểu Tiểu đột nhiên nhìn thấy vài bóng người thoáng qua.

“Là nhóm người Tần Ninh!”

Giang Tiểu Tiểu kích động nói: “Nếu như bọn họ ở đây, chắc chắn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ, tỷ tỷ, dẫn theo bọn họ rời đi đi!”

Giang Y Y lập tức nói: “Không được”.

“Ba người bọn họ hoàn toàn không có tu vi, tốc độ của chúng ra vốn dĩ đã chậm, nếu như mang theo bọn họ sẽ lại càng chậm hơn”.

Lời này vừa nói ra, trên mặt Giang Y Y mang theo sự lo lắng.

“Tiểu Tiểu, bản thân chúng ta đã khó bảo toàn tính mạng, nếu như mang theo bọn họ, nói không chừng sẽ làm hại bọn họ, những người kia tới đây vì chúng ta, không nhất định là sẽ đối phó với bọn họ”, Giang Y Y phân tích nói.

Giang Tiểu Tiểu cũng lo lắng nói: “Tỷ tỷ, tỷ tin vào điều này sao?”

“Lúc trước, muội đã nói nói rằng phụ thân cho muội thánh đan, nhưng trên thực tế, đan dược đó là Tần Ninh cho muội, thời gian này, ba người bọn họ tự mình khôi phục, cũng không gây phiền phức cho chúng ta, bây giờ, chúng ta lại gây phiền phức cho bọn họ!”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Giang Y Y khẽ thay đổi.

“Đan dược kia…là Tần Ninh đưa cho muội”.

Cô ấy uống đan dược kia xong đã bị hiệu quả của nó làm cho rung động.

Cô ấy nghĩ thứ đó là do phụ thân để lại cho mình, trong lòng còn vô cùng cảm động.

Vậy mà lại là Tần Ninh?

Đan dược quý giá như thế mà Tần Ninh lại lấy ra đưa cho các cô? Bởi vì các cô chẳng qua chỉ trùng hợp cứu được ba người Tần Ninh?

“Đúng vậy!”, Giang Tiểu Tiểu nói: “Tần Ninh cũng đã uống nó, cho đến bây giờ, tỷ tỷ cũng không thấy có gì khác thường, nhất định là không có vấn đề gì rồi đúng không? Hắn cũng không có ý định làm hại chúng ta, bây giờ lại bị chúng ta liên luỵ, tỷ tỷ, tỷ nhẫn tâm sao?”

Nghe được những lời này, Giang Y Y trầm mặc.

Giang Y Lâm quát: “Đi mau, Giang Nhạc thúc thúc đã dùng tính mạng của mình để tranh thủ thời gian cho chúng ta”.

“Từ từ!”

Giang Y Y nhìn về phía mấy người họ, nói: “Các ngươi mang ba người Tần Ninh theo đi”.

“Y Y…”

“Y Lâm tỷ…Nếu như chúng ta không thể nào chạy thoát, mang theo ba người bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì lớn”, Giang Y Y kiên định nói.

“Vậy thì nhanh lên”.

Giang Y Lâm thúc giục nói.

Mấy bóng người đã xuất hiện trước mặt ba người Tần Ninh, không nói hai lời, trực tiếp nâng ba người lên, chạy như bay rời đi.

Ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có, Tần Ninh bị người ta vác lên.

Được rồi!

Thật đúng như lời Ôn Hiến Chi nói, ba người bọn họ…thật sự là kẻ vô dụng!

Mười mấy người đẩy nhanh tốc độ, lao ra khỏi rừng đào.

Tần Ninh muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị người ta vác lên, căn bản là không nói nên lời, thậm chí, mấy cái xương cốt trong cơ thể vất vả lắm mới chữa trị được suýt chút nữa cũng muốn nứt ra.

“Ha ha, quả nhiên, hộ vệ của Giang gia vẫn luôn trung thành và tận tâm như thế!”

Một tiếng cười đột nhiên vang lên, bảy bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Chương 1975: Ngươi đừng quấy rối

Đám người Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu đều dừng lại.

“Các ngươi là…”

Giang Y Y nhìn bảy người kia, ánh mắt lóe lên.

Giang Y Lâm hừ một tiếng nói: “Thất Đại Đạo thành Giang Nguyên!”

Thành Giang Nguyên chính là một tòa thành lớn bên trong vùng đất Giang Châu.

Năm đó, trong thành Giang Nguyên có một phương thế lực cực kỳ cường đại, bọn họ chiếm cứ thành Giang Nguyên, làm xằng làm bậy, bị Giang gia tiêu diệt.

Nhưng mà có bảy người chạy thoát.

Bảy người này đều có thực lực cảnh giới Thánh Vương, bọn họ lẻn vào Giang Châu, giết người cướp của, không sợ trời không sợ đất.

“Thật to gan, Thất Đại Đạo thành Giang Nguyên lại dám chặn giết đệ tử Giang gia chúng ta?”, Giang Y Lâm hừ một tiếng nói.

“Ha ha, chúng ta bị Giang gia các ngươi làm hại, không có nơi nào để ở, giết chết con cháu, đệ tử Giang gia các ngươi hẳn là rất hưng phấn”.

Người đàn ông cầm đầu có thân hình cao lớn, oai phong, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú nhưng mỗi câu nói lại tràn đầy sắc thái bỉ ổi.

“Hừ!”

Giang Y Lâm nói: “Lần này, ngươi dám ra tay với chúng ta, Giang gia nhất định sẽ bất chấp cái giá lớn, tiêu diệt hoàn toàn bảy người các ngươi”.

“Phải không?”

Người đàn ông cầm đầu nói: “Các ngươi chết hết rồi, sao Giang gia có thể biết được mọi chuyện là do chúng ta làm?”

Lời nói vừa dứt, người đàn ông cầm đầu đã vung tay lên, bốn phía xuất hiện hơn mười người, bao vấy mấy người người bọn họ.

Ôn Hiến Chi thấy một màn như vậy thì nói nhỏ: “Còn không bằng mặc kệ chúng ta, bây giờ…chết cả lũ…”

Giang Y Lâm và mấy vị đệ tử Giang gia đều trừng mắt nhìn Ôn Hiến Chi, ba vị đệ tử cõng theo ba người bọn họ cũng trực tiếp thả người xuống, không thèm quản bọn họ.

Tần Ninh liếc mắt nhìn Ôn Hiến Chi.

Không biết nói chuyện thì đứng có mở miệng!

Hai tên ngốc này…

Đám người Giang Y Y cũng bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.

Chuyện đã tới nước này, có nói gì cũng vô dụng, nhóm người này tới đây vì bọn họ, còn có cái gì để nói nữa?

“Từ từ đã!”

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, Tần Ninh đột nhiên mở miệng khiến cho hai bên đều sửng sốt.

Giang Tiểu Tiểu nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía trước nói: “Các ngươi lui lại hết đi, những người này, để ta giết!”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Vết thương của ta, thực tế là đã khôi phục rồi”.

Lời này vừa nói ra, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, thậm chí là Thất Đại Đạo thành Giang Nguyên đều sửng sốt.

Khôi phục?

Khôi phục cái cầu ấy!

Vừa rồi ba người họ không chạy, không phải là vì không muốn chạy, mà là không thể chạy được.

Từng đó thời gian, ba người họ chẳng qua là chỉ có thể thoải mái, nhàn nhã đi lại một chút mà thôi, cả ngày giống như ba ông lão.

Đám người Giang Y Y trực tiếp lực chọn bỏ qua.

Thất Đại Đạo cũng cười nhạt.

Tần Ninh thấy mọi người không tin thì quát lớn một tiếng, vô cùng khí thế.

“Ôn Hiến Chi, kiếm tới!”

“Hả?”

Ôn Hiến Chi sững sờ.

Kiếm tới? Tới cái gì? Kiếm cũng không ở trong tay hắn ta!

Tần Ninh khụ khụ hai tiếng nói: “Phong Vô Tình, kiếm!”

Một lời vừa dứt, Phong Vô Tình giao trường kiếm trong tay mình cho Tần Ninh.

“Thánh Kiếm Phong Tình!”

Tần Ninh nỉ non: “Không tồi, kiếm tốt”.

Giang Y Y nhìn về phía Tần Ninh: “Ngươi đừng quấy rối”.

Giang Tiểu Tiểu cũng không nhịn được nói: “Tần đại ca, ngươi…”

“Ta không quấy rối!”

Tần Ninh nhìn về phía trước, mở miệng: “Muốn chết, là bọn họ!”

Người đàn ông cầm đầu kia hừ một tiếng: “Cố làm ra vẻ thần bí, trong cơ thể ngươi thánh lực hỗn loạn, ở đây giả vờ làm sói già vẫy đuôi cái gì?”

Người đàn ông cầm đầu nói xong thì cầm trong tay một thanh loan đao, ánh đao chợt loé, hắn ta về phía Tần Ninh.

“Muốn chết thì ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện”.

Một lời vừa dứt, người đàn ông cầm đầu trực tiếp giết đến.

Tần Ninh thấy một màn như vậy cũng hừ một tiếng, Thánh Kiếm Phong Tình vung lên trong nháy mắt.

Lúc này, trên thân kiếm, hào quang chợt lóe, ngay sau đó, kiếm khí quấn quanh, sát khí tứ phía.

Vút…

Trong phút chốc, mọi người đều nhìn thấy một đường kiếm quang thẳng tắp lao ra, rung động khủng bố, càn quét mọi thứ.

Phụt một tiếng, máu tươi phun ra.

Keng một tiếng, đại đao rơi xuống đất.

Đầu của người đàn ông dẫn đầu đã đứt lìa khỏi thân thể, máu tươi phun ra, lúc này, ánh mắt mọi người đều sửng sốt, hoàn toàn há hốc mồm.

Cho dù là bản thân Phong Vô Tình cũng ngẩn ngơ.

Thánh Kiếm Phong Tình!

Thánh khí bát phẩm.

Nhưng mà người thi triển phải là Thánh Tôn, uy lực mới có thể bá đạo như thế.

Tần Ninh…vẫn chưa khôi phục thực lực.

Tại sao lại có thể thục dục Thánh Kiếm Phong Tình.

Kiếm này là do chính đại nhân ban cho hắn, đại biểu cho vinh dự, cũng là một chức trách của hắn ta, một trong Thất Đại Kiếm Hộ!

Thân thể của người đàn ông cầm đầu ngã xuống, toàn thân Tần Ninh mênh mông sát khí.

“Hôm nay ta không muốn giết quá nhiều người, ta đếm đến ba, nếu như còn không đi, các ngươi…đều phải chết!”

Âm thanh của Tần Ninh trầm thấp, sắc mặt cũng u ám.

Sáu vị thủ lĩnh còn lại sắc mặt cũng trắng bệch.

Đại ca là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, vậy mà bị…giết chết trong giây lát!

Người thanh niên nhìn qua có vẻ ốm yếu kia, không ngờ lại có thực lực mạnh mẽ đến như vậy!

“Rút!”

Sáu người còn lại sao còn dám đánh tiếp, bọn họ rút lui trong nháy mắt, sợ Tần Ninh lại vung ra thêm một nhát kiếm nữa.

Những người còn lại cũng chạy trốn.

Mấy người đều nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo sự…kinh sợ.

“Ngươi…khôi phục thực lực rồi?”

Giang Y Y không thể tin nói.

“Phốc…”

Thế nhưng lúc này đây, sắc mặt Tần Ninh đột nhiên trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, thất tha thất thiểu ngã xuống đất.

Ôn Hiến Chi nhanh mắt nhanh tay, vội vàng đỡ lấy người thanh niên tự xưng là sư tôn của mình này.

“Ai…Ngầu được ba giây…Cần gì phải thế…”

Ôn Hiến Chi thì thầm nói.

Đám người Giang Y Y cũng vội vàng tiến đến.

“Tần đại ca, ngươi…”, Giang Tiểu Tiểu căng thẳng.

Tần Ninh chua xót nói: “Chẳng qua là mượn uy lực thánh kiếm của Phong Vô Tình dùng một chút, cứng rắn thi triển sát khí trên thân kiếm, dùng một kích giết chết tên kia”.

“Thực lực của ta vẫn chưa khôi phục”.

Dù là như vậy, đám đệ tử Giang gia cũng vô cùng kinh ngạc.

Rõ ràng thân thể Tần Ninh tàn tạ, vậy mà còn có thể thao tác thánh kiếm, phóng ra uy lực bên trong thánh kiếm?

Điều này quả thực là làm cho người ta không thể nào tin được.

Mà giờ phút này, Phong Vô Tình là người kinh ngạc nhất.

Đây…Vẫn là Thánh Kiếm Vô Tình sao?

Trong kiếm cất giấu một sát chiêu kiếm khí?

Sao có thể như vậy!

Đại nhân đã giao thanh kiếm này cho hắn ta được mấy vạn năm, thanh kiếm và hắn ta, gần như là đã dung hợp thành một thể, nhưng căn bản là không có những thứ này.

Tần Ninh thuận miệng nói: “Chẳng qua là giết chết tên mạnh nhất, cũng chỉ đủ để doạ sợ bọn họ, nhưng mà…nếu như sau lưng bọn họ còn có người khác thì nhất định sẽ phản ứng lại, tiếp tục đuổi giết chúng ta, bây giờ, vẫn nên nắm chắc cơ hội này mà chạy đi thôi!”

Đám người Giang Y Y nghe vậy đều gật đầu.

Mấy vị đệ tử Giang gia lại cõng ba người lên, vội vàng rời đi…

Lúc này đây, ánh mắt đệ tử Giang gia nhìn về phía ba người Tần Ninh đều mang theo sự cảm ơn, ngược lại không cảm thấy ba người là trói buộc.

Dọc đường đi, Phong Vô Tình đều khó mà tin nổi nhìn về phía Tần Ninh.

“Tần công tử, rốt cuộc là tại sao ngươi lại làm được như thế?”, Phong Vô Tình thật sự không nhịn được, hắn ta truyền âm dò hỏi.

Tần Ninh nhìn thoáng qua Phong Vô Tình, chậm rãi nói: “Đây là thanh kiếm mà năm đó Lý Huyền Đạo sử dụng, được truyền lại từ tay Thanh Vân Kiếm Đế, Thanh Vân Kiếm Đế cả đời tu luyện kiếm, sử dụng rất nhiều thánh kiếm”.

“Cuối cùng, tất cả thánh kiếm đều để lại cho Lý Huyền Đạo, mà Lý Huyền Đạo có thể giao thanh kiếm này cho ngươi thì đủ để thấy, Lý Huyền Đạo vô cùng tin tưởng ngươi”.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong Vô Tình càng thêm đặc sắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom