-
Chương 1806-1810
Chương 1806: Vi sư sẽ tiêu diệt toàn bộ dòng tộc Yến gia
Một tia lực hồn phách xâm nhập vào trong cơ thể Dương Thanh Vân, xem xét thấy cơ thể hắn ta cũng không bị thương nghiêm trọng, Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mà giờ phút này, bên trong nhà giam, Dương Thanh Vân hé mở hai mắt, đôi môi khô khốc khẽ thì thào.
“Sư tôn!”
Dương Thanh Vân nhìn thấy Tần Ninh, muốn đứng dậy hành lễ.
“Đã thành cái dạng này rồi còn muốn hành lễ cái gì?”, Tần Ninh cười khổ nói.
“Sư tôn, Nhân Nhi nàng ấy…”
“Ta ở đây!”
Tiên Nhân tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Dương Thanh Vân, nước mắt đảo quanh tròng mắt: “Ta ở đây, Thanh Vân…”
Tuy rằng từ trước đến nay, cô ta không cho Dương Thanh Vân sắc mặt tốt, vẫn luôn cảm thấy bản thân mình bị cướp đến.
Nhưng mà Dương Thanh Vân là phu quân của cô ta, là người mà cô ta yêu nhất.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Dương Thanh Vân, trong lòng Tiên Nhân phu nhân cảm thấy vừa đau đớn lại vừa áy náy.
Nếu không phải do cô ta, Dương Thanh Vân cũng sẽ không thành ra thế này.
Tần Ninh mở miệng nói: “Không sao, mỗi lần sư tôn đều đến vô cùng đúng lúc, phải không?”
Dương Thanh Vân khẽ mỉm cười.
Hai tay hắn ta hơi nâng lên, nhưng phía bên tay trái trống rỗng, lúc này, trông có vẻ trống trải.
“Đồ nhi không giúp đỡ được cho sư tôn cái gì, ngược lại còn luôn gây phiền phức cho sư tôn…”
“Nói nhảm”.
Tần Ninh nhẹ giọng quát khẽ: “Sư tôn sư tôn, vi sư là sư tôn của ngươi, che chở cho đồ đệ của mình là điều đương nhiên, vi sư không bảo vệ tốt cho ngươi, đây là lỗi của vi sư!”
Thiếu mất một bàn tay!
Từ võ giả cảnh giới Cửu Môn cho đến bây giờ, tức là từ khi nhập môn cho đến hiện tại, nếu như thiếu mất một bàn tay sẽ ảnh hưởng rất lớn đến khả năng liên kết của võ giả.
Mà Dương Thanh Vân là đồ đệ đầu tiên của Tần Ninh.
Cũng là vị đồ đệ mà Tần Ninh ưu ái nhất.
Nhìn thấy cổ tay trống rỗng kia, trong lòng Tần Ninh vô cùng khó chịu.
“Yến gia chặt một tay của ngươi, vi sư sẽ tiêu diệt toàn bộ dòng tộc Yến gia!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, vi sư sẽ giúp ngươi tìm thánh bảo thiên địa, hồi sinh lại bàn tay, nhất định sẽ giống y như lúc ban đầu”.
Nghe được những lời này, Dương Thanh Vân yếu ớt nói: “Là đồ nhi vô dụng, năm đó, sư tôn cọi trọng đồ nhi là do nhìn trúng thiên phú và tính tình của đồ nhi, vậy mà những năm gần đây, đồ nhi tự cho rằng bản thân có sư tôn che chở, lười biếng trên con đường tu hành, là đồ nhi vô dụng”.
“Nói bậy!”
Tần Ninh nhẹ nhàng trách mắng: “Đồ đệ của Tần Ninh ta, sao có thể là đồ vô dụng?”
Dương Thanh Vân mỉm cười, trong mắt ngân ngấn nước.
Đây là sư tôn của hắn ta!
Cho nên, hắn ta cam tâm tình nguyện chờ đợi chín vạn năm, cho dù không thể trở thành Thánh Nhân.
Trên thế gian này, không ai có thể khiến cho hắn ta phản bội lại sư tôn.
Mà giờ phút này, ở bên cạnh, vẻ mặt Thạch Cảm Đương kỳ lạ.
Ta là ai?
Đây là đâu?
Ta đang làm cái gì?
“Sư tôn…”, Thạch Cảm Đương nỉ non nói: “Con cũng là đồ đệ của người…thân thiết với một đứa còn một đứa thì không, đồ đệ…cũng phải yêu thương cho đều nhau chứ?”
“Cút đi!”
Tần Ninh vỗ nhẹ đầu Thạch Cảm Đương: “Tên nhóc thối, một đao kia của ngươi, nếu như ta tới chậm thì cũng có thể tự lành lại, ầm ĩ cái gì?”
“Vậy thì người cũng phải tỏ vẻ quan tâm con chứ, nếu không con sẽ…vô cùng thất vọng…”
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương nói: “Được, quan tâm, quan tâm ngươi, một đao này của ngươi, Yến gia nhất định phải bồi thường rồi!”
“Bồi thường?”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Bên ngoài đình viện, Yến Vinh lớn tiếng nói: “Trẻ ranh không biết điều, tự tiện xông vào Yến phủ, tự tìm đường chết, muốn Yến gia ta bồi thường? Mạng của ngươi đủ tư cách sao?”
Thạch Cảm Đương đứng dậy, hùng hùng hổ hổ nói: “Ông đây ở Thanh Châu yên ổn tu hành, đàn chó nhà ngươi tự mình đến tìm ngược, thật sự cho rằng ông đây không có chỗ dựa vững chắc sao?”
Tiên Nhân phu nhân nhẹ nhàng đỡ Dương Thanh Vân dậy.
“Nghỉ ngơi một chút đi!”
Tần Ninh vừa nói vừa vung tay lên, Nguyên Hoàng cung lập tức xuất hiện.
Tần Ninh đỡ Dương Thanh Vân vào bên trong Nguyên Hoàng cung, sau đó, hắn phất tay một cái, một chiếc ghế xuất hiện bên ngoài.
Tần Ninh sắp xếp ổn thỏa cho Dương Thanh Vân xong thì nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: “Ngươi có muốn ngồi hay không?”
“Ngồi ngồi ngồi!”
Thạch Cảm Đương vội vàng ngả người lên ghế, hắn ta híp mắt lại, dáng vẻ thận hư yếu ớt.
Cửu Anh cũng vội vàng chạy vào trong Nguyên Hoàng cung, thành thành thật thật nằm rạp trên mặt đất.
Tần Ninh nhìn về phía Tiên Nhân và Vân Sương Nhi, nhẹ giọng nói: “Chăm sóc tốt cho bọn họ…”
“Vâng!”
Tần Ninh vừa dứt lời đã xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy đình viện kia, hắn tung ra một quyền.
Ầm…
Âm thanh gầm rú kịch liệt vang lên.
Đình viện phòng ốc, tường viện sụp xuống trong nháy mắt.
Mà cùng lúc đó, xung quanh mấy người kia cũng xuất hiện đừng đạo thánh văn đang ngưng tụ, ngăn cản sức mạnh nắm đấm của Tần Ninh bùng nổ.
“Thánh trận sao?”
Cách một tầng thánh trận, bên ngoài đình viện, đám người Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong đều đang đứng đó.
Yến Vinh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo sát khí.
“Vô liêm sỉ”.
Một cánh tay của Yến Bắc Phong hoàn toàn bị phế bỏ, điều này làm cho Yến Vinh vô cùng tức giận.
“Ngươi từ đâu chui ra?”
“Ta?”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Tại hạ là Tần Ninh, tông chủ Thánh Thú tông!”
Thánh Thú tông!
Yến Vinh sửng sốt.
Năm đó, Thánh Thú tông có Ngự Thiên Thánh Tôn trấn giữ, vô cùng cường đại.
Nhưng mà bây giờ, Thánh Thú tông đã sớm mai danh ẩn tích.
Tại sao lại…đột nhiên xuất hiện?
“Hừ, cho dù là Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó cũng không dám làm loạn với Yến gia ta như thế này”.
Yến Vinh cao giọng quát.
“Cái rắm!”
Phệ Thiên Giảo bĩu môi nói: “Nếu như chủ nhân của ta mà xuất hiện, con rùa nhỏ nhà ngươi đã sớm sợ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi, khoác lác cái gì chứ!”
Ngự Thiên Thánh Tôn!
Năm đó, cảnh giới Thánh Tôn là bất khả chiến bại ở thánh vực Thiên Hồng.
Yến gia thì tính là cái rắm gì?
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, thì thầm nói: “Tính ra ngươi cũng còn có chút lương tâm”.
Phệ Thiên Giảo ngẩng cao đầu chó, vô cùng kiêu ngạo!
Nói xấu nó thì có thể được nhưng mà không thể nói xấu chủ nhân của nó!
Huống chi chỉ là một Thiên Thánh, trở lại năm đó, ngay cả tư cách để xách giày cho chủ nhân nó cũng không có.
Không không không, là ngay cả tư cách để gặp mặt chủ nhân nó cũng không có.
Cái thứ giống như chó kia tự mình ồn ào.
Không, là cái thứ đồ chơi gì đó!
Không thể mắng chó!
Lúc này, sắc mặt Yến Vinh lạnh lùng.
“Người đâu!”
Yến Vinh quát khẽ một câu, vung tay lên.
Trong giây lát, hơn trăm bóng người từ bốn phương tám hướng xuất hiện.
“Bắn chết!”
Dứt lời, Yến Vinh cùng lười nói nhiều.
Trong lòng ông ta, lửa giận đang cuồng loạn.
Từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Giương cung cài tên.
Nhìn kỹ mới thấy những mũi tên kia đều không phải là tên bình thường.
Ở đầu mũi tên còn có một ngọn lửa uốn lượn.
Yến Vinh lớn tiếng nói: “Đây là Tam Viêm Thiên Trận được đặt ở nơi giam giữ tội phạm của Yến gia chúng ta, nếu như cứ cứng rắn tiến vào thì cũng đừng hi vọng còn sống đi ra”.
“Khi Tam Viêm Thiên Trận va chạm với Tam Viêm Thánh Tiễn sẽ lập tức nổ mạnh, đừng nói là Thiên Thánh, cho dù là Thánh Vương cũng sẽ bị thương! Thiên Thánh, chỉ có một con đường chết”.
“Mấy người các ngươi, ở lại nơi này…chết đi!”
“Bắn tên!”
Yến Vinh phẫn nộ quát.
Vút vút vút…
Từng mũi tên không chút trở ngại xé rách không khí, tiến vào đại trận bao phủ trong đình viện.
Chương 1807: Xích Vũ oai phong
Ầm…
Đúng lúc này, âm thanh bùng nổ kịch liệt vang lên.
Trong tiếng gầm rú, đất trời giống như bị thiêu đốt, phóng ra không khí cực nóng, tản ra đầy trời.
Chỉ là khí nóng kia chỉ bao phủ bên trong đình viện, không lọt ra ngoài.
Hơi thở khủng bố nóng rực, cho dù là đứng nên ngoài đình viện, cũng có không ít Thiên Thánh phải lui về sau.
“Thiêu chết bọn họ!”
Yến Bắc Phong gầm nhẹ nói.
Tần Ninh đã gần như phế bỏ một tay của hắn ta, cho dù có khôi phục được thì cũng sẽ làm trì hoãn mấy năm tu hành.
Điều này làm cho hắn ta vô cùng hận Tần Ninh.
Yến Vinh lạnh lùng nói: “Yên tâm, uy lực của Tam Viêm Thiên Trận, thêm cả Tam Viêm Thánh Tiễn, cho dù là Thiên Thánh cũng chắc chắn sẽ phải chết, Thánh Vương cũng không có khả năng không chút tổn hại, thoải mái bước ra”.
Bị Tần Ninh uy hiếp trước mắt bao nhiêu người, thân là con trai của Yến Cảnh Vũ, mặt mũi của ông ta biết vứt đi đâu!
Lửa cháy hừng hực bốc lên từ phía Yến phủ khiến cho bốn phương khiếp sợ.
Đây là bên trong thành Yến Vân, phủ đệ của ngũ trưởng lão Yến gia, ai lại dám gây sự?
“Đại ca, ngọn lửa này có thể duy trì được trong bao lâu?”
“Đến khi đốt cháy tất cả mọi thứ bên trong trận pháp, ngọn lửa này mới tắt”, Yến Vinh hừ một tiếng rồi nói: “Một người cũng không thể chạy thoát được”.
Chỉ là, ngay khi Yến Vinh vừa dứt lời, bên trong trận pháp, một bóng người chậm rãi bước ra.
“Phải không? Hình như còn chưa chắc đâu?”
Bóng hình làm cho phụ tử Yến Vinh và Yến Bắc Phong tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Tần Ninh!”
Vẻ mặt Yến Vinh tràn đầy kinh ngạc.
Sao có thể như vậy?
Tuyệt đối không có khả năng!
Tần Ninh mới là Thiên Thánh nhất phẩm, hẳn là phải chết không có gì nghi ngờ chứ.
Lúc này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu đứng ở đầu vai Tần Ninh giương cánh bay lên.
“Ta nghĩ lửa Tam Viêm này dùng diệt Yến phủ là đủ rồi!”
Vừa dứt lời, tiếng gió vù vù, rít gào vang lên.
Trong khoảnh khắc, ngọn lửa bên trong trận pháp ngưng tụ này thành một quả cầu lửa rồi nở rộ.
Bùng bùng bùng….
Quả cầu lửa kia phân tán ra tứ phía, dòng khí cực nóng tản ra khắp phủ đệ.
Tần Ninh muốn tiêu diệt Yến phủ, còn người sống trong thành Yến Vân, Tần Ninh không có ý định ra tay.
Quả cầu lửa hừng hực lập tức rải ra bốn phương tám hướng.
Khắp nơi đều là biển lửa, truyền đến tiếng kêu la thất thanh.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Yến Vinh trở nên hoảng sợ.
“Ta đã nói rồi, một bàn tay của đồ nhi ta, phải dùng toàn bộ dòng tộc Yến gia của ngươi để bồi thường”.
“Nếu không thì làm sao có thể làm tiêu tan lửa giận của Tần Ninh ta?”
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã bước lên phía trước rồi nhảy lên.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu nháy mắt biến thành kích thước cao vài chục mét, bay giữa không trung.
Ngọn lửa đã càn quét khắp nơi.
Tần Ninh nhìn về phía mấy cao nhân Thiên Thánh, hờ hững nói: “Hiện tại, người rút lui thì sống!”
“Người không rút lui thì chết!”
Hai người Yến Vinh và Yến Diệu đằng đằng sát khí.
“Giết hắn!”
Yến Vinh quát.
Vút vút vút, tiếng xé gió vang lên, từng bóng người lần lượt phóng lên không trung.
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
“Tiểu Phong Phong!”
Tần Ninh vừa nói dứt câu.
Thánh lực trong cơ thể đã lập tức ngưng tụ.
Vù…
Trong nháy mắt, linh vũ trên cơ thể Xích Vũ Thiên Phong Điêu tản ra từng luồng khí tức cực nóng.
Phía trên từng chiếc linh vũ ẩn chưa thánh lực cực nóng, chớp mắt hóa thành từng mũi tên, từ trên không rơi xuống.
“Xích Vũ Thiên Linh Tán Mãn Thiên!”
Tần Ninh nói một câu.
Vút vút vút vút!
Hào quang của linh vũ từ trên trời giáng xuống.
“A…”
Trong một thời gian ngắn, bên trong phủ đệ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Mấy vị Thiên Thánh kia, chỉ cần chạm vào linh vũ thì cơ thể sẽ lập tức bị thánh lực cực nóng thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu phát ra một tiếng gào vui sướng, truyền ra cả ngoài thành Yến Vân.
Nó cũng đã quên, bao nhiêu năm rồi không cùng Tần Ninh tâm linh tương thông, kề vai chiến đấu như vậy.
Loại cảm giác này khiến cho thể xác và tinh thần nó vô cùng sung sướng.
Đây cũng chính là cảnh tượng mà nhiều năm qua nó vẫn luôn tưởng tượng ra.
Lưng chở Tần Ninh, chiến đấu cùng đất trời, bay lượn Cửu Thiên, tự do tự tại.
Tần Ninh khẽ vuốt ve linh vũ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu, mỉm cười nói: “Chờ đợi ta mấy vạn năm, hẳn là ngươi rất cô đơn phải không?”
Xích Vũ Thiên Phong Điêu phát ra một tiếng kêu to.
Trong tiếng gầm rú không ngừng vang lên, sắc mặt ba người Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong vô cùng xấu.
“Thiên Thánh…”
Yến Vinh trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Thiên Thánh…cũng không thể ngăn cản được…”
Sắc mặt Yến Vinh cực kỳ khó coi.
Cảnh giới Thiên Thánh cũng bị linh vũ kia bắn thành cái sàng.
“Tiếp theo, là các ngươi”.
Tần Ninh nhìn về phía ba người Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong, ánh mắt lạnh lùng: “Người của ta mà cũng dám động vào?”
Bên trong Nguyên Hoàng cung đang lơ lửng giữa không trung.
Dương Thanh Vân nằm trên ghế, nhìn xuống phía dưới.
Vẻ mặt của Thạch Cảm Đương cũng sáng ngời.
“Đúng vậy, dám động vào đồ đệ của sư tôn ta, đáng chết!”
Thạch Cảm Đương thì thầm nói: “Nhưng mà nhìn sư tôn ra tay như vậy, cảm giác thật đúng là thoải mái…”
Dương Thanh Vân siết chặt bàn tay.
Hắn ta tôn kính và kính ngưỡng Tần Ninh, người đó không khác gì thần của hắn ta.
Nhưng mà hắn càng hiểu rõ sư tôn.
Xưa nay, sư tôn có tính tình lười nhác, rất ít khi ra tay, mà cũng lười phải ra tay.
Lần này, nhìn thấy hắn ta bị chặt một tay, quả thật là người đã nổi giận.
Chỉ là trong lòng Dương Thanh Vân vô cùng tự trách!
Làm đồ nhi mà vẫn luôn trưởng thành dưới cánh chim của sư tôn, không thể giúp gì được cho người.
Hắn ta là ai?
Hắn ta là Dương Thanh Vân!
Năm đó, ở đại lục Vạn Thiên, kẻ dùng thời gian mười vạn năm xưng vương, gần với tốc độ của Tần Ninh nhất, là Dương Thanh Vân.
Là Vân Vương sánh vai với Tứ Đại Thiên Vương!
Vậy mà giờ đây…
Bàn tay Dương Thanh Vân nắm chặt thành quyền, hắn ta là võ giả Tinh Mệnh, sư tôn nói, đây là con cưng của trời.
Mà hắn ta lại là đồ đệ cưng của sư tôn.
Vậy mà hắn ta lại một mực dựa dẫm vào sư tôn, liệu hắn ta có thể trở thành cái gì?
Gặp chuyện, đều cần Tần Ninh ra tay giúp hắn ta hay sao?
Vậy thì đồ đệ này cần để làm gì? Gây phiền phức sao?
Giờ phút này, Dương Thanh Vân nhìn bóng dáng của Tần Ninh, kiên định nói: “Trong vòng mười năm, ta nhất định sẽ trở thành Thánh Vương!”
Dương Thanh Vân vô cùng kiên quyết.
Thấy một màn như vậy, Thạch Cảm Đương sửng sốt.
Đương nhiên là hắn ta biết Dương Thanh Vân suy nghĩ cái gì.
Tần Ninh là sư tôn, trong lòng luôn bao che cho con cái, hắn ta cũng biết.
Ngoài miệng nói sư tôn không thương hắn ta, nhưng mà hắn ta biết, sư tôn cũng cực kỳ yêu thương mình.
Giam giữ hồn phách của một vị Thánh Vương vào bên trong cơ thể hắn ta, để cho hắn ta có thể thuận buồm xuôi gió trở thành Thánh Vương!
Thạch Cảm Đương hừ hừ nói: “Trong vòng mười năm ông đây cũng sẽ trở thành Thánh Vương!”
Trong mười năm trở thành Thánh Vương?
Người ngoài nghe được chắc chắn sẽ ôm bụng cười lớn.
Trong sáu cảnh giới lớn Hoá Thánh, Hư Thánh, Thánh Nhân, Địa Thánh, Thiên Thánh, Thánh Vương.
Ví dụ như Hoá Thánh tầng mười hay Hư Thánh tầng mười thì võ giả bình thường, có thể tăng lên một tầng trong vòng mười năm đã là không tồi rồi.
Mà cảnh giới Thánh Nhân tam hồn hay Địa Thánh thất phách thì lại là một khoảng cách lớn.
Về phần Thiên Thánh thập phẩm…Muốn tăng lên một phẩm, không đến trăm năm căn bản là không làm được.
Hai kẻ còn chưa trở thành Thiên Thánh, nói trong mười năm đạt được thành tựu Thánh Vương, không khác gì là nói chuyện viển vông.
Chỉ là lúc này, Dương Thanh Vân hay là Thạch Cảm Đương đều tin tưởng vững chắc.
Vì sao?
Bởi vì bọn họ là đồ đệ của Tần Ninh!
Chương 1808: Ngũ trưởng lão Yến Cảnh Vũ
Vân Sương Nhi ở một bên cũng cảm giác được áp lực vô hình.
Tần Ninh đã là cảnh giới Thiên Thánh, có lẽ sẽ đến Thánh Vương rất nhanh.
Cô ấy cũng cần cố gắng thêm mới được.
Nếu không sao có thể theo đuổi hắn đứng trên đỉnh cao ánh sáng chứ?
Tiên Nhân phu nhân nhìn dáng vẻ phu quân mình, trong lòng đắng chát.
Cô ta biết phu quân vô cùng yêu thương mình.
Thế nhưng cô ta cũng biết phu quân còn yêu thương sư tôn mình nhiều hơn.
Lần này Tần Ninh xem như đã vô tình khiến Dương Thanh Vân mê muội hơn nữa.
Năm đó vì Tần Ninh mà Dương Thanh Vân đã dùng trăm phương ngàn kế áp chế tu vi của mình tăng lên, thậm chí dứt khoát không tu luyện.
Mà bây giờ chỉ sợ Dương Thanh Vân sẽ lại liều mạng trở lại!
Tình thầy trò!
Có lẽ ở giữa Tần Ninh và Dương Thanh Vân đã sớm vượt qua tình thầy trò, cũng càng thêm thắm thiết hơn tình cha con.
Mà đối với điều này, Tiên Nhân phu nhân cũng không hề cảm thấy ghen tuông.
Dù sao tuy cô ta không kính nể Tần Ninh lắm, thế nhưng cô ta cũng biết Tần Ninh có ảnh hưởng lớn thế nào với Dương Thanh Vân.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng vững trên Xích Vũ Thiên Phong Điêu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong.
Sắc mặt Yến Vinh vô cùng khó coi.
Tại sao có thể như vậy!
Ông ta cảm thấy con chim nhỏ kia rất mạnh, thế nhưng không nghĩ tới nó lại mạnh như vậy.
Thế mà ngay cả Tam Viêm Thiên Trận cũng không thể khống chế được nó.
Cho dù không có cách nào khống chế được con chim nhỏ kia, nhưng dù sao cũng phải giết được Tần Ninh mới đúng.
Bây giờ xem ra không có một ai chết cả.
Tần Ninh vung tay lên.
Một xích linh xuất hiện.
Mà khi xích linh xuất hiện, từng ngọn lửa quanh quẩn trong tay Tần Ninh.
Ngọn lửa lan ra bao vây lấy xích linh.
Xích linh hóa thành thanh trường kiếm, bị Tần Ninh nắm chặt.
"Chém!"
Một kiếm vung ra, từng luồng thánh lực màu đỏ thi nhau bay thẳng về phía Yến Vinh.
"Phá!"
Yến Vinh khẽ quát một tiếng, đẩy bàn tay ra, trong nháy mắt đã hóa thành quả cầu ánh sáng thánh lực đầy trời chắn trước người, sau đó chúng lần lượt nổ tung muốn ngăn cản xích linh kia bộc phát.
Sắc mặt Tần Ninh vô cùng lạnh lẽo, sát khí ngưng tụ.
Vô số lông vũ màu đỏ hóa thành hơn ngàn kiếm khí, trong khoảnh khắc đã phóng ra.
Keng keng keng...
Trong chớp nhoáng, kiếm khí và quả cầu ánh sáng va chạm, thánh lực dao động khắp trời đất, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chỉ là một giây sau, sắc mặt Yến Vinh lại tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, trên ngực xuất hiện một vết máu.
Vết máu chảy xuôi xuống, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
Cho dù là ai cũng đều cảm giác được Yến Vinh đã bị thương.
Sức mạnh áp chế của Tần Ninh lúc này đã được thể hiện ra.
Chỉ là trong lúc Yến Vinh lui lại Tần Ninh đã sải bước ra lần nữa, trong tay bỗng ngưng tụ ra một luồng ánh sáng xích linh.
"Giết!"
Trường kiếm xích linh chém xuống, cả người Tần Ninh cũng lao ra.
Ầm...
Yến Diệu cũng trực tiếp xông tới.
Chỉ là một tên Thiên Thánh nhất phẩm, rốt cuộc có thể bộc phát ra thực lực cỡ nào chứ?
Yến Diệu không tin mình không ngăn cản nổi Tần Ninh!
Thế nhưng một giây sau, một tiếng nổ vang lên.
Cả người Yến Diệu lùi về sau.
Tần Ninh lại tới gần, vung một kiếm xuống.
Một tiếng phịch vang lên.
Phần bụng của Yến Diệu xuất hiện một vết kiếm kinh khủng, thanh kiếm gần như chặt đứt ngang ông ta.
Nếu không phải là Yến Diệu tốc độ rất nhanh, một kiếm này, đủ để lấy mạng hắn!
Giờ phút này, Tần Ninh lại không thèm để ý, hắn bước ra, sắc mặt bình tĩnh.
"Giết một mạch của ngươi, ta nói là làm!"
Vừa dứt lời, lúc này trường kiếm lại vạch ra một kiếm mang.
Kiếm mang kia lao thẳng về hướng Yến Bắc Phong, Tần Ninh lạnh lùng nói: "Là chuyện tốt ngươi làm sao?"
"Cha... Cha..."
Giờ phút này Yến Bắc Phong hoảng sợ hét lên.
Thế nhưng bây giờ hai người Yến Vinh và Yến Diệu căn bản không có sức chống lại Tần Ninh.
Vị Thiên Thánh nhất phẩm này bộc phát ra thực lực mạnh bằng Thiên Thánh thập phẩm.
Mà vừa rồi hai người đều cảm giác được sức mạnh phát ra kia cũng không phải tới từ bản thân Tần Ninh, mà đến từ... Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Dường như ở giữa Tần Ninh và Xích Vũ Thiên Phong Điêu đã thành lập một loại kết nối kỳ diệu nào đó, khiến cho thực lực của Xích Vũ Thiên Phong Điêu có thể chuyển hóa lên trên người Tần Ninh.
Mặc dù chuyển hóa như thế cũng không hoàn toàn.
Thế nhưng đã đủ để khiến cho lực bộc phát của Tần Ninh tăng gấp mấy chục lần.
Đó vẫn chưa phải là điều quan trọng.
Quan trọng là... cơ thể và cường độ hồn phách Thiên Thánh nhất phẩm của Tần Ninh chống đỡ sức mạnh này như thế nào?
Đây mới là điều làm cho người ta khó hiểu.
Giờ phút này, kiếm khí lao thẳng về phía Yến Bắc Phong.
Một kiếm này đủ để lấy mạng hắn ta!
"Không!"
Yến Bắc Phong hét lên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Dao động khủng bố kia lan rộng ra, cả người Yến Bắc Phong đã hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt hai người Yến Vinh và Yến Diệu đều vô cùng u ám.
"Bắc Phong..."
Yến Vinh thấp giọng nỉ non, lúc nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt ông ta đã tràn đầy sát khí.
Mà lúc này, Tần Ninh lại nhíu mày lại.
"Xem ra có cao nhân ra tay!"
Tần Ninh khẽ cười nói: "Là Thánh Vương của nhà họ Yến sao?"
Hắn vừa dứt lời, một giây sau tiếng nổ kia đã không còn sót lại chút gì.
Mà một bóng người tóc xám chậm rãi bước ra trước mặt Yến Bắc Phong.
Yến Cảnh Vũ!
Ngũ trưởng lão nhà họ Yến!
"Cha!"
"Cha!"
Giờ phút này, hai người Yến Vinh và Yến Diệu đều quỳ xuống đất cúi đầu.
Yến Cảnh Vũ nhìn hai đứa con trai mình, không nói gì.
Cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.
"Xích Vũ Thiên Phong Điêu, thánh thú cấp bảy", giọng nói của Yến Cảnh Vũ có vẻ lạnh lùng, ông ta chậm rãi nói: "Ngươi tự xưng là người của Thánh Thú tông, vậy Ôn Hiến Chi của Thánh Thú tông có quan hệ như thế nào với ngươi?"
Tần Ninh nghe vậy, lại cười nói: "Không có quan hệ gì".
"Thật sao?"
Yến Cảnh Vũ mở miệng nói: "Tự tiện xông vào Yến phủ của ta, trong mấy vạn năm nay chưa từng xảy ra chuyện này, ngươi đúng là to gan..."
Tần Ninh lại cười nói: "Không thể nói là to gan được, chỉ là đồ đệ bảo bối của ta bị nhà họ Yến ngươi chặt một cái tay, ta cũng phải chặt một cái tay của nhà họ Yến mới được!"
"Ăn nói ngông cuồng thật".
Yến Cảnh Vũ khẽ nói: "Ngươi có biết gốc gác và thực lực của nhà họ Yến không? Thánh Vương giận dữ, trăm vạn người chết, ngươi xác định ngươi có thể chịu đựng nổi lửa giận của Thánh Vương sao?"
"Tính là cái gì chứ?"
Tần Ninh lại cười nhạo nói: "Tần Ninh giận dữ, hàng tỉ người chết kìa!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Yến Cảnh Vũ lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Có thể có độ phù hợp tâm linh cao như thế với thánh thú cấp bảy, lại có thể mượn thực lực của thánh thú cấp bảy để cho mình từ nhất phẩm bộc phát ra thực lực thập phẩm, ngươi đúng là ngự thú sư hiếm thấy, thế nhưng..."
"Như thế mà đã cho rằng ngươi có thể có được thực lực đối đầu với Thánh Vương ư, cũng quá ngây thơ!"
Yến Cảnh Vũ vừa nói xong.
Một giây sau một khí tràng bộc phát ra giữa trời đất, lấy Yến Cảnh Vũ làm trung tâm...
Khí tràng kia không ngừng khuếch tán, cho đến khi bao phủ toàn bộ thành Yến Vân.
Từng vị võ giả phía dưới Thiên Thánh đều lần lượt ngã nhào xuống trên đất.
Chương 1809: Ngươi đủ tư cách sao?
Khí tràng Thánh Vương!
Khí tràng kinh khủng lan ra bên trong toàn bộ thành Yến Vân.
Giờ phút này, phía dưới Thiên Thánh đều phải nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng khó coi.
Tuy bọn họ không muốn, nhưng khi đối mặt với khí tràng mạnh mẽ ấy, tay chân bọn họ căn bản không thể rời khỏi mặt đất.
Mà các cao nhân Thiên Thánh xung quanh đều lần lượt quỳ rạp xuống đất, sắc mặt khó coi.
Đây chính là khí tràng Thánh Vương!
Chỉ là khí tràng thôi mà cảnh giới Thiên Thánh đã không có cách nào chống đỡ được rồi.
Tần Ninh cũng cảm nhận được khí tức áp bức bên trong nó.
Chỉ là hắn đã kết nối làm một với Tiểu Phong Phong, bây giờ lại chịu đựng được.
Mà phía trên Nguyên Hoàng cung.
Hai người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương hoàn toàn tê liệt ngã xuống ghế, áp lực kinh khủng khiến cho hai người cũng không thể thừa nhận.
Chỉ là lúc này Phệ Thiên Giảo lại ngoan ngoãn ngồi ở trước cửa cung điện, kinh ngạc nhìn xung quanh.
Những người này... làm sao vậy?
Hoặc là nằm trên đất, hoặc là quỳ xuống đất hết rồi?
Đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Tần Ninh nghiêm nghị, khẽ mỉm cười nói: "Chỉ là một Thánh Vương nho nhỏ mà cũng xứng thể hiện khí tràng Thánh Vương ra trước mặt ta sao?"
Tần Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, mở miệng nói: "Nhị Cẩu, kêu một tiếng cho gia nghe xem nào!"
Phệ Thiên Giảo nghe thấy lời này thì vô cùng bất mãn.
Thế nhưng từ nãy đến bây giờ, nó cảm giác được Tần Ninh đã thật sự tức giận.
Nếu như mình không gọi... Về sau liệu có bị làm thành canh thịt chó hay không?
Thật ra bị làm thành canh thịt chó cũng rất tốt, chỉ là liệu mình có thể nếm thử xem hương vị như thế nào không?
"Y hệt năm đó!"
Tần Ninh tiếp tục nói.
Phệ Thiên Giảo ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm, trong đôi mắt chó tràn ngập vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Haiz, không gọi không được rồi!
Chủ nhân mà tính sổ, cuộc sống sẽ rất chật vật.
Giờ phút này, ánh mắt của Phệ Thiên Giảo đột nhiên trở nên sắc bén.
"Gâu... gâu gâu gâu... gâu gâu gâu..."
Một giây sau, Phệ Thiên Giảo mở miệng.
Chỉ là trong phút chốc, sắc mặt của tất cả mọi người đều khó coi.
Sắc mặt Tần Ninh cũng tái nhợt, lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào xuống đất.
"Ngậm miệng, ngu xuẩn!"
Tần Ninh quát lớn: "Ngươi học cái này với ai thế!"
"Hôm nay không biểu hiện cho tốt, sau này nhất định ta sẽ lột da chó của ngươi!"
Con chó này kêu lên đúng là giống chó, còn rất có nhịp điệu!
Phệ Thiên Giảo run rẩy nhếch miệng.
Lại ngửa mặt lên trời thét dài một lần nữa.
"U... u u u... u u u..."
Một giây sau, một tiếng hú tĩnh mịch giống như chó sói cô độc trong đêm tối nghẹn ngào hú lên bầu trời truyền ra.
Truyền khắp Yến phủ, truyền khắp thành Yến Vân.
Giờ phút này, âm thanh kia như mang đến cho người ta tâm trạng tuyệt vọng vô hạn, khiến một số người trong thành Yến Vân bắt đầu khóc thút thít, bắt đầu nổi điên.
Mà khi âm thanh kia và khí tràng Thánh Vương va chạm.
Sắc mặt Yến Cảnh Vũ tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, khí tràng Thánh Vương cũng sụp đổ.
Một giây sau, Yến Cảnh Vũ nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, vẻ mặt hoảng sợ.
Đây là... chiêu trò gì?
Lão ta là Thánh Vương, có thể cảm giác được rõ ràng tiếng hú của Phệ Thiên Giảo kia có thể phá vỡ khí tràng Thánh Vương đang lan tràn của lão ta, gián đoạn dòng chảy của khí tràng.
Không có khả năng!
Mọi chuyện như thế đã đủ để chứng minh thánh thú giống như chó này có thực lực mạnh hơn lão ta.
Giờ phút này, sắc mặt Yến Cảnh Vũ lạnh lùng, lau vết máu ở khóe miệng rồi nhìn về phía Tần Ninh.
"Đúng là đã khinh thường ngươi rồi".
Vừa dứt lời, trong chớp mắt một lực hồn phách trong cơ thể Yến Cảnh Vũ đã phóng ra, hình thành một từ trường bao phủ toàn bộ Yến phủ.
Hồn áp Thánh Vương!
Cảnh giới Thánh Vương so với cảnh giới Thiên Thánh, thể hồn phách ngưng tụ, lại có áp chế tuyệt đối, chính là khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương.
Không nói đến thân xác và hồn phách của Thánh Vương đã mạnh hơn Thiên Thánh mấy lần, không cùng đẳng cấp.
Hồn áp Thánh Vương và khí tràng Thánh Vương còn là tiêu chí của cảnh giới Thánh Vương.
Là hoàn toàn nghiền ép cảnh giới Thiên Thánh.
Giờ phút này, hồn áp mạnh mẽ kia lao thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Giống như những lưỡi kiếm lưỡi đao sắc bén ùn ùn kéo đến muốn nghiền nát hắn.
Ở trong hồn áp khí tràng của Yến Cảnh Vũ, Tần Ninh giống như một đảo hoang trên đại dương.
Mà khi hồn áp của Yến Cảnh Vũ tăng lên, đảo hoang Tần Ninh sẽ bị nước biển không ngừng tăng lên dần dần bao phủ.
Dường như sau khi bị bao phủ hoàn toàn, hắn cũng sẽ hoàn toàn mất mạng.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng, vẻ mặt không thay đổi.
"Hồn áp Thánh Vương!"
"Một cảnh giới Thánh Vương nho nhỏ mà thôi, hồn áp Thánh Vương không giết được ta đâu!"
Tần Ninh vừa nói xong.
Liên hệ với Xích Vũ Thiên Phong Điêu càng thêm chặt chẽ.
Mà lúc này, từng khí tức hồn phách mạnh mẽ cuồn cuộn chui ra từ trong cơ thể của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Những khí tức hồn phách kia thuộc về Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Thế nhưng lại dung hợp hoàn mỹ cùng Tần Ninh, không có bất kỳ khe hở nào.
Mà giờ phút này, Tần Ninh mỉm cười, khống chế những lực hồn phách thuộc về Xích Vũ Thiên Phong Điêu, cũng là thuộc về hắn.
"Ngươi đủ tư cách cắn nuốt ta sao?"
Vừa nói xong.
Tần Ninh giống như một long ảnh, một phượng ảnh xuất hiện phía trên đảo hoang.
Rồng dài đến ngàn trượng.
Phượng giương cánh ngàn trượng.
Trong nháy mắt, tiếng rồng gầm phượng rít.
Trên mặt biển, sóng cả mãnh liệt.
Long phượng kia phóng ra dao động mạnh mẽ kinh khủng, cùng nhau lao ra.
Mặt biển dậy sóng mãnh liệt, lúc này hòn đảo chậm rãi nhô lên.
Cuối cùng đảo lớn đã trở thành một vùng đất liền.
Áp đảo cả mặt biển.
Cả người Tần Ninh bay lên, hờ hững nói: "Trấn!"
Trong chốc lát, hòn đảo giống như vùng đất liền trực tiếp nện xuống.
Oanh...
Ở giữa đại dương hồn phách, sắc mặt Yến Cảnh Vũ biến đổi, dần dần tái nhợt rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Đảo lớn nện xuống, gần như đã phá hủy hồn áp Thánh Vương của lão ta.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc.
Hồn phách long phượng kia bỗng nhiên lao thẳng về hướng Yến Cảnh Vũ, lao thẳng vào trong đầu lão ta.
Một tiếng rồng gầm.
Một tiếng phượng rít.
Yến Cảnh Vũ cảm giác được hồn phách của mình như bị cự long thần phượng hoàn toàn phá hủy.
"A..."
Một tiếng hét thảm vang lên.
Cả người lão ta lui lại, sắc mặt trắng bệch.
Ở giữa đất trời, hồn áp Thánh Vương và khí tràng Thánh Vương hoàn toàn sụp đổ.
Nhìn mặt ngoài thân thể của Yến Cảnh Vũ dường như cũng không bị thương nặng, thế nhưng bên trong biển hồn phách, lúc này ba hồn bảy phách đang không ngừng rung động, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Cả người Yến Cảnh Vũ nhìn như già thêm mười tuổi, dáng người còng xuống, khí tức cũng giảm đi.
Làm sao có thể!
Ba người Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong đều trợn mắt há hốc mồm.
Yến Cảnh Vũ chính là ngũ trưởng lão của nhà họ Yến, tọa trấn một phương, chính là Thánh Vương vô cùng mạnh mẽ ở trong vùng đất Yến Châu.
Thánh Vương vô địch!
Thế nhưng giờ phút này lại bị Tần Ninh đánh lui.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Yến Cảnh Vũ, hình như... bị thương không nhẹ!
Hắn làm được kiểu gì?
Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ, tất cả mọi thứ xung quanh biến mất không còn tăm tích.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Yến Cảnh Vũ, thản nhiên nói: "Một Thánh Vương nho nhỏ mà thôi, cũng không phải là thứ để ngươi ngông cuồng trước mặt ta!"
Chương 1810: Không phải cũng là thú cưỡi sao
Giờ phút này, Yến Cảnh Vũ lạnh lẽo nhìn về phía Tần Ninh.
"Có thể khống chế thánh thú cấp bảy siêu việt, phá hủy khí tràng Thánh Vương".
"Cũng có thể hoàn toàn dung hợp hồn phách và thân xác với thánh thú cấp bảy Xích Vũ Thiên Phong Điêu, mượn sức mạnh của Xích Vũ Thiên Phong Điêu để phá hủy hồn áp Thánh Vương của ta".
"Chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm..."
Yến Cảnh Vũ lạnh lùng nói.
Lão ta có thể cảm giác được rõ ràng.
Cũng không phải là hồn phách khí tràng của Tần Ninh vốn dĩ đã mạnh như thế, một vị Thiên Thánh nhất phẩm, ba hồn bảy phách có mạnh thế nào cũng không có khả năng mạnh hơn Thánh Vương như lão ta được.
Chỗ mạnh của Tần Ninh chính là mượn lực hồn phách của Xích Vũ Thiên Phong Điêu để chuyển hóa đến trong cơ thể mình, đồng thời...
Thứ làm lão ta bị thương căn bản là long ảnh và phượng ảnh kia.
Tần Ninh chỉ là Nhân tộc, làm sao có thể ngưng tụ ra long ảnh và phượng ảnh?
Hai tộc Long Phượng chính là chủng tộc mạnh mẽ vô thượng vô cùng thần kỳ khó tìm trong thế giới này, giống như là thần linh trong trời đất vậy.
Tần Ninh chỉ là một Thiên Thánh...
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Yến Cảnh Vũ cũng không nghĩ ra được.
Thế nhưng bây giờ lại không phải lúc để suy nghĩ việc này, mà là Tần Ninh...
Thánh thú giống chó với vẻ mặt hờ hững đang ngồi trên Nguyên Hoàng cung kia, cùng với Xích Vũ Thiên Phong Điêu lao vùn vụt phía sau Tần Ninh, hai mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm lão ta, đều không phải loại lương thiện.
Ánh mắt của Yến Cảnh Vũ có mấy phần lạnh lùng.
"Dương Thanh Vân là đồ đệ ngươi, ngươi đã tìm được đồ đệ, bây giờ thành Yến Vân của ta cũng đã bị ngươi làm cho hỗn loạn, mọi người đều lui một bước, như thế nào?"
Yến Cảnh Vũ mở miệng nói.
Nghe thấy lời này, ba người Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong đều sững sờ.
Yến Cảnh Vũ đang... lui bước?
Hai lần đánh nhau chính diện đều bị Tần Ninh hóa giải, đồng thời khiến Yến Cảnh Vũ phải đích thân ra tay.
Bây giờ Yến Cảnh Vũ đã bắt đầu có suy nghĩ rút lui rồi?
"Cha..."
"Ngậm miệng".
Yến Cảnh Vũ quát lớn: "Không đến lượt ngươi xen vào".
Sắc mặt Yến Vinh càng thêm khó coi.
Tần Ninh nhìn về phía Yến Cảnh Vũ, lại đưa mắt nhìn Dương Thanh Vân, chậm rãi nói: "Không thế nào!"
"Một cái tay của đồ nhi ta, có diệt sạch nhà họ Yến của ngươi cũng không hết giận được".
"Hôm nay, ta không chỉ muốn tiêu diệt mạch này của ngươi mà còn muốn đến thành Yến Thiên đòi lại công bằng cho một tay của đồ nhi ta!"
"Ta cũng muốn nói cho đám người trong thánh vực Thiên Hồng biết, nếu dám đụng đến đồ nhi ta, Tần Ninh ta trả thù, bọn họ cũng phải chuẩn bị tiếp nhận".
"Giết gà dọa khỉ!"
"Hôm nay các ngươi chính là gà mà ta muốn giết!"
Giờ phút này, sắc mặt Yến Cảnh Vũ rất khó coi.
"Quả quyết như thế, ngươi xác định ngươi có thể tiếp nhận lửa giận của nhà họ Yến sao?"
Tần Ninh lại cười ha ha một tiếng nói: "Lửa giận của nhà họ Yến? Tám vạn năm trước, nếu ta muốn diệt nhà họ Yến, tộc trưởng nhà họ Yến cũng phải ngoan ngoãn đưa đầu cho ta!"
"Cho đến hôm nay, nhà họ Yến của ngươi đã thật sự coi mình thành bá chủ thánh vực Thiên Hồng!"
Tần Ninh vô cùng bá đạo.
Mà phía trên Nguyên Hoàng cung, Vân Sương Nhi thấy cảnh này, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Cô ấy thấy từ trước đến nay Tần Ninh luôn ôn hòa nhã nhặn, cho dù nổi giận cũng không giận đến mức phải biến đổi sắc mặt.
Thế nhưng lần này lại giận ngông cuồng, giận bá đạo!
Chỉ là nhìn thấy Tần Ninh bây giờ, cô ấy đột nhiên cảm giác thân thể căng cứng, một cảm xúc kỳ lạ tràn ngập trong tim.
Mà Dương Thanh Vân nhìn thấy sư tôn nhà mình như thế, sắc mặt cũng nghiêm túc lại.
Có được một vị sư tôn như thế, đời này có chết cũng có sao đâu?
Vẻ mặt Yến Cảnh Vũ lạnh lùng, khẽ nói: "Nếu đã như vậy, hôm nay cho dù lão phu chết, ngươi cũng đừng hòng sống!"
"Vinh quang của nhà họ Yến ta là do tổ tiên các đời dốc sức làm ra qua vài vạn năm, không thể để ngươi tùy ý khiêu khích được!"
Yến Cảnh Vũ hét lên một câu, thánh lực trong cơ thể tỏa ra cuồn cuộn.
Nếu khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương đều đã bị Tần Ninh phá giải.
Vậy thì đánh nhau đường đường chính chính đi.
Khí tức Thánh Vương tràn ngập.
Thánh lực thiên địa kinh khủng ngưng tụ ra, giống như một mạch khoáng thánh thạch, sóng cả mãnh liệt.
"Đại Thanh Luân Thuật!"
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Giờ phút này khí thế trong cơ thể Yến Cảnh Vũ bộc phát ra.
Giữa hai tay nắm chặt xuất hiện từng bánh răng màu xanh.
Lúc này bánh răng kia ngưng tụ trong nháy mắt, bộc phát ra những tiếng ầm ầm, trực tiếp lao về phía Tần Ninh.
Trong tay Tần Ninh cầm thanh kiếm do xích linh biến thành, Ly Phiến trải rộng ra.
"Hôm nay thể hiện uy nghiêm của ngươi đi!"
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, Ly Phiến nhẹ nhàng vung ra.
"Phong Chi Cực, Khả Lợi Vu Vạn Vật".
Ly Phiến nhẹ nhàng vung lên, tiếng gió rít gào.
Giữa trời đất, bên trong Yến phủ, từng tòa nhà sụp đổ, hóa thành phế tích dưới lưỡi dao gió.
Mà bên trong cây quạt kia từng tiếng gió rít gào.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu đứng vững sau lưng Tần Ninh, xung quanh cơ thể xuất hiện từng luồng hào quang màu đỏ, bao vây lấy thân thể hắn.
"Chém!"
Thanh kiếm xích linh chém ra, lưỡi đao gió cũng vậy.
Tần Ninh đối đầu với Yến Cảnh Vũ.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Cửu Anh, Tiên Nhân, Vân Sương Nhi đều tập trung tinh thần nhìn.
"Phiền phức..."
Phệ Thiên Giảo lại nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt không quan tâm mấy.
"Một bàn tay chụp chết không được sao... Chủ nhân yếu quá..."
Phệ Thiên Giảo thấp giọng lẩm bẩm, lại nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: "Ê, ngươi, ngươi là đồ đệ của hắn?"
Dương Thanh Vân nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, nhẹ gật đầu.
"Không phải hắn chỉ có một đồ đệ là Ôn Hiến Chi sao?", Phệ Thiên Giảo khó hiểu nói: "Ngươi là mới nhận?"
Dương Thanh Vân mỉm cười.
Giờ phút này Vân Sương Nhi lại ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó của Phệ Thiên Giảo, cười nói: "Tần Ninh không chỉ có một thân phận, năm đó lịch kiếp chín lần, cho nên không chỉ có một đồ đệ..."
Phệ Thiên Giảo cảm nhận được bàn tay mềm mại của Vân Sương Nhi, vẻ mặt hưởng thụ, nheo mắt chó lại cười tủm tỉm nói: "Dễ chịu, về sau ngươi chải lông cho ta đi? Đúng lúc ta đang thiếu một người chải lông chuyên nghiệp!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều rất kỳ quái.
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, nói: "Ngươi hẳn là thú cưỡi trước kia của sư tôn đi? Ngươi có biết đây là ai không?"
"Ai vậy?"
"Đây là sư nương của ta, một trong những vị phu nhân của Tần Ninh", Thạch Cảm Đương chậm rãi nói.
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì hơi sững sờ, lập tức bật thốt lên: "Không phải cũng là thú cưỡi sao, ta bị cưỡi ban ngày, cô ấy là ban đêm..."
Nói đến chỗ này, Phệ Thiên Giảo dừng lại.
Mấy người Dương Thanh Vân, Tiên Nhân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi đều vô cùng xấu hổ.
Chỉ là một giây sau, Phệ Thiên Giảo lại ngồi dậy, cái đầu thân mật cọ vào váy Vân Sương Nhi, cười ha ha nói: "Ta không nói gì, ta không nói gì..."
Thấy cảnh này, mấy người đều cạn lời.
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng rất buồn bực.
Đây chẳng lẽ là thú cưỡi đời thứ hai của sư tôn?
Quá... ngốc đi?
Trong lòng Phệ Thiên Giảo lại rất sợ hãi, nếu để Tần Ninh nghe được lời này, chỉ sợ sẽ lột da nó thật!
Một tia lực hồn phách xâm nhập vào trong cơ thể Dương Thanh Vân, xem xét thấy cơ thể hắn ta cũng không bị thương nghiêm trọng, Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mà giờ phút này, bên trong nhà giam, Dương Thanh Vân hé mở hai mắt, đôi môi khô khốc khẽ thì thào.
“Sư tôn!”
Dương Thanh Vân nhìn thấy Tần Ninh, muốn đứng dậy hành lễ.
“Đã thành cái dạng này rồi còn muốn hành lễ cái gì?”, Tần Ninh cười khổ nói.
“Sư tôn, Nhân Nhi nàng ấy…”
“Ta ở đây!”
Tiên Nhân tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Dương Thanh Vân, nước mắt đảo quanh tròng mắt: “Ta ở đây, Thanh Vân…”
Tuy rằng từ trước đến nay, cô ta không cho Dương Thanh Vân sắc mặt tốt, vẫn luôn cảm thấy bản thân mình bị cướp đến.
Nhưng mà Dương Thanh Vân là phu quân của cô ta, là người mà cô ta yêu nhất.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Dương Thanh Vân, trong lòng Tiên Nhân phu nhân cảm thấy vừa đau đớn lại vừa áy náy.
Nếu không phải do cô ta, Dương Thanh Vân cũng sẽ không thành ra thế này.
Tần Ninh mở miệng nói: “Không sao, mỗi lần sư tôn đều đến vô cùng đúng lúc, phải không?”
Dương Thanh Vân khẽ mỉm cười.
Hai tay hắn ta hơi nâng lên, nhưng phía bên tay trái trống rỗng, lúc này, trông có vẻ trống trải.
“Đồ nhi không giúp đỡ được cho sư tôn cái gì, ngược lại còn luôn gây phiền phức cho sư tôn…”
“Nói nhảm”.
Tần Ninh nhẹ giọng quát khẽ: “Sư tôn sư tôn, vi sư là sư tôn của ngươi, che chở cho đồ đệ của mình là điều đương nhiên, vi sư không bảo vệ tốt cho ngươi, đây là lỗi của vi sư!”
Thiếu mất một bàn tay!
Từ võ giả cảnh giới Cửu Môn cho đến bây giờ, tức là từ khi nhập môn cho đến hiện tại, nếu như thiếu mất một bàn tay sẽ ảnh hưởng rất lớn đến khả năng liên kết của võ giả.
Mà Dương Thanh Vân là đồ đệ đầu tiên của Tần Ninh.
Cũng là vị đồ đệ mà Tần Ninh ưu ái nhất.
Nhìn thấy cổ tay trống rỗng kia, trong lòng Tần Ninh vô cùng khó chịu.
“Yến gia chặt một tay của ngươi, vi sư sẽ tiêu diệt toàn bộ dòng tộc Yến gia!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, vi sư sẽ giúp ngươi tìm thánh bảo thiên địa, hồi sinh lại bàn tay, nhất định sẽ giống y như lúc ban đầu”.
Nghe được những lời này, Dương Thanh Vân yếu ớt nói: “Là đồ nhi vô dụng, năm đó, sư tôn cọi trọng đồ nhi là do nhìn trúng thiên phú và tính tình của đồ nhi, vậy mà những năm gần đây, đồ nhi tự cho rằng bản thân có sư tôn che chở, lười biếng trên con đường tu hành, là đồ nhi vô dụng”.
“Nói bậy!”
Tần Ninh nhẹ nhàng trách mắng: “Đồ đệ của Tần Ninh ta, sao có thể là đồ vô dụng?”
Dương Thanh Vân mỉm cười, trong mắt ngân ngấn nước.
Đây là sư tôn của hắn ta!
Cho nên, hắn ta cam tâm tình nguyện chờ đợi chín vạn năm, cho dù không thể trở thành Thánh Nhân.
Trên thế gian này, không ai có thể khiến cho hắn ta phản bội lại sư tôn.
Mà giờ phút này, ở bên cạnh, vẻ mặt Thạch Cảm Đương kỳ lạ.
Ta là ai?
Đây là đâu?
Ta đang làm cái gì?
“Sư tôn…”, Thạch Cảm Đương nỉ non nói: “Con cũng là đồ đệ của người…thân thiết với một đứa còn một đứa thì không, đồ đệ…cũng phải yêu thương cho đều nhau chứ?”
“Cút đi!”
Tần Ninh vỗ nhẹ đầu Thạch Cảm Đương: “Tên nhóc thối, một đao kia của ngươi, nếu như ta tới chậm thì cũng có thể tự lành lại, ầm ĩ cái gì?”
“Vậy thì người cũng phải tỏ vẻ quan tâm con chứ, nếu không con sẽ…vô cùng thất vọng…”
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương nói: “Được, quan tâm, quan tâm ngươi, một đao này của ngươi, Yến gia nhất định phải bồi thường rồi!”
“Bồi thường?”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Bên ngoài đình viện, Yến Vinh lớn tiếng nói: “Trẻ ranh không biết điều, tự tiện xông vào Yến phủ, tự tìm đường chết, muốn Yến gia ta bồi thường? Mạng của ngươi đủ tư cách sao?”
Thạch Cảm Đương đứng dậy, hùng hùng hổ hổ nói: “Ông đây ở Thanh Châu yên ổn tu hành, đàn chó nhà ngươi tự mình đến tìm ngược, thật sự cho rằng ông đây không có chỗ dựa vững chắc sao?”
Tiên Nhân phu nhân nhẹ nhàng đỡ Dương Thanh Vân dậy.
“Nghỉ ngơi một chút đi!”
Tần Ninh vừa nói vừa vung tay lên, Nguyên Hoàng cung lập tức xuất hiện.
Tần Ninh đỡ Dương Thanh Vân vào bên trong Nguyên Hoàng cung, sau đó, hắn phất tay một cái, một chiếc ghế xuất hiện bên ngoài.
Tần Ninh sắp xếp ổn thỏa cho Dương Thanh Vân xong thì nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: “Ngươi có muốn ngồi hay không?”
“Ngồi ngồi ngồi!”
Thạch Cảm Đương vội vàng ngả người lên ghế, hắn ta híp mắt lại, dáng vẻ thận hư yếu ớt.
Cửu Anh cũng vội vàng chạy vào trong Nguyên Hoàng cung, thành thành thật thật nằm rạp trên mặt đất.
Tần Ninh nhìn về phía Tiên Nhân và Vân Sương Nhi, nhẹ giọng nói: “Chăm sóc tốt cho bọn họ…”
“Vâng!”
Tần Ninh vừa dứt lời đã xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy đình viện kia, hắn tung ra một quyền.
Ầm…
Âm thanh gầm rú kịch liệt vang lên.
Đình viện phòng ốc, tường viện sụp xuống trong nháy mắt.
Mà cùng lúc đó, xung quanh mấy người kia cũng xuất hiện đừng đạo thánh văn đang ngưng tụ, ngăn cản sức mạnh nắm đấm của Tần Ninh bùng nổ.
“Thánh trận sao?”
Cách một tầng thánh trận, bên ngoài đình viện, đám người Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong đều đang đứng đó.
Yến Vinh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo sát khí.
“Vô liêm sỉ”.
Một cánh tay của Yến Bắc Phong hoàn toàn bị phế bỏ, điều này làm cho Yến Vinh vô cùng tức giận.
“Ngươi từ đâu chui ra?”
“Ta?”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Tại hạ là Tần Ninh, tông chủ Thánh Thú tông!”
Thánh Thú tông!
Yến Vinh sửng sốt.
Năm đó, Thánh Thú tông có Ngự Thiên Thánh Tôn trấn giữ, vô cùng cường đại.
Nhưng mà bây giờ, Thánh Thú tông đã sớm mai danh ẩn tích.
Tại sao lại…đột nhiên xuất hiện?
“Hừ, cho dù là Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó cũng không dám làm loạn với Yến gia ta như thế này”.
Yến Vinh cao giọng quát.
“Cái rắm!”
Phệ Thiên Giảo bĩu môi nói: “Nếu như chủ nhân của ta mà xuất hiện, con rùa nhỏ nhà ngươi đã sớm sợ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi, khoác lác cái gì chứ!”
Ngự Thiên Thánh Tôn!
Năm đó, cảnh giới Thánh Tôn là bất khả chiến bại ở thánh vực Thiên Hồng.
Yến gia thì tính là cái rắm gì?
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, thì thầm nói: “Tính ra ngươi cũng còn có chút lương tâm”.
Phệ Thiên Giảo ngẩng cao đầu chó, vô cùng kiêu ngạo!
Nói xấu nó thì có thể được nhưng mà không thể nói xấu chủ nhân của nó!
Huống chi chỉ là một Thiên Thánh, trở lại năm đó, ngay cả tư cách để xách giày cho chủ nhân nó cũng không có.
Không không không, là ngay cả tư cách để gặp mặt chủ nhân nó cũng không có.
Cái thứ giống như chó kia tự mình ồn ào.
Không, là cái thứ đồ chơi gì đó!
Không thể mắng chó!
Lúc này, sắc mặt Yến Vinh lạnh lùng.
“Người đâu!”
Yến Vinh quát khẽ một câu, vung tay lên.
Trong giây lát, hơn trăm bóng người từ bốn phương tám hướng xuất hiện.
“Bắn chết!”
Dứt lời, Yến Vinh cùng lười nói nhiều.
Trong lòng ông ta, lửa giận đang cuồng loạn.
Từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Giương cung cài tên.
Nhìn kỹ mới thấy những mũi tên kia đều không phải là tên bình thường.
Ở đầu mũi tên còn có một ngọn lửa uốn lượn.
Yến Vinh lớn tiếng nói: “Đây là Tam Viêm Thiên Trận được đặt ở nơi giam giữ tội phạm của Yến gia chúng ta, nếu như cứ cứng rắn tiến vào thì cũng đừng hi vọng còn sống đi ra”.
“Khi Tam Viêm Thiên Trận va chạm với Tam Viêm Thánh Tiễn sẽ lập tức nổ mạnh, đừng nói là Thiên Thánh, cho dù là Thánh Vương cũng sẽ bị thương! Thiên Thánh, chỉ có một con đường chết”.
“Mấy người các ngươi, ở lại nơi này…chết đi!”
“Bắn tên!”
Yến Vinh phẫn nộ quát.
Vút vút vút…
Từng mũi tên không chút trở ngại xé rách không khí, tiến vào đại trận bao phủ trong đình viện.
Chương 1807: Xích Vũ oai phong
Ầm…
Đúng lúc này, âm thanh bùng nổ kịch liệt vang lên.
Trong tiếng gầm rú, đất trời giống như bị thiêu đốt, phóng ra không khí cực nóng, tản ra đầy trời.
Chỉ là khí nóng kia chỉ bao phủ bên trong đình viện, không lọt ra ngoài.
Hơi thở khủng bố nóng rực, cho dù là đứng nên ngoài đình viện, cũng có không ít Thiên Thánh phải lui về sau.
“Thiêu chết bọn họ!”
Yến Bắc Phong gầm nhẹ nói.
Tần Ninh đã gần như phế bỏ một tay của hắn ta, cho dù có khôi phục được thì cũng sẽ làm trì hoãn mấy năm tu hành.
Điều này làm cho hắn ta vô cùng hận Tần Ninh.
Yến Vinh lạnh lùng nói: “Yên tâm, uy lực của Tam Viêm Thiên Trận, thêm cả Tam Viêm Thánh Tiễn, cho dù là Thiên Thánh cũng chắc chắn sẽ phải chết, Thánh Vương cũng không có khả năng không chút tổn hại, thoải mái bước ra”.
Bị Tần Ninh uy hiếp trước mắt bao nhiêu người, thân là con trai của Yến Cảnh Vũ, mặt mũi của ông ta biết vứt đi đâu!
Lửa cháy hừng hực bốc lên từ phía Yến phủ khiến cho bốn phương khiếp sợ.
Đây là bên trong thành Yến Vân, phủ đệ của ngũ trưởng lão Yến gia, ai lại dám gây sự?
“Đại ca, ngọn lửa này có thể duy trì được trong bao lâu?”
“Đến khi đốt cháy tất cả mọi thứ bên trong trận pháp, ngọn lửa này mới tắt”, Yến Vinh hừ một tiếng rồi nói: “Một người cũng không thể chạy thoát được”.
Chỉ là, ngay khi Yến Vinh vừa dứt lời, bên trong trận pháp, một bóng người chậm rãi bước ra.
“Phải không? Hình như còn chưa chắc đâu?”
Bóng hình làm cho phụ tử Yến Vinh và Yến Bắc Phong tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Tần Ninh!”
Vẻ mặt Yến Vinh tràn đầy kinh ngạc.
Sao có thể như vậy?
Tuyệt đối không có khả năng!
Tần Ninh mới là Thiên Thánh nhất phẩm, hẳn là phải chết không có gì nghi ngờ chứ.
Lúc này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu đứng ở đầu vai Tần Ninh giương cánh bay lên.
“Ta nghĩ lửa Tam Viêm này dùng diệt Yến phủ là đủ rồi!”
Vừa dứt lời, tiếng gió vù vù, rít gào vang lên.
Trong khoảnh khắc, ngọn lửa bên trong trận pháp ngưng tụ này thành một quả cầu lửa rồi nở rộ.
Bùng bùng bùng….
Quả cầu lửa kia phân tán ra tứ phía, dòng khí cực nóng tản ra khắp phủ đệ.
Tần Ninh muốn tiêu diệt Yến phủ, còn người sống trong thành Yến Vân, Tần Ninh không có ý định ra tay.
Quả cầu lửa hừng hực lập tức rải ra bốn phương tám hướng.
Khắp nơi đều là biển lửa, truyền đến tiếng kêu la thất thanh.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Yến Vinh trở nên hoảng sợ.
“Ta đã nói rồi, một bàn tay của đồ nhi ta, phải dùng toàn bộ dòng tộc Yến gia của ngươi để bồi thường”.
“Nếu không thì làm sao có thể làm tiêu tan lửa giận của Tần Ninh ta?”
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã bước lên phía trước rồi nhảy lên.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu nháy mắt biến thành kích thước cao vài chục mét, bay giữa không trung.
Ngọn lửa đã càn quét khắp nơi.
Tần Ninh nhìn về phía mấy cao nhân Thiên Thánh, hờ hững nói: “Hiện tại, người rút lui thì sống!”
“Người không rút lui thì chết!”
Hai người Yến Vinh và Yến Diệu đằng đằng sát khí.
“Giết hắn!”
Yến Vinh quát.
Vút vút vút, tiếng xé gió vang lên, từng bóng người lần lượt phóng lên không trung.
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
“Tiểu Phong Phong!”
Tần Ninh vừa nói dứt câu.
Thánh lực trong cơ thể đã lập tức ngưng tụ.
Vù…
Trong nháy mắt, linh vũ trên cơ thể Xích Vũ Thiên Phong Điêu tản ra từng luồng khí tức cực nóng.
Phía trên từng chiếc linh vũ ẩn chưa thánh lực cực nóng, chớp mắt hóa thành từng mũi tên, từ trên không rơi xuống.
“Xích Vũ Thiên Linh Tán Mãn Thiên!”
Tần Ninh nói một câu.
Vút vút vút vút!
Hào quang của linh vũ từ trên trời giáng xuống.
“A…”
Trong một thời gian ngắn, bên trong phủ đệ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Mấy vị Thiên Thánh kia, chỉ cần chạm vào linh vũ thì cơ thể sẽ lập tức bị thánh lực cực nóng thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu phát ra một tiếng gào vui sướng, truyền ra cả ngoài thành Yến Vân.
Nó cũng đã quên, bao nhiêu năm rồi không cùng Tần Ninh tâm linh tương thông, kề vai chiến đấu như vậy.
Loại cảm giác này khiến cho thể xác và tinh thần nó vô cùng sung sướng.
Đây cũng chính là cảnh tượng mà nhiều năm qua nó vẫn luôn tưởng tượng ra.
Lưng chở Tần Ninh, chiến đấu cùng đất trời, bay lượn Cửu Thiên, tự do tự tại.
Tần Ninh khẽ vuốt ve linh vũ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu, mỉm cười nói: “Chờ đợi ta mấy vạn năm, hẳn là ngươi rất cô đơn phải không?”
Xích Vũ Thiên Phong Điêu phát ra một tiếng kêu to.
Trong tiếng gầm rú không ngừng vang lên, sắc mặt ba người Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong vô cùng xấu.
“Thiên Thánh…”
Yến Vinh trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Thiên Thánh…cũng không thể ngăn cản được…”
Sắc mặt Yến Vinh cực kỳ khó coi.
Cảnh giới Thiên Thánh cũng bị linh vũ kia bắn thành cái sàng.
“Tiếp theo, là các ngươi”.
Tần Ninh nhìn về phía ba người Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong, ánh mắt lạnh lùng: “Người của ta mà cũng dám động vào?”
Bên trong Nguyên Hoàng cung đang lơ lửng giữa không trung.
Dương Thanh Vân nằm trên ghế, nhìn xuống phía dưới.
Vẻ mặt của Thạch Cảm Đương cũng sáng ngời.
“Đúng vậy, dám động vào đồ đệ của sư tôn ta, đáng chết!”
Thạch Cảm Đương thì thầm nói: “Nhưng mà nhìn sư tôn ra tay như vậy, cảm giác thật đúng là thoải mái…”
Dương Thanh Vân siết chặt bàn tay.
Hắn ta tôn kính và kính ngưỡng Tần Ninh, người đó không khác gì thần của hắn ta.
Nhưng mà hắn càng hiểu rõ sư tôn.
Xưa nay, sư tôn có tính tình lười nhác, rất ít khi ra tay, mà cũng lười phải ra tay.
Lần này, nhìn thấy hắn ta bị chặt một tay, quả thật là người đã nổi giận.
Chỉ là trong lòng Dương Thanh Vân vô cùng tự trách!
Làm đồ nhi mà vẫn luôn trưởng thành dưới cánh chim của sư tôn, không thể giúp gì được cho người.
Hắn ta là ai?
Hắn ta là Dương Thanh Vân!
Năm đó, ở đại lục Vạn Thiên, kẻ dùng thời gian mười vạn năm xưng vương, gần với tốc độ của Tần Ninh nhất, là Dương Thanh Vân.
Là Vân Vương sánh vai với Tứ Đại Thiên Vương!
Vậy mà giờ đây…
Bàn tay Dương Thanh Vân nắm chặt thành quyền, hắn ta là võ giả Tinh Mệnh, sư tôn nói, đây là con cưng của trời.
Mà hắn ta lại là đồ đệ cưng của sư tôn.
Vậy mà hắn ta lại một mực dựa dẫm vào sư tôn, liệu hắn ta có thể trở thành cái gì?
Gặp chuyện, đều cần Tần Ninh ra tay giúp hắn ta hay sao?
Vậy thì đồ đệ này cần để làm gì? Gây phiền phức sao?
Giờ phút này, Dương Thanh Vân nhìn bóng dáng của Tần Ninh, kiên định nói: “Trong vòng mười năm, ta nhất định sẽ trở thành Thánh Vương!”
Dương Thanh Vân vô cùng kiên quyết.
Thấy một màn như vậy, Thạch Cảm Đương sửng sốt.
Đương nhiên là hắn ta biết Dương Thanh Vân suy nghĩ cái gì.
Tần Ninh là sư tôn, trong lòng luôn bao che cho con cái, hắn ta cũng biết.
Ngoài miệng nói sư tôn không thương hắn ta, nhưng mà hắn ta biết, sư tôn cũng cực kỳ yêu thương mình.
Giam giữ hồn phách của một vị Thánh Vương vào bên trong cơ thể hắn ta, để cho hắn ta có thể thuận buồm xuôi gió trở thành Thánh Vương!
Thạch Cảm Đương hừ hừ nói: “Trong vòng mười năm ông đây cũng sẽ trở thành Thánh Vương!”
Trong mười năm trở thành Thánh Vương?
Người ngoài nghe được chắc chắn sẽ ôm bụng cười lớn.
Trong sáu cảnh giới lớn Hoá Thánh, Hư Thánh, Thánh Nhân, Địa Thánh, Thiên Thánh, Thánh Vương.
Ví dụ như Hoá Thánh tầng mười hay Hư Thánh tầng mười thì võ giả bình thường, có thể tăng lên một tầng trong vòng mười năm đã là không tồi rồi.
Mà cảnh giới Thánh Nhân tam hồn hay Địa Thánh thất phách thì lại là một khoảng cách lớn.
Về phần Thiên Thánh thập phẩm…Muốn tăng lên một phẩm, không đến trăm năm căn bản là không làm được.
Hai kẻ còn chưa trở thành Thiên Thánh, nói trong mười năm đạt được thành tựu Thánh Vương, không khác gì là nói chuyện viển vông.
Chỉ là lúc này, Dương Thanh Vân hay là Thạch Cảm Đương đều tin tưởng vững chắc.
Vì sao?
Bởi vì bọn họ là đồ đệ của Tần Ninh!
Chương 1808: Ngũ trưởng lão Yến Cảnh Vũ
Vân Sương Nhi ở một bên cũng cảm giác được áp lực vô hình.
Tần Ninh đã là cảnh giới Thiên Thánh, có lẽ sẽ đến Thánh Vương rất nhanh.
Cô ấy cũng cần cố gắng thêm mới được.
Nếu không sao có thể theo đuổi hắn đứng trên đỉnh cao ánh sáng chứ?
Tiên Nhân phu nhân nhìn dáng vẻ phu quân mình, trong lòng đắng chát.
Cô ta biết phu quân vô cùng yêu thương mình.
Thế nhưng cô ta cũng biết phu quân còn yêu thương sư tôn mình nhiều hơn.
Lần này Tần Ninh xem như đã vô tình khiến Dương Thanh Vân mê muội hơn nữa.
Năm đó vì Tần Ninh mà Dương Thanh Vân đã dùng trăm phương ngàn kế áp chế tu vi của mình tăng lên, thậm chí dứt khoát không tu luyện.
Mà bây giờ chỉ sợ Dương Thanh Vân sẽ lại liều mạng trở lại!
Tình thầy trò!
Có lẽ ở giữa Tần Ninh và Dương Thanh Vân đã sớm vượt qua tình thầy trò, cũng càng thêm thắm thiết hơn tình cha con.
Mà đối với điều này, Tiên Nhân phu nhân cũng không hề cảm thấy ghen tuông.
Dù sao tuy cô ta không kính nể Tần Ninh lắm, thế nhưng cô ta cũng biết Tần Ninh có ảnh hưởng lớn thế nào với Dương Thanh Vân.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng vững trên Xích Vũ Thiên Phong Điêu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong.
Sắc mặt Yến Vinh vô cùng khó coi.
Tại sao có thể như vậy!
Ông ta cảm thấy con chim nhỏ kia rất mạnh, thế nhưng không nghĩ tới nó lại mạnh như vậy.
Thế mà ngay cả Tam Viêm Thiên Trận cũng không thể khống chế được nó.
Cho dù không có cách nào khống chế được con chim nhỏ kia, nhưng dù sao cũng phải giết được Tần Ninh mới đúng.
Bây giờ xem ra không có một ai chết cả.
Tần Ninh vung tay lên.
Một xích linh xuất hiện.
Mà khi xích linh xuất hiện, từng ngọn lửa quanh quẩn trong tay Tần Ninh.
Ngọn lửa lan ra bao vây lấy xích linh.
Xích linh hóa thành thanh trường kiếm, bị Tần Ninh nắm chặt.
"Chém!"
Một kiếm vung ra, từng luồng thánh lực màu đỏ thi nhau bay thẳng về phía Yến Vinh.
"Phá!"
Yến Vinh khẽ quát một tiếng, đẩy bàn tay ra, trong nháy mắt đã hóa thành quả cầu ánh sáng thánh lực đầy trời chắn trước người, sau đó chúng lần lượt nổ tung muốn ngăn cản xích linh kia bộc phát.
Sắc mặt Tần Ninh vô cùng lạnh lẽo, sát khí ngưng tụ.
Vô số lông vũ màu đỏ hóa thành hơn ngàn kiếm khí, trong khoảnh khắc đã phóng ra.
Keng keng keng...
Trong chớp nhoáng, kiếm khí và quả cầu ánh sáng va chạm, thánh lực dao động khắp trời đất, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chỉ là một giây sau, sắc mặt Yến Vinh lại tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, trên ngực xuất hiện một vết máu.
Vết máu chảy xuôi xuống, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
Cho dù là ai cũng đều cảm giác được Yến Vinh đã bị thương.
Sức mạnh áp chế của Tần Ninh lúc này đã được thể hiện ra.
Chỉ là trong lúc Yến Vinh lui lại Tần Ninh đã sải bước ra lần nữa, trong tay bỗng ngưng tụ ra một luồng ánh sáng xích linh.
"Giết!"
Trường kiếm xích linh chém xuống, cả người Tần Ninh cũng lao ra.
Ầm...
Yến Diệu cũng trực tiếp xông tới.
Chỉ là một tên Thiên Thánh nhất phẩm, rốt cuộc có thể bộc phát ra thực lực cỡ nào chứ?
Yến Diệu không tin mình không ngăn cản nổi Tần Ninh!
Thế nhưng một giây sau, một tiếng nổ vang lên.
Cả người Yến Diệu lùi về sau.
Tần Ninh lại tới gần, vung một kiếm xuống.
Một tiếng phịch vang lên.
Phần bụng của Yến Diệu xuất hiện một vết kiếm kinh khủng, thanh kiếm gần như chặt đứt ngang ông ta.
Nếu không phải là Yến Diệu tốc độ rất nhanh, một kiếm này, đủ để lấy mạng hắn!
Giờ phút này, Tần Ninh lại không thèm để ý, hắn bước ra, sắc mặt bình tĩnh.
"Giết một mạch của ngươi, ta nói là làm!"
Vừa dứt lời, lúc này trường kiếm lại vạch ra một kiếm mang.
Kiếm mang kia lao thẳng về hướng Yến Bắc Phong, Tần Ninh lạnh lùng nói: "Là chuyện tốt ngươi làm sao?"
"Cha... Cha..."
Giờ phút này Yến Bắc Phong hoảng sợ hét lên.
Thế nhưng bây giờ hai người Yến Vinh và Yến Diệu căn bản không có sức chống lại Tần Ninh.
Vị Thiên Thánh nhất phẩm này bộc phát ra thực lực mạnh bằng Thiên Thánh thập phẩm.
Mà vừa rồi hai người đều cảm giác được sức mạnh phát ra kia cũng không phải tới từ bản thân Tần Ninh, mà đến từ... Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Dường như ở giữa Tần Ninh và Xích Vũ Thiên Phong Điêu đã thành lập một loại kết nối kỳ diệu nào đó, khiến cho thực lực của Xích Vũ Thiên Phong Điêu có thể chuyển hóa lên trên người Tần Ninh.
Mặc dù chuyển hóa như thế cũng không hoàn toàn.
Thế nhưng đã đủ để khiến cho lực bộc phát của Tần Ninh tăng gấp mấy chục lần.
Đó vẫn chưa phải là điều quan trọng.
Quan trọng là... cơ thể và cường độ hồn phách Thiên Thánh nhất phẩm của Tần Ninh chống đỡ sức mạnh này như thế nào?
Đây mới là điều làm cho người ta khó hiểu.
Giờ phút này, kiếm khí lao thẳng về phía Yến Bắc Phong.
Một kiếm này đủ để lấy mạng hắn ta!
"Không!"
Yến Bắc Phong hét lên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Dao động khủng bố kia lan rộng ra, cả người Yến Bắc Phong đã hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt hai người Yến Vinh và Yến Diệu đều vô cùng u ám.
"Bắc Phong..."
Yến Vinh thấp giọng nỉ non, lúc nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt ông ta đã tràn đầy sát khí.
Mà lúc này, Tần Ninh lại nhíu mày lại.
"Xem ra có cao nhân ra tay!"
Tần Ninh khẽ cười nói: "Là Thánh Vương của nhà họ Yến sao?"
Hắn vừa dứt lời, một giây sau tiếng nổ kia đã không còn sót lại chút gì.
Mà một bóng người tóc xám chậm rãi bước ra trước mặt Yến Bắc Phong.
Yến Cảnh Vũ!
Ngũ trưởng lão nhà họ Yến!
"Cha!"
"Cha!"
Giờ phút này, hai người Yến Vinh và Yến Diệu đều quỳ xuống đất cúi đầu.
Yến Cảnh Vũ nhìn hai đứa con trai mình, không nói gì.
Cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.
"Xích Vũ Thiên Phong Điêu, thánh thú cấp bảy", giọng nói của Yến Cảnh Vũ có vẻ lạnh lùng, ông ta chậm rãi nói: "Ngươi tự xưng là người của Thánh Thú tông, vậy Ôn Hiến Chi của Thánh Thú tông có quan hệ như thế nào với ngươi?"
Tần Ninh nghe vậy, lại cười nói: "Không có quan hệ gì".
"Thật sao?"
Yến Cảnh Vũ mở miệng nói: "Tự tiện xông vào Yến phủ của ta, trong mấy vạn năm nay chưa từng xảy ra chuyện này, ngươi đúng là to gan..."
Tần Ninh lại cười nói: "Không thể nói là to gan được, chỉ là đồ đệ bảo bối của ta bị nhà họ Yến ngươi chặt một cái tay, ta cũng phải chặt một cái tay của nhà họ Yến mới được!"
"Ăn nói ngông cuồng thật".
Yến Cảnh Vũ khẽ nói: "Ngươi có biết gốc gác và thực lực của nhà họ Yến không? Thánh Vương giận dữ, trăm vạn người chết, ngươi xác định ngươi có thể chịu đựng nổi lửa giận của Thánh Vương sao?"
"Tính là cái gì chứ?"
Tần Ninh lại cười nhạo nói: "Tần Ninh giận dữ, hàng tỉ người chết kìa!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Yến Cảnh Vũ lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Có thể có độ phù hợp tâm linh cao như thế với thánh thú cấp bảy, lại có thể mượn thực lực của thánh thú cấp bảy để cho mình từ nhất phẩm bộc phát ra thực lực thập phẩm, ngươi đúng là ngự thú sư hiếm thấy, thế nhưng..."
"Như thế mà đã cho rằng ngươi có thể có được thực lực đối đầu với Thánh Vương ư, cũng quá ngây thơ!"
Yến Cảnh Vũ vừa nói xong.
Một giây sau một khí tràng bộc phát ra giữa trời đất, lấy Yến Cảnh Vũ làm trung tâm...
Khí tràng kia không ngừng khuếch tán, cho đến khi bao phủ toàn bộ thành Yến Vân.
Từng vị võ giả phía dưới Thiên Thánh đều lần lượt ngã nhào xuống trên đất.
Chương 1809: Ngươi đủ tư cách sao?
Khí tràng Thánh Vương!
Khí tràng kinh khủng lan ra bên trong toàn bộ thành Yến Vân.
Giờ phút này, phía dưới Thiên Thánh đều phải nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng khó coi.
Tuy bọn họ không muốn, nhưng khi đối mặt với khí tràng mạnh mẽ ấy, tay chân bọn họ căn bản không thể rời khỏi mặt đất.
Mà các cao nhân Thiên Thánh xung quanh đều lần lượt quỳ rạp xuống đất, sắc mặt khó coi.
Đây chính là khí tràng Thánh Vương!
Chỉ là khí tràng thôi mà cảnh giới Thiên Thánh đã không có cách nào chống đỡ được rồi.
Tần Ninh cũng cảm nhận được khí tức áp bức bên trong nó.
Chỉ là hắn đã kết nối làm một với Tiểu Phong Phong, bây giờ lại chịu đựng được.
Mà phía trên Nguyên Hoàng cung.
Hai người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương hoàn toàn tê liệt ngã xuống ghế, áp lực kinh khủng khiến cho hai người cũng không thể thừa nhận.
Chỉ là lúc này Phệ Thiên Giảo lại ngoan ngoãn ngồi ở trước cửa cung điện, kinh ngạc nhìn xung quanh.
Những người này... làm sao vậy?
Hoặc là nằm trên đất, hoặc là quỳ xuống đất hết rồi?
Đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Tần Ninh nghiêm nghị, khẽ mỉm cười nói: "Chỉ là một Thánh Vương nho nhỏ mà cũng xứng thể hiện khí tràng Thánh Vương ra trước mặt ta sao?"
Tần Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, mở miệng nói: "Nhị Cẩu, kêu một tiếng cho gia nghe xem nào!"
Phệ Thiên Giảo nghe thấy lời này thì vô cùng bất mãn.
Thế nhưng từ nãy đến bây giờ, nó cảm giác được Tần Ninh đã thật sự tức giận.
Nếu như mình không gọi... Về sau liệu có bị làm thành canh thịt chó hay không?
Thật ra bị làm thành canh thịt chó cũng rất tốt, chỉ là liệu mình có thể nếm thử xem hương vị như thế nào không?
"Y hệt năm đó!"
Tần Ninh tiếp tục nói.
Phệ Thiên Giảo ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm, trong đôi mắt chó tràn ngập vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Haiz, không gọi không được rồi!
Chủ nhân mà tính sổ, cuộc sống sẽ rất chật vật.
Giờ phút này, ánh mắt của Phệ Thiên Giảo đột nhiên trở nên sắc bén.
"Gâu... gâu gâu gâu... gâu gâu gâu..."
Một giây sau, Phệ Thiên Giảo mở miệng.
Chỉ là trong phút chốc, sắc mặt của tất cả mọi người đều khó coi.
Sắc mặt Tần Ninh cũng tái nhợt, lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào xuống đất.
"Ngậm miệng, ngu xuẩn!"
Tần Ninh quát lớn: "Ngươi học cái này với ai thế!"
"Hôm nay không biểu hiện cho tốt, sau này nhất định ta sẽ lột da chó của ngươi!"
Con chó này kêu lên đúng là giống chó, còn rất có nhịp điệu!
Phệ Thiên Giảo run rẩy nhếch miệng.
Lại ngửa mặt lên trời thét dài một lần nữa.
"U... u u u... u u u..."
Một giây sau, một tiếng hú tĩnh mịch giống như chó sói cô độc trong đêm tối nghẹn ngào hú lên bầu trời truyền ra.
Truyền khắp Yến phủ, truyền khắp thành Yến Vân.
Giờ phút này, âm thanh kia như mang đến cho người ta tâm trạng tuyệt vọng vô hạn, khiến một số người trong thành Yến Vân bắt đầu khóc thút thít, bắt đầu nổi điên.
Mà khi âm thanh kia và khí tràng Thánh Vương va chạm.
Sắc mặt Yến Cảnh Vũ tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, khí tràng Thánh Vương cũng sụp đổ.
Một giây sau, Yến Cảnh Vũ nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, vẻ mặt hoảng sợ.
Đây là... chiêu trò gì?
Lão ta là Thánh Vương, có thể cảm giác được rõ ràng tiếng hú của Phệ Thiên Giảo kia có thể phá vỡ khí tràng Thánh Vương đang lan tràn của lão ta, gián đoạn dòng chảy của khí tràng.
Không có khả năng!
Mọi chuyện như thế đã đủ để chứng minh thánh thú giống như chó này có thực lực mạnh hơn lão ta.
Giờ phút này, sắc mặt Yến Cảnh Vũ lạnh lùng, lau vết máu ở khóe miệng rồi nhìn về phía Tần Ninh.
"Đúng là đã khinh thường ngươi rồi".
Vừa dứt lời, trong chớp mắt một lực hồn phách trong cơ thể Yến Cảnh Vũ đã phóng ra, hình thành một từ trường bao phủ toàn bộ Yến phủ.
Hồn áp Thánh Vương!
Cảnh giới Thánh Vương so với cảnh giới Thiên Thánh, thể hồn phách ngưng tụ, lại có áp chế tuyệt đối, chính là khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương.
Không nói đến thân xác và hồn phách của Thánh Vương đã mạnh hơn Thiên Thánh mấy lần, không cùng đẳng cấp.
Hồn áp Thánh Vương và khí tràng Thánh Vương còn là tiêu chí của cảnh giới Thánh Vương.
Là hoàn toàn nghiền ép cảnh giới Thiên Thánh.
Giờ phút này, hồn áp mạnh mẽ kia lao thẳng đến chỗ Tần Ninh.
Giống như những lưỡi kiếm lưỡi đao sắc bén ùn ùn kéo đến muốn nghiền nát hắn.
Ở trong hồn áp khí tràng của Yến Cảnh Vũ, Tần Ninh giống như một đảo hoang trên đại dương.
Mà khi hồn áp của Yến Cảnh Vũ tăng lên, đảo hoang Tần Ninh sẽ bị nước biển không ngừng tăng lên dần dần bao phủ.
Dường như sau khi bị bao phủ hoàn toàn, hắn cũng sẽ hoàn toàn mất mạng.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng, vẻ mặt không thay đổi.
"Hồn áp Thánh Vương!"
"Một cảnh giới Thánh Vương nho nhỏ mà thôi, hồn áp Thánh Vương không giết được ta đâu!"
Tần Ninh vừa nói xong.
Liên hệ với Xích Vũ Thiên Phong Điêu càng thêm chặt chẽ.
Mà lúc này, từng khí tức hồn phách mạnh mẽ cuồn cuộn chui ra từ trong cơ thể của Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Những khí tức hồn phách kia thuộc về Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Thế nhưng lại dung hợp hoàn mỹ cùng Tần Ninh, không có bất kỳ khe hở nào.
Mà giờ phút này, Tần Ninh mỉm cười, khống chế những lực hồn phách thuộc về Xích Vũ Thiên Phong Điêu, cũng là thuộc về hắn.
"Ngươi đủ tư cách cắn nuốt ta sao?"
Vừa nói xong.
Tần Ninh giống như một long ảnh, một phượng ảnh xuất hiện phía trên đảo hoang.
Rồng dài đến ngàn trượng.
Phượng giương cánh ngàn trượng.
Trong nháy mắt, tiếng rồng gầm phượng rít.
Trên mặt biển, sóng cả mãnh liệt.
Long phượng kia phóng ra dao động mạnh mẽ kinh khủng, cùng nhau lao ra.
Mặt biển dậy sóng mãnh liệt, lúc này hòn đảo chậm rãi nhô lên.
Cuối cùng đảo lớn đã trở thành một vùng đất liền.
Áp đảo cả mặt biển.
Cả người Tần Ninh bay lên, hờ hững nói: "Trấn!"
Trong chốc lát, hòn đảo giống như vùng đất liền trực tiếp nện xuống.
Oanh...
Ở giữa đại dương hồn phách, sắc mặt Yến Cảnh Vũ biến đổi, dần dần tái nhợt rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Đảo lớn nện xuống, gần như đã phá hủy hồn áp Thánh Vương của lão ta.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc.
Hồn phách long phượng kia bỗng nhiên lao thẳng về hướng Yến Cảnh Vũ, lao thẳng vào trong đầu lão ta.
Một tiếng rồng gầm.
Một tiếng phượng rít.
Yến Cảnh Vũ cảm giác được hồn phách của mình như bị cự long thần phượng hoàn toàn phá hủy.
"A..."
Một tiếng hét thảm vang lên.
Cả người lão ta lui lại, sắc mặt trắng bệch.
Ở giữa đất trời, hồn áp Thánh Vương và khí tràng Thánh Vương hoàn toàn sụp đổ.
Nhìn mặt ngoài thân thể của Yến Cảnh Vũ dường như cũng không bị thương nặng, thế nhưng bên trong biển hồn phách, lúc này ba hồn bảy phách đang không ngừng rung động, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Cả người Yến Cảnh Vũ nhìn như già thêm mười tuổi, dáng người còng xuống, khí tức cũng giảm đi.
Làm sao có thể!
Ba người Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong đều trợn mắt há hốc mồm.
Yến Cảnh Vũ chính là ngũ trưởng lão của nhà họ Yến, tọa trấn một phương, chính là Thánh Vương vô cùng mạnh mẽ ở trong vùng đất Yến Châu.
Thánh Vương vô địch!
Thế nhưng giờ phút này lại bị Tần Ninh đánh lui.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Yến Cảnh Vũ, hình như... bị thương không nhẹ!
Hắn làm được kiểu gì?
Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ, tất cả mọi thứ xung quanh biến mất không còn tăm tích.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Yến Cảnh Vũ, thản nhiên nói: "Một Thánh Vương nho nhỏ mà thôi, cũng không phải là thứ để ngươi ngông cuồng trước mặt ta!"
Chương 1810: Không phải cũng là thú cưỡi sao
Giờ phút này, Yến Cảnh Vũ lạnh lẽo nhìn về phía Tần Ninh.
"Có thể khống chế thánh thú cấp bảy siêu việt, phá hủy khí tràng Thánh Vương".
"Cũng có thể hoàn toàn dung hợp hồn phách và thân xác với thánh thú cấp bảy Xích Vũ Thiên Phong Điêu, mượn sức mạnh của Xích Vũ Thiên Phong Điêu để phá hủy hồn áp Thánh Vương của ta".
"Chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm..."
Yến Cảnh Vũ lạnh lùng nói.
Lão ta có thể cảm giác được rõ ràng.
Cũng không phải là hồn phách khí tràng của Tần Ninh vốn dĩ đã mạnh như thế, một vị Thiên Thánh nhất phẩm, ba hồn bảy phách có mạnh thế nào cũng không có khả năng mạnh hơn Thánh Vương như lão ta được.
Chỗ mạnh của Tần Ninh chính là mượn lực hồn phách của Xích Vũ Thiên Phong Điêu để chuyển hóa đến trong cơ thể mình, đồng thời...
Thứ làm lão ta bị thương căn bản là long ảnh và phượng ảnh kia.
Tần Ninh chỉ là Nhân tộc, làm sao có thể ngưng tụ ra long ảnh và phượng ảnh?
Hai tộc Long Phượng chính là chủng tộc mạnh mẽ vô thượng vô cùng thần kỳ khó tìm trong thế giới này, giống như là thần linh trong trời đất vậy.
Tần Ninh chỉ là một Thiên Thánh...
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Yến Cảnh Vũ cũng không nghĩ ra được.
Thế nhưng bây giờ lại không phải lúc để suy nghĩ việc này, mà là Tần Ninh...
Thánh thú giống chó với vẻ mặt hờ hững đang ngồi trên Nguyên Hoàng cung kia, cùng với Xích Vũ Thiên Phong Điêu lao vùn vụt phía sau Tần Ninh, hai mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm lão ta, đều không phải loại lương thiện.
Ánh mắt của Yến Cảnh Vũ có mấy phần lạnh lùng.
"Dương Thanh Vân là đồ đệ ngươi, ngươi đã tìm được đồ đệ, bây giờ thành Yến Vân của ta cũng đã bị ngươi làm cho hỗn loạn, mọi người đều lui một bước, như thế nào?"
Yến Cảnh Vũ mở miệng nói.
Nghe thấy lời này, ba người Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong đều sững sờ.
Yến Cảnh Vũ đang... lui bước?
Hai lần đánh nhau chính diện đều bị Tần Ninh hóa giải, đồng thời khiến Yến Cảnh Vũ phải đích thân ra tay.
Bây giờ Yến Cảnh Vũ đã bắt đầu có suy nghĩ rút lui rồi?
"Cha..."
"Ngậm miệng".
Yến Cảnh Vũ quát lớn: "Không đến lượt ngươi xen vào".
Sắc mặt Yến Vinh càng thêm khó coi.
Tần Ninh nhìn về phía Yến Cảnh Vũ, lại đưa mắt nhìn Dương Thanh Vân, chậm rãi nói: "Không thế nào!"
"Một cái tay của đồ nhi ta, có diệt sạch nhà họ Yến của ngươi cũng không hết giận được".
"Hôm nay, ta không chỉ muốn tiêu diệt mạch này của ngươi mà còn muốn đến thành Yến Thiên đòi lại công bằng cho một tay của đồ nhi ta!"
"Ta cũng muốn nói cho đám người trong thánh vực Thiên Hồng biết, nếu dám đụng đến đồ nhi ta, Tần Ninh ta trả thù, bọn họ cũng phải chuẩn bị tiếp nhận".
"Giết gà dọa khỉ!"
"Hôm nay các ngươi chính là gà mà ta muốn giết!"
Giờ phút này, sắc mặt Yến Cảnh Vũ rất khó coi.
"Quả quyết như thế, ngươi xác định ngươi có thể tiếp nhận lửa giận của nhà họ Yến sao?"
Tần Ninh lại cười ha ha một tiếng nói: "Lửa giận của nhà họ Yến? Tám vạn năm trước, nếu ta muốn diệt nhà họ Yến, tộc trưởng nhà họ Yến cũng phải ngoan ngoãn đưa đầu cho ta!"
"Cho đến hôm nay, nhà họ Yến của ngươi đã thật sự coi mình thành bá chủ thánh vực Thiên Hồng!"
Tần Ninh vô cùng bá đạo.
Mà phía trên Nguyên Hoàng cung, Vân Sương Nhi thấy cảnh này, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Cô ấy thấy từ trước đến nay Tần Ninh luôn ôn hòa nhã nhặn, cho dù nổi giận cũng không giận đến mức phải biến đổi sắc mặt.
Thế nhưng lần này lại giận ngông cuồng, giận bá đạo!
Chỉ là nhìn thấy Tần Ninh bây giờ, cô ấy đột nhiên cảm giác thân thể căng cứng, một cảm xúc kỳ lạ tràn ngập trong tim.
Mà Dương Thanh Vân nhìn thấy sư tôn nhà mình như thế, sắc mặt cũng nghiêm túc lại.
Có được một vị sư tôn như thế, đời này có chết cũng có sao đâu?
Vẻ mặt Yến Cảnh Vũ lạnh lùng, khẽ nói: "Nếu đã như vậy, hôm nay cho dù lão phu chết, ngươi cũng đừng hòng sống!"
"Vinh quang của nhà họ Yến ta là do tổ tiên các đời dốc sức làm ra qua vài vạn năm, không thể để ngươi tùy ý khiêu khích được!"
Yến Cảnh Vũ hét lên một câu, thánh lực trong cơ thể tỏa ra cuồn cuộn.
Nếu khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương đều đã bị Tần Ninh phá giải.
Vậy thì đánh nhau đường đường chính chính đi.
Khí tức Thánh Vương tràn ngập.
Thánh lực thiên địa kinh khủng ngưng tụ ra, giống như một mạch khoáng thánh thạch, sóng cả mãnh liệt.
"Đại Thanh Luân Thuật!"
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Giờ phút này khí thế trong cơ thể Yến Cảnh Vũ bộc phát ra.
Giữa hai tay nắm chặt xuất hiện từng bánh răng màu xanh.
Lúc này bánh răng kia ngưng tụ trong nháy mắt, bộc phát ra những tiếng ầm ầm, trực tiếp lao về phía Tần Ninh.
Trong tay Tần Ninh cầm thanh kiếm do xích linh biến thành, Ly Phiến trải rộng ra.
"Hôm nay thể hiện uy nghiêm của ngươi đi!"
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, Ly Phiến nhẹ nhàng vung ra.
"Phong Chi Cực, Khả Lợi Vu Vạn Vật".
Ly Phiến nhẹ nhàng vung lên, tiếng gió rít gào.
Giữa trời đất, bên trong Yến phủ, từng tòa nhà sụp đổ, hóa thành phế tích dưới lưỡi dao gió.
Mà bên trong cây quạt kia từng tiếng gió rít gào.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu đứng vững sau lưng Tần Ninh, xung quanh cơ thể xuất hiện từng luồng hào quang màu đỏ, bao vây lấy thân thể hắn.
"Chém!"
Thanh kiếm xích linh chém ra, lưỡi đao gió cũng vậy.
Tần Ninh đối đầu với Yến Cảnh Vũ.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Cửu Anh, Tiên Nhân, Vân Sương Nhi đều tập trung tinh thần nhìn.
"Phiền phức..."
Phệ Thiên Giảo lại nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt không quan tâm mấy.
"Một bàn tay chụp chết không được sao... Chủ nhân yếu quá..."
Phệ Thiên Giảo thấp giọng lẩm bẩm, lại nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: "Ê, ngươi, ngươi là đồ đệ của hắn?"
Dương Thanh Vân nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, nhẹ gật đầu.
"Không phải hắn chỉ có một đồ đệ là Ôn Hiến Chi sao?", Phệ Thiên Giảo khó hiểu nói: "Ngươi là mới nhận?"
Dương Thanh Vân mỉm cười.
Giờ phút này Vân Sương Nhi lại ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó của Phệ Thiên Giảo, cười nói: "Tần Ninh không chỉ có một thân phận, năm đó lịch kiếp chín lần, cho nên không chỉ có một đồ đệ..."
Phệ Thiên Giảo cảm nhận được bàn tay mềm mại của Vân Sương Nhi, vẻ mặt hưởng thụ, nheo mắt chó lại cười tủm tỉm nói: "Dễ chịu, về sau ngươi chải lông cho ta đi? Đúng lúc ta đang thiếu một người chải lông chuyên nghiệp!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đều rất kỳ quái.
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, nói: "Ngươi hẳn là thú cưỡi trước kia của sư tôn đi? Ngươi có biết đây là ai không?"
"Ai vậy?"
"Đây là sư nương của ta, một trong những vị phu nhân của Tần Ninh", Thạch Cảm Đương chậm rãi nói.
Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì hơi sững sờ, lập tức bật thốt lên: "Không phải cũng là thú cưỡi sao, ta bị cưỡi ban ngày, cô ấy là ban đêm..."
Nói đến chỗ này, Phệ Thiên Giảo dừng lại.
Mấy người Dương Thanh Vân, Tiên Nhân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi đều vô cùng xấu hổ.
Chỉ là một giây sau, Phệ Thiên Giảo lại ngồi dậy, cái đầu thân mật cọ vào váy Vân Sương Nhi, cười ha ha nói: "Ta không nói gì, ta không nói gì..."
Thấy cảnh này, mấy người đều cạn lời.
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng rất buồn bực.
Đây chẳng lẽ là thú cưỡi đời thứ hai của sư tôn?
Quá... ngốc đi?
Trong lòng Phệ Thiên Giảo lại rất sợ hãi, nếu để Tần Ninh nghe được lời này, chỉ sợ sẽ lột da nó thật!
Bình luận facebook