• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1911-1915

Chương 1911: Lịch sử của Thánh Nguyệt

Cùng với năm tòa cung điện dâng lên không trung, đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân đều phát hiện năm cột sáng vút thẳng lên trời.

Đồng thời sức mạnh trời đất hào hùng nổi lên cuốn trôi tất cả.

“Xuất thế đi”.

Lúc này Tần Ninh khẽ lẩm bẩm nói.

Động tĩnh này cũng thu hút võ giả của các thế lực ở trong Linh Cung pha lê đều đi ra.

Chỉ thấy cả địa cung Linh Nguyệt, trời đất đang biến đổi, ánh trăng phủ khắp mọi nơi.

Sau đó mặt trăng treo trên bầu trời không ngừng rung lên.

Trong lúc mặt trăng rung lên, từng luồng sức mạnh khiến người ta sợ hãi tim đập thình thịch được phóng ra.

Lúc này năm tòa cung điện bỗng xuất hiện hào quang võ đạo, trực tiếp vút thẳng lên bầu trời.

Tần Ninh lên tiếng nói: “Các vị, chúng ta không thể lấy được bảo bối trong địa cung Linh Nguyệt này đâu, bây giờ ta muốn hủy Thánh Nguyệt của địa cung Linh Nguyệt, Thánh Nguyệt bị hủy, địa cung tự khắc bị hủy, trước lúc đó tốt nhất là các vị nên rời khỏi đây đi”.

Tần Ninh vừa dứt lời, đám người Linh Vũ Ngạn, Khương Nhân, Mặc Vân Sơn Minh, Nguyệt Tinh Dạ đều sửng sốt.

Tần Ninh muốn làm gì?

Nhưng mấy võ giả của các thế lực không vội rời đi.

Thấy mọi người không có ý định ra khỏi đây, Tần Ninh cũng không thèm quan tâm.

Đã nhắc nhở rồi mà còn không đi, chết tại đây… hắn không quản.

Lúc này Tần Ninh trực tiếp lên tiếng nói: “Viên Viên, Sương Nhi, Thanh Vân, Thạch Đầu”.

“Có!”

“Theo ta”.

Tần Ninh vừa nói xong liền cất bước chân đi.

Sau đó bốn người đều đi ra theo.

Tần Ninh dẫn bốn người bay lên không trung cao trăm trượng, đứng lên địa cung.

“Đón lấy!”

Lúc này Tần Ninh lên tiếng nói.

Ầm…

Trong phút chốc, năm ánh hào quang cùng lúc truyền đến bên ngoài cơ thể năm người.

Lúc này năm người đều được bao trùm bởi ánh sáng rực rỡ, vô cùng đặc sắc.

Tinh…

Tòa cung điện thứ nhất lại mở ra, một luồng kiếm quang trong nháy mắt vạch ngang bầu trời đến phía trước Tần Ninh.

Lúc này Tần Ninh há miệng nuốt, kiếm quang biến mất.

“Đó là cái gì?”

“Hình như là một thánh bảo!”

“Thánh bảo của Vị Ương Thánh Đế để lại ư?”

Vẻ mặt của võ giả các thế lực phía dưới đều nóng bừng.

Rốt cuộc Tần Ninh vẫn hiểu về địa cung Linh Nguyệt nhiều hơn bọn họ.

Trong lúc bọn họ giơ tay động chân thì hắn đã tìm được chí bảo!

Lúc này, tòa cung điện thứ hai mở ra, luồng hào quang thứ hai trực tiếp vụt chiếu về phía Viên Viên.

Cũng là một luồng kiếm quang, trực tiếp nhập vào trong cơ thể của Viên Viên rồi biến mất.

Sau đó Viên Viên chỉ nghe thấy lời nói của Tần Ninh quẩn quanh bên tai.

“Thánh kiếm Thiên Hồng!”

Tần Ninh trực tiếp nói: “Đây là thánh kiếm mà năm đó Vị Ương Thánh Đế chế tạo cho vợ yêu Thiên Hồng của ông ấy, nhập vào cơ thể, tạm thời không cần quan tâm”.

Diệp Viên Viên gật đầu.

Lúc này, tòa cung điện thứ ba mở ra, luồng hào quang thứ ba lao về phía Vân Sương Nhi.

“Thánh kiếm Bát Hoang!”, Tần Ninh lại nói: “Đây là thánh kiếm Vị Ương Thánh Đế luyện ra cho vợ yêu của ông ấy, nàng chỉ cần dung hợp là được”.

Cùng lúc đó, hào quang thứ tư, thứ năm lần lượt nổi lên.

“Huyết thuẫn Ám Hắc!”

“Kiếm Kinh Long!”

Tần Ninh nhìn sang Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân, chậm rãi nói: “Dung hợp nhập vào cơ thể, với thực lực hiện giờ của các ngươi, vốn không thể thúc động hai thánh vật này”.

Lúc này năm luồng hào quang đều nhập vào trong cơ thể của năm người.

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân đều cảm nhận được trong cơ thể có một dòng khí tức thánh khiết tràn nhập toàn thân.

Nhưng cảm nhận kỹ hơn thì lại không cảm thấy gì.

Lúc này bốn người đều nhìn sang Tần Ninh.

Hiển nhiên Tần Ninh lấy thánh vật không phải để cho bọn họ.

Nếu thực sự là vậy thì ngay từ ban đầu, Tần Ninh trực tiếp lấy là được.

Có lẽ là nhìn thấy Đường Minh chết, Tần Ninh nghĩ đến điều gì, cho nên mới lấy năm thánh vật này ra.

Lúc này Tần Ninh chậm rãi nói: “Tiếp sau đây, ta sẽ khởi động trận pháp ở đây, thúc động nguyệt hoa, lấy năm người chúng ta làm cơ sở, bắn chiếu lên Thánh Nguyệt”.

Ánh mắt Tần Ninh như ngọn đuốc nhìn lên Thánh Nguyệt.

“Thánh Nguyệt này được làm từ thiên tinh băng huyền thạch, gần như không thể tồn tại ở Hạ Tam Thiên, Vị Ương Thánh Đế có thể tìm được, thực sự hiếm có”.

“Chế tạo vật này thành Thánh Nguyệt, chiếu sáng khắp cả địa cung Linh Nguyệt, cũng ghi lại tất cả của địa cung Linh Nguyệt”.

“Bây giờ ta… muốn xem!”

Lúc này cuối cùng mấy người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân đã hiểu ra Tần Ninh muốn làm gì.

“Trong lúc đó sẽ có gánh nặng khá lớn với bốn người các ngươi, cố gắng chống đỡ, hiểu không?”

Thạch Cảm Đương tỏ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ý của sư tôn là mượn Thánh Nguyệt này xem xem rốt cuộc Đường Minh chết thế nào phải không?”

“Ừm”.

“Sư tôn yên tâm, chúng con chắc chắn có thể chống đỡ”.

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Nếu không chống được cũng phải cố trụ”.

Nói xong Tần Ninh chỉ tay vào mặt trăng.

Ầm…

Tiếng ầm ầm dữ dội vang lên…

Lúc này Thánh Nguyệt treo lên không trung đột nhiên dần hạ xuống, hạ xuống…

Cùng với Thánh Nguyệt hạ xuống, hào quang càng lúc càng sáng rõ.

Đến khi Thánh Nguyệt gần như ở gần ngay trước mắt, tất cả mọi người đều cảm thấy dường như Thánh Nguyệt sắp nghiền nát mọi thứ trong địa cung Linh Nguyệt.

Sau đó Thánh Nguyệt dừng lại.

Một ánh hào quang chiếu xuống.

Tiếp đó, tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện trong Thánh Nguyệt lại bắt đầu xuất hiện cảnh tượng của địa cung Linh Nguyệt.

Nhưng cảnh tượng của địa cung Linh Nguyệt xuất hiện trong Thánh Nguyệt lại không có bóng dáng của bọn họ.

Lúc này, mấy người Linh Vũ Ngạn, Khương Nhân, Nguyệt Tinh Dạ, Mặc Vân Sơn Minh đều tỏ vẻ mặt kinh ngạc.

“Đây là… hình ảnh!”

“Lịch sử được ghi lại trong Thánh Nguyệt?”

“Sao có thể…”

Lúc này mọi người đều rùng rợn.

Trong lúc bên dưới bàn tán xôn xao, trong Thánh Nguyệt, giữa địa cung Linh Nguyệt có một bóng hình xuất hiện ngay lúc này.

Khi bóng hình đó xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều trầm mặc.

Im lặng yên tĩnh không một tiếng động.

Bỗng nhiên một ông lão tóc hoa râm lên tiếng nói: “Đó là… Ngự Thiên Thánh Tôn”.

Lúc này tất cả mọi người hoàn toàn bị chấn hãi.

Hình ảnh được ghi lại trong Thánh Nguyệt thực sự là lịch sử từng xảy ra trong địa cung Linh Nguyệt!

Nhưng điều khiến người ta kinh hãi là năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn cũng tiến vào nơi này.

Hình ảnh trong Thánh Nguyệt vô cùng rõ ràng.

Bóng hình đó nhìn có vẻ trên dưới hai mươi tuổi, tóc dài để thả sau đầu, đội một vương miện ngọc trên đỉnh đầu.

Mặc một chiếc áo dài tay, trông rất giản dị.

Khuôn mặt trẻ trung rất anh tuấn, làn da nõn nượt, đôi mắt như nước, khiến người ta cảm thấy hắn giống như một cô gái.

Nhưng khi bóng hình thanh niên quay qua, cả khuôn mặt hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người lại khiến người ta cảm thấy không phải đẹp nhẹ nhàng, mà là lạnh lùng.

Ngũ quan thần thái đó, không nhìn ra được vui buồn hờn giận, nhưng khiến người ta cảm nhận được vẻ lạnh lùng từ tận đáy lòng.

Hai người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi nhìn thấy cảnh này đều khẽ động trong lòng.

Đây chính là dáng vẻ của Tần Ninh ở kiếp thứ hai ư?”

Kiếp thứ nhất Tần Ninh là Cửu U Đại Đế, bọn họ cũng từng nhìn thấy thân xác ở đại lục Vạn Thiên, nhưng đó chỉ là thân xác của người chết.

Nhưng Ngự Thiên Thánh Tôn kiếp thứ hai trước mắt lại là người sống sờ sờ.

Xuất hiện một cách sống động.

Khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Chương 1912: Bóng dáng của Ngự Thiên Thánh Tôn

Lúc này cùng với sự xuất hiện của Ngự Thiên Thánh Tôn, tất cả mọi người có mặt đều tỏ vẻ kinh sợ.

Còn sắc mặt của Tần Ninh lại rất bình tĩnh khi nhìn bóng hình đó.

Cảnh tượng trong Thánh Nguyệt lúc này.

Ngự Thiên Thánh Tôn tiến vào trong địa cung Linh Nguyệt, đi lại một lượt trong cả địa cung, đi vào từng tòa cung điện, nhưng không nhìn thấy hình ảnh chi tiết.

Nhưng cuối cùng.

Hình như Ngự Thiên Thánh Tôn đã phát hiện ra điều gì đó.

Chỉ thấy Ngự Thiên Thánh Tôn trong Thánh Nguyệt đang xoay tròn trên không trung địa cung, hai tay bỗng vung lên, lúc này hào quang võ đạo nổi lên không trung.

Hình ảnh này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì trong Thánh Nguyệt, hành động của Ngự Thiên Thánh Tôn gần như giống hệt với hành động của Tần Ninh vừa nãy.

Ngự Thiên Thánh Tôn vung hai tay lên, trong địa cung Linh Nguyệt có năm ánh hào quang vụt lên.

Trong lúc năm ánh hào quang vụt lên, năm tòa địa cung cũng dâng lên theo.

Mời vừa đây thôi tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này.

Nhưng hình ảnh hiện lên trong Thánh Nguyệt là cảnh tượng của mấy vạn năm trước, còn cảnh tượng xảy ra trước mặt bọn họ, chỉ mới vừa nãy thôi, đó là Tần Ninh.

Làm sao Tần Ninh có thể biết năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn đã làm gì?

Không thể nào biết được.

Nhưng hành động gần như giống hệt nhau thì phải giải thích thế nào?

Tiếp đó, lúc này năm ánh hào quang dần dần rõ ràng.

“Đó là… kiếm Vị Ương!”

Lúc này Linh Vũ Ngạn gần như gào thét hô lên.

“Thánh kiếm đeo bên người cả đời Vị Ương Thánh Đế, kiếm Vị Ương!”

Cùng lúc đó, ở bên khác, hơi thở của Khương Nhân cũng trở nên nặng nề nói: “Đó là Thánh kiếm Thiên Hồng… bội kiếm của Thiên Hồng Thánh Đế”.

“Còn có Thánh kiếm Bát Hoang…”

“Đó là Huyết thuẫn Hắc Ám, Vị Ương Thánh Đế đã sử dụng năm đó”.

“Kiếm Kinh Long, đó cũng là thanh kiếm mà Vị Ương Thánh Đế sử dụng”.

Vừa nãy, năm ánh hào quang mà Tần Ninh ngưng tụ ra dường như đều biến mất nhập vào trong cơ thể của năm người bọn họ.

Nhưng lúc này Ngự Thiên Thánh Tôn lại thể hiện ra một cách rõ ràng hình dạng của năm thánh vật đó.

Năm thánh vật đó đều là thánh khí cùng với Vị Ương Thánh Đế tạo ra danh tiếng lừng lẫy năm đó.

Vữa nãy thứ mà Tần Ninh lấy đi chính là năm thánh vật này ư?

Ánh mắt của mọi người có mặt đều hừng hực rực lửa.

Lúc này Tề Phi Vân nhìn thấy cảnh này lại thấy khó mà thở nổi.

Tần Ninh chính là Ngự Thiên Thánh Tôn.

E rằng võ giả các thế lưc có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng hắn dám nghĩ.

Hành động giống y như nhau càng chứng minh… Ngự Thiên Thánh Tôn đã trở về!

Lúc này thậm chí Tề Phi Vân không nhịn được muốn khấu bái Tần Ninh.

Quý nhân năm đó của Thánh Quốc Đại Tề chính là Ngự Thiên Thánh Tôn!

Chắc chắn Tần Ninh là vị quý nhân năm đó của Thánh Quốc Đại Tề, Tần Ninh lại quan tâm đến Thánh Thú tông, bây giờ lại làm việc giống hệt với Ngự Thiên Thánh Tôn.

Tề Phi Vân có ngốc đi nữa thì cũng nhận ra.

Hình ảnh vẫn tiếp tục…

Mặc dù biết Tần Ninh có được năm thánh vật, mấy vị Thánh Vương có mặt ở đó cũng không dám ra tay.

Lúc này, trong hình ảnh, Ngự Thiên Thánh Tôn nhìn thấy năm thánh vật đó lại lắc đầu, lên tiếng nói: “Cả đời ngươi cũng được coi là anh hùng, tuy độc ác giết người như dạ, nhưng yêu vợ như ngọc”.

“Địa cung Linh Nguyệt này, ta sẽ không động vào”.

Ngự Thiên Thánh Tôn nói xong lại đặt năm thánh vật về chỗ cũ, không chút sứt mẻ.

Thấy cảnh này mọi người đều hận đến ngứa răng.

Nếu là bọn họ chắc chắn sẽ mang đi toàn bộ.

Nhưng nghĩ kỹ lại.

Khi đó Ngự Thiên Thánh Tôn cũng vô cùng cường mạnh, không quan tâm đến những thánh khí này cũng là bình thường.

Thậm chí trong lòng không ít người còn nghĩ nếu lúc đó mình có mặt ở hiện trường, chắc chắn sẽ quỳ xuống cầu xin Ngự Thiên Thánh Tôn.

“Đừng! Đừng mà, cho ta đi!”

Lúc này Ngự Thiên Thánh Tôn nâng lòng bàn tay lên, một bóng hình lập tức xuất hiện.

Nhìn bóng hình đó, đám người Diệp Viên Viên, Dương Thánh Vân, Giản Bác đều sửng sốt.

Phệ Thiên Giảo!

Đúng thế, là Phệ Thiên Giảo.

Lúc này Phệ Thiên Giảo nhìn có vẻ còn non nớt, chưa trưởng thành như bây giờ, thậm chí còn rất dễ thương.

Nó được Ngự Thiên Thánh Tôn xách trên tay, miệng còn ngậm một loại quả.

“Quả Cửu Ngự Thiên Huyền này, ngay cả Thánh Đế cũng phải liều mạng tranh cướp, ngươi lén ăn làm gì?”, Ngự Thiên Thánh Tôn cười thản nhiên.

Lúc này Phệ Thiên Giảo được xách trong tay hắn kêu lên ư ư, không chịu nhả ra.

“Thôi thôi!”

Ngự Thiên Thánh Tôn cười thản nhiên nói: “Ta đã vào nơi này, phá đế trận của ngươi, thì để lại một giới trận cho ngươi, phong cấm vững chắc”.

“Vị Ương Thánh Đế, quả này coi như báo đáp công lao của ta đi”.

Ngự Thiên Thánh Tôn nói xong, vỗ đầu của Phệ Thiên Giảo, cười nói: “Nhị Cẩu, đi thôi”.

Phệ Thiên Giảo lập tức nuốt quả đó, ngúng nguẩy cái đuôi theo chủ nhân rời khỏi nơi này.

Hình ảnh kết thúc tại đó.

Lúc này, trong lòng mọi người vẫn bị chấn hãi.

Năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn đã từng đi vào địa cung Linh Nguyệt.

Nhìn thấy năm thánh khí đủ khiến thánh vực Thiên Hồng nổi lên gió tanh mưa máu, mà không hề động lòng.

Đây… có lẽ là sự quyết đoán của cường giả!

Chỉ riêng điều này thôi, bọn họ đều không sánh bằng.

Lúc này, hiện trường dường như trải qua sự im lặng rất lâu, cuối cũng lại xảy ra biến đổi.

Một bóng hình lại xuất hiện ở nơi này.

Cũng là một thanh niên trẻ, nhìn có vẻ cũng khoảng hai mươi tuổi, chỉ có điều hắn mặc võ phục màu mực, tóc dài buộc lại, trông cũng anh tuấn tự nhiên, phong lưu phóng khoáng.

Nhưng thanh niên đó không phải bước chân đi vào mà là lăn vào.

Bộ võ phục nhuốm không ít vết máu, rất nhếch nhác thảm hại.

Nhìn bóng hình đó, trong lòng Tần Ninh run lên.

Lúc này, bốn người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương và Tần Ninh cùng hợp sức khiến hình ảnh hiện ra trong Nguyệt Thánh, trong lòng có sợi liên kết, bọn họ cũng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Tần Ninh.

Nhìn thấy bản thân kiếp thứ hai, Tần Ninh hoàn toàn bình tĩnh.

Nhưng nhìn thấy người này, Tần Ninh lại căng thẳng hẳn lên.

Trong lòng bốn người đều đoán ra người này là ai.

“Đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, Ôn Hiến Chi!”

Lúc này có võ giả đời trước cũng nhận ra bóng hình đó.

“Tổ sư…”

Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều quay sang nhìn nhau.

Thì ra sư tổ cũng từng tiến vào địa cung Linh Nguyệt?

Lúc này tuy rằng bóng hình trong hình ảnh có vẻ nhếch nhác thảm hại, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ anh tuấn của hắn ta.

Nhưng hắn ta vừa lên tiếng nói lại khiến người ta cảm thấy thật uổng cho một bộ xác thịt tuyệt vời.

“Bà nội nó!”

“Con chó ngốc đó, còn muốn dỗ gạt ta?”

“Ta biết ngay chắc chắc sư tôn từng đến địa cung Linh Nguyệt này”.

“Tự Ôn Hiến Chi Ta cũng có thể vào được, hai đế trận thôi mà làm khó được Ôn Hiến Chi ta ư?”

Lúc này Ôn hiến Chi như đang tự lẩm bẩm đắc ý.

Sắc mặt của đám người Diệp Viên Viên, Dương Thánh Vân, Giản Bác đều ngượng ngùng.

Tên này không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng… giống như kẻ ngốc vậy!

Phập!

Đúng lúc Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, một tiếng phập đột nhiên truyền ra.
Chương 1913: Ôn Hiến Chi

Mọi người chỉ nhìn thấy trong hình ảnh đó, ầm ầm một tiếng, một bóng người trực tiếp trùm xuống, hoàn toàn đập cơ thể của Ôn Hiến Chi lún vào trong phiến đá và biến mất.

Nhìn lại lần nữa thì phát hiện đó là bóng hình một con giao long.

Trong đám đông có người kinh hãi hô lên: “Thánh thú kết bạn của Ôn Hiến Chi – Huyết Thể Thanh Thiên Giao!”

Cơ thể giao long màu xanh khổng lồ bỗng đập mạnh xuống, bụi đất bay tứ tung.

Lúc này một giọng nói như của thiếu niên đột nhiên vang lên.

“Nếu không phải là ta thì ngươi sớm đi đời rồi, ở đây thể hiện cho ai xem hả?”

Giọng nói đó hiển nhiên đến từ Huyết Thể Thanh Thiên Giao.

Lúc này trong hình ảnh xuất hiện cơ thể của Huyết Thể Thanh Thiên Giao nhưng không hoàn chỉnh.

Nhưng chỉ riêng với phần phía trước người nó cũng đã thấy rất uy phong lẫm liệt.

Đôi sừng trên cơ thể giao long cũng hiện ra bá đạo khiến người ta khiếp sợ.

Vảy rồng màu xanh từ trên xuống dưới toàn thân lấp lánh hào quang màu xanh mang theo vẻ thần thánh.

“Huyết Thể Thanh Thiên Giao, nghe nói là một con thánh thú kết bạn được Ngự Thiên Thánh Tôn chọn dành riêng cho Ôn Hiến Chi, huyết mạch có biến dị”.

“Xem ra, vị này thực sự là Ôn Hiến Chi”.

“Thì ra người này cũng từng đến nơi này”.

Lúc này võ giả các thế lực đều không có ý định rời đi.

Tất cả được ghi lại trong Thánh Nguyệt là những việc đã từng xảy ra mà không ai biết, có mà mà không tò mò chứ.

Dần dần, cơ thể to lớn của Huyết Thể Thánh Thao hóa nhỏ lại như bàn tay, phủ phục trên vai của Ôn Hiến Chi.

Lúc này Ôn Hiến Chi chậm rãi đứng lên, mắng mỏ nói: “Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, phân biệt ngươi và ta làm cái gì hả”.

“Thế sao?”, Huyết Thể Thanh Thiên Giao lại hừ một tiếng nói: “Vậy sau này người phụ nữ của ngươi cũng là người phụ nữ của ta rồi?”

“Phụ nữ?”

Ôn Hiến Chi vỗ bụi đất trên áo, cười nhẹ nói: “Cần thứ đó làm gì hả?”

Vừa dứt lời, mọi người có mặt đều không nhịn được phải phì cười.

Lúc này trong hình ảnh, Ôn Hiến Chi bước đi vào trong từng tòa cung điện, sau khi kiểm tra một hồi lâu, đặt mông ngồi trên bậc thềm trước cung điện pha lê.

“Chắc không phải chứ!”

Ôn Hiến Chi lẩm bẩm nói: “Sư tôn nói đã từng phát hiện ở nơi này có rất nhiều Thánh Bảo, sao ta không tìm thấy được một món nào?”

“Ngươi có thể so được với sư phụ của ngươi không?”

Huyết Thể Thanh Thiên Giao không quên đả kích nói.

Ôn Hiến Chi lại không đếm xỉa, tiếp tục lẩm bẩm: “Sư phụ có thể tìm được, chắc chắn ta cũng có thể tìm được, nếu không lần này chẳng phải là uổng công moi được những thông tin này từ mấy người đó ư?”

Huyết Thể Thanh Thiên Giao nghe thấy lời này, nói với vẻ khó hiểu: “Thực ra theo lý mà nói, có lẽ ngươi có thể tìm được”.

“Tiểu Thanh, ngươi nói xem liệu có phải…”

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta bằng cái tên Tiểu Thanh đàn bà như vậy”.

Ôn Hiến Chi lại không để ý nói: “Ngươi sợ sư tôn nghe thấy không thoải mái, sẽ đánh ngươi phải không?”

“Tuy sư tôn nhắc đến năm đó cũng thu nhận một con linh thú, gọi nó là Tiểu Thanh, nhưng sư tôn rộng lượng, sẽ không để ý đâu!”

“Im miệng”.

Huyết Thể Thanh Thiên Giao mắng một tiếng.

Một người một thú như tri kỷ nhiều năm, nói chuyện với nhau cũng không hề kiêng kỵ điều gì.

Nhưng đám người Dương Thanh Vân thấy cảnh này mới hiểu thêm về Ôn Hiến Chi.

Vì đồ đệ ở kiếp thứ hai của Tần Ninh thực sự là một người rất cổ quái.

Nhưng theo cách nói của Tần Ninh, mộc mạc giản dị đến hết mức hình như cũng đúng là thế này.

Nhưng nếu nghĩ theo chiều ngược lại, thì chẳng phải là… ngốc nghếch sao?

Lúc này Thạch Cảm Đương lại rất thích.

Dường như có thêm một đệ tử hay lải nhải hơn hắn ta khiến hắn ta cảm thấy hình như mình… rất thông minh.

Lúc này một người một thú lại bắt đầu tìm kiếm.

Sau đó Ôn Hiến Chi ngồi bệt dưới đất.

“Không tìm nữa không tìm nữa…”

Ôn Hiến Chi xua tay nói: “Sư tôn nói rồi, người tu hành phải dựa vào bản thân, không được dựa vào vật bên ngoài, những thứ này có tốt đi chẳng nữa thì ta cũng không cần”.

Huyết Thể Thanh Thiên Giao cạn lời nói: “Không tìn được thì không tìm được, nói mình trở nên thanh cao như thế làm gì?”

“…”

Sau đó một người môt thú chuẩn bị bỏ đi.

Nhưng đúng lúc này, ở vị trí lối vào địa cung Linh Nguyệt xuất hiện mười mấy bóng người.

Mười mấy người đó chặn Ôn Hiến Chi lại.

“Ố?”

Ôn Hiến Chi nhìn về phía mười mấy người nhưng không quan tâm, cười nói: “Thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, Thiên Võ đạo…”

“Đều đến đầy đủ rồi hả?”

Lúc này trong cơ thể mười mấy bóng người đều thể hiện ra khí thế cường mạnh.

Nhưng mười mấy người này đều mặc áo choàng che kín cơ thể, khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt thật sự.

“Ôn Hiến Chi, giao thánh bảo của địa cung Linh Nguyệt ra đây”.

Một giọng nói thăng trầm vang lên.

Nghe thấy giọng nói thăng trầm đó, Ôn Hiến Chi lại cười he he nói: “Động Thiên Linh Vũ, ngươi giữ thể diện chút đi được không?”

“Bên ngoài đồn rằng trong trận chiến Ma tộc, ngươi đã chết trận, hóa ra ngươi chưa chết mà trốn chui trốn lủi!”

“Năm đó sư tôn ta nói năm phương truyền thừa cố hết sức chống lại ma tộc, cho tổ tiên các ngươi thề độc mới tha cho cái mạng chó các ngươi, nếu để sư tôn ta biết các ngươi lại qua mặt sư phụ ta, ngươi nói xem sẽ thế nào?”

Động Thiên Linh Vũ!

Lúc này vẻ mặt Linh Vũ Ngạn và Linh Vũ Thanh Phong dẫn đầu thế gia Linh Vũ đều biến sắc.

Động Thiên Linh Vũ.

Năm vạn năm trước thế gia Linh Vũ dường như là trụ cột, thực lực cường mạnh.

Nhưng năm vạn năm trước, trong thánh vực Thiên Hồng, ma tộc xuất hiện, họ đã lụi bại trong trận chiến đẫm máu.

Sao có thể…

“Ôn Hiến Chi, nếu sư tôn ngươi còn sống, thì sớm đã phải xuất hiện giết ta rồi. Ta giả chết cũng là để thử nghiệm, sư tôn của ngươi có còn sống hay không, bây giờ xem ra hắn đã chết rồi”.

Giọng thăng trầm đó lại nói tiếp: “Nếu đã vậy, ngươi… không có gì đáng để chúng ta phải sợ cả”.

“Lần này thánh cảnh Vị Ương xuất thế, ngươi tưởng rằng là ngẫu nhiên sao? Chúng ta chỉ muốn mượn tay ngươi mở nơi này, lấy được mọi thứ năm xưa của thánh cảnh Vị Ương thôi”.

“Giao thánh bảo mà ngươi lấy được ở đây ra, chúng ta sẽ tha chết cho ngươi”.

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Ôn Hiến Chi trở nên lạnh lùng.

“Giao cái ông nội nhà ngươi!”

Lúc này thánh lực trong cơ thể Ôn Hiến Chi khí thế hào hùng, cuồn cuộn tuôn ra, hừ nói: “Từ lâu ta đã biết không thể tha mạng cho các ngươi, nhưng tiếc rằng sư tôn mềm lòng cho mấy phương truyền thừa các ngươi sống đến ngày nay”.

Lúc này, một giọng nói âm lạnh khác vang lên.

“Ôn Hiến Chi, giao chí bảo ra, chúng ta sẽ không làm khó ngươi”.

“Kính Phi Tiên, lão già mà không chết nhà ngươi vẫn còn sống hả, ta còn tưởng ngươi cũng chết rồi chứ, thật biết giả bộ”, Ôn Hiến Chi cười lạnh lùng nói: “Một tên hai tên đều là kẻ có tâm địa độc ác!”

“Ôn Hiến Chi, ngươi đang ép chúng ta giết ngươi đấy”.

Lúc này một giọng nói vang dày dặn vang lên.

Ôn Hiến Chi cười he he nói: “Đoạn Tình Thương, ta khinh… xem ra trận chiên diệt ma lần trước nói năm phương truyền thừa máu chảy thành sông đều là giả!”
Chương 1914: Lần lượt xuất hiện

Lúc này, khí tức trong cơ thể mười mấy thân ảnh tuôn ra.

“Không cần phí lời với hắn, giết chết hắn, giành lấy thánh bảo”.

“Vâng!”

“Động thủ!”

Soạt soạt soạt…

Mười mấy thân ảnh đánh đến tới tấp.

Ôn Hiến Chi lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Lúc này, người thanh niên trước đó có chút hơi ngốc nghếch dường như đã thay đổi trở thành một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn.

Ầm…

Trong địa cung Linh Nguyệt thánh lực ùn ùn kéo đến, khí tức kinh người lần lượt truyền đến.

Một mình Ôn Hiến Chi chống lại mười mấy nhân vật cấp bậc lão tổ của năm phương truyền thừa cũng không bị rơi vào thế bất lợi.

“Một đám dế nhũi!”

Lúc này Ôn Hiến Chi quát nói: “Các ngươi nghĩ tại sao sư tôn ta lại nhận ta làm đồ đệ? Chỉ bởi vì đại ca Ôn Lưu Giang của ta đã chết, sư tôn muốn bù đắp cho ta? Đó là tư chất của ta cũng vô cùng xuất sắc!”

Ầm…

Đúng vào lúc này, một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Ôn Hiến Chi dốc toàn lực, nếu không phải vật liệu trong địa cung Linh Nguyệt đặc biệt vững chắc, thì lúc này đã trở thành một đống đổ nát.

Nhìn kỹ, lúc này mười mấy thân ảnh đã bị Ôn Hiến Chi áp chế.

Đến lúc này, sự xem thường của mọi người đối với Ôn Hiến Chi mới hoàn toàn biến mất.

Nhìn thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực lực…lại không hề thua kém!

Thùng! ! !

Một tiếng va chạm chói tai vang lên, ba người đàn ông mặc áo choàng bị Ôn Hiến Chi đánh thành một đống thịt nát, thân xác tiêu tan.

“Đáng chết!”

Một tiếng mắng chửi trầm thấp vang lên.

Lúc này Ôn Hiến Chi càng đánh càng hăng, hoàn toàn áp chế được những người còn lại.

Thắng bại đã rõ ràng.

Nhưng, đúng lúc Ôn Hiến Chi đang nghiền nát mười mấy người, đột nhiên, khắp trời đất, từng cỗ khí tức bạo ngược bất ngờ xuất hiện.

Những cỗ khí tức không biết từ đâu xuất hiện trong nháy mắt kết hợp lại đánh đến Ôn Hiến Chi.

Ầm ầm ...

Trong chốc lát, giữa đất trời không ngừng vang lên tiếng ầm ầm, khí tức làm người khác hoảng sợ, lần lượt phóng ra.

Sắc mặt Ôn Hiến Chi u ám, hai nắm đấm cùng tung ra, phảng phất có tiếng gầm gừ như Giao Long xuất thế.

Tiếng va chạm trầm thấp lại vang lên.

Nhưng lần này là cơ thể của Ôn Hiến Chi lùi lại phía sau.

Ôn Hiến Chi nhìn về phía trước mặt, vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Thánh tôn!”

Lúc này mấy người xuất hiện đó cũng mặc áo choàng, nhưng không nói lời nào, trực tiếp ra tay đối phó với Ôn Hiến Chi.

“Mẹ kiếp, ta không đánh với các ngươi nữa!”

Mắng xong, thân ảnh Ôn Hiến Chi vọt lên, mười mấy người của năm phương truyền thừa cùng những người mặc áo choàng xuất hiện về sau đuổi theo ra ngoài.

Lúc này hình ảnh kết thúc.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc.

Lúc này Tần Ninh dần sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.

Dựa vào hình ảnh vừa xuất hiện cùng những gì hắn biết.

Năm vạn năm trước, Ma tộc điên cuồng ngang ngược, gây rối trong thánh vực Thiên Hồng một phen.

Bề ngoài, năm phương truyền thừa ra sức tiêu diệt Ma tộc, cũng chính bởi vì vậy, mà tránh được chú ấn năm đó hắn từng lưu lại.

Nhưng trên thực tế là giả!

Cấp bậc lão tổ trong năm phương truyền thừa đều không chết.

Cái gọi là phải chịu tổn thất nặng nề chỉ là để ngụy tạo trước mặt người ngoài.

Ôn Hiến Chi tiến vào nơi này, hẳn là năm phương truyền thừa cố ý để lộ tin tức, nhưng thế lực năm phương không đối phó được với Ôn Hiến Chi, kẻ ra tay cuối cùng, rốt cuộc là ai?

Bởi vì chỉ là hình ảnh ghi lại, nên không cảm nhận được sức mạnh thực sự của mọi người, khó có thể phán đoán được lão tổ của thế lực năm phương mạnh hơn, hay là Ma tộc mạnh hơn.

Cũng có thể nói, thời điểm tám vạn năm trước, hắn tiến vào trong địa cung Linh Nguyệt.

Mà năm vạn năm trước, sau trận chiến giữa thánh vực Thiên Hồng và Ma tộc, Ôn Hiến Chi cũng tiến vào đây.

Thời gian cụ thể của năm vạn năm này lại không thể biết được.

Trong lòng Tần Ninh đã nghĩ tới.

Có thể khẳng định là...năm phương truyền thừa…đã lừa hắn.

Lúc này, cảnh tượng trong Thánh Nguyệt lại thay đổi.

Một thân ảnh xuất hiện trong địa cung Linh Nguyệt.

“Sư huynh Hạo Thiên!”

Lúc này, Giản Bác không nhịn được lên tiếng.

“Là tông chủ Hạo Thiên!”

Hạo Thiên mặc áo trắng, anh tuấn tiêu sái tiến vào trong địa cung Linh Nguyệt, cũng đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng cuối cùng, không tìm thấy thứ gì liền rời đi.

Hình ảnh khôi phục lại vẻ tĩnh lặng không lâu, lại một thân ảnh xuất hiện trong địa cung Linh Nguyệt.

“Là sư tỷ Y Linh Chỉ”.

Lúc này Nhan Như Họa cũng lên tiếng nói.

Trong mấy vạn năm này, Thánh Thú Tông chỉ có chín người và chỉ có hai nữ nhân, chính là Y Linh Chỉ và Nhan Như Họa, vì vậy Nhan Như Hoạ rất quen thuộc với Y Linh Chỉ.

Trong hình ảnh, Y Linh Chỉ mặc váy dài thướt tha, ôm lấy dáng người xinh đẹp, gương mặt trắng trong thuần khiết, mang theo vài phần điềm tĩnh tự nhiên, vẻ tự nhiên này đến từ khí tức trên người cô ấy, vô cùng ăn khớp.

Y Linh Chỉ cũng giống như Hạo Thiên, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng không tìm thấy gì cũng rời đi.

Hình ảnh lại thay đổi, một thân ảnh xuất hiện ở nơi đây.

“Sư huynh Đường Minh!”

Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đồng thanh nói.

“Tới rồi!”

Lúc này Tần Ninh nhìn vào trong Thánh Nguyệt, vẻ mặt mang theo vài phần trịnh trọng.

Đường Minh...làm sao mà chết!

Lúc này, trong hình ảnh, Đường Minh mặc áo xám, thân hình cao lớn, hiện rõ vẻ rắn rỏi cường tráng, nhìn có chút thật thà chất phác.

Đường Minh tiến vào nơi này, trông có vẻ bối rối, không được ung dung thoải mái như hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.

Trong lúc tìm kiếm xung quanh, Đường Minh lộ vẻ thất vọng, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, trong địa cung Linh Nguyệt xuất hiện năm thân ảnh.

Năm thân ảnh xuất hiện vây chặn trước mặt Đường Minh, giống như đã có chuẩn bị từ trước.

Năm người này mặc áo choàng màu xanh, che kín cơ thể.

Đường Minh nhìn đến năm người, sắc mặt không tốt.

“Che che giấu giấu làm cái gì? Người của Thiên Võ Đạo, cũng không phải không nhận ra các ngươi!”

Đường Minh nói thẳng.

Truyền nhân Thiên Võ Đạo!

Lúc này, người đứng đầu cởi bỏ mũ áo choàng trên đầu xưống, lộ ra một khuôn mặt mà trước đó Tần Ninh mới gặp qua không lâu.

“Thiên Chấn Thương!”

Lúc này, hàng trăm người trong Thánh Nguyệt đều kinh ngạc.

Mà phía sau Thiên Chấn Thương, bốn thân ảnh lần lượt xuất hiện.

“Thiên Võ Đạo…Thiên Tử Thương, Thiên Nghiêm Tùng, Võ Tường, Võ Dương!”

Lúc này, có người kinh ngạc thốt lên.

Trên hình ảnh lúc này năm thân ảnh xuất hiện, chặn đường rời đi của Đường Minh.

“Thiên Võ Đạo đây là muốn làm gì?”

Vẻ mặt của Đường Minh không thay đổi, nhìn đến Thiên Chấn Thương, cười nói: “Lẽ nào, thánh cảnh Vị Ương này đã trở thành của riêng các ngươi?”

“Đường Minh”.

Lúc này, Thiên Chấn Thương nhàn nhạt nói: “Ba người Ôn Hiến Chi, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ đều ở đây, ta biết ngươi là đến tìm bọn họ”.

“Nếu đã như vậy, ngươi cũng ở lại chỗ này đi!”

Lời vừa dứt, Thiên Chấn Thương liền ra tay.
Chương 1915: Tứ Dương Tử Thiên Trận

Ầm...

Trên hình ảnh, trận chiến lại bắt đầu.

Bốn cao thủ Thiên Võ Đạo Thiên Tử Thương, Thiên Nghiêm Tùng, Võ Tường, Võ Dương lập tức tránh ra, trấn thủ ở bốn phía.

Vào lúc này, khí tức trong cơ thể Thiên Chấn Thương bùng nổ, sát khí đằng đằng.

Khí tức của Đường Minh cũng bùng phát, lập tức nghênh đón.

Hai bên giao tranh, tiếng ầm ầm vang lên bốn phía, thánh lực cuộn trào, cơ thể Đường Minh lập tức lùi lại phía sau.

Rất rõ ràng, thực lực của Thiên Chấn Thương mạnh hơn hắn ta.

Thiên Chấn Thương ở cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.

Như vậy, cảnh giới Thánh Vương lục hiền của Đường Minh quả thực yếu hơn.

Từ đó có thể suy đoán thời gian xảy ra cảnh tượng trong hình ảnh lần này hẳn là rất gần.

Chính là sau khi mấy người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh biến mất không lâu.

Cách lần bọn họ tiến vào thánh cảnh Vị Ương này hẳn là không quá xa.

Đương nhiên, cái này không tính là xa, cũng có thể là mấy trăm năm...

Lúc này sắc mặt Đường Minh trầm xuống, thấp giọng gầm một tiếng, bên cạnh xuất hiện một thân ảnh.

Xích Viêm Thiên Hùng!

Thánh thú cấp bảy, Xích Viêm Thiên Hùng.

“Cẩn thận chút”.

“Ừm!”

Lúc này, một người một gấu kề vai sát cánh chiến đấu

Thiên Chấn Thương nhìn thấy cảnh này lạnh lùng hừ một tiếng.

“Chín đệ tử của Thánh Thú Tông đều là thiên tài ngự thú, nhưng hôm nay phải giết ngươi, há lại không có chuẩn bị gì?”

Thiên Chấn Thương quát xuống một câu, bốn thân ảnh xung quanh vọt lên.

“Tứ Dương Tử Thiên Trận!”

Trong nháy mắt, bốn tiếng thét cùng lúc vang lên.

Tiếng gầm thét bộc phát, khí tức làm cho người ta hoảng sợ từ khắp nơi truyền đến.

Lúc này, trên trời dưới đất, tấm màn ánh sáng bát diện màu tím hoàn toàn bao phủ lên cơ thể Đường Minh.

Cơ thể gấu của Xích Viêm Thiên Hùng đột phá, trong nháy mắt khuyếch đại mấy chục lần, cao đến trăm trượng, gần như sắp phá vỡ trận pháp.

Tuy nhiên, khi cơ thể Xích Viêm Thiên Hùng chạm vào tấm màn ánh sáng màu tím lớn đó, cơ thể lại bốc cháy dữ dội.

“Quay lại!”

Lúc này Đường Minh thấp giọng quát một tiếng.

Xích Viêm Thiên Hùng nặng nề nói: “Nếu Xích Viêm Thiên Hùng ta không phá được, thì hai chúng ta sẽ không thoát ra khỏi đây được”.

Lúc này Xích Viêm Thiên Hùng không hề lùi bước.

Thánh thú cấp bảy đạt đến sức mạnh đỉnh phong, có thể sánh với Thánh Hoàng, nhưng thực lực của Xích Viêm Thiên Hùng hiện tại cũng tương đương với Đường Minh, chỉ ở cảnh giới Thánh Vương lục hiền mà thôi.

Một người một gấu bị vây hãm trong trận pháp.

Lúc này Thiên Chấn Thương đứng bên ngoài Tứ Dương Tử Thiên Trận, phủ phục nhìn về phía một người một gấu.

“Bó tay chịu trói, tạm thời sẽ tha cho các ngươi”, Thiên Chấn Thương khinh thường nói.

“Không cần nữa!”

Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thiên Chấn Thương.

Thân ảnh đó nhìn vào trong Tứ Dương Tử Thiên Trận, chậm rãi nói: “Có Ôn Hiến Chi, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ trong tay, vậy là đủ...”

“Vậy…”

“Giết đi!”

Thân ảnh đó, thân hình hơi khom, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.

Nhưng khi lòng bàn tay của người đó từ từ duỗi ra khỏi ống tay áo, có thể nhìn thấy đó là một bàn tay trông giống như được bao phủ bởi văn ấn hỏa diễm.

“Viêm Ma!”

Lúc này, vẻ mặt ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ kinh hãi.

Tộc Viêm Ma.

Thiên Chấn Thương!

Lúc này, trong Tứ Dương Tử Thiên Trận, Xích Viêm Thiên Hùng không muốn bỏ cuộc.

“Được rồi!”

Đường Minh lên tiếng nói: “Đủ rồi, người huynh đệ”.

“Xem ra, ta đã quá liều lĩnh, tới đây, hại đến bản thân không nói làm gì, còn hại đến tính mạng của ngươi…”

Lời này vừa nói ra, Xích Viêm Thiên Hùng quay người lại nhìn đến Đường Minh, lẩm bẩm nói: “Giữa ta và ngươi, không cần phải những nói lời này!”

Cùng lúc đó, người áo đen xuất hiện bên cạnh Thiên Chấn Thương lại cười nói: “Tình cảm giữa người và súc vật thật khiến người ta cảm động”.

Đường Minh nghe xong liền cười chế nhạo nói: “Súc vật? Ở trong mắt ta, Ma tộc thậm chí còn không bằng súc vật, cũng chỉ là một đám lộn xộn tạp nham!”

“Tự tìm cái chết”.

Người áo đen tung ra một chưởng.

Trong nháy mắt, hỏa diễm màu đen xuyên qua Tứ Dương Tử Thiên Trận, lao thẳng vào trong trận pháp, bao phủ lên trên cơ thể Xích Viêm Thiên Hùng.

Tiếng xèo xèo vang lên, cơ thể Xích Viêm Thiên Hùng chấn động, phát ra tiếng gầm gừ, nhưng hỏa diễm màu đen đó giống như giòi bọ trong xương, không thể thoát ra được.

“Đáng chết!”

Lúc này, Đường Minh gầm lên, sải bước tiến lên, ra sức chiến đấu.

Tuy nhiên, lúc này Tứ Dương Tử Thiên Trận vững chắc như một tòa tháp bằng sắt, căn bản không thể phá vỡ.

Hỏa diễm màu đen rơi thẳng xuống.

“A…”

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên.

Lúc này ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa hai mắt đều đỏ au.

Đường Minh...là chết như vậy...

Lúc này, trên hình ảnh, cơ thể của Đường Minh và Xích Viêm Thiên Hùng không ngừng bị hỏa diễm màu đen bao phủ lấy, cho đến khi không còn âm thanh gì.

Mà lúc này những thân ảnh đó cũng đã biến mất.

Vào lúc này hình ảnh dường như tĩnh lại, cho đến khi trên bề mặt Thánh Nguyệt xuất hiện những vết nứt.

Lúc này hào quang trên cơ thể năm người Tần Ninh, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân đều tiêu tan hết.

Tần Ninh chậm rãi mở hai mắt ra, thở ra một hơi.

“Sư tôn…”

Lúc này Dương Thanh Vân đi đến trước mặt Tần Ninh.

“Là lỗi của ta!”

Tần Ninh lẩm bẩm: “Năm đó, không nên tha cho năm phương bọn chúng...ngựa quen đường cũ...”

Dương Thanh Vân thẳng thừng nói: “Sư tôn từng nói, là bởi vì can ngăn một người, mới không làm đến cùng, việc này không thể trách sư tôn…”

Tần Ninh trầm mặc không nói.

Mà lúc này, ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo đều bay tới.

“Tần tiên sinh...bọn chúng...đều chạy rồi...”

Tề Phi Vân run rẩy nói: “Bản lĩnh của chúng ta không bằng những người đó...không dám ngăn cản, thực xin lỗi...”

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh quét qua, đám người bốn bên đâu còn lại ai.

“Chạy là cũng bình thường…”

Lúc này Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nếu không chạy, chính là đường chết”.

“Xem ra, sau hàng vạn năm, năm phương truyền thừa và Ma tộc vẫn có quan hệ mật thiết với nhau, cùng hợp tác với nhau...”

“Nếu suy đoán của ta là đúng, tám vạn năm trước, ta đã tiến vào nơi này, về sau, Ôn Hiến Chi hẳn là bị kẻ khác dẫn dụ vào đây”.

“Tiếp sau đó, hai người Tiểu Thiên và Tiểu Y cũng vì đi tìm Ôn Hiến Chi, hoặc cũng có lẽ là bị kẻ khác vô tình hay cố ý chỉ dẫn...”

“Đường Minh...”

Tần Ninh nhìn đến ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa.

Lúc này cả ba người mắt đều đỏ hoe, nét mặt bi thương.

“Đi thôi”.

Tần Ninh nhìn xung quanh địa cung Linh Nguyệt, lẩm bẩm nói.

“Đến lúc đi đến nơi tiếp theo, chờ bọn chúng rồi!”

“Không...có lẽ có thể nói, là chúng ta phải chủ động bước vào bẫy của bọn chúng rồi...”

Vừa dứt lời, mấy người Dương Thanh Vân đều có thể cảm nhận được cơn tức giận chất chứa trong lòng Tần Ninh lúc này.

Ôn Hiến Chi tiến vào nơi này không phải là ngẫu nhiên.

Hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ cũng không phải là ngẫu nhiên.

Đường Minh chết ở đây càng không phải là ngẫu nhiên.

Tất cả đều đã được lên kế hoạch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom