• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1791-1795

Chương 1791: Chủ nhân của ta

Giờ phút này, mấy người bọn họ ngồi trước bàn ăn, trên bàn là các món ngon vật lạ, hoa quả tươi ngon, bày biện đầy cả một bàn.

Nhìn thấy món ngon, nước miếng của Giản Bác chảy ròng ròng.

Ngửi thấy hương thơm của rượu ngon, vẻ mặt Nhan Như Hoạ trở nên say mê.

Không chỉ mấy người bọn họ mà lúc này, mấy con thánh thú cũng đầy vẻ thích thú.

“Đùi của Thiết Tê Ngưu Thú, thánh thú cấp ba, phải dùng thánh hỏa để nấu canh, đem thịt bò nấu nhừ, làm thành canh, như vậy mới ngon…”

“Đây là thánh thú cấp bốn Hoa Văn Linh Dương, cái đùi linh dương này phải nướng tỉ mỉ trong mười ngày…”

“Còn đây là quả Thánh Nguyên, cắn một miếng là tam hồn thất phách bồng bềnh thăng thiên luôn!”

“Đây là rượu Bách Hoa được làm từ những giọt sương sớm trên đỉnh núi lạnh giá, chỉ có hoàng thất Đại Tề mới có thể uống!”

Lúc này, mấy người họ đều đắm chìm trong đó.

Cái nơi chim không thèm ị như Thánh Thú tông, sao có thể có những món ăn ngon miệng, quý hiếm như thế này.

Đối với mấy người bọn họ, cảm giác bây giờ giống như là một người nông dân được tới hoàng cung, ăn một bữa yến tiệc, vui mừng đến phát điên rồi!

Lúc này, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ đều nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh không đụng đũa, bọn họ cũng không dám đụng.

Địch Nguyên rầu rĩ nói: “Ăn?”

“Ăn đi!”

Tần Ninh vừa dứt lời, bốn người họ như gió cuốn mây trôi, há miệng cắn miếng lớn…

Ở một bên khác, Tề Tư Tư cẩn thận chăm sóc Tề Bác ăn cơm, nhìn thấy các món ngon trên bàn, Tề Bác cũng lộ ra vẻ mặt vui cười hớn hở.

Giờ phút này, bộ dạng của Phong Vô Cực có chút không yên, nho nhã, lịch sự ăn uống.

Trên thực tế, lần này, ngoại trừ hai cha con Tề Phi Vân và Tề Hạo bị khiếp sợ, người khiếp sợ nhất chính là Phong Vô Cực.

Vốn dĩ, thực lực của ông ta đã được khôi phục hoàn toàn, cho nên ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Ninh chịu chết, vì vậy lúc này mới xuất hiện.

Nhưng mà không nghĩ tới…

Tần Ninh lại một lần nữa khiến cho ông ta có thêm nhận thức mới!

Người này không phải là đến đây để tìm chết, mà là đến để giảng đạo lý.

Nhưng nếu Đại Tề không muốn nói đạo lý, vậy thì hắn cũng không giảng nữa!

Mấy người kia hành động gió cuốn mây trôi, Xích Vũ cũng đậu ở đầu vai Tần Ninh, không hề nhúc nhích.

Lúc này, Cửu Anh từ trong tay áo Tần Ninh vươn đầu ra, cắn từng miếng từng miếng thức ăn…

“Cửu Anh, ngươi đừng ăn”.

Giản Bác vừa ăn vừa than thở nói: “Từng này còn không đủ cho một mình ngươi ăn”.

Cửu Anh mắng lại: “Khinh thường ông đây à?”

“Vô nghĩa!”, Giản Bác quát lớn: “Tên khốn nhà ngươi có chín cái đầu, chín cái miệng cùng nhau ăn, mấy người chúng ta cộng lại cũng không bằng được ngươi…”

Cửu Anh xấu hổ cười trừ, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Vậy thì ta dành ra một cái đầu để nói chuyện phiếm, tâm sự với ngươi được không?”

“…”

Nhìn thấy mấy người bọn họ, Tần Ninh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Mất mặt!

Mà giờ phút này, mấy dáng người cũng cất bước đi đến.

“Các vị cứ yên tâm ăn uống, nếu như không đủ thì đầu bếp sẽ tiếp tục làm”.

Tề Phi Vân dẫn theo Tề Chi Vũ, Tề Thiên Minh cùng thánh chủ Tề Hạo, thái tử Tề Hành và tam hoàng tử Tề Hoàn đi đến.

Tề Phi Vân chắp tay nói: “Tần công tử, còn chưa giới thiệu”.

“Lão phu là thánh chủ đời trước của thánh quốc Đại Tề, Tề Phi Vân, đây là hai đệ đệ trong tộc của ta Tề Chi Vũ và Tề Thiên Minh, đều là cảnh giới Thánh Vương!”

“Tề Hạo là con trai của lão phu, lúc trước có làm nhiều điều không phải, kính mong Tần công tử không so đo tính toán, Đại Tề ta nguyện ý trả giá tất cả, chỉ cầu xin Tần công tử đừng để chuyện hôm nay ở trong lòng”.

Ở phía sau, Tề Hành và Tề Hoàn nghe được những lời này thì mí mắt giật giật.

Ông nội đang nói là…Cầu xin?

Không nghe nhầm đúng không!

Tên Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì?

Tần Ninh nghe vậy thì chỉ cười nhạt nói: “Chuyến này ta đến đây là vì hai tỷ đệ Tề Tư Tư và Tề Bác, nếu như hai người cô ấy không còn oán hận thì ta cũng không có vấn đề gì!”

Tề Phi Vân lập tức nói: “Tư Tư cô nương, nếu như cô nương không chê, ta sẽ để cho Hạo Nhi nhận Tư Tư cô nương và Tề Bác làm nghĩa nữ, nghĩa tử, ở trong thánh quốc Đại Tề chúng ta, quãng đời còn lại của hai tỷ đệ cô nương chắc chắn là vô lo vô nghĩ!”

Nghe được những lời này thì Tề Tư Tư đứng dậy.

Tề Bác cũng mang vẻ mặt tò mò mà đứng dậy theo.

“Cảm ơn ý tốt của lão thánh chủ, nhưng mà cha ta đã được minh oan giải tội, ta ở lại đây thêm mấy ngày nữa sẽ mang theo đệ đệ rời đi, ra ngoài quan sát thế giới, ngắm nhìn phong cảnh của thánh vực Thiên Hồng!”

Tề Tư Tư nhìn về phía Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Hy vọng Tần công tử có thể hiểu cho”.

Tần Ninh gật gật đầu.

Lúc này, Tề Phi Vân cũng khách khí nói: “Không thành vấn đề, sau này, Tư Tư cô nương có bất kỳ vấn đề gì thì có thể tuỳ lúc quay trở về, Đại Tề sẽ vĩnh viễn là người chống lưng cho cô nương”.

Sau đó, Tề Phi Vân nhìn thấy đồ ăn ngon trên bàn đã bị mấy người kia quét sạch thì khẽ nhướng mày.

Mấy người này…không đơn giản.

“Người đâu!”

Tề Phi Vân quát: “Không thấy rượu ngon và các món ăn đã hết rồi sao? Tiếp tục mang đồ ăn lên, sau này, thức ăn mỗi ngày đều phải dựa theo tiêu chuẩn này!”

Nghe được những lời này, bốn người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ lập tức sáng mắt!

Nhất thời, người cũng thế mà thú cũng thế, điên cuồng ăn uống…

Lúc này, Tề Phi Vân mới đi đến bên cạnh Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, lão phu chân thành xin lỗi”.

“Việc này không thể trách ngươi, Tề Nhạc tự mình làm bậy, đã nhận được trừng phạt xứng đáng, như vậy là đủ rồi, ta cũng không có tâm tư quan tâm đến đám người thánh quốc Đại Tề của các ngươi như thế nào”.

Tề Phi Vân mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Không biết Tần công tử và Xích Vũ đại nhân nhà chúng ta có quan hệ gì?”

Nghe được lời này, Tần Ninh không mở miệng, nhưng Xích Vũ bỗng nhiên mở to hai mắt, liếc nhìn Tề Phi Vân một cái.

Cái liếc mắt trong vài giây này khiến cho thân thể Tề Phi Vân trở nên cứng ngắc, thậm chí khí tức Thánh Vương cũng xuất hiện sự run rẩy, khiến cho mọi người ở đây đều cảm giác được tinh thần đang run lên.

Mười lăm phút sau, Tề Phi Vân bịch một tiếng, hai gối quỳ rạp xuống đất, dập đầu ngay tại chỗ.

“Tiểu nhân có mắt như mù, tiểu nhân có mắt như mù!”

Giờ phút này, nhóm người còn đang chiến đấu trên bàn ăn lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Đang ăn cơm ngon lành, tại sao đột nhiên Tề Phi Vân lại…quỳ xuống?

Lúc này, Tần Ninh bất đắc dĩ gãi gãi cổ Tiểu Phong Phong, hắn nhìn về phía Tề Phi Vân mỉm cười nói: “Lão thánh chủ làm cái gì vậy? Tiểu Phong Phong nói bậy mà thôi”.

Thế nhưng Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại trừng lớn hai mắt, bướng bỉnh nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, ngươi không nói bậy…”

Thân thể Tề Phi Vân run rẩy, không chịu đứng lên.

Vừa rồi!

Ngay vừa nãy.

Lão ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng không ngờ là lão ta chỉ vừa mới mở miệng, Tần Ninh còn chưa nói cái gì thì Xích Vũ đại nhận đã truyền âm cho lão ta.

Tần Ninh là ai?

“Chủ nhân của ta!”

Bốn chữ đơn giản nhưng khiến cho trái tim của Tề Phi Vân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bay lên chín tầng mây!

Đây là do Xích Vũ đại nhân trả lời!

Đơn giản, trực tiếp.

Nhưng Tề Phi Vân có cảm giác muốn chết.

Thực sự là một trong hai tình huống mà lão ta dự đoán đã xảy ra.

Tần Ninh!

Chính là người năm đó đã giao Xích Vũ Thiên Phong Điêu cho Tề gia, bảo vệ Tề gia suốt mấy vạn năm qua!

Phán đoán của Xích Vũ đại nhân sao có thể sai được?

Giờ phút này, trong lòng Tề Phi Vân không yên.

Nhưng mà ngay sau đó, một tiếng truyền âm khác lại rơi vào trong tai.

“Đứng lên đi, thân phận của ta cứ ghi nhớ trong lòng là được, không cần phải công khai ra bên ngoài!”

Âm thanh của Tần Ninh từ từ vang lên.
Chương 1792: Tề phủ Tề Thành

Lúc này, Tề Phi Vân run rẩy đứng dậy, nhưng bước chân không ổn định, lảo đảo như sắp ngã xuống đất, nếu như không có Tề Hạo nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy phụ thân mình, chỉ sợ vị Thánh Vương Tề Phi Vân này sẽ thực sự ngã xuống.

Chỉ là, khi nâng phụ thân mình dậy, thân thể của thánh chủ Tề Hạo cũng cứng đờ.

Cơ thể Tề Phi Vân giống như là vừa mới chui ra từ hồ băng dưới lòng đất, cả người lạnh băng, hơn nữa, cánh tay còn run rẩy…

Một vị Thánh Vương!

Rốt cuộc là tại sao lại như vậy!

Tại sao lại run rẩy đến mức này?

Lúc này, thánh chủ Tề Hạo nhìn về phía Tần Ninh, rốt cuộc là tại sao lại thế này?

“Tề Phi Vân…”

“Có có có!”

Nghe được âm thanh của Tần Ninh, thân hình Tề Phi Vân vừa mới đứng dậy đã bịch một tiếng, tiếp tục quỳ xuống.

Sắc mặt Tề Hạo trở nên khó coi, nhưng mà nhìn thấy phụ thân mình quỳ, ông ta cũng chậm rãi quỳ xuống.

Phía sau, hai người Tề Hành và Tề Hoàn cũng đồng thời quỳ xuống.

Tuy rằng không biết vì sao lại quỳ, nhưng mà…cứ quỳ xuống chắc sẽ không sai.

“Tiếp theo, ta sẽ để cho bọn Giản Bác, Tấn Triết đưa cho ngươi mấy bức tranh, ngươi giúp ta tìm vài người”.

“Dịch Xuyên, Đường Minh, Y Linh Chỉ, Hạo Thiên…”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Mấy người này hẳn là đều có cảnh giới Thánh Vương, có khả năng sẽ không tìm được dễ dàng như vậy, ngươi chú ý một chút, thử xem có thể tìm được hay không, ta sẽ để cho Phong Vô Cực phối hợp với ngươi…”

“Vâng vâng vâng, lão phu nhất định sẽ dùng toàn lực để tìm kiếm”.

Tần Ninh gật gật đầu, hắn nhìn về phía Tề Phi Vân, bất đắc dĩ nói: “Quỳ làm cái gì, đứng lên đi”.

“Vâng vâng vâng…”

Tề Phi Vân chậm rãi đứng dậy, chỉ là so với vừa rồi lại càng thêm khó khăn.

Lúc này, Tần Ninh giống như là chợt nghĩ đến cái gì đó, hắn tiếp tục nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, trong Tề gia các ngươi, tổ trạch hẳn là vẫn còn đúng không? Cái giếng bên trong tổ trạch kia…”

Lời này vừa nói ra, Tề Phi Vân lại bịch một tiếng, quỳ xuống.

Thánh chủ Tề Hạo, thái tử Tề Hành, hoàng tử Tề Hoàn cũng đồng thời quỳ theo.

Sao lại thế này?

Lúc trước, đều là người khác quỳ xuống với bọn họ.

Thế mà bây giờ…Tề Phi Vân lại giống như là không đứng dậy nổi, tiếp tục quỳ xuống.

“Vẫn vẫn vẫn còn, vẫn luôn được, vẫn luôn được bảo tồn hoàn hảo, không có ai đụng vào”, trong lòng Tề Phi Vân ngạc nhiên.

Thật sự là vị cao nhân kia!

Năm đó, vị cao nhân kia tạm thời ở lại trong nhà cũ của Tề gia, lúc đó, tộc trưởng Tề gia đã đặc biệt quét dọn một viện riêng biệt cho người đó, sau này, khi vị cao nhân ấy rời đi, tất cả mọi thứ trong biệt viện vẫn còn nguyên như cũ.

Trong tổ huấn cũng có ghi lại.

Bất kỳ kẻ nào cũng không được đụng vào những thứ bên trong tổ trạch, nhất là viện riêng biệt kia.

Điều này, cho dù là Tề Hạo có thể cũng không biết.

Chỉ khi nào Tề Hạo thoái vị, trở thành sức mạnh ngầm của Đại Tề, sống ẩn dật thì mới có thể biết được tin tức này.

“Dẫn ta đi nhìn xem, ta đi lấy một vài thứ”.

“Vâng vâng vâng!”

Lúc này, Tề Phi Vân run rẩy đứng dậy.

Ba người Tề Hạo, Tề Hành, Tề Hoàn cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Tuy rằng không biết tại sao lại thế này.

Nhưng mà hiện tại, tên ngốc cũng có thể nhìn ra, người tên Tần Ninh này chắc chắn là có thân phận địa vị cực kỳ lớn ở đây.

Mà cái địa vị này đủ để doạ chết một vị Thánh Vương.

Nếu thật sự là như vậy thì đó là sự tồn tại khủng khiếp đến nhường nào?

Mang theo nỗi sợ hãi, mấy người đi theo Tần Ninh rời đi.

Còn mấy người Địch Nguyên, Giản Bác vẫn ở lại bên trong đại điện, tiếp tục điên cuồng ăn uống.

Bên ngoài điện, thân hình Xích Vũ Thiên Phong Điêu mở rộng, nháy mắt đã hoá thành kích thước trăm mét, chở Tần Ninh đi ngắm nhìn phong cảnh.

Một người một chim biến mất trong nháy mắt.

Lúc này, Tề Phi Vân cũng thở ra một hơi nói: “Mau tìm mấy loài chim bay đến, đuổi kịp Tần công tử”.

“Cha…Rốt cuộc là sao vậy?”

Tề Hạo khó hiểu nói.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần nhớ rõ, sau hôm nay, à không, từ giờ trở đi, Tần Ninh chính là cha của ngươi, so với cha ngươi còn quan trọng hơn!”

Tề Phi Vân nói thẳng.

Giờ phút này, trong lòng Tề Hạo không thể nào yên ổn.

Chẳng lẽ…

Phán đoán của phụ thân, chính xác rồi?

Chẳng lẽ Tần Ninh thật sự là…Nhưng mà, tại sao lại là cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm…

“Thất thần cái gì? Mau lên!”

“Vâng vâng vâng…”

Lúc này, bốn cha con ông cháu cùng nhau leo lên lưng chim, đi theo Tần Ninh.

Thánh quốc Đại Tề, được xây dựng ở vùng đất trung tâm của Tề Châu.

Nhiều năm trước, khi Tề gia còn chưa trở thành bá chủ, thành trì này chẳng qua chỉ là một toà thành có trăm vạn dân.

Tề Thành!

Lúc trước, nơi đây cũng không được gọi là Tề Thành.

Chỉ là theo sự trỗi dậy của thánh quốc Đại Tề, toà thành trì này gốc rễ của Tề gian năm đó, bởi vậy nên mới đổi tên thành Tề Thành.

Giờ phút này, bên ngoài Tề Thành, Tần Ninh từ trên người Tiểu Phong Phong nhảy xuống, đi vào bên trong thành.

“Tiểu Phong Phong, ngươi vẫn còn nhớ rõ, không tồi không tồi!”

Xích Vũ Thiên Phong Điêu thân thiết cọ cọ vào cổ Tần Ninh.

Một người một chim đi vào trong thành, hướng thẳng đến bên ngoài một tòa phủ đệ.

Chỉ là lúc này, ngay khi Tần Ninh đến gần cổng lớn của phủ đệ, bốn bóng người mặc áo giáp cũng xông tới.

“Lùi lại! Nếu không, chết!”

Âm thanh nhàn nhạt giống như máy móc vang lên.

“Hửm?”

Người hộ vệ kia nhìn về phía Tần Ninh nói tiếp: “Phủ đệ Tề gia Tề Thành, bất kỳ ai cũng không được tới gần, không cần tự tìm đường chết”.

Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười.

Xem ra, Tề gia cũng có chút lương tâm.

“Làm bậy!”

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.

Bốn người Tề Phi Vân, Tề Hạo, Tề Hành và Tề Hoàn hạ xuống.

“Tránh ra!”

Tề Phi Vân quát lớn nói.

“Ngươi là ai?”, người hộ vệ kia cẩn thận hỏi.

“Làm bậy”.

Tề Hạo từ từ bước đến, lạnh lùng nói: “Ta là đương kim thánh chủ”.

Người hộ vệ kia cũng dè dặt nói: “Thánh chủ? Ta vẫn chưa từng gặp mặt thánh chủ, muốn vào nơi này chỉ có…”

“Im miệng im miệng”.

Ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy cổng lớn của phủ đệ mở ra, một người đàn ông trung niên mặc trên mình bộ giáp, từng bước bước ra, rồi bịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Thuộc hạ Hổ Việt, tham kiến thánh chủ”.

“Tránh ra đi”.

Thánh chủ Tề Hạo thản nhiên nói.

Giờ phút này, Hổ Việt vội vàng tránh đường.

“Tần công tử, mời…”

Một hàng người tiến vào trong phủ đệ.

Lúc này, mấy tên hộ vệ cũng đến trước mặt tướng quân Hổ Việt, thấp giọng nói: “Tướng quân, tại sao thánh chủ lại đến đây? Người thanh niên kia là ai, hình như thánh chủ vô cùng cung kính với người đó”.

“Hỏi ít thôi, cẩn thận không giữ được cái mạng nhỏ này đâu”.

Hổ Việt quát lớn nói.

Thân là một trong hai mươi tư vị tướng quân của thánh quốc Đại Tề, chức trách của Hổ Việt chính là trông coi Tề Thành.

Tất nhiên là hắn ta nhận ra được thánh chủ.

Thái tử Tề Hành, tam hoàng tử Tề Hoàn, hắn ta cũng biết.

Nhưng ông lão và người thanh niên kia, quả thật là hắn ta không biết.

Nhưng mà ngay cả thánh chủ là hai vị điện hạ cũng đều cung kính như thế thì nhất định không phải là người bình thường.

Giờ phút này, Tần Ninh bước vào bên trong Tề phủ.

Xích Vũ Thiên Phong Điêu giương cánh bay lên, bay thẳng tới hậu viện rồi biến mất không thấy đâu.

Tần Ninh nhìn xung quanh, sắc mặt bình thản.

Chỉ là trong lòng có một chút ấm áp chảy qua…

Năm đó, đi đến đây thì hắn bị thương, đi vào trong Tề phủ này thì được đại tiểu thư Tề phủ cứu.

Bởi vậy, hắn ở lại trong Tề phủ một quãng thời gian, gặp được Xích Vũ Thiên Phong Điêu rồi dốc lòng dạy dỗ nó.

Sau đó, thời gian chuyển kiếp của Ngự Thiên Thánh Tôn đã đến, hắn không thể không tiến vào kiếp tiếp theo.
Chương 1793: Ly Phiến

Bởi vậy, hắn đã rời khỏi Hạ Tam Thiên.

Vì muốn tìm hiểu rõ về mối nhân duyên tốt đẹp này, hắn để Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại cho Tề gia, nói với tộc trưởng Tề gia rằng Xích Vũ Thiên Phong Điêu sẽ bảo vệ Tề gia đời đời kiếp kiếp bình an!

Tuy rằng lúc đó, Xích Vũ Thiên Phong Điêu mới chỉ là một con thánh thú cấp bảy nhưng đó là bởi vì nó mới chỉ là một con thú con…

Vậy mà giờ đây, vẫn là tại phủ đệ này, vẫn là nơi chốn cũ, chỉ có điều cảnh còn người mất.

Nhìn thấy nơi mà ngày xưa hắn đã từng ở lại một khoảng thời gian, Tần Ninh có chút tưởng niệm.

Lúc này, Tề Phi Vân cũng nhìn thấy được sự hoài niệm trong mắt Tần Ninh, tưởng niệm và… hồi ức, và cả một loại cảm xúc không phù hợp với tuổi của Tần Ninh.

Đó chính là cảm giác tiêu điều, thương xót…

Loại khí chất này không thể nhờ ngụy trang mà có được.

Cảnh này càng khiến Tề Phi Vân thêm giữ vững lý tưởng của chính mình.

Xích Vũ Thiên Phong Điêu sẽ không lừa lão ta.

Lão ta nghĩ rằng Tần Ninh chính là vị đại nhân năm đó đã chuyển thế trùng sinh trở lại!

Đây chính là sự thật!

Điều này chắc chắn là sự thật!

Hiểu được điều này, trong lòng Tề Phi Vân không dám khinh thường Tần Ninh một chút nào.

Cho dù bây giờ, Tần Ninh mới chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm mà thôi, thua xa một vị Thánh Vương như lão ta.

Nhưng mà…

Vì sao chuyển thế trùng sinh nhưng Tần Ninh không hề có sự chuẩn bị từ trước?

Giống như lần này tới Đại Tề đại náo một trận, Tần Ninh đã sớm tính trước hết mọi việc rồi.

Cho dù Thánh Vương có lên sân khấu đi chăng nữa, có Xích Vũ đại nhân ở đây, Tần Ninh lại có thể khống chế Xích Vũ đại nhân thì dù tất cả Thánh Vương và Thiên Thánh của Đại Tề đều xuất hiện thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của nó.

Cho nên Tần Ninh không hề sợ hãi!

Tần Ninh bước từng bước về phía trước, quan sát toàn bộ phủ đệ.

Hắn đi tới hậu viện, đi về hướng đông, xuyên qua một hành lang rất dài, cuối cùng đi vào một tòa đình viện nhỏ.

Ngay sau đó, Tần Ninh đẩy cửa mà vào.

Bên trong cánh cửa là một mảnh tĩnh lặng.

Chắc chắn là có người rất quan tâm đến nơi này.

Mà giờ phút này, thân thể của Xích Vũ Thiên Phong Điêu đang nằm trên một cái giá ở trong đình viện, hai mắt nó híp lại, trông có vẻ cực kỳ thoải mái.

Lúc này, Tề Phi Vân ra hiệu bảo hai người Tề Hành cùng Tề Hoàn đứng ở bên ngoài đình viện.

Hai người Tề Phi Vân và Tề Hạo đi theo Tần Ninh vào trong đình viện.

“Vẫn là khung cảnh cũ”.

Tần Ninh thì thầm.

Tề Phi Vân quỳ lạy trên mặt đất, lão ta cung kính nói: “Năm đó, sau khi đại nhân rời khỏi đây, tổ tiên của Tề gia ta để lại lời dạy bảo rằng phải giữ nguyên nơi này, không được thay đổi bất kỳ thứ gì”.

Tề Hạo nghe vậy, cũng lập tức quỳ lạy trên mặt đất.

Hắn thật đúng là vị đại nhân kia!

Đây chính là kỳ tích!

Chuyển thế sống lại quay trở về sao?

Hắn có thể bỏ qua thực lực cường đại vô hạn năm đó, chuyển thế sống lại, quả nhiên là người có khí phách!

“Về sau không cần gọi ta là đại nhân nữa”, Tần Ninh thản nhiên nói.

“Vâng!”

Tề Phi Vân cung kính nói: “Tần công tử!”

Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Việc này hai cha con ngươi biết là được, đừng truyền ra bên ngoài".

"Lão phu hiểu rồi".

Tần Ninh nói xong, dõi mắt nhìn vào cái giếng trong sân.

Tần Ninh từ từ tiến lại gần giếng, rồi cúi đầu nhìn xuống.

Trong giếng, mặt nước trong veo, phẳng lặng không chút dao động.

Bàn tay Tần Ninh chạm vào mặt nước mát lạnh trong giếng.

Tề Phi Vân và Tề Hạo đều không biết Tần Ninh đang làm gì.

Thế nhưng, dần dần, bàn tay Tần Ninh đưa vào trong giếng bao lâu thì hàn khí trong đấy càng mãnh liệt hơn bấy nhiêu.

Tiếp theo, chỉ thấy từng luồng khí lạnh bốc lên từ trong cái giếng.

Từng luồng thánh lực trong lòng bàn tay Tần Ninh dần ngưng tụ thành thánh văn, tập hợp ở bốn phía quanh giếng.

Một tiếng rầm bỗng vang lên.

Tần Ninh nhẹ nhàng lấy tay ra khỏi giếng.

Đồng thời trong tay cũng xuất hiện thêm một cái quạt.

Cái quạt trông vô cùng mộc mạc, làm bằng giấy thường, hơn nữa cây tre trên đó nhìn cũng ảm đạm, buồn tẻ.

Cả cái quạt tạo cho người ta một cảm giác, tầm thường!

Lúc này, Tần Ninh cầm cái quạt giấy, rồi nhẹ nhàng mở ra, bàn tay khẽ đung đưa, cái quạt khe khẽ phe phẩy, một làn gió êm dịu từ từ thoảng qua.

Thế nhưng, nhiệt độ trong đình viện hiện tại dường như giảm xuống đến mấy độ, một dòng khí tức rét lạnh như băng xâm nhập vào trong cơ thể.

Vào giờ phút ấy, hai người Tề Hạo và Tề Phi Vân cũng cảm giác được có gì đó không tầm thường.

Cái quạt giấy này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài!

Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Năm xưa ta được tiểu thư Tề gia các ngươi cứu giúp, khi dưỡng thương ta đã tạo ra cái quạt giấy này, vốn dĩ định tặng cho Tề gia các ngươi".

"Nhưng do ta đang bị thương nên cái quạt này cũng chưa được hoàn thiện, nên đặt trong cái giếng cổ này để bảo dưỡng nó suốt tám vạn năm!"

"Mãi cho đến hôm nay, nhưng người ta định tặng đã qua đời".

"Ta đành mang cái quạt này đi thôi".

Lúc này, Tần Ninh lật bàn tay, trên mặt khác của cái quạt xuất hiện một chữ.

Ly!

Sắc mặt Tề Phi Vân lạnh lùng.

Tề Ly Nhi!

Theo như lời Tần Ninh, có lẽ người kia chính một trong những tổ tiên của Tề gia, Tề Ly Nhi!

"Cái quạt này ta gọi là Ly Phiến!"

Tần Ninh thu hồi cái quạt, vắt bên hông, khoanh tay nhìn quanh bốn phía: "Cảnh còn người mất..."

Nói xong, Tần Ninh cười bảo: "Ta nán lại Tề Đô một vài ngày, sau đó sẽ trở về Thánh Thú sơn, sau này có việc thì có thể đến Thánh Thú sơn tìm ta".

Tề Phi Vân và Tề Hạo khom lưng gật đầu.

"Thiên Tử Thánh Nguyên thuật thích hợp với dòng dõi Tề gia, đó là báu vật lớn nhất của Tề gia các ngươi".

Tần Ninh bình thản nói tiếp: "Do đó, không được quên nó, đừng bảo là cảnh giới Thánh Vương, mà cho dù có là các bá chủ Thánh Hoàng đi chăng nữa, thì uy lực mà thuật này bùng nổ vẫn vô cùng mạnh mẽ".

“Lão phu đã nhớ kỹ rồi".

Tần Ninh nói tiếp: “Tề gia từ một gia tộc, từ một thành trì chỉ có một trăm vạn dân đã phát triển thành một thế lực hùng bá một châu như bây giờ, chớ quên đi trái tim của mình đấy!”

“Vâng, ta chắc chắn sẽ ghi nhớ điều này”.

Ông ta nói xong, Tần Ninh nhìn Xích Vũ Thiên Phong Điêu.

Và rồi một người một chim cứ vậy rời đi.

Tần Ninh ngồi trên người Xích Vũ Thiên Phong Điêu nỉ non nói: "Bụi về với bụi, đất về với đất...”

Mấy ngày tiếp theo, đám người Tần Ninh vẫn luôn ở trong hoàng cung Tề Đô.

Còn về phần vụ hỗn loạn lúc trước, dưới sự thúc đẩy của thánh quốc Đại Tề, tin tức đã dần lắng xuống, không để người ngoài biết được.

Đồng thời thánh chủ Tề Hạo cũng đã ban bố nhiều luật pháp, cải cách để chỉnh đốn lại Đại Tề

Tần Ninh không mấy để ý đến những việc đó.

Bảy ngày sau, Tần Ninh dẫn theo Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa với Phong Vô Cực rời khỏi Tề Đô.

Còn Tề Tư Tư thì dẫn theo Tề Bác biến mất trong khỏi mảnh đất Đại Tề phồn hoa rộng lớn này.

Một thân phận mới, một cuộc hành trình mới, một vùng đất mới có lẽ mới là tốt nhất đối với Tề Tư Tư.

Chuyến hành trình ở Đại Tề đến đây là chấm dứt.

Đám người Giản Bác lòng vui như nở hoa.

Vào thời khắc này, Tề Đô, trên tường thành.

Tề Phi Vân nhìn về hướng đoàn người Tần Ninh rời đi đã khuất bóng, lẩm bẩm nói: "Phái nhiều Thiên Thánh thiết lập mối giao hảo với Thánh Thú sơn và phải luôn chú ý tới chuyện của nơi đó!"

"Nếu Tần công tử cần, chúng ta kịp thời có mặt, chắc là người sẽ vừa lòng".

Thánh chủ Tề Hạo gật đầu tán đồng.

"Sự trở về của vị cao nhân này có liên hệ chặt chẽ đến Thánh Thú tông, lẽ nào... là người đó sao?"

"Người đó ư?"

Lúc này, Tề Hạo ngẩn người ra.

Hắn ta đương nhiên biết phụ thân mình đang nhắc đến ai.

Năm xưa, tiếng tăm của người nọ cao ngất trời, không ai sánh bằng, Ngự Thiên Thánh Tôn.

Nếu như vị cao nhân giúp Tề gia chính là người nọ...

Vậy kia quả thật là phúc lành trời ban cho Tề gia.

Cho dù Tần Ninh bây giờ mới chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm.

Nhưng tương lai thì sao?

Một vị ngự thú sư vô cùng hùng mạnh lựa chọn chuyển thế đầu thai là vì điều gì chứ?

Chắc chắn là bởi vì khi đầu thai sống lại, hắn tuyệt đối sẽ còn mạnh hơn trước kia, cho nên mới có thể làm thế!
Chương 1794: Tổ

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là vị lão tổ khai sơn của Thánh Thú tông ấy, năm xưa được người đời tôn kính gọi là Ngự Thiên Thánh Tôn.

Khi ấy, hắn mới chỉ là Thánh Tôn!

Thế nhưng, sau khi được tôn xưng như vậy, người nọ càng ngày càng mạnh mẽ.

Thánh Vương vô địch!

Thánh Hoàng bá chủ!

Thánh Tôn đứng đầu!

Cuối cùng trở thành Thánh Đế mà không ai có thể vượt qua được!

Năm đó, khi Ngư Thiên Thánh Tôn lấy được danh hiệu này, hắn mới là Thánh Tôn, thế nhưng sau này, có lẽ hắn đã đột phá tới Thánh Đế.

Rồi sau đó mới lựa chọn chuyển thế sống lại, lặp lại con đường tu hành một lần nữa!

Chẳng qua hiện tại bọn họ không dám chắc lắm.

Vài tên đệ tử của Thánh Thú tông kia gọi hắn là tổ sư thúc mà không phải là lão tổ tông.

Lẽ nào hắn là đồ đệ của người nọ?

Nhưng mà bọn họ chỉ nghe nói vị Ngư Thiên Thánh Tôn kia chỉ có duy nhất một người đồ đệ là Ôn Hiến Chi, vẫn chưa nghe nhắc đến tên của những người khác.

Chuyện này là sao đây?

Hai cha con Tề Phi Vân và Tề Hạo trong chốc lát chẳng nghĩ được gì.

Cùng lúc ấy, đoàn người Tần Ninh ngồi lên Nguyên Hoàng cung, đi về phía dãy Thánh Thú sơn...

Nhan Như Họa duỗi thẳng người, tuy ăn mặc có hơi lôi thôi nhưng dù sao cô ta xinh đẹp mỹ miều, khi duỗi người vẫn tôn lên đường cong động lòng người.

Khổ nỗi ở đây là chẳng có ai quan tâm tới điều đó.

"Địch Nguyên!"

"Giản Bác!"

"Tấn Triết!"

"Nhan Như Họa".

Tần Ninh nỉ non nói: "Hiện tại đã tìm được Địch Nguyên, Địch Nguyên, ngươi có thể tìm được Dịch Bình Xuyên không?"

Địch Nguyên nghe vậy, bèn trả lời: "Không!"

Sư Ngao Thú bỗng chen vào: "Hắn ta bảo là không thể!"

"Câu này không cần phiên dịch!", Giản Bác hạn hán lời, nói: "Chúng ta nghe được hiểu được".

Lúc này, Tần Ninh lại nói: "Thực lực của Dịch Bình Xuyên là cảnh giới Thánh Vương nhỉ?"

"Phải!"

"Dạo trước, đám Giản Bác nói với ta rằng tìm được ngươi là có thể tìm được Dịch Bình Xuyên, theo đó sẽ tìm được ba người Đường Minh, Y Linh Chỉ và Hạo Thiên..."

Địch Nguyên nhìn vào ba người, ôm chặt thánh đao của mình, mãi một lúc lâu sau mới nói được một chữ: "Nhảm!"

Hắn ta vừa thốt ra chữ đó, cả đám đầu ngơ ngác.

Giản Bác không nhịn được bèn bảo Sư Ngao Thú: "Phiên dịch đi nào, tiểu sư tử".

"Hắn ta bảo ba người các người ăn nói vớ vẩn, đến cái này mà nghe không hiểu à?"

Sư Ngao Thú cũng lười nói chuyện với cả đám.

"Địch Nguyên sư huynh, ngươi sai rồi, chúng ta không nói vớ vẩn", Tấn Triết vội vàng nói: "Ngươi và Dịch sư huynh chỉ cách nhau một thế hệ, tính ra khá thân quen với nhau, còn chúng ta lại không thân với Dịch sư huynh..."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

"Ngươi là Thiên Thánh thập phẩm, còn Dịch sư huynh mới bước vào cảnh giới Thánh Vương chưa được bao lâu, hai người chẳng phải vừa hay là ngưu tầm ngưu mã tầm mã hay sao!"

Địch Nguyên nhìn ba người, cả buổi mới nghẹn ra được một chữ: "Cút!"

"Hắn ta bảo các ngươi cút đi!", Sư Ngao Thú phiên dịch.

"Câm miệng, câu này không cần ngươi phiên dịch!", Giản Bác tức tối nói.

Một người một thú này quả thức khiến người ta tức chết mà.

Một tên đầu đất không muốn nói nhiều thêm một chữ, một tên thì miệng lải nhải không ngừng nghỉ.

"Về Thánh Thú tông rồi nói tiếp".

Lúc này, Tần Ninh chau mày, bất đắc dĩ nói.

"Phong Vô Cực".

Tần Ninh mở miệng nói: "Tìm giúp ta vài người".

Cả bốn người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh và Dịch Bình Xuyên đều ở cảnh giới Thánh Vương, thực lực không hề tầm thường, mà thủ đoạn thăm dò tin tức của Phong Vô Cực lại không nhanh nhạy như năm xưa.

Giờ mà đi tìm Thánh Vương có lẽ hơi vất vả.

Nhưng có lẽ có vài người có thể tìm được.

"Mời Tần công tử nói, đừng ngại".

Tần Ninh nghe vậy, gật đầu nói: "Là Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, U Tiêu Tiêu, Tiên Hàm và Lý Nhàn Ngư, ta đã vẽ tranh chân dung của cả năm người vào trong cuốn trục này rồi, ngươi nghe ngóng thử xem".

"Nhớ kỹ là đừng làm ầm ĩ lên".

Lúc này, Phong Vô Cực cầm lấy cuốn trục, từ từ mở ra xem.

Chỉ thấy từng người được ngưng tụ từ thánh lực dần hiện lên trước mặt bọn họ, trông rất sống động.

"Ôi, mỹ nhân!"

Hai mắt Tấn Triết sáng ngời thốt lên.

"Nhìn đẹp không?"

Tần Ninh bình thản nói: "Hai người này là phu nhân của ta, còn đây là em gái của ta!"

Tấn Triết nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên lúng túng: "Phu nhân của tổ sư thúc tất nhiên chính là bậc bề trên của chúng ta, chẳng hay... em gái của tổ sư thúc... đã lập gia đình hay chưa?"

Nghe hắn ta nói thế, sắc mặt ba người Địch Nguyên, Giản Bác và Nhan Như Họa khá kỳ lạ.

"Đồ vô liêm sỉ!"

"Mặt dày!"

"Hèn!"

Tấn Triết nghe bọn họ nói thế, nhưng chẳng thèm quan tâm.

Cốc Tân Nguyệt tao nhã, Diệp Viên Viên lạnh lùng, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, ai nấy đều rất có khí chất.

Còn U Tiêu Tiêu lại có chút gì đó ngọt ngào, hoạt bát như tinh linh.

Lúc này, Phong Vô Cực nhìn thoáng qua mấy bức tranh, ánh mắt dừng lại ở bức tranh Diệp Viên Viên.

"Nàng..."

"Ngươi từng gặp qua sao?", vẻ mặt Tần Ninh nghiêm lại.

"Tại hạ không dám chắc!", Phong Vô Cực chắp tay nói: "Xin Tần công tử cho tại hạ thêm chút thời gian, ta sẽ đi điều tra".

"Được!"

Nghe được câu trả lời, Tần Ninh gật đầu đồng ý.

Ba người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương và Vân Sương Nhi đều đang ở Thanh Châu phát triển Thanh Minh!

Còn năm người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư và Tiên Hàm đến nay vẫn chưa rõ tung tích.

Theo lý mà nói, khả năng năm người bọn họ ở trong thánh vực Thiên Hồng rất lớn.

Thế nhưng, mãi đến bây giờ họ vẫn chưa chạm mặt nhau.

Chẳng qua, chỉ riêng năm châu lục lớn chiếm phần lớn thánh vực Thiên Hồng đã không thể biết trước được điều gì, càng không cần nhắc tới các khu vực khác.

Một đại thánh vực có dân số lên đến vạn triệu người, nếu muốn tìm vài người thì chẳng khác nào mò kim đáy biển cả.

"Cửu Anh!"

"Người nói đi".

"Đến Thanh Châu xem Thanh Minh hiện tại thế nào".

"Được".

Cửu Anh cười hì hì nói: "Có phải muốn dẫn Vân Sương Nhi đến đây không, Tần gia cô đơn à?"

"Cút xa ra".

Tần Ninh quát lớn: "Đi xem Dương Thanh Vân, Sương Nhi và Thạch Đầu bây giờ họ thế nào..."

"Vâng!"

Cơ thể Cửu Anh bay vút lên cao.

Cùng lúc đó, Nguyên Hoàng cung tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục cuộc hành trình đến Thánh Thú sơn...

Thời gian dần dần trôi qua, vết tích của Thánh Thú sơn đã từ từ xuất hiện ngay trước mắt họ.

Cách đó rất xa, Địch Nguyên chợt nhìn thấy có một vầng sáng tỏa ra từ trong dãy núi, vầng sáng trải rộng, bao phủ cả một mảnh núi rừng.

Quan sát thật kỹ, Địch Nguyên mới phát hiện, vị trí của vầng sáng kia chính là Thánh Thú tông.

"Đây là..."

Địch Nguyên sửng sốt.

Giản Bác vỗ vai Địch Nguyên, cười khì nói: "Ta đã nói cho người trước rồi mà, tổ sư thúc đã mở ra Vạn Thú Triều Bái trận mà các vị lão tổ tông của Thánh Thú tông chúng ta để lại, thấy không, bất ngờ không?"

Lúc này, ánh mắt Địch Nguyên sáng rực, nhìn về phía trước, rồi lại nhìn về phía Tần Ninh.

Cuối cùng, hắn ta quỳ phịch xuống dưới chân Tần Ninh, rồi cung kính hô: "Tổ!"

"Bà nội họ, đến bây giờ ngươi mới biết đây là tổ sư thúc của chúng ta hả? Giờ ngươi mới nhận ra sao? Chúng ta đã sớm nói cho ngươi rồi..."

Bây giờ, Tấn Triết không kiềm chế được mà mắng mỏ.

"Tổ!"

Địch Nguyên, quỳ gối, khấn đầu một cách thành kính.

Tần Ninh thấy thế, bèn mỉm cười nói: "Có vẻ như cuối cùng đã xuất hiện được một người hiểu lý lẽ rồi!"

Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ chỉ có Địch Nguyên biết hắn chính là lão tổ khai sơn, Ngự Thiên Thánh Tôn.

Thấy cảnh tượng trước mắt, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa ngẩn người ra.

Có nghĩa gì thế?

Sao lại gọi hai lần tổ?

Cho dù biết người ta là tổ sư thúc thì cũng đâu cần nịnh nọt như vậy chứ!
Chương 1795: Người của Diệp tộc tới

"Tiểu sư tử, phiên dịch chữ đó đi!"

Nhan Như Họa cất lời nói.

"Chậc...", Sư Ngao Thú nhíu mày, đáp: "Lần này là Địch Nguyên kính nể sự mạnh mẽ của tổ sư thúc, thậm chí còn được lão tổ khai sơn ưu ái hơn tổ sư của các ngươi nữa".

"Không!"

Nghe thế, Địch Nguyên lại lắc đầu lia lịa, nói lại lần nữa: "Tổ!"

"Má, ta tức chết đi được!", Giản Bác bực bội nói: "Ngươi nói thẳng ra ý mình muốn nói đi có được không hả? Nếu không thích mở miệng thì truyền âm cũng được mà!"

"Một câu có một chữ, quỷ mới biết ngươi muốn nói gì?"

Còn Sư Ngao Thú thì gãi đầu khó hiểu.

Nó đã đoán sai ư?

Không thể nào?

Nó và Địch Nguyên đã ở bên nhau lâu nay, cho dù Địch Nguyên chỉ nói một câu có một chữ thì nó đoán lần nào cũng trúng phóc mà.

Nếu đó không phải là tổ sư thúc, thì là gì chứ?

Tổ sư hả?

Hay lão tổ nhỉ?

Chắc chắn là không phải tổ sư rồi, còn lão tổ thì càng không thể.

Trong chốc lát, Sư Ngao Thú cũng cảm thấy hơi mơ hồ, không hiểu gì.

"Các ngươi nhìn phía trước xem..."

Vào đúng lúc đó, Phong Vô Cực bỗng mở miệng, chỉ tay về phía dãy núi ấy.

Chỉ thấy có hơn trăm bóng người xuất hiện trước vầng sáng, đứng bên ngoài Thánh Thú tông.

Lúc này, Địch Nguyên cũng ngây người nhìn về phía dãy núi, nói: "Gì?"

"Địch Nguyên sư huynh chớ kinh ngạc, đây là người của Phần Nguyệt đường, Thiên Chiếu đường và Sâm La đường, bọn họ là những võ giả do tổ sư thúc thu nhận, có khoảng ba bốn ngàn người..."

Tấn Triết cười cười nói.

Thế nhưng, vừa nói xong thì đến Tấn Triết ngây người.

Dường như...

Có điều gì đó hơi sai!

Vào giờ phút này, ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình đang ở trong Vạn Thú Triều Bái trận, nhưng hơn trăm người đứng ngoài kia cũng chỉ đứng ngoài, hơn nữa điệu bộ giống như hổ rình mồi...

"Có chuyện gì thế?"

Giản Bác cũng sững sờ.

Hình như có điều gì đó không đúng lắm.

Dường như... có người tới cửa gây chuyện thì phải?

Thánh Thú tông sống ẩn dật suốt mấy vạn năm, nên sẽ có một vài thế lực mới phất lên ở thánh vực Thiên Hồng không hề biết đến sự tồn tại của nó.

Trước kia, ba thế lực Phần Nguyệt tông, Thiên Chiếu môn và Sâm La cốc cũng nghĩ rằng đây là phế tích nên mới đóng quân ở vùng đất này.

Ai lại rảnh rỗi không việc gì làm đến gây phiền phức cho Thánh Thú tông chứ?

Thế nhưng, bọn họ suy nghĩ cẩn thận một lát.

Có vẻ nhưng những kẻ này không phải tới Thánh Thú tông để gây sự.

Vào lúc ấy, cả hai bên đang giằng co trong ngoài sơn môn.

Nguyên Hoàng cung từ từ đáp xuống dưới, rồi dừng ngay trước sơn môn.

"Tần tông chủ!"

"Tần tông chủ!"

Nhìn thấy Nguyên Hoàng cung, ánh mắt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình đầy ngạc nhiên, rồi đồng loạt chắp tay chào.

"Có chuyện gì thế?"

Tần Ninh hỏi.

"Tông chủ à?"

Thế nhưng, khi Tần Ninh vừa mới mở miệng, thì có hai người bỗng đi ra khỏi đoàn người hơn trăm kia.

Cả hai người này đều mặc một bộ quần áo màu xanh, trước ngực hai người đều có thêu một hoa văn hình chiếc lá.

Quan sát kỹ thì thấy phần lớn các võ giả trong số họ đều như vậy.

"Thì ra nơi đây là một tông môn sao?"

"Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình, ba tên khốn kia, các ngươi để cho ta tìm đến bở hơi tai, ai ngờ lại gia nhập vào tông môn của người ta, chẳng trách không có tin tức gì của đám các ngươi!"

Nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt La Kình trầm xuống, nói: "Diệp Thiên Hữu, sao ngươi hung hăng như vậy chứ? Bọn ta đã rời khỏi Diệp Châu rồi!"

"Hung hăng hả?"

Người đàn ông có đôi gò má hơi dài, trông khoảng chừng bốn mươi tuổi cười khẩy nói: "Kẻ dám đắc tội Diệp tộc chúng ta, cho dù chạy tới chân trời góc bể, thì cũng phải chịu chết!"

Diệp tộc?

Diệp tộc ở Diệp Châu sao?

Tần Ninh giật mình.

Trước kia, ba người Nguyệt Phần Thiên, Thiên Phong Quần và La Kình có nói là bọn họ bị buộc phải chạy trốn đến đây.

Có vẻ như... chuyện có liên quan gì đến Diệp tộc ở Diệp Châu rồi!

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía ba người, hỏi: "Nguyên nhân là gì?"

Vẻ mặt Nguyệt Phần Thiên khổ sở nói: "Ba tông môn của chúng ta phát triển ở Diệp Châu, mà Diệp tộc là bá chủ Diệp Châu, nên tất cả tông môn có trong địa phận Diệp Châu đều phải dâng cống phẩm cho bọn họ".

"Chúng ta đã chuẩn bị tốt cống phẩm để dâng tặng cho người của Diệp tộc, thế nhưng sau này, Diệp tộc lại truyền tin đến nói với chúng ta rằng ba tông môn không có giao nộp cống phẩm!"

"Diệp tộc yêu cầu chúng ta nhanh chóng lấy thánh đan, thánh dược, thánh khí bù vào phần cống phẩm, thế nhưng mỗi lần cống nộp, đã hết sạch tài sản của tông môn, chúng ta đã dâng cống phẩm một lần, giờ bọn họ lại bảo là không có, mà chúng ta lại không thể nào lấy ra thêm một phần cống phẩm nữa, thế nên, Diệp tộc tuyên bố muốn tiêu diệt ba tông môn của chúng ta để răn đe cho người sau, không còn cách nào nữa, chúng ta mới chạy trốn!"

Giản Bác nghe vậy, bật cười nói: "Đây rõ ràng là có người trong nội bộ Diệp tộc đã biển thủ cống phẩm của các ngươi rồi, nhưng chúng lại sợ người trong tộc trách tội nên mới đổ hết lên người các ngươi thôi!"

"Đúng thế!", Thiên Phong Quần còn thành thật nói tiếp: "Chúng ta định giải thích nhưng lại chẳng có ai thèm nghe".

Tần Ninh nhìn về phía hai người kia, hỏi: "Bọn họ là ai?"

"Trong Diệp tộc, ngoại trừ tông gia thì còn có chín vị gia nữa!"

"Hai người này là Bát gia, gia chủ Diệp Bằng, và Cửu gia, gia chủ Diệp Thiên Hữu!"

Tần Ninh nghe vậy bèn gật đầu, nhìn về phía hai người kia, rồi chậm rãi nói: "Ba vị đường chủ của Thánh Thú tông ta đã bảo đã nộp cống phẩm lên rồi, bên trong nội bộ Diệp tộc các ngươi có lẽ có vấn đề, các ngươi nên điều tra người trong nhà trước đi!"

"Hừ, hắn ta nói sao là vậy à?", Diệp Bằng thoạt nhìn trông còn vạm vỡ hơn Diệp Thiên Hữu vài phần, hắn ta cười khẩy nói: "Sao cống phẩm lại biến mất? Suy cho cùng là do không muốn giao nộp lên trên mà thôi".

"Hôm nay, tam đại tông môn phải đền tội!"

"Thánh Thú tông sao? Thánh Thú tông không có Ngự Thiên Thánh Tôn, cũng như đã biến mất từ lâu rồi, nếu tám vạn năm trước ngươi nói câu này thì Diệp Bằng ta sẽ ngoan ngoãn tạ tội, thế nhưng hiện tại..."

"Hiện tại thì sao?"

Lúc này, Tấn Triết bước ra, nói: "Hiện tại Thánh Thú tông vẫn hùng mạnh như xưa, các ngươi dám ở đây gây sự thì vẫn không chịu nổi tội này đâu!"

"Ranh con, gan đấy nhỉ?"

Diệp Bằng cười cợt đáp lại: "Diệp tộc chúng ta không sợ Thánh Thú tông hiện tại".

Sắc mặt Tấn Triết khó coi, quát to: "Địch Nguyên, làm gỏi hắn ta!"

Ấy vậy, Địch Nguyên vẫn không hề động đậy.

"Địch Nguyên sư huynh, người ta đã đến cửa khiêu khích tông môn chúng ta rồi kìa, ngươi có thể nhịn được à?"

Thế nhưng, đối diện với câu hỏi của Tấn Triết, Địch Nguyên vẫn không thèm để tâm tới, hắn ta đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.

Bà nội nó!

Tấn Triết thầm mắng.

Mặc dù tên này không nói gì nhiều, nhưng bản lĩnh nịnh nọt lại không kém cạnh Giản Bác chút nào.

Một khi xác định đó là tổ sư thúc thì nghe lời tổ sư thúc răm rắp.

Lúc này, Tần Ninh nói: "Mọi việc đều phải có lý lẽ rõ ràng, ba vị đường chủ của chúng ta đã dâng cống phẩm lên trên rồi, có lẽ trong Diệp tộc các ngươi có vấn đề gì đó..."

"Quay đầu về nhà điều ra cho kỹ, rồi lại tới đây hỏi tội!"

"Tiễn khách!"

Tần Ninh vừa dứt lời thì xoay người rời đi.

"Thật là nói không hiểu mà...", bây giờ, sắc mặt Diệp Bằng cũng có hơi âm u, bất đắc dĩ nói: "Quả thật cống phẩm đã dâng lên bên trên rồi, người nhận chính là Bát gia và Cửu gia!"

"Thế nhưng, Cửu gia chúng ta cũng phải cống nộp cho Tông gia, thế nên, từng tông môn dưới sự quản lý của chúng ta đều phải dâng lên hai phần cống phẩm..."

"Nhưng Phần Nguyệt tông, Thiên Chiếu môn và Sâm La cốc chỉ giao nộp một phần, còn phần giao nộp cho chúng ta lại không có, nếu không lấy phần đó thì sao chúng ta phát triển được chứ?"

"Bảo bọn họ bổ sung còn không chịu bổ sung, đó không phải là tội chết thì là gì?"

Đến lúc này, Diệp Bằng lười che dấu ý đồ của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom