• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1881-1885

Chương 1881: Thánh cảnh Vị Ương

“Ta cười vì lần này ta còn đang lo các ngươi chạy mất, nhưng nhìn thấy các ngươi để lại dấu vết ở đây thì ta cũng biết là các ngươi không hề bỏ chạy. Trong thánh cảnh Vị Ương này có căn cơ của Ma tộc các ngươi sao?”

“Là thứ gì mà lại khiến cho các ngươi không nỡ rời đi, biết rõ ta sẽ đưa người tới giết mà còn không chạy trốn vậy?”

Lời nói của Tần Ninh ẩn chứa mấy phần hờ hững và lạnh lùng: “Ta sẽ cho các ngươi thấy ta đồ sát Ma tộc như thế nào!”

Giờ phút này, bóng đen kia phẫn nộ bừng bừng, đồng thời cũng lộ vẻ mỉa mai, chế giễu.

“Vậy ngươi phải giữ được mạng của mình trước đã”.

Bóng đen dần dần biến mất.

Một kích đột ngột đó đã dùng toàn bộ sức lực của hắn ta.

Mà lúc này, Tần Ninh từng bước đi xuống đài đá, ra khỏi trận pháp.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi một trái một phải đi lên đỡ Tần Ninh.

“Sư tôn...”

“Ta không sao!”

Tần Ninh lúc này thở ra một hơi, lỗ máu trong ngực đã biến mất, chỉ để lại một dấu hiệu hắc ám cực đậm.

“Lão già Thiên Chấn Thương này...”

Thạch Cảm Đương hùng hổ nói: “Ông đây chắc chắn sẽ lột da lão ta!”

Nghe vậy, Tần Ninh mở miệng nói: “Thiên Chấn Thương chưa chắc đã hợp tác với Ma tộc, nhưng cũng có khả năng. Xem ra Ma tộc đã tạo ra một tấm lưới lớn để chờ chúng ta nhảy vào”.

Nghe vậy, mấy người đều gật đầu.

“Đã vậy thì phải nhảy vào thôi”.

Tần Ninh lại nói: “Cũng may là bọn chúng chưa đi”.

Lúc này, sắc mặt đám người Tề Hạo, U Hồn Thiên đều không được dễ coi.

Xuất phát bất lợi!

Không ai ngờ rằng Thiên Chấn Thương lại rút tay vào thời khắc cuối cùng, khiến cho Tần Ninh bị trận pháp đả thương.

Điều càng bất ngờ là trong trận pháp lại có một chiêu của Ma tộc.

Tần Ninh lúc này nói tiếp: “Tru sát Ma tộc, cướp đoạt chí bảo của thánh cảnh Vị Ương, lần này các vị cần cẩn thận”.

“Được!”

“Đã rõ!”

Mà giờ khắc này, cửa lớn mở rộng, các thế lực khác lần lượt tiến vào trong.

Tần Ninh nhìn cửa lớn, nhẹ nhàng thở ra.

“Càng ngăn cản ta thì càng chứng minh là các ngươi chột dạ, rốt cuộc là có thứ gì mà các ngươi không muốn cho ta thấy đây?”

Lúc này, Tần Ninh bước ra, dẫn đầu đoàn người đi vào thánh cảnh Vị Ương...

Xuyên qua cửa lớn, bốn phía trời đất là một mảnh mịt mù.

Sau khi mịt mù qua đi là một cánh rừng xuất hiện.

Nhìn thấy cánh rừng này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Dãy núi trước mặt nhìn giống hệt dãy núi bọn họ đang đứng.

Một trăm linh tám ngọn núi, xung quanh có tám ngọn sáng chói nhất.

Lúc này, tất cả đều không hiểu tình huống.

“Đây... là thánh cảnh Vị Ương?”, Tề Hạo xuất thần nói.

“Ừ!”

Tần Ninh khẳng định: “Vị Ương Thánh Đế chế tạo ra thánh cảnh Vị Ương là dùng dãy U Vân làm gốc, nơi này thoạt nhìn có vẻ vẫn là dãy U Vân, nhưng thực tế lại là thánh cảnh Vị Ương bên trong dãy U Vân”.

“Các ngươi có thể hiểu đây là một không gian khác”.

“Ví dụ như thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình là những thế lực lánh đời, nhưng thực ra là do lão tổ Thánh Đế của bọn họ tạo ra thánh cảnh và ở trong thánh cảnh”.

“Có lẽ thánh cảnh của thế gia Linh Vũ ở ngay bên trong thánh quốc Đại Tề các ngươi ấy chứ, nhưng là ở một không gian khác”.

Thánh cảnh ở một không gian khác!

Nghe vậy, mọi người trở nên kinh ngạc.

Thánh cảnh của một không gian khác!

Vậy phải có thực lực mạnh cỡ nào chứ!

Trong các thánh vực của Hạ Tam Thiên này, e là chỉ có Thánh Đế mới làm được.

Như hiện nay, bọn họ ngày càng tiếp xúc nhiều thì ngày càng hiểu thêm về Hạ Tam Thiên.

Thánh Vương.

Thánh Hoàng.

Thánh Tôn.

Thánh Đế.

Thánh Đế chính là Đế của toàn bộ Hạ Tam Thiên!

Trước đó thánh vực Thiên Hồng cũng có Thánh Đế.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: “Mọi người rời khỏi đây thì có lẽ sẽ bị tách ra. Đây là điểm xuất phát của thánh cảnh, cũng là điểm phân tán. Cho nên sau khi tiến vào thì hãy cẩn thận, gặp người khác thì cố gắng không nảy sinh xung đột là được”.

Nghe vậy, tất cả đều trở nên lo lắng.

Thám hiểm chính thức bắt đầu!

Thánh cảnh Vị Ương này dường như rất quen thuộc với Tần Ninh, nhưng bọn họ thì không.

Tần Ninh nói tiếp: “Bên ngoài đã không còn trân bảo gì nữa đâu, mọi thứ đều ở bên trong”.

“Bên trong của thánh cảnh Vị Ương chia làm bốn nơi nguy hiểm nhất”.

“Đó là dãy Khô Huyết, địa cung Linh Nguyệt, liêu tháp Thanh Hỏa, tế đàn Vong Giả!”

“Bốn nơi này không được phép đi vào, nếu không sẽ chết”.

Lời này nói ra, tất cả đều gật đầu.

“Được rồi, lên đường đi”.

Tần Ninh nói xong thì nhìn đám người: “Từ nơi đây tùy ý lựa chọn một hướng, các ngươi có thể sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở một vị trí nào đó, nhưng phải nhớ kỹ, cho dù ở bên ngoài thì cũng không được chủ quan, Ma tộc là một, hai là nơi đây cũng tồn tại rất nhiều thánh thú, giống hệt dãy U Vân”.

Sau khi nhắc nhở kỹ càng, mọi người lần lượt rời đi.

Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân đều nhìn Tần Ninh.

“Vết thương của người...”

“Yên tâm, không chết được”, Tần Ninh cười nói: “Ta ban đầu chọn ra tám người bọn họ cũng là để kiểm tra, giờ cũng tốt”.

“Hơn nữa Ma tộc cũng để lộ tung tích, lần này cũng không phải tới chơi không, vậy càng tốt hơn nữa”.

Nghe Tần Ninh nói vậy, mấy người chỉ gật đầu.

“Được rồi, đi rèn luyện đi, muốn trở thành cường giả thì không thể ở mãi sau lưng ta được, phải dựa vào chính bản thân mình!”

“Chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn”, Dương Thanh Vân nghiêm túc nói.

Vô số người lần lượt rời đi.

Mà lúc này, Tần Ninh đưa mắt nhìn mọi người rời khỏi, hoàn toàn thở ra, nhìn dấu ấn hắc ám ở ngực.

“Dạ Ma tộc à?”

Tần Ninh thì thầm: “Xem ra không chỉ có Huyết Ma tộc có mặt...”

Nói xong, bóng dáng Tần Ninh cũng dần dần biến mất.

Trong nháy mắt, cửa lớn thánh cảnh Vị Ương mở ra, võ giả các phương lần lượt đi vào trong.

Từ Thánh Nhân, Địa Thánh cho đến Thiên Thánh, Thánh Vương đều hoàn toàn dấy lên ý chí chiến đấu.

Thánh cảnh Vị Ương to lớn như vậy bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Cùng lúc đó.

Tại một không gian mênh mông nơi sâu thẳm của thánh cảnh Vị Ương có một khu vực được xây dựng nên từ vô số hòn đá lớn, tuy lộn xộn nhưng lại rất quy tắc.

Trong một cung điện đá, có một bóng đen ngạo nghễ đứng vững.

Nhìn kỹ lại, khí tức toàn thân của người này vô cùng âm lãnh, vân đen tràn ngập khắp cơ thể, bên ngoài làn da giống như bị mực đen dính vào.

Bên cạnh kẻ này là một người mặc trường bào đỏ như máu, trùm khắp thân thể, gương mặt đỏ au, cũng đang đứng yên.

Cả hai nhìn nhau.

Người mặc áo bào đỏ mở miệng nói: “Xem ra, kẻ đó đã tới”.

Người mặc áo bào đen lại cười: “Thì sao? Đường đường là Huyết Vãng Sinh mà cũng sợ à?”

“Ban đầu bên trên bảo chúng ta cứ đặt tên theo thói quen của loài người, ngươi tự lấy cái tên Huyết Vãng Sinh, chẳng phải là muốn loài người chết sạch hay sao, giờ lại biết sợ rồi à?”
Chương 1882: Quả Thanh Thánh Bích Nguyên

Huyết Vãng Sinh nghe vậy, mới cười nói: “Dạ Vô Sinh, tên của ngươi nghe còn bá đạo hơn cả của ta cơ mà, không một ai sống sót, ngươi mới là người ác độc nhất!”

“Lần này chủ yếu là vấn đề của Huyết Ma chúng ta, Dạ Ma các ngươi tham gia vào làm gì?”

Dạ Vô Sinh cười đáp: “Cũng chẳng có gì, chỉ là Diệp tiên sinh đã nói, Tần Ninh này phi phàm, nếu có thể bắt sống thì sẽ là lợi ích cực lớn cho việc Ma tộc chúng ta khống chế Thương Mang Vân Giới”.

Nghe vậy, Huyết Vãng Sinh nhíu mày.

“Đáng gờm vậy sao?”

“Vấn tiên sinh dường như chưa bao giờ nói sai!”

Lúc này, cả hai im lặng.

Dần dần, Huyết Vãng Sinh cười: “Nếu đã vậy thì phải nghiêm túc hành động thôi!”

“Ừ”.

Dạ Vô Sinh cười nói: “Đây mới là khí khái và sự tự tin mà người đứng đầu các Vương của Huyết Ma nên có chứ”.

Huyết Vãng Sinh cười khổ, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy có vô số bóng người đi ra từ trong cung điện đá.

Ánh mắt của những Ma tộc này tràn đầy sự lạnh nhạt, sát khí và cả phẫn nộ.

Huyết Vãng Sinh không nói câu gì, vung tay lên, vô số bóng dáng lập tức tản ra, biến mất tại thiên địa mênh mông...

Đây là một lời tuyên chiến im lặng.

Nhưng sẽ kéo lên một hồi huyết chiến kinh thiên động địa!

Một trận chém giết liên lụy tới cả thánh vực Thiên Hồng đang chậm rãi mở màn...

Lúc này, Tần Ninh xuất hiện tại một vùng núi trong thánh cảnh Vị Ương.

Tần Ninh một thân một mình đi giữa núi rừng, giống như đang đi dạo, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại quan sát cây cỏ và mặt đất xung quanh rồi quyết định phương hướng.

Nhưng sau khi đến một sơn cốc thì Tần Ninh lại dừng bước.

“Các vị cứ đi theo ta mãi như vậy mà không thấy mệt sao?”

Tần Ninh lúc này ngồi lên một tảng đá lớn, nhìn xung quanh, cười nói.

Tần Ninh nói xong, có mấy người lập tức xuất hiện xung quanh sơn cốc.

Tổng cộng khoảng bảy, tám người lập nhóm đi với nhau.

Nhìn qua đều là cảnh giới Thiên Thánh lục phẩm, thất phẩm.

Hơn nữa nhìn bảy, tám người này không giống như đến từ cùng một tông môn hay gia tộc nào đó.

“Tần tông chủ”.

Lúc này, người trung niên cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm đứng đầu nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói: “Chúng ta đã nghe danh Tần tông chủ từ lâu”.

“Nghe danh rồi mà còn dám đi theo ta, không sợ chết à?”

“Sợ chứ!”

Lúc này, người trung niên Thiên Thánh thất phẩm kia nói tiếp: “Lúc trước Tần tông chủ sử dụng mạch Thánh Long của Cửu U đài để giết chết Thánh Vương, cầm tù Thánh Hoàng, uy danh cái thế, cả thánh vực Thiên Hồng này không ai không biết”.

“Nhưng bây giờ...”

“Đây là thánh cảnh Vị Ương, không phải Cửu U đài, lấy đâu ra Thánh Long cho Tần tông chủ sai sử chứ”.

“Hơn nữa, vừa rồi có không ít người nhìn thấy Tần tông chủ bị thương, tuy ngươi cũng là Thiên Thánh thất phẩm, nhưng mấy người chúng ta ở đây... e là Tần tông chủ không ngăn cản nổi rồi”.

Tần Ninh mỉm cười, nhìn đám người, nói: “Đã vậy thì các ngươi định làm gì nào?”

Người đứng đầu kia lại tiếp cận, nói: “Tần tông chủ đi thẳng một đường, tỉ mỉ điều tra, hơn nữa có vẻ rất thân thuộc với thánh cảnh Vị Ương này. Chúng ta mong là Tần tông chủ có thể nói cho chúng ta biết một bảo địa, như vậy chúng ta cũng sẽ không làm khó Tần tông chủ nữa”.

“Dù sao phía sau Tần tông chủ cũng là thánh quốc Đại Tề và Cửu U đài mà, mấy tông môn chúng ta không đắc tội nổi”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Hóa ra là muốn bảo địa, được thôi, chính là nơi này đấy, ngay dưới chân các ngươi”.

Nghe vậy, đám người lại trở nên cẩn trọng, nhìn xung quang.

“Ta nhường số bảo địa này cho các ngươi đấy, nhưng nếu gặp Ma tộc thì mong là các ngươi có thể giết nhiều một chút!”

Tần Ninh nói xong thì đứng dậy rời đi.

Nhưng ngay lúc này, bảy, tám người kia lại trở nên nghiêm túc, lần lượt đưa ra thánh khí.

“Sao? Đã nói bảo địa rồi mà còn không cho ta đi?”

Nghe vậy, mấy người này nhìn nhau, rồi ánh mắt vẫn cố định trên người Tần Ninh.

“Tần tông chủ, mong ngươi nói cho chúng ta biết cách mở bảo địa ra!”

“Nói cho các ngươi?”

Tần Ninh cười đáp: “Nói cho các ngươi xong thì các ngươi sẽ giết người diệt khẩu sao?”

Người đứng đầu kia nghiêm nghị nói: “Tần tông chủ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm vậy”.

Lúc này, mấy người vẫn duy trì một khoảng cách với Tần Ninh, phòng ngừa hắn đột nhiên bộc phát.

“Được, nói cho các ngươi biết cũng không sao!”

Tần Ninh lúc này nhìn hòn đá to lớn phía sau mình, nói: “Cơ quan để mở ra chính là chỗ này”.

Nói xong, Tần Ninh khẽ bao phủ lên hòn đá.

Ánh sáng đột nhiên lóe lên.

Sau một khắc, ánh sáng bắn ra khắp sơn cốc, dao động khủng bố càn quét ra.

Chỉ thấy đột nhiên có những cành dây leo ở trong sơn cốc tuôn ra, cuồn cuộn chuyển động, quấn quanh bảy, tám người này.

“Khốn kiếp!”

Người đứng đầu tái mét mặt mày, lui lại về sau.

Nhưng đã muộn!

Dây leo kia giống gai gỗ vậy, trong nháy mắt xuyên qua thân thể của ba người, máu tươi chảy xiết.

Mà ngay sau đó, từng cây dây leo quấn đến cùng một chỗ, trói chặt lại năm người còn lại.

Năm người trắng bệch mặt, nhưng lại không thể tránh khỏi.

“Nghĩ cái gì thế?”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Bảo ta chỉ ra bảo địa? Các ngươi không giết người diệt khẩu? Tha cho ta? Lừa trẻ con đấy à”.

Lúc này, Tần Ninh nắm chặt tay.

Từng cây dây leo lúc này bao phủ toàn bộ năm người kia.

Máu tươi phun ra tứ phía, tất cả đều bị dây leo hút lấy, chỉ còn lưu lại mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, sau đó cũng bị gió thổi bay.

Lúc này, bên trong sơn cốc có vô vàn dây leo đang bao bọc lại thành một cái lồng gỗ, khí tức khủng bố lúc này lan tỏa ra.

Tần Ninh đi vào trong lồng gỗ, sau mấy lần vòng vèo thì đến được nơi sâu nhất trong lồng gỗ.

Chỉ thấy ở nơi sâu nhất này có một cái cây nhỏ cao khoảng hơn một mét.

Mà toàn thân cái cây tỏa ra ánh sáng, lá cây cũng óng ánh màu xanh lục.

Ở giữa nhánh cây là tám quả màu xanh mọng, to cỡ nắm tay, làm cho người ta thèm thuồng.

“Vẫn còn”.

Tần Ninh đi đến chỗ cái cây, mỉm cười.

“Quả Thanh Thánh Bích Nguyên!”

Năm đó, hắn từng đi vào kiểm tra tỉ mỉ thánh cảnh Vị Ương một lần.

Quả Thanh Thánh Bích Nguyên này lúc ấy cũng bị hắn hái hết.

Quả này vô cùng quý giá, hiệu quả cũng rất kỳ lạ, có thể tẩm bổ thần hồn, nuôi dưỡng thân thể.

Lúc trước, dù là Tần Ninh cũng cảm thấy bị mê hoặc.

Sau khi thu thập thì Tần Ninh làm một lớp bảo vệ nơi này.

Tám vạn năm qua đi, có thêm tám quả sinh ra.

Một vạn năm một quả!

Lúc này, Tần Ninh đi đến bên cái cây, hái một quả xuống, cắn từng miếng nhỏ.

Một sức mạnh dồi dào lập tức chuyển động khắp cơ thể.

Lúc này, Tần Ninh cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đang chan chứa sức mạnh thuần khiết.

Mà ngay sau đó, hắn cảm nhận được vết thương từ thân xác và hồn phách đang dần khép lại.

Nhưng dấu ấn và Ma tộc để lại kia vẫn luôn ở đó, không mờ đi.

Tần Ninh cũng mặc kệ, chỉ khoanh chân ngay ngắn, lẳng lặng tiêu hóa...
Chương 1883: Thánh đầm Hàn Băng

Những vết thương vì bị trận pháp cắn ngược trong cơ thể Tần Ninh đang dần dần hồi phục.

Đây cũng là lí do vì sao Tần Ninh không sợ đám Thánh Vương kia giở trò gì, vì bên trong thánh cảnh Vị Ương tràn ngập thần kỳ.

Cho dù là hắn cũng không khỏi cảm thán về sự mạnh mẽ của Vị Ương Thánh Đế.

Đáng tiếc hai người không cùng một thời đại.

Tần Ninh nhìn bảy quả Thanh Thánh Bích Nguyên còn lại, lần lượt hái về.

Mấy người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều có thể sử dụng để nâng cao cảnh giới, ổn định thực lực.

Tần Ninh đi giữa sơn cốc, duỗi người.

Ma tộc để lại một thủ đoạn ở lối vào thánh cảnh Vị Ương, đánh lén hắn, đây là điều hắn không ngờ tới.

Nhưng vết ấn nằm yên trên ngực hắn cho đến giờ vẫn chưa có phát tác.

Ma tộc muốn làm gì?

Tần Ninh cũng chưa chạm vào vết ấn này.

Hắn có thể cảm giác được khí tức của Ma tộc từ vết ấn này, dường như chúng... đang ở trong thánh cảnh Vị Ương, sờ được nhưng không đuổi kịp được.

Cho nên hắn tuyệt đối không vội xóa bỏ vết ấn này đi.

Có lẽ hắn có thể tìm ra chỗ Ma tộc ẩn náu nhờ vào vết ấn này.

Lần này, cho dù là cái bẫy thì Tần Ninh cũng sẽ nhảy vào.

Nếu như không nhảy vào thì sao Ma tộc chịu xuất hiện cơ chứ!

Nếu đã là Ma tộc thiết kế cho riêng hắn, thì hắn cũng phải xem xem rốt cuộc “tác giả” là ai!

Tần Ninh ra khỏi sơn cốc, tiếp tục đi giữa núi rừng...

Cũng không phải là đi không mục đích, chỉ là mục đích của hắn chưa rõ ràng lắm.

Lúc này, hắn chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc thánh cảnh Vị Ương này đã có những thay đổi gì.

Tần Ninh càng hiểu sâu về Ma tộc thì càng cẩn thận.

Nhất là Vấn tiên sinh mà hắn gặp lúc ở Thanh Châu!

Một Diệp Chi Vấn, Vấn tiên sinh xuyên suốt Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên!

Rốt cuộc kẻ này là ai?

Y rõ ràng là nhằm vào hắn – Cửu Mệnh Thiên Tử!

Nếu như vậy, không nhảy vào cạm bẫy của Ma tộc thì sao biết được tin tức của chúng?

Tần Ninh lúc này đi loanh quanh núi, vòng đi vòng lại thì đến một thác nước.

Nước suối đổ xuống ầm ầm, đinh tai nhức óc.

Tần Ninh đi đến bên một đầm nước.

Một khí tức u lãnh truyền đến.

Tần Ninh ngồi xuống, bàn tay khẽ lướt nhẹ trên mặt nước.

Từng tia nước mát lạnh thấu xương khiến hắn vô cùng thoải mãi.

Sau đó, Tần Ninh đứng dậy, cười nói: “Xem ra có những thứ đã bị lấy mất, nhưng những nơi bị che lại thì vẫn còn”.

Tần Ninh năm đó đã tìm thấy nơi này.

Thánh bảo, thánh địa gì đó đều đã bị hắn sờ qua một lượt.

Mà có những chỗ sau khi khai quật lên thì sẽ hoàn toàn biến mất.

Nhưng có một vài nơi thì vẫn tồn tại và tái sinh, qua tích lũy của thời gian thì cũng sinh sôi thêm những thứ như thánh quả.

Quả Thanh Thánh Bích Nguyên là một ví dụ.

Chẳng qua Tần Ninh đã thiết lập cấm chế hoặc trận pháp che mắt vào những nơi này mà thôi.

Lúc ấy nhìn có thể là làm một cách tùy ý, nhưng thực ra cấm chế và phép che mắt do một vị Thánh Đế để lại sẽ mạnh mẽ đến đâu chứ?

Có lẽ đám Ma tộc những năm gần đây đã phá hoại một số chỗ rồi.

Nhưng vẫn có rất nhiều nơi được Tần Ninh bảo vệ nên có thể an ổn bảo tồn.

Nơi này là một trong số đó.

Thánh đầm Hàn Băng.

Đầm nước này có hiệu quả rèn luyện thân thể võ giả cực tốt.

Quan trọng nhất là hồn phách.

Chỉ cần là võ giả đã đạt đến cảnh giới Thánh Nhân, có tam hồn, tu luyện ở đây thì chắc chắn có thể củng cố hồn phách.

Thực ra có thể nói là “kích thích”.

Dùng khí băng hàn để kích thích hồn phách, khiến hồn phách hoàn toàn căng cứng, dưới sự căng thẳng cao độ, lực phản ứng của hồn phách sẽ tăng lên, có thể mượn cơ hội này để phát hiện ra những nơi chưa hoàn hảo của hồn phách.

Nhưng tu hành như vậy cũng có nguy hiểm.

Nếu không khống chế được độ lạnh thì hồn phách sẽ bị tổn thương.

Tần Ninh lúc này cởi đồ ra, định tiến vào đầm nước.

Soạt soạt soạt...

Một tiếng xé gió vang lên.

Ngay sau đó, có hai người chật vật ngã xuống ở ngay cạnh bên bờ đầm nước.

Quần áo của cả hai rách rưới, nhìn vô cùng vật vã, máu tươi chảy đầm đìa.

Thấy cảnh này, Tần Ninh hơi ngẩn người.

Nhưng khi hai người kia thấy Tần Ninh thì lại vui mừng khôn xiết.

“Tần tiên sinh!”

“Tần tiên sinh!”

Vào giờ phút này, hai âm thanh vang lên.

“Là các ngươi sao?”

Thấy hai người, Tần Ninh mỉm cười.

Là Tề Hành và Tề Hoàn.

Không ngờ huynh đệ nhà này lại đi cùng nhau.

Lúc này, hai người thấy Tần Ninh là như thấy cứu tinh.

“Sao vậy?”

Tề Hành vội đứng dậy, ho ra máu, sắc mặt tái mét, bật lên: “Bị người đuổi giết!”

Đuổi giết?

Tần Ninh còn chưa kịp hỏi rõ tình hình thì phía sau cũng đã vang lên mấy âm thanh xé gió.

Sau đó là rất nhiều người xuất hiện.

Mà người đứng đầu là một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái để tóc đuôi ngựa rất dài, vẻ ngoài xinh đẹp, toàn thân toát ra khí tức linh động.

“Đây rồi!”

Thấy hai người, cô ta mỉm cười.

Mười mấy người sau lưng cô ta cũng lần lượt tiến lên.

“Là ngươi!”

Vào giờ phút này, cô gái đứng đầu nhìn thấy Tần Ninh thì lại tỏ ra cẩn trọng.

Đám người còn lại cũng trở nên cẩn thận hơn.

“Các ngươi là...”

Cô gái đứng đầu nói: “Chúng ta là truyền nhân Thiên Võ Đạo, Tần Ninh, ngươi ở đây làm gì?”

Nghe vậy, Tần Ninh bật cười.

“Đây là thánh cảnh Vị Ương, ai cũng vào được, sao ta thì không?”, Tần Ninh cười nói: “Ngươi còn vào được thì cớ gì ta lại phải ở ngoài cơ chứ?”

“Hay ngươi cho rằng Thiên Chấn Thương của Thiên Võ Đạo các ngươi đánh lén ta một lần rồi bỏ chạy thì ta sẽ chết luôn?”

Nghe vậy, sắc mặt cô gái kia hơi lúng túng.

“Ngươi lúc ấy nói là cùng nhau thu hồi sức mạnh, đạo chủ chúng ta chẳng qua là... là không cẩn thận...”

Nghe đến lời này, Tần Ninh phụt cười: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy?”

Cô gái kia lúng túng.

Người thanh niên bên cạnh cô gái kia lên tiếng: “Cốc Thược tỷ...”

“Cái tên này khi ấy hoàn toàn dựa vào sức mạnh của mạch Thánh Long của Cửu U đài thì mới đối phó được Thánh Vương, Thánh Hoàng. Nếu không, hắn chỉ là Thiên Thánh nho nhỏ thì sao có thể nghịch thiên như vậy được?”

“Đây không phải Cửu U đài, không còn mạch Thánh Long cho hắn mượn nữa rồi!”

Nghe vậy, Cốc Thược trừng mắt.

“Chính xác!”

Lúc này, ánh mắt của tất cả đều trở nên lạnh lẽo.

“Cái tên nhãi này còn bị đạo chủ đánh bị thương nữa, hiện tại tuy là Thiên Thánh thất phẩm nhưng cũng không thể là đối thủ của Cốc Thược tỷ được”.

Mấy người nói liền một mạch, ánh mắt Cốc Thược thay đổi mấy lần.

Cuối cùng, cô ta lạnh lùng nói: “Ta đối phó hắn, các ngươi giết hai tên kia đi”.

“Vâng!”

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Cốc Thược.

Cốc Thược trực tiếp vung ra một cây roi, kéo một phát, cây roi màu xanh kia tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khí tức làm người ta sợ hãi.
Chương 1884: Cốc Thược của Thiên Võ Đạo

“Lên!”

Cốc Thược ra lệnh một tiếng, roi trong tay lập tức vung ra.

Roi dài bộc phát ra ánh sáng màu xanh, trong chốc lát phân ra thành hơn trăm cây tiến lên trước, ngưng tụ làm một, giống như một cây roi trăm trượng quật vào người Tần Ninh.

Keng!!

Nhưng chỉ một khắc sau, có một tiếng leng keng vang lên.

Tần Ninh vung tay ra, chuẩn xác nắm chặt lấy cây roi.

Lúc này, Tần Ninh nhìn Cốc Thược với vẻ nghiêm nghị.

Cốc Thược lập tức tái mặt.

Cây roi của cô ta bị Tần Ninh nắm chặt, chỉ trong giây lát đó, cô ta cảm thấy roi này của mình giống như vừa quất vào một ngọn núi băng vậy, một cái lạnh thấu xương từ roi truyền lại cơ thể cô ta.

Lực sát thương khủng bố khiến người ta khó thở.

Cái lạnh thấu xương này không ngờ lại khiến cô ta cảm thấy đáng sợ.

Quả thực là không thể tin nổi.

“Ngươi thật sự cho rằng thực lực Thiên Thánh thất phẩm này của ta không chịu được một kích của người à?”

Tần Ninh lúc này nắm chặt tay.

Cây roi bị sức mạnh đánh trả, lúc này ầm ầm một tiếng, lực cắn trả truyền lại vào thân thể Cốc Thược.

Phụt...

Cốc Thược phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét, cả người rút lui về sau, ầm ầm ngã ra bên vách núi.

“Cốc Thược tỷ!”

“Cốc Thược tỷ!”

Lúc này, những kẻ khác đều kinh hãi.

Chỉ mới một chiêu mà Cốc Thược đã bị Tần Ninh đánh lui.

Tần Ninh lúc này mới nhìn Tề Hành và Tề Hoàn, hỏi: “Sao bọn họ lại đuổi giết các ngươi?”

Tề Hành vừa định lên tiếng thì Tề Hoàn đã nói trước: “Chúng ta phát hiện một núi dược ở trong núi, liền đi vào ngắt thánh dược, kết quả bọn họ xuất hiện, bắt chúng ta phải giao thánh dược ra, nếu không sẽ giết người diệt khẩu. Mấy người đi cùng chúng ta đều bị giết cả, chúng ta mới chạy thoát được ra ngoài”.

“Tề Hành, phải vậy không?”

Tề Hành vội vàng gật đầu.

“Thiên Võ Đạo quả nhiên là thượng bất chính, hạ tắc loạn mà”.

Cốc Thược nghe vậy thì lạnh lẽo quát lên: “Ngươi không được phép sỉ nhục Thiên Võ Đạo”.

“Sỉ nhục?”

Tần Ninh cười nhạo: “Ta cũng chẳng muốn sỉ nhục các ngươi đâu, nhưng Thiên Chấn Thương đã hèn như thế rồi, dám đánh lén ta ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy cơ mà?”

“Ta vốn đã có ý định gặp đệ tử nào của Thiên Võ Đạo thì sẽ đánh kẻ đó, ai mà biết lại gặp phải đám không thức thời như các ngươi chứ, vậy thì gặp ai... ta sẽ giết luôn kẻ đó!”

Lúc này, nội tâm Cốc Thược tràn đầy tức giận.

“Giết đệ tử Thiên Võ Đạo chúng ta? Ngươi dám!”

“Thiên Võ Đạo sẽ giết chết ngươi bằng mọi giá”.

Cho tới giờ khắc này, Cốc Thược vẫn lạnh lùng như cũ, không nhượng bộ chút nào.

Tần Ninh cũng chẳng quan tâm lắm.

“Chết đến nơi rồi mà còn tỏ vẻ cao cao tại thượng như phượng hoàng ngẩng đầu ấy nhỉ”.

Tần Ninh hừ một tiếng, nắm chặt tay.

Roi dài rút về rồi vung ra một cái.

Phanh phanh...

Có người bị roi quật vào, lập tức tách ra làm đôi.

Máu tươi tung tóe, sắc mặt Cốc Thược hoàn toàn sững sờ.

Hai vị Thiên Thánh trực tiếp bị phanh thây bởi một roi của Tần Ninh.

Lúc này, Cốc Thược nhìn Tần Ninh với ánh mắt sợ hãi.

Có chuyện gì thế này?

Cái tên này lúc đi vào rõ ràng đã bị đạo chủ Thiên Chấn Thương làm bị thương, còn bị Ma tộc đánh lén, thế mà sao... bây giờ lại như một người khỏe mạnh bình thường vậy?

Vừa mới đi vào thánh cảnh Vị Ương thôi mà, coi như khôi phục thì cũng không nhanh đến mức đó chứ?

Tần Ninh nhìn Cốc Thược, nói tiếp: “Truyền nhân Thiên Võ Đạo? Tầm thường!”

Lúc này, Tề Hành cùng Tề Hoàn cùng kinh ngạc nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh ban đầu là sắc mặt xanh xao, khí tức hỗn loạn, sao bây giờ lại khỏe rồi?

Hơn nữa, mọi người mới chỉ vừa vào đến thánh cảnh Vị Ương mà thôi.

Tần Ninh không thể khôi phục nhanh như vậy chứ?

Lúc này, Tần Ninh cầm cây roi nhìn Cốc Thược, hừ lạnh: “Trừng phạt nho nhỏ, ta sẽ không giết ngươi”.

“Đi tìm Thiên Chấn Thương, nói cho hắn ta biết, đến đây xin lỗi ta vì đã đánh lén ta, sau đó dốc sức tru diệt Ma tộc lần này. Ta sẽ nể mặt năm xưa các ngươi đối phó Ma tộc mà bỏ qua cho hắn ta, nếu không... Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó đã giết tới thánh cảnh Thiên Võ Đạo như thế nào thì ta lần này cũng có thể làm y hệt”.

Lúc này, sắc mặt Cốc Thược trắng bệch.

“Ngươi đừng mơ... không thể nào...”

“Vậy ngươi chọn chết ở đây hay là đi truyền lời?”

“Ta...”

Thân thể Cốc Thược khẽ run lên, lắp bắp nói: “Ta đi truyền lời”.

Nói xong, Cốc Thược nhìn những người còn lại, nói tiếp: “Rút!”

“Ngươi không hiểu à?”

Tần Ninh lại nói: “Ta bảo là ngươi đi truyền lời, chứ không phải là cho các ngươi đi!”

Cốc Thược ngơ ngác, hỏi Tần Ninh: “Ngươi... có ý gì?”

“Chính là ý này!”

Tần Ninh nói xong, vung roi lên, từng vệt máu lại tuôn trào.

“Aaaaaaaaaa....”

Tiếng kêu thảm thiết lại tiếp tục vang lên, những người đi cùng Cốc Thược lúc này đều bị roi quật trúng, máu tươi tung tóe, không một ai chịu nổi đòn tấn công của Tần Ninh.

Một khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang thêm mấy phần lạnh nhạt, nhìn Cốc Thược, nói tiếp: “Giờ ngươi đã hiểu chưa?”

Cốc Thược ngơ ngác ngã ngồi xuống đất. Khi Tần Ninh vung roi đến, cô ta sợ hãi né tránh theo bản năng.

Nhưng cây roi đó chỉ rơi xuống đất, Tần Ninh liếc qua, nói: “Cút!”

Cốc Thược không hiểu bản thân đã rời khỏi sơn cốc như thế nào.

Khắp nơi đều là thi thể, quá đáng sợ.

Bị giết sạch!

Tần Ninh... vừa cười nói, vừa giết người như ngóe, đúng là ác ma!

Lúc này, Cốc Thược chỉ cảm thấy cả người run rẩy, dòng suy nghĩ không biết đã trôi đi nơi nào.

Lúc này, ở trong sơn cốc, Tần Ninh nhìn Tề Hành và Tề Hoàn.

“Vẫn ổn chứ?”

Cả hai vội vàng gật đầu.

“Cảm ơn Tần tiên sinh đã ra tay”.

Tần Ninh thoải mái phất tay.

“Sao hai các ngươi lại gặp được nhau?”, Tần Ninh nhìn cả hai, hỏi.

Tề Hành mới giải thích: “Sau khi đi vào thánh cảnh Vị Ương thì chúng ta đều đi tìm cơ duyên như lời Tần tiên sinh nói, sau đó ta gặp tam đệ nên đi cùng nhau...”

Tần Ninh lẩm bẩm: “Ngươi không sợ tam đệ ngươi hại chết ngươi à?”

Tề Hành và Tề Hoàn đều run rẩy.

Tần Ninh biết rõ ngày xưa ba huynh đệ Tề Hành, Tề Hoàn và Tề Nhạc có tranh quyền đoạt thế, bởi vậy mà mới xảy ra thảm án nhà Tề Tư Tư và Tề Bác.

Tề Hành vội vàng nói: “Cha đã răn dạy chúng ta rất nhiều, thánh quốc Đại Tề này nên để đại ca làm chủ thì tốt hơn, ta tâm tư quá kín đáo, suy nghĩ nhiều, chưa chắc sẽ là một minh quân”.

“Vậy thì phò tá Tề Hành cho tốt”, Tần Ninh nói: “Hắn ta làm Thánh Chủ cũng được, chỉ là hơi yếu ớt, ngươi ở phía sau chống đỡ là ổn!”

“Vâng!”

Sau đó, Tần Ninh nhìn cả hai, nói tiếp: “Còn ngơ ra? Dọn dẹp thi thể đi, ta còn phải ở đây thêm một thời gian nữa”.

Cả hai vội vã gật đầu.
Chương 1885: Thiên Thánh bát phẩm

Trong thánh đầm Hàn Băng.

Tần Ninh đặt quần áo ở bờ đầm, cả người đứng giữa đầm nước.

Nước sâu không quá eo, nửa thân lộ ra kia nhìn không quá rõ đường nét cơ bắp, nhưng mỗi một tấc da thịt đều như ẩn chứa vô số thánh khí Thiên Địa.

Mà lúc này, Tần Ninh không phải đang cô đọng hồn phách mà thả lỏng cơ thể trong đầm nước.

Thể Đại Hoang Thánh Đế đang vận chuyển ngay lúc này.

Tới cảnh giới Thiên Thánh, hắn đã tu luyện đến quyết thứ ba của Thể Đại Hoang Thánh Đế!

Quyết thứ nhất là Thánh Khí Vương Khải.

Quyết thứ hai là Thánh Hồn Vương Tiễn.

Quyết thứ ba là Thiên Thánh Nguyên Chưởng!

Cả ba quyết này đều có lực bộc phát siêu cường.

Ban đầu Tần Ninh tu hành Thể Đại Hoang Thánh Đế này chính là vì năm đó nghe nói tới danh tiếng của nó nên muốn thử xem sao.

Hiện tại xem ra là hiệu quả cũng khá tốt.

Trong đầm nước, thân thể của Tần Ninh ngưng tụ từng luồng sáng, giống như hóa thành linh khí thanh thuần và bắt đầu rửa sạch toàn bộ cơ thể.

Khoảng một tháng sau.

Suốt một tháng vừa rồi, Tần Ninh chỉ ở trong đầm nước ngưng tụ cường độ thân thể.

Mà Tề Hành và Tề Hoàn thì ngồi tu luyện thân thể theo lời hướng dẫn của Tần Ninh.

Hôm ấy, Tần Ninh nhìn cả hai, từ từ nói: “Tiếp theo ta sẽ đi xuống sâu chỗ đầm nước này để rèn luyện hồn phách, hai ngươi tiếp tục tu hành trong sơn cốc này”.

Cả hai đều gật đầu.

Tần Ninh giao việc xong thì lập tức biến mất.

Tại một nơi sâu ngàn trượng của đầm Hàn Băng.

Khi Tần Ninh xuống đến nơi, xung quanh thân thể đã ngưng tụ chút băng giá.

Đây là lí do vì sao một tháng trước hắn chỉ tu hành ở bên trên, nếu cứ lỗ mãng chui xuống thì chỉ e sẽ bị đông cứng thành khối băng ngay.

Hơn nữa, cho dù là hiện tại thì hai huynh đệ Tề Hành và Tề Hoàn cũng không thể tiến vào được đáy đầm nước này.

Hàn khí nơi đây là thứ mà Thiên Thánh ngũ phẩm bọn họ không chống đỡ nổi.

Lúc này, Tần Ninh yên ổn ngồi xuống, bên ngoài thân thể đã lạnh thấu xương.

Tiếng ầm ầm vang lên.

Khí tức mạnh mẽ bộc phát ra.

Lúc này, hồn phách của thần long, thần phượng và thánh nhân trong cơ thể Tần Ninh đã hiện lên.

Ba loại hồn phách chia làm ba bên, vừa xuất hiện thì cái lạnh thấu xương kia đã khiến cho Tần Ninh thấy mê man.

Nhưng ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần bình tĩnh.

Khí tức băng hàn như muốn đóng băng hồn phách vận chuyển của hắn vậy.

Nhưng hồn phách của thần long và thần phượng đã tự chủ động tỏa ra khí tức kinh khủng để ngăn lại khí băng hàn kia.

Tần Ninh bình tĩnh quan sát hồn phách thánh nhân của mình.

Ba hồn phách lúc này bị bao trùm bởi lớp băng.

Nhưng Tần Ninh lại không phải chịu chút tổn thương nào.

Mà lúc này, ba hồn phách đã bắt đầu hấp thụ khí tức băng hàn và tập trung vào tam hồn thất phách, từ từ kiểm tra.

Dần dần, Tần Ninh cảm thấy những chỗ không ổn trong kết nối của tam hồn thất phách đã bắt đầu được chữa trị.

Từng ngày trôi qua, khí tức của Tần Ninh càng trở nên mạnh mẽ.

Hôm đó, một sức mạnh bộc phát từ dưới đáy đầm nước bùng lên trên.

Tề Hành và Tề Hoàn cảm thấy khí thế khủng bố đó thì lập tức sợ hãi.

Mà không bao lâu sau, mặt đầm bắt đầu chuyển động.

Một khí tức khiến lòng người rét lạnh lan tỏa ra khắp nơi.

Bóng dáng Tần Ninh dần dần hiện ra.

Toàn thân là khí thế kinh người, mạnh mẽ hơn hai tháng trước gấp bội lần.

“Thiên Thánh bát phẩm rồi!”

Lúc này, Tề Hành đã cảm nhận được rất rõ khí tức khủng bố của Tần Ninh.

“Đúng là Thiên Thánh bát phẩm rồi”, Tề Hoàn kinh ngạc nói: “Đúng là Tần tiên sinh...”

Bọn họ cũng có mặt ở Cửu U đài hôm đó.

Tần Ninh đi từ Thiên Thánh nhị phẩm đến tam phẩm, rồi đến thất phẩm đều nhẹ nhàng như nước chảy mê trôi.

Mà hôm nay lại đi từ thất phẩm đến bát phẩm, tốc độ cũng càng nhanh hơn nữa.

Người như này nếu không được gọi là thiên tài thì còn ai dám tự xưng là thiên tài chứ!

Lúc này Tần Ninh nhìn cả hai người.

Hắn đi đến bên bờ đầm, mặc lại trường sam màu trắng, buộc đai lưng rồi cười nói: “Hai ba tháng nay có cảm nhận thế nào rồi?”

Tề Hành vội vàng nói: “Thân xác đã mạnh lên không ít, sắp muốn đột phá... nhưng cũng không nhanh như vậy...”

Tần Ninh gật đầu: “Không vội!”

“Các ngươi đi cùng ta hay là ở lại đây tiếp tục tu hành?”

“Thời gian tu hành ở đây của ta đã hoàn tất, công hiệu của đầm Hàn Băng không còn quá lớn với ta nữa”.

Nghe vậy, Tề Hành lập tức nói: “Nếu Tần tiên sinh đồng ý đưa chúng ta đi cùng thì chúng ta dĩ nhiên sẽ đi theo...”

Tề Hành ngại ngùng nói: “Dù gì đi theo Tần tiên sinh cũng an toàn hơn”.

“Vậy thì đi thôi”.

“Vâng!”

Ba người lúc này rời khỏi thánh đầm.

Nhiều ngày sau, một đội người xuất hiện ở thánh đầm Hàn Băng.

Một người đứng đầu trông có vẻ khôi ngô, khí tức mạnh mẽ, hiển nhiên là cao thủ Thiên Thánh thập phẩm.

Bên cạnh người này chính là Cốc Thược, cô ta nhìn về phía sơn cốc với sự sợ hãi từ tận đáy lòng.

“Võ Kình thúc, họ đi rồi ạ...”

Một thanh niên đi lên chắp tay nói.

“Đã ba tháng rồi mà, chắc chúng sẽ chẳng ở lại đây đâu”.

Người đàn ông khôi ngô kia đi vào đầm nước, nhìn dòng nước rồi lẩm bẩm: “Đây là một nơi kỳ diệu”.

“Tăng cường thân thể, tôi luyện thánh hồn thánh phách”.

Võ Kình nói tiếp: “Báo cho các đệ tử của Thiên Võ Đạo xung quanh đây, bảo họ có thể đến đây tu hành”.

“Vâng!”

Mấy người lúc này tản ra...

Võ Kình nhìn Cốc Thược, nói: “Yên tâm đi, Thiên Võ Đạo chúng ta sẽ không e ngại Tần Ninh đâu. Đạo chủ đích thân đối phó với Tần Ninh thì đã là vạch rõ thái độ rồi!”

“Cốc Thược, đừng để chuyện này trở thành tâm ma của mình”.

Cốc Thược nghe vậy thì sắc mặt mang theo mấy phần giãy dụa.

“Võ Kình thúc, chúng ta có thể giết Tần Ninh không?”

Cốc Thược lẩm bẩm: “Tần Ninh này đến từ Thánh Thú tông, có quan hệ với Ôn Hiến Chi, nếu giết hắn thì e là Ôn Hiến Chi sẽ không tha cho chúng ta!”

Võ Kình nghe vậy thì mỉm cười: “Ác giả ác báo, Tần Ninh này chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thì chắc chắn sẽ mất mạng ngay. Mà sẽ... cực kỳ thảm thiết!”

Nghe vậy, ánh mắt Cốc Thược chứa đầy sự hận thù.

“Được rồi, đây là nơi có thể tu hành, ngươi cũng tranh thủ ở đây tu luyện đi”.

“Thánh cảnh Vị Ương mở ra, đây mới chỉ là bắt đầu, chuyện tiếp theo... còn dài lắm!”

Đám người Thiên Võ Đạo bận rộn chuẩn bị ở lại đầm nước lâu dài!

Mà một bên khác, Tần Ninh dẫn Tề Hành và Tề Hoàn đi qua núi rừng giữa thánh cảnh Vị Ương.

“Tần tiên sinh, đây là... cỏ Thánh Linh Vân, có hiệu quả khôi phục cực nhanh với vết thương về thân thể...”, Tề Hoàn đi đến một cây cổ thụ, nhìn bãi cỏ muôn hình muôn vẻ ở đó, kinh ngạc nói.

“Chúng ta hái nhé?”, Tề Hành cười khì khì nói.

Tần Ninh thấy dáng vẻ kích động của họ, cười đáp: “Tùy các ngươi”.

Hắn cũng không quá để ý mấy thứ này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom