• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1906-1910

Chương 1906: Thánh Vương Vân Sương Nhi

“Thạch Đầu, ngươi được bao nhiêu đạo?”

Tần Ninh nhìn sang Thạch Cảm Đương nhũn như quả cà dính sương tuyết, cười nói.

“Con…”

Thạch Cảm Đương nản lòng nói: “Con chỉ có một đạo!”

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang Thạch Cảm Đương, vô cùng kinh ngạc.

Tần Ninh lại cười nói: “Có phải là ‎ cảnh giới hung trư dữ tầng thứ hai không?”

Thạch Cảm Đương khó xử nói: “Sao sư tôn biết?”

“Ý cảnh tầng hung trư, chú trọng lỗ mãng, xông lên và chém giết, không biết lùi lại, không biết ngừng nghỉ, ta nghĩ cũng rất hợp với ngươi”.

Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Vậy chẳng phải là không có đầu óc à?”

Tần Ninh liếc nhìn Thạch Cảm Đương một cái, nói tiếp: “Trước đó ta đã nói, cửu đạo cảnh ý, lĩnh ngộ được càng nhiều càng tốt, nhưng lĩnh ngộ thấu suốt một đạo cũng càng tốt!”

“Tên nhóc ngươi lĩnh ngộ một đạo, bây giờ là Thiên Thánh thập phẩm, còn không hài lòng hả?”

Vừa dứt lời, mọi người đều ngẩn người.

Thiên Thánh thập phẩm!

Thạch Cảm Đương?

Làm sao có thể!

Cảnh giới của bọn họ cũng được nâng cao.

Dương Thanh Vân đạt đến thất phẩm, Diệp Viên Viên cũng đạt đến cửu phẩm, Giản Bác còn đến thập phẩm, nhưng chưa đạt đến Thánh Vương, nhưng Tấn Triết đã đạt đến thập phẩm, Nhan Như Họa cũng đến thất phẩm.

Nhưng trong số bọn họ, duy chỉ có Diệp Viên Viên tăng cấp nhiều nhất.

Những người khác cũng tăng lên hai ba phẩm, nhưng đều lĩnh ngộ mấy đạo cảnh giới, được nâng cao từ trong cảnh giới.

Thạch Cảm Đương chỉ lĩnh ngộ một đạo, trực tiếp từ Thiên Thánh ngũ phẩm đạt đến Thiên Thánh thập phẩm?

Lúc này Tần Ninh cười nói: “Lần này lực hồn phách Thánh Vương trong cơ thể ngươi coi như hoàn toàn được hấp thụ, vậy cũng rất tốt rồi, không được tham lam, tiếp sau đây phải tu luyện cho căn cơ nền tảng thật vững chắc”.

Thạch Cảm Đương lắc đầu rồi gật đầu.

Heo thì heo, dù sao cũng đạt đến cảnh giới thập phẩm, bây giờ cũng rất lợi hại rồi!

Những người khác cũng đều xuất hiện, có người lĩnh ngộ một đạo, có người được hai đạo, ba đạo, nhưng không ai được đến bốn đạo năm đạo.

“Sương Nhi đâu?”, Diệp Viên Viên nhìn một lượt, phát hiện Vân Sương Nhi không có mặt ở đây.

“Cô ấy… chắc sắp xong rồi…”

Tần Ninh vừa dứt lời, trong tòa tháp cao có một bóng hình đi ra, chính là Vân Sương Nhi.

Lúc này Vân Sương Nhi thấy mọi người đều đang đợi, bước ra từng bước.

“Thế nào?”

Tần Ninh vội vàng hỏi.

Nếu nói trong những người này, ai có khả năng được lợi nhiều nhất, thì chắc chắn đó là Vân Sương Nhi.

Kể cả nếu năm đó hắn và Vân Sương Nhi ở bên nhau, cũng chắc chắn không bằng Vân Sương Nhi.

Cửu đạo ý cảnh thánh thú ở nơi này, hợp với trời đất, dung hòa với sức mạnh trời đất.

Còn Sương Vân Nhi là thể hỗn độn, càng hòa hợp với trời đất hơn.

Nói đến cùng, cửu đạo ý cảnh, vốn là thoát ly khỏi trời đất mà ra, thể hỗn độn cũng vậy nên có cảm giác cùng nguồn cùng cội.

Đây cũng là lý do tại sao năm đó Tần Ninh kính phục Vị Ương Thánh Đế.

Có thể lấy tư chất Thánh Đế, tận dụng hết cơ hội trời cho, chắc chắn không phải người thường.

“Lĩnh ngộ cả chín đạo!”

Vân Sương Nhi lên tiếng nói: “Chín đạo cảnh giới võ đạo, ta cảm thấy… rất nhanh đã truyền vào trong cơ thể của ta, ta không cần lĩnh ngộ thì đã hiểu rồi…”

Những người khác nghe thấy lời này đều thầm tặc lưỡi.

Thật đả kích người khác!

Tần Ninh lại nói thẳng: “Có phải tam hồn thất phách liên kết, trực tiếp mở ra hồn phách không?”

“Ừm”.

Ừm?

Mấy người lập tức ngẩn người nhìn sang Vân Sương Nhi.

Cái ừm này… chẳng phải là nói, tam hồn thất phách của Vân Sương Nhi hoàn toàn dung hợp, đã ngưng tụ thể hồn phách, trở thành Thánh Vương rồi ư?

Lúc này từng luồng khí tức hồn phách trong cơ thể Vân Sương Nhi đang bùng phát.

Khí tràng Thánh Vương!

Hồn áp Thánh Vương!

Tần Ninh thấy cảnh này lại hài lòng gật đầu.

Cô bé này đạt đến Thánh Vương cũng là bình thường.

Đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đều vô cùng ngưỡng mộ.

Quá lợi hại!

Lúc này Tần Ninh cười nói: “Đừng ngưỡng mộ, cơ duyên ở nơi này phù hợp với Sương Nhi nhất, ta cũng không bằng cô ấy”.

Lúc này, Tần Ninh nhìn sang tòa tháp khổng lồ, cười nói: “Phải đi rồi”.

Trong dãy Khô Huyết, Khô Huyết Thánh Thương xuất thế, những thánh mộ đó không thể tăng cường thực lực cho họ nữa.

Bây giờ cũng không cần thiết.

Hiện giờ liêu tháp Thanh Hỏa xuất thế, mọi người đều được lột xác rất lớn.

