• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1616-1620

Chương 1616: Ngươi tới đây giết ta đi

Nghe thấy lời châm chọc khiêu khích của Kỷ Phác, sắc mặt hai người Vũ Hãn Đông và Thanh Chiết Phong đều trở nên mất tự nhiên.

Dù sao nhà họ Vũ và nhà họ Thanh đều là bá chủ ở cái đất Nam Vực Thanh Châu này, bị người ta khinh thường như vậy, hiển nhiên là rất không phục.

Thế nhưng từng lười Kỷ Phác nói đều là sự thật.

"Ha ha, chẳng hay, con trai cưng của tông chủ Kỷ Phác, Kỷ Uyên bị người sát hại, tông chủ Kỷ Phác đã giải quyết tên hung thủ giết người kia chưa?"

Một tràng cười bỗng vang lên.

Chỉ thấy trong đám đông, vài người từ từ bước ra.

Cầm đầu bọn họ là một ông lão khoảng tầm sáu mươi, mái tóc bạc phơ, nhưng khí thế toát ra từ người ông lão vô cùng mạnh mẽ.

Thấy ông lão xuất hiện, sắc mặt hai người Vũ Hãn Đông và Thanh Chiết Phong đều tỏ vẻ kính trọng.

"Thì ra là Lý lão tiền bối!"

Vũ Hãn Đông khách sáo nói: "Đã nhiều năm rồi Lý lão tiền bối không màng đến sự đời, ai ngờ rằng hôm nay lại bị tiếng động lạ này thu hút!"

"Ha ha, người già rồi, cũng lười hoạt động, lão chỉ hy vọng tới đây thử vận may mà thôi!"

Ông ta mặc áo choàng dài màu xanh, khí chất toát ra rất đặc biệt.

"Lý Viễn Viên!"

Thấy người nọ, sắc mặt Kỷ Phác vẫn bình lặng như nước, ông ta thản nhiên mở lời.

Lý Viễn Viên là một vị cường giả cảnh giới Thánh Nhân tam hồn thành danh đã lâu ở trong Nam Vực Thanh Châu.

Chỉ là người này trước nay vẫn luôn khiêm tốn, chỉ có vài vì đồ đệ, cũng chưa mở tông môn, nhưng danh tiếng ở Nam Vực Thanh Châu lại rất lớn.

"Tông chủ Kỷ Phác à, nghe nói con trai cưng của ngươi đã bị sát hại, chẳng biết Ma Quang tông của ngươi đã bắt được tên hung thủ sát hại quý công tử hay chưa?"

Lý Viễn Viên không chút nể nang hỏi thẳng.

Sắc mặt Kỷ Phác lạnh lùng.

Tên Lý Viễn Viên này đã chịu ơn huệ của nhà họ Vũ ở Vũ Uyên và nhà họ Thanh ở Thanh uyên từ lâu, hiển nhiên là ông ta sẽ gần gũi với hai gia tộc kia hơn.

Lý Viễn Viên nổi danh đã lâu, thực lực không hề tệ, hiển nhiên là không sợ hãi Ma Quang tông.

Hơn nữa, đám đồ đệ cũng có vài tên đạt tới cảnh giới Thánh Nhân, vài đồ tôn cũng đã đạt đến cảnh giới Hư Thánh, nên ông ta chẳng hề e ngại sự trả thù của Ma Quang tông.

Lúc này, dường như hai bên đang đối đầu với nhau.

"Lý Viễn Viên, ngươi lẻ loi một mình, muốn nói gì cũng được, nhưng cứ khua môi múa mép nói năng bậy bạ, cẩn thận cái mạng già khó giữ đấy!"

Kỷ Phác lạnh nhạt nói.

"Kỷ Phác, làm sao?"

"Ngươi tưởng Ma Quang tông của ngươi là bá chủ của khu vực Vạn Thánh, nên ngươi cho là cả cái đất Nam Vực Thanh Châu này đều là thiên hạ của mình à?"

Lý Viễn Viên lạnh lùng đáp trả.

Kỷ Phác nói: "Nể mặt ngươi rồi mà ngươi còn không biết quý trọng!"

Kỷ Phác dứt lời, rồi từ từ bước ra.

"Lão hủ rất muốn xem thử mấy năm nay Kỷ Phác ngươi như nào rồi!"

Lúc này, Lý Viễn Viên cũng bước ra, cơ thể già yếu bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ.

Rầm... Giữa không trung, hai nắm đấm va chạm vào nhau.

Hai người vừa va vào đã lập tức tách ra.

Bước chân của Lý Viễn viên lảo đảo, cơ thể liên tục lùi về sau.

Khí thế trên người dần suy sút hơn.

Trái lại, bên phía Kỷ Phác lại đứng vững vàng tại chỗ, ông ta cười cợt nhìn vào Lý Viễn Viên.

"Có vẻ như già rồi nên gân cốt không còn dẻo dai nữa!"

Kỷ Phác cười nhạo.

"Cường giả Địa Thánh".

Lý Viễn Viên vỗ ngực, ổn định lại hơi thở, ánh mắt ông ta đầy kinh hãi nhìn về phía Kỷ Phác.

Kỷ Phác lại là một vị cường giả Địa Thánh! Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Địa Thánh! Kỷ Phác đã thăng cấp đến cảnh giới Địa Thánh.

Trong Nam Vực Thanh Châu, cường giả Địa Thành có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mặc dù bọn họ có tồn tại nhưng lại rất hiếm khi xuất hiện trước người đời.

Thế nên, cảnh giới Thánh Nhân tam hồn được coi là mạnh nhất.

Giờ đây, mọi người đều biến sắc.

Bọn họ quá khiếp sợ.

Cường giả Địa Thánh quả thật rất hiếm thấy.

Lúc này, Kỷ Phác nhìn về phía Lý Viễn Viên, rồi lạnh lùng nói: "Con trai của bổn tọa bị sát hại, có báo thù hay không, không đến lượt lão già như ngươi lên tiếng!"

"Nếu hung thủ giết người dám xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định sẽ tự tay giết chết kẻ đó!"

Bây giờ, giọng điệu của Kỷ Phác có vài phần rét lạnh.

Bốp bốp! Tiếng vỗ tay bỗng vang lên, một con chim ưng từ từ bay xuống.

"Nói hay lắm!"

Trên con chim ưng kia là một bóng người mặc áo trắng, người nọ cúi người, nhìn xuống phía dưới, mỉm cười nói: "Kỷ Phác, ta đã tới trước mặt ngươi rồi, ngươi tới đây giết ta đi!"

Người nọ vừa dứt lời, ai nấy cũng đều sững sờ.

Tần Ninh xuất hiện rồi! Lúc này, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Tần Ninh

Vũ Hãn Đông! Thanh Chiết Phong! Lý Viễn Viên.

Kỷ Phác mở to đôi mắt.

Ông ta đã nghe chuyện của Tần Ninh ở vùng đất Vạn Ma từ lâu.

Thế nhưng ông ta không ngờ rằng mình còn chưa đi tìm Tần Ninh, thì Tần Ninh đã tự mò tới đây tìm mình rồi! Tên này quá ngang ngược! Hắn không sợ chết ư?

Vào khoảnh khắc này, ánh mắt Kỷ Phác trở nên tàn nhẫn.

Tần Ninh đáp xuống, nhìn quanh bốn phía.

"Ồ?

Người nhà họ Vũ và người nhà họ Thanh đều ở đây nhỉ!"

Tần Ninh nở nụ cười, nói:"Có vẻ như người của thất đại địa tới đây khá nhiều, ai có thù báo thù, ai có oan thì giải oan, ai muốn tìm Tần Ninh ta thì tranh thủ thời gian lên hết đi, ta đang ở đây đấy!"

Sắc mặt hai người Vũ Hãn Đông và Thanh Chiết Phong đều lộ vẻ kỳ lạ.

Những lời này của Tần Ninh có thật không thế?

Ai có thù báo thù?

Ai có oan thì giải oan?

Nhưng ai báo thù?

Ai đi giải oan?

Lúc này, sắc mặt hai người Lăng Loạn đạo nhân và Hiên Viên Hương Nhi đều quái lạ.

Cho dù thực lực của Tần Ninh là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, nhưng cũng không đến mức kiêu ngạo như vậy đâu nhỉ?

Tần Ninh không mấy quan tâm tới mấy vấn đề đó.

Tần Ninh nhìn Kỷ Phác, cười nói: "Ma Quang tông nổi lên như vậy, chắc là vị Vấn tiên sinh phải bỏ ra không ít công sức nhỉ?

Vậy Vấn tiên sinh đâu rồi?

Không ở đây à?"

"Kỷ Phác, nếu Vấn tiên sinh không ở đây thì ngươi sẽ chết thảm lắm đấy, mau nhanh chân đi báo cho Vấn tiên sinh đi!"

Nghe vậy, mặt mày Kỷ Phác xanh mét.

Vũ Hãn Đông và Thanh Chiết Phong nghe thế, trong lòng vui như nở hoa.

Có vẻ nhưng Tần Ninh chính là hung thủ sát hai con trai cưng của Kỷ Phác, Kỷ Uyên.

Vừa rồi, lời độc ác nào Kỷ Phác cũng đều nói ra hết.

Hiện tại hung thủ đã đứng trước mặt Kỷ Phác rồi, bọn họ thật lòng mong đợi Kỷ Phác ra tay đấy.

Dù sao đi nữa bọn họ chẳng phải là đối thủ của Tần Ninh.

Còn về phần Kỷ Phác... ông ta là cường giả Địa Thánh, không nói kết quả chính xác được.

Hai người Thanh Chiết Sa và Vũ Hãn Thanh có thể coi như là bán bộ Địa Thánh, ba hồn đã tập hợp xong, một phách còn đang ngưng tụ, nhưng tóm lại vẫn không phải là Địa Thánh.

Nhưng mà Kỷ Phác là Địa Thánh chân chính.

Tần Ninh chưa chắc là đối thủ của ông ta.

Lúc này, Kỷ Phác nhìn về phía Tần Ninh, rồi nhìn lại chỗ nhà họ Vũ và nhà họ Thanh.

"Hai vị tộc trưởng của Thanh Uyên và Vũ Uyên đều đã bị hạ sát, sao giờ nhìn thấy kẻ thù lại làm rù đen rụt đầu cả thế?"

Kỷ Phác cười nhạo nói: "Thật đáng xấu hổ!"

Nghe thế, Thanh Chiết Phong ngẩng đầu nhìn lên trời.

Còn Vũ Hãn Đông thì cúi đầu nhìn mặt đất.

Ông ta đang nói ai đấy?

Không biết! Mặc kệ ông ta đi! Thấy thế, sắc mặt Kỷ Phác đầy lạnh lùng.

Tần Ninh móc ngón tay, cười nói: "Kỷ Phác, đừng cố đánh lạc hướng nữa, muốn lên thì lên luôn đi, không thì bảo Vấn tiên sinh ra đây, ngươi không được đâu!"

"Ở đại lục Vạn Thiên, đến cả Đế Lâm Thiên cũng suốt ngày co đầu rụt cổ, phiền chết đi được!"

"Lần này để cho chủ mưu xuất hiện luôn đi!"

"Cho dù là Địa Thánh hay Thiên Thánh cũng vậy thôi, Tần Ninh ta đều xử được hết, bảo y... cút ra đây!"

Ba chữ cuối cùng, giọng điệu của Tần Ninh đã thay đổi.

Không còn trêu chọc nữa mà là lạnh lùng.

Xen lẫn sự lạnh lùng ấy, còn là luồng sát khí nồng nặc, đầy đáng sợ.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đang đứng bên cạnh dòng dung nham nóng hầm hập, bỗng cảm giác được khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
Chương 1617: Thật sự không thể nhịn được nữa

"Giết ngươi không cần phiền đến Vấn tiên sinh!"

Kỷ Phác vừa nói xong.

Ầm... Ông ta bước từng bước, mặt đất dưới chân bỗng nứt ra.

Kỷ Phác đã bắt đầu lao vào chiến đấu.

Lúc này, các vị Thánh Nhân của Ma Quang tông nhìn chòng chọc như hổ rình mồi.

Ba người Lăng Loạn đạo nhân, Hiên Viên Hương nhi và Dương Thanh Vân đề cao cảnh giác hơn.

Tần Ninh đã tỏ rõ thái độ của mình, nói đánh là đánh, không chút nào lằng nhằng.

Trong lòng ba người Dương Thanh Vân, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đều hiểu rõ.

Tại sao Tần Ninh lại tức giận như vậy?

Chuẩn bị hồi sinh Tần Kinh Mặc suốt chín vạn năm, kết quả lại bị Thiên Đế các phá đám, một hồn của Tần Kinh Mặc hoàn toàn tiêu tan.

Khi ở đại lục Vạn Thiên, lấy cảnh giới Vương Giả chuyển hóa linh thức thành một hồn vì Tần Kinh Mặc, có thể tưởng tượng ra Tần Ninh năm ấy đã trả giá lớn đến mức nào! Thế nhưng, hy vọng đã tan biến.

Dương Thanh Vân là người hiểu rõ nhất nỗi tuyệt vọng của Tần Ninh khi đó.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ, nếu Tần Ninh xảy ra chuyện, hắn ta bỏ ra hàng vạn năm để chờ đợi, nhưng kết quả là Tần Ninh đã chết, chết thật, vậy thì hắn ta cũng sẽ phát điên mất!

Đối với Tần Tiểu Mặc, tình cảm dành cho Tần Kinh Mặc đã vượt qua tình nghĩa anh em, vượt qua cả tình phụ tử.

Lúc này, Tần Ninh gặp lại Kỷ Phác, sao lại không tức điên được chứ?

Tần Ninh bước từng bước.

Khí tức trong cơ thể bùng nổ.

Cảnh giới Thánh Nhân tam hồn!

"Vãi chưởng!"

Bên trong đám đông, Thanh Chiết Phong không nhịn được mà bật thốt lời thô tục.

Ông ta thật sự không thể nhịn được nữa.

Thông tin nhận được không đúng.

Theo như tình báo, tin tức mà bọn họ nhận được là thực lực của Tần Ninh mới chỉ tới cảnh giới Hư Thánh tầng bảy, mà đã giết được Thanh Chiết Sa và Vũ Hãn Thanh.

Thế nhưng hiện tại thì sao?

Thực lực của Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân tam hồn.

Mới qua bao lâu chứ?

Chỉ hơn một tháng thôi! Ông ta đã nhìn thấy gì chứ! Cho dù là nuốt đan dược thì cũng không thăng cấp nhanh như vậy được! Lúc này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Vũ Hãn Thanh giờ cũng đang chửi thề trong lòng.

Báo thù hả?

Báo cái đầu chứ báo! Tần Ninh mới chỉ là Hư Thánh tầng bảy đã giết được cường giả bán bộ Địa Thánh, vậy khi đạt tới cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, hắn sẽ mạnh đến mức nào chứ, nhưng chắc chắn một điều là giết ông ta là chuyện không thành vấn đề.

Người nhà họ Vũ, kẻ nào dám đề nghị báo thù, trảm luôn kẻ đó.

Vậy mà bảo đi báo thù hả?

Đó là đi tự sát đấy! Lỡ như chọc tức Tần Ninh, rồi liên lụy cả nhà họ Vũ chôn cùng thì sao đây?

Lúc này, Kỷ Phác là người bất ngờ nhất.

Tin tức mà ông ta dò hỏi và những gì xảy ra trước mặt hoàn toàn khác biệt.

Ông ta còn đang đắc chí vì đã đột phá tới Địa Thánh.

Nhưng Tần Ninh lại đột phá thẳng tới cảnh giới Thánh Nhân tam hồn.

Rầm... Một chiêu va chạm vào nhau! Hai người chạm đã ngay lập tức tách nhau ra.

Bước chân Tần Ninh vẫn vững vàng không lùi.

Còn bên kia, sắc mặt Kỷ Phác tái nhợt, cơ thể lùi về sau.

Sao lại thế này! Khí tức mà Tần Ninh toát ra quá mạnh mẽ rồi.

"Ta nói cho ngươi biết, ta tu luyện quyển thứ nhất của Thể Thánh Đế Đại Hoang!"

"Thánh Khí Vương Khải!"

Lúc này, bên ngoài cơ thể Tần Ninh bỗng xuất hiện từng luồn thánh khí, thánh khí này dần ngưng tụ lại thành một chiếc áo giáp, bao phủ lên cơ thể Tần Ninh.

Quan sát kỹ, chiếc Thánh Khải kia thoạt nhìn như được xếp thành tầng tầng lớp lớp, từng đường cong liên kết chặt chẽ với nhau.

Ở trung tâm có thể thấy từng vầng ánh sáng dần ngưng tụ lại.

Khuỷu tay, đầu gối, cánh tay, đầu vai cũng có giáp bảo hộ.

Khi Tần Ninh mặc bộ Thánh Khí Vương Khải này, hắn không chỉ có lạnh nhạt và bình tĩnh, mà dường như còn uy nghiêm hơn.

Hắn tựa như vị thiếu niên đi ra từ Đại Hoang, dù gặp phải khó khăn vẫn không hề sợ hãi.

"Còn thánh quyết này có tên là Thánh Nguyên Thông Thiên Phù Lục quyết!"

"Thánh Nguyên Đồ Lục!"

Vừa dứt lời, trong lòng bàn tay của Tần Ninh ngưng tụ ra một bức vẽ trong nháy mắt.

Khi bức vẽ kia được ngưng tụ, chúng hóa thành từng tia sáng, rồi hợp lại thành một chữ thánh.

Chữ thánh giữa không trung rơi thẳng xuống! Ầm! Tiếng nổ bỗng vang lên.

Tự phù đó đập thẳng lên người Kỷ Phác.

Âm thanh động trời vang vọng, lúc này, Kỷ Phác phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lùi về sau.

Vào thời khắc này, Tần Ninh không hề lùi bước mà bước thẳng tới.

"Thánh quyết này có tên là Xích Long Thánh Bạo quyết!"

"Thánh lực dẫn lửa, tụ long mà bạo!"

Ngay bây giờ, Tần Ninh đã tung ra ba chiêu, ba loại thánh quyết.

Từng luồng khí tức hùng mạnh tỏa ra, cái sau càng mạnh mẽ hơn cái trước.

Âm thanh nổ tung truyền tới không ngớt.

Ánh mắt Tần Ninh dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Lúc này, Kỷ Phác bị tấn công liên tục.

Gương mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Hương Nhi đầy hoảng sợ.

Đúng vậy, là hoảng sợ.

Cô ta nhìn về phía Dương Thanh Vân, không nhịn được bèn nói: "Sư tôn của ngươi... Hắn tu luyện ba loại thánh quyết này khi nào đấy?"

Dương Thanh Vân trầm mặc trong giây lát, rồi chậm rãi nói: "Chắc là khoảng hơn nửa tháng trước!"

Chỉ hơn nửa tháng mà có thể tu luyện thành công ba loại thánh quyết sao, lừa người à?

Cho dù có là thiên kiêu thì cũng không thể làm vậy được.

Sao Tần Ninh có thể làm được chứ?

Vào giờ phút này, đầu óc Hiên Viên Hương Nhi choáng váng rồi.

Sự kỳ dị của Tần Ninh đã vượt qua sự hiểu biết của cô ta! Bây giờ, tất cả mọi người đều im lặng.

Đây là cái quái gì vậy?

Tần Ninh giờ đang áp đảo Kỷ Phác! Là áp đảo thật! Sao hắn có thể làm vậy được chứ?

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Phác đang thở hồng hộc.

"Hôm nay, nếu Vấn tiên sinh không đến đây, chắc chắn Kỷ Phác ngươi sẽ chết không có chỗ chôn".

Tần Ninh hời hợt nói.

"Chết tiệt!"

Sắc mặt Kỷ Phác càng thêm khó coi.

Sự phẫn uất trong lòng ông ta không thể trút ra.

Ông ta nhìn Tần Ninh chằm chằm, trong đáy mắt tràn ngập ngọn lửa thịnh nộ.

Thế nhưng lại không làm gì được.

"Tần Ninh, có bản lĩnh thì cùng ta tiến vào trong núi lửa Cực Địa đi!"

Kỷ Phác phun ra một ngụm máu tươi, giận dữ hét lên: "Ta sẽ ở trong đó chờ ngươi đến giết ta!"

Ông ta vừa nói xong, trong tay lần lượt ngưng tụ từng tia sáng.

Bỗng nhiên, một tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Cả người Kỷ Phác đột nhiên biến mất sau vầng hào quang ấy.

Ngay sau đó, ông ta hóa thành một làn khói, rồi bay vào trong lòng nham thạch nóng chảy.

Núi lửa Cực Địa chiếm diện tích rất lớn.

Rất nhiều năm về trước, nơi đây là núi rừng xanh tươi, lâu ngày biến đổi rồi trở thành núi lửa như bây giờ.

Núi lửa xuất hiện, khiến cho nhiệt độ ở đây tăng cao, cây cối và hoa cỏ không thể sinh sôi nảy nở, dần héo úa, chỉ còn lại một ngọn núi lửa đang hoạt động sừng sững đứng đó.

Cách đây không lâu, núi lửa ở đây bỗng phun trào nham thạch trào dâng khắp bốn phía.

Nham thạch chạy suốt bảy ngày bảy đêm, bao phủ khắp chân núi.

Nếu không nhờ vào vị trí núi lửa Cực Địa tọa lạc ở chỗ trũng, thì dòng nham thạch đã chảy ra, bao phủ phần lớn diện tích của vùng Cực Địa này rồi.

Lúc này, Tần Ninh lạnh nhạt nhìn về phía trước.

Nhìn thoáng quan, núi lửa san sát nhau, nham thạch phun trào dữ dội, không khí vô cùng nóng bức, do dù chỉ đứng bên cạnh dòng nham thạch, thì vẫn cảm nhận được sức nóng của nó.

Kỷ Phác đã trốn trong đó.

Sắc mặt Tần Ninh lạnh đi, hắn vung tay lên, một vị trưởng lão cảnh giới Thánh Nhân của Ma Quang tông đã nổ tung.

"Chạy nhanh thật đấy!

Ngay bây giờ, sắc mặt ai nấy trong Ma Quang tông đều trắng bệch.

Tông chủ cứ thế mà chạy! Tông chủ đã vứt bọn họ ở đây rồi tháo chạy!
Chương 1618: Tần công tử hiểu nhầm rồi

Giờ phút này, Tần Ninh sải bước ra nhìn bốn phía.

“Nhà họ Vũ ở Vũ Uyên!”

“Nhà họ Thanh ở Thanh Uyên!”

Vừa nói xong, Tần Ninh liền chìa bàn tay ra lần nữa, hai vị trưởng lão Thánh Nhân của Ma Quang tông đã bị bắt lại.

Tần Ninh vừa dùng lực, cơ thể của hai vị trưởng lão kia liền nổ tung.

“Ta giết tộc trưởng của hai tộc các ngươi, có muốn báo thù không?”

Giờ phút này, Tần Ninh vừa nói vừa chém giết Thánh Nhân của Ma Quang tông.

Trong lòng Thanh Chiết Phong và Vũ Hãn Đông càng siết chặt.

Đây là đang hỏi bọn họ ư?

Báo thù?

Thái độ tra hỏi này, cứ hỏi một lần là lại giết một người, bọn họ có thể trả lời thế nào?

Giờ phút này hai người đều trầm mặc không nói gì.

Tần Ninh nhìn thấy đám người Ma Quang tông thi nhau né ra xung quanh, hắn chỉ tay ra, một luồng thánh lực như một dải lụa quấn chặt lấy một người kéo về bên cạnh hắn.

Cũng là một vị Thánh Nhân.

Lúc này sắc mặt Thánh Nhân kia trắng bệch, vô cùng hoảng sợ.

“Không trả lời?

Nghĩa là ngầm thừa nhận sẽ báo thù?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Tính của ta thích bóp chết uy hiếp từ trong trứng nước, vậy nên...”, “Tần công tử hiểu nhầm rồi!”

Chỉ là đúng lúc này, Thanh Chiết Phong lại vội vàng nói: “Nhà họ Thanh của ta cũng không có ý định báo thù”.

“Nhà họ Vũ cũng như thế”.

Báo thù ư?

Nói đùa cái gì thế! Tần Ninh còn đánh lui được cả Kỷ Phác cảnh giới Địa Thánh, bọn họ mà báo thù thì chính là muốn chết.

“Được rồi!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Ta cũng không thích nói đi nói lại nhiều lần, nếu đã không báo thù vậy ta cũng sẽ không tìm hai nhà các ngươi gây phiền phức nữa”.

“Nhưng nếu về sau dám làm trò mèo gì, ta cam đoan Thanh Uyên và Vũ Uyên sẽ có thể đổi sang một cái tên khác, gọi là… Gọi là Tần Uyên cũng không tệ”.

Nghe thấy lời này, trong lòng hai người vô cùng lạnh lẽo.

Mỗi tiếng nói cử động của Tần Ninh đều mang theo nụ cười.

Thế nhưng nụ cười kia lại khiến người ta cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Tên này quá kinh khủng.

Vừa nói xong, Tần Ninh cũng không nhìn mấy người nữa mà quay người nhìn về phía núi lửa nơi xa.

“Đi thôi!”

Bóng người lóe lên, lao vút lên trên không, Tần Ninh đã xâm nhập vào trong núi lửa.

Năm người Lăng Loạn đạo nhân, Hiên Viên Hương Nhi, Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận cũng lần lượt đuổi theo.

Cho tới giờ phút này, hai người Vũ Hãn Đông và Thanh Chiết Phong mới cảm thấy cảm giác đè nén khiến người ta khó mà hô hấp kia đã dần dần biến mất.

Đây chính là Tần Ninh! Quá kinh khủng.

Tên này mang đến cho bọn họ một cảm giác quá kinh khủng.

Chỉ là đã chậm trễ nửa ngày ở đây rồi mới đuổi theo Kỷ Phác, còn đuổi được nữa sao?

Kỷ Phác là cường giả Địa Thánh, một khi đã tiến vào bên trong núi lửa, muốn che giấu tung tích còn không đơn giản sao?

Bị Tần Ninh gây ra huyên náo như thế, lúc này các thế lực khắp nơi đều cảm thấy vô cùng áp lực.

Tông chủ Nhan Chân Dương của Thái Cực tông không nói gì, chỉ dẫn theo đệ tử trong tông môn đi vào bên trong núi lửa.

Giữa núi lửa, dung nham không ngừng phun trào khiến mặt đất toàn là dung nham, giống như núi lửa đang đứng sừng sững ở trên mặt biển, chỉ là biển này lại là biển dung nham.

Mọi người đều phải bay trên không, cho dù có rơi xuống đất cũng chỉ có thể rơi vào những nơi không có dung nham trong núi lửa.

Giờ phút này, năm người Tần Ninh đáp xuống dưới chân núi lửa.

Nhìn một cái, bốn phía đều là dung nham, thỉnh thoảng còn nổi lên những bọt khí nóng rực, nhìn qua vô cùng kinh khủng, nhưng cũng có một chút cảm giác đẹp đẽ khác.

Lúc này Tần Ninh tập trung đưa mắt nhìn xung quanh.

“Kỷ Phác kia là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, chỉ sợ muốn đuổi theo cũng không dễ dàng như vậy”.

Lăng Loạn đạo nhân chậm rãi nói: “Xung quanh dãy núi ở đây tràn đầy hơi lửa nóng bức, cũng có hiệu quả che dấu nhất định với khí tức của người ta”.

Tần Ninh lại cười nói: “Dù sao đã đuổi đến rồi, không sợ”.

Dương Thanh Vân chậm rãi nói: “Sư tôn không muốn giết Kỷ Phác, ít nhất là bây giờ không muốn, mà muốn dùng Kỷ Phác để dụ Vấn tiên sinh đứng sau ra ư?”

“Ừm!”

“Chỉ sợ Vấn tiên sinh kia sẽ không dễ dàng xuất hiện, hơn nữa trước đó sư tôn đã từng nhìn thấy Vấn tiên sinh ra tay phá hỏng việc sư tôn dẫn chúng con phi thăng đến thế giới Cửu Thiên, vậy Vấn tiên sinh kia phải có thực lực không kém chứ?”

“Chắc cũng là một vị cường giả Địa Thánh”.

Cường giả Địa Thánh! Mấy người nghe vậy, sắc mặt đều nghiêm túc hẳn lên.

Hạ Tam Thiên.

Hóa Thánh, Hư Thánh, Thánh Nhân, Địa Thánh, Thiên Thánh.

Hóa Thánh mười tầng.

Hư Thánh bảy tầng.

Thánh Nhân ba hồn cảnh.

Địa Thánh bảy phách cảnh.

Có thể đến cảnh giới Địa Thánh, hiển nhiên đúng là gánh được hai chữ cường giả! Thánh Nhân ngưng tụ ra ba hồn.

Địa Thánh ngưng tụ ra bảy phách.

Bây giờ Kỷ Phác đang ở Địa Thánh, phía sau không có người nâng đỡ mới là lạ.

Vấn tiên sinh.

Hiện tại Tần Ninh cũng chỉ biết được cái tên này thôi.

Cho nên Tần Ninh cần đánh nhau với Vấn tiên sinh, chỉ cần đánh nhau thì hắn sẽ có thể lấy được thêm một chút tin tức.

Chỉ là không biết Vấn tiên sinh kia có thể xuất hiện hay không.

Ít nhất đứng sau lưng cha con Kỷ Phác Kỷ Uyên vài vạn năm để chuẩn bị cho âm mưu nào đó, không có khả năng sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy đi?

Nhưng biến cố xuất hiện trong núi lửa Cực Địa này cũng có vẻ rất tốt.

“Ai cũng nói trong núi lửa Cực Địa này phun ra dung nham, sẽ xuất hiện bốn tòa thiên cung, thế nhưng... ngọn núi lửa này lan ra hàng trăm dặm, nơi nào cũng là dung nham bao trùm, thiên cung ở đâu được?”

Tiên Vô Tận nhìn bốn phía, không nhịn được nói: “Hơn nữa dãy núi lửa này mọc lên cũng vô cùng kỳ quái!”

Tần Ninh gật đầu, đúng là rất kỳ quái.

“Xem ra bốn tòa thiên cung sẽ không thể xuất hiện đơn giản như vậy!”

Tần Ninh nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân, chậm rãi nói: “Có nhìn thấy người của dòng tộc chịu khổ các ngươi không?”

Lăng Loạn đạo nhân lắc đầu.

“Mấy năm gần đây trong Cực Địa thì sao?”

Lăng Loạn đạo nhân chắp tay nói: “Cực Địa và Khổ Địa vô cùng hoang vắng, không có thế lực nào, những năm gần đây cũng không có chuyện gì xảy ra cả”.

Tần Ninh nghe được những lời này thì nhíu mày lại.

“Khắp nơi xem một chút đi”.

Sáu người tiếp tục tiến lên.

Dãy núi kéo dài trăm dặm cũng không tính nhỏ, sáu người tiến vào bên trong giống như cá vào biển cả.

Mà ngoài sáu người ra, những người khác cũng lần lượt tiến vào.

Thanh Chiết Phong, Vũ Hãn Đông dẫn theo nhà họ Thanh ở Thanh Uyên, nhà họ Vũ ở Vũ Uyên, lần lượt đi vào bên trong núi lửa Cực Địa.

Thái Cực tông, Nhan Chân Dương cũng âm thầm tiến vào.

Ngoài ra trong thất đại địa có không ít Thánh Nhân nổi tiếng lâu đời cũng thi nhau xuất phát.

Chỉ là giờ phút này, trong đáy lòng tất cả mọi người đều nhớ đến một cái tên.

Tần Ninh! Gặp được người này thì tốt nhất là nhượng bộ lui binh.

Mà hiển nhiên Tần Ninh cũng không thèm để ý đến những điều này.

Tần Ninh muốn làm thế nào thì làm thế đó, cũng không hề có cảm tưởng gì với mấy chuyện này.

Có nhiều người đến thì sao chứ?

Hắn đến để tìm Kỷ Phác, dụ Vấn tiên sinh ra, tiện thể lấy nhìn xem lúc bốn tòa thiên cung xuất hiện rốt cuộc trông như thế nào.

Người khác không trêu hắn, hắn cũng sẽ không động đến người ta.

Chỉ đơn giản như vậy.

“Sư tôn người nhìn kìa”.

Bây giờ mấy người đã đi vào một vùng đất có vẻ khá hiu quạnh, những dãy núi ở xung quanh cũng có chút thấp bé.

Mà lúc này ở giữa hai ngọn núi có một đại điện nằm trên dung nham.

“Thiên cung?”

Mấy người đều tới gần.

“Đi xuống xem một chút!”

Giờ phút này, Đế Thể Đại Hoang Thánh vận chuyển, quyết thứ nhất, Thánh Khí Vương Khải bao trùm ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh.

Tần Ninh tiến vào bên trong nham tương tõm một cái giống như cá bơi.

Thấy cảnh này, Lăng Loạn đạo nhân, Dương Thanh Vân, Hiên Viên Hương Nhi cũng thi nhau dùng thánh lực bảo vệ cơ thể, ngưng tụ ra một thánh y ngăn cách dung nham rồi tiến vào bên trong dung nham.

Chỉ là lúc này hai người Tiên Vô Tận và Huyền Chấn lại ngẩn người ra.

Bọn họ... phải làm sao bây giờ?
Chương 1619: Liệt Nhật cung

Bốn người này đều nhào vào trong dung nham bùm một tiếng giống cá bơi, bọn họ đều không hề sợ hãi.

Bốn Thánh Nhân này đều có hồn lực mạnh mẽ, thánh lực kinh khủng, dung nham không làm gì được bọn họ.

Thế nhưng hai người bọn họ lại sợ! Bọn họ chỉ là cảnh giới Hóa Thánh thôi.

Bốn người tiến vào nhanh như chớp mà mặc kệ bọn họ sao?

Quá đáng! Hoàn toàn không để mắt đến Hóa Thánh bọn họ.

Rầm một tiếng, lúc này dung nham lại bị phá vỡ.

Bóng người Dương Thanh Vân xuất hiện, nhìn về phía hai người, không nhịn được nói: “Xin lỗi xin lỗi, lại quên mất hai người, quên mất hai người mới chỉ là Hóa Thánh! Đi thôi!”

Giờ phút này Dương Thanh Vân vẫy tay một cái, hai người bị thánh lực bao phủ đi vào theo Dương Thanh Vân.

Huyền Chấn cười ha hả nói: “Lão già ta bị người khác xem thường thì thôi, nhưng Tiên Vô Tận, bị con rể ngươi xem thường, trong lòng có tức hay không?”

“Không tức!”

Tiên Vô Tận cười ha hả nói: “Đó là con rể ta, cũng không phải người ngoài!”

“Bộ xương già này của ta phải trông coi con rể mình, đừng tìm thêm tỷ muội gì đó cho con gái ta, những điều khác thì ta không quan tâm”.

“Nhạc phụ, con không phải loại người như vậy, con chỉ có một lòng với Nhân nhi!”

Dương Thanh Vân mở miệng nói.

Tiên Vô Tận cười ha ha: “Ta tin con chắc?

Con coi sư tôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, năm đó sư tôn con không gần nữ sắc, nhưng bây giờ con xem đi, chẳng phải đã có ba bốn người rồi sao?”

“Ai biết ngày nào đó con sẽ học sư tôn mình chứ?”

“Ta nói cho con biết, chuyện về phụ nữ này, hoặc là một, hoặc là hai ba bốn năm sáu bảy...”, “Thêm một người thì sẽ có thêm được người thứ hai!”

Dương Thanh Vân xấu hổ cười một tiếng: “Con không có sức hút lớn như sư tôn!”

Tiên Vô Tận bĩu môi, không nhiều lời nữa.

Ai mà biết được.

Lời của đàn ông không thể tin! Mình phải trông cửa thật tốt cho con gái mới được! Giờ phút này, ba người Tần Ninh, Lăng Loạn đạo nhân, Hiên Viên Hương Nhi đang cẩn thận nhìn bốn phía.

Gần như không thể thấy gì bên trong dung nham.

Ba người cũng chỉ có thể dựa vào hồn lực chịu đựng bị dung nham nướng cháy để quan sát bốn phía.

Đi đến trước thiên cung.

Giờ phút này nhìn kỹ lại, mấy người đều có chút kinh ngạc.

Nếu chỉ nhìn từ phía trên chỉ thấy được một góc cung điện, mấy người mới vô ý thức cho rằng cung điện này chỉ lớn từng đấy.

Dù sao mọc ra từ bên trong núi lửa có thể lớn được bao nhiêu chứ! Nhưng bây giờ xem ra đã sai rồi.

Xung quanh toàn bộ cung điện đều bị một vầng sáng vô hình bao phủ, những dung nham kia đều bị ngăn cách bên ngoài.

Cung điện vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh.

Từng góc cung điện đều vô cùng xa hoa.

Chỉ là không có một bóng người nào ở bên trong thôi.

Tần Ninh nhẹ nhàng chạm tay vào vầng sáng vô hình kia, một giây sau bóng người đã vào phạm vi cung điện được vầng sáng che chở.

Sau khi ánh sáng chuyển động, giờ phút này có thể thu hết cung điện phía trước vào trong mắt.

Nhìn từ trên cao thấy nó dài khoảng ba mươi dặm, rộng mười dặm.

Giống như một tòa hành cung.

Hơn nữa bởi vì xung quanh cung điện được trận pháp che chở, mới khiến cho cung điện này được bảo tồn hoàn chỉnh.

Giờ phút này Hiên Viên Hương Nhi, Lăng Loạn đạo nhân cũng tiến vào theo Tần Ninh.

Nhìn xung quanh, mấy người đều vô cùng kinh ngạc.

“Đây là hành cung sao?

Thiên cung cái gì chứ? Làm gì có thiên cung nào lại lớn như vậy!”

Huyền Chấn không nhịn được nói.

Lời này không phải là giả.

Nào có thiên cung nào lại lớn như vậy.

Nhìn nơi này hoàn toàn giống như một hành cung.

Tần Ninh không nói gì, đi vào trước cung điện.

Ngoài cửa lớn có một bảng hiệu,vắt ngang trên đầu cửa.

“Liệt Nhật cung!”

Ba chữ cổ xưa cứng cáp.

“Liệt Nhật cung?”

Giờ phút này Hiên Viên Hương Nhi lại là mở miệng.

“Cô biết?”

“Ừm!”

Hiên Viên Hương Nhi nghiêm túc nói: “Liệt Nhật cung, năm đó đã từng rất nổi tiếng, chính là hành cung của một vị cao nhân Thiên Thánh tên là Liệt Thiên”.

“Chỉ là vị Liệt Thiên Thiên Thánh kia lại biến mất một cách thần bí, không biết tung tích”.

Thật sự chính là vùng đất Thiên Thánh.

Chẳng lẽ lại chết trong Liệt Nhật cung sao?

“Vào xem sẽ biết!”

Tần Ninh mỉm cười, đẩy cửa vào.

Lúc này cánh cửa của cung điện trực tiếp bị mở ra.

Giờ phút này mấy người đều ngẩn người.

Cửa không bị khóa lại sao?

Cũng không có cấm chế gì?

Lúc này sáu người lần lượt đi vào.

Trước hành cung, trong cửa lớn của cung điện là một quảng trường.

Trên quảng trường có từng cây cột đá, phía trên cột đá đều điêu khắc linh ký hỏa văn vô cùng phức tạp.

Có đến hàng trăm cây cột đá, mỗi một cây đều cao trăm mét, thô mười mét, nhìn qua vô cùng chấn động.

“Ồ!”

Giờ phút này Tần Ninh nhìn thấy những cột đá kia thì dừng bước lại.

“Sao vậy?”

“Một vị cao nhân Thiên Thánh lại rảnh rỗi làm ra những vật này!”

Tần Ninh đi đến dưới một cây cột đá, cười nói: “Đây chính là đồ tốt”.

Tần Ninh nhìn về phía hai người Huyền Chấn và Tiên Vô Tận, vẫy vẫy tay nói: “Tới đây tới đây, vẫn luôn nói ta không quan tâm đến các ngươi, bây giờ ta sẽ quan tâm đến các ngươi một chút vậy”.

Hai người nghe vậy thì vô cùng vui mừng.

Quan tâm! Quan tâm như thế nào?

“Có nhìn thấy rõ cây cột đá này không?

Một trăm linh một cây, vừa vặn trong mỗi một cây cột đá đều là ẩn chứa một trận pháp, mà một trăm linh một cây cột đá lại là lấy... một cây này làm trung tâm”.

Giờ phút này Tần Ninh đi đến dưới một cây cột đá ở chính giữa.

“Nhìn cho kỹ!”

Tần Ninh cười nói: “Cây cột đá này là nơi tập trung sức mạnh của một trăm cột đá khác”.

“Nhìn thấy hỏa văn trên cột đá không?

Đây là điêu khắc thánh trận Hỏa Linh Nguyên Văn Trận cấp một!”

“Ngưng tụ hỏa văn, tụ tập hỏa khí khiến cho thánh lực thiên địa xung quanh đều có thể ngưng tụ ra hỏa thánh lực dồi dào, mà hỏa thánh lực lại có lực áp chế rất mạnh”.

Giờ phút này, Tần Ninh khẽ vuốt bàn tay lên trên cột đá.

Mặt ngoài cột đá ở giữa tỏa ra từng luồng ánh sáng.

Lúc này ánh sáng chiếu ra mang theo một khí tức cực nóng khiến người ta phải sợ hãi.

Trong khoảnh khắc, trên quảng trường mà sáu người đang đứng, mỗi một cây cột đá đều bốc cháy hừng hực.

Tần Ninh nhìn về phía Huyền Chấn và Tiên Vô Tận, nói: “Hôm nay ta có thể giúp các ngươi thành thánh, chính là quá trình này rất đau đớn, nếu không chịu nổi thì sẽ chết!”

“Chịu được chịu được”.

Huyền Chấn vội vàng nói: “Nhất định ta có thể chịu đựng được”.

“Là ngươi nói đấy nhé, chết cũng đừng trách ta, cái chết Tuyết Ưng của là lỗi của ta, nhưng lần này là do các ngươi lựa chọn”.

Tiên Vô Tận cũng buồn bực nói: “Không cần chúng ta tăng lên Hư Thánh, ngươi cũng sẽ giúp chúng ta?”

“Không cần”.

Tần Ninh lắc đầu cười nói: “Bây giờ có thể trợ giúp hai người các ngươi luôn”.

Nghe thấy lời này, trong lòng hai người đều rất vui vẻ.

“Tổ hợp trận này tên là Liệt Nhật Chước Tâm Pháp, Liệt Nhật Chước Tâm Pháp là thứ để thử thách tâm tính võ đạo của võ giả, nhưng ta có thể sửa đổi trận này để trợ giúp các ngươi đến cảnh giới Hư Thánh, sau đó ta tự có biện pháp dẫn dắt các ngươi ngưng tụ một hồn, trở thành Thánh Nhân”.

Chỉ nghe được hai câu này, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đã vui đến mức muốn bay lên rồi.

Là muốn bay thật.

Trong khoảng thời gian này hai người vẫn luôn cố gắng, cuối cùng đã đến Hóa Thánh tầng tám.

Bây giờ muốn từ Hóa Thánh tầng tám bay đến cảnh giới Thánh Nhân nhất hồn.

Bọn họ cũng là thiên tài! “Nhưng trong quá trình này, các ngươi phải bị Liệt Nhật Chước Tâm đốt cháy, nó sẽ rút đi sự già nua trong người các ngươi, tuy tuổi tác không thay đổi nhưng lại có thể khiến vẻ bề ngoài của các ngươi trẻ hơn bây giờ chút”.

Tần Ninh cân nhắc nói: “Bây giờ nhìn hai lão già họm hẹm các ngươi khoảng bảy tám chục tuổi, chắc có thể để các ngươi biến thành dáng vẻ bốn mươi năm mươi tuổi, đương nhiên chỉ là bởi vì được Liệt Nhật Chước Tâm thay đổi bề ngoài, thọ nguyên vẫn sẽ không trẻ lại được đâu”.

Tiên Vô Tận và Huyền Chấn nghe thấy lời này thì vui vẻ đến mức muốn nhảy dựng lên.
Chương 1620: Liệt Nhật Chước Tâm

Lại có thể trở nên trẻ trung hơn rất nhiều.

Lại có thể từ cảnh giới Hóa Thánh tầng tám nhảy qua cảnh giới Hư Thánh đến Thánh Nhân.

Không phải nó còn đáng kinh ngạc hơn cả nằm mơ sao?

“Nhanh lên nhanh lên!”

Giờ phút này Huyền Chấn tới gần sát cột đá, không kịp chờ đợi thúc giục: “Hai chúng ta phải làm gì?

Đứng dựa vào cột đá sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp không thể chờ đợi của Huyền Chấn, Tần Ninh lấy tay đỡ trán, không còn gì để nói.

Có cần phải thế không?

Tần Ninh nhìn về phía hai người Huyền Chấn và Tiên Vô Tận, nói: “Đi, đứng ở trên đỉnh cột đá”.

“Nếu không chống đỡ nổi thì cứ xuống tới”.

“Nếu chịu đựng được, các ngươi sẽ có thể lột xác”.

“Nhớ kỹ, không chống đỡ nổi, cho dù các ngươi không muốn xuống thì thân thể không chịu nổi cũng sẽ rơi xuống, ý chí và thân thể đều phải chịu đựng thử thách cực hạn!”

Nghe thấy lời này, hai người đều gật đầu.

Lúc này hai người đều bay lên trên đỉnh cột đá.

Cái đỉnh có đường kính mười mét đủ để hai người đứng vững.

Giờ phút này trong lòng bàn tay Tần Ninh ngưng tụ ra từng dòng thánh văn, hội tụ thành từng luồng sức mạnh kinh khủng, lúc nó bộc phát ra liền mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ mạnh mẽ.

Ầm... Trong lúc đó, bốn phía cột đá đều bị ngọn lửa bao phủ.

Trong nháy mắt, lửa nóng cuốn lên thẳng trên đỉnh cột đá.

Giờ phút này, Tần Ninh tập trung ánh mắt.

Từng ngọn lửa đang ngưng tụ lên trên cột đá.

Trong nháy mắt, hai người Tiên Vô Tận và Huyền Chấn bộc phát ra khí thế mạnh mẽ.

Khí tức trong cơ thể tập trung đến mức cao nhất.

Giờ phút này, sắc mặt Tần Ninh dần dần trở nên nghiêm nghị.

Ầm! Đột nhiên một tiếng nổ vang xuất hiện bên trên bệ đá.

Một tiếng bịch truyền ra.

Hai người Tiên Vô Tận và Huyền Chấn lập tức hét thảm lên.

Dương Thanh Vân vội vàng nói: “Sư tôn, không có chuyện gì chứ?”

“Yên tâm!”

Tần Ninh cười nói: “Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đều đã ở đại lục Vạn Thiên vài vạn năm, có thể nói cốt lõi tập trung trong cơ thể vô cùng vững chắc, mức độ bây giờ chính là đang ép tích lũy vài vạn năm của bọn họ ra”.

Lúc này ánh mắt của Dương Thanh Vân có vài phần bất an.

Nếu cách tăng cấp này xảy ra trên người Tần Ninh, hắn ta lại không có cảm giác gì.

Thế nhưng dù sao Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đều là hai lão già, bọn họ có thể chịu được sự giày vò này sao?

Giờ phút này ở trên đỉnh cột đá, Tiên Vô Tận quát: “Dương Thanh Vân, đừng lo lắng, ông đây còn có thể chịu được!”

“Ông đây còn phải xem ngươi đối xử tốt với con gái ta, còn phải chờ con gái của ta phi thăng cửu thiên, gặp lại ta, xem vợ chồng các ngươi đoàn tụ!”

Nghe thấy lời này, Dương Thanh Vân cười một tiếng đau khổ.

Đến bây giờ mà Tiên Vô Tận còn có thể nghĩ đến những thứ này được.

“Liệt Nhật Chước Tâm sẽ thiêu đốt cơ thể của ngươi, thiêu đốt , tâm cảnh của ngươi, thân thể của đa số người đều chịu được, thế nhưng tâm trạng sẽ không chịu được”.

“Hai người các ngươi còn phải ở đây chịu hơn mấy canh giờ nữa!”

Chịu hơn mấy canh giờ nữa?

Ánh mắt của Dương Thanh Vân, Hiên Viên Hương Nhi và Lăng Loạn đạo nhân đều ngẩn ngơ.

Mấy canh giờ, có thể chịu được sao?

Giờ phút này Tần Ninh lại phủi tay, cười nói: “Được rồi, cứ để cháy trước đi, chúng ta đến chỗ khác nhìn xem!”

“Không sao chứ?”

“Yên tâm đi, tạm thời còn có thể chống đỡ được, cuối cùng mới là quan trọng nhất”.

Dương Thanh Vân nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Tần Ninh lại cười mắng: “Tên nhóc ngươi, không nhìn ra ngươi vẫn còn rất quan tâm đến người cha vợ này nha”.

Dương Thanh Vân gãi đầu một cái, cười nói: “Tiên Nhân vô cùng hiếu thảo với Tiên Vô Tận, nhỡ may sau này Tiên Nhân tới thế giới Cửu Thiên, nếu con không bảo vệ tốt cha của nàng ấy thì rất có lỗi với nàng ấy...”, Tần Ninh gật đầu, cũng không nói nhiều nữa.

Bốn người cùng nhau đi qua quảng trường, đi vào một ngôi đại điện trước.

Lúc này nhìn cánh cửa của đại điện vô cùng rộng rãi.

Mà trong cửa lớn lại có một loại khí tức mang đến cho người ta cảm giác hơi tĩnh mịch.

Giờ phút này Tần Ninh đi tới cửa trước, đang muốn đẩy cửa vào, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.

“Nếu ta là ngươi thì sẽ không tiến vào trong cung điện dễ dàng như thế đâu”.

Giọng nói kia mang theo vài phần từ tính, lại có chút bình tĩnh thản nhiên.

Lúc này mấy người Tần Ninh quay lại nhìn về phía người kia.

“Nhan Chân Dương!”

Lăng Loạn đạo nhân cười ha hả nói: “Nhan Tông chủ cũng nhanh phết đấy”.

“Mấy người các ngươi cũng rất nhanh mà!”

Sau lưng Nhan Chân Dương có không ít người, lúc này bọn họ đang đi qua quảng trường đến một vị trí trước mặt mấy người không xa rồi mới dừng lại.

Nhan Chân Dương lại không thèm để ý đến hai người Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đang kêu gào trên cột đá.

“Liệt Nhật cung là chỗ ở của cao nhân Liệt Thiên Thiên Thánh, năm đó người này là một vị cường giả trong Cực Địa, tuy không có danh tiếng nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ.

“Trong Liệt Nhật cung có khả năng cất giữ những thứ mà hắn ta tích góp cả đời”.

Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía Nhan Chân Dương, chậm rãi nói: “Vậy vì sao ta không thể mở cánh cửa này ra?”

“Có lẽ sẽ có cơ quan!”

“Thật sao?”

Tần Ninh mở cửa lớn ra.

Một tiếng cọt kẹt vang lên, trong cánh cửa lớn cũng không có động tĩnh gì khác.

Khuôn mặt già của Nhan Chân Dương đỏ ửng.

“Khụ khụ, có lẽ, có lẽ...”, Tần Ninh lại không để ý tới ông ta, mà cất bước đi vào.

Giờ phút này Nhan Chân Dương cũng đang muốn dẫn người đi vào.

Nhưng Lăng Loạn đạo nhân và Dương Thanh Vân lại là ngăn cản đám người.

“Tần công tử, chuyện này...”, Nhan Chân Dương bị ngăn cản bên ngoài, cười cười nói: “Làm vậy cũng không khỏi quá bá đạo chứ?”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nói: “Ha, ta chính là người bá đạo như vậy đấy”.

Nghe thấy vậy, Nhan Chân Dương liền sững sờ.

“Ngươi cho rằng ngươi là cảnh Địa Thánh nhất phách thì ta sẽ sợ ngươi sao?

Kỷ Phác ở trước mặt ta cũng phải hốt hoảng chạy trốn, ngươi cho rằng ngươi mạnh hơn ông ta ư?”

“Nơi này là ta phát hiện trước, nó thuộc về ta!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Nhan Chân Dương có một chút phức tạp.

Vất vả lắm mới phát hiện ra một trong bốn tòa thiên cung, ông ta cũng không muốn từ bỏ.

Thế nhưng không nghĩ tới Tần Ninh lại cũng ở chỗ này.

Đúng là Tần Ninh đã ép lui Kỷ Phác, cảnh giới Thánh Nhân tam hồn đúng là có lực chiến rất mạnh.

Giờ phút này Nhan Chân Dương bình tĩnh nói: “Tần Ninh, một mình ngươi có thể cản ta, thế nhưng ba vị Thánh Nhân bên cạnh ngươi có thể ngăn cản được mười hai vị Thánh Nhân bên cạnh ta sao?”

“Vậy ngươi cứ thử một chút xem!”

Tần Ninh chắp tay đứng ở cổng, quay người nhìn về phía Nhan Chân Dương, cười nói: “Thử một chút xem có thể ngăn cản được hay không!”

Giờ phút này Nhan Chân Khanh đứng ở mép bậc thang nhìn về phía Tần Ninh.

Thật lâu sau.

“Chúng ta đi!”

Nhan Chân Dương lùi bước chân lại, quay người dẫn đám người rời đi.

Tần Ninh đưa mắt nhìn đám người Thái Cực tông rời đi.

“Thật ra để bọn họ đi cùng cũng không có gì không được...”, giờ phút này Hiên Viên Hương Nhi mở miệng nói: “Dù sao ngươi cũng chướng mắt một vài thứ trong này, mà Thái Cực tông lại là tông môn, có lẽ bọn họ sẽ quan tâm”.

“Đắc tội Nhan Chân Dương như vậy là không cần thiết”.

Tần Ninh lại nhìn Hiên Viên Hương Nhi một chút, cười nói: “Cô cho rằng trùng hợp như vậy ư, bọn hắn đi theo chúng ta để rồi gặp nhau ở đây?”

“Tên này vẫn luôn ẩn giấu thực lực Địa Thánh để đuổi theo chúng ta suốt!”

“Nếu ông ta thật sự may mắn tìm được, thật ra ta cũng vui vẻ chia sẻ với ông ta, thế nhưng ông ta lại không như vậy”.

Tần Ninh không nói thêm nữa, quay người tiến vào bên trong đại điện.

Hiên Viên Hương Nhi nghe vậy thì sững sờ.

Đuổi theo?

Cô ta không có cảm giác nào, thế nhưng dường như Tần Ninh đã biết từ trước rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom