-
Chương 1786-1790
Chương 1786: Thánh Chủ Tề Hạo
Vương!
Thánh Vương vô địch!
Lúc này, Tề Hành, Tề Hoàn, Tề Nhạc cùng với đám Tề Quân Vệ kia quỳ rạp xuống đất.
"Tham kiến Thánh Chủ!"
"Tham kiến Thánh Chủ!"
Mỗi người đều cung kính bái chào.
Thánh Chủ Tề Hạo của thánh quốc Đại Tề.
Nhìn kỹ lại, Thánh Chủ mặc một bộ đồ trắng, chất liệu cũng không phải là tơ lụa gì quá quý giá, giống như dùng vải sợi thô dệt thành.
Mà khi Thánh Chủ xuất hiện, tạo cảm giác người này tỏa ra một khí tức rất lạnh lùng.
Vẻ ngoài khoảng trên dưới ba mươi tuổi, tóc dài buộc lên, nhìn phía trước có vài phần lộn xộn.
Thần thái ôn hòa, nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, đám người xung quanh đều quỳ xuống đất lễ bái.
Nhóm Tần Ninh, Nhan Như Họa thì chỉ đứng tại chỗ, không nói một lời.
Thấy cảnh này, Thánh Chủ kia hơi mở mắt ra, nhìn Tần Ninh chăm chú.
Ông ta không nhìn Phong Vô Cực Thiên Thánh thập phẩm hay là Địch Nguyên Thiên Thánh thập phẩm mà nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi à?"
Tần Ninh thì thầm.
Sau đó, Thánh Chủ Tề Hạo phất tay, đám người đứng dậy.
Tề Hành và Tề Hoàn đều tới gần Thánh Chủ.
"Phụ hoàng, nhi thần vô dụng".
Tề Hoàn khom người nói: "Kẻ này... có hai vị Thiên Thánh thập phẩm giúp đỡ nên cứ một mực làm loạn!"
"Chú ý lời nói của ngươi!"
Tần Ninh lại nhìn Tề Hoàn, lạnh nhạt nói: "Ta cũng không phải đến đây làm loạn".
"Thất hoàng tử Tề Nhạc bày kế làm nhục con của Tề Khánh vương gia là Tề Tư Tư cùng Tề Bác, lại còn ra lệnh cho Tề Hồn giết Tề Khánh, sau đó tiếp tục vu cáo hãm hại Tề Khánh!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Ta chỉ thay mặt gia đình Tề Khánh vương gia đến đòi lại công bằng mà thôi".
"Hỏi Tề Hồn vương gia, ông ta không chịu nhận, cho nên chỉ có thể giết".
"Đi đến Tề Đô các ngươi, hỏi thất hoàng tử, hắn ta cũng không nhận, vậy ta cũng chỉ có thể giết, ai bảo các ngươi... không có nổi một người làm được việc chứ?"
"Láo xược!"
Tề Hoàn quát: "Đương kim Thánh Chủ ở đây, ngươi lại còn nói không có người lo liệu, ý ngươi là gì hả?"
Câu “láo xược” vang lên.
Tần Ninh liếc Tề Hoàn một cái, chậm rãi nói: "Ta nói, chú ý lời nói của ngươi!"
“Không thì ngươi qua đây đọ sức với ta?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tề Hoàn mang theo vài phần kiêng kị.
Vừa rồi hắn ta đã tận mắt thấy cách Tần Ninh đánh chết Tề Nhạc!
Còn Tề Nhạc thì chắp tay nói: "Phụ hoàng, cái kẻ tên Tần Ninh này dám miệt thị thánh quốc Đại Tề chúng ta, nhi thần đề nghị tru sát kẻ này để cho hắn thấy cái uy của thánh quốc Đại Tề".
"Ngươi còn muốn giết ta? Nếu không phải ngươi liên tục nói bản thân bị gài bẫy thì ngươi đã sớm là cái xác khô rồi có biết không?"
Tần Ninh không thèm để ý Tề Nhạc, nhìn Thánh Chủ Tề Hạo, cười nói: "Ngươi chính là Thánh Chủ đúng không, xuất hiện rồi thì việc gì cũng dễ làm, ngươi xem chuyện này nên xử lý như thế nào đây?"
"Tề Tư Tư, Tề Bác, Tề Hồn vương gia cũng ở đây cả, nhân chứng có rồi, không chống chế được nữa chứ?"
Nghe vậy, rất nhiều võ giả của thánh quốc Đại Tề đều kinh hãi.
Tề Hạo chủ thượng là ai chứ?
Là Thánh Vương!
Là người thống trị thánh quốc Đại Tề.
Tần Ninh cả gan làm loạn như thế khác nào là đang đâm đầu vào chỗ chết.
"Ngươi giỏi lắm!"
Tề Hạo chủ thượng nhìn Tần Ninh, lập tức nói: "Tề Nhạc gài bẫy hại Tề Khánh vương gia, từ ngày hôm nay bị cấm túc trong cung, tự vấn lại bản thân".
Tề Nhạc nghe đến lời này, sắc mặt trắng bệch.
Sau đó, Tề Hạo chủ thượng nhìn Tần Ninh, chậm rãi nói: "Ngươi thì sao? Ngươi tự ý xông vào Tề Đô chúng ta, giết vương gia Đại Tề, hoàng tử Đại Tề của ta, vậy ngươi nên chịu tội gì đây?"
"Ta?"
Tần Ninh cười nhạt : "Ngươi còn không có tư cách định tội ta đâu!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây gần như đều hít vào một hơi khí lạnh.
"Láo xược!"
Tề Hoàn gắt gao nhìn Tần Ninh, quát: "Ngu si ngông cuồng, ngươi muốn chết à!"
Tần Ninh lại liếc Tề Hoàn, nói: "Chú ý lời nói của ngươi!"
"Đây là lần thứ ba ta nhắc nhở ngươi rồi đấy, đừng tưởng rằng có Thánh Vương ở đây thì ta sẽ sợ, ngươi có tin lát nữa cái tên Thánh Vương này còn phải quỳ xuống trước mặt ta không hả?"
Lúc này, đám cao thủ của thánh quốc Đại Tề đã hoàn toàn bị chọc giận.
Thánh Chủ Tề Hạo là trụ cột của thánh quốc Đại Tề, là người thống trị Đại Tề.
Bị một tên Thiên Thánh nhất phẩm làm nhục như thế!
"Tề Quân Vệ!"
Sau đó, một vị thống lĩnh quát: "Giết kẻ này".
Nghe đến lời này, Tần Ninh cười khẩy: "Làm sai thì phải nhận, thánh quốc Đại Tề các ngươi năm xưa cũng chỉ là một Tề gia nho nhỏ trong Tề Châu mà thôi, những năm gần đây phát triển lớn lên khiến các ngươi quên đi gốc tích của mình luôn à?"
Nói xong, Tần Ninh bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn dần dần vang lên.
Thánh Chủ Tề Hạo thấy cảnh này thì hơi sững sờ.
Hơn nữa, tiếng đàn truyền vang, âm luật cũng không vội vã mà thậm chí còn hết sức thư giãn.
Ai cũng không biết Tần Ninh rốt cuộc đang làm cái gì!
Vù vù...
Hơn nữa, khi tiếng đàn của Tần Ninh vang lên, đất trời bỗng vang lên những tiếng gió thổi.
Ban đầu, tiếng gió còn có vẻ yếu ớt.
Nhưng dần dần, nó biến thành cuồng phong gào rít giận dữ, thậm chí còn cuồng bạo hơn cả lúc Thánh Chủ Tề Hạo xuất hiện.
Lúc này, mọi người đều sững sờ.
Sắc mặt của Tề Hạo chủ thượng càng thêm cẩn thận.
Tiếng gió vun vút, sau đó thì tràn ngập khắp không gian.
Có không ít võ giả cảnh giới Thiên Thánh đều không thể đứng vững.
Chỉ là, khi cuồng phong như đạt đến cực hạn thì tiếng gió lại dần dần giảm xuống, chậm rãi ngừng lại.
Nhưng khi tiếng gió dần bình ổn lại thì đám người đã kinh ngạc phát hiện ra có một bóng dáng lẳng lặng đứng trước người Tần Ninh.
Đó cũng không phải một người, mà là một loài chim.
Nó lẳng lặng đứng trên không, hai cánh hơi tung ra, lông vũ hiện ra hào quang màu đỏ thắm.
Một con chim đại bàng!
Nhìn qua cũng chỉ lớn chừng bàn tay, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng toàn thân lại tỏa ra một loại khí tức... khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Nó giống như một thanh kiếm chưa khai khiếu nhẹ nhàng trôi nổi trên không.
Lúc này, tất cả đều nghi hoặc, ngơ ngác nhìn vào vật thể này.
Mà ở bên cạnh Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.
Sư Ngao Thú, Tử Kim Thôn Linh Thú, Huyền Minh Vương Xà và Huyết Thánh Văn Miêu đều trở nên mất tự nhiên, thậm chí là có chút e ngại.
"Hửm?"
Địch Nguyên nhìn Sư Ngao Thú bên cạnh thân mình.
Sư Ngao Thú thấp giọng nói: "Ta cảm giác được một loại áp chế, con đại bàng này chắc chắn có phẩm cấp cao hơn ta, thực lực cũng mạnh hơn ta nữa!"
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng nhận được câu trả lời y hệt từ phía thánh thú của mình.
Bốn con thánh thú đều là cấp sáu.
Nếu đã cao cấp hơn chúng thì chắc chắn ít nhất phải là cấp bảy!
Tất cả đều trở nên thận trọng hơn.
Còn Thánh Chủ Tề Hạo lại có một biểu cảm kinh dị hơn.
"Sao lại thế...", Thánh Chủ Tề Hạo thì thào.
Cùng lúc đó, Tần Ninh cất lại tiếng đàn, nhìn con đại bàng trước mặt mình.
"Tiểu Phong Phong..."
Tần Ninh duỗi tay ra, khẽ cười nói: "Ngươi quả nhiên là đáng tin cậy hơn Nhị Cẩu Tử kia nhiều!"
Chương 1787: Xích Vũ Thiên Phong Điêu
Tiểu Phong Phong?
Tiếng gọi này xuất hiện, sắc mặt của bốn người Địch Nguyên trở nên lạ lùng.
"Không hổ là tổ sư thúc, đúng là dòng dõi Thánh Thú tông chúng ta..."
Giản Bác mở miệng: "Tiểu Sư Sư, Tiểu Kim Kim, Tiểu Huyền Huyền, Tiểu Bạch Bạch..."
"Hiện tại lại thêm một Tiểu Phong Phong? Chẳng lẽ đây là thánh thú kết bạn của tổ sư thúc?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Địch Nguyên, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều sáng lên.
Cũng đúng!
Trước giờ bọn họ chẳng biết thánh thú kết bạn của tổ sư thúc là gì.
Chẳng lẽ chính là con chim đại bàng này đây?
Trước đó bọn họ cứ cho rằng Cửu Anh là thánh thú kết bạn của tổ sư thúc, nhưng Cửu Anh nhìn có vẻ e ngại tổ sư thúc.
Nhưng ánh mắt con đại bàng này nhìn tổ sư thúc lại mang theo sự ngơ ngác, mông lung!
Lúc này, Tần Ninh cười nói: "Đã lâu không gặp, có phải là ngươi còn đang cảm thấy mơ hồ không?"
Nói xong, ở giữa lòng bàn tay của Tần Ninh xuất hiện một loại linh khế phức tạp!
Linh khế!
Khế ước được thành lập giữa ngự thú sư cùng thánh thú.
Mấy người Địch Nguyên, Giản Bác đã quá quen thuộc với loại linh khế kia!
Hơn nữa, linh khế vừa xuất hiện, ánh mắt của đại bàng nhỏ liền sáng lên, há mồm phun ra một khế ước phức tạp giống hệt của Tần Ninh, bay đến trước người hắn.
Hai loại khế ước hợp lại, sau đó tràn ngập hai bên là một loại giao lưu tâm linh.
Loại cảm giác quen thuộc này làm cho đại bàng nhỏ khẽ run lên, trong đôi mắt sáng tỏ xuất hiện ánh đỏ, giống như muốn rơi lệ.
Tần Ninh thấy cảnh này, mỉm cười.
"Đúng, ta trở về rồi đây".
Tần Ninh cười nhạt.
Mà lúc này, sắc mặt Thánh Chủ Tề Hạo đang đứng ở giữa không trung thì lại càng thêm khó coi.
Làm sao có thể!
Sao lại thế!
Xích Vũ Thiên Phong Điêu!
Thánh thú cấp bảy.
Là thủ hộ của thánh quốc Đại Tề bọn họ.
Làm sao có thể thân thiết với Tần Ninh như vậy?
Lúc này, Thánh Chủ Tề Hạo nhớ lại từng đợt hồi ức.
Năm đó Tề gia chỉ có thể là thế lực khống chế một phương trong Tề Châu, trưởng tộc cũng chỉ đạt cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm mà thôi.
Nhưng Tề gia đã gặp một vị cao nhân và được vị cao nhân ấy tặng cho một con đại bàng.
Chính là Xích Vũ Thiên Phong Điêu trước mắt.
Bởi vì có Xích Vũ Thiên Phong Điêu, Tề gia mới có thể dần đi tới sự mạnh mẽ, thành lập ra thánh quốc Đại Tề rồi trở thành bá chủ Tề Châu, quản lý một châu trong thánh vực Thiên Hồng!
Xích Vũ Thiên Phong Điêu đã cứu Tề gia thoát khỏi nguy nan không biết bao nhiêu lần.
Có thể nói chim đại bàng này chính là thần thủ hộ của Tề gia.
Nhưng bây giờ, Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại có thái độ vô cùng thân mật với Tần Ninh.
Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Lúc này, nội tâm Thánh Chủ Tề Hạo đang rối như tơ vò!
Mà đại bàng nhỏ đã hạ xuống cánh tay của Tần Ninh, thân mật ghé đầu vào người Tần Ninh, như muốn tiến vào lòng hắn.
Tần Ninh mỉm cười.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu!
Thánh thú cấp bảy.
Đến khi hoàn toàn trưởng thành thì sẽ còn vượt qua cả Thánh Vương.
Vào lúc này, nó yên lặng đứng vững trên bả vai mình, khiến cho nội tâm Tần Ninh được trấn an.
Năm đó, Tiểu Phong Phong mới chỉ là một quả trứng, là hắn chăm sóc từng li từng tí, sống sót đến giờ.
Sau đó, bởi vì kiếp số của hắn sắp kết thúc nên đã gửi gắm Tiểu Phong Phong cho Tề gia.
Tề gia của lúc ấy chưa phải là thánh quốc Đại Tề.
Chỉ chớp mắt, tám vạn năm trôi qua.
Nhóc này hiện tại cũng đã trưởng thành.
Hiện tại, bốn phía đều yên tĩnh như tờ.
Thánh Chủ Tề Hạo không mở miệng, không ai dám nói chuyện.
Tề Hoàn thấy cảnh này, thần sắc lạnh lùng.
"Phụ hoàng, kẻ này giả thần giả quỷ, nhi thần xin mời phụ hoàng ra tay chấn nhiếp hai võ giả Thiên Thánh thập phẩm kia, sau đó chúng ta cùng giết kẻ này!"
Tề Hoàn khom người, nói với giọng lạnh lùng.
"Câm miệng!"
Tề Hạo chủ thượng nổi giận gầm lên một tiếng.
Nhưng, mọi chuyện đã muộn!
Vút...
Chỉ nghe thấy một tiếng bạo liệt vang lên.
Ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.
Một bên cánh tay của Tề Hoàn đã chảy đầm đìa máu và lìa khỏi thân thể hắn ta.
Mà khi mọi người nhìn sang, chỉ thấy khóe miệng của đại bàng nhỏ đứng bên vai Tần Ninh hơi rỉ máu.
Là do đại bàng nhỏ làm sao?
Sao có thể như vậy được chứ?
Không ít cảnh giới Thiên Thánh có mặt ở đây còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì.
Cũng chỉ nhìn thấy một bên cánh tay của Tề Hoàn đã mất, trên miệng của đại bàng nhỏ thì có vết máu, thế thôi.
Tề Hạo chủ thượng sắc mặt khó coi.
Tần Ninh nhìn Tề Hoàn, thản nhiên nói: "Ta đã nhắc ngươi ba lần là phải chú ý lời nói của mình rồi, nhưng có vẻ là ngươi lại bỏ ngoài tai..."
Lúc này, Tề Hoàn sắc mặt trắng bệch, nhìn sang Tần Ninh, đang định gầm thét thì đã bị ăn một cú tát trời giáng.
Bốp!!!
Thánh Chủ Tề Hạo vung tay đánh bay Tề Hoàn ra xa.
Không ai hiểu rõ hơn ông ta tốc độ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu nhanh cỡ nào.
Tề Hoàn mà nói thêm câu nữa thì chắc chắn sẽ phải chết.
"Phụ hoàng...", Tề Hoàn sốc nặng.
"Không muốn chết thì câm miệng cho ta".
Thánh Chủ Tề Hạo nói với âm điệu cực kỳ lạnh lẽo, thần thái cũng không cao ngạo lạnh nhạt như trước đó nữa.
Từ từ, Thánh Chủ Tề Hạo hạ xuống.
Ông ta đi ra chỗ Tần Ninh, hơi chắp tay.
"Xích Vũ đại nhân, ngài như vậy là... có ý gì ạ?"
Thánh Chủ Tề Hạo tuy nói là hỏi thăm, nhưng thần thái lại khiêm tốn cực độ, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Cảnh tượng này khiến tất cả phải há hốc mồm.
Tề Hạo không phải đang nói với Tần Ninh, mà là với đại bàng nhỏ kia.
Hiện tại, đến cả đồ ngốc cũng thấy được con đại bàng nhỏ cỡ bàn tay này lại vô cùng... khó lường!
Nhưng khi được Thánh Chủ Tề Hạo khiêm tốn hỏi thăm, đại bàng nhỏ cũng không thèm quan tâm.
"Nhìn không ra vì sao nó lại làm vậy à?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Nó đang tức giận, tức giận vì các ngươi không tôn trọng ta đấy!"
Thánh Chủ Tề Hạo nhìn Tần Ninh nhưng không trả lời.
Tức giận?
Xích Vũ Thiên Phong Điêu thủ hộ Tề gia vài vạn năm nay, sao có thể bởi vì Tần Ninh mà tức giận?
Trong chuyện này nhất định là xuất hiện vấn đề gì nên mới làm cho Xích Vũ Thiên Phong Điêu hiểu sai.
Tề Hạo biết rõ, vài vạn năm qua, Xích Vũ đại nhân có địa vị như thế nào ở trong Tề gia!
Thần thủ hộ!
Thần thủ hộ chân chính khiến cho Tề gia bất diệt.
"Xem ngươi kia, ngươi còn không tin!"
Tần Ninh lại cười nói: "Giờ ngươi làm theo ta, phán Tề Nhạc tử hình, lại cẩn thận dập đầu xin lỗi ta, có lẽ Tiểu Phong Phong sẽ hả giận!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thánh Chủ Tề Hạo càng thêm khó coi.
Giết con của ông ta?
Dập đầu xin lỗi?
Bất kể là cái nào thì cũng đều không phải là chuyện mà Thánh Vương như ông ta sẽ làm!
"Xích Vũ đại nhân, vãn bối không cố ý mạo phạm!"
Thánh Chủ Tề Hạo chắp tay nói: "Chỉ là kẻ này quá tùy tiện, vãn bối có ý muốn chém giết kẻ này, mong rằng Xích Vũ đại nhân không nhúng tay vào".
Thánh Chủ Tề Hạo vào nói xong thì tung chưởng về phía Tần Ninh.
Nhưng lại ngay lúc này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu đang đứng bên vai Tần Ninh đã vung cánh lên, ném ra từng cây lông vũ ẩn chứa thánh lực cực nóng.
Phanh phanh phanh...
Bàn tay của Thánh Chủ Tề Hạo nhất thời đỏ bừng, sắc mặt khó coi.
Sao lại thế!
Xích Vũ đại nhân ngăn cản ông ta
Thật sự là đang bảo vệ Tần Ninh?
Nhưng mà... vì sao chứ?
Mà ngay tại lúc này, ở phía chân trời xuất hiện từng tiếng phá không.
Trong nháy mắt, có ba bóng người rơi xuống.
Chỉ là, một người trong đó còn chưa hiện rõ dung mạo thì đã tới gần Thánh Chủ Tề Hạo, vung tay xuống.
Chương 1788: Tề Phi Vân
Bốp!!!
Có thể nghe rất rõ tiếng bạt tai vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy trên gương mặt của Thánh Chủ Tề Hạo xuất hiện dấu vết năm ngón tay.
Lúc này, tất cả đều trợn tròn mắt.
Thánh Chủ Tề Hạo bị tát!
Trước mắt bao người!
Bốn phía im ắng như tờ.
Mà đám người bắt đầu nhìn sang ba bóng người mới xuất hiện.
Nhìn kỹ lại, cả ba người râu tóc trắng xoá.
Người bên trái có vẻ khôi ngô, người bên phải thì có vẻ gầy gò.
Mà người ở giữa thì sắc mặt lộ ra mấy phần tang thương, mái đầu bạc trắng, chẳng những không toát ra vẻ già nua mà còn tạo cảm giác thần bí.
Người này nhìn chằm chằm Thánh Chủ Tề Hạo.
Thánh Chủ Tề Hạo lúc này mặt đỏ bừng, có thể thấy rõ ràng dấu tay hằn trên mặt.
Nhưng cho dù là mặt có đỏ, nhìn thấy người này, ông ta cũng chẳng hề lộ ra sự uy nghiêm của Thánh Chủ mà lại tỏ vẻ vô cùng oan ức. Ông ta nhìn ông già kia một lúc lâu rồi mới thốt lên.
"Cha..."
"Đồ ngu ngốc, câm miệng!"
Nhưng ông già lại quát khẽ một tiếng, khí khái vô cùng.
Sau đó, ông ta vung tay lên, Tề Quân Vệ xung quanh lập tức không thể nhìn thấu khu vực trăm mét bên trong.
"Nói cho Tề Quân Vệ, chuyện hôm nay mà bị truyền ra, giết không tha!"
"Vâng...", Thánh Chủ Tề Hạo chắp tay nói.
Mà những người ở đây chỉ có Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cùng với Phong Vô Cực.
Thánh Chủ Tề Hạo, ba người Tề Hành, Tề Hoàn, Tề Nhạc cùng với ba ông già mới xuất hiện kia.
Những người còn lại thì đã bị lớp tường ngăn cách do ông già tạo ra che lại, không thể nhìn vào bên trong.
Nhưng mấy người bên trong lại có thể thấy rõ ràng mọi thứ bên ngoài.
Ông già xoay người lại, nhìn Tần Ninh.
"Xích Vũ đại nhân, Tề Hạo ngu si không hiểu chuyện, hi vọng Xích Vũ đại nhân chớ trách tội".
Lão giả chắp tay khiêm tốn nói.
Mà đám Tề Hành, Tề Hoàn, Tề Nhạc lại ngơ ngác trợn mắt há mồm.
Vừa rồi, Thánh Chủ Tề Hạo gọi là... cha?
Tề Phi Vân!
Thánh Chủ tiền nhiệm Tề Phi Vân, cha của Thánh Chủ Tề Hạo, ông nội của bọn họ!
Nhưng Tề Phi Vân đã chết từ ba vạn năm trước rồi cơ mà.
Là giả!
Vậy đây là ba vị lão tổ của thánh quốc Đại Tề bọn họ sao?
Lúc này, Tề Hành cùng hai hoàng tử còn lại đều vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ không hề hay biết gì về chuyện này!
Nhưng đây là chuyện bí mật cỡ nào, mà hôm nay ba vị lão tổ lại không tiếc bại lộ thân phận để xuất hiện.
Chẳng lẽ chính là vì... con đại bàng nhỏ này?
Mà lại còn tát Thánh Chủ một cái đau điếng ngay trước mặt bao người!
Chẳng lẽ là bởi vì Thánh Chủ ra tay với đại bàng nhỏ?
Vào lúc này, ba vị hoàng tử suy nghĩ đủ đường.
Nhưng bốn người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa lại đều sửng sốt vô cùng!
Nếu tăng thêm Phong Vô Cực thì là năm người sửng sốt!
Chuyện này là sao?
Có điều gì vừa xảy ra vậy?
Con đại bàng nhỏ này rốt cuộc là có lai lịch gì?
Bọn họ cũng không cho rằng Tề Phi Vân này hiện thân là bởi vì Tần Ninh.
Dù sao, Tần Ninh chẳng có chút liên quan nào đến thánh quốc Đại Tề!
Nếu cố ghép vào một sự liên quan nào thì cũng chỉ có xen vào chuyện nhà Tề Khánh vương gia lần này thôi!
Lúc này, không một ai hiểu.
Nhưng Tần Ninh lại biết rõ.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu, thánh thú cấp bảy.
Là do hắn năm đó để lại cho Tề gia chăm sóc. Hắn cũng nói cho tổ tiên Tề gia biết tiềm lực của con thú này, rằng sau này nó có thể mạnh hơn cả vô địch Thánh Vương.
Tề gia những năm gần đây quật khởi, Tần Ninh không nghĩ cũng đoán được Xích Vũ Thiên Phong Điêu đã cống hiến bao nhiêu.
Không cần biết là nhờ thực lực mạnh mẽ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu hay là địa vị như thần thủ hộ Tề gia của Xích Vũ Thiên Phong Điêu, bất cứ người nào trong Tề gia mà dám bất kính với Xích Vũ Thiên Phong Điêu thì chính là đại nghịch bất đạo!
Tề Hành, Tề Hoàn, Tề Nhạc có lẽ không biết.
Nhưng Tề Hạo là Thánh chủ thì không thể không biết.
Nhưng Tề Hạo vẫn vì giết Tần Ninh mà động thủ với Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Cảnh này bị Tề Phi Vân nhìn thấy, tát một cái là còn nhẹ.
Nhưng Tề Phi Vân thấy Xích Vũ Thiên Phong Điêu không bày tỏ ra bất kỳ ý nghĩ gì, liền khổ sở nói: "Lão phu dạy con không nghiêm, Xích Vũ đại nhân, lão phu phải làm sao thì ngài mới hả giận, xin mời nói rõ!"
Nghe đến đây, Tần Ninh cười nói: "Xét về mặt cống hiến cho Tề gia, Tiểu Phong Phong tích lũy có khi còn nhiều hơn cả lão tổ Tề gia các ngươi ấy chứ. Thánh quốc Đại Tề các ngươi mạnh lên rồi thì bắt đầu dám ra tay với Tiểu Phong Phong, đúng là không đơn giản, không đơn giản chút nào..."
Nghe đến lời này, sắc mặt Tề Phi Vân trắng bệch, vội vàng nói: "Tề gia ta đã có tổ huấn, nếu dám bất kính với Xích Vũ đại nhân, cả nhà sẽ bị chém đầu. Đây là điều thứ nhất trong tổ huấn Tề gia, không ai dám chống lại!"
"Thật sao? Thánh Chủ Tề Hạo vừa rồi thể hiện rất uy phong cơ mà".
Nghe được lời này của Tần Ninh, Tề Phi Vân vốn không muốn phản ứng.
Có thể là nhìn thấy Xích Vũ đại nhân ngồi ngay ngắn ở vai Tần Ninh.
Mặc dù ông ta không hiểu vì sao Xích Vũ đại nhân lại thân thiết với Tần Ninh như thế, nhưng ông ta hiểu, khi Tần Ninh lên tiếng mà Xích Vũ đại nhân không nói chuyện thì chính là ngầm thừa nhận, Tần Ninh nói gì thì ý nó là như vậy.
"Đó là ta muốn bắt ngươi!"
"Giết vương gia, hoàng tử của Đại Tề chúng ta, lại còn muốn giết Tề Nhạc, nếu không ngăn cản ngươi, quốc uy của Đại Tề chúng ta để ở đâu?"
Thánh Chủ Tề Hạo nhịn không được nói.
Nghe đến lời này, ánh mắt Xích Vũ Thiên Phong Điêu lập tức trở nên hung ác, xòe hai cánh, giận dữ mãnh liệt.
Lúc này, Tề Phi Vân sắc mặt trắng nhợt.
"Ngậm miệng, nghịch tử!"
Tề Phi Vân gầm thét một tiếng, lại thêm một bạt tai nữa.
Một trái một phải, hai vết bạt tai vô cùng rõ ràng.
Tề Hạo cũng ngơ ngẩn.
"Câm mồm, câm mồm, câm cho ta".
Tề Phi Vân liên tục gầm thét.
Ông ta đã nhìn ra.
Chỉ cần nói Tần Ninh một câu không tốt, Xích Vũ đại nhân sẽ bùng nổ cơn giận.
Không thể nói!
Tần Ninh nói tiếp: "Tề Hồn bị thất hoàng tử Tề Nhạc xúi giục gài bẫy gia đình Tề Khánh vương gia, làm nhục con trai con gái nhà người ta. Ta gặp chuyện này nên xen vào, mà đã nhúng tay thì ta sẽ nhúng tay đến cùng".
"Dòng dõi nhà Tề Hồn hiện tại chỉ còn một mình Tề Hồn ông ta, còn về thất hoàng tử Tề Nhạc, sau khi đền tội thì ta cũng sẽ không quấy rầy các ngươi".
"Luật pháp của thánh quốc Đại Tề không ra gì, bây giờ lại còn trách ta?"
Thánh Chủ Tề Hạo muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cha mình thì cũng không dám nói thêm gì nữa.
"Tề Nhạc đâu?"
Tề Phi Vân mở miệng nói.
Tề Nhạc run rẩy đi tới.
"Ông nội!"
"Đồ khốn này, có phải là ngươi làm không?"
Tề Nhạc sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống, khẩn cầu: "Ông nội, con chỉ muốn thu phục Tề Khánh, nhưng ông ta không chịu, cho nên con... con..."
"Khốn nạn!"
Tề Phi Vân vươn tay ra bắt lấy hắn ta.
Bành...
Tiêng nổ trầm thấp vang lên.
Tề Nhạc lập tức tê liệt, ngã xuống dưới đất.
Tề Phi Vân chắp tay nói: "Tần công tử, Tề Nhạc là kẻ cầm đầu, ta đã phế tụ kinh mạch của nó đi, kể từ hôm nay thì nó chính là một kẻ tàn phế, ta giao nó cho Tần công tử xử lý, như vậy có được không?"
Tần Ninh không mở miệng mà nhìn sang Tề Tư Tư cùng Tề Bác.
"Tư Tư tiểu thư, cô muốn xử lý Tề Nhạc thế nào thì cứ làm đi".
Tề Tư Tư lúc này mới thức tỉnh từ trong kinh hoàng.
Cho tới bây giờ, cô ấy mới hơi hơi tỉnh ngộ.
Tần Ninh giúp cô ấy báo thù, đòi lại công bằng.
Nhưng bây giờ... thật sự đã làm được rồi sao?
Chương 1789: Không ngồi nữa nhé?
Giống như một giấc mơ, khiến cho Tề Tư Tư cảm thấy không thể tin nổi.
Tề Tư Tư nhìn Tề Nhạc, lại nhìn Tần Ninh, cung kính nói: "Tần công tử, Tề Nhạc ác giả ác báo, nhưng cha ta một lòng trung thành với Đại Tề, không nên bị áp thêm tội danh phản loạn".
Tề Phi Vân nghe vậy, lập tức nói: "Ta sẽ hạ chỉ minh oan cho Tề Khánh, đồng thời xây bia dựng tượng ở các quận phụ thuộc cho Tề Khánh".
"Hơn nữa, con cái của cô nương có thể thừa kế tước vị của cha cô nương, như vậy được chứ?"
Tề Tư Tư nghe vậy, cũng không mở miệng.
Tề Phi Vân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tề Phi Vân lại nhìn Tần Ninh, mỉm cười nói: "Tần công tử, như vậy được chứ?"
"Sớm làm như thế chẳng phải tốt hay sao, chẳng cần đến động tĩnh lớn như thế này làm gì".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Mọi chuyện đã ổn thỏa!
Hắn đã làm được những gì mình muốn!
Người chết không thể sống lại, nhưng mọi chuyện xem như được giải quyết.
Nhưng sắc mặt của Thánh Chủ Tề Hạo thì lại không được tốt lắm.
Mà lúc này, Tề Phi Vân chắp tay nói: "Tần công tử cùng bạn bè đi cùng hẳn đã thấm mệt, tạm thời vào trong cung nghỉ ngơi một chút đi".
"Được!"
Tần Ninh chắp tay đi thẳng.
Còn Xích Vũ Thiên Phong Điêu thì bay xuống đất, đứng dưới mặt đất, bóng dáng mở rộng ra chiều dài mười trượng, ngẩng đầu nhìn Tần Ninh với vẻ kiêu ngạo.
Tần Ninh cười khổ nói: "Khoảng cách gần như vậy, không ngồi nữa nhé?"
Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại tỏ vẻ buồn bã.
"Được rồi, được rồi, ta sợ ngươi rồi đấy".
Tần Ninh bước lên lưng Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu xòe hai cánh, phá không mà ra.
Cũng phá tan bức tường che chắn kia.
Đám Tề Quân Vệ chỉ thấy một đôi cánh chim đỏ sậm giương cánh bay cao, lên như diều gặp gió.
Con đại bàng đỏ sậm kia bay quanh không trung Tề Đô, tốc độ không quá nhanh, nhưng mỗi lần bay qua thì tiếng gió đã rít gào.
Tần Ninh đứng ở trên lưng Xích Vũ Thiên Phong Điêu, gió khẽ chạm vào mặt.
"Tiểu Phong Phong, có nhớ ta không?"
Tần Ninh lẩm bẩm.
Tiếng chim kêu vang lên, chan chứa tình cảm tưởng niệm, còn có thể thấy một tia nghi hoặc.
Tần Ninh lại mỉm cười nói: "Năm xưa ta đã nói cho ngươi biết, ta sẽ trở về, chẳng qua là thay đổi bộ dáng khác, nhưng linh khế thì sẽ không thay đổi, nhận ra được linh khế mà ta để lại cho ngươi thì đó chính là ta".
"Tính riêng điểm này, ngươi vẫn mạnh hơn con chó ngốc kia..."
Chó ngốc?
Nghe đến lời này, thân thể Xích Vũ Thiên Phong Điêu khẽ run lên.
"Đừng sợ".
Tần Ninh mỉm cười nói: "Chó ngốc ham chơi lắm, hiện tại chưa chắc đã mạnh hơn ngươi".
"Hơn nữa con chó đó giờ đang giờ trò chơi xấu, không chịu nhận ra ta. Ta sẽ đưa ngươi trở về trị nó một phen!"
Nghe đến lời này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu vỗ cánh bay cao, hót lên một tiếng cực kỳ rõ ràng.
Ngay lập tức, toàn bộ Tề Đô đều nhìn thấy bóng dáng Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Là người nào to gan, dám ngự thú phi hành ở trên không phận Tề Đô?
Muốn chết sao?
Trong lúc nhất thời, không ít người đều vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Tề Phi Vân thấy cảnh này thì lại mang sắc mặt kinh hãi.
"Tề Chi Vũ!"
"Tề Thiên Minh!"
Tề Phi Vân lên tiếng.
"Đại ca phân phó".
Tề Phi Vân nói: "Phải chiêu đãi nhóm người này cho tốt vào, không được lạnh nhạt, ta đi một chút liền về!"
Nói rồi, bóng dáng Tề Phi Vân lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Mà Thánh Chủ Tề Hạo thấy cảnh này thì lập tức đi theo.
Hai vị tổ tông Tề Chi Vũ cùng Tề Thiên Minh mỉm cười sảng khoái đón tiếp nhóm người Địch Nguyên, Phong Vô Cực.
"Các vị khách quý, mời đi theo ta!"
Nói xong, hai người Tề Hành cùng Tề Hoàn cũng đuổi theo.
Tề Hoàn không hề cảm thấy mừng khi Tề Nhạc bị phế.
Hắn ta còn chưa rõ mọi chuyện ra sao.
Nhưng hắn ta cũng có một chút xác định.
Đoàn người Tần Ninh vốn sẽ bị xử lý, nhưng bây giờ lại là khách quý!
Cường giả như ông nội mà cũng phải khách khí đối đãi cơ mà!
Nếu hầu hạ không tốt thì sẽ gặp chuyện lớn ngay.
Mà cùng lúc đó, Địch Nguyên cùng mọi người đều ngơ ngác không hiểu.
Gì đây?
Vốn là một trận đại chiến thấy chết không sờn, nhưng từ khi con đại bàng nhỏ kia xuất hiện thì lập tức kết thúc.
Mà bọn họ trong phút chốc biến thành thượng khách của thánh quốc Đại Tề!
Nhìn hai ông già tóc trắng xóa cùng thái tử Tề Hành và hoàng tử Tề Hoàn mỉm cười chào đón, bọn họ nhất thời đều khó mà tiếp nhận nổi.
Thôi kệ đi.
Không nguy hiểm là được!
Tổ sư thúc còn đang đi cưỡi chim đại bàng kìa, bọn họ việc gì phải sợ?
Sau đó, có Tề Quân Vệ mở đường, một đoàn người đi vào hoàng cung.
...
Khi nhóm Tần Ninh tiến cung, những biến động xảy ra tại phủ thất hoàng tử cũng hoàn toàn im bặt.
Hơn nữa cũng không có một lời giải thích nào được truyền ra.
Mãi một lúc lâu sau thì mới có tin tức rằng có kẻ mưu đồ đại náo Tề Đô, đã bị Tề Quân Vệ ra mặt giết chết.
Mà đám Tề Quân Vệ có mặt trong vụ việc này đột nhiên bị điều động ra bên ngoài, không rõ tin tức...
Không một ai biết rốt cuộc là kẻ ác cỡ nào lại dám náo loạn Tề Đô.
Chỉ là nhìn thấy con đường bị tàn phá cùng con số tử thương đã khiến cho Tề Đô có một đêm sáng đèn không ngủ...
Nhưng tin tức về mấy người Tần Ninh thì đều kín như bưng.
Lúc này, tại một địa cung trong hoàng cung của thánh quốc Đại Tề.
Phía dưới mặt đất cũng có những tòa cung điện, hơn nữa, tuy là ở trong lòng đất nhưng lại không hề âm u mà cực kỳ khô ráo thoáng mát.
Thánh Chủ Tề Hạo đứng ngay sau lưng Tề Phi Vân.
Thời khắc này, Tề Phi Vân run rẩy cầm một bản cổ tịch, nghiêm túc đọc...
"Không thể nào... Không thể nào..."
Từ từ, Tề Phi Vân ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin, thân thể run rẩy không thôi.
"Cha, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?"
Thánh Chủ Tề Hạo một mặt không hiểu.
Từ lúc về đến bây giờ, cha ông ta cứ liên tục lật cổ tịch ghi chép ra xem, đây là những ghi chép về lịch sử phát triển của Tề gia từ trước tới nay.
Cha ông ta xem lại để làm gì?
Tề Phi Vân lúc này lại chết sững, toàn thân túa ra toàn mồ hôi lạnh.
Tề Hạo đi lên phía trước cầm cổ tịch đọc.
"Phía trên này ghi lại những nội dung... liên quan đến Xích Vũ đại nhân?"
Tề Hạo lẩm bẩm: "Xích Vũ đại nhân là do một vị cao nhân tặng cho Tề gia chúng ta, để Tề gia chúng ta chăm sóc thay người ấy. Những năm gần đây, Xích Vũ đại nhân dần dần trở thành thần thủ hộ của Tề gia chúng ta".
"Bảy vạn năm trước, Tề gia suýt thì bị Liễu gia tiêu diệt, là Xích Vũ đại nhân xuất thủ".
"Năm vạn năm trước, Tề gia đứng trước cuộc vây công của Phong Linh tông, Diệp Hồn tông, Thanh Sơn các, gần như bị đánh bại, cũng là Xích Vũ đại nhân xuất thủ..."
Tề Hạo đọc ra những công lao mà Xích Vũ Thiên Phong Điêu cống hiến cho Tề gia.
Lật đến cuối cùng, sắc mặt Tề Hạo cũng ngày càng thận trọng, lông mày dần nhăn lại, ánh mắt mang theo nghi hoặc, không hiểu, nhưng cuối cùng lại hóa thành rung động.
"Cha..."
Tề Hạo nói: "Nội dung ghi chép này... là thật sao?"
Tề Phi Vân lúc này như quên đi bản thân, khổ sở nói: "Ngươi nói xem?"
Chương 1790: Cha con nói chuyện riêng
Sắc mặt Thánh Chủ Tề Hạo lúc này tái nhợt, giống hệt Tề Phi Vân.
"Xích Vũ Thiên Phong Điêu, thánh thú cấp bảy!"
"Trưởng thành hoàn mỹ có thể sánh ngang với cường giả Thánh Hoàng".
"Mặc dù con đại bàng này được đưa cho Tề gia, nhưng Tề gia chỉ có trách nhiệm chăm sóc, chứ không có quyền lực sai khiến. Bất kỳ một ai cũng không được phép làm trái với ý của Xích Vũ đại nhân!"
Tề Hạo lẩm bẩm.
Những thứ này, lúc trước ông ta có biết đến một chút.
Nhưng những dòng chữ phía dưới lại khiến ông ta khó có thể tin được.
Tề Phi Vân từ từ lên tiếng: "Xích Vũ Thiên Phong Điêu là thánh thú cấp bảy, nhưng cho dù là ngự thú sư có thể khống chế thánh thú cấp bảy đi nữa thì chưa chắc đã có thể khống chế được nó!"
"Tại khắp Hạ Tam Thiên này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu chỉ nhận chủ nhân của mình, ngoài ra thì nó sẽ không cho phép bất kỳ ai cưỡi trên người nó!"
"Dù có phải chết cũng sẽ không nghe theo!"
Tề Phi Vân lẩm bẩm nói: "Mà theo những gì ta biết, chủ nhân ngày xưa của nó đã giao nó cho Tề gia chúng ta rồi biến mất tăm..."
"Nhưng theo như lời tổ huấn mà lão tổ để lại, có thể nói thực lực của chủ nhân nó là sự tồn tại đỉnh cao của Hạ Tam Thiên".
Thánh Chủ Tề Hạo thì thầm: "Xích Vũ đại nhân tâm tính cao ngạo, không cam chịu để người khác áp đảo mình, nhưng Tần Ninh lại có thể..."
Vừa rồi, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy tư thái nũng nịu của Xích Vũ đại nhân.
Thân mật như một đứa trẻ với cha của mình vậy...
"Tần Ninh là chủ nhân của Xích Vũ đại nhân!"
Thánh Chủ Tề Hạo kinh ngạc nói.
"Không thể nào!"
Nhưng ngay sau đó, Thánh Chủ Tề Hạo lại tự phản bác với vẻ khó tin: "Cha, Tần Ninh mới là cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm, cốt linh chỉ mới hơn trăm năm, làm sao có thể là Tần Ninh được chứ!"
Tề Phi Vân cười khổ, lẩm bẩm nói: "Ta thấy Xích Vũ đại nhân để cho Tần Ninh cưỡi lên người, cũng nghi ngờ ở điểm này cho nên mới đến đây để đọc lại ghi chép trong cổ tịch".
"Ngươi đọc dòng cuối cùng đi..."
Sắc mặt Tề Phi Vân mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Thánh Chủ Tề Hạo cúi đầu xem lại.
Chỉ thấy một dòng chữ cổ vô cùng rõ ràng trong cuốn cổ tịch.
"Xích Vũ nhận chủ bằng linh khế!"
Tề Phi Vân khổ sở nói: "Vài vạn năm qua, Tề gia chúng ta cũng từng nghĩ đến việc xóa bỏ linh khế của Xích Vũ đại nhân để khống chế Xích Vũ đại nhân, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thành công chút nào".
"Nhưng Tần Ninh vừa xuất hiện đã đưa linh khế ra, được Xích Vũ đại nhân công nhận!"
Tề Phi Vân thần sắc nghiêm nghị, trịnh trọng nói: "Chỉ có hai cái khả năng!"
"Một, Tần Ninh chính là con cháu của vị cao nhân kia, cho nên mới có thể được Xích Vũ đại nhân công nhận là có thể khống chế Xích Vũ đại nhân!"
"Thứ hai, Tần Ninh chính là vị đại nhân kia, chỉ là không biết tại sao sau mấy vạn năm lại đổi sang một thân thể khác. Hạ Tam Thiên này rộng lớn vô ngần, nhiều sự thần kỳ, hai cha con Thánh Vương chúng ta khám phá thế nào cho đủ? Chuyển thế trọng sinh? Đoạt xác trọng sinh? Có lẽ đều có khả năng".
Tề Phi Vân nói: "Nhưng bất kể là khả năng nào đi nữa..."
Lão ta vỗ vai Thánh Chủ Tề Hạo, nghiêm túc nói: "Tần Ninh là người chúng ta không thể chọc vào".
Có Xích Vũ đại nhân thân thiết, nghe lời Tần Ninh răm rắp, đây cũng đủ để cho hai cha con bọn họ tôn sùng Tần Ninh!
"Cha, con hiểu rồi".
Thánh Chủ Tề Hạo chắp tay nói.
"Trên thực tế, còn có một điểm mà có thể ngươi chưa chú ý tới".
Tề Phi Vân lần nữa nói: "Đám Địch Nguyên, Giản Bác kia gọi Tần Ninh là tổ sư thúc, mấy người này đến từ Thánh Thú tông!"
Thánh Thú tông!
Tề Hạo biết Thánh Thú tông.
Mấy vạn năm trước, Thánh Thú tông có thanh danh vang dội khắp thánh vực Thiên Hồng.
Lão tổ khai sơn là Ngự Thiên Thánh Tôn, được xưng là cường giả số một thánh vực Thiên Hồng. Khách khứa lui tới cũng ít nhất là cảnh giới Thánh Vương, dưới Thánh Vương căn bản không có tư cách yết kiến Ngự Thiên Thánh Tôn.
Mà danh đồ Ôn Hiến Chi của người ấy thì lại càng là thiên tài ngự thú khó gặp!
Chỉ là vào năm đó, tin tức về Ngự Thiên Thánh Tôn hoàn toàn mất hết, mà Ôn Hiến Chi thì đóng cửa không ra.
Vài vạn năm trôi qua, Thánh Thú tông dần dần ẩn mình, cho tới nay, số người biết đến tông môn này trong thánh vực Thiên Hồng sẽ càng ít.
Đúng là đám người Địch Nguyên tự xưng mình đến từ Thánh Thú tông.
Tề Phi Vân nói tiếp: "Thuật ngự thú của Thánh Thú tông vô cùng hiếm có, không chỉ trong mỗi thánh vực Thiên Hồng mà còn là trong toàn bộ Hạ Tam Thiên".
"Chỗ kinh khủng của ngự thú sư..."
Tề Phi Vân nói đến đây thì cảm thấy phát sợ, hơi ngừng lại.
"Tần Ninh có quan hệ mật thiết với Thánh Thú tông, mà có thể làm cho Xích Vũ đại nhân thân mật như vậy thì chắc chắn có điều gì chúng ta không biết ở đây".
"Nhưng dù nói thế nào thì cũng phải thật khách sáo với nhóm Tần Ninh".
"Con hiểu ạ".
Tề Phi Vân nói tiếp: "Nếu Tần Ninh chính là vị đại nhân kia chuyển thế mà đến, vậy cả Tề gia chúng ta dù có xông pha khói lửa thì cũng không trả hết nổi ân tình cho hắn".
"Nếu là Tần Ninh là con cháu của vị đại nhân kia, chúng ta càng phải cố gắng góp sức, hiểu chưa?"
"Tóm lại dù là ân tình hay lợi ích thì chúng ta đều phải nhiệt tình hết mình, không thể ngó lơ".
"Vâng!"
Tề Phi Vân dặn dò Tề Hạo: "Sắp xếp thỏa đáng cho Tề Tư Tư cùng Tề Bác đi, còn về dòng dõi Tề Hồn thì cứ tru sát cửu tộc. Có kẻ nào liên quan đến vụ việc hãm hại Tề Khánh vương gia thì phải giết sạch".
"Còn Tề Nhạc... Ta biết ngươi coi trọng nó, nhưng Tề Hành cùng Tề Hoàn cũng có thể đảm đương trọng trách, ngươi có thể để hai chúng nó đi theo Tần Ninh, xem Tần Ninh coi trọng ai hơn thì chọn người đó đi!"
"Tề Nhạc... Phế rồi thì thôi... Cái tâm bất chính thì đành nhận mệnh như vậy đi".
Tề Hạo có vẻ không đành lòng.
"Ngươi phải biết, nếu ta không phế nó thì hôm nay có lẽ Xích Vũ đại nhân sẽ trở mặt với Đại Tề chúng ta, Đại Tề có lẽ sẽ không còn tồn tại nữa".
Ngũ đại châu của thánh vực Thiên Hồng.
Thánh quốc Đại Tề! Diệp tộc! Cửu U đài! Yến gia!
Trong tứ phương bá chủ, thánh quốc Đại Tề là thế lực có nội tình yếu kém nhất.
Xích Vũ là thần thủ hộ của Đại Tề, nhưng nếu hôm nay thần thủ hộ trở thành đao phủ thì Đại Tề chắc chắn sẽ bị thương nặng!
Hơn nữa, đây mới chỉ là mặt ngoài của thánh vực Thiên Hồng.
Ví dụ như Thánh Thú tông ở Thánh Thú sơn.
Tuy nói Ngự Thiên Thánh Tôn biến mất, nhưng danh tiếng của Ôn Hiến Chi vẫn rất rộng lớn, người này vài vạn năm không có tin tức, ai biết rốt cuộc đã đi đâu?
Mà những tông môn lớn mạnh tương đương như Thánh Thú tông che mình trong thánh vực Thiên Hồng cũng không phải số ít.
Có khả năng một tông môn chỉ có mấy người, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì lại có thể lật tung toàn bộ quy tắc của thánh vực Thiên Hồng!
Lịch sử của nơi này đã rất lâu đời rồi.
Lịch sử lâu đời, dù sao vẫn sở hữu những truyền thuyết khiến người ta phải sợ.
Một ít truyền thuyết có thể là giả, có thể là một ít... Có thể là thật!
Hai cha con bàn luận thật lâu, cuối cùng cũng xác định được một việc.
Tần Ninh!
Không thể trêu chọc!
Lúc trước vô lễ, bây giờ phải nghĩ cách bù đắp
Trong một đại điện sáng loáng nguy nga trong hoàng cung thánh quốc Đại Tề ở Tề Đô.
Tần Ninh, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cùng với Phong Vô Cực, Tề Tư Tư và Tề Bác ngồi yên trên ghế.
Vương!
Thánh Vương vô địch!
Lúc này, Tề Hành, Tề Hoàn, Tề Nhạc cùng với đám Tề Quân Vệ kia quỳ rạp xuống đất.
"Tham kiến Thánh Chủ!"
"Tham kiến Thánh Chủ!"
Mỗi người đều cung kính bái chào.
Thánh Chủ Tề Hạo của thánh quốc Đại Tề.
Nhìn kỹ lại, Thánh Chủ mặc một bộ đồ trắng, chất liệu cũng không phải là tơ lụa gì quá quý giá, giống như dùng vải sợi thô dệt thành.
Mà khi Thánh Chủ xuất hiện, tạo cảm giác người này tỏa ra một khí tức rất lạnh lùng.
Vẻ ngoài khoảng trên dưới ba mươi tuổi, tóc dài buộc lên, nhìn phía trước có vài phần lộn xộn.
Thần thái ôn hòa, nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, đám người xung quanh đều quỳ xuống đất lễ bái.
Nhóm Tần Ninh, Nhan Như Họa thì chỉ đứng tại chỗ, không nói một lời.
Thấy cảnh này, Thánh Chủ kia hơi mở mắt ra, nhìn Tần Ninh chăm chú.
Ông ta không nhìn Phong Vô Cực Thiên Thánh thập phẩm hay là Địch Nguyên Thiên Thánh thập phẩm mà nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi à?"
Tần Ninh thì thầm.
Sau đó, Thánh Chủ Tề Hạo phất tay, đám người đứng dậy.
Tề Hành và Tề Hoàn đều tới gần Thánh Chủ.
"Phụ hoàng, nhi thần vô dụng".
Tề Hoàn khom người nói: "Kẻ này... có hai vị Thiên Thánh thập phẩm giúp đỡ nên cứ một mực làm loạn!"
"Chú ý lời nói của ngươi!"
Tần Ninh lại nhìn Tề Hoàn, lạnh nhạt nói: "Ta cũng không phải đến đây làm loạn".
"Thất hoàng tử Tề Nhạc bày kế làm nhục con của Tề Khánh vương gia là Tề Tư Tư cùng Tề Bác, lại còn ra lệnh cho Tề Hồn giết Tề Khánh, sau đó tiếp tục vu cáo hãm hại Tề Khánh!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Ta chỉ thay mặt gia đình Tề Khánh vương gia đến đòi lại công bằng mà thôi".
"Hỏi Tề Hồn vương gia, ông ta không chịu nhận, cho nên chỉ có thể giết".
"Đi đến Tề Đô các ngươi, hỏi thất hoàng tử, hắn ta cũng không nhận, vậy ta cũng chỉ có thể giết, ai bảo các ngươi... không có nổi một người làm được việc chứ?"
"Láo xược!"
Tề Hoàn quát: "Đương kim Thánh Chủ ở đây, ngươi lại còn nói không có người lo liệu, ý ngươi là gì hả?"
Câu “láo xược” vang lên.
Tần Ninh liếc Tề Hoàn một cái, chậm rãi nói: "Ta nói, chú ý lời nói của ngươi!"
“Không thì ngươi qua đây đọ sức với ta?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tề Hoàn mang theo vài phần kiêng kị.
Vừa rồi hắn ta đã tận mắt thấy cách Tần Ninh đánh chết Tề Nhạc!
Còn Tề Nhạc thì chắp tay nói: "Phụ hoàng, cái kẻ tên Tần Ninh này dám miệt thị thánh quốc Đại Tề chúng ta, nhi thần đề nghị tru sát kẻ này để cho hắn thấy cái uy của thánh quốc Đại Tề".
"Ngươi còn muốn giết ta? Nếu không phải ngươi liên tục nói bản thân bị gài bẫy thì ngươi đã sớm là cái xác khô rồi có biết không?"
Tần Ninh không thèm để ý Tề Nhạc, nhìn Thánh Chủ Tề Hạo, cười nói: "Ngươi chính là Thánh Chủ đúng không, xuất hiện rồi thì việc gì cũng dễ làm, ngươi xem chuyện này nên xử lý như thế nào đây?"
"Tề Tư Tư, Tề Bác, Tề Hồn vương gia cũng ở đây cả, nhân chứng có rồi, không chống chế được nữa chứ?"
Nghe vậy, rất nhiều võ giả của thánh quốc Đại Tề đều kinh hãi.
Tề Hạo chủ thượng là ai chứ?
Là Thánh Vương!
Là người thống trị thánh quốc Đại Tề.
Tần Ninh cả gan làm loạn như thế khác nào là đang đâm đầu vào chỗ chết.
"Ngươi giỏi lắm!"
Tề Hạo chủ thượng nhìn Tần Ninh, lập tức nói: "Tề Nhạc gài bẫy hại Tề Khánh vương gia, từ ngày hôm nay bị cấm túc trong cung, tự vấn lại bản thân".
Tề Nhạc nghe đến lời này, sắc mặt trắng bệch.
Sau đó, Tề Hạo chủ thượng nhìn Tần Ninh, chậm rãi nói: "Ngươi thì sao? Ngươi tự ý xông vào Tề Đô chúng ta, giết vương gia Đại Tề, hoàng tử Đại Tề của ta, vậy ngươi nên chịu tội gì đây?"
"Ta?"
Tần Ninh cười nhạt : "Ngươi còn không có tư cách định tội ta đâu!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây gần như đều hít vào một hơi khí lạnh.
"Láo xược!"
Tề Hoàn gắt gao nhìn Tần Ninh, quát: "Ngu si ngông cuồng, ngươi muốn chết à!"
Tần Ninh lại liếc Tề Hoàn, nói: "Chú ý lời nói của ngươi!"
"Đây là lần thứ ba ta nhắc nhở ngươi rồi đấy, đừng tưởng rằng có Thánh Vương ở đây thì ta sẽ sợ, ngươi có tin lát nữa cái tên Thánh Vương này còn phải quỳ xuống trước mặt ta không hả?"
Lúc này, đám cao thủ của thánh quốc Đại Tề đã hoàn toàn bị chọc giận.
Thánh Chủ Tề Hạo là trụ cột của thánh quốc Đại Tề, là người thống trị Đại Tề.
Bị một tên Thiên Thánh nhất phẩm làm nhục như thế!
"Tề Quân Vệ!"
Sau đó, một vị thống lĩnh quát: "Giết kẻ này".
Nghe đến lời này, Tần Ninh cười khẩy: "Làm sai thì phải nhận, thánh quốc Đại Tề các ngươi năm xưa cũng chỉ là một Tề gia nho nhỏ trong Tề Châu mà thôi, những năm gần đây phát triển lớn lên khiến các ngươi quên đi gốc tích của mình luôn à?"
Nói xong, Tần Ninh bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn dần dần vang lên.
Thánh Chủ Tề Hạo thấy cảnh này thì hơi sững sờ.
Hơn nữa, tiếng đàn truyền vang, âm luật cũng không vội vã mà thậm chí còn hết sức thư giãn.
Ai cũng không biết Tần Ninh rốt cuộc đang làm cái gì!
Vù vù...
Hơn nữa, khi tiếng đàn của Tần Ninh vang lên, đất trời bỗng vang lên những tiếng gió thổi.
Ban đầu, tiếng gió còn có vẻ yếu ớt.
Nhưng dần dần, nó biến thành cuồng phong gào rít giận dữ, thậm chí còn cuồng bạo hơn cả lúc Thánh Chủ Tề Hạo xuất hiện.
Lúc này, mọi người đều sững sờ.
Sắc mặt của Tề Hạo chủ thượng càng thêm cẩn thận.
Tiếng gió vun vút, sau đó thì tràn ngập khắp không gian.
Có không ít võ giả cảnh giới Thiên Thánh đều không thể đứng vững.
Chỉ là, khi cuồng phong như đạt đến cực hạn thì tiếng gió lại dần dần giảm xuống, chậm rãi ngừng lại.
Nhưng khi tiếng gió dần bình ổn lại thì đám người đã kinh ngạc phát hiện ra có một bóng dáng lẳng lặng đứng trước người Tần Ninh.
Đó cũng không phải một người, mà là một loài chim.
Nó lẳng lặng đứng trên không, hai cánh hơi tung ra, lông vũ hiện ra hào quang màu đỏ thắm.
Một con chim đại bàng!
Nhìn qua cũng chỉ lớn chừng bàn tay, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng toàn thân lại tỏa ra một loại khí tức... khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Nó giống như một thanh kiếm chưa khai khiếu nhẹ nhàng trôi nổi trên không.
Lúc này, tất cả đều nghi hoặc, ngơ ngác nhìn vào vật thể này.
Mà ở bên cạnh Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.
Sư Ngao Thú, Tử Kim Thôn Linh Thú, Huyền Minh Vương Xà và Huyết Thánh Văn Miêu đều trở nên mất tự nhiên, thậm chí là có chút e ngại.
"Hửm?"
Địch Nguyên nhìn Sư Ngao Thú bên cạnh thân mình.
Sư Ngao Thú thấp giọng nói: "Ta cảm giác được một loại áp chế, con đại bàng này chắc chắn có phẩm cấp cao hơn ta, thực lực cũng mạnh hơn ta nữa!"
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng nhận được câu trả lời y hệt từ phía thánh thú của mình.
Bốn con thánh thú đều là cấp sáu.
Nếu đã cao cấp hơn chúng thì chắc chắn ít nhất phải là cấp bảy!
Tất cả đều trở nên thận trọng hơn.
Còn Thánh Chủ Tề Hạo lại có một biểu cảm kinh dị hơn.
"Sao lại thế...", Thánh Chủ Tề Hạo thì thào.
Cùng lúc đó, Tần Ninh cất lại tiếng đàn, nhìn con đại bàng trước mặt mình.
"Tiểu Phong Phong..."
Tần Ninh duỗi tay ra, khẽ cười nói: "Ngươi quả nhiên là đáng tin cậy hơn Nhị Cẩu Tử kia nhiều!"
Chương 1787: Xích Vũ Thiên Phong Điêu
Tiểu Phong Phong?
Tiếng gọi này xuất hiện, sắc mặt của bốn người Địch Nguyên trở nên lạ lùng.
"Không hổ là tổ sư thúc, đúng là dòng dõi Thánh Thú tông chúng ta..."
Giản Bác mở miệng: "Tiểu Sư Sư, Tiểu Kim Kim, Tiểu Huyền Huyền, Tiểu Bạch Bạch..."
"Hiện tại lại thêm một Tiểu Phong Phong? Chẳng lẽ đây là thánh thú kết bạn của tổ sư thúc?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Địch Nguyên, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều sáng lên.
Cũng đúng!
Trước giờ bọn họ chẳng biết thánh thú kết bạn của tổ sư thúc là gì.
Chẳng lẽ chính là con chim đại bàng này đây?
Trước đó bọn họ cứ cho rằng Cửu Anh là thánh thú kết bạn của tổ sư thúc, nhưng Cửu Anh nhìn có vẻ e ngại tổ sư thúc.
Nhưng ánh mắt con đại bàng này nhìn tổ sư thúc lại mang theo sự ngơ ngác, mông lung!
Lúc này, Tần Ninh cười nói: "Đã lâu không gặp, có phải là ngươi còn đang cảm thấy mơ hồ không?"
Nói xong, ở giữa lòng bàn tay của Tần Ninh xuất hiện một loại linh khế phức tạp!
Linh khế!
Khế ước được thành lập giữa ngự thú sư cùng thánh thú.
Mấy người Địch Nguyên, Giản Bác đã quá quen thuộc với loại linh khế kia!
Hơn nữa, linh khế vừa xuất hiện, ánh mắt của đại bàng nhỏ liền sáng lên, há mồm phun ra một khế ước phức tạp giống hệt của Tần Ninh, bay đến trước người hắn.
Hai loại khế ước hợp lại, sau đó tràn ngập hai bên là một loại giao lưu tâm linh.
Loại cảm giác quen thuộc này làm cho đại bàng nhỏ khẽ run lên, trong đôi mắt sáng tỏ xuất hiện ánh đỏ, giống như muốn rơi lệ.
Tần Ninh thấy cảnh này, mỉm cười.
"Đúng, ta trở về rồi đây".
Tần Ninh cười nhạt.
Mà lúc này, sắc mặt Thánh Chủ Tề Hạo đang đứng ở giữa không trung thì lại càng thêm khó coi.
Làm sao có thể!
Sao lại thế!
Xích Vũ Thiên Phong Điêu!
Thánh thú cấp bảy.
Là thủ hộ của thánh quốc Đại Tề bọn họ.
Làm sao có thể thân thiết với Tần Ninh như vậy?
Lúc này, Thánh Chủ Tề Hạo nhớ lại từng đợt hồi ức.
Năm đó Tề gia chỉ có thể là thế lực khống chế một phương trong Tề Châu, trưởng tộc cũng chỉ đạt cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm mà thôi.
Nhưng Tề gia đã gặp một vị cao nhân và được vị cao nhân ấy tặng cho một con đại bàng.
Chính là Xích Vũ Thiên Phong Điêu trước mắt.
Bởi vì có Xích Vũ Thiên Phong Điêu, Tề gia mới có thể dần đi tới sự mạnh mẽ, thành lập ra thánh quốc Đại Tề rồi trở thành bá chủ Tề Châu, quản lý một châu trong thánh vực Thiên Hồng!
Xích Vũ Thiên Phong Điêu đã cứu Tề gia thoát khỏi nguy nan không biết bao nhiêu lần.
Có thể nói chim đại bàng này chính là thần thủ hộ của Tề gia.
Nhưng bây giờ, Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại có thái độ vô cùng thân mật với Tần Ninh.
Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Lúc này, nội tâm Thánh Chủ Tề Hạo đang rối như tơ vò!
Mà đại bàng nhỏ đã hạ xuống cánh tay của Tần Ninh, thân mật ghé đầu vào người Tần Ninh, như muốn tiến vào lòng hắn.
Tần Ninh mỉm cười.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu!
Thánh thú cấp bảy.
Đến khi hoàn toàn trưởng thành thì sẽ còn vượt qua cả Thánh Vương.
Vào lúc này, nó yên lặng đứng vững trên bả vai mình, khiến cho nội tâm Tần Ninh được trấn an.
Năm đó, Tiểu Phong Phong mới chỉ là một quả trứng, là hắn chăm sóc từng li từng tí, sống sót đến giờ.
Sau đó, bởi vì kiếp số của hắn sắp kết thúc nên đã gửi gắm Tiểu Phong Phong cho Tề gia.
Tề gia của lúc ấy chưa phải là thánh quốc Đại Tề.
Chỉ chớp mắt, tám vạn năm trôi qua.
Nhóc này hiện tại cũng đã trưởng thành.
Hiện tại, bốn phía đều yên tĩnh như tờ.
Thánh Chủ Tề Hạo không mở miệng, không ai dám nói chuyện.
Tề Hoàn thấy cảnh này, thần sắc lạnh lùng.
"Phụ hoàng, kẻ này giả thần giả quỷ, nhi thần xin mời phụ hoàng ra tay chấn nhiếp hai võ giả Thiên Thánh thập phẩm kia, sau đó chúng ta cùng giết kẻ này!"
Tề Hoàn khom người, nói với giọng lạnh lùng.
"Câm miệng!"
Tề Hạo chủ thượng nổi giận gầm lên một tiếng.
Nhưng, mọi chuyện đã muộn!
Vút...
Chỉ nghe thấy một tiếng bạo liệt vang lên.
Ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.
Một bên cánh tay của Tề Hoàn đã chảy đầm đìa máu và lìa khỏi thân thể hắn ta.
Mà khi mọi người nhìn sang, chỉ thấy khóe miệng của đại bàng nhỏ đứng bên vai Tần Ninh hơi rỉ máu.
Là do đại bàng nhỏ làm sao?
Sao có thể như vậy được chứ?
Không ít cảnh giới Thiên Thánh có mặt ở đây còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì.
Cũng chỉ nhìn thấy một bên cánh tay của Tề Hoàn đã mất, trên miệng của đại bàng nhỏ thì có vết máu, thế thôi.
Tề Hạo chủ thượng sắc mặt khó coi.
Tần Ninh nhìn Tề Hoàn, thản nhiên nói: "Ta đã nhắc ngươi ba lần là phải chú ý lời nói của mình rồi, nhưng có vẻ là ngươi lại bỏ ngoài tai..."
Lúc này, Tề Hoàn sắc mặt trắng bệch, nhìn sang Tần Ninh, đang định gầm thét thì đã bị ăn một cú tát trời giáng.
Bốp!!!
Thánh Chủ Tề Hạo vung tay đánh bay Tề Hoàn ra xa.
Không ai hiểu rõ hơn ông ta tốc độ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu nhanh cỡ nào.
Tề Hoàn mà nói thêm câu nữa thì chắc chắn sẽ phải chết.
"Phụ hoàng...", Tề Hoàn sốc nặng.
"Không muốn chết thì câm miệng cho ta".
Thánh Chủ Tề Hạo nói với âm điệu cực kỳ lạnh lẽo, thần thái cũng không cao ngạo lạnh nhạt như trước đó nữa.
Từ từ, Thánh Chủ Tề Hạo hạ xuống.
Ông ta đi ra chỗ Tần Ninh, hơi chắp tay.
"Xích Vũ đại nhân, ngài như vậy là... có ý gì ạ?"
Thánh Chủ Tề Hạo tuy nói là hỏi thăm, nhưng thần thái lại khiêm tốn cực độ, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Cảnh tượng này khiến tất cả phải há hốc mồm.
Tề Hạo không phải đang nói với Tần Ninh, mà là với đại bàng nhỏ kia.
Hiện tại, đến cả đồ ngốc cũng thấy được con đại bàng nhỏ cỡ bàn tay này lại vô cùng... khó lường!
Nhưng khi được Thánh Chủ Tề Hạo khiêm tốn hỏi thăm, đại bàng nhỏ cũng không thèm quan tâm.
"Nhìn không ra vì sao nó lại làm vậy à?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Nó đang tức giận, tức giận vì các ngươi không tôn trọng ta đấy!"
Thánh Chủ Tề Hạo nhìn Tần Ninh nhưng không trả lời.
Tức giận?
Xích Vũ Thiên Phong Điêu thủ hộ Tề gia vài vạn năm nay, sao có thể bởi vì Tần Ninh mà tức giận?
Trong chuyện này nhất định là xuất hiện vấn đề gì nên mới làm cho Xích Vũ Thiên Phong Điêu hiểu sai.
Tề Hạo biết rõ, vài vạn năm qua, Xích Vũ đại nhân có địa vị như thế nào ở trong Tề gia!
Thần thủ hộ!
Thần thủ hộ chân chính khiến cho Tề gia bất diệt.
"Xem ngươi kia, ngươi còn không tin!"
Tần Ninh lại cười nói: "Giờ ngươi làm theo ta, phán Tề Nhạc tử hình, lại cẩn thận dập đầu xin lỗi ta, có lẽ Tiểu Phong Phong sẽ hả giận!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thánh Chủ Tề Hạo càng thêm khó coi.
Giết con của ông ta?
Dập đầu xin lỗi?
Bất kể là cái nào thì cũng đều không phải là chuyện mà Thánh Vương như ông ta sẽ làm!
"Xích Vũ đại nhân, vãn bối không cố ý mạo phạm!"
Thánh Chủ Tề Hạo chắp tay nói: "Chỉ là kẻ này quá tùy tiện, vãn bối có ý muốn chém giết kẻ này, mong rằng Xích Vũ đại nhân không nhúng tay vào".
Thánh Chủ Tề Hạo vào nói xong thì tung chưởng về phía Tần Ninh.
Nhưng lại ngay lúc này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu đang đứng bên vai Tần Ninh đã vung cánh lên, ném ra từng cây lông vũ ẩn chứa thánh lực cực nóng.
Phanh phanh phanh...
Bàn tay của Thánh Chủ Tề Hạo nhất thời đỏ bừng, sắc mặt khó coi.
Sao lại thế!
Xích Vũ đại nhân ngăn cản ông ta
Thật sự là đang bảo vệ Tần Ninh?
Nhưng mà... vì sao chứ?
Mà ngay tại lúc này, ở phía chân trời xuất hiện từng tiếng phá không.
Trong nháy mắt, có ba bóng người rơi xuống.
Chỉ là, một người trong đó còn chưa hiện rõ dung mạo thì đã tới gần Thánh Chủ Tề Hạo, vung tay xuống.
Chương 1788: Tề Phi Vân
Bốp!!!
Có thể nghe rất rõ tiếng bạt tai vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy trên gương mặt của Thánh Chủ Tề Hạo xuất hiện dấu vết năm ngón tay.
Lúc này, tất cả đều trợn tròn mắt.
Thánh Chủ Tề Hạo bị tát!
Trước mắt bao người!
Bốn phía im ắng như tờ.
Mà đám người bắt đầu nhìn sang ba bóng người mới xuất hiện.
Nhìn kỹ lại, cả ba người râu tóc trắng xoá.
Người bên trái có vẻ khôi ngô, người bên phải thì có vẻ gầy gò.
Mà người ở giữa thì sắc mặt lộ ra mấy phần tang thương, mái đầu bạc trắng, chẳng những không toát ra vẻ già nua mà còn tạo cảm giác thần bí.
Người này nhìn chằm chằm Thánh Chủ Tề Hạo.
Thánh Chủ Tề Hạo lúc này mặt đỏ bừng, có thể thấy rõ ràng dấu tay hằn trên mặt.
Nhưng cho dù là mặt có đỏ, nhìn thấy người này, ông ta cũng chẳng hề lộ ra sự uy nghiêm của Thánh Chủ mà lại tỏ vẻ vô cùng oan ức. Ông ta nhìn ông già kia một lúc lâu rồi mới thốt lên.
"Cha..."
"Đồ ngu ngốc, câm miệng!"
Nhưng ông già lại quát khẽ một tiếng, khí khái vô cùng.
Sau đó, ông ta vung tay lên, Tề Quân Vệ xung quanh lập tức không thể nhìn thấu khu vực trăm mét bên trong.
"Nói cho Tề Quân Vệ, chuyện hôm nay mà bị truyền ra, giết không tha!"
"Vâng...", Thánh Chủ Tề Hạo chắp tay nói.
Mà những người ở đây chỉ có Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cùng với Phong Vô Cực.
Thánh Chủ Tề Hạo, ba người Tề Hành, Tề Hoàn, Tề Nhạc cùng với ba ông già mới xuất hiện kia.
Những người còn lại thì đã bị lớp tường ngăn cách do ông già tạo ra che lại, không thể nhìn vào bên trong.
Nhưng mấy người bên trong lại có thể thấy rõ ràng mọi thứ bên ngoài.
Ông già xoay người lại, nhìn Tần Ninh.
"Xích Vũ đại nhân, Tề Hạo ngu si không hiểu chuyện, hi vọng Xích Vũ đại nhân chớ trách tội".
Lão giả chắp tay khiêm tốn nói.
Mà đám Tề Hành, Tề Hoàn, Tề Nhạc lại ngơ ngác trợn mắt há mồm.
Vừa rồi, Thánh Chủ Tề Hạo gọi là... cha?
Tề Phi Vân!
Thánh Chủ tiền nhiệm Tề Phi Vân, cha của Thánh Chủ Tề Hạo, ông nội của bọn họ!
Nhưng Tề Phi Vân đã chết từ ba vạn năm trước rồi cơ mà.
Là giả!
Vậy đây là ba vị lão tổ của thánh quốc Đại Tề bọn họ sao?
Lúc này, Tề Hành cùng hai hoàng tử còn lại đều vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ không hề hay biết gì về chuyện này!
Nhưng đây là chuyện bí mật cỡ nào, mà hôm nay ba vị lão tổ lại không tiếc bại lộ thân phận để xuất hiện.
Chẳng lẽ chính là vì... con đại bàng nhỏ này?
Mà lại còn tát Thánh Chủ một cái đau điếng ngay trước mặt bao người!
Chẳng lẽ là bởi vì Thánh Chủ ra tay với đại bàng nhỏ?
Vào lúc này, ba vị hoàng tử suy nghĩ đủ đường.
Nhưng bốn người Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa lại đều sửng sốt vô cùng!
Nếu tăng thêm Phong Vô Cực thì là năm người sửng sốt!
Chuyện này là sao?
Có điều gì vừa xảy ra vậy?
Con đại bàng nhỏ này rốt cuộc là có lai lịch gì?
Bọn họ cũng không cho rằng Tề Phi Vân này hiện thân là bởi vì Tần Ninh.
Dù sao, Tần Ninh chẳng có chút liên quan nào đến thánh quốc Đại Tề!
Nếu cố ghép vào một sự liên quan nào thì cũng chỉ có xen vào chuyện nhà Tề Khánh vương gia lần này thôi!
Lúc này, không một ai hiểu.
Nhưng Tần Ninh lại biết rõ.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu, thánh thú cấp bảy.
Là do hắn năm đó để lại cho Tề gia chăm sóc. Hắn cũng nói cho tổ tiên Tề gia biết tiềm lực của con thú này, rằng sau này nó có thể mạnh hơn cả vô địch Thánh Vương.
Tề gia những năm gần đây quật khởi, Tần Ninh không nghĩ cũng đoán được Xích Vũ Thiên Phong Điêu đã cống hiến bao nhiêu.
Không cần biết là nhờ thực lực mạnh mẽ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu hay là địa vị như thần thủ hộ Tề gia của Xích Vũ Thiên Phong Điêu, bất cứ người nào trong Tề gia mà dám bất kính với Xích Vũ Thiên Phong Điêu thì chính là đại nghịch bất đạo!
Tề Hành, Tề Hoàn, Tề Nhạc có lẽ không biết.
Nhưng Tề Hạo là Thánh chủ thì không thể không biết.
Nhưng Tề Hạo vẫn vì giết Tần Ninh mà động thủ với Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Cảnh này bị Tề Phi Vân nhìn thấy, tát một cái là còn nhẹ.
Nhưng Tề Phi Vân thấy Xích Vũ Thiên Phong Điêu không bày tỏ ra bất kỳ ý nghĩ gì, liền khổ sở nói: "Lão phu dạy con không nghiêm, Xích Vũ đại nhân, lão phu phải làm sao thì ngài mới hả giận, xin mời nói rõ!"
Nghe đến đây, Tần Ninh cười nói: "Xét về mặt cống hiến cho Tề gia, Tiểu Phong Phong tích lũy có khi còn nhiều hơn cả lão tổ Tề gia các ngươi ấy chứ. Thánh quốc Đại Tề các ngươi mạnh lên rồi thì bắt đầu dám ra tay với Tiểu Phong Phong, đúng là không đơn giản, không đơn giản chút nào..."
Nghe đến lời này, sắc mặt Tề Phi Vân trắng bệch, vội vàng nói: "Tề gia ta đã có tổ huấn, nếu dám bất kính với Xích Vũ đại nhân, cả nhà sẽ bị chém đầu. Đây là điều thứ nhất trong tổ huấn Tề gia, không ai dám chống lại!"
"Thật sao? Thánh Chủ Tề Hạo vừa rồi thể hiện rất uy phong cơ mà".
Nghe được lời này của Tần Ninh, Tề Phi Vân vốn không muốn phản ứng.
Có thể là nhìn thấy Xích Vũ đại nhân ngồi ngay ngắn ở vai Tần Ninh.
Mặc dù ông ta không hiểu vì sao Xích Vũ đại nhân lại thân thiết với Tần Ninh như thế, nhưng ông ta hiểu, khi Tần Ninh lên tiếng mà Xích Vũ đại nhân không nói chuyện thì chính là ngầm thừa nhận, Tần Ninh nói gì thì ý nó là như vậy.
"Đó là ta muốn bắt ngươi!"
"Giết vương gia, hoàng tử của Đại Tề chúng ta, lại còn muốn giết Tề Nhạc, nếu không ngăn cản ngươi, quốc uy của Đại Tề chúng ta để ở đâu?"
Thánh Chủ Tề Hạo nhịn không được nói.
Nghe đến lời này, ánh mắt Xích Vũ Thiên Phong Điêu lập tức trở nên hung ác, xòe hai cánh, giận dữ mãnh liệt.
Lúc này, Tề Phi Vân sắc mặt trắng nhợt.
"Ngậm miệng, nghịch tử!"
Tề Phi Vân gầm thét một tiếng, lại thêm một bạt tai nữa.
Một trái một phải, hai vết bạt tai vô cùng rõ ràng.
Tề Hạo cũng ngơ ngẩn.
"Câm mồm, câm mồm, câm cho ta".
Tề Phi Vân liên tục gầm thét.
Ông ta đã nhìn ra.
Chỉ cần nói Tần Ninh một câu không tốt, Xích Vũ đại nhân sẽ bùng nổ cơn giận.
Không thể nói!
Tần Ninh nói tiếp: "Tề Hồn bị thất hoàng tử Tề Nhạc xúi giục gài bẫy gia đình Tề Khánh vương gia, làm nhục con trai con gái nhà người ta. Ta gặp chuyện này nên xen vào, mà đã nhúng tay thì ta sẽ nhúng tay đến cùng".
"Dòng dõi nhà Tề Hồn hiện tại chỉ còn một mình Tề Hồn ông ta, còn về thất hoàng tử Tề Nhạc, sau khi đền tội thì ta cũng sẽ không quấy rầy các ngươi".
"Luật pháp của thánh quốc Đại Tề không ra gì, bây giờ lại còn trách ta?"
Thánh Chủ Tề Hạo muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cha mình thì cũng không dám nói thêm gì nữa.
"Tề Nhạc đâu?"
Tề Phi Vân mở miệng nói.
Tề Nhạc run rẩy đi tới.
"Ông nội!"
"Đồ khốn này, có phải là ngươi làm không?"
Tề Nhạc sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống, khẩn cầu: "Ông nội, con chỉ muốn thu phục Tề Khánh, nhưng ông ta không chịu, cho nên con... con..."
"Khốn nạn!"
Tề Phi Vân vươn tay ra bắt lấy hắn ta.
Bành...
Tiêng nổ trầm thấp vang lên.
Tề Nhạc lập tức tê liệt, ngã xuống dưới đất.
Tề Phi Vân chắp tay nói: "Tần công tử, Tề Nhạc là kẻ cầm đầu, ta đã phế tụ kinh mạch của nó đi, kể từ hôm nay thì nó chính là một kẻ tàn phế, ta giao nó cho Tần công tử xử lý, như vậy có được không?"
Tần Ninh không mở miệng mà nhìn sang Tề Tư Tư cùng Tề Bác.
"Tư Tư tiểu thư, cô muốn xử lý Tề Nhạc thế nào thì cứ làm đi".
Tề Tư Tư lúc này mới thức tỉnh từ trong kinh hoàng.
Cho tới bây giờ, cô ấy mới hơi hơi tỉnh ngộ.
Tần Ninh giúp cô ấy báo thù, đòi lại công bằng.
Nhưng bây giờ... thật sự đã làm được rồi sao?
Chương 1789: Không ngồi nữa nhé?
Giống như một giấc mơ, khiến cho Tề Tư Tư cảm thấy không thể tin nổi.
Tề Tư Tư nhìn Tề Nhạc, lại nhìn Tần Ninh, cung kính nói: "Tần công tử, Tề Nhạc ác giả ác báo, nhưng cha ta một lòng trung thành với Đại Tề, không nên bị áp thêm tội danh phản loạn".
Tề Phi Vân nghe vậy, lập tức nói: "Ta sẽ hạ chỉ minh oan cho Tề Khánh, đồng thời xây bia dựng tượng ở các quận phụ thuộc cho Tề Khánh".
"Hơn nữa, con cái của cô nương có thể thừa kế tước vị của cha cô nương, như vậy được chứ?"
Tề Tư Tư nghe vậy, cũng không mở miệng.
Tề Phi Vân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tề Phi Vân lại nhìn Tần Ninh, mỉm cười nói: "Tần công tử, như vậy được chứ?"
"Sớm làm như thế chẳng phải tốt hay sao, chẳng cần đến động tĩnh lớn như thế này làm gì".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Mọi chuyện đã ổn thỏa!
Hắn đã làm được những gì mình muốn!
Người chết không thể sống lại, nhưng mọi chuyện xem như được giải quyết.
Nhưng sắc mặt của Thánh Chủ Tề Hạo thì lại không được tốt lắm.
Mà lúc này, Tề Phi Vân chắp tay nói: "Tần công tử cùng bạn bè đi cùng hẳn đã thấm mệt, tạm thời vào trong cung nghỉ ngơi một chút đi".
"Được!"
Tần Ninh chắp tay đi thẳng.
Còn Xích Vũ Thiên Phong Điêu thì bay xuống đất, đứng dưới mặt đất, bóng dáng mở rộng ra chiều dài mười trượng, ngẩng đầu nhìn Tần Ninh với vẻ kiêu ngạo.
Tần Ninh cười khổ nói: "Khoảng cách gần như vậy, không ngồi nữa nhé?"
Xích Vũ Thiên Phong Điêu lại tỏ vẻ buồn bã.
"Được rồi, được rồi, ta sợ ngươi rồi đấy".
Tần Ninh bước lên lưng Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu xòe hai cánh, phá không mà ra.
Cũng phá tan bức tường che chắn kia.
Đám Tề Quân Vệ chỉ thấy một đôi cánh chim đỏ sậm giương cánh bay cao, lên như diều gặp gió.
Con đại bàng đỏ sậm kia bay quanh không trung Tề Đô, tốc độ không quá nhanh, nhưng mỗi lần bay qua thì tiếng gió đã rít gào.
Tần Ninh đứng ở trên lưng Xích Vũ Thiên Phong Điêu, gió khẽ chạm vào mặt.
"Tiểu Phong Phong, có nhớ ta không?"
Tần Ninh lẩm bẩm.
Tiếng chim kêu vang lên, chan chứa tình cảm tưởng niệm, còn có thể thấy một tia nghi hoặc.
Tần Ninh lại mỉm cười nói: "Năm xưa ta đã nói cho ngươi biết, ta sẽ trở về, chẳng qua là thay đổi bộ dáng khác, nhưng linh khế thì sẽ không thay đổi, nhận ra được linh khế mà ta để lại cho ngươi thì đó chính là ta".
"Tính riêng điểm này, ngươi vẫn mạnh hơn con chó ngốc kia..."
Chó ngốc?
Nghe đến lời này, thân thể Xích Vũ Thiên Phong Điêu khẽ run lên.
"Đừng sợ".
Tần Ninh mỉm cười nói: "Chó ngốc ham chơi lắm, hiện tại chưa chắc đã mạnh hơn ngươi".
"Hơn nữa con chó đó giờ đang giờ trò chơi xấu, không chịu nhận ra ta. Ta sẽ đưa ngươi trở về trị nó một phen!"
Nghe đến lời này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu vỗ cánh bay cao, hót lên một tiếng cực kỳ rõ ràng.
Ngay lập tức, toàn bộ Tề Đô đều nhìn thấy bóng dáng Xích Vũ Thiên Phong Điêu.
Là người nào to gan, dám ngự thú phi hành ở trên không phận Tề Đô?
Muốn chết sao?
Trong lúc nhất thời, không ít người đều vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Tề Phi Vân thấy cảnh này thì lại mang sắc mặt kinh hãi.
"Tề Chi Vũ!"
"Tề Thiên Minh!"
Tề Phi Vân lên tiếng.
"Đại ca phân phó".
Tề Phi Vân nói: "Phải chiêu đãi nhóm người này cho tốt vào, không được lạnh nhạt, ta đi một chút liền về!"
Nói rồi, bóng dáng Tề Phi Vân lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Mà Thánh Chủ Tề Hạo thấy cảnh này thì lập tức đi theo.
Hai vị tổ tông Tề Chi Vũ cùng Tề Thiên Minh mỉm cười sảng khoái đón tiếp nhóm người Địch Nguyên, Phong Vô Cực.
"Các vị khách quý, mời đi theo ta!"
Nói xong, hai người Tề Hành cùng Tề Hoàn cũng đuổi theo.
Tề Hoàn không hề cảm thấy mừng khi Tề Nhạc bị phế.
Hắn ta còn chưa rõ mọi chuyện ra sao.
Nhưng hắn ta cũng có một chút xác định.
Đoàn người Tần Ninh vốn sẽ bị xử lý, nhưng bây giờ lại là khách quý!
Cường giả như ông nội mà cũng phải khách khí đối đãi cơ mà!
Nếu hầu hạ không tốt thì sẽ gặp chuyện lớn ngay.
Mà cùng lúc đó, Địch Nguyên cùng mọi người đều ngơ ngác không hiểu.
Gì đây?
Vốn là một trận đại chiến thấy chết không sờn, nhưng từ khi con đại bàng nhỏ kia xuất hiện thì lập tức kết thúc.
Mà bọn họ trong phút chốc biến thành thượng khách của thánh quốc Đại Tề!
Nhìn hai ông già tóc trắng xóa cùng thái tử Tề Hành và hoàng tử Tề Hoàn mỉm cười chào đón, bọn họ nhất thời đều khó mà tiếp nhận nổi.
Thôi kệ đi.
Không nguy hiểm là được!
Tổ sư thúc còn đang đi cưỡi chim đại bàng kìa, bọn họ việc gì phải sợ?
Sau đó, có Tề Quân Vệ mở đường, một đoàn người đi vào hoàng cung.
...
Khi nhóm Tần Ninh tiến cung, những biến động xảy ra tại phủ thất hoàng tử cũng hoàn toàn im bặt.
Hơn nữa cũng không có một lời giải thích nào được truyền ra.
Mãi một lúc lâu sau thì mới có tin tức rằng có kẻ mưu đồ đại náo Tề Đô, đã bị Tề Quân Vệ ra mặt giết chết.
Mà đám Tề Quân Vệ có mặt trong vụ việc này đột nhiên bị điều động ra bên ngoài, không rõ tin tức...
Không một ai biết rốt cuộc là kẻ ác cỡ nào lại dám náo loạn Tề Đô.
Chỉ là nhìn thấy con đường bị tàn phá cùng con số tử thương đã khiến cho Tề Đô có một đêm sáng đèn không ngủ...
Nhưng tin tức về mấy người Tần Ninh thì đều kín như bưng.
Lúc này, tại một địa cung trong hoàng cung của thánh quốc Đại Tề.
Phía dưới mặt đất cũng có những tòa cung điện, hơn nữa, tuy là ở trong lòng đất nhưng lại không hề âm u mà cực kỳ khô ráo thoáng mát.
Thánh Chủ Tề Hạo đứng ngay sau lưng Tề Phi Vân.
Thời khắc này, Tề Phi Vân run rẩy cầm một bản cổ tịch, nghiêm túc đọc...
"Không thể nào... Không thể nào..."
Từ từ, Tề Phi Vân ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin, thân thể run rẩy không thôi.
"Cha, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?"
Thánh Chủ Tề Hạo một mặt không hiểu.
Từ lúc về đến bây giờ, cha ông ta cứ liên tục lật cổ tịch ghi chép ra xem, đây là những ghi chép về lịch sử phát triển của Tề gia từ trước tới nay.
Cha ông ta xem lại để làm gì?
Tề Phi Vân lúc này lại chết sững, toàn thân túa ra toàn mồ hôi lạnh.
Tề Hạo đi lên phía trước cầm cổ tịch đọc.
"Phía trên này ghi lại những nội dung... liên quan đến Xích Vũ đại nhân?"
Tề Hạo lẩm bẩm: "Xích Vũ đại nhân là do một vị cao nhân tặng cho Tề gia chúng ta, để Tề gia chúng ta chăm sóc thay người ấy. Những năm gần đây, Xích Vũ đại nhân dần dần trở thành thần thủ hộ của Tề gia chúng ta".
"Bảy vạn năm trước, Tề gia suýt thì bị Liễu gia tiêu diệt, là Xích Vũ đại nhân xuất thủ".
"Năm vạn năm trước, Tề gia đứng trước cuộc vây công của Phong Linh tông, Diệp Hồn tông, Thanh Sơn các, gần như bị đánh bại, cũng là Xích Vũ đại nhân xuất thủ..."
Tề Hạo đọc ra những công lao mà Xích Vũ Thiên Phong Điêu cống hiến cho Tề gia.
Lật đến cuối cùng, sắc mặt Tề Hạo cũng ngày càng thận trọng, lông mày dần nhăn lại, ánh mắt mang theo nghi hoặc, không hiểu, nhưng cuối cùng lại hóa thành rung động.
"Cha..."
Tề Hạo nói: "Nội dung ghi chép này... là thật sao?"
Tề Phi Vân lúc này như quên đi bản thân, khổ sở nói: "Ngươi nói xem?"
Chương 1790: Cha con nói chuyện riêng
Sắc mặt Thánh Chủ Tề Hạo lúc này tái nhợt, giống hệt Tề Phi Vân.
"Xích Vũ Thiên Phong Điêu, thánh thú cấp bảy!"
"Trưởng thành hoàn mỹ có thể sánh ngang với cường giả Thánh Hoàng".
"Mặc dù con đại bàng này được đưa cho Tề gia, nhưng Tề gia chỉ có trách nhiệm chăm sóc, chứ không có quyền lực sai khiến. Bất kỳ một ai cũng không được phép làm trái với ý của Xích Vũ đại nhân!"
Tề Hạo lẩm bẩm.
Những thứ này, lúc trước ông ta có biết đến một chút.
Nhưng những dòng chữ phía dưới lại khiến ông ta khó có thể tin được.
Tề Phi Vân từ từ lên tiếng: "Xích Vũ Thiên Phong Điêu là thánh thú cấp bảy, nhưng cho dù là ngự thú sư có thể khống chế thánh thú cấp bảy đi nữa thì chưa chắc đã có thể khống chế được nó!"
"Tại khắp Hạ Tam Thiên này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu chỉ nhận chủ nhân của mình, ngoài ra thì nó sẽ không cho phép bất kỳ ai cưỡi trên người nó!"
"Dù có phải chết cũng sẽ không nghe theo!"
Tề Phi Vân lẩm bẩm nói: "Mà theo những gì ta biết, chủ nhân ngày xưa của nó đã giao nó cho Tề gia chúng ta rồi biến mất tăm..."
"Nhưng theo như lời tổ huấn mà lão tổ để lại, có thể nói thực lực của chủ nhân nó là sự tồn tại đỉnh cao của Hạ Tam Thiên".
Thánh Chủ Tề Hạo thì thầm: "Xích Vũ đại nhân tâm tính cao ngạo, không cam chịu để người khác áp đảo mình, nhưng Tần Ninh lại có thể..."
Vừa rồi, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy tư thái nũng nịu của Xích Vũ đại nhân.
Thân mật như một đứa trẻ với cha của mình vậy...
"Tần Ninh là chủ nhân của Xích Vũ đại nhân!"
Thánh Chủ Tề Hạo kinh ngạc nói.
"Không thể nào!"
Nhưng ngay sau đó, Thánh Chủ Tề Hạo lại tự phản bác với vẻ khó tin: "Cha, Tần Ninh mới là cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm, cốt linh chỉ mới hơn trăm năm, làm sao có thể là Tần Ninh được chứ!"
Tề Phi Vân cười khổ, lẩm bẩm nói: "Ta thấy Xích Vũ đại nhân để cho Tần Ninh cưỡi lên người, cũng nghi ngờ ở điểm này cho nên mới đến đây để đọc lại ghi chép trong cổ tịch".
"Ngươi đọc dòng cuối cùng đi..."
Sắc mặt Tề Phi Vân mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Thánh Chủ Tề Hạo cúi đầu xem lại.
Chỉ thấy một dòng chữ cổ vô cùng rõ ràng trong cuốn cổ tịch.
"Xích Vũ nhận chủ bằng linh khế!"
Tề Phi Vân khổ sở nói: "Vài vạn năm qua, Tề gia chúng ta cũng từng nghĩ đến việc xóa bỏ linh khế của Xích Vũ đại nhân để khống chế Xích Vũ đại nhân, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thành công chút nào".
"Nhưng Tần Ninh vừa xuất hiện đã đưa linh khế ra, được Xích Vũ đại nhân công nhận!"
Tề Phi Vân thần sắc nghiêm nghị, trịnh trọng nói: "Chỉ có hai cái khả năng!"
"Một, Tần Ninh chính là con cháu của vị cao nhân kia, cho nên mới có thể được Xích Vũ đại nhân công nhận là có thể khống chế Xích Vũ đại nhân!"
"Thứ hai, Tần Ninh chính là vị đại nhân kia, chỉ là không biết tại sao sau mấy vạn năm lại đổi sang một thân thể khác. Hạ Tam Thiên này rộng lớn vô ngần, nhiều sự thần kỳ, hai cha con Thánh Vương chúng ta khám phá thế nào cho đủ? Chuyển thế trọng sinh? Đoạt xác trọng sinh? Có lẽ đều có khả năng".
Tề Phi Vân nói: "Nhưng bất kể là khả năng nào đi nữa..."
Lão ta vỗ vai Thánh Chủ Tề Hạo, nghiêm túc nói: "Tần Ninh là người chúng ta không thể chọc vào".
Có Xích Vũ đại nhân thân thiết, nghe lời Tần Ninh răm rắp, đây cũng đủ để cho hai cha con bọn họ tôn sùng Tần Ninh!
"Cha, con hiểu rồi".
Thánh Chủ Tề Hạo chắp tay nói.
"Trên thực tế, còn có một điểm mà có thể ngươi chưa chú ý tới".
Tề Phi Vân lần nữa nói: "Đám Địch Nguyên, Giản Bác kia gọi Tần Ninh là tổ sư thúc, mấy người này đến từ Thánh Thú tông!"
Thánh Thú tông!
Tề Hạo biết Thánh Thú tông.
Mấy vạn năm trước, Thánh Thú tông có thanh danh vang dội khắp thánh vực Thiên Hồng.
Lão tổ khai sơn là Ngự Thiên Thánh Tôn, được xưng là cường giả số một thánh vực Thiên Hồng. Khách khứa lui tới cũng ít nhất là cảnh giới Thánh Vương, dưới Thánh Vương căn bản không có tư cách yết kiến Ngự Thiên Thánh Tôn.
Mà danh đồ Ôn Hiến Chi của người ấy thì lại càng là thiên tài ngự thú khó gặp!
Chỉ là vào năm đó, tin tức về Ngự Thiên Thánh Tôn hoàn toàn mất hết, mà Ôn Hiến Chi thì đóng cửa không ra.
Vài vạn năm trôi qua, Thánh Thú tông dần dần ẩn mình, cho tới nay, số người biết đến tông môn này trong thánh vực Thiên Hồng sẽ càng ít.
Đúng là đám người Địch Nguyên tự xưng mình đến từ Thánh Thú tông.
Tề Phi Vân nói tiếp: "Thuật ngự thú của Thánh Thú tông vô cùng hiếm có, không chỉ trong mỗi thánh vực Thiên Hồng mà còn là trong toàn bộ Hạ Tam Thiên".
"Chỗ kinh khủng của ngự thú sư..."
Tề Phi Vân nói đến đây thì cảm thấy phát sợ, hơi ngừng lại.
"Tần Ninh có quan hệ mật thiết với Thánh Thú tông, mà có thể làm cho Xích Vũ đại nhân thân mật như vậy thì chắc chắn có điều gì chúng ta không biết ở đây".
"Nhưng dù nói thế nào thì cũng phải thật khách sáo với nhóm Tần Ninh".
"Con hiểu ạ".
Tề Phi Vân nói tiếp: "Nếu Tần Ninh chính là vị đại nhân kia chuyển thế mà đến, vậy cả Tề gia chúng ta dù có xông pha khói lửa thì cũng không trả hết nổi ân tình cho hắn".
"Nếu là Tần Ninh là con cháu của vị đại nhân kia, chúng ta càng phải cố gắng góp sức, hiểu chưa?"
"Tóm lại dù là ân tình hay lợi ích thì chúng ta đều phải nhiệt tình hết mình, không thể ngó lơ".
"Vâng!"
Tề Phi Vân dặn dò Tề Hạo: "Sắp xếp thỏa đáng cho Tề Tư Tư cùng Tề Bác đi, còn về dòng dõi Tề Hồn thì cứ tru sát cửu tộc. Có kẻ nào liên quan đến vụ việc hãm hại Tề Khánh vương gia thì phải giết sạch".
"Còn Tề Nhạc... Ta biết ngươi coi trọng nó, nhưng Tề Hành cùng Tề Hoàn cũng có thể đảm đương trọng trách, ngươi có thể để hai chúng nó đi theo Tần Ninh, xem Tần Ninh coi trọng ai hơn thì chọn người đó đi!"
"Tề Nhạc... Phế rồi thì thôi... Cái tâm bất chính thì đành nhận mệnh như vậy đi".
Tề Hạo có vẻ không đành lòng.
"Ngươi phải biết, nếu ta không phế nó thì hôm nay có lẽ Xích Vũ đại nhân sẽ trở mặt với Đại Tề chúng ta, Đại Tề có lẽ sẽ không còn tồn tại nữa".
Ngũ đại châu của thánh vực Thiên Hồng.
Thánh quốc Đại Tề! Diệp tộc! Cửu U đài! Yến gia!
Trong tứ phương bá chủ, thánh quốc Đại Tề là thế lực có nội tình yếu kém nhất.
Xích Vũ là thần thủ hộ của Đại Tề, nhưng nếu hôm nay thần thủ hộ trở thành đao phủ thì Đại Tề chắc chắn sẽ bị thương nặng!
Hơn nữa, đây mới chỉ là mặt ngoài của thánh vực Thiên Hồng.
Ví dụ như Thánh Thú tông ở Thánh Thú sơn.
Tuy nói Ngự Thiên Thánh Tôn biến mất, nhưng danh tiếng của Ôn Hiến Chi vẫn rất rộng lớn, người này vài vạn năm không có tin tức, ai biết rốt cuộc đã đi đâu?
Mà những tông môn lớn mạnh tương đương như Thánh Thú tông che mình trong thánh vực Thiên Hồng cũng không phải số ít.
Có khả năng một tông môn chỉ có mấy người, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì lại có thể lật tung toàn bộ quy tắc của thánh vực Thiên Hồng!
Lịch sử của nơi này đã rất lâu đời rồi.
Lịch sử lâu đời, dù sao vẫn sở hữu những truyền thuyết khiến người ta phải sợ.
Một ít truyền thuyết có thể là giả, có thể là một ít... Có thể là thật!
Hai cha con bàn luận thật lâu, cuối cùng cũng xác định được một việc.
Tần Ninh!
Không thể trêu chọc!
Lúc trước vô lễ, bây giờ phải nghĩ cách bù đắp
Trong một đại điện sáng loáng nguy nga trong hoàng cung thánh quốc Đại Tề ở Tề Đô.
Tần Ninh, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cùng với Phong Vô Cực, Tề Tư Tư và Tề Bác ngồi yên trên ghế.
Bình luận facebook