-
Chương 1886-1890
Chương 1886: Dãy Khô Huyết
Hiển nhiên là hai người vô cùng quan tâm đến mấy loại dược thảo này.
Dù sao những dược liệu này cực kỳ hiếm thấy ở bên ngoài.
Đoạn đường này bọn họ đi theo Tần Ninh, trên đường cũng gặp được không ít dược liệu, thánh quả, hoa cỏ nổi tiếng,v.v… Tần Ninh cũng không để ý lắm.
Thế nhưng Tề Hành và Tề Hoàn lại hiểu được giá trị của những dược thảo kia, đương nhiên trong lòng vô cùng thoải mái.
Tần Ninh nhìn ra sự nóng lòng của hai người, cũng dẫn hai người đi về những nơi có khả năng sinh trưởng ra thánh dược thánh cỏ thánh quả.
Trên thực tế những thánh dược thánh quả này không hề có một chút sức hấp dẫn nào đối với Tần Ninh.
Chỉ là trong khoảng thời gian mấy ngày nay, số dược liệu mà Tề Hành và Tề Hoàn đã hái cộng lại còn không có giá trị bằng một Thanh Thánh Bích Nguyên Quả mà mình lấy được.
Đối mặt với dược liệu cấp bậc này, Tần Ninh thật sự không có hứng thú mấy.
Hái xong, trên mặt Tề Hành và Tề Hoàn đều là vẻ vui mừng.
"Tần tiên sinh đúng là quen thuộc với thánh cảnh Vị Ương, nếu đổi lại là chúng ta, chắc cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán, đều phải xem may mắn cả".
"Đương nhiên rồi, Tần tiên sinh là người mà ngay cả ông nội chúng ta cũng phải coi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"
Nhìn thấy hai người kẻ xướng người họa, Tần Ninh lại nói thẳng: "Đừng nịnh bợ".
"Tần tiên sinh, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Mấy ngày nay dẫn các ngươi đi hái không ít thánh dược, cũng đủ để các ngươi tu hành dần dần, bây giờ ta chuẩn bị đến một nơi nguy hiểm".
Nơi nguy hiểm!
"Nếu ta không nhớ nhầm thì nơi chúng ta sắp đi chính là dãy Khô Huyết..."
Dãy Khô Huyết.
Tề Hành và Tề Hoàn đều khẽ giật mình.
Dãy Khô Huyết chính là một trong bốn cấm địa mà Tần Ninh nói tới lúc đầu.
Lúc ấy vừa mới tiến vào bên trong thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh đã nhiều lần nói cho bọn họ đừng tiến vào bốn chỗ này.
Mà bây giờ xem ra Tần Ninh muốn đi vào trong đó.
"Hai người các ngươi đi vào cùng ta trước, nếu có cơ duyên, các ngươi cũng có thể lấy được vài thứ".
Hắn vừa nói xong, hai người lập tức mừng rỡ.
"Được được được!"
Giờ phút này, ba người tiếp tục xuất phát.
Khoảng vài ngày sau, dường như dãy núi phía trước đã đến điểm cuối cùng.
Thế nhưng lúc ba người vượt qua một ngọn núi cao mênh mông, đập vào mắt lại là một dãy núi liên miên không có điểm cuối.
Chỉ là khác với dãy núi ba người đi qua trước kia.
Dãy núi này vô cùng hoang tàn vắng vẻ.
Mấy ngày nay những ngọn núi mà ba người đi qua đều có nhiều rừng rậm cổ thụ xanh um tươi tốt, đều dài dằng dặc.
Thế nhưng một vùng núi trước mắt này lại có màu đỏ rực như máu.
Hơn nữa từng ngọn núi đều trụi lủi, không có bất kỳ thảm thực vật nào sinh trưởng.
Ngoài ra chỉ còn là khí tức đìu hiu ngột ngạt, ba người còn chưa bước vào đã cảm giác được loại khí tức kia khiến người ta đau đớn không thể thở nổi.
"Chính là chỗ này sao?"
Tề Hành lẩm bẩm nói.
Tần Ninh nhìn về phía trước, gật đầu nói: "Chính là chỗ này, dãy Khô Huyết".
Tần Ninh nhìn hai người, tiếp tục nói: "Ta cũng không bảo đảm trong này còn có cơ duyên thích hợp với các ngươi, nhưng cứ thử một chút xem sao, nếu như không có, hai người các ngươi hãy lui ra ngoài, đi tìm mấy người Tề Hạo, Tề Phi Vân, tập trung với bọn họ mới tính là an toàn".
"Rõ!"
Nghe được Tần Ninh dặn dò, hai người thi nhau gật đầu.
Tần Ninh bước chân ra.
Một bước trước còn ở giữa núi rừng xanh um tươi tốt, bước tiếp theo đã đi tới giữa dãy núi khô đỏ như máu.
Mà lúc này khi hai người Tề Hành và Tề Hoàn đặt chân lên trên ngọn núi đỏ máu, một cảm giác buồn nôn lại bốc lên từ trong tim.
Hai người cố nén buồn nôn, đi theo sau lưng Tần Ninh.
"Nơi này đúng là quái quỷ, dãy Khô Huyết thật sự rất cô quạnh, máu nhuộm cả dãy núi", Tề Hành không nhịn được nói.
Tần Ninh nghe vậy thì nhìn xung quanh, nói: "Nơi này đã từng là nơi Vị Ương Thánh Đế chém giết kẻ địch của mình, là nơi chôn xác táng xương".
"Vị Ương Thánh Đế có thể trở thành Thánh Đế uy danh hiển hách một đời, cũng không phải dựa vào cảnh giới Thánh Đế của mình, mà là dựa vào từng cái đầu người gộp lại".
"Quanh năm suốt tháng, những người bị ông ta giết chết đều chôn xác táng xương ở chỗ này, khiến cho mặt đất nơi này đều cắn nuốt máu thịt hài cốt, bị nhuộm đỏ, cỏ cây thực vật cũng không có cách nào mọc ra, bởi vậy mới có tên là dãy Khô Huyết".
"Chỉ sợ có ít nhất… hơn vạn người chết ở chỗ này..."
Hắn vừa dứt lời, Tề Hành và Tề Hoàn đều cảm thấy rùng mình.
Những võ giả bị một vị Thánh Đế chém giết sẽ có thực lực ở cấp bậc gì?
Có Thánh Đế, cũng có Thánh Tôn, Thánh Hoàng, Thánh Vương ư?
Những người kia, mỗi một người khi còn sống đều là nhân vật lớn nổi tiếng một phương.
Chết ở chỗ này...
Chỉ mới suy nghĩ đến việc nơi đây mai táng nhiều cường giả như vậy đã khiến người ta rùng mình rồi.
Tần Ninh bước chân, dẫm lên trên mặt đất màu máu, phát ra một tiếng rất nhỏ.
Giờ phút này Tề Hành và Tề Hoàn lại sử dụng thánh binh, nhắm mắt đi theo sau lưng Tần Ninh.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bởi vì có quá nhiều người chết ở chỗ này nên trời đất ở đây đều xảy ra một chút biến hóa quỷ dị".
"Những biến hóa quỷ dị này hoặc tốt hoặc xấu, chỗ tốt là có một vài thánh giả chết rồi, nhưng lại không cam tâm để cuộc đời của mình diệt vong như vậy!"
"Cho nên bọn họ có thể sẽ dùng hết sức mạnh trước khi chết để lại căn cơ tu hành của mình chờ người có duyên biết được".
"Bởi vậy nơi này sẽ có rất nhiều thánh mộ tồn tại".
"Mà chỗ xấu là có một vài thánh giả chết cảm thấy bất công, sinh lòng oán hận, để lại thánh mộ cũng không phải là đạo cơ của bản thân mà là thánh thi dùng để giết người!"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Cho nên nơi đây, hoặc là đạt được cơ duyên to lớn, hoặc là... chết không có chỗ chôn".
Tần Ninh vừa dứt lời, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới.
Tề Hành và Tề Hoàn chỉ cảm thấy càng khủng bố hơn.
Tần Ninh nói rồi dẫn hai người đi vào sâu hơn ngàn mét.
Đưa mắt nhìn ra xung quanh toàn là những dãy núi cao tới ngàn trượng, màu đỏ như máu ở giữa trời đất mờ tối khiến người ta không thở nổi.
"Tần tiên sinh..."
Tề Hành cả gan hỏi: "Vậy thánh mộ ở đâu?"
Tần Ninh nhìn Tề Hành một chút, cười nói: "Chính là những ngọn núi mà ngươi nhìn thấy!"
Hắn vừa dứt lời, hai người Tề Hành và Tề Hoàn đều ngây ra như phỗng.
Những ngọn núi này?
Chính là những Thánh giả kia sau khi chết để lại?
Thế này sao có thể là hơn vạn được?
Vừa rồi Tần Ninh còn nói có trên vạn người bị Vị Ương Thánh Đế chém giết.
Thế nhưng bây giờ đưa mắt trông về phía xa, ít nhất ở đây cũng phải mười mấy vạn ngọn núi!
Dãy Khô Huyết.
Dãy núi chất đống người chết!
Năm đó dường như Vị Ương Thánh Đế cũng là một người độc ác!
Tần Ninh tiếp tục nói: "Đúng là có rất nhiều ngọn núi, thế nhưng một số người quá yếu nên không để lại thánh mộ, một số người chết không có gì hối tiếc cũng sẽ không để lại thánh mộ, hơn nữa nhiều năm qua đã có không ít người từng tiến vào nơi đây, một số người chết nhưng số còn lại còn sống đi ra đều đạt được truyền thừa của thánh giả trong thánh mộ, cho nên đến bây giờ thánh mộ cũng cực kì hiếm thấy".
Huynh đệ hai người nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Chỉ là sau khi nghe Tần Ninh giải thích, hai người lại không còn khát vọng với đạo cơ thánh giả như trước nữa.
Trong lòng luôn có chút sợ hãi...
Chương 1887: Thánh mộ
Ba người không ngừng tiến sâu vào trong, không bao lâu sau, Tần Ninh dừng chân lại nhìn hai ngọn núi nối liền mấy trăm trượng, không hề tiến lên nữa.
Tề Hành và Tề Hoàn cũng dừng lại nhìn hai ngọn núi gần sát mình kia.
Hai ngọn núi đều cao bốn năm trăm trượng, màu đỏ như máu mang theo một vẻ đẹp rực rỡ.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười nói: "Nơi này có vẻ thích hợp với các ngươi".
Tề Hành và Tề Hoàn đều khẽ giật mình.
Thích hợp?
Như thế nào?
Bọn họ cũng không biết Tần Ninh xác định trong những ngọn núi đỏ như máu này ngọn nào tồn tại đạo cơ, ngọn nào không tồn tại.
Thế nhưng Tần Ninh lại hiểu rõ điều này như lòng bàn tay.
Hắn tiếp tục nói: "Đưa tay cho ta".
Hai người lần lượt xòe bàn tay ra.
Tần Ninh lập tức nắm chặt lấy bàn tay hai người, một luồng thánh lực bộc phát, trên lòng bàn tay hai người xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy ra.
Tần Ninh khống chế máu tươi nhỏ xuống mặt đất trước ngọn núi.
Mà ngay sau đó, hai bóng người mờ ảo chậm rãi ngưng tụ.
Tần Ninh nhìn về phía hai bóng người mờ ảo kia, sau đó lại nhìn về phía Tề Hoàn và Tề Hành, cười nói: "Hai vị Đại Thánh Vương này cũng là huynh đệ, khi còn sống tu hành thuật pháp đánh kết hợp, các ngươi cũng là huynh đệ, không còn gì tốt hơn".
"Trực tiếp đi thôi!"
Trong phút chốc Tề Hành và Tề Hoàn vẫn còn có chút ngơ ngác.
Tần Ninh lại nói: "Yên tâm, hãy đi đến trước hai bóng người mờ ảo kia, tiếp theo các ngươi sẽ tự hiểu là như thế nào".
"Nhớ đấy, sau khi thu hoạch được đạo cơ hãy lập tức rời khỏi dãy Khô Huyết, không nên dừng lại ở chỗ này, hiểu chưa?"
Tề Hoàn không nhịn được nói: "Tần tiên sinh thì sao?"
"Ta cần tiếp tục đi sâu vào trong để xem vài chuyện..."
Tần Ninh nhìn về phía hai người, nói: "Nhớ kỹ lời ta nói là được, nếu như các ngươi gặp được đám người Tề Phi Vân và Tề Hạo, cũng có thể dẫn bọn họ đi vào, nếu lúc đó ta vẫn còn ở đây thì cũng có thể thử vận may cho bọn họ, nhìn xem có thể tìm ra thánh mộ đạo cơ hay không".
"Nếu như ta không còn ở đây thì các ngươi cũng không cần tiến vào nữa, sơ sẩy một cái là có thể sẽ rơi vào cảnh thân tử đạo tiêu".
"Rõ!"
"Rõ!"
Hai người đều chắp tay tạm biệt Tần Ninh.
Giờ phút này hai người đi đến trước hai cái bóng kia, chỉ thấy hai cái bóng sải bước ra, dung nhập vào trong thân thể hai người.
Mà một giây sau, hai cái bóng đều biến mất không thấy gì nữa.
Tần Ninh mỉm cười đứng chắp tay, quay người rời đi vào sâu trong dãy Khô Huyết.
Khi Tần Ninh đi càng lúc càng sâu, dãy núi ở đây cũng càng ngày càng cao lớn hùng vĩ.
Những ngọn núi cao trên ngàn trượng cũng dần dần tăng lên nhiều hơn.
Vẻ mặt Tần Ninh có chút cẩn thận.
Dù hắn là Thiên Thánh bát phẩm, nhưng nếu tùy tiện động vào thánh mộ nơi đây, dẫn ra một ma quân hận đời thì cũng phải ngỏm củ tỏi.
Mà đến khi Tần Ninh đi vào chỗ sâu lại chạm mặt một nhóm người.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy nhóm người kia có khoảng mười mấy người, cầm đầu là một người đàn ông trung niên với dáng vẻ thận trọng.
Mà lúc này mười mấy người nhìn có chút chật vật, dường như vừa mới trải qua một trận chiến lớn.
Tần Ninh thấy cách ăn mặc của mười mấy người kia thì bật cười.
Người của động tiên Kính Nguyệt.
Hiển nhiên mười mấy người kia cũng đã thấy được Tần Ninh.
Người đàn ông trung niên cầm đầu đi lên phía trước, chắp tay nói: "Tại hạ là Nguyệt Minh Không của động tiên Kính Nguyệt, chính là đệ đệ của chủ nhân động thiên - Nguyệt Hàn Ảnh, bái kiến Tần tông chủ!"
Vẻ mặt của Nguyệt Minh Không vô cùng khách khí.
Mà giờ phút này, Tần Ninh cũng chắp tay với đám người kia, sau đó chuẩn bị quay người rời đi.
Bây giờ người của mấy thế gia truyền thừa nhìn thấy hắn, nếu không tìm phiền phức thì hắn cũng lười gây phiền phức.
Nhìn thấy Tần Ninh xoay người rời đi, Nguyệt Minh Không lại vội vàng nói: "Tần tông chủ".
"Có việc gì sao?"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Tần tông chủ đừng hiểu nhầm".
Nguyệt Minh Không vội vàng nói: "Chúng ta vừa xâm nhập vào nơi đây, kết quả lại gặp rất nhiều phiền phức, tổn thất bảy tám người, bây giờ muốn rời đi, thế nhưng mà... căn bản không đi ra được".
"Không biết Tần tông chủ có thể nói cho chúng ta biết cách rời đi như thế nào không?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Nguyệt Minh Không một chút, lập tức nói: "Nhìn thấy những ngọn núi ở đây không?"
"Lựa chọn ba ngọn núi mà ngươi cho rằng thấp nhất, sau đó đi về hướng ba ngọn núi đó, tiếp theo lại lựa chọn một ngọn núi mà ngươi cho rằng cao nhất, lại đi về hướng ngọn núi đó, cứ lòng vòng như vậy, ngươi sẽ có thể rời khỏi nơi đây!"
"Ba thấp một cao!"
Nghe thấy lời này, Nguyệt Minh Không vội vàng chắp tay nói: "Cảm ơn Tần tông chủ".
Tần Ninh nhìn Nguyệt Minh Không một chút, tiếp tục nói: "Trở về nhớ nói cho Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh, chớ có hợp tác với Ma tộc, cũng đừng có làm trò gì hèn hạ, Tần Ninh ta sẽ không đối đầu với các ngươi, nhưng nếu làm thì Tần Ninh ta sẽ tiêu diệt động tiên Kính Nguyệt các ngươi đấy".
Nguyệt Minh Không xấu hổ cười một tiếng, nói: "Lần này chúng ta đến đây chủ yếu là vì tung tích của các tiền bối trong động tiên Kính Nguyệt, tuyệt sẽ không hợp tác với Ma tộc".
"Nhớ kỹ lời ngươi nói".
Tần Ninh dừng một chút, đang định bước chân ra, lại tiếp tục nói: "Vậy ngươi có biết ngoài động tiên Kính Nguyệt của các ngươi thì còn có ai có liên quan với Ma tộc không?"
"Chuyện này..."
Nguyệt Minh Không cười nói: "Có lẽ... có cả Thiên Võ Đạo chăng?"
"Tần tông chủ, ta không chắc chắn lắm, dù sao trong mấy vạn năm nay, trên thực tế năm phe chúng ta cực ít liên hệ, chỉ ở trong thánh cảnh của riêng mình để khôi phục nguyên khí, không can thiệp vào chuyện của nhau, lần này nếu không phải có liên quan đến các vị tổ tiên năm đó còn sót lại, chỉ sợ cũng sẽ không ra ngoài..."
Tần Ninh khoát tay, lập tức nói: "Chuyển lời cho Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh là được rồi".
Vừa nói xong, Tần Ninh liền quay người rời đi...
Nguyệt Minh Không nhìn về phương hướng Tần Ninh rời đi.
Một vị cao thủ Thiên Thánh cửu phẩm mở miệng nói: "Nguyệt đại nhân, không phải tên nhóc này đang lừa chúng ta đấy chứ, hay là bắt hắn dẫn chúng ta ra ngoài là tốt nhất..."
"Được rồi!"
Nguyệt Minh Không lại phất tay nói: "Kẻ này gặp được chúng ta không trốn không né, vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên là không e ngại chúng ta!"
"Hơn nữa ta nhìn hắn dường như đã là cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, chỉ mới có mấy tháng đã lại tăng lên..."
Một người khác ở đây mở miệng nói: "Tên nhóc này ăn nói quá ngông cuồng... Tiêu diệt động tiên Kính Nguyệt của chúng ta ư, sợ rằng hắn không biết thực lực bây giờ của động tiên Kính Nguyệt chúng ta rồi".
Nguyệt Minh Không lại nói: "Tần Ninh kia mà không ra tay ở Cửu U Đài, ngươi còn có thể biết được vị Thiên Thánh này đã từng giết Thánh Vương Thánh Hoàng nữa không?"
Nghe Nguyệt Minh Không hỏi như vậy, mấy người đều nghẹn lời.
Đúng rồi!
Nếu Tần Ninh không ra tay ở Cửu U Đài, ai mà biết được hắn có thể chém giết Thánh Hoàng chứ?
Một người nói thầm: "Đó là bởi vì hắn mượn mạch Thánh Long của Cửu U Đài".
"Vậy sao ngươi biết, ở đây... hắn không thể mượn được sức mạnh khác chứ?", Nguyệt Minh Không thở dài nói: "Hơn nữa Ma tộc chiếm cứ Cửu U Đài lâu như vậy đều không thể cướp đoạt được mạch Thánh Long của Cửu U Đài, hắn chỉ là một Thiên Thánh lại có thể làm được, điều này đã không thể tưởng tượng được rồi!"
Nguyệt Minh Không lẩm bẩm nói: "Được rồi, ba thấp một cao, cứ dựa theo cái này mà đi, hãy mau chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này thôi!"
Sau đó đám người lần lượt rời đi...
Chương 1888: Rốt cuộc là cái gì?
Mà ở bên kia, Tần Ninh tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Gặp được Nguyệt Minh Không chỉ là trùng hợp mà thôi.
Sở dĩ nói ra lời kia là vì Tần Ninh cũng muốn nói cho động tiên Kính Nguyệt biết tám vạn năm trước hắn đã cho bọn họ một cơ hội, năm vạn năm trước, động tiên Kính Nguyệt cũng đã tham gia vào trận chiến diệt ma.
Chỉ hy vọng bây giờ động tiên Kính Nguyệt đừng đi nhầm đường nữa!
Nếu lại hợp tác với Ma tộc lần nữa, ở trong mắt Tần Ninh là điều không thể tha thứ.
Hắn nhấc chân đi giữa ngọn núi, từng bước chân đều vang lên những tiếng mạnh mẽ.
Bây giờ Tần Ninh đã đi tới sâu trong dãy Khô Huyết.
Trên đường đi nhìn có vẻ rất yên bình.
Nhưng đó là bởi vì Tần Ninh đã quen thuộc với chỗ này rồi.
Mà đến khi Tần Ninh đi vào chỗ sâu nhất, nhìn một cái sẽ thấy ở đây có chín ngọn núi cao hơn vạn trượng, căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Hắn dừng bước lại, ngửa mặt lên nhìn dãy núi đỏ như máu.
Đến khi đi tới vị trí của chín ngọn núi đỏ máu, Tần Ninh mới dừng bước chân.
"Ta đã đi đến đây một thân một mình rồi, các ngươi còn chưa ra tay là đang chờ đợi cái gì thế?"
Tần Ninh đột nhiên khẽ mỉm cười nói với hư không.
Hắn vừa dứt lời, từng tiếng xé gió lập tức vang lên.
Xung quanh chín ngọn núi xuất hiện từng bóng người.
Những bóng người kia đều mặc huyết giáp, khí thế kinh người, lúc này có khoảng trên trăm người bao vây lấy Tần Ninh ở chính giữa.
Ba bóng người cầm đầu có khí tức vô cùng kinh khủng.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy huyết giáp của ba người này lấp lánh hơn, ở giữa trán có một huyết ấn, hai bên khuôn mặt là những huyết văn trông rất đáng sợ.
"Tần Ninh!"
Giờ phút này, người ở giữa nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp mở miệng nói.
"Là ta!"
Tần Ninh nhìn về phía ba người, cười nói: "Không biết ba vị là..."
"Huyết Vô Khổ!"
"Huyết Trạch!"
"Huyết Lãnh Anh!"
Ba người lần lượt báo ra tên của mình.
Tần Ninh nhìn về phía ba người, cũng không hề nóng nảy.
"Thật ra ta thấy rất khó hiểu, tộc Huyết Ma các ngươi cũng không phải đến từ Thương Mang Vân Giới mà là từ thế giới bên ngoài, chẳng lẽ thế giới bên ngoài cũng đặt tên giống thế giới của chúng ta sao?"
Nghe thấy lời này, Huyết Vô Khổ kia cười nói: "Đương nhiên không phải, tộc chúng ta có tiếng nói của mình, có tên của mình, đây không phải vì muốn xứng đôi với Nhân tộc các ngươi nên mới đặt tên của Nhân tộc sao".
"Hơn nữa ngươi xem chính chúng ta cũng gọi mình là Huyết Ma!"
"Cái chữ ma này ở chỗ chúng ta không hề có nghĩa xấu!"
Tần Ninh hiểu ra, gật đầu nói: "Nhập gia tùy tục sao?"
"Có thể hiểu như vậy".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Năm đó ta đã từng gặp Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, cái gì mà Thâm Uyên Ma tộc, Luyện Ngục Ma tộc, Cực Địa Ma tộc, Liệt Diễm Ma tộc, Ám Vũ Ma tộc, so sánh với bốn tộc Huyết Ma, Dạ Ma, Mị Ma, Viêm Ma các ngươi như thế nào?"
Huyết Vô Khổ cười nhạo nói: "Mấy Ma tộc kia chỉ là chủng tộc ti tiện đứng hàng thấp nhất mà thôi, sao có thể đánh đồng với chúng ta được!"
"Ồ..."
Tần Ninh lại nói: "Nếu như vậy, lúc ấy bọn họ nói mình bị ép tiến vào đại lục Vạn Thiên chiến đấu đến chết, xem ra các ngươi là chủ động tiến vào ư?"
Nghe hắn nói như vậy, Huyết Trạch kia cười nói: "Xem ra ngươi vẫn rất hiếu kỳ về chúng ta, dù sao ngươi cũng sắp thành một người chết rồi, nói cho ngươi cũng không sao!"
"Tần Ninh, trên thực tế ngươi cũng không biết, ngươi chẳng qua là châu chấu đá xe mà thôi, phía sau mấy tộc lớn chúng ta còn có chủng tộc mạnh hơn tồn tại, thậm chí bên trong những chủng tộc kia còn có những cao thủ mạnh mẽ có thể trực tiếp hủy diệt Thương Mang Vân Giới của các ngươi!"
"Mà chúng ta chỉ thuộc về cấp bậc tầng dưới, tiến vào Thương Mang Vân Giới là chính chúng ta muốn đi xin chiến, ngươi hiểu chưa? Lập được chiến công, địa vị của chủng tộc mới có thể tăng lên".
Tần Ninh nghe thấy lời này thì cười nói: "Nếu quả thật như thế, vậy đám nhân vật lớn phía sau các ngươi mạnh như vậy, sao không dứt khoát tiêu diệt Thương Mang Vân Giới đi, làm gì phải tốn công tốn sức, vất vả khổ cực đưa các ngươi vào?"
Nghe hắn nói vậy, Huyết Lãnh Anh cười nói: "Ta biết ngươi nghĩ chúng ta đang nói bậy, có tin hay không là tùy ngươi".
"Sở dĩ không phải là bây giờ không trực tiếp tiêu diệt Thương Mang Vân Giới, mà là các đại nhân còn đang chuẩn bị, đương nhiên chúng ta không có tư cách biết đến".
"Chỉ là đối mặt với một kẻ hấp hối sắp chết như ngươi, chúng ta cũng không cần thiết phải lừa ngươi".
"Người sau lưng chúng ta đúng là có thể diệt trừ Thương Mang Vân Giới dễ như trở bàn tay, bây giờ còn chưa tiêu diệt có lẽ là vì điều gì đó, Tần Ninh, ngươi thật sự cho rằng ngươi đã nhìn thấu đất trời này rồi sao? Đúng là buồn cười!"
Giờ phút này trong lòng Tần Ninh đã có suy nghĩ.
Chủng tộc bên ngoài thế giới cũng không muốn diệt trừ Thương Mang Vân Giới.
Mà là vì tiến vào Thương Mang Vân Giới sẽ có được cái gì đó!
Đến cùng là cái gì?
Đáng để những cao thủ mà ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng phải tốn công tốn sức đến chỗ này, thậm chí tốn thời gian dài như vậy?
Có phải phụ thân cũng không biết những điều này không?
Chắc là có biết đi!
Nếu không phụ thân không có khả năng không nói gì cả mà đã rời khỏi thế giới mà tự tay mình sáng tạo thay đổi ra!
"Xem ra, các ngươi cũng không biết được nhiều chuyện lắm, đúng là khiến ta rất thất vọng".
Tần Ninh nhìn về phía ba người, tiếp tục nói: "Nhưng ta cũng hiểu được đại khái rồi, trong lòng cũng có một vài suy nghĩ, càng thêm chắc chắn với quyết định của ta".
Quyết định?
Quyết định gì?
Ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh đều nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tần Ninh siết chặt hai tay, cười nói: "Tiêu diệt Ma tộc, bảo vệ Vân Giới của ta!"
Vừa dứt lời, cả người Tần Ninh đã đột ngột chui lên từ dưới mặt đất.
Ba người lập tức cười nhạo, thi nhau xông ra.
"Huyết La Hải Không!"
"Đại Thiên Huyết Linh Thủ!"
"Huyết Lôi Kiếm!"
Ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh lần lượt lao ra.
Tần Ninh nhìn thấy ba người đánh tới, vẻ mặt không hề thay đổi.
"Thánh Long Tường Quyết!"
Vừa hét lên một câu, khí tức bá đạo đã lập tức phóng ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Một cái bóng Thánh Long dài trăm trượng bay lên không.
Mà lúc nhìn thấy hình ảnh Thánh Long kia ngưng tụ, ba người Huyết Vô Khổ lập tức biến sắc.
Thế nhưng một giây sau, Huyết Trạch lại mở miệng nói: "Đừng để bị lừa, đó cũng không phải là hình ảnh Thánh Long hắn ngưng tụ ở Cửu U Đài, chênh lệch rất lớn!"
Huyết Vô Khổ và Huyết Lãnh Anh cũng đã phát hiện ra điều đó.
Hôm ấy hình ảnh Thánh Long mà Tần Ninh ngưng tụ ở Cửu U Đài dài ngàn trượng vạn trượng, nhưng bây giờ lại chênh lệch quá xa.
Thánh Long bây giờ chỉ dài khoảng ba trăm trượng, hơn nữa ánh sáng cũng không chói lóa như trước đó.
"Tên nhóc này không có mạch Thánh Long để dựa vào, bây giờ cho dù là Thiên Thánh bát phẩm cũng không phải đối thủ của ba người chúng ta".
Huyết Lãnh Anh hừ một tiếng, vung kiếm chém xuống.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía ba người, chậm rãi nói: "Thật sự cho rằng không có mạch Thánh Long, ta sẽ chẳng phải là cái gì ư? Chỉ là ba Thiên Thánh thập phẩm mà cũng dám đến giết ta sao?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.
"Thiên La Long Kình!"
Ầm!!!
Khí tức trong người Tần Ninh dường như gia tăng mấy lần.
Hắn đấm ra một quyền, thánh lực hóa kình, gấp đôi cả trong lẫn ngoài, lúc này một sát khí mạnh mẽ bộc phát ra.
Cơ thể Thánh Long cũng lập tức lao ra theo quyền kình này.
Chương 1889: Ta cho các ngươi rút lui sao?
Ầm ầm...
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Quyền kình kia của Tần Ninh là quyền kình sau khi Thiên La Long Kình được tăng cường, Thánh Long Tường Quyết bộc phát ra khí Thánh Long cũng vô cùng mạnh mẽ.
Đúng là hắn không có cách nào dựa vào mạch Thánh Long.
Thế nhưng trong mấy tháng tu luyện ở Thánh Uyên đàm, hồn rồng trong cơ thể hắn đã hấp thu thánh khí của mạch Thánh Long, cũng đã đến một cấp độ kinh khủng.
Mà lúc này khí Thánh Long ngưng tụ ra có lẽ không đối phó được với Thánh Vương, nhưng lại dư sức đối phó với ba tên Thiên Thánh thập phẩm.
Ầm...
Một tiếng nổ đùng đoàng kịch liệt vang lên.
Cơ thể của Tần Ninh lại lao thẳng về hướng ba người.
Sắc mặt ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh lập tức biến đổi.
Tần Ninh đối mặt với ba người bọn họ, thế mà còn dám xông thẳng đến, quả thực là muốn chết mà!
"Giết!"
Vừa hét xong một câu, Tần Ninh trực tiếp xông ra.
Khí thế bộc phát làm người ta phải run rẩy.
Thánh Long trực tiếp há to miệng, cắn về phía cái đầu của Huyết Vô Khổ trong tiếng ầm vang.
Tần Ninh trực tiếp tung một quyền về hướng Huyết Trạch.
Huyết Trạch thấy cảnh này đương nhiên là không chịu lùi bước, mà Huyết Lãnh Anh bên cạnh cũng nhắm ngay vào sau lưng Tần Ninh, ngang nhiên ra tay.
"A..."
Chỉ là một giây sau, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Thân thể Huyết Vô Khổ lúc này, bị cự long dưới chân Tần Ninh, trực tiếp một ngụm nuốt hết.
Mà Huyết Trạch chống lại một quyền với Tần Ninh, giờ phút này cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi phun ra khỏi miệng, cả người lùi lại, bước chân lảo đảo.
Huyết Lãnh Anh tấn công ở phía sau đã đánh một quyền xuống.
Thế nhưng lúc quyền phong đánh đến phía sau Tần Ninh lại bị một cái áo giáp trên lưng Tần Ninh triệt tiêu mất.
Thánh Khí Vương Khải!
Thánh Khí Vương Khải ngưng tụ ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh, cho dù Huyết Lãnh Anh là cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm tung ra một kích toàn lực cũng không thể chạm vào chuyển Tần Ninh chút nào.
Ngược lại lực phản chấn to lớn lại khiến cho Huyết Lãnh Anh biến sắc, cánh tay cảm giác được một khí tức đến từ hồng hoang xông vào trong đầu mình, làm loạn suy nghĩ.
Ba người vừa đối mặt với Tần Ninh đã lần lượt bị thương nặng, đều phải rút lui quay về.
Chỉ là giờ phút này, đám người còn lại ở xung quanh đã thi nhau xông ra ngăn cản bước chân của Tần Ninh.
Tần Ninh dẫm chân lên Thánh Long, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
"Cản ta?"
Tần Ninh hét lên một câu.
Lúc này cả người hắn lao nhanh ra.
Lần trước đánh nhau với Thánh Vương, Thánh Hoàng đã lấy mạch Thánh Long của Cửu U Đài để trợ giúp, đúng là không hề nhẹ nhàng dễ dàng gì.
Thế nhưng lần này...
Vậy phải nhìn xem thực lực Thiên Thánh bát phẩm của mình rốt cuộc như thế nào!
Từng tiếng nổ tung vang lên, Tần Ninh nhanh chóng lao ra, trên trăm Ma tộc ở xung quanh thi nhau chặn đánh.
Chỉ là tốc độ bây giờ của Tần Ninh lại vượt xa Thiên Thánh thập phẩm, những người này căn bản không có cách nào để ngăn cản.
Sắc mặt Huyết Vô Khổ trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra, kinh ngạc nói: "Tại sao có thể như vậy..."
Đúng thế!
Tại sao có thể như vậy!
Những người tinh nhuệ mà ba người bọn họ dẫn dắt ít nhất đều là cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Nhưng giờ phút này lại bị Tần Ninh đánh cho tan tác, căn bản là không có cách nào diệt Tần Ninh.
Ngược lại nhìn giống như bọn họ đang Tần Ninh chém giết.
"Đáng chết, rút lui!"
Huyết Trạch cũng mắng.
Cho tới bây giờ, bọn hắn đã nhìn thấy rõ.
Cho dù Tần Ninh không có mạch Thánh Long tăng cường, hơn nữa chỉ là cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, nhưng cũng không phải là người mà cảnh giới Thiên Thánh bọn họ có thể giết được.
Chỉ có Thánh Vương mới có thể đối phó với Tần Ninh.
"Ta cho các ngươi rút lui sao?"
Giờ phút này, Tần Ninh lại tung một quyền lên đầu một đệ tử Ma tộc, nhìn về phía ba người, lạnh lùng nói: "Muốn rút lui? Có được hay không cũng phải hỏi xem ta có đồng ý chưa đã?"
Nghe thấy lời này, mọi người ở đây đều vô cùng ngạc nhiên.
Tần Ninh còn muốn ngăn cản hơn trăm người bọn họ rời đi hay sao?
"Cửu Thiên Tinh Thần Quyết!"
"Thánh Lực Tụ Tương!"
"Tương Sinh Vạn Tượng!"
Một tiếng nói trầm thấp vừa vang lên, trong nháy mắt ngàn vạn bóng voi khổng lồ đã xuất hiện xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Dao động khủng bố lan rộng ra.
Từng khí thế bá đạo truyền đến.
Bóng voi như giống như thiên quân vạn mã, quanh quẩn ở giữa sơn cốc.
Những tiếng ầm ầm chấn động khiến toàn bộ dãy núi đều rung lên.
Ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh hoàn toàn ngây người.
Có chuyện gì vậy!
Đây là thực lực mà một vị Thiên Thánh bát phẩm có thể bộc phát ra sao?
Trong ánh mắt Tần Ninh có mấy phần lạnh lẽo.
"Giết!"
Ngay lập tức hơn tám vạn bóng voi đều dẫm đạp lao về phía hơn trăm người...
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ, tiếng phẫn nộ không cam lòng không ngừng vang lên.
Thế nhưng thi thể lại càng ngày càng nhiều, tiếng mắng chửi lại càng ngày càng ít.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Tần Ninh vẫn luôn nhìn chằm chằm ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh, đằng đằng sát khí.
"Đáng chết!"
Ba người muốn chạy bán sống bán chết, thế nhưng căn bản không có khả năng.
Thấy cảnh này, trong ánh mắt của mọi người đều có vài phần hoảng sợ.
Tần Ninh lại hừ lạnh một tiếng, sải bước ra, đằng đằng sát khí vọt thẳng về hướng ba người.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt hoàn toàn bao trùm lấy vùng đất này.
Bụi mù đỏ như máu bay lên.
Lực bộc phát kinh khủng làm người ta sợ hãi.
Mà đợi đến khi tất cả bình tĩnh lại, ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh lại cảm giác dường như trong nháy mắt vừa rồi mình đã đi qua Địa Ngục một lần, cả người như bị sét đánh.
Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn về phía ba người.
Một bóng người đột nhiên đi ra.
Khí thế mạnh mẽ phóng thích.
Người kia mặc một cái áo giáp màu đỏ sậm, bên ngoài khoác áo choàng, chân đi giày đen, thân hình cao lớn, khí tức cũng vô cùng kinh khủng.
Thánh Vương!
Giờ phút này, Huyết Trạch nhìn về phía người tới, vui mừng nói: "Huyết Linh vương!"
Đến bây giờ Huyết Trạch mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Huyết Linh vương đến rồi!
Mà Huyết Linh vương lại nhìn về phía ba người Huyết Trạch, trầm giọng nói: "Làm bừa, đại nhân đã dặn các ngươi đối phó với những người khác, Tần Ninh tự có người đối phó, các ngươi tới đây làm cái gì?"
Huyết Vô Khổ nghe thấy vậy thì rầu rĩ nói: "Chúng ta cũng không nghĩ tới tên này lại mạnh như vậy!"
"Làm hỏng kế hoạch của đại nhân, các ngươi chết cũng không hết tội".
Nghe thấy vậy, sắc mặt mấy người đều rất khó coi.
Mà lúc này Tần Ninh lại nhìn về phía người tới, khẽ mỉm cười nói: "Tiểu Thánh Vương!"
Khí tức trong người Huyết Linh kia bộc phát, khí tràng Vương Giả tràn ngập.
Không khó để nhìn ra đây là một vị Thánh Vương.
Chỉ là khí tràng Thánh Vương lại không có mãnh liệt như vậy.
"Tần Ninh!"
Huyết Linh nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng cũng phải cảm thán.
Điểm mạnh của Nhân tộc chính là ở chỗ có thể sinh ra một người nghịch thiên như thế!
Tuy bình thường nhìn Nhân tộc có vẻ tầm thường, còn hay lục đục với nhau vô cùng hỗn loạn, rất nhiều Nhân tộc chỉ biết vì mục đích riêng của mình, thế nhưng không thể không nói chủng tộc này tồn tại lâu dài không phải là không có đạo lý.
"Xem ra chủ nhân của các ngươi đều đã có kế hoạch, đặc biệt nhằm vào ta thật sao?", Tần Ninh cười nói: "Nếu đã như vậy thì bây giờ hãy thực hiện kế hoạch liền đi!"
Hắn vừa dứt lời, Huyết Linh lại cười nói: "Tần Ninh, ngươi gấp cái gì? Kế hoạch kín đáo đương nhiên là phải làm từng bước một, lần này ngươi có thể tiến vào đây dễ như trở bàn tay, ngươi không hề hiếu kỳ sao?"
Chương 1890: Chiến đấu với Tiểu Thánh Vương
Tần Ninh nghe thấy lời này thì lại cười nói: "Đúng là rất hiếu kỳ, Ma tộc các ngươi không đi, cũng không tính kế ta được mấy lần, xem ra có chút ngu xuẩn".
Huyết Linh nghe thấy vậy cũng không tức giận.
"Trò hay vừa mới bắt đầu thôi, Tần Ninh, tiếp theo mới là thật sự!"
"Đúng rồi, chủ nhân nhà ta bảo ta hỏi ngươi, ngươi không hiếu kỳ vì sao đến bây giờ ngươi còn chưa biết Ôn Hiến Chi ở nơi nào sao?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh chậm rãi lạnh xuống.
"Haha, Tần tông chủ, ngươi cho rằng ngươi diệt hai vị Thánh Hoàng của tộc ta là thật sự không cần phải kiêng kỵ? Thánh cảnh Vị Ương này chính là nơi táng thân của ngươi!"
Nghe thấy thế, khuôn mặt lạnh như băng của Tần Ninh mới hơi giãn ra.
"Thật sao?"
Nhìn về phía kia Huyết Linh, Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Cho dù là nơi chôn xương của ta, thế nhưng... người giết chết ta cũng không phải là một Tiểu Thánh Vương như ngươi!"
Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt Huyết Linh lạnh lùng.
"Các ngươi rút lui đi!"
Hiển nhiên Huyết Linh đã bị Tần Ninh chọc giận.
Ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh lần lượt tránh ra, đi ra ngoài ngàn mét.
Mà Huyết Linh nhìn về phía Tần Ninh, sát khí ngưng tụ.
"Thật ra ta cũng muốn nhìn xem Tần tông chủ là cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, rốt cuộc mạnh đến mức nào!"
Vừa dứt lời, một uy áp đã lao ra.
Hồn áp Thánh Vương.
Trong phạm vi ngàn mét, hồn ép vô hình phóng thích.
Cảm nhận được hồn ép kia bộc phát, cả người Tần Ninh đều bị hạn chế.
Thân thể bắt đầu căng cứng, khí tức trong cơ thể cũng dần dần biến mất.
Đối diện trực tiếp với Thánh Vương.
Đây là lần đầu tiên Tần Ninh lấy thực lực bản thân để trực tiếp đối diện với Thánh Vương.
"Cảnh giới Thánh Vương, chỉ cần hồn phách ngưng tụ thành uy áp hồn phách cũng đủ để nghiền ép cảnh giới Thiên Thánh như ngươi".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nhạo: "Vậy chỉ sợ ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi".
"Muốn đè sập Tần Ninh ta, vậy ít nhất phải là hồn áp Thánh Vương của Thánh Vương tam hiền".
Vừa dứt lời, lúc này Tần Ninh bỗng nhiên đứng thẳng lên.
Mà cùng lúc đó.
Bên trong hồn hải.
Hồn phách Thánh Nhân.
Hồn phách thần long.
Hồn phách thần phượng!
Ba hợp một.
Một uy áp hồn phách giờ phút này lao ra, tràn ngập xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Hắn chưa đến cảnh giới Thánh Vương, ba hồn bảy phách cũng chưa hoàn toàn liên kết lại với nhau.
Thế nhưng bản thân ba hồn bảy phách đã có được lực áp bách rất mạnh rồi.
Chỉ là sau khi đến cảnh giới Thánh Vương, lực áp bách này mới thật sự ngưng tụ.
Cảnh giới Thiên Thánh cũng có thể sinh ra lực áp bách này, thế nhưng lại... rất yếu ớt.
Cùng lắm cũng chỉ hơi có áp chế với cảnh giới Địa Thánh và cảnh giới Thánh Nhân mà thôi, nhưng lực áp chế cũng cực nhỏ, bởi vì ba hồn bảy phách chưa hoàn toàn nối liền, áp lực hồn phách phóng ra căn bản không hình thành áp bách lớn.
Thế nhưng.
Tần Ninh lại khác.
Tần Ninh cũng không chỉ có mỗi hồn phách Thánh Nhân mà còn có hồn rồng và hồn phượng.
Hồn phách thần long và hồn phách thần phượng liên kết lại với nhau, lực bộc phát vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là bản thân hồn phách thần long và hồn phách thần phượng đã có được cường độ hồn phách cực lớn rồi.
Uy áp phóng ra cũng có công hiệu rất mạnh.
Mặc dù không thể so sánh với cường độ của cảnh giới Thánh Vương động một tí là đến phạm vi ngàn mét, thế nhưng lại đủ để bao phủ xung quanh cơ thể Tần Ninh, khiến cho Huyết Linh vương trước mắt cũng không thể lấy hồn áp Thánh Vương tới áp chế hắn.
Ầm...
Một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Xung quanh cơ thể Tần Ninh, hồn áp Thánh Vương của Huyết Linh đang dần dần sụp đổ.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy Huyết Linh giống như đang ngưng tụ ra một từ trường hoàn toàn bao phủ lấy Tần Ninh, không còn chỗ ẩn trốn.
Thế nhưng hắn lại có thể tự mình ngưng tụ ra một từ trường khác bao phủ hoàn toàn từ trường áp lực kia.
"Hả?"
Huyết Linh cũng đã nhìn ra điều đó, vẻ mặt kinh ngạc.
"Không hổ là Tần tông chủ".
Trong ánh mắt của Huyết Linh có mấy phần dò xét.
Bên ngoài đồn rằng Tần Ninh rất lợi hại.
Hôm nay gặp mặt, quả là thế.
"Chỉ là cho dù như thế, không có hồn áp Thánh Vương áp chế ngươi, ta cũng có thể dựa vào thực lực để chém giết ngươi".
Huyết Linh nói thẳng: "Thiên Thánh bát phẩm mà thôi, ngươi có thể bộc phát ra vượt qua cảnh giới Thánh Vương sao?"
Vèo...
Huyết Linh vừa nói xong, cả người đã hóa thành một tàn ảnh, trực tiếp xông thẳng về hướng Tần Ninh.
Một tiếng ầm vang lên.
Cơ thể của hai người va chạm vào nhau chặt chẽ.
Cả người Tần Ninh lùi lại.
Mà Huyết Linh lại xông thẳng lên.
Thánh Vương không chỉ mạnh về hồn phách, mà còn có sức mạnh của bản thân, cho dù là tốc độ hay lực phản ứng đều vượt xa cảnh giới Thiên Thánh.
Đây là áp chế tuyệt đối tới từ cảnh giới.
"Cút!"
Tần Ninh quát khẽ một tiếng, trực tiếp vung ra một quyền.
Mỗi một kinh mạch, mỗi một khí tức máu thịt trong cơ thể lúc này đều bộc phát.
Ầm!
Trời đất run rẩy, rừng núi lay động.
Giờ phút này, bóng người Huyết Linh cũng bị ngăn cản.
Lúc nhìn về phía Tần Ninh, Huyết Linh hoàn toàn nghiêm túc.
Không thể lấy cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm để nhìn Tần Ninh được.
Mà lúc này hắn nắm chặt hai tay, một luồng sức mạnh như có như không ngưng tụ ra xung quanh cơ thể.
Thiên La Long Kình!
Thánh lực hóa kình, trong ngoài đều được gia tăng, còn có lực xuyên suốt rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân Tần Ninh lựa chọn tốn thời gian để tu hành thánh quyết này.
Một quyền đánh ra có thể vượt xa lực phá hoại mạnh nhất của mình.
Sắc mặt Huyết Linh lạnh lùng.
"Đại Huyết Linh Thiên Thủ!"
Huyết Linh hét lên một câu, trực tiếp vung tay ra.
Từng tiếng nổ vang lên.
Dao động khủng bố khiến người ta sợ hãi.
"Phong Khiếu!"
Mà ngay lúc này, Tần Ninh cầm Ly Phiến trong tay, gió mạnh gào thét, Ly Phiến bay múa, từng tiếng gió rít gào xông thẳng về phía Huyết Linh.
Vù vù vù...
Huyết chưởng kia bị Phong Khiếu hoàn toàn bao phủ, sau đó đứt gãy.
Mà ánh mắt của Tần Ninh lạnh lùng, vẻ mặt cũng lạnh như băng.
"Phong Nhận!"
Ly Phiến tiếp tục phát uy, thánh lực tụ tập hóa thành từng lưỡi đao gió phóng tới ngập cả trời đất.
Huyết Linh thấy cảnh này đã hiểu được cây quạt kia nhìn như bình thường nhưng trên thực tế lại ẩn chứa sức tấn công rất mạnh, hắn ta cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, xung quanh cơ thể xuất hiện từng làn sương máu ngăn cách Phong Nhận.
Mà khi Phong Nhận hoàn toàn biến mất, sương máu xung quanh người Huyết Linh đã hóa thành huyết giáp bao vây lấy những vị trí như ngực, khuỷu tay.
Thấy cảnh này, Tần Ninh cũng không nóng nảy.
"Phong Phá!"
Ly Phiến lại lao ra lần nữa, tiếng gió rít gào, Phong Nhận tụ tập, ngưng tụ thành từng lưỡi đao phóng ra toàn bộ vùng trời đất.
Thấy cảnh này, rốt cuộc sắc mặt của Huyết Linh kia cũng phải biến đổi.
Chỉ là Phong Phá đã trực tiếp đánh tới.
Huyết Linh khẽ quát một tiếng, khí tràng Thánh Vương tràn ngập ra như muốn ngăn cản Phong Phá.
Có điều khí tràng tuy mạnh nhưng lúc này Phong Phá lại quét sạch khí tràng Thánh Vương, khiến cho toàn bộ khí tràng Thánh Vương đều chấn động theo Phong Nhận.
Sắc mặt Huyết Linh biến đổi.
Cây quạt phong cách cổ xưa kia lại có uy lực hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn ta.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc hẳn là một thanh thánh khí lục phẩm.
Thế nhưng Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thiên Thánh mà lại có thể sử dụng được thánh khí lục phẩm, điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên là hai người vô cùng quan tâm đến mấy loại dược thảo này.
Dù sao những dược liệu này cực kỳ hiếm thấy ở bên ngoài.
Đoạn đường này bọn họ đi theo Tần Ninh, trên đường cũng gặp được không ít dược liệu, thánh quả, hoa cỏ nổi tiếng,v.v… Tần Ninh cũng không để ý lắm.
Thế nhưng Tề Hành và Tề Hoàn lại hiểu được giá trị của những dược thảo kia, đương nhiên trong lòng vô cùng thoải mái.
Tần Ninh nhìn ra sự nóng lòng của hai người, cũng dẫn hai người đi về những nơi có khả năng sinh trưởng ra thánh dược thánh cỏ thánh quả.
Trên thực tế những thánh dược thánh quả này không hề có một chút sức hấp dẫn nào đối với Tần Ninh.
Chỉ là trong khoảng thời gian mấy ngày nay, số dược liệu mà Tề Hành và Tề Hoàn đã hái cộng lại còn không có giá trị bằng một Thanh Thánh Bích Nguyên Quả mà mình lấy được.
Đối mặt với dược liệu cấp bậc này, Tần Ninh thật sự không có hứng thú mấy.
Hái xong, trên mặt Tề Hành và Tề Hoàn đều là vẻ vui mừng.
"Tần tiên sinh đúng là quen thuộc với thánh cảnh Vị Ương, nếu đổi lại là chúng ta, chắc cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán, đều phải xem may mắn cả".
"Đương nhiên rồi, Tần tiên sinh là người mà ngay cả ông nội chúng ta cũng phải coi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"
Nhìn thấy hai người kẻ xướng người họa, Tần Ninh lại nói thẳng: "Đừng nịnh bợ".
"Tần tiên sinh, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Mấy ngày nay dẫn các ngươi đi hái không ít thánh dược, cũng đủ để các ngươi tu hành dần dần, bây giờ ta chuẩn bị đến một nơi nguy hiểm".
Nơi nguy hiểm!
"Nếu ta không nhớ nhầm thì nơi chúng ta sắp đi chính là dãy Khô Huyết..."
Dãy Khô Huyết.
Tề Hành và Tề Hoàn đều khẽ giật mình.
Dãy Khô Huyết chính là một trong bốn cấm địa mà Tần Ninh nói tới lúc đầu.
Lúc ấy vừa mới tiến vào bên trong thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh đã nhiều lần nói cho bọn họ đừng tiến vào bốn chỗ này.
Mà bây giờ xem ra Tần Ninh muốn đi vào trong đó.
"Hai người các ngươi đi vào cùng ta trước, nếu có cơ duyên, các ngươi cũng có thể lấy được vài thứ".
Hắn vừa nói xong, hai người lập tức mừng rỡ.
"Được được được!"
Giờ phút này, ba người tiếp tục xuất phát.
Khoảng vài ngày sau, dường như dãy núi phía trước đã đến điểm cuối cùng.
Thế nhưng lúc ba người vượt qua một ngọn núi cao mênh mông, đập vào mắt lại là một dãy núi liên miên không có điểm cuối.
Chỉ là khác với dãy núi ba người đi qua trước kia.
Dãy núi này vô cùng hoang tàn vắng vẻ.
Mấy ngày nay những ngọn núi mà ba người đi qua đều có nhiều rừng rậm cổ thụ xanh um tươi tốt, đều dài dằng dặc.
Thế nhưng một vùng núi trước mắt này lại có màu đỏ rực như máu.
Hơn nữa từng ngọn núi đều trụi lủi, không có bất kỳ thảm thực vật nào sinh trưởng.
Ngoài ra chỉ còn là khí tức đìu hiu ngột ngạt, ba người còn chưa bước vào đã cảm giác được loại khí tức kia khiến người ta đau đớn không thể thở nổi.
"Chính là chỗ này sao?"
Tề Hành lẩm bẩm nói.
Tần Ninh nhìn về phía trước, gật đầu nói: "Chính là chỗ này, dãy Khô Huyết".
Tần Ninh nhìn hai người, tiếp tục nói: "Ta cũng không bảo đảm trong này còn có cơ duyên thích hợp với các ngươi, nhưng cứ thử một chút xem sao, nếu như không có, hai người các ngươi hãy lui ra ngoài, đi tìm mấy người Tề Hạo, Tề Phi Vân, tập trung với bọn họ mới tính là an toàn".
"Rõ!"
Nghe được Tần Ninh dặn dò, hai người thi nhau gật đầu.
Tần Ninh bước chân ra.
Một bước trước còn ở giữa núi rừng xanh um tươi tốt, bước tiếp theo đã đi tới giữa dãy núi khô đỏ như máu.
Mà lúc này khi hai người Tề Hành và Tề Hoàn đặt chân lên trên ngọn núi đỏ máu, một cảm giác buồn nôn lại bốc lên từ trong tim.
Hai người cố nén buồn nôn, đi theo sau lưng Tần Ninh.
"Nơi này đúng là quái quỷ, dãy Khô Huyết thật sự rất cô quạnh, máu nhuộm cả dãy núi", Tề Hành không nhịn được nói.
Tần Ninh nghe vậy thì nhìn xung quanh, nói: "Nơi này đã từng là nơi Vị Ương Thánh Đế chém giết kẻ địch của mình, là nơi chôn xác táng xương".
"Vị Ương Thánh Đế có thể trở thành Thánh Đế uy danh hiển hách một đời, cũng không phải dựa vào cảnh giới Thánh Đế của mình, mà là dựa vào từng cái đầu người gộp lại".
"Quanh năm suốt tháng, những người bị ông ta giết chết đều chôn xác táng xương ở chỗ này, khiến cho mặt đất nơi này đều cắn nuốt máu thịt hài cốt, bị nhuộm đỏ, cỏ cây thực vật cũng không có cách nào mọc ra, bởi vậy mới có tên là dãy Khô Huyết".
"Chỉ sợ có ít nhất… hơn vạn người chết ở chỗ này..."
Hắn vừa dứt lời, Tề Hành và Tề Hoàn đều cảm thấy rùng mình.
Những võ giả bị một vị Thánh Đế chém giết sẽ có thực lực ở cấp bậc gì?
Có Thánh Đế, cũng có Thánh Tôn, Thánh Hoàng, Thánh Vương ư?
Những người kia, mỗi một người khi còn sống đều là nhân vật lớn nổi tiếng một phương.
Chết ở chỗ này...
Chỉ mới suy nghĩ đến việc nơi đây mai táng nhiều cường giả như vậy đã khiến người ta rùng mình rồi.
Tần Ninh bước chân, dẫm lên trên mặt đất màu máu, phát ra một tiếng rất nhỏ.
Giờ phút này Tề Hành và Tề Hoàn lại sử dụng thánh binh, nhắm mắt đi theo sau lưng Tần Ninh.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bởi vì có quá nhiều người chết ở chỗ này nên trời đất ở đây đều xảy ra một chút biến hóa quỷ dị".
"Những biến hóa quỷ dị này hoặc tốt hoặc xấu, chỗ tốt là có một vài thánh giả chết rồi, nhưng lại không cam tâm để cuộc đời của mình diệt vong như vậy!"
"Cho nên bọn họ có thể sẽ dùng hết sức mạnh trước khi chết để lại căn cơ tu hành của mình chờ người có duyên biết được".
"Bởi vậy nơi này sẽ có rất nhiều thánh mộ tồn tại".
"Mà chỗ xấu là có một vài thánh giả chết cảm thấy bất công, sinh lòng oán hận, để lại thánh mộ cũng không phải là đạo cơ của bản thân mà là thánh thi dùng để giết người!"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Cho nên nơi đây, hoặc là đạt được cơ duyên to lớn, hoặc là... chết không có chỗ chôn".
Tần Ninh vừa dứt lời, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới.
Tề Hành và Tề Hoàn chỉ cảm thấy càng khủng bố hơn.
Tần Ninh nói rồi dẫn hai người đi vào sâu hơn ngàn mét.
Đưa mắt nhìn ra xung quanh toàn là những dãy núi cao tới ngàn trượng, màu đỏ như máu ở giữa trời đất mờ tối khiến người ta không thở nổi.
"Tần tiên sinh..."
Tề Hành cả gan hỏi: "Vậy thánh mộ ở đâu?"
Tần Ninh nhìn Tề Hành một chút, cười nói: "Chính là những ngọn núi mà ngươi nhìn thấy!"
Hắn vừa dứt lời, hai người Tề Hành và Tề Hoàn đều ngây ra như phỗng.
Những ngọn núi này?
Chính là những Thánh giả kia sau khi chết để lại?
Thế này sao có thể là hơn vạn được?
Vừa rồi Tần Ninh còn nói có trên vạn người bị Vị Ương Thánh Đế chém giết.
Thế nhưng bây giờ đưa mắt trông về phía xa, ít nhất ở đây cũng phải mười mấy vạn ngọn núi!
Dãy Khô Huyết.
Dãy núi chất đống người chết!
Năm đó dường như Vị Ương Thánh Đế cũng là một người độc ác!
Tần Ninh tiếp tục nói: "Đúng là có rất nhiều ngọn núi, thế nhưng một số người quá yếu nên không để lại thánh mộ, một số người chết không có gì hối tiếc cũng sẽ không để lại thánh mộ, hơn nữa nhiều năm qua đã có không ít người từng tiến vào nơi đây, một số người chết nhưng số còn lại còn sống đi ra đều đạt được truyền thừa của thánh giả trong thánh mộ, cho nên đến bây giờ thánh mộ cũng cực kì hiếm thấy".
Huynh đệ hai người nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Chỉ là sau khi nghe Tần Ninh giải thích, hai người lại không còn khát vọng với đạo cơ thánh giả như trước nữa.
Trong lòng luôn có chút sợ hãi...
Chương 1887: Thánh mộ
Ba người không ngừng tiến sâu vào trong, không bao lâu sau, Tần Ninh dừng chân lại nhìn hai ngọn núi nối liền mấy trăm trượng, không hề tiến lên nữa.
Tề Hành và Tề Hoàn cũng dừng lại nhìn hai ngọn núi gần sát mình kia.
Hai ngọn núi đều cao bốn năm trăm trượng, màu đỏ như máu mang theo một vẻ đẹp rực rỡ.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười nói: "Nơi này có vẻ thích hợp với các ngươi".
Tề Hành và Tề Hoàn đều khẽ giật mình.
Thích hợp?
Như thế nào?
Bọn họ cũng không biết Tần Ninh xác định trong những ngọn núi đỏ như máu này ngọn nào tồn tại đạo cơ, ngọn nào không tồn tại.
Thế nhưng Tần Ninh lại hiểu rõ điều này như lòng bàn tay.
Hắn tiếp tục nói: "Đưa tay cho ta".
Hai người lần lượt xòe bàn tay ra.
Tần Ninh lập tức nắm chặt lấy bàn tay hai người, một luồng thánh lực bộc phát, trên lòng bàn tay hai người xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy ra.
Tần Ninh khống chế máu tươi nhỏ xuống mặt đất trước ngọn núi.
Mà ngay sau đó, hai bóng người mờ ảo chậm rãi ngưng tụ.
Tần Ninh nhìn về phía hai bóng người mờ ảo kia, sau đó lại nhìn về phía Tề Hoàn và Tề Hành, cười nói: "Hai vị Đại Thánh Vương này cũng là huynh đệ, khi còn sống tu hành thuật pháp đánh kết hợp, các ngươi cũng là huynh đệ, không còn gì tốt hơn".
"Trực tiếp đi thôi!"
Trong phút chốc Tề Hành và Tề Hoàn vẫn còn có chút ngơ ngác.
Tần Ninh lại nói: "Yên tâm, hãy đi đến trước hai bóng người mờ ảo kia, tiếp theo các ngươi sẽ tự hiểu là như thế nào".
"Nhớ đấy, sau khi thu hoạch được đạo cơ hãy lập tức rời khỏi dãy Khô Huyết, không nên dừng lại ở chỗ này, hiểu chưa?"
Tề Hoàn không nhịn được nói: "Tần tiên sinh thì sao?"
"Ta cần tiếp tục đi sâu vào trong để xem vài chuyện..."
Tần Ninh nhìn về phía hai người, nói: "Nhớ kỹ lời ta nói là được, nếu như các ngươi gặp được đám người Tề Phi Vân và Tề Hạo, cũng có thể dẫn bọn họ đi vào, nếu lúc đó ta vẫn còn ở đây thì cũng có thể thử vận may cho bọn họ, nhìn xem có thể tìm ra thánh mộ đạo cơ hay không".
"Nếu như ta không còn ở đây thì các ngươi cũng không cần tiến vào nữa, sơ sẩy một cái là có thể sẽ rơi vào cảnh thân tử đạo tiêu".
"Rõ!"
"Rõ!"
Hai người đều chắp tay tạm biệt Tần Ninh.
Giờ phút này hai người đi đến trước hai cái bóng kia, chỉ thấy hai cái bóng sải bước ra, dung nhập vào trong thân thể hai người.
Mà một giây sau, hai cái bóng đều biến mất không thấy gì nữa.
Tần Ninh mỉm cười đứng chắp tay, quay người rời đi vào sâu trong dãy Khô Huyết.
Khi Tần Ninh đi càng lúc càng sâu, dãy núi ở đây cũng càng ngày càng cao lớn hùng vĩ.
Những ngọn núi cao trên ngàn trượng cũng dần dần tăng lên nhiều hơn.
Vẻ mặt Tần Ninh có chút cẩn thận.
Dù hắn là Thiên Thánh bát phẩm, nhưng nếu tùy tiện động vào thánh mộ nơi đây, dẫn ra một ma quân hận đời thì cũng phải ngỏm củ tỏi.
Mà đến khi Tần Ninh đi vào chỗ sâu lại chạm mặt một nhóm người.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy nhóm người kia có khoảng mười mấy người, cầm đầu là một người đàn ông trung niên với dáng vẻ thận trọng.
Mà lúc này mười mấy người nhìn có chút chật vật, dường như vừa mới trải qua một trận chiến lớn.
Tần Ninh thấy cách ăn mặc của mười mấy người kia thì bật cười.
Người của động tiên Kính Nguyệt.
Hiển nhiên mười mấy người kia cũng đã thấy được Tần Ninh.
Người đàn ông trung niên cầm đầu đi lên phía trước, chắp tay nói: "Tại hạ là Nguyệt Minh Không của động tiên Kính Nguyệt, chính là đệ đệ của chủ nhân động thiên - Nguyệt Hàn Ảnh, bái kiến Tần tông chủ!"
Vẻ mặt của Nguyệt Minh Không vô cùng khách khí.
Mà giờ phút này, Tần Ninh cũng chắp tay với đám người kia, sau đó chuẩn bị quay người rời đi.
Bây giờ người của mấy thế gia truyền thừa nhìn thấy hắn, nếu không tìm phiền phức thì hắn cũng lười gây phiền phức.
Nhìn thấy Tần Ninh xoay người rời đi, Nguyệt Minh Không lại vội vàng nói: "Tần tông chủ".
"Có việc gì sao?"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Tần tông chủ đừng hiểu nhầm".
Nguyệt Minh Không vội vàng nói: "Chúng ta vừa xâm nhập vào nơi đây, kết quả lại gặp rất nhiều phiền phức, tổn thất bảy tám người, bây giờ muốn rời đi, thế nhưng mà... căn bản không đi ra được".
"Không biết Tần tông chủ có thể nói cho chúng ta biết cách rời đi như thế nào không?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Nguyệt Minh Không một chút, lập tức nói: "Nhìn thấy những ngọn núi ở đây không?"
"Lựa chọn ba ngọn núi mà ngươi cho rằng thấp nhất, sau đó đi về hướng ba ngọn núi đó, tiếp theo lại lựa chọn một ngọn núi mà ngươi cho rằng cao nhất, lại đi về hướng ngọn núi đó, cứ lòng vòng như vậy, ngươi sẽ có thể rời khỏi nơi đây!"
"Ba thấp một cao!"
Nghe thấy lời này, Nguyệt Minh Không vội vàng chắp tay nói: "Cảm ơn Tần tông chủ".
Tần Ninh nhìn Nguyệt Minh Không một chút, tiếp tục nói: "Trở về nhớ nói cho Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh, chớ có hợp tác với Ma tộc, cũng đừng có làm trò gì hèn hạ, Tần Ninh ta sẽ không đối đầu với các ngươi, nhưng nếu làm thì Tần Ninh ta sẽ tiêu diệt động tiên Kính Nguyệt các ngươi đấy".
Nguyệt Minh Không xấu hổ cười một tiếng, nói: "Lần này chúng ta đến đây chủ yếu là vì tung tích của các tiền bối trong động tiên Kính Nguyệt, tuyệt sẽ không hợp tác với Ma tộc".
"Nhớ kỹ lời ngươi nói".
Tần Ninh dừng một chút, đang định bước chân ra, lại tiếp tục nói: "Vậy ngươi có biết ngoài động tiên Kính Nguyệt của các ngươi thì còn có ai có liên quan với Ma tộc không?"
"Chuyện này..."
Nguyệt Minh Không cười nói: "Có lẽ... có cả Thiên Võ Đạo chăng?"
"Tần tông chủ, ta không chắc chắn lắm, dù sao trong mấy vạn năm nay, trên thực tế năm phe chúng ta cực ít liên hệ, chỉ ở trong thánh cảnh của riêng mình để khôi phục nguyên khí, không can thiệp vào chuyện của nhau, lần này nếu không phải có liên quan đến các vị tổ tiên năm đó còn sót lại, chỉ sợ cũng sẽ không ra ngoài..."
Tần Ninh khoát tay, lập tức nói: "Chuyển lời cho Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh là được rồi".
Vừa nói xong, Tần Ninh liền quay người rời đi...
Nguyệt Minh Không nhìn về phương hướng Tần Ninh rời đi.
Một vị cao thủ Thiên Thánh cửu phẩm mở miệng nói: "Nguyệt đại nhân, không phải tên nhóc này đang lừa chúng ta đấy chứ, hay là bắt hắn dẫn chúng ta ra ngoài là tốt nhất..."
"Được rồi!"
Nguyệt Minh Không lại phất tay nói: "Kẻ này gặp được chúng ta không trốn không né, vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên là không e ngại chúng ta!"
"Hơn nữa ta nhìn hắn dường như đã là cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, chỉ mới có mấy tháng đã lại tăng lên..."
Một người khác ở đây mở miệng nói: "Tên nhóc này ăn nói quá ngông cuồng... Tiêu diệt động tiên Kính Nguyệt của chúng ta ư, sợ rằng hắn không biết thực lực bây giờ của động tiên Kính Nguyệt chúng ta rồi".
Nguyệt Minh Không lại nói: "Tần Ninh kia mà không ra tay ở Cửu U Đài, ngươi còn có thể biết được vị Thiên Thánh này đã từng giết Thánh Vương Thánh Hoàng nữa không?"
Nghe Nguyệt Minh Không hỏi như vậy, mấy người đều nghẹn lời.
Đúng rồi!
Nếu Tần Ninh không ra tay ở Cửu U Đài, ai mà biết được hắn có thể chém giết Thánh Hoàng chứ?
Một người nói thầm: "Đó là bởi vì hắn mượn mạch Thánh Long của Cửu U Đài".
"Vậy sao ngươi biết, ở đây... hắn không thể mượn được sức mạnh khác chứ?", Nguyệt Minh Không thở dài nói: "Hơn nữa Ma tộc chiếm cứ Cửu U Đài lâu như vậy đều không thể cướp đoạt được mạch Thánh Long của Cửu U Đài, hắn chỉ là một Thiên Thánh lại có thể làm được, điều này đã không thể tưởng tượng được rồi!"
Nguyệt Minh Không lẩm bẩm nói: "Được rồi, ba thấp một cao, cứ dựa theo cái này mà đi, hãy mau chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này thôi!"
Sau đó đám người lần lượt rời đi...
Chương 1888: Rốt cuộc là cái gì?
Mà ở bên kia, Tần Ninh tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Gặp được Nguyệt Minh Không chỉ là trùng hợp mà thôi.
Sở dĩ nói ra lời kia là vì Tần Ninh cũng muốn nói cho động tiên Kính Nguyệt biết tám vạn năm trước hắn đã cho bọn họ một cơ hội, năm vạn năm trước, động tiên Kính Nguyệt cũng đã tham gia vào trận chiến diệt ma.
Chỉ hy vọng bây giờ động tiên Kính Nguyệt đừng đi nhầm đường nữa!
Nếu lại hợp tác với Ma tộc lần nữa, ở trong mắt Tần Ninh là điều không thể tha thứ.
Hắn nhấc chân đi giữa ngọn núi, từng bước chân đều vang lên những tiếng mạnh mẽ.
Bây giờ Tần Ninh đã đi tới sâu trong dãy Khô Huyết.
Trên đường đi nhìn có vẻ rất yên bình.
Nhưng đó là bởi vì Tần Ninh đã quen thuộc với chỗ này rồi.
Mà đến khi Tần Ninh đi vào chỗ sâu nhất, nhìn một cái sẽ thấy ở đây có chín ngọn núi cao hơn vạn trượng, căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Hắn dừng bước lại, ngửa mặt lên nhìn dãy núi đỏ như máu.
Đến khi đi tới vị trí của chín ngọn núi đỏ máu, Tần Ninh mới dừng bước chân.
"Ta đã đi đến đây một thân một mình rồi, các ngươi còn chưa ra tay là đang chờ đợi cái gì thế?"
Tần Ninh đột nhiên khẽ mỉm cười nói với hư không.
Hắn vừa dứt lời, từng tiếng xé gió lập tức vang lên.
Xung quanh chín ngọn núi xuất hiện từng bóng người.
Những bóng người kia đều mặc huyết giáp, khí thế kinh người, lúc này có khoảng trên trăm người bao vây lấy Tần Ninh ở chính giữa.
Ba bóng người cầm đầu có khí tức vô cùng kinh khủng.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy huyết giáp của ba người này lấp lánh hơn, ở giữa trán có một huyết ấn, hai bên khuôn mặt là những huyết văn trông rất đáng sợ.
"Tần Ninh!"
Giờ phút này, người ở giữa nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp mở miệng nói.
"Là ta!"
Tần Ninh nhìn về phía ba người, cười nói: "Không biết ba vị là..."
"Huyết Vô Khổ!"
"Huyết Trạch!"
"Huyết Lãnh Anh!"
Ba người lần lượt báo ra tên của mình.
Tần Ninh nhìn về phía ba người, cũng không hề nóng nảy.
"Thật ra ta thấy rất khó hiểu, tộc Huyết Ma các ngươi cũng không phải đến từ Thương Mang Vân Giới mà là từ thế giới bên ngoài, chẳng lẽ thế giới bên ngoài cũng đặt tên giống thế giới của chúng ta sao?"
Nghe thấy lời này, Huyết Vô Khổ kia cười nói: "Đương nhiên không phải, tộc chúng ta có tiếng nói của mình, có tên của mình, đây không phải vì muốn xứng đôi với Nhân tộc các ngươi nên mới đặt tên của Nhân tộc sao".
"Hơn nữa ngươi xem chính chúng ta cũng gọi mình là Huyết Ma!"
"Cái chữ ma này ở chỗ chúng ta không hề có nghĩa xấu!"
Tần Ninh hiểu ra, gật đầu nói: "Nhập gia tùy tục sao?"
"Có thể hiểu như vậy".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Năm đó ta đã từng gặp Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, cái gì mà Thâm Uyên Ma tộc, Luyện Ngục Ma tộc, Cực Địa Ma tộc, Liệt Diễm Ma tộc, Ám Vũ Ma tộc, so sánh với bốn tộc Huyết Ma, Dạ Ma, Mị Ma, Viêm Ma các ngươi như thế nào?"
Huyết Vô Khổ cười nhạo nói: "Mấy Ma tộc kia chỉ là chủng tộc ti tiện đứng hàng thấp nhất mà thôi, sao có thể đánh đồng với chúng ta được!"
"Ồ..."
Tần Ninh lại nói: "Nếu như vậy, lúc ấy bọn họ nói mình bị ép tiến vào đại lục Vạn Thiên chiến đấu đến chết, xem ra các ngươi là chủ động tiến vào ư?"
Nghe hắn nói như vậy, Huyết Trạch kia cười nói: "Xem ra ngươi vẫn rất hiếu kỳ về chúng ta, dù sao ngươi cũng sắp thành một người chết rồi, nói cho ngươi cũng không sao!"
"Tần Ninh, trên thực tế ngươi cũng không biết, ngươi chẳng qua là châu chấu đá xe mà thôi, phía sau mấy tộc lớn chúng ta còn có chủng tộc mạnh hơn tồn tại, thậm chí bên trong những chủng tộc kia còn có những cao thủ mạnh mẽ có thể trực tiếp hủy diệt Thương Mang Vân Giới của các ngươi!"
"Mà chúng ta chỉ thuộc về cấp bậc tầng dưới, tiến vào Thương Mang Vân Giới là chính chúng ta muốn đi xin chiến, ngươi hiểu chưa? Lập được chiến công, địa vị của chủng tộc mới có thể tăng lên".
Tần Ninh nghe thấy lời này thì cười nói: "Nếu quả thật như thế, vậy đám nhân vật lớn phía sau các ngươi mạnh như vậy, sao không dứt khoát tiêu diệt Thương Mang Vân Giới đi, làm gì phải tốn công tốn sức, vất vả khổ cực đưa các ngươi vào?"
Nghe hắn nói vậy, Huyết Lãnh Anh cười nói: "Ta biết ngươi nghĩ chúng ta đang nói bậy, có tin hay không là tùy ngươi".
"Sở dĩ không phải là bây giờ không trực tiếp tiêu diệt Thương Mang Vân Giới, mà là các đại nhân còn đang chuẩn bị, đương nhiên chúng ta không có tư cách biết đến".
"Chỉ là đối mặt với một kẻ hấp hối sắp chết như ngươi, chúng ta cũng không cần thiết phải lừa ngươi".
"Người sau lưng chúng ta đúng là có thể diệt trừ Thương Mang Vân Giới dễ như trở bàn tay, bây giờ còn chưa tiêu diệt có lẽ là vì điều gì đó, Tần Ninh, ngươi thật sự cho rằng ngươi đã nhìn thấu đất trời này rồi sao? Đúng là buồn cười!"
Giờ phút này trong lòng Tần Ninh đã có suy nghĩ.
Chủng tộc bên ngoài thế giới cũng không muốn diệt trừ Thương Mang Vân Giới.
Mà là vì tiến vào Thương Mang Vân Giới sẽ có được cái gì đó!
Đến cùng là cái gì?
Đáng để những cao thủ mà ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng phải tốn công tốn sức đến chỗ này, thậm chí tốn thời gian dài như vậy?
Có phải phụ thân cũng không biết những điều này không?
Chắc là có biết đi!
Nếu không phụ thân không có khả năng không nói gì cả mà đã rời khỏi thế giới mà tự tay mình sáng tạo thay đổi ra!
"Xem ra, các ngươi cũng không biết được nhiều chuyện lắm, đúng là khiến ta rất thất vọng".
Tần Ninh nhìn về phía ba người, tiếp tục nói: "Nhưng ta cũng hiểu được đại khái rồi, trong lòng cũng có một vài suy nghĩ, càng thêm chắc chắn với quyết định của ta".
Quyết định?
Quyết định gì?
Ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh đều nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tần Ninh siết chặt hai tay, cười nói: "Tiêu diệt Ma tộc, bảo vệ Vân Giới của ta!"
Vừa dứt lời, cả người Tần Ninh đã đột ngột chui lên từ dưới mặt đất.
Ba người lập tức cười nhạo, thi nhau xông ra.
"Huyết La Hải Không!"
"Đại Thiên Huyết Linh Thủ!"
"Huyết Lôi Kiếm!"
Ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh lần lượt lao ra.
Tần Ninh nhìn thấy ba người đánh tới, vẻ mặt không hề thay đổi.
"Thánh Long Tường Quyết!"
Vừa hét lên một câu, khí tức bá đạo đã lập tức phóng ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Một cái bóng Thánh Long dài trăm trượng bay lên không.
Mà lúc nhìn thấy hình ảnh Thánh Long kia ngưng tụ, ba người Huyết Vô Khổ lập tức biến sắc.
Thế nhưng một giây sau, Huyết Trạch lại mở miệng nói: "Đừng để bị lừa, đó cũng không phải là hình ảnh Thánh Long hắn ngưng tụ ở Cửu U Đài, chênh lệch rất lớn!"
Huyết Vô Khổ và Huyết Lãnh Anh cũng đã phát hiện ra điều đó.
Hôm ấy hình ảnh Thánh Long mà Tần Ninh ngưng tụ ở Cửu U Đài dài ngàn trượng vạn trượng, nhưng bây giờ lại chênh lệch quá xa.
Thánh Long bây giờ chỉ dài khoảng ba trăm trượng, hơn nữa ánh sáng cũng không chói lóa như trước đó.
"Tên nhóc này không có mạch Thánh Long để dựa vào, bây giờ cho dù là Thiên Thánh bát phẩm cũng không phải đối thủ của ba người chúng ta".
Huyết Lãnh Anh hừ một tiếng, vung kiếm chém xuống.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía ba người, chậm rãi nói: "Thật sự cho rằng không có mạch Thánh Long, ta sẽ chẳng phải là cái gì ư? Chỉ là ba Thiên Thánh thập phẩm mà cũng dám đến giết ta sao?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.
"Thiên La Long Kình!"
Ầm!!!
Khí tức trong người Tần Ninh dường như gia tăng mấy lần.
Hắn đấm ra một quyền, thánh lực hóa kình, gấp đôi cả trong lẫn ngoài, lúc này một sát khí mạnh mẽ bộc phát ra.
Cơ thể Thánh Long cũng lập tức lao ra theo quyền kình này.
Chương 1889: Ta cho các ngươi rút lui sao?
Ầm ầm...
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Quyền kình kia của Tần Ninh là quyền kình sau khi Thiên La Long Kình được tăng cường, Thánh Long Tường Quyết bộc phát ra khí Thánh Long cũng vô cùng mạnh mẽ.
Đúng là hắn không có cách nào dựa vào mạch Thánh Long.
Thế nhưng trong mấy tháng tu luyện ở Thánh Uyên đàm, hồn rồng trong cơ thể hắn đã hấp thu thánh khí của mạch Thánh Long, cũng đã đến một cấp độ kinh khủng.
Mà lúc này khí Thánh Long ngưng tụ ra có lẽ không đối phó được với Thánh Vương, nhưng lại dư sức đối phó với ba tên Thiên Thánh thập phẩm.
Ầm...
Một tiếng nổ đùng đoàng kịch liệt vang lên.
Cơ thể của Tần Ninh lại lao thẳng về hướng ba người.
Sắc mặt ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh lập tức biến đổi.
Tần Ninh đối mặt với ba người bọn họ, thế mà còn dám xông thẳng đến, quả thực là muốn chết mà!
"Giết!"
Vừa hét xong một câu, Tần Ninh trực tiếp xông ra.
Khí thế bộc phát làm người ta phải run rẩy.
Thánh Long trực tiếp há to miệng, cắn về phía cái đầu của Huyết Vô Khổ trong tiếng ầm vang.
Tần Ninh trực tiếp tung một quyền về hướng Huyết Trạch.
Huyết Trạch thấy cảnh này đương nhiên là không chịu lùi bước, mà Huyết Lãnh Anh bên cạnh cũng nhắm ngay vào sau lưng Tần Ninh, ngang nhiên ra tay.
"A..."
Chỉ là một giây sau, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Thân thể Huyết Vô Khổ lúc này, bị cự long dưới chân Tần Ninh, trực tiếp một ngụm nuốt hết.
Mà Huyết Trạch chống lại một quyền với Tần Ninh, giờ phút này cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi phun ra khỏi miệng, cả người lùi lại, bước chân lảo đảo.
Huyết Lãnh Anh tấn công ở phía sau đã đánh một quyền xuống.
Thế nhưng lúc quyền phong đánh đến phía sau Tần Ninh lại bị một cái áo giáp trên lưng Tần Ninh triệt tiêu mất.
Thánh Khí Vương Khải!
Thánh Khí Vương Khải ngưng tụ ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh, cho dù Huyết Lãnh Anh là cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm tung ra một kích toàn lực cũng không thể chạm vào chuyển Tần Ninh chút nào.
Ngược lại lực phản chấn to lớn lại khiến cho Huyết Lãnh Anh biến sắc, cánh tay cảm giác được một khí tức đến từ hồng hoang xông vào trong đầu mình, làm loạn suy nghĩ.
Ba người vừa đối mặt với Tần Ninh đã lần lượt bị thương nặng, đều phải rút lui quay về.
Chỉ là giờ phút này, đám người còn lại ở xung quanh đã thi nhau xông ra ngăn cản bước chân của Tần Ninh.
Tần Ninh dẫm chân lên Thánh Long, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
"Cản ta?"
Tần Ninh hét lên một câu.
Lúc này cả người hắn lao nhanh ra.
Lần trước đánh nhau với Thánh Vương, Thánh Hoàng đã lấy mạch Thánh Long của Cửu U Đài để trợ giúp, đúng là không hề nhẹ nhàng dễ dàng gì.
Thế nhưng lần này...
Vậy phải nhìn xem thực lực Thiên Thánh bát phẩm của mình rốt cuộc như thế nào!
Từng tiếng nổ tung vang lên, Tần Ninh nhanh chóng lao ra, trên trăm Ma tộc ở xung quanh thi nhau chặn đánh.
Chỉ là tốc độ bây giờ của Tần Ninh lại vượt xa Thiên Thánh thập phẩm, những người này căn bản không có cách nào để ngăn cản.
Sắc mặt Huyết Vô Khổ trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra, kinh ngạc nói: "Tại sao có thể như vậy..."
Đúng thế!
Tại sao có thể như vậy!
Những người tinh nhuệ mà ba người bọn họ dẫn dắt ít nhất đều là cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Nhưng giờ phút này lại bị Tần Ninh đánh cho tan tác, căn bản là không có cách nào diệt Tần Ninh.
Ngược lại nhìn giống như bọn họ đang Tần Ninh chém giết.
"Đáng chết, rút lui!"
Huyết Trạch cũng mắng.
Cho tới bây giờ, bọn hắn đã nhìn thấy rõ.
Cho dù Tần Ninh không có mạch Thánh Long tăng cường, hơn nữa chỉ là cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, nhưng cũng không phải là người mà cảnh giới Thiên Thánh bọn họ có thể giết được.
Chỉ có Thánh Vương mới có thể đối phó với Tần Ninh.
"Ta cho các ngươi rút lui sao?"
Giờ phút này, Tần Ninh lại tung một quyền lên đầu một đệ tử Ma tộc, nhìn về phía ba người, lạnh lùng nói: "Muốn rút lui? Có được hay không cũng phải hỏi xem ta có đồng ý chưa đã?"
Nghe thấy lời này, mọi người ở đây đều vô cùng ngạc nhiên.
Tần Ninh còn muốn ngăn cản hơn trăm người bọn họ rời đi hay sao?
"Cửu Thiên Tinh Thần Quyết!"
"Thánh Lực Tụ Tương!"
"Tương Sinh Vạn Tượng!"
Một tiếng nói trầm thấp vừa vang lên, trong nháy mắt ngàn vạn bóng voi khổng lồ đã xuất hiện xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Dao động khủng bố lan rộng ra.
Từng khí thế bá đạo truyền đến.
Bóng voi như giống như thiên quân vạn mã, quanh quẩn ở giữa sơn cốc.
Những tiếng ầm ầm chấn động khiến toàn bộ dãy núi đều rung lên.
Ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh hoàn toàn ngây người.
Có chuyện gì vậy!
Đây là thực lực mà một vị Thiên Thánh bát phẩm có thể bộc phát ra sao?
Trong ánh mắt Tần Ninh có mấy phần lạnh lẽo.
"Giết!"
Ngay lập tức hơn tám vạn bóng voi đều dẫm đạp lao về phía hơn trăm người...
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ, tiếng phẫn nộ không cam lòng không ngừng vang lên.
Thế nhưng thi thể lại càng ngày càng nhiều, tiếng mắng chửi lại càng ngày càng ít.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Tần Ninh vẫn luôn nhìn chằm chằm ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh, đằng đằng sát khí.
"Đáng chết!"
Ba người muốn chạy bán sống bán chết, thế nhưng căn bản không có khả năng.
Thấy cảnh này, trong ánh mắt của mọi người đều có vài phần hoảng sợ.
Tần Ninh lại hừ lạnh một tiếng, sải bước ra, đằng đằng sát khí vọt thẳng về hướng ba người.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt hoàn toàn bao trùm lấy vùng đất này.
Bụi mù đỏ như máu bay lên.
Lực bộc phát kinh khủng làm người ta sợ hãi.
Mà đợi đến khi tất cả bình tĩnh lại, ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh lại cảm giác dường như trong nháy mắt vừa rồi mình đã đi qua Địa Ngục một lần, cả người như bị sét đánh.
Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn về phía ba người.
Một bóng người đột nhiên đi ra.
Khí thế mạnh mẽ phóng thích.
Người kia mặc một cái áo giáp màu đỏ sậm, bên ngoài khoác áo choàng, chân đi giày đen, thân hình cao lớn, khí tức cũng vô cùng kinh khủng.
Thánh Vương!
Giờ phút này, Huyết Trạch nhìn về phía người tới, vui mừng nói: "Huyết Linh vương!"
Đến bây giờ Huyết Trạch mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Huyết Linh vương đến rồi!
Mà Huyết Linh vương lại nhìn về phía ba người Huyết Trạch, trầm giọng nói: "Làm bừa, đại nhân đã dặn các ngươi đối phó với những người khác, Tần Ninh tự có người đối phó, các ngươi tới đây làm cái gì?"
Huyết Vô Khổ nghe thấy vậy thì rầu rĩ nói: "Chúng ta cũng không nghĩ tới tên này lại mạnh như vậy!"
"Làm hỏng kế hoạch của đại nhân, các ngươi chết cũng không hết tội".
Nghe thấy vậy, sắc mặt mấy người đều rất khó coi.
Mà lúc này Tần Ninh lại nhìn về phía người tới, khẽ mỉm cười nói: "Tiểu Thánh Vương!"
Khí tức trong người Huyết Linh kia bộc phát, khí tràng Vương Giả tràn ngập.
Không khó để nhìn ra đây là một vị Thánh Vương.
Chỉ là khí tràng Thánh Vương lại không có mãnh liệt như vậy.
"Tần Ninh!"
Huyết Linh nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng cũng phải cảm thán.
Điểm mạnh của Nhân tộc chính là ở chỗ có thể sinh ra một người nghịch thiên như thế!
Tuy bình thường nhìn Nhân tộc có vẻ tầm thường, còn hay lục đục với nhau vô cùng hỗn loạn, rất nhiều Nhân tộc chỉ biết vì mục đích riêng của mình, thế nhưng không thể không nói chủng tộc này tồn tại lâu dài không phải là không có đạo lý.
"Xem ra chủ nhân của các ngươi đều đã có kế hoạch, đặc biệt nhằm vào ta thật sao?", Tần Ninh cười nói: "Nếu đã như vậy thì bây giờ hãy thực hiện kế hoạch liền đi!"
Hắn vừa dứt lời, Huyết Linh lại cười nói: "Tần Ninh, ngươi gấp cái gì? Kế hoạch kín đáo đương nhiên là phải làm từng bước một, lần này ngươi có thể tiến vào đây dễ như trở bàn tay, ngươi không hề hiếu kỳ sao?"
Chương 1890: Chiến đấu với Tiểu Thánh Vương
Tần Ninh nghe thấy lời này thì lại cười nói: "Đúng là rất hiếu kỳ, Ma tộc các ngươi không đi, cũng không tính kế ta được mấy lần, xem ra có chút ngu xuẩn".
Huyết Linh nghe thấy vậy cũng không tức giận.
"Trò hay vừa mới bắt đầu thôi, Tần Ninh, tiếp theo mới là thật sự!"
"Đúng rồi, chủ nhân nhà ta bảo ta hỏi ngươi, ngươi không hiếu kỳ vì sao đến bây giờ ngươi còn chưa biết Ôn Hiến Chi ở nơi nào sao?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh chậm rãi lạnh xuống.
"Haha, Tần tông chủ, ngươi cho rằng ngươi diệt hai vị Thánh Hoàng của tộc ta là thật sự không cần phải kiêng kỵ? Thánh cảnh Vị Ương này chính là nơi táng thân của ngươi!"
Nghe thấy thế, khuôn mặt lạnh như băng của Tần Ninh mới hơi giãn ra.
"Thật sao?"
Nhìn về phía kia Huyết Linh, Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Cho dù là nơi chôn xương của ta, thế nhưng... người giết chết ta cũng không phải là một Tiểu Thánh Vương như ngươi!"
Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt Huyết Linh lạnh lùng.
"Các ngươi rút lui đi!"
Hiển nhiên Huyết Linh đã bị Tần Ninh chọc giận.
Ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch, Huyết Lãnh Anh lần lượt tránh ra, đi ra ngoài ngàn mét.
Mà Huyết Linh nhìn về phía Tần Ninh, sát khí ngưng tụ.
"Thật ra ta cũng muốn nhìn xem Tần tông chủ là cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, rốt cuộc mạnh đến mức nào!"
Vừa dứt lời, một uy áp đã lao ra.
Hồn áp Thánh Vương.
Trong phạm vi ngàn mét, hồn ép vô hình phóng thích.
Cảm nhận được hồn ép kia bộc phát, cả người Tần Ninh đều bị hạn chế.
Thân thể bắt đầu căng cứng, khí tức trong cơ thể cũng dần dần biến mất.
Đối diện trực tiếp với Thánh Vương.
Đây là lần đầu tiên Tần Ninh lấy thực lực bản thân để trực tiếp đối diện với Thánh Vương.
"Cảnh giới Thánh Vương, chỉ cần hồn phách ngưng tụ thành uy áp hồn phách cũng đủ để nghiền ép cảnh giới Thiên Thánh như ngươi".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nhạo: "Vậy chỉ sợ ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi".
"Muốn đè sập Tần Ninh ta, vậy ít nhất phải là hồn áp Thánh Vương của Thánh Vương tam hiền".
Vừa dứt lời, lúc này Tần Ninh bỗng nhiên đứng thẳng lên.
Mà cùng lúc đó.
Bên trong hồn hải.
Hồn phách Thánh Nhân.
Hồn phách thần long.
Hồn phách thần phượng!
Ba hợp một.
Một uy áp hồn phách giờ phút này lao ra, tràn ngập xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Hắn chưa đến cảnh giới Thánh Vương, ba hồn bảy phách cũng chưa hoàn toàn liên kết lại với nhau.
Thế nhưng bản thân ba hồn bảy phách đã có được lực áp bách rất mạnh rồi.
Chỉ là sau khi đến cảnh giới Thánh Vương, lực áp bách này mới thật sự ngưng tụ.
Cảnh giới Thiên Thánh cũng có thể sinh ra lực áp bách này, thế nhưng lại... rất yếu ớt.
Cùng lắm cũng chỉ hơi có áp chế với cảnh giới Địa Thánh và cảnh giới Thánh Nhân mà thôi, nhưng lực áp chế cũng cực nhỏ, bởi vì ba hồn bảy phách chưa hoàn toàn nối liền, áp lực hồn phách phóng ra căn bản không hình thành áp bách lớn.
Thế nhưng.
Tần Ninh lại khác.
Tần Ninh cũng không chỉ có mỗi hồn phách Thánh Nhân mà còn có hồn rồng và hồn phượng.
Hồn phách thần long và hồn phách thần phượng liên kết lại với nhau, lực bộc phát vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là bản thân hồn phách thần long và hồn phách thần phượng đã có được cường độ hồn phách cực lớn rồi.
Uy áp phóng ra cũng có công hiệu rất mạnh.
Mặc dù không thể so sánh với cường độ của cảnh giới Thánh Vương động một tí là đến phạm vi ngàn mét, thế nhưng lại đủ để bao phủ xung quanh cơ thể Tần Ninh, khiến cho Huyết Linh vương trước mắt cũng không thể lấy hồn áp Thánh Vương tới áp chế hắn.
Ầm...
Một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Xung quanh cơ thể Tần Ninh, hồn áp Thánh Vương của Huyết Linh đang dần dần sụp đổ.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy Huyết Linh giống như đang ngưng tụ ra một từ trường hoàn toàn bao phủ lấy Tần Ninh, không còn chỗ ẩn trốn.
Thế nhưng hắn lại có thể tự mình ngưng tụ ra một từ trường khác bao phủ hoàn toàn từ trường áp lực kia.
"Hả?"
Huyết Linh cũng đã nhìn ra điều đó, vẻ mặt kinh ngạc.
"Không hổ là Tần tông chủ".
Trong ánh mắt của Huyết Linh có mấy phần dò xét.
Bên ngoài đồn rằng Tần Ninh rất lợi hại.
Hôm nay gặp mặt, quả là thế.
"Chỉ là cho dù như thế, không có hồn áp Thánh Vương áp chế ngươi, ta cũng có thể dựa vào thực lực để chém giết ngươi".
Huyết Linh nói thẳng: "Thiên Thánh bát phẩm mà thôi, ngươi có thể bộc phát ra vượt qua cảnh giới Thánh Vương sao?"
Vèo...
Huyết Linh vừa nói xong, cả người đã hóa thành một tàn ảnh, trực tiếp xông thẳng về hướng Tần Ninh.
Một tiếng ầm vang lên.
Cơ thể của hai người va chạm vào nhau chặt chẽ.
Cả người Tần Ninh lùi lại.
Mà Huyết Linh lại xông thẳng lên.
Thánh Vương không chỉ mạnh về hồn phách, mà còn có sức mạnh của bản thân, cho dù là tốc độ hay lực phản ứng đều vượt xa cảnh giới Thiên Thánh.
Đây là áp chế tuyệt đối tới từ cảnh giới.
"Cút!"
Tần Ninh quát khẽ một tiếng, trực tiếp vung ra một quyền.
Mỗi một kinh mạch, mỗi một khí tức máu thịt trong cơ thể lúc này đều bộc phát.
Ầm!
Trời đất run rẩy, rừng núi lay động.
Giờ phút này, bóng người Huyết Linh cũng bị ngăn cản.
Lúc nhìn về phía Tần Ninh, Huyết Linh hoàn toàn nghiêm túc.
Không thể lấy cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm để nhìn Tần Ninh được.
Mà lúc này hắn nắm chặt hai tay, một luồng sức mạnh như có như không ngưng tụ ra xung quanh cơ thể.
Thiên La Long Kình!
Thánh lực hóa kình, trong ngoài đều được gia tăng, còn có lực xuyên suốt rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân Tần Ninh lựa chọn tốn thời gian để tu hành thánh quyết này.
Một quyền đánh ra có thể vượt xa lực phá hoại mạnh nhất của mình.
Sắc mặt Huyết Linh lạnh lùng.
"Đại Huyết Linh Thiên Thủ!"
Huyết Linh hét lên một câu, trực tiếp vung tay ra.
Từng tiếng nổ vang lên.
Dao động khủng bố khiến người ta sợ hãi.
"Phong Khiếu!"
Mà ngay lúc này, Tần Ninh cầm Ly Phiến trong tay, gió mạnh gào thét, Ly Phiến bay múa, từng tiếng gió rít gào xông thẳng về phía Huyết Linh.
Vù vù vù...
Huyết chưởng kia bị Phong Khiếu hoàn toàn bao phủ, sau đó đứt gãy.
Mà ánh mắt của Tần Ninh lạnh lùng, vẻ mặt cũng lạnh như băng.
"Phong Nhận!"
Ly Phiến tiếp tục phát uy, thánh lực tụ tập hóa thành từng lưỡi đao gió phóng tới ngập cả trời đất.
Huyết Linh thấy cảnh này đã hiểu được cây quạt kia nhìn như bình thường nhưng trên thực tế lại ẩn chứa sức tấn công rất mạnh, hắn ta cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, xung quanh cơ thể xuất hiện từng làn sương máu ngăn cách Phong Nhận.
Mà khi Phong Nhận hoàn toàn biến mất, sương máu xung quanh người Huyết Linh đã hóa thành huyết giáp bao vây lấy những vị trí như ngực, khuỷu tay.
Thấy cảnh này, Tần Ninh cũng không nóng nảy.
"Phong Phá!"
Ly Phiến lại lao ra lần nữa, tiếng gió rít gào, Phong Nhận tụ tập, ngưng tụ thành từng lưỡi đao phóng ra toàn bộ vùng trời đất.
Thấy cảnh này, rốt cuộc sắc mặt của Huyết Linh kia cũng phải biến đổi.
Chỉ là Phong Phá đã trực tiếp đánh tới.
Huyết Linh khẽ quát một tiếng, khí tràng Thánh Vương tràn ngập ra như muốn ngăn cản Phong Phá.
Có điều khí tràng tuy mạnh nhưng lúc này Phong Phá lại quét sạch khí tràng Thánh Vương, khiến cho toàn bộ khí tràng Thánh Vương đều chấn động theo Phong Nhận.
Sắc mặt Huyết Linh biến đổi.
Cây quạt phong cách cổ xưa kia lại có uy lực hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn ta.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc hẳn là một thanh thánh khí lục phẩm.
Thế nhưng Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thiên Thánh mà lại có thể sử dụng được thánh khí lục phẩm, điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Bình luận facebook