-
Chương 1901-1905
Chương 1901: Hôm nay các ngươi phải chết
“Tộc Đoạn Tình ngươi không sợ bị tiêu diệt cả tộc sao?”, lúc này Thạch Cảm Đương cười thản nhiên, lạnh lùng nói: “Ở đây đều là những người rất thân với sư tôn của ta, ngươi động vào thử xem, tộc Đoạn Tình của ngươi chắc chắn sẽ xong đời!”
“Đoạn Ứng Thiên ta mà sợ chắc?”
Người đàn ông trung niên đó hừ một tiếng nói.
“Các ngươi vốn không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì”.
Giọng của Đoạn Ứng Thiên âm hiểm đến đáng sợ.
“Một mình Ngự Thiên Thánh Tôn giết đến ngũ đại truyền thừa bọn ta, ép bọn ta phải cúi đầu, khiến năm phương thế lực Thánh Đế Thánh Tôn bọn ta phải chết thảm”.
“Chỉ bởi vì cái chết của Ôn Lưu Giang, đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, chỉ vì đồ đệ của hắn chết mà phải diệt cả năm phương thế lực ta ư?”
“Tại sao?”
“Nỗi nhục lớn này, tộc Đoạn Tình ta chưa bao giờ quên”.
“Lần này chỉ cần tìm được truyền thừa và di vật của các tổ tông tộc Đoạn Tình ta ngày xưa, Tần Ninh… chết chắc!”
“Còn bây giờ giết các ngươi để trút hận cũng tốt!”
Nghe thấy lời này, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi hoàn toàn hiểu ra.
Nhìn thì có vẻ năm phương truyền thừa đều sợ Tần Ninh, nhưng thực tế thì không phải.
Lần này bọn họ đến vì truyền thừa lão tổ tiên nhà mình.
Lấy được truyền thừa là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên.
Trước đó bọn họ sẽ không đối phó Tần Ninh.
Nhưng sau đó…
Bọn họ sẽ đối phó Tần Ninh, ép Ôn Hiến Chi, người mà bọn họ cho rằng đứng đằng sau Tần Ninh phải xuất hiện.
Dùng việc này để rửa mối nhục mấy vạn năm trước của bọn họ.
Lúc này Thạch Cảm Đương lại phì cười nói: “Năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn yêu thương đồ đệ, không giết các ngươi đúng là khiến ta thấy hiếu kỳ”.
Đoạn Ứng Thiên hừ một tiếng nói: “Nếu không phải có người ngăn cản, bọn ta đã bị Ngự Thiên Thánh Tôn giết rồi”.
“Đã qua mấy vạn năm, Ngự Thiên Thánh Tôn bặt vô âm tín, hoặc là đã chết, hoặc là không còn ở Hạ Tam Thiên, cùng với thánh cảnh Vị Ương ra đời, sự nhẫn nại của bọn ta cũng đã đến giới hạn rồi”.
“Còn các ngươi chính là người đầu tiên phải trả cái giá nợ máu trước khi ta không còn nhẫn nại được nữa”.
Lúc này thái độ của Đoạn Ứng Thiên rất hung dữ.
“Khoác lác thật ghê ghớm, để ta xem ngươi có thể thành công không?”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy hai bóng hình đi đến nơi này.
Giản Bác.
Tấn Triết.
Lúc này mấy người Dương Thanh Vân nhìn thấy Giản Bác và Tấn Triết đi đến bèn thở ra nhẹ nhõm.
Nhưng đến khi chỉ thấy có hai người Giản Bác và Tấn Triết, vẻ mặt của bọn họ lại khó coi.
“Chỉ có hai ngươi thôi à?”
Thạch Cảm Đương ngạc nhiên nói.
Giản Bác nhìn sang Thạch Cảm Đương, không vui nói: “Chỉ hai bọn ta thì làm sao? Chỉ hai bọn ta là đủ rồi!”
“Người của tộc Đoạn Tình đã làm con rùa rụt cổ bao năm nay, bây giờ lại ngóc đầu dậy rồi hả?”
“Là các ngươi”.
Lúc này Đoạn Ứng Thiên nhìn sang Giản Bác và Tấn Triết, bỗng bật cười.
Xem ra lần này có thể tóm gọn một mẻ đám người bên cạnh Tần Ninh rồi!”, Đoạn Ứng Thiên cười lạnh lùng: “Ta biết các ngươi đều là người bên cạnh Tần Ninh, có đàn bà của hắn, đồ đệ của hắn, cũng có đệ tử nòng cốt tông môn của hắn”.
“Nếu giết các ngươi, nghĩ đến vẻ mặt của Tần Ninh, e là hắn sẽ phát điên đấy? Lúc đó sợ là Ôn Hiển Chi cũng không nhịn nổi…”
Tấn Triết phì cười nói: “Thực sự đợi đến khi tổ sư của bọn ta xuất hiện thì tộc Đoạn Tình ngươi chắc phải sợ đến mức tè ra quần rồi, còn ở đây ra vẻ hảo hán gì chứ?”
“Hừ, bất kể thế nào, hôm nay các ngươi đều phải chết”.
Lúc này Đoạn Ứng Thiên hừ lạnh lùng một tiếng, khí thế trong cơ thể ngưng tụ, sát khí sục sôi.
Giản Bác thận trọng, trong lòng lại thầm niệm tổ sư gia mau đến đi.
Nếu không, Đoạn Ứng Thiên trước mắt này, tu vi Đại Thánh Vương, hắn ta chỉ Thiên Thánh lục phẩm, cố hết sức cũng chỉ chống đỡ được ba chiêu, sau ba chiêu, chắc sẽ bị đánh tàn bạo.
“Chịu chết đi!”
Đoạn Ứng Thiên gầm quát một tiếng.
Một luồng đao mang chém giết đến đúng lúc này.
Giản Bác cắn răng, trực tiếp xông lên.
“Tiểu Kim Kim, thời khắc quan trọng, ngươi đỡ một đao, hắn cũng không chém chết ngươi được, chỉ bị thương thôi, đến lúc đó tổ sư gia đến, chăc chắn bù đắp cho ngươi!”, Giản Bác gần như lập tức nói.
“…”
Lúc này, Giản Bác bước ra một bước đã trực tiếp nghênh đón Đoạn Ứng Thiên.
Keng..
Lập tức một tràng tiếng leng keng vang lên.
Không khí xung quanh lưu chuyển, cuồng phong nổi lên, ngay lúc này đao khí tỏa ra hóa thành như hàng ngàn hàng vạn bóng đao.
Đúng lúc này, một luồng khí huyết bùng ra cuốn sạch cả mảnh rừng núi.
Cơ thể Giản Bác hơi ớn lạnh.
Mình lại không sao?
Hắn quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một bóng hình phía trước cầm huyết thương, chặn đứng một nhát đao đó.
“Tông chủ!”
Giản Bác vui mừng khôn tả.
Đến rồi đến rồi, may là kịp lúc.
Lúc này, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng đều thở nhẹ nhõm.
Tần Ninh!
Thì ra cũng ở đây.
Lúc này, đòn tấn công của Đoạn Ứng Thiên bị ngăn chặn, lúc nhìn thấy bóng hình phía trước, vẻ mặt của hắn bỗng biến sắc.
“Tần Ninh, sao ngươi lại ở đây?”
Đoạn Ứng Thiên gần như lên tiếng hỏi theo bản năng.
“Nếu ta không ở đây, vậy thì phụ nữ, đồ đệ của ta chẳng phải bị ngươi giết sạch rồi ư?”
Trong giọng điệu của Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.
Lúc này, Đoạn Ứng Thiên lùi lại, tay cầm một con dao nhỏ, nhìn sang Tần Ninh, vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.
Sao tên này lại ở đây?
Lúc này Tần Ninh cầm Thánh thương đứng sừng sững ở đó.
“Có sao không?”
Tần Ninh nhìn sang mấy người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi dịu dàng hỏi.
“Không sao…”, Thạch Cảm Đương gào nói: “Sư phụ, đám người này không tử tế gì, con thấy tộc Đoạn Tình này mười phần thì tám phần có quan hệ với Ma tộc”.
Đoạn Ứng Thiên nghe thấy lời này, hừ lạnh lùng một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Có quan hệ hay không thì không quan trọng, chỉ riêng hôm nay dám muốn giết người của ta, các ngươi đều không cần phải đi nữa”.
Lúc này tay Tần Ninh cầm huyết thương.
Đoạn Ứng Thiên lại phì cười: “Câu này mà ngươi cũng dám nói? Đúng là không biết xấu hổ”.
Ầm…
Lúc này Tần Ninh không nhiều lời, trực tiếp đánh ra một thương.
Thương đánh ra như rồng, khí huyết lập tức bùng phát, dao động đáng sợ cuốn sạch mọi thứ trong nháy mắt.
Keng…
Lúc này giữa trời đất phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Tần Ninh trực tiếp xông giết về phía Đoạn Ứng Thiên, không hề nương tay.
Thạch Cảm Đương quát mắng một tiếng: “Ngây ra đó làm gì hả? Giết!”
Lúc này, Thạch Cảm Đương dẫn đầu trực tiếp xông ra.
Ngoại trừ vị Thánh Vương này, kể cả là Thiên Thánh thập phẩm, hắn cũng không sợ.
Đám người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, người nào người nấy cũng đều xông ra.
Lúc này, Tần Ninh đối mặt với Đoạn Ứng Thiên cảnh giới Đại Thánh Vương.
“Ngày xưa Ngự Thiên Thánh Tôn không tiêu diệt năm thế lực các ngươi, là vì chịu ân tình của người ta, còn thực sự tưởng rằng hắn không dám sao?”
“Tại sao phải tiêu diệt các ngươi ư? Chỉ bởi vì các ngươi đã giết Ôn Lưu Giang thôi ư? Không! Mà đó là vì các ngươi cấu kết với Ma tộc, hoàn toàn không coi mạng sống của sinh linh trong thánh vực Thiên Hồng ra gì”.
“Cách làm ngu xuẩn như vậy, các người còn tưởng mình đúng ư?”
Đoạn Ứng Thiên nghe thấy lời này, quát lên nói: “Ngươi thì biết cái gì? Truyền thừa năm thế lực bọn ta tự có dự tính của mình!”
“Dự tính? Vì để phát triển, dâng thánh vực Thiên Hồng cho người khác mà các ngươi cũng làm được?”
Tần Ninh vung thương càn quét, khí tức Thiên Thánh cửu phẩm bùng phát ngay lúc này.
Chương 1902: Yên tâm đi chết là được rồi
Ầm…
Tiếng nổ dữ dội lại vang lên lần nữa.
Con dao nhỏ trong tay Đoạn Ứng Thiên lấp lánh hào quang.
Vào lúc này, cơ thể Tần Ninh được bao quanh bởi hào quang màu máu, ánh sáng tỏa ra bốn phía.
“Theo ta thấy dự tính của các ngươi chính là hành vi cầm thú chỉ lo cho bản thân mà không màng đến sinh linh!”
Trong lúc tiếng quát vang lên, huyết thương trong tay Tần Ninh lập tức bùng phát ra một luồng huyết long.
Gru…
Tiếng gầm thét dữ dội truyền ra ngay lúc đó.
Lực bùng phát đáng sợ ép về phía Đoạn Ứng Thiên trong phút chốc.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy khí huyết trong cơ thể gần như không thể kiểm soát, chịu lực kéo của huyết thương trong tay Tần Ninh, dường như muốn tuôn ra.
Lúc này đôi mắt của Tần Ninh đỏ rực, một tia huyết quang lượn vòng giữa đôi mắt.
Uỳnh!
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, bóng hình Đoạn Ứng Thiên lui lại nhìn sang Tần Ninh với vẻ mặt kinh hãi.
Sao có thể!
Hắn đã cảm nhận được khí tức Thánh Cửu Phẩm được tỏa ra của Tần Ninh.
Nhưng lực bùng phát của một chiêu thương này lại đáng sợ hơn Đại Thánh Vương.
Hơn nữa, Tần Ninh cầm cây thương này trong tay, khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương mà hắn thi triển đều vô cùng yếu ớt.
Dường như không thể hạn chế hành động của Tần Ninh.
Khô Huyết Thánh Thương!
Đã ngưng tụ bao nhiêu khí huyết của Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Tôn và Thánh Đế trong đó đây?
Khí huyết đẳng cấp này mà bùng phát thì kể cả tộc Huyết Ma cũng không thể chịu nổi.
Ầm…
Một tràng tiếng ầm ầm lập tức nổ ra, cơ thể Đoạn Ứng Thiên không ngừng lùi lại.
Trong lúc trời đất rung chuyển, Đoạn Ứng Thiên bị cây thương của Tần Ninh đánh lui liên tiếp.
“Đáng chết!”
Lúc này, Đoạn Ứng Thiên phát hiện bất kể mình ra chiêu gì thì Tần Ninh cầm cây huyết thương đó đều có thể hóa giải.
Thậm chí đòn tấn công ngang tàng của hắn cũng bị huyết thương trực tiếp ngăn lại.
Chỉ có một phần sức mạnh cực nhỏ rơi lên người Tần Ninh, nhưng lại bị Tần Ninh ngăn chặn một cách hoàn hảo.
Cứ tiếp tục như vậy thì người chết chắc chắn là hắn.
Đoạn Ứng Thiên muốn rút lui, nhưng không rút chạy nổi.
“Ngươi đừng hòng chạy được!”
Lúc này Tần Ninh cầm cây thương đứng đó, nhìn sang Đoạn Ứng Thiên, trầm giọng nói: “Trong tình hình này mà còn muốn chạy cái gì? Yên tâm đi chết là được rồi!”
Thương xuất ra như rồng.
Khoảnh khắc này, bóng hình Tần Ninh nổi lên sát khí bừng bừng cùng với cây trường thương được chém ra.
Ầm…
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới Tần Ninh ào ào tuôn ra như tưới nước.
Cơ thể Đoạn Ứng Thiên cứng đờ lại.
Nhìn qua, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới Đoạn Ứng Thiên tan vỡ, không còn sót lại chút gì.
Giữa đôi lông mày hắn xuất hiện vết máu vô cùng đáng sợ.
Chết không thể chết thêm lần nữa!
Vẻ mặt của các đệ tử tộc Đoạn Tình xung quanh đều khiếp sợ kinh hãi rất muốn tháo chạy.
Nhưng đám người Dương Thanh Vân lại cố hết sức giữ chúng lại.
Trận chém giết có vẻ càng thêm thảm khốc dữ dội.
Tần Ninh cầm cây thương đứng đó, nhìn cảnh tượng xung quanh.
Tộc Đoạn Tình…
Truyền nhân Thiên Võ Đạo…
Trong thánh vực Thiên Hồng này, có vẻ không yên bình!
Cùng với không ít người tộc Đoạn Tình cố hết sức bỏ chạy, đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương cũng không thể nào ngăn cản toàn bộ.
Tần Ninh cũng không có suy nghĩ phải đuổi cùng giết tận.
Dần dần trận chiến kết thúc.
Thạch Cảm Đương nhìn sang Tần Ninh liền cúi đầu bái.
“Sư tôn cái thế vô địch, Thiên Thánh cửu phẩm, giết cho Đại Thánh Vương không thể phản kháng, xứng đáng được tôn là đệ nhất cảnh giới Thiên Thánh!”
Nghe thấy lời của Thạch Cảm Đương, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều ngẩn người.
Xem đi!
Đây mới là cảnh giới cao nhất của nịnh bợ!
Bất kể là trong hoàn cảnh nào, cứ mở miệng là nịnh nọt, không đỏ mặt, không xấu hổ.
Bọn họ phải học tập mới được.
Tần Ninh nhìn mấy người, lên tiếng nói: “Sao mấy người các ngươi lại vào được trong này?”
Diệp Viên Viên lên tiếng giải thích: “Ban đầu mọi người đều giải tán, nhưng lại dần dần gặp nhau ở một số nơi, cuối cùng tập trung lại”.
“Ý của ta là các ngươi vào được đây bằng cách nào? Nơi này có liêu tháp Thanh Hỏa”.
Tần Ninh vừa dứt lời, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, đến thì cũng đến rồi, không sao thì tốt”.
Mấy người vừa đi vừa hàn huyên một hồi thì đến bìa rừng núi trũng.
“Tháp liêu Thanh Hỏa ở nơi này ư?”
Thạch Cảm Đương nhìn rừng núi trũng nguy hiểm trước mắt, không nhịn được nói: “Nơi này… không giống mà…”
“Cứ đợi đi!”
Lúc này Địch Nguyên mới lên tiếng nói: “Tổ sư gia nói đợi trời mưa thì chúng ta có thể nhìn thấy tháp liêu Thanh Hỏa!”
Nghe thấy lời này, mấy người đều vô cùng hiếu kỳ.
Lúc này, Tần Ninh nhìn sang mọi người nói: “Có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng, tất cả tạm thời tu luyện ở đây đi”.
Mọi người giải tán, đều nhập định tu hành.
Lúc này Tần Ninh gọi Địch Nguyên, Giản Bác, Nhan Như Họa, Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đến trước mặt.
“Ở đây ta có bảy quả Thanh Thánh Bích Nguyên, bảy người các ngươi, mỗi người một quả, bây giờ nuốt xuống ngay đi!”
Tần Ninh trực tiếp nói.
Mấy người lần lượt nhận lấy quả Thanh Thánh Bích Nguyên.
Tần Ninh nói tiếp: “Thánh Quả này có thể gọi là Thánh Quả cấp cửu phẩm, có lợi rất lớn đối với bồi dưỡng hồn phách của các ngươi”.
Dương Thanh Vân nhìn về phía Tần Ninh định há miệng nói.
“Ta biết ngươi muốn nói gì”, Tần Ninh nói thẳng: “Bây giờ Tiên Nhân là cảnh giới Thánh Nhân, không thể chịu được linh khí cường mạnh hàm chứa trong quả này”.
Lúc này Thạch Cảm Đương lại nói: “Nếu ngươi không nỡ ăn, thì ta ăn hai quả cũng được”.
Tần Ninh liếc nhìn Thạch Cảm Đương một cái, nói tiếp: “Nếu ngươi không sợ phải chống đỡ đến chết thì ăn hai quả đi!”
Thạch Cảm Dương cười hí hí, không dám phản bác.
Sau đó bảy người giải tán, ngồi khoanh chân ngay ngắn dưới đất, bắt đầu tiêu hóa.
Lúc này Tần Ninh cũng thành hộ pháp cho bảy người.
Một tháng trôi qua, mọi người đều chờ đợi ở đây.
Nhưng ngày nào trời cũng nắng trong xanh, không có dấu hiệu sắp mưa.
Tốt xấu gì Thạch Cảm Đương cũng là vua tâng bốc số một của Tần Ninh, mất mấy ngày trời đã dựng được cho Tần Ninh một căn nhà gỗ.
Hôm nay trong căn nhà gỗ có một luồng khí tức cường mạnh truyền ra.
Diệp Viên Viên vốn là cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm, nhưng tiến vào nơi này gặp được cơ duyên, đạt đến lục phẩm, còn bây giờ lại đột phá thêm một bước, đạt đến cảnh giới thất phẩm.
Tần Ninh cũng vô cùng hài lòng với việc này.
Nếu trong Khô Huyết Thánh Sơn này, gặp được bọn họ và tìm được thánh mộ cho bọn họ, giúp họ trực tiếp đạt đến cảnh giới Thánh Vương cũng không phải là điều không thể.
Nhưng bây giờ cũng không có gì phải hối tiếc.
Tháp liêu Thanh Hỏa cũng là một loại cơ duyên với bọn họ.
Sau khi nuốt quả Thanh Thánh Bích Nguyên, mấy người còn lại cũng đều cảm thán kêu lên.
Địch Nguyên cười ha ha nói: “Không hổ là loại quả mà tổ sư gia giữ lại cho chúng ta, hiệu quả thật thần kỳ!”
Với cách nịnh bợ thô tục này, Tần Ninh lại nghiêm túc nói: “Kể cả Thánh Hoàng có được vật này cũng chắc chắn sẽ liều chết bảo vệ, ngươi nói xem giá trị thế nào?”
“Cho các ngươi ăn, không phải để các ngươi thưởng thức hương vị, nếu các người không cầu mong tiến bộ, đến lúc đó cho các người không chịu nổi!”
Nghe thấy lời này, mấy người đều rụt cổ.
Lúc này Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Sư tôn yên tâm, lần này con nhất định sẽ đạt đến cảnh giới Thánh Vương”.
Tần Ninh lại trực tiếp coi như không nghe thấy lời này.
Trong lúc mấy người trò chuyện, bầu trời vốn quang đãng trong xanh, lúc này dần dần bị mây đen kéo đến che phủ.
Chương 1903: Thanh Tháp giáng thế
Tiếng gió trong rừng núi biến mất.
Cùng với tiếng gió dừng lại, mây đen vừa như rất nhanh, lại vừa như rất chậm tích tụ trên bầu trời.
Lúc này, trời cứ như sắp sập xuống, giống như ngày tận thế, không nơi nào có sự sống!
Khí tức đáng sợ dần đến bao phủ, lúc từng đám mây đen tụ lại, tầng tầng lớp lớp hạ xuống, tựa như bầu trời cuốn theo mây đen sắp đập xuống vậy.
Vẻ mặt của mọi người đều kinh hãi biến sắc.
Vừa này trời còn quang đãng trong xanh, sao đột nhiên biến thành mây đen che kín, hoàng hôn buông xuống thế?”
Thực sự khiến người ta không dám tin.
“Đến rồi!”
Lúc này Tần Ninh nhìn lên mây đen, chậm rãi nói: “Các ngươi đừng đi vào trong rừng núi phía dưới, cứ ở đây đợi ta”.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạh Cảm Đương, Dương Thanh Vân đều gật đầu.
Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy rằng có lẽ hiện tượng kỳ lạ này liên quan lớn đến liêu tháp Thanh Hỏa.
Lúc này, từng bóng hình đứng bên vị trí bìa rừng núi.
Tần Ninh trực tiếp cất bước tiến vào trong rừng núi.
Sau đó mọi người kinh ngạc phát hiện khi Tần Ninh nhấc chân bước đi lại như không màng nguy hiểm tiến lên không trung phía trên rừng cây.
Lúc này mây đen đè nặng xuống.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Sét đánh đùng đùng.
Chớp điện xé ngang chân trời.
Cả bầu trời dường như sắp sập xuống.
Sau đó Tần Ninh đi vào trong rừng cây trũng, bình tĩnh đứng đó và ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ầm… rắc rắc…
Sấm sét và chớp điện ào ào trút xuống.
Các cột sấm sét chớp điện to đến trăm trượng đổ xuống.
Thấy cảnh này, gương mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều hiện lên vẻ lo lắng.
Tần Ninh đứng giữa rừng núi, sấm sét thế này… đừng nói là Thiên Thánh, kể cả Thánh Vương hoặc Thánh Hoàng e rằng cũng không thể chống đỡ nổi đấy?
Lúc này, sấm chớp dần dần giáng xuống.
Tần Ninh lại nhấc chân bước ra, ngón tay nhẹ vung ra, lượn vòng xung quanh rồi bỗng tóm lấy.
Lúc tay vừa tóm ra, dường như có một sợi tơ bị Tần Ninh tóm trong tay.
Sợi tơ không ngừng vờn quanh.
Dần dần, trong mắt đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân, Địch Nguyên, dưới sự xoay vần bóp nghẹt của Tần Ninh, những sợi tơ đó hóa thành một tấm lưới.
Lúc này, Tần Ninh giống như một công nhân thêu thùa trong xưởng may, ngón tay khéo léo, lấy những sợi tơ làm nét bút, vẽ lên một bức tranh.
Dần dần, cũng với thời gian trôi, những sợi tơ đó vờn quanh vương vấn thành hình dạng một tòa tháp cao.
Tháp cao chín tầng.
Tổng cộng có sáu góc.
Sáu góc trên mỗi một tầng đều khắc từng chuỗi ngọc, trên chuỗi ngọc, lại điêu khắc các hình thú tộc có hình dạng màu sắc khác nhau.
Chín tầng, không tầng nào giống tầng nào.
Đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân không biết rõ rốt cuộc là cái gì!
Lúc này, tháp cao chín tầng dần dần ngưng kết thành tòa tháp thật dưới ngòi bút của Tần Ninh.
Khi tháp cao chín tầng ngưng kết thành tòa tháp thật, trên bầu trời, sấm sét nung nấu đã lâu dường như hoàn toàn sắp bùng nổ ra cơn thịnh nộ thuộc về nó.
Ầm ầm ầm…
Trời long đất lở, sấm vang chớp giật.
Lúc này sấm chớp ngút trời trực tiếp trút xuống.
Ầm ầm… ầm ầm…
Thân hình Tần Ninh đứng sừng sững trong tháp cao.
Toàn bộ sấm chớp trút xuống đều đánh vào trong tòa tháp cao.
Lúc này tháp cao tựa như khung xương của Tần Ninh dưới tháp, hoàn thành đúc thành máu thịt trong màn sấm chớp trút xuống.
Máu thịt ngưng tụ, cho người ta cảm giác cao thâm khó lường.
Lúc này, tháp cao của Tần Ninh ngưng tụ ra bị sấm sét đánh xuống như trút nước, không chỉ biến từ hư ảo thành vật thể thực, mà… bắt đầu hội tụ thành hình tháp thực sự.
Thấy cảnh này, mọi người đều trợn mắt há hốc miệng.
Chẳng lẽ đây chính là liêu tháp Thanh Hỏa mà Tần Ninh nói.
Lúc này, cùng với sấm sét trút xuống, thân tháp càng lúc càng lớn mạnh, tòa tháp khổng lồ hiện lên hào quang màu xanh nhạt, vị trí nền móng tầng thứ nhất dần dần mở rộng ra xung quanh.
Thân tháp càng lúc càng sáng rực.
Dần dần, tầng thứ nhất của cả tháp cao dường như mở rộng ra đến mười dặm xung quanh, thậm chí sắp bao phủ cả mảnh rừng núi trũng này.
Lúc này hiện tượng kỳ lạ lại xảy ra.
Cùng với thân tháp thành hình thật, ngày càng mở rộng to lên.
Bốn hướng rừng núi trũng.
Nói chính xác hơn là chín hướng.
Giữa chín hướng, đại địa rung chuyển, từng bức tượng điêu khắc đá phá đất chui lên vào ngay lúc này.
Nhìn kỹ lại chín bức tượng đá đó, hình con thú được điêu khắc mỗi một bức vừa hay đối ứng với hình thú trên mỗi một tầng của tòa tháp cao.
Xem đến đấy, mọi người chỉ cảm thấy càng thêm huyền diệu bí ẩn.
Chín tượng điêu khắc đá xuất hiện, lập tức phóng ra các tia hào quang, lúc này, bắn chiếu vào Thanh Tháp chín tầng.
Ánh sáng lấp lánh, thậm chí còn chấn động lòng người.
Thanh Tháp mở rộng, ngưng thành tháp thực, cuối cùng hoàn toàn chiếm lấy cả mảnh rừng núi trũng.
Tòa tháp tựa như từ trên trời giáng xuống, còn mảnh đất này như dành riêng cho Thanh Tháp đáp xuống.
Cùng lúc đó, mây đen trên bầu trời tản dần đi.
Đến nhanh đi cũng nhanh.
Trong khi tất cả mây đen sương khói tan biến, ở nơi này chỉ còn lại một tòa Thanh Tháp khổng lồ, chín bức tượng đá.
Nhưng bóng hình Tần Ninh lại biến mất.
“Sư tôn đâu rồi?”
Lúc này Thạch Cảm Đương hồi thần lại, lên tiếng nói.
Lời vừa được nói ra, mọi người lập tức ngẩn người.
Đúng thế, Tần Ninh đâu?
“Đừng nóng vội!”, Dương Thanh Vân lên tiếng nói: “Sư tôn đã nói rồi, không được đi vào, cứ đợi một lúc đi!”
Ánh mắt của mọi người đều dồn về Thanh Tháp trước mặt.
Tháp cao chọc trời.
Lúc này nhìn qua, thân tháp tầng thứ nhất trải rộng hàng chục dặm, tầng thứ hai nhỏ hơn một chút, cứ như vậy, đến tầng thứ chín… đã cao chọc lên tận trời xanh, bọn họ cũng không nhìn lên đỉnh được.
Rất to lớn!
To lớn đến mức khiến người ta cảm thấy tinh thần cũng bị tòa tháp khổng lồ áp chế.
Lúc này, chín bức tượng đá giống như chín tầng tháp cao, hình thú điêu khắc trên chuỗi hạt trân châu treo sáu góc mỗi một tầng đều giống hệt nhau, hô gọi nhau từ xa.
Trên tầng thứ nhất, chuỗi hạt trân châu treo ở sáu góc điều khắc một hình con voi.
Nói là voi, nhưng lại không giống với con voi thật.
Toàn thân từ trên xuống dưới, lông mọc rất dài, một đôi ngà voi lấp lóe hào quang màu trắng sữa, thần thái vô cùng hung dữ, cũng không phải hình dạng voi ma mút, rất cổ quái.
Còn tầng thứ hai là một con heo.
Nhưng đó cũng không phải giống như heo thật, mà là một con heo toàn thân phủ lớp vẩy lân, vóc dáng cường tráng, nanh heo sáng bóng, ánh mắt mang theo sát khí dữ tợn, cảm giác đầu tiên mang đến cho người ta không phải là thấy nó xấu xí, mà là ngạo mạn cuồng vọng.
Tầng thứ ba là một con vượn đối ứng với tượng đá trên mặt đất.
Con vượn khổng lồ đứng thẳng, cơ thể cường tráng đến đáng sợ, toàn thân lông đen xì, giống như kim thép đâm vào mắt người ta.
Tầng thứ tư là một con chim ưng trong tư thế mở rộng đôi cánh bay, đôi cánh của chim ứng có màu đen đến phát sáng, còn đôi mắt chim ưng khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy dường như sắp bị đâm mù mắt.
Khác với ba con thú cổ phía trước, con chim ưng này từ ánh mắt đến tư thái, tất cả đều lộ ra khí chất bề ngoài tàn ác.
Chương 1904: Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết
Mà cổ thú ở tầng thứ năm lại là một con mãng.
Cơ thể cự mãng uốn lượn, lưỡi thè ra, trong mắt hiện ra tia sáng màu xanh lục đậm, khiến người ta khiếp sợ.
Lớp vảy trên bề mặt cơ thể cự mãng lóe lên những sóng ánh sáng đáng sợ khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Ở tầng thứ sáu, là một con mãnh hổ, cơ thể kéo căng, như muốn lao ra bắt giết con mồi bất cứ lúc nào.
Ở tầng thứ bảy là một con gấu, nó đứng ngạo nghễ, chiếc bờm như bay múa trong gió, oai phong lẫm liệt.
Ở tầng thứ tám, là một con cá sấu nằm rạp trên mặt đất, toàn thân tập trung sức mạnh, như chuẩn bị lao vào dòng nước tàn sát bừa bãi bất cứ lúc nào.
Ở tầng thứ chín, là một con sư tử, hai chân vững chắc, lông màu nâu, con ngươi màu đen, khí tức khiến người ta sợ hãi.
Chín cổ thú này cơ thể đều cao lớn dũng mãnh, hơn nữa, trông chúng cũng không giống những thánh thú mà bọn họ từng thấy.
Đây là những thứ chưa từng nghe hay nhìn thấy.
Lúc này, mọi người đều cẩn thận quan sát thân hình của chín bức tượng đá, chú ý đến điểm quái dị của cự thú.
Ầm ầm ầm...
Đúng vào lúc này, những âm thanh ầm ầm vang lên, cùng với những âm thanh vang lên đó, cửa lớn tầng thứ nhất của tòa tháp khổng lồ mở ra.
Lúc này, có một bóng dáng đứng ở cửa lớn.
“Tần Ninh!”
“Sư tôn!”
“Tổ sư gia!”
Giờ khắc này, mọi người đều nhìn về phía bóng dáng đó, chính là Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn mọi người, vẫy vẫy tay nói: “Vào đi”.
Lúc này từng bóng người bước thẳng lên bục đá xung quanh tòa tháp khổng lồ đi tới cửa lớn.
Cửa lớn này giống như cổng thành, đồ sộ uy nghi.
“Sư tôn, đây là liêu tháp Thanh Hỏa sao? Chín bức tượng đá kia là gì? Con chưa từng thấy qua!”
Thạch Cảm Đương không thể chờ đợi được vội hỏi.
Tần Ninh nhìn xung quanh, nói: “Liêu tháp Thanh Hỏa này cũng coi là một thánh khí đỉnh cấp, năm đó là do Vị Ương Thánh Đế xây dựng lên, về sau, ta gặp được tòa tháp này, đã rèn luyện ở đây, chín bức tượng đá đó là ta để lại, để mở tòa tháp này”.
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ra.
“Tòa tháp này có tác dụng gì?”
Giản Bác lúc này cũng hiếu kỳ hỏi.
“Rèn luyện!”
Tần Ninh nói thẳng: “Có thể rèn luyện thực lực của các ngươi, rèn luyện tâm niệm, ý chí của các ngươi!”
Tần Ninh dẫn mười mấy người tiến vào trong liêu tháp Thanh Hỏa.
Trong tầng thứ nhất này, bên trong cửa lớn, hai bên là hai thạch tượng ngồi xếp bằng yên tĩnh.
Trong đại sảnh, cũng có một thạch tượng nhỏ hơn một chút, uy vũ bất phàm.
Toàn bộ tầng thứ nhất lúc này trông giống như một quảng trường khổng lồ, cao gần trăm mét, rộng thênh thang.
Chỉ riêng tầng thứ nhất này đã có thể chứa hàng chục ngàn người mà không hề chật chội.
Tần Ninh nói thẳng: “Voi ở tầng thứ nhất, đến sư tủw ở tầng thứ chín, mỗi một tầng đều tương ứng với kỹ thuật bản năng của những loại thánh thú này!”
“Ví như voi cổ có khí thế trầm ổn, cổ xưa mà lại lâu đời”.
“Vượn linh hoạt, nhanh nhạy”.
“Ưng giương cánh bay cao, tự do, không ràng buộc...”
“Nếu các ngươi vào mỗi tầng, có thể lĩnh hội được cốt lõi chứa đựng trong mỗi tầng, sẽ có thể hiểu được lợi ích của liêu tháp Thanh Hỏa này”.
Dương Thanh Vân lúc này lên tiếng nói: “Lĩnh ngộ một loại ý cảnh sao? Võ đạo ý cảnh? Phù hợp với con đường tu hành của bản thân chúng ta?”
Tần Ninh hài lòng gật đầu.
Cách hiểu của Dương Thanh Vân có thể nói là vô cùng chính xác.
Hồi đó phát hiện ra liêu tháp Thanh Hỏa này, hắn cũng vô cùng kinh ngạc.
Mục đích ban đầu của Vị Ương Thánh Đế khi xây dựng tòa tháp này quả thực khiến hắn thán phục.
Chỉ có điều, liêu tháp Thanh Hỏa này lại thiếu chút gì đó.
Hồi đó hắn cũng đã tiêu tốn khá nhiều để củng cố toàn bộ tòa tháp này.
Vào lúc này, Thạch Cảm Đương nhìn xung quanh, cười khà khà nói: “Nói như vậy, con trầm ổn, nhanh nhạy, tư chất cao, cũng đủ hung dữ mạnh mẽ”.
“Xem ra, con có thể tu hành ý cảnh của bốn tầng voi cổ, vượn, phi ưng, mãnh hổ”.
Nghe thấy vậy, nét mặt Dương Thanh Vân cổ quái nói: “Ta cảm thấy, ngươi trực tiếp lên tầng thứ hai đi!”
Tầng thứ hai?
Heo?
Thạch Cảm Đương khẽ ngây ra, sau đó nhìn đến Dương Thanh Vân, bực bội nói: “Xem thường ta? Nhìn thử đi rồi sẽ biết!”
Tần Ninh nhìn mọi người, nói: “Các ngươi có thể bắt đầu thử”.
“Nhớ rằng, một khi lĩnh ngộ ý cảnh đó, hãy đắm mình vào trong nó, nắm lấy tất cả lĩnh ngộ của các ngươi, đừng buông tay cho đến khi đạt đến viên mãn”.
“Đây là một lần nâng cao ý cảnh, nhưng cũng là một lần nâng cao tư chất của các ngươi, đồng thời, nếu có thể kiểm soát một cách thành thục, có lẽ có thể trực tiếp đạt đến cảnh giới cực lớn”.
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều gật đầu.
“Tháp cao chín tầng đại diện cho chín võ đạo ý cảnh khác nhau. Người có tư chất xuất chúng có thể lĩnh hội tầng chín, nhưng đa số chỉ ở tầng một và tầng hai, có thể đạt tới tầng bốn, tư chất đã rất khủng bố rồi, cũng không cần tham đa tước bất lạn, tùy theo khả năng của bản thân thôi”.
* Tham đa tước bất lạn (tham nhiều, nhai chẳng nát): Thứ gì cũng đều học, mỗi thứ đều hiểu lớt phớt bề ngoài, kết quả thứ gì cũng chẳng có thành tựu.
Thạch Cảm Đương lúc này gật đầu nói: “Sư tôn yên tâm, sẽ không để sư tôn mất mặt, con ít nhất có thể đạt đến tầng bốn”.
“Ha ha!”
Dương Thanh Vân cười phá lên.
Tần Ninh nhìn đến Thạch Cảm Đương, lại nói: “Thạch Đầu, chú ý tới sức mạnh hồn phách của vị Thánh Vương ngươi chiếm đoạt lần trước đó, xem thiên hướng ở tầng nào, nếu có thể tìm được, có lẽ có thể trực tiếp thu lực hồn phách Thánh Vương đó vào trong cơ thể của ngươi, để ngươi có thể trực tiếp hấp thu được toàn bộ”.
Thạch Cảm Đương gật đầu.
“Được rồi, đều đi đi!”
Giờ khắc này, Tần Ninh mới nhìn về phía mọi người, cười nói: “Ta ở chỗ này, hộ pháp cho các ngươi!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Sao vậy?”
“Còn chàng?”, Vân Sương Nhi hiếu kỳ hỏi: “Chàng không định thử xem sao?”
Tần Ninh xoa xoa đầu, cười nói: “Yên tâm đi đi, lúc trước ta đã thử qua rồi, lần này không cần thử nữa, cái ta cần làm là chuyện khác”.
“Phải rồi, Sương Nhi, hỗn độn thể của nàng, từ lúc trời đất sơ khai đã hỗn độn, cho nên lần này, ý cảnh của chín tầng nàng nhất định phải nắm được toàn bộ”.
“Hả?”
Vân Sương Nhi ngớ ra.
Ý cảnh của chín tầng, nắm được toàn bộ?
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, cũng cười nói: “Viên Viên xem tư chất của nàng thế nào, nhưng ta cảm thấy, ngoại trừ heo cổ cùng gấu cổ không thích hợp với nàng, những cái khác hẳn là đều thích hợp với nàng”.
Đưa mắt nhìn theo hai người phụ nữ tiến vào trong tháp.
Lúc này, mười mấy người bắt đầu tìm kiếm ý cảnh thuộc về bản thân trong tòa tháp cao chín tầng dựa theo lời Tần Ninh nói.
Còn Tần Ninh lúc này đi tới bên ngoài tháp, nhìn những bức tượng xung quanh.
Voi, heo, vượn, ưng, mãng, hổ, sư tử, cá sấu, gấu!
Chín thánh thú, thực ra không phải là thánh thú thông thường trong thế giới Cửu Thiên, mà là thánh thú có huyết mạch hoang thú nhất định.
Lúc này, Tần Ninh đi tới dưới chân bức tượng thứ nhất, lòng bàn tay lướt nhẹ qua, hào quang chuyển động, bức tượng cự tượng hóa thành một điểm sáng.
Ngay sau đó, Tần Ninh đến trước bức tượng hung trư thứ hai.
Bức thứ ba...thứ tư...
Liên tục, Tần Ninh lần lượt thắp sáng những bức tượng trước mặt.
Chín bức tượng, lấp lánh chín tia sáng.
Mà vào lúc này, quanh cơ thể Tần Ninh đột nhiên hiện ra bóng hình hư ảo của chín cự thú, ngưng kết thành một.
Chương 1905: Thiên Thánh thập phẩm
Lúc này, vẻ mặt của Tần Ninh không thay đổi, hai tay khẽ vặn, chín hư ảnh đó lúc này mới ngưng tụ thành thực thể.
Khi hư ảnh ngưng tụ thành thực thể, chín bức tượng lúc này đột nhiên biến mất, hóa thành chín vùng sáng, tập trung ở bên người Tần Ninh.
Dòng suy nghĩ của Tần Ninh không ngừng tuôn ra.
Năm đó, bản thân là Ngự Thiên Thánh Tôn, đến thánh cảnh Vị Ương, phát hiện ra liêu tháp Thanh Hỏa này.
Chỉ là, mặc dù vừa nhìn qua đã thấy được ý cảnh trong liêu tháp Thanh Hỏa, nhưng cũng nhìn ra chỗ chưa hoàn thiện trong liêu tháp Thanh Hỏa này.
Vì vậy, hắn đã sửa chữa phục hồi liêu tháp Thanh Hỏa.
Mà cửu đạo ý cảnh, hắn đều nắm được toàn bộ.
Bởi vì ở kiếp thứ hai hắn giỏi về thuật ngự thú.
Kết hợp với võ đạo ý cảnh của cửu đạo cự thú này, hắn đã bỏ ra thời gian trăm năm ở đây để sáng tạo ra một môn thánh quyết.
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết!
Nhiều hơn một chữ so với Thánh Ngự Thiên Quyết mà hắn đã từng dạy cho Ôn Hiến Chi.
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết là một môn thánh quyết được tạo ra dựa trên cơ sở hình thái ý thức của chín loại thánh thú.
Khi đó Tần Ninh tiêu tốn hàng trăm năm để tạo ra thánh quyết này, nhưng phải mất ngàn năm mới hoàn thiện được nó.
Chính là có cửu đạo ý cảnh, Tần Ninh mới có thể hoàn toàn tu luyện viên mãn được quyết này.
Bây giờ, hắn không cần phải lĩnh hội ý cảnh nữa, nhưng Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết này lại lần nữa có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi.
Chín bức tượng đá không phải được xây dựng một cách tùy tiện.
Chứa đựng trong đó là hình thái hoàn hảo của cửu đạo ý cảnh.
Giờ khắc này, Tần Ninh muốn hoàn toàn dung hợp cửu đạo ý cảnh, để Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết có thể thức tỉnh, bộc phát hoàn toàn.
Lúc này, Tần Ninh đang ngồi ở ngoài cửa lớn tầng thứ nhất của tòa tháp khổng lồ, chín bức tượng đá, lúc này đã hóa thành cỡ bằng lòng bàn tay, vây quanh người Tần Ninh.
Vào lúc này tiếng ầm ầm vang lên, khí tức mạnh mẽ lần lượt truyền đến, khiến cho cơ thể Tần Ninh không ngừng phát ra những tiếng rít.
Đợi những âm thanh đó cùng ngưng kết lại với nhau, trong cơ thể Tần Ninh dường như ẩn chứa thứ khủng bố như chín hung thú thái cổ.
“Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết”.
Lúc này, Tần Ninh khẽ thì thầm, thánh lực trong cơ thể dâng trào, chín bức tượng đá tràn vào trong cơ thể Tần Ninh rồi biến mất.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Tần Ninh dường như đột nhiên trở nên cao lớn thâm sâu.
“Cự tượng đạp!”
Sải một bước, cơ thể Tần Ninh giống như ẩn chứa thần lực vô thượng, bước chân xoải ra, mặt đất dường như bị nghiền nát.
“Ác trư thôn!”
Sau đó, miệng mở ra, giống như cự thú đang nuốt chửng bầu trời, nhấn chìm cả trời đất.
“Hoàng viên phốc!”
“Phi ưng trảo!”
“Thiên mãng phọc!”
“Mãnh hổ cầm!”
“Hùng sư hống!”
“Thủy ngạc bổ!”
“Thiên hùng phách!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn giống như một thân ảnh, nhưng lại xuất hiện các hình dạng khác nhau, cơ thể hoặc là hai tay dang rộng, hoặc là phủ phục trên mặt đất.
Nhưng cho dù ở hình dạng nào, khí tức bạo ngược đó cũng khiến người ta cảm thấy đáng sợ, khí tức trong cơ thể Tần Ninh phóng ra, giống như có thể xé nát cả trời đất.
Thời gian từng chút một trôi qua, trong tháp, mọi người bắt đầu dựa theo những gì Tần Ninh nói, bắt đầu lĩnh hội ý cảnh.
Bên ngoài tháp, cả ngày Tần Ninh thực hiện nhiều động tác khác nhau, giữa các lần biến hóa, đôi khi trong nháy mắt có thể thực hiện vài động tác, nhưng cũng có khi bất động mấy ngày.
Tình hình như vậy, duy trì liên tục trong ba tháng.
Hôm nay, cơ thể Tần Ninh khẽ cử động, sức mạnh bạo phát.
Một luồng khí tức tang thương trôi nổi trong cơ thể Tần Ninh rồi biến mất.
Một lúc sau, Tần Ninh hoàn toàn giống như trước đây, dáng vẻ bình tĩnh vẻ mặt ôn hòa.
Nhưng vào lúc này, khi nhìn đến Tần Ninh.
Tam hồn thất phách đã hoàn toàn liên kết với nhau, lực hồn phách cường đại đến cực hạn trong cơ thể lúc này bị cuốn sạch.
Thiên Thánh thập phẩm.
Sức mạnh ngưng kết trong cơ thể Tần Ninh lúc này cực kỳ ngang tàng.
“Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Không uổng phí bút tích mấy vạn năm của ta”.
Giờ phút này, cả người Tần Ninh dường như vẫn quang hoa nội liễm như cũ, nhưng trong nội liễm lại có một cỗ khí tức vô cùng ngang tàng bá đạo, dường như có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong tòa tháp cao đi ra.
Dương Thanh Vân.
Dương Thanh Vân nhìn thấy Tần Ninh, tiến lên hành lễ.
“Thế nào?”
Tần Ninh quan tâm hỏi thăm.
“Khởi bẩm sư tôn, đã lĩnh ngộ được thất đạo ý cảnh!”, Dương Thanh Vân rõ ràng có chút xúc động nói: “Ý cảnh ẩn chứa trong hung trư và thanh xà con không có cách nào nắm bắt được”.
“Từ Thiên Thánh ngũ phẩm đến thất phẩm, võ đạo ý cảnh như vậy cũng đã không tệ”, Tần Ninh cười nói: “Xem ra trong vòng mười năm đạt được Thánh Vương cũng không thành vấn đề”.
Nghe thấy lời này, Dương Thanh Vân mỉm cười: “Sư tôn còn nhớ chuyện này”.
“Đương nhiên”, Tần Ninh cười nói: “Ngươi là đồ đệ đầu tiên của ta, ta đương nhiên lúc nào cũng lo lắng quan tâm đến ngươi, hơn nữa sau khi thực lực của ngươi càng ngày càng mạnh, thần uy Tinh Môn cũng sẽ càng ngày càng mạnh”.
“Võ giả Tinh Mệnh khai mở Tinh Môn, ngươi cẩn thận nghĩ xem, từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên của hiện tại, tổng cộng ngươi đã gặp được bao nhiêu? Võ giả Tinh Mệnh thật sự rất ít, ít đến đáng thương!”
Dương Thanh Vân chắp tay nói: “Đồ nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn”.
Tần Ninh vỗ vỗ vai Dương Thanh Vân, cười nói: “Ta đã từng nói, muốn đưa ngươi bay lượn giữa trời đất, nhìn xuống vạn giới, đó không phải là khoác lác, ngươi xứng đáng!”
Dương Thanh Vân mỉm cười, nhìn vào bên trong tháp.
“Sao nào? Luyến tiếc phu nhân của ngươi?”, Tần Ninh cười nói: “Được rồi, thế sự ai có thể nói trước được, tương lai ngươi muốn cùng ta rời đi cũng được, ngươi muốn ở lại Hạ Tam Thiên cũng chẳng sao, việc này nói sau, dẫu sao cũng không phải không gặp được nữa”.
“Vâng!”
Tần Ninh không chỉ một lần tưởng tượng lúc mình trở lại Cửu Thiên Vân Minh, trở về nơi cũ, chín đồ đệ đều sẽ cùng ở bên cạnh.
Chỉ là, hắn cũng hiểu rằng, chín đồ đệ, ít nhiều đều có suy nghĩ của riêng mình.
Hắn không thể cưỡng cầu.
Suy cho cùng làm sư phụ, điều quan trọng nhất vẫn là muốn nhìn thấy những đồ đệ của mình có thể vui vẻ hạnh phúc.
Không lâu sau, một bóng dáng khác bước ra.
Diệp Viên Viên.
Diệp Viên Viên nhìn thấy Dương Thanh Vân xuất hiện, kinh ngạc nói: “Thanh Vân đã lĩnh ngộ được mấy đạo?”
“Thất đạo!”
Diệp Viên Viên càng kinh ngạc.
“Còn ngươi?”
Diệp Viên Viên đáp: “Ta cũng thất đạo”.
Tần Ninh lúc này cười nói: “Có phải không lĩnh ngộ được hung trư và hùng sư không?”
Diệp Viên Viên kinh ngạc nhìn Tần Ninh, gật đầu.
“Không sao, hai ý cảnh đó quả thực không thích hợp với nàng”.
Không lâu sau, ba người Tấn Triết, Giản Bác, Nhan Như Họa cũng lần lượt xuất hiện.
“Mấy đạo?”
Tần Ninh nhìn ba tên dở dở ương ương, lên tiếng hỏi.
Tấn Triết tự mãn cười nói: “Ngũ đạo! Thế nào? Tổ sư gia, con lợi hại chứ?”
Giản Bác cười ha ha nói: “Con cũng ngũ đạo”.
Nhan Như Họa nản lòng nói: “Ta chỉ có tứ đạo!”
Tần Ninh gật gật đầu.
Không tệ.
Có thể lĩnh hội được tứ đạo ngũ đạo ý cảnh thật sự không tệ rồi.
Sau khi biết được Dương Thanh Vân và Diệp Viên Viên đều lĩnh hội được thất đạo, ba người trước đó đều tự mãn, bị đả kích thương tích đầy mình.
Đúng lúc này, Thạch Cảm Đương cũng từ trong tháp cao bước ra.
“Tộc Đoạn Tình ngươi không sợ bị tiêu diệt cả tộc sao?”, lúc này Thạch Cảm Đương cười thản nhiên, lạnh lùng nói: “Ở đây đều là những người rất thân với sư tôn của ta, ngươi động vào thử xem, tộc Đoạn Tình của ngươi chắc chắn sẽ xong đời!”
“Đoạn Ứng Thiên ta mà sợ chắc?”
Người đàn ông trung niên đó hừ một tiếng nói.
“Các ngươi vốn không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì”.
Giọng của Đoạn Ứng Thiên âm hiểm đến đáng sợ.
“Một mình Ngự Thiên Thánh Tôn giết đến ngũ đại truyền thừa bọn ta, ép bọn ta phải cúi đầu, khiến năm phương thế lực Thánh Đế Thánh Tôn bọn ta phải chết thảm”.
“Chỉ bởi vì cái chết của Ôn Lưu Giang, đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, chỉ vì đồ đệ của hắn chết mà phải diệt cả năm phương thế lực ta ư?”
“Tại sao?”
“Nỗi nhục lớn này, tộc Đoạn Tình ta chưa bao giờ quên”.
“Lần này chỉ cần tìm được truyền thừa và di vật của các tổ tông tộc Đoạn Tình ta ngày xưa, Tần Ninh… chết chắc!”
“Còn bây giờ giết các ngươi để trút hận cũng tốt!”
Nghe thấy lời này, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi hoàn toàn hiểu ra.
Nhìn thì có vẻ năm phương truyền thừa đều sợ Tần Ninh, nhưng thực tế thì không phải.
Lần này bọn họ đến vì truyền thừa lão tổ tiên nhà mình.
Lấy được truyền thừa là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên.
Trước đó bọn họ sẽ không đối phó Tần Ninh.
Nhưng sau đó…
Bọn họ sẽ đối phó Tần Ninh, ép Ôn Hiến Chi, người mà bọn họ cho rằng đứng đằng sau Tần Ninh phải xuất hiện.
Dùng việc này để rửa mối nhục mấy vạn năm trước của bọn họ.
Lúc này Thạch Cảm Đương lại phì cười nói: “Năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn yêu thương đồ đệ, không giết các ngươi đúng là khiến ta thấy hiếu kỳ”.
Đoạn Ứng Thiên hừ một tiếng nói: “Nếu không phải có người ngăn cản, bọn ta đã bị Ngự Thiên Thánh Tôn giết rồi”.
“Đã qua mấy vạn năm, Ngự Thiên Thánh Tôn bặt vô âm tín, hoặc là đã chết, hoặc là không còn ở Hạ Tam Thiên, cùng với thánh cảnh Vị Ương ra đời, sự nhẫn nại của bọn ta cũng đã đến giới hạn rồi”.
“Còn các ngươi chính là người đầu tiên phải trả cái giá nợ máu trước khi ta không còn nhẫn nại được nữa”.
Lúc này thái độ của Đoạn Ứng Thiên rất hung dữ.
“Khoác lác thật ghê ghớm, để ta xem ngươi có thể thành công không?”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy hai bóng hình đi đến nơi này.
Giản Bác.
Tấn Triết.
Lúc này mấy người Dương Thanh Vân nhìn thấy Giản Bác và Tấn Triết đi đến bèn thở ra nhẹ nhõm.
Nhưng đến khi chỉ thấy có hai người Giản Bác và Tấn Triết, vẻ mặt của bọn họ lại khó coi.
“Chỉ có hai ngươi thôi à?”
Thạch Cảm Đương ngạc nhiên nói.
Giản Bác nhìn sang Thạch Cảm Đương, không vui nói: “Chỉ hai bọn ta thì làm sao? Chỉ hai bọn ta là đủ rồi!”
“Người của tộc Đoạn Tình đã làm con rùa rụt cổ bao năm nay, bây giờ lại ngóc đầu dậy rồi hả?”
“Là các ngươi”.
Lúc này Đoạn Ứng Thiên nhìn sang Giản Bác và Tấn Triết, bỗng bật cười.
Xem ra lần này có thể tóm gọn một mẻ đám người bên cạnh Tần Ninh rồi!”, Đoạn Ứng Thiên cười lạnh lùng: “Ta biết các ngươi đều là người bên cạnh Tần Ninh, có đàn bà của hắn, đồ đệ của hắn, cũng có đệ tử nòng cốt tông môn của hắn”.
“Nếu giết các ngươi, nghĩ đến vẻ mặt của Tần Ninh, e là hắn sẽ phát điên đấy? Lúc đó sợ là Ôn Hiển Chi cũng không nhịn nổi…”
Tấn Triết phì cười nói: “Thực sự đợi đến khi tổ sư của bọn ta xuất hiện thì tộc Đoạn Tình ngươi chắc phải sợ đến mức tè ra quần rồi, còn ở đây ra vẻ hảo hán gì chứ?”
“Hừ, bất kể thế nào, hôm nay các ngươi đều phải chết”.
Lúc này Đoạn Ứng Thiên hừ lạnh lùng một tiếng, khí thế trong cơ thể ngưng tụ, sát khí sục sôi.
Giản Bác thận trọng, trong lòng lại thầm niệm tổ sư gia mau đến đi.
Nếu không, Đoạn Ứng Thiên trước mắt này, tu vi Đại Thánh Vương, hắn ta chỉ Thiên Thánh lục phẩm, cố hết sức cũng chỉ chống đỡ được ba chiêu, sau ba chiêu, chắc sẽ bị đánh tàn bạo.
“Chịu chết đi!”
Đoạn Ứng Thiên gầm quát một tiếng.
Một luồng đao mang chém giết đến đúng lúc này.
Giản Bác cắn răng, trực tiếp xông lên.
“Tiểu Kim Kim, thời khắc quan trọng, ngươi đỡ một đao, hắn cũng không chém chết ngươi được, chỉ bị thương thôi, đến lúc đó tổ sư gia đến, chăc chắn bù đắp cho ngươi!”, Giản Bác gần như lập tức nói.
“…”
Lúc này, Giản Bác bước ra một bước đã trực tiếp nghênh đón Đoạn Ứng Thiên.
Keng..
Lập tức một tràng tiếng leng keng vang lên.
Không khí xung quanh lưu chuyển, cuồng phong nổi lên, ngay lúc này đao khí tỏa ra hóa thành như hàng ngàn hàng vạn bóng đao.
Đúng lúc này, một luồng khí huyết bùng ra cuốn sạch cả mảnh rừng núi.
Cơ thể Giản Bác hơi ớn lạnh.
Mình lại không sao?
Hắn quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một bóng hình phía trước cầm huyết thương, chặn đứng một nhát đao đó.
“Tông chủ!”
Giản Bác vui mừng khôn tả.
Đến rồi đến rồi, may là kịp lúc.
Lúc này, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng đều thở nhẹ nhõm.
Tần Ninh!
Thì ra cũng ở đây.
Lúc này, đòn tấn công của Đoạn Ứng Thiên bị ngăn chặn, lúc nhìn thấy bóng hình phía trước, vẻ mặt của hắn bỗng biến sắc.
“Tần Ninh, sao ngươi lại ở đây?”
Đoạn Ứng Thiên gần như lên tiếng hỏi theo bản năng.
“Nếu ta không ở đây, vậy thì phụ nữ, đồ đệ của ta chẳng phải bị ngươi giết sạch rồi ư?”
Trong giọng điệu của Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.
Lúc này, Đoạn Ứng Thiên lùi lại, tay cầm một con dao nhỏ, nhìn sang Tần Ninh, vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.
Sao tên này lại ở đây?
Lúc này Tần Ninh cầm Thánh thương đứng sừng sững ở đó.
“Có sao không?”
Tần Ninh nhìn sang mấy người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi dịu dàng hỏi.
“Không sao…”, Thạch Cảm Đương gào nói: “Sư phụ, đám người này không tử tế gì, con thấy tộc Đoạn Tình này mười phần thì tám phần có quan hệ với Ma tộc”.
Đoạn Ứng Thiên nghe thấy lời này, hừ lạnh lùng một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Có quan hệ hay không thì không quan trọng, chỉ riêng hôm nay dám muốn giết người của ta, các ngươi đều không cần phải đi nữa”.
Lúc này tay Tần Ninh cầm huyết thương.
Đoạn Ứng Thiên lại phì cười: “Câu này mà ngươi cũng dám nói? Đúng là không biết xấu hổ”.
Ầm…
Lúc này Tần Ninh không nhiều lời, trực tiếp đánh ra một thương.
Thương đánh ra như rồng, khí huyết lập tức bùng phát, dao động đáng sợ cuốn sạch mọi thứ trong nháy mắt.
Keng…
Lúc này giữa trời đất phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Tần Ninh trực tiếp xông giết về phía Đoạn Ứng Thiên, không hề nương tay.
Thạch Cảm Đương quát mắng một tiếng: “Ngây ra đó làm gì hả? Giết!”
Lúc này, Thạch Cảm Đương dẫn đầu trực tiếp xông ra.
Ngoại trừ vị Thánh Vương này, kể cả là Thiên Thánh thập phẩm, hắn cũng không sợ.
Đám người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, người nào người nấy cũng đều xông ra.
Lúc này, Tần Ninh đối mặt với Đoạn Ứng Thiên cảnh giới Đại Thánh Vương.
“Ngày xưa Ngự Thiên Thánh Tôn không tiêu diệt năm thế lực các ngươi, là vì chịu ân tình của người ta, còn thực sự tưởng rằng hắn không dám sao?”
“Tại sao phải tiêu diệt các ngươi ư? Chỉ bởi vì các ngươi đã giết Ôn Lưu Giang thôi ư? Không! Mà đó là vì các ngươi cấu kết với Ma tộc, hoàn toàn không coi mạng sống của sinh linh trong thánh vực Thiên Hồng ra gì”.
“Cách làm ngu xuẩn như vậy, các người còn tưởng mình đúng ư?”
Đoạn Ứng Thiên nghe thấy lời này, quát lên nói: “Ngươi thì biết cái gì? Truyền thừa năm thế lực bọn ta tự có dự tính của mình!”
“Dự tính? Vì để phát triển, dâng thánh vực Thiên Hồng cho người khác mà các ngươi cũng làm được?”
Tần Ninh vung thương càn quét, khí tức Thiên Thánh cửu phẩm bùng phát ngay lúc này.
Chương 1902: Yên tâm đi chết là được rồi
Ầm…
Tiếng nổ dữ dội lại vang lên lần nữa.
Con dao nhỏ trong tay Đoạn Ứng Thiên lấp lánh hào quang.
Vào lúc này, cơ thể Tần Ninh được bao quanh bởi hào quang màu máu, ánh sáng tỏa ra bốn phía.
“Theo ta thấy dự tính của các ngươi chính là hành vi cầm thú chỉ lo cho bản thân mà không màng đến sinh linh!”
Trong lúc tiếng quát vang lên, huyết thương trong tay Tần Ninh lập tức bùng phát ra một luồng huyết long.
Gru…
Tiếng gầm thét dữ dội truyền ra ngay lúc đó.
Lực bùng phát đáng sợ ép về phía Đoạn Ứng Thiên trong phút chốc.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy khí huyết trong cơ thể gần như không thể kiểm soát, chịu lực kéo của huyết thương trong tay Tần Ninh, dường như muốn tuôn ra.
Lúc này đôi mắt của Tần Ninh đỏ rực, một tia huyết quang lượn vòng giữa đôi mắt.
Uỳnh!
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, bóng hình Đoạn Ứng Thiên lui lại nhìn sang Tần Ninh với vẻ mặt kinh hãi.
Sao có thể!
Hắn đã cảm nhận được khí tức Thánh Cửu Phẩm được tỏa ra của Tần Ninh.
Nhưng lực bùng phát của một chiêu thương này lại đáng sợ hơn Đại Thánh Vương.
Hơn nữa, Tần Ninh cầm cây thương này trong tay, khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương mà hắn thi triển đều vô cùng yếu ớt.
Dường như không thể hạn chế hành động của Tần Ninh.
Khô Huyết Thánh Thương!
Đã ngưng tụ bao nhiêu khí huyết của Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Tôn và Thánh Đế trong đó đây?
Khí huyết đẳng cấp này mà bùng phát thì kể cả tộc Huyết Ma cũng không thể chịu nổi.
Ầm…
Một tràng tiếng ầm ầm lập tức nổ ra, cơ thể Đoạn Ứng Thiên không ngừng lùi lại.
Trong lúc trời đất rung chuyển, Đoạn Ứng Thiên bị cây thương của Tần Ninh đánh lui liên tiếp.
“Đáng chết!”
Lúc này, Đoạn Ứng Thiên phát hiện bất kể mình ra chiêu gì thì Tần Ninh cầm cây huyết thương đó đều có thể hóa giải.
Thậm chí đòn tấn công ngang tàng của hắn cũng bị huyết thương trực tiếp ngăn lại.
Chỉ có một phần sức mạnh cực nhỏ rơi lên người Tần Ninh, nhưng lại bị Tần Ninh ngăn chặn một cách hoàn hảo.
Cứ tiếp tục như vậy thì người chết chắc chắn là hắn.
Đoạn Ứng Thiên muốn rút lui, nhưng không rút chạy nổi.
“Ngươi đừng hòng chạy được!”
Lúc này Tần Ninh cầm cây thương đứng đó, nhìn sang Đoạn Ứng Thiên, trầm giọng nói: “Trong tình hình này mà còn muốn chạy cái gì? Yên tâm đi chết là được rồi!”
Thương xuất ra như rồng.
Khoảnh khắc này, bóng hình Tần Ninh nổi lên sát khí bừng bừng cùng với cây trường thương được chém ra.
Ầm…
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới Tần Ninh ào ào tuôn ra như tưới nước.
Cơ thể Đoạn Ứng Thiên cứng đờ lại.
Nhìn qua, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới Đoạn Ứng Thiên tan vỡ, không còn sót lại chút gì.
Giữa đôi lông mày hắn xuất hiện vết máu vô cùng đáng sợ.
Chết không thể chết thêm lần nữa!
Vẻ mặt của các đệ tử tộc Đoạn Tình xung quanh đều khiếp sợ kinh hãi rất muốn tháo chạy.
Nhưng đám người Dương Thanh Vân lại cố hết sức giữ chúng lại.
Trận chém giết có vẻ càng thêm thảm khốc dữ dội.
Tần Ninh cầm cây thương đứng đó, nhìn cảnh tượng xung quanh.
Tộc Đoạn Tình…
Truyền nhân Thiên Võ Đạo…
Trong thánh vực Thiên Hồng này, có vẻ không yên bình!
Cùng với không ít người tộc Đoạn Tình cố hết sức bỏ chạy, đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương cũng không thể nào ngăn cản toàn bộ.
Tần Ninh cũng không có suy nghĩ phải đuổi cùng giết tận.
Dần dần trận chiến kết thúc.
Thạch Cảm Đương nhìn sang Tần Ninh liền cúi đầu bái.
“Sư tôn cái thế vô địch, Thiên Thánh cửu phẩm, giết cho Đại Thánh Vương không thể phản kháng, xứng đáng được tôn là đệ nhất cảnh giới Thiên Thánh!”
Nghe thấy lời của Thạch Cảm Đương, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều ngẩn người.
Xem đi!
Đây mới là cảnh giới cao nhất của nịnh bợ!
Bất kể là trong hoàn cảnh nào, cứ mở miệng là nịnh nọt, không đỏ mặt, không xấu hổ.
Bọn họ phải học tập mới được.
Tần Ninh nhìn mấy người, lên tiếng nói: “Sao mấy người các ngươi lại vào được trong này?”
Diệp Viên Viên lên tiếng giải thích: “Ban đầu mọi người đều giải tán, nhưng lại dần dần gặp nhau ở một số nơi, cuối cùng tập trung lại”.
“Ý của ta là các ngươi vào được đây bằng cách nào? Nơi này có liêu tháp Thanh Hỏa”.
Tần Ninh vừa dứt lời, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, đến thì cũng đến rồi, không sao thì tốt”.
Mấy người vừa đi vừa hàn huyên một hồi thì đến bìa rừng núi trũng.
“Tháp liêu Thanh Hỏa ở nơi này ư?”
Thạch Cảm Đương nhìn rừng núi trũng nguy hiểm trước mắt, không nhịn được nói: “Nơi này… không giống mà…”
“Cứ đợi đi!”
Lúc này Địch Nguyên mới lên tiếng nói: “Tổ sư gia nói đợi trời mưa thì chúng ta có thể nhìn thấy tháp liêu Thanh Hỏa!”
Nghe thấy lời này, mấy người đều vô cùng hiếu kỳ.
Lúc này, Tần Ninh nhìn sang mọi người nói: “Có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng, tất cả tạm thời tu luyện ở đây đi”.
Mọi người giải tán, đều nhập định tu hành.
Lúc này Tần Ninh gọi Địch Nguyên, Giản Bác, Nhan Như Họa, Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đến trước mặt.
“Ở đây ta có bảy quả Thanh Thánh Bích Nguyên, bảy người các ngươi, mỗi người một quả, bây giờ nuốt xuống ngay đi!”
Tần Ninh trực tiếp nói.
Mấy người lần lượt nhận lấy quả Thanh Thánh Bích Nguyên.
Tần Ninh nói tiếp: “Thánh Quả này có thể gọi là Thánh Quả cấp cửu phẩm, có lợi rất lớn đối với bồi dưỡng hồn phách của các ngươi”.
Dương Thanh Vân nhìn về phía Tần Ninh định há miệng nói.
“Ta biết ngươi muốn nói gì”, Tần Ninh nói thẳng: “Bây giờ Tiên Nhân là cảnh giới Thánh Nhân, không thể chịu được linh khí cường mạnh hàm chứa trong quả này”.
Lúc này Thạch Cảm Đương lại nói: “Nếu ngươi không nỡ ăn, thì ta ăn hai quả cũng được”.
Tần Ninh liếc nhìn Thạch Cảm Đương một cái, nói tiếp: “Nếu ngươi không sợ phải chống đỡ đến chết thì ăn hai quả đi!”
Thạch Cảm Dương cười hí hí, không dám phản bác.
Sau đó bảy người giải tán, ngồi khoanh chân ngay ngắn dưới đất, bắt đầu tiêu hóa.
Lúc này Tần Ninh cũng thành hộ pháp cho bảy người.
Một tháng trôi qua, mọi người đều chờ đợi ở đây.
Nhưng ngày nào trời cũng nắng trong xanh, không có dấu hiệu sắp mưa.
Tốt xấu gì Thạch Cảm Đương cũng là vua tâng bốc số một của Tần Ninh, mất mấy ngày trời đã dựng được cho Tần Ninh một căn nhà gỗ.
Hôm nay trong căn nhà gỗ có một luồng khí tức cường mạnh truyền ra.
Diệp Viên Viên vốn là cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm, nhưng tiến vào nơi này gặp được cơ duyên, đạt đến lục phẩm, còn bây giờ lại đột phá thêm một bước, đạt đến cảnh giới thất phẩm.
Tần Ninh cũng vô cùng hài lòng với việc này.
Nếu trong Khô Huyết Thánh Sơn này, gặp được bọn họ và tìm được thánh mộ cho bọn họ, giúp họ trực tiếp đạt đến cảnh giới Thánh Vương cũng không phải là điều không thể.
Nhưng bây giờ cũng không có gì phải hối tiếc.
Tháp liêu Thanh Hỏa cũng là một loại cơ duyên với bọn họ.
Sau khi nuốt quả Thanh Thánh Bích Nguyên, mấy người còn lại cũng đều cảm thán kêu lên.
Địch Nguyên cười ha ha nói: “Không hổ là loại quả mà tổ sư gia giữ lại cho chúng ta, hiệu quả thật thần kỳ!”
Với cách nịnh bợ thô tục này, Tần Ninh lại nghiêm túc nói: “Kể cả Thánh Hoàng có được vật này cũng chắc chắn sẽ liều chết bảo vệ, ngươi nói xem giá trị thế nào?”
“Cho các ngươi ăn, không phải để các ngươi thưởng thức hương vị, nếu các người không cầu mong tiến bộ, đến lúc đó cho các người không chịu nổi!”
Nghe thấy lời này, mấy người đều rụt cổ.
Lúc này Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Sư tôn yên tâm, lần này con nhất định sẽ đạt đến cảnh giới Thánh Vương”.
Tần Ninh lại trực tiếp coi như không nghe thấy lời này.
Trong lúc mấy người trò chuyện, bầu trời vốn quang đãng trong xanh, lúc này dần dần bị mây đen kéo đến che phủ.
Chương 1903: Thanh Tháp giáng thế
Tiếng gió trong rừng núi biến mất.
Cùng với tiếng gió dừng lại, mây đen vừa như rất nhanh, lại vừa như rất chậm tích tụ trên bầu trời.
Lúc này, trời cứ như sắp sập xuống, giống như ngày tận thế, không nơi nào có sự sống!
Khí tức đáng sợ dần đến bao phủ, lúc từng đám mây đen tụ lại, tầng tầng lớp lớp hạ xuống, tựa như bầu trời cuốn theo mây đen sắp đập xuống vậy.
Vẻ mặt của mọi người đều kinh hãi biến sắc.
Vừa này trời còn quang đãng trong xanh, sao đột nhiên biến thành mây đen che kín, hoàng hôn buông xuống thế?”
Thực sự khiến người ta không dám tin.
“Đến rồi!”
Lúc này Tần Ninh nhìn lên mây đen, chậm rãi nói: “Các ngươi đừng đi vào trong rừng núi phía dưới, cứ ở đây đợi ta”.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạh Cảm Đương, Dương Thanh Vân đều gật đầu.
Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy rằng có lẽ hiện tượng kỳ lạ này liên quan lớn đến liêu tháp Thanh Hỏa.
Lúc này, từng bóng hình đứng bên vị trí bìa rừng núi.
Tần Ninh trực tiếp cất bước tiến vào trong rừng núi.
Sau đó mọi người kinh ngạc phát hiện khi Tần Ninh nhấc chân bước đi lại như không màng nguy hiểm tiến lên không trung phía trên rừng cây.
Lúc này mây đen đè nặng xuống.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Sét đánh đùng đùng.
Chớp điện xé ngang chân trời.
Cả bầu trời dường như sắp sập xuống.
Sau đó Tần Ninh đi vào trong rừng cây trũng, bình tĩnh đứng đó và ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ầm… rắc rắc…
Sấm sét và chớp điện ào ào trút xuống.
Các cột sấm sét chớp điện to đến trăm trượng đổ xuống.
Thấy cảnh này, gương mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều hiện lên vẻ lo lắng.
Tần Ninh đứng giữa rừng núi, sấm sét thế này… đừng nói là Thiên Thánh, kể cả Thánh Vương hoặc Thánh Hoàng e rằng cũng không thể chống đỡ nổi đấy?
Lúc này, sấm chớp dần dần giáng xuống.
Tần Ninh lại nhấc chân bước ra, ngón tay nhẹ vung ra, lượn vòng xung quanh rồi bỗng tóm lấy.
Lúc tay vừa tóm ra, dường như có một sợi tơ bị Tần Ninh tóm trong tay.
Sợi tơ không ngừng vờn quanh.
Dần dần, trong mắt đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân, Địch Nguyên, dưới sự xoay vần bóp nghẹt của Tần Ninh, những sợi tơ đó hóa thành một tấm lưới.
Lúc này, Tần Ninh giống như một công nhân thêu thùa trong xưởng may, ngón tay khéo léo, lấy những sợi tơ làm nét bút, vẽ lên một bức tranh.
Dần dần, cũng với thời gian trôi, những sợi tơ đó vờn quanh vương vấn thành hình dạng một tòa tháp cao.
Tháp cao chín tầng.
Tổng cộng có sáu góc.
Sáu góc trên mỗi một tầng đều khắc từng chuỗi ngọc, trên chuỗi ngọc, lại điêu khắc các hình thú tộc có hình dạng màu sắc khác nhau.
Chín tầng, không tầng nào giống tầng nào.
Đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân không biết rõ rốt cuộc là cái gì!
Lúc này, tháp cao chín tầng dần dần ngưng kết thành tòa tháp thật dưới ngòi bút của Tần Ninh.
Khi tháp cao chín tầng ngưng kết thành tòa tháp thật, trên bầu trời, sấm sét nung nấu đã lâu dường như hoàn toàn sắp bùng nổ ra cơn thịnh nộ thuộc về nó.
Ầm ầm ầm…
Trời long đất lở, sấm vang chớp giật.
Lúc này sấm chớp ngút trời trực tiếp trút xuống.
Ầm ầm… ầm ầm…
Thân hình Tần Ninh đứng sừng sững trong tháp cao.
Toàn bộ sấm chớp trút xuống đều đánh vào trong tòa tháp cao.
Lúc này tháp cao tựa như khung xương của Tần Ninh dưới tháp, hoàn thành đúc thành máu thịt trong màn sấm chớp trút xuống.
Máu thịt ngưng tụ, cho người ta cảm giác cao thâm khó lường.
Lúc này, tháp cao của Tần Ninh ngưng tụ ra bị sấm sét đánh xuống như trút nước, không chỉ biến từ hư ảo thành vật thể thực, mà… bắt đầu hội tụ thành hình tháp thực sự.
Thấy cảnh này, mọi người đều trợn mắt há hốc miệng.
Chẳng lẽ đây chính là liêu tháp Thanh Hỏa mà Tần Ninh nói.
Lúc này, cùng với sấm sét trút xuống, thân tháp càng lúc càng lớn mạnh, tòa tháp khổng lồ hiện lên hào quang màu xanh nhạt, vị trí nền móng tầng thứ nhất dần dần mở rộng ra xung quanh.
Thân tháp càng lúc càng sáng rực.
Dần dần, tầng thứ nhất của cả tháp cao dường như mở rộng ra đến mười dặm xung quanh, thậm chí sắp bao phủ cả mảnh rừng núi trũng này.
Lúc này hiện tượng kỳ lạ lại xảy ra.
Cùng với thân tháp thành hình thật, ngày càng mở rộng to lên.
Bốn hướng rừng núi trũng.
Nói chính xác hơn là chín hướng.
Giữa chín hướng, đại địa rung chuyển, từng bức tượng điêu khắc đá phá đất chui lên vào ngay lúc này.
Nhìn kỹ lại chín bức tượng đá đó, hình con thú được điêu khắc mỗi một bức vừa hay đối ứng với hình thú trên mỗi một tầng của tòa tháp cao.
Xem đến đấy, mọi người chỉ cảm thấy càng thêm huyền diệu bí ẩn.
Chín tượng điêu khắc đá xuất hiện, lập tức phóng ra các tia hào quang, lúc này, bắn chiếu vào Thanh Tháp chín tầng.
Ánh sáng lấp lánh, thậm chí còn chấn động lòng người.
Thanh Tháp mở rộng, ngưng thành tháp thực, cuối cùng hoàn toàn chiếm lấy cả mảnh rừng núi trũng.
Tòa tháp tựa như từ trên trời giáng xuống, còn mảnh đất này như dành riêng cho Thanh Tháp đáp xuống.
Cùng lúc đó, mây đen trên bầu trời tản dần đi.
Đến nhanh đi cũng nhanh.
Trong khi tất cả mây đen sương khói tan biến, ở nơi này chỉ còn lại một tòa Thanh Tháp khổng lồ, chín bức tượng đá.
Nhưng bóng hình Tần Ninh lại biến mất.
“Sư tôn đâu rồi?”
Lúc này Thạch Cảm Đương hồi thần lại, lên tiếng nói.
Lời vừa được nói ra, mọi người lập tức ngẩn người.
Đúng thế, Tần Ninh đâu?
“Đừng nóng vội!”, Dương Thanh Vân lên tiếng nói: “Sư tôn đã nói rồi, không được đi vào, cứ đợi một lúc đi!”
Ánh mắt của mọi người đều dồn về Thanh Tháp trước mặt.
Tháp cao chọc trời.
Lúc này nhìn qua, thân tháp tầng thứ nhất trải rộng hàng chục dặm, tầng thứ hai nhỏ hơn một chút, cứ như vậy, đến tầng thứ chín… đã cao chọc lên tận trời xanh, bọn họ cũng không nhìn lên đỉnh được.
Rất to lớn!
To lớn đến mức khiến người ta cảm thấy tinh thần cũng bị tòa tháp khổng lồ áp chế.
Lúc này, chín bức tượng đá giống như chín tầng tháp cao, hình thú điêu khắc trên chuỗi hạt trân châu treo sáu góc mỗi một tầng đều giống hệt nhau, hô gọi nhau từ xa.
Trên tầng thứ nhất, chuỗi hạt trân châu treo ở sáu góc điều khắc một hình con voi.
Nói là voi, nhưng lại không giống với con voi thật.
Toàn thân từ trên xuống dưới, lông mọc rất dài, một đôi ngà voi lấp lóe hào quang màu trắng sữa, thần thái vô cùng hung dữ, cũng không phải hình dạng voi ma mút, rất cổ quái.
Còn tầng thứ hai là một con heo.
Nhưng đó cũng không phải giống như heo thật, mà là một con heo toàn thân phủ lớp vẩy lân, vóc dáng cường tráng, nanh heo sáng bóng, ánh mắt mang theo sát khí dữ tợn, cảm giác đầu tiên mang đến cho người ta không phải là thấy nó xấu xí, mà là ngạo mạn cuồng vọng.
Tầng thứ ba là một con vượn đối ứng với tượng đá trên mặt đất.
Con vượn khổng lồ đứng thẳng, cơ thể cường tráng đến đáng sợ, toàn thân lông đen xì, giống như kim thép đâm vào mắt người ta.
Tầng thứ tư là một con chim ưng trong tư thế mở rộng đôi cánh bay, đôi cánh của chim ứng có màu đen đến phát sáng, còn đôi mắt chim ưng khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy dường như sắp bị đâm mù mắt.
Khác với ba con thú cổ phía trước, con chim ưng này từ ánh mắt đến tư thái, tất cả đều lộ ra khí chất bề ngoài tàn ác.
Chương 1904: Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết
Mà cổ thú ở tầng thứ năm lại là một con mãng.
Cơ thể cự mãng uốn lượn, lưỡi thè ra, trong mắt hiện ra tia sáng màu xanh lục đậm, khiến người ta khiếp sợ.
Lớp vảy trên bề mặt cơ thể cự mãng lóe lên những sóng ánh sáng đáng sợ khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Ở tầng thứ sáu, là một con mãnh hổ, cơ thể kéo căng, như muốn lao ra bắt giết con mồi bất cứ lúc nào.
Ở tầng thứ bảy là một con gấu, nó đứng ngạo nghễ, chiếc bờm như bay múa trong gió, oai phong lẫm liệt.
Ở tầng thứ tám, là một con cá sấu nằm rạp trên mặt đất, toàn thân tập trung sức mạnh, như chuẩn bị lao vào dòng nước tàn sát bừa bãi bất cứ lúc nào.
Ở tầng thứ chín, là một con sư tử, hai chân vững chắc, lông màu nâu, con ngươi màu đen, khí tức khiến người ta sợ hãi.
Chín cổ thú này cơ thể đều cao lớn dũng mãnh, hơn nữa, trông chúng cũng không giống những thánh thú mà bọn họ từng thấy.
Đây là những thứ chưa từng nghe hay nhìn thấy.
Lúc này, mọi người đều cẩn thận quan sát thân hình của chín bức tượng đá, chú ý đến điểm quái dị của cự thú.
Ầm ầm ầm...
Đúng vào lúc này, những âm thanh ầm ầm vang lên, cùng với những âm thanh vang lên đó, cửa lớn tầng thứ nhất của tòa tháp khổng lồ mở ra.
Lúc này, có một bóng dáng đứng ở cửa lớn.
“Tần Ninh!”
“Sư tôn!”
“Tổ sư gia!”
Giờ khắc này, mọi người đều nhìn về phía bóng dáng đó, chính là Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn mọi người, vẫy vẫy tay nói: “Vào đi”.
Lúc này từng bóng người bước thẳng lên bục đá xung quanh tòa tháp khổng lồ đi tới cửa lớn.
Cửa lớn này giống như cổng thành, đồ sộ uy nghi.
“Sư tôn, đây là liêu tháp Thanh Hỏa sao? Chín bức tượng đá kia là gì? Con chưa từng thấy qua!”
Thạch Cảm Đương không thể chờ đợi được vội hỏi.
Tần Ninh nhìn xung quanh, nói: “Liêu tháp Thanh Hỏa này cũng coi là một thánh khí đỉnh cấp, năm đó là do Vị Ương Thánh Đế xây dựng lên, về sau, ta gặp được tòa tháp này, đã rèn luyện ở đây, chín bức tượng đá đó là ta để lại, để mở tòa tháp này”.
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ra.
“Tòa tháp này có tác dụng gì?”
Giản Bác lúc này cũng hiếu kỳ hỏi.
“Rèn luyện!”
Tần Ninh nói thẳng: “Có thể rèn luyện thực lực của các ngươi, rèn luyện tâm niệm, ý chí của các ngươi!”
Tần Ninh dẫn mười mấy người tiến vào trong liêu tháp Thanh Hỏa.
Trong tầng thứ nhất này, bên trong cửa lớn, hai bên là hai thạch tượng ngồi xếp bằng yên tĩnh.
Trong đại sảnh, cũng có một thạch tượng nhỏ hơn một chút, uy vũ bất phàm.
Toàn bộ tầng thứ nhất lúc này trông giống như một quảng trường khổng lồ, cao gần trăm mét, rộng thênh thang.
Chỉ riêng tầng thứ nhất này đã có thể chứa hàng chục ngàn người mà không hề chật chội.
Tần Ninh nói thẳng: “Voi ở tầng thứ nhất, đến sư tủw ở tầng thứ chín, mỗi một tầng đều tương ứng với kỹ thuật bản năng của những loại thánh thú này!”
“Ví như voi cổ có khí thế trầm ổn, cổ xưa mà lại lâu đời”.
“Vượn linh hoạt, nhanh nhạy”.
“Ưng giương cánh bay cao, tự do, không ràng buộc...”
“Nếu các ngươi vào mỗi tầng, có thể lĩnh hội được cốt lõi chứa đựng trong mỗi tầng, sẽ có thể hiểu được lợi ích của liêu tháp Thanh Hỏa này”.
Dương Thanh Vân lúc này lên tiếng nói: “Lĩnh ngộ một loại ý cảnh sao? Võ đạo ý cảnh? Phù hợp với con đường tu hành của bản thân chúng ta?”
Tần Ninh hài lòng gật đầu.
Cách hiểu của Dương Thanh Vân có thể nói là vô cùng chính xác.
Hồi đó phát hiện ra liêu tháp Thanh Hỏa này, hắn cũng vô cùng kinh ngạc.
Mục đích ban đầu của Vị Ương Thánh Đế khi xây dựng tòa tháp này quả thực khiến hắn thán phục.
Chỉ có điều, liêu tháp Thanh Hỏa này lại thiếu chút gì đó.
Hồi đó hắn cũng đã tiêu tốn khá nhiều để củng cố toàn bộ tòa tháp này.
Vào lúc này, Thạch Cảm Đương nhìn xung quanh, cười khà khà nói: “Nói như vậy, con trầm ổn, nhanh nhạy, tư chất cao, cũng đủ hung dữ mạnh mẽ”.
“Xem ra, con có thể tu hành ý cảnh của bốn tầng voi cổ, vượn, phi ưng, mãnh hổ”.
Nghe thấy vậy, nét mặt Dương Thanh Vân cổ quái nói: “Ta cảm thấy, ngươi trực tiếp lên tầng thứ hai đi!”
Tầng thứ hai?
Heo?
Thạch Cảm Đương khẽ ngây ra, sau đó nhìn đến Dương Thanh Vân, bực bội nói: “Xem thường ta? Nhìn thử đi rồi sẽ biết!”
Tần Ninh nhìn mọi người, nói: “Các ngươi có thể bắt đầu thử”.
“Nhớ rằng, một khi lĩnh ngộ ý cảnh đó, hãy đắm mình vào trong nó, nắm lấy tất cả lĩnh ngộ của các ngươi, đừng buông tay cho đến khi đạt đến viên mãn”.
“Đây là một lần nâng cao ý cảnh, nhưng cũng là một lần nâng cao tư chất của các ngươi, đồng thời, nếu có thể kiểm soát một cách thành thục, có lẽ có thể trực tiếp đạt đến cảnh giới cực lớn”.
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều gật đầu.
“Tháp cao chín tầng đại diện cho chín võ đạo ý cảnh khác nhau. Người có tư chất xuất chúng có thể lĩnh hội tầng chín, nhưng đa số chỉ ở tầng một và tầng hai, có thể đạt tới tầng bốn, tư chất đã rất khủng bố rồi, cũng không cần tham đa tước bất lạn, tùy theo khả năng của bản thân thôi”.
* Tham đa tước bất lạn (tham nhiều, nhai chẳng nát): Thứ gì cũng đều học, mỗi thứ đều hiểu lớt phớt bề ngoài, kết quả thứ gì cũng chẳng có thành tựu.
Thạch Cảm Đương lúc này gật đầu nói: “Sư tôn yên tâm, sẽ không để sư tôn mất mặt, con ít nhất có thể đạt đến tầng bốn”.
“Ha ha!”
Dương Thanh Vân cười phá lên.
Tần Ninh nhìn đến Thạch Cảm Đương, lại nói: “Thạch Đầu, chú ý tới sức mạnh hồn phách của vị Thánh Vương ngươi chiếm đoạt lần trước đó, xem thiên hướng ở tầng nào, nếu có thể tìm được, có lẽ có thể trực tiếp thu lực hồn phách Thánh Vương đó vào trong cơ thể của ngươi, để ngươi có thể trực tiếp hấp thu được toàn bộ”.
Thạch Cảm Đương gật đầu.
“Được rồi, đều đi đi!”
Giờ khắc này, Tần Ninh mới nhìn về phía mọi người, cười nói: “Ta ở chỗ này, hộ pháp cho các ngươi!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Sao vậy?”
“Còn chàng?”, Vân Sương Nhi hiếu kỳ hỏi: “Chàng không định thử xem sao?”
Tần Ninh xoa xoa đầu, cười nói: “Yên tâm đi đi, lúc trước ta đã thử qua rồi, lần này không cần thử nữa, cái ta cần làm là chuyện khác”.
“Phải rồi, Sương Nhi, hỗn độn thể của nàng, từ lúc trời đất sơ khai đã hỗn độn, cho nên lần này, ý cảnh của chín tầng nàng nhất định phải nắm được toàn bộ”.
“Hả?”
Vân Sương Nhi ngớ ra.
Ý cảnh của chín tầng, nắm được toàn bộ?
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, cũng cười nói: “Viên Viên xem tư chất của nàng thế nào, nhưng ta cảm thấy, ngoại trừ heo cổ cùng gấu cổ không thích hợp với nàng, những cái khác hẳn là đều thích hợp với nàng”.
Đưa mắt nhìn theo hai người phụ nữ tiến vào trong tháp.
Lúc này, mười mấy người bắt đầu tìm kiếm ý cảnh thuộc về bản thân trong tòa tháp cao chín tầng dựa theo lời Tần Ninh nói.
Còn Tần Ninh lúc này đi tới bên ngoài tháp, nhìn những bức tượng xung quanh.
Voi, heo, vượn, ưng, mãng, hổ, sư tử, cá sấu, gấu!
Chín thánh thú, thực ra không phải là thánh thú thông thường trong thế giới Cửu Thiên, mà là thánh thú có huyết mạch hoang thú nhất định.
Lúc này, Tần Ninh đi tới dưới chân bức tượng thứ nhất, lòng bàn tay lướt nhẹ qua, hào quang chuyển động, bức tượng cự tượng hóa thành một điểm sáng.
Ngay sau đó, Tần Ninh đến trước bức tượng hung trư thứ hai.
Bức thứ ba...thứ tư...
Liên tục, Tần Ninh lần lượt thắp sáng những bức tượng trước mặt.
Chín bức tượng, lấp lánh chín tia sáng.
Mà vào lúc này, quanh cơ thể Tần Ninh đột nhiên hiện ra bóng hình hư ảo của chín cự thú, ngưng kết thành một.
Chương 1905: Thiên Thánh thập phẩm
Lúc này, vẻ mặt của Tần Ninh không thay đổi, hai tay khẽ vặn, chín hư ảnh đó lúc này mới ngưng tụ thành thực thể.
Khi hư ảnh ngưng tụ thành thực thể, chín bức tượng lúc này đột nhiên biến mất, hóa thành chín vùng sáng, tập trung ở bên người Tần Ninh.
Dòng suy nghĩ của Tần Ninh không ngừng tuôn ra.
Năm đó, bản thân là Ngự Thiên Thánh Tôn, đến thánh cảnh Vị Ương, phát hiện ra liêu tháp Thanh Hỏa này.
Chỉ là, mặc dù vừa nhìn qua đã thấy được ý cảnh trong liêu tháp Thanh Hỏa, nhưng cũng nhìn ra chỗ chưa hoàn thiện trong liêu tháp Thanh Hỏa này.
Vì vậy, hắn đã sửa chữa phục hồi liêu tháp Thanh Hỏa.
Mà cửu đạo ý cảnh, hắn đều nắm được toàn bộ.
Bởi vì ở kiếp thứ hai hắn giỏi về thuật ngự thú.
Kết hợp với võ đạo ý cảnh của cửu đạo cự thú này, hắn đã bỏ ra thời gian trăm năm ở đây để sáng tạo ra một môn thánh quyết.
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết!
Nhiều hơn một chữ so với Thánh Ngự Thiên Quyết mà hắn đã từng dạy cho Ôn Hiến Chi.
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết là một môn thánh quyết được tạo ra dựa trên cơ sở hình thái ý thức của chín loại thánh thú.
Khi đó Tần Ninh tiêu tốn hàng trăm năm để tạo ra thánh quyết này, nhưng phải mất ngàn năm mới hoàn thiện được nó.
Chính là có cửu đạo ý cảnh, Tần Ninh mới có thể hoàn toàn tu luyện viên mãn được quyết này.
Bây giờ, hắn không cần phải lĩnh hội ý cảnh nữa, nhưng Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết này lại lần nữa có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi.
Chín bức tượng đá không phải được xây dựng một cách tùy tiện.
Chứa đựng trong đó là hình thái hoàn hảo của cửu đạo ý cảnh.
Giờ khắc này, Tần Ninh muốn hoàn toàn dung hợp cửu đạo ý cảnh, để Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết có thể thức tỉnh, bộc phát hoàn toàn.
Lúc này, Tần Ninh đang ngồi ở ngoài cửa lớn tầng thứ nhất của tòa tháp khổng lồ, chín bức tượng đá, lúc này đã hóa thành cỡ bằng lòng bàn tay, vây quanh người Tần Ninh.
Vào lúc này tiếng ầm ầm vang lên, khí tức mạnh mẽ lần lượt truyền đến, khiến cho cơ thể Tần Ninh không ngừng phát ra những tiếng rít.
Đợi những âm thanh đó cùng ngưng kết lại với nhau, trong cơ thể Tần Ninh dường như ẩn chứa thứ khủng bố như chín hung thú thái cổ.
“Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết”.
Lúc này, Tần Ninh khẽ thì thầm, thánh lực trong cơ thể dâng trào, chín bức tượng đá tràn vào trong cơ thể Tần Ninh rồi biến mất.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Tần Ninh dường như đột nhiên trở nên cao lớn thâm sâu.
“Cự tượng đạp!”
Sải một bước, cơ thể Tần Ninh giống như ẩn chứa thần lực vô thượng, bước chân xoải ra, mặt đất dường như bị nghiền nát.
“Ác trư thôn!”
Sau đó, miệng mở ra, giống như cự thú đang nuốt chửng bầu trời, nhấn chìm cả trời đất.
“Hoàng viên phốc!”
“Phi ưng trảo!”
“Thiên mãng phọc!”
“Mãnh hổ cầm!”
“Hùng sư hống!”
“Thủy ngạc bổ!”
“Thiên hùng phách!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn giống như một thân ảnh, nhưng lại xuất hiện các hình dạng khác nhau, cơ thể hoặc là hai tay dang rộng, hoặc là phủ phục trên mặt đất.
Nhưng cho dù ở hình dạng nào, khí tức bạo ngược đó cũng khiến người ta cảm thấy đáng sợ, khí tức trong cơ thể Tần Ninh phóng ra, giống như có thể xé nát cả trời đất.
Thời gian từng chút một trôi qua, trong tháp, mọi người bắt đầu dựa theo những gì Tần Ninh nói, bắt đầu lĩnh hội ý cảnh.
Bên ngoài tháp, cả ngày Tần Ninh thực hiện nhiều động tác khác nhau, giữa các lần biến hóa, đôi khi trong nháy mắt có thể thực hiện vài động tác, nhưng cũng có khi bất động mấy ngày.
Tình hình như vậy, duy trì liên tục trong ba tháng.
Hôm nay, cơ thể Tần Ninh khẽ cử động, sức mạnh bạo phát.
Một luồng khí tức tang thương trôi nổi trong cơ thể Tần Ninh rồi biến mất.
Một lúc sau, Tần Ninh hoàn toàn giống như trước đây, dáng vẻ bình tĩnh vẻ mặt ôn hòa.
Nhưng vào lúc này, khi nhìn đến Tần Ninh.
Tam hồn thất phách đã hoàn toàn liên kết với nhau, lực hồn phách cường đại đến cực hạn trong cơ thể lúc này bị cuốn sạch.
Thiên Thánh thập phẩm.
Sức mạnh ngưng kết trong cơ thể Tần Ninh lúc này cực kỳ ngang tàng.
“Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Không uổng phí bút tích mấy vạn năm của ta”.
Giờ phút này, cả người Tần Ninh dường như vẫn quang hoa nội liễm như cũ, nhưng trong nội liễm lại có một cỗ khí tức vô cùng ngang tàng bá đạo, dường như có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong tòa tháp cao đi ra.
Dương Thanh Vân.
Dương Thanh Vân nhìn thấy Tần Ninh, tiến lên hành lễ.
“Thế nào?”
Tần Ninh quan tâm hỏi thăm.
“Khởi bẩm sư tôn, đã lĩnh ngộ được thất đạo ý cảnh!”, Dương Thanh Vân rõ ràng có chút xúc động nói: “Ý cảnh ẩn chứa trong hung trư và thanh xà con không có cách nào nắm bắt được”.
“Từ Thiên Thánh ngũ phẩm đến thất phẩm, võ đạo ý cảnh như vậy cũng đã không tệ”, Tần Ninh cười nói: “Xem ra trong vòng mười năm đạt được Thánh Vương cũng không thành vấn đề”.
Nghe thấy lời này, Dương Thanh Vân mỉm cười: “Sư tôn còn nhớ chuyện này”.
“Đương nhiên”, Tần Ninh cười nói: “Ngươi là đồ đệ đầu tiên của ta, ta đương nhiên lúc nào cũng lo lắng quan tâm đến ngươi, hơn nữa sau khi thực lực của ngươi càng ngày càng mạnh, thần uy Tinh Môn cũng sẽ càng ngày càng mạnh”.
“Võ giả Tinh Mệnh khai mở Tinh Môn, ngươi cẩn thận nghĩ xem, từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên của hiện tại, tổng cộng ngươi đã gặp được bao nhiêu? Võ giả Tinh Mệnh thật sự rất ít, ít đến đáng thương!”
Dương Thanh Vân chắp tay nói: “Đồ nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn”.
Tần Ninh vỗ vỗ vai Dương Thanh Vân, cười nói: “Ta đã từng nói, muốn đưa ngươi bay lượn giữa trời đất, nhìn xuống vạn giới, đó không phải là khoác lác, ngươi xứng đáng!”
Dương Thanh Vân mỉm cười, nhìn vào bên trong tháp.
“Sao nào? Luyến tiếc phu nhân của ngươi?”, Tần Ninh cười nói: “Được rồi, thế sự ai có thể nói trước được, tương lai ngươi muốn cùng ta rời đi cũng được, ngươi muốn ở lại Hạ Tam Thiên cũng chẳng sao, việc này nói sau, dẫu sao cũng không phải không gặp được nữa”.
“Vâng!”
Tần Ninh không chỉ một lần tưởng tượng lúc mình trở lại Cửu Thiên Vân Minh, trở về nơi cũ, chín đồ đệ đều sẽ cùng ở bên cạnh.
Chỉ là, hắn cũng hiểu rằng, chín đồ đệ, ít nhiều đều có suy nghĩ của riêng mình.
Hắn không thể cưỡng cầu.
Suy cho cùng làm sư phụ, điều quan trọng nhất vẫn là muốn nhìn thấy những đồ đệ của mình có thể vui vẻ hạnh phúc.
Không lâu sau, một bóng dáng khác bước ra.
Diệp Viên Viên.
Diệp Viên Viên nhìn thấy Dương Thanh Vân xuất hiện, kinh ngạc nói: “Thanh Vân đã lĩnh ngộ được mấy đạo?”
“Thất đạo!”
Diệp Viên Viên càng kinh ngạc.
“Còn ngươi?”
Diệp Viên Viên đáp: “Ta cũng thất đạo”.
Tần Ninh lúc này cười nói: “Có phải không lĩnh ngộ được hung trư và hùng sư không?”
Diệp Viên Viên kinh ngạc nhìn Tần Ninh, gật đầu.
“Không sao, hai ý cảnh đó quả thực không thích hợp với nàng”.
Không lâu sau, ba người Tấn Triết, Giản Bác, Nhan Như Họa cũng lần lượt xuất hiện.
“Mấy đạo?”
Tần Ninh nhìn ba tên dở dở ương ương, lên tiếng hỏi.
Tấn Triết tự mãn cười nói: “Ngũ đạo! Thế nào? Tổ sư gia, con lợi hại chứ?”
Giản Bác cười ha ha nói: “Con cũng ngũ đạo”.
Nhan Như Họa nản lòng nói: “Ta chỉ có tứ đạo!”
Tần Ninh gật gật đầu.
Không tệ.
Có thể lĩnh hội được tứ đạo ngũ đạo ý cảnh thật sự không tệ rồi.
Sau khi biết được Dương Thanh Vân và Diệp Viên Viên đều lĩnh hội được thất đạo, ba người trước đó đều tự mãn, bị đả kích thương tích đầy mình.
Đúng lúc này, Thạch Cảm Đương cũng từ trong tháp cao bước ra.
Bình luận facebook