• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2001-2005

Chương 2001: Thánh Hoàng nhất văn

“Nhiều năm trôi qua như vậy, Tĩnh lão gần như không quan tâm đến mọi việc trong phủ, chỉ cần Giang gia được an ổn thì cũng sẽ mặc kệ mọi thứ”.

“Nhưng lần này lại hỏi thăm đến dược liệu, rồi đến chuyện Giang Ngạo Tuyết cùng Tiên Hàm. Tiên Hàm là huynh đệ của Tần Ninh... Dược liệu là thứ Tần Ninh cần...”

Giang Du Khải lúc này không ngừng suy nghĩ, nói: “Giữa hai người chắc chắn phải có bí mật gì đó mà không thể cho ai biết!”

Nghe vậy, Giang Y Y cũng cảm thấy rất thần kỳ.

Giang Tĩnh thái thượng thân là lão tổ Giang gia, cũng là một trong ba vị thái thượng, quyền cao chức trọng, sao lại có thể có gì với Tần Ninh...

Bây giờ nghĩ lại, gom những chuyện này tới cùng một chỗ đúng là kỳ lạ.

Giang Du Khải mãi sau mới dừng lại, nhìn con gái mình và nói: “Con để ý đến Tần Ninh này nhiều một chút, người này không đơn giản đâu”.

“Nhưng đừng có tỏ ra hoài nghi, trước khi làm rõ thân phận của hắn thì chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao việc này cũng liên quan đến Tĩnh lão nữa”.

“Vâng!”

...

Nửa tháng thấm thoắt trôi qua.

Nửa tháng này, Tần Ninh ở trong biệt viện chậm rãi khôi phục, tốc độ tuy chậm nhưng vẫn hơn là rảnh rỗi.

Mà nửa tháng sau, một đêm khuya, Giang Tĩnh lại đến.

Trong gian phòng, Giang Tĩnh lấy ra dược liệu Tần Ninh cần thiết, trong lúc nhất thời, biệt viện tràn ngập linh khí thiên địa.

“Cuồng Đế đại nhân, đã xong rồi ạ!”

Giang Tĩnh nói, có vẻ hơi mệt mỏi.

Tần Ninh nhìn Giang Tĩnh, không khỏi nói: “Rắc rối lắm sao?”

“Không ạ, không ạ!”

Tần Ninh cười: “Đích thân vào tận Võ Môn à?”

“Vâng!”

“Gặp Giang Vũ chưa?”

“Rồi ạ!”

Tần Ninh hơi ngưng lại, chậm rãi nói: “Giang Vũ giờ sao rồi?”

“Lão tổ đã đến cảnh giới Thánh Tôn đỉnh phong, vô cùng mạnh khỏe, đang xử lý chuyện thường ngày trong Võ Môn, cũng coi như nhàn hạ”.

Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Đã đến vị trí này rồi thì có ai nhàn hạ cơ chứ?”

“Chuyện của Tiên Hàm ta đã hiểu rõ, nghĩ thấy ngươi cũng phải chịu áp lực, nhưng ngươi cũng sắp không phải chịu áp lực nữa rồi”.

“Thời gian này cứ nghỉ ngơi thật tốt, chờ Đại Võ Tài đến rồi tính tiếp!”

“Vâng!”

Giang Tĩnh nghe vậy thì hơi kích động trong lòng.

Đại Đế sắp khôi phục thực lực sao?

Thực lực đỉnh phong của Đại Đế lúc này là bao nhiêu?

Giang Tĩnh cũng rất tò mò.

Nhưng điều khiến cho ông ta kích động là, sau khi Đại Đế khôi phục thực lực thì sẽ khống chế Võ Môn, khi ấy đám Giang gia sẽ biết ngay.

Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết là cặp đôi tuyệt thế cỡ nào!

Đó là huynh đệ của Đại Đế!

Giang gia sau này có con rể là huynh đệ của Đại Đế, còn ai dám động vào nữa?

Bảy vạn năm trước, Giang gia có vẻ yếu thế hơn ngũ đại gia tộc.

Sau mấy vạn năm phát triển, Giang gia cũng càng yếu hơn.

Nhưng có Tiên Hàm ở đây, Giang gia còn sợ cái gì? Không ai dám khinh bỉ Giang gia nữa.

Giang Tĩnh mang ý nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy ông trời không bạc đãi ông ta.

Năm đó, gặp Tần Ninh ở bờ sông đã thay đổi cuộc đời của ông ta.

Bây giờ lại gặp được Tần Ninh chuyển thế quay về, lại khiến ông ta thay đổi, thay đổi vận mệnh Giang gia.

Nhìn Tần Ninh rời đi, Tần Ninh quan sát cả phòng dược liệu và đan lô mà Giang Tĩnh để lại, khẽ mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh tìm Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi cùng Tiên Hàm.

“Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, ngày khôi phục thực lực của ba chúng ta sắp đến rồi”.

“Nhưng trước đó, Phong Vô Tình, coi như ngươi có khôi phục thực lực thì cũng tạm thời đừng rời khỏi thánh vực Đại Võ, ta đang lo bên thánh vực Thiên Kiếm bên kia dẫn lửa vào, lại đánh nhau với thánh vực Đại Võ, nếu có ngươi ở đây thì sẽ có tác dụng hơn chút”.

“Đã hiểu!”

Phong Vô Tình không nói nhiều thêm.

Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi tiếp và nói: “Sư tôn cũng không dám cam đoan ngươi khôi phục thực lực xong thì sẽ nhớ lại, đành xem ý trời vậy!”

“Vâng!”

Tần Ninh nhìn Tiên Hàm, nói tiếp: “Mấy ngày trước bảo ngươi chuẩn bị dược liệu, đã xong chưa?”

“Rồi ạ!”

“Đưa ta đi!”

Tần Ninh cười nói: “Nghe ngươi nói thì đúng là đã phải chịu không ít khổ ở Giang gia những năm qua, ta thích làm việc công bằng, lần này bù đắp cho Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y, hy vọng bọn họ có cơ hội đạt được hạng nhất của Đại Võ Tài, coi như cho Giang gia chút an ủi!”

Tiên Hàm cười: “Ca mà xuất thủ thì chắc chắn có thể”.

“Chỉ như vậy thôi còn chưa đủ, coi như dựa vào thánh đan, đẩy Giang Ngạo Tuyết lên Thánh Vương cửu hiền thì vẫn phải có thánh quyết mới được. Trong thời gian ngắn như vậy, để ta đích thân dạy bảo cô ta thôi. Ta sẽ bảo Giang Tĩnh đưa Giang Ngạo Tuyết đến”.

“Thật sao ạ?”

Tiên Hàm kích động không thôi.

Tần Ninh đích thân dạy dỗ.

Đây là điều nhiều người muốn còn không được!

Tần Ninh lại cười nói: “Giang Ngạo Tuyết không chỉ là con gái Giang gia mà còn là em dâu của ta nữa, người làm đại ca như ta mà không cho chút điểm tốt thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Cảm ơn ca!”

Sắp xếp mọi chuyện xong, Tần Ninh đi vào đan thất, bắt đầu chuẩn bị.

Phong Vô Tình lúc này nhìn Tần Ninh đi vào đan thất, không khỏi nói: “Tần công tử kiếm thuật phi phàm, không ngờ cũng tinh thông cả đan thuật!”

Tiên Hàm cười nói: “Ca ta cái gì cũng biết, thuật con rối, thuật ngự thú, thuật luyện đan, thuật luyện khí, trận pháp, nhiều lắm... Không có gì là huynh ấy không làm được!”

“Thế ngươi làm được gì?”

Tiên Hàm đắc ý: “Ta biết chiến khí!”

“Năm đó ca gặp ta, ta là người bị gia tộc vứt bỏ, nhưng ca vẫn nuôi nấng dạy bảo ta thành người mạnh nhất đại lục Vạn Thiên!”

Tiên Hàm nhớ lại trước kia, vẻ mặt tươi cười.

“Ca không có gì là không làm được!”

Tiên Hàm lẩm bẩm, cười hì hì nói: “Ta phải đi nói cho Ngạo Tuyết biết chuyện vui này”.

...

Phong Vô Tình cùng Ôn Hiến Chi thủ hộ ở bên ngoài đan phòng. Bảy ngày sau, đan phòng vẫn im ắng như tờ.

Đến cả Ôn Hiến Chi cũng nghi ngờ, không biết có xảy ra chuyện gì không!

Nếu không phải Tần Ninh dặn dò không cho ai quấy rầy thì hắn ta cũng sẽ xông vào hỏi rõ ngọn nguồn.

Ngày thứ chín!

Cửa phòng mở ra.

Một bóng người cũng đi ra.

Chính là Tần Ninh.

“Được rồi sao?”

Phong Vô Tình cùng Ôn Hiến Chi bước lên, đồng thanh hỏi.

“Ừ!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta thử một chút dược liệu, cũng không quá tệ”.

Nói xong, bốn phía Tần Ninh tỏa ra ánh sáng, khí tức hồn phách vô cùng mạnh mẽ.

Không chỉ có thế, ánh sáng xung quanh cơ thể hắn còn hội tụ ra một thể văn.

Thánh Hoàng nhất văn!

Ban đầu, khi ở thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh mới là cảnh giới Thánh Vương, dung hợp lột xác đời thứ hai để ngưng tụ ra thể văn hư huyễn.

Nhưng thể văn lúc này lại cực kỳ rõ ràng.

Cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn!

Đi ra từ trong thời không bằng tám trăm năm ở bên ngoài, tám trăm năm, ba bọn họ đều không có tăng trưởng.

Nhưng lúc này lại hoàn toàn khôi phục!

Tần Ninh nắm chặt tay, mỉm cười: “Cảnh giới Thánh Hoàng... Loại cảm giác này đúng là rất dễ chịu...”
Chương 2002: Ta sẽ dạy các ngươi tu hành

Nghe vậy, Ôn Hiến Chi và Phong Vô Tình nhìn chằm chằm Tần Ninh.

“Sư tôn, đừng hưởng thụ một mình chứ, cho chúng con hưởng ké với”, Ôn Hiến Chi gấp gáp nói.

Tần Ninh nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Không thiếu phần của ngươi đâu, vội cái gì”.

Nói xong, Tần Ninh lấy ra hai bình ngọc, giao cho Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi: “Mỗi bình này có một viên Cửu Nguyên Thánh Đan, được luyện chế từ thánh dược đẳng cấp, vô cùng quý giá”.

“Sử dụng xong có thể điều trị kinh mạch và xương cốt, có lẽ các ngươi sẽ khỏe lại”.

“Nhưng hai ngươi cảnh giới cao hơn ta nên cũng sẽ cần nhiều thời gian khôi phục hơn”.

“Được, được ạ”.

Ôn Hiến Chi hớn hở mở bình ra, ngay lập tức ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt.

“Sư tôn, con đi bế quan đây!”

“Ừ!”

Phong Vô Tình cũng nhận lấy Cửu Nguyên Thánh Đan, nhìn Tần Ninh, chắp tay: “Cảm ơn Tần công tử, ta xin ghi nhớ ơn này trong lòng”.

“Khách sáo rồi!”

Tần Ninh phất tay.

Không nói đến việc Phong Vô Tình đến thánh vực Thiên Hồng vì truy tìm tung tích Ma tộc, chỉ riêng việc Phong Vô Tình là một trong các Kiếm Hộ của Lý Huyền Đạo cũng khiến Tần Ninh đặc biệt chăm sóc rồi.

Hai người rời đi, Tần Ninh thu hồi thể văn, khí tức quay trở lại sự bình tĩnh lạnh nhạt trước kia.

Tám trăm năm trôi qua trong nháy mắt, nếu không vì mắc kẹt trong gió lốc thời không thì hiện nay hắn đã là Thánh Tôn rồi.

Nhưng giờ hắn lại chỉ là Thánh Hoàng nhất văn.

Hơn nữa còn là cảnh giới suýt đạt được vào tám trăm năm trước.

Cũng không biết đám Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở thánh vực Thiên Hồng ra sao rồi.

Tám trăm năm, bọn họ hẳn là đã đạp vào cảnh giới Thánh Vương, trở thành Thánh Hoàng, thậm chí là... Thánh Tôn?

Mà lúc này, bên ngoài đình viện vang lên những tiếng chào hỏi.

Tiên Hàm dẫn Giang Ngạo Tuyết vào trong biệt việt.

“Ca!”

Thấy Tần Ninh xuất quan, Tiên Hàm cười haha: “Ta biết ngay là huynh xuất quan mà, hì hì...”

“Tần công tử!”

Giang Ngạo Tuyết nhìn Tần Ninh, hơi khom người.

“Gọi Tần công tử gì chứ, xa lạ qua, sau này gọi là ca giống ta đi!”

Tiên Hàm nhìn Tần Ninh, nịnh nọt cười nói: “Ca, đây là em dâu tương lai của huynh đó, huynh không tặng chút quà gặp mặt gì sao?”

Tần Ninh lườm Tiên Hàm, không khỏi nói: “Biết ngay ngươi đến vì cái này mà”.

“Ta đã chuẩn bị xong rồi!”

Nói xong, Tần Ninh lại nói tiếp: “Lần này ta đều luyện chế những đan dược đại bổ với kinh mạch hồn phách, có rất nhiều dược liệu không dùng hết, bởi vậy ta liền luyện chế ra mấy loại”.

Nói xong, Tần Ninh vung tay lên, mấy bình ngọc xuất hiện.

“Trong hai bình ngọc này có thánh đan lục phẩm Thiên Thần Tụ Hồn Đan, có thần hiệu ngưng tụ tam hồn thất phách với cảnh giới Thánh Vương”.

“Màu đậm hơn hợp với Thánh Vương tam hiền, lục hiền và cửu hiền”.

“Màu nhạt hơn là cho cảnh giới Tiểu Thánh Vương và Đại Thánh Vương”.

“Một bình cho Giang Ngạo Tuyết, một cho Giang Y Y, nếu không dùng hết thì cho đệ tử Giang gia dùng cùng”.

Tiên Hàm nhận lấy hai bình, kích động không thôi.

Đây chính là đồ tốt.

“Cảm ơn đại ca!”

Tiên Hàm cười ha ha nói.

“Ngươi cũng có”.

Tần Ninh nói tiếp: “Ngày đó ta nói cho ngươi cách vận chuyển chiến khí trong cơ thể, nhưng đó chỉ là hành động khẩn cấp, để ngươi thể hiện bản thân trước mặt đám Giang Hòe kia mà thôi”.

“Chiến khí trong cơ thể ngươi vẫn cần ngưng tụ thành hình và hoàn toàn hợp làm một với thánh lực, hình thành một mạch chiến khí chạy khắp cơ thể, nhất niệm phát huy!”

“Đây là Huyết Liên Đan, Bạo Khí Đan, Nguyên Không Đan!"

Tần Ninh vung ba bình ngọc đến trước mặt Tiên Hàm, dặn dò: “Uống ba loại này theo thứ tự, sau đó luyện tập với người khác, ngưng tụ chiến khí, rồi dần dần dung hợp chiến khí trong thân thể, hoàn toàn hợp nhất”.

Tiên Hàm nhận lấy, kỳ quái nói: “Huyết Liên Đan, Bạo Khí Đan, Nguyên Không Đan? Ta chưa từng nghe nói đến...”

Tần Ninh ho khan: “Đây là đan dược ta luyện chế chỉ dành riêng cho thân thể và chiến khí của ngươi, người khác ăn vào sẽ nổ tung mà chết, cho nên Hạ Tam Thiên cũng sẽ không có đan dược này, ta đặt đại một cái tên thôi!”

“...”

“Giang Ngạo Tuyết...”

Tần Ninh nhìn Giang Ngạo Tuyết, chậm rãi nói: “Từ giờ đến lúc các ngươi đến Võ Châu là còn một tháng đúng không? Một tháng này, ta sẽ ở đây dạy các ngươi tu hành”.

Nghe xong, Tiên Hàm vội vàng nháy mắt với Giang Ngạo Tuyết.

Giang Ngạo Tuyết khổ sở nói: “Nhưng gia tộc đã tìm người đích thân dạy bảo chúng ta trong một tháng này rồi...”

Tần Ninh nghe vậy, nói tiếp: “Ta sẽ bảo Giang Tĩnh, chuyện này ngươi không cần quan tâm”.

“Ngươi và Tiên Hàm tình đầu ý hợp, ta chỉ mong hai ngươi sau này có thể ở mãi bên nhau”.

“Bây giờ Tiên Hàm tuy không bằng ngươi, nhưng tương lai hắn ta nhất định sẽ trở thành hoàng giả, đế giả trong cái Hạ Tam Thiên này, ngươi cũng phải đuổi kịp bước đi của hắn”.

Tiên Hàm được Tần Ninh một tay dạy dỗ, cho nên Tần Ninh biết tiềm lực của Tiên Hàm.

Thấy Giang Ngạo Tuyết còn do dự, Tiên Hàm vội nói: “Tuyết nhi, ca ta dạy bảo nàng một tháng tương đương với lão tổ Giang gia dạy dỗ nàng mười năm đấy, khiến nàng có thu hoạch cả đời, đừng do dự nữa”.

Giang Ngạo Tuyết gật đầu.

Thực ra Tiên Hàm không hề nói khoác.

Tần Ninh không chỉ dạy mỗi kiến thức liên quan cảnh giới Thánh Vương.

Cả vũ trụ này, số người có thể sánh với Tần Ninh ít vô cùng.

Gần như là không có.

Trên con đường võ đạo, cảnh giới trước mặt chỉ là trước mặt mà thôi, nhưng nâng cao thực lực cho các cảnh giới sau này lại có thể thay đổi tư duy của cả một người, ảnh hưởng đến cả đời người đó.

Dặn dò xong xuôi.

Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi lần lượt đi bế quan.

Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết cũng ở cùng một chỗ.

Tần Ninh thì ở lại trong lầu các, tĩnh tâm.

Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết.

Chín loại pháp quyết công kích khác nhau, đạt đến Thánh Hoàng, Tần Ninh đã thi triển ra một uy lực khác hẳn của loại pháp quyết này.

Hơn nữa, hắn cũng càng vận dụng được Khô Huyết Thánh Thương nhiều hơn.

Trên thực tế, thu hoạch tốt nhất của Tần Ninh lần này chính là thần hiệu của Thánh Hoàng nhất văn.

Cảnh giới Thánh Vương, tam hồn thất phách hợp nhất, ngưng tụ hồn phách thể.

Mà cảnh giới Thánh Hoàng thì là một lần lột xác sau khi hồn phách ngưng tụ thành.

Chín thể văn ngưng tụ và hợp nhất, cuối cùng sẽ khiến thân thể lột xác một lần đáng sợ, dẫn đến hồn phách thể kết hợp.

Đến lúc đó chính là thánh hồn và thánh thể hợp một, trở thành thể thánh giả chân chính.

Mà khi ấy cũng chính là cảnh giới Thánh Tôn.

Sau khi thành công trở thành Thánh Tôn, lực bạo phát của võ giả cùng hồn, thể sẽ ngưng tụ ra một loại khí thế thiên địa.

Một khi ngưng tụ thành công, sẽ trở thành... Đế!
Chương 2003: Hồn Thể Quy Nguyên Đan

Thánh Hoàng, thể văn.

Thánh Tôn, thánh hồn cùng thánh thể hợp nhất.

Thánh Đế, thánh lực thánh hồn thánh thể, tam giả hợp nhất.

Hơn nữa, tại cảnh giới Thánh Đế, thánh hồn cùng thánh thể sẽ hợp nhất với thánh lực thiên địa.

Khí thế đó đủ để nghiền ép cảnh giới Thánh Tôn, Thánh Hoàng.

Mà đây cũng là chỗ mạnh mẽ của Thánh Đế.

Trong lúc này, cảnh giới Thánh Hoàng ngưng tụ chín thể văn, thêm một thể văn sẽ làm cho Thánh Hoàng thể mạnh lên gấp đôi.

Nhưng vì Tần Ninh đã dung hợp lột xác đời thứ hai nên đã xuất hiện thay đổi.

Thể văn của hắn nhìn ở bên ngoài thì bình thường.

Nhưng dưới sự chuyển động của hồn phách thì thể văn có thể chia ra làm ba.

Một màu trắng vờn quanh thân thể.

Trên dưới màu trắng là một màu vàng kim và màu xanh lam, vô cùng chói mắt.

Ba loại hợp một sẽ trở thành thể văn ban đầu, không có điểm gì đặc biệt.

Nhưng phân tách ra thì sẽ hiện ra ba màu sắc bất đồng.

Điểm này cũng là Tần Ninh mới phát hiện ra sau khi đạt cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn.

Nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đặc biệt.

Một văn ba màu, ba màu một văn.

Mà cực hạn thân thể có thể ngưng tụ ra cũng đạt đến ba lền, như vậy, cộng thêm uy năng của hồn phách thì sẽ đạt đến cực hạn càng lớn hơn nữa.

Phải biết rằng, trong cảnh giới Thánh Hoàng cũng không phải nói chỉ ngưng tụ thể văn, mà thể văn tăng trưởng thì cũng sẽ nâng cao giới hạn của lực hồn phách.

Trong những mức độ nhất định, cường độ thân thể quyết định giới hạn tối đa của cường độ hồn phách.

Tần Ninh đứng trên bệ đá, nhìn xung quanh, thần sắc bình tĩnh.

Dần dần, thánh lực trong cơ thể hắn lưu chuyển.

Thân thể hắn thỉnh thoảng như voi, ổn định trang nghiêm, thỉnh thoảng lại như trư, hung hãn lỗ mãng, thỉnh thoảng như ưng, tàn nhẫn chính xác.

Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết đang không ngừng biến hóa.

Cho đến giờ, đạt cảnh giới Thánh Hoàng, uy năng của pháp quyết này mới coi như được hiện hết ra, Tần Ninh đương nhiên sẽ không từ bỏ dễ dàng.

Một đêm qua đi, tinh thần sảng khoái.

Khi sắc trời tờ mờ sáng, có một người chạy đến.

Chính là Giang Tĩnh.

“Cuồng Đế đại nhân”.

Giang Tĩnh cung kính với Tần Ninh vô cùng.

“Ngươi đến đúng lúc lắm!”

Tần Ninh nói: “Từ nay trở đi, Giang Ngạo Tuyết theo ta tu hành một tháng, đồng thời dẫn theo cả Giang Y Y nữa, ta sẽ đưa bọn họ ra ngoài Giang gia tu hành”.

“Nhân cơ hội này có thể dò xét tâm tư của vài người, ngươi làm theo ta nói đây...”

Sau khi Tần Ninh dặn dò xong, vung tay lên, một bình ngọc hiện ra.

“Đây là những thánh đan lục phẩm, thất phẩm còn thừa sau khi ta luyện chế thánh đan ta cần, ngươi cầm về phân phát cho con cháu Giang gia đi”.

“À, đây có một viên Hồn Thể Quy Nguyên Đan, rất tốt cho cảnh giới Thánh Tôn như ngươi, uống xong có thể sẽ có chút tiến triển”.

Nghe vậy, Giang Tĩnh kích động không thôi.

“Đại nhân...”

Giang Tĩnh hỏi: “Vậy ta có thể... phân cho đại ca và nhị ca của ta không? Hai người bọn họ...”

“Tùy ngươi!”

“Cảm ơn đại nhân!”

Giang Tĩnh hưng phấn không thôi, thừa dịp trời còn chưa sáng thì rời đi hẳn.

...

Trong từ đường Giang phủ.

Sáng sớm hôm sau, Giang Hoàng Vĩ cùng Giang Khôn bị Giang Tĩnh kéo đến nơi đây.

“Tam đệ, mấy ngày này đệ làm sao thế?”

Giang Hoàng Vĩ bất đắc dĩ nói: “Mười mấy năm qua đệ cũng không chăm chỉ như mấy ngày này”.

Thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn của hai huynh trưởng, Giang Tĩnh chỉ vung vẩy bình ngọc trong tay.

“Đây là gì?”, Giang Khôn thái thượng khó hiểu hỏi.

"Hồn Thể Quy Nguyên Đan!"

Giang Tĩnh đắc ý nói: “Lúc trước ta lấy đi không ít dược liệu trân quý trong gia tộc, Hồn Thể Quy Nguyên Đan này coi như là đền bù, cũng là để cho hai huynh yên tâm”.

“Hai huynh cũng biết ba lão già chúng ta đều là cảnh giới Thánh Tôn, nhưng muốn tiến thêm bước nữa e là uống nước thần cũng vô dụng, tiềm lực của chúng ta đã cạn kiệt”.

“Nhưng nếu ăn loại đan dược này vào, cam đoan đại ca, nhị ca có thể tiến thêm một bước, đạt được thành tựu trong cảnh giới Thánh Tôn”.

Nghe vậy, Giang Hoàng Vĩ cùng Giang Khôn mất hết sạch vẻ kiên nhẫn.

“Tam đệ, đệ...”

Giang Hoàng Vĩ cùng Giang Khôn biết rõ, bọn họ tuổi đã cao, đạt đến cực hạn của cuộc đời.

Võ giả đều có cực hạn.

Những nhóm thiên kiêu có khả năng cực hạn là Thánh Đế, nhưng bọn họ cũng chẳng phải thiên kiêu tuyệt thế.

Đời này đạt đến được Thánh Tôn đã là không tầm thường rồi.

Dù có nuốt thiên tài địa bảo thì cũng có mà tiến thêm một bước.

Nhưng nếu thật sự có thể như Giang Tĩnh nói, thì chút dược liệu kia có tính là gì đâu?

“Đệ lấy từ đâu ra đây?”

Nghe vậy, Giang Tĩnh chỉ thần bí cười nói: “Đại ca, nhị ca, các huynh đừng hỏi vội, rồi các huynh sẽ biết rõ, giờ chỉ cần tin tưởng ta thôi”.

“Chúng ta đã cộng sự mấy vạn năm rồi, các huynh hẳn cũng hiểu lòng ta với Giang gia”.

Giang Tĩnh nói xong, nuốt Hồn Thể Quy Nguyên Đan vào, cười nói: “Ta bế quan trước đây, có tin hay không thì tùy hai huynh vậy”.

Giang Tĩnh nói xong, đi vào từ đường rồi biến mất.

Giang Hoàng Vĩ cùng Giang Khôn lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên.

Hai người nhìn đan dược trong tay, nhất thời phân vân khôn xiết.

Mà cùng lúc đó, trong biệt viện của Tần Ninh.

Giang Ngạo Tuyết cùng Tiên Hàm đến với nhau.

Giang Y Y cũng đi cùng Giang Tiểu Tiểu tới.

Cả hai nhìn Tần Ninh với vẻ khó hiểu.

Sáng sớm, cả hai nhận được tin của Giang Hồng Nhạc và Giang Du Khải rằng từ nay trở đi họ sẽ tu hành một tháng với Tần Ninh.

Thật sự là không thể tin được.

Giang Ngạo Tuyết thì hiểu được một chút chuyện.

Tần Ninh chắc chắn có quan hệ thâm sâu với Giang Tĩnh thái thượng, mới có thể sử dụng quyền lợi khiến cho cha của cô ta cũng phải cúi đầu.

Mà Giang Y Y thì càng chắc chắn Tần Ninh không đơn giản.

“Đến rồi à, vừa kịp lúc”.

Tần Ninh nhìn bọn họ, cười nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy bảo các ngươi, hy vọng một tháng này có thể khiến các ngươi thu hoạch được nhiều”.

“Giờ thì xong rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”

Xuất phát?

Không tu hành trong Giang phủ sao?

Giang Ngạo Tuyết hỏi: “Tần công tử, Giang phủ có diện tích khá rộng, có cả nơi tu hành”.

“Hơn nữa, Y Y trước đó không lâu còn bị công kích, chúng ta ra ngoài bây giờ e là rất nguy hiểm”.

Tần Ninh nghe vậy, cười nói: “Yên tâm, có ta ở đây mà”.

“Chuẩn bị đi thôi!”

Tần Ninh vẫy tay, định triệu hoán Cửu Anh.

Nhưng lại phát hiện ra Cửu Anh không ở đây.

“Phệ Thiên Giảo, ngươi chở chúng ta!”

Tần Ninh nói.

Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì ghé vào vai Giang Tiểu Tiểu, vẻ mặt khó chịu.

“Đan dược cũng ăn rồi, ngươi bớt diễn đi cho ta, có tin đến lúc ngươi nhớ lại, ta cho ngươi lươn đến mức không thể lươn thêm được không hả!”

“Đến lúc ấy...”

Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì uể oải đứng lên.

“Haiz, đàn ông!”

Nói xong, thân thể Phệ Thiên Giảo không ngừng biến lớn.

Trong nháy mắt đã hóa thành vài chục trượng, bộ lông màu nâu uy phong lẫm liệt khẽ rung theo gió, tư thế hiên ngang khác hẳn hình thái đáng yêu lúc nhỏ.
Chương 2004: Rất mất mặt chó

Giang Y Y lúc này không khỏi kinh ngạc: “Ngầu quá!”

Phệ Thiên Giảo đắc ý ngẩng cao đầu, giơ hai sừng thú lên cao, nhìn vô cùng oai phong trước gió.

“Đi thôi!”

Tần Ninh trực tiếp trèo lên lưng Phệ Thiên Giảo và ngồi xuống.

Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu và Tiên Hàm cũng trèo lên theo.

Phệ Thiên Giảo chân đạp hư không, thân ảnh không ngừng bay lên không, biến mất khỏi Giang phủ.

Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi đang bế quan, Tần Ninh sẽ không quấy rầy bọn họ.

Phệ Thiên Giảo ở trên không trung, bốn vó vung mở, phi nước đại tiến lên, tốc độ cực nhanh.

Nhưng năm người ở trên lưng Phệ Thiên Giảo thì lại cực kỳ thoải mái, tuyệt không cảm nhận được xóc nảy gì.

“Hóa ra Phệ Thiên Giảo có thể biến hóa được ra hình dạng này...”, Giang Tiểu Tiểu hưng phấn nói: “Ta cứ nghĩ nó chỉ hết ăn lại nằm thôi ấy!”

“Nó còn biết nhiều lắm!”

Tần Ninh cười nói.

Giang Y Y lại tò mò hỏi: “Tần công tử, rốt cuộc chúng ta... đi đâu vậy?”

“Dãy Giang Hung”.

Tần Ninh thản nhiên đáp.

Dãy Giang Hung!

Nghe vậy, sắc mặt Giang Y Y trở nên thiếu tự nhiên hơn.

Nơi này đã khiến cô ấy có chút ám ảnh.

Lần trước con cháu Giang gia tử thương không ít ở đây, giờ lại còn tới đó...

Giang Ngạo Tuyết nhìn ra vẻ thiếu tự nhiên của Giang Y Y, lập tức cười nói: “Y Y, không sao đâu, lần này hẳn là mọi người đã chuẩn bị kỹ càng rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

“Không!”

Tần Ninh lại nói: “Lần này ta đã bảo Lập Thanh không cho ai theo cùng hết!”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết cũng biến đổi.

Chỉ có năm người chúng ta thôi sao?

“Đúng, chỉ có năm người chúng ta!”

Tần Ninh nói: “Ta chủ yếu dẫn dắt hai ngươi tu hành, tranh thủ một tháng sau có thể lấy được thứ hạng tốt ở Đại Võ Tài tại Võ Châu”.

“Những chuyện khác các ngươi không cần lo, ta sẽ tự có cách đối phó!”

Nghe vậy, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y cùng Giang Tiểu Tiểu đều tái mặt.

Cách đối phó?

Lần trước, người đuổi giết bọn họ đều là Thánh Vương đỉnh cao.

Tiên Hàm lúc này vỗ vai Giang Ngạo Tuyết, an ủi: “Yên tâm đi, không sao đâu, một tháng này nàng cứ chuẩn bị khai thông đầu óc để nghe đại ca ta giảng dạy đi!”

Từ đầu đến cuối, Tiên Hàm luôn tự tin về Tần Ninh.

Hắn ta thực sự không nghĩ ra lí do để không tin Tần Ninh.

Phệ Thiên Giảo phi với tốc độ cực nhanh, chưa đến một tháng đã đi vào hẳn nơi sâu của dãy Giang Hung.

“Không thể đi thêm nữa”.

Giang Ngạo Tuyết nói: “Nếu đi nữa thì sẽ là địa vực của thánh thú cấp bảy”.

Thánh thú cấp bảy, thực lực Thánh Hoàng.

Bọn họ mà đụng phải thì sẽ phiền lắm.

Tần Ninh nhìn phía trước, gật đầu: “Cũng được!”

Phệ Thiên Giảo hạ xuống, nằm rạp xuống đất, mọi người lần lượt bước ra.

Đây là một vùng thung lũng, dãy núi xung quanh chỉ cao tầm trăm trượng, phong cảnh ưu nhã, rất thích hợp để tĩnh tu.

“Chọn đây đi!”

Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Tiên Hàm, các ngươi xây dựng chút động phủ để ở lại, một tháng này chúng ta sẽ ở đây tu hành”.

Nói xong, Tần Ninh vẫy tay với Phệ Thiên Giảo.

Phệ Thiên Giảo hóa thành cao hơn một mét, cực kỳ phụng phịu đi tới chỗ Tần Ninh.

Một người một Giảo lúc này rời đi.

Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu nhìn xung quanh, phong cảnh không tệ, nhưng họ vẫn thấy bất an trong lòng.

“Tiên Hàm, sao Tần công tử lại đưa chúng ta tới đây?”, Giang Y Y khó hiểu nói: “Chẳng lẽ nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất ư?”

Tiên Hàm nghe vậy thì cười ha ha nói: “Y Y, đừng lo, cứ chuẩn bị tinh thần được ca ta dạy bảo trong một tháng tiếp theo đi!”

Dạy bảo!

Tiên Hàm không nói là hướng dẫn, mà là dạy bảo!

Chẳng lẽ thực lực của Tần Ninh lại sâu không lường được sao?

Mà lúc này, bên ngoài sơn cốc, Tần Ninh dẫn Phệ Thiên Giảo đi ra hơn mười dặm rồi dừng lại.

“Được rồi, bắt đầu đi!”

Tần Ninh nói.

“Ta đã lâu rồi chưa làm chuyện này, rất mất mặt chó...”, Phệ Thiên Giảo không tình nguyện nói.

“Đừng nói nhảm, tiểu đi!”

“...”

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Ninh, Phệ Thiên Giảo phụng phịu đi đến một gốc cổ thụ, nâng chân lên.

“Đừng nhìn ta được không hả?”

Phệ Thiên Giảo bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn ta, ta... không tiểu được!”

“Lắm lời thật đấy!”

Tần Ninh xoay người sang chỗ khác.

Không bao lâu sau, tiếng xè xè kết thúc, Phệ Thiên Giảo nói: “Ngươi ngự thú giỏi như thế, sao còn bắt ta đánh dấu lãnh thổ chứ, bày vẽ làm gì?”

“Thánh thú to nhỏ chạy đến hết đây thì có phiền không hả?”

Tần Ninh dẫn Phệ Thiên Giảo đi dọc các khu vực cách sơn cốc hơn mười dặm, đánh dấu lãnh thổ mấy lần rồi mới về.

Loài thú đều thích như vậy.

Dùng phân và nước tiểu của mình hoặc lông lá hay mùi để đánh dấu lãnh thổ, nói cho đám khác biết đây là địa bàn của nó.

Huyết mạch của Phệ Thiên Giảo rất cao cấp, thánh thú cấp bảy bình thường sẽ không dám động vào.

Một người một giảo quay về sơn cốc, đám Tiên Hàm đã mở xong động phủ, thậm chí còn trải giường lên.

Năm người liền ở lại đây.

Tần Ninh khẽ nói: “Hôm nay mọi người làm quen không khí một chút, ngày mai bắt đầu tu hành”.

Đêm khuya, ba người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu đều trằn trọc không yên.

Trong bóng đêm, Giang Ngạo Tuyết đi vào động phủ của Tiên Hàm, lặng lẽ bò lên giường đá.

“Tuyết Nhi?”

Tiên Hàm kinh ngạc hỏi: “Nàng sao vậy?”

“Ta có chút lo lắng”.

Giang Ngạo Tuyết nói: “Ta cảm thấy xung quanh đây đúng là không có hộ vệ của Giang gia, thật sự sẽ an toàn sao?”

Tiên Hàm nghe thế thì ôm Giang Ngạo Tuyết vào lòng, cười nói: “Yên tâm đi, coi như ta lấy mạng của mình ra nói đùa thì cũng sẽ không bao giờ lấy tính mạng của nàng ra đùa cợt đâu!”

Giang Ngạo Tuyết nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Giang Ngạo Tuyết rúc vào lòng Tiên Hàm, khẽ nói: “Ta thấy như đang nằm mơ vậy, Tĩnh lão đột nhiên ủng hộ chúng ta ở bên nhau như thế, cha ta cũng đồng ý cho ta tu hành với chàng...”

“Không phải nằm mơ đâu!”

Tiên Hàm thoải mái nói: “Đều là thật cả, có ca ta ở đây thì đều không phải nằm mơ”.

Trong Giang phủ, Giang Ngạo Tuyết luôn lạnh lùng ít nói.

Mà Tiên Hàm năm đó được Giang Ngạo Tuyết phát hiện, cứu về, đưa theo bên người như nô bộc.

Dần dần, Tiên Hàm cũng phát hiện tính cách của Giang Ngạo Tuyết nhìn thì lạnh lùng nhưng thực ra nội tâm cũng mỏng manh yếu ớt.

Nhất là sau khi đại ca Giang Bình Vân mất mạng thì Giang Ngạo Tuyết càng trở nên cô độc.

Tiên Hàm cũng vì sớm chiều tiếp xúc nên mới nhận ra bản thân đã yêu Giang Ngạo Tuyết, cả hai nương tựa lẫn nhau, tình chàng ý thiếp.

Chỉ tiếc rằng, trời không toại lòng người.

Tiên Hàm có địa vị thấp, đương nhiên sẽ không được Giang gia đồng ý.

Mà Giang Ngạo Tuyết cũng luôn lấy vị trí thiên kiêu số một Giang gia của mình ra để phản kháng.

Nhưng từ khi Tần Ninh xuất hiện, tất cả liền thay đổi.
Chương 2005: Bắt đầu dạy học

Thái độ của Tĩnh lão làm cho cha Giang Ngạo Tuyết không thể không chiều theo ý của cô ta.

Giang Ngạo Tuyết cảm thấy không chân thật một chút nào!

Nhưng lúc này ôm nhau yên ổn với Tiên Hàm làm cô ta cảm thấy mọi thứ lại chân thật đến thế.

“Tiên Hàm...”

“Sao?”

“Cả đời này, chàng không được bỏ mặc ta mà đi”.

“Yên tâm, ta sẽ không làm vậy!”

Tiên Hàm ôm chặt Giang Ngạo Tuyết, cười nói: “Ta sẽ ở bên cạnh nàng suốt đời suốt kiếp...”

“Vậy đại ca chàng thì sao?”

Giang Ngạo Tuyết ngẩng đầu nói: “Chàng kính trọng hắn như vậy, nếu hắn rời đi thì chàng cũng sẽ bỏ ta đi sao?”

Tiên Hàm cười nói: “Dù ta có đi cùng đại ca thì cũng sẽ đưa nàng đi cùng, ta sẽ không bỏ nàng lại đâu”.

“Ta không tin!”

Hai người thân mật tâm sự, tình chàng ý thiếp.

“Môi của chàng đang đặt ở đâu đấy hả!”

“Ta chỉ hôn thôi chứ không làm gì đâu!”

“Tay của chàng...”

“Ta chỉ sờ một chút, không đi quá giới hạn đâu...”

“Chàng...”

“Đã đến bước này rồi...”

Khí tức mờ mịt trong động lúc này tràn ngập ra.

Sáng sớm hôm sau.

Tần Ninh đứng dậy, đến sơn cốc.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào sơn cốc, hoa cỏ lúc này vui vẻ tràn ngập sức sống.

Không lâu sau, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu và Tiên Hàm lần lượt xuất hiện.

Tần Ninh nhìn bốn người, nói: “Lần này chủ yếu cho Giang Ngạo Tuyết cùng Giang Y Y tu hành, Tiên Hàm, ngươi tự mình lĩnh ngộ, ta sẽ bớt chút thời gian kiểm tra, Tiểu Tiểu, ngươi đang là Thiên Thánh nhất phẩm, ta có mấy viên Kim Tủy Nguyên Đan, cực kỳ thích hợp ngươi, giúp ngươi ngưng tụ hồn phách nhanh hơn”.

Tần Ninh nói xong, cười khẽ: “Dù sao cũng là tu hành, ta cũng đã nói với Lập Thanh, trong một tháng thời gian, đưa Giang phủ các ngươi đến hạng nhất Đại Võ Tài, cho nên ta sẽ làm được. Giang Y Y, ngươi là Đại Thánh Vương thì sẽ khó khăn hơn, cho nên chủ yếu sẽ là Giang Ngạo Tuyết”.

Giang Y Y nghe vậy thì gật đầu.

Cô ấy vừa mới đột phá lên cảnh giới Đại Thánh Vương, đó là nhờ thần hiệu từ Tịnh Ma Châu Đan của Tần Ninh.

Lần này có thể ổn định thực lực, đạt hạng không tệ trong Đại Võ Tài là được rồi.

Giang Ngạo Tuyết nghe xong cũng nghiêm túc gật đầu.

Chuyện liên quan đến vinh dự của Giang gia, Giang Ngạo Tuyết không thể chủ quan.

Lúc này, Tần Ninh nhìn bốn người, lần lượt phân chia.

“Tiên Hàm, Tiểu Tiểu, hai ngươi trước hết tự tu hành”.

Nói xong, Tiên Hàm đi đến chỗ Tần Ninh, nói nhỏ: “Ca, huynh để ý giúp đệ một chút nhé”.

“Nói lắm”.

Tần Ninh kéo tai Tiên Hàm, khẽ nói: “Ngươi kiềm chế lại cho ta, ta dẫn người đến tu hành chứ không phải dẫn người đến chơi cùng ngươi đâu”.

“Khụ khụ...”

Tiên Hàm ho khan một cái, vội vàng rời đi.

Trong sơn cốc lớn như vậy chỉ còn ba người, Tần Ninh nghiêm nghị nhìn Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y.

“Bắt đầu từ Giang Y Y đi”.

Tần Ninh nhìn Giang Y Y, nói: “Ngươi dùng thánh khí và thánh quyết đang tu hành diễn luyện một lượt cho ta xem nào”.

Nghe vậy, Giang Y Y gật đầu.

Khẽ nắm bàn tay, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.

Giang Y Y rút kiếm giết ra, bắt đầu diễn luyện bộ kiếm thuật mà mình tu hành.

Một hồi lâu sau, Giang Y Y dừng lại.

Tần Ninh lại nhíu mày.

“Tần công tử, có chỗ nào không đúng sao?”

“Không phải là có chỗ nào không đúng!”, Tần Ninh lắc đầu nói: “Mà là không có chỗ nào đúng”.

Tần Ninh cầm kiếm của Giang Y Y, đứng giữa sơn cốc, nắm chặt tay, kiếm khí bắn ra, diễn luyện kiếm thuật.

Nhìn mới thấy là bộ kiếm pháp Giang Y Y vừa mới diễn luyện.

Sau một hồi, Tần Ninh mới dừng tay.

“Nhìn thấy chứ?”

Tần Ninh từ từ nói.

“Kiếm thuật mà ngươi tu hành thuộc loại hung ác, mang theo sự mạnh mẽ, nhưng con đường tu hành của ngươi lại hoàn toàn không phải loại này”.

“Như vậy, kiếm thuật mà ngươi tu hành ngược lại trở thành sự áp chế với thực lực của ngươi, nhìn thì có vẻ là tăng cường lực bộc phát, nhưng thực tế lại làm giảm uy lực của ngươi đi”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Từ xưa đến nay, con đường tu hành của mỗi người đều khác nhau, có người nhu nhược nhưng tu hành võ quyết hơi mềm mại sẽ bộc phát được uy lực rất mạnh”.

“Ngược lại, những người có tính cách nóng nảy mà tu hành võ quyết mềm dẻo thì sẽ hoàn toàn tương phản”.

Giang Y Y nghe xong thì hơi gật đầu.

Tần Ninh nói tiếp: “Từ nay trở đi, ta sẽ truyền cho ngươi một môn kiếm thuật!”

“Tước Vũ Kiếm Quyết!”

Tần Ninh nói xong, kiếm trong tay nhanh chóng vẽ ra.

Nhẹ tựa lông hồng, nhưng khi ngưng tụ kiếm khí ra, nhìn tuy có vẻ mềm dẻo nhưng hội tụ đến một chỗ thì lại phóng ra lực áp chế cực kỳ khủng bố.

Cảnh tượng này khiến cho Giang Ngạo Tuyết cùng Giang Y Y đều kinh hãi cực độ.

Sau khi thi triển xong bộ kiếm pháp này, Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đều cảm thấy như đang quan sát một thịnh yến về kiếm thuật, hãm sâu không thể dứt ra.

“Ghi nhớ được bao nhiêu thì bây giờ diễn luyện lại bấy nhiêu, nhớ kỹ, thi triển theo như trí nhớ trong lòng ngươi, bây giờ, lập tức”.

Giang Y Y nghe vậy, như có điều suy nghĩ, gật đầu rời đi.

Mà giờ khắc này, Tần Ninh nhìn Giang Ngạo Tuyết, mở miệng nói: “Lần trước ta thấy trong trận so tài thì ngươi dùng bình đao, con đường võ đạo của ngươi ngoài cứng trong mềm, đúng là thích hợp loại này!”

“Nhưng dùng bình đao thì đúng, còn đao thuật thì không...”

“Con đường ngươi đi nhìn thì có vẻ là mềm mại, nhưng thực ra thẳng tiến không lùi mới thích hợp với ngươi nhất”.

“Có lúc ngược cộng ngược là đúng, ngươi lại thuộc kiểu này, cho nên ngươi nên dùng đao thẳng”.

Đao thẳng?

Giang Ngạo Tuyết hơi thay đổi sắc mặt.

“Ta có một pháp thuật đao thẳng, không chỉ giới hạn trong đao quyết mà còn liên quan đến đao lộ cả đời của ngươi, hãy thử quan sát xem sao”.

Lúc này, Tần Ninh cầm bình đao trong tay Giang Ngạo Tuyết, lưỡi đao tính tế lóe ra vô số điểm sáng.

Ông...

Một đao bắn ra, nhanh, chuẩn, ác, đâm thẳng phía trước.

Nhưng bên trong đao kình lại ẩn chứa một cảm giác khiến người ta thấy lạ lẫm.

Dường như đao của Tần Ninh thoạt nhìn thì đại khai đại hợp, dũng cảm tiến tới, nhưng khi chém ra thì không tràn ngập khí thế uy mãnh mà là tính mềm dẻo.

Trong nháy mắt, Giang Ngạo Tuyết như có điều lĩnh ngộ.

“Pháp thuật đao thẳng là một trường phái đao thuật tổng hợp, cực kỳ thích hợp với ngươi, hãy lĩnh ngộ cẩn thận”.

“Được!”

Tần Ninh cười nói: “Phụ nữ rất ít khi dùng đao, tại sao ngươi lại chọn nó?”

Giang Ngạo Tuyết nghe vậy thì cười: “Vì ta rất kính ngưỡng Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân”.

“Ồ?”

“Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân chinh chiến cả đời, chiến thắng thì đấu càng mạnh, thất bại thì lại xông tới. Trong mắt ta, võ giả nên như thế mới đúng”.

Giang Ngạo Tuyết sùng kính nói: “Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân sử dụng đao, nhưng ta là phận nữ nhi, không thể dùng đại đao vậy được, cho nên lùi một bước mà chọn bình đao tương tự kiếm!”

Tần Ninh nghe xong thì nở nụ cười.

Không ngờ bạn đời mà Tiên Hàm tìm được lại hâm mộ bản thân hắn đến vậy.

“Tu hành trước đã, có vấn đề gì thì tính tiếp. Mấy ngày này cứ làm quen theo những gì ta nói đi!”

“Được!”

Sau khi sắp xếp xong, Tần Ninh đã đi vào một bên sơn cốc, ngẩng đầu nhìn một cái cây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom