• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1991-1995

Chương 1991: Chiến khí của Tiên Hàm

Giang Bách cùng Giang Hòe lúc này sao có thể nhịn nổi khi bị Tần Ninh sỉ nhục như vậy.

Bọn họ lần lượt bước ra.

Lúc này, Tiên Hàm định mạnh mẽ đi ra nhưng lại không bước chân nổi.

Nếu đi lên thì hắn ta sẽ bị đánh thành đầu heo mất.

Tần Ninh lúc này kéo Tiên Hàm lên, nói nhỏ với hắn ta vài câu. Dần dần, sắc mặt Tiên Hàm mang theo mấy phần thoải mái, cuối cùng nhìn Tần Ninh, vỗ ngực nói: “Đại ca yên tâm, đệ biết rồi”.

Lúc này, Tiên Hàm bước ra, đi lên võ trường, nhìn Giang Bách và Giang Hòe.

“Chỉ là hai tên Tiểu Thánh Vương mà thôi, Tiên Hàm ta sao phải sợ các ngươi chứ”.

Lúc này, Tiên Hàm giống như biến thành người khác vậy.

Mà Giang Bách và Giang Hòe lại càng không hiểu, nhưng lúc này cũng không dám khinh thường mà cẩn thận nhìn Tần Ninh và Tiên Hàm.

Tần Ninh đi ra, nhìn đám người, nói: “Nếu là so tài thì đương nhiên phải có thắng có thua”.

“Nếu Tiên Hàm thua, tự sát tạ tội”.

“Nếu hai người các ngươi thua, ta cũng không cần mạng của các ngươi làm gì, chỉ cần đi quanh võ trường hô ‘Ta là phế vật’ ba trăm lần là được”.

Vào giờ phút này, đám đệ tử Giang gia đều giận dữ nhìn Tần Ninh.

Cái tên này quá ngông cuồng!

Nghĩ mình là ai chứ?

Thật sự cho là Tiên Hàm sẽ thắng chắc?

“Giang Bách, đánh cho tên này đến mức mẹ đẻ cũng không nhận ra hắn ta đi”.

“Đúng, không thể để cho người ngoài khinh thường Giang gia chúng ta”.

“Chính xác!”

Lúc này, đám đệ tử Giang gia phẫn nộ nói.

Giang Bách và Giang Hòe cũng nhận được sự cổ vũ, nhìn Tần Ninh, hừ nói: “Được!”

“Nhưng đến lúc thua thì đừng có lươn lẹo”.

“Chúng ta cũng không muốn Giang Hàm chết, chỉ cần thua thì sau này cách xa Giang gia ra rồi tự rút lui khỏi Giang gia là được!”

Tần Ninh liếc nhìn Giang Ngạo Tuyết, người này có dung mạo xinh đẹp động lòng người, là mỹ nữ số một, nhưng không biết tính cách thế nào.

Nếu muốn ở bên cạnh Tiên Hàm thì không phải dựa vào việc Giang gia có đồng ý hay không, mà phải xem Tần Ninh hắn có chịu hay không.

Năm đó, Tiên Hàm bị Thiên Ngoại Tiên coi như kẻ phế vật mà bỏ đi, Tần Ninh hắn chính là người đã chăm sóc Tiên Hàm từ lúc miệng còn hôi sữa đến lớn.

Như huynh đệ, lại càng như cha.

Hắn đương nhiên phải kiểm tra thật kỹ mối hôn sự của Tiên Hàm.

Lúc này, ba người đứng một bên võ trường.

Giang Hòe cười khẩy: “Có người đến chống lưng cho liền không coi ai ra gì rồi? Tiên Hàm, cho ngươi họ Giang chính là cho ngươi mặt mũi đấy”.

“Nói ít thôi!”

Tiên Hàm hừ nói: “Nếu không vì Ngạo Tuyết thì ta đã đi khỏi Giang gia các ngươi lâu rồi, tưởng mình ghê gớm lắm đấy?”

Tiên Hàm bước ra, bộc phát khí tức, hét lên: “Tới đi!”

Nói xong, khí tức trong cơ thể Tiên Hàm bộc phát ra ngoài, cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, tam hồn thất phách lúc này ngưng tụ ra hồn lực và phách lực cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng chưa đến cảnh giới Thánh Vương thì lực tam hồn thất phách chỉ đơn thuần là hồn lực và phách lực mà thôi.

Thánh Vương ngưng tụ được cả hồn phách lực.

Giữa hai cái này có sự khác nhau đến nghiêng trời lệch đất.

Giang Bách cũng Giang Hòe không thấy Tiên Hàm có gì khác lạ, đưa mắt nhìn hau rồi đạp ra một cước, sát khí bừng bừng.

Soạt soạt...

Hai người là cảnh giới Tiểu Thánh Vương, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Lúc này, cả hai xông về hai phía trái – phải của Tiên Hàm.

Thấy hai người đuổi giết tới, Tiên Hàm mặt không đổi sắc.

Mà lúc này, Tần Ninh lại không nhìn cuộc tỉ thí giữa ba người mà như có như không quan sát Giang Ngạo Tuyết.

Giang Ngạo Tuyết là một cô gái xinh đẹp, dung mạo như băng sơn tuyết liên, Tần Ninh muốn biết rõ thái độ của cô ta với Tiên Hàm như thế nào.

Chỉ thấy lúc này, Giang Ngạo Tuyết vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi tay giấu sau làn váy đã hơi run, ánh mắt cũng có một chút thay đổi nho nhỏ.

Lúc này, Tần Ninh mới yên tâm trở lại.

Nhưng đột nhiên có một gương mặt thò ra.

“Sư phụ, mục đích của người không phải là giúp hắn ta đúng không ạ?”

Ôn Hiến Chi thần bí nói: “Người giúp tên nhãi này để chiếm hảo cảm của Giang Ngạo Tuyết đúng không ạ?”

Tần Ninh lúc này nhìn Ôn Hiến Chi, ánh mắt thay đổi, cuối cùng vỗ nhẹ lên bả vai Ôn Hiến Chi, lẩm bẩm: “Đồ đệ ngốc, cả đời này của ngươi... hết thuốc chữa rồi...”

“...”

Oành...

Lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Giang Hòe kia thừa dịp Tiên Hàm đang đối đầu với Giang Bách thì đột nhiên vung quyền ra, sức mạnh toàn thân bộc phát mạnh mẽ.

Dao động khủng bố trong nháy mắt ngưng tụ thành quyền, tấn công thẳng tới chỗ Tiên Hàm.

Nhưng Tiên Hàm lúc này đã bị Giang Bách vây chặt, không thể quay người.

Thấy Giang Hòe từ bên cạnh đánh tới, sắc mặt Tiên Hàm lạnh lẽo.

“Chiến khí!”

Một câu hét lên, nhất thời, chiến khí xung quanh thân thể Tiên Hàm được ngưng tụ, hóa thành một lớp áo giáp chói lóa, bao trùm lên xung quanh thân thể Tiên Hàm.

Trong nháy mắt, hồn áp và thánh vương khí tràng của Giang Bách và Giang Hòe bị chiến khí áp bức.

Tiên Hàm nắm chặt tay, vung quyền ra ngay lập tức.

Chiến khí ngưng tụ thành quả đấm, giết ra trong nháy mắt.

Phốc...

Một chưởng của Tiên Hàm lúc này mặc kệ công kích của Giang Hòe, lập tức đánh tới!

Giang Hòe chịu một quyền mạnh mẽ của Tiên Hàm, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, rút lui liên tục.

“Giang Hòe”.

Lúc này, Giang Bách sửng sốt.

Sao có thể!

Đám người quan sát càng ngạc nhiên hơn nữa.

Tình huống gì thế này?

Mà lúc này, Phong Vô Tình cũng hoảng sợ nói: “Chiến khí!”

“Đồn rằng chiến khí mà võ giả ngưng tụ ra có thể so sánh với sức mạnh hồn phách, tu hành vô cùng mạnh mẽ, một hơi chiến khí thậm chí có thể làm tê thiên liệt địa”.

Tần Ninh lúc này khẽ gật đầu.

Tiên Hàm năm đó đã tu hành ra chiến khí.

Xem ra những năm gần đây đã xuống dốc đôi chút, nhưng khi nhìn thấy Tiên Hàm thì hắn đã cảm thấy hắn ta ngưng tụ được chiến khí vô cùng phong phú, chẳng qua là không thi triển ra được mà cứ đè ép mãi trong cơ thể mình.

Cho nên Tần Ninh mới chỉ nói cho Tiên Hàm biết cách thả chiến khí từ trong cơ thể ra ngoài.

Dù sao, lúc ở đại lục Vạn Thiên cũng không giống khi ở Hạ Tam Thiên nữa rồi.

Không biết pháp môn thì không thể phóng thích nổi.

Mà một khí phóng ra chiến khí cơ thể tích tụ nhiều năm, khí tức của Tiên Hàm hoàn toàn có thể giết được Tiểu Thánh Vương.

Chiến khí này là Tiên Hàm tự tu hành mà ra, mạnh mẽ vô cùng.

Bành...

Khi tiếng nổ vang lên, thân thể của Giang Bách cũng đã rút lui mà về, phun ra một ngụm máu tươi.

Giang Bách cùng Giang Hòe lần lượt bị chiến khí của Tiên Hàm làm bị thương, lúc này há hốc mồm nhìn Tiên Hàm.

Tiên Hàm nắm chặt hai tay, chiến khí ngoài thân quanh quẩn không ngừng, lẩm bẩm: “Thoải mái quá, hahaha...”

Mà ngay lúc này, tam hồn thất phách trong cơ thể của hắn bắt đầu tụ tập hóa thành hồn phách thể, vô số sức mạnh hồn phách đang ngưng tụ.

Tiên Hàm lúc này đột phá.

Tiểu Thánh Vương!

Một khí tức mạnh mẽ chảy vào trong cơ thể Tiên Hàm, làm cho Tiên Hàm lúc này nhìn khác hẳn trước.

“Đây chính là cảnh giới Tiểu Thánh Vương”.

Tiên Hàm mỉm cười nhìn Giang Hòe, Giang Bách: “Cảm ơn hai vị đã giúp ta tiến thêm một bước, đạt cảnh giới Tiểu Thánh Vương, có muốn tiếp tục tỉ thí không?”
Chương 1992: Giang Tĩnh thái thượng

Vào giờ phút này, Giang Bách và Giang Hòe có vẻ mặt khó coi đến vô cùng.

Tại sao lại như vậy được?

Cả hai nằm rạp trên mặt đất, sắc mặt kinh ngạc đến ngây người.

Tần Ninh từ từ đi lên phía trước, chậm rãi nói: “Các ngươi thua rồi, nên hoàn thành lời hứa vừa nãy đi”.

Nghe vậy, đến cả Giang Tùng cũng trở nên khó chịu.

Đi quanh võ trường, hô mình là phế vật?

Vậy mặt mũi của Giang gia bọn họ để đi đâu?

Lúc này, Giang Tùng đứng dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, quát lên: “Ngươi là người phương nào mà dám vào Giang gia chúng ta?”

Giang Y Y đi ra, nói: “Giang Tùng đại ca bớt giận, Tần Ninh là bạn của ta, ta mời đến Giang gia làm khách”.

“Bạn của muội?”

Giang Tùng hừ nói: “Bạn muội mời đến mà cũng dám sỉ nhục đệ tử Giang gia chúng ta, sỉ nhục mặt mũi Giang gia chúng ta à?”

Giang Y Y lúc này khựng lại.

Tần Ninh cũng bật cười.

“Hay thật, thua rồi là bắt đầu lươn lẹo, chơi xấu đúng không?”

Nghe vậy, ba người Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe đều mang thần sắc bất thiện.

Cho dù là lươn lẹo chơi xấu thì Tần Ninh làm gì được nào?

Đây là Giang gia.

Bọn họ làm sao có thể tự hô to bản thân là phế vật tại võ trường này được?

Đến lúc ấy, chuyện bé xé ra to, bọn họ sẽ cực kỳ mất mặt.

Tần Ninh cười nói: “Nếu các ngươi không chịu thì hết cách rồi”.

Giang Y Y và nhóm Giang Tùng đều cho là Tần Ninh đã bỏ qua.

Nhưng mấy người chưa kịp thở phào thì giọng nói của Tần Ninh đã vang lên lần nữa.

“Nếu các ngươi không chịu, thì... ta chỉ còn cách đích thân ra tay và cho các ngươi chạy thôi!”

Nghe vậy, cả ba người đều sửng sốt.

“Đây là Giang gia, ngươi đừng làm loạn, Tần Ninh!”, Giang Tùng quát lớn: “Cẩn thận ngươi không bước ra được khỏi phủ đệ Giang gia đấy”.

Mà lúc này, Giang Y Y cũng tái mặt.

Cô ấy và Tần Ninh đã cùng trải qua bờ vực sống còn, Tần Ninh lúc nào cũng bình dị gần gũi, gặp nguy không loạn, cảm giác vô cùng ôn hòa, như một dòng nước suối.

Nhưng hóa ra cô ấy mới chỉ nhìn được bề mặt của dòng suối.

Thực ra bên dưới mặt nước lại là những cơn sóng cuộn trào.

Đây mới là Tần Ninh thật sao?

Giang Y Y không biết.

Nhưng Tần Ninh không chịu buông tha, dù đang ở trong Giang gia mà Tần Ninh cũng không sợ.

“Các ngươi ở đây làm gì?”

Lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên.

“Tỉ thí sắp đến rồi mà còn không mau đi chuẩn bị, còn tụ tập làm gì đây? Cuộc tỉ thí hôm nay có Tuyết đường chủ của Võ Môn tới quan sát, cần các ngươi xốc lên mười phần tinh thần để thể hiện đấy!”

Khi âm thanh đó vang lên, có vô số bóng người lúc này lần lượt tránh ra.

Chỉ thấy cách đó không xa, một bóng người mặc áo bào, chắp tay uy nghiêm nhìn đám người.

“Tam thúc!”

“Tam thúc”.

Có không ít người đứng tại chỗ lần lượt hô lên.

Tam thúc?

Tam gia của Giang gia, Giang Tử An?

Vào giờ phút này, Giang Hoằng bước nhanh về phía trước, thì thầm với cha mình mấy câu.

Chỉ thấy sắc mặt Giang Tử An thay đổi mấy lần.

Cuối cùng thì ánh mắt dừng lên người Tần Ninh.

"Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe, ba người các ngươi..."

Giang Tử An thần sắc lạnh lẽo, quát lớn: "Láo toét!"

“Tư cách dự thi của các ngươi lần này sẽ bị hủy bỏ, về từ đường hối lỗi đi”.

Nghe vậy, ba người tái mặt, nhìn Giang Tử An cầu xin tha thứ.

Nhưng Giang Tử An cũng mặc kệ, nhìn Tần Ninh.

“Tần Ninh công tử, ta cũng đã nghe nói đến chuyện của ngươi rồi”.

Giang Tử An thản nhiên nói: “Cảm ơn Tần công tử đã cứu Y Y và Tiểu Tiểu”.

“Chỉ là, Tần Ninh công tử, dù sao đây cũng là Giang gia, mong Tần công tử có thể khiêm tốn lại một chút”.

Ông ta đã hiểu rõ chuyện vừa xảy ra, Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe ba người, đúng là lách luật gây chuyện, nên bị phạt.

Nhưng Tần Ninh vẫn không buông tha, khiến ông ta cảm thấy Tần Ninh không tôn trọng Giang gia.

Nghe vậy, thần sắc Tần Ninh mang theo vài phần lạnh nhạt, không thèm để trong lòng.

Nếu không gặp Tiên Hàm ở đây thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm.

Tần Ninh nhìn Giang Tử An, từ từ nói: “Việc cứu tiểu thư Y Y và tiểu thư Tiểu Tiểu thực ra cũng là tự cứu bản thân ta, ta cũng không thấy có gì cần Giang gia các ngươi cảm kích”.

“Nhưng huynh đệ của ta bị ngời khác chèn ép, ta không chịu được, đương nhiên phải ra tay dạy dỗ một phen”.

“Nếu Giang Tam gia cảm thấy tại hạ làm không đúng thì có thể nói rõ ra, tại hạ cũng chỉ ở nhờ chứ không ở lại đây lâu dài!”

Tiên Hàm nghe vậy thì kéo áo Tần Ninh, ho khan một cái.

Tần Ninh lập tức hiểu ý, nhìn Giang Tử An, đổi giọng nói: “Ta thu hồi lại lời vừa mới nói, nói không chừng ta có thể ở lại Giang gia thêm mấy ngày nữa”.

Nghe vậy, tất cả đều trợn mắt há mồm.

Tần Ninh này nói câu sau vả câu trước bôm bốp.

Hắn nghĩ hắn là ai vậy?

Muốn ở bao lâu cũng được?

Mà giờ khắc này, một đội người ở phía trước cũng chạy đến, nhìn nhóm tiểu bối Giang gia đang tụ tập đông đảo ở nơi đây.

“Còn tập trung ở đây làm cái gì?”

Người cầm đầu là một ông già tóc hoa râm.

Ông già mặc áo bào xanh, thân hình cao lớn, nhìn có vài phần không giận mà uy.

Lúc này, đệ tử Giang gia ở đây đều tái mặt, quỳ lạy trên mặt đất.

“Bái kiến lão tổ!”

“Bái kiến lão tổ!”

Cho dù là Giang Tử An, lúc này cũng phải quỳ rạp trên đất, thần thái kính cẩn nghe theo.

“Đứng dậy cả đi!”

Ông già đứng đầu xua tay, tùy ý nói: “Đừng chạy lung tung nữa, lần này là tuyển chọn Giang gia, tam đường chủ đích thân tới đây, các ngươi đừng làm Giang gia xấu hổ”.

Tất cả mọi người đều chưa dám đứng dậy.

Ông già lúc này nhìn về bốn người.

Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm.

Tần Ninh đương nhiên sẽ không quỳ.

Còn Ôn Hiến Chi, sư tôn đã không quỳ thì hắn ta quỳ làm gì.

Nếu là lúc trước thì Tiên Hàm chắc chắn sẽ quỳ, bây giờ thì không cần nữa.

Mà Phong Vô Tình... thân là tâm phúc của các chủ Nhất Kiếm Các đến từ thánh vực Thiên Kiếm, trừ Lý Huyền Đạo ra thì hắn ta sẽ không quỳ trước bất cứ ai trên đời này.

Ông già đương nhiên là nhìn vào bốn người này.

Giang Y Y nhìn thấy cảnh này, vội vàng nói với Tần Ninh: “Đây là một trong ba vị thái thượng của Giang gia chúng ta – Giang Tĩnh thái thượng, Tần công tử...”

Cô ấy không muốn Tần Ninh quỳ xuống mà chỉ hy vọng Tần Ninh biết khiêm tốn lại chút.

Làm Giang Tử An khó chịu thì không sao, nhưng nếu chọc giận vị lão tổ này... thì chính là đại họa giáng xuống đấy.

Giang gia có tổng cộng ba vị lão tổ thái thượng, địa vị giống như lão tổ tông Giang Vũ của Giang gia.

Nhưng những năm nay Giang Vũ đều ở trong Võ Môn, đảm nhiệm vị trí cửu đường chủ!

Ba vị thái thượng sống trong Giang gia, lại là lão tổ cảnh giới Thánh Tôn vô cùng khủng bố.

Thánh Vương nho nhỏ mà chọc giận Thánh Tôn thì kết cục sẽ không hề tốt đẹp.

Ba vị lão tổ bình thường rất ít xuất hiện, lần này đích thân đi ra quan sát, hơn phân nửa là vì tam đường chủ Tuyết Phi Yến của Võ Môn tới.

Vị tam đường chủ này cũng là nhân vật uy phong lẫm lượt trong Võ Môn.

Môn chủ Diệp Nam Hiên của Võ Môn đương nhiên là mạnh mẽ vô địch.

Ngoài Diệp Nam Hiên ra chính là cửu đại đường chủ.

Trong đó có Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến thực lực mạnh mẽ vô cùng.

Sáu người còn lại là lão tổ của lục đại gia tổ năm đó sống đến nay, ai cũng là cường giả Thánh Tôn mạnh mẽ.

Tam đường chủ sắp tới, Giang Tĩnh thái thượng hiện thân, chính Giang Y Y cũng không nghĩ tới.

Tần Ninh nếu còn tiếp tục gây chuyện, không biết khiêm tốn thì hôm nay chính cô ấy cũng không bảo vệ được Tần Ninh.
Chương 1993: Tiểu Lập Thanh

Lúc này, Tần Ninh nhìn Giang Tĩnh thái thượng.

Trong chốc lát, Tần Ninh giống như quay lại bảy vạn năm trước.

Hắn của lúc đó thống nhất Võ Môn, đặt lục đại gia tộc vào trong.

Trong lục đại gia tộc đó, Giang Vũ, Võ Hi đều là trưởng tộc thanh danh hiển hách trong thánh vực Đại Võ, tuổi tầm trung niên, khí thế phấn chấn.

Trưởng tộc của lục đại gia tộc năm đó đều đã là lục đại đường chủ của Võ Môn bây giờ.

Giang Tĩnh.

Giang Tĩnh của năm đó mới chỉ là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, khí phách vô cùng, sùng bái Tần Ninh điên cuồng.

Tần Ninh cũng đã dạy bảo Giang Tĩnh một thời gian.

Trong chớp mắt, gần bảy vạn năm trôi qua, Giang Tĩnh từ một thiếu niên khí phách trở thành một trong ba thái thượng của Giang gia.

Tần Ninh nhìn Giang Tĩnh, thần sắc mang theo vài phần nhớ lại.

Mà lúc này, Giang Tĩnh nhìn Tần Ninh, ánh mắt có đôi nét dò xét.

“Ai không có phận sự thì đứng ra một bên đi!”

Giang Tĩnh từ từ nói.

Giang Y Y nghe vậy, định kéo Tần Ninh rời đi.

Nhưng lúc này, Tần Ninh chỉ đứng yên tại chỗ, không chút di chuyển.

“Tần Ninh!”

Giang Y Y lúc này cực kỳ nôn nóng.

Vị thái thượng này không hề giống Giang Tử An.

Nếu chọc giận thái thượng, thái thượng giết chết Tần Ninh quả là chuyện đơn giản như giết một con kiến.

Nhưng Tần Ninh vẫn không chút di chuyển.

“Tiểu Lập Thanh!”

Tần Ninh đột nhiên lên tiếng, cười nói: “Vật đổi sao dời, chuyện cũ đã qua!”

Lúc này, Giang Tĩnh vốn đang định rời đi bỗng dừng chân, quay người lại, nhìn Tần Ninh với ánh mắt kinh ngạc.

Tiểu Lập Thanh!

Một xưng hô vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

Nhưng Tần Ninh lại tỏa ra một cảm giác khiến người ta thấy như đã xa cách cả một đời.

Trong nháy mắt này, Giang Tĩnh cảm giác người đứng trước mình không phải Tần Ninh mà là người đó, nhân vật đã từng làm cho cả thánh vực Đại Võ phải run rẩy.

Một khắc này, thần sắc Giang Tĩnh lạnh lùng, quát Tần Ninh: “Tiểu bối không biết lễ phép!”

Sau đó, Giang Tĩnh bắt lấy Tần Ninh, đem Tần Ninh cuốn lấy bên người mình.

“Tĩnh lão!”

Giang Y Y lúc này vội nói: “Tần Ninh công tử đã cứu tính mạng của con và Tiểu Tiểu, mong Tĩnh lão chớ trách tội”.

Dù không biết câu Tiểu Lập Thanh kia của Tần Ninh có ý gì, nhưng hiển nhiên là Tần Ninh đã chọc giận Giang Tĩnh trưởng lão.

Lúc này, Giang Tĩnh không nói gì, chỉ ngưng tụ đại ấn cuốn lấy Tần Ninh, rời khỏi nơi đây.

Ôn Hiến Chi cùng Phong Vô Tình đều hơi sửng sốt.

Tiên Hàm thì càng kinh hãi hơn.

Chuyện này... là sao đây?

Mà lúc này, Giang Tĩnh lại nói: “Các ngươi đừng đi theo ta”.

Nghe vậy, mấy người bên cạnh đều dừng lại.

Giang Tĩnh đưa Tần Ninh đến một tòa lầu các trong võ trường, rồi thả trói buộc của Tần Ninh ra.

“Ngươi là ai?”

Giang Tĩnh trầm giọng nói: “Ta biết có người ám sát con cháu Giang gia, là ngươi đã ra tay cứu giúp, nhưng đây cũng không phải thứ để ngươi ngông cuồng đâu, tiểu bối!”

Tần Ninh lúc này sửa sang lại quần áo, nhìn Giang Tĩnh, khẽ nói: “Đã gần bảy vạn năm rồi nhỉ? Ngươi đã mang dáng vẻ của ông cụ non rồi đấy!”

Giang Tĩnh nghe vậy, thần sắc càng thêm nghiêm nghị.

“Ta đang nói chuyện tử tế với ngươi là vì không muốn giết ngươi đấy, ngươi đừng coi sự nhân từ của ta trở thành sự ngu ngốc của ngươi!”

“Ta không ngu ngốc”.

Tần Ninh nhìn Giang Tĩnh, nói tiếp: “Tiểu Lập Thanh, qua bao nhiêu năm, có ai từng gọi ngươi như thế chưa?”

Giang Tĩnh nghe vậy, thân thể cứng đờ, nhìn Tần Ninh, ánh mắt không dám tin.

“Không thể!”

Sau đó, Giang Tĩnh lại lắc đầu nói: “Không thể nào”.

“Xem ra, nếu ta không thể hiện chút bản lĩnh thì ngươi sẽ không tin hả”.

Tần Ninh cười nói: “Vậy thì ta nhắc lại những chuyện chỉ có hai chúng ta biết mà người thứ ba không biết đến nhé”.

Giang Tĩnh nghe vậy thì trong lòng bị Tần Ninh làm cho tò mò.

“Bảy vạn năm trước, ngươi là con cháu trẻ tuổi của Giang gia, thiên phú bình thường, thanh danh không cao. Ngươi năm đó vô cùng khổ não, cho đến khi, ngươi gặp một thanh niên ở bên bờ sông”.

“Thanh niên đó tán thưởng ngươi, gọi ngươi là thiên tài tuyệt thế”.

“Đồng thời, truyền thụ cho ngươi một bộ võ quyết tên là... Cuồng Long Thăng Thiên Quyết! Cuồng Long Thăng Thiên Quyết dùng thánh lực tự thân ngưng tụ ra thế cuồng long, bạo phát sức mạnh thiên địa”.

Tần Ninh lúc này lẩm bẩm tự nói, giống như đang phác họa ra một cảnh tượng, vẽ ra một bức trang.

Giang Tĩnh giống như bị Tần Ninh đưa vào trong hồi ức xa xa kia.

Ông ta của khi đó mới chỉ là thiếu niên, các đệ tử cùng thế hệ trong Giang gia đều đã có thành tựu, nhưng ông ta thì luôn chậm hơn bọn họ, dần dần bị gia tộc cho ra rìa.

Một gia tộc muốn trường thịnh không suy thì phải có những làn gió mới mạnh mẽ và trưởng thành.

Ông ta không mạnh mẽ, không trưởng thành, dĩ nhiên sẽ bị vứt bỏ.

Nhưng vào lúc ấy, ong ta đã gặp một vị thanh niên.

Một thanh niên thay đổi ông ta cả đời.

Mà mãi cho đến về sau, khi ông ta trở thành đại diện thiên tài Giang gia đi vào Võ Môn, gặp mặt vị Cuồng Võ Thiên Đế tràn ngập sự truyền kỳ đó mới biết được, hai người này là một.

Từng cảnh tượng ngày xưa hiện lại trước mắt ông ta rõ mồn một.

Giang Tĩnh lúc này run rẩy nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: “Vị đại nhân kia hiện nay sao rồi?”

Nghe vậy, Tần Ninh lập tức đáp: “Đang sống sờ sờ ngay trước mặt ngươi đây”.

Nghe vậy, Giang Tĩnh không tin tưởng, nhìn Tần Ninh.

“Chỉ bằng vài ba câu của ngươi mà cũng khiến ta tin à?”

Tần Ninh nghe vậy, chỉ cười nói: “Ngươi đương nhiên sẽ không tin, nhưng ngươi không thể không tin”.

“Tiểu Lập Thanh, ngươi quên những gì mình từng nói rồi à?”

“Sao?”

Tần Ninh mở miệng: “Cả đời này, cả đời sau, cả đời sau nữa của Giang Tĩnh sẽ không bao giờ làm trái Thiên Đế, mãi mãi không đổi”.

“Đây là ước định giữa hai chúng ta mà?”

“Ta nghĩ trong Hạ Tam Thiên này không có đến người thứ ba biết được lời này!”

“Nếu ngươi vẫn không tin”.

Tần Ninh lúc này nắm chặt tay, một ấn phù ngưng tụ thánh văn xuất hiện.

“Ta hóa giải ấn phù trên người ngươi xem sao”.

Nói xong, ấn phù phóng tới chỗ Giang Tĩnh.

Giang Tĩnh lúc này tuyệt không ngăn cản, thực lực của Tần Ninh không có khả năng làm ông ta bị thương.

Ấn phù kia phóng vào ngực Giang Tĩnh, chỉ thấy ngực ông ta lúc này xuất hiện một sắc đỏ, chú ấn ẩn hiện, hóa thành một đạo huyết ấn.

Vào lúc huyết ấn kia ngưng tụ thì hóa thành một chữ cái.

Cuồng!

Trong nháy mắt, thân thể Giang Tĩnh run rẩy, phù một tiếng, ngã nhào xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

“Cuồng Huyết Ấn, ngươi... ngươi...”

Lúc này, Giang Tĩnh run rẩy, gương mặt tràn đầy vẻ không dám tin.

“Giờ đã tin chưa?”

Tần Ninh cười nói: “Cuồng Huyết Ấn không thể làm giả, nếu ngươi vẫn không tin, ta kể lại toàn bộ những gì xảy ra giữa chúng ta cho ngươi nghe nhé?”

Giang Tĩnh lúc này lẩm bẩm: “Không cần, ngài... chính là... Cuồng Võ Thiên Đế!”
Chương 1994: Nhưng ta vẫn là ta

Tần Ninh nhìn Giang Tĩnh, khẽ gật đầu.

“Đại nhân, ngài...”

Giang Tĩnh lúc này khó tin nói: “Sao ngài lại... lại...”

“Chuyện nói ra rất dài dòng”.

Tần Ninh cười nói: “Ngươi có thể hiểu thành ta chuyển thế trọng sinh cũng được”.

Giang Tĩnh lúc này thẳng lưng, lễ bái, ba quỳ chín lạy, thật lâu sau vẫn không thể đứng dậy.

“Đại nhân!”

Giang Tĩnh lúc này run rẩy cả người, như khóc lóc, như vui mừng, cảm xúc phức tạp vô cùng.

Lúc này, Tần Ninh hơi ngồi xuống, đỡ Giang Tĩnh dậy, cười nói: “Ta quay về thì ngươi cũng đã già...”

“Đại nhân vẫn trẻ tuổi như ngày trước...”

Giang Tĩnh lúc này xoa nước mắt ở khóe mắt.

Không ai có thể hiểu được tình nghĩa giữa ông ta và Tần Ninh.

Tần Ninh đã thay đổi cả đời ông ta.

Vài vạn năm qua, lần nào ông ta cũng nghĩ, nếu không có lần gặp gỡ ở bờ sông kia thì e là ông ta đã sầu não uất ức đến mức hóa vào đất vàng rồi.

Nhưng thế sự khó lường, ai mà ngờ được ông ta lại gặp được Tần Ninh chứ.

Tần Ninh là người ông ta kính ngưỡng, sùng bái, càng là sự tồn tại khiến ông ta không thể quên.

“Đại Đế, ngài...”

Giang Tĩnh lúc này muốn hỏi, nhưng nhất thời không biết nên nói thế nào.

“Ta rất ổn”.

Tần Ninh pha trò: “Tuy đã thay một bộ da khác, nhưng ta vẫn là ta thôi”.

Giang Tĩnh khẽ gật đầu, vừa khóc vừa cười: “Có rất nhiều lời muốn hỏi Đại Đế, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại không biết hỏi cái gì”.

Tần Ninh vỗ vai Giang Tĩnh, nói: “Có lời gì muốn nói thì để sau đi, chẳng phải tuyển chọn Giang gia sắp bắt đầu rồi hay sao?”

“Vâng vâng vâng...”

“Tuyết Phi Yến sắp đến đúng không?”

Nghe vậy, Giang Tĩnh vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tam đường chủ sẽ đích thân tới, chắc mọi người vẫn chưa biết đại nhân quay về đúng không ạ? Ta liền đưa tam đường chủ đến”.

“Tạm thời chưa cần!”

Tần Ninh ngăn cản Giang Tĩnh.

“Ta đến từ thánh vực Thiên Hồng, cũng không có ai biết rõ thân phận của ta hiện nay, ngươi là người đầu tiên”.

Nghe Tần Ninh nói vậy, sắc mặt Giang Tĩnh càng biến đổi.

Ông ta là người đầu tiên.

Đây là sự tín nhiệm của Tần Ninh với ông ta!

“Mấy vạn năm qua, Võ Môn cũng không quá thuận buồm xuôi gió đúng không?”

Nghe vậy, Giang Tĩnh nao nao, lập tức gật đầu.

“Sáu phương gia tộc trong Võ Môn cùng với các thành viên trung thành với ngài trong Võ Môn mấy vạn năm qua đều được Diệp Nam Hiên đại nhân quản lý tốt, nhưng... có một vài tâm tư đã khác, không chịu an phận”.

“Diệp Nam Hiên đại nhân giống ngài năm đó, thích khiêu chiến, đa số các chuyện trong Võ Môn đều do Diệp Bắc Phong đại nhân cai quản”.

“Nhưng ân oán của lục đại gia tộc theo thời gian vốn đã dần nhạt đi, nhưng dường như vẫn có ai đó đang âm thầm làm chuyện gì”.

Tần Ninh lúc này thản nhiên ngồi trên ghế gỗ, nghe Giang Tĩnh nói chuyện.

“Những năm gần đây, thiên kiêu các thế hệ của đại gia tộc đều có một, hai người qua đời. Giống như Giang Bình Vân, con trai của trưởng tộc Giang Hoành Nhạc, vốn là thiên kiêu mạnh nhất Giang gia, nhưng sau một lần ra ngoài lại bị người ta tập kích...”

“Bên Võ Môn cũng đã điều tra, môn chủ cùng đại đường chủ khi ấy vô cùng tức giận, nhưng kết quả... lại bặt vô âm tín”.

Giang Tĩnh bất đắc dĩ nói.

“Không chỉ có Giang gia, mà thiên kiêu của các gia tộc khác cũng bị giết chết, nhưng lại không tra ra tin tức. Lần này Giang Y Y cùng Giang Tiểu Tiểu gặp nạn, e là có người cố ý ra tay”.

Tần Ninh hiểu rõ, nói: “Ý của ngươi là có người muốn châm ngòi ly gián giữa sáu gia tộc, nhân cơ hội này để làm gì đó...”

Giang Tĩnh gật đầu.

“Xem ra đúng là vậy...”

Tần Ninh lập tức nói: “Có đầu mối gì chưa?”

Giang Tĩnh lắc đầu nói: “Những kẻ đó hành sự vô cùng cẩn thận, không để lại chút vết tích nào”.

Tần Ninh nhíu mày.

“Diệp Nam Hiên đâu rồi? Cái thứ khốn kiếp này!”

Nghe thế, Giang Tĩnh chỉ rụt cổ lại.

Người có dũng khí mắng Diệp Nam Hiên đại nhân cũng chỉ có sư tôn của hắn ta là Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân.

“Diệp Nam Hiên đại nhân say mê võ học, tám trăm năm trước đã đến thánh vực Thiên Kiếm khiêu chiến Lý Huyền Đạo, kết quả mất luôn tin tức...”

“Hiện nay thánh vực Đại Võ và thánh vực Thiên Kiếm gần như đang giương cung bạt kiếm”.

Tần Ninh nghe vậy thì lại nhíu mày tiếp.

“Xem ra là có người muốn hai đại thánh vực khiêu chiến với nhau”.

Tần Ninh nói tiếp: “Chuyện ta trở về tạm thời không được nói cho ai biết, còn nha đầu Tuyết Phi Yến... cũng chưa cho biết vội”.

“Vâng!”

“Ta lấy thân phận mới đi vào Võ Môn, quan sát rồi tính tiếp. Võ Môn này là ta một tay chế tạo, mong rằng lục đại gia tộc có thể hóa giải hận thù, xây dựng thánh vực Đại Võ phồn vinh”.

“Nhưng nếu có người muốn xóa bỏ, ta cũng sẽ không đồng ý”.

Giang Tĩnh lúc này tràn ngập mừng rỡ.

Ngay lập tức, Giang Tĩnh chắp tay nói: “Đại nhân, không phải vì Lập Thanh là người Giang gia nên thiên vị Giang gia, nhưng những năm gần đây Giang gia và Khúc gia bị người ngầm gây thương tích. Lấy phán đoán của Lập Thanh thì có thể là Võ gia cầm đầu... Còn những gia tộc lớn khác, thậm chí là Võ Môn có tình huống thế nào thì Lập Thanh cũng không biết”.

“Đương nhiên đây cũng chỉ là phán đoán của mình Lập Thanh, có thể sẽ thiên vị Giang gia, đại nhân mắt sáng như đuốc, chắc chắn sẽ điều tra được ra”.

Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.

“Đúng rồi, con gái của Giang Hoành Nhạc – Giang Ngạo Tuyết đó phẩm chất thế nào?”

Tần Ninh thuận miệng hỏi.

“Ngạo Tuyết sao... sau khi huynh trưởng Giang Bình Vân của nó chết thì nó trở thành thiên tài xuất sắc nhất của Giang gia chúng ta, hiện đã là cảnh giới Thánh Vương lục hiền”.

Giang Tĩnh lập tức nói: “Nếu đại nhân thích, Lập Thanh sẽ lập tức...”

“Cút cút cút!”

Tần Ninh xua tay nói: “Không phải ta, mà là vị huynh đệ tên Tiên Hàm của ta cơ. Ta thấy hắn ta có vẻ có ý với Ngạo Tuyết nên mới muốn hỏi tính cách của Giang Ngạo Tuyết này thế nào!”

Huynh đệ!

Nghe vậy, sắc mặt Giang Tĩnh lập tức thay đổi.

Có thể được Đại Đế gọi là huynh đệ thì có thể thấy được người này quan trọng với Đại Đế cỡ nào!

“Lập Thanh hiểu rồi ạ”.

Lập Thanh lập tức khom người nói: “Nếu hai người tình đầu ý hợp thì Giang gia chắc chắn sẽ hợp tác”.

“Ừ!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Ngươi vẫn không thay đổi gì cả, nếu là người khác thì có thể sẽ nói với ta rằng ‘Đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ tác hợp cho Giang Ngạo Tuyết với Tiên Hàm’ cơ”.

Tần Ninh thấy Tiên Hàm có tình cảm không tầm thường với Giang Ngạo Tuyết.

Mà Giang Ngạo Tuyết dường như cũng rất quan tâm đến Tiên Hàm.

Tiểu lão đệ này của hắn sẽ không được phép bị lừa.

Hắn chỉ hy vọng hai người phát triển tự nhiên, đương nhiên, người ngoài cũng không thể ngăn cản!

“So tài cứ diễn ra như bình thường đi”.

Tần Ninh lại nói: “Ngươi ra mặt chủ trì, ta sẽ ở bên dưới nhìn, Giang gia dù sao cũng là một phần của Võ Môn, nếu có thiên tài ưu tú thì ta cũng vui vẻ”.

“Vâng!”

Giang Tĩnh cười nói: “Nếu được Đại Đế coi trọng và chỉ đạo thì đó chính là phúc khí ba kiếp của chúng”.

“Nịnh hót à?”

“Không dám ạ”, Giang Tĩnh nghiêm mặt nói: “Năm đó, nếu Lập Thanh không được đại nhân tài bồi thì nào có Lập Thanh của hôm nay, những gì Lập Thanh nói là từ đáy lòng”.
Chương 1995: Diễn giỏi lắm

Tần Ninh phất tay nói: “Thôi được rồi, tiến hành tuyển chọn so tài của Giang gia như kế hoạch đi”.

“Ngươi cứ coi như ta không tồn tại là được, có chuyện gì ta sẽ tìm ngươi”.

“Nhớ kỹ những lời ta nói, ngươi không biết ta đã về, cũng đừng nhắc gì với Giang Vũ”.

Giang Tĩnh gật đầu.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Nói thật, trong Võ Môn to lớn như vậy, người đáng giá để ta tin tưởng cũng không có mấy ai, nhưng Tiểu Lập Thanh ngươi lại là một trong số đó”.

Giang Tĩnh nghe vậy thì kích động gật đầu.

“Đi thôi!”

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy.

Cùng lúc đó, bên ngoài lầu các.

Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cùng với Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, Tiên Hàm lần lượt chờ đợi.

“Không biết Tĩnh lão định làm gì Tần công tử...”, Giang Y Y lo lắng nói: “Haiz, Tần công tử...”

“Tỷ tỷ, chúng ta đi xin cho hắn đi”, Giang Tiểu Tiểu lo lắng nói: “Dù sao Tần công tử cũng đã cứu mạng chúng ta, hắn đâu làm gì sai chứ”.

Mà lúc này, ở một bên khác.

Ôn Hiến Chi dò xét Tiên Hàm một lượt.

“Ngươi là ai?”

Tiên Hàm hỏi trước.

“Ta?”

Ôn Hiến Chi ho khan một cái, nghiêm mặt nói: “Ta là đồ đệ của Tần Ninh, Ôn Hiến Chi”.

Nghe vậy, Tiên Hàm buồn bực nói: “Đồ đệ của ca ta chỉ có Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư, ngươi xuất hiện từ bao giờ đây, mới nhận à?”

“Phi!”

Ôn Hiến Chi phẹt một bãi nước miếng, nói: “Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương mới là mới nhận, ta đã là đồ đệ của sư tôn từ lâu rồi”.

“Nói cho ngươi ngươi cũng chẳng hiểu, kệ đi”.

Ôn Hiến Chi không thèm quan tâm.

Tần Ninh nhận hắn ta là đồ đệ từ tám vạn năm trước, cái tên này biết cái đếch gì!

Nhưng Tiên Hàm lại càng sửng sốt hơn.

Dương Thanh Vân được Tần Ninh thu làm đồ đệ từ chín vạn năm trước kia mà, cái tên này còn đến sớm hơn cả Dương Thanh Vân ư? Không thể nào!

Hai người đều mơ hồ trong lòng.

Phong Vô Tình lúc này đứng ở bên cạnh thì lại không biết nói gì.

Hai người này không có ai lo lắng Tần Ninh sẽ xảy ra chuyện à?

Một là huynh đệ, một là đồ đệ, thật sự không lo lắng gì à?

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa lớn của lầu các bị mở ra, Tần Ninh thản nhiên đi ra.

“Tần công tử”.

“Sư tôn!”

“Ca!”

Lúc này, mấy người đều đi ra phía trước.

Giang Y Y quan tâm hỏi: “Tần công tử, ngươi không sao chứ? Tĩnh lão đã nói gì với ngươi vậy?”

“Sư tôn không sao chứ ạ? Nếu người lát nữa mà không đi ra thì con sẽ xông vào ngay, tìm lão già kia tính sổ!”, Ôn Hiến Chi bắt đầu ồn ào nói.

Tiên Hàm cũng nói: “Ca, ông ta có làm gì huynh không? Lão già kia cậy mình giỏi giang nên mới lên mặt, bắt nạt thanh niên chứ gì?”

Lúc này, đám Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, Giang Ngạo Tuyết, Phong Vô Tình đều há hốc mồm.

Hai tên này... diễn giỏi lắm!

Hai người ban nãy còn nói chuyện phiếm, bây giờ lại tỏ vẻ lo lắng tột độ.

Tần Ninh nhìn cả hai, mỉm cười: “Diễn hay lắm, diễn tiếp đi!”

Ôn Hiến Chi cùng Tiên Hàm đều lúng túng cười.

“Yên tâm, Tĩnh lão chỉ dặn dò ta vài câu, rằng tuổi trẻ thì không nên kiêu căng quá, cần trưởng thành hơn thôi”, Tần Ninh cười nói: “Các ngươi đi so tài đi!”

Giang Tiểu Tiểu cùng Giang Y Y nhìn Tần Ninh với vẻ khó tin.

“Sao? Một ông già như ta lại còn có mặt mũi đi bắt nạt tiểu bối nữa à?”

Lúc này, một giọng nói rõ ràng vang lên.

Giang Tĩnh chậm rãi đi ra, khôi phục vẻ uy nghiêm ban đầu, nói với đám người Giang gia: “Giải tán cả đi!”

Đám đệ tử Giang gia chỉ cảm thấy không thể tin.

Giang Tử An thì càng thêm kinh hãi.

Bỏ qua?

Thật sao?

Giang Tĩnh lúc này nhìn Giang Tử An, từ từ nói: “Tử An, ba người Giang Tùng Giang Bách Giang Hòe chèn ép Tiên Hàm, ngươi có biết chứ?”

“Tĩnh lão...”

“Ba người này bị tước bỏ tư cách thi đấu, cúi mặt vào tường hối lỗi trăm năm!”

Giang Tĩnh tùy ý nói.

“Tĩnh lão, Tử An đã xử phạt bọn họ, còn tước đoạt tư cách, cúi mặt vào tường hối lỗi trăm năm thì...”

“Sao?”

“Vâng vâng vâng, Tử An hiểu ạ”.

Giang Tử An lúc này vội vàng rời đi.

Giang Tĩnh nhìn Tần Ninh, nói tiếp: “Tần... Ninh, ngươi cứu Giang Tiểu Tiểu và Giang Y Y, Giang gia chúng ta sẽ không quên ơn, nhưng mong ngươi cũng phải tuân thủ quy củ Giang gia chúng ta nữa”.

“Cảm ơn Tĩnh lão đã chỉ điểm”.

Tần Ninh chắp tay.

Giang Tĩnh gật đầu, quay người rời đi.

Đám trưởng lão bên cạnh cũng dần dần rời đi.

Nhưng sau khi đi được một lúc, Giang Tĩnh đột nhiên lảo đảo, suýt thì té ngã.

“Tĩnh lão, ngài không sao chứ ạ?”

Một vị tộc lão vội vàng lên đỡ.

“Không sao, ta không sao...”

Giang Tĩnh phát khổ trong lòng.

Diễn kịch thế này mệt chết ông ta.

Bảo ông ta dùng tư thái của cường giả nói chuyện với Đại Đế như vậy thật sự là quá khó!

Đại Đế làm khó ông ta quá mà!

Mà lúc này, trước lầu các.

Giang Y Y cùng Giang Tiểu Tiểu hoàn toàn thở phào.

Có vẻ là không có việc gì thật.

Tần Ninh nhìn Giang Y Y, cười nói: “Y Y tiểu thư, hôm nay cô còn phải so tài nữa, đi thôi, ta sẽ ở trên khán đài quan sát”.

“Ừm!”

Nhóm Giang Y Y cũng rời đi.

Giang Ngạo Tuyết lúc này nhìn Tiên Hàm, nói: “Chàng ở đây chờ ta”.

“Yên tâm đi, có ca ta ở đây thì sẽ không có ai làm gì được ta đâu”, Tiên Hàm cười.

Lúc này, đám người Giang gia dần dần rời đi.

Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, Tiên Hàm và Phong Vô Tình tìm một chỗ lầu các, đi lên tầng hai, nhìn vào võ trường.

Đệ tử Giang gia đều có mặt.

Bên trong võ trường có chừng gần trăm đệ tử Giang gia, đều là cảnh giới Thánh Vương.

Từ đây có thể thấy Giang gia có nền tảng mạnh mẽ cỡ nào.

Từng là một trong sáu bá chủ, Giang gia đương nhiên có nền tảng mạnh mẽ, hơn nữa Võ Môn thống nhất thánh vực Đại Võ chứ cũng không hạn chế sự phát triển của lục đại gia tộc.

Ngược lại, Võ Môn tụ tập những võ giả ưu tú nhất trong thánh vực Đại Võ, lục đại gia tộc học tập lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.

Mà bốn người Tần Ninh thì đi lên lầu các quan sát so tài...

Ở phía bắc võ trường có một vùng bằng phẳng trên eo của đỉnh núi cao, nơi đó lúc này bắt đầu xuất hiện từng bóng người.

Mà trong đó có ba người nhìn đặc biệt đáng chú ý.

Ngoại trừ Giang Tĩnh ra thì còn hai người đầu tóc hoa râm, khí tức bình tĩnh, nhưng tạo ra một cảm giác âm trầm như núi, sâu thẳm như biển.

Ngoài ba người đó thì còn một người phụ nữ khác.

Người này mặc váy dài màu xanh, dáng người thon thả ưu nhã, tóc dài xõa tung ở hai vai, tư thái thong dong thanh nhã khiến người ta thấy rất xinh đẹp.

Nhìn người phụ nữ này tầm ba, bốn mươi tuổi, nhưng làn da thì căng mịn như thiếu nữ, dung mạo càng vô cùng kinh diễm.

Như hoa lan trong cốc vắng, khiến người ta thấy yên tĩnh.

“Kia hẳn là tam đường chủ Tuyết Phi Yến của Võ Môn!”, Tiên Hàm lúc này mở miệng nói: “Nghe nói trong chín vị đường chủ của Võ Môn thì có sáu vị là trưởng tộc sáu tộc, ba vị là tâm phúc của Cuồng Võ Thiên Đế”.

“Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến”.

Phong Vô Tình lúc này cũng nhìn về cô gái như u lan kia, ánh mắt dò xét.

Tần Ninh lại cười hỏi: “Phong Vô Tình, tam đường chủ này so với ngươi thì thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom