-
Chương 1821-1825
Chương 1821: Còn dám đến, diệt Diệp tộc của ngươi!
Giờ phút này, trong lòng năm vị Thánh Vương cảm thấy không yên, vô cùng hoang mang.
Ngay cả bốn vị gia chủ Diệp Thanh, Diệp Huyễn cũng cảm thấy mông lung.
“Diệp Khai Nguyên, ngươi làm gì…”, Diệp Bằng không nhịn được nói: “Diệp tộc chúng ta mà còn phải đi xin lỗi người khác sao?”
“Câm miệng!”
Diệp Khai Nguyên quát lớn, giọng điệu vô cùng cứng rắn.
Chuyện đã tới nước này rồi mà bốn tên ngu ngốc này vẫn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mình làm như thế là đang cứu bọn họ!
Sắc mặt Diệp Thiên Hữu khó coi, nói: “Diệp Khai Nguyên, việc này, ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích, nếu không, ta nhất định sẽ báo cáo rõ ràng mọi chuyện với tộc trưởng”.
“Báo cáo rõ ràng mọi chuyện?”
Diệp Khai Nguyên quát lớn: “Một mình ngươi nuốt gọn thánh bảo, thánh thạch và thánh khí tiến cống của tam đại tông môn, bây giờ…lại muốn giết người diệt khẩu, trêu chọc đến Tần tông chủ, ngươi vẫn còn mặt mũi để trình bày mọi chuyện với tộc trưởng sao?”
Sắc mặt hai người Diệp Thiên Hữu và Diệp Bằng trở nên tái nhợt.
Loại chuyện như thế này, trước đây mọi người đều làm thinh!
Diệp Khai Nguyên cũng từng làm như thế.
Chẳng qua, cái này chỉ thích hợp làm trong âm thầm.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Khai Nguyên lại lấy việc này ra để quát mắng ngay trước mặt bọn họ?
Trong lòng Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu vô cùng tức giận.
“Ngươi không giúp chúng ta thì thôi đi, lại còn ở chỗ này xin lỗi hắn? Xin lỗi cái gì chứ?”, Diệp Bằng bực bội nói.
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười.
“Diệp Khai Nguyên đúng không?”
Tần Ninh khẽ cười: “Xem ra người trong Diệp tộc của ngươi vẫn không phục, bằng không, ta tự mình đến Diệp Châu một chuyến, đến tổ địa Diệp gia của ngươi xem, được không?”
Lời này vừa nói ra, thân thể Diệp Khai Nguyên mềm nhũn.
Tần Ninh đi một chuyến đến Yến Châu Yến gia thì hai vị trưởng lão Thánh Vương của Yến gia bị giết.
Đi một chuyến đến Diệp tộc, vậy thì Diệp tộc…
“Tần công tử, hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, lão phu thật sự chân thành xin lỗi!”
“Thật sao?”
Tần Ninh cười: “Vậy thì nói cho Diệp Chính Thiên biết, một lần hai lần còn được nhưng không được đến lần thứ ba, Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu liên tục làm phiền ta, ta cũng không có nhiều kiên nhẫn đến như vậy”.
“Lần này, phế bỏ Diệp Thanh và Diệp Huyễn!”
“Còn hai người Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu thì giết chết để răn đe!”
“Hơn nữa, nói với tộc trưởng Diệp Chính Thiên, nếu như vẫn có tâm tư ham muốn Thánh Thú tông của ta, ta sẽ tự mình giết đến cửa Diệp tộc, đến lúc đó, cũng không phải chỉ chết một vài Thiên Thánh là có thể giải quyết!”
“Ngông cuồng!”
Diệp Bằng quát lớn nói: “Diệp Khai Nguyên, kẻ này ngông cuồng như thế mà ngươi vẫn còn có thể nhẫn nhịn? Ngươi đang sợ hãi cái gì?”
Diệp Khai Nguyên tức giận, gào lớn trong lòng.
Khốn kiếp!
Con rùa thối!
Lão phu sợ hãi cái gì?
Tất nhiên là sợ chết rồi!
Đã đến lúc này rồi mà vẫn không biết lựa lời mà nói!
Ngươi không biết Tần Ninh đã làm gì ở Yến Châu đâu!
“Không ra tay? Là muốn xem thực lực của ta, để ta tự mình ra tay sao?”
Tần Ninh lại nói.
“Tần tông chủ”.
Diệp Khai Nguyên lên tiếng nói: “Xin Tần tông chủ nể tình người không biết không có tội, tha mạng cho bọn họ!”
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Khai Nguyên, mỉm cười: “Trong vòng ba giây, phế bỏ Diệp Thanh và Diệp Huyễn, giết chết Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu, nếu như không làm được thì hôm nay, năm vị Thánh Vương các ngươi, một người cũng không được rời đi!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Tần Ninh gần như là không có chút do dự.
“A…”
“A…”
Cùng lúc đó, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cơ thể Diệp Thiên Hữu và Diệp Bằng vỡ nát, trong nháy mắt không còn sót lại chút khí tức nào.
Người ra tay đúng là hai vị Thánh Vương Diệp Tranh và Diệp Luân.
“A…”
“A…”
Hai tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Hơi thở của hai người Diệp Thanh và Diệp Huyễn trở nên yếu ớt, xương cốt kinh mạch đều vỡ nát.
Diệp Dương Phong và Diệp Quân đồng thời ra tay, phế bỏ hai người bọn họ.
Sắc mặt Diệp Khai Nguyên khó coi, ông ta chắp tay nói: “Đắc tội!”
“Nói với Diệp Chính Thiên, Tần Ninh của Thánh Thú tông không thích bị người ta đè ép, nếu như muốn báo thù thì lúc nào ta cũng hoan nghênh, lần này, xem như là đánh vào mặt Diệp tộc các ngươi, nhưng mà, đây là do Diệp tộc các ngươi tự mình tìm ngược!”
Diệp Khai Nguyên nghe vậy thì chắp tay nói: “Không dám, Tần tông chủ nghĩ nhiều rồi, Diệp Thiên Hữu và Diệp Bằng chết cũng chưa hết tội”.
Tần Ninh nhìn Diệp Khai Nguyên, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn nhìn về phía sơn môn, thấy một đống cây cỏ hỗn loạn, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
Từ Đại Tề đến Yến gia, lại đến Diệp tộc.
Một đám xem hắn như kẻ dễ bị bắt nạt.
Không đánh cho mấy người này biết sợ thì vĩnh viễn sẽ không có điểm dừng.
“Cút!”
“Còn dám đến nữa thì diệt Diệp tộc của ngươi!”
Một lời vừa dứt, không mang theo chút áp lực nào, nhưng chỉ cần những lời này thôi đã làm cho người trong Diệp tộc cảm thấy trầm trọng.
Từng bóng người lần lượt rút lui, biến mất khỏi Thánh Thú sơn.
Giờ phút này, Tần Ninh mới thở ra một hơi, xoay người rời đi, trở về Ám Thiên cốc.
Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Đàn và La Kình trợn mắt há hốc mồm.
Rốt cuộc là…sao lại như thế này?
…
Ở một bên khác, nhóm năm vị Thánh Vương Diệp Khai Nguyên dẫn theo Diệp Thanh và Diệp Huyễn, cùng với đám cao thủ Diệp gia có liên quan, mặt mày xám tro rời đi.
“Diệp Khai Nguyên, xem chuyện tốt mà ngươi làm đi!”
Diệp Thanh vô cùng đau khổ, một thân sức mạnh không còn sót lại chút gì, đây quả thực là đả kích lớn với ông ta.
“Chuyện tốt mà ta làm?”
Âm thanh của Diệp Khai Nguyên giống như tiếng mãnh thú cuồng bạo, sắc mặt dữ tợn, ông ta tức giận hét lên: “Diệp Thanh, Diệp Huyễn, lão phu vừa mới cứu mạng các ngươi, các ngươi biết cái rắm gì!”
Lúc này, hai người kia bị dáng vẻ hung ác của Diệp Khai Nguyên doạ cho ngây người.
“Ngươi có biết mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì không? Một lũ đi theo Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu chịu chết à?”
Diệp Khai Nguyên rít gào nói: “Đồ đệ của Tần Ninh là Dương Thanh Vân bị cháu trai của ngũ trưởng lão Yến gia chặt bỏ một bàn tay!”
“Tần Ninh suốt đêm chạy đến Yến Châu, diệt một mạch nhà ngũ trưởng lão Yến gia, chém chết Yến Cảnh Vũ, lão ta là cảnh giới Thánh Vương, một vị Thánh Vương ngã xuống, ngươi không cảm nhận được sao?”
“Việc này cứ như vậy là xong? Không phải!”
“Tần Ninh kia có thù tất báo, bao che cho đồ đệ đến mức khiến kẻ khác phát điên”.
“Kẻ này đến nơi ở của tộc trưởng Yến gia, ép buộc Yến Thiên Bảo và Yến Ngọc Sơ xuất hiện rồi đưa cho hắn thánh bảo, chuyện này mới tính là xong!”
“Yến Vân Hiên kiêu ngạo, bá đạo nói vài câu cũng bị Tần Ninh trực tiếp chém chết”.
“Lúc ấy, mấy vị Thánh Vương ở đó, ai cũng không biết được rốt cuộc là Yến Vân Hiên chết như thế nào!”
“Hơn nữa, bốn vị Thánh Vương Đại Tề đều xuất hiện, mục đích là để trợ giúp Tần Ninh!”
“Ngươi cho rằng ta nghìn dặm xa xôi đến đây là để nghe người ta mắng chửi sao? Lão phu tới đây để cứu người! Ngu xuẩn, tu vi bị phế bỏ, vẫn tốt hơn so với cái chết đúng không?”
Diệp Khai Nguyên rống giận, dường như là đem hết tất cả mọi chuyện nói ra.
Giờ phút này, Diệp Thanh và Diệp Huyễn hoàn toàn cảm thấy mông lung.
Hai vị Thánh Vương đã chết rồi sao?
Chết trong tay Tần Ninh?
Cái người thanh niên có cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm kia?
Tại sao có thể như vậy!
Phi cầm bay trên bầu trời, người Diệp gia đều im lặng.
Áp lực quá lớn khiến mọi người không biết nên nói gì.
Lần này, Diệp gia vẫn được xem như là may mắn.
Chỉ chết hai vị gia chủ Thiên Thánh.
Nếu việc này làm lớn, vậy thì không chỉ là hai vị gia chủ Thiên Thánh đâu.
Có thể nói, cái tên Tần Ninh này bỗng nhiên trở nên vô cùng nổi tiếng trong thánh vực Thiên Hồng!
Trong lòng Diệp Khai Nguyên không khỏi cảm thán.
Người như vậy, có thể nháy mắt nổi lên, khiến cho Yến gia Yến Châu và Diệp tộc Diệp Châu cũng không dám trêu chọc!
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật lớn như vậy?
Chương 1822: Câu hỏi của Vân Sương Nhi
Tần Ninh trở về Ám Thiên cốc, lòng đầy mệt mỏi.
Rắc rối cứ liên tiếp ập tới khiến tâm trạng hắn không mấy tốt đẹp.
Hết người này đến người khác, bọn họ không nghỉ chút nào sao?
Vậy thì đến một đám lại đánh một đám thôi!
Trong Ám Thiên cốc, bốn vách núi bị đá lớn chặn đường, bốn người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa coi như bị Tần Ninh nhét vào đó bế quan tu luyện, mất mấy tháng còn chưa bước ra được nữa là.
Bây giờ, ba người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đang đứng ngay ngắn.
Tần Ninh nhìn về phía ba người họ, nói: "Chín luồng khí thánh linh này tràn đầy sức mạnh, mỗi người các ngươi tự lĩnh ngộ một cái đi".
"Thạch Đầu, Tiên Nhân, hai người làm trước đi!
Tần Ninh nhìn về phía Tiên Nhân, bảo: "Cô vừa mới đến Hạ Tam Thiên không được bao lâu, trước tiên hãy ổn định khí tức trước, trùng hợp lần này có khí thánh linh nữa!"
Tiên Nhân đáp lời: "Ta muốn chăm sóc Thanh Vân trước..."
"Vậy cũng được!"
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, nói: "Vậy ngươi lên trước đi, Thạch Đầu".
"Sư tôn, sư nương đâu..."
"Ai cần ngươi lo?", Tần Ninh hét lên.
Thằng ranh con hơn bị nhiều chuyện rồi đấy.
"Ta cho ngươi biết bao nhiêu tài nguyên rồi? Một khí hồn phách Thánh Vương thuần khiết, lần này lại có thêm khí thánh linh nữa, ngươi mà còn chưa đạt tới Thiên thánh thì tự đập đầu tự sát đi!"
Thạch Cảm Đương sợ rụt cổ lại.
Cùng lúc đó, phía bên kia, bốn chân của Phệ Thiên Giảo giơ lên trời, nằm trên tảng đá thân quen của mình, bỗng nhiên nói một câu: "Để ta huấn luyện Thạch Cảm Đương cho, đừng để khí thánh linh cho hắn, lãng phí lắm, tặng nó cho người có thiên phú tốt thì hợp lý hơn đấy!"
"Ta có cách này nè, năm đó chủ nhân của ta có để lại một nơi, ta có thể dẫn hắn ta đến đó!"
Nghe vậy, ánh mắt Tần Ninh rực sáng, cười: "Ta quên mất, đó quả thật là một nơi rất tốt, nếu vậy, Thạch Đầu, ngươi đi theo Nhị Cẩu Tử đi!"
Thạch Cảm Đương sững sờ.
Lãng phí lắm à?
Con chó kia đang xem thường ai đó?
Tần Ninh gọi ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình tới, cẩn thận căn dặn một việc.
Trong lòng ba người họ quả thực đã xem Tần Ninh như tông chủ, còn yêu cầu đệ tử của mình sau này phải dùng tâm thái như vậy đối xử với Tần Ninh.
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Tần Ninh bắt đầu chuẩn bị cẩn thận trong Ám Thiên cốc.
Thần Phách Vân Nguyên Thạch!
Thân cây Thiết Liễu Thánh Thụ!
Hai vật này sẽ giúp cơ thể Dương Thanh Vân tự tái tạo lại một bàn tay, khôi phục về trạng thái ban đầu không quá khó khăn.
Nhưng đồng thời nó lại tốn kha khá thời gian.
Khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh kéo Dương Thanh Vân đi làm việc, ban ngày bận bịu đào bới hang động của bản thân.
Mỗi ngày của Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại rất nhàn rỗi, chẳng có việc gì làm, nên cứ lượn lờ phía bên ngoài Ám Thiên cốc.
Còn về phần Phệ Thiên Giảo, chẳng biết nó dẫn theo Thạch Cảm Đương đến nơi nào nữa, chắc là đi tập luyện điên cuồng rồi.
Thoáng chốc, đã ba tháng trôi qua.
Trong thánh vực Thiên Hồng, danh tiếng của Thánh Thú tông đã lan rộng khắp nơi chỉ trong vòng ba tháng.
Thánh quốc Đại Tề!
Yến gia!
Diệp tộc!
Cả ba thế lực lớn mạnh này đều rất nể mặt Thánh Thú tông.
Thánh Thú tông cũng tuyên bố là từ bây giờ về sau, Thánh Thú tông sẽ cai quản Thanh Châu.
Kẻ nào dám nhòm ngó Thanh Châu, Thánh Thú tông sẽ không nương tay!
Ba tháng qua, Tần Ninh bận trong bận ngoài, cuối cùng thì cánh tay của Dương Thanh Vân đã khôi phục lại rồi.
Hôm nay.
Bốn người Dương Thanh Vân, Tần Ninh, Vân Sương Nhi và Tiên Nhân tề tựu về đây.
Dương Thanh Vân nhìn cánh tay trái của mình, lòng đầy thỏa mãn.
"Thần Phách Vân Nguyên Thạch có công dụng rất thần kỳ, hơn nữa có mức độ phù hợp với thân thể và xương cốt ngươi rất cao, mấy ngày tiếp theo ngươi sẽ cảm nhận được điều đó thôi".
"Ngươi và Tiên Nhân bắt đầu bế quan tu luyện đi, cả hai hấp thụ hoàn toàn hai luồng khí thánh linh rồi tính tiếp!"
"Vâng!"
Dương Thanh Vân khom lưng nói.
Dạo này bận rộn việc của Dương Thanh Vân, may là bây giờ đã xong xuôi rồi, Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn nhà tranh, sau khi được Vân Sương Nhi dọn dẹp, hiện tại, nhà tranh có phong cách rất lạ, lại vô cùng sạch sẽ, toát lên hương vị vô cùng độc đáo.
Tần Ninh thư thả nằm ườn ra giường.
"Cuối cùng đã giải quyết xong, tất cả đã đi bế quan, ta coi như nhàn nhã rồi!"
Bốn người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều đã đi bế quan.
Dương Thanh Vân và Tiên Nhân cũng đã bắt đầu bế quan.
Còn Thạch Cảm Đương thì bị Phệ Thiên Giảo tóm đi luyện tập.
Bây giờ chỉ còn lại Tần Ninh và Vân Sương Nhi trong Ám Thiên cốc mà thôi.
"Ta cũng cần bế quan!"
Vân Sương Nhi nói: "Chàng thật là, hình như chàng tới Thiên Thánh nhất phẩm còn chưa được bao lâu mà? Chàng không định cho đám đồ đệ, đồ tôn vượt qua mình à!"
"Không phải là ta đã vội vàng làm xong chuyện của bọn họ, rồi đến chuyện của đôi ta sao?"
Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Vân Sương Nhi, cười bảo: "Sau này, ta sẽ dẫn nàng đến gặp cha mẹ, khi đó sẽ là phu nhân của ta!"
"Tất nhiên là sẽ cho nàng quà tặng rồi!"
"Quà gì chứ?"
Vân Sương Nhi hiếu kỳ hỏi: "Nhưng đừng có kéo ta làm chuyện không bước xuống giường được!"
"Cái này hiển nhiên là không thể thiếu rồi, nhưng hỗn độn thể của nàng cần phải liên tục khai phá, mà ta lại không chắc là lúc nào cũng trông chừng được?"
"Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết tu luyện đến đâu rồi?"
"Ta đã đến tầng bốn, sắp đột phá tầng năm!"
Tần Ninh nghe vậy, gật đầu bảo: "Khi nàng đạt tới tầng thứ năm, chắc là có thể bước vào cảnh giới Thiên Thánh!"
Tần Ninh nói thẳng ra: "Nàng không giống với Viên Viên và Nguyệt Nhi".
"Nguyệt Nhi... có lẽ là không chuyển thế sống lại như ta, nhưng mà lại càng kinh khủng hơn ta nhiều, thế nên thực lực của nàng ấy vừa mạnh, lại vừa tiến bộ nhanh chóng!"
"Còn Viên Viên... ta đã thấy thiên phú của nàng ấy, đã mạnh lại càng mạnh hơn, tóm lại, chẳng hề kém cạnh đám đệ tử của ta, thậm chí còn mạnh hơn!"
"Còn nàng, thật ra thiên phú cũng không tồi, nhưng lại bị thể hỗn độn cản trở, thế nhưng, cũng chính là nhờ vào thể hỗn độn, mà tiềm lực của nàng ở tương lai gần như vô hạn, chuyện phong thần xưng đế chẳng phải nói chơi!"
Vân Sương Nhi nghe vậy vui vẻ gật đầu.
"Tần Ninh, ta có chuyện muốn hỏi chàng".
"Nàng hỏi đi!"
Vân Sương Nhi hỏi: "Trải qua chín đời chín kiếp suốt chín vạn năm, lại thêm quá khứ ban đầu của chàng, thuở ban sơ ở Thương Mang Vân Giới mấy trăm vạn năm nữa, chẳng nhẽ... không có cô gái nào làm chàng rung động hay sao?"
"Còn có... có thể có cả nữ đồ đệ nữa nhỉ?"
Vân Sương Nhi nghĩ thầm, nếu Tần Ninh có nữ đồ đệ, lấy bản tính che chở nâng niu như con của Tần Ninh, chắc chắn nữ đồ đệ sẽ đem lòng yêu Tần Ninh.
Dù sao, trong mắt cô ấy, là một thiếu nữ, nếu như ở chung lâu ngày với một người đàn ông như Tần Ninh, khó lòng thoát khỏi lưới tình!
"Nữ đồ đệ à...", Tần Ninh nỉ non nói: "Có thì có, nhưng mà, đám đồ đệ của ta... khó nói, khó nói lắm..."
"Còn về phụ nữ ở chín đời chín kiếp thì ta không có thật!"
Vân Sương Nhi nhạy bén nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Tần Ninh: "Vậy thì trước đây chắc chắn là có, khi chưa lịch kiếp ấy!"
"Khụ khụ... ờ thì có một thanh mai trúc mã!"
Tần Ninh cười gượng: "Là vị hôn thê từ bé do cha mẹ quyết định, ta không thể từ chối được!"
"Vậy là chàng không thích người đó sao?"
"Cô ấy...", Tần Ninh cầm bàn tay của Vân Sương Nhi, cười nói: "Tất nhiên là thích rồi..."
"Có thể nói cô ấy chính là thần nữ, sau này nàng gặp cô ấy sẽ hiểu", Tần Ninh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Vân Sương Nhi, cười bảo: "Nhưng mà tương lai nàng cũng sẽ dần dần trở thành một vị thần nữ tỏa sáng rực rỡ như vậy".
Vân Sương Nhi vội vàng nói: "Cô ấy tên là gì? Vậy cô ấy coi như là người phụ nữ đầu tiên của chàng rồi, liệu cô ấy có chấp nhận chúng ta không?"
"Tạ Y Tuyền!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Cô ấy là một thần nữ có tiếng tăm vang dội khắp Thương Mang Vân Giới, gần như sánh ngang với phong thái vô song của mẹ ta năm xưa!"
Chương 1823: Khó giữ được cái mạng nhỏ này
Nghe thấy vậy, Vân Sương Nhi ngay lập tức tỏ vẻ đồng tình.
Người có thể khiến Tần Ninh nhận xét như vậy, nhất định là một thiếu nữ không tầm thường!
Tần Ninh cười khẽ, hắn nhìn về phía Vân Sương Nhi nói: “Nàng cứ yên tâm đi, sau này nàng cũng có thể mạnh giống như vậy, Tạ Y Tuyền lợi hại hơn nàng là vì vạch xuất phát của cô ấy cao hơn!”
“Phụ thân của cô ấy là tộc trưởng Long tộc, mẫu thân lại là một người phụ nữ vô cùng lợi hại, năm đó, bà ấy đã từng là đối thủ của phụ thân ta, nàng không giống với cô ấy, nàng đến từ đại lục Vạn Thiên, nhưng sau này, nàng nhất định sẽ như vậy”.
Tần Ninh nói bằng giọng hết sức dịu dàng: “Bởi vì nàng gặp được ta!”
Vân Sương Nhi gật đầu.
“Hơn nữa, nàng là người phụ nữ của ta, sao ta có thể để cho nàng cảm thấy tự ti như vậy được?”, Tần Ninh cười: “Cho dù nàng chỉ là một người bình thường đi chăng nữa, ta cũng có thể giúp nàng trở thành Thánh Nhân, huống chi, nàng không phải là một người tầm thường, nàng xinh đẹp tuyệt trần, lại vô cùng ngây thơ, thiên phú tốt, dáng đẹp…”
Vân Sương Nhi sửng sốt.
Dáng đẹp?
Dáng đẹp có liên quan gì đến việc tu luyện sao?
“Nàng yên tâm đi, sau này, mọi chuyện đều đã có ta lo liệu, nàng chỉ cần tập trung vào việc tu luyện là được, nàng là người phụ nữ mà Tần Ninh ta yêu thương hết mực, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng cả đời!"
“Vâng!”
“Lát nữa, ta sẽ chỉ ra chỗ lợi hại của Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết, nàng hãy suy ngẫm lại một cách cẩn thận… Kể từ đó, nâng cao khả năng hấp thu khí thánh linh!”
“Vâng!”
Tại dãy núi Thánh Thú, bên trong Thánh Thú tông.
Người của tam đường đều đang tu luyện vô cùng khắc khổ.
Bên trong Ám Thiên Cốc, tất cả mọi người cũng đều bắt đầu bế quan…
Thời gian dần dần trôi qua trong sự tĩnh lặng ấy.
Cùng lúc đó!
Ở Thương Mang trong thế giới Hạo Hãn.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một tòa cung điện cao chọc trời đang sừng sững ở phía chân trời.
Bầu trời đầy sao.
Ánh trăng sáng ngời.
Vào giờ phút này, bên trong một tòa thiên cung, có bóng hình xinh đẹp đang đứng phía trên cung điện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bóng hình xinh đẹp kia, mặc bộ váy dài màu đỏ, mái tóc dài tung bay ở sau lưng, trên đầu dùng một cây trâm mảnh cắm hờ để cố định búi tóc, trông có vẻ rất tùy tiện.
Xem cách ăn mặc của cô ấy thì trông có vẻ ít chú trọng đến việc ăn mặc, trang điểm.
Nhưng mà thiếu nữ lẳng lặng đứng ở một góc cung điện, nhìn từ trên cao xuống, giống như là đã hòa làm một với đất trời.
Dáng người của thiếu nữ yểu điệu, thướt tha, thon dài, bóng lưng để lộ ra một chút cô đơn.
Mà gương mặt của cô ấy, cho dù là ánh mắt hay là mũi, đôi mi thanh tú hay là đôi môi kia cũng đều vô cùng hoàn mỹ.
Giống như vào lúc đắp nặn ra khuôn mặt này, ông trời muốn làm ra một tác phẩm mà mình cảm thấy hài lòng nhất.
Như là thần nữ cửu thiên.
Như là thánh nữ hào kiệt.
Ánh trăng đã nhô lên cao, thiếu nữ một mình lẻ loi, đứng ở trên cao, khiến cho ánh sáng chói lóa từ các vì tinh tú ở xung quanh tòa cung điện bỗng trở nên nhạt nhòa hơn rất nhiều.
“Thiếu chủ, minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, Tần Mộng Dao đến đây!”
Vào lúc này, ở bên dưới, một thiếu nữ khom lưng chắp tay bẩm báo.
“Ở đâu?”
Người thiếu nữ mở miệng nói chuyện, giọng của cô ấy nghe thật êm tai, giống như hương u lan, trên mặt của thiếu nữ cũng hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Ta ở đây này, Tiểu Y Tuyền!
Một giọng nói êm tai tựa như giọng của thiếu nữ vang lên.
Ngay sau đó, liền thấy được một người phụ nữ mặc bộ váy dài màu lam xuất hiện, trông có vẻ trẻ trung như mới vừa hai tám, đó cũng là người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần.
“Mẹ!”
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia, Tạ Y Tuyền khom người hành lễ, trông có vẻ vô cùng tôn kính.
Bây giờ, Tần Mộng Dao mới bước qua, bà giống như một thiếu nữ đang độ tuổi xuân phơi phới, cười nói với Tạ Y Tuyền: “Mấy năm qua, không có Ninh Nhi ở đây, thật sự đã khiến cho con cảm thấy cô đơn rồi!”
Tạ Y Tuyền lắc đầu, cười nói: “Không sao, chỉ mới hơn chín vạn năm mà thôi, cũng không tính là lâu…”
“Phải không? Vậy mà ta lại nghe mẹ con nói là từ ngày này qua tháng nọ, trông con cứ như là người mất hồn vậy…”
Nghe thấy vậy, mặt Tạ Y Tuyền ửng đỏ.
Nàng và Tần Ninh là do cha mẹ hai bên đính hôn!
“Con yên tâm đi!”, Tần Mộng Dao thầm thì: “Ninh Nhi nhất định sẽ quay trở về, xảy ra ít việc ngoài ý muốn, ta cũng không thể điều tra rõ ràng được, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách vị cha chồng kia của con, lúc trước ông ta lập lại vạn giới một lần nữa, khiến cho kết giới không gian giữa Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên và đại lục Vạn Thiên trở nên vô cùng vững chắc, dù là ta thì cũng khó có thể xuyên qua được”.
Tạ Y Tuyền cười cười: “Mẹ bất mãn với cha chồng như thế, nhưng mà cha chồng của con cũng không thấy được, cũng chỉ có mỗi mình mẹ tự thấy khó chịu mà thôi!”
Tần Mộng Dao cảm thấy thật bất đắc dĩ, bà nói: “Ta đã không thể trông cậy vào được lão già kia rồi, đến đứa con trai này cũng không thể làm ta yên tâm, cuối cùng chỉ có mỗi hai mẹ con chúng ta phải lo lắng cho bọn họ!”
“Chỉ có điều lần này, việc Ninh Nhi bị trì hoãn, chắc chắn là do một vài thế lực ở bên ngoài gây nên, Lục thúc thúc và phụ thân của con đã đi điều tra rồi, hơn nữa bọn họ còn tìm ra được một ít manh mối”.
“Có lẽ không bao lâu nữa, Thương Mang Vân Giới sẽ xuất hiện một số kiếp, Y Tuyền, con cần phải bảo vệ tốt bản thân, nếu không đến lúc Ninh Nhi quay trở về, ta cũng không thể nào giải thích với nó được!”
“Vâng!”
Nghe thấy vậy, Tạ Y Tuyền gật đầu, cô ấy nói: “Vậy còn những vị mẫu thân khác thì…”
Vô Thượng Thần Đế!
Cả một đời anh hùng!
Có vô số truyền thuyết về ông.
Tự tay tạo ra Cửu Thiên Vân Minh, cũng chính là một thế lực cực kỳ mạnh của Thương Mang Vân Giới, quản lý chư thiên, không ai là không cúi đầu trước ông!
Mà chín vị phu nhân này…
Chính là chín vị mẫu thân của Tần Ninh, mỗi người đều là một nhân vật hào hoa phong nhã.
“Bọn họ…”, Tần Mộng Dao cười nói: “Giữa việc đi tìm cha chồng con hay là cố thủ Thương Mang Vân Giới, bọn họ chỉ là đưa ra lựa chọn khác ta mà thôi”.
“Nhưng nếu như Cửu Thiên Vân Minh xuất hiện vấn đề, Thương Mang Vân Giới xuất hiện vấn đề, các nàng vẫn sẽ đứng cùng chiến tuyến với ta”.
“Làm tỷ muội lâu như vậy rồi, cùng lắm là cãi nhau thôi, sao có thể thật sự xảy ra mâu thuẫn được!”
“Hơn nữa, theo như ta được biết, trong số bọn họ, có người đã bắt đầu thử xem có thể phái người tiến vào thế giới Cửu Thiên tìm Ninh Nhi được không, tranh thủ khiến Ninh Nhi sớm quay trở lại Cửu Thiên Vân Minh, xử lý hết thảy mọi việc!”
Tần Ninh là con trai cả của Vô Thượng Thần Đế, Nguyên Hoàng Thần Đế.
Ở trong Thương Mang Vân Giới, những người có được thực lực như vậy dùng một bàn tay là có thể đếm được.
Hơn nữa, Tần Ninh lại chính là người nối nghiệp được Vô Thượng Thần Đế chỉ định!
Cho dù Vô Thượng Thần Đế có đến mấy người con trai, nhưng người làm ông cảm thấy yên tâm nhất vẫn là đứa con trai này, những đứa con khác của ông… Ừ thì… cũng không được bình thường cho lắm.
Đừng nói là đem Cửu Thiên Vân Minh giao cho mấy đứa con trai kia, cho dù là phân chia một thế giới cho bọn họ đi quản lý, thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ quậy cho gà bay chó sủa mà thôi!
Mục Huyền Thần…
Mục Huyền Phong…
Mục Vũ Yên…
Tính cách của mấy thằng nhóc này đều là kiểu ta thấy được thì ta làm ngay.
“Cụ thể như thế nào thì ta không biết rõ ràng lắm, nhưng nếu có thể gặp được Ninh Nhi trước, ta nghĩ ta có thể nhắc nhở nó một chút! Kẻ phá hư chín đời hoàn hảo của nó, khiến cho nó không thể trở về, chắc chắn là những thế lực bên ngoài đang bắt đầu hành động!”
“Hơn nữa, cái thằng nhóc này, làm mẹ nó ta còn phải đi nhắc nhở nó là ở nhà có vợ đẹp, không thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài giống như cha nó được…”
Tạ Y Tuyền vội vàng nói: “Không sao đâu mẹ, Tần Ninh, chàng ấy lịch kiếp khó khăn, nếu có cô gái nào chịu làm bạn với chàng thì cũng không thể phụ lòng người ta được!”
“Nó dám sao!”
Tần Mộng Dao cười nói: “Được rồi, việc của Cửu Thiên Vân Minh quá nhiều, ta đi trước đã, con có rảnh thì nhớ qua chỗ ta chơi!”
“Dạ!”
Sau khi Tần Mộng Dao rời đi, Tạ Y Tuyền đứng lặng ở chỗ cũ, sau đó cô ấy tự thầm thì một mình: “Phu quân thân yêu của ta… Tốt nhất là chàng đừng nên trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không e rằng… sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này đó!”
…
Cách vài thế giới, ở một nơi xa xôi, Tần Ninh ở trong Ám Thiên Cốc, thân thể bỗng nhiên run lên, ngũ tạng lục phủ đều lạnh như băng, hồn phách giống như sắp thoát ra ngoài, hắn bỗng tỉnh dậy từ trong mộng.
“Làm sao vậy?”
Lúc này, Vân Sương Nhi đi vào trong phòng, lo lắng hỏi.
Chương 1824: Thánh Vương Địch Nguyên
“Không sao đâu, không sao đâu…”, Tần Ninh lắc đầu, hắn nói: “Ta cứ có cảm giác như mình đang bị người khác yểm bùa vậy, bỗng nhiên tỉnh lại!”
Vân Sương Nhi đi tới trước giường, cô ấy nhìn về phía Tần Ninh, mỉm cười nói: “Theo ta thấy là do chàng rảnh rỗi không có việc gì làm thì có!”
“Hơn một năm trôi qua, chàng vẫn chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm, thực lực không hề có dấu hiệu tăng trưởng!”
Từ lần thăng cấp trước tới nay đã là gần một năm trời.
Trong khoảng thời gian một năm qua, bên trong thánh vực Thiên Hồng vô cùng yên bình.
Chỉ có điều bên trong Thánh Thú tông lại không được yên tĩnh cho lắm.
Nửa năm trước, bốn vị đệ tử của Thánh Thú tông xuất quan cùng một lúc.
Nhan Như Họa từ Thiên Thánh nhất phẩm thăng cấp thành Thiên Thánh tứ phẩm.
Tấn Triết từ Thiên Thánh tam phẩm đạt tới cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Giản Bác trực tiếp tiến vào cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm.
Còn Địch Nguyên, sau khi hấp thu một lượng lớn khí thánh linh, hắn ta sắp phải đột phá cảnh giới, cho nên vẫn chưa thể xuất quan, vẫn còn đang bế quan.
Mà một tháng trước, hai người Dương Thanh Vân và Tiên Nhân cũng đã có thể xuất quan rồi.
Cuối cùng thì Dương Thanh Vân cũng đã bước vào cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm, xem như đã có được một bước tiến lớn.
Về phần Tiên Nhân, cô ta đã vượt qua cảnh giới Hóa Thánh, tiến vào cảnh giới Hư Thánh.
Sau khi đột phá cảnh giới, Dương Thanh Vân đã bẩm báo với Tần Ninh và lựa chọn trở lại vùng đất Thanh Châu để quản lý Thanh Minh.
Tuy rằng Thanh Minh đang từng bước đi đến việc thống nhất Thanh Châu, nhưng mà cái gì cũng cần phải có thời gian.
Đối mặt với sự kiên quyết của Dương Thanh Vân, Tần Ninh không thể không đồng ý với hắn ta được.
Hắn biết là vị đồ đệ này có được sự kiêu ngạo giống mình!
Mà Thạch Cảm Đương bị Phệ Thiên Giảo đưa đi huấn luyện hơn nửa năm, lúc trở về, trông có vẻ tinh thần phấn chấn hơn hẳn, hắn ta đã đạt tới cảnh giới Thiên Thánh nhị phẩm.
Thạch Cảm Đương cũng đi theo Dương Thanh Vân quay về Thanh Châu để rèn luyện bản thân.
Về phần Vân Sương Nhi, trong khoảng thời gian một năm qua, dưới sự dạy bảo ân cần bất kể ngày đêm của Tần Ninh, cô ấy đã tăng từ cảnh giới Địa Thánh thất phách lên tới cảnh giới Thiên Thánh tam phẩm.
Sau khi hấp thu một lượng khí thánh linh, Vân Sương Nhi tiến bộ còn nhanh hơn so với đám người Dương Thanh Vân.
Chỉ trong vòng một năm, có thể nói rằng tất cả bọn họ đều đã có sự thay đổi rất lớn.
Nhưng mà riêng Tần Ninh… Ngay cả một cảnh giới mà hắn cũng không thể đột phá được.
Tần Ninh vốn đã có cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm, thế nhưng hơn một năm trôi qua, hắn cũng vẫn chỉ có cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm mà thôi.
Hơn nữa, trong số chín dòng khí thánh linh.
Bảy người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân, Tiên Nhân dùng hết bảy dòng, hai dòng còn lại đều bị Tần Ninh hấp thu sạch sẽ.
Chính bản thân Tần Ninh cũng nói rằng thứ khí thánh linh này là thần dược đối võ giả có cảnh giới Địa Thánh, Thiên Thánh nhưng mà chỉ có thể có được cơ hội thăng cấp một lần mà thôi.
Nhưng Tần Ninh hấp thu hai dòng khí thánh linh.
Hấp thu hai dòng thì không nói làm gì!
Vấn đề là thực lực của hắn… không tăng lên một chút nào cả!
Ngay cả Vân Sương Nhi cũng là không nỡ nhìn.
Cho dù Tần Ninh có đang tích lũy thực lực đi chăng nữa thì cũng không đến mức không có chút thay đổi nào chứ?
Đối mặt với sự sốt ruột của Vân Sương Nhi, Tần Ninh chỉ cười: “Ta cần tích lũy thêm thực lực, phải tích lũy trong một khoảng thời gian rất lâu”.
“Cảnh giới Thiên Thánh là do ba hồn bảy phách xây dựng nên, ba hồn bảy phách của ta không giống với ba hồn bảy phách của mọi người!”
Đúng thật là không giống nhau một chút nào.
Tần Ninh không chỉ có ba hồn bảy phách của bản thân mà còn có song hồn Long Phượng.
Cho nên, hắn cần phải tích lũy thật lâu.
Nhưng mà kiểu tích lũy thực lực này không phải là không hề có hiệu quả.
Tuy mới chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm nhưng sức mạnh hồn phách của Tần Ninh ở thời điểm hiện tại đã không kém gì Thiên Thánh tứ phẩm.
Có thêm song hồn Long Phượng, mỗi lần tiến lên một cảnh giới mới, thực lực của Tần Ninh cũng vượt trội hơn hẳn người khác.
Mà trong lúc hai người đang nói chuyện thì bên trong Thánh Thú tông bỗng nhiên có một hơi thở cường đại đang bắt đầu ngưng tụ.
Ngay sau đó, hơi thở điên cuồng kia, nhanh chóng lan rộng ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mấy ngàn đệ tử của Thánh Thú tông đều cảm nhận được một loại áp lực vô cùng mạnh mẽ.
“Thánh Vương!”
Lúc này, Tần Ninh đi ra khỏi ngôi nhà tranh, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trong Thánh Thú tông, đại trận phía trên không trung nổ vang, một luồng khí thế mạnh mẽ phóng lên cao, giống như muốn liên kết với không gian này!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy được một bóng người bước đi từng bước trên hư không.
Đó chính là Địch Nguyên!
Toàn thân Địch Nguyên được bao phủ bởi một luồng hơi thở cực kỳ hùng hậu.
Loại hơi thở này chứa đựng một thứ áp lực vô hình mà đến cả Thiên Thánh cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
Đúng vào lúc này, đám người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cũng tiến tới.
“Sư huynh đời thứ năm đã thành Thánh Vương!”
“Vốn nên trở thành Thánh Vương từ sớm kia, lần này, ta đã bước vào cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, không bao lâu nữa, ta cũng sẽ thành Thánh Vương mà thôi!”, Giản Bác nói một cách thản nhiên.
Nghe thấy Giản Bác nói như vậy, Tấn Triết và Nhan Như Họa làm bộ như không nghe thấy gì cả.
Nhanh thôi?
Có nhanh thì cũng phải chờ thêm nhiều năm nữa!
Giản Bác đúng chỉ giỏi nói phét.
Lần này, nếu không nhờ thứ khí thánh linh thần bí và mạnh mẽ kia của tổ sư thúc thì sao Giản Bác có thể từ cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm đạt tới cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm trong vòng nửa năm được?
Vào giờ phút này, hơi thở quanh thân Địch Nguyên vô cùng cường đại.
Ba vị đường chủ Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình đều cảm thấy thật đáng kinh ngạc.
Một năm qua, tu vi của ba người bọn họ đều tăng lên, đây cũng là nhờ được Tần Ninh chỉ điểm đôi chỗ.
Địch Nguyên dừng ở bên ngoài Ám Thiên Cốc, chắp tay, rồi sau đó hành đại lễ đối với Tần Ninh đang ở bên trong sơn cốc.
“Sư huynh Địch Nguyên đã trở thành Thánh Vương, bây giờ, Thánh Thú tông của chúng ta đã có một vị Thánh Vương che chở rồi!”
Nhan Như Họa nhếch môi cười, nói: “Bây giờ chúng ta không cần phải sợ thánh quốc Đại Tề, Yến gia hay là Cửu U đài gì đó nữa rồi!”
Nghe thấy vậy, Tấn Triết liền phản bác lại, hắn ta nói: “Chúng ta vốn cũng không sợ bọn họ mà, có tổ sư thúc ở đây, trong cái thánh vực Thiên Hồng này, chúng ta còn phải sợ ai nữa chứ?”
“Đúng là như vậy!”
Ba người xúm lại nịnh nọt một phen.
Đúng lúc này, cách đó không xa, có một bóng người đang chạy như bay đến.
Người đó chính là Phong Vô Cực.
Phong Vô Cực đã đạt tới cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, trong một năm qua, ông ta đã tới đây vài lần.
Vừa điều tra tin tức của năm người Ôn Hiến Chi, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh, Dịch Xuyên.
Vừa giúp Tần Ninh tìm kiếm tung tích của đám người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, U Tiêu Tiêu, Tiên Hàm, Lý Nhàn Ngư.
Nhưng mà hơn một năm qua vẫn không hề tìm được chút manh mối nào.
Đám người Địch Nguyên và Phong Vô Cực cũng dần thân thiết với nhau hơn.
“Tần công tử đâu?”, nhìn thấy bọn họ đang tụ tập bên ngoài sơn cốc, Phong Vô Cực hỏi.
“Ở trong Ám Thiên Cốc đó!”
“Ừ!”
Phong Vô Cực không nói thêm gì nữa, trực tiếp tiến vào sơn cốc.
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Phong Vô Cực, đám người Địch Nguyên đều cho rằng nhất định đã tìm được chút manh mối gì rồi, bọn họ ngay lập tức đi vào trong cốc.
Bên trong Ám Thiên Cốc.
Phong Vô Cực chắp tay với Tần Ninh.
“Tần công tử, trong số những người mà công tử nhờ ta tìm, nay đã có được một chút tin tức của một người rồi, nhưng mà… không chắc chắn lắm!”
“Ồ? Nói ta nghe thử xem”.
“Ở U Châu!”
Phong Vô Cực nói thẳng: “Hình như vị cô nương tên Diệp Viên Viên kia đang ở Cửu U đài của U Châu”.
“Trong suốt một năm qua, người của ta ở Cửu U đài vẫn luôn tranh thủ cơ hội tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức nào cả”.
“Mãi tới vài hôm trước, có một người thuộc hạ bẩm báo là hình như vị cô nương tên Diệp Viên Viên kia đang ở trong Cửu U đài!”
Viên Viên!
Sắc mặt của Tần Ninh khẽ thay đổi, hắn nhìn về phía Phong Vô Cực, nói: “Vì sao lại là… hình như?”
Nghe thấy vậy, Phong Vô Cực nhăn mặt, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Chương 1825: Thiệp mời
Phong Vô Cực nhìn về phía Tần Ninh, rủ rỉ nói.
“Người đứng đầu Cửu U Đài là U Hồn Thiên, cùng với tộc trưởng Diệp tộc Diệp Chính Thiên và tộc trưởng Yến gia Yến Thần đều là cường giả cấp bậc Thánh Vương cực kỳ xuất sắc!”
“Mà người này có một đứa con trai tên là U Phần, có thể nói là người có thiên phú cường đại trong thánh vực Thiên Hồng chúng ta, cực kỳ tài giỏi!”
“Mấy năm trước, trong Cửu U Đài xuất hiện một vị thiên chi kiêu nữ, nhưng mà Cửu U Đài vẫn luôn giữ kín chuyện này”.
“Mà một năm trước, Cửu U Đài đột nhiên thông báo tin tức, vị thiên chi kiêu nữ này hình như chuẩn bị kết hôn với U Phần”.
“Nhưng mà không biết vì sao lại trì hoãn, cho đến bây giờ vẫn không thấy truyền ra tin tức mới”.
“Chỉ là mấy ngày trước, Cửu U Đài truyền ra tin tức, con trai của U Hồn Thiên U Phần sắp kết hôn, có thể nói, việc này gây ra xôn xao không nhỏ!”
Phong Vô Cực nghiêm túc nói: “Cũng mấy ngày trước, cấp dưới của ta bẩm báo, hắn ta đã liếc mắt nhìn thoáng qua người con gái được cho là thiên chi kiêu nữ sắp kết hôn với U Phần, ta cảm thấy người đó cực kỳ giống Diệp Viên Viên…”
Nghe được những lời này, Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Cực kỳ giống!
“Tiếp tục điều tra!”, Tần Ninh thì thầm nói: “Nếu có tin tức thì lập tức báo cho ta biết”.
“Vâng!”
Giờ phút này, Vân Sương Nhi đứng bên cạnh Tần Ninh không nhịn được nói: “Có thể nào là Viên Viên không…”
“Không biết”.
Tần Ninh khoanh tay, thản nhiên nói: “Nhưng mà, đi xem một chút, có lẽ sẽ biết được”.
Lời này vừa dứt, Địch Nguyên đã đi ra, nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Đi!”
Tần Ninh cười nói: “Nhất định là phải đi, nhưng mà không thể tuỳ tiện đi!”
“Báo!”
Đúng lúc này, bên ngoài sơn cốc, một âm thanh đột nhiên vang lên, đúng là La Kình đường chủ.
La Kình đường chủ đứng ở bên ngoài sơn cốc, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm tông chủ, bên ngoài sơn môn, có người của Cửu U Đài đến!”
Cửu U Đài!
Tần Ninh nghe được những lời này thì khẽ cười nói: “Có chút thú vị, xem ra, chúng ta thật sự phải đi xem thử”.
Nói xong, Tần Ninh đã bước đi, hướng thẳng ra ngoài Thánh Thú tông…
Cùng lúc đó, Thánh Thú tông, trước sơn môn.
Từng vị đệ tử bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Lúc này, bên ngoài sơn môn, một nhóm gồm hai mươi người đang nghiêm mặt đứng vững bên cạnh phi cầm.
Nhìn kỹ mới thấy, những người kia có thân hình cao ngất, hơi thở cường đại, mỗi một vị đều là cao thủ Thiên Thánh ngũ phẩm trở lên.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen.
Người đàn ông này có khuôn mặt như dao gọt, biểu cảm nghiêm nghị, một bàn tay vắt ra sau lưng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, không chút vui đùa cẩu thả.
Ở bên cạnh, một gã võ giả chắp tay nói: “Lý Tín đại nhân, chỉ là một cái Thánh Thú tông, không cần ngài tự mình đến…”
“Ăn nói cẩn thận!”
Người đàn ông kia mở miệng nói: “Một năm trước, có thể nói Thánh Thú tông đã đánh thẳng vào mặt mũi của thánh quốc Đại Tề, Yến gia và Diệp tộc”.
“Hiện tại, trong thánh vực Thiên Hồng, có thể thực lực tổng hợp của Thánh Thú tông không mạnh, nhưng vị tông chủ Tần Ninh kia thì đúng thật là một thiên kiêu, ta rất muốn gặp hắn một lần, xem xem rốt cuộc hắn là người như thế nào!”
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy có vài dáng người từ trong sơn môn bước ra.
Cầm đầu là một người thanh niên, hai tay chắp sau lưng, dáng người thẳng tắp, thân hình nhìn qua có chút gầy, thế nhưng gương mặt tuấn tú, mang theo một tia phong độ của người đọc sách, các bộ phận trên khuôn mặt tinh tế, kết hợp lại cùng một chỗ, thật sự là khiến cho người ta không nhìn ra được chút ốm yếu nào.
Nhìn thoáng qua thì cũng không được coi là cực kỳ đẹp mắt, nhưng lại làm cho người ta không thể nào quên.
Nhưng mà sau khi nhìn lại vài lần thì lại làm cho người ta có cảm giác càng đánh giá lại càng thấy đẹp mắt, tuấn lãng.
Giờ phút này, mấy người đi bên cạnh người thanh niên cũng đều đi đến.
Trước sơn môn, đại trận hộ tông mở ra.
“Tại hạ là tứ hộ pháp Cửu U Đài Lý Tín, chắc hẳn vị này chính là Tần tông chủ của Thánh Thú tông phải không?”
Lý Tín mỉm cười, chắp tay nói.
Thân là cường giả Thánh Vương, Lý Tín có thể không thèm để mắt tới Thiên Thánh.
Nhưng mà vị Thiên Thánh trước mắt này cũng không phải là người bình thường.
“Lý Tín hộ pháp?”
Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Lần này, Lý Tín đại diện cho Cửu U Đài, đặc biệt đến đây để gửi thiệp mời, bảy ngày sau, thiếu chủ nhà ta thành hôn, mời Thánh Thú tông cùng đến chung vui!”
Bàn tay Tần Ninh nắm chặt, hắn nhận lấy tấm thiệp mời kia, đọc kỹ thì chỉ thấy trên đó viết vài lời khách sáo, không hề đề cập gì đến tân nương.
Tần Ninh nhận lấy tấm thiệp, rồi nhìn về phía Lý Tín nói: “Không biết thiếu chủ U Phần cưới người con gái tuyệt thế nào?”
Lỹ Tín khẽ cười nói: “Chuyện này...Tần tông chủ đến sẽ biết”.
“Được!”
Tần Ninh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tại hạ sẽ đến!”
“Như vậy thì tốt”.
Lý Tín chắp tay, xoay người, dẫn theo mọi người rời đi.
Tần Ninh nhìn theo đám người Lý Tín rời đi rồi lại nhìn thiệp mời, hắn không khỏi mỉm cười.
Vân Sương Nhi thấy vậy thì không nhịn được nói: “Làm sao vậy?”
“Không có gì”.
Tần Ninh thì thầm nói: “Nếu như không phải là Viên Viên thì đi đến chúc mừng cũng không có gì là không tốt, tốt xấu gì cũng là một trong những bá chủ của thánh vực Thiên Hồng, lúc trước làm xấu mặt Yến gia và Diệp tộc, ta cũng không thể làm quá mức, đắc tội với tất cả mọi người!”
“Vậy nếu phải thì sao?”, Vân Sương Nhi không nhịn được nói.
“Nếu phải…thì buộc phải đắc tội thôi, cũng không thể để cho người khác cưới người phụ nữ của ta chứ?”
Tần Ninh xoa đầu Vân Sương Nhi, mỉm cười nói: “Ta còn nhớ rõ lúc trước, khi còn ở đại lục Vạn Thiên, người của Thần gia muốn cướp nàng và Viên Viên đi, nàng vẫn chưa quên ta đã xử lý bọn họ như thế nào chứ?”
Vân Sương Nhi gật gật đầu.
Lúc này, cô ấy chỉ có thể hy vọng người ấy không phải là Diệp Viên Viên.
Nếu không thì…
Cửu U Đài sẽ gặp phải phiền phức lớn!
“Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Chuẩn bị một chút, cùng ta đi đến Cửu U Đài!”
“Vâng!”
Bốn người cùng gật đầu.
Cùng lúc đó, cả thánh vực Thiên Hồng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Tại thánh vực Thiên Hồng.
Ngoại trừ Thanh Châu.
Tại bốn vùng lớn Tề Châu, Yến Châu, U Châu, Diệp Châu có bốn thế lực bá chủ.
Mà con trai của U Hồn Thiên, người đứng đầu Cửu U Đài, U Phần tổ chức hôn lễ, không thể nghi ngờ là đáng giá để cho khắp nơi náo động.
Cho dù giữa các thế lực đó đều có khúc mắc với nhau, nhưng mà Cửu U Đài đưa thiệp mời đến, thế lực các châu cũng sẽ cho chút mặt mũi.
Thậm chí, có một số thế lực muốn đi, nhưng Cửu U Đài lại không muốn mời.
Tông môn và gia tộc không có cảnh giới Thiên Thánh trấn giữ, căn bản là không có tư cách để tham gia tiệc cưới này.
Sau khi Thánh Thú tông nhận được thiệp mời cũng chuẩn bị xuất phát.
Tần Ninh mang theo Vân Sương Nhi, cùng Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ, còn có cả Cửu Anh và Xích Vũ Thiên Phong Điêu ngồi trong Nguyên Hoàng cung, chuẩn bị xuất phát.
Chỉ là, còn chưa xuất phát, bên ngoài Thánh Thú tông lại có khách tới.
Một con thuyền lớn dài tầm trăm mét, trôi nổi giữa không trung, mà phía trên chiếc thuyền kia, ở trên đỉnh cột buồm có một lá cờ xí.
Trên cờ xí viết một chữ Tề thật lớn.
Thánh quốc Đại Tề!
“Thánh chủ thánh quốc Đại Tề Tề Hạo, thăm hỏi Tần tiên sinh của Thánh Thú tông”.
Một âm thanh vang lên từ trên chiếc thuyền.
Giờ phút này, bên trong Thánh Thú tông, một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Đến thì cũng đã đến rồi, la hét cái gì?”
Nghe được những lời này, phía trên thuyền lớn, một chiếc cầu thang được ngưng tụ từ thánh lực từ từ hạ xuống.
Một bóng người vội vàng bước xuống từ trên cầu thang, đi đến trước sơn môn, chắp tay nói: “Tề Hạo làm liều!”
Giờ phút này, trong lòng năm vị Thánh Vương cảm thấy không yên, vô cùng hoang mang.
Ngay cả bốn vị gia chủ Diệp Thanh, Diệp Huyễn cũng cảm thấy mông lung.
“Diệp Khai Nguyên, ngươi làm gì…”, Diệp Bằng không nhịn được nói: “Diệp tộc chúng ta mà còn phải đi xin lỗi người khác sao?”
“Câm miệng!”
Diệp Khai Nguyên quát lớn, giọng điệu vô cùng cứng rắn.
Chuyện đã tới nước này rồi mà bốn tên ngu ngốc này vẫn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mình làm như thế là đang cứu bọn họ!
Sắc mặt Diệp Thiên Hữu khó coi, nói: “Diệp Khai Nguyên, việc này, ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích, nếu không, ta nhất định sẽ báo cáo rõ ràng mọi chuyện với tộc trưởng”.
“Báo cáo rõ ràng mọi chuyện?”
Diệp Khai Nguyên quát lớn: “Một mình ngươi nuốt gọn thánh bảo, thánh thạch và thánh khí tiến cống của tam đại tông môn, bây giờ…lại muốn giết người diệt khẩu, trêu chọc đến Tần tông chủ, ngươi vẫn còn mặt mũi để trình bày mọi chuyện với tộc trưởng sao?”
Sắc mặt hai người Diệp Thiên Hữu và Diệp Bằng trở nên tái nhợt.
Loại chuyện như thế này, trước đây mọi người đều làm thinh!
Diệp Khai Nguyên cũng từng làm như thế.
Chẳng qua, cái này chỉ thích hợp làm trong âm thầm.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Khai Nguyên lại lấy việc này ra để quát mắng ngay trước mặt bọn họ?
Trong lòng Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu vô cùng tức giận.
“Ngươi không giúp chúng ta thì thôi đi, lại còn ở chỗ này xin lỗi hắn? Xin lỗi cái gì chứ?”, Diệp Bằng bực bội nói.
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười.
“Diệp Khai Nguyên đúng không?”
Tần Ninh khẽ cười: “Xem ra người trong Diệp tộc của ngươi vẫn không phục, bằng không, ta tự mình đến Diệp Châu một chuyến, đến tổ địa Diệp gia của ngươi xem, được không?”
Lời này vừa nói ra, thân thể Diệp Khai Nguyên mềm nhũn.
Tần Ninh đi một chuyến đến Yến Châu Yến gia thì hai vị trưởng lão Thánh Vương của Yến gia bị giết.
Đi một chuyến đến Diệp tộc, vậy thì Diệp tộc…
“Tần công tử, hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, lão phu thật sự chân thành xin lỗi!”
“Thật sao?”
Tần Ninh cười: “Vậy thì nói cho Diệp Chính Thiên biết, một lần hai lần còn được nhưng không được đến lần thứ ba, Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu liên tục làm phiền ta, ta cũng không có nhiều kiên nhẫn đến như vậy”.
“Lần này, phế bỏ Diệp Thanh và Diệp Huyễn!”
“Còn hai người Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu thì giết chết để răn đe!”
“Hơn nữa, nói với tộc trưởng Diệp Chính Thiên, nếu như vẫn có tâm tư ham muốn Thánh Thú tông của ta, ta sẽ tự mình giết đến cửa Diệp tộc, đến lúc đó, cũng không phải chỉ chết một vài Thiên Thánh là có thể giải quyết!”
“Ngông cuồng!”
Diệp Bằng quát lớn nói: “Diệp Khai Nguyên, kẻ này ngông cuồng như thế mà ngươi vẫn còn có thể nhẫn nhịn? Ngươi đang sợ hãi cái gì?”
Diệp Khai Nguyên tức giận, gào lớn trong lòng.
Khốn kiếp!
Con rùa thối!
Lão phu sợ hãi cái gì?
Tất nhiên là sợ chết rồi!
Đã đến lúc này rồi mà vẫn không biết lựa lời mà nói!
Ngươi không biết Tần Ninh đã làm gì ở Yến Châu đâu!
“Không ra tay? Là muốn xem thực lực của ta, để ta tự mình ra tay sao?”
Tần Ninh lại nói.
“Tần tông chủ”.
Diệp Khai Nguyên lên tiếng nói: “Xin Tần tông chủ nể tình người không biết không có tội, tha mạng cho bọn họ!”
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Khai Nguyên, mỉm cười: “Trong vòng ba giây, phế bỏ Diệp Thanh và Diệp Huyễn, giết chết Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu, nếu như không làm được thì hôm nay, năm vị Thánh Vương các ngươi, một người cũng không được rời đi!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Tần Ninh gần như là không có chút do dự.
“A…”
“A…”
Cùng lúc đó, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cơ thể Diệp Thiên Hữu và Diệp Bằng vỡ nát, trong nháy mắt không còn sót lại chút khí tức nào.
Người ra tay đúng là hai vị Thánh Vương Diệp Tranh và Diệp Luân.
“A…”
“A…”
Hai tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Hơi thở của hai người Diệp Thanh và Diệp Huyễn trở nên yếu ớt, xương cốt kinh mạch đều vỡ nát.
Diệp Dương Phong và Diệp Quân đồng thời ra tay, phế bỏ hai người bọn họ.
Sắc mặt Diệp Khai Nguyên khó coi, ông ta chắp tay nói: “Đắc tội!”
“Nói với Diệp Chính Thiên, Tần Ninh của Thánh Thú tông không thích bị người ta đè ép, nếu như muốn báo thù thì lúc nào ta cũng hoan nghênh, lần này, xem như là đánh vào mặt Diệp tộc các ngươi, nhưng mà, đây là do Diệp tộc các ngươi tự mình tìm ngược!”
Diệp Khai Nguyên nghe vậy thì chắp tay nói: “Không dám, Tần tông chủ nghĩ nhiều rồi, Diệp Thiên Hữu và Diệp Bằng chết cũng chưa hết tội”.
Tần Ninh nhìn Diệp Khai Nguyên, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn nhìn về phía sơn môn, thấy một đống cây cỏ hỗn loạn, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
Từ Đại Tề đến Yến gia, lại đến Diệp tộc.
Một đám xem hắn như kẻ dễ bị bắt nạt.
Không đánh cho mấy người này biết sợ thì vĩnh viễn sẽ không có điểm dừng.
“Cút!”
“Còn dám đến nữa thì diệt Diệp tộc của ngươi!”
Một lời vừa dứt, không mang theo chút áp lực nào, nhưng chỉ cần những lời này thôi đã làm cho người trong Diệp tộc cảm thấy trầm trọng.
Từng bóng người lần lượt rút lui, biến mất khỏi Thánh Thú sơn.
Giờ phút này, Tần Ninh mới thở ra một hơi, xoay người rời đi, trở về Ám Thiên cốc.
Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Đàn và La Kình trợn mắt há hốc mồm.
Rốt cuộc là…sao lại như thế này?
…
Ở một bên khác, nhóm năm vị Thánh Vương Diệp Khai Nguyên dẫn theo Diệp Thanh và Diệp Huyễn, cùng với đám cao thủ Diệp gia có liên quan, mặt mày xám tro rời đi.
“Diệp Khai Nguyên, xem chuyện tốt mà ngươi làm đi!”
Diệp Thanh vô cùng đau khổ, một thân sức mạnh không còn sót lại chút gì, đây quả thực là đả kích lớn với ông ta.
“Chuyện tốt mà ta làm?”
Âm thanh của Diệp Khai Nguyên giống như tiếng mãnh thú cuồng bạo, sắc mặt dữ tợn, ông ta tức giận hét lên: “Diệp Thanh, Diệp Huyễn, lão phu vừa mới cứu mạng các ngươi, các ngươi biết cái rắm gì!”
Lúc này, hai người kia bị dáng vẻ hung ác của Diệp Khai Nguyên doạ cho ngây người.
“Ngươi có biết mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì không? Một lũ đi theo Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu chịu chết à?”
Diệp Khai Nguyên rít gào nói: “Đồ đệ của Tần Ninh là Dương Thanh Vân bị cháu trai của ngũ trưởng lão Yến gia chặt bỏ một bàn tay!”
“Tần Ninh suốt đêm chạy đến Yến Châu, diệt một mạch nhà ngũ trưởng lão Yến gia, chém chết Yến Cảnh Vũ, lão ta là cảnh giới Thánh Vương, một vị Thánh Vương ngã xuống, ngươi không cảm nhận được sao?”
“Việc này cứ như vậy là xong? Không phải!”
“Tần Ninh kia có thù tất báo, bao che cho đồ đệ đến mức khiến kẻ khác phát điên”.
“Kẻ này đến nơi ở của tộc trưởng Yến gia, ép buộc Yến Thiên Bảo và Yến Ngọc Sơ xuất hiện rồi đưa cho hắn thánh bảo, chuyện này mới tính là xong!”
“Yến Vân Hiên kiêu ngạo, bá đạo nói vài câu cũng bị Tần Ninh trực tiếp chém chết”.
“Lúc ấy, mấy vị Thánh Vương ở đó, ai cũng không biết được rốt cuộc là Yến Vân Hiên chết như thế nào!”
“Hơn nữa, bốn vị Thánh Vương Đại Tề đều xuất hiện, mục đích là để trợ giúp Tần Ninh!”
“Ngươi cho rằng ta nghìn dặm xa xôi đến đây là để nghe người ta mắng chửi sao? Lão phu tới đây để cứu người! Ngu xuẩn, tu vi bị phế bỏ, vẫn tốt hơn so với cái chết đúng không?”
Diệp Khai Nguyên rống giận, dường như là đem hết tất cả mọi chuyện nói ra.
Giờ phút này, Diệp Thanh và Diệp Huyễn hoàn toàn cảm thấy mông lung.
Hai vị Thánh Vương đã chết rồi sao?
Chết trong tay Tần Ninh?
Cái người thanh niên có cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm kia?
Tại sao có thể như vậy!
Phi cầm bay trên bầu trời, người Diệp gia đều im lặng.
Áp lực quá lớn khiến mọi người không biết nên nói gì.
Lần này, Diệp gia vẫn được xem như là may mắn.
Chỉ chết hai vị gia chủ Thiên Thánh.
Nếu việc này làm lớn, vậy thì không chỉ là hai vị gia chủ Thiên Thánh đâu.
Có thể nói, cái tên Tần Ninh này bỗng nhiên trở nên vô cùng nổi tiếng trong thánh vực Thiên Hồng!
Trong lòng Diệp Khai Nguyên không khỏi cảm thán.
Người như vậy, có thể nháy mắt nổi lên, khiến cho Yến gia Yến Châu và Diệp tộc Diệp Châu cũng không dám trêu chọc!
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật lớn như vậy?
Chương 1822: Câu hỏi của Vân Sương Nhi
Tần Ninh trở về Ám Thiên cốc, lòng đầy mệt mỏi.
Rắc rối cứ liên tiếp ập tới khiến tâm trạng hắn không mấy tốt đẹp.
Hết người này đến người khác, bọn họ không nghỉ chút nào sao?
Vậy thì đến một đám lại đánh một đám thôi!
Trong Ám Thiên cốc, bốn vách núi bị đá lớn chặn đường, bốn người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa coi như bị Tần Ninh nhét vào đó bế quan tu luyện, mất mấy tháng còn chưa bước ra được nữa là.
Bây giờ, ba người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đang đứng ngay ngắn.
Tần Ninh nhìn về phía ba người họ, nói: "Chín luồng khí thánh linh này tràn đầy sức mạnh, mỗi người các ngươi tự lĩnh ngộ một cái đi".
"Thạch Đầu, Tiên Nhân, hai người làm trước đi!
Tần Ninh nhìn về phía Tiên Nhân, bảo: "Cô vừa mới đến Hạ Tam Thiên không được bao lâu, trước tiên hãy ổn định khí tức trước, trùng hợp lần này có khí thánh linh nữa!"
Tiên Nhân đáp lời: "Ta muốn chăm sóc Thanh Vân trước..."
"Vậy cũng được!"
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, nói: "Vậy ngươi lên trước đi, Thạch Đầu".
"Sư tôn, sư nương đâu..."
"Ai cần ngươi lo?", Tần Ninh hét lên.
Thằng ranh con hơn bị nhiều chuyện rồi đấy.
"Ta cho ngươi biết bao nhiêu tài nguyên rồi? Một khí hồn phách Thánh Vương thuần khiết, lần này lại có thêm khí thánh linh nữa, ngươi mà còn chưa đạt tới Thiên thánh thì tự đập đầu tự sát đi!"
Thạch Cảm Đương sợ rụt cổ lại.
Cùng lúc đó, phía bên kia, bốn chân của Phệ Thiên Giảo giơ lên trời, nằm trên tảng đá thân quen của mình, bỗng nhiên nói một câu: "Để ta huấn luyện Thạch Cảm Đương cho, đừng để khí thánh linh cho hắn, lãng phí lắm, tặng nó cho người có thiên phú tốt thì hợp lý hơn đấy!"
"Ta có cách này nè, năm đó chủ nhân của ta có để lại một nơi, ta có thể dẫn hắn ta đến đó!"
Nghe vậy, ánh mắt Tần Ninh rực sáng, cười: "Ta quên mất, đó quả thật là một nơi rất tốt, nếu vậy, Thạch Đầu, ngươi đi theo Nhị Cẩu Tử đi!"
Thạch Cảm Đương sững sờ.
Lãng phí lắm à?
Con chó kia đang xem thường ai đó?
Tần Ninh gọi ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình tới, cẩn thận căn dặn một việc.
Trong lòng ba người họ quả thực đã xem Tần Ninh như tông chủ, còn yêu cầu đệ tử của mình sau này phải dùng tâm thái như vậy đối xử với Tần Ninh.
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Tần Ninh bắt đầu chuẩn bị cẩn thận trong Ám Thiên cốc.
Thần Phách Vân Nguyên Thạch!
Thân cây Thiết Liễu Thánh Thụ!
Hai vật này sẽ giúp cơ thể Dương Thanh Vân tự tái tạo lại một bàn tay, khôi phục về trạng thái ban đầu không quá khó khăn.
Nhưng đồng thời nó lại tốn kha khá thời gian.
Khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh kéo Dương Thanh Vân đi làm việc, ban ngày bận bịu đào bới hang động của bản thân.
Mỗi ngày của Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại rất nhàn rỗi, chẳng có việc gì làm, nên cứ lượn lờ phía bên ngoài Ám Thiên cốc.
Còn về phần Phệ Thiên Giảo, chẳng biết nó dẫn theo Thạch Cảm Đương đến nơi nào nữa, chắc là đi tập luyện điên cuồng rồi.
Thoáng chốc, đã ba tháng trôi qua.
Trong thánh vực Thiên Hồng, danh tiếng của Thánh Thú tông đã lan rộng khắp nơi chỉ trong vòng ba tháng.
Thánh quốc Đại Tề!
Yến gia!
Diệp tộc!
Cả ba thế lực lớn mạnh này đều rất nể mặt Thánh Thú tông.
Thánh Thú tông cũng tuyên bố là từ bây giờ về sau, Thánh Thú tông sẽ cai quản Thanh Châu.
Kẻ nào dám nhòm ngó Thanh Châu, Thánh Thú tông sẽ không nương tay!
Ba tháng qua, Tần Ninh bận trong bận ngoài, cuối cùng thì cánh tay của Dương Thanh Vân đã khôi phục lại rồi.
Hôm nay.
Bốn người Dương Thanh Vân, Tần Ninh, Vân Sương Nhi và Tiên Nhân tề tựu về đây.
Dương Thanh Vân nhìn cánh tay trái của mình, lòng đầy thỏa mãn.
"Thần Phách Vân Nguyên Thạch có công dụng rất thần kỳ, hơn nữa có mức độ phù hợp với thân thể và xương cốt ngươi rất cao, mấy ngày tiếp theo ngươi sẽ cảm nhận được điều đó thôi".
"Ngươi và Tiên Nhân bắt đầu bế quan tu luyện đi, cả hai hấp thụ hoàn toàn hai luồng khí thánh linh rồi tính tiếp!"
"Vâng!"
Dương Thanh Vân khom lưng nói.
Dạo này bận rộn việc của Dương Thanh Vân, may là bây giờ đã xong xuôi rồi, Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn nhà tranh, sau khi được Vân Sương Nhi dọn dẹp, hiện tại, nhà tranh có phong cách rất lạ, lại vô cùng sạch sẽ, toát lên hương vị vô cùng độc đáo.
Tần Ninh thư thả nằm ườn ra giường.
"Cuối cùng đã giải quyết xong, tất cả đã đi bế quan, ta coi như nhàn nhã rồi!"
Bốn người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều đã đi bế quan.
Dương Thanh Vân và Tiên Nhân cũng đã bắt đầu bế quan.
Còn Thạch Cảm Đương thì bị Phệ Thiên Giảo tóm đi luyện tập.
Bây giờ chỉ còn lại Tần Ninh và Vân Sương Nhi trong Ám Thiên cốc mà thôi.
"Ta cũng cần bế quan!"
Vân Sương Nhi nói: "Chàng thật là, hình như chàng tới Thiên Thánh nhất phẩm còn chưa được bao lâu mà? Chàng không định cho đám đồ đệ, đồ tôn vượt qua mình à!"
"Không phải là ta đã vội vàng làm xong chuyện của bọn họ, rồi đến chuyện của đôi ta sao?"
Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Vân Sương Nhi, cười bảo: "Sau này, ta sẽ dẫn nàng đến gặp cha mẹ, khi đó sẽ là phu nhân của ta!"
"Tất nhiên là sẽ cho nàng quà tặng rồi!"
"Quà gì chứ?"
Vân Sương Nhi hiếu kỳ hỏi: "Nhưng đừng có kéo ta làm chuyện không bước xuống giường được!"
"Cái này hiển nhiên là không thể thiếu rồi, nhưng hỗn độn thể của nàng cần phải liên tục khai phá, mà ta lại không chắc là lúc nào cũng trông chừng được?"
"Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết tu luyện đến đâu rồi?"
"Ta đã đến tầng bốn, sắp đột phá tầng năm!"
Tần Ninh nghe vậy, gật đầu bảo: "Khi nàng đạt tới tầng thứ năm, chắc là có thể bước vào cảnh giới Thiên Thánh!"
Tần Ninh nói thẳng ra: "Nàng không giống với Viên Viên và Nguyệt Nhi".
"Nguyệt Nhi... có lẽ là không chuyển thế sống lại như ta, nhưng mà lại càng kinh khủng hơn ta nhiều, thế nên thực lực của nàng ấy vừa mạnh, lại vừa tiến bộ nhanh chóng!"
"Còn Viên Viên... ta đã thấy thiên phú của nàng ấy, đã mạnh lại càng mạnh hơn, tóm lại, chẳng hề kém cạnh đám đệ tử của ta, thậm chí còn mạnh hơn!"
"Còn nàng, thật ra thiên phú cũng không tồi, nhưng lại bị thể hỗn độn cản trở, thế nhưng, cũng chính là nhờ vào thể hỗn độn, mà tiềm lực của nàng ở tương lai gần như vô hạn, chuyện phong thần xưng đế chẳng phải nói chơi!"
Vân Sương Nhi nghe vậy vui vẻ gật đầu.
"Tần Ninh, ta có chuyện muốn hỏi chàng".
"Nàng hỏi đi!"
Vân Sương Nhi hỏi: "Trải qua chín đời chín kiếp suốt chín vạn năm, lại thêm quá khứ ban đầu của chàng, thuở ban sơ ở Thương Mang Vân Giới mấy trăm vạn năm nữa, chẳng nhẽ... không có cô gái nào làm chàng rung động hay sao?"
"Còn có... có thể có cả nữ đồ đệ nữa nhỉ?"
Vân Sương Nhi nghĩ thầm, nếu Tần Ninh có nữ đồ đệ, lấy bản tính che chở nâng niu như con của Tần Ninh, chắc chắn nữ đồ đệ sẽ đem lòng yêu Tần Ninh.
Dù sao, trong mắt cô ấy, là một thiếu nữ, nếu như ở chung lâu ngày với một người đàn ông như Tần Ninh, khó lòng thoát khỏi lưới tình!
"Nữ đồ đệ à...", Tần Ninh nỉ non nói: "Có thì có, nhưng mà, đám đồ đệ của ta... khó nói, khó nói lắm..."
"Còn về phụ nữ ở chín đời chín kiếp thì ta không có thật!"
Vân Sương Nhi nhạy bén nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Tần Ninh: "Vậy thì trước đây chắc chắn là có, khi chưa lịch kiếp ấy!"
"Khụ khụ... ờ thì có một thanh mai trúc mã!"
Tần Ninh cười gượng: "Là vị hôn thê từ bé do cha mẹ quyết định, ta không thể từ chối được!"
"Vậy là chàng không thích người đó sao?"
"Cô ấy...", Tần Ninh cầm bàn tay của Vân Sương Nhi, cười nói: "Tất nhiên là thích rồi..."
"Có thể nói cô ấy chính là thần nữ, sau này nàng gặp cô ấy sẽ hiểu", Tần Ninh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Vân Sương Nhi, cười bảo: "Nhưng mà tương lai nàng cũng sẽ dần dần trở thành một vị thần nữ tỏa sáng rực rỡ như vậy".
Vân Sương Nhi vội vàng nói: "Cô ấy tên là gì? Vậy cô ấy coi như là người phụ nữ đầu tiên của chàng rồi, liệu cô ấy có chấp nhận chúng ta không?"
"Tạ Y Tuyền!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Cô ấy là một thần nữ có tiếng tăm vang dội khắp Thương Mang Vân Giới, gần như sánh ngang với phong thái vô song của mẹ ta năm xưa!"
Chương 1823: Khó giữ được cái mạng nhỏ này
Nghe thấy vậy, Vân Sương Nhi ngay lập tức tỏ vẻ đồng tình.
Người có thể khiến Tần Ninh nhận xét như vậy, nhất định là một thiếu nữ không tầm thường!
Tần Ninh cười khẽ, hắn nhìn về phía Vân Sương Nhi nói: “Nàng cứ yên tâm đi, sau này nàng cũng có thể mạnh giống như vậy, Tạ Y Tuyền lợi hại hơn nàng là vì vạch xuất phát của cô ấy cao hơn!”
“Phụ thân của cô ấy là tộc trưởng Long tộc, mẫu thân lại là một người phụ nữ vô cùng lợi hại, năm đó, bà ấy đã từng là đối thủ của phụ thân ta, nàng không giống với cô ấy, nàng đến từ đại lục Vạn Thiên, nhưng sau này, nàng nhất định sẽ như vậy”.
Tần Ninh nói bằng giọng hết sức dịu dàng: “Bởi vì nàng gặp được ta!”
Vân Sương Nhi gật đầu.
“Hơn nữa, nàng là người phụ nữ của ta, sao ta có thể để cho nàng cảm thấy tự ti như vậy được?”, Tần Ninh cười: “Cho dù nàng chỉ là một người bình thường đi chăng nữa, ta cũng có thể giúp nàng trở thành Thánh Nhân, huống chi, nàng không phải là một người tầm thường, nàng xinh đẹp tuyệt trần, lại vô cùng ngây thơ, thiên phú tốt, dáng đẹp…”
Vân Sương Nhi sửng sốt.
Dáng đẹp?
Dáng đẹp có liên quan gì đến việc tu luyện sao?
“Nàng yên tâm đi, sau này, mọi chuyện đều đã có ta lo liệu, nàng chỉ cần tập trung vào việc tu luyện là được, nàng là người phụ nữ mà Tần Ninh ta yêu thương hết mực, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng cả đời!"
“Vâng!”
“Lát nữa, ta sẽ chỉ ra chỗ lợi hại của Hỗn Độn Sinh Nguyên Quyết, nàng hãy suy ngẫm lại một cách cẩn thận… Kể từ đó, nâng cao khả năng hấp thu khí thánh linh!”
“Vâng!”
Tại dãy núi Thánh Thú, bên trong Thánh Thú tông.
Người của tam đường đều đang tu luyện vô cùng khắc khổ.
Bên trong Ám Thiên Cốc, tất cả mọi người cũng đều bắt đầu bế quan…
Thời gian dần dần trôi qua trong sự tĩnh lặng ấy.
Cùng lúc đó!
Ở Thương Mang trong thế giới Hạo Hãn.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một tòa cung điện cao chọc trời đang sừng sững ở phía chân trời.
Bầu trời đầy sao.
Ánh trăng sáng ngời.
Vào giờ phút này, bên trong một tòa thiên cung, có bóng hình xinh đẹp đang đứng phía trên cung điện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bóng hình xinh đẹp kia, mặc bộ váy dài màu đỏ, mái tóc dài tung bay ở sau lưng, trên đầu dùng một cây trâm mảnh cắm hờ để cố định búi tóc, trông có vẻ rất tùy tiện.
Xem cách ăn mặc của cô ấy thì trông có vẻ ít chú trọng đến việc ăn mặc, trang điểm.
Nhưng mà thiếu nữ lẳng lặng đứng ở một góc cung điện, nhìn từ trên cao xuống, giống như là đã hòa làm một với đất trời.
Dáng người của thiếu nữ yểu điệu, thướt tha, thon dài, bóng lưng để lộ ra một chút cô đơn.
Mà gương mặt của cô ấy, cho dù là ánh mắt hay là mũi, đôi mi thanh tú hay là đôi môi kia cũng đều vô cùng hoàn mỹ.
Giống như vào lúc đắp nặn ra khuôn mặt này, ông trời muốn làm ra một tác phẩm mà mình cảm thấy hài lòng nhất.
Như là thần nữ cửu thiên.
Như là thánh nữ hào kiệt.
Ánh trăng đã nhô lên cao, thiếu nữ một mình lẻ loi, đứng ở trên cao, khiến cho ánh sáng chói lóa từ các vì tinh tú ở xung quanh tòa cung điện bỗng trở nên nhạt nhòa hơn rất nhiều.
“Thiếu chủ, minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, Tần Mộng Dao đến đây!”
Vào lúc này, ở bên dưới, một thiếu nữ khom lưng chắp tay bẩm báo.
“Ở đâu?”
Người thiếu nữ mở miệng nói chuyện, giọng của cô ấy nghe thật êm tai, giống như hương u lan, trên mặt của thiếu nữ cũng hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Ta ở đây này, Tiểu Y Tuyền!
Một giọng nói êm tai tựa như giọng của thiếu nữ vang lên.
Ngay sau đó, liền thấy được một người phụ nữ mặc bộ váy dài màu lam xuất hiện, trông có vẻ trẻ trung như mới vừa hai tám, đó cũng là người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần.
“Mẹ!”
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia, Tạ Y Tuyền khom người hành lễ, trông có vẻ vô cùng tôn kính.
Bây giờ, Tần Mộng Dao mới bước qua, bà giống như một thiếu nữ đang độ tuổi xuân phơi phới, cười nói với Tạ Y Tuyền: “Mấy năm qua, không có Ninh Nhi ở đây, thật sự đã khiến cho con cảm thấy cô đơn rồi!”
Tạ Y Tuyền lắc đầu, cười nói: “Không sao, chỉ mới hơn chín vạn năm mà thôi, cũng không tính là lâu…”
“Phải không? Vậy mà ta lại nghe mẹ con nói là từ ngày này qua tháng nọ, trông con cứ như là người mất hồn vậy…”
Nghe thấy vậy, mặt Tạ Y Tuyền ửng đỏ.
Nàng và Tần Ninh là do cha mẹ hai bên đính hôn!
“Con yên tâm đi!”, Tần Mộng Dao thầm thì: “Ninh Nhi nhất định sẽ quay trở về, xảy ra ít việc ngoài ý muốn, ta cũng không thể điều tra rõ ràng được, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách vị cha chồng kia của con, lúc trước ông ta lập lại vạn giới một lần nữa, khiến cho kết giới không gian giữa Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên và đại lục Vạn Thiên trở nên vô cùng vững chắc, dù là ta thì cũng khó có thể xuyên qua được”.
Tạ Y Tuyền cười cười: “Mẹ bất mãn với cha chồng như thế, nhưng mà cha chồng của con cũng không thấy được, cũng chỉ có mỗi mình mẹ tự thấy khó chịu mà thôi!”
Tần Mộng Dao cảm thấy thật bất đắc dĩ, bà nói: “Ta đã không thể trông cậy vào được lão già kia rồi, đến đứa con trai này cũng không thể làm ta yên tâm, cuối cùng chỉ có mỗi hai mẹ con chúng ta phải lo lắng cho bọn họ!”
“Chỉ có điều lần này, việc Ninh Nhi bị trì hoãn, chắc chắn là do một vài thế lực ở bên ngoài gây nên, Lục thúc thúc và phụ thân của con đã đi điều tra rồi, hơn nữa bọn họ còn tìm ra được một ít manh mối”.
“Có lẽ không bao lâu nữa, Thương Mang Vân Giới sẽ xuất hiện một số kiếp, Y Tuyền, con cần phải bảo vệ tốt bản thân, nếu không đến lúc Ninh Nhi quay trở về, ta cũng không thể nào giải thích với nó được!”
“Vâng!”
Nghe thấy vậy, Tạ Y Tuyền gật đầu, cô ấy nói: “Vậy còn những vị mẫu thân khác thì…”
Vô Thượng Thần Đế!
Cả một đời anh hùng!
Có vô số truyền thuyết về ông.
Tự tay tạo ra Cửu Thiên Vân Minh, cũng chính là một thế lực cực kỳ mạnh của Thương Mang Vân Giới, quản lý chư thiên, không ai là không cúi đầu trước ông!
Mà chín vị phu nhân này…
Chính là chín vị mẫu thân của Tần Ninh, mỗi người đều là một nhân vật hào hoa phong nhã.
“Bọn họ…”, Tần Mộng Dao cười nói: “Giữa việc đi tìm cha chồng con hay là cố thủ Thương Mang Vân Giới, bọn họ chỉ là đưa ra lựa chọn khác ta mà thôi”.
“Nhưng nếu như Cửu Thiên Vân Minh xuất hiện vấn đề, Thương Mang Vân Giới xuất hiện vấn đề, các nàng vẫn sẽ đứng cùng chiến tuyến với ta”.
“Làm tỷ muội lâu như vậy rồi, cùng lắm là cãi nhau thôi, sao có thể thật sự xảy ra mâu thuẫn được!”
“Hơn nữa, theo như ta được biết, trong số bọn họ, có người đã bắt đầu thử xem có thể phái người tiến vào thế giới Cửu Thiên tìm Ninh Nhi được không, tranh thủ khiến Ninh Nhi sớm quay trở lại Cửu Thiên Vân Minh, xử lý hết thảy mọi việc!”
Tần Ninh là con trai cả của Vô Thượng Thần Đế, Nguyên Hoàng Thần Đế.
Ở trong Thương Mang Vân Giới, những người có được thực lực như vậy dùng một bàn tay là có thể đếm được.
Hơn nữa, Tần Ninh lại chính là người nối nghiệp được Vô Thượng Thần Đế chỉ định!
Cho dù Vô Thượng Thần Đế có đến mấy người con trai, nhưng người làm ông cảm thấy yên tâm nhất vẫn là đứa con trai này, những đứa con khác của ông… Ừ thì… cũng không được bình thường cho lắm.
Đừng nói là đem Cửu Thiên Vân Minh giao cho mấy đứa con trai kia, cho dù là phân chia một thế giới cho bọn họ đi quản lý, thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ quậy cho gà bay chó sủa mà thôi!
Mục Huyền Thần…
Mục Huyền Phong…
Mục Vũ Yên…
Tính cách của mấy thằng nhóc này đều là kiểu ta thấy được thì ta làm ngay.
“Cụ thể như thế nào thì ta không biết rõ ràng lắm, nhưng nếu có thể gặp được Ninh Nhi trước, ta nghĩ ta có thể nhắc nhở nó một chút! Kẻ phá hư chín đời hoàn hảo của nó, khiến cho nó không thể trở về, chắc chắn là những thế lực bên ngoài đang bắt đầu hành động!”
“Hơn nữa, cái thằng nhóc này, làm mẹ nó ta còn phải đi nhắc nhở nó là ở nhà có vợ đẹp, không thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài giống như cha nó được…”
Tạ Y Tuyền vội vàng nói: “Không sao đâu mẹ, Tần Ninh, chàng ấy lịch kiếp khó khăn, nếu có cô gái nào chịu làm bạn với chàng thì cũng không thể phụ lòng người ta được!”
“Nó dám sao!”
Tần Mộng Dao cười nói: “Được rồi, việc của Cửu Thiên Vân Minh quá nhiều, ta đi trước đã, con có rảnh thì nhớ qua chỗ ta chơi!”
“Dạ!”
Sau khi Tần Mộng Dao rời đi, Tạ Y Tuyền đứng lặng ở chỗ cũ, sau đó cô ấy tự thầm thì một mình: “Phu quân thân yêu của ta… Tốt nhất là chàng đừng nên trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không e rằng… sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này đó!”
…
Cách vài thế giới, ở một nơi xa xôi, Tần Ninh ở trong Ám Thiên Cốc, thân thể bỗng nhiên run lên, ngũ tạng lục phủ đều lạnh như băng, hồn phách giống như sắp thoát ra ngoài, hắn bỗng tỉnh dậy từ trong mộng.
“Làm sao vậy?”
Lúc này, Vân Sương Nhi đi vào trong phòng, lo lắng hỏi.
Chương 1824: Thánh Vương Địch Nguyên
“Không sao đâu, không sao đâu…”, Tần Ninh lắc đầu, hắn nói: “Ta cứ có cảm giác như mình đang bị người khác yểm bùa vậy, bỗng nhiên tỉnh lại!”
Vân Sương Nhi đi tới trước giường, cô ấy nhìn về phía Tần Ninh, mỉm cười nói: “Theo ta thấy là do chàng rảnh rỗi không có việc gì làm thì có!”
“Hơn một năm trôi qua, chàng vẫn chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm, thực lực không hề có dấu hiệu tăng trưởng!”
Từ lần thăng cấp trước tới nay đã là gần một năm trời.
Trong khoảng thời gian một năm qua, bên trong thánh vực Thiên Hồng vô cùng yên bình.
Chỉ có điều bên trong Thánh Thú tông lại không được yên tĩnh cho lắm.
Nửa năm trước, bốn vị đệ tử của Thánh Thú tông xuất quan cùng một lúc.
Nhan Như Họa từ Thiên Thánh nhất phẩm thăng cấp thành Thiên Thánh tứ phẩm.
Tấn Triết từ Thiên Thánh tam phẩm đạt tới cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Giản Bác trực tiếp tiến vào cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm.
Còn Địch Nguyên, sau khi hấp thu một lượng lớn khí thánh linh, hắn ta sắp phải đột phá cảnh giới, cho nên vẫn chưa thể xuất quan, vẫn còn đang bế quan.
Mà một tháng trước, hai người Dương Thanh Vân và Tiên Nhân cũng đã có thể xuất quan rồi.
Cuối cùng thì Dương Thanh Vân cũng đã bước vào cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm, xem như đã có được một bước tiến lớn.
Về phần Tiên Nhân, cô ta đã vượt qua cảnh giới Hóa Thánh, tiến vào cảnh giới Hư Thánh.
Sau khi đột phá cảnh giới, Dương Thanh Vân đã bẩm báo với Tần Ninh và lựa chọn trở lại vùng đất Thanh Châu để quản lý Thanh Minh.
Tuy rằng Thanh Minh đang từng bước đi đến việc thống nhất Thanh Châu, nhưng mà cái gì cũng cần phải có thời gian.
Đối mặt với sự kiên quyết của Dương Thanh Vân, Tần Ninh không thể không đồng ý với hắn ta được.
Hắn biết là vị đồ đệ này có được sự kiêu ngạo giống mình!
Mà Thạch Cảm Đương bị Phệ Thiên Giảo đưa đi huấn luyện hơn nửa năm, lúc trở về, trông có vẻ tinh thần phấn chấn hơn hẳn, hắn ta đã đạt tới cảnh giới Thiên Thánh nhị phẩm.
Thạch Cảm Đương cũng đi theo Dương Thanh Vân quay về Thanh Châu để rèn luyện bản thân.
Về phần Vân Sương Nhi, trong khoảng thời gian một năm qua, dưới sự dạy bảo ân cần bất kể ngày đêm của Tần Ninh, cô ấy đã tăng từ cảnh giới Địa Thánh thất phách lên tới cảnh giới Thiên Thánh tam phẩm.
Sau khi hấp thu một lượng khí thánh linh, Vân Sương Nhi tiến bộ còn nhanh hơn so với đám người Dương Thanh Vân.
Chỉ trong vòng một năm, có thể nói rằng tất cả bọn họ đều đã có sự thay đổi rất lớn.
Nhưng mà riêng Tần Ninh… Ngay cả một cảnh giới mà hắn cũng không thể đột phá được.
Tần Ninh vốn đã có cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm, thế nhưng hơn một năm trôi qua, hắn cũng vẫn chỉ có cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm mà thôi.
Hơn nữa, trong số chín dòng khí thánh linh.
Bảy người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa, Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân, Tiên Nhân dùng hết bảy dòng, hai dòng còn lại đều bị Tần Ninh hấp thu sạch sẽ.
Chính bản thân Tần Ninh cũng nói rằng thứ khí thánh linh này là thần dược đối võ giả có cảnh giới Địa Thánh, Thiên Thánh nhưng mà chỉ có thể có được cơ hội thăng cấp một lần mà thôi.
Nhưng Tần Ninh hấp thu hai dòng khí thánh linh.
Hấp thu hai dòng thì không nói làm gì!
Vấn đề là thực lực của hắn… không tăng lên một chút nào cả!
Ngay cả Vân Sương Nhi cũng là không nỡ nhìn.
Cho dù Tần Ninh có đang tích lũy thực lực đi chăng nữa thì cũng không đến mức không có chút thay đổi nào chứ?
Đối mặt với sự sốt ruột của Vân Sương Nhi, Tần Ninh chỉ cười: “Ta cần tích lũy thêm thực lực, phải tích lũy trong một khoảng thời gian rất lâu”.
“Cảnh giới Thiên Thánh là do ba hồn bảy phách xây dựng nên, ba hồn bảy phách của ta không giống với ba hồn bảy phách của mọi người!”
Đúng thật là không giống nhau một chút nào.
Tần Ninh không chỉ có ba hồn bảy phách của bản thân mà còn có song hồn Long Phượng.
Cho nên, hắn cần phải tích lũy thật lâu.
Nhưng mà kiểu tích lũy thực lực này không phải là không hề có hiệu quả.
Tuy mới chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm nhưng sức mạnh hồn phách của Tần Ninh ở thời điểm hiện tại đã không kém gì Thiên Thánh tứ phẩm.
Có thêm song hồn Long Phượng, mỗi lần tiến lên một cảnh giới mới, thực lực của Tần Ninh cũng vượt trội hơn hẳn người khác.
Mà trong lúc hai người đang nói chuyện thì bên trong Thánh Thú tông bỗng nhiên có một hơi thở cường đại đang bắt đầu ngưng tụ.
Ngay sau đó, hơi thở điên cuồng kia, nhanh chóng lan rộng ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mấy ngàn đệ tử của Thánh Thú tông đều cảm nhận được một loại áp lực vô cùng mạnh mẽ.
“Thánh Vương!”
Lúc này, Tần Ninh đi ra khỏi ngôi nhà tranh, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trong Thánh Thú tông, đại trận phía trên không trung nổ vang, một luồng khí thế mạnh mẽ phóng lên cao, giống như muốn liên kết với không gian này!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy được một bóng người bước đi từng bước trên hư không.
Đó chính là Địch Nguyên!
Toàn thân Địch Nguyên được bao phủ bởi một luồng hơi thở cực kỳ hùng hậu.
Loại hơi thở này chứa đựng một thứ áp lực vô hình mà đến cả Thiên Thánh cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
Đúng vào lúc này, đám người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cũng tiến tới.
“Sư huynh đời thứ năm đã thành Thánh Vương!”
“Vốn nên trở thành Thánh Vương từ sớm kia, lần này, ta đã bước vào cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, không bao lâu nữa, ta cũng sẽ thành Thánh Vương mà thôi!”, Giản Bác nói một cách thản nhiên.
Nghe thấy Giản Bác nói như vậy, Tấn Triết và Nhan Như Họa làm bộ như không nghe thấy gì cả.
Nhanh thôi?
Có nhanh thì cũng phải chờ thêm nhiều năm nữa!
Giản Bác đúng chỉ giỏi nói phét.
Lần này, nếu không nhờ thứ khí thánh linh thần bí và mạnh mẽ kia của tổ sư thúc thì sao Giản Bác có thể từ cảnh giới Thiên Thánh bát phẩm đạt tới cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm trong vòng nửa năm được?
Vào giờ phút này, hơi thở quanh thân Địch Nguyên vô cùng cường đại.
Ba vị đường chủ Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình đều cảm thấy thật đáng kinh ngạc.
Một năm qua, tu vi của ba người bọn họ đều tăng lên, đây cũng là nhờ được Tần Ninh chỉ điểm đôi chỗ.
Địch Nguyên dừng ở bên ngoài Ám Thiên Cốc, chắp tay, rồi sau đó hành đại lễ đối với Tần Ninh đang ở bên trong sơn cốc.
“Sư huynh Địch Nguyên đã trở thành Thánh Vương, bây giờ, Thánh Thú tông của chúng ta đã có một vị Thánh Vương che chở rồi!”
Nhan Như Họa nhếch môi cười, nói: “Bây giờ chúng ta không cần phải sợ thánh quốc Đại Tề, Yến gia hay là Cửu U đài gì đó nữa rồi!”
Nghe thấy vậy, Tấn Triết liền phản bác lại, hắn ta nói: “Chúng ta vốn cũng không sợ bọn họ mà, có tổ sư thúc ở đây, trong cái thánh vực Thiên Hồng này, chúng ta còn phải sợ ai nữa chứ?”
“Đúng là như vậy!”
Ba người xúm lại nịnh nọt một phen.
Đúng lúc này, cách đó không xa, có một bóng người đang chạy như bay đến.
Người đó chính là Phong Vô Cực.
Phong Vô Cực đã đạt tới cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, trong một năm qua, ông ta đã tới đây vài lần.
Vừa điều tra tin tức của năm người Ôn Hiến Chi, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh, Dịch Xuyên.
Vừa giúp Tần Ninh tìm kiếm tung tích của đám người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, U Tiêu Tiêu, Tiên Hàm, Lý Nhàn Ngư.
Nhưng mà hơn một năm qua vẫn không hề tìm được chút manh mối nào.
Đám người Địch Nguyên và Phong Vô Cực cũng dần thân thiết với nhau hơn.
“Tần công tử đâu?”, nhìn thấy bọn họ đang tụ tập bên ngoài sơn cốc, Phong Vô Cực hỏi.
“Ở trong Ám Thiên Cốc đó!”
“Ừ!”
Phong Vô Cực không nói thêm gì nữa, trực tiếp tiến vào sơn cốc.
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Phong Vô Cực, đám người Địch Nguyên đều cho rằng nhất định đã tìm được chút manh mối gì rồi, bọn họ ngay lập tức đi vào trong cốc.
Bên trong Ám Thiên Cốc.
Phong Vô Cực chắp tay với Tần Ninh.
“Tần công tử, trong số những người mà công tử nhờ ta tìm, nay đã có được một chút tin tức của một người rồi, nhưng mà… không chắc chắn lắm!”
“Ồ? Nói ta nghe thử xem”.
“Ở U Châu!”
Phong Vô Cực nói thẳng: “Hình như vị cô nương tên Diệp Viên Viên kia đang ở Cửu U đài của U Châu”.
“Trong suốt một năm qua, người của ta ở Cửu U đài vẫn luôn tranh thủ cơ hội tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức nào cả”.
“Mãi tới vài hôm trước, có một người thuộc hạ bẩm báo là hình như vị cô nương tên Diệp Viên Viên kia đang ở trong Cửu U đài!”
Viên Viên!
Sắc mặt của Tần Ninh khẽ thay đổi, hắn nhìn về phía Phong Vô Cực, nói: “Vì sao lại là… hình như?”
Nghe thấy vậy, Phong Vô Cực nhăn mặt, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Chương 1825: Thiệp mời
Phong Vô Cực nhìn về phía Tần Ninh, rủ rỉ nói.
“Người đứng đầu Cửu U Đài là U Hồn Thiên, cùng với tộc trưởng Diệp tộc Diệp Chính Thiên và tộc trưởng Yến gia Yến Thần đều là cường giả cấp bậc Thánh Vương cực kỳ xuất sắc!”
“Mà người này có một đứa con trai tên là U Phần, có thể nói là người có thiên phú cường đại trong thánh vực Thiên Hồng chúng ta, cực kỳ tài giỏi!”
“Mấy năm trước, trong Cửu U Đài xuất hiện một vị thiên chi kiêu nữ, nhưng mà Cửu U Đài vẫn luôn giữ kín chuyện này”.
“Mà một năm trước, Cửu U Đài đột nhiên thông báo tin tức, vị thiên chi kiêu nữ này hình như chuẩn bị kết hôn với U Phần”.
“Nhưng mà không biết vì sao lại trì hoãn, cho đến bây giờ vẫn không thấy truyền ra tin tức mới”.
“Chỉ là mấy ngày trước, Cửu U Đài truyền ra tin tức, con trai của U Hồn Thiên U Phần sắp kết hôn, có thể nói, việc này gây ra xôn xao không nhỏ!”
Phong Vô Cực nghiêm túc nói: “Cũng mấy ngày trước, cấp dưới của ta bẩm báo, hắn ta đã liếc mắt nhìn thoáng qua người con gái được cho là thiên chi kiêu nữ sắp kết hôn với U Phần, ta cảm thấy người đó cực kỳ giống Diệp Viên Viên…”
Nghe được những lời này, Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Cực kỳ giống!
“Tiếp tục điều tra!”, Tần Ninh thì thầm nói: “Nếu có tin tức thì lập tức báo cho ta biết”.
“Vâng!”
Giờ phút này, Vân Sương Nhi đứng bên cạnh Tần Ninh không nhịn được nói: “Có thể nào là Viên Viên không…”
“Không biết”.
Tần Ninh khoanh tay, thản nhiên nói: “Nhưng mà, đi xem một chút, có lẽ sẽ biết được”.
Lời này vừa dứt, Địch Nguyên đã đi ra, nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Đi!”
Tần Ninh cười nói: “Nhất định là phải đi, nhưng mà không thể tuỳ tiện đi!”
“Báo!”
Đúng lúc này, bên ngoài sơn cốc, một âm thanh đột nhiên vang lên, đúng là La Kình đường chủ.
La Kình đường chủ đứng ở bên ngoài sơn cốc, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm tông chủ, bên ngoài sơn môn, có người của Cửu U Đài đến!”
Cửu U Đài!
Tần Ninh nghe được những lời này thì khẽ cười nói: “Có chút thú vị, xem ra, chúng ta thật sự phải đi xem thử”.
Nói xong, Tần Ninh đã bước đi, hướng thẳng ra ngoài Thánh Thú tông…
Cùng lúc đó, Thánh Thú tông, trước sơn môn.
Từng vị đệ tử bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Lúc này, bên ngoài sơn môn, một nhóm gồm hai mươi người đang nghiêm mặt đứng vững bên cạnh phi cầm.
Nhìn kỹ mới thấy, những người kia có thân hình cao ngất, hơi thở cường đại, mỗi một vị đều là cao thủ Thiên Thánh ngũ phẩm trở lên.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen.
Người đàn ông này có khuôn mặt như dao gọt, biểu cảm nghiêm nghị, một bàn tay vắt ra sau lưng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, không chút vui đùa cẩu thả.
Ở bên cạnh, một gã võ giả chắp tay nói: “Lý Tín đại nhân, chỉ là một cái Thánh Thú tông, không cần ngài tự mình đến…”
“Ăn nói cẩn thận!”
Người đàn ông kia mở miệng nói: “Một năm trước, có thể nói Thánh Thú tông đã đánh thẳng vào mặt mũi của thánh quốc Đại Tề, Yến gia và Diệp tộc”.
“Hiện tại, trong thánh vực Thiên Hồng, có thể thực lực tổng hợp của Thánh Thú tông không mạnh, nhưng vị tông chủ Tần Ninh kia thì đúng thật là một thiên kiêu, ta rất muốn gặp hắn một lần, xem xem rốt cuộc hắn là người như thế nào!”
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy có vài dáng người từ trong sơn môn bước ra.
Cầm đầu là một người thanh niên, hai tay chắp sau lưng, dáng người thẳng tắp, thân hình nhìn qua có chút gầy, thế nhưng gương mặt tuấn tú, mang theo một tia phong độ của người đọc sách, các bộ phận trên khuôn mặt tinh tế, kết hợp lại cùng một chỗ, thật sự là khiến cho người ta không nhìn ra được chút ốm yếu nào.
Nhìn thoáng qua thì cũng không được coi là cực kỳ đẹp mắt, nhưng lại làm cho người ta không thể nào quên.
Nhưng mà sau khi nhìn lại vài lần thì lại làm cho người ta có cảm giác càng đánh giá lại càng thấy đẹp mắt, tuấn lãng.
Giờ phút này, mấy người đi bên cạnh người thanh niên cũng đều đi đến.
Trước sơn môn, đại trận hộ tông mở ra.
“Tại hạ là tứ hộ pháp Cửu U Đài Lý Tín, chắc hẳn vị này chính là Tần tông chủ của Thánh Thú tông phải không?”
Lý Tín mỉm cười, chắp tay nói.
Thân là cường giả Thánh Vương, Lý Tín có thể không thèm để mắt tới Thiên Thánh.
Nhưng mà vị Thiên Thánh trước mắt này cũng không phải là người bình thường.
“Lý Tín hộ pháp?”
Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Lần này, Lý Tín đại diện cho Cửu U Đài, đặc biệt đến đây để gửi thiệp mời, bảy ngày sau, thiếu chủ nhà ta thành hôn, mời Thánh Thú tông cùng đến chung vui!”
Bàn tay Tần Ninh nắm chặt, hắn nhận lấy tấm thiệp mời kia, đọc kỹ thì chỉ thấy trên đó viết vài lời khách sáo, không hề đề cập gì đến tân nương.
Tần Ninh nhận lấy tấm thiệp, rồi nhìn về phía Lý Tín nói: “Không biết thiếu chủ U Phần cưới người con gái tuyệt thế nào?”
Lỹ Tín khẽ cười nói: “Chuyện này...Tần tông chủ đến sẽ biết”.
“Được!”
Tần Ninh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tại hạ sẽ đến!”
“Như vậy thì tốt”.
Lý Tín chắp tay, xoay người, dẫn theo mọi người rời đi.
Tần Ninh nhìn theo đám người Lý Tín rời đi rồi lại nhìn thiệp mời, hắn không khỏi mỉm cười.
Vân Sương Nhi thấy vậy thì không nhịn được nói: “Làm sao vậy?”
“Không có gì”.
Tần Ninh thì thầm nói: “Nếu như không phải là Viên Viên thì đi đến chúc mừng cũng không có gì là không tốt, tốt xấu gì cũng là một trong những bá chủ của thánh vực Thiên Hồng, lúc trước làm xấu mặt Yến gia và Diệp tộc, ta cũng không thể làm quá mức, đắc tội với tất cả mọi người!”
“Vậy nếu phải thì sao?”, Vân Sương Nhi không nhịn được nói.
“Nếu phải…thì buộc phải đắc tội thôi, cũng không thể để cho người khác cưới người phụ nữ của ta chứ?”
Tần Ninh xoa đầu Vân Sương Nhi, mỉm cười nói: “Ta còn nhớ rõ lúc trước, khi còn ở đại lục Vạn Thiên, người của Thần gia muốn cướp nàng và Viên Viên đi, nàng vẫn chưa quên ta đã xử lý bọn họ như thế nào chứ?”
Vân Sương Nhi gật gật đầu.
Lúc này, cô ấy chỉ có thể hy vọng người ấy không phải là Diệp Viên Viên.
Nếu không thì…
Cửu U Đài sẽ gặp phải phiền phức lớn!
“Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Chuẩn bị một chút, cùng ta đi đến Cửu U Đài!”
“Vâng!”
Bốn người cùng gật đầu.
Cùng lúc đó, cả thánh vực Thiên Hồng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Tại thánh vực Thiên Hồng.
Ngoại trừ Thanh Châu.
Tại bốn vùng lớn Tề Châu, Yến Châu, U Châu, Diệp Châu có bốn thế lực bá chủ.
Mà con trai của U Hồn Thiên, người đứng đầu Cửu U Đài, U Phần tổ chức hôn lễ, không thể nghi ngờ là đáng giá để cho khắp nơi náo động.
Cho dù giữa các thế lực đó đều có khúc mắc với nhau, nhưng mà Cửu U Đài đưa thiệp mời đến, thế lực các châu cũng sẽ cho chút mặt mũi.
Thậm chí, có một số thế lực muốn đi, nhưng Cửu U Đài lại không muốn mời.
Tông môn và gia tộc không có cảnh giới Thiên Thánh trấn giữ, căn bản là không có tư cách để tham gia tiệc cưới này.
Sau khi Thánh Thú tông nhận được thiệp mời cũng chuẩn bị xuất phát.
Tần Ninh mang theo Vân Sương Nhi, cùng Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ, còn có cả Cửu Anh và Xích Vũ Thiên Phong Điêu ngồi trong Nguyên Hoàng cung, chuẩn bị xuất phát.
Chỉ là, còn chưa xuất phát, bên ngoài Thánh Thú tông lại có khách tới.
Một con thuyền lớn dài tầm trăm mét, trôi nổi giữa không trung, mà phía trên chiếc thuyền kia, ở trên đỉnh cột buồm có một lá cờ xí.
Trên cờ xí viết một chữ Tề thật lớn.
Thánh quốc Đại Tề!
“Thánh chủ thánh quốc Đại Tề Tề Hạo, thăm hỏi Tần tiên sinh của Thánh Thú tông”.
Một âm thanh vang lên từ trên chiếc thuyền.
Giờ phút này, bên trong Thánh Thú tông, một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Đến thì cũng đã đến rồi, la hét cái gì?”
Nghe được những lời này, phía trên thuyền lớn, một chiếc cầu thang được ngưng tụ từ thánh lực từ từ hạ xuống.
Một bóng người vội vàng bước xuống từ trên cầu thang, đi đến trước sơn môn, chắp tay nói: “Tề Hạo làm liều!”
Bình luận facebook