-
Chương 1916-1920
Chương 1916: Linh Vũ Động Thiên
Kẻ đứng sau màn cũng đã lộ diện.
Năm phương truyền thừa đều không thoát khỏi liên quan.
Ma tộc lại càng có khả năng là chủ mưu.
Mà hết thảy ra sao cũng cần Tần Ninh tự mình đối mặt.
Sau khi rời khỏi địa cung Linh Nguyệt, tâm trạng của ba người Giản Bác, Tấn Triết cùng Nhan Như Họa đều chùng xuống.
Cái chết của Đường Minh là một đả kích rất lớn đối với bọn họ.
Đệ tử của Thánh Thú tông vốn rất ít, trừ Ôn Hiến Chi ra thì cũng chỉ có tám người, cũng vì vậy mà tình cảm của bọn họ cực kỳ tốt, giống như một gia đình. Ngày thường thấy bọn họ cãi nhau loạn xạ, nhưng trên thực tế, càng như vậy thì tình cảm càng sâu nặng.
Mấy người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo cũng đi theo đoàn Tần Ninh.
Thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, nói nhỏ: “Thánh kiếm Bát Hoang này...”
Tần Ninh đáp: “Thánh kiếm Thiên Hồng và Thánh kiếm Bát Hoang từ xưa đã vật sở hữu của Vị Ương Thánh Đế và Thiên Hồng Thánh Đế. Nàng và Viên Viên cứ từ từ nuôi dưỡng. Bây giờ các nàng chưa hợp dùng kiếm này, nếu không cho dù có là cảnh giới Tiểu Thánh Vương thì vẫn có thể bị kiếm cắn ngược”.
Nói xong, Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân: “Huyết thuẫn Ám Hắc được chế tạo từ huyết thạch Hắc Ám, Thạch Đầu rất hợp sử dụng. Kiếm Kinh Long thì, tạm thời Thanh Vân cũng chưa nên dùng, nếu không cũng sẽ bị cắn ngược”.
Mấy người lúc này đều gật đầu.
“Sư tôn...”
Dương Thanh Vân nhìn ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đang suy sụp, hai mắt sưng đỏ, hỏi: “Người định làm gì ạ?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn ba người kia rồi nói: “Còn làm gì được nữa...”
“Đã đến nước này, thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, Thiên Võ Đạo bây giờ không nhận cũng phải nhận, giết người thì đền mạng”.
Dương Thanh Vân nghe vậy thì gật đầu.
Tính cách của Tần Ninh xưa nay đã là như thế.
Tần Ninh bây giờ đã có tính toán trong lòng.
Tại một vùng núi của thánh cảnh Vị Ương.
Lúc này, Linh Vũ Ngạn cùng Linh Vũ Thanh Phong vội vàng dẫn người chạy tới dãy núi.
“Linh Vũ Ngạn!”
“Linh Vũ Thanh Phong!”
Một người đi ra, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì mà vội thế?”
“Trưởng tộc đâu rồi?”
“Trưởng tộc đang ở bên trong bàn chuyện...”
Linh Vũ Ngạn nghe vậy thì dứt khoát đi tới một chân núi của dãy núi.
Lúc này, Linh Vũ Lương đang đứng ở dưới chân núi cùng vài thành viên cấp cao của thế gia Linh Vũ.
Ngoài những người này ra thì còn vài bóng người mặc áo đen đang cúi đầu ngồi trên tảng đá.
“Trưởng tộc”.
Linh Vũ Ngạn lúc này xông vào.
Linh Vũ Lương nhìn Linh Vũ Ngạn với ánh mắt lạnh lẽo.
“Trưởng tộc bớt giận!”
Linh Vũ Ngạn vội vàng cúi người, chắp tay nói: “Đại sự không tốt”.
“Tần Ninh dẫn người đi vào địa cung Linh Nguyệt và mang ra năm món Thánh vật”.
Nghe vậy, sắc mặt Linh Vũ Lương biến đổi.
“Tần Ninh này...”, Linh Vũ Lương hừ nói: “Ta biết ngay là hắn có biết sơ lược về nơi đây mà, lần này không chừng hắn đến là vì Ôn Hiến Chi ấy chứ”.
Linh Vũ Ngạn lại nói tiếp: “Không chỉ vậy, tên đó còn thôi động được cả Thánh Nguyệt trong địa cung Linh Nguyệt nữa, chiếu lại toàn bộ sự việc xảy ra trong địa cung năm đó...”
“Ôn Hiến Chi... Hạo Thiên... Y Linh Chỉ... và Đường Minh đã bị giết như thế nào...”
Nghe vậy, một trong mấy người mặc áo đen ở bên kia đứng dậy, âm thanh tang thương nói: “Nói vậy thì hắn cũng đã nhìn thấy Ma tộc rồi?”
Linh Vũ Ngạn gật đầu.
Lúc này, tất cả đều mang thần sắc cẩn trọng.
“Biết thì cứ biết thôi”.
Sau đó, một người mặc áo đen đứng dậy, thản nhiên nói: “Ngự Thiên Thánh Tôn đã tám vạn năm chưa xuất hiện, lần này chúng ta cũng đang hy vọng hắn có thể mở thánh cảnh Vị Ương ra, đồng thời trợ giúp chúng ta mở tế đàn Vong Giả”.
Linh Vũ Lương nghe vậy thì khom người nói: “Thiên lão, nếu bị hắn phát hiện thì liệu hắn còn mở tế đàn Vong Giả ra nữa hay không?”
“Chắc chắn có!”
Người mặc áo bào đen khẳng định.
“Theo như những gì các ngươi tra được”.
“Kẻ này căm thù Ma tộc đến tận xương tủy, chúng ta hợp tác với Ma tộc, hắn nhất định cũng sẽ coi chúng ta là kẻ địch”.
“Hiện tại hắn đã biết mấy người của Thánh Thú tông bị chúng ta hại, chắc chắn sẽ phải mở tế đàn Vong Giả ra, lấy truyền thừa của các lão tổ chúng ta ra để uy hiếp, ép chúng ta ra mặt”.
“Chúng ta lấy mạng của ba người Thánh Thú tông ra uy hiếp, cái tên này chẳng lẽ không thỏa hiệp?”
Linh Vũ Lương nghe vậy thì khẽ gật đầu.
“Thiên lão, kẻ này trước đó đã chém giết hai Thánh Hoàng của Huyết Ma tộc...”
“Ta biết!”
Lão già thản nhiên nói: “Mạch Thánh Long đúng là mạnh đấy, nhưng lần này Huyết Ma tộc cũng đã sắp xếp thỏa đáng ở thánh cảnh Vị Ương rồi”.
“Lần này chúng ta chỉ cần truyền thừa và của cải mà tổ tiên thế gia Linh Vũ chúng ta để lại thôi, Huyết Ma tộc muốn mạng của Tần Ninh thì chúng phải góp thật nhiều sức!”
Linh Vũ Lương thưa vâng.
“Được rồi, mọi chuyện đã bại lộ, cũng chẳng cần giấu diếm nữa”.
Lão già đứng dậy, cởi bỏ mũ và trường bào.
Lúc này, đám thành viên cấp cao trong thế gia Linh Vũ lập tức khom người bái lạy.
“Lần này, Linh Vũ Động Thiên ta cũng nên hiện thân, khiến cho thế lực các nơi biết được, trong thánh vực Thiên Hồng này chỉ có truyền thừa chúng ta mới là chúa tể!”
Lúc này, dưới lớp áo là một gương mặt nhìn vô cùng tang thương.
Linh Vũ Ngạn lúc này kinh ngạc không thôi.
Ông ta biết, ở năm vạn năm trước, trong trận chiến diệt Ma, thế gia Linh Vũ tổn thất không ít, nhưng có mấy người đã giả chết, mượn cơ hội này né tránh chú ấn của Ngự Thiên Thánh Tôn.
Thật không ngờ một trong số đó lại là trưởng tộc năm đó của họ - Linh Vũ Động Thiên!
“Đi thôi, đến tế đàn Vong Giả, để xem cái tên Tần Ninh kia rốt cuộc sẽ thế nào!”
Linh Vũ Động Thiên cười khà khà, mấy người sau lưng lão ta cũng lần lượt tháo bỏ mũ che mặt xuống.
Nhìn kỹ thì chính là mấy trưởng lão cấp cao của thế gia Linh Vũ trong trận chiến năm vạn năm trước, mấy người này cũng chưa chết.
Linh Vũ Lương lúc này thì đi theo Linh Vũ Động Thiên...
Mà cùng lúc đó, trong thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh dẫn mấy người Tề Phi Vân xuyên qua thảo nguyên, đến một vùng núi khác.
Đi sâu vào trong, cảnh tượng dần thay đổi.
Không còn dãy núi cao lớn nữa mà chỉ có những ngọn núi gãy hiện ra trước mắt mọi người.
Hơn nữa, những ngọn núi này cơ hồ là bị chặt đứt từ gốc, sụp đổ thành những đống đá loạn tích tụ lại với nhau.
Phóng mắt ra xa, quang cảnh xung quanh toàn như vậy.
Không cây cối không hoa cỏ, tràn ngập khí tức yên lặng, giống như không có vật sống nào.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía trước, ánh mắt sâu thẳm.
“Tế đàn Vong Giả!”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ta lại tới đây!”
Tề Phi Vân, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên cùng mọi người cũng nhìn xung quanh, ngoài tĩnh mịch ra thì chẳng còn gì.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, khí tức tĩnh mịch đó lại dần dần hóa thành... thê lương!
Chương 1917: Trước khi chết có gì muốn nói không?
Tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy được vẻ thê lương.
Thậm chí, lâu dần, bọn họ còn trào dâng một cảm giác muốn khóc.
Tần Ninh dẫn mọi người từng bước tiến vào bên trong, mà theo đó, cảm xúc bi ai trong họ càng thêm mãnh liệt.
Tần Ninh không nói gì mà chỉ dẫn đám người vào trong.
Rầm...
Đột nhiên, ở phía trước cách đó không xa vang lên một tiếng nổ.
Tiếng nổ vang vọng, từng luồng khí bạo liệt bay lên, dù có cách hơn mười dặm thì cũng có thể cảm nhận được.
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Sư phụ, con đi xem xem thế nào”.
Nói xong, Thạch Cảm Đương phá không mà đi.
Tề Hạo lúc này cũng bay lên theo bước Thạch Cảm Đương.
Không bao lâu sau, Tề Hạo cùng Thạch Cảm Đương chưa quay về thì Tần Ninh đã cau mày, dẫn người đi thẳng tới.
Ở phía trước, có mấy chục người đang đánh nhau.
Mà nhìn kỹ thì trong số đó có những bóng dáng không hề xa lạ.
Đó là ba người U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà đang dẫn theo đệ tử của Cửu U đài chống cự lại đám người khác.
Khi Tần Ninh nhìn sang mấy người cầm đầu ở phe còn lại thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Trùng hợp quá!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn phía trước, mỉm cười.
Nhưng trong nụ cười là sát khí cùng sự lạnh lùng.
Mà sau đó, hai phe giao thủ cũng ngừng lại.
“Hửm?”
Chỉ thấy mấy chục người của phe bên kia tập trung lại một chỗ, nhìn sự xuất hiện của nhóm Tần Ninh, sắc mặt cẩn trọng.
Cùng lúc đó, U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà cũng liên tiếp lui lại.
“Tần tông chủ!”
U Hồn Thiên nhìn thấy Tần Ninh thì vui mừng chắp tay nói: “Mấy tháng không gặp, Tần tông chủ bình yên vô sự, tại hạ cũng yên tâm”.
Tần Ninh gật đầu, lập tức nói: “Có chuyện gì thế?”
U Hồn Thiên nhìn mấy người đối diện, khẽ nói: “Đám người kia thấy mấy vị trưởng lão và đệ tử của Cửu U đài chúng ta nhận được nhiều thánh bảo và thánh dược quá liền đuổi giết, định... cướp của!”
Tần Ninh nhìn đám người kia, khẽ nhếch miệng.
Tề Hạo và Thạch Cảm Đương lúc này đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Sư tôn...”
Thạch Cảm Đương nhỏ giọng nói: “Dịch Bình Xuyên và Địch Nguyên cũng ở đây...”
Giờ phút này, Dịch Bình Xuyên và Địch Nguyên đến chỗ Tần Ninh, cung kính chắp tay hành lễ.
Dịch Bình Xuyên oang oang nói: “Tông chủ, đám người kia quá vô liêm sỉ, con và Địch Nguyên sư đệ thấy vậy nên dừng lại giúp đỡ, vừa hay lại gặp luôn người”.
“Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa...”
Dịch Bình Xuyên nhìn ba người, cười khà khà nói: “Các ngươi may thật, được gặp tông chủ từ trước. Nói đi, có phải là được lợi lớn rồi không?”
“Ôi chà, Tiểu Tấn Triết, ngươi đến Thiên Thánh thập phẩm rồi cơ đấy, Họa Họa, ngươi cũng Thiên Thánh thất phẩm rồi, giỏi lắm, xem ra tông chủ cho các ngươi không ít lộc nha!”
Dịch Bình Xuyên cười nói: “Tông chủ, vậy... con... thời gian này chẳng mò được gì hết, người có thể thương xót một chút Đại Thánh Vương con không...”
Tần Ninh lúc này im lặng chưa nói gì.
Dịch Bình Xuyên phát hiện ra vẻ khác lạ của Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.
“Sao vậy? Ba người các ngươi làm gì mà như nhà có tang thế?”, Dịch Bình Xuyên cười nói: “Làm gì vậy? Ta đâu có cướp đoạt cái gì của các ngươi, nhìn cái vẻ oan ức của các ngươi kìa!”
Lúc này, Dịch Bình Xuyên đi lên khoác vai ba người, cười nói: “Thánh cảnh Vị Ương này sau bao nhiêu năm đã mọc lên cực kỳ nhiều dược liệu, không ít nơi có cả thánh bảo đấy. Sư huynh ta đây cũng vớt vát được một chút, không cần của các ngươi nữa, được chưa?”
Nghe đến đây, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa vẫn không lên tiếng.
Dịch Bình Xuyên nghiêm mặt nói: “Đừng có quá đáng, các ngươi đừng giả bộ đáng thương để đòi ăn cả của ta nữa! Không được đâu đấy!”
Địch Nguyên lúc này kéo Dịch Bình Xuyên lại, sau đó nhìn ba người: “Nói!”
Lúc này, Dịch Bình Xuyên cũng thấy có điều gì đó không thích hợp.
Tần Ninh nhìn cả hai, từ từ nói: “Đường Minh chết rồi!”
Nghe vậy, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều cúi đầu xuống.
Địch Nguyên nghe vậy, thần sắc hơi giật mình, sững sờ tại chỗ.
Còn Dịch Bình Xuyên thì chết đứng.
“Chết... Chết... Chết rồi?”
Dịch Bình Xuyên lắp ba lắp bắp, đứng nguyên tại chỗ, rồi đột nhiên lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Tần Ninh sẽ không lừa hắn ta!
Tổ sư gia không có lí do gì để lừa hắn ta cả!
Người đó... chết rồi...
Dịch Bình Xuyên lúc này giống như bị hút đi toàn bộ tinh khí, ngơ ngác ở đó.
“A... Aaaaaa....”
Đột nhiên, một tiếng khóc khiến người ta đau xót vang lên.
“Tại sao...”
“Đường Minh... tại sao chứ...”
Dịch Bình Xuyên khóc òa lên, cả người như mất đi chỗ dựa, nằm xuống đất, hai mắt trống rỗng, nhìn về chân trời.
Từng hàng nước mắt chảy dài ở hai bên má.
“Cái tên khốn này...”
Dịch Bình Xuyên khóc lóc om sòm, không ngừng gào thét.
Thấy vậy, Tần Ninh chỉ bình tĩnh đứng yên.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân tuy không nói nhưng cũng thầm kinh ngạc trong lòng.
Dịch Bình Xuyên ngày thường nhìn có vẻ phổi bò, nhưng bây giờ...
Dáng vẻ này còn khiến người ta thương tâm hơn cả Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa lúc trước.
Lúc này, Địch Nguyên thì ngồi xổm ôm đầu, nước mắt chảy xuống như mưa, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Nhan Như Họa và Tấn Triết tiến lên an ủi.
Giản Bác đi tới trước mặt Tần Ninh, xoa khóe mắt, chắp tay nói: “Tổ sư gia thứ tội, Dịch sư huynh... Dịch sư huynh được Đường Minh sư huynh ôm về tông môn...”
“Ban đầu tổ sư nói Dịch sư huynh không hợp làm ngự thú sư, Đường Minh sư huynh đã kiên trì giữ huynh ấy lại, dạy bảo từ nhỏ, cho nên...”
Tần Ninh nghe vậy thì gật đầu,
Lúc hắn còn ở Thánh Thú tông, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ mới là thiếu niên vừa trưởng thành, còn Đường Minh thì là một đứa bé con.
Thằng nhóc đó... bình thường cũng rất ít nói, vô cùng đôn hậu.
“Muốn khóc thì cứ để nó khóc đi!”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, nhưng hai tay trong ống áo đã nắm chặt.
Ánh mắt hướng về phía trước, rồi bước ra.
“Thiên Võ Đạo!”
“Thiên Nghiêm Tùng!”
“Võ Dương!”
Tần Ninh nhìn hai người đứng đầu và nói: “Trước khi chết có gì muốn nói không?”
Đám võ giả đối diện giờ phút này đều hơi tái mặt.
Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương vô cùng khó hiểu, sao Tần Ninh lại biết tên bọn họ.
Từ khi đi vào thánh cảnh Vị Ương, bọn họ đã cực kỳ khiêm tốn, lúc ấy cũng có rất nhiều người, Tần Ninh đáng ra phải không để ý đến họ mới đúng.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn bọn họ, nói tiếp: “Sao? Rất tò mò vì sao ta lại nhớ tên các ngươi đúng không?”
Chương 1918: Nghiền ép Đại Thánh Vương
Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương nghe vậy thì hơi nhăn mày.
“Đơn giản thôi”.
Tần Ninh nói tiếp: “Đường Minh đã bị hai ngươi cùng với Thiên Tử Thương và Võ Tường hợp lực lại thi triển Tứ Dương Tử Thiên Trận giết chết”.
“Chuyện này hai ngươi chắc sẽ không quên chứ?”
Lúc này, nghe được chuyện đó, cả hai người đều biến đổi sắc mặt.
“Tần tông chủ”.
Thiên Nghiêm Tùng bước ra, lên tiếng: “Đạo chủ nhà chúng ta đúng là vì bất mãn với ngươi nên lúc đi vào thánh cảnh Vị Ương đã đánh lén ngươi một chiêu, nhưng... ngươi muốn xả hận thì cũng đừng nói xấu hai người chúng ta như vậy chứ. Đường Minh... chúng ta không biết là ai!”
“Ờ...”
Tần Ninh đột nhiên “tỉnh táo” lại, nói: “Ngươi không nhắc thì ta cũng quên luôn đấy, lúc vào đây Thiên Chấn Thương còn cố tình buông tay ra trước, đánh lén ta cơ mà!”
“Cộng cả chuyện này vào thì các ngươi đúng là càng đáng chết!”
Lúc này, Võ Dương khẽ quát: “Tần tông chủ, đừng có khinh người quá đáng, muốn giận cá chém thớt à, ngươi có giỏi thì đi tìm đạo chủ của chúng ta đi?”
“Ngươi biết hắn ta ở đâu à!”
Tần Ninh lại mỉm cười: “Thế thì phải giữ lại chút hơi thở cho ngươi thôi”.
Nghe thế, sắc mặt hai người kia hết tái lại xanh.
“Sợ à?”
Tần Ninh cười nói: “Sợ cái gì, bên cạnh ta giỏi lắm cũng chỉ có Tề Phi Vân và U Hồn Thiên là Đại Thánh Vương mà thôi, ngươi sợ cái gì? Tới đây giết ta là được”.
“Tần Ninh!”
“Ngươi chán sống rồi!”
Lúc này, Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương đều giận dữ không thôi.
Tần Ninh bước ra, Khô Huyết Thánh Thương xuất hiện trong tay.
Soạt...
Trong nháy mắt, Tần Ninh đi đến trước mặt hai người, quét thương qua, một ánh máu phá không mà đi, phóng ra sát khí mạnh mẽ.
Khí tức kinh khủng không ngừng lan ra.
Toàn thân Tần Ninh bộc phát sức mạnh, ánh thương hóa thành một dòng lũ lớn, xông thẳng ra.
“Thiên Thánh thập phẩm!”
Thiên Nghiêm Tùng kia tái mặt.
Chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi mà Tần Ninh đã đến cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm.
Nếu bước thêm một bước nữa thì chính là Thánh Vương rồi.
“Thánh Vương hồn áp!”
Trong nháy mắt, Thiên Nghiêm Tùng phóng ra uy áp hồn phách mạnh mẽ, định nghiền ép Tần Ninh.
Mà Võ Dương kia cũng phóng ra hồn áp bức ép Tần Ninh.
Hồn áp của hai Đại Thánh Vương lúc này phóng ra, trực tiếp tấn công Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh lúc này chỉ bình tĩnh đứng giữa không trung.
“Chút hồn áp nho nhỏ đấy mà cũng dám phóng ra?”
Lời vừa rơi xuống.
Vô số hồn lực, phách lực trong cơ thể Tần Ninh nối đuôi nhau đi ra.
Hồn lực và phách lực hóa thành uy áp hồn phách.
Hồn lực và phách lực quay xung quanh, trong nháy mắt nghiền ép uy áp hồn phách của Thiên Nghiêm Tùng với Võ Dương.
“Không thể nào!”
“Sao lại thế!”
Lúc này, Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương đều kinh hãi.
Cả hai bọn họ đã thi triển ra hồn áp Thánh Vương.
Tần Ninh không phải Thánh Vương, chưa ngưng tụ hồn phách, không có sức mạnh hồn phách, chỉ là đơn thuần tổ hợp hồn lực với phách lực mà thôi.
Nhưng uy áp hồn phách của Đại Thánh Vương lại bị hồn lực và phách lực của một Thiên Thánh thập phẩm áp bức... hoàn toàn áp chế!
Tần Ninh lúc này cầm thương giết ra.
Mà Tề Phi Vân cùng U Hồn Thiên đang định ra tay hỗ trợ Tần Ninh thì đều ngừng tay lại.
Vốn dĩ còn đang lo Tần Ninh gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ xem ra là họ lo thừa rồi.
“Hồn lực và phách lực của Tần tiên sinh chỉ mới kết hợp lại cùng nhau thôi mà đã mạnh hơn cả hồn phách lực của chúng ta rồi...”
“Đúng vậy...”, U Hồn Thiên cảm thán.
Người thông minh đều nhìn ra được vì sao Tần Ninh có thể áp chế được hai người kia.
Hồn lực mạnh mẽ!
Phách lực mạnh mẽ!
Giống như sự chênh lệch giữa thánh khí với linh khí.
Thánh khí là mạnh hơn linh khí về căn bản, cũng là căn cơ tu hành của thánh giả.
Linh khí và thánh khí cách biệt một trời một vực.
Nhưng nếu linh khí chất đống thành một dãy núi còn thánh khí chỉ là một viên đá thì linh khí cũng có thể phá nát thánh khí.
Tần Ninh của hiện tại chính là như thế.
Hồn lực và phách lực của hắn vô cùng dồi dào, hoàn toàn áp chế được Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương.
“Chúng ta đi tiêu diệt những kẻ tép riu kia đi!”
“Ừ!’
U Hồn Thiên và Tề Phi Vân dẫn đội mấy chục người tấn công đám người còn lại của Thiên Võ Đạo.
Mà lúc này, Tần Ninh đã nâng cao Khô Huyết Thánh Thương quét ra, một tiếng phụp vang lên.
Máu tươi chảy đầm đìa, khí thế bá đạo không ngừng ngưng tụ.
Ánh thương đột phá vòng phòng hộ thánh lực trước người của Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương, máu tươi tung tóe.
Tần Ninh phi thân tới, mũi thương xé gió càng thêm ác liệt.
Tiếng phụp vừa nãy chính là Thiên Nghiêm Tùng bị trường thương đâm xuyên ngực.
Máu tươi chảy ra cuồn cuộn.
Trong nháy mắt, toàn thân Tần Ninh càn quét ra một luồng sát khí.
Võ Dương sửng sốt tại chỗ, run rẩy không thôi.
“Ngươi...”
Tần Ninh mới là Thiên Thánh thập phẩm mà có thể chém giết Đại Thánh Vương, không tốn nhiều sức.
Nhóm Dương Thanh Vân thì càng thêm kinh ngạc.
Trước đó, Tần Ninh giết Đoạn Ứng Thiên nhưng cũng không hề nhẹ nhàng như thế.
Đây không đơn giản chỉ là thăng cấp, dường như... thân thể Tần Ninh phát sinh ra một sự thay đổi nào mà họ không biết.
Không lẽ là chín đạo ý cảnh ở liêu tháp Thanh Hỏa?
Bọn họ không rõ, mà cũng không dám suy đoán lung tung.
Tần Ninh lúc này nhanh chóng giết ra, cầm thương chỉ vào cằm Võ Dương, lạnh lùng nói: “Thiên Chấn Thương đâu?”
Cả người Võ Dương cứng đờ.
Tiếng chém giết vang lên tứ phía.
Hai Đại Thánh Vương Tề Phi Vân và U Hồn Thiên dẫn đầu đám người đi chém giết võ giả Thiên Võ Đạo.
Rất hiển nhiên là đám người kia đã tan tác lắm rồi.
Võ Dương mang vẻ mặt dữ tợn, giận dữ hét lên: “Tần Ninh, ngươi chết chắc rồi!”
“Đúng vậy, lần này năm phương truyền thừa sẽ đưa ta vào chỗ chết, lại thêm có cao thủ Ma tộc trợ giúp nữa, có lẽ ta sẽ chết thật”.
Nghe thế, Võ Dương kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
“Sao? Còn giả vờ à?”
Tần Ninh từ từ nói: “Thiên Chấn Thương mang theo Thiên Tử Thương và Võ Tường, cùng ngươi với Thiên Nghiêm Tùng vây giết Đường Minh, tên Ma tộc xuất hiện lúc cuối là ai?”
Võ Dương lúc này gắt gao trợn trừng mắt.
“Chuyện đã đến nước này rồi, có che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa đâu?”
Võ Dương nghe vậy thì sắc mặt ảm đạm.
“Nhưng dù thế thì ngươi cũng đừng hòng moi được tin tức gì từ ta”.
Võ Dương nói xong thì bước lên đưa cổ xuyên thẳng vào thương, phụt một tiếng, máu tươi chảy xuống khắp thân thể ông ta.
Thấy cảnh này, Tần Ninh hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Không bao lâu, quân số Thiên Võ Đạo không chết thì tàn.
U Hồn Thiên và Tề Phi Vân bắt lấy vài cao thủ Thiên Thánh thập phẩm đến trước mặt Tần Ninh.
“Tần tiên sinh!”
Tần Ninh nghe vậy thì quay ra nhìn mấy người kia.
“Thiên Chấn Thương đâu?”
Tần Ninh hỏi.
“Chúng ta không biết...”
Bùm...
Một trong số đó vừa lên tiếng thì đầu lập tức nổ tung.
Giờ khắc này, đám người kinh hãi ngơ ngác, không dám nói gì.
Chương 1919: Đối mặt Thiên Chấn Thương
“Ta hỏi các ngươi lại một lần nữa, Thiên Chấn Thương đâu?”, Tần Ninh cầm Khô Huyết Thánh Thương, nhìn đám người.
“Đạo chủ...”
Một trong số đó run rẩy nói: “Đạo chủ dẫn người tiến vào trong núi rồi... Chúng ta quanh quẩn ở bên ngoài thủ hộ, gặp đoàn người của Cửu U đài, thấy bọn họ đoạt được không ít thánh bảo thì mới nghĩ đến việc giết người cướp của”.
“Không ngờ lại gặp Dịch Bình Xuyên và Địch Nguyên, hai bên đánh nhau rồi gặp các ngươi...”
“Còn đạo chủ đã đi đâu thì chúng ta thật sự không biết...”
Tần Ninh nhìn người đó, gật đầu: “Ngươi có thể đi”.
Người kia kinh ngạc, không dám tin vào tai mình.
“Những kẻ khác, giết đi!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Ngươi đi đi”.
Tần Ninh nhìn người duy nhất còn sống, lãnh đạm nói.
Người kia tái mét mặt mày, không dám dừng bước, vội vã chạy đi.
Sau đó, Tần Ninh nhìn mấy người Dịch Bình Xuyên.
Dịch Bình Xuyên lúc này đang nằm dưới đất, tứ chi cứng ngắc, miệng há hốc ra, mắt mở trừng trừng, y hệt một pho tượng.
“Tông chủ... hắn ta...”
“Nâng dậy đi!”
Tần Ninh nói: “Trong lúc nhất thời sẽ không ổn định được đâu...”
Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cùng đỡ Dịch Bình Xuyên dậy.
Tình cảm Dịch Bình Xuyên giành cho Đường Minh sâu sắc hơn cả tình cha, tình sư huynh.
Có thể nói, Đường Minh chính là người đi xuyên suốt cuộc đời của Dịch Bình Xuyên.
Đột nhiên nghe tin dữ như vậy, hắn ta... không chịu nổi.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ta hiểu tâm tình của ngươi bây giờ, cho nên bây giờ ta sẽ diệt trừ sạch sẽ bọn chúng. Lần này, ai cầu tình, ai ngăn cản cũng đều vô dụng”.
Đoàn người của Cửu U đài và thánh quốc Đại Tề lúc này tập trung đi cùng nhau.
U Hồn Thiên và Tề Phi Vân đều đi cùng Tần Ninh, không định tách ra.
Đối với U Hồn Thiên, Tần Ninh còn căm hận Ma tộc hơn cả ông ta. Tần Ninh diệt Ma, ông ta cũng diệt Ma.
Mà với Tề Phi Vân thì cũng chẳng có lý do gì.
Lão ta sẽ đi theo Tần Ninh, chỉ vậy thôi.
Một đoàn người cộng lại có đến năm, sáu mươi người, lúc này cùng đi về chỗ sâu.
Tất cả đều cẩn thận phòng bị.
Lần này đã khác.
Mà cùng lúc đó, giữa những ngọn núi gãy cùng đá vỡ, có một bóng người thất tha thất thểu chạy tới một khu vực sâu thẳm.
“Đạo chủ, hỏng rồi!”
Lúc này, bóng người đó ngã khuỵu xuống đất, mặt toàn là máu, sợ hãi nói: “Tần Ninh... tới rồi!”
Nghe vậy, võ giả quanh đây đầu tái mặt, bàn tán ầm ĩ.
“Sao Tần Ninh lại tìm được đến nơi này?”
“Cái tên này đến tìm đạo chủ sao?”
“Đúng là như giòi trong xương, buồn nôn thật đấy...”
Lúc này, có một người đi ra, hừ nói: “Sợ cái gì? Đến thì đến thôi, ta còn đang sợ hắn không đến đây này!”
Nghe vậy, tất cả đều im lặng không nói.
Thiên Chấn Thương cười: “Không lẽ các ngươi sợ?”
“Nếu sợ thì có thể rời khỏi đây...”
“Nhưng mà... những thứ lão tổ để lại, các ngươi cũng sẽ chẳng có cơ hội được nhận đâu”.
Nghe vậy, đám người đều chắp tay mỉm cười: “Đạo chủ nói sao vậy, có đạo chủ ở đây thì chúng ta sao lại sợ chứ?”
“Chẳng qua cái tên này rất hận Ma tộc, đã từng giết cả Thánh Hoàng...”
“Vậy thì sao?”
Thiên Chấn Thương cười ha ha: “Thánh Hoàng Ma tộc? Hắn giết thế nào? Nếu lần này hắn không giúp chúng ta mở tế đàn Vong Giả ra, chúng ta... sẽ giết chết hắn!”
Nghe vậy, mọi người đều thở ra một hơi.
“Chuẩn bị kỹ càng để xem vị Tần tông chủ đại danh đỉnh đỉnh này rốt cuộc là thần thánh phương nào đi!”
“Rõ!”
Mọi người lần lượt chuẩn bị rời đi.
“Đừng chuẩn bị nữa, ta đến rồi đây!”
Mà lúc này, người chưa tới, đã có giọng nói vang vọng.
Chỉ thấy ở giữa hư không có vô số ánh sáng ngưng tụ, rất nhiều bóng người xuất hiện.
Người đứng đầu chính là Tần Ninh.
Một bộ đồ trắng xuất hiện giữa thiên địa u ám, núi đổ đá vụn, nhìn có vẻ cực kỳ chói mắt.
Đôi mắt thanh tịnh hơi nhìn Thiên Chấn Thương.
“Ta cứ tưởng rằng Thiên Chấn Thương ngươi là loại lòng dạ nhỏ nhen nên mới cố ý đánh lén ta một chiêu trước khi vào thánh cảnh Vị Ương, hóa ra là ta nghĩ sai”.
Tần Ninh nói thẳng.
“Hừ!”
Giờ phút này, thân thể Thiên Chấn Thương chấn động, khí tức mạnh mẽ phóng ra.
“Tần Ninh, ta cho ngươi hai lựa chọn”.
“Một, mở tế đàn Vong Giả, giải phóng truyền thừa của lão tổ Thiên Võ Phong của Thiên Võ Đạo chúng ta, cùng với thánh bảo của những tổ tiên khác, ta tha cho người bên cạnh ngươi không chết”.
“Hai, không mở, tất cả phải chết”.
Thiên Chấn Thương phóng thích khí tức toàn thân.
Dao động khủng bố càn quét thiên địa.
Thánh Vương cửu hiền!
Đỉnh cao của cảnh giới Thánh Vương.
Lúc này, uy áp hồn phách khủng bố cùng khí tràng Thánh Vương cơ hồ là bao phủ toàn bộ mọi người ở đây.
Tất cả đều cảm thấy khí tức mạnh mẽ trong cơ thể Thiên Chấn Thương. Dường như... chỉ cần người này phẫn nộ thì bọn họ sẽ biến mất khỏi thế giới.
Cảnh giới Thánh Vương.
Gồm năm cảnh giới là Tiểu Thánh Vương, Đại Thánh Vương, Thánh Vương tam hiền, Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền.
Mà năm cảnh giới này cũng là tiêu chí phân chia của cảnh giới Thánh Vương.
Chênh lệch của mỗi một cảnh giới đều bắt nguồn từ hồn phách của Thánh Vương.
Hồn áp ngàn mét!
Hồn áp trăm dặm!
Hồn áp ngàn dặm!
Hồn áp ba ngàn dặm!
Hồn áp vạn dặm!
Đây là biểu tượng thể hiện cho sự mạnh mẽ của hồn phách Thánh Vương.
Thánh Vương cửu hiền, hồn áp vạn dặm.
Thiên Chấn Thương là đạo chủ của Thiên Võ Đạo hiện nay, mặc dù bây giờ không bằng trước, nhưng tứ đại bá chủ khác cũng khó mà so bì được.
Lúc này, khí thế đáng sợ đó đang càn quét khắp nơi.
Còn Tần Ninh thì bước đi ra.
Thần sắc của Thiên Chấn Thương mang theo vài phần kinh ngạc.
Tần Ninh chỉ là Thiên Thánh thập phẩm mà lại chống cự được hồn áp vạn dặm của lão ta!
“Trò trẻ con, bỏ đi mà làm người!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Bây giờ, ta cho ngươi một lựa chọn, đó là... chết!”
Nói xong, Tần Ninh sải bước ra, sát khí đằng đằng.
Dao động khủng bố ngưng tụ mà ra.
Khí tức cuồng bạo mang theo mùi vị máu tanh.
Khô Huyết Thánh Thương lúc này xuất hiện trong tay Tần Ninh. Hắn nắm chặt trường thương, bước ra quét tới.
Thấy cảnh này, Thiên Chấn Thương sầm mặt lại.
“Cần gì đạo chủ phải ra tay!”
Giờ phút này, có giọng nói vang lên.
Hai bóng dáng trực tiếp giết ra, nghênh đón Tần Ninh.
Thiên Tử Thương!
Võ Tường!
Tần Ninh nhìn hai người, nói tiếp: “Đệ tử Đường Minh của Thánh Thú tông chúng ta đã chết trong tay hai ngươi, trước hết giết các ngươi đã”.
“Nực cười, chỉ là Thiên Thánh...”
Thiên Tử Thương còn chưa nói xong.
Đột nhiên, có một khí tức sôi trào mãnh liệt từ trong cơ thể Tần Ninh phóng ra ngoài.
Một khắc sau, trời đất vốn đang ảm đạm lại càng thêm âm u.
Mà trong lúc ấy, ba hồn phách thể lúc này xuất hiện giữa không trung.
Chương 1920: Tần Vương
“Chỉ là Thiên Thánh?”
Tần Ninh thì thầm: “Ngươi xem thường Thiên Thánh như thế, vậy... Thánh Vương thì sao?”
Ba thể hồn phách của Tần Ninh bay lên không.
Tất cả mọi người lúc này đều nhìn thấy, khi ba thể hồn phách của Tần Ninh xuất hiện thì mỗi một thể hồn phách đều có tam hồn thất phách liên kết với nhau.
Thiên Thánh thập phẩm.
Tam hồn thất phách liên kết chặt chẽ.
Đúng là luôn như vậy, nhưng mà... sao Tần Ninh lại có ba thể hồn phách chứ!
Giờ phút này, Tần Ninh mỉm cười nhìn hai người phía trước, nói: “Một bước đi ra, ta thành Thánh Vương!”
Oanh...
Tần Ninh vung thương ra, ba thể hồn phách trên bầu trời lúc này không chỉ có tam hồn thất phách kết nối mà còn dung hợp với nhau.
Khi ba thể hồn phách dung hợp, hồn phách hoàn chỉnh liền xuất hiện.
Một hình rồng!
Một hình phượng!
Một hình người!
Ba bóng dáng hoàn toàn hội tụ.
Không phải là tam hồn thất phách thể nữa mà là thể hồn phách của Thánh Vương.
Ba thể hồn phách của Thánh Vương lúc này ngưng tụ trong nháy mắt, mà sau đó thì cũng lập tức quay về cơ thể Tần Ninh.
Cảnh giới Thánh Vương.
Tần Vương!
Sinh ra!
Trong nháy mắt này, đám người si ngốc như nhìn cảnh trong mơ.
Quả thực là như mơ!
Thiên Thánh thập phẩm trong nháy mắt biến thành Thánh Vương.
Từ xưa đến nay, có vị Thiên Thánh nào đột phá thành Thánh Vương mà không phải bế tử quan, cẩn thận từng chút một xác định tam hồn thất phách của chính mình xem đã cấu kết hoàn chỉnh hay chưa, đã dung hợp hết hay chưa và có thể hòa làm một hay chưa.
Nhưng Tần Ninh... chỉ bộc phát ra khí tức là xong.
Đây khác nào trần trụi tát vào mặt bọn họ chứ.
Đem ra so sánh, mấy vị Thánh Vương có mặt đều muốn thổ huyết trong lòng.
Một sự thăng cấp mà bọn họ thấy khó như lên trời, ở trước mặt Tần Ninh còn không bằng thăng một phẩm nho nhỏ...
Nhưng, đám người rung động, hai người Thiên Tử Thương cùng Võ Tường lại không có thời gian rung động.
Tần Ninh đã công kích tới.
Tần Ninh vung ra một quyền, khí thế bộc phát.
Một lớp phong cấm trên Khô Huyết Thánh Thương đã được giải.
Không còn là khí huyết cấp bậc thánh khí lục phẩm nữa mà là thánh khí thất phẩm.
Tần Ninh đạt đến Thánh Vương, có thể giải được một lớp phong cấm, đồng thời tiếp nhận được bộc phát của thánh khí thất phẩm.
Oành...
Quyền phong gào thét mà tới, ánh thương cũng quét ra.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Âm thanh bộc phát nổ tung mà ra.
Khí tức khiến người sợ hãi lần lượt truyền tới.
Thiên Tử Thương cùng Võ Tường đều cảm nhận được một áp lực to lớn.
Áp lực đến từ Tần Ninh.
Hồn áp Thánh Vương!
Giờ phút này, hai người kinh hãi không thôi.
Bọn họ là Thánh Vương lục hiền, hồn áp ba ngàn dặm.
Tần Ninh mới chỉ là Tiểu Thánh Vương mà thôi, nhưng hồn áp so ra còn mạnh hơn cả bọn họ.
Tại sao... hắn lại làm được!
“Đừng kinh ngạc!”
Lúc này, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Các ngươi không làm được, không có nghĩa là tất cả những người khác đều không làm được”.
Nói xong, tiếng nổ tung lại tiếp tục vang lên.
Rầm...
Tiếng nổ trầm muộn không ngừng truyền ra, khí tức mạnh mẽ lần lượt bộc phát.
Thánh thương lúc này phóng ra hai luồng huyết khí cực kỳ cường bạo.
Huyết khí thiêu đốt, xé rách không gian.
“Aaaa...”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một bên cánh tay của Thiên Tử Thương bị máu bao phủ, trong nháy mắt huyết nhục tán loạn, xương cốt sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Thiên Tử Thương lúc này đã trợn tròn mắt.
Rầm...
Tiếng nổ trầm thấp không ngừng vang vọng, Tần Ninh cũng sải bước đi ra.
“Cự Tượng Đạp!”
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết, Cự Tượng Đạp.
Một bước đi ra, một chân đạp xuống, giống như đến từ Cửu Thiên, thánh lực càn quét hóa thành một chân voi khổng lồ, lăng không đạp tới.
Rắc rắc rắc!
Võ Tường bị chiêu đạp kia tấn công, xương cốt toàn thân gần như đứt gãy, thất khiếu chảy máu.
“Chưa chết sao?”
Tần Ninh hơi sửng sốt, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì chưa dung hợp võ ý?”
“Nếu vậy...”
Nhất thời, trong cơ thể Tần Ninh lại tuôn ra thêm một ý cảnh khủng bố.
Ý cảnh khủng bố đó ngưng tụ ra giữa, bộc phát ra một khí tức làm người sợ hãi.
Giống như giữa trời đất chỉ có một cước kia của Tần Ninh.
Hơn nữa, nhìn kỹ sẽ thấy giống như đang phải gánh chịu cả trời đất, có thể giáng xuống bất kỳ lúc nào, đánh chết Võ Tường dưới chân.
“Khụ khụ...”
Vào giờ phút này, Võ Tường phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, khung xương cả người như muốn tan ra thành từng mảnh.
“Chết tiệt!”
Giờ phút này, Thiên Chấn Thương quát khẽ một tiếng, lại thêm một nắm đấm lớn trực tiếp phủ xuống người Tần Ninh.
Thấy vậy, Tần Ninh càng thêm lạnh lùng.
“Ác Trư Thôn!”
Một câu hét lên, miệng khẽ hé ra, một khí tức huyền hoàng xuất hiện. Khí tức này nghênh không tăng vọt, hóa thành một khí tức tang thương.
Rầm!!!
Lại là một tiếng nổ tung.
Cự chưởng tiêu tan.
Khí tức nhợt nhạt cũng biến mất không thấy.
Ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.
“Đạp!”
Bàn chân tiếp tục dùng sức.
Thân thể của Võ Tường nằm ở dưới bàn chân kia, nằm giữa không trung, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Bành!!!
Một khắc sau, một tiếng vang kinh thiên động địa đã vang vọng.
Thân thể của Võ Tường bị nổ tung thành bột, hoàn toàn tán loạn.
Một tiếng ầm ầm vang lên khiến tất cả phải run rẩy.
Võ Tường mất mạng!
Một vị Thánh Vương lục hiền đã bị Tần Ninh tru sát.
Thiên Tử Thương thấy cảnh này, sợ hãi đến mất mật, giống như người mất hồn, vội vã rút lui.
“Chạy được sao?”
Tần Ninh hừ một tiếng, vung tay ra.
“Thiên Mãng Phọc!”
Trong nháy mắt, thánh lực cuộn tròn giống như hóa thành giao mãng, quấn quanh thân thể Thiên Tử Thương.
“Đạo chủ cứu mạng!”
Thiên Tử Thương quát lên.
Ông ta không muốn chết, không muốn chết trong tay Tần Ninh như Võ Tường.
Nếu chết, chuyện ngày hôm nay sẽ lưu truyền cả cái thánh vực Thiên Hồng này.
Tần Ninh là yêu nghiệt tuyệt thế.
Còn ông ta sẽ trở thành trò cười tuyệt thế, quá oan uổng.
“Tần Ninh, ngươi!”
Lúc này, Thiên Chấn Thương gầm lên, sát khí toàn thân cuồn cuộn mà ra.
“Thiên Võ Long Ngâm Quyết!”
Hai tay kết ấn, vô số thánh lực bộc phát, ngưng tụ thành một cú nổ phóng ra.
Rầm...
Một tiếng trầm thấp vang lên.
Cự long phi vũ, cuồng phong quật khởi.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cười nhạo một tiếng.
“Mãnh Hổ Cầm!”
Một con hổ phá không mà ra, thánh lực càn quét đầy trời.
Thân thể trăm trượng của mãnh hộ giờ phút này nhào về phía cự long, cự long giương nanh múa vuốt, xé rách mà ra.
Mãnh hổ chiến cự long.
Nhất thời, tiếng va chạm kịch liệt như muốn đâm rách tai người xem.
Đây là thánh lực va chạm, cũng là lực bộc phát của hồn phách.
Tần Ninh đúng là chỉ mới đến cảnh giới Thánh Vương mà thôi.
Nhưng Tần Ninh có ba thể hồn phách có thể tách ra, có thể dung hợp, lực bộc phát hồn phách của Tần Ninh còn vượt qua những kẻ cùng cảnh giới.
Không chỉ là cùng cảnh giới.
Cho dù là Thánh Vương lục hiền hồn áp ba ngàn dặm thì Tần Ninh cũng chẳng hề kém cạnh.
Đây chính là sự mạnh mẽ của song hồn long phượng!
Kẻ đứng sau màn cũng đã lộ diện.
Năm phương truyền thừa đều không thoát khỏi liên quan.
Ma tộc lại càng có khả năng là chủ mưu.
Mà hết thảy ra sao cũng cần Tần Ninh tự mình đối mặt.
Sau khi rời khỏi địa cung Linh Nguyệt, tâm trạng của ba người Giản Bác, Tấn Triết cùng Nhan Như Họa đều chùng xuống.
Cái chết của Đường Minh là một đả kích rất lớn đối với bọn họ.
Đệ tử của Thánh Thú tông vốn rất ít, trừ Ôn Hiến Chi ra thì cũng chỉ có tám người, cũng vì vậy mà tình cảm của bọn họ cực kỳ tốt, giống như một gia đình. Ngày thường thấy bọn họ cãi nhau loạn xạ, nhưng trên thực tế, càng như vậy thì tình cảm càng sâu nặng.
Mấy người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo cũng đi theo đoàn Tần Ninh.
Thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, nói nhỏ: “Thánh kiếm Bát Hoang này...”
Tần Ninh đáp: “Thánh kiếm Thiên Hồng và Thánh kiếm Bát Hoang từ xưa đã vật sở hữu của Vị Ương Thánh Đế và Thiên Hồng Thánh Đế. Nàng và Viên Viên cứ từ từ nuôi dưỡng. Bây giờ các nàng chưa hợp dùng kiếm này, nếu không cho dù có là cảnh giới Tiểu Thánh Vương thì vẫn có thể bị kiếm cắn ngược”.
Nói xong, Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân: “Huyết thuẫn Ám Hắc được chế tạo từ huyết thạch Hắc Ám, Thạch Đầu rất hợp sử dụng. Kiếm Kinh Long thì, tạm thời Thanh Vân cũng chưa nên dùng, nếu không cũng sẽ bị cắn ngược”.
Mấy người lúc này đều gật đầu.
“Sư tôn...”
Dương Thanh Vân nhìn ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đang suy sụp, hai mắt sưng đỏ, hỏi: “Người định làm gì ạ?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn ba người kia rồi nói: “Còn làm gì được nữa...”
“Đã đến nước này, thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, Thiên Võ Đạo bây giờ không nhận cũng phải nhận, giết người thì đền mạng”.
Dương Thanh Vân nghe vậy thì gật đầu.
Tính cách của Tần Ninh xưa nay đã là như thế.
Tần Ninh bây giờ đã có tính toán trong lòng.
Tại một vùng núi của thánh cảnh Vị Ương.
Lúc này, Linh Vũ Ngạn cùng Linh Vũ Thanh Phong vội vàng dẫn người chạy tới dãy núi.
“Linh Vũ Ngạn!”
“Linh Vũ Thanh Phong!”
Một người đi ra, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì mà vội thế?”
“Trưởng tộc đâu rồi?”
“Trưởng tộc đang ở bên trong bàn chuyện...”
Linh Vũ Ngạn nghe vậy thì dứt khoát đi tới một chân núi của dãy núi.
Lúc này, Linh Vũ Lương đang đứng ở dưới chân núi cùng vài thành viên cấp cao của thế gia Linh Vũ.
Ngoài những người này ra thì còn vài bóng người mặc áo đen đang cúi đầu ngồi trên tảng đá.
“Trưởng tộc”.
Linh Vũ Ngạn lúc này xông vào.
Linh Vũ Lương nhìn Linh Vũ Ngạn với ánh mắt lạnh lẽo.
“Trưởng tộc bớt giận!”
Linh Vũ Ngạn vội vàng cúi người, chắp tay nói: “Đại sự không tốt”.
“Tần Ninh dẫn người đi vào địa cung Linh Nguyệt và mang ra năm món Thánh vật”.
Nghe vậy, sắc mặt Linh Vũ Lương biến đổi.
“Tần Ninh này...”, Linh Vũ Lương hừ nói: “Ta biết ngay là hắn có biết sơ lược về nơi đây mà, lần này không chừng hắn đến là vì Ôn Hiến Chi ấy chứ”.
Linh Vũ Ngạn lại nói tiếp: “Không chỉ vậy, tên đó còn thôi động được cả Thánh Nguyệt trong địa cung Linh Nguyệt nữa, chiếu lại toàn bộ sự việc xảy ra trong địa cung năm đó...”
“Ôn Hiến Chi... Hạo Thiên... Y Linh Chỉ... và Đường Minh đã bị giết như thế nào...”
Nghe vậy, một trong mấy người mặc áo đen ở bên kia đứng dậy, âm thanh tang thương nói: “Nói vậy thì hắn cũng đã nhìn thấy Ma tộc rồi?”
Linh Vũ Ngạn gật đầu.
Lúc này, tất cả đều mang thần sắc cẩn trọng.
“Biết thì cứ biết thôi”.
Sau đó, một người mặc áo đen đứng dậy, thản nhiên nói: “Ngự Thiên Thánh Tôn đã tám vạn năm chưa xuất hiện, lần này chúng ta cũng đang hy vọng hắn có thể mở thánh cảnh Vị Ương ra, đồng thời trợ giúp chúng ta mở tế đàn Vong Giả”.
Linh Vũ Lương nghe vậy thì khom người nói: “Thiên lão, nếu bị hắn phát hiện thì liệu hắn còn mở tế đàn Vong Giả ra nữa hay không?”
“Chắc chắn có!”
Người mặc áo bào đen khẳng định.
“Theo như những gì các ngươi tra được”.
“Kẻ này căm thù Ma tộc đến tận xương tủy, chúng ta hợp tác với Ma tộc, hắn nhất định cũng sẽ coi chúng ta là kẻ địch”.
“Hiện tại hắn đã biết mấy người của Thánh Thú tông bị chúng ta hại, chắc chắn sẽ phải mở tế đàn Vong Giả ra, lấy truyền thừa của các lão tổ chúng ta ra để uy hiếp, ép chúng ta ra mặt”.
“Chúng ta lấy mạng của ba người Thánh Thú tông ra uy hiếp, cái tên này chẳng lẽ không thỏa hiệp?”
Linh Vũ Lương nghe vậy thì khẽ gật đầu.
“Thiên lão, kẻ này trước đó đã chém giết hai Thánh Hoàng của Huyết Ma tộc...”
“Ta biết!”
Lão già thản nhiên nói: “Mạch Thánh Long đúng là mạnh đấy, nhưng lần này Huyết Ma tộc cũng đã sắp xếp thỏa đáng ở thánh cảnh Vị Ương rồi”.
“Lần này chúng ta chỉ cần truyền thừa và của cải mà tổ tiên thế gia Linh Vũ chúng ta để lại thôi, Huyết Ma tộc muốn mạng của Tần Ninh thì chúng phải góp thật nhiều sức!”
Linh Vũ Lương thưa vâng.
“Được rồi, mọi chuyện đã bại lộ, cũng chẳng cần giấu diếm nữa”.
Lão già đứng dậy, cởi bỏ mũ và trường bào.
Lúc này, đám thành viên cấp cao trong thế gia Linh Vũ lập tức khom người bái lạy.
“Lần này, Linh Vũ Động Thiên ta cũng nên hiện thân, khiến cho thế lực các nơi biết được, trong thánh vực Thiên Hồng này chỉ có truyền thừa chúng ta mới là chúa tể!”
Lúc này, dưới lớp áo là một gương mặt nhìn vô cùng tang thương.
Linh Vũ Ngạn lúc này kinh ngạc không thôi.
Ông ta biết, ở năm vạn năm trước, trong trận chiến diệt Ma, thế gia Linh Vũ tổn thất không ít, nhưng có mấy người đã giả chết, mượn cơ hội này né tránh chú ấn của Ngự Thiên Thánh Tôn.
Thật không ngờ một trong số đó lại là trưởng tộc năm đó của họ - Linh Vũ Động Thiên!
“Đi thôi, đến tế đàn Vong Giả, để xem cái tên Tần Ninh kia rốt cuộc sẽ thế nào!”
Linh Vũ Động Thiên cười khà khà, mấy người sau lưng lão ta cũng lần lượt tháo bỏ mũ che mặt xuống.
Nhìn kỹ thì chính là mấy trưởng lão cấp cao của thế gia Linh Vũ trong trận chiến năm vạn năm trước, mấy người này cũng chưa chết.
Linh Vũ Lương lúc này thì đi theo Linh Vũ Động Thiên...
Mà cùng lúc đó, trong thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh dẫn mấy người Tề Phi Vân xuyên qua thảo nguyên, đến một vùng núi khác.
Đi sâu vào trong, cảnh tượng dần thay đổi.
Không còn dãy núi cao lớn nữa mà chỉ có những ngọn núi gãy hiện ra trước mắt mọi người.
Hơn nữa, những ngọn núi này cơ hồ là bị chặt đứt từ gốc, sụp đổ thành những đống đá loạn tích tụ lại với nhau.
Phóng mắt ra xa, quang cảnh xung quanh toàn như vậy.
Không cây cối không hoa cỏ, tràn ngập khí tức yên lặng, giống như không có vật sống nào.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía trước, ánh mắt sâu thẳm.
“Tế đàn Vong Giả!”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ta lại tới đây!”
Tề Phi Vân, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên cùng mọi người cũng nhìn xung quanh, ngoài tĩnh mịch ra thì chẳng còn gì.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, khí tức tĩnh mịch đó lại dần dần hóa thành... thê lương!
Chương 1917: Trước khi chết có gì muốn nói không?
Tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy được vẻ thê lương.
Thậm chí, lâu dần, bọn họ còn trào dâng một cảm giác muốn khóc.
Tần Ninh dẫn mọi người từng bước tiến vào bên trong, mà theo đó, cảm xúc bi ai trong họ càng thêm mãnh liệt.
Tần Ninh không nói gì mà chỉ dẫn đám người vào trong.
Rầm...
Đột nhiên, ở phía trước cách đó không xa vang lên một tiếng nổ.
Tiếng nổ vang vọng, từng luồng khí bạo liệt bay lên, dù có cách hơn mười dặm thì cũng có thể cảm nhận được.
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Sư phụ, con đi xem xem thế nào”.
Nói xong, Thạch Cảm Đương phá không mà đi.
Tề Hạo lúc này cũng bay lên theo bước Thạch Cảm Đương.
Không bao lâu sau, Tề Hạo cùng Thạch Cảm Đương chưa quay về thì Tần Ninh đã cau mày, dẫn người đi thẳng tới.
Ở phía trước, có mấy chục người đang đánh nhau.
Mà nhìn kỹ thì trong số đó có những bóng dáng không hề xa lạ.
Đó là ba người U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà đang dẫn theo đệ tử của Cửu U đài chống cự lại đám người khác.
Khi Tần Ninh nhìn sang mấy người cầm đầu ở phe còn lại thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Trùng hợp quá!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn phía trước, mỉm cười.
Nhưng trong nụ cười là sát khí cùng sự lạnh lùng.
Mà sau đó, hai phe giao thủ cũng ngừng lại.
“Hửm?”
Chỉ thấy mấy chục người của phe bên kia tập trung lại một chỗ, nhìn sự xuất hiện của nhóm Tần Ninh, sắc mặt cẩn trọng.
Cùng lúc đó, U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà cũng liên tiếp lui lại.
“Tần tông chủ!”
U Hồn Thiên nhìn thấy Tần Ninh thì vui mừng chắp tay nói: “Mấy tháng không gặp, Tần tông chủ bình yên vô sự, tại hạ cũng yên tâm”.
Tần Ninh gật đầu, lập tức nói: “Có chuyện gì thế?”
U Hồn Thiên nhìn mấy người đối diện, khẽ nói: “Đám người kia thấy mấy vị trưởng lão và đệ tử của Cửu U đài chúng ta nhận được nhiều thánh bảo và thánh dược quá liền đuổi giết, định... cướp của!”
Tần Ninh nhìn đám người kia, khẽ nhếch miệng.
Tề Hạo và Thạch Cảm Đương lúc này đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Sư tôn...”
Thạch Cảm Đương nhỏ giọng nói: “Dịch Bình Xuyên và Địch Nguyên cũng ở đây...”
Giờ phút này, Dịch Bình Xuyên và Địch Nguyên đến chỗ Tần Ninh, cung kính chắp tay hành lễ.
Dịch Bình Xuyên oang oang nói: “Tông chủ, đám người kia quá vô liêm sỉ, con và Địch Nguyên sư đệ thấy vậy nên dừng lại giúp đỡ, vừa hay lại gặp luôn người”.
“Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa...”
Dịch Bình Xuyên nhìn ba người, cười khà khà nói: “Các ngươi may thật, được gặp tông chủ từ trước. Nói đi, có phải là được lợi lớn rồi không?”
“Ôi chà, Tiểu Tấn Triết, ngươi đến Thiên Thánh thập phẩm rồi cơ đấy, Họa Họa, ngươi cũng Thiên Thánh thất phẩm rồi, giỏi lắm, xem ra tông chủ cho các ngươi không ít lộc nha!”
Dịch Bình Xuyên cười nói: “Tông chủ, vậy... con... thời gian này chẳng mò được gì hết, người có thể thương xót một chút Đại Thánh Vương con không...”
Tần Ninh lúc này im lặng chưa nói gì.
Dịch Bình Xuyên phát hiện ra vẻ khác lạ của Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.
“Sao vậy? Ba người các ngươi làm gì mà như nhà có tang thế?”, Dịch Bình Xuyên cười nói: “Làm gì vậy? Ta đâu có cướp đoạt cái gì của các ngươi, nhìn cái vẻ oan ức của các ngươi kìa!”
Lúc này, Dịch Bình Xuyên đi lên khoác vai ba người, cười nói: “Thánh cảnh Vị Ương này sau bao nhiêu năm đã mọc lên cực kỳ nhiều dược liệu, không ít nơi có cả thánh bảo đấy. Sư huynh ta đây cũng vớt vát được một chút, không cần của các ngươi nữa, được chưa?”
Nghe đến đây, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa vẫn không lên tiếng.
Dịch Bình Xuyên nghiêm mặt nói: “Đừng có quá đáng, các ngươi đừng giả bộ đáng thương để đòi ăn cả của ta nữa! Không được đâu đấy!”
Địch Nguyên lúc này kéo Dịch Bình Xuyên lại, sau đó nhìn ba người: “Nói!”
Lúc này, Dịch Bình Xuyên cũng thấy có điều gì đó không thích hợp.
Tần Ninh nhìn cả hai, từ từ nói: “Đường Minh chết rồi!”
Nghe vậy, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều cúi đầu xuống.
Địch Nguyên nghe vậy, thần sắc hơi giật mình, sững sờ tại chỗ.
Còn Dịch Bình Xuyên thì chết đứng.
“Chết... Chết... Chết rồi?”
Dịch Bình Xuyên lắp ba lắp bắp, đứng nguyên tại chỗ, rồi đột nhiên lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Tần Ninh sẽ không lừa hắn ta!
Tổ sư gia không có lí do gì để lừa hắn ta cả!
Người đó... chết rồi...
Dịch Bình Xuyên lúc này giống như bị hút đi toàn bộ tinh khí, ngơ ngác ở đó.
“A... Aaaaaa....”
Đột nhiên, một tiếng khóc khiến người ta đau xót vang lên.
“Tại sao...”
“Đường Minh... tại sao chứ...”
Dịch Bình Xuyên khóc òa lên, cả người như mất đi chỗ dựa, nằm xuống đất, hai mắt trống rỗng, nhìn về chân trời.
Từng hàng nước mắt chảy dài ở hai bên má.
“Cái tên khốn này...”
Dịch Bình Xuyên khóc lóc om sòm, không ngừng gào thét.
Thấy vậy, Tần Ninh chỉ bình tĩnh đứng yên.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân tuy không nói nhưng cũng thầm kinh ngạc trong lòng.
Dịch Bình Xuyên ngày thường nhìn có vẻ phổi bò, nhưng bây giờ...
Dáng vẻ này còn khiến người ta thương tâm hơn cả Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa lúc trước.
Lúc này, Địch Nguyên thì ngồi xổm ôm đầu, nước mắt chảy xuống như mưa, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Nhan Như Họa và Tấn Triết tiến lên an ủi.
Giản Bác đi tới trước mặt Tần Ninh, xoa khóe mắt, chắp tay nói: “Tổ sư gia thứ tội, Dịch sư huynh... Dịch sư huynh được Đường Minh sư huynh ôm về tông môn...”
“Ban đầu tổ sư nói Dịch sư huynh không hợp làm ngự thú sư, Đường Minh sư huynh đã kiên trì giữ huynh ấy lại, dạy bảo từ nhỏ, cho nên...”
Tần Ninh nghe vậy thì gật đầu,
Lúc hắn còn ở Thánh Thú tông, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ mới là thiếu niên vừa trưởng thành, còn Đường Minh thì là một đứa bé con.
Thằng nhóc đó... bình thường cũng rất ít nói, vô cùng đôn hậu.
“Muốn khóc thì cứ để nó khóc đi!”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, nhưng hai tay trong ống áo đã nắm chặt.
Ánh mắt hướng về phía trước, rồi bước ra.
“Thiên Võ Đạo!”
“Thiên Nghiêm Tùng!”
“Võ Dương!”
Tần Ninh nhìn hai người đứng đầu và nói: “Trước khi chết có gì muốn nói không?”
Đám võ giả đối diện giờ phút này đều hơi tái mặt.
Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương vô cùng khó hiểu, sao Tần Ninh lại biết tên bọn họ.
Từ khi đi vào thánh cảnh Vị Ương, bọn họ đã cực kỳ khiêm tốn, lúc ấy cũng có rất nhiều người, Tần Ninh đáng ra phải không để ý đến họ mới đúng.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn bọn họ, nói tiếp: “Sao? Rất tò mò vì sao ta lại nhớ tên các ngươi đúng không?”
Chương 1918: Nghiền ép Đại Thánh Vương
Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương nghe vậy thì hơi nhăn mày.
“Đơn giản thôi”.
Tần Ninh nói tiếp: “Đường Minh đã bị hai ngươi cùng với Thiên Tử Thương và Võ Tường hợp lực lại thi triển Tứ Dương Tử Thiên Trận giết chết”.
“Chuyện này hai ngươi chắc sẽ không quên chứ?”
Lúc này, nghe được chuyện đó, cả hai người đều biến đổi sắc mặt.
“Tần tông chủ”.
Thiên Nghiêm Tùng bước ra, lên tiếng: “Đạo chủ nhà chúng ta đúng là vì bất mãn với ngươi nên lúc đi vào thánh cảnh Vị Ương đã đánh lén ngươi một chiêu, nhưng... ngươi muốn xả hận thì cũng đừng nói xấu hai người chúng ta như vậy chứ. Đường Minh... chúng ta không biết là ai!”
“Ờ...”
Tần Ninh đột nhiên “tỉnh táo” lại, nói: “Ngươi không nhắc thì ta cũng quên luôn đấy, lúc vào đây Thiên Chấn Thương còn cố tình buông tay ra trước, đánh lén ta cơ mà!”
“Cộng cả chuyện này vào thì các ngươi đúng là càng đáng chết!”
Lúc này, Võ Dương khẽ quát: “Tần tông chủ, đừng có khinh người quá đáng, muốn giận cá chém thớt à, ngươi có giỏi thì đi tìm đạo chủ của chúng ta đi?”
“Ngươi biết hắn ta ở đâu à!”
Tần Ninh lại mỉm cười: “Thế thì phải giữ lại chút hơi thở cho ngươi thôi”.
Nghe thế, sắc mặt hai người kia hết tái lại xanh.
“Sợ à?”
Tần Ninh cười nói: “Sợ cái gì, bên cạnh ta giỏi lắm cũng chỉ có Tề Phi Vân và U Hồn Thiên là Đại Thánh Vương mà thôi, ngươi sợ cái gì? Tới đây giết ta là được”.
“Tần Ninh!”
“Ngươi chán sống rồi!”
Lúc này, Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương đều giận dữ không thôi.
Tần Ninh bước ra, Khô Huyết Thánh Thương xuất hiện trong tay.
Soạt...
Trong nháy mắt, Tần Ninh đi đến trước mặt hai người, quét thương qua, một ánh máu phá không mà đi, phóng ra sát khí mạnh mẽ.
Khí tức kinh khủng không ngừng lan ra.
Toàn thân Tần Ninh bộc phát sức mạnh, ánh thương hóa thành một dòng lũ lớn, xông thẳng ra.
“Thiên Thánh thập phẩm!”
Thiên Nghiêm Tùng kia tái mặt.
Chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi mà Tần Ninh đã đến cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm.
Nếu bước thêm một bước nữa thì chính là Thánh Vương rồi.
“Thánh Vương hồn áp!”
Trong nháy mắt, Thiên Nghiêm Tùng phóng ra uy áp hồn phách mạnh mẽ, định nghiền ép Tần Ninh.
Mà Võ Dương kia cũng phóng ra hồn áp bức ép Tần Ninh.
Hồn áp của hai Đại Thánh Vương lúc này phóng ra, trực tiếp tấn công Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh lúc này chỉ bình tĩnh đứng giữa không trung.
“Chút hồn áp nho nhỏ đấy mà cũng dám phóng ra?”
Lời vừa rơi xuống.
Vô số hồn lực, phách lực trong cơ thể Tần Ninh nối đuôi nhau đi ra.
Hồn lực và phách lực hóa thành uy áp hồn phách.
Hồn lực và phách lực quay xung quanh, trong nháy mắt nghiền ép uy áp hồn phách của Thiên Nghiêm Tùng với Võ Dương.
“Không thể nào!”
“Sao lại thế!”
Lúc này, Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương đều kinh hãi.
Cả hai bọn họ đã thi triển ra hồn áp Thánh Vương.
Tần Ninh không phải Thánh Vương, chưa ngưng tụ hồn phách, không có sức mạnh hồn phách, chỉ là đơn thuần tổ hợp hồn lực với phách lực mà thôi.
Nhưng uy áp hồn phách của Đại Thánh Vương lại bị hồn lực và phách lực của một Thiên Thánh thập phẩm áp bức... hoàn toàn áp chế!
Tần Ninh lúc này cầm thương giết ra.
Mà Tề Phi Vân cùng U Hồn Thiên đang định ra tay hỗ trợ Tần Ninh thì đều ngừng tay lại.
Vốn dĩ còn đang lo Tần Ninh gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ xem ra là họ lo thừa rồi.
“Hồn lực và phách lực của Tần tiên sinh chỉ mới kết hợp lại cùng nhau thôi mà đã mạnh hơn cả hồn phách lực của chúng ta rồi...”
“Đúng vậy...”, U Hồn Thiên cảm thán.
Người thông minh đều nhìn ra được vì sao Tần Ninh có thể áp chế được hai người kia.
Hồn lực mạnh mẽ!
Phách lực mạnh mẽ!
Giống như sự chênh lệch giữa thánh khí với linh khí.
Thánh khí là mạnh hơn linh khí về căn bản, cũng là căn cơ tu hành của thánh giả.
Linh khí và thánh khí cách biệt một trời một vực.
Nhưng nếu linh khí chất đống thành một dãy núi còn thánh khí chỉ là một viên đá thì linh khí cũng có thể phá nát thánh khí.
Tần Ninh của hiện tại chính là như thế.
Hồn lực và phách lực của hắn vô cùng dồi dào, hoàn toàn áp chế được Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương.
“Chúng ta đi tiêu diệt những kẻ tép riu kia đi!”
“Ừ!’
U Hồn Thiên và Tề Phi Vân dẫn đội mấy chục người tấn công đám người còn lại của Thiên Võ Đạo.
Mà lúc này, Tần Ninh đã nâng cao Khô Huyết Thánh Thương quét ra, một tiếng phụp vang lên.
Máu tươi chảy đầm đìa, khí thế bá đạo không ngừng ngưng tụ.
Ánh thương đột phá vòng phòng hộ thánh lực trước người của Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương, máu tươi tung tóe.
Tần Ninh phi thân tới, mũi thương xé gió càng thêm ác liệt.
Tiếng phụp vừa nãy chính là Thiên Nghiêm Tùng bị trường thương đâm xuyên ngực.
Máu tươi chảy ra cuồn cuộn.
Trong nháy mắt, toàn thân Tần Ninh càn quét ra một luồng sát khí.
Võ Dương sửng sốt tại chỗ, run rẩy không thôi.
“Ngươi...”
Tần Ninh mới là Thiên Thánh thập phẩm mà có thể chém giết Đại Thánh Vương, không tốn nhiều sức.
Nhóm Dương Thanh Vân thì càng thêm kinh ngạc.
Trước đó, Tần Ninh giết Đoạn Ứng Thiên nhưng cũng không hề nhẹ nhàng như thế.
Đây không đơn giản chỉ là thăng cấp, dường như... thân thể Tần Ninh phát sinh ra một sự thay đổi nào mà họ không biết.
Không lẽ là chín đạo ý cảnh ở liêu tháp Thanh Hỏa?
Bọn họ không rõ, mà cũng không dám suy đoán lung tung.
Tần Ninh lúc này nhanh chóng giết ra, cầm thương chỉ vào cằm Võ Dương, lạnh lùng nói: “Thiên Chấn Thương đâu?”
Cả người Võ Dương cứng đờ.
Tiếng chém giết vang lên tứ phía.
Hai Đại Thánh Vương Tề Phi Vân và U Hồn Thiên dẫn đầu đám người đi chém giết võ giả Thiên Võ Đạo.
Rất hiển nhiên là đám người kia đã tan tác lắm rồi.
Võ Dương mang vẻ mặt dữ tợn, giận dữ hét lên: “Tần Ninh, ngươi chết chắc rồi!”
“Đúng vậy, lần này năm phương truyền thừa sẽ đưa ta vào chỗ chết, lại thêm có cao thủ Ma tộc trợ giúp nữa, có lẽ ta sẽ chết thật”.
Nghe thế, Võ Dương kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
“Sao? Còn giả vờ à?”
Tần Ninh từ từ nói: “Thiên Chấn Thương mang theo Thiên Tử Thương và Võ Tường, cùng ngươi với Thiên Nghiêm Tùng vây giết Đường Minh, tên Ma tộc xuất hiện lúc cuối là ai?”
Võ Dương lúc này gắt gao trợn trừng mắt.
“Chuyện đã đến nước này rồi, có che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa đâu?”
Võ Dương nghe vậy thì sắc mặt ảm đạm.
“Nhưng dù thế thì ngươi cũng đừng hòng moi được tin tức gì từ ta”.
Võ Dương nói xong thì bước lên đưa cổ xuyên thẳng vào thương, phụt một tiếng, máu tươi chảy xuống khắp thân thể ông ta.
Thấy cảnh này, Tần Ninh hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Không bao lâu, quân số Thiên Võ Đạo không chết thì tàn.
U Hồn Thiên và Tề Phi Vân bắt lấy vài cao thủ Thiên Thánh thập phẩm đến trước mặt Tần Ninh.
“Tần tiên sinh!”
Tần Ninh nghe vậy thì quay ra nhìn mấy người kia.
“Thiên Chấn Thương đâu?”
Tần Ninh hỏi.
“Chúng ta không biết...”
Bùm...
Một trong số đó vừa lên tiếng thì đầu lập tức nổ tung.
Giờ khắc này, đám người kinh hãi ngơ ngác, không dám nói gì.
Chương 1919: Đối mặt Thiên Chấn Thương
“Ta hỏi các ngươi lại một lần nữa, Thiên Chấn Thương đâu?”, Tần Ninh cầm Khô Huyết Thánh Thương, nhìn đám người.
“Đạo chủ...”
Một trong số đó run rẩy nói: “Đạo chủ dẫn người tiến vào trong núi rồi... Chúng ta quanh quẩn ở bên ngoài thủ hộ, gặp đoàn người của Cửu U đài, thấy bọn họ đoạt được không ít thánh bảo thì mới nghĩ đến việc giết người cướp của”.
“Không ngờ lại gặp Dịch Bình Xuyên và Địch Nguyên, hai bên đánh nhau rồi gặp các ngươi...”
“Còn đạo chủ đã đi đâu thì chúng ta thật sự không biết...”
Tần Ninh nhìn người đó, gật đầu: “Ngươi có thể đi”.
Người kia kinh ngạc, không dám tin vào tai mình.
“Những kẻ khác, giết đi!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Ngươi đi đi”.
Tần Ninh nhìn người duy nhất còn sống, lãnh đạm nói.
Người kia tái mét mặt mày, không dám dừng bước, vội vã chạy đi.
Sau đó, Tần Ninh nhìn mấy người Dịch Bình Xuyên.
Dịch Bình Xuyên lúc này đang nằm dưới đất, tứ chi cứng ngắc, miệng há hốc ra, mắt mở trừng trừng, y hệt một pho tượng.
“Tông chủ... hắn ta...”
“Nâng dậy đi!”
Tần Ninh nói: “Trong lúc nhất thời sẽ không ổn định được đâu...”
Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cùng đỡ Dịch Bình Xuyên dậy.
Tình cảm Dịch Bình Xuyên giành cho Đường Minh sâu sắc hơn cả tình cha, tình sư huynh.
Có thể nói, Đường Minh chính là người đi xuyên suốt cuộc đời của Dịch Bình Xuyên.
Đột nhiên nghe tin dữ như vậy, hắn ta... không chịu nổi.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ta hiểu tâm tình của ngươi bây giờ, cho nên bây giờ ta sẽ diệt trừ sạch sẽ bọn chúng. Lần này, ai cầu tình, ai ngăn cản cũng đều vô dụng”.
Đoàn người của Cửu U đài và thánh quốc Đại Tề lúc này tập trung đi cùng nhau.
U Hồn Thiên và Tề Phi Vân đều đi cùng Tần Ninh, không định tách ra.
Đối với U Hồn Thiên, Tần Ninh còn căm hận Ma tộc hơn cả ông ta. Tần Ninh diệt Ma, ông ta cũng diệt Ma.
Mà với Tề Phi Vân thì cũng chẳng có lý do gì.
Lão ta sẽ đi theo Tần Ninh, chỉ vậy thôi.
Một đoàn người cộng lại có đến năm, sáu mươi người, lúc này cùng đi về chỗ sâu.
Tất cả đều cẩn thận phòng bị.
Lần này đã khác.
Mà cùng lúc đó, giữa những ngọn núi gãy cùng đá vỡ, có một bóng người thất tha thất thểu chạy tới một khu vực sâu thẳm.
“Đạo chủ, hỏng rồi!”
Lúc này, bóng người đó ngã khuỵu xuống đất, mặt toàn là máu, sợ hãi nói: “Tần Ninh... tới rồi!”
Nghe vậy, võ giả quanh đây đầu tái mặt, bàn tán ầm ĩ.
“Sao Tần Ninh lại tìm được đến nơi này?”
“Cái tên này đến tìm đạo chủ sao?”
“Đúng là như giòi trong xương, buồn nôn thật đấy...”
Lúc này, có một người đi ra, hừ nói: “Sợ cái gì? Đến thì đến thôi, ta còn đang sợ hắn không đến đây này!”
Nghe vậy, tất cả đều im lặng không nói.
Thiên Chấn Thương cười: “Không lẽ các ngươi sợ?”
“Nếu sợ thì có thể rời khỏi đây...”
“Nhưng mà... những thứ lão tổ để lại, các ngươi cũng sẽ chẳng có cơ hội được nhận đâu”.
Nghe vậy, đám người đều chắp tay mỉm cười: “Đạo chủ nói sao vậy, có đạo chủ ở đây thì chúng ta sao lại sợ chứ?”
“Chẳng qua cái tên này rất hận Ma tộc, đã từng giết cả Thánh Hoàng...”
“Vậy thì sao?”
Thiên Chấn Thương cười ha ha: “Thánh Hoàng Ma tộc? Hắn giết thế nào? Nếu lần này hắn không giúp chúng ta mở tế đàn Vong Giả ra, chúng ta... sẽ giết chết hắn!”
Nghe vậy, mọi người đều thở ra một hơi.
“Chuẩn bị kỹ càng để xem vị Tần tông chủ đại danh đỉnh đỉnh này rốt cuộc là thần thánh phương nào đi!”
“Rõ!”
Mọi người lần lượt chuẩn bị rời đi.
“Đừng chuẩn bị nữa, ta đến rồi đây!”
Mà lúc này, người chưa tới, đã có giọng nói vang vọng.
Chỉ thấy ở giữa hư không có vô số ánh sáng ngưng tụ, rất nhiều bóng người xuất hiện.
Người đứng đầu chính là Tần Ninh.
Một bộ đồ trắng xuất hiện giữa thiên địa u ám, núi đổ đá vụn, nhìn có vẻ cực kỳ chói mắt.
Đôi mắt thanh tịnh hơi nhìn Thiên Chấn Thương.
“Ta cứ tưởng rằng Thiên Chấn Thương ngươi là loại lòng dạ nhỏ nhen nên mới cố ý đánh lén ta một chiêu trước khi vào thánh cảnh Vị Ương, hóa ra là ta nghĩ sai”.
Tần Ninh nói thẳng.
“Hừ!”
Giờ phút này, thân thể Thiên Chấn Thương chấn động, khí tức mạnh mẽ phóng ra.
“Tần Ninh, ta cho ngươi hai lựa chọn”.
“Một, mở tế đàn Vong Giả, giải phóng truyền thừa của lão tổ Thiên Võ Phong của Thiên Võ Đạo chúng ta, cùng với thánh bảo của những tổ tiên khác, ta tha cho người bên cạnh ngươi không chết”.
“Hai, không mở, tất cả phải chết”.
Thiên Chấn Thương phóng thích khí tức toàn thân.
Dao động khủng bố càn quét thiên địa.
Thánh Vương cửu hiền!
Đỉnh cao của cảnh giới Thánh Vương.
Lúc này, uy áp hồn phách khủng bố cùng khí tràng Thánh Vương cơ hồ là bao phủ toàn bộ mọi người ở đây.
Tất cả đều cảm thấy khí tức mạnh mẽ trong cơ thể Thiên Chấn Thương. Dường như... chỉ cần người này phẫn nộ thì bọn họ sẽ biến mất khỏi thế giới.
Cảnh giới Thánh Vương.
Gồm năm cảnh giới là Tiểu Thánh Vương, Đại Thánh Vương, Thánh Vương tam hiền, Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền.
Mà năm cảnh giới này cũng là tiêu chí phân chia của cảnh giới Thánh Vương.
Chênh lệch của mỗi một cảnh giới đều bắt nguồn từ hồn phách của Thánh Vương.
Hồn áp ngàn mét!
Hồn áp trăm dặm!
Hồn áp ngàn dặm!
Hồn áp ba ngàn dặm!
Hồn áp vạn dặm!
Đây là biểu tượng thể hiện cho sự mạnh mẽ của hồn phách Thánh Vương.
Thánh Vương cửu hiền, hồn áp vạn dặm.
Thiên Chấn Thương là đạo chủ của Thiên Võ Đạo hiện nay, mặc dù bây giờ không bằng trước, nhưng tứ đại bá chủ khác cũng khó mà so bì được.
Lúc này, khí thế đáng sợ đó đang càn quét khắp nơi.
Còn Tần Ninh thì bước đi ra.
Thần sắc của Thiên Chấn Thương mang theo vài phần kinh ngạc.
Tần Ninh chỉ là Thiên Thánh thập phẩm mà lại chống cự được hồn áp vạn dặm của lão ta!
“Trò trẻ con, bỏ đi mà làm người!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Bây giờ, ta cho ngươi một lựa chọn, đó là... chết!”
Nói xong, Tần Ninh sải bước ra, sát khí đằng đằng.
Dao động khủng bố ngưng tụ mà ra.
Khí tức cuồng bạo mang theo mùi vị máu tanh.
Khô Huyết Thánh Thương lúc này xuất hiện trong tay Tần Ninh. Hắn nắm chặt trường thương, bước ra quét tới.
Thấy cảnh này, Thiên Chấn Thương sầm mặt lại.
“Cần gì đạo chủ phải ra tay!”
Giờ phút này, có giọng nói vang lên.
Hai bóng dáng trực tiếp giết ra, nghênh đón Tần Ninh.
Thiên Tử Thương!
Võ Tường!
Tần Ninh nhìn hai người, nói tiếp: “Đệ tử Đường Minh của Thánh Thú tông chúng ta đã chết trong tay hai ngươi, trước hết giết các ngươi đã”.
“Nực cười, chỉ là Thiên Thánh...”
Thiên Tử Thương còn chưa nói xong.
Đột nhiên, có một khí tức sôi trào mãnh liệt từ trong cơ thể Tần Ninh phóng ra ngoài.
Một khắc sau, trời đất vốn đang ảm đạm lại càng thêm âm u.
Mà trong lúc ấy, ba hồn phách thể lúc này xuất hiện giữa không trung.
Chương 1920: Tần Vương
“Chỉ là Thiên Thánh?”
Tần Ninh thì thầm: “Ngươi xem thường Thiên Thánh như thế, vậy... Thánh Vương thì sao?”
Ba thể hồn phách của Tần Ninh bay lên không.
Tất cả mọi người lúc này đều nhìn thấy, khi ba thể hồn phách của Tần Ninh xuất hiện thì mỗi một thể hồn phách đều có tam hồn thất phách liên kết với nhau.
Thiên Thánh thập phẩm.
Tam hồn thất phách liên kết chặt chẽ.
Đúng là luôn như vậy, nhưng mà... sao Tần Ninh lại có ba thể hồn phách chứ!
Giờ phút này, Tần Ninh mỉm cười nhìn hai người phía trước, nói: “Một bước đi ra, ta thành Thánh Vương!”
Oanh...
Tần Ninh vung thương ra, ba thể hồn phách trên bầu trời lúc này không chỉ có tam hồn thất phách kết nối mà còn dung hợp với nhau.
Khi ba thể hồn phách dung hợp, hồn phách hoàn chỉnh liền xuất hiện.
Một hình rồng!
Một hình phượng!
Một hình người!
Ba bóng dáng hoàn toàn hội tụ.
Không phải là tam hồn thất phách thể nữa mà là thể hồn phách của Thánh Vương.
Ba thể hồn phách của Thánh Vương lúc này ngưng tụ trong nháy mắt, mà sau đó thì cũng lập tức quay về cơ thể Tần Ninh.
Cảnh giới Thánh Vương.
Tần Vương!
Sinh ra!
Trong nháy mắt này, đám người si ngốc như nhìn cảnh trong mơ.
Quả thực là như mơ!
Thiên Thánh thập phẩm trong nháy mắt biến thành Thánh Vương.
Từ xưa đến nay, có vị Thiên Thánh nào đột phá thành Thánh Vương mà không phải bế tử quan, cẩn thận từng chút một xác định tam hồn thất phách của chính mình xem đã cấu kết hoàn chỉnh hay chưa, đã dung hợp hết hay chưa và có thể hòa làm một hay chưa.
Nhưng Tần Ninh... chỉ bộc phát ra khí tức là xong.
Đây khác nào trần trụi tát vào mặt bọn họ chứ.
Đem ra so sánh, mấy vị Thánh Vương có mặt đều muốn thổ huyết trong lòng.
Một sự thăng cấp mà bọn họ thấy khó như lên trời, ở trước mặt Tần Ninh còn không bằng thăng một phẩm nho nhỏ...
Nhưng, đám người rung động, hai người Thiên Tử Thương cùng Võ Tường lại không có thời gian rung động.
Tần Ninh đã công kích tới.
Tần Ninh vung ra một quyền, khí thế bộc phát.
Một lớp phong cấm trên Khô Huyết Thánh Thương đã được giải.
Không còn là khí huyết cấp bậc thánh khí lục phẩm nữa mà là thánh khí thất phẩm.
Tần Ninh đạt đến Thánh Vương, có thể giải được một lớp phong cấm, đồng thời tiếp nhận được bộc phát của thánh khí thất phẩm.
Oành...
Quyền phong gào thét mà tới, ánh thương cũng quét ra.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Âm thanh bộc phát nổ tung mà ra.
Khí tức khiến người sợ hãi lần lượt truyền tới.
Thiên Tử Thương cùng Võ Tường đều cảm nhận được một áp lực to lớn.
Áp lực đến từ Tần Ninh.
Hồn áp Thánh Vương!
Giờ phút này, hai người kinh hãi không thôi.
Bọn họ là Thánh Vương lục hiền, hồn áp ba ngàn dặm.
Tần Ninh mới chỉ là Tiểu Thánh Vương mà thôi, nhưng hồn áp so ra còn mạnh hơn cả bọn họ.
Tại sao... hắn lại làm được!
“Đừng kinh ngạc!”
Lúc này, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Các ngươi không làm được, không có nghĩa là tất cả những người khác đều không làm được”.
Nói xong, tiếng nổ tung lại tiếp tục vang lên.
Rầm...
Tiếng nổ trầm muộn không ngừng truyền ra, khí tức mạnh mẽ lần lượt bộc phát.
Thánh thương lúc này phóng ra hai luồng huyết khí cực kỳ cường bạo.
Huyết khí thiêu đốt, xé rách không gian.
“Aaaa...”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một bên cánh tay của Thiên Tử Thương bị máu bao phủ, trong nháy mắt huyết nhục tán loạn, xương cốt sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Thiên Tử Thương lúc này đã trợn tròn mắt.
Rầm...
Tiếng nổ trầm thấp không ngừng vang vọng, Tần Ninh cũng sải bước đi ra.
“Cự Tượng Đạp!”
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết, Cự Tượng Đạp.
Một bước đi ra, một chân đạp xuống, giống như đến từ Cửu Thiên, thánh lực càn quét hóa thành một chân voi khổng lồ, lăng không đạp tới.
Rắc rắc rắc!
Võ Tường bị chiêu đạp kia tấn công, xương cốt toàn thân gần như đứt gãy, thất khiếu chảy máu.
“Chưa chết sao?”
Tần Ninh hơi sửng sốt, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì chưa dung hợp võ ý?”
“Nếu vậy...”
Nhất thời, trong cơ thể Tần Ninh lại tuôn ra thêm một ý cảnh khủng bố.
Ý cảnh khủng bố đó ngưng tụ ra giữa, bộc phát ra một khí tức làm người sợ hãi.
Giống như giữa trời đất chỉ có một cước kia của Tần Ninh.
Hơn nữa, nhìn kỹ sẽ thấy giống như đang phải gánh chịu cả trời đất, có thể giáng xuống bất kỳ lúc nào, đánh chết Võ Tường dưới chân.
“Khụ khụ...”
Vào giờ phút này, Võ Tường phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, khung xương cả người như muốn tan ra thành từng mảnh.
“Chết tiệt!”
Giờ phút này, Thiên Chấn Thương quát khẽ một tiếng, lại thêm một nắm đấm lớn trực tiếp phủ xuống người Tần Ninh.
Thấy vậy, Tần Ninh càng thêm lạnh lùng.
“Ác Trư Thôn!”
Một câu hét lên, miệng khẽ hé ra, một khí tức huyền hoàng xuất hiện. Khí tức này nghênh không tăng vọt, hóa thành một khí tức tang thương.
Rầm!!!
Lại là một tiếng nổ tung.
Cự chưởng tiêu tan.
Khí tức nhợt nhạt cũng biến mất không thấy.
Ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.
“Đạp!”
Bàn chân tiếp tục dùng sức.
Thân thể của Võ Tường nằm ở dưới bàn chân kia, nằm giữa không trung, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Bành!!!
Một khắc sau, một tiếng vang kinh thiên động địa đã vang vọng.
Thân thể của Võ Tường bị nổ tung thành bột, hoàn toàn tán loạn.
Một tiếng ầm ầm vang lên khiến tất cả phải run rẩy.
Võ Tường mất mạng!
Một vị Thánh Vương lục hiền đã bị Tần Ninh tru sát.
Thiên Tử Thương thấy cảnh này, sợ hãi đến mất mật, giống như người mất hồn, vội vã rút lui.
“Chạy được sao?”
Tần Ninh hừ một tiếng, vung tay ra.
“Thiên Mãng Phọc!”
Trong nháy mắt, thánh lực cuộn tròn giống như hóa thành giao mãng, quấn quanh thân thể Thiên Tử Thương.
“Đạo chủ cứu mạng!”
Thiên Tử Thương quát lên.
Ông ta không muốn chết, không muốn chết trong tay Tần Ninh như Võ Tường.
Nếu chết, chuyện ngày hôm nay sẽ lưu truyền cả cái thánh vực Thiên Hồng này.
Tần Ninh là yêu nghiệt tuyệt thế.
Còn ông ta sẽ trở thành trò cười tuyệt thế, quá oan uổng.
“Tần Ninh, ngươi!”
Lúc này, Thiên Chấn Thương gầm lên, sát khí toàn thân cuồn cuộn mà ra.
“Thiên Võ Long Ngâm Quyết!”
Hai tay kết ấn, vô số thánh lực bộc phát, ngưng tụ thành một cú nổ phóng ra.
Rầm...
Một tiếng trầm thấp vang lên.
Cự long phi vũ, cuồng phong quật khởi.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cười nhạo một tiếng.
“Mãnh Hổ Cầm!”
Một con hổ phá không mà ra, thánh lực càn quét đầy trời.
Thân thể trăm trượng của mãnh hộ giờ phút này nhào về phía cự long, cự long giương nanh múa vuốt, xé rách mà ra.
Mãnh hổ chiến cự long.
Nhất thời, tiếng va chạm kịch liệt như muốn đâm rách tai người xem.
Đây là thánh lực va chạm, cũng là lực bộc phát của hồn phách.
Tần Ninh đúng là chỉ mới đến cảnh giới Thánh Vương mà thôi.
Nhưng Tần Ninh có ba thể hồn phách có thể tách ra, có thể dung hợp, lực bộc phát hồn phách của Tần Ninh còn vượt qua những kẻ cùng cảnh giới.
Không chỉ là cùng cảnh giới.
Cho dù là Thánh Vương lục hiền hồn áp ba ngàn dặm thì Tần Ninh cũng chẳng hề kém cạnh.
Đây chính là sự mạnh mẽ của song hồn long phượng!
Bình luận facebook