• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1796-1800

Chương 1796: Sao ta có thể mặc kệ được?

Giản Bác kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là ngươi đã biển thủ hết chỗ đó rồi à?"

Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu đều hừ một tiếng.

"Hai nhà chúng ta có mười tông môn phụ thuộc, những tông môn khác đều có thể nộp thêm hai phần, duy chỉ ba tông các ngươi không làm được là sao?"

"Bên tông gia đến tra hỏi, chúng ta cũng chỉ đành lấy các ngươi ra làm bia đỡ!"

Diệp Thiên Hữu mở miệng: "Chuyện cho tới bây giờ rồi thì cũng chẳng cần giấu diếm làm gì, ba người các ngươi chạy trốn giỏi đấy, cam tâm lãnh cái chết đi xem nào?"

Lúc này, đám Địch Nguyên, Giản Bác đều im lặng.

Nói cách khác, Diệp Thiên Hữu cùng Diệp Bằng đã biển thủ toàn bộ bảo vật mà tam đại tông môn tiến cống, rồi vu oan cho tam đại tông môn, nói bọn họ không hề tiến cống.

Mục đích đúng là muốn thêm một phần!

Nhưng tam đại tông môn không có.

Nhưng Diệp tộc là bá chủ Diệp Châu!

Quá mạnh, bọn họ không thể phản kháng.

Cho nên cũng chỉ có chạy!

Nghe đến đó, mấy người nhìn Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần cùng La Kình và các cao nhân Thiên Thánh của tam đại tông môn, vẻ mặt thương cảm.

Lúc ấy bọn họ đến đến Thánh Thú sơn, phát hiện nơi đây vắng vẻ không người, liền đóng trại lập tông.

Nhưng về sau đã bị Tần Ninh đe dọa nên hoàn toàn thần phục.

Thật đúng là xui xẻo đủ đường!

Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình đều có sắc mặt khó coi.

Sự thật chính là như thế!

Không có thực lực thì sẽ bị ức hiếp.

Cho dù là cao nhân Thiên Thánh thì sao? Diệp tộc không thiếu cao nhân Thiên Thánh.

Mà nội tình tổng hợp của Diệp tộc thì mạnh hơn thánh quốc Đại Tề.

Tam tông bọn họ là gì trong mắt Diệp tộc chứ?

Căn bản chẳng đáng là gì.

Lúc này, Tần Ninh cũng đã hiểu ra tiền căn hậu quả.

"Các ngươi đúng là đáng thương..."

Tần Ninh nhìn ba người Nguyệt Phần Nhân, gật đầu nói: "Nhưng bây giờ các ngươi đã đệ tử Thánh Thú tông, không liên quan đến Diệp tộc, ta đương nhiên sẽ che chở các ngươi".

"Đa tạ Tần tông chủ".

Ba người lúc này đều nhẹ nhàng thở ra.

Nếu Tần Ninh ra tay thì bọn họ cũng có chút niềm tin.

Dù sao, ngày đó Tần Ninh có thể một tay triệu hoán hơn vạn thánh thú đến, còn có cả Vạn Thú Triều Bái Trận làm căn cơ.

Đám người Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu trước mắt cũng sẽ không là cái thá gì.

Bọn họ còn đang lo Tần Ninh sợ đắc tội Diệp tộc mà trực tiếp vứt bỏ bọn họ.

Bởi vậy nên trước đó họ mới không nói rõ với Tần Ninh vì sao bản thân lại đến Thánh Thú tông mà chỉ nói là gặp phải cường địch.

Nhưng bây giờ xem ra... Tần Ninh lại có vẻ không hề e ngại chút nào!

"Giờ thế nào đây?"

Tần Ninh nhìn lên phía trước, ánh mắt rơi vào Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu.

"Người đã là của Thánh Thú tông chúng ta, Diệp tộc các ngươi không có quyền hỏi tội".

"Hơn nữa, hai người các ngươi áp đặt vu hãm cùng bức bách kiểu này cũng quá vô liêm sỉ... Ăn trên đầu trên cổ người ta thì cũng đừng như vậy chứ?"

Nghe đến lời này, Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu đều sững sờ.

"Nhãi con, ngươi thật sự muốn xen vào chuyện bao đồng?"

Diệp Bằng thanh âm bình tĩnh như trước, nhìn Tần Ninh, nói tiếp: "Ngươi khẳng định muốn xen vào chuyện của Diệp tộc chúng ta sao?"

"Không!"

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Ta không phải muốn xen vào chuyện của Diệp tộc, mà là muốn xen vào chuyện của Thánh Thú tông chúng ta, tông môn của ta bị ức hiếp, sao ta có thể mặc kệ được?"

"Hừ, muốn chết!"

Diệp Thiên Hữu lạnh lùng nói: "Chỉ là một Thánh Thú tông xuống dốc mà dám ăn nói ngông cuồng như thế, ngươi lấy đâu ra cái gan đó vậy?"

Nói xong, Diệp Thiên Hữu, trực tiếp vung chưởng đánh về phía Nguyên Hoàng cung.

Địch Nguyên thấy cảnh này thì muốn xuất thủ.

Nhưng Xích Vũ Thiên Phong Điêu ở bên vai Tần Ninh đã nhanh chóng hóa thành một mũi tên bắn thẳng ra.

"Aaaaa..."

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một bên cánh tay của Diệp Thiên Hữu nổ tung.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Nổ tung!

Sao lại thế...

Diệp Thiên Hữu Thiên Thánh thập phẩm bị một con chim đại bàng cắn vỡ một bên cánh tay!

Lúc này, sắc mặt Diệp Bằng cũng xấu đi nhiều.

"Thánh thú cấp bảy?"

Diệp Bằng hơi ngưng lại.

"Cút đi!"

Tần Ninh lại nói: "Quay về nói rõ ràng mọi chuyện với tông gia các ngươi đi, việc này chẳng liên quan gì đến tam đường chủ trong Thánh Thú tông chúng ta hết".

"Ngươi..."

"Cút!"

Tần Ninh nói thẳng: "Ta đang mệt mỏi, không muốn giết người, ngươi nói thêm một câu nữa, ta không ngại trực tiếp giết ngươi".

Nghe đến lời này, Diệp Bằng nghẹn ứ, muốn thổ huyết.

Cái gì gọi là ngươi đang mệt mỏi, không muốn giết người?

"Nhớ kỹ lời ta nói, tam tông đã trở thành tam đường của Thánh Thú tông, Tần Ninh ta đại diện cho Thánh Thú tông truyền lời cho trưởng tộc của Diệp tộc các ngươi rằng, nếu còn tới tìm tam đường của Thánh Thú tông gây phiền phức thì ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu".

Nghe đến lời này, sắc mặt Diệp Bằng xám xịt.

"Còn không cút đi?"

Một câu rơi xuống.

Diệp Bằng đỡ Diệp Thiên Hữu, cả hai dẫn hơn trăm vị Thiên Thánh rời đi.

Lần này, hai người đã chuẩn bị đầy đủ, trên trăm vị Thiên Thánh tuyệt đối có thể tiêu diệt ba, bốn ngàn người của tam tông.

Nhưng lại đụng phải Tần Ninh.

Thánh thú cấp bảy kia tuyệt đối sở hữu thực lực của Thánh Vương, bọn họ cứng đối cứng chính là muốn chết.

Lúc này, hai người dẫn theo trăm người biến mất vô dạng.

Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình đều sửng sốt há hốc miệng.

Tần Ninh đi ra ngoài một chuyến, quay về lại có thêm một con đại bàng... Một con đại bàng có thực lực cực kỳ mạnh mẽ!

"Đại ân của tông chủ, chúng ta suốt đời không quên!"

Ba người quỳ xuống đất dập đầu nói.

Tần Ninh thản nhiên nói: "Cố gắng phát triển Thánh Thú tông đi, đã trở thành người của ta thì sẽ không một ai có thể ức hiếp các ngươi nữa!"

Nói xong, Tần Ninh khống chế Nguyên Hoàng cung, mở ra Vạn Thú Triều Bái Trận, Nguyên Hoàng cung phiêu đãng đi vào...

Ba người một lúc lâu sau mới đứng dậy.

Ánh mắt nhìn lẫn nhau đầu chứa sự yên tâm.

Lần này, không cần phải lang bạt nữa rồi.

Mà Tần Ninh trở về Ám Thiên cốc.

Nguyên Hoàng cung rơi xuống, vững vàng dừng ở trong sơn cốc.

Chỉ thấy trên một tảng đá lớn bên trong thung lũng kia có một thân ảnh đang yên lặng ngồi xếp bằng, ánh mắt tĩnh mịch thâm thúy, bất động như núi, không hề di chuyển.

Chính là Phệ Thiên Giảo!

Lúc này, Phệ Thiên Giảo nhìn Nguyên Hoàng cung, không nhúc nhích, ánh mắt như chưa hề chuyển động.

Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều dừng lại.

Nhìn Phệ Thiên Giảo, bốn người hành đại lễ, lễ bái trên mặt đất.

Phệ Thiên Giảo là thú cưỡi của lão tổ khai sơn, địa vị trong Thánh Thú tông còn cao hơn cả lão tổ, bọn họ cũng không thể tùy ý như Tần Ninh.

Tần Ninh đi ra khỏi Nguyên Hoàng cung, cũng không quan tâm đến chó ngốc kia mà vào nhà tranh luôn.

"Đại đầu bếp!"

Nhưng nay lúc này, Phệ Thiên Giảo lại sâu thẳm nói: "Ngươi đã đi được một tháng rồi đấy. Một tháng qua, ngươi cũng biết khẩu vị của bản tôn cao cấp, không phải đồ ăn gì cũng nuốt vào được chứ? Trở về rồi mà còn không mau chóng đi làm cơm cho bản tôn đi!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh ngừng lại, vừa tức vừa cười.

"Ngươi còn giả vờ với ta ư?"

Tần Ninh quay người nhìn chó ngốc, cười nói: "Tám vạn năm qua còn chưa làm ngươi chết đói được mà mới gần một tháng ngươi đã chết đói rồi?"

"Hừ, làm càn!"

Phệ Thiên Giảo lại khẽ nói: "Ngươi cũng đã biết, ngươi tình nguyện làm đầu bếp của ta nên ta mới cho ngươi ở lại sơn cốc. Nếu không, sơn cốc này trừ Ngự Thiên Thánh Tôn chủ thượng ra thì không ai có thể có tư cách ở lại đâu, kể cả tên ngốc Ôn Hiến Chi kia cũng không được!"
Chương 1797: Đệ tử nói lắp

Tần Ninh nghe đến lời này thì bỗng chốc hết giận.

Ôn Hiến Chi!

Ngu ngơ?

"Chó ngốc như ngươi còn khờ khạo hơn người ta mà cũng có mặt mũi gọi người khác là ngu ngơ?"

Tần Ninh bật cười.

"Láo xược!"

Phệ Thiên Giảo vẫn chống chân trước lên như cũ, chân sau ngồi xuống trên tảng đá, ngữ khí cao thâm khó lường: "Ngươi sao có thể gọi ta là ngu ngơ chứ, láo toét thật!"

Giờ khắc này, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều không dám thở mạnh.

Dù là Tần Ninh.

Hay là Phệ Thiên Giảo.

Bọn họ đều là vãn bối, không có tư cách xen vào.

"Tiểu Phong Phong, mổ nó!"

Tần Ninh lên tiếng.

Bỗng nhiên, gió nối lên ào ào khắp bốn phía sơn cốc.

Gió lốc gào thét, càn quét sơn cốc.

Chỉ thấy thân thể Xích Vũ Thiên Phong Điêu hóa thành trăm trượng, xòe rộng hai cánh.

Uy áp khủng bố làm cho bốn người Địch Nguyên tái mặt, thánh thú của họ cũng rụt cổ lại, không dám thở mạnh.

Lúc này Xích Vũ Thiên Phong Điêu xuất hiện trước mặt Phệ Thiên Giảo, nhìn chòng chọc vào Phệ Thiên Giảo.

Giờ khắc này, Phệ Thiên Giảo sửng sốt!

"Tiểu Ma Tước!"

Phệ Thiên Giảo bật thốt lên: "Con mẹ nó, ngươi là Tiểu Ma Tước!"

Hình tượng cao thâm vừa rồi... sụp đổ.

Móng vuốt Giảo vỗ lên lông vũ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu, kinh ngạc nói: "Trời đất, ngươi đã lớn thế này rồi cơ à?"

Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại không mở miệng mà như đang truyền âm nói chuyện với Phệ Thiên Giảo.

Hai thú truyền âm giao lưu, bốn người Địch Nguyên sợ hãi nín thở.

Tần Ninh lại ngồi trước nhà tranh, lẳng lặng xem cảnh này.

"Chủ nhân trở về rồi!"

Xích Vũ Thiên Phong Điêu nghiêm túc nói.

"Hắn không phải!"

"Hắn phải!"

"Hắn không phải!"

"Hắn chính là chủ nhân!"

Một điêu một Giảo ầm ầm tranh luận.

"Chủ nhân giải được linh khế của ta, thế gian này không có người thứ hai có thể làm được, hơn nữa chủ nhân đã tìm được ly phiến, chỉ có chủ nhân biết ly phiến mà thôi!"

Phệ Thiên Giảo nghe đến lời này thì nhìn cây quạt trong tay Tần Ninh.

"Giả mạo!"

Phệ Thiên Giảo phản bác: "Dù sao chủ nhân cũng đã để lại ba tiêu chí chứng minh, nhưng ta đã quên rồi, ta sẽ không nhận đâu, trừ khi ta nhớ ra được đó là tiêu chí gì!"

"Ngươi..."

Xích Vũ Thiên Phong Điêu hiển nhiên là vô cùng tức giận.

"Chó ngu, đầu óc bã đậu, ngươi cứ phủ nhận đi, sớm muộn cũng có một ngày ngươi bị chủ nhân nhìn thấu, đánh gãy chân chó của ngươi".

Xích Vũ Thiên Phong Điêu khẽ nói.

"Ông đây là Giảo, không phải chó, Phệ Thiên Giảo hiểu không? Ông đây có huyết mạch thần thú!"

"Xì, đó là chủ nhân dỗ cho ngươi vui, ngươi còn tưởng thật!"

Phệ Thiên Giảo ngẩn người, hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.

Xích Vũ Thiên Phong Điêu thu nhỏ lại thân hình, quay lại bên cạnh Tần Ninh.

Một đại bàng một Giảo trò chuyện với nhau rồi tan rã trong không vui.

Tần Ninh cũng không thèm để ý.

Không nhận?

Có bản lĩnh thì cả đời này đừng nhận, khi nào ngươi nhận ta sẽ đánh gãy chân chó ngươi!

Phệ Thiên Giảo tứ chi chỉ trời, ngao ngao kêu lên: "Tần đầu bếp, ta đói, ta đói, nhanh nấu cơm cho ta, không nấu cho ta, ta sẽ cho ngươi cút xéo!"

"Được rồi được rồi, nấu cơm cho ngươi!"

Tần Ninh đứng dậy, cười nói: "Cũng đừng có ăn bể bụng..."

Mấy người Địch Nguyên ra ngoài bắt thú, Tần Ninh bắt đầu bận rộn, sơn cốc dần ngào ngạt mùi thơm, sau đó là tiếng nước miếng của Phệ Thiên Giảo chảy ròng ròng, cùng tiếng nịnh nọt không dứt của đám Giản Bác, Tấn Triết...

Ban đêm, dưới bầu trời đầy sao, Tần Ninh ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi của Thánh Thú tông.

Ly phiến trước mặt từ từ mở ra, tụ tập vô số thánh lực, dường như đang kết hợp với bầu trời sao hình thành ra một loại liên hệ thần bí nào đó, chiếu sáng lấp lánh.

"Uẩn dưỡng tám vạn năm, ẩn chứa thiên địa thánh linh, có lẽ có thể trực tiếp đưa ta đến Thiên Thánh cửu phẩm, thập phẩm?"

Tần Ninh thì thầm.

Ly phiến này là do năm đó Tần Ninh bị thương, ở lại Tề gia thì đã chế tạo.

Mà lúc ấy cũng là vì tặng người kia.

Nhưng lại không có cơ hội!

Tám vạn năm trôi qua, ly phiến lại một lần nữa về tay hắn.

Chỉ là lúc này, ly phiến không còn giống trước nữa.

"Thôi..."

Suy tư một lát, Tần Ninh vẫn không hấp thụ linh lực thiên địa mà ly phiến sinh ra để tu hành.

Làm tổ sư gia thì không thể ích kỷ được nhỉ?

Sau đó, Tần Ninh cất ly phiến, cài ở bên hông, nhìn sau lưng, cười nói: "Đến rồi thì đi ra đi!"

Một bóng người lúc này hiện ra.

Chính là Địch Nguyên.

Địch Nguyên tới cách Tần Ninh ba mét thì quỳ gối xuống đất, dập đầu thi lễ.

"Tham... kiến... lão tổ!"

Giờ khắc này, Tần Ninh hơi sững sờ.

"Ngươi không phải tích chữ như vàng, một chữ một câu sao?"

Địch Nguyên nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: "Đệ tử... nói chuyện... bị lắp... cho nên... dứt khoát không nói..."

"..."

Có cá tính!

"Vậy sao bây giờ lại nói?"

"Lúc ít người... có thể... nói nhiều chút..."

Tần Ninh nghe vậy thì lấy tay nâng trán.

Ôn Hiến Chi... giỏi thật, đệ tử nào cũng vô cùng... phá cách!

"Được rồi, ta cũng đang hơi tò mò đấy, đám Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa một lòng cho rằng ta là đệ tử mà Ngự Thiên Thánh Tôn mới nhận, tại sao ngươi lại cho rằng ta là lão tổ của các ngươi?"

Địch Nguyên nghe vậy thì cười nói: "Bởi vì... bọn họ... ngu..."

Tần Ninh nghe vậy thì càng thêm sững sờ, trực diện thật đấy!

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Nói xem vì sao ngươi lại chắc chắn như thế?"

"Linh khế!"

Địch Nguyên nghe vậy thì vung tay lên, một linh khế xuất hiện trong tay.

"Tông chủ sư huynh đã nói, chỉ có dòng dõi Thánh Thú tông tu hành Thánh Ngự Thiên Quyết thì mới có thể thi triển ra linh khế độc nhất vô nhị như vậy".

"Cho nên người chắc chắn thuộc về Thánh Thú tông, Thánh Thú tông vài vạn năm qua cũng chỉ có chín người, tổ sư từng nói lão tổ tuyệt đối sẽ không thu nhận đệ tử thứ hai, hơn nữa, tông chủ sư huynh đời thứ nhất cũng nói, người có thể mở ra Vạn Thú Triều Bái Trận chỉ có một mình lão tổ!"

"Lại thêm, tổ sư từng nhắc với chúng ta là, lão tổ chắc chắn sẽ quay về, chắc chắn sẽ khác xưa, cho nên không thể sai được".

Địch Nguyên một hơi nói ra một đoạn dài, sau đó mặt đỏ bưng lên, thở hồng hộc.

"Ngươi đúng là thận trọng, mạnh hơn ba tên ngốc kia..."

Tần Ninh khẽ cười nói: "Vậy ngươi có biết tung tích của đám Dịch Bình Xuyên không?"

Câu hỏi vang lên, trong lúc nhất thời, đỉnh núi yên ắng.

Mãi đến lúc có một trận gió lạnh thổi qua làm cho Tần Ninh phát lạnh, Địch Nguyên mới nói: "Không... Không..."

"Không biết ạ!"

Tần Ninh thở dài, nhìn Địch Nguyên, cười nói: "Không biết thì ngươi lắc đầu cũng được? Ta chờ ngươi đáp cả nửa canh giờ đồng hồ rồi đấy!"

"Con... con... con..."

Địch Nguyên lắp bắp, sắc mặt đỏ bừng.

"Ngươi truyền âm đi xem nào!"

Tần Ninh từ từ nói.

"Vâng... vâng... lão... tổ... con..."

Nghe được truyền âm của Địch Nguyên, Tần Ninh càng sốc hơn.

Nói lắp! Hắn nhịn được!

Nhưng mà... Truyền âm cũng nói lắp?
Chương 1798: Thánh linh khí

"Thôi bỏ đi!"

Tần Ninh mệt mỏi, khoát tay nói: "Ngươi không biết đúng không?"

Địch Nguyên gật đầu.

"Không sao, nếu không tìm được thì để chúng đến đây tìm chúng ta là xong".

Nghe đến lời này, Địch Nguyên sững sờ nhìn Tần Ninh, ánh mắt khó hiểu.

"Không phải người của Diệp tộc đã tới sao? Vậy thì chờ bọn họ đến lần nữa đi!"

Tần Ninh thản nhiên nói: "Lần tới đến đây, chỉ e cũng không phải gia chủ của hai phân gia đâu, chúng ta dứt khoát khuếch đại danh tiếng của Thánh Thú tông lên, đến lúc ấy, ta không tin đám Dịch Bình Xuyên lại không biết..."

Nghe đến lời này, Địch Nguyên biến đổi sắc mặt.

Nhưng sau đó thì, Địch Nguyên rất tán thành.

Lão tổ là ai chứ?

Từng là Ngự Thiên Thánh Tôn, về sau thành tựu Thánh Đế.

Lão tổ có mặt ở đây thì đương nhiên không có gì đáng sợ.

Địch Nguyên khom người thi lễ.

Một đêm yên ổn, sáng sớm ngày hôm sau.

Tần Ninh gọi Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đến.

Địch Nguyên nhìn Tần Ninh với ánh mắt vô cùng tôn kính, sùng bái.

Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng rất cung kính, nhưng không có vẻ gì là e ngại, tiểu tổ sư thúc đối xử mọi người hiền lành, bọn họ không thấy có gì phải sợ.

Tần Ninh nhìn Địch Nguyên, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.

Cái tên này... tối hôm qua còn cố ý nói với mình đừng kể chuyện bản thân bị nói lắp cho ba người Giản Bác ba người.

Bởi vì nói lắp nên hắn ta mới cố ý một câu chỉ nói một chữ, những năm gần đây đều là như vậy.

Nếu để cho Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa biết hắn ta bị nói lắp thì chắc chắn sẽ cười nhạo hắn ta đến chết mất.

Lúc này, Tần Ninh nhìn bốn người, nói: "Thân là trưởng bối của các ngươi, đương nhiên không thể nhìn thực lực các ngươi một bước không tiến".

"Khoảng thời gian này cũng đang rảnh rỗi, hàn huyên với các ngươi một chút các vấn đề liên quan đến đột phá cảnh giới, hơn nữa ta cũng mới đạt được một món bảo bối có thể giúp đỡ các ngươi tăng thực lực".

Nghe đến lời này, mấy người đều mang sắc mặt vui mừng.

"Thân là ngự thú sư, thực ra trong Thánh Ngự Thiên Quyết cũng đã nói, ngự thú sư và thánh thú kết bạn ký linh khế với mình có thể trưởng thành cùng nhau".

"Thánh thú ký kết linh khế với các ngươi đều là cấp sáu, khi trưởng thành hoàn hảo thì có thực lực tương đương cảnh giới Thánh Vương".

"Cũng không phải là nói sau khi đến Thánh Vương thì thánh thú của các ngươi sẽ không thể trưởng thành, chỉ cần các ngươi tiếp tục trưởng thành, thánh thú cũng có thể đột phá sự hạn chế về huyết mạch, biến thành cấp bảy, cấp tám, thậm chí là cấp chín!"

Tần Ninh nói, chỉ vào Phệ Thiên Giảo đang nằm chổng vó trong sơn cốc, nói: "Con chó này năm xưa cũng chỉ là thánh thú cấp một mà thôi, nó rèn luyện mãi đến bây giờ đấy".

"Thời kỳ đỉnh phong thì nó có thực lực của Thánh Tôn!"

Thánh Tôn!

Lời này vừa nói ra, bốn người đều sững sờ không thôi.

Cao nhân Thiên Thánh.

Vô địch Thánh Vương vô địch!

Sau Thánh Vương là Thánh Hoàng, sau Thánh Hoàng mới là Thánh Tôn, cảnh giới đỉnh phong của ở Hạ Tam Thiên là Thánh Đế!

Phệ Thiên Giảo thế mà có thể sánh ngang với nhân vật cấp bậc Thánh Tôn!

Lúc này, móng vuốt của Phệ Thiên Giảo hơi cứng ngắc lại.

Móa nó!

Đến cả việc nó là thánh thú cấp một mà cũng biết?

Nếu đây không phải chủ nhân thì còn có thể là ai?

Chỉ là, tuyệt đối không thể nhận!

Vờ ngủ!

Mặc kệ!

Phệ Thiên Giảo bắt đầu phát ra tiếng ngáy...

Tần Ninh cũng mặc kệ, lần nữa nói: "Thiên Ngự Thánh Quyết đủ để cho các ngươi trở thành ngự thú sư mạnh mẽ có thể khống chế thánh thú cấp chín. Những năm qua, e là các ngươi được dạy bảo rất ít, phần lớn đều là tự mình lĩnh hội, mấy ngày tiếp theo, nếu có vấn đề gì thì cứ nói với ta!"

"Vâng!"

Bốn người đều gật đầu.

Kết quả là, mấy ngày sau đó tại Ám Thiên cốc.

Tần Ninh giảng giải những kiến thức liên quan đến Thiên Ngự Thánh Quyết, đạo lý rõ ràng, làm cho mấy người Địch Nguyên khen không dứt miệng.

Nửa tháng trôi qua, ngày nào bốn người cũng lần lượt hỏi những vấn đề mình không hiểu, Tần Ninh cũng tận tình giải đáp.

Thậm chí đám Sư Ngao Thú, Tử Kim Thôn Linh Thú, Huyền Minh Vương Xà, Huyết Thánh Văn Miêu cũng bắt đầu đặt câu hỏi.

Mà Tần Ninh cũng dốc lòng tìm dược liệu giải trừ vấn đề tích lũy trong cơ thể của Tấn Triết...

Nửa tháng sau.

Sáng sớm hôm ấy, Tần Ninh đứng trong sơn cốc chế tạo mấy tòa động phủ.

Làm xong hết thì đám người Địch Nguyên cũng đến.

"Tổ sư thúc, hôm nay có tiếp tục không ạ?"

Giản Bác nhếch miệng cười nói.

"Không cần!"

Tần Ninh lắc đầu.

"Các ngươi cũng không thể tiêu hóa hết được những kiến thức này một lúc được. Trước mắt thăng cấp thực lực vẫn quan trọng hơn".

Tần Ninh mở miệng, đồng thời lấy ly phiến ra.

"Trong ly phiến này ta đã ngưng tụ chín luồng thiên địa linh khí, thánh linh khí cũng dung nhập trong đó".

"Tổ sư thúc, thánh linh khí là gì ạ?"

Tần Ninh nói: "Cùng loại với... thánh đan, các ngươi cứ hiểu như vậy đi!"

"À!"

Không phải Tần Ninh không muốn giải thích, mà là giải thích ra rất phiền phức.

Ly phiến là thứ hắn tốn hao tâm huyết chế tạo, lại tích lũy suốt tám vạn năm, có thể nói là cực kì đặc thù.

Thánh linh khí.

Là linh khí của Thánh Giả, là linh khí tinh thuần nhất mà hắn ngưng tụ được sau khi chém giết các võ giả Thánh Nhân.

Có tác dụng gì?

Đề thăng cảnh giới!

"Chín luồng thánh linh khí, bốn người các ngươi mỗi người một luồng. Từ hôm nay trở đi ở lại đây bế quan tu hành, khi nào hoàn toàn tiêu hóa được thì khi ấy xuất quan!"

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Ghi nhớ, các ngươi đều là Thiên Thánh, mà thánh linh khí cực kỳ có lợi đối với Thiên Thánh, ta đoán mỗi người tăng ít nhất hai, ba phẩm là chuyện bình thường, đại khái tốn từ ba tháng đến nửa năm".

Nghe đến lời này, bốn người đều tỏ vẻ vui mừng.

"Vậy chẳng phải Địch Nguyên sư huynh có thể đến Thánh Vương hay sao".

"Có khả năng này".

Tần Ninh nói tiếp: "Nhiều cũng vô dụng, mỗi người một luồng, bế quan cho tốt".

"Vâng!"

Lúc này, bốn người đều khom người thi lễ.

Nói xong.

Tần Ninh vung ra ly phiến trong tay.

Ly phiến tách ra vô số ánh sáng.

Nhìn kỹ lại, trên mặt trống của ly phiến xuất hiện chín chùm sáng, lóa mắt vô cùng.

Tần Ninh cong ngón búng ra, có bốn chùm sáng thoát ra khỏi ly phiến.

Bốn người đều nhận lấy.

"Ghi nhớ, tạm thời có thể tiêu hóa bao nhiêu thì tiêu hóa, đừng cố ép, hiểu chưa? Chưa tiêu hóa được hết thì nó cũng sẽ không rời khỏi thân của các ngươi đâu".

"Cũng sẽ không ngừng phát huy tác dụng trong việc nâng cao cảnh giới sau này".

Bốn người gật đầu.

"Bế quan đi thôi!"

Tần Ninh mỉm cười phất tay.

Bốn người đi vào động phủ, Tần Ninh vung tay lên, từng hòn đá lớn ngăn chặn cửa hang.

Cho tới lúc này, Tần Ninh mới thở ra một hơi, nằm vào một cái ghế đu trước nhà tranh.

Mười mấy ngày này bận chết đi được.

Dạy bảo là một chuyện rất mệt mỏi.

Hắn trải qua mỗi đời một vạn năm, chỉ thu một đồ đệ, cũng là bởi vì nghĩ đến việc nhiều đồ đệ thì sẽ phải dạy dỗ nhiều...

Hiện tại, đồ đệ còn chưa thấy đâu mà đã gặp đồ tử đồ tôn của mình rồi.

"Ôn Hiến Chi... Ha ha..."

Giọng nói của Tần Ninh mang theo một ý vị khác thường.

Mà nghe đến lời này, thân thể của Phệ Thiên Giảo lập tức cứng đờ.

Giọng điệu này... có quen thuộc quá không vậy?

Chẳng phải là ngữ khí của chủ thượng năm đó hay sao?

Mang theo một chút tức giận, một tâm thái... hận không thể lập tức đánh chết Ôn Hiến Chi.

Thôi xong!

Vậy nó chẳng phải cũng... sắp xong đời rồi sao?
Chương 1799: Tin tức của Tiên Nhân

Nội tâm của Phệ Thiên Giảo vô cùng bất ổn.

Nếu như nó bị Tần Ninh vạch trần thì cũng sẽ đi đời nhà ma luôn.

Nhưng cũng không thể một mực giả ngu không biết, không thừa nhận được!

Tên ngu ngơ Ôn Hiến Chi kia trở về thì chắc chắn sẽ nhận tổ quy tông, đến lúc ấy nó có muốn lật lọng cũng không được!

Làm sao bây giờ?

Bây giờ tỏ vẻ nhiệt tình?

Bây giờ mà tỏ ra nhiệt tình thì có bị tận lực quá không?

Mà ngay tại lúc này, một bóng người vội vàng chạy tới bên ngoài Ám Thiên cốc.

"Tần tông chủ".

Nguyệt Phần Nhân đứng ở bên ngoài Ám Thiên cốc, sắc mặt lo lắng.

"Chuyện gì thế?"

Tần Ninh nói: "Người của Diệp tộc tới à?"

"Không phải..."

Nguyệt Phần Nhân lại nói: "Nhưng ở ngoài sơn môn có một người phụ nữ tới, nói là tìm Tần tông chủ, tự xưng tên là Vân Sương Nhi, nói chúng ta thông báo một tiếng, tông chủ sẽ biết ngay".

Nghe đến lời này, Tần Ninh lập tức biến mất khỏi sơn cốc.

Phệ Thiên Giảo sững sờ.

Móa!

Tốc độ nhanh như vậy?

Chẳng lẽ là... nhân tình của chủ nhân đến?

Không phải!

Năm đó chủ nhân hùng bá thiên hạ, có loại phụ nữ nào mà chưa từng gặp chứ, nhưng chủ nhân không thèm để mắt một ai.

Đó là ai chứ?

Phệ Thiên Giảo sững sờ, gãi gãi chân, đi xem là biết ngay mà.

Sau một khắc, Phệ Thiên Giảo đi ra khỏi Ám Thiên cốc.

Nguyệt Phần Nhân không nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện mà lại thấy... một con chó, một con chó có sừng đi tới, liền hơi sững sờ.

"Nhìn cái gì?"

Phệ Thiên Giảo ho khan một cái, nói: "Ta chính là thú cưỡi số một của Ngự Thiên Thánh Tôn - Phệ Thiên Giảo, Tần Ninh đã ra ngoài rồi, dẫn ta ra ngoài sơn môn xem đi!"

Nguyệt Phần Nhân ngơ ngác, lập tức đi lên phía trước dẫn đường.

Phệ Thiên Giảo cảm thấy bất đắc dĩ.

Rất bất đắc dĩ.

Nó quên đường.

Không sai, cơ hồ tám vạn năm đã không ra khỏi Ám Thiên cốc rồi. Bây giờ Thánh Thú tông có dáng vẻ như thế nào nó còn không nhớ rõ nữa là...

Ai bảo trí nhớ của nó từ đầu đã không tốt lắm cơ!

Lúc này, ngoài sơn môn.

Hơn mười vị đệ tử nhìn chằm chằm cô gái mặc váy sam màu xanh, dáng người tinh tế, gương mặt tuyệt sắc ở trước mắt này, vẻ mặt vô cùng cảnh giác

"Cô gái xinh đẹp này tới tìm tông chủ làm gì nhỉ?"

"Ai biết được!"

"Hay đây là thê thiếp gì đó của tông chủ?"

"Có khả năng..."

Mấy tên đệ tử nhỏ giọng nghị luận.

Lần trước Diệp tộc tới, Tần Ninh bá khí đuổi đi giúp tam tông bọn họ được thở ra một hơi. Cho nên đệ tử tam tông càng thêm công nhận Tần Ninh.

Mặc dù Tần Ninh chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm, nhưng mà... nội tình cùng phách lực của hắn không phải ai cũng có!

"Sương Nhi..."

Có một người bước ra khỏi sơn môn.

Chính là Tần Ninh!

"Tần Ninh!"

Nhìn thấy Tần Ninh, vẻ nghiêm nghị trên mặt Vân Sương Nhi giảm đi mấy phần, thay vào đó là một tia mong nhớ.

"Sao đích thân nàng lại tới đây thế? Không phải ta cho Cửu Anh đi tìm các nàng sao?"

Tần Ninh cầm tay Vân Sương Nhi, khẽ cười nói: "Mới cách xa không bao lâu mà, đã gầy hơn chút rồi..."

"Có phải là Cửu Anh lười biếng nên không muốn đưa các nàng tới không?"

"Xảy ra chuyện rồi, Tần Ninh".

Vân Sương Nhi lại nói: "Tiên Nhân phu nhân, thê tử của Dương Thanh Vân cũng đã đột phá trói buộc để phi thăng Cửu Thiên, lên đến Hạ Tam Thiên".

Vân Sương Nhi vội vàng nói.

"Đây là chuyện tốt mà".

"Chàng cũng biết đồ đệ Thanh Vân của chàng không muốn đi cùng chàng đến đây là vì muốn chờ thê tử mình đúng không. Nhưng ban đầu chúng ta đã tìm được Tiên Nhân, vốn đang định đưa cô ta về Thanh Minh thì lại bị cướp đi mất!"

"Bị cướp?"

"Không sai".

Vân Sương Nhi vội vàng nói: "Bị người cướp đi, chúng đi về phía Yến Châu, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đã dẫn theo vài vị Thiên Nhân nhất phẩm trong Thanh Minh đuổi theo rồi".

"Cửu Anh hiện tại tuy nói là Thiên Thánh tam phẩm nhưng như vậy cũng không đủ, nên sau khi bàn luận thì ta liền đến đây tìm chàng trước".

Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.

"Đừng nóng vội, chuyện cụ thể ra sao thì vừa đi đường vừa nói".

"Ừm!"

Tần Ninh vẫy tay một cái, Nguyên Hoàng cung xuất hiện.

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh hơi nhăn mày.

"Chó con, quay lại đây".

Một tiếng quát tháo vang lên.

Phệ Thiên Giảo hậm hực đi ra.

Nó chỉ đến đây hóng chuyện thôi, sao lại bị bắt rồi?

"Đi với ta một chuyến".

"Ta không đi".

"Có đi hay không?"

"Đi..."

Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tần Ninh, Phệ Thiên Giảo ỉu xìu nói.

Không đi không được!

Chủ nhân hình như đang thật sự tức giận...

Lúc này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng đứng trên vai Tần Ninh.

"Thiên Phong Quần, La Kình, nói cho đám kia là ta đi tới Yến Châu xử lý một vài chuyện".

"Có lẽ khi chúng chưa xuất quan thì ta đã về rồi".

Vào lúc này, Thiên Phong Quần cùng La Kình khom người gật đầu thưa vâng.

"Đi thôi, cụ thể ra sao thì dọc đường nói tiếp".

"Ừm!"

Nguyên Hoàng cung tăng tốc đi về phía trước.

Tần Ninh nhíu mày nói: "Chó con, kéo cho nó đi nhanh lên".

"Sao cơ?"

"Ngươi tưởng là ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy à? Giả vờ không biết ta là được à? Lần này cần ngươi xuất lực, đừng có lười".

Phệ Thiên Giảo rụt cổ lại, thầm nói: "Ta vốn đã không biết ngươi, nể mặt ngươi nấu cơm cho ta nên mới kéo đi đấy..."

Thân thể Phệ Thiên Giảo khuếch trương ra độ cao ba trượng, tứ chi tráng kiện, bộ lông xám trắng lộ ra tư thế oai hùng tiêu sái.

"Ngao... Ngao ngao ngao... Bản đại gia mở đường, ai không phận sự thì tránh ra!"

Vốn dĩ là một tư thế hiên ngang, bây giờ rống lên lại có cảm giác... ngu ngơ!

Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: "Đây là..."

"Phệ Thiên Giảo năm đó ta thu nhận, giờ cố ý giả vờ không nhận ta, sớm muốn gì cũng phải đánh một trận cho biết mùi".

"Vậy đây thì sao?"

Vân Sương Nhi chỉ Xích Vũ Thiên Phong Điêu.

"Tiểu Phong Phong, cũng là năm đó ta cứu, ta khá là yêu thích..."

Xích Vũ Thiên Phong Điêu nghe vậy thì xòe hai cánh, hạ xuống bên vai Vân Sương Nhi, thân mật cọ xát Vân Sương Nhi.

Tần Ninh nói: "Nàng nói tiếp đi!"

Vân Sương Nhi gật đầu, nói: "Tiên Nhân tới gần nơi giao nhau giữa Thanh Châu cùng Yến Châu thì bị chúng ta phát hiện, ban đầu là Thanh Vân tự mình đi đón, kết quả lại quay về với toàn vết thương".

"Nghe nói là Yến gia của Yến Châu!"

Yến Châu cũng là một trong ngũ đại châu nổi danh nhất thánh vực Thiên Hồng.

Yến gia giống như thánh quốc Đại Tề của Tề Châu, Diệp tộc của Diệp Châu, cực kỳ mạnh mẽ.

"Có thể tra ra là nhánh nào của Yến gia không?"

Vân Sương Nhi lắc đầu nói: "Chỉ biết kẻ cướp đi là một thanh niên tên Yến Bắc Phong, còn trẻ mà đã là Thiên Thánh tam phẩm, rất mạnh mẽ!"

"Có lẽ là đệ tử nòng cốt của nhánh nào đó trong Yến gia, Cửu Anh đã đưa nhóm Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương một mực đuổi theo nhưng luôn đến chậm một bước".

"Thật ra, cho dù có đuổi kịp thì e là cũng không xử lý được, những người kia có không ít Thiên Thánh..."

Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi mỉm cười, nắm chặt tay Vân Sương Nhi, cười nói: "Không sợ".

"Dám đoạt cả người phụ nữ của đệ tử Tần Ninh ta, đúng là chán sống!"

Tần Ninh ôn hòa cười nói: "Yến gia? Là cái đếch gì đâu!"

Nghe đến lời này, Vân Sương Nhi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chương 1800: Cha con Yến Vinh

Bất luận khi nào, có Tần Ninh ở cạnh thì nội tâm cô ấy cũng thấy an ổn không ít.

"Đến Địa Thánh thất phách rồi sao?"

"Vâng!"

Tần Ninh gật đầu.

Tốc độ của Vân Sương Nhi xem như là cực nhanh rồi.

"Sau này nàng đi cùng ta đi, như vậy an toàn hơn".

Tần Ninh nghiêm túc nói.

Vân Sương Nhi nghe vậy thì gật đầu.

Cô ấy biết Tần Ninh lo lắng cho sự an toàn của mình.

Lúc này, Nguyên Hoàng cung vút phi hành, xuyên qua từng ngọn núi từng hàng cây.

Nửa ngày trôi qua, Vân Sương Nhi chỉ xuống phía dưới, nói: "Chúng ta đã tách ra ở nơi này, bọn họ đi thẳng về phía Đông..."

Thanh Châu ở phía Tây Bắc của thánh vực Thiên Hồng, mà Yến Châu thì ở phía Đông Bắc.

Lúc này, Tần Ninh đi ra đại điện, đứng trước cầu thang, nhìn bốn phía rồi nói: "Chó ngốc, nghe xem người ở đâu!"

Phệ Thiên Giảo nghe vậy, lập tức nói: "Quá đáng vừa thôi! Ta là Phệ Thiên Giảo!"

"Ngươi không phải nói làm Giảo không bằng làm chó sao?"

"..."

Phệ Thiên Giảo không dám phản bác, quay đầu nhìn thoáng qua Vân Sương Nhi, tức tối thở phì phò.

"Ở bên kia!"

Phệ Thiên Giảo mở miệng, bốn chân lập tức phát lực, lôi kéo Nguyên Hoàng cung, tăng tốc độ.

Tần Ninh cũng nhìn về phía trước.

...

Thánh vực Thiên Hồng có địa vực rộng rãi, cũng không phải là nơi đơn giản.

Thánh vực Thiên Hồng chiếm cứ vô số địa vực, chỉ tính nguyên ngũ đại châu thì dân số ít nhất đã là mấy trăm tỷ.

Ngũ đại châu là năm khu vực nổi danh nhất của thánh vực Thiên Hồng.

Yến Châu!

Tại mảnh thổ địa rộng lớn này thì Yến gia chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất.

Thánh quốc Đại Tề của Tề Châu.

Diệp tộc của Diệp Châu.

Cửu U đài của U Châu.

Yến gia của Yến Châu.

Bốn thế lực này là những thế lực khiến cho người ta vừa nghe đến đã thấy sợ mất mật.

Tại một tòa thành nhỏ bên biên cảnh Yến Châu.

Thành Dạ Lưu.

Thành Dạ Lưu có mấy chục vạn người ở, là một trong số ít nhất vạn tòa thành nhỏ thuộc Yến Châu.

Lúc này, trong phủ thành chủ thành Dạ Lưu.

Thành chủ Dạ Thành Thương là một võ giả Địa Thánh thất phách.

Thân thể uy vũ của Dạ Thành Thương lúc này khom lưng lại, gương mặt thỉnh thoảng tiết ra một tia mồ hôi.

"Vinh đại nhân đến, Dạ Lưu thành vinh dự vô cùng, không biết Vinh đại nhân chuyến này đến có gì cần sai bảo ạ?"

Dạ Thành Thương khom người cung kính nói.

"Cũng không có việc gì lớn..."

Trước mặt Dạ Thành Thương là một người đàn ông có vẻ ngoài khoảng ba bốn mươi tuổi, tóc dài chỉnh tề, quần áo lộng lẫy, khí chất cao cao tại thượng, vô cùng vinh quang.

Yến gia!

Yến Vinh!

Dạ Thành Thương biết rõ Yến Vinh đại nhân trước mặt chính là con trai của ngũ trưởng lão Yến gia Yến Cảnh Vũ.

Yến gia!

Bá chủ Yến Châu.

Nội bộ Yến gia chia làm năm nhánh, năm vị trưởng lão quyền cao chức trọng xây dựng nên hội trưởng lão, thậm chí ở một số trường hợp nhất định có thể quyết định những quyết sách của tộc trưởng.

Ngũ trưởng lão Yến Cảnh Vũ là người trẻ nhất trong ngũ đại trưởng lão, nhưng địa vị không hề thấp chút nào.

Là con trai của ngũ trưởng lão, Yến Vinh có địa vị thế nào cũng không cần phải nói.

Còn nữa.

Yến Vinh đại nhân trước mắt ông ta này lại là một cao nhân Thiên Thánh thất phẩm hàng thật giá thật, một võ giả Địa Thánh thất phách như ông ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi.

Yến Vinh từ từ nói: "Ta nghe nói Thanh Châu gần đây có một thế lực mới quật khởi tên là Thanh Minh, minh chủ Dương Thanh Vân cũng chỉ là võ giả Địa Thánh mà thôi".

"Hơn nữa bên cạnh hắn ta có đến vài vị Thiên Thánh, bởi vậy mà Thanh Minh này đã dần dần có tư thái thống nhất thất đại địa của Thanh Châu..."

"Ta tới nơi đây là vì để tra chuyện này".

Yến Vinh ngữ khí lạnh nhạt.

"Thanh Châu từ trước đến nay luôn hỗn loạn, tiểu nhân cũng có nghe nói đến cái tên Thanh Minh, chỉ là, nghe nói bên cạnh Dương Thanh Vân chỉ có vài tên Thiên Thánh nhất phẩm mà thôi, sao lại phiền đến đại nhân tự mình ra mặt chứ!"

Dạ Thành Thương khom người cười nói.

"Ngươi cũng biết Thanh Châu hỗn loạn, người này có thể lấy thực lực cảnh giới Địa Thánh dẫn theo vài vị Thiên Thánh mà dần thống nhất Thanh Châu, đây cũng không phải vấn đề về thực lực mà là về thủ đoạn".

Yến Vinh thản nhiên nói: "Nếu như người này có thể cống hiến cho Yến gia ta, đồng thời thay mặt Yến gia thống nhất Thanh Châu thì sau này Yến gia có thể nối liền Thanh Châu và Yến Châu, tiến tới việc dùng thánh hà Thiên Hồng làm giới hạn, tạo thế đối lập Nam - Bắc".

Thánh vực Thiên Hồng.

Ở phía Bắc của thánh hà Thiên Hồng là Thanh Châu, Yến Châu, U Châu.

Phía Nam của thánh hà Thiên Hồng thì là Tề Châu cùng Diệp Châu.

Nếu Yến Châu nuốt được Thanh Châu, khuếch trương ra thì chính là có thể thể tiếp giáp Tề Châu, Diệp Châu, U Châu, tiến có thể công, lui có thể thủ.

Đây là kế hoạch của Yến gia!

Yến Vinh không biết Dương Thanh Vân xuất hiện thế nào.

Nhưng kẻ này đúng là có thủ đoạn.

Tại Thanh Châu, võ giả nhìn có vẻ yếu thế, nhưng cho tới nay, Tề Châu, Diệp Châu, Yến Châu và U Châu đều từng nghĩ đến việc điều động cao thủ chiếm cứ Thanh Châu, cũng đều bởi vì sự hỗn loạn của nó mà không thể làm được.

Cho dù có Thiên Thánh xuất thủ thì cũng rất khó.

Xét về điểm này, có thể thấy được thủ đoạn của Dương Thanh Vân.

Thu phục người này, lại thêm Yến gia của Yến Châu điều khiển phía sau thì sẽ khiến cho Dương Thanh Vân làm việc càng dễ.

Đây là kế hoạch của Yến gia.

Mà lần này ông ta đến cũng vì chuyện này.

"Ta đã để Bắc Phong đi điều tra tin tức, có lẽ sẽ về nhanh thôi".

Yến Vinh cười nhạt nói.

Mà lúc này, bên ngoài phủ thành chủ vang lên từng tiếng xé gió.

"Cha, con về rồi ạ!"

Lúc này, một bóng người cất bước đi vào phủ thành chủ.

Yến Vinh, Dạ Thành Thương cũng ra khỏi phòng.

Chỉ thấy ở bên ngoài đình viện là một thanh niên có thân hình cao lớn, khí chất xuất chúng, khuôn mặt khá tuấn tú.

Yến Bắc Phong!

Con trai Yến Vinh!

"Sao mà chậm thế?"

Yến Vinh nghiêm túc hỏi.

"Cha..."

Yến Bắc Phong lại cười nói: "Cha bảo con đi điều tra Thanh Minh, con cũng không chỉ mỗi điều tra không".

"Con còn gặp được một người, chắc hẳn cha sẽ thích".

Yến Bắc Phong mỉm cười, vung tay lên.

Chỉ thấy sau hắn có bốn người khiêng một cỗ kiệu đi vào.

Kiệu dừng, Yến Bắc Phong đi ra phía trước, vén rèm lên.

Một người phụ nữ ước chừng ba mươi tuổi, tràn đầy vẻ quyến rũ, dung mạo vô cùng tuyệt mỹ đang ngồi ngay ngắn ở trong kiệu.

Yến Bắc Phong cười nói: "Con đã tra rõ ràng và nắm rõ chuyện của Thanh Minh hết thảy như lòng bàn tay".

"Trên đường về thì gặp được người này, đặc biệt dẫn về tặng cha!"

Yến Bắc Phong tươi cười nói.

Cha chăm sóc hắn ta từ nhỏ, mẹ hắn qua đời sớm, cha vẫn chưa từng tái giá, sợ người khác đối xử tệ với hắn ta.

Yến Bắc Phong dần dần lớn lên, cũng hiểu lòng cha.

Cho nên mỗi lúc ra ngoài sẽ mang về một vài cô gái để “hiếu kính” cha.

Hơn nữa phẩm vị của cha lại vô cùng đặc biệt. Cha không thích các thiếu nữ tươi trẻ mà lại thích những phụ nữ quyến rũ chín chắn.

Lúc này, Yến Vinh nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt mang theo một tia xao động.

"Cũng chỉ có Bắc Phong là hiểu ý ta!"

Yến Vinh cười nói: "Đưa nàng vào đi, rồi nói tỉ mỉ cho ta xem tình hình Thanh Minh hiện tại ra sao trước đã!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom