-
Chương 1831-1835
Chương 1831: U Phần
U Tịch cũng là thiên kiêu khá nổi danh của Cửu U Đài, nếu như không có U Phần ở trên áp chế thì có thể nói U Tịch là nhân vật hạng nhất.
Giờ phút này, U Tịch kết thúc, không thể nghi ngờ là hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Diệp Tử Hàm của Diệp tộc.
Yến Bác của Yến gia cũng nhìn về phía U Tịch.
“Một trăm linh hai con!”
Một âm thanh vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh.
Trong phút chốc, mọi người lập tức bàn tán xôn xao.
Một trăm linh hai con!
“Một trăm linh hai con, vượt qua cả kỷ lục của U Phần sư huynh!”
“Đúng vậy, xem ra trong khoảng thời gian này, U Tịch sư huynh có được sự thăng tiến trên con đường tu hành”.
“Đây đúng là chuyện tốt của Cửu U Đài chúng ta”.
Đệ tử của Cửu U Đài đều vô cùng hưng phấn.
Lần này, thiên kiêu bốn phương tụ hội.
Những thiên kiêu này đều là sự tồn tại khiến cho kẻ khác phải ngước nhìn.
Thế nhưng đệ tử của Cửu U Đài bọn họ lại chiếm được cấp bậc mạnh nhất.
U Phần có thể ngưng tụ được một trăm con trong một tiếng đồng hồ.
Hiện tại, U Tịch còn vượt qua cả U Phần, ngưng tụ được một trăm linh hai con tiểu thánh ngư.
Thật đáng mừng!
Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử của Cửu U Đài đều cảm thấy nở mày nở mặt.
“Không hổ là nhân tài kiệt xuất của Cửu U Đài, tại hạ bội phục!”
Diệp Tử Hàm chắp tay cười nói.
Tài năng không bằng người, thật ra cũng không có gì đáng để che giấu, thoải mái thừa nhận mới tốt.
Một bên khác, Yến Bác cũng cười nói: “Nghe nói U Phần của Cửu U Đài có thể ngưng tụ được một trăm con tiểu thánh ngư, lần này, U Tịch huynh lại có thể ngưng tụ được một trăm linh hai con, quả thật là khiến cho kẻ khác bội phục”.
U Tịch nghe được những lời này thì chắp tay nói: “Các vị quá khen, U Phần sư huynh đã lâu không tới đây, kỷ lục này của hắn ta đã được ghi nhận từ một năm trước!”
Lúc này, mấy người bọn họ ra vẻ cực kỳ khách sáo.
Đúng lúc này, bên trong đám người xuất hiện một trận ồn ào.
“Đó là ai?”
“Hình như là vừa mới kết thúc…”
“Đó là bao nhiêu con tiểu thánh ngư?”
“Có vẻ như là…một trăm hai mươi con?”
Theo âm thanh vang lên, ánh mắt mọi người tập trung về phía bên kia.
Chỉ thấy, ở trên đài đá có một bóng hình xinh đẹp dần dần lộ ra.
Bên cạnh là một trăm hai mươi con tiểu thánh ngư dao động rồi dần dần bình tĩnh lại, rơi vào trong cơ thể cô ấy, sau đó, biến mất không thấy đâu.
Giờ phút này, không gian trở nên yên tĩnh.
Nhìn kỹ thì đúng là Vân Sương Nhi.
Bên kia, Nhan Như Hoạ cũng đã kết thúc, liếc mắt nhìn qua thì thấy một trăm linh ba con.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hai người bọn họ.
Không ít người vẫn chưa chú ý tới, đây là ai vậy!
Mãi cho đến khi Vân Sương Nhi và Nhan Như Hoạ cùng đi xuống đài đá, bước đến bên cạnh Tần Ninh.
“Một trăm hai mươi con? Không tồi”.
Vân Sương Nhi nghe được lời khen của Tần Ninh thì khuôn mặt đỏ ửng, cô ấy cười nói: “Thật ra còn có thể nhiều hơn nữa, nhưng mà…lần đầu tiên thử, không quen thuộc lắm, cho nên lãng phí chút thời gian lúc ban đầu”.
“Nếu như nàng thích thì ta bắt cho nàng một ít nhé?”
Bắt?
Bắt như thế nào?
Vân Sương Nhi có chút sững sờ.
Đám người U Tịch, Diệp Tử Hàm và Yến Bác đều cảm thấy mặt mày đỏ bừng.
Đây là ai?
Một trăm hai mươi con!
Vượt qua một trăm linh hai con!
Hơn nữa, còn có một cô gái khác ngưng tụ được một trăm linh ba con.
Hai người này đều vượt qua U Tịch.
Hầu hết các đệ tử của Cửu U Đài đều không nói nên lời.
“Khó trách không tìm được các ngươi, thì ra là tất cả mọi người đều tụ tập ở đây hết!”
Đúng lúc này, một tiếng cười ha ha vang lên.
Chỉ thấy ở cửa sơn cốc, một nhóm gồm mười mấy người đang đi đến.
Dẫn đầu là một người thanh niên mặc trang phục màu trắng, bên trên có thêu hoạ tiết thánh long màu vàng.
Người đàn ông có thân hình thon dài, vẻ mặt ôn hoà, hắn ta nhìn về phía mọi người mỉm cười, trông có vẻ nho nhã phong độ.
“U Phần sư huynh!”
“U Phần sư huynh!”
Mấy đệ tử đều cúi người hành lễ.
U Phần!
Không chỉ là con trai của người đứng đầu Cửu U Đài, U Thiên Hồn.
Mà còn là đệ tử có thiên phú và thực lực cường đại nhất Cửu U Đài.
Rất nhiều người ngưỡng mộ thực lực và thiên phú của hắn ta.
Chỉ là U Phần cũng không phải là dựa dẫm vào phụ thân mà đi được tới bước này.
Thậm chí lúc trước, rất nhiều đệ tử và trưởng lão căn bản không biết U Phần chính là con trai của U Thiên Hồn.
Một người như vậy đáng để được mọi người tôn trọng!
U Phần bước đến nhìn về phía mọi người rồi lên tiếng chào hỏi.
“Diệp Tử Hàm công tử”.
“Yến Bác công tử”.
“Vị này chính là Tần tông chủ nổi tiếng gần đây phải không?”
U Phần nhìn về phía mọi người, khách khí nói.
“Đại sư huynh, tất cả mọi người đang ở Thánh Uyên đàm ngưng tụ tiểu thánh ngư”, U Hằng tiến lên phía trước, lễ phép nói.
“Ồ?”
U Phần mỉm cười nói: “Thánh Uyên đàm, lâu rồi ta chưa đến đây, thế nào rồi? Mọi người thu hoạch được sao?”
“U Tịch sư huynh ngưng tụ được một trăm linh hai con!”
U Phần mỉm cười nói: “Không tồi, xem ra gần đây U Tịch sư đệ tiến bộ rất lớn”.
“Vân Sương Nhi cô nương bên cạnh Tần tông chủ ngưng tụ được một trăm hai mươi con, Nhan Như Hoạ cô nương ngưng tụ được một trăm linh ba con”.
Lời này vừa nói ra, U Phần kinh ngạc nhìn về phía Vân Sương Nhi và Nhan Như Hoạ bên cạnh Tần Ninh.
“U Phần sư huynh, đã lâu rồi ngươi chưa tới đây, bằng không thử một chút xem sao?”
Bên trong đám người, một gã đệ tử cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng muốn được quan sát thủ đoạn của U Phần sư huynh!”
Nghe được những lời này, U Phần cười nói: “Hiếm khi tất cả mọi người tập trung ở đây vì hôn sự của ta, vậy thì ta đây sẽ thử một chút xem!”
Nghe xong, trên mặt các đệ tử của Cửu U Đài đều mang theo hy vọng.
U Phần nhất định có thể vượt qua một trăm hai mươi con, lấy lại danh dự cho Cửu U Đài bọn họ.
Lúc này, các đệ tử Cửu U Đài trong sân đều kìm nén chút không cam lòng.
Thánh Uyên đàm này là của Cửu U Đài, người đạt được kỷ lục tất nhiên phải là đệ tử của Cửu U Đài bọn họ!
U Phần bước lên đài đá.
Mọi người đều chờ mong.
Một đồng hồ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng để được chứng kiến thiên phú của U Phần, mọi người đều vui vẻ chờ đợi.
Phía trên hàn đàm, sương trắng bốc lên.
Thời gian từ từ trôi qua.
Trên đài đá, một bóng người vẫn không hề nhúc nhích.
Ước chừng một lúc lâu sau.
Sương mù tản ra, bóng hình của U Phần xuất hiện.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lại nơi đó.
Rốt cuộc là bao nhiêu?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía U Phần.
“Một trăm ba mươi con!”
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Một trăm ba mươi con!
Vượt qua Vân Sương Nhi, còn nhiều hơn mười con!
Lúc này, đệ tử của Cửu U Đài lập tức reo hò hoan hô.
Đám người Diệp Tử Hàm, Diệp Dịch, Yến Bác, và Yến Vũ Phi đều lộ ra vẻ mặt cười khổ.
Quả nhiên là không thể so sánh được!
Thiên phú của U Phần và U Tịch mạnh hơn bọn họ không ít.
Lúc này, U Phần đi xuống.
“Qúa khen rồi!”
U Phần chắp tay cười nói.
“U Phần huynh không hổ là đệ tử đứng đầu Cửu U Đài, ta bái phục!”, Diệp Tử Hàm lại nói.
“Ai, lần này mở ra Thánh Uyên đàm là để cho mọi người chơi đùa một chút trước khi tiến hành hôn lễ, tránh việc nhàm chán, không coi là thi đấu”.
U Phần xua tay nói: “Hơn nữa, số lần ta tu hành ở Thánh Uyên đàm rất nhiều, quen thuộc hơn so với các ngươi, nên chiếm được cơ hội thôi”.
Lời này vào tai đệ tử của Cửu U Đài chính là hắn ta đang khiêm tốn.
U Phần nhìn mọi người, sau đó ánh mắt tập trung lên người Tần Ninh.
Chương 1832: Ta không quan tâm lắm
“Tần tông chủ không thử một chút xem?”
U Phần cười nói: “Đối với đệ tử của Cửu U Đài, Thánh Uyên đàm cũng hạn chế mở ra, cơ hội này khó có được, ngưng tụ tiểu thánh ngư có rất nhiều lợi ích đối với việc tu hành của cảnh giới Thiên Thánh!”
Tần Ninh mỉm cười, vừa định mở miệng thì một âm thanh lại vang lên.
“Tần tông chủ là người đứng đầu một tông môn, sao có thể tự hạ thấp thân phận của mình, so đấu với chúng ta chứ?”
Một âm thanh chói tai vang lên.
Nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến thì đúng là Yến Dận Nhiên của Yến gia.
Yến Dận Nhiên là cháu trai của tứ trưởng lão Yến gia Yến Vân Hiên, trong Yến gia cũng được coi là thiên tài, lần này đi theo tộc trưởng Yến gia tới tham gia tiệc cưới.
Ngay khi nhìn thấy Tần Ninh, trong lòng Yến Dận Nhiên đã tràn đầy nỗi hận.
Chỉ là, Tần Ninh có thể giết chết ông nội của hắn ta.
Thật ra không phải là do Tần Ninh lợi hại đến mức nào, mà là…do thánh thú bên người Tần Ninh.
Một năm trước, Tần Ninh là Thiên Thánh nhất phẩm.
Hiện tại, cùng lắm thì Tần Ninh chỉ là Thiên Thánh nhị phẩm mà thôi.
So ra, Yến Dận Nhiên cảm thấy bản thân mình là Thiên Thánh ngũ phẩm, có đủ khả năng để giết chết Tần Ninh.
Người này dựa vào sức mạnh không phải là của bản thân.
Trong Yến gia cũng truyền lời dạy dỗ, không được đi trả thù.
Nhưng mà kẻ địch gặp nhau, thù hận đỏ mắt.
Giờ phút này, Yến Dận Nhiên không nhịn được mở miệng châm chọc.
Tốt xấu gì Tần Ninh cũng là người đứng đầu một tông, cũng không thể không có một chút khoan dung ấy!
“Ta thấy cũng không phải là bởi vì thân phận tông chủ, Tần tông chủ chỉ có cảnh giới Thiên Thánh nhị phẩm, sợ là lo lắng…không ngưng tụ được nhiều tiểu thanh ngư lắm, làm mất hết mặt mũi, mọi người cũng không cần miễn cưỡng!”
Một tiếng cười đột nhiên vang lên.
Người mở miệng chính là Diệp Dịch của Diệp tộc.
Lời này còn chói tai hơn so với lời nói của Yến Dận Nhiên.
Diệp Dịch chính là con trai của thất gia chủ Diệp Huyễn, phụ thân bị phế bỏ tu vi, tất cả là do Tần Ninh, lúc này, tất nhiên là hắn ta cũng không nhịn được mà châm chọc.
Nghe được lời nói của hai người này, Tần Ninh cũng không để ý nhiều.
U Phần có chút xấu hổ, mỉm cười nói: “Tần công tử, tiểu thánh ngư này rất có ích đối với việc tu hành của cảnh giới Thiên Thánh chúng ta, ngưng tụ được bao nhiêu cũng tốt, dù sao thì tất cả mọi người đều thử lần đầu tiên, cho dù không ngưng tụ được nhiều lắm thì cũng là điều bình thường”.
Từ Yến Dận Nhiên, đến Diệp Dịch rồi lại đến U Phần.
Mỗi một câu của ba người họ giống như là đang ép buộc hắn.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh chỉ mỉm cười nói: “Đương nhiên là tiểu thánh ngư quý báu, chẳng qua là ta không quan tâm lắm”.
Lời này vừa nói ra, đệ tử của Cửu U Đài đều biến sắc.
Đối với những đệ tử tinh nhuệ trong Cửu U Đài, có thể tiến vào trong Thánh Uyên đàm tu hành, ngưng tụ tiểu thánh ngư một lần thì có thể so được với việc khắc khổ tu luyện một tháng ở bên ngoài.
Vậy mà Tần Ninh lại nói…không quan tâm?
“Hừ, tông chủ gì chứ? Chướng mắt? Ta thấy là do ngươi cảm thấy bản thân không có thiên phú, không ngưng tụ được nhiều tiểu thánh ngư, sợ bị mất mặt mà thôi”.
“Đã sớm nghe nói, người này dựa vào thánh thú của Thánh Thú tông, thi triển sức mạnh cường đại, thực lực của bản thân chỉ là Thiên Thánh nhị phẩm mà thôi, vậy mà dám nói chuyện kiêu ngạo như thế”.
“Nếu không có thánh thú cường đại thì ai đặt hắn vào trong mắt?”
Giờ phút này, đệ tử của Cửu U Đài ở xung quanh đều bàn tán xôn xao.
U Phần nghe được những lời này thì vẻ mặt có chút xấu hổ.
Đám người Diệp Tử Hàm, Yến Bác cũng ở một bên xem náo nhiệt.
Người này có cảnh giới không cao, nhưng nói chuyện…lại vô cùng kiêu ngạo.
Trên thực tế, Yến gia cũng thế mà Diệp tộc cũng thế.
Sở dĩ kiêng kỵ Tần Ninh không phải là do cảnh giới Thiên Thánh của hắn.
Mà là vì Xích Vũ Thiên Phong Điêu và thủ đoạn gì đó mà Tần Ninh thi triển để giết chết một vị Thánh Vương trong vòng một giây.
Còn đối với thực lực của Tần Ninh…
Đừng nói là Thánh Vương không coi trọng.
Cho dù là nhóm thiên kiêu cảnh giới Thiên Thánh bên trong các gia tộc, các thế lực cũng không coi trọng hắn.
Chỉ là một Thiên Thánh nhị phẩm tính là cái thá gì?
Thiên kiêu của các thế lực đang đứng ở đây, có người nào mà không mạnh hơn so với hắn?
Nhìn thấy nghị luận nổi lên bốn phía, Nhan Như Hoạ không nhịn được hừ một tiếng nói: “Nếu như tông chủ của chúng ta ra tay, một tiếng đồng hồ ngưng tụ được một trăm bốn mươi con cũng chỉ là trò trẻ con thôi, giữ lại mặt mũi cho các ngươi mà các ngươi còn không biết điều sao?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên tiếng cười lớn.
Cửu U Đài, Thánh Uyên đàm.
Có thể ngưng tụ được hơn một trăm con đã thuộc loại có thiên phú hơn người.
Tương lai, thiên tài như thế này nhất định có thể tiến vào cảnh giới Thánh Vương.
Trò trẻ con?
Nhan Như Hoạ nói khoác mà không biết ngượng!
Lời này vừa nói ra, bên phía Diệp tộc, Diệp Tử Hàm khẽ cười nói: “Thì ra là thế, Tần tông chủ khinh thường chúng ta, cảm thấy chúng ta không đủ tư cách để so với hắn!”
“Chúng ta làm liều rồi!”
Yến Bác cũng cười lạnh nói: “Đó là điều đương nhiên, bên cạnh Tần tông chủ có thánh thú cấp bậc Thánh Vương bảo vệ, chúng ta làm sao có thể so được chứ?”
U Phần nghe vậy thì vội vàng hoà giải: “Các vị nói quá lời, nói quá lời, nếu Tần công tử không muốn vậy thì thôi đi!”
“Tại hạ cũng chỉ là có lòng tốt, dù sao thì ngưng tụ được hơn trăm con tiểu thánh ngư cũng đủ để so với mấy năm cực khổ tu luyện, bỏ qua thì…quá lãng phí…”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười,
Cái tên U Phần này…dùng thủ đoạn quá trẻ con rồi!
Người khởi đầu là hắn ta, nhìn qua thì chỉ là nói dăm ba câu không có ý xấu gì, nhưng lại chính là ngòi nổ.
Hơn nữa, nơi này là Cửu U Đài, đệ tử của Cửu U Đài đang ở đây, thấy đại sư huynh nhà mình khách khí như thế, mà mình lại chẳng xem ra gì thì lại càng thêm tức giận!
Lúc này, Yến Dận Nhiên hừ một tiếng rồi nói: “Không dám chính là không dám, giả vờ cái gì!”
“Tất cả mọi người đều là thiên kiêu từ các nơi đến, ai mà chẳng biết ai? Sợ hãi nhút nhát làm gì?”
Giờ phút này, Diệp Dịch cười nhạo nói.
Ở một bên khác, hai người Tề Hành và Tề Hoàn không mở miệng.
Nhóm người này…tự tìm ngược làm gì không biết!
Lúc trước, khi còn ở Tề Đô Đại Tề, Tần Ninh mạnh mẽ đánh bại Tề Nhạc cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm.
Khi đó Tần Ninh mới chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm.
Bây giờ tới nhị phẩm, Tề Nhạc chắc chắn cũng không phải là đối thủ của hắn.
Yến Bác và Diệp Tử Hàm đều là Thiên Thánh lục phẩm, còn U Phần là Thiên Thánh thất phẩm, ba người này có phải là đối thủ của Tần Ninh hay không thì hai người họ không biết.
Thế nhưng Yến Dận Nhiên và Diệp Dịch cũng là Thiên Thánh ngũ phẩm…Chỉ cần cảnh giới nhất phẩm của Tần Ninh là đã có thể đánh cho bọn họ đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.
Nhảy nhót ở trước mắt Tần Ninh?
Đó là do Tần Ninh lười phản ứng!
Cho đến giờ phút này, Tề Hành và Tề Hoàn mới hiểu được tâm trạng của Tần Ninh khi nhìn thấy Tề Nhạc ở Tề Đô ngày đó.
Khi đó, quả thật là Tần Ninh không thèm để ý!
Không cần biết ngươi là hoàng tử của Đại Tề hay là thánh chủ Đại Tề, ta không cần quan tâm!
Loại khí phách này, không phải ai cũng có.
Xung quanh, từng tiếng nghị luận vang lên.
Lúc này, Tần Ninh nhìn bốn phía, mỉm cười.
“Xem ra, nếu như ta không chiếm được chút lời, các ngươi sẽ không vừa mắt!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nhìn U Phần nói: “Xin hỏi U Phần công tử, tiểu thánh ngư trong Thánh Uyên đàm này có thể tuỳ ý hấp thu sao?”
U Phần nghe xong thì giải thích: “Tất nhiên là có thể tuỳ ý hấp thu, Cửu U Đài chúng ta mở ra nơi này, chính là vì để mọi người tu hành”.
“Nhưng mà, sau một tiếng đồng hồ, nó có thể dẫn đến việc tổn thương hồn phách, vậy nên chỉ giới hạn trong một tiếng đồng hồ!”
“Một tiếng đồng hồ phải không?”
Tần Ninh cười nói: “Được thôi, vậy thì một tiếng đồng hồ!”
Chương 1833: Vẫn chưa lên đâu
Dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía U Phần nói: “Chuyện đã nói ra, ngươi sẽ giữ lời chứ?
“Tần tông chủ, nếu như không dám thì thôi, sao phải nói nhảm nhiều như thế?”, một gã đệ tử cười nhạo nói.
Lằng nhà lằng nhằng, hỏi đông hỏi tây, còn không phải là sợ sao?
U Phần trừng mắt liếc nhìn tên đệ tử kia, sau đó mới nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Tất nhiên rồi, trong hai tiếng đồng hồ, nếu như Tần tông chủ có thể ngưng tụ được bao nhiêu tiểu thánh ngư thì được lấy bấy nhiêu, chút bản lĩnh này Cửu U Đài vẫn có!”
Tần Ninh nghe vậy thì mỉm cười.
“Vậy thì tốt!”
“Nói thật, tiểu thánh ngư này ta thực sự thấy chướng mắt, nhưng mà cho đồ đệ của ta sử dụng cũng rất tốt…”
Tần Ninh thản nhiên cười nói.
Dù sao thì Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đã nói, trong vòng mười năm sẽ tiến vào cảnh giới Thánh Vương.
Người làm sư phụ, tất nhiên là phải ra tay giúp đỡ!
Giờ phút này, Tần Ninh từng bước tiến lên phía trước, rồi lại nhìn về phía U Phần nói: “Nhớ kỹ lời ngươi nói, trong vòng một tiếng đồng hồ, ngưng tụ được bao nhiêu tiểu thánh ngư thì ta được lấy bấy nhiêu, ngươi cũng đừng ngăn cản ta!”
Lời này vừa nói ra, U Phần có chút sửng sốt.
Đám người Diệp Tử Hàm và Yến Bác cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tên Tần Ninh này, rốt cuộc là có ý gì?
Hai huynh đệ Tề Hành và Tề Hoàn cũng nhìn nhau, ánh mắt mang theo vẻ thương cảm nhìn về phía U Phần.
Vốn dĩ Tần Ninh cũng không muốn ra tay, nhưng ngươi lại tự mình tìm ngược làm gì không biết.
Mặc dù không biết tiếp theo Tần Ninh sẽ làm gì!
Nhưng hai người cảm giác được, kế tiếp, chỉ sợ rằng U Phần sẽ muốn khóc…
Nhan Như Hoạ đi đến bên cạnh Vân Sương Nhi, thấp giọng nói: “Vừa rồi ta thử ngưng tụ tiểu thánh ngư, điều này có liên quan đến độ vững chắc của hồn phách, tổ sư thúc có làm được không?”
“Huynh ấy? Hẳn là không thành vấn đề…”, Vân Sương Nhi mỉm cười nhàn nhạt, nghiêng nước nghiêng thành, làm cho mấy tên đệ tử bên cạnh ngây ngốc cả người.
Giờ phút này, Tần Ninh đi đến phía trên Thánh Uyên đàm, đứng vững ở trên đài đá.
Tần Ninh lẳng lặng đứng ở đó, thở ra một hơi rồi từ từ ngồi xuống, không nói một lời.
Bốn phía, sương mù bốc lên.
Đệ tử xung quanh đều thấy rõ ràng.
Mười lăm phút trôi qua, không gian im lặng đến mức kỳ lạ.
Ba mươi phút trôi qua, vẫn im lặng như trước,
Cuối cùng, không ít người không nhịn được.
“Người này…không làm được sao?”
“Đã lâu như vậy rồi, sao một cái cũng không ngưng tụ được thế?”
“Vừa rồi còn nói năng ngông cuồng, bây giờ thì…một cái cũng không ngưng tụ được, thế này cũng quá là mất mặt đi?”
“Ta thấy hắn không làm được đâu, lần này, xem hắn tự đánh vào mặt mình như thế nào!”
Âm thanh bàn tán xôn xao xung quanh vang lên.
Một tiếng trôi qua, Tần Ninh vẫn không ngưng tụ được một tiểu thánh ngư nào, cứ như là lúng túng ngồi đó.
Diệp Tử Hàm và Yến Bác cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cho dù là kẻ ngu ngốc, cũng không có khả năng không ngưng tụ được một cái chứ?
Tên Tần Ninh này, rốt cuộc là đang làm cái gì?
Lúc này, U Phần nhìn về phía Thánh Uyên đàm, vẻ mặt không rõ.
Rốt cuộc là tên Tần Ninh này thực sự có thiên phú cường đại, hay là…chỉ hào nhoáng bên ngoài?
Thời gian dần dần trôi qua.
Một tiếng đồng hồ đã hết.
Giờ phút này, trên đài đã, Tần Ninh mở ra hai mắt, chậm rãi đứng dậy.
“Hừ, vừa rồi còn hỏi đông hỏi tây, kết quả là không ngưng tụ được một con nào, bằng không, ta đến dạy ngươi một chút, Tần tông chủ?”, Yến Dận Nhiên cười lạnh nói.
Diệp Dịch cũng không nhịn được cười nhạo nói: “Xem ra, Tần tông chủ quả thật là khiến cho kẻ khác cảm thấy kinh ngạc, người có thiên phú như vậy, không biết là đã từng xuất hiện ở Cửu U Đài hay chưa?”
Mọi người lập tức cười lớn.
U Phần bước đến, đi tới bên bờ, chắp tay nói: “Có lẽ Tần công tử sử dụng sai phương pháp rồi, nếu như hiểu sai cái gì, tại hạ bằng lòng giải thích lại cho Tần công tử hiểu…”
“Sai phương pháp?”
Tần Ninh đứng trên đài đã, nhìn về phía U Phần nói: “Không sai mà?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Không sai?
Không sai thì tại sao hắn không ngưng tụ được một tiểu thánh ngư nào?
Hắn đang thừa nhận bản thân mình là một tên ngu xuẩn sao?
U Phần khách khí nói: “Vậy vì sao Tần tông chủ không ngưng tụ được một tiểu thánh ngư nào?”
“Ai nói với ngươi là ta không ngưng tụ được tiểu thánh ngư nào?”
Tần Ninh thản nhiên cười nói: “Chính là bởi vì ngưng tụ nhiều quá nên chen chúc nhau, vẫn chưa đi lên đâu!”
Tần Ninh vừa nói xong, U Phần còn muốn nói thêm gì đó.
Đột nhiên, trên mặt nước tĩnh lặng của Thánh Uyên đàm nổi lên từng bong bóng.
Dần dần, bong bóng kia sôi trào, tung toé khắp mặt nước.
Theo bong bóng nổi lên càng lúc càng lớn, cả mặt nước của Thánh Uyên đàm toàn là bong bóng.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cười nói: “Đến rồi!”
“U Phần công tử, vừa rồi ngươi nói, ta ngưng tụ được bao nhiêu thì ta được lấy bấy nhiêu, lời nói của đệ tử Cửu U Đài, vẫn còn tính chứ?”
Vừa dứt lời, một tiểu thánh ngư đã phá vỡ mặt nước mà bơi lên.
Ngay sau đó, con thứ hai, con thứ ba.
Nhất thời, cả Thánh Uyên đàm, từng bóng dáng của tiểu thánh ngư không ngừng rẽ nước ngoi lên, bị Tần Ninh thu vào.
Lúc đầu, mọi người vẫn còn đang đếm.
Nhưng mà sau đó, căn bản là không ai đếm nữa.
Tiểu thánh ngư đầy cả đầm, đếm thế nào được?
Căn bản là không có biện pháp để đếm chính xác!
Bao nhiêu con?
Ban đầu là mấy trăm, sau đó là mấy nghìn rồi mấy vạn…
Hơn nữa, nhìn tình huống này, có vẻ còn tiếp tục tăng lên, căn bản là không có có dấu hiệu dừng lại.
Lúc này, sắc mặt U Phần trắng bệch.
Tần Ninh muốn một hơi hút khô Thánh Uyên đàm sao?
Trong Thánh Uyên đàm ngưng tụ tiểu thánh ngư, nhưng mà có chu kỳ, đó là do khí Thánh Long thuộc mạch Thánh Long.
Cũng bởi vì có chu kỳ nên Cửu U Đài mới không mở cửa Thánh Uyên đàm liên tục.
Nhưng mà bây giờ…
Phải làm gì mới tốt đây?
Cứ tiếp tục như vậy, Tần Ninh sẽ vớt hết tất cả!
Giờ phút này, người của Diệp tộc và Yến gia đều trợn mắt há hốc mồm.
Lần này, bên cạnh Tần Ninh không có thánh thú trợ giúp.
Sắc mặt Yến Dận Nhiên và Diệp Dịch vô cùng khó coi.
Dường như chỉ trong vài phút, mấy vạn tiểu thánh ngư đều bị Tần Ninh bắt lấy, chỉ là, điều này vẫn chưa dừng lại…
“Tần công tử”.
U Phần mở miệng, sắc mặt khó coi nói: “Đã đủ rồi…”
“Đừng nóng vội!”
Tần Ninh cười nói: “Vừa rồi ta đã hỏi ngươi, hấp thu được bao nhiêu là tuỳ thuộc vào bản lĩnh của mình, Cửu U Đài sẽ không ngăn cản, ta vẫn chưa hấp thu xong đâu, ước chừng ta còn phải hấp thu thêm một lúc nữa!”
Sắc mặt của U Phần cực kỳ khó coi.
Những đệ tử khác của Cửu U Đài cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tại sao lại có thể như vậy?
Sao có thể như vậy!
Một tiếng đồng hồ, ngưng tụ được mấy vạn tiểu thánh ngư?
Điều này căn bản là không có khả năng!
Trong lúc Tần Ninh vẫn còn đang thu lấy những tiểu thánh ngư kia, Tề Hành và Tề Hoàn cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn về phía Cửu U Đài cùng với Diệp tộc, Yến gia, người thì sắc mặt khó coi, người thì cảm thán trong lòng.
Đối với chuyện mấy Thánh Vương và Thiên Thánh đã chết kia, những người có địa vị cao trong Yến gia và Diệp tộc đều âm thầm cho qua, mấy hậu bối này nhìn thấy Tần Ninh, cho dù không đi đường vòng thì cũng không nên trêu chọc hắn chứ?
Bây giờ, không gánh vác được trách nhiệm rồi?
Đúng lúc này, bên ngoài sơn cốc vang lên từng tiếng xé gió.
Chương 1834: Đêm đi điều tra
Những tiếng xé gió vun vút lần lượt vang lên, chỉ thấy có hai người cầm đầu, theo sau đó là một đám người đang chạy như phi ngựa đến, vững vàng đáp xuống đất.
U Vân Tiêu!
U Phàm Sinh!
Lúc này, nhóm đệ tử của Cửu U đài sau khi nhìn thấy hai người thanh niên mặc đồ đen đứng đầu kia, đều khom lưng kính chào.
Hai người này chính là anh em của U Hồn Thiên, chủ nhân của Cửu U đài, địa vị của cả hai còn cao hơn cả tứ đại hộ pháp.
Thêm vào đó, bọn họ còn là những cường giả cấp bậc Thánh Vương.
"Chuyện gì thế này?"
U Vân Tiêu bước tới, nhìn vào khung cảnh bên trong sơn cốc.
Hắn ta chỉ thấy Tần Ninh đứng trên bãi đá, tay liên tục bắt tiểu thánh ngư.
Cảnh này trông hệt như người đánh cá rời bến, vừa mới tung lưới, cá lớn cá nhỏ đua nhau chui vào.
Hai người U Vân Tiêu và U Phàm Sinh đều là người có tiếng nói cực kỳ cao trong Cửu U đài.
Cả hai vẫn luôn để ý đến Thánh Uyên Đàm.
Dù sao Thánh Uyên Đàm có mối liên quan mật thiết đến Thánh Long chi mạch.
Hai người vừa mới cảm nhận được sự bất thường của Thánh Uyên Đàm, đã ngay lập tức chạy tới.
Vừa đến đã thấy cảnh trước mắt, cả hai đều vô cùng thắc mắc, không hiểu chuyện gì.
U Phần thấy cả hai đến đây, nhanh chóng bước lên, thấp giọng giải thích.
Sau khi nghe xong U Phần giải thích, sắc mặt hai người trắng bệch.
"Trời ơi là trời..."
U Vân Tiêu nhìn U Phần, bất đắc dĩ nói: "Ngươi trêu chọc hắn làm gì? Ngươi không biết hắn đã từng làm gì sao?"
U Phần chắp tay nói: "Cháu biết sai rồi!"
U Vân Tiêu bước lên, nhìn về phía Tần Ninh, rồi chắp tay nói: "Mong Tần tông chủ thứ lỗi, là do đám nhỏ không nhạy bén".
"Ta không có giận".
Tần Ninh tươi cười đáp lại: "Quả thật ta không xem trọng đám tiểu thánh ngư này, nhưng để cho đệ tử Thánh Thú tông tu luyện lại vô cùng hợp lý!"
U Vân Tiêu cười nói: "Nhóm con trẻ của bên ta làm việc không nên, mong Tần tông chủ kiềm chế bớt, nếu cứ lấy như vậy, e rằng không đến vài năm thì Thánh Uyên Đàm của Cửu U đài chúng ta sẽ không mở ra được!"
Nghe vậy, Tần Ninh luyến tiếc nói: "Đi thôi!"
Vừa nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, rồi lại tiện tay vơ vét thêm vạn con tiểu thánh ngư nữa, xong việc mới nhẹ nhàng đáp xuống.
Lúc này, Tần Ninh nhìn quanh, nói: "Ta bảo này, ta đã bảo là không muốn rồi mà các ngươi cứ bắt ta, giờ hơi nhiều thì các ngươi lại không nỡ..."
"Thật không thú vị..."
Nói xong, Tần Ninh xoay người rời đi.
U Vân Tiêu và U Phàm Sinh vội vàng đuổi theo sau.
"Ngươi đi tìm phụ thân ngươi rồi kể hết mọi chuyện đi!"
U Vân Tiêu truyền âm cho U Phần.
Bên trong sơn cốc, sắc mặt đệ tử của Diệp tộc, Yến gia và Cửu U đài đầy u ám.
Một cái tát thầm lặng nặng nề giáng lên mặt bọn họ.
Tuy không có động tĩnh gì, nhưng trên mặt bọn họ đều cảm thấy nóng rát.
Còn Tần Ninh sau khi rời khỏi Thánh Uyên Đàm lại không quá để tâm đến mấy thứ đó.
Quả thật là hắn rất gai mắt đám tiểu thánh ngư này.
Dù sao, sau khi chui vào trong Thánh Long chi mạch, hồn rồng sẽ hấp thu khí thánh long thuần khiết nhất.
Mà đám tiểu thánh ngư đó lại là kết quả sau khi khí thánh long vượt mức tối đa, nên chúng không quá thuần khiết.
Thế nhưng, khi tất cả mọi người đều nằng nặc đòi kiểm chứng năng lực của vị Tần tông chủ là hắn, Tần Ninh cũng đã nghĩ đến việc vơ vét một chút lợi ích cho nhóm đồ đệ của mình.
Tần Ninh rời khỏi Thánh Uyên Đàm, hai người U Vân Tiêu và U Phàm Sinh cũng lẽo đẽo theo sau, dọc đường luyên thuyên lời hay ý đẹp, tiễn Tần Ninh về đến sơn cốc, rồi mới rời khỏi.
Ban đêm, đoàn người Thánh Chủ Tề Hạo và Địch Nguyên đã trở về.
Vừa về, Thánh Chủ Tề Hạo đã lập tức đi vào phòng của Tần Ninh, ông ta đi thẳng vào vấn đề nói: "Tần tiên sinh, hôm nay, xem như ngươi đã làm chấn động cả Cửu U đài rồi".
"Hôm nay, trong khi tán gẫu với U Hồn Thiên, bỗng nhiên nghe được tin này, sắc mặt của U Hồn Thiên tái mét!"
Nghe vậy, Tần Ninh không thèm quan tâm, nói: "Chỉ là mấy vạn con tiểu thánh ngư mà thôi, chắc là không keo kiệt đến vậy chứ?"
"Hôm nay các ngươi chỉ đi ăn, rồi tâm sự với nhau thôi à? Không có bàn việc khác sao?"
Thánh Chủ Tề Hạo cười gượng nói: "Không có, nhưng mà... lần này, từng lời nói của U Hồn Thiên khiến người ta cảm giác rất có vấn đề".
Có vấn đề sao?
Vấn đề gì chứ?
Thánh Chủ Tề Hạo ngờ vực nói: "Trước kia ta đã từng gặp tên U Hồn Thiên này, mặc dù Cửu U đài có bề dày lịch sử còn sâu xa hơn cả Diệp tộc, Yến gia và Đại Tề, thế nhưng, U Hồn Thiên vẫn luôn khiêm tốn, Đại Tề chúng ta lại không tiếp giáp với U Châu, nhưng khi đệ tử của Cửu U đài nảy sinh mâu thuẫn với võ giả của Đại Tề, Cửu U đài cũng né tránh khắp nơi..."
"Nhưng lần này, cách nói chuyện của U Hồn Thiên lại lộ rõ sự tự tin, khiến cho người ta cảm giác, người kia vốn là đứng ở trên cao, thêm vài phần cao ngạo nữa!"
Cao ngạo sao!
Tần Ninh hơi nhíu mày.
"Hai ngày nữa hôn lễ sẽ bắt đầu, đến lúc đó là biết thôi, ngươi không cần quá lo lắng".
Tần Ninh cười nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thật, có ta ở đây, ngươi không cần để ý nhiều đâu".
"Vâng!"
Một hồi bàn bạc kết thúc, Thánh Chủ Tề Hạo trở về phòng của mình.
Tần Ninh ngả người tựa vào ghế, nhìn về phía Vân Sương Nhi, nói: "Ta cần thi triển một vài bí pháp, nàng làm hộ pháp cho ta, có ai đến thì cứ làm như không thấy".
"Được!"
Tần Ninh vung tay lên, Xích Vũ Thiên Phong Điêu chợt xuất hiện.
"Tiểu Phong Phong, ta cần mượn đôi mắt của ngươi một lát, để ta xem thử, trong Cửu U đài này, tân nương của thiếu chủ rốt cuộc là ai?"
Xích Vũ Thiên Phong Điêu chớp mắt, gật đầu.
Ngay sau đó, Tần Ninh ngưng tụ từng đường thánh văn, từng cái hóa thành từng hoa văn, tập hợp lại một chỗ rất phức tạp, cuối cùng hóa thành một ấn chú, khắc vào hai mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Chốc lát, chỉ thấy đôi mắt Tần Ninh xuất hiện một vầng sáng màu xanh, trông hệt như mắt chim ưng.
Còn đôi mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại trở nên có tính người hơn.
Xong, Xích Vũ Thiên Phong Điêu giương cánh bay lên trời.
Diện tích của Cửu U đài khá rộng lớn, trải dài hơn mười dặm, còn có rất nhiều đình đài điện các được xây rải rác khắp nơi.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu bay lượn, hòa lẫn vào màn đêm, tựa như một bóng hình mờ ảo, bay tới bay lui trên bầu trời.
Bay mãi, cuối cùng nó đã nhìn thấy được một người.
Đó là U Phần!
Nhìn thấy U Phần, Xích Vũ Thiên Phong Điêu chợt dừng lại, rồi lặng lẽ bám theo.
Lúc này, Tần Ninh nhờ vào đôi mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu mà nhìn thấy U Phần đi vào một cung điện tọa lạc trên một ngọn núi trong Cửu U đài, tuy đã thấy hết tất cả, nhưng hắn vẫn chưa tiến lại gần.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ U Phần sẽ đi gặp U Hồn Thiên, dù sao U Hồn Thiên cũng là Thánh Vương, nếu tiến lại quá gần, không khỏi phát hiện ra được hơi thở của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Tần Ninh lẳng lặng chờ đợi bên ngoài, mãi đến khi đêm đã khuya, U Phần mới bước ra khỏi nơi đó, thần thái trông có vẻ khá mờ mịt, hắn ta rời đi, rồi rảo bước tới một dãy núi...
Lúc này, Tần Ninh chậm rãi đuổi kịp hắn ta.
Đi mãi vào sâu bên trong, qua một vài đoạn quanh co, rồi bước vào một ngọn núi nhỏ bé khuất bóng, không mấy thu hút, U Phần dừng bước.
U Phần quan sát xung quanh, rồi mới cất bước đi thẳng vào trong đó.
Tần Ninh cũng đi theo...
Chỉ thấy bên trong sơn cốc treo vài ngọn đèn dầu heo hắt, trông vô cùng âm u.
U Phần đi đến trước một tòa lầu, ngừng bước.
"Ngày mai là đại lễ thành hôn của đôi ta, nếu vẫn chưa muốn gặp ta..."
"Cút!"
Trong lầu các, một giọng nói sắc lạnh bỗng quát lên.
Nghe được giọng nói lạnh lùng kia, Tần Ninh đang mượn đôi mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng phải run rẩy.
Đó là Diệp Viên Viên!
Là thật!
Trong sơn cốc, trên lầu các, sắc mặt U Phần trầm xuống, không còn ôn hòa như ban đầu, giọng nói đầy rét lạnh: "Ngươi chắc chắn?"
Chương 1835: Đây chính là một cái bẫy
Bên trong tòa lầu, sự yên lặng đã kéo dài được một lúc lâu.
U Phần lại nói tiếp: “Ta biết nàng không sợ chết, nhưng nàng không sợ hại chết bọn họ sao?”
Hắn ta vừa nói xong, một lưỡi dao gió từ trong tòa lầu chém ra, đập mạnh vào hai cánh cửa chính, lúc này, hai cánh cửa đã mở toang.
“U Phần, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!”
Lúc này, một người thiếu nữ bước ra, giọng nàng lạnh như băng.
Đó là một thiếu nữ có đôi mắt vừa trong veo như làn nước mùa thu vừa lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, dường như đôi mắt của nàng có thể dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc ở trong lòng người khác.
Mười ngón tay nàng vô cùng tinh tế nhưng vào giờ phút này chúng lại trở nên trắng bệch.
Làn da của nàng trắng mịn như tuyết, bóng loáng, nõn nà, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia khiến người khác phải ngập ngừng, không dám tới gần.
Vòng eo mảnh khảnh, được bao bọc bởi chiếc thắt lưng bằng vải lụa màu xanh, chiếc váy dài đến mắt cá chân càng tôn lên dáng người cao gầy của nàng.
Mái tóc đen dài đong đưa theo từng cơn gió nhẹ.
Thiếu nữ đứng ở dưới ánh trăng giống như là một đóa hoa phù dung cao quý, thánh khiết, như một đóa sen trắng rực rỡ dưới bầu trời đêm, lạnh lùng cao ngạo.
Giờ phút này, ánh mắt U Phần nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn tới mức ngớ người.
“Diệp Viên Viên!”
Một lúc lâu sau, U Phần mới mở miệng, giọng hắn ta đầy lạnh lùng: “Nàng nên biết rằng bọn họ vẫn còn chưa chết, nếu như nàng chịu hợp tác với bọn ta, lần này, ta có thể cầu xin cha ta tha tội chết cho bọn họ, nếu không…”
“Nếu ngươi dám động đến bọn họ thì ngươi nhất định sẽ phải chết!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng đáp trả.
“Nàng…”
Lúc này, U Phần quát khẽ: “Tại sao nàng lại cứng đầu cứng cổ như vậy chứ? Mấy năm qua, ta đối xử với nàng như thế nào? Nàng trước sau vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với ta, nàng không nên ép ta phải sử dụng cách này?”
“Cho dù không chiếm được thì cũng muốn dùng vũ lực đoạt lấy phải không?”, Diệp Viên Viên trào phúng: “U Phần, ta đồng ý với ngươi, ngày mai ta sẽ tham dự hôn lễ, nhưng ta hy vọng rằng ngươi nói được thì phải làm được, nếu như bọn họ thiếu một sợi lông nào, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
“Được, được, được!”
Giọng U Phần đầy lạnh lùng: “Cuộc đời này, ta không thể có được trái tim của nàng, nhưng mà thân thể của nàng… hừ…”
“Cút đi!”
Diệp Viên Viên quát to.
“Ngày mai là hạn cuối, sau khi thành hôn, nếu nàng không chịu nghe theo ta, vậy thì bọn họ cũng sẽ phải chết”.
“Ta nói ngươi cút mau!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt U Phần càng thêm u ám và đáng sợ, hắn ta xoay người rời đi.
Bên trong sơn cốc lại chìm vào yên lặng.
Diệp Viên Viên ngay lập tức đóng cửa phòng, nàng đi lên lầu hai, tựa lưng vào chiếc lan can bằng gỗ, nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài sơn cốc, nhìn đến mức mất hồn…
“Công tử, chàng đang ở đâu…”
Diệp Viên Viên thì thầm: “Ta rất nhớ chàng…”
Tiếng than khẽ biến mất trong gió.
Một trận gió nhẹ phất qua khiến cho vài sợi tóc của Diệp Viên Viên phấp phới trong gió, trông chúng có chút hỗn loạn.
Diệp Viên Viên tiện tay quấn lấy những sợi tóc kia.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy một con chim toàn thân màu đỏ rực bay vào, sau đó, nó đậu trên lan can gỗ, dùng đôi mắt rất giống con người để nhìn nàng.
“Chim nhỏ à… ngươi bay vào đây bằng cách nào vậy? Đây chính là thánh trận, nếu không có cảnh giới Thánh Vương thì không thể nào tiến vào đây được đâu, vậy mà ngươi lại có thể bay vào…”, Diệp Viên Viên vươn tay, nàng nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Bởi vì ta là Tần Ninh!”
Con chim kia bỗng mở miệng nói chuyện, giọng nó vô cùng trong trẻo.
Diệp Viên Viên giật mình, tưởng là mình nghe nhầm, nàng đứng yên tại chỗ.
“Ai cơ?”
“Là ta đây!”
Giọng nói kia lại vang lên.
Ánh mắt của Diệp Viên Viên nhìn chằm chằm về phía trước.
Là con chim nhỏ toàn thân đỏ rực này sao?
“Công… công tử?”
Diệp Viên Viên không thể tin nổi, nàng kinh ngạc thốt lên.
“Là ta đây!”
Thân thể của Xích Vũ Thiên Phong Điêu nhanh chóng tiến lên, đôi mắt nó nhìn về phía Diệp Viên Viên.
“Chàng… sao chàng lại…”
“Đây là một loại thuật ngự thú, ta mượn đôi mắt của Tiểu Phong để tới tìm nàng!”
Tần Ninh nói.
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên lại càng sửng sốt.
“Công tử, sao… sao chàng biết ta đang ở đây?”
“Ta đoán thử thôi!”
Tần Ninh nói tiếp: “Lẽ nào nàng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Viên Viên lắc đầu, nàng trả lời: “Mấy năm nay, ta chưa hề rời khỏi cái sơn cốc này!”
Nàng mới vừa nói xong, Tần Ninh cau mày.
“Công tử…”
“Gọi ta là Tần Ninh đi!”, Tần Ninh lại nói tiếp: “Một câu công tử, hai câu công tử, bây giờ, nàng không phải là nô tỳ của ta!”
Mặt của Diệp Viên Viên ửng hồng, nàng vội hỏi hắn: “Sao chàng lại tới đây vậy?”
“Ta tới tham gia tiệc cưới đó!”
Hắn vừa nói xong, Diệp Viên Viên vô cùng kinh ngạc, nàng nói: “Cửu U đài là bá chủ của thánh vực Thiên Hồng, chàng…”
“Sao ta lại có tư cách nhận được thiệp mời phải không?”
Tần Ninh cười bảo: “Mấy năm gần đây đã xảy ra không ít chuyện, cho nên ta cũng có tư cách tới dự hôn lễ, sau khi rời khỏi đây, nàng sẽ biết ngay thôi”.
“Nhưng mà… Sao chàng lại ở trong này?”
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên nhanh chóng nhận ra mọi chuyện, nàng vội nói: “Công tử, đây là một cái bẫy, mọi người hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi!”
Một cái bẫy?
Nàng ấy nói như vậy là có ý gì?
Diệp Viên Viên vội nói với Tần Ninh: “Thánh Vương của Cửu U đài đều đã bị nhốt lại hết rồi, bây giờ, những người này đều không phải là người của Cửu U đài, mà là ma tộc”.
Ma tộc!
Diệp Viên Viên vừa nói xong, ánh mắt Tần Ninh bỗng thay đổi.
Hắn liên tưởng đến những lời nói lúc trước của Thánh Chủ Tề Hạo…
Tần Ninh vội hỏi nàng: “Đã xảy ra chuyện gì rồi, nàng mau nói cho ta biết đi”.
Diệp Viên Viên liền nói ngay: “Sau khi chúng ta đi từ đại lục Vạn Thiên tới thế giới Cửu Thiên”.
“Ta gặp được U Phần ở vùng đất Thanh Châu, đương nhiên không phải là tên U Phần này”.
“U Phần biết ta là người phi thăng, vì xem trọng thiên phú của ta nên đã đưa ta về Cửu U đài, nhưng mà hắn ta xem ta như muội muội vậy…”, Diệp Viên Viên vẫn không quên giải thích với Tần Ninh.
“Sau đó, U Hồn Thiên thấy ta có thiên phú vượt trội nên đã ra sức bồi dưỡng ta, hơn nữa, ông ta còn muốn làm mai cho ta và U Phần, nhưng sau khi biết trong lòng ta đã có người khác thì ông ta cũng đã từ bỏ việc này, thế nhưng ông ta vẫn đối xử vô cùng tốt với ta!”
“Ông ta còn đồng ý giúp ta tìm mọi người…”
“Nhưng kết quả là, bỗng nhiên có một ngày, U Hồn Thiên, U Vân Tiêu, U Phàm Sinh và một vài vị hộ pháp bí mật mở hội nghị bàn bạc những chuyện liên quan đến ma tộc”.
“Cuối cùng bọn họ quyết định phải đi tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện”.
Tần Ninh ngắt lời nàng: “Bọn họ đi đâu?”
“Thánh cảnh Vị Ương!”
Diệp Viên Viên nói tiếp: “Ngay trong thánh cảnh Vị Ương”.
Tần Ninh âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Diệp Viên Viên nói tiếp: “Bọn ta đang đi trên đường thì gặp phải trận địa mai phục của Huyết Ma tộc”.
“Sau đó bọn ta mới biết được là trong tứ đại hộ pháp, có hai vị hộ pháp là Trương Vân và Liêu Dương đã bị ma tộc sát hại từ trước, sau đó bọn chúng cải trang thành hai vị hộ pháp, dụ dỗ bọn ta đi tới thánh cảnh Vị Ương”.
“Kết quả là ba người U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà bị bắt giữ, hai người U Vân Tiêu và U Phàm Sinh bị sát hại…”
“Một số đệ tử trung thành khác cũng đều bị bắt giam”.
“Huyết Ma tộc vẫn chưa đuổi tận giết tuyệt là bởi vì bọn chúng muốn bắt chước theo bọn họ”.
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Tần Ninh khẽ thay đổi.
“Vậy tên U Phần này…”
“Hắn ta chính là một tên Huyết Ma tộc, con trai của vương giả Huyết Ngạo Quần, Huyết Cừu!”
Diệp Viên Viên vội vàng nói cho Tần Ninh biết: “Bây giờ, những vị Thánh Vương trong Cửu U đài đều là do Huyết Ma tộc đóng giả, hơn nữa, có rất nhiều đệ tử dẫn đầu, cũng là Huyết Ma tộc”.
“Quyền lực của Huyết Ma tộc nằm trong tay của tộc trưởng, bọn chúng ẩn náu ở khắp mọi nơi trong thánh vực Thiên Hồng, làm việc một cách bí mật”.
“Ngay dưới tộc trưởng chính là tôn giả, phía dưới tôn giả là hoàng giả, dưới hoàng giả là vương giả, Huyết Ngạo Quần là một trong các vị vương giả, thực lực của ông ta rất mạnh!
Nghe thấy vậy, Tần Ninh liền cau mày.
Nếu nói như vậy thì cảnh giới của tộc trưởng chắc chắn là Thánh Đế.
Tôn giả có cảnh giới Thánh Tôn.
Hoàng giả chính là Thánh Hoàng.
Còn vương giả chính là cảnh giới Thánh Vương.
U Tịch cũng là thiên kiêu khá nổi danh của Cửu U Đài, nếu như không có U Phần ở trên áp chế thì có thể nói U Tịch là nhân vật hạng nhất.
Giờ phút này, U Tịch kết thúc, không thể nghi ngờ là hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Diệp Tử Hàm của Diệp tộc.
Yến Bác của Yến gia cũng nhìn về phía U Tịch.
“Một trăm linh hai con!”
Một âm thanh vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh.
Trong phút chốc, mọi người lập tức bàn tán xôn xao.
Một trăm linh hai con!
“Một trăm linh hai con, vượt qua cả kỷ lục của U Phần sư huynh!”
“Đúng vậy, xem ra trong khoảng thời gian này, U Tịch sư huynh có được sự thăng tiến trên con đường tu hành”.
“Đây đúng là chuyện tốt của Cửu U Đài chúng ta”.
Đệ tử của Cửu U Đài đều vô cùng hưng phấn.
Lần này, thiên kiêu bốn phương tụ hội.
Những thiên kiêu này đều là sự tồn tại khiến cho kẻ khác phải ngước nhìn.
Thế nhưng đệ tử của Cửu U Đài bọn họ lại chiếm được cấp bậc mạnh nhất.
U Phần có thể ngưng tụ được một trăm con trong một tiếng đồng hồ.
Hiện tại, U Tịch còn vượt qua cả U Phần, ngưng tụ được một trăm linh hai con tiểu thánh ngư.
Thật đáng mừng!
Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử của Cửu U Đài đều cảm thấy nở mày nở mặt.
“Không hổ là nhân tài kiệt xuất của Cửu U Đài, tại hạ bội phục!”
Diệp Tử Hàm chắp tay cười nói.
Tài năng không bằng người, thật ra cũng không có gì đáng để che giấu, thoải mái thừa nhận mới tốt.
Một bên khác, Yến Bác cũng cười nói: “Nghe nói U Phần của Cửu U Đài có thể ngưng tụ được một trăm con tiểu thánh ngư, lần này, U Tịch huynh lại có thể ngưng tụ được một trăm linh hai con, quả thật là khiến cho kẻ khác bội phục”.
U Tịch nghe được những lời này thì chắp tay nói: “Các vị quá khen, U Phần sư huynh đã lâu không tới đây, kỷ lục này của hắn ta đã được ghi nhận từ một năm trước!”
Lúc này, mấy người bọn họ ra vẻ cực kỳ khách sáo.
Đúng lúc này, bên trong đám người xuất hiện một trận ồn ào.
“Đó là ai?”
“Hình như là vừa mới kết thúc…”
“Đó là bao nhiêu con tiểu thánh ngư?”
“Có vẻ như là…một trăm hai mươi con?”
Theo âm thanh vang lên, ánh mắt mọi người tập trung về phía bên kia.
Chỉ thấy, ở trên đài đá có một bóng hình xinh đẹp dần dần lộ ra.
Bên cạnh là một trăm hai mươi con tiểu thánh ngư dao động rồi dần dần bình tĩnh lại, rơi vào trong cơ thể cô ấy, sau đó, biến mất không thấy đâu.
Giờ phút này, không gian trở nên yên tĩnh.
Nhìn kỹ thì đúng là Vân Sương Nhi.
Bên kia, Nhan Như Hoạ cũng đã kết thúc, liếc mắt nhìn qua thì thấy một trăm linh ba con.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hai người bọn họ.
Không ít người vẫn chưa chú ý tới, đây là ai vậy!
Mãi cho đến khi Vân Sương Nhi và Nhan Như Hoạ cùng đi xuống đài đá, bước đến bên cạnh Tần Ninh.
“Một trăm hai mươi con? Không tồi”.
Vân Sương Nhi nghe được lời khen của Tần Ninh thì khuôn mặt đỏ ửng, cô ấy cười nói: “Thật ra còn có thể nhiều hơn nữa, nhưng mà…lần đầu tiên thử, không quen thuộc lắm, cho nên lãng phí chút thời gian lúc ban đầu”.
“Nếu như nàng thích thì ta bắt cho nàng một ít nhé?”
Bắt?
Bắt như thế nào?
Vân Sương Nhi có chút sững sờ.
Đám người U Tịch, Diệp Tử Hàm và Yến Bác đều cảm thấy mặt mày đỏ bừng.
Đây là ai?
Một trăm hai mươi con!
Vượt qua một trăm linh hai con!
Hơn nữa, còn có một cô gái khác ngưng tụ được một trăm linh ba con.
Hai người này đều vượt qua U Tịch.
Hầu hết các đệ tử của Cửu U Đài đều không nói nên lời.
“Khó trách không tìm được các ngươi, thì ra là tất cả mọi người đều tụ tập ở đây hết!”
Đúng lúc này, một tiếng cười ha ha vang lên.
Chỉ thấy ở cửa sơn cốc, một nhóm gồm mười mấy người đang đi đến.
Dẫn đầu là một người thanh niên mặc trang phục màu trắng, bên trên có thêu hoạ tiết thánh long màu vàng.
Người đàn ông có thân hình thon dài, vẻ mặt ôn hoà, hắn ta nhìn về phía mọi người mỉm cười, trông có vẻ nho nhã phong độ.
“U Phần sư huynh!”
“U Phần sư huynh!”
Mấy đệ tử đều cúi người hành lễ.
U Phần!
Không chỉ là con trai của người đứng đầu Cửu U Đài, U Thiên Hồn.
Mà còn là đệ tử có thiên phú và thực lực cường đại nhất Cửu U Đài.
Rất nhiều người ngưỡng mộ thực lực và thiên phú của hắn ta.
Chỉ là U Phần cũng không phải là dựa dẫm vào phụ thân mà đi được tới bước này.
Thậm chí lúc trước, rất nhiều đệ tử và trưởng lão căn bản không biết U Phần chính là con trai của U Thiên Hồn.
Một người như vậy đáng để được mọi người tôn trọng!
U Phần bước đến nhìn về phía mọi người rồi lên tiếng chào hỏi.
“Diệp Tử Hàm công tử”.
“Yến Bác công tử”.
“Vị này chính là Tần tông chủ nổi tiếng gần đây phải không?”
U Phần nhìn về phía mọi người, khách khí nói.
“Đại sư huynh, tất cả mọi người đang ở Thánh Uyên đàm ngưng tụ tiểu thánh ngư”, U Hằng tiến lên phía trước, lễ phép nói.
“Ồ?”
U Phần mỉm cười nói: “Thánh Uyên đàm, lâu rồi ta chưa đến đây, thế nào rồi? Mọi người thu hoạch được sao?”
“U Tịch sư huynh ngưng tụ được một trăm linh hai con!”
U Phần mỉm cười nói: “Không tồi, xem ra gần đây U Tịch sư đệ tiến bộ rất lớn”.
“Vân Sương Nhi cô nương bên cạnh Tần tông chủ ngưng tụ được một trăm hai mươi con, Nhan Như Hoạ cô nương ngưng tụ được một trăm linh ba con”.
Lời này vừa nói ra, U Phần kinh ngạc nhìn về phía Vân Sương Nhi và Nhan Như Hoạ bên cạnh Tần Ninh.
“U Phần sư huynh, đã lâu rồi ngươi chưa tới đây, bằng không thử một chút xem sao?”
Bên trong đám người, một gã đệ tử cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng muốn được quan sát thủ đoạn của U Phần sư huynh!”
Nghe được những lời này, U Phần cười nói: “Hiếm khi tất cả mọi người tập trung ở đây vì hôn sự của ta, vậy thì ta đây sẽ thử một chút xem!”
Nghe xong, trên mặt các đệ tử của Cửu U Đài đều mang theo hy vọng.
U Phần nhất định có thể vượt qua một trăm hai mươi con, lấy lại danh dự cho Cửu U Đài bọn họ.
Lúc này, các đệ tử Cửu U Đài trong sân đều kìm nén chút không cam lòng.
Thánh Uyên đàm này là của Cửu U Đài, người đạt được kỷ lục tất nhiên phải là đệ tử của Cửu U Đài bọn họ!
U Phần bước lên đài đá.
Mọi người đều chờ mong.
Một đồng hồ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng để được chứng kiến thiên phú của U Phần, mọi người đều vui vẻ chờ đợi.
Phía trên hàn đàm, sương trắng bốc lên.
Thời gian từ từ trôi qua.
Trên đài đá, một bóng người vẫn không hề nhúc nhích.
Ước chừng một lúc lâu sau.
Sương mù tản ra, bóng hình của U Phần xuất hiện.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lại nơi đó.
Rốt cuộc là bao nhiêu?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía U Phần.
“Một trăm ba mươi con!”
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Một trăm ba mươi con!
Vượt qua Vân Sương Nhi, còn nhiều hơn mười con!
Lúc này, đệ tử của Cửu U Đài lập tức reo hò hoan hô.
Đám người Diệp Tử Hàm, Diệp Dịch, Yến Bác, và Yến Vũ Phi đều lộ ra vẻ mặt cười khổ.
Quả nhiên là không thể so sánh được!
Thiên phú của U Phần và U Tịch mạnh hơn bọn họ không ít.
Lúc này, U Phần đi xuống.
“Qúa khen rồi!”
U Phần chắp tay cười nói.
“U Phần huynh không hổ là đệ tử đứng đầu Cửu U Đài, ta bái phục!”, Diệp Tử Hàm lại nói.
“Ai, lần này mở ra Thánh Uyên đàm là để cho mọi người chơi đùa một chút trước khi tiến hành hôn lễ, tránh việc nhàm chán, không coi là thi đấu”.
U Phần xua tay nói: “Hơn nữa, số lần ta tu hành ở Thánh Uyên đàm rất nhiều, quen thuộc hơn so với các ngươi, nên chiếm được cơ hội thôi”.
Lời này vào tai đệ tử của Cửu U Đài chính là hắn ta đang khiêm tốn.
U Phần nhìn mọi người, sau đó ánh mắt tập trung lên người Tần Ninh.
Chương 1832: Ta không quan tâm lắm
“Tần tông chủ không thử một chút xem?”
U Phần cười nói: “Đối với đệ tử của Cửu U Đài, Thánh Uyên đàm cũng hạn chế mở ra, cơ hội này khó có được, ngưng tụ tiểu thánh ngư có rất nhiều lợi ích đối với việc tu hành của cảnh giới Thiên Thánh!”
Tần Ninh mỉm cười, vừa định mở miệng thì một âm thanh lại vang lên.
“Tần tông chủ là người đứng đầu một tông môn, sao có thể tự hạ thấp thân phận của mình, so đấu với chúng ta chứ?”
Một âm thanh chói tai vang lên.
Nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến thì đúng là Yến Dận Nhiên của Yến gia.
Yến Dận Nhiên là cháu trai của tứ trưởng lão Yến gia Yến Vân Hiên, trong Yến gia cũng được coi là thiên tài, lần này đi theo tộc trưởng Yến gia tới tham gia tiệc cưới.
Ngay khi nhìn thấy Tần Ninh, trong lòng Yến Dận Nhiên đã tràn đầy nỗi hận.
Chỉ là, Tần Ninh có thể giết chết ông nội của hắn ta.
Thật ra không phải là do Tần Ninh lợi hại đến mức nào, mà là…do thánh thú bên người Tần Ninh.
Một năm trước, Tần Ninh là Thiên Thánh nhất phẩm.
Hiện tại, cùng lắm thì Tần Ninh chỉ là Thiên Thánh nhị phẩm mà thôi.
So ra, Yến Dận Nhiên cảm thấy bản thân mình là Thiên Thánh ngũ phẩm, có đủ khả năng để giết chết Tần Ninh.
Người này dựa vào sức mạnh không phải là của bản thân.
Trong Yến gia cũng truyền lời dạy dỗ, không được đi trả thù.
Nhưng mà kẻ địch gặp nhau, thù hận đỏ mắt.
Giờ phút này, Yến Dận Nhiên không nhịn được mở miệng châm chọc.
Tốt xấu gì Tần Ninh cũng là người đứng đầu một tông, cũng không thể không có một chút khoan dung ấy!
“Ta thấy cũng không phải là bởi vì thân phận tông chủ, Tần tông chủ chỉ có cảnh giới Thiên Thánh nhị phẩm, sợ là lo lắng…không ngưng tụ được nhiều tiểu thanh ngư lắm, làm mất hết mặt mũi, mọi người cũng không cần miễn cưỡng!”
Một tiếng cười đột nhiên vang lên.
Người mở miệng chính là Diệp Dịch của Diệp tộc.
Lời này còn chói tai hơn so với lời nói của Yến Dận Nhiên.
Diệp Dịch chính là con trai của thất gia chủ Diệp Huyễn, phụ thân bị phế bỏ tu vi, tất cả là do Tần Ninh, lúc này, tất nhiên là hắn ta cũng không nhịn được mà châm chọc.
Nghe được lời nói của hai người này, Tần Ninh cũng không để ý nhiều.
U Phần có chút xấu hổ, mỉm cười nói: “Tần công tử, tiểu thánh ngư này rất có ích đối với việc tu hành của cảnh giới Thiên Thánh chúng ta, ngưng tụ được bao nhiêu cũng tốt, dù sao thì tất cả mọi người đều thử lần đầu tiên, cho dù không ngưng tụ được nhiều lắm thì cũng là điều bình thường”.
Từ Yến Dận Nhiên, đến Diệp Dịch rồi lại đến U Phần.
Mỗi một câu của ba người họ giống như là đang ép buộc hắn.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh chỉ mỉm cười nói: “Đương nhiên là tiểu thánh ngư quý báu, chẳng qua là ta không quan tâm lắm”.
Lời này vừa nói ra, đệ tử của Cửu U Đài đều biến sắc.
Đối với những đệ tử tinh nhuệ trong Cửu U Đài, có thể tiến vào trong Thánh Uyên đàm tu hành, ngưng tụ tiểu thánh ngư một lần thì có thể so được với việc khắc khổ tu luyện một tháng ở bên ngoài.
Vậy mà Tần Ninh lại nói…không quan tâm?
“Hừ, tông chủ gì chứ? Chướng mắt? Ta thấy là do ngươi cảm thấy bản thân không có thiên phú, không ngưng tụ được nhiều tiểu thánh ngư, sợ bị mất mặt mà thôi”.
“Đã sớm nghe nói, người này dựa vào thánh thú của Thánh Thú tông, thi triển sức mạnh cường đại, thực lực của bản thân chỉ là Thiên Thánh nhị phẩm mà thôi, vậy mà dám nói chuyện kiêu ngạo như thế”.
“Nếu không có thánh thú cường đại thì ai đặt hắn vào trong mắt?”
Giờ phút này, đệ tử của Cửu U Đài ở xung quanh đều bàn tán xôn xao.
U Phần nghe được những lời này thì vẻ mặt có chút xấu hổ.
Đám người Diệp Tử Hàm, Yến Bác cũng ở một bên xem náo nhiệt.
Người này có cảnh giới không cao, nhưng nói chuyện…lại vô cùng kiêu ngạo.
Trên thực tế, Yến gia cũng thế mà Diệp tộc cũng thế.
Sở dĩ kiêng kỵ Tần Ninh không phải là do cảnh giới Thiên Thánh của hắn.
Mà là vì Xích Vũ Thiên Phong Điêu và thủ đoạn gì đó mà Tần Ninh thi triển để giết chết một vị Thánh Vương trong vòng một giây.
Còn đối với thực lực của Tần Ninh…
Đừng nói là Thánh Vương không coi trọng.
Cho dù là nhóm thiên kiêu cảnh giới Thiên Thánh bên trong các gia tộc, các thế lực cũng không coi trọng hắn.
Chỉ là một Thiên Thánh nhị phẩm tính là cái thá gì?
Thiên kiêu của các thế lực đang đứng ở đây, có người nào mà không mạnh hơn so với hắn?
Nhìn thấy nghị luận nổi lên bốn phía, Nhan Như Hoạ không nhịn được hừ một tiếng nói: “Nếu như tông chủ của chúng ta ra tay, một tiếng đồng hồ ngưng tụ được một trăm bốn mươi con cũng chỉ là trò trẻ con thôi, giữ lại mặt mũi cho các ngươi mà các ngươi còn không biết điều sao?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên tiếng cười lớn.
Cửu U Đài, Thánh Uyên đàm.
Có thể ngưng tụ được hơn một trăm con đã thuộc loại có thiên phú hơn người.
Tương lai, thiên tài như thế này nhất định có thể tiến vào cảnh giới Thánh Vương.
Trò trẻ con?
Nhan Như Hoạ nói khoác mà không biết ngượng!
Lời này vừa nói ra, bên phía Diệp tộc, Diệp Tử Hàm khẽ cười nói: “Thì ra là thế, Tần tông chủ khinh thường chúng ta, cảm thấy chúng ta không đủ tư cách để so với hắn!”
“Chúng ta làm liều rồi!”
Yến Bác cũng cười lạnh nói: “Đó là điều đương nhiên, bên cạnh Tần tông chủ có thánh thú cấp bậc Thánh Vương bảo vệ, chúng ta làm sao có thể so được chứ?”
U Phần nghe vậy thì vội vàng hoà giải: “Các vị nói quá lời, nói quá lời, nếu Tần công tử không muốn vậy thì thôi đi!”
“Tại hạ cũng chỉ là có lòng tốt, dù sao thì ngưng tụ được hơn trăm con tiểu thánh ngư cũng đủ để so với mấy năm cực khổ tu luyện, bỏ qua thì…quá lãng phí…”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nở nụ cười,
Cái tên U Phần này…dùng thủ đoạn quá trẻ con rồi!
Người khởi đầu là hắn ta, nhìn qua thì chỉ là nói dăm ba câu không có ý xấu gì, nhưng lại chính là ngòi nổ.
Hơn nữa, nơi này là Cửu U Đài, đệ tử của Cửu U Đài đang ở đây, thấy đại sư huynh nhà mình khách khí như thế, mà mình lại chẳng xem ra gì thì lại càng thêm tức giận!
Lúc này, Yến Dận Nhiên hừ một tiếng rồi nói: “Không dám chính là không dám, giả vờ cái gì!”
“Tất cả mọi người đều là thiên kiêu từ các nơi đến, ai mà chẳng biết ai? Sợ hãi nhút nhát làm gì?”
Giờ phút này, Diệp Dịch cười nhạo nói.
Ở một bên khác, hai người Tề Hành và Tề Hoàn không mở miệng.
Nhóm người này…tự tìm ngược làm gì không biết!
Lúc trước, khi còn ở Tề Đô Đại Tề, Tần Ninh mạnh mẽ đánh bại Tề Nhạc cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm.
Khi đó Tần Ninh mới chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm.
Bây giờ tới nhị phẩm, Tề Nhạc chắc chắn cũng không phải là đối thủ của hắn.
Yến Bác và Diệp Tử Hàm đều là Thiên Thánh lục phẩm, còn U Phần là Thiên Thánh thất phẩm, ba người này có phải là đối thủ của Tần Ninh hay không thì hai người họ không biết.
Thế nhưng Yến Dận Nhiên và Diệp Dịch cũng là Thiên Thánh ngũ phẩm…Chỉ cần cảnh giới nhất phẩm của Tần Ninh là đã có thể đánh cho bọn họ đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.
Nhảy nhót ở trước mắt Tần Ninh?
Đó là do Tần Ninh lười phản ứng!
Cho đến giờ phút này, Tề Hành và Tề Hoàn mới hiểu được tâm trạng của Tần Ninh khi nhìn thấy Tề Nhạc ở Tề Đô ngày đó.
Khi đó, quả thật là Tần Ninh không thèm để ý!
Không cần biết ngươi là hoàng tử của Đại Tề hay là thánh chủ Đại Tề, ta không cần quan tâm!
Loại khí phách này, không phải ai cũng có.
Xung quanh, từng tiếng nghị luận vang lên.
Lúc này, Tần Ninh nhìn bốn phía, mỉm cười.
“Xem ra, nếu như ta không chiếm được chút lời, các ngươi sẽ không vừa mắt!”
Tần Ninh cười tủm tỉm nhìn U Phần nói: “Xin hỏi U Phần công tử, tiểu thánh ngư trong Thánh Uyên đàm này có thể tuỳ ý hấp thu sao?”
U Phần nghe xong thì giải thích: “Tất nhiên là có thể tuỳ ý hấp thu, Cửu U Đài chúng ta mở ra nơi này, chính là vì để mọi người tu hành”.
“Nhưng mà, sau một tiếng đồng hồ, nó có thể dẫn đến việc tổn thương hồn phách, vậy nên chỉ giới hạn trong một tiếng đồng hồ!”
“Một tiếng đồng hồ phải không?”
Tần Ninh cười nói: “Được thôi, vậy thì một tiếng đồng hồ!”
Chương 1833: Vẫn chưa lên đâu
Dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía U Phần nói: “Chuyện đã nói ra, ngươi sẽ giữ lời chứ?
“Tần tông chủ, nếu như không dám thì thôi, sao phải nói nhảm nhiều như thế?”, một gã đệ tử cười nhạo nói.
Lằng nhà lằng nhằng, hỏi đông hỏi tây, còn không phải là sợ sao?
U Phần trừng mắt liếc nhìn tên đệ tử kia, sau đó mới nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Tất nhiên rồi, trong hai tiếng đồng hồ, nếu như Tần tông chủ có thể ngưng tụ được bao nhiêu tiểu thánh ngư thì được lấy bấy nhiêu, chút bản lĩnh này Cửu U Đài vẫn có!”
Tần Ninh nghe vậy thì mỉm cười.
“Vậy thì tốt!”
“Nói thật, tiểu thánh ngư này ta thực sự thấy chướng mắt, nhưng mà cho đồ đệ của ta sử dụng cũng rất tốt…”
Tần Ninh thản nhiên cười nói.
Dù sao thì Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đã nói, trong vòng mười năm sẽ tiến vào cảnh giới Thánh Vương.
Người làm sư phụ, tất nhiên là phải ra tay giúp đỡ!
Giờ phút này, Tần Ninh từng bước tiến lên phía trước, rồi lại nhìn về phía U Phần nói: “Nhớ kỹ lời ngươi nói, trong vòng một tiếng đồng hồ, ngưng tụ được bao nhiêu tiểu thánh ngư thì ta được lấy bấy nhiêu, ngươi cũng đừng ngăn cản ta!”
Lời này vừa nói ra, U Phần có chút sửng sốt.
Đám người Diệp Tử Hàm và Yến Bác cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tên Tần Ninh này, rốt cuộc là có ý gì?
Hai huynh đệ Tề Hành và Tề Hoàn cũng nhìn nhau, ánh mắt mang theo vẻ thương cảm nhìn về phía U Phần.
Vốn dĩ Tần Ninh cũng không muốn ra tay, nhưng ngươi lại tự mình tìm ngược làm gì không biết.
Mặc dù không biết tiếp theo Tần Ninh sẽ làm gì!
Nhưng hai người cảm giác được, kế tiếp, chỉ sợ rằng U Phần sẽ muốn khóc…
Nhan Như Hoạ đi đến bên cạnh Vân Sương Nhi, thấp giọng nói: “Vừa rồi ta thử ngưng tụ tiểu thánh ngư, điều này có liên quan đến độ vững chắc của hồn phách, tổ sư thúc có làm được không?”
“Huynh ấy? Hẳn là không thành vấn đề…”, Vân Sương Nhi mỉm cười nhàn nhạt, nghiêng nước nghiêng thành, làm cho mấy tên đệ tử bên cạnh ngây ngốc cả người.
Giờ phút này, Tần Ninh đi đến phía trên Thánh Uyên đàm, đứng vững ở trên đài đá.
Tần Ninh lẳng lặng đứng ở đó, thở ra một hơi rồi từ từ ngồi xuống, không nói một lời.
Bốn phía, sương mù bốc lên.
Đệ tử xung quanh đều thấy rõ ràng.
Mười lăm phút trôi qua, không gian im lặng đến mức kỳ lạ.
Ba mươi phút trôi qua, vẫn im lặng như trước,
Cuối cùng, không ít người không nhịn được.
“Người này…không làm được sao?”
“Đã lâu như vậy rồi, sao một cái cũng không ngưng tụ được thế?”
“Vừa rồi còn nói năng ngông cuồng, bây giờ thì…một cái cũng không ngưng tụ được, thế này cũng quá là mất mặt đi?”
“Ta thấy hắn không làm được đâu, lần này, xem hắn tự đánh vào mặt mình như thế nào!”
Âm thanh bàn tán xôn xao xung quanh vang lên.
Một tiếng trôi qua, Tần Ninh vẫn không ngưng tụ được một tiểu thánh ngư nào, cứ như là lúng túng ngồi đó.
Diệp Tử Hàm và Yến Bác cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cho dù là kẻ ngu ngốc, cũng không có khả năng không ngưng tụ được một cái chứ?
Tên Tần Ninh này, rốt cuộc là đang làm cái gì?
Lúc này, U Phần nhìn về phía Thánh Uyên đàm, vẻ mặt không rõ.
Rốt cuộc là tên Tần Ninh này thực sự có thiên phú cường đại, hay là…chỉ hào nhoáng bên ngoài?
Thời gian dần dần trôi qua.
Một tiếng đồng hồ đã hết.
Giờ phút này, trên đài đã, Tần Ninh mở ra hai mắt, chậm rãi đứng dậy.
“Hừ, vừa rồi còn hỏi đông hỏi tây, kết quả là không ngưng tụ được một con nào, bằng không, ta đến dạy ngươi một chút, Tần tông chủ?”, Yến Dận Nhiên cười lạnh nói.
Diệp Dịch cũng không nhịn được cười nhạo nói: “Xem ra, Tần tông chủ quả thật là khiến cho kẻ khác cảm thấy kinh ngạc, người có thiên phú như vậy, không biết là đã từng xuất hiện ở Cửu U Đài hay chưa?”
Mọi người lập tức cười lớn.
U Phần bước đến, đi tới bên bờ, chắp tay nói: “Có lẽ Tần công tử sử dụng sai phương pháp rồi, nếu như hiểu sai cái gì, tại hạ bằng lòng giải thích lại cho Tần công tử hiểu…”
“Sai phương pháp?”
Tần Ninh đứng trên đài đã, nhìn về phía U Phần nói: “Không sai mà?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Không sai?
Không sai thì tại sao hắn không ngưng tụ được một tiểu thánh ngư nào?
Hắn đang thừa nhận bản thân mình là một tên ngu xuẩn sao?
U Phần khách khí nói: “Vậy vì sao Tần tông chủ không ngưng tụ được một tiểu thánh ngư nào?”
“Ai nói với ngươi là ta không ngưng tụ được tiểu thánh ngư nào?”
Tần Ninh thản nhiên cười nói: “Chính là bởi vì ngưng tụ nhiều quá nên chen chúc nhau, vẫn chưa đi lên đâu!”
Tần Ninh vừa nói xong, U Phần còn muốn nói thêm gì đó.
Đột nhiên, trên mặt nước tĩnh lặng của Thánh Uyên đàm nổi lên từng bong bóng.
Dần dần, bong bóng kia sôi trào, tung toé khắp mặt nước.
Theo bong bóng nổi lên càng lúc càng lớn, cả mặt nước của Thánh Uyên đàm toàn là bong bóng.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cười nói: “Đến rồi!”
“U Phần công tử, vừa rồi ngươi nói, ta ngưng tụ được bao nhiêu thì ta được lấy bấy nhiêu, lời nói của đệ tử Cửu U Đài, vẫn còn tính chứ?”
Vừa dứt lời, một tiểu thánh ngư đã phá vỡ mặt nước mà bơi lên.
Ngay sau đó, con thứ hai, con thứ ba.
Nhất thời, cả Thánh Uyên đàm, từng bóng dáng của tiểu thánh ngư không ngừng rẽ nước ngoi lên, bị Tần Ninh thu vào.
Lúc đầu, mọi người vẫn còn đang đếm.
Nhưng mà sau đó, căn bản là không ai đếm nữa.
Tiểu thánh ngư đầy cả đầm, đếm thế nào được?
Căn bản là không có biện pháp để đếm chính xác!
Bao nhiêu con?
Ban đầu là mấy trăm, sau đó là mấy nghìn rồi mấy vạn…
Hơn nữa, nhìn tình huống này, có vẻ còn tiếp tục tăng lên, căn bản là không có có dấu hiệu dừng lại.
Lúc này, sắc mặt U Phần trắng bệch.
Tần Ninh muốn một hơi hút khô Thánh Uyên đàm sao?
Trong Thánh Uyên đàm ngưng tụ tiểu thánh ngư, nhưng mà có chu kỳ, đó là do khí Thánh Long thuộc mạch Thánh Long.
Cũng bởi vì có chu kỳ nên Cửu U Đài mới không mở cửa Thánh Uyên đàm liên tục.
Nhưng mà bây giờ…
Phải làm gì mới tốt đây?
Cứ tiếp tục như vậy, Tần Ninh sẽ vớt hết tất cả!
Giờ phút này, người của Diệp tộc và Yến gia đều trợn mắt há hốc mồm.
Lần này, bên cạnh Tần Ninh không có thánh thú trợ giúp.
Sắc mặt Yến Dận Nhiên và Diệp Dịch vô cùng khó coi.
Dường như chỉ trong vài phút, mấy vạn tiểu thánh ngư đều bị Tần Ninh bắt lấy, chỉ là, điều này vẫn chưa dừng lại…
“Tần công tử”.
U Phần mở miệng, sắc mặt khó coi nói: “Đã đủ rồi…”
“Đừng nóng vội!”
Tần Ninh cười nói: “Vừa rồi ta đã hỏi ngươi, hấp thu được bao nhiêu là tuỳ thuộc vào bản lĩnh của mình, Cửu U Đài sẽ không ngăn cản, ta vẫn chưa hấp thu xong đâu, ước chừng ta còn phải hấp thu thêm một lúc nữa!”
Sắc mặt của U Phần cực kỳ khó coi.
Những đệ tử khác của Cửu U Đài cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tại sao lại có thể như vậy?
Sao có thể như vậy!
Một tiếng đồng hồ, ngưng tụ được mấy vạn tiểu thánh ngư?
Điều này căn bản là không có khả năng!
Trong lúc Tần Ninh vẫn còn đang thu lấy những tiểu thánh ngư kia, Tề Hành và Tề Hoàn cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn về phía Cửu U Đài cùng với Diệp tộc, Yến gia, người thì sắc mặt khó coi, người thì cảm thán trong lòng.
Đối với chuyện mấy Thánh Vương và Thiên Thánh đã chết kia, những người có địa vị cao trong Yến gia và Diệp tộc đều âm thầm cho qua, mấy hậu bối này nhìn thấy Tần Ninh, cho dù không đi đường vòng thì cũng không nên trêu chọc hắn chứ?
Bây giờ, không gánh vác được trách nhiệm rồi?
Đúng lúc này, bên ngoài sơn cốc vang lên từng tiếng xé gió.
Chương 1834: Đêm đi điều tra
Những tiếng xé gió vun vút lần lượt vang lên, chỉ thấy có hai người cầm đầu, theo sau đó là một đám người đang chạy như phi ngựa đến, vững vàng đáp xuống đất.
U Vân Tiêu!
U Phàm Sinh!
Lúc này, nhóm đệ tử của Cửu U đài sau khi nhìn thấy hai người thanh niên mặc đồ đen đứng đầu kia, đều khom lưng kính chào.
Hai người này chính là anh em của U Hồn Thiên, chủ nhân của Cửu U đài, địa vị của cả hai còn cao hơn cả tứ đại hộ pháp.
Thêm vào đó, bọn họ còn là những cường giả cấp bậc Thánh Vương.
"Chuyện gì thế này?"
U Vân Tiêu bước tới, nhìn vào khung cảnh bên trong sơn cốc.
Hắn ta chỉ thấy Tần Ninh đứng trên bãi đá, tay liên tục bắt tiểu thánh ngư.
Cảnh này trông hệt như người đánh cá rời bến, vừa mới tung lưới, cá lớn cá nhỏ đua nhau chui vào.
Hai người U Vân Tiêu và U Phàm Sinh đều là người có tiếng nói cực kỳ cao trong Cửu U đài.
Cả hai vẫn luôn để ý đến Thánh Uyên Đàm.
Dù sao Thánh Uyên Đàm có mối liên quan mật thiết đến Thánh Long chi mạch.
Hai người vừa mới cảm nhận được sự bất thường của Thánh Uyên Đàm, đã ngay lập tức chạy tới.
Vừa đến đã thấy cảnh trước mắt, cả hai đều vô cùng thắc mắc, không hiểu chuyện gì.
U Phần thấy cả hai đến đây, nhanh chóng bước lên, thấp giọng giải thích.
Sau khi nghe xong U Phần giải thích, sắc mặt hai người trắng bệch.
"Trời ơi là trời..."
U Vân Tiêu nhìn U Phần, bất đắc dĩ nói: "Ngươi trêu chọc hắn làm gì? Ngươi không biết hắn đã từng làm gì sao?"
U Phần chắp tay nói: "Cháu biết sai rồi!"
U Vân Tiêu bước lên, nhìn về phía Tần Ninh, rồi chắp tay nói: "Mong Tần tông chủ thứ lỗi, là do đám nhỏ không nhạy bén".
"Ta không có giận".
Tần Ninh tươi cười đáp lại: "Quả thật ta không xem trọng đám tiểu thánh ngư này, nhưng để cho đệ tử Thánh Thú tông tu luyện lại vô cùng hợp lý!"
U Vân Tiêu cười nói: "Nhóm con trẻ của bên ta làm việc không nên, mong Tần tông chủ kiềm chế bớt, nếu cứ lấy như vậy, e rằng không đến vài năm thì Thánh Uyên Đàm của Cửu U đài chúng ta sẽ không mở ra được!"
Nghe vậy, Tần Ninh luyến tiếc nói: "Đi thôi!"
Vừa nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, rồi lại tiện tay vơ vét thêm vạn con tiểu thánh ngư nữa, xong việc mới nhẹ nhàng đáp xuống.
Lúc này, Tần Ninh nhìn quanh, nói: "Ta bảo này, ta đã bảo là không muốn rồi mà các ngươi cứ bắt ta, giờ hơi nhiều thì các ngươi lại không nỡ..."
"Thật không thú vị..."
Nói xong, Tần Ninh xoay người rời đi.
U Vân Tiêu và U Phàm Sinh vội vàng đuổi theo sau.
"Ngươi đi tìm phụ thân ngươi rồi kể hết mọi chuyện đi!"
U Vân Tiêu truyền âm cho U Phần.
Bên trong sơn cốc, sắc mặt đệ tử của Diệp tộc, Yến gia và Cửu U đài đầy u ám.
Một cái tát thầm lặng nặng nề giáng lên mặt bọn họ.
Tuy không có động tĩnh gì, nhưng trên mặt bọn họ đều cảm thấy nóng rát.
Còn Tần Ninh sau khi rời khỏi Thánh Uyên Đàm lại không quá để tâm đến mấy thứ đó.
Quả thật là hắn rất gai mắt đám tiểu thánh ngư này.
Dù sao, sau khi chui vào trong Thánh Long chi mạch, hồn rồng sẽ hấp thu khí thánh long thuần khiết nhất.
Mà đám tiểu thánh ngư đó lại là kết quả sau khi khí thánh long vượt mức tối đa, nên chúng không quá thuần khiết.
Thế nhưng, khi tất cả mọi người đều nằng nặc đòi kiểm chứng năng lực của vị Tần tông chủ là hắn, Tần Ninh cũng đã nghĩ đến việc vơ vét một chút lợi ích cho nhóm đồ đệ của mình.
Tần Ninh rời khỏi Thánh Uyên Đàm, hai người U Vân Tiêu và U Phàm Sinh cũng lẽo đẽo theo sau, dọc đường luyên thuyên lời hay ý đẹp, tiễn Tần Ninh về đến sơn cốc, rồi mới rời khỏi.
Ban đêm, đoàn người Thánh Chủ Tề Hạo và Địch Nguyên đã trở về.
Vừa về, Thánh Chủ Tề Hạo đã lập tức đi vào phòng của Tần Ninh, ông ta đi thẳng vào vấn đề nói: "Tần tiên sinh, hôm nay, xem như ngươi đã làm chấn động cả Cửu U đài rồi".
"Hôm nay, trong khi tán gẫu với U Hồn Thiên, bỗng nhiên nghe được tin này, sắc mặt của U Hồn Thiên tái mét!"
Nghe vậy, Tần Ninh không thèm quan tâm, nói: "Chỉ là mấy vạn con tiểu thánh ngư mà thôi, chắc là không keo kiệt đến vậy chứ?"
"Hôm nay các ngươi chỉ đi ăn, rồi tâm sự với nhau thôi à? Không có bàn việc khác sao?"
Thánh Chủ Tề Hạo cười gượng nói: "Không có, nhưng mà... lần này, từng lời nói của U Hồn Thiên khiến người ta cảm giác rất có vấn đề".
Có vấn đề sao?
Vấn đề gì chứ?
Thánh Chủ Tề Hạo ngờ vực nói: "Trước kia ta đã từng gặp tên U Hồn Thiên này, mặc dù Cửu U đài có bề dày lịch sử còn sâu xa hơn cả Diệp tộc, Yến gia và Đại Tề, thế nhưng, U Hồn Thiên vẫn luôn khiêm tốn, Đại Tề chúng ta lại không tiếp giáp với U Châu, nhưng khi đệ tử của Cửu U đài nảy sinh mâu thuẫn với võ giả của Đại Tề, Cửu U đài cũng né tránh khắp nơi..."
"Nhưng lần này, cách nói chuyện của U Hồn Thiên lại lộ rõ sự tự tin, khiến cho người ta cảm giác, người kia vốn là đứng ở trên cao, thêm vài phần cao ngạo nữa!"
Cao ngạo sao!
Tần Ninh hơi nhíu mày.
"Hai ngày nữa hôn lễ sẽ bắt đầu, đến lúc đó là biết thôi, ngươi không cần quá lo lắng".
Tần Ninh cười nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thật, có ta ở đây, ngươi không cần để ý nhiều đâu".
"Vâng!"
Một hồi bàn bạc kết thúc, Thánh Chủ Tề Hạo trở về phòng của mình.
Tần Ninh ngả người tựa vào ghế, nhìn về phía Vân Sương Nhi, nói: "Ta cần thi triển một vài bí pháp, nàng làm hộ pháp cho ta, có ai đến thì cứ làm như không thấy".
"Được!"
Tần Ninh vung tay lên, Xích Vũ Thiên Phong Điêu chợt xuất hiện.
"Tiểu Phong Phong, ta cần mượn đôi mắt của ngươi một lát, để ta xem thử, trong Cửu U đài này, tân nương của thiếu chủ rốt cuộc là ai?"
Xích Vũ Thiên Phong Điêu chớp mắt, gật đầu.
Ngay sau đó, Tần Ninh ngưng tụ từng đường thánh văn, từng cái hóa thành từng hoa văn, tập hợp lại một chỗ rất phức tạp, cuối cùng hóa thành một ấn chú, khắc vào hai mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Chốc lát, chỉ thấy đôi mắt Tần Ninh xuất hiện một vầng sáng màu xanh, trông hệt như mắt chim ưng.
Còn đôi mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại trở nên có tính người hơn.
Xong, Xích Vũ Thiên Phong Điêu giương cánh bay lên trời.
Diện tích của Cửu U đài khá rộng lớn, trải dài hơn mười dặm, còn có rất nhiều đình đài điện các được xây rải rác khắp nơi.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu bay lượn, hòa lẫn vào màn đêm, tựa như một bóng hình mờ ảo, bay tới bay lui trên bầu trời.
Bay mãi, cuối cùng nó đã nhìn thấy được một người.
Đó là U Phần!
Nhìn thấy U Phần, Xích Vũ Thiên Phong Điêu chợt dừng lại, rồi lặng lẽ bám theo.
Lúc này, Tần Ninh nhờ vào đôi mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu mà nhìn thấy U Phần đi vào một cung điện tọa lạc trên một ngọn núi trong Cửu U đài, tuy đã thấy hết tất cả, nhưng hắn vẫn chưa tiến lại gần.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ U Phần sẽ đi gặp U Hồn Thiên, dù sao U Hồn Thiên cũng là Thánh Vương, nếu tiến lại quá gần, không khỏi phát hiện ra được hơi thở của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Tần Ninh lẳng lặng chờ đợi bên ngoài, mãi đến khi đêm đã khuya, U Phần mới bước ra khỏi nơi đó, thần thái trông có vẻ khá mờ mịt, hắn ta rời đi, rồi rảo bước tới một dãy núi...
Lúc này, Tần Ninh chậm rãi đuổi kịp hắn ta.
Đi mãi vào sâu bên trong, qua một vài đoạn quanh co, rồi bước vào một ngọn núi nhỏ bé khuất bóng, không mấy thu hút, U Phần dừng bước.
U Phần quan sát xung quanh, rồi mới cất bước đi thẳng vào trong đó.
Tần Ninh cũng đi theo...
Chỉ thấy bên trong sơn cốc treo vài ngọn đèn dầu heo hắt, trông vô cùng âm u.
U Phần đi đến trước một tòa lầu, ngừng bước.
"Ngày mai là đại lễ thành hôn của đôi ta, nếu vẫn chưa muốn gặp ta..."
"Cút!"
Trong lầu các, một giọng nói sắc lạnh bỗng quát lên.
Nghe được giọng nói lạnh lùng kia, Tần Ninh đang mượn đôi mắt của Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng phải run rẩy.
Đó là Diệp Viên Viên!
Là thật!
Trong sơn cốc, trên lầu các, sắc mặt U Phần trầm xuống, không còn ôn hòa như ban đầu, giọng nói đầy rét lạnh: "Ngươi chắc chắn?"
Chương 1835: Đây chính là một cái bẫy
Bên trong tòa lầu, sự yên lặng đã kéo dài được một lúc lâu.
U Phần lại nói tiếp: “Ta biết nàng không sợ chết, nhưng nàng không sợ hại chết bọn họ sao?”
Hắn ta vừa nói xong, một lưỡi dao gió từ trong tòa lầu chém ra, đập mạnh vào hai cánh cửa chính, lúc này, hai cánh cửa đã mở toang.
“U Phần, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!”
Lúc này, một người thiếu nữ bước ra, giọng nàng lạnh như băng.
Đó là một thiếu nữ có đôi mắt vừa trong veo như làn nước mùa thu vừa lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, dường như đôi mắt của nàng có thể dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc ở trong lòng người khác.
Mười ngón tay nàng vô cùng tinh tế nhưng vào giờ phút này chúng lại trở nên trắng bệch.
Làn da của nàng trắng mịn như tuyết, bóng loáng, nõn nà, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia khiến người khác phải ngập ngừng, không dám tới gần.
Vòng eo mảnh khảnh, được bao bọc bởi chiếc thắt lưng bằng vải lụa màu xanh, chiếc váy dài đến mắt cá chân càng tôn lên dáng người cao gầy của nàng.
Mái tóc đen dài đong đưa theo từng cơn gió nhẹ.
Thiếu nữ đứng ở dưới ánh trăng giống như là một đóa hoa phù dung cao quý, thánh khiết, như một đóa sen trắng rực rỡ dưới bầu trời đêm, lạnh lùng cao ngạo.
Giờ phút này, ánh mắt U Phần nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn tới mức ngớ người.
“Diệp Viên Viên!”
Một lúc lâu sau, U Phần mới mở miệng, giọng hắn ta đầy lạnh lùng: “Nàng nên biết rằng bọn họ vẫn còn chưa chết, nếu như nàng chịu hợp tác với bọn ta, lần này, ta có thể cầu xin cha ta tha tội chết cho bọn họ, nếu không…”
“Nếu ngươi dám động đến bọn họ thì ngươi nhất định sẽ phải chết!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng đáp trả.
“Nàng…”
Lúc này, U Phần quát khẽ: “Tại sao nàng lại cứng đầu cứng cổ như vậy chứ? Mấy năm qua, ta đối xử với nàng như thế nào? Nàng trước sau vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với ta, nàng không nên ép ta phải sử dụng cách này?”
“Cho dù không chiếm được thì cũng muốn dùng vũ lực đoạt lấy phải không?”, Diệp Viên Viên trào phúng: “U Phần, ta đồng ý với ngươi, ngày mai ta sẽ tham dự hôn lễ, nhưng ta hy vọng rằng ngươi nói được thì phải làm được, nếu như bọn họ thiếu một sợi lông nào, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
“Được, được, được!”
Giọng U Phần đầy lạnh lùng: “Cuộc đời này, ta không thể có được trái tim của nàng, nhưng mà thân thể của nàng… hừ…”
“Cút đi!”
Diệp Viên Viên quát to.
“Ngày mai là hạn cuối, sau khi thành hôn, nếu nàng không chịu nghe theo ta, vậy thì bọn họ cũng sẽ phải chết”.
“Ta nói ngươi cút mau!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt U Phần càng thêm u ám và đáng sợ, hắn ta xoay người rời đi.
Bên trong sơn cốc lại chìm vào yên lặng.
Diệp Viên Viên ngay lập tức đóng cửa phòng, nàng đi lên lầu hai, tựa lưng vào chiếc lan can bằng gỗ, nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài sơn cốc, nhìn đến mức mất hồn…
“Công tử, chàng đang ở đâu…”
Diệp Viên Viên thì thầm: “Ta rất nhớ chàng…”
Tiếng than khẽ biến mất trong gió.
Một trận gió nhẹ phất qua khiến cho vài sợi tóc của Diệp Viên Viên phấp phới trong gió, trông chúng có chút hỗn loạn.
Diệp Viên Viên tiện tay quấn lấy những sợi tóc kia.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy một con chim toàn thân màu đỏ rực bay vào, sau đó, nó đậu trên lan can gỗ, dùng đôi mắt rất giống con người để nhìn nàng.
“Chim nhỏ à… ngươi bay vào đây bằng cách nào vậy? Đây chính là thánh trận, nếu không có cảnh giới Thánh Vương thì không thể nào tiến vào đây được đâu, vậy mà ngươi lại có thể bay vào…”, Diệp Viên Viên vươn tay, nàng nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Bởi vì ta là Tần Ninh!”
Con chim kia bỗng mở miệng nói chuyện, giọng nó vô cùng trong trẻo.
Diệp Viên Viên giật mình, tưởng là mình nghe nhầm, nàng đứng yên tại chỗ.
“Ai cơ?”
“Là ta đây!”
Giọng nói kia lại vang lên.
Ánh mắt của Diệp Viên Viên nhìn chằm chằm về phía trước.
Là con chim nhỏ toàn thân đỏ rực này sao?
“Công… công tử?”
Diệp Viên Viên không thể tin nổi, nàng kinh ngạc thốt lên.
“Là ta đây!”
Thân thể của Xích Vũ Thiên Phong Điêu nhanh chóng tiến lên, đôi mắt nó nhìn về phía Diệp Viên Viên.
“Chàng… sao chàng lại…”
“Đây là một loại thuật ngự thú, ta mượn đôi mắt của Tiểu Phong để tới tìm nàng!”
Tần Ninh nói.
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên lại càng sửng sốt.
“Công tử, sao… sao chàng biết ta đang ở đây?”
“Ta đoán thử thôi!”
Tần Ninh nói tiếp: “Lẽ nào nàng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Viên Viên lắc đầu, nàng trả lời: “Mấy năm nay, ta chưa hề rời khỏi cái sơn cốc này!”
Nàng mới vừa nói xong, Tần Ninh cau mày.
“Công tử…”
“Gọi ta là Tần Ninh đi!”, Tần Ninh lại nói tiếp: “Một câu công tử, hai câu công tử, bây giờ, nàng không phải là nô tỳ của ta!”
Mặt của Diệp Viên Viên ửng hồng, nàng vội hỏi hắn: “Sao chàng lại tới đây vậy?”
“Ta tới tham gia tiệc cưới đó!”
Hắn vừa nói xong, Diệp Viên Viên vô cùng kinh ngạc, nàng nói: “Cửu U đài là bá chủ của thánh vực Thiên Hồng, chàng…”
“Sao ta lại có tư cách nhận được thiệp mời phải không?”
Tần Ninh cười bảo: “Mấy năm gần đây đã xảy ra không ít chuyện, cho nên ta cũng có tư cách tới dự hôn lễ, sau khi rời khỏi đây, nàng sẽ biết ngay thôi”.
“Nhưng mà… Sao chàng lại ở trong này?”
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên nhanh chóng nhận ra mọi chuyện, nàng vội nói: “Công tử, đây là một cái bẫy, mọi người hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi!”
Một cái bẫy?
Nàng ấy nói như vậy là có ý gì?
Diệp Viên Viên vội nói với Tần Ninh: “Thánh Vương của Cửu U đài đều đã bị nhốt lại hết rồi, bây giờ, những người này đều không phải là người của Cửu U đài, mà là ma tộc”.
Ma tộc!
Diệp Viên Viên vừa nói xong, ánh mắt Tần Ninh bỗng thay đổi.
Hắn liên tưởng đến những lời nói lúc trước của Thánh Chủ Tề Hạo…
Tần Ninh vội hỏi nàng: “Đã xảy ra chuyện gì rồi, nàng mau nói cho ta biết đi”.
Diệp Viên Viên liền nói ngay: “Sau khi chúng ta đi từ đại lục Vạn Thiên tới thế giới Cửu Thiên”.
“Ta gặp được U Phần ở vùng đất Thanh Châu, đương nhiên không phải là tên U Phần này”.
“U Phần biết ta là người phi thăng, vì xem trọng thiên phú của ta nên đã đưa ta về Cửu U đài, nhưng mà hắn ta xem ta như muội muội vậy…”, Diệp Viên Viên vẫn không quên giải thích với Tần Ninh.
“Sau đó, U Hồn Thiên thấy ta có thiên phú vượt trội nên đã ra sức bồi dưỡng ta, hơn nữa, ông ta còn muốn làm mai cho ta và U Phần, nhưng sau khi biết trong lòng ta đã có người khác thì ông ta cũng đã từ bỏ việc này, thế nhưng ông ta vẫn đối xử vô cùng tốt với ta!”
“Ông ta còn đồng ý giúp ta tìm mọi người…”
“Nhưng kết quả là, bỗng nhiên có một ngày, U Hồn Thiên, U Vân Tiêu, U Phàm Sinh và một vài vị hộ pháp bí mật mở hội nghị bàn bạc những chuyện liên quan đến ma tộc”.
“Cuối cùng bọn họ quyết định phải đi tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện”.
Tần Ninh ngắt lời nàng: “Bọn họ đi đâu?”
“Thánh cảnh Vị Ương!”
Diệp Viên Viên nói tiếp: “Ngay trong thánh cảnh Vị Ương”.
Tần Ninh âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Diệp Viên Viên nói tiếp: “Bọn ta đang đi trên đường thì gặp phải trận địa mai phục của Huyết Ma tộc”.
“Sau đó bọn ta mới biết được là trong tứ đại hộ pháp, có hai vị hộ pháp là Trương Vân và Liêu Dương đã bị ma tộc sát hại từ trước, sau đó bọn chúng cải trang thành hai vị hộ pháp, dụ dỗ bọn ta đi tới thánh cảnh Vị Ương”.
“Kết quả là ba người U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà bị bắt giữ, hai người U Vân Tiêu và U Phàm Sinh bị sát hại…”
“Một số đệ tử trung thành khác cũng đều bị bắt giam”.
“Huyết Ma tộc vẫn chưa đuổi tận giết tuyệt là bởi vì bọn chúng muốn bắt chước theo bọn họ”.
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Tần Ninh khẽ thay đổi.
“Vậy tên U Phần này…”
“Hắn ta chính là một tên Huyết Ma tộc, con trai của vương giả Huyết Ngạo Quần, Huyết Cừu!”
Diệp Viên Viên vội vàng nói cho Tần Ninh biết: “Bây giờ, những vị Thánh Vương trong Cửu U đài đều là do Huyết Ma tộc đóng giả, hơn nữa, có rất nhiều đệ tử dẫn đầu, cũng là Huyết Ma tộc”.
“Quyền lực của Huyết Ma tộc nằm trong tay của tộc trưởng, bọn chúng ẩn náu ở khắp mọi nơi trong thánh vực Thiên Hồng, làm việc một cách bí mật”.
“Ngay dưới tộc trưởng chính là tôn giả, phía dưới tôn giả là hoàng giả, dưới hoàng giả là vương giả, Huyết Ngạo Quần là một trong các vị vương giả, thực lực của ông ta rất mạnh!
Nghe thấy vậy, Tần Ninh liền cau mày.
Nếu nói như vậy thì cảnh giới của tộc trưởng chắc chắn là Thánh Đế.
Tôn giả có cảnh giới Thánh Tôn.
Hoàng giả chính là Thánh Hoàng.
Còn vương giả chính là cảnh giới Thánh Vương.
Bình luận facebook