• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1816-1820

Chương 1816: Các ngươi chọn cái nào?

Tề Phi Vân cùng Tề Hạo cũng không giải thích nhiều.

Xem ra Yến Thần đã hiểu sai, cho rằng mọi chuyện Tần Ninh làm ra là có thánh quốc Đại Tề âm thầm đứng sau!

Chỉ là... thánh quốc Đại Tề làm gì có tư cách sai khiến Tần Ninh chứ?

Vị cao nhân cũng là ân nhân của Tề gia năm đó chính là Tần Ninh hiện nay.

Dù Tần Ninh hiện tại chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm, nhưng Tề gia cũng không dám chọc vào.

Tề Phi Vân hiểu điểm này rất rõ!

Huống chi, Xích Vũ đại nhân lại cực kỳ trung thành với Tần Ninh, bọn họ dĩ nhiên phải che chở cho Tần Ninh.

"Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, điều gì cần nói ta đã nói hết rồi!", Thánh Chủ Tề Hạo thản nhiên nói.

Vào giờ phút này, chuyện vốn đang là của Tần Ninh với Yến gia lại biến thành chuyện của Đại Tề cùng Yến gia.

Trong lúc nhất thời, nơi này có bốn vị Thánh Vương là Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Thiên Minh, Tề Hạo.

Tạo thành thế giương cung bạt kiếm với năm vị Thánh Vương là Yến Thần, Yến Bắc Phong, Yến Nam Vân, Yến Thông Minh, Yến Vân Hiên.

Tần Ninh thấy cảnh này, không khỏi gãi đầu.

Chuyện mà hắn cần đích thân xử lý, thánh quốc Đại Tề lại nhúng tay vào...

Mà trong lúc hai phe giằng co thì bên đường chân trời có rất nhiều bóng người lao vùn vụt tới.

Giáp trụ lóe ra ánh sáng.

Khí thế tràn đầy sự sát phạt.

Tề Quân Vệ của Đại Tề!

Yến Thần nhìn thấy Tề Quân Vệ đến, sắc mặt phát lạnh.

"Tề Hạo, xem ra ngươi đã sớm có chuẩn bị, Tần Ninh cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, các ngươi giết trưởng lão Yến Cảnh Vũ là muốn khiêu khích Yến gia chúng ta đúng không?"

Yến Thần quát: "Nhưng các ngươi cũng quá coi thường Yến gia rồi đấy, nội tình của Đại Tề so với Yến gia, Cửu U đài, Diệp tộc thì là yếu nhất”.

"Các ngươi dù có giết chết trưởng lão Yến Cảnh Vũ đi nữa thì có diệt nổi Yến gia ta không?"

Tề Hạo biết Yến Thần đã hiểu lầm toàn bộ.

Chỉ là lúc này ông ta cũng không muốn giải thích.

Hôm nay đến hoàn toàn là vì Tần Ninh.

Mặc kệ Yến Thần nghĩ sao, Yến gia không thể động vào Tần Ninh.

Thánh quốc Đại Tề có bốn vị Thánh Vương cùng với ngàn vị Tề Quân Vệ cảnh giới Thiên Thánh, vào giờ phút này khí thế kinh người.

"Ngươi thật sự cho rằng Yến gia ta sợ thánh quốc Đại Tề các ngươi hay sao?"

Nói xong, Yến Thần vung tay lên.

Mà lúc này, từng bóng người thân mang giáp trụ hoàng kim vút không mà tới.

Yến quân của Yến gia!

Đội hộ vệ nòng cốt của Yến gia.

Thánh quốc Đại Tề có Tề Quân Vệ, Yến gia có Yến quân, cả hai thế lực này ở trong thánh vực Thiên Hồng là kiểu khiến người vừa nghe đến đã sợ mất mật.

Thứ nhất, đây đều là từ cảnh giới Thiên Thánh tạo thành.

Thứ hai, những hộ vệ này tu hành phép hợp kích, cho dù một vị Thánh Vương bị cuốn lấy thì cũng có khả năng bị chết.

Giờ phút này, hai phe giương cung bạt kiếm.

Tần Ninh thấy cảnh này thì cũng không mở miệng.

Trưởng tộc Yến gia cộng thêm bốn vị trưởng lão, đều là Thánh Vương.

Nhưng hắn cũng biết đây chưa phải nòng cốt chân chính của Yến gia.

Thánh quốc Đại Tề, Tề Hạo là Thánh Chủ, xuất hiện bên ngoài.

Yến gia là một trong tứ đại bá chủ, không có khả năng không có lão ngoan đồng tọa trấn.

Chỉ là rốt cuộc lão ngoan đồng có thực lực gì...

Tần Ninh không biết.

Hắn cũng đang chờ.

Chạm nhẹ vào đầu Phệ Thiên Giảo, Tần Ninh mở miệng nói: "Xem ra, Yến gia nhất định không chịu trách nhiệm đúng không!"

"Trách nhiệm?"

Yến Vân Hiên quát: "Tần Ninh, ngươi giết ngũ trưởng lão của Yến gia chúng ta, làm mất thể diện của Yến gia, còn muốn chúng ta chịu trách nhiệm?"

"Ngươi cho rằng bản thân là quân cờ của thánh quốc Đại Tề liền có thể không nể mặt ai à?"

Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.

"Từ khi ta xuất hiện cho đến bây giờ, ngươi nói hơi bị nhiều rồi đấy!"

Tần Ninh từ từ nói: "Ngươi nói thêm câu nữa, ta sẽ chém đầu ngươi!"

"Lão phu sợ ngươi...”

Soạt...

Yến Vân Hiên vừa mới mở miệng.

Trong chốc lát, một tiếng xé gió vang lên.

Mà ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm giác được một khí tức âm lãnh và hung ác càn quét toàn thân.

Khí tức khiến người ta sợ hãi lan tỏa khắp nơi.

Oanh...

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên.

Yến Vân Hiên mới nói được nửa câu, thân thể bỗng nhiên nổ tung thành làn sương máu.

Mặt trời mới mọc không lâu mà bỗng nhiên sấm sét vang dội, mây đen dày đặc.

Thánh Vương chết!

Vào giờ phút này, trưởng tộc Yến Thần, đại trưởng lão Yến Bắc Phong, nhị trưởng lão Yến Nam Vân và tam trưởng lão Yến Thông Minh đều đờ người ra.

Mà những người xung quanh thì càng thêm sửng sốt.

Là sao?

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tứ trưởng lão Yến Vân Hiên... đột nhiên... đột nhiên mất mạng!

Không một ai nhìn thấy bóng dáng kẻ xuất thủ!

Ba Thánh Vương còn sống cũng không cảm nhận được bất kỳ điều gì.

Bọn họ cùng những cao nhân Thiên Thánh, cao thủ Địa Thánh kia cũng chỉ thấy Yến Vân Hiên nổ tung rồi chết.

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh hơi nâng tay lên, sau đó buông xuống, khẽ vuốt đầu Phệ Thiên Giảo.

Không một ai phát hiện, vào giờ phút này, ở một sợi lông nơi móng vuốt của Phệ Thiên Giảo đã dính một chút máu.

Giờ phút này, Tần Ninh vuốt cổ Phệ Thiên Giảo, cười nói: "Coi như tạm được”.

Phệ Thiên Giảo nhếch miệng, không nói chuyện.

Người này đương nhiên là do nó giết.

Xích Vũ Thiên Phong Điêu không làm được đến mức này, nó thì có thể.

Nếu không phải hôm qua lỡ miệng nói câu ban ngày cưỡi ban đêm cưỡi thì nó còn lâu mới ra tay.

Nó sợ lời này bị truyền đến tai Tần Ninh thì nó sẽ thảm lắm!

"Ta hỏi lại một lần cuối cùng”.

Tần Ninh mở miệng: "Yến gia bồi thường cho đồ nhi ta một cái tay, nếu không, Yến gia sẽ bị tiêu diệt!"

"Rốt cuộc các ngươi chọn cái nào?"

Tần Ninh nói xong thì lười biếng dựa vào ghế, nhìn bốn vị Thánh Vương trước cửa Yến phủ.

Trong phút chốc, Yến Thần chỉ thấy cả lưng mình lạnh toát.

Chuyện gì xảy ra!

Đến cùng là có chuyện gì?

Cho tới bây giờ, hắn ta vẫn chưa biết vì sao Yến Vân Hiên lại chết.

Một vị Thánh Vương chết vốn đã là một chuyện cực kỳ đáng sợ rồi.

Lại thêm việc vị Thánh Vương này bị giết ngay trước mặt bọn họ trong giây lát, chết không một chút chống cự, như vậy càng thêm đáng sợ.

Rõ ràng là ánh bình minh vừa ló rạng, giờ phút này lại mang đến một cảm giác lạnh thấu xương.

Yến Thần há to miệng, lại không biết nên trả lời như thế nào.

Đưa ra thánh bảo, chữa trị khỏi cho Dương Thanh Vân?

Vậy mặt mũi Yến gia để đâu?

Nhưng nếu không đồng ý với Tần Ninh thì kẻ này liệu có giết thêm một vị Thánh Vương trong giây lát hay không?

Ba vị trưởng lão giờ phút này cũng im lặng không nói.

Yến Vân Hiên nói nhiều nhất thì đã chết rồi.

"Tấm gương" bày ra trước mắt như thế, không thể không để ý!

Trong lúc nhất thời, mặt trời từ từ dâng lên, hiện trường yên tĩnh như chết.

Không ai dám mở miệng.

Cảnh giới Thánh Vương đã không dám thì nói gì đến đám võ giả Thiên Thánh cùng Địa Thánh hay Thánh Nhân.

Trong phút chốc, Yến Thần sải bước ra.

Vừa định mở miệng thì đã có một bàn tay lại khoác lên vai Yến Thần.

"Để ta!"

Một âm thanh tang thương vang lên.

Nghe được thanh âm kia, Yến Thần hơi khựng lại.

Chỉ thấy có hai người xuất hiện ở sau lưng hắn ta.

Một người trong đó tóc trắng phơ, thần thái già nua, toàn thân không chút thánh lực nào dao động, nhưng lại tạo ra một cảm giác khó mà nắm lấy, thậm chí không thể tới gần.

Mà người còn lại thì là một bà lão.

Bà lão tóc bạc để xõa, khuôn mặt hơi già nua, còn đôi mắt thì lộ ra vẻ sắc bén.
Chương 1817: Không được

Thấy cảnh này, mọi người đều ngơ ngác.

Đây... là ai?

Một nam một nữ giờ phút này lần lượt đi ra.

Mà giờ khắc này, Tề Phi Vân nhìn thấy ông lão cùng bà lão kia thì thần sắc không thay đổi, nhưng nội tâm đã tràn ngập sóng gió.

"Yến Thiên Bảo!"

"Yến Ngọc Sơ!"

Khi Tề Phi Vân nói ra tên của ông lão cùng bà lão thì không ít người đều tái mét mặt mày.

Thế hệ trẻ tuổi đúng là không rõ.

Nhưng thế hệ trước thì lại có không ít người biết đến.

Tần Ninh nhìn về phía hai người, tuyệt không nói gì.

Yến Thiên Bảo là trưởng tộc nổi tiếng một đời của Yến gia.

Cũng không phải là cha của Yến Thần mà là ông nội của Yến Thần.

Người này lúc còn trẻ đã có danh tiếng vô thượng tại Thánh vực Thiên Hồng, được vô số người tán thưởng.

Mà kể cả là Thánh Chủ của thánh quốc Đại Tề, trưởng tộc Diệp tộc hay là chủ của Cửu U đài cùng thời cũng không thể mạnh bằng.

Yến gia của khi ấy là vô địch!

Thánh quốc Đại Tề, Diệp tộc và Cửu U đài đều phải tạm thời tránh né.

Mà vị thiên kiêu này cũng chỉ đảm nhiệm vị trí trưởng tộc trong khoảng ngàn năm rồi quy ẩn.

Từ đó về sau, danh tiếng của người này cũng yếu bớt, mãi đến khi thế hệ thiên kiêu khác lần lượt xuất thế thì mọi người mới quên dần đi.

Nhưng bây giờ xuất hiện lần nữa thì vẫn làm cho lòng người thấy sợ hãi.

Tề Phi Vân nhìn thấy Yến Thiên Bảo cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Đây là cường giả thuộc thế hệ trước cả lão ta, tuyệt đối là cảnh giới Thánh Vương.

Nhưng đến cấp bậc nào của Thánh Vương thì lão ta lại không nhìn thấu.

Vào giờ phút này, Yến Thiên Bảo đi ra, nhìn Tề Phi Vân, cười nói: "Tề Phi Vân, chẳng lẽ thánh quốc Đại Tề muốn khai chiến với Yến gia chúng ta sao?"

"Tuyệt không có ý này”.

Tề Phi Vân nói thẳng: "Nhưng Tần tiên sinh là quý nhân của Đại Tề chúng ta, Đại Tề tình nguyện vì Tề tiên sinh mà xông pha khói lửa!"

Yến Thiên Bảo gật đầu nói: "Được, đã hiểu”.

Yến Thiên Bảo nhìn Tần Ninh, cười nói: "Anh hùng xuất thiếu niên, thánh vực Thiên Hồng đã lâu chưa từng xuất hiện một thiếu niên nào có thiên tư như Tần Ninh tông chủ!"

Tuy nói Tần Ninh nhìn khoảng hai mươi tuổi, thực tế cốt linh cũng mới có mấy trăm năm mà thôi, nhưng trong mắt Yến Thiên Bảo thì đúng là có thể gọi là một vị thiếu niên.

"Quá khen!"

Yến Thiên Bảo mỉm cười, nói tiếp: "Không biết Tần công tử cần đến thánh bảo gì thì mới chữa khỏi được vết thương của đồ đệ mình”.

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cười nói: "Yến gia lấy ra đi đã, ta xem xem có thứ gì hài lòng hay không rồi nói sau”.

Nghe đến lời này, Yến Thần vừa định bước lên nói chuyện thì Yến Thiên Bảo đã ngăn hắn ta lại.

"Được!"

Nhìn Tần Ninh, Yến Thiên Bảo nói thẳng.

Ngay sau đó, Yến Thiên Bảo nhìn sang Yến Ngọc Sơ bên cạnh, bà lão gật đầu, vung tay lên.

Lập tức, đất trời xuất hiện vô số lớp bình phong ngăn cách mọi người ra.

Tần Ninh cũng không thèm để ý.

Đại thế gia, đại tông môn đều sĩ diện như thế.

Trước đó Tề Phi Vân cũng vậy, không muốn để tin tức truyền ra rộng rãi.

Hắn cũng không quan tâm.

Nếu Yến gia thức thời hơn thì hắn cũng chẳng cần phải làm to chuyện, vậy càng tốt cho hắn.

Giờ phút này, Yến Thiên Bảo vung tay lên.

Một đoạn gỗ cổ xuất hiện trong tay Yến Thiên Bảo.

"Thân cây trọng tâm của Thiết Liễu Thánh Thụ mười lăm vạn năm, thần hiệu vô cùng, thân cây dù có tách khỏi cây bao lâu thì vẫn còn sinh cơ”.

Yến Thiên Bảo nghiêm túc nói: "Hơn nữa cũng cực kì phù hợp với thân thể võ giả, sau nhiều năm chuyển đổi sẽ có thể ngưng tụ thành một phần thân thể của võ giả”.

"Quan trọng nhất là thân cây kết hợp với thân thể còn có thể khiến cho lực sinh mệnh của võ giả tăng mạnh, làm cho sức khôi phục tăng lên cực lớn!"

Nhìn thấy thân cây Thiết Liễu Thánh Thụ kia, các Thánh Vương đứng tại chỗ đều hít thở dồn dập.

Vật này, đừng nói là cho Địa Thánh nối tay, cho Thiên Thánh hay Thánh Vương thì cũng vô cùng hấp dẫn!

Tần Ninh nhìn thân cây Thiết Liễu Thánh Thụ dài hơn một mét, lớn bằng cánh tay, sinh cơ bừng bừng.

"Không tệ!"

Tần Ninh thản nhiên nói: "Nhưng không đủ tư cách!"

"Đồ đệ của ta sau này còn có thể thành Thánh Đế, thứ này không phù hợp".

Lời này vừa nói ra, mấy người Yến Thần, Yến Bắc Phong đều cảm thấy tức giận.

Loại bảo vật này, đến cả Thánh Vương như bọn họ còn không nỡ dùng mà Tần Ninh lại... không coi ra gì!

Thần sắc Yến Thiên Bảo không thay đổi, vung tay lên, lại thêm một ánh sáng nữa xuất hiện.

Ánh sáng kia lơ lửng trong tay Yến Thiên Bảo, mang theo tia sáng thuần chất ngọc, hiện ra những khí tức óng ánh chói mắt.

"Đây là Thánh Lưu Ly Chi Thạch!"

Yến Thiên Bảo nói: "Chế tạo thành cánh tay, ngày ngày nuôi dưỡng, Thánh Lưu Ly Chi Thạch này có thể hóa thành kim cốt, mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa sau khi nuôi dưỡng thì nó có thể biến thành hài cốt huyết nhục chân chính, quan trọng nhất là có thể bộc phát ra lực oanh kích cực mạnh mẽ!"

Tần Ninh lẩm bẩm: "Tính chất sức mạnh thì đủ, nhưng tính dung hợp không mạnh, chưa đủ!"

Yến Thiên Bảo lại lần nữa vung tay lên.

Một viên đá lóe ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng kim xuất hiện trong tay Yến Thiên Bảo.

"Vật này là Lưu Kim Thánh Nguyên Thạch, tính chất thông linh, độ phù hợp với thân thể cũng rất cao, hơn nữa tính dung hợp cũng tốt hơn Thánh Lưu Ly Chi Thạch”.

"Tính dung hợp thì được, nhưng lực bộc phát chưa đủ, không được!"

Tần Ninh lại nói.

Yến Thiên Bảo lại lấy ra một vật, từ từ nói: "Đây là Ngưng Nguyên Thánh Thủy, một chén thánh thủy này đã được lấy bằng mạng sống của hai vị Thánh Vương của Yến gia năm đó...”

"Ngưng Nguyên Thánh Thủy có tính dung hợp cực mạnh, nhưng tính cứng cỏi chưa đủ, không được!"

Tần Ninh ngắt lời.

Nghe đến lời này, Yến Thiên Bảo cũng phải nhíu mày.

Mà Yến Thần, Yến Bắc Phong, Yến Nam Vân và Yến Thông Minh đã hoàn toàn lộ ra vẻ mặt khó coi.

Tần Ninh đây là đang... cố ý làm khó dễ!

Yến Thiên Bảo lấy ra một vật nữa, mở miệng nói: "Vật này là Hỏa Văn Thiên Nguyệt Thạch...”

"Không được!"

"Vật này là Cửu Thiên Hương Vân Quả, có thể làm cho thân thể tái sinh...”

"Không được!"

"Vật này...”

"Không được!"

Suốt nửa ngày, Yến Thiên Bảo lấy ra chín món thánh bảo.

Nhưng món nào cũng bị Tần Ninh phủ nhận.

"Tần Ninh!"

Yến Thần vào giờ phút này quát lên: "Ngươi đang cố ý phá hoại đấy à?"

"Mỗi một món bảo vật trong số này mà xuất hiện cũng đều đủ để Thánh Vương của thánh vực Thiên Hồng liều mạng đến cướp đoạt, ngươi lại chê tất cả?"

Tần Ninh nhìn Yến Thần, thản nhiên nói: "Đúng là ta chê đó”.

Nghe đến lời này, Yến Thần sầm mặt, nhưng lúc định lên tiếng thì đã lại bị Yến Thiên Bảo ngăn lại.

"Nếu như thế thì ta cũng chỉ có món này!"

Yến Thiên Bảo thở dài nói: "Vật này là vật gia truyền của Yến gia chúng ta, tên là Thần Phách Vân Nguyên Thạch!"

"Đây là món đồ cuối cùng mà lão phu đủ khả năng đưa ra rồi!"

"Nếu Tần tông chủ vẫn còn bất mãn, vậy Yến gia chúng ta cũng hết cách, cùng lắm thì vươn cổ chịu chết thôi!"

Nói xong, Yến Thiên Bảo lấy ra một viên đá.

Nhưng nói là đá, hình dáng của nó lại vô cùng vuông vắn, giống như là một cục gỗ màu xanh có đường vân lượn quanh vậy.

Nhưng khi hòn đá được đưa ra thì khí tức sinh mệnh nồng đậm đã lập tức tràn ngập, càn quét khắp nơi.
Chương 1818: Yến Thiên Bảo không hiểu

Mà khi vật này xuất hiện, mọi người đều cảm giác được bản thân như đang tắm rửa trong một hải dương sinh mệnh, hô hấp thông thấu không ít.

"Nhị gia gia!"

Yến Thần nhìn thấy Thần Phách Vân Nguyên Thạch thì lập tức mở miệng, nắm chặt một bên cánh tay của Yến Thiên Bảo, thấp giọng nói: "Không thể, cái này...”

Yến Thiên Bảo nhìn thoáng qua Yến Thần, thần sắc lạnh lùng.

Yến Thần lúc này mới từ từ thu hồi bàn tay.

Tần Ninh nhìn Thần Phách Vân Nguyên Thạch, gật đầu nói: "Cái này thì được”.

"Lấy ra sớm hơn có phải nhanh không? Đỡ tốn thời gian của hai bên".

Tần Ninh nhìn sang mấy món khác, nói: "Thiết Liễu Thánh Thụ kia, ta cũng muốn! Hai món đồ này mang đi, việc này coi như xong!"

Yến Thần lập tức nói: "Tần Ninh, ngươi vừa rồi nói món này không được, hiện tại lại muốn...”

"Được!"

Yến Thiên Bảo lại chắp tay nói: "Hai món này thuộc về Tần tông chủ!"

Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười, vẫy tay một cái, Thần Phách Vân Nguyên Thạch cùng Thiết Liễu Thánh Thụ bị Tần Ninh cất vào.

Mà lúc này, Yến Thiên Bảo nhìn Tần Ninh, nói: "Xin hãy giúp ta gửi lời chúc mừng đến Ôn Hiến Chi Ôn tông chủ, chúc mừng Thánh Thú tông đã xuất hiện một vị thiên kiêu!"

Tần Ninh nghe vậy thì nói: "Ta cũng không biết hắn ta đang ở đâu, còn đang tìm hắn đây, nếu ngươi có tin tức của hắn thì có thể báo cho ta, ta sẽ tạ ơn ngươi!"

Lời này vừa nói ra, Yến Thiên Bảo sững sờ.

Mà giờ khắc này, Tần Ninh nhìn hai cha con Tề Phi Vân cùng Tề Hạo, cười nói: "Được rồi, ta xin nhận tấm lòng của các ngươi, mau về đi, nếu không bá chủ hai châu các ngươi đánh lên thì ta cũng không gánh nổi hậu quả đâu!"

Tề Phi Vân cười chắp tay.

Yến Thiên Bảo vung tay, bình chướng rút đi.

"Yến quân, lui ra đi!"

Yến Thiên Bảo mở miệng nói.

Tề Phi Vân nhìn Yến Thiên Bảo, lại chắp tay nói: "Tiền bối, đắc tội ạ!"

Nói xong, Tề Phi Vân cứ thế dẫn Tề Chi Vũ, Tề Thiên Minh cùng Tề Hạo mang theo Tề Quân Vệ rút lui!

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh cũng đi lên Nguyên Hoàng cung.

Phệ Thiên Giảo ghé vào bậc thềm trước Nguyên Hoàng cung, tứ chi chỉ trời, giống như đang uể oải phơi nắng, bộ dạng buồn bực ngán ngẩm.

Yến Thiên Bảo nhìn Phệ Thiên Giảo, nội tâm nãy giờ lo lắng cũng đã dần thả lỏng,

Mà giờ khắc này, khi nhóm người của thánh quốc Đại Tề người cùng nhóm của Tần Ninh rời đi, Yến Thần, Yến Bắc Phong, Yến Nam Vân và Yến Thông Minh đều mang vẻ mặt khó coi.

"Nhị gia gia, vì sao...”

"Trở về rồi nói sau!"

Yến Thiên Bảo lại khoát tay áo, nhìn lại chỉ thấy sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi, thấm ướt trường sam.

Thấy cảnh này, mấy người ngậm miệng không nói.

Mà ngay tại lúc này, từng tiếng xé gió vang lên.

"Trưởng tộc!"

Có tiếng quát khẽ.

Yến Vô Thượng dẫn một đám Thiên Thánh xuất hiện.

"Trưởng tộc, ta đã điều tra xong, kẻ giết cha ta là một thanh niên tên Tần Ninh, tự xưng là tông chủ Thánh Thú tông”.

Yến Vô Thượng không kịp thở, vội vàng nói: "Trưởng tộc, xin hãy lập tức phái người tới Thánh Thú tông ở dãy núi Thánh Thú và tiêu diệt Thánh Thú tông đi!"

"Hắn ta là...”

Yến Thiên Bảo nhìn sang Yến Thần với ánh mắt dò hỏi.

Yến Thần cung kính nói: "Con trai thứ ba của trưởng lão Yến Cảnh Vũ, Thiên Thánh thập phẩm, thiên phú rất mạnh”.

Yến Thiên Bảo nhìn Yến Vô Thượng, nói: "Cha ngươi chết rồi thì thôi, việc này cứ như vậy kết thúc đi, sau này đừng nhắc đến chuyện báo thù nữa!"

"Trưởng tộc, chuyện này...”

"Không nghe rõ à?"

Âm lượng của Yến Thiên Bảo đột nhiên nâng lên, quát lớn: "Sau này tính tiếp, hiểu chưa?"

Trong phút chốc, đám Thánh Vương cùng với rất nhiều cao nhân Thiên Thánh đều run rẩy cả người, không dám nói chuyện.

Yến Thiên Bảo dẫn một đám người rời đi.

Yến Vô Thượng lúc này tê liệt ngã xuống đất.

Chuyện này là sao chứ!

Cha, đại ca, nhị ca, cháu của hắn ta đều chết rồi...

Nòng cốt của dòng dõi ngũ trưởng lão chỉ còn hắn ta!

Ấy thế mà Yến gia lại không báo thù?

Cho dù không báo thù vì cái chết của một vị Thiên Thánh thì cũng phải vì thể diện của Yến gia chứ!

Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?

Cùng lúc đó, bên trong Yến phủ.

Trong đại sảnh là hai vị Thánh Vương thế hệ trước gồm Yến Thiên Bảo và Yến Ngọc Sơ.

Cùng với bốn vị Thánh Vương đời sau là Yến Thần, Yến Bắc Phong, Yến Nam Vân, Yến Thông Minh, cả bốn người đều đang đứng đó.

Yến Thiên Bảo mở miệng nói: "Ta biết các ngươi không phục, nhưng dù là không phục thì cũng phải nhẫn nhịn!"

"Yến Cảnh Vũ, về cái chết của Yến Vân Hiên, Yến gia chúng ta không báo thù được đâu, cho dù dựa vào sáu vị Thánh Vương chúng ta cũng không báo thù nổi”.

Lời này vừa nói ra, mấy người đều sửng sốt.

Vì sao?

Bởi vì bốn vị Thánh Vương của thánh quốc Đại Tề?

Hay là bởi vì Xích Vũ Thiên Phong Điêu?

Vào lúc này, Yến Thiên Bảo lại nói tiếp: "Ta biết các ngươi đang không hiểu vì sao!"

"Từ đầu đến cuối, các ngươi có từng để ý đến thánh thú bên cạnh Tần Ninh không?"

"Con chó kia sao?"

Yến Thần kinh ngạc nói.

"Đó cũng không phải chó...”

Yến Thiên Bảo suy sụp nói: "Mà là thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa, Phệ Thiên Giảo!"

Lời này vừa nói ra, tất cả Thiên Thánh có mặt đều sửng sốt không thôi.

Danh tiếng của Ngự Thiên Thánh Tôn!

Xuyên qua vạn năm, danh tiếng còn vang.

Ở thời đại kia, có ai mà không biết Ngự Thiên Thánh Tôn!

Ngự Thiên Thánh Tôn của thánh vực Thiên Hồng là một nhân vật thiên kiêu khiến người ta kính sợ.

Mà đồng thời, bởi vì có sự tồn tại của Ngự Thiên Thánh Tôn nên thánh vực Thiên Hồng mới có tư cách để chống lại các thánh vực khác.

Cũng làm cho võ giả trong thánh vực Thiên Hồng có được cực nhiều thời gian cùng không gian phát triển bản thân.

Toàn bộ Hạ Tam Thiên cũng không chỉ có một vực là thánh vực Thiên Hồng.

Thánh vực Thiên Hồng còn được coi là một nơi có thực lực khá yếu kém trong số rất nhiều vực địa khác.

Nhưng mà năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn không xuất thế, tọa trấn Thiên Hồng, khiến cho những cường giả của địa vực khác không dám ngấp nghé đến thánh vực Thiên Hồng!

Một nhân vật như vậy quật khởi nhanh mà biến mất cũng nhanh.

Cũng chỉ có vạn năm.

Nhưng không một ai biết người này đã đi đâu.

Chuyện này vẫn luôn là bí mật chưa có lời giải đáp!

Yến Thần lẩm bẩm: "Thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn - Phệ Thiên Giảo... Từ khi Ngự Thiên Thánh Tôn biến mất, con Giảo này cũng không có tin tức, sao lại đột nhiên xuất hiện...”

"Đây cũng là điều khiến lão phu kinh ngạc!"

Yến Thiên Bảo tiếp tục nói: "Phệ Thiên Giảo chính là thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Ngự Thiên Thánh Tôn!"

"Ta vốn cho rằng lần này là có Ôn Hiến Chi ở sau lưng làm chỗ dựa cho Tần Ninh, Phệ Thiên Giảo mới có thể xuất hiện. Nhưng ban nãy nghe Tần Ninh nói, dường như hắn cũng không biết Ôn Hiến Chi ở đâu, mà hắn cũng không có lí do gì để lừa gạt ta...”

"Tung tích của Ngự Thiên Thánh Tôn và Ôn Hiến Chi đều không rõ ràng, Phệ Thiên Giảo này lại đột nhiên xuất hiện, không thể không nói, ta thực sự không nhìn thấu được Tần Ninh!"

"Mà Yến Vân Hiên chính là bị Phệ Thiên Giảo giết chết, bằng vào thực lực của chúng ta mà còn không nhìn rõ”.

"Nếu chúng ta tiếp tục giằng co, Tần Ninh mất hết kiên nhẫn, Yến gia chúng ta nhất định sẽ bị tiêu diệt!"

Lúc này nghĩ kỹ lại mới thấy khủng bố.

Vài vị Thánh Vương lúc này cả người đều đầm đìa mồ hôi.

"Hơn nữa hai cha con Tề Phi Vân cùng Tề Hạo lại không tiếc mọi giá, sẵn sàng vạch mặt với Yến gia chúng ta chỉ để bảo vệ Tần Ninh”.

"Điều này... càng làm cho ta không thể tưởng tượng nổi...”

"Xích Vũ Thiên Phong Điêu kia của Tề gia là do một vị cao nhân ban tặng, thế mà hôm nay lại nghe theo lệnh của Tần Ninh”.

Yến Thiên Bảo lẩm bẩm: "Rốt cuộc người tên Tần Ninh này xuất hiện từ đâu ra?"
Chương 1819: Quay về

Nghe đến lời này, trưởng tộc Yến Thần và những người còn lại đều im lặng không nói.

Cho tới giờ khắc này, bọn họ mới hiểu được bản thân đã phải đối mặt với điều gì!

"Lần này, ngũ trưởng lão trêu chọc đến người này, chết không có gì đáng tiếc, Yến gia chúng ta cũng không có năng lực báo thù, việc này đến đây là kết thúc!"

Nghe đến lời này, vài vị Thánh Vương đều không có sắc mặt dễ nhìn.

Từ trước đến nay, đều là Yến gia để người khác ăn thiệt thòi, có khi nào Yến gia phải chịu thiệt đâu!

"Không có cái gì mà không phục hết, không bằng người ta thì phải chịu thôi!"

Yến Thiên Bảo lần nữa nói: "Thánh vực Thiên Hồng có khả năng sẽ xảy ra những chuyện lớn, các ngươi cố gắng chuẩn bị đi, gia tộc có bao nhiêu Thiên Thánh thì cứ kéo ra ngoài luyện tập, hiểu chưa?"

"Vâng!"

Yến Thiên Bảo nói xong thì quay người rời đi.

Mà giờ khắc này, đại sảnh tràn ngập một bầu không khí trầm trọng như cũ.

Trưởng tộc Yến Thần lên tiếng: "Từ nay trở đi, chặt chẽ cai quản việc giao tiếp của Yến Châu với Thanh Châu, võ giả Yến gia không được vi phạm, kẻ nào trái lệnh sẽ bị chém chết!"

"Vâng!"

"Vâng!"

...

Yến Châu, Nguyên Hoàng cung trôi nổi trên bầu trời, bay về dãy núi Thánh Thú...

Giày vò khắp chặng đường cuối cùng cũng kết thúc.

Tề Phi Vân cũng ở trong Nguyên Hoàng cung, đi cùng Tần Ninh.

Dù sao cũng tiện đường, người của thánh quốc Đại Tề cũng đi theo.

Giờ phút này, trong đại sảnh của Nguyên Hoàng cung, nhóm người của thánh quốc Đại Tề ngồi nói chuyện.

Bên ngoài đại điện, Xích Vũ Thiên Phong Điêu cùng Phệ Thiên Giảo một trái một phải như thần giữ cửa, nhắm mắt dưỡng thần.

Mà Thạch Cảm Đương cùng Dương Thanh Vân thì chiêu đãi người của thánh quốc Đại Tề.

"Dương minh chủ tuy mới đạt cảnh giới Địa Thánh nhưng lại có thể dần dần thống nhất Thanh Châu, thật không đơn giản!", Tề Phi Vân khách khí nói.

Với thực lực Thánh Vương của lão ta thì Địa Thánh như Dương Thanh Vân sao có tư cách nói chuyện cùng chứ?

Nhưng đây lại là ái đồ của Tần Ninh.

Lần này Tần Ninh náo loạn như thế cũng chỉ vì một cánh tay của Dương Thanh Vân.

Có thể nói tất cả đều bắt đầu từ một cánh tay của Dương Thanh Vân.

Không thể không nói, Tần Ninh thật sự vô cùng bá đạo.

Nhưng như vậy cũng có thể nhìn ra sự yêu thương của Tần Ninh đối với đồ đệ này.

"Lão Thánh Chủ quá khen, ta cũng được nhờ phước của sư tôn mà thôi”, Dương Thanh Vân chân thành nói.

"Cũng không phải nói như vậy, Thanh Châu này tuy nói Thiên Thánh là đỉnh cao, nhưng Đại Tề chúng ta cùng với Yến gia, Cửu U đài và Diệp tộc đều muốn chen một chân vào mà đều thất bại, không những thế còn tổn thất không ít Địa Thánh, Thiên Thánh nữa là”.

"Thanh Châu hỗn loạn, ngươi lại có thể đi đến con đường thống nhất, chứng tỏ thủ đoạn phi phàm, không hổ là đồ đệ của Tần tiên sinh!"

Đối mặt với các kiểu khen ngợi, Dương Thanh Vân đều khách khí đáp lại.

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương đi ra ngoài điện.

"Vô vị thật...”

Thạch Cảm Đương nhìn Phệ Thiên Giảo ở một bên, nhịn không được nói: "Giảo tiền bối, ngươi nói sư tôn sủng ái Thanh Vân như vậy có phải là bởi vì cái hắn ta rất giỏi những chuyện như thế này không? Ta thì chẳng biết gì!"

"Năm đó sư tôn cũng bận rộn như vậy sao? Ôn Hiến Chi sư huynh cũng biết ứng phó như vậy à?"

Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì cười khà khà: "Cái loại khờ khạo như Ôn Hiến Chi sao có thể biết những thứ này chứ?"

"Sư tôn ngươi năm đó cũng vui vẻ tầm đạo với cùng một số người, nhưng sau này thì cũng không vui lắm nữa, bản thân bế quan, bế quan mãi bế quan mãi rồi mất mạng luôn!"

Nghe Phệ Thiên Giảo nói vậy, Thạch Cảm Đương lại cười ha ha.

Hắn ta thật sự rất thích Giảo tiền bối, nói chuyện rất thú vị.

"Không đúng!"

Phệ Thiên Giảo giờ phút này lại vội vàng nói: "Cái gì mà sư tôn ngươi năm đó chứ, phải là chủ nhân của ta năm đó, sư tôn ngươi là sư tôn ngươi, chủ nhân ta là chủ nhân ta!"

Thạch Cảm Đương sửng sốt nói: "Sư tôn ta chẳng phải là chủ nhân ngươi chuyển thế sao? Ngươi bị mê sảng hả?"

"Không không không, sư tôn ngươi là sư tôn ngươi, chủ nhân ta là chủ nhân ta, không phải một người, ngươi lầm rồi!", Phệ Thiên Giảo cãi lại.

"Vậy mà ngươi còn ra tay? Còn để sư tôn ta sờ đầu ngươi?"

Cái kiểu sờ đầu thánh thú thân mật như vậy rõ ràng chính là sự sủng ái của chủ nhân với thánh thú của mình mà!

"Cái đó là... Kia là... Đó là bởi vì sư tôn ngươi nấu cơm cho ta ăn, ta miễn cưỡng cho hắn sờ sờ mà thôi, ngươi đừng có hiểu lầm, chủ nhân ta cũng không phải Tần Ninh, cái gì chuyển thế với không chuyển thế, ta không biết đâu!"

Thạch Cảm Đương ngẩn ra.

Con Giảo này không chịu nhận?

"Ngươi... Ngươi có phải đã làm ra chuyện gì không? Sợ nhận sư tôn thì sẽ bị sư tôn đánh chết?"

Phệ Thiên Giảo lập tức cứng họng, sau đó xấu hổ nói: "Cái gì chứ... còn lâu... còn lâu... ngươi đừng có nói nhảm...”

Thạch Cảm Đương lập tức hiểu ra.

Chắc cú rồi!

Con Giảo này... xong đời rồi!

Mà giờ phút này, Dương Thanh Vân cũng tiễn biệt nhóm người của thánh quốc Đại Tề.

Trở lại đại sảnh, Dương Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra.

Tiên Nhân đi lên phía trước, nhìn Dương Thanh Vân, đưa lên một ly trà, đau lòng nói: "Tay bị thương còn chưa khỏi mà, sao chàng không cho sư đệ của chàng ra tiếp thay chứ?"

"Thạch Đầu không hợp với những tình huống thế này, sư tôn đang bận, ta làm cũng không sao mà...”, Dương Thanh Vân cười nói.

"Tần Ninh lại đi đâu rồi?", Tiên Nhân nhìn về phía sau đại điện, không khỏi nói.

"Chắc là đang nghiên cứu Thần Phách Vân Nguyên Thạch cùng Thiết Liễu Thánh Thụ... Chí bảo như thế cũng không dễ luyện hoá...”

"Ừm!"

Vào giờ phút này, trong một căn phòng ở phía sau.

Tần Ninh giờ phút này lười biếng nằm trên giường, đầu gối lên hai tay.

Vân Sương Nhi nói khẽ: "Không phải chàng đã có được thứ mình ưng rồi sao? Vẫn rầu rĩ không vui vậy hả?"

Nghe đến lời này, Tần Ninh đứng dậy, khẽ khàng nắm tay của Vân Sương Nhi, nhịn không được nói: "Đúng là đạt được rồi, nhưng dùng kiểu gì thì ta vẫn chưa nghĩ ra...”

"Hai món đồ này đủ để cho Thánh Vương sử dụng và dùng tốt nữa, nhưng ta còn phải nghiên cứu xem làm sao để Thanh Vân suốt đời được lợi”.

Vân Sương Nhi khẽ cười nói: "Dù sao cũng có nhiều thời gian”.

"Đúng, cũng phải!"

Tần Ninh giờ phút này nhẹ nhàng luồn tay lên trên.

"Chàng làm gì...”

"Dù sao thời gian cũng còn nhiều, đã bao lâu rồi nàng không gặp ta rồi? Không nhớ ta sao?", Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.

"Hừ, thường ngày thì ra vẻ là Tần tông chủ đạo mạo, phong khinh vân đạm, nhưng ai mà biết được chàng lại có bộ dạng lưu manh thế này chứ".

"Ta không phải lưu manh!"

"Chàng không phải? Chàng xem tay chàng đang đặt ở đâu đây?", Vân Sương Nhi đỏ mặt nói.

Tần Ninh khẽ mỉm cười: "Chẳng phải là nơi này sao? Ta còn đặt được sâu hơn nữa cơ đấy!"

Một câu thì thầm, gian phòng dần bốc lên một khí tức mờ mịt...

"Bọn họ còn đang ở bên ngoài kìa...”

"Yên tâm đi, lúc ta xây dựng Nguyên Hoàng cung thì đã tiêu tốn rất nhiều sức lực để ngăn cản thăm dò, cách âm tuyệt đối, nàng cứ thoải mái!"

"Bại hoại!"

"...”

Nguyên Hoàng cung tiếp tục tiến lên...

Nguyên Hoàng cung không ngừng tới gần dãy núi Thánh Thú, mà giờ phút này, Nguyên Hoàng cung cũng đã quay về đến Thánh Thú tông ở Thánh Thú sơn.

Tiếp theo đây, Tần Ninh sẽ phải làm khá nhiều việc nữa.

Chuyện tu hành của Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, cùng với việc chuyển đổi hợp lý cho Tiên Nhân phu nhân sau khi đến Hạ Tam Thiên, còn cả đám đồ tử đồ tôn không mấy tin cậy ở Thánh Thú sơn kia...

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là việc nối tay cho Dương Thanh Vân!

Vào giờ phút này, Nguyên Hoàng cung dần dần phiêu đãng đến trước sơn môn của Thánh Thú tông.

Chỉ là giờ phút này, Tần Ninh nhìn xuống chỗ trước sơn môn, lại hơi sững sờ.
Chương 1820: Lại tới gây sự

Chỉ thấy cách sơn môn khoảng mười dặm đã có một mảnh rừng bị khai thác, thậm chí còn có mấy tòa nhà gỗ được xây dựng lên.

Mà bên ngoài nhà gỗ có không ít người lui tới, tụ tập.

Đồng thời, trước sơn môn còn có mấy người đang đứng, khí thế hùng hổ.

Chuyện này... lại làm sao nữa đây?

Lúc này, Nguyên Hoàng cung rơi xuống.

Nhưng mấy người đứng trước sơn môn Thánh Thú tông thì đã ngừng lại, ánh mắt đổ dồn vào Nguyên Hoàng cung.

Mà cùng lúc đó, bên trong Thánh Thú tông.

Có mấy bóng người xuất hiện.

"Tông chủ!"

"Tông chủ!"

Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình lần lượt đi ra.

Bọn họ nhìn thấy Tần Ninh thì đều nhẹ nhàng thở ra như thoát được kiếp nạn.

Tần Ninh nhìn ba người, nhịn không được nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Ngươi chính là tông chủ của Thánh Thú tông à?"

Mà lúc này lại có một thanh âm vang lên.

Ánh mắt Tần Ninh chuyển động, nhìn về phía mấy người đang đứng trước sơn môn.

Thấy mấy người này, Tần Ninh lại hơi sững sờ.

"Diệp Bằng!"

"Diệp Thiên Hữu!"

Tần Ninh cười nói: "Sao hai người các ngươi lại đến đây nữa thế?"

"Lần này mang theo trợ giúp à?"

Lúc này, nhóm Nguyệt Phần Nhân cũng lập tức đi đến bên cạnh Tần Ninh.

"Tông chủ, hai người kia là lục gia chủ Diệp Thanh và thất gia chủ Diệp Huyễn của Diệp gia!"

Tần Ninh nhìn về phía hai người kia, lông mày nhíu lại.

Hai vị Thiên Thánh thập phẩm.

Xem ra Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu còn chưa từ bỏ ý định.

Chắc là không dám báo cho tông gia cho nên lại tìm hai gia chủ của phân gia khác đến giúp đỡ.

"Lần trước để các ngươi đi bẩm báo lại với tông gia về những việc mình đã làm, xem ra các ngươi lại không làm theo”.

"Đã như vậy, lần này tới rồi thì cũng đừng đi nữa!"

Tần Ninh thản nhiên nói.

Hết lần này đến lần khác xuất hiện làm loạn, thật sự tưởng là hắn không còn cách nào khác chắc?

"Diệp Bằng nói với ta rằng ngươi rất cuồng vọng, ta còn không tin, hiện tại xem ra quả thật là như thế...”

Lúc này, Diệp Thanh gia chủ lạnh lùng nói: "Lần này đến cũng không phải vì chuyện của tam đại tông môn mà là vì bình định Thánh Thú tông của ngươi!"

Nói xong, Diệp Thanh vung tay lên.

Trong khoảnh khắc, bốn phía xuất hiện rất nhiều võ giả.

Nhìn kỹ lại, có không dưới năm trăm người.

Mà mỗi một người đều mang khí tức Thiên Thánh, áp bức Nguyên Hoàng cung.

Thấy cảnh này, Tần Ninh nhíu mày, cười nói: "Được lắm, được lắm, ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, đã không biết quý trọng thì cũng đừng trách ta!"

Lúc này, Tần Ninh khẽ nắm chặt bàn tay, chắp hai tay sau lưng, sải bước ra, nhìn bốn người, nói: "Nếu như thế, ta liền thay mặt cho tông gia Diệp tộc dạy dỗ các ngươi vậy! Đến đây rồi thì để mạng lại đi!"

Nói xong, ánh mắt Tần Ninh mang theo một vệt lạnh lùng.

Diệp Bằng lại cười nhạo nói: "Nhãi con ngu dốt, lần này dù ngươi có bản lĩnh bằng trời thì Thánh Thú tông cũng sẽ bị tiêu diệt, uy nghiêm của Diệp tộc là điều không ai được phép khiêu khích”.

Lại là uy nghiêm!

Đại Tề có uy nghiêm.

Yến gia cũng có uy nghiêm.

Vậy Tần Ninh hắn thì không có uy nghiêm sao?

"Các ngươi có, ta cũng có, hôm nay đến rồi thì đừng có đi nữa”.

Tần Ninh ngữ khí lạnh nhạt, bàn tay khẽ vung ra.

"Chậm đã, chậm đã, thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình”.

Mà ngay tại lúc này, có một thanh âm vang lên, ngay sau đó là từng tiếng xé gió vùn vụt ập tới.

Khi những âm thanh xé gió kia vang lên là hơn mười bóng người đi từ xa đến đây.

Mà năm người đứng đầu của nhóm hơn mười kia có khí tức mạnh mẽ đáng sợ, mang theo uy nghiêm cuồn cuộn.

Lúc này, ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình nhìn thấy năm người đứng đầu thì đều tái mặt sợ hãi.

"Diệp Khai Nguyên của Diệp gia!"

"Diệp Dương Phong!"

"Diệp Quân!"

"Diệp Tranh!"

"Diệp Luân!"

Lúc này, cả ba người ỉu xìu, sắc mặt trắng bệch.

Cũng bởi vì ba tông bọn họ không nộp bù cống phẩm mà chín trưởng tộc của Diệp gia đều xuất hiện?

Có cần đến mức này không.

Lúc này, trong lòng ba người phát khổ, Tần Ninh lần này không bảo vệ được bọn họ rồi.

Năm gia chủ này đều là thực lực đỉnh cao của Diệp tộc, là năm vị Thánh Vương.

Thiên Phong Quần lúc này chắp tay nói: "Tông chủ, chúng ta gây họa thì để chúng ta gánh vác, tông chủ đã quan tâm đến chúng ta rất nhiều rồi”.

Nguyệt Phần Nhân cũng khổ sở nói: "Cảm ơn tông chủ đã chiếu cố chúng ta trong khoảng thời gian qua”.

La Kình hơi cong người xuống, miễn cưỡng cười nói: "Chết thì có ngại gì? Nhưng chúng ta không thể liên lụy Tần tông chủ được”.

Nghe ba người nói thế, Tần Ninh lại giữ im lặng, nhìn về phía trước.

Cùng lúc đó, Diệp Khai Nguyên, Diệp Dương Phong, Diệp Quân, Diệp Tranh và Diệp Luân lần lượt hạ xuống.

Bốn gia chủ là Diệp Thanh, Diệp Huyễn, Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu nhìn thấy năm gia chủ này đến thì khách khí chắp tay.

Chín người mặc dù đều là cửu đại gia chủ của Diệp gia, nhưng bốn người bọn họ lại chưa tới cảnh giới Thánh Vương, cho nên có chênh lệch rất lớn với năm vị gia chủ kia.

Dù Diệp Thanh cùng Diệp Huyễn là Thiên Thánh thập phẩm, nhưng vẫn không thể bằng được Diệp Luân, Diệp Tranh là cảnh giới Thánh Vương.

Đỉnh cấp Thiên Thánh vẫn là Thiên Thánh.

Thánh Vương, dù chỉ mới vào Thánh Vương thì cũng là Thánh Vương mạnh mẽ.

Lúc này, năm vị Thánh Vương đến.

Diệp Khai Nguyên đứng đầu lại không để ý đến bốn người Diệp Thanh, Diệp Huyễn, Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu mà lại đi thẳng tới phía trước, nhìn Tần Ninh.

Diệp Khai Nguyên có bộ tóc màu xám, khí chất phiêu trần, thần thái không siểm nịnh không kiêu ngạo.

Lúc đối diện với Tần Ninh, ông ta lại khom người chắp tay, thi lễ nói: "Tần tông chủ, lần này là Diệp tộc chúng ta làm việc lỗ mãng, lão phu thay mặt cho Diệp tộc thỉnh tội với Tần công tử!"

Lời này vừa nói ra, Diệp Thanh, Diệp Huyễn, Diệp Bằng và Diệp Thiên Hữu đều sửng sốt vô cùng.

Mà Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình thì lại càng trợn tròn mắt.

Có ý gì?

Chuyện này là sao?

Diệp Khai Nguyên! Thánh Vương! Gia chủ đệ nhất Diệp gia! Thế mà lại... thỉnh tội với Tần Ninh?

Không nghe lầm chứ?

Diệp Khai Nguyên lại không thèm để ý những chuyện đó, khách khí nói: "Diệp gia chúng ta tình nguyện dâng lên ngàn vạn thánh thạch, vạn món thánh binh để bù đắp cho cử chỉ lỗ mãng lần này, mong Tần tông chủ nhận cho!"

Diệp Khai Nguyên nói xong, Diệp Dương Phong cùng Diệp Quân ở sau lưng ông ta liền vung tay lên.

Từng viên thánh thạch, từng món thánh binh lúc này chồng chất như núi.

Trong phút chốc, cảnh tượng này hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người phải chết đứng.

Nhưng nhóm Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đứng trên Nguyên Hoàng cung thì lại không thèm để ý.

Ở Yến Châu, Tần Ninh giết hai vị Thánh Vương, ép cho lão ngoan đồng của Yến gia phải ra mặt bồi thường thánh bảo thì mới coi như xong chuyện.

Chuyện này có rất ít người biết, Diệp gia có thực lực thao thiên, không có khả năng không hay tin.

Lại thêm Đại Tề xuất động Tề Quân Vệ, trực tiếp chạy tới Yến Châu.

Diệp tộc làm sao có thể không biết những chuyện này?

Hiện tại, Diệp tộc nhảy tới cửa làm loạn, tự mình muốn chết.

Tặng những vật này còn phải xem xem Tần Ninh có muốn nhận hay không đã!

Lúc này, Diệp Khai Nguyên và bốn vị Thánh Vương còn lại cũng cảm thấy bất ổn trong lòng, không biết vì sao.

Làm sao bây giờ?

Nên làm gì đây?

Trưởng tộc đã có lệnh phải lập tức ngăn lại đám Diệp Thanh, Diệp Huyễn, nhưng bọn họ đến muộn mất!

Những món quà bồi tội này sẽ được Tần Ninh chấp nhận sao?

Nghe nói đã có một vị Thánh Vương bị Tần Ninh lặng yên giết chết rồi đó!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom