-
Chương 1966-1970
Chương 1966: Vậy cũng chưa chắc
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi lập tức xông lên nhìn Tần Ninh, cười khì hì: “Con biết ngay mà, sư tôn dù có chết thì cũng sẽ không nỡ nhìn đồ nhi chết đâu!”
Tần Ninh cổ quái nhìn Ôn Hiến Chi một cái.
“Xem vận may đã!”
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, từ từ nói: “Chút nữa phải ở yên bên cạnh ta, lần này sống hay chết, ta cũng chỉ nắm chắc năm phần thôi, hiểu chưa?”
Nắm chắc năm phần?
Sư tôn định làm gì?
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều sững sờ.
Diệp Chi Vấn cũng nhìn Tần Ninh, nói: “Tần Ninh, cho dù ngươi có sức mạnh thông thiên thì cũng không thể thoát khỏi nơi đây được đâu”.
“Đây chính là sự lựa chọn của ngươi”.
Tần Ninh cười đáp: “Đừng nói lời tạm biệt nhanh quá, lần này... là ta tính sai, nhưng nếu ta muốn đi thì ngươi cũng chẳng ngăn được ta”.
Nghe vậy, Diệp Chi Vấn nhướng mày.
Đi?
Tần Ninh định đi kiểu gì?
Đây là chuyện không thể.
“Nếu ngươi đã biết Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất thì chắc cũng biết nơi này không chỉ dùng để tru sát mà còn dùng để... phá không!”
Nghe vậy, Diệp Chi Vấn thì cười: “Phá không? Phá được không gian, nhưng phá nổi phong cấm thiên địa này không?”
Tần Ninh không đáp.
“Nếu Tần công tử đã nắm chắc như thế thì cứ thử xem!”
Vào giờ phút này, bốn tên Thánh Đế lần lượt xuất thủ.
Ngay tại khắc này, huyết trận phát sinh biến dị.
Bốn phía là một màn sương máu che phủ khắp thiên địa.
Mà đám chiến sĩ Ma tộc đã bắt đầu chảy máu thất khiếu, kêu thảm vô cùng.
Nhưng bốn tên Thánh Đế vẫn không buồn quan tâm.
“Đúng là hung ác thật...”
Tần Ninh thì thầm: “Bất chấp mạng sống của vô số quân tinh nhuệ Ma tộc chỉ để giết ta..”
Nói xong, Tần Ninh đột nhiên hô: “Hai ngươi làm cái gì đấy?”
Lúc này, Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo đang ôm lấy hai bên đùi của Tần Ninh, còn Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng đã sớm không thấy tung tích.
“Sư tôn, chẳng phải người nói nên ở gần người hay sao? Như vậy con yên tâm hơn chút”.
“...”
Thấy dáng vẻ này của bọn họ, Tần Ninh cũng mặc kệ.
Hắn nắm chặt tay, sức mạnh toàn thân bộc phát ra.
Thân thể của lão tổ năm phương thánh cảnh lúc này nổ tung khắp nơi.
Mà Thiên Vẫn Huyền Thiết lúc này cũng hấp thụ thân thể của năm lão tổ vào, ngay sau đó, năm đạo Huyền Thiết hóa thành năm nắm đấm, quanh quẩn trước người Tần Ninh.
Diệp Chi Vấn thấy vậy thì lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Giết!”
Lời vừa nói ra, Diệp Chi Vấn nắm chặt tay.
Sau đó, thời không trong huyết trận lập tức thay đổi, vô số nắm đấm kình thiên lúc này rơi thẳng xuống đất.
Vùng đất này giống như biến thành nơi hồng hoang, hỗn độn vô biên.
Vô số Thánh Vương, Thánh Hoàng của Ma tộc đều không chịu nổi mà phải vỡ nứt ra.
Mà cùng lúc đó, Diệp Chi Vấn cũng nhìn thấy Tần Ninh giống như đang chuẩn bị cái gì đó, dốc toàn lực để ra tay.
Vô số nắm đấm kình thiên rơi xuống và nổ tung giữa thiên địa, sức mạnh dày đặc cùng tiếng nổ không ngừng vang lên.
Năm đạo Huyền Thiết hóa thành nắm đấm trước mặt Tần Ninh lúc này giống như cánh hoa sen bao lấy tâm sen, phân tán ra xung quanh.
Khi những nắm đấm rơi xuống, Huyền Thiết chưởng đột nhiên khuếch tán, bảo vệ thân thể của hai người và một Giảo.
Oành...
Tiếng nổ kịch liệt phảng phất như muốn làm đất trời nổ tung, làm cho lòng người run rẩy không thôi.
Tần Ninh lúc này nhìn lạnh lùng đáng sợ.
Tiếng nổ vang lên không dứt.
Diệp Chi Vấn đột nhiên chụp về phía mặt đất.
Mặt đất nứt ra, bùn đất hóa thành những cánh tay, tổng cộng ngàn vạn cái, xung kích đến chỗ Tần Ninh.
Năm đạo Huyền Thiết hóa thành năm chưởng hoa sen lúc này bị đánh bay lên không trung.
Tiếng lốp bốp vang lên, năm bóng dáng lúc này không ngừng lui về.
Tiếng nổ vẫn vang lên liên tục, đất trời tung tóe.
Khí tức kinh khủng như muốn phá hủy toàn bộ nơi đây.
“Tần công tử, ngươi chạy không thoát đâu”.
Diệp Chi Vấn lạnh lùng nói.
“Ngươi không quản nổi ta”.
Tần Ninh hừ lạnh, năm nắm đấm hoa sen lúc này ầm ầm khép lại.
Mà trong lúc năm nắm đấm khép lại, khí thế mãnh liệt cũng bộc phát ra.
Cho dù là ai vào lúc này cũng nhìn thấy được sức mạnh đang oanh động giữa đất trời.
Tiếng kêu thảm thiết của chiến sĩ Ma tộc xung quanh đã yếu đi rất nhiều.
Mà bốn vị Thánh Đế của Ma tộc cùng tên mặc áo xanh kia cũng đang phải gian nan ứng phó.
Sức mạnh thiên địa bên trong huyết trận này do Diệp Chi Vấn điều khiển, cho dù chúng có thực lực của Thánh Đế đi nữa, lúc này sơ sẩy một chút thì cũng có thể mất mạng.
Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo bây giờ đều sống chết ôm chặt lấy đùi Tần Ninh, không dám buông tay.
Nếu không có Huyền Thiết hóa thành năm chưởng ấn bao bọc bọn họ thì e là sức mạnh bên ngoài đã có thể xé tan bọn họ rồi.
“Sư tôn, người định làm gì vậy?”
Từ trước đến nay, hắn ta luôn to gan thiện chiến.
Nhưng cảnh tượng trước mắt không khác nào tận thế giáng xuống, trời đất nứt nẻ, bốn phía xung quanh đều mang lại cảm giác khủng bố.
“Giết ra ngoài chứ gì!”
Tần Ninh nói thẳng: “Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất này lấy ngũ hành làm căn cơ, vốn định dùng để giết chúng, nhưng giờ... chỉ có thể dùng để chạy chốn”.
“Nhưng uy lực mà bốn thứ bảo vật kia thả ra rất mạnh, ta không dám chắc, cho nên... ta sẽ không khống chế được nơi mà chúng ta sẽ đến”.
“Nhưng phải nhớ kỹ, không được rời khỏi ta”.
Ôn Hiến Chi vội vàng gật đầu.
Lần này đã vượt quá dự liệu của hắn ta.
Hiện tại xem ra, cũng đã vượt qua dự liệu của sư tôn.
Ma tộc lần này thật sự rất tức giận.
“Giết!”
Diệp Chi Vấn nắm chặt hai tay.
Giữa đất trời đột nhiên xuất hiện những bàn tay máu.
Những bàn tay đó quấn thành từng đoạn, trói buộc năm chưởng hoa sen, khiến cho chúng không thể động đậy được nữa.
“Ta nói rồi, ngươi không chạy được đâu”.
Diệp Chi Vấn lên tiếng.
“Vậy cũng chưa chắc!”
Tần Ninh lúc này nhìn Diệp Chi Vấn, từ từ nói: “Con đường sau này còn dài, Diệp Chi Vấn, chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Nói xong, cơ thể Tần Ninh bắt đầu cuộn ra vô số luồng sức mạnh tuôn trào.
Một chữ “ngự” đột nhiên hiện ra.
Chữ “ngự” bay lên, sức mạnh thiên địa lúc này giống như đều bị chữ “ngự” này khống chế.
Diệp Chi Vấn lúc này cũng sợ hãi phát hiện ra bản thân không thể rung chuyển năm chưởng hoa sen kia nữa.
"Thánh Ngự Thiên Quyết!"
"Thiên Ngự!"
Một câu hét lên, sắc mặt Tần Ninh trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay đột nhiên nắm chặt.
Chữ “ngự” kia trực tiếp đóng vào năm chưởng hoa sen.
Tiếng nổ ầm ầm lúc này mới vang lên.
Thời không trong huyết trận kia phảng phất như bắt đầu vỡ vụn.
Đám chiến sĩ Ma tộc chết thảm liên tục, thân thể của năm vị Thánh Đế lúc này bắt đầu xuất hiện vô số vệt máu.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết lúc này vang lên.
Thân thể của Viêm Như Ngọc lúc này đột nhiên nổ tung ra, hóa thành sương máu.
Chương 1967: Khống chế không gian
Một vị Thánh Đế lúc này chết tươi ngay trước mặt mọi người.
Ba người Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa hãi hùng nhìn cảnh này, sắc mặt hoảng sợ.
Viêm Như Ngọc sao lại chết?
Mà giờ khắc này, giữa không trung, bên trong năm chưởng hoa sen là Tần Ninh, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đang đứng vững.
Diệp Chi Vấn nhìn thấy chữ “ngự” kia thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tần Ninh, ngươi muốn chết đúng không!”
Diệp Chi Vấn lạnh lẽo nói: “Ngươi muốn khống chế không gian rồi rời khỏi nơi đây đúng không? Đừng mơ!”
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta thân là Ngự Thiên Thánh Tôn, khống chế vạn vật trong thiên hạ, ta có thể ngự thú, thì không gian này có gì mà không chế ngự được?”
Diệp Chi Vấn lúc này lạnh lẽo.
Tần Ninh thi triển ra Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất, bảo vệ bản thân.
Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất kia dùng sức mạnh ngũ hành làm trung tâm, ngưng tụ ngũ hành, tạo thành công kích mạnh nhất, có thể trảm chết Thánh Đế, biến thành phòng ngự mạnh nhất, cũng có thể phòng cho không gian không bị xé rách.
Tần Ninh dùng Ngự Thú Quyết lại có thể khống chế không gian rời khỏi đây.
Cái tên này đang muốn chết hay sao!
Nhưng lúc này, Tần Ninh dường như không quá quan tâm.
“Tứ Đế Phong Cấm cộng thêm bốn món bảo vật, nếu ta thật sự đạt đến Thánh Hoàng thì có thể ngăn cản, hiện tại ta tự cho là bản thân không có khả năng trốn khỏi nơi đây, đương nhiên là cần liều mạng một phen rồi”.
“Diệp Chi Vấn, sau này gặp lại!”
Tần Ninh lúc này nắm chặt hai tay.
Chữ “ngự” kia trực tiếp bao phủ lên năm chưởng hoa sen.
Thiên địa lúc này đang điên cuồng run rẩy.
Tiếng ầm ầm vang lên liên tục.
Diệp Chi Vấn khẽ quát: “Rút!”
Một câu hét lên, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa và tên áo xanh lần lượt đi theo Diệp Chi Vấn rời đi.
Oanh...
Một tiếng nổ vang lên giữa đất trời.
Tiếng nổ này cơ hồ là bao trùm toàn bộ tế đàn Vong Giả, nổ tung vùng không gian này, nổ tung khắp thánh cảnh Vị Ương.
Thậm chí dãy U Vân cũng phải run rẩy theo.
Tại lúc này.
Đám người Hạo Thiên, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên lần lượt đứng trên một ngọn núi cao nhìn về cuồng bạo bên trong dãy U Vân.
“Rốt cuộc là sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vào giờ phút này, mọi người nghĩ lại còn thấy sợ.
Dường như toàn bộ thánh cảnh Vị Ương này đều nổ tung lên.
Vậy Tần Ninh đâu rồi?
Lúc này, mọi người đều lo lắng trong lòng.
“Đi xem thế nào”.
Thạch Cảm Đương mở miệng nói.
“Thạch Cảm Đương, đừng kích động”, Dương Thanh Vân chặn lại: “Thủ đoạn của sư tôn thế nào chúng ta đều biết, sư tôn vẫn ổn, tuy chúng ta đã đến Thánh Vương nhưng loại dao động này dù là Thánh Vương cũng sẽ phải hóa thành mây khói khi xông vào”.
“Vậy sư tôn...”
“Không sao đâu”.
Dương Thanh Vân chắc nịch nói.
“Sư tôn đã từng lừa chúng ta bao giờ chưa?”
Nghe vậy, tất cả đều yên lặng.
Thật sự sẽ không sao ư?
Mà lúc này, trong bí cảnh, Diệp Chi Vấn úp một cái bát ngọc xuống, bảo vệ mấy người.
“Có chuyện gì vậy?”
Dạ Túy Mộng không khỏi nói.
Diệp Chi Vấn tái mặt, trầm giọng nói: “Tần Ninh mượn Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất để khống chế không gian mà rời đi”.
Sắc mặt Diệp Chi Vấn rất khó coi.
Không chỉ có thế.
Trước khi chạy trốn, tên khốn này còn phá trận Tứ Đế Phong Cấm, dẫn ra biến động lớn như thế, dù là y cũng có thể mất mạng nếu sơ sẩy.
“Tên đó chạy rồi sao?”
Huyết Âm Phục lạnh lùng nói.
“Chưa chắc!”
Diệp Chi Vấn trầm giọng nói: “Chỉ bằng cảnh giới Thánh Vương mà khống chế không gian thì căn bản là không thể nào thi triển ra, khả năng thất bại rất lớn”.
“Nếu là người khác thì ta có thể xác định là chết, nhưng... hắn...”
Lúc này, mấy vị Thánh Đế đều mang vẻ khó coi.
Thiên địa lúc này giống như đang vỡ vụn, tiếng nổ tung ầm ầm cùng âm thanh đổ sụp vang lên không dứt.
Thẳng đến rất lâu về sau, mọi thứ đều trở nên bình tĩnh.
Mà bí cảnh đã không còn sót lại chút gì.
Bát ngọc trong tay Diệp Chi Vấn dần dần phiêu đãng quay về, chỉ là lúc này cái bát ngọc đã xuất hiện vô số vết nứt, chỉ khẽ sờ vào liền lập tức vỡ ra.
Diệp Chi Vấn lạnh lùng không cảm xúc, đứng chắp tay.
Mà cùng lúc đó, bốn phía có bốn bóng người phá không mà ra.
“Tứ Đế Phong Cấm cùng bốn món cổ vật mà cũng không giết được hắn sao?”, giọng nói lạnh lùng vang lên, bóng dáng hư ảo của Viêm Đế lên tiếng.
“Kẻ này để lại rất nhiều thủ đoạn ở thánh cảnh Vị Ương, nhờ vào đó mà giữ lại được một mạng, chỉ vậy thôi”.
Diệp Chi Vấn lẩm bẩm: “Lột xác, thất bại...”
“Diệp Chi Vấn, phía trên lệnh cho chúng ta nghe lệnh của ngươi, nhưng ngươi lúc nào cũng thất bại...”, khí tức Huyết Ma bộc phát, nói khẽ: “Chẳng lẽ, đợi đến khi kẻ này hoàn thành đại kế, chúng ta bị hắn giết sạch thì ngươi mới thành công được à?”
Diệp Chi Vấn nhíu mày.
“Giờ ngươi còn trách ngược ta?”
Diệp Chi Vấn lạnh lùng nói: “Ta bảo các ngươi điều tra Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ và Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm, các ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Chỉ cần đạt được lột xác của Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế, thì dù hắn có dung hợp được lột xác của Ngự Thiên Thánh Tôn thì cũng chẳng sao”.
“Nhưng chuyện cho đến lúc này, các ngươi đã làm được gì chưa?”
Nghe vậy, bốn vị Ma Đế đều yên lặng.
“Tần Ninh cùng Ôn Hiến Chi đã không còn ở thánh vực Thiên Hồng nữa, kế hoạch ở thánh vực Thiên Hồng coi như thất bại, chuyển trọng tâm đến thánh vực Đại Võ và thánh vực Thiên Kiếm”.
Diệp Chi Vấn nói xong, khẽ phất tay, bốn bóng dáng dần dần tiêu tan.
Mà giờ khắc này, ba người Xảo Vân Đóa, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục cũng biến mất không thấy đâu.
Người đàn ông áo xanh ở lại bên cạnh Diệp Chi Vấn, tuyệt không rời đi.
“Tiên sinh, tên Tần Ninh có thể trốn thoát lần này, vậy sau này...”
“Không sao cả!”
Diệp Chi Vấn thì thầm: “Ngươi không hiểu được đâu, khi nào về thì truyền lời lại rằng cứ làm tốt việc của mình đi”.
“Vâng!”
Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Những kẻ bên cạnh Tần Ninh kia... có lẽ có thể giết...”
“Rút lui đi!”
Diệp Chi Vấn thở ra một hơi, từ từ nói: “Đã có cường giả của thánh vực khác chạy tới đây rồi, còn đám kia chỉ là tép riu thôi, không đáng để ý”.
Đã có người chạy tới?
Người đàn ông áo xanh gật đầu, bóng dáng dần biến mất.
Mà giờ khắc này, Diệp Chi Vấn nhìn quanh, tự nói nhỏ: “Tần Ninh... Rốt cuộc ngươi có biết thứ đó đang ở đâu không?”
Diệp Chi Vấn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
“Nếu như giết ngươi mà vẫn không tìm được thứ đó thì khác nào tốn công vô ích chứ”.
“Nhưng nếu không giết ngươi, mặc cho ngươi trưởng thành, quay lại Vân Giới... khi ấy ta còn khống chế nổi ngươi không?”
Diệp Chi Vấn lúc này mê man suy nghĩ.
Nhưng so với phản ứng của đám người lúc này, Tần Ninh, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo thì chật vật hơn nhiều.
“Sư tôn, người đang làm gì vậy?”
Ôn Hiến Chi mở miệng: “Có chuyện gì xảy ra vậy ạ? Sao con thấy buồn nôn quá”.
Tần Ninh lúc này đứng trong hoa sen, năm chưởng ấn xung quanh đã khép lại, vây quanh ba người.
“Năm đó ta đã bảo ngươi rồi mà, cấp bậc tối cao của Thánh Ngự Thiên Quyết chính là có thể khống chế không gian, cho dù Thánh Đế có thể qua lại các không gian thì cũng chỉ là dựa vào không gian mà lưu động thôi. Điều Thánh Ngự Thiên Quyết làm được chính là khống chế”.
Nghe vậy, sắc mặt Ôn Hiến Chi thay đổi.
Chương 1968: Phong Vô Tình
“Nhưng mà... sư tôn ơi...”
Ôn Hiến Chi mở to mắt, nói: “Chẳng phải người nói Thánh Ngự Thiên Quyết là do người tự sáng tạo ra, vẫn chưa hoàn thiện, còn lại để cho con đi hoàn thiện sao?”
“Vậy tức là nói, bước cuối cùng là “Ngự Không”, người vẫn chưa làm được ạ?”
Tần Ninh liếc nhìn Ôn Hiến Chi, thản nhiên nói: “Ừ!”
Ừ!
Ừ?
Ôn Hiến Chi nhất thời hoảng hốt.
“Chưa làm được mà người còn thi triển ra, vậy chúng ta lần này sẽ rơi đến đâu đây?”
“Không thi triển ra thì chờ chết ở đó chắc? Yên tâm, ta đã tính rồi, tỉ lệ lớn là sẽ không ở lại thánh vực Thiên Hồng, chắc là đến các thánh vực khác”.
“Các thánh vực khác?”
Ôn Hiến Chi ngẩn ra: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần không lên đến Trung Tam Thiên hay Thượng Tam Thiên là được”.
Tần Ninh lại nói: “Ta chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, đừng vội”.
“Vâng!”
Oành...
Ôn Hiến Chi vừa gật đầu.
Thì một tiếng nổ tung đã vang lên.
Chuyện gì xảy ra vậy!
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo ôm đầu run rẩy tại chỗ.
Tần Ninh sầm mặt lại, nhất thời nói: “Hỏng rồi!”
“Sao ạ?”
“Sao ạ?”
Một người một Giảo run rẩy nhìn Tần Ninh.
“Bốn tên khốn kia đem theo bốn món cổ vật tới đây, lần này coi như hỏng rồi!”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Sư tôn thần uy cái thế, nhất định sẽ có cách mà!”
“Giờ mới nịnh thì cũng đã muộn rồi!”
Tần Ninh lại nói: “Nếu không vì bốn món cổ vật kia thì ta cũng chẳng cần đưa các ngươi chạy. Bốn món cổ vật này đừng nói là giết Thánh Đế, giết trên cả Thánh Đế còn được ấy chứ. Với thủ đoạn hiện tại của ta thì không thể đối đầu nổi”.
Phệ Thiên Giảo lúc này không khỏi nói: “Gia, đừng giải thích nữa, người nói xem nên chạy thoát kiểu gì đi”.
Tần Ninh liếc qua Phệ Thiên Giảo.
“Đối mặt với nó!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Dùng Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất chi quyết chống cự, chỉ cần tìm được điểm rơi không gian thích hợp thì chúng ta sẽ thoát thân được, bốn món cổ vật kia cũng chỉ có vậy mà thôi”.
“Tốt, tốt, tốt”.
Ôn Hiến Chi vội vàng gật đầu.
Tần Ninh lại nói: “Sau đây, hai người các ngươi đừng rời khỏi ta nửa bước”.
Nói xong, Tần Ninh lại cảm thấy mình làm vậy là hơi thừa.
Đôi tay của Ôn Hiến Chi đang ôm chặt vào bắp đùi của hắn.
Phệ Thiên Giảo thì gần như dán vào mặt hắn.
Hai cái tên này sợ chết đến vậy sao?
Tần Ninh lúc này nắm chặt tay, lúc buông ra thì có năm chữ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Năm chữ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhất tản ra bốn phía, duy trì sự ổn định của chưởng hoa sen.
“Ừm?”
Nhưng lúc này, Tần Ninh đột nhiên nhíu mày lại.
“Sư tôn, sao vậy?”
“Sao... lại có một người nữa ở đây?”
Tần Ninh lúc này nhíu mày lại.
Có một người nữa?
Lúc này, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đã giãy chết ôm chặt Tần Ninh, không dám buông tay.
“Là... là quỷ sao?”, Phệ Thiên Giảo run rẩy nói.
“Câm mồm, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà”.
“Miệng chó mọc được ngà voi mới tài đấy!”
Sau đó, một người một giảo nhìn quanh, trong chưởng hoa sen này chỉ có ba bọn họ thôi mà!
“Huynh đài, mau hiện thân đi!”
Tần Ninh nói: “Nếu ngươi không xuất hiện thì sẽ liên lụy tới chúng ta, cả bốn sẽ cùng phải chết đấy!”
Nghe vậy, dần dần, không gian yên tĩnh vang lên tiếng bước chân.
Một bóng người lúc này xuất hiện.
Hai người một chó đều nhìn về người này.
Một bộ đồ màu xanh, dáng người thẳng tắp, dung mạo tuấn khí, là một thanh niên đẹp trai.
Mà thanh trường kiếm hắn ta vác theo cũng lộ ra mấy phần tiên khí cùng ảo diệu.
“Ngươi là ai? Gian tế của Ma tộc?”
Ôn Hiến Chi lập tức quát.
Thanh niên trước mắt nhìn không đẹp trai bằng hắn ta nhưng đem lại nhiều khí thế hiên ngang lẫm liệt hơn, làm hắn ta rất khó chịu.
Thanh niên kia nhìn nhóm Tần Ninh.
“Tại hạ là Phong Vô Tình”.
Hắn ta chắp tay nói: “Phụng mệnh chủ thượng nhà ta đến thánh vực Thiên Hồng điều tra tin tức, kết quả... bị cuốn vào tranh đấu giữa các ngươi với Ma tộc”.
“Ta vốn đang ẩn núp dưới lòng đất, kết quả bị các ngươi tác động, rồi trùng hợp bị các ngươi mang vào đây...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo đều lộ vẻ không tin.
Bị tác động?
Bị mang vào?
Đùa à!
Tình huống như ban nãy, cho dù là Thánh Đế cũng phải xong đời ấy chứ.
Cái tên này...
“Chủ của ngươi là ai?”, Tần Ninh hỏi: “Chúng ta và Ma tộc quyết đấu sinh tử, ngươi đã nhìn thấy rồi đúng chứ. Chủ nhân nhà ngươi cũng bảo ngươi điều tra chuyện Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng, hẳn là cũng đề phòng Ma tộc đúng không?”
Nghe vậy, Phong Vô Tình từ từ nói: “Tại hạ đến từ Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm, chủ thượng của ta chính là các chủ Nhất Kiếm Các, được xưng là Nhất Kiếm Thánh Đế Lý Huyền Đạo!”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì khẽ giật mình.
“Con mẹ nó, Lý Huyền Đạo!”
Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói: “Đây là một kẻ mạnh đấy, trong thánh vực Thiên Kiếm thì Nhất Kiếm Các cực kỳ mạnh mẽ, ngươi được Lý Huyền Đạo phái tới à?”
“Là Lý các chủ!”
Phong Vô Tình chỉnh sửa.
“Rồi rồi, Lý các chủ”, Ôn Hiến Chi cười khì khì: “Ta cực kỳ kính trọng Lý các chủ đó, tiểu huynh đệ, sau này có dịp thì giới thiệu làm quen nhau một chút nhé!”
Phong Vô Tình khẽ giật mình, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Tần Ninh nhìn dáng vẻ si mê của Ôn Hiến Chi, không khỏi nói: “Theo lý thì Lý Huyền Đạo thành danh muộn hơn ngươi mà là Thánh Đế tọa trấn một thánh vực rồi, ngươi xem lại mình đi?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì phản bác: “Sư tôn, người không nói vậy được”.
“Sư tôn của Lý Huyền Đạo là Thanh Vân Kiếm Đế nổi danh khắp chốn, người chắc không biết Thanh Vân Kiếm Đế đâu chứ hả? Sau khi người đi thì bên thánh vực Thiên Kiếm có một vị Thánh Đế quật khởi, mạnh mẽ vô cùng, lúc đó khiêu chiến toàn bộ Hạ Tam Thiên nhưng không có ai là đối thủ. Người năm xưa mới chỉ xưng vương xưng bá thánh vực Thiên Hồng thôi mà”.
“Sư tôn không bằng sư tôn thì đồ đệ dĩ nhiên là không bằng đồ đệ rồi”.
Tần Ninh nghe vậy chỉ cười không nói.
Chỉ giỏi lý lẽ!
Tần Ninh nhìn Phong Vô Tình, hỏi: “Lý Huyền Đạo khỏe không?”
“Các chủ nhà ta... rất khỏe...”
Phong Vô Tình kinh ngạc, sao Tần Ninh lại quan tâm đến các chủ đại nhân vậy?
“Chỉ là...”
“Sao?”, Tần Ninh thốt lên hỏi.
“Chỉ là Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ và sư tôn của hắn ta là Cuồng Võ Thiên Đế luôn thích đi khiêu chiến người khác, thực lực mạnh mẽ, liên tiếp đánh bại mấy vị Thánh Đế, hiện tại đang nhắm vào các chủ nhà ta, giao thủ mấy lần đều bất phân thắng bại... cho nên liên tục không tha cho các chủ nhà chúng ta!”
Cuồng Võ Thiên Đế!
Diệp Nam Hiên!
Ôn Hiến Chi lại nói: “Các chủ nhà ngươi cũng quen vị này sao? Phong huynh, lần này thoát nạn, chúng ta đi theo ngươi đến thánh vực Thiên Kiếm nhé?”
“Đến lúc ấy, giới thiệu các chủ nhà các ngươi cho chúng ta làm quen với, rồi lại giới thiệu cho chúng ta làm quen với Diệp Nam Hiên. Nghe nói Diệp Nam Hiên vô cùng bá khí, Ôn Hiến Chi ta vô cùng khâm phục hắn ta”.
Tần Ninh nghe vậy thì sắc mặt quái lạ nhìn Ôn Hiến Chi.
Khâm phục?
“Ngươi đang mê sảng đấy à?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì mặc kệ, cười haha: “Sư tôn, hai người này vô cùng mạnh mẽ, mặc dù con lớn hơn họ, lại không mạnh bằng họ, nhưng con vẫn muốn khom người để khâm phục bọn họ!”
“Ờ...”
Tần Ninh thở dài một tiếng sâu thẳm.
Chương 1969: Yên lặng chút được không?
“Ngươi chắc chắn là rất khâm phục họ?”, Tần Ninh hỏi lại.
“Đương nhiên rồi, ai mà không khâm phục kẻ mạnh chứ ạ? Năm xưa đồ nhi cũng khâm phục người vì người mạnh mẽ đó chứ”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Được rồi, sau này ta sẽ cho các ngươi làm quen”.
“Thật sao ạ?”
“Đương nhiên rồi, sư phụ có bao giờ lừa ngươi chưa?”
“Vâng!”
Ôn Hiến Chi kính cẩn đáp lại.
Nếu có thể là quen với hai vị Thánh Đế mạnh mẽ, kết bạn và ăn uống một phen thì sau này có thể thoải mái mà nói khoác rồi.
Tần Ninh lại chỉ mỉm cười.
Không tệ!
Để xem nhị sư huynh là ngươi sẽ cung kính với tam sư đệ và tứ sư đệ như thế nào.
“Hai vị!”
Phong Vô Tình không khỏi nhìn cả hai, nói: “Dường như... vấn đề bây giờ cần suy nghĩ... không phải là chuyện này đâu...”
Phong Vô Tình chỉ lên đỉnh đầu: “Ta thấy Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất mà Tần công tử vừa mới ngưng tụ dường như lấy ngũ hành làm căn cơ, nhưng bốn chữ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng đã... biến mất, chỉ còn lại chữ Nhất, liệu khi chữ này biến mất thì chúng ta sẽ...”
Nghe vậy, Tần Ninh và Ôn Hiến Chi cùng ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi lập tức tái mét, nói: “Sư tôn, con còn trẻ, người từng nói con có thể sống đến ngàn vạn năm, con có thể khống chế thần thú, con không muốn chết ở đây đâu!”
Tần Ninh nhẫn nại nói: “Ngươi sẽ không chết được”.
“Vậy sư tôn cũng không được chết đâu, nếu sư tôn chết thì ai dạy con khống chế thần thú chứ...”
“Sư tôn, phải làm sao, phải làm sao bây giờ ạ?”
Thấy dáng vẻ Ôn Hiến Chi lo lắng như thế, Tần Ninh bình tĩnh, rồi thở ra một hơi.
Hai tay nâng mặt Ôn Hiến Chi, nghiêm túc nói: “Ngươi đừng nói nữa, yên lặng chút đi, được không?”
Ôn Hiến Chi lúc này vẫn lẩm bẩm không yên.
Tần Ninh đấm thẳng một quyền vào mặt hắn ta.
“Yên lặng chút được không?”
“Được ạ...”
Ôn Hiến Chi ôm mặt, không dám nói gì nữa.
Một bên khác, Phong Vô Tình nhìn hai sư đồ này và thầm cảm thán trong lòng.
Một đôi kỳ khôi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Phong Vô Tình cũng không tin hai người này ban nãy vừa mới cường thế đối đầu với Thánh Đế lúc này lại có thể kỳ khôi đến mức như vậy.
Quả nhiên các chủ nói đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lúc này, Tần Ninh bước ra, khí thế trong cơ thể lại ngưng tụ.
Năm chữ Thiên, Địa, Huyền. Hoàng, Nhất tiếp tục xuất hiện.
Nhưng năm chữ kia vừa khắc lên trên đỉnh đầu thì gần như lập tức biến thành phấn vụn.
“Bốn món cổ vật này ngày càng kịch liệt...”
Tần Ninh từ từ nói: “Chuẩn bị... thử xem thế nào, bây giờ chúng ta bắt đầu chạy thoát khỏi không gian đi!”
“Là sao ạ?”, Ôn Hiến Chi nôn nóng hỏi.
“Vốn dĩ ta định tìm điểm không gian thích hợp rồi dựa vào Thiên Vẫn Huyền Thiết và Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất để yên bình rời khỏi không gian”.
“Nhưng bốn món cổ vật này đã phá hoại Thiên Vẫn Huyền Thiết, một khi nó bị phá thì chúng ta sẽ chết mất mạng trong lúc không gian bị xé rách”.
“Cho nên bây giờ chúng ta phải lập tức thoát khỏi đây, nhờ Thiên Vẫn Huyền Thiết ngăn cản, cho dù không phải điểm không gian thì chúng ta cũng sẽ có khả năng sống sót lớn nếu xung kích đi ra”.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều ngẩn ra.
Ánh mắt Phong Vô Tình mang theo vài phần thận trọng.
Hắn ta hiểu được đại khái ý nghĩ của Tần Ninh.
Hiện tại, ba người một thú bọn họ như đang xuôi dọc theo bờ sông vậy.
Tần Ninh vốn định đến bến đồ tiếp theo thì ngưng thuyền cập bờ, bình an vô sự.
Nhưng vì xuất hiện cá mập tấn công thuyền nên bọn họ không thể không cập bờ, nhưng khả năng cập bờ thành công lại không quá cao...
“Cẩn thận chút!”
Tần Ninh nói tiếp: “Thiên Vẫn Huyền Thiết mà bị tổn hại nứt ra thì không gian sẽ gây ra sát thương cực lớn cho chúng ta”.
“Thân xác thì coi như bỏ qua, nhưng nếu gây tổn hại cho hồn phách thì sẽ có khả năng thành ngớ ngẩn đó”.
Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo lập tức càng thêm tái mét, giữ chặt lấy Tần Ninh.
Phong Vô Tình cũng không tự chủ mà nhích về phía Tần Ninh.
“Đi!”
Tần Ninh lúc này hét lên.
Năm chưởng ấn huyền thiết quay xung quanh hoa sen, nhất thời biến đổi phương hướng, trực tiếp đáp xuống.
Tiếng bộp bộp không ngừng vang lên.
Phảng phất như liệt hỏa đang tàn phá hoa sen vậy.
Cảm giác nóng rực này không quá đáng sợ.
Nhưng cảm giác lo lắng không biết hoa sen sẽ vỡ tan lúc nào mới đáng sợ nhất.
Oành...
Một tiếng nổ lúc này vang lên.
Một góc hoa sen đã bị phá tan.
Tần Ninh lập tức ngưng tụ chữ bùa, không ngừng in dấu lên.
Nhưng tốc độ ngưng tụ đã kém hơn tốc độ tổn hại nhiều lắm.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, xung quanh tổn hại càng nhiều, hoa sen tựa như lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Bành...
Một tiếng nổ tung trầm thấp lúc này vang lên.
Một mặt hoa sen đã hoàn toàn sụp đổ, một lực thiên địa mạnh mẽ lúc này tràn vào, vô số cơn gió như lưỡi đao cắt ngang thân thể.
Máu tươi bắt đầu chảy ra.
Phệ Thiên Giảo gào lên một tiếng, thân thể biến lớn, bao bọc Tần Ninh vào trong ngực.
Phong Vô Tình lúc này cũng không ngừng thôi động trường kiếm sau lưng tỏa ra kiếm khí.
Ôn Hiến Chi cũng bộc phát ra luồng sáng màu xanh, hóa thành áo giáp, ngăn cản trước mặt Tần Ninh.
“Sư tôn, chúng ta sắp chết ư?”
“Không chết được”.
Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Bảo vệ hồn phách thể, nếu không không gian sẽ làm xáo trộn tam hồn thất phách của ngươi, khiến ký ức của ngươi bị biến mất đấy”.
“Đồ nhi hiểu rồi ạ”.
Lúc này, bốn phía đen kịt, chỉ có tiếng gió vun vút bên tai.
“Cố gắng chịu đựng”.
Tần Ninh quát: “Chỉ cần kiên trì thì sẽ rời khỏi không gian này và quay về không gian của Hạ Tam Thiên”.
Lúc này, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều cắn răng chống đỡ.
Tần Ninh cũng điều khiển bông hoa sen tàn tạ chìm xuống liên tục.
Nếu bông hoa này hoàn toàn vỡ vụn thì ba người một thú, nói đúng ra là ba người hai thú, sẽ hoàn toàn mất mạng.
Phanh phanh phanh...
Mà lúc này, một tiếng phanh vang lên, hoa sen đã không thể chịu được nữa mà vỡ ra.
Bốn bóng dáng lần lượt bị không gian công kích, thân thể bắt đầu xuất hiện vô số vết máu.
Mà cũng đúng lúc này, phía trước mắt mọi người xuất hiện ánh sáng.
Tần Ninh kéo chặt Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo, bay thẳng đến chỗ ánh sáng kia...
Một thế giới trắng xóa lúc này hiện ra.
Tần Ninh nhìn về phía thiên địa mịt mù kia, biết cuối cùng cũng đã thoát nạn. Mà giờ khắc này, toàn thân hắn không có chút da thịt nào là hoàn chỉnh, máu thịt be bét, còn Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo gần như đã biến thành người máu.
Giờ khắc này, Tần Ninh thoáng nhìn bên chân Ôn Hiến Chi, Phong Vô Tình cũng đang nắm chặt lấy bàn chân của Ôn Hiến Chi...
Cũng may!
Coi như là đại nạn không chết.
Ngay sau đó, Tần Ninh chỉ cảm thấy một cảnh đẹp xuất hiện trước mắt, mà trong cảnh đẹp lại có một bóng hình xinh đẹp không mảnh vải che thân nằm trong đầm nước, trừng mắt nhìn bọn họ...
Chương 1970: Đại nạn còn sống
Nhưng đám Tần Ninh còn chưa kịp “thưởng thức” thì trong đầu đã trắng xóa, ngất đi...
Đau!
Đau thấu xương!
Nỗi đau khiến người ta cảm thấy chỉ cần khẽ động đậy thì sẽ mất mạng luôn được.
Lúc này, xương cốt giống như bị người bóp nát, gân mạch bị đánh gãy vậy, đau đớn toàn thân.
Không biết qua bao lâu, Tần Ninh mới từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn là một đôi mắt to đang chớp chớp nhìn hắn.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hắn tỉnh rồi!”
Lúc này, đôi mắt to kia lui lại, vội vàng la to.
Mà sau đó, Tần Ninh cũng giãy dụa ngồi dậy, nhìn tứ phía.
Chỉ thấy xung quanh là rừng hoa đào, hoa đào nở dày đặc khắp nơi.
Mà phía xa rừng hoa đào dường như có một đầm nước đang tràn ngập hoa đào.
Chỉ là trong đầm hoa đào kia cũng không có bóng dáng ai.
Cách đó không xa là có mấy bóng dáng thướt tha yêu kiều đi tới.
Cô gái đứng đầu mặc váy dài đỏ hồng, dáng người xinh đẹp, dò xét nhìn Tần Ninh.
“Ngươi là người phương nào?”
Cô gái trực tiếp mở miệng hỏi.
Tần Ninh nhìn cô ấy, mím môi rồi nói: “Tại hạ là Tần Ninh, đến từ thánh vực Thiên Hồng, phá giới mà đến đây, dọc đường gặp cuồng phong không gian nên bị càn quét, chúng ta may mắn nhặt được cái mạng!”
Cô gái nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Thánh vực Thiên Hồng? Mấy vạn năm nay, thánh vực Thiên Hồng cùng cửu đại thánh vực khác đều không giao lưu gì mà”.
“Tỷ tỷ, đại ca ca này nhìn có vẻ như bị thương rất nặng đấy...”
Lúc này, cô bé mà Tần Ninh nhìn thấy đầu tiên không khỏi nói.
“Có thể sống sót từ trong cuồng phong không gian mà ra thì cũng không đơn giản”.
Nhưng lúc này, một cô gái mặc váy tím khác cũng lên tiếng: “Sao các ngươi lại từ thánh vực Thiên Hồng đi vào thánh vực Đại Võ của chúng ta?”
Thánh vực Đại Võ?
Đến thánh vực Đại Võ rồi sao?
Tần Ninh lúc này cố gắng nói: “Ở thánh vực Thiên Hồng, chúng ta gặp phải Ma tộc, bị chúng đuổi giết cho nên cuống quít chạy trốn. Trên đường chạy trốn thì rơi vào một khu vực cổ, kết quả nhờ có duyên nên phát hiện truyền tống trận cổ xưa ở đó...”
Tần Ninh lập tức nói khoác ra.
Vì không biết nhóm người trước mặt này là ai nên Tần Ninh cũng không thể nói thật được.
“Ra là vậy...”
Cô gái váy đỏ có vẻ khá tin tưởng.
Chỉ có cô gái váy tím thì vẫn mang cảm xúc nghi ngờ.
Tần Ninh lên tiếng: “Mấy người bạn của ta đâu rồi?”
“Ở bên kia!”
Tiểu cô nương chỉ về phía sau Tần Ninh.
Tần Ninh chật vật quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau.
Ôn Hiến Chi và Phong Vô Tình tựa ở gốc cây đào, sắc mặt ảm đạm, hôn mê bất tỉnh.
Còn Phệ Thiên Giảo thì nằm dưới đất, không rõ sống chết.
Tần Ninh định đứng lên, nhưng chỉ thấy toàn thân đau nhức, xương cốt như muốn sụp đổ.
“Ngươi định làm gì?”
Tiểu cô nương vội vàng nói với Tần Ninh.
“Ta muốn đi xem xem bạn của ta ra sao...”
“Ngươi yên tâm, bọn họ vẫn ổn, chỉ là hôn mê mà thôi, sức khôi phục của ngươi mạnh hơn nên tỉnh trước đó mà”.
Tiểu cô nương nhìn Tần Ninh, khẽ mỉm cười, lộ ra đôi má lúm.
“Cảm ơn...”
“Ta là Giang Tiểu Tiểu!”
Tiểu cô nương nói: “Còn đây là tỷ tỷ của ta, Giang Y Y”.
Sau đó, cô gái áo tím đột nhiên nói: “Tiểu Tiểu, sao muội có thể tùy tiện nói tên cho người khác biết như vậy?”
“Y Lâm tỷ tỷ, không sao dâu mà...”
Giang Y Y lúc này nhìn Tần Ninh, nói: “Bọn họ bị thương nghiêm trọng như vậy, sẽ không làm gì được chúng ta đâu...”
“Hai đứa nhà muội đúng là!”
Cô gái áo tím bất đắc dĩ nói.
Sau đó, cô ấy cúi xuống, nhìn Tần Ninh, một chút phong cảnh hiện lên trước mắt hắn.
Cô gái áo tím lạnh lùng nói: “Nói cho cùng thì vẫn là chúng ta cứu mạng các ngươi, nếu các ngươi dám có ý xấu... ta sẽ giết các ngươi!”
Tần Ninh cười khổ: “Cô nhìn ta như vậy rồi thì sao còn ý xấu được chứ?”
Cô gái áo tím quay người rời đi.
“Ngươi đừng quan tâm, Y Lâm tỷ lúc nào cũng cẩn trọng như vậy đó, đều là vì sự an toàn của chúng ta thôi”.
Nghe vậy, Tần Ninh hơi gật đầu.
Hai tỷ muội Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu lúc này cũng lệnh cho người bưng trà nước cho Tần Ninh uống.
Tần Ninh nội thị cơ thể mới thấy xương cốt toàn thân gần như đứt thành từng khúc, bây giờ hắn muốn đứng dậy cũng khó.
Hơn nữa mặt ngoài da thịt đã được quần áo che lại, nếu không cũng sẽ thấy được da thịt Tần Ninh toàn là vết cắt xé của không gian.
Thân thể xương cốt gần như bị không gian chém đứt gãy.
Quan trọng nhất vẫn là hồn phách.
Hiện tại, hồn phách thể được ngưng tụ từ tam hồn thất phách gần như đứt gãy cả.
Có thể nói Tần Ninh không khác gì một người tàn phế.
Từ khi bắt đầu kiếp này đến giờ, hắn chưa từng bị thương nặng như vậy.
“Diệp Chi Vấn... Tứ Đế...”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ta sẽ tính sổ từ từ với các ngươi”.
Mười mấy ngày sau, Tần Ninh đều chỉ nằm dưới tán cây, chậm rãi khôi phục.
Nhưng vết thương do không gian tạo ra cũng không hề đơn giản như bị thương lúc giao chiến với võ giả.
Tần Ninh không ngừng khôi phục, nhưng dấu vết do không gian để lại thì không ngừng tàn phá.
Có thể nói, một ngày tiến lên trăm bước thì bị đẩy về hẳn chín mươi chín bước.
Cảm giác này khiến Tần Ninh rất bất đắc dĩ.
Hắn rất hiểu sự đáng sợ của không gian.
Khi cha tái tạo vạn giới thì xây dựng những vách tường không gian càng thêm nghiêm ngặt.
Cường giả thượng giới muốn tiến vào hạ giới cơ hồ là sự nghiền ép mang tính hủy diệt.
Để ngăn chặn chuyện này, các không gian trong Thương Mang Vân Giới đều ẩn chứa lực sát thương kinh hoàng.
Mười mấy ngày này, Giang Tiểu Tiểu luôn đưa đồ ăn nước uống tới cho hắn.
Cũng chẳng phải đồ ăn nước uống bình thường mà là loại thánh phẩm.
Cũng chính vì thế mà Tần Ninh mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Tuy rằng toàn thân vẫn đau đớn như gãy xương, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Mà Tần Ninh cũng đã có chút hiểu biết về đôi tỷ muội họ Giang này.
Bọn họ đang ở thánh vực Đại Võ.
Một trong thập đại thánh vực.
Mà thánh vực Đại Võ thì có tổng cộng sáu châu.
Võ Châu, Thần Châu, Phụng Châu, Khúc Châu, Đường Châu, Giang Châu.
Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu thì đến từ Giang gia ở Giang Châu.
Lục đại châu đều có một phương thế lực cầm đầu.
Võ gia của Võ Châu, Thần gia của Thần Châu, Phụng gia của Phụng Châu, Khúc gia của Khúc Châu, Đường gia của Đường Châu và Giang gia của Giang Châu.
Giang gia cai quản Giang Châu, là thế lực danh xứng với thực ở nơi đây.
Sau khi đã hiểu rõ thì Tần Ninh cũng nghĩ thông một vài chuyện.
Năm đó, hắn bắt đầu đời thứ ba tại thánh vực Đại Võ.
Sau đó thành danh Cuồng Võ Thiên Đế.
Đời thứ ba hắn chủ tu “cuồng”.
Cuồng trong võ đạo là một loại tâm cảnh, cũng là một con đường.
Tần Ninh năm đó cũng đi vào con đường cuồng võ, ngưng tụ trái tim cuồng võ, cho nên đồ đệ đầu tiên của đời thứ ba Diệp Nam Hiên cũng là một người cuồng ngạo.
Phong Vô Tình nói không sai, hắn năm đó đã khiêu chiến từng Thánh Đế của thánh vực Đại Võ một.
Thanh danh Cuồng Võ Thiên Đế cũng từ ấy mà nổi lên.
Diệp Nam Hiên cũng kế thừa tính cách này của hắn.
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi lập tức xông lên nhìn Tần Ninh, cười khì hì: “Con biết ngay mà, sư tôn dù có chết thì cũng sẽ không nỡ nhìn đồ nhi chết đâu!”
Tần Ninh cổ quái nhìn Ôn Hiến Chi một cái.
“Xem vận may đã!”
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, từ từ nói: “Chút nữa phải ở yên bên cạnh ta, lần này sống hay chết, ta cũng chỉ nắm chắc năm phần thôi, hiểu chưa?”
Nắm chắc năm phần?
Sư tôn định làm gì?
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều sững sờ.
Diệp Chi Vấn cũng nhìn Tần Ninh, nói: “Tần Ninh, cho dù ngươi có sức mạnh thông thiên thì cũng không thể thoát khỏi nơi đây được đâu”.
“Đây chính là sự lựa chọn của ngươi”.
Tần Ninh cười đáp: “Đừng nói lời tạm biệt nhanh quá, lần này... là ta tính sai, nhưng nếu ta muốn đi thì ngươi cũng chẳng ngăn được ta”.
Nghe vậy, Diệp Chi Vấn nhướng mày.
Đi?
Tần Ninh định đi kiểu gì?
Đây là chuyện không thể.
“Nếu ngươi đã biết Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất thì chắc cũng biết nơi này không chỉ dùng để tru sát mà còn dùng để... phá không!”
Nghe vậy, Diệp Chi Vấn thì cười: “Phá không? Phá được không gian, nhưng phá nổi phong cấm thiên địa này không?”
Tần Ninh không đáp.
“Nếu Tần công tử đã nắm chắc như thế thì cứ thử xem!”
Vào giờ phút này, bốn tên Thánh Đế lần lượt xuất thủ.
Ngay tại khắc này, huyết trận phát sinh biến dị.
Bốn phía là một màn sương máu che phủ khắp thiên địa.
Mà đám chiến sĩ Ma tộc đã bắt đầu chảy máu thất khiếu, kêu thảm vô cùng.
Nhưng bốn tên Thánh Đế vẫn không buồn quan tâm.
“Đúng là hung ác thật...”
Tần Ninh thì thầm: “Bất chấp mạng sống của vô số quân tinh nhuệ Ma tộc chỉ để giết ta..”
Nói xong, Tần Ninh đột nhiên hô: “Hai ngươi làm cái gì đấy?”
Lúc này, Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo đang ôm lấy hai bên đùi của Tần Ninh, còn Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng đã sớm không thấy tung tích.
“Sư tôn, chẳng phải người nói nên ở gần người hay sao? Như vậy con yên tâm hơn chút”.
“...”
Thấy dáng vẻ này của bọn họ, Tần Ninh cũng mặc kệ.
Hắn nắm chặt tay, sức mạnh toàn thân bộc phát ra.
Thân thể của lão tổ năm phương thánh cảnh lúc này nổ tung khắp nơi.
Mà Thiên Vẫn Huyền Thiết lúc này cũng hấp thụ thân thể của năm lão tổ vào, ngay sau đó, năm đạo Huyền Thiết hóa thành năm nắm đấm, quanh quẩn trước người Tần Ninh.
Diệp Chi Vấn thấy vậy thì lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Giết!”
Lời vừa nói ra, Diệp Chi Vấn nắm chặt tay.
Sau đó, thời không trong huyết trận lập tức thay đổi, vô số nắm đấm kình thiên lúc này rơi thẳng xuống đất.
Vùng đất này giống như biến thành nơi hồng hoang, hỗn độn vô biên.
Vô số Thánh Vương, Thánh Hoàng của Ma tộc đều không chịu nổi mà phải vỡ nứt ra.
Mà cùng lúc đó, Diệp Chi Vấn cũng nhìn thấy Tần Ninh giống như đang chuẩn bị cái gì đó, dốc toàn lực để ra tay.
Vô số nắm đấm kình thiên rơi xuống và nổ tung giữa thiên địa, sức mạnh dày đặc cùng tiếng nổ không ngừng vang lên.
Năm đạo Huyền Thiết hóa thành nắm đấm trước mặt Tần Ninh lúc này giống như cánh hoa sen bao lấy tâm sen, phân tán ra xung quanh.
Khi những nắm đấm rơi xuống, Huyền Thiết chưởng đột nhiên khuếch tán, bảo vệ thân thể của hai người và một Giảo.
Oành...
Tiếng nổ kịch liệt phảng phất như muốn làm đất trời nổ tung, làm cho lòng người run rẩy không thôi.
Tần Ninh lúc này nhìn lạnh lùng đáng sợ.
Tiếng nổ vang lên không dứt.
Diệp Chi Vấn đột nhiên chụp về phía mặt đất.
Mặt đất nứt ra, bùn đất hóa thành những cánh tay, tổng cộng ngàn vạn cái, xung kích đến chỗ Tần Ninh.
Năm đạo Huyền Thiết hóa thành năm chưởng hoa sen lúc này bị đánh bay lên không trung.
Tiếng lốp bốp vang lên, năm bóng dáng lúc này không ngừng lui về.
Tiếng nổ vẫn vang lên liên tục, đất trời tung tóe.
Khí tức kinh khủng như muốn phá hủy toàn bộ nơi đây.
“Tần công tử, ngươi chạy không thoát đâu”.
Diệp Chi Vấn lạnh lùng nói.
“Ngươi không quản nổi ta”.
Tần Ninh hừ lạnh, năm nắm đấm hoa sen lúc này ầm ầm khép lại.
Mà trong lúc năm nắm đấm khép lại, khí thế mãnh liệt cũng bộc phát ra.
Cho dù là ai vào lúc này cũng nhìn thấy được sức mạnh đang oanh động giữa đất trời.
Tiếng kêu thảm thiết của chiến sĩ Ma tộc xung quanh đã yếu đi rất nhiều.
Mà bốn vị Thánh Đế của Ma tộc cùng tên mặc áo xanh kia cũng đang phải gian nan ứng phó.
Sức mạnh thiên địa bên trong huyết trận này do Diệp Chi Vấn điều khiển, cho dù chúng có thực lực của Thánh Đế đi nữa, lúc này sơ sẩy một chút thì cũng có thể mất mạng.
Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo bây giờ đều sống chết ôm chặt lấy đùi Tần Ninh, không dám buông tay.
Nếu không có Huyền Thiết hóa thành năm chưởng ấn bao bọc bọn họ thì e là sức mạnh bên ngoài đã có thể xé tan bọn họ rồi.
“Sư tôn, người định làm gì vậy?”
Từ trước đến nay, hắn ta luôn to gan thiện chiến.
Nhưng cảnh tượng trước mắt không khác nào tận thế giáng xuống, trời đất nứt nẻ, bốn phía xung quanh đều mang lại cảm giác khủng bố.
“Giết ra ngoài chứ gì!”
Tần Ninh nói thẳng: “Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất này lấy ngũ hành làm căn cơ, vốn định dùng để giết chúng, nhưng giờ... chỉ có thể dùng để chạy chốn”.
“Nhưng uy lực mà bốn thứ bảo vật kia thả ra rất mạnh, ta không dám chắc, cho nên... ta sẽ không khống chế được nơi mà chúng ta sẽ đến”.
“Nhưng phải nhớ kỹ, không được rời khỏi ta”.
Ôn Hiến Chi vội vàng gật đầu.
Lần này đã vượt quá dự liệu của hắn ta.
Hiện tại xem ra, cũng đã vượt qua dự liệu của sư tôn.
Ma tộc lần này thật sự rất tức giận.
“Giết!”
Diệp Chi Vấn nắm chặt hai tay.
Giữa đất trời đột nhiên xuất hiện những bàn tay máu.
Những bàn tay đó quấn thành từng đoạn, trói buộc năm chưởng hoa sen, khiến cho chúng không thể động đậy được nữa.
“Ta nói rồi, ngươi không chạy được đâu”.
Diệp Chi Vấn lên tiếng.
“Vậy cũng chưa chắc!”
Tần Ninh lúc này nhìn Diệp Chi Vấn, từ từ nói: “Con đường sau này còn dài, Diệp Chi Vấn, chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Nói xong, cơ thể Tần Ninh bắt đầu cuộn ra vô số luồng sức mạnh tuôn trào.
Một chữ “ngự” đột nhiên hiện ra.
Chữ “ngự” bay lên, sức mạnh thiên địa lúc này giống như đều bị chữ “ngự” này khống chế.
Diệp Chi Vấn lúc này cũng sợ hãi phát hiện ra bản thân không thể rung chuyển năm chưởng hoa sen kia nữa.
"Thánh Ngự Thiên Quyết!"
"Thiên Ngự!"
Một câu hét lên, sắc mặt Tần Ninh trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay đột nhiên nắm chặt.
Chữ “ngự” kia trực tiếp đóng vào năm chưởng hoa sen.
Tiếng nổ ầm ầm lúc này mới vang lên.
Thời không trong huyết trận kia phảng phất như bắt đầu vỡ vụn.
Đám chiến sĩ Ma tộc chết thảm liên tục, thân thể của năm vị Thánh Đế lúc này bắt đầu xuất hiện vô số vệt máu.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết lúc này vang lên.
Thân thể của Viêm Như Ngọc lúc này đột nhiên nổ tung ra, hóa thành sương máu.
Chương 1967: Khống chế không gian
Một vị Thánh Đế lúc này chết tươi ngay trước mặt mọi người.
Ba người Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa hãi hùng nhìn cảnh này, sắc mặt hoảng sợ.
Viêm Như Ngọc sao lại chết?
Mà giờ khắc này, giữa không trung, bên trong năm chưởng hoa sen là Tần Ninh, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đang đứng vững.
Diệp Chi Vấn nhìn thấy chữ “ngự” kia thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tần Ninh, ngươi muốn chết đúng không!”
Diệp Chi Vấn lạnh lẽo nói: “Ngươi muốn khống chế không gian rồi rời khỏi nơi đây đúng không? Đừng mơ!”
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta thân là Ngự Thiên Thánh Tôn, khống chế vạn vật trong thiên hạ, ta có thể ngự thú, thì không gian này có gì mà không chế ngự được?”
Diệp Chi Vấn lúc này lạnh lẽo.
Tần Ninh thi triển ra Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất, bảo vệ bản thân.
Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất kia dùng sức mạnh ngũ hành làm trung tâm, ngưng tụ ngũ hành, tạo thành công kích mạnh nhất, có thể trảm chết Thánh Đế, biến thành phòng ngự mạnh nhất, cũng có thể phòng cho không gian không bị xé rách.
Tần Ninh dùng Ngự Thú Quyết lại có thể khống chế không gian rời khỏi đây.
Cái tên này đang muốn chết hay sao!
Nhưng lúc này, Tần Ninh dường như không quá quan tâm.
“Tứ Đế Phong Cấm cộng thêm bốn món bảo vật, nếu ta thật sự đạt đến Thánh Hoàng thì có thể ngăn cản, hiện tại ta tự cho là bản thân không có khả năng trốn khỏi nơi đây, đương nhiên là cần liều mạng một phen rồi”.
“Diệp Chi Vấn, sau này gặp lại!”
Tần Ninh lúc này nắm chặt hai tay.
Chữ “ngự” kia trực tiếp bao phủ lên năm chưởng hoa sen.
Thiên địa lúc này đang điên cuồng run rẩy.
Tiếng ầm ầm vang lên liên tục.
Diệp Chi Vấn khẽ quát: “Rút!”
Một câu hét lên, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa và tên áo xanh lần lượt đi theo Diệp Chi Vấn rời đi.
Oanh...
Một tiếng nổ vang lên giữa đất trời.
Tiếng nổ này cơ hồ là bao trùm toàn bộ tế đàn Vong Giả, nổ tung vùng không gian này, nổ tung khắp thánh cảnh Vị Ương.
Thậm chí dãy U Vân cũng phải run rẩy theo.
Tại lúc này.
Đám người Hạo Thiên, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên lần lượt đứng trên một ngọn núi cao nhìn về cuồng bạo bên trong dãy U Vân.
“Rốt cuộc là sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vào giờ phút này, mọi người nghĩ lại còn thấy sợ.
Dường như toàn bộ thánh cảnh Vị Ương này đều nổ tung lên.
Vậy Tần Ninh đâu rồi?
Lúc này, mọi người đều lo lắng trong lòng.
“Đi xem thế nào”.
Thạch Cảm Đương mở miệng nói.
“Thạch Cảm Đương, đừng kích động”, Dương Thanh Vân chặn lại: “Thủ đoạn của sư tôn thế nào chúng ta đều biết, sư tôn vẫn ổn, tuy chúng ta đã đến Thánh Vương nhưng loại dao động này dù là Thánh Vương cũng sẽ phải hóa thành mây khói khi xông vào”.
“Vậy sư tôn...”
“Không sao đâu”.
Dương Thanh Vân chắc nịch nói.
“Sư tôn đã từng lừa chúng ta bao giờ chưa?”
Nghe vậy, tất cả đều yên lặng.
Thật sự sẽ không sao ư?
Mà lúc này, trong bí cảnh, Diệp Chi Vấn úp một cái bát ngọc xuống, bảo vệ mấy người.
“Có chuyện gì vậy?”
Dạ Túy Mộng không khỏi nói.
Diệp Chi Vấn tái mặt, trầm giọng nói: “Tần Ninh mượn Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất để khống chế không gian mà rời đi”.
Sắc mặt Diệp Chi Vấn rất khó coi.
Không chỉ có thế.
Trước khi chạy trốn, tên khốn này còn phá trận Tứ Đế Phong Cấm, dẫn ra biến động lớn như thế, dù là y cũng có thể mất mạng nếu sơ sẩy.
“Tên đó chạy rồi sao?”
Huyết Âm Phục lạnh lùng nói.
“Chưa chắc!”
Diệp Chi Vấn trầm giọng nói: “Chỉ bằng cảnh giới Thánh Vương mà khống chế không gian thì căn bản là không thể nào thi triển ra, khả năng thất bại rất lớn”.
“Nếu là người khác thì ta có thể xác định là chết, nhưng... hắn...”
Lúc này, mấy vị Thánh Đế đều mang vẻ khó coi.
Thiên địa lúc này giống như đang vỡ vụn, tiếng nổ tung ầm ầm cùng âm thanh đổ sụp vang lên không dứt.
Thẳng đến rất lâu về sau, mọi thứ đều trở nên bình tĩnh.
Mà bí cảnh đã không còn sót lại chút gì.
Bát ngọc trong tay Diệp Chi Vấn dần dần phiêu đãng quay về, chỉ là lúc này cái bát ngọc đã xuất hiện vô số vết nứt, chỉ khẽ sờ vào liền lập tức vỡ ra.
Diệp Chi Vấn lạnh lùng không cảm xúc, đứng chắp tay.
Mà cùng lúc đó, bốn phía có bốn bóng người phá không mà ra.
“Tứ Đế Phong Cấm cùng bốn món cổ vật mà cũng không giết được hắn sao?”, giọng nói lạnh lùng vang lên, bóng dáng hư ảo của Viêm Đế lên tiếng.
“Kẻ này để lại rất nhiều thủ đoạn ở thánh cảnh Vị Ương, nhờ vào đó mà giữ lại được một mạng, chỉ vậy thôi”.
Diệp Chi Vấn lẩm bẩm: “Lột xác, thất bại...”
“Diệp Chi Vấn, phía trên lệnh cho chúng ta nghe lệnh của ngươi, nhưng ngươi lúc nào cũng thất bại...”, khí tức Huyết Ma bộc phát, nói khẽ: “Chẳng lẽ, đợi đến khi kẻ này hoàn thành đại kế, chúng ta bị hắn giết sạch thì ngươi mới thành công được à?”
Diệp Chi Vấn nhíu mày.
“Giờ ngươi còn trách ngược ta?”
Diệp Chi Vấn lạnh lùng nói: “Ta bảo các ngươi điều tra Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ và Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm, các ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Chỉ cần đạt được lột xác của Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế, thì dù hắn có dung hợp được lột xác của Ngự Thiên Thánh Tôn thì cũng chẳng sao”.
“Nhưng chuyện cho đến lúc này, các ngươi đã làm được gì chưa?”
Nghe vậy, bốn vị Ma Đế đều yên lặng.
“Tần Ninh cùng Ôn Hiến Chi đã không còn ở thánh vực Thiên Hồng nữa, kế hoạch ở thánh vực Thiên Hồng coi như thất bại, chuyển trọng tâm đến thánh vực Đại Võ và thánh vực Thiên Kiếm”.
Diệp Chi Vấn nói xong, khẽ phất tay, bốn bóng dáng dần dần tiêu tan.
Mà giờ khắc này, ba người Xảo Vân Đóa, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục cũng biến mất không thấy đâu.
Người đàn ông áo xanh ở lại bên cạnh Diệp Chi Vấn, tuyệt không rời đi.
“Tiên sinh, tên Tần Ninh có thể trốn thoát lần này, vậy sau này...”
“Không sao cả!”
Diệp Chi Vấn thì thầm: “Ngươi không hiểu được đâu, khi nào về thì truyền lời lại rằng cứ làm tốt việc của mình đi”.
“Vâng!”
Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Những kẻ bên cạnh Tần Ninh kia... có lẽ có thể giết...”
“Rút lui đi!”
Diệp Chi Vấn thở ra một hơi, từ từ nói: “Đã có cường giả của thánh vực khác chạy tới đây rồi, còn đám kia chỉ là tép riu thôi, không đáng để ý”.
Đã có người chạy tới?
Người đàn ông áo xanh gật đầu, bóng dáng dần biến mất.
Mà giờ khắc này, Diệp Chi Vấn nhìn quanh, tự nói nhỏ: “Tần Ninh... Rốt cuộc ngươi có biết thứ đó đang ở đâu không?”
Diệp Chi Vấn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
“Nếu như giết ngươi mà vẫn không tìm được thứ đó thì khác nào tốn công vô ích chứ”.
“Nhưng nếu không giết ngươi, mặc cho ngươi trưởng thành, quay lại Vân Giới... khi ấy ta còn khống chế nổi ngươi không?”
Diệp Chi Vấn lúc này mê man suy nghĩ.
Nhưng so với phản ứng của đám người lúc này, Tần Ninh, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo thì chật vật hơn nhiều.
“Sư tôn, người đang làm gì vậy?”
Ôn Hiến Chi mở miệng: “Có chuyện gì xảy ra vậy ạ? Sao con thấy buồn nôn quá”.
Tần Ninh lúc này đứng trong hoa sen, năm chưởng ấn xung quanh đã khép lại, vây quanh ba người.
“Năm đó ta đã bảo ngươi rồi mà, cấp bậc tối cao của Thánh Ngự Thiên Quyết chính là có thể khống chế không gian, cho dù Thánh Đế có thể qua lại các không gian thì cũng chỉ là dựa vào không gian mà lưu động thôi. Điều Thánh Ngự Thiên Quyết làm được chính là khống chế”.
Nghe vậy, sắc mặt Ôn Hiến Chi thay đổi.
Chương 1968: Phong Vô Tình
“Nhưng mà... sư tôn ơi...”
Ôn Hiến Chi mở to mắt, nói: “Chẳng phải người nói Thánh Ngự Thiên Quyết là do người tự sáng tạo ra, vẫn chưa hoàn thiện, còn lại để cho con đi hoàn thiện sao?”
“Vậy tức là nói, bước cuối cùng là “Ngự Không”, người vẫn chưa làm được ạ?”
Tần Ninh liếc nhìn Ôn Hiến Chi, thản nhiên nói: “Ừ!”
Ừ!
Ừ?
Ôn Hiến Chi nhất thời hoảng hốt.
“Chưa làm được mà người còn thi triển ra, vậy chúng ta lần này sẽ rơi đến đâu đây?”
“Không thi triển ra thì chờ chết ở đó chắc? Yên tâm, ta đã tính rồi, tỉ lệ lớn là sẽ không ở lại thánh vực Thiên Hồng, chắc là đến các thánh vực khác”.
“Các thánh vực khác?”
Ôn Hiến Chi ngẩn ra: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần không lên đến Trung Tam Thiên hay Thượng Tam Thiên là được”.
Tần Ninh lại nói: “Ta chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, đừng vội”.
“Vâng!”
Oành...
Ôn Hiến Chi vừa gật đầu.
Thì một tiếng nổ tung đã vang lên.
Chuyện gì xảy ra vậy!
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo ôm đầu run rẩy tại chỗ.
Tần Ninh sầm mặt lại, nhất thời nói: “Hỏng rồi!”
“Sao ạ?”
“Sao ạ?”
Một người một Giảo run rẩy nhìn Tần Ninh.
“Bốn tên khốn kia đem theo bốn món cổ vật tới đây, lần này coi như hỏng rồi!”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Sư tôn thần uy cái thế, nhất định sẽ có cách mà!”
“Giờ mới nịnh thì cũng đã muộn rồi!”
Tần Ninh lại nói: “Nếu không vì bốn món cổ vật kia thì ta cũng chẳng cần đưa các ngươi chạy. Bốn món cổ vật này đừng nói là giết Thánh Đế, giết trên cả Thánh Đế còn được ấy chứ. Với thủ đoạn hiện tại của ta thì không thể đối đầu nổi”.
Phệ Thiên Giảo lúc này không khỏi nói: “Gia, đừng giải thích nữa, người nói xem nên chạy thoát kiểu gì đi”.
Tần Ninh liếc qua Phệ Thiên Giảo.
“Đối mặt với nó!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Dùng Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất chi quyết chống cự, chỉ cần tìm được điểm rơi không gian thích hợp thì chúng ta sẽ thoát thân được, bốn món cổ vật kia cũng chỉ có vậy mà thôi”.
“Tốt, tốt, tốt”.
Ôn Hiến Chi vội vàng gật đầu.
Tần Ninh lại nói: “Sau đây, hai người các ngươi đừng rời khỏi ta nửa bước”.
Nói xong, Tần Ninh lại cảm thấy mình làm vậy là hơi thừa.
Đôi tay của Ôn Hiến Chi đang ôm chặt vào bắp đùi của hắn.
Phệ Thiên Giảo thì gần như dán vào mặt hắn.
Hai cái tên này sợ chết đến vậy sao?
Tần Ninh lúc này nắm chặt tay, lúc buông ra thì có năm chữ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Năm chữ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhất tản ra bốn phía, duy trì sự ổn định của chưởng hoa sen.
“Ừm?”
Nhưng lúc này, Tần Ninh đột nhiên nhíu mày lại.
“Sư tôn, sao vậy?”
“Sao... lại có một người nữa ở đây?”
Tần Ninh lúc này nhíu mày lại.
Có một người nữa?
Lúc này, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đã giãy chết ôm chặt Tần Ninh, không dám buông tay.
“Là... là quỷ sao?”, Phệ Thiên Giảo run rẩy nói.
“Câm mồm, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà”.
“Miệng chó mọc được ngà voi mới tài đấy!”
Sau đó, một người một giảo nhìn quanh, trong chưởng hoa sen này chỉ có ba bọn họ thôi mà!
“Huynh đài, mau hiện thân đi!”
Tần Ninh nói: “Nếu ngươi không xuất hiện thì sẽ liên lụy tới chúng ta, cả bốn sẽ cùng phải chết đấy!”
Nghe vậy, dần dần, không gian yên tĩnh vang lên tiếng bước chân.
Một bóng người lúc này xuất hiện.
Hai người một chó đều nhìn về người này.
Một bộ đồ màu xanh, dáng người thẳng tắp, dung mạo tuấn khí, là một thanh niên đẹp trai.
Mà thanh trường kiếm hắn ta vác theo cũng lộ ra mấy phần tiên khí cùng ảo diệu.
“Ngươi là ai? Gian tế của Ma tộc?”
Ôn Hiến Chi lập tức quát.
Thanh niên trước mắt nhìn không đẹp trai bằng hắn ta nhưng đem lại nhiều khí thế hiên ngang lẫm liệt hơn, làm hắn ta rất khó chịu.
Thanh niên kia nhìn nhóm Tần Ninh.
“Tại hạ là Phong Vô Tình”.
Hắn ta chắp tay nói: “Phụng mệnh chủ thượng nhà ta đến thánh vực Thiên Hồng điều tra tin tức, kết quả... bị cuốn vào tranh đấu giữa các ngươi với Ma tộc”.
“Ta vốn đang ẩn núp dưới lòng đất, kết quả bị các ngươi tác động, rồi trùng hợp bị các ngươi mang vào đây...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo đều lộ vẻ không tin.
Bị tác động?
Bị mang vào?
Đùa à!
Tình huống như ban nãy, cho dù là Thánh Đế cũng phải xong đời ấy chứ.
Cái tên này...
“Chủ của ngươi là ai?”, Tần Ninh hỏi: “Chúng ta và Ma tộc quyết đấu sinh tử, ngươi đã nhìn thấy rồi đúng chứ. Chủ nhân nhà ngươi cũng bảo ngươi điều tra chuyện Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng, hẳn là cũng đề phòng Ma tộc đúng không?”
Nghe vậy, Phong Vô Tình từ từ nói: “Tại hạ đến từ Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm, chủ thượng của ta chính là các chủ Nhất Kiếm Các, được xưng là Nhất Kiếm Thánh Đế Lý Huyền Đạo!”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì khẽ giật mình.
“Con mẹ nó, Lý Huyền Đạo!”
Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói: “Đây là một kẻ mạnh đấy, trong thánh vực Thiên Kiếm thì Nhất Kiếm Các cực kỳ mạnh mẽ, ngươi được Lý Huyền Đạo phái tới à?”
“Là Lý các chủ!”
Phong Vô Tình chỉnh sửa.
“Rồi rồi, Lý các chủ”, Ôn Hiến Chi cười khì khì: “Ta cực kỳ kính trọng Lý các chủ đó, tiểu huynh đệ, sau này có dịp thì giới thiệu làm quen nhau một chút nhé!”
Phong Vô Tình khẽ giật mình, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Tần Ninh nhìn dáng vẻ si mê của Ôn Hiến Chi, không khỏi nói: “Theo lý thì Lý Huyền Đạo thành danh muộn hơn ngươi mà là Thánh Đế tọa trấn một thánh vực rồi, ngươi xem lại mình đi?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì phản bác: “Sư tôn, người không nói vậy được”.
“Sư tôn của Lý Huyền Đạo là Thanh Vân Kiếm Đế nổi danh khắp chốn, người chắc không biết Thanh Vân Kiếm Đế đâu chứ hả? Sau khi người đi thì bên thánh vực Thiên Kiếm có một vị Thánh Đế quật khởi, mạnh mẽ vô cùng, lúc đó khiêu chiến toàn bộ Hạ Tam Thiên nhưng không có ai là đối thủ. Người năm xưa mới chỉ xưng vương xưng bá thánh vực Thiên Hồng thôi mà”.
“Sư tôn không bằng sư tôn thì đồ đệ dĩ nhiên là không bằng đồ đệ rồi”.
Tần Ninh nghe vậy chỉ cười không nói.
Chỉ giỏi lý lẽ!
Tần Ninh nhìn Phong Vô Tình, hỏi: “Lý Huyền Đạo khỏe không?”
“Các chủ nhà ta... rất khỏe...”
Phong Vô Tình kinh ngạc, sao Tần Ninh lại quan tâm đến các chủ đại nhân vậy?
“Chỉ là...”
“Sao?”, Tần Ninh thốt lên hỏi.
“Chỉ là Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ và sư tôn của hắn ta là Cuồng Võ Thiên Đế luôn thích đi khiêu chiến người khác, thực lực mạnh mẽ, liên tiếp đánh bại mấy vị Thánh Đế, hiện tại đang nhắm vào các chủ nhà ta, giao thủ mấy lần đều bất phân thắng bại... cho nên liên tục không tha cho các chủ nhà chúng ta!”
Cuồng Võ Thiên Đế!
Diệp Nam Hiên!
Ôn Hiến Chi lại nói: “Các chủ nhà ngươi cũng quen vị này sao? Phong huynh, lần này thoát nạn, chúng ta đi theo ngươi đến thánh vực Thiên Kiếm nhé?”
“Đến lúc ấy, giới thiệu các chủ nhà các ngươi cho chúng ta làm quen với, rồi lại giới thiệu cho chúng ta làm quen với Diệp Nam Hiên. Nghe nói Diệp Nam Hiên vô cùng bá khí, Ôn Hiến Chi ta vô cùng khâm phục hắn ta”.
Tần Ninh nghe vậy thì sắc mặt quái lạ nhìn Ôn Hiến Chi.
Khâm phục?
“Ngươi đang mê sảng đấy à?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì mặc kệ, cười haha: “Sư tôn, hai người này vô cùng mạnh mẽ, mặc dù con lớn hơn họ, lại không mạnh bằng họ, nhưng con vẫn muốn khom người để khâm phục bọn họ!”
“Ờ...”
Tần Ninh thở dài một tiếng sâu thẳm.
Chương 1969: Yên lặng chút được không?
“Ngươi chắc chắn là rất khâm phục họ?”, Tần Ninh hỏi lại.
“Đương nhiên rồi, ai mà không khâm phục kẻ mạnh chứ ạ? Năm xưa đồ nhi cũng khâm phục người vì người mạnh mẽ đó chứ”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Được rồi, sau này ta sẽ cho các ngươi làm quen”.
“Thật sao ạ?”
“Đương nhiên rồi, sư phụ có bao giờ lừa ngươi chưa?”
“Vâng!”
Ôn Hiến Chi kính cẩn đáp lại.
Nếu có thể là quen với hai vị Thánh Đế mạnh mẽ, kết bạn và ăn uống một phen thì sau này có thể thoải mái mà nói khoác rồi.
Tần Ninh lại chỉ mỉm cười.
Không tệ!
Để xem nhị sư huynh là ngươi sẽ cung kính với tam sư đệ và tứ sư đệ như thế nào.
“Hai vị!”
Phong Vô Tình không khỏi nhìn cả hai, nói: “Dường như... vấn đề bây giờ cần suy nghĩ... không phải là chuyện này đâu...”
Phong Vô Tình chỉ lên đỉnh đầu: “Ta thấy Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất mà Tần công tử vừa mới ngưng tụ dường như lấy ngũ hành làm căn cơ, nhưng bốn chữ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng đã... biến mất, chỉ còn lại chữ Nhất, liệu khi chữ này biến mất thì chúng ta sẽ...”
Nghe vậy, Tần Ninh và Ôn Hiến Chi cùng ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi lập tức tái mét, nói: “Sư tôn, con còn trẻ, người từng nói con có thể sống đến ngàn vạn năm, con có thể khống chế thần thú, con không muốn chết ở đây đâu!”
Tần Ninh nhẫn nại nói: “Ngươi sẽ không chết được”.
“Vậy sư tôn cũng không được chết đâu, nếu sư tôn chết thì ai dạy con khống chế thần thú chứ...”
“Sư tôn, phải làm sao, phải làm sao bây giờ ạ?”
Thấy dáng vẻ Ôn Hiến Chi lo lắng như thế, Tần Ninh bình tĩnh, rồi thở ra một hơi.
Hai tay nâng mặt Ôn Hiến Chi, nghiêm túc nói: “Ngươi đừng nói nữa, yên lặng chút đi, được không?”
Ôn Hiến Chi lúc này vẫn lẩm bẩm không yên.
Tần Ninh đấm thẳng một quyền vào mặt hắn ta.
“Yên lặng chút được không?”
“Được ạ...”
Ôn Hiến Chi ôm mặt, không dám nói gì nữa.
Một bên khác, Phong Vô Tình nhìn hai sư đồ này và thầm cảm thán trong lòng.
Một đôi kỳ khôi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Phong Vô Tình cũng không tin hai người này ban nãy vừa mới cường thế đối đầu với Thánh Đế lúc này lại có thể kỳ khôi đến mức như vậy.
Quả nhiên các chủ nói đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lúc này, Tần Ninh bước ra, khí thế trong cơ thể lại ngưng tụ.
Năm chữ Thiên, Địa, Huyền. Hoàng, Nhất tiếp tục xuất hiện.
Nhưng năm chữ kia vừa khắc lên trên đỉnh đầu thì gần như lập tức biến thành phấn vụn.
“Bốn món cổ vật này ngày càng kịch liệt...”
Tần Ninh từ từ nói: “Chuẩn bị... thử xem thế nào, bây giờ chúng ta bắt đầu chạy thoát khỏi không gian đi!”
“Là sao ạ?”, Ôn Hiến Chi nôn nóng hỏi.
“Vốn dĩ ta định tìm điểm không gian thích hợp rồi dựa vào Thiên Vẫn Huyền Thiết và Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất để yên bình rời khỏi không gian”.
“Nhưng bốn món cổ vật này đã phá hoại Thiên Vẫn Huyền Thiết, một khi nó bị phá thì chúng ta sẽ chết mất mạng trong lúc không gian bị xé rách”.
“Cho nên bây giờ chúng ta phải lập tức thoát khỏi đây, nhờ Thiên Vẫn Huyền Thiết ngăn cản, cho dù không phải điểm không gian thì chúng ta cũng sẽ có khả năng sống sót lớn nếu xung kích đi ra”.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều ngẩn ra.
Ánh mắt Phong Vô Tình mang theo vài phần thận trọng.
Hắn ta hiểu được đại khái ý nghĩ của Tần Ninh.
Hiện tại, ba người một thú bọn họ như đang xuôi dọc theo bờ sông vậy.
Tần Ninh vốn định đến bến đồ tiếp theo thì ngưng thuyền cập bờ, bình an vô sự.
Nhưng vì xuất hiện cá mập tấn công thuyền nên bọn họ không thể không cập bờ, nhưng khả năng cập bờ thành công lại không quá cao...
“Cẩn thận chút!”
Tần Ninh nói tiếp: “Thiên Vẫn Huyền Thiết mà bị tổn hại nứt ra thì không gian sẽ gây ra sát thương cực lớn cho chúng ta”.
“Thân xác thì coi như bỏ qua, nhưng nếu gây tổn hại cho hồn phách thì sẽ có khả năng thành ngớ ngẩn đó”.
Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo lập tức càng thêm tái mét, giữ chặt lấy Tần Ninh.
Phong Vô Tình cũng không tự chủ mà nhích về phía Tần Ninh.
“Đi!”
Tần Ninh lúc này hét lên.
Năm chưởng ấn huyền thiết quay xung quanh hoa sen, nhất thời biến đổi phương hướng, trực tiếp đáp xuống.
Tiếng bộp bộp không ngừng vang lên.
Phảng phất như liệt hỏa đang tàn phá hoa sen vậy.
Cảm giác nóng rực này không quá đáng sợ.
Nhưng cảm giác lo lắng không biết hoa sen sẽ vỡ tan lúc nào mới đáng sợ nhất.
Oành...
Một tiếng nổ lúc này vang lên.
Một góc hoa sen đã bị phá tan.
Tần Ninh lập tức ngưng tụ chữ bùa, không ngừng in dấu lên.
Nhưng tốc độ ngưng tụ đã kém hơn tốc độ tổn hại nhiều lắm.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, xung quanh tổn hại càng nhiều, hoa sen tựa như lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Bành...
Một tiếng nổ tung trầm thấp lúc này vang lên.
Một mặt hoa sen đã hoàn toàn sụp đổ, một lực thiên địa mạnh mẽ lúc này tràn vào, vô số cơn gió như lưỡi đao cắt ngang thân thể.
Máu tươi bắt đầu chảy ra.
Phệ Thiên Giảo gào lên một tiếng, thân thể biến lớn, bao bọc Tần Ninh vào trong ngực.
Phong Vô Tình lúc này cũng không ngừng thôi động trường kiếm sau lưng tỏa ra kiếm khí.
Ôn Hiến Chi cũng bộc phát ra luồng sáng màu xanh, hóa thành áo giáp, ngăn cản trước mặt Tần Ninh.
“Sư tôn, chúng ta sắp chết ư?”
“Không chết được”.
Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Bảo vệ hồn phách thể, nếu không không gian sẽ làm xáo trộn tam hồn thất phách của ngươi, khiến ký ức của ngươi bị biến mất đấy”.
“Đồ nhi hiểu rồi ạ”.
Lúc này, bốn phía đen kịt, chỉ có tiếng gió vun vút bên tai.
“Cố gắng chịu đựng”.
Tần Ninh quát: “Chỉ cần kiên trì thì sẽ rời khỏi không gian này và quay về không gian của Hạ Tam Thiên”.
Lúc này, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều cắn răng chống đỡ.
Tần Ninh cũng điều khiển bông hoa sen tàn tạ chìm xuống liên tục.
Nếu bông hoa này hoàn toàn vỡ vụn thì ba người một thú, nói đúng ra là ba người hai thú, sẽ hoàn toàn mất mạng.
Phanh phanh phanh...
Mà lúc này, một tiếng phanh vang lên, hoa sen đã không thể chịu được nữa mà vỡ ra.
Bốn bóng dáng lần lượt bị không gian công kích, thân thể bắt đầu xuất hiện vô số vết máu.
Mà cũng đúng lúc này, phía trước mắt mọi người xuất hiện ánh sáng.
Tần Ninh kéo chặt Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo, bay thẳng đến chỗ ánh sáng kia...
Một thế giới trắng xóa lúc này hiện ra.
Tần Ninh nhìn về phía thiên địa mịt mù kia, biết cuối cùng cũng đã thoát nạn. Mà giờ khắc này, toàn thân hắn không có chút da thịt nào là hoàn chỉnh, máu thịt be bét, còn Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo gần như đã biến thành người máu.
Giờ khắc này, Tần Ninh thoáng nhìn bên chân Ôn Hiến Chi, Phong Vô Tình cũng đang nắm chặt lấy bàn chân của Ôn Hiến Chi...
Cũng may!
Coi như là đại nạn không chết.
Ngay sau đó, Tần Ninh chỉ cảm thấy một cảnh đẹp xuất hiện trước mắt, mà trong cảnh đẹp lại có một bóng hình xinh đẹp không mảnh vải che thân nằm trong đầm nước, trừng mắt nhìn bọn họ...
Chương 1970: Đại nạn còn sống
Nhưng đám Tần Ninh còn chưa kịp “thưởng thức” thì trong đầu đã trắng xóa, ngất đi...
Đau!
Đau thấu xương!
Nỗi đau khiến người ta cảm thấy chỉ cần khẽ động đậy thì sẽ mất mạng luôn được.
Lúc này, xương cốt giống như bị người bóp nát, gân mạch bị đánh gãy vậy, đau đớn toàn thân.
Không biết qua bao lâu, Tần Ninh mới từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn là một đôi mắt to đang chớp chớp nhìn hắn.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hắn tỉnh rồi!”
Lúc này, đôi mắt to kia lui lại, vội vàng la to.
Mà sau đó, Tần Ninh cũng giãy dụa ngồi dậy, nhìn tứ phía.
Chỉ thấy xung quanh là rừng hoa đào, hoa đào nở dày đặc khắp nơi.
Mà phía xa rừng hoa đào dường như có một đầm nước đang tràn ngập hoa đào.
Chỉ là trong đầm hoa đào kia cũng không có bóng dáng ai.
Cách đó không xa là có mấy bóng dáng thướt tha yêu kiều đi tới.
Cô gái đứng đầu mặc váy dài đỏ hồng, dáng người xinh đẹp, dò xét nhìn Tần Ninh.
“Ngươi là người phương nào?”
Cô gái trực tiếp mở miệng hỏi.
Tần Ninh nhìn cô ấy, mím môi rồi nói: “Tại hạ là Tần Ninh, đến từ thánh vực Thiên Hồng, phá giới mà đến đây, dọc đường gặp cuồng phong không gian nên bị càn quét, chúng ta may mắn nhặt được cái mạng!”
Cô gái nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Thánh vực Thiên Hồng? Mấy vạn năm nay, thánh vực Thiên Hồng cùng cửu đại thánh vực khác đều không giao lưu gì mà”.
“Tỷ tỷ, đại ca ca này nhìn có vẻ như bị thương rất nặng đấy...”
Lúc này, cô bé mà Tần Ninh nhìn thấy đầu tiên không khỏi nói.
“Có thể sống sót từ trong cuồng phong không gian mà ra thì cũng không đơn giản”.
Nhưng lúc này, một cô gái mặc váy tím khác cũng lên tiếng: “Sao các ngươi lại từ thánh vực Thiên Hồng đi vào thánh vực Đại Võ của chúng ta?”
Thánh vực Đại Võ?
Đến thánh vực Đại Võ rồi sao?
Tần Ninh lúc này cố gắng nói: “Ở thánh vực Thiên Hồng, chúng ta gặp phải Ma tộc, bị chúng đuổi giết cho nên cuống quít chạy trốn. Trên đường chạy trốn thì rơi vào một khu vực cổ, kết quả nhờ có duyên nên phát hiện truyền tống trận cổ xưa ở đó...”
Tần Ninh lập tức nói khoác ra.
Vì không biết nhóm người trước mặt này là ai nên Tần Ninh cũng không thể nói thật được.
“Ra là vậy...”
Cô gái váy đỏ có vẻ khá tin tưởng.
Chỉ có cô gái váy tím thì vẫn mang cảm xúc nghi ngờ.
Tần Ninh lên tiếng: “Mấy người bạn của ta đâu rồi?”
“Ở bên kia!”
Tiểu cô nương chỉ về phía sau Tần Ninh.
Tần Ninh chật vật quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau.
Ôn Hiến Chi và Phong Vô Tình tựa ở gốc cây đào, sắc mặt ảm đạm, hôn mê bất tỉnh.
Còn Phệ Thiên Giảo thì nằm dưới đất, không rõ sống chết.
Tần Ninh định đứng lên, nhưng chỉ thấy toàn thân đau nhức, xương cốt như muốn sụp đổ.
“Ngươi định làm gì?”
Tiểu cô nương vội vàng nói với Tần Ninh.
“Ta muốn đi xem xem bạn của ta ra sao...”
“Ngươi yên tâm, bọn họ vẫn ổn, chỉ là hôn mê mà thôi, sức khôi phục của ngươi mạnh hơn nên tỉnh trước đó mà”.
Tiểu cô nương nhìn Tần Ninh, khẽ mỉm cười, lộ ra đôi má lúm.
“Cảm ơn...”
“Ta là Giang Tiểu Tiểu!”
Tiểu cô nương nói: “Còn đây là tỷ tỷ của ta, Giang Y Y”.
Sau đó, cô gái áo tím đột nhiên nói: “Tiểu Tiểu, sao muội có thể tùy tiện nói tên cho người khác biết như vậy?”
“Y Lâm tỷ tỷ, không sao dâu mà...”
Giang Y Y lúc này nhìn Tần Ninh, nói: “Bọn họ bị thương nghiêm trọng như vậy, sẽ không làm gì được chúng ta đâu...”
“Hai đứa nhà muội đúng là!”
Cô gái áo tím bất đắc dĩ nói.
Sau đó, cô ấy cúi xuống, nhìn Tần Ninh, một chút phong cảnh hiện lên trước mắt hắn.
Cô gái áo tím lạnh lùng nói: “Nói cho cùng thì vẫn là chúng ta cứu mạng các ngươi, nếu các ngươi dám có ý xấu... ta sẽ giết các ngươi!”
Tần Ninh cười khổ: “Cô nhìn ta như vậy rồi thì sao còn ý xấu được chứ?”
Cô gái áo tím quay người rời đi.
“Ngươi đừng quan tâm, Y Lâm tỷ lúc nào cũng cẩn trọng như vậy đó, đều là vì sự an toàn của chúng ta thôi”.
Nghe vậy, Tần Ninh hơi gật đầu.
Hai tỷ muội Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu lúc này cũng lệnh cho người bưng trà nước cho Tần Ninh uống.
Tần Ninh nội thị cơ thể mới thấy xương cốt toàn thân gần như đứt thành từng khúc, bây giờ hắn muốn đứng dậy cũng khó.
Hơn nữa mặt ngoài da thịt đã được quần áo che lại, nếu không cũng sẽ thấy được da thịt Tần Ninh toàn là vết cắt xé của không gian.
Thân thể xương cốt gần như bị không gian chém đứt gãy.
Quan trọng nhất vẫn là hồn phách.
Hiện tại, hồn phách thể được ngưng tụ từ tam hồn thất phách gần như đứt gãy cả.
Có thể nói Tần Ninh không khác gì một người tàn phế.
Từ khi bắt đầu kiếp này đến giờ, hắn chưa từng bị thương nặng như vậy.
“Diệp Chi Vấn... Tứ Đế...”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ta sẽ tính sổ từ từ với các ngươi”.
Mười mấy ngày sau, Tần Ninh đều chỉ nằm dưới tán cây, chậm rãi khôi phục.
Nhưng vết thương do không gian tạo ra cũng không hề đơn giản như bị thương lúc giao chiến với võ giả.
Tần Ninh không ngừng khôi phục, nhưng dấu vết do không gian để lại thì không ngừng tàn phá.
Có thể nói, một ngày tiến lên trăm bước thì bị đẩy về hẳn chín mươi chín bước.
Cảm giác này khiến Tần Ninh rất bất đắc dĩ.
Hắn rất hiểu sự đáng sợ của không gian.
Khi cha tái tạo vạn giới thì xây dựng những vách tường không gian càng thêm nghiêm ngặt.
Cường giả thượng giới muốn tiến vào hạ giới cơ hồ là sự nghiền ép mang tính hủy diệt.
Để ngăn chặn chuyện này, các không gian trong Thương Mang Vân Giới đều ẩn chứa lực sát thương kinh hoàng.
Mười mấy ngày này, Giang Tiểu Tiểu luôn đưa đồ ăn nước uống tới cho hắn.
Cũng chẳng phải đồ ăn nước uống bình thường mà là loại thánh phẩm.
Cũng chính vì thế mà Tần Ninh mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Tuy rằng toàn thân vẫn đau đớn như gãy xương, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Mà Tần Ninh cũng đã có chút hiểu biết về đôi tỷ muội họ Giang này.
Bọn họ đang ở thánh vực Đại Võ.
Một trong thập đại thánh vực.
Mà thánh vực Đại Võ thì có tổng cộng sáu châu.
Võ Châu, Thần Châu, Phụng Châu, Khúc Châu, Đường Châu, Giang Châu.
Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu thì đến từ Giang gia ở Giang Châu.
Lục đại châu đều có một phương thế lực cầm đầu.
Võ gia của Võ Châu, Thần gia của Thần Châu, Phụng gia của Phụng Châu, Khúc gia của Khúc Châu, Đường gia của Đường Châu và Giang gia của Giang Châu.
Giang gia cai quản Giang Châu, là thế lực danh xứng với thực ở nơi đây.
Sau khi đã hiểu rõ thì Tần Ninh cũng nghĩ thông một vài chuyện.
Năm đó, hắn bắt đầu đời thứ ba tại thánh vực Đại Võ.
Sau đó thành danh Cuồng Võ Thiên Đế.
Đời thứ ba hắn chủ tu “cuồng”.
Cuồng trong võ đạo là một loại tâm cảnh, cũng là một con đường.
Tần Ninh năm đó cũng đi vào con đường cuồng võ, ngưng tụ trái tim cuồng võ, cho nên đồ đệ đầu tiên của đời thứ ba Diệp Nam Hiên cũng là một người cuồng ngạo.
Phong Vô Tình nói không sai, hắn năm đó đã khiêu chiến từng Thánh Đế của thánh vực Đại Võ một.
Thanh danh Cuồng Võ Thiên Đế cũng từ ấy mà nổi lên.
Diệp Nam Hiên cũng kế thừa tính cách này của hắn.
Bình luận facebook