• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1801-1805

Chương 1801: Vẫn xin trả lại cho ta

Yến Bắc Phong gật gật đầu, mấy người kia lập tức ra tay.

Cô gái nọ bị nâng lên, không thể mở miệng nói chuyện, thánh lực trong cơ thể cũng không thể lưu động được, chỉ có đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía hai phụ tử.

Lúc này, Yến Bắc Phong đang định đi vào trong đại sảnh, vừa muốn mở miệng nói gì đó.

Đột nhiên, tiếng gió vù vù vang lên.

“Thả phu nhân của ta ra!”

Một âm thanh mang theo sự phẫn nộ vang lên.

Chỉ thấy phía trên không trung của phủ thành chủ, trong tiếng gió gào thét, một bóng dáng cao lớn màu đỏ sậm đang bay tới.

Chín cái đầu khủng bố xuất hiện, tản ra khí tức hung ác.

Mà trên lưng con thú khổng lồ kia có mấy bóng người đang đứng vững.

Cầm đầu là một người thanh niên, nhìn qua thì khá trẻ tuổi, lúc này, hắn ta quát lớn.

Yến Bắc Phong nhìn về phía người nọ, sửng sốt nói: “Dương Thanh Vân!”

Giờ phút này, vẻ mặt Yến Vinh cũng mang theo chút kinh ngạc.

Người trẻ tuổi kia là Dương Thanh Vân sao?

Sắc mặt Dương Thanh Vân lạnh lùng, hai nắm đấm nắm chặt.

Ở bên cạnh, Thạch Cảm Đương cũng mơ hồ tản ra khí tức.

Ngoài hai người bọn họ còn có mấy vị cao nhân Thiên Thánh Lý Tiêu Vân, Hiên Viên Lương Tùng, Khâu Vân Ki và Phong Nhất Vĩ.

Dương Thanh Vân đứng ở trên đầu Cửu Anh, từ trên cao nhìn xuống dưới, hắn ta mở miệng nói: “Nàng ấy chính là phu nhân Tiên Nhân của ta, không biết hai người bắt phu nhân của ta tới đây là có ý gì?”

Câu hỏi này khiến cho lông mày của Yến Vinh khẽ nhíu lại.

Yến Bắc Phong thấp giọng nói: “Phụ thân, người này quả thật là do con mang về, nhưng mà…con cũng không biết”.

Ông ta cũng không tức giận.

Yến Vinh mỉm cười nhìn về phía Dương Thanh Vân: “Ngươi chính là Dương Thanh Vân phải không, ha ha…Chuyện gì cũng phải từ từ, chúng ta có thể tâm sự mà, tại hạ là Yến Vinh, lần này tới thành Dạ Lưu cũng là vì tìm kiếm ngươi”.

Lúc này, sắc mặt Dương Thanh Vân trở nên nghiêm túc.

Thạch Cảm Đương hét lớn: “Tìm người ta để nói chuyện thì cứ thẳng thắn mà tìm người, bắt phu nhân của người ta về đây trước làm cái gì? Trước hết thả người ra, sau đó lại nói chuyện”.

“Làm bậy!”

Yến Bắc Phong lập tức quát lên: “Cha ta chính là con trai của Ngũ trưởng lão Yến gia, ngươi chỉ là một Địa Thánh, lấy đâu ra tư cách cò kè mặc cả với chúng ta? Nếu muốn thì cứ xuống dưới này!”

Yến Bắc Phong vừa dứt lời.

Ở bốn phía đình viện, từng bóng người nhảy ra.

Lúc này, ước chừng khoảng hai mươi người xuất hiện.

Mỗi một người đều là cảnh giới Thiên Thánh.

Sắc mặt Thạch Cảm Đương trở nên lạnh lùng.

“Lão Dương…”

Thạch Cảm Đương thấp giọng nói: “Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt…Dù sao cũng tìm được Tiên Nhân rồi, không có chuyện gì xảy ra là tốt…”

“Ta hiểu được!”

Lúc này, Dương Thanh Vân mở miệng nói: “Cửu Anh, trước hết cứ đi xuống dưới đã!”

“Được!”

Cửu Anh truyền âm nói: “Lá mặt lá trái, chờ đợi thời cơ cứu Tiên Nhân ra, ta sẽ chở các ngươi chạy trốn, tuy rằng ta chỉ là Thiên Thánh tam phẩm nhưng tốc độ vẫn rất nhanh”.

“Được”.

Giờ phút này, Cửu Anh thu nhỏ cơ thể lại, chỉ còn kích thước khoảng ba mươi mét, nó từ từ hạ xuống.

Mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương từ trên cơ thể Cửu Anh nhảy xuống.

“Trăm nghe không bằng mắt thấy, trẻ tuổi như thể này mà đã có thủ đoạn như vậy, dần dần thống nhất cả Thanh Châu, quả nhiên là người không tầm thường”.

Yến Vinh cười ha ha nói.

“Chúng ta đã xuống dưới rồi, có thể trả phu nhân lại cho ta chưa?”

Nghe được những lời này, Yến Vinh cười lớn, ông ta nhìn về Tiên Nhân, cũng không nóng vội.

Nhưng mà lúc này, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương rõ ràng nhìn thấy được, trong ánh mắt Yến Vinh nhìn Tiên Nhân có một loại khát vọng.

Sắc mặt Dương Thanh Vân lập tức trở nên khó coi.

Thạch Cảm Đương cũng vô cùng tức giận.

“Hai vị sốt ruột gì chứ?”

Yến Vinh cười nói: “Lần này ta đến đây, là vì muốn nói chuyện hợp tác với các ngươi”.

“Dương Thanh Vân, Thanh Minh của ngươi rất có tiềm lực, Yến gia chúng ta có thể ở sau lưng trợ giúp ngươi, phát triển Thanh Minh, thống nhất Thanh Châu”.

“Sau này, ngươi phải nghe lệnh Yến gia chúng ta”.

“Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi”.

Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương cười nhạo nói: “Yến gia rất giỏi sao?”

“Nhóc con, chú ý thái độ của ngươi”, Yến Bắc Phong hừ một tiếng rồi nói.

Dương Thanh Vân giữ chặt Thạch Cảm Đương, hắn ta nhìn về phía hai phụ tử Yến Vinh, Yến Bắc Phong, nói: “Nếu như Yến gia muốn thống nhất Thanh Châu thì dựa vào tai mắt của Thanh Minh, chúng ta có thể bàn bạc thêm, Dương Thanh Vân ta không phải là người không biết thức thời”.

“Nhưng mà, phu nhân của ta…vẫn xin trả lại cho ta!”

“Nói như vậy tức là Dương minh chủ đồng ý rồi?”, Yến Vinh mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy thì không còn gì có thể tốt hơn”.

“Ta có thể đồng ý, nhưng mà phải trả phu nhân lại cho ta”.

Dương Thanh Vân nói tiếp.

Hắn ta chưa từng rời khỏi Thanh Châu, không theo Tần Ninh tiến vào dãy núi Thánh Thú chính là vì chờ đợi Tiên Nhân phi thăng.

Tiên Nhân đã làm bạn với hắn ta mấy vạn năm, nàng ấy có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn ta.

Giờ phút này, sao Yến Vinh có thể không nhìn ra điểm này?

“Chuyện này, không vội…”

Yến Vinh khẽ cười nói: “Nếu như đã đồng ý rồi thì dù sao ngươi cũng phải làm cho ta tin tưởng chứ? Ta cũng nhìn ra được, ngươi có tình cảm sâu đậm với phu nhân ngươi”.

“Thế này đi!”

Yến Vinh nhìn về phía Dương Thanh Vân, mỉm cười nói: “Tiếp theo, Yến gia ta sẽ phái mấy người cảnh giới Thiên Thánh đến, giúp ngươi thống nhất Thanh Minh, đến lúc đó, sau khi ngươi đã thống nhất Thanh Châu rồi thì ngươi và phu nhân của ngươi sẽ được đoàn tụ!”

“Còn bây giờ…phu nhân của ngươi, trước hết ta cứ mang về Yến gia, cô ta sẽ được chăm sóc tốt!”

Nói đến đây, ánh mắt Yến Vinh hiện lên một tia nóng rực.

“Con mẹ nó!”

Thạch Cảm Đương nghe vậy thì mắng lại: “Chơi chúng ta phải không?”

“Mang người đi?”

“Nhìn vào ánh mắt này của ngươi, nói không chừng sau khi Dương Thanh Vân đuổi đến, hắn ta còn có thể có thêm một đứa con không biết ở đâu ra!”

Nghe được những lời này, sắc mặt Dương Thanh Vân trở nên kỳ lạ.

Thạch Cảm Đương nói xong thì phẫn nộ quát: “Cướp người, đi!”

Ngay lập tức, tám cái đầu của Cửu Anh đánh về bốn phía.

Ầm…

Bên trong phủ thành chủ, tiếng gầm rú tức khắc vang lên.

Mà trong nháy mắt, Tiên Nhân đã được Cửu Anh chộp lấy, kéo về vị trí bên cạnh Dương Thanh Vân.

Dương Thanh Vân ôm lấy phu nhân, không nói hai lời, nhảy lên thân thể Cửu Anh.

“Chạy trốn!”

Giờ phút này, Cửu Anh quát lớn một tiếng, thân thể nó giống như một tia chớp, xé gió bay ra.

Thấy một màn như vậy, Yến Bắc Phong lập tức trở nên nóng vội.

Chỉ là Yến Vinh vẫn khoanh tay đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

“Cha…”

“Không sao!”

Trong nháy mắt, thân hình Cửu Anh cao lên trăm mét, vỗ cánh bay lên không trung.

Đừng quản những cái khác, chạy trước rồi nói sau!

Đợi Tần Ninh đến, giết chết đám rùa con này!

Chỉ là đúng lúc này, ở trên không trung, một chưởng lớn bỗng nhiên xuất hiện.

“Cút xuống dưới!”

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Chưởng ấn kia trực tiếp hạ xuống.

Ầm…

Một âm thanh nứt vỡ trầm thấp vang lên, hai cánh của Cửu Anh như bị sét đánh, nháy mắt phát ra âm thanh răng rắc của xương cốt đứt gãy.

Thân hình khổng lồ rơi thẳng xuống dưới.

Rầm.

Cuối cùng, thân thể to lớn kia ầm ầm ngã xuống đất, tạo thành một cái hố sâu.

Chín cái đầu của Cửu Anh đều phun ra máu tươi.

Chỉ thấy ở trên không trung có một bóng người đang đứng đó, lạnh lùng nhìn xuống dưới.

“Nhị thúc…”

Nhìn thấy người nọ, sắc mặt Yến Bắc Phong lập tức trở nên vui vẻ.

Khó trách phụ thân lại không sốt ruột, thì ra là có nhị thúc ở đây.
Chương 1802: Không buông

Nhị thúc Yến Diệu là cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm, mấy người này còn muốn chạy? Căn bản là không có khả năng!

Giờ phút này, đường đi của đình viện sụp đổ cả mảng lớn, một cái hố sâu xuất hiện.

Trên người Cửu Anh, đám người Dương Thanh Vân, Tiên Nhân, Thạch Cảm Đương sắc mặt trắng bệch, miệng phun ra máu tươi.

Bị một chưởng của Thiên Thánh thất phẩm đánh trúng, cho dù là Cửu Anh cảnh giới Thiên Thánh tam phẩm cũng không chịu nổi chứ đừng nói đến mấy người bọn họ.

Thạch Cảm Đương hùng hùng hổ hổ nói: “Cửu Anh, ngươi chạy kiểu gì vậy?”

“Ông đây cũng không biết, phía trên còn có một người ẩn núp!”

“Sư tôn dạy dỗ ngươi nhiều như thế, ngươi còn ăn cả trứng thánh, bây giờ thì ngươi làm được cái gì?”

“Ngươi cút đi, không phải ngươi cũng dung hợp hồn phách thánh giả hay sao, vậy mà mới chỉ là cảnh giới Địa Thánh thất phách, ngươi thì làm được cái gì?”

“…”

Giờ phút này, mấy người ở xung quanh cũng xông tới.

Nhìn thấy mấy người kia, Dương Thanh Vân không mấy quan tâm, hắn ta ôm chặt lấy Tiên Nhân.

“Không sao chứ?”

Tiên Nhân phu nhân lắc lắc đầu.

“Là ta không tốt, không chăm sóc tốt cho nàng”.

Tiên Nhân phu nhân tiếp tục lắc đầu.

Giờ phút này, mấy người Yến Vinh đều tiến đến.

“Dương minh chủ, Yến gia ta thành tâm như vậy, nhưng mà ngươi…có vẻ không như vậy…”

Nghe được những lời này, Dương Thanh Vân bình tĩnh nói: “Ta không thành tâm sao?”

“Bắt phu nhân của ta, còn muốn nói chuyện hợp tác với ta? Đây là thành ý của Yến gia các ngươi?”

Lời này vừa nói ra, Yến Bắc Phong cũng hừ một tiếng nói: “Thanh Minh của ngươi thì là cái thá gì? Yến gia ta tìm Thanh Minh để hợp tác, đó là nhìn trúng các ngươi, đồ không biết sống chết”.

“Phải không? Chúng ta thật sự trèo cao không nổi!”

Sắc mặt Dương Thanh Vân lạnh lùng.

“Cha, con thấy bọn chúng không biết điều gì cả, cứ giết chết hết là được!”

Yến Bắc Phong hừ một tiếng nói: “Cùng lắm thì Yến gia chúng ta lại đổ bộ vào Thanh Châu, con không tin chúng ta còn không nắm được Thanh Châu trong tay”.

Trong vùng đất Thanh Châu, Thiên Thánh nhất phẩm là thuộc loại cường giả đứng đầu, so với Yến gia thật không đáng kể chút nào.

Yến Vinh nghe xong liền lắc đầu.

Nếu đơn giản như vậy mà có thể thu Thanh Châu vào trong túi thì nhiều năm qua, không có khả năng các thế lực khác của các châu lớn lại không ra tay.

Bảy vùng đất của Thanh Châu, tập trung không ít các Thánh Nhân, Địa Thánh, tuy rằng có rất ít cao nhân Thiên Thánh.

Nhưng mà cực kỳ rối loạn!

Muốn thu phục thì quá khó khăn!

“Vậy phải làm sao bây giờ?”, Yến Bắc Phong lẩm bẩm nói.

“Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể trở về phủ, để ông nội con ra tay”.

“A?”

Nghe được những lời này, sắc mặt Yến Bắc Phong trở nên khó coi.

Yến Vinh bất đắc dĩ nói: “Ông nội con có được một loại thánh quyết, có thể khống chế sự sống và cái chết của người khác, Dương Thanh Vân là người có bản lĩnh, nếu giết hắn ta thì rất khó để thu phục Thanh Châu, phải nắm trong tay mới tốt”.

“Nếu như kẻ này rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt vậy thì cứ để cho ông nội con hạ chú, hoàn toàn khống chế hắn ta là được”.

Yến Bắc Phong gật gật đầu.

“Nhị đệ”.

Yến Vinh nhìn về phía Yến Diệu nói: “Dọc đường đi, ngươi tạm thời giam giữ mấy người kia lại”.

“Vâng!”

Yến Vinh nhìn đám người Dương Thanh Vân, Tiên Nhân và Thạch Cảm Đương xoay người rời đi.

Yến gia có nhiều võ giả, đám người kia bắt giữ mấy người bọn họ lại.

Phi cầm bay lên bầu trời, đoàn người Yến gia rời khỏi thành Dạ Lưu, hướng thẳng về phía Yến Châu…

“Xong rồi xong rồi…”

Thạch Cảm Đương buồn rầu nói: “Sớm biết như thế này ta đã đi báo tin, để cho sư nương và ngươi tới đây, lão Dương”.

“Nếu như sư nương bị bắt, nhất định là sư tôn sẽ vô cùng tức giận, Yến gia lập tức xong đời, bây giờ thì tốt rồi…”

“Ngươi nói ít thôi”.

Lúc này, toàn thân Cửu Anh bị xích sắt trói buộc, biến thành kích thước tầm một mét, bị nhốt trong lồng sắt, nó hừ một tiếng nói: “Vốn dĩ ta chỉ muốn đến nhìn xem các ngươi thế nào, phải là ta đi báo tin mới đúng”.

Một người một thú lập tức cãi nhau.

Dương Thanh Vân ôm chặt lấy Tiên Nhân, trên mặt đầy vẻ áy náy.

“Tất cả là do ta!”

Dương Thanh Vân thấp giọng nói: “Ta nghĩ rằng bản thân có sư tôn, nên lười biếng tu hành…”

Dương Thanh Vân là võ giả Tinh Mệnh, thiên phú hơn người!

Nếu không, năm đó, Tần Ninh cũng sẽ không nhìn trúng hắn ta, rồi thu nhận làm đệ tử.

Chỉ là sau khi tiến vào Hạ Tam Thiên, hắn ta cho rằng Tần Ninh chính là chỗ dựa vững chắc lớn nhất, cho nên, đối với việc tu hành của bản thân, hắn ta có chút lười biếng.

Hiện tại, chẳng qua chỉ là cảnh giới Địa Thánh ngũ phách mà thôi.

Tuy nói là tiến bộ cực nhanh, nhưng mà đây không phải là tiềm lực lớn nhất của hắn ta!

Tiên Nhân cũng ôm hai má của Dương Thanh Vân, mỉm cười lắc đầu.

Hắn người ôm chặt lấy nhau.

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương và Cửu Anh đồng thời lắc đầu, cả người nổi đầy da gà.

Vả cơm chó!

Không biết xấu hổ!

Vẻ mặt bốn người Hiên Viên Lương Tùng, Lý Tiêu Vân cũng đầy rầu rĩ.

Ở vùng đất Thanh Châu, bọn họ là nhân vật lớn, Thiên Thánh nhất phẩm, thực lực cực kỳ cao.

Nhưng phóng tầm mắt ra cả thánh vực Thiên Hồng, Thiên Thánh nhất phẩm chẳng qua chỉ là cao thủ thăng cấp bước đầu mà thôi.

Cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm mới được xưng tụng là cao thủ trong thánh vực Thiên Hồng.

Mà Thánh Vương mới là sự tồn tại cực kỳ cường đại.

Trước mắt, chỉ có thể hy vọng Tần Ninh sẽ nhanh chóng tới đây!

Ba ngày liên tiếp, phi cầm bay thẳng về hướng đông.

Cuối cùng, đến trước cổng một toà thành trì thì mới chậm rãi dừng lại.

Thành Yến Vân!

Yến Châu, nơi mà Yến gia chiếm lĩnh.

Yến Châu, bốn phía đông tây nam bắc đều có độ rộng hơn mười nghìn dặm.

Bởi vậy, Yến gia không tập trung tại cùng một chỗ, để quản lý được toàn bộ Yến Châu, năm đại trưởng lão của Yến gia sẽ ở năm khu vực khác nhau.

Còn tộc trưởng của Yến gia thì trấn giữ ở trung tâm Yến Châu.

Yến Cảnh Vũ! Ngũ trưởng lão!

Bởi vậy, người trấn giữ một phương không khác gì đại tướng nơi biên cương, nơi này, đúng là thành Yến Vân.

Thành Yến Vân, Yến phủ!

Ngay khi đám người Yến Vinh, Yến Diệu trở về, bên trong phủ đệ đã có mấy người bước ra chào đón.

Từ trong phủ đi ra, ước chừng có mấy trăm người, xếp thành hàng dài.

Yến Vinh thản nhiên nói: “Bắt giam mấy người kia lại!”

“Đúng rồi, còn cô gái kia thì giam giữ riêng một phòng!”

Nghe được những lời này, mấy tên hộ vệ lập tức tiến lên phía trước.

“Xong rồi xong rồi…”, sắc mặt Thạch Cảm Đương trở nên khó coi.

Giam giữ Tiên Nhân phu nhân riêng một phòng, tên ngốc cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra!

Dương Thanh Vân nắm chặt lấy cánh tay của Tiên Nhân.

“Thả ra!”

Tên hộ vệ kia lạnh lùng quát.

“Yến Vinh!”, Dương Thanh Vân gầm lên nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”

“Dương Thanh Vân, là ngươi không biết điều trước!”, Yến Vinh bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đây là vùng đất Yến Châu, không ai có năng lực bàn điều kiện với Yến gia chúng ta ở đây”.

Lúc này, Dương Thanh Vân cũng không hề buông tay.

“Tránh ra!”

Yến Bắc Phong ra vẻ hung ác, hắn ta quát lớn: “Tên nhóc thối, thực sự nghĩ bản thân là nhân vật lớn nào chứ? Nếu như không phải nhìn trúng tài năng của ngươi, chúng ta đã sớm giết ngươi rồi”.

“Buông tay!”

“Không buông!”

Dương Thanh Vân quát.

Trên đời này, Tần Ninh là sư tôn của hắn ta, cho dù người có muốn mạng của hắn ta, hắn ta cũng sẽ không chút do dự đưa cho người.

Nhưng mà Tiên Nhân là người mà hắn ta vô cùng quý trọng.

Nếu như buông tay, hắn ta có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.

“Không buông?”

Yến Bắc Phong cười lạnh, hắn ta xoay người, rút thanh đao của tên hộ vệ bên cạnh ra, một đạo chém xuống.

Phập một tiếng!

Máu tươi bắn ra.

Toàn thân Thạch Cảm Đương và Tiên Nhân phu nhân bị máu tươi phun đầy người.
Chương 1803: Lột da chó của ngươi làm cao dán

Lúc này, Dương Thanh Vân vẫn đang nắm chặt cánh tay của Tiên Nhân.

Thế nhưng, bàn tay cứ như khước từ cơ thể vậy.

Máu tươi chảy xuống như suối phun, không có dấu hiệu cầm máu.

"Thanh Vân, Thanh Vân..."

Giờ phút này, Tiên Nhân phu nhân cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc, cô ta hét khản cả giọng.

"Lão Dương!"

Đôi mắt Thạch Cảm Đương đỏ bừng, hắn ta nhìn Yến Bắc Phong, giận dữ thét lên: "Thằng khốn, ngươi tiêu đời rồi, cả Yến gia của ngươi cùng tiêu rồi!"

Thạch Cảm Đương tức giận hét lên.

"Câm miệng!"

Yến Bắc Phong chém ra một đao về phía hắn ta.

Tiếng cắt da cắt thịt vang lên.

Trước ngực Thạch Cảm Đương xuất hiện một vết đao cắt, máu tươi chảy xuống không ngớt.

"Không tới lượt ngươi bình phẩm Yến gia!"

Lúc này, Yến Bắc Phong khịt mũi nói: "Người đâu, mau dẫn người đàn bà này đi, đám người này thì nhốt lại, từ từ xử lý".

Một tên hộ vệ bước tới.

Dương Thanh Vân thấy dáng vẻ Tiên Nhân phu nhân khàn giọng gọi mình, hắn ta không màng đến vết thương ở khuỷu tay, ánh mắt đầy sự căm phẫn.

Tuy tay đã gãy, nhưng hắn ta vẫn không hề cảm thấy chút đau đớn nào.

"Nhân Nhi, là do ta vô dụng..."

Một tiếng nỉ non truyền ra.

...

Trong Yến Châu, cách đó khoảng mấy vạn lý, Nguyên Hoàng cung như một tia chớp xuất hiện trên bầu trời thành Dạ Lưu, thoáng chốc lại biến mất tăm.

Lúc này, trong Nguyên Hoàng cung, vẻ mặt Dạ Thành Thương vừa sợ hãi vừa ngơ ngác.

Ông ta đang tu luyện mà!

Sao chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở đây rồi!

Chuyện gì thế này?

"Ngươi là ai?"

Dạ Thành Thương cẩn thận nói: "Ta chính là thành chủ của thành Dạ Lưu do Yến gia ở Yến Châu phong, còn ngươi..."

Đối phương có thể thần không biết quỷ không hay bắt ông ta tới đây, thực lực ắt phải mạnh hơn ông ta rất nhiều.

Tần Ninh ngồi trên chiếc ghế giữa đại điện, lưng ngả ra sau tựa vào ghế, liếc mắt nhìn Dạ Thành Thương, rồi thản nhiên hỏi: "Người của Yến gia đâu?"

"Ta không biết?"

Vút...

Một tiếng xé gió vun vút lướt qua, Tần Ninh bấm tay, một tia sáng lập tức xuất hiện, xuyên thủng ngực của Dạ Thành Thương.

Dạ Thành Thương kêu lên vì đau đớn, mặt đầy thống khổ.

"Hỏi gì thì đáp cái đó, thành thật chút đi, hỏi xong sẽ tha cho ngươi, nếu không, ta sẽ giết ngươi".

Tần Ninh tiếp tục hỏi: "Người của Yến gia đâu rồi?"

"Hai cha con Yến Vinh và Yến Bắc Phong đã dẫn theo nhóm người của Thanh Minh và Dương Thanh Vân trở về Yến gia rồi!"

Dạ Thành Thương vội vã đáp.

"Yến gia sao?"

"Yến Vinh rất được ngũ trưởng lão của Yến gia trọng dụng, mà ngũ trưởng lão lại trấn giữ thành Yến Vân, vô cùng quyền lực!"

"Thành Yến Vân phải không? Mất bao lâu để đến đó?", Tần Ninh bình thản hỏi.

"Giữa trưa đi, bây giờ hẳn là sắp đến rồi".

Tần Ninh gật đầu nói: "Nếu ngươi lừa ta..."

"Nào dám ạ".

Tần Ninh nói xong, Dạ Thành Thương vội vàng đáp lời.

"Con chó ngốc kia, đến thành Yến Vân, để tên này chỉ đường cho ngươi!", Tần Ninh nói thẳng.

Lúc này, lưỡi Phệ Thiên Giảo thò thè, thở hồng hộc.

"Ta mệt lắm..."

"Trong vòng một canh giờ, nếu không đến được thành Yến Vân, ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi, ngươi cho rằng mấy ngày qua ta luôn nuông chiều ngươi, là bởi không làm gì được ngươi à?", Tần Ninh nói thẳng ra: "Ngày nào cũng giả vờ giả vịt, làm bộ ngu lắm, ta chiều ngươi, để mặc ngươi, nhưng nếu việc chính mà không làm tốt, ta lột da chó của ngươi làm cao dán!"

Vút...

Ngay sau đó, tốc độ của Nguyên Hoàng cung bỗng tăng thêm gấp bội.

Phệ Thiên Giảo... bị dọa chết khiếp!

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, lòng đầy bất an.

"Chắc là sẽ không có việc gì đâu...", Vân Sương Nhi an ủi nói: "Bọn chúng bắt Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, nên chắc sẽ không giết bọn họ đâu, Yến gia còn định dựa vào bọn họ để thống trị Thanh Châu nữa mà".

"Ta không quá lo lắng đến sự an toàn của Thanh Vân và Thạch Đầu, chủ yếu là... tên Yến Bắc Phong kia bắt giữ Tiên Nhân tất nhiên là có mục đích khác, đứa nhỏ Thanh Vân kia lại... rất để tâm đến Tiên Nhân..."

Khi ấy, điều làm Dương Thanh Vân ở lại Thanh Châu chính là Tiên Nhân.

Thân làm sư phụ, sao Tần Ninh lại không biết được chứ?

Không tài nào có chuyện Yến Bắc Phong vô duyên vô cớ bắt Tiên Nhân, chỉ sợ tên đó có mục đích khác thôi.

Nếu đúng như những gì hắn đoán, vậy thì nguy rồi!

Ngay bây giờ, sắc mặt Tần Ninh trắng bệch, thần sắc thay đổi, có phần sốt ruột hơn.

"Sao vậy?"

Vân Sương Nhi vội vàng hỏi.

"Không sao..."

Sắc mặt Tần Ninh u ám, đứng ngoài đại điện, dưới bầu trời sao, Phệ Thiên Giảo đang ra sức chạy, tốc độ nhanh đến nỗi nhìn chẳng khác nào sao băng lướt ngang qua màn trời đêm.

Tần Ninh thúc dục: "Nhanh chút nữa!"

"Ta..."

"Đừng có lảm nhảm, chạy nhanh lên!"

Lòng Phệ Thiên Giảo rất uất ức.

Nó là chó mà!

Chó là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mới hợp lý, chó đâu phải dùng để kéo xe!

Thế nhưng, kể từ khi gặp Tần Ninh đến giờ, đây là lần đầu tiên nó thấy Tần Ninh tức giận đến vậy, nó không dám lề mề nữa, tiếp tục tăng tốc độ...

Cùng lúc đó.

Tề Châu, trong hoàng cung thánh quốc Đại Tề.

Chủ thượng Tề Hạo đang vội vàng đi xuống cung điện ngầm.

Đang có ba người bế quan trong đó.

"Phụ thân!"

Thánh Chủ Tề Hạo khom người kính chào.

"Có việc gì?"

"Là về Tần tiên sinh", Thánh Chủ Tề Hạo nói.

Nghe vậy, ba người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ và Tề Thiên Minh đều bước ra.

"Có việc gì?"

Trông Tề Phi Vân khá hồi hộp.

"Trinh thám báo là Tần tiên sinh đã một mình rời khỏi Thánh Thú tông, đơn độc đến Yến Châu!"

Yến Châu sao?

Tề Phi Vân vô cùng khó hiểu.

Đúng lúc này, một vầng hào quang bay lên từ bên hông Thánh Chủ Tề Hạo, sắc mặt ông ta thoáng thay đổi.

"Nói!"

Thánh Chủ Tề Hạo nhanh chóng đáp: "Phụ thân, ở Thanh Châu có một thế lực là Thanh Minh, nó do chính tay đồ đệ Dương Thanh Vân của Tần tiên sinh thành lập, ngũ trưởng lão Yến gia của Yến Châu, Yến Cảnh Vũ, hình như có ý đồ với nó, nên sai hai cha con Yến Vinh và Yến Bắc Phong đến biên giới Thanh Châu để bắt giữ Dương Thanh Vân..."

Ông ta vừa nói xong, Tề Phi Vân biến sắc.

"Yến gia..."

Tề Phi Vân bỗng nói: "Tề Hạo, nhanh chóng sai Tề Quân Vệ tới thành Yến Vân!"

"Hả?"

Thánh Chủ Tề Hạo khổ sở nói: "Cha, bên cạnh Tần tiên sinh có đại nhân Xích Vũ, Yến gia không làm gì được, nếu chúng ta đi... e rằng Yến gia sẽ kiêng dè!"

"Ngu ngốc!"

Tề Phi Vân quát: "Thực lực của Tần tiên sinh vô cùng hùng mạnh, tất nhiên là không cần sự trợ giúp của chúng ta rồi, thế nhưng, cần hay không là một chuyện, mà có đi hay không lại là một chuyện khác!"

"Tề Hạo, ngươi nhớ kỹ cho ta, kể từ nay về sau, ở trong thánh vực Thiên Hồng này, Tần tiên sinh chính là kim chỉ nam của Đại Tề chúng ta, hắn bảo làm cái gì thì làm cái đó, hắn không bảo làm, thì ngươi cũng phải đoán ra hắn cần chúng ta làm gì".

"Nếu ngươi có thể làm được như vậy, ta dám đảm bảo trong vòng mười vạn năm tới, Tề gia ta sẽ thịnh vượng không suy!"

Tề Hạo nghe vậy, mặt đầy sửng sốt, lập tức trịnh trọng gật đầu.

"Con tập hợp Tề Quân Vệ ngay đây".

"Nhanh chân lên", Tề Phi Vân nói tiếp: "Ta dẫn hai vị thúc bá của ngươi đi trước đây".

Vừa dứt lời, Tề Phi Vân không chậm trễ nữa.

Trong chốc lát, tất cả Tề Quân Vệ trong Tề Đô đều lên đường, khí thế ngút trời...

Rất nhiều người đang đoán già đoán non, chẳng biết là đã có chuyện lớn gì đang xảy ra nữa?

...

Yến Châu.

Thành Yến Vân!

Là một trong sáu thành trì lớn nhất Yến Châu, thành Yến Vân có thể nói là vô cùng phồn hoa, nhộn nhịp, mặc dù bây giờ vẫn là đêm khuya, nhưng bên trong thành vẫn rực rỡ ánh đèn phù hoa.

Lúc này, trong phủ Yến gia.

Hai người Yến Vinh và Yến Bắc Phong đang kính cẩn, lẳng lặng đứng chờ bên ngoài một căn phòng.
Chương 1804: Ai có thể diệt nhà họ Yến của ta?

Không bao lâu, một bóng người chậm rãi đi ra từ trong góc tối gian phòng.

Người xuất hiện có cơ thể to lớn và mái tóc xám, đội mũ lông chim, trên người mặc trường bào màu tím thể hiện rõ khí thế lộng lẫy.

Hơn nữa khuôn mặt lại có vẻ ác liệt, sau khi ung dung đi ra khỏi góc tối liền ngồi xuống cái ghế trước người Yến Vinh và Yến Diệu, bình chân như vại.

"Cha!"

"Cha!"

Giờ phút này Yến Vinh cùng Yến Diệu đều chắp tay thi lễ.

"Chuyện gì, nói đi!", lão già mở miệng nói.

"Khởi bẩm phụ thân!"

Yến Vinh chắp tay nói: "Con đã đến Thanh Châu, đồng thời tìm được Dương Thanh Vân, chỉ là kẻ này tuy là cảnh giới Địa Thánh ngũ phách, thế nhưng tính tình lại rất kiêu ngạo, không đồng ý hợp tác với nhà họ Yến chúng ta, cho nên con đã đưa hắn ta về".

"Chỉ là kẻ này có thể lấy cảnh giới Địa Thánh mà khiến cho Thanh Châu dần dần có xu thế thống nhất, đủ để nhìn ra phương pháp rất độc đáo, cho nên con mới đưa hắn ta về, hy vọng phụ thân sử dụng thuật chú ấn, khống chế kẻ này, thống nhất Thanh Châu để nhà họ Yến ta sử dụng".

Yến Cảnh Vũ nghe thấy lời này thì cau mày lại.

"Một tên cảnh giới Địa Thánh ngũ phách mà ngươi lại không bắt được?"

Yến Vinh hổ thẹn nói: "Con trai vô dụng!"

Yến Cảnh Vũ khoát tay một cái nói: "Thôi thôi, đã như vậy thì để ta ra tay".

"Mấy ngày nữa, có lẽ tam đệ của ngươi sẽ trở về, đến lúc đó cứ để nó phụ trách chuyện này!"

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Yến Vinh và Yến Diệu đều không hề dễ nhìn.

Yến Vô Thượng!

Yến Cảnh Vũ là ngũ trưởng lão của nhà họ Yến, địa vị cao quý, có tổng cộng ba người con.

Yến Vinh!

Yến Diệu!

Yến Vô Thượng!

Yến Vinh và Yến Diệu đều là cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm, thiên phú thực tế không kém.

Chỉ là so với đệ đệ Yến Vô Thượng, hai người lại kém quá xa.

Nhưng nghe được lời này của phụ thân, hai người cũng có chút bất đắc dĩ, không dám phản bác, đành gật đầu nói vâng.

"Được rồi, không có việc gì thì ra ngoài, ngày mai đưa Dương Thanh Vân kia đến là được".

Yến Cảnh Vũ lạnh nhạt khoát tay, sau đó lại lui về bên trong góc tối, bóng người cũng biến mất không thấy gì nữa.

Hai người Yến Vinh và Yến Diệu đi ra khỏi phòng.

"Đại ca..."

Yến Diệu không cam lòng nói: "Ngươi vì chuyện Thanh Châu mà phải chuẩn bị mấy tháng, tìm hiểu rõ ràng, đồng thời còn chuẩn bị người thích hợp, suýt nữa còn thu phục được Dương Thanh Vân là có thể tiếp tục hành động, nhưng bây giờ phụ thân lại giao việc này cho Yến Vô Thượng..."

"Nhị đệ!"

Lúc này trong giọng nói của Yến Vinh có vài phần nghiêm khắc: "Tam đệ đúng là mạnh hơn ngươi và ta, nhỏ tuổi hơn chúng ta, nhưng đã đến cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, có lẽ lần này đến thành Yến Thiên có thể đến cấp bậc Thánh Vương".

"Đến lúc đó mạch này của chúng ta sẽ có thêm một vị Thánh Vương, quyền nói chuyện cũng lớn hơn".

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Yến Diệu rất khó coi, quát khẽ: "Ta không phục".

"Đại ca vì mạch này của chúng ta mà tự mình làm hết việc lớn việc nhỏ, cho nên mới chậm trễ việc tu hành, tên nhóc Yến Vô Thượng kia chỉ lo tu hành, đương nhiên sẽ tăng cấp cực nhanh".

Yến Vinh nghe vậy thì vỗ vỗ bả vai nhị đệ mình, cười nói: "Tất cả mọi người đều là người một nhà, không cần như thế!"

"Haiz..."

Yến Diệu thở dài, quay người rời đi.

Mà giờ phút này, sắc mặt Yến Vinh dần dần lạnh xuống.

"Phụ thân thiên vị, làm sao ta lại không biết... Thế nhưng... ta có thể làm thế nào chứ!"

Khuôn mặt Yến Vinh vô cùng lạnh lùng, hai tay nắm chặt, đằng đằng sát khí.

Ông ta đi từng bước một rời khỏi đình viện, trở lại chỗ ở của mình.

"Đại gia!"

Hộ vệ ngoài cửa chắp tay nói: "Đại công tử đã đưa Tiên Nhân kia vào trong phòng của đại gia rồi".

"Ừm!"

Yến Vinh gật đầu, tiến vào trong đình viện.

Đóng cửa sân lại, hung ác nham hiểm trong mắt Yến Vinh đã biến thành thành vẻ tham lam.

Ông ta ba chân bốn cẳng đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra.

Bên trong gian phòng, đèn đuốc sáng tỏ.

Mà lúc này Tiên Nhân phu nhân ngồi trên giường, sắc mặt ngây ngốc, khuôn mặt tiều tụy.

Chỉ là dáng vẻ này lại khiến ngọn lửa trong lòng Yến Vinh khó mà dập tắt được.

Mỹ nhân làm người ta thương yêu!

Nói chung là không có gì hơn điều này.

Yến Vinh chậm rãi đóng cửa phòng, đi lên phía trước.

"Tiên Nhân phu nhân?"

Yến Vinh cười ha hả nói: "Tiên tự chi thần, nhân nhân chi phương, đúng là một cái tên rất hay".

Tiên Nhân nghe vậy, sắc mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước.

"Mấy năm trước ta đã mất đi phu nhân, những năm qua vẫn luôn không tái giá mà phải chịu phụ thân chèn ép, bởi vậy trong lòng có một loại oán khí!"

"Mà mỗi khi xuất hiện loại oán khí này, ta lại muốn tìm ai đó để xả ra, thế nhưng ta phát hiện phụ nữ bình thường không có cách nào để cho ta phát tiết được, chỉ có phụ nữ có chồng mới khiến cho ta phát tiết được thôi!"

"Ngươi càng như thế, ta càng vui vẻ, nghĩ đến dáng vẻ ngươi không thể làm gì, mà ta ở trên thân thể ngươi, thống khổ của phu quân ngươi, thống khổ của ngươi, cảm giác chiếm lấy thứ của người khác biến thành của chính mình khiến ta rất vui vẻ!"

Yến Vinh vừa nói vừa đi lên phía trước từng bước một, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Tiên Nhân phu nhân lên, thản nhiên nói: "Ngươi càng lạnh lùng càng nói rõ trong lòng ngươi tuyệt vọng, căm hận, ta sẽ càng vui vẻ..."

Yến Vinh nhẹ nhàng cởi trường sam của mình ra.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không giết Dương Thanh Vân, đến khi ta chán ghét ngươi, ta sẽ đưa ngươi trở về, để phu thê các ngươi đoàn tụ".

"Mà khi đó, Dương Thanh Vân biết rất rõ ta đã làm cái gì, thế nhưng bởi vì chú ấn trói buộc nên không thể không khúm núm với ta".

"Sau này nếu ta nhớ ngươi, thỉnh thoảng cũng sẽ đi tìm ngươi!"

"Suy nghĩ kỹ lại, oán khí trong lòng ta đã được hóa giải mấy phần rồi đấy!"

Trên mặt Yến Vinh xuất hiện một nụ cười quỷ dị vô cùng đáng sợ.

Tiên Nhân phu nhân hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Yến Vinh, lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ chết, nhà họ Yến của ngươi sẽ diệt vong, ngươi đã trêu chọc tai hoạ ngập đầu mà lại không tự biết, đúng là buồn cười!"

Nghe thấy lời này, Yến Vinh hơi sững sờ, lại lập tức cười lên ha hả.

"Ta sẽ chết?"

"Nhà họ Yến diệt vong?"

"Ha ha ha..."

Yến Vinh cười ha ha nói: "Ngươi cũng đã biết nhà họ Yến là bá chủ Yến Châu, là một trong những thế lực mạnh nhất ở thánh vực Thiên Hồng, ai có thể hủy diệt nhà họ Yến?"

"Ta nói cho ngươi biết, bên trong toàn bộ thánh vực Thiên Hồng, không ai có thể chiến thắng nhà họ Yến".

"Ngươi nói cho ta, ai có thể tiêu diệt nhà họ Yến đi? Chỉ vì một Dương Thanh Vân, ai ?"

Giờ phút này Yến Vinh chỉ cảm thấy buồn cười.

"Ta!"

Chỉ là ông ta vừa mới dứt lời, cửa phòng lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Chỉ thấy trước cửa phòng có một bóng người mặc áo trắng đứng chắp tay.

Thanh niên áo trắng với mái tóc dài buộc lên, hai sợi tóc mai rối tung, khuôn mặt đẹp trai không tì vết.

Bộ đồ trắng kia bay phấp phới, bên trên khắc mây xanh lộ ra mấy phần lạnh nhạt.

Trên đai lưng màu xanh bên hông có cài một cái quạt giấy, đôi tay chắp phía sau lưng, cứ đứng ở ngoài cửa phòng như vậy.

Mà ở bên cạnh thanh niên còn có một cô gái xinh đẹp trong sáng.

Một con chó với bộ lông màu nâu, lông ngực màu trắng yên lặng ngồi, mồ hôi chảy xuống dọc theo lưỡi nó, dường như cực kỳ mệt nhọc.

Chỉ là con chó kia lại mọc hai cái sừng vô cùng kỳ quái.

Mà trên vai trái thanh niên lại có một con chim nhỏ với hai cái cánh hồng, vô cùng béo tốt, tinh thần phấn chấn, ánh mắt sắc bén.
Chương 1805: Đồ nhi ta ở đâu?

Nhìn thấy người nọ, Yến Vinh liền sững sờ.

"Ngươi là ai? Tự tiện xông vào Yến phủ, muốn chết sao!"

"Người đâu, người đâu!"

Giờ phút này Yến Vinh lạnh lùng quát.

"Người bên ngoài đình viện đều đã chết rồi".

Tần Ninh thản nhiên nói.

Yến Vinh nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?"

"Biết".

Tần Ninh nhìn về phía Tiên Nhân phu nhân, lại nhìn về phía Yến Vinh, chậm rãi nói: "Ta tới đón đồ đệ của ta".

Nghe thấy lời này, Yến Vinh vô cùng kinh ngạc.

Tần Ninh thản nhiên nói: "Cô ta nói không sai, ngươi xong đời rồi, nhà họ Yến của ngươi cũng xong đời rồi".

Giờ phút này, Yến Vinh vô cùng giận dữ, khí tức Thiên Thánh thất phẩm bốc lên trong nháy mắt.

Vèo...

Chỉ là một giây sau, Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại lao vùn vụt ra, trong tích tắc đã xuất hiện trên đầu Yến Vinh.

Cả người Yến Vinh cứng ngắc, không dám nhúc nhích chút nào.

Ông ta có thể cảm giác được.

Nếu... mình cử động một chút, con chim nhỏ này sẽ xé rách đầu của ông ta ra trong nháy mắt.

Loại khí tức áp bách kinh khủng kia chỉ có phụ thân mới đem đến cho ông ta.

Con chim nhỏ nhìn có vẻ lanh lợi, thế nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ.

Yến Vinh không dám động đậy nữa.

Vân Sương Nhi vội vàng đi vào trong phòng đỡ Tiên Nhân lên.

"Không sao chứ?"

Tiên Nhân lắc đầu.

Tần Ninh nhìn về phía Tiên Nhân, lẩm bẩm nói: "Thanh Vân đâu?"

"Bị bọn họ giam lại rồi!"

Trong giọng nói của Tiên Nhân có vài phần nghẹn ngào, trên khuôn mặt không đành lòng, chậm rãi nói: "Tay của Thanh Vân..."

"Hả?"

Tần Ninh đang muốn xoay người qua chỗ khác, lúc này lại ngừng lại.

"Tay trái của Thanh Vân bị chặt rồi!", Tiên Nhân phu nhân ngân ngấn nước mắt nói.

Cả người Tần Ninh cứng đờ.

Hai tay chắp sau lưng không tự chủ được mà nắm chặt.

Giờ phút này, Yến Vinh lại đứng tại chỗ, vẻ mặt hoảng sợ.

Rốt cuộc kẻ này là ai!

Có quan hệ gì với Dương Thanh Vân?

Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Nhà họ Yến sao..."

Hắn quay người lại nhìn về phía Yến Vinh, lạnh nhạt nói: "Đồ nhi ta ở đâu?"

Đồ nhi?

Dương Thanh Vân?

Sắc mặt Yến Vinh trắng bệch, mồ hôi rơi xuống, nhưng cũng không dám có hành động gì.

Con chim nhỏ trên đỉnh đầu quả thực mang đến cho ông ta áp lực quá lớn.

"Ta... Ta..."

"Không cần ngươi nói".

Tần Ninh lại nhìn ra bên ngoài đình viện, lẩm bẩm: "Người của nhà họ Yến sẽ dẫn ta đi tìm".

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền bước chân ra ngoài.

Vèo vèo vèo...

Mấy chục bóng người lần lượt xuất hiện bên ngoài đình viện.

Hai người Yến Diệu, Yến Bắc Phong đều có mặt.

"Ngươi là người nào, dám tự tiện xông vào Yến phủ, tự tìm đường chết!"

Yến Bắc Phong quát lên.

"Ta là người nào? Là người đến tìm người!", Tần Ninh nhìn về phía Yến Bắc Phong, lại lẩm bẩm: "Ngươi nhốt đồ nhi ta ở đâu?"

Nghe hắn nói vậy, Yến Bắc Phong cũng sững sờ.

Đồ nhi?

Ai?

Dương Thanh Vân sao?

Yến Bắc Phong bình tĩnh nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Tìm đồ đệ? Thả phụ thân ta, ta sẽ trả đồ đệ lại cho ngươi".

"Ngươi có tư cách gì cò kè mặc cả với ta?"

Tần Ninh sải bước.

"Chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm mà dám phát ngôn bừa bãi bên trong Yến phủ, ngươi tìm nhầm chỗ rồi".

Giờ phút này Yến Bắc Phong cũng bước tới, sát khí ngưng tụ.

Yến Bắc Phong Thiên Thánh tam phẩm sao có thể sợ Tần Ninh Thiên Thánh nhất phẩm được chứ?

Yến Bắc Phong vung tay, thuận thế bắt lấy nắm đấm của Tần Ninh.

"Ngu dốt, buồn cười!"

Bàn tay vừa dùng sức, Yến Bắc Phong liền biến sắc.

Nắm đấm của Tần Ninh giống như thép tinh, sắt đá, cho dù hắn ta dùng hết sức lực, Tần Ninh vẫn đứng yên như cũ.

"Ngu dốt? Buồn cười?"

Tần Ninh đột nhiên lật bàn tay lại, nắm đấm hóa thành chưởng, một chưởng dán chặt lấy một chưởng của Yến Bắc Phong.

Rắc rắc rắc...

Trong tích tắc, tiếng xương nứt vang lên, bàn tay của Yến Bắc Phong mềm nhũn rũ rũ, sắc mặt trắng bệch, một tiếng kêu đau đớn vang lên.

"Bắc Phong..."

"Bắc Phong..."

Lúc này sắc mặt của Yến Vinh và Yến Diệu đều trắng bệch.

Tần Ninh lại bắt lấy bàn tay của Yến Bắc Phong, nhấc cả người hắn ta lên rồi ném xuống đất ầm một tiếng, bụi bặm bay lên tứ tung.

"Đồ nhi ta ở đâu?"

Giờ phút này, Yến Bắc Phong chỉ cảm thấy đau đớn từ cánh tay lan ra toàn thân, một câu cũng không nói nên lời.

"Dừng tay!"

Yến Diệu quát: "Ta dẫn ngươi đi tìm người, ta dẫn ngươi đi".

Tần Ninh nhìn về phía Yến Diệu, thản nhiên nói: "Dẫn đường!"

"Ngươi là người nào? Ngươi có biết ngươi làm như thế là hoàn toàn đắc tội nhà họ Yến không, tự ngươi suy nghĩ rõ ràng đi..."

Tần Ninh nghe vậy, bàn tay túm lấy Yến Bắc Phong lại siết chặt thêm mấy phần, hắn quát khẽ: "Ngươi hỏi câu này... quá ngu!"

Nhìn thấy khuôn mặt Yến Bắc Phong đau đớn đến mức gần như vặn vẹo, Yến Diệu vội vàng nói: "Ta dẫn ngươi đi, ta dẫn ngươi đi, ngươi dừng tay lại!"

Tần Ninh không nói hai lời, một tay kéo Yến Bắc Phong nửa chết nửa sống trên mặt đất, chậm rãi tiến lên.

Vân Sương Nhi đỡ Tiên Nhân phu nhân đi đằng sau.

Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại cẩn thận nhìn Yến Vinh.

Hơn mười vị cao nhân Thiên Thánh nhà họ Yến ở xung quanh đều cẩn thận bao vây mấy người.

Sau khi đi qua mấy đoạn hành lang, đình viện, càng ngày càng nhiều võ giả tụ tập đến.

Tần Ninh vẫn không thay đổi sắc mặt.

Cuối cùng lúc đi đến bên ngoài một đình viện, Yến Diệu mới dừng bước chân lại, nói: "Mấy người Dương Thanh Vân ở đây!"

Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh, hắn hơi cảm ứng phía dưới rồi buông lỏng Yến Bắc Phong ra, sau đó sải bước chân ra tiến vào trong đình viện.

"Thả đại ca ta ra!", lúc này Yến Diệu quát lên.

Tần Ninh liếc qua Yến Vinh.

Xích Vũ Thiên Phong Điêu rơi xuống bả vai hắn.

Vân Sương Nhi, Tiên Nhân phu nhân cũng đi theo Tần Ninh vào trong đình viện.

Bọn họ đẩy cửa vào.

Trong đình viện, bên trong một lồng giam.

Lúc này mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Hiên Viên Lương Tùng đều bị nhốt ở bên trong lồng sắt, vô cùng yếu ớt.

Thạch Cảm Đương hơi mở hai mắt ra nhìn về phía mấy người.

"Sư phụ..."

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm nói.

Tần Ninh cầm chặt lồng sắt kia, bàn tay nổi gân xanh, lồng sắt liền hơi biến hình.

Tần Ninh bước chân ra, cúi người xuống nhìn Dương Thanh Vân đang hôn mê, nhẹ nhàng nâng tay trái hắn ta lên.

Cổ tay của hắn ta trống rỗng, máu tươi đã ngừng chảy, thế nhưng vết máu lại vô cùng kinh khủng.

Giờ phút này trái tim Tần Ninh cứ như bị nắm chặt lại, hắn nhẹ nhàng phất tay qua mái tóc rũ rượi của Dương Thanh Vân, vuốt thẳng.

"Thanh Vân..."

Một tiếng nghẹn ngào vang lên.

Thạch Cảm Đương ở một bên nhìn về phía Tần Ninh, lẩm bẩm nói: "Sư phụ... con... cũng bị thương rất nặng..."

Cửu Anh cũng ỉu xìu nói: "Ta cũng thế ta cũng thế..."

Tần Ninh chỉ nhìn một người một thú một cái, nhẹ nhàng chìa tay ra.

Không bao lâu sau hắn liền thu tay về, bình tĩnh nói: "Một đao không lấy được mạng của ngươi, về phần ngươi... ngươi có chuyện gì?"

Thạch Cảm Đương và Cửu Anh đều vô cùng xấu hổ.

Tần Ninh thu hồi ánh mắt, lại nhìn cánh tay kia của Dương Thanh Vân, đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom