-
Chương 1891-1895
Chương 1891: Phần mộ của trăm đế
Nhưng mà trước mắt, hắn ta cũng không có nhiều thời gian như vậy để cảm thấy khó tin.
Từng luồng phong mang kia giống như vòi rồng, càng ngày càng trở nên dồi dào, to lớn, lực sát thương cũng ngày càng trở nên mạnh hơn.
“Huyết Linh Thiên Thuẫn!”
Một lời vừa dứt, huyết thuẫn hội tụ, xuất hiện ngay trước người hắn ta.
Lúc này, Huyết Linh dẫm chân xuống đất, mặt đất rung chuyển, hiện ra từng đường vết nứt, cùng lúc đó, phía trước huyết thuẫn cũng xuất hiện một bóng hình cao lớn ước chừng trăm mét, khí thế khiến kẻ khác kinh hãi.
Sức mạnh khủng bố lập tức phóng thích ra bên ngoài.
Tiếng gầm rú kịch liệt vang lên.
Ầm…
Từng âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến, khí tức khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ bỗng chốc bùng nổ.
Phong mang cuộn kia trực tiếp càn quét về phía thân hình cao lớn kia.
Chỉ là, giờ phút này, cơn gió lốc dường như bị thân hình cao lớn ngăn cản.
Thấy một màn như vậy, Huyết Linh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu như bị Tần Ninh đánh bại…Quả thực là rất mất mặt.
Cảnh giới Tiểu Thánh Vương mà không đánh bại được Tần Ninh có cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, chắc chắn sẽ làm cho kẻ khác cười đến rụng răng.
Ngay lúc này, thần kinh Huyết Linh bỗng nhiên buộc chặt, cả cơ thể như bị rơi vào trong hầm băng.
“Ngươi cho là ngươi có thể ngăn cản được sao?”
Bỗng nhiên, ở phía sau lưng hắn ta, một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy Tần Ninh tay không tấc sắt xuất hiện phía sau hắn ta, một quyền trực tiếp đánh xuống.
“Từ khi nào!”
Huyết Linh biến sắc, hắn ta lập tức xoay người lại, giương khiên phòng thủ.
Keng…
Âm thanh rung chuyển kịch liệt vang lên, lấy hai người bọn họ làm trung tâm, truyền ra xung quanh.
Trong khi âm thanh ấy vang lên, cơ thể Huyết Linh run rẩy kịch liệt.
Tần Ninh nở nụ cười.
“Có phải ngươi đã quên cái gì rồi không?”
Phong mang lốc xoáy đã bị người khổng lồ cao trăm mét do Huyết Linh ngưng tụ ra cản lại, còn huyết thuẫn thì đang chống đỡ công kích của Tần Ninh, nhưng mà, còn có cái gì?
“Gào…”
Đúng lúc này, một tiếng gào kịch liệt vang lên.
Thân hình Thánh Long cao trăm trượng lại xuất hiện, há to miệng, trực tiếp nuốt lấy thân hình của Huyết Linh.
Huyết Linh ở trong cơ thể Thánh Long, sắc mặt hoảng sợ.
Huyết thuẫn tán loạn.
Người khổng lồ màu máu biến mất.
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Linh đang bị rồng lớn nuốt chửng, thì thầm nói: “Tiểu Thánh Vương…Không đủ nhìn”.
Có thể nói, song hồn long phượng chính là gốc rễ cường đại nhất của Tần Ninh.
Mà những năm gần đây, hồn rồng và hồn phượng tăng lên, cho đến tận bây giờ, Tần Ninh vẫn luôn chú trọng.
Dưới bầu trời này, không có khả năng tìm ra được người thứ hai giống như hắn, hội tụ hồn phách của ba tộc long, phượng, nhân trong một cơ thể!
Giờ phút này, Huyết Linh giận dữ gào thét.
Chỉ là trong lúc này, sự gào thét ấy càng giống như là kẻ vô dụng đang phẫn nộ.
Tần Ninh nhìn về phía xa xa ngàn mét.
Cùng lúc đó, ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch và Huyết Lãnh Anh không khỏi sợ hãi.
Huyết Linh vương xong đời rồi!
Làm sao bây giờ?
Chạy!
Dường như là trong nháy mắt, ba người đã chạy trốn khỏi nơi này.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh cũng không đuổi theo.
Hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành.
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Linh đang trong cơ thể Thánh Long, mở miệng nói: “Kết thúc rồi”.
Bàn tay nắm chặt lại.
Ầm một tiếng, Thánh Long từ từ thu nhỏ, cuối cùng nổ vỡ.
Mà thân thể Huyết Linh cũng bị vỡ tung, biến mất không thấy tăm hơi.
Khí huyết dần dần trở nên tán loạn.
Một vùng đất bên trong sơn cốc, ngoại trừ mùi máu tươi thoang thoảng, cùng với những vết nứt trên mặt đất thì không còn gì khác.
Giờ phút này, Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cảnh giới Tiểu Thánh Vương.
Chỉ là bước đầu tiên của năm cảnh giới lớn trong cấp bậc Thánh Vương.
Tiểu Thánh Vương, Đại Thánh Vương, Thánh Vương tam hiền, Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền.
Năm cảnh giới này hoàn toàn khác nhau.
Mà lúc này, trong lòng Tần Ninh cũng đã nhận ra điều gì đó.
Nếu như tìm được Ôn Hiến Chi, dung hợp với di thể của kiếp thứ hai, hắn có thể dễ dàng đạt tới cảnh giới Thánh Vương.
Nhưng mà…Hiện tại, Ôn Hiến Chi có an toàn không?
Phải chăng bị Ma tộc…
Tần Ninh lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
Nếu như cẩn thận suy nghĩ, lại khiến cho bản thân mình tâm phiền ý loạn.
Ánh mắt Tần Ninh mang theo vẻ lạnh nhạt, ngước nhìn xung quanh.
“Dãy Khô Huyết”.
Tần Ninh bước đi.
Tiếp tục xâm nhập sâu vào bên trong, cuối cùng cũng tới được vị trí trung tâm.
Nơi đây không phải là một vùng rừng núi cao ngất, mà là một mảnh đất trũng.
Trong vùng đất trũng, bùn đất mang màu sắc đỏ tươi, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Tần Ninh đi vào trong, hắn quan sát xung quanh, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
Trường kiếm đâm xuống đất, hất tung bùn đất lên, không lâu sau, trên mặt đất xuất hiện một tấm bia đá.
Chỉ thấy trên tấm bia đá kia ghi một cái tên.
“Lập Đình!”
Tần Ninh mở miệng thì thầm: “Mười hai vạn năm trước, khi thánh vực Thiên Hồng còn chưa hình thành, cảnh giới Thánh Đế bị ta giết, lập nên bia mộ ở chỗ này!”
Dáng vẻ Tần Ninh rất bình tĩnh.
Nơi này là trung tâm của dãy Khô Huyết.
Dãy Khô Huyết được hình thành là do năm đó, khi Vị Ương Thánh Đế còn chưa sáng tạo ra thánh vực Thiên Hồng, giết người chất thành núi mà hình thành nên.
Một ngọn núi đại diện cho một vị cường giả.
Nhưng ít nhất phải có cảnh giới Thánh Vương mới có tư cách dựng núi.
Mà ở nơi đây, ngay tại vị trí trung tâm, chính là phần mộ của các vị Thánh Đế.
Phần mộ của tất cả các vị Thánh Đế bị Vị Ương Thánh đế giết chết.
Tần Ninh đã đến chỗ này từ nhiều năm trước, lúc đó hắn đã vô cùng kinh ngạc.
Mà bây giờ lại nhìn thấy lần nữa, hắn vẫn cảm thấy bội phục Vị Ương Thánh Đế.
Giết chết đối thủ, cho đối phương sự tôn trọng nhất định, rất có phong thái của cường giả.
Tần Ninh tiếp tục xâm nhập sâu hơn, gạt bỏ bùn đất màu máu, một tấm bia đá nữa lại xuất hiện.
“Khổ Nham, bị giết mười bảy vạn năm trước…”
Tần Ninh cứ như vậy đi tiếp, đào lên từng tấm bia đá một.
Những tấm bia đã kia được sắp xếp chỉnh tề thành hàng.
Cuối cùng nhìn lại, ước chừng có hơn trăm tấm.
Hơn trăm tấm bia đá, hơn trăm vị Thánh Đế bị Vị Ương Thánh Đế giết chết.
Mà giờ phút này, Tần Ninh bình tĩnh đứng ở trung tâm của những tấm bia mộ.
Thời gian dần dần trôi qua, trong vùng đất trũng của dãy núi yên tĩnh lạ thường.
Dường như Tần Ninh đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa, bàn tay hắn nắm lấy mũi kiếm, máu tươi nhè nhẹ chảy ra, tí tách rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, trong vùng đất trũng xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.
Những tấm bia mộ kia giống như là hoá thành những bóng người, đứng yên tại chỗ.
Hơn trăm bóng người, hơn trăm vị Thánh Đế, đứng thẳng tắp xung quanh Tần Ninh, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
Đến cuối cùng, hơn trăm người đều nhìn về phía Tần Ninh, bọn họ nhận ra hắn không giống với bọn họ.
Trong đó có một ông lão nhìn Tần Ninh, mở miệng nói: “Là ngươi gọi tử hồn của chúng ta ra?”
Ông lão vừa mở miệng, trong nháy mắt, cả dãy Khô Huyết, mỗi một ngọn núi, cho dù là ngọn núi cao vạn mét, hay ngọn núi cao trăm mét cũng đều run rẩy, giống như là muốn nổ tung hoàn toàn, cả dãy Khô Huyết như muốn sụp đổ.
Tần Ninh nhìn về phía ông lão cười nói: “Ly Viên Thánh Đế!”
“Đừng kinh ngạc như vậy, ta cũng không có ý xấu, nếu không, ta đã không gọi hồn các ngươi trở về, mà trực tiếp xoá bỏ tử hồn của các ngươi!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của rất nhiều vị Thánh Đế đều trở nên lạnh lùng.
Mặt đất của dãy Khô Huyết vỡ ra, từng ngọn núi sập xuống.
Tử hồn của trăm đế đồng thời tức giận.
Bởi vì bọn họ bị một vị hậu bối Thiên Thánh khiêu khích uy nghiêm của mình!
Chương 1892: Khô Huyết Thánh Thương
Đối với việc này, Tần Ninh cũng không để ý, hắn nói tiếp: “Nếu như các ngươi kiêu căng bướng bỉnh như thế, dãy Khô Huyết này sẽ sụp đổ, mà các ngươi cũng sẽ sụp đổ và chết hoàn toàn, tử hồn các ngươi ở lại nơi này, cũng không thể nào ngưng tụ lại được”.
Lời này vừa nói ra, khí tức của trăm vị Thánh Đề đều thu bớt.
Mà chấn động khác thường trong dãy Khô Huyết cũng dần dần tiêu tan.
Các võ giả đang ở trong dãy Khô Huyết lại trợn mắt há hốc mồn.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Giờ phút này, sâu trong dãy núi, trong vùng đất trũng, hơn trăm bóng người đứng đó, dáng vẻ khác nhau.
Có người nhìn qua thì giống như một ông lão đã gần đất xa trời.
Có người lại vô cùng trẻ tuổi.
Cũng có một số khác có thần thái khác nhau, trang phục càng muôn hình muôn vẻ, không hề trùng với người nào.
Trên thực tế, người có thể đạt được tới cấp bậc Thánh Đế đã là người đứng ở trên đỉnh của Hạ Tam Thiên, mỗi một vị đều là nhân vật lớn, chấn động đất trời.
Mà lúc này cũng đủ để nhìn ra, những người này mạnh mẽ đến mức nào.
Cho dù là sau khi chết đi, trong lòng dâng lên lửa giận, cả dãy Khô Huyết cũng chấn động theo.
Lúc này, vị Ly Viên Thánh Đế bị Tần Ninh nhắc đến tên kia đưa mắt đánh giá.
“Tuổi còn trẻ mà đã biết đến nơi này, ngay cả những năm gần đây, những Ma tộc ngủ đông ở đây cũng không phát hiện ra nơi này”.
Ly Viên Thánh Đế lại nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh nghe vậy thì mỉm cười nói: “Muốn làm giao dịch với các vị mà thôi”.
“Giao dịch?”
Một vị Thánh Đế nhìn qua có vẻ cực kỳ trẻ tuổi cười nói: “Làm giao dịch với tử hồn sao?”
“Ta bị Vị Ương Thánh Đế giết chết, mà Vị Ương Thánh Đế cũng đã chết, ta cũng chẳng có kỳ vọng gì, làm tử hồn không thể sống lại được, bây giờ ở lại nơi này cũng có một đám người làm bạn, ta cảm thấy rất tốt, không có yêu cầu gì”.
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta còn chưa nói cái gì, sao các vị đã biết là mình không yêu cầu gì?”
“Sao Khinh Việt Thánh Đế lại nhận định một cách quả quyết như vậy?”
Người thanh niên kia không nói gì nữa.
Lúc này, Ly Viên Thánh Đế lại nói: “Vậy ngươi gọi chúng ta lên là vì chuyện gì?”
“Vì các ngươi, cũng là vì ta!”
Tần Ninh cười nói: “Cả đời của Vị Ương Thánh Đế đã giết vô số người, trong đó có cả trăm Thánh Đế ở đây!”
“Một số người trong nhóm các ngươi không phạm phải mười tội ác, nhưng mà bị Vị Ương Thánh Đế giết chết, đó cũng là do các ngươi kém may mắn, cũng có một số người đắc tội với Vị Ương Thánh Đế nên mới bị ông ấy giết chết, đương nhiên là cả đời này các ngươi không còn hy vọng gì”.
“Nhưng mà…”
Tần Ninh chuyển sang chuyện khác.
“Các ngươi đã chết rồi, nhưng mà thế hệ con cháu của các ngươi chưa chắc đã chết!”
“Hẳn là các vị đều biết, đạt tới cấp bậc Thánh Đế, huyết mạch có thể được truyền lại cho người đời sau!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
“Có thể nói, cảnh giới Thánh Đế đã vượt qua hạn chế của Hạ Tam Thiên, nếu như các ngươi có đời sau thì những người đó cũng sẽ được tổ tiên của mình che chở, thức tỉnh huyết mạch, mặc dù không quá rõ ràng như thần thú, nhưng lợi ích của nó thì ta cũng không cần thiết phải nhiều lời, hẳn là các ngươi đều hiểu được”.
“Đương nhiên ta cũng biết, không phải là tất cả các ngươi đều có đời sau, có những người chỉ một lòng tu hành, không có người bầu bạn, cô độc một mình”.
“Nhưng mà…Thân là tử hồn ở lại nơi này, các ngươi…thật sự vui vẻ sao?”
Lúc này, Tần Ninh đánh vào phương diện tình cảm, bắt đầu khuyên nhủ.
Hầu hết các Thánh Đế ở nơi này đều có đời sau.
Chỉ cần có thể thuyết phục được đa số mọi người trong đây là được.
Hiện tại, uy hiếp hay dụ dỗ những người này đều không có tác dụng. Bọn họ vốn dĩ là tử hồn, giết bọn họ hay không giết bọn họ thì cũng không có gì khác nhau.
Cuối cùng, Tần Ninh dùng miệng lưỡi đẩy đưa một hồi, hầu hết các Thánh Đế đều dao động.
Ly Viên Thánh Đế mở miệng nói: “Nói nhiều như vậy, rốt cuộc là ngươi có yêu cầu gì?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cười nói: “Thứ ta muốn, chính là...Khô Huyết Thánh Thương!”
Lời này vừa nói ra, hơn trăm vị Thánh Đế đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
“Ngươi muốn chết phải không?”
Khinh Việt Thánh Đế thẳng thừng nói: “Khô Huyết Thánh Thương chính là thứ mà Vị Ương Thánh Đế sử dụng khi còn sống, có thể nói là một trong những thánh khí có cấp bậc cao nhất trong Hạ Tam Thiên, nhưng mà…bị nhiễm rất nhiều khí huyết của sinh linh, đã sớm không thể sử dụng được nữa”.
“Ngươi chỉ là một Thiên Thánh, cầm trong tay Khô Huyết Thánh Kiếm, không sợ bản thân bị hút khô hay sao?”
Tần Ninh thấy dáng vẻ kinh hãi của các vị Thánh Đế, hắn cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe, không hề phản bác.
Cho đến khi những âm thanh ồn ào yên tĩnh trở lại, Tần Ninh mới nói: “Các vị, ta có thể đến được chỗ này, gọi tử hồn của các ngươi ra, vốn dĩ đã là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, trong Ma tộc, cũng có Thánh Đế tồn tại phải không? Thế nhưng đã có vị Thánh Đế nào tìm đến các ngươi chưa?”
Lời này vừa nói ra, các vị Thánh Đế đều trầm mặc.
Tần Ninh tiện đà nói tiếp: “Có rất nhiều việc, không đơn giản như vẻ bề ngoài”.
“Năm đó, Vị Ương Thánh Đế không tiêu diệt các ngươi hoàn toàn, mà lại đem hồn phách của các ngươi bức xạ thành tử hồn, khiến cho các ngươi trở thành hoạt tử hồn, giống như hoạt tử nhân, sống cũng không được chết cũng không xong, căn bản cũng không có hy vọng sống lại!”
“Mà ông ấy có thể làm được điều này chính là bởi vì Khô Huyết Thánh Thương!”
“Chẳng qua, cũng bởi vì Khô Huyết Thánh Thương nhiễm quá nhiều máu tươi, cho nên mới phản phệ lại chính ông ấy”.
“Vậy nên, cuối cùng ông ấy chết đi, Khô Huyết Thánh Thương cũng ở lại nơi này, giam giữ nhóm người các ngươi ở đây”.
“Hôm nay, nếu như Khô Huyết Thánh Thương bị ta lấy đi, tử hồn của các ngươi bị huỷ diệt, nhưng con cháu đời sau của các ngươi lại có thể nhận được lợi ích rất lớn, nói không chừng ngàn năm sau, vạn năm sau, bên trong đám con cháu của các ngươi sẽ xuất hiện cấp bậc Thánh Vương”.
Ly Viên Thánh Đế lại nói: “Ngươi không thể khống chế được Khô Huyết Thánh Thương, ngươi sẽ bị Khô Huyết Thánh Thương hút khô máu mà chết!”
“Ngay cả Vị Ương Thánh Đế cũng bởi vì bị Huyết Khô Thánh Thương tạo ra một gánh nặng lớn, nên mới xuất hiện vấn đề, hại bản thân mình cũng chết đi”, Khinh Việt Thánh Đế mở miệng nói.
Huyết Khô Thánh Thương!
Rất khủng bố.
Nói là thánh khí cấp đế, nhưng trên thực tế, cho dù là Thánh Đế cũng không dám sử dụng.
Không cẩn thận một chút thôi là không phải người sử dụng thương nữa mà là thương khống chế người!
Tần Ninh cười nói: “Có thể sử dụng được hay không thì phải xem bản lĩnh của ta”.
“Các vị, hợp tác hay không thì nói một lời?”
Chuyện đã tới nước này, Tần Ninh cũng đã nói đến mức miệng khô lưỡi khô.
Trên thực tế, hắn không e ngại những tử hồn này, cũng không hề sợ hãi, không có những tử hồn này, hắn cũng có thể tìm ra được Huyết Khô Thánh Thương.
Chỉ là phiền phức hơn rất nhiều.
Nếu như bọn họ không đồng ý, hắn sẽ tiêu diệt hết những tử hồn này rồi bản thân từ từ tìm kiếm là được.
Giờ phút này, hắn đang đợi các vị Thánh Đế hồi phục tinh thần.
Tần Ninh cười nói: “Các vị, sao nào?”
Ly Viên Thánh Đế, Khinh Việt Thánh Đế cùng với một vài vị Thánh Đế còn lại đều đổ dồn ánh mắt về phía Tần Ninh.
“Ngươi định làm như thế nào?”
Tần Ninh nghe được những lời này thì cười nói: “Lấy lực tử hồn của các vị, triệu hồi Khô Huyết Thánh Thương, sau đó, ta thu phục nó, cứ như vậy mà làm thôi!”
“Ngươi không có khả năng thành công!”
Ly Viên Thánh Đế lắc đầu nói: “Ta đã từng nhìn thấy uy lực của Vị Ương Thánh Đế cùng Khô Huyết Thánh Thương, thật sự…khủng bố”.
Tần Ninh cũng cười nói: “Nói như vậy, các ngươi cũng muốn, nhưng mà cảm thấy ta không có khả năng thành công phải không?”
Ly Viên Thánh Đế gật gật đầu.
“Một khi đã như vậy, ta sẽ để cho các ngươi nhìn kỹ!”
Chương 1893: Thánh thương xuất thế
x
Tần Ninh vừa dứt lời.
Trong nháy mắt, trên mỗi ngọn núi trong dãy núi Khô Huyết ngưng tụ ra từng bóng dáng.
Mà tất cả những bóng dáng đó đều hoá thành những điểm sáng, kết thành một mảnh.
Những điểm sáng này lơ lửng phía trên không trung, giống như là ngưng tụ thành một bản đồ sao, tỏa ra ánh sáng loá mắt.
Đồ án tinh không tụ tập trên đỉnh núi, lóe lên ánh hào quang.
Mà ánh hào quang này chi chít nối tiếp, cuối cùng hội tụ lại tại vùng trung tâm, chính là mảnh đất trũng bên trong sơn cốc này.
Ánh mắt của các vị Thánh Đế đều tràn đầy kinh ngạc.
“Đây là…”
“Nhóm Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Tôn bị Vị Ương Thánh Đế giết chết, cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì thì trong lòng cũng sẽ tồn tại nỗi oán hận đối với Vị Ương Thánh Đế”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Thời gian lâu ngày, những nỗi oán hận đó tụ tập lại một chỗ, không ngừng nảy nở, điên cuồng sinh sôi”.
“Đem những ý niệm oán hận đó dung hợp lại, cộng thêm sự phối hợp của hơn trăm người các ngươi là đủ để ngăn cản huyết khí của Khô Huyết Thánh Thương”.
Ly Viên Thánh Đế, Khinh Việt Thánh Đế và những vị Thánh Đế khác đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Không nói đến việc Tần Ninh làm sao biết được sự tồn tại của những ý niệm đó.
Chỉ cần là việc dung hợp những ý niệm đó lại một chỗ đã là chuyện không thể nào xảy ra.
Một vị Thánh Đế đi ra, mở miệng nói: “Đây không phải là điều mà ngươi có thể làm được!”
Lời này vừa nói ra, hầu hết các Thánh Đế còn lại đều khe khẽ bàn tán.
“Nhiều năm trước, có một người thanh niên tiến vào nơi này, phát hiện ra chúng ta, những thứ này là do hắn để lại!”
Lời này vừa nói ra, các vị Thánh Đế đều nhớ đến một người.
“Lời này của Phó Uyên Thánh Đế, thật sự đã làm cho ta nhớ đến một người, quả thật là…”, một vị Thánh Đế khác cũng mở miệng: “Nhiều năm trước, đúng là có một vị Thánh Đế tiến vào nơi này, phát hiện ra chúng ta”.
“Đúng, là người thanh niên đó”.
Lúc này, mấy vị Thánh Đế đều lên tiếng bàn luận.
Tần Ninh nhìn về phía mấy người họ, mỉm cười nói: “Phải thì như thế nào?”
“Không phải thì như thế nào?”
“Nói tóm lại, hiện tại, ta có thể khống chế được những ý niệm oán hận kia, đối phó với sát khí của Khô Huyết Thánh Thương, các vị phối hợp với ta, thu phục thánh thương này, bản thân các ngươi sẽ không còn là tử hồn nữa, còn có thể đem phúc phận truyền lại cho người đời sau của mình”.
Tiếng bàn luận của các vị Thánh Đế ngừng lại.
Khinh Việt Thánh Đế nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: “Ngươi có quan hệ gì với người kia?”
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Vị kia là tiền bối của ta!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bỗng chốc hiểu rõ.
Tần Ninh cũng lười giải thích người năm đó chính là hắn, nếu không, lại phải tốn nước miếng một phen.
“Một khi đã như vậy, chúng ta nên làm như thế nào?”
Ly Viên Thánh Đế lại nói, hiển nhiên là đã đưa ra quyết định.
Tần Ninh nghe được những lời này mỉm cười nói.
“Đơn giản!”
Một lời vừa dứt, thân thể Tần Ninh đã bay lên không trung.
Trong lúc bay lên phía trên, xung quanh cơ thể Tần Ninh xuất hiện từng cỗ hơi thở sắc bén.
Ngay khi thân thể xuất hiện ở độ cao vạn mét trên không trung, đồ án được kết thành kia nhanh chóng kết hợp chặt chẽ với thân thể Tần Ninh.
Vút…
Trong chớp mặt, một tiếng vút vang lên.
Trong hư không xuất hiện một cột sáng từ trên trời giáng xuống, dừng lại ở bên trong sơn cốc.
Ly Viên Thánh Đế lẩm bẩm nói: “Năm đó, người thanh niên kia cũng là người có tài năng tuyệt diễm, bây giờ, con cháu đời sau của người đó cũng bình tĩnh thong dong như thế, không phải là loại người tầm thường!”
“Đúng vậy…”
“Người trẻ tuổi kia…Chưa hẳn là không thể trở thành người có cấp bậc như Vị Ương Thánh Đế…”
Các vị Thánh Đế nhìn Tần Ninh thi triển, bọn họ đều âm thầm cảm thán.
Mà giờ phút này, khi cột sáng chiếu xuống, cả sơn cốc không ngừng rung chuyển.
Theo sự rung chuyển ấy, trên mặt đất của sơn cốc, đất cát văng tung toé, từng vết nứt không ngừng lan rộng.
Các vị Thánh Đế đều nhao nhao tản ra.
Cùng lúc đó, từng ngọn núi trong toàn bộ dãy Khô Huyết đều run rẩy, mặc đất như muốn sụp xuống.
Đoàn người của động thiên Kính Nguyệt đã rời khỏi dãy Khô Huyết đều kinh ngạc.
Nguyệt Minh Không ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng.
Cả dãy Khô Huyết dường như muốn sụp đổ.
“Đây…”
Nguyệt Minh Không kinh ngạc nói: “Sẽ không phải là động tĩnh do Tần Ninh làm ra đấy chứ...”
Nguyệt Minh Không nghĩ thầm trong lòng mà thấy sợ hãi.
May mà đã đi ra.
Nếu không, bản thân rơi vào nơi nguy hiểm như thế này thì khó mà giữ được tính mạng.
Vị Ương Thánh Cảnh, chính là được Vị Ương Thánh Đế tạo ra, có cơ duyên nhưng cũng tồn tại mối nguy hiểm.
Nếu như muốn tìm được cơ duyên lớn thì cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Giờ phút này, bên trong sơn cốc, đất đá văng tung toé, vết nứt trên mắt đất rộng cả mấy mét, những ngọn núi cao xung quanh sơn cốc đều điên cuồng rung chuyển, đất đá lăn xuống.
Cảnh tượng giống như là tận thế.
Các vị Thánh Đế đều nhìn về phía bóng hình của Tần Ninh ở trên trời cao.
Phía trên không trung, đồ án tinh không không ngừng ngưng tụ, bốn phía ảm đạm lấy Tần Ninh làm trung tâm cũng dần dần sáng rõ.
Cái loại ánh sáng này đang không ngừng tụ tập, cuối cùng hoá thành một mặt trời.
Rốt cuộc thì thân hình của Tần Ninh cũng dần dần hạ xuống.
Theo Tần Ninh, ánh mặt trời kia cũng không ngừng đè ép xuống dưới.
Ánh sáng càng thêm mạnh mẽ, chấn động lan truyền ra bốn phía.
Mặt đất hoàn toàn sụp đổ.
Dưới đất giống như là sắp có một con quái vật hung ác nào đó chuẩn bị xuất hiện.
“Đến rồi!”
Các vị Thánh Đế đều trở nên căng thẳng.
Khô Huyết Thánh Thương!
Thánh khí cấp đế!
Thánh binh mà Vị Ương Thánh Đế từng sử dụng khi còn sống, đã có hàng ngàn, hàng vạn người chết dưới cây thương ấy.
Là thần binh tuyệt thế.
Cũng là hung khí tuyệt thế!
Ầm…
Ầm ầm ầm…
Trong dãy Khô Huyết giống như có tận thế giáng xuống, mặt đất rung chuyển, tiếng gầm rú không dứt bên tai.
Mà giờ phút này, mặt đất vỡ nát mở ra, chỉ thấy một ánh sáng màu đỏ phóng lên cao, trực tiếp đánh thẳng vào Tần Ninh đang ở phía trung tâm của Tinh Trận Đồ.
Sắc mặt Tần Ninh nghiêm nghị, chân đạp Tinh Trận Đồ, cứng rắn áp chế xuống.
Sắc đỏ và ánh sao va chạm với nhau, giống như một dòng thiên thuỷ, một nửa màu trắng, một nửa màu đỏ.
Tinh Trận Đồ không ngừng ép xuống.
Ầm…
Tiếng gầm rú càng thêm mãnh liệt vang lên.
Trong lòng đất, hào quang màu đỏ kia ngưng tụ tới cực hạn.
Mà lúc này, một cây trường thương xuất hiện, vừa giống như là đột ngột xuất hiện, lại vừa giống như là phải hao tốn một quãng thời gian rất lâu mới xuất hiện.
Đó là một cây trường thương có huyết khí quẩn quanh.
Huyết khí này giống như một lớp áo giáp, bao phủ toàn bộ trường thương.
Cây thương dài ba mét.
Phần thân của cây thương không biết là được chế tạo từ loại gỗ đặc biệt nào mà có một màu đỏ đậm, thậm chí là khuynh hướng chuyển thành màu đen.
Thân cây thương màu đỏ sậm, giống như là có thể căn nuốt linh hồn của con người.
Mà mũi thương lại đỏ tươi giống như bàn ủi, bộc phát ra hào quang màu đỏ cực hạn.
Chỉ liếc nhìn một cái thôi là đã có cảm giác thứ này muốn cắn nuốt luôn con mắt của người ta.
Hơn trăm vị Thánh Đế thấy một màn như vật chỉ cảm thấy các bộ phận trên cơ thể đều run rẩy, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Thánh thương xuất thế!
Vô cùng khủng bố!
Chương 1894: Thật đúng là không dễ dàng
Tần Ninh đạp chân lên Tinh Trận Đồ, áp chế thánh thương kia.
Khô Huyết Thánh Thương lại đứng ngạo nghễ trên mặt đất giống như một chiến thần thời kỳ viễn cổ, cho dù toàn quân bị diệt nhưng vẫn kiêu ngạo không thể xâm phạm.
Giống như một tảng đá thần cố định giữa trời đất, vĩnh viễn không tàn lụi.
Giống như quân chủ đứng đầu thiên hạ đang ngủ say bị người ta đánh thức, muốn bộc phát ra căm giận ngút trời.
Ầm...
Trong tích tắc, ánh sáng màu máu lan rộng ra mấy chục lần.
Cả người Tần Ninh bị chặn lại, ánh sáng trắng lập tức ảm đạm đi mấy phần.
Tần Ninh thấy cảnh này liền mở miệng nói: "Ngay bây giờ!"
"Các vị, hãy giúp ta một chút sức lực!"
Trên trăm vị Thánh Đế đều thi nhau gật đầu.
Ban đầu bọn họ bị Tần Ninh thuyết phục.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Khô Huyết Thánh Thương xuất hiện, lại nghĩ đến việc mình đã từng chết dưới cây thương này, chết trong tay chủ nhân của nó, rất nhiều Thánh Đế đều cảm thấy giận dữ một cách khó hiểu, cho dù Tần Ninh không nói thì lúc này bọn họ cũng thi nhau bộc phát ra lửa giận ngút trời.
Vèo vèo vèo...
Từng bóng người lần lượt lao vùn vụt lên.
"Cần chúng ta làm gì?"
Ly Viên Thánh Đế mở miệng nói.
Tần Ninh vung bàn tay ra, Tinh Trận Đồ bắn ra trên trăm tia sáng.
Từng tia sáng lần lượt bao phủ trăm vị Thánh Đế.
"Thúc giục lực tử hồn về phía Khô Huyết Thánh Thương!"
Tần Ninh nói thẳng: "Chuyện còn lại thì giao cho ta".
Lúc này vẻ mặt trên trăm vị Thánh Đế đều nghiêm nghị, thi nhau gật đầu.
Bọn họ vốn là người chết sống lại thành hoạt tử hồn.
Chết, chưa chắc không phải một sự giải thoát.
Ngay sau đó từng bóng người lần lượt lao ra trong cột sáng của Tần Ninh bao phủ xuống.
Từng bóng dáng Thánh Đế bay về phía Khô Huyết Thánh Thương, lúc chạm vào Khô Huyết Thánh Thương lại nổ tung.
Mà lúc này màu máu bên ngoài Khô Huyết Thánh Thương đã ảm đạm hơn mấy phần.
Tinh Trận Đồ của Tần Ninh cũng áp xuống một chút.
Từng vị Thánh Đế đến gần, bộc phát, cường độ Khô Huyết Thánh Thương bị áp chế đang tăng cường.
Vẻ mặt Tần Ninh vô cùng nghiêm nghị, không hề dám thả lỏng.
Vị Ương Thánh Đế, Khô Huyết Thánh Thương.
Thương này vừa mạnh vừa hung dữ, cũng không chỉ đơn giản như nghe đồn.
Mà khi từng vị Thánh Đế tới gần Khô Huyết Thánh Thương kia dưới sự chỉ dẫn của Tần Ninh, sau đó vỡ ra, tan biến không còn sót lại chút gì, khí huyết bên ngoài Khô Huyết Thánh Thương kia cũng đang dần dần suy giảm...
Sắc mặt Tần Ninh vô cùng lạnh lùng.
Ầm...
Lúc mọi chuyện đang diễn ra đâu vào đấy, một tiếng nổ đùng đoàng đột nhiên vang lên.
Một tiếng ầm vang.
Màu máu cứ như bị chạm vào đáy rồi bắn ngược lại, đột nhiên bộc phát ra sức mạnh còn kinh khủng hơn trước đó mấy lần.
Ánh mắt của từng vị Thánh Đế còn lại đều hoảng sợ.
"Quả nhiên không được, Khô Huyết Thánh Thương gánh chịu quá nhiều sát khí và máu me, là thánh binh tuyệt thế, cũng là hung khí tuyệt thế!"
"Vậy những người vừa rồi đều chết vô ích sao?"
"Người trẻ tuổi này, thực lực cũng quá yếu..."
Từng vị Thánh Đế đều nghị luận ầm ĩ.
Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ mỉm cười.
"Nó đã sắp không được rồi!"
Tần Ninh đột nhiên nuốt một viên Tịnh Ma Châu Đan vào.
Viên Tịnh Ma Châu Đan này đến từ Huyết Linh Vương.
Tịnh Ma Châu Đan rơi vào trong cơ thể.
Một khí tức mênh mông bắn từ trong cơ thể Tần Ninh ra.
Dưới sự bộc phát của Khô Huyết Thánh Thương, thế mà tốc độ hạ xuống của Tinh Trận Đồ lại đang tăng lên.
Thấy cảnh này, rất nhiều Thánh Đế đều dấy lên hy vọng.
"Tiếp tục!"
Tần Ninh quát khẽ một tiếng.
Từng bóng người lại tiếp tục xông ra.
Tần Ninh cũng trực tiếp đè ép xuống.
Khô Huyết Thánh Thương đang phản kháng, thế nhưng Tần Ninh cũng ra sức áp chế.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dà bóng dáng các Thánh Đế càng ngày càng ít.
Mà sự phản kháng của Khô Huyết Thánh Thương lại càng ngày càng mãnh liệt.
Thế nhưng sự áp chế của Tần Ninh cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Ầm...
Trời đất rền vang, từng dãy núi đột nhiên sụp đổ.
Mà lúc này Tinh Trận Đồ kia cũng đã rơi lên trên mặt đất.
Phảng phất một tấm lưới, tại lúc này, đã là đến thời điểm thu lưới.
"Đã qua hơn mười vạn năm, đã đến lúc ngươi nên xuất hiện tỏa sáng, nếu thần phục ta, ngươi cũng sẽ không hề kém lúc ở trong tay Vị Ương Thánh Đế năm đó!"
Tần Ninh tự lẩm bẩm.
Tinh Trận Đồ rơi xuống hóa thành lưới lớn.
Khô Huyết Thánh Thương không ngừng giãy giụa.
Thế nhưng kết cục đã định!
Đến lúc một vị Thánh Đế cuối cùng nhào về phía Khô Huyết Thánh Thương, tấm lưới lớn kia cũng bắt đầu co vào.
Bây giờ Khô Huyết Thánh Thương giống như một con cá voi bị lưới lớn bao quanh.
"Thu!"
Tần Ninh hét lên một câu.
Tấm lưới Tinh Trận Đồ lập tức thu về.
Thánh thương run rẩy, bộc phát ra tiếng hét động trời.
Thế nhưng Tần Ninh lại không quan tâm.
"Hôm nay tạm thời phong ấn ngươi, sau này sẽ để cho ngươi dần dần tỏa sáng".
Tần Ninh nói xong một câu, Tinh Trận Đồ trực tiếp bao phủ lên Khô Huyết Thánh Thương.
Phong ấn thứ nhất cũng rơi xuống.
Sự phản kháng của Khô Huyết Thánh Thương yếu bớt đi.
Thế nhưng nó vẫn điên cuồng như trước.
Phong ấn thứ hai rơi xuống.
Khô Huyết Thánh Thương vẫn vô cùng điên cuồng.
Lúc phong ấn thứ ba rơi xuống, sự phản kháng của Khô Huyết Thánh Thương đã yếu bớt gấp đôi.
Mà khi phong ấn thứ tư rơi xuống, sương máu bên ngoài Khô Huyết Thánh Thương đã biến mất không thấy gì nữa, tất cả hiện tượng kỳ dị giữa dãy núi cũng biến mất.
Giống như cảnh tượng như phá hủy trời đất vừa rồi đều chỉ là ảo giác.
Mà giờ phút này, Tần Ninh rơi xuống đất, thở hồng hộc, sắc mặt hơi trắng bệch.
"Thật đúng là không dễ dàng!"
Tần Ninh đi đến bên cạnh Khô Huyết Thánh Thương.
Hắn thở ra một hơi rồi chậm rãi duỗi tay ra nắm chặt Thánh thương.
Mà trong tích tắc tiếp theo.
Tần Ninh giống như đang đi vào Địa Ngục.
Xung quanh có rất nhiều máu, một bóng người cầm thánh thương trong tay lao thẳng về hướng ngàn vạn bóng người khác.
Một biển máu, một cảnh tượng tuyệt vọng, một chiến trường kinh khủng.
Trong lòng Tần Ninh như có sóng to gió lớn, mãi mà không thể bình tĩnh được, cả người hắn cũng phải run lên.
Mà thời gian dần dần trôi qua, dường như Tần Ninh đã thích ứng được với khí tràng kinh khủng kia rồi.
Cuối cùng đến khi tất cả tiêu tán, Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ.
"Phụt..."
Chỉ là Tần Ninh lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
"Không phí công ta tốn sức lực lớn như thế để lấy được ngươi", Tần Ninh mở miệng nói: "Rất tốt, về sau sẽ để ngươi tỏa ra ánh sáng thuộc về chính ngươi".
Tần Ninh vừa nói xong liền cầm thánh thương trong tay, kiên quyết rút nó lên.
Ầm...
Một tiếng ầm vang lên, trong nháy mắt khí huyết quay cuồng.
Vẻ ôn hòa lạnh nhạt trên người Tần Ninh đã không còn sót lại chút gì, ngược lại nhìn hắn rất giống một huyết ma, phóng ra huyết khí ngập trời.
"Xong rồi!"
Tần Ninh hô to một tiếng rồi giơ thương lên.
Ầm...
Tiếng ầm lại vang lên lần nữa.
Trên trăm luồng ánh sáng phóng ra khỏi huyết thương.
"Ta đồng ý với các ngươi, trả lại tự do cho các ngươi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Các vị, nên làm cái gì thì làm cái đó đi thôi!"
Hắn vừa dứt lời, trên trăm luồng ánh sáng kia lập tức tản ra bốn phương tám hướng, biến mất không thấy gì nữa...
Chương 1895: Gặp lại Nguyệt Minh Không
Những Thánh Đế này biến thành tử hồn bị phong ấn ở đây, căn bản không có khả năng sống lại, cũng không có khả năng rời đi.
Bởi vì bọn họ bị Khô Huyết Thánh Thương trói buộc!
Mà bây giờ Tần Ninh đã phá giải sự trói buộc này rồi.
Tử hồn có thể phóng thích, bọn họ có thể đi làm một vài chuyện mình muốn làm.
Cho dù là đi tìm con cháu đời sau để truyền thừa một chút thánh quyết hay về quê cũ để nhớ lại cuộc đời của mình, những điều này đều không có liên quan gì với Tần Ninh.
Tần Ninh cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, khí tức dần dần bình tĩnh lại.
Cảm giác khủng bố kia cũng không ngừng biến mất.
Mà cuối cùng, Tần Ninh đeo Khô Huyết Thánh Thương ra sau lưng.
Một bộ áo trắng, một cây huyết thương.
Hắn nhìn về phía dãy Khô Huyết, mỉm cười bước chân rời đi.
Thánh cảnh Vị Ương mở ra mấy tháng, các bên đều phải trải qua nguy hiểm trong đây, cũng có người đã lấy được cơ duyên lớn lao!
Dưới tình huống như thế, không ít người lần lượt phá vỡ cảnh giới.
Mà sau khi Tần Ninh rời khỏi dãy Khô Huyết thì chọn một phương hướng tiếp tục chậm rãi tiến lên.
Nếu có thể gặp được mấy người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân, Dịch Bình Xuyên trên đường thì tốt hơn.
Tần Ninh đi vào một khu rừng, những dãy núi xung quanh xanh um tươi tốt.
Mà đột nhiên từng tiếng nổ ầm ầm truyền ra từ nơi xa.
Dù sao đây cũng là rừng rậm, hơn nữa núi non trập trùng, cho dù là trận chiến mạnh đến mức nào thì phạm vi lan ra cũng có hạn.
Nghe được tiếng nổ kia, Tần Ninh dừng lại một chút rồi đi về hướng phía phát ra tiếng nổ.
Sau khi vượt qua từng ngọn núi, cuối cùng Tần Ninh đã đi đến một đỉnh núi, nhìn ra bên ngoài ngàn mét.
Ở dưới mấy chân núi phía đó có hơn trăm người mặc áo giáp màu đỏ ngòm, đang tấn công mười mấy người.
Hơn mười bóng người tựa lưng vào vách núi, hiển nhiên là bị ép đến đường cùng.
Chỉ là Tần Ninh vừa nhìn thấy đã có vẻ mặt rất kỳ quái.
Mà giờ phút này, dưới chân núi.
Sắc mặt Nguyệt Minh Không rất khó coi, trên người đã xuất hiện vết máu, có máu của ông ta, cũng có máu của Ma tộc trước mặt.
Mà ở phía trước có hai bóng người cầm đầu dẫn dắt trên trăm chiến sĩ Ma tộc, đằng đằng sát khí.
"Cố gắng chống cự cũng không có ý nghĩa gì đâu, người lần này tiến vào thánh cảnh Vị Ương đều phải chết!"
Một thủ lĩnh Ma tộc dáng người có chút khôi ngô cười hì hì nói: "Nghe nói phụ nữ của Nhân tộc đều trong veo như nước, bản vương cũng muốn thử một chút xem sao".
Hắn ta vừa nói xong liền nhìn chằm chằm hai, ba cô gái trong mười mấy người kia với ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Sắc mặt ba cô gái bị nhìn chằm chằm rất khó coi.
Nguyệt Minh Không hừ lạnh nói: "Các ngươi có thể thử một chút!"
Một tên Thánh Vương Ma tộc khác lại cười nhạo: "Còn mạnh miệng? Ngươi chỉ là một Tiểu Thánh Vương, sao có thể ngăn cản được hai người chúng ta?"
"Giết bọn họ! Giữ lại phụ nữ!"
Ngay lập tức, đám chiến sĩ Ma tộc chen chúc xông lên.
Sắc mặt Nguyệt Minh Không rất khó coi.
Quả nhiên là xui xẻo!
Vừa rời khỏi dãy Khô Huyết, thế mà mây giờ lại gặp phải một đội Ma tộc.
Chỉ là giờ phút này có mỗi ông ta là Thánh Vương, nhất định phải bảo vệ những đệ tử này của động tiên Kính Nguyệt.
Nguyệt Minh Không sải bước ra, khí thế mênh mông trong cơ thể phun trào.
"Giết!"
Trận chiến lập tức nổ ra.
Chỉ là mặc dù mười mấy người của động tiên Kính Nguyệt có thực lực không yếu, thế nhưng hiển nhiên cũng không phải là đối thủ.
Hai vị Thánh Vương Ma tộc tấn công Nguyệt Minh Không, khiến Nguyệt Minh Không căn bản không thể đi bảo vệ các đệ tử khác.
Mà những chiến sĩ Ma tộc kia cũng không lao ra hết toàn bộ, còn có một số người ở bên ngoài đề phòng bọn họ chạy trốn.
Lần này... Xong rồi!
Lúc này trong lòng Nguyệt Minh Không rất tuyệt vọng.
"Cho dù chết cũng phải kéo các ngươi đệm lưng!"
Nguyệt Minh Không quát khẽ một tiếng, trực tiếp đánh ra một quyền.
Mà ngay giờ phút này, một Thánh Vương Ma tộc cũng vung ra một quyền đối đầu.
Ầm...
Tiếng nổ tung nặng nề vang lên.
Nguyệt Minh Không chưa kịp định thần thì một tên Thánh Vương Ma tộc khác đã lao ra từ phía sau, một thanh phác đao trực tiếp chém xuống.
Nguyệt Minh Không muốn rút lui nhưng đã không còn cơ hội.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, sắc mặt các đệ tử của động tiên Kính Nguyệt đều tái nhợt.
Nguyệt Minh Không còn sống thì bọn họ mới còn hy vọng.
Thế nhưng nếu Nguyệt Minh Không chết, chắc chắn bọn họ cũng sẽ phải chết.
Thánh lực lan ra, cây cối xung quanh cũng phải sụp đổ.
Trong bụi mù cuồn cuộn, hai bóng người đột nhiên bắn mạnh ra, lùi về sau.
Chính là hai tên Thánh Vương Ma tộc kia.
Mà mọi người thấy cảnh này đều sững sờ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Mà khi bụi mù tiêu tan, một bóng người lập tức rơi xuống mặt đất.
Chính là Minh Nguyệt Không.
Sắc mặt Minh Nguyệt Không tái nhợt, một cảm giác rung động sống sót sau tai nạn dâng lên trong tim.
Mà ông ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đứng vững trên một cây cổ thụ sau lưng.
Bộ áo trắng, tay áo viền vàng, eo thắt dây lụa màu xanh, vị trí vạt áo có hình từng đám mây, dáng người không tính là thẳng tắp nhưng trông rất cứng cỏi.
Khuôn mặt dường như lúc nào cũng có vẻ bình thản.
Mái tóc dài buộc lên mang theo vài phần thoải mái.
Mà ở phía sau hắn lại một cây trường thương được đeo nghiêng, lộ ra khí tức có chút không phù hợp với người này.
"Tần Ninh!"
Nguyệt Minh Không nhìn thấy Tần Ninh thì hơi sững sờ.
Tần Ninh lại nhìn về phía hai vị ma vương của Ma tộc.
"Tần Ninh?"
"Tần Ninh?"
Hai vị ma vương cũng nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt dò xét.
Kẻ này chính là Tần Ninh!
Mối họa lớn của tộc Huyết Ma!
Không sai, sau khi Tần Ninh chém giết hai vị Hoàng giả của tộc Huyết Ma, tên nhóc chỉ có cảnh giới Thiên Thánh này đã trở thành mối họa lớn của tộc Huyết Ma.
Tần Ninh cũng nhìn về phía hai người, khẽ cười nói: "Gặp được ta, coi như các ngươi xui xẻo".
Nghe hắn nói vậy, hai người lại cười lạnh.
"Gặp được chúng ta cũng coi như ngươi xui xẻo".
Một người trong đó cười nói: "Cả tộc ta đang đi tìm ngươi đây, Tần Ninh công tử tiếng tăm lừng lẫy ạ".
Tần Ninh không nói nhiều.
Hắn giơ cánh tay lên, bàn tay nắm chặt cán thương phía sau.
Trường thương xuất hiện, một mùi máu tanh lập tức lan ra.
Hơn trăm người ở đây đều cảm giác được khí tức khí huyết kia khiến hô hấp của bọn họ phải chịu lực áp chế cực lớn.
Ánh mắt của hai vị Ma tộc đều tỏa sáng.
"Khí huyết hùng hồn như thế..."
Một người trong đó hoảng sợ nói: "Huyết khí dư dả, nếu như để chúng ta sử dụng..."
Tộc Huyết Ma cực kỳ nhạy cảm với khí huyết.
Giờ phút này, khí huyết ẩn chứa trong thánh thương Tần Ninh cầm quả thực là kinh khủng đến mức như được tạo ra từ chiến trường trăm vạn người.
Thậm chí hai người còn cảm giác được đây vẫn chưa phải là giới hạn của trường thương.
Có lẽ bên trong trường thương còn có khí huyết dao động mạnh hơn nhiều.
Hai người vô cùng phấn chấn.
"Giết!"
Hai bóng người trực tiếp lao ra.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cũng nâng thương vọt thẳng ra.
Khí huyết cả người bộc phát ra, sức mạnh kinh khủng tràn ngập.
"Phá!"
Hắn hét lên một câu, lực bộc phát kinh khủng lập tức truyền ra ngoài.
Qua hơn mười vạn năm, Khô Huyết Thánh Thương lại được tỏa ra ánh sáng vạn trượng thuộc về nó!
Nhưng mà trước mắt, hắn ta cũng không có nhiều thời gian như vậy để cảm thấy khó tin.
Từng luồng phong mang kia giống như vòi rồng, càng ngày càng trở nên dồi dào, to lớn, lực sát thương cũng ngày càng trở nên mạnh hơn.
“Huyết Linh Thiên Thuẫn!”
Một lời vừa dứt, huyết thuẫn hội tụ, xuất hiện ngay trước người hắn ta.
Lúc này, Huyết Linh dẫm chân xuống đất, mặt đất rung chuyển, hiện ra từng đường vết nứt, cùng lúc đó, phía trước huyết thuẫn cũng xuất hiện một bóng hình cao lớn ước chừng trăm mét, khí thế khiến kẻ khác kinh hãi.
Sức mạnh khủng bố lập tức phóng thích ra bên ngoài.
Tiếng gầm rú kịch liệt vang lên.
Ầm…
Từng âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến, khí tức khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ bỗng chốc bùng nổ.
Phong mang cuộn kia trực tiếp càn quét về phía thân hình cao lớn kia.
Chỉ là, giờ phút này, cơn gió lốc dường như bị thân hình cao lớn ngăn cản.
Thấy một màn như vậy, Huyết Linh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu như bị Tần Ninh đánh bại…Quả thực là rất mất mặt.
Cảnh giới Tiểu Thánh Vương mà không đánh bại được Tần Ninh có cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm, chắc chắn sẽ làm cho kẻ khác cười đến rụng răng.
Ngay lúc này, thần kinh Huyết Linh bỗng nhiên buộc chặt, cả cơ thể như bị rơi vào trong hầm băng.
“Ngươi cho là ngươi có thể ngăn cản được sao?”
Bỗng nhiên, ở phía sau lưng hắn ta, một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy Tần Ninh tay không tấc sắt xuất hiện phía sau hắn ta, một quyền trực tiếp đánh xuống.
“Từ khi nào!”
Huyết Linh biến sắc, hắn ta lập tức xoay người lại, giương khiên phòng thủ.
Keng…
Âm thanh rung chuyển kịch liệt vang lên, lấy hai người bọn họ làm trung tâm, truyền ra xung quanh.
Trong khi âm thanh ấy vang lên, cơ thể Huyết Linh run rẩy kịch liệt.
Tần Ninh nở nụ cười.
“Có phải ngươi đã quên cái gì rồi không?”
Phong mang lốc xoáy đã bị người khổng lồ cao trăm mét do Huyết Linh ngưng tụ ra cản lại, còn huyết thuẫn thì đang chống đỡ công kích của Tần Ninh, nhưng mà, còn có cái gì?
“Gào…”
Đúng lúc này, một tiếng gào kịch liệt vang lên.
Thân hình Thánh Long cao trăm trượng lại xuất hiện, há to miệng, trực tiếp nuốt lấy thân hình của Huyết Linh.
Huyết Linh ở trong cơ thể Thánh Long, sắc mặt hoảng sợ.
Huyết thuẫn tán loạn.
Người khổng lồ màu máu biến mất.
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Linh đang bị rồng lớn nuốt chửng, thì thầm nói: “Tiểu Thánh Vương…Không đủ nhìn”.
Có thể nói, song hồn long phượng chính là gốc rễ cường đại nhất của Tần Ninh.
Mà những năm gần đây, hồn rồng và hồn phượng tăng lên, cho đến tận bây giờ, Tần Ninh vẫn luôn chú trọng.
Dưới bầu trời này, không có khả năng tìm ra được người thứ hai giống như hắn, hội tụ hồn phách của ba tộc long, phượng, nhân trong một cơ thể!
Giờ phút này, Huyết Linh giận dữ gào thét.
Chỉ là trong lúc này, sự gào thét ấy càng giống như là kẻ vô dụng đang phẫn nộ.
Tần Ninh nhìn về phía xa xa ngàn mét.
Cùng lúc đó, ba người Huyết Vô Khổ, Huyết Trạch và Huyết Lãnh Anh không khỏi sợ hãi.
Huyết Linh vương xong đời rồi!
Làm sao bây giờ?
Chạy!
Dường như là trong nháy mắt, ba người đã chạy trốn khỏi nơi này.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh cũng không đuổi theo.
Hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành.
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Linh đang trong cơ thể Thánh Long, mở miệng nói: “Kết thúc rồi”.
Bàn tay nắm chặt lại.
Ầm một tiếng, Thánh Long từ từ thu nhỏ, cuối cùng nổ vỡ.
Mà thân thể Huyết Linh cũng bị vỡ tung, biến mất không thấy tăm hơi.
Khí huyết dần dần trở nên tán loạn.
Một vùng đất bên trong sơn cốc, ngoại trừ mùi máu tươi thoang thoảng, cùng với những vết nứt trên mặt đất thì không còn gì khác.
Giờ phút này, Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cảnh giới Tiểu Thánh Vương.
Chỉ là bước đầu tiên của năm cảnh giới lớn trong cấp bậc Thánh Vương.
Tiểu Thánh Vương, Đại Thánh Vương, Thánh Vương tam hiền, Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền.
Năm cảnh giới này hoàn toàn khác nhau.
Mà lúc này, trong lòng Tần Ninh cũng đã nhận ra điều gì đó.
Nếu như tìm được Ôn Hiến Chi, dung hợp với di thể của kiếp thứ hai, hắn có thể dễ dàng đạt tới cảnh giới Thánh Vương.
Nhưng mà…Hiện tại, Ôn Hiến Chi có an toàn không?
Phải chăng bị Ma tộc…
Tần Ninh lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
Nếu như cẩn thận suy nghĩ, lại khiến cho bản thân mình tâm phiền ý loạn.
Ánh mắt Tần Ninh mang theo vẻ lạnh nhạt, ngước nhìn xung quanh.
“Dãy Khô Huyết”.
Tần Ninh bước đi.
Tiếp tục xâm nhập sâu vào bên trong, cuối cùng cũng tới được vị trí trung tâm.
Nơi đây không phải là một vùng rừng núi cao ngất, mà là một mảnh đất trũng.
Trong vùng đất trũng, bùn đất mang màu sắc đỏ tươi, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Tần Ninh đi vào trong, hắn quan sát xung quanh, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
Trường kiếm đâm xuống đất, hất tung bùn đất lên, không lâu sau, trên mặt đất xuất hiện một tấm bia đá.
Chỉ thấy trên tấm bia đá kia ghi một cái tên.
“Lập Đình!”
Tần Ninh mở miệng thì thầm: “Mười hai vạn năm trước, khi thánh vực Thiên Hồng còn chưa hình thành, cảnh giới Thánh Đế bị ta giết, lập nên bia mộ ở chỗ này!”
Dáng vẻ Tần Ninh rất bình tĩnh.
Nơi này là trung tâm của dãy Khô Huyết.
Dãy Khô Huyết được hình thành là do năm đó, khi Vị Ương Thánh Đế còn chưa sáng tạo ra thánh vực Thiên Hồng, giết người chất thành núi mà hình thành nên.
Một ngọn núi đại diện cho một vị cường giả.
Nhưng ít nhất phải có cảnh giới Thánh Vương mới có tư cách dựng núi.
Mà ở nơi đây, ngay tại vị trí trung tâm, chính là phần mộ của các vị Thánh Đế.
Phần mộ của tất cả các vị Thánh Đế bị Vị Ương Thánh đế giết chết.
Tần Ninh đã đến chỗ này từ nhiều năm trước, lúc đó hắn đã vô cùng kinh ngạc.
Mà bây giờ lại nhìn thấy lần nữa, hắn vẫn cảm thấy bội phục Vị Ương Thánh Đế.
Giết chết đối thủ, cho đối phương sự tôn trọng nhất định, rất có phong thái của cường giả.
Tần Ninh tiếp tục xâm nhập sâu hơn, gạt bỏ bùn đất màu máu, một tấm bia đá nữa lại xuất hiện.
“Khổ Nham, bị giết mười bảy vạn năm trước…”
Tần Ninh cứ như vậy đi tiếp, đào lên từng tấm bia đá một.
Những tấm bia đã kia được sắp xếp chỉnh tề thành hàng.
Cuối cùng nhìn lại, ước chừng có hơn trăm tấm.
Hơn trăm tấm bia đá, hơn trăm vị Thánh Đế bị Vị Ương Thánh Đế giết chết.
Mà giờ phút này, Tần Ninh bình tĩnh đứng ở trung tâm của những tấm bia mộ.
Thời gian dần dần trôi qua, trong vùng đất trũng của dãy núi yên tĩnh lạ thường.
Dường như Tần Ninh đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa, bàn tay hắn nắm lấy mũi kiếm, máu tươi nhè nhẹ chảy ra, tí tách rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, trong vùng đất trũng xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.
Những tấm bia mộ kia giống như là hoá thành những bóng người, đứng yên tại chỗ.
Hơn trăm bóng người, hơn trăm vị Thánh Đế, đứng thẳng tắp xung quanh Tần Ninh, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
Đến cuối cùng, hơn trăm người đều nhìn về phía Tần Ninh, bọn họ nhận ra hắn không giống với bọn họ.
Trong đó có một ông lão nhìn Tần Ninh, mở miệng nói: “Là ngươi gọi tử hồn của chúng ta ra?”
Ông lão vừa mở miệng, trong nháy mắt, cả dãy Khô Huyết, mỗi một ngọn núi, cho dù là ngọn núi cao vạn mét, hay ngọn núi cao trăm mét cũng đều run rẩy, giống như là muốn nổ tung hoàn toàn, cả dãy Khô Huyết như muốn sụp đổ.
Tần Ninh nhìn về phía ông lão cười nói: “Ly Viên Thánh Đế!”
“Đừng kinh ngạc như vậy, ta cũng không có ý xấu, nếu không, ta đã không gọi hồn các ngươi trở về, mà trực tiếp xoá bỏ tử hồn của các ngươi!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của rất nhiều vị Thánh Đế đều trở nên lạnh lùng.
Mặt đất của dãy Khô Huyết vỡ ra, từng ngọn núi sập xuống.
Tử hồn của trăm đế đồng thời tức giận.
Bởi vì bọn họ bị một vị hậu bối Thiên Thánh khiêu khích uy nghiêm của mình!
Chương 1892: Khô Huyết Thánh Thương
Đối với việc này, Tần Ninh cũng không để ý, hắn nói tiếp: “Nếu như các ngươi kiêu căng bướng bỉnh như thế, dãy Khô Huyết này sẽ sụp đổ, mà các ngươi cũng sẽ sụp đổ và chết hoàn toàn, tử hồn các ngươi ở lại nơi này, cũng không thể nào ngưng tụ lại được”.
Lời này vừa nói ra, khí tức của trăm vị Thánh Đề đều thu bớt.
Mà chấn động khác thường trong dãy Khô Huyết cũng dần dần tiêu tan.
Các võ giả đang ở trong dãy Khô Huyết lại trợn mắt há hốc mồn.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Giờ phút này, sâu trong dãy núi, trong vùng đất trũng, hơn trăm bóng người đứng đó, dáng vẻ khác nhau.
Có người nhìn qua thì giống như một ông lão đã gần đất xa trời.
Có người lại vô cùng trẻ tuổi.
Cũng có một số khác có thần thái khác nhau, trang phục càng muôn hình muôn vẻ, không hề trùng với người nào.
Trên thực tế, người có thể đạt được tới cấp bậc Thánh Đế đã là người đứng ở trên đỉnh của Hạ Tam Thiên, mỗi một vị đều là nhân vật lớn, chấn động đất trời.
Mà lúc này cũng đủ để nhìn ra, những người này mạnh mẽ đến mức nào.
Cho dù là sau khi chết đi, trong lòng dâng lên lửa giận, cả dãy Khô Huyết cũng chấn động theo.
Lúc này, vị Ly Viên Thánh Đế bị Tần Ninh nhắc đến tên kia đưa mắt đánh giá.
“Tuổi còn trẻ mà đã biết đến nơi này, ngay cả những năm gần đây, những Ma tộc ngủ đông ở đây cũng không phát hiện ra nơi này”.
Ly Viên Thánh Đế lại nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh nghe vậy thì mỉm cười nói: “Muốn làm giao dịch với các vị mà thôi”.
“Giao dịch?”
Một vị Thánh Đế nhìn qua có vẻ cực kỳ trẻ tuổi cười nói: “Làm giao dịch với tử hồn sao?”
“Ta bị Vị Ương Thánh Đế giết chết, mà Vị Ương Thánh Đế cũng đã chết, ta cũng chẳng có kỳ vọng gì, làm tử hồn không thể sống lại được, bây giờ ở lại nơi này cũng có một đám người làm bạn, ta cảm thấy rất tốt, không có yêu cầu gì”.
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta còn chưa nói cái gì, sao các vị đã biết là mình không yêu cầu gì?”
“Sao Khinh Việt Thánh Đế lại nhận định một cách quả quyết như vậy?”
Người thanh niên kia không nói gì nữa.
Lúc này, Ly Viên Thánh Đế lại nói: “Vậy ngươi gọi chúng ta lên là vì chuyện gì?”
“Vì các ngươi, cũng là vì ta!”
Tần Ninh cười nói: “Cả đời của Vị Ương Thánh Đế đã giết vô số người, trong đó có cả trăm Thánh Đế ở đây!”
“Một số người trong nhóm các ngươi không phạm phải mười tội ác, nhưng mà bị Vị Ương Thánh Đế giết chết, đó cũng là do các ngươi kém may mắn, cũng có một số người đắc tội với Vị Ương Thánh Đế nên mới bị ông ấy giết chết, đương nhiên là cả đời này các ngươi không còn hy vọng gì”.
“Nhưng mà…”
Tần Ninh chuyển sang chuyện khác.
“Các ngươi đã chết rồi, nhưng mà thế hệ con cháu của các ngươi chưa chắc đã chết!”
“Hẳn là các vị đều biết, đạt tới cấp bậc Thánh Đế, huyết mạch có thể được truyền lại cho người đời sau!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
“Có thể nói, cảnh giới Thánh Đế đã vượt qua hạn chế của Hạ Tam Thiên, nếu như các ngươi có đời sau thì những người đó cũng sẽ được tổ tiên của mình che chở, thức tỉnh huyết mạch, mặc dù không quá rõ ràng như thần thú, nhưng lợi ích của nó thì ta cũng không cần thiết phải nhiều lời, hẳn là các ngươi đều hiểu được”.
“Đương nhiên ta cũng biết, không phải là tất cả các ngươi đều có đời sau, có những người chỉ một lòng tu hành, không có người bầu bạn, cô độc một mình”.
“Nhưng mà…Thân là tử hồn ở lại nơi này, các ngươi…thật sự vui vẻ sao?”
Lúc này, Tần Ninh đánh vào phương diện tình cảm, bắt đầu khuyên nhủ.
Hầu hết các Thánh Đế ở nơi này đều có đời sau.
Chỉ cần có thể thuyết phục được đa số mọi người trong đây là được.
Hiện tại, uy hiếp hay dụ dỗ những người này đều không có tác dụng. Bọn họ vốn dĩ là tử hồn, giết bọn họ hay không giết bọn họ thì cũng không có gì khác nhau.
Cuối cùng, Tần Ninh dùng miệng lưỡi đẩy đưa một hồi, hầu hết các Thánh Đế đều dao động.
Ly Viên Thánh Đế mở miệng nói: “Nói nhiều như vậy, rốt cuộc là ngươi có yêu cầu gì?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cười nói: “Thứ ta muốn, chính là...Khô Huyết Thánh Thương!”
Lời này vừa nói ra, hơn trăm vị Thánh Đế đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
“Ngươi muốn chết phải không?”
Khinh Việt Thánh Đế thẳng thừng nói: “Khô Huyết Thánh Thương chính là thứ mà Vị Ương Thánh Đế sử dụng khi còn sống, có thể nói là một trong những thánh khí có cấp bậc cao nhất trong Hạ Tam Thiên, nhưng mà…bị nhiễm rất nhiều khí huyết của sinh linh, đã sớm không thể sử dụng được nữa”.
“Ngươi chỉ là một Thiên Thánh, cầm trong tay Khô Huyết Thánh Kiếm, không sợ bản thân bị hút khô hay sao?”
Tần Ninh thấy dáng vẻ kinh hãi của các vị Thánh Đế, hắn cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe, không hề phản bác.
Cho đến khi những âm thanh ồn ào yên tĩnh trở lại, Tần Ninh mới nói: “Các vị, ta có thể đến được chỗ này, gọi tử hồn của các ngươi ra, vốn dĩ đã là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, trong Ma tộc, cũng có Thánh Đế tồn tại phải không? Thế nhưng đã có vị Thánh Đế nào tìm đến các ngươi chưa?”
Lời này vừa nói ra, các vị Thánh Đế đều trầm mặc.
Tần Ninh tiện đà nói tiếp: “Có rất nhiều việc, không đơn giản như vẻ bề ngoài”.
“Năm đó, Vị Ương Thánh Đế không tiêu diệt các ngươi hoàn toàn, mà lại đem hồn phách của các ngươi bức xạ thành tử hồn, khiến cho các ngươi trở thành hoạt tử hồn, giống như hoạt tử nhân, sống cũng không được chết cũng không xong, căn bản cũng không có hy vọng sống lại!”
“Mà ông ấy có thể làm được điều này chính là bởi vì Khô Huyết Thánh Thương!”
“Chẳng qua, cũng bởi vì Khô Huyết Thánh Thương nhiễm quá nhiều máu tươi, cho nên mới phản phệ lại chính ông ấy”.
“Vậy nên, cuối cùng ông ấy chết đi, Khô Huyết Thánh Thương cũng ở lại nơi này, giam giữ nhóm người các ngươi ở đây”.
“Hôm nay, nếu như Khô Huyết Thánh Thương bị ta lấy đi, tử hồn của các ngươi bị huỷ diệt, nhưng con cháu đời sau của các ngươi lại có thể nhận được lợi ích rất lớn, nói không chừng ngàn năm sau, vạn năm sau, bên trong đám con cháu của các ngươi sẽ xuất hiện cấp bậc Thánh Vương”.
Ly Viên Thánh Đế lại nói: “Ngươi không thể khống chế được Khô Huyết Thánh Thương, ngươi sẽ bị Khô Huyết Thánh Thương hút khô máu mà chết!”
“Ngay cả Vị Ương Thánh Đế cũng bởi vì bị Huyết Khô Thánh Thương tạo ra một gánh nặng lớn, nên mới xuất hiện vấn đề, hại bản thân mình cũng chết đi”, Khinh Việt Thánh Đế mở miệng nói.
Huyết Khô Thánh Thương!
Rất khủng bố.
Nói là thánh khí cấp đế, nhưng trên thực tế, cho dù là Thánh Đế cũng không dám sử dụng.
Không cẩn thận một chút thôi là không phải người sử dụng thương nữa mà là thương khống chế người!
Tần Ninh cười nói: “Có thể sử dụng được hay không thì phải xem bản lĩnh của ta”.
“Các vị, hợp tác hay không thì nói một lời?”
Chuyện đã tới nước này, Tần Ninh cũng đã nói đến mức miệng khô lưỡi khô.
Trên thực tế, hắn không e ngại những tử hồn này, cũng không hề sợ hãi, không có những tử hồn này, hắn cũng có thể tìm ra được Huyết Khô Thánh Thương.
Chỉ là phiền phức hơn rất nhiều.
Nếu như bọn họ không đồng ý, hắn sẽ tiêu diệt hết những tử hồn này rồi bản thân từ từ tìm kiếm là được.
Giờ phút này, hắn đang đợi các vị Thánh Đế hồi phục tinh thần.
Tần Ninh cười nói: “Các vị, sao nào?”
Ly Viên Thánh Đế, Khinh Việt Thánh Đế cùng với một vài vị Thánh Đế còn lại đều đổ dồn ánh mắt về phía Tần Ninh.
“Ngươi định làm như thế nào?”
Tần Ninh nghe được những lời này thì cười nói: “Lấy lực tử hồn của các vị, triệu hồi Khô Huyết Thánh Thương, sau đó, ta thu phục nó, cứ như vậy mà làm thôi!”
“Ngươi không có khả năng thành công!”
Ly Viên Thánh Đế lắc đầu nói: “Ta đã từng nhìn thấy uy lực của Vị Ương Thánh Đế cùng Khô Huyết Thánh Thương, thật sự…khủng bố”.
Tần Ninh cũng cười nói: “Nói như vậy, các ngươi cũng muốn, nhưng mà cảm thấy ta không có khả năng thành công phải không?”
Ly Viên Thánh Đế gật gật đầu.
“Một khi đã như vậy, ta sẽ để cho các ngươi nhìn kỹ!”
Chương 1893: Thánh thương xuất thế
x
Tần Ninh vừa dứt lời.
Trong nháy mắt, trên mỗi ngọn núi trong dãy núi Khô Huyết ngưng tụ ra từng bóng dáng.
Mà tất cả những bóng dáng đó đều hoá thành những điểm sáng, kết thành một mảnh.
Những điểm sáng này lơ lửng phía trên không trung, giống như là ngưng tụ thành một bản đồ sao, tỏa ra ánh sáng loá mắt.
Đồ án tinh không tụ tập trên đỉnh núi, lóe lên ánh hào quang.
Mà ánh hào quang này chi chít nối tiếp, cuối cùng hội tụ lại tại vùng trung tâm, chính là mảnh đất trũng bên trong sơn cốc này.
Ánh mắt của các vị Thánh Đế đều tràn đầy kinh ngạc.
“Đây là…”
“Nhóm Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Tôn bị Vị Ương Thánh Đế giết chết, cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì thì trong lòng cũng sẽ tồn tại nỗi oán hận đối với Vị Ương Thánh Đế”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Thời gian lâu ngày, những nỗi oán hận đó tụ tập lại một chỗ, không ngừng nảy nở, điên cuồng sinh sôi”.
“Đem những ý niệm oán hận đó dung hợp lại, cộng thêm sự phối hợp của hơn trăm người các ngươi là đủ để ngăn cản huyết khí của Khô Huyết Thánh Thương”.
Ly Viên Thánh Đế, Khinh Việt Thánh Đế và những vị Thánh Đế khác đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Không nói đến việc Tần Ninh làm sao biết được sự tồn tại của những ý niệm đó.
Chỉ cần là việc dung hợp những ý niệm đó lại một chỗ đã là chuyện không thể nào xảy ra.
Một vị Thánh Đế đi ra, mở miệng nói: “Đây không phải là điều mà ngươi có thể làm được!”
Lời này vừa nói ra, hầu hết các Thánh Đế còn lại đều khe khẽ bàn tán.
“Nhiều năm trước, có một người thanh niên tiến vào nơi này, phát hiện ra chúng ta, những thứ này là do hắn để lại!”
Lời này vừa nói ra, các vị Thánh Đế đều nhớ đến một người.
“Lời này của Phó Uyên Thánh Đế, thật sự đã làm cho ta nhớ đến một người, quả thật là…”, một vị Thánh Đế khác cũng mở miệng: “Nhiều năm trước, đúng là có một vị Thánh Đế tiến vào nơi này, phát hiện ra chúng ta”.
“Đúng, là người thanh niên đó”.
Lúc này, mấy vị Thánh Đế đều lên tiếng bàn luận.
Tần Ninh nhìn về phía mấy người họ, mỉm cười nói: “Phải thì như thế nào?”
“Không phải thì như thế nào?”
“Nói tóm lại, hiện tại, ta có thể khống chế được những ý niệm oán hận kia, đối phó với sát khí của Khô Huyết Thánh Thương, các vị phối hợp với ta, thu phục thánh thương này, bản thân các ngươi sẽ không còn là tử hồn nữa, còn có thể đem phúc phận truyền lại cho người đời sau của mình”.
Tiếng bàn luận của các vị Thánh Đế ngừng lại.
Khinh Việt Thánh Đế nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: “Ngươi có quan hệ gì với người kia?”
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Vị kia là tiền bối của ta!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bỗng chốc hiểu rõ.
Tần Ninh cũng lười giải thích người năm đó chính là hắn, nếu không, lại phải tốn nước miếng một phen.
“Một khi đã như vậy, chúng ta nên làm như thế nào?”
Ly Viên Thánh Đế lại nói, hiển nhiên là đã đưa ra quyết định.
Tần Ninh nghe được những lời này mỉm cười nói.
“Đơn giản!”
Một lời vừa dứt, thân thể Tần Ninh đã bay lên không trung.
Trong lúc bay lên phía trên, xung quanh cơ thể Tần Ninh xuất hiện từng cỗ hơi thở sắc bén.
Ngay khi thân thể xuất hiện ở độ cao vạn mét trên không trung, đồ án được kết thành kia nhanh chóng kết hợp chặt chẽ với thân thể Tần Ninh.
Vút…
Trong chớp mặt, một tiếng vút vang lên.
Trong hư không xuất hiện một cột sáng từ trên trời giáng xuống, dừng lại ở bên trong sơn cốc.
Ly Viên Thánh Đế lẩm bẩm nói: “Năm đó, người thanh niên kia cũng là người có tài năng tuyệt diễm, bây giờ, con cháu đời sau của người đó cũng bình tĩnh thong dong như thế, không phải là loại người tầm thường!”
“Đúng vậy…”
“Người trẻ tuổi kia…Chưa hẳn là không thể trở thành người có cấp bậc như Vị Ương Thánh Đế…”
Các vị Thánh Đế nhìn Tần Ninh thi triển, bọn họ đều âm thầm cảm thán.
Mà giờ phút này, khi cột sáng chiếu xuống, cả sơn cốc không ngừng rung chuyển.
Theo sự rung chuyển ấy, trên mặt đất của sơn cốc, đất cát văng tung toé, từng vết nứt không ngừng lan rộng.
Các vị Thánh Đế đều nhao nhao tản ra.
Cùng lúc đó, từng ngọn núi trong toàn bộ dãy Khô Huyết đều run rẩy, mặc đất như muốn sụp xuống.
Đoàn người của động thiên Kính Nguyệt đã rời khỏi dãy Khô Huyết đều kinh ngạc.
Nguyệt Minh Không ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng.
Cả dãy Khô Huyết dường như muốn sụp đổ.
“Đây…”
Nguyệt Minh Không kinh ngạc nói: “Sẽ không phải là động tĩnh do Tần Ninh làm ra đấy chứ...”
Nguyệt Minh Không nghĩ thầm trong lòng mà thấy sợ hãi.
May mà đã đi ra.
Nếu không, bản thân rơi vào nơi nguy hiểm như thế này thì khó mà giữ được tính mạng.
Vị Ương Thánh Cảnh, chính là được Vị Ương Thánh Đế tạo ra, có cơ duyên nhưng cũng tồn tại mối nguy hiểm.
Nếu như muốn tìm được cơ duyên lớn thì cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Giờ phút này, bên trong sơn cốc, đất đá văng tung toé, vết nứt trên mắt đất rộng cả mấy mét, những ngọn núi cao xung quanh sơn cốc đều điên cuồng rung chuyển, đất đá lăn xuống.
Cảnh tượng giống như là tận thế.
Các vị Thánh Đế đều nhìn về phía bóng hình của Tần Ninh ở trên trời cao.
Phía trên không trung, đồ án tinh không không ngừng ngưng tụ, bốn phía ảm đạm lấy Tần Ninh làm trung tâm cũng dần dần sáng rõ.
Cái loại ánh sáng này đang không ngừng tụ tập, cuối cùng hoá thành một mặt trời.
Rốt cuộc thì thân hình của Tần Ninh cũng dần dần hạ xuống.
Theo Tần Ninh, ánh mặt trời kia cũng không ngừng đè ép xuống dưới.
Ánh sáng càng thêm mạnh mẽ, chấn động lan truyền ra bốn phía.
Mặt đất hoàn toàn sụp đổ.
Dưới đất giống như là sắp có một con quái vật hung ác nào đó chuẩn bị xuất hiện.
“Đến rồi!”
Các vị Thánh Đế đều trở nên căng thẳng.
Khô Huyết Thánh Thương!
Thánh khí cấp đế!
Thánh binh mà Vị Ương Thánh Đế từng sử dụng khi còn sống, đã có hàng ngàn, hàng vạn người chết dưới cây thương ấy.
Là thần binh tuyệt thế.
Cũng là hung khí tuyệt thế!
Ầm…
Ầm ầm ầm…
Trong dãy Khô Huyết giống như có tận thế giáng xuống, mặt đất rung chuyển, tiếng gầm rú không dứt bên tai.
Mà giờ phút này, mặt đất vỡ nát mở ra, chỉ thấy một ánh sáng màu đỏ phóng lên cao, trực tiếp đánh thẳng vào Tần Ninh đang ở phía trung tâm của Tinh Trận Đồ.
Sắc mặt Tần Ninh nghiêm nghị, chân đạp Tinh Trận Đồ, cứng rắn áp chế xuống.
Sắc đỏ và ánh sao va chạm với nhau, giống như một dòng thiên thuỷ, một nửa màu trắng, một nửa màu đỏ.
Tinh Trận Đồ không ngừng ép xuống.
Ầm…
Tiếng gầm rú càng thêm mãnh liệt vang lên.
Trong lòng đất, hào quang màu đỏ kia ngưng tụ tới cực hạn.
Mà lúc này, một cây trường thương xuất hiện, vừa giống như là đột ngột xuất hiện, lại vừa giống như là phải hao tốn một quãng thời gian rất lâu mới xuất hiện.
Đó là một cây trường thương có huyết khí quẩn quanh.
Huyết khí này giống như một lớp áo giáp, bao phủ toàn bộ trường thương.
Cây thương dài ba mét.
Phần thân của cây thương không biết là được chế tạo từ loại gỗ đặc biệt nào mà có một màu đỏ đậm, thậm chí là khuynh hướng chuyển thành màu đen.
Thân cây thương màu đỏ sậm, giống như là có thể căn nuốt linh hồn của con người.
Mà mũi thương lại đỏ tươi giống như bàn ủi, bộc phát ra hào quang màu đỏ cực hạn.
Chỉ liếc nhìn một cái thôi là đã có cảm giác thứ này muốn cắn nuốt luôn con mắt của người ta.
Hơn trăm vị Thánh Đế thấy một màn như vật chỉ cảm thấy các bộ phận trên cơ thể đều run rẩy, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Thánh thương xuất thế!
Vô cùng khủng bố!
Chương 1894: Thật đúng là không dễ dàng
Tần Ninh đạp chân lên Tinh Trận Đồ, áp chế thánh thương kia.
Khô Huyết Thánh Thương lại đứng ngạo nghễ trên mặt đất giống như một chiến thần thời kỳ viễn cổ, cho dù toàn quân bị diệt nhưng vẫn kiêu ngạo không thể xâm phạm.
Giống như một tảng đá thần cố định giữa trời đất, vĩnh viễn không tàn lụi.
Giống như quân chủ đứng đầu thiên hạ đang ngủ say bị người ta đánh thức, muốn bộc phát ra căm giận ngút trời.
Ầm...
Trong tích tắc, ánh sáng màu máu lan rộng ra mấy chục lần.
Cả người Tần Ninh bị chặn lại, ánh sáng trắng lập tức ảm đạm đi mấy phần.
Tần Ninh thấy cảnh này liền mở miệng nói: "Ngay bây giờ!"
"Các vị, hãy giúp ta một chút sức lực!"
Trên trăm vị Thánh Đế đều thi nhau gật đầu.
Ban đầu bọn họ bị Tần Ninh thuyết phục.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Khô Huyết Thánh Thương xuất hiện, lại nghĩ đến việc mình đã từng chết dưới cây thương này, chết trong tay chủ nhân của nó, rất nhiều Thánh Đế đều cảm thấy giận dữ một cách khó hiểu, cho dù Tần Ninh không nói thì lúc này bọn họ cũng thi nhau bộc phát ra lửa giận ngút trời.
Vèo vèo vèo...
Từng bóng người lần lượt lao vùn vụt lên.
"Cần chúng ta làm gì?"
Ly Viên Thánh Đế mở miệng nói.
Tần Ninh vung bàn tay ra, Tinh Trận Đồ bắn ra trên trăm tia sáng.
Từng tia sáng lần lượt bao phủ trăm vị Thánh Đế.
"Thúc giục lực tử hồn về phía Khô Huyết Thánh Thương!"
Tần Ninh nói thẳng: "Chuyện còn lại thì giao cho ta".
Lúc này vẻ mặt trên trăm vị Thánh Đế đều nghiêm nghị, thi nhau gật đầu.
Bọn họ vốn là người chết sống lại thành hoạt tử hồn.
Chết, chưa chắc không phải một sự giải thoát.
Ngay sau đó từng bóng người lần lượt lao ra trong cột sáng của Tần Ninh bao phủ xuống.
Từng bóng dáng Thánh Đế bay về phía Khô Huyết Thánh Thương, lúc chạm vào Khô Huyết Thánh Thương lại nổ tung.
Mà lúc này màu máu bên ngoài Khô Huyết Thánh Thương đã ảm đạm hơn mấy phần.
Tinh Trận Đồ của Tần Ninh cũng áp xuống một chút.
Từng vị Thánh Đế đến gần, bộc phát, cường độ Khô Huyết Thánh Thương bị áp chế đang tăng cường.
Vẻ mặt Tần Ninh vô cùng nghiêm nghị, không hề dám thả lỏng.
Vị Ương Thánh Đế, Khô Huyết Thánh Thương.
Thương này vừa mạnh vừa hung dữ, cũng không chỉ đơn giản như nghe đồn.
Mà khi từng vị Thánh Đế tới gần Khô Huyết Thánh Thương kia dưới sự chỉ dẫn của Tần Ninh, sau đó vỡ ra, tan biến không còn sót lại chút gì, khí huyết bên ngoài Khô Huyết Thánh Thương kia cũng đang dần dần suy giảm...
Sắc mặt Tần Ninh vô cùng lạnh lùng.
Ầm...
Lúc mọi chuyện đang diễn ra đâu vào đấy, một tiếng nổ đùng đoàng đột nhiên vang lên.
Một tiếng ầm vang.
Màu máu cứ như bị chạm vào đáy rồi bắn ngược lại, đột nhiên bộc phát ra sức mạnh còn kinh khủng hơn trước đó mấy lần.
Ánh mắt của từng vị Thánh Đế còn lại đều hoảng sợ.
"Quả nhiên không được, Khô Huyết Thánh Thương gánh chịu quá nhiều sát khí và máu me, là thánh binh tuyệt thế, cũng là hung khí tuyệt thế!"
"Vậy những người vừa rồi đều chết vô ích sao?"
"Người trẻ tuổi này, thực lực cũng quá yếu..."
Từng vị Thánh Đế đều nghị luận ầm ĩ.
Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ mỉm cười.
"Nó đã sắp không được rồi!"
Tần Ninh đột nhiên nuốt một viên Tịnh Ma Châu Đan vào.
Viên Tịnh Ma Châu Đan này đến từ Huyết Linh Vương.
Tịnh Ma Châu Đan rơi vào trong cơ thể.
Một khí tức mênh mông bắn từ trong cơ thể Tần Ninh ra.
Dưới sự bộc phát của Khô Huyết Thánh Thương, thế mà tốc độ hạ xuống của Tinh Trận Đồ lại đang tăng lên.
Thấy cảnh này, rất nhiều Thánh Đế đều dấy lên hy vọng.
"Tiếp tục!"
Tần Ninh quát khẽ một tiếng.
Từng bóng người lại tiếp tục xông ra.
Tần Ninh cũng trực tiếp đè ép xuống.
Khô Huyết Thánh Thương đang phản kháng, thế nhưng Tần Ninh cũng ra sức áp chế.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dà bóng dáng các Thánh Đế càng ngày càng ít.
Mà sự phản kháng của Khô Huyết Thánh Thương lại càng ngày càng mãnh liệt.
Thế nhưng sự áp chế của Tần Ninh cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Ầm...
Trời đất rền vang, từng dãy núi đột nhiên sụp đổ.
Mà lúc này Tinh Trận Đồ kia cũng đã rơi lên trên mặt đất.
Phảng phất một tấm lưới, tại lúc này, đã là đến thời điểm thu lưới.
"Đã qua hơn mười vạn năm, đã đến lúc ngươi nên xuất hiện tỏa sáng, nếu thần phục ta, ngươi cũng sẽ không hề kém lúc ở trong tay Vị Ương Thánh Đế năm đó!"
Tần Ninh tự lẩm bẩm.
Tinh Trận Đồ rơi xuống hóa thành lưới lớn.
Khô Huyết Thánh Thương không ngừng giãy giụa.
Thế nhưng kết cục đã định!
Đến lúc một vị Thánh Đế cuối cùng nhào về phía Khô Huyết Thánh Thương, tấm lưới lớn kia cũng bắt đầu co vào.
Bây giờ Khô Huyết Thánh Thương giống như một con cá voi bị lưới lớn bao quanh.
"Thu!"
Tần Ninh hét lên một câu.
Tấm lưới Tinh Trận Đồ lập tức thu về.
Thánh thương run rẩy, bộc phát ra tiếng hét động trời.
Thế nhưng Tần Ninh lại không quan tâm.
"Hôm nay tạm thời phong ấn ngươi, sau này sẽ để cho ngươi dần dần tỏa sáng".
Tần Ninh nói xong một câu, Tinh Trận Đồ trực tiếp bao phủ lên Khô Huyết Thánh Thương.
Phong ấn thứ nhất cũng rơi xuống.
Sự phản kháng của Khô Huyết Thánh Thương yếu bớt đi.
Thế nhưng nó vẫn điên cuồng như trước.
Phong ấn thứ hai rơi xuống.
Khô Huyết Thánh Thương vẫn vô cùng điên cuồng.
Lúc phong ấn thứ ba rơi xuống, sự phản kháng của Khô Huyết Thánh Thương đã yếu bớt gấp đôi.
Mà khi phong ấn thứ tư rơi xuống, sương máu bên ngoài Khô Huyết Thánh Thương đã biến mất không thấy gì nữa, tất cả hiện tượng kỳ dị giữa dãy núi cũng biến mất.
Giống như cảnh tượng như phá hủy trời đất vừa rồi đều chỉ là ảo giác.
Mà giờ phút này, Tần Ninh rơi xuống đất, thở hồng hộc, sắc mặt hơi trắng bệch.
"Thật đúng là không dễ dàng!"
Tần Ninh đi đến bên cạnh Khô Huyết Thánh Thương.
Hắn thở ra một hơi rồi chậm rãi duỗi tay ra nắm chặt Thánh thương.
Mà trong tích tắc tiếp theo.
Tần Ninh giống như đang đi vào Địa Ngục.
Xung quanh có rất nhiều máu, một bóng người cầm thánh thương trong tay lao thẳng về hướng ngàn vạn bóng người khác.
Một biển máu, một cảnh tượng tuyệt vọng, một chiến trường kinh khủng.
Trong lòng Tần Ninh như có sóng to gió lớn, mãi mà không thể bình tĩnh được, cả người hắn cũng phải run lên.
Mà thời gian dần dần trôi qua, dường như Tần Ninh đã thích ứng được với khí tràng kinh khủng kia rồi.
Cuối cùng đến khi tất cả tiêu tán, Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ.
"Phụt..."
Chỉ là Tần Ninh lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
"Không phí công ta tốn sức lực lớn như thế để lấy được ngươi", Tần Ninh mở miệng nói: "Rất tốt, về sau sẽ để ngươi tỏa ra ánh sáng thuộc về chính ngươi".
Tần Ninh vừa nói xong liền cầm thánh thương trong tay, kiên quyết rút nó lên.
Ầm...
Một tiếng ầm vang lên, trong nháy mắt khí huyết quay cuồng.
Vẻ ôn hòa lạnh nhạt trên người Tần Ninh đã không còn sót lại chút gì, ngược lại nhìn hắn rất giống một huyết ma, phóng ra huyết khí ngập trời.
"Xong rồi!"
Tần Ninh hô to một tiếng rồi giơ thương lên.
Ầm...
Tiếng ầm lại vang lên lần nữa.
Trên trăm luồng ánh sáng phóng ra khỏi huyết thương.
"Ta đồng ý với các ngươi, trả lại tự do cho các ngươi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Các vị, nên làm cái gì thì làm cái đó đi thôi!"
Hắn vừa dứt lời, trên trăm luồng ánh sáng kia lập tức tản ra bốn phương tám hướng, biến mất không thấy gì nữa...
Chương 1895: Gặp lại Nguyệt Minh Không
Những Thánh Đế này biến thành tử hồn bị phong ấn ở đây, căn bản không có khả năng sống lại, cũng không có khả năng rời đi.
Bởi vì bọn họ bị Khô Huyết Thánh Thương trói buộc!
Mà bây giờ Tần Ninh đã phá giải sự trói buộc này rồi.
Tử hồn có thể phóng thích, bọn họ có thể đi làm một vài chuyện mình muốn làm.
Cho dù là đi tìm con cháu đời sau để truyền thừa một chút thánh quyết hay về quê cũ để nhớ lại cuộc đời của mình, những điều này đều không có liên quan gì với Tần Ninh.
Tần Ninh cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, khí tức dần dần bình tĩnh lại.
Cảm giác khủng bố kia cũng không ngừng biến mất.
Mà cuối cùng, Tần Ninh đeo Khô Huyết Thánh Thương ra sau lưng.
Một bộ áo trắng, một cây huyết thương.
Hắn nhìn về phía dãy Khô Huyết, mỉm cười bước chân rời đi.
Thánh cảnh Vị Ương mở ra mấy tháng, các bên đều phải trải qua nguy hiểm trong đây, cũng có người đã lấy được cơ duyên lớn lao!
Dưới tình huống như thế, không ít người lần lượt phá vỡ cảnh giới.
Mà sau khi Tần Ninh rời khỏi dãy Khô Huyết thì chọn một phương hướng tiếp tục chậm rãi tiến lên.
Nếu có thể gặp được mấy người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân, Dịch Bình Xuyên trên đường thì tốt hơn.
Tần Ninh đi vào một khu rừng, những dãy núi xung quanh xanh um tươi tốt.
Mà đột nhiên từng tiếng nổ ầm ầm truyền ra từ nơi xa.
Dù sao đây cũng là rừng rậm, hơn nữa núi non trập trùng, cho dù là trận chiến mạnh đến mức nào thì phạm vi lan ra cũng có hạn.
Nghe được tiếng nổ kia, Tần Ninh dừng lại một chút rồi đi về hướng phía phát ra tiếng nổ.
Sau khi vượt qua từng ngọn núi, cuối cùng Tần Ninh đã đi đến một đỉnh núi, nhìn ra bên ngoài ngàn mét.
Ở dưới mấy chân núi phía đó có hơn trăm người mặc áo giáp màu đỏ ngòm, đang tấn công mười mấy người.
Hơn mười bóng người tựa lưng vào vách núi, hiển nhiên là bị ép đến đường cùng.
Chỉ là Tần Ninh vừa nhìn thấy đã có vẻ mặt rất kỳ quái.
Mà giờ phút này, dưới chân núi.
Sắc mặt Nguyệt Minh Không rất khó coi, trên người đã xuất hiện vết máu, có máu của ông ta, cũng có máu của Ma tộc trước mặt.
Mà ở phía trước có hai bóng người cầm đầu dẫn dắt trên trăm chiến sĩ Ma tộc, đằng đằng sát khí.
"Cố gắng chống cự cũng không có ý nghĩa gì đâu, người lần này tiến vào thánh cảnh Vị Ương đều phải chết!"
Một thủ lĩnh Ma tộc dáng người có chút khôi ngô cười hì hì nói: "Nghe nói phụ nữ của Nhân tộc đều trong veo như nước, bản vương cũng muốn thử một chút xem sao".
Hắn ta vừa nói xong liền nhìn chằm chằm hai, ba cô gái trong mười mấy người kia với ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Sắc mặt ba cô gái bị nhìn chằm chằm rất khó coi.
Nguyệt Minh Không hừ lạnh nói: "Các ngươi có thể thử một chút!"
Một tên Thánh Vương Ma tộc khác lại cười nhạo: "Còn mạnh miệng? Ngươi chỉ là một Tiểu Thánh Vương, sao có thể ngăn cản được hai người chúng ta?"
"Giết bọn họ! Giữ lại phụ nữ!"
Ngay lập tức, đám chiến sĩ Ma tộc chen chúc xông lên.
Sắc mặt Nguyệt Minh Không rất khó coi.
Quả nhiên là xui xẻo!
Vừa rời khỏi dãy Khô Huyết, thế mà mây giờ lại gặp phải một đội Ma tộc.
Chỉ là giờ phút này có mỗi ông ta là Thánh Vương, nhất định phải bảo vệ những đệ tử này của động tiên Kính Nguyệt.
Nguyệt Minh Không sải bước ra, khí thế mênh mông trong cơ thể phun trào.
"Giết!"
Trận chiến lập tức nổ ra.
Chỉ là mặc dù mười mấy người của động tiên Kính Nguyệt có thực lực không yếu, thế nhưng hiển nhiên cũng không phải là đối thủ.
Hai vị Thánh Vương Ma tộc tấn công Nguyệt Minh Không, khiến Nguyệt Minh Không căn bản không thể đi bảo vệ các đệ tử khác.
Mà những chiến sĩ Ma tộc kia cũng không lao ra hết toàn bộ, còn có một số người ở bên ngoài đề phòng bọn họ chạy trốn.
Lần này... Xong rồi!
Lúc này trong lòng Nguyệt Minh Không rất tuyệt vọng.
"Cho dù chết cũng phải kéo các ngươi đệm lưng!"
Nguyệt Minh Không quát khẽ một tiếng, trực tiếp đánh ra một quyền.
Mà ngay giờ phút này, một Thánh Vương Ma tộc cũng vung ra một quyền đối đầu.
Ầm...
Tiếng nổ tung nặng nề vang lên.
Nguyệt Minh Không chưa kịp định thần thì một tên Thánh Vương Ma tộc khác đã lao ra từ phía sau, một thanh phác đao trực tiếp chém xuống.
Nguyệt Minh Không muốn rút lui nhưng đã không còn cơ hội.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, sắc mặt các đệ tử của động tiên Kính Nguyệt đều tái nhợt.
Nguyệt Minh Không còn sống thì bọn họ mới còn hy vọng.
Thế nhưng nếu Nguyệt Minh Không chết, chắc chắn bọn họ cũng sẽ phải chết.
Thánh lực lan ra, cây cối xung quanh cũng phải sụp đổ.
Trong bụi mù cuồn cuộn, hai bóng người đột nhiên bắn mạnh ra, lùi về sau.
Chính là hai tên Thánh Vương Ma tộc kia.
Mà mọi người thấy cảnh này đều sững sờ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Mà khi bụi mù tiêu tan, một bóng người lập tức rơi xuống mặt đất.
Chính là Minh Nguyệt Không.
Sắc mặt Minh Nguyệt Không tái nhợt, một cảm giác rung động sống sót sau tai nạn dâng lên trong tim.
Mà ông ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đứng vững trên một cây cổ thụ sau lưng.
Bộ áo trắng, tay áo viền vàng, eo thắt dây lụa màu xanh, vị trí vạt áo có hình từng đám mây, dáng người không tính là thẳng tắp nhưng trông rất cứng cỏi.
Khuôn mặt dường như lúc nào cũng có vẻ bình thản.
Mái tóc dài buộc lên mang theo vài phần thoải mái.
Mà ở phía sau hắn lại một cây trường thương được đeo nghiêng, lộ ra khí tức có chút không phù hợp với người này.
"Tần Ninh!"
Nguyệt Minh Không nhìn thấy Tần Ninh thì hơi sững sờ.
Tần Ninh lại nhìn về phía hai vị ma vương của Ma tộc.
"Tần Ninh?"
"Tần Ninh?"
Hai vị ma vương cũng nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt dò xét.
Kẻ này chính là Tần Ninh!
Mối họa lớn của tộc Huyết Ma!
Không sai, sau khi Tần Ninh chém giết hai vị Hoàng giả của tộc Huyết Ma, tên nhóc chỉ có cảnh giới Thiên Thánh này đã trở thành mối họa lớn của tộc Huyết Ma.
Tần Ninh cũng nhìn về phía hai người, khẽ cười nói: "Gặp được ta, coi như các ngươi xui xẻo".
Nghe hắn nói vậy, hai người lại cười lạnh.
"Gặp được chúng ta cũng coi như ngươi xui xẻo".
Một người trong đó cười nói: "Cả tộc ta đang đi tìm ngươi đây, Tần Ninh công tử tiếng tăm lừng lẫy ạ".
Tần Ninh không nói nhiều.
Hắn giơ cánh tay lên, bàn tay nắm chặt cán thương phía sau.
Trường thương xuất hiện, một mùi máu tanh lập tức lan ra.
Hơn trăm người ở đây đều cảm giác được khí tức khí huyết kia khiến hô hấp của bọn họ phải chịu lực áp chế cực lớn.
Ánh mắt của hai vị Ma tộc đều tỏa sáng.
"Khí huyết hùng hồn như thế..."
Một người trong đó hoảng sợ nói: "Huyết khí dư dả, nếu như để chúng ta sử dụng..."
Tộc Huyết Ma cực kỳ nhạy cảm với khí huyết.
Giờ phút này, khí huyết ẩn chứa trong thánh thương Tần Ninh cầm quả thực là kinh khủng đến mức như được tạo ra từ chiến trường trăm vạn người.
Thậm chí hai người còn cảm giác được đây vẫn chưa phải là giới hạn của trường thương.
Có lẽ bên trong trường thương còn có khí huyết dao động mạnh hơn nhiều.
Hai người vô cùng phấn chấn.
"Giết!"
Hai bóng người trực tiếp lao ra.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cũng nâng thương vọt thẳng ra.
Khí huyết cả người bộc phát ra, sức mạnh kinh khủng tràn ngập.
"Phá!"
Hắn hét lên một câu, lực bộc phát kinh khủng lập tức truyền ra ngoài.
Qua hơn mười vạn năm, Khô Huyết Thánh Thương lại được tỏa ra ánh sáng vạn trượng thuộc về nó!
Bình luận facebook