• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1896-1900

Chương 1896: Là thật đấy

Oành...

Một thương chém ra, khí huyết lúc này ngưng tụ thành một đao phong đỏ ngầu chém về phía hai tên kia.

Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì ngơ ngác tại chỗ.

Tần Ninh của lúc này vô cùng khủng bố, khiến cho một Thánh Vương như ông ta cũng phải áp lực.

Trong chốc lát này, Tần Ninh cũng mặc kệ, trực tiếp giết về phía hai Thánh Vương kia.

Khô Huyết Thánh Thương cũng bộc phát ra một loại khí huyết còn khủng bố hơn cả hai Thánh Vương Ma tộc kia, làm cho người ta thấy sợ hãi.

Rầm...

Tiếng nổ trầm thấp vang lên, hai Đại Thánh Vương lúc này rút lui về sau, thân thể đã xuất hiện những vết sẹo máu.

Đó chính là vết thương do bị Khô Huyết Thánh Thương chém ra.

“Khốn kiếp!”

Lúc này, một trong hai người thấp giọng gầm lên: “Tên khốn này lấy đâu ra một thánh khí huyết tinh như vậy chứ?”

“Thánh khí tốt thật đấy”, người còn lại vẫn mang hy vọng trong lòng.

Tốt?

Tốt thì tốt thật, nhưng cũng phải giữ được mạng để cầm cơ!

Giờ phút này, Nguyệt Minh Không cũng không rảnh rỗi. Tần Ninh đối phó hai Thánh Vương, hiển nhiên là không định cho ông ta nhúng tay.

Nguyệt Minh Không trực tiếp tấn công đám chiến sĩ Ma tộc kia, bảo vệ đệ tử của động thiên Kính Nguyệt.

Lúc này, Tần Ninh cầm thánh thương trong tay, một thân áo trắng cùng Khô Huyết Thánh Thương có màu đỏ ngầu gần như hóa đen, nhìn vô cùng đối lập.

Nhưng đứng đó trông có vẻ khá là oai phong.

“Tưởng rằng cầm được thánh khí mạnh mẽ thì có thể áp chế hai chúng ta à?”

“Chán sống rồi!”

Lúc này, hai tên Thánh Vương nghiễm nhiên cũng đã nổi giận.

Trong nháy mắt, một trong hai tên bỗng nhiên bùng nổ khí huyết, hóa thành những cây lông vũ. Lông vũ tăng trưởng cấp tốc, ngưng tụ thành một tấm chắn đỏ như máu.

Mà ở hai vai của tên còn lại bỗng mọc ra thêm xương cốt, giống như hai thanh kiếm sắc bén.

Thanh kiếm kia tản mát ra màu đỏ như máu, phảng phất như đang gầm thét, sôi trào.

Tần Ninh thấy cảnh này thì vẫn thẳng tắp tấn công, Khô Huyết Thánh Thương tiếp tục đâm ra.

Oành...

Tiếng nổ kịch liệt một lần nữa truyền tới.

Nhưng lúc này, tên Thánh Vương được bao phủ bởi linh thuẫn đỏ như máu kia đã mạnh mẽ ngăn cản, tuy chỉ phun ra một ngụ máu tươi nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

Kẻ còn lại thì đã tế ra hai kiếm, trực tiếp chém tới cổ của Tần Ninh.

Nhưng một khắc sau, thánh thương đâm vào tấm linh thuẫn kia đã đột nhiên bộc phát thêm mười lần nữa, trực tiếp đâm xuyên linh thuẫn, chọc thủng thân thể của tên Thánh Vương ở phía sau.

Một tiếng phụt vang ra.

Tần Ninh giờ phút này quét ngang một thương, khiến cho thân thể của tên Thánh Vương kia vọt thẳng tới tên Thánh Vương còn lại.

Hai kiếm kia lúc này không thu hồi kịp, trực tiếp chặt thân thể của tên Thánh Vương đã chết kia thành bốn đoạn.

Nhưng mũi thương của Khô Huyết Thánh Thương cũng kịp thời quét ngang cổ của tên Thánh Vương còn sống.

Máu tươi chảy ra cuồn cuộn.

Hai tên Thánh Vương lần lượt tắt thở.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi.

Tần Ninh lúc này cất trường thương đi, khí huyết trong cơ thể đang hơi lăn lộn nhưng cũng bị áp chế lại.

“Đã cấm ngươi bằng bốn phong cấm rồi mà vẫn khiến cho khí huyết ta quay cuồng, đòi cắn nuốt linh trí của ta?”

Tần Ninh thì thầm: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đâu!”

“Mà một ngày nào đó, ngươi cuối cùng sẽ biết, so với Vị Ương thì ta còn thích hợp làm chủ nhân của ngươi hơn nhiều!”

Lúc này, Ma tộc bốn phía thấy hai Thánh Vương đã chết thì sợ phát khiếp, ồn ào chạy bán sống bán chết.

Nguyệt Minh Không liên tiếp giết mười mấy tên thì mới dừng tay, nhìn tổn thất của đệ tử bên mình rồi đến trước mặt Tần Ninh.

“Lúc trước Tần công tử đã giúp chúng ta thoát khỏi cạm bẫy, lần này lại tiếp tục ra tay tương trợ cứu chúng ta, đa tạ!”

Tần Ninh nhìn đám người, cũng không mở miệng mà xoay người rời khỏi đó.

Nguyệt Minh Không vội vàng dẫn mười mấy người đi theo Tần Ninh.

“Các ngươi đi theo ta làm gì?”

Tần Ninh lại nói: “Không phải ta muốn cứu các ngươi, chỉ là muốn giết Ma tộc thôi”.

Nguyệt Minh Không lại nói: “Nhưng cũng là Tần công tử đã cứu chúng ta, tin đồn nói rằng Tần công tử có ý kiến với mấy thế gia chúng ta xem ra chưa hẳn là thật...”

“Là thật đấy!”

Tần Ninh nói thẳng.

“Ta rất khó chịu với động thiên Kính Nguyệt các ngươi và đám thế gia Linh Vũ kia. Nhìn là ta thấy bực mình”.

“Tám vạn năm trước, các ngươi cấu kết với Ma tộc. Năm vạn năm trước, các ngươi chống lại Ma tộc. Công tội tuy bù nhau nhưng tận đáy lòng ta vẫn ghét các ngươi”.

“Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó đã cho các ngươi một cơ hội, nhưng Tần Ninh ta... thì không”.

“Lần này, nếu các ngươi còn dám cấu kết với Ma tộc thì ta chắc chắn sẽ giết không tha”.

Đối với lời nói nghiêm khắc của Tần Ninh, Nguyệt Minh Không vội vàng nói: “Sẽ không, sẽ không, người khác ta không biết, nhưng động thiên Kính Nguyệt tuyệt đối sẽ không”.

“Ma tộc muốn tiêu diệt chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ hăng hái phản kháng”.

Tần Ninh liếc Nguyệt Minh Không một cái, không nói nữa.

Hy vọng là thế đi!

Bất kể thế nào, hắn luôn đem lòng tiêu diệt Ma tộc.

“Giờ Tần công tử muốn đi đâu?”

Nguyệt Minh Không hỏi xong, lại sợ Tần Ninh hiểu lầm thì vội vàng giải thích: “Chúng ta không có ý khác, chỉ là nơi này nguy hiểm, chúng ta sẽ liên tục gặp phải nguy cơ, đi cùng Tần công tử sẽ an toàn hơn một chút”.

“Nơi ta đi sẽ càng nguy hiểm hơn!”

Sẽ càng nguy hiểm hơn!

Giờ phút này, Nguyệt Minh Không run rẩy cười.

Dù thế nào đi nữa thì cứ theo Tần Ninh đã rồi tính tiếp.

Đội người lúc này bắt đầu trèo đèo lội suối.

Tần Ninh cũng không lao vùn vụt mà chỉ dẫn đám người Nguyệt Minh Không xuyên qua núi rừng.

Chặng đường này kéo dài nửa tháng.

Trong nửa tháng này, Nguyệt Minh Không liên tục cảm thấy khí tức của Tần Ninh ngày một mạnh.

Mãi cho đến một ngày, Tần Ninh... đạt đến cửu phẩm!

Thiên Thánh cửu phẩm!

Nguyệt Minh Không thấy rất kinh ngạc.

Nửa tháng này, Tần Ninh chỉ đi đường mà thôi, vừa đi vừa nghỉ, gần như là không tu hành, thế mà lên được cửu phẩm.

Đúng là quá kỳ lạ!

Tần Ninh đương nhiên không việc gì phải giải thích với Nguyệt Minh Không.

Hắn vốn dĩ đã nuốt một viên Tịnh Ma Châu Đan do Thánh Vương ngưng tụ. Sau khi đánh một trận, thúc đẩy tốc độ hấp thụ của bản thân thì đạt đến Thiên Thánh cửu phẩm là bình thường.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Một ngày nọ, bọn họ ra khỏi dãy núi, một mảnh thảo nguyên đã đập vào mắt.

Thảo nguyên xanh mơn mởn, phóng mắt ra là một không gian bát ngát.

Mà bên trên bình nguyên còn có mấy con thú nhỏ nhìn có vẻ vô hại đang chơi đùa.

Tuy chỉ là bình nguyên nhưng lại mang đến cảm giác yên tĩnh của thế ngoại đào nguyên.

Tần Ninh nhìn bình nguyên trước mặt, khẽ thở ra, cất bước.

Mà Nguyệt Minh Không cũng dẫn người đuổi theo.

“Đừng đi theo!”

Tần Ninh nói thẳng: “Nếu bây giờ còn đi theo ta thì các ngươi sẽ chết thật đấy”.

Tần Ninh vừa nói vậy thì Nguyệt Minh Không hơi khựng lại.

“Tần công tử...”

“Đừng đi theo ta, sẽ chết thật đấy”, Tần Ninh nói lại.

Nguyệt Minh Không chắp tay, đang định mở miệng.

Nhưng lúc này, từ phía trên thảo nguyên bỗng có mấy bóng dáng đạp không mà tới, nhìn rất chật vật, giống như đang chạy trốn.
Chương 1897: Sơn Tê Ngưu Thú

Nguyệt Minh Không cẩn trọng nhìn mấy người tiến tới.

Mà giờ khắc này, Tần Ninh thấy mấy người kia thì hơi sững sờ.

“Giản Bác!”

“Tấn Triết!”

“Nhan Như Họa!”

Tần Ninh gọi tên bọn họ.

Giờ phút này, nghe thấy âm thanh của Tần Ninh, ba người kia lập tức hạ cánh xuống.

“Tông chủ!”

Ba người lúc này đi tới bên cạnh Tần Ninh.

Chính là ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.

“Ba ngươi tốt xấu gì cũng là võ giả cảnh giới thập phẩm, thất phẩm và tứ phẩm mà sao lại bị rượt đuổi thế này?”, Tần Ninh hỏi.

Nhan Như Họa giờ phút này thở hổn hển, nói: “Bọn con chọc phải một thứ khổng lồ, không chạy thì cũng không đánh lại chúng nó được!”

Nhan Như Họa vừa nói xong thì bốn phía đột nhiên rung chuyển.

Bình nguyên phía trước bỗng xuất hiện những ngọn núi.

Ngọn núi biết đi!

Từng ngọn núi cao chừng chăm mét lúc này đang di chuyển với tốc độ không hề chậm, vang lên những tiếng ầm ầm như muốn đạp nát đất mà đi.

“Sơn Tê Ngưu Thú!”

Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì lập tức sững sờ.

Sơn Tê Ngưu Thú là một loại thánh thú có thể trạng cường tráng, giáp da bên người có thể ngăn cản được công kích của cả Thánh Vương, cực kỳ mạnh mẽ.

Những con thánh thú này tuy thể trạng mạnh mẽ nhưng chỉ thích ăn cỏ, nên rất khó sinh tồn. Hơn nữa giáp da trên thân nó cực kỳ đáng tiền, bị săn giết gần như mất hết.

Nhưng lúc này chúng lại kết nhóm xuất hiện.

Tần Ninh thấy đám Sơn Tê Ngưu Thú này thì ánh mắt hơi lóe lên.

“Sao các ngươi lại chọc tới chúng vậy?”

Tần Ninh hỏi.

“Chúng con không hề chọc tới chúng, chẳng qua là phát hiện người của Mặc Vân thị ở trên thảo nguyên, sau đó đám khổng lồ này đột nhiên xuất hiện và đuổi theo chúng con mãi”.

Tấn Triết thở hổn hển đáp lời, hiển nhiên là bị đuổi khá lâu.

Nghe thế, Tần Ninh cười nói: “Mặc Vân thị?”

“Đã vậy thì đi xem thế nào!”

“Tông chủ”, Giản Bác lúc này vội vã nói: “Người đừng đi, đám khổng lồ này ấy, chúng con chạy thì chúng sẽ mặc kệ, chúng con không chạy thì chúng liền dồn sức đuổi theo... giống như muốn đuổi cổ chúng con vậy”.

“Không sao”.

Tần Ninh nói lại: “Thuật ngự thú ta dạy các ngươi vứt đi đâu hết rồi hả?”

Cả ba lúc này đều lộ vẻ xấu hổ.

Không phải là bọn họ lười học, mà là đám khổng lồ này kết đội thành nhóm, căn bản không khống chế nổi.

Lúc này, Tần Ninh bước ra, khí tức toàn thân ngưng tụ.

“Sơn Tê Ngưu Thú kết đội thành nhóm, nhưng chỉ có một con đầu đàn. Nếu khống chế được nó thì sẽ khống chế được cả đám”.

Giờ phút này, Tần Ninh tăng tốc tiến về phía trước, ngưng tụ khí tức toàn thân.

“Đừng!”

Nguyệt Minh Không lúc này vội vàng quát lớn.

Nếu cứ xông trực tiếp như vậy thì e là sẽ không thể chịu đựng được lực va đập khi va chạm vào Sơn Tê Ngưu Thú, cho dù là Thánh Vương như ông ta cũng không chịu nổi.

Lực xung kích của Sơn Tê Ngưu Thú thành nhóm có thể đánh bại được cả Thánh Vương.

Nhưng Tần Ninh đã xông ra ngoài.

Mà trong lúc ấy, chỉ thấy xung quanh Tần Ninh là vô số thánh lực ngưng tụ lưu chuyển, thánh lực ấy giống như tụ lại và hóa thành sức mạnh tinh thuần, bảo vệ trung tâm.

Khí tức kinh khủng ấy lan tràn ra, phóng ra một lực bộc phát vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ thấy trước người Tần Ninh đột nhiên ngưng tụ ra một bùa chữ bằng thánh lực.

Là một chữ “ngự”!

Dòng chữ kia không ngừng trở nên rõ nét, cuối cùng thì đột ngột thu nhỏ, giống như ngưng tụ vào lòng bàn tay của Tần Ninh, rồi chụp về phía trước.

Ầm...

Trong nháy mắt, ấn ký ngang ngược phủ xuống.

Giờ phút này, một con Sơn Tê Ngưu Thú trong bầy đột nhiên lui lại.

Nhưng đại quân phía sau lại xô đẩy thân thể nó, khiến nó không thể lui về.

Ấn ký chữ “ngự” kia phủ lên người nó.

Con Sơn Tê Ngưu Thú kia lúc này gầm nhẹ.

Sau đó, không khí tựa như cũng ngưng đọng lại.

Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì cảm thán trong lòng.

Ngự thú sư!

Đây là một chức nghiệp cực hiếm thấy của võ giả.

Bởi vì ngự thú sư cần có thông linh nhất định với thú.

Mà không phải ai cũng có thông linh này.

Thậm chí còn hà khắc hơn cả việc tu làm luyện đan sư, luyện khí sư hay trận pháp sư.

Bên ngoài đồn rằng tông chủ Tần Ninh và Ôn Hiến Chi của Thánh Thú tông có quan hệ không tầm thường, nói không chừng hắn là đời sau hoặc đệ tử quan môn của Ôn Hiến Chi.

Hiện tại xem ra là cực kỳ có khả năng.

Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa thấy cảnh này thì đều há hốc mồm, nhưng sau đó đã lập tức phản ứng lại.

“Không hổ là tông chủ Thánh Thú tông của chúng ta, kỹ năng ngự thú là số một”.

“Đúng thế, thu phục được ngàn vạn con Sơn Tê Ngưu Thú, quá bá đạo!”

“Chính xác, chính xác, tổ sư nhà chúng ta cũng không thể bằng được!”

Lúc này, ba người liên tục nịnh hót khiến cho Nguyệt Minh Không ở bên cạnh phải trợn tròn mắt.

Nịnh nọt như thế?

Có bị lố quá không vậy?

Tổ sư các ngươi mà nghe thấy sẽ không lột da các ngươi hay sao?

Ba người lại mặc kệ.

Sợ cái đếch!

Nịnh tổ sư gia, tổ sư còn chẳng dám làm gì ấy chứ.

Làm sao, phản đối à?

Tổ sư dám phản đối?

Lúc này, Tần Ninh nhìn cả ba và nói: “Đi theo ta!”

“Vâng!”

Tần Ninh đi lên trên thân của con Sơn Tê Ngưu Thú đầu đàn, thản nhiên ngồi xuống.

Còn những con Sơn Tê Ngưu Thú khác thì cũng yên lặng chờ mệnh lệnh của thú đầu đàn.

Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng ào ào ngồi lên đầu của Sơn Tê Ngưu Thú.

“Đuổi chúng ta à? Đuổi nữa đi xem nào?”

Nhan Như Họa đạp chân xuống, tức giận nói.

Tần Ninh cũng mặc kệ nhóm Nguyệt Minh Không, nói thẳng: “Xuất phát!”

Nhất thời, vô số Sơn Tê Ngưu Thú ào ào quay người rời đi.

Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì suy nghĩ đến xuất thần, một lúc sau cũng không thể bình tĩnh lại.

“Nghe nói Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa không hề chuyên tâm khuếch trương Thánh Thú tông, sơn môn Thánh Thú tông tuy rộng rãi nhưng đệ tử cũng không nhiều”.

“Nhưng Ngự Thiên Thánh Tôn mà phát nộ thì sẽ có thể khống chế ngàn vạn thánh thú, bài sơn đáo hải, thần cản giết thần, phật cản chém phật!”

“Động thiên Kính Nguyệt chúng ta năm đó đã bị thánh thú vây công, tử thương thảm trọng”.

“Một người đủ để sánh với thiên quân vạn mã!”

Đây chính là điểm kinh khủng của Thánh Thú tông – khả ngăng ngự thú.

Tại Hạ Tam Thiên này.

Đan sư và khí sư đều dựa vào năng lực của bản thân để mở rộng mối quan hệ, không ai dám tùy ý gây rối.

Mà trận sư cùng ngự thú sư thì là dựa vào năng lực của chính bản thân.

Trận sư dùng trận pháp giết ngàn vạn kẻ địch.

Ngự thú sư thì dựa vào thánh thú, lấy một chống vạn!

Tuy nói thời gian không dài, nhưng dù ngắn ngủi thôi cũng đã đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.

“Chúng ta đi thôi!”

Nguyệt Minh Không lên tiếng: “Ma tộc ngo nghoe muốn dậy, nơi đây cũng không an toàn, phải mau chóng tìm hai vị động chủ thôi”.

Nguyệt Minh Không dẫn nhóm người dần dần rời đi...

Mà ở một bên khác, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng yên tâm khi gặp lại Tần Ninh.

“Gặp tổ sư gia thì chúng con coi như an toàn rồi, khoảng thời gian không có tổ sư gia bên cạnh đúng là rất thấp thỏm!”, Giản Bác cười khì khì.
Chương 1898: Có chút bản lĩnh

“Đúng vậy đó, thấy tổ sư gia giống như sau này có gặp một tên Thánh Đế ở trước mặt thì con cũng có sức mạnh để kêu kẻ đó cút ra!”

Tấn Triết vội vã nói theo.

Nhan Như Họa nhìn cả hai với vẻ khinh bỉ, rồi nói: “Tổ sư gia là lo cho sự an nguy của chúng ta nên mới đưa chúng ta theo cùng, hai ngươi đừng có gây chuyện nữa!”

Nghe vậy, Giản Bác lập tức phản pháo: “Gây chuyện? Chúng ta không hề gây chuyện!”

“Xì...”

Ba người lại chuẩn bị tranh luận ầm ĩ.

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Đừng có làm phiền, yên tĩnh chút đi”.

Ba người lập tức yên lặng.

“Nói đến đây, ba người các ngươi đã vào được một tháng rồi mà sao vẫn dậm chân tại chỗ vậy? Thiên Thánh thập phẩm, thất phẩm, tứ phẩm, không ai thăng cấp?”

Nghe vậy, Nhan Như Họa lập tức kể khổ: “Cũng không thể trách bọn con được tổ sư gia ơi. Là hai người bọn họ đấy. Bọn con vừa đi vào thì gặp nhau, sau đó... hai tên khốn này đưa con vào một hang ổ của thánh thú cấp bảy, bị con thánh thú đó liều mạng đuổi theo. Sau đó trên dọc đường lại gặp thánh thú cấp tám, rồi là hai con thánh thú cấp bảy, cứ đuổi cứ trốn như vậy suốt cả mấy tháng trời. Vất vả trốn thoát được, đến thảo nguyên này chưa kịp nghỉ ngơi... thì lại bị đuổi, nên lấy đâu ra thời gian tu luyện chứ ạ!”

“Liêu tháp Thanh Hỏa!”

Nhan Như Họa ồn ào kể lể, Tần Ninh đột nhiên cắt ngang.

Liêu tháp Thanh Hỏa?

Là thứ gì?

Tần Ninh cũng không giải thích nhiều, nhìn ba người, cười nói: “Chờ bên này xong việc thì đến mấy nơi các ngươi vừa nói xem thế nào”.

“Xét thấy các ngươi còn sống nên ta sẽ không phạt các ngươi nữa!”

Xét thấy các ngươi còn sống?

Ý là sao đây?

Không lẽ mấy nơi bọn họ xông vào lúc trước đều vô cùng nguy hiểm ư?

Nhưng lúc này, Tần Ninh đã khống chế Sơn Tê Ngưu Thú cho ba người quay về. Nửa ngày sau, họ đã đi vào nơi sâu của thảo nguyên.

Nhìn quanh đều là cỏ xanh bát ngát. Nếu không phải trên trời còn có ánh nắng chói chang thì cũng khó mà phân biệt nổi phương hướng.

“Chúng con đã gặp người của Mặc Vân thị ở đây!”, Nhan Như Họa vội vàng nói.

“Ồ?”

Tần Ninh nhìn chung quanh, cười nói: “Mặc Vân thị có chút bản lĩnh đấy, là ta khinh thường bọn họ!”

Lúc này, Tần Ninh bật cười: “Thấy chúng ta đến rồi thì việc gì phải trốn tránh, ra ngoài thoải mái gặp nhau có phải tốt không?”

Nghe vậy, ba người Giản Bác vô cùng kinh ngạc, xung quanh... đâu có ai chứ!

Không có chút khí tức nào!

Tần Ninh nói tiếp: “Không chịu ra? Vậy thì đừng hối hận!”

Nói xong, Tần Ninh giẫm chân một cái.

Không phải kiểu giẫm chân trút giận như Nhan Như Họa với Sơn Tê Ngưu Thú, một cước này của Tần Ninh đạp xuống thì Sơn Tê Ngưu Thú dưới thân cũng gầm lên, hai chân trước nâng lên cao rồi ầm ầm hạ xuống.

Rầm...

Mặt đất lúc này ầm ầm vỡ nứt, những vết rách như sấm sét lan tỏa ra bốn phương tám hướng.

Không phải là mỗi một con, mà là trên trăm con, ngàn con.

Giờ phút này, mặt đất run rẩy.

Từng tiếng xé rách vang lên, lúc này mới bắt đầu có bóng người bị bắn lên không trung, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.

Nhìn kỹ thì thấy có hai, ba mươi người, thân thể mất khống chế, rầm rập bay lên rồi ngã xuống đất.

Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.

Trong nháy mắt, đại địa đang hỗn độn cũng bị kiềm chế.

Chỉ thấy có ba bóng người lần lượt xuất hiện.

“Kẻ nào?”

Tiếng nói lạnh lẽo vang vọng.

Mà cùng với đó là một khí thế mạnh mẽ áp bức ngàn con Sơn Tê Ngưu Thú mà tới.

Tần Ninh thì mặt không đổi sắc, bước chân đi ra.

Sau đó, hàng ngàn con Sơn Tê Ngưu Thú cũng bước ra cùng lúc.

Một khí thế càng mạnh mẽ hơn nghiền ép ra, ngay lập tức, tên Thánh Vương kia rên lên một tiếng, giống như bị đánh lén, khí thế cũng lập tức rút lui theo.

“Là ngươi!”

Lúc này, một trong ba người đứng đầu là một trung niên khôi ngô, nhìn Tần Ninh, sắc mặt mất tự nhiên.

Tần Ninh thì mặt không đổi sắc.

“Ta đúng là khinh thường Mặc Vân thị quá, không ngờ các ngươi lại tìm được địa cung Linh Nguyệt, nhưng các ngươi làm như này là không định cho ai đi vào cùng à?”

Nghe vậy, cả ba người đều cẩn thận nhìn Tần Ninh.

“Tần tông chủ”.

Người ở giữa lúc này hùng hồn nói: “Trước khi đi vào thánh cảnh Vị Ương, ngươi cũng đã nói là mọi người không ai liên quan đến nhau, cùng chống Ma tộc. Hiện tại chúng ta phát hiện ra nơi này, ngươi có nên rời đi hay không?”

“Không ai liên quan đến nhau?”

Tần Ninh cười nói: “Không phải là ta khinh các ngươi, nhưng dù có tìm được thì các ngươi có vào nổi không?”

Nghe vậy, cả ba đều tái mặt.

“Hơn nữa, ta khuyên các ngươi cũng đừng vào. Đi vào đó thì tử thương sẽ rất thảm”.

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Nếu các ngươi thấy là ta đang làm khó các ngươi thì có thể không tin”.

“Nhưng cửa của đại cung Linh Nguyệt này các ngươi không mở ra được đâu, cho nên, ta cũng không coi là ngáng chân. Để ta mở cửa, mọi người cùng vào”.

Lúc này, sắc mặt của ba người trông rất khó đoán.

Đúng là bọn họ không mở ra được.

Nhưng bọn họ đã gọi cao thủ khác trong tộc đến hỗ trợ rồi.

“Tần tông chủ, có mở được ra hay không là chuyện của chúng ta”, một người phụ nữ ở bên phải khách sáo nói: “Cũng không nhọc Tần tông chủ quan tâm”.

Nghe vậy, Tần Ninh bật cười.

“Được, vậy ta cứ ở lại đây, không làm gì được chưa?”

Tần Ninh cười nói: “Các ngươi không mở ra được thì ta sẽ mở, còn nếu các ngươi mở ra được thì ta sẽ rời đi. Ta nói được làm được”.

Giờ phút này, cả ba càng thêm đen mặt.

Nhưng sau đó, Tần Ninh lại nói tiếp: “Địa cung Linh Nguyệt này chúng ta chưa nói vội, cứ nói chuyện các ngươi gài bẫy đệ tử Thánh Thú tông của ta đã”.

Lời này vừa ra, sắc mặt cả ba hơi biến đổi.

Người đàn ông ở giữa nói: “Tần tông chủ, sao ngươi lại nói vậy? Chúng ta không muốn bị đổ oan đâu”.

“Không nhận đúng không?”

Nụ cười trên mặt Tần Ninh lúc này dần biến mất.

Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đứng ở hai bên của Tần Ninh.

Tần Ninh nhẹ nắm lấy, chỉ thấy trên cơ thể ba người có rất nhiều bột phấn.

Những bột phấn kia được thánh lực của Tần Ninh bao phủ, dần dần hội tụ thành một thể, hóa thành làn sương.

“Đây là gì?”

Tấn Triết kinh ngạc nói.

Người của bọn họ dính thứ này từ bao giờ vậy?

“Đây là Ma Vân Tán, lấy đá Ma Sơn nghiền thành bột kết hợp với phấn hoa Thất Vân, sau đó gia công một chút là ngưng tụ được, nhưng tỉ lệ làm ra lại cực kỳ quan trọng”.

“Tỉ lệ này nếu điều chế tốt thì sẽ khiến cho Sơn Tê Ngưu Thú cảm giác như ngửi được loại cỏ non tươi đẹp và ngon lành nhất, khiến chúng điên cuồng chạy theo”.

“Tỉ lệ này đến cả thánh đan sư của thánh quốc Đại Tề hay Cửu U đài cũng không làm được, nhưng ta biết năm phương truyền thừa thì có thể”.

Tần Ninh nói xong ba câu này thì sắc mặt của ba tên Thánh Vương Mặc Vân thị cũng biến đổi liên tục.
Chương 1899: Đi thật rồi!

“Ngươi nói láo!”

Giờ phút này, người đàn ông đứng bên trái khẽ nói: “Chuyện này sao có thể dựa vào lời một phía của ngươi được?”

Tần Ninh lập tức cười nói: “Có phải các ngươi làm hay không thì đơn giản mà, ta thử một chút là biết ngay!”

Tần Ninh nói xong thì túm lấy một người...

Ầm...

Trong nháy mắt, Tần Ninh chụp vào một người thuộc Mặc Vân thị, tên đó bị kéo đến Tần Ninh một cách không tự chủ.

Một khắc sau đó, trong tay Tần Ninh xuất hiện một túi đựng đồ. Hắn rung ra mấy cái, có một bình ngọc rơi ra.

Chỉ hơi mở bình ra thì đám Sơn Tê Ngưu Thú đã rục rịch ngóc đầu dậy.

Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng.

Là thật!

Giờ phút này, ba tên Thánh Vương của Mặc Vân thị cũng tái mặt.

Sao Tần Ninh lại toán ra được?

Mặc dù Ma Vân Tán được cấu thành bởi những loại dược liệu đơn giản, nhưng cách phối thì vô cùng phức tạp, trừ năm phương truyền thừa ra thì đúng là không ai biết cả.

Nhưng Tần Ninh lại một mực cho rằng bọn họ làm!

“Còn gì để nói không?”

Tần Ninh nói.

Lúc này, ba tên Thánh Vương của Mặc Vân thị đều trở nên cẩn thận.

“Tần tông chủ, ngươi muốn vào địa cung Linh Nguyệt thì cứ việc nói thẳng, việc gì phải làm ra hạ sách này?”

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười.

“Vịt chết mạnh miệng đúng không?”

Tần Ninh nói tiếp với cả ba người này: “Không cho các ngươi thấy sự lợi hại của ta thì các ngươi cũng chỉ cho rằng rời khỏi Cửu U đài, thực lực Thiên Thánh của ta rất yếu ớt đúng không?”

Tần Ninh quát lên, thân thể hắn bắt đầu chấn động, Sơn Tê Ngưu Thú dưới chân lúc này phát ra tiếng gầm gừ.

“Muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện!”

Quát xong, Tần Ninh bước ra, khí tức trong cơ thể phóng thích mạnh mẽ.

Mà đám Sơn Tê Ngưu Thú kia thì giống như bị kích nộ, hai mắt đỏ ngầu, định mạnh mẽ đâm tới.

“Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi!”

Mà ngay lúc ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy ở nơi xa có mấy bóng người lập tức đi tới.

Một người trung niên đứng đầu mặc áo trắng vội vàng nói: “Tần tông chủ, oan gia nên giải không nên kết, hiểu lầm mà thôi...”

“Mặc Vân Sơn Minh!”

“Mặc Vân Kiệt!”

“Mặc Vân Vận!”

Người trung niên nhìn ba người kia, lập tức nói: “Còn không mau xin lỗi Tần tông chủ?”

“Mặc Vân Tiên...”

Người đàn ông ở giữa kinh ngạc.

“Nhanh lên!”

Giờ phút này, ba tên Thánh Vương đều tỏ vẻ khó chịu.

Xin lỗi?

Sao Mặc Vân thị phải cúi đầu chứ?

Cho dù là bọn họ hại đám Giản Bác kia thì sao? Uy nghiêm của Mặc Vân thị có thể khiêu khích chắc!

Nhưng Mặc Vân Tiên vẫn nói tiếp: “Mau xin lỗi, đây là ý của trưởng tộc!”

Ba người nghe vậy thì khựng lại.

“Mặc Vân Sơn Minh xin lỗi Tần tông chủ”.

Người đàn ông khôi ngô chắp tay nói.

Cùng lúc đó, Mặc Vân Kiệt cùng Mặc Vân Vận cũng đi lên xin lỗi Tần Ninh.

Tần Ninh thấy vậy cũng không lên tiếng.

Mặc Vân Tiên nhìn Tần Ninh, nói tiếp: “Nếu Tần công tử có thể mở được nơi này thì chúng ta cùng nhau tiến vào đi. Nơi đây tuy là Mặc Vân thị chúng ta phát hiện ra trước, nhưng nếu ngăn cản người khác đi vào thì lại thành ra Mặc Vân thị chúng ta quá phách lối, không nói lý!”

“Tin rằng Tần tông chủ đi vào cùng chúng ta, mỗi người một bên tự lục soát, không va chạm đến nhau!”

Tần Ninh nghe thế thì cười nhạo: “Các ngươi bảo ta vào thì ta vào ngay à? Bây giờ, ta không vào nữa đấy!”

“Thánh cảnh Vị Ương này cũng không chỉ có mỗi địa cung Linh Nguyệt. Ta đi nơi khác khám phá còn hơn. Dù gì... các ngươi cũng không mở ra nơi này được!”

Nghe vậy, Mặc Vân Tiên định mở miệng níu kéo thì Tần Ninh đã quay người, đưa nhóm Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa bay lên không...

Đi!

Đi thật rồi!

Mặc Vân Tiên sững sờ.

Đi như vậy sao?

Khoan đã!

Mặc Vân Tiên cứ cảm thấy kỳ lạ ở đâu đó.

Tuy Tần Ninh đã rời đi nhưng đám Sơn Tê Ngưu Thú này vẫn còn. Nếu Tần Ninh phá bỏ phép ngự thú thì đám thú này sẽ được khôi phục tự do.

Sự phẫn nộ vì bị người điều khiển chắc chắn sẽ chuyển dời lên người bọn họ!

Chết tiệt!

Mặc Vân Tiên lập tức quát: “Rút lui đã!”

Nhưng chỉ ngay sau đó, đám Sơn Tê Ngưu Thú đã bừng bừng lửa giận, vọt thẳng tới!

Chết tiệt, chết tiệt thật!

Mặc Vân Tiên thầm mắng trong lòng.

Mà ở một bên khác, Tần Ninh kéo ba người kia đi thật.

Ba người Giản Bác đều ngơ ngác không thôi.

“Tổ sư gia, chúng ta đi thật ạ?”

Nhan Như Họa kinh ngạc hỏi.

“Ừ”.

Tần Ninh khẽ gật đầu.

Giản Bác nói: “Nhưng địa cung Linh Nguyệt kia...”

“Bọn họ không mở ra được đâu!”

Tần Ninh nói tiếp: “Địa cung Linh Nguyệt này bị Vị Ương Thánh Đế phong cấm rồi, năm đó ta cũng đã vào một lần, sau đó còn thêm một lần phong cấm nữa”.

Nghe vậy, cả ba sửng sốt.

Bảo sao mà Tần Ninh tự tin như vậy, nói Mặc Vân thị không mở được.

Có thêm một lớp cấm chế do Tần Ninh tạo ra, cộng thêm cấm chế của Vị Ương Thánh Đế thì đám Mặc Vân thị mở được mới lạ!

“Vậy giờ chúng ta đi đâu ạ?”

Tần Ninh nhìn thảo nguyên mênh mông vô bờ, nói: “Đi tới vùng núi mà các ngươi nói lúc trước”.

Nghe vậy, cả ba đều run rẩy, nhớ đến mà phát sợ.

“Đừng đi mà...”, Giản Bác lẩm bẩm: “Nguy hiểm lắm ạ, thánh thú cấp bảy ở mọi nơi...”

Thánh thú cấp bảy!

Cấp bậc Thánh Hoàng.

Hơn nữa thánh thú cấp tám còn là Thánh Tôn.

Nhỡ đâu gặp phải thánh thú cấp chín thì chính là Thánh Đế.

Chưa nói Thánh Tôn Thánh Đế, dù là Thánh Hoàng thôi, bọn họ mà gặp phải... thì sẽ chết thẳng cẳng.

Ba người trước đó trốn được ra là vì cực độ may mắn.

Nhưng Tần Ninh lại nói: “Buộc phải đi”.

“Còn nhớ liêu tháp Thanh Hỏa ta nói tới không? Một trong tứ đại tuyệt địa của thánh cảnh Vị Ương đang ở dãy núi đó”.

“Đám thánh thú cấp bảy, tám, chín ở ngoài chỉ là phép che mắt mà thôi, hoặc có thể nói là bảo vệ liêu tháp Thanh Hỏa”.

“Bên trong mới là trung tâm!”

Liêu tháp Thanh Hỏa!

Chỉ nghe tên thôi cũng thấy đây không phải nơi đất lành rồi.

Mà lại được Tần Ninh xưng là một trong tứ đại tuyệt địa thì sẽ càng nguy hiểm hơn.

Khi nhìn thấy ba người sợ hãi, Tần Ninh nói: “Đừng có run thế, là tuyệt địa thì cũng là thánh địa. Nếu cơ duyên đến thì các ngươi còn có thể một bước thành Vương ấy chứ!”

Ba người nghe vậy thì đều sáng mắt.

“Vậy thì rất đáng để mạo hiểm!”

“Mạo hiểm cái gì? Tổ sư gia đưa chúng ta đi cùng thì chả có gì nguy hiểm hết!”

“Đúng, là tổ sư gia đưa chúng ta thăng cấp!”

Ba người câu nọ câu kia, ồn ào cả lên.

Tần Ninh nhìn ba người như vậy thì hơi lắc đầu.

Giống như... ba đứa thiểu năng!

Thánh cảnh Vị Ương mở ra, khi thế lực cao cấp của các phương tiến vào thì ngày càng nhiều võ giả Thiên Thánh, Địa Thánh, Thánh Nhân biết tin và chạy tới.

Điều này cũng khiến cho cả thánh cảnh Vị Ương đông đảo hẳn lên.
Chương 1900: Huyễn trận

Tần Ninh dẫn theo ba người vừa đi vừa nghỉ. Một hôm kia, bọn họ ra khỏi thảo nguyên, tới một vùng núi.

Không giống vùng núi mà Tần Ninh ở ban đầu.

Vùng núi này có những ngọn núi không quá cao.

Hơn nữa, chỉ mới đứng ở biên giới vùng núi thì khí tức tĩnh mịch đã tràn ngập khắp nơi.

Tần Ninh lúc này nhìn vào bên trong dãy núi, ánh mắt dần sáng lên.

Nhưng đám Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa thì đều vô cùng cẩn trọng.

Bọn họ đã trốn mấy tháng ở đây, ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ.

“Đi thôi!”

Tần Ninh lên tiếng.

Bốn người dần dần tiến vào dãy núi và biến mất không thấy bóng dáng.

Sau khi tiến vào mấy chục dặm, núi rừng đều yên tĩnh vô cùng, núi không cao, cây cối cũng chẳng um tùm, ánh mặt trời chiếu xuống vô cùng thoải mái.

“Sao ta lại có vẻ không nguy hiểm lắm nhỉ?”, Nhan Như Họa lẩm bẩm: “Lúc trước đi cảm thấy đều có thánh thú đang nhìn chằm chằm chúng ta”.

Tấn Triết cũng nói: “Ừ, không lẽ chúng ta sợ quá hóa điên?”

“Nhìn gà hóa cuốc?”

Ba người mê man.

Tần Ninh thì lại cười nói: “Đi đường khác thôi mà”.

Đi đường khác?

Nhưng đi trong cùng một khu vực mà!

Thấy ba người không hiểu, Tần Ninh nói tiếp: “Cứ đi theo ta”.

Nói xong, Tần Ninh dẫn đường phía trước. Ba người đi theo bóng Tần Ninh, chuyển sang một hướng khác, chỉ khoảng một trăm bước sau đó thì cảnh tượng xung quanh đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

Thiên địa lúc này lộ ra mấy phần ảm đạm, không khí khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.

Nhìn xung quanh có thể thấy có một bóng dáng che khuất bầu trời lúc này đang xòe cánh bay lượn.

Mà phía trước, ở giữa hai dãy núi bỗng xuất hiện thêm một ngọn núi khác di động, nhưng chẳng phải núi non gì mà là một con thánh thú to lớn như núi mà thôi!

Lại nhìn sang một hướng khác nữa thì có một thánh thú mãng xà dài đến mấy trăm trượng đang quanh quẩn ở giữa núi rừng, giống như một con sông nhô đầu ra vậy.

Nhất thời, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa chỉ thấy lạnh cả người.

“Chính là thế này!”

Giản Bác lập bập nói: “Đều là thánh thú cấp bảy cả...”

Tần Ninh chỉ mỉm cười không nói, dẫn cả ba quay sang phải.

Đi thêm trăm bước nữa, bầu trời ảm đạm cùng thánh thú khủng bố lại dần dần biến mất.

Không còn thánh thú hay bầu không khí ngột ngạt nữa mà chỉ còn sơn thanh thủy tú, ánh nắng xuyên qua rừng cây.

“Đây là...”

Ba người lúc này giống như vừa xuyên không vậy.

Giản Bác thốt lên: “Huyễn trận!”

Tấn Triết cùng Nhan Như Họa cũng ngốc tại chỗ.

“Chính xác, là huyễn trận”.

Tần Ninh gật đầu.

Giản Bác lại không dám tin chút nào: “Vậy đây là huyễn trận mạnh mẽ cỡ nào chứ?”

“Cả vùng núi này bị một huyễn trận bao trùm, nếu như không đi theo quỹ tích của huyễn trận thì ngay từ lúc đi vào dãy núi, ngươi sẽ bị huyễn trận dắt đi...”

“Trên thực tế, huyễn trận nơi đây cũng không hề rộng lớn, nhưng nó lại di chuyển được!”

“Cho nên nói các ngươi bị vây ở cửa của huyễn trận thì sẽ bị huyễn trận dắt đi, cho đến khi rời khỏi đây mới thôi”.

Nghe vậy, Tấn Triết vội nói: “Vậy những thứ chúng con thấy lúc xưa chỉ là giả thôi sao?”

Lúc này, cả ba cảm thấy bản thân vô cùng ngớ ngẩn.

Tần Ninh tiếp tục dẫn đường, bốn người xuyên qua núi rừng, dần dần xâm nhập vào trong.

Từng ngày qua đi, tốc độ của Tần Ninh không nhanh lắm, ba người Giản Bác cũng kiên nhẫn đi theo.

Mà đến hôm ấy, giữa ánh nắng tươi sáng, bốn người Tần Ninh xuất hiện ở một vùng núi rừng.

Nhưng núi ở nơi đây khác hẳn những nơi họ từng đi qua.

Sơn lâm phía trước giống như là bị chìm sâu xuống trăm tượng, khoảng mười mấy dặm quanh đó đều là như vậy.

Mà khu vực rừng bị lõm xuống thì cũng xanh um tươi tốt, chẳng qua là thấp hơn xung quanh mà thôi.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước, đứng ở biên giới, cười nói: “Cuối cùng cũng tới”.

Tới rồi?

Ba người còn lại sững sờ không thôi.

Liêu tháp Thanh Hỏa?

Là đây sao?

Nhưng nhìn vào đâu có giống? Phía trước chỉ có một vùng núi bị sụp xuống mà thôi.

Tần Ninh nói tiếp: “Ba người các ngươi đi xung quanh thăm dò đi, có lẽ chúng ta phải ở lại đây một thời gian đấy”.

Ở lại một thời gian?

Đùa sao?

“Ơ... Tổ sư gia... Chúng ta đến đây thám hiểm chứ đâu phải du ngoạn ạ...”

Tần Ninh kiên nhẫn nói: “Phải chờ, có lẽ là mấy ngày, hoặc mấy tháng, nhưng sẽ không quá một năm, cho nên cứ ở đây chờ đi!”

“Thánh cảnh Vị Ương sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn đâu, chúng ta không sợ phải chờ thêm vài tháng”.

Tấn Triết lập tức hỏi: “Vậy chúng ta chờ gì ạ?”

“Chờ một cơn mưa!”

Tần Ninh nói: “Chờ một lần mưa to gió lớn, mưa bão phô thiên cái địa!”

Chờ mưa?

Chờ mưa làm gì?

Lúc này, cả ba đều kinh ngạc không thấu.

Nhưng dù thế thì Tần Ninh cũng không nói gì thêm nữa.

Ba người lần lượt tản ra.

Tần Ninh lúc này nhìn mảng núi lõm xuống, sắc mặt mang theo vài phần cô độc. Hắn ngồi dưới một tán cây lộ ra, im lặng thật lâu.

Thời gian dần trôi qua, không bao lâu sau, Nhan Như Họa đột nhiên quay về, thở hồng hộc nói với Tần Ninh.

“Tổ sư gia!”

Nhan Như Họa vội nói: “Con đụng phải một nhóm người”.

“Là tộc Đoạn Tình, đám người đó đang vây giết Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương...”

Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày.

“Giản Bác và Tấn Triết đã qua đó rồi ạ, con đến đây để báo cho người một tiếng!”

Nhan Như Họa vừa dứt lời thì Tần Ninh lập tức đứng dậy, nhìn ra nơi xa rồi nói: “Đi!”

Cùng lúc đó, tại một vùng rừng khác lồi ra cách bên ngoài khoảng mười mấy dặm, có một nhóm người đang bị mấy chục người khác vây ở giữa.

Nhóm này cũng có đến mười mấy người.

Dương Thanh Vân, Tiên Nhân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều có mặt.

Mà người cầm đầu nhóm mấy chục người vây quanh đó đang lạnh lùng nhìn về bọn họ.

“Là người của tộc Đoạn Tình!”

Diệp Viên Viên lúc này đi ra nói: “Các ngươi không sợ chết sao?”

“Tần Ninh đã nói nước sông không phạm nước giếng, các ngươi có ý gì đây?”

Lúc này, kẻ cầm đầu lại cười đáp: “Nước sông không phạm nước giếng?”

“Tần Ninh có quan hệ chặt chẽ với Thánh Thú tông, chắc chắn cũng có mối quan hệ không thường với Ôn Hiến Chi. Bắt các ngươi cũng để tiện cho hành động của chúng ta”.

“Ôn Hiến Chi cực kỳ hận năm phương chúng ta, nếu ở bên ngoài thì Tần Ninh hẳn là không dễ chọc, khiến chúng ta kiêng kỵ. Nhưng ở trong này, giết các ngươi, Tần Ninh không biết, ai sẽ biết đây?”

Nghe vậy, sắc mặt đám Dương Thanh Vân cũng trở nên lạnh lẽo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom