-
Chương 1621-1625
Chương 1621: Sao ngươi lại biết
Đi vào trong điện, từng luồng khí tức âm u lúc này mạnh mẽ lan ra.
Bành… Tiếng nổ tung trầm thấp bỗng vang lên.
Sức mạnh bên trong thân thể Tần Ninh khuếch tán ra ầm ầm.
Giờ khắc này, sức lực toàn thân được bộc phát.
Trong chốc lát, một sóng khí vô hình bỗng tỏa ra ở phía trước đại điện.
Khi sóng khí kia tràn ngập, đại điện vốn đang có vẻ u ám liền trở nên sáng hơn hẳn.
"Khắp nơi đều là thánh trận phòng người...", Tần Ninh nói thầm một tiếng, dậm chân bước ra.
Dương Thanh Vân, Hiên Viên Hương Nhi và Lăng Loạn đạo nhân cũng lần lượt đi vào.
Đại điện trước mắt trang trí rất hoa lệ, tiến vào bên trong có thể nhìn thấy từng dãy bàn.
Hơn nữa, ở giữa chính điện có một pho tượng đang ngồi xếp bằng.
Hiên Viên Hương Nhi nhìn pho tượng kia, từ từ nói: "Là Liệt Thiên!"
Tần Ninh giờ phút này cũng nhìn về phía pho tượng kia.
"Thủ đoạn mà một vị Thiên Thánh để lại đúng là không tầm thường".
Tần Ninh đi tới đại điện, nhìn kỹ pho tượng kia.
"Một pho tượng ẩn chứa hồn lực Thiên Thánh".
"Nếu đã lưu lại vết tích, vậy liền đi ra nói một câu đi!"
Tần Ninh nhìn đại điện, nghiêm túc nói.
Thật lâu sau vẫn không có người trả lời.
Tần Ninh lại nói: "Xem ra là không muốn nói chuyện, đã như vậy...", Tần Ninh vừa nói xong, trực tiếp vung một một quyền về phía pho tượng kia.
"Người tuổi trẻ bây giờ đều táo bạo như vậy sao?"
Ngay tại giờ phút này, pho tượng há to miệng, đột nhiên đứng lên như người sống, nói với Tần Ninh.
"Giả thần giả quỷ".
Tần Ninh lại nói: "Nơi ở của Thiên Thánh có rất nhiều thánh trận, tại sao có thể bởi vì núi lửa hoạt động phun trào mà lại bị ném ra ngoài chứ?"
"Bốn tòa Thiên Cung, ngoại trừ ngươi ra thì còn ai nữa? Hiện tại nhảy ra là muốn làm gì?"
Nghe đến lời này, kia tượng Liệt Thiên lúc này lại sững sờ.
Tần Ninh khác hẳn những người thám hiểm bình thường.
Nếu là đổi lại võ giả bình thường tới nơi đây thám hiểm, chỉ sợ nhìn thấy hắn ta mở miệng thì lập tức dốc lòng thỉnh giáo, hi vọng có thể đạt được một hai cơ duyên.
Thế nhưng Tần Ninh lại trực tiếp lên tiếng chất vấn.
Tượng Liệt Thiên giờ phút này trầm giọng nói: "Nói chuyện với tiền bối mà không có lòng kính sợ à?"
"Trước khi chết ngươi là Thiên Thánh, cũng không thể làm cho ta kính sợ, sau khi chết thì có cố cách mấy cũng chỉ bộc phát ra được thực lực Địa Thánh, lấy đâu ra tư cách làm cho ta kính sợ?"
"Thằng nhãi ranh cuồng vọng!"
Tượng Liệt Thiên tức giận bừng bừng.
Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này đi ra, vội vàng nói: "Tần công tử, tiền bối Liệt Thiên năm đó cũng có thanh danh vang dội, khách khí một chút, khách khí một chút!"
Tần Ninh nghe vậy thì cười đáp: "Ta không khách khí đấy!"
"Hừ!"
Lực hồn phách của Liệt Thiên bám vào pho tượng, lúc này trực tiếp sải bước ra, đấm một quyền tấn công Tần Ninh.
Tần Ninh giờ phút này lại hoàn toàn không sợ.
"Thánh Nguyên Thông Thiên Đồ Lục!"
"Thánh Tự Đồ Lục!"
Tần Ninh hét lên, dùng lòng bàn tay đánh ra, một thánh tự đồ ấn lúc này trực tiếp phủ xuống.
Bành...
Chiêu thức của hai người va nhau, Tần Ninh bình yên bất động, pho tượng kia lúc này lại phải rút lui.
Thấy cảnh này, ba người đều sững sờ.
"Thánh Nhân tam hồn lại có thể bộc phát ra thực lực không thua kém gì cường giả Địa Thánh, là do ánh mắt của lão phu kém!"
Tượng Liệt Thiên giờ khắc này đứng tại chỗ, nhìn Tần Ninh với ánh mắt mang theo vài phần kiêng kị.
"Hiện tại có thể nói chuyện bình thường được chưa?"
Tần Ninh đứng chắp tay, từ từ nói: "Cực Địa giống Khổ Địa, chính là một nơi thần kỳ của thất đại địa, từ xưa đã có Thiên Thánh tồn tại. Nhưng nếu đã chết rồi thì sao không ngoan ngoãn ở yên dưới mồ đi mà còn nhảy ra làm gì?"
Nghe đến lời này, tượng Liệt Thiên lại khổ sở nói: "Chúng ta vốn là người chết, nương thân ở bên trong núi lửa, đã mồ yên mả đẹp rồi thì ai lại muốn ra ngoài lần nữa đâu chứ?"
"Cũng không phải là chúng ta muốn xuất hiện, mà là có người buộc chúng ta phải xuất hiện!"
Có người?
Tần Ninh nghe vậy, lại thản nhiên hỏi Liệt Thiên: "Có biết là ai không?"
"Có biết kẻ đó muốn làm gì không?"
Tượng Liệt Thiên lắc đầu.
Ánh mắt của Tần Ninh giờ phút này mang theo mấy phần lãnh đạm.
"Vì đồ vật bị giấu trong núi lửa Cực Địa sao?"
Đồ vật bị giấu trong núi lửa Cực Địa?
Lời này vừa nói ra, Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi đều sững sờ.
Còn Dương Thanh Vân đương nhiên là không biết hắn đang ám chỉ cái gì! Lăng Loạn đạo nhân xuất từ dòng tộc chịu khổ ở Khổ Địa, dòng tộc này trước nay đều thần bí, rất ít người biết đến.
Nhưng dòng tộc chịu khổ cũng lại biết rõ từng chuyện ở Nam Vực Thanh Châu như lòng bàn tay.
Còn Hiên Viên Hương Nhi thì đến từ Hiên Viên thánh địa, càng biết nhiều chuyện hơn.
Thế nhưng hai người chưa từng nghe nói đến núi lửa Cực Địa này có ẩn giấu thứ gì!
Tượng Liệt Thiên giờ phút này cũng tái mặt nhìn Tần Ninh.
"Rốt cuộc ngươi là ai?”
Câu hỏi này là sự kinh ngạc phát ra từ tận trong thâm tâm.
Tần Ninh lại cười nói: "Ta là ai không quan trọng, ngươi hỏi câu này cũng không có ý nghĩa gì!"
Ánh mắt của tượng Liệt Thiên giờ khắc này mang theo mấy phần không thể tin.
"Sao ngươi lại biết!"
Tượng Liệt Thiên vẫn không dám tin.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta đều biết những điều cần biết".
"Trả lời câu hỏi của ta đi!"
Tượng Liệt Thiên khổ sở nói: "Ta thật sự không biết, bốn tòa Thiên Cung xuất thế đúng là ngoài ý muốn".
"Có lẽ có người xuất thủ, thế nhưng chúng ta đã là người chết, làm sao biết được ai là thủ phạm chứ!"
Tần Ninh nhíu mày.
"Có thể nhét trở về được không?"
"Sao cơ?"
Liệt Thiên bị câu hỏi của Tần Ninh làm cho sửng sốt.
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Ý của ta là, có thể đẩy bốn tòa Thiên Cung của các ngươi về chỗ cũ, giữ nguyên hiện trạng được không?"
"Chuyện này... Hẳn là không thể!"
Tần Ninh giờ phút này cũng không nói nữa, ngồi ngay ngắn ở một cái bàn thấp, cau mày.
Hiên Viên Hương Nhi, Lăng Loạn đạo nhân và Dương Thanh Vân không hiểu nổi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
"Sư tôn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Dương Thanh Vân vẫn nhịn không được, lên tiếng hỏi.
Tần Ninh không mở miệng, tượng Liệt Thiên giờ phút này lại trả lời.
"Cực Địa được xưng là tuyệt địa của Nam Vực Thanh Châu chúng ta".
"Quần thể núi lửa nơi đây nổi tiếng trên toàn bộ Thanh Châu, nhưng là nổi tiếng theo kiểu tai tiếng".
"Mỗi vài năm, núi lửa Cực Địa sẽ phun trào một lần. Mà một khi phun trào thì sẽ gây ra tử thương vô số, cho nên Cực Địa dần trở thành cấm địa".
Liệt Thiên thở dài nói: "Nếu chỉ có thế thì cũng chỉ có một mình Cực Địa gặp nạn thôi".
"Thế nhưng vào mấy vạn năm trước, Cực Địa phun trào đã bị Thiên Thánh trấn áp. Trấn áp như vậy thì uy hiếp mà núi lửa Cực Địa tạo ra cũng bị diệt trừ, Cực Địa dần dần xuất hiện võ giả, từ đó mà bắt đầu có tông môn ra đời".
“Nhưng bởi vì bị trấn áp, núi lửa một mực không thể phun ra, cho nên cuối cùng nó đã hình thành một sức mạnh đáng sợ".
"Nếu sức mạnh đáng sợ này hoàn toàn bộc phát ra thì toàn bộ Nam Vực Thanh Châu đều sẽ bị nham tương bao trùm, khi ấy, võ giả có thể chạy, nhưng người bình thường thì không!"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mấy người đều trở nên kinh hãi.
Chương 1622: Lời thỉnh cầu của Liệt Thiên
Cực Địa! Không ngờ lại còn ẩn giấu một bí mật lớn như thế!
Tượng Liệt Thiên tiếp tục nói: "Cũng may tám vạn năm trước xuất hiện một vị cao nhân, vị này đã dùng băng cát trấn sơn phong cấm lại hỏa diễm ở nơi sâu ngàn trượng của núi lửa Cực Địa".
"Tuy nói phong cấm, thế nhưng vì để nhắc nhở người đời sau không được phép xây dựng tông môn, bồi dưỡng võ giả ở Cực Địa, nên vị cao nhân này vẫn để lại một bộ phận lỗ hổng, khiến cho núi lửa Cực Địa cứ cách một khoảng thời gian lại phun trào một lần, tuy nhiên uy hiếp không lớn!"
"Mà đám Thiên Thánh chúng ta cũng đã hiến dâng tính mạng của mình trong lần phong cấm kia, trấn áp căn nguyên của núi lửa!"
"Nhưng bây giờ, chúng ta lại bị núi lửa bắn ra ngoài. Có lẽ băng cát trấn sơn đã không còn có thể phong cấm căn nguyên núi lửa nữa, hoặc là có người động tay chân, muốn để núi lửa phun trào, phá hủy Nam Vực Thanh Châu!"
Nghe đến mấy câu này, Dương Thanh Vân, Hiên Viên Hương Nhi và Lăng Loạn đạo nhân đều thể hiện ra ánh mắt kinh hãi.
Cực Địa lại có câu chuyện như vậy sao!
“Vị cao nhân kia thật sự là nghĩa hiệp đấy!"
Lăng Loạn đạo nhân thở dài nói.
Dương Thanh Vân giờ phút này cũng từ từ nói: "Mấy vị tiền bối Thiên Thánh quên mình vì người, thật khiến người ta cảm động!"
"Cái rắm ấy!"
Dương Thanh Vân vừa dứt lời thì đã có tiếng quát mắng vang lên.
Tần Ninh giờ phút này lại đứng dậy, mắng rằng: "Quên mình vì người cái đếch gì!"
Nghe Tần Ninh nói vậy, tượng Liệt Thiên lại không phản bác, sắc mặt xấu hổ.
"Sao ngươi không hỏi xem, ban đầu núi lửa bộc phát, Cực Địa không có võ giả khai tông lập phái, là những Thiên Thánh nào đến chỗ này trấn áp núi lửa, khai tông lập phái? Những người kia, mới là đầu sỏ gây chuyện".
Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân, Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi đều nhìn tượng Liệt Thiên.
Tượng Liệt Thiên giờ phút này lúng túng nói: "Là chúng ta!"
Tần Ninh từ từ nói: "Núi lửa Cực Địa tự nhiên mà thành, bởi vì địa thế của toàn bộ Thanh Châu hội tụ ở nơi đây khiến cho núi lửa cứ mỗi trăm năm sẽ phun trào một lần".
"Nhưng cho dù là bộc phát thì cũng chỉ là ảnh hưởng ở bên trong Cực Địa mà thôi, sẽ không khuếch tán ra bên ngoài".
"Có thể nói, nếu mặc kệ Cực Địa, toàn bộ Nam Vực Thanh Châu đều sẽ bình yên vô sự".
"Mấy tên Thiên Thánh trấn áp núi lửa làm cho nó không thể phun trào mỗi trăm năm một lần, như vậy núi lửa sẽ dồn nén sức mạnh. Bị trấn áp vạn năm, tổng cộng một trăm lần, cuối cùng cũng không ai trấn áp nổi nó nữa".
"Giống như ngươi cả ngày đánh chửi một người, đánh lần nào ngươi an ủi lần đó, lâu dần người này sẽ quen với việc đó".
"Thế nhưng ngươi chỉ đánh liên tục, phẫn nộ dồn nén dưới đáy lòng, đến lúc hoàn toàn bùng nổ thì..."
Giờ khắc này, ba người kinh ngạc trong lòng.
Thì ra là thế! Nhưng Tần Ninh ví von như vậy... cứ sao sao ấy?
Giờ khắc này, tượng Liệt Thiên mở miệng nói: "Chúng ta cũng không biết sẽ nảy sinh ra biến hóa như vậy, võ giả trước giờ luôn cho rằng con người sẽ chiến thắng thiên nhiên, ai mà ngờ núi lửa Cực Địa này lại bá đạo như vậy!"
"Đúng là con người có thể chiến thắng được tự nhiên, nhưng phải xem chính mình có khả năng đến đâu, các ngươi cũng coi như là ác giả ác báo".
Tượng Liệt Thiên nghe vậy, há to miệng, cũng không phản bác được gì.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Không bao lâu, Liệt Thiên nói: "Chúng ta đã là người chết, có thể nói chuyện với các ngươi cũng chỉ là dựa vào một vài thủ đoạn năm xưa mà thôi, lại bất lực trước chuyện này".
Nếu như băng cát trấn sơn không thể nào chấn nhiếp được căn nguyên núi lửa nữa, một khi núi lửa phun trào hết ra thì toàn bộ Nam Vực Thanh Châu sẽ bị san bằng.
Không chỉ như vậy, đến cả Trung Vực, Đông Vực và Tây Vực Thanh Châu, thậm chí là Bắc Vực Thanh Châu cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Đây cũng không phải là núi lửa bình thường! Phun trào lên thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nham tương đủ khả năng thiêu đốt tất cả mọi thứ, biến mọi thứ thành bụi bặm, đủ để bùng nổ khắp Thanh Châu.
Võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thánh còn có thể ứng đối, thế nhưng võ giả có thực lực thấp hơn và những người bình thường kia căn bản không có khả năng chống cự.
Tần Ninh giờ khắc này cũng nhăn mày lại.
"Nếu có thể gặp được vị cao nhân năm xưa thì tốt quá rồi”.
Liệt Thiên thở dài nói.
Tần Ninh bĩu môi.
Gặp được vị cao nhân năm xưa kia?
Cũng không phải đang ở ngay trước mặt ngươi đó sao!
Năm đó, chính là Tần Ninh đã gặp phải chuyện này ở nơi đây, phải bỏ lại băng cát trấn sơn bản thân khổ cực tìm kiếm để áp chế lại căn nguyên núi lửa.
Cố ý để lại một lỗ hổng chính là vì khiến cho núi lửa mỗi trăm năm phun trào một lần, cũng sẽ không ảnh hưởng đến các nơi khác ngoài Cực Địa.
Thế nhưng không ngờ rằng, khi quay lại nơi này một lần nữa thì lại xảy ra phiền phức.
Hắn trước đó cho rằng, lần này núi lửa phun trào chẳng qua cũng chỉ là chuyện định kỳ mỗi trăm năm.
Ai mà biết lại phun ra Liệt Nhật cung.
Thế thì không còn bình thường nữa rồi! Năm đó hắn phong cấm căn nguyên núi lửa, để lại tám tòa Thiên Cung, tám vị Thiên Thánh phải hi sinh tính mệnh.
Hiện tại phun ra ngoài những một nửa.
Tám tòa Thiên Cung tương đương với tám cái chân của tám đại trận, mỗi một cung đều vô cùng quan trọng.
Bây giờ bốn tòa bị phun ra ngoài.
Còn lại một nửa, ai biết có thể chống chọi được bao lâu?
Cho nên, khi Tần Ninh nhìn thấy pho tượng này, tâm trạng hắn không thoải mái cho lắm.
Nếu không phải vì tám tên Thiên Thánh này thì cũng chẳng xảy ra chuyện như thế kia.
Mà năm đó, khi nhìn thấy chuyện này, cũng không phải là Tần Ninh hành hiệp đại nghĩa, tạo phúc cho dân.
Thuần túy là gặp phải, hắn không thể trơ mắt nhìn hàng trăm triệu sinh linh mất mạng như vậy được.
"Vị công tử này, ngài có biết về chuyện này, vậy có biện pháp phá giải nó không?"
Liệt Thiên giờ phút này khách khí nói.
Một Thánh Nhân tam hồn, nếu là trước kia thì hắn ta cũng chẳng thèm cho một cái liếc mắt.
Thánh Nhân cùng Thiên Thánh có chênh lệch lớn biết bao?
Thế nhưng bây giờ hắn ta đã là một người chết.
Còn Tần Ninh nhìn trẻ tuổi, mặc dù chỉ là Thánh Nhân, nhưng hắn ta biết là người phi phàm.
"Ngươi cũng không biết là ai động thủ mà!"
Tần Ninh từ từ nói: "Cứ xem thế nào đã!"
"Đã có người cố ý phá hư nơi đây thì hung thủ hẳn là sẽ hiện thân để tiếp tục hành sự. Hơn nữa, có thể xâm nhập đến đáy núi lửa, đồng thời dẫn động núi lửa phun trào trên diện rộng, nếu không phải Địa Thánh thì không thể nào làm được".
"Thậm chí Địa Thánh nhất phách, nhị phách bình thường cũng không có khả năng làm được điều này".
Liệt Thiên giờ phút này nằm rạp trên mặt đất, cung kính nói: "Công tử, năm đó đều là mấy vị Thiên Thánh chúng ta sai, nhưng nếu vì chúng ta mà làm cho vô số sinh linh mất mạng, chúng ta cho dù là chết thì tâm trí cũng khó có thể bình an".
"Nếu công tử có biện pháp thì xin mời ngài tìm ra thủ phạm, trấn áp núi lửa!"
Tần Ninh khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Liệt Thiên này giống hệt dáng vẻ năm đó kia.
Vốn dĩ Tần Ninh có ấn tượng khá sâu đối với chuyện này, thế tám tên Thiên Thánh này là ai thì hắn cũng không nhớ.
Nhưng khi nhìn thấy Liệt Thiên quỳ xuống đất, hắn lại nhớ tới việc dường như mấy tên này năm đó cũng làm như vậy!
“Ta giúp ngươi cũng được, nhưng ngươi phải giúp đồ đệ ta nâng cao cảnh giới đã!"
Tần Ninh từ từ nói.
Lời này vừa nói ra, mấy người bên trong đại điện đều sững sờ.
Đề tài này... thay đổi nhanh quá vậy?
"Sao? Được! Được chứ!"
Liệt Thiên giờ phút này vội vàng đứng lên, nhìn Dương Thanh Vân.
"Ô? Võ giả Tinh Mệnh! Thiên phú không tầm thường đấy!"
Liệt Thiên đánh giá Dương Thanh Vân một chút rồi vung tay lên, vách tường phía sau đại điện lập tức mở ra.
Chương 1623: Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch
Liệt Thiên giờ này khắc này cười nói: "Đây là Hỏa Linh Nguyên Thạch, núi lửa Cực Địa mặc dù đã bị hao tổn khá nhiều, nhưng cũng sản sinh ra rất nhiều đồ tốt".
"Hỏa Linh Nguyên Thạch này ẩn chứa viêm khí thuần khiết, cực kỳ có hiệu quả với việc ma luyện hồn lực cho Thánh Nhân!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh lại sầm mặt lại.
"Cút cho ta!"
Dương Thanh Vân nhìn Hỏa Linh Nguyên Thạch, cảm giác được khí tức thuần khiết, trong lòng cũng vui vẻ, thế nhưng vừa định đón lấy thì đã nghe thấy tiếng quát.
Đến từ Tần Ninh.
Tiếng quát của hắn khiến mấy người đứng tại chỗ hơi tái mặt.
Tần Ninh lại quát Liệt Thiên: "Người cầm cái này đi gạt trẻ con à?"
"Hỏa Linh Nguyên Thạch thì quý đấy, nhưng có bằng được Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch không?"
Nghe vậy, Liệt Thiên lại hơi giật khóe miệng.
"Hỏa Linh Nguyên Thạch có hiệu quả cực tốt đối với Hóa Thánh, Hư Thánh, thế nhưng Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch thì lại có hiệu quả hơn với Thánh Nhân, Địa Thánh, thúc đẩy tốc độ ngưng tụ tam hồn thất phách lên không chỉ gấp mười lần, ngươi không có thứ này à?"
Nghe đến lời này, sắc mặt Liệt Thiên càng thêm khó coi.
Hắn ta có, hắn ta đương nhiên là có! Thế nhưng hắn ta không nỡ.
"Người chết đèn tắt, còn giữ lại những cái kia làm gì? Lấy ra!"
Tần Ninh quát lớn: "Các ngươi tự gây họa, người khác giúp các ngươi giải quyết, hiện tại tai hoạ tái xuất, lại mất công người khác giúp các ngươi một lần nữa, giữ lại Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch kia để làm gì? Tự nấu canh uống à?"
Liệt Thiên nghe vậy thì thở dài.
"Vị công tử này, lão hủ... chỉ muốn giữ lại làm kỷ niệm thôi mà".
"Đừng nói nhảm, lấy hết ra đây đi. Rồi ta sẽ giúp các ngươi giải quyết phiền phức, lúc ấy ngươi chắc sẽ chả nói như thế nữa đâu!"
Sắc mặt Liệt Thiên mang theo vài phần đắng chát.
Vách tường sau lưng lúc này bùng lên một khí tức cực nóng.
Khí tức cực nóng đó thiêu đốt ra, làm cho mấy người cảm thấy thoải mái đến tận cùng.
"Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch!"
Hiên Viên Hương Nhi giờ phút này cũng phải biến đổi sắc mặt.
Thứ này thật sự là đồ tốt.
Năm đó có mấy đại tông môn, thế gia chiếm cứ núi lửa Cực Địa, mục đích là gì?
Đương nhiên là vì bên trong núi lửa này có đồ tốt rồi.
Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch chính là một trong số đó.
Rèn luyện tam hồn Thánh Nhân.
Ngưng tụ thất phách Địa Thánh.
Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch chính là thánh bảo tu hành hạng nhất.
Chỉ là những năm gần đây, núi lửa Cực Địa dần dần biến thành khu không người sống, Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch cũng lặn vào trong lịch sử của Thanh Châu.
Món đồ này có tiền cũng không mua được!
Giờ phút này nhìn thấy Liệt Thiên lấy ra Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch, Hiên Viên Hương Nhi cũng rung động trong lòng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Sao Tần Ninh lại biết?
Lừa gạt?
Không giống lắm!
Liệt Thiên giờ phút này chỉ thấy đau lòng.
"Đã xuống mồ rồi còn ham hố mãi làm gì?"
Tần Ninh lấy hết Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch.
Một viên lớn chừng bàn tay, lóe ra ánh lửa nhàn nhạt, bên ngoài còn có đường vân lửa, nhìn rất đặc biệt, cũng rất duy mỹ.
Thế nhưng Lăng Loạn đạo nhân và Hiên Viên Hương Nhi đều biết rõ một viên Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch lớn chừng bàn tay này có giá trị lớn cỡ nào! Bình thường, cho dù là những tông môn to lớn từng đặt chân ở núi lửa Cực Địa mà muốn khai thác Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch, không nói đến phải chịu bao nhiêu nguy hiểm, vẻn vẹn là khai thác ra một viên to cỡ móng tay thôi cũng đã có giá trị lên đến cả trăm vạn thánh thạch rồi.
Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch có công hiệu rất mạnh.
Tần Ninh cầm Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch giao cho Dương Thanh Vân.
"Sau này lúc nào tu hành thì lấy ra dùng, xúc tiến quá trình ngưng tụ nhị hồn, hơn nữa viên này cũng đủ để cho ngươi ngưng tụ tam hồn thất phách, tiến đến Thiên Thánh".
Dương Thanh Vân giờ này mới sững sờ.
Thứ này có giá trị lớn như vậy sao?
Hắn ta thật sự không nghĩ tới! Chỉ to cỡ bàn tay thôi mà lại có công hiệu to lớn đến nhường này!
Lúc này, Tần Ninh nhìn Liệt Thiên, lại nói: "Ta đã biết núi lửa này có bí mật, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Chí ít ta cũng không máu lạnh đến mức nhìn vô số sinh linh của Thanh Châu bị dung nham bao trùm, trở thành oan hồn!"
Liệt Thiên chắp tay nói: "Nếu có cần cúng ta làm cái gì, đại nhân xin cứ nói".
Giờ phút này, hắn ta đã thay đổi xưng hô!
"Bốn tòa Thiên Cung đã bị phun ra thì cũng không cần các ngươi làm chuyện gì nữa cả".
"Chỉ là, đừng có giữ khư khư mấy vật trên người, gặp ai hữu duyên thì trao cho người ấy đi".
Nói xong, Tần Ninh lại bổ sung thêm: "Yên tâm, ta không cần đâu".
Sau đó, Tần Ninh quay người rời đi.
Bên ngoài đại điện.
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn vẫn đang gào thét không ngừng.
Nhưng theo thời gian thì tiếng gào cũng đang dần yếu đi.
Giờ khắc này, tất cả đều cảm nhận được khí tức của cả hai đang giảm sút.
Dương Thanh Vân lần nữa nói: "Sư tôn, thật sự không sao ạ?"
"Yên tâm đi!"
Tần Ninh từ từ nói: "Vẫn đang gào kia kìa, điều này nói rõ tinh thần và ý chí của họ vẫn có thể chịu được, nếu không hét nữa thì mới là không chịu nổi".
"Ngươi thật sự cho rằng ta có thủ đoạn thông thiên, nói tăng cảnh giới là tăng luôn chắc?"
"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, năm đó Tiểu Thạch Đầu bị ta tra tấn chết đi sống lại, cho nên lúc này mới có thể tăng cao cảnh giới. Bất kể là chuyện gì cũng đều phải trả một cái giá tương xứng".
"Không có thời gian tích lũy, ta coi như là chúa tể thông thiên cũng không thể giúp cho Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận từ Hóa Thánh tầng tám đến Thánh Nhân được".
"Không có Liệt Nhật Chước Tâm Pháp Trận này thì ta cũng không làm được".
Dương Thanh Vân gật đầu.
"Các ngươi đợi ở đây, ta đi xem một chút!"
"Vâng!"
Tần Ninh cất bước, đi vào trong cột đá...
Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này lại là cẩn thận tới gần Dương Thanh Vân.
"Dương công tử, Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch này có giá trị không nhỏ, Dương công tử có biết tu hành nó kiểu gì không?"
Dương Thanh Vân nghe vậy, hơi sững sờ rồi lắc đầu.
Lăng Loạn đạo nhân cười nói: "Nói khó cũng không khó, lão đạo tình nguyện chia sẻ cho Dương công tử biết".
"Ta hỏi sư tôn ta là được chứ gì...", Dương Thanh Vân nói thẳng.
Lăng Loạn đạo nhân xấu hổ cười một tiếng, lại nói: "Chuyện này mà ngươi còn hỏi sư tôn ngươi, vậy hắn sẽ đánh giá ngươi ra sao chứ? Cho rằng ngươi là đầu đất đấy!"
Sắc mặt Dương Thanh Vân hơi kỳ lạ.
Thế à?
Làm gì có! Năm đó, ở cùng một chỗ với Thạch Cảm Đương và mấy đồ đệ khác, hắn ta có gì không hiểu thì đều hỏi Tần Ninh, làm cho đám đồ đệ chê cười chính mình.
Thế nhưng sư tôn đều kiên nhẫn giải thích, câu hỏi có ngớ ngẩn đến mấy cũng không hề mắng chửi hắn ta.
Lăng Loạn đạo nhân lại nói: "Ta cho ngươi biết, ngươi chỉ cần cho ta mấy lượng Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch là được, được không?"
"Lăng Loạn đạo nhân...", Hiên Viên Hương Nhi ở bên cạnh xen vào: "Sao phải trơ trẽn thế chứ?"
Hiên Viên Hương Nhi nhìn Dương Thanh Vân, nói: "Ngươi chỉ cần hấp thụ khí hỏa linh bên trong Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch rồi dung nhập vào nhất hồn của ngươi một cách tự nhiên là được, căn bản không cần chuẩn bị cái gì cả".
Nghe vậy, Lăng Loạn đạo nhân xấu hổ đỏ mặt.
Bị Hiên Viên Hương Nhi vạch trần ý nghĩ, Lăng Loạn đạo nhân cũng hơi xấu mặt.
"Ừm thì...", Hiên Viên Hương Nhi giờ phút này là tới gần Dương Thanh Vân, thẹn thùng nói: "Ta giúp ngươi nhìn thấu ý đồ xấu của Lăng Loạn đạo nhân, ngươi hẳn là nên cảm ơn ta chứ hả? Cũng không cần gì cao sang đâu, cho ta mấy lượng Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch là được!"
Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân cùng Lăng Loạn đạo nhân cũng trừng lớn hai mắt.
Chương 1624: Hai lão thành Thánh
Giờ khắc này, Dương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy.
Dường như Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch này cực kỳ quý giá! Khó trách cái tên Liệt Thiên kia đã là cao nhân Thiên Thánh rồi mà vẫn không nỡ lấy ra.
Dương Thanh Vân cuối cùng vẫn khách khí cảm ơn, chia cho hai người một ít Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch.
Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi như nhặt được trân bảo, cẩn thận cất kỹ.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Tần Ninh đi tới dưới cột đá.
Giờ khắc này, trên trụ đá, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận kêu gào lăn lộn.
Bọn họ cũng không muốn lăn lộn đâu nhưng thật sự là không thể chịu nổi.
Là thật sự không chịu nổi.
Đầu đau như muốn nổ tung, ai còn rảnh để ý đến hình tượng.
Tần Ninh phi thân lên đỉnh cột đá.
"Cảm giác thế nào?"
Tần Ninh mở miệng.
Thế nhưng đáp lại Tần Ninh chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận.
Mà ngay tại giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai người.
Chỉ thấy biển linh thức của Huyền Chấn và Tiên Vô Tận khuếch tán đến trăm vạn mét.
Mà ngay sau đó, ở nơi sâu thẳm của biển linh thức, có một luồng hồn lực được sinh ra.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Chuẩn bị đi, chuyện tốt đến rồi!"
Nói xong, Tần Ninh bắt đầu ngưng tụ khí tức.
Một tiếng rồng ngâm.
Một tiếng phượng hót.
Tiếng rồng ngâm, phượng hót vang lên, Tần Ninh bộc phát ra sức mạnh toàn thân.
Đó là hồn lực chân chính! Tần Ninh giờ phút này cũng mặc kệ Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đau đớn thế nào, song hồn long phượng xông vào biển linh thức của hai người, đi vào tận nơi sâu nhất.
"Biện pháp ta nói liên quan đến việc sinh ra hồn lực chính là trợ giúp các ngươi trực tiếp thôi động hồn lực khuếch tán, che đậy lại biển thức, lại dùng trận pháp này để ổn định căn cơ".
Tần Ninh nói tiếp: "Bây giờ, các ngươi cần tiếp nhận một áp lực rất rất lớn, nếu không chịu nổi thì sẽ chẳng thể thành Thánh Nhân được".
"Đương nhiên phần trăm lớn là có thể tiếp nhận, hai người các ngươi đều là Vương Giả vài vạn năm, linh thức bên trong cơ thể đủ cứng cỏi. Tuy nói lột xác hồn hải rất đau đớn, nhưng năng lực tiếp nhận cơn đau của các ngươi cũng sẽ không kém!"
Nói xong, song hồn long phượng của Tần Ninh lúc này nháy mắt xung kích ra.
Bộc phát lực lượng càn quét theo từng đợt.
Sau một khắc, tiếng gào thét thê thảm trên trụ đá bắt đầu vặn vẹo biến đổi.
Lúc này, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận thề rằng, đời này họ chưa bao giờ có cảm giác muốn chết như thế này.
Là thật sự muốn chết! Quá khủng bố!
Mà giờ phút này, Tần Ninh chỉ mặc kệ.
Không cần tốn thời gian tu hành, nhảy qua một cảnh giới lớn để thăng cấp, nào có chuyện đơn giản như thế?
Cũng chỉ có hai người Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đã già đời, căn cơ vững chắc, đổi lại là những người khác thì đã sớm chết rồi!
Giờ này khắc này, song hồn long phượng của Tần Ninh không ngừng thôi động.
Thời gian từ từ trôi qua, tiếng kêu thảm thiết dần biến mất.
Dương Thanh Vân, Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi ở bên dưới lại không hiểu vì sao.
Sao rồi?
Giờ khắc này, bọn họ cũng không thấy rõ là có chuyện gì xảy ra.
Dần dần, có một người đi ra từ cột đá.
Chính là Tần Ninh.
Giờ khắc này, sắc mặt Tần Ninh tái nhợt.
"Sư tôn".
Dương Thanh Vân vội vàng đi lên.
"Không sao!"
Tần Ninh phất tay, nói: "Kết thúc!"
Kết thúc rồi?
Là thành công sao?
Dương Thanh Vân chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng sau đó mới thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Có hai người đi ra từ cột đá kia.
Nhìn kỹ lại, hai người kia chính là Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận.
Thế nhưng, nhìn thấy vẻ ngoài của họ thì ba người lại ngây ngốc tại chỗ.
Vốn dĩ Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đang có vẻ ngoài chừng sáu mươi tuổi, tiên khí bồng bềnh, thế nhưng không che nổi vẻ già nua.
Nhưng bây giờ hai người lại không còn một đầu râu tóc bạc trắng nữa mà chỉ thấy tóc dài đen nhánh, quần áo giờ phút này bị ướt nhẹp vì mồ hôi.
Hai tay kia không còn nhăn nheo nữa mà tràn đầy cơ bắp.
Ông già sáu mươi giờ lại nhìn như trung niên bốn, năm mươi tuổi, sức sống bừng bừng.
"Trấn Thiên Vương?"
"Huyền Thiên Vương?"
Dương Thanh Vân đi tới trước mặt hai người, kinh ngạc không khép nổi miệng.
Thật sự là kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng.
Đây thật sự là hai lão già kia sao?
Phảng phất như trẻ đi hai mươi tuổi! Hơn nữa khí tức trong người cũng như thế.
Cảm giác rất mạnh.
Cảnh giới Thánh Nhân, không sai, là Thánh Nhân.
Giờ khắc này, Dương Thanh Vân tràn ngập sự khó tin.
Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi cũng trợn mắt há mồm, vô cùng sững sờ.
Hóa mục nát thành thần kỳ chắc là như thế này chứ hả?
Giờ khắc này, Tần Ninh tạo cho bọn họ cảm giác như thế!
"Ha ha ha...", Tiên Vô Tận cười ha ha nói: "Quả nhiên là đến Thánh Nhân, lão phu có thể cảm giác được tuổi thọ lại tăng thêm lần nữa!"
Ít nhất phải thêm hai vạn năm! Điểm này khiến cho Tiên Vô Tận cảm giác được cơ thể tràn ngập sức sống.
Không còn kiểu tuổi thọ cạn kiệt, tử khí quấn quanh nữa, mà là mạnh mẽ bừng bừng, tràn ngập sức sống!
Giờ khắc này, Dương Thanh Vân vỗ vai Tiên Vô Tận.
"Thật sao..."
Tiên Vô Tận lại mắng: "Nói nhảm, lời sư tôn ngươi nói còn có thể là giả sao?"
Tiên Vô Tận lần này hoàn toàn chịu phục.
Mặc dù trước đó ông ta đã bị Tần Ninh tin phục quá nhiều lần, thế nhưng lần này không thể không tiếp tục bị Tần Ninh tin phục!
Thật sự rất mạnh! Thủ đoạn như vậy là thứ mà một Thánh Nhân có thể làm được sao?
Hơn nữa, quan trọng nhất không phải là pháp trận kia.
Mà là Tần Ninh dùng hồn lực của bản thân hóa thành long phượng, nhập vào trong hồn hải của bọn họ, trợ giúp bọn họ thôi động hồn hải khuếch tán, thôi động ngưng tụ nhất hồn.
Quá mạnh! Nhưng hai người cũng không biết đó không phải là do hồn lực của Tần Ninh hóa ra mà là hồn phách của bản thân Tần Ninh! Khác với những người bình thường, Tần Ninh ngoại trừ tam hồn do chính mình ngưng tụ ra thì còn có song hồn long phượng.
Chờ sau này đến Thiên Thánh, tam hồn thất phách hợp nhất, hồn hải bên trong não hải sẽ ngưng tụ ra thể hồn phách chân chính của Tần Ninh.
Mà thể hồn phách tụ tập thì thể long hồn cùng thể phượng hồn cũng sẽ tụ tập.
Đến lúc ấy, võ giả tầm thường có một thể hồn phách, nhưng Tần Ninh lại có đến tam! Đây cũng không phải là Tần Ninh có được từ tu hành, mà là Tần Ninh bẩm sinh đã kế thừa từ cha và mẹ mình! Trong thiên hạ này cũng chỉ một mình hắn được như thế!
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn năm người.
"Tốt rồi, năm Thánh Nhân, nếu có đánh nhau thì cũng không cần ta phải chăm sóc các ngươi nữa rồi, chí ít các ngươi có sức tự vệ".
Tần Ninh chắp tay, cất bước đi ra.
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn lại vội vàng đi lên phía trước.
"Tần Ninh, Tần Ninh...", Huyền Chấn mở miệng nói: "Đúng là đã đến Thánh Nhân rồi, thế nhưng không có thánh quyết tiện tay để tu hành, ngươi truyền thụ cho chúng ta hai thánh quyết tam phẩm đi..."
"Cút xéo!"
Tần Ninh lại mắng ầm lên: "Liêm sỉ chút đi xem nào? Cho các ngươi hai thánh quyết tam phẩm? Ban đầu các ngươi đã chọn được hai cái ở thành Nguyên gia rồi, tự tu hành đi!"
Nghe đến lời này, Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tần Ninh lại mặc kệ.
Truyền thụ thánh quyết cũng không đơn giản như linh quyết, huyền quyết! Nếu chỉ dựa vào khẩu quyết là có thể tu hành tốt, vậy các tông môn việc gì phải khắc lên mấy cuốn trục chứ, sao không truyền miệng luôn cho nhanh?
Chương 1625: Đi hỏi người khác thì lịch sự chút đi
Sở dĩ bọn họ lựa chọn khắc trên quyển trục chính là bởi vì thánh quyết có một kiểu không bàn mà hợp, không phải chỉ dựa vào khẩu quyết là có thể tu hành tốt!
Mà những năm gần đây, những linh quyết, huyền quyết, thánh quyết hắn tu hành đều đến từ trí nhớ trong chín đời chín kiếp của mình.
Những thứ này được khắc sâu trong đầu hắn.
Đám Dương Thanh Vân là tu hành, tương đương với tiếp xúc kiến thức mới.
Mà Tần Ninh hắn lại là lấy ra những ký ức đã khắc sâu trong trí nhớ của mình.
Giống như đám học trò đi thi, đọc thuộc lòng văn mẫu vậy. Người ngoài là đọc thuộc lòng, là chuẩn bị bài, thế nhưng Tần Ninh lại là lấy ra ôn luyện lại bài cũ.
Có thể thấy sự khác biệt một trời một vực.
Lúc này, Tần Ninh dẫn năm người rời khỏi cung điện.
Dĩ nhiên bên trong Liệt Nhật cung còn có thứ khác, chỉ là Tần Ninh đã không còn hứng thú đi thăm dò.
Băng cát trấn sơn trấn áp căn nguyên của núi lửa Cực Địa bị động chân động tay, bốn trên tám tòa Thiên Cung áp trận bị phun ra.
Nếu bốn tòa còn lại đều bị phun ra thì sẽ không thể áp chế nổi núi lửa nữa.
Đến khi ấy, đã không còn là Cực Địa bị dung nham bao trùm nữa, mà là một nửa lãnh thổ của Thanh Châu bị dung nham bao trùm.
Người tu hành có thể chạy trốn, thế nhưng người bình thường thì chỉ có một con đường chết.
Đến lúc ấy, số người chết sẽ là hằng hà sa số! Tần Ninh đương nhiên không đành lòng nhìn chuyện này xảy ra.
"Sư tôn, tiếp theo nên đi đâu đây ạ?"
"Đi tìm cửa vào của căn nguyên núi lửa Cực Địa!"
Cửa vào?
Mấy người đều sững sờ.
Tần Ninh nói tiếp: "Căn nguyên của núi lửa Cực Địa ở giữa núi lửa, nhưng cũng không rõ cụ thể là ở đâu".
"Mà vị trí của căn nguyên chính là điểm nòng cốt cho núi lửa phun trào. Nếu phong cấm lại điểm hạch tâm thì có thể áp chế núi lửa phun trào. Cũng không phải phong kín mà để lại một lỗ hổng, khiến cho núi lửa có thể mỗi trăm năm phun trào một lần, phóng thích một lần!"
"Có người phá hư, còn phải lôi ra kẻ chủ mưu nữa đây này...", Tần Ninh cũng không quá lo lắng về việc tìm căn nguyên núi lửa, phong cấm căn nguyên núi lửa.
Hắn chỉ đang lo, không biết kẻ phá hủy nơi này là ai chứ?
Số người ở Nam Vực Thanh Châu biết việc này ít đến đáng thương.
Là kẻ nào mà lại phá hủy nơi đây chứ.
Đây là mối nghi hoặc to lớn trong lòng Tần Ninh lúc này.
Nếu không tìm được người này thì dù có phong cấm một lần nữa, cũng sẽ lại bị phá hư.
Hắn không có khả năng phong kín núi lửa Cực Địa, nếu làm cho núi lửa Cực Địa không thể phun trào mỗi trăm năm một lần thì sẽ dẫn đến việc một ngày nào đó nó xông phá phong cấm hoàn toàn, khiến cho núi lửa Cực Địa triệt để hóa thành hư không.
Tần Ninh giờ phút này dẫn mấy người rời khỏi cung điện, đi ra nhìn dung nham bốn phía, thở dài.
"Thật phiền phức mà..."
Sáu người đang định rời đi.
Thì đột nhiên vang lên mấy tiếng xé gió.
Ở nơi xa, có hơn mười người ngự không mà đến, dừng ở trước mặt sáu người Tần Ninh.
Thanh niên cầm đầu mặc trường sam màu đỏ rực như lửa, mái tóc dài thậm chí cũng tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt, khí tức kéo dài.
Bên cạnh thanh niên có một ông già lên tiếng: "Phía trước có mấy người, hỏi một chút xem sao?"
"Ừm!"
Thanh niên gật đầu nói.
Ông già lúc này đi lên phía trước.
"Các ngươi có biết địa chỉ của bốn tòa Thiên Cung? Có từng nhìn thấy chưa?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh liếc ông già kia, không lên tiếng mà quay người rời đi.
“Ta đang hỏi các ngươi cơ mà!"
Lão giả quát to một tiếng, chân đạp hư không, tạo ra một luồng sức lực mạnh mẽ.
Tần Ninh dừng lại.
"Đi hỏi người khác thì lịch sự chút đi, nói chuyện vô duyên như thế mà là tư thái của một người đi hỏi đường à?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Ngươi..."
"Tô lão!"
Thanh niên tóc đỏ kia lúc này lại lên tiếng.
Tô lão giờ phút này dừng lại, thu gọn khí thế.
Rất hiển nhiên, người này là một cường giả Địa Thánh! Thanh niên tóc đỏ giờ phút này đi lên phía trước, chắp tay khách khí nói: "Các vị, chúng ta đến từ Đại Nhật sơn, nghe nói núi lửa Cực Địa phun trào, bốn tòa Thiên Cung xuất thế, cho nên tới nơi đây, nhưng do không quen đường nên muốn hỏi một chút, không biết mấy vị đã nhìn thấy bốn tòa Thiên Cung chưa?"
Tần Ninh giờ phút này mới xoay người lại, nhìn thanh niên tóc đỏ, lại nhìn ông già kia.
"Đây mới là người có văn hóa chứ, già rồi mà không nên nết, không biết lịch sự à?"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Ông già tức phát điên.
Nhưng người tóc đỏ chỉ cười nhạt một tiếng.
"Từng thấy rồi!"
Tần Ninh nói thẳng: "Một trong bốn tòa Thiên Cung - Liệt Nhật cung, đang ở ngay dưới chân chúng ta, chúng ta vừa mới đi ra từ bên trong, muốn tìm cái gì thì tự thân vận động đi!"
Tần Ninh nói xong thì quay người rời đi.
Tô lão kia giờ phút này nhìn thanh niên tóc đỏ, vội vàng nói: "Tam Tuần, mấy người kia thật nghênh ngang, hoàn toàn không coi Đại Nhật Sơn chúng ta ra gì..."
"Tô lão...", Dương Tam Tuần giờ phút này lại cười nói: "Người này nói không sai mà, thái độ tra hỏi của ông cũng hơi nghênh ngang đấy".
Nhìn phương hướng mấy người Tần Ninh rời đi, Dương Tam Tuần mỉm cười.
“Thú vị thật, cảnh giới Thánh Nhân, không biết là con cái nhà ai mà tính cách hay thật đấy!"
"Có cần cho người theo dõi không?"
Tô lão lập tức nói.
"Không cần!"
Dương Tam Tuần lại phất tay nói: "Lần này sơn chủ cho ta tới điều tra cũng là vì muốn rèn luyện ta, gây phiền toái làm gì?"
Tô lão chắp tay.
"Phía dưới kia..."
"Phái mấy người đi xem qua rồi tính tiếp!"
"Vâng!"
Tô lão lập tức dẫn mấy người xông vào dung nham.
Dương Tam Tuần lại chỉ nhìn hướng Tần Ninh rời đi và mỉm cười.
"Thật sự là một người... hay ho!"
Mà cùng lúc đó, sáu người Tần Ninh rời đi.
"Tần công tử, việc gì phải nói cho mấy người kia chứ?"
Lăng Loạn đạo nhân nói: "Người của Đại Nhật Sơn lần này cũng nhúng tay vào, cho bọn họ đi vào Liệt Nhật cung, sợ rằng sẽ có chuyện lớn..."
"Trong đó không có đồ vật mà ta muốn, để không thì cũng phí mà? Vậy thì cứ cho bọn họ thôi!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu nhìn thái độ của lão già kia, còn nghênh ngang với ta nữa thì ta sẽ chặt đầu ông ta ngay".
"Chỉ là người tóc đỏ kia khá lịch sự, nói cho bọn họ cũng không sao".
Lăng Loạn đạo nhân há to miệng, không có lời nào để nói.
Nếu là những người khác thì chẳng ai thèm quan tâm mấy thứ đó, vơ vét tất cả rồi rời đi cho xong chuyện.
Thế nhưng Tần Ninh lại khác! Không muốn! Cái gì cũng không cần! Chỉ lấy thứ mình thật sự cần.
Tâm tính cỡ này đúng thật là... không học theo được a! Sáu người một đường đi xuyên qua núi lửa.
Xung quanh núi lửa toàn là dung nham, chỉ có mấy ngọn núi ở gần thì mới có chỗ dừng chân.
Nếu là võ giả dưới cảnh giới Thánh Nhân phi hành quá lâu thì cũng sẽ bị viêm khí từ dung nham bốc lên thiêu đốt hết ngũ tạng lục phủ.
"Sư tôn, làm sao để tìm được căn nguyên?"
Dương Thanh Vân khó hiểu nói.
Tần Ninh giờ phút này ho khan một cái.
Ôi con sông quê! Hắn cũng không tìm thấy! Hắn năm đó đã nhớ kỹ vị trí, thế nhưng vừa rồi đi ngang qua, vị trí… lại không đúng! Suy nghĩ kỹ một chút thì cũng thấy không sai, đã hàng vạn năm qua đi rồi, sao núi lửa Cực Địa này có thể không thay đổi cơ chứ?
Những biến đổi ở nơi đây khiến hắn cũng không dám nắm chắc.
"Hết cách rồi!"
Tần Ninh im lặng nói: "Chỉ có thể tìm bằng cách thông qua dung nham dưới lòng đất thôi!"
Tìm qua dung nham dưới lòng đất?
Dù là Thánh Nhân mà ở lâu trong dung nham thì cũng không chịu nổi ấy chứ!
Tần Ninh nhìn năm người, nói: "Năm người các ngươi đi tìm ba tòa Thiên Cung khác quanh đây đi, được thì tốt mà không tìm được thì thôi".
"Nếu bị Địa Thánh tranh cướp mất thì cứ nhường đi, người ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt".
"Ta xuống dưới tìm xem!"
Tần Ninh dặn dò.
Đi vào trong điện, từng luồng khí tức âm u lúc này mạnh mẽ lan ra.
Bành… Tiếng nổ tung trầm thấp bỗng vang lên.
Sức mạnh bên trong thân thể Tần Ninh khuếch tán ra ầm ầm.
Giờ khắc này, sức lực toàn thân được bộc phát.
Trong chốc lát, một sóng khí vô hình bỗng tỏa ra ở phía trước đại điện.
Khi sóng khí kia tràn ngập, đại điện vốn đang có vẻ u ám liền trở nên sáng hơn hẳn.
"Khắp nơi đều là thánh trận phòng người...", Tần Ninh nói thầm một tiếng, dậm chân bước ra.
Dương Thanh Vân, Hiên Viên Hương Nhi và Lăng Loạn đạo nhân cũng lần lượt đi vào.
Đại điện trước mắt trang trí rất hoa lệ, tiến vào bên trong có thể nhìn thấy từng dãy bàn.
Hơn nữa, ở giữa chính điện có một pho tượng đang ngồi xếp bằng.
Hiên Viên Hương Nhi nhìn pho tượng kia, từ từ nói: "Là Liệt Thiên!"
Tần Ninh giờ phút này cũng nhìn về phía pho tượng kia.
"Thủ đoạn mà một vị Thiên Thánh để lại đúng là không tầm thường".
Tần Ninh đi tới đại điện, nhìn kỹ pho tượng kia.
"Một pho tượng ẩn chứa hồn lực Thiên Thánh".
"Nếu đã lưu lại vết tích, vậy liền đi ra nói một câu đi!"
Tần Ninh nhìn đại điện, nghiêm túc nói.
Thật lâu sau vẫn không có người trả lời.
Tần Ninh lại nói: "Xem ra là không muốn nói chuyện, đã như vậy...", Tần Ninh vừa nói xong, trực tiếp vung một một quyền về phía pho tượng kia.
"Người tuổi trẻ bây giờ đều táo bạo như vậy sao?"
Ngay tại giờ phút này, pho tượng há to miệng, đột nhiên đứng lên như người sống, nói với Tần Ninh.
"Giả thần giả quỷ".
Tần Ninh lại nói: "Nơi ở của Thiên Thánh có rất nhiều thánh trận, tại sao có thể bởi vì núi lửa hoạt động phun trào mà lại bị ném ra ngoài chứ?"
"Bốn tòa Thiên Cung, ngoại trừ ngươi ra thì còn ai nữa? Hiện tại nhảy ra là muốn làm gì?"
Nghe đến lời này, kia tượng Liệt Thiên lúc này lại sững sờ.
Tần Ninh khác hẳn những người thám hiểm bình thường.
Nếu là đổi lại võ giả bình thường tới nơi đây thám hiểm, chỉ sợ nhìn thấy hắn ta mở miệng thì lập tức dốc lòng thỉnh giáo, hi vọng có thể đạt được một hai cơ duyên.
Thế nhưng Tần Ninh lại trực tiếp lên tiếng chất vấn.
Tượng Liệt Thiên giờ phút này trầm giọng nói: "Nói chuyện với tiền bối mà không có lòng kính sợ à?"
"Trước khi chết ngươi là Thiên Thánh, cũng không thể làm cho ta kính sợ, sau khi chết thì có cố cách mấy cũng chỉ bộc phát ra được thực lực Địa Thánh, lấy đâu ra tư cách làm cho ta kính sợ?"
"Thằng nhãi ranh cuồng vọng!"
Tượng Liệt Thiên tức giận bừng bừng.
Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này đi ra, vội vàng nói: "Tần công tử, tiền bối Liệt Thiên năm đó cũng có thanh danh vang dội, khách khí một chút, khách khí một chút!"
Tần Ninh nghe vậy thì cười đáp: "Ta không khách khí đấy!"
"Hừ!"
Lực hồn phách của Liệt Thiên bám vào pho tượng, lúc này trực tiếp sải bước ra, đấm một quyền tấn công Tần Ninh.
Tần Ninh giờ phút này lại hoàn toàn không sợ.
"Thánh Nguyên Thông Thiên Đồ Lục!"
"Thánh Tự Đồ Lục!"
Tần Ninh hét lên, dùng lòng bàn tay đánh ra, một thánh tự đồ ấn lúc này trực tiếp phủ xuống.
Bành...
Chiêu thức của hai người va nhau, Tần Ninh bình yên bất động, pho tượng kia lúc này lại phải rút lui.
Thấy cảnh này, ba người đều sững sờ.
"Thánh Nhân tam hồn lại có thể bộc phát ra thực lực không thua kém gì cường giả Địa Thánh, là do ánh mắt của lão phu kém!"
Tượng Liệt Thiên giờ khắc này đứng tại chỗ, nhìn Tần Ninh với ánh mắt mang theo vài phần kiêng kị.
"Hiện tại có thể nói chuyện bình thường được chưa?"
Tần Ninh đứng chắp tay, từ từ nói: "Cực Địa giống Khổ Địa, chính là một nơi thần kỳ của thất đại địa, từ xưa đã có Thiên Thánh tồn tại. Nhưng nếu đã chết rồi thì sao không ngoan ngoãn ở yên dưới mồ đi mà còn nhảy ra làm gì?"
Nghe đến lời này, tượng Liệt Thiên lại khổ sở nói: "Chúng ta vốn là người chết, nương thân ở bên trong núi lửa, đã mồ yên mả đẹp rồi thì ai lại muốn ra ngoài lần nữa đâu chứ?"
"Cũng không phải là chúng ta muốn xuất hiện, mà là có người buộc chúng ta phải xuất hiện!"
Có người?
Tần Ninh nghe vậy, lại thản nhiên hỏi Liệt Thiên: "Có biết là ai không?"
"Có biết kẻ đó muốn làm gì không?"
Tượng Liệt Thiên lắc đầu.
Ánh mắt của Tần Ninh giờ phút này mang theo mấy phần lãnh đạm.
"Vì đồ vật bị giấu trong núi lửa Cực Địa sao?"
Đồ vật bị giấu trong núi lửa Cực Địa?
Lời này vừa nói ra, Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi đều sững sờ.
Còn Dương Thanh Vân đương nhiên là không biết hắn đang ám chỉ cái gì! Lăng Loạn đạo nhân xuất từ dòng tộc chịu khổ ở Khổ Địa, dòng tộc này trước nay đều thần bí, rất ít người biết đến.
Nhưng dòng tộc chịu khổ cũng lại biết rõ từng chuyện ở Nam Vực Thanh Châu như lòng bàn tay.
Còn Hiên Viên Hương Nhi thì đến từ Hiên Viên thánh địa, càng biết nhiều chuyện hơn.
Thế nhưng hai người chưa từng nghe nói đến núi lửa Cực Địa này có ẩn giấu thứ gì!
Tượng Liệt Thiên giờ phút này cũng tái mặt nhìn Tần Ninh.
"Rốt cuộc ngươi là ai?”
Câu hỏi này là sự kinh ngạc phát ra từ tận trong thâm tâm.
Tần Ninh lại cười nói: "Ta là ai không quan trọng, ngươi hỏi câu này cũng không có ý nghĩa gì!"
Ánh mắt của tượng Liệt Thiên giờ khắc này mang theo mấy phần không thể tin.
"Sao ngươi lại biết!"
Tượng Liệt Thiên vẫn không dám tin.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta đều biết những điều cần biết".
"Trả lời câu hỏi của ta đi!"
Tượng Liệt Thiên khổ sở nói: "Ta thật sự không biết, bốn tòa Thiên Cung xuất thế đúng là ngoài ý muốn".
"Có lẽ có người xuất thủ, thế nhưng chúng ta đã là người chết, làm sao biết được ai là thủ phạm chứ!"
Tần Ninh nhíu mày.
"Có thể nhét trở về được không?"
"Sao cơ?"
Liệt Thiên bị câu hỏi của Tần Ninh làm cho sửng sốt.
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Ý của ta là, có thể đẩy bốn tòa Thiên Cung của các ngươi về chỗ cũ, giữ nguyên hiện trạng được không?"
"Chuyện này... Hẳn là không thể!"
Tần Ninh giờ phút này cũng không nói nữa, ngồi ngay ngắn ở một cái bàn thấp, cau mày.
Hiên Viên Hương Nhi, Lăng Loạn đạo nhân và Dương Thanh Vân không hiểu nổi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
"Sư tôn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Dương Thanh Vân vẫn nhịn không được, lên tiếng hỏi.
Tần Ninh không mở miệng, tượng Liệt Thiên giờ phút này lại trả lời.
"Cực Địa được xưng là tuyệt địa của Nam Vực Thanh Châu chúng ta".
"Quần thể núi lửa nơi đây nổi tiếng trên toàn bộ Thanh Châu, nhưng là nổi tiếng theo kiểu tai tiếng".
"Mỗi vài năm, núi lửa Cực Địa sẽ phun trào một lần. Mà một khi phun trào thì sẽ gây ra tử thương vô số, cho nên Cực Địa dần trở thành cấm địa".
Liệt Thiên thở dài nói: "Nếu chỉ có thế thì cũng chỉ có một mình Cực Địa gặp nạn thôi".
"Thế nhưng vào mấy vạn năm trước, Cực Địa phun trào đã bị Thiên Thánh trấn áp. Trấn áp như vậy thì uy hiếp mà núi lửa Cực Địa tạo ra cũng bị diệt trừ, Cực Địa dần dần xuất hiện võ giả, từ đó mà bắt đầu có tông môn ra đời".
“Nhưng bởi vì bị trấn áp, núi lửa một mực không thể phun ra, cho nên cuối cùng nó đã hình thành một sức mạnh đáng sợ".
"Nếu sức mạnh đáng sợ này hoàn toàn bộc phát ra thì toàn bộ Nam Vực Thanh Châu đều sẽ bị nham tương bao trùm, khi ấy, võ giả có thể chạy, nhưng người bình thường thì không!"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mấy người đều trở nên kinh hãi.
Chương 1622: Lời thỉnh cầu của Liệt Thiên
Cực Địa! Không ngờ lại còn ẩn giấu một bí mật lớn như thế!
Tượng Liệt Thiên tiếp tục nói: "Cũng may tám vạn năm trước xuất hiện một vị cao nhân, vị này đã dùng băng cát trấn sơn phong cấm lại hỏa diễm ở nơi sâu ngàn trượng của núi lửa Cực Địa".
"Tuy nói phong cấm, thế nhưng vì để nhắc nhở người đời sau không được phép xây dựng tông môn, bồi dưỡng võ giả ở Cực Địa, nên vị cao nhân này vẫn để lại một bộ phận lỗ hổng, khiến cho núi lửa Cực Địa cứ cách một khoảng thời gian lại phun trào một lần, tuy nhiên uy hiếp không lớn!"
"Mà đám Thiên Thánh chúng ta cũng đã hiến dâng tính mạng của mình trong lần phong cấm kia, trấn áp căn nguyên của núi lửa!"
"Nhưng bây giờ, chúng ta lại bị núi lửa bắn ra ngoài. Có lẽ băng cát trấn sơn đã không còn có thể phong cấm căn nguyên núi lửa nữa, hoặc là có người động tay chân, muốn để núi lửa phun trào, phá hủy Nam Vực Thanh Châu!"
Nghe đến mấy câu này, Dương Thanh Vân, Hiên Viên Hương Nhi và Lăng Loạn đạo nhân đều thể hiện ra ánh mắt kinh hãi.
Cực Địa lại có câu chuyện như vậy sao!
“Vị cao nhân kia thật sự là nghĩa hiệp đấy!"
Lăng Loạn đạo nhân thở dài nói.
Dương Thanh Vân giờ phút này cũng từ từ nói: "Mấy vị tiền bối Thiên Thánh quên mình vì người, thật khiến người ta cảm động!"
"Cái rắm ấy!"
Dương Thanh Vân vừa dứt lời thì đã có tiếng quát mắng vang lên.
Tần Ninh giờ phút này lại đứng dậy, mắng rằng: "Quên mình vì người cái đếch gì!"
Nghe Tần Ninh nói vậy, tượng Liệt Thiên lại không phản bác, sắc mặt xấu hổ.
"Sao ngươi không hỏi xem, ban đầu núi lửa bộc phát, Cực Địa không có võ giả khai tông lập phái, là những Thiên Thánh nào đến chỗ này trấn áp núi lửa, khai tông lập phái? Những người kia, mới là đầu sỏ gây chuyện".
Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân, Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi đều nhìn tượng Liệt Thiên.
Tượng Liệt Thiên giờ phút này lúng túng nói: "Là chúng ta!"
Tần Ninh từ từ nói: "Núi lửa Cực Địa tự nhiên mà thành, bởi vì địa thế của toàn bộ Thanh Châu hội tụ ở nơi đây khiến cho núi lửa cứ mỗi trăm năm sẽ phun trào một lần".
"Nhưng cho dù là bộc phát thì cũng chỉ là ảnh hưởng ở bên trong Cực Địa mà thôi, sẽ không khuếch tán ra bên ngoài".
"Có thể nói, nếu mặc kệ Cực Địa, toàn bộ Nam Vực Thanh Châu đều sẽ bình yên vô sự".
"Mấy tên Thiên Thánh trấn áp núi lửa làm cho nó không thể phun trào mỗi trăm năm một lần, như vậy núi lửa sẽ dồn nén sức mạnh. Bị trấn áp vạn năm, tổng cộng một trăm lần, cuối cùng cũng không ai trấn áp nổi nó nữa".
"Giống như ngươi cả ngày đánh chửi một người, đánh lần nào ngươi an ủi lần đó, lâu dần người này sẽ quen với việc đó".
"Thế nhưng ngươi chỉ đánh liên tục, phẫn nộ dồn nén dưới đáy lòng, đến lúc hoàn toàn bùng nổ thì..."
Giờ khắc này, ba người kinh ngạc trong lòng.
Thì ra là thế! Nhưng Tần Ninh ví von như vậy... cứ sao sao ấy?
Giờ khắc này, tượng Liệt Thiên mở miệng nói: "Chúng ta cũng không biết sẽ nảy sinh ra biến hóa như vậy, võ giả trước giờ luôn cho rằng con người sẽ chiến thắng thiên nhiên, ai mà ngờ núi lửa Cực Địa này lại bá đạo như vậy!"
"Đúng là con người có thể chiến thắng được tự nhiên, nhưng phải xem chính mình có khả năng đến đâu, các ngươi cũng coi như là ác giả ác báo".
Tượng Liệt Thiên nghe vậy, há to miệng, cũng không phản bác được gì.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Không bao lâu, Liệt Thiên nói: "Chúng ta đã là người chết, có thể nói chuyện với các ngươi cũng chỉ là dựa vào một vài thủ đoạn năm xưa mà thôi, lại bất lực trước chuyện này".
Nếu như băng cát trấn sơn không thể nào chấn nhiếp được căn nguyên núi lửa nữa, một khi núi lửa phun trào hết ra thì toàn bộ Nam Vực Thanh Châu sẽ bị san bằng.
Không chỉ như vậy, đến cả Trung Vực, Đông Vực và Tây Vực Thanh Châu, thậm chí là Bắc Vực Thanh Châu cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Đây cũng không phải là núi lửa bình thường! Phun trào lên thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nham tương đủ khả năng thiêu đốt tất cả mọi thứ, biến mọi thứ thành bụi bặm, đủ để bùng nổ khắp Thanh Châu.
Võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thánh còn có thể ứng đối, thế nhưng võ giả có thực lực thấp hơn và những người bình thường kia căn bản không có khả năng chống cự.
Tần Ninh giờ khắc này cũng nhăn mày lại.
"Nếu có thể gặp được vị cao nhân năm xưa thì tốt quá rồi”.
Liệt Thiên thở dài nói.
Tần Ninh bĩu môi.
Gặp được vị cao nhân năm xưa kia?
Cũng không phải đang ở ngay trước mặt ngươi đó sao!
Năm đó, chính là Tần Ninh đã gặp phải chuyện này ở nơi đây, phải bỏ lại băng cát trấn sơn bản thân khổ cực tìm kiếm để áp chế lại căn nguyên núi lửa.
Cố ý để lại một lỗ hổng chính là vì khiến cho núi lửa mỗi trăm năm phun trào một lần, cũng sẽ không ảnh hưởng đến các nơi khác ngoài Cực Địa.
Thế nhưng không ngờ rằng, khi quay lại nơi này một lần nữa thì lại xảy ra phiền phức.
Hắn trước đó cho rằng, lần này núi lửa phun trào chẳng qua cũng chỉ là chuyện định kỳ mỗi trăm năm.
Ai mà biết lại phun ra Liệt Nhật cung.
Thế thì không còn bình thường nữa rồi! Năm đó hắn phong cấm căn nguyên núi lửa, để lại tám tòa Thiên Cung, tám vị Thiên Thánh phải hi sinh tính mệnh.
Hiện tại phun ra ngoài những một nửa.
Tám tòa Thiên Cung tương đương với tám cái chân của tám đại trận, mỗi một cung đều vô cùng quan trọng.
Bây giờ bốn tòa bị phun ra ngoài.
Còn lại một nửa, ai biết có thể chống chọi được bao lâu?
Cho nên, khi Tần Ninh nhìn thấy pho tượng này, tâm trạng hắn không thoải mái cho lắm.
Nếu không phải vì tám tên Thiên Thánh này thì cũng chẳng xảy ra chuyện như thế kia.
Mà năm đó, khi nhìn thấy chuyện này, cũng không phải là Tần Ninh hành hiệp đại nghĩa, tạo phúc cho dân.
Thuần túy là gặp phải, hắn không thể trơ mắt nhìn hàng trăm triệu sinh linh mất mạng như vậy được.
"Vị công tử này, ngài có biết về chuyện này, vậy có biện pháp phá giải nó không?"
Liệt Thiên giờ phút này khách khí nói.
Một Thánh Nhân tam hồn, nếu là trước kia thì hắn ta cũng chẳng thèm cho một cái liếc mắt.
Thánh Nhân cùng Thiên Thánh có chênh lệch lớn biết bao?
Thế nhưng bây giờ hắn ta đã là một người chết.
Còn Tần Ninh nhìn trẻ tuổi, mặc dù chỉ là Thánh Nhân, nhưng hắn ta biết là người phi phàm.
"Ngươi cũng không biết là ai động thủ mà!"
Tần Ninh từ từ nói: "Cứ xem thế nào đã!"
"Đã có người cố ý phá hư nơi đây thì hung thủ hẳn là sẽ hiện thân để tiếp tục hành sự. Hơn nữa, có thể xâm nhập đến đáy núi lửa, đồng thời dẫn động núi lửa phun trào trên diện rộng, nếu không phải Địa Thánh thì không thể nào làm được".
"Thậm chí Địa Thánh nhất phách, nhị phách bình thường cũng không có khả năng làm được điều này".
Liệt Thiên giờ phút này nằm rạp trên mặt đất, cung kính nói: "Công tử, năm đó đều là mấy vị Thiên Thánh chúng ta sai, nhưng nếu vì chúng ta mà làm cho vô số sinh linh mất mạng, chúng ta cho dù là chết thì tâm trí cũng khó có thể bình an".
"Nếu công tử có biện pháp thì xin mời ngài tìm ra thủ phạm, trấn áp núi lửa!"
Tần Ninh khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Liệt Thiên này giống hệt dáng vẻ năm đó kia.
Vốn dĩ Tần Ninh có ấn tượng khá sâu đối với chuyện này, thế tám tên Thiên Thánh này là ai thì hắn cũng không nhớ.
Nhưng khi nhìn thấy Liệt Thiên quỳ xuống đất, hắn lại nhớ tới việc dường như mấy tên này năm đó cũng làm như vậy!
“Ta giúp ngươi cũng được, nhưng ngươi phải giúp đồ đệ ta nâng cao cảnh giới đã!"
Tần Ninh từ từ nói.
Lời này vừa nói ra, mấy người bên trong đại điện đều sững sờ.
Đề tài này... thay đổi nhanh quá vậy?
"Sao? Được! Được chứ!"
Liệt Thiên giờ phút này vội vàng đứng lên, nhìn Dương Thanh Vân.
"Ô? Võ giả Tinh Mệnh! Thiên phú không tầm thường đấy!"
Liệt Thiên đánh giá Dương Thanh Vân một chút rồi vung tay lên, vách tường phía sau đại điện lập tức mở ra.
Chương 1623: Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch
Liệt Thiên giờ này khắc này cười nói: "Đây là Hỏa Linh Nguyên Thạch, núi lửa Cực Địa mặc dù đã bị hao tổn khá nhiều, nhưng cũng sản sinh ra rất nhiều đồ tốt".
"Hỏa Linh Nguyên Thạch này ẩn chứa viêm khí thuần khiết, cực kỳ có hiệu quả với việc ma luyện hồn lực cho Thánh Nhân!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh lại sầm mặt lại.
"Cút cho ta!"
Dương Thanh Vân nhìn Hỏa Linh Nguyên Thạch, cảm giác được khí tức thuần khiết, trong lòng cũng vui vẻ, thế nhưng vừa định đón lấy thì đã nghe thấy tiếng quát.
Đến từ Tần Ninh.
Tiếng quát của hắn khiến mấy người đứng tại chỗ hơi tái mặt.
Tần Ninh lại quát Liệt Thiên: "Người cầm cái này đi gạt trẻ con à?"
"Hỏa Linh Nguyên Thạch thì quý đấy, nhưng có bằng được Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch không?"
Nghe vậy, Liệt Thiên lại hơi giật khóe miệng.
"Hỏa Linh Nguyên Thạch có hiệu quả cực tốt đối với Hóa Thánh, Hư Thánh, thế nhưng Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch thì lại có hiệu quả hơn với Thánh Nhân, Địa Thánh, thúc đẩy tốc độ ngưng tụ tam hồn thất phách lên không chỉ gấp mười lần, ngươi không có thứ này à?"
Nghe đến lời này, sắc mặt Liệt Thiên càng thêm khó coi.
Hắn ta có, hắn ta đương nhiên là có! Thế nhưng hắn ta không nỡ.
"Người chết đèn tắt, còn giữ lại những cái kia làm gì? Lấy ra!"
Tần Ninh quát lớn: "Các ngươi tự gây họa, người khác giúp các ngươi giải quyết, hiện tại tai hoạ tái xuất, lại mất công người khác giúp các ngươi một lần nữa, giữ lại Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch kia để làm gì? Tự nấu canh uống à?"
Liệt Thiên nghe vậy thì thở dài.
"Vị công tử này, lão hủ... chỉ muốn giữ lại làm kỷ niệm thôi mà".
"Đừng nói nhảm, lấy hết ra đây đi. Rồi ta sẽ giúp các ngươi giải quyết phiền phức, lúc ấy ngươi chắc sẽ chả nói như thế nữa đâu!"
Sắc mặt Liệt Thiên mang theo vài phần đắng chát.
Vách tường sau lưng lúc này bùng lên một khí tức cực nóng.
Khí tức cực nóng đó thiêu đốt ra, làm cho mấy người cảm thấy thoải mái đến tận cùng.
"Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch!"
Hiên Viên Hương Nhi giờ phút này cũng phải biến đổi sắc mặt.
Thứ này thật sự là đồ tốt.
Năm đó có mấy đại tông môn, thế gia chiếm cứ núi lửa Cực Địa, mục đích là gì?
Đương nhiên là vì bên trong núi lửa này có đồ tốt rồi.
Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch chính là một trong số đó.
Rèn luyện tam hồn Thánh Nhân.
Ngưng tụ thất phách Địa Thánh.
Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch chính là thánh bảo tu hành hạng nhất.
Chỉ là những năm gần đây, núi lửa Cực Địa dần dần biến thành khu không người sống, Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch cũng lặn vào trong lịch sử của Thanh Châu.
Món đồ này có tiền cũng không mua được!
Giờ phút này nhìn thấy Liệt Thiên lấy ra Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch, Hiên Viên Hương Nhi cũng rung động trong lòng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Sao Tần Ninh lại biết?
Lừa gạt?
Không giống lắm!
Liệt Thiên giờ phút này chỉ thấy đau lòng.
"Đã xuống mồ rồi còn ham hố mãi làm gì?"
Tần Ninh lấy hết Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch.
Một viên lớn chừng bàn tay, lóe ra ánh lửa nhàn nhạt, bên ngoài còn có đường vân lửa, nhìn rất đặc biệt, cũng rất duy mỹ.
Thế nhưng Lăng Loạn đạo nhân và Hiên Viên Hương Nhi đều biết rõ một viên Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch lớn chừng bàn tay này có giá trị lớn cỡ nào! Bình thường, cho dù là những tông môn to lớn từng đặt chân ở núi lửa Cực Địa mà muốn khai thác Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch, không nói đến phải chịu bao nhiêu nguy hiểm, vẻn vẹn là khai thác ra một viên to cỡ móng tay thôi cũng đã có giá trị lên đến cả trăm vạn thánh thạch rồi.
Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch có công hiệu rất mạnh.
Tần Ninh cầm Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch giao cho Dương Thanh Vân.
"Sau này lúc nào tu hành thì lấy ra dùng, xúc tiến quá trình ngưng tụ nhị hồn, hơn nữa viên này cũng đủ để cho ngươi ngưng tụ tam hồn thất phách, tiến đến Thiên Thánh".
Dương Thanh Vân giờ này mới sững sờ.
Thứ này có giá trị lớn như vậy sao?
Hắn ta thật sự không nghĩ tới! Chỉ to cỡ bàn tay thôi mà lại có công hiệu to lớn đến nhường này!
Lúc này, Tần Ninh nhìn Liệt Thiên, lại nói: "Ta đã biết núi lửa này có bí mật, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Chí ít ta cũng không máu lạnh đến mức nhìn vô số sinh linh của Thanh Châu bị dung nham bao trùm, trở thành oan hồn!"
Liệt Thiên chắp tay nói: "Nếu có cần cúng ta làm cái gì, đại nhân xin cứ nói".
Giờ phút này, hắn ta đã thay đổi xưng hô!
"Bốn tòa Thiên Cung đã bị phun ra thì cũng không cần các ngươi làm chuyện gì nữa cả".
"Chỉ là, đừng có giữ khư khư mấy vật trên người, gặp ai hữu duyên thì trao cho người ấy đi".
Nói xong, Tần Ninh lại bổ sung thêm: "Yên tâm, ta không cần đâu".
Sau đó, Tần Ninh quay người rời đi.
Bên ngoài đại điện.
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn vẫn đang gào thét không ngừng.
Nhưng theo thời gian thì tiếng gào cũng đang dần yếu đi.
Giờ khắc này, tất cả đều cảm nhận được khí tức của cả hai đang giảm sút.
Dương Thanh Vân lần nữa nói: "Sư tôn, thật sự không sao ạ?"
"Yên tâm đi!"
Tần Ninh từ từ nói: "Vẫn đang gào kia kìa, điều này nói rõ tinh thần và ý chí của họ vẫn có thể chịu được, nếu không hét nữa thì mới là không chịu nổi".
"Ngươi thật sự cho rằng ta có thủ đoạn thông thiên, nói tăng cảnh giới là tăng luôn chắc?"
"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, năm đó Tiểu Thạch Đầu bị ta tra tấn chết đi sống lại, cho nên lúc này mới có thể tăng cao cảnh giới. Bất kể là chuyện gì cũng đều phải trả một cái giá tương xứng".
"Không có thời gian tích lũy, ta coi như là chúa tể thông thiên cũng không thể giúp cho Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận từ Hóa Thánh tầng tám đến Thánh Nhân được".
"Không có Liệt Nhật Chước Tâm Pháp Trận này thì ta cũng không làm được".
Dương Thanh Vân gật đầu.
"Các ngươi đợi ở đây, ta đi xem một chút!"
"Vâng!"
Tần Ninh cất bước, đi vào trong cột đá...
Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này lại là cẩn thận tới gần Dương Thanh Vân.
"Dương công tử, Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch này có giá trị không nhỏ, Dương công tử có biết tu hành nó kiểu gì không?"
Dương Thanh Vân nghe vậy, hơi sững sờ rồi lắc đầu.
Lăng Loạn đạo nhân cười nói: "Nói khó cũng không khó, lão đạo tình nguyện chia sẻ cho Dương công tử biết".
"Ta hỏi sư tôn ta là được chứ gì...", Dương Thanh Vân nói thẳng.
Lăng Loạn đạo nhân xấu hổ cười một tiếng, lại nói: "Chuyện này mà ngươi còn hỏi sư tôn ngươi, vậy hắn sẽ đánh giá ngươi ra sao chứ? Cho rằng ngươi là đầu đất đấy!"
Sắc mặt Dương Thanh Vân hơi kỳ lạ.
Thế à?
Làm gì có! Năm đó, ở cùng một chỗ với Thạch Cảm Đương và mấy đồ đệ khác, hắn ta có gì không hiểu thì đều hỏi Tần Ninh, làm cho đám đồ đệ chê cười chính mình.
Thế nhưng sư tôn đều kiên nhẫn giải thích, câu hỏi có ngớ ngẩn đến mấy cũng không hề mắng chửi hắn ta.
Lăng Loạn đạo nhân lại nói: "Ta cho ngươi biết, ngươi chỉ cần cho ta mấy lượng Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch là được, được không?"
"Lăng Loạn đạo nhân...", Hiên Viên Hương Nhi ở bên cạnh xen vào: "Sao phải trơ trẽn thế chứ?"
Hiên Viên Hương Nhi nhìn Dương Thanh Vân, nói: "Ngươi chỉ cần hấp thụ khí hỏa linh bên trong Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch rồi dung nhập vào nhất hồn của ngươi một cách tự nhiên là được, căn bản không cần chuẩn bị cái gì cả".
Nghe vậy, Lăng Loạn đạo nhân xấu hổ đỏ mặt.
Bị Hiên Viên Hương Nhi vạch trần ý nghĩ, Lăng Loạn đạo nhân cũng hơi xấu mặt.
"Ừm thì...", Hiên Viên Hương Nhi giờ phút này là tới gần Dương Thanh Vân, thẹn thùng nói: "Ta giúp ngươi nhìn thấu ý đồ xấu của Lăng Loạn đạo nhân, ngươi hẳn là nên cảm ơn ta chứ hả? Cũng không cần gì cao sang đâu, cho ta mấy lượng Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch là được!"
Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân cùng Lăng Loạn đạo nhân cũng trừng lớn hai mắt.
Chương 1624: Hai lão thành Thánh
Giờ khắc này, Dương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy.
Dường như Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch này cực kỳ quý giá! Khó trách cái tên Liệt Thiên kia đã là cao nhân Thiên Thánh rồi mà vẫn không nỡ lấy ra.
Dương Thanh Vân cuối cùng vẫn khách khí cảm ơn, chia cho hai người một ít Hỏa Linh Thánh Nguyên Thạch.
Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi như nhặt được trân bảo, cẩn thận cất kỹ.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Tần Ninh đi tới dưới cột đá.
Giờ khắc này, trên trụ đá, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận kêu gào lăn lộn.
Bọn họ cũng không muốn lăn lộn đâu nhưng thật sự là không thể chịu nổi.
Là thật sự không chịu nổi.
Đầu đau như muốn nổ tung, ai còn rảnh để ý đến hình tượng.
Tần Ninh phi thân lên đỉnh cột đá.
"Cảm giác thế nào?"
Tần Ninh mở miệng.
Thế nhưng đáp lại Tần Ninh chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận.
Mà ngay tại giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai người.
Chỉ thấy biển linh thức của Huyền Chấn và Tiên Vô Tận khuếch tán đến trăm vạn mét.
Mà ngay sau đó, ở nơi sâu thẳm của biển linh thức, có một luồng hồn lực được sinh ra.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Chuẩn bị đi, chuyện tốt đến rồi!"
Nói xong, Tần Ninh bắt đầu ngưng tụ khí tức.
Một tiếng rồng ngâm.
Một tiếng phượng hót.
Tiếng rồng ngâm, phượng hót vang lên, Tần Ninh bộc phát ra sức mạnh toàn thân.
Đó là hồn lực chân chính! Tần Ninh giờ phút này cũng mặc kệ Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đau đớn thế nào, song hồn long phượng xông vào biển linh thức của hai người, đi vào tận nơi sâu nhất.
"Biện pháp ta nói liên quan đến việc sinh ra hồn lực chính là trợ giúp các ngươi trực tiếp thôi động hồn lực khuếch tán, che đậy lại biển thức, lại dùng trận pháp này để ổn định căn cơ".
Tần Ninh nói tiếp: "Bây giờ, các ngươi cần tiếp nhận một áp lực rất rất lớn, nếu không chịu nổi thì sẽ chẳng thể thành Thánh Nhân được".
"Đương nhiên phần trăm lớn là có thể tiếp nhận, hai người các ngươi đều là Vương Giả vài vạn năm, linh thức bên trong cơ thể đủ cứng cỏi. Tuy nói lột xác hồn hải rất đau đớn, nhưng năng lực tiếp nhận cơn đau của các ngươi cũng sẽ không kém!"
Nói xong, song hồn long phượng của Tần Ninh lúc này nháy mắt xung kích ra.
Bộc phát lực lượng càn quét theo từng đợt.
Sau một khắc, tiếng gào thét thê thảm trên trụ đá bắt đầu vặn vẹo biến đổi.
Lúc này, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận thề rằng, đời này họ chưa bao giờ có cảm giác muốn chết như thế này.
Là thật sự muốn chết! Quá khủng bố!
Mà giờ phút này, Tần Ninh chỉ mặc kệ.
Không cần tốn thời gian tu hành, nhảy qua một cảnh giới lớn để thăng cấp, nào có chuyện đơn giản như thế?
Cũng chỉ có hai người Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đã già đời, căn cơ vững chắc, đổi lại là những người khác thì đã sớm chết rồi!
Giờ này khắc này, song hồn long phượng của Tần Ninh không ngừng thôi động.
Thời gian từ từ trôi qua, tiếng kêu thảm thiết dần biến mất.
Dương Thanh Vân, Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi ở bên dưới lại không hiểu vì sao.
Sao rồi?
Giờ khắc này, bọn họ cũng không thấy rõ là có chuyện gì xảy ra.
Dần dần, có một người đi ra từ cột đá.
Chính là Tần Ninh.
Giờ khắc này, sắc mặt Tần Ninh tái nhợt.
"Sư tôn".
Dương Thanh Vân vội vàng đi lên.
"Không sao!"
Tần Ninh phất tay, nói: "Kết thúc!"
Kết thúc rồi?
Là thành công sao?
Dương Thanh Vân chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng sau đó mới thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Có hai người đi ra từ cột đá kia.
Nhìn kỹ lại, hai người kia chính là Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận.
Thế nhưng, nhìn thấy vẻ ngoài của họ thì ba người lại ngây ngốc tại chỗ.
Vốn dĩ Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đang có vẻ ngoài chừng sáu mươi tuổi, tiên khí bồng bềnh, thế nhưng không che nổi vẻ già nua.
Nhưng bây giờ hai người lại không còn một đầu râu tóc bạc trắng nữa mà chỉ thấy tóc dài đen nhánh, quần áo giờ phút này bị ướt nhẹp vì mồ hôi.
Hai tay kia không còn nhăn nheo nữa mà tràn đầy cơ bắp.
Ông già sáu mươi giờ lại nhìn như trung niên bốn, năm mươi tuổi, sức sống bừng bừng.
"Trấn Thiên Vương?"
"Huyền Thiên Vương?"
Dương Thanh Vân đi tới trước mặt hai người, kinh ngạc không khép nổi miệng.
Thật sự là kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng.
Đây thật sự là hai lão già kia sao?
Phảng phất như trẻ đi hai mươi tuổi! Hơn nữa khí tức trong người cũng như thế.
Cảm giác rất mạnh.
Cảnh giới Thánh Nhân, không sai, là Thánh Nhân.
Giờ khắc này, Dương Thanh Vân tràn ngập sự khó tin.
Lăng Loạn đạo nhân cùng Hiên Viên Hương Nhi cũng trợn mắt há mồm, vô cùng sững sờ.
Hóa mục nát thành thần kỳ chắc là như thế này chứ hả?
Giờ khắc này, Tần Ninh tạo cho bọn họ cảm giác như thế!
"Ha ha ha...", Tiên Vô Tận cười ha ha nói: "Quả nhiên là đến Thánh Nhân, lão phu có thể cảm giác được tuổi thọ lại tăng thêm lần nữa!"
Ít nhất phải thêm hai vạn năm! Điểm này khiến cho Tiên Vô Tận cảm giác được cơ thể tràn ngập sức sống.
Không còn kiểu tuổi thọ cạn kiệt, tử khí quấn quanh nữa, mà là mạnh mẽ bừng bừng, tràn ngập sức sống!
Giờ khắc này, Dương Thanh Vân vỗ vai Tiên Vô Tận.
"Thật sao..."
Tiên Vô Tận lại mắng: "Nói nhảm, lời sư tôn ngươi nói còn có thể là giả sao?"
Tiên Vô Tận lần này hoàn toàn chịu phục.
Mặc dù trước đó ông ta đã bị Tần Ninh tin phục quá nhiều lần, thế nhưng lần này không thể không tiếp tục bị Tần Ninh tin phục!
Thật sự rất mạnh! Thủ đoạn như vậy là thứ mà một Thánh Nhân có thể làm được sao?
Hơn nữa, quan trọng nhất không phải là pháp trận kia.
Mà là Tần Ninh dùng hồn lực của bản thân hóa thành long phượng, nhập vào trong hồn hải của bọn họ, trợ giúp bọn họ thôi động hồn hải khuếch tán, thôi động ngưng tụ nhất hồn.
Quá mạnh! Nhưng hai người cũng không biết đó không phải là do hồn lực của Tần Ninh hóa ra mà là hồn phách của bản thân Tần Ninh! Khác với những người bình thường, Tần Ninh ngoại trừ tam hồn do chính mình ngưng tụ ra thì còn có song hồn long phượng.
Chờ sau này đến Thiên Thánh, tam hồn thất phách hợp nhất, hồn hải bên trong não hải sẽ ngưng tụ ra thể hồn phách chân chính của Tần Ninh.
Mà thể hồn phách tụ tập thì thể long hồn cùng thể phượng hồn cũng sẽ tụ tập.
Đến lúc ấy, võ giả tầm thường có một thể hồn phách, nhưng Tần Ninh lại có đến tam! Đây cũng không phải là Tần Ninh có được từ tu hành, mà là Tần Ninh bẩm sinh đã kế thừa từ cha và mẹ mình! Trong thiên hạ này cũng chỉ một mình hắn được như thế!
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn năm người.
"Tốt rồi, năm Thánh Nhân, nếu có đánh nhau thì cũng không cần ta phải chăm sóc các ngươi nữa rồi, chí ít các ngươi có sức tự vệ".
Tần Ninh chắp tay, cất bước đi ra.
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn lại vội vàng đi lên phía trước.
"Tần Ninh, Tần Ninh...", Huyền Chấn mở miệng nói: "Đúng là đã đến Thánh Nhân rồi, thế nhưng không có thánh quyết tiện tay để tu hành, ngươi truyền thụ cho chúng ta hai thánh quyết tam phẩm đi..."
"Cút xéo!"
Tần Ninh lại mắng ầm lên: "Liêm sỉ chút đi xem nào? Cho các ngươi hai thánh quyết tam phẩm? Ban đầu các ngươi đã chọn được hai cái ở thành Nguyên gia rồi, tự tu hành đi!"
Nghe đến lời này, Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tần Ninh lại mặc kệ.
Truyền thụ thánh quyết cũng không đơn giản như linh quyết, huyền quyết! Nếu chỉ dựa vào khẩu quyết là có thể tu hành tốt, vậy các tông môn việc gì phải khắc lên mấy cuốn trục chứ, sao không truyền miệng luôn cho nhanh?
Chương 1625: Đi hỏi người khác thì lịch sự chút đi
Sở dĩ bọn họ lựa chọn khắc trên quyển trục chính là bởi vì thánh quyết có một kiểu không bàn mà hợp, không phải chỉ dựa vào khẩu quyết là có thể tu hành tốt!
Mà những năm gần đây, những linh quyết, huyền quyết, thánh quyết hắn tu hành đều đến từ trí nhớ trong chín đời chín kiếp của mình.
Những thứ này được khắc sâu trong đầu hắn.
Đám Dương Thanh Vân là tu hành, tương đương với tiếp xúc kiến thức mới.
Mà Tần Ninh hắn lại là lấy ra những ký ức đã khắc sâu trong trí nhớ của mình.
Giống như đám học trò đi thi, đọc thuộc lòng văn mẫu vậy. Người ngoài là đọc thuộc lòng, là chuẩn bị bài, thế nhưng Tần Ninh lại là lấy ra ôn luyện lại bài cũ.
Có thể thấy sự khác biệt một trời một vực.
Lúc này, Tần Ninh dẫn năm người rời khỏi cung điện.
Dĩ nhiên bên trong Liệt Nhật cung còn có thứ khác, chỉ là Tần Ninh đã không còn hứng thú đi thăm dò.
Băng cát trấn sơn trấn áp căn nguyên của núi lửa Cực Địa bị động chân động tay, bốn trên tám tòa Thiên Cung áp trận bị phun ra.
Nếu bốn tòa còn lại đều bị phun ra thì sẽ không thể áp chế nổi núi lửa nữa.
Đến khi ấy, đã không còn là Cực Địa bị dung nham bao trùm nữa, mà là một nửa lãnh thổ của Thanh Châu bị dung nham bao trùm.
Người tu hành có thể chạy trốn, thế nhưng người bình thường thì chỉ có một con đường chết.
Đến lúc ấy, số người chết sẽ là hằng hà sa số! Tần Ninh đương nhiên không đành lòng nhìn chuyện này xảy ra.
"Sư tôn, tiếp theo nên đi đâu đây ạ?"
"Đi tìm cửa vào của căn nguyên núi lửa Cực Địa!"
Cửa vào?
Mấy người đều sững sờ.
Tần Ninh nói tiếp: "Căn nguyên của núi lửa Cực Địa ở giữa núi lửa, nhưng cũng không rõ cụ thể là ở đâu".
"Mà vị trí của căn nguyên chính là điểm nòng cốt cho núi lửa phun trào. Nếu phong cấm lại điểm hạch tâm thì có thể áp chế núi lửa phun trào. Cũng không phải phong kín mà để lại một lỗ hổng, khiến cho núi lửa có thể mỗi trăm năm phun trào một lần, phóng thích một lần!"
"Có người phá hư, còn phải lôi ra kẻ chủ mưu nữa đây này...", Tần Ninh cũng không quá lo lắng về việc tìm căn nguyên núi lửa, phong cấm căn nguyên núi lửa.
Hắn chỉ đang lo, không biết kẻ phá hủy nơi này là ai chứ?
Số người ở Nam Vực Thanh Châu biết việc này ít đến đáng thương.
Là kẻ nào mà lại phá hủy nơi đây chứ.
Đây là mối nghi hoặc to lớn trong lòng Tần Ninh lúc này.
Nếu không tìm được người này thì dù có phong cấm một lần nữa, cũng sẽ lại bị phá hư.
Hắn không có khả năng phong kín núi lửa Cực Địa, nếu làm cho núi lửa Cực Địa không thể phun trào mỗi trăm năm một lần thì sẽ dẫn đến việc một ngày nào đó nó xông phá phong cấm hoàn toàn, khiến cho núi lửa Cực Địa triệt để hóa thành hư không.
Tần Ninh giờ phút này dẫn mấy người rời khỏi cung điện, đi ra nhìn dung nham bốn phía, thở dài.
"Thật phiền phức mà..."
Sáu người đang định rời đi.
Thì đột nhiên vang lên mấy tiếng xé gió.
Ở nơi xa, có hơn mười người ngự không mà đến, dừng ở trước mặt sáu người Tần Ninh.
Thanh niên cầm đầu mặc trường sam màu đỏ rực như lửa, mái tóc dài thậm chí cũng tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt, khí tức kéo dài.
Bên cạnh thanh niên có một ông già lên tiếng: "Phía trước có mấy người, hỏi một chút xem sao?"
"Ừm!"
Thanh niên gật đầu nói.
Ông già lúc này đi lên phía trước.
"Các ngươi có biết địa chỉ của bốn tòa Thiên Cung? Có từng nhìn thấy chưa?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh liếc ông già kia, không lên tiếng mà quay người rời đi.
“Ta đang hỏi các ngươi cơ mà!"
Lão giả quát to một tiếng, chân đạp hư không, tạo ra một luồng sức lực mạnh mẽ.
Tần Ninh dừng lại.
"Đi hỏi người khác thì lịch sự chút đi, nói chuyện vô duyên như thế mà là tư thái của một người đi hỏi đường à?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Ngươi..."
"Tô lão!"
Thanh niên tóc đỏ kia lúc này lại lên tiếng.
Tô lão giờ phút này dừng lại, thu gọn khí thế.
Rất hiển nhiên, người này là một cường giả Địa Thánh! Thanh niên tóc đỏ giờ phút này đi lên phía trước, chắp tay khách khí nói: "Các vị, chúng ta đến từ Đại Nhật sơn, nghe nói núi lửa Cực Địa phun trào, bốn tòa Thiên Cung xuất thế, cho nên tới nơi đây, nhưng do không quen đường nên muốn hỏi một chút, không biết mấy vị đã nhìn thấy bốn tòa Thiên Cung chưa?"
Tần Ninh giờ phút này mới xoay người lại, nhìn thanh niên tóc đỏ, lại nhìn ông già kia.
"Đây mới là người có văn hóa chứ, già rồi mà không nên nết, không biết lịch sự à?"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Ông già tức phát điên.
Nhưng người tóc đỏ chỉ cười nhạt một tiếng.
"Từng thấy rồi!"
Tần Ninh nói thẳng: "Một trong bốn tòa Thiên Cung - Liệt Nhật cung, đang ở ngay dưới chân chúng ta, chúng ta vừa mới đi ra từ bên trong, muốn tìm cái gì thì tự thân vận động đi!"
Tần Ninh nói xong thì quay người rời đi.
Tô lão kia giờ phút này nhìn thanh niên tóc đỏ, vội vàng nói: "Tam Tuần, mấy người kia thật nghênh ngang, hoàn toàn không coi Đại Nhật Sơn chúng ta ra gì..."
"Tô lão...", Dương Tam Tuần giờ phút này lại cười nói: "Người này nói không sai mà, thái độ tra hỏi của ông cũng hơi nghênh ngang đấy".
Nhìn phương hướng mấy người Tần Ninh rời đi, Dương Tam Tuần mỉm cười.
“Thú vị thật, cảnh giới Thánh Nhân, không biết là con cái nhà ai mà tính cách hay thật đấy!"
"Có cần cho người theo dõi không?"
Tô lão lập tức nói.
"Không cần!"
Dương Tam Tuần lại phất tay nói: "Lần này sơn chủ cho ta tới điều tra cũng là vì muốn rèn luyện ta, gây phiền toái làm gì?"
Tô lão chắp tay.
"Phía dưới kia..."
"Phái mấy người đi xem qua rồi tính tiếp!"
"Vâng!"
Tô lão lập tức dẫn mấy người xông vào dung nham.
Dương Tam Tuần lại chỉ nhìn hướng Tần Ninh rời đi và mỉm cười.
"Thật sự là một người... hay ho!"
Mà cùng lúc đó, sáu người Tần Ninh rời đi.
"Tần công tử, việc gì phải nói cho mấy người kia chứ?"
Lăng Loạn đạo nhân nói: "Người của Đại Nhật Sơn lần này cũng nhúng tay vào, cho bọn họ đi vào Liệt Nhật cung, sợ rằng sẽ có chuyện lớn..."
"Trong đó không có đồ vật mà ta muốn, để không thì cũng phí mà? Vậy thì cứ cho bọn họ thôi!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu nhìn thái độ của lão già kia, còn nghênh ngang với ta nữa thì ta sẽ chặt đầu ông ta ngay".
"Chỉ là người tóc đỏ kia khá lịch sự, nói cho bọn họ cũng không sao".
Lăng Loạn đạo nhân há to miệng, không có lời nào để nói.
Nếu là những người khác thì chẳng ai thèm quan tâm mấy thứ đó, vơ vét tất cả rồi rời đi cho xong chuyện.
Thế nhưng Tần Ninh lại khác! Không muốn! Cái gì cũng không cần! Chỉ lấy thứ mình thật sự cần.
Tâm tính cỡ này đúng thật là... không học theo được a! Sáu người một đường đi xuyên qua núi lửa.
Xung quanh núi lửa toàn là dung nham, chỉ có mấy ngọn núi ở gần thì mới có chỗ dừng chân.
Nếu là võ giả dưới cảnh giới Thánh Nhân phi hành quá lâu thì cũng sẽ bị viêm khí từ dung nham bốc lên thiêu đốt hết ngũ tạng lục phủ.
"Sư tôn, làm sao để tìm được căn nguyên?"
Dương Thanh Vân khó hiểu nói.
Tần Ninh giờ phút này ho khan một cái.
Ôi con sông quê! Hắn cũng không tìm thấy! Hắn năm đó đã nhớ kỹ vị trí, thế nhưng vừa rồi đi ngang qua, vị trí… lại không đúng! Suy nghĩ kỹ một chút thì cũng thấy không sai, đã hàng vạn năm qua đi rồi, sao núi lửa Cực Địa này có thể không thay đổi cơ chứ?
Những biến đổi ở nơi đây khiến hắn cũng không dám nắm chắc.
"Hết cách rồi!"
Tần Ninh im lặng nói: "Chỉ có thể tìm bằng cách thông qua dung nham dưới lòng đất thôi!"
Tìm qua dung nham dưới lòng đất?
Dù là Thánh Nhân mà ở lâu trong dung nham thì cũng không chịu nổi ấy chứ!
Tần Ninh nhìn năm người, nói: "Năm người các ngươi đi tìm ba tòa Thiên Cung khác quanh đây đi, được thì tốt mà không tìm được thì thôi".
"Nếu bị Địa Thánh tranh cướp mất thì cứ nhường đi, người ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt".
"Ta xuống dưới tìm xem!"
Tần Ninh dặn dò.
Bình luận facebook