-
Chương 2006-2010
Chương 2006: Một người một chó ung dung tự tại
Cái cây kia chỉ cao tầm ba đến năm mét, thân cây to nửa mét, nhìn vô cùng chắc nịch.
Giờ phút này Tiên Hàm lại gần, mừng rỡ nói: "Ca, đây là cây cổ thụ gì?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!"
Tần Ninh dùng bàn tay làm dao chặt cái cây kia xuống.
Tiên Hàm giật mình, chỉ cảm thấy rất có thể cái cây này có lai lịch lớn.
Nếu không vì sao Tần Ninh nhìn chằm chằm cây cổ thụ một lát rồi lại chặt nó xuống chứ, đúng là kỳ quái.
Chỉ là sau gần một ngày bận rộn, cuối cùng Tần Ninh lại dùng cây cổ thụ đó để làm một cái ghế dựa.
Nhìn cái ghế dựa xinh đẹp kia, Tiên Hàm lập tức nhíu mày.
Bận rộn nửa ngày chỉ để làm cái ghế dựa này ư?
Tần Ninh còn lấy thêm mấy thứ như bàn, chén trà, ấm nước từ trong nhẫn không gian ra, sau đó thoải mái nhàn nhã nằm trên ghế dựa.
"Ngươi nhìn chằm chằm ta một ngày, không cần tu hành sao?"
"Ta..."
"Mau xéo đi, cảnh giới Tiểu Thánh Vương mà còn không ngại mất mặt, lần này chắc hẳn Giang Ngạo Tuyết sẽ có thể đến Thánh Vương cửu hiền, tên nhóc ngươi kém xa, vậy mà còn lười biếng?"
"Ta biết rồi!"
Tiên Hàm đang định rời đi, nhưng lại bị một cái móng vuốt đẩy ngã xuống đất.
Giờ phút này Phệ Thiên Giảo chỉ vào cái ghế dựa dưới người Tần Ninh, lại nhìn Tiên Hàm một chút, nói: "Cũng làm một cái cho chó đây đi!"
"Ngươi nghĩ hay lắm!", Tiên Hàm xì một tiếng khinh miệt: "Làm cho ca của ta còn được, chứ làm cho ngươi ư? Ngươi thì tính là cái gì?"
...
Một ngày tu hành đến đêm mới kết thúc.
Trong sơn cốc dần dần yên tĩnh lại, ngoài vài âm thanh không hài hòa truyền đến từ trong một động phủ nào đó ra thì còn lại đều rất tĩnh mịch.
Mà giờ phút này, trong Giang phủ ở Giang Thành cách đó trăm dặm.
"Y Lâm, con chắc chắn bọn họ đã đi dãy Giang Hung thật chứ?"
Giang Du Văn nhìn con gái mình, kinh ngạc.
"Vâng!"
Giang Y Lâm cũng không chắc chắn lắm, nói: "Lúc đầu con còn tưởng rằng bọn họ giả vờ, kết quả là thật, hơn nữa chỉ có mấy người Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu..."
Giang Du Văn càng kinh ngạc: "Trong phủ điều động người, ta còn đang phụ trách, hơn nữa cho dù không phải ta phụ trách thì mấy vị trưởng lão cũng là bạn tốt của ta, vậy mà ta lại không biết một chút tin tức nào cả".
"Cha..."
Giang Y Lâm hung ác nói: "Lần này là cơ hội của chúng ta!"
"Đừng nóng vội!"
Giang Du Văn lại cẩn thận nói: "Lần trước Giang Y Y vừa xảy ra chuyện, lần này Giang Ngạo Tuyết đã đi ra ngoài, rõ ràng là một cái bẫy, thật sự nghĩ chúng ta là kẻ ngu ư?"
"Việc này cứ chờ một chút xem sao đã, ta không tin, Giang phủ thật sự không phái ai đi theo âm thầm bảo vệ!"
"Vâng!"
Cha con hai người không nói thêm gì nữa.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời mọc lên trong sơn cốc, Tần Ninh mang cái ghế của mình ra, vui vẻ nằm lên.
Phệ Thiên Giảo cũng nghênh ngang đi ra, Tiên Hàm bê một cái ghế dựa đi sau nó, đặt ở bên cạnh Tần Ninh.
Phệ Thiên Giảo đắc ý nằm trên ghế dựa.
Mà trên trán Tiên Hàm lại có chút bầm tím, hiển nhiên là đã bị đánh.
"Con chó vô sỉ!"
Tiên Hàm hung dữ mắng.
Đêm qua con chó này chạy vào trong động phủ của mình, làm hỏng chuyện tốt của mình mấy lần liền, suýt nữa dọa mình đến mức mất hết trải nghiệm hạnh phúc cả đời.
Làm như thế thì thôi, vậy mà nó còn đánh mình.
Nghĩ thầm quân tử không đấu với chó, hắn ta vẫn quyết định làm một cái ghế dựa cho nó, để tránh một tháng tiếp theo vẫn không được yên ổn.
Một người một chó nằm phơi nắng dưới ánh nắng ấm áp trong sơn cốc.
Mà Tiên Hàm thì ở ngoài cốc tu hành chiến khí.
Hôm nay Giang Tiểu Tiểu không xuất hiện mà bế quan ở trong động phủ.
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đều dựa theo lời Tần Ninh nói hôm qua để tu hành kiếm thuật và đao thuật.
Bình tĩnh mà hài lòng.
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, cười nói: "Nhị Cẩu Tử, ngươi nói xem trước kia chúng ta cũng ở cùng nhau như vậy, vui vẻ biết bao".
"Đúng vậy..."
Phệ Thiên Giảo cảm thán: "Nếu khi đó ngươi không cưỡi ta, mỗi ngày đều cho ta ngủ ngon, vậy thì càng vui vẻ hơn..."
"Thật sao?"
Tần Ninh nâng chén trà lên uống một hớp, hương thơm nhàn nhạt lan ra, hắn cười: "Nói như vậy, ăn Cửu Nguyên Thánh Đan của ta mới nhớ ra ta là chủ nhân của ngươi nhỉ!"
"..."
Phệ Thiên Giảo lập tức nín thở, ngay sau đó đã phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ.
Trong sơn cốc, ngày nào Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y cũng đều tu hành, thỉnh thoảng Tần Ninh còn ra tay luyện tập với hai người, đồng thời chỉ ra chỗ sai sót của hai người.
Mỗi một lần Tần Ninh ra tay đều khiến cho Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y như được thông suốt, đạt được tỉnh táo lớn lao.
Nếu bảo hai người miêu tả thì thật sự không biết miêu tả như thế nào.
Thế nhưng sau khi Tần Ninh phát hiện ra mỗi một khuyết điểm, các cô lại có thêm một cảm giác đáng kinh ngạc.
Nếu hai người chỉ hiểu được về khuyết điểm này ở tầng thứ nhất, vậy Tần Ninh đã là tầng thứ chín rồi.
Căn bản không phải một cấp độ tư duy.
Như vậy lại khiến cho các cô càng thêm hiểu rõ về sự thiếu sót của mình, suy nghĩ cũng càng thêm rõ ràng.
Sau mấy ngày ở chung với nhau, Giang Ngạo Tuyết đã dần dần hiểu ra vì sao Tiên Hàm lại kính trọng Tần Ninh đến mức không tiếc dùng đủ loại từ ngữ ca ngợi để hình dung về Tần Ninh như vậy.
Tần Ninh đúng là xứng đáng.
Có một vài tư duy, đừng nói bản thân cô ta, cho dù là phụ thân Giang Hồng Nhạc và ba vị thái thượng cũng không thể có được.
Điều càng khiến cho người ta phải sợ hãi là lúc bàn luận về thuật pháp với Tần Ninh, mỗi một ví dụ hắn đưa ra gần như đều không trùng lặp, hơn nữa hắn còn có thể trả lời được bất cứ vấn đề nào về tu hành kiếm thuật đao thuật như nước chảy mây trôi.
Phải cần kiến thức phong phú và trải nghiệm nhiều năm thế nào mới có thể làm được điều đó?
Thế nhưng hiển nhiên Tần Ninh lại không lớn tuổi như thế!
Đối với điều này, Tiên Hàm đã đoán trước được rồi cho nên cũng không hề cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao đại ca hắn ta là Cửu U Đại Đế, là Ngự Thiên Thánh Tôn, là Cuồng Võ Thiên Đế, là... từng nhân vật chấn động trời đất.
Đương nhiên hắn ta cũng không nói chuyện này cho Giang Ngạo Tuyết.
Trong vòng mười ngày, Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y được Tần Ninh, đã dần đến tình trạng kính trọng hắn rồi.
Mà hôm đó, Giang Ngạo Tuyết đột phá.
Cảnh giới Thánh Vương lục hiền tới cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Lấy Thiên Thần Tụ Hồn Đan làm căn cơ, cộng thêm tâm cảnh biến hóa trong mười ngày, chính Giang Ngạo Tuyết cũng phải kinh ngạc với sự đột phá này của mình!
Hôm đó Tần Ninh nhìn về phía hai người, khẽ cười: "Không tồi không tồi".
"Trong vòng mười ngày, các ngươi cũng đã phải chịu khổ không ít trong tay ta, thế nhưng... dù sao cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến, thực chiến là thứ để quyết định sống chết".
Tần Ninh cười nói: "Hôm nay ta sẽ dẫn các ngươi ra bên ngoài đi vài vòng, bắt mấy con thánh thú để thử nghiệm!"
Nghe thấy lời này, Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đều vô cùng kích động.
Trong vòng mười ngày, hai người xem như đã mạnh lên rất nhiều, so sánh với mười ngày trước, có thể nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Giờ phút này, hai người cũng tràn đầy lòng tin.
Nhất là sau khi Giang Ngạo Tuyết đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, trong lòng càng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Thế nhưng khi Tần Ninh dẫn bốn người đi vào một vùng núi, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y lại trắng bệch, đột nhiên ngây người ra.
Chương 2007: Tâm nguyện duy nhất cả đời là cùng nhau bạc đầu
Tiên Hàm nhìn dãy núi trước mắt, giữa những ngọn núi lởm chởm là một hẻm núi.
Mà giờ phút này, trong khe núi có một con thánh thú cao lớn dài trăm trượng, toàn thân được bao trùm bởi lớp vảy màu đen, đang leo lên trên vách núi đá nghỉ ngơi.
"Thánh thú cấp bảy, Thiết Bối Tích Dịch!"
Giang Ngạo Tuyết không nhịn được nói: "Tần công tử, có phải chúng ta... đi nhầm chỗ rồi không".
Thánh thú cấp bảy, kém cỏi nhất cũng phải có thực lực cấp bậc Thánh Hoàng.
Cô ta là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, Giang Y Y là cảnh giới Đại Thánh Vương, hai người đối phó với một con Thiết Bối Tích Dịch? Đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười, nói: "Nếu đánh nhau với thánh thú cấp sáu thì làm sao có thể kích thích tiềm lực của ngươi được?"
"Con Thiết Bối Tích Dịch này, ta quan sát đã mấy ngày, mặc dù là thánh thú cấp bảy, thế nhưng cũng chỉ có thực lực cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, rất dễ dàng nghiền ép hai người các ngươi, nhưng các ngươi cũng không phải không chống được một chiêu nào".
Dù vậy, Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y vẫn cảm giác khó có thể tin.
Thật sự phải lên sao?
Tiên Hàm đi ra: "Đừng sợ, năm đó ca ta cũng huấn luyện ta như thế, tuy suýt nữa thì chết, thế nhưng đều được ca ta dùng đan dược cứu sống, nàng đừng lo lắng!"
Giang Ngạo Tuyết chật vật gật gật đầu, thế nhưng vẫn có vẻ mặt không tin.
Thật sự không có việc gì ư?
Nghĩ như thế nào cũng thấy kinh khủng.
Tần Ninh mở miệng nói: "Đi đi, ta sẽ ở gần đây quan sát, thuận tiện tìm thêm khuyết điểm của các ngươi, nếu thật sự sắp chết thì ta sẽ ra tay, bị thương cũng không có việc gì".
Ra tay?
Cho dù Tần Ninh ra tay cũng chưa chắc có thể ngăn cản được mà?
Tiên Hàm lại nói: "Đi đi, bây giờ ca ta cũng là thực lực Thánh Hoàng nhất văn, con Thiết Bối Tích Dịch này không có khả năng làm gì các ngươi dưới mắt ca ta đâu!"
Mấy ngày nay ở chung với nhau, Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y cũng biết Tần Ninh đã khôi phục thực lực đến cảnh giới Thánh Hoàng.
Thế nhưng cảnh giới nhất văn của con người với cảnh giới nhất văn của thánh thú lại khác nhau rất lớn.
Vào lúc quan trọng, Tần Ninh có thể ngăn cản được sao?
Chỉ là giờ phút này, Giang Ngạo Tuyết lại bước ra, khí tức phun trào.
Cho dù như thế nào, tóm lại phải thử một lần.
Đánh bại e ngại trong lòng mới có thể bước ra bước tiếp theo!
Sau đó Giang Y Y cũng gật đầu đi ra.
Tần Ninh không nói nhiều nữa, hắn nắm bàn tay lại.
Một viên đá lập tức bay ra.
Nện vào trên lưng Thiết Bối Tích Dịch kia, phát ra một tiếng bịch.
Thiết Bối Tích Dịch mơ hồ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to như vạc nước kia hơi mở ra, làm cho người ta phải sợ hãi.
Mặc kệ, giết!
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y một trái một phải, trong nháy mắt lao thẳng về hướng hai mắt Thiết Bối Tích Dịch.
Chọc mù chúng, hai người mới có thể dễ dàng hành động hơn.
Ầm...
Một tiếng vang kịch liệt truyền ra.
Trong chớp mắt, hai người đều lui ra phía sau.
Chỉ thấy Thiết Bối Tích Dịch nhắm cặp mắt lại, một đao một kiếm hai người phát ra tia lửa, hai mí mắt của Thiết Bối Tích Dịch lại giống như sắt thép ngăn cản đòn tấn công.
"Đáng chết!"
Hai người đều gầm lên một tiếng.
Thế nhưng hiển nhiên Thiết Bối Tích Dịch đã bị hai người tấn công chọc giận, cái đuôi vung cao tạo ra một cơn gió lốc.
Nếu bị cái đuôi này đập trúng, gần như sẽ biến thành thịt nát.
Hai bóng người nhanh chóng rút lui.
Thiết Bối Tích Dịch ngạc nhiên nhìn hai người, ngay sau đó cơ thể dài trăm trượng giật giật.
Giờ phút này, ba người Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Tiểu Tiểu đã đứng trên một đỉnh núi cách hơn mười dặm phía xa để quan sát hai người chiến đấu.
Tần Ninh thản nhiên: "Tốc độ không đủ, lực phản ứng tạm được, thế nhưng lực ra tay lại hơi kém..."
Tiên Hàm nghe thấy lời này thì cười nói: "Ca, không phải ngươi đang yêu cầu quá cao sao?"
"Nói nhảm!"
Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, nói: "Nếu không yêu cầu cao thì làm sao có thể địch nổi những người kia? Đám thanh niên thiên tài trong thánh vực Đại Võ cũng không yếu như vậy, cho dù thế nào Giang Ngạo Tuyết cũng mới vào cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, sức mạnh không đủ, đương nhiên là phải bỏ nhiều công sức vào lực bộc phát thánh quyết rồi!"
"Hơn hai mươi ngày tiếp theo, cứ luyện tập như vậy đi!"
Hắn vừa dứt lời, Tiên Hàm lập tức cúi mặt: "Vậy không phải sẽ mệt chết sao?"
"Yên tâm, ta phát hiện ở đây có một hàn đàm, dưới mặt đất chính là một thánh mạch nhỏ dài ngàn trượng, ngâm trong đầm nước một đêm cũng đủ để các cô ấy khôi phục lại, chỉ là phải chống lại áp lực tinh thần khó khăn qua một tháng này mới được".
Tiên Hàm nghe vậy thì đau lòng: "Tiểu Tuyết Tuyết phải kiên trì chịu đựng rồi".
"..."
Không thể không nói, trước kia Tần Ninh còn không phát hiện ra Tiên Hàm lại là một chàng trai ấm áp như thế.
Quả nhiên phụ nữ có thể khiến đàn ông thay đổi mà.
"Tên nhóc thối, ngươi chắc chắn cả đời này chỉ có cô ta sao?", Tần Ninh cười mắng.
"Đương nhiên rồi, ta không may mắn được như ca, có Cốc Tân Nguyệt, còn có Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi...", Tiên Hàm nghiêm mặt nói: "Ta chỉ cần một Tuyết Nhi là đủ rồi".
Tần Ninh lại nói: "Vậy ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa".
"Sau này, ca của ngươi muốn tiến vào Trung Tam Thiên, tiến vào Thượng Tam Thiên, tiến vào Thương Mang Vân Giới, thậm chí là...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Nếu ngươi đi theo ta, ta đảm bảo sau này ngươi có thể trở thành phụ tá đắc lực của ca, ta đứng chỗ nào, chắc chắn ngươi cũng có thể đứng bên cạnh".
"Thế nhưng thiên phú của cô ta lại không đủ..."
"Tuy ngươi và Thạch Cảm Đương nhìn như được ta thay đổi thiên phú bình thường, thế nhưng trên thực tế có một số võ giả, đúng là có vẻ rất phổ thông, rất bình thường, nhưng sau khi cực khổ cố gắng, dưới sự phấn đấu sẽ càng đi xa..."
"Thiên tài theo kiểu cố gắng?"
"Ừm!", Tần Ninh chân thành nói: "Thiên tài theo kiểu cố gắng, biết cố gắng sẽ có thể trở thành thiên tài tuyệt thế thật, ngươi là như thế, Thạch Cảm Đương cũng là như thế".
"Ta có thể đảm bảo nếu ngươi cứ tiếp tục giữ vững, sau này có thể thành thần, có thể thành đế, có thể thành một trong những chúa tể của chư thiên vạn giới".
"Thế nhưng Giang Ngạo Tuyết... thiên phú của cô ta, có lẽ cả đời này cũng chỉ ở cấp bậc Thánh Đế đỉnh phong thôi", Tần Ninh bổ sung: "Đây là ta đang nói... mức cao nhất có thể làm được bằng vào năng lực của ta!"
Tiên Hàm nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên nghiêm nghị.
Đương nhiên hắn ta biết giới hạn mà Tần Ninh nói tới, cũng chính là giới hạn trên thực tế.
Tiên Hàm nghiêm mặt: "Ca, tâm nguyện duy nhất cả đời này của ta là cùng nhau bạc đầu..."
"Ta hiểu rồi!"
Tiên Hàm nhìn về phía Tần Ninh, gãi đầu một cái nói: "Ca... Ta cũng không muốn tách ra khỏi ngươi..."
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại gõ đầu Tiên Hàm, cười mắng: "Ai nói chúng ta tách ra sẽ không thể gặp lại? Chờ ca đứng đầu thiên hạ, trở thành chúa tể của trời đất này, khống chế được tất cả, đến lúc đó nhất định sẽ gặp lại".
"Nhưng tên nhóc ngươi phải sống sót thật tốt cho ta đấy".
"Đương nhiên rồi!"
"Bây giờ ngươi cứ làm con rể nhà họ Giang cho tốt đi, chờ sau này ta sẽ giao thánh vực Đại Võ cho ngươi quản lý, như thế nào?"
"Hả?"
Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Giang Tiểu Tiểu lại sợ hãi kéo ống tay áo của Tần Ninh, không nhịn được nói: "Tần đại ca, các ngươi đừng chém gió nữa..."
Chương 2008: Kiểm tra? Tiến bộ
Nghe thấy lời này, Tiểu Tiểu lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã.
Tiên Hàm lại nghiêm nghị nói: "Tiểu Tiểu à, đây cũng không phải là khoác lác, ca ta thật sự có thể làm được".
"Ta không có ý đó..."
Khuôn mặt nhỏ của Giang Tiểu Tiểu đỏ bừng: "Ta nói là các ngươi còn nói chuyện tiếp nữa... Tỷ tỷ của ta và Ngạo Tuyết tỷ tỷ có lẽ sẽ phải chết..."
Nghe thấy vậy, Tần Ninh liền nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trong sơn cốc, giờ phút này Thiết Bối Tích Dịch đang nổi giận đùng đùng, cái đuôi sắt thép to lớn đang quất về phía Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y.
Váy dài của hai người đều bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí trên người còn xuất hiện mấy vết thương kinh khủng.
"Móa!"
Tần Ninh không nhịn được thấp giọng mắng một câu, hai tay lập tức kết ấn.
Chỉ thấy trước người hắn xuất hiện một ấn ký huyền ảo, mà chỉ chốc lát, trong hai mắt của Thiết Bối Tích Dịch kia đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu xám, giống như là bị ấn ký khống chế, thân thể to lớn rơi xuống mặt đất bịch một tiếng.
Mà cái đuôi lớn kia giờ phút này gần như muốn đập hai người Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y thành thịt nát.
Hai cô gái thấy cảnh này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, khi áp lực chợt giảm, hai người nhìn nhau một cái rồi đột nhiên ngất đi.
Tiên Hàm và Giang Tiểu Tiểu thi nhau phóng lên đón được hai người.
"Vẫn may vẫn may..."
Tần Ninh lẩm bẩm rồi mở miệng nói: "Đi theo ta!"
Lúc này mấy bóng người đi về hướng sâu trong dãy núi.
Mãi đến khi đi tới trước một thác nước trong núi sâu.
Giờ phút này, nhìn lại sẽ thấy thác nước chảy xuôi xuống dọc theo vách núi, cũng không chảy xiết lắm, hơn nữa ở giữa thác nước còn bốc lên từng đợt mây mù.
Đồng thời, thách nước này còn ở giữa khe núi, phải đi vòng quanh mới có thể vào trong.
Tần Ninh mở miệng: "Đưa hai người này vào trong thác nước, Tiểu Tiểu, ngươi ở bên trong chăm sóc hai người, nhớ kỹ, cần phải cởi quần áo ra!"
"Ta cũng làm cho!"
Tiên Hàm xung phong nhận việc: "Ta chăm sóc Tuyết Nhi, Tiểu Tiểu ngươi chăm sóc Y Y!"
"Hả".
Giang Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn Tiên Hàm.
Sao tên này lại tích cực như vậy?
Tần Ninh cũng kinh ngạc nhìn Tiên Hàm.
"Khụ khụ...", Tiên Hàm mở miệng nói: "Vừa rồi trái tim nhỏ của ta bị dọa sợ đến mức đập thình thịch, ta phải ngâm nước một lát để khôi phục".
"Ờm... Tiểu Tiểu, ta thấy nơi này rất rộng rãi, ngươi ở một bên, ta ở một bên, chúng ta không liên quan tới nhau, đều có thể ngâm mình, dưới mặt đất là thánh mạch có thể tăng cường sức khôi phục và thực lực".
Giang Tiểu Tiểu khó có thể tin.
Tần Ninh cũng không quan tâm nữa mà đi ra ngoài sơn cốc, tiện tay lấy ghế dựa, ấm trà của mình ra, thoải mái nhàn nhã nằm xuống.
Diện tích sơn cốc này cũng không lớn, chỗ sâu nhất chính là đầm nước, Tần Ninh cũng đã kiểm tra nhiều lần, không có vấn đề gì, chỉ có con đường này mới có thể ra vào thôi.
Canh giữ ở sơn cốc, bên trong sẽ không có nguy hiểm gì.
Mà không bao lâu sau, chỉ thấy một cái bóng đi đến chỗ này dưới ánh hoàng hôn, cũng thoải mái nhàn nhã lấy ra một cái ghế dựa, an ổn nằm ở phía trên, cặp móng vuốt lại ôm bình rượu đắc ý uống.
Chỉ là cái miệng vừa há ra, còn chưa kịp rót rượu vào trong đã bị lấy mất.
"Ngươi đã thấy con chó nào uống rượu bao giờ chưa?"
Tần Ninh cướp lấy bình rượu, mở giấy dán ra ngửi một hơi thật sâu rồi cười nói: "Kiếp thứ ba, là Cuồng Võ Thiên Đế, ta rất thích tay phải cầm đao, tay trái cầm rượu đánh nhau với người khác!"
"Bây giờ nghĩ lại cũng cực kì sảng khoái".
Nói rồi, Tần Ninh uống một ngụm rượu, mùi vị cay nồng truyền vào trong miệng khiến tinh thần Tần Ninh phải chấn động.
Phệ Thiên Giảo nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Tần Ninh, nó dùng móng vuốt vỗ đầu mình, không nhìn nữa mà lấy một bình rượu khác ra, nằm trên ghế dựa uống.
Một người một chó vô cùng thoải mái.
Giống như năm đó...
"Nhị Cẩu Tử..."
Khuôn mặt Tần Ninh ửng đỏ, lẩm bẩm: "Ngươi chờ ta nhiều năm như vậy, đã từng oán hận ta bao giờ chưa?"
Phệ Thiên Giảo nghe thấy lời này thì vội vàng nói: "Chưa bao giờ".
Cho dù có oán hận cũng không thể nói, nếu nói chắc chắn sẽ bị đánh!
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"
Tần Ninh lẩm bẩm: "Nhưng đã qua vài vạn năm, huyết mạch của ngươi lại không có một chút tiến bộ nào cả, cũng không phải là thực lực cấp bậc Thánh Đế, xem ra đã quá lười biếng..."
"Sau này... sau này nếu rảnh rỗi... ta sẽ kiểm tra xem mấy vạn năm nay ngươi có tiến bộ không..."
Nghe thấy vậy, Phệ Thiên Giảo mở to hai mắt, ngồi yên trên ghế dựa.
Kiểm tra?
Tiến bộ?
Mấy vạn năm qua, nó tiến bộ được cái gì chứ!
Tần Ninh không ở đây, mỗi ngày nó trừ ăn ra chính là ngủ, thậm chí cho dù có đi vệ sinh cũng không muốn chạy quá xa, nếu không phải nghĩ cho Thánh Thú tông, nó đã trực tiếp giải quyết ngay bên trong Thánh Thú tông rồi.
Nếu Tần Ninh kiểm tra...
Phệ Thiên Giảo đột nhiên nghĩ đến sự sợ hãi trước sự vô tình của Tần Ninh ngày xưa.
Tên này rất hư.
Năm đó hắn dùng thuật ngự thú để khống chế nó, trộm trứng của một con thánh thú cấp chín - Linh Thiên Vân Mãng, đồng thời cho người ta đập vỡ trứng ngay trước mặt Linh Thiên Vân Mãng.
Kết quả lúc đó nó vừa nhỏ yếu đáng thương vừa yếu đuối đã bị Linh Thiên Vân Mãng đuổi giết nửa năm trong núi.
Mỗi khi mình muốn chạy trốn ra ngoài, Tần Ninh sẽ dùng thuật ngự thú để khống chế nó trở về trước mắt Linh Thiên Vân Mãng chịu chết.
Vòng đi vòng lại.
Những năm tháng ấy quả thực là Địa Ngục.
Tần Ninh lẩm bẩm: "Ngươi có được huyết mạch của Giảo Thú, Giảo Thú đúng là rất hiếm thấy trong vạn giới, nhưng mỗi một con đều mạnh đến mức làm cho người ta run rẩy".
"Nhất định ta phải làm cho ngươi trở thành Nhị Cẩu Tử sáng chói nhất trong chư thiên vạn giới này..."
Phệ Thiên Giảo càng nghe càng sợ hãi, càng nghe càng lo lắng.
Cuối cùng thật sự không chịu được việc Tần Ninh lảm nhảm sau khi say, Phệ Thiên Giảo trực tiếp lấy bình rượu ra đập vào đầu Tần Ninh choang một tiếng, sau khi đập ba bốn bình rượu, Phệ Thiên Giảo mới hài lòng gật đầu, cuối cùng lấy cái bình rỗng ra đội lên đầu Tần Ninh.
Ngay sau đó, giống như là nghĩ đến cái gì, Phệ Thiên Giảo duỗi móng ra cào nát quần áo của Tần Ninh.
Tiếng nói kia đã biến mất trong bình rượu, cuối cùng bây giờ Phệ Thiên Giảo mới thỏa mãn gật đầu.
Rốt cuộc cũng được yên tĩnh!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu vào trong sơn cốc.
Phệ Thiên Giảo cảm giác mình rất chóng mặt, dùng hai chân vuốt vuốt hai mắt mình, lại phát hiện ra có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
"Gâu..."
Nó bị dọa đến mức kêu lên một tiếng, Phệ Thiên Giảo vội vàng ngồi thẳng, nhìn về phía Tần Ninh.
"Sao... Sao thế..."
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo như đang điều tra, mở miệng nói: "Là ngươi úp bình rượu lên đầu ta đúng không?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Phệ Thiên Giảo lắc đầu chó như trống bỏi, phủ nhận nói: "Hôm qua ngươi uống nhiều, lại không ép rượu ra được nên mới khiến mình say như chết, sau đó liền úp bình rượu lên đầu, ta cũng không cản được".
"Không tin ngươi cứ nhìn cục u trên đầu ngươi xem, ngươi nhìn tay áo của ngươi cũng bị ta cào rách, vậy mà ta vẫn không thể ngăn cản ngươi được!"
Phệ Thiên Giảo vội vàng giải thích.
Tần Ninh ngơ ngác nhìn hai tay áo của mình, lại sờ lên đầu, cảm giác đau đớn vẫn còn ở đó.
Phệ Thiên Giảo thấy Tần Ninh tin tưởng, trong lòng không ngừng cười ha ha.
Dù sao cũng đã báo thù được cho bao nhiêu năm nay rồi!
Luôn luôn là Tần Ninh trị nó, cũng phải đến lúc nó trị Tần Ninh!
"Nhị Cẩu Tử à..."
Giờ phút này Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia ở trong mắt Phệ Thiên Giảo lại rất đáng sợ.
Chương 2009: Hai cô gái biến hóa
"Nhị Cẩu Tử..."
Tần Ninh lại nói tiếp: "Năm đó ta là Ngự Thiên Thánh Tôn, chuyên môn nghiên cứu đạo ngự thú rất kỹ càng, còn phát minh ra Thánh Ngự Thiên Quyết, nhìn trúng tiềm lực của ngươi mới thu phục ngươi trở thành thánh thú đồng bạn của ta".
"Khi đó ta đã phát hiện ra một điều!"
"Cái gì?"
Phệ Thiên Giảo nghi ngờ nói.
Tần Ninh đột nhiên nói chuyện này làm gì?
Chẳng lẽ là tin mình?
"Bởi vì ta khống chế Thánh Ngự Thiên Quyết rất nhuần nhuyễn, hơn nữa không chỉ một đời kia, mà nhiều năm qua ta rất hiểu rõ về linh thú, huyền thú, thánh thú, cho nên... có đôi khi... ta có thể nghe thấy... tiếng lòng của ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, hai cái tai của Phệ Thiên Giảo dựng thẳng lên, đôi mắt chó mở trừng trừng nhìn về phía Tần Ninh.
"Đánh ta? Úp lên đầu ta? Cào ta? Lá gan của ngươi không nhỏ đâu!"
Phệ Thiên Giảo ngây ra như phỗng nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: "Gia... Ta nói ta uống say, ngươi sẽ tin sao?"
"Ngươi cứ nói đi?"
"Vậy ngươi nhẹ tay một chút".
"Được!"
"Áu... áu áu... áu áu... áu..."
Sáng sớm, bên ngoài sơn cốc liên tục vang lên tiếng chó kêu thảm thiết, tiếng kêu rên, khiến người ta chỉ cần nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cực kỳ bi thảm rồi.
...
Sau khi giãy giụa không có kết quả, Phệ Thiên Giảo hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Mặt trời lên cao, Tần Ninh và Phệ Thiên Giảo nằm trên ghế dựa ngoài sơn cốc.
Bốn người Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu lần lượt đi ra.
Chỉ là nhìn thấy một người một chó trên ghế dựa, bốn người đều trợn mắt há hốc mồm.
"Ca, ngươi sao vậy?"
Tiên Hàm sợ hãi nói.
Mặc dù Tần Ninh đã thay bộ quần áo khác, thế nhưng cục u trên trán vẫn chưa thể biến mất ngay được.
"Không có việc gì..."
"Con chó kia!"
Tiên Hàm nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, càng thêm choáng váng, không nhịn được nói: "Ngươi cũng làm sao vậy? Đêm qua có người ra tay với chúng ta ư?"
Đôi mắt của Phệ Thiên Giảo rưng rưng, hai tai trên đầu toàn những vết máu khô cạn, hai cái sừng u ám, một chân trước bị buộc bằng bộ đồ rách nát của Tần Ninh, một chân sau giơ lên thật cao, sưng vù.
Lúc này nhìn con chó đó đúng là thê thảm đến mức không thể thê thảm hơn!
"Không ai đánh lén cả, hôm qua uống nhiều quá, bị ngã!", Phệ Thiên Giảo chế nhạo nói.
Tiên Hàm nghe thấy lời này thì vô cùng sợ hãi, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Phệ Thiên Giảo thì thật sự không nhịn được cười ra tiếng.
"Cười đủ chưa?"
"Cười đủ chưa?"
Gần như đồng thời, hai giọng nói ẩn chứa sát khí vang lên bên tai.
Nhìn thấy Tần Ninh và Phệ Thiên Giảo đồng thời bộc phát ra khí thế muốn giết người, Tiên Hàm lập tức ngậm miệng, nụ cười cứng đờ.
"Ta... Đi chuẩn bị bữa sáng!"
Tiên Hàm rời đi nhanh như chớp...
Mặt trời treo lên thật cao, Tần Ninh lại dẫn Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đi vào trong rừng núi lần nữa.
"Lần này là cái gì?"
Tiên Hàm mở miệng hỏi.
"Xích Huyết Lôi Báo!", Tần Ninh nói thẳng: "Thánh thú cấp bảy, thực lực cấp bậc đỉnh cao, ít nhất là cảnh giới Thánh Hoàng ngũ văn, chắc chắn hai người các ngươi không phải là đối thủ, cho nên ta đã chọn lựa một con còn chưa trưởng thành, có lẽ cũng gần giống Thiết Bối Tích Dịch ngày hôm qua".
"Đối mặt với những thánh thú khác nhau, kiểu sức mạnh, kiểu tốc độ, kiểu tấn công, kiểu phòng ngự cũng sẽ khác nhau, khả năng các ngươi kích thích ra tiềm lực của bản thân cũng khác nhau".
Hắn tiếp tục: "Sau trận chiến ngày hôm nay, ta sẽ phân tích về điểm thiếu sót của các ngươi".
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y khôi phục như lúc ban đầu, vết thương đã biến mất, lúc này hai người đều nhìn về phía Tần Ninh, gật đầu.
Lần này Tiên Hàm không dám nói chuyện tào lao với Tần Ninh mà cẩn thận đứng xa nhìn chằm chằm hai người đánh nhau.
"Ngươi đừng ở đây xem nữa!"
Tần Ninh nói thẳng.
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, ta còn có thể hại chết hai người đó hay sao?", Tần Ninh nói thẳng: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi cũng cần tiếp tục huấn luyện, ta sẽ để Nhị Cẩu Tử đi cùng ngươi để bảo vệ ngươi!"
"Ca, đừng mà..."
Nghĩ đến vẻ mặt oán hận của Phệ Thiên Giảo nhìn mình vào buổi sáng, Tiên Hàm cảm giác mình sẽ thảm hại hơn Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y...
"Sợ cái gì? Nếu ngươi chết, ta sẽ vặt chân chó của nó xuống!"
Hắn nói: "Nhị Cẩu Tử, dẫn hắn ta đi đi!"
"Không có vấn đề gì!"
Phệ Thiên Giảo nhếch miệng cười một tiếng, giống như vết thương trên người đã khỏi hơn nửa, nó đập móng vuốt vào người Tiên Hàm, một người một chó rời đi!
Tần Ninh thì ở lại cẩn thận quan sát Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y tỷ thí.
Thời gian trôi qua từng ngày một, dần dà Tần Ninh cũng đã hiểu rõ về Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y nhiều hơn.
Mà sau gần hai mươi ngày huấn luyện sống chết, năng lực thực chiến của Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Hôm đó Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đứng ở trước sơn cốc nhìn Thiết Bối Tích Dịch.
Sau hai mươi ngày, hai người lại trở về điểm xuất phát lần nữa.
Chỉ là lần này khi hai cô gái đối mặt với Thiết Bối Tích Dịch, trong lòng đã tràn đầy niềm tin.
Một người dùng kiếm, một người dùng đao, lúc này hai người đột nhiên tăng nhanh tốc độ .
Trong vòng hai mươi ngày, Giang Y Y từ cảnh giới Đại Thánh Vương đột phá đến cảnh giới Thánh Vương tam hiền, dưới áp lực lớn, hoặc là sụp đổ hoặc là đột phá bản thân.
Hiển nhiên Giang Y Y đã đột phá bản thân.
Mà Giang Ngạo Tuyết mới tiến vào cảnh giới Thánh Vương cửu hiền không bao lâu, mặc dù có Thiên Thần Tụ Hồn Đan gia tăng nhưng cũng rất khó đột phá lần nữa trong một tháng.
Thế nhưng cho dù chưa từng đột phá, trong hai mươi ngày rèn luyện như ở Địa Ngục này lại khiến thực lực của các cô tăng lên rất nhiều.
Giờ phút này hai cô gái dùng hết sức để ra tay, sát khí lập tức ngưng tụ.
Thiết Bối Tích Dịch hình như có ấn tượng đối với hai người, trực tiếp vung cái đuôi lớn ra...
Trong sơn cốc vô cùng hỗn loạn, một trận chiến lớn đang xảy ra.
Thời gian dần dần trôi qua.
Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên, Thiết Bối Tích Dịch ngã xuống ầm ầm.
Tiếng nổ tung to lớn truyền ra, chỉ thấy phần bụng của Thiết Bối Tích Dịch xuất hiện từng vết kiếm và vết đao, máu tươi chảy ra, nhìn vô cùng thê thảm.
Hai người hợp lực đã chiến thắng Thiết Bối Tích Dịch.
Nếu là hai mươi ngày trước, hai người có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới điều này.
Nhưng là bây giờ bọn họ đã làm được.
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y thở hồng hộc trở về, hiển nhiên cũng tiêu hao cực lớn.
Tiên Hàm không nhịn được cảm thán: "Lợi hại lợi hại, ha ha ha..."
"Nhờ có Tần công tử dạy bảo!"
Giang Ngạo Tuyết chắp tay nói: "Cảm ơn!"
Hai mươi ngày ở chung, Giang Ngạo Tuyết cũng không biết hình dung như thế nào về Tần Ninh nữa.
Một chữ thôi, giỏi!
Tần Ninh có thể nhìn rõ và chỉ ra rất nhiều thứ, hai người các cô mới có thể nghe hiểu, mặc dù chỉ là những câu rất bình thường nhưng qua miệng Tần Ninh lại như có ma lực thần kỳ.
Giang Ngạo Tuyết là thiên tài của nhà họ Giang, đã từng được tiếp xúc với Thánh Hoàng như phụ thân, Thánh Tôn như ba vị thái thượng, thậm chí là Thánh Tôn đỉnh cao như Vũ tổ, nhưng chưa bao giờ có cảm giác thế này.
Sợ rằng chỉ có Thánh Đế mới có thể so sánh với sự hiểu biết của Tần Ninh.
Nếu là một tháng trước nói ra câu này, chắc chắn cô ta sẽ không tin, nhưng bây giờ, cô ta gần như không tìm thấy lý do để không tin nữa.
Một tháng có thể thay đổi được một người sao?
Ban đần Tần Ninh nói có thể để cô ta giành được quán quân Đại Võ Tài trong vòng một tháng, cô ta căn bản không thể tin được.
Nhưng bây giờ, cô ta lại có lòng tin tuyệt đối!
Chương 2010: Điều bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào
"Cũng là do các ngươi gánh vác được áp lực".
Tần Ninh cười nói: "Hai mươi ngày qua nhìn như ngắn ngủi, nhưng trên thực tế dựa theo biện pháp này của ta, những người có thể chống đỡ được, sau này muốn bước vào Thánh Tôn cũng không khó".
Giang Y Y nghe vậy thì cười: "Vẫn phải cảm ơn ngươi, ngày đó chỉ là tiện tay cứu ba người các ngươi, bây giờ không ngờ rằng... lại mang đến cho chính ta một cơ duyên to lớn".
"Còn có ta nữa...", Giang Tiểu Tiểu cười hì hì.
Tần Ninh nhìn về phía Giang Y Y, mở miệng: "Mặc dù bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Vương tam hiền, thế nhưng có lẽ chỉ có cảnh giới Thánh Vương cửu hiền mới có thể áp chế được ngươi, cuộc tỷ thí lần này, muốn tranh thủ tiến vào mười vị trí đầu cũng không khó lắm".
Giang Y Y nghe thấy lời này thì vô cùng kinh ngạc.
Có thể được Tần Ninh đánh giá như thế, cô ấy cũng vô cùng có lòng tin với mình.
"Nếu đã rèn luyện xong, chúng ta cũng nên quay trở về", Tần Ninh cười nói.
Giang Ngạo Tuyết cũng gật đầu: "Ban đầu ta nghĩ rằng trong một tháng này sẽ xảy ra điều bất ngờ gì đó, thế nhưng không ngờ lại yên ổn vượt qua, càng làm cho ta thấy được thế giới mới".
"Điều bất ngờ? Điều bất ngờ có thể ở khắp nơi, Giang Ngạo Tuyết tiểu thư".
Chỉ là khi Giang Ngạo Tuyết vừa nói xong, một giọng nói khàn khàn vang lên như ở gần bên tai, lại như ở xa cuối chân trời.
"Ai?"
Sắc mặt mấy người đều biến đổi.
Tần Ninh nhìn bốn phía, lẩm bẩm: "Ta đã nói rồi, cơ hội hiếm có như thế, làm sao có thể nhịn được chứ..."
Ầm...
Mà ngay giờ phút này, những tiếng nổ vang xuất hiện ở bốn phía.
Chỉ thấy giữa trời đất, thánh lực phun trào, một đại trận to lớn bao trùm ra hơn mười dặm, sau đó bay lên không.
Từng thánh văn trải khắp trời đất, giống như ngưng tụ thành một cái bát ngọc trực tiếp úp xuống, làm cho người ta phải hoảng sợ.
Mà cùng lúc đó, chỉ thấy bốn phía bên ngoài đại trận xuất hiện mười mấy bóng người, củng cố đại trận.
Cùng lúc đó, mấy chục bóng người từ bốn phương tám hướng xông vào trong đại trận.
Hơn mười người kia chia ra đứng bốn phía, bốn người đứng đầu đều thể hiện ra khí thế cực kỳ mạnh.
Cảnh giới Thánh Hoàng.
Quanh người bốn vị kia đều ngưng tụ thể văn, mang đến cho người cảm giác kinh khủng.
"Các ngươi là ai?"
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng nói, sải bước ra, cầm bình đao trong tay, khí thế bộc phát.
"Hả?"
Chỉ là một người dẫn đầu ở phía tây lại khàn giọng nói: "Giang Ngạo Tuyết, trước đó không lâu vẫn là cảnh giới Thánh Vương lục hiền, bây giờ đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền rồi ư? Trong vòng một tháng lại có tiến bộ cực lớn".
"Chỉ là đáng tiếc..."
Người dẫn đầu ở phía tây cười tủm tỉm: "Cho dù đã bước vào cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, nhưng chắc chắn ngươi vẫn phải chết".
Mấy chục bóng người đều thi nhau bộc phát khí thế, nhìn kỹ lại đều là cao thủ cảnh giới Thánh Vương.
Bốn người cầm đầu còn là cảnh giới Thánh Hoàng.
Thực lực này còn mạnh hơn đám người đến giết Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu trước đó.
Tần Ninh nhìn về phía nhóm người kia, không nhịn được cười: "Xem ra lần trước thất bại đã khiến lần này các ngươi càng thêm cẩn thận, điều động mấy vị Thánh Hoàng ra tay".
"Cấp bậc cảnh giới Thánh Hoàng ở trong thánh vực Đại Võ cũng không phải hạng tép riu có thể thấy được khắp nơi, bắt các ngươi chắc chắn sẽ biết rốt cuộc là ai muốn đối phó với nhà họ Giang".
Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo bào đen che kín người đứng đầu ở phía đông mỉm cười một tiếng.
"Lần trước bởi vì ngươi nên mới bị thiệt lớn, ngươi may mắn trốn được một lần, đi vào nhà họ Giang, bây giờ lại ra vẻ ta đây rồi ư?"
"Lần này không ai có thể cứu ngươi được đâu!"
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Sao ngươi biết trong nhà họ Giang không ai có thể cứu chúng ta?"
"Giang phủ đã điều động hết hộ vệ cảnh giới Thánh Vương đi rồi, trong vòng một tháng này chúng ta đều đã phái người đóng quân cách trăm dặm ngoài sơn cốc, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường cả".
Người đàn ông ở phía bắc lạnh lùng: "Nếu nhà họ Giang thật sự điều động hộ vệ đến, có thể bảo vệ được các ngươi cách trăm dặm sao?"
"Nhóc con, đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa, bốn người Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An, Giang Hồng Nhạc đều còn ở trong Giang phủ, không có khả năng đến chỗ này cứu các ngươi đâu".
Nghe thấy lời này, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đều lạnh lùng.
"Ngươi có vẻ hiểu rất rõ về nhà họ Giang nhỉ!"
Giang Ngạo Tuyết khẽ nói: "Cao thủ cảnh giới Thánh Vương Thánh Hoàng nhà họ Giang ta mà ngươi cũng có thể tìm hiểu được kỹ càng".
"Vậy ngươi là ai trong nhà họ Giang?"
Giang Ngạo Tuyết cực kì thông minh, đã nghe ra người ở phía bắc nói bóng gió.
Có thể hiểu rõ về nhà họ Giang như thế, mà lại là cảnh giới Thánh Hoàng, tuyệt đối không phải hạng người không có tên tuổi gì trong nhà họ Giang.
Chỉ là hiển nhiên người ở phía bắc che giấu rất tốt, cũng không thể hiện ra điều bất thường nào cả.
Lúc này Tần Ninh đi ra, nhìn về phía người phía bắc, cười: "Nếu ta không đoán sai, ngươi là Giang Du Văn đúng không?"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, thậm chí hơn mười người xung quanh đều biến đổi.
"Nói hươu nói vượn!"
Người áo đen ở phía bắc lại cười nhạo: "Giang Du Văn đang làm việc trong Giang phủ, sao ta có thể là ông ta được? Nhưng mà... nếu ngươi cho rằng ta là ông ta thì cũng không sao cả!"
Tần Ninh tiếp tục cười: "Nếu ngươi không phải Giang Du Văn thì kích động như vậy làm gì? Bị ta hiểu lầm là Giang Du Văn, vừa vặn có thể khiến cho Giang phủ nội loạn, không phải là chuyện tốt sao? Làm gì phải sốt ruột loại trừ Giang Du Văn ra như thế?"
Hắn vừa nói xong, người đàn ông mặc áo bào đen kia liền dừng lại.
Tần Ninh lại nói: "Được rồi, đừng che che giấu giấu nữa".
"Giang Du Văn, ta đã ở cùng với Giang Y Lâm một khoảng thời gian".
"Trên người cô ta có một loại hương liệu có thể tĩnh thần ngưng hồn, khiến tâm trạng người ta bình thản, sẽ không bị lạc lối trong lúc tu hành, đúng là một thứ rất tốt để trợ giúp cảnh giới Thánh Vương tu hành".
"Loại hương liệu này tên là Bách Hối Nang, được tạo ra từ hơn một trăm loại hương liệu khác biệt, điều phối rất khó".
"Nhưng mà lấy năng lực của Giang phủ các ngươi, đương nhiên là có thể chế ra được, thế nhưng... ta ở trong Giang phủ các ngươi mười mấy ngày đều không phát hiện những người khác dùng".
"Ngược lại ta đã phát hiện ra trên người một số đệ tử cũng có mùi đó, về sau cẩn thận điều tra mới biết những người kia đều từng tiếp xúc với Giang Y Lâm".
"Mùi ở trên người ngươi cũng bởi vì ngươi và Giang Y Lâm thường xuyên ở cùng nhau, cho nên rất nồng".
Hắn vừa dứt lời, người dẫn đầu phía bắc liền quát: "Nói hươu nói vượn, ngươi cho rằng ngươi là mũi chó ư?"
"Đương nhiên ta không phải mũi chó, cách xa ngươi như vậy, ta sẽ không ngửi thấy rồi, thế nhưng... ta lại có sẵn một con chó..."
Tần Ninh chỉ vào Phệ Thiên Giảo.
"Mũi của Phệ Thiên Giảo còn thính hơn cả mũi chó".
Hắn vừa nói xong, ánh mắt của người đàn ông áo đen bắn ra sát khí.
Tần Ninh tiếp tục: "Tiếp xúc khá nhiều với Giang Y Lâm, còn là một vị Thánh Hoàng, Giang Ngạo Tuyết, ngươi nói ngoại trừ Giang Du Văn là phụ thân cô ta ra thì còn có thể là ai nữa?"
Cái cây kia chỉ cao tầm ba đến năm mét, thân cây to nửa mét, nhìn vô cùng chắc nịch.
Giờ phút này Tiên Hàm lại gần, mừng rỡ nói: "Ca, đây là cây cổ thụ gì?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!"
Tần Ninh dùng bàn tay làm dao chặt cái cây kia xuống.
Tiên Hàm giật mình, chỉ cảm thấy rất có thể cái cây này có lai lịch lớn.
Nếu không vì sao Tần Ninh nhìn chằm chằm cây cổ thụ một lát rồi lại chặt nó xuống chứ, đúng là kỳ quái.
Chỉ là sau gần một ngày bận rộn, cuối cùng Tần Ninh lại dùng cây cổ thụ đó để làm một cái ghế dựa.
Nhìn cái ghế dựa xinh đẹp kia, Tiên Hàm lập tức nhíu mày.
Bận rộn nửa ngày chỉ để làm cái ghế dựa này ư?
Tần Ninh còn lấy thêm mấy thứ như bàn, chén trà, ấm nước từ trong nhẫn không gian ra, sau đó thoải mái nhàn nhã nằm trên ghế dựa.
"Ngươi nhìn chằm chằm ta một ngày, không cần tu hành sao?"
"Ta..."
"Mau xéo đi, cảnh giới Tiểu Thánh Vương mà còn không ngại mất mặt, lần này chắc hẳn Giang Ngạo Tuyết sẽ có thể đến Thánh Vương cửu hiền, tên nhóc ngươi kém xa, vậy mà còn lười biếng?"
"Ta biết rồi!"
Tiên Hàm đang định rời đi, nhưng lại bị một cái móng vuốt đẩy ngã xuống đất.
Giờ phút này Phệ Thiên Giảo chỉ vào cái ghế dựa dưới người Tần Ninh, lại nhìn Tiên Hàm một chút, nói: "Cũng làm một cái cho chó đây đi!"
"Ngươi nghĩ hay lắm!", Tiên Hàm xì một tiếng khinh miệt: "Làm cho ca của ta còn được, chứ làm cho ngươi ư? Ngươi thì tính là cái gì?"
...
Một ngày tu hành đến đêm mới kết thúc.
Trong sơn cốc dần dần yên tĩnh lại, ngoài vài âm thanh không hài hòa truyền đến từ trong một động phủ nào đó ra thì còn lại đều rất tĩnh mịch.
Mà giờ phút này, trong Giang phủ ở Giang Thành cách đó trăm dặm.
"Y Lâm, con chắc chắn bọn họ đã đi dãy Giang Hung thật chứ?"
Giang Du Văn nhìn con gái mình, kinh ngạc.
"Vâng!"
Giang Y Lâm cũng không chắc chắn lắm, nói: "Lúc đầu con còn tưởng rằng bọn họ giả vờ, kết quả là thật, hơn nữa chỉ có mấy người Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu..."
Giang Du Văn càng kinh ngạc: "Trong phủ điều động người, ta còn đang phụ trách, hơn nữa cho dù không phải ta phụ trách thì mấy vị trưởng lão cũng là bạn tốt của ta, vậy mà ta lại không biết một chút tin tức nào cả".
"Cha..."
Giang Y Lâm hung ác nói: "Lần này là cơ hội của chúng ta!"
"Đừng nóng vội!"
Giang Du Văn lại cẩn thận nói: "Lần trước Giang Y Y vừa xảy ra chuyện, lần này Giang Ngạo Tuyết đã đi ra ngoài, rõ ràng là một cái bẫy, thật sự nghĩ chúng ta là kẻ ngu ư?"
"Việc này cứ chờ một chút xem sao đã, ta không tin, Giang phủ thật sự không phái ai đi theo âm thầm bảo vệ!"
"Vâng!"
Cha con hai người không nói thêm gì nữa.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời mọc lên trong sơn cốc, Tần Ninh mang cái ghế của mình ra, vui vẻ nằm lên.
Phệ Thiên Giảo cũng nghênh ngang đi ra, Tiên Hàm bê một cái ghế dựa đi sau nó, đặt ở bên cạnh Tần Ninh.
Phệ Thiên Giảo đắc ý nằm trên ghế dựa.
Mà trên trán Tiên Hàm lại có chút bầm tím, hiển nhiên là đã bị đánh.
"Con chó vô sỉ!"
Tiên Hàm hung dữ mắng.
Đêm qua con chó này chạy vào trong động phủ của mình, làm hỏng chuyện tốt của mình mấy lần liền, suýt nữa dọa mình đến mức mất hết trải nghiệm hạnh phúc cả đời.
Làm như thế thì thôi, vậy mà nó còn đánh mình.
Nghĩ thầm quân tử không đấu với chó, hắn ta vẫn quyết định làm một cái ghế dựa cho nó, để tránh một tháng tiếp theo vẫn không được yên ổn.
Một người một chó nằm phơi nắng dưới ánh nắng ấm áp trong sơn cốc.
Mà Tiên Hàm thì ở ngoài cốc tu hành chiến khí.
Hôm nay Giang Tiểu Tiểu không xuất hiện mà bế quan ở trong động phủ.
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đều dựa theo lời Tần Ninh nói hôm qua để tu hành kiếm thuật và đao thuật.
Bình tĩnh mà hài lòng.
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, cười nói: "Nhị Cẩu Tử, ngươi nói xem trước kia chúng ta cũng ở cùng nhau như vậy, vui vẻ biết bao".
"Đúng vậy..."
Phệ Thiên Giảo cảm thán: "Nếu khi đó ngươi không cưỡi ta, mỗi ngày đều cho ta ngủ ngon, vậy thì càng vui vẻ hơn..."
"Thật sao?"
Tần Ninh nâng chén trà lên uống một hớp, hương thơm nhàn nhạt lan ra, hắn cười: "Nói như vậy, ăn Cửu Nguyên Thánh Đan của ta mới nhớ ra ta là chủ nhân của ngươi nhỉ!"
"..."
Phệ Thiên Giảo lập tức nín thở, ngay sau đó đã phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ.
Trong sơn cốc, ngày nào Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y cũng đều tu hành, thỉnh thoảng Tần Ninh còn ra tay luyện tập với hai người, đồng thời chỉ ra chỗ sai sót của hai người.
Mỗi một lần Tần Ninh ra tay đều khiến cho Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y như được thông suốt, đạt được tỉnh táo lớn lao.
Nếu bảo hai người miêu tả thì thật sự không biết miêu tả như thế nào.
Thế nhưng sau khi Tần Ninh phát hiện ra mỗi một khuyết điểm, các cô lại có thêm một cảm giác đáng kinh ngạc.
Nếu hai người chỉ hiểu được về khuyết điểm này ở tầng thứ nhất, vậy Tần Ninh đã là tầng thứ chín rồi.
Căn bản không phải một cấp độ tư duy.
Như vậy lại khiến cho các cô càng thêm hiểu rõ về sự thiếu sót của mình, suy nghĩ cũng càng thêm rõ ràng.
Sau mấy ngày ở chung với nhau, Giang Ngạo Tuyết đã dần dần hiểu ra vì sao Tiên Hàm lại kính trọng Tần Ninh đến mức không tiếc dùng đủ loại từ ngữ ca ngợi để hình dung về Tần Ninh như vậy.
Tần Ninh đúng là xứng đáng.
Có một vài tư duy, đừng nói bản thân cô ta, cho dù là phụ thân Giang Hồng Nhạc và ba vị thái thượng cũng không thể có được.
Điều càng khiến cho người ta phải sợ hãi là lúc bàn luận về thuật pháp với Tần Ninh, mỗi một ví dụ hắn đưa ra gần như đều không trùng lặp, hơn nữa hắn còn có thể trả lời được bất cứ vấn đề nào về tu hành kiếm thuật đao thuật như nước chảy mây trôi.
Phải cần kiến thức phong phú và trải nghiệm nhiều năm thế nào mới có thể làm được điều đó?
Thế nhưng hiển nhiên Tần Ninh lại không lớn tuổi như thế!
Đối với điều này, Tiên Hàm đã đoán trước được rồi cho nên cũng không hề cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao đại ca hắn ta là Cửu U Đại Đế, là Ngự Thiên Thánh Tôn, là Cuồng Võ Thiên Đế, là... từng nhân vật chấn động trời đất.
Đương nhiên hắn ta cũng không nói chuyện này cho Giang Ngạo Tuyết.
Trong vòng mười ngày, Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y được Tần Ninh, đã dần đến tình trạng kính trọng hắn rồi.
Mà hôm đó, Giang Ngạo Tuyết đột phá.
Cảnh giới Thánh Vương lục hiền tới cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Lấy Thiên Thần Tụ Hồn Đan làm căn cơ, cộng thêm tâm cảnh biến hóa trong mười ngày, chính Giang Ngạo Tuyết cũng phải kinh ngạc với sự đột phá này của mình!
Hôm đó Tần Ninh nhìn về phía hai người, khẽ cười: "Không tồi không tồi".
"Trong vòng mười ngày, các ngươi cũng đã phải chịu khổ không ít trong tay ta, thế nhưng... dù sao cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến, thực chiến là thứ để quyết định sống chết".
Tần Ninh cười nói: "Hôm nay ta sẽ dẫn các ngươi ra bên ngoài đi vài vòng, bắt mấy con thánh thú để thử nghiệm!"
Nghe thấy lời này, Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đều vô cùng kích động.
Trong vòng mười ngày, hai người xem như đã mạnh lên rất nhiều, so sánh với mười ngày trước, có thể nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Giờ phút này, hai người cũng tràn đầy lòng tin.
Nhất là sau khi Giang Ngạo Tuyết đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, trong lòng càng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Thế nhưng khi Tần Ninh dẫn bốn người đi vào một vùng núi, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y lại trắng bệch, đột nhiên ngây người ra.
Chương 2007: Tâm nguyện duy nhất cả đời là cùng nhau bạc đầu
Tiên Hàm nhìn dãy núi trước mắt, giữa những ngọn núi lởm chởm là một hẻm núi.
Mà giờ phút này, trong khe núi có một con thánh thú cao lớn dài trăm trượng, toàn thân được bao trùm bởi lớp vảy màu đen, đang leo lên trên vách núi đá nghỉ ngơi.
"Thánh thú cấp bảy, Thiết Bối Tích Dịch!"
Giang Ngạo Tuyết không nhịn được nói: "Tần công tử, có phải chúng ta... đi nhầm chỗ rồi không".
Thánh thú cấp bảy, kém cỏi nhất cũng phải có thực lực cấp bậc Thánh Hoàng.
Cô ta là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, Giang Y Y là cảnh giới Đại Thánh Vương, hai người đối phó với một con Thiết Bối Tích Dịch? Đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười, nói: "Nếu đánh nhau với thánh thú cấp sáu thì làm sao có thể kích thích tiềm lực của ngươi được?"
"Con Thiết Bối Tích Dịch này, ta quan sát đã mấy ngày, mặc dù là thánh thú cấp bảy, thế nhưng cũng chỉ có thực lực cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, rất dễ dàng nghiền ép hai người các ngươi, nhưng các ngươi cũng không phải không chống được một chiêu nào".
Dù vậy, Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y vẫn cảm giác khó có thể tin.
Thật sự phải lên sao?
Tiên Hàm đi ra: "Đừng sợ, năm đó ca ta cũng huấn luyện ta như thế, tuy suýt nữa thì chết, thế nhưng đều được ca ta dùng đan dược cứu sống, nàng đừng lo lắng!"
Giang Ngạo Tuyết chật vật gật gật đầu, thế nhưng vẫn có vẻ mặt không tin.
Thật sự không có việc gì ư?
Nghĩ như thế nào cũng thấy kinh khủng.
Tần Ninh mở miệng nói: "Đi đi, ta sẽ ở gần đây quan sát, thuận tiện tìm thêm khuyết điểm của các ngươi, nếu thật sự sắp chết thì ta sẽ ra tay, bị thương cũng không có việc gì".
Ra tay?
Cho dù Tần Ninh ra tay cũng chưa chắc có thể ngăn cản được mà?
Tiên Hàm lại nói: "Đi đi, bây giờ ca ta cũng là thực lực Thánh Hoàng nhất văn, con Thiết Bối Tích Dịch này không có khả năng làm gì các ngươi dưới mắt ca ta đâu!"
Mấy ngày nay ở chung với nhau, Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y cũng biết Tần Ninh đã khôi phục thực lực đến cảnh giới Thánh Hoàng.
Thế nhưng cảnh giới nhất văn của con người với cảnh giới nhất văn của thánh thú lại khác nhau rất lớn.
Vào lúc quan trọng, Tần Ninh có thể ngăn cản được sao?
Chỉ là giờ phút này, Giang Ngạo Tuyết lại bước ra, khí tức phun trào.
Cho dù như thế nào, tóm lại phải thử một lần.
Đánh bại e ngại trong lòng mới có thể bước ra bước tiếp theo!
Sau đó Giang Y Y cũng gật đầu đi ra.
Tần Ninh không nói nhiều nữa, hắn nắm bàn tay lại.
Một viên đá lập tức bay ra.
Nện vào trên lưng Thiết Bối Tích Dịch kia, phát ra một tiếng bịch.
Thiết Bối Tích Dịch mơ hồ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to như vạc nước kia hơi mở ra, làm cho người ta phải sợ hãi.
Mặc kệ, giết!
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y một trái một phải, trong nháy mắt lao thẳng về hướng hai mắt Thiết Bối Tích Dịch.
Chọc mù chúng, hai người mới có thể dễ dàng hành động hơn.
Ầm...
Một tiếng vang kịch liệt truyền ra.
Trong chớp mắt, hai người đều lui ra phía sau.
Chỉ thấy Thiết Bối Tích Dịch nhắm cặp mắt lại, một đao một kiếm hai người phát ra tia lửa, hai mí mắt của Thiết Bối Tích Dịch lại giống như sắt thép ngăn cản đòn tấn công.
"Đáng chết!"
Hai người đều gầm lên một tiếng.
Thế nhưng hiển nhiên Thiết Bối Tích Dịch đã bị hai người tấn công chọc giận, cái đuôi vung cao tạo ra một cơn gió lốc.
Nếu bị cái đuôi này đập trúng, gần như sẽ biến thành thịt nát.
Hai bóng người nhanh chóng rút lui.
Thiết Bối Tích Dịch ngạc nhiên nhìn hai người, ngay sau đó cơ thể dài trăm trượng giật giật.
Giờ phút này, ba người Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Tiểu Tiểu đã đứng trên một đỉnh núi cách hơn mười dặm phía xa để quan sát hai người chiến đấu.
Tần Ninh thản nhiên: "Tốc độ không đủ, lực phản ứng tạm được, thế nhưng lực ra tay lại hơi kém..."
Tiên Hàm nghe thấy lời này thì cười nói: "Ca, không phải ngươi đang yêu cầu quá cao sao?"
"Nói nhảm!"
Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, nói: "Nếu không yêu cầu cao thì làm sao có thể địch nổi những người kia? Đám thanh niên thiên tài trong thánh vực Đại Võ cũng không yếu như vậy, cho dù thế nào Giang Ngạo Tuyết cũng mới vào cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, sức mạnh không đủ, đương nhiên là phải bỏ nhiều công sức vào lực bộc phát thánh quyết rồi!"
"Hơn hai mươi ngày tiếp theo, cứ luyện tập như vậy đi!"
Hắn vừa dứt lời, Tiên Hàm lập tức cúi mặt: "Vậy không phải sẽ mệt chết sao?"
"Yên tâm, ta phát hiện ở đây có một hàn đàm, dưới mặt đất chính là một thánh mạch nhỏ dài ngàn trượng, ngâm trong đầm nước một đêm cũng đủ để các cô ấy khôi phục lại, chỉ là phải chống lại áp lực tinh thần khó khăn qua một tháng này mới được".
Tiên Hàm nghe vậy thì đau lòng: "Tiểu Tuyết Tuyết phải kiên trì chịu đựng rồi".
"..."
Không thể không nói, trước kia Tần Ninh còn không phát hiện ra Tiên Hàm lại là một chàng trai ấm áp như thế.
Quả nhiên phụ nữ có thể khiến đàn ông thay đổi mà.
"Tên nhóc thối, ngươi chắc chắn cả đời này chỉ có cô ta sao?", Tần Ninh cười mắng.
"Đương nhiên rồi, ta không may mắn được như ca, có Cốc Tân Nguyệt, còn có Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi...", Tiên Hàm nghiêm mặt nói: "Ta chỉ cần một Tuyết Nhi là đủ rồi".
Tần Ninh lại nói: "Vậy ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa".
"Sau này, ca của ngươi muốn tiến vào Trung Tam Thiên, tiến vào Thượng Tam Thiên, tiến vào Thương Mang Vân Giới, thậm chí là...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Nếu ngươi đi theo ta, ta đảm bảo sau này ngươi có thể trở thành phụ tá đắc lực của ca, ta đứng chỗ nào, chắc chắn ngươi cũng có thể đứng bên cạnh".
"Thế nhưng thiên phú của cô ta lại không đủ..."
"Tuy ngươi và Thạch Cảm Đương nhìn như được ta thay đổi thiên phú bình thường, thế nhưng trên thực tế có một số võ giả, đúng là có vẻ rất phổ thông, rất bình thường, nhưng sau khi cực khổ cố gắng, dưới sự phấn đấu sẽ càng đi xa..."
"Thiên tài theo kiểu cố gắng?"
"Ừm!", Tần Ninh chân thành nói: "Thiên tài theo kiểu cố gắng, biết cố gắng sẽ có thể trở thành thiên tài tuyệt thế thật, ngươi là như thế, Thạch Cảm Đương cũng là như thế".
"Ta có thể đảm bảo nếu ngươi cứ tiếp tục giữ vững, sau này có thể thành thần, có thể thành đế, có thể thành một trong những chúa tể của chư thiên vạn giới".
"Thế nhưng Giang Ngạo Tuyết... thiên phú của cô ta, có lẽ cả đời này cũng chỉ ở cấp bậc Thánh Đế đỉnh phong thôi", Tần Ninh bổ sung: "Đây là ta đang nói... mức cao nhất có thể làm được bằng vào năng lực của ta!"
Tiên Hàm nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên nghiêm nghị.
Đương nhiên hắn ta biết giới hạn mà Tần Ninh nói tới, cũng chính là giới hạn trên thực tế.
Tiên Hàm nghiêm mặt: "Ca, tâm nguyện duy nhất cả đời này của ta là cùng nhau bạc đầu..."
"Ta hiểu rồi!"
Tiên Hàm nhìn về phía Tần Ninh, gãi đầu một cái nói: "Ca... Ta cũng không muốn tách ra khỏi ngươi..."
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại gõ đầu Tiên Hàm, cười mắng: "Ai nói chúng ta tách ra sẽ không thể gặp lại? Chờ ca đứng đầu thiên hạ, trở thành chúa tể của trời đất này, khống chế được tất cả, đến lúc đó nhất định sẽ gặp lại".
"Nhưng tên nhóc ngươi phải sống sót thật tốt cho ta đấy".
"Đương nhiên rồi!"
"Bây giờ ngươi cứ làm con rể nhà họ Giang cho tốt đi, chờ sau này ta sẽ giao thánh vực Đại Võ cho ngươi quản lý, như thế nào?"
"Hả?"
Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Giang Tiểu Tiểu lại sợ hãi kéo ống tay áo của Tần Ninh, không nhịn được nói: "Tần đại ca, các ngươi đừng chém gió nữa..."
Chương 2008: Kiểm tra? Tiến bộ
Nghe thấy lời này, Tiểu Tiểu lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã.
Tiên Hàm lại nghiêm nghị nói: "Tiểu Tiểu à, đây cũng không phải là khoác lác, ca ta thật sự có thể làm được".
"Ta không có ý đó..."
Khuôn mặt nhỏ của Giang Tiểu Tiểu đỏ bừng: "Ta nói là các ngươi còn nói chuyện tiếp nữa... Tỷ tỷ của ta và Ngạo Tuyết tỷ tỷ có lẽ sẽ phải chết..."
Nghe thấy vậy, Tần Ninh liền nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trong sơn cốc, giờ phút này Thiết Bối Tích Dịch đang nổi giận đùng đùng, cái đuôi sắt thép to lớn đang quất về phía Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y.
Váy dài của hai người đều bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí trên người còn xuất hiện mấy vết thương kinh khủng.
"Móa!"
Tần Ninh không nhịn được thấp giọng mắng một câu, hai tay lập tức kết ấn.
Chỉ thấy trước người hắn xuất hiện một ấn ký huyền ảo, mà chỉ chốc lát, trong hai mắt của Thiết Bối Tích Dịch kia đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu xám, giống như là bị ấn ký khống chế, thân thể to lớn rơi xuống mặt đất bịch một tiếng.
Mà cái đuôi lớn kia giờ phút này gần như muốn đập hai người Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y thành thịt nát.
Hai cô gái thấy cảnh này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, khi áp lực chợt giảm, hai người nhìn nhau một cái rồi đột nhiên ngất đi.
Tiên Hàm và Giang Tiểu Tiểu thi nhau phóng lên đón được hai người.
"Vẫn may vẫn may..."
Tần Ninh lẩm bẩm rồi mở miệng nói: "Đi theo ta!"
Lúc này mấy bóng người đi về hướng sâu trong dãy núi.
Mãi đến khi đi tới trước một thác nước trong núi sâu.
Giờ phút này, nhìn lại sẽ thấy thác nước chảy xuôi xuống dọc theo vách núi, cũng không chảy xiết lắm, hơn nữa ở giữa thác nước còn bốc lên từng đợt mây mù.
Đồng thời, thách nước này còn ở giữa khe núi, phải đi vòng quanh mới có thể vào trong.
Tần Ninh mở miệng: "Đưa hai người này vào trong thác nước, Tiểu Tiểu, ngươi ở bên trong chăm sóc hai người, nhớ kỹ, cần phải cởi quần áo ra!"
"Ta cũng làm cho!"
Tiên Hàm xung phong nhận việc: "Ta chăm sóc Tuyết Nhi, Tiểu Tiểu ngươi chăm sóc Y Y!"
"Hả".
Giang Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn Tiên Hàm.
Sao tên này lại tích cực như vậy?
Tần Ninh cũng kinh ngạc nhìn Tiên Hàm.
"Khụ khụ...", Tiên Hàm mở miệng nói: "Vừa rồi trái tim nhỏ của ta bị dọa sợ đến mức đập thình thịch, ta phải ngâm nước một lát để khôi phục".
"Ờm... Tiểu Tiểu, ta thấy nơi này rất rộng rãi, ngươi ở một bên, ta ở một bên, chúng ta không liên quan tới nhau, đều có thể ngâm mình, dưới mặt đất là thánh mạch có thể tăng cường sức khôi phục và thực lực".
Giang Tiểu Tiểu khó có thể tin.
Tần Ninh cũng không quan tâm nữa mà đi ra ngoài sơn cốc, tiện tay lấy ghế dựa, ấm trà của mình ra, thoải mái nhàn nhã nằm xuống.
Diện tích sơn cốc này cũng không lớn, chỗ sâu nhất chính là đầm nước, Tần Ninh cũng đã kiểm tra nhiều lần, không có vấn đề gì, chỉ có con đường này mới có thể ra vào thôi.
Canh giữ ở sơn cốc, bên trong sẽ không có nguy hiểm gì.
Mà không bao lâu sau, chỉ thấy một cái bóng đi đến chỗ này dưới ánh hoàng hôn, cũng thoải mái nhàn nhã lấy ra một cái ghế dựa, an ổn nằm ở phía trên, cặp móng vuốt lại ôm bình rượu đắc ý uống.
Chỉ là cái miệng vừa há ra, còn chưa kịp rót rượu vào trong đã bị lấy mất.
"Ngươi đã thấy con chó nào uống rượu bao giờ chưa?"
Tần Ninh cướp lấy bình rượu, mở giấy dán ra ngửi một hơi thật sâu rồi cười nói: "Kiếp thứ ba, là Cuồng Võ Thiên Đế, ta rất thích tay phải cầm đao, tay trái cầm rượu đánh nhau với người khác!"
"Bây giờ nghĩ lại cũng cực kì sảng khoái".
Nói rồi, Tần Ninh uống một ngụm rượu, mùi vị cay nồng truyền vào trong miệng khiến tinh thần Tần Ninh phải chấn động.
Phệ Thiên Giảo nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Tần Ninh, nó dùng móng vuốt vỗ đầu mình, không nhìn nữa mà lấy một bình rượu khác ra, nằm trên ghế dựa uống.
Một người một chó vô cùng thoải mái.
Giống như năm đó...
"Nhị Cẩu Tử..."
Khuôn mặt Tần Ninh ửng đỏ, lẩm bẩm: "Ngươi chờ ta nhiều năm như vậy, đã từng oán hận ta bao giờ chưa?"
Phệ Thiên Giảo nghe thấy lời này thì vội vàng nói: "Chưa bao giờ".
Cho dù có oán hận cũng không thể nói, nếu nói chắc chắn sẽ bị đánh!
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"
Tần Ninh lẩm bẩm: "Nhưng đã qua vài vạn năm, huyết mạch của ngươi lại không có một chút tiến bộ nào cả, cũng không phải là thực lực cấp bậc Thánh Đế, xem ra đã quá lười biếng..."
"Sau này... sau này nếu rảnh rỗi... ta sẽ kiểm tra xem mấy vạn năm nay ngươi có tiến bộ không..."
Nghe thấy vậy, Phệ Thiên Giảo mở to hai mắt, ngồi yên trên ghế dựa.
Kiểm tra?
Tiến bộ?
Mấy vạn năm qua, nó tiến bộ được cái gì chứ!
Tần Ninh không ở đây, mỗi ngày nó trừ ăn ra chính là ngủ, thậm chí cho dù có đi vệ sinh cũng không muốn chạy quá xa, nếu không phải nghĩ cho Thánh Thú tông, nó đã trực tiếp giải quyết ngay bên trong Thánh Thú tông rồi.
Nếu Tần Ninh kiểm tra...
Phệ Thiên Giảo đột nhiên nghĩ đến sự sợ hãi trước sự vô tình của Tần Ninh ngày xưa.
Tên này rất hư.
Năm đó hắn dùng thuật ngự thú để khống chế nó, trộm trứng của một con thánh thú cấp chín - Linh Thiên Vân Mãng, đồng thời cho người ta đập vỡ trứng ngay trước mặt Linh Thiên Vân Mãng.
Kết quả lúc đó nó vừa nhỏ yếu đáng thương vừa yếu đuối đã bị Linh Thiên Vân Mãng đuổi giết nửa năm trong núi.
Mỗi khi mình muốn chạy trốn ra ngoài, Tần Ninh sẽ dùng thuật ngự thú để khống chế nó trở về trước mắt Linh Thiên Vân Mãng chịu chết.
Vòng đi vòng lại.
Những năm tháng ấy quả thực là Địa Ngục.
Tần Ninh lẩm bẩm: "Ngươi có được huyết mạch của Giảo Thú, Giảo Thú đúng là rất hiếm thấy trong vạn giới, nhưng mỗi một con đều mạnh đến mức làm cho người ta run rẩy".
"Nhất định ta phải làm cho ngươi trở thành Nhị Cẩu Tử sáng chói nhất trong chư thiên vạn giới này..."
Phệ Thiên Giảo càng nghe càng sợ hãi, càng nghe càng lo lắng.
Cuối cùng thật sự không chịu được việc Tần Ninh lảm nhảm sau khi say, Phệ Thiên Giảo trực tiếp lấy bình rượu ra đập vào đầu Tần Ninh choang một tiếng, sau khi đập ba bốn bình rượu, Phệ Thiên Giảo mới hài lòng gật đầu, cuối cùng lấy cái bình rỗng ra đội lên đầu Tần Ninh.
Ngay sau đó, giống như là nghĩ đến cái gì, Phệ Thiên Giảo duỗi móng ra cào nát quần áo của Tần Ninh.
Tiếng nói kia đã biến mất trong bình rượu, cuối cùng bây giờ Phệ Thiên Giảo mới thỏa mãn gật đầu.
Rốt cuộc cũng được yên tĩnh!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu vào trong sơn cốc.
Phệ Thiên Giảo cảm giác mình rất chóng mặt, dùng hai chân vuốt vuốt hai mắt mình, lại phát hiện ra có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
"Gâu..."
Nó bị dọa đến mức kêu lên một tiếng, Phệ Thiên Giảo vội vàng ngồi thẳng, nhìn về phía Tần Ninh.
"Sao... Sao thế..."
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo như đang điều tra, mở miệng nói: "Là ngươi úp bình rượu lên đầu ta đúng không?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Phệ Thiên Giảo lắc đầu chó như trống bỏi, phủ nhận nói: "Hôm qua ngươi uống nhiều, lại không ép rượu ra được nên mới khiến mình say như chết, sau đó liền úp bình rượu lên đầu, ta cũng không cản được".
"Không tin ngươi cứ nhìn cục u trên đầu ngươi xem, ngươi nhìn tay áo của ngươi cũng bị ta cào rách, vậy mà ta vẫn không thể ngăn cản ngươi được!"
Phệ Thiên Giảo vội vàng giải thích.
Tần Ninh ngơ ngác nhìn hai tay áo của mình, lại sờ lên đầu, cảm giác đau đớn vẫn còn ở đó.
Phệ Thiên Giảo thấy Tần Ninh tin tưởng, trong lòng không ngừng cười ha ha.
Dù sao cũng đã báo thù được cho bao nhiêu năm nay rồi!
Luôn luôn là Tần Ninh trị nó, cũng phải đến lúc nó trị Tần Ninh!
"Nhị Cẩu Tử à..."
Giờ phút này Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia ở trong mắt Phệ Thiên Giảo lại rất đáng sợ.
Chương 2009: Hai cô gái biến hóa
"Nhị Cẩu Tử..."
Tần Ninh lại nói tiếp: "Năm đó ta là Ngự Thiên Thánh Tôn, chuyên môn nghiên cứu đạo ngự thú rất kỹ càng, còn phát minh ra Thánh Ngự Thiên Quyết, nhìn trúng tiềm lực của ngươi mới thu phục ngươi trở thành thánh thú đồng bạn của ta".
"Khi đó ta đã phát hiện ra một điều!"
"Cái gì?"
Phệ Thiên Giảo nghi ngờ nói.
Tần Ninh đột nhiên nói chuyện này làm gì?
Chẳng lẽ là tin mình?
"Bởi vì ta khống chế Thánh Ngự Thiên Quyết rất nhuần nhuyễn, hơn nữa không chỉ một đời kia, mà nhiều năm qua ta rất hiểu rõ về linh thú, huyền thú, thánh thú, cho nên... có đôi khi... ta có thể nghe thấy... tiếng lòng của ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, hai cái tai của Phệ Thiên Giảo dựng thẳng lên, đôi mắt chó mở trừng trừng nhìn về phía Tần Ninh.
"Đánh ta? Úp lên đầu ta? Cào ta? Lá gan của ngươi không nhỏ đâu!"
Phệ Thiên Giảo ngây ra như phỗng nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: "Gia... Ta nói ta uống say, ngươi sẽ tin sao?"
"Ngươi cứ nói đi?"
"Vậy ngươi nhẹ tay một chút".
"Được!"
"Áu... áu áu... áu áu... áu..."
Sáng sớm, bên ngoài sơn cốc liên tục vang lên tiếng chó kêu thảm thiết, tiếng kêu rên, khiến người ta chỉ cần nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cực kỳ bi thảm rồi.
...
Sau khi giãy giụa không có kết quả, Phệ Thiên Giảo hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Mặt trời lên cao, Tần Ninh và Phệ Thiên Giảo nằm trên ghế dựa ngoài sơn cốc.
Bốn người Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu lần lượt đi ra.
Chỉ là nhìn thấy một người một chó trên ghế dựa, bốn người đều trợn mắt há hốc mồm.
"Ca, ngươi sao vậy?"
Tiên Hàm sợ hãi nói.
Mặc dù Tần Ninh đã thay bộ quần áo khác, thế nhưng cục u trên trán vẫn chưa thể biến mất ngay được.
"Không có việc gì..."
"Con chó kia!"
Tiên Hàm nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, càng thêm choáng váng, không nhịn được nói: "Ngươi cũng làm sao vậy? Đêm qua có người ra tay với chúng ta ư?"
Đôi mắt của Phệ Thiên Giảo rưng rưng, hai tai trên đầu toàn những vết máu khô cạn, hai cái sừng u ám, một chân trước bị buộc bằng bộ đồ rách nát của Tần Ninh, một chân sau giơ lên thật cao, sưng vù.
Lúc này nhìn con chó đó đúng là thê thảm đến mức không thể thê thảm hơn!
"Không ai đánh lén cả, hôm qua uống nhiều quá, bị ngã!", Phệ Thiên Giảo chế nhạo nói.
Tiên Hàm nghe thấy lời này thì vô cùng sợ hãi, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Phệ Thiên Giảo thì thật sự không nhịn được cười ra tiếng.
"Cười đủ chưa?"
"Cười đủ chưa?"
Gần như đồng thời, hai giọng nói ẩn chứa sát khí vang lên bên tai.
Nhìn thấy Tần Ninh và Phệ Thiên Giảo đồng thời bộc phát ra khí thế muốn giết người, Tiên Hàm lập tức ngậm miệng, nụ cười cứng đờ.
"Ta... Đi chuẩn bị bữa sáng!"
Tiên Hàm rời đi nhanh như chớp...
Mặt trời treo lên thật cao, Tần Ninh lại dẫn Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đi vào trong rừng núi lần nữa.
"Lần này là cái gì?"
Tiên Hàm mở miệng hỏi.
"Xích Huyết Lôi Báo!", Tần Ninh nói thẳng: "Thánh thú cấp bảy, thực lực cấp bậc đỉnh cao, ít nhất là cảnh giới Thánh Hoàng ngũ văn, chắc chắn hai người các ngươi không phải là đối thủ, cho nên ta đã chọn lựa một con còn chưa trưởng thành, có lẽ cũng gần giống Thiết Bối Tích Dịch ngày hôm qua".
"Đối mặt với những thánh thú khác nhau, kiểu sức mạnh, kiểu tốc độ, kiểu tấn công, kiểu phòng ngự cũng sẽ khác nhau, khả năng các ngươi kích thích ra tiềm lực của bản thân cũng khác nhau".
Hắn tiếp tục: "Sau trận chiến ngày hôm nay, ta sẽ phân tích về điểm thiếu sót của các ngươi".
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y khôi phục như lúc ban đầu, vết thương đã biến mất, lúc này hai người đều nhìn về phía Tần Ninh, gật đầu.
Lần này Tiên Hàm không dám nói chuyện tào lao với Tần Ninh mà cẩn thận đứng xa nhìn chằm chằm hai người đánh nhau.
"Ngươi đừng ở đây xem nữa!"
Tần Ninh nói thẳng.
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, ta còn có thể hại chết hai người đó hay sao?", Tần Ninh nói thẳng: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi cũng cần tiếp tục huấn luyện, ta sẽ để Nhị Cẩu Tử đi cùng ngươi để bảo vệ ngươi!"
"Ca, đừng mà..."
Nghĩ đến vẻ mặt oán hận của Phệ Thiên Giảo nhìn mình vào buổi sáng, Tiên Hàm cảm giác mình sẽ thảm hại hơn Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y...
"Sợ cái gì? Nếu ngươi chết, ta sẽ vặt chân chó của nó xuống!"
Hắn nói: "Nhị Cẩu Tử, dẫn hắn ta đi đi!"
"Không có vấn đề gì!"
Phệ Thiên Giảo nhếch miệng cười một tiếng, giống như vết thương trên người đã khỏi hơn nửa, nó đập móng vuốt vào người Tiên Hàm, một người một chó rời đi!
Tần Ninh thì ở lại cẩn thận quan sát Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y tỷ thí.
Thời gian trôi qua từng ngày một, dần dà Tần Ninh cũng đã hiểu rõ về Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y nhiều hơn.
Mà sau gần hai mươi ngày huấn luyện sống chết, năng lực thực chiến của Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Hôm đó Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đứng ở trước sơn cốc nhìn Thiết Bối Tích Dịch.
Sau hai mươi ngày, hai người lại trở về điểm xuất phát lần nữa.
Chỉ là lần này khi hai cô gái đối mặt với Thiết Bối Tích Dịch, trong lòng đã tràn đầy niềm tin.
Một người dùng kiếm, một người dùng đao, lúc này hai người đột nhiên tăng nhanh tốc độ .
Trong vòng hai mươi ngày, Giang Y Y từ cảnh giới Đại Thánh Vương đột phá đến cảnh giới Thánh Vương tam hiền, dưới áp lực lớn, hoặc là sụp đổ hoặc là đột phá bản thân.
Hiển nhiên Giang Y Y đã đột phá bản thân.
Mà Giang Ngạo Tuyết mới tiến vào cảnh giới Thánh Vương cửu hiền không bao lâu, mặc dù có Thiên Thần Tụ Hồn Đan gia tăng nhưng cũng rất khó đột phá lần nữa trong một tháng.
Thế nhưng cho dù chưa từng đột phá, trong hai mươi ngày rèn luyện như ở Địa Ngục này lại khiến thực lực của các cô tăng lên rất nhiều.
Giờ phút này hai cô gái dùng hết sức để ra tay, sát khí lập tức ngưng tụ.
Thiết Bối Tích Dịch hình như có ấn tượng đối với hai người, trực tiếp vung cái đuôi lớn ra...
Trong sơn cốc vô cùng hỗn loạn, một trận chiến lớn đang xảy ra.
Thời gian dần dần trôi qua.
Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên, Thiết Bối Tích Dịch ngã xuống ầm ầm.
Tiếng nổ tung to lớn truyền ra, chỉ thấy phần bụng của Thiết Bối Tích Dịch xuất hiện từng vết kiếm và vết đao, máu tươi chảy ra, nhìn vô cùng thê thảm.
Hai người hợp lực đã chiến thắng Thiết Bối Tích Dịch.
Nếu là hai mươi ngày trước, hai người có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới điều này.
Nhưng là bây giờ bọn họ đã làm được.
Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y thở hồng hộc trở về, hiển nhiên cũng tiêu hao cực lớn.
Tiên Hàm không nhịn được cảm thán: "Lợi hại lợi hại, ha ha ha..."
"Nhờ có Tần công tử dạy bảo!"
Giang Ngạo Tuyết chắp tay nói: "Cảm ơn!"
Hai mươi ngày ở chung, Giang Ngạo Tuyết cũng không biết hình dung như thế nào về Tần Ninh nữa.
Một chữ thôi, giỏi!
Tần Ninh có thể nhìn rõ và chỉ ra rất nhiều thứ, hai người các cô mới có thể nghe hiểu, mặc dù chỉ là những câu rất bình thường nhưng qua miệng Tần Ninh lại như có ma lực thần kỳ.
Giang Ngạo Tuyết là thiên tài của nhà họ Giang, đã từng được tiếp xúc với Thánh Hoàng như phụ thân, Thánh Tôn như ba vị thái thượng, thậm chí là Thánh Tôn đỉnh cao như Vũ tổ, nhưng chưa bao giờ có cảm giác thế này.
Sợ rằng chỉ có Thánh Đế mới có thể so sánh với sự hiểu biết của Tần Ninh.
Nếu là một tháng trước nói ra câu này, chắc chắn cô ta sẽ không tin, nhưng bây giờ, cô ta gần như không tìm thấy lý do để không tin nữa.
Một tháng có thể thay đổi được một người sao?
Ban đần Tần Ninh nói có thể để cô ta giành được quán quân Đại Võ Tài trong vòng một tháng, cô ta căn bản không thể tin được.
Nhưng bây giờ, cô ta lại có lòng tin tuyệt đối!
Chương 2010: Điều bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào
"Cũng là do các ngươi gánh vác được áp lực".
Tần Ninh cười nói: "Hai mươi ngày qua nhìn như ngắn ngủi, nhưng trên thực tế dựa theo biện pháp này của ta, những người có thể chống đỡ được, sau này muốn bước vào Thánh Tôn cũng không khó".
Giang Y Y nghe vậy thì cười: "Vẫn phải cảm ơn ngươi, ngày đó chỉ là tiện tay cứu ba người các ngươi, bây giờ không ngờ rằng... lại mang đến cho chính ta một cơ duyên to lớn".
"Còn có ta nữa...", Giang Tiểu Tiểu cười hì hì.
Tần Ninh nhìn về phía Giang Y Y, mở miệng: "Mặc dù bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Vương tam hiền, thế nhưng có lẽ chỉ có cảnh giới Thánh Vương cửu hiền mới có thể áp chế được ngươi, cuộc tỷ thí lần này, muốn tranh thủ tiến vào mười vị trí đầu cũng không khó lắm".
Giang Y Y nghe thấy lời này thì vô cùng kinh ngạc.
Có thể được Tần Ninh đánh giá như thế, cô ấy cũng vô cùng có lòng tin với mình.
"Nếu đã rèn luyện xong, chúng ta cũng nên quay trở về", Tần Ninh cười nói.
Giang Ngạo Tuyết cũng gật đầu: "Ban đầu ta nghĩ rằng trong một tháng này sẽ xảy ra điều bất ngờ gì đó, thế nhưng không ngờ lại yên ổn vượt qua, càng làm cho ta thấy được thế giới mới".
"Điều bất ngờ? Điều bất ngờ có thể ở khắp nơi, Giang Ngạo Tuyết tiểu thư".
Chỉ là khi Giang Ngạo Tuyết vừa nói xong, một giọng nói khàn khàn vang lên như ở gần bên tai, lại như ở xa cuối chân trời.
"Ai?"
Sắc mặt mấy người đều biến đổi.
Tần Ninh nhìn bốn phía, lẩm bẩm: "Ta đã nói rồi, cơ hội hiếm có như thế, làm sao có thể nhịn được chứ..."
Ầm...
Mà ngay giờ phút này, những tiếng nổ vang xuất hiện ở bốn phía.
Chỉ thấy giữa trời đất, thánh lực phun trào, một đại trận to lớn bao trùm ra hơn mười dặm, sau đó bay lên không.
Từng thánh văn trải khắp trời đất, giống như ngưng tụ thành một cái bát ngọc trực tiếp úp xuống, làm cho người ta phải hoảng sợ.
Mà cùng lúc đó, chỉ thấy bốn phía bên ngoài đại trận xuất hiện mười mấy bóng người, củng cố đại trận.
Cùng lúc đó, mấy chục bóng người từ bốn phương tám hướng xông vào trong đại trận.
Hơn mười người kia chia ra đứng bốn phía, bốn người đứng đầu đều thể hiện ra khí thế cực kỳ mạnh.
Cảnh giới Thánh Hoàng.
Quanh người bốn vị kia đều ngưng tụ thể văn, mang đến cho người cảm giác kinh khủng.
"Các ngươi là ai?"
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng nói, sải bước ra, cầm bình đao trong tay, khí thế bộc phát.
"Hả?"
Chỉ là một người dẫn đầu ở phía tây lại khàn giọng nói: "Giang Ngạo Tuyết, trước đó không lâu vẫn là cảnh giới Thánh Vương lục hiền, bây giờ đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền rồi ư? Trong vòng một tháng lại có tiến bộ cực lớn".
"Chỉ là đáng tiếc..."
Người dẫn đầu ở phía tây cười tủm tỉm: "Cho dù đã bước vào cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, nhưng chắc chắn ngươi vẫn phải chết".
Mấy chục bóng người đều thi nhau bộc phát khí thế, nhìn kỹ lại đều là cao thủ cảnh giới Thánh Vương.
Bốn người cầm đầu còn là cảnh giới Thánh Hoàng.
Thực lực này còn mạnh hơn đám người đến giết Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu trước đó.
Tần Ninh nhìn về phía nhóm người kia, không nhịn được cười: "Xem ra lần trước thất bại đã khiến lần này các ngươi càng thêm cẩn thận, điều động mấy vị Thánh Hoàng ra tay".
"Cấp bậc cảnh giới Thánh Hoàng ở trong thánh vực Đại Võ cũng không phải hạng tép riu có thể thấy được khắp nơi, bắt các ngươi chắc chắn sẽ biết rốt cuộc là ai muốn đối phó với nhà họ Giang".
Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo bào đen che kín người đứng đầu ở phía đông mỉm cười một tiếng.
"Lần trước bởi vì ngươi nên mới bị thiệt lớn, ngươi may mắn trốn được một lần, đi vào nhà họ Giang, bây giờ lại ra vẻ ta đây rồi ư?"
"Lần này không ai có thể cứu ngươi được đâu!"
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Sao ngươi biết trong nhà họ Giang không ai có thể cứu chúng ta?"
"Giang phủ đã điều động hết hộ vệ cảnh giới Thánh Vương đi rồi, trong vòng một tháng này chúng ta đều đã phái người đóng quân cách trăm dặm ngoài sơn cốc, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường cả".
Người đàn ông ở phía bắc lạnh lùng: "Nếu nhà họ Giang thật sự điều động hộ vệ đến, có thể bảo vệ được các ngươi cách trăm dặm sao?"
"Nhóc con, đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa, bốn người Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An, Giang Hồng Nhạc đều còn ở trong Giang phủ, không có khả năng đến chỗ này cứu các ngươi đâu".
Nghe thấy lời này, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y đều lạnh lùng.
"Ngươi có vẻ hiểu rất rõ về nhà họ Giang nhỉ!"
Giang Ngạo Tuyết khẽ nói: "Cao thủ cảnh giới Thánh Vương Thánh Hoàng nhà họ Giang ta mà ngươi cũng có thể tìm hiểu được kỹ càng".
"Vậy ngươi là ai trong nhà họ Giang?"
Giang Ngạo Tuyết cực kì thông minh, đã nghe ra người ở phía bắc nói bóng gió.
Có thể hiểu rõ về nhà họ Giang như thế, mà lại là cảnh giới Thánh Hoàng, tuyệt đối không phải hạng người không có tên tuổi gì trong nhà họ Giang.
Chỉ là hiển nhiên người ở phía bắc che giấu rất tốt, cũng không thể hiện ra điều bất thường nào cả.
Lúc này Tần Ninh đi ra, nhìn về phía người phía bắc, cười: "Nếu ta không đoán sai, ngươi là Giang Du Văn đúng không?"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, thậm chí hơn mười người xung quanh đều biến đổi.
"Nói hươu nói vượn!"
Người áo đen ở phía bắc lại cười nhạo: "Giang Du Văn đang làm việc trong Giang phủ, sao ta có thể là ông ta được? Nhưng mà... nếu ngươi cho rằng ta là ông ta thì cũng không sao cả!"
Tần Ninh tiếp tục cười: "Nếu ngươi không phải Giang Du Văn thì kích động như vậy làm gì? Bị ta hiểu lầm là Giang Du Văn, vừa vặn có thể khiến cho Giang phủ nội loạn, không phải là chuyện tốt sao? Làm gì phải sốt ruột loại trừ Giang Du Văn ra như thế?"
Hắn vừa nói xong, người đàn ông mặc áo bào đen kia liền dừng lại.
Tần Ninh lại nói: "Được rồi, đừng che che giấu giấu nữa".
"Giang Du Văn, ta đã ở cùng với Giang Y Lâm một khoảng thời gian".
"Trên người cô ta có một loại hương liệu có thể tĩnh thần ngưng hồn, khiến tâm trạng người ta bình thản, sẽ không bị lạc lối trong lúc tu hành, đúng là một thứ rất tốt để trợ giúp cảnh giới Thánh Vương tu hành".
"Loại hương liệu này tên là Bách Hối Nang, được tạo ra từ hơn một trăm loại hương liệu khác biệt, điều phối rất khó".
"Nhưng mà lấy năng lực của Giang phủ các ngươi, đương nhiên là có thể chế ra được, thế nhưng... ta ở trong Giang phủ các ngươi mười mấy ngày đều không phát hiện những người khác dùng".
"Ngược lại ta đã phát hiện ra trên người một số đệ tử cũng có mùi đó, về sau cẩn thận điều tra mới biết những người kia đều từng tiếp xúc với Giang Y Lâm".
"Mùi ở trên người ngươi cũng bởi vì ngươi và Giang Y Lâm thường xuyên ở cùng nhau, cho nên rất nồng".
Hắn vừa dứt lời, người dẫn đầu phía bắc liền quát: "Nói hươu nói vượn, ngươi cho rằng ngươi là mũi chó ư?"
"Đương nhiên ta không phải mũi chó, cách xa ngươi như vậy, ta sẽ không ngửi thấy rồi, thế nhưng... ta lại có sẵn một con chó..."
Tần Ninh chỉ vào Phệ Thiên Giảo.
"Mũi của Phệ Thiên Giảo còn thính hơn cả mũi chó".
Hắn vừa nói xong, ánh mắt của người đàn ông áo đen bắn ra sát khí.
Tần Ninh tiếp tục: "Tiếp xúc khá nhiều với Giang Y Lâm, còn là một vị Thánh Hoàng, Giang Ngạo Tuyết, ngươi nói ngoại trừ Giang Du Văn là phụ thân cô ta ra thì còn có thể là ai nữa?"
Bình luận facebook