-
Chương 1811-1815
Chương 1811: Thánh Vương ngã xuống
Giờ phút này, Tần Ninh dùng toàn lực đối phó với Yến Cảnh Vũ.
Cảnh giới Thánh Vương được xưng là vô địch.
Ở thánh vực Thiên Hồng, Thánh Vương chính là sự tồn tại cực hạn.
Cho dù là cảnh giới Tiểu Thánh Vương cũng thuộc cấp bậc cường đại.
Lúc này, Tần Ninh bộc phát sức mạnh toàn thân, phối hợp cùng với Xích Vũ Thiên Phong Điêu, cùng chung sức mạnh, đối phó với Yến Cảnh Vũ.
Từng cỗ lực lượng mạnh mẽ, lớp lớp mở ra.
Bốn phía trời đất, thánh lực gần như đã phá nát Yến phủ.
“Luân động!”
Một lời vừa dứt, thánh lực trong cơ thể Yến Cảnh Vũ liên tục chuyển động thành từng vòng, vòng tròn màu xanh hóa thành lưỡi dao sắc bén, che kín cả bầu trời, giết thẳng về phía Tần Ninh.
Chỉ là, theo hào quang màu đỏ toả ra ngày càng cường thịnh, Tần Ninh cũng phát ra công kích mãnh liệt, sát khí của thanh luân kia dần dần bị nghiền nát.
“Đáng chết!”
Sắc mặt Yến Cảnh Vũ đầy hoảng sợ.
Lão ta là cảnh giới Tiểu Thánh Vương.
Sao có thể bị Tần Ninh có cảnh giới Thiên Thánh áp chế.
Cho dù Tần Ninh mượn sức mạnh của Xích Vũ Thiên Phong Điêu, thì khoảng cách giữa Thiên Thánh và Thánh Vương vẫn là một trời một vực.
Đây là tình huống gì?
Trong lòng Yến Cảnh Vũ xuất hiện cảm giác hoảng hốt.
Công kích của Tần Ninh ngày càng dồn dập.
“Đại Thanh Luân Thuật, Thanh Luân Phá!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Sau lưng Yến Cảnh Vũ xuất hiện một chiếc thanh luân, cao lớn cả trăm mét.
Ngay sau đó, thanh luân bộc phát ra sức mạnh, bao phủ lấy Tần Ninh.
Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, bàn tay nắm chặt.
“Xích Linh Thiên!”
Vút vút vút…
Trong chớp mắt, từ cơ thể Xích Vũ Thiên Phong Điêu bùng nổ ra một cỗ khí tức nóng rực khủng bố.
Trong âm thanh ầm ầm đang vang lên, khí tức nóng rực kia hóa thành xích linh, bao phủ vị trí của Tần Ninh và Yến Cảnh Vũ.
“Giết!”
Một lời vừa dứt, xích linh cuồn cuộn lao ra, va chạm cùng với thanh luân.
Âm thanh leng keng leng keng không ngừng vang lên.
Thân hình Tần Ninh không chút lùi bước.
Mà giờ phút này, thanh luân không ngừng bị tiêu tán, sắc mặt Yến Cảnh Vũ cũng ngày càng trở nên khó coi.
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết!”
Yến Cảm Vũ tức giận hét lớn.
Ầm…
Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Một góc của thanh luân bị xích linh phá hỏng, ngay sau đó, thanh luân bị vỡ ra thành từng đoạn rồi hoàn toàn vỡ nát.
“Chết đi!”
Một tiếng quát khẽ cất lên.
Ầm…
Cơ thể Yến Cảnh Vũ xuất hiện từng vết rách.
Thanh luân vỡ nát, thân thể của lão ta cũng bị phản phệ.
Lúc này, Yến Cảnh Vũ đã hoàn toàn hiểu rõ, lão ta không đánh lại được Tần Ninh.
Tần Ninh và Xích Vũ Thiên Phong Điêu phối hợp với nhau chắc chắn có thể giết chết được lão ta.
Yến Cảnh Vũ không nói hai lời, thân hình rút lui về sau.
Chỉ là ngay sau đó, một hơi thở vô cùng nguy hiểm đánh úp lại.
Ly Phiến!
Không biết từ khi nào Ly Phiến đã xuất hiện phía sau lão ta.
Xoay người lại thấy được một màn như vậy, sắc mặt Yến Cảnh Vũ trắng bệch.
Chỉ là đã chậm!
Xoẹt một tiếng, Ly Phiến cắt ngang qua cổ Yến Cảnh Vũ.
Máu tươi phun ra, đầu lão ta đứt lìa khỏi thân thể,
Lúc này, Yến Cảnh Vũ vẫn còn thấy cảm thấy kinh ngạc, khó có thể tin, bản thân mình vậy mà lại chết trong tay một vị Thiên Thánh nhất phẩm.
Thế nhưng, sau khi đầu bay ra khỏi cổ, thân hình lão ta cũng nổ tung.
Đất trời xuất hiện sấm sét cuồn cuộn, tia chớp cắt ngang bầu trời.
Thánh Vương ngã xuống.
Thiên địa xuất hiện hiện tượng kỳ lạ!
Giờ phút này, trong thánh vực Thiên Hồng, không ít cường giả đều đạp không bay ra.
Vùng đất Tề Châu.
Ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ và Tề Thiên Minh nhanh chóng di chuyển, hướng thẳng tới Yến Châu.
Tiếng nổ của đất trời vang lên.
Tề Phi Vân biến sắc.
“Có Thánh Vương ngã xuống!”
“Là ở hướng Yến Châu!”
Trái tim Tề Phi Vân như muốn dâng lên tận cổ họng.
Sẽ không phải là Tần Ninh giết đó chứ?
Thế nhưng, sao có thể không đúng?
Nếu không, tại sao Tần Ninh vừa tới Yến Châu, ở đây đã chết một vị Thánh Vương!
Điều này cũng quá là trùng hợp!
“Đẩy nhanh tốc độ trước khi trời sáng phải đến được Yến Châu”.
“Vâng!”
Ba bóng người nhanh chóng lao đi…
Cùng lúc đó, Diệp Châu, Diệp tộc, tổ địa.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài bước ra từ bên trong nhà thờ tổ của tổ địa, ánh mắt nhìn về không trung.
“Thánh Vương chết!”
“Mấy vạn năm qua chưa từng xuất hiện tình huống Thánh Vương ngã xuống”.
Người đàn ông trung niên thì thào nói: “Đi điều tra xem, tại sao Thánh Vương lại chết!”
“Vâng!”
Bên ngoài nhà thờ tổ có tiếng trả lời vang lên…
Diệp Chính Thiên lẩm bẩm một mình: “Ở Yến Châu, là Thánh Vương của Yến gia ngã xuống sao? Là ai làm?”
Mà cùng lúc đó.
Tại U Châu.
Cửu U Đài!
Thân là thế lực bá chủ độc nhất vô nhị của U Châu, có thể nói Cửu U Đài độc chiếm vị trí thứ nhất, thống trị U Châu hơn mấy vạn năm.
Mà giờ phút này, người đứng đầu Cửu U Đài, U Hồn Thiên, bước ra khỏi phòng, trên thân là quần áo màu đen, dưới bầu trời đêm càng có vẻ cô tịch, âm trầm, lạnh lẽo.
“Thánh Vương ngã xuống, có vẻ như ở Yến Châu, thú vị…”
Bên cạnh U Hồn Thiên là một người thanh niên mặc đồ đen, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ có chút tà dị, mỉm cười nói: “Cha, có cần đi điều tra không?”
“Ừm, cẩn thận một chút!”
“Vâng!”
U Hồn Thiên thuận miệng nói: “Phần Nhi, hôn lễ của con sắp diễn ra, con phải nhớ kỹ, không thể nóng vội quá mức, vi phụ nhìn trúng thiên phú của người ấy, rất phù hợp với con, con hiểu chưa? Con phải dùng chân tình để làm người đó rung động!”
“Vâng!”
U Phần chắp tay rời đi.
…
Yến Châu!
Thành Yến Thiên!
Yến Châu có sáu thành trì lớn, nổi tiếng tứ phương.
Sáu thành trì lớn này được phân chia cho năm đại trưởng lão của Yến gia trấn giữ, để dễ dàng quản lý và đề phòng chuyện không may xảy ra.
Mà trong sáu thành trì lớn, nơi chói mắt nhất không thể nghi ngờ là thành Yến Thiên do tộc trưởng Yến gia trấn giữ.
Thành Yến Thiên, đứng đầu sáu thành và cũng là thành trì lớn nhất trong vùng đất Yến Châu.
Cho dù là ở trong thánh vực Thiên Hồng cũng có chút tiếng tăm.
Mà thành Yến Thiên nằm ở vị trí trung tâm của Yến Châu, có thể nói là nằm ở giữa, nơi hội tụ của tám hướng.
Giờ phút này, sâu bên trong phủ đệ, tại một đình viện xa hoa.
Yến Thần, tộc trưởng của Yến gia mặc trang phục màu xanh, đột nhiên đứng dậy.
Sắc mặt Yến Thần mang theo chấn động, hắn ta vội vàng bước vào trong nhà thờ tổ, nhìn thấy một ngọn nến trên đài cắm nến đã tắt ngúm, thân hình Yến Thần lảo đảo.
Từng bóng người lần lượt tụ tập đến đây.
“Tộc trưởng!”
“Tộc trưởng!”
Mấy người kia đồng loạt hô lên.
“Nhanh chóng chạy đến thành Yến Vân!”
Yến Thần quát lên: “Ngũ trưởng lão…chết rồi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong đình viện biến sắc.
Ngũ trưởng lão, Tiểu Thánh Vương, chết rồi?
Bị ai giết chết?
“Tộc trưởng, chẳng lẽ là Cửu U Đài?”
Yến Châu và U Châu nằm giáp nhau, từ trước đến nay vẫn luôn có xung đột.
Ngoài trừ Cửu U Đài, còn ai có năng lực, có can đảm để giết chết một vị Thánh Vương của Yến gia chứ!
“Chưa xác định!”
Yến Thần nhìn về phía đám người, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người một thanh niên tầm ba mươi tuổi, nói: “Yến Vô Thượng, ngươi dẫn người quay về nhà ngươi nhìn xem”.
“Nếu như là Thánh Vương ra tay, ta sẽ lập tức điều tra rõ ràng”.
“Nhớ kỹ, nhất định không được xúc động”.
“Vâng!”
Người đàn ông tên Yến Vô Thượng kia cúi người đáp lời.
Chỉ là ánh mắt đã đỏ rực, tràn ngập sát khí tàn nhẫn.
Cương 1812: Chạy tới thành Yến Thiên
Yến Cảnh Vũ!
Ngũ trưởng lão Yến gia.
Là phụ thân của hắn ta!
Phụ thân là trụ cột của ngũ mạch Yến gia, sao có thể chết được?
Mà bản thân hắn ta tiến vào mạch chủ Yến gia cũng chính là vì muốn đột phá cảnh giới Thánh Vương.
Một khi hắn ta đạt tới cảnh giới Thánh Vương, ngũ mạch Yến gia sẽ có hai vị Thánh Vương, quyền lợi trong tương lai sẽ còn lớn hơn nữa.
Thế nhưng bây giờ, phụ thân đã chết!
Trong lòng Yến Vô Thượng vô cùng phẫn nộ.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngay sau đó, một đám cao nhân của Yến gia bên trong thành Yến Thiên lập tức xuất phát.
Lúc này, bên trong thành Yến Vân, Nguyên Hoàng cung sừng sững giữa không trung.
Tần Ninh nhìn về phía ba người Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong, lạnh nhạt nói: “Một mạch của các ngươi, sẽ không còn tồn tại”.
Lời nói vừa dứt, sự sống của Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong dần dần tiêu tan.
Bên trong Yến phủ, lửa cháy phừng phừng, khói đen đầy trời.
Trong thành Yến Vân, mọi người khiếp sợ.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Một vị Thánh Vương ngã xuống, bên trong Yến phủ lại còn xảy ra một trận hỏa hoạn lớn.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Tần Ninh nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: “Từ bây giờ, ngũ mạch không còn tồn tại”.
“Đi thôi!”
Trở lại Nguyên Hoàng cung, Tần Ninh ngồi xuống.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đều đứng dậy.
“Sư tôn, vất vả rồi…”, Dương Thanh Vân chắp tay nói.
Chỉ là khi cổ tay trái trống rỗng kia lọt vào trong tầm mắt Tần Ninh, lại làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
“Xuất phát!”
Tần Ninh nhìn về phía ngoài điện, bình tĩnh nói.
“Đi đâu? Sư tôn!”
“Thành Yến Thiên, Yến gia!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Một mạch của Yến Cảnh Vũ chặt đi một bàn tay của ngươi, diệt sạch bọn họ là để xả giận cho ngươi!”
“Nhưng mà, bàn tay này của ngươi, ta còn phải hỏi một chút, xem Yến gia chuẩn bị lấy cái gì ra để bồi thường”.
Giọng điệu của Tần Ninh bình tĩnh nhưng rất chân thật, đáng tin.
Giết người là để xả giận.
Nhưng không giải quyết được vấn đề.
Tóm lại chuyện này phải tìm người trong Yến phủ, hỏi cho rõ ràng.
Giờ phút này, Nguyên Hoàng cung tự vận hành, lao như bay trên không.
Hiện tại, Tần Ninh không để cho Phệ Thiên Giảo kéo Nguyên Hoàng cung nữa, chỉ dùng tốc độ bằng tốc độ của Thiên Thánh đi thẳng về phía thành Yến Thiên, không nhanh không chậm…
Tốc độ như vậy, hẳn là khi tới thành Yến Thiên, Yến gia đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi nhỉ?
Nguyên Hoàng cung rời khỏi thành Yến Vân, chỉ để lại một nỗi sợ hãi bao trùm cả tòa thành.
Trong khi Nguyên Hoàng cung không nhanh không chậm di chuyển.
Đi qua bao phong cảnh hữu tình của vùng đất Yến Châu, dọc đường đi, mấy người bọn họ đều ở trong cung nghỉ ngơi.
Tiên Nhân phu nhân và Dương Thanh Vân ở cùng một phòng, lúc này, Tiên Nhân đang băng bó lại vết thương ở cổ tay Dương Thanh Vân.
Nhìn khuôn mặt trẻ trung của Dương Thanh Vân, Tiên Nhân không nhịn được mỉm cười nói: “Chỉ mới không gặp một quãng thời gian, sao chàng lại trở nên trẻ như vậy rồi?”
“Sư tôn giúp ta tái tạo lại lần nữa, nhìn trẻ hơn một chút thôi”.
Tiên Nhân mỉm cười: “Chàng xem, dáng vẻ của chàng giống như chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, còn ta thì đã trông như ba mươi tuổi, căn bản là không xứng đôi với nhau!”
“Sao lại không xứng đôi?”
Dương Thanh Vân nhẹ nhàng kéo Tiên Nhân lại, cười nói: “Nàng biết không, dáng vẻ này của nàng mới làm cho đàn ông thèm nhỏ dãi, nếu không, tại sao Yến Vinh kia lại muốn giữ nàng lại, không chịu thả người ra, để cho ta hợp tác với bọn họ?”
“Chàng chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt”.
Hai vợ chồng bọn họ ôm chặt lấy nhau.
Đối với Dương Thanh Vân mà nói, cuộc đời này của hắn ta có hai người vô cùng quan trọng, đó là Tần Ninh và Tiên Nhân.
Tình thầy trò!
Tình phu thê!
Đây là điều mà hắn ta luôn tâm niệm.
Mà cùng lúc này, ở một gian phòng khác.
Tần Ninh ngồi ở trên giường, thở dài một hơi.
“Mệt sao?”
Vân Sương Nhi nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tần Ninh, rót cho hắn một chén trà.
“Vẫn ổn”.
Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi, nói: “Gần đây tu hành có vấn đề gì không?”
“Đương nhiên là có vấn đề, nhưng mà chờ chàng làm xong việc này rồi lại nói sau”.
“Cũng được!”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Trong Ly Phiến này còn ngưng tụ năm cỗ khí thánh linh, nàng, Thạch Đầu và Thanh Vân, mỗi người một cỗ, chờ xong chuyện này thì hấp thu đi!”
“Vâng!”
Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Lần này, chàng tác động mạnh đến bọn Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương rồi…”
“Ồ?”
“Vừa rồi lúc chàng ra tay, hai người bọn họ đều nói, trong vòng mười năm nhất định sẽ trở thành Thánh Vương!”
Trong vòng mười năm, vượt qua cảnh giới Thiên Thánh, đạt đến thành tựu Thánh Vương, gần như là không có khả năng.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Từ khi Thanh Vân gặp ta đã thiếu đi mấy phần hăng hái, chỉ sợ là lần này đã kích phát lòng cầu tiến của hắn ta, dựa vào việc mở tinh môn của võ giả Tinh Mệnh, trong vòng mười năm, lại thêm sự trợ giúp của ta, cũng không hẳn là không thể!”.
“Còn về phần Thạch Đầu…Tuy rằng tên nhóc này ngưng tụ hồn phách của Thánh Vương, tăng cường sức mạnh thân thể, nhưng mà trong mười năm…khả năng cao là không thể…”
“Nhưng mà năm đó, ta cũng cho rằng hắn ta không thể trở thành Vương Giả, chẳng phải bây giờ hắn ta đã tới được cảnh giới Địa Phách rồi sao, trên thực tế, chuyện của hắn ta cũng không thể xác định chắc chắn được, càng về sau càng không thể đoán trước”.
Vân Sương Nhi nghe vậy thì nhìn về phía Tần Ninh nói: “Còn ta thì sao?”
“Chàng vẫn luôn nói ta có hỗn độn thể, càng cường đại thì sức mạnh có thể bộc phát ra càng lớn, nhưng mà vì sao ta lại cảm thấy ta tiến bộ rất chậm?”
Tần Ninh không nhịn được mà cười ha ha nói: “Tốc độ bây giờ của nàng mà còn chậm sao?”
“So với chàng, có vẻ như vẫn còn rất chậm”, Vân Sương Nhi nghiêm túc nói: “Chàng đừng cười, thật đấy, sau mỗi lần vượt qua chàng, đột nhiên cảnh giới của chàng lại tăng lên rất nhanh, quả thực là rất đả kích người khác….”
Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Vân Sương Nhi, khẽ cười: “Nàng yên tâm đi, trong tương lai, hỗn độn thể của nàng nhất định sẽ vô cùng cường đại, trong chư thiên vạn giới này, nàng cũng có thể trở thành tồn tại giống như thần linh, bây giờ mới chỉ là khởi đầu thôi”.
“Về phần cảnh giới của ta tăng lên…phần lớn là do tích luỹ, sự tích luỹ này không chỉ là trên con đường tu hành mà còn ở trong tâm tính của bản thân, ta đã trải qua chín đời chín kiếp, cùng với chuyện bản thân từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, đã trải qua hết tất cả mọi thứ, vậy nên ta có thể đột phá cảnh giới theo kế hoạch mà mình vạch ra”.
“Ví dụ như ở cảnh giới Thiên Thánh, có thể cấp bậc của ta không tăng, nhưng thực tế là lực lượng của ta vẫn không ngừng tăng lên”.
“Cũng có thể tới một ngày nào đó, ta lại bỗng nhiên đột phá cảnh giới Thánh Vương, nói tóm lại, tất cả đều là sự tích luỹ, chẳng qua là nàng không nhìn thấy sự tích luỹ đó thôi”.
Vân Sương Nhi gật gật đầu.
Thực tế đi theo Tần Ninh, áp lực rất lớn.
Thiên phú của cô ấy không cường đại được như Diệp Viên Viên.
Năm đó, hoàng thể của Diệp Viên Viên có uy lực rất mạnh, nhưng sự thật đã chứng minh, cho dù không có hoàng thể, thiên phú của Diệp Viên Viên cũng đã cường đại.
Còn Cốc Tân Nguyệt…Ngay cả Tần Ninh cũng không nhìn thấu được nàng ấy, vậy nên không cần phải nhiều lời.
Có điều, so sánh với bọn họ, hình như bản thân mình là yếu kém nhất.
Chuyện này làm cho cô ấy có áp lực rất lớn.
Nhưng mà cho dù như thế nào.
Làm bạn bên cạnh Tần Ninh khiến cho cô ấy cảm thấy rất an tâm.
Chẳng sợ khó khăn, cô ấy vẫn sẽ đuổi theo bước chân của hắn.
Lúc này, trước cầu thang Nguyên Hoàng cung.
Thạch Cảm Đương lẳng lặng ngồi đó, vết thương ở ngực đã khép lại, còn thương tích bên trong thì phải cần thời gian để bồi dưỡng.
Phệ Thiên Giảo cũng nằm trên cầu thang, chán chường nhìn bầu trời đêm.
Thạch Cảm Đương thở dài, không nhịn được nói: “Cẩu độc thân, quả thật là đáng thương…”
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì lỗ tai dựng thẳng, vẻ mặt mông lung.
Cẩu độc thân?
Độc thân không tốt sao?
Không có người khác làm phiền mình, vui chơi giải trí rồi ngủ nghỉ, thoải mái biết bao nhiêu?
Chương 1813: Đòi một lời giải thích, chỉ thế thôi
Giống như Tần Ninh và Dương Thanh Vân vậy, muốn phụ nữ làm cái gì?
Không có ý nghĩa!
“Phệ Thiên Giảo đúng không?”, Thạch Cảm Đương nhìn về phía Phệ Thiên Giảo nói: “Năm đó, ngươi gặp sư tôn như thế nào vậy?”
“Ta biết mỗi đời sư tôn chỉ nhận một đồ đệ, vị đồ đệ thứ hai của sư tôn là người như thế nào vậy? Nói với ta một chút đi? Có phải là rất lợi hại hay không?”
Nghe được những lời này, Phệ Thiên Giảo gãi gãi đầu, mở miệng nói: “Không lợi hại, Ôn Hiến Chi…Rất ngu ngốc…Thường xuyên bị thánh thú của mình đánh!”
“Tuy nói Huyết Thể Thanh Thiên Giao kia là thánh thú cấp chín, nhưng mà thực lực chênh lệch nhiều, vậy mà mỗi ngày Ôn Hiến Chi đều bị đánh”.
“Lần trước, hình như Huyết Thể Thanh Thiên Giao xuống tay nặng quá, đánh hắn ta bị thương nặng, đến bây giờ cũng không biết là đi đâu rồi!”
Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương thở ra một hơi.
Ôn Hiến Chi?
Là đồ đệ ở kiếp thứ hai của Tần Ninh sao?
Nghe có vẻ như…đầu óc không tốt lắm!
Sau này phải tránh xa mới được.
Trong lúc Thạch Cảm Đương đang tự mình suy tư, Phệ Thiên Giảo ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng nâng mắt, nhìn lên.
Chỉ thấy trong đêm tối, từng bóng người đang lao nhanh về phía bọn họ.
Nhưng mà mấy bóng người đó chỉ tới gần rồi nhanh chóng lướt, không để ý tới bọn họ nữa, Phệ Thiên Giảo và Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng lười đi quản.
Bên phía đám người kia, người cầm đầu rõ ràng là Yến Vô Thượng.
“Đại nhân!”
Một gã Thiên Thánh chắp tay nói: “Đại nhân đừng nóng vội, sự việc đã xảy ra rồi, trước mắt, chúng ta không nên liều lĩnh, có thể bên phía tộc trưởng còn chưa điều tra rõ ràng…”
“Điều tra cái gì?”
Yến Vô Thượng hừ một tiếng nói: “Cha ta chết, huynh đệ của ta không biết sống chết như thế nào, việc này còn cần phải điều tra sao?”
“Kẻ giết người có thể đã sớm rời đi, chúng ta phải trở về thành Yến Vân, rồi điều tra cẩn thận, bây giờ, việc cấp bách là phải trở về”.
Sắc mặt Yến Vô Thượng trở nên khó coi.
Hắn ta là cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm.
Tiến thêm một bước nữa chính là Thánh Vương vô địch.
Vậy mà cố tình vào đúng lúc này, phụ thân lại xảy ra chuyện.
Rốt cuộc là tại sao lại như thế này?
Tốc độ của Yến Vô Thượng nhanh hơn, hướng thẳng về phía thành Yến Vân.
…
Màn đêm trước khi bình minh lên là u ám nhất.
Chỉ là phía đường chân trời, một ánh bình minh đang từ từ dâng lên, đêm tối không chỗ nào lẩn trốn, biến mất chẳng thấy đâu.
Thay vào đó là ánh sáng mặt trời.
Giờ phút này, Nguyên Hoàng cũng cũng đã đến thành Yến Thiên.
Tần Ninh bước ra ngoài đại điện của Nguyên Hoàng cung, hắn nhìn về phía thành Yến Thiên như một con thú khổng lồ, khẽ vươn vai.
“Cuối cùng cũng tới rồi, thành Yến Thiên, Yến gia”.
Tần Ninh thì thầm nói.
“Sư tôn”.
Dương Thanh Vân treo một cánh tay lên, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: “Sư tôn, lần này người không cần tức giận lớn như vậy…”
“Ngươi yên tâm”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Sư phụ tới bàn điều kiện với bọn họ, nếu như Yến gia có thể đưa ra bảo bối khiến cho cánh tay của ngươi trở lại như ban đầu, ta sẽ không so đo với bọn họ”.
“Nếu như không lấy ra được thì ta đây cũng phải cướp đoạt kho bảo vật của Yến gia, để nhìn cho kỹ”.
Nghe được những lời này, Dương Thanh Vân có chút sửng sốt.
Xem ra lần này cũng không hoà hoãn gì!
Mà cùng lúc đó.
Thành Yến Thiên.
Phủ đệ Yến gia.
Bên trong và bên ngoài phủ đệ bao gồm ba tầng trong và ba tầng ngoài, kiến trúc không hề thua kém gì hoàng cung của thánh quốc Đại Tề.
Sâu bên trong phủ đệ là một toà cung điện.
Tộc trưởng Yến Thần đang đứng ở phía trước, sắc mặt có chút khó coi.
Phía dưới là bốn người ngồi hai bên, sắc mặt lạnh lùng.
“Yến Cảnh Vũ là ngũ trưởng lão của Yến gia, cho dù là ai giết thì cũng là đánh vào mặt Yến gia chúng ta!”
Yến Thần mở miệng nói.
“Lần này suốt đêm triệu tập bốn vị trưởng lão tới đây cũng là vì muốn làm phiền bốn vị, trước hết là đến thành Yến Vân tìm hiểu rõ ràng”.
“Từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn bất hoà với Cửu U Đài, lần này, người có khả năng ra tay cao nhất chính là Cửu U Đài”.
Yến Thần lạnh nhạt nói: “Hy vọng lần này bốn vị có thể cố gắng hết sức”.
“Mà ta cũng tiến cử Yến Vô Thượng tạm thời thay thế vị trí của ngũ trưởng lão, quản lý tất cả công việc ở thành Yến Vân”.
Nghe được những lời này, bốn vị trưởng lão phía dưới đều gật đầu.
“Như vậy thì tốt!”
Đại trưởng lão Yến Bắc Phong đứng dậy, chắp tay nói: “Một khi đã như vậy, bốn người chúng ta sẽ lập tức tới thành Yến Vân”.
“Được!”
Sau khi bàn bạc đã đưa ra quyết định.
Bốn vị trưởng lão đều đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện, một người mặc kim giáp bước nhanh vào, chắp tay nói: “Tộc trưởng, bên ngoài phủ có một người thanh niên, nói rằng muốn gặp tộc trưởng”.
“Khốn kiếp”.
Trong đại điện, một người đàn ông trung niên quát: “Tộc trưởng là người mà ai cũng có thể gặp được hay sao? Không biết phải làm như thế nào à?”
Võ giả mặc kim giáp quỳ rạp xuống đất, sắc mặt khó coi nói: “Vốn dĩ ta cũng định ngăn cản, đánh đuổi người đi, nhưng mà người này không chút quan tâm, trực tiếp ra tay, nói không gặp tộc trưởng thì sẽ không đi!”
Nghe được những lời này, Yến Thần lập tức hiểu rõ.
Không phải là do hộ vệ không ngăn cản, mà là không thể ngăn cản được!
Yến Thần lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này…Đêm qua ngũ trưởng lão bị giết, hôm nay đã có người tới bên ngoài Yến phủ làm loạn, chẳng lẽ…”
Giờ phút này, bốn vị trưởng lão đều dừng lại.
“Đi xem thử một chút là được”.
Tứ trưởng lão Yến Vân Hiên mở miệng nói: “Điều này quả thật là kỳ quái, bao năm qua, không ai dám làm ầm ĩ ở Yến gia, lần này…ha ha!”
Yến Thần dẫn theo bốn vị trưởng lão cùng với một vài cao thủ trong phủ đi ra ngoài.
Từ chỗ sâu nhất trong phủ đệ đi ra đến bên ngoài là một khoảng cách rất dài.
Mà giờ phút này, bên ngoài Yến phủ.
Chín cánh cổng lớn, cái ở giữa có chiều cao mười mét, uy vũ khí phách.
Tám cánh cổng ở hai bên cũng vô cùng oai phong, thể hiện ra khí phách của Yến phủ.
Toà Yến phủ này là phủ đệ của tộc trưởng Yến gia, được xây dựng vô cùng xa hoa.
Bên ngoài phủ đệ, một vài gã hộ vệ Yến gia cầm thánh binh trong tay, bày ra dáng vẻ sẵn sàng đón địch.
Ngoài cửa lớn Yến phủ, Nguyên Hoàng cung vững vàng hạ xuống.
Tần Ninh ngồi ở trước cửa cung, nhìn vào cánh cổng lớn của Yến gia ở đối diện.
“Ta nói, ta chỉ tìm tộc trưởng của các ngươi để đòi một lời giải thích thôi, các ngươi không cho ta tiến vào, cũng không đi bẩm báo, ta chỉ có thể sử dụng sức mạnh”.
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Hừ!”
Gã thống lĩnh hộ vệ quát: “Tộc trưởng của Yến gia ta, ngươi muốn gặp là có thể gặp được hay sao?”
Tên thống lĩnh hộ vệ này là cảnh giới Thiên Thánh thất cảnh, thực lực không kém nhưng mà lúc này, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Có vẻ như là bị thương không nhẹ.
Nghe được lời này, Tần Ninh mỉm cười: “Không cho ta gặp thì ta chỉ có thể xông vào, không biết các ngươi có thể ngăn cản được không?”
Ở giữa cửa phủ và Nguyên Hoàng cung.
Cửu Anh hoá thành kích thước cao mười mét, chín cái đầu vô cùng khủng bố.
Mà Xích Vũ Thiên Phong Điều cũng biến thành kích thước mười mét, một thân linh vũ phát ra hào quang màu lửa đỏ, cực kỳ kinh diễm.
Ánh mắt của thống lĩnh tập trung nhiều hơn vào Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Con chim này có thực lực cường đại.
Những người trên Thiên Thánh tam phẩm ra tay đều bị con chim này đánh cho bị thương nặng.
Còn những người dưới Thiên Thánh tam phẩm thì bị con giao long chín đầu kia đánh trọng thương.
Một chim một giao, làm cho bọn họ mất hết mặt mũi.
Chương 1814: Danh dự của ta có thể bôi nhọ được sao?
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về đám người phía trước, cười bảo: "Tiểu Phong, nếu người khác không cho chúng ta thì chúng ta đành phải xông vào!"
"Thiên Thánh không ngăn được, ắt là Thánh Vương sẽ xuất hiện thôi".
Tần Ninh ngả người tựa vào ghế, nhìn vào cánh cửa chính rồi mỉm cười nói.
Vào thời khắc ấy, Xích Vũ Thiên Phong Điêu bỗng dang rộng hai cánh, một luồng khí tức hừng hực cuồn cuộn trào ra.
Tiếng gió thét gào, dòng khí tức rực cháy lan tràn.
Một tên hộ vệ của Yến phủ lao thẳng ra.
Rầm...
Tiếng nổ rung trời vang lên.
Hơn trăm tên hộ vệ tinh nhuệ cảnh giới Thiên Thánh tập hợp lại, tạo nên một bức tường bằng người, ngăn cản dòng nước lũ hừng hực chảy đến.
Thế nhưng, khi dòng thác lũ nóng hầm hập ùn ùn ập tới, dẫu cho hơn trăm vị Thiên Thánh đứng lên cũng không cách nào cản bước nó được.
Rầm...
Tiếng nổ vang lên, từng người từng người liên tục lùi về sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu có thực lực cảnh giới Thánh Vương, sao hơn một trăm vị Thiên Thánh có thể chống đỡ được đòn tấn công của nó chứ?
Dư âm của luồng sức mạnh kinh khủng ấy vẫn không hề giảm, nó hùng dũng nhắm thẳng vào cửa lớn Yến phủ.
Chỉ thấy cửa chính của Yến phủ đổ sầm, khi ấy, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, vươn tay ra, đánh tan đòn tấn công trực diện kia.
Người nọ mặc một bộ quần áo trắng dài, phong thái không tầm thường, khoảng độ hơn bốn mươi tuổi, tạo ra cảm giác rất là thần bí.
"Tộc trưởng!"
"Tộc trưởng!"
Nhóm hộ vệ bị đánh tan tác đi đến.
Người nọ chính là tộc trưởng Yến Thần!
Là người có quyền lực, có tiếng nói nhất Yến gia.
Ngũ đại trưởng lão chính là trụ cột của Yến gia, thế nhưng, vị tộc trưởng này là người sẽ quyết định toàn bộ mọi quyết sách trong gia tộc.
Ngay sau đó, bốn vị trưởng lão Yến Bắc Phong, Yến Nam Vân, Yến Thông Minh và Yến Vân Hiên lần lượt xuất hiện.
Ngoài ra, còn có vài vị quản lý cấp cao của Yến gia cũng lần lượt lộ mặt.
Yến gia bị người ta đánh tới cửa, phái hết hộ vệ tinh nhuệ ra vậy mà vẫn không chống đỡ được.
Nếu bọn họ còn không xuất hiện, cửa chính sẽ bay màu mất.
Thể diện của bọn họ sẽ ra sao chứ?
Lúc này, Yến Thần đứng khoanh tay, nhìn thẳng về phía cung điện nguy nga đang vững vàng ngay trước cửa lớn Yến phủ.
Trước cung điện, trên cầu thang, Tần Ninh mặc quần áo trắng, dáng vẻ lười biếng, ngả người tựa vào ghế, quan sát hắn ta.
Là người này sao?
Tần Ninh nhìn về phía Yến Thần, đoán ra phần nào thân phận của người nọ.
"Ngươi là tộc trưởng Yến gia, Yến Thần à?"
Tần Ninh bình thản hỏi.
"Phải!"
Yến Thần cũng nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: "Còn các hạ là người phương nào? Yến gia ta có chỗ nào mạo phạm các hạ sao?"
Với thân phận và thực lực của Yến Thần, hắn ta không khó nhìn ra được cấp độ, phẩm chất của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Nó là thánh thú cấp bảy! Và có khả năng trở thành Thánh Hoàng.
Ấy vậy mà nó lại bị Tần Ninh sai bảo.
Chỉ dựa vào điểm này, hắn ta có thể xác định thân phận của Tần Ninh không thể lường trước được.
"Có!"
Tần Ninh nghiêng người, đặt khuỷu tay trên đùi, chà xát lòng bàn tay.
"Cháu trai của ngũ trưởng lão Yến gia, Yến Bắc Phong, với con trai là Yến Vinh và Yến Diệu đã bắt đồ đệ Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương của ta, còn chém một bàn tay của đồ đệ Dương Thanh Vân nữa".
Hắn vừa dứt lời, Yến Thần hơi chau mày.
"Nhưng ngũ trưởng lão Yến gia đã chết..."
"Ta biết".
Tần Ninh không vội không vàng nói tiếp: "Là do ta giết!"
Vừa thốt ra câu đó, ngoài Yến phủ rộ lên, tiếng bàn tán ồn ào lập tức xuất hiện.
"Ngươi giết?"
"Đúng thế, là ta giết!"
Tần Ninh bình đạm cười nói: "Tông chủ Thánh Thú tông, Thánh Thú sơn, Tần Ninh".
Nghe thế, sắc mặt Yến Thần trở nên quái lạ.
Thánh Thú tông sao?
Thánh Thú tông đã mai danh ẩn tích từ lâu rồi mà!
Năm xưa, Thánh Thú tông huy hoàng, rực rỡ một khoảng thời gian, thế nhưng chẳng bao lâu sau lại biến mất tăm khỏi những lời đồn đại ở thánh vực Thiên Hồng.
Cớ sao bây giờ lại...
Từ đâu ra một tên tông chủ chứ?
"Tần Ninh!"
Tộc trưởng Yến Thần nói: "Người thì ngươi đã giết rồi, còn muốn làm gì nữa?"
Hắn ta vẫn chưa máu nóng dồn lên não.
Hắn ta là tộc trưởng Yến gia, phải suy tính rất nhiều điều.
Tần Ninh đã giết Yến Cảnh Vũ, giờ còn đến trước mặt tộc trưởng Yến gia, một là đồ ngốc, hai là hắn có sức mạnh tuyệt đối, không hề sợ hãi Yến gia.
Nhưng nhìn hắn giống đồ ngốc sao?
Tần Ninh nhìn về phía Yến Thần, mỉm cười nói: "Ngươi là một người thông minh, khá lắm, đỡ mất thời gian của ta".
"Cả nhà Yến Cảnh Vũ chết là ta xả giận thay cho đồ đệ của mình, kẻ nào dám chém một bàn tay của đồ đệ ta, bất kể là ai cũng đều phải chết!"
"Còn bây giờ ta đến đây, là xin một lời giải thích".
Xin một lời giải thích?
Ngươi đã giết cả nhà người ta rồi, còn xin một lời giải thích làm gì nữa?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cả nhà Yến Cảnh Vũ đã chém một bàn tay của đồ đệ ta, giết bọn họ là điều nên làm mà thôi".
"Nhưng đồ đệ của ta quả thật đang thiếu một bàn tay, mà món nợ nên để Yến gia các ngươi trả".
"Hôm nay ta đến đây, không phải để giết người, không phải để gây sự, chỉ cần Yến gia các ngươi dùng thánh bảo giúp bàn tay của đồ đệ ta trở về lúc ban đầu, ta sẽ tự rời khỏi đây!"
Khi Tần Ninh vừa dứt câu ấy, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tần Ninh... bị điên rồi à?
Đó là Yến gia đấy!
Bọn họ là bá chủ Yến Châu.
Là một trong những thế lực đứng đầu thánh vực Thiên Hồng.
Sao bọn họ có thể dễ dàng chấp nhận một người trẻ tuổi ăn nói bậy bạ, đe dọa bọn họ như vậy chứ!
"To gan!"
Tứ trưởng lão Yến Vân Hiên đi ra, trầm giọng quát: "Ngươi đã giết ngũ trưởng lão của Yến gia chúng ta, giờ còn đến đây la hét như một thằng mất trí sao?"
"Đừng bảo là chỉ chém một cánh tay của đệ tử ngươi, cho dù là giết đồ đệ của ngươi thì sao, Yến gia chúng ta làm là làm, há thể nào lại để một tên Thiên Thánh như ngươi đến đây uy hiếp chúng ta!"
Xung quanh, không ít đệ tử Yến gia lòng đầy căm phẫn, vô cùng tức giận.
Tần Ninh quá ngông cuồng rồi!
Đã giết người của Yến gia, mà giờ còn dám đến đây la hét om sòm!
Đúng là tự tìm đường chết!
Tần Ninh nhìn vào vị tứ trưởng lão kia, bình thản nói: "Lời nói của ta có lý có chứng, có gì không đúng sao?"
"Cả nhà ngũ trưởng lão Yến gia bắt giữ đồ đệ của ta, chém một tay của đồ đệ ta, ta giết sạch cả nhà bọn họ thôi".
"Bây giờ đến Yến phủ các người, nhờ các ngươi lấy thánh bảo giúp tay độ đệ ta trở về lúc ban đầu, hợp tình hợp lý quá còn gì!"
Hắn vừa thốt ra lời ấy, chân mày vài vị trưởng lão Yến gia đều cau lại.
Tứ trưởng lão tức giận hét lên: "Ranh con không biết điều!"
"Ngươi có biết mình đã giết ai không? Có biết mình đang nói cái gì không?"
"Danh dự của Yến gia không thể để người ngoài bôi nhọ được!"
Tần Ninh nghe vậy, ngồi thẳng người lên, vắt chéo chân, cần thận sửa sang quần áo, rồi nhìn về phía tứ trưởng lão, giọng điệu lạnh lùng hơn.
"Danh dự của Yến gia không để cho người ngoài bôi nhọ, vậy danh dự của Tần Ninh ta là có thể bôi nhọ được sao?"
Hắn lạnh lùng nói hết câu.
Yến Vân Hiên cảm thấy rất nực cười.
Hắn chỉ là một tên Thiên Thánh nhất phẩm, bên người chỉ có một con thánh thú có thực lực Thánh Vương mà thôi, ấy thế lại dám ngang ngược trước cửa Yến phủ!
Chẳng phải quá nực cười hay sao?
"Hôm nay, nếu các ngươi không giao ra thánh bảo chữa khỏi tay đồ đệ ta, ta sẽ quét sạch Yến gia!"
"Hơn nữa, hôm nay các người không chỉ phải giao ra linh dược, mà từ bây giờ trở đi, đồ nhi của ta và Thanh Minh hễ có gì ngoài ý muốn ở Thanh Châu, Yến gia các ngươi đều phải gánh trách nhiệm!"
Vừa dứt lời, nhiều đệ tử của Yến gia hừng hực lửa giận.
Đều phải chịu trách nhiệm sao?
Do Yến gia làm, Yến gia phải gánh lấy, mà không phải do Yến gia làm, Yến gia vẫn phải gánh tội luôn à?
Tần Ninh quá ngang ngược rồi!
Chương 1815: Quân Đại Tề đến viện trợ
Vừa dứt lời, Tần Ninh tựa lưng vào ghế, nhìn về phía trước, nói tiếp: "Lời muốn nói đã nói hết cả rồi".
"Hôm nay, ta đưa cho các ngươi sự lựa chọn rồi đấy".
"Một là lấy ra thánh bảo chữa khỏi bàn tay của đồ đệ ta!"
"Còn không thì hôm nay sẽ là ngày Yến gia diệt vong!"
Lúc này, tất cả lặng ngắt như tờ.
Tần Ninh ngồi im tại chỗ, không vội vàng.
"Lấy gì? Lão phu lấy cái đầu ngươi ấy!"
Một tiếng gào giận dữ bỗng truyền đến.
Yến Vân Hiên nổi giận rồi.
Tên Tần Ninh này quá đỗi ngông cuồng.
Nếu không giết hắn, còn đâu uy nghiêm của Yến gia chứ!
Yến gia vốn là bá chủ của cả vùng đất này, suốt mấy vạn năm qua, còn chưa có người nào dám lớn lối như vậy!
Rầm...
Yến Vân Hiên lập tức lao ra, một cái bánh xe màu xanh bỗng xuất hiện, lao vun vút đi.
Cùng lúc đó, Xích Vũ Thiên Phong Điêu bắt đầu dang rộng đôi cánh, từng chiếc lông vũ ùn ùn kéo đến.
Ầm ầm ầm...
Từng tiếng nổ lần lượt vang lên.
Một người một chim đều lùi về phía sau, mặt đối mặt.
Sau đòn đó, dáng vẻ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu vẫn rất tao nhã.
Thế nhưng, bụng của Yến Vân Hiên đã xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Trực diện đối đầu, thua!
"Chỉ là cảnh giới Tiểu Thánh Vương mà thôi, dựa vào đâu mà ngang ngược?"
Tần Ninh bình thản nói: "Có vẻ như, Yến gia không chấp nhận lời đề nghị của ta rồi, vậy thì hôm nay, Yến gia sẽ không còn tồn tại nữa, Yến Châu đổi chủ, ta cảm thấy khá tốt đấy!"
Sắc mặt Yến Thần lạnh lùng, giọng điệu lạnh hơn, nói: "Tông chủ Tần Ninh, ngươi đến đây sinh sự như thế, ngươi cho rằng Yến gia ta dễ chơi thật à?"
"Ít nhất trong mắt ta... Yến gia chả là cái thá gì cả!", Tần Ninh thản nhiên nói.
Giờ phút này, ba người đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão từ từ bước ra, mặt mũi đằng đằng sát khí.
Khí tức của ba vị Thánh Vương lan ra xung quanh, tuy đệ tử của Yến gia đều cảm nhận được sức ép đầy áp lực từ nó, nhưng đáy mắt họ cũng lộ ra lòng tôn sùng rực cháy.
Đây chính là Thánh Vương của Yến gia!
Một vị Thánh Vương có thể che chở Yến gia hàng vạn năm.
Thực lực của bốn vị trưởng lão Thánh Vương vô cùng mạnh mẽ, không có gì phải nghi ngờ.
Tần Ninh mỉm cười, quan sát tất cả, bàn tay lặng lẽ kéo Phệ Thiên Giảo đứng bên cạnh.
Phệ Thiên Giảo bị Tần Ninh tóm lỗ tai, kéo lại cạnh hắn, hai tai nó dựng thẳng lên, hai chân trước có hơi run.
Làm gì đó?
Ngược đãi chó à?
Ngoài mặt Phệ Thiên Giảo tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng hốt, âm u mịt mù.
Dọc đường đi, việc gì cũng đều do Xích Vũ Thiên Phong Điêu xử lý, chắc là bây giờ sẽ không cho nó ra tay đâu nhỉ?
Ở đó có bốn Thánh Vương đó, cả đám đều mạnh hết đó!
Nó là chó, là thú cưỡi, không phải là thú dùng để đấm nhau đâu!
Đến bây giờ, Tần Ninh vẫn không lên tiếng, chĩ nhẹ nhàng gãi đầu chó của Phệ Thiên Giảo.
Không khí ngay lúc này có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
"Nếu là thế...", Yến Thần từ từ bước ra.
"Yến Thần!"
Bỗng nhiên, một tiếng hét từ đâu đó truyền tới.
Chỉ thấy phía cuối chân trời có ba tia sáng xuất hiện, rực sáng cả vùng trời.
Ba người kia nhanh chóng tiến lại gần.
Rất nhiều người đềm cảm giác được sức ép đầy đầy áp lực sắp tiền đến.
Đó là ba vị Thánh Vương!
"Tộc trưởng Yến Thần, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ đấy!"
Người cầm đầu kia còn chưa đến nơi, mà giọng nói đã truyền tới rồi.
"Tề Phi Vân!"
"Tề Chi Vũ!"
"Tề Thiên Minh!"
Thấy ba người kia, ánh mắt Yến Thần đột ngột thay đổi
Sao lại như vậy?
Thánh quốc Đại tề và Yến gia xưa nay luôn nước sông không phạm nước giếng, vậy thì cớ sao ba vị Thánh Vương của thánh quốc Đại Tề lại xuất hiện ở đây?
Ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ và Tề Thiên Minh đứng sau lưng Tần Ninh, không hề có ý vượt qua vị trí của hắn.
Đây là sự kính trọng.
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Đại trưởng lão Yến Bắc Phong nói: “Thánh quốc Đại Tề và Yến gia chúng ta không thù không oán, các ngươi...”
Tề Phi Vân nhìn về phía Tần Ninh, cung kính hành lễ, chắp tay nói: "Lão phu nghe tin, nên lập tức tới đây, may là còn kịp".
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Chân mày Tần Ninh cau lại.
"Với thực lực của Tần tiên sinh, tất nhiên là không cần sự trợ giúp của ta, thế nhưng, khi Tần tiên sinh có việc, cho dù không thể giúp được gì, thì ta vẫn nên xuất hiện".
Tần Ninh khoát tay, không nói gì nhiều.
Yến Thần, Yến Bắc Phong với đám quản lý cấp cao của Yến gia đều trợn mắt há mồm.
Bọn con trẻ có lẽ không biết Tề Phi Vân là ai.
Thế nhưng, những võ giả thuộc thế hệ trước đều nghe đến danh tiếng của lão ta.
Thánh quốc Đại Tề, vị thánh chủ tiền nhiệm.
Nghe nói người nọ đã qua đời.
Tuy phần lớn võ giả trong các Châu không tin điều đó, thậm chí còn có một vài vị Thánh Vương đã đi thăm dò tin tức, nhưng Tề Phi Vân vẫn chưa từng ra mặt.
Thế nhưng hôm nay...
Vì Tần Ninh, không tiếc lặn lội đường xa đi đến Yến Châu.
Hơn nữa, lão ta còn rất khiêm nhường, kính nể hắn!
Đây mới là điều khó tin nhất.
Một người tốn hàng vạn năm để người đời nghĩ rằng mình đã qua đời, mà hiện tại cũng bởi vì một người khác mà không tiếc bại lộ thân phận.
Hơn nữa, điều quan trọng là, thân phận hai người họ thấy sao cũng đều hơi ngược!
Tề Phi Vân vốn là một vị Thánh Vương, cớ sao lại làm thế? Sao lại kính cẩn trước một tên Thiên Thánh như vậy chứ?
Tề Phi Vân mở miệng nói: "Tộc trưởng Yến Thần, Tần tiên sinh chính là khách quý của thánh quốc Đại tề chúng ta, chuyện của Tần tiên sinh chính là chuyện của Thánh quốc".
"Chúng ta có ý tốt, hy vọng Yến gia có thể chấp nhận lời đề nghị của Tần tiên sinh, nếu không... E rằng Yến gia phải trả một cái giá không nhỏ!"
"Tề Phi Vân!", đại trưởng lão Yến Bắc Phong quát lên: "Ngươi có ý gì? Đe dọa Yến gia chúng ta sao? Ngươi muốn châm ngòi chiến tranh giữa thánh quốc Đại tề và Yến gia sao?"
"Nếu Yến gia các ngươi không chấp thuận, thì cho dù có châm ngòi chiến tranh, Đại Tề ta chiến tới cùng!", Tề Phi Vân vô cùng bình tĩnh nói.
Cái gì chứ!
Vừa thốt ra câu đó, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Tề Phi Vân thế mà lại vì Tần Ninh, cứng đối cứng với Yến gia sao?
Đây... Đâu phải chỉ là ngoài sức tưởng tượng không đâu!
"Tề Phi Vân, ngươi có thể đại diện cho Đại Tề sao? Đại Tề hiện tại là do Thánh Chủ Tề Hạo làm chủ đấy!"
Yến Thần nói thẳng ra.
Tuy hắn ta không biết Tề Phi Vân có quan hệ gì với Tần Ninh.
Có vẻ như, cả hai người có mối quan hệ gì đó, có lẽ Tề Phi Vận nợ cha chú Tần Ninh ân tình gì đó, nên hôm nay mới đến đây mà thôi.
Hắn ta không tin, Đại Tề sẽ vì một tên Tần Ninh mà xảy ra chiến tranh với Yến gia.
"Lời của cha ta tất nhiên là đại diện cho lời nói của thánh quốc Đại Tề rồi".
Đúng lúc đó, một giọng nói bỗng truyền đến.
Thánh Chủ Tề Hạo!
Đã đến rồi!
Tề Hạo xuất hiện, đầu tiên lại hành lễ với Tần Ninh, rồi mới xoay qua kính chào phụ thân mình.
Thánh Chủ Tề Hạo nhìn về phía Yến Thần, mỉm cười nói: "Yến Thần, ngươi và ta đều là thiên kiêu cùng thời, ta giờ là Thánh Chủ của Đại Tề, ta khuyên ngươi một câu, chớ nên... tự tìm đường chết!"
Ngay bây giờ, không khí trước cửa Yến phủ vô cùng áp lực.
Đây là sao vậy chứ?
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Đại Tề lại vì một tên Tần Ninh, thế mà cựu thánh chủ tới, lão thánh chủ xuất hiện.
Thật không thể tin được!
Ánh mắt Yến Thần âm u đầy bão tố.
"Tộc trưởng!"
Tứ trưởng lão Yến Vân Hiên quát lên: "Đánh thì đánh, sợ gì chứ? Hôm nay vì tên này mà ra chuyện, nếu giờ chúng ta khiếp nhược, chẳng khác nào Yến gia chúng ta sợ hãi Đại Tề, Yến gia sẽ là trò cười lưu truyền vạn năm đấy!"
"Chuyện cười vạn năm còn đỡ hơn bị diệt tộc!", Thánh Chủ Tề Hạo lạnh nhạt nói.
"Tề Hạo!"
Lúc này, giọng điệu của Yến Thần đầy rét lạnh nói: "Có vẻ như, hôm nay không phải là Tần Ninh gây sự với Yến gia, mà là Đại Tề các ngươi mới đúng!"
"Nếu đã vậy, hôm nay đành phải chiến một trận thôi!"
Vừa dứt lời, xung quanh trở nên náo động.
Giờ phút này, Tần Ninh dùng toàn lực đối phó với Yến Cảnh Vũ.
Cảnh giới Thánh Vương được xưng là vô địch.
Ở thánh vực Thiên Hồng, Thánh Vương chính là sự tồn tại cực hạn.
Cho dù là cảnh giới Tiểu Thánh Vương cũng thuộc cấp bậc cường đại.
Lúc này, Tần Ninh bộc phát sức mạnh toàn thân, phối hợp cùng với Xích Vũ Thiên Phong Điêu, cùng chung sức mạnh, đối phó với Yến Cảnh Vũ.
Từng cỗ lực lượng mạnh mẽ, lớp lớp mở ra.
Bốn phía trời đất, thánh lực gần như đã phá nát Yến phủ.
“Luân động!”
Một lời vừa dứt, thánh lực trong cơ thể Yến Cảnh Vũ liên tục chuyển động thành từng vòng, vòng tròn màu xanh hóa thành lưỡi dao sắc bén, che kín cả bầu trời, giết thẳng về phía Tần Ninh.
Chỉ là, theo hào quang màu đỏ toả ra ngày càng cường thịnh, Tần Ninh cũng phát ra công kích mãnh liệt, sát khí của thanh luân kia dần dần bị nghiền nát.
“Đáng chết!”
Sắc mặt Yến Cảnh Vũ đầy hoảng sợ.
Lão ta là cảnh giới Tiểu Thánh Vương.
Sao có thể bị Tần Ninh có cảnh giới Thiên Thánh áp chế.
Cho dù Tần Ninh mượn sức mạnh của Xích Vũ Thiên Phong Điêu, thì khoảng cách giữa Thiên Thánh và Thánh Vương vẫn là một trời một vực.
Đây là tình huống gì?
Trong lòng Yến Cảnh Vũ xuất hiện cảm giác hoảng hốt.
Công kích của Tần Ninh ngày càng dồn dập.
“Đại Thanh Luân Thuật, Thanh Luân Phá!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Sau lưng Yến Cảnh Vũ xuất hiện một chiếc thanh luân, cao lớn cả trăm mét.
Ngay sau đó, thanh luân bộc phát ra sức mạnh, bao phủ lấy Tần Ninh.
Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, bàn tay nắm chặt.
“Xích Linh Thiên!”
Vút vút vút…
Trong chớp mắt, từ cơ thể Xích Vũ Thiên Phong Điêu bùng nổ ra một cỗ khí tức nóng rực khủng bố.
Trong âm thanh ầm ầm đang vang lên, khí tức nóng rực kia hóa thành xích linh, bao phủ vị trí của Tần Ninh và Yến Cảnh Vũ.
“Giết!”
Một lời vừa dứt, xích linh cuồn cuộn lao ra, va chạm cùng với thanh luân.
Âm thanh leng keng leng keng không ngừng vang lên.
Thân hình Tần Ninh không chút lùi bước.
Mà giờ phút này, thanh luân không ngừng bị tiêu tán, sắc mặt Yến Cảnh Vũ cũng ngày càng trở nên khó coi.
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết!”
Yến Cảm Vũ tức giận hét lớn.
Ầm…
Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Một góc của thanh luân bị xích linh phá hỏng, ngay sau đó, thanh luân bị vỡ ra thành từng đoạn rồi hoàn toàn vỡ nát.
“Chết đi!”
Một tiếng quát khẽ cất lên.
Ầm…
Cơ thể Yến Cảnh Vũ xuất hiện từng vết rách.
Thanh luân vỡ nát, thân thể của lão ta cũng bị phản phệ.
Lúc này, Yến Cảnh Vũ đã hoàn toàn hiểu rõ, lão ta không đánh lại được Tần Ninh.
Tần Ninh và Xích Vũ Thiên Phong Điêu phối hợp với nhau chắc chắn có thể giết chết được lão ta.
Yến Cảnh Vũ không nói hai lời, thân hình rút lui về sau.
Chỉ là ngay sau đó, một hơi thở vô cùng nguy hiểm đánh úp lại.
Ly Phiến!
Không biết từ khi nào Ly Phiến đã xuất hiện phía sau lão ta.
Xoay người lại thấy được một màn như vậy, sắc mặt Yến Cảnh Vũ trắng bệch.
Chỉ là đã chậm!
Xoẹt một tiếng, Ly Phiến cắt ngang qua cổ Yến Cảnh Vũ.
Máu tươi phun ra, đầu lão ta đứt lìa khỏi thân thể,
Lúc này, Yến Cảnh Vũ vẫn còn thấy cảm thấy kinh ngạc, khó có thể tin, bản thân mình vậy mà lại chết trong tay một vị Thiên Thánh nhất phẩm.
Thế nhưng, sau khi đầu bay ra khỏi cổ, thân hình lão ta cũng nổ tung.
Đất trời xuất hiện sấm sét cuồn cuộn, tia chớp cắt ngang bầu trời.
Thánh Vương ngã xuống.
Thiên địa xuất hiện hiện tượng kỳ lạ!
Giờ phút này, trong thánh vực Thiên Hồng, không ít cường giả đều đạp không bay ra.
Vùng đất Tề Châu.
Ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ và Tề Thiên Minh nhanh chóng di chuyển, hướng thẳng tới Yến Châu.
Tiếng nổ của đất trời vang lên.
Tề Phi Vân biến sắc.
“Có Thánh Vương ngã xuống!”
“Là ở hướng Yến Châu!”
Trái tim Tề Phi Vân như muốn dâng lên tận cổ họng.
Sẽ không phải là Tần Ninh giết đó chứ?
Thế nhưng, sao có thể không đúng?
Nếu không, tại sao Tần Ninh vừa tới Yến Châu, ở đây đã chết một vị Thánh Vương!
Điều này cũng quá là trùng hợp!
“Đẩy nhanh tốc độ trước khi trời sáng phải đến được Yến Châu”.
“Vâng!”
Ba bóng người nhanh chóng lao đi…
Cùng lúc đó, Diệp Châu, Diệp tộc, tổ địa.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài bước ra từ bên trong nhà thờ tổ của tổ địa, ánh mắt nhìn về không trung.
“Thánh Vương chết!”
“Mấy vạn năm qua chưa từng xuất hiện tình huống Thánh Vương ngã xuống”.
Người đàn ông trung niên thì thào nói: “Đi điều tra xem, tại sao Thánh Vương lại chết!”
“Vâng!”
Bên ngoài nhà thờ tổ có tiếng trả lời vang lên…
Diệp Chính Thiên lẩm bẩm một mình: “Ở Yến Châu, là Thánh Vương của Yến gia ngã xuống sao? Là ai làm?”
Mà cùng lúc đó.
Tại U Châu.
Cửu U Đài!
Thân là thế lực bá chủ độc nhất vô nhị của U Châu, có thể nói Cửu U Đài độc chiếm vị trí thứ nhất, thống trị U Châu hơn mấy vạn năm.
Mà giờ phút này, người đứng đầu Cửu U Đài, U Hồn Thiên, bước ra khỏi phòng, trên thân là quần áo màu đen, dưới bầu trời đêm càng có vẻ cô tịch, âm trầm, lạnh lẽo.
“Thánh Vương ngã xuống, có vẻ như ở Yến Châu, thú vị…”
Bên cạnh U Hồn Thiên là một người thanh niên mặc đồ đen, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ có chút tà dị, mỉm cười nói: “Cha, có cần đi điều tra không?”
“Ừm, cẩn thận một chút!”
“Vâng!”
U Hồn Thiên thuận miệng nói: “Phần Nhi, hôn lễ của con sắp diễn ra, con phải nhớ kỹ, không thể nóng vội quá mức, vi phụ nhìn trúng thiên phú của người ấy, rất phù hợp với con, con hiểu chưa? Con phải dùng chân tình để làm người đó rung động!”
“Vâng!”
U Phần chắp tay rời đi.
…
Yến Châu!
Thành Yến Thiên!
Yến Châu có sáu thành trì lớn, nổi tiếng tứ phương.
Sáu thành trì lớn này được phân chia cho năm đại trưởng lão của Yến gia trấn giữ, để dễ dàng quản lý và đề phòng chuyện không may xảy ra.
Mà trong sáu thành trì lớn, nơi chói mắt nhất không thể nghi ngờ là thành Yến Thiên do tộc trưởng Yến gia trấn giữ.
Thành Yến Thiên, đứng đầu sáu thành và cũng là thành trì lớn nhất trong vùng đất Yến Châu.
Cho dù là ở trong thánh vực Thiên Hồng cũng có chút tiếng tăm.
Mà thành Yến Thiên nằm ở vị trí trung tâm của Yến Châu, có thể nói là nằm ở giữa, nơi hội tụ của tám hướng.
Giờ phút này, sâu bên trong phủ đệ, tại một đình viện xa hoa.
Yến Thần, tộc trưởng của Yến gia mặc trang phục màu xanh, đột nhiên đứng dậy.
Sắc mặt Yến Thần mang theo chấn động, hắn ta vội vàng bước vào trong nhà thờ tổ, nhìn thấy một ngọn nến trên đài cắm nến đã tắt ngúm, thân hình Yến Thần lảo đảo.
Từng bóng người lần lượt tụ tập đến đây.
“Tộc trưởng!”
“Tộc trưởng!”
Mấy người kia đồng loạt hô lên.
“Nhanh chóng chạy đến thành Yến Vân!”
Yến Thần quát lên: “Ngũ trưởng lão…chết rồi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong đình viện biến sắc.
Ngũ trưởng lão, Tiểu Thánh Vương, chết rồi?
Bị ai giết chết?
“Tộc trưởng, chẳng lẽ là Cửu U Đài?”
Yến Châu và U Châu nằm giáp nhau, từ trước đến nay vẫn luôn có xung đột.
Ngoài trừ Cửu U Đài, còn ai có năng lực, có can đảm để giết chết một vị Thánh Vương của Yến gia chứ!
“Chưa xác định!”
Yến Thần nhìn về phía đám người, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người một thanh niên tầm ba mươi tuổi, nói: “Yến Vô Thượng, ngươi dẫn người quay về nhà ngươi nhìn xem”.
“Nếu như là Thánh Vương ra tay, ta sẽ lập tức điều tra rõ ràng”.
“Nhớ kỹ, nhất định không được xúc động”.
“Vâng!”
Người đàn ông tên Yến Vô Thượng kia cúi người đáp lời.
Chỉ là ánh mắt đã đỏ rực, tràn ngập sát khí tàn nhẫn.
Cương 1812: Chạy tới thành Yến Thiên
Yến Cảnh Vũ!
Ngũ trưởng lão Yến gia.
Là phụ thân của hắn ta!
Phụ thân là trụ cột của ngũ mạch Yến gia, sao có thể chết được?
Mà bản thân hắn ta tiến vào mạch chủ Yến gia cũng chính là vì muốn đột phá cảnh giới Thánh Vương.
Một khi hắn ta đạt tới cảnh giới Thánh Vương, ngũ mạch Yến gia sẽ có hai vị Thánh Vương, quyền lợi trong tương lai sẽ còn lớn hơn nữa.
Thế nhưng bây giờ, phụ thân đã chết!
Trong lòng Yến Vô Thượng vô cùng phẫn nộ.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngay sau đó, một đám cao nhân của Yến gia bên trong thành Yến Thiên lập tức xuất phát.
Lúc này, bên trong thành Yến Vân, Nguyên Hoàng cung sừng sững giữa không trung.
Tần Ninh nhìn về phía ba người Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong, lạnh nhạt nói: “Một mạch của các ngươi, sẽ không còn tồn tại”.
Lời nói vừa dứt, sự sống của Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong dần dần tiêu tan.
Bên trong Yến phủ, lửa cháy phừng phừng, khói đen đầy trời.
Trong thành Yến Vân, mọi người khiếp sợ.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Một vị Thánh Vương ngã xuống, bên trong Yến phủ lại còn xảy ra một trận hỏa hoạn lớn.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Tần Ninh nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: “Từ bây giờ, ngũ mạch không còn tồn tại”.
“Đi thôi!”
Trở lại Nguyên Hoàng cung, Tần Ninh ngồi xuống.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đều đứng dậy.
“Sư tôn, vất vả rồi…”, Dương Thanh Vân chắp tay nói.
Chỉ là khi cổ tay trái trống rỗng kia lọt vào trong tầm mắt Tần Ninh, lại làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
“Xuất phát!”
Tần Ninh nhìn về phía ngoài điện, bình tĩnh nói.
“Đi đâu? Sư tôn!”
“Thành Yến Thiên, Yến gia!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Một mạch của Yến Cảnh Vũ chặt đi một bàn tay của ngươi, diệt sạch bọn họ là để xả giận cho ngươi!”
“Nhưng mà, bàn tay này của ngươi, ta còn phải hỏi một chút, xem Yến gia chuẩn bị lấy cái gì ra để bồi thường”.
Giọng điệu của Tần Ninh bình tĩnh nhưng rất chân thật, đáng tin.
Giết người là để xả giận.
Nhưng không giải quyết được vấn đề.
Tóm lại chuyện này phải tìm người trong Yến phủ, hỏi cho rõ ràng.
Giờ phút này, Nguyên Hoàng cung tự vận hành, lao như bay trên không.
Hiện tại, Tần Ninh không để cho Phệ Thiên Giảo kéo Nguyên Hoàng cung nữa, chỉ dùng tốc độ bằng tốc độ của Thiên Thánh đi thẳng về phía thành Yến Thiên, không nhanh không chậm…
Tốc độ như vậy, hẳn là khi tới thành Yến Thiên, Yến gia đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi nhỉ?
Nguyên Hoàng cung rời khỏi thành Yến Vân, chỉ để lại một nỗi sợ hãi bao trùm cả tòa thành.
Trong khi Nguyên Hoàng cung không nhanh không chậm di chuyển.
Đi qua bao phong cảnh hữu tình của vùng đất Yến Châu, dọc đường đi, mấy người bọn họ đều ở trong cung nghỉ ngơi.
Tiên Nhân phu nhân và Dương Thanh Vân ở cùng một phòng, lúc này, Tiên Nhân đang băng bó lại vết thương ở cổ tay Dương Thanh Vân.
Nhìn khuôn mặt trẻ trung của Dương Thanh Vân, Tiên Nhân không nhịn được mỉm cười nói: “Chỉ mới không gặp một quãng thời gian, sao chàng lại trở nên trẻ như vậy rồi?”
“Sư tôn giúp ta tái tạo lại lần nữa, nhìn trẻ hơn một chút thôi”.
Tiên Nhân mỉm cười: “Chàng xem, dáng vẻ của chàng giống như chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, còn ta thì đã trông như ba mươi tuổi, căn bản là không xứng đôi với nhau!”
“Sao lại không xứng đôi?”
Dương Thanh Vân nhẹ nhàng kéo Tiên Nhân lại, cười nói: “Nàng biết không, dáng vẻ này của nàng mới làm cho đàn ông thèm nhỏ dãi, nếu không, tại sao Yến Vinh kia lại muốn giữ nàng lại, không chịu thả người ra, để cho ta hợp tác với bọn họ?”
“Chàng chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt”.
Hai vợ chồng bọn họ ôm chặt lấy nhau.
Đối với Dương Thanh Vân mà nói, cuộc đời này của hắn ta có hai người vô cùng quan trọng, đó là Tần Ninh và Tiên Nhân.
Tình thầy trò!
Tình phu thê!
Đây là điều mà hắn ta luôn tâm niệm.
Mà cùng lúc này, ở một gian phòng khác.
Tần Ninh ngồi ở trên giường, thở dài một hơi.
“Mệt sao?”
Vân Sương Nhi nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tần Ninh, rót cho hắn một chén trà.
“Vẫn ổn”.
Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi, nói: “Gần đây tu hành có vấn đề gì không?”
“Đương nhiên là có vấn đề, nhưng mà chờ chàng làm xong việc này rồi lại nói sau”.
“Cũng được!”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Trong Ly Phiến này còn ngưng tụ năm cỗ khí thánh linh, nàng, Thạch Đầu và Thanh Vân, mỗi người một cỗ, chờ xong chuyện này thì hấp thu đi!”
“Vâng!”
Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Lần này, chàng tác động mạnh đến bọn Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương rồi…”
“Ồ?”
“Vừa rồi lúc chàng ra tay, hai người bọn họ đều nói, trong vòng mười năm nhất định sẽ trở thành Thánh Vương!”
Trong vòng mười năm, vượt qua cảnh giới Thiên Thánh, đạt đến thành tựu Thánh Vương, gần như là không có khả năng.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Từ khi Thanh Vân gặp ta đã thiếu đi mấy phần hăng hái, chỉ sợ là lần này đã kích phát lòng cầu tiến của hắn ta, dựa vào việc mở tinh môn của võ giả Tinh Mệnh, trong vòng mười năm, lại thêm sự trợ giúp của ta, cũng không hẳn là không thể!”.
“Còn về phần Thạch Đầu…Tuy rằng tên nhóc này ngưng tụ hồn phách của Thánh Vương, tăng cường sức mạnh thân thể, nhưng mà trong mười năm…khả năng cao là không thể…”
“Nhưng mà năm đó, ta cũng cho rằng hắn ta không thể trở thành Vương Giả, chẳng phải bây giờ hắn ta đã tới được cảnh giới Địa Phách rồi sao, trên thực tế, chuyện của hắn ta cũng không thể xác định chắc chắn được, càng về sau càng không thể đoán trước”.
Vân Sương Nhi nghe vậy thì nhìn về phía Tần Ninh nói: “Còn ta thì sao?”
“Chàng vẫn luôn nói ta có hỗn độn thể, càng cường đại thì sức mạnh có thể bộc phát ra càng lớn, nhưng mà vì sao ta lại cảm thấy ta tiến bộ rất chậm?”
Tần Ninh không nhịn được mà cười ha ha nói: “Tốc độ bây giờ của nàng mà còn chậm sao?”
“So với chàng, có vẻ như vẫn còn rất chậm”, Vân Sương Nhi nghiêm túc nói: “Chàng đừng cười, thật đấy, sau mỗi lần vượt qua chàng, đột nhiên cảnh giới của chàng lại tăng lên rất nhanh, quả thực là rất đả kích người khác….”
Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Vân Sương Nhi, khẽ cười: “Nàng yên tâm đi, trong tương lai, hỗn độn thể của nàng nhất định sẽ vô cùng cường đại, trong chư thiên vạn giới này, nàng cũng có thể trở thành tồn tại giống như thần linh, bây giờ mới chỉ là khởi đầu thôi”.
“Về phần cảnh giới của ta tăng lên…phần lớn là do tích luỹ, sự tích luỹ này không chỉ là trên con đường tu hành mà còn ở trong tâm tính của bản thân, ta đã trải qua chín đời chín kiếp, cùng với chuyện bản thân từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, đã trải qua hết tất cả mọi thứ, vậy nên ta có thể đột phá cảnh giới theo kế hoạch mà mình vạch ra”.
“Ví dụ như ở cảnh giới Thiên Thánh, có thể cấp bậc của ta không tăng, nhưng thực tế là lực lượng của ta vẫn không ngừng tăng lên”.
“Cũng có thể tới một ngày nào đó, ta lại bỗng nhiên đột phá cảnh giới Thánh Vương, nói tóm lại, tất cả đều là sự tích luỹ, chẳng qua là nàng không nhìn thấy sự tích luỹ đó thôi”.
Vân Sương Nhi gật gật đầu.
Thực tế đi theo Tần Ninh, áp lực rất lớn.
Thiên phú của cô ấy không cường đại được như Diệp Viên Viên.
Năm đó, hoàng thể của Diệp Viên Viên có uy lực rất mạnh, nhưng sự thật đã chứng minh, cho dù không có hoàng thể, thiên phú của Diệp Viên Viên cũng đã cường đại.
Còn Cốc Tân Nguyệt…Ngay cả Tần Ninh cũng không nhìn thấu được nàng ấy, vậy nên không cần phải nhiều lời.
Có điều, so sánh với bọn họ, hình như bản thân mình là yếu kém nhất.
Chuyện này làm cho cô ấy có áp lực rất lớn.
Nhưng mà cho dù như thế nào.
Làm bạn bên cạnh Tần Ninh khiến cho cô ấy cảm thấy rất an tâm.
Chẳng sợ khó khăn, cô ấy vẫn sẽ đuổi theo bước chân của hắn.
Lúc này, trước cầu thang Nguyên Hoàng cung.
Thạch Cảm Đương lẳng lặng ngồi đó, vết thương ở ngực đã khép lại, còn thương tích bên trong thì phải cần thời gian để bồi dưỡng.
Phệ Thiên Giảo cũng nằm trên cầu thang, chán chường nhìn bầu trời đêm.
Thạch Cảm Đương thở dài, không nhịn được nói: “Cẩu độc thân, quả thật là đáng thương…”
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì lỗ tai dựng thẳng, vẻ mặt mông lung.
Cẩu độc thân?
Độc thân không tốt sao?
Không có người khác làm phiền mình, vui chơi giải trí rồi ngủ nghỉ, thoải mái biết bao nhiêu?
Chương 1813: Đòi một lời giải thích, chỉ thế thôi
Giống như Tần Ninh và Dương Thanh Vân vậy, muốn phụ nữ làm cái gì?
Không có ý nghĩa!
“Phệ Thiên Giảo đúng không?”, Thạch Cảm Đương nhìn về phía Phệ Thiên Giảo nói: “Năm đó, ngươi gặp sư tôn như thế nào vậy?”
“Ta biết mỗi đời sư tôn chỉ nhận một đồ đệ, vị đồ đệ thứ hai của sư tôn là người như thế nào vậy? Nói với ta một chút đi? Có phải là rất lợi hại hay không?”
Nghe được những lời này, Phệ Thiên Giảo gãi gãi đầu, mở miệng nói: “Không lợi hại, Ôn Hiến Chi…Rất ngu ngốc…Thường xuyên bị thánh thú của mình đánh!”
“Tuy nói Huyết Thể Thanh Thiên Giao kia là thánh thú cấp chín, nhưng mà thực lực chênh lệch nhiều, vậy mà mỗi ngày Ôn Hiến Chi đều bị đánh”.
“Lần trước, hình như Huyết Thể Thanh Thiên Giao xuống tay nặng quá, đánh hắn ta bị thương nặng, đến bây giờ cũng không biết là đi đâu rồi!”
Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương thở ra một hơi.
Ôn Hiến Chi?
Là đồ đệ ở kiếp thứ hai của Tần Ninh sao?
Nghe có vẻ như…đầu óc không tốt lắm!
Sau này phải tránh xa mới được.
Trong lúc Thạch Cảm Đương đang tự mình suy tư, Phệ Thiên Giảo ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng nâng mắt, nhìn lên.
Chỉ thấy trong đêm tối, từng bóng người đang lao nhanh về phía bọn họ.
Nhưng mà mấy bóng người đó chỉ tới gần rồi nhanh chóng lướt, không để ý tới bọn họ nữa, Phệ Thiên Giảo và Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng lười đi quản.
Bên phía đám người kia, người cầm đầu rõ ràng là Yến Vô Thượng.
“Đại nhân!”
Một gã Thiên Thánh chắp tay nói: “Đại nhân đừng nóng vội, sự việc đã xảy ra rồi, trước mắt, chúng ta không nên liều lĩnh, có thể bên phía tộc trưởng còn chưa điều tra rõ ràng…”
“Điều tra cái gì?”
Yến Vô Thượng hừ một tiếng nói: “Cha ta chết, huynh đệ của ta không biết sống chết như thế nào, việc này còn cần phải điều tra sao?”
“Kẻ giết người có thể đã sớm rời đi, chúng ta phải trở về thành Yến Vân, rồi điều tra cẩn thận, bây giờ, việc cấp bách là phải trở về”.
Sắc mặt Yến Vô Thượng trở nên khó coi.
Hắn ta là cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm.
Tiến thêm một bước nữa chính là Thánh Vương vô địch.
Vậy mà cố tình vào đúng lúc này, phụ thân lại xảy ra chuyện.
Rốt cuộc là tại sao lại như thế này?
Tốc độ của Yến Vô Thượng nhanh hơn, hướng thẳng về phía thành Yến Vân.
…
Màn đêm trước khi bình minh lên là u ám nhất.
Chỉ là phía đường chân trời, một ánh bình minh đang từ từ dâng lên, đêm tối không chỗ nào lẩn trốn, biến mất chẳng thấy đâu.
Thay vào đó là ánh sáng mặt trời.
Giờ phút này, Nguyên Hoàng cũng cũng đã đến thành Yến Thiên.
Tần Ninh bước ra ngoài đại điện của Nguyên Hoàng cung, hắn nhìn về phía thành Yến Thiên như một con thú khổng lồ, khẽ vươn vai.
“Cuối cùng cũng tới rồi, thành Yến Thiên, Yến gia”.
Tần Ninh thì thầm nói.
“Sư tôn”.
Dương Thanh Vân treo một cánh tay lên, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: “Sư tôn, lần này người không cần tức giận lớn như vậy…”
“Ngươi yên tâm”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Sư phụ tới bàn điều kiện với bọn họ, nếu như Yến gia có thể đưa ra bảo bối khiến cho cánh tay của ngươi trở lại như ban đầu, ta sẽ không so đo với bọn họ”.
“Nếu như không lấy ra được thì ta đây cũng phải cướp đoạt kho bảo vật của Yến gia, để nhìn cho kỹ”.
Nghe được những lời này, Dương Thanh Vân có chút sửng sốt.
Xem ra lần này cũng không hoà hoãn gì!
Mà cùng lúc đó.
Thành Yến Thiên.
Phủ đệ Yến gia.
Bên trong và bên ngoài phủ đệ bao gồm ba tầng trong và ba tầng ngoài, kiến trúc không hề thua kém gì hoàng cung của thánh quốc Đại Tề.
Sâu bên trong phủ đệ là một toà cung điện.
Tộc trưởng Yến Thần đang đứng ở phía trước, sắc mặt có chút khó coi.
Phía dưới là bốn người ngồi hai bên, sắc mặt lạnh lùng.
“Yến Cảnh Vũ là ngũ trưởng lão của Yến gia, cho dù là ai giết thì cũng là đánh vào mặt Yến gia chúng ta!”
Yến Thần mở miệng nói.
“Lần này suốt đêm triệu tập bốn vị trưởng lão tới đây cũng là vì muốn làm phiền bốn vị, trước hết là đến thành Yến Vân tìm hiểu rõ ràng”.
“Từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn bất hoà với Cửu U Đài, lần này, người có khả năng ra tay cao nhất chính là Cửu U Đài”.
Yến Thần lạnh nhạt nói: “Hy vọng lần này bốn vị có thể cố gắng hết sức”.
“Mà ta cũng tiến cử Yến Vô Thượng tạm thời thay thế vị trí của ngũ trưởng lão, quản lý tất cả công việc ở thành Yến Vân”.
Nghe được những lời này, bốn vị trưởng lão phía dưới đều gật đầu.
“Như vậy thì tốt!”
Đại trưởng lão Yến Bắc Phong đứng dậy, chắp tay nói: “Một khi đã như vậy, bốn người chúng ta sẽ lập tức tới thành Yến Vân”.
“Được!”
Sau khi bàn bạc đã đưa ra quyết định.
Bốn vị trưởng lão đều đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện, một người mặc kim giáp bước nhanh vào, chắp tay nói: “Tộc trưởng, bên ngoài phủ có một người thanh niên, nói rằng muốn gặp tộc trưởng”.
“Khốn kiếp”.
Trong đại điện, một người đàn ông trung niên quát: “Tộc trưởng là người mà ai cũng có thể gặp được hay sao? Không biết phải làm như thế nào à?”
Võ giả mặc kim giáp quỳ rạp xuống đất, sắc mặt khó coi nói: “Vốn dĩ ta cũng định ngăn cản, đánh đuổi người đi, nhưng mà người này không chút quan tâm, trực tiếp ra tay, nói không gặp tộc trưởng thì sẽ không đi!”
Nghe được những lời này, Yến Thần lập tức hiểu rõ.
Không phải là do hộ vệ không ngăn cản, mà là không thể ngăn cản được!
Yến Thần lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này…Đêm qua ngũ trưởng lão bị giết, hôm nay đã có người tới bên ngoài Yến phủ làm loạn, chẳng lẽ…”
Giờ phút này, bốn vị trưởng lão đều dừng lại.
“Đi xem thử một chút là được”.
Tứ trưởng lão Yến Vân Hiên mở miệng nói: “Điều này quả thật là kỳ quái, bao năm qua, không ai dám làm ầm ĩ ở Yến gia, lần này…ha ha!”
Yến Thần dẫn theo bốn vị trưởng lão cùng với một vài cao thủ trong phủ đi ra ngoài.
Từ chỗ sâu nhất trong phủ đệ đi ra đến bên ngoài là một khoảng cách rất dài.
Mà giờ phút này, bên ngoài Yến phủ.
Chín cánh cổng lớn, cái ở giữa có chiều cao mười mét, uy vũ khí phách.
Tám cánh cổng ở hai bên cũng vô cùng oai phong, thể hiện ra khí phách của Yến phủ.
Toà Yến phủ này là phủ đệ của tộc trưởng Yến gia, được xây dựng vô cùng xa hoa.
Bên ngoài phủ đệ, một vài gã hộ vệ Yến gia cầm thánh binh trong tay, bày ra dáng vẻ sẵn sàng đón địch.
Ngoài cửa lớn Yến phủ, Nguyên Hoàng cung vững vàng hạ xuống.
Tần Ninh ngồi ở trước cửa cung, nhìn vào cánh cổng lớn của Yến gia ở đối diện.
“Ta nói, ta chỉ tìm tộc trưởng của các ngươi để đòi một lời giải thích thôi, các ngươi không cho ta tiến vào, cũng không đi bẩm báo, ta chỉ có thể sử dụng sức mạnh”.
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Hừ!”
Gã thống lĩnh hộ vệ quát: “Tộc trưởng của Yến gia ta, ngươi muốn gặp là có thể gặp được hay sao?”
Tên thống lĩnh hộ vệ này là cảnh giới Thiên Thánh thất cảnh, thực lực không kém nhưng mà lúc này, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Có vẻ như là bị thương không nhẹ.
Nghe được lời này, Tần Ninh mỉm cười: “Không cho ta gặp thì ta chỉ có thể xông vào, không biết các ngươi có thể ngăn cản được không?”
Ở giữa cửa phủ và Nguyên Hoàng cung.
Cửu Anh hoá thành kích thước cao mười mét, chín cái đầu vô cùng khủng bố.
Mà Xích Vũ Thiên Phong Điều cũng biến thành kích thước mười mét, một thân linh vũ phát ra hào quang màu lửa đỏ, cực kỳ kinh diễm.
Ánh mắt của thống lĩnh tập trung nhiều hơn vào Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Con chim này có thực lực cường đại.
Những người trên Thiên Thánh tam phẩm ra tay đều bị con chim này đánh cho bị thương nặng.
Còn những người dưới Thiên Thánh tam phẩm thì bị con giao long chín đầu kia đánh trọng thương.
Một chim một giao, làm cho bọn họ mất hết mặt mũi.
Chương 1814: Danh dự của ta có thể bôi nhọ được sao?
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về đám người phía trước, cười bảo: "Tiểu Phong, nếu người khác không cho chúng ta thì chúng ta đành phải xông vào!"
"Thiên Thánh không ngăn được, ắt là Thánh Vương sẽ xuất hiện thôi".
Tần Ninh ngả người tựa vào ghế, nhìn vào cánh cửa chính rồi mỉm cười nói.
Vào thời khắc ấy, Xích Vũ Thiên Phong Điêu bỗng dang rộng hai cánh, một luồng khí tức hừng hực cuồn cuộn trào ra.
Tiếng gió thét gào, dòng khí tức rực cháy lan tràn.
Một tên hộ vệ của Yến phủ lao thẳng ra.
Rầm...
Tiếng nổ rung trời vang lên.
Hơn trăm tên hộ vệ tinh nhuệ cảnh giới Thiên Thánh tập hợp lại, tạo nên một bức tường bằng người, ngăn cản dòng nước lũ hừng hực chảy đến.
Thế nhưng, khi dòng thác lũ nóng hầm hập ùn ùn ập tới, dẫu cho hơn trăm vị Thiên Thánh đứng lên cũng không cách nào cản bước nó được.
Rầm...
Tiếng nổ vang lên, từng người từng người liên tục lùi về sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu có thực lực cảnh giới Thánh Vương, sao hơn một trăm vị Thiên Thánh có thể chống đỡ được đòn tấn công của nó chứ?
Dư âm của luồng sức mạnh kinh khủng ấy vẫn không hề giảm, nó hùng dũng nhắm thẳng vào cửa lớn Yến phủ.
Chỉ thấy cửa chính của Yến phủ đổ sầm, khi ấy, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, vươn tay ra, đánh tan đòn tấn công trực diện kia.
Người nọ mặc một bộ quần áo trắng dài, phong thái không tầm thường, khoảng độ hơn bốn mươi tuổi, tạo ra cảm giác rất là thần bí.
"Tộc trưởng!"
"Tộc trưởng!"
Nhóm hộ vệ bị đánh tan tác đi đến.
Người nọ chính là tộc trưởng Yến Thần!
Là người có quyền lực, có tiếng nói nhất Yến gia.
Ngũ đại trưởng lão chính là trụ cột của Yến gia, thế nhưng, vị tộc trưởng này là người sẽ quyết định toàn bộ mọi quyết sách trong gia tộc.
Ngay sau đó, bốn vị trưởng lão Yến Bắc Phong, Yến Nam Vân, Yến Thông Minh và Yến Vân Hiên lần lượt xuất hiện.
Ngoài ra, còn có vài vị quản lý cấp cao của Yến gia cũng lần lượt lộ mặt.
Yến gia bị người ta đánh tới cửa, phái hết hộ vệ tinh nhuệ ra vậy mà vẫn không chống đỡ được.
Nếu bọn họ còn không xuất hiện, cửa chính sẽ bay màu mất.
Thể diện của bọn họ sẽ ra sao chứ?
Lúc này, Yến Thần đứng khoanh tay, nhìn thẳng về phía cung điện nguy nga đang vững vàng ngay trước cửa lớn Yến phủ.
Trước cung điện, trên cầu thang, Tần Ninh mặc quần áo trắng, dáng vẻ lười biếng, ngả người tựa vào ghế, quan sát hắn ta.
Là người này sao?
Tần Ninh nhìn về phía Yến Thần, đoán ra phần nào thân phận của người nọ.
"Ngươi là tộc trưởng Yến gia, Yến Thần à?"
Tần Ninh bình thản hỏi.
"Phải!"
Yến Thần cũng nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: "Còn các hạ là người phương nào? Yến gia ta có chỗ nào mạo phạm các hạ sao?"
Với thân phận và thực lực của Yến Thần, hắn ta không khó nhìn ra được cấp độ, phẩm chất của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Nó là thánh thú cấp bảy! Và có khả năng trở thành Thánh Hoàng.
Ấy vậy mà nó lại bị Tần Ninh sai bảo.
Chỉ dựa vào điểm này, hắn ta có thể xác định thân phận của Tần Ninh không thể lường trước được.
"Có!"
Tần Ninh nghiêng người, đặt khuỷu tay trên đùi, chà xát lòng bàn tay.
"Cháu trai của ngũ trưởng lão Yến gia, Yến Bắc Phong, với con trai là Yến Vinh và Yến Diệu đã bắt đồ đệ Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương của ta, còn chém một bàn tay của đồ đệ Dương Thanh Vân nữa".
Hắn vừa dứt lời, Yến Thần hơi chau mày.
"Nhưng ngũ trưởng lão Yến gia đã chết..."
"Ta biết".
Tần Ninh không vội không vàng nói tiếp: "Là do ta giết!"
Vừa thốt ra câu đó, ngoài Yến phủ rộ lên, tiếng bàn tán ồn ào lập tức xuất hiện.
"Ngươi giết?"
"Đúng thế, là ta giết!"
Tần Ninh bình đạm cười nói: "Tông chủ Thánh Thú tông, Thánh Thú sơn, Tần Ninh".
Nghe thế, sắc mặt Yến Thần trở nên quái lạ.
Thánh Thú tông sao?
Thánh Thú tông đã mai danh ẩn tích từ lâu rồi mà!
Năm xưa, Thánh Thú tông huy hoàng, rực rỡ một khoảng thời gian, thế nhưng chẳng bao lâu sau lại biến mất tăm khỏi những lời đồn đại ở thánh vực Thiên Hồng.
Cớ sao bây giờ lại...
Từ đâu ra một tên tông chủ chứ?
"Tần Ninh!"
Tộc trưởng Yến Thần nói: "Người thì ngươi đã giết rồi, còn muốn làm gì nữa?"
Hắn ta vẫn chưa máu nóng dồn lên não.
Hắn ta là tộc trưởng Yến gia, phải suy tính rất nhiều điều.
Tần Ninh đã giết Yến Cảnh Vũ, giờ còn đến trước mặt tộc trưởng Yến gia, một là đồ ngốc, hai là hắn có sức mạnh tuyệt đối, không hề sợ hãi Yến gia.
Nhưng nhìn hắn giống đồ ngốc sao?
Tần Ninh nhìn về phía Yến Thần, mỉm cười nói: "Ngươi là một người thông minh, khá lắm, đỡ mất thời gian của ta".
"Cả nhà Yến Cảnh Vũ chết là ta xả giận thay cho đồ đệ của mình, kẻ nào dám chém một bàn tay của đồ đệ ta, bất kể là ai cũng đều phải chết!"
"Còn bây giờ ta đến đây, là xin một lời giải thích".
Xin một lời giải thích?
Ngươi đã giết cả nhà người ta rồi, còn xin một lời giải thích làm gì nữa?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cả nhà Yến Cảnh Vũ đã chém một bàn tay của đồ đệ ta, giết bọn họ là điều nên làm mà thôi".
"Nhưng đồ đệ của ta quả thật đang thiếu một bàn tay, mà món nợ nên để Yến gia các ngươi trả".
"Hôm nay ta đến đây, không phải để giết người, không phải để gây sự, chỉ cần Yến gia các ngươi dùng thánh bảo giúp bàn tay của đồ đệ ta trở về lúc ban đầu, ta sẽ tự rời khỏi đây!"
Khi Tần Ninh vừa dứt câu ấy, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tần Ninh... bị điên rồi à?
Đó là Yến gia đấy!
Bọn họ là bá chủ Yến Châu.
Là một trong những thế lực đứng đầu thánh vực Thiên Hồng.
Sao bọn họ có thể dễ dàng chấp nhận một người trẻ tuổi ăn nói bậy bạ, đe dọa bọn họ như vậy chứ!
"To gan!"
Tứ trưởng lão Yến Vân Hiên đi ra, trầm giọng quát: "Ngươi đã giết ngũ trưởng lão của Yến gia chúng ta, giờ còn đến đây la hét như một thằng mất trí sao?"
"Đừng bảo là chỉ chém một cánh tay của đệ tử ngươi, cho dù là giết đồ đệ của ngươi thì sao, Yến gia chúng ta làm là làm, há thể nào lại để một tên Thiên Thánh như ngươi đến đây uy hiếp chúng ta!"
Xung quanh, không ít đệ tử Yến gia lòng đầy căm phẫn, vô cùng tức giận.
Tần Ninh quá ngông cuồng rồi!
Đã giết người của Yến gia, mà giờ còn dám đến đây la hét om sòm!
Đúng là tự tìm đường chết!
Tần Ninh nhìn vào vị tứ trưởng lão kia, bình thản nói: "Lời nói của ta có lý có chứng, có gì không đúng sao?"
"Cả nhà ngũ trưởng lão Yến gia bắt giữ đồ đệ của ta, chém một tay của đồ đệ ta, ta giết sạch cả nhà bọn họ thôi".
"Bây giờ đến Yến phủ các người, nhờ các ngươi lấy thánh bảo giúp tay độ đệ ta trở về lúc ban đầu, hợp tình hợp lý quá còn gì!"
Hắn vừa thốt ra lời ấy, chân mày vài vị trưởng lão Yến gia đều cau lại.
Tứ trưởng lão tức giận hét lên: "Ranh con không biết điều!"
"Ngươi có biết mình đã giết ai không? Có biết mình đang nói cái gì không?"
"Danh dự của Yến gia không thể để người ngoài bôi nhọ được!"
Tần Ninh nghe vậy, ngồi thẳng người lên, vắt chéo chân, cần thận sửa sang quần áo, rồi nhìn về phía tứ trưởng lão, giọng điệu lạnh lùng hơn.
"Danh dự của Yến gia không để cho người ngoài bôi nhọ, vậy danh dự của Tần Ninh ta là có thể bôi nhọ được sao?"
Hắn lạnh lùng nói hết câu.
Yến Vân Hiên cảm thấy rất nực cười.
Hắn chỉ là một tên Thiên Thánh nhất phẩm, bên người chỉ có một con thánh thú có thực lực Thánh Vương mà thôi, ấy thế lại dám ngang ngược trước cửa Yến phủ!
Chẳng phải quá nực cười hay sao?
"Hôm nay, nếu các ngươi không giao ra thánh bảo chữa khỏi tay đồ đệ ta, ta sẽ quét sạch Yến gia!"
"Hơn nữa, hôm nay các người không chỉ phải giao ra linh dược, mà từ bây giờ trở đi, đồ nhi của ta và Thanh Minh hễ có gì ngoài ý muốn ở Thanh Châu, Yến gia các ngươi đều phải gánh trách nhiệm!"
Vừa dứt lời, nhiều đệ tử của Yến gia hừng hực lửa giận.
Đều phải chịu trách nhiệm sao?
Do Yến gia làm, Yến gia phải gánh lấy, mà không phải do Yến gia làm, Yến gia vẫn phải gánh tội luôn à?
Tần Ninh quá ngang ngược rồi!
Chương 1815: Quân Đại Tề đến viện trợ
Vừa dứt lời, Tần Ninh tựa lưng vào ghế, nhìn về phía trước, nói tiếp: "Lời muốn nói đã nói hết cả rồi".
"Hôm nay, ta đưa cho các ngươi sự lựa chọn rồi đấy".
"Một là lấy ra thánh bảo chữa khỏi bàn tay của đồ đệ ta!"
"Còn không thì hôm nay sẽ là ngày Yến gia diệt vong!"
Lúc này, tất cả lặng ngắt như tờ.
Tần Ninh ngồi im tại chỗ, không vội vàng.
"Lấy gì? Lão phu lấy cái đầu ngươi ấy!"
Một tiếng gào giận dữ bỗng truyền đến.
Yến Vân Hiên nổi giận rồi.
Tên Tần Ninh này quá đỗi ngông cuồng.
Nếu không giết hắn, còn đâu uy nghiêm của Yến gia chứ!
Yến gia vốn là bá chủ của cả vùng đất này, suốt mấy vạn năm qua, còn chưa có người nào dám lớn lối như vậy!
Rầm...
Yến Vân Hiên lập tức lao ra, một cái bánh xe màu xanh bỗng xuất hiện, lao vun vút đi.
Cùng lúc đó, Xích Vũ Thiên Phong Điêu bắt đầu dang rộng đôi cánh, từng chiếc lông vũ ùn ùn kéo đến.
Ầm ầm ầm...
Từng tiếng nổ lần lượt vang lên.
Một người một chim đều lùi về phía sau, mặt đối mặt.
Sau đòn đó, dáng vẻ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu vẫn rất tao nhã.
Thế nhưng, bụng của Yến Vân Hiên đã xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Trực diện đối đầu, thua!
"Chỉ là cảnh giới Tiểu Thánh Vương mà thôi, dựa vào đâu mà ngang ngược?"
Tần Ninh bình thản nói: "Có vẻ như, Yến gia không chấp nhận lời đề nghị của ta rồi, vậy thì hôm nay, Yến gia sẽ không còn tồn tại nữa, Yến Châu đổi chủ, ta cảm thấy khá tốt đấy!"
Sắc mặt Yến Thần lạnh lùng, giọng điệu lạnh hơn, nói: "Tông chủ Tần Ninh, ngươi đến đây sinh sự như thế, ngươi cho rằng Yến gia ta dễ chơi thật à?"
"Ít nhất trong mắt ta... Yến gia chả là cái thá gì cả!", Tần Ninh thản nhiên nói.
Giờ phút này, ba người đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão từ từ bước ra, mặt mũi đằng đằng sát khí.
Khí tức của ba vị Thánh Vương lan ra xung quanh, tuy đệ tử của Yến gia đều cảm nhận được sức ép đầy áp lực từ nó, nhưng đáy mắt họ cũng lộ ra lòng tôn sùng rực cháy.
Đây chính là Thánh Vương của Yến gia!
Một vị Thánh Vương có thể che chở Yến gia hàng vạn năm.
Thực lực của bốn vị trưởng lão Thánh Vương vô cùng mạnh mẽ, không có gì phải nghi ngờ.
Tần Ninh mỉm cười, quan sát tất cả, bàn tay lặng lẽ kéo Phệ Thiên Giảo đứng bên cạnh.
Phệ Thiên Giảo bị Tần Ninh tóm lỗ tai, kéo lại cạnh hắn, hai tai nó dựng thẳng lên, hai chân trước có hơi run.
Làm gì đó?
Ngược đãi chó à?
Ngoài mặt Phệ Thiên Giảo tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng hốt, âm u mịt mù.
Dọc đường đi, việc gì cũng đều do Xích Vũ Thiên Phong Điêu xử lý, chắc là bây giờ sẽ không cho nó ra tay đâu nhỉ?
Ở đó có bốn Thánh Vương đó, cả đám đều mạnh hết đó!
Nó là chó, là thú cưỡi, không phải là thú dùng để đấm nhau đâu!
Đến bây giờ, Tần Ninh vẫn không lên tiếng, chĩ nhẹ nhàng gãi đầu chó của Phệ Thiên Giảo.
Không khí ngay lúc này có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
"Nếu là thế...", Yến Thần từ từ bước ra.
"Yến Thần!"
Bỗng nhiên, một tiếng hét từ đâu đó truyền tới.
Chỉ thấy phía cuối chân trời có ba tia sáng xuất hiện, rực sáng cả vùng trời.
Ba người kia nhanh chóng tiến lại gần.
Rất nhiều người đềm cảm giác được sức ép đầy đầy áp lực sắp tiền đến.
Đó là ba vị Thánh Vương!
"Tộc trưởng Yến Thần, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ đấy!"
Người cầm đầu kia còn chưa đến nơi, mà giọng nói đã truyền tới rồi.
"Tề Phi Vân!"
"Tề Chi Vũ!"
"Tề Thiên Minh!"
Thấy ba người kia, ánh mắt Yến Thần đột ngột thay đổi
Sao lại như vậy?
Thánh quốc Đại tề và Yến gia xưa nay luôn nước sông không phạm nước giếng, vậy thì cớ sao ba vị Thánh Vương của thánh quốc Đại Tề lại xuất hiện ở đây?
Ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ và Tề Thiên Minh đứng sau lưng Tần Ninh, không hề có ý vượt qua vị trí của hắn.
Đây là sự kính trọng.
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Đại trưởng lão Yến Bắc Phong nói: “Thánh quốc Đại Tề và Yến gia chúng ta không thù không oán, các ngươi...”
Tề Phi Vân nhìn về phía Tần Ninh, cung kính hành lễ, chắp tay nói: "Lão phu nghe tin, nên lập tức tới đây, may là còn kịp".
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Chân mày Tần Ninh cau lại.
"Với thực lực của Tần tiên sinh, tất nhiên là không cần sự trợ giúp của ta, thế nhưng, khi Tần tiên sinh có việc, cho dù không thể giúp được gì, thì ta vẫn nên xuất hiện".
Tần Ninh khoát tay, không nói gì nhiều.
Yến Thần, Yến Bắc Phong với đám quản lý cấp cao của Yến gia đều trợn mắt há mồm.
Bọn con trẻ có lẽ không biết Tề Phi Vân là ai.
Thế nhưng, những võ giả thuộc thế hệ trước đều nghe đến danh tiếng của lão ta.
Thánh quốc Đại Tề, vị thánh chủ tiền nhiệm.
Nghe nói người nọ đã qua đời.
Tuy phần lớn võ giả trong các Châu không tin điều đó, thậm chí còn có một vài vị Thánh Vương đã đi thăm dò tin tức, nhưng Tề Phi Vân vẫn chưa từng ra mặt.
Thế nhưng hôm nay...
Vì Tần Ninh, không tiếc lặn lội đường xa đi đến Yến Châu.
Hơn nữa, lão ta còn rất khiêm nhường, kính nể hắn!
Đây mới là điều khó tin nhất.
Một người tốn hàng vạn năm để người đời nghĩ rằng mình đã qua đời, mà hiện tại cũng bởi vì một người khác mà không tiếc bại lộ thân phận.
Hơn nữa, điều quan trọng là, thân phận hai người họ thấy sao cũng đều hơi ngược!
Tề Phi Vân vốn là một vị Thánh Vương, cớ sao lại làm thế? Sao lại kính cẩn trước một tên Thiên Thánh như vậy chứ?
Tề Phi Vân mở miệng nói: "Tộc trưởng Yến Thần, Tần tiên sinh chính là khách quý của thánh quốc Đại tề chúng ta, chuyện của Tần tiên sinh chính là chuyện của Thánh quốc".
"Chúng ta có ý tốt, hy vọng Yến gia có thể chấp nhận lời đề nghị của Tần tiên sinh, nếu không... E rằng Yến gia phải trả một cái giá không nhỏ!"
"Tề Phi Vân!", đại trưởng lão Yến Bắc Phong quát lên: "Ngươi có ý gì? Đe dọa Yến gia chúng ta sao? Ngươi muốn châm ngòi chiến tranh giữa thánh quốc Đại tề và Yến gia sao?"
"Nếu Yến gia các ngươi không chấp thuận, thì cho dù có châm ngòi chiến tranh, Đại Tề ta chiến tới cùng!", Tề Phi Vân vô cùng bình tĩnh nói.
Cái gì chứ!
Vừa thốt ra câu đó, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Tề Phi Vân thế mà lại vì Tần Ninh, cứng đối cứng với Yến gia sao?
Đây... Đâu phải chỉ là ngoài sức tưởng tượng không đâu!
"Tề Phi Vân, ngươi có thể đại diện cho Đại Tề sao? Đại Tề hiện tại là do Thánh Chủ Tề Hạo làm chủ đấy!"
Yến Thần nói thẳng ra.
Tuy hắn ta không biết Tề Phi Vân có quan hệ gì với Tần Ninh.
Có vẻ như, cả hai người có mối quan hệ gì đó, có lẽ Tề Phi Vận nợ cha chú Tần Ninh ân tình gì đó, nên hôm nay mới đến đây mà thôi.
Hắn ta không tin, Đại Tề sẽ vì một tên Tần Ninh mà xảy ra chiến tranh với Yến gia.
"Lời của cha ta tất nhiên là đại diện cho lời nói của thánh quốc Đại Tề rồi".
Đúng lúc đó, một giọng nói bỗng truyền đến.
Thánh Chủ Tề Hạo!
Đã đến rồi!
Tề Hạo xuất hiện, đầu tiên lại hành lễ với Tần Ninh, rồi mới xoay qua kính chào phụ thân mình.
Thánh Chủ Tề Hạo nhìn về phía Yến Thần, mỉm cười nói: "Yến Thần, ngươi và ta đều là thiên kiêu cùng thời, ta giờ là Thánh Chủ của Đại Tề, ta khuyên ngươi một câu, chớ nên... tự tìm đường chết!"
Ngay bây giờ, không khí trước cửa Yến phủ vô cùng áp lực.
Đây là sao vậy chứ?
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Đại Tề lại vì một tên Tần Ninh, thế mà cựu thánh chủ tới, lão thánh chủ xuất hiện.
Thật không thể tin được!
Ánh mắt Yến Thần âm u đầy bão tố.
"Tộc trưởng!"
Tứ trưởng lão Yến Vân Hiên quát lên: "Đánh thì đánh, sợ gì chứ? Hôm nay vì tên này mà ra chuyện, nếu giờ chúng ta khiếp nhược, chẳng khác nào Yến gia chúng ta sợ hãi Đại Tề, Yến gia sẽ là trò cười lưu truyền vạn năm đấy!"
"Chuyện cười vạn năm còn đỡ hơn bị diệt tộc!", Thánh Chủ Tề Hạo lạnh nhạt nói.
"Tề Hạo!"
Lúc này, giọng điệu của Yến Thần đầy rét lạnh nói: "Có vẻ như, hôm nay không phải là Tần Ninh gây sự với Yến gia, mà là Đại Tề các ngươi mới đúng!"
"Nếu đã vậy, hôm nay đành phải chiến một trận thôi!"
Vừa dứt lời, xung quanh trở nên náo động.
Bình luận facebook