Trước mắt, tứ đại cấm địa trong cảnh thánh cảnh Vị Ương chỉ còn lại địa cung Linh Nguyệt và tế đàn Vong Giả.

“Chuẩn bị, xuất phát!”

Tần Ninh cười nói: “Đi đến địa cung Linh Nguyệt!”

Tinh thần mọi người đều rất phấn chấn.

Trong thánh cảnh Vị Ương, tuyệt địa cũng là bảo địa, là nơi thập tử nhất sinh với người khác, nhưng Tần Ninh rất hiểu nơi này, nó khiến bọn họ có thể được nâng cao rất lớn.

Lúc này Tần Ninh nhìn sang tòa tháp khổng lồ phía sau, cười nói: “Nếu có thể mang tòa tháp này đi thì tốt, đáng tiếc…”

Vừa dứt lời, Tần Ninh cười nói: “Đi thôi”.

Sau đó người mấy người đều theo Tần Ninh rời đi.

Mười mấy phút sau khi đoàn người Tần Ninh rời khỏi, giữa rừng núi xung quanh vang lên một tràng tiếng phá vỡ không trung.

Lúc này có đến hơn trăm bóng hình đều hạ xuống bên ngoài Thanh Tháp khổng lồ.

“Đây chính là liêu tháp Thanh Hỏa trong thánh cảnh Vị Ương, là thánh khí có thể lĩnh ngộ cảnh giới võ đạo!”, một bóng hình dẫn đầu kinh ngạc nói.

Người đó mặc bộ giáp màu đỏ máu, thân hình cao lớn, tinh thần vui vẻ.

“Huyết Thiên Kha, đây là thánh khí do Vị Ương Thánh Đế tạo ra!”

Cô gái mặc áo giáp đỏ máu đó hiển nhiên là người ma tộc, trong giọng nói mang theo vẻ hưng phấn khó mà kiềm chế.

Một người đàn ông ma tộc phía trước cô ta cũng gật đầu nói: “Tộc ta mất hàng vạn năm đào bới nơi này cũng không tìm được, Tần Ninh đó lại tìm được dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn đưa người vào đây tu hành!”

“Tần Ninh này…”

Huyết Thiên Kha lẩm bẩm nói: “Thông báo về tộc rồi phải không?”

“Thông báo rồi!”, có một người lập tức trả lời.

Lúc này, Huyết Thiên Kha nhìn sang cô gái bên cạnh, nói: “Huyết Thiên Nguyệt, lần này hai huynh muội chúng ta coi như lập công lớn rồi”.

“Vẫn là đại ca anh minh”, Huyết Thiên Nguyệt chắp tay nói: “Nếu ban đầu chúng ta ra tay, kinh động đến đám người Tần Ninh, e rằng cho dù giết chết Tần Ninh, thì chúng ta cũng không thể nào phát hiện ra liêu tháp Thanh Hỏa này”.

Huyết Thiên Kha cười ha ha nói: “Đi thôi, đi vào xem sao”.

Hơn trăm bóng hình lần lượt bước vào trong.

Trong đại sảnh cung điện rộng lớn, hai người Huyết Thiên Kha, Huyết Thiên Nguyệt dẫn một đội tinh nhuệ của ma tộc kiểm tra quan sát kỹ lưỡng.

“Thực sự là liêu tháp Thanh Hỏa, lão già Vị Ương Thánh Đế thật biết cất giấu, nhưng vẫn bị chúng ta phát hiện, tháp này bồi dưỡng đội tinh tộc Huyết Ma ta, có thể sinh ra bao nhiêu vị Thánh Vương?”

Lúc này Huyết Thiên Kha rất kích động.

So với việc giết Tần Ninh thì phát hiện ra nơi này có công lao càng lớn hơn.

Lần này đám người Tần Ninh như cá trong chậu, chắc chắn không chạy thoát được.

Mượn tay Tần Ninh tìm kiếm cấm địa trong thánh cảnh Vị Ương mới là tuyệt chiêu.

Tộc Ma Huyết chúng ta đã ở nơi này từ rất lâu nhưng không có thu hoạch gì, thậm chí Thánh Đế trong tộc Ma Huyết ra tay, cũng tìm ra được những thứ Vị Ương Thánh Đế để lại năm đó.

Lãng phí mấy vạn năm.

Lần này, Tần Ninh đã giúp bọn một việc lớn!

“Lập tức canh giác nơi này, có người nào đến giết không tha”, Huyết Thiên Kha trầm giọng nói.

“Rõ!”

Hàng loạt tiếng trả lời cung kính vang lên.

“Tần Ninh này đúng là trợ thủ đắc lực của tộc Huyết Ma chúng ta, lần này trước khi chết còn có thể giúp chúng ta một tay!”, Huyết Thiên Kha cười ha ha nói.

“Ta giúp các ngươi, các ngươi báo đáp ta thế nào đây?”

Nhưng Huyết Thiên Kha vừa dứt lời, lúc này bên ngoài điện đột nhiên vang lên một giọng nói.
Chương 1907: Địa cung mở rồi?

“Ai đó?”

Lúc này hai huynh muội Huyết Thiên Kha, Huyết Thiên Nguyệt bỗng căng thẳng.

Là ai đang nói?

Lúc này bóng dáng Tần Ninh xuất hiện bên ngoài cổng lớn cung điện.

Khi thấy bóng dáng Tần Ninh xuất hiện trước liêu tháp Thanh Hỏa, vẻ mặt của hai người Huyết Thiên Kha và Huyết Thiên Nguyệt đều biến sắc.

“Ngươi…”

Huyết Thiên Kha sửng sốt.

“Ta phát hiện ra các ngươi từ lâu rồi”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng không nghĩ các ngươi lại không gọi trợ thủ đến, thật khiến ta cực kỳ thất vọng”.

Khí huyết của Huyết Thiên Kha lập tức sục sôi.

Hắn ta đã sớm biết thực lực của Tần Ninh rất cường mạnh, kể cả cảnh giới Thánh Vương Tam Hiền cũng phải dốc hết sức ứng phó mới được.

“Bây giờ ngươi không phải ở trong Cửu U Đài đâu”.

Lúc này Huyết Thiên Nguyệt nói thăm dò.

“Xem ra đã gây cho các ngươi ảo giác rồi, chỉ có mạch Thánh Long của Cửu U Đài mới có thể khiến ta có năng lực chém giết Thánh Vương thôi sao?”

Tần Ninh cười nói: “Thôi bỏ qua, bắt được hai con cá các ngươi cũng coi như có thu hoạch rồi, chỉ là… thu hoạch không được lớn thôi”.

Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt hai người Huyết Thiên Kha, Huyết Thiên Nguyệt đều tỏ ra thận trọng.

Những người khác bên cạnh Tần Ninh đều chỉ là cảnh giới Thiên Thánh thôi.

Duy chỉ có Tần Ninh là khó xử lý nhất.

Nhưng hai ngươi bọn họ là Thánh Vương tam hiền, cũng không cần thiết sợ Tần Ninh.

Lúc này trong lòng hai người dần có tự tin.

Trong lòng đám người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân, Giản Bác đều kinh ngạc.

Tần Ninh rời đi rồi quay lại, là vì đội ma tộc này.

Nhưng Tần Ninh đã phát hiện ra bọn họ từ lúc nào?

Hơn nữa hình như hoàn cảnh hiện tại không ổn lắm.

Tần Nình dường như nhận ra nhưng không lo lắng, mọi người cũng cẩn thận.

“Một người cảnh giới Thánh Thiên thập phẩm nhỏ bé như ta tất nhiên không thể nào là đối thủ của hai vị Thánh Vương tam hiền, cho nên cũng không định đối đầu với hai ngươi”.

Tần Ninh cười nói: “Nhưng chỉ tiễn các ngươi lên đường thôi”.

Lên đường?

Lên đường thế nào?

Tần Ninh nói vậy là có ý gì?

Lúc này, Tần Ninh lại nói tiếp: “Thực ra ta rất muốn mang liêu tháp Thanh Hỏa này đi, nhưng ta không mang đi, ngươi biết tại sao không?”

“Bởi vì khi thiết kế tòa tháp này, Vị Ương Thánh Đế đã để lại đại trận tự diệt, nếu mang đi, liêu tháp Thanh Hỏa này sẽ tự hủy hoàn toàn”.

“Cho nên trên thực tế liêu tháp Thanh Hỏa cứ cách một thời gian mới xuất hiện một lần, xuất hiện xong thì sẽ biến mất”.

“Trước khi biến mất, sinh linh trong tòa tháp… tất cả mọi linh sinh… đều sẽ bị liêu tháp Thanh Hỏa nuốt gọn hoàn toàn”.

Khi Tần Ninh nói đến đây, vẻ mặt của hai ngươi Huyết Thiên Kha và Huyết Thiên Nguyệt đều kinh hãi biến sắc.

Sự việc đến bây giờ, kẻ ngốc cũng hiểu lời Tần Ninh có ý gì.

“Hai vị, lên đường thong thả!”

Bàn tay của Tần Ninh nắm lại.

Âm thanh ầm ầm lập tức vang lên.

Cổng tháp rộng lớn bỗng ầm ầm đóng lại ngay lúc này.

Liền sau đó ngọn lửa màu xanh bùng lên.

Ngọn lửa màu xanh ngùn ngụt bốc lên trời xanh.

Khí thế mạnh mẽ bùng phát xông thẳng vào tòa tháp cao chín tầng.

“A…”

“A… Tần Ninh… ngươi sẽ không được chết tử tế đâu”.

Tiếng hét thảm thiết thê lương vang lên.

Âm thanh xé phổi xé gan truyền đến trong lòng mọi người.

Đám người Giản Bác, Thạch Cảm Đương nhìn về phía ngọn lửa màu xanh trong tòa tháp, lè lưỡi lửa, cơ thể đều run rẩy.

“Sư tôn cao minh”.

Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Chúng ta không cần ra tay đã tiêu diệt được hai đại Thánh Vương Ma tộc, sư tôn vô địch”.

Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương một cái, thản nhiên nói: “Cho ngươi ra tay thì ngươi có đủ bản lĩnh để ta xem không?”

“…”

Sau đó đoàn người cùng rời khỏi nơi này.

Từ lúc vào thánh cảnh Vị Ương đến bây giờ, Tần Ninh đã chạm mặt ba lượt ma tộc.

Đám ma tộc này đều do Thánh Vương dẫn đầu, khoảng trăm người phân nhiều đội.

Xem ra tộc Huyết ma cũng có đề phòng hắn.

Lần này không rút đi mà ở lại nơi này chính là để đối phó hắn.

Nếu quả thật là vậy, thì chắc không chỉ có Thánh Vương ở đây.

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Các ngươi không gặp được Địch Nguyên và Dịch Bình Xuyên phải không?”

Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều gật đầu.

Tần Ninh lại nói tiếp: “Bốn người Ôn Hiến Chi, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ và Đương Minh, có lẽ không ở trong thánh cảnh Vị Ương”.

Lời vừa được nói ra, Giản Bác, Tấn Triết đều ngẩn người.

“Tổ sư gia, người chắc chắn chứ?”

“Không chắc chắn”.

Tần Ninh nói thẳng: “Chỉ là có thể…”

Sự việc đến bây giờ Tần Ninh cũng không biết rõ lắm.

Nhưng Thánh Vương Ma tộc sẽ không tự dưng mà nói vậy.

Ôn Hiến Chi… có ở nơi này không?

“Không quan tâm việc này nữa, đi tìm địa cung Linh Nguyệt thôi!”

Tần Ninh lại nói: “Địa cung Linh Nguyệt là mộ chính của Thiên Hồng Thánh Đế, đạo lữ của Vị Ương Thánh Đế, có thể nhìn ra tình yêu của Vị Ương Thánh Đế dành cho Thiên Hồng Thánh Đế từ việc hắn lấy tên của nàng đạt tên cho thánh vực Thiên Hồng”.

“Ngoài địa cung Linh Nguyệt ra thì còn tế đàn Vong Giả, người đời trước của thế lực gia tộc ngũ phương truyền thưa bị cấm nhốt ở đó”.

“Lần này ngũ phương thế lực chắc chắn sẽ tiến vào trong tế đàn Vong Giả”.

Lúc này mọi người cùng đều gật đầu.

Sự việc đến hiện tại, bọn họ cũng coi như đã hiểu tình hình.

Trong thế lực ngũ phương, ví dụ như tộc Đoạn Tình, Thiên Võ Đạo đầy thù địch với bọn họ, chúng có hợp tác với Ma tộc hay không tạm thời không chắc chắn.

Đội tinh nhuệ của Huyết Ma tộc ẩn nấp ở đây cũng không muốn từ bỏ nơi này, là ở lại, có thể sẽ nuốt gọn bọn họ bất cứ lúc nào.

Nhưng đi theo bên cạnh Tần Ninh, bọn họ cũng không lo sợ về những khả năng và kết quả chưa biết.

Đoàn người lên đường rời khỏi nơi này.

Rồi xuất hiện trên một bình nguyên vô tận.

Giản Bác không nhịn được cười nói: “Không biêt đám người Mạc Vân thị có mở được địa cung không nhỉ…”

Tấn Triết cười ha ha nói: “Chắc chắn là không, còn có phong cấm của tổ sư gia ở trên đó đấy”.

Trong lúc mọi người nói chuyện thì đi đến chỗ ban đầu gặp phải đám người Mạc Vân thị.

Lúc này, trên thảo nguyên, một tòa cung điện khổng lồ nằm trên mặt đất, uy nghi hùng tráng, khiến người ta nhìn từ xa sẽ cảm giác như một con mãnh thú màu đen cô đơn, dường như có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.

“Đây…”

“Địa cung mở rồi?”

Lúc này, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều tỏ vẻ mặt ngạc nhiên.

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía tòa cung điện khổng lồ, lập tức nhướn mày.

“Đi xem sao!”

Liền sau đó, khi mười mấy người xuất hiện trước tòa cung điện khổng lồ mới hoàn toàn nhĩn rõ quy mô của cung điện này.

Cao đến trăm trượng, dài mấy trăm trượng, rộng gần đến trăm trượng.

Chỗ nền móng của cung điện khổng lồ được dựng chín mươi chín bậc thềm.

Trên mỗi bậc thềm đều khắc một hình ảnh của đầu thánh thú.

Bậc thêm cao đến trăm trượng.

Lúc này Tần Ninh bước lên bậc thêm đi đến trước cổng cung điện.

“Không đúng”.

Tần Ninh đột ngột lên tiếng nói.

“Không đúng? Có gì không đúng?”, Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.

Tần Ninh ngắm tòa cung điện khổng lồ, lẩm bẩm: “Bậc thêm đi lên cung điện này, ngày xưa có Thánh trận cấp đế do Vị Ương Thánh Đế thiết lập, tuy ta tiến vào thánh trận nhưng chưa từng phá vỡ nó, thánh trận đó vẫn còn”.

“Sau này, trên cơ sở thánh trận cấp đế đó, ta lại thêm một phong trận vạn thú, có hai toà thánh trận đó, cho dù là Thánh Đế cũng rất khó mở được!”

Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều biến sắc.
Chương 1908: Địa cung Linh Nguyệt

Nói như vậy thì có người đã phá hai đại trận.

Là ai?

Tần Ninh thì thầm nói: “Người của Mặc Văn thị không làm được, đừng nói là Mặc Văn thị, kể cả thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, Thiên Võ Đạo, động thiện Kính Nguyệt tập trung lại cũng không thể nào làm được”.

Chẳng lẽ là Ma tộc?

Lúc này trong lòng Tần Ninh thấy hơi khó hiểu.

“Hơn nữa, thánh văn tạo nên trận pháp này đã bị hư hỏng rất nhiều năm rồi”.

“Có người sớm đã phá trận pháp cũng không sửa lại, chỉ để lại một vào trận pháp khá đơn giản thôi”.

Nghe thấy lời của Tần Ninh, mọi người cũng đều không hiểu.

“Là ai chứ?”

“Chẳng lẽ là Ma tộc?”

“Có khả năng…”

Mấy người đều lên tiếng suy đoán nói.

Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn cổng lớn tòa cung điện phía trước, chậm rãi nói: “Là ai… thì vào xem là biết”.

Địa cung đã được mở ra, chắc hẳn đám người Mặc Vân thị cũng tiến vào đây rồi.

Lúc này, mười mấy bóng hình cùng với Tần Ninh tiến vào trong cổng cung điện.

Trong cung điện khổng lồ, sau khi tiến vào đại sảnh chỉ nhìn thấy trong đó có một lối bậc thang nối thẳng xuống lòng đất, không nhìn thấy tận cuối con đường.

Hai bên cầu thang có ánh lửa bập bùng, tạo nên cảm giác và không khí tựa như cầu thang này nối xuống địa ngục vậy.

“Cẩn thận”.

Lúc này Tấn Ninh đi về phía trước.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi hai bên trái phải.

Hai người Giản Bác, Tấn Triết đi cuối cùng, vô cùng thận trọng.

Men theo lối đi không đi xuống dưới, sau khi qua khoảng thời gian một nén hương, bậc thang biến mất.

Hiện ra trước mắt vẫn là một tòa cung điện.

Nhưng nhìn qua cung điện này lại như được tạo nên bằng pha lê trong suốt.

Hơn nữa trên không trung của cung điện dưới lòng đất còn có một mặt trăng treo lơ lửng.

Trắng sáng trên cao, tuy ánh sáng không bằng ánh mặt trời, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tầm nhìn của mọi người.

“Ánh trăng này…”

Diệp Viên Viên hơi thì thầm nói: “Đẹp quá…”

“Bảo sư tôn hái xuống cho ngươi”, Thạch Cảm Đương cười hi hi nói.

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, chậm rãi nói: “Đây là Nguyệt Thánh Thiên Thạch, nếu hái xuống, cả địa cung Linh Nguyệt sẽ bị hủy hoàn toàn”.

Nghe thấy lời này, mọi người đều nhìn lên mặt trăng lưỡi liềm trên không trung.

Vị Ương Thánh Đế quả đúng không phải người thường.

“Nơi này chính là địa cung Linh Nguyệt ư?”, Dương Thanh Vân nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ vì đã có người mở địa cung ra trước, cho nên chúng ta vào… đơn giản như vậy?”

Tần Ninh lên tiếng nói: “Vốn dĩ địa cung Linh Nguyệt này được Vị Ương Thánh Đế niêm phong bảo tốn dưới lòng đất, một tòa thành trận cấp đế đã ngăn cản võ giả có thực lực dưới Thánh Đế tiến vào, cho nên trong này không có nhiều cơ quan”.

Dương Thanh Vân gật đầu.

“Mọi người đừng tách nhau ra”.

Lúc này Tần Ninh cất bước đi đến trước một tòa cung điện trước mắt.

Hai tay đẩy nhẹ, cửa cung điện mở ra.

Nhưng đúng lúc này, môt mùi máu tanh ập thẳng vào mũi.

Cánh cửa cung điện mở ra, một quảng trường hiện ra trước mọi người.

Lúc này, trước quảng trường la liệt xác chết, nhìn có vẻ họ chết rất thảm khốc, tuy mùi máu tanh tan đi không ít, nhưng vẫn rất nhức mũi.

Dương Thanh Vân nhìn sang những thi thể đó, nói với Tần Ninh: “Sư tôn, không chỉ là người của Mặc Vân thị, mà có cả người của thế gia Linh Vũ, người của tộc Đoạn Tình…”

Tần Ninh nhướn mày.

“Đi thôi”.

Đi xuyên qua quảng trường là các tòa cung điện.

Lúc này, trong cung điện cũng có một vài thi thể.

Bên trong cung điện như một mớ hỗn độn, tủ, giường đều bị người ta lật đổ xuống đất, rất bừa bãi lộn xộn.

“Những tên này đánh nhau một trận khốc liệt ở đây ư?”

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là vì phát hiện ra thánh bảo gì đó nên đánh nhau tranh giành?”

“Cũng có thể”.

Diệp Viên Viên nhìn xung quanh hỗn loạn, nói: “Ban đầu chàng tiến vào đây, nơi này có thánh bảo gì không?”

Tần Ninh gật đầu.

“Lúc đó ta đã là cảnh giới đỉnh phong Thánh Tôn, không quan tâm đến những thứ cấp lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm… nên không động vào những thứ đó”.

“Nhưng đám người Mặc Vân thị không phải vào nơi này sau ta, người đi vào lượt thứ hai chưa chắc không động vào…”

“Nhưng bây giờ những người này lại giết nhau, xem ra có thể là không động”.

Tần Ninh xem một lượt bên trong mấy tòa cung điện, sau đó rời khỏi cung điện, đi xuyên qua mấy tòa cung xá tiến sâu vào trong.

Địa cung Linh Nguyệt không phải chỉ có cung điện, còn có rất nhiều con đường, lầu tháp, thậm chí còn có hoa viên lớn nhỏ các loại.

Khiến nơi này nhìn giống như một tòa thành trì.

Mười mấy người càng đi sâu vào trong, xác chết càng ít, nhưng tất cả đều không buông lỏng cảnh giác.

Ầm…

Trong khi mọi người đều thận trọng cẩn thận kiểm tra con phố nhà cửa xung quanh, một tràng tiếng ầm ầm kinh thiên động địa bỗng nhiên vang lên.

Phía trước có người đang giao đấu.

“Đi xem sao!”

Lúc này hai người Giản Bác và Tấn Triết bay qua đó.

Bay đến phía trước, tiếng ầm ầm lại vang lên lần nữa.

Cùng lúc đó, đám người Tần Ninh cũng đều chạy tới.

Lúc này chỉ thấy phía trước có đến trăm bóng người đến mọi nơi.

Võ giả của động thiện Kính Nguyệt.

Võ giả của thế gia Linh Vũ.

Và võ giả của tộc Đoạn Tình, còn có võ giả Mặc Vân thị.

Ngoại trừ võ giả của bốn thế lực này thì còn có một đội ngũ khác.

Nhìn kỹ lại, đội ngũ này không xa lạ gì.

Thánh Quốc Đại Tề!

Lúc này ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ và Tề Hạo đều có mặt.

Hiện giờ người của năm bên dường như đối chọi gay gắt lẫn nhau.

Lúc đám người Tần Ninh đến, người của năm bên đều sửng sốt.

Người của bên Mặc Vân thị do Mặc Vân Sơn Minh nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, nét mặt hiện lên vẻ cổ quái.

“Tần tiên sinh!”

Nhưng lúc này ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo chạy tới trước Tần Ninh.

“Tần tiên sinh đến rồi”.

Tề Phi Vân cung kính nói.

“Sao lại thiếu một người?”

Tần Ninh nhớ Thánh Quốc Đại Tề có bốn vị Thánh Vương.

“Trước đó Tề Thiên Minh bị giết ở trong một địa vực rồi…”, Tề Phi Vân nói đến đây, vẻ mặt ủ rũ xuống.

Thánh Quốc Đại Tề vốn đã ít Thánh Vương, chỉ có bốn người, bây giờ một người chết, chỉ còn lại ba người.

Còn Diệp tộc vốn có mấy vị Thánh Vương, nhưng lúc trước ở Cửu U Đài đã chết một nửa, bây giờ chỉ còn lại năm người Diệp Chính Thiên và Diệp Minh Chiêu, Diệp Minh Khôn, Diệp Minh Nguyệt và Diệp Khai Nguyên.

Còn Cửu U Đài vì bị Huyết Ma tộc tính kế, bây giờ cũng chỉ có ba vị Thánh Vương là U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà.

Trong Yến gia cũng chỉ có bốn vị Thánh Vương là Yến Thần, Yến Thiên Bảo, Yến Ngọc Sơ và nhị trưởng lão Yến Nam Vân.

Tóm lại, tứ đại bá chủ, Thánh Quốc Đại Tề là yếu nhất, bây giờ ba thế lực còn lại cũng bị thiệt hại không ít Thánh Vương, nhưng Đại Tề vẫn không được coi là mạnh.

Hơn nữa hiện giờ gặp phải người của Mặc Vân thị, tộc Đoạn Tình, thế gia Linh Vũ càng khiến người ta chịu thêm đả kích.

“Có chuyện gì vậy?”, Tần Ninh hỏi thẳng.

Tề Phi Vân thấp giọng nói: “Chúng ta đến nơi này thì người của Mặc Vân thị, tộc Đoạn Tình và thế gia Linh Vũ cùng động thiên Kính Nguyệt đã có mặt rồi, hơn nữa không đánh nhau không nhẹ, hình như tranh đoạt thứ gì đó”.
Chương 1909: Linh cung pha lê

Tề Phi Vân nhìn xung quanh, sau đó kiên nhẫn giải thích cho Tần Ninh.

“Thế gia Linh Vũ dẫn đầu là Linh Vũ Ngạn, một vị Đại Thánh Vương, người đó là Linh Vũ Thanh Phong”.

“Tộc Đoạn Tình là Khương Nhân và Đào Tồn Duệ, một vị Đại Thánh Vương, một vị Tiểu Thánh Vương”.

“Động thiên Kính Nguyệt bên đó, hai người Nguyệt Tinh Dạ và Nguyệt Trung Nhân nghe nói là người của gia tộc Nguyệt Hàn Ảnh, chủ nhân của động thiên Kính Nguyệt”.

“Mặc Vân thị…”

Lúc này Tần Ninh lên tiếng nói: “Ta biết, lúc đầu đã chạm mặt rồi, Mặc Vân Sơn Minh...”

Tề Phi Vân không nói tiếp nữa.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đội ngũ bốn bên, mà đội ngũ bốn bên cũng đang nhìn về phía Tần Ninh.

Nếu nói ở thánh vực Thiên Hồng hiện tại, người có tên tuổi vang dội nhất, không ai khác chính là Tần Ninh.

Lúc này, Mặc Vân Sơn Minh nhìn đến Tần Ninh, có chút sửng sốt.

Người này đã là Thiên Thánh thập phẩm rồi?

Hắn ta nhớ tới mấy tháng trước, Tần Ninh chỉ là Thiên Thánh bát phẩm?

Sao đột nhiên đã thăng cấp?

“Tần tông chủ, chúng ta lại gặp mặt rồi”.

Mặc Vân Sơn Minh cười nói.

“Lần này, không tính là ta giành giật”, Tần Ninh cười nói: “Nếu bọn họ đều có thể tiến vào, hẳn là ta cũng có thể vào được chứ?”

Nghe thấy vậy, Mặc Vân Sơn Minh mỉm cười, gật gật đầu.

Cùng lúc đó, hai người dẫn đầu của tộc Đoạn Tình là Khương Nhân và Đào Tồn Duệ đều nhìn về phía Tần Ninh, gật đầu, xem như là chào hỏi.

Tần Ninh cười nói: “Lúc trước gặp phải Đoạn Ứng Thiên của tộc Đoạn Tình các ngươi, hắn vây sát phu nhân và đồ đệ của ta, bị ta giết chết, có lẽ đây là Đoạn Ứng Thiên tự mình muốn đối phó với ta, không liên quan đến tộc Đoạn Tình các ngươi đi?”

Những lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt hai người Khương Nhân và Đào Tồn Duệ đều biến mất.

Đoạn Ứng Thiên!

Là tộc nhân cốt cán của tộc Đoạn Tình bọn họ, là em họ của Đoạn Sơn Hà trưởng tộc tộc Đoạn Tình hiện tại.

Người này…

Chuyện gì đã xảy ra!

Cho dù là vây sát, cũng sẽ xử lý gọn gàng sạch sẽ, nhưng lại bị Tần Ninh phát hiện, còn bị giết chết?

Lúc này, các bên khác lại vui mừng xem náo nhiệt.

Bọn họ cũng có chút hiểu biết về Tần Ninh.

Người này giống như một thùng thuốc nổ có thể nổ bất cứ lúc nào.

Kẻ nào động đến sẽ bị nổ tan tành!

Kẻ đó...coi như bị xui xẻo.

Lúc này, bọn họ không để bụng việc tộc Đoạn Tình bị Tần Ninh tiêu diệt hết nhuệ khí.

“Chuyện này chúng ta cũng không rõ tình hình, có lẽ là Đoạn Ứng Thiên tự ý...”, Khương Nhân ngay lập tức nói: “Chuyện này tại hạ chắc chắn sẽ bẩm báo với trưởng tộc, cho Tần công tử một lời giải thích”.

Tần Ninh mỉm cười, nhìn Khương Nhân nói: “Yên tâm, ta sẽ không lạm sát người vô tội, nhưng nhất định phải cho ta một lời giải thích”.

Lúc này Khương Nhân nghĩ lại vẫn còn rùng mình.

Đoạn Ứng Thiên là cảnh giới Đại Thánh Vương, giống như hắn ta, Tần Ninh...làm sao lại giết được?

Đương nhiên hắn ta biết Tần Ninh đã giết Thánh Vương, Thánh Hoàng ở Cửu U Đài.

Nhưng, đó là dựa vào ngoại lực.

Hơn nữa, Tần Ninh hiện tại cho dù là Thiên Thánh thập phẩm, cũng không thể một mình giết được Đại Thánh Vương đi?

Nhưng mà, bất luận như thế nào, tạm thời tốt nhất không nên chọc đến Tần Ninh.

Lúc này, bởi vì sự xuất hiện của Tần Ninh, khí thế trái lại hòa hoãn đi rất nhiều, các bên đều tập trung sự chú ý lên trên người Tần Ninh.

“Mọi người...đang giành giật cái gì?”

Tần Ninh cười nói.

Lúc này, Linh Vũ Ngạn của thế gia Linh Vũ cười nói: “Tần tông chủ đã đến rồi, xin nói thẳng luôn”.

“Đây là địa cung Linh Nguyệt, mộ của Thiên Hồng Thánh Đế mà năm đó Vị Ương Thánh Đế xây dựng cho người yêu của mình.

“Mà trong này có rất nhiều thánh bảo, vừa rồi chúng ta vừa giành giật thánh bảo, vừa đánh giết một trận, mọi người đều giành được thứ gì đó”.

“Hiện tại, mọi người đều đang tranh giành quyền sở hữu Linh cung pha lê trước mặt này”.

Linh Vũ Ngạn vừa nói, vừa chỉ đến phía sau các bên.

Ở đó, có một tòa Linh cung pha lê khổng lồ, sừng sững trước mặt mọi người.

Khác với các Linh cung pha lê khác, tòa Linh cung này nhìn vào như lơ lửng trên không trung, từng bậc thềm nối lên trên, cao cao tại thượng.

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Linh cung pha lê, ánh mắt lại khẽ động.

“Sao vậy?”, Diệp Viên Viên ở một bên thấp giọng hỏi.

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Linh cung pha lê này, trước đây không tồn tại...”

Không tồn tại!

Lời này vừa nói ra, mấy người bên cạnh Tần Ninh đều kinh ngạc.

Tần Ninh lại nói tiếp: “Hơn nữa, ta đã nói qua, đế trận này chỉ dựa vào bọn họ không thể phá vỡ, sau khi ta tiến vào địa cung Linh Nguyệt đã có người vào đây, phá hủy đế trận ban đầu, nhưng không lấy đi thứ gì ở bên trong này...”

Điều này rất kỳ lạ!

“Có lẽ giống như chàng?”

Tần Ninh đáp lại: “Sở dĩ năm đó ta không lấy thứ gì đi, là bởi vì người của Thánh Thú tông vốn dĩ rất ít, không cần nhiều thánh khí thánh đan như vậy, hơn nữa...về con người của Vị Ương Thánh Đế, thái độ của ta khá mâu thuẫn, mặc dù ông ấy là người tàn nhẫn, nhưng cũng là người chung tình, dù sao đây cũng là phần mộ của Thiên Hồng Thánh Đế, nên ta cũng không động đến”.

Cho đến hôm nay, Tần Ninh vẫn đang suy đoán, người thứ hai tiến vào nơi đây là ai?

Hơn nữa, cũng không mang bất cứ thứ gì đi.

“Sư tôn, người có cần vào Linh cung pha lê xem một chút không?”, Dương Thanh Vân lên tiếng hỏi.

“Đến cũng đã đến tồi, đương nhiên phải xem!”

Thực ra, lần này Tần Ninh rất quan tâm đến Khô Huyết Thánh Thương trong dãy Khô Huyết và cửu đạo võ đạo ý cảnh trong liêu tháp Thanh Hỏa.

Nhưng hắn thực sự không quan tâm đến địa cung Linh Nguyệt, nơi Thiên Hồng Thánh Đế đang say giấc.

Mà lúc này, nhìn thấy một đám hỗn loạn trong địa cung Linh Nguyệt, trong lòng Tần Ninh cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Lúc này Linh Vũ Ngạn lại nói: “Tần tông chủ đã đến, không biết Tần tông chủ nghĩ như thế nào?”

Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía Linh cung pha lê đó.

“Mọi người đều đã đến rồi, mở ra trước rồi nói sau”.

Tần Ninh lên tiếng nói: “Ngộ nhỡ bên trong không có gì, chúng ta lại ở đây liều mạng, thì tổn thất lớn rồi”.

Linh Vũ Ngạn cười nói: “Ta đồng ý!”

Khương Nhân cũng vội vàng nói: “Ta cũng đồng ý”."

Nguyệt Tinh Dạ và Nguyệt Trung Nhân của động thiên Kính Nguyệt, cùng mấy người Mặc Vân Sơn Minh cũng đều đồng ý.

Lúc này, một đoàn người người phân biệt rõ ràng, đi tới trước bậc thềm pha lê của Linh cung pha lê.

Đám người Tề Phi Vân đương nhiên đi theo Tần Ninh.

Trong tứ đại bá chủ hiện tại.

Nếu nói Cửu U Đài hiện nay là người trung thành số hai của Tần Ninh, thì thánh quốc Đại Tề là người trung thành số một.

Trước mặt Tần Ninh, thánh quốc Đại Tề quyết bảo sao nghe vậy.

Tần Ninh nhìn về Linh cung pha lê rộng lớn, lại nói: “Mở cung này ra, nếu có đồ tốt, mọi người sẽ dùng thực lực để nói chuyện”.

“Đó là đương nhiên”.

Lúc này, Tần Ninh đã tới trước cửa Linh cung pha lê.

Chỉ thấy phía trên cửa cung chạm khắc các hình thánh thú.

Những thánh thú đó xem ra đều là cấp sáu, những thứ này cũng có thể gặp được trong thánh vực Thiên Hồng.

Tần Ninh liếc mắt nhìn vài cái, liền phán đoán đây là trận pháp dùng hồn phách thánh thú làm cơ sở tạo nên, không tính là rất cao minh, thánh trận cấp sáu, cấp bậc Thánh Vương dùng toàn lực cũng không phá được, nhưng cấp Thánh Hoàng có thể.

Lúc này, thánh văn trong lòng bàn tay ngưng tụ, Tần Ninh bước lên phía trước.

Đứng cách cửa cung một mét, đột nhiên, trên cửa cung xuất hiện hàng loạt huyễn ảnh.

Những huyễn ảnh đó xuất hiện, biến thành những thánh thú đáng sợ, vẻ mặt hung dữ, lao về phía Tần Ninh...
Chương 1910: Cái chết của Đường Minh

Lúc này Tần Ninh không hề nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay nắm chặt, thánh văn tuôn ra.

Hư ảnh của những thánh thú đó lúc chạm vào thánh văn không ngừng lui vào trong thánh trận trước cửa Linh cung.

Liền sau đó, có thể thấy được những thánh thú đó từng con từng con một đã trở nên ngoan ngoãn.

Mà lúc này, ở cửa lớn xuất hiện một khe hở.

Sau khi thánh văn trong cơ thể Tần Ninh đã hoàn toàn ngưng tụ, lúc này cánh cửa ầm ầm mở ra.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, cuối cùng, khi cánh cửa hoàn toàn được mở ra, thánh trận biến mất, những thân ảnh lao vào bên trong.

Lúc này một cỗ khí tức khiến người ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vô cùng thoải mái truyền đến.

Cùng lúc đó, Thánh Vương của bốn bên thế gia Linh Vũ, động thiên Kính Nguyệt, tộc Đoạn Tình, Mặc Vân thị đều dẫn theo người nhao nhao tiến vào.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cũng không nhiều lời, để mặc những người này tiến vào trong.

Vào đến bên trong cung, đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Mái cung làm bằng pha lê phát ra quầng sáng.

Các trụ pha lê giữ cho cung điện được vững chắc.

Lúc này, võ giả các bên lần lượt tản ra, nhìn bài trí bên trong Linh cung pha lê, hơn thế là muốn tìm xem có loại thiên tài địa bảo nào tồn tại không.

Lúc này ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ và Tề Hạo thận trọng đi theo bên cạnh Tần Ninh.

Linh cung pha lê rộng lớn này có ba lối vào ba lối ra, bên trong còn có các phòng ốc.

Lúc này, hàng trăm bóng dáng nhanh chóng tản ra.

“Mọi người xem xung quanh đi”.

Tần Ninh lên tiếng nói.

Bây giờ xem ra không có gì nguy hiểm nữa.

Một đám người bọn họ đi cùng nhau cũng không dễ quan sát.

Đám đông lần lượt tản ra.

Lúc này Tần Ninh dẫn theo hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vào trong một căn phòng.

Cách bài trí trong căn phòng không khác biệt gì so với địa cung Linh Nguyệt.

Hơn nữa nếu nhìn kỹ, ở đây cũng không có gì đặc biệt.

Sau khi kiểm tra kĩ một lúc lâu, những người khác dường như không phát hiện ra bất cứ điều gì.

Ngay khi Tần Ninh cảm thấy không có gì đặc biệt, chuẩn bị rời đi, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương vội vã chạy đến.

“Sư tôn, không hay rồi!”

Lúc này vẻ mặt Dương Thanh Vân có chút xoắn xuýt.

“Chuyện gì vậy?”

Tần Ninh nhàn nhạt nói.

“Người đi theo con…”

Dương Thanh Vân mở miệng, nhưng vẫn chưa nói gì.

Tần Ninh đi theo Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, rời khỏi căn phòng, đi vòng vòng xuống nơi rất sâu của Linh cung pha lê.

Ở đây có một đài đá cao chót vót, mà lúc này, trên đài đá, một thân hình bị đóng trên giá chữ thập, sáu con dao găm bằng pha lê đâm vào sáu vị trí trên hai tay, hai chân, ấn đường, ngực của người đó.

Nhưng khi Tần Ninh nhìn thấy bóng dáng đó, trái tim khẽ nảy lên.

“Sư huynh đời thứ ba…”

Lúc này, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ đều như hóa đá, đứng ngây ngốc tại chỗ.

Mà nhìn thấy bóng dáng kia, ánh mắt Tần Ninh cũng lấp lánh.

Đệ tử đời thứ ba của Thánh Thú Tông - Đường Minh!

“Tổ sư gia…”

Lúc này, vẻ mặt Giản Bác đầy phẫn nộ, bi thương.

Lúc này, Tần Ninh từng bước từng bước một đi lên trên đài đá, tới gần thi thể đó.

Hai người Tấn Triết và Nhan Như Hoạ lúc này không thể kìm nén được nữa, bật khóc.

Thánh Thú Tông tổng cộng có chín người.

Tổ sư Ôn Hiến Chi.

Tông chủ đời thứ nhất Hạo Thiên, đệ tử đời thứ hai Y Linh Chỉ, đệ tử đời thứ ba Đường Minh.

Vốn dĩ, đệ tử của Thánh Thú Tông ít đến đáng thương.

Nhưng cũng chính bởi vì điều này, mà không bất kỳ cuộc tranh giành nào trong tông môn.

Tranh giành?

Tranh giành cái gì?

Mọi người thường ngày ở cùng nhau hay cãi cọ, nhìn thì có vẻ ầm ĩ, nhưng lại coi nhau như người một nhà.

Ở đây phát hiện ra thi thể của Đường Minh.

Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ nhất thời đều không thể tiếp nhận được.

“Sao có thể như vậy…”

Lúc này Nhan Như Họa bật khóc nức nở nói: “Sư huynh đời thứ ba là cường giả cấp Thánh Vương lục hiền rồi…làm sao có thể bị người khác giết chết...”

Tấn Triết nắm chặt hai tay, gào lên: “Là kẻ nào làm?”

Giản Bác cố kìm nước mắt, nhưng lúc này cơ thể hắn ta cũng đang run rẩy không kiểm soát được.

Bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đứng ở một bên, nhưng không biết phải nói gì để an ủi cả ba.

Lúc này, Tần Ninh đi tới trước thi thể đó.

Bàn tay khẽ duỗi ra.

Ngay lập tức, Đường Minh vốn dĩ nhìn như vừa mới chết, máu thịt bỗng hóa thành bụi, chỉ còn lại bộ xương.

Khuôn mặt đầu lâu đối diện với Tần Ninh.

Lúc này, Tần Ninh phát hiện giữa xương cốt của Đường Minh xuất hiện một bộ xương giống như xương gấu.

“Xích Viêm Thiên Hùng…”

Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.

Đúng vậy.

Là Đường Minh.

Thánh thú cấp bảy Xích Viêm Thiên Hùng!

Tần Ninh không có ấn tượng gì về năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ.

Bởi vì năm đó, khi kiếp thứ hai của hắn kết thúc, năm người này vẫn chưa vào Thánh Thú Tông.

Nhưng…

Ba người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh sớm hơn một chút đã vào Thánh Thú Tông.

Hắn chỉ nhớ Đường Minh lúc đó mới năm sáu tuổi, trông khoẻ mạnh kháu khỉnh…

Nhoáng một cái đã qua hàng vạn năm, chàng trai nhỏ bé đã trưởng thành.

Nhưng…

Lúc này Tần Ninh giơ tay lên rồi lại đặt xuống.

“Thanh Vân, Thạch Đầu, nhận lấy thi thể đi...sau khi trở về Thánh Thú Tông, an táng cẩn thận”.

“Vâng!”

Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương tiến lên.

Lúc này ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa không thể kìm nén được bản thân...

Tần Ninh lùi lại mấy bước, ngồi ở rìa đài đá, hai tay khẽ nắm chặt.

“Tần Ninh...”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều nhìn về phía Tần Ninh.

“Ta không sao”.

Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Có một số việc cần phải suy nghĩ chút”.

Tần Ninh nói xong lời này, liền không nói nữa.

Năm đó, hắn tiến vào thánh cảnh Vị Ương, tứ đại cấm địa đều tiến vào một lần.

Từ dấu vết lúc trước, sau hắn còn có người tiến vào thánh cảnh Vị Ương, chẳng lẽ là Đường Minh?

Sẽ không.

Cảnh giới Thánh Vương của Đường Minh không thể nào phá được đế trận.

Ôn Hiến Chi...

Lẽ nào là Ôn Hiến Chi đã đi vào?

Mà ba người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh chỉ theo bước chân của sư phụ bọn họ mà tiến vào nơi này.

Đường Minh chết ở đây.

Còn Hạo Thiên, Y Linh Chỉ và Ôn Hiến Chi thì sao?

Hơn nữa, là ai giết?

Huyết Ma tộc sao?

Lúc này Tần Ninh cảm thấy có chút rối bời.

Một lúc lâu sau, Tần Ninh đột nhiên đứng dậy.

“Tần tiên sinh...”

“Sư Tôn...”

Mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.

Lúc này, Tần Ninh mới nhìn về phía mọi người, nhưng lại nói: “Ta đã bỏ sót một việc”.

Tần Ninh liền đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài Linh cung pha lê.

Tần Ninh nhìn toàn bộ địa cung Linh Nguyệt, sải bước chân, bóng người bay lên không trung.

Nhìn xung quanh, Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói: “Vị Ương Thánh Đế, ta kính trọng tình nghĩa của ông với ái thê, vốn không muốn động đến địa cung Linh Nguyệt, nhưng hiện tại, ta không thể không động đến!”

Lời vừa dứt, thánh lực trong cơ thể Tần Ninh cuồn cuộn dâng trào.

Cùng lúc đó, toàn bộ địa cung Linh Nguyệt, giữa quần cung rộng lớn, năm tòa cung điện đều bay lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom